Cập nhật mới

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 580: Lão đại là vại giấm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trước kia đều là Diệp Đình đưa cơm tới, hoặc là gọi cô lên ăn cùng anh, nếu không sẽ đi ra ngoài ăn, hôm nay không ai tìm cô, cô cũng lười động.

Không có khẩu vị.

Nhân viên tiệm sửa xe gọi cho cô, nói xe cô muốn đã có hàng. Lăng Vi đến tiệm sửa xe. Cô có bằng lái, muốn tự luyện tập lái xe đi làm, nên mấy ngày trước đã mua một chiếc.

Mà lúc này, cô lái xe về, trong mắt người ngoài chính là muốn thoát khỏi tầm tay của đại boss!

Ngay cả xe cũng không cần dùng của boss nữa rồi!

Jason đưa tài liệu vào phòng ngay lúc boss gọi điện thoại, bỗng nghe lạnh lùng hừ một tiếng: “Xe cũng mua rồi, tiếp theo sẽ mua nhà phải không?”

Lăng Vi đang trở lại công ty nhận được cú điện thoại. Là một người bạn làm bất động sản: “Lăng tiểu thư! Nhà cô mua cho chú cô, khi nào đặt tiền cọc? Bây giờ rất nhiều người thích nhà này, nếu cô muốn mua, hai ngày nay tới đây, bằng không sẽ bị người khác cướp đi.”

Lăng Vi vội nói: “Anh giữ lại giúp tôi, tôi mua. Tan việc tôi liền qua!”

Nhà này cách vườn hoa của chú rất gần, đi bộ mấy phút liền đến. Giá tiền lại không mắc, hoàn cảnh tốt. Chú cũng thích ở đó, hơn nữa ra vào thuận lợi.

Lăng Trí ở trong trang viên Diệp Đình, luôn cảm thấy có lỗi, Tiểu Vi vừa ký manga xuất bản, tiền còn lại đều đặt cọc mua nhà này, sau này, ông có thể dùng thu nhập từ vườn hoa để bù vào.

Hai người thương lượng, đặt nhà.

Lăng Vi tan việc, không ăn cơm mà trực tiếp lái xe đi mua nhà.

Chú đã chờ ở đó. Khi giao tiền, Lăng Trí nhất quyết không cho cô viết tên ông, kiên quyết muốn Lăng Vi viết tên cô.

Lăng Vi suy nghĩ, dù sao cô và chú cũng sẽ không tranh căn nhà này, viết tên ai cũng giống nhau. Tránh cho sau này Chu Chỉ Vân nhiều chuyện!

Đoán chừng chú cũng nghĩ cho cô như vậy.

Lỡ như viết tên chú, sau này Chu Chỉ Vân lại tới tranh giành bất động sản, Lăng Vi nhất định sẽ thua thiệt.

Lăng Trí thấy Lăng Vi ký tên mình trong hợp đồng mới yên tâm.

Ông nhìn thấu cô con gái của ông… bất kể chuyện hạ tiện bao nhiêu, cô ta đều làm được!

Bây giờ ông ăn của Tiểu Vi, ở của Tiểu Vi, con gái ruột của ông lại không lo gì, ông không thể sau này còn để nhà của Tiểu Vi lại cho cô ta!

Nếu vậy, ông ta thật sự quá có lỗi với cô cháu gái này rồi!

Ý muốn duy nhất của ông lúc này là chăm sóc tốt hoa cỏ, bán được ít tiền, chữa bệnh cho con trai.

Làm tất cả thủ tục xong đã đến tối. Lăng Vi đói bụng đến mức ngực dính sát lưng, lại sợ chú lo lắng hỏi tới, không dám nói mình chưa ăn cơm.

Hai người lại đi mua đồ dùng, thiết bị điện, rất nhanh đã đến 10 giờ rưỡi.
 
Chương 581: Không ôm chỉ hôn đã là không tệ rồi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vừa đi dạo trung tâm thương mại, Lăng Vi vừa mâu thuẫn, Diệp Đình vẫn không để ý đến cô..

Co có nên về biệt thự không?

Diệp Đình còn dỗi, không kéo thấy cô còn muốn đánh cô một trận đấy…

Haiz…

Tạo nghiệt gì không biết, cô thành thật ngoan ngoãn, giữ khuôn phép không gây chuyện, thế mà hết chuyện này đến chuyện khác cứ tới tìm cô.

Lòng thật mệt mỏi.

Cô cũng hơi tức giận, Diệp Đình biết rõ cô và Giang Quân không có gì sao còn giận dỗi chứ.

Cô đối với anh như thế nào anh còn không biết sao?

Giang Quân là người thân của cô, mua quần áo, mua hai đôi dép lê thì là có gian tình hả? Qúa buồn cười rồi. Anh ghen, anh dỗi cô đều có thể hiểu, nếu đổi lại là anh mua cho người khác mấy thứ náy, nói không chừng cô còn đánh nhau với anh một trận ấy chứ…

Đột nhiên Lăng Vi bật cười, lại đột nhiên tức giận. Anh chính là bá đạo như thế, có gì cũng chẳng thèm hỏi, không cãi nhau với cô, chỉ tự mình giận dỗi, chọc giận mình.

Không ép cô cường ngạnh với anh.

Hừ.

Thật ra chiến tranh với Diệp Đình cô cũng khó chịu lắm… tuy giả vờ kiên cường thế thôi nhưng chỉ có… cô mới biết cô muốn khóc như thế nào….

Cô muốn gọi điện thoại cho Diệp Đình hỏi anh tối nay có ăn cơm không, tên kia cả ngày hôm nay giận dỗi nói không chừng giống cô còn chưa ăn gì đâu.

Nghĩ thế lại có chút đau lòng anh…

Lăng Vi cầm di động gọi cho anh.

Lúc này Diệp Đình vẫn chưa về nhà mà ở trong văn phòng phê duyệt văn kiện.

Điện thoại vang lên, anh nhìn lướt qua, là Lôi Tuấn, anh lười nghe, ấn nội tuyến để Jayson nghe.

Jayson nơm nớp lo sợ tới nghe điện thoại, nghe thấy Lôi Tuấn ở đầu dây bên kia nói: “Chị dâu mua một căn nhà…”

Thật sự Jayson có lòng muốn chết, rất muốn mắng anh ta: “Anh có bị ngu không vậy, mua thì mua, anh *** nó so còn gọi cho lão đại, anh làm vậy không phải đổ thêm dầu vào lửa sao?”

Sau đó liền nghe Lôi Tuấn nói: “Thật ra chỉ là hiểu lầm thôi… anh biết chị dâu mà… 10 tuổi đã trở thành cô nhi đúng không?”

Jayson á mộ ttieengs.

Lôi Tuấn dừng một chút lại nói: “Sau khi ba mẹ chị dâu qua đời thì ở nhà chú, nhưng thím của cô ấy không tốt với cô ấy, dời hết tài sản đi, hại chú cô ấy bị vào tù.”

Jayson không nói một câu mà ấn loa ngoài.

Lôi Tuấn lại nói: “Lúc 14 tuổi thì chú của chị dâu bị bắt vào tù, cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà… sau này chính là vị cảnh sát kia vẫn luôn giúp đỡ tiền học phí và sinh hoạt của cô ấy…”

“…”

Jayson ừ một tiếng, Lôi Tuấn nghe thấy đầu kia mở loa ngoài cố ý nói: “Việc này ấy… nếu là em, em cũng làm vậy. Em cảm thấy chị dâu không làm gì sai cả. 14 tuổi đó, nhà tan cửa nát… ba mẹ không còn, chú thì ngồi tù, Lăng thị phá sản, cô ấy hai bàn tay trắng, điều duy nhất có thể dựa vào chính là vị cảnh sát này.”

“Ừ.”

Lôi Tuấn thở dài nói: “Nếu đổi lại là em thì em không còn lựa chọn nào tốt hơn.”

“Ừ.”

“……”đầu dây bên kia Lôi tuấn im lặng một hồi lại nói: “Chuyện này cậu đừng có gạt anh ấy, có gì hiểu lầm thì nói ra. Chị dâu cũng chưa nói muốn làm gì với người ta, chỉ là lâu rồi không gặp đột nhiên nhận người thân, có thể không kích động sao? Hai người người ta là thanh mai trúc mã, là cây trụ tinh thần, không ôm hôn đã là may rồi. Theo tôi biết mấy hôm trước chị dâu mới nhận anh trai với người ta, hai người chẳng làm gì cả, chỉ đi uống rượu, ăn bữa cơm, chưa từng ở cạnh nhau, nếu là tôi chẳng phải mỗi ngày lì lợm la liếm dính người ta ấy chứ.”

“Ừ..”
 
Chương 582: Không ôm chỉ hôn đã là không tệ rồi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hai người im lặng một hồi, Jayson hỏi anh ta: “Hiện tại phu nhân về nhà chưa?”

Lôi Tuấn cười haha: “Tôi đoán… hôm nay chắc chị dâu không về nhà đâu, tính tình cô ấy quật cường như vậy, anh tôi không chủ động tìm cô ấy thì cô ấy cũng không chủ động đi tìm anh tôi đâu.”

Nói xong còn cười haha.

Jayson nghe mà phát hoảng.

Lôi Tuấn nghĩ nghĩ lại nói: “Cậu xem hiện tại đã 10h30, tôi định vị vị trí của cô ấy, cô ấy vẫn đang ở bên ngoài… có lẽ tối nay không về. Cậu nói với anh tôi một tiếng, vẫn nhanh nói chuyện với chị dâu đi, nói ra là được. Vât vả mới gặp được người mình thích… lại nói.. chị dâu tôi… rất tốt. Hơn nữa… hiện tại nhiều tình địch như vậy… để ai đó tận dụng cơ hội… sau này ai và ai ở bên nhau thì chưa biết chừng. Dù sao… tôi cảm thấy chiến tranh lạnh tuyệt đối không phải là cách làm thông minh.”

Jayson thầm nghĩ, nghe anh nói thật đơn giản, đạo lý này ai mà không biết?

Lúc làm được thì mới biết là khó.

Jayson tắt máy, nghĩ nghĩ vẫn báo cáo với Diệp Đình: “Là Lôi thiếu gia gọi tới, anh ấy nói… phu nhân…”

Còn chưa nói xong, Diệp Đình đã vung tay tỏ vé không nghe.

Jayson biết anh đều nghe được nhưng vẫn căng da đầu báo cáo: Thật ra… cảnh sát kia đối với phu nhân…” có ơn.

Đột nhiên Diệp Đình ngước mắt hung ác trừng anh ta một cái.

Jayson hoảng sợ, hai chữ có ơn còn chưa nói đã nuốt trở về.

“Ra ngoài.” Diệp Đình tiếp tục phê duyệt văn kiện.

Jayson căng da đầu lùi ra sau vừa nói: “Thật ra vị cảnh sát kia có…”

Hai tay Diệp Đình dùng sức bẻ gãy bút máy trong tay.

Trái tim của Jayson sắp vọt ra khỏi họng, lúc này biểu tình của Boss thật khủng bố, Jayson không nghi ngờ mình nói thêm chữ nào nữa, Boss tuyệt đối sẽ dùng bút máy đâm chết mình.

Jayson lộc cộc chảy ra cửa, lúc anh ta hoàn toàn ra ngoài đóng cưa rlaiJayson, Jayson hét một tiếng: “Vị cảnh sát kia có ơn với phu nhân…”

“——” cửa đóng lại, Jayson nghe thấy tiếng bút máy ném vào cửa.

Jayson sợ tới mức lùi ra sau, may mắn nhanh chân đóng cửa lại.

Anh ta vừa ra thì Irên xông tói nắm tay anh ta: “Jayson, không hay rồi, có chuyện lớn rồi.” Irene sắp khóc tới nơi rồi.

Jayson vội la lên: “Xảy ra chuyện gì hả?”

Irene khóc nức nở nói: “Vừa mới nhận được điện thoại…… Nói phu nhân vừa mua nhà ở. Tiền đã giao xong rồi! Đó là muốn ly hôn với lão đại sao?”

“Tôi biết chuyện này, còn có chuyện khác sao?”

Irene đột nhiên sửng sốt: “Chuyện này còn chưa phải chuyện lớn sao?”

Jayson vẫy vẫy tay “Không có việc gì…… Tôi đoán không tới 30ph nữa căn hộ kia phải đổi chủ rồi… cái đó, nhanh gọi xe cho lão đại, tôi nghĩ chắc lát nữa anh ấy ra cửa rồi.”

Irene ngây ngốc nhìn Jayson, đột nhiên cảm thấy Jayson thật bình tĩnh.

Thần tượng.

Giống như Jayson đã dự liệu hết từ trước vậy.

Ngay cả lúc lão đại muốn giết người anh ta cũng dám tiến lên vuốt râu hổ, đúng là lợi hại.

Irene còn chưa cảm thán xong thì cửa phòng Boss mở ra.

Sau đó thấy Boss mặt không beieur cảm từ bên trong đi ra.

“Tổng giám đốc… ngài muốn về nhà sao? Tôi gọi xe giúp ngài…” Irene nơm nớp rụt cổ.
 
Chương 583: Em phải đi lấy dưa hấu… (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ánh mắt Diệp Đình lạnh như băng không thèm trả lời.

Irene khẩn trương gọi cho lái xe.

Lúc này Lôi Tuấn, Tần Sênh đột nhiên chạy tới.

“Đình ca…”

Diệp Đình vung tay lên ý bảo bọn họ không cần nhiều lời.

Lôi Tuấn ngậm miệng lại, ba người đi vào khu nghỉ ngơi.

Tần Sênh mở một chai rượu đỏ hỏi Diệp Đình: “Rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”

Diệp Đình nâng ly rượu, lắc chất lỏng bên trong, lãnh đạm nói: “Chẳng nghĩ sao cả.”

Tần Sênh hừ một tiếng: “Sao lại không nghĩ, vậy thì ly hôn thôi. Người ta giá trị thị trường tốt, anh cũng đừng làm chậm trễ người ta, em thấy Hoa Thiếu Kiền với vị cảnh sát kia đều yêu Lăng Vi… nếu không ngại hai người có hôn ước thì người ta đã theo đuổi từ lâu rồi.”

Diệp Đình bóp bể ly rượu, chất lỏng thấm ướt bàn tay, miểng thủy tinh đâm vào bàn tay, máu từ bàn tay chảy ra.

Tần Sênh lại nói: “Anh không thích nghe nhưng em cũng phải nói, em thấy Lăng Vi rất tốt với anh, anh còn chẳng biết đủ. Anh tự đại quen rồi, ai làm gì khiến cho anh không hài lòng, anh liền tìm người ta gây phiền toái. Người ta cũng không nợ anh cái gì, lúc ở cùng với anh thì cố gắng làm việc, không lấy một phân tiền của anh, anh tặng người ta cái gì người ta đểu biến đổi cách khác để tặng lại cho anh. Tình cảm mà anh trả giá người ta còn trả giá nhiều hơn, tuyệt đối không ít hơn anh, người ta và ân nhân quen nhau, mua bộ quần áo, mua đổi dép anh liền không vừa ý, sao anh nhỏ nhen như vậy?”

“Cậu có yên lặng được không?” đột nhiên Diệp Đình đứng lên, đôi mắt lạnh như băng: “Cậu nhận Đường Tăng làm ba rồi hả, nghĩ tỗi chỉ vì vậy mà tức giận sao?”

“Vậy anh còn giận dỗi cái gì chứ?” Tần Sênh cũng đứng lên, nhìn anh, hai người đứng sóng đôi cùng nhau.

Lúc này Lôi Tuấn cũng đứng lên: “Anh, có chuyện gì thì anh phải nói ra chứ, anh đã biết chị dâu và cảnh sát kia quen nhau rồi hả?”

Diệp Đình mặt lạnh chẳng muốn nói chuyện.

Tần Sênh lại ói: “Nếu anh đã biết từ lâu thì anh hỏi cô ấy, người ta là người có tình có nghĩa, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*** thì có gì sai chứ, tức giận như vậy anh có ngây thơ không hả?”

***: nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền

Diệp Đình có nhịn nói: “Việc này tôi biết, tôi chỉ giận bà xã của tôi đặt người đàn ông khác lên thứ nhất, đặt tôi thứ hai.”

Tần Sênh buồn cười nói: “Vậy anh đặt mẹ anh thứ nhất hay là bà xã thứ nhất hả? Theo em thấy đàn ông với cô ấy mà nói chẳng khác gì ba cô ấy, hơn nữa Lăng Vi đặt anh ở vị trí thứ hai hả? Em thấy chỉ thiếu nâng anh lên trời thì có.”

Lôi Tuấn thấy Diệp Đình muốn bạo tẩu vội vàng giải hòa: “Ôi chao, bớt tranh cãi chút đi, hiện tại chị dâu đang ở bên ngoài đấy. Nhanh đón người ta về nhà thôi, nhỡ may bị người khác theo dõi, chúng ta còn phải gây chiến đấy.”

Diệp Đình lại nói: “Cô ấy vừa ở nhà rồi, lúc nãy mới gọi cho tôi.””

Ôi chao…

Lôi Tuấn và Tần Sênh thật muốn xông tới đánh anh một trận, không ngờ người ta đã sớm làm lành, Tần Sênh trừng mắt hỏi anh: “Vừa nãy anh từ văn phòng ra ngoài là vì nghe điện thoại của cô ấyh ả?”

“Ừ.”

Tần Sênh: “…” thật *** nó… Tần Sênh giận quá hóa cười: “Vậy mà anh còn không nói sớm, cô ấy giải thích với anh rồi hả?”

“…Không có… cô ấy hỏi tôi ăn cơm chưa.”

“Chao ôi, anh *** nó chỉ có chút tiền đồ đó thôi hả?” Tần Sênh không định để ý đến anh nữa: “Anh nhanh về nhà đi, hãi ông đây lo lắng uổng công.”
 
Chương 584: Em phải đi lấy dưa hấu… (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình thấy anh ta rời đi liền nói: “Nếu cậu không thích Tạp Nhã thì đừng có để uổng công người ta chờ, người ta có giá trị trường tốt, lần trước không phải có người đàn ông trên Albert muốn theo đuổi cô ấy sao? Tôi thấy người đàn ông kia thật lòng với cô ấy, nếu cậu không muốn ở bên cạnh cô ấy thì sớm nói rõ với người ta đi.”

Tần Sênh nghẹn họng, được lắm… vừa nãy anh ta vừa nói gì hiện tại bị trả lại hết rồi.

Diệp Đình còn nói: “Cậu không thích nghe tôi cũng phải nói, Tạp Nhã đối với cậu tốt không thể chê, cậu còn không biết đủ, Tạp Nhã người ta chẳng nợ cậu cái gì, nhiều năm như vậy thủ thân như ngọc vì cậu, người ta cần cậu báo đáp cái gì? Làm anh em với nhau tôi đều hy vọng các người hạnh phúc, đừng để đến lúc đó người ta chạy theo người khác mới hối hận.”

Tần Sênh trợn mắt tức giận nói: “Anh vẫn tự lo cho mình đi, việc của em em tự có chừng mực.”

“Anh, về nhà hả?”

“Ừ.” Diệp Đình gât đầu, đột nhiên nói: “Tôi phải đi mua dưa hấu đã.”

“…” Lôi Tuấn thật muốn quỳ với anh ta: “Anh, hiện tại là tháng 10, kiếm đâu ra dưa hấu.”

Diệp Đình nói: “Không, vừa mới chuyển tới, giờ tôi đi lấy.”

Tần Sênh và Lôi Tuấn nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được mấy chữ: “Ngu chưa? Ai bảo cứ xen vào chuyện của người khác, hai tên ngốc.”

Diệp Đình đi lấy dưa hấu đưa về nhà để đầu bếp nữ làm salad hoa quả để người ta đưa đến phòng phu nhân.

Tâm tình của Lăng Vi phức tạp, ngay chính cô cũng không nghĩ tới vậy mà cô lại trở về như vậy.

Vốn đã hạ quyết tâm đi ở khách sạn nhưng nghe đến âm thanh của Diệp Đình, lòng cô lại mềm nhũn rồi.

Cả ngày anh còn chưa căn cơm, âm thanh cô đơn, vừa nghe máy, nghe được âm thanh của cô, cô có thể nghe thấy anh kích động.

Á… ngu ngốc.. âm thanh đáng yêu như vậy, cô thật muốn ôm một cái.

Lăng Vi nằm sấp trên giường, nửa quỳ dưới đất, đau bụng chẳng muốn động đậy, quần áo chẳng thèm thay mà nằm giả chết trên giường.

“Cốc cốc…” cửa mở nhưng Lăng Vi chằng buồn quay đầu: “Phu nhân, tôi mang salad hoa quả tới đây.”

Đầu bếp nữa mang hoa quả và các món ăn đặt lên bàn trà: “Phu nhân, người muốn ăn khuya không?” Lăng Vi ừ một tiếng nói: “Tiên sinh nhà cô cũng chưa ăn, cô nấu chút thức ăn loãng, cả ngày anh ấy chưa ăn gì, nấu chút nước canh lót dạ cho anh ấy đi.”

Đầu bếp nữa dịu dàng nói: “Vừa nãy tiên sinh cũng bảo vậy, ngài ấy nói cả ngày cô chưa ăn gì, bảo tôi nấu gì đó loãng như nước canh lót dạ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, lúc nào cô cũng có thể xuống ăn.”

Lăng Vi: “…”

Cô nắm chặt ga giường, thầm nghĩ: “Diệp Đình chỉ được cái mạnh miệng, thật ra anh vẫn cực kì yêu thương cô, quỷ đáng ghét.”

Lăng Vi đói muốn chết, bụng thì đau, ôm dưa hấu ăn mấy miếng, đột nhiên cảm thấy kì quái: “Hiện tại là tháng mười, dưa hấu đâu ra vậy.”

Đầu bếp nữ nhỏ giọng nói: “Phu nhân, dưa có ngọt không?”

Lăng Vi gật gật đầu.

Dưa hấu thật ngọt, ăn vào miệng mát rượi, không giống mùi trong siêu thị, ăn đồ ngọt xong tâm tình ủ dột của Lăng Vi cũng tốt hơn.

Đầu bếp nữ mỉm cười: “Đây là tiên sinh cố ý đặt dưa qua đường hàng không chở tới, cô thích là được rồi.”

“Cái gì? Đường hàng không sao?”

Cánh tay Lăng Vi ngừng lại…

Cô nhìn mâm trái cây đựng thịt quả màu đỏ… đột nhiên cổ họng nghẹn lại.

Lăng Vi nằm sấp trên giường, một tay ôm dạ dày, một tay đặt lên ga giường.

Đột nheien một đôi tay ôm lấy eo cô, hơi thở quen thuốc bủa vây quanh cô, lồng ngực rắn chắc của anh dán lên lưng cô: “Xuống lầu ăn cơm đi.”
 
Chương 585: Dỗ dành, phát tiết (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nháy mắt Lăng Vi muốn rơi nước mắt.

Âm thanh của anh cực kì dịu dàng, không giống bộ dạng cãi nhau chút nào.

Lăng Vi từ từ nhắm mắt, không hề động đậy. Anh quỳ một chân dưới đất, hai tay ôm eo cô, cả người đè nặng lên người cô, cảm giác cực kì phong phú, anh hôn vành tai cô nói: “Muốn ăn cơm trước hay là thay quần áo rồi đi ngủ trước?”

Lăng Vi tránh sang bên cạnh, rầu rĩ nói: “Em còn đang giận đấy, anh không dỗ em hả?”

“Được.” đột nhiên anh vươn tay cho vào áo cô, Lăng Vi cả kinh vội vàng giữ tay anh lại nhưng đột nhiên anh trượt tay, chỉ dùng hai ngón tay cởi khuy cài áo cho cô: “Cởi xong, đến lượt em dỗ anh đi.”

Lăng Vi trừng mắt.

Cô đang dỗi có được không hả? Muốn để anh dỗ omjot cái anh liền cởi khuy áo của cô.

Người này đúng là thiếu đòn mà.

“Đến lượt em dỗ anh rồi đấy.” anh nắm tay cô đặt lên dây lưng của mình.

Lăng Vi vùng vẫy kêu: “Em đang giận dỗi đấy.”

“Ờ…” Diệp Đình ngồi xuống cạnh cô, dán mặt lên mặt cô, gương mặt có râu cọ cọ má cô, âm thanh trầm thấp: “Anh cũng giận dỗi, ăn xong hai chúng ta có sức mới tiếp tục giận dỗi.”

“Hừ, vậy cũng không được.” Lăng Vi không chịu đựng được nhất là bộ dạng này của anh, anh cọ cọ râu lên má cô, cả người cô liền nóng lên… cô trừng anh: “Hừ…” sau đó … đánh vào vai anh một cái, anh ôm eo cô, hơi dùng sức một cái bế cô lên.

Hai người đối mặt với nhau, anh ôm cô đột nhiên cúi đầu hôn cô.

Lăng Vi hoảng sợ, bàn tay ôm chặt eo anh, bàn tay anh rất không thành thật, nhanh chóng cởi khuy cài áo của cô, Lăng Vi thấy ngực trống không, liền nghe thấy anh nói: “Thay quần áo đi, em mặc thế này ăn cơm thì có thể ăn hết được sao?” Anh mang cô vào phòng thay quần áo, mở tủ quần áo chọn một chiếc áo ngực và bộ quần áo thoải mái, tiện tay nhét vào ngực cô.

Lăng Vi muốn trực tiếp thay áo ngủ nhưng chẳng thèm mở miệng, vào phòng, thay quần áo, sau đó anh nhàn nhạt nói: “Ăn xong anh mang em đi vận động, để cho em phát tiết…”

“…”

Miệng anh chẳng nói được lời gì hay, ba chữ thì hai chữ đều nghĩ đến chuyện đen tối, cô có thể kiên quyết nói không sao?

Diệp Đình kéo tay cô xuống lầu ăn cơm.

Đầu bếp nữ đã chuẩn bị sáu món ăn, canh cà rốt loãng, đương nhiên bên trong còn có gì cô không biết, thì thấy bên trong có cà rốt và ngô thôi.

Diệp Đình múc canh cho cô, Lăng Vi uống hớp nhỏ, nhỏ giọng nói: “Cái đó… em và Giang Quân…”

Cô vừa nói đột nhiên Diệp Đình cắt ngang lời cô: “Lúc ăn cơm không cần nghĩ tới chuyện phiền lòng, sẽ đau dạ dày, ăn trước đi, ăn xong lại nói.”

“Ồ…” Lăng Vi không nói nữa, ngoan ngoãn ăn canh.

Hai người uống canh, dạ dày không đau nữa.

Diệp Đình gắp thức ăn cho cô, Lăng Vi cũng gắp cho anh.

Anh ngước mắt nhìn cô mỉm cười, Lăng Vi cũng cười, anh xoa xoa lúm đồng tiền trên má cô: “Vẫn là cười mới xinh đẹp.”

Lăng Vi cố ý dùng tay đụng anh, anh làm bộ tức giận đụng lại, hai người đụng tới đụng lui cười cười.
 
Chương 586: Dỗ dành, phát tiết (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đầu bếp nữa muốn cười mà còn phải nhịn, thật ngây thơ… hai người này cãi nhau nhanh, hòa hợp cũng nhanh, thật là yêu nhau cuồng nhiệt, chiến tranh một hồ cũng qua, hiểu lầm còn chưa cởi bỏ liền ngọt ngào, quả nhiên vợ chồng không có thù qua đêm…

Hai người ăn xong dùng trà, đánh cờ 30ph.

Lăng Vi đi một nước cờ nhìn Diệp Đình nói: “Sau này không cần cố ý mua dưa hấu.”

Diệp Đình vừa muốn đi bước tiếp theo đột nhiên dưng lại, từ từ ngước lên nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì, ăn chán rồi hả?”

“Không phải…” Lăng Vi cắn môi nhẹ giọng nói: “Qủa gì em cũng thích ăn, chỉ cần không phải là quả gì quá quý gì thì em đều thích.”

Diệp Đình đặt quần cờ xuống, uống một ngụm trà: “Không cần lo lắng chuyện tiền bạc, nuôi em anh vẫn nuôi nổi.”

“…” Lăng Vi chẳng biết nói tiếp thế nào.

Diệp Đình nói: “Em nên tiêu thì tiêu, em không tiêu anh phải tiêu cho người đàn bà khác, em muốn anh tiêu tiền cho người đàn bà khác sao?”

Lăng Vi trừng trắng mắt: “Nói hươu nói vượn.”

Diệp Đình nhếch môi cười cười: “Không muốn anh tiêu tiền cho người khác thì em ra sức gây họa đi, tiền đàn ông mới cháy nhanh Diệp Đìnhuocj, sau này tiền của anh đều giao cho em quản lý, đỡ anh không quản được mình.”

...

Lăng Vi thật muốn đeo bông hoa lên đầu anh.

Đánh cờ xong, cơm cũng tiêu hóa không ít rồi, Diệp Đình liền giao hết chi phiếu lưu động và mật khẩu cho cô, Lăng Vi cầm mà cảm thấy bỏng tay… chi phiếu chẳng biết bao nhiêu số 0, cô dám cầm sao?

Nghĩ nghĩ, Lăng Vi đẩy trở về, liếc mắt nhìn anh: “Cái đó… em không biết quản lý tài sản, cũng không quản được đồ của anh.”

Diệp Đình nhìn cô, gật đầu: “Cũng được.” anh cất chie phiếu, ôn hòa nói: “Nhà chúng ta phân công, sau này anh phụ trách quản lý tài sản kiếm tiền, em phụ trách mua sắm tiêu tiền.”

………

Lăng Vi rất muốn khóc.

Ông xã tốt như vậy làm sao mà cô lừa được tới tay vậy?

Diệp Đình giơ tay nhéo má cô.

Sau đó kéo cô đi tới căn phòng mỗi ngày anh phải chiến đấu hăng hai 30ph.

Phòng này cực kì lớn, bên trong gọn gàng ngăn nắp, đủ dụng cụ tập luyện.

Có máy chạy bộ, có tạ…

Lăng Vi nhìn thấy mấy thứ này liền cảm thấy chân nặng đầu đau…

Hiện tại bảo cô chạy bộ… chạy xong không phải sẽ mỏi chân mấy ngày sao?

Cô ngẩng đầu, như lấy lòng Diệp Đình, nhếch miệng cười: “Đột nhiên em không muốn giận dỗi nữa, cũng không muốn phát tiết nữa, anh tự mình phát tiết đi, không cần để ý đến em.”

Diệp Đình nắm cổ tay cô: “Vậy thì sao được, có chuyện gì thì phải nói, còn nói cho rõ nữa, nếu không giữa vợ chồng lại có ngăn cách. Hơn nữa những hiểu lầm này, dễ dàng phát sinh kẽ hở, anh thì không muốn như vậy… nên phát tiết thì vẫn phải phát tiết một phen.”

Nói xong liền cởi giày cô ra, sau đó đứng lên đưa cho cô trang bị đấm bốc: “Tới đây, muốn phát tiết thì đánh vào nó.” Anh chỉ chỉ mặt mình.

“…” Lăng Vi cũng bó tay: “Được rồi, anh đã muốn như vậy thì người làm vợ như em phải chấp nhận thôi.”

“Đến đây đi, anh thỏa mãn em, anh cần lực thật mạnh vào.”

“Phut…” ba câu mà hai câu không thối tha thì không phải là Diệp Đình…

Lăng Vi vung tay về phía mặt anh: “…” anh dùng tay chặn lại.

“Này, sao anh còn chắn chứ?”

Diệp Đình mỉm cười: “Anh chưa nói là không che mà, anh bảo em đánh mặt thôi nhưng đánh không được thì không thể trách anh.

“…” Lăng Vi tức giận cắn răng, cô đánh trúng được mới là lạ.
 
Chương 587: Được lắm! Còn dùng mỹ nhân kế! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mẹ nó! Anh phản ứng nhanh như vậy, căn bản không đánh tới!

“Đùng đùng đùng”, lại đánh mấy quyền, anh đều đỡ được.

Lăng Vi giậm chân: “Không đánh nữa! Hừ!” Cô chống nạnh: “Qua đây, cho em hôn một cái coi như em đánh anh!”

Diệp Đình vui vẻ đưa mặt tới cho cô hôn, cô ôm cổ anh, nhấc mũi chân, hôn lên gương mặt tuấn tú của anh, Diệp Đình muốn đứng thẳng người, đột nhiên bị cô đánh lên gò má. Sau đó, đắc ý nhìn anh cười.

“Được lắm! Còn dùng mỹ nhân kế nữa!”

Cô mang bao tay đánh quyền, đánh không hề đau. Lăng Vi đắc ý làm mặt quỷ với anh, Diệp Đình chợt nắm tay cô, quật qua vai, cô ngã xuống đất. Cũng may dưới đất có đệm… Nếu không, tay chân của cô đã bị anh bẻ gãy!

“A ——” Đau quá!

Lăng Vi liếc anh, đây thật sự là chồng thân ái của cô sao? Ra tay ác như vậy! Vừa rồi cô còn xoay một vòng lớn giữa không trung!

Bây giờ mắt còn hình nhang chống muỗi!

Diệp Đình ngồi xổm xuống, mặt kề sát cô. Anh nhéo mặt cô, cười nhạo nói: “Ai u, dáng vẻ này, còn muốn đánh lén, em nhìn xem, một quyền em đánh lên mặt anh còn không đau bằng muỗi cắn, tới tới tới, bên mặt này của anh, em còn chưa đánh đâu.”

Nói xong, kéo cô lên.

Lăng Vi nhảy cỡn lên, nhấc chân, dùng sức đá anh.

Diệp Đình cũng không tránh, kéo chân cô, đẩy ra sau.

“Aiya —— A!” Lăng Vi lại té…

Cô ôm mông. Chơi xấu!

Thật đau…

Diệp Đình nằm xuống cạnh cô, người đè lên người cô. Lăng Vi trong nháy mắt cảm giác được áp lực của anh, anh chặn trên người cô, như ngọn núi lớn đè xuống, hô hấp Lăng Vi ngừng lại, vì mắt phượng Diệp Đình híp lại, cực kỳ nguy hiểm. Anh hỏi bên tai cô: “Anh ta quan trọng, hay là anh quan trọng?”

Lăng Vi giật mình, không trả lời, Diệp Đình đột nhiên ôm cánh tay cô, lại quật qua vai!

“Diệp Đình —— Đại gia anh!” Người xoay một vòng lớn giữa không trung, té trên đệm. Cũng may cái đệm mềm, một khắc bay lên thật dọa người, té xuống cũng không đau lắm.

Lăng Vi nằm dưới đất, đầu óc quay cuồng… Lúc này không chờ anh kéo cô, cô tự bò dậy.

Cô lại nhấc chân đá anh, Diệp Đình dùng chiêu cũ, giữ chân cô, đẩy ra sau…

Lăng Vi hét lên: “Anh không giữ chân em thì không được sao?”

Diệp Đình cười nhạo: “Em không đổi cách đá? Em ở ngoài đánh nhau với người ta, em đá như vậy, đối thủ sẽ không giữ chân em? Anh đẩy em ra đã giảm tổn thương xuống mức thấp nhất, nếu là đối thủ, bọn họ sẽ kéo chân em lại, sau đó bẻ gãy đầu gối em.”

“…” Trên trán Lăng Vi toát mồ hôi. Cô vuốt tóc ra sau, Diệp Đình đột nhiên nhấc chân, đá tới mặt cô.

“A ——” Lăng Vi sợ hãi thét to! Hai tay che mặt.

“Ngốc!”
 
Chương 588: Được lắm! Còn dùng mỹ nhân kế! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi xòe tay ra, nhìn qua ke hỡ, thấy anh tiêu sái thu chân, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh không cười liếc cô.

Lăng Vi buông tay ra, chống nạnh, trợn mắt nhìn anh.

Nghe anh nói: “Em nhìn phản ứng của em đi! Lúc anh đá em, em che mặt có hữu dụng không? Vừa rồi em làm gì?”

“Lấy tay bắt được chân anh đi…” Lăng Vi không phục nói: “Một lần nữa, em sẽ bắt được!”

Không chờ cô chuẩn bị, Diệp Đình nhấc chân đá cô: “A ——”

Khốn kiếp…. Lăng Vi tuyệt vọng về mình! Cô lại giơ tay che mặt.

Mặt Diệp Đình đầy chê bai: “Thiên tài vận động như anh đây sao tìm ra tên ngốc vận động như em chứ?”

Lăng Vi nổi giận: “Em là thiên tài vẽ, sao tìm được tên ngốc vẽ như anh chứ! Em nói gì sao?”

“Sao có thể như vậy?” Mặt Diệp Đình nghiêm túc, nhìn cô chằm chằm nói: “Giữa vợ chồng, chung sống hài hòa nhất chính là vận động ăn ý. Gia đình ly dị nói tính cách bất hòa đều là mượn cớ, nguyên nhân thật sự là đời sống vận động không cân đối.”

Lăng Vi che mặt: “Giống như anh biết mọi chuyện… anh từng cưới mấy lần rồi à.”

Diệp Đình vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chưa từng ăn thịt heo, còn chưa từng thấy heo chạy sao? Những lời này đều không phải là anh nói, là điều tra hôn nhân thế giới uy tín ban bố.”

Lăng Vi mặt đầy khinh bỉ nhìn anh: “Sao em không thấy tin nào báo cáo về phương diện này, sao anh lại xem phương diện này?”

“…”

Lăng Vi hừ nói: “Tới đây! Lần này em phải bắt được chân anh!”

Diệp Đình đẹp trai lắc đầu, đột nhiên nhấc chân đá về phía cô, Lăng Vi nhanh chóng đưa tay, sắp bắt được! Kết quả —— anh bỗng nhiên thu chân về, đánh một quyền vào cằm Lăng Vi!

“A…”

Lăng Vi che cằm, đặt mông ngồi trên đệm: “Anh chơi xấu! Đã nói dùng chân, sao đột nhiên vung tay?”

Diệp Đình nhún vai, cười nói: “Binh bất yếm trá! Đối thủ sẽ nói trước cho em hắn muốn làm gì sao?”

Tức chết được!

“Được… Coi như anh ác!” Vũ trụ nhỏ của Lăng Vi bốc cháy.

Cô đứng lên, xoa xoa cổ tay, xoay cổ, lần đánh nhau này giống như so tài quyền kích.

Cô hung hãn trừng anh: “Em lên thật nha! Đả thương anh đừng trách em.”

“Ha ha…”

Mẹ nó… Đây là cười nhạo cô sao?

Lăng Vi tức giận giậm chân, cô đột nhiên vung một quyền về phía ngực Diệp Đình, Diệp Đình đỡ được.

Lại một quyền, lại đỡ được ——

Cô chợt thấy bên phải anh có một chỗ trống, cô nhấc chân trái lên, đá vào cánh tay phải của anh.

“Không tệ nha, tiếp tục.” Anh cố ý chừa một chỗ trống cho cô, xem cô có phát hiện hay không.

Cũng không tệ lắm!

Phán đoán chính xác!

Lăng Vi vẫn giống vừa rồi, tay phải đánh hai quyền, tay trái đánh một quyền.

Trong chốc lát, đầu cô đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm… Quần áo cô dính sát vào người.

Diệp Đình đưa tay cởi đồ cô…

“A —— Anh làm gì? Sao cởi đồ em?” Lăng Vi sợ hết hồn, lập tức che ngực. Bên trong cô chỉ mặc yếm, lúc này ướt đẫm… Nói thật ra, còn có lực sát thương hơn không mặc…

Diệp Đình mặt đầy đứng đắn nói: “Quần áo cũng ướt đẫm rồi, anh cũng không nhìn em! Không cần xấu hổ!”

Lăng Vi tức giận, nhấc chân đá vào bên hông anh.

“Được nha, có tiến bộ! Nhưng chân đá quá thấp! Lần nữa!”

Lăng Vi lại nhấc chân, đá cánh tay anh.

“Quá thấp! Cao nữa!” Lăng Vi dùng sữa mẹ, cũng chỉ có thể đá tới cùi chỏ anh. Diệp Đình đột nhiên giữ chân cô, kéo lên, kéo lên!

“Aiya… Đau quá!”

Cô cũng không phải ngựa… Giơ chân cao như vậy, sẽ chết người đó!

Diệp Đình mặc kệ cô, đưa tay kẹp người cô như con nít, áp cô vào tường, ép chân trên bệ cửa sổ: “Luyện ép chân!”

“A, anh nhẹ một chút! Đau quá!”

Người này tuyệt đối không phải chồng thân ái của cô!
 
Chương 589: Kabedon* (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

(*) Kết hợp giữa từ “Kabe” – bức tường và “Don” – tiếng khi bạn đấm tay chống vào tường. Kabedon trở thành hình ảnh lãng mạn với nhiều cô gái, hy vọng chàng trai dễ thương sẽ giữ họ sát vào tường và đến gần một cách lãng mạn.

Diệp Đình giễu cợt: “Vậy đã kêu đau? Tuần này luyện ép chân trên bệ cửa sổ trước, tuần sau chân lên bả vai!”

Anh dùng sức ép chân cô.

Lăng Vi ôm chân đau nhức, liếc anh: “Ép chân cái rắm…”

Diệp Đình hừ một tiếng, nói: “Khi đánh nhau, chân là chỗ hữu dụng nhất, em lui người không dứt khoát, không có sức, đánh thế nào?”

Nói xong, Diệp Đình đưa tay vỗ cổ cô: “Luyện thật giỏi, sau này khi hai ta vận động, em cũng biết chỗ tốt.”

Lăng Vi 囧, hình như nghe được hơi bẩn…

Diệp Đình dứt lời, xoay người đến cạnh bao cát.

Anh nhấc chân, đá bay bao cát!

Chân anh vừa dài vừa thẳng! Động tác lưu loát! Vô cùng đẹp trai! Mắt Lăng Vi lập tức sáng lên… Dáng vẻ thiếu nữ bị mê hoặc.

Nhưng ngay sau đó liền hừ một tiếng, mặt người dạ thú!

Anh biểu diễn xong, đi tới cạnh cô: “Hôm nay chủ yếu là luyện chân, nhất định phải mở chân ra! Nếu không, em căn bản không thể tiếp cận người anh.”

“…” Tại sao Lăng Vi nghe ra điểm nhơ, chân mở ra… không tiếp cận được người… Nhưng cô sẽ không nói ra, cô rất thuần khiết!

Diệp Đình bảo cô ở đó áp chân, anh lên máy chạy bộ bên cạnh tập chạy.

Chạy mười mấy phút, lại đi tập cơ ngực, anh ra một thân mồ hôi, áo thun dính sát vào người, một tay cởi áo.

Thật man! Lăng Vi gian xảo nhìn chằm chằm cơ ngực, cơ bụng anh.

Vóc người anh… thật đẹp mắt. Lăng Vi đột nhiên bùng phát linh cảm! Nội dung manga là tình cảm hai người ấm lên, muốn đi ra ngoài đánh nhau, sau đó nam chủ show chút tài nghệ võ lực, show bắp thịt, sau khi đuổi được kẻ thù, cường thế jifudon*! Lăng Vi lau máu mũi không chảy xuống, suy nghĩ sắp không chịu nổi!

(*) Áp lên giường.

Cô đang thất thần, một thanh âm mị hoặc bỗng chui vào tai cô: “Lên gì?”

“Hả?” Lăng Vi sợ hết hồn, lập tức che miệng, mặt đầy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh: “Em nói gì sao?”

Diệp Đình nghiêm túc gật đầu: “Em nói cường thế cái gì don?”

Lăng Vi che miệng, mặt đầy kinh hoàng: “Hình như em chưa nói gì nha!”

“Em nói cái gì don?” Anh cắn chặt không buông.

Mắt anh tối đen, giống như khối nam châm màu đen có thể hút hồn phách người khác!

Anh nhìn cô chằm chằm, thân thể khôi ngô nóng bỏng càng dựa càng gần, cô chỉ mặc áo yếm… Còn anh ở trần, cả người anh đầy mồ hôi dán sát vào người cô. Lăng Vi thu chân lui về sau, hai tay anh chống trên bệ cửa sổ, mặt anh tuấn ép tới cô, mồ hôi trên mặt khiến anh càng gợi cảm.

Anh cúi người nhìn chăm chú vào mắt cô, cười tà mị: “Cái này gọi là uorudon* đúng không?”

(*) Uoru là vách tường.

Đầu Lăng Vi “ong” một tiếng, đụng vào của sổ, cô run rẩy cười nói: “Cái này gọi là… kabedon…”

Diệp Đình cười lên: “Không sai…” Anh nhìn cô chằm chằm, mặt từ từ kề sát, tầm mắt rơi vào trên đôi môi mềm mại của cô, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, tỉ mỉ hôn đôi môi khẽ run của cô.
 
Chương 590: Kabedon* (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh đưa tay ôm cô ngồi lên bệ cửa sổ, chân cô quấn ngang hông anh, cô muốn động cũng không được, bị anh ép cả người dựa sát vào cửa kính. Anh hôn cô, không ngừng hỏi cô: “Muốn kabedon, hửm? Muốn không?”

Lăng Vi cắn chặt răng, không chịu lên tiếng. Anh hôn cổ trắng nõn của cô: “Nói! Tại sao không nói chuyện? Bình thường miệng lưỡi sắc bén, thời khắc mấu chốt liền hết điện?”

Lăng Vi ngậm miệng, anh đột nhiên cắn môi cô, trầm giọng hỏi: “Anh quan trọng hay anh ta quan trọng?”

Lăng Vi chợt giật mình. Thật không hiểu tại sao anh luôn xoắn xuýt vấn đề này?

Tay cô để trước ngực anh, dùng sức đẩy. Người anh rất nóng, tay cô đều là mồ hôi. Anh cười tự giễu: “Được rồi, hôm nay bỏ qua cho em. Về thôi.” Anh hít một hơi, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của cô: “Nghỉ một lát rồi tắm. Em mới ra nhiều mồ hôi, lỗ chân lông cũng hở ra, tắm liền sẽ bị phong thấp.”

Anh rời cô nửa thước, đôi mắt tối đen nhìn thẳng vào mắt cô, thật lâu mới kéo cô đi ra ngoài.

Lăng Vi đi sau anh, đột nhiên nói: “Hai người đều quan trọng như nhau! Nhưng… anh là chồng em, anh ấy là anh trai em.”

Diệp Đình quay đầu nhìn cô, mặt cô lại là biểu tình thấy chết không sờn.

Anh đưa tay xoa mặt cô, cười kéo cô vào trong ngực: “Không phải anh kiên quyết phải có đáp án, anh chỉ muốn em nhìn rõ nội tâm em…”

“…” Lăng Vi bĩu môi.

Cô còn tưởng rằng anh luôn xoắn xuýt vấn đề này vì không tín nhiệm cô.

Diệp Đinh giơ tay xoa tóc cô, lòng bàn tay anh rất lớn, giống như muốn xoa cho cô tỉnh ngộ, giọng anh cũng mang theo mấy phần kiên định: “Vi Vi, không phải anh không tín nhiệm em. Anh hiểu rõ tính cách em. Em rất dễ rơi vào mơ hồ, không ép em đến đường cùng, em sẽ luôn trốn tránh.”

“…” Lăng Vi gật đầu, điểm này, cô thừa nhận…

Trước kia, cô thật sự không suy nghĩ kỹ vấn đề này, thậm chí không biết nên xử lý quan hệ của cô và Giang Quân thế nào, cũng không biết nên nói chuyện này cho Diệp Đình thế nào.

Bây giờ, cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Hai người này đối với cô mà nói đều quan trọng như nhau, Giang Quân là trụ cột tâm hồn cô, Diệp Đình là tri kỷ, là bạn đời của cô.

Nhưng…

Bắt cô lựa chọn trở thành tri kỷ yêu đương nồng nhiệt, sinh sống cả đời với ai, cô nhất định sẽ chọn Diệp Đình. Cái này, hoàn toàn là vì… yêu.

Cô đi theo Diệp Đình tới cạnh cửa, Diệp Đình vươn tay lấy một cái khăn lông khoác lên vai cô: “Hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi một lát, ngủ sớm.”

“Ừ.”

Anh đưa cô về phòng, Lăng Vi cho là anh sẽ đi vào, kết quả, anh xoay người rời đi.

Diệp Đình về phòng mình tắm, thay quần áo.

Diệp Đình thay đồ ngủ xong, nằm xuống làm thế nào cũng không ngủ được. Anh muốn ôm Lăng Vi ngủ, muốn ôm cô cả đời.

Nhưng hôm nay dường như cô không muốn anh chạm vào cô lắm.

Vì vừa rồi anh quả thật rất thiếu đánh! Nhất là khi tra hỏi cô, anh cũng muốn đánh mình hai quyền, nhưng, anh thật sự không nhịn được!

Vừa nghĩ tới tim cô chừa một vị trí cho người đàn ông khác, cả người anh liền bùng cháy!

Anh ghen tỵ!

Đáng giận hơn là anh hao tổn tâm huyết chuẩn bị cho cô một hôn lễ long trọng, anh muốn tuyên bố với toàn thế giới cô là vợ anh, nhưng vừa vặn cho toàn thế giới thấy chuyện cười của anh!

Từ năm 12 tuổi, anh và Lội Dịch cắt đứt, đến 14 tuổi tự mưu sinh, anh một đường hô phong hoán vũ, cho tới bây giờ đều là người khác nể mặt anh, đều là khiến người khác mất thể diện!

Duy chỉ có lần này ——

Nói thật, anh sắp tức chết! Nhưng cô gái nhỏ đó… anh không phá hủy cô, chỉ vì yêu, chỉ vì muốn nuông chiều… có thể làm sao đây?
 
Chương 591: Anh hiểu tất cả… (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình muốn đánh chết mình!

Một người đàn ông già mồm.

Muốn ôm người ta ngủ, lửa giận lại không tiêu tan!

Đủ hèn!

Diệp Đình lăn qua lộn lại không ngủ được. Rốt cuộc không nằm được nữa, ngồi dậy, đi qua phòng cô.

Nha đầu thúi!

Anh thật sự trúng độc của cô rồi…

Haiz! Ai bảo anh yêu cô gái này, có cá tính, có chủ kiến như vậy, lại khiến anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Diệp Đình ngồi xuống mép giường cô, tắt đèn tường trên đầu giường. Đã lâu cô không mở đèn lúc ngủ… Anh nắm tay cô, cô ngủ, đột nhiên sợ hết hồn.

“Đừng sợ.” Lăng Vi nghe giọng anh, lập tức bình tĩnh lại, chủ động nhích người qua, dành cho anh nửa giường.

Diệp Đình hít hơi…

Động tác này của cô làm anh nhiệt huyết cuồn cuộn!

Cô biết anh tới, không chỉ không dậy đuổi anh ra ngoài, còn nhích chỗ, là muốn anh nằm xuống ôm cô sao?

Tim Diệp Đình đập rộn lên!

Anh từ từ nằm xuống bên cạnh cô, anh muốn nhìn xem cô rốt cuộc còn làm gì.

Anh nằm xuống, thấy cô trở mình, cánh tay bắp chân đều đè lên người anh… ôm anh.

Hơi thở ngọt ngào lập tức bao phủ anh!

Phần tử xao động trong thân thể Diệp Đình sống lại.

Vi Vi, em nhất định không biết anh yêu em bao nhiêu.

Em nhất định không tưởng tượng nổi…

Anh thật sự hận không thể nhét cô vào trong thân thể mình, mỗi ngày mang đi khắp nơi cùng anh, nửa bước không rời.

Diệp Đình nhìn mặt cô, khẽ vuốt gò má cô, cô nhíu mày.

Anh dùng ngón tay xoa mày giúp cô, cô cau mày, tỏ ra rất không vui.

Anh cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Chồng tới… anh ngay bên cạnh em, an tâm ngủ đi.”

Cô chu môi, chân mày từ từ giãn ra.

Diệp Đình nhìn môi cô, cảm thấy vô cùng khả ái, thật muốn cắn một cái, nuốt vào bụng.

Anh dùng ngón tay vuốt môi cô, cô theo bản năng liếm đầu ngón tay anh.

“Hm…” Xúc cảm mềm mại kia làm anh cảm thấy tê dại. Giống như một dòng điện từ đầu ngón tay lan truyền ra toàn thân.

Người anh đè xuống, tay nâng mặt cô, khẽ nâng cằm sáng bóng của cô.

Môi đặt lên, vô cùng ôn nhu hôn cô.

Cô “ưm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng loạn, không muốn anh hôn.

“Em còn giận?”

Lăng Vi chậm rãi mở mắt, mắt mơ màng buồn ngủ nhìn mặt anh. Cô ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh.

“Thật mệt…” Cô đưa tay ôm cổ anh, há miệng cho anh đi vào.

Cô vừa hôn anh, vừa nói: “Không giận, em nằm mơ… Mơ thấy một con chó nhỏ cắn em.”

Diệp Đình: “….”

Cô nhắm mắt lại, tay nhỏ mò vào ngực anh, thuần thục cởi nút áo anh.

Thân thể Diệp Đình lập tức nóng lên.

Cô… còn chọc anh.

“Vợ, em còn giận anh sao? Anh chiến tranh lạnh với em…”

Lăng Vi “ừ” một tiếng: “Giận, anh quá chủ nghĩa đàn ông, không hề chú ý tới cảm nhận của em. Em cũng nói xin lỗi anh rồi, em thấp giọng hạ khí đi cử hành hôn lễ, anh không để ý em, còn hung dữ với em, còn chiến tranh lạnh với em! Nếu em gọi không gọi cho anh, anh ngay cả hỏi cũng không hỏi em một câu. Vừa rồi anh còn quật ngã em! Bây giờ cổ còn đau nữa!”

“Anh sai rồi…” Anh hôn môi cô, cởi áo ngủ cô ra.

Cô hừ một tiếng, cởi đồ anh như phát tiết.
 
Chương 592: Anh hiểu tất cả… (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình đè cô, vừa hôn vừa nói: “Lúc ấy anh quá tức giận, giận muốn điên lên. Anh nào còn lý trí, bình thường anh tốt với em bao nhiêu, anh có hung dữ với em sao? Em đổi vị trí của anh suy nghĩ xem, trong lòng vợ còn có một người đàn ông khác, em có thể chịu được không?”

Lăng Vi tức giận cắn anh: “Vậy anh đổi lập trường của em suy nghĩ đi! Có ân không báo là quân tử hay tiểu nhân? Khi đó em mới bao lớn? 14 tuổi! Không ba không mẹ, không có người thân nào! Anh ấy chính là chỗ dựa duy nhất của em! Nếu không quen anh, chắc chắn em sẽ gả cho anh ấy!”

“Không cho phép! Không cho phép nghĩ như vậy!”

Anh dùng sức hôn cô, hai tay xoa đầu cô, giống như muốn kéo người kia ra khỏi đầu cô! Anh dùng sức hôn cô: “Anh yêu em, Vi Vi, em là của anh! Không cho phép nghĩ tới người khác!”

Lăng Vi đẩy anh, nhìn vào mắt anh, nói: “Anh sai rồi! Em không phải của anh, em là của chính em. Nếu em quả thực muốn ở bên anh ấy, anh cản cũng không cản được! Em nói thật với anh, anh còn vô duyên vô cớ ghen, em không ở bên anh nữa!”

Diệp Đình đè cô lại, tròng mắt đen đầy hung ác!

“A… Anh còn muốn cường bạo!”

Lăng Vi bấm ngón tay vào thịt anh, gân xanh anh nhảy nhảy, nhịn! Nước mắt cô đột nhiên trào ra khỏi hốc mắt: “Có phải anh bị ngốc không?”

Diệp Đình sửng sốt.

Cô ngồi dậy, đẩy anh ra, nước mắt rơi trên mặt anh: “Sao anh ngốc như vậy! Anh không nói em cưỡng từ đoạt lý? Chuyện này vốn là em làm sai, sao anh không mắng em? Em cũng đã kết hôn với anh còn đi dạo phố cùng người đàn ông khác, vào nhà người đàn ông khác, bất kể là nguyên nhân gì đều không đúng! Còn bị người ta chụp lén, khiến anh mất hết mặt mũi! Anh phí hết tâm tư bố trí một hôn lễ long trọng cho em, muốn cho em niềm vui bất ngờ, nhưng lại trở thành trò cười của cả thế giới. Anh là đàn ông, anh luôn ở trên đỉnh cao, cho tới bây giờ chưa từng mất thể diện như vậy! Sao anh không thể tức giận chứ! Anh giận là phải, anh không vứt bỏ em đã rất kiềm chế rồi! Anh không nói gì, còn sợ em khó chịu, anh sắp tức chết còn mua dưa hấu dỗ em. Anh nên đánh em, nên ly dị với em, nên bóp chết em ngay trước mặt mọi người! Chứ không phải nói với anh em anh là anh đang ghen. Anh sợ bọn họ bất kính với em, anh liền đổ mọi sai lầm lên đầu mình! Sao anh ngu như vậy, ngay cả tranh luận cũng không biết! Ngay cả gây gổ cũng không…”

Diệp Đình xoay người đè lên người cô, cô giùng giằng muốn rút tay ra: “Thật xin lỗi, em không muốn như vậy…”

Anh siết chặt quả đấm, không đánh cô, giọng kiên định nắm tay cô: “Bởi vì anh là người đàn ông của em!”

Cô mặt đầy nước mắt đưa tay ôm anh: “Em không nghĩ tới sẽ như vậy, em chỉ muốn cho anh tất cả tình yêu, không nghĩ tới sẽ tổn thương anh.”

Mắt anh dấy lên ánh lửa, hai tay ôm eo cô, Lăng Vi “ừm” một tiếng.

Động tác của anh đột nhiên mạnh mẽ, chưa từng điên cuồng như vậy, tựa như cuồng phong bạo vũ.

Lần này, anh nghe được thanh âm anh luôn muốn nghe.

Ngọt ngào nhỏ vụn, rất dễ nghe. Rất say lòng người.

Ba giờ sáng, anh còn chưa đã ghiền, giống như vừa buông cô, cô sẽ chạy.

“Đi ngủ.” Cô ôm anh: “Em không chạy, yêu anh còn không kịp đây, sao em đồng ý rời xa anh chứ. Đời này em chỉ thích một mình anh, chỉ tốt với một mình anh.”

Anh vốn định ngủ đột nhiên nhào tới.

Lăng Vi cũng không biết câu nào đã lấy lòng anh, tại sao lại kích động?

Tối hôm sau, hội chiêu đãi ký giả, tiếng người ồn ào!
 
Chương 593: Làm trò yêu đương (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đèn flash sáng mờ cả mắt.

Những nhà báo nổi tiếng trong nước đều được mời đến.

Hội trường vô cùng xa hoa, tổ chú ngay tại hội quán xa hoa thuộc tập doành Đỉnh phong, lúc này diện tích hội quán cực kì lớn, nhiều vị trí ngồi, trông cực kì khí phái.

Diệp Đình cũng tự mình tham gia chiêu đãi.

“Diệp tiên sinh, xin hỏi tại sao anh lại tham gia chiêu đãi lần này?”

Camera nhắm ngay ba người, ngay cả Lăng Vi đứng bên phải Diệp Đình cũng nổi bật.

Sắc mặt Diệp Đình lạnh lùng, môi mỏn nhếch lên, nhìn thoáng qua phóng viên kia.

Mọi người đều biết Diệp tiên sinh khiêm tốn, chưa bao giờ tham gia hoạt động công chúng, càng không nói đến việc tiếp đón truyền thông.

Thậm chí người phòng viên kia cảm thấy nhất định sẽ không trả lời vấn đề của anh ta.

Kết quả thật ngoài dự kiến của mọi người.

Diệp Đình nói: “Vì phu nhân của tôi.”

Đèn flash nháy điên cuồng.

Hội trường kinh ngạc, không ai dám tin đây là lời của Diệp tiên sinh, không hề lớn lối, không hề che giấu càng không hề trả lời cho qua.

Cứ nói bình thường mấy chữ như vậy.

Vì phu nhân của tôi.

……..

Đột nhiên hội trường tĩnh lặng, sau đó lại hỗn loạn rồi: “Không đúng… ngày hôm qua có người đưa tin nói…. Diệp tiên sinh và phu nhân đã ly hôn… là tin giả sao?”

“Ai biết có phải bịa đặt hay không?”

Lúc này Jayson vung tay lên áp chế dự luận của mọi người, giống như đưa tay mời phóng viên: “Mời vị phóng viên kia đặt câu hỏi.”

Vị phóng viên kia đứng lên hỏi: “Diệp tiên sinh, xin hỏi quan hệ giữa anh và phu nhân như thế nào?”

Diệp Đình ôm lấy Lăng Vi, hôn nhẹ lên trán cô: “Như anh thấy đấy.”

….

Âm thanh đèn flash không thể ngăn nổi tiếng hít không khí của mọi người…

Sao lại trả lời như vậy chứ?

Đại nhân vật như Diệp tiên sinh bị cho đội nón xanh không phải nên tức giận, mắng mỏ đôi gian phu dâm phụ sao?

Sao hỏi xong hai vấn đề, tiết tấu liền thay đổi vậy?

Không phải bọn họ đến nhầm hội trường đấy chứ?

Thậm chí có phóng viên còn dụi mắt.

Lú này có phóng viên hỏi: “Diệp tiên sinh, xin hỏi anh nhìn bức hình phu nhân cùng người đàn ông khác, tâm trạng lúc đó của anh là gì?”

Sắc mặt Diệp Đình tối đi, phóng viên kia lập tức nghĩ tới: “Nhất định vừa nãy là giả vờ, nhìn xem, sắp lộ tẩy rồi.”

Diệp Đình mặt lạnh: “Tức giận.”

Phóng viên kia vội hỏi: “Là phu nhân khiến cho danh dự của anh bị vấy bẩn sao?”

Diệp Đình thờ ơ nhìn người kia, khinh thường nói: “Tức giận vì có người bẻ cong sự thật.”

“…”

Hiện trường vang lên âm thanh bàn tán: “Sao vậy?”

Chiêu này hình như không giống ý bọn họ muốn cho lắm.

“Xin hỏi sự thật nào bị bẻ cong vậy.”

Diệp Đình vươn tay về phía Giang Quân: “Vị này chính là anh trai của phu nhân nhà tôi.”

“Sao cơ?”

“Anh sao?”

Diệp Đình mời Giang Quân nói chuyện, Giang Quân liền nói: “Tám năm trước tôi và phu nhân Lăng Vi quen nhau,lúc cô ấy 14 tuổi thì có giúp đỡ cô ấy tiền học phí, mãi đến khi cô ấy 18 tuổi thì trở thành quan hệ anh em.”

“Sao cơ?” thân phận của Diệp phu nhân là gì, tới mức cần người khác giúp đỡ tiền học phí?

Có phóng viên điều tra biết ba mẹ của Lăng Vi chính là người thành lập nên Long Đằng.

“Xin hỏi Diệp phu nhân, cô và cảnh sát Giang quen nhau lâu chưa?”

Lăng Vi nhìn người nọ: “Anh nghi ngờ lời tiên sinh nhà tôi sao?”

“…”

Phóng viên kia nghẹn họng.

Jayson mời anh ta ngồi xuống, để vị khác đặt câu hỏi.

Người phóng viên kia hỏi Lăng Vi: “Quen nhau với cảnh sát Giang lâu như vậy, tiên sinh nhà cô có biết không?”
 
Chương 594: Làm trò yêu đương (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi nói đơn giản qua chuyện của Long Đằng, sau đó nghiêm túc nói: “Tuy cảnh sát Giang giúp tôi tiền học phí nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt, anh ấy gửi tiền đều dùng tên giả, quyên tiền cũng thông qua quỹ từ thiện, mấy hôm trước tôi và anh ấy trò chuyện ngẫu nhiêu mà thôi, cho nên tiên sinh nhà tôi không biết chuyện này.”

Camera chiếu vào cô, sắc mặt cô trầm tĩnh, cực kì ung dung.

Có phóng viên đột nhiên hỏi: “Diệp phu nhân, cô cảm thấy hai người đàn ông ưu tú bên cạnh cô, ai quan trọng hơn?”

Lăng Vi nhìn anh ta nói: “Cảm giác như người thân và chồng vậy.”

Lucs này có phóng viên nói: “Diệp tiên sinh, anh có suy nghĩ gì về Diệp phu nhân?” có một ít phóng viên yên lặng chờ Diệp Đình bạo tẩu, tha hồ phỏng đoán.

Kết quả Diệp Đình rất không nể mặt: “Phu nhân của tôi cũng chẳng nói dối.”

Lúc này có người hỏi người đàn bà bị thương: “Phu nhân, xin hỏi vết thương của cô và chuyện này có liên quan gì với nhau?”

Người đàn bà kia nói: “Lúc đó tôi mới tan làm về nhà, chống trước của tôi dùng dao đâm tôi. Anh ta có thói bạo lực gia đình, tôi không chịu nổi chờ anh ta đánh chết mình mới liều chết đòi ly hôn. Ngày đó vừa hay Diệp phu nhân và cảnh sát Giang đi qua cứu tôi một mạng, còn bắt được chồng tôi và một người bạn hút thuốc phiện, Diệp phu nhân và cảnh sát Giang là người tốt. Lúc đó cảnh sát Giang bị thương ở eo và lưng, là Diệp phu nhân đưa anh ấy về băng bó.”

Có phóng viên ghi chép lại.

Không nghĩ tới còn có chuyện trùng hợp thế này.

Mọi người đào bới gốc rễ hỏi mấy chuyện liền quan.

Diệp Đình cầm di động bày tỏ thời gian kết thúc, anh còn bận rộn.

Jayson tuyên bố buổi chiêu đãi kết thúc.

Nhưng thật ra là Diệp Đình nhắn tin cho Lăng Vi: “Bà xã, tối này muốn ăn gì?”

Lăng Vi đứng lên bày tỏ cảm ơn với đám phóng viên, cô mở chai nước vừa uống vừa nhắn: “Ăn đồ nướng.”

“Được.”

Diệp Đình nói: “Em ngực lớn, nghe lời em.”

“Phụt…” Lăng Vi đang uống nước không nhịn được phun ra bàn.

………

Trời ạ, Lăng Vi sặc nước ra sức ho, trong lòng hậm hực tản đi bao nhiêu rồi.

Phóng viên nhao nhao nhìn cô, chỉ thấy Diệp boss đang cầm khăn tay lau miệng cho cô, cánh tay kia thì vỗ lưng cô: “Không cẩn thận như vậy, chẳng có ngày nào làm cho anh yên tâm được.”

Lăng Vi mỉm cười: “Vất vả cho anh rồi.”

“Haha. Không có việc gì, lần sau nhớ chú ý.”

V đưa tay đấm anh, anh cầm tay cô đặt lên môi hôn, Lăng Vi dựa vào lòng anh cười hờn dỗi.

Lăng Vi ra sức chụp hình.

Lăng Vi cho anh chút khen ngợi, anh có tiền đồ lắm.

Trong cửa hàng đồ nướng đã có Giang Quân, Lý Thiên Mặc.

Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn đều tới.

Lôi Tuấn rót rượu cho Giang Quân: “Anh Quân, anh là anh trai chị dâu, sau này là anh trai em.”

Hai người chạm ly.

Giang Quân hỏi bọn họ: “Hiện tại đã điều tra ra ai chụp hình chưa?”

Lôi Tuấn nói: “Việc này hỏi cho anh rồi. Em đang điều tra, đối thủ rất giảo hoạt, tạp chí kia là tạp chí nhỏ, bọn họ nhận được hình thì phát hiện đối phương gửi nặc danh. Em đến tiệm net kia lấy băng ghi hình thì phát hiện là học sinh, tìm người học sinh kia thì biết quả nhiên có người thuê cậu ta.”

Giang Quân gật đầu cụng ly với Diệp Đình.

Diệp Đình uống rượu, nói với Lôi Tuấn: “Không cần phiền toái như vậy, có một cách vừa đơn giản vừa hữu ích.”
 
Chương 595: Hiểu sâu bí mật? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lôi Tuấn nhìn anh.

Diệp Đình uống rượu xong liền nói: “Hai ngày nữa cậu xem ai hứng thú nhất thì người đó làm.”

Trở lại biệt thự, Lăng Vi cùng anh đi dạo bộ, đi qua một cây cầu nhỏ, đến vườn hoa yên tĩnh gần đó, cô lập tức bổ nhào vào lòng anh: “Ông xã à.” Cô ôm cổ anh: “Anh còn giận à?”

Cô nghiêng đầu cười với anh, hiển nhiên là đang lấy lòng.

Diệp Đình dùng sức xoa tóc cô, vừa muốn nói, không giận, em đã làm tốt lắm rồi nhưng nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, đột nhiên anh thay đổi chủ ý: “Trong lòng còn hơi buồn.”

Lăng Vi khẩn trương đưa tay đặt lên ngực anh: “Không giận, không giận nữa, em xoa xoa ngực cho anh…”

Diệp Đình: “…” bị cô đùa giỡn: “Xoa ngực cũng vô dụng, xoa cả người thì không khác lắm.”

Hừ mũi, trong lòng Lăng Vi không ngừng khinh bỉ anh nhưng gương mặt cười sáng lạn: “Không thành vấn đề, anh nằm xuống đi.”

Diệp Đình ngồi trên ghế đầu, bàn tay cô tiến vào áo khoác của anh: “Hoàng thượng cả ngày kiếm ra bạc tỷ, vất vả quá rồi.”

Diệp Đình ừ một tiếng: “Ái phi cũng vất vả rồi.”

Lăng Vi nhịn cười đấm bóp cho anh.

Đè tay cô lại, anh bất mãn nói: “Không có cơm sao? Chút sức nhỏ như vậy, vả miệng.”

“Phụt…” Lăng Vi dùng sức kêu: “Hoàng thượng tha mạng.”

Bàn tay của cô như mang theo dòng điện, còn cả hơi nóng.

Chỉ một lúc cả người Diệp Đình nóng lên.

Lăng Vi mỏi cả tay, đột nhiên bị anh áp đảo: “Ái phi vất vả rồi, trẫm xoa bóp cho nàng.”

Anh tự thể nghiệm xoa bóp cho cô.

Lăng Vi cho rằng anh lăn qua lăn lại một hồi không nghĩ tới lại đè lên người cô nói: “Cầm đi săn.”

Mệt mỏi nửa giờ lại luyện nửa giờ nữa mới được anh bế về phòng.

Vừa tắm rửa xong, còn chưa kịp ngủ thì…

Tiếng cảnh báo chói tai như thanh kiếm sắc bén đâm vỡ màn đêm yên tĩnh.

“Tiên sinh, có người xâm nhập các đây 200m.”

“Bắt lại.”

Nháy mắt cả biệt thự sáng trưng, tiếng bước chân bên ngoài vang lên.

Diệp Đình mặc áo khoác ra ngoài, có thể xông vào cách biệt thự gần 200m nhất định không phải người dễ chọc: “Bà xã, chờ anh một lúc, lát nữa ông xã trở về thương em.”

Lăng Vi nhanh chóng mặc áo khoác ra ban công, nhìn thấy anh nhanh chóng đi về tòa nhà đằng trước.

Chỉ một lúc sau Lôi Đình đến gõ cửa, vui vẻ nói: “Chị dâu đừng sợ, là con chó xông vào.”

Lăng Vi thầm nghĩ cô cho tôi là tên ngốc sao, trình độ nói dối đó… tệ như thế.

Nhưng nhìn vẻ mặt Lôi Đình thoải mái, có lẽ Diệp Đình dễ dàng tóm được người kia nên chắc không có gì phiền toái đâu.

Cô gật đầu, bày tỏ mình biết rồi, Lôi Đình vẫy tay với cô: “Chị dâu nghỉ ngơi sớm đi, em còn phải đi thẩm vấn… à… em sợ con chó kia chạy loạn nên phải đi nhìn nó.”

Lăng Vi mỉm cười: “Cô cẩn thận một chút, đừng để chó cắn cô.”

Lôi Đình haha cười lớn sau đó đóng cửa rời đi.

Lăng Vi không ngủ được liền xem tin tức, cô có hơi lo lắng… có phải gần đây Ecourt lại có động tĩnh gì không.

Ecourt: (tiếng Pháp: Hécourt) là một thị trấn thuộc tỉnh Oise của Pháp và thuộc huyện Songrong (Beauvais)

Hay à Hoắc Ân, Louis có hành động gì.

Cô rất lo lắng Diệp Đình gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Kết quả Ecourt vẫn vậy, chiến loạn không ngừng, Hoắc Ân và Louis hình như không có hành động gì.
 
Chương 596: Hiểu sâu bí mật? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình trở về, thấy cô lo lắng, anh nói: “Là Louis phái người đến trộm nhật kí…”

Lăng Vi cả kinh: “Nhất định cuốn nhật kí đó không đơn giản.”

“Ừ… nếu không ông ta cũng chẳng phí sức lấy về.”

Lăng Vi lập tức mở tủ sắt ra, cô cầm một bản nhật kí từ bên trong ra.

Nhìn kĩ: “Ông xã, có phải mẹ dùng chất hóa học gì không? Ví dụ như ngâm nước mới có thể thấy chữ ấy?”

Diệp Đình nói: “Đã thử rồi, vô ích thôi,”

Đột nhiên trong lòng Lăng Vi lo lắng.

Cô nhìn chằm chằm dòng chữ, đột nhiên…

“á…”

Cô xoa trán: “Ông xã, em phát hiện chút bí mật.”

“Bí mật gì?” Diệp Đình khẩn trương theo.

Lăng Vi nghiêm túc nói: “Anh nhìn câu thơ này đi, hình như chẳng có mối liên hệ với nhau nhưng mà… đều tả cảnh. Anh nhìn câu này đi: Mạch ngược lên Vân Nhàn mấy chỗ, cầu nhỏ y liễu nán lại trễ trang! Không phải là chỗ chúng ta vừa đi sao?”

Hai mắt Diệp Đình sáng như bóng đèn, chớp mắt: “Nhìn mấy câu thơ này, Điệp luyến hoa tùng chính là gần nhà ấm trồng hoa Lan hồ điệp, còn Lâm tuyền ảo ảnh mượn hương sen thì chính là hồ sen.”

“Đúng vậy, đều là cảnh nhà cũ của chúng ta, không trách được Louis đoán không ra, người không biết nơi này căn bản nghĩ không ra. Ông xã, mẹ nhắc tới những cảnh vật này là có ý gì sao?”

Sắc mặt Diệp Đình thâm trầm: “Chắc là… gần đó chôn cái gì đó?”

“Có khả năng lắm.”

Diệp Đình khó nén được hưng phấn: “Anh cho người đi lấy.”

“Đừng gấp.” Lăng Vi giữ anh lại: “Như vậy sẽ khiến người chú ý, không bằng em nói nhà cũ bị hỏng, cần tu sửa một chút.”

“Được.”

...

Diệp Đình ra ngoài, lập tức sắp xếp, Lăng Vi vẽ bản thảo… lại lên weibo, cô và Anh Quân gây ồn ào như vậy rất khó coi… không khéo bị người ta mắng cho thành cái dạng gì rồi, rồi còn nguyền rủa người nhà cô, mắng cô là người đàn bà tâm cơ…”

Đột nhiên cô không muốn để Diệp Đình thấy có người mắng cô, bởi vì không muốn để cho anh thấy một mặt không đẹp về cô…

Côc he mặt, nếu Diệp Đình nhìn thấy những lời ô uế như vậy sẽ tức giận lắm đúng không?

Cô mở weibo, vào trang cá nhân, đột nhiên hai mắt cô sáng lên, thế mà không ai mắng cô?

Không hề có một dòng.

Quá kỳ quái rồi.

Trước kia có tin tức “Phu nhân của Diệp Đình và người đàn ông khác hẹn hò bí mật’ nay đã không còn.

Cô kéo lên kéo xuống, thật sự đã không còn.

Phía dưới weibo của cô quả thật rất yên tĩnh.

Là chuyện gì xảy ra vậy?

Cô tắt web yên tâm nằm xuống.

Cùng lúc đó… Lôi Tuấn đứng trong thư phòng biệt thự cùng Hạ Tiểu Hi ấn chuột xóa thiệp.

Hạ Tiểu Hi tức giận: “Đám người kia thật xấu xa, cái gì cũng có thể mắng ra miệng. Cho rằng cách màn hình thì muốn mắng cái gì thì mắng sao? Hiện tại internet nên có quy định, bắt hết đám người này lại đi.”

Cô vừa xoa thiệp vừa tức giận nói.

Xoa hơn 2h dần mất hết cảm xúc… lại nhìn mấy dòng chữ đó đã không còn tức giận như cũ.

Xoa bình luận, Hạ Tiểu Hi nén giận nhìn Lôi Tuấn: “Phiền quá, tôi phải về trường đây, 10h30 phòng ngủ đóng cửa rồi.”

Lôi Tuấn không kiên nhẫn: “Em về trường để tôi làm một mình sao? Bạn của em bị mắng em còn mặc kệ?”

Hạ Tiểu Hi chu môi: “Tôi là con gái mà, ở đây với anh không tốt lắm.”

Cô bĩu môi, bất mãn trừng Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn chẳng thèm để ý, đẩy ly nước trước mặt cô: “Uống nước đi, lấy lại tinh thần.” thấy cô uống nước anh ta mới nói: “Sợ gì chứ? Tôi lại chẳng làm gì em.”
 
Chương 597: Phòng của cô ở bên trái ấy, phốc —— (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Tiểu Hi vẫn quệt miệng.

“Hay là anh đưa tôi về trường học đi, nếu như anh không muốn tự mình làm… thì tìm Thiên Ma đến…”

Lôi Tuấn nhìn ngớ người, trợn mắt trừng cô, “Hơn nửa đêm, tôi lại đi gọi một thằng con trai ra, phù hợp lắm hả? Tôi lại không phải gay!”

Hạ Tiểu Hi buồn ngủ muốn chết, đang ngáp dở, đột nhiên trừng mắt nhìn anh ta một cái, “Thế hơn nửa đêm gọi một nữ sinh ra ngoài thì thích hợp chắc? Tôi còn tưởng Lôi Đình cũng ở đây nữa kìa? Anh em hai người không ở chung với nhau sao?”

Lôi Tuấn căn bản không nghe thấy cô nói gì, cái bộ dạng ngáp ngắn ngáp dài của cô ấy thật dễ thương chết mất… giống hệt một con thỏ nhỏ tai dài vậy! Đôi mắt sáng trong giống hệt hai trái nho tím! Lúc buồn ngủ thế này, ánh mắt như không có thần, Lôi Tuấn muốn giơ tay lay lay cô, để cho cô tỉnh ngủ.

Hạ Tiểu Hi che miệng ngáp một cái, giơ tay, vươn người một cái.

Lôi Tuấn đầu đầy vạch đen, thần kinh cảm xúc của cô gái này cũng quá thô rồi, động tác này của cô ấy… hoàn toàn không nhận tháy là dáng vẻ nhỏ xinh ấy của mình, quyến rũ đàn ông đến mức nào hay sao hả?

Lôi Tuấn cố ý ra vẻ không nhẫn được nữa, “Bảo cô xóa thì cô xóa luôn! Bạn cô gặp nạn, chẳng lẽ cô không nên vào nước sôi lửa bỏng cùng cô ấy sao?”

“Nên chứ!” Hạ Tiểu Hi gật đầu, “Thế nhưng, mấy chuyện như xóa bỏ kiểu này, tôi làm ở phòng mình cũng được chứ sao? Tại sao lại phải đến nhà anh?” Cô đột nhiên phản ứng lại được.

“…” Lôi Tuấn câm nín, đúng nhỉ… người ta cũng có thể làm vậy ở phòng ngủ của mình được mà, tại sao lại phải đến nhà anh ta…

Anh ta hơi nghĩ nghĩ một chút, cố ngang ngạnh nói: “Tốc độ web ở nhà tôi nhanh hơn…”

Hạ Tiểu Hi chu mỏ, “Phòng của bọn tôi cũng 100m mà! Mấy phút là xong 1 đoạn video!”

“…” Lôi Tuấn lại bị nghẹn, nói: “Hai người làm cùng với nhau, có động lực hơn chứ sao…”

Anh ta nói xong, cả người liền thấy ngượng ngùng, cái cớ này… thật sự là, quá nát bét rồi! Hơn nữa còn dơ không thể chịu được.

Lại không nghĩ rằng, Hạ Tiểu Hi còn gật đầu một cái, “Vậy cũng được…”

Lôi Tuấn che mặt, trời đất mami ơi… nói chuyện với cô nàng 2b ngốc nghếch này, tuyệt đôi không thể làm theo lẽ thường được mà!

Hai người liên tục cóa từ hơn nửa đêm đến hai giờ sáng, Hạ Tiểu Hi thật sự cảm thấy quá mệt, “Lôi Tuấn, tôi buồn ngủ…” Giọng nói của cô mềm mềm, đôi mắt màu nho tím còn mơ mơ màng màng, hai mí mắt không ngừng dán chặt vào nhau.

Lôi Tuấn hấp tấp nói, “Vậy cô đi ngủ đi, phòng của cô wor bên trái ấy.”

“Oh…” Hạ Tiểu Hi lảo đà lảo đảo đi vào phòng.

Bên tái, bên phải… cô nhìn sang trái một chút, cận thận xác định đó là bên trái rồi mới mở cửa đi vào. Tắm rửa xong, liền nhào đến chiếc giường lớn, chui vào trong chăn, vừa đặt đầu xuống là ngủ ngay.

Lôi Tuấn làm thêm một lúc nữa, thật sự cảm thấy việc này quá chán! Không làm nữa!

Anh ta ném con chuột đi, đột nhiên nghĩ đến, có thể bỏ tiền ra tìm người đến làm thay mà nhỉ! Tại sao mình lại phải ngốc ngốc nghếch nghếch ngồi xóa cơ chứ!



Lôi Tuấn tắt máy tính, trở về phòng. Anh cũng buồn ngủ lắm rồi, cố nén cơn buồn ngủ lại để tắm cho xong, sau đó mò đến mép giường.

Mới vừa nằm xuống

Đột nhiên —— ảnh cảm thấy có một thứ gì đó mềm mềm quấn lấy eo mình! “Má ơi —— có rắn ——” da đầu Lôi Tuấn cũng phát nổ! Hét một tiếng sau đó nhảy bật dậy, đạp bay ‘con rắn’, sau đó nhanh chóng nhảy tót xuống đất đi bật đèn.

“Ưm… đau quá đi mất!”

Lôi Tuấn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ai đang nói chuyện thế này!

Anh vặn đèn cỡ sáng nhất ——

Anh che chỗ ánh sáng hắt vào mắt mình, chỉ thấy Hạ Tiểu Hi đang ngã lăn trên đất vừa nằm xoa xoa chỗ bị đạp vừa hừ hừ…
 
Chương 598: Phòng của cô ở bên trái ấy, phốc —— (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Tiểu Hi không mang quần áo ngủ đến, vẫn mặc quần jean mà ngủ thì rất không thoải mái, thế nên cô liền mở tủ quần áo, tùy tiện lấy ra một chiếc áo sơ mi mới mặc vào.

Chiếc áo sơ mi của Lôi Tuấn khoác lủng lẳng bên ngoài, bả vai cô cũng bị lộ ra một khoảng lớn. Mặc dù áo sơ mi của anh vừa to vừa dài, thế nhưng lúc này cô đang nằm trên đất, dường như không che chắn được một cái gì cả.

Lôi Tuấn nhìn cô chằm chằm, chỉ cảm thấy như một khối tuyết đập thẳng vào mắt, sao cô ấy lại trắng như vậy nhỉ?! So sáng với cô, anh… thật giống hệt như vừa mới chui ra khỏi mỏ than vậy ấy…

Hạ Tiểu Hi bò dậy, dụi dụi mắt, đôi mắt mở trừng trừng!

“Sao anh/cô lại ở đây?!” Hai người cùng dồng thanh lên tiếng.

Lôi Tuấn nói: “Đây là phòng của tôi chứ sao!”

Hạ Tiểu Hi nhe răng hừ hừ, ngã đau chết mất, chất vấn: “Đây không phải là căn phòng bên trái sao?”

Lôi Tuấn hơi suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng là bên trái.” Ánh mắt của anh ta theo bản năng liền nhìn chỗ cô đang xoa xoa. Anh ta thấy được một mảnh màu hồng hồng.

Hạ Tiểu Hi vừa thẹn vừa quẫn lôi tấm ga trải giường, đắp lên người… “Không phải anh nói, ‘Phòng của tôi ở bên trái’ sao?”

“Đúng vậy! Phòng của tôi đúng là bên trái…”

Hạ Tiểu Hi trợn trắng mắt!

“Anh vừa mới nói! Phòng, của, tôi, ở, bên, trái!” Lôi Tuấn hơi ngẫm nghĩ một chút, “Hình như đúng vậy thật… Thật xin lỗi nhé, tôi nghĩ theo thói quen ấy mà, nên cũng nói là bên trái… đáng lẽ phải là phòng của tôi ở bên trái, còn phòng cô ở đối diện… tôi nói sai rồi, thật xin lỗi!”

Hạ Tiểu Hi ủy khuất trề môi.

Hối hận quá đi mất! Lúc vừa mới đến cũng đã chín giờ rồi! Đáng nhẽ lúc đó cô không nên đến đây mới phải!

Một cô gái tới nhà một người đàn ông, liệu có thể có chuyện gì tốt chứ?!

Vốn dĩ cứ tưởng người này nghiêm trang, trông không giống ngươi xấu! Lại không nghĩ đến! Cũng đều như nhau! Là một tên háo sắc nửa đêm canh ba bò lên giường con gái!

Mặc dù… đây chỉ là một sự hiểu lầm!

Thế nhưng, lại đạp cô ngã ra đất… ngã đau lắm đó biết không —— hu hu hu…

Cô xoa xoa cổ, bây giờ mới phát hiện ra nguy hiểm, cũng muộn xừ nó rồi! Còn mơ mơ hồ hồ tự dâng mình đến trên giường người ta nữa chứ!

Nghĩ như vậy, miệng cô lại trề ra, sắp sửa khóc luôn rồi.

Lôi Tuấn chưa từng gặp phải loại chuyện thế này, trong lúc nhất thời tay chân cũng liền luống cuống!

“Nè nè, cô đừng khóc nha… thật xin lỗi, xin lỗi mà…” Anh nhanh chóng chạy đến an ủi cô, đột nhiên Hạ Tiểu Hi lùi về phía sau: “Anh định làm gì? Hơn nửa đêm rồi, đứng gần tôi như thế làm gì hả hả? Đi ra! Cách xa xa tôi một chút ——”

“Được được được…” Lôi Tuấn nhanh chóng lùi ra đến tận cửa, “Chuyện đó.. căn phòng này nhường lại cho cô đó. Tôi đến phòng đối diện, có chuyện gì thì cô gọi tôi nhé!”

Hạ Tiểu Hi hung hãn trợn mắt nhìn anh ta.

“Rầm ——” Lôi Tuấn đóng cửa lại, sờ sờ trán, lúc này mới phát hiện trên đó toàn mồ hôi ròng ròng!

Anh hít sâu một hơi, cơn ngái ngủ cũng bay mất tiêu rồi. Anh nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc…

Đi tới phòng bếp, lôi một lon bia lạnh trong tủ ra, đổ ừng ực ừng ực vào miệng.

Ra khỏi phòng bếp, anh ta ngẩng đầu uống bia, đột nhiên, cảm thấy có một thứ mềm mềm đụng vào ngực mình, “Ái——” Anh ta vừa cúi đầu xuống, chỉ thấy Hạ Tiểu Hi đang cau mày, xoa xoa ngực…

Lôi Tuấn ORZ luôn, khó trách lại mềm như vậy… Anh ta vội lảng sang chuyện khác, “Chuyện đó… cô uống chút nước nhé? Cô đi đường sao lại không chút tiếng động thế chứ? Cũng không nhìn đường…”

Hạ Tiểu Hi mặt đầy vẻ ‘tôi đúng là xui xẻo chết mất’! Cô mới vừa ra khỏi phòng, mắt vẫn đang díu chặt lại, làm sao biết phía trước có người cơ chứ…

Lôi Tuấn phát hiện ra biểu cảm của cô quả nhiên phong phú, giống hệt một ssuwra trẻ lớn xác vậy đó, đáng yêu đến mức khiến người khác muốn giơ tay lên nắn nắn bóp bóp… trái tim Lôi Tuấn nhảy lên thình thịch, vừa rồi cô đụng vào anh, cái cảm giác mềm mềm đó, thật sự khiến cả người anh đều tê rần.

Anh hít sâu một hơi, sợ mình phạm phải sai lầm, vội vội vàng vàng quay người đi rót nước cho cô.

Hạ Tiểu Hi lại nức nở nói: “Vừa rồi đúng là dọa tôi sợ mà! Thật đấy! Đột nhiên tôi không ngủ được, liền muốn lên mạng, uống một chút nước.”
 
Chương 599: Không nhịn được cái gì, thật đáng ghét (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lôi Tuấn đưa ly nước cho cô.

“Ừm… vậy thì cô đến phòng sách lên mạng đi, cửa thư phòng không khóa đâu, mật mã của máy tính, cô vừa mới biết rồi đó.”

“Ắc…” Cô nhận lấy chiếc ly trong tay anh. Đầu ngón tay lơ đãng đụng phải ngón út của anh. Lôi Tuấn cảm thấy giống như bị dòng điện xẹt qua vậy, tê tê, anh nhanh chóng rụt trở về.

Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn anh ta một cái, “Bệnh sạch sẽ à!”

Lôi Tuấn trở về phòng, xoay bên trái lật bên phải, lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được… căn phòng hiện giờ anh ta đang ngủ là phòng cho khách, còn Hạ Tiểu Hi ngủ trong phòng anh ta.

Anh xoa xoa lồng ngực đang phập phồng của mình, cảm giác nơi này sắp sửa căng đến phát nổ mất thôi! Anh lại lăn, lại lộn, giống như con lật đật ấy, thấy mình sắp khét đến nơi luôn rồi.

Hạ Tiểu Hi… Aizz! Cũng không biết tại sao, khuôn mặt Hạ Tiểu Hi lại hiện lên trước mắt… còn có vừa nãy nữa… cái cảm giác lúc cô đâm vào anh…

Lôi Tuấn nhức đầu muốn chết. Làm kiểu gì cũng không ngủ được, dứt khoát cũng lên mạng luôn, xem xem cô gái kia đang làm cái gì.

Anh khoác chiếc áo sơ mi, xuống đất đi đến cửa thư phòng. Cánh cửa không khoác chặt, anh nghe thấy bên trong có mấy tiếng “ưm ưm a a ”. Mắt Lôi Tuấn giật giật một cái, cô đang xem cái gì thế hả?

Anh đẩy cửa ra, lặng yên không một tiếng động đi vào trong...

Bước đến phía sau lưng cô, chỉ thấy hai tay cô đang ôm ngực mình, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, trên màn hình máy tính…

Đang chiếu đến cảnh ma cà rồng đang quấn lấy nhau hút máu —— trong miệng còn phát ra loại giọng “ưm ưm a a” kia!

Thứ máu thịt sống đó!

Ọe —— khiến Lôi Tuấn chán ghét phát ói…

Anh ói rồi thì cũng thôi! Lại khiến Hạ Tiểu Hi sợ đến mức hét lên á á...

Cô như thấy quỷ vậy, chui ra khỏi ghế, “ping” một tiếng, chân đập thẳng vào chân bàn.

“Hu…” Thật là đau mà!

Lôi Tuấn thấy cô bị đập đau, liền giơ tay đỡ cô, nhưng Hạ Tiểu Hi vẫn đang nhảy choi choi, cánh tay anh không thể bắt lấy tay cô, không cẩn thận liền… chạm luôn vào trên ngực người ta.

Lôi Tuấn bị xẹt điện, nhanh chóng rút tay về.

Anh sợ bị đánh, liền ôm đâu ngồi co ro dưới đất…

Hạ Tiểu Hi căn bản không nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy có một bàn tay duỗi về phía cô! Đột nhiên lại không thấy đâu nữa!

Cô điên luôn, hét “á á á” to tướng!

Hạ Tiểu Hi sợ đến mức ba hồn bảy vía cũng bay mất một nửa, Lôi Tuấn hết ORZ lại tiếp tục ORZ lần 2…

Thấy cô bị dọa sợ như thế, liền nhanh chóng đứng dậy, nói: “Là tôi! Đừng sợ!”

Hạ Tiểu Hi chợt quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt đẹp tải của Lôi Tuấn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt anh rất sáng, nhưng biểu cảm có chút khinh hoàng, giống nhưu là bị cái gì đó dọa sợ vậy!

Hạ Tiểu Hi lập tức chắc chắn rằng, anh ta cũng nhìn thấy quỷ rồi!

“Lôi Tuấn! Nhà anh có quỷ đó!”

Hạ Tiểu Hi ôm lấy cổ anh ta, nhanh chóng nhảy bổ thẳng vào ngực anh, hai tay hai chân quấn chặt trên người anh, thiếu chút nữa nước mắt cũng tuôn rơi, âm thanh run run: “Nhà anh có quỷ…”

Lôi Tuấn ORZ, không phải vừa mới nói… là anh đó sao? Sao lại còn nói là có quỷ nữa…

Cô gái này… chẳng lẽ bị sợ… đến choáng váng luôn rồi.

Lôi Tuấn cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải, dẫu sao… mới vừa rồi anh ta… ạch… chạm vào… người ta, khụ khụ! Anh ta thừa nhận sao? Vẫn chưa thừa nhận mà?!

“Đi mau, đi mau, đừng có ngây ngốc ở chỗ này nữa, tôi sợ lắm! Mới vừa rồi có người thò tay bắt tôi!”

Khuôn mặt Hạ Tiểu Hi đầy vẻ kinh hoàng, ôm chặt lấy Lôi Tuấn! Lôi Tuấn chỉ cảm thấy cả người mềm mềm của cô dám chặt vào cơ ngực của mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom