Cập nhật mới

Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 720: Cực kỳ nguy cấp


Vì đối với bất kỳ khoa nào cũng vậy, làm phẫu thuật trong phòng cấp cứu là không đúng, đây không phải một chuyện nhỏ.

Trương Hữu Phúc hơi sững sờ: 

- Tiểu Trần không phải kiểu người lỗ m ãng như vậy đâu? Chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Đào Mật trầm ngâm một tiếng:

- Tôi cũng thấy Tiểu Trần không phải người làm ra những chuyện loạn thất bát tao vậy đâu, chắc chắn là có chuyện, đi thôi, chúng ta tới đó làm rõ

Lý Kiến Vĩ gật đầu:

- Đi thôi, sự việc lần này không hề đơn giản, phải quyết định làm phẫu thuật trong phòng cấp cứu, chắc chắn là có đến mười phần nguy cấp, tới xem chúng ta có thể giúp một tay không

Bản thân Vương Hướng Quân xuất thân từ khoa cấp cứu, vì lẽ đó mà trong lòng ông cũng khẩn trương không kém.

Bệnh bộc phát nặng nên cần phẫu thuật khẩn cấp, rốt cuộc là bị cái gì mới được chứ?

Chỉ có điều... Không thể phủ nhận, lá gan của bác. sĩ này thật sự quá lớn.

Dù sao đã nhiều năm nay Đông Đại Nhất Viện không thực hiện qua ca phẫu thuật khẩn cấp nào ở phòng cấp cứu cả.

Nhưng mà, Trần Thương là ai? 

Sao lại có cảm giác quen tai như thế?

Bỗng nhiên.

Trong đầu Vương Hướng Quân bất ngờ xuất hiện hình ảnh một người trẻ tuổi mặc áo blouse trắng của Tỉnh Nhị Viện đang phối trí dịch thẩm tách ở Đông Đại Nhất Viện.

Là cậu ta?

Nghĩ tới đây, máu tò mò trong người Vương Hướng Quân lập tức nổi lên.

Thành thật mà nói, ông rất có cảm tình đối với người trẻ tuổi này, vì trong mất ông, đây đích thị là kiếu trẻ tuổi mà “Đa tài đa nghệ”.

Hầy, Vương Hướng Quân nghĩ đây là một người đa tài đa nghệ, vì dù sao cũng đâu có bác sĩ cấp cứu nào muốn đi học phối trí thẩm tách dịch?

Nghĩ tới đây, bốn chủ nhiệm nhịn không được bước chân nhanh hơn, còn không kịp thay quần áo, lập tức chạy về phía phòng cấp cứu.

Y tá trưởng nhìn thấy năm chủ nhiệm mặc quần áo phòng phẫu thuật chạy ra ngoài, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể để mặc kệ vậy.

... 

...

Bên trong phòng phẫu thuật, năm chủ nhiệm đồn toàn bộ ánh nhìn lên màng tim bên ngoài của trái tim, lập tức cảm giác sau lưng lạnh đến phát run.

Trần dịch màng tim cộng với thoát vị hoành màng ngoài tim!

Hai loại bệnh này, khi chúng ở một mình cũng có thể khiến người bệnh tử vong ngay tại chỗ.

Vậy mà giờ chúng lại cùng lúc xuất hiện, đây là có nghĩa lý gì?

Nguy hiểm + nguy hiểm = cực kỳ nguy cấp!

Loại phẫu thuật kiểu này, nhất định phải cấp tốc tiến hành trong phòng cấp cứu

Mà cũng không đúng, những ca bệnh kiểu này không phải chỉ có thể tiến hành bên trong phòng cấp cứu, thậm chí nói rằng có thể thực hiện ở bất kỳ nơi nào, chỉ căn nơi đó an toàn, là có thể phẫu thuật!

Bởi vì tình hình này đã quá nguy cấp!

Không có quy tắc nào quan trọng hơn việc cứu người.

Lúc này, cả năm chủ nhiệm đều nhìn chằm chằm Trần Thương, trong mắt ai cũng tràn ngập sự chấn kinh!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 721: Sinh ra đã biết?


Vào giờ phút này, phẫu thuật vẫn đang được chậm rãi tiến hành.

Trong lòng Trần Thương hiện giờ không có bất cứ ý niệm nào khác, mà căn bản là anh cũng không có thời gian để ý tới xung quanh, tay cầm dao phẫu thuật, bắt đầu rạch màng tim ra!

Cẩn thận từng li từng tí phục vị lại trái tim, sau khi mổ màng tim ra, cần thận trọng tiến hành công việc chữa trị mạch máu bị tổn hại.

Dù sao sau khi màng tim bị rạn nứt, chắc chân sẽ có mạch máu bị tổn thương

Mà lúc Trần Thương vừa mới mổ màng tim ra, trước mắt lập tức xuất hiện một đống dòng chữ màu đỏ lớn.

Một đống dòng chữ lớn đó là mạch máu bị tổn hại, tổ chức buồng tim bị phá hư, tất cả đều phải xử lý gấp.

Đặc biệt là bên trong màng tim, bị tổn thương rất nhiều, tất cả đều cần xử lý.

Trần Thương bắt đầu thận trọng tiến hành phẫu thuật ở mỗi một mạch máu đều cẩn thận khâu, buộc ga-rô...

Quá trình này bỏ ra trọn vẹn hơn nửa giờ.

Trần Thương xử lý từng cái nhỏ một!

Bởi vì phải phòng ngừa trường hợp màng tim lại bị tổn thương lần nữa, khôi phục công năng màng tim, mấy cái mạch máu kia nhất định phải tỉ mi chữa trị một cách chính xác, vì đây là tổ chức cung cấp dinh dưỡng cho buồng tim!

Việc này cần sự kiên nhẫn và thao tác tỉ mi, mấy chủ nhiệm đứng sau lưng nhìn vào nhịn không được tán thưởng mấy phần.

Muốn thực hiện thành công một ca phẫu thuật lớn, yếu tố quan trọng nhất chính là những chỉ tiết lúc mới bắt đầu, nếu xử lý tốt những cái này thì vẽ sau mọi thứ sẽ trở nên đễ dàng hơn.

Mà với con mắt Trần Thương, việc tốt nhất là hack.

Anh có thể tìm kiếm và phát hiện ra những thứ bị tổn hại, tiến hành chữa trị mà không lo lắng việc mình sẽ bỏ sót, cứ như vậy, khả năng phạm sai lầm sẽ giảm bớt, tỷ lệ thành công sẽ được đề cao hơn. 

Vương Hướng Quân nhìn Trần Thương, nhịn không được ghé tai châu đầu nhỏ giọng nói:

- Cái này... Tiểu Trần thật là cẩn thận!

Lý Bảo Sơn nhẹ gật đầu, nhớ lại những thao tác ngày thường lúc phẫu thuật của Trần Thương, nhịn không được nói một câu:

- Đây là thiên phú.

Mấy người khác cũng sững sờ, họ không phủ nhận, nhẹ gật đầu.

Nếu những điều này mà thực sự là thiên phú, thì đúng là không thể không phục.

Hơn nữa, cho dù Lý Bảo Sơn không nói thì tất cả mọi người cũng tự nhận biết được điều này.

Dù sao bình thường bọn họ cũng có qua lại với Trần Thương, những lăn cùng làm phẫu thuật với nhau cũng không phải là ít.

Vì lẽ đó, đối với những gì Trần Thương làm họ càng thấy như được mở mang tầm mắt.

Trương Hữu Phúc nhịn không được nói:

- Thiên phú của cậu ta không phải chỉ có cẩn thận không. 

Đào Mật ừ một tiếng:

- Nhìn buồng tìm mà cậu ta đang chữa trị đi, thoát vị hoành màng ngoài tim, làm phẫu thuật ở khu vực hạch tâm, nói thật, tôi thật không biết Tiểu Trăn biết phẫu thuật tim bắng cách nào? Cậu ta học từ ai vậy?

Vấn đề này vừa được nói ra, tất cả mấy đại lão lập tức giật bần cả người!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 722: Học từ chỗ nào?


Vương Hướng Quân càng một mặt phức tạp:

- Tôi nhớ được... Tiểu Trần này không phải là sinh viên chưa tốt nghiệp à?

Lý Bảo Sơn nhìn chằm chằm tay Trần Thương đang xử lý buồng tim bị tốn thương rạn nứt, chính ông cũng không dám tin tưởng kỹ thuật này là Trần Thương gần đây học được.

Trước kia, Trần Thương căn bản sẽ không phẫu thuật màng tim!

Đây là không hề nghĩ ngờ, Lý Bảo Sơn thậm chí dám đảm bảo.

Đây tuyệt đối là kỹ thuật Trần Thương học được gần đây.

Học từ chỗ nào?

Ngoại trừ ngoại khoa tim ở Đông Đại Nhất Viện, còn có chỗ nào?

Lý Bảo Sơn nhịn không được nói ra:

- Năm nay, bệnh viện cho cậu ấy một danh ngạch đọc nghiên tại chức, mà tiểu Trần tìm đạo sư ở Đông Đại Nhất Viện, đang học tập phẫu thuật ngoại khoa tim.

Vương Hướng Quân lập tức tò mò hỏi 

- Đạo sư của cậu ta là chủ nhiệm Hạ Cao Phong à?

Lý Bảo Sơn lắc đầu:

- Không phải, là một người mới tới, chủ nhiệm Mạnh, Mạnh Hi.

Vừa nghe tới đây, lập tức xung quanh đều yên lặng.

Khuôn mặt Đào Mật có chút khó coi, dù sao... Ông cũng là chuyên gia ngoại khoa tim, là người có mặt mũi ở lĩnh vực ngoại khoa tim của toàn bộ tỉnh Đông Dương.

Thế nhưng khi Trần Thương lựa chọn đạo sư ngoại khoa tim lại không lựa chọn ông, điều này làm cho trong lòng Đào Mật có chút không cao hứng.

Nếu không phải ông không thể nhận nghiên cứu sinh, mấu chốt là năm nay Đào Mật cố ý xin một cái danh ngạch, khẳng định là muốn tìm người.

Sớm biết tiểu Trần muốn học lĩnh vực ngoại tim, cho dù chọc đến Tiền Lượng, cũng phải đoạt cho được tiểu Trần!

Ai cũng biết ở lĩnh vực ngoại khoa, tiểu Trần rất có thiên phú. 

Không nói là nhân tài có một không hai từ trước tới nay, nhưng cũng tuyệt đối là khó gặp ở tỉnh Đông Dương!

Vì lẽ đó, so sánh với một truyền nhân ưu tú, đạo lí đối nhân xử thế cũng có thể bỏ qua.

Nhưng lúc này, Trương Hữu Phúc bỗng nhiên nói một câu:

- Nhưng mà... Tân sinh khai giảng mới hơn một tháng, có thể học bao nhiêu thứ? Ngoại khoa tìm không phải danh xưng phẫu thuật cấp ba sao? Trần Thương này... Nhanh như vậy đã học được à?

Đào Mật lắc đầu:

- Không phải, khai giảng mới không đến nửa tháng, lúc tháng mười tân sinh mới tìm lão sư báo. danh!

Nghe đến đây, toàn bộ năm người trầm mặc không nói!

Không quản tâm cao khí ngạo Trương Hữu Phúc, hay là tường đỏ hậu nhân Vương Hướng Quân, đều là mặt mũi tràn đầy quái dị nhìn Trần Thương phẫu thuật

Phương pháp khâu tỉnh tế, xảo diệu này đối tổn hại tổ chức màng tim không ngừng chữa trị, nghiêm túc xử lý tổn hại trong khoang màng tim, cũng có thể nghĩ đến tất cả nhưng cái gì có khả năng ảnh hưởng đến màng tim cùng công năng của trái tim.

Cái này... Chỗ nào giống như là một bác sĩ học phẫu thuật ở ngoại khoa tìm nửa tháng?

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 723: Thưởng lớn!


Mà Đào Mật càng nghĩ càng ủy khuất cùng thất lạc, Trần Thương không tìm chính mình, chẳng lẽ là bởi vì cảm thấy trình độ mình không được sao?

Nghĩ tới đây, chủ nhiệm Đào hơn năm mươi tuổi lại càng ủy khuất.

Tựa như khi còn bé lão sư phát bông hoa nhỏ, các bạn khác có mà ông không có vậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Phẫu thuật đã sắp đến hồi kết thúc.

Trong màn che, tiêu điểm duy nhất là Trần Thương.

Phẫu thuật rất nhanh đã hoàn thành.

Lúc này, Trần Thương quay người nói với Tiểu Lâm:

- Chất kháng sinh.

Loại này không ở phòng mổ phẫu thuật, Trần Thương phải chú ý, thận trọng một chút.

Dù sao lây nhiễm không phải chuyện nhỏ, trực tiếp liên quan đến xác suất thành công của ca phẫu thuật 

Thành công tiêm vào một chút chất kháng sinh, Trần Thương lại bắt đầu kết thúc công việc công tác.

Tâm tình Trương Đào phức tạp, vừa kinh lại vui!

Ông không nghĩ tới Trần Thương làm được thật.

Phẫu thuật ngoại khoa tim, phẫu thuật chữa trị thoát vị hoành màng ngoài tìm cũng là một phẫu thuật có chút khó khăn.

Thế nhưng tiểu Trần lại làm được!

“Tiểu Trần" bị mọi người hô hơn hai năm, xem ra sau này “Tiểu Trần” cần phải đổi tên.

Trương Đào cảm thấy mình đã không có tư cách gọi Trần Thương là “Tiểu Trần".

Không quản trong lĩnh vực gì, đều là thực lực vi tôn, giới chữa bệnh càng là như vậy.

Mạnh Hi còn nhỏ hơn Cát Hoài mấy tuổi, thế nhưng thái độ của Cát Hoài đối với Mạnh Hi là cái gì?

Mở miệng một tiếng chủ nhiệm!

Tôn kính!

Đồng dạng, Tỉnh Nhiên ngoài ba mươi, trong bệnh viện ai thấy cũng kêu một tiếng chủ nhiệm Tỉnh, mà không phải bác sĩ Tính, càng đừng nói đến tiểu Tỉnh 

Chính chủ nhiệm Hạ Cao Phong của ngoại khoa tim, cũng xưng hô một tiếng "chủ nhiệm Tỉnh”.

Đây chính là thực lực!

Càng nghĩ, Trương Đào cảm giác càng phức tạp.

Ông lớn bảy Trần Thương tám tuổi.

Kinh nghiệm lâm sàng càng nhiều hơn không biết bao lâu.

Với tư cách là một vị bác sĩ chủ trị lớn tuổi, lại không có lập tức đoán được tình huống người bệnh, đây quả thật là ông công tác thất trách.

Mà Trần Thương lại làm được.

Cấp tốc đoán được tình huống người bệnh, khẩn cấp bố trí phòng cấp cứu phẫu thuật, đâu vào đấy khai triển phẫu thuật...

Một loạt thao tác, làm cho Trương Đào giống như thấy được bóng dáng của chủ nhiệm Lý Bảo Sơn.

Đây là thuốc an thần, là chủ tâm cốt!

Vào lúc này, Trần Thương dùng chân tài thực học của mình cùng hành động thực tế, chỉnh phục Trương Đào.

Trần Thương đóng kín ổ bụng, thanh âm nhắc nhở của hệ thống rất nhanh vang lên.

[ Đinh! Thủ lĩnh quái thoát vị hoành màng ngoài tim, nhận được ban thưởng phong phú: 1. Đẳng cấp + 1; 2. Nhận được kỹ năng phẫu thuật màng tim loại hạng! 3. Nhận được một áo blouse trắng màu lam. ]

Trần Thương sững sờ!

Thưởng lớn!

Quái thủ lĩnh thưởng nhiều đồ như vậy, Trần Thương có chút thụ súng nhược kinh!

Trần Thương còn chưa kịp cẩn thận kiểm tra ban thưởng.

Bỗng nhiên thanh âm nhắc nhớ của hệ thống lại vang lên.

[ Đinh! Nhiệm vụ dạy học Đào Mật hoàn thành, hoàn thành năm ca phẫu thuật tra xét màng tim, nhận được phẫu thuật rạch màng tim tăng lên đến: Cao cấp! ]

[ Thuật rạch màng tim: Cao cấp; đặc hiệu: Rạch tình chuẩn: Anh rạch màng tim sẽ tinh chuẩn tỉnh vi, xảo diệu, không tổn thương các tổ chức xung quanh. ]

Trần Thương nghe thấy hệ thống nhắc nhở, lập tức vui mừng! 

Mẹ nó!

Tiểu Mạnh lão sư, cô chờ đấy cho Trần mỗ, ngày mai tôi sẽ làm cô chấn kinh!

Không đúng!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 724: Hoài nghi cùng cảnh giác


Sau khi nói xong, Trần Thương vẫn còn có chút lo lắng, nhìn Lưu Kiện, chân thành nói ra:

- Lưu lão sư, làm phiền ngươi.

Phẫu thuật thoát vị hoành màng ngoài tim khẳng định phải cần gây tê sư chuyên nghiệp tiến hành, Lưu Kiện chính là người nổi bật trong đó.

Nhận được điện thoại của Trần Thương, Lưu Kiện vừa vặn xong một ca phẫu thuật, không nói hai lời trực tiếp đi tới.

Nói thật, chính Lưu Kiện cũng không biết, vì sao. lại tín nhiệm Trần Thương như thế!

Khi Trần Thương nói muốn tiến hành phẫu thuật ở phòng cấp cứu, Lưu Kiện không nói hai lời lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Lại một lần nữa chứng kiến Trần Thương phẫu thuật, Lưu Kiện nhịn không được lau mồ hôi.

Hơi nóng, nhưng càng nhiều hơn chính là hoảng sợ.

Anh biết rõ thoát vị hoành màng ngoài tìm nguy hiểm, chính vì vậy anh mới biết được chỗ đáng sợ của Trần Thương.

Anh không có cách nào phán đoán phẫu thuật làm tốt hay xấu, dù sao anh không phải chuyên nghiệp!

Nhưng anh cũng hiểu được cần phải nhanh chóng phát hiện thoát vị hoành màng ngoài tim, tiếp đó nhanh chóng tổ chức phòng cấp cứu phẫu thuật, cái này một hệ liệt từ chẩn đoán bệnh đến thi cứu đến thành công phẫu thuật độ khó.

Lưu Kiện không chỉ thấy một lần thoát vị hoành màng ngoài tim, thế nhưng... Lúc đầu có thể phát hiện kịp thời trị liệu có thể có bao nhiêu?

Trong lòng của anh tính toán sẵn!

Khi anh nhìn thấy trái tim phát tím, đến giờ lòng Lưu Kiện còn sợ hãi.

Nếu như dựa theo đúng quá trình, từ xử lý thủ tục. nằm viện lại đến tìm lãnh đạo ký tên, lại đến phòng. phẫu thuật đồng ý, lại đến cuối cùng phẫu thuật..

Mất bao lâu thời gian?

Nhưng người bệnh căn bản không đợi được!

Trần Thương đang muốn quay người, bỗng nhiên trông thấy sau lưng năm “Tráng hán” con mắt trừng trừng nhìn chính mình.

Trần Thương lập tức nhịn không được lui ra phía sau một bước, không cẩn thận đụng phải Tân Duyệt.

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Chủ nhiệm... sao mọi người lại tới đây?

Lúc này, Lý Bảo Sơn làm gì còn có tâm tình tức giận, tận mắt chứng kiến Trần Thương hoàn thành một ca cấp cứu phẫu thuật cực kỳ nguy cấp, cứu vấn một sinh mệnh, ông làm gì có lý do để tức giận?

Lý Bảo Sơn lắng lặng nhìn Trăn Thương:

- Khổ cực.

Trần Thương sững sờ cười nói:

- Chủ nhiệm, ông cũng sẽ làm như vậy.

Câu nói này làm cho Lý Bảo Sơn khó được đỏ mặt.

Bởi vì nói câu lời trong lòng, để tay lên ngực tự hỏi một cái, ông có thể kịp thời chẩn đoán bệnh cũng nhanh chóng làm ra một loạt biện pháp mắt xích thi cứu à?

Rất khó.

Nhưng nếu Trần Thương đã nói như vậy... Chính mình không thể phụ lòng Trần Thương đối với mình một mảnh kỳ vọng?

Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn bất động thanh sắc ừ một tiếng. 

Một tiếng này “Ừ” cực kỳ bình đạm, thế nhưng lại làm cho chủ nhiệm Vương Hướng Quân của khoa cấp cứu một mặt... Hoài nghi cùng cảnh giác!

Lý Bảo Sơn lợi hại như vậy à?

Nghĩ tới đây, Vương Hướng Quân nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Lý than đen ông đến cùng lúc nào vụng trộm bù khóa?

Là do mình quá lười biếng hả?

Vương Hướng Quân thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi mình rời đi nhất định phải tăng cường bồi dưỡng tố chất nhân tài khoa cấp cứu của Đông Đại Nhất Viện, đồng thời... Cũng phải tăng cường chính mình tiến bộ.

Nhìn khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện bây giờ, họ đối mặt thoát vị hoành màng ngoài tim, có thể tự mình độc lập xử lý, hoàn toàn không căn cùng cái khác phòng ban liên hệ.

Đây là một loại biểu hiện của thực lực.

Nghĩ tới đây, Vương Hướng Quân cảm thấy mình có phải là những năm này có chút bành trướng hay. không?

Lý than đen này thật lợi hại!

Trần Thương gật đầu chào hỏi các vị chủ nhiệm, khi đến Đào Mật.

Trần Thương cười nói ra: 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 725: Cảm giác sắp chết!


Khi Tôn Bảo Dân mở mắt ra, thật to thở dốc một hơi.

Ông cảm thấy mình đã ngủ thiếp đi, mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, ông bị người khác đè ở trên người, trái tim bị người đó siết trong tay, ông cảm giác tim của mình đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng không thể thực hiện được....

Lần thứ nhất bà cảm giác chính mình sắp chết, thật sự là một loại cảm giác tử vong đến gần vô hạn.

Cảm giác sắp chết!

Thế nhưng ngay lúc này, ông ẩn ẩn cảm giác được mình bị người mở ra lồng ngực, cho mình...

Mặc dù ông hôn mê, nhưng loại cảm giác được cứu vớt này lại hết sức chân thực, tựa như là bờ người đuối nước bỗng nhiên được người cứu lên bờ, nước trong bụng được đẩy ra, hô hấp nhân tạo cho mình...

Được cứu.

...

.... 

Khi mở mắt ra, Tôn Bảo Dân nhìn thấy người đầu tiên là một người trẻ tuổi, tuổi không lớn lầm, trên mặt ý cười hiền lành, đang đứng nhìn mình.

Tôn Bảo Dân ngẩng đầu, hé miệng muốn nói chuyện, thế nhưng có chút phí sức, ngực đau đớn để ông cảm giác được mình còn sống.

Cái này thế giới có hai loại đau, một loại để người thanh tỉnh, một loại khiến người sợ hãi.

Mà lúc này, Tôn Bảo Dân cảm giác đau đớn làm cho ông thanh tỉnh.

Trần Thương quay người, nhìn trước mặt cái này hơn bốn mươi tuổi phụ nữ trung niên, nhàn nhạt nói ra:

- Phẫu thuật rất thành công, nhưng tạm thời còn chưa ổn định, cần đưa đến ICU quan sát mấy ngày.

Lúc này, người phụ nữ nhìn Tôn Bảo Dân nằm ở trên giường, nước mắt ào ào chảy ra, nghĩ đến trong lúc đó chờ ở bên ngoài nói chuyện với người khá, trong lòng bà sợ muốn chết.

Bà không dám tưởng tượng, nếu vạn nhất Tôn Bảo Dân xảy ra chuyện gì thì cái nhà này sẽ biến thành bộ dáng gì?

Không dám tưởng tượng, không có chồng, bà nên làm cái gì?

Bất lực!

Nhìn Tôn Bảo Dân mở to mắt quen thuộc, bà biết rõ, chồng bà không có chuyện gì.

Không khỏi, đầu gối người phụ nữ mềm nhữn, quỳ trên mặt đất, ô ô ô khóc lên.

- Bác sĩ, tạ ơn anh, anh là ân nhân cứu mạng nhà chúng ta.

Tôn Bảo Dân nhìn bộ dáng lão bà như vậy, hai hàng nước mắt chảy ra, ướt đẫm hai bên áo gối

Trần Thương đỡ người phụ nữ lên:

- Không có việc gì, chị đứng dậy trước đi, chúng ta còn cần trò chuyện chút.

Tôn Bảo Dân bị đưa đi ICU tiến hành quan sát, khả năng căn không đến thời gian một tuần để quan sát hậu kỳ, phòng cấp cứu phẫu thuật vẫn tồn tại các loại tai hoạ ngăm, tại ICU có y tá giám sát quan sát, sẽ thuận tiện hơn khi cấp cứu Tôn Bảo Dân.

Mà lãnh đạo công ty xe buýt tới phát lại video được ghỉ hình khi Tôn Bảo Dân lái xe buýt cho mọi người cùng xem, Trần Thương cũng mới biết rõ nguyên nhân chuyện xảy ra với Tôn Bảo Dân 

Thế nhưng khi tất cả người thấy được tình huống Tôn Bảo Dân mồ hôi rơi sắc mặt trằng bệch dưới, hai tay vịn tốt xe buýt vô-lăng, dừng chiếc xe đến địa phương an toàn, đặt an toàn của tất cả hành khách lên trên hết!

Thắng đến xe buýt đến tỉnh Nhị viện trạm dừng thời điểm, mới dừng xe xong!

Thế nhưng là lúc này, Tôn Bảo Dân không thể kiên trì được nữa, tại cương vị của mình té xíu.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều trăm mặc, đều cảm động!

Trần Thương bỗng nhiên cảm giác được hết thảy khổ cực, đều đáng giát

Sau khi lãnh đạo Tôn Bảo Dân thấy cảnh này, lập tức ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới thở dài!

Đây là khắc hoạ cũng là trách nhiệm của vô số tài xế xe buýt!

Tài xế xe buýt chỉ là một nghề nghiệp bình thường, trong mắt người khác họ chỉ là một tài xế, thế nhưng trên người họ lại gánh trách nhiệm rất nặng

Mà Tôn Bảo Dân cũng là một đại biểu của ngàn ngàn vạn vạn tài xế xe buýt. 

Lão lãnh đạo thở dài, trong lòng thật sự có chút xúc động, quay người nhìn lãnh đạo cấp cao của công ty xe buýt ở phía sau:

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 726: Chênh lệch quá xa


Tân Duyệt do dự nửa ngày, nhịn không được nói:

- Tôi nghe Tiểu Lâm nói... Anh ở lại chăm sóc Tôn Bảo Dân lúc chụp phim X-quang?

Trần Thương sững sờ, cười nói:

- Không có chuyện gì! Coï như chụp phim X-quang cho mình một lần.

Tân Duyệt cũng không biết tại sao mình lại nói chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở. Trần Thương một chút.

- Ừm, lần một lần hai không quan trọng, nhưng. đừng mỗi lần anh đều vào trong.

Trần Thương lập tức kinh ngạc, bỗng nhiên dừng bước lại:

- Trời ơi, có phải là cô đang quan tâm tôi không. vậy?

Trần Thương bỗng nhiên dừng bước lại, Tần Duyệt lại lần nữa một đầu đụng vào, nghe thấy Trần Thương nói như vậy, lập tức con mắt trừng lớn, cái mũi nhăn lại:

-Haha...

Trần Thương đứng ở đắng kia, nhìn quần áo Tần Duyệt ướt sũng, bỗng nhiên khụ khụ một tiếng:

- Quần áo cô ướt, đi thay quần áo khác đi 

Tần Duyệt cúi đầu, chợt nhận ra quần áo trên người không biết đã ướt đẫm từ lúc nào, ngay cả áo blouse trắng bên ngoài cũng dán chặt trên người, nhịn không được mặt đỏ lên, vội vàng chạy vào phòng trực ban.

Trần Thương sờ cằm, như có điều suy nghĩ nhìn bóng người phía xa, nhịn không được thở dài

- Ai... Mặc quần áo vẫn là rất quan trọng!

Thường Lệ Na không biết lúc nào bu lại, nhìn Trần Thương một mặt sắc mị mị bộ dáng:

- Thế nào, vóc người rất khá đúng không?

Trần Thương nghiêm túc nhẹ gật đầu:

- Ừm! Cái này còn cần cô nói sao, ngày thường thật đúng là nhìn không ra đấy!

Thường Lệ Na một mặt như người từng trải, nhỏ giọng thì thầm bên tai Trần Thương, lén lút nói

- Tôi cho cậu biết một bí mật!

Trần Thương trợn tròn mắt, tràn đầy bát quái:

- Bí mật gì?

Thường Lệ Na cũng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý:

- Tân Duyệt thế nhưng rất có dáng nha... Chỉ là ngày thường mặc quần áo không thích loại bó sát.

Trần Thương quay người:

- Làm sao cô biết?

Thường Lệ Na:

- Cậu muốn biết không?

Trần Thương nghiêm túc thành kính gật đầu.

Thường Lệ Na thở dài:

-Ai, gần đây thịt heo tăng giá, rất lâu rồi không được ăn!

Trần Thương móc ra Meituan:

- Cô nói! Tôi giao!

Thường Lệ Na nghe xong có hi vọng, hai mắt sáng lên, vỗ vai Trần Thương:

- Có thể, nếu thêm một bữa nữa, tôi chụp ảnh cho cậu xem.

Trần Thương nghe nói có ảnh chụp, cắn răng một cái:

-Được!

Thường Lệ Na lấy điện thoại ra, lẩm nhẩm một tiếng, Tân Duyệt ơi Tân Duyệt, không nên trách chị em bán cô cầu vinh, thế nhưng mà thịt heo quá đắt..

Kỳ thật, đâu phải Thường Lệ Na chỉ muốn ăn một bữa cơm? Cô là muốn tác hợp cho Trần Thương và Tân Duyệt.

Con người Trần Thương cũng không tệ, hơn nữa công việc bây giờ đã ổn định, thu nhập cũng rất cao, trai tài gái sắc, một đôi thật tốt!

Cái gọi là phù sa không chảy ruộng người ngoài, Tân Duyệt là người tốt như vậy, cho người khác rất đáng tiếc.

Nghĩ tới đây, Thường Lệ Na gửi ảnh chụp yoga cùng Tân Duyệt cho Trần Thương.

Sau khi gửi, một mặt cảnh giác cùng nghiêm túc nói:

- Cậu cũng không thể bán tôi?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 727: Phức tạp


Trở lại phòng làm việc, Trần Thương mở ra hôm nay thu hoạch.

L Áo blouse trắng: phẩm chất màu lam; thuộc tính: Phóng xạ - 5; thể lực + 2; ]

Trần Thương nhìn nhắc nhở của hệ thống, hơi sững sờ.

Thể lực + 2 rất dễ lý giải.

Nhưng mà... Phóng xạ - 5, có vẻ rất sâu xa nha.

Rất dễ lý giải, nhiễm phóng xạ giảm bớt 50%, cái này đã ất lợi hại.

Phẫu thuật ngoại khoa tim có rất nhiều lúc bị ảnh hưởng khi công tác, bất luận là can dự trị liệu hay là can dự kiểm tra đều là như thế.

Mà có áo blouse trắng này giúp giảm 50% phóng xạ, đã rất đáng sợ.

Áo tuy có thể giảm phóng xạ, nhưng mà không phải lúc nào anh cũng có thế mặc được.

Phần thưởng cho thuộc tính không tệ.

Hơn nữa mấu chốt nhất là rất thực dụng.

Còn có một quyển sách kỹ năng phẫu thuật màng tim.

[ Sách kỹ năng hệ thống màng tim: cấp đại sư, mở ra sẽ ngẫu nhiên nhận được một kỹ năng phẫu thuật màng tim chưa nắm giữ. ]

Lại là một quyển sách kỹ năng phẫu thuật màng im, Trần Thương vẫn rất thoải mái, tuy còn chưa tiến vào trái tim, thế nhưng màng tim sắp bị mình toàn bộ công lược.

Nghĩ tới đây, Trần Thương tiện tay mở ra.

[ Đinh! Nhận được: phẫu thuật loại bỏ màng tim: cấp đại sư; có muốn bắt đầu đặc huấn không?]

Trần Thương vui mừng, thuật loại bỏ màng tim?

Đắc ý!

Thuật rạch ra màng tìm cao cấp!

Thuật chữa trị màng tim cấp đại sư!

Hiện tại phẫu thuật loại bỏ màng tim cũng là cấp đại sư!

Cứ như vậy, phẫu thuật màng tim còn có cái gì có thể làm khó mình?

Trần Thương càng nghĩ càng vui vẻ.

Quần áo trái tim: Màng tim đều sắp công khắc, trái tim sẽ còn xa sao?

...

...

Đào Mật trở lại ngoại khoa tim, trong lòng có chút Tầu rĩ không vui.

Tiền Lâm thấy lão sư trở về, vội vàng hấp tấp đi tới:

- Lão sư! Ông trở về rồi? Phẫu thuật thành công không?

Đào Mật nhìn thoáng qua Tiền Lâm, nghĩ tới Trần Thương, có chút thất lạc, nhưng vẫn gật đầu ừ một tiếng:

-Ừm!

Lúc này, bác sĩ Vương Lượng đi tới, tán dương một câu:

- Chủ nhiệm Đào, thiên phú khoa ngoại của Tiền Lâm coi như không tệ, hôm nay đã có thể làm châm cứu màng tim.

Đào Mật nhìn Tiền Lâm lại nhìn Vương Lượng.

Muốn nói cái gì, nhưng chỉ có thể lắc đầu.

Không sợ không biết hàng chỉ sợ hàng so hàng!  

Tiểu Tiần đều đã bắt đầu độc lập làm phẫu thuật thoát vị hoành màng ngoài tim, mà Tiền Lâm chỉ vừa mới bắt đầu tiếp xúc châm cứu khoang màng tim.

Thật sự là...

Ai!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 728: Là sự thật


Có chút khó chịu, còn có chút bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút muốn nói còn đừng....

Nghĩ tới đây, Tiền Lâm vội vàng nói:

- Lão sư... Ngài đây là?

Đào Mật khoát tay áo:

- Không có việc gì!

Bỗng nhiên Đào Mật nhớ tới Tiền Lâm và Trần Thương cũng là một khoá, hai mắt lập tức sáng lên:

- Tiểu Tiền, cậu qua đây, tôi hỏi cậu chút chuyện.

-Tiền Lâm lập tức hưng phấn, chắng lẽ lão sư muốn thổ lộ tâm tình với mình à?

Nghĩ tới đây, hai mắt Tiền Lâm sáng lên:

- Lão sư, ngài nói đị!

Đào Mật đột nhiên hỏi:

- Tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu biết Trần Thương không? Hình như cũng giống như cậu, là nghiên cứu sinh của năm nay.

Tiền Lâm nghe vậy, lập tức hận không thể biết gì nói nấy:

- Dạ, biết rõ, cùng một lớp với em, quan hệ đặc biệt tốt!

Đào Mật cũng lập tức hào hứng:

- Nha... Vậy cậu hiểu rõ Trăn Thương nhiều không? Đạo sư của cậu ta là ai

Tiền Lâm nghe thấy lão sư hỏi vấn đề này, lập tức cao hứng, đây là điều mình am hiểu nhất!

Phải biết rằng, quá trình Trần Thương tìm Mạnh Hi là cậu thấy tận mất, thế là Tiền Lâm mỉm cười:

- Biết rõ biết rõ! Lão sư hỏi đúng người rồi, phải biết rằng lúc ấy khi Trần Thương bái sư, em còn đang ở đó, em nói cho cô một chứu

- Lão sư của Trần Thương là Mạnh Hi Mạnh chủ nhiệm, năm nay 30 tuổi, tốt nghiệp ở học viện Karolinska Thụy Điển, tiến sĩ y học..

Đào Mật đương nhiên biết rõ Mạnh Hi là ai, nghe thấy Tiền Lâm giới thiệu thêm mảm thêm muối như thế, vội vàng nói:

- Dừng lại dừng lại, lão sư của Trần Thương không phải Hạ Cao Phong?

Tiền Lâm sững sờ:

- Dĩ nhiên không phải! 

- Trần Thương đều một lòng hướng tới chủ nhiệm Mạnh! Chủ nhiệm em nói cho cô nghe, lúc ấy, chuyện là như thế này...

Thế là, chuyện ngày đó đang được Tiền Lâm êm tai kể lại, rất có một loại cảm giác như đang nghe tiểu thuyết, cái gì mà phiên dịch tiếng Anh giao ban, cái gì mà có kỹ thuật khâu mạch máu cấp độ siêu thần, cái gì mà kỹ xảo chẩn đoán bệnh sắc bén.

Đào Mật nghe được đều là như lọt vào trong sương mù, một mặt không thể tưởng tượng hỏi:

- Em nói là sự thật?

Tiền Lâm lập tức gật đầu:

- Đương nhiên là thật, em còn không biết lúc ấy

chủ nhiệm Hạ đang ở đâu nữa!

Nói đến đây, Tiền Lâm nói:

- Lúc ấy, kỹ thuật khâu mạch máu của Trần Thương tốt hơn so với Cát Hoài - học sinh đã tốt nghiệp của chủ nhiệm Hạ, trình độ thật là lợi hại, thế nhưng thật sự là học sinh của Mạnh Hi Mạnh lão sư!

- Lúc ấy em nhìn ánh mắt của chủ nhiệm Hạ Cao Phong, trong đó chỉ có hâm mộ cực kỳ, kém chút nữa thì động thủ cướp người! Chính là.... 

Nói đến đây, Tiền Lâm bỗng nhiên dừng lại!

Bởi vì anh phát hiện, lúc này, ánh mắt lão sư Đào Mật của mình vào giờ phút này quen thuộc cực kỳ!

Giống như là đã gặp qua ở đâu đó!

Hình như... Cực kì tương tự với ánh mắt của chủ nhiệm Hạ Cao Phong khi đó! Nghĩ tới đây, trong lòng Tiền Lâm không khỏi sợ hãi!

- Lão sư của mình muốn vứt bỏ mình, mình nên làm cái gì? Online chờ, rất cấp bách...

...

...

Qua nửa ngày suy nghĩ, Đào Mật bỗng nhiên thả lỏng rất nhiều, dù sao... Trăn Thương không phải học trò của Hạ Cao Phong!

Cái này không quan hệ rồi!

Đến mức tiểu Mạnh kia, ừm... Nghe nói Mạnh Hi còn chưa có kết hôn, dáng dấp rất xinh đẹp.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 729: Nhất định phải nắm rõ trong lòng!


Tâm tình Trần Thương không tệ.

Người gặp việc vui tỉnh thần sẽ thoải mái, nhìn mấy cái phẫu thuật màng tim của mình nguyên một đám không phải cấp cao thì chính là cấp đại sư, Trần Thương nói thật, có chút bành trướng.

Duy nhất có chút khó chịu chính là tối nay phải trực ca đêm, không có cách nào đến Đông Đại Nhất Viện khoe tài.

Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy vẫn nên nhịn một chút đi.

Lúc sắp tan tầm, Trần Thương vô tình thấy một cái bóng người quen thuộc, trong lòng lập tức lộp bộp. một tiếng.

Mẹ nó!

Tại sao lại là hắn!?

Không sai, tối nay Trần Thương sẽ cùng bác sĩ Nghiêm Minh trực ca đêm.

Nghĩ đến cái này, Trần Thương cảm thấy tìm có chút đập mạnh và loạn nhịp.

Khoa cấp cứu có câu nói thật sự rõ ràng, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.

Gặp phải Nghiêm Minh, Trần Thương thật sự chỉ muốn chửi má nó.

Nhưng mà... Thôi được rồi!

Ổn định rồi nói sau, gặp phải chuyện gì cũng nên lưu ý một chút.

Kỳ thật không phải Trần Thương đi có quá nhiều thành kiến Nghiêm Minh, mà bác sĩ này thật sự có chút không biết chịu trách nhiệm.

Màn đêm dần buông xuống, Trần Thương ăn thức ăn ngoài, bắt đầu lần lượt kiểm tra các phòng một lần.

Đây là thói quen mà Trần Binh Sinh dạy cho Trần Thương, không quản lúc nào, trước khi anh làm ca đêm nhất định phải hiểu rõ đầy đủ về bệnh nhân của cậu.

Nhất định phải nắm rõ trong lòng!

Bởi vì cứ như vậy, cho dù xảy ra chuyện đặc biệt gì, cũng có thể kịp thời đưa ra điều chỉnh.

Hơn nữa phải giảng giải cho người bệnh mấy câu, dù sao bọn họ cũng không hiểu nhiều về bệnh tật.

Điểm này Trần Binh Sinh làm rất không tệ, người bệnh của ông trên cơ bản tất cả thông tin đều có thể rõ ràng trong lòng, đây không phải bởi vì lão Trần có Thiên phú dị bẩm nên đã gặp qua là không quên được.

Mà bởi vì ông quá mức chuyên chú cùng nghiêm. túc đối với người bệnh, bất kỳ một ngón tay đánh dấu cái gì đều sẽ vừa vặn lúc đi ra liền phân tích rất lâu, cho nên mới thuần thục như thế.

Đây là thói quen tốt mà Trần Thương học được ở trên người lão Trần.

Sau khi bận rộn một lần, đã gần mười giờ rồi.

Chuẩn bị trở về phòng làm việc, Trần Thương vừa vặn thấy Nghiêm Minh bưng một ly nước giữ ấm ngöi chỗ y tá, cười nói với một đám tiểu y tá, trò chuyện quên cả trời đất, Thường Lệ Na ở một bên làm việc.

Trần Thương cũng không muốn quản, nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi khi kiểm tra phòng, có một người

bệnh hình như là nhồi máu cơ tim hôm nay mới được. chuyển tới, thế là nhịn không được nhắc nhở một câu.

- Nghiêm lão sư, để ý người bệnh giường số 13 một chút, hôm nay tìm bị đau thắt cấp tính nên được chuyển vào, đừng để xảy ra chút chuyện gì?

Nghe thấy Trần Thương nói vậy, Nghiêm Minh mỉm cười, nhàn nhạt nhẹ gật đầu: 

- Được rồi tiểu Trần, một lát nữa tôi sẽ đi qua nhìn xem.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 730: Ăn khuya


Rạng sáng lúc hai giờ ba mươi phút, Trần Thương ngồi trước máy vi tính, đầm điện thoại, đang nghiên cứu những cái không có tình tiết kia, chỉ có đao thật thương thật phim chụp X-quang có xương có thịt.

Không biết qua bao lâu, video kéo dài hơn ba mươi phút, Trần Thương đã xem hết.

Dù sao cái đồ chơi này ai sẽ ngồi mà xem từng giây từng phút, chưa nói có mệt mỏi hay không, căn bản không được xem mấy cái phim chụp X-quang.

Trần Thương vẫn chưa thỏa mãn duỗi lưng một cái, hít vào một hơi, video thật hay!

Ca phẫu thuật này làm thật là tốt!

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là phí lưu lượng HD.

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được đau lòng tới phần ăn của mình.

Bình thường mà nói, khoảng thời gian này có hai loại cảm giác, một loại là quá buồn ngủ muốn đi ngủ, một loại là quá đói muốn ăn chút gì đó.

Trần Thương hoạt động một chút, một mực ngồi một chỗ xem phim lâu như vậy sẽ không tốt cho cơ thể.

Hoạt động một chút, Trần Thương quyết định không thì ngủ một lát, không thì gọi thức ăn ngoài.

Sau khi đi ra, hai cô y tá trực đang ngồi xem TikTok, truyền đến âm thanh sống động quen thuộc.

Nghiêm Minh đã sớm không biết đi đâu ngủ rồi.

Dù sao người qua tuổi trung niên, bác sĩ Nghiêm rất am hiểu dưỡng sinh.

Trần Thương cũng muốn trở về ngủ một lát, thế nhưng rồi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Nghiêm Minh này. không đáng tin cậy, đừng để một khi ngủ sẽ xảy ra chuyện gì thì không xong

Ăn một chút gì đi.

Trần Thương ra đại sảnh của khoa cấp cứu, đứng ở cửa ra vào, cảm thụ được gió đêm đặc biệt của ngày mùa hè, mang tới từng tia ớn lạnh, cái này không giống với điều hoà không khí trong phòng phẫu thuật.

Loại lạnh lẽo này khiến người ta cảm thấy có chút chân thực.

Trần Thương cảm nhận được sự trống rỗng trong bụng truyền đến, m có nên đặt thức ăn ngoài không?

Ngay khi Trần Thương đang do dự, bỗng nhiên Thường Lệ Na đi ra.

- Sao anh lại ở ngoài này? 

Trần Thương sững sờ:

- Đi ra hít thở không khí.

Thường Lệ Na bỗng nhiên dụ dỗ nói:

- Có muốn đi ăn khuya không? Ví dụ như... Xâu nướng gì đó?

Thường Lệ Na nháy mắt đánh tan ý chí đối với món ăn ngon mà Tiần Thương đang nghĩ tới giờ vẻn vẹn chỉ còn lại lớp mỏng.

Ngoài miệng nói không muốn, tay đã không tự chủ móc điện thoại ra chuẩn bị ấn mở Meituan.

Mà lúc này đây, Thường Lệ Na giống như đã lên kế hoạch từ lâu, mở Meituan của mình ra, thở dài:

- Ai, quá đắt, cái giờ này mỗi người một phần, giá cả thấp nhất của người ta đều phải ba bốn mươi khối, hơn nữa còn phải thêm năm khối tiền phí giao đồ ăn.

Thường Lệ Na nói một câu, bỗng nhiên khiến Trần Thương cảm thấy nhịn một chút vẫn hơn, không ăn cũng tiết kiệm được không ít tiền đâu.

Nghĩ tới đây, Trần Thương mim cười:

- Kỳ thật, lúc này ăn cơm đối với thân thể không tốt, tôi đi ngủ một chút. 

Thường Lệ Na ung dung nói:

-Ai, tôi còn nói cho cậu gửi ảnh cho Tân Duyệt nha, ai... Một chút khí lực cũng không có, làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 731: Nhồi máu cơ tim


Sau khi Trần Thương ăn xong, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Trần Thương nhìn Thường Lệ Na, căn dặn một câu:

- Tôi ngủ một hồi, cô hỗ trợ để ý kỹ một chút, có chuyện thì tìm tôi.

Trần Thương đến phòng trực trong khoa cấp cứu nằm xuống chưa đến mười phút đã ngủ.

Thường Lệ Na cũng là y tá lâu năm, kinh nghiệm phong phú, ngồi ở trước bàn y tá xử lý một chút việc. vặt vãnh, bổ sung sổ ghi chép giao ban cho đầy đủ.

Ước chừng khoảng ba bốn giờ, một lão thái thái bỗng nhiên đi tới.

-Y tá, y tá!

Thường Lệ Na quay người, nhìn thấy lão thái thái đứng ở kia, sắc mặt có chút gấp gáp.

Lão thái thái này là bệnh nhân tắc nghẽn phổi mãn tính chiều hôm qua mới tới, sau đó được trị liệu hóa giải rất nhiều, Thường Lệ Na tưởng rằng lão thái thái không thoải mái, cho nên vội vàng hỏi: 

- Bà ơi, sao thế ạ?

Lão thái thái gấp gáp vội vàng nói:

- Cái này, giường số 13 bên cạnh tôi không biết đã đi đâu, đều đã ra ngoài nửa giờ.

Thường Lệ Na nghe xong, lập tức biến sắc, đứng dậy ba bước cũng thành hai bước chạy tới giường số 13.

Phản ứng đầu tiên của Thường Lệ Na là năm rạp trên mặt đất nhìn xuống gầm giường.

Không có ở đây!

Ngay sau đó lập tức chạy đến nhà vệ sinh, thế nhưng khi đẩy cửa, phát hiện có người chắn ở bên trong.

Lập tức Thường Lệ Na gọi một tiếng:

- La Quốc Hoa giường số 13 có ở bên trong không!

Trong phòng này có sáu người bệnh giờ tất cả đều tỉnh giấc.

Đây là một phòng bệnh lớn, chỉ có một phòng vệ sinh, vì vậy khi nghe thấy Thường Lệ Na gõ cửa, mọi người đều bị đánh thức. 

Thường Lệ Na chậm chạp thấy không có phản ứng, lập tức cẩn thận dùng sức, đẩy cửa ra.

Lập tức thấy một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang nằm ở bên trong.

Thường Lệ Na biến sắc!

Giường số 13 là nội khoa cấp cứu, Thường Lệ Na vội vàng chạy tới cửa phòng làm việc của Nghiêm Minh, bắt đầu không ngừng mà đập!

- Bác sĩ Nghiêm, bác sĩ Nghiêm!

- Ba~! Ba~! Ba~!

Gõ cửa vài chục cái, cũng không thấy ai mở cửa, lập tức khiến Thường Lệ Na biến sắc, tranh thủ chạy tới phòng làm việc ngoại khoa cấp cứu, vừa vặn gõ hai lần.

Trần Thương vội vàng xoay người xuống giường, đứng dậy mở cửa.

- Sao vậy?

Trần Thương dụi dụi con mắt, có chút mơ màng, Thường Lệ Na trực tiếp nói một câu:

- Người bệnh giường số 13 té xỉu ở trong nhà vệ sinh 

Trần Thương cũng không phải hiểu rất rõ người bệnh ở giường 13, dù sao hệ thống nội - ngoại khoa của cấp cứu ở tỉnh Nhị Viện rất rõ ràng, mặc dù một y tá ở trạm công cộng, một người ở phòng cấp cứu, nhưng rất nhiều người bệnh nội khoa đều là được bác sĩ bên nội khoa quản.

Bằng không trực ban cũng không đến mức nội — ngoại tất cả đều phải lưu ý,

Cử động của Lý Bảo Sơn thật ra là vì khi xảy ra bất trắc, nội khoa và ngoại khoa hợp tác, cộng đồng xử lý tốt các tình huống cấp cứu.

Trần Thương đối với tình huống của bệnh nhân, giới hạn ở vừa rồi kiểm tra phòng có hỏi thăm vài câu.

Cộng thêm lúc Trương Xu bàn giao công việc.

Chỉ thế thôi!

Trần Thương vội vàng chạy đến phòng bệnh, lúc này quần người bệnh đã cởi tới đầu gối, một đầu mới ngã xuống đất, sống chết không rõ!

Trần Thương lập tức bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh!

Bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim!

Đại tiện! 

Tế xỉu do bị sốc! 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 732: Không có dấu hiệu khôi phục


Phòng cấp cứu cấp tốc bắt đầu trù bị

Nhịp tim, hô hấp của người bệnh vẫn rất yếu ớt, thế nhưng lúc này bởi vì té xỉu, đã không còn ý thức.

Trần Thương gọi y tá: 

- Giám sát điện tâm đồ!

- Liên hệ ICU, còn có nội khoa tim, khẩn cấp hội chuẩn!

Tất cả y tá giống như chiến sĩ, trong nháy mắt tất cả đều vùi đầu vào làm việc.

Trần Thương quay người nhìn Thường Lệ Na, sắc mặt âm trầm

- Đi gọi Nghiêm Minh đi.

Thường Lệ Na gật đầu, quay người đi.

Gia hỏa Nghiêm Minh này, thật sự là quá không có trách nhiệm.

Nghĩ tới đây, Trần Thương hận không thể đấm anh ta một đấm, thật con mẹ nhà nó ngu xuẩn!

Bảo anh ta kiểm tra phòng, trong lòng cũng biết lượng sức, đối với người bệnh căn dặn nhiều chút, thế nhưng lại không kiểm tra

Bây giờ thì hay rồi!

....

Nhưng bây giờ không phải lúc để buồn bực.

Tất cả công tác cấp cứu đã bắt đầu được tiến hành 

- Đặt nội khí quản, đã kết nối được cơ hô hấp.

Lúc này, trên màn hình điện tâm đö cho kết quả ra.

Vừa vặn nhìn thấy hình ảnh, Trần Thương lập tức ngẩn người.

Mới vừa rồi tìm vẫn còn đập mà?

Tại sao lại ngừng rồi?

Trần Thương lập tức bị dọa sợ.

"Trái tim sao lại đột nhiên ngừng đập?

Chẳng lẽ là tìm mạch bị sốc?

Nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi cảm thấy tê cả da đầu.

Tim mạch bị sốc thì xác suất tử vong sẽ rất cao.

Lúc này đối với tình trạng người bệnh hết thảy. đều không rõ, nhưng hiện tại phải làm không phải cái khác, mà là cấp cứu!

Trần Thương đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng xoay người nói với y tá:

~ Adrenalin!

~ Hút đờm! 

Sau khi nói xong, Trần Thương lập tức bắt đầu khôi phục tim phổi.

Qua mấy lần, nhịp tim của người bệnh vẫn không có dấu hiệu khôi phục.

Lúc này, bác sĩ phòng ICU Triệu Kiến Hải chạy tới.

Nhìn thấy tình trạng này, lập tức biến sắc:

Trần Thương thấy Triệu Kiến Hải, vội vàng gật đầu:

- Triệu lão sư, ngài đã tới!

Triệu Kiến Hải gật đầu:

- Ừm!

Hai người vội vàng bắt đầu cứu viện.

Điện giật!

Khôi phục tim phổi!

Cung cấp oxi cho khí quản!

Hai tổ trôi qua, Nghiêm Minh mới ngáp một cái đi tới, đứng ở một bên, trợn mắt hốc mồm nhìn mọi chuyện.

Người bệnh nằm trên giường cấp cứu, không nhúc nhích.

Một mình Trần Thương đang nén Ngoại lõng ngực cho anh ta.

Đã cắm nội khí quản, đã tiếp cơ hô hấp.

Một y tá phụ trách đưa thuốc, một y tá phụ trách hút đờm.

Nghiêm Minh nhìn cũng đủ biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lúc này, Trần Thương đã bắt đầu toát mồ hôi, cũng may lúc mới thực hiện anh đã ăn vài thứ, cho nên cơ thể mới có đủ sức, chứ không thì thật không biết anh có thể kiên trì nén Ngoại lồng ngực lâu như vậy không.

Trần Thương xoay người, nhìn thấy Nghiêm Minh, không để ý đến việc phải trách cứ hần:

- Mau tranh thủ thời gian liên hệ với người nhà người bệnh!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 733: Còn mặt mũi nữa sao?


Chỉ một chữ, nhưng đã bao hàm tất cả oán khí trong người Trần Thương lúc này, một chữ đã bao hàm tất cả những cái gọi là không cam tâm trong Trần Thương.

Con mẹ nó chứ, anh đường đường là một bác sĩ, bác sĩ cấp cứu!

Còn mặt mũi nữa sao?

Có thể trở nên có trách nhiệm hơn chút không?

Lúc này, Thường Lệ Na cầm bệnh án người bệnh chạy tới.

- Bệnh nhân nam 62 tuổi, khi đến bệnh viện ngực. đau một giờ, làm điện tâm đồ, nhìn thấy ST-T rõ ràng có đoạn thay đổi, nhưng khi rút máu xét nghiệm Troponin thì vẫn bình thường, người bệnh là người bị cao huyết áp, lần này lại đau ngực, khả năng mắc hội chứng sơ vữa động mạch vành cấp tính là rất lớn.

Trần Thương và Triệu Kiến Hải nhịn không được. liếc nhau.

Là đàn ông đã bước đến tuổi già, đau ngực, chắc chân việc đầu tiên cần cân nhắc chính là nhồi máu cơ tim. 

Đây là suy nghĩ cấp cứu vô cùng đơn giản.

Sở dĩ người bệnh ở lại bệnh viện, chắc chắn là lo lắng vấn đề nhồi máu cơ tìm cấp tính phát tác, mặc dù Troponin là bình thường, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.

Hiện tại, lại nảy sinh thêm vấn đề bị sốc tim mạch...

Kỳ thật hậu quả không cần nói cũng biết

Nếu như xác định bệnh nhân là bị nhồi máu cơ tim, nhồi máu cơ tim nếu nghiêm trọng sẽ khiến công năng của trái tim suy kiệt trong nháy mắt, và khi trái tìm không có cách nào để bơm máu, sẽ xuất hiện hiện tượng bị sốc tim mạch, biểu hiện là huyết áp thấp, hô hấp khó khăn, cảm giác sắp chết, vân vân.

Mà tương tự!

Một khi phát sinh vấn đề bị sốc tim mạch, thì chỉ có thể nói là cửu tử nhất sinh!

Đúng lúc này, trái tìm người bệnh đột nhiên ngừng đập.

Mọi thứ tới quá mức đột nhiên, hầu hết mọi người cũng không kịp chuẩn bị bất cứ cái gì

Trần Thương vẫn hành động như cũ, anh không ngừng nén Ngoại lồng ngực cho người bệnh.

Cứ cách mấy phút y tá lại cho một mũi adrenalin, nhưng tâm điện đõ vẫn đứng nguyên, không hề có bất kỳ biểu hiện khởi sắc nào.

Bác sĩ nội khoa tim đã tới, nhưng tiếc là vào giờ phút này sẽ không thể giải quyết được vấn đề gì nữa.

Chỉ có thể đứng nhìn Triệu Kiến Hải, Trần Thương và y tá đang dốc toàn lực cấp cứu!

Giờ phút này, người nhà người bệnh cũng tới, một cậu con trai và ba người con gái, bọn họ đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, Thường Lệ Na đã bàn giao bệnh tình.

Cả bốn người ai cũng nôn nóng bất an, nhìn ba cô con gái, trẻ tuổi nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi, còn cậu con trai là em út, nhìn chắc cũng chỉ hơn ba mươi.

Lúc này, cậu con trai đứng ở một nơi riêng biệt, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn cửa phòng cấp cứu.

Còn ba cô con gái thì khóc ồ lên.

...

...

Hiện giờ, bên trong phòng cấp cứu, Triệu Kiến Hải ngẩng đồng nhìn đồng hồ gắn trên tường, đã cấp cứu  40 phút, đoán chừng đừng đùa.

Hắn nhịn không được thở dài, kéo Trần Thương một cái:

- Được rồi.

Sau khi Trần Thương nghe thấy hai chữ này, anh cũng không dừng tay, ngược lại còn tiếp tục ấn thêm mấy lần nữa

Thế nhưng ông ta là người!

Ấn liên tục hơn bốn mươi phút đồng hồ, hai tay lúc này gần như đã mất tri giác.

Nhưng khi nghe thấy Triệu Kiến Hải nói ra hai từ “Được rồi", anh biến sắc.

Anh hiểu rõ điều này có ý vị gì.

Điều này có nghĩa, một sinh mạng đã kết thức.

Tuy là nói làm ở khoa cấp cứu đã thấy qua nhiều lăn sinh ly tử biệt.

Thế như vào thời khắc này, liệu ai có thể có được cái gọi là ý chí sắt đá nữa chứ?

Trần Thương cũng đã thấy nhiều ca cấp cứu thất bại.

Như dù là vậy, vào lúc bản thân để sinh mệnh người ta tuột khỏi tay mình, cảm giác bất đắc dĩ này thật sự khó mà miêu tả được!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 734: Bách vị tạp trần.


Cái này có lẽ sẽ là một thứ khiến người ta khó chịu suốt đêm nay.

Vì dù sao lúc người bệnh được đưa tới đây, người ta vẫn rất bình thường, đột nhiên lại xảy đến chuyện này, người nhà chắc chắn sẽ không chấp nhận được.

Nhưng mấy chuyện kiểu này cũng không phải là ít gặp.

Ai có thể nghĩ tới trường hợp người bệnh có thể té xỉu trong phòng vệ sinh lúc đang đi wc chứ?

Ai có thể nghĩ tới người bệnh cấp cứu mà không có người bồi bảo hộ?

Ai có thể nghĩ tới...

Ai cũng nghĩ không ra!

Sinh mệnh lúc nào cũng yếu ớt như vậy, thế nhưng với tư cách là người làm việc trong ngành y tế này, chỉ căn có thể là sẽ tận tâm tận lực cùng người bệnh nói nhiều một tiếng, đa số là suy tính một chút về người bệnh.

Người bị nhồi máu cơ tim vốn đã rất nguy hiểm, nhất định là phải căn dặn mọi lúc mọi nơi

Trần Thương đứng dậy, hai tay chống trên giường, thế nhưng cánh tay lại có chút bất ổn, tiếp tục té lăn trên đất.

Nghiêm Minh không có ra ngoài, hẳn thậm chí không dám ra ngoài, nhìn thấy Trần Thương ngã sấp xuống đất, muốn chạy tới đỡ.

Bỗng nhiên Trần Thương nén giận đánh ra một quyền!

Đánh thẳng mặt Nghiêm Minh!

- Ông mẹ nó không xứng làm bác sĩ!

Hai mắt Trần Thương rưng rưng, hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Minh:

- Ông khoát áo blouse lên người, còn cảm thấy xứng đáng sao?

Nghiêm Minh trăm mặc, ngõi bệt xuống đất, mặc cho máu mũi chảy ồ ồ ra.

Ông còn biết nói gì nữa?

Ông cũng không có giảo biện.

Giảo biện giờ có nghĩa lý gì chứ?

Có lẽ chuyện này và Nghiêm Minh thật sự không có quan hệ.

Nhưng mà, anh sẽ thật sự tin dùng nhân viên y tế có trách nhiệm như vậy sao?

Trần Thương muốn đưa tay lên lau nước mắt, nhưng đến nửa ngày cũng không nâng tay lên nổi,

đành mặc cho hai hàng nước mắt nóng chảy dài. 

Có lẽ có ít người cảm giác, thời gian dài sống lâu cùng lâm sàng, sẽ đối với sinh mạng chết lặng.

Kỳ thật, chết lặng không phải đối với sinh mạng, mà chính là đối với hiện trạng chữa bệnh bất đắc dĩ.

Nhưng vô luận là lúc nào, khi đối mặt sinh mệnh giống như thời điểm đồng hồ cát không ngừng trôi qua, một loại muốn bắt lấy lại không ngừng xói mòn. Một loại muốn cấp cứu, nhưng lại cảm giác vô năng vô. lực, thật rất mệt mỏi.

Nghiêm Minh không lên tiếng, máu mũi dính trên quần áo, ông không có để ý tới, mặc cho chúng dính ở bên trên áo blouse trắng.

Bách vị tạp trần.

Ngồi ở đăng kia, hai mắt ông vô thần, suy nghĩ ngàn vạn.

Trong đầu không ngừng mà nhớ lại đủ loại tràng cảnh trong hai ba mươi năm qua.

Đã từng ông cũng giống như Trần Thương, triều khí phồn thịnh, tích cực hướng lên, đối với sinh mệnh có một loại chấp niệm.

Thế nhưng qua thời gian dăn qua ông phát hiện, năng lực của mình càng ngày càng nhỏ. 

Tiêu cực?

Lười biếng?

Hay là tâm đã tê rần?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 735: Cứu người là có lỗi à?


Nhìn thân hình Trần Thương sa sút tỉnh thần, Nghiêm Minh bỗng nhiên cảm thấy áy náy xông lên đầu.

Ông áy náy không phải là bởi vì người bệnh chết

Nhồi máu cơ tìm cấp tính phát tác, ai cũng ngăn không được, chết ở bệnh viện có khối người.

Ông áy náy chính là mình đi vào khoa cấp cứu nhưng vẫn luôn không làm tốt tử tưởng chữa bệnh cứu người của thế hệ đi trước nên làm.

Mình từng bị tổn thương, từng có cảm giác xử lý không công bằng, tiêu cực biếng nhác, nhưng... Chính mình thật không thế mang loại tâm tình này cho những tiểu bác sĩ tuổi trẻ kia để tre già măng mọc.

Nghĩ tới đây, Nghiêm Minh ngồi dưới đất, lưng tựa vào giường bệnh, nhịn không được che mặt thở dài.

Thời gian quay lại, Nghiêm Minh giống như về tới phòng cấp cứu trước khi...

Một lần kia, đã trực tiếp tổn thương trái tim của Nghiêm Minh.

Đó là một lần ông cấp cứu không thành công, bởi vì lúc đó tuổi còn trẻ, ông khinh cuồng, không nguyện ý từ bỏ...

Đáng tiếc... Đáng tiếc...

Cuối cùng xử phạt xuống..

Nghiêm Minh tuyệt đối không ngờ là mình lại bị xử phạt.

Bị tước bỏ giấy chứng nhận hai năm, bệnh viện bồi thường một khoản tiền, phòng ban cũng ra một chút.

Chuyện này đối với một bác sĩ trẻ tuổi như Nghiêm Minh mà nói, quả thực không thể tin được!

Còn có thể bị xử phạt như thế nữa à?

Cứu người là có lỗi à?

...

Hai năm qua, ông làm rất nhiều chuyện, nhưng vẫn luôn không dám tới gần lâm sàng, thẳng đến hai năm sau, lão chủ nhiệm lại lần nữa mời ông mới trở về.

Thế nhưng lúc này, Nghiêm Minh đã mất đi tỉnh thần nhiệt huyết chữa bệnh khi đó.

Ông thất vọng, ông thất vọng đối với người bệnh, thất vọng đối với hệ thống này, cũng thất vọng đối với chính mình. 

Về sau công tác, Nghiêm Minh khắp nơi chú ý cẩn thận, có thể nhờ được trách nhiệm thì sẽ thoát khỏi trách nhiệm, có thể không gây chuyện thì không gây chuyện.

Thế nhưng, khi Trần Thương đấm ông một cái, Nghiêm Minh bỗng nhiên thấy được mình lúc còn trẻ, lúc đó ông nhìn thấy những người già phẫn nộ cùng không cam lòng kia.

Không nghĩ tới mình đã luân lạc tới tình trạng này.

Nghiêm Minh nghĩ tới đây, không khỏi cười khổ vài tiếng.

Mà thôi.

Có lẽ từ khi đó rời đi mình đã không thích hợp làm một bác sĩ rồi?

Giống như Trần Thương nói như vậy, ông xứng không?

Nghiêm Minh lắc đầu, có lẽ trạng thái của mình bây giờ, thật không xứng!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 736: Lòng người cũng rất phức tạp.


Vì lẽ đó, chuyện này hết sức phức tạp.

Lòng người cũng rất phức tạp.

Cấp cứu nội khoa củng khoa cấp cứu chỉ có gặp phải thời điểm cấp cứu mới có thể cùng nhau hợp tác, xưa nay đều là người bệnh của ai người đó quản tốt thôi.

...

...

Người bệnh xảy ra vấn đề trong phòng vệ sinh của bệnh viện, đến cùng là trách nhiệm của ai?

Ba người con gái, một người con trai, gặp phải chuyện này đều bi thống vô cùng.

Nhưng lập tức, người con trai đứng dậy, hi vọng đạt được một lời giải thích.

Vì cái gì nhân viên y tế không kịp thời phát hiện?

Thường Lệ Na giải thích rất rõ ràng, một cấp. chăm sóc người bệnh, mỗi giờ y tá căn phải đi kiểm tra hai lần.

Mà trong lúc nằm viện, cần người nhà ở lại chăm sóc...

Một công tác này nói rất thành thục. 

Người bệnh nằm viện, người nhà cảm thấy vấn đề của người bệnh không lớn, ở phòng bệnh bình thường quan sát là được rồi, từ chối tiến vào ICU, ký tên vào tờ cam kết phẫu thuật khi khẩn cấp, ở lại chăm sóc cùng, tờ cam kết phẫu thuật, đồng thời đều phải ký tên.

Phải biết, ở ICU một ngày một hai ngàn khối, rất đắt.

Bình thường, một cấp hộ lý cũng chỉ mấy chục khối tiền, chỗ thua kém rất lớn.

Bên trong ICU, người bệnh đều sẽ được y tá quan sát 24/24 giờ, y tá ở ngay trong phòng để quan sát, để có thể bất cứ lúc nào cũng phát hiện kịp thời tình huống của người bệnh.

Hộ lý cấp một đối lập với hộ lý cấp hai tương đối nghiêm khắc nhưng cũng không có hà khắc như thế.

Khi đó là con gái lớn cùng con trai của người bệnh cùng đi cho ông lão làm năm viện, đồng thời hai người hứa hẹn ở lại chăm sóc người.

Giám sát rất nhanh bị điều đi ra, Thường Lệ Na đích thật công tác trong vòng một canh giờ hoàn thành hai lần kiểm tra phòng, công tác rất tận tâm, tẫn trách.

Nhưng người nhà lại ở ký tên, sau khi hiểu rõ tình hình tờ cam kết phẫu thuật nhưng không có làm tốt nghĩa vụ ở lại chăm sóc người bệnh.

Chuyện đột nhiên xảy ra, chẳng ai ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế, người con trai nguyên bản cảm thấy cha mình sẽ không có chuyện gì, cho nên vẽ nhà.

Thế nhưng...

Hẳn là... Hẳn là... Cái này thế giới nào có nhiều hắn là như vậy?

Trong lúc nhất thời, người một nhà trầm mặc.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra...

Ngày hôm sau, chuyện lần này đã lục tục bắt đầu giải quyết.

Khoa Y vụ can dự xử lý, trách nhiệm của chuyện lăn này cuối cùng vẫn là trên người nhà người bệnh.

Người nhà mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng vẫn mang theo thi thể người bệnh rời đi.

...

....

Cấp cứu người chết không tính là chuyện lớn gì, nhưng nếu như là tranh chấp chữa bệnh, thì xem như đại sự. 

Có lẽ sẽ có nhiều người không rõ lắm, hàng năm khoa cấp cứu có thể cứu được người... Rất rất ít!

Cấp cứu và y học là chủ đề đang được xã hội quan tâm nhiều nhất.

Vật này, không có quan hệ đến khu vực, cũng không có quan hệ đến quốc gia.

Giao ban xong, Trần Thương không có rời đi, dù sao có người bệnh tử vong, thảo luận tử vong, ghi chép tử vong đều căn thảo luận.

Mọi việc đều phải dựa theo quá trình tiến hành.

Đến lúc mười giờ, bỗng nhiên một tin tức trong khoa cấp cứu truyền ra.

- Nghiêm Minh từ chức!

Mọi người hơi sững sờ.

Sau đó trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 737: Ngủ một giấc lâu như vậy


- Tôi nghe nói cậu đánh Nghiêm Minh?

Trần Binh Sinh giọng nói bình thản, nhìn không ra hỉ nộ.

Trần Thương gật đầu, hít một hơi thuốc lá, ho khan một cái, khói quả nhiên không tốt rút.

Lắng lại một lát, anh nhàn nhạt gật đầu thừa. nhận:

- Phải.

Trần Binh Sinh bỗng nhiên hung hăng hút một hơi thuốc lá, chậm rãi phun ra:

-Ai...

- Kỳ thật... Nghiêm Minh là một người đáng thương.

Trần Thương sững sờ, có chút không hiểu:

- Khi đó phẫu thuật ông ta không phải xảy ra chuyện bị trừng phạt sao? Sau đó tới khoa cấp cứu dưỡng lão.

Trần Binh Sinh lắc đầu.

- Cậu đánh giá quá thấp Nghiêm Minh. Khi đó... Nhưng thật ra là bệnh viện có lỗi với ông ấy, hoặc là chế độ không hoàn thiện, nói sau, lịch sử còn sót lại vấn đề.

- Nghiêm Minh... khi đó ông ta cũng lợi hại giống như cậu, được xưng là thiên tài ngoại khoa Tỉnh Nhị Viện...

Trần Bỉnh Sinh giảng cho Trần Thương rất nhiều, nói rất nhiều chuyện đã qua.

Trần Thương bỗng nhiên trầm mặc.

- Thế nhưng... Ông ta lại tới khoa cấp cứu, gánh vác lên trách nhiệm cấp cứu, cấp cứu đều có thể đến trễ.

Trần Binh Sinh lắc đầu:

- Ừm, những năm này ông ta thật có chút tiêu cực biếng nhác, tôi cũng nhìn không được, cái này không. sai.

- Nhưng mà... Cấp cứu đột nhiên phát sinh nhồi máu cơ tim, loại chuyện này ai có thể dự liệu được? Mà lại là trong nhà vệ sinh.

- Ai, được rồi, tôi cũng không phải nói cậu, tôi muốn nói cho cậu về sau hơi lưu tâm một chút, không muốn dẫm vào vết xe đổ của Nghiêm Minh.

- Chữ ký kia, một cái không thể thiếu, quá trình xin kia, một cái không thể tiết kiệm, đây là đang ở bảo hộ cậu.

Nói đến đây, sắc mặt Trần Bỉnh Sinh nghiêm túc lên.

Ông tiến đến không phải để giáo huấn Trần Thương, mà là trùng hợp thông qua chuyện này đề tỉnh một câu cho Trần Thương!

Nói thật, chuyện tối ngày hôm qua còn dễ nói.

Dù sao chủ yếu là bởi vì người nhà quan hệ.

Nhưng!

Gần đây Trần Thương có một số việc làm để người coi như có chút không yên lòng!

Đặc biệt là ngày hôm qua phòng cấp cứu phẫu thuật, Trần Binh Sinh nghe nói xong, kém chút dọa gần chết.

- Gần đây, chuyện của cậu tôi cũng nghe nói không ít, phẫu thuật ở phòng cấp cứu, cậu ngay cả chủ nhiệm cũng không xin, cũng may không có xảy ra vấn đề, nếu thật xảy ra vấn đề, cậu có thể gánh chịu không?

- Nếu không phải chủ nhiệm che chở cậu! Cậu phải chú ý chuyện này! 

- Hôm nay, tôi nói với cậu chuyện của Nghiêm Minh, không phải để giáo huấn cậu, cũng không phải để cậu đáng thương Nghiêm Minh, mà là muốn nói cho cậu, vẫn là câu nói kia, không được cậy mạnh, sau này, không quản gặp phải chuyện gì, cậu đều phải ghi nhớ hoàn thiện quy định tương quan!

- Quy định đúng là rất phiền phức, nhưng cậu phải ghi nhớ, quy định là căn cứ kinh nghiệm của người đi trước. Quy định chế định ra là để bảo hộ bác sĩ.

Trần Bỉnh Sinh có chút nóng nảy.

Ông hiểu tính cách của Trần Thương, là một người rất có chủ ý, nhưng chuyện này không phải nói đùa.

Chuyện của Nghiêm Minh vừa vặn nói rõ với Trần Thương những chuyện này.

Trần Thương gật đầu, bất quá cảm xúc không cao:

- Tạ ơn lão đại nhiều, tôi đã biết, tôi xin phép trở

Trần Binh Sinh thấy Trần Thương không hăng hái lắm, lắc đầu, vẫn là tuổi còn rất trẻ, tuyệt đối đừng ăn thiệt thòi. 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 738: Cảnh còn người mất!


Đang muốn xuống lầu bỗng nhiên điện thoại vang lên

Trần Thương lấy điện thoại ra xem, lập tức hơi sững sở, tài sao Tân Duyệt gọi điện thoại cho mình?

Bấm nút nghe, Trần Thương hỏi:

- Có chuyện gì?

Giọng nói của Tân Duyệt hôm nay đặc biệt ôn nhu hơn ngày thường một chút: 

- Ây... Anh ăn cơm chưa?

Trần Thương lắc đầu:

- Còn chưa, hôm nay hơi buồn ngủ, ngủ đến bây giờ mới dậy, đang muốn xuống lầu ăn cơm, muốn cùng đi ăn hay không?

Tân Duyệt:

- Được!

Một người ăn cơm rất nhàm chán, có người ngồi cùng tranh giành đồ ăn, nói không chừng có thể ăn rất ngon.

Hẹn xong thời gian, vẫn là nồi lẩu, định tại một tiệm lẩu có chút danh tiếng.

Tân Duyệt rất ưa thích tới đây, không phải là bởi vì hương vị đặc biệt, mà là bởi vì cửa ra vào có một nhà làm trà sữa rất ngon.

Hôm nay, sau khi Tần Duyệt đến bệnh viện, biết được chuyện của phòng cấp cứu làm việc, cũng có chút lo lãng cho Trần Thương.

Dù sao chuyện này huyên náo xôn xao, toàn bộ bệnh viện đều biết Nghiêm Minh từ chức.

Mà chuyện Trần Thương đánh Nghiêm Minh cũng không có truyền đi. 

Người cũ ở Tỉnh Nhị Viện biết rõ Nghiêm Minh, đối với ông ta phần lớn là có chút tiếc hận.

Mà người trẻ tuổi, đối với Nghiêm Minh thật sự là thiếu thốn hảo cảm.

Kỳ thật, bất kỳ một người nào biến thành bộ dáng bây giờ đều không phải vô duyên vô cớ, mỗi người đều trải qua một hoàn cảnh sinh hoạt, mà nhờ sinh hoạt đang không ngừng thay đổi.

Quen thuộc ngồi xuống.

Trần Thương xoa xoa đôi bàn tay:

- Khó được mời khách, tôi hôm nay phải ăn cho thật đã mới được.

Tân Duyệt liếc một cái:

- Dù sao tôi chỉ có 200 khối, nhiều hơn anh ở lại rửa chén.

Hai người anh một lời tôi một câu cãi nhau, Trần Thương cũng cảm giác dễ chịu hơn.

Nói thật, Trần Thương không biết chừng nào thì bắt đầu, điên cuồng thích... Nồi lẩu.

Tám chín phần mười là bị Tần Duyệt lây nhiễm.

Nếu như ai đó hỏi Tân Duyệt thích ăn gì nhất.

Trần Thương cảm thấy, lẩu cùng trà sữa tuyệt đối chiếm vị trí trước tiên.

Có Tăn Duyệt mạnh miệng, một bữa cơm này ăn rất sung sướng.

Tân Duyệt vốn lo lắng Trần Thương tâm tình không tốt, xảy ra vấn đề gì, vì lẽ đó cố ý gọi anh, hiện tại xem ra, không giống có việc gì.

Nhưng không có chuyện gì thì tốt!

Sau một lát, Tân Duyệt bỗng nhiên nói:

- Khả năng qua một thời gian ngắn tôi sẽ không ở khoa cấp cứu.

Vừa vặn gắp lên quả đồ bỗng nhiên không muốn ăn.

Trần Thương lập tức ngẩng đầu:

- Vì sao?

Tân Duyệt thở dài:

- Cha tôi cho tôi đi đọc tiến sĩ tại chức, nhưng khoa cấp cứu quá bận rộn, không thích hợp, vì vậy đã để tôi đi phòng ban thanh nhàn chút

Trần Thương lập tức hơi sững sờ:

- Nha... Tiến sĩ! Đi chỗ nào đọc? 

Tần Duyệt nghĩ nghĩ:

- Tương Nhã hoặc là Hiệp Hòa đi! Dù sao cuối năm mới ra thể lệ chiêu sinh, tôi chỉ nói sớm một tiếng, chuẩn bị sẵn sàng.

Trần Thương để đũa xuống, ồ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay hương vị đồ ăn rất bình thường?

-Cô đi phòng ban nào?

Trần Thương tò mò hỏi.

Tân Duyệt suy tư một hồi:

- Phổ ngoại khoa, chủ nhiệm Trương chỗ đó.

Tần Duyệt bản thân xuất thân từ phổ ngoại khoa, cho nên phổ ngoại tương đối thích hợp.

Trần Thương khó tránh khỏi có chút thất lạc.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 739: Làm sao lại xuất hiện tình huống này


Nghiêm Minh rời đi, làm cho khoa cấp cứu phải lập tức giải quyết vấn đề nhân lực.

Bất luận nói như thế nào, Nghiêm Minh cũng là một lão bác sĩ lâu năm, kinh nghiệm vẫn rất phong phú, ông rời đi lập tức làm cho nội khoa cấp cứu cảm thấy khó giải quyết.

Nội khoa cấp cứu cũng không thoải mái, bởi vì đại đa số cấp cứu người bệnh đều đến nội khoa, so sánh với khoa ngoại, cấp cứu nội mỗi ngày càng thêm rườm rà, cũng càng thêm khổ cực.

Đoạn thời gian trước thông báo tuyển dụng cũng. sắp tiến vào hồi kết.

Nghe nói hai ngày này, tất cả đơn vị thông báo tuyển dụng sẽ bắt đầu chuẩn bị phỏng vấn.

Trần Thương tò mò, đăng nhập trang web bệnh viện, anh tương đối hiếu kỳ mấy đồng học của mình có liến vào phỏng vấn hay không.

Sau một phen xem xét mới biết được, cũng chỉ có một mình La Châu vượt qua được vòng thứ nhất tiến vào phỏng vấn, những người khác mặc dù cũng tiến vào, nhưng khi thi vòng thứ nhất thì thành tích rất bình thường, cơ bản không có ưu thế gì. 

Nhưng phỏng vấn chuyện này, từ cổ chí kim, có thể thao tác tính quá mạnh.

Lời kia nói thế nào nhỉ?

Ngươi mạnh mặc ngươi mạnh.

Gió mát phủ núi đồi;

Ngươi hoành mặc ngươi hoành,

Trăng sáng tựa đại giang,

Ta tự một tay mạng lưới quan hệ!

Sau khi xem xong, Trần Thương lui ra, La Châu có thể vào được khoa cấp cứu cũng không tệ, nhưng... phải xem tạo hóa của cậu ta thế nào, mình chỉ là một tiểu lâu la, công việc của mình còn chưa lo xong, làm gì có thời gian đi quản người khác.

...

...

Bình thường, buổi sáng thứ sáu thường sẽ thanh nhàn hơn so với ngày thường một chút, có thể là mọi người đều biết sắp đến cuối tuần nên nhịn một chút!

Vì vậy, một ngày này bình thường thì đúng là rất thanh nhàn, nhưng có điều tối thứ sáu coi như ồn ào.

Ngày cuối tuần đầy dụ hoặc sắp đến, sau khi kết thúc một tuần khổ cực đương nhiên phải bắt đầu cuồng hoan.

Buổi sáng Trần Thương sắp tan tầm thời điểm, bỗng nhiên nghe thấy phòng bệnh bên trong một trận huyên náo thanh âm truyền đến.

Trần Thương lập tức dừng bước.

Mặc dù phân chính là cấp cứu nội khoa, nhưng là đây là để thuận tiện quản lý bệnh nhân, nhưng nếu bất luận một bệnh nhân gặp tình huống đặc biệt thì nhân viên y tế đều của song phương sẽ toàn lực ứng phó.

Trần Thương hiếu kỳ bước lên phía trước, còn không có đi qua đã nghe thấy có người lớn tiếng hô lên:

- Cứu mạng! Mau cứu mẹ của tôi!

Một người đàn ông vội vã từ trong phòng chạy ra

Trần Thương thấy không ổn, trong lòng lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì à?

Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng chạy qua. hướng đó.

- Chuyện gì xảy ra?

Trần Thương vội vàng hỏi người nhà. 

Mà lúc này đây, Trương Xu cùng Diêu Chí Văn của nội khoa cũng gấp vội vã chạy tới.

Lúc này, sắc mặt người bệnh sợ hãi:

- Bác sĩ! Mau nhìn xem, mẹ của tôi bỗng nhiên co giật!

Một câu này làm ba người giật nảy mình, sau khi vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt người bệnh cơ bắp run rẩy, cơ hai bên má cùng môi có chút rung động!

Ba người mới trầm tĩnh lại!

Tưởng rằng chuyện gì xảy ra, đây là... Chứng động kinh?

Ba người nhìn thấy triệu chứng, cảm giác đầu tiên là như vậy.

Đang muốn chuẩn bị đến kiểm tra, bỗng nhiên người bệnh bình thường trở lại, không co giật nữa.

Chứng động kinh phát tác?



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom