Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 304-3: Dự án bị cản trở 3


Tông Đại Hoành thật là thích moi móc mà, cũng chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi. Đứa nhỏ Tông Thịnh biến mất mười mấy năm nay  lại quay về, vừa về đã tiếp nhận công trình lớn tới vậy, đám nguyên lão trong công ty đương nhiên sẽ có ý kiến rồi. 

Nhưng tại sao, thời gian mà Tông Đại Hoành chỉnh Tông Thịnh lại trùng hợp với thời gian mà Hạ Lan Lan gài bẫy tôi? 

Chuyện ngày hôm nay nếu như có Tông thịnh thì tôi đã không chật vật như vậy. Chúng tôi thường ngày đều luôn cùng nhau đi làm, cùng nhau tan sở, sao hôm nay trùng hợp lại tách nhau ra như vậy, mà tách ra là xảy ra chuyện?

Tông Đại Hoành, cái thứ gió chiều nào theo chiều đó, không phải là cũng bị cha của Ngưu Lực Phàm lợi dụng chứ?!

Có lẽ do cảm giác có Tông Thịnh ở bên người nên tôi ngủ thật sự rất sâu, tôi quá mệt đến mức ngủ lúc nào cũng không hay. Lần này tôi hoàn toàn không mơ gì cả, đến tận khi Tông Thịnh kéo rèm tôi mới tỉnh lại. 

Tôi nhíu mi, mở mắt ra. Tuy có chút không thoải mái, nhưng cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều.  #Meo_mup

Tôi đưa tay che mắt, lúng búng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“10 giờ.” Tông Thịnh trả lời, đứng bên cửa sổ xoay người lại, trong tay còn cầm một ly trà. Nhìn bộ dáng của anh, có lẽ là đã thức cả đêm. Tôi ngồi dậy hỏi: “Anh thức cả đêm sao?” 

“Ừ, có chút phiền toái. Đốc công bên phía Tông Đại Hoành cứ chắc chắn là có vấn đề, cho dù bản thiết kế thật sự không có vấn đề, thì cuối cùng cũng do họ thi công, dù không có vấn đề cũng sẽ trở thành có vấn đề mà thôi. 

Ở quê những người xây nhà thậm chí còn phải mời cơm nước đãi đằng thợ, rồi lại còn phải phong bì lì xì cho đốc công, mời rượu, nói ngon nói ngọt cho xây nhà cho tốt. Cho nên, dù cho bản vẽ không có vấn đề, thì mọi việc vẫn nằm trong tay bọn họ. Đến chừng xây nhà xi măng cát đá mà không đủ thì cũng có thể khiến cho tường nứt, tới chừng đó thì nhà mình sẽ mất hết thanh danh mà thôi.” 

Những chuyện này thật ra cũng có thể hiểu được, thời điểm nhà tôi xây nhà, tôi còn đi học, nhưng khi về nhà cũng thấy cảnh ba đưa tiền cho đốc công, một phong bì lì xì thật dày, lại còn hứa hẹn cho thêm nữa. 

“Hiện tại đổi đốc công không được sao?” Tôi hỏi. #M30_mvp

“Việc ở công trường vốn luôn do Tông Đại Hoành quản lý, nếu muốn thay đổi thì cũng phải do lão thay đổi. Anh cũng không có người, dù cho ông bà có muốn giúp anh thì về vấn đề này cũng không có cách nào. Tông Đại Hoành cũng không biết là nhận được lợi lộc từ bên nào mà những việc lão làm càng lúc càng ngu xuẩn.”

“Công trường chỉ có thể đình công sao?”

“Hiện tại là đình công. Nhưng cũng không có khả năng vĩnh viễn đình công. Nếu như các căn hộ bán đi càng lúc càng nhiều, thu được nhiều tiền thì tự nhiên lão cũng biết là phải làm sao. 

Hôm qua anh cũng đã nói với lão, nếu lão làm xong toàn bộ hạng mục thì cứ tiếp tục theo mảng bất động sản bên kia. Về sau cứ thế kiếm tiền. Cũng hy vọng lần này lão cũng đừng ngáng chân anh.”

Tôi lẳng lặng gật đầu, hóa ra cuối cùng cũng chỉ là muốn tiền. Ai nhìn thấy tiền cũng sẽ cúp đuôi mà làm việc. Tôi nghĩ xong thì vội ôm đồng phục vào phòng tắm. Tông Thịnh đứng bên ngoài nói: “Em rời giường sao? Không ở  nhà nghỉ ngơi một ngày à? Hôm qua đã bị dọa tới vậy rồi.”

“Em không sao đâu, đi làm còn kiếm thêm được chút tiền đó. Tuy không giúp gì nhiều nhưng cũng là nhiều thêm một phần đó.”

Bên ngoài truyền tới giọng cười trầm thấp của Tông Thịnh, loáng thoáng giọng anh: “Đồ ngốc!”

Tôi thật sự không biết mình ngốc ở chỗ nào. Thay đồ rồi ra ngoài, Tông Thịnh đột nhiên ép tôi vào cửa phòng tắm, nói khẽ bên tai tôi: “Vì anh sao?”

“Vì, anh, cái gì?”

“Vì anh nên mới vội vã đi làm?”

“Buông tay. Có vậy thôi. Chút nữa tới chỗ làm thế nào cũng bị Tiểu Trần cằn nhằn.”  

“Vì anh mà từ bỏ nghỉ ngơi?”

“Muốn tiền đương nhiên phải vất vả a. Không vất vả, thì làm sao có tiền chứ?”

Anh cứ thế nhìn tôi không nói lời nào, tôi cắn môi, nói: “Đúng vậy, vì anh!”

Giây tiếp theo, đôi môi tôi lại  bị bịt kín.
 
Chương 305


Nhiều khi tôi cảm thấy Tông Thịnh thật sự rất trẻ con. 

Tôi ngồi trong phòng làm việc, tay bưng ly trà la hán quả ấm áp hồi tưởng lại ban sáng ai kia điên cuồng hôn tôi ở cửa phòng tắm. Nếu không phải điện thoại anh vang lên thì không chừng anh vẫn còn tiếp tục.

Lúc anh nhận điện thoại vẫn tránh tôi để nghe. Dù cho anh không tránh đi thì toàn những thuật ngữ đó tôi có nghe cũng không hiểu. Sau khi chỉnh đốn xong chúng tôi ra cửa luôn. 

Giờ đã qua bữa trưa, tôi ngồi cạnh bàn kính, tay ôm chén trà, mắt không rời khỏi cửa khách sạn, việc này gần như đã thành thói quen của tôi rồi. 

Tiểu Mễ ngồi đối diện tôi, đưa tay chọt chọt vào má tôi: “Tối qua không ngủ à? Mắt sưng húp lên kìa.” 

Tôi dụi mắt, cười cười. Sáng nay vội vàng ra cửa tôi chưa kịp đắp mắt cho đỡ sưng.

“Em nghĩ khách sạn bên kia sao ha? Nghe nói là ngày mai lại khai trương đó, sẽ mời người nổi tiếng tới ca hát và sống trong đó vài ngày. Mỹ Mỹ còn nói mai muốn nghỉ làm đi qua đó ngắm minh tinh kìa.”

“Lại khai trương sao? Chết người nhiều tới vậy mà còn khai trương được sao? Em tưởng là bỏ hoang luôn chứ?”

“Người ta có tiền, chỉnh đốn một chút là xong thôi mà.”

Tôi thở ra một hơi thật dài, tin này không biết là tốt hay xấu với chúng tôi nữa. Nhưng trực giác của tôi nói rằng chắc chắn sẽ còn có người chết ở khách sạn Sa Ân, qua vài ngày nó sẽ lại phải đóng cửa. Cho dù nó không mở cửa buôn bán thì nội việc nó tồn tại cũng đã là mối uy hiếp rồi. Tựa như thành cổ XX, tòa thành hàng trăm năm vẫn luôn bị ma ám.

Tình trạng thi thể của Thẩm Kế Ân hiện rất khó khôi phục, gã cần phải có máu của xử nữ, chính vì vậy mà gã giết Trương Tinh Tinh. Khách sạn lại khai trương, càng có nhiều người ra vào thì bọn chúng càng có nhiều cơ hội tìm được xử nữ để xuống tay.

Tôi cúi người về phía trước nói nhỏ: “Tối qua nhà vệ sinh công cộng bên ngõ nhỏ bên kia có xảy ra chuyện gì đúng không?” Chuyện tối qua tôi cũng không biết sau khi tôi đi thì ra sao? Nữ quỷ kia thế nào? Hồn phi phách tán biến mất hay ra sao?

Tiểu Mễ cau mày: “Làm sao chị biết được, bên đó làm sao?”

Tôi ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng nói: “Nghe đồn có ma đó, nên em tò mò thôi.”
 
Chương 305-2


Tôi nghĩ tới cách Ngưu Lực Phàm đi điều tra thông tin, chính là tra cứu trên mạng, dù tin đồn gì cũng đem ra phân tích. Tôi lấy điện thoại ra, một lát sau đã tìm thấy điều mình muốn tìm. 

Hóa ra cũng không ít người đã từng nhìn thấy con ma không có mặt trong nhà vệ sinh kia, nhưng chỉ dừng ở mức bị dọa tới chạy ra ngoài mà thôi. Hoặc chỉ nghe thấy tiếng chứ chưa thấy gì cả. Chỉ có tôi không những nghe được, thấy được, thậm chí còn xém nữa bị người ta xé rách mặt  mình xuống rồi. 

Có người kể lại trong phòng vệ sinh đó vài năm trước có một tiểu tam bị chính phòng nửa đêm kéo vào trong nhà vệ sinh rạch mặt, cắt mũi. Vết thương nặng, lại bị bỏ trong nhà vệ sinh cả đêm nên cô ta đã chết. Đến tận sáng có người đi vệ sinh thấy cô ta đang trong tư thế bò ra khỏi nhà vệ sinh, kéo theo một vệt máu dài phía sau. Có lẽ bò đến cửa  nhà vệ sinh là hết sức, cánh tay đang vươn ra chạm vào cánh cửa WC.

Trong lòng tôi cảm thấy nặng nề, thở cũng thấy mệt. Vừa lúc Tiểu Trần vỗ vỗ tay lôi kéo chú ý của chúng tôi rồi nói: “Chiều cần hai người đi cùng tôi sang khu thành Đông phát tờ rơi, ai đi với tôi nào?”

Tiểu Mễ thì thào: “Phát tờ rơi thì đi thuê một bà thím, một ngày 40 tệ chẳng phải hơn sao?”

Tôi vội giơ tay nói: “Em đi! Em đi!” Phát tờ rơi tăng cường hảo cảm cho việc bán nhà là một việc tốt cho Tông Thịnh. 

Tiểu Mễ kéo tay tôi xuống: “Em nhìn em đi, ngủ còn không đủ, còn đòi xông pha?”Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 305-2

“Cái gì mà xông pha chứ? Chút em trang điểm tí là xinh tươi ngay. Phát tờ rơi là phải nhờ mỹ nữ thì người ta mới đứng lại hỏi han chứ. Để cho mấy bà thím làm chuyện này thì làm sao mà bán được nhà!” 

Tiểu Trần nói: “Vậy thì Tông Ưu Tuyền, còn thiếu một người.”

Tiểu Mễ cong môi: “Tôi đi thôi! Ưu Tuyền đi thì tôi cũng đi, không chừng tối nay còn được một bữa của tiểu lão bản.”

Tiểu Trần cười nói: “Vậy mau thu thập đi rồi lên xe. Tiểu lão bản mấy nay bận lắm, thời gian đâu mà mời cô ăn.”

Tôi vội đi trang điểm. Lúc phát tờ rơi có thể lôi kéo một ít khách hàng, dù cho không mua nhà nhưng tới xem nhà tạo không khí sầm uất cũng tốt.

Giờ tan tầm buổi chiều, chúng tôi đi len lỏi ở các trạm xe buýt, cao ốc văn phòng phát tờ rơi, cho dù mệt tôi vẫn kiên nhẫn giới thiệu các ưu điểm của tòa nhà cho mọi người. Có lúc, người ta đi rồi, tôi liền có cảm giác nhắm mắt lại sẽ đứng không vững, mà mỗi lúc như thế tôi lại nghĩ tới khuôn mặt chẳng có ngũ quan kia. 

Tôi nhìn quanh, Tiểu Mễ và Tiểu Trần không biết đã đi đâu rồi, tôi uống nước thì nghe sau lưng có tiếng gọi: “Tông Ưu Tuyền!”

Tôi quay sang nhìn. Trước mặt tôi là một người đàn ông mặc áo khoác, tay xách túi, nhìn có vẻ là làm việc trong cao ốc văn phòng trước mặt đi ra. Tôi mỉm cười nói: “Chào anh, tôi là…”
 
Chương 305-3


“Chuyên viên tư vấn bất động sản của dự án Ưu Phẩm.”

“Ơ!” Tôi kinh ngạc. 

Anh ta cười nói: “Ban nãy tôi vẫn đứng đây nhìn em, đặt cọc hai vạn thì có thể sử dụng được năm vạn, anh biết rồi.”

“À…” Tôi có chút xấu hổ nhìn, thật sự không nhận ra anh ta là ai.

“Mạc Phi, em không nhớ sao?”

Tôi chợt nghĩ ra, chẳng lẽ là người theo đuổi tôi năm lớp 11 sao? Khi đó, bà Tông Thịnh nghe trong thôn nói ra nói vào nên mua một đống đồ mang tới trường, lấy danh nghĩa của tôi để thông báo cho mọi người biết chuyện tôi đã có hôn ước. Thái độ bà vô cùng cường thế khiến tôi mất mặt không nói làm gì, mà còn làm cho tôi không có một ai dám cưa cẩm, cũng chẳng có nổi một người bạn.

Mạc Phi cười nói với tôi: “Thật sự không nghĩ tới gặp em ở đây. Em làm việc ở Ưu Phẩm à?”

“À, vâng. Thật sự trái đất tròn ghê.”

“Ừ, thật sự thành phố này cũng rất bé.” Mạc Phi cười với tôi, có chút thẹn thùng. Nếu không phải anh ta gọi trước, có lẽ tôi cũng không nghĩ tới người trước mặt mình là Mạc Phi. Trong trí nhớ của tôi Mạc Phi luôn mặc một bộ đồ thể thao, anh ta rất cao, là vận động viên trong đội tuyển của trường. Giờ, anh lại mang túi thế này có cảm giác là nhân viên văn phòng.

Mạc Phi nói: “Giờ là lúc tan tầm, để tôi giúp em phát tờ rơi, dù cho không hiểu về dự án của em nhưng tôi có thể phát giúp đó, đưa tôi nào.”

“Không cần...” tôi còn chưa nói xong thì anh ta đã rút xấp tờ rơi trong tay tôi ra bắt đầu phát cho mọi người đi ngang qua. Không chỉ thế, còn nói liên tục: “Đại tỷ, có muốn mua nhà không? Ghé qua đây xem thử đi. Chỉ cần đặt cọc hai vạn tệ là sau này có thể đổi thành năm vạn tệ mua nhà đó.”

Hơn hai mươi phút sau, chúng tôi đã phát xong tờ rơi, cùng ngồi trong quán trà sữa ven đường nói chuyện. Mạc Phi nói với tôi: “Để nói cho em biết, có lẽ là duyên kỳ ngộ nhé. Tòa nhà bên kia sang năm chắc sẽ phải hủy đi đó, bên này bọn tôi có tay trong nên biết tin trước. Tòa nhà đó cũng phải có mười mấy công ty đang thuê đặt trụ sở.”

“Thật sao?” Tôi vui mừng. Chuyện này đối với tôi mà nói đương nhiên là một tin tức rất có lợi. Cho dù mười mấy công ty đó không chọn Ưu Phẩm của chúng tôi, nhưng chỉ cần có một hai công ty dọn sang đã là rất tốt rồi.

Mạc Phi tiếp tục nói: “Anh với lãnh đạo những công ty đó cũng coi như là quen biết cả, mọi người đều làm việc cạnh nhau bao năm, Ưu Tuyền, em nói chuyện với lãnh đạo bên em xem, đưa số di động của tôi cho người ta, sắp xếp gặp lãnh đạo mấy công ty kia, ăn uống hát hò gì đó, nhân tiện giới thiệu dự án của bên em, không chừng sẽ thành công đó. Tới chừng đó em cũng thu được rất nhiều hoa hồng đó.”

Chuyện này tôi đương nhiên biết, một căn hộ có thể bán được thì hoa hồng đã không ít, nếu như một doanh nghiệp dùng, một tầng, hay nửa tầng thì hoa hồng sẽ càng cao. Trước khoan tính tới tôi được bao nhiêu tiền, chỉ cần bán được thêm thì cũng đã là giúp được Tông Thịnh. 

“Được!” Tôi nhanh chóng đáp lời.

Mạc Phi chợt nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em… kết hôn chưa? Tôi muốn hỏi, do hồi học cấp ba, bà… người kia…”

Tôi cúi đầu nói khẽ: “Sắp kết hôn rồi.”

“Sắp sao?! Tức là chưa? Ưu Tuyền, có muốn xem xét lại anh không? Hồi ấy anh học lớp 12, em học lớp 10, lúc đó anh đã thật sự muốn tiến tới nữa, nhưng mà bà… giờ, có muốn suy nghĩ lại không? Đã thời đại nào rồi mà còn nói tới định thân từ bé chứ? Còn nữa, em lại còn trưởng thành rồi nữa, có thể tự mình quyết định mà. Anh, hiện tại anh đang khá ổn, em suy xét một chút đi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, có chút mông lung. Suốt thời gian qua chúng tôi đều quá bận bịu, tuy chúng tôi không thể kể với ai, nhưng chúng tôi vẫn nhận biết rõ ngày tháng trôi qua. Thi thể, máu, tử vong, giết chóc, thậm chí ngay đêm qua tôi còn đâm chết một con quỷ. Hiện tại lại có người hỏi tôi có muốn suy xét tới người ấy một chút không. Tôi chợt có cảm giác đoạn thời gian đen tối này không thể dung hợp với câu hỏi đó. 

“Mạc Phi, thật xin lỗi.” tôi nói. Tuy rằng tôi thật sự muốn tiến tới ánh nắng ấm áp tươi sáng này, sống những ngày tháng thật vui vẻ bình yên, nhưng tôi cũng biết mình đang làm gì, dù cho Tông Thịnh là vực sâu địa ngục thì tôi cũng đã bước vào cùng anh.

“Ừ, thật tiếc. Thôi, ghi số điện thoại của anh đi, anh chờ sếp em tìm anh đó.”

Tôi lấy điện thoại ra, trao đổi số điện thoại rồi nhìn anh ta rời đi. Giờ tôi mới nghĩ lại, thật kích động. Mười mấy công ty, chúng tôi chỉ cần có hai công ty tới Ưu Phẩm là đã không tồi rồi. Tôi vội gọi điện cho Tiểu Trần kể lại mọi chuyện.
 
Chương 306: Gặp lại người xưa


Tiểu Trần vừa lái xe vừa nói: “Mấy nay chắc tiểu lão bản bận bịu lắm. Chuyện công trường ngưng thi công anh cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng nghe có người bảo là do thiết kế của tiểu lão bản nhìn thì đẹp nhưng thực ra là chẳng hiểu cái gì. Kiến trúc loạn xạ nên đám thi công không chịu làm theo, Ưu Tuyền, tiểu lão bản học cái gì vậy?”

“Kiến trúc đó. Mọi chuyện không như mọi người cứ tưởng đâu.” tôi nói vậy, tuy rằng không nói cụ thể nhưng có lẽ mọi người nghe cũng hiểu. Trong công ty Tông Đại Hoành suốt ngày xung đột về lợi ích với Tông Thịnh, dù có là ai thì cũng nhìn ra được. 

Quay về công ty cũng đã đến giờ tan làm, nhưng phòng họp vẫn còn sáng đèn. Chúng tôi lặng lẽ đi tới nhìn, toàn bộ đội kỹ thuật của công ty và vài đốc công vẫn còn đang ở đây, hình như đang họp, có vẻ đang tranh luận gì đó.

Tiểu Mễ kéo tôi đi ăn, tôi cũng đành đi theo, trong lòng lại nghĩ Tông Thịnh cùng đám bọn họ ở đây tăng ca không biết có gì ăn không? Với tác phong của ông thì chắc là có rồi. 

Chúng tôi dùng bữa xong thì phía Tông thịnh cũng vừa xong. Anh đưa tôi về, trên xe tôi kể lại mọi chuyện, đương nhiên là giấu nhẹm quãng thời gian người tôi theo đuổi mình đi. Tông Thịnh hỏi tôi là có đáng tin không? Thậm chí còn gọi điện bảo Ngưu Lực Phàm đi điều tra thông tin về người này ra sao, sau cùng kết luận là không thành vấn đề. 

Tin tức Mạc Phi cho chúng tôi thật sự rất có giá trị, sau khi về nhà Tông Thịnh nói tôi cho anh số của Mạc Phi. 

Tôi vào bếp để nấu mì cho anh, trong lòng đầy lo lắng sợ anh quá mệt. Ở công ty tăng ca đến tận giờ này, còn phải đối phó với đám người kia nữa. Giờ về đến nhà còn phải gọi điện liên hệ này nọ nữa, chưa được nghỉ ngơi. 

Khi tôi mang mì ra thì Tông Thịnh cũng buông điện thoại xuống, nói: “Tối mai bạn học của em - Mạc Phi đó, sẽ tự mời mấy người ở trong tòa nhà đó đi karaoke. Tới chừng đó chúng tôi cũng đi cùng. Ngày mai, kêu Tiểu  Trần đi, em đi, Tiểu Mễ cũng đi luôn. Tiểu Mễ xinh đẹp, đi gặp những người đó điều kiện đó, hẳn là cô ấy sẽ thích.”

Tông Thịnh nói, ngồi trên ghế xoa xoa trán, vài giây sau mới cầm đũa lên ăn mì. Tôi ngồi bên cạnh khẽ nói: “Tông Thịnh, nếu anh mệt quá thì chờ vài ngày nữa rồi đi.”

“Những chuyện này không thể chờ, mình có tin tức thì người khác cũng sớm có tin. Đặc biệt, là dạng thông tin như thế này. Chính phủ có ý đồ khi ngay thời điểm này lại cho vài người biết tin tức. Nếu mình xuống tay chậm, tới chừng chúng tôi liên hệ với họ không biết chừng họ đã ký hợp đồng với bên khác rồi.”

Tôi thở dài nhìn anh. Vốn anh đã đặc biệt, da luôn trắng xanh, giờ thì còn thêm quầng thâm ở mắt nữa.

“Chỉ là em cảm thấy anh rất mệt.” tôi nhìn anh, cảm thấy đau lòng. 

“Mệt mỏi, còn tốt hơn một ngày bị mắc kẹt trong kết giới đen tối, trong lòng dần dần chứa đầy hận thù, nhưng không thể trút bỏ. Ưu Tuyền, nếu không phải em là bạn của Mạc Phi, chuyện này là nhờ có hai người thì mai anh cũng không muốn để em đi. Thường thì phía công ty sẽ an bài người đi làm những chuyện này. Những chuyện hỗn loạn thế này về sau em đừng liên quan vào.”

“Hỗn loạn sao? Nói như đúng rồi ấy, xem ra anh cũng từng trải nhỉ.” tôi nói. Nếu Tông Thịnh còn ở nhà thì không chừng sẽ phải thường xuyên theo ông đi tiếp khách như thế này rồi, nhưng anh bao năm qua đi theo Lão Bắc,... có lẽ cũng từng nhỉ?!

Tông Thịnh nhìn tôi, hút sợi mì nói: “Em còn nhớ tới việc luận văn của anh kiếm được tiền không? Thực ra tiền anh kiếm được chỉ là phần trăm thôi, người kiếm tiền chính phải nói tới thầy của bọn anh. Lúc đó, vì muốn mượn sức nhà đầu tư bọn anh phải cùng nhau đi gặp bọn chúng. Cũng là ở KTV, có một bạn học của anh bị bọn chúng… em hiểu không? 

Bất động sản và khai thác mỏ là những thứ kiếm ra tiền, mà nhà chúng tôi thì làm cả hai. Hai cái mỏ tiền cũng là hai thứ hắc ám và hỗn loạn nhất. Ngày mai đi, em cứ nói rõ với bọn họ rằng em là vợ anh, thì dù có ngồi trên đùi anh bọn họ cũng không dám làm gì xằng bậy.”

Chúng tôi tuy sắp xếp khá gấp nhưng cũng coi như là có trình tự. Tiểu Trần buổi tối cũng gửi tin nhắn tới báo. Về phía Tiểu Mễ thì để sáng mai đi làm mới thông báo cho cô ấy. 

Không chỉ kêu Tiểu Mễ, Tiểu Trần còn âm thầm nói với hai cô gái xinh đẹp khác trong bộ phận, kêu họ chuẩn bị tốt để tối đi cùng.

Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị tan sở vào buổi chiều,Tiểu Trần gọi cả bốn chúng tôi ra chỗ công trường. Mấy hôm nay công trường không làm việc nên không có bóng người. Chúng tôi đứng dựa lưng vào tấm ván nghe Tiểu Trần nói chuyện. Anh tôi nói nào là chúng tôi đã là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình. Tuy tối nay toàn gặp các sếp lớn, nhưng cũng có sếp có tiền, có sếp chẳng có tiền, nên có chuyện gì thì sau này cũng đừng có hối hận. Còn nữa, chúng tôi là đi giới thiệu dự án bất động sản, không phải kẻ đi mua vui cho người khác, không phải là gái gọi, tay vịn, nên cho dù có nhìn trúng ai hoặc ai nhìn trúng, cũng không thể xách giỏ mà đi. Muốn đi thì sau này tính, còn đêm nay thì không được phép.

Vì để chuẩn bị cho buổi tối nên Tiểu Trần dắt chúng tôi đi ăn, lại còn cho chúng tôi thời gian để trang điểm. Tôi đã chuẩn bị trước nên vào phòng vệ sinh ở văn phòng thay quần áo. Lúc trang điểm, Tiểu Trần ngồi xuống bên cạnh tôi nói chuyện, đặc biệt dặn dò tôi, rằng tôi và đám Tiểu Mễ không giống nhau, tôi là người của tiểu lão bản, cũng có thể coi là bà chủ nhỏ của bọn họ, nếu ở đó có gì không ổn, tôi cần chiếu cố cái gì thì cứ đi theo tiểu lão bản, hoặc ra hiệu cho anh ta, bọn họ sẽ tới giải vây.

Lúc xuất phát đi KTV, tôi ngồi xe Tông Thịnh, còn mọi người thì đi xe Tiểu Trần. Trên người Tông Thịnh vẫn mặc quần áo đi làm, xem ra anh đi thẳng từ công ty tới đây. Sau khi lên xe anh chẳng nói tiếng nào, môi mím chặt. 

Xe đi chưa bao lâu thì điện thoại Tông Thịnh vang lên. Trong xe yên tĩnh nên tôi có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện vọng tới, là giọng của Tiểu Lục. Anh tôi nói cái gì mà lật xe, bệnh viện, bà… tôi nghe không rõ nhưng vẫn mơ hồ đoán được. Ông bị lật xe, đã đưa tới bệnh viện, bà đã chạy tới đó. 

Tôi nói nhỏ: “Tông Thịnh, ông xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Tông Thịnh quay sang nhìn tôi, lái xe tấp vào vệ đường rồi nói với Tiểu Lục: “Tôi biết rồi, tôi lập tức trở về!”

“Cậu bây giờ mà về thì có thể sẽ gặp nguy hiểm, sẽ chẳng ai đứng ra nghe cậu giải thích đâu, tới trưởng trấn tới nơi còn bị bọn họ đánh nữa.”Xe ngừng lại, tôi đã có thể nghe rõ ràng tiếng Tiểu Lục vọng tới. 

“Cho dù bị đánh thì nhà chúng tôi cũng phải có người ở hiện trường. Tôi về ngay. Bọn họ sẽ không dám động thủ đánh tôi đâu.” 

Tông Thịnh cúp máy, nhìn tôi có chút do dự, tôi vội nói: “Ở quê xảy ra chuyện gì? Ông có chuyện sao? Nếu anh phải đi thì về nhanh lên, còn em…”

“Ưu Tuyền,” anh cắt ngang, nhìn tôi rồi nói, “Mỏ quặng xảy ra chuyện. Mỏ bị sập, có công nhân bị lấp bên dưới. Hai tiếng trước ông mới rời khỏi chỗ đó, nhưng bị lật xe trên đường. Hiện tại ông đã được đưa đi bệnh viện, bà đang đi theo xe cấp cứu.”

“Anh muốn tới bệnh viện sao? Hay là em đi với anh?”

“Không, anh phải quay về khu mỏ. Công nhân còn đang ở dưới mỏ, nên nhà mình phải có người ở tại đó. Những chuyện này không thể trốn tránh được. 

Tuy ở quê cũng có anh em trong họ, nhưng lúc này phải anh xuất hiện mới có thể ổn định người nhà của những người đó, em…”

“Em về với anh!” Ở quê những người làm trong mỏ đều là anh em trong dòng tộc, từ bé tôi đã gặp cảnh những người vì tai nạn hầm mỏ mất đi người thân mà sẽ không còn lý trí, phát cuồng. Nếu Tông Thịnh về quê sẽ phải đối mặt với bọn họ. Nhưng lúc này bà thì phải đi trông ông, ở mỏ sẽ chẳng có ai, anh phải đi gánh trách nhiệm này. 

Tông Thịnh lại không đồng ý: “Em đi tìm Mạc Phi đi, với thân phận là cháu dâu của Tông An, cùng bọn họ nói chuyện sẽ càng thêm có phân lượng. Trong lúc bàn kế hoạch marketing thì em không cần nói gì, để cho Tiểu Trần làm chủ, anh tôi có năng lực không tệ lắm, đáng tin cậy. Em xuống xe đi vậy!” 

Tôi do dự vài giây rồi mới xuống xe. Không phải vì tôi bị Tông thịnh bảo xuống xe mà không cao hứng, mà vì tôi biết giờ anh trở về nhất định sẽ phải đối mặt với đám người thân đang phát cuồng kia, có thể sẽ bị bọn họ đánh. Anh không cho tôi về cùng là do không muốn tôi gặp nguy hiểm. Mà phía bên này đúng là cũng cần phải có một người có vai trò đủ lớn để nói chuyện. Tập đoàn Tông An có tính gia đình khá cao, nên tôi với vai trò cháu dâu đi nói chuyện thì cơ hội sẽ cao hơn để cho Tiểu Trần một mình đối phó. 

Tôi xuống xe, nhìn Tông Thịnh lái xe rời đi mà trong lòng nặng trĩu. Anh về nơi đó, gặp những người dân quê đang phát cuồng kia, mà anh đã mấy ngày liên tục không nghỉ ngơi, giờ lại phải về khu hầm mỏ, tôi thật sự lo lắng. Tôi muốn khóc, nhưng phải tự kìm nén lại, vỗ vỗ lên mặt tự nói với bản thân:  “Bình tĩnh, kiên cường, nhanh chóng hoàn thành là có thể  trở về.”

Tôi ngoắc taxi, lên xe rồi không ngừng thầm khấn trong lòng mong cho Tông thịnh không bị người tôi đánh. Tuy anh đánh nhau lợi hại nhưng mà ở khu hầm mỏ đó vẫn còn người bị nhốt bên dưới, anh là gia chủ, làm sao có thể vung tay đánh trả đây? Đừng nói là đánh trả, thậm chí cả tránh đi cũng không dám tránh.
 
Chương 307: Khu mỏ xảy ra chuyện


Tôi rất ít khi đến những nơi như KTV, tới từng này tuổi đầu, tôi cũng chỉ tới đây ba lần, đều là trong mấy năm học đại học, nên khi tới cửa KTV tôi có chút luống cuống.

Tôi tự nói thầm với bản thân: “Khẩn trương gì chứ, mình chỉ đóng vai trò bình hoa thôi, cả đống sếp các công ty như vậy mình sẽ giúp được cho Tông Thịnh đôi chút.”

Tôi gọi điện kêu Tiểu Mễ ra đón. Hôm nay cô ấy thật xinh đẹp, lại còn mặc váy dài ôm sát tôn lên những đường cong của cơ thể. Lúc tôi vào tới nơi thì Mạc Phi đã đang ngồi trong phòng, thấy tôi vào thì vội vẫy tay. Tiểu Trần ngồi cạnh anh tôi chắc đã tự giới thiệu xong. Nghĩ lại nếu là tôi, nếu không có ai dẫn đi có lẽ sẽ không dám vào phòng như vậy, Tiểu Trần đúng là làm quản lý marketing có khác.

Mạc Phi thấy tôi thì hỏi: “Người gọi cho anh liên hệ là cậu chủ của tập đoàn Tông An mà, anh tôi không tới sao?”

Tôi xấu hổ cười cười rồi nói: “Tông Thịnh có chút việc, thật sự không thể phân thân. Thực ra thì, em là bạn gái của Tông Thịnh.”

Mạc Phi sửng sốt một chút rồi  nói: “Người bà ngày xưa chính là bà của anh ta?”

“Ừ! Mạc Phi, thực xin lỗi!”

Mạc Phi cười, thái độ tự nhiên đưa một chai nước đến trước mặt tôi: 

“Có gì mà xin lỗi chứ, tối nay mình bàn chuyện làm ăn, chuyện trước kia không liên quan. 

Trước giờ chỉ cần có ích lợi thì tất cả đều là bạn tốt. Tối nay có thể tranh thủ được  bao nhiêu, chính là nhờ vào bản thân mọi người đó.”

Tiểu Trần vội nói: “Dạ chúng tôi biết, vẫn phải cảm ơn Mạc tiên sinh đã cho chúng tôi cơ hội lần này. Nếu như công ty của Mạc tiên sinh có kế hoạch dời đi, có thể suy xét tới Ưu Phẩm của chúng tôi, khoảng nửa năm sau là có thể sử dụng được rồi. Dù là các vị thuê hay mua, chúng tôi đều có thể để giá tốt nhất cho quý công ty, khẳng định có thể khiến các vị vừa lòng.”

Thời gian trôi qua, càng lúc càng nhiều người vào phòng, cũng có vài giám đốc là nữ, mọi người đều tíu tít nói chuyện, giới thiệu Ưu Phẩm. Tiểu Mễ một mình ứng phó năm sáu người liền. Có vài người biết tôi là cháu dâu của ông chủ Tông An nên sang mời rượu. Dù gì, Tông An cũng là một công ty có tiếng trên thương trường.

Nhưng những ly rượu mời đó đều bị Mạc Phi cản giúp tôi. Nếu vẫn phải uống thì cũng là Tiểu Trần hoặc Mạc Phi uống hộ tôi. 

Qua vài lần, có người nhìn không được mà nói: “Mạc tổng à, anh đây là làm gì thế hả? Người tôi là cháu dâu Tông An đó, làm gì tới phiên cậu chắn rượu giúp hả?”

Mạc Phi chép miệng: “Nói bậy bạ gì đó? Cô ấy có phải là cháu dâu của ai thì tôi không biết, tôi chỉ biết cô ấy là bạn học nhỏ hơn tôi hai lớp. Tối nay là tôi rủ cô ấy tới đây, nếu để cho cô ấy say thì chính là lỗi của tôi rồi.”

Tôi gượng cười, trong lòng vẫn ngổn ngang nghĩ về Tông Thịnh ở quê. Lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ, sao mãi vẫn chưa tan tiệc. Dưới góc độ của Tiểu Trần thì tiệc kéo càng dài thì càng có cơ hội để giới thiệu về Ưu Phẩm, nhưng tôi thì khác. Từ nhỏ tới giờ Tông Thịnh hầu như không tiếp xúc với mọi việc ở khu mỏ, dù cho anh quay về cũng chỉ đứng ở đó thay mặt gia đình để làm bia trút giận cho người khác mà thôi.

Mạc Phi khẽ vỗ vai tôi, bảo tôi theo anh tôi ra ngoài. Dưới ánh sáng mờ ảo của hành lang hỏi tôi: “Ưu Tuyền, em có việc à?”

“Trong nhà xảy ra việc, ông đang nằm trong bệnh viện.” tôi không nói sự việc ở khu mỏ ra, người tôi muốn mua nhà của công ty chúng tôi, nên thực lực của công ty phải vững vàng, nếu trong lúc này để cho người tôi biết chuyện khu mỏ và công trường đang đình công thì chẳng phải là tự tay đẩy tiền ra cửa sao?

Mạc Phi thở dài nhẹ nhàng như do dự, rồi nói: “Em về trước đi, để anh nói với mọi người cho.”

“Như vậy có ổn không?” Tông Thịnh bảo tôi lấy thân phận cháu dâu của Tông An ngồi ở đây, đối phương toàn là sếp lớn, nếu chỉ có một quản lý là Tiểu Trần thì người tôi sẽ nói Tông An là quá ngạo mạn.

“Không sao, chuyện nhà tương đối quan trọng. Những người này anh rất hay gặp bọn họ, để anh giải thích hộ cho là được.”

Tuy tối nay mọi người tới không nhiều như dự đoán, nhưng không hề ít. Nếu cơ hội này không biết nắm bắt cho tốt thì...

Nhưng tôi vẫn khẽ cúi người:

“Cám ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Nếu như anh có ý định dọn tới Ưu Phẩm, em đảm bảo sẽ để cho anh chiết khấu thật sự ưu đãi nhất.”

“Về đi, trong nhà có chuyện, nhìn em luống cuống đến đổ mồ hôi ướt cả đầu rồi này.” Anh tôi đưa tay xoa nhẹ trán tôi, tôi cũng không hề để ý tới chuyện đó, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện về quê. 

Tôi chạy chậm ra khỏi KTV, trước lên taxi thì hỏi trước xem taxi có chịu chạy xa không, vì cũng đã khuya, chả mấy ai chịu chạy đường xa như vậy. Hỏi tới chiếc thứ hai thì mới đồng ý chở tôi đi, nhưng không thu tiền như bình thường mà sẽ gấp đôi giá tiền trên đồng hồ. 

Có đi hay không tùy, dù sao hắn sẽ thu như vậy.
 
Chương 307-2: Khu mỏ xảy ra chuyện (tt)


“Vậy phiền bác tài chạy nhanh lên!” Tôi nói rồi lên xe. Lúc này tôi không quan tâm tới tốn bao nhiêu tiền mà chỉ nghĩ tới việc nhanh chóng về tới quê, có thể nhanh chóng nhìn thấy Tông Thịnh, tôi muốn nhìn thấy anh được bình an.

Cả đường đi tôi và tài xế không nói chuyện, xe chạy thật nhanh. Khi xe đi ngang qua bệnh viện trấn, tôi thấy xe cứu thương chạy nhanh từ trong viện ra hướng về phía thành phố. Nhìn qua cửa kính tôi thấy người ngồi trong xe chính là bà và cô. Như vậy, người trên xe chắc chắn là ông, đang được đưa đi chuyển viện. 

Xe về tới thôn, tôi bảo tài xế đưa tôi tới khu mỏ nhưng tài xế nhất định không đi. Tôi luôn không hiểu, vì sao các bác tài bên ngoài không chịu chạy vào khu mỏ? Việc này giống như luật bất thành văn vậy. Tôi chỉ còn có thể đưa tiền cho tài xế rồi vội vã trở về nhà tìm ba mẹ. Chỗ này còn cách khu mỏ phải hơn mười phút xe chạy, nếu tôi đi bộ thì phải mất cả tiếng đồng hồ. 

Ba mẹ thấy tôi về là đã biết tại sao, vội bảo bác lấy xe ra đưa tôi đến khu mỏ. Mọi thứ đều cấp tập, tôi chẳng buồn thay quần áo, trên người vẫn mặc váy, vẫn trang điểm và vẫn đi đôi giày cao gót chưa kịp thay.

Xe chạy mãi, sau cùng dừng lại sau lưng đám đông đang nhao nhao. Trước mặt chúng tôi có rất nhiều người, tất cả đều đang vây quanh cửa vào khu mỏ. Cảnh sát đã chăng dây phân cách, có cả xe phòng cháy cứu hộ, có cả phóng viên, thậm chí có cả Đội phòng chống bạo lực đang đứng sẵn.

Giữa mỏ, đèn cao áp mở sáng choang. Ánh đèn làm không khí ấm lên không ít trong buổi đêm lạnh giá. 

Tôi vội chen vào đám người, nghe lẫn trong tiếng huyên náo là tiếng đánh chửi và khóc lóc. 

Khi tôi đến được đám người đứng trước thì nghe một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen nói với cảnh sát bên cạnh: “Cứ để cho họ đánh vài cái đi, đừng để xảy ra án mạng là được. Xảy ra chuyện như vậy, người nhà người tôi còn ở dưới đó, Tông gia bọn họ bị đánh vài cái thì có là gì. Để ý đừng để chết người là được. Nhưng mà, người trẻ tuổi kia thân phận là gì vậy? Thấy thôn dân không dám lại gần hắn.”

Tông Thịnh?! Bị đánh!

Tôi khom lưng chui vào trong dây phân cách của cảnh sát, lập tức có cảnh sát hét to:

“Cô kia! Lùi về sau! Phía trước nguy hiểm lắm, không muốn sống nữa à?”

Tôi không để ý, mà chạy thẳng về phía đám đông! Người đứng trước mặt đám nữ nhân đang gào khóc chẳng phải là Tông Thịnh sao? Tôi đang mang giày cao gót, chạy trên mặt đất nhấp nhô xỉ quặng nên tôi ngã nhào, vừa lúc cảnh sát chạy theo sau cũng đuổi kịp tôi. Mắt tôi vẫn dán chặt về phía Tông Thịnh bên kia, nhìn trên miệng anh rách ra đang chảy máu, anh thật sự đã bị đánh! Mà có lẽ lúc anh quay sang nhìn tôi cũng ngay lúc tôi ngã xuống!

Cảnh sát chụp lấy tay tôi kéo lên, còn đang nói thì tôi đã nói to: “Tôi cũng là người nhà của chủ mỏ này, tôi tới xử lý mọi việc, mau buông tay!”

“Cô chỉ là đàn bà con gái thì xử lý cái gì? Đừng có gây thêm phiền hà nữa!”

Tôi đứng thẳng dậy, vừa cởi giày cao gót vừa nói: “Chủ mỏ này chính là một người phụ nữ!” 

Tuy rằng quặng này là thuộc về Tông Gia, nhưng khi đăng ký doanh nghiệp thì dùng tên của bà.

Tôi nói xong, cũng vừa lúc cởi xong giày cao gót. Tông Thịnh đến trước mặt tôi kéo tay đi về phía lều đen không thấm nước ở bên kia. Phía cửa mỏ, có nhân viên phòng cháy cứu hộ mặc đồng phục màu cam đang cố gắng cứu người. Còn người nhà của người mất tích thì đang đứng quanh khu lều trại an ủi lẫn nhau. 

Nhìn những người đó hầu hết đều là người trong thôn, ai cũng quen biết nhau, thậm chí đều có chút quan hệ họ hàng. Thấy tôi lại gần thì một người phụ nữ trừng mắt, cứ khóc mà không nói chuyện. 

Tôi cũng không dám tỏ vẻ quá mức quan tâm tới Tông Thịnh trước mặt bọn họ, dù gì thì bây giờ người nhà họ sống chết chưa biết ra sao, bọn họ giận chó đánh mèo với Tông Thịnh cũng hợp lý. Tôi nghĩ nếu đổi lại là tôi thì lúc này tôi cũng sẽ không có được cái gì gọi là bình tĩnh hay lý trí cả. 

Tôi chỉ dám thì thầm để anh nghe thấy: “Anh sao rồi? Bị đánh sao?”

“Không sao, bị đánh một chút. Người phụ nữ kia đã bị người nhà kéo ra rồi.” Tông Thịnh vừa nói vừa đưa tay sờ sờ khóe miệng đang rướm máu.
 
Chương 308: Hoạn nạn có nhau


Tôi đứng cùng anh dưới tấm vải bố, bên cạnh cũng có vài quản lý của khu mỏ, nhưng bọn họ đứng để chỉ đạo việc cứu hộ, chỉ có Tông Thịnh là người thay mặt Tông Gia đứng ra, cho họ sự đảm bảo rằng Tông gia sẽ không trốn tránh vấn đề, sẽ không chạy trốn, cũng nguyện gánh vác mọi khoản đền bù. 

Nói khó nghe một chút thì anh đứng ở đây cho bọn họ nhìn thấy, lúc cần thì cho bọn họ đánh vài cái có tác dụng giảm bớt căm phẫn.

Cách đó không xa, trong một chiếc lều có vài thợ mỏ, kỹ thuật viên của mỏ và nhân viên phòng cháy cứu hộ đang cùng nhau nghiên cứu bản vẽ để tìm những nơi có khả năng có công nhân còn kẹt lại.

Mà tôi cùng Tông Thịnh cũng chỉ đứng như vậy, dùng hành động để nói với mọi người ở đây rằng nhà của anh không vứt bỏ mọi người, không bỏ rơi những người đang mắc kẹt bên dưới hầm mỏ. Kỳ thật, chuyện xảy ra như vậy thì về mặt pháp luật bà sẽ phải đền bù một khoản không nhỏ. 

Cái nghề khai thác quặng này cũng lắm thứ nhiêu khê, mỏ này có lẽ cũng sẽ phải ngưng hoạt động một thời gian, thậm chí có khả năng sẽ bị thu hồi hoặc hủy giấy phép gì đó. Trước đây, có vài chủ mỏ khi xảy ra sự cố này đều cao chạy xa bay, nhưng gia đình Tông Thịnh hiển nhiên sẽ không làm như vậy.

Tất cả đều là người thân trong cùng một thôn, nên anh cần phải có mặt nơi đây. Mà tôi, cũng nguyện ý đứng bên cạnh nắm chặt tay anh trong thời điểm này.

Ánh mắt người nhà bọn họ giống như muốn ăn thịt chúng tôi, nhưng không ai dám tiến lên đánh Tông Thịnh cái nào. Ngược lại với chúng tôi, quản lý khu mỏ đứng cách đây không xa đã bị đánh sưng vù như cái đầu heo. Ông tôi còn phải ngồi ôm eo, ngồi lệch trên ghế, không bước đi nổi. Tôi nói thầm:

“Chú Thành bị thương hả?”

“Ừ, anh bảo đi về trước, ra bệnh viện khám đi mà không chịu, cứ đòi ở lại đây chờ”

Xảy ra chuyện như vậy cũng chẳng ai muốn, chú Thành có lẽ trong lòng cũng sốt ruột lắm. Tông Thịnh im lặng một lúc rồi mới nói khẽ:

“Chân em sao rồi? Đi giày cao gót tới khu mỏ, Tông Ưu Tuyền em là người đầu tiên á.”

Tôi cong môi: “Không sao.” 

Ban nãy tôi ngã, tất thì rách, đầu gối cũng bị trầy da chảy máu, lòng bàn chân cũng bị xỉ quặng cào thành vết thương. Giờ, người nhà người tôi còn chưa biết sống chết ra sao, chút thương tích này của tôi có là gì. 

Đúng lúc này, Tông Thịnh đột nhiên quay đầu nhìn ra sau chúng tôi rồi hô khẽ: “Lão Bắc!” Miệng vừa kêu thì người đã chạy về phía bên kia.
 
Chương 308-2: Hoạn nạn có nhau


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi cũng vội nhìn theo, nhưng tới khi tôi kịp phản ứng thì anh đã đẩy đám người chạy ra khỏi khu vực có đèn cao áp. Người đàn ông mặc áo đen bên kia có lẽ là chỉ huy ở đây lập tức kêu: “Đừng để cho người nhà chúng bỏ chạy!”

Đám người nhà đang ôm nhau khóc vừa thấy Tông Thịnh chạy đã nghĩ tới đuổi theo. Tôi không quan tâm tới vết thương trên chân, vội chạy tới cản bọn họ lại: “Không chạy! Không chạy! Tôi còn ở đây mà! Tôi còn ở đây! Tông Thịnh không chạy!” 

Tông Thịnh trước khi chạy đi đã nói Lão Bắc, tức là anh thấy Lão Bắc trong đám người xung quanh nên mới bỏ chạy đi. Lão Bắc chẳng phải đang ở cùng đám người kia ở Sa Ân sao? Hơn nữa việc sập mỏ này trên nguyên tắc sẽ phong tỏa thông tin. Thông tin này báo cáo lên trên là một chuyện, mà báo thế nào lại là chuyện khác. Dù cho đám phóng viên đã đưa tin lên mạng, chỉ cần lãnh đạo lên tiếng thì mọi clip và bài viết cũng đều phải gỡ hết. 

Trong suy nghĩ của chúng tôi thì lúc này Lão Bắc hẳn đang ở Sa Ân, chờ tới pháp sự hai tháng sau, cho dù lão có mời Ngưu tiên sinh ở Huyền Văn Các tới chủ sự thì cũng lão cũng tuyệt đối không lơi tay.

Chuyện ở khu mỏ mới xảy ra được vài giờ, cũng chỉ có người trong cuộc biết thông tin, nếu lão còn ở Sa Ân thì làm sao biết được thông tin bên này? Nhưng lão lại có mặt ở hiện trường, chỉ trong vòng vài giờ sau khi xảy ra chuyện.

Tông Thịnh đuổi theo Lão Bắc, khẳng định là có nguyên nhân, tôi phải giúp anh cản đám người  này lại. Phía cảnh sát tôi không có cách nào, nhưng trước mặt đám người này thì tôi còn chút biện pháp.

“Tôi còn ở đây! Tông Thịnh cũng không bỏ chạy! Anh ấy sẽ quay lại! Ông trong lúc chạy sang đây gấp quá đã bị tai nạn, bà đang đưa ông đi cấp cứu ở bệnh viện của thành phố! Bà kêu Tông Thịnh trở về, tôi và Tông Thịnh cùng trở về đây! Chúng tôi sẽ không bỏ chạy!”

Tôi dùng hết sức lực nói lên, hy vọng mọi người không đuổi theo anh. Tôi không biết Tông Thịnh có đuổi kịp Lão Bắc không, mà đuổi kịp thì sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, không thể để cho người khác biết chuyện của anh. Nói không chừng… không chừng Tông Thịnh đuổi theo Lão Bắc xong sẽ xuống tay luôn.

Người nhà của người gặp nạn, một người phụ nữ tóc rối tung hất tay đánh tôi:

“Mày là ai chứ! Mày là cái thá gì? Mày cũng chỉ là cái thứ mà nhà chúng nó không cần nữa! Chúng nó bỏ chạy hết để mặc mày ở lại đây thôi!”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 308-3: Hoạn nạn có nhau


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sẽ không, Tông Thịnh sẽ không chạy! Tin tưởng tôi!” Tôi chưa nói xong thì bàn tay kia lại nện xuống đầu tôi, tai tôi ù cả lên, sau vài giây tôi mới hiểu được là chuyện gì xảy ra. Nhưng khi tôi hiểu ra thì bàn tay lại hạ xuống tiếp!

“Tại sao tao phải tin tưởng chúng mày? Dựa vào cái gì mà tin tưởng tụi mày?”

Người phụ nữ kia vừa khóc vừa kêu, “Chồng tao, cha của con tao đã chết ở dưới kia, chết ở dưới kia kìa!” Bà ta dùng sức đẩy tôi, tôi lui về sau vài bước.  Một người kéo bà ta lại:

“Mẹ của Hồng nhi từ từ, đánh cô ta cũng thế thôi. Bình tĩnh chút đi, cứu hộ đã xuống rồi, chồng bà sẽ không sao đâu!” 

Bà ta vẫn không dừng tay, vừa khóc vừa la xông tới vừa đẩy tôi, vừa đánh túi bụi lên đầu tôi.

Tôi không dám đánh trả. Tôi biết mình hiện tại đang đại diện cho người nhà Tông Thịnh, nên tôi không thể đánh trả. Trước kia, tôi không biết là đau đến vậy. Bàn tay to kia vừa đánh xuống khiến tôi ù tai không nghe được gì, trước mắt chỉ thấy một màu đen. 

Tôi nghe tiếng mẹ vang lên: “Đừng đánh Ưu Tuyền! Đừng đánh Ưu Tuyền nhà tôi! Ưu Tuyền nó có làm cái gì đâu, đó có phải lỗi của nó đâu! Mọi người đừng đánh con bé mà!”

Ba mẹ tôi cũng tới, nhưng bọn họ đứng ở bên ngoài, mẹ tôi định xông vào nhưng ba tôi lại kéo lại. Người đàn ông mặc áo đen nói gì đó, cảnh sát mới đi tới  kéo người phụ nữ kia ra. Ông ta lại tới an ủi mẹ Hồng nhi, nói cái gì mà đang cứu viện, sẽ tận lực đem người cứu đi lên. Bao nhiêu người đều đang tìm cách sẽ không xảy ra việc gì.  

Một cảnh sát khác đứng trước mặt tôi hỏi: “Cô tên gì, có quan hệ gì với nhà bọn họ?” 

Tôi bị đánh hình như bốn năm cú vào đầu, trong lúc nhất thời bị choáng váng, đầu ong ong cả lên, “Tông Ưu Tuyền, tôi là… cháu dâu.”

Có lẽ thấy tôi có chút bất ổn, cảnh sát hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Tôi…” tôi chưa nói xong thì loạng choạng ngã luôn xuống đất.

Mẹ Hồng Nhi bên kia thấy tôi vậy thì lại gào lên: “Tông Ưu Tuyền! Mày còn không hiểu à? Nhà chúng nó bỏ chạy hết rồi? Nhà tao biết phải làm sao bây giờ? Làm sao có tiền cho Hồng nhi đi học? Mày bị nhà họ bỏ rơi ở đây đó, ở đó còn giúp chúng nó! Tông Thịnh là quỷ thai, chuyện xảy ra lần này không chừng do nó tạo ra. Mỏ này bao năm nay chưa từng xảy ra chuyện! Đồ quỷ thai đó về chưa tới nửa năm đã xảy ra chuyện! Chúng mày, tất cả chúng mày cứ chờ đi, cả nhà chúng mày sẽ bị nó khắc cho chết hết! Chồng tao không sống thì tao cũng không sống nổi! Hồng Nhi nhà tao cũng không sống nổi!” 

Tôi ngồi thụp dưới đất, tay ôm đầu, miệng há to thở hổn hển. Tôi không tin Tông Thịnh bỏ rơi tôi. Tôi cũng không tin ông bà sẽ bỏ rơi Tông Thịnh. 

Mẹ tôi sau cùng đã xông vào trong, chạy đến bên cạnh ngồi thụp xuống, đỡ tôi lên, kéo ghế cho tôi ngồi lên, ôm lấy tôi rồi nói: “ƯuTuyền à, con tới đây làm gì chứ? 

Mấy chuyện này người ta trốn còn không kịp, còn con thì ngược lại, tự mình đâm đầu tới. Đi, chúng ta về nhà, chuyện này cùng nhà chúng ta không liên quan. Con còn chưa gả ra cửa, việc này không liên quan tới con, chúng ta trở về.”

“Mẹ!” Tôi nói, không đi theo mẹ, “Chẳng lẽ mẹ cũng cảm thấy nhà bọn họ bỏ trốn sao? Lúc con về, con nhìn thấy bà và cô đang ở trên xe cấp cứu, ông đang được đưa về nội thành để cấp cứu. Tông Thịnh vẫn luôn ở chỗ này. Nếu anh muốn chạy trốn thì sẽ không phải chạy từ nội thành về đây. Hơn nữa, ban nãy Tông Thịnh rời đi, cũng là có chuyện rất trọng yếu. Chỉ một chút nữa anh ấy sẽ trở lại.”

“Con cứ thế tin tưởng quỷ thai kia sao?” Mẹ tôi hỏi, “Hôn sự của con bọn họ lần lữa bao lần rồi, tính toán tới lui sao vậy con biết không?” 

Tôi không muốn nói gì, chỉ ngồi nghỉ ngơi, đầu vẫn đau từng đợt, mẹ tôi vẫn luôn ngồi bên cạnh tôi, im lặng, chỉ ngồi cạnh tôi như vậy. 

Bên kia mẹ Hồng Nhi và người nhà vẫn nỉ non khóc. Nhân viên cứu hộ đã nghĩ cách khác để vào thì bên dưới có tin là lại sập thêm một mảng rất lớn, nên miệng lối vào hiện tại không thể sử dụng nữa mà phải đào một đường hầm khác. Hơn nữa chỗ sụp xuống chính là chỗ các công nhân đang làm việc.

Tin truyền tới làm người nhà bọn họ lại rối loạn cả lên, có một người khá lớn tuổi thì ngã nhào ngất xỉu, đám người trẻ cuống cuồng đưa đi cấp cứu. Trong lúc đưa bà ấy đi, không biết ai đã đẩy tôi ngã rồi đưa chân đạp thẳng vào bụng tôi. 

Cơn đau truyền thẳng tới tận xương tủy tôi, trong nháy mắt tôi toát mồ hôi lạnh. Cảnh sát cũng vội chạy tới, kéo người đó ra nghiêm khắc mắng: “Người ta là con gái, ra tay như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì vào tù mà bóc lịch!”

Tôi ôm bụng nằm, nghĩ lại nếu là Tông Thịnh thì liệu có phải bọn họ sẽ để cho đánh thoải mái hay không!

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 309: Nguy cơ cận kề


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Mẹ đỡ tôi lên, vừa đỡ vừa mắng người vừa đá tôi, hóa ra là cháu của người vừa ngất kia, chỉ là một đứa bé mười sáu tuổi, mới học xong cấp hai thì bỏ học, suốt ngày lang thang chơi bời đánh lộn đánh lạo trên đường phố.

Mẹ đỡ tôi dậy rồi kêu ba đưa tôi đi bệnh viện, nhưng ba vẫn đứng bên ngoài do dự không dám vào. Mẹ tôi cũng gào khóc hỏi phải chăng ba không cần con gái nữa? Nhưng tôi biết, ba tôi tại sao làm vậy. Vì ba nghĩ nếu hôm nay đưa tôi đi, nếu nhà Tông Thịnh thật sự bỏ chạy thì cả thôn sẽ đổ hết tội lên nhà chúng tôi.

“Mẹ, con không sao!” Tôi nói, ôm bụng ngồi trên ghế.

Có lẽ thấy tôi thật sự yếu ớt nên không còn ai xông lên đánh tôi nữa, cảnh sát cũng đứng cạnh tôi để bảo hộ, còn nói tôi nếu không ổn thì đi bệnh viện kiểm tra. 

Tôi biết lúc này mình không thể đi bệnh viện, Tông Thịnh còn chưa về, nếu như tôi cũng bỏ đi thì không chừng đám người này sẽ kéo tới đập nhà anh mất. Những chuyện như thế này không phải cứ có bà mạnh mẽ là có thể giải quyết. Chẳng phải trước đây đêm 30 Tết ông cũng bị người tôi kéo ra vườn trái cây sao?

Tôi ôm  bụng, cảm thấy vô cùng không ổn, không giống như đau do bị đánh mà giống như đau từ bên trong cơ thể đau ra. Cả đêm tôi đau đớn, thấp thỏm, không đủ sức suy nghĩ thêm được gì.

Thậm chí, đồng hồ sinh học của tôi không có cách nào phỏng đoán thời gian, cứ thế cho đến tận khi vầng thái dương nhô lên chiếu ánh sáng ấm áp vào trong lều tôi mới biết là trời đã sáng.

Chỉ huy cứu viện đã ngủ được một chút trên xe, giờ lại xuống xe. Dân trong thôn đến xem sự việc cũng đã về nhà, nhân viên cứu hộ cũng lác đác chia nhóm nghỉ ngơi. Cách đó không xa có tiếng động cơ chạy, nghe nói là quạt đẩy không khí vào trong mỏ, nếu có người còn sống thì sẽ không có vấn đề.

Mẹ tôi đang ngồi cạnh tôi lim dim ngủ. Tôi khẽ động đậy mẹ đã tỉnh: “Ưu Tuyền? Ưu Tuyền?”

“Mẹ.” Tôi đáp.

Mẹ nhìn quanh, nuốt nước bọt. Đôi môi khô nẻ khiến tôi biết mẹ cũng không chịu nổi nữa, nhưng mẹ vẫn đứng lên, hai tay vỗ vỗ vào chân, đi lấy cho tôi chai nước. Tôi nhận nước, rồi lại phát hiện ra mình không còn sức để vặn chai nước. Mẹ lại giúp tôi mở nắp, nhìn tôi uống xong mẹ mới nhấp môi rồi hỏi: “Ưu Tuyền, con còn đau không? Con xem mình đi, còn chưa phải là con dâu trong nhà họ, lại giúp nhà bọn họ gánh cái gánh này! Con ở thành phố chẳng phải tốt hơn sao, về đây làm cái gì chứ?”
 
Chương 309-2: Nguy cơ cận kề 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tông Thịnh đâu? Chưa quay lại sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn quanh, thật sự chưa quay lại.

Cách đó không xa có vài nhân viên cứu hộ đang ngồi ngủ, một nhóm thân thích người bị nạn vẫn đang khẩn trương lo lắng không ngủ nổi. Lại có người nhà của những người chỉ huy cứu hộ đưa đồ ăn tới, nhưng tôi, chẳng có cái gì. Trong mắt người khác, tôi cũng là một kẻ mắc sai lầm.

Nhưng mặc kệ mọi người thấy thế nào, tôi chỉ muốn biết Tông Thịnh hiện đang ở đâu? Anh rời đi là để đuổi theo Lão Bắc, lẽ ra nên trở lại rồi. Rốt cuộc, anh đã theo Lão Bắc đi đâu? Không trở lại, có khả năng là đuổi kịp rồi. Đuổi kịp nhưng chưa về là tại sao? Tôi nghĩ, rồi chậm rãi đứng lên, cảm thấy bụng đau đến run người. Tôi vội cúi gập người ôm bụng. Nghỉ ngơi cả đêm mà vẫn đau đến vậy, cái đá kia thật sự nặng.

Thấy tôi đứng lên, mẹ vội chạy lại đỡ, nhưng tôi thấy mẹ cũng đã loạng choạng, không đứng vững nổi.

“Mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, con không sao. Bọn họ có tức giận đến đâu cũng không đánh chết con được đâu.” 

“Nói bậy bạ gì đó. Mẹ không sao, con muốn đi đâu?”

“Con đi vệ sinh.” Tôi cố ý nói to để mọi người đều nghe thấy, nếu không họ lại cho rằng tôi bỏ trốn.

Lúc này mẹ mới buông tôi ra, nhìn tôi đi về phía nhà vệ sinh tạm.

Tôi vẫn ôm bụng, đi thật chậm. Trong bụng truyền tới cảm giác đau đớn khiến tôi thật bất an. Tôi nghĩ tới lần sảy thai trước, cơn đau lần đó và bây giờ thật giống nhau.

“Tông Thịnh.” Tôi trốn trong góc khuất thấp giọng gọi khẽ, cố gắng lắm nhưng mắt vẫn cay. Suốt cả đêm, cả đêm dài tôi cố gắng giữ cho mình không được khóc, ngay cả khi bị đá tôi vẫn không để mình thốt lên tiếng nào, không rơi  một giọt nước mắt. Lúc này, tôi chỉ còn một mình, những người kia đều ở sau lưng, họ không nhìn thấy tôi, tôi không kiềm chế được nữa mà bật khóc. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tông thịnh nhưng anh lại không bắt máy.

Tôi cố kiên trì đi tới nhà vệ sinh, vào tới nơi, tôi dựa vào vách, ôm bụng, không còn khóc nữa mà lại cảm thấy hốt hoảng!

Màu đỏ!!! Máu đỏ tươi vương trên quần lót!

Qua việc lần trước, Tông Thịnh dường như đã chấp nhận việc có con với tôi. Hơn nữa, bà vẫn luôn hy vọng chúng tôi mau chóng có thai. Khoảng cách từ lần trước sảy thai tới giờ đã là bốn tháng. Suốt thời gian qua chúng tôi đều không dùng biện pháp tránh thai nào, nhưng do mọi việc cứ dồn dập kéo tới nên chúng tôi đều không để ý tới. 

Tôi dựa vào vách, cố gắng nhớ lại lần cuối mình đến tháng là khi nào, đứa bé có lẽ đã được hai tháng rồi. Nhưng giờ trên quần lót tôi lại có vết máu… thằng bé đã đá vào bụng tôi...

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 309-3: Nguy cơ cận kề 3


Tôi cắn môi, suy nghĩ kế tiếp phải làm gì. Tông Thịnh chắc chắn không bỏ trốn, nhà bọn họ cũng không bỏ trốn. Anh sẽ quay về, sau khi về sẽ thấy tôi có dị thường, tôi chỉ cần nói mình tới tháng là được. Nếu để anh biết tôi bị cái gì thì với tính cách của anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua thằng bé kia.

Với tình huống hiện tại, đối với nhà bọn họ thực sự là bất lợi, nếu để anh động thủ thì chỉ khiến người tôi dậu đổ bìm leo thôi. Không phải tôi nhu nhược, mà là lúc này cần phải biết cúi đầu.

“Tông Thịnh. Nhanh lên trở về đi.” tôi biết mình nói sẽ chẳng có ai nghe, nhưng vẫn vừa khóc vừa nói. 

Trong túi tôi vẫn luôn có băng vệ sinh, nhưng tôi cũng biết dù cho muốn giấu giếm bọn họ thì tôi cũng phải nhanh chóng tới bệnh viện. Chỉ là trong tình trạng hiện tại nếu tôi nói phải đi bệnh viện thì liệu bọn họ có bỏ qua cho tôi hay không?

Tông Thịnh rốt cuộc đang ở đâu? Lão Bắc vì sao lại xuất hiện ở đây? Thực ra, khi Tông Thịnh gọi “Lão Bắc” tôi đã bắt đầu suy nghĩ. Lão Bắc không thể ngồi im chờ thời, chờ tới hai tháng sau bị chúng tôi phá hủy mọi thứ. Mọi thứ lão làm hiện tại chính là rút củi dưới đáy nồi!

Trước hết khiến cho Ưu Phẩm ngừng thi công, kế tiếp khiến cho khu mỏ xảy ra chuyện kéo Tông An sụp đổ. Giống như chúng tôi vài lần để lộ tin Sa Ân có người chết. 

Tôi từ từ đi ra khỏi phòng, vẫn ôm bụng, trong lòng vẫn suy nghĩ làm sao có thể đi bệnh viện nhanh chóng mà vẫn giấu được chuyện này. 

Lúc về gần đến nơi tôi thấy mẹ và Tông Thịnh đang đứng nói chuyện với nhau. Thấy tôi, Tông Thịnh lộ rõ vẻ lo lắng, không nghe mẹ nói nữa mà đi thẳng về chỗ tôi: “Sao mặt em xanh như vậy?”

Tôi ôm bụng nói: “Em tới tháng! Đừng lo, em đau bụng kinh. Anh về rồi thì em đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”

Tông Thịnh đưa tay sờ lên trán tôi, lúc này tôi mới cảm giác được trán cũng đau. Anh hỏi: “Em bị đánh sao?”

“Chẳng phải anh cũng bị sao?”

Tông Thịnh không nói gì, trầm mặc vài giây rồi đi tới phía lều bên kia: “Chú Thành! Lập tức lái xe của tôi đưa Ưu Tuyền đi bệnh viện! Dì à, dì cũng đi đi, giúp con chăm sóc cho Ưu Tuyền. Con xử lý xong mọi chuyện sẽ đi tìm mọi người.”

Mẹ vội chạy tới cạnh tôi, thấy mắt tôi đỏ thì mẹ cũng rươm rướm theo: “Sao con không nói với mẹ một tiếng, nhịn cả đêm, còn ngồi ở cái nơi lạnh lẽo này chẳng phải càng đau hơn sao?”

Chú Thành chính là người đã bị đánh lúc trước, trên người cũng đầy thương tích, nghe anh gọi thì nhìn mấy người lính cứu hộ rồi mới đi về phía Tông Thịnh, nhận chìa khóa xe còn nói:  “Bên này có tin tức gì thì gọi điện thoại báo chú một tiếng.”

Chú Thành đi cùng tôi về phía xe của anh.

Sau lưng, tôi nghe tiếng Tông Thịnh lớn tiếng: “Tối qua ai đánh Tông Ưu Tuyền? Đánh thuận tay quá vậy? Giờ ra đây đánh tôi thử xem có thuận tay không nào!”

Tôi quay đầu lại nhìn, sợ anh thật sự làm lớn chuyện. Hiện tại cảnh sát còn đây, phóng viên cũng đang ở đây, cho dù những người kia đã đánh tôi, anh đánh trả lại nhưng mà như vậy sẽ hỏng chuyện hết. 

Thấy tôi khẩn trương mẹ đẩy nhẹ tôi: “Để cho nó xử lý đi, con đã ở đây chống đỡ  hộ nó cả đêm rồi, nó không biết đi đâu ngủ thoải mái một giấc chưa đủ sao? Chưa từng thấy con gái nhà nào như con!”  

“Mẹ, giúp con một chuyện!” Tôi khẽ nói. Mẹ theo tôi vào viện thì chắc chắn sẽ biết chuyện gì xảy ra, chi bằng hiện tại nói rõ mọi chuyện cho mẹ, phân tích kỹ càng để mẹ giúp tôi nói dối. 

Chú Thành lái xe đưa chúng tôi tới thẳng bệnh viện thành phố, còn hỏi cô cô xem ông ở bệnh viện nào để chúng tôi tới thẳng đó, còn có thể hỗ trợ thăm nom ông. 

Tới nơi thì chú Thành tách ra, đi thăm ông và báo tình hình ở khu mỏ cho bà. Còn chúng tôi tự mình đi thẳng tới khoa phụ sản, tôi đã đau tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân. 
 
Chương 310: Hài tử


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


#Meo_mup 

Lúc này có mẹ nên ít nhất có người giúp tôi lo mọi việc, nhưng khi mẹ nghe bác sỹ thông báo tôi có thể bị sảy thai thì vẫn hoảng sợ. Cứ thế rối ren, tới tận trưa tôi mới nằm trên giường bệnh truyền dịch.

Mẹ ngồi bên cạnh tôi, vội vã gọi điện. Tôi vươn tay cầm lấy điện thoại gọi: “Mẹ.”

“Để mẹ gọi điện đã, chuyện này ít nhất phải nói cho ba con, để ba nói với người nhà bên kia. Đứa nhỏ là của nhà bọn họ, chuyện nằm viện này cũng phải để cho bọn họ…”

“Không nói với ai cả, để con suy nghĩ đã.” tôi nằm trên giường cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cả đêm qua tôi đã không ngủ ngon, giờ đã được chích thuốc, bụng cũng bớt đau, có lẽ tôi nên ngủ một giấc. Thế nhưng trạng thái tinh thần của tôi lúc này khiến tôi không thể nào ngủ được. “Mẹ, đừng nói với ai cả, để cho con ngủ một chút, ngủ dậy rồi tính. Con cần phải suy  nghĩ một chút đã.”

Dù tôi đã nhắm mắt lại, mẹ vẫn cố nói: “Ưu Tuyền, đứa nhỏ này phải cố hết sức giữ lại, sinh ra rồi đố nhà bọn họ dám không nuôi. Nghĩ sao chứ? Còn nữa, thằng nhóc Tiểu Thuận hôm qua đá bụng con, kêu Tông Thịnh đừng có tha cho nó.”

“Mẹ, mẹ để con ngủ một chút đã. Dậy rồi tính tiếp.”

Tôi nhắm mắt, nhưng bên tai vẫn nghe tiếng mẹ nói chuyện cùng người phụ nữ giường bên.

“Bọn trẻ bây giờ thật không biết quý trọng gì cả. Con dâu tôi hai lần sảy thai rồi, lần nào cũng tốn không ít tiền.”

“Con tôi bị người tôi đá vào bụng, còn không cho tôi nói chuyện có thai ra nữa.”

“Vậy cũng được sao? Mà báo cảnh sát chưa?”

“Chuyện này…” mẹ tôi không nói mà giúp tôi dém chăn lại. Lúc tôi bị đá vào bụng thì cảnh sát đang đứng ngay gần đó, nhưng tình huống đó thì cảnh sát cũng không có cách nào khác.

Câu nói kế tiếp tôi không nghe rõ, mơ mơ màng màng ngủ mất. Thật sự quá mệt mỏi, bụng tôi vẫn âm ỉ đau. Nhưng hiện tại coi như đã an ổn, cơn buồn ngủ cứ thế ập xuống.

Lúc tôi tỉnh dậy thì trời tờ mờ sáng. Có vẻ tôi đã ngủ cả một ngày một đêm. Nhìn mu bàn tay còn ghim kim truyền dịch, nhìn mẹ tôi đang gục đầu lên giường tôi ngủ, hôm qua, mẹ có lẽ cũng rất mệt nhưng vẫn cố gắng chăm sóc cho tôi. 

Tôi đưa tay xoa xoa bụng của mình. Tôi vẫn chưa hề có cảm giác gì về đứa nhỏ. Cơn đau đã biến mất. Tôi lấy điện thoại ra xem, có 3 cuộc gọi nhỡ của Tông Thịnh, một cuộc của bà. Tôi do dự, gọi lại cho bà.

“Dạ bà.” Tôi khẽ nói.

“Ưu Tuyền hả? tôi nghe a Cách nói con cũng đang ở bệnh viện sao, con sao rồi?”
 
Chương 310-2: Hài Tử - 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


“Con không sao, ông sao rồi ạ?”

Bà im lặng một đỗi rồi nói: “Mới phẫu thuật xong, bị gãy xương, chỗ xương gãy đâm vào phổi. Mọi người còn phải túc trực ở đây, ông vẫn chưa tỉnh. Con sao rồi, nếu có thể đi lại thì mau đến cầu thang ở khoa ngoại 2 đi, hình như Tông Thịnh và cô con lại cãi nhau rồi.”

“Để con qua xem sao.” tôi đáp.

Tông Thịnh đã tới bệnh viện sao? Tôi cảm thấy thật rối ren. Không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nhưng lại muốn nhanh chóng ở cạnh bên anh. Nhìn mẹ đang ngủ, tôi xuống giường thật cẩn thận. 

Tay tôi đỡ bụng, chậm rãi đi ra ngoài. Lúc nằm trên giường tôi không cảm thấy đau, nhưng vừa bước xuống đã cảm thấy bụng vẫn ẩn ẩn đau. Tôi còn đang do dự có nên quay về giường không thì nghe có tiếng cãi nhau từ phía cầu thang bộ. #Meo_mup 

Sản khoa và khoa ngoại 2 nằm ở hai tầng liền nhau, nên tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cãi vã của bà cô. Tôi đành cẩn thận đỡ bụng đi về phía cầu thang. Mới tới cửa đã nghe giọng bà cô sắc nhọn:

“Mày nói đi, mày về làm cái gì hả? Về tới là cả nhà gà chó không yên. Về cái là đòi đầu tư lớn, nhưng mà công trình thì sao? Liên tục xảy ra chuyện, hiện tại đều không thể không ngưng thi công. 

Mày nghĩ đi, ông bà có bao tiền để vung ra cho mày hả? Mày về ngoài đòi tiền thì còn làm được cái gì? Bao nhiêu năm không bước về nhà thăm hỏi lấy một bước, giờ về thì làm ra bao chuyện tày đình, mày có để yên cho mọi người sống không?”

Lúc bà cô nói xong thì tôi đã tới chỗ ngoặt của cầu thang, tôi thấy bóng của Tông Thịnh, hai bàn tay anh nhét trong túi, quần áo vẫn còn đầy vết bùn đất đặc trưng của khu mỏ. Xem ra, anh đã chạy thẳng từ khu mỏ tới đây, hơn nữa anh đã có thể tới đây thì chắc chuyện ở khu mỏ đã giải quyết xong. 

Tông Thịnh còn không chưa lên tiếng tôi đã nói: “Cô, đây là nhà của Tông Thịnh, cô nói vậy là sao, là bảo anh ấy có nhà không được về sao? Còn nữa, anh ấy không chỉ đòi tiền trong nhà, mà anh còn làm được bao nhiêu chuyện.

Đêm đó, ông bị tai nạn, cô và bà vội vã đưa ông vào viện,#Meo_mup Tông Thịnh biết rõ khu mỏ xảy ra chuyện nhưng vẫn một mình quay về đối mặt với người nhà của nạn nhân. 

Anh còn bị người nhà của bọn họ đánh, không phải mọi người không thấy vết thương thì có thể coi như không có gì xảy ra.

Nếu thời gian quay trở lại, liệu cô có dám một mình đi tới khu mỏ đối mặt với bọn họ không, để cho tông Thịnh đưa ông vào viện?”
 
Chương 310-3: Hài tử 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi dám chắc, trước khi ông, bà, và cô về quê, thì sẽ không ai biết là anh đã từng bị đánh. Trong mắt bọn họ Tông Thịnh vô cùng cường hãn, sẽ không có khả năng anh đứng yên cho người t a đánh. 

Chỉ là Tông Thịnh vì cái nhà này mà chịu ủy khuất nhưng lại chẳng có ai biết. Còn khiến cho người ta cảm thấy bao năm qua anh không về nhà, trở về thì thành ra một phá gia chi tử.  

Tông Thịnh nhìn tôi hỏi: “Em sao rồi? Không bị thương chứ?”

Tôi nhìn anh, khuôn mặt bạc cả ra vì mệt mỏi.

“Em không sao. Anh không ngủ mấy ngày rồi, về ngủ trước đi.” Tôi nhẹ nhàng đẩy anh. “Em không sao, mẹ còn ở đây, ông đã có bà và cô chiếu cố, anh về nhà ngủ một chút đi!”

Tông Thịnh gật gật đầu nói: “Ừ.” Sau đó anh quay sang phía bà cô nói: “Nếu cô yêu cái nhà này như vậy, vậy phiền cô đi tìm chú Thành đi. Những người bị nạn ở khu mỏ đã cứu ra hết cả, 3 người không sao, 1 người bị vết thương nhẹ, hai người gãy xương. Chú Thành đã an bài bọn họ nằm viện, cô thay mặt nhà của chúng ta đi an ủi một chút đi!” Nói xong Tông Thịnh liền rời đi.

Cô nhìn anh rời đi thì trừng mắt nhìn tôi:

“Mày không cần phải nói hộ nó. Nếu nó đi khỏi thì mày chẳng là cái gì trong nhà tao cả. Mày còn chẳng phải chỉ vì tiền sao? Giờ mọi chuyện đã như vậy, hai đứa mày vui không? Nếu nó không về chẳng phải mỗi ngày đều bình yên trôi qua sao? Khu mỏ bây giờ còn không biết phải bồi thường bao nhiêu nữa?” 

“Cô, mọi việc đã xảy ra rồi, giờ chúng ta cần phải đoàn kết để đối mặt xử lý, nếu không ông bà sẽ rất mệt mỏi đó.” tôi nghĩ tới lúc trước Tông Thịnh nói tướng của cô là người luôn ai oán người khác, dù cho bản thân làm sai cũng sẽ đẩy cái sai lên người của người khác. 

“Nói dễ quá, hai đứa mày chỉ bị đánh vài cái mà cứ làm như ân nhân cứu mạng của nhà tao vậy! Hừ!”

Cô ta một tiếng hừ lạnh, xoay người đi xuống lầu. Tôi vẫn ôm bụng, đi về phía khoa sản. Vừa đi vừa nói nhỏ: “Con yêu, mẹ phải làm sao bây giờ?”

Từ khi xảy ra chuyện tới giờ tâm trạng tôi vẫn luôn khẩn trương, sau đó lại ngủ vùi, tôi chưa có thời gian để suy nghĩ gì cả. Tông Thịnh từ không muốn có con, tới chấp nhận có con đã là tiến bộ rất lớn. Nhưng xét tình huống lúc này, đứa bé thật sự không nên xuất hiện vào thời điểm này.

Tôi cứ chậm rãi bước, nhưng khi bước tới trước cửa thì đứng sững lại, vì tôi thấy Tông Thịnh đang đứng trước quầy y tá, trên tay là phiếu khám của tôi. 

Anh quay đầu lại, nhìn tôi nói từng chữ một: “Em tốt nhất là giải thích cho anh biết chuyện này là thế nào?” Tuy anh nói rất chậm, nhưng rõ ràng thể hiện sự tức giận trong từng câu chữ.

Y tá nghe anh nói thì ló đầu ra: “Ơ cái cô này sao vậy? Bác sỹ đã bảo cô là đánh răng rửa mặt ăn uống đều phải ở trên giường, không cho bước chân xuống giường hay sao hả? Cô đi như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm? Cô không quan tâm tới đứa nhỏ hay sao? Mau về phòng bệnh nằm xuống đi!” 

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 311: Đứa bé


Tông Thịnh quay sang y tá hỏi: “Cô ấy không thể xuống giường đúng không.” Dứt lời, anh đi thẳng về chỗ tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi người bế thốc tôi lên đi thẳng về phía phòng bệnh. 

Tôi luống cuống níu lấy áo anh. Tuy ở đây đông người nhưng tôi cũng không dám có phản ứng gì. Ánh mắt anh có chút sát khí khiến tôi căn bản là không thể xem nhẹ.

Tôi nói khẽ: “Chuyện này, để em giải thích.  Hôm qua em cũng không biết  mình đang có thai. Em… em cũng không nghĩ tới. Em chỉ nghĩ là mình đến tháng mà thôi, anh đừng tức giận mà.”

“Bệnh án ghi rõ, đứa nhỏ có khả năng bị sảy thai là do ngoại lực tác động, trên bụng còn có vết bầm, trên người cũng có vết bầm, trầy xước. Chân thì có vết cắt, đầu gối cũng sây sát. Cho dù em té bị thương thì vết thương trên đầu, trên bụng giải thích thế nào? Bọn họ đánh em, em không biết chạy à? Ở đó  có bao nhiêu người, còn cảnh sát nữa mà em không khóc tí nào sao?”

Giọng anh càng lúc càng kích động.

“Tối hôm qua tình hình thế nào em hiểu rõ. Những lúc như vậy thì tới lúc muốn chạy cũng không chạy được. Chẳng phải em cũng phải ăn đòn sao?”

Nói mấy câu, chúng tôi đã về tới trước cửa phòng bệnh. Anh dừng bước, nhìn tôi nói từng chữ một: “Anh là đàn ông, mà em, trong bụng lại đang có con của anh!”

Khuôn mặt anh biến sắc. Tôi thật sự lo lắng, nếu lúc này anh bạo tẩu thì ai ngăn anh nổi chứ?

“Tông Thịnh, không cần tức giận bọn họ. Lúc này nhà anh đang ở thế hạ phong. Anh làm cái gì cũng bị người khác dòm ngó! Cho dù mọi chuyện có chứng cứ rõ ràng, nhưng lúc này cũng không nên sinh thêm chuyện nữa. Anh, anh bỏ thêm 50 đồng, thuê thêm cái giường ngủ ở đây với em đi, đừng về nhà nữa. Muốn về lại phải lái xe tốn thời gian nữa.”

Thực ra là tôi lo sau khi anh rời bệnh viện sẽ đi tìm những người đó gây thêm phiền phức. Tuy rằng tôi thật sự gặp tình trạng như bây giờ là do bọn họ gây ra, nhưng bây giờ là lúc khá nhạy cảm, nếu anh lại thêm phần xúc động thì tôi không dám tưởng tượng tới hậu quả sau này. 

Mẹ tôi cũng tỉnh giấc, thấy Tông Thịnh bế tôi về thì cũng khẩn trương, không biết phải nói thế nào. Tông Thịnh đặt tôi xuống, nhìn tôi nằm yên ổn rồi mới nói với mẹ:

“Đứa bé này, bọn con muốn giữ lại. Phải giữ lại bằng mọi cách. Em phải nằm yên trên giường đó. Ngoan!”
 
Chương 311-2: Đứa bé 2


Tông Thịnh nói xong liền xoay người rời đi, tôi vội túm chặt tay anh:

“Tông Thịnh, ở lại đây đi, em muốn ở bên cạnh anh, em muốn nhìn thấy anh.” Giọng tôi bắt đầu nghẹn ngào mềm nhũn, mắt lại đỏ lên.

Tôi thừa nhận, là tôi cố ý rặn ra nước mắt đó, giờ tôi đã ổn định lại rồi, nếu không làm vậy thì làm sao có thể khiến cho Tông Thịnh bình tĩnh lại chứ.

Tông Thịnh nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng là nghi ngờ. Tôi biết, chúng tôi ở bên nhau bao nhiêu lâu, tôi chưa từng dùng ngữ khí này nói chuyện với ai, cũng chưa từng làm nũng hay năn nỉ anh như vậy.

“Tông Thịnh, đừng rời bỏ em ngay lúc này mà, em sợ lắm. Con, con cũng sợ này. Anh ở lại đi, em biết anh rất mệt, để em nói mẹ đi tìm y tôi thuê giường xếp, anh ngủ lại đây đi. Tuy ở đây hỗn loạn một chút, xíu nữa có người vào chích thuốc, có chuông gọi y tá, nhưng em thật sự muốn anh ở lại mà. Tông Thịnh, đừng có rời bỏ em đi đâu vào lúc này mà.”

Bệnh nhân giường bên vừa phải phẫu thuật mấy hôm trước tức giận nói: “Đàn ông bây giờ ấy mà, chính là cả đám không dám chịu trách nhiệm. Lúc sung sướng thì chỉ biết hưởng có một mình, còn khi vợ chịu khổ thì không buồn ngó tới một cái. Hừ!”

Mẹ tôi vội cười đáp: 

“Không phải, không phải, Tông Thịnh là người đàn ông tốt mà. Này Tông Thịnh, thôi con ở lại đây cùng Ưu Tuyền đi, để tôi đi thuê giường cho. Hai đứa ngủ lại là được, để tôi canh dịch truyền cho.” 

Nói rồi mẹ mau chóng ra ngoài. Có lẽ mẹ thấy rõ sự tức giận cố kìm nén của anh, tựa như lúc này anh mà bị cản đường thì gặp thần chém thần, gặp Phật chém Phật. Nếu hôm nay tôi không thể giữ anh lại được thì sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. 

Hiện nay tình hình đã đủ rối ren, anh không thể xảy ra chuyện gì được, còn rất nhiều chuyện cần anh xử lý.

Tôi nắm chặt tay Tông Thịnh không buông.

“Con là của anh và em, em rất muốn giữ con lại. Tông Thịnh, em sợ lắm, ở lại với em đi.” Tôi òa khóc, lần này là khóc thật. 

Cũng may, vừa lúc đó mẹ cũng về tới, tay cầm một chiếc giường xếp bằng trúc. 

“May ghê, mẹ tới vừa lúc  một cô gái trả giường nên mẹ lấy mang qua đây luôn.”

Mẹ mở chiếc giường ra, là giường đơn rộng chưa tới 1m, bên trong còn có một bộ trải giường và gối đều màu trắng của bệnh viện. 

“Tông Thịnh, anh cũng mệt rồi, ngủ chút đi. Ngủ một lát cho đỡ mệt, đến trưa em gọi anh dậy ăn rồi ngủ tiếp. Có mẹ chăm em rồi, anh cứ yên tâm ngủ. Em, em chỉ muốn nhìn thấy anh mà thôi. Chỉ cần nhìn thấy anh em cũng an tâm hơn, con chúng ta…”

Tông Thịnh cuối cùng cũng đi về phía chiếc giường, xốc y phục nằm xuống, rồi kéo chăn lên đắp. Trái tim nhỏ bé của tôi cuối cùng cũng buông lỏng, thở nhẹ một hơi.
 
Chương 311-3: Đứa bé 3


Cũng may đã tác động được tới anh, chứ để anh trở về thì thằng bé đá tôi chắc chắn sẽ có chuyện. Để cho anh ngủ một chút, bình tĩnh lại chút rồi mới có thể phân tích mọi thứ.  Thực ra, không chỉ có anh xúc động mà tôi cũng có chút khó khăn phân tích mọi thứ hiện tại. 

Trước giờ chúng tôi đều chỉ đối phó với Sa Ân, coi Sa Ân là chiến trường chính. Vốn chỉ nghĩ rằng sau hai tháng nữa là mọi chuyện sẽ có thể kết thúc, một mẻ lưới tung ra tóm gọn tất cả. Nhưng đột nhiên xuất hiện ra kẻ thứ ba, kẻ này lại trùng hợp là ba của Ngưu Lực Phàm. Chuyện còn chưa xong thì lại tiếp sự việc ở khu mỏ, nhìn tình huống thì có lẽ khu mỏ là do Lão Bắc gây ra. 

Vậy ra, mọi người không chỉ ngồi chờ pháp sự ở hai tháng sau, mà đều gắt gao chuẩn bị mọi thứ để gây ra mọi đả kích với chúng tôi. 

“Người sau cùng cười là người chiến thắng.” Tôi khẽ thốt lên.

Mẹ vừa mua cháo về tới cho tôi nghe thấy thì hỏi: “Nói cái gì?”

“Không có, Tông Thịnh?” tôi quay sang nhìn, định bụng nếu anh chưa ngủ thì bảo anh ăn chút gì trước, nhưng nhìn tới thì anh đã ngủ rồi. Ngủ, nhưng trán anh vẫn cau tít cả lại. 

“Thôi, con ăn vậy. Anh ấy mấy hôm nay mệt mỏi lắm, có lẽ cũng hai đêm thức trắng rồi. Để anh ấy ngủ, giữa trưa thì gọi dậy ăn gì đó vậy.”

Tôi ngồi dậy cùng mẹ ăn cháo cho bữa sáng. Vừa ăn, mẹ vừa hỏi tôi: “Ưu Tuyền, con thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ? Hai con mới chỉ hứa hẹn vậy thôi, chưa đăng ký, vẫn còn đường lui. Đứa nhỏ này nếu sinh ra thì con sẽ không thoát khỏi nhà bọn họ đâu.”

“Mẹ, chuyện này mình nói nhiều rồi, đã có con rồi… chuyện cố đến đâu thì cố.” tôi quay sang nhìn Tông Thịnh đang ngủ say. Anh có thể chấp nhận đứa bé thật không dễ dàng. Nếu anh đột nhiên đổi ý, bảo mình là quỷ thai, không cần con, vậy thì sẽ chẳng còn đứa con nào. 

Buổi sáng tuần phòng, cả khu rộn ràng. Tôi nằm trên giường nhìn Tông Thịnh nằm trên giường nhỏ cách tôi một đoạn. Có lẽ anh mệt lắm, ngủ say như chết. Chuông gọi y tôi reo inh ỏi liên tục mà anh vẫn không trở mình. 

Khuôn mặt anh thật đẹp, khi ngủ anh mới thu lại hơi thở mạnh mẽ thô bạo, khiến nhìn anh có vẻ ôn nhu một chút.

Mẹ tôi đang cãi nhau qua điện thoại với ba. Biểu hiện của ba khiến mẹ tức giận. Tôi cũng quen rồi. Cho dù bọn họ cãi nhau đòi ly hôn cũng chẳng có gì mới. Tôi từng này tuổi nghe họ giận dỗi đòi ly hôn không mười cũng chín lần. Tôi lặng lẽ suy nghĩ lại tình huống của chúng tôi bây giờ.

Còn hai tháng nữa phía bên khách sạn Sa Ân mới có thể làm pháp sự, mà chuyện ở khu mỏ không thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Chờ tới khi tôi xuất viện, đứa nhỏ được bình an… khoan đã, đứa nhỏ! Không đúng!

Lúc trước khi Thẩm hàm có thai, Tông Thịnh và Ngưu Lực Phàm nói Thẩm Hàm sẽ không nhìn thấy ma quỷ trong khách sạn, không thấy Vương Càn, cho nên đến tận khi Thẩm Hàm thấy thi thể Thẩm Kế Ân mới tin lời tôi nói.

Nếu như tôi đã có thai khoảng hai tháng thì tại sao tôi lại gặp nữ quỷ kia? Chẳng lẽ vì Tông Thịnh là quỷ thai nên thai nhi của tôi cũng khác với người thường?

Khi y tôi tới thay thuốc truyền, tôi hỏi y tôi con tôi có vấn đề gì không, y tôi bảo tôi tự mình hỏi bác sỹ. Đứa bé sau ba tháng làm thẻ khám thai là có thể làm kiểm tra toàn diện.

Tôi lại nghĩ tới chuyện xàm xí mà Ngưu Lực Phàm, cái gì mà sư tử lai hổ, nghĩ tới nếu tôi và Tông Thịnh sinh ra không phải là đứa trẻ, hoặc đứa trẻ không kiện toàn thì sao. Tôi ôm một bụng hoài nghi, nghĩ tới nếu như đến khi phát hiện đứa bé bất thường thì tôi phải làm sao? Chẳng lẽ đời này tôi và Tông Thịnh không thể có con của chúng tôi hay sao? Tay tôi khẽ xoa bụng, run rẩy vì sợ hãi. 

Ban đầu, Tông Thịnh cũng hoài nghi không biết mình có thể có con không, cũng không chấp nhận việc có con. Vất vả lắm mới làm anh thay đổi suy nghĩ, khiến anh chấp nhận có con, nếu kiểm tra ra đứa bé không khỏe mạnh thì anh sẽ ra sao? Đứa nhỏ này sẽ thế nào?
 
Chương 312


Đừng  nói là tôi mất bao công sức bảo vệ giữ gìn nhưng sau cùng đứa bé vẫn ra đi. Nghĩ tới đây thì nước mắt tôi đã tuôn trào.

Hai ngày qua xảy ra bao chuyện, tôi thấy mình đã kiên cường hơn nhiều. Lúc bị đánh, tôi không khóc. Việc suýt sảy thai, tôi cũng chịu đựng không khóc. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã xong, sao tôi lại khóc thế này?

Tôi không biết Tông Thịnh tỉnh lại lúc nào, chỉ biết khi có một bàn tay lau đi nước mắt trên mặt tôi, tôi mới ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tông Thịnh. Anh ngủ ở giường bên cạnh, thấp hơn giường tôi khoảng 2-30cm. Anh nằm đó, mở mắt, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt tôi, “Sao lại khóc thế này?”

Tôi lắc đầu, định lau nước mắt nhưng tay còn vướng kim truyền dịch, vừa cử động đã suýt nữa làm đổ bình dịch truyền. Tông Thịnh nằm bên cạnh nhìn tôi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại phải nghỉ ngơi cho tốt, đứa bé này, anh muốn!”

Anh nói khiến tôi an tâm hơn nhiều. Tôi mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay anh. 

Chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau, bên ngoài huyên náo nhưng trong thế giới của chúng tôi cũng chỉ có hai người.

Thế giới riêng của chúng tôi bị tiếng mẹ gọi ăn cơm phá vỡ. Mẹ ở ngoài đi vào không để ý tới chúng tôi đang nắm tay, mà chỉ nói tôi phải ăn cơm, để chiều tôi còn làm kiểm tra gì đó. Tông Thịnh cũng ngồi dậy, tôi nói: “Anh ăn gì đi rồi ngủ thêm chút nữa.”

Tông Thịnh vặn người, nói: “Không cần, anh tỉnh táo rồi, để đi sang bên kia xem thợ mỏ thế nào, dù có chú Thành rồi nhưng anh vẫn muốn sang xem sao. Ông bà đã không sang được, chỉ có anh đi là thích hợp hơn cả.”

“Uh, anh đi.” Tôi lại im bặt, do dự nhìn anh, có lẽ anh cũng hiểu ý tôi nên nói:

“Anh biết lúc này anh không được làm gì. Những kẻ đánh em anh sẽ không bỏ qua, đặc biệt là kẻ đá vào bụng em. Nhưng anh biết lúc này không thích hợp trả thù, hãy đợi đấy. Đứa bé còn, anh sẽ để cho nó còn tồn tại. Đứa bé có mệnh hệ gì thì anh có nhiều cách để cho nó biến mất.”

Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống tôi, “cho nên Tông Ưu Tuyền, em ở đây nằm viện không chỉ bảo toàn cho đứa nhỏ trong bụng không đâu, là hai cái mạng lận đó, nằm cho ngoan, đừng để cho con chúng tôi xảy ra chuyện gì.”

Tông Thịnh nói xong thì đi về hướng buồng vệ sinh. Mẹ cũng bưng nước tới cho tôi rửa mặt. 

Tôi lúc này thật sự là đánh răng rửa mặt đều ở trên giường.

Tông Thịnh cũng không ra vẻ, cho dù là thức ăn trong bệnh viện thì vẫn ăn uống ngon lành. Ăn xong anh rời đi, tôi còn dặn anh làm việc không được xúc động mà làm bậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom