Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 339-1: Đèn Lồng Máu


Cả buổi Tông Thịnh mặt mũi sưng sỉa hại tôi ăn cũng không thấy ngon, cứ phải cẩn thận. Có lẽ anh cũng thấy tôi quá cẩn thận nên gắp thêm vài miếng gan heo vào bát tôi: “Ăn nhiều một chút, lát nữa nếu mệt thì nhớ nói với anh. Không cần cố sức. Không phải vì bản thân em thì cũng phải suy nghĩ cho con mình nữa.”

Tôi nặng nề gật đầu.

Ăn cơm xong, trời cũng tối đen. Trời mùa đông nên tối rất nhanh.

Ra khỏi Tụ Phúc Viên nhìn ánh đèn rực rỡ bên phía bệnh viện, tôi quay sang Tông Thịnh mặt vẫn quạu đeo. Ngưu Lực Phàm đi tới cạnh tôi, nói: “Gọi hồn không giống pháp sự trước giờ đâu. Làm pháp sự thật thường không làm lúc nửa đêm, trừ phi có trường hợp đặc biệt. Gọi hồn, không làm vào nửa đêm, mà làm vào lúc trời vừa tối. Gọi hồn sẽ thực dễ dàng, chỉ là cùng cô ấy nói chuyện mà thôi. Ưu Tuyền, em chịu hỗ trợ vậy thật sự cảm ơn em.”

Trở lại bệnh viện, chúng tôi đi thẳng về phòng bệnh Thẩm Hàm. Trong phòng đã sắp đặt không  ít đồ, xem ra ban ngày bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Trong phòng chỉ có một người bệnh là Thẩm Hàm nên chúng tôi cũng dễ dàng làm hơn. Vừa bước vào phòng, đột nhiên Tông Thịnh dừng lại làm tôi đi phía sau đụng luôn vào lưng anh. Anh đưa tay làm một động tác gì đó: “Đứng ở chỗ này đừng cử động.” 

Tôi không hiểu ra sao, nhưng vẫn đứng yên một chỗ không cử động. Anh vào phòng, đứng bên cạnh giường bệnh, tôi cũng chỉ đứng yên nhìn qua đó.

Trên giường bệnh, Thẩm Hàm hai mắt vô thần nằm đó, khuôn mặt tái nhợt nhìn không khác gì tấm khăn trải giường.

Mẹ Thẩm Hàm thấy tôi thì đi tới nói khẽ: “Lúc nãy y tá chích thuốc, con bé mới ngủ được có hơn một giờ.”

Tông Thịnh lôi một chiếc ghế ra đặt bên cạnh cửa: “Em ngồi đây, chút nữa em không cần nói gì, không được nói chuyện lung tung.”

Mẹ Thẩm hàm cũng chú ý thái độ của Tông Thịnh, cúi đầu, cũng không nói gì thêm. Hành động này có vẻ không giống với bà trước đây. Trước đây, dù cho sợ chúng tôi tới mức cả đêm bỏ chạy nhưng sau khi ổn định lại thì ngạo khí lại quay lại. Nhưng giờ, vì con gái mà tất cả mọi kiêu ngạo đều được dẹp bỏ.

Ngưu Lực Phàm mở cửa sổ, quay sang nói với mẹ Thẩm Hàm:

“Chút nữa dì cứ để mở cửa sổ, đừng đóng lại. Bọn con xuống lầu làm pháp sự, chút nữa sẽ đưa THẩm Hàm lên lại, dì à…”  Ngưu Lực Phàm dừng một chút, lúc sau mới nói tiếp “Bọn con chưa dám chắc Thẩm hàm bị thế này là do bị lạc hồn, hay là do đầu óc bị chấn động nên có vấn đề. Nếu thật sự là bị lạc hồn thì sau khi làm pháp sự, đến mai có thể khá lên, nhưng nếu là vấn đề về tâm lý, thì không thể tốt lên được, dì phải chuẩn bị tinh thần.”

“Tôi biết, mọi người có thể giúp thử xem là được. Có thể tốt lên hay không thì phải xem ý trời thế nào.”

Tôi vốn tưởng pháp sự sẽ làm trong phòng bệnh, hóa ra không phải. Cũng đúng, nếu làm lễ trong phòng nhất định bệnh viện sẽ không đồng ý.
 
Chương 339-2


Tôi vốn tưởng pháp sự sẽ làm trong phòng bệnh, hóa ra không phải. Cũng đúng, nếu làm lễ trong phòng nhất định bệnh viện sẽ không đồng ý.

Bên kia, Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm xách đồ đi xuống lầu. M e o M u p

Ngưu Lực Phàm đi thẳng không nói gì, Tông Thịnh quay lại nói tôi: “Em đi theo, đừng để bị lạc.”

Tôi cũng vội đứng lên đi theo. Xuống tới đất, Tông Thịnh lấy la bàn ra đi vòng quanh bệnh viện, vừa đi vừa nhìn lên chỗ phòng bệnh, đi một vòng mới xác định vị trí. 

Tông Thịnh nhìn Ngưu Lực Phàm, Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, vừa định nói thì Tông Thịnh liền nói: “Tự làm đi, Ưu Tuyền chỉ phụ trách nói chuyện.”

Ngưu Lực Phàm tựa hồ có chút khó xử, nhưng vẫn dừng một chút rồi nói: “Được!”

Ngưu Lực Phàm lấy một chiếc đèn lồng màu trắng trong túi ra, lấy tiếp một ngọn nến trắng đặt vào rồi châm lửa.

Lúc ngọn nến cháy lên tôi mới phát hiện trên đèn lồng có ghi bát tự, có lẽ là của Thẩm hàm. Không biết có phải do viết bằng máu từ trong mật thất kia ra không, nhưng dường như bát tự đó vẫn lóng lánh màu máu tươi, thậm chí còn chảy xuống nhìn trông vô cùng quỷ dị.

Ngưu Lực Phàm nói với tôi:

“Ưu Tuyền, giờ em bắt đầu nói chuyện với Thẩm Hàm, cứ nói thôi, vừa đi theo anh vừa nói, muốn nói gì thì nói cái đó. Kêu cô ấy quay về, kêu cô ấy đi theo em. Anh không bảo thì em đừng ngừng lại. Nói lặp lại cũng chẳng sao. Bắt đầu nào!”

Tôi có chút khẩn trương, quay sang nhìn Tông Thịnh, anh bảo: “Không sao, đèn lồng để hắn ta cầm. Gọi hồn là tạo một kết nối từ trường, Thẩm Hàm không có bài xích em, trong những người ở đây cô ta thân với em nhất, hiểu em hơn tất cả. M e o M u pCho dù gọi được hay không gọi được, em chỉ cần nói chuyện là được rồi. Nếu gọi trúng quỷ quái gì thì cũng do kẻ cầm đèn lồng gánh vác.” 

Tông Thịnh nói, tôi quay sang nhìn lại Ngưu Lực Phàm. Nếu như người cầm đèn lồng là người có nguy hiểm, Ngưu Lực Phàm sao lại kiên trì muốn làm như vậy.

Nhưng đã bắt đầu, tôi không còn cơ hội suy nghĩ thêm nữa. 

Ngưu Lực Phàm cầm đèn lồng, đưa lên cao, vừa đi vừa lắc lư, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi nói: “Nói chuyện đi! Bắt đầu rồi!”

“Ừ. Thẩm Hàm, Thẩm Hàm, em trở về đi. Hiện tại đã không còn ai có thể tổn thương em nữa. Mọi chuyện đều đã qua rồi, em mau trở lại đi. Những khổ đau đều đã kết thúc, rồi mình sẽ hạnh phúc thôi.” Tôi vừa nói dứt câu này thì Ngưu Lực Phàm M e o M u p liền bắt đầu chuyển phương hướng đi vào bên trong. Tôi nhớ hắn đã dặn tôi phải đi theo, hắn đi đâu tôi theo đó, nên tôi cũng vội đi theo. 

“Thẩm Hàm à, không sao đâu, mọi chuyện qua rồi. Trở về em có thể theo mẹ ra nước ngoài, hãy nghĩ tới những ngày tháng tươi đẹp, nghĩ tới những trai đẹp ở nước ngoài, Thẩm hàm, đừng nghĩ về chuyện cũ nữa mà hãy nghĩ về tương lai tốt đẹp là được rồi.”

Lúc này cũng hơn 8 giờ tối, quanh khu vực bệnh viện vẫn còn đông người qua lại, cũng có người quay sang nhìn chúng tôi nhưng cũng chỉ nhìn rồi rời đi, không nói hay làm gì.
 
Chương 339-3


Lần đầu tiên chuyển phương hướng, lần thứ hai chuyển phương hướng, lần thứ ba chuyển phương hướng, tôi xoay vòng vòng, chỉ biết đi theo Ngưu Lực Phàm, căn bản là không biết hắn rốt cuộc chuyển tới đâu. Nhưng mà nhìn đi nhìn lại, sau khi xoay tới lần thứ bảy thì tôi phát hiện là đang xoay theo bốn phương tám hướng, tuy trình tự hơi lung tung nhưng mỗi phương hướng góc độ đều là cố định. 

Vừa rồi lúc Tông Thịnh xem la bàn tôi cũng nghe anh nói khẽ khu vực bệnh viện là chính khảm, nếu như đi theo bát quái thì chính là gọi Thẩm Hàm đủ ở tám hướng.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu đi vào trong bệnh viện, đi vài bước thì Tông Thịnh phía sau khẽ lên tiếng: “Tiếp tục nói chuyện.” M. e. o. M. u. p

Tôi thấy cả đám chúng tôi đã vào tới đại sảnh bệnh viện, có bảo vệ, M. e. o. M. u. py tá, còn có cả người nhà bệnh nhân. Đông người như vậy nếu như cứ nói tiếp thì chẳng phải mất mặt sao? Nhưng mà, nhìn thì có vẻ Ngưu Lực Phàm cầm đèn lồng đi phía trước còn  mất mặt hơn mà hắn vẫn cứ làm. Hơn nữa, biết đâu có thể đem Thẩm Hàm cứu trở về tới thì sao? Tôi lại lấy hết can đảm, mặt dày nói: “Thẩm Hàm, đã trở lại đi, cùng chúng ta lên lầu, sẽ không còn thống khổ.”

Ngưu Lực Phàm dẫn đường, không đi thang máy mà đi thang bộ. Tuy là không phải bậc thang quá cao, nhưng lúc này mà đi thang bộ cũng thật quá kinh dị. Lúc đi lên, chúng tôi gặp một bà lão đang đi xuống, ngay khúc quanh cầu thang vừa thấy chúng tôi thì hét lên thất thanh rồi vội vã bỏ chạy.

Tôi cũng có thể hình dung ra được, đang đi yên lành tự dưng không thấy ai mà nghe lầm rầm “Trở về đi, sẽ không còn thống khổ.” Rồi sau đó nhìn thấy một chiếc lồng đèn trắng đung đưa, trên đèn lồng còn có vết máu, máu còn nhỏ giọt, nếu phải tôi thì tôi cũng phải vội bỏ trốn.

Chúng tôi cứ thế, chậm rãi đi lên, rồi bước ra ngoài. Vừa lúc ra khỏi cửa thang thoát hiểm đột nhiên Tông Thịnh bước nhanh vượt lên phía trước, thân hình anh cao lớn vừa vặn che được tầm mắt y tá đang đi tới. Có vài người nhà bệnh nhân thấy chúng tôi thì đều tránh vào trong phòng bệnh không đi tới nữa. 

Một y tá vừa trong phòng bệnh ra, thấy chúng tôi thì vội vã kêu lên: “trời ơi, ai cho phép các người làm vậy ở đây, mau tắt đi!”

Tông Thịnh bước tới, M. e. o. M. u. pép y tá đó vào tường, đồng thời chúng tôi cũng lướt qua:  “Thẩm Hàm, đi, ở phía trước, đi tới phòng bệnh phía trước. Sẽ ổn hơn, không còn đau khổ nữa.”

Tôi không nhịn được quay lại nhìn Tông Thịnh, tôi sợ là anh ép y tá làm cô ta hoảng sợ sẽ đánh anh. Nhưng tôi không nhìn hơn được vì Ngưu Lực Phàm đã chuyển bước đi vào phòng bệnh, tôi cũng chỉ có thể đi theo vào.

Trong phòng bệnh, cửa sổ đều mở rộng, mẹ Thẩm hàm sợ sệt đứng trong góc khẩn trương nhìn chúng tôi. Thẩm Hàm hẳn là đã ngủ rồi. Suốt mấy ngày qua cô ấy đều ngủ rất ít, may mắn giờ đã ngủ được rồi. 

Ngưu Lực Phàm buông chiếc đèn lồng ra, xoay trong tay một chút, chiếc đèn cháy bừng lên, phần giấy trắng cháy trước, phần dính máu thì chưa. Ngưu Lực Phàm đặt chiếc đèn xuống đất để nó tự cháy.

Tôi không biết có thành công không. Nhưng thường khi cháy thì ánh lửa sẽ đổi màu, nhưng lồng đèn cháy hoàn toàn không thay đổi màu sắc là sao nhỉ?

Ngưu Lực Phàm đứng nhìn chiếc đèn cháy hết, đến cả vết máu cũng cháy xong, hắn dùng ngón tay quẹt lên tro than bôi vào phía dưới mũi của Thẩm Hàm.
 
Chương 340-1: Thẩm Kế Ân


Không biết là do tro than, hay do Ngưu Lực Phàm đụng chạm, Thẩm Hàm vào lúc này hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng kịch liệt. 

Tông Thịnh vừa vặn đi tới, đứng sau lưng tôi cũng nhìn thấy, tôi hỏi nhỏ:  “Thẩm Hàm vậy là đã trở lại nhỉ”

Tông Thịnh vẫn ra vẻ chuyện này không liên quan mình, tay nhét trong túi quần thong dong nói: “Chưa rõ, đợi sáng mai tỉnh lại xem sao.”

Tôi thở dài. 

Tông Thịnh lại kéo tay tôi, đi ra ngoài, thậm chí chẳng nói lời nào với Ngưu Lực Phàm. Tôi chỉ nghĩ tạm thời rời đi, nhưng không ngờ tới đây là lần cuối cùng nhìn thấy Thẩm Hàm. Lúc chúng tôi rời đi, Ngưu Lực Phàm đứng ở mép giường nhìn Thẩm Hàm không nháy mắt lấy một cái, dù chỉ là nhìn Thẩm Hàm ngủ say.

Ra khỏi phòng, Tông Thịnh đưa tôi lên xe lái thẳng về biệt thự, khuôn mặt vẫn xụ ra. Chuyện tối nay, tuy anh ấy giúp đỡ nhưng có vẻ không vừa ý, chuyện này làm anh rất khó chịu. 

Tôi ngồi bên cạnh chỉ dám liếc qua nhìn anh chứ không dám nói cái gì, chỉ sợ anh sẽ bực lên.

Xe về tới sân nhà, dừng lại, Tông Thịnh liền nói: “Đi ngủ sớm đi, sáng mai anh đưa về quê sớm, còn ở đây ngày nào thì còn không yên ngày đó.”

“Em… em có thể không về không? Em đảm bảo, từ hôm nay trở đi em sẽ mặc kệ tất cả, mỗi ngày chỉ ở nhà uống canh mà thôi.”

“Về! Giờ đừng có nghĩ gì nữa, lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ.”

Tôi kêu thảm. Nếu so sánh, tôi vẫn thích sống ở thành phố hơn, ở đây tôi có thể nhìn thấy anh, có thể tự do làm việc mình thích, không phải chịu đựng mấy người ở quê không châm chọc thì lại nịnh bợ. Từ bé tôi đã không thích ở quê vì cứ về thì lại nghe bà nhắc nhở tôi là con dâu nuôi từ bé của nhà anh. Giờ, lớn rồi, tôi vẫn không thích về quê. 

Sáng hôm sau, tôi bị Tông Thịnh chở về quê. Ít nhất, về quê tôi sẽ không bị Thẩm Kế Ân uy hiếp. Tuy rằng hiện giờ không rõ tình huống của Thẩm Kế Ân ra sao, nhưng có lẽ là gã chưa chết, gã đã ăn đứa nhỏ. Lúc trước, Thẩm kế Ân từng lợi dụng tôi, khó có thể biết gã có làm thế nữa không. Còn thêm Hạ Lan Lan nữa, nếu tôi còn ở lại nội thành có khả năng cô ta sẽ lại đến tìm tôi. Hai lần rồi, cô ta chưa từng nương tay với tôi. 

Đối với Thẩm Gia, bọn chúng chỉ cần ra tay với tôi thì sẽ ảnh hưởng đến Tông Thịnh, mà ảnh hưởng đến Tông Thịnh là có thể ảnh hưởng đến toàn cục. Tôi chính là điểm yếu lớn nhất của Tông Thịnh lúc này, mà anh chỉ còn hai tháng, phải cố hết sức trong hai tháng này vì mục tiêu của mình.

Do đó, cái nhược điểm lớn  nhất này cần phải bị đóng gói đem về quê.

Đây là điều mà Tông Thịnh đã nói, mà không cần anh nói tôi cũng có thể hiểu được điều này. Cho nên, cho dù tôi ôm một bụng ấm ức thì cũng thu thập đồ đạc rồi theo anh về nhà. 

Xe dừng trước cửa nhà thấy ba tôi đang phấn khởi cầm một tờ giấy gì đó ra cửa, mặt ông tươi cười rạng rỡ, cười tới miệng rộng tới tận mang tai.
 
Chương 340-2


Thấy tôi xuống xe ba lập tức la to: “Ưu Tuyền đã trở lại rồi! Về rồi thì tốt rồi, muốn ăn gì thì nói mẹ đi mua, con nhìn đi, nhà mình sửa lại thế này nhé, con xem đi, ba viết lên giấy hết rồi.”

Ông còn chưa nói xong thì Tông Thịnh đã xuống xe đi tới trước mặt ông. Ba tôi trước giờ chưa hề dám nhìn thẳng vào mặt Tông Thịnh, ông rụt cổ nói: “Tông Thịnh cũng đã trở lại. Muốn ăn cái gì…”

Tông Thịnh gỡ kính râm xuống, rút lấy tờ giấy trong tay ba nói: “Lúc này Ưu Tuyền đang mang thai nên không nên sửa nhà. Nếu như nhất định phải sửa vậy thì để cô ấy sang nhà con ở. Nhưng hiện tại, nhà con đang trong tình trạng phải bồi thường này nọ, nếu sang đó ở có thể bị ảnh hưởng, chắc ông hiểu tình trạng sẽ ra sao, tới chừng đó không chừng còn không có tiền cho ông sửa nhà nữa.”

Ba tôi sửng sốt: “Cậu đây là muốn đi nói hộ bà mình sao?”

“Không phải là không cho ông tiền sửa nhà, mà trong lúc Ưu Tuyền mang thai thì không thể sửa nhà. Đây là tục lệ! Đừng có quá hứng thú mà quên hết những chuyện quan trọng như vậy!”

Ba tôi đột nhiên gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, tôi nhớ rồi! Tôi không phải là chỉ mang qua cho bác nó xem thôi sao? Chỉ xem thôi, không có động thổ đâu. Còn nữa, hai đứa vào nhà đi, mẹ nó đâu rồi, đi mua đồ ăn cho tụi nó đi, tôi đi sang nhà bác nó đây.”

Tôi thở dài. Ba tôi đó, chẳng lẽ tôi không biết ông nghĩ gì sao? tuy nhà bác tôi không phải giàu có gì, nhưng nhà cửa so ra đều hơn nhà chúng tôi. Nhà ở khang trang, xe cộ đầy đủ. Ba tôi đây là đi khoe khoang với bác đây mà. 

Tông Thịnh đeo kính lên nói: “Anh đi sang Ưu Phẩm xem công trường, em tự vào đi. Nghỉ ngơi nhiều vào, đừng có cả ngày nghĩ ngợi lung tung. Đừng có quên, em cũng mới xuất viện chưa được một tuần đó.”

Tôi đứng sau vẫy vẫy tay, nhìn anh lái xe rời đi. 

Quay qua quay lại, ở trong thôn nhỏ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Ban đầu nói là hai tháng, vậy mà giờ chỉ còn hơn có một tháng, sắp đón Tết rồi.

Tôi đột nhiên có suy nghĩ, ước gì việc kia diễn ra luôn vào ngày mai cho rồi, trần ai lạc định, chúng tôi cũng có thể an tâm hơn một chút. Cứ  mỗi ngày đều vật vã trôi qua thế này làm tôi mệt mỏi quá, đến thở cũng thấy mệt.

Lần này quay về tôi mang rất ít đồ từ thành phố, chỉ  mang có một cái túi nhỏ. Quay người, tôi đi vào nhà. Nhưng ngay lúc quay đầu tôi nhìn thấy một chiếc xe hiệu Mitsubishi đang chạy từ bên phía khu mỏ về chỗ này. Nhà nào mà bá đạo vậy, dám chạy chiếc xe như vậy lên mỏ nhỉ? Điểm tôi nghi ngờ tiếp theo chính là, người nào lái chiếc xe đó? Thẩm Kế Ân sao? Thẩm Kế Ân ở trong thôn?

Tôi vội vào nhà, đóng sập cửa lại. Mẹ tôi còn đang phơi đồ, thấy tôi chạy vào nhà đóng cửa lại vội nói: “Này, con đang có thai đó, chạy cái gì mà chạy?”

Tôi  cắn môi, lấy điện thoại ra gọi cho Ngưu Lực Phàm. Tôi muốn xác định xem chiếc xe kia hiện tại do ai dùng, có phải là Thẩm Kế Ân không. Khoảng cách quá xa nên tôi không nhìn thấy bảng số xe, không biết liệu đó có phải là chiếc xe kia không. Còn nữa, Thẩm Kế Ân đem xe chạy đến chỗ chúng tôi là để làm gì? Theo như Tông Thịnh dự kiến thì sau khi ăn xong thai nhi thì Thẩm Kế Ân sẽ khá lên, nhưng không đến nỗi nhanh như vậy chứ? Trừ phi gã vẫn  nhập vào thân thể sinh viên kia.
 
Chương 340-3


Tôi gọi điện nhưng Ngưu Lực Phàm lại đang nghe điện thoại. Cúp máy, tôi do dự rồi gọi cho Tông Thịnh. Đường dây cũng báo bận. Chắc bọn họ đang gọi điện cho nhau. 

Trong lòng tôi rối loạn, nghĩ lại khoảng cách ban nãy khá xa không biết là nếu đó là Thẩm Kế Ân thì gã có nhìn thấy tôi không. Tôi vội quay về phòng nói: “Mẹ, đừng nói với ai rằng con đang ở nhà, đừng để ai biết con đã về.”

“Con về nhà mình mà sợ cái gì? Sợ người ta đàm tiếu chưa cưới mà có con sao? Ai mà dám nói?!” 

“Con sợ… dù sao cũng đừng để ai biết con đã về. Con… bụng con cảm thấy không thoải mái lắm, con muốn giành cả ngày hôm nay để ngủ. Con không muốn gặp ai cả. Chuyện ở khu mỏ nhà Tông Thịnh còn chưa xử lý xong, nếu để người ta biết con ở nhà, nhiều khi sẽ có người tìm tới nhà gây phiền phức đó.”

Mẹ tôi cười: “Con là ai, làm gì tìm còn gây phiền phức nữa? Con vì Tông Thịnh bị đánh, hôm đó Tông Thịnh đã tuyên bố thế nào, giờ còn ai dám tìm con gây phiền toái nữa. Thôi được rồi, con muốn ăn gì nào, về phòng đi, mẹ đi chợ mua cho.”

“Ba mẹ ăn gì thì con ăn nấy thôi. Đừng để ai biết con đang ở nhà!”

Tôi phải rời nội thành về đây vì tôi đã trở thành nhược điểm của Tông Thịnh, nên anh phải giấu nhược điểm đó đi. Giờ thì hay rồi, từ giấu diếm thành để tôi ở bên cạnh Thẩm Kế Ân.

Vào phòng, tôi gọi lại cho Ngưu Lực Phàm. vẫn bận máy. Gọi cho Tông Thịnh, cũng vẫn bận máy. Chẳng biết hai người này nói chuyện gì mà lâu tới vậy. Tôi ngồi trên giường, cuộn  người ôm lấy chân, trong đầu hoàn toàn rối loạn. 

Trong nhà kho ngầm kia không tìm thấy Thẩm Kế Ân, không chừng khi đó Lão Bắc đã đưa gã về quê rồi. Tuy chưa chắc chắn, nhưng chiếc xe ban nãy chính là xe của nhà họ Thẩm. Xe loại đó vốn dĩ hiếm, lại còn xuất hiện ở khu vực này lại càng ít. Những người tôi từng thấy chạy chiếc xe như vầy cũng chỉ còn có Thẩm Kế Ân mà thôi. 

Vài phút sau, tôi lại gọi điện lại cho hai người, tôi không tin bọn họ làm gì mà nói chuyện lâu tới vậy. Nhưng mà kết quả là tôi lại không gọi được. Chẳng phải Tông Thịnh đang lái xe sao? Sao cứ gọi điện suốt vậy?

Tôi do dự, không biết phải làm sao. Xe chạy từ khu mỏ, đúng rồi, ở khu mỏ còn chú Thành mà. Lần trước chú Thành đưa tôi lên phố, tôi còn số của chú, phải gọi hỏi mới được. Tôi vội gọi điện, chuyện ở khu mỏ hiện giờ đều do chú Thành xử lý, nên chú sẽ luôn ở tại khu mỏ. Ban nãy chiếc xe chạy từ khu mỏ ra, không chừng gặp được chú. 

“Alo, chú Thành ạ, là Tông Ưu Tuyền.” 

“Ừ, Ưu Tuyền, có việc gì?” 

“À. Ba nãy, hôm qua, à hai ba hôm nay có thấy một chiếc Mitsubishi chạy tới lui ở khu mỏ không ạ?”

“Xe thể thao hay gì? Chẳng có đâu, việt dã, bán tải gì cũng không thấy.”

“Có thể là không đi đường chở quặng thông thường ạ.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: “Đúng rồi. Hôm qua lúc chú đi qua khu giếng khoan có thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ, xe nhỏ xíu, đi về phía đường thôn mới.”

Tôi ngạc nhiên, sau thôn mới, chính là thôn mà Lão Bắc ở. “Chú thấy người lái không?”
 
Chương 341-1: Trần Thần Bị Giết


“Chú Thành à, người lái xe, chú có nhìn thấy mặt không? Là ai? Tới đây làm gì? Tới bao lâu rồi?”

Đầu dây bên kia lại trầm mặc, đột nhiên chú Thành tức giận nói: “Tông Ưu Tuyền, không phải cô đang có thai sao? Sao lại hỏi thăm người đàn ông khác vậy?”

Tôi bặm môi không biết nói sao: “Chú, con không có, con chỉ muốn hỏi thăm chút, vì xe đó của bạn con, mấy hôm trước cô ấy bị trộm mất, nên con muốn hỏi thăm. Nếu là xe của bạn con thì con báo với cô ấy để báo án.” 

Lúc đó chú Thành mới nói: “Là vầy, chú nghĩ lại, người đó đến nhà nào chú cũng không rõ, giờ quặng còn chưa làm việc nhưng vẫn có bảo vệ canh gác, để chú đi hỏi thăm cho. Người lái xe nhìn có vẻ khá điển trai, không giống như là ăn trộm.”

“Tuổi, khoảng bao nhiêu tuổi ạ? Mặc đồ thế nào?”

“Chắc tầm hơn hai mươi, áo sơ mi, không giống người trong thôn.” 

Tay tôi nắm chặt lại. Là Thẩm Kế Ân! Không phải là sinh viên mượn xác kia, mà là chính bản thân Thẩm Kế Ân! Thẩm Kế Ân thật sự xuất hiện. 

Trong đầu tôi nhớ lại hình ảnh của gã trước đây, cả người bê bết, nát bét, mạch máu cũng lòi ra, khi đó tôi cảm thấy gã chỉ có thể chết chứ không còn đường khác, mà còn bị phanh thây tới chết. 

Thực thảm! Tông Thịnh xuống tay thật sự không có một chút do dự.

Nhưng bây giờ gã lại có thể lái xe chạy trong thôn rồi, tôi thật sự khó có thể tiếp thu được đáp án này.

“Dạ, con biết rồi. Giờ nghĩ lại, có khi không phải xe bạn con đâu, con làm phiền chú rồi, chú Thành.” tôi định cúp máy thì nghe tiếng chú Thành nói: “Này Ưu Tuyền, con đừng có lo, nếu là xe của bạn con thì trước khi cảnh sát tới, tôi sẽ nhờ các anh em trong thôn tháo xe ra giữ xe lại.”

Sau đó, tôi không nghe rõ, nhưng chú Thành nói vậy, tôi biết ông sẽ làm được. Trước đây từng có trường hợp có lãnh đạo tới khu này xong đậu xe trên đường, ra thấy xe đã bị phá hỏng, còn có lần tới cả xe cảnh sát cũng bị phá luôn.

Tôi cúp máy, trong lòng càng thêm bất an. Vì chuyện khu mỏ nên tôi đã đứng ra, thậm chí bị người ta đánh nên chú Thành rất có thiện cảm với tôi, vốn coi tôi  như người một nhà. Nếu như tôi dùng lực của khu  mỏ rất có thể chặn Thẩm Kế Ân lại trong khu mỏ. Tôi không tin, một cái thi thể như gã có thể làm gì trước mặt bao nhiêu nam công nhân của khu mỏ. 

Nhưng tôi cũng không dám manh động, cúp máy tôi lại gọi cho Tông Thịnh, máy vẫn bận. Trời ơi, anh nấu cháo điện thoại thì cũng phải cúp máy đi chứ! 

Tôi buồn bực nhìn điện thoại, quyết định nhắn tin cho anh trước. Hiện tại Thẩm Kế Ân xuất hiện ở trong thôn, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bữa tối toàn những món mà tôi thích ăn nhất, mẹ còn đặc biệt hầm cho tôi một món canh. Mẹ bảo, hồi có bầu tôi mẹ nghén suốt, ăn chẳng được cái gì. Tôi giờ thì chưa có dấu hiệu gì, đúng là có được đứa nhỏ ngoan biết thương mẹ. Nhưng cho dù vậy thì nhân lúc chưa bị nghén, cố gắng ăn nhiều một chút.
 
Chương 341-2


Tôi lại nói lại với ba mẹ, không được nói cho bất cứ ai việc tôi đã về nhà, nguyên nhân thì tôi mệt, buồn ngủ.

Buổi tối, tôi còn chưa ngủ đã nghe tiếng xe cảnh sát hụ còi chạy về phía khu mỏ. Không bao lâu sau lại nghe ba tôi ra ngoài hóng chuyện về kể lại, nói khu mỏ lại xảy ra chuyện rồi! Nghe nói một ông già trực đêm phát hiện ra một thi thể ở trong hầm. Nói xong, ba nhìn tôi nói: “Khu mỏ của nhà Tông Thịnh liên tục xảy ra chuyện, lúc này nếu nhà họ muốn hồi phục lại như trước chắc phải mất vài năm, còn chưa biết là có được không, còn quyền khai thác khu mỏ không biết có lấy lại được không.”

Tôi im lặng, nhưng trong lòng tự hiểu rõ. Chuyện khách sạn nhà Thẩm Kế Ân liên tục xảy ra nhiều án mạng như vậy, tuy không minh bạch nhưng hiện tại khách sạn vẫn mở cửa làm ăn. Vấn đề rất đơn giản, chính là tiền. 

Người dân trong thôn đi vào khu mỏ xem náo nhiệt rất đông, nhiều tới mức đèn chiếu sáng rực cả con đường từ thôn vào mỏ, hơn nửa đêm mà nhốn nháo nhộn nhịp.

Tôi cũng không nhịn được, đi theo xe của bác vào trong khu mỏ. Tuy mẹ tôi nói rằng đường vào mỏ khá gập ghềnh, tôi có bầu không nên đi, nhưng tôi vẫn đòi đi, vì tôi cảm thấy chuyện thi thể kia và chuyện Thẩm Kế Ân xuất hiện ở khu vực phụ cận này nhất định có liên quan. 

Việc này, tôi tin vào trực giác của mình.



Tôi đứng cùng mẹ trong đám đông, nhìn dây cảnh giới bên kia, nhìn đèn cao áp trong quặng sáng rực. Chú Thành ngồi xổm bên cạnh, lặng lẽ hút thuốc.

Mẹ luôn để ý che chắn cho tôi khỏi đám đông. Nghe người bên cạnh tôi nói, là một người gác đêm già phát hiện. Hiện giờ mỏ không khai thác, không có tuần tra liên tục. Ông già kia do uống nhiều nên phải đi giải quyết nỗi buồn, đi vào cửa khu mỏ tính xả nước thì dẫm phải một bàn tay người, sợ tới tỉnh cả men say. 

Đột nhiên nghe có tiếng quát: “Tao bảo mày bao nhiêu lần rồi, tao không biết! Tao đang gác ở đây, cả ngày ở đây, chẳng có chiếc xe nào đi vào cả, chẳng có người ngoài luôn. Bốn lão già ngồi đây cả, cũng chẳng đi đâu nửa bước. Bên kia có camera đó, tự đi mà xem. Đã không tin lão già này thì còn tới hỏi tao làm gì?”

Tôi mơ hồ chưa hiểu gì, bác tôi đứng cạnh nói: “Ưu Tuyền, chuyện này chắc Tông Thịnh sẽ phải quay về xem rồi.”

“Chắc thế. Giờ ông còn nằm đó, bà phải chăm sóc, còn vài ngày nữa mới xuất viện, chắc lại do Tông Thịnh xử lý, chắc sẽ nhanh chóng quay về thôi.” giờ anh phải làm một lúc hai nơi, chắc rất bận, cũng rất mệt.

Bác tôi chép miệng: “Kêu nó coi thử coi phải ma quỷ quấy phá không.”

“Ma quỷ?”

“Chuyện ở mỏ cũng đã mười ngày, lần trước bao nhiêu người tới chỗ đó, cũng có thấy thi thể gì đâu. Giờ không ai ra vào thì thi thể ở đâu ra? Nghe nói là các xác phân hủy lắm rồi, nhìn như đã chết cả tháng trời, đến gần chút là đã nghe hôi thối. Nếu không có ai vứt xác thì cái xác ở đâu ra? Tự mình bò từ dưới mỏ lên sao? Chà, ai cũng nói là ma quỷ quậy đó.” 

Tôi thở dài, thời gian cái xác xuất hiện đối chiếu với việc Thẩm Kế Ân xuất hiện, nhưng nếu là do gã chạy xe tới vứt xác thì cũng phải đi lại bị người ta thấy chứ.

Nhưng cái xác kia??? Trong lòng tôi chợt nghĩ tới, cái xác kia là của người sinh viên bị gã mượn xác hoàn hồn?!
 
Chương 341-3


Trong lòng tôi còn nhiều nghi vấn không thể giải thích cùng lúc được thì một chiếc xe việt dã chạy như bay lại, không hề giảm tốc độ.

Mọi người đang đứng trên đường nhìn theo chiếc xe thắng gấp ở chỗ bãi đất trống. Tốc độ của chiếc xe làm cho cảnh sát đều giật mình, còn tưởng là sẽ bị đâm trúng.

Xe dừng lại, Tông Thịnh bước xuống xe. Anh mặc bộ đồ bảo  hộ lao động, chân đi ủng ngắn, đeo kính râm, vừa xuống xe đã tức giận nói to: “Khu mỏ này không yên vài ngày được sao chứ!” vừa nói, vừa sập cửa xe. Thấy rõ anh đang rất bực bội. Hôm nay điện thoại anh vẫn luôn trong trại thái bận, có lẽ anh luôn bận rộn, còn bị gọi về đây. Khuôn mặt kia chính là dáng vẻ ai muốn sống thì mau chóng né xa.

Anh đi về phía cảnh sát, một người cảnh sát có vẻ trẻ hơn to tiếng: “Nửa đêm nửa hôm đeo kính đen cái gì, mau đi khỏi đây, không muốn sống thì cũng đừng có tới hại mọi người xung quanh.”

Một cảnh sát có vẻ lớn tuổi vỗ vỗ vai hắn:

“Đừng nói chuyện lung tung, hắn tới xem xét đó. Tông Thịnh đúng không, lần trước xử lý sự tình, chúng ta đã gặp mặt.”

Tông Thịnh bước thẳng tới chỗ miệng mỏ, nói: “Tôi muốn xem cái xác. Chú Thành, lại nói tôi nghe mọi chuyện cho rõ ràng, ở đâu lại nảy ra việc này!” 

Chú Thành vội đi tới, vừa nói chuyện vừa dẫn đường cho Tông Thịnh. Cảnh sát cũng hỗ trợ để Tông Thịnh xem xét, bọn họ nói những gì tôi không nghe được, chỉ Tông Thịnh ngồi xuống, ngón tay đè vào mi tâm của cái xác. Một cảnh sát đứng cạnh bên vội hét to: “Đừng chạm vào thi thể!”

Nhưng lúc đó thì Tông Thịnh cũng đã rút tay lại, đi tới thùng nước gần đó rửa tay. Anh rút ra một điếu thuốc vừa châm lửa vừa hỏi: “Đã liên hệ người nhà chưa?”

Ông cảnh sát già nói: “Ra như vầy rồi, lại chẳng có chút đồ gì để chứng minh thân phận, muốn tìm người nhà làm gì nhanh được tới vậy.”

“Để nhắc nhở cho các vị,” Tông Thịnh nhả một vòng khói. “Trần Thần, sinh viên năm nhất nghệ thuật, nhà ở thành phố bên cạnh, trong nhà mở nhà trẻ tư.”

Ông cảnh sát đi đến trước mặt Tông Thịnh: “Năm cậu sinh ta, bị người trong thôn tới đòi chôn sống, khi đó, tôi có đi cùng lãnh đạo tới duy trì trật tự.”

Tông Thịnh nhìn, ánh mắt có chút nghi hoặc: “Có ý gì?”

“Người này, là cậu giết.” Ông ta vừa  nói, thấy mặt Tông Thịnh đông cứng cả lại. Mà người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên. Bên cạnh tôi có người nói: “Quỷ thai nào chả giết người?” 

“Phải rồi! Đây là chỗ nhà bọn họ, bọn họ vốn che mắt mọi người mà.”

“Lúc trước nên đem Tông Thịnh chôn đi.”
 
Chương 342: Kết Cục Sau Cùng Cho Thẩm Hàm


Tông Thịnh hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi: “Ta giết hắn làm gì? Ta chỉ là vừa khéo có biết hắn. Hắn là bạn trai hiện tại của bạn gái cũ của bạn ta. Việc này, mấy người có thể đi tìm hiểu chuyện bát quái trên mạng là biết.”

Cảnh sát đó đi vài bước tới đứng trước mặt Tông Thịnh, hơi ngước đầu nhìn anh: “Vậy sao cậu không dám nhìn tôi nói chuyện?”

“Ngươi chắc muốn ta nhìn mình sao?”

Ông ta không lảng tránh ánh mắt của Tông Thịnh, có lẽ do ông ta thường xuyên gặp những kẻ hung ác nên không buồn để ý tới cả người Tông Thịnh đang tản ra khí lạnh.M e Q M u P

Tông Thịnh cười lạnh: “Nhìn cho rõ!” Tông Thịnh chậm rãi tháo kính râm ra, lộ ra đôi mắt! Huyết sắc! Đôi mắt chỉ còn có đồng tử màu đỏ rực!

Vì đứng cách khá xa, nên tôi không nhìn rõ, nhưng vì đã nhìn thấy trước đây nên tôi đã nhanh chóng nhận ra mọi việc. Còn những người xung quanh thì không kịp phản

ứng, Tông Thịnh đã đeo kính lên lại, tiếp tục hút thuốc: “Thấy rõ chưa? Ngươi muốn cho mọi người xung quanh hoảng sợ, chạy loạn lên phá hủy hiện trường sao? Hay là phá hoại mọi thứ xung quanh sao? Tới đó, lại bị thương, lại đòi nhà chúng ta bồi thường à?”

Ông cảnh sát già căng thẳng nuốt nước miếng: “Chúng ta sẽ mau chóng điều tra thân phận người chết, thông báo cho người nhà. Nhưng trong quá trình điều tra hy vọng khu mỏ hỗ trợ.”

Tông Thịnh bóp điếu thuốc, lạnh lùng nói: “Đi nói với chú Thành. Khi nào người nhà tới, nếu cảnh sát không thể ứng phó thì ta có thể hỗ trợ.” Tông Thịnh nói xong đi thẳng vào trong đám đông. Mọi người vẫn còn sợ hãi anh nên dạt ra một bên. Thái độ Tông Thịnh vẫn vô cùng cường hãn, đi thẳng tới trước mặt tôi. Lúc này mọi người mới phát hiện tôi đang đứng ở đó.

Tông Thịnh trừng mắt với mẹ tôi, nói nhỏ: “Sao lại đưa cô ấy tới đây. Đi!”

Tông Thịnh nắm tay tôi đi về phía xe của mình. Tôi đi theo, lắp bắp: “Tông Thịnh, Tông Thịnh……”

Anh không thèm nghe, cứ thế nhét tôi lên xe rồi lái đi, chẳng buồn để tâm tới mọi người xung quanh.

Trên đường đi Tông Thịnh lái vô cùng cẩn thận, tốc độ xe rất chậm, cẩn thận vòng qua mặt đường gồ ghề lồi lõm. Tôi cắn môi, quay đầu sang nhìn anh. Áp suât không khí trong xe đè xuống, tới mức tôi không dám nói lời nào.

Đôi mắt Tông Thịnh hóa huyết đồng như thế này tôi mới chỉ gặp qua ba lần, cả ba đều do anh bị thương. Trong tình trạng cơ thể bị thương, hoặc bị uy hiếp gì đó, khi cơ thể khởi động trạng thái bạo tẩu hoặc tự bảo hộ sẽ xuất hiện tình trạng mắt hóa đỏ thế này.

Cả ngày hôm nay điện thoại anh đều trong tình trạng bận, là gọi cho ai? Đã xảy ra chuyện gì khiến anh rơi vào tình trạng này? Anh gấp gáp chở tôi về vì còn việc gì phải làm trong hôm nay nữa sao? Đang giấu diếm tôi chuyện gì sao?

Xe dừng lại trước sân nhà anh, anh mở cửa xuống xe, không nói một lời nào với tôi.

Căn nhà này hiện không có ai ở, cửa lớn dùng khóa khóa lại, anh co chân đạp bung cánh cửa. Cửa bị đạp mở bung đụng vào vách tường phát ra âm thanh rất lớn. Thấy anh chuẩn bị đạp cửa nhà, tôi vội hét to: “Đừng đá, đừng đá, có chìa khóa, có chìa khóa.”

Tôi vội bước tới, đưa tay vào trong túi quần anh lục tìm chìa khóa. Nhưng anh lại nắm chặt lấy tay tôi rồi ôm chặt lấy tôi, ôm thật chặt, cằm anh gác lên đỉnh đầu tôi. Tôi có thể cảm thấy anh thở rất gấp! Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi!

“Tông Thịnh?”

“Em đừng nói gì, để anh ôm một lát, cho anh bình tâm lại, nếu không anh thật sự muốn động thủ giết người.”

Tôi im lặng đứng, lực ôm của anh cũng nhẹ hơn, đặc biệt là vòng tay ngay hông tôi đã chuyển lên vai tôi, có lẽ anh lo cho đứa bé.

“Em xin lỗi.” tôi nhỏ giọng nói, tôi hôm nay đúng là không nên đi lên mỏ.

Anh không có phản ứng lại, chỉ ôm tôi.

“Tông thịnh, nói gì với em đi nào.” Tôi cắn nhẹ trước ngực anh, tuy là cách quần áo nhưng rõ ràng anh có thể cảm nhận được.

Anh buông tôi ra, tìm chìa quá trong túi rồi mở cửa đi vào nhà. “Anh buồn ngủ quá, đêm nay em ngủ cùng anh bên này đi.”

Tôi theo anh lên lầu, đi vào phòng anh. Bố cục căn nhà này và nhà ở nội thành của chúng tôi giống hệt nhau. Anh đi thẳng vào phòng tắm, định đóng cửa thì tôi đã chặn tay ở cửa.

Anh kinh ngạc quay đầu lại nhìn, tôi cũng nhìn thẳng vào anh: “Cởi quần áo!”

Anh vẫn nhìn tôi, và tôi lại nói: “Cởi quần áo!”

Tông Thịnh cười nhẹ, tuy chỉ hơi nhếch môi nhưng tôi không bỏ qua chi tiết đó: “Cười cái gì? Cởi quần áo!”

Tay anh đặt trên khuy áo: “Em chắc không? Con chắc tầm ba tháng rồi, làm nhẹ chút có lẽ không sao.” anh cởi quần áo ngoài, ủng để ở ngoài, mặc đồ trong đứng nhìn tôi: “Này, em còn không đi?”

“Cởi quần áo!” Tôi lặp lại.

Nhìn biểu cảm kia tôi biết ngay, anh nghĩ là cởi quần áo ngoài ra nói linh tinh thì tôi sẽ bỏ ra ngoài thì tôi sẽ bỏ chạy, nhưng không nghĩ tới tôi vẫn còn đứng đây.

Anh nuốt nuốt nước miếng: “Ưu Tuyền, đừng có ngay lúc này mà ở đây khiêu chiến sự nhẫn nại của anh. Anh mẹ nó nhịn làm hòa thượng rồi đó, hôm nay anh mà không khống chế được thì…”

“Cởi quần áo! Em muốn coi anh bị thương ở đâu? Tại sao bị thương? Hôm nay đưa em về quê vì muốn làm chuyện nguy hiểm mà. Mà hôm nay anh bực bội không phải vì chuyện ở khu mỏ, mà vì anh bị thương.

Anh vốn định hôm nay một mình tự kỷ nằm đó mà liếm láp vết thương lại bị lôi đầu trở lại đây. Anh cũng biết nếu về đây nhất định sẽ phải gặp em. Tại sao? Tại sao không cho em nhìn thấy vết thương của anh?” Tôi cứ thế nhìn thẳng, không né tránh ánh mắt của anh đến một giây.

Anh liếm môi, không nói gì, có lẽ là không biết nói sao. Sau vài giây trầm mặc, anh kéo góc áo thun lót, cởi ra. Cơ bụng tiêu chuẩn cùng đườg nhân ngư hiện ra trước mắt tôi. Nhưng đây không phải là trọng điểm, mà là ở bụng dưới anh có một vết thương. Miệng vết thương còn đang chảy máu, nhưng do quần áo anh toàn màu đen nên không nhìn thấy.

Máu cứ rịn ra theo từng nhịp thở của anh. Tôi bước tới, tay run run đặt lên vết thương. Chắc anh phải đau lắm, lại còn định giấu tôi. Vết thương không lành lại thế này chắc là do pháp khí tạo ra rồi.

“Thương thế này… vậy mà anh định giấu em. Vết thương này sẽ không lành lại như bình thường, vậy mà không chịu nói với em.”

Anh vội đẩy tôi ra, lấy áo thun lót đè lên miệng vết thương: “không lành là thế nào, chỉ là chậm chút thôi. Em ra ngoài ngủ trước đi, anh tắm rửa, xử lý một chút rồi ra. Hơn 11 giờ rồi, em đi ngủ đi.”

“Sao không nói với em? Vì sao không để cho em giúp anh?” Tôi không ra ngoài, mà còn mặt dày ôm chặt lấy tay anh, không chịu đi.

Tông Thịnh cau mày: “Đừng như vậy, nếu là khi trước anh thật sự muốn dùng cách mà em am hiểu để giúp anh hồi phục, nhưng lúc này.... Ưu Tuyền, trong bụng em còn có con của chúng ta, anh không thể lại cùng với con đoạt lấy khí tức của em của em. Hôm nay anh trong tình trạng không ổn, lỡ anh bạo tẩu, lại hại cả em và con thì phải làm sao?”

“Em tin anh, anh sẽ không như vậy, anh đang rất bình tĩnh.”

“Bởi vì em đang ở bên cạnh nên anh mới có thể bình tĩnh. M e 0 M u PKhi nhận điện thoại gọi về, cả đoạn đường anh vẫn luôn phát cuồng, trong đầu quẩn quanh suy nghĩ muốn có ai đó đột nhiên xuất hiện trước mũi xe, anh sẽ đâm thẳng vào, để máu của người đó bắn lên kính xe trước mặt anh thì tốt rồi. Loại cảm xúc này chỉ đến khi nhìn thấy em mới bình ổn lại.”

“Giờ thì sao?” M e o M u P

“Giờ thì em đi ra ngoài đi, anh đi tắm! Trên người anh còn dính máu của cái xác kia làm anh vô cùng khó chịu.”

Tôi mím môi, bị anh đẩy ra khỏi phòng tắm. Tôi biết anh bị thương nhưng anh lại không chịu nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Cửa phòng tắm đóng sập lại. Tôi nhìn chăn gối đã trải trên giường, ngồi lặng im chờ anh ra. Trong phòng tắm tiếng nước chảy không ngừng. Tôi nghĩ ngợi rồi gọi cho Ngưu Lực Phàm. Hôm nay khẳng định bọn họ hai người ở bên nhau.

Điện thoại kết nối, tôi nghe Ngưu Lực Phàm nói: “Alo, Ưu Tuyền, Tông Thịnh còn ổn không.”

“Ừ, ổn. Mà hôm nay hai người làm cái gì thế. Sao anh ấy lại bị thương tới vậy?”

Ngưu Lực Phàm ậm ờ: “Ờ thì…” rõ ràng đang câu giờ, tiếp đó hắn nói: “À thì, à thì, chuyện là…”

“Nói thật đi, anh ấy đã bị thương tới như vậy, hai người vẫn còn muốn gạt em hả?” M e 0 M u P

“Bọn anh đưa Thẩm Hàm lên máy bay. Sáng nay sau khi tỉnh lại cô ấy có thể nói, diễn đạt ý mình, tự ăn, tự vệ sinh cá nhân. Sau đó bọn anh lén đưa ra khỏi bệnh viện, lên máy bay.”

“Tức là tối qua gọi hồn thành công.”

“Coi như là vậy, nhưng cô ấy không muốn nói với bọn anh chuyện gì đã xảy ra, tránh né mọi vấn đề liên quan tới mật thất đó, có lẽ là chướng ngại tâm lý.”

“Từ từ, chuyện này thì có liên quan gì tới Tông Thịnh bị thương?” Tôi hỏi, Ngưu Lực Phàm rõ ràng đang đánh trống lảng.
 
Chương 343: Làm Bố Người Ta


“Chính là, chính là,” Ngưu Lực Phàm bên kia còn chưa nói rõ ràng thì điện thoại trong tay tôi đã bị rút mất. Tông Thịnh mặc mỗi cái quần lót đứng trước mặt tôi: “Hắn đưa Thẩm Hàm đi, còn anh thì ở lại, Lão Bắc điều khiển một cái xác để phản kích giữ Thẩm Hàm lại.”

Anh cúp máy, ném điện thoại lên ghế. “Giờ em về nhà hay ở lại đây? Ở lại em biết hậu quả rồi đó!”

Mặt tôi đỏ lên, đương nhiên tôi hiểu là sao. Nhưng anh cũng nói là tôi hiện đang mang thai… tôi đang còn ngẩn người thì anh đã nói: “Ngủ, ngủ mau đi, ngủ rồi anh có thể đi vào trong hồn em…”

Nghe xong, tôi vội chui vào chăn nhắm mắt lại. Anh có thể nhẹ nhàng lợi dụng huyết khế tiến vào trong hồn phách tôi, cái này chúng tôi đã biết từ lâu, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới cục cưng rồi, chỉ có điều tác dụng sẽ kém làm trực tiếp một chút.

Cảm giác bên cạnh lún xuống một chút, tôi vừa nhắm mắt vừa nói: “Vì anh bảo vệ nên Thẩm Hàm đã có thể rời đi rồi, về sau cô ấy sẽ khá lên không? Mà giờ cô ấy khôi phục rồi nhỉ? Vết thương của anh là bị Lão Bắc khống chế thi thể làm cho bị thương sao? Mọi người ra tay ở đâu?”

“Hỏi nhiều vậy mà làm gì? Giờ thì mau ngủ đi, vì anh đó!” giọng anh trầm trầm bên tai.

Tôi không nói nữa, nhắm mắt lại cố ngủ thật nhanh. Vài giây sau, cơn buồn ngủ mạnh mẽ đánh úp lại, giống như trước đây tôi có thể ngủ ngay cả khi đang ngồi. Tôi biết, không phải do bản thân tôi muốn ngủ, mà là Tông Thịnh dùng cách gì đó khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong kết giới tối đen, tôi lại cảm nhận được đôi tay kia xuyên qua quần áo, vuốt ve cơ thể tôi, từ phía sau tiến lại gần, mỗi tấc da thịt đều kề sát. Hơi thở của tôi dường như vấn vít vây quanh anh, trong khoang mũi ngập tràn hương vị của anh… mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có cả mùi thuốc lá thật nhẹ,

Dần dần, tôi đắm chìm trong sự vuốt ve, vặn vẹo cơ thể muốn nhiều hơn, nhưng ngay lúc đó trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh  của con, tuy rằng làm như vậy không trực tiếp tác động tới con, nhưng hơi thở của tôi bị anh rút ra cũng bất lợi cho việc sinh trưởng của con. Trong bóng tối, tôi cố nói: “Thôi, đừng làm nữa!”

Nhưng tôi không thể cử động, cũng không thể đẩy anh ra, tuy tôi cố nói nhưng lại không phát ra âm thanh. Tôi nóng ruột, nhưng không làm gì được. Đôi tay kia vẫn còn ngao du trên từng tấc da thịt của tôi.

Ngay  lúc tôi sốt ruột, đột nhiên anh rút tay, biến mất. Tiếp theo là cơn buồn ngủ kéo tới như thác đổ, tôi ngủ. Sau đó, chẳng biết gì nữa.

Sáng hôm sau, điện thoại mẹ tôi gọi tới đánh thức tôi dậy. Tôi mở mắt nhìn căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi ngẩn người mãi mới nhớ ra đây là đâu. Tôi đưa tay tìm điện thoại, giọng khản đặc nói: “Mẹ.”

“Còn ngủ sao? Hai đứa ở nhà Tông Thịnh hả? Bên đó không có ai, mau về nhà ăn cơm đi, giữa trưa rồi.”

Tôi ậm ừ trả lời, cúp máy rồi ngồi dậy nhìn quanh. Tông Thịnh không còn ở nhà, không biết đi đâu rồi. Tôi rửa mặt chải đầu rồi đi ra ngoài, đi về nhà. Trên đường đi tôi gọi cho anh mới biết anh đã đi ra mỏ. Cha mẹ Trần Thần đã tới nơi.

Thẩm Kế Ân đã lấy lại thân thể của mình, do đó thi thể người khác mà gã trộm cần phải tìm cách xử lý, an bài một cái chết cho cái xác.

Lần trước khi cha mẹ Trần Thần xem tin tức rồi tìm tới, không biét Thẩm Kế Ân nói sao với bọn họ để bọn họ từ bỏ. Tôi đoán, có lẽ ba mẹ Trần Thần cũng biết con mình đã chết từ lâu rồi.

Về tới nhà, mẹ đem sủi cảo ra cho tôi ăn. Tôi nghe bác và ba nói chuyện, tuy bọn họ thì thầm nhưng tôi vẫn nghe được ít nhiều. Ý của bác tôi đại khái là người nhà của thi thể kia tới xem xong một hai đòi nhà Tông Thịnh phải cho kiểm thi, nói con mình bị chết oan. Nếu nghiệm thi xong, có khả năng nhà Tông Thịnh bị dính dáng vào kiện tụng này nọ. Cho dù ai cũng biết không phải do Tông Thịnh làm, camera cũng không thấy ai tới vứt xác, nhưng chuyện xảy ra như vậy thì ai cũng muốn đòi bồi thường. Ít nhất, tiền mai táng là phải bỏ ra.

Nhà Tông Thịnh xem ra không thể thoát khỏi phiền phức. Ý của bác tôi là, hay là kêu tôi đi phá thai, nhân lúc thai còn nhỏ, chưa tới ba tháng thì bỏ đi. Đừng để qua ba tháng thì có hối hận cũng không kịp.

Trước không nói tới việc nhà Tông Thịnh có còn tiền hay không còn, nhưng nhà bọn họ giờ đã nói rõ không có cưới hỏi, cứ giằng dai  như vậy, kéo dài, lỡ đâu sau này bụng lớn rồi…

Tôi đang ngồi ăn sủi cảo, nghe tới đó thì tức giận đặt chén xuống bàn, đi tới nơi đứng trước mặt hai người nói: “Bác cả, ba, hai người có ý gì? Đứa bé là con của con và Tông Thịnh, muốn gì thì cũng phải thương lượng với bọn con. Còn nữa, bọn con đã tính toán cả rồi. Đứa nhỏ, nhất định phải sinh. Còn nữa, lúc trước bà Tông Thịnh tới nhà nói chuyện, ba, ba cũng không phải nói như vậy.”

Bác tôi cười lớn: “Bọn ta đang bàn thôi, chỉ là muốn suy tính cho con thôi. Ba mẹ con chỉ có một mình con, nếu sau này, nhà Tông Thịnh từ bỏ con, con nghĩ đi, con chỉ là một người phụ nữ chưa kết hôn nhưng đã có con, muốn gả cho người khác sẽ vô cùng khó khăn. Chẳng lẽ, tới chừng đó con ăn vạ ở nhà cả đời sao?”

“Bác, cho dù con ăn vạ ở nhà con cả đời, cũng chẳng mất đi hạt gạo nào của bác. Con biết, mọi người là nghĩ cho con, nhưng hôm nay con muốn nói cho rõ với bác, đứa bé này, con phải sinh. Cho dù nhà bọn họ xảy ra chuyện, con cũng phải sinh nó ra. Cùng lắm, thì tự con đi làm nuôi nấng nó.”

Sắc mặt ba tôi trở nên khó coi, lạnh mặt nói: “Giờ thì con nói năng kiểu đó sao, càng lúc càng giống kiểu bà Tông Thịnh sao? Cái tốt không học, đi học cái này! Ba với bác có bảo con đi phá thai đâu, cũng là… thương thảo chút, rảnh rỗi bàn luận thì không được sao hả?”

Tôi lườm bọn họ, tức giận nói: “Không phải đàn bà mà bàn tán cái gì?”

Tôi quay lại ăn sủi cảo, mẹ tôi ngồi bên cạnh thở dài: “Ưu Tuyền, con muốn sinh thì cứ sinh đi. Tông Thịnh đối với con thế nào, mẹ biết.”

Tôi cười với mẹ. Nhiều lúc tôi thấy mẹ thật tốt. Tính cách của ba tôi vốn vậy, mềm nắn rắn buông. Từng này tuổi đầu tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện với ba như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên. Nhưng ban nãy, tôi gần như không suy nghĩ đã đứng trước mặt bọn họ rồi, có lẽ xuất phát từ bản năng làm mẹ muốn bảo vệ con.

Buổi chiều, Tông Thịnh quay trở lại. Anh đi thẳng tới nhà tôi, ăn sủi cảo mẹ làm rồi kéo tôi ra phơi nắng trên sân. Năm nay mùa đông có lẽ ấm. Còn hơn hai mươi ngày nữa là tới Tết vậy mà trời vẫn ấm như vậy. Đặc biệt buổi chiều, trời còn có thể hơn hai mươi độ.

Ba tôi đi thăm ao cá, còn mẹ thì loay hoay trong bếp. Trong giây lát cả khoảng sân ngập nắng chỉ còn có hai chúng tôi ngồi trên ghế trúc bên nhau.

Tông Thịnh dựa vào ghế, đeo kính đen nhìn ánh nắng chiếu nghiêng nghiêng qua tán lá nói: “Ba mẹ Trần Thần kiên trì muốn nghiệm thi. Anh không biết là bọn họ muốn làm khó anh hay làm khó Thẩm Kế Ân. Hừ! Cảnh sát nếu thật sự coi đây là một vụ án hình sự thì khu mỏ muốn khai thác còn phải tốn thời gian càng dài.”

“Anh bảo bọn họ là đừng có xàm chứ, camera có thấy gì đâu mà đòi làm loạn?”

“Anh cũng xem rồi, mấy hôm nay chẳng có ai ra vào khu mỏ, gác đêm cũng không rời đi, chú Thành còn ở đó suốt mấy hôm nay.”

“Vậy cái xác làm sao xuất hiện ở đó? Tông Thịnh à, hôm đó em thật sự thấy chiếc xe thể thao của Thẩm Hàm.”

Tông Thịnh thả lỏng, ngồi dựa đầu vào vai tôi, gỡ kính râm, nhắm mắt lại nói: “Chúng có nhiều cách lắm. Mà anh, anh cũng làm được. Lão Bắc có thể dùng đạo pháp điều khiển thi thể đi từ chỗ này tới chỗ khác. Xét về mặt kỹ thuật sẽ không có điểm gì đáng ngờ, nhưng cái chính là thời gian. Thời gian cái xác xuất hiện chính là khi Thẩm Hàm đi cùng mẹ. Khi đó, Ngưu Lực Phàm ở sân bay, anh ở bệnh viện đối phó thi thể kia, mà ở khu  mỏ thì cái xác Trần Thần xuất hiện. Nếu nói, cái xác của Trần Thần là Lão Bắc ra tay. Vậy cái thi thể đánh  nhau với anh là do ai điều khiển? Anh biết rõ Lão Bắc vẫn chưa có năng lực đồng thời điều khiển hai cái xác cùng hành động từ khoảng cách xa như vậy?”

“Hay là chúng có ai giúp đỡ? Có giúp đỡ?”

“Ba của Ngưu Lực Phàm có thể làm được, nhưng nhìn trên quan điểm của lão thì lão sẽ không giúp Lão Bắc.” Tông Thịnh nói,

Lúc Tông Thịnh nói những lời này, đầu đã trượt xuống dưới, trực tiếp gối lên ngực tôi, tôi vội nói nhỏ: “Sẽ đau.”

Đầu anh lại trượt xuống một chút, không dừng lại trên  bụng tôi mà gối lên đùi tôi. Bàn tay anh sờ nhẹ vào bụng tôi: “Ưu Tuyền, cảm ơn em đã giúp anh sinh đứa  nhỏ này cho anh.”

“Con cũng là của em.” tôi nói, khóe môi cong lên.

“Lúc anh học đại học, có bạn học ở cùng phòng làm cho bạn gái có thai, khi đó, anh bắt đầu tưởng tượng và suy nghĩ, đời này liệu anh có thể khiến cho người ta mang thai không, liệu anh có thể có con hay không? Anh khác biệt, người khác không biết chứ anh biết rất rõ.

Anh thậm chí đã nghĩ tới sẽ phải sống một cuộc đời cô độc đến hết đời này. Cho nên, khi em nói em mang thai lần đầu tiên, tâm trạng anh thật sự rất phức tạp. Bây giờ, anh lại rất kiên định, anh muốn đứa nhỏ này, con của anh. Sự tồn tại của nó chứng minh anh cũng là một con người, là một người sống. Và anh là ba của nó.” cách lớp quần áo, anh nhẹ nhàng hôn lên bụng tôi.

Tay tôi nhẹ vuốt tóc anh, cúi nhẹ là tôi đã thấy anh đang nhìn bụng tôi bằng đôi mắt huyết đồng.

Hoàng hôn thật đẹp.

Đúng lúc này, mẹ từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy chúng tôi như vậy thì có chút ngại ngùng, ho khan một tiếng: “Khụ khụ, ăn cơm, đi rửa tay đi.”
 
Chương 344-1: Chuẩn Bị Phản Kích


Tông Thịnh lập tức ngồi dậy, cũng nhanh chóng đeo kính râm lên. Có lẽ mẹ tôi không kịp nhìn thấy mắt anh.

Tôi khẽ thở dài, đứng dậy nói: “Thẩm Hàm cứ như vậy rời đi. Cho dù kết cục có tốt đẹp hay không, nhưng ít nhất là cô ấy đã rời đi rồi, thoát khỏi cái vòng này.”

“Đối với Thẩm Hàm thì kết quả này đã không tối rồi. Hơn nữa anh tin rằng ra nước ngoài ít lâu cô ấy sẽ quên tất cả. Không chỉ chúng ta, mà ngay cả Ngưu Lực Phàm cũng sẽ bị cô ấy lãng quên. Đi, ăn cơm. Cơm nước xong, chúng ta đi tản bộ.”

Tôi hoang mang, tản bộ sao?

Ôm tâm trạng nghi hoặc, ăn cơm xong tôi theo Tông Thịnh ra bờ sông tản bộ. Lộ trình là do anh chọn, kỳ thật anh cũng chẳng quen thuộc với thôn này cho lắm, nhưng anh vẫn kiên quyết dùng định vị vệ tinh để tìm phương hướng đi tản bộ cùng tôi.

Nghỉ ngơi cả ngày trời, mà bản thân tôi cũng không phải là mấy cô bánh bèo, cũng chẳng ốm nghén, nên tôi đi dạo bờ sông cũng chẳng sao.

Buổi tối, gió thổi thật lạnh, đặc biệt là ở bờ sông. Chúng tôi nói chuyện câu được câu chăng. Một lúc sau, tôi cười nói:

“Tông Thịnh, lúc em mới biết anh, một câu anh cũng không nói. Đôi khi hỏi một câu, đáp có một chữ. Nhìn thấy anh cười giống như nhặt được cái bánh từ trên trời rơi xuống vậy.”

“Ờ.”

“Mấy hôm nay chắc anh mệt lắm. Hay chúng ta đi chút nữa rồi về nhà nghỉ ngơi?” tôi nói. Thực ra hôm nay tôi chẳng làm gì cả, đi nữa cũng chẳng sao, nhưng nghĩ tới anh trên người còn có thương tích nên tôi mới đề nghị.

“Đi về phía trước một chút, xem nào, chúng ta tìm được thứ anh muốn tìm rồi.”

Anh nói làm tôi càng thêm ngờ vực. Không phải là đi dạo sao? Anh tìm cái gì?

Tôi nhìn anh, đi tới đám cỏ um tùm phía trước. Sâu bên trong kia là bụi cỏ, tôi thật sự không tính đi tới đó. Ở đó không có lối đi, tôi đang có bầu đi vào đó thật phiền phức. Tôi nhìn anh đi thẳng vào khu bụi cỏ, cỏ khô cao đến gần hai mét, tôi cũng có thể thấy rõ ràng thứ bên trong bụi cỏ.

Tôi không thể tin được vào mắt mình, mở đèn pin trên điện thoại ra nhìn cho kỹ. Giữa bãi cỏ, có một bao tải to đang bị vứt chỏng chơ. Có bát nhang ngả nghiêng, có nhang đèn. Rõ ràng đây là cảnh tượng nơi hiến tế. Ở nông thôn, nếu nhìn thấy những cảnh này cũng chẳng ai đi vào động chạm. Những thứ này rất hay nhìn thấy ở bờ sông, có quan điểm cho rằng bờ sông là nơi kết nối với thế giới bên kia.
 
Chương 344-2


“Đây là…” Tôi nghi hoặc.

Tông Thịnh ngồi xổm xuống, dùng giày đạp bằng đám cỏ nói: “Ở đây có mùi xác chết, nếu không phải dắt theo chó, hoặc không phải người đặc biệt như anh, thì sẽ không ai để ý tới nơi này. Cho dù để ý cũng chỉ cảm thấy là hiến tế thông thường ở nông thôn.”

Tôi bĩu môi: “Làm gì có ai so mình với chó chứ?”

Anh lay lay đám cỏ, cầm lấy mấy cây chân nhang. Chân nhang màu đỏ, nhưng hình như không phải màu đỏ thông thường, hình như là nhang chuyên môn dùng để bái quỷ.

Tông Thịnh tháo kính râm, nhìn kỹ những chân nhang rồi mới nói: “Chắc là đây, trên chân nhang có mùi xác chết, trước hết, cắm nhang vào trong thi thể, nhưng vì thi thể đã bị phân hủy nên không phải cây nào cũng thuận lợi đứng yên. Lúc anh xem xét thi thể thì phát hiện trong cái xác không có hồn phách tàn lưu. Nhưng mà khới xương dường đều có thứ gì đó nhỏ xíu chui vào, có lẽ là đám nhang này. Dùng nhang để khống chế thi thể, sau đó dùng phương pháp hoán đổi không gian để cho cái xác xuất hiện trong khu mỏ.”

“Thật sự có hoán đổi không gian sao?” Tôi kinh ngạc, tưởng chuyện đó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hay là trong phim ảnh.

Tông Thịnh đứng dậy, vỗ tay rồi bước ra ngoài: “Có, trước kia đám trộm mộ đều dùng cách này để đưa người vào và ra các mộ cổ. Lão Bắc làm được, thậm chí anh cũng làm được. Nhưng chuyện này không nên làm. Những việc nghịch thiên như vậy khi làm sẽ phải trả giá rất lớn.”

“Là Lão Bắc quay lại mang theo cái xác của Trần Thần, rồi dịch chuyển đến cửa mỏ quặng sao?” Tôi khẽ gật đầu, như vậy thì dễ hiểu rồi, nếu thi thể kia có chân nhang, sau khi kiểm thi thể sẽ không gây ảnh hưởng tới nhà Tông Thịnh. Tôi thở hắt ra, cũng yên tâm phần nào.

Tông Thịnh đi ra bờ sông rửa tay, nói: “Nhưng cách này, nhìn bố cục thì có lẽ không phải Lão Bắc. Anh đi theo Lão bao năm, cách thức lão làm thế nào anh đều hiểu rõ, đây không phải là phong cách của lão. Người di dời thi thể của Trần Thần có lẽ là lão già 2o tệ.”

Tôi vừa mới thả lỏng đã lại căng cứng như dây đàn. Dã tâm của lão 20 tệ rõ ràng hơn hẳn bất cứ ai, hơn nữa lão như là tẩu hỏa nhập ma, chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì. Tôi nghĩ sao nói vậy: “Ba của Ngưu Lực Phàm rõ ràng vô cùng chấp nhất với chuyện này, thậm chí chấp nhất còn hơn chúng ta nữa. Ông ta, thậm chí sẽ xuống tay với cả hai bên. Lần này, là ông ta vừa chơi xỏ Thẩm gia, cũng vừa hại nhà mình sao?”

“Có lẽ thế! Dù sao, lão cũng không đứng cùng chiến tuyến với Thẩm gia.”

Tôi tắt đèn pin trên điện thoại, nói: “Em thấy ổng như bị ma chướng ấy, không quan tâm tới gì ngoài việc đạt được mục đích.”

Động tác của Tông Thịnh  bỗng khựng lại, tôi nhìn bàn tay lạnh cóng của anh, vội dúi đôi găng tay của mình cho anh, rồi nhét tay tôi vào trong túi áo. Tông Thịnh nhìn găng tay kia, cười: “Găng này anh đeo một lần là em sẽ không dùng lại được nữa, nó bị anh làm cho giãn hết rồi.”
 
Chương 344-3


“Thì mua đôi mới.”

Tông Thịnh cũng không khách khí, đeo lên rồi nói: “Lão bị ma chướng đó, có vậy mới có thể chấp nhất không buông như vậy. Tuy lão lợi hại vậy nhưng trước mặt cảnh sát sẽ không như vậy, ngày mai anh sẽ đi tìm Ngưu lực Phàm…” đang nói, anh im bặt. Lúc lâu sau mới nói tiếp: “Chuyện này tốt hơn hết là đừng để hắn biết, dù gì cũng là ba hắn, tuy không có tình cảm, nhưng sau này nghĩ lại cũng sẽ đau lòng.” Anh không nói nữa mà nhìn tôi.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, tôi thấy đôi mắt đỏ rực của anh đang nhìn tôi thật chăm chú. Vì đã quen rồi tôi không còn thấy sợ nữa, nhưng nếu để cho người trong thôn thấy thì đảm bảo lại lan truyền câu truyện quỷ thai ăn thịt người rồi.

Nhưng anh chỉ lặng  lẽ nhìn một lát, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Tôi hỏi:

“Anh muốn nói gì với em phải không? Chuyện này không thể tìm Ngưu Lực Phàm, nhưng là anh cần có người giúp phải không?  Trước kia còn có Ngưu Lực Phàm, có Thẩm Hàm, hiện tại thì lại không có ai có thể giúp chúng ta. Hay em, có thể được không?”

Tông Thịnh vươn tay khoác lên vai tôi, cùng tôi về nhà, không nói gì.

Tôi huých cùi chỏ vào eo anh: “Sao không nói gì?”

“Anh đang suy nghĩ, hiện tại trong lòng anh chỉ muốn đưa em rời xa tất cả mọi chuyện, nhưng chuyện này này khiến anh… suy nghĩ lại.”

Tông Thịnh vốn là người luôn cho tôi cảm giác quyết đoán, nhưng lần này lại do dự, có lẽ thật sự anh không có cách nào khác. Nhưng rõ ràng, anh cần một người có thể tin tưởng được. Anh cứ thế im lặng cả đêm. Sau khi về nhà anh, anh bắt đầu ngồi yên tĩnh tâm đả tọa. Tôi không dám làm phiền, nhẹ nhàng lên giường nằm, thật yên tĩnh. Tôi vốn tưởng anh ngồi một lát rồi sẽ lên ngủ, nhưng cả đêm anh đều ngồi yên nơi đó.

Hẳn cũng là suy nghĩ cả đêm!

Hôm sau tỉnh lại khá sớm. Ánh nắng sớm chiếu từ ngoài cửa sổ vào, phủ ánh sáng lên người Tông Thịnh. Anh vẫn ngồi trên tấm thảm với tư thế hồi đêm qua. Tôi ngồi trên giường, ôm chăn nhìn anh, trong lòng nghĩ có khi nào anh ngồi vậy ngủ luôn không. Nhưng tôi cũng không dám làm phiền anh, cứ lặng yên ngồi ngắm. Ngắm ngũ quan của anh dưới ánh ban mai càng thêm phần nhu hòa, ấm áp.

Tôi còn đang ngẩn người ngắm, trong lòng còn nghĩ là trai đẹp của mình, hoàn toàn là của  mình, thì nghe tiếng anh nói: “Dậy rồi sao? Mau đi rửa mặt chải đầu, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tôi giật mình, vốn tưởng anh không để ý, thậm chí còn nghĩ coi có phải ngủ không, mắt còn nhắm mà lại thấy tôi đã dậy thế ư? Tôi giật mình nhưng vẫn nhanh chóng đi đánh răng rửa  mặt, rồi ngồi xuống trước mặt anh.

Anh không nói chuyện cũng không nhúc nhích, tôi liền bò đến trước mặt anh khẽ nói: “Ban nãy không phải anh nói mớ đó chứ?”

Anh mở choàng mắt. Đôi mắt huyết đồng nhìn thẳng vào mắt tôi làm tôi giật nảy người, lại ngồi lại nghiêm túc chờ nghe anh nói.

Anh đổi tư thế, nhìn tôi rồi mới nói: “Ưu Tuyền, chuyện này nếu như anh thật sự không tìm được ai thích hợp… nhưng mà anh đảm bảo an toàn cho em.”

Tôi gật đầu: “Em cũng sẽ nỗ lực không làm tổn hại tới con, nói đi nào, em phải làm gì?”

Tông Thịnh vươn tay tới, yêu chiều xoa xoa đầu tôi. Dạo gần đây, dường như anh rất thích làm hành động này. Tông Thịnh đã thay đổi, vì tôi mà thay đổi, trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Tôi ngẩng đầu lên cười: “Em sẽ không sao, em sẽ bảo vệ tốt bản thân và con chúng mình.”

“Thực xin lỗi, vốn dĩ anh muốn để em tránh xa tất cả những chuyện này, nhưng không ngờ em vẫn bị cuốn vào như vậy. Vì anh biết, trên đời này ngoài em ra sẽ không còn ai chịu giúp anh.”

Tông Thịnh cười, cười nhỏ, nhưng vài giây sau đã lạnh lùng nói: “Ngồi im nào, nghe anh nói!”

Tôi bĩu môi, biết ngay mà, hai chữ lãng mạn hoàn toàn không thuộc về anh mà.

Tôi lùi lại, im lặng nhìn anh.
 
Chương 345-1: Phần 10% Còn Lại…


“Nghe anh cho kỹ! Một bước cũng không thể đi nhầm!”

Tôi gật gật đầu, nhìn anh.

“Hôm nay, em đi tìm Hạ Lan Lan, khóc lóc nói anh bắt em phá thai. Anh sẽ vờ như thật hung hãn cản hai người lại trên phố, giả vờ bị bạo tẩu. Lão  hai mươi tệ mấy hôm nay vội vã xuống tay với chúng ta, thậm chí còn hạ thủ tàn khốc. Hạ Lan Lan sẽ nhanh chóng nói với lão, lão sẽ tìm cách mê hoặc anh, lợi dụng anh làm gì đó, anh cũng không biết kết cục sau cùng ra sao, nhưng chắc chắn chả có gì tốt lành cho anh. Nhưng mà, trong lúc lão gài bẫy anh chắc chắn sẽ lộ ra nhiều nhược điểm. Chỉ cần anh nắm được thì sẽ khiến cho lão rơi vào trạng thái bạo tẩu, muốn giết người và ra tay giết người.”

Tôi vươn vai, ngồi trên tấm thảm trải dưới sàn nhà, “Nói cách khác, em phải tìm cách để anh bị gài bẫy hả? Còn anh, thì chờ thời cơ? Chuyện lớn như vậy, nếu lỡ lão thành công  bức điên anh, bản thân anh bạo tẩu trước thì làm sao? Anh không cảm thấy lần này tỷ lệ thành công của mình không tới 50% sao?”

“Không! Thành công tỷ lệ là 90%. Anh tin tưởng trạng thái của anh bây giờ vẫn còn đủ bình tĩnh, còn biết nghĩ tới em và con. Nhưng lão thì không. Lão đã vài lần ra tay giết người, đối mặt với xác chết, thần kinh của lão lúc này không phải là rất mạnh mẽ, mà là đã hỏng rồi. Phần không thành công là 10% kia đến từ em. Anh không dám chắc em có thể hẹn được Hạ Lan Lan không.”

Anh nói xong, tôi cũng há hốc miệng, vài giây sau mới nói nổi: “Nếu em không hẹn được Hạ Lan Lan thì tức là sẽ không còn chuyện gì nữa, vậy thì tác dụng của em là 90% lận đó.”

“Biết vậy thì mau chuẩn bị đi. Để cho an toàn thì sau khi xác định địa điểm hẹn xong, anh sẽ kêu Tiểu Trần sắp xếp cho Tiểu Mễ vô tình gặp em. Có Tiểu Mễ đi cùng ả sẽ không dám làm gì em. Còn cây trâm gỗ sét đánh, em nhớ mang theo bên người, có thể cứu mạng lúc cần.”

Tôi bĩu môi: “Anh yên tâm đi, kể lể với Lan Lan khóc một hồi, không vấn đề. Với cả có Tiểu Mễ mà!”

Tông Thịnh đứng dậy đi qua phòng tắm. Tôi oằn oài vịn ghế đứng dậy, đá đá chân, không biết sao anh ngồi cả đêm vậy mà chân lại không tê!

“Tông Thịnh, anh cả đêm ngồi nghĩ ra cách này đó hả?”

Anh không đáp, nhưng đáp án thì rõ ràng là vậy rồi. Tôi nói tiếp: “Hay là mình đổi một chút, để anh hôm nay ngủ nghỉ đã, được không?”

“Không cần, lúc đả tọa thì cũng tương tự như em đã nghỉ ngơi rồi.”

Tôi nhìn bóng người mờ ảo trong phòng tắm, kinh ngạc. Không biết anh có nói thật hay không nữa.

Tôi quay về nhà, nói mẹ việc mình muốn vào lại thành phố có việc, Tông Thịnh chạy ra mỏ xử lý công việc. Vì cái xác phải mang đi nghiệm thi nên đã đưa đi, anh quay về mỏ là để cho người gác đêm mỗi người hai ngàn tệ, coi  như là an ủi, cũng là để giải xui cho mọi người.

Sau này tôi nghe chú Thành nói lại, hôm đó chú hỏi Tông Thịnh có cần phải  làm pháp sự ở mỏ không, vì lần trước mỏ bị sập tuy không chết người nhưng cũng thấy có vẻ không may mắn lắm, chưa được bao lâu lại có chuyện này nữa.

Tông Thịnh nói  với chú Thành là không cần vì trong cái xác không có hồn phách, nên sẽ không bị ma quỷ phá, chỉ cần chờ tới nào hoạt động lại khu mỏ thì cúng thổ địa và tổ tiên,  bày biện một chút là được. Hiện tại thì cứ như vậy.

Thật ra thì hiện tại mọi việc xảy ra quá nhiều, Tông Thịnh không nhín được thời gian. Mà, trong thời điểm này cũng không thể để Lão Băc vào thôn làm pháp sự được.

Hơn 5 giờ chiều chúng tôi về đến thành phố, bất ngờ là Ngưu Lực Phàm lại nói mời chúng tôi ăn tối. Quen biết hắn bao lâu nay, đã trải qua bao nhiêu việc rồi nhưng chưa bao giờ hắn chủ động mời chúng tôi ăn cái gì, sao lần này lại tích cực thế?
 
Chương 345-2


Nhưng dù gì cũng phải ăn, nên chúng tôi nhận lời mời của hắn. Hắn cũng không rủ ra ngoài, mà tới tiệm cầm đồ của hắn, hắn nấu vài món ăn tối.

Tiệm cầm đồ nhà Ngưu Lực Phàm cũng không nhỏ, là một tòa nhà ba tầng. Ăn cơm ở trong gian phòng bếp lớn ở trong cùng. Trong phòng bày một chiếc bàn cổ lớn và vài đĩa đồ ăn.

Tôi ngồi trên một chiếc ghế cổ, nói chuyện: “Ngưu Lực Phàm, em thật không tin được là anh biết nấu ăn đó!”

“Nếu không nấu ăn được, em nghĩ anh cua Thẩm Hàm bằng cái gì?”

Hắn nói làm tôi khá ngạc nhiên. Có lẽ cảm thấy tôi khác thường, hắn vội nói tiếp: “Không sao đâu, mọi việc qua rồi. Lúc ở sân bay nhìn máy bay cất cánh, anh biết cô ấy đã trở thành quá khứ cả rồi.”

Tôi xấu hổ cười cười, dùng đũa gắp đồ ăn.

Ngưu Lực Phàm còn đem rượu ra đặt lên bếp lửa giữ ấm, cùng Tông Thịnh đối ẩm. Uống vài ly, hắn buông chén rượu thở dài, rồi nói: “Thẩm Hàm thật sự đi rồi. Theo tôi thấy, có lẽ cô ấy có khả năng khôi phục rất lớn. Dù sao thì nếu không tốt hơn, bị điên đi nữa thì chỉ cần rời khỏi đây đã là tốt lắm rồi. Moi chuyện ở đây thật sự có thể bức điên người ta đó. Sống không được, chết cũng không xong.”

Tông thịnh cũng buông chén: “Nếu anh muốn bỏ đi, thì đi đi. Đến một nơi nào đó, mở một cơ sở mới. Tiền trong tay anh giờ cũng đủ để anh sống vung vinh nửa đời còn lại.”

Ngưu Lực Phàm nghe nói thì cười: “Tông Thịnh, cậu quá coi thường anh rồi đó. Cậu cảm thấy hôm nay tôi mời hai người tới ăn cơm là vì định rời đi, không tiếp tục nữa sao? Hôm  nay, Ngưu tiên sinh ở Huyền Văn các liên hệ với tôi, nói tôi là Lão Bắc hôm qua đi tìm ông ta, quyết định ngày lập đàn là ngày rằm tháng giêng,  9 giờ tối. Những đồ vật cần chuẩn bị cũng đã ghi ra đầy đủ cho tôi. Này, nhìn xem thử, thủ pháp không giống với ông nội tôi. Hai chúng ta cùng nhau xem xét đối phó.”

Tông Thịnh đưa tay nhận lấy tờ giấy Ngưu Lực Phàm đưa tới, nghiêm túc xem. Ngưu Lực Phàm lại chuyển sang tôi: “Ưu Tuyền, ăn đi, ăn nhiều chút. Anh nấu mấy món lận, đảm bảo sẽ có món em thích.”

“Ừ, ăn khá ngon mà.”                                                                                                                                                                              Meo_mup

“Ưu Tuyền, dạo gần đây, ông thầy bói già, ba tôi ấy, ông ấy và Hạ Lan Lan có liên lạc với em không?”

Ngưu Lực Phàm đột nhiên hỏi làm tôi sửng sốt. Tôi không nghĩ tới hắn sẽ hỏi chuyện về ba mình, chúng tôi còn đang có vài chuyện muốn giấu hắn. Tôi lơ đãng nhìn Tông Thịnh, anh vẫn chuyên chú nhìn nội dung trên tờ giấy. Tôi chỉ có thể cười với Ngưu Lực Phàm: “Không. Bọn họ cũng không tìm em gây phiền phức gì. Nhưng có lẽ, bọn họ cũng không tìm được em đó mà. Mấy hôm nay, em cứ chạy từ bệnh viện về nhà, lại về quê mà.”
 
Chương 345-3


“Anh chỉ muốn gặp ba anh một lần, hỏi vài câu thôi, không gặp thì thôi. Dù sao thì cuộc đời của anh, anh làm chủ. Cho dù ông ta là ba anh thì cũng chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời anh thôi.” Ngưu Lực Phàm cầm lấy chén rượu, một ngụm cạn sạch.

“Anh muốn hỏi gì?” Tôi không biết Tông Thịnh tính gài bẫy ông ta thế nào, nhưng lần này chúng tôi ra tay cho dù thành công hay không thì có lẽ cũng làm cho ông ta bị thương. Tông Thịnh trước giờ chưa từng nương tay. Cứ nhìn Thẩm Kế Ân sẽ biết.

Ngưu Lực Phàm gắp một cái cánh gà cho tôi, im lặng một lúc rồi mới nói: “Hỏi ông ấy có từng hối hận khi bỏ lại mẹ con anh không. Nếu nói là có, anh sẽ tính đường đón ông ta về dưỡng già. Còn nếu ông ấy vẫn kiên trì… kiên trì cái Vượng Tài Trận kia, anh chỉ có thể coi như ba anh đã chết từ lâu.”

Tôi lặng lẽ gật đầu, ghi nhớ lại lời hắn nói, nếu có cơ hội tôi sẽ hỏi lão ta.

Sau đó hai người họ lại nói chuyện, tôi cũng không hiểu họ nói gì, thuật ngữ tương đối nhiều.

Ngưu Lực Phàm còn đi lục đồ trong nhà ra, hai người cùng nhau nghiên cứu. Tôi cũng nhìn sang, đống chữ nghĩa trên mấy tờ giấy đó như một đám rừng, tôi đọc thấy mấy chữ: “Con cháu hai nhà Ngưu Thẩm, máu huyết tương thông,” thì ra là chỉ cách dưỡng cái thai nhi đã không còn hình hài ở trong cái bồn máu kia.”

Ra khỏi nhà Ngưu Lực PHàm cũng hơn 8 giờ tối, chúng tôi về nhà.

Vào nhà, nhìn căn biệt thự thiếu đi nhân khí, tôi hỏi: “Tông Thịnh, Tết này chúng mình sẽ làm gì?”

Anh đã chuẩn bị đi lên lầu, đi được hai bước chân, lại ngừng trước cầu thang, quay đầu lại nhìn tôi: “Em tính thế nào?”

“Việc pháp sự kia dự kiến là Nguyên tiêu, nhưng mà Tết thì chúng ta vẫn phải vui vẻ bên nhau. Hồi trước, Tết em đều về nhà với ba mẹ, mùng một thì qua nhà bác, ăn cơm với nhà bác. Bà mùng một cũng sang nhà em, lì xì này nọ. Năm nay…” tôi vỗ nhẹ lên bụng, cảm giác đã hơi phồng lên, tuy chưa nhìn ra nhưng sờ thì thấy rõ. Năm nay có chút đặc biệt, tôi đã có con của Tông Thịnh, nhưng lại chưa gả ra khỏi cửa. Sang nhà họ ăn Tết cũng không thích hợp, chưa kể không biết ông bà tính toán thế nào, ba mẹ tôi bên này cũng khó hỏi.

Tông Thịnh dời bước, đi lại đứng trước mặt tôi, đưa tay miết hàng chân mày tôi. Lúc này tôi mới để ý, tôi đã cau chặt chân mày lại rồi. Những chuyện này ở trên thành phố thì không quan trọng, nhưng đất lề quê thói, ở quê tôi chuyện này rất quan trọng, nếu không làm tốt sẽ bị đàm tiếu sau lưng. Chuyện chính yếu là chúng tôi chưa có đăng ký kết hôn!

“Để em phải khó xử, vậy thôi chúng ta ở lại đây ăn Tết đi, khỏi về quê nữa, hai chúng ta ăn Tết với nhau. Chiều 30 về quê ăn bữa cơm đoàn viên rồi về đây. Quan tâm tới miệng lưỡi người ngoài làm gì. Bao  nhiêu năm qua anh cũng chưa ăn Tết ở nhà được lấy một lần, ai dám nói gì anh không hiếu thuận. Em theo chồng là anh, nên không cần phải nghĩ nhiều. Anh muốn coi, ai dám nói gì chúng ta.”
 
Chương 346-1: Hẹn gặp Hạ Lan Lan


Tôi kinh ngạc nhìn anh, nghe giọng anh như thể cả thế giới chỉ có anh mà thôi, thích làm thế nào thì làm, không ai có thể thay đổi quyết định của anh. Tôi chậm rãi nhích lại gần: “Tông Thịnh, nếu ông bà kêu mình về thì sao?”

“Có thể mặc kệ bọn họ, coi như không nghe thấy là được.”

“Vậy, nếu em và con nói anh từ bỏ câu chuyện ở Sa Ân thì sao? Anh sẽ vì hai mẹ con em thay đổi sao?” tôi hỏi tiếp.

Anh nhìn tôi, bàn tay vịn trên cầu thang bất giác có vẻ bất an, nhịp vài cái. Tôi lập tức cười nói: “Tốt rồi, anh đã bắt đầu vì em và con mà do dự, so ra còn tốt hơn em nghĩ rất nhiều. Lên lầu nghỉ ngơi đi, mai anh còn phải đánh trận đó, dù sao em cũng chỉ phụ trách đi dạo phố và mua sắm mà thôi.”

Tôi lên lầu trước, một hồi sau anh mới đi lên, không nói tiếng nào mà đi tắm rồi đi ra đi ngủ. Tôi cảm thấy có lẽ là do vấn đề tôi hỏi khiến anh phải suy ngẫm.

Hôm sau, chúng tôi theo kế hoạch tiến hành. Lúc ra khỏi nhà, tôi thấy Tông Thịnh cứ mở miệng ra lại khép miệng vào, dường như muốn nói gì với tôi, nhưng sau cùng vẫn chỉ nói: “Tiểu Mễ ở gần đó, em xác định được vị trí của Tiểu Mễ, liên lạc trước rồi mới hành động, còn nếu không tìm được Tiểu Mễ thì không cần làm gì hết.”

Tôi gật đầu: “Anh cứ yên tâm, giờ cũng ba tháng rồi, thai phụ khác khi đi chơi dạo phố cũng không cần phải suy nghĩ nữa. Huống hồ gì con mình còn là con của quỷ thai đó, hợi hai lắm cơ.”  Tôi định đưa tay sờ mặt anh thì anh lại quay đầu tránh đi.

Tôi bắt taxi đi vào t hành phố, đến khu phố đi bộ thì gọi cho lan Lan: “Lan Lan.” Tôi dùng giọng như thể sắp khóc tới nơi nói, “Cậu đang ở đâu? Có thể đi dạo với tôi không?”

Điện thoại im lìm, một lúc sau truyền tới giọng khá lãnh đạm: “Chuyện gì?”

“Tông Thịnh đuổi tôi ra ngoài rồi, một hai đòi bắt tôi phải phá thai. Tôi thật khổ sở, mà. Hắn bảo hắn không phải là người bình thường, không có khả năng có con, nên đứa con này nhất định không phải của hắn! Hắn nghi ngờ tôi! Đi ra ngoài đi dạo với tôi được không?”

Bên kia lại im lặng, tôi thậm chí nghi ngờ liệu có phải Lan Lan đang ở cùng lão hai mươi tệ thương lượng hay không?!

Lời tôi nói khá đáng ngờ nhưng mà bọn chúng muốn chỉnh tôi nên có lẽ cũng không muốn buông tha cơ hội này, cho dù đáng ngờ thì cũng cần phải tận dụng.

Vài giây sau, Lan Lan mới nói: “Được, tôi đi ngay đây, cậu đang ở đâu?”

“Ngay khu phố đi bộ, đứng ở cửa Kim Lục Phúc.”

“Hai mươi phút nữa tôi tới nơi.”

Tôi cúp máy, lúc cúp máy thì nghe một giọng nói: “Em gái à, đàn ông bây giờ không tin tưởng được đâu. Hôm nay nghi ngờ thế này, sau này cho dù có làm hòa thì cũng sẽ có chuyện khác thôi, đàn ông này không cần có cũng được.”

Tôi quay đầu sang thì thấy một người phụ nữ tầm hơn 30 ngồi bên cạnh vườn hoa, trong tay còn mang theo rất nhiều đồ đạc. Tôi xấu hổ cười cười, không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể vội bỏ đi. Tôi đi tìm Tiểu Mễ.

Tông Thịnh nói Tiểu Trần hôm nay sẽ an bài Tiểu Mễ phát tờ rơi ở gần đây. Lan Lan bảo 20 phút nữa sẽ tới, như vậy chắc đang ở gần đây. Khu phố đi bộ khá rộng, lại đông hàng quán, nếu muốn đi hết khu này chắc phải mất cả tiếng đồng hồ. Tôi từ tốn vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
 
Chương 346-2


Tông Thịnh nói Tiểu Trần hôm nay sẽ an bài Tiểu Mễ phát tờ rơi ở gần đây. Lan Lan bảo 20 phút nữa sẽ tới, như vậy chắc đang ở gần đây. Khu phố đi bộ khá rộng, lại đông hàng quán, nếu muốn đi hết khu này chắc phải mất cả tiếng đồng hồ. Tôi từ tốn vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.

Tiểu Mễ là một cô gái xinh đẹp, ở cái thế giới xem trọng bề ngoài này nếu cô ấy phát tờ rơi chắc chắn sẽ có nhiều người vây quanh, mà như vậy sẽ dễ dàng tìm được.

Thời gian cứ trôi, trong lòng tôi có chút sốt ruột. Tiểu Mễ đâu rồi? Không phải là cô ấy lại lười biếng trốn đi đâu không đứng phát tờ rơi chứ? Tôi nhìn quanh, Tiểu Mễ chưa tìm thấy mà lại thấy Lan Lan khiến tôi cứng đờ của người. Tôi  nhớ Tông Thịnh nói: “Không thấy Tiểu Mễ thì không làm gì hết.”

Tôi không có cách quay đầu đi, vì cô ta đã thấy mình. Tiểu Mễ à, lần này chị không nghiêm túc làm việc là hại chết tôi rồi. Tôi phải câu giờ cho tới khi Tiểu Mễ xuất hiện. Hơn nữa Tông Thịnh phải đối phó lão hai mươi tệ, khẳng định cũng ở gần đây. Không sợ, không sợ, người ở đây nhiều, lần này ngay cả WC cũng không đi, còn không được sao?

Lan Lan bước lại gần, tôi đưa tay xoa mặt, dù cho căng thẳng cũng không được để cô ta thấy. Cô ấy đã không còn là Hạ Lan Lan trước đây, chỉ là mượn xác hoàn hồn, cũng không đúng! Hạ Lan Lan chưa chết. Là cô ta chiếm lấy cơ thể của Lan Lan, để giúp cho lão hai mươi tệ làm việc xấu.

Thực ra, đối với việc Lan Lan thay đổi tôi cũng có trách nhiệm. Nếu khi đó tôi không đưa mẹ Lan Lan đi tìm lão hai mươi tệ, thì Lan Lan cũng sẽ không như bây giờ. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, con đường này từ đầu đã do cô ta chọn lựa lấy.

“Đang tìm tớ(*) sao?” Lan Lan cười, khoác tay tôi như chị em thân thiết.

“Đúng rồi đúng rồi, sao cậu tới nhanh như vậy?” trong lòng tôi thì thầm nhủ, còn chưa tới 20 phút đó!

Tôi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

“Tớ ở ngay gần đây, cậu là làm sao đây?”

Tôi vội diễn bộ mặt đau khổ, kể lể than vãn, muốn thảm bao  nhiêu có bấy nhiêu, ý đồ để cô ta liên hệ kể cho lão 20 tệ.

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, Tông Thịnh hẳn là đã vào vị trí.

Tôi vừa đi vừa nói, lại vừa để ý tìm Tiểu Mễ. Tôi nói đơn giản là bà Tông Thịnh thì nhất định đòi tôi phải sinh cháu đích tôn, nhưng đi xem bói nói là con gái nên bắt tôi phá thai. Còn Tông Thịnh thì tự cảm thấy mình không thể sinh con, nên con cũng không phải con của anh, cũng bắt tôi phá thai. Còn nói, người trong thôn dè bỉu nói tôi vì tiền của nhà anh nên mới kiên trì giữ đứa nhỏ lại. Tôi giờ vô cùng đau khổ, chỉ còn thân cô thế cô, nói để cho cô ta cảm thấy có thể ra tay với m ình.

(*) Đoạn này Mèo để cho Lan Lan xưng cậu tớ, vì cô ả đang thảo mai nên vờ vĩnh thân mật cùng Ưu Tuyền.
 
Chương 346-3


ông nhịn được nói: “Chờ tớ một chút, tớ đi gọi điện cái.”

Lúc này tôi đoan chắc cô ả đi gọi cho lão 20 tệ, nhân lúc đó tôi bất an nhìn quanh tìm bóng dáng của Tiểu Mễ.

Lan Lan lần này quay về có lẽ còn không về nhà, hẳn là ở cùng lão 20 tệ kia. Cô ta gọi điện, chắc chắn là gọi cho lão. Bọn họ có lẽ sẽ ra tay sau khi gọi điện. Tiểu Mễ nếu vẫn không chịu xuất hiện, tôi nên theo Lan Lan sắp xếp hay là nhanh chóng rời đi, không làm tiếp chuyện hôm nay đây?

Nếu Tiểu Mễ không xuất hiện, tôi một mình đối phó Lan Lan, Tông Thịnh bận với lão 2o tệ sẽ không thể bảo vệ tôi. Dù cho anh ở gần đây, biết tôi còn trong tay Lan Lan thì cũng sẽ vướng chân vướng tay trong hành động.

Lan lan đứng cách tôi một quãng, tôi không nghe được cô ta nói gì. Nơi này là một siêu thị lớn, bên cạnh còn có người đang ca hát. Thật sự đôi khi muốn giấu diếm bí mật không phải là trốn đến chỗ không người, mà là đứng ở nơi thật đông người.

Tôi thấy cô ta đang gọi điện chăm chú thì cũng lấy điện thoại của mình ra, nhấn nút gọi cho Tiểu Mễ. Nhưng điện thoại chưa gọi được thì Lan Lan đã cúp máy đi lại phía tôi. Nếu như cô ta phát hiện tôi gọi điện thì sẽ có ngờ vực,vì tôi không  biết tìm ai nên mới gọi cô ta ra ngoài, sao giờ lại gọi cho người khác?!

Tôi vội buông điện thoại, giả vờ như cầm điện thoại chỉ để xem giờ: “hơn 11 giờ rồi, mình tìm chỗ nào ngồi đi, mệt rồi.”

“Được. Tớ biết gần đây có một chỗ khá ổn, cafe sách đó, cơm trưa cũng khá ổn.”

Khi Lan Lan nói, tôi đã nâng cao cảnh giác, nhưng cũng ngay lúc đó tôi nghe giọng nói quen thuộc: “Này, Tông Ưu Tuyền, sao em lại ở đây?”

Tôi ngước nhìn thì thấy Tiểu Mễ tay cầm điện thoại, đang đi từ phía sau Lan Lan tới. Chị ấy tay cầm điện thoại, mặc đồng phục, nhưng không có tờ rơi nào trong tay. Vừa đi, chị vừa nói: “Ban nãy nghe tiếng trong điện thoại thấy có âm thanh giống như ở gần, nên đi tìm. Bạn em sao? Đi bát phố à?”

Tôi vội khoác tay Tiểu Mễ, cướp lời: “Ôi trùng hợp thế, ở đây gặp chị sao. Tiểu Mễ này, hay quá, chúng ta cùng đi đi. Hôm nay chị cũng vất vả rồi. Lại bị đi phát tờ rơi à? Phát xong hết rồi sao?”

Tiểu Mễ sửng sốt nhìn tôi, nhìn tôi ôm cánh tay của mình, có lẽ cũng hiểu ý tôi rồi, chính là không để cho chị ấy rời đi.

“Được, em với bạn cũng đi hả, đi đâu ăn đây?”

Tiểu Mễ xuất hiện, thật sự quá là đúng lúc. Vừa rồi Lan Lan thiết kế tốt rồi, lại bị một Tiểu Mễ xuất hiện. Lan Lan cũng có chút nôn nóng nói: “Ban nãy vừa bàn qua bên kia có  một nhà sách nhỏ.”

Tiểu Mễ cau mày: “Bên kia, là nhà sách nhỏ ở hẻm số 2 khu Bắc hả? Bỏ đi. Bạn trai cũ của chị thích nhất là hẹn hò ở đó, kêu cái gì mà ăn cơm uống uống trà, nghỉ ngơi, đọc sách, đều không chậm trễ. Một cái Tiramisu ăn hai miếng là hết tới 98 tệ. Mà chỗ đó thấy âm u lắm. Cái nhà sách bé tí bên dưới hai cây đại thụ, bật đèn cả ngày, nếu không thì cứ tối om om. Tới đó lần nào chị cũng nổi da gà như gặp quỷ ấy!”

Tiểu Mễ không nể mặt mà nói thẳng, rồi nói tiếp: “Chúng ta qua tiệm cơm tại gia kia đi, chỗ đó hồi trước chị có ăn rồi, ăn khá ngon, cảm giác ổn lắm. Cũng thích hợp cho thai phụ như em.”

Tiểu Mễ cứ thế kéo tôi đi. Lan Lan tính nói gì, nhưng rồi không nói nữa, chỉ có thể đi theo phía sau chúng tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom