Cập nhật mới

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2002


Chương 2002

Ở biên giới phía Bắc, ai cũng kính trọng anh ta, sùng bái anh ta.

Bởi vì anh ta là anh em của Mục Lang.

Trên chiến trường còn nhiều lần cứu Mục Lang từ các cao thủ, có bao giờ từng bị coi thường vậy chứ?”

“Thăng oắt này xong đời rồi, vậy mà đụng vào anh em của thủ hộ Mục, nghe nói Mục Huy này thực lực chỉ yếu hơn Mục Lang một chút mà thôi.”

“Hơn nữa anh ta còn nói năng ngông cuồng, Mục Huy sẽ không tha cho anh ta.”

“Anh ta chết chắc rồi!”

Mọi người bàn luận rần rần, biểu cảm trên mặt kèm theo sự mỉa mai.

Ngay cả Bạch Thiến cũng cười theo: ‘Hùng Kiệt, là người này, các anh đều muốn lấy tiền mua chuộc anh ta sao? Cho dù đánh thật, anh ta cũng không phải đối thủ của Mục Huy nhỉ?”

Đúng vậy, theo người ngoài ngành, khí thế trên người Mục Huy rất mạnh, sát khí cuồn cuộn, nhìn một cái là biết cường giả từng giết rất nhiều người.

Nhưng Vương Nhất lại khác, khí tức anh nội liễm, nhìn trông không khác gì với người bình thường.

Nếu phải nói chỗ đặc biệt, đó chính là cái mặt sắt trên mặt anh.

Tôn Vĩnh Phước không lên tiếng, chỉ là trên mặt mang theo nụ cười lạnh.

Anh ta không quan tâm sống chết của tuyển thủ, chỉ quan tâm kết quả cuối cùng.

Phía Diệp Thị, Diệp Thúy Như cũng lo lắng tới mức toát mồ hôi tay.

Thực lực của Mục Huy quả thật mạnh hơn Hồng Giác Hải, ngay cả cao thủ của nội bộ Diệp Thị cũng chưa chắc là đối thủ.

Vương Nhất, có thể thành công không?

Trên đài quan sát, Mục Lang nhàn nhã uống trà, ánh mắt nhìn phong cảnh đăng xa, tâm tư nhìn trông căn bản không đặt trong đại hội Bắc Cảnh.

Bởi vì Mục Huy đã ra sân, điều này đã định sẵn là một trận chiến đấu không có sự hồi hộp.

Nếu chỉ là chiến đấu bình thường, Mục Huy chưa chắc sẽ tổn thương được tính mạng của anh, nhưng ai kêu anh nói năng lỗ mãng?

“Vậy sao?”

Đối với điều này, Vương Nhất chỉ khẽ mỉm cười, căn bản không để trong lòng.

Mục Lang cũng không phải đối thủ của anh, Mục Huy, sao có thể là đổi thủ của anh chứ?

“Tìm chết!”

Thấy Vương Nhất vẫn điềm tĩnh như thế, thậm chí giọng điệu mang theo ý mỉa mai như có như không, Mục Huy lập tức nổi giận, trực tiếp lao về phía Vương Nhất.

ÂmI Chân của anh ta di chuyển, nhanh chóng di chuyển về phía Vương Nhất.

Khi sắp tới trước mặt Vương Nhất, anh ta nhảy lên cao, tung một cước, đá mạnh về phía đầu của Vương Nhất.

Tuy nhiên, Vương Nhất hơi nghiêng đầu, tránh được một kích đó.

Mục Huy cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng không có quá sốc.

Vương Nhất vấn chắp tay đứng đó, cười hờ hững: “Tôi nói này, nếu muốn đánh thì đừng thăm dò, anh không thăm dò được nông sâu, trực tiếp dốc hết sức đi.”

Anh làm sao không nhìn ra một kích vừa rồi của Mục Huy chỉ là thăm dò chứ?
 
Chương 2041


Chương 2041

“Ai dám!”

Trên mặt Vương Nhất vừa tức giận vừa kèm theo sự hoảng loạn.

Anh đã tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam.

“Con gái!”

Lý Thế Nhân cũng thay đổi sắc mặt, theo bản năng lao vào trong đám đông.

Ngụy Thương Kiều kéo ông ta lại: ‘Thế Nhân, đừng đi, ông muốn khiến Lý Thị trở thành mục tiêu sao?”

“Hơn nữa bây giờ nơi này loạn như thế, sao có thể tìm được, nó chỉ có thể tự mình cầu phúc!”

Khi nói lời này, trong mắt Ngụy Thương Kiêu mang theo một chút ý lạnh.

Nếu Lý Khinh Hồng có thể bị coi thành mục tiêu, đó là tốt nhất, bà ta đương nhiên sẽ không để Lý Thế Nhân đi bảo vệ con gái của ông ta.

Bốp!

Vừa dứt lời, mặt của Ngụy Thương Kiều bị tát mạnh.

Lạc Thanh Hiền tát mạnh một cái vào mặt bà ta, dùng lực lớn, tát cho bà ta chảy máu mồm.

Lúc này, trong mắt Lạc Thanh Hiền lập lòe sát ý điên cuồng: “Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không chỉ mạng của bà, người của cả nhà bà, tôi cũng sẽ không tha”

Nói xong, bà ta bỗng quay đầu, lạnh lùng nhìn Lý Thế Nhân: “Chúng ta đã vứt bỏ con bé một lần rồi, ông còn muốn vứt bỏ nó lần hai sao?”

Sắc mặt Lý Thế Nhân thay đổi với vẻ u ám bất định, cuối cùng ánh mắt vẫn trở nên kiên định.

“Nó là con gái của tôi!”

“Lý Thế Nhân…”

Ngụy Thương Kiều năm bò dưới đất, ánh mắt oán độc.

“Mau đi bảo vệ cô Lý!”

Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt và tất cả các gia tộc thân phục Vương Nhất đều đi tìm với vẻ mặt lo lắng.

Cùng lúc này, trong một chỗ đổ nát nào đó.

Xung quanh đều là bê tông cốt thét vỡ vụn, trong không khí nồng nặc mùi vôi.

Có ba người đang trốn ở sau lưng tảng đá.

Chính là ba người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình, Vương Tử Lam.

Chỗ nổ đầu tiên, tập trung ở khán đài của bọn họ.

Có điều may mắn, lúc đó khi trần nhà sập, có một miếng bạt rất lớn chặn trên đầu bọn họ, khiến bọn họ không bị chôn vùi.

Bọn họ cũng nghe thấy lời của Tử La Lan, chính là Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam.

Lý Mộng Đình làm thế tay im lặng với hai mẹ con: ‘SuytI”

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam lúc này mang theo sự sợ hãi kinh hồn bạt vía, gật đầu.

Lý Khinh Hồng thậm chí che miệng của Vương Tử Lam lại, trẻ con dễ bị kinh sợ, ngộ nhỡ kêu ra thì xong đời.

Mặt của ba người lúc này đều dính đầu bụi bặm, trên tay, trên chân của Lý Khinh Hồng và Lý Mộng Đình bị thương chỉ chít.

Khi trân sập, cả người Lý Khinh Hồng ôm chặt Vương Tử Lam, mới không khiến cô bé bị thương.
 
Chương 2003


Chương 2003

Hai bên giao chiến, thăm dò nông sâu, đó là cứt chóI Phần lớn mọi người vừa lên thì sẽ dùng hết sức, bởi vì ai cũng muốn giết đối phương trong thời gian ngắn nhất.

Mục Huy bật cười một tiếng: ‘Kêu tôi dốc hết sức, anh có tư cách này không?”

Xoạt!

Câu này vừa dứt, Vương Nhất di chuyển thoăn thoắt, vậy mà đã tới trước mặt Vương Nhất.

Bụp!

Đá một cước, cả người Mục Huy bị Vương Nhất đá ra khỏi lôi đài.

“Bây giờ có chưa?”

Vương Nhất đứng ở trên lôi đài, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Ánh mắt đó, giống như thần linh phán quyết chính sinh.

Yên tính.

Lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều đơ luôn.

Ngay cả Mục Lang ở trên sân cũng có vẻ ngây ngốc, nhìn một màn ở dưới sân với vẻ khó tin.

Anh em của anh ta – Mục Huy, vậy mà bị một cước tùy ý của Ẩn chủ đá xuống lôi đài?

Không chỉ như vậy, bản thân Mục Huy càng không dám tin một màn này, nhếch nhác ngồi tại chỗ, nhìn Vương Nhất.

Anh ta vậy mà bị đá xuống lôi đài?

ÂmI Sau khi ngây ngốc khá lâu, cả nhà đa năng đều giống như nổ bom.

“Người được sự đoán sẽ giành quán quân ~ Mục Huy, vậy mà bị đá xuống lôi đài bằng một cước?!”

“Chuyện này sao có thể chứ?”

“Tôi không có hoa mắt đấy chứ?”

Người hiểu hơn, căn bản không dám tin vào mắt của mình, còn dụi mắt tiếp tục nhìn.

Cho dù như vậy, cảnh anh ta nhìn thấy vẫn là Mục Huy nhếch nhác ngồi ở bên ngoài lôi đài.

Mục Huy thật sự out rồi!

“Sao có thể như vậy?”

Phía Tần Thị, Tân Vĩnh Nghiêm, Tần Vũ, Tân Hồng Long đều nhìn cảnh tượng xảy ra dưới lôi đài một cách khó tin, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Tần Thị và người thủ hộ biên cảnh phía Tây ~ Mục Lang có quan hệ thân thiết, đây là điều mọi người đều biết.

Vốn Tần Thị hy vọng Mục Lang có thể đích thân xuất chiến, nhưng đó là không thể.

Bởi vì Mục Lang là người tổ chức, không thể đích thân xuất chiến.

Nhưng Mục Lang có thể để anh em của anh ta là Mục Huy xuất chiến vì Tần Thị.

Người ở trên chiến trường từng cứu mạng của Mục Lang, thực lực sao có thể yếu chứ?

Vậy nên bọn họ đặt cược mọi thứ vào Mục Huy.

Quán quân cuối cùng là mục tiêu chung của bọn họ.

Nhưng ai có thể ngờ, Mục Huy mạnh mẽ trong mắt bọn họ vậy mà bị một nhân vật nhỏ không có tiêng tắm đá một cước rơi khỏi lôi đài?

Cảnh tượng quá chấn động, bọn họ cũng không dám tin đây là thật.
 
Chương 2042


Chương 2042

Nhưng lúc này, cô bé nước mắt vùng quanh, cho dù bị Lý Khinh Hồng che miệng, cũng vấn có thể nghe thấy một chút âm thanh.

“Ba, con muốn tìm ba… ba ở đâu…”

Trong lòng Lý Khinh Hồng không biết có cảm giác gì, lúc này cô cũng không biết Vương Nhất ở đâu.

Nhưng có thể chắc chắn là Vương Nhất nhất định đang điên cuồng tìm cô.

Cô không nhịn được mà ôm chặt Vương Tử Lam, khẽ nói: “Tử Lam không khóc, ba sắp tới tìm chúng ta rồi, chúng ta sẽ không sao…

“Nhưng, người ở bên ngoài đều rất đáng Sợ, muốn bắt con và mẹ, con và mẹ không làm sai gì mà, bọn họ tại sao muốn bắt chúng ta, hu hu hu…”

Cô bé không hiểu, cô bé chỉ biết người bên ngoài đang điên cuồng tìm bọn họ.

Sau khi tìm được, cái chờ đợi bọn họ sẽ là gì, không ai biết rõ.

Vương Tử Lam chỉ cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Lý Khinh Hồng ôm cô bé chặt hơn: “Tử Lam không sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ conl”

Âm ầm!

Đột nhiên, bê tông cốt thép bên trên rơi xuống một ít, rất nhiều bụi đất rơi xuống.

Vương Tử Lam bị dọa khóc lớn: “Mẹ, con sợi”

Tiếng kêu này, âm thanh hơi lớn, Lý Khinh Hồng và Lý Mộng Đình lập tức thay đổi sắc mặt.

“Suyt”

Lý Mộng Đình liều mạng làm thế tay im lặng.

Nhưng vẫn không kịp, động tĩnh ở đây đã bị người bên ngoài phát hiện.

“Ở đây có người trốn?”

Cộp cộp!

Bên ngoài truyền tới một tràng tiếng bước chân, nghe âm thanh, ít nhất có 20-30 người.

Lý Khinh Hồng ôm chặt Vương Tử Lam, bịt miệng của cô bé, không để cô bé lên tiếng.

Lục Viên, Lục Kiệu dẫn người đi tới, nhìn ba người trốn bên trong, đầu tiên là sững người, sau đó thì cười sung sướng.

“Yo, đây không phải là Lý tổng của chúng †a hay sao? Hại tôi tìm tới khổi”

“mm Lý Khinh Hồng lạnh mặt không nói chuyện, chỉ để Vương Tử Lam ra sau người, dùng cơ thể của mình che ở trước mặt cô bé.

“Các người muốn làm gì?”

Lý Mộng Đình cực kỳ lo lắng, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy.

Trong mắt Lục Kiện vụt qua tia lạnh lẽo.

Bốp!

Mặt Lý Mộng Đình bị tát một cái, cả người thuận thế ngã ra đất.

“Ở đây không có chuyện của cô, cút sang một bên!”

Anh ta vừa dứt lời thì lại nhìn sang Lý Khinh Hồng, cười như không cười: ‘Lý tổng, cô là tự mình đi theo chúng tôi, hay là chúng tôi cưỡng chế đưa cô đi.”
 
Chương 2004


Chương 2004

“Hay!”

Diệp Thúy Như không nhịn được mà đứng dậy hô hay, vẻ mặt rất kích động.

Vốn cô ta còn lo lắng Vương Nhất không phải đối thủ, bây giờ xem ra, là cô ta nghĩ quá nhiều.

Người ngây ngốc còn có Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Bụp!

Cơ thể của Bạch Thiến thậm chí mềm nhữn, cả người đều trượt khỏi chỗ ngồi, ngồi phịch xuống đất.

Sau đó thì cô ta cũng không đứng lên được nữa, trên gương mặt trắng bệch tràn ngập sự tuyệt vọng.

“Thua… thua rồi?”

“Vậy tiền của mình thì sao? 1, 5 tỷ!”

Bạch Thiến giống như phát điên, lẩm bẩm nói.

Ngay sau đó, cô ta bỗng đứng dậy, điên cuồng túm lấy cổ áo của Tôn Vĩnh Phước, hét lên: “Anh không phải nói Mục Huy nhất định sẽ thắng hay sao? Còn nói đối phương sẽ nhường có ý nhận thua, sao lại bị một cước đá khỏi lôi đài thế?”

“Bình tĩnh, Thiến Thiến, em bình tĩnh lại trước đã…”

Sắc mặt của Tôn Vĩnh Phước cũng cực kỳ khó xem.

Ông ta quả thật nhận được tin nội bộ, là do lão tổng chính miệng nói, vậy nên tình báo sẽ không sai.

Một màn trước mắt cũng hoàn toàn nằm ngoài dự tính của ông ta!

Mục Huy bị người ta đạp một cước xuống lôi đài, nhìn kiểu gì cũng là Mục Huy đang nhường!

“Anh gọi điện hỏi thử…”

Mặt mày Tôn Vĩnh Phước u ám, ấn gọi cho Tưởng Khinh Vân.

Không ngờ phía bên Tưởng Khinh Vân cũng nổi giận đùng đùng.

“Tôi làm sao biết được? Tôi rõ ràng kêu thủ hạ đi mua chuộc Ẩn chủ đó! Cậu ta cũng đồng ý sẽ nhường… Sao bây giờ…”

Tưởng Khinh Vân đã sắp ngất rồi.

Một cước này của Vương Nhất trực tiếp khiến ông ta tổn thất mấy trăm tỷ!

“Bây giờ phải làm sao?”

Tôn Vĩnh Phước liều mạng tìm cách cứu chữa, lén nhìn gương mặt gần như thù hận của Bạch Thiến.

Nếu không cho lời giải thích, Bạch Thiến chăc sẽ giết ông ta.

Tóm lại, trong nhà đa năng chết lặng, mọi người có từng nghĩ Mục Huy sẽ thua, nhưng không ngờ Mục Huy sẽ thua triệt để như thế, trực tiếp bị người ta đạp một cước ra khỏi lôi đài.

“Phục chưa?”

Vương Nhất mặc đồ đen, vang lên tiếng vù vù.

Anh đứng trên lôi đài, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn điềm tĩnh.

Giống như một cước của anh đá Mục Huy rớt lôi đài là thao tác rất đôi bình thường.

Sắc mặt, tâm trạng của Mục Huy thay đổi, mặt mày vô cùng u ám.

Điều này đối với anh ta mà nói, quá sỉ nhục!

Vương Nhất nhìn ra sự không phúc từ biểu cảm của Mục Huy.
 
Chương 2043


Chương 2043

“Nói trước, tính khí của thủ hạ tôi không tốt lắm, nếu chọc giận bọn họ, chuyện gì cũng có thể làm ra được.”

Lý Khinh Hồng vấn không lên tiếng, chỉ cầm một thanh thép bên cạnh, run rẩy năm chặt trong tay.

“Tôi có thể đi theo các người, nhưng các người phải tha cho con gái của tôi.”

Nụ cười trên mặt Lục Kiệu càng sâu, cườu găn một tiếng: “Cô cảm thấy điều này có thể sao? Cô phải đi theo chúng tôi, đồ con hoang này cũng phải đi theo chúng tôi!”

‘9a..”

Vương Tử Lam trốn ở sau lưng Lý Khinh Hồng bị dọa khóc lớn: “Các chú không được bắt nạt mẹ cháu! Ba cháu rất giỏi, cẩn thận ba cháu đánh các chúi”

“Ba nhóc ư?”

Lục Kiệu giống như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời, cười đầy khinh thường: “Ba nhóc sẽ không tới cứu hai người đâu! Hôm nay hai mẹ con nhóc đều phải chết!”

Ngay sau đó, anh ta gào lên một tiếng: “Lên hết cho tôi, bắt hai người này lại!”

Chúng ta tìm được mẹ con Lý Khinh Hồng, phu nhân nhất định sẽ tha cho chúng ta, tới lúc đó nhà họ Lục chúng ta chính là đại gia tộc đứng đầu Giang Thành!”

ÂmI Người đằng sau được cổ vũ, ai nấy giống như gà chọi, lao về phía Lý Khinh Hồng.

“Dừng tay cho tôi!”

Bụp một tiếng, Lục Kiệu bị ai đó va ngã ra đất.

Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lý Mộng Đình mặt mày điên cuồng nhìn anh ta, sau đó hét lớn với Lý Khinh Hồng: “Chị Lý, mau dẫn Tử Lam chạy!”

“Ả đàn bà thối tha…”

Trong mắt Lục Kiệu vụt qua một tia tàn độc, một cước đạp Lý Mộng Đình sang một bên, sau đó lại tát cô ta mấy cái.

Cho tới khi cô ta mất đi tri giác, tóc tai xõa ra đất thì mới dừng lại.

Anh ta nhổ một bãi nước bọt, nói với đối phương: ‘Người phụ nữ này thưởng cho các cậu, muốn chơi thế nào cũng được.”

“Cảm ơn cậu Lục.”

Các vệ sĩ của nhà họ Lục đều có vẻ mặt kích động, loại phụ nữ có nhan sắc như Lý Mộng Đình, bọn họ chưa từng chơi qua.

Lục Viên nhìn sang Lý Khinh Hồng cầm thanh thép, bàn tay hơi run rẩy, cười nói: “Cô Lý, đừng giấy dụa nữa, đi theo chúng tôi thôi.”

Tuy nhiên, mặc kệ anh ta nói gì, Lý Khinh Hồng cũng không đáp lại.

Ánh mắt Lục Viên tối đi: “Cái đồ không biết tốt xấu, dạy dỗ cô ta cho tôi!”

“Đừng qua đây, tôi bảo các người đừng qua đây!”

Lúc này Lý Khinh Hồng đã dốc hết sức, mặt mày rất điên cuồng, nhưng sâu trong đôi mắt lại lộ ra sự tuyệt vọng.

Cô rất nhiều hy vọng Vương Nhất lúc này ở bên cạnh cô.

Bụp!

Lý Khinh Hồng rất nhanh đã bị bắt đi.

“Mẹ!”

Chơ mắt nhìn mẹ bị bắt đi, Vương Tử Lam khóc lớn.
 
Chương 2005


Chương 2005

Vương Nhất cũng không để tâm, tiếp tục lạnh nhạt nói: ‘Nếu đã không phục, vậy anh lại lên đây, đánh tới khi anh phục thì thôi.”

Xoạt!

Lời này vừa dứt, cả nhà đa năng đều sốc.

Bất luận là võ giả hay là khán giả, đều ngây ra.

Ý câu này là kêu anh ta lên lôi đài tới sao?

Mục Huy cũng ngây ra, khi phản ứng lại, sắc mặt của anh ta càng thêm âm trầm.

“Anh đang bố thí tôi sao?”

Dựa theo quy tắc của đại hội Bắc Cảnh, nhận thua hoặc rơi ra ngoài đều tính là thua.

Anh ta đã rơi ra bên ngoài, nhưng Vương Nhất lại bảo anh ta lên lại, điều này khiến anh ta cảm thấy sỉ nhục.

“Bố thí?”

Vương Nhất mỉm cười: “Tôi nói rồi, phải đánh tới khi anh phục thì thôi, vậy nên anh có vô số cơ hội.”

Âm!

Lời này vừa dứt, mọi người ngây ra.

Ngay cả Mục Huy cũng nhìn anh đầy khó tin.

Ngông cuồng.

Ngoài ngông cuồng, anh ta đã không biết nói gì nữa.

Người khác từ trong tay anh ta giành được một trận thắng thì đã là may mắn trong may mắn.

Anh vậy mà không cần?

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng có hơi ngây ra.

Ngây ra một lúc, hai người cùng lúc lộ ra kích động.

Nếu thi đấu kết thúc như vậy, vậy sự thật bọn họ lỗ cũng là chuyện chắc như đỉnh đóng cột.

Nhưng Vương Nhất lại để Mục Huy lên lôi đài, lại để bọn họ nhìn thấy hy vọng.

Một cước vừa rồi của Vương Nhất quá đột ngột, hoàn toàn giống như đánh trộm, nếu cho Mục Huy thêm một cơ hội, bọn họ tin, người giành chiến thăng sẽ là Mục Huy!!

Như vậy, tiền bọn họ đập vào cũng có thể lấy về gấp nhiều lần.

Quanh co nhai Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước vô cùng kích động, hy vọng Mục Huy nhất định phải đồng ý.

“Anh ta đang làm gì thế?”

Bên phía Diệp Thị, Diệp Thúy Như trợn to mắt, biểu cảm gần như sụp đổ.

Cô ta không thể hiểu, chiến thắng đã về tay, tại sao còn muốn để anh ta lên lôi đài?

Dưới sân, mắt của Mục Huy đã trở nên sâu thẳm, hơn nữa sát cơ ẩn hiện.

“Anh chắc chắn?”

Giọng nói của Mục Huy lạnh tới cực điểm.

“Đương nhiên.”

Vương Nhất khẽ mỉm cười gật đầu.

Âm!
 
Chương 2006


Chương 2006

Ngay sau đó, Mục Huy trước đó còn ở dưới đất thì đã lên lôi đài.

Một cõ khí thế hơn lúc trước giống như cuồng phong quét ra, mặt đất của lôi đài cũng xuất hiện vết nứt khác nhau.

Đôi ủng quân đội màu đen dưới chân anh †a giống như chịu lực lượng cực lớn, nứt ra lan ra giống như mạng nhện.

Bỗng chốc, tất cả mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh.

Cho dù cách rất xa, bọn họ cũng cảm nhận được một cõ sát khí cuồn cuộn.

Trên đài quan sát, sắc mặt Mục Lang nghiêm trọng.

Lúc này Mục Huy đã lên lại lôi đài, nếu không thăng, vậy mặt mũi của anh ta sẽ mất hết.

“Nếu đã như vậy, vậy như ý nguyện của anhl”

Giọng nói của Mục Huy đầy lạnh lẽo, ánh mắt đằng đẳng sát ý.

Vương Nhất mỉm cười, không nói chuyện.

“Cái đó, anh Mục Huy…”

Trọng tài ở một bên lộ ra vẻ khó xử, nói với Mục Huy: “Đại hội có quy tắc, người rớt khỏi lôi đài thì tính thua, anh lên lại, không phù hợp với quy tắc…”

Không ngờ anh ta còn chưa nói xong thì Vương Nhất đã cắt ngang lời của anh ta.

“Quy tắc là vật chết, con người là vật sống, trước khi quyết định người chiến thắng, mặc kệ anh ta rơi xuống lôi đài mấy lần, đều để anh ta lên lôi đài.”

Giọng của Vương Nhất vang vang như sấm rền, mọi người trong nhà thi đấu đều đưa mắt nhìn nhau.

Nếu nói trước đây bọn họ còn nghi ngờ về tuyển thủ tên là Ẩn chủ’ này, cảm thấy bọn họ chưa gặp phải cao thủ đại diện của vương tộc Yên Đô, vậy thì hiện tại, loại nghỉ ngờ này đã tan biến mất.

Vương Nhất dùng hành động thực tế đập tan nghi ngờ.

Bởi vì so với cao thủ của vương tộc Yên Đô, Mục Huy chỉ mạnh hơn chứ không yếu.

Vương Nhất sẵn sàng cho Mục Huy vô số lần, cho đến khi đối phương phục, ngoài Võ Si và Mục Lang, ai dám nói lời như vậy?

“Điều này…”

Trọng tài vẫn không dám làm chủ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang.

Ông ta là người chủ trì đại hội Bắc Cảnh lần này, nếu ông ta lắc đầu, vậy thì Mục Huy tuyệt đối không thể lên đài.

Mục Lang không nói gì, chỉ là ánh mắt sắc bén nhìn Mục Huy, lên tiếng hỏi: “Mục Huy, cậu đã chuẩn bị tâm lý xong chưa?”

Lên đài một lần nữa, cho dù là thắng cũng không vẻ vang gì.

Nếu thua lại càng thất bại thảm hại, thể diện sẽ nhỏ bé thấp kém như một nhúm cát bụi.

Đứng trên võ đài, Mục Huy cũng phải chịu áp lực tâm lý cực lớn.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt anh ta trở nên sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi bao.

“Đại ca, tôi đã lên đài rồi, đương nhiên đã chuẩn bị tâm lý xong.”

Mục Huy trầm giọng nói.

“Nếu đã như vậy thì đi đi.”

Mục Lang khua khua tay.
 
Chương 2044


Chương 2044

“Các chú đừng đánh mẹ, buông mẹ ra, các chú đều là đồ khốn…”

Trong mắt Vương Tử Lam giàn dụa nước mắt, còn mang theo thù hận, chạy về phía Lý Khinh Hồng.

“Đừng qua đây!”

Lý Khinh Hồng hét lên, khóc thành lệ nhân.

Ngay sau đó, cô bắt đầu cầu xin: ‘Các người tha cho con gái tôi, nó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, tôi cầu xin các người!”

Lý Khinh Hồng đã dập đầu trước Lục Viên, trên mặt máu và nước mắt hòa trộn, móng tay cào sâu vào trong đất, cào ra những vệt gây kinh hãi.

Nhưng Lục Kiêu không có ý muốn tha cho Vương Tử Lam.

“Không thể, hai người đều không thoát được!”

ĐA”

Vừa dứt lời thì Lục Kiêu kêu thảm thiết một tiếng.

Vương Tử Lam lao tới cắn anh ta một cái thật mạnh, trực tiếp căn đứt một miếng thịt của anh ta.

Trên đất có một chiếc điện thoại, Vương Tử Lam nhặt điện thoại rồi chạy.

“Bắt lấy đồ con hoang đó cho tôi!”

Đăng sau truyền tới tiếng gào đầy tức giận của Lục Kiệu.

Vương Tử Lam vừa chạy, vừa khóc bấm số điện thoại của Vương Nhất.

“Alo?”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói cảnh giác của Vương Nhất, bởi vì đó là một số điện thoại lạ.

“Ba, ba ở đâu, mau tới cứu Tử Lam và mẹt Bọn họ đánh Tử Lam và mẹ, mẹ bị bọn họ đưa đi rồi… Hu hu hul”

Khi điện thoại được kết nối, Vương Tử Lam đã không kìm nén được cảm xúc của mình, khóc ré lên.

Bên tai quanh quẩn tiếng khóc xé lòng của Vương Tử Lam, Vương Nhất cầm di động, cứng đờ cả người.

Bộ não từ khi Vương Tử Lam phát ra tiếng gào khóc đầu tiên đã không thể tự hỏi nưa.

Cơ thể anh không ngừng run rẩy, đồng tử không có tiêu cự, đã thu lại thành một điểm.

“Tử… Tử Lam, con nói cái gì? Mẹ con làm sao vậy?”

Vương Nhất quả thực không thể tin vào tai mình, giọng nói run rẩy hỏi.

“Mẹ bị bắt, bọn họ đánh mẹ, đánh mẹ rất đau!”

“Dì Mộng Đình vì bảo vệ mẹ và Tử Lam đã ngất xỉu rồi, ba ơi, ba nhanh tới đây đi, Tử Lam không chạy được nữa…”

Trong điện thoại truyên đến tiếng thở hổn hển của Vương Tử Lam, nhưng cho dù là ngữ khí hay là giọng nói, Vương Nhất đều có thể cảm nhận được bây giờ nhóc con đang vô cùng sợ hãi và bất lực.

Vương Nhất vội vàng nói: “Tử Lam, đừng Sợ, ba sẽ tới ngay, vị trí của mọi người ở đâu?”

“Chúng con ở… A… Buông tôi ra, tôi sai rồi, tôi không dám…”

Vương Tử Lam đang định nói vị trí cụ thể của bọn họ, đột nhiên, giọng điệu của bé lập tức trở cực kỳ kinh hoảng, không ngừng xin tha.

Tút tút tút…
 
Chương 2007


Chương 2007

Bộp bộp bộp!

Ngay lập tức, trong nhà thi đấu lại vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, tất cả đều là võ tay cổ vũ cho Mục Huy.

Những người này, đại đa số đều mua cá độ, đặt cược Mục Huy thắng.

Mục Huy có thể lên đài lại, đây chắc chắn là tin vui tốt nhất.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng kích động không thôi, như thể có được cơ hội sống thứ hai, hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.

Bọn họ hy vọng Mục Huy có thể đánh Vương Nhất rớt đài biết baol “Cái tên Ẩn chủ kia thật là ngạo mạn, Mục Huy là ai chứ, anh em của Mục Thủ Hộ mà lại nói muốn đánh cho anh ta phục.”

Trên mặt của Bạch Thiến đầy vẻ âm hiểm, nhìn chăm chăm vào bóng dáng của Vương Nhất.

Ai nấy đều là dân cờ bạc, ai nấy đều vì tiền tài mà phấn đấu đến nay.

Nếu ai chặn đường tài lộc của người khác, chính là giết người cướp của.

Trong mắt Bạch Thiến, Vương Nhất chính là người như vậy.

Tôn Vĩnh Phước thì vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Khinh Vân: ‘Alo, Tưởng tổng, tên Ẩn chủ kia có phải là quên mất giao ước với chúng ta không, ông mau tìm người đi nhắc nhở anh ta một chút.”

Gọi xong cuộc gọi này, trong lòng Tôn Vĩnh Phước bình tĩnh hơn rất nhiều.

Rõ ràng, ông ta coi việc Mục Huy bị đá xuống đài vừa rồi là một lần ngoài ý muốn.

Trong một góc của nhà thi đấu, Lý Khinh Hồng cũng đầy vẻ lo lắng nhìn cảnh tượng trên võ đài.

Cô ta rất không muốn Ẩn chủ thua cuộc.

“Trải qua sơ suất lần trước, cậu cảm thấy cậu còn có cơ hội sao?”

Mục Huy lạnh lùng nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh lùng.

“Sơ suất?”

Vương Nhất híp mắt quan sát Mục Huy, đột nhiên lắc lắc đầu: “Anh và Mục Lang không hổ là anh em, ngay cả tính cách cũng giống hệt nhau.”

Lời này vừa được nói ra, ánh mắt Mục Huy liền lạnh lùng: “Cậu nói cái gì?”

Vương Nhất không còn hứng thú nói tiếp.

Rất rõ ràng, Mục Huy cho rằng vừa rồi là đối phương đánh lén, cộng thêm sự sơ suất của mình nên mới rớt ra khỏi đài.

Quá tự phụ, Mục Lang cũng vậy.

Tại sao Vương Nhất lại nhắm vào Mục Huy như vậy?

Có một lý do, anh ta là anh em của Mục Lang, được cử tham gia đại hội Bắc Cảnh.

Chuyện này với việc Mục Lang tham gia đại hội Bắc Cảnh, có gì khác biệt?

Gian lận một cách quang minh chính đại.

Đương nhiên, Vương Nhất sẽ không cho phép danh hiệu xếp thứ nhất rơi vào tay Mục Huy.

Tương tự, cũng là để đánh vào Mục Lang.

ThịchI Khoảnh khắc tiếp theo, đại chiến bắt đầu.

Mục Huy giống như một con thú hoang phát điên, phát động tấn công dữ dội về phía Vương Nhất.

Thấy vậy, hầu hết khán giả đều sôi sục.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Mục Huy đã dốc toàn lực.
 
Chương 2045


Chương 2045

“Tao cho mày chạy…”

THỊ…

Tút tút tút….

Âm thanh trong điện thoại trở lên ồn ào, có âm thanh điện tử, còn có giọng đàn ông măng chửi cùng với tiếng khóc thét lên của Vương Tử Lam.

Cuối cùng, tất cả đều yên lặng, cuộc gọi bị ngất.

Vương Nhất đã biết, điện thoại đã bị đập vỡ, con gái anh, cũng bị đánh.

Bùm!

Ngay sau đó, trên người Vương Nhất bỗng nhiên phát ra một luồng sát khí cực kỳ lớn.

Luồng sát khí này như thể gió lốc, càn quét khắp cả sân vận động, nháy mắt biến thành địa ngục tu la tràng, âm trầm đáng SỢ.

“Nhà họ Lục, các người đáng chết!”

Vương Nhất ngửa mặt lên hét dài, âm thanh như thể một con sói cô độc bị thương.

Tiếng măng chửi của người đàn ông trong điện thoại tuy răng rất ngắn gọn, nhưng anh vẫn có thể nghe ra được, đây là giọng của Lục Kiệu.

Anh hối hận!

Anh không nên để nhà họ Lục lại, diệt cỏ, cần phải diệt tận gốc!

“Aaa..

Môi một góc đều văng vắng tiếng thét xé lòng của anh.

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng hét giận dữ của Vương Nhất, nhưng bởi vì ở hiện trường quá hôn loạn, cũng không có ai nghe ra được là giọng của anh.

Mọi lực chú ý đều tập trung trên hai chữ.

Nhà họ Lục!

Nhà họ Lục tìm được Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam rồi!

“Ở đâu? Nhanh đuổi theo, nhất định không được để nhà họ Lục tìm được hai người đói”

“Cướp lại, như vậy thì mới có thể giữ được mạng!”

Toàn bộ các gia tộc đã đầu hàng, tất cả đều tìm kiếm theo hướng nhà họ Lục.

Nhà họ Lý, nhà họ Lạc cùng nhà họ Hạ và các gia tộc khác, cũng vội đuổi theo.

“Bảo vệ cô Lý!”

Tất cả người trong sân vận động, đều chạy về phía nhà họ Lục, cảnh tượng cực kỳ đồ SỘ.

Thấy một màn như vậy, Vương Nhất cũng đuổi theo.

Bùm!

Tốc độ của anh đã lên đến cực hạn, mặt đất dưới chân anh nhanh chóng thu nhỏ lại.

Trong thang máy, Tử La Lan nhìn cảnh tượng hồn loạn phía dưới, ánh mắt như đang xem một vở kịch.

Lý Tỉnh Sở ở phía sau đã nhìn đến ngây người, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Anh ta thật sự không thể tưởng tượng, trước cái chết, nhân tính thế mà sẽ bại lộ hoàn toàn như vậy.

Như thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Lý Tinh Sở, Tử La Lan đột nhiên quay đầu, cười cười với anh ta: “Mới thế này mà đã kinh sợ rồi à?”

“Tôi nói rồi, sẽ để cậu chứng kiến một bữa tiệc tính người.”

“Đây, mới chỉ là vừa bắt đầu.”
 
Chương 2008-2009


Chương 2008

Dưới sự ra tay toàn lực, căn bản không ai là đối thủ.

Tuy nhiên, không đợi cho bọn họ vui mừng, bọn họ liền kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.

Cuộc tấn công của Mục Huy có thể so sánh với một cơn cuồng phong dữ dội.

Nhưng ngay cả vạt áo của Vương Nhất cũng chưa đụng tới.

Vương Nhất nhắm chặt hai mắt, giống như đang ngủ, nhưng mỗi lần anh đều có thế tránh được đòn tấn công của Mục Huy trước một bước.

Quả thực là không thể tin được!

Phòng tuyến tâm lý của Mục Huy cũng bị Vương Nhất khiến cho có chút suy sụp.

Bởi vì, mỗi lần đều nhìn thấy sắp đánh trúng đối phương rồi, cuối cùng vần bị đối phương né tránh được.

Giống như giữa anh ta và Vương Nhất có một đường ngăn cách, trông có vẻ nháy mắt liền có thể chạm đến nhưng lại không thể chạm vào.

“Cậu chỉ biết trốn chạy lẩn tránh như con chuột vậy sao?”

Trong mắt Mục Huy đầy lửa giận, trừng mắt nhìn Vương Nhất, nói.

Luôn không chạm được Vương Nhất khiến Mục Huy cảm thấy vô cùng tức giận.

Vương Nhất đột nhiên dừng né tránh, bật cười khanh khách.

“Anh ở Tây Cảnh, chẳng lẽ không biết có lúc lùi quan trọng hơn tiến sao?”

Đột nhiên, Mục Huy sửng sốt, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Quả thực, ở Tây Cảnh, chiến loạn không ngừng, lửa đạn của kẻ địch, mưa bom bão đạn, có thể đánh trúng bản thân bất cứ lúc nào.

Những lúc này, né tránh rõ ràng là đặc biệt quan trọng.

Anh còn chưa đánh trúng đối phương, đạn đã băn trúng anh, trọng thương tử vong rồi thì trận này còn đánh thế nào?

Vương Nhất dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nếu anh đã muốn đánh, vậy thì đánh.

Âm!

Lời nói vừa dứt, Vương Nhất liền đánh ra một quyền.

Tốc độ cực nhanh.

Mục Huy chỉ nhìn thấy một đường tàn ảnh mơ hồ, lao về phía anh ta.

Ngay cả phản ứng né tránh, anh ta cũng không có.

Chỉ có thể giơ cánh tay lên để chặn.

ThịchI Tuy nhiên, khoảnh khắc hai người tiếp xúc, Mục Huy chỉ cảm thấy mình như thể bị một chiếc xe tải đâm trúng, lại lần nữa bị đánh ra khỏi võ đài.

Toàn sân im lặng như tờ.

Khán giả đều kinh hãi đến sững sờ.

Ngay cả Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng ngớ người ra.

Lại… bị đánh xuống đài rồi?

Trong ánh mắt của bọn họ đầy sự sợ hãi.

“Làm lại.”

Đứng trên võ đài, Vương Nhất nói với vẻ thờ ơ.

Chương 2009

Dưới đài, trên khuôn mặt vốn như giếng cạn không sóng của Mục Huy, cuối cùng cũng hiện lên chút chấn động.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Vương Nhất không trả lời, chỉ lặp lại một câu.

“Làm lại.”

Thế là, Mục Huy nghiến răng tiếp tục lên đài.

Bịch bịchI Tuy nhiên, vẫn chỉ mấy chiêu liền bị Vương Nhất đánh xuống đài.

“Làm lại.”

Bịch bịch!

Lặp lại nhiều lần, hết lần này đến lần khác bị đánh xuống đài.

Mục Huy đã bị đánh xuống đài liên tục mấy chục lần rồi.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đã xem đến ngây người.

Chuyện này sao có thể?

Tuy nhiên, dân dần, Mục Huy đã tự mình phát hiện ra một chuyện.

Đó chính là thời gian ông ta kiên trì trước Vương Nhất càng dài hơn rồi.

Từ lúc bắt đầu, bị đánh bay khỏi đài trong nháy mắt đến có thể vượt qua hai chiêu, cuối cùng có thể kiên trì được nửa phút.

Nghe thì có vẻ rất ngắn.

Nhưng cao thủ xuất chiêu đều trong nháy mắt.

Nửa phút đã là rất dài rồi.

“Làm lại.”

Vương Nhất lãnh đạm nói.

Mục Huy lại không lập tức lên đài.

Lúc này, anh ta đang trừng to mắt với vẻ không thể tin được, nhìn hai tay của mình, trong mắt đầy sự chấn động.

Anh ta đã xuất hiện bình cảnh trên con đường võ đạo.

Cho dù tham gia bao nhiêu cuộc chiến, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, anh ta cũng không thể đột phá.

Nhưng trong trận chiến với Vương Nhất, anh ta lại có được sự thăng cấp?

“Cậu ta đang chỉ dạy mình?”

Mục Huy không thể tin được mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía thân hình của Vương Nhất.

Ý nghĩ này nảy ra, ánh mắt của Mục Huy nhìn về phía Vương Nhất không còn sát ý như trước nữa mà tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Ôm thái độ này, anh ta lại lần nữa lên đài và bắt đầu đại chiến với Vương Nhất.

ThịchI Nửa phút sau, anh ta vẫn bị Vương Nhất đá văng khỏi võ đài và ngã xuống đất.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại bò dậy và nhìn Vương Nhất với vẻ không thẻ tin được.

Vừa rồi, anh ta luôn thầm niệm trong lòng số hiệp mà anh ta đã kiên trì trước Vương Nhất.

Nó đã thay đổi từ một hai giây lúc đầu sang ba mươi ba giây ở hiện tại.

Đây là khoảng cách gấp bao nhiêu lần chứ?
 
Chương 2046


Chương 2046

Bên kia, Lục Kiện vừa mới bắt được Vương Tử Lam, còn chưa kịp dạy dỗ cô bé một chút.

Lao xaol Phía sau anh ta, đã tụ tập một nhóm người đông đúc.

Tất cả đều là thế lực của các gia tộc đã đầu hàng.

Giờ phút này, ánh mắt của bọn họ lạnh lùng âm hiểm nhìn Lục Kiện.

Chính xác mà nói, là nhìn Vương Tử Lam bị anh ta ôm trong lòng.

Ánh mắt của mọi người đều mang theo tham lam và dữ tợn.

Lục Viên rất nhanh đã dẫn theo Lý Khinh Hồng đã bị bắt, đến hội họp với Lục Kiện.

Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh, lạnh giọng quát: ‘Các vị có ý gì đây?”

“Ý gì chứ? Nhà họ Lục ông, chẳng lẽ không nhìn ra sao?”

Kim Hà Thị là một gia chủ của hào môn không kém gì nhà học Lục cười lạnh nói: “Sói nhiều thịt ít, nhà họ Lục muốn chiếm hai người kia, không phải là tham lam quá sao?”

“Không tệ.”

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức các gia chủ có mặt đều phụ họa: “Cho dù nói thế nào đi nữa, cũng nên phân ra từng phần, cho chúng tôi nữa chứ?”

Lục Kiện cười lạnh một tiếng: “Nực cười! Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam đều do nhà họ Lục tôi bắt được, vì sao lại phải chia cho các người chứ?”

“Các người, là cái gì chứ?”

“Cậu nói cái gì?”

“Nhà họ Lục hèn mọn, thật sự cho rằng chúng tôi không được sao?”

Vương Hạn Kiệt cũng cười lạnh: “Mau giao Lý Khinh Hồng hoặc Vương Tử Lam ra đây, sẽ giữ mạng chó của các người lại!”

Bụp!

Nhưng những lời này còn chưa nói xong, trên mặt Vương Hạn Kiệt đã ăn một vố.

Vẻ mặt Lục Viên đầy khinh thường nhìn Đường Hàn Kiệt, chửi ầm lên.

“Anh là cái thá gì, cũng dám nói chuyện với †ôi như vậy? Nhà họ Lục tôi, chính là thủ lĩnh của các gia tộc các người!”

“Tình huống này rồi còn làm giá vương tộc gì chứ, anh xem, có người nghe anh sao?”

Trên mặt Vương Hạn Kiệt nóng ran, vẻ mặt tức giận nhìn Lục Viên.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lời ông ta nói là sự thật.

Giờ này khắc này, đã không có vương tộc Yên Đô.

Mọi người, đều đang cố gắng vì tồn tại.

“Cho dù thế nào đi nữa, các người cũng phải giao Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam ral”

Vương Hạn Kiệt cả giận nói.

“Được lắm, nếu không thì chúng tôi cũng không ngại tiêu diệt nhà họ Lục của ông trước đâu!”

“Diệt nhà họ Lục!”

“Diệt nhà họ Lục!”
 
Chương 2010


Chương 2010

Mục Huy cuối cùng đã hoàn toàn tin rằng Vương Nhất đang chỉ dạy mình, giúp mình đột phá bình cảnh.

Trong ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất tràn đầy vẻ kính nể và cảm kích.

“Làm lại.”

Vương Nhất đứng trên đài, giọng điệu bình thản.

“Vâng.”

Ở dưới đài, Mục Huy hơi cúi người với Vương Nhất, sau đó lại lên đài.

Biên độ cúi người cực kỳ nhỏ, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra.

Tuy nhiên, vẫn là khiến tất cả khán giả có mặt kinh hãi đến ngây ngốc, cả người đều rơi vào trạng thấy ngẩn người đần độn.

Anh em của Mục Lang, vậy mà lại cúi đầu với Vương Nhất?

Anh ta rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?

Khán giả không hiểu nổi loại hành vi này, người tên là Ẩn chủ này hết lần này đến lần khác đá anh ta rơi khỏi đài, còn hết lần này đến lần khác bảo anh ta lên đài, tiếp tục sỉ nhục.

Nếu là người thường, sớm đã rời đi lâu rồi.

Nhưng Mục Huy lại cứ lên đài hết lần này đến lần khác như một kẻ ngốc, giống như Chu Du đánh Hoàng Gái, một người nguyện đánh, một người chịu bị đánh vậy.

Còn cúi người về phía Vương Nhất?

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đã hết sức kinh hãi, thậm chí còn không nói ra được câu nào.

Hai người đều mặt như tro nguội, giống như ba hồn bảy vía mà mất đi một hồn ba vía Vậy.

Mặc dù trận chiến giữa Ẩn chủ và Mục Huy vân đang tiếp tục, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, trận quyết đấu này, Mục Huy thảm bại.

Thực lực của hai người căn bản không cùng đẳng cấp.

“Vĩnh Phước, mau nghĩ cách đi, đó là tất cả tiền tiết kiệm của em…”

Bạch Thiến quả thực sắp ngất rồi, mặt đầy Vẻ SUy SỤP.

“Anh đây không phải là đang nghĩ cách sao?”

Cảm xúc của Tôn Vĩnh Phước cũng trở nên có chút suy sụp.

Phía bên công ty cá độ, nghe nói đã đích thân đến hiện trường, dự định trò chuyện với Vương Nhất.

Cứ tiếp tục như vậy, công ty bọn họ phá sản là điều chắc như đỉnh đóng cột.

Thậm chí còn phải gánh chịu sự bêu danh trên mạng.

Mà trên khán đài cao nhất, Võ Si khế mỉm cười.

Sắc mặt của Mục Lang lại âm trầm.

Rõ ràng, hai người đều nhìn ra được, giữa Vương Nhất và Mục Huy đã vượt ra ngoài phạm vi quyết đấu mài giữa mà là đang chỉ điểm.

Vương Nhất đang chỉ điểm cho Mục Huy đột phá bình cảnh.

Điều này khiến Mục Lang vô cùng mất mặt.

Chuyện Mục Huy có bình cảnh, ông ta biết, giữa hai người cũng đã tiến hành chiến đấu vô số lần chính là để giữa sự sống và cái chết đột phát bình cảnh.

Tuy nhiên đều không thành công.
 
Chương 2047


Chương 2047

Những gia tộc khác sôi nổi gầm lên, tiếng hét rung trời.

Đối mặt với tình hình này, biểu tình trên mặt Lục Kiệu và Lục Viên đều sầm lại, cảm giác được một luồng áp lực.

Cho dù bọn họ có bắt được Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, nhưng thời hạn một giờ còn chưa đến, ai cũng có thể đến đây Cướp.

Hai mẹ con họ, giờ phút này chính là khoai lang nóng bỏng tay.

Nhà họ Lục giữ trong tay, chỉ biết rằng sẽ dân tới diệt vong.

Mà nhìn thấy những gia tộc này đều xem hai mẹ con mình thành chiến lợi phẩm mà tranh giành, trong mắt Lý Khinh Hồng, lại lần thứ hai chảy xuống nước mắt.

“Thả Cô Lý ra, tha cho các người không chết!”

Nhà họ Hạ, nhà họ Hồ, nhà họ Lương cũng đều hét lớn một tiếng, chạy tới đây.

Theo sau là nhà họ họ Lý và họ Lạc.

Cho dù là Lý Thế Nhân hay là Lạc Thanh Hiên, vẻ mặt đều lạnh lùng u ám nhìn nhà họ Lục.

Cho dù kết quả thế nào, họ Lý và họ Lạc cuối cùng chắc chắn sẽ ra tay với nhà họ Lục, nhà họ Lục cần thiết phải bị hủy diệt!

“Cứu, cứu con của con…”

“Ba, mẹt”

Lý Khinh Hồng quỳ dưới đất, khóc lóc hét lên với Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền.

Lần đầu tiên, hét lên hai chữ này.

Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền đều lộ ra xúc động, ngay sau đó ánh mắt càng âm trâm hơn.

Bùm!

Lục Viên cuối cùng cũng cảm giác được áp lực rất lớn, đừng nói là nhiều gia tộc như vậy, chỉ cần họ Lý muốn diệt nhà họ Lục thì chẳng khác gì chơi đùa.

Ông ta cần phải làm gì đó!

IGdoVIE.

Ngữ khí của Lục Viên kín đáo, nhìn về tất các các gia tộc, “Trước khi quyết định Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam thuộc về ai, chúng ta không phải nên họp bàn thảo luận, nên làm sao tiêu diệt những gia tộc muốn cứu bọn họ trước à?”

Lục Viên không hổ là người từng trải, trong tình huống cực kỳ bất lợi cho mình, lập tức dẫn dắt thế lửa, rời khỏi nơi đầu sóng ngọn gió.

Mà sau khi ông ta nói xong, thế cục ở đây lại lân nữa xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Ở đây, có tất cả ba phe thế lực.

Một phe là nhà họ Lục đã bắt được Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, phe thứ hai là những gia tộc đã đầu hàng nhưng không bắt được Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, phe thứ ba là các gia tộc không đầu hàng muốn cứu Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam về.

Lục Viên nói rất đúng, mục đích của bọn họ đều là bắt Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, nếu không đuổi thế lực muốn cứu Lý Khinh Hồng đi trước, vậy cho dù bọn họ có tranh thế nào cũng đều không có kết quả.

Thấy một vài gia tộc đã dao động, Lục Kiệu cũng phụ họa theo.

“Trước tiên phải tiêu diệt nhà họ Hạ, nhà họ Hồ và những nhà muốn cứu Lý Khinh Hồng, chúng ta mới có thể thảo luận cụ thể ai sẽ được quyền sở hữu.”
 
Chương 2011


Chương 2011

Suy cho cùng, vấn là do thực lực của hai người không chênh lệch là bao, cho dù Mục Lang có mạnh hơn một chút cũng không mạnh hơn quá nhiều.

Nhưng giữa Vương Nhất và Mục Huy thì lại khác, Mục Huy căn bản không phải là đối thủ của Vương Nhất.

Anh chỉ điểm và Mục Lang chỉ điểm, hiệu quả thật thua chị kém em.

Vì vậy sắc mặt của Mục Lang mới khó coi như vậy.

“Lực đạo quá yếu, tốc độ quá chậm, mặc dù đối với người cùng cấp bậc như anh là đủ rồi, nhưng trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chút năng lực phản ứng này vần không ổn.”

Vương Nhất nói với Mục Huy.

“Vâng.”

Mục Huy đã dần nắm vững bí quyết, Vương Nhất đã chỉ rõ phương hướng cho anh ta, việc còn lại phải tùy thuộc vào bản thân anh ta.

“Bây giờ đã phục chưa?”

Vương Nhất nhìn Mục Huy, lãnh đạm nói.

Mục Huy lộ ra vẻ hổ thẹn từ tận đáy lòng: “Phục rồi, tôi nhận thua.”

Lần này, Vương Nhất không tiếp tục bảo Mục Huy lên đài nữa, Mục Huy cũng thoải mái rời đi.

Aml Đột nhiên, toàn bộ nhà thi đấu sôi sục.

Sự rời đi của Mục Huy cũng đã công khai biểu thị Tần Thị bị loại.

Sắc mặt của Tân Vĩnh Nghiêm và Tần Vũ khó coi đến cực điểm, chỉ có Tân Hồng Long đang mừng thầm trong lòng.

Tân Thị bị loại, chí ít Tân Vũ sẽ không nhanh chóng trở thành gia chủ của Tần Thị như vậy.

Anh ta vấn còn có thể đấu một phen với Tân Vũ.

Mà phía Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước bên này, đã giống như ngày tận thế.

Sau đó, trọng tài tuyên bố nghỉ giữa trận, cho người thăng cấp có đủ thời gian nghỉ ngơi.

Vương Nhất cũng bước ra phòng nghỉ.

Ở đây, ngoại trừ những tuyển thủ, du khách không thể vào, vì vậy Vương Nhất đã bỏ toàn bộ quần áo và mặt nạ vào phía trong.

“Tránh ra, để tôi gặp Ẩn chủ!”

“Chúng tôi thật sự có việc gấp…”

“Chuyện lớn liên quan đến mạng người.”

Đột nhiên, phía ngoài phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ truyền đến âm thanh của một trận náo loạn.

Có một nhóm lớn người xô đẩy ở đó, nhân viên bảo vệ ở cửa không thể ngăn bọn họ lại.

Đại hội Bắc Cảnh mặc dù có người của chiến vực Giang Thành trấn thủ nhưng bên trong vần là do những nhân viên bảo vệ trong nội bộ nhà thi đấu làm nhiệm vụ.

“Các vị, ở đây là phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ, không thể tiến vào.”

Các nhân viên bảo vệ đã cố gắng hết sức để ngăn cản nhưng không ngăn nổi đám đông.

“Chuyện gì vậy?”

Vương Nhất đi đến bên cạnh một nhân viên bảo vệ và hỏi.

Người sau đầy vẻ bất lực: “Chúng tôi đã nói rất rõ ràng rằng ở đây là phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ, không thể vào mà bọn họ cứ khăng khăng muốn vào, còn kêu gào muốn Ẩn chủ cho một lời giải thích.”
 
Chương 2048


Chương 2048

Vì thế, ánh mắt lạnh lùng của những gia tộc đó đề nhìn về phía mấy nhà gia tộc nhà họ Hà, nhà họ Hồ.

Lục Viên và Lục Kiện đều lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất, bây giờ đứng ở đầu sóng ngọn gió, không phải nhà họ Lục.

Ý tưởng của bọn họ rất đơn giản, đó chính là khơi mào nội loạn.

Dù sao Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam cũng đang ở trong tay bọn họ, chỉ cần kiên trì trong vòng một giờ, thì bọn họ có thể thành công.

“Lý gia chủ, đây đều là vì mọi người, hy vọng các người không nên ngăn cản chúng tôi.

Họ Đường, Vương Hạn Kiệt nhìn về phía Lý Thế Nhân nói.

Ánh mắt Lý Thế Nhân lạnh nhạt, nói: “Nếu lời này để cho cha cậu đến nói, thì còn có chút trọng lượng, còn cậu sao…”

Lý Thế Nhân khinh thường lắc đầu.

Vẻ mặt Vương Hạn Kiệt nén giận, từ sau khi bắt đầu đại hội Bắc cảnh, họ Đường của anh ta vần luôn bị xem thường, trong lòng anh ta vấn luôn nghẹn một cục tức.

Lạc Thanh Hiền tiến lên một bước: “Nếu họ Đường cậu muốn ngăn cản, vậy cứ việc tới 61 “Liên quan đến con gái tôi, cậu đừng tưởng Sẽ tốt!”

Lúc này trong mắt Lạc Thanh Hiền cực kỳ điên cuồng, đây là bản năng sẵn có của một người mẹ vì muốn bảo vệ con gái.

Lý Khinh Hồng có, bà ta cũng có.

“Vậy các người là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Lục Viên kịp thời lên tiếng, lạnh lùng nói: ‘Bọn họ cũng chỉ là liên minh mấy gia tộc thôi, liên minh của chúng ta mấy chục gia tộc, các người muốn đấu với chúng tôi thế nào?”

Trên mặt Lục Viên mang theo ý cười cuồng ngạo lạnh lùng.

Thời thế loạn lạc tạo anh hùng.

Đây là tai nạn, cũng là thời cơ.

Nếu nhà họ Lục ông ta có thể nắm giữ được thời cơ này, thì rất có thể sẽ thay thế được vương tộc Yên Đôi Hiện giờ, ông ta cảm thấy cơ hội đã đến!

Nhưng Lý Thế Nhân lại không nhịn được bật cười: “Nếu thật sự khai chiến, trong các người ai là đối thủ của tôi?”

“Được lăm, gia chủ Lý, là đánh vào trận chung kết của đại hội Bắc cảnh, ai sẽ là đối thủ chứ?”

Hạ Lãm cực kỳ trung khí hét lớn.

“Thêm cả tôi nữa được không?”

Lại một âm thanh trầm khàn vang lên.

Võ Si hùng hổ bước đến, trong đôi mắt tràn ra ánh sáng lạnh nhạt.

Mục Lang cũng nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười lên tiếng: ‘Không có cách nào khác, coi như thêm cả tôi nữa đi.”

Tuy rằng nguyên nhân là bởi vì Vương Nhất, anh ta cũng không muốn nhìn thấy Lý Khinh Hồng, nhưng suy nghĩ cho đại cục, anh ta vẫn đứng ra.

Hai mắt anh ta lạnh băng nhìn tất cả các gia tộc, nói: “Các người đều là đồng lõa, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, tất cả đều phải nhận điều trai”
 
Chương 2012


Chương 2012

Nghe vậy, Vương Nhất nhìn sang, liền nhìn thấy đám người Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Bọn họ đều đầy vẻ kích động, biểu cảm giống như bị người khác cầm dao kề vào cổ vậy.

Vương Nhất lại nhìn về phía sau, nhìn thì có vẻ không có gì nhưng lại khiến anh trực tiếp vui vẻ.

Đây không phải là những bạn học cũ kia của Lý Khinh Hồng sao?

Ai nấy đều bị Tôn Vĩnh Phước tẩy não, toàn bộ đều mua cá độ, bỏ phiếu Mục Huy thăng.

Cuối cùng lại là Mục Huy thua, còn trở thành một buổi chỉ dạy, tiền trong tay bọn họ cũng mất sạch.

Lúc trước bọn họ chế giêu Lý Khinh Hồng như vậy, Vương Nhất đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh rắn dập đầu.

“Đây không phải là bạn học cũ của Khinh Hồng sao, các người ở đây làm gì?”

Vương Nhất mỉm cười bước qua, cười với Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

“Thì ra là tên phế vật anh, chúng tôi làm gì cần anh quan tâm sao?”

Bạch Thiến nhìn thấy Vương Nhất, khuôn mặt lập tức đau rát, giống như bị ai đó tát mạnh mấy cái vậy.

Cô ta thẹn quá hóa giận, dáng vẻ hung dữ nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất cũng không để tâm, cười nói với Tôn Vĩnh Phước: “Để tôi đoán xem, là các người đã cược toàn bộ tiền vào Mục Huy, kết quả Mục Huy thua rồi, các bạn học cũ của các người đến tìm các người đòi hoàn tiên đúng không?”

Soạt!

Câu nói này vừa được nói ra, sắc mặt của Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước lập tức thay đổi.

Bọn họ vốn là muốn bí mật đến tìm Ẩn chủ theo ý của chủ tịch Tưởng Khinh Vân, đây chỉ là trận áp chót, còn chưa coi là kết thúc, chỉ cần trận chung kết cuối cùng để người bọn họ muốn thắng thắng thì cũng có thể kiếm lại được.

Vì vậy bọn họ định bàn bạc với Ẩn chủ một chút, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua chuộc Ẩn chủ.

Nhưng ai có thể ngờ rằng vừa chạy đến lại bị đám bạn học cũ kia của bọn họ bắt gặp, người nào người nấy lôi lôi kéo kéo, thậm chí còn tát họ, đòi Bạch Thiến trả lại tiền với vẻ hung tợn.

Đến hiện tại, trên mặt Bạch Thiến vân còn vết tát.

Lúc này, tiền đã lừa của mọi người, giá trị không những không tăng mà ngược lại còn giảm xuống thấp hơn.

“Vương Nhất!”

Lúc này, Lý Khinh Hồng vội vàng chạy tới.

“Khinh Hồng.”

Sắc mặt Vương Nhất hòa dịu đi một chút.

“Anh ở đây làm gì?”

Lý Khinh Hồng hoài nghỉ nói.

Sau khi ăn xong, Vương Nhất liền không thấy tăm hơi, không ngờ rằng lại nhìn thấy anh ở đây.

Vương Nhất cười cười: ‘Không phải là tới chung vui sao, những bạn học cũ của em vô cùng thê thảm”“

Lúc này Lý Khinh Hồng mới chú ý đến Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Hai người sau cũng nhìn thấy Lý Khinh Hồng, lập tức sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái khe nứt trên đất mà chui vào.
 
Chương 2049


Chương 2049

Mục Lang nói xong câu này, không ít gia chủ các gia tộc sắc mặt đều hoảng loạn.

Bị Mục Lang theo dõi, cơ bản là đã tuyên án tử hình.

Nhưng thực sự khiến bọn họ sợ hãi, cũng không phải sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ bị tạm giam điều tra, mà là Mục Lang và Võ Si cùng nhau gia nhập cuộc chiến.

Một Lý Thế Nhân cũng đã khó đối phó rồi, đừng nói đến Võ Sỉ và Mục Lang gia nhập!

Hai người Mục Lang và Võ Sỉ đều có khí thế rất mạnh, có lẽ căn bản không cần một gia tộc khác ra mặt, chỉ cần nghe thấy tên hai người Mục Lang và Võ Si thì cũng đã mất ý chí chiến đấu.

“Mau thả người!”

Võ Sỉ từng bước áp sát, lạnh giọng quát.

Vẻ mặt hai người Lục Viên, Lục Kiện đều trở nên cực kỳ khó coi.

Võ Sỉ và Mục Lang đã gia nhập, bọn họ căn bản sẽ không có phần thắng!

“Cứu, cứu con gái tôi trước…”

Lý Khinh Hồng thều thào nói.

Cô rất hy vọng con gái mình có thể được cứu trợ kịp thời.

Nhưng hy vọng này còn chưa tiếp diễn, phía trên lần thứ hai truyền đến tiếng cười khanh khách.

“Tôi thấy các người không hiểu ý tôi rồi, Võ Si cũng được, Mục Lang cũng vậy, cường giả quá mạnh không thể nhúng tay vào, thay đổi thế cục ở đây, nếu không người của tôi sẽ chơi thế nào đây?”

Tử La Lan chậm rãi cười nói, giơ điều khiển từ xa trong tay lên.

“Quy tắc trò chơi là tôi đưa ra, các người nhất định phải dựa theo quy tắc trò chơi mà làm, nếu không, tôi sẽ kích nổ bom.”

Lập tức, sắc mặt của Võ Si và Mục Lang đều trở nên khó coi.

Nếu bọn họ ra tay, căn bản không có gì để nói, đáng tiếc chính là, bọn họ lại không thể ra tay.

Những lời này khiến mấy người Lục Viên thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, trên mặt bọn họ liền hiện lên nụ cười lạnh.

“không có ngài Võ Sỉ và Ngài Mục, ngay cả Lý gia chủ đều không thể ra tay, chỉ dựa vào các người, sao có thể đấu cùng chúng tôi?”

Lục Viên căm tức nhìn mấy người Hạ Lãm, liên tục cười lạnh.

Tất cả các gia tộc đã đầu hàng, nháy mắt cũng nhanh chóng triệu tập các cao thủ của gia tộc, bao vây nhà họ Hạ và các gia tộc khác.

Không khí lập tức ngưng đọng, sắc mặt Hạ Lãm và Hồ Hoàng Việt cũng trở nên âm trầm.

Vốn tưởng rằng có thể cứu Lý Khinh Hồng, không ngờ kết quả cuối cùng vẫn là như vậy.

Tất cả các gia tộc muốn cứu Lý Khinh Hồng cộng lại, cũng không đến mười nhà, mà những gia tộc như hổ rình mồi kia, lại phải đến mấy chục gia tộc.

Trong đó có một vài gia tộc, thậm chí còn chẳng hề thua kém hai nhà hào môn Hạ, Lương, thế này thì đấu thế nào?

“Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt, các người không còn cơ hội, vẫn là nhanh chóng phục tùng đi”

Giọng nói của Lục Viên lảng vảng truyền khắp toàn bộ sân vận động.

Giờ khắc này, tâm trạng ông ta hoàn toàn thả lỏng.

Đã không còn gia tộc nào có thể uy hiếp đến bọn họ.

Sắc mặt Hạ Lãm xanh mét, tức giận quát: “Các người năm mơ đi, chúng ta liều chết, cứu Cô Lý!”
 
Chương 2013


Chương 2013

Mất mặt quái Trước đó bọn họ khăng khăng muốn Lý Khinh Hồng cũng đến mua cá độ, kết quả là tất cả những người mua kia đều bị mất sạch tiền.

Lý Khinh Hồng lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức cau mày: “Các cậu rõ rằng biết đánh bạc không tốt, tại sao còn đi mua?

Mua bao nhiêu rồi?”

“Tôi đã đầu tư ba tỷ, toàn bộ gia tài của tôi.”

“Chút tiền đó của cậu là cái rắm gì, tôi còn hỏi lấy tiền vốn của vợ tôi ra này, sáu tỷ.”

“Tôi bán nhà đi rồi, ném đi mười lăm tỷ.”

“Lân này tôi xong đời rồi, vợ tôi sẽ ly hôn tôi, ba mẹ tôi đánh chết tôi mất.”

Những bạn học cũ bị lừa kia, ai nấy đều kêu than dậy trời đất.

Vừa nghe thấy nhiều con số như vậy, Lý Khinh Hồng cũng thở dài không thôi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thiến cũng đầy vẻ lạnh lùng.

“Mọi người đều là bạn học của cậu, cậu lừa họ như vậy, có từng nghĩ đến người nhà của bọn họ không?”

Câu này đã nói ra tiếng lòng của bọn họ.

Tất cả bọn họ, ai nấy đều nhìn về phía Bạch Thiến với vẻ đầy giận dữ.

“Chính là người đàn bà thối nát nhìn tiền sáng mắt này đã lừa chúng tôi.”

“Trả tiền! Mau trả tiền!”

“Nếu không trả tiền, tôi sẽ đi kiện các người. Kiện các người đến tan cửa nát Am nhà.

Tất cả mọi người đều lòng đầy căm phãn.

Bạch Thiến bị doạ đến ngây ngốc, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

“Chuyện không liên quan đến tôi, tôi thật sự rất nhớ các cậu, muốn cùng bạn học cũ tụ tập, vừa hay chồng tôi đang làm cái này, muốn dân mọi người cùng phát tài.”

“Các cậu tin tưởng tôi, tôi thực sự không có ý hại các cậu.”

Bạch Thiến hiểu rằng nếu làm lớn chuyện này, có thể tăng đến mức độ lừa đảo, phải bị kết án.

Tôn Vĩnh Phước cũng sợ phải ngồi tù liền an ủi: “Mọi người đừng hoảng loạn, chủ tịch của chúng tôi sắp đến rồi, tiền mọi người đầu tư vào lần này sẽ trả lại cho mọi người không thiếu một xu.”

Vừa nói như vậy, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Vương Nhất nhìn anh ta với vẻ mặt giêu cợt: “Chủ tịch của các cậu, công ty cá độ của các cậu còn đang mở sao?”

“Ý anh là gì?”

Tôn Vĩnh Phước có vẻ cảnh giác.

Trước đây chính Vương Nhất đã nói, bọn họ sẽ lỗ đến mất sạch, kết quả, bọn họ thực sự lỗ quá lớn rồi.

Vương Nhất cười nhẹ, không nói nữa.

CC GỌC GỌC!

Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập †ruyên đến.

Một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi chạy qua đó.

Tôn Vĩnh Phước nhìn thấy ông ta như nhìn thấy hy vọng, chỉ vào ông ta và nói: “Mọi người thấy chưa, ông ấy chính là ông tổng của công ty cá độ chúng tôi, Tưởng Khinh Vân, Tưởng tổng!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom