Cập nhật mới

Dịch Chắp Vá Hạnh Phúc

Chương 20: 20: Uống Rượu


Sở Uyển trở về nhà thì nhìn thấy Tiểu Xuyên ngồi ở phòng khách với vẻ mặt giận dỗi.

Cô đoán là Phó Cẩn đã rời đi mà không nói với thằng bé nên mới khiến cậu nhóc không vui.

Sở Uyển dỗ dành một lúc lâu mà cậu bé cũng chẳng đoái hoài gì đến cô, cuối cùng cô phải đem đồ ăn ra dụ dỗ cậu bé mới khiến cậu nhóc hết giận.

Màn đêm đã buông xuống, Phó Cẩn chăm chú xem tài liệu thì cửa vang lên tiếng gõ, anh thấp giọng nói:
- Vào đi.

Hứa Anh ngoài cửa nghe vậy liền mở cửa bước vào, anh ta đem đơn từ chức của Nhược Đông để lên bàn, kính cẩn lùi lại phía sau vài bước rồi nói:
- Phó tổng đây là đơn từ chức của Nhược Đông, ông ấy đã trả đủ số tiền đã lấy rồi.

Phó Cẩn liếc mắt nhìn đơn từ chức, lạnh lùng nói:
- Xem ra, mẹ tôi lại chi cho ông ta không ít tiền rồi mới khiến ông ta ngoan ngoãn như vậy.

Hứa Anh chỉ biết đứng im không dám nói gì.

Phó Cẩn phẩy phẩy tay bảo anh ta ra ngoài, Hứa Anh liền nhanh chân bước ra ngoài, có vẻ Phó tổng tức giận rồi.

Phó Cẩn thả lỏng người ngả ra đằng sau ghế nhắm mắt thư giãn.

Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu lên, anh với tay ấn nút nghe nói:
- Có chuyện gì mà giờ này cậu còn gọi cho mình.


Từ Nam đầu dây bên kia liền nghe thấy giọng mệt mỏi muộn phiền của anh, giọng khàn đục của anh ta vang lên:
- Tôi mới từ quân đội về, đang ở quán bar LS với Hoắc Minh, ra đây uống vài chén.

Phó Cẩn môi khẽ cười, tinh thần bỗng tỉnh táo lại đáp:
- Được đợi lát tôi đến.

- Ok
Cả hai cùng ăn ý tắt máy.

Phó Cẩn lấy áo khoác rồi bước đi nhanh chóng xuống hầm lấy xe.

Quán Bar LS
Ánh đèn nhấp nháy tiếng nhạc xập xình, trên sân khấu nữ công ra sức nhảy múa khiêu gợi còn đám đàn ông bên dưới thì la hét dữ dội.

Bên dưới cũng có những cặp nam nữ vừa nhảy vừa ve vãn nhau, tiếng cười nói đan xen ầm ĩ.

Phó Cẩn không thèm liếc nhìn mà bước luôn lên lầu, đẩy cửa ra liền nhìn thấy hai người bạn trí cốt đang uống rượu.

Anh đóng cửa lại, âm thanh ầm ĩ liền biến mất.

Lại ghế ngồi xuống anh liền hỏi Từ Nam:
- Sao tháng này cậu được thả sớm thế!
Từ Nam chưa kịp nói gì thì giọng nói ngả ngớn vui vẻ của Hoắc Minh vang lên:
- Cậu ta tập huấn xong sớm, nhớ tôi quá liền về chứ sao?
- Hoắc Minh cậu bớt buồn nôn đi.

Giọng chế giễu của Từ Nam vang lên, Hoắc Minh nhún vai tỏ vẻ vô tội, anh ta rót rượu cho Phó Cẩn.

Từ Nam quay qua Phó Cẩn hỏi:
- Tôi nghe A Minh nói vợ cậu trở về rồi à.

- Ừ
Phó Cẩn cầm ly rượu lên uống bình tĩnh đáp, vẻ mặt tỉnh bơ khiến Từ Nam nghi hoặc:
- Nghe cậu ta nói vợ cậu thay đổi rất tốt.

Anh đưa đôi mắt hồ ly liếc Hoắc Minh một cái, Hoắc Minh chột dạ mắt không dám nhìn anh.

Phó Cẩn cười nhẹ đáp Từ Nam:
- Đúng, thay đổi không ít chỉ là có tốt hay không thì phải xem xem.

Mong là sẽ rất tốt như cậu ta nói.


Từ Nam cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Hoắc Minh vừa uống rượu vừa hỏi anh:
- Tên cậu ruột của cậu xử lý sao rồi?
- Cậu ruột? Nhược Đông lại gây chuyện à?
Từ Nam nghi hoặc hỏi, anh ta đã nghe Hoắc Minh và Phó Cẩn nhắc đến người cậu ruột này rất nhiều, toàn những việc xấu ông ta làm.

Phó Cẩn hờ hững đáp:
- Tôi bắt ông ta bù lại số tiền đã lấy rồi từ chức.

- Ồ, ông ta chịu sao?
Giọng ngạc nhiên của Hoắc Minh vang lên.

Phó Cẩn lắc lắc ly rượu trong tay nói:
- Ông ta cầu cứu mẹ tôi, có vẻ mẹ tôi đã cho ông ta một khoản lớn khiến ông ta bù lại số tiền kia cùng đơn từ chức.

- Đệch, có quả chị gái như mẹ cậu đúng là sướng, lần nào cũng ra tay giúp.

Nghe Hoắc Minh nói thế, Phó Cẩn chỉ cười không đáp.

Từ Nam cũng cảm thấy mẹ của Phó Cẩn quá dung túng cho em trai, lần nào anh ta cũng thấy bà ấy giải quyết mọi rắc rối do em trai mình gây ra.

Hoắc Minh cầm ly rượu cụm vào ly của Từ Nam giọng điệu trêu đùa nói:
- Nghe nói trong quân đội của cậu toàn những cô em bốc lửa mà không em nào vừa mắt à?
Từ Nam thong thả uống rượu, giọng điệu cứng rắn vang lên:
- Tôi không ăn tạp như cậu.

- Tôi?? Tôi làm sao lại thành ăn tạp.


Ánh mắt Từ Nam khinh thường nhìn anh ta, Hoắc Minh âm dương quái khí nói:
- Ồ đúng, có lẽ cậu bị cô gái mấy năm trước câu mất phách rồi.

Phó Cẩn nghe thế liền liếc mắt nhìn hai người, Từ Nam nghe vậy mà lại im lặng không phản đối khiến anh cũng tò mò.

- Cô gái?
Nghe Phó Cẩn hỏi, Hoắc Minh liền khí thế bừng bừng kể:
- Mấy năm trước cậu bị tính kế, Từ Nam cũng bị dính thuốc, cậu ta liền đem cô gái nào đó giày vò một đêm.

Chẳng biết cậu ta kĩ thuật tệ đến mức nào khiến cho cô ấy chạy mất dép hahahahaha..

Giọng điệu cười khoa trương của Hoắc Minh vang vọng khắp phòng, Từ Nam mặt đen sì.

Phó Cẩn thấy thế cũng không nói gì trách rước hoạ vào thân.

Quả nhiên, một lát sau Hoắc Minh liền được Từ Nam đút trái cây tận miệng, mà thật ra là ném vô miệng.

Tiếng cười liền dừng lại, đôi mắt một mí đen nháy lườm nguýt Từ Nam giọng điệu không cam lòng nói:
- Tớ nói không đúng sao? Nếu không, sao lúc tỉnh dậy lại chỉ còn mỗi cậu.

Từ Nam cũng nghi hoặc nghĩ lại nhưng anh ta chẳng nghĩ được gì chỉ biết tối hôm đó anh ta làm rất hăng say.

Cả ba vừa uống vừa nói chuyện cho đến lúc ngà ngà say liền nhà ai về nhà lấy..

 
Chương 21: 21: Hôn


Biệt thự Cẩn Chi Viên
Do hứa với Tiểu Xuyên lên tối nay Sở Uyển tiếp tục đảm nhiệm vai trò đầu bếp.

Cô không nấu món ăn đơn giản nữa mà nấu dược thiện, tuy quy trình lấu rất phức tạp nhưng thành quả rất thành công.

Tiểu Xuyên rất thích còn định ăn hết sạch, nhưng sợ bụng cậu bé khó chịu lên Sở Uyển phải khuyên ngăn mãi, cậu bé mới ngừng.

Ăn xong cả hai mẹ con đi dạo, xem phim rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Đợi cậu nhóc ngủ say, cô mới châm cứu bấm huyệt cho A Xuyên.

Sau khi xong, Sở Uyển khát nước bèn lấy cốc xuống lầu rót nước.

Đêm đã khuya căn biệt thự trở nên yên tĩnh lạ thường, tiếng bước chân vang vọng khắp phòng, còn cô chỉ chăm chú nhìn về hướng phòng bếp.

Cũng lúc đó ở phòng khách, bóng dáng người đàn ông ngồi ở ghế đôi mắt hồ ly nheo lại nhìn thân ảnh mảnh mai lướt qua đi vào bếp.

Phó Cẩn mới trở về định ngồi ở đây cho tỉnh táo một lúc liền lên lầu, không ngờ lại bắt gặp Sở Uyển xuống lầu uống nước, nhìn có vẻ rất khát nước.

Anh đứng lên, bước chân chầm chậm về phía phòng bếp.


Sở Uyển vừa rót nước vừa ngâm nga câu hát, cô uống một hơi hết sạch cốc nước to.

Để cốc gọn vào khay, cô liền vui vẻ bước đi.

Nào ngờ vừa đến cửa phòng bếp, cô liền gặp bóng dáng đen cao lớn khiến Sở Uyển nhắm tịt hai mắt sợ hãi hét lên:
- Má ơi ma...ma
Phó Cẩn nhíu nhíu lông mày vì tiếng la của cô, giọng trầm ấm vang lên:
- Là tôi.

Nghe âm thanh quen thuộc, Sở Uyển liền mở mắt ra nhìn kĩ lại hoá ra là Phó Cẩn.

Cô đưa tay vỗ vỗ ngực giọng điệu trách cứ:
- Trời đất, anh đứng ở đây làm gì? Tí thì hù chết tôi.

Phó Cẩn im lặng không nói gì, ẩn trong bóng tối đôi mắt hồ ly ngang nhiên liếc nhìn đôi gò đào trắng trắng lấp ló ở sau lớp áo ngủ của Sở Uyển.

Có vẻ cô khát quá lên vội vàng xuống lấy nước vẫn chưa kịp khoác áo ngoài vào.

Ánh trăng chiếu lên người Sở Uyển, khiến anh cảm giác cả người cô như toả sáng mê hoặc anh.

Sở Uyển chờ mãi không thấy anh nói gì, mũi cô liền ngửi thấy mùi rượu nồng phát ra từ người trước mặt.

Sở Uyển nghi ngờ đưa ngón tay trỏ đẩy đẩy vào tay anh:
- Phó Cẩn, anh say rượu à?
Thấy Phó Cẩn không đáp, Sở Uyển liền đoán anh say rồi.

Cô nhỏ giọng lầu bầu:
- Say rồi không về phòng ngủ còn đi linh tinh hù doạ người khác, hừ đúng là người khó tính.

Phó Cẩn đứng gần lên nghe rõ cô cằn nhằn nhưng anh không nói gì để xem cô làm gì.

Sở Uyển lại thấp giọng khuyên nhủ:
- Phó Cẩn, anh say thì đi ngủ đi không trúng gió thì lại bệnh đấy.

Phó Cẩn lúc này mới trầm khàn đáp lại:
- Đi không nổi.


Sở Uyển liền hiểu rõ, hoá ra là say đến mơ hồ rồi.

Cô bước gần lại anh, đưa tay dìu anh bước đi.

Phó Cẩn thấy thế cũng thuận theo gác tay lên vai cô, đầu ngục xuống cổ cô, hương thơm man mát ở cổ cô khiến hơi thở anh càng ngày dồn dập.

Từng hơi nóng và mùi rượu phả vào cổ khiển cả người Sở Uyển như bị luộc chín.

Cố bước chân nhanh đưa anh đến phòng chính.

Vừa vào phòng, Sở Uyển định vứt Phó Cẩn xuống giường, nào ngờ lúc anh ngã chân cố ý va vào chân Sở Uyển khiến cô mất trọng tâm làm cả hai ngã xuống giường.

Chớ trêu thay, cú ngã khiến môi chạm môi làm Sở Uyển sợ đến ngây người còn Phó Cẩn thầm vui.

Anh cảm nhận rõ đôi môi cô rất mềm mại.

Sở Uyển nhận ra liền hốt hoảng định rời đi, nào ngờ Phó Cẩn lấy tay ghì đầu cô lại ngấu nghiến hôn.

Mới đầu, Phó Cẩn chỉ cắn mút vị ngọt bên ngoài nhưng vẫn không thoả mãn được cơn khát.

Sở Uyển cắn chặt môi, hoảng sợ đưa tay chống cực cố đẩy Phó Cẩn ra càng khiến anh cuồng dã hơn.

Phó Cẩn tinh ranh bóp mạnh vào tay khiến Sở Uyển đau liền hô lên, chỉ chờ thế lưỡi anh liền công thành chiếm đất.

Hai chiếc lưỡi dây dưa cuốn quýt lấy nhau như đuổi bắt, Sở Uyển bị hôn cả người như rút sạch sinh lực.


Phó Cẩn hôn chán chê, sau khi đã nếm đủ vị ngon ngọt, anh liền buông tay giả vờ ngủ say.

Không bị trói buộc, Sở Uyển liền vội vàng đứng dậy đang định mắng thì thấy Phó Cẩn đã nhắm mắt ngủ say.

Cô càng tức giận mắng:
- Tên lưu manh, đồ khó ưa, tên xấu xa,...!
Sở Uyển đem hết những từ ngữ xấu xa mắng anh đến lỗi khiến bản thân thở không ra hơi.

Cô uất ức nuốt một bụng tức giận trở về phòng ngủ, miệng còn không ngừng chửi rủa Phó Cẩn.

Nghe tiếng đóng cửa mạnh, Phó Cẩn liền mở đôi mắt hồ ly nhuốm đầy dục vọng, khẽ liếm vị ngọt thanh mát còn đọng lại ở trên môi.

Dáng vẻ cô bị anh hôn khiến đôi mắt cô trở lên mơ mơ hồ hồ, đến cả thở cô nàng cũng quên mới khiến Phó Cẩn dừng lại,nếu không anh sợ cô sẽ thiếu không khí mà chết mất.

Nghĩ lại anh khẽ thấp giọng cười, lần sau anh sẽ từ từ dạy cô đành hoàng còn anh sẽ chậm rãi thưởng thức tư vị đó.

Nằm một lúc anh liền đứng lên đi tắm vì người anh em của anh lại hưng phấn.

Chỉ một thời gian nữa thôi, người anh em của anh sẽ không phải khổ thế nữa..

 
Chương 22: 22: Đi Dã Ngoại


Trời vừa mới tờ mờ sáng, Phó Cẩn bị giấc mộng xuân làm thức dậy.

Khuôn mặt tràn đầy vẻ bất mãn, anh nằm một lúc liền đi vào phòng tắm.

Lúc anh đi ra cả người mang hơi nước lạnh lẽo, mái tóc còn ẩm ướt.

Anh ngồi xuống ghế một cách thoải mái, bàn tay anh nhẹ nhàng với chiếc điện thoại ở bàn gọi cho Hứa Anh.

Bên kia liền nhanh chóng bắt máy:
- Phó tổng
- Công việc hai ngày nay để trống hết đi.

Có cái nào quan trọng dời sang ngày kia.

Giọng anh trầm khàn hạ lệnh, mặc dù nghi hoặc nhưng Hứa Anh vẫn nhanh chóng đáp lại
- Vâng, Phó tổng.

Thông báo xong anh liền cúp máy.

Trong ánh sáng mờ ảo, khoé môi anh bất giác nhếch lên vẻ mặt đầy gian trá.

Đêm qua, Sở Uyển mang một bụng tức giận không sao ngủ được.


Cô càng suy nghĩ càng cảm thấy ngượng ngùng đến tận sáng cô mới thiếp đi.

Vì thế lúc cô tỉnh dậy thì còn mỗi một mình có vẻ A Xuyên xuống lầu rồi.

Vừa làm vệ sinh cá nhân cô vừa cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh, có lẽ giờ này Phó Cẩn đi làm rồi cũng nên.

Tự tiêm cho bản thân mình một mũi an ủi, cô liền xuống lầu ăn sáng.

Nhưng hiện thực thì tàn nhẫn, cô vừa bước vào cửa phòng bếp đã nhìn thấy Phó Cẩn đang thong dong ăn sáng cùng với Tiểu Xuyên.

Cố trấn áp trái tim thấp thỏm đập liên hồi, cô cố tỏ vẻ bình tĩnh bước vào.

Vừa đánh mắt nhìn Phó Cẩn, liền bị anh bắt gặp, giọng trầm khàn của anh vang lên:
- Có chuyện gì sao?
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi của anh, cô liền vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ Phó Cẩn không nhớ chuyện tối qua, thật tốt đỡ khiến hai người khó xử.

Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh đáp lại anh:
- Không có gì, tôi chỉ khuyên anh bớt uống rượu thôi, không lại hại thân thể cũng như làm phiền người khác.

- Đêm qua làm phiền đến cô à, thật xin lỗi.

Phó Cẩn giả bộ hối lỗi, Sở Uyển cũng lười tính toán với người say bèn nói:
- Không có gì.

Nói xong cô liền ngồi xuống bên cạnh Tiểu Xuyên hôn lên má thằng bé một cái, giọng điệu ngọt ngào mềm mại nói:
- Bảo bối buổi sáng vui vẻ.

Cậu bé lấy khăn lau miệng sạch rồi cũng hôn đáp lễ lại một cái nên má của Sở Uyển.

Cả hai liền vui vẻ ăn sáng.

Sở Uyển nào biết lúc cô cắm cúi ăn sáng, đôi mắt hồ ly ánh lên tia nguy hiểm liếc về phía cô với những cảm xúc phức tạp.

Đợi Tiểu Xuyên ăn sáng xong, Phó Cẩn đem cậu bé ôm lên lòng thấp giọng nói:
- Lần trước, ba hứa xong việc sẽ dẫn con đi chơi, Tiểu Xuyên có thích lên núi dã ngoại không?
Nghe anh nói, cậu bé nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Sở Uyển ngồi bên cạnh nghe đến lên núi thì cả người đã phấn kích rồi.


Phó Cẩn liền thấy ánh mắt cô toả sáng, anh liền biết kế hoạch của mình đã thành công rồi.

Anh tỏ vẻ hờ hững nhìn cô hỏi:
- Cô có muốn đi cùng không?
Sở Uyển liền nhanh nhảu trả lời:
- Có chứ, tôi thích đi lắm.

Cá đã cắn câu, vẻ mặt Phó Cẩn không đổi liền phân phó:
- Chúng ta sẽ ở đấy 2 ngày một đêm, cô chuẩn bị thực phẩm còn tôi chuẩn bị đồ cắm trại, đồ cá nhân thì tự chuẩn bị.

- Được.

Phó Cẩn liền ôm Tiểu Xuyên lên, nhẹ giọng bảo cô:
- Ăn sáng xong thì cô chuẩn bị luôn đi, tôi và Tiểu Xuyên lên lầu chuẩn bị trước.

Xong lúc nào chúng ta liền xuất phát lúc ấy.

Sở Uyển vui vẻ vẫy tay bảo anh:
- Anh đi chuẩn bị đi, tôi sẽ xong ngay thôi.

Anh quay người đi, đôi môi khẽ cười gian tà.

Đưa Tiểu Xuyên lên phòng ngủ của bé, anh lấy balo ra đưa cho cậu bé rồi nói:
- Con lấy đồ vệ sinh cá nhân bỏ vào đây, quần áo thích cái nào thì con mang đi với lấy một đôi dép nữa.

Con làm được chứ?
Cậu bé gật đầu khẳng định, anh xoa đầu cậu bé rồi đi về phòng mình.

Phó Cẩn thu xếp đồ cá nhân bỏ vào balo nhanh chóng rồi anh cất bước lên lầu ba.


Hồi còn trẻ, Phó Cẩn cùng Từ Nam và Hoắc Minh hay đi dã ngoại thám hiểm lên mọi thứ anh đều có đầy đủ.

Phó Cẩn lựa một chiếc lều vừa đủ cho ba người, tiếp đến anh lấy một chiếc chăn, ba cái gối đầu, một chiếc đệm hơi cùng hai tấm thảm.

Anh tiếp tục lựa một cái bàn, ba cái ghế, một cái bếp nướng, một cái bếp ga mini cùng với mấy cái đèn.

Đem những đồ anh lựa chọn để gọn một bên, Phó Cẩn xuống nhà bảo người hầu để vào trong xe.

Cùng lúc đó, Sở Uyển trong bếp nhờ có Tiểu Hồng trợ giúp nên mọi việc cũng trở lên nhanh hơn.

Đi hai ngày một đêm nên Sở Uyển chuẩn bị rất nhiều thứ nước uống, đồ ăn, bát đũa, cốc, nước rửa tay, thùng giữ nhiệt, than, hộp y tế,...!Sắp xếp mọi thứ ổn thoả cô liền nhờ mấy người để lên xe, còn bản thân lên phòng chuẩn bị đồ.

Do ngủ chung với Tiểu Xuyên lên đồ đạc cô để luôn phòng cậu bé.

Cô lên phòng thì Tiểu Xuyên đã sắp xếp xong, Sở Uyển đoán chắc Phó Cẩn sắp xếp giúp cậu bé.

Nên cô liền thu xếp đồ cá nhân của mình.

Lúc sắp xếp quần áo liền nhớ bộ đồ đôi mẹ con lần trước mua, cô tiện tay cầm hai bộ theo.

Sau khi kiểm tra lại một lượt nữa, cả ba người mới lên xe xuất phát..

 
Chương 23: 23: Núi Yunm


Cả nhà ba người đi một mạch đến nơi dã ngoại.

Địa điểm mà Phó Cẩn lựa chọn là núi Yunm, một ngọn núi đẹp như tranh vẽ nổi tiếng ở ngoại thành phố A, có địa hình vô cùng độc đáo.

Trong núi là những ngọn núi cao chót vót, các thung lũng dốc và sâu, những đỉnh núi có hình dáng kì lạ, những suối nước nóng lẫn trong sương mù bao bọc bởi hoa cỏ phủ kín.

Đặc biệt hơn hết, người đến đây sẽ được trải nghiệm bốn mùa trong một ngày.

Khi đến nơi, Phó Cẩn gửi xe hơi của mình vào trang trại, đồ đạc thì anh thuê người cầm lên giúp.

Anh ôm Tiểu Xuyên đi bộ lên, Sở Uyển theo sau thích thú ngó đông ngó tây.

Cô chưa từng đến núi Yunm nhưng nghe người ta nói ở trên đây thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dược liệu quý.

Phó Cẩn thường xuyên tập thể dục lên anh đi hơn 30 phút cũng không thèm thở gấp lần nào.

Còn Sở Uyển trước kia cô leo núi suốt, thể lực rất tốt nhưng thân thể này quá yếu.

Sở Uyển thở hổn hển nhìn người đi phía trước nói:
- Phó Cẩn anh đi chậm chút, tôi không theo kịp.

Phó Cẩn nghe vậy bước chân liền chậm lại, anh thấp giọng nói:
- Quá yếu rồi.


Phó Cẩn trong lòng thầm quyết định sau khi về sẽ cải thiện tình hình sức khoẻ của Sơ Uyển.

Nghe anh chê, Sở Uyển chỉ biết im lặng bĩu mỗi biểu thị sự bất mãn.

Thật ra cô cũng hay tập thể dục nhưng mãi vẫn chưa cải thiện lại được thể lực.

Đi bộ thêm 30 phút nữa thì ba người đã đến nơi.

Phó Cẩn lấy ghế cho Tiểu Xuyên ngồi còn anh thì đi cắm lều.

Sở Uyển lấy thuốc đuổi côn trùng rải xung quanh, cô định lại giúp Phó Cẩn một tay thì giọng trầm ấm vang lên:
- Tôi tự làm được, sắp đến trưa rồi cô chuẩn bị đồ ăn đi.

- Được, vậy anh làm đi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn đây.

Nói xong cô quay người đi chuẩn bị luôn, hai người mỗi người một công việc phối hợp rất hài hoà.

Khi Phó Cẩn dựng lều xong thì anh bắt đầu trải đệm hơi, đem chăn gối vào, rồi đem đồ cá nhân của ba người để gọn vào một góc.

Nhìn Tiểu Xuyên nhàm chán ngồi một chỗ, cô liền gọi:
- Bảo bối lại đây, con rửa hộ mẹ ít trái cây với.

Cậu nhóc nghe vậy liền đứng dậy đi về phía Sở Uyển, cậu bé ngoan ngoãn ngồi cạnh cô rửa hoa quả.

Anh đưa mắt nhìn hai người ngồi bên nhau, ánh mắt hiếm khi có vẻ dịu dàng.

Sở Uyển cắt từng miếng thịt bò vuông vắn rồi xiên chung với rau củ, thịt lợn thì cô thái mỏng và dài rồi cuộn quanh nấm kim châm.

Bạch tuộc và tôm thì cô làm sạch sẽ rồi xếp lên đĩa.

Phó Cẩn cũng bận rộn nhóm bếp than lên rồi anh đem bàn ghế ra lại chỗ râm sắp xếp.

Làm xong hết, anh đi lại chỗ hai người thấp giọng hỏi:
- Đồ ăn chuẩn bị xong chưa?
Đầu Sở Uyển vẫn cúi chăm chú cắt trái cây, giọng nói mềm mại đáp lại anh:
- Anh và Tiểu Xuyên đem đồ đi nướng trước đi, tôi cắt trái cây xong sẽ lại.

- Được, Tiểu Xuyên đi thôi.

Phó Cẩn bê đồ lại bếp, hai cha con liền đứng nướng đồ ăn, vừa nướng anh vừa nhìn Tiểu Xuyên cao chỉ mới ngang eo mình, anh hỏi:
- Có thích không? Lần sau ba lại dẫn con với mẹ đi chơi tiếp nhé!
Ánh mắt cậu bé ánh lên sự vui vẻ, đầu liền gật gật tỏ vẻ đồng ý.


Phó Cẩn khẽ mỉm cười xoa đầu bé nói:
- Được rồi, con kia đem cho ba mấy cái đĩa lại đây.

Tiểu Xuyên liền ngoan ngoãn đi lấy luôn.

Sở Uyển sau khi làm món trái cây trộn xong liền đem lên bàn để, thấy Tiểu Xuyên đang định bê mấy cái đĩa lại chỗ Phó Cẩn.

Sợ cậu bé mệt, cô đem Tiểu Xuyên ôm để lên ghê, cô cười nói:
- Bảo bối bé bỏng, con ngồi đây đi để mẹ đưa đĩa lại chỗ ba cho.

Con đói thì ăn trái cây đi.

Cậu bé liền ngoan ngoãn ăn trái cây.

Đem đĩa bê lại chỗ Phó Cẩn, cô nhìn anh nhẹ giọng trách cứ:
- Sao anh có thể sai Tiểu Xuyên bê đĩa được, nhỡ may vỡ làm thằng bé bị thương thì sao?
- Là tôi thiếu sót.

Biết có lẽ anh không cố ý, nên Sở Uyển cũng không nói gì nữa.

Sở Uyển đứng gần, anh liền ngửi thấy mùi thơm man mát toả ra từ người cô át cả mùi đồ nướng khiến đôi mắt anh trở lên thâm thuý.

Hai người thuần thục đem đồ ăn nướng hết, rồi bê lại bàn.

Sở Uyển lấy nước cam đổ ra từng cốc cho mỗi người, rồi cô nở nụ cười vui vẻ nói:
- Nào, cả nhà mình cùng nâng cốc chúc mừng buổi đi dã ngoại nào.

Phó Cẩn cùng Tiểu Xuyên cũng phối hợp nâng cốc rồi cụng ly với nhau.


Uống xong, mọi người liền bắt đầu đánh chiến thức ăn.

Phó Cẩn đem tôm lột hết vỏ đưa cho Tiểu Xuyên rồi nói:
- Ăn nhiều vào.

Tiểu Xuyên ngoan ngoãn cắm cúi ăn.

Anh đem mấy con tôm khác đã lột vỏ bỏ vào bát Sở Uyển, giọng bình tĩnh bảo:
- Cô cũng ăn đi.

Sở Uyển hơi bất ngờ xong cô cũng vui vẻ đáp lại:
- Cảm ơn, anh cũng ăn đi.

Nói xong, Sở Uyển gắp cho anh miếng thịt cuộn, Phó Cẩn không nói gì liền ăn luôn.

Nhìn thấy Tiểu Xuyên không động vào cơm cuộn, cô liền biết cậu bé sợ có rau xanh.

Gắp một miếng cơm cuộn vào bát bé, cô thấp giọng cười nói:
- Bảo bối, con ăn cơm cuộn đi, mẹ không cho rau xanh đâu.

Cậu bé liền cắt thử một miếng, xác định không có rau xanh liền nhanh chóng đem miếng cơm cuộn ăn hết.

Cả nhà ba người vui vẻ đánh chén hết sạch thức ăn..

 
Chương 24: 24: Hái Thuốc


Sau khi ăn xong, Sở Uyển đem đồ đi rửa sạch sẽ, lúc quay lại đã thấy Tiểu Xuyên ở trong lòng Phó Cẩn ngủ say.

Cô cất đồ gọn gàng, thả nhẹ bước chân đến bên hai người rồi ngồi xuống nhỏ giọng nói với anh:
- Anh đem Tiểu Xuyên vào trong lều nghỉ ngơi đi.

Sở Uyển lúc này mới nhớ đến lều, liền đánh mắt nhìn xung quanh thì chỉ thấy một chiếc lều lớn dựng ở đó không còn chiếc lều nào khác.

Cô liền vội vàng hỏi:
- Anh chỉ đem một chiếc lều ư?
Do chăm chú chuẩn bị bữa trưa lên cô không để ý anh dựng mấy cái lều.

Giờ nhìn lại chỉ có một cái, vậy cô nằm đầu chứ? Nhìn mặt mày Sở Uyển nhăn nhó, Phó Cẩn vẻ mặt bình tĩnh đáp lại:
- Trong nhà chỉ còn một cái lều này.

- Vậy tôi ngủ đâu chứ?
Sở Uyển hấp tấp liền đem lời trong lòng nói ra luôn.

Biết cô không thích ngủ chung với mình, tâm tình Phó Cẩn liền buồn bực, khí thế lạnh lẽo toả ra:
- Sợ ngủ cùng tôi, tôi làm gì cô hửm?
Sở Uyển nghe vậy liền vội vàng lắc đầu phủ nhận:
- Ý tôi không phải thế, tôi..

- Ý cô thế nào?
Giọng anh trầm thấp lạnh lẽo vang lên, Sở Uyển bối rối liền nói đại:
- Tôi sợ bản thân ngủ hỗn làm ảnh hưởng đến hai người.

Phó Cẩn biết cô chỉ tìm cớ, nhếch môi cười khểnh nói:
- Tôi ngủ rất say hơn nữa lều rất rộng.


Anh đã nói đến vậy rồi mà cô còn nói nữa thì sẽ thành ra cố ý gây sự mất.

Hơn nữa, giờ cô đi hái thuốc cùng lắm là nằm chung một đêm thôi.

Sở Uyển nghĩ thế liền bình tĩnh lại nói:
- Tôi biết rồi, anh và Tiểu Xuyên vào nghỉ ngơi đi, tôi có chút việc.

- Việc gì?
- Tôi nghe nói ở đây thỉnh thoảng có dược liệu quý, tôi định đi xem một chút.

Nghe anh hỏi, cô cũng thành thật trả lời.

Phó Cẩn cau mày lo lắng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nói:
- Ở đây địa hình rất phức tạp, rất dễ gặp nguy hiểm.

- Tôi sẽ chú ý, hơn nữa tôi chỉ đi xung quanh đây thôi không đi xa.

Thấy cô đảm bảo, Phó Cẩn cũng không nhiều lời chỉ bảo cô " Chú ý an toàn " xong liền ôm Tiểu Xuyên vào lều nghỉ ngơi.

Sở Uyển đem bản thân trang bị ổn thoả, cầm theo túi đeo chéo thì rời đi.

Nghe tiếng bước chân của cô càng ngày càng đi xa, đôi mắt Phó Cẩn ẩn chứa vẻ không vui.

Nhớ lời Phó Cẩn nói, Sở Uyển cũng không dám cậy mạnh đi xa, hơn nữa thể chất cô bây giờ yếu nên cô chỉ đi xung quanh tìm kiếm.

Đi khoảng hơn nửa giờ, cô chỉ thu hoạch được mấy cây thuốc phổ thông mà đã khiến chân mỏi nhừ.

Tìm chỗ mát, Sở Uyển liền ngồi tạm xuống nghỉ ngơi, không khí ở vùng núi này thật dễ chịu.

Cảm thấy đã khoẻ, cô liền tiếp tục hướng lên núi, vừa đi cô vừa cẩn thận nhìn xung quanh.

Bỗng đôi mắt Sở Uyển sáng lên, cô nhìn thấy một con gà rừng đang bị dây gai cuốn lấy đầu.

Cô cố bước chân thật nhẹ, có vẻ nó đang tập trung muốn đem đầu kéo ra.

Tay cô nhanh chóng nắm lấy hai chân nó, như cảm nhận được nguy hiểm con gà dẫy dụa kêu lên.

Đem con gà kéo ra khỏi bụi rậm, cô lấy cuộn dây nhỏ trói chân trói cánh gọn gàng để sang một bên.

Sở Uyển nhìn thấy mỏ gà rừng còn dính lại cuống đen đen, cô liền lấy xuống đem lên mũi ngửi.

Hương thơm nồng gay không khiến cô nhíu mày mà còn vui vẻ thốt lên:
- A...!là nấm Hắc, hoá ra do mày tham ăn lên mới bị gai cuốn, thật là con gà rừng biết chọn mồi mà.

Cô đem dao nhỏ phá tan bụi dây gai liền xuất hiện ba cây nấm Hắc lành lặn còn một cây đã bị mổ gần hết.

Loại nấm Hắc này đen đen sinh trưởng rất kì quái chỉ thích ẩn mình trong bóng tối, nên việc tìm kiếm nó hơi khó khăn.


Có lẽ con gà rừng đi kiếm mồi rồi bị mùi hương của cây nấm thu hút mới đem đầu vào bụi gai.

Sở Uyển cẩn thận đem nấm đào lên bỏ vào túi đeo chéo.

Cầm gà lên, Sở Uyển quyết định trở về lều vì cô cũng có chút mệt mỏi.

Từ lúc, Sở Uyển rời đi Phó Cẩn không hề nghỉ ngơi chút nào.

Anh nằm im trong lều nghe ngóng nhưng đợi mãi chỉ có tiếng chim hót, tiếng lá kêu.

Tâm tình anh vô cùng phức tạp.

Sở Uyển đang lần mò kí hiệu đánh dấu để về lều, thì bỗng phía xa sau lưng vang lên giọng nam ôn hoà gọi lớn:
- Sở Uyển, Sở Uyển là em à?
Quay đầu lại nhìn phía xa, cô liền phát hiện Phùng Trọng, Sở Uyển cũng lịch sự đáp lại:
- Là tôi.

Phùng Trọng bước chân thoăn thoắt liền đến bên cô, nhìn thấy trong túi cô có vài loại dược liệu thò ra, vẻ mặt vui vẻ hỏi:
- Em đi hái thuốc sao?
- Gia đình tôi đi dã ngoại, rảnh rỗi lên đi xung quanh tìm dược liệu thôi.

Trong nháy mắt vẻ vui sướng của Phùng Trọng liền tan rã, anh ta gượng gạo cười nói:
- Có vẻ thu hoạch rất tốt.

Sở Uyển bỏ qua vẻ gượng gạo của Phùng Trọng, không khách khí lắc con gà trên tay, uyển chuyển đáp lại:
- Đúng vậy, anh cũng lên hái thuốc sao?
Vẻ mặt của Phùng Trọng trở lên buồn phiền nói:
- Ừ, do một số loại dược liệu thiếu nên anh đến đây thử vận may xem.

- Anh tìm loại dược liệu nào thế?
Một tiệm thuốc to như Tế Sinh Đường mà còn thiếu dược liệu thì chắc chắn dược liệu ấy rất quý.

Phùng Trọng thở dài nói:
- Hoa Trược Tiên, có bệnh nhân cần gấp mà tiệm thuốc đã hết, phải chờ nửa tháng đến một tháng mới có.


Thì ra là hoa Trược Tiên, cô liền nói:
- Mặc dù, tôi không có hoa Trược Tiên nhưng tôi có cây nấm Hắc cho anh.

- Cây nấm Hắc?
Nhìn giọng điệu anh ta có vẻ ngạc nhiên hỏi lại, Sở Uyển lấy một cây từ trong túi ra đưa đến trước mặt Phùng Trọng cẩn thận giải thích:
- Cây nấm này mặc dù đen đen xấu xấu nhưng công dụng của nó ngang với hoa Trược Tiên.

Chẳng qua khó tìm lên nó ít được dùng thôi.

Phùng Trọng đưa tay nhận lấy, anh ta nhìn ngó một hồi liền đem lên mũi ngửi đúng là mùi thơm nồng gay, giọng điệu vui vẻ hỏi:
- Đây là nấm Nam sao em lại gọi nó là nấm Hắc?
- Tại thấy một thân đen sì nên tôi gọi đại thôi.

Phùng Trọng cười lắc đầu vì cách lý giải của cô, cô đúng là may mắn.

Anh ta đem cây nấm cất vào trong túi rồi nói:
- Cảm ơn em! Giờ em về chỗ cắm trại à?
Đóng túi lại cẩn thận, Sở Uyển liền đáp:
- Đúng vậy, tôi sợ đi lâu người nhà lo lắng.

- Vậy em về đi, anh đi lên trên tìm kiếm xem có thu hoạch gì không.

- Vậy tạm biệt anh.

- Tạm biệt.

Hai người chào nhau xong thì mỗi người một ngả tiếp tục hành trình của mình..

 
Chương 25: 25: Quan Tâm


Hơn 3 tiếng, Phó Cẩn vẫn chưa thấy cô quay lại, bèn thức dậy ra ghế ngồi đợi.

Anh cũng muốn đi tìm nhưng A Xuyên vẫn còn đang ngủ.

Lúc Sở Uyển trở về, ánh mắt lạnh lẽo anh liền bắn về phía cô.

Cảm nhận được Phó Cẩn không vui, cô vội vàng ngồi đối diện đưa chiến lợi phẩm ra khoe với anh:
- Anh thấy tôi may không? Đi dạo một lúc liền bắt được gà rừng, tối nay chúng ta có món ngon ăn rồi.

Nhìn con gà với vẻ mặt khinh bỉ, ánh mắt hồ ly tối lại vì thấy trên tay cô có vài vết xước dài còn đọng lại máu khô, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng vang lên:
- Cô xem lời tôi nói là gió thoảng qua tai?
- Gió thoảng qua tai gì cơ?
Giọng điệu cô đầy sự khó hiểu, mày kiếm anh nhíu lại nói:
- Tôi kêu cô chú ý an toàn, nhìn lại tay cô xem xem
Nghe anh nói, Sở Uyển đưa tay lên nhìn, có vài vệt xước dài chắc do lúc chém dây gai không chú ý bị quệt phải.

Không nhìn thấy thì không đau giờ nhìn thấy mới có cảm giác đau.

Cười cười hối lỗi, nhỏ giọng đáp:
- Không đau tí nào.

- Đưa tay đây.


Anh lạnh lùng ra lệnh, bất giác cô liền đưa tay ra theo.

Bàn tay nóng bỏng to lớn liền cầm lấy tay cô lật qua lật lại xem xét, thấy không có vết nào nghiêm trọng Phó Cẩn liền nói:
- Cô vào trong lều bôi thuốc rồi nghỉ ngơi đi.

Mặc dù rất cảm động sự quan tâm của anh, nhưng cô còn phải làm gà với chuẩn bị bữa tối nữa lên thấp giọng nói:
- Thôi không cần đâu, tôi đi làm gà xong còn chuẩn bị đồ....!
Chưa để cô nói hết câu, Phó Cẩn liền nói luôn:
- Đừng để tôi nói lại lần nữa, gà cùng đồ ăn tôi sẽ chuẩn bị
- Anh làm được không đấy?
Sở Uyển nghi ngờ hỏi, anh không vui liếc cô một cái sắc bén.

Biết điều, cô không dám nghi ngờ mà cười ngọt lấy lòng:
- Vậy bữa tối phiền Phó thiếu ra tay rồi, tôi đi nghỉ ngơi đây.

- Ừ
Anh hờ hững đáp lại, cô liền đứng dậy tung tăng đi vào lều.

Thấy cô ngoan ngoãn nghe theo, Phó Cẩn cũng đứng lên bắt đầu hành xử con gà cùng làm bữa tối.

Cô ở trong lều ngoan ngoãn bôi thuốc vào tay rồi ôm Tiểu Xuyên ngủ luôn.

Sở Uyển ngửi thấy mùi thơm phức liền tỉnh dậy, chỉ thấy mỗi mình nằm trong lều, bên ngoài lấp ló ánh đèn sáng xem ra trời tối rồi.

Sắp xếp chăn gối đàng hoàng, cô bước ra khỏi lều.

Gương mặt vui vẻ hớn hở hướng về phía hai người đang ngồi nướng phía trước nói:
- Hai người nướng cái gì mà thơm thế!
Phó Cẩn cùng Tiểu Xuyên nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, Tiểu Xuyên liền chạy đến bên chân cô.

Sở Uyển đem cậu bé ôm lên đi về phía Phó Cẩn, cô vừa đến nơi anh cũng đáp lại:
- Là mùi gà rừng nướng đấy.

Nhìn từng miếng gà chặt đều đặn, miếng nào miếng đấy đều vàng óng ả thơm phức nhìn là muốn ăn ngay.

Thấy vẻ mặt tham ăn của cô, Phó Cẩn chỉ khẽ cười rồi nói:
- Hai người lấy bát đũa lại bàn ngồi đi, tôi mang gà lại ngay.

- Ok
Sở Uyển nhanh chóng lấy bát đũa cùng Tiểu Xuyên ngồi lên bàn đợi.


Trên bàn, đồ ăn bày trí rất tỉ mỉ và đẹp mắt.

Phó Cẩn mang đĩa gà nướng để lên bàn, giọng hờ hững nói:
- Buổi tối ở đây hơi lạnh, cô có muốn uống chút rượu cho ấm không?
Vừa nhắc đến rượu, ánh mắt cô toả sáng lấp lánh nhanh chóng đáp lại anh:
- Có chứ, có đồ ăn ngon mà.

Lâu lắm rồi cô mới được uống rượu tội gì không đồng ý chứ.

Ánh mắt anh ánh lên vẻ gian tà, liền đứng đi lấy rượu lại, anh rót cho mỗi người một ly xong liền bảo:
- Ăn thôi không nguội.

Cả ba người vui vẻ ăn.

Sở Uyển liền chầm chậm thưởng thức ly rượu vang đỏ đậm hương vị vani.

Phó Cẩn đem hai chiếc đùi gà chia cho hai mẹ con, giọng trầm gợi cảm nói:
- Ăn đi rồi uống.

- Được, anh cũng ăn đi.

Cô liền gắp cho anh một cái cánh gà thơm phức.

Lắc ly rượu trong tay, anh nhấp từng ngụm một rồi mới thong thả ăn cánh gà của cô cho.

Vừa gặm đùi gà, Sở Uyển vừa đưa ánh mắt khen ngợi cho Phó Cẩn nói:
- Đồ anh nướng ngon thật.

Đúng không bảo bối?
Tiểu Xuyên đang chăm chỉ ăn cũng ngẩng đầu lên gật một cái rõ mạnh, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của mẹ.


Phó Cẩn được khen, hiếm khi cười ra tiếng một cái, rồi bảo:
- Ngon thì ăn nhiều vào.

Nhìn anh cười, cô liền ngẩn ngơ.

Trời, cười thôi mà, đâu cần đẹp đến vậy.

Phó Cẩn không hề hay biết, một nụ cười của anh vô tình khiến Sở Uyển mê mệt.

Bữa tối này, cả nhà ăn vô cùng hăng say, ăn đến bụng ai cũng căng tròn.

Ăn xong, Sở Uyển đứng lên định thu bát đĩa đi rửa, Phó Cẩn liền ngăn lại nói:
- Để đấy, tôi rửa.

- Anh đã làm bữa rồi thì để tôi rửa bát cho, tay tôi không sao.

Ánh mắt sắc lạnh liếc cô, Sở Uyển liền biết thân biết phận im lặng ngồi xuống.

Thấy cô nghe lời, anh liền thu dọn bát đũa đem đi rửa.

Nhìn bóng dáng anh đi xa, Sở Uyển bĩu môi bất mãn, không cho cô rửa thì thôi, hung dữ thế làm gì chứ..

 
Chương 26: 26: Mặc Đồ Gia Đình


Bóng đêm dần buông xuống khiến nhiệt độ cũng giảm dần, Sở Uyển sợ cậu nhóc lạnh liền ôm cậu lên đùi ngồi đợi Phó Cẩn.

Phía trước, nhìn anh cắm cúi thuần thục đem bát đũa rửa sạch, Sở Uyển cũng kinh ngạc.

Cô cứ nghĩ anh là người mười đầu ngón tay không chạm nước, không ngờ việc gì anh cũng rất thành thạo.

Chỉ một chốc lát, Phó Cẩn đã rửa xong, đôi chân thon dài bước về phía cô.

Giọng nói trầm khàn đặc biệt của anh vang lên:
- Trời dần lạnh rồi, cô đem Tiểu Xuyên vào lều, tôi đi lấy nước nóng cho hai người lau.

Do vận động cả ngày khiến người cũng có mùi, A Uyển cũng không từ chối ý tốt của anh mà chỉ nhẹ giọng căn dặn:
- Tối rồi, anh đi cẩn thận.

- Yên tâm, suối nước nóng ngay sau lều.

Sợ cô lo lắng, Phó Cẩn liền giải thích.

Nghe anh nói, A Uyển cũng yên lòng hơn, cô liền đem Tiểu Xuyên ôm vào lều.

Phó Cẩn liền lấy thùng đi xách nước.

.


Truyện Hot
Trong lều, đem cậu bé đặt xuống đệm hơi, Sở Uyển lại balô lấy một bộ quần áo đôi mẹ con ra, vui vẻ lại hỏi Tiểu Xuyên:
- Tối nay, hai mẹ con mình mặc bộ này được không?
Ánh mắt cô tràn đầy sự chờ mong nhìn Tiểu Xuyên.

Tiếc rằng, cậu bé rất tuyệt tình lắc đầu mấy cái liền khiến Sở Uyển hơi buồn.

Cứ ngỡ, Tiểu Xuyên chọn mấy bộ đồ đôi mẹ con là muốn mặc cùng cô, không ngờ không phải vậy.

Tiểu Xuyên nhìn vẻ mặt mất mát của mẹ, nóng lòng muốn giải thích mà không nói được.

Cậu bé đành đứng dậy lại balo của mình, lấy bộ đồ đôi gia đình cầm đến chỗ Sở Uyển.

Nhìn thấy bộ đồ đôi gia đình, cô mới vỡ lẽ.

Hoá ra là cậu nhóc thích cả nhà mặc đồ gia đình.

Vừa nghĩ đến mặc đồ gia đình với Phó Cẩn, mặt Sở Uyển bỗng trở lên đỏ ửng mê hoặc.

Cô tỏ vẻ bình tĩnh nói:
- Ba bộ này để mai mặc nha!
Cậu bé không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu xuống.

Biết Tiểu Xuyên không vui, nhưng bảo cô cùng Phó Cẩn mặc đồ gia đình, cô cứ thấy kỳ cục.

Suy nghĩ một lúc, A Uyển liền đem Phó Cẩn ra làm lá chắn nói:
- Thật ra, mẹ cũng thích mặc
Cô vừa nói xong, đầu cậu bé ngẩng lên ánh mắt mong chờ nhìn cô.

Sở Uyển cố thở dài giọng điệu buồn rầu nói tiếp:
- Nhưng ba con không thích mặc, mẹ..

Cô chưa kịp bịa lời thoại tiếp thì giọng trầm đầy nghi ngờ của Phó Cẩn vang lên:
- Tôi không thích mặc gì?
A Uyển liền giật mình quay lại thì thấy anh đứng ở cửa lều.

Người gì mà đi không có tiếng động gì cả, xém đem cô hù chết.

Nhìn thấy anh trở lại, Tiểu Xuyên liền nhanh chóng đưa bộ đồ nam cho ba cùng với ánh mắt lấp lánh mong chờ.

Phó Cẩn nhìn bộ đồ nam màu đen đơn giản trong tay, thấp giọng hỏi:
- Chuẩn bị cho ba?
Tiểu Xuyên liền gật đầu xác định, anh xoa đầu cậu bé vui vẻ nói:

- Cảm ơn con, ba sẽ mặc.

Nghe ba cam đoan, Tiểu Xuyên liền xoay người lấy chiếc váy phông trắng đưa cho mẹ còn cậu nhóc ôm một bộ trắng đen.

Nhìn đồ trong tay mỗi người, Phó Cẩn liền nhận ra là đồ đôi gia đình, môi mỏng khẽ nhếch lên một cách kín đáo.

Sở Uyển nhận được đồ, đầu cúi thấp không có can đảm nhìn anh.

- Nước ấm ở sau lều, cô lau người rồi thay đồ đi.

Tôi cùng Tiểu Xuyên ở trong lều.

Cô lí nhí nói cảm ơn rồi đem váy trắng cùng đồ cá nhân ôm ra khỏi lều.

Ra phía sau lều, cô liền thấy hai tấm vải quây lại thành nơi che chắn bên trong còn có ánh đèn.

A Uyển cảm thấy Phó Cẩn thật tỉ mỉ.

Trong lều, Phó Cẩn ngồi xuống đối diện với con trai, nhẹ giọng nói:
- Đêm nay con muốn ngủ ở đâu?
Tiểu Xuyên liền lấy tay chỉ vào khoảng giữa đệm hơi, ý tứ rất rõ ràng cậu bé muốn nằm giữa.

Phó Cẩn tỏ ra bình tĩnh hỏi tiếp:
- Con có phải nam nhân không?
Cậu bé suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu, vẻ mặt anh hài lòng nói:
- Là nam nhân thì con phải biết bảo vệ mẹ đúng chứ?
Tiểu Xuyên đáng thương đâu biết bị sói ba Phó Cẩn bẫy liền ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Anh nở nụ cười gian xảo tiếp tục tẩy não con trai bé nhỏ.

- Con để mẹ nằm giữa, ba con mình cùng nhau bảo vệ.


Cậu bé chưa trải sự đời cứ thế liền đồng ý với lão cha hồ ly xảo trá mà không biết đã vô tình đẩy mẹ vào hố lửa.

Dụ dỗ thành công con trai, tâm tình của Phó Cẩn hưng phấn râm ran.

Lúc Sở Uyển quay lại, liền thấy hai bố con ngoan ngoãn ngồi đợi mà không biết một âm mưu đang chờ cô.

Liếc mắt thấy cô mặc chiếc váy phông rộng rãi thoải mái nhưng ẩn chứa sự quyến rũ vô hình khiến mắt anh tối lại.

Con trai anh đúng là thần hộ công.

Thấy hai người ai cũng chăm chăm nhìn cô, Sở Uyển ái ngại nói nhỏ:
- Tôi xong rồi, hai người đi đi không nước nguội.

- Ừ.

Nói xong, anh cầm quần áo của hai cha con rồi ôm Tiểu Xuyên ra ngoài.

Sở Uyển ở lại trải sẵn chăn gối ra, rồi chọn phía trong cùng nằm xuống.

Mặc dù, đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lòng cô vẫn lúng túng, ngượng ngịu.

vi_320x50_speakerfighterxh122evergreenregs_appinstall_banner_vn.

 
Chương 27: 27: Ngủ Chung


Phó Cẩn đem người con trai lau sạch sẽ, rồi lấy đồ mới cho cậu bé mặc.

Bộ đồ của cậu nhóc phối hợp gồm áo trắng quần đen, mặc xong nhìn rất giống người mẫu nhí.

Hài lòng nhìn con trai, anh xoa đầu cậu bé thấp giọng căn dặn:
- Giờ ba đưa con lại lều, nhớ những gì lúc nãy ba con mình nói nhé!
Vẻ mặt ngây thơ tràn ngập sự tự tin gật đầu khẳng định.

Nhận được đáp án ưng ý, Phó Cẩn liền đem con trai về lều, còn anh quay lại tắm rửa.

Thấy cậu bé, A Uyển vui vẻ vẫy tay gọi:
- Bảo bối nhanh vào đây nằm cho ấm.

Nhìn mẹ nằm sát lều, A Xuyên liền nghĩ mẹ cũng muốn bảo vệ mình như mình muốn bảo vệ mẹ.

Nhưng ba nói cậu là nam nhân phải biết bảo vệ mẹ, cậu bé tràn ngập sự quyết tâm đem gối mình ôm lên, đôi chân bé nhỏ trèo qua người A Uyển lăn vào trong.

Nhìn hàng loạt động tác của Tiểu Xuyên, cô kinh ngạc sửng sốt nói:
- Bảo bối, con nằm giữa ngủ đi, để mẹ nằm ngoài cho.

Nghe mẹ nói, Tiểu Xuyên càng chắn chắn mẹ muốn bảo vệ cậu bé, thì ra mẹ yêu cậu như cậu yêu mẹ vậy.

Trong lòng cậu nhóc tràn đầy hạnh phúc sung sướng, đem bản thân càng sát vào mép lều.

Sợ cậu nhóc lùi ra khỏi lều, cô liền lúng túng lùi vào giữa lều, nhỏ giọng nói:
- Con đừng lùi nữa, lại gần đây.

Cậu nhóc chỉ nằm im không động tĩnh gì, Sở Uyển đành bó tay chịu thua nói:
- Con nằm gần lại đây, mẹ nằm giữa được chứ?
Tiểu Xuyên liền dịch người vào trong một tí, cô liền đem cậu bé kéo lại gần người giọng đầy bất đắc dĩ nói:
- Con đừng nằm sát lều, nhỡ may có con gì cắn thì sao?
Cậu bé đưa tay ôm vào eo còn mặt úp vào lòng cô.

A Uyển đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cậu nhóc.

Một lát sau, Phó Cẩn cầm hai tấm vải gấp gọn đi vào lều, Sở Uyển nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.

Nhìn anh, cô lúng túng bối rối giọng nhí nhí vang lên:
- Anh đem thằng bé ôm vào giữa đi.


Bỏ mặc vẻ mặt rối rắm của cô, Phó Cẩn điềm tĩnh lãnh đạm hỏi:
- Cô không biết thằng bé thích nằm cạnh à?
Sở Uyển nghe anh nói liền ngây người.

Hai mẹ con cô ngủ cùng đều nằm cạnh, cô làm sao mà biết được chứ.

Anh đem hai tấm vải để sát bên cậu bé ngăn cách với cạnh lều, trầm giọng nói:
- Nếu để thằng bé vào giữa, nó sẽ tỉnh dậy.

A Uyển im lặng không nói gì quay về phía Tiểu Xuyên, Phó Cẩn bình tĩnh tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh cô.

Trong không gian yên ắng, cô cảm nhận rõ ràng hơi thở đều đều nóng bỏng ở phía sau, tim liền loạn nhịp bất thường.

Rõ ràng lều rất rộng rãi nhưng ba người ở chung có chút chật chội, Sở Uyển nằm im không dám nhúc nhích.

Mùi thơm man mát ngọt ngào của Sở Uyển phản phất quanh người anh, khiến ánh mắt anh ánh lên dục vọng.

Sở Uyển đang cố gắng nhắm mắt đi vào giấc ngủ bỗng người sau lưng dịch sát lại gần, tim cô như ngừng đập.

Giọng nói khàn khàn trầm thấp đầy gợi cảm, mập mờ phả vào gáy cô:
- Ngủ rồi hửm?
Cả người Sở Uyển bất giác run rẩy, khoé môi anh cong lên đầy gian xảo.

Bàn tay xấu xa bắt đầu chạm nhẹ vào eo cô, Sở Uyển liền vội bắt lấy tay anh giọng run run mềm mại nói:
- Chưa...chưa ngủ, anh..

Tiếng cười trầm thấp vang lên, anh liền tỏ vẻ đàng hoàng nói:
- Tôi chỉ định kéo chăn cho Tiểu Xuyên thôi.

Nói xong, tay anh trườn qua eo cô kéo chăn lên cho cậu bé.

Cánh tay rắn chắc vắt qua eo khiến eo cô bất giác nóng bỏng.

Phó Cẩn cố ý dịch tay lên xuống cạ vào ngực của A Uyển, cô vội vàng đẩy tay anh ra sau rồi hấp tấp nói:
- Để tôi kéo cho.

Không đợi anh đáp lại, cô nhanh tay kéo chăn cho Tiểu Xuyên luôn.

Định nằm im để ngủ, thì chiếc chăn đằng sau bỗng nâng lên, thân thể nóng bỏng liền sát vào người cô.


Sở Uyển cả người liền căng thẳng, đầu cô không dám quay lại chỉ đưa tay về phía sau đẩy đẩy lên người anh giọng nhút nhát nói:
- Anh....anh nằm....!xa một chút, tôi nóng.

Nhìn cô gái sợ đến mức nói thành cà lăm, Phó Cẩn vẫn bình tĩnh đáp lại:
- Tôi lạnh.

Cô bặm môi, khuôn mặt đỏ ửng, cố gắng cô thấp giọng đề nghị:
- Vậy anh vào giữa nằm đi.

Phó Cẩn đưa tay nắm lấy eo A Uyển xoay một cái, cô liền quay mặt đối diện với anh.

Hoảng hốt, A Uyển chưa kịp kêu lên liền bị anh đe doạ:
- Em dám kêu, tôi liền hôn.

Cô vội đưa tay che miệng, đôi mắt đen nháy tràn ngập vẻ không thể tin được.

Tay Phó Cẩn dùng lực kéo sát người cô vào mình, nở nụ cười gợi cảm.

- Đừng không tin, tôi nói được làm được.

Sở Uyển thật sự hoảng loạn, cô không dám hét lên chỉ dùng hai tay cố hết sức lực để kéo dãn khoảng cách với Phó Cẩn, tiếc rằng chẳng xê dịch chút nào.

Bàn tay anh ở eo liền không an phận bóp bóp xoa xoa, người cô liền run lẩy bẩy.

Giọng anh trầm khàn đục vang vọng bên tai cô:
- Ngoan nào! Đừng động.

Nghe giọng anh, cô liền sợ hãi không dám động nữa.

Giọng cô nỉ nón thỉnh cầu:
- Phó Cẩn, anh buông tôi ra, tôi nóng.

- Nóng? Tôi cởi váy giúp em.

Nói xong, anh còn cười nhẹ, tay chạm vào váy cô.

Thấy vậy, cô liền vội vàng đáp lại:

- Không.....không nóng
Sở Uyển cố gắng bình tĩnh nhìn anh, cất giọng mềm mại gọi:
- Phó Cẩn
- Hửm?
- Anh thả tôi ra được không?
- Được.

Thấy anh thoải mái đồng ý, Sở Uyển trong lòng liền mừng thầm chỉ không ngờ giọng nói trầm khàn đầy vẻ gợi đòn vang lên:
- Hôn tôi, tôi liền thả em ra.

Vẻ mặt vừa cố gắng bình tĩnh liền tan rã nhanh chóng lộ ra vẻ lúng túng.

Không hôn anh sẽ không buông, mà hôn thì cô không dám.

Thấy vẻ mặt trầm lắng suy tư của A Uyển, Phó Cẩn cũng không thúc dục, bàn tay gian ác chỉ im ắng sờ soạn.

Sở Uyển tâm tình rối rắm, eo bất giác nhột nhột, cô không dám nghĩ nữa nhanh chóng đưa môi chạm lên má anh rồi nhanh chóng rời đi.

- Hôn....!hôn xong rồi
Sở Uyển cà lăm nói, chỉ thấy Phó Cẩn cúi đầu xuống gần mặt cô giọng tình tứ gợi cảm nói:
- Cái này mà tính là hôn sao?
- Tính...!tính chứ
- Thế này mới là hôn.

Chưa để cô kịp hiểu, anh liền ấn cổ cô lại gần rồi cúi đầu xuống hôn.

Lưỡi anh khẽ liếm láp đôi môi mọng nước của cô, răng lanh còn gặm nhấm vị mát mát lạnh lạnh ở môi cô.

Sở Uyển bị cơn đau truyền đến liền bừng tỉnh, môi mím chặt lại mặt cô đỏ bừng tay chân giãy giụa phản kháng.

Thấy cô không ngoan ngoãn, tay kia Phó Cẩn tìm đến trước ngực cô bóp một cái, mềm mềm to tròn bóp rất thích.

Sở Uyển bị tập kích bất ngờ liền hô lên, lưỡi Phó Cẩn liền nhanh chóng len vào khoang miệng cô.

Chiếc lưỡi nhanh chóng cuốn vào lưỡi cô mơn trớn, muốn cuốn hết ngọt ngào trong miệng cô sang anh.

Lưỡi Sở Uyển cố gắng đẩy lưỡi anh ra nhưng càng khiến chiếc lưỡi ngang tàng vào sâu hơn.

Phó Cẩn hôn đầy mạnh mẽ mà thô bạo khiến Sở Uyển mơ màng, cô cảm thấy anh như hút sạch sinh khí của mình.

Phó Cẩn hôn một lúc lâu mới chậm rãi kết thúc nụ hôn Pháp nóng bỏng.

Sở Uyển đang mơ màng vẫn cố hít lấy không khí.

Trong không gian chặt hẹp yên tĩnh, tiếng thở hổn hển của cả hai đều vang lên rõ ràng.


Phó Cẩn thoả mãn liếm môi một cái, giọng trầm thấp khàn đục nói:
- Đã học được chưa?
Ổn định lại hơi thở, cô có chút bức tức trừng trừng mắt nhìn anh.

- Hôn rồi, giờ anh buông tay ra.

- Không được.

Lửa giận bùng cháy, cô tức giận nhìn anh chất vấn:
- Tại sao?
Vẻ mặt anh ung dung bình tĩnh nói:
- Vừa nãy là tôi hôn em nên không tính.

- Anh vô sỉ.

- Ừ
Sở Uyển tức điên lên được, đã bị hôn rồi mà vẫn bị ôm không buông.

Cô lười thèm tranh luận với anh, xoay lưng định ôm Tiểu Xuyên phớt lờ anh.

Tiếc rằng, cô vừa quay đi, tay anh nắm eo cô đem cả lưng cô dán sát vào lồng ngực nóng bỏng phập phồng.

Anh thấp giọng doạ nạt:
- Để tôi ôm, chúng ta cùng ngủ không thì cùng thức vận động chút cũng được.

Sở Uyển không thèm quan tâm đến anh, cố nhắm mắt làm ngơ.

Một lúc thấy Phó Cẩn không có hành động gì khác, cô liền thả lỏng rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Nghe tiếng thở đều đặn của cô, biết cô đã ngủ say, anh liền nhẹ nhàng đem cô quay lại phía mình.

Anh đem cô ôm chặt vào lòng, môi mỏng khẽ hôn lên trán lên mắt rồi đáp nhẹ lên môi cô.

Trong bóng đêm tối tĩnh lặng, giọng trầm thấp dụ hoặc thủ thỉ bên tai cô:
- Mặc dù không biết em là ai? Nhưng tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi nếu không tôi sẽ đem em làm đến chết.

Tất cả những gì anh làm đêm nay đã chứng minh thấy những gì anh nghĩ là sự thật, linh hôn trong thân xác này không phải là Sở Uyển.

Anh chỉ cười nhẹ rồi ôm cô chầm chậm tiến vào mộng đẹp.

Ad
Idle Wonderland - Gzone
※Download now to get Fire Hero [Britney]! ※Like FB to get Epic Hero and Purple Suit
IDEA GAME VIỆT NAM.

 
Chương 28: 28: Ghen


Ngủ một giấc thoải mái, Sở Uyển liền chầm rãi tỉnh dậy.

Đậm vào mắt cô là lồng ngực nam nhân đang phập phồng, cô hoảng hốt suýt kêu thành tiếng.

Cô liền thấy bản thân mình không khác gì bạch tuộc bám vào Phó Cẩn.

Một tay cô ôm eo anh, một tay đặt trước ngực anh, chân cô còn gác lên người anh còn tay anh thì ôm chặt eo cô.

Nhẹ nhàng đem chân xuống người anh, tay cũng chậm chậm rời khỏi eo anh, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù tối qua hai người có hôn nhau nhưng đó là ban đêm, giờ sáng mà để tình cảnh như khi nãy có lẽ cô rẽ đất ra mà chui xuống mất.

Cố gắng nhẹ nhẹ đem cánh tay anh ra khỏi eo cô, mắt thấy sắp thoát khỏi cái ôm của anh thì trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói:
- Làm gì đấy hửm?
Phó Cẩn biết rõ cô muốn làm gì nhưng anh vẫn cố muốn hỏi.

Cô nhìn anh giả vờ cười lấy lòng nói:
- Tôi sợ mình động đậy làm anh tỉnh giấc lên định đem tay anh bỏ ra để anh ngủ ngon.

Cô đã chứng kiến sự vô sỉ của Phó Cẩn nên giờ nín nhịn trước đã.

Phó Cẩn nghe cô nói khẽ cười ra tiếng, âm vang có chút lười biếng.

- Thế à, vậy tôi cần phải cảm ơn em mới phải.

Sở Uyển vội vã lắc đầu nói:
- Thế thì không cần đâu, tôi...!
Cô chưa kịp nói xong, môi anh đã đáp lên môi cô chặn lại lời cô định nói.


Lưỡi anh còn liếm láp khiến A Uyển bừng tỉnh vội vàng thối lui ra sau, bàn tay nhanh chóng che môi lại đôi mắt trừng trừng nhìn anh.

- Tôi là người không thích nợ nần.

Ý tứ của anh rất rõ ràng, anh hôn cô là cảm ơn cô vừa nãy đã suy nghĩ cho anh.

Sở Uyển chỉ dám thở phì phò tức giận, cô liền ngồi dậy.

Quay sang bên cạnh thấy Tiểu Xuyên vẫn ngủ say cô liền thở phào, may mắn cậu nhóc không thấy nếu không cô chỉ có nước đeo mo vào mặt.

Nhìn Sở Uyển đứng dậy ra khỏi lều cũng không thèm liếc nhìn anh, Phó Cẩn cũng không tức giận bởi anh vừa nếm được chút vị ngọt.

Anh nghĩ sáng nào như thế thì thật tốt, lòng gian tà của Phó Cẩn liền hoạt động nghĩ cách.

Sở Uyển ra khỏi lều đánh răng rửa mặt xong liền nhanh chóng làm bữa ăn sáng.

Khi cô cắm cúi chuẩn bị, thì giọng nói ôn hoà dịu dàng quen thuộc vang lên phía sau:
- Sở Uyển, thật là có duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Thật ra, Phùng Trọng hái được kha khá dược liệu, anh liền muốn đi gặp Sở Uyển.

Muốn gặp chồng cô xem là người thế nào? Sở Uyển cũng rất bất ngờ, không ngờ lại gặp lại Phùng Trọng.

- Anh xuống núi hả?
- Ừ, hôm qua đi theo hướng em chỉ thu hoạch khá tốt, buổi sáng liền định xuống núi không ngờ lại thấy em.

Bỏ bữa sáng làm dở xuống, Sở Uyển bước lại phía anh ta rồi nói chuyện:
- Chỗ này gia đình em thuê để dã ngoại.

Anh lại đây ngồi uống miếng nước.

- Được, làm phiền em rồi.

- Không có gì.

Hai người liền vừa ngồi vừa nói chuyện về dược liệu mình tìm được.

Phó Cẩn ôm con trai ngủ thì bỗng tiếng nói chuyện làm anh tỉnh giấc.

Thấy con trai vẫn ngủ ngon, anh liền nhẹ nhàng bước ra khỏi lều.

Đập vào mắt anh là cảnh Sở Uyển đang ngồi nói chuyện cùng người đàn ông khác.

Mày kiếm khẽ nhíu lại ánh mắt có tia tức giận, đôi chân thon dài sải bước về phía hai người.

Bỗng bóng dáng cao lớn đột ngột che mất đi ánh sáng, khiến A Uyển cùng Phùng Trọng đang nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn.

Xuất hiện trước mắt Phùng Trọng là một người đàn ông có dáng người tiêu chuẩn, ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không che được khí thế áp bức cùng vẻ cao quý toát ra.


Phó Cẩn không thèm để mắt đến người đàn ông trước mặt, anh chỉ nhìn cô thấp giọng hỏi:
- Ai vậy?
Phùng Trọng cảm nhận rõ địch ý Phó Cẩn dành cho mình.

Sở Uyển cũng không để ý thái độ với anh, giọng nhẹ nhàng giới thiệu:
- Đây là Phùng Trọng, bạn học cấp ba của em.

Còn đây là Phó Cẩn chồng em.

Nghe cô nói xong, tâm trạng tức bực của anh mới vơi đi đôi chút.

Phó Cẩn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn Phùng Trọng giọng lạnh nhạt chào hỏi.

Phùng Trọng cũng không so đo với anh vẫn giọng nói lịch sự ôn hoà đáp lại.

Thấy không khí có chút quái lạ, Sở Uyển cười cười nói với Phùng Trọng:
- Nếu anh chưa về ngay hay ở lại ăn sáng rồi hẵng về.

Vẻ mặt của Phó Cẩn liền không vui.

Phùng Trọng đang định từ chối thì tiếng bụng cồn cào của anh ta kêu lên, mặt anh ấy ái ngại ngượng ngùng nói:
- Vậy làm phiền em rồi.

- Không có gì, hai người ngồi đây đợi chút xong ngay thôi.

Nói xong, Sở Uyển liền rời đi luôn.

Phùng Trọng đưa mắt thẳng thắn nhìn Phó Cẩn giọng lịch sự hỏi:
- Có vẻ anh Phó không thích tôi thì phải?
Đôi mắt hồ ly hờ hững nhìn Phùng Trọng, bỗng môi mỏng anh khẽ nhếch lên giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- Có kẻ mơ ước vợ cậu, cậu sẽ thích sao?
Từng chữ Phó Cẩn nói như đánh vào mặt anh ta, Phùng Trọng mặt khẽ biến sắc.

Anh ta không nghĩ chỉ mới gặp mà bí mật trong lòng bỗng bị phát hiện rồi nói trắng ra như vậy.


Phùng Trọng chưa kịp nói thì Sở Uyển ở xa đã hô tới:
- Phó Cẩn, anh đi gọi Tiểu Xuyên dậy ăn sáng đi, tôi sắp làm đồ ăn xong rồi.

Phó Cẩn nghe vậy liền đi vào lều luôn.

Một lúc sau, trên tay anh là cậu nhóc gục vào vai mặt còn đang ngái ngủ.

Đi ngang qua nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của con trai, A Uyển liền cầm lòng không được hôn vào má cậu một cái rồi thấp giọng trêu ghẹo:
- Heo con nhà ai ngủ đến giờ này mới dậy hửm?
Nghe tiếng mẹ, cậu bé liền tỉnh táo lại, hai tay liền muốn ôm cô.

Phó Cẩn vỗ nhẹ vào mông cậu, giọng có chút khiển trách:
- Đừng làm rộn, mẹ còn đang bê đồ ăn.

Cậu bé thấy vậy cũng ngoan ngoãn lại.

Phùng Trọng nhìn một nhà ba người mặc đồ gia đình đứng trò chuyện vô cùng hài hoà, anh ta cảm thấy mình thật dư thừa.

Cả nhà ba người trêu đùa nhau mà không biết một bóng dáng lặng lẽ rời đi.

Phó Cẩn nhìn bóng dáng kia biến mất mới cảm thấy tâm tình dễ chịu.

Cũng coi như cậu ta biết điều.

Sở Uyển đùa giỡn một lúc định lại bàn ăn cơm thì không thấy Phùng Trọng đâu cô đoán anh ta có việc quan trọng lên cũng không nói gì.

Cả nhà ba người vui vẻ ăn xong rồi chơi đùa chán liền trở về..

 
Chương 29: 29: Tránh Mặt


Sau khi trở về biệt thự Cẩn Chi Viên, Sở Uyển liền nhanh chóng tránh Phó Cẩn như tránh tà.

Sở Uyển đem Tiểu Xuyên làm tiểu gián điệp giúp cô.

Có lẽ do đi dã ngoại về lên Phó Cẩn rất bận rộn chỉ gặp anh buổi sáng hoặc may ra mới gặp buổi tối.

Buổi sáng, Phó Cẩn rời đi thì tiểu gián điệp nhỏ sẽ lên lầu gọi cô xuống rồi ăn sáng.

Buổi tối, Tiểu Xuyên sẽ cố gắng ôm hay làm nũng gì đó để giữ chân Phó Cẩn còn cô sẽ thừa thời cơ chuồn lẹ.

Sở Uyển cảm thấy còn tiếp xúc với Phó Cẩn nữa chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Dù bận rộn suốt mấy ngày nhưng anh vẫn phát hiện sự bất thường này.

Phó Cẩn biết Sở Uyển đang trốn anh nhưng vì công việc bận quá anh chưa tìm cô tính sổ được.

Mấy ngày làm việc mệt mài, công việc của anh liền trở lại như thường.

Buổi tối, Phó Cẩn trở về ăn tối như mọi khi, Sở Uyển ăn xong cũng chuồn đi êm đẹp.

Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thoả, nào ngờ luôn có những biến số bất ngờ.

Khi cô đang nằm trên giường vui vẻ xem phim thì bỗng cửa phòng mở ra.

Sở Uyển cứ nghĩ là Tiểu Xuyên, đầu cũng không quay lại thấp giọng cằn nhằn với con trai:

- Ba con nay sao thả bảo bối muộn vậy, mẹ chờ con suốt.

Quen thuộc với dáng vẻ im lặng của Tiểu Xuyên, Sở Uyển cũng không để ý giọng đầy hưng phấn nói:
- Nhanh nhanh lên con trai, có đoạn gây cấn rồi.

Phó Cẩn bước vào liền nhìn A Uyển mặc chiếc váy hai dây ngắn nằm sấp trên giường, đôi chân thon dài trắng nõn nà còn vui vẻ vung vảy.

Hình ảnh trước mắt đánh thẳng vào bộ não khiến mắt anh dần tối lại, hơi thở có chút gấp gáp.

Bước chân nhẹ về phía cô, bàn tay lớn bỗng bắt lấy đôi chân thon dài kia.

Sở Uyển hốt hoảng giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Cẩn, cô suốt ruột nói:
- Anh bỏ chân tôi ra.

Vừa nói chân cô vừa dãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay ma quái kia.

Thấy cô muốn tránh né, anh đem bàn tay còn lại vỗ mạnh một cái vào mông cô.

- Bốp
Cô bỗng ngây luôn người, giọng khàn khàn trách cứ vang lên:
- Giỏi lắm, dám trốn tôi hửm?
Nghe anh nói, mặt cô bắt đầu hồng rồi chuyển sang màu đỏ, cả người nằm im bất động.

Thấy cô như thế, Phó Cẩn kéo chân cô lại rồi đem cả người cô lật lên.

Sở Uyển rất ấm ức, cô không làm gì sai mà bị anh đánh còn đánh vào chỗ nhạy cảm như thế.

Phó Cẩn quỳ một chân xuống giường, chống tay cúi người xuống sát người cô nhìn vẻ mặt ấm ức kia anh thấp giọng hỏi:
- Sao không nói?
Sở Uyển không nói gì, tức giận quay mặt sang bên cạnh không nhìn anh.

Phó Cẩn nắm cằm cô, bắt cô quay mặt lại phía anh khiến Sở Uyển đau.

Tay cô vùng vằng muốn gạt tay anh ra, giọng nức nở nói không lên lời:
- Đau,...!bỏ...!
Nghe giọng điệu đáng thương của cô, Phó Cẩn không dám mạnh tay liền buông ra.

Anh liền bị Sở Uyển vung tay loạn xạ muốn đẩy anh còn vừa nói vừa khóc nấp lền từng hồi:
- Anh đi hức...!đi ra hức...!tôi...!hức ghét anh hức đi đi
Nghe tiếng cô khóc, không nói nhiều lời, Phó Cẩn cúi xuống hôn lên môi cô, chiếc lưỡi nhanh chóng chui vào khoang miệng Sở Uyển càn quét.

Cô tức giận đấm vào ngực vào lưng anh nhưng chẳng xi nhê gì.

Vì mất sức cô còn thở hổn hển, anh thì càng được nước lấn tới hôn đến khi cô chỉ biết nằm im chịu trận.


Thấy cô ngoan ngoan, môi anh liền rời đi.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng đôi môi sưng tấy của cô khiến Phó Cẩn rất hài lòng.

Anh nhìn cô thấp giọng nói:
- Không cho khóc, em mà khóc tôi sẽ muốn làm em.

Sở Uyển thật sự không dám khóc nữa.

Đôi mắt còn ngập nước nhìn anh rất đáng thương, đưa tay nhẹ lau nước mắt còn vương trên mặt cô dịu dàng hỏi:
- Ghét tôi hửm?
Giọng mũi nghẹt nghẹt uỷ khuất nói:
- Anh đánh tôi.

- Thế sao tôi lại đánh em hả?
Sở Uyển im lặng không nói.

Giọng trầm thấp không vui của anh vang lên:
- Là em, dám trốn tôi.

- Ai bảo anh cứ hở tý là động tay động chân với tôi, tôi sợ.

A Uyển không chịu thua kém cố cãi lại.

- Thế nào là động tay động chân? Chúng ta là vợ chồng, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của người làm chồng.

- Không phải, tôi không phải vợ anh.

Trong lúc gấp gáp Sở Uyển liền đem bí mật nói ra luôn, cô hốt hoảng lấy tay che miệng lại.

Đôi mắt Phó Cẩn bỗng có tia kì quái rồi biến mất, giọng giả vờ tức giận hỏi:
- Hửm nói lại xem nào?
Cô bịt miệng lắc đầu quầy quậy nhất quyết không nói lại, Phó Cẩn nhếch môi uy hiếp nói:

- Đừng để tôi nghe thêm một lần nữa, nhớ chưa?
Sở Uyển cũng sợ hãi gật gật đầu đồng ý vì cô sợ Phó Cẩn biết mình là người tá thi hoàn hồn ( mượn xác hoàn hồn).

Nhỡ may anh đem cô đi nghiên cứu gì thì sao, nghĩ thôi đã sợ rồi.

Anh nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của cô liền hài lòng.

- Giờ em có hai lựa chọn, một là chúng ta ngủ ở đây, hai là sang phòng tôi ngủ.

.

Có‎ gì‎ hot?‎ Chọt‎ thử‎ t????ang‎ ﹟‎ t????????mt‎ ????????у????n.vn‎ ﹟
- Có lựa chọn thứ ba không?
Sở Uyển cẩn thận hỏi anh, môi mỏng khẽ cười nhẹ nói:
- Có chứ, ở đây làm em xong rồi tôi ôm em về phòng tôi ngủ.Nào giờ em chọn đi, Tiểu Xuyên còn đang đợi.

Xem ra anh đã tính toán hết, khuôn mặt cô tràn đầy tuyệt vọng giọng có chút không tình nguyện vang lên:
- Phòng anh.

Giường cô cùng Tiểu Xuyên bé như vậy nằm ba người sẽ không tránh được va chạm.

Chọn phòng Phó Cẩn vì ít ra giường còn to rộng rãi.

Cô được Phó Cẩn kéo dậy, cô liền vào phòng tắm thay váy ngủ thành bộ đồ ngủ xong liền bị anh nắm tay dắt đi..

 
Chương 30: 30: Bị Ăn Đậu Hũ


15 phút trước
Nhìn bóng dáng Sở Uyển biến mất ở nhà ăn, Phó Cẩn vẫn bình tĩnh ôm Tiểu Xuyên đang đòi ăn cái này ăn cái kia.

Mắt thấy mẹ rời đi thành công, cậu bé liền giãy giụa muốn xuống.

Không như mọi hôm, Phó Cẩn không thả cậu bé xuống mà ôm chặt cậu lại nhẹ nhàng nói:
- Muốn đi theo mẹ?
Cậu nhóc ngước mắt nhìn anh rồi gật đầu đồng ý, anh cười khẽ.

- Con giúp mẹ trốn ba?
Lần này Tiểu Xuyên im lặng không động đậy nữa.

Giọng anh trầm thấp nguy hiểm nói:
- Mẹ trốn được ba sẽ rời khỏi con, con còn muốn giúp mẹ không?
Sắc mặt nhỏ bé bỗng trở lên biến sắc, cái đầu nhỏ liền nhanh chóng lắc đầu tỏ thái độ rõ ràng với Phó Cẩn.

Đưa tay xoa đầu con trai ngốc, anh hài lòng bảo:
- Muốn mẹ không rời đi, con phải nghe lời ba nghe không?
Tiểu Xuyên vội vã liền gật đầu, cậu không muốn mẹ rời đi.

- Được, vậy giờ con lên phòng ba ngủ, ba sẽ lên dẫn mẹ sang.

Cả nhà ta cùng nhau ngủ được chứ?

Cậu bé nhanh chóng đồng ý, Phó Cẩn liền ôm cậu bé lên lầu rồi để cậu bé tự sang phòng anh, còn anh đi tìm Sở Uyển dạy dỗ.

- ----------------------------------------------
Khi hai người mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu nhóc trên giường.

Sở Uyển nhìn tiểu gián điệp của mình ngoan ngoãn nằm bên cạnh giường, lòng cô thầm kêu khổ.

Nhưng Sở Uyển nào biết, Tiểu Xuyên chỉ một lòng muốn bảo vệ mẹ nên cậu bé mới nằm ngoài, thật ra cậu thích nằm giữa hai người cơ.

Phó Cẩn nhìn cô chỉ đứng mà không lên giường nằm liền thấp giọng hỏi:
- Sao không lên hửm?
Nghe giọng anh thôi, Sở Uyển liền vội vàng leo lên vừa leo vừa nói:
- Đang lên mà.

Phó Cẩn cũng không chấp nhặt cô, lại hôn lên trán con trai một cái rồi nhẹ giọng nói:
- Con ngủ trước đi, ba làm việc lát mới về ngủ.

Sở Uyển nghe lỏm xong tâm tình liền vui sướng chỉ mong Phó Cẩn làm việc cả đêm đừng về thôi.

Tiểu Xuyên cũng đáp lễ hôn lại Phó Cẩn rồi anh mới rời đi.

Hai mẹ con trên giường, Sở Uyển nói chuyện cùng cậu bé một lúc rồi cả hai liền ngủ luôn.

Sau khi xem hết tài liệu, Phó Cẩn chầm chậm bước về phòng ngủ.

Nhìn hai người ôm nhau ngủ, mọi muộn phiền của anh dường như tan hết.

Anh đi vào phòng tắm rửa xong liền leo lên giường.

Phó Cẩn đem hai mẹ con tách nhau ra, anh cẩn thận ôm cô đến sát bên người.

Nhìn gương mặt ngủ say hồng hào, anh không nhịn được cúi đầu xuống hôn cô.

Môi anh chậm chạm gặm nhấm bờ môi cô, lưỡi dài tỉ mỉ phác hoạ cánh môi cô.

Lưỡi anh luồn lách chui vào khoang miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho cùng vị ngọt ngào ở khoang miệng.

Sở Uyển đang ngủ mơ mình ăn thạch ngọt mát lạnh, miếng thạch dài dài nghịch ngợm trốn đông trốn tây, lưỡi cô liền đuổi theo muốn nuốt nó xuống cổ họng.

Cảm nhận được cô đáp lại, hơi thở Phó Cẩn trở lên dồn dập, anh liền mạnh mẽ hôn cô sâu hơn.

Bàn tay cũng không rảnh rỗi luồn vào áo cô hướng lên phía trên, vừa chạm vào anh liền bóp bóp xoa nắn.


Cánh một lớp áo lót mà anh vẫn cảm thấy độ mềm mại đàn hồi tốt.

Môi anh rời khỏi môi cô trườn xuống phía cổ trắng khẽ **** ***, đưa tay đẩy lớp áo lót lên trên rồi nhanh tay phủ xuống bầu ngực mềm mại.

Tay anh vừa bóp vừa xoa vô cùng thích thú.

Sở Uyển cả người bị hơi nóng đánh thức, cô vừa thức dậy liền cảm nhận được bàn tay ma quái sờ ngực cô, cái lưỡi nóng bỏng còn đang liếm láp cổ cô.

Hoảng hốt, Sở Uyển đưa tay đẩy Phó Cẩn ra.

Do đang mải mê thưởng thức Phó Cẩn không chú ý liền bị đẩy xa ra khỏi cô, ánh mắt anh bỗng tỏ ra mất mát.

Sở Uyển nhanh tay kéo áo ngực xuống, giọng nói tức giận hỏi anh:
- Anh đang làm cái gì thế?
Phó Cẩn nằm sát lại, đưa tay ôm cô đến gần anh, giọng khàn đặc có chút bất mãn nói:
- Giúp em.

- Giúp tôi? Rõ ràng anh nhân cơ hội tôi ngủ muốn làm chuyện xấu xa.

Nghe cô bất mãn lên tiếng, anh khẽ cười thấp giọng rỉ rón bên tai cô:
- Mặc áo ngủ khó chịu, tôi giúp em cởi ra ngủ cho ngon.

- Anh vô sỉ.

Cô tức giận quát to.

- Em đừng có nói to, Tiểu Xuyên dậy đấy.

Giọng anh không nhanh không chậm nói, Sở Uyển tức đến mức thở không ra hơi.


- Anh buông tay ra.

- Không buông.

Anh hờ hững đáp.

Sở Uyển tức đến không nói thành lời.

Cô chỉ biết đấm đá giãy giụa trong lòng anh.

Trong lúc giãy giụa bỗng Phó Cẩn rên nhẹ một tiếng, cô mới giật mình nhận ra mình đá trúng tiểu huynh đệ của Phó Cẩn.

Cô liền tự động ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích.

Vừa nãy khi hôn cô, người anh em của anh đã hưng phấn rồi giờ bị cô đá phải, cả người anh tê rần sung sướng rên lên.

Hơi thở nóng bỏng hổn hển vang ở trên đỉnh đầu cô, giọng anh khản đặc dục vọng nói:
- Sao không giãy tiếp hửm?
Nghe giọng anh thôi cả người cô liền run lên từng hồi, cô không dám đáp lại Phó Cẩn.

Cô sợ anh sẽ đem mình làm thịt mất..

 
Chương 31: 31: Lấy Tay Giúp Anh


Phó Cẩn liền xoay người một cái liền đem cô để dưới thân, nhanh đến mức Sở Uyển còn chưa phản ứng kịp.

Anh chống một tay xuống giường còn để thân thể nặng nề dè nên người cô, giọng khàn đặc gợi cảm:
- Là do em đốt lửa, giờ em phải dập lửa đi.

Đưa cánh tay chống lên ngực anh để tạo khoảng cách, giọng cô hổn hển lắp ba lắp bắp nói:
- Tôi đâu có đốt, tôi..

- Em không dập lửa, vậy tôi tự dập.

Chưa kịp để cô hiểu ý anh là gì thì bàn tay nóng trườn từ eo cô lên phía ngực chui vào lớp áo con liền xoa nắn.

Sở Uyển vội vàng đưa tay nắm lấy tay anh, run rẩy cà lăm hỏi:
- Dập.....tôi..tôi dập hức..

anh...hức...!đừng...!thế..

Nghe cô nói, tay anh liền dừng lại nhưng không rời đi.

Cô bối rối không biết làm gì, thì ngực bỗng nhiên bị bóp mạnh một cái, Sở Uyển đau quá liền kêu lên:
- Á...!
Phó Cẩn chê cô quá chậm chạp liền trừng phạt cô.

Ai biết giọng cô kêu lên mềm mại gợi tình như thế, khiến nơi nào đó của anh cứng rắn sung huyết.


Sở Uyển sợ anh lại ra tay nữa, liền vội vã nói:
- Tôi...!không biết dập lửa..

- Hửm? Thế à? Vậy tôi dạy em.

Anh cầm tay cô đưa xuống chỗ cạm quần, giọng gợi cảm ra lệnh:
- Cởi ra.

Tay cô run lẩy bẩy không dám chạm vào, tay anh bên trên nhẹ tứng vào đầu nhũ hoa.

Sở Uyển bị đau liền kêu lên, vừa nức nở tay vừa run rẩy kéo quần anh xuống.

Lúc tắm xong, anh chỉ vận mỗi chiếc quần.

Một vật nóng bỏng liền bật ra ngoài chạm vào tay cô, hoảng hốt Sở Uyển đem tay rút ra.

Bên trên, Phó Cẩn khẽ rên nhẹ, giọng khàn đục vang lên:
- Sợ cái gì? Cầm lấy nó.

Đầu cô lắc lia lịa, mày anh nhăn lại tỏ vẻ không vui khi bị từ chối.

Ngón tay thon dài vân vê đầu nhũ hoa của cô khiến cô khóc nấc lên.

Anh khẽ cúi xuống hôn lên mắt cô nhẹ giọng dụ dỗ:
- Ngoan, em giúp nó một lát, tôi liền không chạm vào em nữa.

Thấy cô không động đậy gì, Phó Cẩn đành tự lấy tay cô kéo xuống nắm vào.

Bàn tay cô như chạm phải thanh sắt nóng bỏng, nó còn động đậy khiến tim cô như ngừng đập.

Phó Cẩn bị bàn tay nhỏ bé nắm đến thở dốc.

Bàn tay to lớn bao bọc bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lên xuống, miệng anh phát ra những âm thanh rên rỉ khổ sợ.

Sở Uyển gương mặt đỏ ửng, mắt nhắm chặt không dám nhìn anh.

Giọng nói trầm khàn đầy gợi cảm dụ dỗ:
- Ư...!nhanh lên chút...!bảo bối..

Cô không dám nói gì chỉ có thể nghe theo anh tay lên xuống nhanh hơn, cô mong như thế sẽ xong nhanh hơn.

Căn phòng yên tĩnh nghe rõ tiếng ngáy nhỏ của Tiểu Xuyên cùng tiếng thở dốc của Phó Cẩn.

Bàn tay cô bị chà sát đến đỏ rực nhưng vẫn cố gắng nắm chặt vuốt ve để Phó Cẩn xuất nhanh.


Nhận ra ý đồ của cô, môi anh cúi xuống khẽ cắn bầu ngực còn lại khiến cô hô lên, bàn tay định dừng lại thì Phó Cẩn bất ngờ nói:
- Bảo bối hư, đừng dừng...!
Sở Uyển không dám manh động, cô tuốt cây sắt suốt 30 phút cuối cùng anh cũng thoả mãn rên rỉ xuất ra tay cô.

Thở phào nhẹ nhọm một hơi, cô đem bàn tay dính đầy **** **** ghét bỏ chùi vào quần anh.

Đang định xem quần áo có bị dính không thì hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, giọng khàn khàn nhuốm đầy dục vọng dụ hoặc:
- Bảo bối..

một lần nữa được không?
Mắt Sở Uyển trừng lớn, giong run run từ chối:
- Không...!không được
Bàn tay gian tà trước ngực cô liền vê vê đầu nhũ hoa khiến cả người cô run run từng hồi.

- Hửm
Anh còn giả bộ không biết hỏi lại.

Cô cắn răng chịu đựng để không kêu lên vì khoái cảm.

Thấy bàn tay không đủ kích thích, Phó Cẩn há miệng ngậm một bên ngực cô lại mút mạnh một cái cách lớp áo.

- Hức...!hức được, anh..

dừng
Phó Cẩn liền dừng lại.

Sở Uyển đưa tay vẻ mặt không tình nguyện bắt đầu giúp anh tiếp tục.

Sau khi bị dụ dỗ ép buộc giúp anh vài lần nữa mới xong, bàn tay của cô tê rần còn cổ tay như bị gãy, cả người nóng đến đổ đầy mồ hôi.

Phó Cẩn sau khi giải toả xong cả người liền thoải mái.


Anh lấy giấy giúp cô lau tay lau quần áo.

Xong xuôi, anh đến tủ quần áo chọn chiếc áo sơ mi rồi đưa cho cô, giọng dịu dàng thoả mãn nói:
- Em cầm lấy đồ rồi đi tắm đi.

Sở Uyển cũng không nói gì cầm lấy rồi vào phòng tắm luôn.

Cả người cô nhớt nhát cô cần phải tắm.

Tắm xong ra ngoài, cô không thèm liếc nhìn anh, một đường thẳng tắp lên giường.

Thật ra, vừa xảy ra chuyện xấu hổ kia xong cô không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với anh nên chỉ có thể coi anh như không khí.

Phó Cận nhận ra cô tức giận cũng không nói gì liền đi tắm luôn.

Lúc cả người sảng khoái bước lên giường liền nhận ra cô đã ngủ.

Lần này, anh chỉ hôn nhẹ vào gáy cô thấp giọng thủ thỉ:
- Ngủ ngon, bảo bối của tôi.

Nằm xuống, anh nhẹ nhàng đem tay để lên eo cô rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Một đêm mộng đẹp cứ thế trôi qua..

 
Chương 32: 32: Tiểu Xuyên Nói Chuyện


Buổi sáng, Sở Uyển thức dậy muộn nên không phải chạm mặt Phó Cẩn.

Suy nghĩ về chuyện đêm qua, mặt Sở Uyển liền đỏ bừng bừng tay cô còn khẽ run rẩy.

Sở Uyển liền tự thôi miên bản thân rằng chẳng qua bị chó cắn mấy cái thôi.

Phó Cẩn không hề hay biết suy nghĩ của Sở Uyển nếu không anh sẽ tức chết mất.

Do đã muộn, Sở Uyển xuống lầu không ăn sáng mà tìm Tiểu Xuyên.

Nhìn quanh phòng khách không thấy, cô liền gọi Tiểu Hồng lại hỏi:
- Tiểu Hồng, A Xuyên đâu rồi?
- Thiếu phu nhân, em thấy tiểu thiếu gia ở vườn sau.

- Cảm ơn em.

Sở Uyển liền rời đi luôn.

Vừa bước ra vườn, cô liền nhìn bóng dáng nhỏ bé ngồi quay lưng lại phía cô, bên cạnh còn có dáng người thô kệch giọng nói thô cằn chua chát vang lên:
- Tiểu thiếu gia, cậu đừng để vẻ mặt của cô ta mê hoặc.

Hồi bé, cậu suýt bị cô ta bóp chết đấy.

Sở Uyển nghe vậy liền nhanh chân bước lại kéo Tiểu Xuyên đứng lên bịt tai cậu bé lại, giọng nói lạnh lùng đầy giận dữ cất lên:

- Vú Trương, thím đang nói linh tinh cái gì đấy?
Vú Trương đang hăng say nói xấu bị tiếng quát của Sở Uyển liền giật mình ngã ngồi xuống đất.

Bà ta hốt hoảng giọng nói lắp bắp:
- Thiếu....!thiếu phu nhân
- Tốt nhất đừng để tôi nghe thấy thím nói luyên thuyên lần nữa.

Bỏ lại một câu, cô liền ôm Tiểu Xuyên rời đi.

Nhìn bóng dáng tức giận của Sở Uyển rời đi, vú Trương đôi mắt trừng trừng ác độc, giọng cay nghiệt nhỏ giọng mắng:
- Tỏ vẻ gì chứ? Đã làm còn không dám cho người khác nói sao? Hừ cô đợi đấy.

Đem con trai ôm đến ngồi ở phòng khách, lúc này Sở Uyển mới chú ý gương mặt nhỏ trắng bệch của Tiểu Xuyên.

Cô lo lắng thấp giọng nhẹ nhàng nói:
- Bảo bối con đừng nghe bà ấy nói linh tinh, mẹ yêu con nhất.

Bảo bối...bảo bối...!
Trong lòng cô thấp thỏm nôn nóng không yên nhìn cậu bé.

Cậu nhóc ngước đôi mắt đỏ đỏ ngập nước lên rồi bỗng đôi môi nhỏ nhắn mấp máy một giọng nói non nớt tủi thân mang chút nài nỉ:
- Đừng....!đi
Sở Uyển sững người, trái tim đau đớn như bị hàng trăm mũi tên cắm vào.

Mắt cô bỗng cay cay, cô nhẹ nhàng hôn lên khắp khuôn mặt của cậu bé, giọng nói dịu dàng ấm áp vang lên:
- Không đi, mẹ sẽ ở bên cạnh con mãi mãi.

Tiểu Xuyên nghe Sở Uyển nói xong liền ôm chầm lấy cô khóc nấc lên từng cơn.

Cậu thật sự rất sợ mẹ sẽ rời đi như lời vú Trương nói.

Sở Uyển vỗ nhẹ lưng cậu bé thấp giọng an ủi:
- Ngoan, đừng sợ.

Bảo bối mẹ ngoan như thế mẹ sẽ không rời đi.

Dỗ dành một lúc, cậu bé mới ngừng khóc thỉnh thoảng chỉ còn nấc cục nhìn rất đáng thương.

Sở Uyển nhẹ giọng dụ dỗ:
- Bảo bối, con thử gọi mẹ xem nào.

Cậu nhóc im lặng một lát liền chậm rãi gọi nhỏ một tiếng:
- Mẹ...!
Khoé miệng cô cong lên vui sướng, xem ra mấy đêm châm cứu của cô đã có thành quả.


Hôn lên mặt cậu mấy cái, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng:
- Ôi giọng bảo bối của mẹ hay nhất luôn.

Con phải thường xuyên nói chuyện nhé!
Tiểu Xuyên theo thói quen liền gật đầu, bắt gặp ánh mắt lấp lánh nhìn mình, cậu bé lại nhỏ giọng đáp:
- Vâng ạ!
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu bé khiến Sở Uyển yêu thích không thôi.

Thế là Sở Uyển vừa dụ dỗ vừa dạy Tiểu Xuyên nói chuyện đến hăng say.

Đến buổi trưa, Sở Uyển đem Tiểu Xuyên lên lầu ngủ.

Vừa nằm xuống giường, cậu nhóc liền nằm sán lại gần, ngẩng đầu nhìn cô nhỏ giọng gọi:
- Mẹ ơi
- Hửm? Sao thế bảo bối?
Nghe Tiểu Xuyên gọi cô liền nhanh chóng đáp lại.

Tiểu Xuyên vẻ mặt rối rắm thấp giọng hỏi:
- Buổi tối, con có thể nằm giữa được không ạ?
Cậu rất thích nằm giữa bố mẹ, cảm giác rất an toàn.

Sở Uyển kinh ngạc hỏi:
- Không phải con rất thích nằm cạnh sao?
- Không phải ạ! Con là bảo vệ mẹ mà.

- Bảo vệ mẹ?
Sở Uyển giọng nghi ngờ hỏi lại.

Cậu nhóc liền gật đầu tỏ vẻ chắc chắn giọng non nớt mềm mại kể:
- Ba nói nằm ngoài để bảo vệ mẹ.


Nghe xong, Sở Uyển liền vỡ lẽ ra, hoá ra là anh bày trò để cô nằm cạnh anh.

Thầm mắng mỏ Phó Cẩn, cô xoa đầu dịu dàng hứa hẹn:
- Con còn nhỏ, để mẹ bảo vệ con nên lần sau con cứ nằm ở giữa nhé!
- Vâng ạ!
Tiểu Xuyên vui vẻ đáp lại.

Nói xong hai mẹ con liền ôm nhau ngủ.

Phó Cẩn ở công ty nào hay lời nói dối của bản thân đã bị vạch trần.

Buổi tối, Phó Cẩn trở về biệt thự lúc muộn, cả căn biệt thự đã chìm vào trong bóng tối.

Đôi chân dài thong thả bước lên lầu, Phó Cẩn dừng chân lại cửa phòng ngủ của Tiểu Xuyên.

Anh đưa tay xoay nắm cửa nhưng nó cứng ngắc không động đậy.

Anh khinh thường nhếch khoé môi lên nhẹ giọng cảm thán:
- Dám khoá cửa, xem ra gan của em cũng lớn lắm.

Nói xong, anh cũng liền rời đi luôn.

( Tác giả: Nếu có gì thiếu sót mong mọi người có thể nhắc nhở Mập nhé! Ủng hộ nhiều Mập sẽ có động lực ra chương ????????????????????).

 
Chương 33: 33: Đi Khám


Sau một đêm ngủ ngon, Sở Uyển thức dậy rất sớm với tinh thần thoải mái.

Nhìn Tiểu Xuyên vẫn đang ngủ say, Sở Uyển liền nhẹ nhàng vệ sinh cá nhân xong, liền xuống lầu chạy tập thể dục.

Chạy khoảng 1 tiếng, Sở Uyển mệt mỏi liền đi lên lầu định tắm rửa cho thoải mái.

Khi cô vừa định mở cửa đi vào, bỗng đằng sau có một lực kéo cô trở lại.

Trời đất quay cuồng cô bị vác lên vai, Sở Uyển sợ hãi thốt lên:
- Aaaaaa...!thả tôi ra...!cứu..

Phó Cẩn nghe ồn ào, mất kiên nhẫn anh đưa bàn tay vỗ mấy cái vào mông cô nhẹ giọng đe doạ:
- Em còn hét nữa thì sẽ gọi tất cả mọi người lên đây đấy.

Sở Uyển giọng điệu đe doạ quen thuộc liền nhanh chóng không hét nữa.

Để ai nhìn thấy tình cảnh này cô làm gì dám gặp ai nữa.

Phó Cẩn một mạch đem cô trở về phòng mình, ném cô lên giường.

Sở Uyển nhanh chóng ngồi dậy nhìn anh, giọng điệu có chút sợ sệt hỏi:
- Phó Cẩn, anh bình tĩnh chút.

Phó Cẩn cười nhẹ, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm vang lên:
- Dám chốt cửa?
Nhớ đến hành động chốt cửa đề phòng anh, Sở Uyển liền cảm thấy may mắn nếu không đêm qua cẩn thận cô lại không được ngủ ngon.

Nhưng cô không dám tỏ vẻ vui mừng, mặt cố gắng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:

- Chốt cửa? Chắc Tiểu Xuyên vào sau thằng bé chốt đấy.

Bảo bối mẹ xin lỗi con nhé.

Phó Cẩn nhíu mày nhìn cô chăm chú hỏi lại:
- Thật không?
- Thật hơn vàng.

Sở Uyển nhanh chóng khẳng định.

Giọng anh trầm thấp đe doạ:
- Để tôi phát hiện em dám nói dối, cẩn thận tôi xử lý em.

Mặc dù lòng sợ hãi nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, cô gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Sở Uyển sợ anh nhìn ra bất thường bèn nhẹ giọng nói:
- Phó Cẩn hôm qua Tiểu Xuyên nói chuyện được rồi.

- Tiểu Xuyên nói chuyện?
Phó Cẩn ngạc nhiên hỏi lại, Sở Uyển gật đầu khẳng định rồi kể ngắn gọn chuyện ngày hôm qua cho anh nghe.

Nghe xong, Phó Cẩn trầm ngâm suy nghĩ một lát liền nói:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ điều vú Trương trở về Phó gia.

Sở Uyển không dám ý kiến gì.

Phó Cẩn nhìn cô rồi nhẹ giọng phân phó:
- Em trở về chuẩn bị đi, lát cùng tôi đưa thằng bé đi khám.

- Được.

Sở Uyển trả lời xong liền ngoan ngoãn ra ngoài.

Trong lòng cô vui mừng hò reo, không ngờ lại thuận lợi rời đi như thế.

Cô tung tăng đi về phòng.

Trong thư phòng, Phó Cẩn lạnh lùng ngồi ở ghế nhìn quản gia Viên giọng điệu âm trầm ra lệnh:
- Ông báo với vú Trương làm xong hôm nay liền trở về Phó gia đi.

Quản gia Viên sửng sốt một lát liền cẩn thận đáp:
- Vâng thưa thiếu gia.

Xem ra vú Trương đắc tội lớn với thiếu gia nên mới bị đuổi đi.

Phó Cẩn phân phó xong liền để ông ấy ra ngoài.

Anh cầm điện thoại lên bấm số, một lát sau trong điện thoại vang lên giọng nói già nua quen thuộc:
- Thiếu gia, có chuyện gì sao?
- A Xuyên nói được rồi.


- Thật sao? Vậy thì tốt quá.

Bên kia vang lên giọng nói ngạc nhiên, vui sướng.

Phó Cẩn để ông ấy kích động xong mới nói:
- Lát nữa, tôi sẽ đem thằng bé đến khám, ông chuẩn bị đi.

- Vâng, tôi chuẩn bị ngay đây.

Phân phó xong, Phó Cẩn liền cúp máy, nhìn thời gian anh bước xuống lầu.

Nhìn con trai ngoan ngoãn ngồi ở phòng ăn, anh rảo bước chân đến bên cậu bé.

Nhìn thấy ba đến, Tiểu Xuyên liền ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhỏ giọng chào:
- Ba, buổi sáng tốt đẹp.

Nghe con trai chào, trong lòng anh liền xúc động.

Đem Tiểu Xuyên ôm lên, anh khẽ hôn con trai một cái, hiếm khi giọng có chút run run vì phấn khích nói:
- Tiểu Xuyên của ba thật ngoan.

Cậu nhóc có chút ngượng ngùng khi ba khen không nói gì chỉ ôm chặt anh.

Anh ôm Tiểu Xuyên lên đùi thầm thì nói chuyển một lúc mới ăn sáng.

Sở Uyển bên này thỉnh thoảng đáp vài tiếng.

Cả phòng ăn toát lên một bức tranh gia đình hạnh phúc.

Ăn sáng xong, Phó Cẩn trở hai mẹ con đến phòng khám của bác sĩ Trần.

Sau khi, hai người đồng hành cùng cậu bé khám đủ mọi quy trình, cả nhà ba người liền vào phòng chờ đợi kết quả.

Bác sĩ Trần cầm kết quả kiểm tra vừa bước vào phòng, Sở Uyển vội vã hỏi:
- Thằng bé thế nào?

Ông ấy ngồi xuống ghế, giọng nói lộ ra vẻ vui mừng nói:
- Chúc mừng thiếu gia thiếu phu nhân, từ kết quả cho thấy tiểu thiếu gia tâm trạng đã ổn định.

Phó Cẩn cùng Sở Uyển nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

- Tiểu thiếu gia đang dần thích ứng tiếp thu mọi thứ.

Tôi nghĩ nên cho cậu ấy đi học để tiếp xúc với bạn bè nhiều hơn thì sẽ tốt hơn.

- Tôi biết rồi.

Giọng anh trầm thấp đáp lại.

- Mặc dù tiểu thiếu gia đã tốt lên nhưng trong lòng cậu ấy vẫn không có cảm giác an toàn.

- Không có cảm giác an toàn?
Sở Uyển giọng nghi ngờ hỏi.

- Vâng, chính xác là cậu ấy sợ thiếu phu nhân rời đi.

Nghe ông ấy nói, cô liền đau lòng không thôi.

Nhẹ nhàng ôm cậu nhóc chặt hơn tỏ rõ thái độ cho cậu bé thấy.

Tiểu Xuyên thấy vậy vui vẻ cũng ôm mẹ thật chặt.

Bác sĩ Trần dặn dò một hồi rồi cả ba người mới về nhà..

 
Chương 34: 34: Nằm Giữa


Biệt thự Cẩn Chi Viên
Sau khi quản gia Viên thông báo cho vú Trương, gương mặt bà ta vặn vẹo tức giận.

Vú Trương không làm việc mà trốn vào trong phòng, mọi người đều đoán rằng có lẽ bà ta đang đau khổ.

Dù sao ở đây làm việc cũng nhãn hạ hơn là về Phó gia quy củ nhiều mà ông chủ lại vô cùng khó tính.

Vú Trương lấy điện thoại gọi, bên kia liền vang lên một giọng nói du dương:
- Vú Trương, có chuyện gì sao?
- Bà chủ, tôi bị cậu chủ điều về Phó gia rồi.

Bà Phó nghe thế mày khẽ nhíu lại, ân cần hỏi han:
- Sao? Bà làm gì khiến A Cẩn tức giận à?
- Tôi chỉ chỉ nói xấu thiếu phu nhân với tiểu thiếu gia, rồi thiếu phu nhân thấy tức giận.

Chắc cô ta mách với thiếu gia.

Giọng nói thô lỗ có chút chột dạ nhưng vẫn rất hùng hồn nói xấu.

- Hazzzzz được rồi, cứ về chỗ tôi trước đi.

Bà Phó giọng có chút bất đắc dĩ vang lên.

Vú Trương nghe thế mặc dù buồn bực nhưng vẫn cố gắng vui vẻ nói:
- Vâng bà chủ.

Bên kia liền tắt máy luôn.

Vú Trương thầm lẩm bẩm trong lòng chửi Sở Uyển.

Đưa hai mẹ con về đến nhà, Phó Cẩn liền lái xe đến công ty luôn.

Sở Uyển đưa cậu bé vào nhà, cô ngồi ở ghế rồi ôm cậu nhóc lên lòng.

Đem mặt cậu nhóc đối diện với mình cô dịu dàng nói:
- Bảo bối, con cũng nghe bác sĩ Trần nói rồi đấy, con phải đi học.


Tiểu Xuyên nghe xong liền nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, cậu bé nhìn cô rồi nhỏ giọng nói:
- Con không đi, được không mẹ?
Sở Uyển nhìn vẻ mặt đau khổ của con trai, cô cười nhẹ dịu giọng hỏi:
- Sao con lại không muốn đi học? Đi học có bạn mới còn học được rất nhiều điều thú vị nữa, còn...!
- Con không muốn xa mẹ.

Chưa để A Uyển nói xong giọng non nớt vội vàng cắt ngang.

Sở Uyển sững người, không ngờ đây là lý do cậu nhóc không muốn đi học.

Tim cô như được rót mật ngọt, hôn cậu nhóc một cái, cô nói:
- Mẹ cũng không muốn xa con nhưng không đi học con sẽ không có bạn, không có những điều mới mẻ.

Mẹ muốn bảo bối mẹ ngày càng tốt lên giỏi lên.

Tiểu Xuyên im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới giọng mới buồn rầu cất lên:
- Con đi học.

Cậu muốn ngoan ngoãn nghe lời mẹ để mẹ yêu cậu hơn như thế mẹ sẽ không rời xa cậu nữa.

Sở Uyển nghe cậu nói thì vui mừng, giọng tràn đầy phấn khởi nói:
- Tiểu Xuyên của mẹ giỏi nhất.

Để tuyên dương con hôm nay mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho con.

Hai mắt to tròn của cậu bé sáng lấp lánh nhìn cô, cậu bé nhìn cô nhỏ giọng nài nỉ nói:
- Mẹ, có thể đổi không?
Sở Uyển sửng sốt hỏi lại:
- Đổi cái gì con?
- Đổi một bữa ngon thành con nằm giữa mẹ với ba một đêm được không?
Cô ngẩn người ra một lát, liền mỉm cười nói với cậu bé:
- Bảo bối ngốc, không cần đổi.

Mẹ sẽ vừa nấu đồ ăn ngon cho con vừa cho con nằm giữa được chứ.

- Vâng ạ!
Tiểu Xuyên liền nhanh chóng đồng ý.

Buổi tối, Tiểu Xuyên vui vẻ hớn hở dắt Sở Uyển lên phòng ngủ chính.

Vừa vào phòng, cậu nhóc liền vội vàng nhanh chóng bò lên giữa giường nằm vui vẻ gọi cô:
- Mẹ mau mau mau lên giường.

Sở Uyển cười, bước chân nhanh lại giường nằm xuống bên phải cậu bé nhẹ giọng hỏi:
- Vui vậy sao?
- Vui ạ! Con còn để chỗ lát ba về ba nằm.

Xoa đầu cậu nhóc, cô liền dịu dàng nói:
- Tiểu Xuyên thật ngoan.

Sở Uyển mặc dù có chút lo lắng nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bảo bối liền bỏ qua.

Dù sao lần này cũng có Tiểu Xuyên nằm giữa nên chắc anh sẽ không dám làm càn đâu.

Thế là Sở Uyển cùng Tiểu Xuyên liền vui vẻ đi vào giấc ngủ.

Lúc Phó Cẩn lên phòng ngủ cũng ngạc nhiên., anh định tắm rửa sạch sẽ rồi qua phòng bên kia.

Hôm nay anh cũng đã chuẩn bị cả chìa khoá rồi, không ngờ lại ngoan ngoãn ngủ ở đây.

Phó Cẩn vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra.

Nhìn chỗ hai người nằm, môi anh khẽ nhếch lên khinh bỉ.


Bước chầm chậm lại phía giường, anh kéo nhẹ Tiểu Xuyên sang phía bên trái, đem Sở Uyển dịch vào giữa.

Anh cẩn thận nhẹ nhàng lên giường nằm vào phía bên phải cô.

Cánh tay rắn chắc kéo eo cô lại sát anh, Sở Uyển chỉ nhíu mày rầm rì lại ngủ ngon.

Môi mỏng anh khẽ mổ nhẹ lên môi lên má lên mắt cô, môi mỏng dán sát vào tai cô khẽ liếm một cái rồi thấp giọng thì thầm:
- Không ngoan hửm? Tôi vẫn có cách trị em.

Sở Uyển mơ màng khó chịu cựa quậy, Phó Cẩn bình tĩnh đem tay cô ôm eo anh, đem chân cô để kẹp giữa chân anh.

Anh ôm cô chặt rồi vui vẻ tiến vào giấc ngủ.

Buổi sáng, Tiểu Xuyên thức dậy nhìn bản thân nằm bơ vơ một chỗ còn ba với mẹ ôm nhau nằm phía xa cậu.

Khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ uất ức, cậu bò lại gần chỗ mẹ gọi:
- Mẹ......!mẹ
Sở Uyển cùng Phó Cẩn đang ngủ ngon bị giọng ấm ức của cậu bé gọi tỉnh dậy.

Vừa dậy cô nhận ra tư thế của mình và Phó Cẩn, Sở Uyển hốt hoảng buông tay rút chân ra ngồi dậy.

Phó Cẩn thì bình tĩnh hơn, anh nằm yên chỉ khẽ nhíu mày hỏi:
- A Xuyên sao thế? Sáng sớm con đã gọi mẹ cái gì?
Nếu không phải cậu nhóc kêu anh còn cùng cô ôm nhau ngủ một giấc nữa.

- Rõ ràng hôm qua con đã nằm giữa mà sao sáng ra con lại nằm cạnh chứ.

Giọng nói trẻ con có chút tủi thân vang lên.

Sở Uyển đưa mắt trừng trừng anh với vẻ mặt tức giận.

Phó Cẩn nghe xong mới vỡ lẽ hoá ra là con trai anh đề nghị nằm giữa, anh vẻ mặt bình tĩnh chập rãi nói:
- Lúc ba về thì con đã nằm thế rồi, không có chỗ ba đành nằm bên mẹ con.

Nghe anh nói, Sở Uyển chỉ thầm khinh bỉ trong lòng còn Tiểu Xuyên tỏ vẻ ngờ vực nhìn anh.

- Lần sau, ba sẽ ôm con lại được không?
- Được ạ!
Tiểu Xuyên ngây thơ liền vui vẻ đồng ý.

Cậu bé liền xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân.

Thấy bảo bối rời đi A Uyển cũng định chuồn lẹ, nào ngờ mới quay người định bò xuống giường chân cô liền bị nắm lại.

Giọng nói quen thuộc vang lên:

- Đi đâu mà vội thế hửm?
Sở Uyển run rẩy quay đầu lại cười trừ nói:
- Tôi đi đánh răng rửa mặt, anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi, tôi đi ngay đây.

Chưa để anh nói cô định kéo chân lại để xuống giường, bỗng Phó Cẩn kéo mạnh liền đem người cô kéo lên người anh.

Cô liền giãy giụa phản kháng, anh liền thấp giọng nói:
- Chạy? Em chạy nữa đi.

- Bỏ ra, Tiểu Xuyên nhìn thấy giờ.

- Ba mẹ ôm nhau, rất bình thường.

Nói xong anh còn định hôn lên môi cô, Sở Uyển nhanh chóng lấy tay che môi.

Phó Cẩn cười khẽ một cái nâng đầu gặm một cái vào cổ cô thấp giọng nói:
- Hư, ai cho em tránh.

Cả người cô run rẩy giọng nói cầu xin:
- Phó Cẩn...!dừng..

đừng như vậy.

- Lần sau còn không ngoan, thì không chỉ như vậy đâu.

Cô nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đã rõ.

Anh liền thả cô ra, Sở Uyển nhanh chóng đứng dậy khỏi giường trước khi rời đi cô nói:
- Tiểu Xuyên đã đồng ý đi học, anh xem rồi chọn trường cho thằng bé đi.

Chưa để anh nói xong, cô liền nhanh chóng rời đi luôn.

Phó Cẩn chỉ nhìn bóng dáng cô rời đi khẽ cười.

Xem ra có cô mọi thứ liền trở lên tốt hơn..

 
Chương 35: 35: Gặp Cô Bé Đi Lạc


Mấy ngày sau, Phó Cẩn liền thông báo với cô đã tìm được trường cho cậu bé.

Đầu tuần cậu nhóc sẽ được đi học.

Buổi chiều thứ bảy, Sở Uyển thấy thời tiết mát mẻ liền dẫn Tiểu Xuyên đi sắm đồ để chuẩn bị đầu tuần đi học.

Sở Uyển dẫn cậu nhóc đi mua rất nhiều đồ như quần áo, giày, cặp,...!Khi cô thấy đã mua khá đầy đủ liền định dẫn A Xuyên đi về.

Khi đi qua khu đồ chơi bỗng nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Sở Uyển liền dắt tay Tiểu Xuyên lại chỗ phát ra tiếng khóc.

Trước mặt hai mẹ con là một bé gái chạc tầm 4-5 tuổi đang đứng khóc rất thương tâm.

Sở Uyển liền lại bên nhẹ giọng hỏi cô bé:
- Ôi tiểu bảo bối nhỏ, sao con khóc thế?
Nghe Sở Uyển nói xong, Tiểu Xuyên bên cạnh mặt bỗng có chút không vui.

Cậu bé liếc nhìn cô bé có chút xinh đẹp đáng thương nước mắt nước mũi tèm nhem liền không nói gì.

Thương Yên đang khóc nghe tiếng có người hỏi mình liền ngẩng đầu lên nhìn Sở Uyển nói:
- Huhuhuhuhu con...!con...!không...!nghe lời mẹ huhuhu bị đi..

đi lạc mất rồi huhuhu A Yên không tìm thấy mẹ huhuhuhu..

Cô bé nói xong càng khóc thương tâm hơn.

Sở Uyển định buông tay Tiểu Xuyên để ôm cô bé thì bỗng bên cạnh vang lên giọng nói có chút ấm ức:

- Mẹ..

- Ngoan mẹ dỗ em một lát nhé!1
Sở Uyển xoa đầu cậu bé nhẹ giọng giải thích.

A Xuyên nhìn cô bé khóc liền buông tay mẹ nói:
- Vâng.

Sở Uyển đem cô bé đáng yêu ôm vào lòng vỗ về dịu dàng nói:
- Ngoan, đừng khóc.

Nói cho dì nghe số điện thoại của mẹ con, dì gọi điện mẹ đến đón con được không?
Thương Yên nghe xong vừa khóc vừa nói:
- Con....huhuhu.....!con...!không nhớ...huhuhu
Tiểu Xuyên nghe xong thầm mắng trong lòng một câu ngu ngốc.

Sở Uyển liền ôm cô bé lên nói:
- Không sao, con đừng khóc nữa dì đưa con đi tìm mẹ nhé!
Cô bé cố nín khóc ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Tiểu Xuyên nhìn môi nhỏ chúm chím đôi lúc còn nấc thấy có chút đáng yêu.

Thấy cô nhóc đồng ý, Sở Uyển một tay ôm cô bé một tay dắt Tiểu Xuyên đi tìm nhân viên để hỗ trợ.

Sau khi, Sở Uyển nói rõ ràng về tình huống của cô bé với nhân viên, nhân viên liền thông báo lên loa:
- Hiện tại, có cô bé tầm 4-5 tuổi lạc mất mẹ, ai là mẹ bé xin đến phòng thông báo để nhận lại bé.

Xin chân thành cảm ơn.

Sở Uyển một bên ngồi đợi một bên dỗ dành cô bé.

Đợi khoảng 5 phút, cửa phòng liền mở ra một cô gái ăn mặc giản dị vội vã bước vào, mắt đã đỏ hoe giọng nói có chút run run ngập ngừng gọi:
- A Yên...!A Yên...!
Cô bé đang ngồi nghe tiếng gọi liền nhảy xuống ghế, hấp tấp chạy lại ôm chân cô gái gọi:
- Mẹ...!
Ôm con vào trong lòng, Thương Linh vẫn chưa hết sợ hãi giọng run rẩy tức giận nói:
- A Yên, ai bảo con đi lung tung, con làm mẹ sợ lắm có biết không?
Thương Yên nhìn vẻ mặt lo lắng sắp khóc của mẹ liền ngoan ngoãn ôm mẹ bé rồi hứa:
- Mẹ ơi, A Yên biết sai rồi.

Con xin lỗi mẹ.

Mẹ đừng khóc nha.

- Mẹ không khóc.

Cô bé thấy mẹ hứa liền yên tâm, liền đem mẹ đến trước mặt Sở Uyển giọng ngọt ngào nói:
- Mẹ ơi là dì xinh đẹp này đã giúp con tìm mẹ đấy.

Thương Linh nghe vậy nhìn Sở Uyển vội vàng gập đầu nói:

- Thật lòng cảm ơn cô đã giúp con bé.

Nhìn cô gái trước mặt, Sở Uyển chỉ khẽ mỉm cười đáp:
- Không có gì, chỉ là một cái nhấc tay thôi không đáng nhắc.

- A Yên, con cảm ơn dì đã giúp con đi
Cô bé ngoan ngoãn cười ngọt ngạo giọng nói trong trẻo vang lên:
- A Yên cảm ơn dì xinh đẹp ạ!
- Không có gì, lần sau con nhớ nghe lời mẹ con nhé! Đừng để bị lạc nữa.

- Vâng ạ.

Thương Linh cười cảm ơn cô lần nữa rồi dẫn Thương Yên rời đi.

Sở Uyển cũng dẫn Tiểu Xuyên đi luôn vừa đi cô vừa nói:
- Tiểu Xuyên vừa nãy rất giỏi, biết nhường mẹ để dỗ em.

Cậu nhóc nghe mẹ khen trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc nói:
- Con chỉ nhường một lát, mẹ là của con.

- Đúng, mẹ là của A Xuyên.

Sở Uyển vừa buồn cười vừa xoa đầu cậu bé đồng tính ý khiến.

Nghe mẹ nói xong, Tiểu Xuyên càng vui vẻ hơn.

Mặc dù, cô bé kia có chút đáng yêu có chút xinh đẹp nhưng không thể dành mẹ với cậu bé được.

Hai mẹ con vui vẻ dắt tay nhau ra khỏi khu trung tâm mua sắm.

Thương Linh dắt con gái ra khỏi trung tâm mua sắm đến quán kem ven đường mua cho cô bé một que kem.

Thương Yên vui vẻ vừa ăn vừa nói:
- Cảm ơn mẹ!
Thương Linh xoa đầu cô bé nhẹ giọng nói:

- Ngon không con?
- Có ạ! Lạnh lạnh ngọt ngọt.

Cô bé cười tít hết cả mắt đi.

Thương Linh nhìn cô bé liền nhớ đến chuyện vừa nãy liền nghiêm giọng nhắc nhở:
- Lần sau, con không được chạy lung tung biết chưa? Gặp được người tốt thì mẹ còn gặp được con, nhỡ may gặp người xấu họ bán con đi mẹ làm sao tìm được con.

- Mẹ yên tâm, con thấy dì ấy xinh đẹp dẫn theo anh trai đẹp trai liền biết là người tốt.

Làm gì người xấu lại đẹp như thế chứ?
Thương Linh lắc đầu ngán ngẩm với cách suy nghĩ của con gái.

Cô ấy dí dí ngón tay vào trán cô bé bất lực nói:
- Thật là không biết sợ, không biết giống ai nữa.

- Giống ba ạ!
Cô bé nhanh nhảu trả lời khiến Thương Linh sững người lại.

Cô ấy gượng cười vội vàng chuyển chủ đề rồi nói:
- Đi thôi, mẹ mua đồ ăn ngon cho con.

- Vâng.

Quả nhiên cô nhóc tham ăn liền vui vẻ quên đi.

Thương Linh thở phào nhẹ nhõm liền dẫn con bé đi..

 
Chương 36: 36: Tiểu Xuyên Đi Học


Phó Cẩn bận rộn mấy đêm đều về nhà rất muộn nên Sở Uyển thoát khỏi cảnh ngủ chung giường với anh.

Hôm nay đầu tuần, buổi sáng Sở Uyển cố ý dậy sớm chuẩn bị bữa sáng để cổ vũ tinh thân cho Tiểu Xuyên.

Phó Cẩn chạy bộ xong định vào phòng ăn uống cốc nước lạnh liền nhìn thấy bóng lưng Sở Uyển đang cắm cúi bận rộn làm đồ ăn sáng.

Môi mỏng khẽ nở nụ cười, ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng.

Nghe tiếng động Sở Uyển quay lại liền nhìn thấy Phó Cẩn, cô có chút ngạc nhiên xong liền bình tĩnh nói:
- Anh uống nước xong thì lên gọi Tiểu Xuyên dậy ăn sáng rồi còn đi học nữa.

- Ừ.

Phó Cẩn vừa uống nước vừa nhẹ giọng đáp lại.

Sở Uyển nghe xong liền quay lại chuẩn bị đồ ăn sáng tiếp.

Phó Cẩn uống xong liền lên lầu gọi con trai dậy.

Khi hai ba con xuống đồ ăn đã được dọn hết lên bàn.

Cả nhà ba người liền vui vẻ ăn sáng.

Khi Sở Uyển đang ăn nhìn Phó Cẩn ăn xong rồi vẫn thong thả ngồi ở ghế, cô nghi hoặc hỏi:
- Anh không đi làm à?
Mấy ngay nay, Phó Cẩn đều sáng thì đi sớm đêm thì về muộn.

Hôm nay lại có tâm trạng ngồi đọc báo thật là lạ.

Mắt anh không rời tờ báo nhẹ giọng đáp:
- Có.


- Sao anh không đi đi, không sợ muộn à?
Tiểu Xuyển đang ăn nghe vậy liền vội vã trả lời thay cho Phó Cẩn luôn.

- Mẹ, là ba hứa lát nữa sẽ chở mẹ đưa con đi học ạ.

- Ừ, con ăn đi rồi chúng ta đi.

Sau khi ăn xong, cả nhà lên xe đi đến trường.

Ngồi trong xe, Sở Uyển liên tục dặn dò cậu bé mọi thứ, Tiểu Xuyên ngoan ngoãn ngồi nghe.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, Phó Cẩn chỉ yên lặng không nói gì.

Đến nơi, Phó Cẩn đỗ xe xong liền dẫn hai mẹ con đến lớp của Tiểu Xuyên.

Sở Uyển vừa đi vừa nhìn xung quanh dò xét, Phó Cẩn thấy cô vậy liền nói:
- Trường học này mặc dù nhìn bình thường nhưng môi trường giáo dục an toàn, thân thiện và hiện đại.

Đặc biệt nó rất gần với nhà mình nên tiện cho việc em đưa đón thằng bé.

- Vâng, em biết rồi.

Vừa đến lớp, cô giáo liền ra đón Tiểu Xuyên vào, cậu nhóc vẫn nắm chặt tay Sở Uyển.

Nhìn Tiểu Xuyên, cô liền muốn đem thằng bé về nhà nhưng nghĩ đến lời dặn của bác sĩ, Sở Uyển dặn lòng ngồi xuống ôm cậu bé rồi nhẹ nhàng nói:
- Bảo bối của mẹ đi học ngoan nhé! Đến chiều mẹ đến đón con được không?
Tiểu Xuyên quyến luyến ôm chặt mẹ một lúc lâu, cậu bé mới nói:
- Được ạ, nhưng buổi tối con muốn nằm giữa mẹ với ba.

Lông mày của Phó Cẩn khẽ nhếch lên, ánh mắt tỏ vẻ không hài lòng nhìn con trai.

Cô giáo của Tiểu Xuyên nghe vậy liền cười cười nhìn hai người lớn với ánh mắt hiểu rõ.

Sở Uyển không để ý vẻ mặt hai người còn lại chỉ nhanh chóng gật đầu đồng ý với Tiểu Xuyên.

Cô khẽ hôn lên má Tiểu Xuyên, cậu nhóc liền hôn lại Sở Uyển.

Khi Sở Uyển đứng lên, Phó Cẩn liền lại bên xoa đầu cậu nhóc rồi dặn dò:
- Có chuyện gì con có thể nói với cô giáo, giờ thì đi vào học ngoan nhé.

- Vâng ạ.

Cậu bé liền thả tay Sở Uyển ra ngoan ngoãn đi lại bên cô giáo, cô giáo cười nhẹ liền nói:
- Hai anh chị cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu bé.

Phó Xuyên chào ba mẹ đi rồi cô đưa con vào lớp quen bạn mới.

- Tạm biệt ba mẹ.

Sở Uyển cùng Phó Cẩn cũng chào tạm biệt lại cậu bé.

Nhìn ánh mắt lưu luyến của Tiểu Xuyên, Phó Cẩn liền cầm tay Sở Uyển rời đi.

Vừa ra khỏi trường Phó Cẩn liền đi lấy xe, Sở Uyển đứng ở đường chờ.


Vừa chờ Sở Uyển vừa nghĩ đến Tiểu Xuyên, không để ý xung quanh.

- Rừm rừm....!rừm rừm....!
Bỗng nghe tiếng xe máy rồ ga khiến Sở Uyển giật mình, mắt nhìn thấy chiếc xe máy đang phóng nhanh về phía mình làm cô hoảng sợ đến đứng sững người.

Chưa kịp tránh đi, cả người cô liền bị kéo về phía sau rồi rơi vào cái ôm quen thuộc cùng giọng nói trầm thấp đầy giận dữ vang lên:
- Em muốn chết hả? Không ngoan ngoãn đứng trên vỉa hè xuống đường đứng ngẩn người làm gì.

Sở Uyển đang sợ hãi nghe anh mắng liền bối rối vội vàng muốn giải thích:
- Thật xin lỗi, tôi..

- Ngu ngốc.

Không để cô nói xong, anh liền nói luôn.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh cẩn thận ôm lên xe.

Phó Cẩn lái xe đi, Sở Uyển mới bình tĩnh trở lại.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô liền im lặng ngồi yên.

Phó Cẩn lái xe một mạch về đến biệt thự.

Sở Uyển thấy về đến nhà liền vươn tay mở cửa xuống xe nhưng cô mở mãi không được.

Cô đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Phó Cẩn liền thấy anh cũng đang nhìn cô.

- Không cảm ơn tôi mà còn vội vã không muốn ở cùng tôi như thế hửm?
Nghe giọng lạnh lùng của anh, Sở Uyển không muốn anh hiểu lầm liền vừa lắc đầu vừa nói:
- Không phải, tôi sợ anh đến công ty trễ.

Lúc nãy cảm ơn anh đã cứu tôi.

- Hoá ra là tôi hiểu lầm nhưng cảm ơn suông như thế có vẻ hơi hời hợt thì phải.

- Vậy anh muốn tôi phải cảm ơn thế nào?
Sở Uyển nhìn anh nghi hoặc hỏi.

Phó Cẩn khẽ cười rồi ra hiệu cho cô lại gần, Sở Uyển mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn ghé người lại gần anh.


Phó Cẩn thấy cô lại gần liền vòng tay qua eo cô kéo sát bên người anh, môi mỏng nhắm trúng đôi môi của cô mà hôn lên.

Hai mắt Sở Uyển trừng lớn đưa tay đập vào người anh, Phó Cẩn chẳng hề hấn gì, anh vừa cắn vừa mút môi cô.

Sở Uyển giãy giụa càng mạnh Phó Cẩn càng hôn sâu hơn.

Dần dần Sở Uyển bủn rủn chân tay để mặc anh hôn.

Khi đã hôn đủ anh liền buông cô ra, môi mỏng kề sát tai cô hơi nóng phả vào tai khiến cả mặt cô đỏ bừng bừng.

Giọng anh khàn khàn trầm thấp bên tai cô vang lên:
- Muốn cảm ơn tôi hửm? Lấy thân báo đáp đi.

Phó Cẩn nói xong liền khẽ cắn nhẹ vào tai cô, thân thể Sở Uyển liền run rẩy.

Chưa để cô đáp lại anh liền nói tiếp:
- Cho em mấy ngày thích ứng rồi, buổi tối ngoan ngoãn sang phòng tôi ngủ.

Nhớ chưa?
Thấy cô ngồi im không nói gì, Phó Cẩn liền doạ:
- Em mà không sang tôi liền đem em làm ba ngày ba đêm.

Nhớ chưa?
Sở Uyển nghe xong liền không dám cãi lại chỉ vội vã gật đầu ra vẻ đồng ý.

Phó Cẩn hài lòng buông cô ra rồi mở chốt cửa, chỉ chờ vậy Sở Uyển liền nhanh chóng lao ra như con thỏ.

Nhìn bóng dáng vội vã của cô, anh chỉ liếm môi cười khẽ rồi lái xe rời đi.

( Mập Mập7299: Mấy nay trời lạnh rồi, các độc giả chưa có người yêu nhớ mặc ấm vào nhé).

 
Chương 37: 37: Cô Bé Ngốc


Tiểu Xuyên sau khi nhìn bóng dáng ba mẹ đi có chút buồn rầu.

Cô giáo thấy vậy liền đưa cậu bé vào lớp giới thiệu:
- Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Phó Xuyên em giới thiệu đi.

Cả lớp nghe cô nói liền vỗ tay chào đón.

Đặc biệt ở cuối lớp có đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tiểu Xuyên.

- Mình là Phó Xuyên.

Tiểu Xuyên thờ ơ giới thiệu mỗi tên liền im lặng.

Bên dưới bắt đầu có tiếng ồn ào.

- Trời, cậu ấy đẹp trai quá!
- Soái ca lớp mình
Cô giáo nghe vậy liền nghiêm mặt gõ mạnh thước lên bàn thấp giọng đe:
- Không được nói linh tinh.

Bên dưới liền yên lặng, cô mới nhẹ nhàng hỏi Tiểu Xuyên:
- Phó Xuyên, em muốn ngồi chỗ nào?
Tiểu Xuyên đưa đôi mắt dò xét quanh lớp liền bắt gặp khuôn mặt có chút quen thuộc ở góc lớp.


Ánh mắt tràn đầy vui vẻ nhìn cậu bé, Tiểu Xuyên liền nhận ra cô bé ngu ngốc lạc ở trung tâm mua sắm.

Rà soát cả lớp chỉ có chỗ của cô bé ngu ngốc tạm ngồi ngược, Tiểu Xuyên liền đưa tay chỉ về cuối lớp nói:
- Em muốn ngồi chỗ kia.

Các bạn bên dưới lại ồn ào bàn tán tiếp.

- Gì, sao cậu ấy có thể ngồi với tiểu hồ ly tinh được?
- Hừ, thật được lợi cho Thương Yên.

- Mình phản đối
Từng lời nói khó nghe phát ra, cô giáo nhăn hết mày liền cao giọng quát:
- Các em im lặng không được ăn nói linh tinh.

Phó Xuyên em về chỗ đi.

Thương Yên bên dưới mặt khẽ tái nhợt đôi mắt hồng hồng.

Tiểu Xuyên bỏ qua ồn ào liền bước xuống ngồi vào chỗ xong thì cô bạn bàn trên có khuôn mặt bầu bĩnh quay xuống nói:
- Mẹ cậu ta là hồ ly tinh đấy, cậu chuyển chỗ đi đừng ngồi cạnh cậu ta nữa.

Tiểu Xuyên chưa kịp nói gì bên cạnh đã vang lên giọng nói nức nở :
- Mẹ tớ không phải là hồ ly tinh hức cậu nói láo hức..

- Không có ba thì mẹ cậu chính là hồ ly tinh.

Nghe Thương Yên phản bác, cô bạn kia liền to giọng nói lại xong quay người lên trên luôn.

Cô bé ấm ức chỉ biết yên lặng khóc.

Tiểu Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn khóc đến thương tâm liền có chút buồn bực nói:
- Tôi tin cậu, đừng khóc nữa.

Thương Yên nghe cậu nhóc nói vừa lau nước mắt vừa nói:
- Anh trai nhỏ, cảm ơn anh đã tin A Yên.

Tiểu Xuyên nhìn đôi mắt đỏ đỏ ngấn nước của cô bé liền đưa khăn giấy mẹ chuẩn bị cho cậu bé ra cho Thương Yên.

Cô bé nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn anh.


Cầm chiếc khăn thơm mát Thương Yên lau sạch nước mắt xong liền quay sang cậu bé cười tươi nói:
- Em là Thương Yên, em có thể làm bạn với anh được không?
Nhìn đôi mắt trong sáng tràn ngập vui vẻ nhìn mình, Tiểu Xuyên đành gật đầu đồng ý rồi nói:
- Tôi là Phó Xuyên.

Cô bé liền vui vẻ níu tíu bên cậu nhóc suốt cả ngày khiến ngày đi học đầu tiên của cậu bé trôi qua rất nhanh chóng.

Buổi chiều, Sở Uyển đến đón cậu bé rõ sớm lên phải đứng ở bên ngoài đợi.

Một lúc sau trường học mới tan, Sở Uyển liền nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng cậu bé bước ra, cô vội vàng hô lớn:
- Bảo bối, mẹ ở đây.

Tiểu Xuyên nghe giọng của mẹ liền nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy mẹ đang vẫy tay cậu bé liền nhanh chân bước lại gần.

Ôm Tiểu Xuyên vào lòng, Sở Uyển hôn lên trán cậu nhóc rồi nhẹ giọng cảm thán:
- Bảo bối, mẹ thật sự rất nhớ con.

Tiểu Xuyên nghe vậy liền vui vẻ ôm chặt cô cũng nỉ nón nói:
- Con cũng rất nhớ mẹ.

Hai mẹ con ôm nhau xong liền lên xe ô tô về nhà.

Vừa vào nhà, Sở Uyển đưa cho cậu nhóc món bánh cô làm lúc chiều rồi ân cần hỏi:
- Đi học thế nào bảo bối? Có vui không con?
Tiểu Xuyên vừa ăn vừa trả lời mẹ:
- Bình thường mẹ ạ.

- Thế bảo bối đã quen được bạn nào chưa?
Sở Uyển nghe cậu bé nói liền lo lắng hỏi tiếp.


Cậu nhóc liền nhớ đến cô bé ngốc có khuôn mặt xinh đẹp khóc nức nở liền đáp lại:
- Có ạ, bạn cùng bàn của con là cô bé đi lạc mấy hôm trước.

- Vậy sao? Thật là có duyên quá!
Sở Uyển vui vẻ cười nhưng nhìn Tiểu Xuyên cau mày liền vội vàng hỏi:
- Có chuyện gì mà nhìn con không vui vậy?
- Cô bé kia lại khóc ạ.

- Khóc sao? Sao lại khóc?
- Ở lớp có mấy bạn mắng mẹ của cô bé là hồ ly tinh.

Sở Uyển nghe xong cũng nhăn hết mày lại, trẻ con sao lại có thể ăn nói khó nghe như vậy chứ.

Lần trước nhìn thấy mẹ của cô bé rất dịu dàng ăn mặc giản dị chất phác không thể nào là tiểu tam được.

Xoa đầu của con trai, cô nhẹ nhàng nói:
- Mẹ biết rồi, sáng mai mẹ sẽ phản ánh với cô giáo về vấn đề này.

Tiểu Xuyên thật ngoan con nhớ phải chăm sóc em gái nhỏ nhé.

Tiểu Xuyên gật đầu đồng ý rồi vui vẻ ăn bánh tiếp.

Hai mẹ con ngồi nói chuyện với nhau một lúc lâu mới thôi..

 
Chương 38: 38: Trốn Ngủ


Đến tối, hai mẹ con vui vẻ ăn tối xong rồi ngồi xem chương trình giải trí.

Nhìn đồng hồ chỉ hơn 9h mà Phó Cẩn vẫn chưa về, trong lòng Sở Uyển thầm vui vẻ.

Cô chỉ mong anh suốt ngày bận rộn đi cả đêm không về cũng được.

Nghĩ đến lời đe doạ sáng ngày, Sở Uyển liền nhân lúc anh chưa về nhỏ giọng dụ dỗ Tiểu Xuyên:
- Bảo bối, mẹ buồn ngủ quá! Chúng ta đi ngủ thôi.

.

ngôn tình hoàn
Tiểu Xuyên đang xem tivi chăm chú liền quay đầu sang cô thắc mắc hỏi:
- Không phải chúng ta xem tivi để đợi ba về cùng ngủ sao ạ.

Mẹ hứa hôm nay cho con nằm giữa rồi mà.

- À ừ thì hôm nay bố con bảo công việc rất bận lên không về được, hẹn con vào hôm khác được không bảo bối?
Sở Uyển vừa nói dối vừa cố tỏ vẻ tiếc nuối nhìn cậu bé.

Tiểu Xuyên không nói gì, tâm trạng liền xuống dốc không phanh, cô thấy thế liền tỏ vẻ đáng thương.

- Hoá ra bảo bối đã chán ngủ với mẹ rồi.

- Không phải ạ, con thích ngủ có ba có mẹ hơn.

Tiểu Xuyên nhanh chóng giải thích sợ mẹ hiểu lầm.


- Nhưng ba con bận mất rồi.

- Vậy con cùng mẹ lên lầu ngủ ạ.

- Mẹ yêu con nhất, đi thôi mẹ buồn ngủ lắm.

Sở Uyển vui vẻ ôm cậu bé lên phòng ngủ.

Trước khi đi ngủ, cô còn cẩn thận khoá trái cửa thật kĩ càng kiểm tra mấy lượt rồi mới yên tâm đi ngủ.

Dự án của Phó Cẩn xảy ra chút vấn đề nên anh phải mở cuộc họp khẩn cấp phải lán lại rất lâu trong công ty.

Trong lòng anh rất bực bội khó chịu, giải quyết xong anh liền lái xe về nhà.

Nhìn cả khu biệt thự chìm vào trong bóng tối, Phó Cẩn sải bước chân nhanh chóng hướng về phòng ngủ chính.

Sáng nãy anh đã hù doạ cô như thế, đoán chắc giờ này cô đang ôm Tiểu Xuyên ngủ trong phòng anh.

Mở cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt anh là cái giường trống trơn gọn gàng, đôi mắt hồ ly liền lạnh đi.

Anh đóng cửa xoay người bước về phía phòng ngủ của Tiểu Xuyên, đưa tay mở cửa đáng tiếc cánh cửa đã bị khoá chặt.

Cười chế giễu một cái, anh đưa tay vào túi quần liền móc ra chùm chìa khoá.

Phó Cẩn thong thả bình tĩnh mở cửa.

Nhìn Sở Uyển ôm con trai ngủ ngon lành cơn tức nghẹn ở trong ngực anh.

Bước nhẹ đến bên giường cẩn thận ôm cô lên rồi trở về phòng mình.

Đặt Sở Uyển lên giường nhìn dáng người nhỏ nhắn mặc váy ngủ xuông, yết hầu của anh khẽ chuyển động.

Phó Cẩn tao nhã cởi hết đồ trên người xuống liền lên giường leo lên người Sở Uyển.

Đôi môi mỏng đốt lửa khắp nơi trên người Sở Uyển, khiến cô khó chịu mơ hồ vươn tay đẩy anh ra.

Phó Cẩn đem hai tay của cô bắt chéo lên đầu, môi mỏng tiếp tục hôn.

Bàn tay còn lại luồn từ vạt váy hướng lên bầu ngực tròn tròn mềm mại.

Bàn tay nóng rực xoa nắn mạnh bạo, đôi môi từ hôn thành cắn mút khắp nơi.

Sở Uyển bị hơi nóng làm cho mơ hồ tỉnh dậy, liền thấy bản thân bị bóng dáng to lớn trần trụi cắm cúi hôn khắp người cùng hơi thở quen thuộc.

Hai tay bị anh giam cầm, đôi chân phản kháng muốn đá anh ra, giọng nói run rẩy xin:
- Phó Cẩn bỏ tôi ra...!ư....!anh bỏ......!á đừng cắn.

Thấy cô giãy giụa, đầu anh cũng không ngẩng lên, bàn tay anh tà ác vân vê đầu nhũ hoa.

Môi mỏng liếm láp ở trên cổ cô càng mạnh mẽ ác liệt.


Sở Uyển cảm thấy hơi thở của Phó Cẩn càng ngày dồn dập nóng bỏng cô càng sợ hại.

- Anh đừng như thế hức.....!không muốn..

ư..

Nước mắt bỗng chốc rơi đầy mặt, Phó Cẩn thấy thế cũng ngừng lại đưa ánh mắt còn ánh đầy vẻ dục vọng nhìn cô:
- Khóc? Tôi đã dặn em thế nào? Hửm?
Giọng anh khàn hẳn đi hỏi, Sở Uyển chỉ biết vừa lắc đầu vừa khóc miệng còn lẩm bẩm:
- Không muốn...!huhuhuhu
- Không muốn?
Phó Cẩn nói xong còn cười lạnh một tiếng, anh buông tay cô ra liền nắm cằm cô hỏi:
- Sao không muốn?
Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của anh, nước mắt tủi thân cô càng rơi mãnh liệt.

Cô không phải Sở Uyển, Phó Cẩn rõ ràng đang muốn làm việc vợ chồng với cô ấy không phải cô.

Thấy cô khóc thương tâm, Phó Cẩn nhẹ nhàng tỉ mỉ hôn hết nước mắt trên mặt cô nhưng càng hôn nước mắt chảy càng nhiều.

Anh đành phải lấy hai tay lau còn nhỏ giọng dỗ:
- Ngoan không khóc, bảo bối.

Là tôi sai, ngoan.

Nhìn anh dịu dàng, cô liền không muốn giấu anh nức nở nói:
- Tôi không hức...!phải Sở Uyển hức.....!
Phó Cẩn sửng sốt xong liền hiểu rồi cười nhẹ, anh mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Hôn đến khi cả hai thở dốc, Phó Cẩn mới buông bỏ rồi rỉ rón vào tai cô:
- Tôi biết, ngoan đừng khóc.

Anh vừa trả lời vừa vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Sở Uyển đầy nước mắt.

Cô nghe xong thì hoảng hốt đến mức ngừng khóc, ngước đôi mắt còn ánh nước mắt nhìn anh xác định.

Nhưng anh lại hỏi cô tiếp:

- Sao không muốn cùng tôi hửm?
Cô nghe xong chỉ biết mím môi im lặng không nói gì, Phó Cẩn liền hôn lên môi cô rồi hỏi:
- Sao lại không muốn?
- Em..

Nhìn dáng vẻ lưỡng lự của cô, anh nở nụ cười tươi nói:
- Là sợ tôi coi trọng Sở Uyển chứ không phải em.

Nên em không muốn hửm?
Khuôn mặt bên dưới bỗng chốc đỏ lên, môi cô vẫn mím chặt không nói.

Anh gian xảo đưa tay bóp lên ngực cô.

- Ư..

- Trả lời?
Cô sợ anh lại có hành động càn cỡ liền gật đầu thừa nhận, nhưng tay anh lại cành xoa nắn lợi hại hơn.

Cô vươn tay nắm tay anh lại nhỏ giọng cầu xin:
- Đừng như thế ư..

- Giờ em là vợ tôi, tôi cũng chỉ thuộc về mình em, hiểu không?
Không thấy cô trả lời tay anh liền bóp mạnh một cái, cô liền kêu ra tiếng rồi vội vã gật đầu.

Hoá ra anh không coi cô là Sở Uyển, người anh muốn thân cận là cô.

Ánh mắt cô khẽ ánh lên tia hạnh phúc..

 
Chương 39: 39: Phạt


Bất ngờ cả thân thể trần trụi của Phó Cẩn dán sát lại, cô cảm nhận rõ vật cứng rắn chạm vào bụng mình.

Anh còn cố ý thổi hơi nóng vào tai cô hạ giọng hỏi :
- Sáng ngày tôi đã dặn em thế nào hửm?
Sở Uyển liền nhớ đến lời đe doạ buổi sáng cả người thầm run rẩy, cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương :
- Hức..

là ...!là em quên...!mất ..
- Bảo bối, có biết nói dối tội nặng thêm nặng không?
Vừa nói tay anh vừa vén váy ngủ của Sở Uyển lên, cô vội vàng nắm lấy tay anh nhỏ giọng cầu xin anh :
- Là em sai rồi, anh tha cho em được không?
Quân tử là phải biết co được biết dãn được, mặc dù không phải nam nhi nhưng ít ra cô là nử tử đi.

Cô mà không nhận sai sợ sẽ như lời anh nói ba ngày ba đêm thì cô sống thế nào được.

Mặc dù, chưa từng thử qua hương vị tình ái nhưng nghe nói rất đau đấy.

Phó Cẩn cười ranh mãnh, bàn tay sờ được bầu ngực mềm mại thoải mái nói :
- Tội chết có thể miễn tội sống khó tha.
Đôi mắt to tròn ánh lên tia hy vọng thì liền nghe được âm thanh khàn đục gợi cảm của Phó Cẩn vang lên :
- Giờ tôi muốn làm chết em, bảo bối à.
Còn chưa đợi Sở Uyển đồng ý thì anh đã hôn cô.


Một tay anh xoa nắn đầu nhũ hoa, một tay anh di chuyển xuống dưới kích thích u cốc bí ẩn.

Sở Uyển cả người bị anh chơi đùa đến mềm nhũn hết cả người.

Nhìn trạng thái rủn lẩy bẩy của cô, anh đoán cô chưa thử tư vị tình ái lần nào.

Trong lòng anh càng vui vẻ, môi mỏng khẽ dương lên.

Lưỡi anh vừa liếm liếm vừa mút mát.
- Bảo bối thật mềm, thật nhạy cảm.
- Ư....!đừng....!ư...!nói nữa......xin anh ....
Giọng nói khàn khàn đầy sắc tình của Phó Cẩn vang lên, vừa nói ngón tay phía dưới ra ra lại vào vào.

Nghe những lời sắc tình của anh bên dưới cô bỗng trào mật dịch ra, mặt cô xấu hổ đỏ ửng.

Hai chân cô muốn kẹp chặt lại nhưng bị đùi anh banh rộng ra.

Từng đợt cảm giác xa lạ khoái cảm xuất hiện khiến cô không nhịn được rên rỉ.

Thanh âm mê hoặc quanh quẩn tai Phó Cẩn khiến người anh em bên dưới trướng đến phát đau.

Bàn tay xé bỏ lớp bảo hộ bên dưới của cô khiến Sở Uyển sợ hãi kêu lên, đặt cự long trước cửa động, anh từ từ tiến vào.
- Á...!đau ...Phó Cẩn ra ngoài ...từ từ ....
Sở Uyển có chút đau vươn tay đánh vào lưng anh.

Có vẻ người anh em của mình phấn khích quá lên lớn hơn bình thường, anh đành phải dừng lại gặm nhấm bầu ngực mềm mại để kích thích cô.

Thấy người cô đã thả lỏng liền mãnh mẽ tiến vào.
- Hự ...!thật sướng.
- Hức đau...!đừng động ...ư
Nước mắt lăn dài trên má cô, anh vừa chuyển động vừa nhẹ nhàng dỗ :
- Ngoan, một lát liền hết đau.

Từng vệt móng tay hằn lên lưng anh, miệng còn không ngừng xin :
- Đau....!Phó Cẩn ....!không cần ....ư
- Ngoan bảo bối, gọi anh là Cẩn.

Đừng khóc, ngoan giữ sức không lát em không chịu nổi.
- Ư.....ư ....

Trên giường, hai thân thể thân mật dính sát nhau không chút kẽ hở.

Trong căn phòng vang lên tiếng nước nhóp nhép, tiếng nữ nhân khóc nức nở xin tha cùng tiếng thở dốc thoả mãn của nam nhân.

Nhìn Sở Uyển mệt đến mức ngất đi mấy lần, Phó Cẩn mới dừng lại thì mặt trời đã đang nó dạng.

Anh cẩn thận đem nước nóng lau sach bên dưới của cô.
- Hức....hức...
Tiếng nức nở mơ hồ vang lên, có lẽ cô tưởng anh làm nữa.

Anh nhẹ nhàng vỗ về.

Đem cô ôm lên ghế nằm đơn, anh thay ga trải giường khác mới cẩn thận ôm cô lại giường.

Nhìn đôi mắt sưng do khóc, anh khẽ cúi đầu xuống hôn lên trán.
- Bảo bối ngoan, ngủ ngon.
Nói xong, anh liền đi tắm.

Mặc dù thức cả đêm nhưng khuôn mặt không chút mệt mỏi mà tràn đầy vẻ thoả mãn.

Lúc anh đi ra thấy trời vẫn còn sớm liền leo lên ôm cô ngủ.
Buổi sáng, Tiểu Xuyên dậy thì phát hiện bên cạnh mình trống trơn, liền vui vẻ nghĩ mẹ lại dậy sớm làm bữa sáng cho cậu.

Làm vệ sinh cá nhân xong, đôi chân nhỏ liền vội vã xuống nhà ăn nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng mẹ đâu.

Buồn bã suy nghĩ bỗng đôi mắt cậu liền sáng lên, bước chân chuyển đổi lên lầu.

Tiểu Xuyên đứng trước phòng ba gõ cửa một lúc lâu , bên trong vẫn không có động tĩnh gì.


Thất vọng cậu bé đang định rời đi, cánh cửa liền mở ra.

Phó Cẩn mặc áo choàng tắm ngái ngủ nhìn con trai hỏi :
- Sao thế con?
- Con không thấy mẹ.
Nhìn khuôn mặt lo lắng hấp tấp của con trai, anh cười khẽ xoa đầu cậu nhóc rồi nói :
- Mẹ đang ngủ.

Hôm nay mẹ mệt, con để Dạ Nam đưa con đi học được không?
- Con muốn gặp mẹ.
Nhớ đến dáng vẻ trần như nhộng nằm trong chăn của Sở Uyển, Phó Cẩn liền nhanh chóng từ chối.
- Con vào mẹ sẽ tỉnh mất.

Con yên tâm còn có ba chăm sóc mẹ.
Tiểu Xuyên nghi ngờ nhìn ba nhưng không nói gì.

Phó Cẩn khuyên bảo con trai một lúc lâu, cậu bé mới đồng ý xuống ăn sáng rồi đi học.

Đuổi được con trai, anh liền nhanh chóng vào giường ôm vợ.

Xem ra, anh phải đả thông tư tưởng cho cậu bé thì mới có thể mỗi đêm ôm vợ đẹp.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom