Cập nhật mới

Dịch Chắp Vá Hạnh Phúc

Chương 60: 60: Ngoại Truyện Từ Nam Thương Linh4


Ăn bữa tối xong, Tiểu Yên vui vẻ lôi kéo Từ Nam ra phòng khách chơi.

Thương Linh thu dọn bát đũa đem ra bồn rửa.

Từ Nam vừa vào nhìn thấy cảnh cô đang chăm chú rửa bát.

Đôi chân dài sải bước đến sau lưng cô, hai cánh tay rắn chắc cuốn lấy eo cô.

Anh dán sát cơ thể gần cô, đầu khẽ tựa lên vai cô.

Tự dưng bị cơ thể nóng hổi ôm, mông còn bị chọc chọc, Thương Linh có chút ngượng.

Cô dừng tay, quay sang nhìn anh, thấp giọng nói :
- Anh đừng thế, để yên em..
Chưa để cô nói hết câu, Từ Nam khẽ nhắm trúng đôi môi đang mấp máy liên hồi hôn lên.

Không khí trong phổi cô dần bị rút đi, vô lực dựa vào lòng anh, thở gấp.

Từ Nam ghé vào vành tai đỏ đỏ, cánh môi cắn nhẹ vào, giọng khàn đục nói :
- Tối chúng ta làm nữa nhé!
Đôi chân trắng thon khẽ run run, cô thấp giọng giả bộ đánh thương nói :
- Em....!em còn đau...
- Vẫn còn đau sao?
Thương Linh nhanh chóng gật đầu.

Từ Nam không nói gì chỉ ôm cô, Thương Linh thấy thế liền tiếp tục rửa bát.

Nhớ đến hai người nói chuyện hoà hợp, cô thắc mắc hỏi anh :

- Anh nói cho Yên Yên biết rồi sao?
- Ừ.
Từ Nam thấp giọng trả lời.
Xem ra Yên Yên thật sự rất cần ba.

Cô nhẹ giọng thương lượng :
- Con bé rất thích anh, anh có thể để con bé ở với anh vài ngày, rồi về với em cũng được.
Đôi mắt đang nhắm lại hưởng thụ hương vị ngọt ngào ở người cô, nghe lời cô nói bỗng mở ra trở lên u ám.

Đem eo cô siết chặt, giọng anh âm u ẩn nhẫn tức giận hỏi :
- Ý em là sao?
Thương Linh không phát hiện bất thường, cô vừa rửa vừa đáp lại :
- Ý em là để Yên Yên ở bên anh, khi nào con nhớ...!á....
Chưa để cô nói hết, Từ Nam cắn mạnh vào cái cổ trắng nõn để trút giận.
- Ư....!đau...!đừng cắn...
Bỏ cổ cô ra, giọng anh lạnh lẽo tràn đầy tức giận uy hiếp :
- Em dám làm thế? Tôi sẽ cắn chết em.
Thương Linh sợ hãi rụt cổ lại im lặng không dám nói.
- Em cùng Yên Yên đều phải ở lại.

Nhớ chưa?
Cái đầu nhỏ khẽ gật gật.

Từ Nam hài lòng, đầu gục xuống định gặm nhấm bờ vai trắng nõn thì tiếng Yên Yên có chút tủi thân vang lên phía sau :
- Ba thật xấu.

Lén bỏ con để ôm mẹ.

Hứ hứ...
Từ Nam đành phải bỏ Thương Linh ra, đến bên ôm cô bé lên dỗ dành :
- Yên Yên, là ba sợ mẹ mệt, nên vào phụ mẹ.
- Con nhìn rõ ba ôm mẹ, còn hôn cổ mẹ.
- Khụ....
Thương Linh nghe xong ho sặc sụa.

Từ Nam cười khẽ, thong thả giải thích :
- Đấy là ba tiếp sức mạnh cho mẹ.
Thấy cô bé còn định hỏi tiếp, Thương Linh vội vàng nói :
- Mẹ rửa xong rồi.

Chúng ta đi ra phòng khách thôi.
Yên Yên vui vẻ bám cổ ba nói :
- Ba, ba đi thôi, giúp con lắp lâu đài.
Từ Nam cưng chiều ôm cô bé ra phòng khách.

Thương Linh cũng lẽo đẽo theo sau.

Thấy anh ôm Yên Yên, ngồi bệt xuống sàn lắp từng mảnh ghép lại với nhau.

Một lúc, lâu đài đã hoàn thành, Yên Yên vui sướng ngắm nghía mọi chỗ.

Nhìn con gái vui vẻ, cô vô thức nhìn người đàn ông kia.

Cô biết, anh rất yêu Yên Yên, chỉ là cô không biết anh có yêu cô không? Bắt gặp ánh mắt lơ đang của cô, Từ Nam liền đứng lên.

Anh ngồi xuống bên cô, nhẹ giọng hỏi :
- Suy nghĩ gì mà ngẩn người?
Nghe tiếng anh, cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, lắp bắp nói :
- Không....!không có gì, em nghĩ công việc.
- Nếu công việc mệt quá, thì em nghỉ đi.

Tôi dư sức nuôi được hai người.
Thương Linh chỉ cười không nói gì.
Đến giờ đi ngủ, Từ Nam bắt hai mẹ con lên phòng anh ngủ.

Trên giường, Yên Yên nằm giữa, hai người lớn nằm hai bên.

Cô bé lúc thì ôm mẹ, lúc thì ôm ba, lúc thì bắt cả hai người ôm.

Yên Yên vui vẻ đến nỗi, ngủ miệng cô bé vẫn cười.
Trong căn phòng tối tĩnh lặng, bàn tay lớn dần dần trườn qua người Yên Yên đặt lên vòng eo thon gọn.

Cả người Thương Linh đang úp vào phía bờ tường, có chút cứng đờ, cô nằm im không dám nhúc nhích.

Phía sau, Từ Nam khẽ nhếch môi, đem cánh tay rời khỏi eo cô.

Bên kia, Thương Linh đang thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng động phía sau.

Khi cô chưa kịp đoán ra là gì, thì thân thể đã bị ôm vào lồng ngực nóng bỏng.

Hơi thở nóng bỏng phả cố ý phả vào cổ cô.
- Ngủ rồi sao?
Do căng thẳng quá độ, Thương Linh hấp tấp đáp :
- Em ngủ rồi, ngủ rồi.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, cô mới bừng tỉnh mắng bản thân ngu ngốc.

Từ Nam mạnh mẽ đem người cô xoay lại.


Nhìn đôi mắt nhắm chặt lông mi run rẩy, anh cố tỏ vẻ ngạc nhiên nói :
- Ồ, hoá ra là ngủ rồi à.
Vừa nói bàn tay anh vừa chui vào áo cô, Thương Linh buộc phải mở mắt, giọng run rẩy nói :
- Em....!em thức...!còn thức...
Nhếch môi cười gian, Từ Nam cúi xuống hôn lên môi cô.

Bầu ngực bị anh bóp nắn thành nhiều hình dạng.
- Ư...!Yên Yên...!đừng...
Thương Linh né khỏi môi anh cố gắng nói.

Yết hầu chuyển động liên tục, hơi thở gấp gáp.Đưa tay cô nắm lấy tiểu huynh đệ cứng rắn, anh nói :
- Không làm, em giúp tôi loát nó đi.
Thà giúp anh còn hơn bị anh làm, nhớ may Yên Yên nhìn thấy, bảo cô làm sao giải thích với con bé được.

Với suy nghĩ ấy, tay cô khẽ di chuyển.
- Nhanh chút, nắm chặt ư...!đúng rồi...!Linh Linh ư...
Nghe anh vừa rên vừa gọi tên cô, Thương Linh đỏ mặt không dám nhìn anh, tay chăm chỉ loát.

Từ Nam vừa hưởng thụ cô phục vụ vừa thỉnh thoảng ăn đậu hũ của cô.
Thương Linh giúp anh bắn bốn lần, anh mới tha cho cô.

Lúc dọn xong, anh bắt cô ôm chặt hông anh.

Bàn tay xấu xa thì phủ lên ngực cô mới chịu ngủ.

Với tư thế thân mật đó, hai người dần dần đi vào giấc ngủ..

 
Chương 61: 61: Ngoại Truyện Từ Nam Thương Linh 5


Sáng sớm, theo thói quen Thương Linh tỉnh dậy sớm nhất, cô cẩn thận rời giường.

Vệ sinh cá nhân xong liền xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng.

Đang bận bịu trong bếp, bỗng cô nghe thấy tiếng cửa lạch cạch rồi tiếng giày cao gót vang lên.

Tò mò, Thương Linh vừa lau tay vào tạp dề vừa bước ra phòng khách.

Xuất hiện trước mặt cô là người phụ nữ xinh đẹp khoảng hai mấy tuổi, ăn mặc thời thượng.

Đặc biệt, dáng vẻ quen thuộc căn nhà khiến Thương Linh có chút sững người.

Cô thấp giọng hỏi :
- Cho hỏi cô là ai thế?
Nhìn biểu cảm của cô bé trước mặt, mẹ Tư Nam biết bà làm cho cô bé hiểu lầm.

Nhưng bà ấy vẫn ung dung ngồi xuống ghế, bình thản nói :
- Tôi là chủ nhân của căn nhà này.
Lòng cô chua xót.

Cố gắng thu nước mắt ngược lại, giọng có chút run rẩy đáp lại :
- Thật xin lỗi, tôi...!tôi
Thương Linh đang cố gắng tìm lý do giải thích thì giọng Từ Nam vang lên :
- Mẹ, mẹ đừng hù cô ấy nữa.
Nghe anh nói, đôi mắt cô mở lớn kinh ngạc nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.

Mẹ? Mẹ của Từ Nam? Sao lại trẻ vậy?

Mẹ Từ Nam ngẩng lên nhìn con trai, bỗng phát hiện cô bé trong lòng anh.

Mắt bà ấy trừng lớn, giọng run run :
- Tiểu Nam, cô...!cô bé này...
Nhìn mẹ nói cà lăm, Từ Nam vừa ôm Yên Yên ngái ngủ đi xuống vừa ung dung nói :
- Con gái con.

Yên Yên chào bà nội.
- Cháu chào chị bà nội.
Yên Yên đang mơ màng nhìn chị xinh đẹp liền chào.

Mẹ Từ Nam nghe xong liền cười lớn, bà đi lại ôm Yên Yên vào lòng nói :
- Tốt, cháu gái bà thật có mắt nhìn.
Thấy cô vẫn còn đứng yên kinh ngạc, anh lại bên ôm eo, thấp giọng nói :
- Chào mẹ đi.
- Con chào mẹ.
Thương Linh theo bản năng nói lại.

Đến khi, mẹ Nam Từ cười miệng luôn nói :
- Tốt, con dâu...!hahaha ta đã có con dâu có cả cháu gái hahaha thật tốt.
Nghe bà ấy nói, Thương Linh mới ngớ người, cô đỏ mặt cúi đầu.

Từ Nam bên cạnh cũng khẽ cười.
Thế là bốn người quây quần ăn bữa sáng, không khí vô cùng vui vẻ.

Ăn sáng xong, Từ Nam nhờ mẹ trông Yên Yên, anh dẫn Thương Linh ra xe.

Nhìn anh lái xe chạy băng băng trên đường, cô nghi hoặc nhìn anh hỏi :
- Anh đưa em đi đâu thế? Tí em còn phải đi làm nữa.
- Tôi xin nghỉ cho em rồi.

Còn việc đi đâu, lát em sẽ biết.
Một lát sau, chiếc xe dừng lại cục dân chính, Thương Linh nhìn anh rối rắm.
- Chúng ta đi đăng kí sao?
- Ừ.
Vừa cởi dây an toàn, Từ Nam vừa trả lời.

Mở cửa xe, anh sang bên chỗ cô, tháo dây an toàn dẫn cô ra.

Trong đầu cô một mớ lộn xộn, cô kéo cánh tay anh lại, lắp bắp nói :
- Em.....!em......!quên mang
- Yên tâm, tôi đã chuẩn bị đầy đủ.
Nói xong, anh kéo cô vào trong không cho cô từ chối.

Cứ thế lần lượt các thủ, Thương Linh cùng Nam Từ làm xong.

Khi ra đến bên ngoài, Thương Linh vẫn cầm sổ đăng kí ngẩn người.

Từ Nam bên cạnh đưa tay lấy mất, cô ngẩng lên nhìn anh.

- Hai cuốn sổ này anh giữ.
Thương Linh ngu ngơ hỏi :
- Chúng ta vậy là kết hôn rồi?
- Đúng, giờ em là vợ tôi, tôi là chồng em.

Chúng ta còn phải tổ chức đám cưới nữa.
Bỗng chốc nước mắt cô rơi, giọng run run nói :
- Yên Yên có....!có ba rồi hức....
Từ Nam đem cô ôm vào ngực, giọng nhẹ nhàng nói :
- Thật xin lỗi, là tôi khiến hai mẹ con em bị uất ức.
Thương Linh ôm chặt anh nức nở lắc đầu.

Anh ôm cô dỗ dành mãi, mới có thể lên xe đi về nhà.
Hai người vừa vào nhà liền phát hiện tờ giấy của mẹ anh để lại trước cửa " Tiểu Nam, Tiểu Linh, mẹ đưa Yên Yên về nhà lớn trước.

Tối hai người bọn con đến sau nhé!♥️♥️♥️"
Vừa vào nhà, Từ Nam đã đem hai cuốn sổ cất vào két sắt khoá kĩ lại.

Lúc anh đi ra, thấy cô đang cắm cúi lau dọn.

Từ phía sau, anh ôm eo cô thân mật, giọng khàn khàn gọi :
- Vợ ơi...
Thương Linh bị ôm có chút giật mình.

Nghe giọng anh, cô cảm thấy nguy hiểm, nhanh lên tiếng từ chối :
- Để em thu dọn, anh..
Từ Nam đem cô bế thốc lên ném xuống ghế sopha dài.

Anh nhanh chóng lao đến nằm trên người cô.
- Không phải thu dọn, để tôi yêu em một lát.
Nói xong, tay anh bắt đầu cởi quần áo cô, Thương Linh ngượng ngùng ngăn cản :
- Từ Nam, anh đừng cởi ư...
Môi anh nhắm ngay bầu ngực mềm mại hút mạnh.

Tự dưng bị tập kích, Thương Linh mềm nhũn cả người.

- Ư...!đừng hút......
Bỏ ngoài tai lời cô nói, anh mút bên này thì tay nhào nặn bên kia.

Chơi chán đôi nhũ hoa, môi anh bắt đầu chuyển xuống vùng tam giác thần bí.

Biết anh định làm gì, Thương Linh rối rắm kẹp chặt chân, miệng không ngừng nói :
- Đừng...!đừng...!anh...
Hai tay dùng sức tách đùi ngọc ra, miệng anh nhắm trúng cánh hoa cắn nhẹ.
- Á hức....
Kích thích khiến Thương Linh rên lớn tiếng.

Từ Nam đem lưỡi luồn vào nhuỵ hoa đã ẩm ướt khuấy đảo.
- Ư....!đừng....á
Từng đợt kích thích như giật điến khiến ngón chân co quắp, cả người run rẩy đồng thời bên dưới trào ra mật ngọt.Từ Nam tham lam hút hết.

Cả người Thương Linh đang bủn rủn, anh lại đem cự long nóng bỏng đâm sâu vào :
- Hức....!ư..
- Vợ, thả lỏng......!tiểu yêu tinh....!em hút anh chặt quá...!ư
Tiếng bất mãn của Từ Nam vang lên.

Dần dần bên trong nới ra, cây thương to lớn không chút lưu tình chuyển động.

Tiếng rên nức nở của Thương Linh vang khắp phòng.
Làm xong trên ghế, Từ Nam đem cô lên bàn khách làm, đem vào phòng bếp,...!Cả ngày cô bị anh làm khắp mọi nơi trong nhà.

Nơi nào cũng dính tinh hoa của hai người..

 
Chương 62: 62: Ngoại Truyện Viên Mãn


Hai tháng sau, Từ Nam và Thương Lĩnh tổ chức đám cưới.

Lời bài hát "Marry You" vang lên du dương, Thương Linh trong bộ váy cưới lộng lẫy chậm rãi bước trên con đường rải hoa rực rỡ.

Phía sau, Yên Yên xinh xắn cùng Tiểu Xuyên lịch lãm xách tà váy trắng cho cô ấy.

Phía trước, Từ Nam mặc quân phục nghiêm nghị, đang sải bước về phía Thương Linh.

Anh có chút chờ không nổi.

Đến nơi, anh mỉm cười nhìn cô nói :
- Vợ anh thật đẹp.
Cả mặt Thương Linh đỏ rần rần.

Từ Nam giơ khuỷu tay ra, cánh tay cô liền khoác lên tay anh.

Hai người liền bước lên phía lễ đường.

Đến nơi, người chủ hôn liền hỏi hai người :
- Chú rể Từ Nam và cô dâu Thương Linh, hai người có tự do đến đây không?
- Có.
Cả hai đồng thanh nói, người chủ hôn lại nói tiếp :
- Giờ hai người hãy đối diện với nhau trao nhẫn cùng lời thề nguyện.
Hai người quay sang nhau.

Từ Nam nắm lấy tay Thương Linh cẩn thận đeo nhẫn vào tay cô, anh nhìn cô nói :
- A Linh, anh hứa sẽ luôn yêu em mãnh liệt và sẽ mãi mãi yêu em dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Anh sẽ luôn ghi nhớ rằng, em là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn của anh trong suốt cuộc đời này.
Mắt cô cay cay, cố gắng không khóc.


Cô lấy nhẫn đeo lên tay anh, giọng có chút nghẹn ngào nói :
- Từ Nam, em cũng...!hức...!sẽ luôn yêu anh...
Thấy cô khóc, anh khẽ lau nước mắt, giọng dỗ dành :
- Ngoan, đừng khóc.
Mắt nhìn người chủ hôn ra hiệu, ông ấy đành lên tiếng :
- Từ bây giờ, hai con sẽ chính thức trở thành vợ chồng.

Hãy yêu thương nhau và bảo vệ nhau.

Giờ chú rể có thể hôn cô dâu.
Thương Linh vừa khóc vừa nhìn Từ Nam nói :
- Hức...!hức em chưa đọc xong....hức..
Hai tay anh áp lên má cô, cười nói :
- Không cần đọc nữa, để tôi hôn em nào, cô dâu.
Nói xong, đầu anh cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ.

Tay Thương Linh bám vào eo anh, hiếm khi dũng cảm đáp lại.

Bên dưới từng tràng vỗ tay nổ ra, tiếng cười nói hạnh phúc.

Từ Nam hôn Thương Linh nụ hôn kiểu pháp nóng bỏng.

Lúc bỏ ra, cả người cô mềm nhũn dựa vào người anh.

Từ Nam cũng nhanh chóng ôm cô vào lòng, cười khẽ.
- Vợ yêu, từ khi có thai em rất chủ động.

Có phải nhớ tiểu huynh đệ của tôi không?
Gương mặt cô đỏ lên trông thấy, nhỏ giọng phản bác :
- Mới không phải.
Hai người đang thì thầm to nhỏ, bên dưới Hoắc Minh nhịn không được hét lớn :

- Nhanh ném hoa đi, ném hoa đi.
Bên cạnh Phó Cẩn ôm Sở Uyển bụng nhô lên khinh thường nói :
- Cậu đừng hét nữa, ném thì cậu cũng không có cơ hội bắt được.

Đợi ế cả đời đi hahahaha
Tức đến xì khói tai, Hoắc Minh lườm lườm Phó Cẩn nói :
- Hừ cậu đợi đó, tôi sẽ bắt được hoa cưới.
Bên trên, Tư Nam cùng Thương Linh cùng cấm bó hoa tung.

Bó hoa cưới bay lên một đường thẳng tắp vào lòng Sở Uyển, khiến cô có chút ngỡ ngàng.

Phó Cẩn quay sang khoe khoang với Hoắc Minh :
- Nhìn đi, hahahaha cậu định sẵn ế cả đời rồi hahahahaha
Sở Uyển có chút lúng túng quay sang hỏi Phó Cẩn :
- Cái này...
- Không sao, em cứ cầm lấy.
Sở Uyển nhìn bó hoa đầy những viên kim cương nhỏ, cô không khỏi cảm thấy nặng tay.
Buổi tối, tiệc cưới diện ra một nửa, Phó Cẩn ôm Sở Uyển rời đi.

Về nhà, ngồi trên giường nhìn bó hoa cưới, cô rơi vào trầm tư.

Phó Cẩn nhanh chóng hiểu được vấn đề.

Anh đến bên ôm cô lên đùi, nhẹ giọng hỏi :
- Thích hoa cưới? Hay thích hôn lễ?
Cô nghe anh hỏi có chút sững sờ.

Chưa biết đáp lại thế nào, thì anh lại nói :
- Bảo bối, đợi em sinh xong.

Chúng ta tổ chức hôn lễ nhé! Hôn lễ của chúng ta.
- Vâng.
Cô nghẹn ngào đáp.

Phó Cẩn cúi đầu vào tai cô thủ thỉ :
- Bảo bối, bác sĩ bảo đã qua thời kì an toàn.

Giờ chúng ta động phòng thôi.
Sau đó, bên trong phòng liền vang lên những âm thanh khiến người ta ngượng ngùng.
-----------------------Hoàn thành-------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom