Cập nhật mới
Chương 3994


 

Chương 3994

 

“Thầy xem trọng anh ta thật à?”, đại đệ tử của Thần Toán Tử hơi lo lắng hỏi.

 

Đó là người có thể so được với Bạch Khởi, mấy ngàn năm nay cũng chỉ xuất hiện một vị như sát thần này thôi.

 

Tiêu Chính Văn mới có bao nhiêu tuổi đây chứ, lẽ nào anh ta có tư cách so được với Bạch Khởi sao?

 

“Nếu không thì sao? Mấy ngày nữa thành Đại Phong sẽ có một trận chiến lớn, bảo mọi người chuẩn bị thật tốt đi”.

 

Nói rồi Thần Toán Tử lại sắp xếp một số việc.

 

Lúc này thành Đại Phong cũng đang rục rịch chuẩn bị, nhất là Nguyệt Hoa Các và nhà họ Phương gần như cử hết các cao thủ trong môn phái của mình tuần tra quanh thành Đại Phong cả ngày lẫn đêm.

 

Nguyệt Hoa Các thậm chí còn dẫn theo các cao thủ lập ra nhiều phòng tuyến dọc theo đường vào thành Đại Phong chỉ vì ngăn chặn điện Thần Long.

 

Nhưng trong đêm đó một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, cả bầu trời xuất hiện một luồng sáng màu đen kỳ lạ.

 

Sau đó hai bóng người xuất hiện trước cửa đại điện của Nguyệt Hoa Các.

 

“Viên Thiên Canh của điện Thần Long đã đến thành Đại Phong”.

 

Sau âm thanh vang vọng khắp trời đó, cả thành Đại Phong đều chấn động.

 

Cùng lúc đó tất cả mọi người bên nhà họ Phương đều sửng sốt.

 

Đêm nay người phụ trách tuần tra là người nhà họ Phương họ, lẽ nào ánh sáng đen lúc nãy dâng lên là ám chỉ cao thủ nhà họ Phương họ đã bị giết rồi sao?

 

Đúng lúc này Lưu Vũ Ôn cũng bước lên đám mây chạy thẳng đến Nguyệt Hoa Các.

 

Một cao thủ Đế Cảnh khác của nhà họ Phương – Phương Vạn Vũ và Thần Toán Tử cũng lần lượt dẫn người đến Nguyệt Hoa Các.

 

Không lâu sau, các ông lớn trong tông môn của mấy người Lan Đình Ngọc đã tập trung trước cổng chính của Nguyệt Hoa Các.

 

Lúc này Phương Vạn Vũ lạnh lùng nhìn Viên Thiên Canh nói: “Điện Thần Long ông dám giết người nhà họ Phương tôi ư?”

 

“Có gì mà không dám?”

 

Viên Thiên Canh bật cười nói.

 

“Ông…”

 

“Đại Đế Tần còn chưa lên tiếng, nhà họ Phương ông đã lạm quyền rồi à?”, Viên Thiên Canh thậm chí không thèm nhìn đến Phương Vạn Vũ, quay sang nhìn trên đại điện Nguyệt Hoa Các.

 

“Hay lắm! Quả nhiên tiền bối Viên tài nghệ cao siêu, lá gan cũng lớn, mời vào trong”, nói rồi, đại trưởng lão của Nguyệt Hoa Các làm động tác mời với Viên Thiên Canh.

 

Viên Thiên Canh và Từ Tổ Huy nhìn nhau, sau đó sải bước lên bậc thang đi thẳng vào trong đại điện Nguyệt Hoa Các.

 

Ngay khi Viên Thiên Canh đi qua trước mặt đại trưởng lão, đại trưởng lão không khỏi hít khí lạnh.
 
Chương 3995


Chương 3995

 

Chỉ mới mấy ngày mà Viên Thiên Canh đã đạt đến Đế Cảnh cấp ba.

 

Cũng chỉ còn cách Đại Đế một bước nữa.

 

Mà thực lực của Từ Tổ Huy cũng đáng sợ hơn, đã có thể cảm nhận được khí thế vượt cả Viên Thiên Canh.

 

Đúng là không thể tin được.

 

Dù Tần Lương Ngọc cũng là Đại Đế nhưng khi đối diện với hai vị cao thủ có thực lực vô hạn gần Đại Đế cũng chưa chắc có thể so được, huống hồ Tần Lương Ngọc vẫn còn vết thương cũ chưa lành, không thể so được với trạng thái đỉnh cao.

 

Đúng lúc này bỗng một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đại điện: “Tiền bối Viên, thật xin lỗi, tôi không tiện ra gặp, mong tiền bối lượng thứ”.

 

Nghe thế Viên Thiên Canh mỉm cười nói: “Các chủ Tần không cần khách sáo, nghe nói Tần Lương Ngọc ở thành Đại Phong có phong thái đỉnh đạc, sức chiến đấu vô song, hôm nay có thể được nghe Đại Đế chỉ dạy là đủ rồi”.

 

Mặc dù hai người cách không gian nói chuyện nhưng mọi người đều có thể nhận ra Viên Thiên Canh và Từ Huy Tổ chỉ đang mở đường cho điện Thần Long.

 

Nhóm người của điện Thần Long còn đang ở phía sau, trận chiến thật sự còn chưa bắt đầu.

 

“Sớm đã nghe nói điện Thần Long các ông vừa đến vùng ngoài lãnh thổ đã khiến nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đã bị thua thiệt, tiếc là hôm đó tôi không có mặt, nếu không chắc chắn sẽ chúc mừng mọi người”.

 

Lời nói của Tần Lương Ngọc khá nhẹ nhàng như trong câu nói lại mang theo sát khí.

 

“Quá khen rồi, điện Thần Long tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, Long Vương trước giờ vẫn tuân theo quy tắc anh không động vào tôi thì tôi cũng thế, nếu đã động vào tôi thì tôi chắc chắn sẽ giết người”.

 

Nói rồi Viên Thiên Canh quay sang nhìn mấy người nhà họ Phương đang đứng ngoài điện và các tông chủ môn chủ.

 

“Không biết hành động của tiền bối Viên là vì chuyện gì?”, giọng Tần Lương Ngọc lại vang lên.

 

“Nghe theo lệnh của cậu Tiêu, tôi đến đây để đòi lại ba ngàn đóa hoa Tử Tiêu của Ngọc Khuyết Cung, mong Đại Đế Tần cho phép”, Viên Thiên Canh không đúng mực nói.

 

Nghe thế ngay cả đám người Lan Đình Ngọc cũng tức giận nhìn Viên Thiên Canh.

 

Ông ta làm thế đâu phải đến đòi đồ? Rõ ràng là đến diễu võ dương oai!

 

“Ha ha ha…”

 

Trong đại điện vang lên một trận cười, sau đó Lưu Vũ Ôn bước đến nói: “Điện Thần Long các ông xem thành Đại Phong tôi là nơi nào hả?”

 

“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có thể mặc cho các ông bắt nạt, đe dọa sao?”

 

Viên Thiên Canh nhìn Lưu Vũ Ôn cười mỉa nói: “Lời nói ra như bát nước đổ đi, hôm đó chính thành chủ Tần đã đồng ý rồi”.
 
Chương 3996


Chương 3996

 

Tần Lương Ngọc hừ một tiếng nói: “Bảo Long Vương của điện Thần Long đích thân đến nói chuyện với tôi”.

 

“Không vội, một lát nữa sẽ như lời Đại Đế Tần nói”, Viên Thiên Canh bình thản nói.

 

“Haizz, mọi người đều là người đồng đạo, hà tất gì phải làm náo loạn đến mức giương cung bạt kiếm như vậy?”, Thần Toán Tử bước đến thở dài.

 

Ông ta đã quen biết với Viên Thiên Canh, bây giờ hai bên đều là chủ của ông ta, quả thật là phải xung đột lẫn nhau.

 

“Thần Toán Môn luôn bị thành Đại Phong loại trừ, bây giờ ông không cần phải cùng sống cùng chết với thành Đại Phong nữa nhỉ?”, Viên Thiên Canh quay sang nhìn Thần Toán Tử nói.

 

Thần Toán Tử bị Viên Thiên Canh hỏi như thế cũng không khỏi thở dài nói: “Cho dù thế nào, uy nghiêm của thành Đại Phong không thể mất”.

 

Dù thế nào Thần Toán Tử cũng không thể lùi bước, nếu không chắc chắn sẽ bị thành Đại Phong loại bỏ.

 

“Vậy nói cách khác, chúng ta chỉ có thể đứng ở hai phía đối lập?”, Viên Thiên Canh lạnh lùng nói.

 

“Đánh nhau thì có làm sao?”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng nói.

 

Vừa dứt lời, khí tức của hai người đã lập tức tăng lên gấp mấy lần.

 

Nhưng lúc khí tức của Tần Lương Ngọc hoàn toàn bộc phát, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia cực quang!

 

Cực quang chói lọi bao phủ toàn bộ thành Đại Phong.

 

Giống như kết giới bao trùm, ngăn cách thành Đại Phong khỏi Đông Vực.

 

Cực quang chói mắt có một không hai này lập tức lan tràn khắp Đông Vực!

 

Lúc này, hầu như trưởng lão của tất cả tông môn trong Đông Vực đều lần lượt ngước mắt lên trời.

 

Ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Bạch trên núi Thái Thương cũng đồng thời nhìn cực quang chói mắt trên bầu trời rồi khẽ cau mày.

 

Khổng Thế Phương nhìn luồng cực quang kia, nói: “Lẽ nào Đại Đế sắp ra đi rồi?”

 

“Phương hướng đó hẳn là đến từ thành Đại Phong, lẽ nào Tần Lương Ngọc…”, Tư Mã Huy cũng cau mày.

 

Lúc này, trong Nguyệt Hoa Các, khí tức của Tần Lương Ngọc vừa bộc phát, sắc mặt của bà ta đột nhiên khựng lại, sau đó…

 

“Phụt!”

 

Phun ra một ngụm máu tươi.

 

“Các chủ!”

 

“Các chủ, bà…”

 

Cả Nguyệt Hoa Các trở nên hỗn loạn.

 

Một loạt tiếng than khóc vang lên, các đệ tử của Nguyệt Hoa Các lần lượt chạy đến hậu điện.

 

Khí tức của Tần Lương Ngọc cũng dần yếu đi.

 

Viên Thiên Canh nhíu mày, nhìn về phía hậu điện của Nguyệt Hoa Các, nói: “Lẽ nào, thọ nguyên của bà đã tận rồi sao?”

 

Lúc này, người trong thành Đại Phong đến trợ uy cũng nhìn về phía hậu điện với vẻ kinh ngạc.

 

Đặc biệt, đám người do Lan Đình Ngọc dẫn đầu cũng kinh ngạc không kém.
 
Chương 3997


Chương 3997

 

Tần Lương Ngọc là Đại Đế, cũng là chỗ dựa duy nhất của thành Đại Phong.

 

Nhưng luồng cực quang đó lại là dấu hiệu báo trước cho sự ra đi của bà ta.

 

“Cho dù bây giờ tôi ra đi, thì ông cũng đừng mong…”

 

Tần Lương Ngọc còn chưa kịp nói xong, một trận sét kinh hoàng lập tức đổ xuống.

 

Bùm!

 

Sấm sét đánh vào Tần Lương Ngọc vốn đã vô cùng yếu ớt, một làn ánh sáng trắng bao phủ khắp người bà ta.

 

Đại Đế ra đi khác với những người khác, sức mạnh kinh thiên động địa thậm chí có thể phá hủy cả một thành phố trong tích tắc.

 

Vì vậy, mỗi một vị cao thủ cảnh giới Đại Đế ra đi, sức mạnh của trời đất sẽ bị trói buộc theo cách này.

 

Tuy sức mạnh kinh thiên động địa này không thể hạn chế hoàn toàn mỗi cử động của Tần Lương Ngọc, nhưng ở một mức độ nhất định, nó có thể bảo vệ thành Đại Phong bình an vô sự.

 

Nhìn thấy sức mạnh đáng sợ này, ngay cả Viên Thiên Canh cũng cảm thấy ớn lạnh, chậm rãi đi ra khỏi Nguyệt Hoa Các.

 

Khi sấm sét phóng xuống, sự cân bằng giữa trời và đất dường như bị phá vỡ, dã thú trên núi chạy tứ phía, vô số mây đen lập tức bao phủ bầu trời thành Đại Phong!

 

Dường như cả bầu trời cũng bị hạ xuống vài vĩ độ.

 

Lúc này, Phương Vạn Vũ đã vững vàng bước đến hậu điện của Nguyệt Hoa Các.

 

Khí tức quanh người ông ta như biển cả, bừng bừng sát khí.

 

Lan Đình Ngọc và các trưởng lão của Nguyệt Hoa Các cũng nhận ra Phương Vạn Vũ không có ý tốt, liếc mắt nhìn Phương Vạn Vũ, nói: “Phương Vạn Vũ, ông muốn gì?”

 

“Muốn gì ư?”

 

Phương Vạn Vũ nở nụ cười nham hiểm nói: “Thành Đại Phong lẻ ra phải đổi chủ từ lâu rồi. Tần Lương Ngọc chiếm thành Đại Phong hàng trăm năm, đã đến lúc phải trả giá cho những gì bà ta đã làm!”

 

Ông ta vừa dứt lời, trên bầu trời lập tức truyền đến vài luồng khí tức mạnh mẽ có một không hai!

 

Chỉ thấy một lá cờ rồng trắng bay trong gió.

 

“Aisin Gioro Azig?”

 

“Khổng Trung Thư, cao thủ Đế Cảnh nhà họ Khổng?”

 

Lúc này ở phía sau Azig, khí tức của ba vị cao thủ Đế Cảnh đã không ngừng lộ ra. Cộng thêm cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Khổng và Phương Vạn Vũ, tổng cộng có năm vị cao thủ Đế Cảnh đều tập trung ở Nguyệt Hoa Các.

 

Ngay cả Thần Toán Tử cũng thay đổi sắc mặt.

 

Người nhà họ Aisin Gioro và nhà họ Khổng chắc chắn sẽ không xuất hiện vô căn cứ. Điều này cho thấy nhà họ Phương có ý định loại bỏ Tần Lương Ngọc từ lâu rồi.

 

Sở dĩ bọn họ không làm vậy, chỉ là đang chờ thời điểm yếu đuối nhất của Tần Lương Ngọc mà thôi.

 

Giờ phút này, Tần Lương Ngọc còn không có sức đánh trả một tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng, chứ đừng nói đến việc giáp mặt với năm vị cao thủ Đế Cảnh.

 

“Lẽ nào nhà họ Phương không màng đạo nghĩa, muốn lợi dụng nguy hiểm của người khác để ra tay với Đại Đế?”, Thần Toán Tử tức giận quát lớn.

 

Mặc dù Thần Toán Tử và nhà họ Phương nước sông không phạm nước giếng, đồng thời cũng không qua lại với Nguyệt Hoa Các.

 

Nhưng ông ta coi thường hành động cháy nhà hôi của của bọn họ, đây mới là lẽ phải!

 

“Ha ha!”
 
Chương 3998


Phương Vạn Vũ cười lớn, nói: “Đạo nghĩa? Đạo nghĩa bao nhiêu tiền một cân? Lẽ nào ông chưa từng nghe lời Thánh Khổng nói đến Ưng Thuân Chu Lễ sao?

 

Nói đến đây, Phương Vạn Vũ nở nụ cười tự hào nói: “Chu Lễ là gì? E rằng đám dân thường ngu ngốc như các người sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của hai chữ Chu Lễ!”

 

“Khi Trụ Vương chính phạt tứ phương, Đại Chu đã lợi dụng sự trống rỗng của quân đội, khởi binh đánh vào Triều Ca, chinh phục thiên hạ! Nhà họ Phương chúng tôi chỉ đang nghe theo lời dạy bảo của thánh nhân, hành sự theo Chu Lễ!”

 

Phương Vạn Vũ nói xong, Azig cũng lần lượt cười lớn.

 

“Thì ra nhà họ Phương các người luôn do thám tình hình của chúng tôi sao?”, Tần Lương Ngọc nhìn Phương Vạn Vũ với vẻ khó tin.

 

“Ha ha ha!”

 

Phương Vạn Vũ cười lớn, chỉ vào một trong những người giúp việc của Tần Lương Ngọc, nói: “Người phụ nữ này là người nhà họ Phương chúng tôi, đương nhiên phải giải quyết vấn đề cho nhà họ Phương!”

 

“Đáng tiếc, các người thật ngu ngốc! Cho rằng giữa người với người còn có cảm tình, nói cả bí mật cho người giúp việc nghe thì còn có thể trách ai?”

 

Lúc Tần Lương Ngọc vừa trở về thành Đại Phong, nhà họ Phương đã vô cùng kinh ngạc, bởi vì trong tính toán của bọn họ, Tần Lương Ngọc sẽ bị mắc kẹt đến chết trong núi Thái Thương.

 

Lúc bọn họ đã chuẩn bị tất cả để chiếm quyền kiểm soát thành Đại Phong thì Tần Lương Ngọc lại đột ngột quay trở lại, phá vỡ kế hoạch của nhà họ Phương.

 

Vừa hay, Tần Lương Ngọc nói với người giúp việc bên cạnh rằng thọ nguyên của mình sắp hết.

 

Vì vậy, nhà họ Phương mới sắp xếp một loạt những chuyện tiếp theo.

 

Có Tần Lương Ngọc ở đây, nhà họ Phương đương nhiên không dám làm bừa. Nhưng nếu Tần Lương Ngọc không còn nữa, ai có thể đọ sức với nhà họ Phương ở thành Đại Phong này?

 

Lưu Vũ Ôn sao?

 

Hay là Thần Toán Môn?

 

Nếu Tần Lương Ngọc còn sống, những thế lực này đương nhiên có thể gọi là nhân vật lớn, nhưng nếu Tần Lương Ngọc không còn nữa, bọn họ chẳng là cái thá gì cả!

 

“Các người… thật không biết xấu hổ!”, Thần Toán Tử chỉ vào Phương Vạn Vũ, tức giận quát lớn.

 

“Không biết xấu hổ? Ở đây nói chuyện bằng thực lực, tôi muốn xem thử, sau khi Tần Lương Ngọc chết, ai có thể đấu với nhà họ Phương đây! Ông sao? Hay là lão già Lưu Vũ Ôn kia!”

 

Phương Vạn Vũ đắc ý nhìn mọi người.

 

Lưu Vũ Ôn lặng lẽ bước sang một bên, ông ta vốn âm thầm đứng về phía nhà họ Khổng, đương nhiên sẽ không đứng ra phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Khổng vào lúc này.

 

Còn Lan Đình Ngọc luôn trung thành với Tần Lương Ngọc, đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ, với thực lực của bọn họ, ngay cả Phương Vạn Vũ cũng bất lực, thì dám Azig có thể làm gì chứ?

 

“Ông đừng quên, bên ngoài còn có điện Thần Long và Viên Thiên Canh!”, Thần Toán Tử nghiến răng nói.

 

Phương Vạn Vũ lắc đầu chế nhạo: “Viên Thiên Canh? Điện Thần Long? Bọn họ đến để đòi nợ, tôi tin bọn họ sẽ không xen vào đấu đá nội bộ trong thành Đại Phong chúng ta!”

Bọn họ có năm vị cao thủ Đế Cảnh, Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ không cần mạo hiểm như vậy để trở thành kẻ thù với bọn họ.
 
Chương 3999


Hơn nữa, mục đích chuyến đi lần này của bọn họ là ba nghìn đóa hoa Tử Tiêu. Chỉ cần khống chế được thành Đại Phong, đừng nói là ba nghìn bông, cho dù là năm nghìn bông cũng sẽ đưa cho bọn họ.

 

“Phương Vạn Vũ, khi nhà họ Phương các người đến thành Đại Phong lần đầu tiên, không có quan hệ, cũng không có chỗ dựa, chính các chủ Tần đã thu nhận các người!”

 

“Hơn nữa còn cho nhà họ Phương một ngôi nhà rộng cả nghìn mét, lẽ nào đây là cách các người báo đáp lòng tốt của các chủ Tần sao?”

 

Trưởng lão của Nguyệt Hoa Các không nhịn nổi nữa, quát lớn với đám người nhà họ Phương.

 

Hừ, thu nhận chúng tôi? Hồi đó, thành Đại Phong là một mảnh hoang tàn, nếu không thu nhận nhà họ Phương, thành Đại Phong sẽ thịnh vượng như ngày hôm nay sao?”

 

“Hơn nữa, trong hàng trăm năm qua, cách hành sự của Tần Lương Ngọc quá cứng nhắc, bà ta không thích hợp để kiểm soát thành Đại Phong! Người nhà họ Phương sẽ làm mới thành Đại Phong!”

 

“Điều này không chỉ có lợi cho nhà họ Phương, mà ngay cả những người có mặt ở đây đều có thể nhận được vô số lợi ích!”

 

“Bây giờ không thể cứu vãn được nữa, lẽ nào các người còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu sao?”

 

Phương Vạn Vũ vừa nói vừa nhìn đám người Thần Toán Tử đầy sát khí.

 

“Sớm biết như vậy, ban đầu thật sự không nên thu nhận đám vong ân bội nghĩa như mấy người!”, trưởng lão Nguyệt Hoa Các chỉ vào Phương Vạn Vũ, lớn tiếng hô lên.

 

Phương Vạn Vũ chỉ bật cười lạnh lùng, ngoại trừ Tần Lương Ngọc ra thì khắp trên dưới Nguyệt Hoa Các, thậm chí ngay cả một cao thủ Đế Cảnh cũng không có, căn bản chẳng có gì đáng sợ!

 

Điều duy nhất khiến cho ông ta không thể yên tâm là Thần Toán Tử sâu không thể lường đã ở ẩn biết bao nhiêu năm nay mà thôi!

 

Nghĩ tới đây, Phương Vạn Vũ xuống giọng nói với Thần Toán Tử: “Người xưa nói rất hay, người không vì mình, trời tru đất diệt, Thần Toán Tử, nếu như ông thức thời, tốt nhất…”

 

“Hay cho cái câu người không vì mình, trời tru đất diệt!”

 

Phương Vạn Vũ vừa mới nói dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn đã truyền tới từ phía điện trước, ngắt lời nửa vế câu sau của ông ta.

 

Liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn sải bước tiến vào điện sau, Phương Vạn Vũ nhếch mép cười nói: “Thằng nhãi ranh, nếu như tôi là cậu thì tuyệt đối sẽ không làm điều gì thừa thãi!”

 

“Cậu cho rằng chuyện cậu giết người nhà họ Phương chúng tôi cứ vậy mà cho qua hay sao? Nằm mơ!”

 

Vừa nói dứt lời, vô số luồng khí tức cường đại lập tức khoá chặt lấy Tiêu Chính Văn bên trong phạm vi công kích.

 

Tần Lương Ngọc cũng quay phắt đầu lại, nhìn về phía Tiêu Chính Văn mà nói: “Cậu còn không mau đi đi?”

 

Trong lúc nói, uy áp trời đất xung quanh người Tần Lương Ngọc lại mạnh hơn vài phần, khụ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
 
Chương 4000


“Hoá ra chị chính là thành chủ của thành Đại Phong?”, Tiêu Chính Văn nhìn Tần Lương Ngọc đang thoi thóp đứng đó, không khỏi khẽ thở dài một hơi.

 

Mà khoảnh khắc này, biểu cảm của Thần Toán Tử cũng không khỏi biến đổi, cơ thể di chuyển, lập tức tới gần Tiêu Chính Văn, cảnh giác nhìn về phía mấy người Phương Vạn Vũ.

 

“Hừ! Bà sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn bảo vệ cho thằng nhãi ranh này! Cậu ta không phải là con riêng của bà đấy chứ?”

 

“Đường đường là các chủ của Nguyệt Hoa Các, Đại Đế Chí Tôn của thành Đại Phong mà cũng có con riêng? Đúng là để người ta phải chê cười mà!”

 

“Ông câm mồm, không tới phiên ông bôi nhọ các chủ!”, trưởng lão Nguyệt Hoa Các phẫn nộ gầm lên một tiếng, rút kiếm ra muốn liều mạng một phen.

 

“Dừng tay! Ông không phải là đối thủ của ông ta đâu!”, Tần Lương Ngọc vội vàng chắn trước người đại trưởng lão, yếu ớt nói.

 

Phương Vạn Vũ cười lạnh lùng, nói: “Sao hả, dám làm mà lại không dám chịu à?”

 

“Thân là Đại Đế, giúp một thằng nhãi ranh còn chưa tới ba mươi tuổi tạo chỗ đứng ở thành Đại Phong, nếu như bên trong không có ẩn tình thì ai sẽ tin?”

 

Những lời này vừa mới thốt ra, không chỉ có đám trưởng lão của Nguyệt Hoa Các đồng loạt nổi giận mà ngay cả mấy người Thần Toán Tử cũng không nghe nổi nữa.

 

Có ai không biết Tần Lương Ngọc vẫn luôn giữ mình trong sạch, trước giờ chưa từng có chuyện mập mờ với bất cứ người đàn ông nào!

 

“Cậu mau đi! Hôm nay bọn họ đã hướng mũi dùi về phía cậu, nếu như cậu không đi thì chẳng chắn sẽ chết trong tay đám người cặn bã này!”, Tần Lương Ngọc cũng không giải thích gì trước mặt mọi người, yếu ớt khuyên nhủ Tiêu Chính Văn.

 

“Đi?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Hôm nay tôi xem ai dám động tới Nguyệt Hoa Các! Có tôi ở đây, thành Đại Phong sẽ không có mệnh hệ gì được đâu!”

 

Cái gì?

 

Cậu nghĩ mình là ai?

 

Lời này vừa mới thốt ra, mọi người xung quanh đều trở nên ngơ ngẩn!

 

“Tôi và cậu chỉ gặp nhau thoáng qua, cậu hà tất gì phải làm như thế?”, trong mắt Tần Lương Ngọc long lanh nước mắt, nói với nội tâm đang cực kỳ cảm kích.

 

Lúc này, bà ta đã không còn sức để bảo vệ được cho bất cứ ai nữa rồi, nếu như Tiêu Chính Văn ở lại trong Nguyệt Hoa Các thì chẳng khác gì liều mạng!

 

Bà ta đường đường là Đại Đế mà lại phải trơ mắt nhìn cảnh tượng bi thảm diễn ra ngay trước mắt mình?

 

Thế nhưng lúc này, ngoại trừ cảm kích ra thì bà ta còn có thể làm gì được nữa?

 

Xung quanh không chỉ có mấy người Phương Vạn Vũ đang nhìn chăm chăm mà còn có đám người của điện Thần Long và Viên Thiên Canh đang chờ rình rập!

 

Cộng thêm mấy cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Aisin Gioro, nhìn ra cả thành Đại Phong, ai sẽ có năng lực xoay chuyển trời đất?

 

“Dù cho thế nào thì cậu cũng không thể chết ở nơi này!”

 

Tần Lương Ngọc cố gắng dùng nốt chút khí tức cuối cùng để đứng thẳng người dậy, cao giọng nói.
 
Chương 4001


Phương Vạn Vũ lại cười lạnh lùng và khinh thường quay người nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Hiện tại cục diện đã quá rõ ràng rồi, ông ta cũng chẳng có gì phải vội!

 

Dù thiên thời hay địa lợi nhân hoà đều đứng về phía nhà họ Phương, giết Tiêu Chính Văn hay Tần Lương Ngọc thì đều chỉ là chuyện ông ta làm trong phút chốc mà thôi!

“Thằng nhãi ranh, không ngờ tới ngày hôm nay rồi mà cậu vẫn còn điên cuồng như vậy! Dựa vào cậu thì có thể bảo vệ cho Nguyệt Hoa Các được sao? Ngay cả cái mạng của mình cậu cũng chưa chắc đã giữ nổi nữa là!”

 

Ngày đó Tiêu Chính Văn một chiêu đánh bại cao thủ Đế Cảnh nhà họ Phương không phải là giả, thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn lại phải đối diện với sự bao vây công kích của năm cao thủ Đế Cảnh!

 

Hiện tại, không ai muốn nói tới chuyện đánh đơn với anh, một thằng nhãi ranh ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín, dù có bản lĩnh ngút trời thì cũng chẳng thể cùng lúc đối diện với sự liên thủ công kích của năm cao thủ Đế Cảnh.

 

Vả lại, hai người Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ vẫn ở bên ngoài Nguyệt Hoa Các, hai người này càng mập mờ không rõ, thế nhưng nếu nói bọn họ sẽ ủng hộ Tiêu Chính Văn thì ngay cả quỷ cũng không tin!

 

“Tôi khuyên cậu một câu, không cần phản kháng nữa, hôm nay đại cục đã định!”, Phương Vạn Vũ quả quyết lên tiếng.

 

“Cậu Tiêu, cậu đi trước đi, tôi sẽ chặn bọn họ lại!”

 

Thần Toán Tử nghe vậy thì tiến lên trước một bước, chắn trước người Tiêu Chính Văn, nói với giọng điệu kiên quyết.

 

Với chiến lực của Thần Toán Tử, nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn được trong khoảnh khắc, đối diện với năm cao thủ Đế Cảnh, ông ta căn bản chẳng đủ sức để xoay chuyển đất trời!

 

Thế nhưng ít nhất có thể tạo dựng một tia hy vọng sống sót cho Tiêu Chính Văn!

 

Còn Lưu Vũ Ôn lại mang dáng vẻ ngồi trên núi xem hổ đấu đá, im lặng lui sang một bên.

 

Đám người Nguyệt Hoa Các đều ngập tràn vẻ phẫn nộ, ai nấy đều tay cầm kiếm dài, cùng với mấy người đại trưởng lão đứng thành một bức tường người, nhìn mấy người Phương Vạn Vũ bằng ánh mắt tức tối!

 

Đối diện với năm cao thủ Đế Cảnh, bọn họ đã không còn cơ hội sống sót gì nữa, chỉ có thể liều chết một phen!

 

Tất cả mọi người đang có mặt đều có thể từ bỏ Nguyệt Hoa Các để đứng về phía nhà họ Phương, duy chỉ có bọn họ là không thể, chỉ có thể cùng sống chết với Nguyệt Hoa Các và Tần Lương Ngọc!

 

Bọn họ căn bản không tin với sức lực của một mình Tiêu Chính Văn thì có thể bảo vệ được cho Nguyệt Hoa Các, càng không tin Tiêu Chính Văn sẽ chiến đấu vì Nguyệt Hoa Các!

 

Dù Tiêu Chính Văn có thiên phú hơn người, thế nhưng chung quy anh cũng chỉ là Nhân Hoàng mà thôi, đồng thời đối diện với năm cao thủ Đế Cảnh thì chẳng có chút cơ hội thắng nào!

 

Một khi đôi bên ra tay, uy lực long trời lở đất đó sẽ có thể lập tức nghiền cho Tiêu Chính Văn và Nguyệt Hoa Các ra bã!

 

Mặc dù mấy người Phương Vạn Vũ chỉ là Đế Cảnh cấp một, thế nhưng vẫn là cao thủ Đế Cảnh, ở trước mặt cảnh giới Nhân Hoàng thì vẫn là ngọn núi cao không thể vượt qua!

 

Càng giống như thiên thần hạ phàm, không thể ngăn cản được!
 
Chương 4002


Trừ phi có Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ bên ngoài cửa viện trợ, nếu không hôm nay sự huỷ diệt của Nguyệt Hoa Các sẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

 

Thế nhưng Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ sẽ ra tay vì Nguyệt Hoa Các, thậm chí là kết nên mối thù máu với nhà họ Phương hay sao? Rõ ràng đáp án là không!

 

Lúc này, bọn họ chỉ có thể giậu đổ bìm leo mà thôi!

 

“Cậu bạn, Nguyệt Hoa Các chúng tôi xin nhận ý tốt của cậu, có điều ngày hôm nay chúng tôi đã không còn sức lực để xoay chuyển trời đất rồi, cậu vốn dĩ không có liên quan gì tới chuyện này, còn không mau đi đi!”

 

Đại trưởng lão của Nguyệt Hoa Các bất lực thở dài một hơi.

 

“Đi? Cậu ta đi đâu!”

 

Phương Vạn Vũ cười khẩy, sải bước tiến về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Tôi lại muốn nhìn xem cậu ta có bản lĩnh lớn tới độ nào, ngày đó không phải cậu ta nói sẽ chờ đợi nhà họ Phương chúng tôi bất cứ lúc nào hay sao?”

 

“Vậy thì hôm nay, vừa khéo kết thúc ân oán với cậu ta!”

 

“Chỉ có điều, nơi này không phải võ đài, sẽ không có ai nói chuyện quy tắc với cậu ta, tôi thật sự rất muốn biết cậu ta có thủ đoạn mạnh tới độ nào, có thể đồng thời đánh bại năm cao thủ Đế Cảnh hay sao!”

 

Phương Vạn Vũ cười châm biếm nhìn về phía Tiêu Chính Văn, cực kỳ tự tin lên tiếng nói.

 

“Hừ! Được, nếu như nhà họ Phương của ông đã nằng nặc muốn chết, vậy thì cũng không trách tôi được đâu! Mấy người lui xuống đi!”

 

Tiêu Chính Văn nói xong thì tiến lên trước một bước, đi tới phía trước mấy người đại trưởng lão.

 

“Làm sao, cậu còn muốn một mình khiêu chiến với năm cao thủ Đế Cảnh à? Một Nhân Hoàng cấp chín như cậu thật sự coi bản thân là vô địch thiên hạ rồi sao?”

 

Phương Vạn Vũ cười lạnh lùng chế nhạo.

 

“Tôi không có hứng thú gì với mấy người, đương nhiên sẽ có người tới giết mấy người!”, Tiêu Chính Văn nói rồi bước thẳng về phía Phương Vạn Vũ.

 

Nghe thấy lời này, không chỉ có Phương Vạn Vũ bật cười mà mấy người Azig còn cười lớn hơn.

 

Trong số những người đang có mặt này, có ai là đối thủ của năm người bọn họ? Thần Toán Tử sao?

 

“Cậu sẽ không cho rằng với sức lực của một mình mình là có thể giống như khi trước giết chết cao thủ Đế Cảnh và cả tôi trong nháy mắt đấy chứ? Vậy thì cậu quá ngây thơ rồi!”

 

Tiêu Chính Văn không hề để ý tới Phương Vạn Vũ mà đi lướt qua người ông ta, đi về phía Tần Lương Ngọc.

 

“Ông mà cũng xứng để cho tôi tự mình ra tay ư, hơn nữa, tôi cũng có thể nói cho ông biết, tại sao tôi lại có cái bản lĩnh này!”

 

“Ông đã nghe nói tới vua Bắc Lương của thế tục hay chưa?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.

 

Vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn?

 

Chỉ nhắc tới một trong số hai cái tên này thì sẽ không khiến cho mọi người chú ý, dẫu sao cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ cũng quá nhiều, người trùng tên cũng không phải là ít!

 

Thế nhưng nếu như ghép hai cái tên này lại với nhau thì chính là một truyền thuyết giống như thần thoại!
 
Chương 4003


Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đang có mặt, dù là Phương Vạn Vũ hay là Thần Toán Tử, Lưu Vũ Ôn và cả mấy người trưởng lão của Nguyệt Hoa Các cũng đều đồng loạt lộ ra vẻ không thể tin nổi, đờ đẫn nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Vua Bắc Lương của thế tục – Tiêu Chính Văn!

Nghe thấy mấy chữ này, ánh mắt Thần Toán Tử lóe lên luồng sáng.

 

Vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đã từng giết vô số người, biết bao cao thủ ngoài lãnh thổ chết trong tay Tiêu Chính Văn?

 

“Phương Vạn Vũ, ông nghĩ dựa vào khả năng của điện Thần Long có thể bảo vệ được Nguyệt Hoa Các không?”

 

Tiêu Chính Văn thậm chí không quay đầu lại, chỉ đi thẳng về phía Tần Lương Ngọc.

 

Tất nhiên điện Thần Long có khả năng này.

 

Không chỉ có thể bảo vệ được Nguyệt Hoa Các mà còn có thể bảo vệ được thành Đại Phong.

 

Bây giờ họ đã biết được tình hình bên núi Thái Thương, chỉ riêng mấy người Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Bạch thì có thể bao vây đội quân của nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã.

 

Mà lúc này sức chiến đấu hàng đầu thật sự của điện Thần Long đều đang ở đây.

 

Viên Thiên Canh hay Trần Huy Tổ, thậm chí ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng không phải là người mà một hai cao thủ Đế Cảnh cấp một có thể so sánh.

 

“Viên Thiên Canh, giết chúng để tế cờ”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

 

Tính mạng của đám người Phương Vạn Vũ khi qua đến miệng anh lại không hề đáng nhắc đến.

 

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cả Nguyệt Hoa Các lập tức bị một luồng khí tức đáng sợ bao vây.

 

Ngay lập tức một màn sương xám xịt che mất bầu trời để lộ ra một hình Bát Quái cực lớn trên bầu trời.

 

Trong trận pháp bí mật của đạo môn chỉ có càn khôn bát quái mới được xem là một cực.

 

Trước đây Viên Thiên Canh vẫn luôn không thể đột phá nút thắt, càng không thể sử dụng bức tranh thần Bát Quái, mà lúc này thực lực đã so được với cường giả cảnh giới Đế Cảnh cấp ba, Viên Thiên Canh sớm đã sử dụng hình Bát Quái thuần thục rồi.

 

Nhìn thấy bức tranh thần Bát Quái trên bầu trời, đám người Phương Vạn Vũ không khỏi thay đổi sắc mặt.

 

Viên Thiên Canh là Đạo Thuật Chí Tôn thành danh đã lâu, người này khi ra tay thì ngay cả thần ma cũng không đoán được, đừng nói là năm người họ, dù gọi thêm năm người cùng cảnh giới nữa cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta.

 

Đây chính là sự đáng sợ của đạo môn.

 

Huống gì sức chiến đấu của Viên Thiên Canh vượt xa bọn họ, còn có một Trần Huy Tổ cầm giáo đứng bên cạnh.

 

“Ầm!”

 

Bức tranh thần Bát Quái bỗng khởi động, tám tám sáu mươi bốn luồng sáng màu đen chiếu rọi xuống từ trên trời cao.

 

“Đánh!”

 

Viên Thiên Canh chỉ vào Phương Vạn Vũ, tám luồng sáng đen đồng loạt bắn về phía ngực Phương Vạn Vũ.
 
Chương 4004


Gần như cùng một lúc Phương Vạn Vũ không hề do dự bay ra khỏi đại điện, đồng thời tránh được sự tấn công của sáu luồng sáng đen.

 

“Phụt!”

 

Ngay lúc chân Phương Vạn Vũ vừa chạm đất, một luồng sáng đen bỗng nổ tung trên đầu vai ông ta, đồng thời máu bắn ra tung tóe.

 

“A!”

 

Phương Vạn Vũ kêu lên thảm thiết, lăn trên mặt đất, tránh được một đòn tấn công nữa.

 

Ai ngờ đường đường là Viên Thiên Canh – cao thủ có sức chiến đấu cảnh giới Đế Cảnh cấp ba lại cam lòng nghe theo lệnh của một người vai vế dưới là Tiêu Chính Văn.

 

Nhất là lúc nãy Viên Thiên Canh gần như không phát ra tiếng động mà tấn công, nếu không nhờ Phương Vạn Vũ có cảnh giác thì tám luồng sáng đen đó đủ để khiến ông ta tan xác.

 

Thấy năm mươi sáu luồng sáng đen còn lại lần lượt đánh về phía bốn người khác, đại trưởng lão Nguyệt Hoa Các cũng không khỏi cảm thấy phấn khởi.

 

“Các đệ tử nghe lệnh, theo tôi giết người nhà họ Phương”.

 

“Giết!”

 

Không chỉ mọi người ở Nguyệt Hoa Các lập tức tấn công mà Thần Toán Tử cũng không che giấu thực lực thật của mình nữa, cũng lập tức tấn công đám người Azig.

 

Cả thành Đại Phong khắp nơi đều trong khói lửa.

 

Từng luồng sáng đen từ trên trời ập xuống như thể Thượng đế đang giáng đòn trừng phạt xuống.

 

Vô số đao quang, kiếm ảnh bao phủ khắp trời.

 

Ngay cả trời đất cũng không thể chịu được sát khí đáng sợ này, một lúc sau đã xuất hiện hàng chục khe sâu dài hàng trăm mét.

 

Đây gần như chỉ vừa bắt đầu đã bước ra giai đoạn dữ dội.

 

Mà tất cả đều bị một vùng trời ánh sáng vàng phía sau Tiêu Chính Văn bao vây chặt chẽ, Tần Lương Ngọc đưa mắt nhìn sang, chỉ có bóng dáng Tiêu Chính Văn đang đi về phía mình.

 

Sát khí lập tức nhuộm đỏ cả bầu trời, Từ Huy Tổ cũng không đứng ngoài nhìn nữa mà cầm thanh giáo bạc lên gia nhập vào cuộc chiến.

 

Viên Thiên Canh ở bên cạnh cũng ra sức sử dụng bức tranh thần Bát Quái, vô số ánh sáng đen đánh về phía đám người Phương Vạn Vũ như thể cung tên sắc nhọn.

 

Từ Huy Tổ và Viên Thiên Canh phối hợp cực kỳ ăn ý.

 

Đám người Azig vừa tránh được thanh giáo bạc chí mạng, chùm sáng trên bầu trời lại đánh xuống khiến họ không kịp phòng bị.

 

Lúc này mặc dù Viên Thiên Canh người còn đang ở trước cổng Nguyệt Hoa Các nhưng lại nhìn thấy rõ sự thay đổi nhỏ nhất trong chiến trường.

 

Mặc dù đám người Azig là đại tài Đế Cảnh, ai cũng có thực lực đáng sợ.

 

Nhưng khi đối diện với sự tấn công hợp lực của Từ Huy Tổ và Viên Thiên Canh vẫn chỉ có thể đỡ được chứ không còn sức đánh trả.

Có thể nói sự phối hợp này quá mức đáng sợ, thậm chí có thể chống lại cả một đội quân.
 
Chương 4005


Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn đã đến gần trước mặt Tần Lương Ngọc, lúc này bà ta chỉ còn lại chút hơi thở, không còn phong thái của Đại Đế nữa.

 

Nhưng cũng chính lúc này xung quanh bà ta như được một luồng sáng trắng bao quanh như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào.

“Cảm ơn cậu!”

 

Tần Lương Ngọc yếu ớt nói.

Cho dù thế nào, bà ta cũng không ngờ trong lúc nguy hiểm người cứu Nguyệt Hoa Các lại là Tiêu Chính Văn.

 

Người được gọi là Long Vương đó cũng chính là chàng trai mà mình vẫn luôn xem trọng này.

 

Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Tần Lương Ngọc sắp tận mạng, không khỏi nhíu mày.

 

“Đừng buồn vì tôi, bây giờ thọ nguyên tôi đã hết, đi làm hồn ma quay về thiên quốc”.

 

“Trừ khi được nuôi dưỡng bằng thiên châu, nếu không thọ nguyên của tôi không thể hồi phục”.

 

Tần Lương Ngọc thì thào nói.

 

Thiên châu?

 

Tiêu Chính Văn nhìn Tần Lương Ngọc.

 

“Có thể gặp gỡ cậu cũng xem như là duyên phận giữa tôi và cậu, nhưng tiếc là tôi không thể đi cùng cậu nữa rồi, Đông Vực đáng sợ hơn những gì cậu nghĩ”.

 

“Nhà họ Khổng, nhà họ Phương, Đế Vương Các không hề đơn giản”.

 

“Sau này cậu nhất định phải cẩn thận hơn, nhà họ Khổng cũng có kết cấu với các thế lực ngoài vũ trụ, không thể khinh địch”.

 

Lúc này Tần Lương Ngọc rất muốn nói rõ hết mọi chuyện mà mình biết cho Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng làm sao được, thọ nguyên của bà ta đã gần hết, đã không còn nhiều thời gian nữa.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Yên tâm đi, chị sẽ không chết đâu, tôi không cho phép chị chết trước mặt tôi”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn lấy gương Bát Quái ra.

 

Sau đó sử dụng trận pháp thời không trong gương Bát Quái.

 

Vầng sáng màu xanh chiếu lên người Tần Lương Ngọc, lúc này thời gian như dừng lại hoàn toàn trên người bà ta.

 

Cũng chính lúc này lại có một luồng cực quang bí ẩn khác bay lên, một cao thủ Đế Cảnh chết ngay tại chỗ.

 

Luồng sáng đen này lại khiến đám người Khổng Thế Phương cảm thấy sợ hãi, hướng đó vẫn là thành Đại Phong.

 

Mọi người không khỏi thầm suy đoán, lúc này thành Đại Phong đang trải qua trận chiến lớn thế nào.

 

“Khí tức này tuyệt đối không sai đâu, đó là sát khí do Viên Thiên Canh và Từ Huy Tổ phóng ra, nói cách khác bây giờ Tiêu Chính Văn đang dẫn hai người họ đánh vào thành Đại Phong”, Tư Mã Huy nghiến răng nói.

 

Kể từ khi người nhà họ Khổng và người nhà họ Tư Mã tiến vào núi Thái Thương, đã bị người của điện Thần Long chặn ở cửa núi, không ai được phép rời đi.
 
Chương 4006


Lúc trước do Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ chặn đường, bây giờ là do Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Bạch phụ trách dẫn đầu Ngự Lâm Vệ của nhà họ Võ chặn ở cửa núi, khiến họ không thể di chuyển dù chỉ là một tấc.

 

“Cô Thượng Quan, nếu cậu Tiêu và tiền bối Viên đã đến thành Đại Phong, thì chứng tỏ bây giờ bọn họ đã an toàn! Các người còn cần ngăn cản chúng tôi sao?”

 

Tư Mã Huy đã mất hết bình tĩnh.

 

Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng khí thế, hơn nữa, Ngự Lâm Vệ cũng không dễ đối phó, nếu bọn họ kết thành đại trận thì ngay cả những cường giả Đế Cảnh như họ cũng không nắm chắc có thể thoát thân.

 

“Ngày nào anh Tiêu chưa trở về thì các người đều không được phép rời khỏi đây!”, Thượng Quan Uyển Nhi kiên quyết nói.

“Đây… đây là đạo lý gì chứ! Nếu cả đời này Tiêu Chính Văn không quay lại thì chúng tôi sẽ bị nhốt trong núi Thái Thương cả đời sao?”

 

Nghe vậy, Khổng Thế Phương xanh mặt nói.

 

“Đúng vậy, cho dù đợi đến ngày tận thế, nếu anh Tiêu chưa về thì các người đều không thể rời khỏi đây!”, Thượng Quan Uyển Nhi nói thẳng.

 

“Chuyện này…”

 

Khổng Thế Phương cắn răng, đối mặt với Thượng Quan Uyển Nhi và Ngự Lâm Vệ của nhà họ Võ, bọn họ không dám nổi giận.

 

“Cô Thượng Quan, chúng ta phải tìm cách giải quyết. Cô cũng từng là trụ cột của nhà họ Võ, chắc cũng biết rõ, chúng tôi…”

 

“Thực ra cũng không phải là không có cách!”, Khổng Thế Phương nói được một nửa, Lý Bạch đã cắt lời.

 

Thấy Lý Bạch cuối cùng cũng có ý buông tha, Khổng Thế Phương vội vàng hỏi: “Ồ? cách gì?”

 

“Đó là các người tự đi mời cậu Tiêu về núi Thái Thương! Nhớ cho kỹ, tôi nói là mời!”, Lý Bạch chế nhạo.

 

Khổng Thế Phương nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với một đệ tử nhà họ Khổng phía sau: “Cậu đến thành Đại Phong một chuyến đi!”

 

“Thật xin lỗi, cậu ta không xứng! Muốn mời cậu Tiêu, thì các người phải tự mình đi!”, Lý Bạch chỉ vào Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy.

 

Sắc mặt Khổng Thế Phương chợt thay đổi, lạnh lùng nhìn Lý Bạch, nói: “Ông nói cái gì! Bảo chúng tôi đích thân đi mời một tiểu bối ư?”

 

“Hỗn xược! Ông nghĩ Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ! Cậu ta cũng xứng để chúng tôi đích thân đi mời sao?”, Tư Mã Huy nổi giận.

 

Theo bọn họ thấy, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân đắc chí mà thôi. Đắc tội với những gia tộc lớn như bọn họ, Tiêu Chính Văn sẽ không thể ngông cuồng được vài ngày.

 

Trước mắt, bọn họ chỉ nằm dưới sự kiểm soát của Ngự Lâm Vệ, chẳng liên quan gì đến Tiêu Chính Văn và điện Thần Long.

 

Ông ta đồng ý mời Tiêu Chính Văn cũng chỉ là biện pháp khẩn cấp.

 

Nhưng bảo ông ta đích thân đi mời Tiêu Chính Văn thì lại đề cao Tiêu Chính Văn quá.

 

“Lý Bạch, ông đừng nghĩ chúng tôi không dám trở mặt với ông, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy sinh linh lầm than mà thôi!”, Khổng Thế Phương xé bỏ lớp ngụy trang nhân nghĩ, trầm giọng uy hiếp.

 

Lý Bạch chế nhạo: “Được thôi, vậy các người cứ ngoan ngoãn chờ đợi đi! Kẻ nào dám bước nửa bước ra khỏi núi Thái Thương, giết không tha!”

 

“Ông…”

 

Khổng Thế Phương còn chưa nói xong, Thượng Quan Uyển Nhi trầm giọng nói: “Không nỡ nhìn sinh linh lầm than ư? Các người có thể nhắm vào đại trận Thương Lâm của Ngự Lâm Vệ chúng tôi bất cứ khi nào!”

 

“Tôi muốn xem xem, đệ tử nhà họ Khổng các ông chết thảm hay là Ngự Lâm Vệ chúng tôi bị giết vì không tinh thông võ nghệ!”

 

Lời này có nghĩa không cho Khổng Thế Phương chút mặt mũi nào nữa.

 

Ngay cả đệ tử nhà họ Khổng cũng có thể nhìn ra, chỉ cần hai bên khai chiến thì nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã chỉ có kết cục bị giết trên núi Thái Thương.

 

Ngược lại, Ngự Lâm Vệ sẽ chẳng có tổn hại gì to tát.

 

Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy nhìn nhau, chỉ đành nuốt cơn giận, xoay người quay lại đình nhỏ dưới chân núi Thái Thương.

 

Bảo bọn họ đích thân đi mời Tiêu Chính Văn chính là sỉ nhục bọn họ.

 

Vốn dĩ, bọn họ đại diện cho các gia tộc đến để xử lý Tiêu Chính Văn, vậy mà bây giờ lại phải đích thân đến thành Đại Phong xa xôi để mời Tiêu Chính Văn trở về.

 

Đây chính là một cái tát trời giáng vào mặt bọn họ!

 

Nhưng bây giờ, Tiêu Chính Văn dẫn theo Viên Thiên Canh đến thành Đại Phong đại khai sát giới, không biết bao giờ mới trở về, cho nên bọn họ không thể để Thượng Quan Uyển Nhi chặn ở đây mãi được.
 
Chương 4007


“Ông Khổng, chúng ta phải tìm cách thoát thân thôi, nếu không, sau khi trở về sẽ không biết giải thích thế nào!” Tư Mã Huy lo lắng như kiến trên chảo nóng, chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui.

 

“Haiz, còn có cách gì nữa, đến thành Đại Phong một chuyến thôi!”, Khổng Thế Phương bất lực thở dài, trên mặt lộ ra vẻ căm hận.

 

Nếu không phải có hàng nghìn đệ tử của hai nhà đang bị nhốt ở đây thì bọn họ đã trở mặt với Thượng Quan Uyển Nhi từ lâu rồi.

 

Cả nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đều không thể chịu được tổn thất mất nghìn người trong một đêm. Nếu thật sự đến nước này, cho dù hai người bọn họ trở về gia tộc thì cũng chỉ có thể tự trách mình mà thôi!

 

Sau khi quyết định, hai người bọn họ cùng đi về phía thành Đại Phong.

 

Lý Bạch ngẩng đầu nhìn hai người rời đi, vừa ngáp vừa chắp tay sau lưng, đi vào trong núi Thái Thương, chỉ vào một tên đệ tử nhà họ Khổng, nói: “Nhàm chán quá, chi bằng chúng ta vận động xương cốt chút đi, được không?”

 

Tên kia sợ hãi khụy xuống đất, hắn chỉ là con kiến Nhân Hoàng cấp một nhỏ bé, sao dám đấu với Lý Bạch chứ?

 

“Tiền bối Lý, tôi nào dám ra tay với ông chứ?”, mấy tên đệ tử nhà họ Khổng cũng lần lượt khuyên can.

 

“Hừ, không dám? Chuyện này e rằng không đến lượt các người quyết định!”

 

Vừa dứt lời, Lý Bạch đã rút kiếm, ngay sau đó, trong núi Thái Thương truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết.

 

Lúc này, trận chiến trước sảnh lớn của Nguyệt Hoa Các đã kết thúc, Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh phối hợp nhịp nhàng, gần như quét sạch toàn bộ.

 

Tần Lương Ngọc cũng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt biết ơn.

 

Bà ta cũng từng được hàng mọi người ngưỡng mộ ở thành Đại Phong, nhưng bây giờ gặp nạn, lại chẳng có ai ra tay cứu giúp, chỉ có Tiêu Chính Văn mạo hiểm giúp đỡ.

 

“Bụp!”

 

Phương Thế Vũ lại bị Trần Huy Tổ dùng giáo đánh mạnh, cả người như viên đại bác, đập vỡ mấy cây cột đá vàng và thép trước sảnh Nguyệt Hoa Các.

 

“Phụt!”

 

Phương Thế Vũ ngã xuống đất, sau đó phun ra một ngụm máu lớn, nhìn Trần Huy Tổ với vẻ căm hận.

 

Hôm nay, e rằng ông ta không thể toàn thân rút lui được nữa!

 

Chưa nói đến Tần Lương Ngọc, chỉ riêng Tiêu Chính Văn và Trần Huy Tổ cũng sẽ không để cho ông ta sống sót rời đi.

 

Khi Phương Thế Vũ bị đánh trọng thương, đám người Azig cũng bị đánh thê thảm, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ lúng túng.

 

“Dám đánh tôi! Sau này các người chắc chắn sẽ bị mấy thế gia lớn liên thủ xử lý!”

 

Azig nói xong lại phun ra một ngụm máu lớn, nhìn Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh với vẻ căm phẫn.

 

Dù có chết, hắn cũng sẽ không bao giờ thỏa hiệp với Tiêu Chính Văn.

 

Có thể gia tộc Aisin Gioro không thể báo thù cho bọn họ, nhưng nhà họ Khổng và nhà họ Phương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Văn, càng không ngồi yên nhìn điện Thần Long làm càn.

Hơn nữa, thành Đại Phong bây giờ như rồng không đầu, Tần Lương Ngọc đang gặp nguy hiểm, còn ai ủng hộ bà ta nữa?
 
Chương 4008


Chỉ cần Tần Lương Ngọc chết, nhà họ Khổng và Đế Vương Các đều sẽ lập tức chiếm lấy thành Đại Phong.

 

“Dù sao thì ông cũng được coi là người trong hoàng tộc. Lẽ nào đây là cách cư xử của ông sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Azig.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đừng đắc ý quá sớm! Một khi Tần Lương Ngọc chết, thành đại phong này sẽ như rồng mất đầu, cho dù nhà họ Võ và nhà họ Bạch giúp cậu thì cũng không thể đấu lại nổi mấy thế lực lớn cùng hợp lực đâu!”

 

“Cho dù Đại La Kim Tiên đến thì cũng không thể cứu nổi cậu và điện Thần Long!”

 

Phương Thế Vũ nói xong lại phun ra một ngụm máu lớn, cho dù như vậy, trên mặt ông ta vẫn lộ ra vẻ đắc ý.

 

Mặc dù nhà họ Phương chưa được như ước nguyện, nhưng Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc chắc chắn sẽ chết. Có nhiều người chôn cùng như vậy, cho dù là chết, ông ta cũng cảm thấy mãn nguyện.

 

“Nếu tôi nói, Tần Lương Ngọc sẽ không chết thì sao?, Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm vào Phương Thế Vũ bị thương nặng không đứng dậy nổi.

 

“Ha ha! Thọ nguyên của Tần Lương Ngọc đã tận, một tên tiểu bối trong giới thế tục như cậu dựa vào cái gì để cứu bà ta?”, Phương Thế Vũ chế nhạo.

 

Tuổi thọ của một người sắp cạn kiệt, cho dù không bệnh nặng hay bị thương thì ngay cả những nhân vật tài giỏi như Viên Thiên Canh cũng bất lực, Tiêu Chính Văn còn có thể dùng cách gì?

 

“Cứu chị ấy có gì khó chứ?”, Tiêu Chính Văn chế nhạo, liếc nhìn Phương Thế Vũ.

 

“Ha ha ha! Một vị Đại Đế sắp chết, cho dù là thiên thần hạ phàm cũng khó mà cứu chữa, cậu có thể cứu bà ta sao? Nằm mơ đi!” Phương Thế Vũ cười lớn.

 

Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ?

 

Cậu ta có tài đức gì mà có thể nghịch thiên đổi mệnh?

 

Tiêu Chính Văn thế mà lại có thể nói ra những lời buồn cười như sẽ cứu được Tần Lương Ngọc, chỉ có thể chứng minh nhận thức của Tiêu Chính Văn còn quá nông cạn.

 

Dù là Lan Đình Ngọc và mấy trưởng lão của Nguyệt Hoa Các cũng không tin chứ đừng nói là Phương Thế Vũ.

 

Tuổi thọ là do trời định, con người sao có thể xoay chuyển được?

 

Dù họ rất không mong Tần Lương Ngọc chết ở đây, nhưng ai lại có thể chống lại số mệnh được?

 

“Nằm mơ? Xem ra tôi đã đánh giá cao các người quá, các người chẳng qua chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng thôi”.

 

“Năm đó tại sao Khổng Minh lại ngậm bảy hạt gạo trong miệng lúc lâm chung? E là các người không bao giờ hiểu được sự thần bí của nghịch trời mượn mạng”.

 

Những lời này của Tiêu Chính Văn lại gây ra một trận cười của đám người Phương Thế Vũ.

 

Mọi người đều biết đến chuyện Khổng Minh ngậm bảy hạt gạo trong miệng, nhưng kết quả cuối cùng thì sao?

 

Cuối cùng ông ta cũng chưa thế nghịch trời đổi mệnh, huống hồ gì mượn mạng chứ.

 

Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi đâu?
 
Chương 4009


Dù có khả năng mượn mạng thật thì Tiêu Chính Văn sao mà biết được?

 

Ngay cả gia tộc lớn như nhà họ Phương tồn tại mấy trăm năm ở ngoài lãnh thổ đi tìm khắp các núi, các sông, lục tung sách cổ cũng không tìm được thuật có thể mượn mạng, thế mà một người ở thế tục lại dám nói mượn mạng với họ?

 

Đúng là nực cười!

 

“Bây giờ cậu có thể khoác lác, dù sao người thắng có quyền nói, người thua khó mà biện giải, nhưng tôi sẽ đợi ở bên dưới”.

 

Mỗi câu nói của Phương Thế Vũ đều động đến vết thương, nôn ra ngụm máu lớn, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười của kẻ chiến thắng.

 

“Long Vương, tôi đã mang bảy viên thiên châu đến đây”.

 

Đúng lúc này giọng Long Ngao vang lên từ đằng xa, chỉ thấy một luồng sáng, ngay sau đó Long Ngao đã xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn nhận lấy bảy viên thiên châu trong tay Long Ngao, sải bước đến gần Tần Lương Ngọc.

 

“Thiên châu? Thiên châu chỉ có thể giúp tăng tu vi, không thể mượn mạng”, Phương Thế Vũ trợn to mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn cầm thiên châu trong tay, không quay đầu lại cười nhạo nói: “Ông có biết tại sao thiên châu lại có tên này không?”

 

“Thiên tức là lệnh trời, nghe theo lệnh trời mà đến thì là thiên châu”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn xếp bảy viên thiên châu này theo vị trí của sao Bắc Đẩu Thất Tinh dưới chân Tần Lương Ngọc.

 

“Năm đó sở dĩ Khổng Minh sử dụng bảy ngọn đèn dầu là để mượn thế lực của thiên châu nghịch trời mượn mạng. Tiếc là lúc đó bảy viên thiên châu này không nằm trong tay ông ta mà ở chỗ Thủy Kính”.

 

“Thế nên đến khi chết Khổng Minh đều đang gọi tên của Thủy Kính”.

 

Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn giơ tay lên, trận pháp đã hình thành.

 

Gương Bát Quái bỗng lóe lên ánh sáng xanh, tương ứng với bảy viên thiên châu đó.

 

Ngay sau đó bảy viên thiên châu gần như cùng biến thành bảy luồng sáng dung nhập vào trong cơ thể Tần Lương Ngọc.

 

Lúc này ngay cả Tần Lương Ngọc cũng ngơ ngác chứ đừng nói là Phương Thế Vũ.

 

“Cậu… sao cậu biết nghịch trời mượn mạng? Rốt cuộc cậu là ai?”, Tần Lương Ngọc ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, trong lòng lại thầm đoán thân phận thật của Tiêu Chính Văn.

 

Nếu nói có thuật nghịch trời mượn mạng thì người duy nhất thông thạo chỉ có người đời sau của Khổng Minh.

 

Lẽ nào Tiêu Chính Văn là thế hệ sau của Khổng Minh?

 

Không thể nào!

 

Tần Lương Ngọc lập tức đánh tan ý nghĩ này, sao Tiêu Chính Văn có thể là thế hệ sau của nhà họ Gia Cát được chứ? Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Tiêu Chính Văn, bà ta thấy Tiêu Chính Văn không hề có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Gia Cát cả.

 

“Chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ còn có người nghi ngờ tôi có thể làm cho chị ấy sống lại không?”, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn đám người Phương Thế Vũ.

 

“Chàng trai, cậu… dù tôi có chết cũng phải lôi cậu cùng…”
 
Chương 4010


Phương Thế Vũ nhìn sức sống của Tần Lương Ngọc không ngừng khôi phục, cảm thấy không cam lòng, tức giận, căm thù nhất thời xộc lên não. Ngay lúc ông ta định đứng lên liều sức lực cuối cùng, định tự nổ tung, thì Trần Huy Tổ bỗng đâm thanh giáo trong tay ra.

 

“Phụt!”

 

Một vầng sáng màu bạc đâm xuyên vào ngực Phương Thế Vũ.

 

Phương Thế Vũ chỉ thấy mạng sống của mình đang dần mất đi rất nhanh, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.

 

Còn đám người Azig cũng đều vừa đánh vừa lùi lại trong sự tấn công của Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh.

 

Mặc dù Tần Lương Ngọc vừa hồi phục lại, sức khỏe vẫn còn yếu nhưng khi bà ta và Tiêu Chính Văn xuất hiện trong đại điện Nguyệt Hoa Các cũng là một sự cổ vũ vô hình với những người Nguyệt Hoa Các.

 

Một bậc Đại Đế quay lại, tinh thần của mọi người đều trở nên phấn chấn, sau đó cùng hò hét lớn, xoay người tấn công đám người Azig.

 

Thấy khí tức của Tần Lương Ngọc đang dần khôi phục, cộng thêm Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh tấn công rất mạnh mẽ, Azig chỉ đành nghiến răng nói: “Các vị, hôm nay không thể giết được Tần Lương Ngọc, cũng không tấn công vào thành Đại Phong được rồi”.

 

“Mọi người phải bảo vệ mạng sống”.

 

Nói rồi ông ta lập tức lao ra khỏi Nguyệt Hoa Các.

 

Thấy đám người Azig định chạy khỏi Nguyệt Hoa Các, lúc này các trưởng lão mới thôi không đuổi giết nữa, dù sao đối phương cũng là cao thủ Đế Cảnh, không có mấy người Viên Thiên Canh hỗ trợ, họ chắc chắn sẽ bị đám người Azig giết chết.

 

“Cậu Tiêu, Nguyệt Hoa Các nợ thế tục một ơn nghĩa lớn, càng nợ cậu Tiêu một mạng sống”, nói rồi đại trưởng lão quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Trước đây họ từng xem thường thế tục, thậm chí còn nghĩ muốn đứng về phe đối lập với thế tục.

 

Mà bây giờ nhìn lại suy nghĩ và hành vi ban đầu của họ nực cười thế nào?

 

Với thực lực của họ thế mà lại còn dám hoang tưởng có thể tiêu diệt điện Thần Long?

 

Cũng may Tiêu Chính Văn không tính toán quá khứ, nếu không hôm nay e là Nguyệt Hoa Các đã không còn tồn tại nữa.

 

“Quả nhiên cậu Tiêu kiến thức uyên thâm”, ánh mắt Thần Toán Tử sáng rực nhìn Tiêu Chính Văn, chắp tay lại nói.

 

Kiến thức của cậu ta rộng đến mức nào?

 

Từ xưa đến nay người có thể nghịch trời mượn mạng như Tiêu Chính Văn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ngay cả những người ở cấp bậc Đạo Thuật Chí Tôn như ông ta và Viên Thiên Canh cũng không thể làm được chứ đừng nói là các nhân vật tầm cỡ trong truyền thuyết.

 

Long Ngạo sải bước đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói: “Long Vương, lần này chúng ta không dẫn theo nhiều người đến, anh xem…”

 

Lần này một mình Long Ngạo chạy đến, không ngờ tình hình của thành Đại Phong lại phức tạp như thế.

 

Bây giờ Nguyệt Hoa Các đã cực kỳ yếu, nhà họ Phương và nhà họ Aisin Gioro lại lăm le thành Đại Phong. Trong tình hình này mà muốn điều động quân e là không kịp.

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Không sao”.
 
Chương 4011


Chỉ cần Tần Lương Ngọc không chết thì với uy lực Đại Đế của bà ta vẫn có thể giữ vững tình thế.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn bỗng nhớ lại lúc ở núi Thái Thương, Tần Lương Ngọc từng nói với anh nhất định phải thận trọng với nhà họ Khổng.

 

Nhà họ Khổng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Chị Tần, tôi nhớ trước đây chị từng nói phải cẩn thận với nhà họ Khổng, không biết là nói về phương diện nào?”, nói rồi Tiêu Chính Văn nhìn Tần Lương Ngọc.

 

“Cậu Tiêu, cậu không biết đấy thôi, đằng sau nhà họ Khổng không chỉ có Thiên Đạo Minh Ước hỗ trợ mà mấy năm nay liên tục thông đồng với các thế lực ngoài vũ trụ”.

 

Thần Toán Tử bước đến nói.

 

“Ừ, đương nhiên tôi biết chuyện này, Khổng Tề Thiên là một ví dụ, nếu không có các cao thủ ngoài vũ trụ chỉ bảo thì ông ta cũng không thể luân hồi năm lần, nhưng thế thì sao?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

“Đó chỉ là một góc của tảng băng, mấy năm nay nhà họ Khổng bề ngoài thì liên kết với các gia tộc khác chống lại sự xâm lấn của ngoài vũ trụ, nhưng thật ra lại mượn thế lực của ngoài vũ trị để bồi dưỡng số lượng lớn cao thủ”.

 

“Thậm chí còn đào tạo ra sáu Đại Đế, đây mới là điểm đáng sợ của nhà họ Khổng”.

 

Sáu Đại Đế đừng nói là ở Đông Vực, dù ở cả ngoài lãnh thổ đây cũng là một thế lực không thể xem thường.

 

“Kỳ lạ nhất là nòng cốt thế lực của nhà họ Khổng lại ở thành Hoa Thiên và trung tâm là Đế Khư, nhưng các thành khác đều có thế lực cốt cán, chẳng hạn như thành Đại Phong có Nguyệt Hoa Các đứng đầu”.

 

“Nhưng thành Hoa Thiên lại luôn để chỗ trống, dù trong tình trạng này thì các thế lực khác cũng không dám tranh giành quyền lợi với thành Hoa Thiên, bên trong có gì đó không ổn”.

 

Thần Toán Tử vuốt râu như có điều suy nghĩ nói.

 

“Ồ?”, Tiêu Chính Văn nhướng mày như đang đợi câu tiếp của Thần Toán Tử.

 

“Với kiến thức uyên thâm của cậu Tiêu, chắc hẳn cậu biết hai nhà Khổng Mạnh được gọi là hai nhà nho, tại sao ngoài lãnh thổ lại có nhà họ Khổng nhưng không có nhà họ Mạnh? Lẽ nào cậu Tiêu không thấy quái lạ sao?”

 

Lời này của Thần Toán Tử lại như đánh thức người trong cơn mơ.

 

Quả thật từ trước đến nay chỉ có nhà họ Khổng chứ không có nhà họ Mạnh, về tình về lý đều không thể nói chính xác.

 

“Thật ra thành Hoa Thiên ban đầu chính là địa bàn của nhà họ Mạnh, hơn nữa còn do một vị Đại Đế của nhà họ Mạnh nắm quyền, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà vị Đại Đế đó bỗng nhiên mất tích”.

 

“Ngay cả nhà họ Mạnh cũng biến mất không thấy, điều tra cũng bật vô âm tín. Thế nên thành Hoa Thiên trước giờ đều trong trạng thái không người nắm quyền, nhưng mặc dù các thế lực đều dòm ngó nhưng lại không dám động vào”.

 

“Nếu ngày nào đó thế lực nhà họ Mạnh đột nhiên quay về thì Đế Khư mà điện Thần Long chiếm đóng sẽ là mục tiêu đầu tiên của nhà họ Mạnh”.

 

“Mà trong đó người duy nhất có thể thêm dầu vào lửa chính là nhà họ Khổng”.

 

Thần Toán Tử kiên nhẫn giải thích.

 

“Đúng thế, nhà họ Bạch tôi cũng luôn đều phòng nhà họ Mạnh”.
 
Chương 4012


Đúng lúc này một giọng nói thanh thúy vang lên, Tiêu Chính Văn quay lại nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Trinh đang bay đến.

 

“Cô cũng đến à?”, Tiêu Chính Văn nhìn Bạch Ngọc Trinh nói.

 

“Anh Tiêu, chuyến này tôi cố ý đến mời anh tham gia vào thánh hội Vạn Tông của thành Thiên Đô, nếu tiện thì tôi muốn đến Thiên Đô cùng với anh Tiêu”, Bạch Ngọc Trinh mỉm cười nói.

 

Kể từ sau buổi đại lễ Thiên Sơn lần trước, Bạch Ngọc Trinh đã đi theo đám người Trương Nghĩa trở về nhà họ Bạch. Thật trùng hợp, một ngày trước, nhà họ Bạch nhận được lời mời từ thành Thiên Đô, thế là Bạch Ngọc Trung bèn ngay lập tức nghĩ đến Tiêu Chính Văn.

 

Bây giờ, điện Thần Long chỉ là một thế lực rất bình thường ở Đông Vực, mặc dù cũng có tư cách tham gia thánh hội Vạn Tông.

 

Nhưng Bạch Ngọc Trinh lại không ngờ rằng trong phong bao thư mời mà nhà họ Bạch nhận được lại đặc biệt kèm theo một lá thư, hơn nữa là gửi riêng cho Tiêu Chính Văn!

 

Điều này khiến cô ấy vô cùng bất ngờ, vì vậy cô ấy mới đặc biệt đến thành Đại Phong để thông báo tin tức này cho Tiêu Chính Văn.

 

Sau khi cô ấy dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.

 

Đặc biệt là Tần Lương Ngọc, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.

 

Địa vị của thành Thiên Đô ở Đông Vực gần như tương đương với kinh đô thứ hai, nằm trong khu vực trung tâm của Đông Vực!

 

Mặc dù thành Thiên Đô đã mất đi ánh hào quang trước đây do sự biến mất bí ẩn của nhà họ Mạnh, cùng với sự suy tàn của Đế Vương Các, nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò!

 

Cho dù đến bây giờ, thành Thiên Đô vẫn là vùng đất mà rất nhiều môn phái ngoài vùng lãnh thổ hướng về!

 

Ngoài ra, thành Thiên Đô có mối quan hệ trăm mối mật thiết với Đế Tuấn, nghe nói năm đó khi Đế Tuấn tạo ra vùng ngoài lãnh thổ, đã từng lưu lại một chút tinh khí của mình ở vị trí của thành Thiên Đô!

 

Để chèo chống bầu trời cách biệt với thế giới của vùng ngoài lãnh thổ này!

 

Hơn nữa, rất nhiều trận pháp bí thuật thực ra đều nguồn gốc từ thành Thiên Đô, vì vậy, trong suy nghĩ của các thế lực khác nhau vùng ngoài lãnh thổ, đến ngày nay thành Thiên Đô vẫn là vùng đất thánh địa bất khả xâm phạm!

 

Tuy rằng vẫn có cách nói khác là thành Thiên Đô chỉ có thể được xưng là song hùng với thành Tử Vi, mà địa vị lại thua kém xa thành Tử Vi, thế nhưng, cho tới giờ, vẫn không có bất cứ người thừa kế dòng dõi nào đến từ thành Tử Vi!

 

Vì vậy, thánh hội Vạn Tông cuối cùng vẫn lựa chọn tổ chức tại thành Thiên Đô!

 

Bây giờ, phía bên thành Thiên Đô lại đích thân gửi thư cho Tiêu Chính Văn, điều này đủ để cho thấy rằng đối phương đã chú ý đến Tiêu Chính Văn và điện Thần Long!

 

Phải biết rằng, đây chính là thánh hội Thiên Đô, khác với thánh hội Bách Tông và đại hội Vạn Tông thông thường, ngay cả các chủ Nguyệt Hoa Các của thành Đại Phong và những thế lực như nhà họ Phương cũng không thể lọt vào mắt thành Thiên Đô!

 

Mà bây giờ, thành Thiên Đô lại đích thân gửi thư cho Tiêu Chính Văn, ngoài việc kinh ngạc, Bạch Ngọc Trinh còn cảm thấy có một luồng khí tức khác thường kèm trong đó!

 

Mặc dù trước giờ Tiêu Chính Văn có chiến tích vô cùng chói lọi, trong thế hệ trẻ, anh hoàn toàn có thể được xưng là người đệ nhất có một không hai!

Tuy nhiên, thành Thiên Đô luôn ít khi để ý đến thế hệ trẻ, dù sao thì đã có hàng ngàn tài năng trẻ đã bỏ mạng từ thời xa xưa?
 
Chương 4013


Người trẻ tuổi không đạt đến một trình độ nhất định, căn bản không thể lọt vào mắt xanh của thành Thiên Đô!

 

Hơn nữa, thành Thiên Đô luôn tách biệt với thế giới bên ngoài, không liên minh với bất kỳ gia tộc quý tộc nào, không chịu sự kiểm soát của bất kỳ bên nào, ở vùng ngoài lãnh thổ mà nói, thành Thiên Đô chính là một sự tồn tại rất đặc biệt!

 

Ngay cả Tần Lương Ngọc cũng không được thành Thiên Đô coi ra gì, vậy mà họ lại chủ động gửi thư mời cho Tiêu Chính Văn, điều này khiến người khác quá kinh ngạc!

Những người như Thần Toán Tử và Lưu Bá Ôn cũng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin!

 

“Anh Tiêu, còn có một nhân vật lớn muốn gặp anh trước đó, hơn nữa người này đang ở Vân Lĩnh, phía tây bắc thành Đại Phong!” Bạch Ngọc Trinh lại nói.

 

“Hả?” Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, quay đầu lại nói với Tần Lương Ngọc: “Chị ở lại Nguyệt Hoa Các nghỉ ngơi trước, tôi đi một lát rồi về!”

 

Tần Lương Ngọc vừa mới hồi phục, cơ thể vẫn còn rất yếu, hơn nữa tiếp theo cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân bà ta, từ từ hồi phục, Tiêu Chính Văn căn bản không thể giúp được gì.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã dùng thuật nghịch thiên mượn mạng để kéo bà ta trở về từ tay của thần chết, thế nhưng, dù sao cũng đã dạo một vòng bên bờ vực của sự sống và cái chết.

 

Vì vậy, tu vi của Tần Lương Ngọc chắc chắn sẽ bị tổn hại ở một mức độ nhất định, nếu không mau chóng hồi phục thì e rằng cảnh giới cũng sẽ giảm xuống.

 

Sau khi đưa mắt tiễn Tiêu Chính Văn rời đi, Tần Lương Ngọc quay đầu nhìn về phía mấy trưởng lão của Ngọc Khuyết Cung nói: “Theo thỏa thuận lúc trước của mấy người, giao nghìn cây hoa Tử Tiêu cho điện Thần Long!”

 

“Nếu không gom lại kịp, có thể lấy ra một phần từ Nguyệt Hoa Các để bổ sung cho đủ!”

 

Lúc đầu, sở dĩ bà ta muốn để điện Thần Long đích thân đến lấy hoa Tử Tiêu, mục đích là muốn một lưới tóm gọn điện Thần Long!

 

Nhưng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Tần Lương Ngọc không chỉ có thay đổi lớn về ấn tượng của bà đối với Tiêu Chính Văn, mà còn có thiện cảm với điện Thần Long.

 

Mấy vị trưởng lão của Nguyệt Hoa Các cũng lần lượt gật đầu, nếu không có điện Thần Long, Nguyệt Hoa Các hôm nay cũng sẽ không còn tồn tại!

 

Vì vậy, cho dù là Ngọc Khuyết Cung hay Nguyệt Hoa Các cũng không có ý kiến gì với quyết định này của Tần Lương Ngọc.

 

Đúng lúc này, trong một ngôi miếu thờ trên đỉnh núi Vân Lĩnh, ba cô gái trẻ đang ở cùng một bà lão, đang ngồi uống trà ở điện trước!

 

Ba cô gái này đều vô cùng xinh đẹp, quả thực giống như tiên nữ giáng trần.

 

Đặc biệt là cô gái ngồi ở hàng đầu, thậm chí dung mạo còn xinh đẹp hơn cả Tần Lương Ngọc!

 

“Bà ơi, bà xem huyền quang phía chân trời kia, quả là đẹp như phật quang có một không hai!”, cô gái trẻ đứng ở trước điện, váy trắng như tuyết kéo trải trên mặt đất, một tay chống trên hông, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng thành Đại Phong.

 

Lúc này, trong ánh huyền quang phát ra từ phía thành Đại Phong, mỗi một đường sáng đều là cực quang lấp lánh vô cùng, mà một một đường cực quang sáng lên đều biểu thị một vị cao thủ Đế Cảnh đang chết đi!

 

Hai người Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ truy sát đám người Azig không hề nương tay, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã có ba người chết dưới giáo của Trần Huy Tổ!

 

Trận đại chiến phía xa đương nhiên cũng nằm trong tầm mắt của ba người trong miếu, chỉ là, mấy cô gái này và bà lão lại không hề để tâm.

 

Theo như bọn họ thấy, chẳng qua chỉ là mấy tên tiểu bối vừa bước vào cảnh giới Đế Cảnh đang chém giết nhau mà thôi, căn bản không đáng nhắc đến!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom