Cập nhật mới
Chương 1613


Chương 1613

Lý Thừa Vận chắp hai tay sau lưng, miệng ngậm điếu thuốc, bước đến với vẻ mặt khinh thường.

 

Trước đây Lý Thừa Vận cũng có may mắn được gặp Tiêu Chính Văn mấy lần.

 

Thế nhưng lúc đó Tiêu Chính Văn vẫn là vua Bắc Lương.

 

Thậm chí, vào lúc đại quân năm nước bao vây Long Kinh, ông ta còn đặc biệt chạy ra đón tiếp.

 

Thế nhưng lúc đó, với thân phận của Lý Thừa Vận, đừng nói là nói chuyện với Tiêu Chính Văn ở khoảng cách gần, dù cho có muốn lại gần trong phạm vi năm mươi mét thì cũng khó như lên trời!

 

Lúc này, ông ta lại có thể đối thoại với Tiêu Chính Văn với dáng vẻ cao ngạo như thế, thật đúng là thế sự vô thường!

 

Càng nghĩ, trong lòng Lý Thừa Vận càng thêm đắc ý.

 

Hơn nữa bây giờ xem ra, Tiêu Chính Văn cũng quá đỗi bình thường.

 

Ông ta sỉ nhục như vậy mà Tiêu Chính Văn lại chẳng đáp trả lời nào.

 

Chẳng trách nhà họ Đông Phương lại cho người chuyển lời, ai có qua lại gần gũi với Tiêu Chính Văn thì sẽ giết hết cả nhà người đấy!

 

Náo loạn cả nửa ngày, Tiêu Chính Văn sau khi thất thế cũng chỉ là một kẻ tầm thường dễ bị bắt nạt mà thôi!

 

“Lý Thừa Vận! Rốt cuộc ông đang có ý gì?”

 

Dương Linh Nhi nhìn bảng tên trước ngực Lý Thừa Vận, lạnh lùng chất vấn.

 

“Cô đừng kích động, chúng tôi chỉ đang làm việc theo đúng quy định. Lẽ nào mấy người không biết gần đây nước Lý đang tràn lan một loại ký sinh trùng hay sao? Chúng tôi cũng là vì sự an toàn của mấy người và cả người nhà mấy người, vậy nên tạm thời giữ hành lý của mấy người để làm kiểm tra bắt buộc!”

 

Lý Thừa Vận cười khẩy giải thích.

 

“Bây giờ tôi ra lệnh cho ông, lập tức…”

 

Không đợi Dương Linh Nhi nói xong, Lý Thừa Vận đã giơ tay mở giấy chứng nhận đặc biệt của cô ta ra rồi nói: “Bớt thể hiện mấy cái này trước mặt tôi đi, ở nơi này, ông đây chính là trời! Tôi nói giữ hành lý của ai thì phải giữ của người đó!”

 

“Vua Bắc Lương là cái thá gì, thời đại hoà bình, ai còn cần tới đám lính què như mấy người! Ở trước mắt tôi, vua Bắc Lương chỉ là một bãi phân!”

 

Lý Thừa Vận gân cổ họng lên, gầm gừ phẫn nộ như kẻ điên bên trong sảnh chờ.

 

“Ha ha!”

 

Đông Phương Lăng nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Sao nào, rất giận nhỉ? Đáng tiếc quá, nơi này là sân bay quốc tế, chỉ cần anh dám đánh nhân viên công tác thì ngày mai anh sẽ trở nên nổi tiếng ngay thôi!”

 

Đông Phương Lăng vừa nói vừa chỉ tay vào mấy phóng viên đang đứng cách đó không xa.

Mấy người này đều nhận được điện thoại của Đông Phương Lăng nên mới tới.
 
Chương 1614


Chương 1614

Lý Thừa Vận chọc giận Tiêu Chính Văn giống như một con chó điên, chỉ là một bước trong kế hoạch đó!

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn ra tay với Lý Thừa Vận thì lập tức báo ngày hôm sau sẽ cho đăng bài vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn ra tay đánh dân thường!

 

Điều này sẽ bôi nhọ toàn bộ danh tiếng và công trạng trước đây của Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay người nhìn Lý Thừa Vận lúc này đang giống như một con chó điên chửi rủa không ngừng, anh cười nhạt nói: “Có phải ông nghĩ rằng ôm đùi nhà họ Đông Phương là có thể tuỳ ý làm xằng làm bậy rồi không?”

 

Thật ra Tiêu Chính Văn không định chấp nhặt với loại người như ông ta làm gì.

 

Thế nhưng, một số hành động của ông ta đã đụng chạm đến giới hạn của Tiêu Chính Văn!

 

“Hừ! Ông đây cứ làm xằng làm bậy đấy! Cả cái sân bay này, lời tôi nói là nhất! Cậu có thể làm gì được tôi? Có bản lĩnh thì đánh tôi đi này! Không phải cậu rất giỏi đánh đấm sao? Nào nào nào, đây là mặt của tôi, cậu đánh một phát tôi xem nào!”

 

Lý Thừa Vận tiến lên trước vươn cổ ra, vỗ lên trên mặt mình, vênh váo với Tiêu Chính văn.
 
Chương 1615


chương 1615

Việc Lý Thừa Vận điên cuồng gào thét chẳng mấy chốc đã thu hút đám đông đứng túm tụm lại xung quanh hóng chuyện.

 

Đúng lúc này, một cô gái trẻ trung xinh đẹp tháo kính râm xuống rồi bước ra khỏi đám người.

 

Cô gái trẻ này có cách ăn diện vô cùng gợi cảm và sang chảnh, bên dưới chiếc váy dài màu đen lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, rất mê người.

 

Chỉ có điều vẻ mặt của cô ta lại vô cùng cao ngạo, bước về phía khu nhận hành lý với ánh mắt khinh thường.

 

Cô ta tên là Lâm Mộng Mộng, cô chủ của tập đoàn Lâm Thị.

 

Ở Long Kinh cũng miễn cưỡng được coi là cô gái trẻ đẹp trong giới thượng lưu.

 

“Giám đốc Lý, lâu lắm không gặp!”

 

Lâm Mộng Mộng thường xuyên phải bay qua bay lại giữa các nước để bàn chuyện làm ăn, do đó cũng là khách quen của sân bay.

 

Bởi thế nên cũng khá thân quen với Lý Thừa Vận.

 

Thế nhưng, không phải cô ta đặc biệt đi tới để chào hỏi Lý Thừa Vận.

 

Dù sao từ phương diện nào đó mà nói, một giám đốc sân bay nhỏ bé như Lý Thừa Vận hoàn toàn không có cùng đẳng cấp với mấy người như Lâm Mộng Mộng.

 

Cô ta đặc biệt đi tới để nhìn Tiêu Chính Văn!

 

Người này từng là vua Bắc Lương mà biết bao nhiêu người phải ngước nhìn, nếu đổi lại là nửa năm trước thì ngay cả việc đứng gần Tiêu Chính Văn, cô ta cũng không có cơ hội.

 

Suy cho cùng, bất luận là Long Kinh hay là Hoa Quốc, đứa con kế thừa một gia tộc nhỏ bé với khối tài sản chỉ mấy tỷ tệ như cô ta rõ ràng nhiều vô số, có đếm cũng không xuể.

 

Mà Tiêu Chính Văn lại là “quân hồn” của Hoa Quốc, là anh hùng của Hoa Quốc, thậm chí dùng cụm từ tín ngưỡng của Hoa Quốc để hình dung thì cũng không ngoa.

 

Có cô gái xinh đẹp nào không hy vọng được gả cho một người đàn ông giống như Tiêu Chính Văn?

Có người phụ nữ nào lại không hy vọng có thể bước đến gần Tiêu Chính Văn hơn một chút.

Thế nhưng trước đây, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội!

 

Từng có một lần Tiêu Chính Văn ra nước ngoài tham dự một hội nghị quan trọng, lúc anh trở về Hoa Quốc, Lâm Mộng Mộng đã đợi ở sân bay một ngày một đêm chỉ để xin chữ ký của Tiêu Chính Văn, nhưng đáng tiếc là ngay cả cơ hội nói với Tiêu Chính Văn một câu, cô ta cũng chẳng có.

 

Vậy mà không ngờ hôm nay cô ta lại có thể gặp được người đàn ông trong truyền thuyết ở đây!

 

Có điều, sau khi Lâm Mộng Mộng tận mắt nhìn thấy Tiêu Chính Văn ở khoảng cách gần thì lại hơi thất vọng.

 

Sau khi mất đi sự hỗ trợ của quyền lực, Tiêu Chính Văn cũng trở nên tầm thường như thế.

 

Bị một tên giám đốc nhỏ bé của sân bay chửi rủa nhưng lại không dám đáp trả cũng không dám đánh lại.

 

Xem ra tất cả đàn ông đều giống nhau, dù là Tiêu Chính Văn thì cũng không ngoại lệ.

 

Trước đây cô ta càng ôm trong lòng mộng tưởng đẹp đẽ, càng cảm thấy không thể với tới được đối phương bao nhiêu thì cảm giác hụt hẫng trong lòng lúc này lại càng lớn, càng cảm thấy hành động ấu trĩ ban đầu của mình nực cười bấy nhiêu.

 

Đặc biệt là sau khi cả Long Kinh đều hay tin về lệnh cấm của Đông Phương Ngạo Vũ, Lâm Mộng Mộng càng cảm thấy Tiêu Chính Văn chẳng còn gì hay ho nữa.

 

“Cô Lâm, chào cô!”

 

Lý Thừa Vận vội vàng gật đầu với Lâm Mộng Mộng xem như chào hỏi.

 

“Giám đốc Lý, vị này chính là vua Bắc Lương khi trước, anh Tiêu – Tiêu Chính Văn không ai sánh bằng đó sao?”

 

Lâm Mộng Mộng cố tình lớn tiếng hỏi.

 

“Không sai, vị này chính là vua Bắc Lương trước kia!”

 

Lâm Thừa Vận đắc ý cười nói.

 

“Theo tôi thấy, chuyện này là do ông không đúng, anh Tiêu có thân phận thế nào cơ chứ, đám thường dân như chúng ta muốn đứng gần thôi cũng chẳng được, dù hiện giờ anh Tiêu không có gì trong tay, không còn là vua Bắc Lương nữa thì ông cũng không thể làm khó anh Tiêu như vậy!”

 

Cô ta nói thế, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nghe ra cô ta đang thầm chế giễu Tiêu Chính Văn.

 

Đặc biệt vào lúc nói ra ba chữ vua Bắc Lương thì còn cực kỳ lớn tiếng, cứ như thể sợ người khác không biết thân phận của Tiêu Chính Văn.

 

“Ha ha, cô Lâm, cô cũng biết đó là quá khứ, dù gì trong những tháng năm hoà bình hiện nay, dù cậu ta vẫn còn là vua Bắc Lương thì cũng không thể có đặc quyền được, đúng không nào?”

 

Lý Thừa Vận lại lên tiếng rất ăn ý.

 

“Lý Thừa Vận, ông có biết mình đang làm gì không?”

Dương Linh Nhi thật sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng như quả chuông, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
 
Chương 1616


Chương 1616

“Đương nhiên tôi hiểu rõ mình đang làm gì, hơn nữa tôi còn biết hai người đều không phải người bình thường, muốn giơ tay đánh tôi sao? Cô đừng quên bên đó còn có không ít phóng viên, chỉ cần cô dám ra tay tôi sẽ có thể khiến cho Tiêu Chính Văn thân bại danh liệt!”

 

Lý Thừa Vận vô cùng đắc ý nhe răng, nhếch miệng cười nói.

 

“Giám đốc Lý, ông xem thế này có được không, thật ra trước đây tôi cũng rất sùng bái anh Tiêu, chi bằng ông nể mặt tôi một chút, trả lại đồ cho anh ta đi!”

 

Lâm Mộng Mộng khẽ cười nói.

 

Nghe thấy lời này, Dương Linh Nhi thật sự nổi điên!

 

Lâm Mộng Mộng này rốt cuộc có ý gì?

 

“Nếu như Tiêu Chính Văn lên tiếng, ông đây sẽ chẳng coi ra gì, có điều cô Lâm đã có lời thì tôi nhất định phải nể mặt cô thôi!”

 

Lý Thừa Vận vừa nói vừa gật đầu đưa mắt nhìn Lâm Mộng Mộng, nở một cụ cười ngầm hiểu ý nhau.

 

Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra Lâm Mộng Mộng đang thừa cơ chà đạp Tiêu Chính Văn, thậm chí còn khiến cho Tiêu Chính Văn phải xấu mặt trước đám đông.

 

Dù Tiêu Chính Văn không còn là vua Bắc Lương nữa thì người bình thường cũng tuyệt đối không thể so bì được.

 

Thế nhưng lúc này anh lại phải cần tới một người phụ nữ ra mặt giúp đỡ.

 

Hơn nữa, một người phụ nữ mà lại có thể diện cao hơn Tiêu Chính Văn!

 

Nếu như chuyện này truyền ra bên ngoài, dù cho hôm nay Tiêu Chính Văn không ra tay thì chắc chắn cũng sẽ mất hết thể diện!

 

“Ha ha ha!”

 

Đông Phương Lăng vô cùng khoa trương ngửa mặt cười lớn cả một phút đồng hồ, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn rồi nói với đám người đang đứng xem xung quanh: “Mọi người đều nghe thấy rồi chứ! Thật sự khiến tôi quá thất vọng!”

 

“Vị này là vua Bắc Lương, là chủ soái của quân Phá Long năm xưa đấy!”

 

“Nào nào nào, mọi người cùng nhìn xem, chủ soái của quân Phá Long hoá ra lại là hạng người cần một người phụ nữ ra mặt thay cho mình! Có thể nhìn ra được suốt bao nhiêu năm nay, Tiêu Chính Văn đã nói dối đám dân thường chúng ta bao nhiêu chuyện rồi?”

 

“Người xưa có câu, binh lính bất tài thì chỉ là chuyện của một người, tướng bất tài thì ảnh hưởng tới cả đội quân! Quân Phá Long có loại chủ soái như Tiêu Chính Văn thì những thắng lợi mà khi trước bọn chúng khoe khoang có thể là thật hay sao? Bây giờ tôi thật sự hoài nghi liệu có phải tên Tiêu Chính Văn này giết người vô tội để lập công giết giặc hay không?”

 

Hắn vừa dứt lời, đám người xung quanh đều hít sâu một hơi.

Bọn họ đều đã nhìn thấy hết cảnh tượng ban nãy.
 
Chương 1617


Chương 1617

Quả thực Tiêu Chính Văn chưa nói lời nào, cũng chưa hề ra tay với Lý Thừa Vận, hơn nữa dường như vẫn luôn nhẫn nhịn.

 

Nếu như Tiêu Chính Văn thật sự lợi hại giống như những gì chiếu trên tivi thì anh có thể để mặc cho loại người hèn mọn như Lý Thừa Vận diễu võ dương oai trước mặt mình hay sao?

 

Anh có thể cho phép Lâm Mộng Mộng sỉ nhục mình công khai như vậy à?

 

Mấu chốt nhất là hành lý của Tiêu Chính Văn bị phía sân bay giữ lại, tới cuối cùng lại cần tới một người phụ nữ ra mặt giúp đỡ!

 

Chuyện này…

 

“Ôi chao… cậu chủ Đông Phương nói cũng không phải không có lý, đừng thấy Tiêu Chính Văn trên tivi tài giỏi mà lầm, trong thực tế, một kẻ hèn nhát như vậy có thể lãnh đạo quân Phá Long trăm trận trăm thắng sao?”

 

“Tôi thấy không giống lắm, nếu như quân Phá Long thật sự hùng dũng tới vậy thì chủ soái của bọn họ phải lợi hại tới mức nào cơ chứ! Tiêu Chính Văn này… thật sự hơi kém cỏi!”

 

“Ôi chao, nói không chừng bên trong còn có uẩn khúc gì đó, cũng có thể anh ta là một vật phẩm tuyên truyền, ngay cả quân Phá Long cũng chỉ là giả mà thôi!”

 

Đám người xung quanh bàn tán xôn xao, nhưng rõ ràng đều đã nghiêng về phía Đông Phương Lăng.

 

Lúc Lâm Mộng Mộng giơ tay muốn lấy hành lý của Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn từ đầu tới cuối vẫn chưa hề lên tiếng đột nhiên lạnh lùng nói: “Không làm phiền nữa!”

 

 

 

Lâm Mộng Mộng nhìn lướt qua Tiêu Chính Văn nũng nịu nói: “Anh Tiêu, anh đừng khách sáo với tôi, ai bảo tôi trước đó cũng là một trong số những người hâm mộ anh làm gì, cứ nghĩ anh là một nhân vật tầm cỡ rất giỏi giang cơ đấy”.

 

“Mặc dù hình như tôi nhìn lầm nhưng dù sao cũng là giấc mộng thời con gái của tôi. Đừng nhìn bây giờ anh đã sa sút phong độ mà lầm, mặc dù thường nói phượng hoàng sụt giảm phong độ còn chẳng bằng con gà nhưng tôi lại là người có trái tim nhân hậu”.

 

Lời nói bóng gió của Lâm Mộng Mộng sắc bén như dao, dường như câu nào cũng ngấm ngầm làm tổn thương Tiêu Chính Văn.

 

Hàm ý của cô ta cũng rất rõ, đừng thấy anh từng là ánh hào quang mà lầm, bây giờ anh không còn như trước thì cũng chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả.

 

Tôi lấy hành lý giúp anh chẳng qua chỉ là đang bố thí mà thôi.

 

Chẳng khác gì tôi bố thí tiền lẻ cho ăn xin ven đường.

“Anh Tiêu, không biết anh còn nhớ không? Mấy năm trusoc cũng tại sân bay này, lúc đó anh tham gia…à phải rồi, anh trở về Long Kinh từ hiệp hội cấp cao chín nước.”

“Anh biết không? Sang sớm hôm đó tôi ngốc nghếch đơic ở cửa sân bay hơn bốn tiếng chỉ vì muốn xin chữ ký của anh, nhưng tiếc là cảnh vệ của anh không cho tôi bước đến trước.”
 
Chương 1618


Chương 1618

“Lúc đó tôi thật sự cảm thấy rất hụt hẫng, suýt nữa đã tự sát vì chuyện này, bây giờ nhớ lại lúc đó mình ngốc thật, chỉ vì một người đàn ông mà làm thế đúng là không đáng”.

 

“Anh nhìn người đàn ông bên kia đi, tôi thấy anh ta còn dễ nhìn hơn anh bây giờ nhiều”.

 

Lâm Mộng Mộng không hề che giấu hận thù trong lòng mình, nói thẳng mấy lời chế giễu châm chọc.

 

Tiêu Chính Văn lười để ý đến người phụ nữ không biết tên trước mặt, anh xoay người nói với Lý Thừa Vận: “Lúc nãy ông nói sao? Ông là ông trời ở đây à?”

 

“Còn nữa, ông nói công lao của quân Phá Long đều là giả ư?”

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười bình thản, nhưng trong mắt lại hiện lên sát khí ngùn ngụt.

 

Sỉ nhục anh thì không sao, Tiêu Chính Văn cũng không so đo với đám hề này.

 

Nhưng quân Phá Long không thể bị vu oan.

 

Đó là một đội quân thép vô số lần vượt qua chông gai, đắm mình trong biển lửa chiến đấu vì Hoa Quốc.

 

Mỗi người trong số họ đều đáng được kính trọng.

 

Mỗi một người đều cống hiến nhiệt huyết của mình cho đất nước này.

 

Như một vị binh sĩ già của quân Phá Long đã xuất ngũ vì thương tật từng nói: “Sở dĩ trong mắt tôi thường chứa đầy nước mắt là vì tôi cực kỳ yêu đất nước này, yêu mảnh đất này”.

 

Những người như thế sao có thể để loại người không có học thức như Đông Phương Lăng và Lý Thừa Vận tùy ý hạ thấp, mắng nhiếc?

 

“Ông đây đã nói đấy, thế nào? Cậu muốn đánh người à? Đến đây đi, hai bên mặt ông đây này, muốn đánh thế nào thì cứ đánh, đừng nương tay”.

 

Lý Thừa Vận đưa mặt mình ra, rồi lại rụt đầu lại bật cười thành tiếng.

 

“Cậu nói đúng, ông đây chính là ông trời ở sân bay này. Hơn nữa ông đây có thể nói cho cậu biết, hôm nay ông muốn giúp cậu chủ nhà họ Đông Phương công kích cậu. Cả đời này cậu đừng mơ có thể lấy được hành lý…”

 

“Bốp!”

 

Ông ta chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã tát lên mặt ông ta một bạt tai đau điếng.

 

Cả người Lý Thừa Vận bị đánh văng ra xa hơn mười mét.

 

“Phụt!”

 

Lý Thừa Vận còn chưa rơi xuống đất đã nôn ra một ngụm máu lớn.

 

“Cậu… cậu dám đánh tôi ư? Tiêu Chính Văn đánh người! Tiêu Chính Văn ức hiếp người dân!”

 

Lý Thừa Vận vùng vẫy bò dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng hét: “Tiêu Chính Văn, cả sân bay đều có camera, cậu dám đánh tôi, đằng sau ông đây còn có nhà họ…”

“Bốp!”
 
Chương 1619


Chương 1619

Lần này không phải là một cú tát nữa, mà là một cú đấm.

 

Cả người Lý Thừa Vận như diều đứt dây văng ra xa, đập mạnh người vào cửa kính ở sảnh lớn phòng chờ.

 

Choang!

 

Từng miếng thủy tinh bị cả người ông ta đập vào vỡ tan tành.

 

“Đằng sau ông là nhà họ Đông Phương à?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ cười, chẳng qua nụ cười của anh cực kỳ lạnh lẽo.

 

“Dù gia chủ nhà Đông Phương có đến cũng không xứng vênh váo ở trước mặt tôi”.

 

Thấy Tiêu Chính Văn đến gần mình, Lý Thừa Vận hoảng sợ hai chân mềm nhũn, không đứng lên được.

 

“Mau… mau lên! Bảo vệ sân bay đâu? Mau bắt cậu ta lại, cậu ta… cậu ta quấy rối trật tự ở sân bay, ra tay đánh người! Mau bắt cậu ta lại!”

 

Lý Thừa Vận vội vàng bò ra phía cửa, thi thoảng còn quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Tên nào không sợ chết cứ bước đến đây”.

 

Lời nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn lọt vào tai bảo vệ khiến đám bảo vệ khiếp sợ đứng ngây ngốc ở đó.

 

Người… người đó, người đó là Tiêu Chính Văn.

 

Kết cục của liên quân năm nước thế nào?

 

Còn không phải bị Tiêu Chính Văn chặt đầu hết hai trăm nghìn người đó sao?

 

Thống soái năm nước ra sao?

 

Còn không phải chết trong tay Tiêu Chính Văn đó sao?

 

Họ…

 

Chẳng là cái quái gì cả.

 

Mấy chục bảo vệ như người gỗ đứng sững sờ nhìn Tiêu Chính Văn, thậm chí còn không dám thở mạnh.

 

Thấy đám bảo vệ không dám động đậy, Lý Thừa Vận hung ác trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, cậu… cậu đã không còn là vua Bắc Lương nữa, cậu dám đánh tôi sao? Tôi chưa xong chuyện với cậu đâu”.

 

“Ồ? Chưa xong chuyện với tôi cơ à? Được thôi, vậy tôi muốn xem xem ông sẽ làm gì”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc xéo Lý Thừa Vận.

 

Mới có một tháng ngắn ngủi không về Long Kinh mà Long Kinh đã thay đổi khiến Tiêu Chính Văn rất ngạc nhiên.

 

Có vẻ như nhà họ Đông Phương lại nhảy ra làm loạn sau nhà họ Viên.

Xem ra bốn gia tộc lớn vẫn chưa nhận được bài học nhớ đời.
 
Chương 1620


Chương 1620

Nói xong, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra tìm đến một số điện thoại, sau đó gọi đi.

 

“Cậu Tiêu? Cậu đến Long Kinh rồi à? Tôi đi đón cậu”.

 

Đầu bên kia vang lên giọng nói khách sáo của Tần Vũ.

 

“Không cần đâu, tổng giám đốc sân bay nói ông ta là ông trời ở đây. Hơn nữa còn bắt tay với nhà họ Đông Phương nhắm vào tôi, anh đến đây thì đừng để bị ông ta giữ lại”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp máy luôn.

 

Nghe âm thanh cúp máy ở đầu bên kia, mặt mày Tần Vũ trắng bệch.

 

Ai cũng có thể nghe ra sự tức giận đã đến cực điểm trong lời nói của Tiêu Chính Văn.

 

Mẹ kiếp!

 

Tần Vũ thầm nghiến răng, cầm điện thoại gọi cho Lư Phụng Quân – chủ tịch sân bay quốc tế Long Kinh.

 

“Lư Phụng Quân, mẹ kiếp, ông ăn gan hùm rồi hay sao mà dám chặn đường vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn thế hả? Bất kể bây giờ cậu ta có binh quyền hay không thì cái danh vẫn còn đó. Cấp dưới mà mạo phạm cấp trên thì chỉ có khả năng cả gia tộc bị giết. Mẹ kiếp, ông tự nghĩ cách làm sao đi”.

 

Nói xong Tần Vũ không đợi Lư Phụng Quân giải thích bèn cúp máy luôn.

 

Lúc này Lư Phụng Quân trợn mắt, thậm chí chưa kịp nói câu nào đã nghe đầu bên kia điện thoại mắng nhiếc, sau đó bị cúp máy.

 

Nhưng Lư Phụng Quân cũng phản ứng lại rất nhanh, gọi trợ lý: “Mau lên, đến sảnh lớn”.

 

Cùng lúc đó.

 

Trong sảnh lớn ở sân bay.

 

“Hừ, Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ cậu vẫn là vua Bắc Lương như trước đây sao? Còn giả vờ giả vịt nữa! Đắc tội với bốn gia tộc lớn, ai sẽ chống lưng cho cậu?”

 

Lý Thừa Vận vừa lau máu bên khóe môi vừa tức giận mắng nhiếc.

 

Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến ông ta, chỉ chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng đó khẽ nhắm hai mắt lại đợi kết quả.

 

Không đến năm phút sau, Lư Phụng Quân dẫn theo một đoàn người chạy đến sảnh lớn với tốc độ chạy nước rút một trăm mét.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, lần này cậu tiêu rồi. Chắc chắn chủ tịch đã nhìn thấy video cậu đánh người, cậu cứ đợi ngồi tù đi”.

 

Lý Thừa Vận chỉ vào Tiêu Chính Văn đắc ý bật cười nói.

 

“Bốp!”

 

Vừa dứt lời, Lư Phụng Quân đã tát lên mặt Lý Thừa Vận một bạt tai.

 

“Ông ăn gan hùm rồi hay sao đấy? Ngay cả vua Bắc Lương mà cũng dám cản đường. Bản thân ông muốn chết thì tự đi nhảy lầu hoặc treo cổ đi, đừng làm liên lụy đến ông đây, mẹ kiếp!”

“Ông có thể gọi thẳng danh hiệu vua Bắc Lương được sao? Người đâu!”
 
Chương 1621


Chương 1621

Lư Phụng Quân sắp tức phát điên.

 

Lúc nhận được điện thoại của Tần Vũ, cả người ông ta vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.

 

Nhưng khi xem camera giám sát, hai mắt ông ta suýt nữa rơi ra ngoài.

 

“Sếp Lư… sếp Lư, tôi…”

 

Lý Thừa Vận hoảng hốt, mặt đầy mồ hôi lạnh.

 

“Người đâu, đánh chết cho tôi, đánh đến chết mới được ngừng”.

 

Lư Phụng Quân chỉ vào Lý Thừa Vận tức giận quát.

 

Thấy mấy bảo vệ bước đến bao vây mình, Lý Thừa Vận cũng sửng sốt.

 

Không để ông ta giải thích thêm lời nào, tiếng tát tai vang lên rất rõ trong sảnh lớn sân bay.

 

 

 

Lý Thừa Vận hét lên mấy tiếng thảm thiết, mãi đến khi ông ta bị đánh đến mức chỉ biết kêu lí nhí, nhưng mấy bảo vệ đó không có ý định dừng tay.

 

“Sếp Lư! Sếp Lư… đừng đánh nữa, tôi sắp bị đánh chết rồi. Sếp Lư, Tiêu Chính Văn đã không còn là vua Bắc Lương nữa rồi, tôi…”

 

“Không phải là vua Bắc Lương ư? Ông ăn gan hùm mật gấu mà dám truyền lệnh thay Thiên Tử! Hôm nay ông đây không đánh ông thì không phải họ Lư”.

 

Mắt Lư Phụng Quân như sắp phun ra lửa.

 

Thiên Tử chỉ có lệnh Liễu Thanh thay mặt Tiêu Chính Văn thực thi công việc của quân Bắc Lương, nắm quyền chỉ huy quân Phá Long.

 

Chứ đã nói cách chức Tiêu Chính Văn bao giờ đâu?

 

Ngay cả Lư Phụng Quân cũng sẽ bị liên lụy khi nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy.

 

Lư Phụng Quân không nhẫn nhịn được nữa, vung tay lên tát cho ông ta một bạt tai.

 

“Sếp Lư… tôi… tôi chỉ đang làm việc cho nhà họ Đông Phương. Phía sau tôi có nhà họ Đông Phương chống lưng. Cậu chủ nhà họ Đông Phương, cứu mạng! Mau cứu tôi, tôi sắp bị đánh chết rồi”.

 

“Bốp bốp bốp!”

 

Cho dù Lý Thừa Vận hô hoán thế nào, bảo vệ ở hai bên đều xách cổ áo ông ta lên, giơ tay điên cuồng đánh mạnh vào mặt Lý Thừa Vận như không cần tiền.

“Sếp Lư, tôi…tôi cũng là người trong cơ chế nhà nước như ông, tôi nói cho ông biết, ông…ông dám đánh tiếp thì tôi sẽ đi kiện ông.”

Lý Thừa Vận bị đánh thê thảm, hai gò má sưng phù chảy máu.

nếu còn đánh tiếp nữa, e là ông ta không thể sống sót rời khỏi đây.
 
Chương 1622


Chương 1622

Thế nên ông ta chỉ đành uy hiếp Lư Phụng Quân.

 

“Cơ chế nhà nước? Ông còn dám nhắc đến mấy chữ này với tôi à? Được lắm, bây giờ tôi chính thức tuyên bố ông bị đuổi việc. Bắt đầu từ bây giờ ông không còn quan hệ gì với sân bay nữa, đánh chết cho tôi”.

 

Mặt mày Lư Phụng Quân nhăn nhó, tên Lý Thừa Vận là tên đầu heo.

 

Chuyện đã đến nước này mà còn không nhìn ra tình hình nữa sao?

 

Sở dĩ ông ta bảo người đánh Lý Thừa Vận là cho ông ta cơ hội xin lỗi Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ cần xin Tiêu Chính Văn tha thứ thì mọi chuyện sẽ được hóa giải.

 

Đẩy hết trách nhiệm cho người nhà họ Đông Phương, đến lúc đó chẳng phải ông ta và Lý Thừa Vận có thể không bị tổn thất gì sao?

 

Nhưng tên ngốc này lại nhắc đến nhà họ Đông Phương để đe dọa Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ?

 

Là người đã giết Viên Thắng Thiên.

 

Truyền hình cả nước đều phát sóng trận đấu đó, lẽ nào tên này mù rồi sao?

 

Bây giờ Tiêu Chính Văn không còn giữ chức vụ gì, chỉ là một người dân bình thường thì có thể là người mà họ có thể chọc vào sao?

 

Chỉ cần anh tùy ý giơ tay lên là có thể tiêu diệt đám bọn họ, vậy mà tên này còn chạy đến khiêu khích người ta như chó điên.

 

Lư Phụng Quân run rẩy vì tức giận.

 

Càng quan trọng hơn là ông ta rất sợ, từ nãy đến giờ Tiêu Chính Văn vẫn đứng đó không nói một câu nào, cũng không thèm liếc nhìn ông ta một cái.

 

Đáng sợ nhất không phải là đối phương tức giận mắng người mà là đối phương không nói một lời nào.

 

Ai mà biết Tiêu Chính Văn đang nghĩ gì, đâu thể biết được Tiêu Chính Văn định xử lý họ thế nào.

 

Lư Phụng Quân sốt ruột sắp khóc đến nơi, dù bây giờ Tiêu Chính Văn đánh ông ta hai bạt tai, ông ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

 

“Lư Phụng Quân, tại sao ông lại sa thải tôi, tôi có…”

 

“Tại sao ư? Hừ! Sa thải ông? Sau ngày hôm nay ông đây sẽ đích thân đến Long Các tạ tội, sa thải ư? Nói thật với ông nhé, có thể giữ được mạng sống thì xem như mạng ông lớn lắm rồi”.

 

Lư Phụng Quân nước mắt lưng tròng chỉ vào Lý Thừa Vận khàn giọng gầm lên.

 

Sau khi ông ta chạy đến đây, điện thoại nhận được một tin nhắn bảo sáng sớm mai ông ta tự mình đến Long Các để giải thích chuyện này.

 

Mẹ kiếp!

 

Đọc đến hai chữ Long Các, Lư Phụng Quân suýt ngất tại chỗ.

Với chức vụ thấp bé này của ông ta dù trải qua mười đời cũng không có tư cách bước qua ngưỡng cửa Long Các.
 
Chương 1623


Chương 1623

Đó là cơ quan quyền lực cao nhất Hoa Quốc.

 

Dù là một cánh cửa lớn của Long Các cũng có thể lớn hơn ông ta sáu bảy cấp bậc.

 

Đến Long Các ngoài việc bị phạt ra, ông ta không nghĩ ra được lý do thứ hai.

 

Vừa nghĩ đến Long Các, lòng Lư Phụng Quân nguội lạnh như tro tàn.

 

Nếu không thể xin Tiêu Chính Văn tha thứ thì cả nhà ông ta có khả năng bị giết.

 

Quốc pháp không hề khoan dung cho bất cứ ai.

 

Nhưng tên ngốc Lý Thừa Vận này còn hỏi tại sao lại sa thải ông ta.

 

“Tôi không tin, Tiêu Chính Văn là cái thá gì, giờ cũng chẳng phải là những năm chiến tranh loạn lạc, liên quân các nước đã lui về nước rồi, ai còn xem trọng cậu ta. Hừ, không cần ông đuổi tôi, ông đây không làm nữa. Cậu chủ Đông Phương, cứu mạng!”

 

Cuối cùng tiếng kêu cứu của Lý Thừa Vận cũng làm Đông Phương Lăng cảm động.

 

“À… sếp Lư phải không? Thả người ra trước đi, đây là sân bay quốc tế, phải chú ý đến tầm ảnh hưởng quốc tế của Hoa Quốc chúng ta. Đánh người ở đây còn ra thể thống gì nữa”.

 

Đông Phương Lăng vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho mấy tên đàn em.

 

Mấy tên đó vội bước đến dùng sức đẩy mấy bảo vệ còn đang giơ tay lên định đánh Lý Thừa Vận.

 

Sau đó chúng kéo Lý Thừa Vận đến cạnh Đông Phương Lăng như đang kéo một con chó chết, lúc này ông ta mới thoát khỏi trận đánh.

 

“Hừ! Ông đây bị sa thải thì sao? Sau… sau này tôi đi theo cậu chủ nhà họ Đông Phương, để tôi xem Lư Phụng Quân ông và Tiêu Chính Văn còn dám làm gì tôi”.

 

Lý Thừa Vận lau máu trên mặt, miệng vẫn không biết hối cải kiêu ngạo nói.

 

Vừa nghĩ đến việc hôm nay ông ta đã thể hiện sự trung thành trước mặt Đông Phương Lăng, nói không chừng sau này có thể làm chân sai vặt cho nhà họ Đông Phương, chẳng phải tốt hơn làm một tổng giám đốc sân bay nhiều sao?

 

Nghĩ thế Lý Thừa Vận cảm thấy được an ủi.

 

Quay đầu lại nhìn Lý Thừa Vận đã bị đánh tả tơi, Dương Linh Nhi lắc đầu cảm thấy hơi thương hại.

 

Xem ra ông ta hoàn toàn không ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì!

Lúc nãy Tiêu Chính Văn đã gọi cho Tần Vũ.
 
Chương 1624


Chương 1624

Mà Tần Vũ là ai?

 

Người nắm quyền thật sự của Hắc Băng Đài.

 

Ngoài Long Các, võ tông, trưởng lão tông miếu ra thì bất kể là ai trong giới quan chức, Hắc Băng Đài cũng đều có thể tiền trảm hậu tấu.

 

Đây chính là quyền lợi của Hắc Băng Đài, chính là sứ mệnh Hoa Quốc giao cho Hắc Băng Đài.

 

Bảo vệ tất cả những người trung thành với Hoa Quốc, giết hết mọi kẻ ngăn cản Hoa Quốc phát triển.

 

Không đợi Đông Phương Lăng lên tiếng, cách sân bay không xa có hơn hai mươi chiếc xe màu đen chạy đến.

 

Sau đó một đội nhân viên chấp pháp lập tức bao vây sân bay.

 

Hơn nữa, vài người đàn ông trung niên mặc đồ vest vô cùng sốt ruột sải bước nhanh chóng đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

“Vua Bắc Lương, thuộc… thuộc… thuộc hạ quản lý không nghiêm, xin… xin… xin vua Bắc Lương trách phạt”.

 

Một người đàn ông trung niên dẫn đầu đứng nghiêm cúi đầu xuống nói.

 

Mồ hôi lạnh trên mặt ông ấy rơi xuống đất.

 

Ông ấy nhắm chặt hai mắt, cơ thể không ngừng run rẩy.

 

Giang Chấn Hoài!

 

Chủ tịch thành phố Long Kinh!

 

Ngay cả chủ tịch cũng sợ hãi thành bộ dạng này, Lư Phụng Quân suýt nữa tè ra quần.

 

Hôm nay gây ra phiền phức lớn rồi.

 

Từ giọng điệu lắp bắp của Giang Chấn Hoài có thể biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

 

“Chủ… chủ tịch Giang? Sao… sao ông lại đến đây?”

 

Lý Thừa Vận hoang mang nói, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

 

Là chủ tịch Long Kinh đó, là người có cấp bậc ngang ngửa với chủ tịch của các tỉnh khác.

 

Bình thường đừng nói là gặp mặt, có thể liếc mắt nhìn một cái thôi cũng khó như lên trời.

 

Sự xuất hiện của Giang Chấn Hoài khiến mọi người đều sửng sốt, tự nhủ lớn chuyện rồi đây!

 

“Chú… chú Giang?”

 

Lâm Mộng Mộng cũng từng đi theo gia đình gặp Giang Chấn Hoài nên không lạ gì với ông ấy.

Nhưng bất kể là Lý Thừa Vận hay Lâm Mộng Mộng. Giang Chấn cũng không quan tâm, ông ấy chỉ cúi đầu đứng bên Tiêu Chính văn không buồn động đậy, không có sự cho phép của Tiêu Chính Văn, ông ấy không dám làm gì cả.
 
Chương 1625


Chương 1625

“Phạch phạch phạch!”

 

Đúng vào lúc này, những tiếng vang lớn của máy bay trực thăng đột nhiên truyền tới, hơn hai mươi chiếc máy bay trực thăng quân dụng bay thẳng về phía sân bay.

 

Thậm chí khi máy bay vẫn còn chưa hạ cánh, một sĩ quan đeo hàm cấp tướng đã nhảy thẳng từ trên máy bay xuống rồi tiến vào trong sân bay.

 

Ông ta đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, đứng nghiêm mình kính lễ: “Báo cáo! Cảnh vệ quân Long Kinh – Tả Hàng Đồ kính chào vua Bắc Lương!”

 

Ầm!

 

Lý Thừa Vận sợ mất mật.

 

Lâm Mộng Mộng lại càng thêm ngây ngốc.

 

Sự xuất hiện của Giang Chấn Hoài đã đủ để gây chấn động!

 

Thế nhưng so với Tả Hàng Đồ của cảnh vệ quân Long Kinh thì vẫn còn kém một bậc.

 

Nhìn thấy Tả Hàng Đồ vô cùng cung kính và cả dáng vẻ nghiêm trang của ông ta, tất cả mọi người đều lập tức sững sờ.

 

Ông ta là thủ lĩnh nhiệm kỳ mới của cảnh vệ quân từ sau khi liên quân năm nước bao vây Long Kinh, địa vị ngang hàng với mấy chủ soái chiến khu như Từ Kiêu Long!

 

Dù là trên phạm vi cả nước thì cũng được xếp vào hàng ngũ của những nhân vật lớn hàng đầu.

 

Đừng nói là Lâm Mộng Mộng, dù gia chủ của nhà họ Lâm đích thân tới thì ngay cả tư cách xách giày cho ông ta cũng không có.

 

Nhìn thấy Tả Hàng Đồ, biểu cảm của Đông Phương Lăng cũng trở nên hoảng loạn.

 

Đông Phương Lăng có thể không quan tâm tới chủ tịch thành phố, nhưng vẫn rất kiêng dè nhân vật quan trọng của chiến khu.

 

Hắn chỉ là một cậu chủ của nhà họ Đông Phương mà thôi, ngay cả tư cách nói chuyện với Tả Hàng Đồ cũng không có!

 

Một khi người này ra tay thì tất cả bọn chúng chỉ còn đường chết!

 

Lúc này Lý Thừa Vận thật sự đã hoảng sợ, bởi vì dù Đông Phương Lăng muốn bảo vệ ông ta thì căn bản cũng bảo vệ không nổi!

 

Hơn nữa, Đông Phương Lăng sẽ không vì một nhân vật nhỏ bé giống như ông ta mà lật mặt với Tả Hàng Đồ.

 

Mãi tới lúc này, Lý Thừa Vận mới phản ứng lại, dù Tiêu Chính Văn có tụt dốc thêm nữa thì cũng không phải là người mà loại tiểu nhân như ông ta có thể tuỳ ý động vào!

 

“Cậu… cậu chủ Đông Phương, chuyện này… chuyện này phải làm sao đây?”

 

Mặt Lý Thừa Vận cắt không còn giọt máu, kéo lấy vạt áo của Đông Phương Lăng.

 

Thế nhưng lúc này, Đông Phương Lăng có thể nói gì được chứ?

 

Đối diện với Tả Hàng Đồ, hắn cũng chẳng biết nói gì để đáp trả!

 

“Ban nãy ai nói muốn đối đầu với vua Bắc Lương? Ai nói mình là trời ở nơi này! Ai nói muốn tịch thu hành lý của vua Bắc Lương, đứng ra đây!”

 

Tả Hàng Đồ chắp hai tay sau lưng, trừng mắt nghiêm nghị, gầm lên với đám người đang đứng xung quanh.

 

Phịch!

 

Lý Thừa Vận quỳ phịch xuống đất, cả người run lên bần bật.

 

“Tôi…tôi sai rồi, tôi…tôi không nên…”

 

“Không, ông không sai, ông chỉ đang nhắm vào tôi, ông chỉ đang sỉ nhục quân Phá Long, ông chỉ đang bôi nhọ tướng sĩ nơi tiền tuyến! Ông sai ở đâu cơ chứ?”

 

Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng lên tiếng.

 

Thế nhưng lời này vừa mới thốt ra, không gian lập tức lặng ngắt như tờ!

 

Mỗi một tội trạng đều đủ để Lý Thừa Vận phải nhận lấy mấy chục loạt đạn bắn thẳng vào người!

 

“Sỉ nhục quân Phá Long ư?”

 

Mắt Tả Hàng Đồ lập tức đỏ bừng!
 
Chương 1626


Chương 1626

Họ là tấm gương của tất cả quân nhân Hoa Quốc, sỉ nhục quân Phá Long thì chính là sỉ nhục toàn bộ quân đội Hoa Quốc!

 

“Bốp!”

 

Tả Hàng Đồ tiến lên trước một bước, một tay túm lấy tóc của Lý Thừa Vận rồi thẳng thừng giáng một cú đấm vào mặt Lý Thừa Vận.

 

Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, sống mũi của ông ta cứ thế gãy luôn!

 

Chỉ vậy thôi thì vẫn chưa xong, Tả Hàng Đồ sải bước lên trước, túm lấy tóc của Lý Thừa Vận, đập thật mạnh đầu của ông ta xuống nền đất!

 

Bộp!

 

Lý Thừa Vận bị đánh đến mức hoa mắt chóng mặt, đau đớn phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị cắt tiết!

 

Máu trên trán ông ta chảy ròng ròng, sau đó ngã nhào xuống đất!

 

“Ông là cái thá gì? Ba chữ quân Phá Long mà ông cũng dám nhục mạ! Không có quân Phá Long, cả nhà ông từ lớn tới bé đã bị liên quân năm nước giết sạch từ lâu rồi!”

 

“Loại lòng lang dạ thú như ông sống ở trên đời này đúng là lãng phí tài nguyên!”

 

Tất cả mọi người đang có mặt đều đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả Đông Phương Lăng cũng nuốt nước bọt ừng ực!

 

Ban nãy hắn cũng đã nói mấy lời y như vậy.

 

Lúc này, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh men theo trán hắn chảy xuống dưới, hắn lo lắng liếc nhìn Lý Thừa Vận đã bị đánh sưng vù như đầu lợn.

 

Dù hắn là người của gia tộc Đông Phương, nhưng lúc này hắn không hề có cảm giác an toàn!

 

Hơn nữa, mọi người xung quanh dường như đều đang nhìn hắn bằng ánh mắt ác ý, mặc dù hắn xem thường đám dân thường kia, nhưng vấn đề là không nên làm cho đám đông nổi giận!

 

Lý Thừa Vận lúc này đã giống như một con chó chết, khắp mặt be bét máu, há mồm thở hồng hộc.

 

Ông ta nhìn về phía Tả Hàng Đồ bằng ánh mắt kinh hoảng, trong lòng đã ngập tràn cảm giác hối hận.

 

Thế nhưng tất cả đã quá muộn.

 

“Ông là cái thá gì mà dám giữ đồ của cậu Tiêu? Ông có biết cậu Tiêu vất vả hi sinh vì Hoa Quốc, ngay cả ông đây cũng phải cung kính mà gọi một tiếng vua Bắc Lương hay không?”

 

“Một kẻ hèn hạ như ông mà cũng to gan lên giọng với cậu Tiêu, hôm nay ông đây phải mở to mắt xem ai dám bảo vệ cho ông!”

 

Tả Hàng Đồ vừa nói vừa nhìn về phía Đông Phương Lăng bằng ánh mắt sắc lạnh.

 

Đông Phương Lăng vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như bản thân không nhìn thấy gì cả.

 

Rõ ràng Lý Thừa Vận đã chết chắc, ông ta chẳng khác biệt gì nhiều so với một con chó chết.

 

Hắn đương nhiên không muốn gây sự với lãnh đạo mới nhậm chức của cảnh vệ quân trong lúc ông ta đang tức giận như thế.

 

“Hừ! Ông đúng thật là ăn phải gan hùm mật báo!”

 

Vừa dứt lời, Tả Hàng Đồ giơ chân đạp thẳng xuống lưng Lý Thừa Vận, chỉ nghe thấy âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên.

 

“Á!”

 

Lý Thừa Vận lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn vô cùng thảm thiết, khiến Lâm Mộng Mộng đứng bên cạnh sợ tới mức mặt mày tái mét, liên tiếp lùi ra sau mấy bước.

 

Cô ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng đẫm máu giống như vậy, lúc này vẫn có thể đứng nguyên tại chỗ đã rất ghê gớm rồi!

 

Mãi cho tới lúc này, tất cả mọi người mới bừng tỉnh ngộ!

 

Tiêu Chính Văn mãi mãi là biểu tượng của Hoa Quốc!
 
Chương 1627


Chương 1627

Bất luận là lúc nào ở đâu, anh vẫn luôn là quân hồn của Hoa Quốc!

 

Dù không còn là vua Bắc Lương thì vẫn là nhân vật mà những người như bọn họ không thể động vào.

 

Lúc này, Lâm Mộng Mộng chỉ cảm thấy ban nãy mình cứ giống như một thằng hề, lại còn dám nhục mạ Tiêu Chính Văn?

 

Cô ta xứng sao?

 

Dù là bây giờ, Tiêu Chính Văn vẫn là một người mà cô ta chỉ có thể ngước nhìn nhưng chẳng thể chạm tới!

 

“Loại sâu bọ như cậu mà cũng dám khiêu chiến cậu Tiêu ư?”

 

“Cậu Tiêu chỉ đang khinh thường không thèm chấp nhặt với loại người như cậu, thế nhưng Tả Hàng Đồ tôi thì đã nhớ kỹ rồi! Chuyện ngày hôm nay, chúng ta vẫn còn chưa xong đâu!”

 

Những lời này của Tả Hàng Đồ đương nhiên không phải nói với Lý Thừa Vận, mà ánh mắt lạnh lùng của ông ta từ đầu tới cuối không rời khỏi Đông Phương Lăng.

 

Đông Phương Lăng thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào ông ta.

 

Tả Hàng Đồ nói ra lời này đã thể hiện rõ thái độ của cảnh vệ quân!

 

Không chỉ Lư Phụng Quân, mà Giang Chấn Hoài cũng sợ tới mức đầm đìa mồ hôi lạnh.

 

“Báo cáo! Tướng quân Tả, đội trưởng đội hành động đặc biệt – Tần Vũ tới!”

 

Một binh lính bước nhanh tới trước mặt Tả Hàng Đồ, đứng nghiêm báo cáo.

 

Hắc Băng Đài?

 

Hắc Băng Đài vẫn luôn lấy danh nghĩa của đội hành động đặc biệt để hành sự, chỉ có số ít lãnh đạo cấp cao mới biết tới sự tồn tại của Hắc Băng Đài.

 

Tả Hàng Đồ gánh vác trọng trách phòng vệ Long Kinh, đương nhiên cũng biết tới Tần Vũ!

 

“Vua Bắc Lương, cậu… cậu Tần tới rồi, có cho cậu ấy vào trong không?”

 

Chuyện lớn như vậy, Tả Hàng Đồ không thể tự quyết!

 

“Cho anh Tần vào đi, chắc là với tình hình hiện giờ, anh ta sẽ không bị giữ chân lại nữa đâu nhỉ?”

 

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

 

“Vâng!”

 

Binh sĩ đó bước nhanh ra khỏi cửa.

 

Chẳng bao lâu sau, một tốp nam nữ thanh niên mặc thường phục, nhưng khí thế không hề tầm thường đồng loạt bước vào đại sảnh sân bay.

 

“An ninh trật tự ở Hoa Quốc đúng là vấn đề lớn, đường đường là vua Bắc Lương về nước mà lại gặp phải rắc rối, Tần Vũ tôi thật sự không biết nên ăn nói với Thiên Tử thế nào đây!”

 

“Hoặc là nói, nên dùng bao nhiêu cái đầu người để giải thích với Thiên Tử!”

 

Tần Vũ đi tới giữa đại sảnh, trầm giọng lên tiếng.

Câu nói của Tần Vũ khiến tất cả mọi người đang có mặt đều lập tức quỳ phịch xuống đất.

 

Chỉ có ba người Tiêu Chính Văn, Tả Hàng Đồ và Đông Phương Lăng vẫn đứng yên tại chỗ.
 
Chương 1628


Chương 1628

Lúc này, mặt Đông Phương Lăng đã trắng bệch, trong ánh mắt chỉ có hoảng loạn, đờ đẫn nhìn Tần Vũ!

 

Đó là nhân vật lớn, là thủ lĩnh của tổ chức tình báo số một Hoa Quốc – Hắc Băng Đài mà ngay cả nhà họ Đông Phương cũng không áp chế nổi!

 

Dù cho gia chủ của nhà họ Đông Phương có tới thì cũng phải nể mặt người ta vài phần!

 

“Ai là người phụ trách ở đây?”

 

Tần Vũ lãnh đạm quét mắt nhìn một vòng đám người đang quỳ trên mặt đất.

 

“Là… là tôi!”

 

Lư Phụng Quân đã sợ tới mức run cầm cập, vừa quỳ vừa bò hai bước về phía Tần Vũ.

 

“Người đâu, bắt lại! Giao cho Cục chấp pháp luận tội!”

 

Hoàn toàn không có bất cứ lời nói dư thừa nào.

 

Tần Vũ vừa hạ lệnh, ba thanh niên đã tiến lên trước ấn vào vai của Lư Phụng Quân sao đó nhấc ông ta lên.

 

“Cậu Tần, cậu Tiêu! Tôi… tôi bị oan mà, từ đầu tới cuối tôi không biết đã xảy ra chuyện như vậy! Tha mạng, xin tha mạng! Cậu Tiêu!”

 

Lư Phụng Quân gào khóc van xin.

 

Giao cho Cục chấp pháp hỏi tội?

 

Đây là cách nói vô cùng văn minh, thật ra là trở thành tử tù, chuẩn bị tinh thần bị giết hết cả nhà bất cứ lúc nào!

 

Mặc dù ông ta không biết người phía trước mặt có thân phận gì, thế nhưng nhìn vào vẻ uy nghi của anh ta và cả khí thế khi nói chuyện thì tuyệt đối là một nhân vật có máu mặt!

 

“Ồn quá!”

 

Tần Vũ lạnh lùng nói ra hai chữ này.

 

“Xoẹt!”

 

Một nam thanh niên trong số đó dùng dao cứa vào cổ Lư Phụng Quân, khiến cho ông ta choáng váng và bị lôi ra khỏi sân bay như một con chó chết.

 

“Ai tịch thu hành lý của vua Bắc Lương?”

 

Mặt Tần Vũ trầm như làn nước sâu, trong giọng nói không có chút tình cảm nào, lạnh lùng giống một tảng băng!

 

“Tôi… tôi chỉ nghe theo lệnh của người khác, là giám đốc Lý nói với tôi buộc phải giữ hành lý của người này…”

 

Nhân viên công tác chế nhạo Tiêu Chính Văn ban nãy hết lăn lại bò ra phía trước.

 

“Bắt lấy! Tham ô tài sản quốc gia, vô lễ với quốc gia, hỗn láo với bề trên, kéo đi, dìm chết dưới giếng!”

 

“Rõ!”

 

Hai nữ thanh niên sải bước tiến lên trước, túm lấy tóc của nhân viên công tác kia lôi ra bên ngoài.

 

“Xin tha mạng! Là giám đốc Lý bảo tôi làm, tôi chỉ là một…”

 

Cô ta vẫn chưa nói xong hết câu thì đã ăn một cái tát đầy đau đớn.

 

“Ai là giám đốc Lý?”
 
Chương 1629


Chương 1629

Tần Vũ hỏi với giọng điệu lạnh lùng.

 

Lý Thừa Vận nghiến răng, căn bản không dám nhận.

 

Tình thế hiện giờ đã vô cùng rõ ràng, người đàn ông này có thể tuỳ tiện giết người!

 

“Ông… ông ta!”

 

Giang Chấn Hoài chỉ tay vào Lý Thừa Vận, không cần đoán cũng biết, ông ta bị đánh thảm nhất, muốn giấu cũng không giấu nổi!

 

“Giết cả mười đời dòng họ!”

 

Lý Thừa Vận nghe xong thì ngất luôn tại chỗ.

 

Giữa giết chín đời trong dòng họ và giết mười đời có sự khác biệt, ngay cả mộ tổ tông cũng bị đào lên, tất cả xương cốt sẽ bị rải hết ra vườn hoang cho bay theo gió!

 

Từ đó, cả gia tộc này sẽ giống như chưa từng xuất hiện trên thế giới.

 

Lý Thừa Vận vốn dĩ muốn mượn thế lực của nhà họ Đông Phương để leo lên cao, kết quả còn liên luỵ tới cả tổ tông nhà họ Lý!

 

“Giang Chấn Hoài, tự hạ ba cấp, tạm thời giữ nguyên chức vụ, không còn chuyện của ông nữa, cút!”

 

Nghe thấy Tần Vũ nói vậy, Giang Chấn Hoài quỳ dưới đất dập đầu thật mạnh.

 

Sau đó, ông ấy lại bò tới trước mặt Tiêu Chính Văn, liên tiếp dập đầu nói: “Cảm ơn vua Bắc Lương đã không truy cứu, cảm ơn vua Bắc Lương!”

 

Hạ ba cấp thật sự rất nặng nề, thế nhưng ít nhất còn giữ lại được mạng sống.

 

“Cậu Tiêu, chuyện này Thiên Tử có lệnh, tất cả những kẻ có liên quan đều phạt nặng như nhau! Hoa Quốc hổ thẹn với nhà họ Tiêu của cậu, tôi thay Thiên Tử nhận lỗi với cậu Tiêu!”

 

Tần Vũ quay người đối diện với Tiêu Chính Văn, vô cùng cung kính khom lưng.

 

Tả Hàng Đồ không khỏi chấn động!

 

Thay Thiên Tử nhận lỗi với Tiêu Chính Văn ư?

 

Nghe thấy câu này, Tả Hàng Đồ sợ tới mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh!

 

“Anh Tần, mau đứng thẳng lên đi, lễ nghi nặng nề như thế tôi gánh không nổi. Thân là người dân của Hoa Quốc, đổ máu hi sinh vì Hoa Quốc vốn dĩ là bổn phận của tôi!”

 

“Hàng nghìn năm trước, từng có ông Tần anh dũng xông pha. Hiện giờ, nhân dân Hoa Quốc như tôi càng phải biết hi sinh thân mình vì tổ quốc!”

 

“Chỉ là không thể xúc phạm tướng sĩ quân Phá Long! Mấy trăm nghìn anh hùng trấn thủ nơi xa xôi ngàn cây số, có người nào không phải rời xa bố mẹ, có người nào không phải bỏ lại vợ con?”

 

“Một lòng nhiệt huyết trung thành bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, mà công trạng của bọn họ có lẽ chẳng một ai ca tụng, dù cho có chết trên sa trường thì cũng không một ai biết tới tên họ!”

 

“Thế nhưng, ba chữ quân Phá Long vừa là trung hồn, cũng là lòng trung thành, càng là tín ngưỡng của bọn họ! Nếu như đám người hèn mọn nhà họ Đông Phương không sỉ nhục quân Phá Long thì tôi thật sự cũng chẳng buồn so đo với đám súc vật này làm gì!”
 
Chương 1630


Chương 1630

Mẹ kiếp, súc vật!

 

Đông Phương Lăng tức tới mức mặt méo mó!

 

Tên Tiêu Chính Văn này thật sự chửi người mà không cần lời lẽ thô tục!

 

Thế nhưng tức thì tức, hắn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ tình cảnh trước mắt.

 

Dù Tiêu Chính Văn chỉ vào mũi hắn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà họ Đông Phương của hắn thì hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn!

 

“Người đâu!”

 

Tần Vũ nghe xong câu nói của Tiêu Chính Văn, suýt thì nghiến nát vụn cả răng!

 

Trong lòng thầm mắng chửi nhà họ Đông Phương có là cái thá gì!

 

Ngoài việc đấu đá lẫn nhau thì không có chút công trạng gì cho đất nước!

 

Vậy mà lại dám sỉ nhục quân Phá Long?

 

Đúng là chán sống!

 

“Có!”

 

Mấy nam nữ thanh niên mặc thường phục đồng loạt tiến lên trước một bước.

 

“Ngoại trừ Đông Phương Lăng ra, giết hết tất cả ngay tại chỗ!”

 

Tần Vũ chỉ vào đám người nhà họ Đông Phương và cả đám đàn em đang đứng sau lưng hắn.

 

Lúc này, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn về phía Đông Phương Lăng!

 

Giết hết người nhà Đông Phương trước mặt tất cả mọi người, điều này đã thể hiện rõ lập trường và thái độ!

 

Cũng có thể nói, Thiên Tử cũng không hề nể mặt nhà họ Đông Phương!

 

Nếu như trước đây vẫn chỉ âm thầm đàn áp thì giờ đã thể hiện ra mặt luôn rồi!

 

“Tần Vũ! Bọn họ… bọn họ đều là người nhà họ Đông Phương chúng tôi, anh… anh không thể trừng trị bọn họ trước mặt mọi người! Nhà họ Đông Phương chúng tôi có thể dùng gia pháp trị tội!”

 

Tới nước này rồi, Đông Phương Lăng không thể tiếp tục im lặng thêm được nữa.

 

Nếu không gia tộc Đông Phương sẽ bị người khác xem thường!

 

“Chàng trai, chuyện Thiên Tử đã quyết, cậu đừng có mà lắm mồm nữa! Người nhà họ Đông Phương có tư cách nói mấy lời này không phải là cậu! Nếu như còn nói thêm gì nữa thì hôm nay cậu cũng sẽ phải bỏ mạng ở đây!”

 

Giọng nói của Tần Vũ vô cùng sắc lạnh, trong ánh mắt mang theo cả sát khí.

 

Nếu như không phải Thiên Tử dặn trước rằng ngoài con trai nối dõi của nhà họ Đông Phương ra thì phải giết sạch những người khác!

 

Thì lúc này ngay cả cái mạng hèn của Đông Phương Lăng cũng bị Tần Vũ tước mất rồi!

 

Suy cho cùng cũng là một trong bốn gia tộc lớn, công khai giết chết Đông Phương Lăng đồng nghĩa với việc đôi bên sẽ cùng lật mặt, Thiên Tử cũng phải có sự dè chừng.

 

Sau tiếng ra lệnh của Tần Vũ, mấy tên đàn em của Đông Phương Lăng chưa kịp quỳ xuống cầu xin thì đã bị vô số phát súng bắn chết!
 
Chương 1631


Chương 1631

Từng cái xác ngã xuống dưới chân của Đông Phương Lăng, khiến Đông Phương Lăng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, câm như hến.

 

“Nhà họ Lâm của cô giao nộp toàn bộ tài sản, rời khỏi Long Kinh trong vòng ba ngày!”

 

Tần Vũ giơ tay chỉ vào Lâm Mộng Mộng, nói với giọng điệu lạnh lùng không chút chần chừ.

 

Hai chân Lâm Mộng Mộng không khỏi mềm nhũn ra, ngồi thụp xuống đất, nhà họ Lâm tiêu đời rồi!

 

Chỉ bởi vì hành động ban nãy của cô ta mà cả nhà họ Lâm đều tan thành mây khói.

 

Nỗ lực của mấy thế hệ mới có được gia thế như ngày hôm nay, thế nhưng chớp mắt đã trở thành hư không!

 

Nếu nói hối hận, cô ta là người hối hận nhất, vốn dĩ chuyện này không liên quan gì tới nhà họ Lâm, càng chẳng có liên quan gì tới cô ta!

 

Thế nhưng tại sao cô ta cứ phải đứng ra sỉ nhục Tiêu Chính Văn cơ chứ?

 

Lúc này, bất luận cô ta có hối hận ra sao thì cũng đã không thể thay đổi được gì nữa!

 

Cô ta chỉ cảm thấy mình là kẻ nực cười nhất trên thế giới!

 

Cùng lúc này, điện thoại của Đông Phương Lăng đột nhiên đổ chuông.

 

Đông Phương Lăng rút điện thoại ra liếc nhìn, đáy mắt không khỏi loé sáng.

“Tiêu Chính văn! Tần Vũ! mấy người được lắm, dám giết người nhà họ Đông Phương chúng tôi, mấy người đợi đó! Có bản lĩnh thì đừng rời đi!

Sau khi Đông Phương lăng xem xong tin nhắn thì đột nhiên ngập tràn lòng tin, đồng thời cũng khôi phục mấy phần sức lực.
 
Chương 1632


Chương 1632

Lúc này một chiếc Bentley màu đen từ từ chạy đến.

 

Khi xe dừng hẳn và cửa xe mở ra, một người thanh niên hiên ngang bước xuống.

 

Sau khi người này xuống xe, ngay phía sau là một người phụ nữ xinh đẹp đeo kính râm cũng bước xuống.

 

Ánh mắt người xung quanh đều nhìn sang người phụ nữ đó.

 

Có thể nói người phụ nữ này là một trong những nghệ sĩ hàng đầu nổi tiếng nhất hiện nay – Lý Lộ Lộ.

 

Sau khi xuống xe, Lý Lộ Lộ khoác tay Đông Phương Ngạo Vũ, cực kỳ khiêu khích liếc nhìn Dương Linh Nhi.

 

“Ồ, đây chẳng phải là cô chủ nhà họ Dương sao? Trùng hợp thật đấy!”

 

Lý Lộ Lộ khinh thường nhìn Dương Linh Nhi, cười khẩy nói.

 

“Trùng hợp ghê”.

 

Dương Linh Nhi cũng nhìn thẳng vào mắt Lý Lộ Lộ, không hề có ý nhượng bộ.

 

Từ khi lên mẫu giáo, hai người Lý Lộ Lộ và Dương Linh Nhi đã học cùng lớp.

 

Từ thuở bé hai người họ luôn đấu đá lẫn nhau, mới đầu thì so xem đồ ai mặc đẹp hơn, sau đó so về ngoại hình, bạn trai, v.v…

 

Dù sao Lý Lộ Lộ luôn muốn mình phải hơn Dương Linh Nhi về tất cả mọi thứ.

 

Nhưng tiếc là sau khi ông cụ Dương gia nhập Long Các, mọi sự kiêu ngạo của Lý Lộ Lộ bỗng chốc trở nên không đáng giá.

 

Đứng trước quyền lực tuyệt đối, những điều kiện vật chất của cô ta đều trở thành trò cười.

 

Nhất là sau khi Dương Linh Nhi gia nhập Hắc Băng Đài, được huấn luyện trở thành cao thủ cảnh giới chủ soái, hai người cũng không còn gì có thể so sánh nữa.

Mặc dù nhà họ Lý và nhà họ Dương mỗi năm vẫn tổ chức buổi gặp mặt của hai gia đình như trước.

Nhưng điều được quan tâm bàn luận nhiều nhất là sự nghiệp nghệ sĩ của Lý Lộ Lộ và con đường làm quan chức của Dương Linh Nhi.

 

Sự tương phản này khiến Lý Lộ Lộ cứ ghim chuyện này trong lòng.

 

Lúc này Đông Phương Ngạo Vũ cũng quan sát đánh giá Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Đông Phương Lăng.

 

“Xảy ra chuyện gì thế?”

 

Nhìn thấy mười mấy thi thể nằm dưới đất, mặt Đông Phương Ngạo Vũ hiện lên vẻ lạnh lùng.

 

Mặc dù đám người kia đều là tay sai của Đông Phương Lăng, không liên quan gì đến hắn nhưng dù sao cũng là người nhà họ Đông Phương.

 

“Anh Ngạo Vũ, hắn … hắn lấy lý do chúng ta sỉ nhục quân Phá Long để giết nhiều người của chúng ta, hơn nữa còn nhục mạ nhà họ Đông Phương”.

 

Đông Phương Lăng hung hăng chỉ vào Tiêu Chính Văn, nói với Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Đông Phương Ngạo Vũ, sau đó hắn nói: “Không ngờ lần đầu tôi và vua Bắc Lương gặp nhau lại trong tình huống thế này”.

 

“Trước tiên tôi xin giới thiệu, tôi là Đông Phương Ngạo Vũ, người của núi Bắc Nhạc Hoa Sơn”.

 

Núi Bắc Nhạc Hoa Sơn?

 

Mặc dù võ tông có rất nhiều tông môn, nhưng tất cả tông môn đều xuất thân từ năm ngọn núi lớn có tiếng.

 

Hoa Sơn, Tung Sơn, Huệ Mi, Hằng Sơn, Thiên Sơn.

 

Dù có là Võ Thần Tông cũng xuất thân từ núi Trung Nhạc Sơn.

 

Về sau, Võ Thần Tông tự lập ra môn phái, sau đó chọn núi Võ Thần để mở sơn môn, lập ra tông phái.

 

Trở thành tông môn lớn đứng đầu Hoa Quốc.

 

Còn đệ tử của năm ngọn núi lớn chưa từng bước chân vào thế tục, càng sẽ không công khai mở tiệc lộ mặt như vậy.

 

Đông Phương Ngạo Vũ nói ra sơn môn của mình mà đã kiêu ngạo như vậy, hắn đang chứng tỏ cho Tiêu Chính Văn thấy thế lực lớn mạnh đằng sau mình.

 

“Tôi nghe nói lúc nãy cậu làm khó anh Tiêu à?”

 

Đông Phương Ngạo Vũ quay đầu lại nhìn Đông Phương Lăng.

 

Nghe Đông Phương Ngạo Vũ hỏi thế, đầu óc Đông Phương Lăng trống rỗng không hiểu gì, rõ ràng là anh ta bảo mình làm thế mà.

 

Đông Phương Ngạo Vũ không dặn dò gì thì Đông Phương Lăng có bị đá vào đầu cũng không dám đến gây chuyện với Tiêu Chính Văn.

 

“À thì…”

 

“Bốp!”

 

Không để hắn nói hết câu, Đông Phương Ngạo Vũ đã tát một bạt tai vào mặt Đông Phương Lăng.

Cái tát này rất vang.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom