Cập nhật mới
Chương 1693


Chương 1693

Khi ba cây kim châm đâm vào trong cơ thể của Đàm Hiểu Vân, Tiêu Chính Văn nhanh chóng cầm lấy đuôi kim, gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Đàm Hiểu Vân mới ho mạnh một tiếng.

 

Lúc Đàm Hiểu Vân mở mắt ra, phát hiện nhiều người đang đứng xung quanh cô ta như vậy, khó hiểu hỏi: “Con đang ở đâu vậy, lẽ nào mấy người cũng…”

 

“Pì pì pì!”

 

Đàm Xương Vận phỉ phui liền mấy lần, nói với Đàm Hiểu Vân: “Nhờ có cậu Tiêu giúp cứu cháu một mạng đấy, Hiểu Vân à, dù cháu không bằng lòng thì cũng không thể tự vẫn được!”

 

Nói xong, trên mặt Đàm Xương Vận cũng lộ ra vẻ hổ thẹn.

 

“Đúng thế, Hiểu Vân! Con mà ra đi như thế thì sau này bố biết sống thế nào đây?”

 

Người đàn ông trung niên đó nắm lấy tay Đàm Hiểu Vân, vừa lau nước mắt vừa nói.

 

“Thế nhưng… thế nhưng ngoài cái chết ra, con thật sự không còn đường nào khác có thể đi được nữa! Con… con có chết cũng không đi…”

 

Đàm Hiểu Vân nói tới đây, nước mắt cũng từ từ rơi xuống.

 

Nếu vẫn còn một cơ hội được sống, ai lại đi tìm đến cái chết cơ chứ?

 

“Không sao, chuyện này tôi sẽ giải quyết!”

 

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

 

Nghe thấy lời này, Đàm Hiểu Vân vô cùng cảm kích nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng lập tức lại thở dài thườn thượt.

 

Người kia là kỳ tài cả trăm năm mới có của Hoa Quốc, là nhân vật mà ngay cả bốn gia tộc lớn cũng bó tay chịu trận, người thanh niên trước mắt lại có thể có cách gì đây?

 

“Bây giờ anh Tiêu đó có lẽ đang ở trong khách sạn nhỉ? Mấy người có biết anh ta đang ở khách sạn nào không?”

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.

 

“Ở…ở khách sạn Vạn Quốc, thế nhưng… cậu thanh niên, chúng tôi xin nhận ý tốt của cậu, nhưng cậu tuyệt đối không thể đi nộp mạng được đâu!”

 

Đàm Xương Vận quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn.

 

Đàm Hiểu Linh cũng đứng bên cạnh khuyên can: “Vy Nhan còn đang mang thai, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu không thì tôi biết ăn nói thế nào với Vy Nhan đây?”

 

“Tôi nói rồi, tôi cũng tên là Tiêu Chính Văn!”

 

Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

 

Thật ra anh đã thể hiện rõ thân phận của mình rồi, cũng có thể nói rằng tên Tiêu Chính Văn kia là một kẻ giả mạo!

 

Chỉ là người nhà họ Đàm đều đã gặp Trương Nguyệt Đông, xét về cảnh tượng xuất hiện và khí phách trên mọi mặt thì đều hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều!

 

Ai dám tin cậu thanh niên thoạt nhìn quá đỗi bình thường trước mắt lại chính là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn tiếng tăm lừng lẫy!

 

“Hiểu Linh, cô dẫn tôi qua đó!”
 
Chương 1694


Chương 1694

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn Đàm Hiểu Vân trên giường bệnh, thấy cô ấy đã không còn gì nguy hiểm nữa thì mới quay người nói với Đàm Hiểu Linh.

 

“Chuyện này…”

 

Đàm Hiểu Linh đang khó xử không biết nên làm sao, Đàm Hiểu Vân lại vùng vẫy ngồi dậy trên giường, nói: “Được! Tôi dẫn anh đi! Dù có chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi cũng sẽ cùng chết với anh!”

 

“Hiểu Vân!”

 

Đàm Hiểu Linh đang định lên tiếng ngăn cản, nhưng Đàm Hiểu Vân đã đi cùng Tiêu Chính Văn xuống tầng.

 

Đàm Hiểu Linh nhìn theo bóng lưng của hai người, thở dài một hơi.

 

Không phải cô ấy không muốn ngăn cản, mà dù có ngăn cản thì thế nào chứ?

 

Đợi tới lúc Đàm Hiểu Linh đuổi tới dưới tầng, Tiêu Chính Văn đã dẫn Đàm Hiểu Vân đi về phía khách sạn Vạn Quốc.

 

Nhìn theo bóng lưng của hai người Tiêu Chính Văn và Đàm Hiểu Vân, Đàm Hiểu Linh luống cuống giậm chân, vội vàng bảo quản gia lái một chiếc xe khác tới đuổi theo sau.

 

Lúc này, bên trong phòng tổng thống số một của khách sạn Vạn Quốc, một đám người quan chức giàu có của Giang Lăng đang lần lượt kính rượu Trương Nguyệt Đông.

 

Lúc này có thể nói Trương Nguyệt Đông vô cùng đắc ý.

 

Hắn giơ cao ly rượu trong tay lên, nói: “Mọi người yên tâm, sau này mấy người đều là người của Tiêu Chính Văn tôi rồi! Chỉ cần có Tiêu Chính Văn tôi ở đây thì mọi người không cần phải lo lắng gì cả, dù là giới kinh doanh hay giới chính trị, nhắc đến tên Tiêu Chính Văn tôi, có ai là không nể mặt vài phần cơ chứ?”

 

Trương Nguyệt Đông vừa nói vừa khẽ vỗ lên túi áo của mình.

 

Rõ ràng lần này hắn lại thu được một mẻ cá lớn.

 

Đúng vào lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy mạnh ra, mặt Lạc Thiếu Tông be bét máu nhếch nhác xông vào bên trong.

 

“Anh Tiêu! Anh Tiêu!”

 

Lạc Thiếu Tông vừa chạy vừa gào khóc về phía Trương Nguyệt Đông.

 

Trương Nguyệt Đông không khỏi khẽ cau mày đánh giá Lạc Thiếu Tông, nói: “Cậu chủ Lạc, vết thương trên mặt anh là sao vậy, còn nữa, Đàm Hiểu Linh kia đâu?”

 

Liếc nhìn sau lưng Lạc Thiếu Tông hồi lâu cũng không thấy cô gái xinh đẹp mà Lạc Thiếu Tông từng nhắc đến!

 

“Anh Tiêu, tôi đang định nói với anh đây, vừa nãy quả thực tôi đã gặp Đàm Hiểu Linh, thế nhưng không biết cô ta kiếm đâu ra một gã đàn ông rất lỗ mãng, võ công vô cùng đáng gờm, chỉ với một cái tát đã khiến tôi ngất xỉu, anh nhìn mặt tôi đây này, rách hết cả da ra rồi!”

 

Lạc Thiếu Tông vừa nói vừa chỉ lên vết thương trên mặt mình.

 

Đây đều là những vết xước sau khi hắn bị đánh bay ra, mặt trượt trên nền đất mà thành.

 

“Cái gì? Ai lại to gan như vậy, dám đánh người của Tiêu Chính Văn tôi!”

 

Nghe thấy vậy, Trương Nguyệt Đông tức giận đập mạnh vào bàn.

 

Khoảng thời gian này giả mạo làm Tiêu Chính Văn quả thực quá nhập tâm, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng có lúc nhận nhầm bản thân mình chính là Tiêu Chính Văn.

vậy nên hắn mới lập tức buột miệng thốt ra.

“Tôi!”

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng.
 
Chương 1695


Chương 1695

Khi Tiêu Chính Văn và Đàm Hiểu Vân bước vào phòng, mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

 

“Hả?”

 

Hầu như tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì hai Tiêu Chính Văn, một trước một sau trông quá giống nhau!

 

Ngay cả Đàm Hiểu Vân cũng choáng váng!

 

Trước kia hai người chưa từng đứng cùng nhau, nên người khác chỉ cảm thấy bọn họ hơi giống nhau, nhưng khi hai người đối mặt, mới cảm nhận được, ngay cả hơi thở, khí thế đều rất giống!

 

Chỉ là, trên người Trương Nguyệt Đông có thêm vài phần kiêu ngạo, có loại cảm giác uy nghiêm coi chúng sinh như cỏ rác, còn Tiêu Chính Văn lại ôn hòa hơn một chút.

 

“Chuyện này… chuyện này là thế nào?”

 

Chủ tịch Lữ đang cầm ly rượu trong tay, ngây người tại chỗ.

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Trương Nguyệt Đông ban đầu cũng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn!”

 

Nếu “hàng thật” đã xuất hiện, Trương Nguyệt Đông cũng không cần phải giả vờ nữa, hắn nâng ly rượu lên, hớp một ngụm rượu vang, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.

 

Nếu nói không sợ Tiêu Chính Văn thì là nói dối!

 

Nhưng Trương Nguyệt Đông cũng không phải là một cậu chủ trong gia đình giàu có bình thường, dù sao hắn cũng là hậu duệ nhà họ Trương ở Thiên Sơn, cho dù có vô dụng đi nữa cũng không đến nỗi không chịu được một cú đả kích như vậy.

 

Hơn nữa, Trương Nguyệt Đông còn là người thừa kế thứ hai của nhà họ Trương, nhận được sự bồi dưỡng nghiêm ngặt của gia tộc.

 

Vì vậy, trong lòng Trương Nguyệt Đông vẫn có lòng tin.

 

“Mày rốt cuộc là ai, tại sao lại đóng giả tao!”

 

Giọng nói Tiêu Chính Văn lạnh như băng tra hỏi.

 

Nghe vậy, Trương Nguyệt Đông chỉ cười nhạt, sau đó đặt ly rượu xuống bàn, thản nhiên vạch tìm một vết hở trên mặt.

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trương Nguyệt Đông để lộ gương mặt thật của mình.

 

“Phù!”

 

Sau khi chủ tịch Lữ nhìn thấy bộ mặt thật của Trương Nguyệt Đông, ông ta không khỏi rùng mình!

 

Bởi vì khuôn mặt này, ông ta cũng không xa lạ gì!

 

Người họ Trương ở Thiên Sơn, tuy không phải là quan chức cao cấp, nhưng là, trên dưới Hoa Quốc, không ai không nể mặt người bảo vệ mộ của Tổ Long?

 

“Cậu… cậu chủ Trương?”

Chủ tịch Lữ kinh ngạc nói.
 
Chương 1696


Chương 1696

Trương Nguyệt Đông ném chiếc mặt nạ da người xuống dưới chân, cười gằn nói: “Ha ha! Tiêu Chính Văn, Trương Nguyệt Đông tao đóng giả mày thì mày nên cảm thấy vinh dự! Nhà họ Trương chúng tao ở Thiên Sơn, bảo vệ mộ của Tổ Long qua nhiều thế hệ, có công lớn với Hoa Quốc”.

 

“Nhắc đến công trạng của nhà họ Trương với Hoa Quốc thì có nói ngang với công lập nước cũng không ngoa!”

 

“Nếu mày đã đến, vậy tao cũng không làm khó mày nữa, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu cúi lạy tao ba lần, tao sẽ không truy cứu mày, dù sao mày cũng có vài đóng góp cho Hoa Quốc, nếu không, mày tự chặt luôn hai tay hai chân đi!”

 

Trương Nguyệt Đông hoàn toàn không coi Tiêu Chính Văn ra gì, mặc dù Tiêu Chính Văn đã tới nhưng có dám động tay động chân với hắn không?

 

Khi đã nhắc đến nhà họ Trương thì còn ai dám tùy ý ra tay?

 

Đánh người bảo vệ mộ Tổ Long chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.

 

“Hả? Mày lấy danh nghĩa của tao đi làm bao nhiêu chuyện ác mà giờ tao còn phải cúi lạy mày ba cái sao?”

 

Vẻ mặt Tiêu Chính Văn càng lúc càng lạnh lùng, trong mắt bắn ra tia sắc bén, rõ ràng đã có ý định ra tay giết người!

 

“Sao, mày muốn ra tay với tao ư? Tiêu Chính Văn, e là mày vẫn chưa hiểu tầm quan trọng của nhà họ Trương đối với Hoa Quốc nhỉ? Nếu không có nhà họ Trương chúng tao canh giữ lăng mộ của Tổ Long tiên từ bao đời nay thì có lẽ Hoa Quốc đã suy vong từ lâu!”

 

“Chỉ riêng chuyện này, mày đã không xứng ra tay với ông đây rồi! Hơn nữa đóng giả thành mày cũng chỉ là tùy tiện chơi đùa một chút, không phải ông đây còn chưa ngủ với người phụ nữ của mày sao? Ha ha ha…”

 

Trương Nguyệt Đông ngửa mặt lên trời cười lớn.

 

Hôm nay có nhiều người như vậy, hắn không tin Tiêu Chính Văn lại dám ra tay với hắn!

 

Hơn nữa, càng ở trước mặt nhiều người, hắn càng muốn để cả thiên hạ thấy rằng, Tiêu Chính Văn thì thế nào chứ?

 

Nhìn thấy cậu hai nhà họ Trương, còn không phải cúi đầu nghe theo sao?

 

Nhà họ Trương, vẫn là nhà họ Trương trước đây!

 

Cho dù Hoa Quốc có sinh ra bao nhiêu người tài đi nữa, cho dù có phi thường như thế nào thì ở trước mặt nhà họ Trương, bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu phục tùng!

 

Đây là sự tự tin và sức mạnh của người bảo vệ mộ Tổ Long!

 

“Mày chết đi!”

 

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một bóng người lao tới và cố chấp nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn.

 

“Cậu Tiêu! Cậu bớt giận, sự việc hôm nay có thể chỉ là hiểu lầm, xin cậu đừng ra tay! Nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường!”

 

Mặt chủ tịch Lữ tái mét vì sợ hãi.

Cả hai người này đều không dễ chọc vào.
 
Chương 1697


Chương 1697

Cho dù ai xảy ra chuyện ở Giang Lăng, thì chủ tịch thành phố là ông ta đều sẽ bị bắt vào nhà giam.

 

“Hiểu lầm ư?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười khẩy rồi chỉ vào Trương Nguyệt Đông: “Giả danh tôi, đi lừa tiền khắp nơi thì đã đành, còn bắt ép con gái nhà lành, đây mà là hiểu lầm, vậy thì cái gì mới không phải là hiểu lầm!”

 

Vừa dứt lời, sức mạnh quanh người Tiêu Chính Văn đột nhiên bùng nổ, khí thế của Thiên Vương long cấp năm sao trong phút chốc được khai triển!

 

Bàn tay đang kéo lấy cánh tay Tiêu Chính Văn của chủ tịch Lữ cũng đồng thời cũng bị đánh văng ra.

 

Chủ tịch Lữ thấy tình hình như vậy, sao còn dám nhiều lời?

 

Cho dù vào nhà giam thì ít nhất vẫn giữ lại được mạng!

 

Nghĩ đến đây, chủ tịch Lữ không nói lời nào, mà đứng bật dậy, chạy thẳng ra khỏi phòng.

 

Nghĩ cũng phải, nơi này sẽ sớm trở thành chiến trường, ông ta không thể ở chỗ này chờ chết!

 

Nhìn thấy vậy, đám doanh nhân giàu có cũng trốn hết ra cửa.

 

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không đi xa mà đứng ở hành lang và nhìn vào trong phòng.

 

Mọi người đều muốn xem, rốt cuộc người thừa kế nhà họ Trương hay Tiêu Chính Văn lợi hại hơn!

 

Nhìn thấy sức mạnh toàn thân của Tiêu Chính Văn bộc phát, xông thẳng lên cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, vẻ mặt của Trương Nguyệt Đông không khỏi biến sắc.

 

Không ngờ, Tiêu Chính Văn, lúc trước vẫn còn ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nay đã trở thành Thiên Vương long cấp năm sao rồi.

 

Chỉ còn cách cảnh giới Thiên Thần một bước!

 

Đừng nhìn vẻ ngoài không hề sợ hãi của Trương Nguyệt Đông mà lầm, trên thực tế, cảnh giới của hắn không hề cao.

 

Thậm chí trước khi đến đây, hắn còn bí mật trở lại nhà họ Trương, ăn không ít thuốc bổ thiên tài địa bảo, bây giờ cũng chỉ đạt cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao!

 

Nếu nói trước đây dựa vào trận pháp bí truyền nhà họ Trương, hắn còn có tự tin đấu với Tiêu Chính Văn một trận.

 

Tuy nhiên, khoảng cách giữa Thiên Vương năm sao và hắn quả thật quá lớn, trong lòng Trương Nguyệt Đông không khỏi thấy hơi chột dạ.

 

Hơn nữa, mặc dù nghe nói trận pháp của nhà họ Trương vô cùng kỳ diệu, nhưng cơ hội để thực sự vận dụng không nhiều.

 

Trương Nguyệt Đông chỉ mới luyện qua mấy lần, cả đời này hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày dùng trận pháp của gia đình mình để bảo vệ bản thân!

 

Thấy tình hình không ổn, Trương Nguyệt Đông chậm rãi đứng dậy, nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, lẽ nào mày nhất định muốn nếm thử trận pháp bí truyền của nhà họ Trương chúng tao sao?”

“Bây giờ mày quay đầu vẫn còn kịp, nếu không, mày sẽ chết không có chỗ chôn!”
 
Chương 1698


Chương 1698

Trương Nguyệt Đông vừa nói vừa nhảy ra giữa phòng, cởi áo vest bên ngoài ném thẳng sang một bên.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời, phóng con dao quân đội năm cạnh trong tay ra.

 

Một tia sáng sắc lạnh bắn về phía ngực Trương Nguyệt Đông nhanh như chớp.

 

Tiêu Chính Văn hoàn toàn tự tin với đòn đánh này!

 

Đừng nói Trương Nguyệt Đông chỉ là Thiên Vương huyền cấp hai sao, cho dù là Thiên Vương thiên cấp cũng khó mà thoát được!

 

Trương Nguyệt Đông nhìn con dao quân đội năm cạnh bay thẳng về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Chính Văn! Mày đang ép tao đấy!”

 

Vừa nói, Trương Nguyệt Đông vừa khẽ mở hai tay ra, vẽ một ký hiệu vô cùng kỳ lạ trước ngực.

 

“Bùm!”

 

Đột nhiên, xuất hiện một màn ánh sáng xanh nhạt giống như gợn nước, bao bọc lấy Trương Nguyệt Đông bên trong.

 

“Vụt!”

 

Khoảnh khắc con dao quân đội năm cạnh vừa chạm vào người Trương Nguyệt Đông đã bị màn ánh sáng màu xanh lam đó chặn lại!

 

Hả?

 

Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt, Trương Nguyệt Đông lại biết cách bày bố trận pháp sao?

 

Hơn nữa trận pháp của hắn không hề yếu hơn Đông Phương Ngạo Vũ?

 

 

 

Trương Nguyệt Đông thấy trận pháp của mình quả nhiên có hiệu lực, ngay cả con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn cũng bị bắn ngược trở lại thì sự tự tin trong lòng lập tức tăng cao!

 

Chả trách người lớn trong nhà họ Trương thường nói với hắn, phải chuyên tâm tập luyện những trận pháp trong nhà, giới thế tục kính nể nhà họ Trương như vậy không đơn giản chỉ vì cả nghìn năm nay nhà họ Trương vẫn luôn bảo vệ cho phần mộ Tổ Long!

 

Mà là từ khi bắt đầu bảo vệ Tổ Long, nhà họ Trương gần như cất giữ tất cả các bản đơn lẻ về trận pháp thần bí.

 

Những trận pháp mà Tổ Long để lại, uy lực không cần phải bàn cãi, thậm chí năm đại danh sơn cũng không thể xem thường!

 

“Ha ha ha!”

 

Trương Nguyệt Đông đắc ý cười lớn, hoá ra giao đấu với Thiên Vương cấp long năm sao lại dễ dàng như thế!

 

Xem ra trước đây hắn thật sự đã đánh giá cao Tiêu Chính Văn rồi!

“Vút!”
 
Chương 1699


Chương 1699

Khi con dao quân đội năm cạnh quay trở lại trong tay Tiêu Chính Văn thì cũng mang theo một luồng sức mạnh lớn lúc ẩn lúc hiện, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không nói rõ được đây rốt cuộc là loại sức mạnh gì.

 

Ngay cả cơ thể của Tiêu Chính Văn cũng phải lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững lại được.

 

“Tiêu Chính Văn, bây giờ mày thấy thế nào?”

 

Trên mặt Trương Nguyệt Đông hoàn toàn không còn vẻ hoảng hốt kinh sợ như ban nãy nữa, thay vào đó lại nhìn Tiêu Chính Văn với dáng vẻ kiêu ngạo.

 

“Anh Tiêu, anh không sao chứ?”

 

Đàm Hiểu Vân thấy ban nãy Tiêu Chính Văn bị ép phải lùi ra sau thì hơi lo lắng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu, mặc dù ra trận không thuận lợi, thế nhưng bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi, vẫn còn quá sớm để phân định thắng bại.

 

“Nhà họ Trương ở Thiên Sơn quả nhiên khiến tao rất bất ngờ!”

 

Tiêu Chính Văn cũng không khỏi nghiêm túc đối diện với kẻ rất mạnh trước mắt này.

 

Nếu như đối phương cũng có thực lực giống như Đông Phương Ngạo Vũ, đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, vậy thì hôm nay ai sống ai chết thật sự vẫn chưa thể biết được!

 

May là thực lực của tên này còn kém xa so với Đông Phương Ngạo Vũ!

 

Bảo sao trong Thiên Sơn Thư Lục lại ghi chép rằng gặp người nhà họ Trương ở Thiên Sơn, có thể tránh thì nên tránh!

 

“Bất ngờ ư?”

 

Trương Nguyệt Đông giơ tay lên, một luồng ánh sáng màu xanh nhạt lại dâng lên thêm lần nữa.

 

Cả toà nhà bị luồng sáng xanh này bao phủ ngay lập tức, một luồng sức mạnh vô hình cứ thế đè nén xuống!

 

Rầm rầm rầm!

 

Đám người vừa nãy vẫn còn đứng xem bên trong hành lang đều bị sức mạnh này đè ép phải quỳ hết xuống đất, thậm chí còn có người sợ hãi nôn ra máu.

 

“Á!”

 

Ngay cả Đàm Hiểu Vân cũng quỳ thẳng xuống đất, máu từ trong lỗ tai nhỏ giọt ra bên ngoài!

 

Ầm!

 

Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thấy xung quanh mình như bị một luồng sức mạnh khống chế tại chỗ, ngay cả hành động của anh cũng trở nên chậm hơn rất nhiều.

 

Trận pháp thật lợi hại!

 

Trong lòng Tiêu Chính Văn thầm kinh ngạc!

So với trận pháp của Trương Nguyệt Đông, mấy trận pháp của Đông Phương ngạo Vũ khi trước chẳng qua chỉ là cọng lông!

“Sao nào, bây giờ còn nói là bất ngờ nữa không?

Ha ha!”

Trương Nguyệt Đông đắc ý cười lớn.
 
Chương 1700


Chương 1700

May là lúc nhỏ hắn thường bị người lớn trong nhà ép phải tập luyện những loại trận pháp này, giờ vận dụng nó mặc dù không được thành thạo lắm, thế nhưng ít nhất uy lực cũng tuyệt đối không kém hơn lúc ban đầu!

 

Đừng thấy đây mới chỉ là lần đầu tiên Trương Nguyệt Đông dùng trận pháp đối phó với kẻ địch mà lầm, lúc này hắn đã hoàn toàn ở trong trạng thái thoải mái nhất.

 

Đem ra so sánh, áp lực của Tiêu Chính Văn ngược lại còn lớn hơn, cục diện bắt đầu trở nên bất lợi với Tiêu Chính Văn hơn rồi.

 

“Tiêu Chính Văn, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”

 

Trương Nguyệt Đông đột nhiên thu lại nụ cười trên môi, sau đó giơ một cánh tay lên khẽ ép xuống.

 

Rầm!

 

Tiêu Chính Văn cảm thấy áp lực trên người mình bắt đầu phóng đại ra vô hạn, ngay cả trên trán Tiêu Chính Văn cũng bắt đầu đầm đìa mồ hôi!

 

“Sao nào, thú vị nhỉ!”

 

Trương Nguyệt Đông nhếch miệng cười nói.

 

“Thật mạnh! Đây có lẽ là… Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương mấy người nhỉ?”

 

Tiêu Chính Văn đã đọc được ghi chép có liên quan đến loại trận pháp này bên trong Thiên Sơn Thư Lục.

 

Đáng tiếc là trong Thiên Sơn Thư Lục không chỉ có mỗi cái tên Tam Tuyệt Trận!

 

Mà đã ghi chép vô cùng tỉ mỉ về Tam Tuyệt Trận.

 

Loại trận pháp này lưu truyền từ Tổ Long, nhưng sau Tổ Long lại không một ai có thể phát huy Tam Tuyệt Trận tới trình độ cao nhất được nữa!

 

Cái gọi là Tam Tuyệt chính là Thiên Tuyệt, Địa Tuyệt, Nhân Tuyệt!

 

Bên trong đó Thiên Tuyệt Trận là bá đạo nhất, mà Địa Tuyệt Trận là bí hiểm nhất, Nhân Tuyệt Trận là hung thần nhất!

 

Rõ ràng, Trương Nguyệt Đông mới chỉ học được đến Thiên Tuyệt Trận bên trong Tam Tuyệt Trận, màn ánh sáng màu xanh nhạt này có lẽ chính là Thiên Uy Lôi Tượng mà người ta vẫn hay nhắc đến!

 

Nếu như thể hiện đến trình độ nhất định, thậm chí thật sự có thể tạo ra hiệu quả sấm sét cực lớn giống như thiên lôi.

 

Bất luận là sinh linh hay vạn vật, đối diện với đòn đả kích giống như thiên lôi này, căn bản đều không có sức để đáp trả.

 

Có hiệu quả giống như loại trận pháp có thể thay đổi ngày đêm mà Kim Long Vương thể hiện ngày hôm đó!

 

“Ừ! Không sai, xem như mày có mắt nhìn, đáng tiếc là mày còn trẻ tuổi như vậy mà đã phải chết yểu rồi!”

 

Trương Nguyệt Đông vừa dứt lời, giữa không trung đột nhiên vang lên những tiếng sấm đùng đoàng.

Trên thế gian này, thiên uy là thứ không thể phạm vào nhất!
 
Chương 1701


Chương 1701

Thiên uy cũng là điên cuồng ngang ngạnh nhất, có khả năng làm long trời lở đất!

 

Tiêu Chính Văn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy tiếng sấm văng vẳng ở nơi chân trời xa xôi!

 

Mây đen che phủ kín trời, giữa mấy tầng mây là những tia lửa điện xanh ngắt không ngừng loé sáng qua lại.

 

“A?”

 

“Đừng! Đừng mà cậu chủ Trương, chúng tôi đều là người vô tội!”

 

“Cậu chủ Trương, xin tha mạng! Chúng tôi đều đến để chào đón cậu mà!”

 

Mấy chục doanh nhân giàu có của Giang Lăng sớm đã bị hiện tượng thiên văn này dọa sợ tới mức đái ra quần.

 

Ngay cả Lạc Thiếu Tông cũng sợ tới mức không thốt ra được nửa chữ.

 

Chỉ cần sấm sét lướt qua đỉnh đầu, một tia lửa điện đánh xuống là cả phòng bao đừng hòng có cơ hội sống tiếp!

 

“Anh Tiêu!”

 

Đàm Hiểu Vân cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, xung quanh Tiêu Chính Văn đã bị đông cứng, đừng nói là cứu người khác, dù tự cử động cũng khó như lên trời.

 

Uy lực của Thiên Tuyệt Trận quả nhiên không tầm thường!

 

“Hừ! Giờ Tiêu Chính Văn còn có thể cử động được sao? Cô có dập đầu mười cái trước mặt hắn thì hắn cũng không cứu nổi cô đâu!”

 

Trương Nguyệt Đông đắc ý cười lớn.

 

Hôm nay tất cả mọi người ở nơi này đều sẽ chết, hơn nữa còn nhất định phải chết!

 

Tiêu Chính Văn chết là cái chắc, còn đám doanh nhân giàu có đến để chào đón hắn, ban nãy rõ ràng đều lộ ra vẻ châm biếm, chỉ dựa vào hành động này thì bọn họ có chết cũng không thể đền hết được tội!

 

“Trương Nguyệt Đông, mày đang tàn sát người vô tội!”

 

Tiêu Chính Văn miễn cưỡng quay đầu lại nhìn đám doanh nhân giàu có đang đứng trước cửa!

 

Những người này đã làm gì sai?

 

“Tàn sát người vô tội ư?”

 

Trong đáy mắt Trương Nguyệt Đông loé lên hai tia sáng, nói: “Bọn chúng là cái thá gì? Ở trong mắt tao, bọn chúng đều là loại tôm tép! Thế nhưng đám người này lại dám tỏ ra cười nhạo tao khi mày tới phòng bao!”

 

“Hừ! Bọn chúng đều cho rằng tao nhất định sẽ chết, đáng tiếc quá, thế sự vô thường!”

 

“Cậu chủ tao vốn dĩ không định lấy mạng bọn chúng, thế nhưng bọn chúng lại làm tao quá thất vọng, thay vì giữ lại mạng sống cho bọn chúng, chỉ bằng để cho bọn chúng sớm ngày về cõi cực lạc!”

 

“Ầm!”

 

Trương Nguyệt Đông vừa dứt lời, lại một trận sấm sét vang lên.

Lúc này, dường như cả đám người đang đi bộ trên quảng trường , bên ngoài khách sạn cũng nhìn thấy cảnh tượng vô cùng dị thường.

Vô số tia lửa điện thô dài như cánh tay đang đan chéo với nhau, hơn nữa lại còn nuốt chửng lẫn nhau.

Chưa đến mười phút, mười mấy tia lửa điện đã dung hợp lại thành một con rắn điện thô như vại nước uốn éo cơ thể giữa không trung, phát ra thiên uy ầm ầm.

Ban nãy bầu trời thành phố Gian lăng vẫn còn quang đãng, lúc này gió lơn nổi lên, trên mặt sông còn dâng lên những ngọn sóng lớn con mười mấy mét, ngay cả thuyền đánh cá trên sông cũng bị đánh lật!

“Rầm rầm!”

Một tia sét màu tím cuối cùng hình thành lao về vị trí mà Tiêu Chính văn đang đứng chỉ trong nháy mắt.
 
Chương 1702


Chương 1702

Thấy tia sét tím phóng thẳng vào cửa sổ, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để đầu óc trống rỗng.

 

Chỉ trong trạng thái trống rỗng, anh mới có thể nhớ lại cảm xúc trước đây.

 

Tiêu Chính Văn đã từng sử dụng loại trận pháp này khi giao đấu với Đông Phương Ngạo Vũ, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn không thể hiểu được ý nghĩa cốt lõi của trận pháp này.

 

Chỉ có thể dựa theo cảm giác để thi triển trận pháp, đương nhiên sẽ kém ổn định hơn so với Đông Phương Ngạo Vũ và Trương Nguyệt Đông.

 

Thời gian còn lại của Tiêu Chính Văn càng lúc càng gấp rút, chỉ còn cách một phần nghìn giây.

 

Có thể nói, chỉ cần tia sét tím kia đánh trúng Tiêu Chính Văn thì đừng nói anh là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, cho dù cao hơn một cấp thì cũng sẽ bị trọng thương.

 

Suy cho cùng, thiên uy không phải là thứ mà sức người có thể chống lại được.

 

Khoảnh khắc tia sét tím xuất hiện trong phòng bao, hơn chục doanh nhân lớn đang quỳ dưới đất hóa thành sương máu trong chớp mắt.

 

Chỉ từ cảnh tượng này cũng có thể biết được uy lực của tia sét tím mạnh thế nào.

 

Loại thần uy hủy thiên diệt địa này cũng không thể làm cho tâm trí của Tiêu Chính Văn dao động nửa phần!

 

Lúc này, cảm giác trống rỗng lại ập đến, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi dao động.

 

Một luồng sáng vàng đột nhiên phóng ra từ ngực Tiêu Chính Văn, sau đó từ từ lan tỏa, Tiêu Chính Văn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

 

Ngay sau đó, ánh sáng khắp cơ thể Tiêu Chính Văn lan rộng.

 

Đây chính là trận pháp mà Đông Phương Ngạo Vũ từng sử dụng.

 

Dù Tiêu Chính Văn mới chỉ học được chút ít, chưa quen hẳn, nhưng cũng đủ để tiếp tia sét mà Trương Nguyệt Đông sử dụng trong trận pháp.

 

“Bùm!”

 

Một làn khói trắng lan tỏa khắp nơi, chỉ có Đàm Hiểu Vân ở gần Tiêu Chính Văn nhất và được bảo vệ trong ánh sáng vàng là may mắn thoát nạn.

 

Còn tất cả những doanh nhân giàu có đang quỳ trên hành lang gần như biến thành một làn sương máu trong chốc lát.

 

“Rầm!”

 

“Bùm bùm bùm!”

 

Tia sét liên tiếp đánh thẳng vào Tiêu Chính Văn, nhưng dù có bao nhiêu tia sét đi chăng nữa thì tất cả chúng đều bị hút vào ánh sáng vào rồi biến mất.

 

“Tao…”

 

Trương Nguyệt Đông một giây trước còn huênh hoang, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này liền sững sờ.

 

Hắn từng nhìn thấy uy lực của Thiên Tuyệt Trận, mặc dù chưa từng sử dụng nó với ai, nhưng có thể san bằng ngọn núi nhỏ cao mấy chục mét dưới chân núi Thiên Sơn trong chốc lát.
 
Chương 1703


Chương 1703

Tuy nhiên dùng nó đấu với Tiêu Chính Văn lại trở nên hoàn toàn vô dụng.

 

“Chuyện… chuyện này không thể! Không thể nào!”

 

Khuôn mặt Trương Nguyệt Đông lộ vẻ hoảng sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

 

Hắn không phải là Đông Phương Ngạo Vũ, nhà họ Trương cũng không phải Hoa Sơn.

 

Tổ tiên nhà họ Trương đã từng giải thích rất chi tiết về cách sử dụng Thiên Tuyệt Trận, vừa rồi Trương Nguyệt Đông chỉ dùng một phần, chứ chưa sử dụng toàn bộ sức mạnh.

 

Hắn nghĩ rằng chỉ một tia sét cũng có thể khiến đầu Tiêu Chính Văn lìa khỏi xác.

 

“Xẹt!”

 

Một tia sét bạc đột nhiên phóng tới.

 

Trương Nguyệt Đông không để ý nên đã bị tia sét bạc đánh trúng giữa bụng, may mà có một làn ánh sáng xanh chắn phía trước, nếu không hắn đã bị con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đâm xuyên qua người.

 

Dù là như vậy, nhưng cơ thể Trương Nguyệt Đông cũng không tự chủ được bay ngược ra ngoài.

 

Tuy nhiên, làn ánh sáng xanh kia không tan biến trong tích tắc như khi Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ giao đấu, mà lại vô cùng bền dẻo, bị kéo thành một đường cong!

 

Choang!

 

Trương Nguyệt Đông đâm vỡ cửa kính, cả người bay ra khỏi cửa sổ.

 

Hả?

 

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, cho đến khi cơ thể Trương Nguyệt Đông bay ra khỏi cửa sổ, làn ánh sáng xanh kia mới biến mất.

 

Ồ?

 

Trong lòng Tiêu Chính Văn cảm thấy hơi tò mò, xem ra nhà họ Trương quả thực là có nền móng gì đó.

 

Lúc này, cơ thể Trương Nguyệt Đông rơi thẳng từ tòa nhà cao mười tám tầng xuống đất.

 

Đám người xung quanh kinh ngạc kêu la.

 

“Ôi! Có người rơi từ trên tầng xuống rồi!”

 

“Mau tránh ra!”

 

“Mau gọi xe cứu thương!”

 

Nhưng lúc đám người đang kinh ngạc thì Trương Nguyệt Đông dùng sức vặn eo, tiếp đất bằng hai chân.

 

Sau đó lùi lại vài bước, suýt ngã, nhưng may là bám được vào chiếc ô tô màu đen đỗ bên cạnh, cho nên mới đứng vững.

 

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng nhảy từng tầng mười tám xuống.

 

Dù sao thì Trương Nguyệt Đông cũng không phải là người bình thường, cho dù ngã xuống từ tầng mười tám mà không có bất kỳ lực cản nào thì hắn cũng không hề bị thương.

 

Bất kể là ai đạt tới cảnh giới Thiên Vương thì cơ thể cũng đã săn chắc hơn cả kim cương!
 
Chương 1704


Chương 1704

Đừng nói là rơi xuống, cho dù là dùng pháo kích nổ thì cũng sẽ không bị thương.

 

Chính vì vậy Tiêu Chính Văn mới đuổi giết đến cùng.

 

Trương Nguyệt Đông thấy Tiêu Chính Văn đến gần, đôi mắt hắn liền bùng lên hai luồng sáng.

 

“Tên họ Tiêu kia! Lẽ nào mày định sống chết với tao thật sao?”

 

Lúc này Trương Nguyệt Đông đã tức giận đến cực điểm!

 

Vừa rồi Tiêu Chính Văn không chết, ngược lại còn làm hắn bị thương, điều này đã khiến nhà họ Trương vô cùng mất mặt!

 

Bây giờ, Tiêu Chính Văn lại không chịu buông tha, muốn giết hắn đến cùng, khiến Trương Nguyệt Đông ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi.

 

Điều duy nhất khiến hắn dám khiêu chiến với Tiêu Chính Văn đó là hắn vẫn chưa dùng đến nửa sau của Thiên Tuyệt Trận.

 

Có lẽ sau khi nửa sau của Thiên Tuyệt Trận được thi triển thì sẽ có hiệu quả không ngờ.

 

“Tay của mày đã dính đầy máu tươi, hôm nay, mày nhất định phải chết!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Mặc dù đám doanh nhân giàu có kia không phải là người tốt, nhưng bọn họ không liên quan đến chuyện này, hơn nữa còn nhiệt tình chạy đến đây đón tiếp Trương Nguyệt Đông.

 

Vậy mà hắn lại giết hại tất cả đám người đó trong chớp mắt, đây chính là hành động mất nhân tính!

 

Cho dù nhà họ Trương có cống hiến bao nhiêu cho Hoa Quốc thì cũng không thể coi thường tính mạng người khác như vậy được.

 

“Tiêu Chính Văn, mày thật sự nghĩ rằng tao chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Hừ! Nói cho mày biết, trận pháp bí mật của nhà họ Trương đủ để giết chết loại gà chó như mày!”

 

Nói xong, Trương Nguyệt Đông trở nên vô cùng khí thế, chỉ một ngón tay lên trời, gầm lớn: “Hôm nay tao sẽ cho mày thấy Thiên Tuyệt Trận thật sự đáng sợ thế nào!”

 

Vù vù vù!

 

Trương Nguyệt Đông vừa dứt lời, một cơn lốc xoáy cuộn trào, những đám mây trên bầu trời nhanh chóng tạo thành cơn lốc có đường kính hàng chục mét.

 

Chưa nói tới người đi qua lại trên đường, ngay cả ô tô cũng bị cuốn bay lên không trung.

 

Càng nhìn, Tiêu Chính Văn càng cảm thấy Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương giống với trận pháp vô danh mà Kim Long Vương đã thi triển.

 

Lẽ nào trận pháp Kim Long Vương thi triển cho anh xem ngày hôm đó cũng bắt nguồn từ Tam Tuyệt Trận do Tổ Long truyền lại?

 

Nếu vậy thì chỉ cần đánh bại Trương Nguyệt Đông, ép hắn nói ra bí mật của Thiên Tuyệt Trận thì có lẽ sẽ hóa giải được rất nhiều nghi vấn trong lòng anh.

 

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Chính Văn liền nảy sinh một kế hoạch.

 

“Tiêu Chính Văn, mày chết đi!”

 

Trương Nguyệt Đông như con dã thú điên cuồng, tay điều khiển cơn lốc xoáy xẹt thẳng lên trời, nhanh chóng xông về phía Tiêu Chính Văn!

 

 

Trong cơn lốc xoáy đó, có một tia sét mờ ảo, còn lại trong trung tâm cơn lốc tối đen như mực, không có chút ánh sáng, nên không thể nhìn ra được manh mối nào.

“Gừ!”

Trong cơn lốc, dường như có tiếng rồng gầm vang, lao về phía Tiêu Chính Văn!
 
Chương 1705


Chương 1705

Thật ra ngay cả Trương Nguyệt Đông cũng không ngờ sau khi rời khỏi nhà họ Trương ở Thiên Sơn thì Thiên Tuyệt Trận lại có uy lực lớn như thế.

 

Hắn nhớ rõ khi ở Thiên Sơn, hắn cũng từng sử dụng Thiên Tuyệt Trận nhưng uy lực lại nhỏ hơn rất nhiều.

 

Nhìn cơn lốc xoáy dữ dội như vậy, còn mang theo tia chớp và tiếng hú lao thẳng đến chỗ Tiêu Chính Văn.

 

Trương Nguyệt Đông như thể đã thấy được cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm rồi.

 

“Xoẹt!”

 

Bỗng dưng các vì sao trên bầu trời bỗng sáng rực, sau đó con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn phóng ra, một luồng sáng lao thẳng vào trung tâm cơn lốc xoáy.

 

“Phá!”

 

Tiêu Chính Văn hét lên một tiếng, một luồng sáng bắn vào con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn từ chín tầng mây, con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào trong cơn lốc xoáy.

 

Ầm!

 

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, sau đó trong cơn lốc xoáy trên chạm chân trời, dưới nối liền mặt đất vang lên một tiếng kêu bi thương.

 

Sau đó cơn lốc xoáy đó suy yếu dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

 

Trương Nguyệt Đông không dám tin nhìn cảnh tượng này, chỉ thấy một con dao quân đội năm cạnh vẽ ra một đường vòng cung vô cùng đẹp lao thẳng về phía mình.

 

Bụp!

 

Lần này màn sáng màu xanh trước mặt Trương Nguyệt Đông cũng không thể ngăn con dao lại được, con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào vai trái hắn.

 

“Phụt!”

 

Một dòng máu bắn ra, cơ thể Trương Nguyệt Đông không tự chủ văng ngược ra đằng sau.

 

Tiếng “Bịch” rõ to vang lên, Trương Nguyệt Đông đập mạnh người xuống đất, đau đến nỗi hắn gần như sắp nghẹt thở.

 

Hắn đã kiêu ngạo thành quen ngay từ nhỏ, chưa từng bị thương nặng như thế, cả đầu vai trái sắp bị con dao quân đội năm cạnh đâm nát.

 

Trương Nguyệt Đông còn chưa kịp bò dậy thì một bàn tay lớn rất có lực túm lấy bả vai còn lại của hắn.

 

“Răng rắc!”

 

Một âm thanh rõ to vang lên, bả vai còn lại của Trương Nguyệt Đông cũng bị nghiền nát.

 

“A!”

 

Trương Nguyệt Đông đau đớn suýt ngất, cơ thể run lên không ngừng.
 
Chương 1706


Chương 1706

“Tiêu… Tiêu Chính Văn, tha cho tôi đi! Tôi… tôi không dám nữa, anh tha cho tôi, giết tôi cũng chẳng có ích gì với anh, chúng ta không có thù oán gì”.

 

Trương Nguyệt Đông run rẩy nói.

 

“Không có thù oán gì ư?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Mày mạo danh tao đi khắp nơi làm chuyện ác, mày còn dám nói giữa chúng ta không có thù oán sao?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nhấc chân giẫm lên bàn chân Trương Nguyệt Đông.

 

Lại một tiếng răng rắc do xương gãy vang lên, Trương Nguyệt Đông hét lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

 

Lúc này hắn dường như cảm nhận được cái chết đang ở gần ngay trước mặt.

 

“Không… Tiêu Chính Văn, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, tôi… tôi giao hết toàn bộ tài sản của tôi cho anh, đừng giày vò tôi nữa được không?”

 

Trương Nguyệt Đông khóc lóc cầu xin Tiêu Chính Văn.

 

Đã đến nước này đừng nói là trận pháp, dù chỉ là nhấc cánh tay lên cũng là chuyện không thể nào với Trương Nguyệt Đông.

 

“Toàn bộ tài sản ư? Mày nghĩ Tiêu Chính Văn tao là người rất thiếu tiền sao?”

 

Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Trương Nguyệt Đông, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

 

“Vậy… vậy anh muốn gì, chỉ cần tôi có, tôi… tôi đều cho anh hết. Cầu xin anh tha cho tôi một mạng! Tôi… Tôi nhất định sẽ về Thiên Sơn sám hối hết những lỗi lầm trước kia của mình. Tôi… Tôi có thể thanh minh với cả tỉnh Xuyên là tôi đã hủy hoại thanh danh của anh”.

 

“Tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến Tiêu Chính Văn anh, được không?”

 

Trương Nguyệt Đông khóc lóc đảm bảo với Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn híp mắt, cố ý giả vờ do dự nhìn Trương Nguyệt Đông.

 

Thấy Tiêu Chính Văn tỏ ra do dự, sự thất vọng dưới đáy lòng Trương Nguyệt Đông bỗng dấy lên một tia hy vọng.

 

“Tiêu Chính Văn, tôi… tôi còn kỹ năng bí truyền của Tam Tuyệt Trận, ngay ở trên người tôi đây, tôi… tôi có thể đưa kỹ năng bí truyền Tam Tuyệt Trận cho anh, đây là tuyệt kỹ độc nhất mà nhà họ Trương chúng tôi truyền lại cho hàng trăm đời con cháu”.

 

“Với thiên phú của anh, sau khi có Tam Tuyệt Trận nhất định có thể trở thành vô địch thiên hạ. Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh đồng ý tha cho tôi, tôi lập tức đưa cho anh”.

 

Trương Nguyệt Đông vì mạng sống mà chẳng màng đến bất kỳ thứ gì nữa.

Với những người như Tiêu Chính Văn, tiền chỉ là một con số mà thôi, không có bất kỳ sức hấp dẫn nào.
 
Chương 1707


Chương 1707

Thế nên Trương Nguyệt Đông mới nghĩ đến kỹ năng bí truyền của Tam Tuyệt Trận, có lẽ đây là thứ duy nhất khiến Tiêu Chính Văn do dự.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với Trương Nguyệt Đông: “Ở đâu?”

 

Trương Nguyệt Đông thậm chí không kịp nghĩ nhiều đã vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Ở trong mép quần lót của tôi, được may ở trên quần lót, anh… anh có thể lấy bất cứ lúc nào”.

 

Nếu hai vai Trương Nguyệt Đông không bị nghiền nát thì hắn đã tự mình lấy ra rồi.

 

Tiêu Chính Văn vươn tay ra kéo quần bên ngoài của Trương Nguyệt Đông ra, sau đó xé luôn cả quần lót của hắn.

 

Có một miếng lụa trắng được may bên trong, trên đó viết chằng chịt nội dung quan trọng của Tam Tuyệt Trận bằng chữ viết cổ.

 

Đọc lướt qua hai lần, Tiêu Chính Văn đã ghi nhớ hết những chữ viết cổ phức tạp này vào đầu.

 

“Tiêu Chính Văn, bây giờ anh có thể thả tôi đi được chứ?”

 

Trương Nguyệt Đông ngẩng đầu lên căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng vẻ mặt Tiêu Chính Văn lại chẳng hề hòa nhã.

 

“E là tao không thể thả mày được, nhưng có thể giữ cho mày toàn thây”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Cái gì?”

 

Vừa nghe anh nói thế, Trương Nguyệt Đông nổi cáu.

 

Chẳng phải đã nói là giao đồ ra thì Tiêu Chính Văn sẽ tha cho mình sao?

 

Nhưng sao chuyện lại thế này, Tiêu Chính Văn hối hận rồi ư?

 

“Tiêu Chính Văn, mày đường đường là vua Bắc Lương, sao có thể nói không giữ lời thế chứ?”

 

Trương Nguyệt Đông hét đến khản cả cổ cứ như thể bố mẹ hắn vừa qua đời.

 

“Ồ? Nhưng tại sao tao lại không nhớ mình từng đồng ý với mày cái gì nhỉ?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy nhìn Trương Nguyệt Đông như đang nhìn tên ngốc.

 

Mẹ kiếp!

 

Trương Nguyệt Đông suýt thì nghiến nát răng, vừa rồi hắn vội quá nên không đợi Tiêu Chính Văn đảm bảo đã…

 

Nhưng lúc này hối hận cũng đã không kịp nữa rồi.

 

“Tiêu…”

 

Không để Trương Nguyệt Đông lên tiếng, con dao quân đội năm cạnh lóe lên tia sáng đâm về phía hắn.

“Phụt!”
 
Chương 1708


Chương 1708

Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên qua cơ thể hắn.

 

Sau đó cắm thẳng xuống đất từ trán Trương Nguyệt Đông.

 

“Phụt!”

 

Thi thể Trương Nguyệt Đông ngã ngược xuống đất, đến khi chết hắn vẫn trợn to hai mắt.

 

“Anh Tiêu!”

 

Lúc này Đàm Hiểu Vân cũng chạy từ khách sạn ra, nhìn thấy thi thể trên mặt đất cũng khiếp sợ.

 

Cô ta vội lùi về sau mấy bước, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, chuyện này…”

 

“Không liên quan gì đến cô, về đi, đừng tự tìm đến cái chết nữa, tên này đã chết thay cô rồi”.

 

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

 

“Anh Tiêu, tôi… tôi phải cảm ơn anh thế nào đây?”

 

Lúc này Đàm Hiểu Vân thật sự không biết nên thể hiện sự biết ơn của mình với Tiêu Chính Văn như thế nào.

 

Nếu không có Tiêu Chính Văn thì hiện giờ cô ấy đã chết rồi, có thể là ngay cả nhà họ Đàm đã không còn tồn tại nữa.

 

“Không cần cảm ơn, cô về đi!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ vỗ vai Đàm Hiểu Vân nói.

 

Đúng lúc này vài chiếc xe thương mại màu đen chạy như bay đến, vừa đến gần một ông lão đã nhảy xuống xe, sải bước nhanh chân đi đến trước mặt Trương Nguyệt Đông.

 

“Cậu… cậu chủ Trương?”

 

Ông lão hoảng sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu… Tiêu Chính Văn, lần này cậu gây ra họa lớn rồi”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đánh giá ông lão trước mặt, nói: “Tiêu Chính Văn tôi không biết đã gây nên hoạ gì, tên Trương Nguyệt Đông này giả mạo tôi đi làm việc xấu khắp nơi, rốt cuộc hắn có âm mưu gì?”

 

“Mặc dù Tiêu Chính Văn tôi cũng chẳng phải nhân vật lớn gì, thế nhưng cũng là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, hắn đã phạm phải tội khinh nhờn vương pháp, theo luật thì phải giết hết cả nhà! Tôi chỉ giết một mình hắn là đã nương tay lắm rồi!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn chẳng buồn quay đầu lại, phất tay áo bỏ đi.

 

Nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa dần của Tiêu Chính Văn, ông lão siết chặt nắm đấm kêu lên răng rắc!

Ngay cả Trương Nguyệt Đông cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, cụ ta mà xông lên thì chẳng khác gì nộp mạng!
 
Chương 1709


Chương 1709

“Ông Liễu, làm sao đây, nếu như nhà họ Trương ở Thiên Sơn biết cậu chủ Trương chết không rõ ràng như vậy, nhất định sẽ trách tội!”

 

Lúc này, một thanh niên đứng phía sau lưng ông Liễu tiến lên trước nói.

 

“Vô Cực Môn của chúng ta không thể thay thằng ranh Tiêu Chính Văn gánh hoạ được! Đi, bảo bọn họ chuẩn bị cáng đưa thi thể của cậu chủ Trương về Thiên Sơn một cách ổn thoả, nhất định phải nói với nhà họ Trương…”

 

Nói tới đây, ông lão hơi ngừng lời, rồi lại xua tay nói: “Bỏ đi, tôi tự mình đi!”

 

Chuyện lớn như vậy, ông Liễu không dám cho người dưới trướng mình chuyển lời, lỡ như nói sai một câu thì Vô Cực Môn sẽ gặp phải hoạ lớn.

 

Chẳng mấy chốc, mấy thanh niên đã bước xuống từ chiếc xe phía sau, cầm theo cáng đơn, đặt xác Trương Nguyệt Đông lên trên đó rồi đưa vào trong xe.

 

Sau đó, mấy chiếc xe thương vụ màu đen nghênh ngang rời đi, cứ như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

 

Thế nhưng, hôm đó Giang Lăng lại trở nên náo loạn!

 

Gia chủ và người thừa kế của mười mấy gia tộc giàu có nức tiếng đều chết hết cả!

 

Thậm chí còn chẳng sống sót dù chỉ một người!

 

Ngay cả con trai Lạc Thiếu Tông của tỷ phú cũng chết thảm bên trong khách sạn.

 

Tin tức này vừa truyền ra ngoài đã lập tức làm bùng nổ cả xã hội thượng lưu Giang Lăng.

 

Đồng thời, chủ tịch Lữ với tư cách là đương sự lại càng giấu kín chuyện này như bưng, ngay cả một chữ cũng không dám tiết lộ ra bên ngoài!

 

Không phải ông ta không muốn mà là ông ta không dám!

 

Một bên là vua Bắc Lương lập biết bao công trạng hiển hách cho Hoa Quốc, một bên là nhà họ Trương ở Thiên Sơn đã bảo vệ cho phần mộ Tổ Long cả nghìn năm nay!

 

Bên nào cũng không thể động vào!

 

Tối ngày hôm đó, chủ tịch Lữ vội vàng hồi báo chuyện này về Long Kinh.

 

Sau khi phía Long Kinh nhận được tin này thì cũng hết sức kinh ngạc.

 

Tổng tư lệnh Dương Thành Vũ phụ trách các vụ án hình sự trên cả nước đã tới Thiên Tử Các ngay trong đêm để báo cáo lại cho Thiên Tử tin mật báo này.

 

“Dương Thành Vũ, đã muộn như vậy rồi, tin tức quan trọng gì vậy, không thể đợi đến ngày mai sao?”

 

Thiên Tử đặt cuốn sổ trong tay xuống với dáng vẻ mệt mỏi, vừa nhận lấy bản mật báo đó vừa nói.

 

“Thiên Tử, anh xem đi rồi sẽ biết ngay thôi, tôi… tôi không dám nói!”

Dương Thành Vũ đã sợ tới mức mặt mày trắng bệch, anh ta không dám nhắc đến dù chỉ là một chữ bên trong bản mật báo này!

Thiên Tử liếc nhìn Dương Thành vũ, sau đó mở bản mật báo ra, vừa mới đọc được hai dòng thì cũng hít sâu, toàn thân ớn lạnh!
 
Chương 1710


Chương 1710

Tiêu Chính Văn động đến người của nhà họ Trương ở Thiên Sơn?

 

Nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng có quan hệ vô cùng mật thiết với Võ Thần Tông, Tiêu Chính Văn làm như vậy chẳng khác gì đắc tội với cả Võ Thần Tông và nhà họ Trương cùng một lúc.

 

Sau lưng hai thế lực này đều có Thiên Sơn – đứng đầu năm đại danh sơn làm hậu thuẫn!

 

“Hả?”

 

Thiên Tử xem xong thì chân mày cũng không tự chủ được mà nhíu chặt.

 

Chuyện khác thì dễ nói, chỉ riêng chuyện có liên quan đến cái chết của Trương Nguyệt Đông là không có cách nào ăn nói với nhà họ Trương!

 

Dù Tiêu Chính Văn có đánh Trương Nguyệt Đông tới mức tàn phế thì Thiên Tử cũng có thể lấy hành vi trái pháp luật của Trương Nguyệt Đông ra làm lí do và dẹp yên chuyện này.

 

“Thiên Tử, ông Liễu của Vô Cực Môn đã cử người đưa xác về rồi, chỉ vài hôm nữa là nhà họ Trương ở Thiên Sơn sẽ hay tin và nhanh chóng có tính toán ngay thôi!”

 

Dương Thành Vũ thấp giọng nói.

 

“Tôi biết rồi!”

 

Thiên Tử nặng nề thở dài một hơi, sao anh ta lại không biết lần này Tiêu Chính Văn đã gây ra tai hoạ lớn tới mức nào chứ.

 

“Bảo Tần Vũ nhanh chóng tới gặp tôi!”

 

Thiên Tử nói với nhân viên đang đứng bên cạnh mình.

 

Người đó vội vàng chạy nhanh ra khỏi Thiên Tử Các, Thiên Tử xoay đầu liếc nhìn Dương Thành Vũ rồi khẽ xua tay nói: “Cậu về trước đi!”

 

“Vâng!”

 

Dương Thành Vũ cũng không dám nói nhiều, càng không muốn tham gia vào chuyện này, vậy nên cũng vội vàng bước nhanh ra ngoài.

 

Nửa tiếng đồng hồ sau, Tần Vũ mới rảo bước tiến vào trong Thiên Tử Các.

 

“Thiên Tử!”

 

Tần Vũ tiến lên trước một bước, vừa hành lễ vừa nói.

 

“Xem cái này đi! Lần này Tiêu Chính Văn thật sự gây ra hoạ lớn rồi!”

 

Thiên Tử đưa bản mật báo đó cho Tần Vũ, nói.

 

Tần Vũ nhận lấy bản mật báo mà Thiên Tử đưa cho, vừa mới liếc qua đã sợ hãi hai tay run lẩy bẩy, làm rớt luôn cả bản mật báo xuống đất!

 

“Chuyện… chuyện này nên tính sao đây? Nhà họ Trương không giống như nhà họ Đông Phương đâu!”

 

Tần Vũ nhất thời cũng hơi hoảng loạn.

 

Từ trên xuống dưới cả Hoa Quốc, có ai là không biết tới đặc quyền của nhà họ Trương ở Thiên Sơn?

Dù Tiêu Chính Văn có là vua Bắc Lương, nếu như giết người nhà họ Trương, bọn họ tìm tới báo thù thì cả Hoa Quốc cũng không ai được can dự vào!
 
Chương 1711


Chương 1711

Nhà họ Trương đã tồn tại cả nghìn năm nay, nền móng thâm sâu của họ đâu phải là thứ mà một mình Tiêu Chính Văn có thể đấu lại được?

 

“Thiên Tử, chuyện này anh định…”

 

Tần Vũ nhíu mày hỏi.

 

Hiện giờ không chỉ Thiên Tử bó tay hết cách, mà ngay cả Tần Vũ cũng chẳng có cách gì.

 

“Chúng ta không tiện can dự trực tiếp vào chuyện này, nhưng vẫn nên chuẩn bị một chút, đi thông báo cho Tiêu Chính Văn, bảo cậu ta phải hết sức cẩn thận, hơn nữa…”

 

Thiên Tử đi qua đi lại trong phòng, trầm giọng nói: “Nếu có khả năng thì cử người bảo vệ Tiêu Chính Văn!”

 

Tần Vũ cười gượng gạo, cử người bảo vệ ư?

 

Bất luận là Võ Thần Tông hay nhà họ Trương ở Thiên Sơn, nếu như cử người đi giết Tiêu Chính Văn thì sao có thể là mấy tên yếu kém chứ?

 

Hắc Băng Đài căn bản không có cao thủ nào có thể ngăn chặn được loại người này!

 

“Rõ! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

 

Thế nhưng bất luận thế nào, Tần Vũ cũng chỉ có thể thực thi mệnh lệnh của Thiên Tử một cách vô điều kiện.

 

Mà lúc này, Tiêu Chính Văn cũng đã trở về Giang Trung.

 

Bên trong biệt thự nhà họ Tiêu, một mình Tiêu Chính Văn ngồi trong phòng sách, cẩn thận viết lại một bản về Tam Tuyệt Trận mà anh có được trên người Trương Nguyệt Đông khi trước.

 

Vừa xem, Tiêu Chính Văn vừa lặng lẽ cau mày.

 

Trận pháp của Tam Tuyệt Trận vô cùng phức tạp, hơn nữa, bên trong Tam Tuyệt Trận lại rất hay nhắc đến hai chữ: từ trường!

 

Nhìn thấy hai chữ này, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng kinh ngạc, người của cả nghìn năm trước mà cũng biết tới từ trường ư?

 

Quả thực, dựa theo khoa học kỹ thuật hiện đại mà nói, trong cơ thể con người vốn dĩ đã có từ trường, loại từ trường này không giống với từ trường của thế giới bên ngoài!

 

Trương Nguyệt Đông rõ ràng đã sử dụng từ trường mà giới tự nhiên có sẵn, vậy nên mới có thể tạo ra sấm sét.

 

Thế nhưng, lại nhìn những miêu tả về Địa Tuyệt Trận và Nhân Tuyệt Trận, rõ ràng kiểu lí giải này của Trương Nguyệt Đông là sai lầm!

 

Bởi vì bất luận là Địa Tuyệt Trận hay Nhân Tuyệt Trận thì cũng chưa từng vượt qua được tự nhiên!

 

Cũng có thể nói là từ trường tách rời khỏi thế giới tự nhiên!

 

Vậy cũng là nói, trong cơ thể con người vốn dĩ đã có từ trường!

 

“Hừ”.

 

Tiêu Chính Văn càng nhìn lại càng cảm thấy rất huyền diệu!

 

Lại liên tưởng tới Kim Long Vương mà anh gặp được khi trước, trận pháp mà ông cụ thể hiện ra là một điều kỳ diệu áp đảo cả trời đất!

 

Sao mặt trăng, mặt trời và các ngôi lại có thể bị con người kiểm soát?

 

Nếu như từ trường khống chế thế giới bên ngoài thì con người căn bản không có năng lực lớn tới thế!

 

“Quả nhiên…”

 

Tiêu Chính Văn thầm nghĩ tới một câu trong Thiên Sơn Thư Lục: Con người quyết định tự nhiên.
 
Chương 1712


Trong Thiên Sơn Thư Lục, tổng cộng có sáu chỗ từng xuất hiện sáu chữ này, nhưng trước đây Tiêu Chính Văn luôn cho rằng đây là lời khích lệ người đến sau.

 

Tuy nhiên, sau khi kết hợp với miêu tả Tam Tuyệt Trận, Tiêu Chính Văn lập tức biết rằng có một điều gì đó huyền bí.

 

Cái gọi là con người quyết định tự nhiên chắc chắn có nghĩa là trong cơ thể con người, bao gồm vạn vật đều tương thông với vũ trụ.

 

Do đó, con người thực sự được kết nối với vũ trụ!

 

Vì vậy, một bầu trời duy nhất có thể bao phủ cả vũ trụ, nếu tiềm năng của cơ thể con người được phát triển, thì có thể đánh bại bầu trời.

 

Đó cũng chính là cái gọi là tự nhiên!

 

Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng làm việc.

 

Lúc này, Độ Thiên Chân Nhân bưng một chén trà đưa tới bàn bên cạnh Tiêu Chính Văn: “Mời chủ nhân dùng trà!”

 

“Ừ!”

 

“Vợ tôi ngủ chưa?”

 

Tiêu Chính Văn hỏi.

 

“Mấy ngày nay, hộ lý luôn yêu cầu cô ấy ngủ trước tám giờ, có lẽ…”

 

Độ Thiên Chân Nhân ngẩng đầu lên, liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: “Cô ấy đã ngủ từ sớm rồi”.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đưa mảnh giấy mà anh đã viết lại cho Độ Thiên Chân Nhân: “Độ Thiên, ông xem thử cái này đi, trước đây mấy chục năm ông từng xuất gia học đạo, có lẽ ông hiểu về thứ này hơn tôi”.

 

Độ Thiên Chân Nhân nhận lấy, cẩn thận xem vài lần rồi lại lắc đầu: “Chủ nhân, cái này… phức tạp quá, tôi cũng không hiểu lắm, nhưng trong này có hai chữ quan trọng nhất!”

 

“Hai chữ nào?”

 

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Độ Thiên Chân Nhân.

 

“Cậu xem, từ trường được đề cập đến ở nhiều nơi, nhưng tôi cho rằng chữ “dẫn” này mới là quan trọng nhất. Vì từ trường ở đâu cũng có, ngoài tự nhiên có, trong cơ thể cũng có, nếu không máu sẽ không thể lưu thông, cũng không thể hít thở được!”

 

“Vậy thì cần phải dẫn từ trường bên trong cơ thể hay từ trường bên ngoài cơ thể, đây mới là điểm mấu chốt!”

 

“Hơn nữa cái gọi là Thiên Tuyệt, Địa Tuyệt và Nhân Tuyệt, cũng chỉ tách ra bởi con người, bởi vì ba thứ này nếu liên kết lại với nhau thì vô cùng thông suốt!”

 

Thông suốt?

 

Tiêu Chính Văn lấy mảnh giấy, xóa tất cả tên Tam Tuyệt đi.

 

Ồ!

 

Tiêu Chính Văn xem lại lần nữa, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

 

Thì ra ý nghĩa trên đó lại là hạ phẩm – dẫn sấm sét trời đất, có thể hủy diệt vạn pháp!

 

Trung phẩm – dẫn cơ hội tự nhiên, có thể thu phục tứ hải.

 

Thượng phẩm – tự phát tại tâm, có thể nhiếp phục Thiên Công.

 

Điều này chẳng phải trùng khớp với câu con người quyết định tự nhiên sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom