Cập nhật mới
Chương 1673


Chương 1673

“Ông nghĩ đây là Hoa Sơn của ông sao?”

 

“Đây là Long Kinh! Đây là đất của Thiên Tử!”

 

“Đừng nói ông là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục, cho dù chưởng môn của Hoa Sơn đến thì cũng không có quyền lên tiếng ở đây! Hơn nữa, lúc nãy hắn đã định giết tôi. Sao thế? Hoa Sơn các người dám đứng ra là muốn tôi tha cho hắn à?”

 

“Còn muốn tôi kết trận hòa? Ha ha ha, thật nực cười! Thì ra Hoa Sơn các người lại vô liêm sỉ, không biết xấu hổ đến vậy sao?”

 

“Cậu…”

 

Thương Nhan Bách tái mặt khi bị Tiêu Chính Văn mắng chửi, cụ ta chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn, đứng cả nửa ngày không nói nổi một chữ.

 

Cụ ta đã tung hoành ngang dọc gần sáu mươi năm, ai dám không nể mặt cụ ta chứ?

 

Ngay cả Võ Thí Thiên nhìn thấy cụ ta cũng phải gọi một tiếng ông Thương.

 

Vậy mà không ngờ Tiêu Chính Văn còn trẻ như vậy lại dám không coi cụ ta ra gì.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu có biết Đông Phương Ngạo Vũ là đồ đệ đứng đầu của Hoa Sơn trận tông! Cậu dám lấy mạng cậu ta thì Hoa Sơn sẽ quyết sống chết với cậu!”

 

Thương Nhan Bách lạnh lùng đe dọa.

 

“Quyết sống chết?”

 

Tiêu Chính Văn chế nhạo: “Tôi tha cho hắn thì ông sẽ tha cho tôi sao? Dù sao cũng phải chết. Ông là cái thá gì? Loại hèn hạ thấp kém, vô liêm sỉ mà còn muốn dùng Hoa Sơn để đe dọa Tiêu Chính Văn tôi sao? Đúng là nằm mơ!”

 

“Cậu dám…”

 

Thương Nhan Bách vô cùng tức giận, cụ ta đã bị mắng chửi là đồ hèn hạ thấp kém bao giờ đâu cơ chứ?

 

Bởi vì ngọn lửa giận bùng cháy, cụ ta bỗng quên mất cảnh giới thực lực của mình, sải bước xông lên đỉnh núi Bách Nhật, giơ tay định tát Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng trước khi cú tát của cụ ta hạ xuống thì đã nhận cú tát đau điếng của Tiêu Chính Văn.

 

“Bộp!”

 

Một âm thanh to giòn giã vang vọng khắp đỉnh núi.

 

Chỉ thấy cổ Thương Nhan Bách vẹo sang một bên, lúc khuôn mặt cụ ta lọt vào tầm mắt của mọi người thì trên mặt đã in dấu tay đỏ sẫm.

 

Cú tát này không mạnh, nhưng lại vô cùng nhục nhã.

 

Dấu tay đỏ hằn này ước chừng khoảng ba tháng sẽ không thể phai nhạt.

 

Cú tát này của Tiêu Chính Văn đánh vào mặt Thương Nhan Bách, cũng đồng nghĩa với việc đánh vào mặt Hoa Sơn!

 

Danh sơn thì sao chứ?

 

Khi Hoa Quốc gặp nguy nan, khi năm nước liên minh vây hãm Long Kinh, mấy đại danh sơn đang ở đâu?

 

Khi vô số người dân Hoa Quốc bị tàn sát đẫm máu, người của danh sơn ở đâu?

 

Vậy mà bây giờ lại muốn đứng lên thể hiện sức mạnh rồi ra lệnh cho Tiêu Chính Văn?

 

“Cậu dám đánh tôi?”
 
Chương 1674


Chương 1674

Thương Nhan Bách ôm mặt, tức đến nỗi môi run lên, lạnh lùng hỏi.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Thương Nhan Bách, hờ hững nói: “Tôi cho ông ba giây, nếu không cút, tôi sẽ khiến máu ông văng xa năm bước! Cút!”

 

Chữ “cút” này giống như tiếng sét vang dội, khiến màng nhĩ của Thương Nhan Bách vô cùng đau nhức.

 

Mặc dù Thương Nhan Bách rất muốn lấy lại danh dự, nhưng khi nhìn thấy sát khí trong ánh mắt Tiêu Chính Văn, cụ ta bất giác lùi về phía sau.

 

Cụ ta không muốn chết, càng không muốn chết trong tay một thanh niên như Tiêu Chính Văn.

 

Cú tát ngày hôm nay cụ ta nhất định sẽ trả lại cho Tiêu Chính Văn.

 

Cụ ta không tin, sau khi trở về Hoa Sơn, gây ra đủ chuyện như vậy mà Tiêu Chính Văn còn có thể sống qua một tháng!

 

Lúc này, cơ thể Đông Phương Ngạo Vũ be bét máu, mặt hắn đã bị Tiêu Chính Văn giẫm đạp đến mức biến dạng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đế giày của Tiêu Chính Văn từ khóe mắt, điên cuồng hét lên: “Tiêu Chính Văn! Tao không phục! Tao không phục!”

 

“Không phục ư?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, sau đó từ từ nâng chân lên, nhấc Đông Phương Ngạo Vũ dậy.

 

“Anh cho rằng chỉ có anh biết trận pháp sao? Anh cho rằng trận pháp là của Hoa Sơn các người sao? Anh nhìn cho rõ đi!”

 

Tiêu Chính Văn nói xong liền duỗi tay ra, sau đó lật nhẹ lòng bàn tay.

 

Lúc này, cảnh tượng nước Lý ngày hôm đó lại một lần nữa xuất hiện.

 

Trong bán kính đỉnh núi Bách Nhật mấy chục cây số lập tức biến thành đêm đen, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy.

 

Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.

 

Lập tức, một tia sáng lóe lên, trên bầu trời đêm xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ, cực kỳ chói mắt.

 

Giờ phút này, không thể diễn tả đơn giản bằng sự thay đổi của mây gió nữa, mà là đang đảo lộn cả thế giới.

 

Thế nào mới là trận pháp thật sự? Trận pháp của ai cao minh hơn?

 

Đã không còn gì phải bàn cãi nữa!

 

Tiêu Chính Văn giơ tay lên đã có thể che giấu các ngôi sao trên bầu trời, khiến mặt trời và mặt trăng mất đi ánh sáng, đây là phương pháp gì?

 

Động tác đơn giản khiến vạn vật khô héo của Đông Phương Ngạo Vũ sao có thể so sánh được chứ?

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng vô cùng oai phong, khí thế kiêu ngạo trước sông núi vạn dặm, tựa như thiên quân giáng thế.

 

“Không! Không thể nào! Sao mày có thể biết trận pháp cao thâm như vậy chứ? Mày không phải là đệ tử danh sơn, càng không phải là bậc thầy nổi danh… Tuyệt đối không thể! Tao không tin… Tao không tin!”

 

“Tao mới là con của trời trăm năm hiếm gặp!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ vừa hét, vừa lắc đầu nguầy nguậy.

 

“Bây giờ đã nhìn rõ chưa? Đây mới là trận pháp thật sự! Cái mà anh gọi là trận pháp, chỉ là trình độ trẻ con thôi!”

 

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

 

Không, không thể nào!

 

Vũ Thiên Tôn đã đích thân nói với hắn rằng Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn đã hòa, cuối cùng là Tiêu Long đã đánh bại Quang Minh Tôn và đưa Quang Minh Tôn về Hoa Quốc.

 

Nghĩ đến đây, Đông Phương Ngạo Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn Vũ Thiên Tôn, gào lớn: “Ông… Ông lừa tôi!”
 
Chương 1675


Chương 1675

Nghe vậy, Vũ Thiên Tôn cũng quay đầu lại, cố ý tránh ánh mắt của Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Lúc này, bầu trời đầy sao lại xuất hiện!

 

Sau đó vật đổi sao dời, mặt trời lại chiếu sáng xuống mặt đất, như thể mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đông Phương Ngạo Vũ không can tâm gầm lên một tiếng!

 

“Sao mày cũng biết trận pháp này? Mày không phải là đệ tử của môn phái tiếng tăm nào, cũng không có sư phụ nổi danh truyền thừa! Việc này… việc này không có khả năng, sự lĩnh ngộ của mày không thể tốt như vậy được!”

 

Lòng tự trọng của Đông Phương Ngạo Vũ lúc này đã bị Tiêu Chính Văn đập nát.

 

Tất cả mọi người xung quanh cũng choáng váng.

 

Trận pháp Tiêu Chính Văn bày ra, không chỉ Đông Phương Ngạo Vũ chưa từng thấy mà ngoại trừ Vũ Thiên Tôn và Tiêu Long, tất cả mọi người đều chưa từng gặp!

 

“Cho nên mới nói, trong mắt của tôi, anh thật sự quá kém cỏi!”

 

Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.

 

“Không đúng! Không thể nào, chẳng phải Vũ Thiên Tôn từng nói mày và Quang Minh Tôn chỉ ngang nhau thôi sao?”

 

Đông Phương Ngạo Vũ khàn giọng rống lên.

 

“Anh thật sự là quá ngây thơ, nếu tôi thật sự hòa với Quang Minh Tôn thì anh cho rằng Quang Minh Tôn sẽ bị đánh đến tàn phế sao? Sẽ bị dẫn về Hoa Quốc một cách suôn sẻ thế à?”

 

Tiêu Chính Văn liếc xuống nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Người này không chỉ thua kém về sự lĩnh hội mà còn kém quá xa về kinh nghiệm xã hội.

 

Có điều cũng khó trách, dù sao trong hai mươi năm qua Đông Phương Ngạo Vũ rất hiếm khi rời khỏi Hoa Sơn.

 

Ở với đám anh em suốt ngày thì lấy đâu ra kinh nghiệm xã hội?

 

Chuyện của Quang Minh Tôn có thể nói là khiến Vũ Thiên Tôn mất hết mặt mũi.

 

Cho đến nay, khắp Âu Lục đều tin rằng hai người Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn bất phân thắng bại, sau đó Quang Minh Tôn bị Vũ Thiên Tôn dẫn đi.

 

Chuyện này không chỉ liên quan đến thể diện của Vũ Thiên Tôn, mà còn liên quan đến uy tín của phái Quang Minh ở Âu Lục!

 

Vì vậy, rõ ràng trước đây thông qua điều tra Đông Phương Ngạo Vũ biết rõ được rằng Quang Minh Tôn đã bị bí mật đưa về Hoa Quốc, nhưng lại nghe thấy một phiên bản khác từ miệng Vũ Thiên Tôn.

 

Nếu đem ra so sánh, hắn đương nhiên tin tưởng Vũ Thiên Tôn hơn!

 

Dù sao giữa Hoa Sơn và phái Quang Minh cũng có hiệp ước đồng minh.

“Anh cho rằng ông tôi sẽ nói cho anh sự thật sao?”
 
Chương 1676


Chương 1676

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng nói.

 

Khi Đông Phương Tiếu nghe thấy điều này, cụ ta cũng liếc nhìn Vũ Thiên Tôn với ánh mắt thù hận.

 

Nếu không phải do Vũ Thiên Tôn thì nhà họ Đông Phương sẽ không mất đi một người xuất sắc như vậy!

 

Phải biết rằng, Đông Phương Ngạo Vũ là một tài năng hiếm có trong gia tộc Đông Phương.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, tao nói cho mày biết, cho dù mày có giết tao, bản thân mày cũng không có kết cục tốt đẹp đâu! Mày và người nhà của mày đều sẽ bị Hoa Sơn báo thù!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

 

“Anh yên tâm đi, cho dù là Hoa Sơn hay nhà họ Đông Phương, tôi cũng không sợ!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Đông Phương Tiếu.

 

Đông Phương Tiếu siết chặt hai nắm đấm, nếu như trước kia cụ ta còn có đủ tự tin để đấu với Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này, dù có cho cụ ta thêm hai lá gan cũng không dám nhìn lại Tiêu Chính Văn.

 

“Không phải anh luôn miệng nói tôi không đủ tư cách so sánh với anh hay sao? Vậy anh chết dưới trận pháp mình tự đắc nhất đi!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa vung lên một nắm đấm, hung hăng đấm mạnh vào mặt của Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Nắm đấm này hoàn toàn khác với những lần trước, Tiêu Chính Văn cũng học theo cách của của Đông Phương Ngạo Vũ, kết hợp cả trận pháp và các kỹ năng võ thuật.

 

Vậy nên, nắm đấm này tưởng chừng đơn giản, mà thực sự có uy lực rất lớn, có thể so với một quả đạn pháo.

 

“Bộp!”

 

Khuôn mặt của Đông Phương Ngạo Vũ đã bị đánh đến mức hoàn toàn biến dạng, máu tươi lập tức tràn ra, đau đớn đến mức không thể nói được lời nào.

 

Ngay lập tức, Tiêu Chính Văn lại tiếp tục giáng xuống vài cú đấm nữa, lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đừng nói đến việc đánh trả, hắn thậm chí còn không có sức để giơ tay ngăn lại.

 

Mặc dù hắn cũng thành thạo về trận pháp, nhưng sự hiểu biết về trận pháp của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

 

Sau khi mất đi ánh sáng vàng bảo vệ cơ thể, Đông Phương Ngạo Vũ hoàn toàn không thể đỡ nổi những cú đấm của Tiêu Chính Văn, hơn nữa hắn cũng không dám đỡ.

 

“Bịch!”

 

Lại là một cú đấm nữa, cơ thể Đông Phương Ngạo Vũ giống như cánh diều đứt dây, rơi thẳng từ đỉnh núi Bách Nhật, đập mạnh xuống mặt đất một tiếng nặng nề.

 

“Tao không phục! Tiêu Chính Văn, mày là cái thá gì? Tao… Tao mới là đệ tử thân truyền của Hoa Sơn trận tông! Mười lăm tuổi tao đã có thể chém chết cường giả cảnh giới chủ soái, lúc đó mày còn đang hưởng vinh hoa phú quý ở nhà họ Tiêu!”

“Mới mười tám tuổi, tao đã có thể giết chết cao thủ của cảnh giới Thiên Vương một sao, mày xứng để so sánh với tao sao?”
 
Chương 1677


Chương 1677

“Ầm!”

 

Đáp lại hắn, chỉ có những nắm đấm của Tiêu Chính Văn!

 

Cú đấm này giáng xuống, máu Đông Phương Ngạo Vũ đầm đìa nhễ nhại.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn lại càng vô tình nện những đòn nặng nề lên người Đông Phương Ngạo Vũ, cơn giận khiến anh càng đánh càng hăng.

 

Thậm chí anh còn giải phóng hơi thở vô cùng mạnh mẽ của Thiên Vương long cấp năm sao, bày ra tư thế chuẩn bị phản công.

 

“Tiêu Chính Văn! Mày… mày không thể là đối thủ của tao! Tao có trận pháp vô tướng bảo vệ cơ thể, lại có bí thuật của trận pháp hỗn thiên! Ba năm trước tao đã đạt tới sức mạnh của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, mày dựa vào đâu mà đấu với tao?”

 

“Dựa vào đâu mà phái Quang Minh đều để ý đến mày, dựa vào đâu mà ngay cả Nhân Vương trong kim tự tháp cũng quan tâm tới mày! Mày hoàn toàn không có khả năng so sánh với tao! Về xuất thân, tao là người thừa kế nhà họ Đông Phương!”

 

“So về tông môn, tao là đệ tử thân truyền của Hoa Sơn! Mày có gì hả? Mày chẳng có thứ gì cả!”

 

Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ không thể nhẫn nhịn được nữa, nói ra hết những lời chất chứa trong lòng bấy lâu nay.

 

Lời này vừa thốt ra, ngay cả đám người Tần Vũ đều sửng sốt.

 

Theo lời Đông Phương Ngạo Vũ nói, lẽ nào vị Nhân Vương của nước Lý vẫn luôn chú ý đến Tiêu Chính Văn?

 

Phái Quang Minh cũng đang theo dõi Tiêu Chính Văn ư?

 

Được cao thủ cấp Nhân Vương quan tâm theo dõi, quả thật là một cơ duyên trời ban!

 

Với bất kỳ người nào đạt cảnh giới Thiên Vương mà nói, đây chính là chuyện không thể cưỡng cầu mà chỉ có thể thuận theo tự nhiên!

 

Sở dĩ Đông Phương Ngạo Vũ nhất quyết phải giết Tiêu Chính Văn, hoàn toàn không phải vì mối thù giữa nhà họ Đông Phương và Tiêu Chính Văn.

 

Có thể nói, từ khi hắn bước vào cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, nhà họ Đông Phương đối với hắn mà nói đã trở nên rất nhỏ bé.

 

Trên dưới Hoa Quốc, có rất ít người đạt tới cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, thậm chí là trên đầu ngón tay.

 

Mà hắn lại là người trẻ nhất trong số họ, tương lai sau này của hắn sao có thể đơn giản chỉ là một nhà họ Phương Đông!

 

Nhưng vào lúc này, hắn lại bị Tiêu Chính Văn giẫm dưới chân, thậm chí còn không có sức đánh trả!

 

Vì vậy, Đông Phương Ngạo Vũ không can tâm.

 

Cho dù bị một cú đấm của Tiêu Chính Văn làm gãy mấy chiếc xương sườn, hắn vẫn cố vùng vẫy bò ra khỏi cái hố hình người, lảo đảo đi về phía trước vài bước, thậm chí còn không thể đứng vững.

“Anh quả thực phi thường, nhưng mà…!”
 
Chương 1678


Chương 1678

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Anh không nên so đo với tôi, tôi cũng không có hứng thú so đo với anh! Cái gọi là sự quan tâm của Nhân Vương mà anh nói, ở trong mắt tôi không đáng một xu!”

 

“Hơn nữa, còn có một chuyện, coi như là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho anh, sức mạnh không nên dựa vào việc được người khác tâng bốc, cũng không dựa vào việc ai đang quan tâm anh, chỉ có thể từng bước nâng cao mà thôi!”

 

“Mọi việc đều phải dựa vào chính mình!”

 

Ngay khi lời nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, bóng dáng của anh lóe lên và bay từ trên đỉnh núi Bách Nhật xuống, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ!

 

Sau đó Tiêu Chính Văn vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng sáng vàng, đồng thời cũng tung nắm đấm ra.

 

 

 

“Ầm!”

 

Cùng với một tiếng vang rất lớn, Đông Phương Ngạo Vũ ho khụ một tiếng, hộc ra một ngụm máu lớn, bên trong còn mang theo vô số mảnh vỡ nội tạng”.

 

“Đáng tiếc cho trận pháp lưu truyền tốt như vậy của Hoa Sơn, e rằng bọn họ lại phải bồi dưỡng một người kế thừa trận tông khác rồi!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, thở dài nói.

 

Mặc dù Đông Phương Ngạo Vũ quả thực không đáng để nhắc đến, thế nhưng mấy trận pháp ban nãy của Đông Phương Ngạo Vũ cũng có sức mạnh vô cùng lớn trong mắt Tiêu Chính Văn.

 

Có thể nói, tới tận bây giờ Tiêu Chính Văn cũng chưa thể lĩnh hội được rốt cuộc màn ánh sáng đó được bộc lộ ra như thế nào.

 

Hơn nữa Tiêu Chính Văn tin rằng, nếu như bản thân có thể nắm bắt được trận pháp làm ra màn ánh sáng đó thì nhất định có thể phát huy được uy lực lớn hơn!

 

Thế nhưng đáng tiếc là anh không phải là đệ tử Hoa Sơn, cũng không thể có được cách thức thực hiện loại trận pháp thần kỳ này.

 

“Mày đang có ý gì? Lẽ nào mày đang nói tao rất tầm thường sao?”

 

Đông Phương Ngạo Vũ gầm lên đầy phẫn nộ.

 

“Tao là người được chọn làm đệ tử thân truyền của trận tông trong vô số đệ tử Hoa Sơn, mày dựa vào đâu mà nói tao tầm thường?”

 

Đông Phương Ngạo Vũ trợn tròn mắt, hắn là con cưng của trời, hắn không phải dòng dõi tầm thường!

 

“Không phải tôi nói anh tầm thường, mà là anh thật sự rất tầm thường!”

 

Tiêu Chính Văn đáp lời, lại giáng thêm một cú đấm nữa xuống, cùng với một tiếng vang cực lớn, một làn sóng khí cứ thế bao phủ khắp không gian.

Ngay cả đỉnh núi Bách Ngật cũng khẽ rung lên giống như sắp đổ sụp xuống.

Đám người thích hóng chuyện bên dưới nhao nhao tháo chạy ra xa, sợ rằng đỉnh núi Bách Nhật sụp đổ xuống thì sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.

“Bốp!”
 
Chương 1679


Chương 1679

Tiêu Chính Văn lại giáng thêm một cú đấm nữa!

 

Cùng với màn khói bụi dâng lên cao mờ mịt, Đông Phương Ngạo Vũ bị đánh thụt hẳn vào trong một cái hố lớn hình người.

 

Chỉ là Đông Phương Ngạo Vũ vẫn còn chưa kịp vùng vẫy đứng dậy thì đã bị Tiêu Chính Văn giơ chân đạp thẳng xuống phần bụng dưới!

 

“Anh là đệ tử của Hoa Sơn thì đã sao? Anh là người kế thừa trận tông thì thế nào?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa khởi động trận pháp, lúc này, trên bầu trời đột nhiên loé lên một điểm sao sáng.

 

Mà ánh sao đó giống như từ trên chín tầng mây rớt xuống, lao thẳng về phía Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Ánh sao đó giống như một mũi tên lao thẳng về phía Đông Phương Ngạo Vũ, sinh mạng của hắn cũng sắp sửa đi tới hồi kết.

 

Khoảnh khắc này, Đông Phương Ngạo Vũ thật sự hoang mang!

 

Hắn không dám tưởng tượng Tiêu Chính Văn lại thật sự dám giết chết mình ngay trước đám đông!

 

“Không! Đừng! Đừng mà!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ giơ cao hai tay lên, nhắm chặt hai mắt lại, hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào ánh sao với cái đuôi dài ngoằng kia.

 

Lúc này hắn hoàn toàn sụp đổ, Tiêu Chính Văn lại có thể sử dụng sức mạnh của sao trời – thứ khó nắm bắt nhất trong số các loại sức mạnh tự nhiên bất kỳ lúc nào!

 

Đây rõ ràng là một điều quá mức khủng khiếp!

 

Dù có là sư phụ của Đông Phương Ngạo Vũ thì cũng không có thực lực và trình độ sử dụng trận pháp như vậy!

 

Ánh sao sáng đó rơi từ trên chín tầng mây xuống, đồng thời cũng mang theo tiếng vang ầm ầm, giống như một ngôi sao băng sắp chạm vào mặt đất.

 

Khi nhìn thấy Đông Phương Ngạo Vũ sắp chết dưới tay Tiêu Chính Văn, cuối cùng Đông Phương Tiếu cũng không nhịn được nữa, vội vàng đứng ra gào lên về phía Tần Vũ: “Tần Vũ! Cậu cũng biết Quốc Vận của Hoa Quốc sắp trỗi dậy, Vũ Nhi sắp trở thành một trong số những cường giả Thiên Thần của Hoa Quốc chúng ta!”

 

“Vũ Nhi mà chết thì Hoa Quốc sẽ mất đi một cường giả Thiên Thần! Cậu còn không mau ngăn cậu ta lại!”

 

“Ông Đông Phương, tôi không nghe lầm đấy chứ? Vừa nãy ông đã nói gì? Bây giờ lại muốn ngăn cản trận chiến của bọn họ sao? Xin lỗi nhé, đã quá muộn rồi!”

 

Tần Vũ cười khẩy, thậm chí còn không buồn nhìn Đông Phương Tiếu thêm một lần.

 

“Tần Vũ, cậu có biết rằng đại thế sắp bắt đầu rồi, tới lúc đó cường giả ở cảnh giới Thiên Thần của các nước đều sẽ tham gia vào mọi việc trong thế tục, khi đó Hoa Quốc không có cường giả cấp Thiên Thần trấn giữ, quốc gia sẽ lâm nguy mất thôi!”

 

Đông Phương Tiếu cố gắng nói lý.

Nghe thấy tin này, Tần Vũ thì chẳng sao, ngược lại Tả Hàng Đồ lại bị doạ sợ không ít.
 
Chương 1680


Chương 1680

Cường giả cảnh giới Thiên Thần vẫn luôn bị cưỡng chế nhu cầu, không được tham gia vào việc trong thế tục.

 

Nếu như một ngày nào đó cánh cửa đó được mở ra thì hiện giờ người có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần của Hoa Quốc thật sự không đủ!

 

“Hừ! Dù đột phá lên cảnh giới Thiên Thần thì vua Bắc Lương cũng sẽ mạnh hơn thằng cháu nhà họ Đông Phương mấy người!”

 

Tần Vũ lạnh lùng đáp lại một câu.

 

Dù anh ta thật sự đi khuyên nhủ Tiêu Chính Văn như lời Đông Phương Tiếu thật đi chăng nữa thì vấn đề là có thể khuyên được hay không?

 

Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ?

 

Là người mà ngay cả Thiên Tử cũng phải nể mặt vài phần, bảo Tần Vũ thủ vai xấu này sao?

 

Không có cửa đâu!

 

“Không sai, Tổng tư lệnh Tần không thể không nghĩ cho cường giả Thiên Thần trong tương lai của Hoa Quốc chúng ta, cả một tổn thất lớn đấy!”

 

Viên Sùng Long cũng hùa theo.

 

“Hừ! Mấy người không cần phải nói gì nữa đâu, bốn gia tộc lớn cũng được, gia tộc Đông Phương cũng được, trừ phi mấy người có thể xin được thánh chỉ, còn không thì chuyện ngày hôm nay Tần Vũ tôi tuyệt đối sẽ không lắm lời!”

 

Tần Vũ quả quyết từ chối.

 

Lúc mọi người đang nói chuyện, một ánh sao vô cùng chói lọi đột nhiên rơi xuống, chói mắt tới mức tất cả đều phải nhắm mắt lại.

 

Ánh sao vô cùng chói mắt đó lập tức bao phủ cả đỉnh núi Bách Nhật trong một màn ánh sáng trắng.

 

“Ầm!”

 

Một luồng sức mạnh long trời lở đất toả ra, ánh sao sáng chói loá mắt cũng theo đó lan rộng, lúc này lại nhìn vào trong cái hố lớn hình người đằng kia, Đông Phương Ngạo Vũ đã hoá thành bột mịn!

 

Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, ngay cả tro tàn cũng bị thổi lên giữa không trung.

 

Vũ Thiên Tôn vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này!

 

Nếu như nói lần trước Tiêu Chính Văn chỉ doạ cụ ta, vậy thì lần này Tiêu Chính Văn quả thực đã mang tới cảm giác chấn động rất lớn cho cụ ta!

 

Đây mới thật sự là thông qua trận pháp, mang tới sức mạnh của sao trời từ tận chín tầng mây, tiêu diệt Đông Phương Ngạo Vũ chỉ trong nháy mắt!

 

Đám người nhà họ Đông Phương đồng loạt há hốc mồm, trong ánh mắt loé lên vẻ tuyệt vọng.

 

Viên Sùng Long càng ân hận hơn, Đông Phương Ngạo Vũ ban nãy vẫn còn ngông nghênh không coi ai ra gì, chớp mắt một cái đã trở thành một đống tro tàn bay lên không trung!

 

Người của hai gia tộc lớn cũng run bần bật!

 

Lý Lộ Lộ vô cùng kinh ngạc trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Trước đây, trong mắt cô ta, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có cửa để so bì với người đàn ông của cô ta, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một hòn đá ngáng chân Đông Phương Ngạo Vũ trên đường đi mà thôi!
 
Chương 1681


Chương 1681

Thế nhưng thật không ngờ, trận quyết đấu mà Đông Phương Ngạo Vũ dồn tâm sức thể hiện lại có kết cục là hắn bị Tiêu Chính Văn đánh bại hoàn toàn!

 

“Người nhà họ Đông Phương, chuyện ngày hôm nay, nhà họ Đông Phương mấy người nhất định phải cho ba nhà chúng tôi một lời giải thích thoả đáng!”

 

Không chỉ có nhà họ Viên bị nhà họ Đông Phương kéo xuống nước, cả bốn gia tộc lớn đều vì Đông Phương Ngạo Vũ mà đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn.

 

Nếu như là một năm trước thì mọi chuyện vẫn còn dễ nói.

 

Bốn gia tộc lớn có căn cơ thâm sâu phức tạp, gần như nắm giữ tất cả Hoa Quốc.

 

Thế nhưng hiện giờ, bốn gia tộc lớn đã không còn được như xưa!

 

Thiên Tử lại đang nhắm vào bốn gia tộc lớn mọi lúc, đối đầu với Tiêu Chính Văn thật sự không phải một hành động thông minh.

 

Cả người Đông Phương Tiếu xụi lơ trên ghế, còn Vũ Thiên Tôn và Thí Thần không hề chần chừ mà đứng bật dậy bỏ đi thẳng, thậm chí không ở lại đỉnh núi Bách Nhật thêm một giây nào!

 

Rõ ràng, phái Quang Minh đã buông bỏ nhà họ Đông Phương, còn về lời hẹn với Hoa Sơn thì cũng cần sửa đổi lại từ đầu!

 

Lúc này, người vui nhất vẫn phải kể đến đám người nhà họ Lãnh.

 

Lãnh Hàn Băng vô cùng kích động quay đầu lại nói với Lãnh Kế Hồng: “Chú, nhà họ Lãnh chúng ta… một bước lên trời rồi!”

 

Lãnh Kế Hồng cũng vô cùng xúc động nói: “Không sai! Sau ngày hôm nay, tên tuổi của cậu Tiêu sẽ gây chấn động toàn Hoa Quốc! Khống chế được bốn gia tộc lớn, nhà họ Lãnh chúng ta thật sự thoát khỏi vực thẳm rồi”.

Lãnh Kế Hồng vừa nói vừa giơ tay lau mấy giọt nước mắt.

Trận chiến trên đỉnh núi Bách Nhật bên ngoài Long Kinh lập tức lan truyền khắp cả nước.

 

Tin tức Tiêu Chính Văn vung tay giết chết Đông Phương Ngạo Vũ – cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đã nhanh chóng truyền đến Giang Trung.

 

Lúc này, rất nhiều thế gia đi theo tập đoàn Vy Nhan trước đó đều lần lượt cảm thấy may mắn.

 

Nếu không, một khi Tiêu Chính Văn quay về, căn bản không cần Tiêu Chính Văn mở miệng, thì bọn họ cũng sẽ bị chèn ép đến chết.

 

Trong biệt thự nhà họ Tiêu, một cô gái trẻ đang ngồi trên mép giường của Khương Vy Nhan lau nước mắt.

 

Cô ấy tên Đàm Hiểu Linh, là một trong số ít bạn thân của Khương Vy Nhan.

 

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Đàm Hiểu Linh đã đi du học.

 

Một năm trước mới trở về Giang Lăng, trong khoảng thời gian đó còn giúp gia đình quản lý chuyện kinh doanh.

 

Nhưng có chuyện không hay xảy ra vì nhan sắc xinh đẹp của Đàm Hiểu Linh.

 

Vừa trở về Giang Lăng chưa đến một tháng, cô ấy đã được hai cậu chủ giàu có ở Giang Lăng để mắt tới.

 

Hai cậu chủ này, một người được mệnh danh là hoàng tử Giang Lăng tên Lý Tuyết Phi, còn một người là con trai của người giàu nhất Giang Lăng tên Lạc Thiếu Tông.

 

Hai người họ thường xuyên thể hiện tình cảm của mình với Đàm Hiểu Lăng, nhưng đều bị Đàm Hiểu Linh từ chối một cách vô tình.

 

Ban đầu, hai người bọn họ không nói gì nhiều.
 
Chương 1682


Chương 1682

Nhưng sau một thời gian dài, hai người bọn họ từ yêu sinh hận, bắt đầu dùng mọi thủ đoạn để chèn ép việc kinh doanh của nhà họ Đàm.

 

Trong vòng chưa đầy một tháng, chi nhánh do Đàm Hiểu Linh quản lý đã rơi vào đường cùng.

 

Nhà họ Đàm cũng biết rõ chuyện này, mấy lần khuyên Đàm Hiểu Linh nghĩ thoáng một chút, sớm muộn gì cũng phải gả chồng, gả cho nhà họ Lý hay nhà họ Lạc đều không chịu thiệt.

 

Nhưng Đàm Hiểu Linh luôn kiêu ngạo, sao có thể gả cho hai tên cậu chủ lười biếng này được chứ?

 

Cuối cùng, cô ấy tức giận chạy đến Giang Trung.

 

Lúc đến Giang Trung, lại nghe tin Khương Vy Nhan đang ở nhà dưỡng thai, nên mới đến nhà họ Tiêu.

 

Nghe Đàm Hiểu Linh than khóc xong, Khương Vy Nhan cũng thấy đồng cảm.

 

Nhưng dù sao cũng chỉ là phận nữ, cho dù tức giận thì cũng có thể làm gì đâu!

 

Bây giờ, người duy nhất có thể giúp Đàm Hiểu Linh, chỉ có Tiêu Chính Văn thôi.

 

“Hiểu Linh, cậu đừng lo, vài ngày nữa Chính Văn sẽ về. Mình thấy, đợi mình sinh xong, mình sẽ bảo Chính Văn cùng cậu trở về Giang Lăng nhé!”

 

Khương Vy Nhan cũng nghe nói về trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Chắc Tiêu Chính Văn sẽ về Giang Trung sớm thôi.

 

Ngày sinh dự kiến của Khương Vy Nhan sẽ là hai ngày sau, nên cô chỉ có thể đợi sau khi mình sinh xong, rồi mới bảo Tiêu Chính Văn ra mặt giúp Đàm Hiểu Linh giải quyết vấn đề lớn kia.

 

“Haiz! Anh ta đi thì có tác dụng gì chứ, dù sao thì đó là ở Giang Lăng chứ không phải Giang Trung, kỳ thật mình cũng chỉ là muốn than thở với cậu chút thôi, mấy ngày tới mình sẽ ở lại chăm sóc cậu!”

 

Đàm Hiểu Linh dịu dàng nói.

 

Suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, cô ấy không hề quan tâm đến trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ, càng không biết đến chuyện đánh bại cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao là thế nào.

 

Đàm Hiểu Linh vô cùng cảm kích khi Khương Vy Nhan nghĩ đến việc để Tiêu Chính Văn ra mặt giúp cô ấy giải quyết vấn đề.

 

“Mời cô dùng trà!”

 

Lúc này, Độ Thiên Chân Nhân đích thân bưng một chén trà đến, đưa cho Đàm Hiểu Linh.

 

Đàm Hiểu Linh lịch sự cảm ơn rồi đặt chén trà sang một bên.

 

Sau đó gọt táo cho Khương Vy Nhan.

 

Vừa gọt táo, Đàm Hiểu Linh vừa thắc mắc hỏi: “Vy Nhan, thật không ngờ cậu đã có hai đứa con rồi, gả đi sớm như vậy, cậu không sợ…”

 

Đàm Hiểu Linh còn chưa kịp nói xong, Khương Vy Nhan đã lắc đầu cười nói: “Không sợ! Có anh ấy ở bên cạnh, mình không sợ gì hết! Hơn nữa, mình cảm thấy vô cùng may mắn khi được gả cho anh ấy!”

 

Trong lòng Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn không chỉ là một anh hùng đã nhiều lần cứu đất nước khỏi nguy hiểm, mà còn là một người chồng tốt yêu gia đình!

 

Trong thời gian qua, Khương Vy Nhan đã phải chịu rất nhiều ấm ức, chính Tiêu Chính Văn luôn là người đứng trước che mưa chắn gió cho cô.
 
Chương 1683


Chương 1683

Thấy Khương Vy Nhan kiên quyết như vậy, Đàm Hiểu Kinh không khỏi mỉm cười tự giễu.

 

Trong mấy người bạn thân, chỉ có Khương Vy Nhan được nếm trải vị ngọt của tình yêu, còn lại vẫn độc thân đến tận bây giờ.

 

“Anh ta thật sự tốt như cậu nói sao?”

 

Đàm Hiểu Linh nhi ngờ hỏi.

 

Khương Vy Nhan gật đầu chắc chắn.

 

Đúng lúc này, một đệ tử của Thiên Kiếm Tông nhanh chóng bước vào, nói nhỏ vào tai Độ Thiên Chân Nhân vài câu.

 

“Cô Khương, cậu Tiêu về rồi, khoảng hai giờ chiều máy bay sẽ hạ cánh ở Giang Trung, tôi sẽ thu xếp để đón cậu Tiêu!”

 

Độ Thiên Chân Nhân nói xong liền cung kính cầu đầu chào Khương Vy Nhan.

 

“Ừ, tốt quá! Nói với anh ấy rằng bây giờ tôi thật sự không thể cử động được, nhưng tôi rất muốn gặp anh ấy!”

 

Khương Vy Nhan nói.

 

“Vâng!”

 

Độ Thiên Chân Nhân đáp một tiếng sau đó quay người rời đi.

 

Lúc này, cả Giang Trung, không chỉ những đại gia trong giới kinh doanh mà ngay cả người của rất nhiều võ tông cũng lần lượt đến sân bay tiếp đón.

 

Mà lúc này, tại sân bay Giang Lăng.

 

Chủ tịch Lữ – chủ tịch thành phố Giang Lăng dẫn theo môn đám quan chức và hàng trăm doanh nhân giàu có đứng kính cẩn xung quanh sân bay.

 

Trên vài đường băng nên cạnh, có rất nhiều cô gái đang đợi để được gặp Tiêu Chính Văn, có thể nói là tất cả đều rất mong chờ.

 

Cảnh tượng này còn hoành tráng hơn nhiều so với việc chào đón những ngôi sao lớn.

 

Dù sao thì hiện giờ danh tiếng của Tiêu Chính Văn quá lớn, vượt qua cả bốn gia tộc lớn.

 

Một người làm lu mờ cả bốn gia tộc lớn, đây là chuyện lạ trăm năm ở Hoa Quốc.

 

Hàng nghìn cảnh sát bao vây khu vực lân cận sân bay.

 

Một số tuyến đường chính ở Giang Lăng cũng phong tỏa và kiểm soát nghiêm ngặt.

 

Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng, khi cửa vừa mở ra, một người đàn ông trẻ khí thế chậm rãi bước ra khỏi cabin.

 

Chủ tịch Lữ lập tức vẫy tay với đám nhân viên phía sau, mấy người đàn ông mặc đồ đen cũng nhanh chóng tiến lên trải thảm đỏ.

 

Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, người đàn ông trẻ vững vàng bước xuống thang cuốn.

 

Nhìn thấy đám người đang chào đón nồng nhiệt xung quanh sân bay, người đàn ông khẽ gật đầu, tự đắc liếc nhìn chủ tịch Lữ, cười nói: “Làm phiền chủ tịch Lữ rồi!”

 

Lúc này, nếu không nhìn kỹ, người này đúng thật rất giống Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1684


Chương 1684

Nhưng những người quen biết Tiêu Chính Văn đều có thể nhận ra ngay người này không phải Tiêu Chính Văn.

 

Bởi vì Tiêu Chính Văn đối xử với ai đều rất lịch sự và khiêm tốn, không hề kiêu ngạo chút nào.

 

Còn người này lại vô cùng kiêu ngạo.

 

Đây là điểm khác biệt lớn giữa “hàng thật và hàng nhái”.

 

Nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì khó hiểu, dù sao thì Tiêu Chính Văn cũng đã vào sinh ra tử vô số lần, để bảo vệ người dân Hoa Quốc khỏi kẻ thù.

 

Sao có thể coi thường người mà mình dùng tính mạng để bảo vệ chứ?

 

Trương Nguyệt Đông vừa nói, vừa chậm rãi bước trên thảm đỏ.

 

Hắn là người của nhà họ Trương ở tỉnh Xuyên, người canh giữ lăng mộ Tổ Long ở Thiên Sơn.

 

Lần này tới đây cũng chủ ý của ông Lư – người của liên minh võ thuật và Lâm Thiên Đức – người của Quỷ Y Môn.

 

Hắn muốn giả danh Tiêu Chính Văn, hủy hoại danh tiếng của Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, chủ tịch Lữ vội vàng chào hỏi, cười nói: “Cậu Tiêu, cậu đến Giang Lăng, đúng là khiến toàn bộ người dân Giang Lăng nở mày nở mặt!”

 

Lúc này, một đám doanh nhân giàu có cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, cậu Tiêu tài năng xuất chúng, che được cả trời đất, cậu đến Giang Lăng, đúng thật là dát vàng lên mặt chúng tôi!”

 

Trương Nguyệt Đông gật đầu đắc ý.

 

Nghĩ có vẻ như bộ mặt giả của mình đã thực sự phát huy tác dụng, ngay cả chủ tịch thành phố cũng không nhận ra.

 

Lúc này, ánh mắt của hắn chuyển dời vào người một cô gái trẻ, trong lòng lập tức nảy sinh ý nghĩ xấu…

 

Hắn đã đi đến rất nhiều thành phố, tiền tài cũng không thiếu, nhưng chưa có cô gái nào thật sự có thể lọt vào mắt của hắn.

 

Nhưng cô gái trước mắt vừa nhìn đã biết được sinh ra trong gia đình giàu có, nếu mượn danh nghĩa Tiêu Chính Văn, khiến bụng cô gái này to lên, vậy thì danh tiếng của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

 

Nghĩ vậy, Trương Nguyệt Đông chỉ tay vào cô gái rồi nói: “Chủ tịch Lữ, lát nữa bảo cô ấy đến khách sạn cùng tôi, hầu hạ tôi nghỉ ngơi!”

 

Chủ tịch Lữ quay đầu lại nhìn, không khỏi sững sờ.

 

Đó là cô hai nhà họ Đàm, mặc dù nói nhà họ Đàm luôn thuộc thế gia hạng hai, nhưng…

 

“Sao thế?”

 

Trương Nguyệt Đông thấy sắc mặt khó coi của chủ tịch Lữ, trong mắt liền lóe lên vẻ nham hiểm, sau đó khẽ vung tay lên, tia sáng vàng từ trong lòng bàn tay tỏa ra, trong sân bay lập tức nổi lên một trận gió lớn.

 

Gây rối cả nửa ngày, Trương Nguyệt Đông này cũng không phải là tên vô dụng bất tài.

 

Người nhà họ Trương có tài năng bẩm sinh với loại trận pháp này, dù sao thì canh giữ Tổ Long cũng không thể thiếu trận pháp như vậy.

 

Chủ tịch Lữ sợ hãi, ai mà không biết thực lực của Tiêu Chính Văn chứ?

 

“Được được được, tôi sẽ làm theo lời cậu Tiêu nói!”

 

Chủ tịch Lữ quay đầu liếc nhìn ngầm ra hiệu cho Đàm Xương Vận – người quản lý nhà họ Đàm.
 
Chương 1685


Chương 1685

Đàm Xương Vận đứng sau chủ tịch Lữ, nghe thấy những lời này, trong lòng bất giác chùng xuống!

 

Hai đứa cháu gái của cụ ta đứa nào cũng bướng bỉnh, ngộ nhỡ Đàm Hiểu Vân thà chết chứ không chịu khuất phục thì sẽ gây ra họa lớn cho nhà họ Đàm!

 

Việc này hoàn toàn khác với việc đắc tội với nhà họ Lý và nhà họ Lạc, bây giờ địa vị của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc rất cao.

 

Nhìn thấy chủ tịch Lữ cúi đầu khom lưng mời Tiêu Chính Văn lên xe, lúc này Đàm Xương Vận mới móc khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán!

 

Chỉ đáng tiếc, đến bây giờ cụ ta vẫn không biết, Tiêu Chính Văn trước mắt chỉ là “hàng giả”.

 

“Hiểu Vân, những lời ban nãy cậu Tiêu nói cháu cũng đã nghe thấy, cháu… cháu xem…”

 

Đàm Hiểu Vân cắn chặt răng, đôi mắt đẹp bị một tầng hơi nước bao phủ, đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía Đàm Xương Vận.

 

Nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, trong lòng Đàm Xương Vận vô cùng thấp thỏm, vội vàng kéo Đàm Hiểu Vân lên xe.

 

Nếu để cậu Tiêu nhìn thấy biểu hiện miễn cưỡng của Đàm Hiểu Vân thì nhà họ Đàm nhất định sẽ gặp họa lớn.

 

Với uy danh hiện giờ của Tiêu Chính Văn, việc tiêu diệt nhà họ Đàm chỉ đơn giản như việc môi trên chạm môi dưới mà thôi.

 

“Tiểu Vân, thật ra ông nội cũng không muốn làm như vậy, nhưng… cậu Tiêu là người mà nhà họ Đàm chúng ta hoàn toàn không thể đắc tội! Một câu của cậu ta, mấy chục người trên dưới nhà họ Đàm chúng ta đừng hòng sống sót!”

 

Đàm Xương Vận khó xử nói.

 

Nghe vậy, Đàm Hiểu Vân ấm ức đáp: “Ông nội! Không phải mọi người đều nói Tiêu Chính Văn là một đại anh hùng sao? Không phải họ đều nói Tiêu Chính Văn đối xử với vợ mình rất tốt à? Lẽ nào những lời này đều là lừa gạt?”

 

Trong lòng Đàm Hiểu Vân đã có người mà cô ấy yêu thầm, tình cảm giữa hai người cũng rất tốt, chỉ là cho tới nay, vẫn chưa công khai mà thôi.

 

Có cô gái nào không muốn để lại thứ quý giá nhất của mình cho người mình yêu nhất chứ?

 

Bất kể địa vị của người kia có cao đến đâu, dù người kia có thực lực đến đâu, cũng không thể khiến lòng cô ấy dao động.

 

Thà chết, Đàm Hiểu Vân cũng sẽ không bao giờ qua đêm với Tiêu Chính Văn!

 

“Ôi, Hiểu Vân! Cháu…”

 

Đàm Xương Vận vội vàng bịt miệng cháu gái lại.

 

Lời này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ chết chắc!

 

“Tiểu Vân à, thật ra ông nội cũng biết cháu và Từ Vĩnh Chí nhà họ Từ tâm đầu ý hợp, ông nội trước giờ đều ủng hộ, nhưng … nhưng hôm nay thật sự là có lý do!”

 

“Hơn nữa, nếu đắc tội với cậu Tiêu thì ngay cả tính mạng của Từ Vĩnh Chí cũng sẽ không được đảm bảo, lẽ nào cháu không nghe nói sao? Mấy ngày trước, ở Phượng Thành, có một thế gia giao thiếu một triệu tệ mà bị giết cả nhà ngay trong đêm luôn đấy”.
 
Chương 1686


Chương 1686

Sở dĩ Đàm Xương Vận giữ im lặng là bởi vì khoảng thời gian này toàn bộ tỉnh Xuyên đều lan truyền “những sự tích huy hoàng” của tên Tiêu Chính Văn giả mạo này.

 

Hiện nay, tai tiếng của Tiêu Chính Văn gần như khiến người ta mới nghe đã khiếp sợ.

 

Đặc biệt là gần đây lại lan truyền thông tin Tiêu Chính Văn đã tự tay giết chết vị Thiên Vương long cấp năm sao của nhà họ Đông Phương, thì càng khiến người người cảm thấy bất an!

 

Nếu không, chủ tịch Lữ sẽ không đích thân ra sân bay chào đón Tiêu Chính Văn.

 

“Ông nội, ông đừng nói nữa, cháu dù chết cũng không bao giờ thỏa hiệp với anh ta!”

 

Đàm Hiểu Vân nói xong nghẹn ngào bật khóc.

 

Nghe vậy, Đàm Xương Vận hít một hơi thật sâu và chầm chậm nhắm mắt lại.

 

Lẽ nào nhà họ Đàm xong đời rồi sao?

 

Mọi người đều nói có con gái xinh đẹp trong nhà là mầm họa, nhưng cụ ta không ngờ rằng hai cô cháu gái nhà họ Đàm lại mang cho mình tai họa lớn như vậy.

 

Đầu tiên là Đàm Hiểu Linh không đồng ý qua lại với cậu chủ nhà họ Lý và nhà họ Lạc, bây giờ lại đến Đàm Hiểu Vân từ chối lời mời của cậu Tiêu…

 

“Haiz!”

 

Đàm Xương Vận bất lực thở dài.

 

Chuyện này hoàn toàn không thể cưỡng ép, nếu không, cho dù có cưỡng ép đưa người qua đó, Đàm Hiểu Vân cũng sẽ cắn lưỡi tự sát, lỡ đâu kinh động đến Tiêu Chính Văn thì tội nhà họ Đàm lại càng nặng!

 

Xe từ từ chạy vào biệt thự nhà họ Đàm, Đàm Hiểu Vân chạy vào phòng mình không nói một lời.

 

Nhìn ngôi nhà quen thuộc này, Đàm Hiểu Vân chợt hiểu tại sao chị gái mình lại phải bỏ nhà ra đi.

 

Sinh ra trong một gia đình giàu có, cũng có những bất đắc dĩ riêng, đặc biệt là một thế gia hạng hai như nhà họ Đàm.

 

Nghĩ vậy, Đàm Hiểu Vân lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn từ biệt cho Đàm Hiểu Linh, sau đó gửi tin nhắn cuối cùng cho người yêu, dặn dò người yêu đừng nhớ thương mình nữa.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn vừa đến biệt thự nhà họ Tiêu, đang thảo luận với Khương Vy Nhan về việc đặt tên cho đứa trẻ, điện thoại của Đàm Hiểu Linh đột nhiên đổ chuông.

 

Sau khi lấy điện thoại ra xem, Đàm Hiểu Linh bị dọa sợ hét toáng lên, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất.

 

“Hiểu Linh, có chuyện gì sao?”

 

Nhìn thấy sắc mặt đột ngột thay đổi của Đàm Hiểu Linh, Khương Vy Nhan bối rối hỏi.

 

“Không… không có gì!”

Đàm Hiểu Linh nuốt nước bọt, tay run run cất điện thoại lại, nhưng vẻ hoảng loạn không thể che giấu được.
 
Chương 1687


Chương 1687

“Hiểu Linh, xảy ra chuyện gì rồi sao, cậu có còn coi mình là chị em tốt của cậu nữa không?”

 

Sự khác thường của Đàm Hiểu Linh, sao có thể giấu được Khương Vy Nhan chứ?

 

Đàm Hiểu Linh quay đầu lại liếc nhìn Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn, mặt lộ vẻ khó xử nói: “Chuyện… chuyện này liên quan đến một người họ Tiêu, anh ta thật sự rất lợi hại, mình không muốn liên lụy đến hai người”.

 

Gì cơ?

 

Khương Vy Nhan nghe vậy, không nhịn được cau mày lại.

 

Tiêu Chính Văn ban đầu không để ý, nhưng khi anh nghe thấy hai chữ họ Tiêu thì không khỏi thoáng qua chút nghi ngờ: “Người họ Tiêu ư? Hiểu Linh, có thể nói cho tôi biết toàn bộ việc này được không?”

 

Đàm Hiểu Linh do dự hồi lâu mới đưa tin nhắn từ biệt của em gái tới trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn cầm lấy điện thoại liếc mắt một cái, vừa đọc xong, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

 

“Độ Thiên!”

 

Nghe thấy Tiêu Chính Văn gọi mình, Độ Thiên Chân Nhân vội vàng tiến lên một bước nói: “Chủ nhân!”

 

“Nói! Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Tiêu Chính Văn đẩy tin nhắn cho Độ Thiên Chân Nhân, lạnh lùng tra hỏi.

 

“Phù!”

 

Sau khi Độ Thiên Chân Nhân đọc được cũng bất giác rùng mình.

 

Người họ Tiêu được nhắc đến trong tin nhắn rất có thể là chỉ Tiêu Chính Văn!

 

Nhưng vấn đề là không có tin đồn tương tự ở khu vực Giang Trung.

 

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn vẫn luôn ở nước ngoài, khi vừa về Hoa Quốc, anh đã hẹn ngay với Đông Phương Ngạo Vũ ở đỉnh núi Bách Nhật.

 

Làm gì có thời gian tới Giang Lăng chứ?

 

Tiêu Chính Văn ở Giang Lăng này chắc chắn là giả mạo!

 

“Chuyện này… tôi không biết, tôi sẽ cử người đi điều tra ngay!”

 

Độ Thiên Chân Nhân cung kính đưa điện thoại cho Tiêu Chính Văn bằng hai tay.

 

Điều tra?

 

Tiêu Chính Văn híp mắt lại nói: “Không cần đâu, thay vì phí sức đi điều tra, chi bằng tới thẳng đó!”

 

Sau đó, Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Đàm Hiểu Linh nói: “Hiểu Linh, nếu đã là chuyện của em gái cô, vì Khương Vy Nhan, tôi nhất định cũng sẽ giúp cô, thời gian gấp rút, bây giờ chúng ta trở về Giang Lăng luôn, cô thấy thế nào?”

Quay về Giang lăng ư?

Dầm Hieeurlawng sững sờ một lúc, rồi lại lắc đầu: “Không! Không được! Chúng ta hoàn toàn không thể đắc tội với người đó được, ngay cả ông nội của tôi cũng đã bất lực rồi, Hiểu Vân không phải đã nói rõ ràng rồi hay sao? Bảo tôi dù có chuyện gì cũng đừng quay về.’
 
Chương 1688


Chương 1688

“Hiểu Linh, tin Tiêu Chính Văn đi, anh ấy nhất định sẽ giúp được cậu!”

 

Khương Vy Nhan nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Đàm Hiểu Linh, mắt nhìn Tiêu Chính Văn nói.

 

Sau nhiều lần nghe Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan khuyên nhủ, cuối cùng Đàm Hiểu Linh đã đồng ý quay lại Giang Lăng.

 

Nhưng chỉ có thể quay lại một cách bí mật, dù sao cũng không thể để cậu chủ Lý và cậu chủ Lạc biết được!

 

Nếu không, với loại nhân phẩm rác rưởi của bọn họ, nhất định sẽ bán đứng Đàm Hiểu Linh, bắt cô ấy dâng cho tên họ Tiêu kia!

 

Trên đường đi, Tiêu Chính Văn chỉ hỏi Đàm Hiểu Linh vài câu, dù sao trong khoảng thời gian này Đàm Hiểu Linh không ở Giang Lăng, nhưng cũng nghe nhiều mấy tin đồn ở những vùng khác.

 

“Cái gì?”

 

Khi nghe tin kẻ giả mạo gần đây đã đi khắp tỉnh Xuyên, còn lợi dụng danh tiếng của mình làm không thiếu việc ác nào, Tiêu Chính Văn vô cùng tức giận!

 

Lái xe vào Giang Lăng không lâu, có một chiếc xe thể thao màu đen chặn đường xe Tiêu Chính Văn lại, một thanh niên mặc bộ vest hàng hiệu đẩy cửa xe bước xuống

 

“Ồ, đây không phải là cô cả nhà họ Đàm sao? Nghe nói gần đây cô đến Giang Trung?”

 

Tên thanh niên nhe răng cười nói.

 

“Lạc Thiếu Tông? Sao lại là anh?”

 

Đàm Hiểu Linh cau mày nhìn hắn, vẻ mặt hơi hoảng loạn hỏi.

 

 

 

“Ha ha, cô Đàm, nhất cử nhất động của cô đều nằm dưới sự giám sát của tôi, kể cả lúc cô đến Giang Trung, rời khỏi Giang Trung lúc nào, tôi đều có báo cáo chi tiết!”

 

Nói xong, Lạc Thiếu Tông lấy điện thoại ra, mở tin nhắn báo cáo, lắc lắc trước mặt Đàm Hiểu Linh.

 

“Mau lui xe ra, tôi đang vội!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Hả?”

 

Lạc Thiếu Tông liếc nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Anh là cái thá gì? Tôi ở đây đợi cô ta thay anh Tiêu, phá hỏng nhã hứng của anh Tiêu, anh chịu trách nghiệm nổi sao?”

 

Quả thật đúng như những gì Đàm Hiểu Linh nghĩ, Lạc Thiếu Tông là loại người ăn không được sẽ đạp đổ.

 

Lúc Lạc Thiếu Tông ăn cơm cùng Trương Nguyệt Đông, hắn đã hoàn toàn bán đứng Đàm Hiểu Linh.

 

Lạc Thiếu Tông nói chị em nhà họ Đàm quả thực đẹp như tiên nữ, hơn nữa Đàm Hiểu Linh còn xinh đẹp hơn Đàm Hiểu Vân, chỉ là bây giờ Đàm Hiểu Linh đã đến Giang Trung, không biết lúc nào mới trở về.

 

Lúc Trương Nguyệt Đông định cử người đi bắt cô ấy về Giang Lăng thì Lạc Thiếu Tông lại nhận được báo cáo của đàn em, nói rằng Đàm Hiểu Linh đang từ Giang Trung đến đây.
 
Chương 1689


Chương 1689

Lạc Thiếu Tông vội vàng chủ động xin Trương Nguyệt Đông cho hắn đến chỗ Đàm Hiểu Linh để ngăn cô ấy lại.

 

Có Tiêu Chính Văn giả làm hậu thuẫn, Lạc Thiếu Tông đương nhiên không coi Tiêu Chính Văn thật trên xe ra gì, chứ đừng nói đến nhà họ Đàm.

 

Việc hắn cần làm bây giờ là cưỡng chế đưa Đàm Hiểu Linh về khách sạn, để người được gọi là “anh Tiêu” kia chơi đùa vui vẻ.

 

“Tôi nói lại lần cuối, mau lái xe tránh ra, tôi đang có chuyện gấp!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt đằng đằng sát khí.

 

“Chuyện gấp ư? Hừ, tôi thấy anh chán sống rồi nhỉ!”

 

Lạc Thiếu Tông vừa định mở cửa xe thì đã bị Tiêu Chính Văn giáng mạnh một bạt tai, âm thanh giòn giã vang lên, cơ thể Lạc Thiếu Tông bay ra ngoài như con diều đứt dây.

 

Rầm!

 

Lạc Thiếu Tông nặng nề rơi xuống đất, ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Cái tát của cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đâu phải là thứ Lạc Thiếu Tông có thể chịu đựng được.

 

Tiêu Chính Văn không thèm liếc mắt đến Lạc Thiếu Tông, mà cứ thế khởi động xe, vòng qua chiếc xe thể thao chắn phía trước, đi thẳng về phía biệt thự nhà họ Đàm.

 

“Tiêu… Tiêu Chính Văn, anh đã làm gì Lạc Thiếu Tông vậy?”

 

Mặc dù Đàm Hiểu Linh không thích Lạc Thiếu Tông, thậm chí là ghét hắn, nhưng thế lực của nhà họ Lạc rất lớn, gần như không ai sánh bằng ở Giang Lăng.

 

Vừa nói, Đàm Hiểu Linh vừa quay đầu lại nhìn Lạc Thiếu Tông.

 

“Không sao, chỉ là ngất xỉu thôi, biệt thự trước mặt là nhà cô sao?”

 

Tiêu Chính Văn chỉ vào ngôi biệt thự sáng đèn rồi nói.

 

Đàm Hiểu Linh khẽ gật đầu.

 

“Đúng vậy, đó là nhà tôi! Nhưng… chúng ta trở về như vậy…”

 

Tiêu Chính Văn dửng dưng nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, lát nữa đưa em gái cô ra rồi chúng ta sẽ cùng gặp anh Tiêu kia!”

 

Cái gì?

 

Gặp anh Tiêu kia ư?

 

Đàm Hiểu Linh nghe xong sắc mặt liền tái nhợt vì sợ hãi, ngây người nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

 

“Tiêu Chính Văn, anh Tiêu kia không phải là người dễ động vào đâu! Anh ta… giết người không chớp mắt!”

 

Đàm Hiểu Linh khẽ lay nhẹ cánh tay của Tiêu Chính Văn.

 

“Vậy thì tôi muốn xem hắn giết tôi thế nào!”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn mang theo chút lạnh lẽo.

 

Bây giờ, Tiêu Chính Văn đã hiểu rõ toàn hộ đầu đuôi câu chuyện.
 
Chương 1690


Chương 1690

Đối phương rõ ràng đã lấy danh nghĩa của anh, lừa dối gây chuyện khắp nơi để hủy hoại danh tiếng của anh.

 

Đáng hận nhất là cưỡng ép con gái nhà lành ngủ cùng, thật là không thể dung thứ!

 

Không lâu sau, chiếc xe đã dừng lại trước cửa biệt thự, hai người làm vội vàng chạy ra, nhìn thấy cô chủ dẫn theo một người đàn ông trẻ quay về cùng liền sững sờ, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô chủ, ông cụ đang nổi giận, cô…”

 

Người làm còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã đẩy cửa xe bước xuống.

 

Sau đó đẩy người làm ở cửa ra, dẫn theo Đàm Hiểu Linh vào biệt thự.

 

Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Đàm Xương Vận gào thét, chỉ tay lên tầng hai: “Cho dù mày không nghĩ tới gia đình, lẽ nào mày nhẫn tâm nhìn nhiều người chết cùng mày vậy sao?”

 

Mười mấy người làm xung quanh đều im lặng, hơi cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.

 

Hai người đàn ông trung niên như hai học sinh tiểu học phạm lỗi, đứng khép nép trước mặt Đàm Xương Vận, không dám phát ra tiếng động gì.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Đàn Xương Vận quay lại nhìn thấy Đàm Hiểu Linh, nhưng lại phớt lờ Tiêu Chính Văn bên cạnh.

 

Cụ ta thấy Tiêu Chính Văn quá bình thường, tầm thường đến mức không đáng để cụ ta liếc nhìn.

 

“Hiểu Linh?”

 

Đàm Xương Vận cau mày nhìn Đàm Hiểu Linh: “Cháu về đúng lúc lắm, mau đi khuyên bảo em gái cháu đi, nếu như tối nay nó không đi hầu hạ cậu Tiêu thì cả nhà họ Đàm chúng ta sẽ gặp họa lớn mất!”

 

“Dù sao nhà chúng ta cũng đã nuôi dưỡng nó hơn hai mươi năm rồi, nó không thể nhẫn tâm như vậy được!”

 

Đàm Hiểu Linh chưa kịp nói gì thì Tiêu Chính Văn đã bước lên trước nói: “Ông Đàm, ông yên tâm, cháu gái của ông không cần đi hầu hạ hắn. Lần này, tôi và Hiểu Linh về đây là để giải quyết chuyện này!”

 

Đàm Xương Vận nghe vậy liền quay đầu sang nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Hừ, nói thì dễ lắm! Cậu giải quyết chuyện này thế nào chứ, cậu biết người đó là ai không?”

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Tiêu Chính Văn thờ ơ đáp.

 

“Nếu đã biết đó là cậu Tiêu rồi, vậy cậu định giải quyết thế nào? Dựa vào cái lưỡi không xương của cậu sao?”

 

Đàm Xương Vận tức đến bật cười, một thanh niên mới hơn hai mươi, sao có thể không biết trời cao đất dày vậy chứ.

 

Chuyện không liên quan đến mình cũng muốn quản sao?

“thật không may, tôi cũng tên Tiêu Chính Văn!”

Tiêu Chính văn mỉm cười.

Cái gì?
 
Chương 1691


Chương 1691

Nghe vậy, đám người nhà họ Đàm đều quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, Đàm Xương Vận mới phát hiện ra hình như đã gặp người thanh niên này ở đâu đó rồi, thật sự giống hệt Tiêu Chính Văn.

 

Đàm Xương Vận vội vàng dụi mắt, đeo kính lên, cẩn thận quan sát Tiêu Chính Văn.

 

Người trước mắt quả thực không khác gì Tiêu Chính Văn mà ông ta đã từng gặp.

 

Nhưng vấn đề là Tiêu Chính Văn kia phong thái hơn người, hơn nữa còn tạo cho người ta cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn trước mắt lại quá bình thường, nếu ném vào trong đám người, rất khó để nhận ra.

 

“Này chàng trai, không phải cậu trùng tên với cậu Tiêu thì cậu sẽ là cậu Tiêu đâu! Có một số chuyện, tôi khuyên cậu không nên tham gia vào thì hơn, huống đồ, đây là chuyện của nhà họ Đàm chúng tôi…”

 

“Chuyện riêng của nhà họ Đàm?”

 

Tiêu Chính Văn thẳng thừng ngắt lời: “Tôi thật sự không hiểu, đám người lớn tuổi các ông tại sao lại muốn ép cháu gái mình đi đến bước đường đó chứ? Lẽ nào chỉ vì tương lai nhà họ Đàm, vì không muốn chọc tức anh Tiêu giả mạo kia sao?”

 

Nghe vậy, không chỉ Đàm Xương Vận, mà ngay cả hai người đàn ông trung niên trước mắt đều nóng bừng cả mặt.

 

Chuyện đã đến nước này, bọn họ còn có quyền lựa chọn sao?

 

“Cậu! Cậu là cái thá gì chứ, chuyện của nhà họ Đàm chúng tôi không cần cậu xen vào!”

 

Một người đàn ông trung niên chỉ tay vào mũi Tiêu Chính Văn, chửi bới.

 

“Tôi quản hay không, không cần các người lo, vả lại, tôi khuyên các người tốt nhất là lên trên xem đi, nếu Đàm Hiểu Vân thật sự tự sát trong nhà thì các người sẽ phải hối hận đấy!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa cầm lấy điện thoại trong tay Đàm Hiểu Linh, mở tin nhắn đưa cho người nhà họ Đàm xem.

 

Nhìn thấy tin nhắn, Đàm Xương Vận vô cùng sợ hãi.

 

Đàm Hiểu Vân thường ngày mềm yếu, lẽ nào thật sự vì một chuyện tầm thường này mà tìm đến cái chết sao?”

 

“Quản gia! Mau, mau phá cửa phòng cô hai trên tầng đi!”

Đàn Xương Vận vội vàng chỉ tay lên tầng hai quát lớn.
 
Chương 1692


Chương 1692

Quản gia nghe vậy thì vội vàng dẫn theo mấy người chạy nhanh lên tầng hai.

 

“Cô hai! Cô hai cô mở cửa ra đi!”

 

Chẳng mấy chốc, trên tầng đã truyền tới những tiếng gõ cửa dồn dập.

 

“Ông à, tôi gọi nãy giờ mà phòng cô hai không có ai ra mở cửa!”

 

Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, chạy xuống dưới vội vàng nói.

 

“Vậy thì còn đợi gì nữa, mau đạp cửa ra cho tôi!”

 

Đàm Xương Vận sốt ruột tới mức vành mắt đã đỏ ửng.

 

Lúc này, cụ ta vô cùng hối hận đấm lên ngực mình, thật ra bất luận là Đàm Hiểu Linh hay là Đàm Hiểu Vân, cụ ta đều vô cùng yêu thương, chỉ là bị tình thế bức ép nên mới nói ra mấy lời như vậy.

 

Bây giờ cháu gái của mình thật sự muốn tự sát, Đàm Xương Vận đã vô cùng hối hận.

 

Tiêu Chính Văn không kịp nghĩ gì nhiều, bước nhanh lên tầng hai, đẩy mấy người giúp việc của nhà họ Đàm ra, giơ chân lên đạp tung cánh cửa.

 

Trong phòng tối đen như mực, chỉ thấy một dải lụa trắng đang quấn quanh cổ của Đàm Hiểu Vân, cơ thể cô ấy lơ lửng giữa khoảng không.

 

“A? Cô hai…”

 

Quản gia vừa định tiến lên trước, Tiêu Chính Văn đã xông vào trong phòng, giơ tay gỡ dải lụa ra khỏi cổ Đàm Hiểu Vân rồi đỡ cô ta xuống dưới.

 

Lúc này, cơ thể của Đàm Hiểu Vân đã hơi lạnh, chỉ là vẫn chưa lạnh ngắt mà thôi.

 

Tiêu Chính Văn vội vàng giơ tay đặt lên trên mạch của Đàm Hiểu Vân, lúc này mạch của cô ta đã vô cùng yếu ớt, nếu như muộn thêm mười phút nữa thì dù thần tiên có tới cũng chẳng thể cứu nổi!

 

“Cô hai! Cô hai!”

 

Mấy người giúp việc vội vàng chạy tới ôm Đàm Hiểu Vân lên trên giường, thế nhưng dù cho bọn họ có hô hoán thế nào thì Đàm Hiểu Vân vẫn nhắm nghiền hai mắt y như cũ.

 

Lúc này, Đàm Xương Vận và hai người đàn ông trung niên cũng tới trước cửa, một người đàn ông trung niên trong số đó sải bước lao tới trước giường của Đàm Hiểu Vân, vội vàng gào lên: “Hiểu Vân! Hiểu Vân! Con không thể chết được đâu! Bố chỉ có một đứa con gái là con thôi!”

 

“Hiểu Vân à!”

 

Đàm Xương Vận đưa tay lau nước mắt, run rẩy đi tới trước giường, nhìn thấy Đàm Hiểu Vân đang hấp hối trên giường thì đột nhiên nước mắt cứ thế tuôn ra.

 

“Nếu như cô ta chết thì tất cả mấy người đều phải chịu trách nhiệm!”

 

Tiêu Chính Văn nói, đẩy đám người nhà họ Đàm ra, lấy ra ba cây kim châm từ trong ống tay áo, lần lượt châm xuống mấy điểm huyệt trên người Đàm Hiểu Vân.

 

Nếu như không phải Tiêu Chính Văn có hiểu biết sâu sắc về những ghi chép có liên quan tới y học trong Thiên Sơn Thư Lục thì hôm nay, ngay cả anh cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn Đàm Hiểu Vân lìa đời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom