Cập nhật mới
Chương 1573


Chương 1573

Lục Hoài Viễn ôm lấy ngực, khoé miệng rớm máu, lúc này, khí huyết khắp người ông ta đang không ngừng sục sôi.

 

Nếu như không phải ông ta có kinh nghiệm phong phú, cộng thêm máu rồng ở trong cơ thể thì e rằng đã phun ra một ngụm máu lớn.

 

“Nhưng dù có cùng là người Hoa Quốc thì hôm nay cậu cũng buộc phải chết!”

 

Nói tới đây, Lục Hoài Viễn đột nhiên gầm lên một tiếng, sau đó lại lấy ra một cái bình nhỏ uống thêm một ngụm máu rồng.

 

Máu rồng vừa chảy vào cơ thể, khí thế của Lục Hoài Viễn lại dâng cao thêm mấy phần.

 

Vốn dĩ uy thế khắp người ông ta đã giống như thiên thần hạ thế!

 

Lúc này thần uy càng khiến mọi người kinh ngạc!

 

Thậm chí ngay cả những người bình thường cũng đều không dám nhìn thẳng.

 

“Đại chủ tế, ông ta… ông ta lại vừa uống thêm một ngụm máu rồng nữa sao? Lẽ nào ông ta không địch lại được Tiêu Chính Văn?

 

Chủ tế đó kinh ngạc lên tiếng hỏi.

 

Ban nãy Quang Minh Tôn đã dùng máu rồng một lần, nếu như liên tiếp sử dụng máu rồng trong khoảng thời gian ngắn thì đồng nghĩa với việc đang đốt cháy sinh mệnh của bản thân.

 

Bởi vì sự kích thích của máu rồng với tiềm năng trong cơ thể con người là không có giới hạn!

 

Không ngừng kích thích tiềm năng chẳng khác gì đang tự thiêu thân!

 

“Không sai! Có điều tôi cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể dồn ép Quang Minh Tôn tới bước đường này, xem ra trận chiến ngày hôm nay, bất luận kết quả có thế nào thì e rằng cái tên Tiêu Chính Văn cũng sẽ khiến toàn Âu Lục phải chấn động!”

 

Sandos nói với sắc mặt hơi khó coi.

 

Lúc này, chỉ thấy Lục Hoài Viễn không chỉ có khí thế khác xa so với khi trước, ngay cả cơ thể cũng phát ra một tia sáng màu đỏ sẫm.

 

Ngoài ra, bắp thịt của ông ta cũng có sự biến đổi, rõ ràng đã đạt đến trạng thái đỉnh cao nhất mà loài người có thể đạt được

 

Dù Lục Hoài Viễn có đứng nguyên tại chỗ không hề cử động, nhưng cả quảng trường Thái Dương đều đang khẽ rung động.

 

Mọi người đều hết sức kinh ngạc trước việc Tiêu Chính Văn có thể dồn ép Quang Minh Tôn tới bước này, nhưng e rằng đây đã là cực hạn của Tiêu Chính Văn!

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lục Hoài Viễn khẽ cử động!

 

Vẫn là một cú đấm tràn đầy uy lực!

Chỉ là cú đấm này giống như một phát pháo lóe lên tia sáng nhưng lại không có bất cứ âm thanh xé toang không khí nào, đánh về phía Tiêu Chính Văn nhanh như chớp!

Lúc này, xung quanh quảng trường phát ra những tiếng hô kinh ngạc.
 
Chương 1574


Chương 1574

Chỉ một cú đấm cũng có thể tạo ra uy lực giống như một vụ nổ hạt nhân!

 

Có thể thấy lúc này Lục Hoài Viễn đã kích thích tiềm năng trong cơ thể tới mức nào!

 

Thấy cú đấm này sắp giáng xuống, Tiêu Chính Văn chỉ khẽ lắc đầu nói: “Xem ra ông vẫn chưa hiểu, đối với tôi mà nói, tất cả những chiêu thức đã ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục gần như vô dụng!”

 

Nói tới đây, Tiêu Chính Văn lại tung ra một cú đấm trực diện hết sức bình thường!

 

“Bốp!”

 

Khi hai cú đấm chạm vào nhau, cả quảng trường chợt trở nên tĩnh lặng tới mức như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi!

 

Bởi vì khi hai cú đấm va vào nhau, người bay vọt ra xa lại chính là Lục Hoài Viễn!

 

Hơn nữa, vào lúc cơ thể của Lục Hoài Viễn bay thẳng ra xa thì âm thanh xương cốt nát vụn cũng vang lên.

 

Rõ ràng là cánh tay của Lục Hoài Viễn đã bị đánh gãy!

 

“Chuyện này không thể nào!”

 

Ngay cả Sandos đang đứng trên đỉnh tháp cũng không thể bình tĩnh được nữa!

 

Lục Hoài Viễn đã uống máu rồng rồi mà!

 

Mang theo sức mạnh của rồng cổ, hơn nữa có thể kích thích toàn bộ tiềm năng trong cơ thể, còn liên tiếp sử dụng hai lần, không tiếc đốt cháy sinh mệnh của bản thân!

 

Một Quang Minh Tôn như thế lại thua trước một cú đấm quá đỗi bình thường của Tiêu Chính Văn sao?

 

Lẽ nào thế gian này vẫn còn có người có thể đánh bại được sức mạnh của rồng?

 

Những người xung quanh đều bày ra vẻ mặt không thể tin nổi.

 

Lúc này, Lục Hoài Viễn cũng không chịu đựng nổi sự cuộn trào của khí huyết bên trong cơ thể, khụ khụ!

 

Dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, Lục Hoài Viễn phun ra một ngụm máu lớn!

 

Lúc này Lục Hoài Viễn không chỉ bị chấn động nôn ra máu, mà cú đấm vừa rồi đã khiến cả người ông ta vô cùng đau đớn.

 

Sao lại thế này?

 

Lục Hoài Viễn không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn thật sự là Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nhưng cùng lắm anh cũng chỉ ngang sức với Lục Hoài Viễn thôi.

Lục Hoài Viễn đã áp chế sức mạnh của mình, vẫn cứ dừng ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nếu không ông ta đã có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần.
 
Chương 1575


Chương 1575

Bất kể là xét về sức mạnh hay kinh nghiệm, ông ta cũng không thể thua Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng… nhưng một đòn đó lại có thể dễ dàng đánh bại ông ta?

 

Như thể hai bên không cùng một cấp bậc.

 

Lúc này Lục Hoài Viễn siết chặt nắm đấm.

 

Mặc dù ông ta vẫn còn bốn bình máu rồng nhưng hai bình máu rồng đã là cực hạn.

 

Nếu uống thêm nữa thì ông ta sẽ nổ tung mà chết.

 

Tiêu Chính Văn lại bình tĩnh đi về phía Lục Hoài Viễn, sau đó đánh thêm một cú nữa.

 

Nếu cú đấm này đánh trúng người Lục Hoài Viễn thì e là ông ta sẽ bị Tiêu Chính Văn đánh chết tại chỗ.

 

Chỉ là ngay lúc này bỗng có một luồng hơi thở mạnh mẽ ập đến chặn đòn tấn công của Tiêu Chính Văn.

 

“Dong!”

 

Một âm thanh động kinh thiên động địa vang lên, Tiêu Chính Văn vội nhón chân, sau đó cả người bay về phía sau.

 

Lúc này một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên từ đằng xa.

 

“Tiêu Chính Văn, tội ác của cậu đã chồng chất rồi, lẽ nào giết chết Âm Dương Tôn còn chưa đủ, giờ còn muốn tạo nghiệp sát hại Quang Minh Tôn nữa sao?”

 

Sau đó một bóng người đáp xuống.

 

Nhưng hai chân người đó lại lơ lửng giữa không trung, mang đến cho người ta cảm giác không nhiễm bụi trần.

 

Người này vừa tới, cả bầu trời xuất hiện rất nhiều tia sáng, thậm chí ngay cả bầu trời cũng nhuộm thành một màu sắc tuyệt đẹp.

 

Trong không trung dường như có vô vàn ráng mây xuất hiện, ngay cả ánh mặt trời lúc ban trưa cũng trở nên âm u hẳn đi.

 

Thậm chí cách đó hàng trăm cây số đều có thể nhìn thấy rõ bầu trời trong phạm vi mấy chục kilomet của quảng trường Thái Dương đều đổi màu.

 

Mọi người có mặt ở quảng trường ngẩng đầu lên nhìn bóng người đó rồi tất cả đều quỳ xuống.

 

Uy nghiêm đó hệt như một vị thần khiến người khác phải cảm phục.

 

Mọi người đều cúi đầu quỳ dưới đất, một hồi lâu sau cũng không dám ngước lên nhìn bóng dáng đó.

 

Người ở trên không trung lướt nhìn mọi người, mỗi nơi ánh mắt lướt qua đều là âm thanh phục tùng.

 

“Thần! Thiên Thần!”

 

Tia sáng đó chính là thần quang độc nhất vô nhị của cường giả Thiên Thần.

Chỉ nhìn tư thế oai hùng và thái độ nhìn mọi người đó cũng có thể đoán được cường giả cảnh giới Thiên Thần đáng sợ đến mức nào.
 
Chương 1576


Chương 1576

Cảnh giới Thiên Thần là một đường ranh giới quan trọng nhất với người bình thường.

 

Xét về việc sử dụng quyền lực thì họ có thể muốn làm gì cũng được, còn về hiểu biết thế gian thì vượt xa cảnh giới Thiên Vương.

 

Cùng cấp bậc với trời được coi là Thiên Thần.

 

Bất cứ ai đạt đến cảnh giới này thì có thể xem như đứng trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp.

 

Dù phía trên Thiên Thần vẫn còn Nhân Vương nhưng từ xưa đến nay bất kể là ở Âu Lục hay Hoa Quốc, cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

 

Mỗi một động tác của cường giả cảnh giới Thiên Thần đều hòa hợp với trời đất, hệt như tạo hóa.

 

Thậm chí mỗi lời nói của họ đều có thể trở thành hình mẫu kinh điển.

 

Trong mắt họ, dưới cảnh giới Thiên Thần, dù là cảnh giới Thiên Vương năm sao thì cũng nhỏ bé như con kiến mà thôi.

 

“Quang Minh Tôn, lẽ nào cậu vẫn chưa hiểu sao? Thế gian chỉ có ngày và đêm, một năm chỉ phân bốn mùa, chuyển hóa phức tạp thành đơn giản mới là chân lý. Cậu áp chế thực lực, dừng lại ở cảnh giới Thiên Vương mấy chục năm thế mà lại không hiểu đạo lý này à?”

 

Giọng người đó cực kỳ uy nghiêm, vang vọng khắp bầu trời quảng trường.

 

Lục Hoài Viễn ôm ngực, chật vật đứng lên, sau đó cúi đầu cung kính nói: “Thiên Tôn tại thượng, thuộc hạ vô dụng…”

 

Một trong Lục Tôn Hạo Thiên ư?

 

Người này lại là một trong các Lục Tôn Hạo Thiên!

 

Cường giả cảnh giới Thiên Thần thật sự!

 

Tiêu Chính Văn cảnh giác nhìn người đó.

 

Sở dĩ anh có thể đánh thắng Lục Hoài Viễn không phải vì lĩnh hội được việc chuyển hóa phức tạp thành đơn giản như người này nói.

 

Đơn giản là Tiêu Chính Văn chỉ làm theo cách phá giải trong Thiên Sơn Thư Lục ghi chép lại mà thôi.

 

Nhưng đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Thần, Tiêu Chính Văn chắc chắn không có cơ hội đánh trả.

 

Hệt như một con kiến muốn đấu sức với một con voi.

 

Cho dù con kiến có xuất sắc đến mấy, dù nó có thể đi ngược lại, có thể nhấc bổng vật thể năm gấp mười lần nó, nhưng con voi chỉ cần nhấc nhẹ chân lên là có thể giẫm nát con kiến.

 

“Vũ Thiên Tôn, thuộc hạ… thuộc hạ làm Thiên Tôn mất mặt rồi, nhưng thuộc hạ… thuộc hạ không cam lòng”.

 

Lục Hoài Viễn oán hận quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Quả nhiên!

 

Giống như Tiêu Chính Văn đã đoán trước, Vũ Thiên Tôn – một trong Lục Tôn Hạo Thiên lại muốn ra tay!

 

Lẽ nào giữa Quang Minh Tôn và Vũ Thiên Tôn còn có quan hệ gì không thể nói?

Nghĩ đến tia sáng khắp bầu trời lúc Vũ Thiên Tôn xuất hiện, rồi lại nhớ đến danh hiệu của Quang Minh Tôn, Tiêu Chính Văn bừng tỉnh.
 
Chương 1577


Chương 1577

Giữa họ là mối quan hệ thầy trò, rất có khả năng Quang Minh Tôn truy tìm tim rồng lại uổng công cho Vũ Thiên Tôn được hưởng lợi.

 

“Quả nhiên Lục Tôn Hạo Thiên danh bất hư truyền, Tiêu Chính Văn tôi thất lễ rồi”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chắp tay lại với Vũ Thiên Tôn nhưng không cúi người xuống.

 

Vũ Thiên Tôn cúi đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt lóe lên sát khí, lạnh lùng nói: “Cậu đáng chết!”

 

“Ông là cảnh giới Thiên Thần, mong ông đừng quên luật bất thành văn ở thế gian. Cảnh giới Thiên Thần không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện ở thế gian”.

 

Tiêu Chính Văn không hề có ý nhượng bộ, lạnh lùng nói.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu dám nói với Vũ Thiên…”

 

Không để Lục Hoài Viễn nói hết câu, Vũ Thiên Tôn khoát tay ngắt lời Quang Minh Tôn nói: “Được lắm, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này”.

 

“Tiêu Long có một đứa cháu trai ngoan đấy, nhưng trận chiến hôm nay, cậu thua chắc rồi”.

 

Giọng Vũ Thiên Tôn cực kỳ uy nghiêm, giọng điệu ẩn chứa ý không cho phép từ chối.

 

Vô số tia sáng xung quanh cụ ta chiếu lên người Tiêu Chính Văn, càng khiến Tiêu Chính Văn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.

 

Thậm chí còn chưa ra tay mà đã khiến Tiêu Chính Văn có cảm giác khó thở.

 

“Vũ Thiên Tôn, tôi nghĩ ông nên biết rõ giữa tôi và Quang Minh Tôn là trận chiến sống chết. Ý ông là bảo tôi buông tay chịu trói đợi chết sao?”

 

Tiêu Chính Văn nghiến răng, khó khăn nói.

 

Vũ Thiên Tôn chỉ lạnh lùng cười đáp: “Nếu cho cậu cơ hội dung hợp năm trái tim rồng, sau này có lẽ cậu sẽ trở thành mối đe dọa lớn của tôi, thế nên cậu buộc phải chết”.

 

“Hơn nữa Quang Minh Tôn là người đại diện ở Âu Lục của tôi, vinh quang và nhục nhã của cậu ta liên quan đến một bí mật cực lớn. Thế nên cậu chỉ có thể thua, không thể thắng”.

 

Lần này không chỉ liên quan đến sống chết của Quang Minh Tôn mà liên quan đến việc có thể tìm được mấy trái tim rồng còn lại hay không, có thể mở được di tích Long tộc hay không.

 

Nếu Quang Minh Tôn thua trận hoặc bị giết thì phái Quang Minh chắc chắn sẽ nâng đỡ một người khác.

 

Muỗn quay trở lại trạng thái đỉnh cao của Quang Minh Tôn thì lại phải đợi mười mấy năm, thậm chí có thể lâu hơn.

 

Sáng Thế Chủ đã đợi quá lâu rồi, đừng nói là mười năm, dù là mười ngày, cụ ta cũng không muốn đợi thêm nữa.

 

Giọng nói chấn động mạnh mẽ của Vũ Thiên Tôn vang lên khiến mọi người ở đó đều run sợ, ngay cả Sandos quỳ trên đỉnh tháp kia cũng cười gượng.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có dũng mãnh thế nào thì hôm nay cũng sẽ ngã xuống ở nơi này.

 

Sự xuất hiện của Vũ Thiên Tôn đã đại diện cho phái Quang Minh.

 

Người nào trong Lục Tôn Hạo Thiên cũng đều là cường giả cảnh giới Thiên Thần.

 

Dù Tiêu Chính Văn có bộc phát tất cả khả năng cũng chỉ có thể chết ở đây thôi.

 

Ngày thường cường giả cảnh giới Thiên Thần sẽ mặc kệ chuyện đời, không chỉ là vì một tờ thỏa thuận, cũng không phải lo bị bao vây đánh bởi các cường giả cảnh giới Thiên Thần khác, mà là trong mắt cường giả cảnh giới Thiên Thần, tất cả mọi người trong thế gian đều nhỏ bé như loài kiến.

 

Ai lại đi lo chuyện bao đồng của loài kiến nhỏ bé đó chứ.

Cường giả cảnh giới Thiên thần xuất hiện như hôm nay là chuyện lớn hiếm thấy trong một trăm năm.

Hơn nữa cường giả cảnh giới Thiên Thần đã tỏ rõ thái độ, vậy thì hôm nay Tiêu Chính Văn chỉ có con đường chết.
 
Chương 1578


Chương 1578

Cùng lúc đó, một luồng sáng bao quanh người Lục Hoài Viễn.

 

Vết thương lúc nãy của ông ta nhanh chóng lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, thậm chí ngay cả cánh tay bị gãy xương cũng hồi phục như thường.

 

Lục Hoài Viễn giơ tay lau vết máu trên khóe miệng, sau đó chậm rãi xoay người lại cười khẩy nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Những người như chúng ta không bao giờ có thể làm trái mong muốn của cường giả cảnh giới Thiên Thần”.

 

Lục Hoài Viễn lại chế nhạo.

 

Lúc này ông ta đã có sự trợ sức lớn mạnh từ bên ngoài.

 

Tiêu Chính Văn có phong thái hơn người thì thế nào?

 

Tiêu Chính Văn đánh bại ông ta chỉ với ba đòn tấn công thì đã sao?

 

Ngược lại nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, thanh danh của ông ta sẽ càng tốt hơn.

 

Vì phía sau ông ta còn một cường giả cảnh giới Thiên Thần.

 

“Tôi chỉ có thể thua, không thể thắng ư?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhìn Vũ Thiên Tôn.

 

Cả người anh vì chống đỡ lại uy lực Thiên Thần của Vũ Thiên Tôn mà run lẩy bẩy.

 

“Tôi không thương lượng với cậu, chỉ là đang nói cho cậu biết kết cục mà thôi”.

 

Giọng Vũ Thiên Tôn ẩn chứa sự lạnh nhạt và uy nghiêm.

 

Hệt như… thần đang ra lệnh cho con người.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu quả thật khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng số mệnh không phải là thứ cậu có thể khống chế, sức mạnh của phái Quang Minh không phải là thứ cậu có thể đoán. Tất cả những ai chống lại phái Quang Minh chỉ có một kết cục, đó chính là… chết”.

 

“Trước khi chết, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, giao Thiên Sơn Thư Lục ra đây, nếu không cậu sẽ bị giày vò đến chết”.

 

Hai mắt Lục Hoài Viễn lóe lên tia sáng, quanh người dường như đã khôi phục lại uy nghiêm lúc trước.

 

“Hừ! Tôi đã nói với cậu rồi, nơi này không phải Hoa Quốc, bất cứ việc gì cũng phải khiêm tốn, thế nhưng cậu đã làm gì? Cậu nghĩ điện Thần Long của cậu to bằng trời à? Tôi nói cho cậu biết ông đây sống ở đây hai mươi năm không phải không có lý do”.

 

Đúng lúc này một giọng nói Tiêu Chính Văn cực kỳ quen thuộc vang lên.

 

Chính là La Quốc Hoa!

 

Chỉ thấy La Quốc Hoa chen ra khỏi đám đông, chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng nói.

 

Đi theo đằng sau ông ta là một người đàn ông nước Lý.

 

“Họ Tiêu kia, anh giết ông tổ nhà chúng tôi, hôm nay chính là báo ứng của anh”.
 
Chương 1579


Chương 1579

Chắt trai của Dupand là Carke tức giận lớn tiếng hét.

 

Cùng lúc đó, quân đội xung quanh Carlo cũng tiến vào thành phố.

 

Bao vây kín kẽ mấy chục kilomet quanh quảng trường Thái Dương.

 

“Nhìn thấy rồi chứ, ở đây có đến mười nghìn quân chính quy. Tiêu Chính Văn, dù hôm nay anh có mọc thêm cánh cũng đừng hòng chạy thoát”.

 

Carke nhìn máy bay trực thăng vũ trang đang bay đến từ đằng xa đắc ý nói.

 

“Anh Tiêu… chúng… chúng ta phải làm sao đây?”

 

Jason cũng chen ra khỏi đám đông.

 

Nhưng hắn không phải chế giễu Tiêu Chính Văn mà đến để hỏi Tiêu Chính Văn bước tiếp theo nên làm gì.

 

Lúc này hắn và Tiêu Chính Văn đã trở thành đồng minh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

 

Nhưng hắn chỉ là một người bình thường, bị mười nghìn quân bao vây cũng khiến hắn hoảng sợ.

 

“Ha ha ha!”

 

Lục Hoài Viễn ngửa mặt lên trời bật cười, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Nếu tôi là cậu thì sẽ đứng đó để mặc cho tôi chém giết, tuyệt đối không đánh trả. Dù thực lực cậu có mạnh đi chăng nữa thì cũng chỉ là một Thiên Vương mà thôi. Mọi cử động của cậu đều trở nên ngu ngốc trước cường giả cảnh giới Thiên Thần”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, lạnh lùng nói: “Đầu ông bị úng nước à? Đứng yên đây cho ông giết ư? E là ông vẫn chưa tỉnh ngủ đấy!”

 

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu vẫn còn muốn phản kháng sao? Vũ Thiên Tôn ở đây, cậu dám động một ngón tay thì cậu sẽ chẳng còn một mảnh xương vụn nào đâu”.

 

“Cho dù cậu có giỏi, thiên phú có mạnh đến đâu nhưng đứng trước mặt cậu không chỉ có tôi, vì đằng sau tôi là cả một phái Quang Minh”.

 

Lục Hoài Viễn lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt.

 

Sau đó ông ta chắp tay sau lưng sải bước đi về phía Tiêu Chính Văn nói: “Lẽ nào cậu nghĩ thế giới thật sự công bằng sao? Đó chỉ có thể chứng tỏ cậu quá ngây thơ”.

 

“Từ xưa đến nay đều coi trọng thực lực”.

 

Lục Hoài Viễn lớn tiếng chế nhạo.

 

“Tiêu Chính Văn, thế nào? Thói ngông cuồng trước đây của cậu đâu rồi? Sao sự kiêu ngạo của cậu cũng mất luôn rồi vậy?”

 

Lúc này La Quốc Hoa cũng thừa cơ hội bước đến chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng trào phúng.

 

“Nếu hôm đó cậu giữ cho tôi một chút thể diện thì bây giờ ông đây cũng không đứng nhìn cậu bị họ chơi chết. Tiếc là cậu quá tự phụ”.

Từ sau khi bị Tiêu Chính văn cướp mất hào quang ở khách sạn Deckla, La Quốc Hoa lioon ghim chuyện đó trong lòng.

Thậm chí sau đó mấy người Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi đi Memphis cũng không gọi ông ta đi cùng càng khiến ông ta khó chịu hơn cả chết.
 
Chương 1580


Chương 1580

Bây giờ nhìn thấy Tiêu Chính Văn rơi vào đường cùng, La Quốc Hoa vui như mở cờ trong bụng.

 

“Thật ra tôi không ngờ cậu lại là cường giả cảnh giới Thiên Vương, nhưng cảnh giới Thiên Vương thì thế nào? Mặc dù cậu có thể chèn ép bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi, nhưng còn ông Lục đấy?”

 

“Còn vị này nữa?”

 

“Cậu có thể so được với vị nào trong số bọn họ?”

 

“Đôi khi thực lực của bản thân chỉ là một phần của sức mạnh chung, làm người cần phải nhìn xa trông rộng một chút”.

 

La Quốc Hoa khoanh tay cười nhạo nói.

 

“Trong mắt tôi, ông hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với tôi”.

 

Tiêu Chính Văn hờ hững nói.

 

“Cái gì?”

 

La Quốc Hoa giận tái mặt, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Được, hay lắm! Vậy hôm nay tôi muốn xem xem cậu phơi thây ở đây thế nào”.

 

“Tiêu Chính Văn, nể tình Tiêu Long, nếu cậu buông tay chịu trói, hôm nay tôi có thể giữ mạng lại cho cậu”.

 

Vũ Thiên Tôn cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Ha ha, giữ mạng cho tôi ư? Cường giả cảnh giới Thiên Thần đúng là rất mạnh, nhưng có phải ông xem trọng mình quá rồi không? Tiêu Chính Văn tôi, thứ nhất không phải là đệ tử của ông, thứ hai không phải là môn đồ của ông, những lời ông nói chả có tí trọng lượng nào với tôi cả”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu đúng là to gan! Cậu dám bất kính với cường giả cảnh giới Thiên Thần!”

 

Lục Hoài Viễn tức giận quát.

 

“Thiên Thần thì thế nào? Mạng của tôi là do tôi quyết định, không phải do trời”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa lùi lại nửa bước.

 

“Do cậu chứ không phải do trời ư? Ha ha…”

 

Lục Hoài Viễn bật cười chỉ vào La Quốc Hoa nói: “Ông ta hẳn là người của Hắc Băng Đài ở Hoa Quốc nhỉ? Nếu tôi không nói sai thì lần này cậu phải kết hợp với Hắc Băng Đài cùng đến cứu tôi!”

 

“Tiếc là ngay cả người của Hắc Băng Đài cũng đã bỏ rơi cậu, cậu còn gì có thể nói nữa đây? Bị cô lập hoàn toàn cũng không đến nỗi đấy chứ”.

 

Nói xong, sắc mặt Lục Hoài Viễn trở nên dữ tợn.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lục Hoài Viễn, lúc này anh thật sự đã rơi vào đường cùng.
 
Chương 1581


Chương 1581

Anh tính toán thế nào cũng không thể ngờ đằng sau Lục Hoài Viễn lại có Vũ Thiên Tôn – một trong Lục Tôn Hạo Thiên.

 

Càng không ngờ Vũ Thiên Tôn lại vô liêm sỉ mặt dày nhúng tay vào chuyện thế tục, còn muốn ép anh phải chết.

 

Dù sao anh cũng chỉ là cảnh giới Thiên Vương, bất kể là Thiên Vương mấy sao cũng không có tư cách đánh trả ở trước mặt Thiên Thần.

 

Mặc dù thế nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chuẩn bị xong đòn tấn công cuối cùng.

 

Cho dù Vũ Thiên Tôn bỗng giết anh thì cũng phải kéo theo tên phản nước Lục Hoài Viễn này chết cùng.

 

Nhưng đột nhiên!

 

Ngay khi Tiêu Chính Văn cùng đường bí lối, trái tim rồng Kim Long trong người anh khẽ rung lên, một luồng ánh sáng vàng kim bao quanh Tiêu Chính Văn.

 

“Hả?”

 

Vũ Thiên Tôn không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy ánh sáng vàng kim đó.

 

Đó không chỉ là một tia sáng, chỉ có người trên cảnh giới Thiên Thần mới có thể cảm nhận được thần uy phát ra từ người Tiêu Chính Văn.

 

Hay nói cách khác đó không phải là hơi thở của con người.

 

Mà là hơi thở của rồng.

 

Trái tim rồng Kim Long đang bảo vệ cậu ta ư?

 

Vũ Thiên Tôn hơi biến sắc.

 

Nhưng tim rồng là vật chết.

 

“Tiêu Chính Văn, đừng phản kháng nữa”.

 

Lúc này Vũ Thiên Tôn biến sắc đánh mắt ra hiệu cho Lục Hoài Viễn.

 

Lục Hoài Viễn nhận lệnh sải bước về phía Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1582


Chương 1582

Mặc dù vừa nãy, Lục Hoài Viễn đã thua, hơn nữa còn thua một cách thảm hại, ngay cả Thiên Đạo Vô Ảnh mà ông ta tự hào nhất cũng bị Tiêu Chính Văn hoá giải một cách dễ dàng.

 

Thế nhưng lúc này tình hình đã khác.

 

Sau lưng ông ta không chỉ có hai Thiên Vương bốn sao là Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ có thể xông thẳng lên trước bao vây Tiêu Chính Văn.

 

Mà còn có một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần là Vũ Thiên Tôn trấn giữ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với Tiêu Chính Văn!

 

Mọi người đều thấy rằng chắc chắn Tiêu Chính Văn chỉ còn đường chết thôi!

 

Trần Cương vừa tới quảng trường Thái Dương, siết chặt nắm đấm, hai mắt dường như sắp phun ra lửa.

 

Anh ta tự trách thực lực bản thân quá yếu, hoàn toàn không có tư cách giúp đỡ chủ soái của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn rơi vào hiểm nguy!

 

Mà một bên khác, Dương Linh Nhi cũng tức giận trợn mắt, siết chặt bàn tay thành nắm đấm!

 

Mặc dù cô ta đã có thực lực của một chủ soái địa cấp ba sao, nhưng tên yếu nhất bên phía đối phương cũng là Thiên Vương thiên cấp bốn sao!

 

Cô ta cảm thấy cô cùng bất lực!

 

Lẽ nào chiến thần Tiêu Chính Văn từng trăm trận trăm thắng, bảo vệ Hoa Quốc bấy lâu nay, sẽ bỏ mạng ở nơi này thật sao?

 

“Hừ, Tiêu Chính Văn quá tự cao rồi, dám bất kính với cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần như vậy, hắn chết cũng đáng!”

 

“Dù hắn có sử dụng hết tất cả chiêu thức thì ngày hôm nay chắc chắn cũng chỉ còn đường chết mà thôi!”

 

“Muốn trách thì chỉ có thể trách hắn không biết thức thời, Quang Minh Tôn đã cho hắn đường sống, là tự hắn không cần!”

 

Lúc này, những tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp bốn phía, nhưng tất cả đều đứng về phía Quang Minh Tôn không có ngoại lệ!

 

Thế giới chính là như vậy, thực lực của bên nào mạnh hơn thì đám đông sẽ luôn luôn đứng về bên đó.

 

Dù gì đứng về phía kẻ thắng thì ít nhất còn có thể giành được danh tiếng có mắt nhìn người.

 

Mà kẻ yếu, ngoài bị thời đại lãng quên ra thì chỉ có sự sỉ nhục!

 

Lúc này, cục diện sớm đã không còn là trận quyết đấu giữa hai người Quang Minh Tôn và Tiêu Chính Văn nữa, mà nó đã trở thành cuộc đối kháng giữa thực lực của cả phái Quang Minh và một mình Tiêu Chính Văn!

 

Cùng lúc này, Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ cũng nhẹ nhàng nhảy xuống giữa quảng trường.

 

Hai người bọn họ bước về phía Tiêu Chính Văn cùng Quang Minh Tôn, ý định giết người cũng ẩn hiện trong đáy mắt.
 
Chương 1583


Chương 1583

Còn Vũ Thiên Tôn nãy giờ vẫn lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trong ánh mắt lúc này cũng loé lên vô số sát khí!

 

Nếu như không có sự xuất hiện của tia sáng màu vàng đó thì Vũ Thiên Tôn tuyệt đối sẽ không xem trọng Tiêu Chính Văn đến thế!

 

Dù sao bên dưới Thiên Thần cũng chỉ là loài kiến bé nhỏ, trước khi đạt tới cảnh giới Thiên Thần thì căn bản không xứng để Vũ Thiên Tôn phải xem trọng như vậy.

 

Thế nhưng tình hình trước mắt đã khác.

 

Tiêu Chính Văn là người được trái tim rồng che chở, sau này nhất định có thể phát triển vượt bậc với sự trợ giúp của trái tim rồng!

 

Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ trở thành kẻ địch mạnh của Vũ Thiên Tôn!

 

Vũ Thiên Tôn đã đột phá cảnh giới Thiên Thần cả trăm năm nay, bên trên Thiên Thần đều là nhân vật siêu nhiên, không chỉ có sức mạnh và thực lực siêu nhiên mà ngay cả tuổi thọ cũng vượt xa người thường!

 

Trong những tháng năm cuộc đời đã qua, Vũ Thiên Tôn tổng kết được một đạo lý, tuyệt đối không thể để cho bất cứ một đối thủ tiềm năng nào được nhìn thấy ánh mặt trời của ngày hôm sau!

 

Nếu không sẽ chẳng khác gì tự mưu sát chính mình!

 

Vậy nên, hôm nay Tiêu Chính Văn bắt buộc phải chết!

 

“Mấy người đang ức hiếp người khác!”

 

Dương Linh Nhi không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

 

Mặc dù cô ta mới chỉ quen biết Tiêu Chính Văn vài ngày, thế nhưng khí thế chính trực hào hùng và sự quan tâm vô hạn đối với kẻ yếu của anh cũng đã khiến cô ta cảm động sâu sắc.

 

Những thứ này càng thêm chứng minh Tiêu Chính Văn quả thực giống như những gì cô ta đã nghĩ, là trang hào kiệt trong đám người thường!

 

Vậy nên, Dương Linh Nhi sao có thể nhẫn tâm nhìn Tiêu Chính Văn nhảy vào chỗ chết mà bản thân lại im lặng không lên tiếng!

 

“Sao cô lại tới đây, không phải tôi đã bảo cô và Trần Cương rời đi rồi hay sao?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày.

 

Tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp, đừng nói là bảo vệ cho Trần Cương và Dương Linh Nhi, ngay cả tự bảo vệ chính mình cũng còn rất khó.

 

Sau khi anh mất mạng, Quang Minh Tôn nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối sẽ không để cho chuyện ngày hôm nay lộ ra bên ngoài, càng không thể để Hoa Quốc biết được thân phận thật sự của ông ta!

 

“Chủ soái!”

 

Trần Cương cũng bước ra khỏi đám người, giận dữ nói: “Nếu hai năm trước không có anh thì cỏ trên mộ tôi đã cao tới hai mét rồi! Chết thì có làm sao? Đám người khốn nạn này cậy thế ức hiếp người khác…”

 

“Vút!”

 

Không đợi Trần Cương nói xong, Vũ Thiên Tôn đã phất ống tay áo, một luồng gió mạnh đánh thẳng vào mặt Trần Cương.
 
Chương 1584


Chương 1584

“Khụ!”

 

Mặc dù cú tát này không lấy mạng của Trần Cương, nhưng cũng khiến khóe miệng anh ta be bét máu!

 

Suy cho cùng đó cũng là cú tát của cường giả cảnh giới Thiên Thần, dù ra tay nhẹ hơn thì Trần Cương cũng không thể chịu đựng nổi.

 

“Ức hiếp người ư? Ha ha…”

 

Quang Minh Tả Sứ không hề cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn thấy vinh quang ngửa mặt cười lớn.

 

Dù bọn họ ỷ đông hiếp yếu, dồn Tiêu Chính Văn tới chỗ chết ngay trước mặt rất nhiều cường giả ở cảnh giới Thiên Vương đang quan sát quảng trường Thái Dương thì đã sao?

 

Sau lưng bọn họ là Vũ Thiên Tôn!

 

Ai dám nói nửa lời cơ chứ?

 

“Chúng tôi cứ ức hiếp người khác đấy, anh làm gì được nào?”

 

Quang Minh Hữu Sứ nói với vẻ mặt mỉa mai.

 

“Đáng tiếc, Tiêu Chính Văn, với tiềm lực của cậu, tới lúc thuần thục thì thật sự sẽ có tiền đồ rộng mở, nói không chừng tới ngày nào đó tôi còn phải cúi đầu trước cậu, thế nhưng trước khi cậu trở nên tài giỏi, cậu vẫn chỉ là một con kiến mà thôi!”

 

Quang Minh Tôn – Lục Hoài Viễn chắp hai tay sau lưng, cười lớn với vẻ vô cùng đắc ý.

 

“Tiêu Chính Văn, làm người thì quan trọng nhất là phải nhận định cho rõ hiện thực, sau lưng tôi có cường giả Thiên Thần, sau lưng cậu có gì? Khí Vận của Hoa Quốc à?”

 

“Nói thật cho cậu biết, từ lúc Khí Vận hình thành cho tới khi bộc lộ uy thế ít nhất cần thời gian một năm! Có lẽ ngày mà Khí Vận thúc đẩy sức mạnh, cậu có thể tiến được một khoảng cách mà từ xưa tới nay biết bao người đều không thể bước được chỉ trong nháy mắt, một bước trở thành cường giả Thiên Thần!”

 

“Thế nhưng, cậu vĩnh viễn cũng không thể đợi được tới ngày đó! Bởi vì cậu chỉ có một mình! Còn tôi, sau lưng có cả phái Quang Minh!”

 

Quang Minh Tôn vừa dứt lời đã mạnh mẽ nhảy lên, Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ cũng đồng thời ra tay!

 

Ba người bao vây Tiêu Chính Văn, cục diện giết chóc cũng được hình thành, hơn nữa, ánh mắt tràn đầy sát khí của Vũ Thiên Tôn cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, khoá chặt lấy hơi thở của anh.

 

Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh khủng khiếp tựa như ý chí đất trời bao phủ khắp người Tiêu Chính Văn!

 

Nếu như không có trái tim Kim Long bảo hộ thì lúc này Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng thể cử động!

Chứ lấy đâu ra sức lực đánh trả?

Mà đsung vào lúc này, một âm thanh giống như tiếng sấm rền bất ngờ vang khắp không gian: “Ai dám nói, sau lưng Tiêu Chính văn không có người?”
 
Chương 1585


Chương 1585

“Ai dám dùng tên của một mình mình để đại diện cho cả phái Quang Minh!”

 

“Ai dám khinh thường Thiên Tử của Hoa Quốc chúng tôi? Khinh thường Khí Vận của Hoa Quốc?”

 

Giọng nói này già nua, trầm khàn mà lại vô cùng bá đạo!

 

Thậm chí còn mang theo thiên uy cuồn cuộn không gì có thể ngăn cản được.

 

Màn ánh sáng màu vàng giữa không trung cũng khẽ rung động theo!

 

Một luồng sức mạnh quét qua khắp không gian, bộc phát ra chỉ trong nháy mắt.

 

Giữa bầu trời lại xuất hiện một bóng người to lớn khác!

 

Bóng người này khí thế oai hùng, tóc bạc trắng đầu, trong khoảnh khắc hơi thở xuất hiện, luồng sức mạnh mà Vũ Thiên Tôn đang dùng để chèn ép Tiêu Chính Văn lập tức vỡ vụn và tản đi!

 

Dù là Vũ Thiên Tôn khi trước vẫn luôn khinh thường thiên hạ thì lúc này gương mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc!

 

Mấy người Quang Minh Tôn phía dưới sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không thể di chuyển!

 

Sức mạnh y hệt đang chèn ép trên người bọn họ nhưng họ lại không hề cảm thấy thoải mái giống như Tiêu Chính Văn!

 

Suy cho cùng bọn họ cũng không có sự bảo vệ của trái tim rồng Kim Long, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân để đối chọi với thiên uy!

 

“Rắc!”

 

Cùng với một tiếng kêu giòn tan, chân của Quang Minh Hữu Sứ gãy vụn, ngã phịch xuống đất vang lên một tiếng rầm!

 

Hắn rất muốn nhìn xem rốt cuộc người vừa đến là ai!

 

Thế nhưng sức mạnh khủng khiếp đó khiến hắn hoàn toàn không ngóc đầu lên nổi.

 

“Rầm!”

 

Quang Minh Tả Sứ cũng không tốt hơn hắn là bao, chẳng bao lâu sau đã phun ra một ngụm máu lớn, ngã nhào xuống đất!

 

Chỉ có Quang Minh Tôn vẫn đang miễn cưỡng chống đỡ, thế nhưng ông ta cũng đau đớn y như vậy!

 

“Là ông? Ông nên biết Sáng Thế Chủ cần gì? Ông đang làm trái lại ý nguyện của Sáng Thế Chủ!”

 

Sau khi thấy rõ người đến là ai, sắc mặt Vũ Thiên Tôn chợt toát lên vẻ hoang mang, sau đó dần dần trấn tĩnh lại.

 

Mặc dù Vũ Thiên Tôn đang cố gắng che giấu nhưng nỗi sợ hãi của cụ ta lại hiện rõ lên mặt.

 

Thực lực của đối phương quá mạnh, thậm chí chỉ một tiếng hét lớn thôi cũng đã khiến uy lực của cụ ta tiêu tan.
 
Chương 1586


Chương 1586

“Chính Văn, ông không ngờ mới có mấy tháng mà cháu đã tiến bộ như thế, quả là không khiến người nhà họ Tiêu mất mặt”.

 

Người trên không trung đó không phải Tiêu Long thì còn có thể là ai nữa.

 

“Ông nội… cháu…”

 

Tiêu Chính Văn vô cùng xúc động khi được gặp lại Tiêu Long lần nữa.

 

Thế cục chết chóc lúc này cũng được hóa giải vì sự xuất hiện của Tiêu Long.

 

“Chính Văn, cháu nên biết rõ ông không thể ra tay đánh bọn họ, đây là quy tắc. Cuối cùng có thể thoát được hay không còn phải dựa vào bản thân cháu”.

 

Tiêu Long bình thản nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Cường giả cảnh giới Thiên Thần không được ra tay giết người bình thường dưới cảnh giới Thiên Thần, đây là luật bất thành văn trong hàng trăm, hàng nghìn năm nay.

 

Tiêu Long đường đường là quân tử, tất nhiên sẽ không xem thường điều cấm, không tuân theo phép tắc như Vũ Thiên Tôn.

 

Tiêu Long kiêu ngạo đứng trong không trung, lạnh lùng đối đầu với Vũ Thiên Tôn, cụ ấy vừa xuất hiện đã chèn ép đám người Quang Minh Tôn không thể nào nhúc nhích, khiến mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.

 

Lẽ nào người này là cảnh giới Nhân Vương?

 

Phải biết rằng, một trăm năm nay chưa từng xuất hiện ai ở cảnh giới Nhân Vương.

 

Nhân Vương là cảnh giới đáng sợ thế nào chứ?

 

Bên bờ sông Nile chỉ vì có một vị Nhân Vương khiến các cường quốc không dám có ý đồ bất chính.

 

Ngay cả cường giả tuyệt thế như Napolil cũng chỉ đành ngoan ngoãn rời khỏi Phi Lục, không dám có ý đồ tranh giành quyền lợi.

 

Người trước mặt họ có uy lực khá giống với Nhân Vương.

 

Lúc này một vị chủ tế tóc bạc trắng đứng từ xa không tự chủ dập đầu chào Tiêu Long.

 

Cụ ta từng nhìn thấy Nhân Vương ép buộc Napolil như thế nào, chỉ sải chân một bước mà trời đất đều thay đổi, mặt đất rung chuyển, ngay cả mặt biển cũng nổi sóng.

 

Sức mạnh đó khá giống với uy lực của Tiêu Long đang ở trước mặt này.

 

Cụ ta đã đạt cảnh giới Thiên Vương hai sao, đời này may mắn có thể nhìn thấy Nhân Vương xuất hiện hai lần, giờ có chết thì cụ ta cũng không còn gì hối tiếc nữa.

 

Nhưng cụ ta không biết Tiêu Long vẫn còn cách cảnh giới Nhân Vương nửa bước.

Dù như thế cũng đủ để khiến mọi người ở quảng trường đều phải sửng sốt.
 
Chương 1587


Chương 1587

Nhất là đám người La Quốc Hoa siết chặt nắm đấm, không cam lòng nhìn Tiêu Long.

 

Ngay một phút trước đấy, họ vẫn đang cười cợt Tiêu Chính Văn tự đại ngông cuồng, hóa ra người tự đại lại là ông ta.

 

Tiêu Chính Văn có chỗ dựa vững chắc như vậy, còn là một cường giả cảnh giới Thiên Vương bốn sao, còn ông ta có gì?

 

Thực lực yếu, nhân phẩm tệ hại, ngay cả mắt nhìn cũng kém.

 

Càng là như thế, hận thù của ông ta với Tiêu Chính Văn càng thêm mãnh liệt, càng mong đợi Tiêu Chính Văn có thể chết ngay lập tức.

 

Ông ta nghĩ chỉ cần Tiêu Chính Văn chết thì chứng minh suy nghĩ của ông ta là đúng.

 

Cũng chỉ khi Tiêu Chính Văn chết mới khiến lòng đố kỵ, ghen ghét của ông ta dễ chịu hơn một chút.

 

Thế nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại không đáp lời Tiêu Long mà yên lặng ngồi trong quầng sáng vàng kim.

 

Luồng sáng đó chứa sức mạnh ấm áp, khiến người ta có cảm giác cực kỳ thoải mái.

 

Tiêu Chính Văn lọt thỏm vào trong đó, vô thức ngồi xuống đất, nhắm hai mắt lại.

 

Lúc này trong quầng sáng vàng kim dường như xuất hiện một bóng người già nua.

 

Bóng người đó vô cùng cao lớn hệt như một cây cột chọc trời, như núi cao hàng chục nghìn mét.

 

“Haizz!”

 

Bóng người đó thở dài, dịu dàng nhìn chăm chú Tiêu Chính Văn trước mặt.

 

Tiêu Chính Văn cũng lặng yên nhìn ông lão.

 

“Mấy chục nghìn năm rồi! Sao… tôi tỉnh lại thế này?”

 

Dường như ông lão cũng đang rất khó hiểu nhưng sau đó lại lắc đầu: “Không! Mình đã chết rồi! Là Hắc Long đã để sự tiếc nuối cuối cùng của mình thức tỉnh lần nữa. Lão già chết tiệt!”

 

Gương mặt ông lão như hiện lên tia khát khao, chua xót khi nhắc đến hồi ức.

 

“Cậu đúng là yếu ớt, chỉ là mấy con kiến cảnh giới Thiên Thần có gì khó giết đâu chứ? Người thừa kế ý nguyện của Long tộc bọn tôi thế mà lại là thằng nhóc cậu, không biết ông trời đang đùa tôi hay là tội lỗi của Long tộc bọn tôi quá nhiều nữa”.

 

“Ông cụ, tôi…”

 

Tiêu Chính Văn vừa định đáp lời, ông lão khẽ khoát tay, phất áo nói: “Cả đời này tôi giỏi nhất là trận pháp, người đời chỉ biết trận pháp có hình thù, nhưng thật ra trận pháp vô hình”.

“Trên đời này dù đang ở trong trận pháp thì mặt trăng mặt trời và các vì sao đều là mắt trận pháp, vũ trụ là trận pháp. Ngôi sao đầy trời đều có thể trở thành đao kiếm”.
 
Chương 1588


Chương 1588

“Ta chu du thế gian, trở tay thành trận pháp, tâm tùy ý xoay chuyển, trời đất xoay chuyển cùng ta”.

 

Ông lão vừa dứt lời, trong ánh sáng vàng kim, bầu trời thay sắc, mặt trời lập tức biến mất, sao đầy trời lấp lóe sáng rực.

 

Chỉ thấy ông lão dửng dưng nói: “Vô trận!”

 

Thoáng chốc những ngôi sao kia biến mất, xung quanh chìm vào trong bóng tối vô tận.

 

Ôi!

 

Tiêu Chính Văn ngạc nhiên há hốc mồm, không dám tin những gì mình nhìn thấy.

 

Hóa ra đây mới là trận pháp.

 

Đây mới là trận pháp tối cao chân chính ẩn giấu của trái tim rồng Kim Long.

 

“Hiểu rõ chưa?”

 

Ông lão cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“À…”

 

Tiêu Chính Văn như bừng tỉnh, nhưng cuối cùng vẫn chưa thông suốt.

 

Bản lĩnh thiên uy này sao có thể nhìn lướt qua một lần là hiểu rõ chứ?

 

Dù là máy tính siêu cấp cũng phải có quá trình tính toán các thứ.

 

“Haizz! Đáng ra nên như thế, Long tộc nên có sức uy hiếp này. Mà thôi, tôi đã không còn hổ thẹn với Long tộc nữa”.

 

Dứt lời ông lão khẽ nhắm mắt, người dần mờ đi, cho đến khi ông lão hoàn toàn biến mất vào trong không trung Tiêu Chính Văn vẫn chưa thốt nên được lời nào.

 

Ầm!

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn vẫn còn đang ở trong ảo ảnh nhưng tình hình bên ngoài đã thay đổi.

 

Một tiếng sấm sét nổ tung, luồng khí thế vô song đánh ra từ phía Tiêu Chính Văn.

 

Trong thoáng chốc, mây trời thay đổi, cát vàng bị cuộn lên cao hàng chục nghìn mét.

 

Từng ánh sao từ trên trời rơi xuống dưới bầu trời trong vắt, cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

 

Ngay cả trán Vũ Thiên Tôn và Tiêu Long cũng toát đầy mồ hôi.

 

Cùng là cường giả cảnh giới Thiên Thần, ngay khi sức mạnh đó đột nhiên xuất hiện, hai người đều cùng có cảm giác như cận kề cái chết!

 

Dường như sinh mạng của mình nhỏ bé như hạt cát.

 

Bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta túm lấy.

Theo cách nói thông thường, cảnh giới dưới Thiên Thần đều rất bé nhỏ, nhưng lúc này họ lại cùng có cảm giác mình thậm chí không bằng một con kiến.
 
Chương 1589


Chương 1589

Mạng sống của họ không hề đáng được nhắc đến dưới sức mạnh đó, thậm chí đối phương chẳng cần động ngón tay, chỉ cần xoay chuyển suy nghĩ thì họ sẽ biến thành tro bụi ngay tức khắc.

 

“Không! Không thể nào! Tôi… tôi là cường giả Thiên Thần mà”.

 

Vũ Thiên Tôn hét to lên, nhưng trong mắt cụ ta lại hiện lên vẻ sợ hãi.

 

Tuy nhiên sau khi cụ ta hét lên, uy lực trên người đám người Quang Minh Tôn cũng được hóa giải, cuối cùng họ cũng được tự do.

 

“Giết cậu ta!”

 

Vũ Thiên Tôn cũng không quan tâm nhiều nữa, cụ ta chỉ vào Tiêu Chính Văn khàn giọng hét lên.

 

Sức mạnh lúc nãy có phải phát ra từ Tiêu Chính Văn hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.

 

Nguy hiểm!

 

Vũ Thiên Tôn lập tức cảm giác được sự nguy hiểm.

 

Cụ ta là Lục Tôn Hạo Thiên, là cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao.

 

Nhưng cảnh giới Thiên Thần không phải là bậc tối thượng, người nào đến được cảnh giới này đều hiểu biết nhiều hơn người thường.

 

Thậm chí vào thời xa xưa, cảnh giới Thiên Thần thật sự chỉ là sự tồn tại nhỏ bé.

 

Thậm chí còn không có tư cách làm người hầu.

 

Thế nên bất kể sức mạnh đáng sợ vừa rồi có liên quan đến Tiêu Chính Văn hay không đều phải tiêu diệt hết mọi mối nguy hiểm cận kề.

 

Cùng lúc đó khí thế của Vũ Thiên Tôn lại được nâng cao.

 

Ý chí đáng sợ của cường giả cảnh giới Thiên Thần bao trùm xung quanh.

Ngay cả mọi người ở toàn bộ nước Lý đều run rẩy.

Sau đó Vũ Thiên Tôn mặc kệ Tiêu Long đang có mặt ở đó, cụ ta bỗng giơ tay ra vung một cú đấm về phía Tiêu Chính văn.
 
Chương 1590


Chương 1590

“Các người thật hỗn láo!”

 

Tiêu Long tức giận quát lớn, luồng gió mạnh đánh đến chỗ Tiêu Chính Văn bỗng tan ra, vung tứ phía.

 

“Tiêu Long, sao… sao ông có thể!”

 

Vũ Thiên Tôn chỉ biết Sáng Thế Chủ rất coi trọng Tiêu Long, hơn nữa Tiêu Long quả thật rất mạnh.

 

Nhưng không ngờ cụ ấy lại có thể dễ dàng phá được cuồng phong của Vũ Thiên Tôn như thế.

 

Lúc này Trần Cương đứng trong đám đông vô cùng kích động như tiêm phải thuốc kích thích.

 

Thấy Tiêu Chính Văn đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, Dương Linh Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Nếu Tiêu Chính Văn có liên quan đến cường giả mà anh gọi là ông nội đó thì chứng tỏ giữa hai người họ có quan hệ huyết thống, Vũ Thiên Tôn đừng hòng làm Tiêu Chính Văn bị thương.

 

Lúc này ánh sáng vàng quanh người Tiêu Chính Văn bỗng nhạt đi, cùng lúc đó Tiêu Chính Văn cũng chậm rãi mở mắt ra.

 

Những lời ông lão trong ảo ảnh lúc nãy nói vẫn còn vang vọng trong đầu Tiêu Chính Văn.

 

Ta chu du thế gian, trở tay thành trận pháp, tâm tùy ý xoay chuyển, trời đất xoay chuyển cùng ta.

 

Thầm nhắc lại câu nói này, Tiêu Chính Văn đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn Vũ Thiên Tôn, lạnh lùng nói: “Ông đã từng thấy bóng tối thật sự chưa?”

 

Nghe thế Vũ Thiên Tôn không khỏi sửng sốt.

 

Cụ ta không hiểu ý trong câu nói của Tiêu Chính Văn.

Nhưng chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhấc tay lên lạnh lùng nói: “Trời đất vốn là mắt trận pháp, trời đất đều có thể chuyển động theo trận pháp”.

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời nóng bức trên đỉnh đầu, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, đồng thời một tay anh ấn xuống.

 

Ngay lúc này cảnh tượng khiến mọi người không thể giải thích được xảy ra.

 

Mặt trời thế mà lại dịch chuyển sang phía Tây, hơn nữa mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó đang dịch chuyển.

 

Lúc này người dân toàn bộ nước Lý đều chấn động.

 

Vì ai cũng có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng mặt trời lặn nhưng bây giờ mới là buổi trưa.

 

Chết tiệt!

 

Vẫn chưa đến mười hai giờ trưa mà trời sắp tối rồi ư?

 

Rất nhiều người đều tỏ ra thắc mắc, nhưng kết quả lại không khiến họ thất vọng, trời tối thật rồi.

 

Chỉ trong thoáng chốc, màn đêm đã bao trùm xung quanh.

 

Điều khiến mọi người thắc mắc hơn là trên trời lại chẳng hề có sao.

 

Ngay cả một ngôi sao cũng chẳng có, chỉ có bóng tối vô tận.

 

Cả nước Lý đều chìm vào trong hỗn loạn, mọi người đều sợ hãi với hiện tượng thiên nhiên đáng sợ này.

 

“Rốt cuộc chuyện quái gì xảy ra thế? Cục vũ trụ quốc gia điều ra rõ ràng ngay cho tôi!”

 

Castro ở trong phòng làm việc bật đèn lên, đồng thời cũng hét lên một tiếng đầy tức giận.

 

Hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ này thường dự báo sắp xảy ra thảm họa.

 

Mà Cục vũ trụ quốc gia lại báo cáo là đột nhiên xảy ra hiện tượng nhật thực.

 

Hơn nữa trên thế giới chỉ có nước Lý mới như vậy.

 

Nói chính xác là lần nhật thực này chỉ xảy ra trong khoảng giữa từ Carlo đến Kaman, ra khỏi khu vực này thì không còn cảm nhận được gì.

 

Mẹ kiếp!

 

Castro tái mặt khi nhận được báo cáo này, nhật thực nơi nào mà chỉ xảy ra ở phạm vi nhỏ như thế hả?

 

“Rốt cuộc… cậu làm bằng cách nào?”

 

Lúc này quảng trường chìm trong bóng tối, giơ tay ra không thấy năm ngón, mồ hôi Vũ Thiên Tôn toát ra như tắm, cảnh giác nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Nếu nói luồng sức mạnh lúc nãy xuất hiện chỉ khiến Vũ Thiên Tôn hơi sợ hãi thì bây giờ Tiêu Chính Văn lại càng khiến cụ ta sợ hãi đến cực điểm.

 

Khả năng này đâu phải là khả năng mà một cảnh giới Thiên Vương nên có.

 

Dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần cao hơn cảnh giới Thiên Vương rất nhiều cũng không làm được.

Việc này vượt qua nhận thức của mọi người, cũng vượt xa ranh giới giữa hiện thực và mộng tưởng.
 
Chương 1591


Chương 1591

Nếu đây chỉ là một trận pháp thì uy lực của trận pháp này đáng sợ đến mức nào?

 

Lúc này Vũ Thiên Tôn càng kiên định với suy nghĩ của mình, dù như thế nào thì Tiêu Chính Văn cũng phải chết.

 

Không ai biết rốt cuộc vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra với Tiêu Chính Văn, nếu sức mạnh này của anh chỉ là tạm thời thì mọi thứ dễ giải quyết.

 

Nhưng nếu anh thật sự có được năng lực mà người khác không biết thì rất đáng sợ.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng chẳng hề dễ chịu gì.

 

Anh chỉ dựa vào trí nhớ, hay nói cách khác là cảm giác mơ hồ hệt như ông lão bí ẩn đó nói, tùy ý thi triển.

 

Thậm chí anh chưa từng nghĩ mình có thể làm trời đất thay đổi chỉ trong thoáng chốc như ông lão.

 

Nhưng anh lại làm được.

 

Tiếc là Tiêu Chính Văn hoàn toàn không biết tinh túy của trận pháp này là gì.

 

Lần này cũng chỉ là may mắn mà thôi.

 

Thậm chí lần sau Tiêu Chính Văn không thể giơ tay lên là đảo ngược trời đất như lần này.

 

Chủ yếu vẫn là do khoảng thời gian quá ngắn, sự chấn động và dẫn dắt của trái tim rồng Kim Long, hay nói là sự tiếc nuối của vị Kim Long Vương trong quá khứ mang đến cho Tiêu Chính Văn vẫn chưa tiêu tan.

 

Thậm chí xét về trình độ, Tiêu Chính Văn có thể tạo ra cảnh tượng dọa người như vậy đều dựa vào uy lực còn lại của Kim Long Vương.

 

“Ha ha ha!”

 

Lúc này Tiêu Long bỗng bật cười thành tiếng.

 

Tiếng cười này không phải tỏ ra đắc ý mà là Tiêu Chính Văn lại được tim rồng công nhận, tim rồng Kim Long đấy!

 

Mặc dù trong năm tim rồng, Kim Long chỉ là trái tim thiên về trận pháp, nhưng trong truyền thuyết Kim Long có thể khuynh đảo trời đất bằng trận pháp.

 

Cũng có thể nói thật ra năm quả tim rồng ứng với năm vị Long Vương.

 

Đỏ, vàng, trắng, bạc, đen!

 

Mỗi vị Long Vương đều giỏi về một lĩnh vực của riêng mình.

 

Mỗi vị Long Vương đều là sự tồn tại đỉnh cao xứng đáng trong thời đại của họ.

 

Là chủ nhân thật sự của thế giới này.

 

Dù chỉ là một phần chục nghìn cũng đủ để Tiêu Chính Văn một bước đạt đến cảnh giới Thiên Thần.

 

Thậm chí có thể là cảnh giới cao hơn.

mặc dù bây giờ Tiêu Chính văn vẫn không thể đột phá trong thời gian ngắn nhưng được trái tim rồng Kim Long công nhận, được tim rồng Kim Long bảo vệ, có nghĩa là Tiêu Chính Văn chính là đứa con trời chọn.
 
Chương 1592


Chương 1592

Sau một nghìn năm, cuối cùng nhà họ Tiêu lại xuất hiện đứa con được trời chọn lần nữa.

 

Đây là bí mật mà Sáng Thế Chủ và phái Quang Minh không bao giờ biết được.

 

Bởi vì thứ đang chảy trong tim Tiêu Chính Văn là dòng máu Hoa Quốc.

 

Người có thể được năm tim rồng công nhận chỉ có thể là huyết mạch Hoa Quốc.

 

Vì Hoa Quốc là cội nguồn của Long tộc.

 

Người dân Hoa Quốc là truyền nhân của rồng.

 

Cứ một nghìn năm mới xuất hiện một đứa con được trời chọn, là biểu trưng của số mệnh Hoa Quốc, cũng là thời kỳ Hoa Quốc sắp làm nên vinh quang.

 

Nhưng như thế ông trời cũng giao trọng trách cho người này, chắc chắn sẽ đưa ra vô số thử nghiệm và thử thách.

 

Trong quá khứ biết bao nhiêu đứa con được trời chọn đều gục ngã vào trong dòng thời gian dài đằng đẵng trong quá trình này.

 

Nói cách khác, không phải mỗi một đứa con được trời chọn đều có thể thuận lợi đạt đến đỉnh cao, nhưng Tiêu Long vẫn thật lòng vui mừng cho Tiêu Chính Văn.

 

Trong không trung, một luồng sáng màu vàng chiếu ra một thanh kiếm.

 

“Keng!”

 

Âm thanh kim loại cực lớn phá vỡ không khí vang lên, thanh kiếm lớn đó chém xuống.

 

Chèn ép trời sao, chém Thiên Tôn!

 

Lần này Vũ Thiên Tôn cảm nhận được luồng sức mạnh khiến cụ ta rợn tóc gáy.

 

Thanh kiếm đó như thể cắt đứt cả thế giới này.

 

Khoảnh khắc đó, bóng tối tan biến, ánh sáng lại lần nữa quay về với con người.

 

Cảnh tượng vừa rồi như thể chỉ là một giấc mộng.

 

Nhưng Vũ Thiên Tôn vẫn còn hoảng sợ.

 

Khoảnh khắc thanh kiếm đó chém xuống, lòng cụ ta nguội lạnh như tro tàn.

 

Dường như cụ ta sắp bị tước đi mạng sống, mà cụ ta lại không còn sức vùng vẫy.

 

Đây là nỗi sợ hãi từ sâu tận đáy lòng.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Vũ Thiên Tôn.

 

Dường như ánh mắt đó hàm chứa uy nghiêm khiến Vũ Thiên Tôn không thể quay đầu né tránh.

 

“Lúc nãy ông nói hôm nay tôi chỉ có thể thua đúng không?”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Quang Minh Tôn, sau đó giơ ngón tay lên, một lực vô hình cực mạnh đè lên người Lục Hoài Viễn.

 

Lúc này trên lưng ông ta như cõng phải một ngọn núi lớn.

 

“Bịch!”

 

“Rắc!”

 

Quang Minh Tôn bị ép quỳ một gối xuống đất, nền gạch dưới chân như sắp vỡ vụn.

 

“Vũ Thiên Tôn! Cứu…!”

 

Lục Hoài Viễn đâu còn sự kiêu ngạo lúc nãy nữa, ông ta dùng chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Vũ Thiên Tôn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom