Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 881: 881: Tao Đang Nói Với Mày Đấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Người thanh niên xuất hiện ở cửa không phải ai khác mà chính là Dương Thanh đang mang theo vẻ mặt đầy căm tức.

Anh vừa vào tới cửa liền nhìn thấy Hạ Hà không mảnh vải che thân đang nằm trên giường, nhất thời lửa giận bốc lên đỉnh đầu.

Đương nhiên anh cũng nhìn thấy Tôn Chí Kiều đang quấn ga giường.

Tuy nhiên lúc này anh không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp trước mặt mà chỉ nhắm mắt đi về phía Hạ Hà.
"Đồ khốn kiếp! Anh là ai? Tại sao dám xông vào địa bàn của tôi.

Tôi ra lệnh cho anh cút khỏi đây ngay.

Nếu không tôi sẽ cho anh biết tay!"
Tôn Chí Kiều còn chưa chiếm được Hạ Hà đã bị sự xuất hiện đột ngột của Dương Thanh phá hỏng, nhất thời tức như điên.

Điều khiến cô ta tức giận hơn là một người đàn ông đã nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình.

Dương Thanh không thèm nhìn cơ thể của Tôn Chí Kiều mà chỉ đi tới bên giường lấy chăn che thân thể Hạ Hà lại.
Lúc này Hạ Hà mới nhận ra có gì đó không ổn, dè dặt mở mắt ra thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hóa ra là người mà lúc nãy cô ta vẫn luôn nhớ tới.


Nhất thời cô ta không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt rơi tuôn trào.

"Dương Thanh, đúng là anh sao? Hay là tôi đang nằm mơ?"
Hạ Hà nghẹn ngào nói: "Hoặc là do toi say rồi muốn thấy được anh, nên mọi chuyện đều là giả?"
Nhìn Hạ Hà nước mắt lã chã, Dương Thanh tự trách không thôi.

"Hạ Hà, thật sự là tôi! Cô không nằm mơ, cũng không phải say rượu rồi sinh ra ảo giác, thật sự là tôi!"
Dương Thanh cực kỳ áy náy nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn!"
Lời xin lỗi này rốt cục cũng khiến Hạ Hà bình tĩnh lại, Dương Thanh thật sự tới rồi.

Cuối cùng Tôn Chí Kiều cũng biết người nọ là ai, giận dữ nói: "Đồ khốn kiếp! Tao chưa tìm mày mà mày lại dám phá đám tao".

"Thằng nhóc, mày có biết tao là ai không? Dám phá hoại chuyện tốt của tao, mày chán sống rồi sao?"
"Tao ra lệnh cho mày, bây giờ lập tức quỳ xuống xin tha, có lẽ tao sẽ nể mặt Hạ Hà sắp trở thành người phụ nữ của tao mà tha cho mạng chó của mày".

"Bằng không, tao sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra trên đời này!"
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Hạ Hà cũng đột nhiên bình tĩnh lại, cô ta nghĩ dù Dương Thanh có lợi hại cỡ nào cũng không thể lợi hại hơn nhà họ Tôn.


Giờ phút này, lòng cô ta đầy lo lắng.

"Sếp Tôn, coi như tôi cầu xin cô bỏ qua cho tôi và Dương Thanh được không?"
Hạ Hà cầu khẩn nói: "Chỉ cần cô tha cho tôi, tôi bằng lòng rời khỏi công ty giải trí Ngôi Sao, gia nhập công ty giải trí Tôn thị, làm không công cho cô".

"Hừ!"
Tôn Chí Kiều cười lạnh: "Không phải chị không muốn bỏ qua cho em, mà là bạn trai cô em phá hoại chuyện tốt của chị, khiến chị rất tức giận".

"Chị nói rồi, chỉ cần bạn trai em quỳ xuống dập đầu xin lỗi chị, chị có thể để anh ta rời đi!"
"Bằng không đừng trách chị không khách sáo!"
Vẻ mặt Hạ Hà tràn đầy hối hận, bắt Dương Thanh quỳ xuống xin lỗi là đang chà đạp lên lòng tự trọng của anh.

Vừa nãy tâm trạng cô ta hơi xúc động, lúc ngồi lên nói chuyện, tấm chăn trượt xuống, lộ ra những chỗ khó miêu tả trên người.

Hạ Hà vội vã chui vào trong chăn, Dương Thanh quay lưng lại với cô ta.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Hạ Hà giống một cô dâu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nhận ly nước, uống hơn nửa ly.

Tôn Chí Kiều gần như phát điên, Dương Thanh hoàn toàn phớt lờ cô ta, quả thật xem cô ta là không khí.

"Đồ khốn kiếp! Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày có nghe không?"
Tôn Chí Kiều giận dữ hét.

- ---------------------------.

 
Chương 882: 882: Giơ Cao Đánh Khẽ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Sau đó cô ta lại nhìn sang Hạ Hà, nghiến răng nói: "Hạ Hà, cô thật sự cho rằng người đàn ông của mình đến rồi thì có thể làm gì được tôi à?"
“Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay anh ta không quỳ xuống xin lỗi thì tôi không những không buông tha cho anh ta, mà ngay cả cô, tôi cũng sẽ không bỏ qua".

"Sau khi chơi chán cô rồi, tôi sẽ giam cô ở Nam Tương Viên mãi mãi, để cho vô số gã đàn ông chà đạp thứ đàn bà đê tiện như cô".

Vẻ mặt Hạ Hà ngập tràn sợ hãi, chưa kịp nói gì đã nghe thấy Dương Thanh nói: "Nếu cô dám nói thêm mấy lời bậy bạ nữa tôi sẽ khiến cô đẹp mặt".
"Khốn kiếp, mày dám uy hiếp tao?"
Tôn Chí Kiều cả giận nói.

"Chát!"
Cô ta vừa dứt lời, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt cô ta như bóng ma, sau đó tát mạnh vào mặt cô ta.
"Tôn Húc dạy dỗ ra thứ chó má như cô sao?"
Vẻ mặt Dương Thanh hung tợn tát Tôn Chí Kiều một bạt tai nữa, tức giận nói: "Tôi không phản đối yêu đồng giới nhưng cô dám cưỡng bức bạn tôi làm người phụ nữ của cô thì không được!"
"Chát!"
Dương Thanh lại tát thêm một cái: "Còn dám uy hiếp bạn tôi, bắt cô ấy ở lại Nam Tương Viên mãi mãi, còn muốn cho vô số đàn ông chà đạp cô ấy sao?"
"Chát!"

Tay Dương Thanh không ngừng vung lên hạ xuống, mỗi lần tát một cái anh lại hỏi Tôn Chí Kiều một câu.

Sau khi hứng chịu sáu bảy cái tát, lúc này khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của Tôn Chí Kiều đã sưng vù lên.

Hà Hạ ở bên cạnh sợ ngây người.

Cô ta không ngờ Dương Thanh lại dám đánh Tôn Chí Kiều, còn đánh liên tục sáu bảy cái như vậy.

Tôn Chí Kiều cũng bị đánh ngu người.

Cô ta có nhà họ Tôn làm hậu thuẫn, nắm giữ quyền cao chức trọng trong nhà họ Tôn, chưa ai dám đánh cô ta bao giờ.

Hôm nay cô ta không những chỉ bị tát tai mà còn bị đánh liên tục sáu bảy cái.

"A…Tao phải giết mày!"
Tôn Chí Kiều bỗng nổi giận gầm lên, giương nanh múa vuốt lao vào Dương Thanh.


"Bốp!"
Dương Thanh không hề nương tay đạp bay cô ta.

Khăn tắm trên người Tôn Chí Kiều cũng tuột ra, cơ thể mềm mại xinh đẹp hoàn toàn lộ ra trước mắt Dương Thanh.

Quả nhiên là người phụ nữ đẹp, vóc người cũng không tồi.

Dương Thanh theo bản năng nhìn vài lần.

"Dương Thanh!"
Hạ Hà bỗng kêu lên, Dương Thanh mới lấy lại tinh thần, vội vã thu hồi ánh mắt, hơi lúng túng nói: "Người phụ nữ này ngứa đòn".

Tôn Chí Kiều hơi chột dạ, đành phải dựa hơi Tôn Húc để de đọa Dương Thanh.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

"Hừ!"
Tôn Chí Kiều không hề tin Dương Thanh, lạnh giọng nói: "Mạnh miệng nhỉ? Mày tưởng mày là ai mà có thể kêu bác của tao đến đây?"
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Người đến chính là Tôn Húc, vừa nhìn thấy Dương Thanh liền quỳ sụp xuống, đau khổ cầu xin nói: "Cậu Thanh, xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho cháu gái tôi một mạng!"
- ---------------------------.

 
Chương 883: 883: Tội Sống Khó Thoát





Thấy Tôn Húc vừa gặp Dương Thanh đã quỳ xuống, vẻ mặt của Tôn Chí Kiều bỗng nhiên đông cứng lại, cực kỳ kinh ngạc.

Hạ Hà cũng ngây ra như phỗng, tuy cô ta không biết thân phận của Tôn Húc nhưng từ lời nói của ông ta cũng đoán được thân phận của đối phương không tầm thường.

Dương Thanh lạnh lùng nhìn Tôn Húc nói: "Tôi gọi điện thoại cho ông ngay lập tức là muốn ông có thể xử lý tốt việc này, nhưng bây giờ tôi đã xử lý xong rồi ông còn đến làm gì nữa?"
Tôn Húc tát vào mặt mình, cắn răng nói: "Cậu Thanh, tôi đáng chết, tôi đã không xử lý việc này trước cậu, là lỗi của tôi".
Tôn Côn ăn trên ngồi trước trong mắt cô ta lúc này đang quỳ dưới chân Dương Thanh thì cũng thôi đi, ấy vậy mà ông ta còn tự tát vào mặt mình nữa chứ.

"Ông muốn giải quyết việc này chỉ bằng một cái tát thôi à?"
Dương Thanh cười lạnh hỏi.

"Bốp! Bốp! Bốp!"
Tôn Húc không nói nhiều lại giơ tay tát lên mặt ba cái liên tiếp.

Rõ ràng là tát rất mạnh, sau ba cái tát liên tiếp hai gò má của ông ta đã sưng vù.

"Cậu Thanh, tôi biết bây giờ có nói gì cũng đã muộn.

Chỉ cần cậu đồng ý tha cho cháu gái tôi, cậu muốn gì tôi cũng chịu".

Tôn Húc nói.

Hành đờ.

Vì Tôn Chí Kiều mà Tôn Húc không chỉ quỳ xuống cầu xin anh, mà còn tự tát vào mặt mình.

Thậm chí còn không tiếc bất kỳ điều kiện gì để Dương Thanh bỏ qua cho cô ta.

Xem ra người phụ nữ này rất quan trọng với ông ta.

Bằng không Tôn Húc sẽ không làm đến mức này.


"Bác à, bác mau đứng lên.

Sao bác có thể quỳ trước thằng nhóc này? Lại còn tự tát nữa chứ?"
Lúc này Tôn Chí Kiều mới hoàn hồn, vội vã đi tới kéo Tôn Húc đứng lên.

"Câm miệng!"
Tôn Húc giận dữ quát lên: "Còn không quỳ xuống xin lỗi cậu Thanh, xin cậu ấy tha mạng nhanh lên?"
Đến lúc này Tôn Chí Kiều mới giật mình tỉnh lại.

Dương Thanh đúng là có lai lịch không tầm thường, bằng không sao có thể khiến Tôn Húc làm như vậy?
Nhưng trong mắt cô ta Dương Thanh vẫn chỉ là bạn trai của Hạ Hà, một gã trai thấp kém tầm thường.

Nếu Dương Thanh đúng là một người có vai vế gì đó thì tại sao Hạ Hà không hot?
Cô ta nhất thời không chấp nhận được sự thật Dương Thanh là ông lớn nào đấy, vẻ mặt rất không cam lòng.

"Quỳ xuống!"
Tôn Húc giận dữ quát lên lần nữa.

Nếu không phải ông ta đang quỳ thì ông ta đã đè cổ bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi từ nãy giờ rồi.

Tôn Chí Kiều cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.

Từ trước tới nay cô ta chưa từng quỳ với ai bao giờ.

Nhất thời trong lòng cô ta tràn đầy nhục nhã và không cam lòng, hai mắt mang theo lửa giận nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh khinh thường nhìn Tôn Chí Kiều sau đó nhìn Tôn Húc cười ha ha nói: "Xem ra đứa cháu gái này của ông rất hận tôi đấy!"
"Để tôi nói này, không cần quỳ đâu, dù cô ta có quỳ xuống xin tha thì cũng không phải thật lòng".

"Nếu tôi đoán không sai có lẽ cô ta đang nghĩ cách trả thù tôi đấy?"
Dưiều đã lên tiếng: "Thằng nhóc, mày đừng tưởng mày nắm được thóp của bác tao thì muốn làm gì cũng được".

"Tao nói cho mày biết, một ngày nào đó tao sẽ khiến mày hối hận vì chuyện hôm nay".

Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ, đã đến lúc này rồi mà Tôn Chí Kiều vẫn dám uy hiếp anh, nhất thời sa sầm mặt mũi.

Sắc mặt Tôn Húc cũng xanh mét, ông ta không suy nghĩ gì nữa, đứng bật dậy.

"Bốp!"
Ông ta tát một cái thật mạnh vào mặt Tôn Chí Kiều, giận dữ hét lên: "Quỳ xuống! Xin lỗi!"
Tôn Chí Kiều bị đánh lùi về sau vài bước, trên mặt hiện lên dấu tay sưng đỏ, khóe miệng còn vương tơ máu.

Cô ta sững sờ, tuy Tôn Húc không phải là bố cô ta nhưng đối xử với cô ta cực kỳ tốt.

Cô ta lớn từng này mà chưa từng bị Tôn Húc mắng một câu chứ đừng nói chi là bị đánh.

Thế mà hôm nay cô ta lại bị tát một bai, đã vậy lại còn đánh thẳng tay nữa chứ.

"Bác, bác đánh cháu?"
Tôn Chí Kiều run rẩy nói.

"Đồ khốn nạn! Tao bảo mày quỳ xuống xin lỗi, mày điếc à?"
Tôn Húc giận dữ hét: "Nếu không phải nể mặt bố mày chết vì tao, thì chỉ riêng việc mày dám đụng tới bạn của cậu Thanh thôi cũng đủ khiến tao xử mày tội chết rồi!"
"Nhân lúc tao còn chưa nổi nóng lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu Thanh ngay".


"Nếu không mày đừng mong sống hết ngày hôm nay".

Giọng nói của Tôn Húc ngập tràn uy hiếp.

Tôn Chí Kiều không khỏi run người, hoảng sợ không thôi.

Tôn Húc rất yêu thương cô ta nhưng ông ta không bao giờ nói đùa.

Câu nói cuối lúc nãy của ông đã khẳng định nếu cô ta không quỳ xuống xin lỗi nhận sai thì ông ta sẽ tự tay giết cô ta.

"Phịch!"
Tôn Chí Kiều cũng không dám đôi co nữa.

Dù trong lòng không phục nhưng vẫn quỳ xuống.

Cô ta giận dữ nói: "Anh Thanh, xin lỗi.

Tôi sai rồi, tôi không nên đụng đến người phụ nữ của anh, xin anh rộng lượng bỏ qua cho tôi!"
Tuy cô ta đang xin lỗi nhưng thái độ rất phách lối, không hề có thành ý.

Dương Thanh cũng không để ý đến lời xin lỗi của người đàn bà này.

Việc khiến anh thấy sợ chính là nếu không phải Hạ Hà quen biết anh thì bây giờ Hạ Hà đã bị người đàn bà này chà đạp rồi.

Ghê tởm nhất chính là cô ta lại còn dám uy hiếp anh.

Dương Thanh không thèm nhìn Tôn Chí Kiều, chỉ nhìn Tôn Húc nói: "Tôi muốn mạng của người phụ nữ này, ông tính tự mình ra tay hay để tôi đích thân xử lý?"
Tôn Húc nghe vậy hai chân mềm nhũn, lại quỳ xuống lần nữa.

"Không chỉ có vậy, tôi còn sẽ miễn phí lăng xê cô và sử dụng tất cả tài nguyên giải trí của mình để xây dựng cô thành một siêu sao thế giới".

Tôn Chí Kiều thấy Dương Thanh không nói lời nào thì vội quay sang cầu xin Hạ Hà.

Hạ Hà vẫn còn đang ngây người, khi Tôn Chí Kiều cầu xin thì cô ta mới tỉnh táo lại.

Cô tớm, nhưng không ngờ lại ghê gớm đến mức này, ngay chủ gia tộc họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng sợ anh.

Hạ Hà không biết Dương Thanh nói muốn giết Tôn Chí Kiều là nói đùa hay nói thật.


Lúc này trong lòng cô ta rất thấp thỏm lo âu, trên mặt hơi do dự.

Dù sao Dương Thanh cũng là tới cứu mình, nếu bây giờ mình lại ra mặt khuyên Dương Thanh bỏ qua cho Tôn Chí Kiều liệu có không nể mặt anh không?
Hơn nữa nếu không phải Dương Thanh tới cứu cô ta kịp lúc, sợ là bây giờ cô ta đã bị Tôn Chí Kiều chà đạp rồi.

Dương Thanh đương nhiên biết Hạ Hà là người rất hiền lành, không đợi Hạ Hà chủ động lên tiếng anh đã nói trước: "Có phải cô muốn tôi tha mạng cho cô ta không?"
Hạ Hà không dám nhìn thẳng Dương Thanh chỉ yếu ớt gật đầu, không nói tiếng nào.

Dương Thanh thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hạ Hà, cô phải biết nếu bỏ qua cho loại người không có giới hạn thế này thì rất có thể bọn họ sẽ lại hại cô lần nữa".

"Lần này, là tôi chạy tới kịp.

Nếu còn có lần sau thì sao? Chẳng lẽ lần nào tôi cũng kịp thời chạy tới cứu cô sao?"
"Ngoài ra, cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu hôm nay tôi không làm gì được nhà họ Tôn thì chuyện gì sẽ xảy ra khi đến đây cứu cô?"
Mấy câu nói của Dương Thanh khiến trong lòng Hạ Hà ngập tràn hổ thẹn.

Nhưng bởi vì cô ta mà hại chết Tôn Chí Kiều, đúng là cô ta không làm được.

"Dương Thanh, xin lỗi!"
Qua một lúc, Hạ Hà bỗng lên tiếng, trong giọng nói ngập tràn cảm giác áy náy.

Dương Thanh đã đoán được Hạ Hà sẽ làm như vậy.

Anh cũng không thật sự muốn giết chết Tôn Chí Kiều trước mặt Hạ Hà mà chỉ muốn thông qua chuyện này khiến Hạ Hà tỉnh ngộ.

"Được, nể mặt cô tôi sẽ tha cho cô ta một con đường sống".

Dương Thanh bỗng lên tiếng, sau đó nhìn Tôn Chí Kiều lạnh lùng nói: "Tội chết có thể tha nhưng tội sống thì khó thoát!"
- ---------------------------.

 
Chương 884: 884: Anh Thất Vọng Rồi





Dương Thanh nói xong, một luồng khí mạnh mẽ toát ra từ người anh.

Tôn Chí Kiều cảm thấy rõ ràng nhất.

Cô ta bỗng thấy một biển máu che ngợp trời cuốn lấy cô ta, khiến cô ta nghẹt thở.

Tôn Húc nhất thời sốt ruột nói: "Cậu Thanh, cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn một tay và một chân của cô ta được không?"
Dương Thanh hỏi Tôn Húc.

Tôn Húc gật đầu lia lịa: "Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Cảm ơn cậu Thanh!"
Dứt lời, ông ta lại nhìn Tôn Chí Kiều giục: "Còn không mau cảm ơn cậu Thanh?"
Trong lòng Tôn Chí Kiều tràn đầy nhục nhã.

Dương Thanh muốn phế một chân và một tay của cô ta, thế mà cô ta vẫn phải cảm ơn anh, nực cười cỡ nào?
Nhưng cô ta không dám phản kháng: "Cảm ơn anh Thanh!"
"Ông tự ra tay đi!"
Dương Thanh nói với Tôn Húc.


"Pằng!"
"Pằng!"
Tôn Húc không hề do dự, rút ngay khẩu súng từ trong áo vest ra bắn hai phát vào người Tôn Chí Kiều.

Tôn Chí Kiều đau đến cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhịn không nổi kêu rên.

Chỗ trúng đạn trên cánh tay và bắp đùi khiến cô ta đau đến gần như bất tỉnh.

Nhưng cô ta không hề biết ơn vì Dương Thanh đã tha mạng cho mình, ngược lại còn đổ hết mối hận bị phế bỏ tay chân lên người Dương Thanh.

Dương Thanh cảm thấy rất rõ sự thù hận từ đáy mắt Tôn Chí Kiều.

Hạ Hà tận mắt thấy Tôn Cào người, sắc mặt trắng như tờ giấy, hai tay nắm chặt áo Dương Thanh.

"Cậu Thanh, tôi làm vậy cậu đã hài lòng chưa?"
Tôn Húc hỏi.


Dương Tây là lần cuối cùng, nếu lần sau còn có người của nhà họ Tôn đụng đến người thân của tôi nữa, thì nhà họ Tôn cũng không cần thiết tồn tại nữa đâu".

"Đừng tưởng rằng dựa vào nhà họ Tào thì có thể đạp tôi dưới chân".

"Nếu đúng vậy, ông tưởng với ân oán giữa tôi và nhà họ Tào, tôi có thể sống tới bây giờ sao?"
Sắc mặt Tôn Húc hết sức khó coi, ông ta biết Dương Thanh nói không sai.

Ngay cả Tào Trí cũng chịu thiệt trong tay anh, huống chi là ông ta.

.

truyện kiếm hiệp hay
"Sao cậu Thanh lại nói vậy? Tôi nào dám làm gì cậu chứ?"
Tôn Hảo đảm đây là lần cuối cùng, sau này người nhà họ Tôn tuyệt đối sẽ không dám đụng đến bất kỳ người thân nào của cậu nữa".

"Dương Thanh, xin lỗi, tôi khiến anh thất vọng rồi!"
Ra khỏi Nam Tương Viên, Hạ Hà áy náy nói.

Gió lạnh thổi tới, men say trên người Hạ Hà hoàn toàn biến mất.

Sau khi nhớ lại mọi việc vừa xảy ra, cô có giảm giác như đang nằm mơ.

- ---------------------------.

 
Chương 885: 885: Đưa Tôi Vào





Dương Thanh lắc đầu: "Tôi không thất vọng gì cả.

Cô có thể giữ được sự lương thiện như vậy là rất tốt".

"Hôm nay tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, không phải tất cả mọi người đều đáng để cô đối xử tử tế như vậy".

"Giới giải trí rất phức tạp, rất nhiều khi chỉ vì một vai diễn cũng khiến người khác sinh lòng thù hận với cô".

"Cũng có thể vì câu nói hoặc một tin tức trên ứng dụng xã hội nào đó mà khiến cô gặp rắc rối."
"Tôi mong rằng sau này lúc cô giao thiệp với người khác, có thể duy trì khoảng cách thích hợp, ý tôi không phải là muốn cô trở thành người phụ nữ lòng dạ mưu mô mà chỉ hy vọng cô có thể nâng cao cảnh giác".

.

truyện đam mỹ
Nghe xong lời của Dương Thanh, Hạ Hà đăm chiêu.

Một lúc sau cô ta mới nhìn Dương Thanh nghiêm túc gật đầu: "Anh yên tâm đi, sau này tôi sẽ cảnh giác hơn khi qua lại với người khác".

Dương Thanh khẽ mỉm cười: "Đi thôi, tôi đưa cô về khách sạn".
Khi Dương Thanh dẫn Hạ Hà rời đi, trên tầng cao nhất của Nam Tương Viên.

Vẻ đau đớn trên khuôn mặt của Tôn Chí Kiều dần trở nên méo mó, dữ tợn.


Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Dương Thanh, tao xin thề bất kể mày là ai, tao cũng phải bắt mày trả giá đắt!"
"Câm miệng!"
Tôn Húc quát lên: "Ngay cả bác cũng không dám nói câu này, cháu vừa trở về từ cõi chết liền muốn trả thù rồi sao?"
"Bác cảnh cáo cháu, nếu sau này cháu còn dám trêu chọc Dương Thanh nữa thì đừng trách bác độc ác".

"Cháu muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, đừng liên lụy tới nhà họ Tôn phải chôn theo cháu".

Bây giờ Tôn Húc vừa sợ lại vừa hận Dương Thanh.

Từ sau khi gặp phải Dương Thanh, tôn nghiêm của chủ gia tộc họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là ông ta đã bị Dương Thanh đạp nát dưới chân.

Thậm chí ông ta cũng đã quên mình quỳ dưới chân Dương Thanh bao nhiêu lần, chịu thiệt thòi cỡ nào trong tay anh.

Có thể nói, mỗi lần giao đấu với Dương Thanh ông ta đều là kẻ thua trận.

Thậm chí dù có Vương tộc họ Tào chống lưng, ông ta vẫn thất bại như thường.

"Bác, rốt cuộc thằng nhóc là ai? Sao bác lại sợ anh ta như vậy?"
Tôn Chí Kiều khó hiểu hỏi: "Với địa vị và thực lực của nhà họ Tôn, dù không tự mình ra tay, vẫn có thể tìm đại mấy sát thủ quốc tế lặng lẽ giết chết thằng nhóc đó rồi, đúng không?"
"Bác cũng không biết rốt cuộc cậu ta là ai.


Nhưng bác có thể nói cho cháu biết trong mắt cậu ta tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chỉ là hạt bụi".

Vẻ mặt Tôn Húc nghiêm nghị nói: "Thậm chí ngay cả dòng chính của Vương tộc cũng chịu thiệt trong tay cậu ta, đến nay cũng không làm gì được".

"Cháu thử nói cho bác biết, ngay cả Vương tộc cũng chịu thiệt không làm gì được cậu ta, một cô gái như cháu thì có thể làm gì cậu ta?"
Tôn Chí Kiều nghe vậy nhất thời im lặng.

Không phải cô ta bị Tôn Húc dọa sợ mà là cô ta đã hiểu rõ Tôn Húc sợ Dương Thanh đến cỡ nào.

Mặc kệ cô ta nói gì, Tôn Húc cũng không đồng ý.

Hạ Hà cãy đối với người bình thường như cô ta chẳng khác gì hình ảnh chỉ có thấy trên tivi, muốn quên đâu có dễ?
Vẻ mặt Hạ Hà đột nhiên hơi đắn đo, dường như có gì muốn nói với Dương Thanh.

"Cô muốn nói gì sao?"
Dương Thanh hiểu ý hỏi.

"Dương Thanh, anh, anh có thể đưa tôi vào trong không?", Hạ Hà bỗng nói.

Chỉ là sau khi nói xong hai má cô ta đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh cũng ngẩn ra, không ngờ Hạ Hà sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhưng trời đã khuya, nếu bảo anh đưa Hạ Hà vào khách sạn liệu có thích hợp không?
"Tôi hơi sợ, anh đưa tôi vào trong, chờ tôi bình tĩnh lại rồi hãy đi được không?"
Đợi hồi lâu vẫn không nghe Dương Thanh đồng ý, Hạ Hà lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Dương Thanh, trong mắt hiện rõ vẻ cầu xin.

- ---------------------------.

 
Chương 886: 886: Tiếng Thét Của Phụ Nữ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Thấy dáng vẻ e thẹn và hoảng sợ của Hạ Hà, Dương Thanh mới nhận ra việc tối nay đã đả kích cô ta đến cỡ nào.

"Được, để tôi đưa cô lên."
Dương Thanh không do dự nữa, gật đầu đồng ý.

Hai người lần lượt bước vào khách sạn, Hạ Hà đi theo sau lưng Dương Thanh, thoạt nhìn giống như cô ta đi theo Dương Thanh đến đây.
Cũng may bây giờ đã rất khuya, không có nhiều người đến khách sạn nên bọn họ cũng không gặp mấy người.

Bằng không, với độ nổi tiếng hiện giờ của Hạ Hà, e rằng sẽ bị người ta dòm ngó ngay.

Nếu bị kẻ có ý đồ xấu nào đó chụp được hình ảnh của Dương Thanh và Hạ Hà cùng ra vào khách sạn, có thể sẽ khiến Hạ Hà gặp rất nhiều rắc rối.

Mọi việc diễn ra tốt đẹp, cả hai bước vào phòng một cách suôn sẻ.
"Anh chờ tôi một lát thôi, tôi tắm xong sẽ đi ngủ ngay".


Hạ Hà có vẻ ngượng ngùng, sau khi nói với Dương Thanh xong, thì chạy vội vào phòng tắm.

Vẻ mặt Dương Thanh rất gượng gạo, giữa đêm khuya thanh vắng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, mấu chốt là Hạ Hà còn là nữ diễn viên mới nổi đình nổi đám.

Nếu việc này bị truyền ra sẽ không có ai tin bọn họ trong sáng.

Một mình Dương Thanh ở trong phòng cũng hơi buồn chán, anh lấy điện thoại ra lướt xem tin tức.

Anh đang xem tin tức thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Tần Thanh Tâm gọi tới, Dương Thanh bỗng hơi luống cuống.

Nhưng anh vẫn bắt máy ngay, sau đó nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Giọng nói của Tần Thanh Tâm cũng vang lên: "Chồng à, sắp mười một giờ rồi, khi nào thì anh về? Tiêu Tiêu đột nhiên khóc quấy đòi bố, không chịu ngủ".

"Bố, con muốn bố, hức hức..."
Dương Thanh nói.


"Bố, khi nào bố về? Con muốn bố ngủ với con".

Tiêu Tiêu khóc rấm rức nói: "Lâu lắm rồi bố không ngủ với Tiêu Tiêu và mẹ, Tiêu Tiêu muốn ngủ với bố".

Tần Thanh Tâm hơi thất vọng nói.

"A..."
Đúng lúc này trong phòng tắm bỗng vang lên tiếng thét chói tai.

Dương Thanh lập tức hoảng hốt.

Con gái không ngừng khóc, anh mới nói với Tần Thanh Tâm không rời đi được, kết quả lúc này tiếng thét của Hạ Hà đột nhiên vang lên.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Bây giờ đã muộn như vậy, con gái khóc lóc đòi bố nhưng Dương Thanh lại nói anh bận đến nỗi không dứt ra được.

Thế mà lại vang lên tiếng thét của phụ nữ.

- ---------------------------.

 
Chương 887: 887: Tâm Hồn Thiếu Nữ Run Rẩy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Dương Thanh cũng chưa gặp phải những tình huống này, từ trước tới nay Tần Thanh Tâm rất tin tưởng anh.

Anh cũng không quen nói dối, bởi vậy Tần Thanh Tâm vừa hỏi như vậy, anh nhất thời hoảng hốt.

"Hình như có người phụ nữ đi ngang qua bị sái chân, anh thấy bên kia có rất nhiều người đang giúp đỡ cô ta".

Dương Thanh sợ Tần Thanh Tâm suy nghĩ lung tung, đành lựa chọn nói dối cô.
Đây là lần đầu tiên anh nói dối Tần Thanh Tâm, nhưng vừa nói xong ngay cả anh cũng thấy chẳng đáng tin chút nào.

Tần Thanh Tâm ở đầu điện thoại bên kia càng thêm thất vọng.

Tiếng thét lúc nãy rõ ràng là đang ở ngay bên cạnh Dương Thanh.

Điều quan trọng nhất là trước đó Dương Thanh nói rất tự tin, nhưng bây giờ giọng anh rất yếu ớt.
Rõ ràng là đang chột dạ.


"Được, em biết rồi, vậy anh làm xong nhớ về nhà sớm".

Tần Thanh Tâm cố gắng đè nén lửa giận, bình tĩnh nói.

"Dương Thanh, anh có thể giúp tôi một chút không? Hình như tôi bị trật chân rồi? Nền phòng tắm trơn quá, tôi không đứng lên đươc".

Tần Thanh Tâm vẫn chưa cúp điện thoại, tiếng cầu cứu của Hạ Hà lại vang lên lần nữa.

Dương Thanh cũng không phát hiện anh chưa cúp điện thoại, vội vàng nói: "Tôi đến đây!"
Cùng lúc đó, bên trong dinh thự Vân Phong.

Bàn tay đang siết chặt điện thoại của Tần Thanh Tâm bỗng run lên, trong mắt ngập tràn khó tin.

Cho dù lời nói lúc nãy của Dương Thanh đầy rẫy sơ hở, nhưng cô vẫn bằng lòng tin anh.

Nhưng trước khi cúp điện thoại cô rõ ràng nghe được giọng nói của phụ nữ.


Mấu chốt là trong lời nói lúc nãy của người phụ nữ kia còn có mấy từ rất quan trọng.

"Trật chân", "Phòng tắm", "Không đứng lên được".

Không phải điều này đã chứng tỏ Dương Thanh đang ở trong khách sạn với người phụ nữ khác sao?
Người phụ nữ đang tắm, kết quả trượt chân té xuống không đứng lên được, nêu phải cầu cứu Dương Thanh.

Điều khiến cô sụp đổ nhất là khi người phụ nữ kia nhờ Dương Thanh giúp đỡ, anh đã nói không chút do dự: "Tôi đến đây!"
Tần Thanh Tâm không nói gì, chỉ ôm chặt con gái vào lòng.

Cùng lúc đó trong khách sạn, sau khi Dương Thanh nghe được tiếng kêu cứu của Hạ Hà thì vọt ngay vào phòng tắm.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Góc độ mà cô ta ngã xuống rất trùng hợp, đó là úp mặt xuống đất.

Mà phía dưới mặt cô là thành bồn tắm.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Cô ta đột ngột mở mắt ra, trong tầm mắt hiện lên một khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, nhất thời cô ta không dời mắt được nữa, tâm hồn thiếu nữ run rẩy.

- ---------------------------.

 
Chương 888: 888: Tôi Đi Trước Đây


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lúc này Hạ Hà cảm thấy cả thế giới dường như biến mất, chỉ còn lại cô ta và Dương Thanh.

Thậm chí cô ta đã quên lúc này cô ta đang trần như nhộng.

Nhưng Dương Thanh không hề thưởng thức vẻ đẹp hoàn mỹ của Hạ Hà, trong mắt anh chỉ có sự lo lắng và quan tâm.

Nhưng đó chỉ là sự quan tâm và lo lắng dành cho bạn bè.
Nhưng trong mắt Hạ Hà sự quan tâm đó chính là sự yêu mến Dương Thanh đối với cô ta.

"Cô không sao chứ?"
Hạ Hà vẫn chưa cảm nhận hết sự ấm áp từ vòng tay của Dương Thanh thì phát hiện vòng ôm ấm áp kia đột nhiên biến mất.

Cô ta cảm thấy hụt hẫng.
"Tôi không sao, chỉ là đầu gối bị thương nên hơi đau".

Hạ Hà cúi đầu nhìn xuống đầu gối đang chảy máu của mình.

Ánh mắt của Dương Thanh dời xuống phía dưới, khi tầm nhìn lướt qua không ít phong cảnh quyến rũ thì anh mới nhớ ra mình đang ở trong phòng tắm với Hạ Hà.

"Tôi đi ra ngoài trước".

Dương Thanh vội vã quay đầu sang hướng khác, sau đó quay người đi ra ngoài

"Dương Thanh..."
Hạ Hà kêu lên, chỉ là khi vừa thốt lên tên Dương Thanh cô ta bỗng phát hiện cả người mát lạnh, lúc này mới sực tỉnh.

Mãi đến lúc này cô ta mới phát hiện lúc nãy cô ta đã để lộ cả cơ thể trước mặt Dương Thanh, gương mặt chợt đỏ lựng.

Cô ta vốn muốn gọi Dương Thanh dìu cô về giường, nhưng dáng vẻ của cô ta lúc này không tiện lắm.

Sau khi bình tĩnh lại, ngay cả Hạ Hà cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Cô ta bị Dương Thanh nhìn thấy hết thân thể, chẳng những không thấy chán ghét, mà ngược lại còn chờ mong sẽ xảy ra chuyện gì đó với anh.

"Mình đang suy nghĩ bậy bạ gì thế này?"
Một lúc sau Hạ Hà mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt cô đơn nói: "Anh ấy đã kết hôn, còn có một cô gái rất đáng yêu.

Mình không nên quấy rầy hạnh phúc của bọn họ".

Sau khi ra khỏi phòng tắm, trên mặt Dương Thanh nóng như lửa đốt, anh từng tuổi này rồi mà chỉ có một người phụ nữ là Tần Thanh Tâm.

Hơn nữa anh và Tần Thanh Tâm rất yêu thương nhau, chưa từng nghĩ đến việc dây dưa với những người phụ nữ khác.

Chỉ là cảnh tượng trong phòng tắm vừa rồi cứ thiêu đốt tâm trí anh, càng muốn quên lại càng thấy nhớ, thậm chí còn nhớ rất rõ ràng.


"Đồ vô lại! Mình đúng là một tên khốn!"
Dương Thanh bỗng tát mình một bạt tai nói: "Tiêu Tiêu còn đang khóc lóc đợi mình ở nhà, thế mà mình lại suy nghĩ bậy bạ như vậy".

Dù biết anh giúp đỡ Hạ Hà chỉ là hành động bất đắc dĩ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.

Hạ Hà ở phòng tắm hơn mười phút mới khập khiễng đi ra.

Lúc này cô ta đã mặc xong quần áo.

Thấy dáng vẻ vẫn còn đau đớn của Hạ Hà, Dương Thanh càng áy náy hơn.

Không chỉ đối với vợ con mà còn với cả Hạ Hà.

Hai đầu gối Hạ Hà bị thương rách da, mà anh còn dám suy nghĩ bậy bạ với cô ta, đúng là không bằng cầm thú mà.

"Tôi dẫn cô đi bệnh viện nhé?"
Thế nhưng trong lòng cô ta ngập tràn chờ mong, hy vọng Dương Thanh sẽ ở lại giúp cô ta thoa thuốc, sau đó chờ cô ta ngủ rồi anh hãy rời đi.

Nhưng cô ta đã thất vọng.

Dương Thanh vốn đang lo lắng cho Tiêu Tiêu, việc xảy ra ngoài ý muốn trong phòng tắm lúc nãy khiến anh cảm thấy xấu hổ khi tiếp tục ở lại trong phòng Hạ Hà.

"Vậy tôi đi trước đây!"
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Chiếc Phaeton đã được tân trang như tia chớp đen rít gào trong đêm, chạy như bay về phía dinh thự Vân Phong.

Dương Thanh chỉ lo tập trung lái xe về nhà, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị người khác theo dõi từ lâu.

- ---------------------------.

 
Chương 889: 889: Kỹ Thuật Bắn Súng Quá Tệ





"Rầm!"
Lúc xe của Dương Thanh chạy ngang ngã ba, một chiếc xe tải giống như một con thú dữ đang rít gào, đâm thẳng vào chiếc Phaeton.

"Ầm!"
Tiếng nổ vang lên cực lớn, chiếc Phaeton bị đâm trúng, nhào lộn trên không trung vài vòng.
Sau đó "ầm" một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.

Lúc xe bị va chạm mạnh, các túi khí trên xe đều bung ra.

Dương Thanh bị đụng mạnh đến nỗi đầu óc choáng váng, trên cánh tay cũng có một vết cắt dài, máu chảy lênh láng.

"Đồ khốn khiếp!"
Dương Thanh khẽ gầm lên, trong mắt tràn đầy tức giận.

Đầu Dương Thanh cũng bị đụng trúng, máu chảy từ trên đầu xuống tràn vào mắt anh.

Lúc này, hai mắt Dương nhuộm màu máu đỏ tươi, cả thế giới của anh chỉ đỏ rực như máu.

"Ầm!"
Anh đạp văng cửa xe, bước ra ngoài.


Lúc anh vừa bước xuống xe, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập tới, anh bỗng nhấc chân, biến mất tại chỗ.

"Pằng!"
Gần như ngay lúc đó tiếng súng chát chúa vang lên.

Chỗ Dương Thanh vừa đứng hõm xuống như hố bom.

Rõ ràng đây không phải là súng bắn tỉa bình thường.

Nếu lúc nãy Dương Thanh trúng phải phát súng này, dù anh có mạnh hơn nữa cũng sẽ bị thương.

"Trời ạ! Cậu ta là quỷ sao? Cậu ta có thể sống sót sau tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, đã là kỳ tích rồi.

Thế mà cậu ta còn tránh được viên đạn kia nữa đấy?"
Cách đó một nghìn mét, một khuôn mặt người nước ngoài như đang gặp quỷ, trong lòng tràn ngập sợ hãi và lo lắng.

Tay bắn tỉa nhất định phải giết người bằng một phát súng, nếu thất thì phải lập tức rút lui.

Bằng không một khi bị khóa chặt mục tiêu, ông ta chỉ có nước chết.

Tay súng bắn tỉa người nước ngoài này là một sát thủ nổi tiếng quốc tế tên là Sith.


Ông ta giỏi sử dụng nhiều loại súng bắn tỉa khác nhau.

Trong giới sát thủ, ông ta tồn tại như một vị thần.

Ông ta chưa từng phạm phải sai lầm nào khi nhận nhiệm vụ.

Lần nào mục tiêu của ông ta cũng bị hạ gục bởi một phát súng, ông ta chưa từng thất thủ.

Hôm nay là lần đầu tiên ông ta thất thủ.

Dù vậy ông ta cũng không hề do dự, một phát không trúng liền rút lui.

"Ông muốn đi đâu?"
Sith sợ hãi không yên, tự lẩm bẩm.

Với thực lực bắn súng của ông ta, dù kẻ địch có đứng sau lưng, chỉ cần dựa vào giọng nói cũng có thể bắn trúng kẻ địch.

Vì thế lúc nãy ông ta mới dứt khoát quay người lại nổ súng, nhưng kết quả lại khiến ông ta không thể tin được.

Ông ta không phát hiện ra đối phương đã rời đi nhưng sự thật là người kia đã biến mất.

Ông ta cảm thấy khi mình quay người lại, đối phương đã biến mất tại chỗ.

"Kỹ thuật bắn súng tệ như thế mà cũng dám giết tôi?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên sau lưng Sith.

- ---------------------------.

 
Chương 890: 890: Không Về Nhà Được





Lúc này Sith hoảng sợ dựng tóc gáy.

Ông ta không tin được một người sống sờ sờ lại có thể biến mất ngay dưới mí mắt mình, rồi lại xuất hiện sau lưng mình.

Sao lại như vậy được?
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Sith run rẩy nói: “Tôi có thể chắc chắn cậu không phải kẻ tầm thường”.

Sith là sát thủ hàng đầu thế giới, từng giết rất nhiều người có máu mặt và cao thủ nhưng chưa từng thấy người có thể né tránh súng đạn như Dương Thanh.

Dương Thanh không đáp lại, chỉ hỏi: “Nói đi, ai thuê ông tới giết tôi? Chỉ cần nói ra, tôi sẽ tha cho ông một mạng”.

Sith không hề do dự lắc đầu: “Người như cậu chắc hẳn phải biết quy tắc của giới sát thủ, không được để lộ người thuê”.
“Tức là ông chọn cái chết?”
Dương Thanh híp mắt lại, một luồng sát khí ẩn hiện bao quanh Sith.

“Ra tay đi!”
Sith vô cùng bình tĩnh nói.

Nhưng ông ta bất chợt quay người lại.

Vừa rồi Dương Thanh lặng lẽ xuất hiện sau lưng ông ta.


Lúc ông ta quay lưng lại nổ súng, Dương Thanh dễ dàng tránh né.

Ông ta không phải người luyện võ, chỉ là một tay súng giỏi.

Giây phút súng của ông ta không lấy được mạng của Dương Thanh, kết cục của ông ta đã được xác định.

“Phốc!”
Dương Thanh không nhiều lời, cong tay búng một hòn đá nhỏ vào sau đầu Sith.

Hòn đá xuyên qua giữa trán ông ta.

Khả năng bắn súng của Sith rất xuất sắc, nhiệm vụ thất bại cũng cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh ngay cả khi đối mặt với cái chết.

Muốn điều tra người thuê từ miệng loại sát thủ này là không thể.

“Tới xử lý rác rưởi đi!”
Dương Thanh gọi một cuộc điện thoại ra lệnh.

Chưa đầy mười phút sau, một chiếc Phaeton cùng loại với chiếc của Dương Thanh chậm rãi đỗ lại bên người anh.

“Anh Thanh!”
Mã Siêu bước ra khỏi xe.

Sau xe Mã Siêu còn có một chiếc Land Cruiser màu đen.

Mấy tên Ảnh Vệ tức tốc chạy xuống xử lý thi thể của Sith.

Mã Siêu đi tới kiểm tra thi thể của Sith rồi quay về bên cạnh Dương Thanh, trầm giọng nói: “Sát thủ của Hồng Trần”.

“Lại là Hồng Trần!”
Dương Thanh nheo mắt lại.

Sáng nay Diệp Mạn bị sát thủ của Hồng Trần ám sát, bây giờ lại đến lượt anh.

Mã Siêu còn nói: “Anh Thanh, sát thủ của Hồng Trần không đơn giản, chi nhánh trải rộng toàn thế giới.

Một khi nhiệm vụ thất bại sẽ có sát thủ mạnh hơn tới hoàn thành nhiệm vụ”.

“Bà chủ Diệp bị sát thủ của Hồng Trần ám sát, anh cũng bị.

E là chẳng mấy chốc, bọn họ sẽ phái cao thủ mạnh hơn tới ám sát hai người”.


Dương Thanh nói: “Bọn họ đã không sợ chết thì cứ để họ tới, tới người nào giết người đó!”
“Hay là để em đi giết sạch mấy sát thủ hàng đầu của Hồng Trần để cảnh cáo?”
Mã Siêu hỏi.

“Muốn tìm sát thủ của Hồng Trần không dễ đâu, chỉ có thể đợi họ tìm tới cửa.

Mấy ngày này phiền cậu âm thầm bảo vệ bà chủ Diệp”.

Dương Thahh từ chối, lại dặn dò: “Có thể dùng tới người của Ảnh Vệ theo dõi tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, nhất là nhà họ Long”.

“Vâng!”
Mã Siêu nghiêm giọng đáp theo bản năng.

Hiện giờ người có năng lực đấu với sát thủ của Hồng Trần bên cạnh Dương Thanh chỉ có Tiền Bưu và Mã Siêu.

Tiền Bưu đang bảo vệ Tần Thanh Tâm, vậy nên người giải quyết sát thủ của Hồng Trần chỉ có thể là Mã Siêu.

“Em đưa anh về nhà nhé?”
Mã Siêu nhìn chiếc Phaeton bị tông hỏng của Dương Thanh.

Dương Thanh do dự vài giây rồi nói: “Tối nay tôi ở lại chỗ cậu”.

Trong tai nạn xe vừa rồi, Dương Thanh bị thương ngoài da không ít.

Mặc dù không tạo thành tổn thương lớn với anh nhưng trông thấy thê thảm.

Nếu trở về nhà với bộ dáng máu me này, chắc chắn sẽ dọa Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.

Hai mươi phút sau, Mã Siêu lái xe tới một căn biệt thự.


Đây là nhà của anh ta.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu vừa đi đánh nhau về đấy à?”
Dương Thanh và Mã Siêu vừa bước vào, Ngải Lâm đang mặc đồ ngủ kinh ngạc hỏi.

Trông thấy Dương Thanh bị thương, cô ấy rất khiếp sợ.

Cô ấy từng ở biên giới phía Bắc một khoảng thời gian, dù là trên chiến trường cũng chưa từng thấy Dương Thanh thảm hại như vậy.

Dương Thanh lắc đầu cười khổ: “Vội về nhà không để ý, bị sát thủ phục kích.

Nhưng đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại”.

“Chị đi lấy hòm thuốc”.

Ngải Lâm cũng không nhiều lời, lập tức quay người đi.

Sau một hồi do dự, Dương Thanh mới nghe máy: “Vợ ơi, tối nay anh không về được.

Em và Tiêu Tiêu đừng đợi anh, cứ ngủ trước đi nhé!”
- ---------------------------.

 
Chương 891: 891: Không Cần Cháu Nữa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Trước đó ở lại khách sạn Hạ Hà đang ở, Dương Thanh đã lừa Tần Thanh Tâm một lần.

Lần này anh không nói rõ tại sao mình không về nhà, chỉ bảo cô và con gái không cần đợi mình.

Dương Thanh cứ tưởng cô sẽ hỏi, thế nhưng cô không hề hỏi gì, chỉ lạnh nhạt đáp: “Ừ!”
Tần Thanh Tâm chỉ nói một chữ rồi cúp máy.
“Chị dâu gọi đến ạ?”
Mã Siêu hỏi.

Dương Thanh gật đầu, trong lòng chợt thấy buồn bực.

Tần Tần Thanh Tâm chỉ nói một chữ “Ừ” nhưng Dương Thanh lại cảm nhận được tâm trạng của cô không tốt.
“Anh không về cũng được.

Trông anh thế này ai nhìn cũng tưởng bị thương nặng lắm”.

Mã Siêu nói: “Nếu không biết rõ thực lực của anh, chắc chắn em sẽ nghĩ anh sắp không xong rồi”.

Dường như Dương Thanh không muốn nói nhiều, đứng dậy bảo: “Cho anh một phòng đi, anh muốn đi ngủ”.


“Được!”
Mã Siêu nhìn ra được tâm trạng của Dương Thanh không bình thường, cũng không hỏi nhiều, lập tức dẫn anh đến phòng cho khách.

Dương Thanh trằn trọc trên giường không ngủ nổi, trong đầu toàn nghĩ tới Tần Thanh Tâm.

Lúc anh ở phòng Hạ Hà, Tần Thanh Tâm gọi điện tới, anh lừa cô nói là mình đang bận làm việc.

Đó là lần đầu tiên anh lừa cô, cảm thấy vô cùng áy náy.

Bây giờ anh lại lo lúc Hạ Hà ngã trong phòng tắm đã hét lên một tiếng bị Tần Thanh Tâm nghe thấy.

Tuy anh lừa Tần Thanh Tâm là cô gái bên đường bị trẹo chân, nhưng vẫn cảm thấy chột dạ.

Vừa nãy Tần Thanh Tâm gọi tới, anh bảo không về được, cô chỉ đáp lại một chữ “Ừ”, rõ ràng tâm trạng không vui.

Trong lúc Dương Thanh trằn trọc lăn lộn trên giường, Hạ Hà ở khách sạn cũng khó ngủ.

Dương Thanh đã rời đi từ hai tiếng trước nhưng cô ta vẫn không thể ngủ nổi, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện xảy ra trong nhà tắm.

Lúc cô ta suýt đập mặt vào bồn tắm, Dương Thanh như thiên thần xuất hiện ôm cô ta lại, giúp cô ta tránh khỏi kết cục nát mặt.

Không chỉ vậy, lần đầu tiên gặp Dương Thanh, tuy anh tới cứu Tiêu Tiêu nhưng cũng cứu cả cô ta.

Sau đó, anh lại âm thầm giúp cô ta cứu chữa người mẹ bị nhiễm trùng đường tiết niệu, còn lo cô ta biết chuyện sẽ thấy áy náy mà cố ý thành lập quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu.

Từ đó về sau, Dương Thanh giúp cô ta rất nhiều lần, mỗi lần đều cực kỳ quan trọng.

“Rốt cuộc mình đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
Hạ Hà bỗng nhiên thở dài, nhắm mắt lại.

Nhưng nước mắt lại lăn ra khỏi khóe mắt đóng chặt.

Cô ta biết mình đã đem lòng yêu Dương Thanh, người đàn ông mà cô ta không thể yêu.

Cùng lúc đó ở trong dinh thự Vân Phong, Tần Thanh Tâm cũng không ngủ được.


Tiêu Tiêu đã ngủ say từ lâu, đang rúc vào lòng cô.

Hai mắt cô hơi sưng đỏ, rõ ràng vừa mới khóc xong.

“Tại sao? Tại sao anh lại lừa gạt em?”
Tần Thanh Tâm nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại rơi xuống.

Cô không biết đây là lần thứ mấy mình khóc trong đêm nay.

Mỗi lần chỉ kìm nén được một lúc cô lại bật khóc.

Cô cảm thấy rất đau khổ, nghĩ mãi không ra tại sao Dương Thanh lại lừa gạt mình.

Lúc nghe thấy tiếng hét chói tai của phụ nữ trong điện thoại, Dương Thanh giải thích là người đi đường bị trẹo chân, Tần Thanh Tâm vốn đã định tin.

Nhưng cô lại phải thất vọng khi nghe thấy người phụ nữ kia nói mình ngã trong nhà tắm, nhờ Dương Thanh tới giúp ngay trước khi cúp máy.

Tuyệt vọng hơn cả chính là Dương Thanh nói mình sẽ tới ngay.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Lúc ở nhà, Tần Thanh Tâm làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ.

Bởi vì sáng nào cũng phải chải tóc cho Tiêu Tiêu nên cô thường dậy rất sớm.


Sửa soạn cho mình xong xuôi rồi mới chải tóc cho Tiêu Tiêu.

Sau khi cho Tiêu Tiêu mặc quần áo xinh đẹp, hai mẹ con mới xuống phòng bếp ăn sáng.

Tần Đại Dũng đã dọn đồ ăn ra bàn, nghi hoặc hỏi: “Tần Y, sao chị con vẫn chưa ra?”
Tần Y cũng cảm thấy kỳ quái: “Để con đi gọi chị”.

“Tiêu Tiêu, cháu mau nói cho dì biết, có phải bố mẹ cháu cãi nhau rồi không?”
Tần Y quay sang hỏi Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu mếu máo, nước mắt ào ào tuôn ra.

“Sao cháu lại khóc? Bố mẹ cháu cãi nhau à?”, Tần Y hốt hoảng hỏi.

Tiêu Tiêu khóc nức nở: “Bố mẹ ly hôn rồi.

Bố cháu không cần cháu nữa rồi!”
Nghe thấy thế, Tần Y sững sờ như bị sét đánh, ngơ ngác hỏi: “Sao lại như vậy? Tình cảm của hai người họ rất sâu nặng, sao có thể ly hôn được?”
- ---------------------------.

 
Chương 892: 892: Tôi Muốn Từ Chức


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Chất lượng cách âm của biệt thự vô cùng tốt, Dương Thanh lại đứng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong biệt thự, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Anh chỉ thấy Tần Y tới gõ cửa phòng Tần Thanh Tâm, không biết hai người đã nói gì, Tần Thanh Tâm xuống phòng bếp trước.

Sau đó Tần Y lại nói gì đó với Tiêu Tiêu, cô bé bất chợt bật khóc.

“Nhất định Thanh Tâm có chuyện gì đó!”
Dương Thanh lo lắng nhưng không dám vào nhà với bộ dạng hiện giờ.

Tuy vết thương trên người có thể giấu trong quần áo nhưng trên mặt lại có vết xước rõ ràng, dù đã kết vảy nhưng trông vẫn rất dọa người.

Dương Thanh có tố chất thân thể siêu nhiên nên chỉ sau một đêm, các vết thương đã hầu như khỏi hẳn.

Nếu là người mình thường gặp phải tai nạn xe tối qua, không chết cũng bị thương nặng, không nằm viện nửa tháng không hồi phục.
Trong phòng, Tần Y vội vàng ôm Tiêu Tiêu, đỏ mắt nói: “Cháu yên tâm, bố mẹ cháu không thể ly hôn được.

Bố cháu cũng không thể không cần cháu”.

“Dì nói thật không?”
Hàng mi dài của Tiêu Tiêu ướt đẫm nước mắt.


Cô bé nghẹn ngào hỏi.

Tần Y gật đầu: “Có bao giờ dì lừa cháu chưa?”
“Nhưng bạn Hoa ở trường mầm non nói bố mẹ không ngủ cùng nhau rồi ly hôn”.

Tiêu Tiêu nói hết câu đã không kìm được nước mắt.

Tần Y vốn đang kinh hãi nghe thấy vậy lập tức dở khóc dở cười.

“Cháu yên tâm, bố mẹ cháu không ly hôn đâu.

Chỉ là bố bận việc không về nhà với mẹ cháu được thôi”.

Tần Y cười nói: “Đợi bố cháu hết bận chắc chắn sẽ ở bên hai mẹ con cháu mỗi ngày”.

“Nhưng tối hôm qua, mẹ gọi cho bố mấy lần liền, bố vẫn không hề nhà, gọi xong thì mẹ khóc”.

Tiêu Tiêu ngây thơ nói.

Tần Y vừa mới thả lỏng đã lập tức căng thẳng.

Xem ra giữa Dương Thanh và Tần Thanh Tâm thực sự đã xảy ra chuyện gì đó.

Nếu không tại sao cô lại khóc sau khi gọi điện thoại cho Dương Thanh?
“Được rồi Tiêu Tiêu đừng nghĩ lung tung.

Dì cam đoan với cháu, bố mẹ cháu sẽ không ly hôn đâu”.

Tần Y nắm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Tiêu: “Chúng ta mau đi ăn sáng thôi”.

Khi hai người tới bàn ăn, Tần Thanh Tâm đang bê bát, ngẩn người nhìn bánh trứng trên bàn, không biết Tần Y đã dẫn Tiêu Tiêu tới.

Thấy vậy, Tần Y lại càng lo lắng.

Tần Đại Dũng cũng thấy con gái có điều bất thường nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa mắt ra hiệu hỏi Tần Y.


Tần Y lắc đầu rồi nói: “Bố ơi, bữa sáng hôm nay phong phú thật đấy!”
Tần Đại Dũng cười nói: “Bố thấy mấy đứa dạo này cực khổ quá, muốn làm bữa sáng thật ngon cho các con, ăn no mới có sức làm việc”.

Hai bố con nói chuyện Tần Thanh Tâm mới hoàn hồn.

Cô vẫn không nói năng gì, chỉ cúi đầu ăn sáng.

“Y Y, hôm nay con đưa chị con đi làm đi.

Để con bé lái xe, bố không yên tâm”.

Tần Thanh Tâm ăn xong quay người ra khỏi phòng bếp.

Tần Đại Dũng vội vàng nói: “Để bố đưa Tiêu Tiêu đi học cho”.

“Vâng!”
Tần Y không nhiều lời, vội vàng đuổi theo cô.

Dương Thanh tận mắt nhìn thấy Tần Thanh Tâm đi ra khỏi biệt thự như người mất hồn.

Có vài lần anh rất muốn lao ra, nhưng lại sợ mình thế này sẽ khiến cô lo lắng, đành phải nhịn lại.

May mà Tần Y đuổi kịp, kéo tay Tần Thanh Tâm nói: “Chị ơi, sáng nay em có việc cần bàn, đúng lúc đi qua tập đoàn Mamba Đỏ.

Để em đưa chị tới công ty nhé”.


[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

“Chắc chỉ có Dương Thanh mới có thể khiến chị trở nên như vậy thôi nhỉ?”
Tần Thanh Tâm lập tức im lặng cúi đầu như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.

Tần Y lại càng gấp, nắm chặt vai cô kích động hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế chị? Chẳng lẽ đến cả em chị cũng không muốn nói sao?”
“Hay là chị vốn không hề coi em là em gái?”
“Chết tiệt! Dương Thanh anh đúng là đồ khốn!”
Tần Y cả giận nói: “Tôi không cần biết tại sao anh không thể tới gặp chị tôi giải thích.

Anh khiến chị tôi đau lòng chính là lỗi của anh!”
“Bà đây cũng không thèm làm nữa.

Tôi muốn từ chức”.

“Sau này anh tự giải quyết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh đi!”
Dứt lời, Tần Y lập tức cúp máy.

- ---------------------------.

 
Chương 893: 893: Chắc Mẹ Còn Làm Việc





Sau khi Tần Y cúp máy, Dương Thanh ngây ngẩn cả người.

Anh cứ tưởng tối qua đã lừa được Tần Thanh Tâm, xem ra không phải rồi.

Nếu không, cô đã không khóc suốt đêm.

Hiện giờ, trong đầu Dương Thanh hiện lên cảnh tượng tối qua.
Tần Thanh Tâm ngồi trên giường.

Tiêu Tiêu ngủ say ở bên cạnh, mình cô lặng lẽ rơi nước mắt.

Nghĩ tới đây, Dương Thanh cảm thấy lòng mình tan nát.

Anh vội vàng gọi điện thoại cho Tần Thanh Tâm, nhưng chỉ nghe thấy lời nhắc nhở: “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Anh gọi liên tiếp mấy lần đều như vậy.

“Có lẽ cô ấy đã chặn số của mình rồi”.

Dương Thanh lắc đầu cười khổ: “Xem ra lần này thực sự đã khiến cô ấy bị tổn thương”.

Chẳng bao lâu sau, Dương Thanh đã nhận được cuộc gọi từ Lạc Bân.

“Chủ tịch, sao Tần Y lại từ chức? Tần Thanh Tâm cũng muốn từ chức”.

Lạc Bân kinh ngạc hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hiện giờ đang là giai đoạn phát triển quan trọng của tập đoàn Nhạn Thanh, công ty không thể không có bọn họ!”
“Thanh Tâm cũng muốn từ chức sao?”
Dương Thanh rất bất ngờ.

Tần Y từ chức thì anh có thể hiểu được, nhưng tại sao Tần Thanh Tâm cũng từ chức?
Xem ra hiểu lầm tối qua rất lớn, nếu không Tần Thanh Tâm không thể từ chức được.


“Được, tôi biết rồi!”
Dương Thanh nói xong liền cúp máy.

Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách giải thích rõ ràng chuyện tối qua, nếu không Tần Thanh Tâm và Tần Y sẽ không chịu quay về tập đoàn Nhạn Thanh.

Hai ngày sau đó, Dương Thanh vẫn không về nhà.

Mãi đến ngày thứ ba, vết thương không thể che giấu trên người anh mới hồi phục.

Thế nhưng hai bố con đợi mãi không thấy Tần Thanh Tâm đâu.

“Bố ơi, sao mẹ vẫn chưa tan làm?”
Tiêu Tiêu bắt đầu sốt ruột.

Dương Thanh nhìn đồng hồ, từ lúc tan tầm đến giờ đã hơn nửa tiếng.

“Chắc là mẹ vẫn đang làm việc, chúng ta đợi một chút”.

- ---------------------------.

 
Chương 894: 894: Biết Cả Rồi





Dương Thanh bế con gái lên, nhìn chằm chằm vào cổng tập đoàn Mamba Đỏ.

Hai bố con đợi khoảng năm phút nữa, cuối cùng cũng trông thấy bóng dáng quen thuộc của cô bước ra ngoài.

Mấy ngày không gặp, dường như cô đã gầy đi nhiều, sắc mặt tiều tụy hơn hẳn.
Nhưng trông thấy bên cạnh Tần Thanh Tâm còn có một người thanh niên, Dương Thanh hơi khó chịu.

Người đó khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc vest lịch lãm, gương mặt điển trai.

Hai người cách nhau rất gần.

Không biết người thanh niên nói gì khiến Tần Thanh Tâm mỉm cười.

Thấy cảnh này, trong anh nổi lên lửa giận.
“Mẹ ơi!”
Tiêu Tiêu cũng trông thấy Tần Thanh Tâm, hô lên một tiếng rồi chạy vọt tới.

Nghe thấy tiếng con gái, Tần Thanh Tâm mới phát hiện ra Tiêu Tiêu.


Nhưng khi trông thấy Dương Thanh, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.

“Anh là ai?”
Dương Thanh không để ý tới cô, lạnh lùng hỏi người thanh niên bên cạnh, giọng nói tràn đầy tức giận.

Đối phương lịch sự mỉm cười với Dương Thanh: “Tôi là…”
“Anh ấy là bạn tôi”.

Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Tần Thanh Tâm chen ngang.

Dương Thanh không ngờ cô lại kéo tay anh ta ngay trước mặt mình.

Vẻ mặt của anh lập tức cứng đờ, không dám tin vào mắt mình.

Anh không bao giờ nghĩ cô sẽ kéo tay của người đàn ông khác.

Tức giận khiến anh gần như mất kiểm soát.

“Bịch!”

Dương Thanh không nói năng gì, xông lên tung đấm.

Người thanh niên chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đánh ngã.

“Dương Thanh, anh đang làm cái gì vậy?”
Tần Thanh Tâm thấy thế lập tức hoảng sợ, đẩy Dương Thanh ra, giận dữ nói: “Cút! Anh mau cút đi!”
Sau đó, cô vội vàng chạy tới đỡ người thanh niên kia đứng dậy.

“Có phải anh ngạc nhiên lắm không? Có phải đang nghĩ mình giấu kĩ như vậy sao tôi lại biết được đúng không?”
Tần Thanh Tâm lau nước mắt, châm chọc nói: “Tôi nói cho anh biết, đêm hôm đó anh chưa thèm cúp điện thoại của tôi đã chạy đi giúp ả đàn bà kia rồi”.

Bấy giờ Dương Thanh mới hiểu được mọi chuyện.

Thì ra lúc đó anh vội vã đi xem Hạ Hà, quên cúp máy.

Nhưng hiện giờ xem ra, Tần Thanh Tâm vẫn không biết người phụ nữ kia chính là Hạ Hà, nếu không đã không hiểu lầm anh như vậy.

“Tâm à, chuyện này không phải như em nghĩ đâu.

Hôm nay anh đến đây là để giải thích…”
Dương Thanh hạ giọng nói, nhưng chưa nói hết câu đã bị Tần Thanh Tâm chặn họng: “Câm miệng! Tôi không muốn nghe anh giải thích.

Bây giờ tôi chỉ muốn anh mau cút khỏi tầm mắt của tôi!”
- ---------------------------.

 
Chương 895: 895: Dương Thanh Xin Lỗi





Lần đầu tiên Dương Thanh thấy Tần Thanh Tâm tức giận tới vậy, ngơ ngác nhìn cô.

Nhưng nghĩ tới cô nghe thấy mình và Hạ Hà nói chuyện, cô tức giận như vậy cũng dễ hiểu.

“Hu hu…”
Đúng lúc này, Tiêu Tiêu đột nhiên òa khóc; “Mẹ ơi, con không muốn bố đi.

Con muốn bố mẹ ở cùng nhau”.

“Hai người đừng ly hôn được không? Con không muốn bố mẹ ly hôn đâu”.

Thấy Tiêu Tiêu đau lòng, Tần Thanh Tâm cũng không nhịn được ôm chặt con gái.

Cô đang rất mâu thuẫn, muốn Dương Thanh đi nhưng con gái lại kêu khóc không muốn.
“Cậu Thanh, hình như cậu hiểu lầm tôi và Thanh Tâm rồi”.

Người thanh niên vừa bị Dương Thanh đấm đột nhiên bước tới nhìn anh, nghiêm túc nói.

“Hiểu lầm?”
Ánh mắt Dương Thanh lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn chằm chằm anh ta nói: “Thanh Tâm là cái tên anh gọi được à?”
“Tôi gọi cô ấy là sếp Tần là được rồi chứ?”
Người thanh niên vội vàng nói, ánh mắt nhìn Dương Thanh có vẻ kính nể.

Dương Thanh cảm thấy khó hiểu, mình vừa đánh anh ta, sao anh ta lại kính nể mình?
Nhưng thế này chứng tỏ Tần Thanh Tâm và anh ta không có quan hệ gì.


Thấy Dương Thanh không lên tiếng, người kia mới cười khổ nói: “Tôi là Diệp Phàm, bố tôi là Diệp Hoa.

Tính ra sếp Tần phải là em họ tôi”.

Nghe anh ta giải thích, Dương Thanh bàng hoàng nhận ra, vừa nãy anh rất ấu trĩ.

Dương Thanh lại nhìn Tần Thanh Tâm đang ôm lấy Tiêu Tiêu, trong lòng càng thêm áy náy.

Anh nên biết cô chắc chắn sẽ không phản bội mình, cũng sẽ không mập mờ với người đàn ông khác.

Nếu không cô đã không chịu lấy chồng trong năm năm anh biến mất kia.

Vừa rồi cô chỉ muốn giữ Diệp Phàm lại, cố ý chọc giận Dương Thanh.

Nào ngờ Dương Thanh thực sự hiểu lầm, xông lên đấm Diệp Phàm.

May mà Dương Thanh còn có chừng mực, một đấm vừa rồi cũng không dùng nhiều sức.

Nhưng dù vậy, anh vẫn đánh Diệp Phàm chảy máu mũi.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi quá xốc nổi.

Anh không sao chứ?”
Dương Thanh ngượng ngùng nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm lắc đầu cười: “Tôi không sao, cậu Thanh cũng không cần tự trách.

Trong tình huống vừa rồi, cậu đánh người mới bình thường”.

“Mấy ngày nay trạng thái của Thanh Tâm vẫn không tốt, thì ra là có hiểu lầm với cậu”.

“Đã là hiểu lầm thì nên giải thích rõ ràng”.

Diệp Phàm có ý tốt nhắc nhở rồi vỗ vai Dương Thanh.

Hai người đàn ông nhìn nhau cười một cái, coi như xóa bỏ thù oán.

Nhưng trông Diệp Phàm khá thê thảm, vừa rồi bị Dương Thanh đấm trúng mặt, chảy cả máu mũi.

Áo sơ mi trắng tinh cũng bị máu nhiễm đỏ, nhìn rất chật vật.

“Được rồi, tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa, cả nhà mọi người trò chuyện đi!”
Dứt lời, Diệp Phàm quay người rời đi.

Bởi vì Tiêu Tiêu bật khóc, Tần Thanh Tâm cũng không xua đuổi Dương Thanh nữa.

Trên đường trở về, anh liên tục xin lỗi: “Tâm à, xin lỗi em, anh sai rồi”.


“Thực ra chuyện đêm đó đều là hiểu lầm.

Em có nhớ ân nhân cứu mạng của Tiêu Tiêu, Hạ Hà không?”
“Giọng nói em nghe thấy trong điện thoại chính là của Hạ Hà”.

Nghe thấy cái tên này, Tần Thanh Tâm mới lên tiếng: “Ý anh là, người phóng túng với anh trong khách sạn đêm đó chính là Hạ Hà sao?”
“Đúng vậy! Ơ không, không đúng, sao lại là phóng túng?”
Dương Thanh bất đắc dĩ nói: “Em thử nghĩ kĩ lại xem, có phải giọng nói trong điện thoại hôm đó là của Hạ Hà không?”
Tần Thanh Tâm nghĩ một lúc, lập tức bừng tỉnh.

Cô vẫn luôn cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, chỉ là nghĩ không ra.

Bây giờ nghe Dương Thanh nói thế, cô mới nhớ ra người nhờ anh giúp đỡ hôm đó chính là Hạ Hà.

Tần Thanh Tâm từng gặp Hạ Hà, cũng biết tính cách của cô ta, tâm trạng lập tức thả lỏng không ít.

Nhưng nghĩ tới Dương Thanh ở khách sạn với Hạ Hà suốt cả đêm, cô vẫn vô cùng tức giận.

Dù là ân nhân cứu mạng của con gái cũng đâu thể qua lại với chồng cô được?
“Đêm hôm đó Hạ Hà gặp chút chuyện, bị dọa hết hồn.

Anh phải đưa cô ấy về khách sạn”.

“Anh chỉ định xem cô ấy một lúc, đợi cô ấy bình tĩnh lại sẽ rời đi”.

“Nào ngờ cô ấy đang tắm thì trượt chân ngã”.

“Nhưng anh thề, anh không nhìn thấy gì cả.

Lúc anh đi vào phòng tắm, cô ấy đã quấn khăn tám lên người rồi”.

Dương Thanh vội vàng giải thích, trừ câu cuối cùng là lừa gạt.


Nếu để Tần Thanh Tâm biết Dương Thanh đã nhìn thấy cơ thể Hạ Hà, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh.

“Hừ! Ai biết được?”
Tần Thanh Tâm lạnh lùng noi.

Thoạt nhìn cô vẫn rất khó chịu nhưng ít nhất đã đáp lại Dương Thanh, khiến anh dễ chịu hơn nhiều.

Dương Thanh cười nói, lập tức hỏi tiếp: “À, tôi phải xin lỗi cô, tối hôm đó đã nói sẽ ở với cô một lúc, chờ cô bình tĩnh lại mới đi.

Kết quả tôi lại bỏ đi trước, xin lỗi nhé!”
“Anh nói gì vậy? Tôi nên cám ơn ảnh mới phải.

Nếu không nhờ có anh, chỉ sợ tôi đã bị người khác chà đạp rồi”.

Hạ Hà cười đáp.

Hai người nói chuyện rất thoải mái, nhưng chỉ mấy câu nói đơn giản này đã giúp Tần Thanh Tâm đoán được chuyện xảy ra tối hôm đó.

Sau khi Dương Thanh cúp máy, cô mới lên tiếng hỏi: “Có người muốn hại Hạ Hà à?”
Vừa nãy cô nghe chính miệng Hạ Hà nói nếu không có Dương Thanh sẽ bị người khác chà đạp, không khỏi sinh lòng lo lắng.

Dương Thanh gật đầu nói: “Là người nhà họ Tôn trong tám gia tộc Yến Đô.

Anh ra mặt giúp cô ấy một tay”.

- ---------------------------.

 
Chương 896: 896: Nhị Vương Tử Nhà Họ Tiết





Bởi vì biết giọng phụ nữ trong điện thoại của Dương Thanh trong đêm đó là Hạ Hà, Tần Thanh Tâm mới tin anh không lăng nhăng với người khác.

Vừa rồi Dương Thanh còn kích động gọi điện cho Hạ Hà ngay trước mặt cô.

Từ cuộc nói chuyện của hai người, rõ ràng sau đêm đó Dương Thanh không hề ở cùng Hạ Hà.
Cũng chính vì thế, Tần Thanh Tâm càng vững tin Dương Thanh không phản bội mình.

“Hạ Hà cũng là một cô gái đáng thương”.

Tần Thanh Tâm thở dài, bỗng nhiên lại nói: “Sau này nếu cô ấy lại cần trợ giúp, anh nhất định không được từ chối”.

Dương Thanh cảm thán, cô vẫn luôn lương thiện như vậy.
“Không giúp, hôm đó là lần cuối cùng anh giúp cô ấy”.

Dương Thanh cố ý lắc đầu nói.

“Sao anh lại như vậy? Hạ Hà cũng là cô gái đáng thương, còn là ân nhân cứu mạng của Tiêu Tiêu.

Đối với anh giúp cô ấy cũng chỉ là tiện tay, sao anh lại không giúp?”
Tần Thanh Tâm vội vàng chất vấn, giọng nói còn chứa sự tức giận.

Dương Thanh vô tội nói: “Nhưng nếu anh giúp cô ấy tiếp lại gây hiểu lầm, em giận anh thì phải làm sao?”
“Cho nên sau này vẫn không nên giúp cô ấy thì hơn, đỡ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của chúng ta”.


Tần Thanh Tâm trừng mắt nhìn anh: “Nếu còn gặp chuyện như vậy, anh chỉ cần giải thích rõ ràng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta”.

“Ha ha, được rồi, nghe vợ hết!”
Dương Thanh cười đáp.

Lúc này, Tần Thanh Tâm mới nhận ra anh đang cố ý, hờn dỗi không thèm để ý tới anh nữa.

Xe lao vun vút trên đường, hai mươi phút sau đã về tới dinh thự Vân Phong.

“Sao chị lại về với tên khốn này?”
Ba người vừa bước tới cửa, Tần Y đã kinh ngạc hỏi.

Tần Thanh Tâm lập tức đỏ mặt.

Vốn là cô hiểu lầm Dương Thanh, không ngờ lại liên lụy anh bị Tần Y ghi hận.

“Anh ấy đã giải thích rõ ràng với chị rồi”.

Tần Thanh Tâm vẫn nói thật.

Nỗi lo trong lòng Tần Y cũng hoàn toàn biến mất.

Cô ta là người đầu tiên trong nhà họ Tần tiếp nhận Dương Thanh.

Người không hi vọng Dương Thanh và Tần Thanh Tâm ly hôn nhất chính là cô ta.

Nhưng nếu hai người xảy ra mâu thuẫn, chắc chắn cô ta sẽ đứng về phía chị mình.

Đây chính là tình chị em thắm thiết giữa cô ta và Tần Thanh Tâm.

Người phụ nữ nào không có chị em sẽ không thể hiểu được.

“Dương Thanh, em cảnh cáo anh, nếu để em biết anh dám tổn thương chị em thêm lần nữa, em sẽ không tha cho anh đâu”.

Tần Y giơ nắm đấm cảnh cáo Dương Thanh.

Dương Thanh vội vàng gật đầu: “Yên tâm, anh chắc chắn không bao giờ làm tổn thương chị em đâu”.

Dứt xong, anh lại cố ý nói với Tần Thanh Tâm: “Vợ ơi, chắc là bà chủ Diệp sắp ra viện rồi nhỉ? Em vẫn chưa trở về tập đoàn Nhạn Thanh à?”
“Lạc Bân đến công trường xây dựng Thành Cửu Châu, Y Y cũng từ chức rồi.


Nếu em còn không chịu quay về, anh sẽ bận chết mất”.

“Nhưng nếu em không về được cũng không sao.

Anh đành phải bổ nhiệm thêm mấy phó tổng giám đốc, tăng gấp đôi tiền lương cho họ”.

Tần Thanh Tâm giật mình hỏi Tần Y: “Em từ chức rồi á?”
Mặt mũi Tần Y đỏ rực.

Cô ta nhất thời xúc động nên mới đòi từ chức.

Bây giờ Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đã làm hòa, cô ta còn từ chức làm gì?
Nhưng vừa rồi cô ta đã kiêu ngạo cảnh cáo Dương Thanh, cũng chính cô ta là người đòi từ chức.

Nếu bây giờ nói với Dương Thanh mình không từ chức nữa thì quá mất mặt.

“Sao em có thể từ chức được? Hiện giờ chính là giai đoạn phát triển quan trọng nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, chị và sếp Lạc đều không có mặt, em mà từ chức thì tập đoàn Nhạn Thanh phải làm sao?”
Tần Thanh Tâm sốt ruột nói: “Anh rể em chỉ biết vung tiền đầu tư, không hiểu việc kinh doanh, bên người không có mấy lãnh đạo cấp cao đáng tin cậy.

Anh ấy phải điều hành tập đoàn thế nào?”
“Em… em…”
Tần Y bị nói đến mơ hồ, một lúc sau mới hậm hực nói: “Còn không phải vì chị bị anh ấy ức hiếp, em mới tức giận từ chức sao?”
“Haizz, tiếc quá”.

Dương Thanh cố ý nói: “Vợ à, em không biết đâu.

Sau khi sếp Lạc và em rời đi, anh đã tăng lương cho Y Y gấp ba lần.

Em ấy từ chức thì anh chỉ có thể tuyển lại một phó tổng giám đốc khác để thay thế”.


Tần Y vội vàng hét lên: “Đừng mà!”
Công việc tốt như vậy, sao cô ta có thể từ bỏ được?
“Nhưng mà em từ chức rồi đấy!”, Dương Thanh nở nụ cười xấu xa.

Tần Y hung dữ trừng Dương Thanh.

Sao cô ta không biết anh đang muốn mình thỏa hiệp chứ?
“Anh rể nghĩ xem, dù sao em cũng là em vợ anh, rời khỏi quê nhà theo anh đến Yến Đô xa xôi, trợ giúp anh lúc anh cần người nhất”.

“Anh không thể vô tình cho em từ chức được”.

“Hơn nữa anh còn từng nói sau này sẽ làm anh trai em.

Chúng ta là anh em, quan hệ thân thiết như vậy, sao anh có thể tìm người ngoài thay thế em hả?”
Ông ta không dám tỏ thái độ, chỉ đành cắn răng nói: “Anh hai, lúc trước là em chủ quan khinh địch, khinh thường người trẻ tuổi kia.

Nếu cho em thêm một cơ hội, hiện giờ Yến Đô đã thuộc về nhà họ Tiết chúng ta rồi”.

Nếu Dương Thanh có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra ông ta chính là Tiết Nguyên Bá, Tam vương tử nhà họ Tiết từng bị anh ép rời khỏi Yến Đô.

Người trung niên đứng đầu được Tiết Nguyên Bá gọi là anh hai có thân phận rất cao quý.

- ---------------------------.

 
Chương 897: 897: Điên Cuồng Tranh Đấu Nội Bộ





“Thất bại chính là thất bại.

Người nhà họ Tiết không cần phải kiếm cớ”.

Nhị vương tử nhà họ Tiết không thèm nể mặt nói.

Sắc mặt của Tiết Nguyên Bá cực kỳ khó coi.

Ở nhà họ Tiết, ông ta mới là đứa con trai được Tiết Vương yêu thương nhất.
Nhưng lần này bị Dương Thanh đuổi khỏi Yến Đô khiến địa vị của ông ta trong lòng Tiết Vương bị giảm sút.

Nếu không nhờ Tiết Vương muốn cho ông ta cơ hội lấy công chuộc tội, chỉ e ông ta đã mất cơ hội tranh giành vị trí Tiết Vương đời sau.

“Tiết Nguyên Cát, đừng tưởng lần này bố cho anh làm người phụ trách ở Yến Đô là có thể tùy tiện dạy dỗ tôi.

Anh chưa có tư cách này đâu!”
Tiết Nguyên Bá không nhịn được lên tiếng nói.
Dường như Tiết Nguyên Cát đã quen với chuyện này, không hề nổi giận chỉ khinh thường nói: “Bố cho tôi phụ trách chuyến đi tới Yến Đô lần này, vậy thì ở Yến Đô tôi có tư cách dạy dỗ cậu”.

“Không phục thì cứ việc rời đi, đừng làm chướng mắt tôi”.

Tiết Nguyên Bá cả giận nói: “Đợi anh đoạt được Yến Đô hẵng nói với tôi mấy lời ngông cuồng này”.


Dứt lời, ông ta nổi giận đùng đùng rời đi.

“Hừ! Một thằng ăn hại được bố chiều còn tưởng mình thực sự là người thừa kế?”
Tiết Nguyên Cát nhìn theo bóng lưng Tiết Nguyên Bá, hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người đi khỏi.

Cùng lúc đó ở dinh thự Vân Phong.

Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu đã ngủ, còn Dương Thanh bị cô đuổi sang phòng cho khách.

Một mình anh lăn lộn trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Khi mới rời khỏi biên giới phía Bắc trở lại Giang Hải, anh chỉ muốn yên ổn ở bên Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, sau đó phát triển tập đoàn Nhạn Thanh mẹ anh để lại thành doanh nghiệp đứng đầu thế giới.

Nào ngờ chỉ mới nửa năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, gặp phải không ít phiền phức.

Tập đoàn Nhạn Thanh ngày càng phát triển, nhưng phiền phức cũng ngày càng lớn hơn.

Hiện giờ anh đã phải đối đầu với người của Vương tộc.

.

Truyện Teen Hay
Bốn khu vực biên giới Đông, Tây, Nam, Bắc, các Hoàng tộc và Vương tộc là các thế lực nổi danh nhất Chiêu Châu.

Mặc dù thực lực chênh lệch nhưng vẫn nổi danh, chứng tỏ thực lực của Hoàng tộc và Vương tộc rất mạnh, địa vị ở Chiêu Châu cũng cực cao.

Còn Dương Thanh đã rời khỏi biên giới phía Bắc, không thể dùng quyền thế để trấn áp Hoàng tộc và Vương tộc nữa.

Nếu chỉ có mình anh, dù là Hoàng tộc hay Vương tộc anh cũng không hề e ngại.

Toàn bộ Chiêu Châu chẳng có mấy ai có thể uy hiếp được anh.

Nhưng hiện giờ anh đã có gia đình hạnh phúc, có tập đoàn lớn, cũng quen biết không ít người.

Mối bận tâm của anh ngày càng nhiều, nguy hiểm càng gia tăng.

“Có lẽ đây chính là số mệnh của mình!”
Một lúc lâu sau, Dương Thanh thở dài một tiếng.

Anh đang định đi ngủ thì có tiếng chuông điện thoại.


Số lạ gọi tới.

Dương Thanh cau mày, gọi điện muộn như vậy chỉ sợ không phải chuyện tốt.

“Chào cậu Thanh, tôi là Tiết Nguyên Bá!”
Dương Thanh bắt máy, nghe thấy giọng nói của Tiết Nguyên Bá.

“Tiết Nguyên Bá? Muộn thế này ông còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.

Lúc trước đuổi ông ta ra khỏi Yến Đô, anh đã cảnh cáo người nhà họ Tiết không được đặt chân vào Yến Đô nửa bước.

Giờ này Tiết Nguyên Bá đột nhiên gọi đến, nhất định không bình thường.

Tiết Nguyên Bá vội vàng nói: “Xin cậu Thanh bớt giận.

Xin lỗi vì đã quấy rầy cậu vào lúc muộn thế này.

Nhưng tôi thực sự có chuyện quan trọng cần báo cho cậu biết”.

“Nói!”
Dương Thanh nhíu mày, cảm giác buồn ngủ lập tức biến mất.

“Tôi lại tới Yến Đô rồi”.

Tiết Nguyên Bá sợ Dương Thanh nổi giận, vội vàng giải thích: “Lần trước tôi thất bại, bố tôi rất tức giận, cũng rất thất vọng về tôi”.


“Lần này phái anh hai tôi đến Yến Đô để đoạt quyền”.

“Bởi vì bố tôi vẫn luôn có ý truyền lại vị trí Tiết Vương cho tôi, dù lần trước tôi thất bại trở về, vốn phải mất quyền tranh đoạt nhưng vẫn được cho cơ hội lấy công chuộc tội, để tôi và anh hai cùng tới Yến Đô”.

Dương Thanh kiên nhẫn nghe hết mới lạnh giọng hỏi: “Ông gọi cho tôi vào lúc này không phải chỉ để nói chuyện này đấy chứ?”
Tiết Nguyên Bá vội nói: “Cậu Thanh nói đúng! Tôi có hai mục đích”.

“Thứ nhất tôi muốn nhắc nhở cậu, anh hai tôi Tiết Nguyên Cát là người gian trá giảo hoạt, chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt Yến Đô, mong cậu chuẩn bị sẵn sàng”.

Anh biết nội bộ Vương tộc và Hoàng tộc cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, không ngờ nội bộ nhà họ Tiết tranh giành khủng khiếp tới vậy.

Tiết Nguyên Bá lại muốn giết Tiết Nguyên Cát.

Cả hai người họ đều là con trai ruột của Tiết Vương.

Dù ai chết cũng sẽ gây nên sóng gió.

Nếu Dương Thanh thực sự giết Tiết Nguyên Cát, e là Tiết Vương sẽ tự mình tới Yến Đô trả thù cho con trai.

Chỉ khi xử lý tốt chuyện này mới đạt được kết quả khác.

- ---------------------------.

 
Chương 898: 898: Phiền Phức Tới Rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Thấy Dương Thanh không nói gì, Tiết Nguyên Bá sốt ruột nói: “Cậu Thanh, chuyện lần này đối với cậu chỉ có lợi mà không hại!”
“Cậu phải đồng ý với tôi.

Nếu anh hai tôi giành được quyền thừa kế, tôi ở nhà họ Tiết sẽ không còn đường sống”.

“Tôi đã uống Phệ Tâm Hoàn của cậu.

Có thể nói mạng của tôi nằm trong tay cậu.

Nếu tôi dám hại cậu sẽ chỉ còn đường chết!”
Giọng nói của Tiết Nguyên Bá có chút cầu khẩn, dường như chỉ cần Dương Thanh giết Tiết Nguyên Cát giúp ông ta, bảo ông ta làm gì cũng được.
“Tôi sẽ suy nghĩ chuyện này, sáng mai trả lời ông sau!”
Dương Thanh bình tĩnh nói.

Dứt lời, anh lập tức cúp điện thoại.

Anh vốn đã khó ngủ, bị Tiết Nguyên Bá làm phiền lại càng không ngủ nổi.
Tuy đã rất muộn nhưng anh vẫn gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra cho tôi quan hệ của Nhị vương tử và Tam vương tử nhà họ Tiết cùng với ân oán giữa hai người họ”.

Cùng lúc đó, Tiết Nguyên Bá thấy Dương Thanh cúp máy mới lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

“Dương Thanh, không ngờ mày cẩn thận như vậy.

Nhưng thế thì đã sao?”
“Dù mày không giết Tiết Nguyên Bá, anh ta cũng sẽ giết mày!”
Tiết Nguyên Bá nghiến răng nghiến lợi nói.


“Tam vương tử, Dương Thanh rất mạnh.

Đến cả ông Lạc cũng nói mình không đánh lại được.

Chúng ta đừng nên đối đầu với cậu ta thì hơn”.

Người trung niên đứng cạnh Tiết Nguyên Bá trầm giọng nói.

Ông ta được coi như quân sư của Tiết Nguyên Bá, tên là Nhậm Kiến Vinh.

Lần trước Tiết Vương phái một trong các cao thủ hàng đầu nhà họ Tiết là Lạc Trần tới trợ giúp Tiết Nguyên Bá.

Kết quả lão ta ra ngoài một vòng rồi nói với Tiết Nguyên Bá là mình không phải đối thủ của Dương Thanh.

Lần này, bên người Tiết Nguyên Bá không còn cao thủ mạnh như Lạc Trần đi theo, nếu còn đối đầu với Dương Thanh chính là tự tìm chết.

Tiết Nguyên Bá cả giận nói: “Trước giờ tôi chưa từng bị người khác xua đuổi.

Cậu ta khiến tôi trốn chui trốn lủi như chuột, suýt nữa không thể rời khỏi Yến Đô.

Mối thù này nhất định phải tính sổ”.

“Nhưng…”
Nhậm Kiếm Vinh còn muốn nói thêm nhưng bị Tiết Nguyên Bá chặn họng: “Câm miệng!”
“Chuyện này không thể thương lượng, Dương Thanh bắt buộc phải chết! Chỉ khi cậu ta chết, tôi mới rửa sạch mối nhục nhã”.

Tiết Nguyên Bá lại hỏi: “Phệ Tâm Hoàn tôi nuốt phải có ảnh hưởng gì đến cơ thể tôi không? Tại sao đến giờ vẫn chưa có kết quả?”
Nhậm Kiến Vinh cuống quýt giải thích: “Chuyên gia nói tạm thời không phát hiện ra bất cứ dị thường nào trong người ông.

Bây giờ chỉ có thể đợi đến khi đủ ba tháng sau khi ông uống Phệ Tâm Hoàn mới biết có phát bệnh hay không”.

“Ý của ông là đám vô dụng kia phải chờ đến khi tôi phát bệnh mới có thể nghĩ cách giải quyết mối họa ngầm Phệ Tâm Hoàn này hả?”
Tiết Nguyên Bá cau mày, ánh mắt hung ác.

Nhậm Kiến Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tam vương tử, ý của chuyên gia là Phệ Tâm Hoàn ông uống có thể là giả…”
Ông ta không dám nói tiếp mấy câu sau.

“Nhưng đây chỉ là suy đoán của bọn họ, cũng không thể chắc chắn 100%.

Bọn họ cũng không biết sau ba tháng có thực sự phát bệnh hay không chứ gì?”
Tiết Nguyên Bá trợn trừng mắt, tức giận nói ra lời Nhậm Kiến Vinh không dám nói.

Nhậm Kiến Vinh không lên tiếng, chỉ gật đầu ngầm thừa nhận.

“Một lũ vô dụng!”
Tiết Nguyên Bá nổi trận lôi đình đá bay cái ghế bên cạnh: “Nhà họ Tiết tốn bao nhiêu tiền cho bọn họ nghiên cứu khoa học.

Thế mà đến cuối cùng một viên Phệ Tâm Hoàn có gây hại cho tôi hay không cũng không biết.


Đúng là lũ ăn hại!”
Nhậm Kiến Vinh đứng bên cạnh mặc kệ ông ta nổi giận, sợ liên lụy đến mình.

Từ sau khi Dương Thanh cho Tiết Nguyên Bá uống một viên Phệ Tâm Hoàn rồi đuổi khỏi Yến Đô, ông ta vừa về tới gia tộc đã bắt chuyên gia y học do nhà họ Tiết bồi dưỡng kiểm tra toàn thân cho mình.

Nhưng sắp hơn nửa tháng rồi vẫn chưa có thành quả nghiên cứu gì.

Chuyện này cũng không thể trách chuyên gia y học của nhà họ Tiết.

Viên Phệ Tâm Hoàn kia vốn là giả, sao có thể tra ra được vấn đề?
Ngày hôm sau, cuộc sống sinh hoạt lại khôi phục bình thường.

Sau bữa sáng, Dương Thanh tự mình lái xe đưa Tần Thanh Tâm tới Mamba Đỏ.

Hiện giờ Tần Đại Dũng đang nghỉ hưu nên phụ trách đưa đón Tiêu Tiêu, không cần Dương Thanh và Tần Thanh Tâm lo lắng.

Hiểu lầm đã không còn, Tần Thanh Tâm cũng sẽ chủ động nói cho Dương Thanh biết về công việc của cô ở Mamba Đỏ.

“Tối nay anh có rảnh không?”
Khi tới cổng tập đoàn, Tần Thanh Tâm đột nhiên hỏi.

“Chắc là không bận gì đâu”.

Dương Thanh nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tối nay em có việc gì à?”
Tần Thanh Tâm gật đầu: “Khoảng thời gian này, Diệp Phàm đã giúp em không ít.

Diệp Phàm là con trai bác Diệp Hoa, bác ấy vẫn luôn ủng hộ em”.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Lâu rồi anh không tới công trường xây dựng Thành Cửu Châu, tạm thời ở tập đoàn cũng không có gì cần anh xử lý.

Thế là anh quay đầu xe đi tới công trường.

Hai mươi phút sau Dương Thanh đã tới nơi.


“Chủ tịch!”
Một người quản lý đội mũ bảo hộ vội vàng nói: “Để tôi đi gọi sếp Lạc”.

“Đừng quấy rầy ông ấy, cứ làm việc như bình thường đi! Để tôi tự đi xem”.

Lạc Bân quay lưng lại giật mình trông thấy Dương Thanh, vội vàng chạy tới.

Thấy bộ dạng bụi bặm đầy mình của Lạc Bân, Dương Thanh rất yên tâm.

“Tôi tới xem một chút.

Khoảng thời gian này ông vất vả nhiều rồi!”
Dương Thanh chân thành nói.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Lạc Bân hốt hoảng: “Chết tiệt! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông ta tự mình tới công trường để phụ trách vấn đề an toàn.

Mãi mới thấy Dương Thanh tới một lần, nào ngờ lại xảy ra chuyện.

Trong cơn tức giận, ông ta không kìm được nói tục.

Sắc mặt Dương Thanh dần trở nên nghiêm túc.

Tiếng nổ vừa rồi không phải sự cố lao động, mà là phiền phức tới rồi.

- ---------------------------.

 
Chương 899: 899: Công Sức Bị Hủy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Sếp Lạc, không xong rồi, có người đến đập phá công trường!”
Một giám sát viên đội mũ bảo hộ thở hổn hển chạy tới, hoảng loạn nói.

“Đập phá công trường?”
Lạc Bân ngơ ngác hỏi: “Đập phá cái gì? Ở công trường có cái gì để đập phá?”
“Rầm rầm rầm!”
Ngay sau đó lại có tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, còn kèm theo tiếng máy móc xây dựng cỡ lớn.

“Vẫn còn á?”
Giám sát viên bỗng chỉ ra cổng công trường, khiếp sợ nói.
Bấy giờ Lạc Bân mới vội vàng nhìn sang, chỉ thấy một chiếc máy xúc cỡ lớn đang tới gần.

Mười giây sau, mười mấy chiếc máy xúc cùng đi vào.

Các máy xúc này đồng loạt lao thẳng tới các công trình đang thi công.

Mấy tòa nhà đã xây xong đều bị va chạm nghiêm trọng.

Như vậy vẫn chưa đủ, máy xúc còn điên cuồng đào móc, quả thực chính là hiện trường phá dỡ cỡ lớn.

“Mau ngăn lại! Ngăn lại ngay cho tôi!”
Trông thấy các công trình kiến trúc bị tổn hại, Lạc Bân hốt hoảng gào lên, hai mắt đỏ bừng.

Ánh mắt của Dương Thanh cũng trở nên lạnh lẽo.


Thành Cửu Châu là dự án xây dựng trọng điểm của tập đoàn Nhạn Thanh, có vốn đầu tư khổng lồ.

Nhưng giờ đây đột nhiên xuất hiện mấy cái máy xúc tự tiện phá dỡ các công trình kiến trúc.

Đây chính là gây hấn trắng trợn!
Hiện giờ ở Yến Đô, không một ai không biết dự án Thành Cửu Châu thuộc về tập đoàn Nhạn Thanh.

Cũng không ai không biết tập đoàn Nhạn Thanh là của Dương Thanh.

Vậy mà vẫn có người dám làm như vậy, rõ ràng không hề coi Dương Thanh ra gì.

“Uỳnh!”
Dương Thanh tiện tay nhặt một thanh sắt lên ném ra ngoài.

Một chiếc máy xúc cách anh không xa bị ném trúng, bánh xe kẹt chặt không thể di chuyển.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Dương Thanh giống như một xa thủ tiện tay ném mười mấy thanh sắt liên tiếp.

Thoáng chốc, mười mấy chiếc máy xúc đều bị chặn bánh, không di chuyển được.

Lúc này, Lạc Bân đã bắt đầu huy động người, toàn bộ máy móc có thể di chuyển trên công trường đều được cho ra sân.

Chưa đầy năm phút sau, một phần máy xúc từ ngoài xông vào bị Dương Thanh làm kẹt bánh xe, phần còn lại bị mấy chiếc xe tải hạng nặng bao vây không di chuyển nổi.

Nhưng hiện trường vẫn vô cũng hỗn loạn.

Mấy tòa nhà vừa mới xây xong đều bị tổn hại nghiêm trọng.

Tuy chúng vẫn còn đứng sừng sững nhưng bọn họ vẫn phải đập đi xây lại lần nữa.

Lạc Bân nuối tiếc nhìn các công trình kiến trúc bị hủy hoại, đau lòng suýt khóc.

Ông ta chạy tới một chiếc máy xúc bị khống chế, tát thật mạnh vào mặt người lái, giận dữ quát: “Ai cho phép bọn mày làm vậy?”
Đến cả Dương Thanh cũng phải kinh ngạc, trước giờ ở trước mặt anh Lạc Bân vẫn rất bình tĩnh.

Lần đầu tiên anh thấy ông ta nổi giận tới mức ra tay đánh người.

Người lái máy xúc nhổ nước bọt xen lẫn máu, ngạo nghễ cười lạnh nói: “Ông dám đánh tôi sao?”
“Bốp!”
Lạc Bân lại tát thêm cái nữa, cả giận nói: “Chúng mày làm tổn hại nhiều công trình kiến trúc của bọn tao như vậy, đánh mày thì sao?”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể


Đối phương còn biết ông ta, rõ ràng đã có chuẩn bị trước.

Lạc Bân nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Mau thả chúng tôi ra.

Nếu không các người không còn thời hạn một ngày nữa đâu”.

Lái xe kiêu căng hăm dọa.

Lạc Bân lo lắng nhìn chằm chằm lái xe, nhưng vẫn không chịu thả người.

“Cút ra!”
Lái xe đột nhiên đẩy Lạc Bân ra định rời đi.

Lạc Bân lảo đảo suýt ngã, may có công nhân đỡ được.

Dương Thanh nhanh chóng được Lạc Bân dẫn tới phòng làm việc của mình.

Đây là một gian phòng được dựng tạm bằng tôn, chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Lúc này ông ta mới giật mình phát hiện trong căn phòng giản dị này không còn chỗ ngồi nào khác ngoài giường xếp và ghế máy tính.

“Chủ tịch ngồi trước đi!”
Lạc Bân vội vàng kéo ghế máy tính tới.

Dương Thanh cũng không khách sáo ngồi xuống, bất đắc dĩ nói với Lạc Bân đang đứng trước mặt: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, không cần câu nệ với tôi như vậy.

Ông cũng ngồi đi!”

Anh vừa nói vừa chỉ vào giường xếp.

Lạc Bân cười ngây ngô một tiếng rồi ngồi xuống giường.

Hai người trò chuyện về việc nhà.

Dương Thanh không hề nhắc tới công việc, Lạc Bân cũng dần thả lỏng.

“Chủ tịch, cậu nghĩ hiện giờ ở Yến Đô còn ai dám đắc tội tập đoàn Nhạn Thanh?”
Cuối cùng Lạc Bân vẫn chủ động nói tới công việc.

Dương Thanh cười lạnh: “Có lẽ ở Yến Đô không có, nhưng không có nghĩa cả Chiêu Châu này không có ai dám đắc tội chúng ta”.

“Ý cậu là người đứng sau chuyện này không phải ở Yến Đô?”
Lạc Bân căng thẳng hỏi.

Ông ta đã nghĩ tới một khả năng nhưng không dám xác định.

Dương Thanh gật đầu: “Ông sẽ biết là ai sớm thôi”.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Dương Thanh reo lên.

- ---------------------------.

 
Chương 900: 900: Ông Biết Cái Gì


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Là số lạ gọi tới, nhưng Dương Thanh lại rất quen thuộc.

Đây chính là số đêm qua Tiết Nguyên Bá gọi cho anh.

“Cậu Thanh, tôi muốn báo cho cậu một chuyện.

Tôi vừa nhận được tin Tiết Nguyên Cát định ra tay với dự án Thành Cửu Châu.

Cậu nên chuẩn bị đi”.

Dương Thanh vừa bắt máy, Tiết Nguyên Bá đã lên tiếng.

“Tin tức của ông chậm quá”.
Dương Thanh lạnh giọng nói.

“Cậu biết rồi à? Không thể nào, tôi vừa mới nhận được tin này mà!”
Giọng điệu của Tiết Nguyên Bá tràn đầy kinh ngạc, tựa như thực sự vừa mới biết tin.

“Ông nghĩ sao?”
Dương Thanh hỏi ngược lại.


Anh không hề tin tưởng Tiết Nguyên Bá.

Tam vương tử nhà họ Tiết sao có thể khách sáo với anh như vậy?
Nếu nói Tiết Nguyên Bá không có ý đồ riêng, chắc chắn anh sẽ không tin.

Tiết Nguyên Bá và Tiết Nguyên Cát là quan hệ cạnh tranh, ai biết chuyện này có phải do Tiết Nguyên Bá đứng sau để châm ngòi Dương Thanh và Tiết Nguyên Cát hay không?
“Xin lỗi cậu! Xin lỗi cậu”
Tiết Nguyên Bá cuống cuồng nói xin lỗi: “Lần này tại tôi chậm trễ, vô cùng xin lỗi cậu! Nhưng tôi cam đoan lần sau sẽ không như vậy nữa”.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa.

Bây giờ ông mau nói cho tôi biết địa chỉ và số điện thoại của Tiết Nguyên Cát đi.

Không cần biết chuyện này có phải do ông ta làm hay không, tôi cũng phải tới tìm ông ta”.

“Ngoài ra, tôi đồng ý lời đề nghị tối qua của ông với điều kiện, nếu lần sau còn có chuyện thế này, ông buộc phải báo ngay cho tôi biết”.

Nghe Dương Thanh nói thế, Tiết Nguyên Bá vô cùng kích động: “Cảm ơn cậu Thanh cho tôi cơ hội.

Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ không chậm trễ báo tin nữa đâu.

Bây giờ tôi sẽ gửi địa chỉ và số điện thoại của Tiết Nguyên Cát cho cậu”.

Dương Thanh dứt khoát cúp máy.

Trong quá trình nghe điện thoại, anh không hề giấu Lạc Bân.

Lạc Bân theo anh đã lâu, rất đáng tin tưởng, không cần phải giấu ông ta những chuyện này.

“Chủ tịch, là Tiết Nguyên Cát làm ạ?”
Lạc Bân tò mò hỏi.

Vừa nãy Dương Thanh và Tiết Nguyên Bá nói chuyện điện thoại, ông ta nghe thấy cái tên này.

Dương Thanh không hề giấu diếm: “Là Nhị vương tử của Vương tộc họ Tiết, mới tới Yến Đô tối qua”.

Lạc Bân kinh sợ run rẩy nói: “Lần trước chúng ta đấu giá được mảnh đất ở ngoại ô phía Nam này, Tam vương tử nhà họ Tiết đã muốn chiếm đoạt.


Không ngờ ông ta thất bại, Nhị vương tử lại tới”.

“Nhà họ Tiết đúng là không coi ai ra gì, lần này dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, làm hỏng 13 công trình kiến trúc của chúng ta, thiệt hại ít nhất một tỷ”.

Lạc Bân tức giận nói, vừa rồi đã tính qua mức tổn thất.

Dương Thanh nói: “Nhất định phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện này.

Yên tâm đi, chúng ta tổn thất một tỷ, ít nhất bọn họ phải lấy ra mười tỷ”.

Trong lúc đó, Tiết Nguyên Bá đã gửi địa chỉ và số điện thoại của Tiết Nguyên Cát tới.

Dương Thanh gọi thẳng cho Tiết Nguyên Cát, đối phương nhanh chóng nghe máy, giọng nói cực kỳ hống hách: “Ai?”
“Dương Thanh!”
Dương Thanh đáp.

“Dương Thanh là ai? Bây giờ loại thấp kém nào cũng gọi được cho tôi rồi à?”
Lời nói tràn đầy khinh thường, mang theo chút bỡn cợt, hiển nhiên biết anh là ai.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Thái độ của Tiết Nguyên Cát còn ngạo mạn hơn cả Tiết Nguyên Bá lúc mới tới Yến Đô.

Dương Thanh khẽ cau mày: “Nhị vương tử, ông không định bồi thường cho tôi à?”
“Người trẻ tuổi bây giờ túng dục quá độ, đầu óc đần độn, tai điếc cả rồi sao?”
Tiết Nguyên Cát nói: “Tôi bảo cậu bồi thường năm mươi tỷ cho nhà họ Tiết chứ không phải chúng tôi bồi thường cho cậu, hiểu chưa? Nếu vẫn không hiểu thì để tôi dạy câu”.


“Được thôi, tôi chờ ông đến dạy ở công trường xây dựng Thành Cửu Châu”.

Dương Thanh cười lạnh nói rồi cúp máy.

Tiết Nguyên Cát đang ngồi trên sofa cỡ lớn, gõ tay xuống bàn trà, khinh thường nói: “Một thằng nhóc đi lính mấy năm tưởng địa vị của mình cao lắm sao?”
“Cậu có tư cách gì bảo tôi đến công trường dạy dỗ cậu?”
Người trung niên bên cạnh ông ta đột nhiên lên tiếng: “Nhị vương tử, nhiệm vụ lần này của chúng ta là nắm quyền toàn bộ Yến Đô, không nên phí sức với một thằng ranh con”.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

“Ông biết Dương Thanh không đơn giản sao còn trêu chọc cậu ta?”, người trung niên lại hỏi.

Tiết Nguyên Cát nói: “Đánh giặc phải bắt kẻ cầm đầu.

Nếu Dương Thanh đã có khả năng xưng Vương ở Yến Đô, chỉ cần cậu ta nghe lời chúng ta, muốn nắm quyền ở Yến Đô sẽ dễ dàng hơn nhiều”.

“Nhưng chúng ta làm vậy đã đắc tội Dương Thanh, sao có thể khiến cậu ta nghe lời”, người trung niên lại càng mờ mịt.

Tiết Nguyên Cát cười lạnh một tiếng: “Ông thì biết cái gì?”
- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom