Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 901: 901: Liên Tục Xảy Ra Chuyện


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Dương Thanh ở công trường xây dựng thành Cửu Châu suốt cả ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiết Nguyên Cát đâu.

Lúc tan làm, Lạc Bân không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chủ tịch, sao Tiết Nguyên Cát vẫn chưa tới? Làm sao bây giờ?”
“Ai bảo ông Tiết Nguyên Cát sẽ tới đây?”
Dương Thanh hỏi ngược lại.
“Hả?”
Lạc Bân lập tức sửng sốt.

Dương Thanh ở lại công trường cả ngày, ông ta cứ tưởng anh đang chờ Tiết Nguyên Cát, thì ra không phải.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lạc Bân, Dương Thanh cười nói: “Tiết Nguyên Cát sẽ không tới đâu.

Trong mắt ông ta chỉ có người khác tới tìm mình, sao có thể chủ động đi tìm người khác?”
“Ý của cậu là cậu định đi tìm ông ta hả?”, Lạc Bân lại hỏi.
Dương Thanh lắc đầu không giải thích, chỉ dặn dò: “Nếu công trường lại xảy ra chuyện, ông bảo mọi người chú ý an toàn là được, đừng xung đột với đối phương.

Chỉ cần báo lại tổn thất của Thành Cửu Châu cho tôi”.

“Dù cả Thành Cửu Châu đều bị san bằng, chỉ cần người của chúng ta không sao là được”.


Dứt lời, Dương Thanh quay người rời đi.

Lạc Bân lại càng mờ mịt.

Hôm nay công trường đã bị tổn thất ít nhất một tỷ, sao Dương Thanh không sốt ruột?
Ông ta đi theo Dương Thanh đã lâu nhưng chưa từng thấy anh thất bại.

Kể cả như vậy, ông ta vẫn rất lo lắng.

Dù sao lần này kẻ địch cũng là thế lực khổng lồ đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không đắc tội nổi.

Cả ngày hôm nay ông ta cứ cảm thấy thấp thỏm lo âu như sắp có chuyện lớn xảy ra.

“Mình đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
Lạc Bân đột nhiên lắc đầu, ánh mắt trở nên kiên định: “Mình nên tin tưởng chủ tịch, cứ làm theo lời cậu ấy dặn là được”.

“An toàn! An toàn! An toàn! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!”
Lạc Bân tự nhắc nhở chính mình rồi vội vàng chạy ra ngoài công trường tự mình giám sát.

Cùng lúc đó, Tiết Nguyên Bá chờ Dương Thanh tới gây sự với Tiết Nguyên Cát nhưng chờ cả ngày vẫn không thấy tin tức gì.

“Còn tin tức gì nữa không?”
Tiết Nguyên Bá gọi quân sư Nhậm Kiến Vinh tới hỏi.

Nhậm Kiến Vinh lắc đầu: “Vừa rồi thám tử ở công trường xây dựng Thành Cửu Châu báo tin, Dương Thanh ở đó cả ngày, ban nãy mới rời đi”.

Tiết Nguyên Bá cau mày nói: “Không đúng, Dương Thanh không phải loại người cam lòng chịu thiệt.

Tiết Nguyên Cát suýt san bằng cả Thành Cửu Châu, sao cậu ta không phản ứng gì?”
Nhậm Kiến Vinh lại nói: “Hiện giờ công trường đã khôi phục như bình thường.

Nghe nói Dương Thanh yêu cầu đập toàn bộ công trình kiến trúc bị hư hỏng dể xây lại”.

“Lần này cậu ta bị tổn thất ít nhất một tỷ, chưa kể chậm trễ tiến độ thi công”.

Tiết Nguyên Bá rất muốn gọi điện thoại hỏi Dương Thanh nhưng không dám.


“Tam vương tử, có cần phải theo dõi Dương Thanh nữa không?”, Nhậm Kiến Vinh bỗng hỏi.

Tiết Nguyên Bá lắc đầu: “Đến cả ông Lạc còn chẳng phải đối thủ của cậu ta.

Chỉ e toàn bộ nhà họ Tiết không có mấy ai tiếp cận được cậu ta”.

Ông ta vẫn tự biết lượng sức mình, lần trước chịu nhục rời khỏi Yến Đô, ông ta đã điều tra kĩ càng về Dương Thanh.

Mặc dù không biết tại sao Tiết Nguyên Cát suýt phá hủy cả Thành Cửu Châu mà Dương Thanh vẫn không hành động, nhưng ông ta dám chắc anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Mấy chuyện tôi giao cho ông thế nào rồi?”
Tiết Nguyên Bá đột nhiên hỏi.

Nhậm Kiến Vinh gật đầu: “Ông yên tâm, chỗ ở của Tiết Nguyên Cát cũng do chúng ta sắp xếp.

Dù là một con kiến bò vào cũng có thể giữ lại chứng cứ”.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Dương Thanh cũng cười đáp: “Tính ra em còn phải gọi anh là anh họ.

Sau này đừng khách sáo như thế, cứ gọi em là Dương Thanh đi”.

Diệp Phàm sảng khoái cười một tiếng: “Được, anh không khách sáo với cậu nữa, sau này gọi thẳng tên cậu luôn”.

Diệp Phàm lại có ấn tượng mới về Dương Thanh.


Anh ta từng nghe Diệp Hoa kể nhiều về Dương Thanh, cũng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của anh.

Không ngờ anh cũng thân thiện như vậy.

Nửa tiếng sau, trong phòng Đế Vương của tiệm ăn nhà họ Trần.

“Dương Thanh lấy được em làm vợ là phúc của cậu ấy”.

Bấy giờ sắc mặt của Tần Thanh Tâm mới tốt hơn một chút, cười đáp: “Cảm ơn anh!”
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng ngồi xuống.

Dương Thanh nhìn ra được Diệp Phàm rất chân thành, trong lòng thấy cảm kích.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Trong bữa cơm, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.

“Chủ tịch, nguy rồi! Công trường lại xảy ra chuyện rồi!”
Lạc Bân gào ầm lên, giọng nói nghẹn ngào.

- ---------------------------.

 
Chương 902: 902: Thì Ra Là Anh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Trước khi Dương Thanh rời khỏi công trường đã nhắc nhở Lạc Bân sẽ còn xảy ra chuyện, dù thế nào cũng chỉ cần bảo đảm an toàn cho công nhân là được.

Nhưng bây giờ Lạc Bân đột nhiên gọi tới nói công trường xảy ra chuyện lớn, vậy thì thực sự có chuyện lớn rồi.

“Ông đừng hoảng, cứ từ từ nói.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Thanh đứng dậy nói với Diệp Phàm và Tần Thanh Tâm: “Xin lỗi, anh không ăn cùng hai người được!”
Tần Thanh Tâm và Diệp Phàm cũng nhìn ra anh đang sốt ruột.

Diệp Phàm vội nói: “Cậu cứ đi đi, không cần lo cho bọn anh.

Cậu yên tâm, lát nữa anh sẽ đưa Thanh Tâm về nhà”.

“Cảm ơn anh!”
Dương Thanh đáp.

Tần Thanh Tâm cũng vội vàng nói: “Anh mau đi đi!”
Dương Thanh gật đầu rời khỏi tiệm cơm.

Sau khi anh lên xe, Lạc Bân đã kể lại mọi chuyện.

Bởi vì chuyện sáng nay nên Lạc Bân đã phái thêm nhiều người trông chừng ở cửa ra vào, kiểm tra nghiêm ngặt mỗi chiếc xe đi vào công trường.

Trùng hợp tối nay có một lô vật liệu xây dựng được chuyển đến.


Vì đều là đối tác lúc trước nên Lạc Bân không hề hoài nghi.

Nhưng sau khi hơn hai mươi chiếc xe tải lớn chất đầy vật liệu xây dưng đi vào công trường lại đột nhiên tăng tốc, điên cuồng tông vào các công trình kiến trúc của Thành Cửu Châu.

Vì là buổi tối, ánh đèn yếu ớt, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Thoáng chốc lại có mười mấy công trình bị hư hỏng nghiêm trọng.

Nếu Lạc Bân không phản ứng kịp thời, lập tức gọi người ngăn lại, chỉ e số lượng công trình bị hủy hoại sẽ vượt quá con số hai mươi.

“Chủ tịch, bọn họ khinh người quá đáng, mua chuộc cả nhà cung cấp vật liệu xây dựng cho chúng ta”.

Lạc Bân tức giận nói: “Hiện giờ tổn thất quá lớn, các khoản đầu tư của chúng ta trong khoảng thời gian này đều mất trắng”.

“Toàn bộ công trình bị hư hỏng đều phải dỡ bỏ xây lại.

Đây quả thực chính là tai họa”.

Dương Thanh cũng nổi giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Ông còn nhớ lời tôi dặn trước khi đi không?”
Lạc Bân sửng sốt rồi đáp: “Cậu nói dù thực sự xảy ra chuyện, chỉ cần người không sao là tốt.

Còn tổn thất của chúng ta, cậu sẽ bắt đối phương đền gấp trăm nghìn lần”.

“Không sai! Chính là câu nói này”.

Dương Thanh vừa lái xe vừa nói: “Ông là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, cũng là người phụ trách cao nhất của dự án Thành Cửu Châu.

Ai cũng có thể hoảng, nhưng ông thì không được”.

“Bây giờ ông phải coi như không có gì, coi như chúng ta phải tiếp nhận một công trình bỏ đi cần xây dựng lại”.

“Ngoài ra, thống kê thiệt hại trong ngày hôm nay cho tôi, không cần chính xác, áng chừng là được”.

Nghe anh nói thế, Lạc Bân mới dần tỉnh táo lại.

Trong vòng một ngày công trường liên tục xảy ra chuyện lớn hai lần nên Lạc Bân bị đả kích rất lớn, lúc gọi cho Dương Thanh cũng nghẹn ngào.

Có thể thấy ông ta đang vô cùng giận dữ.

“Tôi biết phải làm gì rồi.

Cậu cứ giao chuyện ở công trường cho tôi.

Chuyện bồi thường thiệt hại phiền cậu giải quyết nhé”.

Lạc Bân nói.


“Được, trong vòng hai mươi phút thống kê sơ bộ thiệt hại rồi gửi cho tôi”, Dương Thanh nói xong lập tức cúp máy.

Xe lao vun vút trên đường.

Dương Thanh bình tĩnh đến đáng sợ, không ai biết trong lòng anh đang cuồn cuộn lửa giận.

Hiện giờ anh có thể xác định, chuyện lúc sáng và vừa nãy đều do Tiết Nguyên Cát gây ra.

Chợt chuông điện thoại reo lên.

Anh ấn mở loa ngoài, lạnh giọng nói: “Nếu ông không thể cho tôi một lời giải thích thuyết phục, trước 12 giờ đêm nay phải cút khỏi Yến Đô!”
“Cậu Thanh, Tiết Nguyên Cát quá giảo hoạt.

Tôi cũng không ngờ anh ta lại ra tay với cậu, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức”.

Giọng nói của Tiết Nguyên Bá vang lên.

“Ông đòi hợp tác với tôi, cam đoan sẽ không chậm trễ báo tin cho tôi.

Thành Cửu Châu xảy ra chuyện, tôi còn biết sớm hơn ông.

Ông nói tôi phải tin ông thế nào?”
Dương Thanh lạnh giọng chất vấn.

“Cậu Thanh bớt giận, tôi không kịp thời biết được tin tức Thành Cửu Châu xảy ra chuyện”.

Tiết Nguyên Bá nói: “Nhưng hiện giờ còn có tin quan trọng hơn.

Cậu nghe tôi nói trước đã”.

Dương Thanh cau mày quát: “Nói!”
“Tôi vừa nhận được tin Tiết Nguyên Cát định động đến vợ cậu.


Chuyện ở công trường chỉ là đánh lạc hướng”.

“Tiết Nguyên Cát biết vợ cậu chính là điểm yếu của cậu, cũng biết thực lực của cậu rất mạnh nên định bắt cóc vợ cậu để uy hiếp”.

Tiết Nguyên Bá vội vàng nói.

“Kít!”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Dương Thanh lập tức cúp máy, lại gọi cho Tần Thanh Tâm.

Cô nhanh chóng bắt máy: “Anh giải quyết xong việc chưa?”
“Hai người vẫn đang ở tiệm ăn nhà họ Trần à?”, Dương Thanh hỏi.

Dù vậy, cô vẫn rất lo lắng.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Tần Thanh Tâm vội vàng ngăn cản.

Nhưng người anh họ trong mắt cô đột nhiên như biến thành người khác, không nói một lời nắm chặt tay lái, đạp mạnh chân ga.

Chiếc xe điên cuồng lao trên đường.

Bấy giờ Tần Thanh Tâm mới ý thức được gì đó, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Anh chính là người muốn bắt cóc tôi đúng không?”
- ---------------------------.

 
Chương 903: 903: Đùa Giỡn Dương Thanh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Diệp Phàm, rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại làm vậy?”
Tần Thanh Tâm giận dữ chất vấn, một tay lặng lẽ thò vào túi xách định lén lút gọi cho Dương Thanh.

Cô để số của Dương Thanh là số khẩn cấp đầu tiên, không cần nhìn cũng có thể gọi cho anh.

Mặc dù đang chất vấn Diệp Phàm nhưng trong lòng cô lại rất sợ bị anh ta phát hiện.
Động tác nhỏ này của cô vẫn không qua được mắt Diệp Phàm.

“Không muốn chết thì tốt nhất đừng giở trò”.

Diệp Phàm không thèm quay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, lạnh giọng nói: “Ném điện thoại của cô ra ngoài cửa sổ đi”,
Cánh tay mới luồn vào túi xách của Tần Thanh Tâm trở nên cứng đờ.

Cô không ngờ mình vẫn bị phát hiện.
“Dừng xe! Mau dừng xe cho tôi!”
Tần Thanh Tâm biết mình bị lộ, không thể gọi cho Dương Thanh được nữa bèn cầm túi xách đập vào đầu Diệp Phàm.

“Bốp!”
Nhưng túi xách chưa đập trúng đầu anh ta, anh ta đã nắm chặt cổ tay của cô.

Diệp Phàm vẫn không thèm nhìn Tần Thanh Tâm, bỗng đoạt lấy túi xách ném ra ngoài cửa sổ.


Tần Thanh Tâm hoàn toàn tuyệt vọng.

Điện thoại là hi vọng duy nhất để liên lạc với Dương Thanh đã bị ném ra ngoài.

“Không đúng! Anh không phải Diệp Phàm!”
“Tuy tôi quen Diệp Phàm chưa lâu nhưng vẫn biết anh ấy là người như thế nào”.

“Hơn nữa, tôi rất quen thuộc các động tác nhỏ của anh ấy.

Động tác của anh khác hẳn anh ấy”.

Tần Thanh Tâm nhìn chằm chằm Diệp Phàm, chợt kinh hãi lên tiếng.

Sau khi lên xe, cô đã cảm thấy Diệp Phàm có gì đó sai sai.

Sau khi tỉnh táo lại, cô mới từ từ phát hiện ra từng động tác của Diệp Phàm.

Giọng nói của một người có thể là giả, nhưng thói quen sinh hoạt và cử chỉ động tác không thể làm giả được.

Hiện giờ cô có thể xác định, người này không phải Diệp Phàm vừa mới ăn cơm cùng mình.

Nghe vậy, Diệp Phàm lập tức nhíu mày, bấy giờ mới nhìn Tần Thanh Tâm.

Nhưng chỉ nhìn một cái rồi thôi, tốc độ xe càng tăng nhanh, cảnh vật hai bên đường không ngừng lùi lại về sau.

“Tinh mắt đấy, không ngờ cô có thể nhìn ra tôi không phải bạn cô”.

Một giọng nói già nua xa lạ vang lên từ miệng Diệp Phàm.

Ông ta tiện tay xé mặt nạ, lộ ra một gương mặt già khọm.

Tần Thanh Tâm trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Tuy cô đoán được người này không phải Diệp Phàm nhưng khi tận mắt xác nhận, cô vẫn không khỏi kinh hãi.

“Rốt, rốt cuộc ông là ai?”
Tần Thanh Tâm run rẩy nói.

Người lái xe là một ông già đầu tóc bạc trắng nhưng không hề hiền lành.

Gương mặt chằng chịt những vết sẹo bỏng.


Đây là một gương mặt hoàn toàn bị hủy hoại.

“Tôi không tên không họ, người đời gọi là Quỷ Kiến Sầu”.

Rõ ràng đây chỉ là một biệt danh.

Giọng nói của ông ta rất khàn, cộng với gương mặt chằng chịt vết sẹo trông rất đáng sợ.

Bộ dạng này với cái tên này quả thực rất hợp.

“Dừng xe! Tôi bảo ông dừng xe!”
Tần Thanh Tâm quên đi nỗi sợ, giơ tay túm lấy vô lăng.

Quỷ Kiến Sầu đập vào gáy Tần Thanh Tâm khiến cô ngất xỉu, đầu dựa vào lưng ghế.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đuổi tới tiệm ăn nhà họ Trần.

Nhưng anh gọi mấy cuộc điện thoại vẫn không thấy Tần Thanh Tâm nhấc máy.

Lòng anh trầm xuống.

Anh đã cố hết sức chạy tới nhưng vẫn không thấy người đâu.

Rất có thể cô đã bị bắt đi.

Chợt Dương Thanh trông thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi tiệm ăn.


Anh ta chính là Diệp Phàm.

“Diệp Phàm, Tâm đâu rồi?”
Dương Thanh vội vã chạy tới gặng hỏi.

“Xin lỗi cậu, có lẽ Thanh Tâm gặp chuyện không may rồi”.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Giọng điệu tràn đầy trêu tức.

Dương Thanh cố nén giận nói: “Ông biết tôi đang nói gì mà.

Nếu ông đã tới Yến Đô, chắc cũng biết tôi là người thế nào rồi”.

“Ông làm vậy thực sự không sợ gây thù với tôi sao?”
Anh vẫn luôn cho rằng Tần Thanh Tâm bị Tiết Nguyên Cát bắt cóc, Tiết Nguyên Bá cũng báo tin này cho anh biết.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

“Sao lại nói là tôi chơi cậu? Vợ cậu thực sự không phải do tôi bắt đâu! Quỷ Kiến Sầu còn chưa đưa người tới, tôi nói cô ta không ở trong tay tôi đâu có sai?”
Tiết Nguyên Cát bật cười bỡn cợt.

- ---------------------------.

 
Chương 904: 904: Thuần Phục Dương Thanh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Dương Thanh hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh.

Lâu lắm rồi anh mới tức giận đến mức mất kiểm soát như lúc này.

“Tiết Nguyên Cát, ông có biết mình đang làm gì không? Ông đang chơi với lửa đấy!”
Dương Thanh trầm giọng nói: “Ông muốn miếng đất ở ngoại ô phía Nam đúng không? Được, tôi cho ông!”
“Chỉ cần ông thả vợ tôi ra, tôi cam đoan sẽ khôi phục lại nguyên vẹn mảnh đất đó trong vòng ba ngày”.
Vì Tần Thanh Tâm anh có thể làm bất cứ chuyện gì, hiện giờ đã không còn giới hạn.

“Ha ha…”
Tiết Nguyên Cát bật cười đắc ý.

Cười đủ rồi ông ta mới lên tiếng: “Lúc trước đúng là tôi muốn mảnh đất kia, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi”.
“Ông muốn gì?”
Dương Thanh lạnh giọng hỏi.

“Tôi muốn cậu nghe lời tôi!”
Tiết Nguyên Cát ngừng cười: “Tôi có niềm đam mê chinh phục những kẻ bất trị”.

“Chỉ cần cậu chịu nghe lời tôi, tôi sẽ cho cậu làm Vương của Yến Đô”..

“Hơn nữa tôi có thể bảo đảm với cậu, nhà họ Tiết sẽ không nhúng tay vào, mọi chuyện ở Yến Đô đều do cậu định đoạt”.

“Chỉ cần lúc tôi cần, cậu có thể ngoan ngoãn làm việc cho tôi là được”.


Ông ta cười một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi nhìn ra được vợ cậu rất quan trọng với cậu, là điểm yếu lớn nhất của cậu.

Vì cô ta, cậu có thể từ bỏ cả thế giới, đúng không?”
“Hiện giờ chỉ cần cậu đi theo tôi, cậu sẽ đạt được lơi ích khổng lồ, còn giữ được mạng cho vợ, chuyện tốt như vậy sao lại không chịu làm?”
“Cậu nên biết đấu với nhà họ Tiết không thắng nổi.

Sao không chọn đi theo tôi?”
“Tôi cho cậu một đêm để suy nghĩ.

Tôi hứa vợ cậu sẽ không gặp chuyện gì.

Nếu trước khi mặt trời mọc cậu vẫn chưa cho tôi câu trả lời chắc chắn, vậy thì vợ cậu…”
Tiết Nguyên Cát không nói nốt, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

“Ngoài ra, đừng có giở trò gì.

Tôi nhát gan lắm, nhỡ bị dọa sợ không cẩn thận làm vợ cậu bị thương thì không tốt đâu”.

Dứt lời, ông ta lập tức cúp máy.

Dương Thanh nghe thấy thông báo máy bận, sắc mặt trở nên âm trầm: “Tiết Nguyên Cát, ông chết chắc rồi!”
Lúc Tiết Nguyên Bá nói Tiết Nguyên Cát là kẻ hèn hạ không từ thủ đoạn, anh còn xem thường.

Nhưng giờ đây anh mới biết ông ta là kẻ khốn nạn không có chừng mực.

Đúng lúc này lại có người gọi tới.


Lúc Dương Thanh nhìn thấy số gọi tới liền mừng rỡ: “Sao mình lại quên mất Tiền Bưu được nhỉ?”
Tiền Bưu vẫn luôn âm thầm bảo vệ Tần Thanh Tâm.

Bây giờ cô bị bắt đi, sao ông ta lại không biết được?
Anh vội vàng nghe máy: “Cậu Thanh, tôi liên tục đuổi theo vợ cậu, không rảnh báo lại cho cậu, bây giờ mới có thời gian”.

“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

“Khó trách chỉ cho mình một đêm suy nghĩ.

Chỗ này có lẽ phải tới mấy trăm nghìn container, nếu phải đi tìm từng cái e là cũng phải tìm tới sáng mai”.

Dương Thanh nhìn đống container xếp la liệt, ánh mắt rét lạnh.

“Cậu Thanh!”
Đúng lúc này, Tiền Bưu xuất hiện, áy náy nói: “Xin lỗi cậu, tại tôi không bảo vệ được cô ấy”.

Dương Thanh hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Chỉ là thỉnh thoảng Tiền Bưu sẽ nhìn Dương Thanh một cái.

Cùng lúc đó trong một tòa biệt thự xa hoa ở Yến Đô, Tiết Nguyên Cát đang trào phúng nhìn TV.

Trên màn hình TV cỡ lớn chính là bến tàu ở ngoại ô phía Bắc, xung quanh chỉ toàn container.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Dương Thanh không thể ngờ được, cô đã bị dẫn tới bên cạnh Tiết Nguyên Cát.

“Ranh con độc mồm độc miệng lắm, tôi thích! Nếu không phải cô còn tác dụng với tôi, cô đã nằm trên giường tôi từ lâu rồi”.

Tiết Nguyên Cát cười híp mắt nói.

- ---------------------------.

 
Chương 905: 905: Chết Rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Tần Thanh Tâm run rẩy vô thức ngồi ngay ngắn.

Cô nhìn thấy dục vọng nóng bỏng trong mắt Tiết Nguyên Cát.

“Tại sao ông lại giày vò Dương Thanh như vậy?”
Tần Thanh Tâm bỗng cắn răng hỏi.
Mặc dù cô bị người của Tiết Nguyên Cát dẫn tới đây nhưng chỉ lúc cướp vô lăng trên xe mới bị đánh ngất.

Sau đó cô không hề bị thương.

Cô có cảm giác Tiết Nguyên Cát không có ý làm hại mình và Dương Thanh, mà là có mục đích không thể nói cho ai biết.

Tiết Nguyên Cát cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Thanh Tâm: “Cô nghĩ tại sao tôi phải làm vậy?”
Cô chỉ tỏ ra tức giận, không chịu trả lời.

“Trần Quân, ông nói cho cô Tần biết tại sao tôi phải làm vậy đi!”
Tiết Nguyên Cát đột nhiên nói với người trung niên đứng bên cạnh.

Trần Quân khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc vest, đeo kính gọng vàng.


Dưới ánh đèn, ánh mắt ông ta trở nên gian trá.

Ông ta đẩy giọng kính, cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, Nhị vương tử muốn thuần phục Dương Thanh phải không?”
Tiết Nguyên Cát không đáp, chỉ mỉm cười nhấp một ngụm trà, vẻ mặt hài lòng.

Trần Quân lại nói tiếp: “Lần đầu Nhị vương tử cho người tới san bằng một phần công trình ở Thành Cửu Châu đã bắt đầu xây dựng kế hoạch”.

“Đầu tiên phá công trình khiến Dương Thanh tức giận mất kiểm soát”.

“Lần thứ hai lại mua chuộc nhà cung cấp vật liệu phá công trường tiếp để đánh lạc hướng”.

“Nếu Dương Thanh không vội vàng chạy tới công trường, sao Quỷ Kiến Sầu có cơ hội bắt cô Tần đi?”
Tần Thanh Tâm kinh hãi, không ngờ hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy đều là âm mưu nhằm vào Dương Thanh.

“Bắt tôi đến đây có tác dụng gì?”
Tần Thanh Tâm hỏi.

Trần Quân cười nói: “Một người đàn ông có thể vì cô từ một kẻ vô dụng trở thành người có thực lực mạnh mẽ như ngày hôm nay, chứng tỏ cô rất quan trọng với cậu ta”.

“Chỉ cần cô gặp chuyện, cậu ta sẽ hoảng loạn.

Sự thật chứng minh cậu ta đã rối trí vì cô”.

Tần Thanh Tâm vô thức run rẩy, không ngờ mình lại quan trọng với Dương Thanh đến vậy.

Hai mắt cô ướt nhòe, vành mắt hoe đỏ.

“Cô Tần đúng là khiến người ta phải ghen tỵ.

Được một người đàn ông yêu thương như vậy, nếu những người phụ nữ khác biết được đều sẽ ghen tỵ muốn chết”.

Trần Quân mỉm cười nói tiếp: “Chỉ cần cô vẫn ở trong tay chúng tôi, bắt Dương Thanh từ bỏ tất cả cũng không thành vấn đề”.

“Nhưng Nhị vương tử không cần những thứ cậu ta đang có, mà cần chính cậu ta”.


“Nhưng người như cậu ta chỉ khi thuần phục được cậu ta, cậu ta mới chịu nghe thời”.

“Nhị vương tử giày vò Dương Thanh như vậy là để cậu ta biết, dù cậu ta ở Yến Đô lợi hại đến mức nào thì đối với Nhị vương tử, cậu ta chẳng là cái thá gì”.

“Chỉ khi hủy hoại lòng tin của cậu ta mới có thể hoàn toàn thu phục”.

Tiết Nguyên Cát cười lớn nói: “Tốt, nói hay lắm!”
Câu nói này cũng thừa nhận suy đoán của Trần Quân.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Tiết Nguyên Cát mỉm cười: “Ông sẽ biết thôi.

Nhưng e là đêm nay không xem được nữa rồi”.

Dứt lời, ông ta quay người lên tầng, trước khi đi còn căn dặn: “Đưa cô Tần đến phòng cho khách nghỉ ngơi.

Sáng mai cô ta còn phải xem kịch hay với tôi”.

“Vâng!”
Hai nữ vệ sĩ lập tức tiến lên lôi Tần Thanh Tâm tới phòng cho khách, không cho cô cơ hội phản kháng.

Cùng lúc đó ở bến tàu ngoại ô phía Bắc.

Bốn phía toàn là container, Dương Thanh vẫn không ngừng tìm kiếm, không bỏ lại một cái nào.


Tiền Bưu tìm chậm hơn anh rất nhiều.

“Thúc Cốt Công?”
Dương Thanh nhíu mày chứng kiến Quỷ Kiến Sầu thoát khỏi tay mình.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Dương Thanh lạnh lùng hỏi: “Ông làm gì Tiền Bưu rồi? Ông ấy đang ở đâu?”
Anh đã hoài nghi ông ta từ lâu, chỉ là bất đắc dĩ phải giả vờ không biết để che giấu.

Trước giờ Tiền Bưu chưa từng nói nhảm nhiều như thế, cũng không chủ động hỏi anh quá nhiều.

Vừa nãy tranh thủ nghỉ ngơi rời đi mới tìm được cơ hội đối phó ông ta.

“Chết rồi!”
Quỷ Kiến Sầu cười khanh khách, giọng điệu cực kỳ rùng rợn.

- ---------------------------.

 
Chương 906: 906: Làm Việc Cho Cậu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Quỷ Kiến Sầu vừa dứt lời, toàn thân Dương Thanh tỏa ra khí lạnh.

Mặc dù hai người vẫn cách nhau một khoảng nhỏ nhưng ông ta vẫn cảm nhận được.

“Tôi hỏi ông lần cuối, ông làm gì Tiền Bưu rồi? Ông ấy đang ở đâu?”
Dương Thanh hỏi lại lần nữa.
Lần này nụ cười trên mặt Quỷ Kiến Sầu đã biến mất.

Ông ta cảm thấy sát khí khủng khiếp từ trên người Dương Thanh.

Dương Thanh không tin Tiền Bưu thực sự đã chết.

Anh biết chỉ cần có người muốn dẫn Tần Thanh Tâm đi, chắc chắn Tiền Bưu sẽ liều chết cứu cô.

Nhưng Tiền Bưu gặp phải đối thủ quá mạnh, không đánh lại nổi.

“Tôi nói rồi, hắn chết rồi, sao cậu không chịu tin?”
“Không thể không thừa nhận gã Tiền Bưu này cũng có chút thực lực.

Tôi mà không đánh hết sức đã không giết nổi hắn”.

Quỷ Kiến Sầu cười nói: “Tôi rất tò mò, trong tình hình hiện giờ không phải cậu nên quan tâm đến vợ mình nhất sao?”
Dương Thanh không trả lời.


Không phải anh không muốn biết Tần Thanh Tâm ở đâu, mà là đối phương tự xông tới, đương nhiên biết rõ giá trị của Tần Thanh Tâm.

Đã vậy, sao họ có thể để anh dễ dàng biết được?
“Nếu ông không chịu nói, tôi chỉ có thể ra tay”.

Dương Thanh nói xong, cả người lập tức biến mất.

Một giây sau, anh đã xuất hiện trước mặt Quỷ Kiến Sầu.

Lúc này Quỷ Kiến Sầu mới ý thức được, kẻ địch của mình mạnh tới mức nào.

Ông ta lập tức hốt hoảng, không hề do dự tung đấm về phía Dương Thanh.

“Bịch!”
Dương Thanh cũng tung ra một đấm.

Hai nắm đấm va chạm vào nhau tạo ra nguồn năng lượng khổng lồ.

Quỷ Kiến Sầu bay ngược ra ngoài.

Ông ta vô cùng kinh hãi.

Tiết Nguyên Cát đã cảnh cáo ông ta, nếu bị phát hiện phải lập tức bỏ chạy.

Nhưng ông ta không tin mình không đánh lại được Dương Thanh.

Cho dù thực sự không phải là đối thủ cũng không đến mức chạy không thoát.

Nhưng giờ đây, ông ta lại hối hận vì không chạy ngay từ đầu.

Cú đấm vừa rồi đã khiến cả cánh tay phải của ông ta gãy nát, không còn sức chiến đấu.

“Nói mau, Tiền Bưu ở đâu?”
Giọng nói của Dương Thanh cực kỳ lạnh lùng, không cho Quỷ Kiến Sầu cơ hội chạy trốn.

Anh khẽ động đậy đã chặn đứng đường lui duy nhất của ông ta.

“Rốt cuộc cậu còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Hắn chết rồi, cậu không nghe hiểu tiếng người à?”
Quỷ Kiến Sầu biết trốn không thoát, chỉ có thể uy hiếp: “Nhưng đừng quên, vợ cậu vẫn đang ở trong nay chúng tôi.

Nếu cậu dám làm gì tôi, vợ cậu chỉ còn đường chết”.

“Bịch!”
Dương Thanh lại tung đấm vào mặt Quỷ Kiến Sầu.


Ông ta không thể phản kháng, cả người bay ngược ra ngoài.

“Tôi hỏi ông lần cuối, nói hoặc chết!”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Quỷ Kiến Sầu trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

Ông ta cứ tưởng ở đây chỉ có mình và Dương Thanh, nào ngờ vẫn còn có người khác.

Đến cả ông ta cũng không phát hiện ra sự tồn tại của người đó.

“Còn sống là tốt rồi!”
Nỗi lo trong lòng Dương Thanh rốt cuộc tan biến.

Vừa rồi anh vẫn lo lắng Tiền Bưu có khả năng đã bị giết.

Tiết Nguyên Cát không giết Tần Thanh Tâm, nhưng ai biết ông ta có giết người khác không.

“Ông đã mất đi giá trị cuối cùng”.

Dương Thanh hờ hững nhìn Quỷ Kiến Sầu.

Một câu nói khiến ông ta cảm nhận được sát khí kinh người, hoảng sợ nói: “Cậu không thể giết tôi, tôi là người của Nhị vương tử.

Cậu giết tôi sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Tiết”.

“Trở thành kẻ địch của nhà họ Tiết?”
Dương Thanh cười nhạo một tiếng: “Ông nghĩ bây giờ tôi với nhà họ Tiết còn có đường lui nữa à?”
Sắc mặt Quỷ Kiến Sầu lập tức cứng đờ.

Ông ta cứ tưởng Tiết Nguyên Cát liên tục nhằm vào Dương Thanh là có thể khiến anh thần phục, không ngờ mọi chuyện không hề đơn giản.


Ông ta cũng đã chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Dương Thanh.

Đối với loại người này chỉ có hai cách tiếp xúc.

Một là làm bạn bè, hai là giết chết, tuyệt đối không nên trở thành kẻ thù của anh.

Tiền Bưu áy náy định nói xin lỗi lại bị Dương Thanh chen ngang: “Ông không làm sai gì cả, chỉ là kẻ địch quá mạnh.

Ông cứ về dưỡng thương trước đi”.

Tiền Bưu biết Dương Thanh vội tìm kiếm Tần Thanh Tâm, cũng không nhiều lời, gật đầu rồi được Ảnh Vệ đỡ đi.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Mã Siêu cười lạnh một tiếng: “Nhiều người muốn làm việc cho anh Thanh lắm, ông có tư cách gì?”
“Ít nhất tôi cũng mạnh hơn người bảo vệ vợ cậu ta”.

Quỷ Kiến Sầu phản bác.

Mã Siêu lập tức nghẹn họng, không biết phải nói gì.

Dương Thanh híp mắt hỏi: “Ông thực sự muốn làm việc cho tôi sao?”
- ---------------------------.

 
Chương 907: 907: Lập Ra Quy Định


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Sao Dương Thanh có thể tin tưởng Quỷ Kiến Sầu thực sự muốn đi theo mình chứ?
Hiện giờ anh chỉ muốn giết sạch người của nhà họ Tiết.

Quỷ Kiến Sầu không hề e ngại nhìn Dương Thanh nói: “Đương nhiên tôi có tư cách!”
“Dựa vào việc tôi có thể cứu vợ cậu ra và trợ giúp cậu đối phó nhà họ Tiết”.
“Nếu cậu không tin, tôi có thể ký giấy cam kết chỉ trung thành với cậu trước”.

Dương Thanh nói: “Được thôi! Cứ cho tôi một bản cam kết trước đi!”
“Được!”
Quỷ Kiến Sầu không hề do dự lập tức đồng ý, còn nói: “Nhưng tôi nghĩ hiện giờ quan trọng nhất là phải cứu vợ cậu ra”.
“Còn về giấy cam kết có thể đợi cứu người xong rồi nói tiếp”.

Lần này đến cả Dương Thanh cũng sững sờ.

Anh chỉ tùy tiện nói vậy, không ngờ ông ta lại sảng khoái đồng ý, giống như một bản cam kết chẳng đáng là bao.

“Ông nói có thể cứu vợ tôi ra.

Vậy thì cứ cứu người trước đi, chuyện còn lại nói sau”.

Dương Thanh không hề hứa hẹn sẽ cho Quỷ Kiến Sầu đi theo mình.


Không phải Dương Thanh không muốn thu nhận cao thủ như vậy, mà là ông ta quá nguy hiểm.

Tạm thời anh không thể xác nhận rốt cuộc ông ta có phải gián điệp nhà họ Tiết phái tới hay không.

Tuy trông có vẻ không giống nhưng vẫn đáng để hoài nghi.

“Anh Thanh, sao anh lại tin lời ông ta?”
Mã Siêu hốt hoảng nói.

Dương Thanh cau mày: “Tôi tự biết nên làm thế nào”.

Nghe vậy, Mã Siêu không khuyên anh nữa.

“Cậu Thanh, việc này không nên chậm trễ.

Bây giờ chúng ta đi cứu vợ cậu luôn được không?”
Quỷ Kiến Sầu đề nghị.

“Đi!”
Dương Thanh đáp.

Cho dù biết phía trước là hố lửa, chỉ cần có thể cứu được Tần Thanh Tâm, anh sẽ không chần chừ nhảy vào.

“Cậu đừng lo, hiện giờ vợ cậu rất an toàn.

Trước khi mặt trời mọc, cô ấy sẽ không có việc gì”.

Trên đường đi cứu Tần Thanh Tâm, Quỷ Kiến Sầu thấy Dương Thanh lo lắng bèn nói.

Dương Thanh cau mày nhìn ông ta: “Rốt cuộc Tiết Nguyên Cát đang giở trò gì?”
“Ông ta muốn thuần phục cậu!”
Quỷ Kiến Sầu nói xong lập tức bật cười: “Nhưng ông ta vốn không biết người lần này ông ta muốn thuần phục là ai”.

“Thuần phục tôi?”
Dương Thanh cảm thấy rất kỳ quái.

Dưới gầm trời này, ai dám nói có thể thuần phục được anh?

Một đứa con cháu của Vương tộc cũng dám phát ngôn bừa bãi?
“Tiết Nguyên Cát rất ngạo mạn, nhưng ông ta đã nhìn trúng ai thì người đó chỉ có chết hoặc bị thuần phục”.

Dương Thanh thấy mờ mịt.

Mặt của Quỷ Kiến Sầu bị hủy hoại nghiêm trọng, không nhìn ra được tuổi tác, chỉ có một đầu tóc trắng khiến anh tưởng ông ta rất lớn tuổi.

Nào ngờ Quỷ Kiến Sầu cũng rất biết đùa, không hề giống một ông già lớn tuổi.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Bây giờ nghe Quỷ Kiến Sầu nói thế cũng thấy hứng thú.

Đến cả Mã Siêu cũng tò mò nghe ngóng.

Quỷ Kiến Sầu nói tiếp: “Nghe đồn Yến Đô từng được gọi là Đế Thành.

Khi đó vẫn còn chín Hoàng tộc chia nhau cai quản chín châu vực lớn.

Duy nhất Yến Đô không thuộc về châu vực nào nhưng lại có thể dẫn đầu chín châu vực lớn”.

“Cũng từ lúc đó, Yến Đô vẫn luôn độc lập với bốn biên giới và chín châu vực lớn.

Không một Hoàng tộc nào dám ngấp nghé vùng đất này”.

“Nhưng thời gian trôi đi, ngày càng có nhiều Hoàng tộc mơ ước có được Yến Đô”.

“Cho đến một ngày, năm trong chín Hoàng tộc âm thầm bàn bạc, quyết định liên thủ khống chế Yến Đô rồi mới quyết định chủ nhân mới của Yến Đô”.


“Đáng buồn là năm Hoàng tộc dẫn một triệu quân tới tấn công Yến Đô thì người đó xuất hiện, tức giận dùng sức một người trấn áp cả năm Hoàng tộc đó”.

“Người đó nể tình Hoàng tộc có cùng dòng máu với mình mới tha cho năm Hoàng tộc kia.

Chính vì vậy, thế lực của năm Hoàng tộc kia bị suy yếu rất lớn, trở thành năm Vương tộc ngày nay”.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Nghe vậy, Dương Thanh hơi thất vọng.

Bởi vì người đó và người anh quen biết kia không thể là cùng một người.

Người anh quen biết kia chỉ là một người trung niên.

“Người đó từng lập ra quy định, dòng chính của Hoàng tộc và Vương tộc không được đặt chân vào Yến Đô cho đến ngày Yến Đô xuất hiện một vị Vương mới”.

Quỷ Kiến Sầu nhìn Dương Thanh: “Lần này Vương tử nhà họ Tiết dám tới Yến Đô là vì nghe tin đồn có người xưng Vương ở Yến Đô”.

“Theo tôi được biết, người xưng Vương ở Yến Đô kia chính là cậu”.

- ---------------------------.

 
Chương 908: 908: Tập Kích Lúc Nửa Đêm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Dương Thanh sửng sốt, không ngờ người của Vương tộc liên tiếp xuất hiện ở Yến Đô là vì mình.

“Tôi xưng Vương lúc nào?”
Dương Thanh hỏi.

Anh bỗng nhớ tới lần trước Tiết Nguyên Bá bị anh đuổi khỏi Yến Đô, còn bị anh ép triệu tập các gia tộc bên phe ông ta tới khách sạn Đế Đô.
Đám gia tộc do nhà họ Tôn cầm đầu biết không còn cơ hội trở mình nhao nhao tỏ thái độ tôn anh lên làm Vương của Yến Đô.

Lúc ấy anh còn nói một câu: “Tôi vốn là Thần, sao còn phải xưng Vương?”
Ý của anh là lúc ở biên giới phía Bắc anh được gọi là Chiến Thần Bất Bại.

Đến cả vinh dự này anh cũng từ bỏ, sao phải làm Vương của Yến Đô?
Không ngờ câu nói này lại bị biến tấu thành anh muốn xưng Vương.
“Không đúng, theo lời ông nói, trước khi tôi chưa xưng Vương, dòng chính của Vương tộc không thể tới Yến Đô.

Nhưng club Hoàng Kim thì sao?”
“Cả lúc Tiết Nguyên Bá đến Yến Đô cũng chẳng liên quan tới chuyện tôi xưng Vương”.

Dương Thanh phản bác.


Quỷ Kiến Sầu lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ.

Tôi chỉ biết nhà họ Tiết dám gióng trống khua chiêng tới Yến Đô là vì tin đồn cậu xưng Vương ở đây”.

“Đương nhiên có lẽ đây chỉ là một cái cớ.

Giống như cậu nói, trước khi cậu xưng Vương đã có dòng chính nhà họ Tào và nhà họ Tiết chạy tới Yến Đô”.

“Hơn nữa, lúc người đó lập ra quy định dòng chính của Hoàng tộc và Vương tộc không được đặt chân vào Yến Đô đã là hơn trăm năm trước.

Chắc hẳn người đó đã qua đời từ lâu, không còn uy hiếp tới Hoàng tộc và Vương tộc nữa”.

Mời đọc tiếp tại T*amlinh*247.*com
Dương Thanh im lặng không nói, đang cố tiêu hóa câu chuyện Quỷ Kiến Sầu vừa kể.

Theo lời ông ta nói, có lẽ người nhà họ Tiết và nhà họ Tào chạy tới Yến Đô mới chỉ là bắt đầu.

Trong bốn Hoàng tộc và năm Vương tộc mới chỉ có hai nhà tới.

Bảy nhà còn lại sao có thể trơ mắt đứng nhìn Yến Đô rơi vào tay gia tộc khác?
Có lẽ, các gia tộc còn lại chỉ đang quan sát từ xa.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

“Dừng xe!”
Quỷ Kiến Sầu bỗng lên tiếng.

Tài xế đưa mắt nhìn Dương Thanh, thấy anh gật đầu mới dám dừng xe.

Chỗ xe đỗ lại rất tối, không có đèn đường.

Quỷ Kiến Sầu giải thích: “Cách đây một nghìn mét về phía trước có một biệt thự trên đỉnh núi, chính là chỗ ở của Tiết Nguyên Cát.

Tiến lên thêm một trăm mét nữa sẽ vào phạm vi giám sát của camera”.

“Tiết Nguyên Cát làm việc cực kỳ cẩn trọng.


Trong vòng một nghìn mét quanh biệt thự đã lắp đặt camera giám sát nhưng vẫn sai người canh gác suốt 24/24.

“Nếu chúng ta ngang nhiên lái xe vào chắc chắn sẽ bị bại lộ.

Khi đó vợ cậu Thanh sẽ gặp nguy hiểm”.

Mã Siêu cắn răng nói: “Đúng là một gã khó chơi, không ngờ lại cẩn thận tới mức này”.

Dương Thanh nhìn ông ta, cảm thấy cái người mặt quỷ này cũng có chút tác dụng.

Tài xế ở lại tiếp ứng.

Ba người Dương Thanh, Mã Siêu và Quỷ Kiến Sầu lặng lẽ đột nhập vào khu vực nghìn mét quanh biệt thự.

Nhờ Quỷ Kiến Sầu, bọn họ dễ dàng tránh được vệ sĩ và camera giám sát tới gần biệt thự.

Đây là một tòa biệt thự ba tầng rộng khoảng hơn một nghìn mét vuông, bên ngoài còn có một bể bơi ngoài trời.

Lối vào biệt thự có bốn vệ sĩ trang bị súng ống đầy đủ.

Bởi vì đang vào mùa đông nên tất cả cửa sổ đều bị đóng chặt.

Tức là muốn vào trong biệt thự, bọn họ chỉ có thể đi từ cửa chính.


Mã Siêu nhìn Quỷ Kiến Sầu, dùng tay ra hiệu hỏi: “Chúng ta vào kiểu gì?”
Ông ta nhìn cửa biệt thự, nhỏ giọng nói: “Cậu Thanh, ngoài cửa biệt thự có camera.

Nếu chúng ta hành động sẽ lập tức bị phát hiện”.

“Bây giờ chỉ có thể để tôi đi vào trước, đợi tìm được vợ cậu, đảm bảo cô ấy vẫn an toàn sẽ báo cho hai người.

Chúng ta trong ngoài kết hợp cứu vợ cậu ra”.

Gã cầm đầu chợt lên tiếng.

“Đương nhiên rồi!”
Nói xong, Quỷ Kiến Sầu bước vào trong biệt thự.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

“Có kẻ tập kích!”
Cùng lúc đó trong biệt thự vang lên tiếng hét thất thanh.

- ---------------------------.

 
Chương 909: 909: Âm Mưu Liên Hoàn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Khắp nơi trong căn biệt thự đều có người, tiếng gào thét “có kẻ tập kích” vẫn cứ vang vọng.

Chỉ mười giây sau Dương Thanh và Mã Siêu đã đột nhập được vào bên trong.

“Tách!”
Đúng lúc này, ánh đèn trong căn biệt thự bừng sáng trở lại.
Dương Thanh vô thức nhắm mắt lại, nhưng nhanh chóng trợn trừng mắt.

Chỉ thấy bốn phía xung quanh có rất nhiều người, mà trên sofa giữa phòng khách là một bóng hình quen thuộc đang mở to mắt, lồng ngực bị một lưỡi dao sáng loáng đâm vào.

“Tam vương tử!”
Từng tiếng hô hào vang lên, tất cả mọi người đều đằng đằng sát khí nhìn Dương Thanh và Mã Siêu.
Dương Thanh cũng ngây dại vì thi thể trên sofa kia chính là người từng đề nghị hợp tác nhờ anh giết Tiết Nguyên Cát, Tam vương tử Tết Nguyên Bá.

“Chính mày đã giết Tam vương tử!”
Gã vệ sĩ cầm đầu căm tức nói.

“Dương Thanh giết Tam vương tử, chúng ta phải báo thù cho ông ấy!”
Gã ta bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn đầu lao về phía Dương Thanh.

“Cút!”

Mã Siêu giận dữ quát, bỗng tiến lên một bức đấm bay gã vệ sĩ đầu tiên xông lên.

Cùng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, cao thủ Ảnh Vệ cũng nhao nhao xuất hiện, thoáng chốc bao vây mười mấy gã vệ sĩ ở phòng khách.

Trước khi Dương Thanh và Mã Siêu tới đây đã dặn dò đám Ảnh Vệ.

“Các anh em, Tam vương tử bị giết, dù chúng ta có thể thoát chết nhà họ Tiết cũng sẽ không tha cho chúng ta.

Sao chúng ta không liều chết một trận, dù có hi sinh thì người nhà chúng ta cũng được nhà họ Tiết cho một khoản tiền lớn”.

“Anh em xông lên, trả thù cho Tam vương tử!”
Gã vệ sĩ cầm đầu rống giận, lôi ra một lưỡi dao sáng loáng xông ra ngoài.

“Giết, trả thù cho Tam vương tử!”
Mười mấy gã vệ sĩ nhà họ Tiết đồng loạt xông thẳng vào đám Ảnh Vệ.

Mời đọc tiếp tại T*amlinh*247.*com
Sắc mặt Dương Thanh cực kỳ âm trầm.

Nếu bây giờ anh vẫn chưa ý thức được mình bị lừa thì đúng là đồ con lợn.

Quỷ Kiến Sầu không hề thật lòng muốn làm việc cho anh, cũng không phải muốn giúp anh cứu Tần Thanh Tâm, mà là lừa anh vào tròng.

Đây không phải nơi ở của Tiết Nguyên Cát, mà là của Tiết Nguyên Bá.

Quỷ Kiến Sầu dẫn anh tới để giết Tiết Nguyên Bá rồi đổ tội cho anh.

Vệ sĩ của Tiết Nguyên Bá chỉ có mười mấy người, đám Ảnh Vệ có năm mươi người.

Cộng thêm Mã Siêu gia nhập, cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.

Mười mấy gã vệ sĩ của Tiết Nguyên Bá đều bị giết sạch.

“Anh Thanh, tìm thấy chị dâu rồi”.

Mã Siêu bỗng lên tiếng.


“Cô ấy không sao chứ?”
Dương Thanh không hề thấy vui sướng vì đã cứu được Tần Thanh Tâm, mà đang lo lắng phiền phức lớn hơn sắp kéo tới.

Mã Siêu lắc đầu: “Chị dâu không sao, chỉ đang hôn mê ở trong phòng”.

Nghe vậy, Dương Thanh mới thở phào một hơi.

“Cậu dẫn Ảnh Vệ rút đi trước, tôi sẽ đưa Tâm đi”.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Tiết Nguyên Cát giận dữ hét: “Cậu đừng nói hươu nói vượn.

Em trai của tôi bị cậu giết, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực.

Cậu có thể giải thích kiểu gì?”
“Đến cả Tam vương tử nhà họ Tiết cũng dám giết, cậu to gan thật đấy”.

“Nếu hôm nay cậu không thể giải thích rõ ràng, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu”.

Không chỉ vậy, Dương Thanh còn đoán được hung thủ giết Tiết Nguyên Bá chính là Quỷ Kiến Sầu chạy vào biệt thự trước anh.

Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn bị Tiết Nguyên Cát dắt mũi.

Ngay từ khi bắt đầu anh đã rơi vào bẫy của ông ta.

Đến tận lúc này Dương Thanh mới ý thức được, mình đã xem thường Tiết Nguyên Cát rất nhiều.


Đương nhiên đây là lỗi của anh, nhưng chỉ cần liên quan tới Tần Thanh Tâm, anh đều không thể giữ được tỉnh táo.

Nếu trước đó nghe lời Mã Siêu, anh đã không bị Quỷ Kiến Sầu lừa vào tròng.

Có lẽ Quỷ Kiến Sầu dẫn anh tới đây vốn là để giết Tiết Nguyên Bá.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Tiết Nguyên Bá mỉm cười nói tiếp: “Chuyện xảy ra ở đây chỉ có người của tôi và người của cậu biết.

Tôi nghĩ chắc chắn cậu sẽ không chủ động nói ra chuyện này”.

“Chỉ cần cậu chịu đi theo tôi, tôi có thể đảm bảo chuyện tối nay không liên quan gì tới cậu”.

“Lời hứa hẹn trước đó vẫn còn hiệu lực.

Tôi sẽ nâng đỡ cậu trở thành Vương của Yến Đô, nắm giữ toàn bộ quyền hành ở Yến Đô”.

“Sao hả, tôi đủ thành ý chưa? Đến cả chuyện cậu giết em trai của tôi tôi cũng có thể bỏ qua”.

- ---------------------------.

 
Chương 910: 910: Sao Lại Ép Tôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Dương Thanh không nói chuyện, ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Lâu lắm rồi anh chưa bị mắc bẫy kẻ khác.

Phải thừa nhận Tiết Nguyên Cát này rất giỏi.

Nhưng ông ta lại gặp phải Dương Thanh.

Nếu đổi thành người khác có lẽ đã bị ông ta uy hiếp thành công.

“Tào lao!”
Mã Siêu tức giận nói: “Ông cũng xứng đòi anh Thanh đi theo ông chắc?”
“Rốt cuộc tại sao Tiết Nguyên Bá lại chết, bản thân ông biết rất rõ.

Ông muốn giá họa cho anh Thanh hả? Ông giá họa nổi không?”
Mã Siêu vô cùng giận dữ, lần đầu tiên uất ức như vậy từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc.

Tiết Nguyên Cát nheo mắt lại: “Ngưởi trẻ tuổi phải biết khiêm tốn một chút.

Cậu chưa đủ tư cách nói chuyện với người có địa vị như tôi đâu”.
Mã Siêu nổi trận lôi đình: “Ông là cái thá gì? Nếu không có nhà họ Tiết chống lưng, dám phát ngôn bừa bãi trước mặt anh Thanh, ông đã chết rất nhiều lần rồi”.


“Cậu tên là Mã Siêu, năm nay hai mươi lăm tuổi, là trẻ mồ côi.

Vợ chưa cưới của cậu là Ngải Lâm của nhà họ Ngải ở Yến Đô, hai người định làm đám cưới vào cuối năm nay”.

Tiết Nguyên Cát bỗng nhiên cười híp mắt nói: “Tức là chỉ còn năm ngày nữa sẽ đến ngày cưới của hai người”.

Nghe thấy thế, sắc mặt Mã Siêu lập tức biến đổi, cả giận nói: “Ông uy hiếp tôi?”
Tiết Nguyên Cát cười đáp: “Muốn bị tôi uy hiếp cũng phải đủ tư cách.

Năng lực của cậu chưa đủ”.

“Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở, sắp tới ngày vui của cậu rồi.

Cậu cũng không muốn vợ chưa cưới của cậu vừa kết hôn đã trở thành quả phụ đâu nhỉ?”
“Hay là để cậu mất vợ?”
Tiết Nguyên Cát không hề uy hiếp, nhưng mỗi câu nói lại tác động mạnh mẽ đến Mã Siêu.

“Anh Thanh mau đưa chị dâu đi đi.

Em sẽ khiến thằng khốn này bỏ mạng ở đây!”
Sát khí lấp lóe trong mắt Mã Siêu, ý muốn giết người cực kỳ mãnh liệt.

Tiết Nguyên Cát cười nói: “Tôi biết hai người các cậu đều rất mạnh.

Tôi cũng công nhận đám người tôi dẫn tới vẫn chưa đủ để hai cậu nhét kẽ răng”.

Mời đọc tiếp tại T*amlinh*247.*com
“Nhưng các cậu nghĩ tôi biết vậy vẫn dám dẫn người tới mà không có kế hoạch gì sao?”
Dương Thanh vẫn không hành động thiếu suy nghĩ chính vì lo lắng như vậy.

Anh đấu với Tiết Nguyên Cát mấy lần, lần nào cũng thua.

Nhị vương tử nhà họ Tiết này rất không đơn giản, thủ đoạn vô cùng hèn hạ, nếu không đã không dùng Tần Thanh Tâm để dụ Dương Thanh tới.

Vì quyền thế không tiếc giết hại em ruột của chính mình.

Nếu không thể giải quyết chuyện Tiết Nguyên Bá bị hại, chắc chắn Tiết Vương sẽ nổi giận.

Một khi Tiết Vương tới Yến Đô sẽ rất phiền phức.


Dù sao Tiết Nguyên Bá cũng là đứa con trai được Tiết Vương yêu thương nhất, bồi dưỡng như người thừa kế.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

“Đợi tôi trở thành Tiết Vương đời tiếp theo, cậu chính là người có công lớn nhất, muốn bao nhiêu quyền lực, địa vị, gái đẹp sẽ có bấy nhiêu”.

“Chỉ cần cậu chịu đi theo tôi sẽ có được mọi thứ.

Rốt cuộc cậu đang do dự điều gì?”
Tiết Nguyên Cát cứ như một diễn thuyết gia, ăn nói hùng hồn, cũng giống một ông chú xấu xa lừa gạt cô gái nhỏ.

Nhưng Dương Thanh không phải thính giả, cũng chẳng phải cô gái nhỏ ngây thơ.

Tiết Nguyên Cát có nói hay đến đâu, anh cũng không có hứng thú.

“Tôi từ chối!”
Dương Thanh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải ông vẫn luôn thèm muốn miếng đất ở ngoại ô phía Nam kia sao? Trước khi ông xuất hiện, người nhà họ Tào cũng muốn cướp nó về.

Hiện giờ tôi có thể làm chủ tặng miếng đất đó cho ông”.

“Về chuyện nhà họ Tiết các người muốn làm gì, sau này muốn làm gì ở Yến Đô, tôi đều sẽ không nhúng tay vào”.

“Tôi chỉ cần xóa bỏ mọi thù oán với nhà họ Tiết!”
Nhưng nếu anh thật sự làm như vậy sẽ trở thành kẻ thù của toàn dân, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Tiết Nguyên Cát cũng nhìn chằm chằm Dương Thanh, dường như cảm nhận được nét tang thương trong mắt anh.

Dường như chàng trai trẻ hơn con trai ông ta này còn trải qua nhiều chuyện hơn cả ông ta.


“Không được!”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

“Bọn họ đã muốn tự tìm chết, chúng ta cứ giết sạch bọn họ là được.

Sao phải nhẫn nhịn chịu nhục như vậy?”
Lần đầu tiên Mã Siêu tức giận với Dương Thanh.

Anh của hiện giờ khiến anh ta cực kỳ thất vọng.

Dương Thanh vẫn làm như không nghe thấy, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Chẳng mấy chốc, mười phút ngắn ngủi đã trôi qua.

“Dương Thanh, hết mười phút rồi, cậu có thể cho tôi biết câu trả lời được chưa?”
Tiết Nguyên Cát cười hỏi.

Dương Thanh nhìn Tiết Nguyên Cát, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Tiết Nguyên Bá đã chết, không còn ai tranh đoạt quyền thừa kế với ông nữa.

Tại sao ông còn muốn ép tôi như vậy?”
- ---------------------------.

 
Chương 911: 911: Đêm Tuyệt Vọng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Trông Dương Thanh có vẻ bình tĩnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm tột độ.

Nhất là Tiết Nguyên Cát càng cảm thấy rõ ràng hơn.

Hiện giờ Dương Thanh càng bình tĩnh, ông ta càng sợ hãi.

Trong lòng Mã Siêu kích động, anh ta là là cấp dưới cũng là anh em thân thiết nhất của Dương Thanh.

Anh ta biết rõ trạng thái hiện giờ của Dương Thanh là nguy hiểm nhất.
“Không phải tôi muốn ép cậu mà là muốn thuần hóa cậu, để cậu trở thành con chó của nhà họ Tiết chúng tôi, bảo cậu cắn ai cậu phải cắn người đó!”
Ánh mắt của Tiết Nguyên Cát nghiêm túc hẳn lên, dường như muốn dùng sự tức giận để che giấu nỗi sợ.

Hai gã vệ sĩ nhà họ Tiết đứng sau lưng ông ta cũng vội vàng tiến lên bảo vệ ông ta, rõ ràng đã cảm nhận được nguy hiểm từ phía Dương Thanh.

Có vẻ Dương Thanh không hề tức giận khi bị Tiết Nguyên Cát nói thành chó, sắc mặt bình thản lắc đầu: “Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, bảo vệ người thân bên cạnh tôi”.
“Nhưng tại sao các người không chịu tha cho tôi? Cứ phải ép buộc tôi?”
Dương Thanh đột nhiên cất bước về phía Tiết Nguyên Cát, vừa đi vừa nói: “Dù sao Yến Đô cũng không phải là quê hương của tôi, các người muốn tranh thế nào cũng được.


Tại sao các nhà người cứ phải kéo tôi vào?”
“Bây giờ còn bắt tôi làm chó cho các người? Từ bao giờ con cháu của Tiết Vương lại trở nên ngang ngược như vậy?”
Thấy Dương Thanh tới gần,Tiết Nguyên Cát lập tức hốt hoảng, cắn răng nói: “Cậu mau đứng lại cho tôi!”
Nhưng Dương Thanh chẳng hề nghe lời ông ta nói, vừa bế Tần Thanh Tâm vừa cất bước đi tới.

Hơn trăm cao thủ nhà họ Tiết đều khiếp sợ, không ngừng lùi lại về phía sau.

Mã Siêu nhếch miệng cười trào phúng: “Một Vương tử của nhà họ Tiết mà tưởng mình cao sang lắm”.

Đúng lúc này, Dương Thanh đang ôm Tần Thanh Tâm đột nhiên biến mất.

“Bịch! Bịch!” Mời đọc tiếp tại T*amlinh*247.*com
Ngay sau đó, hai gã vệ sĩ vốn đang che chắn trước người Tiết Nguyên Cát đột nhiên bay ngược ra ngoài, phun máu ngất xỉu.

Tất cả mọi người hoảng sợ thấy Dương Thanh vừa mới cách xa Tiết Nguyên Cát mười mấy mét giờ đây đã đứng trước mặt ông ta.

Hai gã vệ sĩ kia đã bị anh đánh bay.

Tiết Nguyên Cát trợn mắt khó tin.

Ông ta từng điều tra về Dương Thanh, biết anh rất mạnh nhưng dù sao cũng chỉ là miêu tả trên giấy, chưa được tận mắt chứng kiến.

Lúc này ông ta mới ý thức được mình chọc phải người kinh khủng đến mức nào.

Quan trọng là Dương Thanh vẫn đang bế một người phụ nữ.

Ông ta bắt cóc Tần Thanh Tâm giấu ở chỗ của Tiết Nguyên Bá để dụ Dương Thanh tới, đồng thời cũng cho rằng Tần Thanh Tâm sẽ trở thành gánh nặng cho Dương Thanh.

Dù Dương Thanh có lợi hại đến đâu cũng sẽ bị Tần Thanh Tâm đang hôn mê làm vướng víu, không thể gây ra uy hiếp lớn.


Nhưng kết quả khiến ông ta phải thất vọng.

Hai gã vệ sĩ ông ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo không thể chịu nổi một đòn của Dương Thanh.

Đây còn là trong lúc Dương Thanh đang phải bế Tần Thanh Tâm.

Nếu không Dương Thanh sẽ còn khủng bố cỡ nào?
“Cậu muốn làm gì?”
Dương Thanh bế Tần Thanh Tâm đứng trước mặt khiến Tiết Nguyên Cát không dám nhúc nhích, thấp thỏm dò hỏi.

“Không phải tôi muốn làm gì, mà là Nhị vương tử ông muốn làm gì?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Ông bày ra nhiều cạm bẫy như vậy, còn muốn đổ cái chết của Tiết Nguyên Bá lên đầu tôi, vợ tôi cũng bị ông bắt cóc.

Ông còn dám hỏi tôi muốn làm gì sao?”
Tiết Nguyên Cát nghiến răng nói: “Cậu phải biết tôi không có ác ý, chỉ là coi trọng năng lực của cậu nên mới muốn cậu giúp tôi kiểm soát Yến Đô”.

“Hơn nữa, tuy vợ cậu bị tôi lợi dụng nhưng tôi không hề làm gì cô ta.

Nếu không sao cô ta có thể còn nguyên vẹn được cậu bế đi như vậy?”
Dương Thanh cúi đầu nhìn người con gái đang hôn mê trong ngực mình, bỗng giơ tay vuốt tóc cô.


“Cậu nghĩ bố tôi sẽ trả thù cho chúng tôi thế nào? Theo như tôi đoán, ông ấy sẽ tạm thời giữ lại mạng sống cho cậu, để cậu tận mắt nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh cậu đều phải chết vì cậu”.

Dứt lời, Tiết Nguyên Cát cười phá lên, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

“Bốp!”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

“Kiếp sau nhớ đầu thai làm người tốt, càng ngang ngược chỉ càng chết sớm thôi”.

Dứt lời, Dương Thanh bỗng dồn thêm sức vào tay.

Tiết Nguyên Cát điên cuồng giãy giụa giữa không trung.

Cảm nhận được sức ép lên cổ mình ngày càng tăng khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.

- ---------------------------.

 
Chương 912: 912: Vương Tử Cúi Đầu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lúc này ánh mắt Dương Thanh rất thờ ơ như đang nhìn một con kiến hôi.

Tiết Nguyên Cát đã tuyệt vọng.

Nếu cho ông ta cơ hội làm lại từ đầu, ông ta sẽ không dám trêu chọc Dương Thanh.

“Thả Nhị vương tử ra!”
Trông thấy hai mắt Tiết Nguyên Bá dần dại tra, vệ sĩ nhà họ Tiết mới nhận ra Dương Thanh thực sự muốn giết ông ta, hốt hoảng gào ầm lên.
“Tạch tạch tạch!”
Mười mấy tay súng đồng loạt rút súng ra chĩa vào Mã Siêu và các Ảnh Vệ.

Thấy không ai dám chĩa súng vào mình, Dương Thanh híp mắt nghĩ, Tiết Nguyên Cát có người chỉ dẫn.

Trong lúc này uy hiếp người khác còn có tác dụng hơn là uy hiếp Dương Thanh.
Bởi vì anh là người coi trọng tình nghĩa, chính vì vậy mới có người anh em tốt như Mã Siêu.

Khi Dương Thanh muốn rời khỏi biên giới phía Bắc, nếu không vì anh từ chối, sợ là hơn một nửa lãnh đạo cấp cao ở đó sẽ đòi đi theo.


Đây chính là sự hấp dẫn về tính cách của Dương Thanh.

Đương nhiên cũng là nhược điểm lớn nhất.

Bởi vì coi trọng tình nghĩa nên bất cứ ai ở cạnh anh đều có thể trở thành điểm yếu.

“Tao muốn xem thử kẻ nào dám ra tay?”
Mã Siêu nổi giận ra lệnh, năm mươi cao thủ Ảnh Vệ cũng nhao nhao rút súng chĩa lại về phía vệ sĩ nhà họ Tiết.

Không khí xung quanh nồng nặc mùi thuốc súng.

Ai cũng biết một khi tiếng súng vang lên sẽ chết vô số người.

“Chắc hẳn cậu Thanh nên biết nếu cậu giết Nhị vương tử, dù cậu có thể thoát thân nhưng cậu dám đảm bảo những người khác cũng có thể rời đi không?”
Đúng lúc này, một người trung niên mặc vest chậm rãi cất bước đi ra, vẻ mặt tươi cười.

Nãy giờ người này vẫn luôn đứng cạnh Tiết Nguyên Cát, rõ ràng có thân phận không tầm thường.

Dương Thanh cũng biết điều này.

Bàn tay sắp bóp gãy cổ Tiết Nguyên Cát đột nhiên buông ra.

Cả người ông ta rơi thẳng xuống đất.

Một lần dạo tới cửa địa ngục khiến ông ta cảm nhận sâu sắc tầm quan trọng của sự sống.

Toàn thân ông ta xụi lơ, hít lấy hít để không khí tươi mới.

Nhưng ông ta vẫn chưa hưởng thụ đủ sự tự do đã bị Dương Thanh đá một cái ngã nhào ra đất, bị anh dẫm lên ngực.

“Cậu…”
Người trung niên thấy thế lập tức lo sợ, nhưng không thể nói được gì.

Ông ta tên là Nhiếp Khải Quân, là người chuyên dạy cho Tiết Nguyên Các các âm mưu quỷ kế.


Chuyện tối nay cũng do ông ta bày mưu, Tiết Nguyên Cát làm theo.

Nhưng bọn họ vẫn đánh giá thấp thực lực của Dương Thanh.

Mời đọc tiếp tại T*amlinh*247.*com
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Nhiếp Khải Quân lập tức ra lệnh.

Ông ta đi theo Tiết Nguyên Cát có địa vị rất cao.

Hơn trăm vệ sĩ nhà họ Tiết đồng thanh đáp: “Vâng!”
“Cậu Thanh, chuyện tối nay là lỗi của chúng tôi.

Tôi có thể thay mặt Nhị vương tử cam đoan với cậu, chỉ cần cậu thả ông ấy ra, chúng tôi sẽ thả các cậu rời đi”.

Nhiếp Khải Quân nở nụ cười nghiền ngẫm: “Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, nhất là với người của cậu, phải không?”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi cũng hứa với ông, nếu để người của tôi an toàn rời đi, tôi có thể tha mạng cho ông ta”.

Dứt lời, anh lại giẫm mạnh hơn.

“Á…”
Tiếng kêu gào thảm thiết bất chợt vang lên.


Tiết Nguyên Cát cảm thấy xương sườn ở lồng ngực sắp vỡ nát, hốt hoảng hét lên: “Thả bọn họ đi!”
“Tạch tạch tạch!”
Tiết Nguyên Cát vừa được tự do, mấy chục họng súng đen ngòm lập tức chĩa vào Dương Thanh.

“Dừng tay!”
Tiết Nguyên Cát nổi giận gầm lên: “Mau rút súng về!”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Tiết Nguyên Cát trầm giọng nói: “Em của tôi bị kẻ thù ám sát ở Yến Đô mới phải chết oan uổng.

Người nó tin tưởng nhất chính là gián điệp của kẻ thù”.

“Chuyện tối nay đều là hiểu lầm, tôi vô cùng xin lỗi vì đã ảnh hưởng tới cậu”.

“Ngoài ra vì một chút hiểu lầm giữa chúng ta nên người của tôi đã phá hỏng rất nhiều công trình kiến trúc của Thành Cửu Châu.

Tôi sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất đối với dự án này!”
- ---------------------------.

 
Chương 913: 913: Khiến Cậu Ta Phá Sản


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nghe thấy Tiết Nguyên Cát nói vậy, tất cả đều sợ ngây ngời, đến cả Nhiếp Khải Quân cũng trợn mắt há hốc mồm.

Ông ta biết Tiết Nguyên Cát là một vương tử cực kỳ kiêu ngạo, vậy mà bây giờ lại cúi đầu.

Hiện giờ ông ta nói vậy chính là ôm hết trách nhiệm về mình.

Nếu vậy, cố gắng suốt mấy ngày nay của bọn họ đều thành công cốc.
Không chỉ không thể thuần phục Dương Thanh, còn phải cúi đầu xin bồi thường một khoản tiền khổng lồ.

Nếu Tiết Nguyên Cát kiên trì đấu với Dương Thanh đến cùng, thậm chí sau khi được thả ra còn muốn ra lệnh giết anh, có lẽ anh sẽ không coi ông ta ra gì.

Nhưng hiện giờ, anh lại không thể không xem trọng Nhị vương tử nhà họ Tiết này.

“Được, nếu Nhị vương tử đã nói vậy, thù oán giữa hai ta lập tức xóa bỏ”.
Dương Thanh tỏ thái độ.

Chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa cái chết của Tiết Nguyên Bá, đây chính là chuyện tốt với anh.

Dù sao Tiết Nguyên Bá cũng là đứa con được Tiết Vương yêu thương nhất.


Nếu cái chết của ông ta bị đổ lên đầu Dương Thanh, Tiết Vương nổi giận, e là cả Yến Đô đều sẽ rung chuyển.

Dương Thanh thực sự không thể đối đầu với nhà họ Tiết.

Ngược lại còn liên lụy đến người thân, thế nên anh không thể không tha mạng cho Tiết Nguyên Cát.

“Trong chiếc thẻ này có mười tỷ, coi như tiền bồi thường cho dự án thành Cửu Châu”.

Tiết Nguyên Cát lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho Dương Thanh bằng hai tay.

Dương Thanh không thèm khách sáo lập tức nhận lấy, nhìn chằm chằm ông ta rồi nói: “Hy vọng Nhị vương tử có thể giữ lời hứa”.

Nói xong, anh quay người rời đi.

Mãi đến khi rời khỏi biệt thự của Tiết Nguyên Cát, Mã Siêu mới cau mày hỏi: “Anh Thanh, Tiết Nguyên Cát này đúng là rất có tài, co được duỗi được.

Loại người như ông ta rất nguy hiểm, nếu không trừ khử sẽ để lại tai họa ngầm”.

Dương Thanh nói: “Bây giờ ông ta chưa thể chết được.

Tiết Nguyên Bá vừa mới bị giết, nếu ông ta cũng chết, Tiết Vương sẽ mất hai đứa con trai.

Cậu nghĩ Tiết Vương sẽ cam lòng để yên sao?”
Mã Siêu lắc đầu: “Xem ra đồ khốn này thực sự không thể chết”.

Bỗng anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó,, kinh ngạc hỏi: “Vậy là vừa nãy anh không hề có ý định giết Tiết Nguyên Cát, tất cả đều là kế hoạch của anh sao?”
Dương Thanh gật đầu đáp: “Chỉ khi con người tự trải nghiệm cảm giác kề cận cái chết mới biết mạng sống quan trọng nhường nào.

Tiết Nguyên Cát là Nhị vương tử nhà họ Tiết, chắc là chưa từng trải qua chuyện này”.

“Tôi tỏ ra muốn giết ông ta chính là để ông ta hiểu rõ, tôi có thể dễ dàng lấy mạng ông ta”.

“Đây cũng là lý do vì sao cuối cùng tôi thả ông ta ra dù có mấy chục khẩu súng nhằm vào tôi nhưng ông ta vẫn không dám hạ lệnh nổ súng”.

“Ông ta là Nhị vương tử nhà họ Tiết, chắc chắn đã từng gặp rất nhiều người có tài năng đặc biệt.

Tôi thể hiện thực lực mạnh mẽ để ông ta thấy tôi không hề thua kém họ”.


“Ông ta vừa mới suýt chết một lần, sao có thể đánh cược tính mạng của chính mình thêm lần nữa? Ít nhất là bây giờ ông ta không dám nên mới cúi đầu xin lỗi, tự nhận bồi thường”.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Hai người ngày càng cách xa biệt thự.

Cùng lúc đó ở trong biệt thự.

Đến khi bóng dáng của Dương Thanh hoàn toàn biến mất, Tiết Nguyên Cát mới như trút được gánh nặng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Vừa nãy ông ta vẫn luôn giả vờ trấn tĩnh.

Dương Thanh chèn ép quá kinh khủng khiến ông ta không dám tung chiêu tiếp theo.

“Cứ như vậy, Dương Thanh lại càng trở thành mục tiêu bị mọi người công kích”.

Tiết Nguyên Cát híp mắt nói: “Không sai, tôi chính là muốn khiến cậu ta trở thành mục tiêu công kích!”
Dương Thanh còn chưa về tới dinh thự Vân Phong đã nhận được tin tức Tiết Nguyên Cát tung ra.

“Đúng là hòn đá dưới gầm cầu, vừa cứng vừa thối!”
Dương Thanh nheo mắt lại: “Ông đã thích dùng thủ đoạn, tôi sẽ chơi với ông”.

Ngay sau đó lại có tin tức khác truyền ra khắp Yến Đô.

Trang web chính thức của tập đoàn Nhạn Thanh đăng văn bản thanh minh, Dương Thanh phủ nhận quan hệ với Tiết Nguyên Cát, còn công bố tin tức ông ta cho người phá hỏng mất tòa công trình kiến trúc ở Thành Cửu Châu.


Ngay đêm hôm đó, tập đoàn Nhạn Thanh đã tiến hành dỡ bỏ các công trình bị hủy hoại.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Đây là phản ứng của dân thường.

Còn các Hoàng tộc và Vương tộc đã lần lượt phái người tới Yến Đô lại càng chú ý tới chuyện Dương Thanh phủ nhận quan hệ với Tiết Nguyên Cát.

Có lẽ Dương Thanh chính là người đầu tiên dám công khai vả mặt Nhị vương tử nhà họ Tiết.

“Chết tiệt!”
Trong căn biệt thự to lớn, Tiết Nguyên Cát nổi giận đùng đùng.

Ông ta muốn khiến Dương Thanh trở thành đối tượng bị Hoàng tộc và Vương tộc công kích, nào ngờ anh lại trả đòn như vậy.

Không chỉ giúp mình thoát khỏi nguy cơ khốn khó, còn khiến ông ta trở thành trò cười.

“Dương Thanh nhất định phải trả giá đắt cho chuyện này!”
Tiết Nguyên Cát nghiến răng nghiến lợi nói: “Huy động toàn bộ tài nguyên của nhà họ Tiết chèn ép tập đoàn Nhạn Thanh, tôi muốn Nhạn Thanh phải phá sản trong vòng ba ngày”.

- ---------------------------.

 
Chương 914: 914: Lửa Giận Của Tiết Vương


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Dương Thanh không hề hay biết, Tiết Nguyên Cát muốn mượn sức của nhà họ Tiết để chèn ép tập đoàn Nhạn Thanh.

Hiện giờ tuy Dương Thanh đang rất giàu có nhưng vẫn không thể so được với Hoàng tộc và Vương tộc.

Bốn Hoàng tộc và năm Vương tộc đều là hoàng thân quốc thích, nắm quyền quản lý cả một châu vực lớn.

Bọn họ mới là thế lực nắm giữ nhiều tài sản nhất.

“Chủ tịch, cổ phiếu của tập đoàn Nhạn Thanh bị chèn ép ác ý, từ lúc thị trường chứng khoán mở bán cho đến bây giờ, giá cổ phiếu của chúng ta đã bị sụt giảm 5%”.
Chưa tới giờ nghỉ trưa, Lạc Bân đã gọi điện thoại báo tin cho Dương Thanh, có vẻ rất sốt ruột.

Dương Thanh ngày càng thể hiện ra nhiều năng lực kinh người khiến Lạc Bân dù lo lắng nhưng cũng không còn giống như trước kia, mỗi lần gặp chuyện đều luống cuống tay chân nữa.

“Ông tra ra được gì rồi đúng không?”
Dương Thanh không hề lo âu, bình tĩnh hỏi.
Giá cổ phiếu bị sụt giảm vẫn có thể kéo lại được.

Với tập đoàn có quy mô như Nhạn Thanh, giá cổ phiếu tăng giảm là chuyện bình thường như cơm bữa.

Dù đối phương muốn chèn ép ác ý cũng không tránh khỏi tự hại chính mình.

Thế lực có thể làm được chuyện này ở Chiêu Châu chỉ có Hoàng tộc và Vương tộc.


Quả nhiên, Lạc Bân đáp: “Có liên quan đến nhà họ Tiết”.

Dương Thanh biết Tiết Nguyên Cát sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, nhưng không ngờ ông ta lại xuống tay với tập đoàn Nhạn Thanh nhanh như vậy.

“Bây giờ tôi có thể làm gì?”
Dương Thanh hỏi thẳng.

Anh không hiểu về kinh doanh.

Chuyện như này để người chuyên nghiệp xử lý mới tốt, anh hoàn toàn tin tưởng Lạc Bân.

“Tôi cần năm mươi tỷ, cam đoan có thể giải quyết tốt chuyện này”.

Lạc Bân tràn trề tự tin nói.

“Được!”
Dương Thanh không chút do dự đồng ý.

Đối với anh năm mươi tỷ không có gì khó.

Trong tay anh có mấy cái thẻ đen của ngân hàng Thế Giới, mỗi cái đều có hạn mức mấy chục tỷ.

Hơn nữa, năm mươi tỷ chưa đủ để anh phải dùng đến thẻ này.

Sau khi cúp máy, Dương Thanh lập tức chuyển khoản cho Lạc Bân.

Có một số việc không nên lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể âm thầm hành động.

“Xem ra Tiết Nguyên Cát quá nhàn nhã rồi”.

Dương Thanh nhắm mắt thì thào.

Anh lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Tung tin Tam vương tử Tiết Nguyên Bá của nhà họ Tiết chết vì tranh chấp quyền lực trong gia tộc”.

“Anh thực sự muốn tung tin này ra á?”
Mã Siêu cực kỳ kinh ngạc, trầm giọng nói: “Em đoán hiện giờ Tiết Vương vẫn chưa biết Tiết Nguyên Bá đã bỏ mạng ở Yến Đô.

Sau khi tung tin này ra, anh sẽ trở thành kẻ tình nghi lớn nhất”.


“Chọc giận Tiết Vương không tốt lắm đâu!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Yên tâm, bây giờ Hoàng tộc và Vương tộc đều muốn nhúng tay vào Yến Đô.

Dù Tiết Vương nổi giận cũng không thể gióng trống khua chiêng tới Yến Đô được”.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Anh ta lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tuy vẫn lo lắng nhưng không hề e ngại chiến với nhà họ Tiết một trận.

“Em hiểu rồi, em sẽ lập tức cho người tung tin”.

Mã Siêu vội vàng nói.

Hiệu suất làm việc của anh ta rất cao.

Chưa đầy mười phút sau khi Dương Thanh cúp máy, tin tức Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết bỏ mạng ở Yến Đô đã truyền ra khắp Yến Đô.

Người giúp việc bị bóp cổ sợ xanh mặt, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

“Đúng là Tiết Nguyên Bá điện hạ.

Chuyện này đã truyền khắp Yến Đô, nói là Tam vương tử chết vì tranh đoạt quyền lực trong gia tộc, có báo còn viết là Tam vương tử chết trong tay Nhị vương tử”.

Tiết Vương thả tay ra.

Người giúp việc vội vàng quỳ rạp xuống, nói hết những gì mình biết.

“Bịch!”
Người giúp việc vừa dứt lời, Tiết Vương đã vỗ xuống đỉnh đầu người đó, khiến hắn phun máu tươi ngã xuống, chết không nhắm mắt.


Sắc mặt lão già áo vải cũng nghiêm túc hẳn lên, không nói lời nào.

Tiết Vương nhắm chặt hai mắt, một phút sau mới chậm rãi mở mắt ra.

“Điều tra cho tôi Nguyên Bá chết thế nào!”
Tiết Vương ra lệnh.

Người giúp việc sau lưng lão ta vội vàng nghe lệnh rời đi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tiết Vương reo lên, là Tiết Nguyên Cát gọi tới.

“Con xin lỗi bố vì không bảo vệ được em, khiến em ấy bị kẻ khác hãm hại.

Xin bố trừng phạt!”
Tiết Vương vừa nghe máy, Tiết Nguyên Cát đã chủ động nhận tội, giọng nói buồn bã như đang vô cùng đau khổ.

“Nguyên Bá chết được ba ngày trời rồi, tôi vừa nhận được tin, anh đã gọi điện tới”.

Tiết Vương lạnh lùng nói: “Nếu chuyện này không bị lộ ra ngoài, chắc anh sẽ không liên lạc với tôi sớm vậy đâu nhỉ?”
- ---------------------------.

 
Chương 915: 915: Người Tài Mang Tội


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Tiết Vương nổi giận, dường như cả thành Tiết cũng đang chìm trong lửa giận.

Cách nhau một cái điện thoại nhưng Tiết Nguyên Cát vẫn hoảng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.

Tiết Vương có ba đứa con trai, con cả là một kẻ ngốc, tức là người có tư cách thừa kế Tiết Vương chỉ còn Tiết Nguyên Bá và Tiết Nguyên Cát.

Từ nhỏ hai người họ đã hiểu được điều này nên không hợp nhau.
Hai người vẫn luôn âm thầm đấu đá, Tiết Vương không thể không biết nhưng vẫn chưa từng nói ra.

Vương tộc vốn tàn khốc, chỉ có không ngừng đấu đá mới có thể tôi luyện ra người thừa kế xứng đáng.

Có thể âm thầm tranh đấu, nhưng không được giết hại lẫn nhau.

“Xin bố bớt giận!”
Tiết Nguyên Cát vội vàng nói: “Con không dám báo chuyện này cho bố bởi vì hung thủ vẫn còn sống, con không có năng lực trả thù cho em, không có mặt mũi báo cáo với bố!”
“Nhưng bố yên tâm, con nhất định sẽ bắt hung thủ phải trả giá đắt, khiến cậu ta sống không bằng chết”.

Tiết Vương hừ lạnh một tiếng: “Ý anh là anh biết hung thủ là ai?”
Tiết Nguyên Cát vội vàng nói: “Con biết, là một cao thủ giải ngũ từ biên giới phía Bắc, thực lực siêu mạnh, đến cả con cũng suýt bị cậu ta lấy mạng”.

Tiết Vương nghe thấy bốn chữ biên giới phía Bắc liền sửng sốt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.


“Anh nói cậu ta đến từ biên giới phía Bắc hả?”
Tiết Vương hỏi lại lần nữa.

Tiết Nguyên Cát nói: “Con chắc chắn.

Con đã điều tra toàn bộ thông tin về cậu ta.

Năm năm trước cậu ta mới tới biên giới phía Bắc, nhưng bây giờ đã có thực lực khủng bố”.

“Đến cả Lạc Trần mà bố từng phái đi theo em trai cũng không phải đối thủ của cậu ta”.

Lần này, Tiết Vương im lặng, không chất vấn Tiết Nguyên Cát nữa, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Tuy Lạc Trần không phải người nhà họ Tiết nhưng cũng đã làm việc cho bọn họ từ lâu, thực lực thuộc top 3 đứng đầu nhà họ Tiết.

Đương nhiên đây chỉ là những gì người khác nhìn thấy, còn có rất nhiều các cao thủ đỉnh cao mà người khác không thấy được.

Nếu Lạc Trần cũng không đánh lại được, chỉ sợ địa vị của người này ở biên giới phía Bắc không hề thấp, rất có khả năng là người bên cạnh Tướng quân.

“Mặc dù cậu ta rất mạnh nhưng lại có hai nhược điểm trí mạng”.

Thấy Tiết Vương không lên tiếng, Tiết Nguyên Cát lại vội vàng nói: “Cậu ta là người coi trọng tình nghĩa, bất cứ ai bên cạnh cậu ta cũng đều có thể trở thành gánh nặng”.

“Ngoài ra còn có tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất mẹ cậu ta để lại trên đời, có vị trí đặc biệt quan trọng với cậu ta.

Bây giờ con đang huy động thế lực của gia tộc để chèn ép tập đoàn Nhạn Thanh”.

“Nhưng lực lượng mà con huy động được vẫn chưa đủ, không biết có thể quật ngã tập đoàn Nhạn Thanh hay không”.

Ý tứ của ông ta rất rõ ràng, muốn xin Tiết Vương cho ông ta đầy đủ quyền lợi.

Tiết Vương hừ lạnh nói: “Lập tức ngừng chèn ép tập đoàn Nhạn Thanh.

Trước khi xác định rõ ràng thân phận của cậu ta, anh không được động tới cậu ta”.

“Đừng quên nhiệm vụ tôi giao cho anh là gì”.


Nghe thấy thế, Tiết Nguyên Cát lập tức hốt hoảng: “Bố ơi, em trai bị cậu ta giết hại, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy?”
“Câm miệng!”
Tiết Vương cả giận nói: “Tôi ắt cho người điều tra cái chết của Nguyên Bá.

Trước khi không có chứng cứ chứng minh cậu ta là hung thủ, nếu anh còn dám trêu chọc cậu ta thì tự gánh lấy hậu quả đi!”
Người nhà họ Tiết đã quên mất tên của lão ta, tất cả đều gọi là ông Đỗ.

Dần dà, ông Đỗ cũng trở thành tên gọi của lão ta.

Ông Đỗ thấy Tiết Vương nổi lên sát khí, bèn nói: “Nếu người trẻ tuổi kia là người của Tướng quân biên giới phía Bắc, sợ là giết cậu ta sẽ gây ra phiền phức rất lớn cho nhà họ Tiết”.

“Biên giới phía Bắc nổi tiếng thích bao che cho thuộc hạ.

Đừng nói là người thân cận với Tướng quân, dù chỉ là một người lính bình thường đã giải ngũ bị ám sát, bọn họ cũng phải tra bằng được hung thủ”.

Tiết Vương nhíu mày, không phải không biết biên giới phía Bắc rất bao che cho người mình.

Nhưng lần này người chết là đứa con trai lão ta yêu thương nhất.

Lão ta vốn định truyền lại vị trí Tiết Vương cho Tiết Nguyên Bá, nào ngờ ông ta lại chết.

“Giết!”
Tiết Vương im lặng một lúc, giọng điệu cực kỳ kiên định.

Ông Đỗ gật đầu không thuyết phục nữa.


Khuyên rồi mà Tiết Vương vẫn quyết tâm muốn giết, vậy thì khuyên nữa cũng vô dụng.

Cùng lúc đó ở tập đoàn Nhạn Thanh.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Chỉ vì có người tung tin nói anh muốn xưng Vương ở Yến Đô đã phá vỡ sự yên ổn suốt trăm năm của Yến Đô.

Dù là Hoàng Tộc hay Vương tộc đều có thể dễ dàng tra ra được, anh rất có quyền lực ở Yến Đô.

Ai cũng muốn chiếm đoạt Yến Đô, chỉ cần khống chế được anh chẳng khác nào nắm giữ được một nửa giang sơn của Yến Đô.

Các Hoàng tộc và Vương tộc khác sẽ từ bỏ lợi ích khổng lồ như vậy sao?
“Chủ tịch, có người muốn gặp anh, nói mình họ Quan”.

Đúng lúc này, thư ký gõ cửa đi đến báo cáo với Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày nghĩ tới, trong năm Vương tộc có một nhà họ Quan.

- ---------------------------.

 
Chương 916: 916: Sư Phụ Ở Trên


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Người của Vương tộc khác cũng đã tới rồi sao?
“Cho cô ta vào đi!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.

Vẫn chưa biết mục đích của người tới là gì, đợi gặp mặt rồi nói tiếp.
Ngay sau đó, cửa phòng làm việc được mở ra, thư ký dẫn một cô gái trẻ tuổi bước vào.

Dương Thanh vừa nhìn thấy cô ta liền nhíu mày: “Là cô à?”
“Cuối cùng em cũng tìm được sư phụ rồi”.

Cô gái kia trông thấy Dương Thanh lập tức nở nụ cười kích động nói.
“Cô đừng gọi lung tung, tôi làm sư phụ cô từ bao giờ?”
Dương Thanh bực bội nói.

Cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, xinh đẹp, mái tóc đen dài, dáng người cao một mét bảy, ngực nở mông cong vô cùng nóng bỏng.

Hôm nay là lần thứ hai anh gặp cô ta.

Lần trước là ở nhà ga lúc anh tìm được Tiết Nguyên Bá giả làm một lão già.

Kết quả Tiết Nguyên Bá giả vờ đáng thương khiến người xung quanh giận dữ để thừa cơ chạy trốn.


Lúc anh đang định bắt người thì cô gái này xuất hiện đánh anh.

Nhưng sau khi anh lột mặt nạ của Tiết Nguyên Bá trước mặt mọi người, cô ta mới biết mình đã hiểu lầm Dương Thanh, lập tức xin lỗi.

Nào ngờ, mười mấy ngày không gặp, cô gái này lại tìm đến tận tập đoàn Nhạn Thanh.

“Sư phụ trách em chưa làm lễ bái sư ạ?”
Quan Duyệt cười nói: “Em chuẩn bị xong hết rồi”.

Dứt lời, cô ta tiện tay cầm một cái chén trên bàn làm việc của Dương Thanh, chạy tới máy lọc nước đổ đầy chén.

“Sư phụ, điều kiện có hạn, không có lá trà, em đành phải dùng nước thay trà kính sư phụ một chén”.

Quan Duyệt dùng hai tay nâng chén nước, khẽ cúi đầu, giống như đang bái sư: “Mời sư phụ dùng trà!”
Dương Thanh cảm thấy dở khóc dở cười, đúng là một cô nàng lanh lợi.

May mà cô ta còn nhỏ tuổi, nếu không Dương Thanh đã đuổi cổ ra ngoài từ lâu rồi.

“Tôi không nói sẽ nhận cô làm đồ đệ.

Cô đi đi!”
Dương Thanh không nhận lại chén nước, tức giận nói.

Anh thực sự không có ý định nhận đồ đệ, dù có cũng không thể nhận một cô gái trẻ.

Hơn nữa, anh không hề quen biết cô gái này, sao có thể nhận đồ đệ?
“Nếu sư phụ không đồng ý, em sẽ khóc cho sư phụ xem!”
Quan Duyệt ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương, viền mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Dương Thanh lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô tốt nghiệp khoa diễn xuất à?”
“Sao sư phụ biết? Chuyên ngành đại học thứ hai của em chính là diễn xuất đấy”.

Quan Duyệt kinh ngạc hỏi.

Dương Thanh thực sự cạn lời, bất lực lắc đầu: “Tôi nói rồi, tôi không nhận đồ đệ đâu.

Cô đi đi!”
“Con không đi!”

Quan Duyệt lắc đầu nguầy nguậy: “Nếu em đi, sao anh chịu nhận em làm đồ đệ?”
“Sư phụ nhận em đi.

Dù là học võ hay làm ấm giường, chỉ cần sư phụ yêu cầu em đều sẽ nghe theo”.

Dứt lời, Quan Duyệt còn cúi đầu ra vẻ thẹn thùng.

Dương Thanh trợn mắt há hốc mồm.

Cô gái này diễn xuất giỏi, nhan sắc cao, không đi làm diễn viên đúng là quá phí.

“Cô chưa tốt nghiệp đại học đúng không?”
Dương Thanh bỗng lên tiếng.

“Sư phụ muốn đi đâu? Em muốn đi cùng”.

Quan Duyệt tức tốc chạy tới trước mặt Dương Thanh, chờ mong hỏi.

Dương Thanh biết cô gái này rất khó chơi, cũng không ngăn cản, dứt khoát quay người rời đi.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc, nhiều người trông thấy Quan Duyệt đi theo sau Dương Thanh đều rất kinh ngạc, không biết chủ tịch có thêm một cô gái theo đuôi từ bao giờ.

“Dương Thanh, cô ta là ai?”
Dương Thanh vừa bước ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh đã nghe thấy một giọng nói ngập tràn tức giận ở sau lưng.

Thấy Tần Y nổi giận, Dương Thanh biết cô ta hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, cô ta chính là đồ không…”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể


“Cô đừng nhận sư mẫu lung tung!”
Dương Thanh nổi giận quát: “Cô ấy là em gái của sư mẫu cô, tên là Tần Y”.

“À không, là em gái của vợ tôi”.

Quan Duyệt cứ lải nhải không ngừng bên tai Dương Thanh khiến anh cũng bị tẩy não.

“Rốt cuộc sư phụ cũng thừa nhận em là đồ đệ rồi.

Tốt quá!”
“Tôi nói rồi, tôi không nhận đồ đệ, cũng không quen biết cô! Cô mau đi ra chỗ khác đi!”
“Vừa nãy sư phụ nói chị Tần Y là em gái của sư mẫu em, tức là đã đồng ý rồi.

Đàn ông nói lời phải giữ lời”.

“Tôi không nói gì cả!”
“Sư phụ có nói mà!”
...!
Tần Y kinh ngạc nhìn Dương Thanh bị Quan Duyệt đuổi theo gọi sư phụ.

- ---------------------------.

 
Chương 917: 917: Sức Mạnh Của Một Đấm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nửa tiếng sau, Dương Thanh lái xe tới công trường xây dựng Thành Cửu Châu.

Hiện giờ Thành Cửu Châu là dự án lớn nhất của tập đoàn Nhạn Thanh.

Mấy ngày trước bị người của Tiết Nguyên Cát tới quấy phá, rất nhiều tòa nhà phải đập đi xây lại.

“Thì ra Thành Cửu Châu cũng là sản nghiệp của sư phụ!”
Quan Duyệt vừa xuống xe đã kinh ngạc thốt lên.
Dương Thanh không thèm để ý, đi thẳng vào trong công trường.

Quan Duyệt lập tức đi theo.

Cô ta không hề cảm thấy xấu hổ, nói gì Dương Thanh cũng không đáp, cô ta vẫn tự nói một mình.

“Chủ tịch tới rồi à?”
Sau khi vào công trường, anh nhanh chóng tìm được Lạc Bân.
Dương Thanh gật đầu hỏi: “Công trường đã phục hồi lại bình thường chưa?”
Lạc Bân gật đầu, vui vẻ nói: “Hiện giờ đều đã khôi phục bình thường.


Tôi cứ nghĩ lần này chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn, nhưng chuyện lần này lại trở thành một cái quảng cáo miễn phí cho Thành Cửu Châu”.

“Cậu nhìn kìa, đằng trước mấy tòa nhà đã xây xong có rất nhiều streamer đang livestream.

Bây giờ có vô số người nổi tiếng trên mạng làm video về Thành Cửu Châu”.

Dương Thanh cũng không ngờ Tiết Nguyên Cát muốn phát hủy Thành Cửu Châu, kết quả lại giúp dự án này nổi tiếng.

Thành Cửu Châu vốn là một tòa thành thương mại đặc biệt kết hợp hai loại phong cách cổ điển và hiện đại, rất dễ trở thành nơi yêu thích của các streamer nổi tiếng.

“Mấy ngày này đã có người tìm tới muốn mua cửa hàng củaThành Cửu Châu, thậm chí còn muốn treo quảng cáo của bọn họ ở đây, nhưng tôi đều từ chối cả rồi”.

Lạc Bân hưng phấn nói: “Đây đều là lợi nhuận nhỏ.

Đợi Thành Cửu Châu hoàn thành mới có thể phát huy tối đa giá trị của nơi này”.

Dương Thanh gật đầu: “Ông cứ tự quyết định là được”.

Anh chỉ là một người bỏ tiền đầu tư.

Có Lạc Bân giúp sức, anh không cần phải phiền não vì những chuyện này.

Lạc Bân cũng có ước mơ của riêng mình.

Có thể nói Dương Thanh đã cho ông ta cơ hội phát triển.

Việc anh không muốn nhúng tay vào lại chính là việc ông ta hứng thú nhất.

Dương Thanh đi thị sát công trường một lượt rồi căn dặn Lạc Bân chú ý an toàn mới chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh chưa kịp đi khỏi, một chiếc Rolls-Royce màu đen đã chậm rãi lái tới đỗ ngay bên cạnh.


Ngay sau đó, hai vệ sĩ mặc áo đen bước ra khỏi xe.

Tiếp đó là một người trẻ tuổi ra ngoài từ vị trí ghế sau.

Trông anh ta khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, trên người toàn đồ hiệu, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex mấy chục triệu.

Cộng thêm hai gã vệ sĩ đi theo trông rất khí thế.

“Cậu là ai?”
Lạc Bân lập tức đứng chắn trước người Dương Thanh lên tiếng hỏi.

Người kia không thèm để ý tới Lạc Bân, nhìn Dương Thanh hỏi: “Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh phải không?”
Dương Thanh khẽ cau mày.

Rõ ràng đối phương trẻ tuổi hơn anh nhưng giọng điệu cực kỳ phách lối.

Ở Yến Đô không có ai dám nói chuyện với anh như vậy.

Rất có thể người trẻ tuổi này chính là dòng chính của Hoàng tộc hoặc Vương tộc nào đó.

“Cậu là ai?”

Dương Thanh lạnh giọng hỏi.

Người kia nhếch môi nở nụ cười: “Tôi họ Bạch, đến từ Vương tộc họ Bạch.

Còn tên của tôi, anh vẫn chưa có tư cách biết”.

Quả nhiên có thân phận không tầm thường, lại là người của Vương tộc
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Người kia sững sờ, lập tức hỏi: “Anh còn vấn đề gì?”
“Nói xong rồi thì cút đi!”
Dương Thanh lạnh giọng quát.

“Anh nói cái gì? Đuổi tôi cút á?”
Quan Duyệt cười lạnh một tiếng: “Bây giờ anh có máu mặt lắm rồi, dám phách lối trước mặt sư phụ của tôi như vậy, ngứa đòn rồi hả?”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Một cô gái trẻ tuổi có thể dọa người của Vương tộc sợ mất mật sao có thể đơn giản được?
- ---------------------------.

 
Chương 918: 918: Vẫn Giúp Đỡ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Quan Duyệt lập tức im bặt, ánh mắt hiện vẻ đau thương.

Dương Thanh không ngờ cô nàng tùy tiện này cũng có lúc trở nên yên lặng như vậy.

Mười mấy giây sau, cô ta mới nói: “Em đến từ Vương tộc họ Quan.

Ông nội em là Quan Vương.

Lần này là em trốn tới đây”.

“Trốn tới đây?”
Dương Thanh không hề bất ngờ khi biết Quan Duyệt đến từ Vương tộc, nhưng lại khá ngạc nhiên khi nghe cô ta nói trốn tới đây.

Quan Duyệt nói tiếp: “Ông nội em muốn liên hôn với Hoàng tộc, định gả em đi.

Em đào hôn đấy”.

“Lần trước anh gặp em ở nhà ga, em vốn định rời khỏi Yến Đô tới thành phố khác du lịch”.

“Không ngờ lại gặp được anh.

Sau đó em muốn tìm anh xin lỗi, trong lúc tìm kiếm đã nghe được rất nhiều chuyện về anh”.

“Ngoại trừ Hoàng tộc, có lẽ trên đời này chỉ có anh không sợ Vương tộc”.

Dứt lời, Quan Duyệt cúi đầu, vẻ mặt áy náy.

“Thế nên cô không thực sự muốn bái tôi làm sư phụ mà là muốn tôi giúp cô không phải gả vào Hoàng tộc đúng không?”
Dương Thanh vỡ lẽ ra hỏi.

Quan Duyệt gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu: “Em thực sự muốn anh giúp em, nhưng em cũng thật lòng muốn bái anh làm sư phụ”.

Ánh mắt của cô ta rất chân thành, không giống nói dối.

Dương Thanh bỗng thấy đồng tình với cô gái hoạt bát tùy tiện này.

Đây chính là nỗi bi ai của người phụ nữ sinh ra trong gia tộc lớn, vốn không hề có tự do, chỉ có thể trở thành vật hi sinh cho lợi ích của gia tộc.

Không chỉ các gia tộc lớn, đến cả các gia tộc nhỏ cũng vậy.

Lúc trước Tần Thanh Tâm cũng suýt nữa bị ép gả cho người khác.

“Sư phụ nhất định sẽ giúp em đúng không?”
Quan Duyệt mong đợi nói: “Em biết anh rất coi trọng tình nghĩa.

Em là đồ đệ của anh, anh sẽ không bỏ mặc em đâu”.

Dương Thanh cảm thấy bất lực.

Tuy anh rất muốn giúp Quan Duyệt nhưng anh thực sự không muốn dây vào Hoàng tộc và Vương tộc nữa.

Anh chỉ muốn đứng ngoài tất cả, bảo vệ được người thân bên cạnh, phát triển tập đoàn Nhạn Thanh trở thành doanh nghiệp đứng đầu thế giới.

“Xin lỗi, tôi không giúp được cô đâu”.

Dương Thanh lắc đầu.

Hai mắt Quan Duyệt lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn cố nén nước mắt, cười tự giễu nói: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi”.

“Dù sao em với anh mới gặp nhau lần thứ hai, thế mà em đã quấn lấy anh đòi nhận em là đồ đệ, còn muốn anh giúp em giải quyết chuyện liên hôn, đúng là rất quá đáng!”
Dương Thanh không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết từ chối.


Chưa kể anh không muốn dính dáng tới Vương tộc, dù có thực sự dây vào anh cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện liên hôn của bọn họ.

Mỗi người đều có một số mệnh.

Quan Duyệt là người của Vương tộc họ Quan, sinh ra trong nhung lụa nhưng cũng phải gánh lấy trách nhiệm của gia tộc.

“Em đi đây!”
Quan Duyệt nhìn chằm chằm Dương Thanh một lúc lâu rồi quay lưng rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng cô ta khuất hẳn, Lạc Bân mới lên tiếng: “Chủ tịch, cô gái này thật đáng thương”.

Dương Thanh thầm thở dài, không muốn nói tới Quan Duyệt nữa: “Bây giờ người của bốn trong năm Vương tộc đều đã xuất hiện.

Có lẽ tôi đã bị bọn họ đưa vào tầm ngắm, ông phải tốn nhiều công sức cho tập đoàn Nhạn Thanh rồi”.

Lạc Bân vội vàng nghiêm mặt nói: “Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không làm cậu thất vọng”.

Dương Thanh vỗ vai ông ta, lập tức lên xe rời đi.

Nhưng anh vừa lái xe ra khỏi công trường được một đoạn đã trông thấy Quan Duyệt đang lững thững bước đi như người mất hồn.

“Lên xe!”
Dương Thanh đỗ lại bên cạnh cô ta.

“Sư phụ!”
Thấy anh tới, Quan Duyệt mừng rỡ, vẻ lo lắng trên mặt lập tức tan biến.


“Sư phụ, anh định nhận em làm đồ đệ sao?”
Sau khi lên xe, Quan Duyệt kích động hỏi.

Dương Thanh lắc đầu nói: “Công trường của Thành Cửu Châu cách trung tâm thành phố nửa tiếng đi đường, vốn là vùng ngoại ô hẻo lánh, ít xe qua lại.

Cô định đi bộ tới khi nào?”
Thấy Dương Thanh lắc đầu, nụ cười trên mặt Quan Duyệt lập tức cứng đờ.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

Dương Thanh cười khổ lắc đầu, nổ máy chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này có mấy gã cao lớn xông tới cản đường Quan Duyệt.

“Cô đang định đi đâu vậy? Ông nội vẫn đang ở nhà chờ cô đấy”.

Nói xong, Quan Hân giơ tay định tát vào mặt Quan Duyệt.

“Bốp!”
Nhưng cô ta vừa giơ tay lên đã bị tóm chặt cổ tay, không thể nhúc nhích nổi.

- ---------------------------.

 
Chương 919: 919: Cô Gái Chắn Đạn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Anh là ai?”
Quan Hân quay lại thấy một người đàn ông lạ mặt đang nắm chặt cổ tay mình, lập tức cau mày lạnh giọng quát: “Buông ra!”
“Sư phụ!”
Quan Duyệt thấy anh kinh ngạc hô lên.
Người được Quan Duyệt gọi là sư phụ chỉ có thể là Dương Thanh.

“Cô bắt nạt một cô gái yếu đuối như vậy hơi quá đáng rồi đấy!”
Dương Thanh lạnh nhạt chất vấn Quan Hân rồi buông tay.

Bốn gã vệ sĩ áo đen bỏ mặc Quan Duyệt, nhao nhao tiến lên che chắn cho Quan Hân.
Còn Dương Thanh lại đi tới chỗ Quan Duyệt, cởi trói cho cô ta.

“Dừng tay!”
Quan Hân gào lên: “Sao anh dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Quan chúng tôi? Muốn chết hả?”
Dương Thanh làm như không nghe thấy, tiện tay kéo dây thừng một cái.

“Tạch tạch tạch!”
Sợi dây thừng kia vang lên tiếng đứt gãy.

Quan Hân trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.

Bốn gã vệ sĩ áo đen đang bảo vệ cô ta cũng sợ ngây người.


Quan Duyệt rất khỏe nên dây thừng để trói cô ta được chế tạo bằng vật liệu đặc thù, dùng xe kéo đi cũng không hề hấn gì.

Loại dây thừng bền chắc dẻo dai như vậy lại bị Dương Thanh dùng tay kéo đứt, rốt cuộc anh phải mạnh tới mức nào?
Sau khi được tự do, Quan Duyệt kích động nói: “Em biết nếu em gặp chuyện, sư phụ sẽ không bỏ mặc em mà”.

Dương Thanh bình thản nói: “Tôi chỉ không quen nhìn một đám đàn ông xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối.

Dù là người khác tôi cũng sẽ giúp”.

Nghe vậy, vẻ mặt Quan Duyệt trở nên buồn bã.

Quan Hân nghe xong cũng biết được quan hệ của hai người họ.

“Nếu anh không phải sư phụ của Quan Duyệt, tôi khuyên anh tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác”.

Quan Hân lạnh lùng nói: “Chính ông nội hạ lệnh chúng tôi phải dẫn Quan Duyệt về.

Anh đang nhúng tay vào chuyện của ông nội tôi đấy”.

“Chắc anh đã biết ông nội tôi là ai rồi nhỉ?”
Hành động vừa rồi của Dương Thanh đã dọa sợ Quan Hân.

Nếu là người khác dám xen vào chuyện này, cô ta đã cho vệ sĩ ra tay rồi.

Dương Thanh thờ ơ nói: “Không cần dùng Quan Vương để dọa tôi.

Dù hôm nay ông ta ở đây, tôi cũng sẽ nhúng tay”.

“Nếu Quan Duyệt đồng ý đi theo các người, tôi tuyệt đối không ngăn cản.

Nhưng cô ấy không muốn, đừng hòng dẫn cô ấy đi”.

Quan Duyệt được Dương Thanh bảo vệ, đứng sau nhìn bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy cảm động.

Bao nhiêu năm ở nhà họ Quan, đây là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ cô ta.

Sắc mặt Quan Hân tối sầm lại, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Từ bao giờ ở Yến Đô xuất hiện một người như vậy?
Còn trẻ mà đã có khí thế kinh người.

Thậm chí cô ta còn hoài nghi Dương Thanh là Hoàng tử của Hoàng tộc nào đó.


“Tức là anh định che chở cho Quan Duyệt?”
Quan Hân chất vấn.

Dương Thanh không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.

“Hi vọng anh có thể mãi mãi che chở cho nó”.

Dứt lời, Quan Hân vung tay ra lệnh: “Đi!”
Cô ta lập tức dẫn theo bốn gã vệ sĩ bỏ đi.

“Xin lỗi sư phụ, em gây rắc rối cho anh rồi”.

Quan Duyệt áy náy nói.

Dương Thanh hờ hững lắc đầu: “Không có gì là rắc rối cả.

Tôi chỉ có thể giúp cô tới đây thôi.

Người của nhà họ Quan đã tới Yến Đô, nếu cô cứ tiếp tục ở lại sẽ rất dễ bị bắt về.

Cô mau rời khỏi đây đi”.

Quan Duyệt vốn đã định rời khỏi Yến Đô, chỉ là gặp phải Quan Hân ở sân bay, nếu không có lẽ lúc này đã đi rồi.

“Được, em lập tức đi luôn”.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể

“Đoàng!”
Cùng lúc đó, tiếng súng nổ vang trời.


Sau lưng Quan Duyệt tướm ra máu tươi, cả người đổ xuống.

“Quan Duyệt!”
Dương Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, đỡ lấy cô ta.

Anh không thể ngờ được, một cô gái mới gặp anh hai lần đã sẵn sàng đỡ đạn cho anh.

Thực ra vừa rồi anh đã khóa chặt vị trí của tay súng.

Cho dù Quan Duyệt không chắn đạn, anh cũng có thể tránh được công kích của đối phương.

Nào ngờ, Quan Duyệt lại xông lên chắn cho anh.

“Vua Súng lần này phải có xếp hạng cao hơn Sith không ít”.

“Vua Súng bị thất bại, e là hắn vẫn sẽ tìm cơ hội ra tay với anh”.

Dương Thanh híp mắt lại: “Tôi chỉ lo hắn ta không dám làm gì tôi”.

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.

- ---------------------------.

 
Chương 920: 920: Nhờ Con Một Chuyện


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Lấy đạn ra rồi, may mà không bị thương đến nội tạng, cũng không ảnh hưởng đến xương cốt.

Cô bé này rất may mắn”.

Ngải Lâm ra ngoài trước tiên nói với Dương Thanh: “Người không sao, cậu yên tâm đi!”
Hôm nay đúng ngày Ngải Lâm đi làm nên tự mình làm phẫu thuật cho Quan Duyệt luôn.

Nghe thấy thế, Dương Thanh mới hết lo.
“Cảm ơn chị Lâm!”
Dương Thanh cảm kích nói.

Dù sao Quan Duyệt cũng chắn đạn cho anh nên mới bị thương.

Mặc kệ khi đó anh có tránh được hay không, Quan Duyệt làm vậy chứng tỏ cô ta rất lương thiện.
Một dòng chính của Vương tộc đi tới đâu cũng được người người tôn kính lại làm được như vậy quả thực không dễ dàng.

“Anh Thanh, thực lực của cô ấy cũng không tồi.

Cô ấy muốn bái anh làm thầy như vậy, hay anh nhận luôn đi?”
Trong phòng bệnh, Mã Siêu đã biết chuyện về Quan Duyệt.


Anh ta rất tán thưởng cô gái này.

Dương Thanh thở dài, vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của Quan Duyệt.

Dù sao Quan Duyệt cũng là cháu gái của Quan Vương.

Lão ta muốn gả Quan Duyệt cho Hoàng tộc, anh mà nhúng tay vào sẽ đắc tội với cả hai nhà đó.

Hiện giờ anh đã gây hấn với nhà họ Tào và nhà họ Tiết, nếu còn đắc tội thêm một Vương tộc và Hoàng tộc, vậy chính là đắc tội với bốn gia tộc đỉnh cao rồi.

Cả Chiêu Châu tính cả Hoàng tộc và Vương tộc mới có chín nhà, Dương Thanh đắc tội với bốn nhà một lần.

Có lẽ trên đời này không còn người thứ hai như anh.

“Quan Duyệt đỡ đạn thay tôi, bây giờ có muốn từ chối nhận đồ đệ cũng không được nữa rồi”.

Dương Thanh bất lực nói.

Mã Siêu biết rõ anh là người coi trọng tình nghĩa, không hề bất ngờ với câu trả lời này.

“Anh Thanh, em nhớ anh từng nói một câu rất hay”.

Mã Siêu bỗng nghiêm mặt nói: “Anh nói chiến sĩ của biên giới phía Bắc chúng ta làm việc không cần biết đúng sai, chỉ cần không thẹn với lòng mình!”
“Em thấy bây giờ anh đang rất mâu thuẫn.

Có nhiều chuyện rõ ràng anh biết nên làm gì nhưng lại lo nghĩ quá nhiều, tay chân bị gò bó”.

“Tuy anh đã rời khỏi biên giới phía Bắc nhưng chỉ cần anh nói một câu, có ai dám không nghe?”
“Vương tộc Hoàng tộc gì đó, trước mặt chiến sĩ của biên giới phía Bắc cũng chẳng là cái thá gì?”
Nghe Mã Siêu nói thế, Dương Thanh bỗng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

“Sư phụ!”
Đúng lúc này, Quan Duyệt tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền gọi sư phụ.

Bấy giờ Dương Thanh mới lấy lại tinh thần, đi lên xem thử.

Thấy dáng vẻ yếu ớt của cô ta, anh rất áy náy.


“Bác sĩ nói vết thương của em không nặng, đạn không tổn thương tới nội tạng và xương cốt của em.

Dưỡng bệnh một thời gian là có thể hoàn toàn hồi phục”.

Dương Thanh vội vàng nói cho Quan Duyệt nghe lời chẩn đoán của bác sĩ.

Quan Duyệt nở nụ cười tươi rói: “Sư phụ, em không lừa anh đúng không? Em cũng có chút tác dụng, ít nhất có thể đỡ đạn cho anh”.

Dương Thanh trừng mắt nhìn cô ta: “Lúc nào rồi còn có tâm trạng đùa giỡn? Em không sợ đỡ đạn cho tôi sẽ đi đời nhà ma à?”
Quan Duyệt cười lắc đầu nói: “Không sợ! Nghe nói con gái thích cười đều rất may mắn, em rất thích cười nên số cũng may.

Anh xem đi, đạn xuyên qua lưng em mà không hề tổn hại tới nội tạng và xương cốt”.

Mã Siêu cũng cười nói: “Cô bé này thật thú vị.

Nếu em bái anh Thanh làm sư phụ chắc sẽ rất náo nhiệt”.

Anh ta vốn xem trọng Quan Duyệt, nghe tin cô ta có thể đấm bay vệ sĩ của Vương tộc lại càng kinh hãi.

Anh ta cũng muốn Dương Thanh nhận Quan Duyệt làm đồ đệ nên mới cố ý nhắc tới chuyện này.

Nhưng lần này, Quan Duyệt không nói đến chuyện bái sư nữa, sắc mặt hơi ảm đạm.

“Sao thế? Em không muốn bái anh làm sư phụ nữa à?”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể


“Em gọi anh là sư phụ chỉ là đùa thôi, anh đừng coi là thật!”
Quan Duyệt vội vàng nói, lập tức mỉm cười: “Anh đừng vì trả ơn cứu mạng mà nhận em làm đồ đệ.

Bà đây không thèm đâu, em muốn anh nợ em, đợi khi em cần sẽ phải trả lại”.

Nghe hai người họ nói chuyện, Mã Siêu bật cười: “Hai người đúng là kỳ người.

Lúc em muốn bái sư, anh Thanh không chịu.

Đến lúc anh ấy đồng ý, em lại không muốn nữa”.

Dương Thanh cũng không xoắn xuýt chuyện bái sư, chỉ nói: “Được rồi, không bái thì thôi.

Em vừa phẫu thuật xong, nghỉ ngơi cho tốt!”
Sau khi thu xếp cẩn thận cho Quan Duyệt, Dương Thanh và Mã Siêu rời đi.

“Dương Thanh, bố muốn nhờ con một việc!”
Vũ Văn Cao Dương bỗng cầu khẩn nhìn anh.

- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom