Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1100: 1100: Chương 1101





Không ai nghĩ rằng Diệp Quân Lâm lại ra tay nặng như vậy.

“Đây là cái kết của việc xúc phạm mẹ con tôi!”
Diệp Quân Lâm nhẹ nhàng nói.

Nhìn thấy đám người mặc áo đen ập đến, người nhà họ Chí từ trên xuống dưới đều vô cùng hoang mang.

Nhiều người sợ hãi nhắm mắt lại.

Lúc này, trước cửa nhà họ Chí đột nhiên xuất hiện năm người.

Chính là ngũ đại chiến vương.

Họ lao vào đám đông.

“Bùm bùm…
Mặc dù người Thẩm Trường Sinh mang theo đều là những cao thủ của cao thủ, nhưng cuối cùng bọn họ lại gặp phải những sát thân bất khả chiến bại trên chiến trường.


Một người.

Hai người.

Ba người.

Chín mươi chín người.

Tiếp theo, nhà họ Chí chứng kiến một trận kinh thiên động địa.

Năm người chiến đấu với hàng trăm người.

Liên tục có người bị đá bay ra.

Sau một vài phút.


Mặt đất đầy những người mặc đồ đen đang oán thán.

Chỉ có sáu người Diệp Quân Lâm đứng trên Năm người đứng xung quanh Diệp Quân Lâm, một giọt máu cũng không bắn lên người Diệp Quân Lâm.

Thẩm Trường Sinh chết lặng đứng trước mặt Diệp Quân Lâm.

Anh ta nhìn xung quanh, tất cả hàng trăm người mà anh ta dẫn theo đều đã ngã xuống đất.

Rốt cuộc người này là ai?
Chuyện này quá không bình thường?
Năm người nhanh chóng hạ gục hàng trăm cao thủ của Đàm Hành Bai Nếu tin tức này được lan truyền ra ngoài, không ai có thể tin được điều này.

Nhưng nó đã xảy ral Nhìn tình hình, có vẻ năm người trước mặt đều là thuộc hạ của tên khốn nạn này.

Không đúng.

Chẳng phải đồ khốn nạn mà Chí Oánh sinh ra đã bị vứt bỏ ở đầu đường xó chợ và trở thành một đứa trẻ mồ côi rồi sao?
Từ khi còn nhỏ đã không có bất cứ tài nguyên gì, lại càng không có người bồi dưỡng, làm sao có thể có năm cao thủ như thế này?
Không thể tin được.

Khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Diệp Quân Lâm, Thẩm Trường Sinh vô thức lùi lại..

 
Chương 1101: 1101: Chương 1102





Đôi mắt của tên khốn nạn này thật kinh khủng, giống như sắp ăn thịt đồng loại!
“Bây giờ còn dám gọi tôi là đồ khốn không?”
Diệp Quân Lâm rất vui.

“Mày… mày có biết tao là ai không?”
Thẩm Trường Sinh run rẩy hỏi.

“Con trai của Thẩm Tam Thiên, Đàm Hành Bai”
Diệp Quân Lâm trả lời.

Nghe thấy Diệp Quân Lâm biết thân phận của mình, Thẩm Trường Sinh lập tức trở nên táo bạo.

Anh ta tin rằng Diệp Quân Lâm cùng lắm chỉ đánh mình bị thương, chứ tuyệt đối không dám giết mình Ai dám giết con trai của Thẩm Tam Thiên khi đã biết thân phận của anh ta chứ?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thểt “Mày là tên khốn nạn, mẹ mày là một con chó cái! Một con chó cái đẻ ra một kẻ khốn nạn, cả nhà mày đều là đồ khốn nạn, từ tận xương tủy!”

Thẩm Trường Sinh tức giận nói mà không hề lảng tránh.

“Bùm!”
Trả lời anh ta là cú đá của Diệp Quân Lâm.

“Phì!”
Thẩm Trường Sinh bay ra ngoài, đâm vào xe, miệng nôn ra máu.

Vẻ mặt của anh ta không dám tin những gì vừa xảy ra.

Anh ta không thể nào ngờ rằng Diệp Quân Lâm sẽ ra tay độc ác như vậy.

Diệp Quân Lâm thật sự dám giết anh ta!
“Mày… mày dám giết tao?”
Thẩm Trường Sinh nghi ngờ hỏi.


“Bây giờ tao sẽ chơi với mày một trò chơi.

Tao cho mày chạy trước mười phút, mười phút sau tao bắt đầu đuổi theo mày! Nếu bắt được mày, tao sẽ giết mày!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.

Thẩm Trường Sinh nghe vậy lập tức nói: “Được, vậy thì đừng hối hận!”
“Thời gian đã bắt đầu!”
Diệp Quân Lâm nhìn đồng hồ, khóe miệng anh nhếch lên một đường cong khát máu.

Thẩm Trường Sinh lập tức điều khiển xe ô tô chạy trốn, phóng xe với tốc độ tối đa, vượt đèn đỏ suốt đoạn đường.

Anh ta cũng hiểu rằng, nếu anh bị Diệp Quân Lâm bắt được, anh ta sẽ chỉ có một con đường chết.

Diệp Quân Lâm nhìn anh ta trốn thoát.

“Tướng quân, có cần đi theo hắn không, xem hắn ta đi đâu?”
Tây Phương hỏi.

Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Không cần, chắc chắn là đi đến Đàm Hành Ba”.

 
Chương 1102: 1102: Chương 1103





“Vị trí của Đàm Hành Ba là sơn trang Thanh Long ở ngoại ô Tây Thành!”
Chí Đông Phương nói ngay.

Diệp Quân Lâm đốt một điếu thuốc và nói: “Được rồi, mười phút sau xuất phát, mục tiêu là sơn trang Thanh Long”
“Không kẻ nào được phép xúc phạm mẹ tôi!”
Mười phút sau, Diệp Quân Lâm nhẹ nhàng nói.

Anh và đám người Tây Phương đi thẳng đến sơn trang Thanh Long, trụ sở của Đàm Hành Ba.

Bình thường lộ trình dài gần một tiếng đồng hồ, Thẩm Trường Sinh chỉ dùng 40 phút.

“A? Trường Sinh, cậu bị sao vậy?”
Nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu của Thẩm Trường Sinh, Đàm Hành Ba đều vô cùng kinh ngạc.


“Cha, hai chú, con gặp phải một tên cứng đầu cứng cổ rồi! Tên khốn nạn con của Chí Oánh bây giờ vô cùng lợi hại, đặc biệt là năm cao thủ dưới quyền hắn vô cùng lợi hại.

Những người con mang theo vừa rồi đã bị đánh ngã hết rồi!”
“Hiện tại hắn ta muốn giết con, ba, hai chú, cứu conl”
Thẩm Trường Sinh thực sự sợ hãi.

Thẩm Tam Thiên hừ lạnh một tiếng: “Kẻ nào!
Dám giết con trai Thẩm Tam Thiên của ta? Hoa Hải này chưa xuất hiện kẻ nào như thế hết!”
Tề Trung Lâm gạt đi nói: “Còn dám chạy đến địa bàn của chúng ta giết người?”
“Thật sự không coi Đàm Hành Ba chúng ta ra gì sao?”
Từ Tấn tức giận nói: “Lập tức triệu tập tất cả mọi người ra đây.

Tôi muốn xem kẻ nào dám xông vào sơn trang Thanh Long!”
Chẳng bao lâu, tất cả từ trên xuống dưới của Đàm Hành Ba đã được tập hợp.


Những người này là những người xưa đã đặt nền móng cho Đàm Hành Ba từ khi Hoa Hải còn đang chiến tranh.

Bọn họ đều là cao thủ, và cũng vô cùng tàn nhãn.

Ở Hoa Hải này.có ai không sợ hãi chứ?
“Dám đánh con trai của Thẩm Tam Thiên thành như thế này! Trường Sinh, con không cần lo lắng, ba nhất định sẽ trả thù cho con!”
Thẩm Tam Thiên an ủi.

Nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Trường Sinh, ông ta rất tức giận.

Thẩm Trường Sinh đau đớn run lên: “Ba nhất định phải cứu con, con có linh cảm, con có linh cảm rất mạnh mẽ, con sắp chết rôi!”
Thẩm Trường Sinh có linh cảm mạnh mẽ rằng Diệp Quân Lâm sẽ giết anh ta.

“Không sợ Thẩm Trường Sinh! Có ba người chúng ta ở đây, đừng nói một tên khốn nạn, cho dù là Diêm vương cũng không đưa con đi được!”
Tê Trung Lâm và Từ Tấn tức giận nói.

Thẩm Tam Thiên càng tức giận: “Tôi thề sẽ giết hết đám người nhà họ Chí, và chặt tên khốn nạn kia thành trăm mảnh ném cho chó ăn!”.

 
Chương 1103: 1103: Ngay Cả Diêm Vương Cũng Đừng Mong Lầy Mạng Con Trai Tôi





“ÄmP”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Thẩm Trường Sinh sọ hãi ngã xuống đất.

“Hắn ta đang đến… Hắn ta đang đến..


Thẩm Trường Sinh rùng mình.

Diệp Quân Lâm như một ác quỷ, để lại trong anh ta nỗi sọ hãi không thể xóa nhòa.

Nhìn thấy con trai mình sợ hãi như vậy, Thẩm Tam Thiên rất tức giận.

“Đi thôi, ba phải xem xem kẻ khốn nạn này có năng lực như thế nào?”
Từ Tấn và Tề Trung Lâm cũng theo sau.

.


Ngôn Tình Hay
“Baa, chú, mọi người nhất định phải giết hắn, nếu không hắn sẽ giết con.”
Thẩm Trường Sinh nói gần như khóc.

Trong sơn trang Thanh Long, ba con át chủ bài của Đàm Hành Ba cùng nhau bước ra, rồi đứng trước mặt, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân Lâm đã xông vào cửa.

“Dừng lại!!!”
“Kẻ nào tiến thêm một bước nữa, giết không thương tiếc!!!”
Những cao thủ này đều đằng đẳng sát khí, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân Lâm.

“Tôi cứ thích đi về trước, xem các ông làm được gì?”
Diệp Quân Lâm khóe miệng mỉm cười, đi từng bước về phía trước.

Đám cao thủ của Đàm Hành Ba lùi lại, cảnh giác nhìn bọn họ.

“Mục đích của tôi đến đây rất đơn giản – giết Thẩm Trường Sinh! Không liên quan gì đến những người khác, tránh ral”

Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Hừm, dám động vào cậu Thẩm, đã hỏi qua chúng tôi chưa?”
Đám đông từ khắp nơi vây quanh Diệp Quân Lâm.

“Lớn gan lắm! Dám gây chuyện trên lãnh thổ của Đàm Hành Ba của chúng taI”
Rầm một tiếng, ba người Thẩm Tam Thiên nhanh chóng đi đến.

Ba người họ đều có mái tóc hoa râm, nhưng bọn họ có một khí chất mạnh mẽ và một đôi mắt sắc lạnh thấu lòng người.

Đặc biệt là Thẩm Tam Thiên đứng đầu có phong thái vô cùng độc đoán!
Sau khi Thẩm Tam Thiên nhìn xung quanh, ông ta hỏi: “Mày là Diệp Quân Lâm?”
“Ừm, đúng vậy.

Tôi là Diệp Quân Lâm, đặc biệt đến đây để giết con trai Thẩm Trường Sinh của ông!”
Diệp Quân Lâm nở một nụ cười trên môi.

Nhưng câu này của anh vô cùng độc đoán!
Thậm chí có thể gọi là vô cùng khoa trương!
Dám đứng trước mặt Đàm Hành Ba, nói giết chết con trai của ông ta, anh dũng cảm đến mức nào chứ?
Diệp Quân Lâm khiến cả Đàm Hành Ba choáng váng..

 
Chương 1104: 1104: Chương 1105





Nói thẳng không chút kiêng dè, không hề che giấu.

Người này quá mức hống hách rồi phải không?
“Vì thế hãy giao Thẩm Trường Sinh ra đi! Hôm nay tôi đến đây chỉ để giết một mình hắn ta.

Tôi sẽ không khiến người khác khó xử”
Giọng điệu của Diệp Quân Lâm phát ra sự ra lệnh lạnh lùng.

Đàm Hành Ba đều sửng sốt.

Bọn họ thậm chí nhất thời không có phản ứng.

Người thanh niên này vô cùng độc đoán!
Sau hàng chục giây, Thẩm Tam Thiên mới phản ứng lại: “Cậu nói cái gì??”
“Con trai của Thẩm Tam Thiên tôi mà cậu nói giết là giết sao?”

“Đừng nói rằng cậu là đứa con khốn nạn của Chí Oánh, cho dù cậu có là Diêm Vương, hôm nay cũng đừng nghĩ tới việc lấy đi mạng sống của con trai tai”
Từ Tấn và Tề Trung Lâm cũng tỏ thái độ, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, cậu đi ra ngoài tìm hiểu xem có ai có thể giết của Đàm Hành Ba không?”
“Hahaha…
Diệp Quân Lâm mỉm cười, khóe miệng anh nhếch lên vô cùng chế giều.

Đàm Hành Ba cảm thấy bị xúc phạm, chưa từng có kẻ nào dám chế nhạo họ như thế này.

“Vậy thì tôi cũng nói cho các ông biết, không có kẻ nào Diệp Quân Lâm tôi không thể giết được!”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm vô cùng lạnh lẽo.

“Người đâu, bắt hết bọn chúng!”
Thẩm Tam Thiên đã ra lệnh, những cao thủ đều nhất tê hành động.

“Mỏ một con đường, tôi đi vào giết Thẩm Trường Sinhl”
Diệp Quân Lâm nhẹ nhàng nói.


“RöI”
Năm người Thanh Long bảo vệ Diệp Quân Lâm trực tiếp lao thẳng về phía trước.

Đông Phương có vóc người như một ngọn núi nhỏ đi phía trước mở đường, anh ta như xe tăng đè bẹp tất cả những vật cản đường phía trước, bất khả chiến bại.

Bốn người Tây Phương, Nam Phương đi theo bốn bề phía sau.

Tất cả các cao thủ tấn công đến đều bị bốn người họ đánh cho tơi tả.

Diệp Quân Lâm ở giữa bước đi vô cùng nhàn nhã, anh nhàn nhạt hút một điếu thuốc, từng bước đi về phía trước.

Giữa vòng vây của hàng trăm người, đột nhiên xuất hiện một con đường.

Dưới chân bọn họ không ngừng có người ngã xuống, nằm trên mặt đất.

Đàm Hành Ba nhìn thấy thế liên ngây người!
Giò phút này, bọn họ đã hiểu những điều Thẩm Trường Sinh nói không phải là nói dối, năm người này quả thực vô cùng lợi hại!
Thực sự là bất khả chiến bại!
Vài trăm người chỉ không ngăn được sáu người..

 
Chương 1105: 1105: Chương 1106





Sau một vài phút.

Sáu người Diệp Quân Lâm đi qua con đường dài và đến phía trước biệt thự.

Vào lúc này, Thẩm Trường Sinh đang ở trong biệt thự.

Những vị cao thủ còn lại đứng trước biệt thự, nhìn Diệp Quân Lâm kinh hoàng và căng thẳng.

Đám người Diệp Quân Lâm vừa rồi thực sự khiến bọn họ sợ hãi.

Hàng trăm người ngã xuống trên con đường Diệp Quân Lâm vừa đi qua, bọn họ ngã lăn ra đất, lăn lộn, la hét.

Tất cả đều ngây người!
Ba người Thẩm Tam Thiên hoàn toàn chết lặng!
Hàng trăm người này là con át chủ bài của bọn họ, là cơ sở để bọn họ có thể ngồi vững ở Hoa Hải!
Sức mạnh của hàng trăm người hoàn toàn có thể quét sạch thế lực của các gia tộc lớn ở Hoa Hải.


Nhưng đối mặt với sáu người này, bọn họ cũng không có cách nào, trong phút chốc đã bị thương hơn nửa.

Điều này thực sự quá đáng sợi!
Diệp Quân Lâm nhìn đám người đang giãy dụa chống cự trước mặt mình, anh cười nói: “Mấy người vẫn định ngăn cản tôi sao? Chắc chắn có thể ngăn được tôi không?”
“Chúng tôi…
Những người này đang vô cùng hoảng loạn, Diệp Quân Lâm quả thực quá mạnh.

Anh khiến bọn họ sợ mất hồn mất vía.

Trong biệt thự, sau khi Thẩm Trường Sinh nghe thấy động tĩnh, anh ta run rẩy mở cửa sổ nhìn xuống.

Cảnh tượng người lăn lộn khắp nơi trên sàn thực sự khiến anh ta sợ hãi.

Diệp Quân Lâm sắp đánh vào trong nhà rồi.


Đây là địa bàn của Đàm Hành Ba mài!
Quá đáng sợ.

Anh ta hét lên với người dân Thẩm Tam Thiên: “Ba, chú, cứu con, mọi người nhất định phải ngăn cản hắn! Nếu không hẳn sẽ giết con mất!”
Ở phía dưới, Diệp Quân Lâm nhìn Thẩm Tam Thiên cười: “Từ bỏ đi, ông không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của tôi được đâu!”
Diệp Quân Lâm nhìn chằm chằm Thẩm Tam Thiên, khiến Thẩm Tam Thiên rùng mình.

Ông ta thực sự đang sợ chết khiếp.

“Phá cửa xông vào!”
Diệp Quân Lâm ra lệnh, Đông Phương lao ra đánh ngã một đám người.

Những người khác bị những cao thủ như Trung Phương đánh, tất cả đều ngã hết xuống đất.

Những kẻ còn lại không ai đám ngăn cản nữa.

Ngay sau đó, cánh cửa bị phá hỏng.

“Mau mời Long Hổ hòa thượng!”
Thẩm Tam Thiên hét lớn..

 
Chương 1106: 1106: Chương 1107





Chưogn 1107:
Long Hổ hòa thượng là hai cao thủ mạnh nhất của Đàm Hành Ba, có thể nói hai người này không có đối thủ khắp Hoa Hải, khiến tất cả những thế lực ở Hoa Hải đều phải rụt rè.

Long Hổ hòa thượng đã tập luyện kungfu và khí công từ khi còn bé, dao súng không thể đâm được vào người hai bọn họ, hai bọn họ đã chắn cho Đàm Hành Ba không biết bao nhiêu mũi tên và súng đạn rồi.

Ngay khi Đông Phương định gõ cửa biệt thự, một luồng hơi nguy hiểm dâng lên.

“Bùm!”
Cùng lúc đó, một thanh sắt từ trên trời phóng nhanh xuống.

“Bùm!”
Thanh sắt đập vào người của Đông Phương và buộc Đông Phương phải lùi lại một bước.

“Bùm!”
Trong nháy mắt, một trận gió cuồng bạo quét qua, một người khác xuất hiện, thanh sắt trong tay người đó lại phi xuống người Đông Phương, phát ra âm thanh chói tai.

Mặc dù Đông Phương đã lùi lại một bước nhưng anh ta vẫn không gặp phải chuyện gì.


“Hả? Kungfu kết hợp khí công?”
Hai hòa thượng đứng ở cửa đều kinh ngạc.

Khắp Hoa Hải này không tìm được ai có thể chịu được hai đòn liên tiếp của họ.

Điều này thực sự vô cùng hiếm có.

Lần này bọn họ gặp phải đối thủ rồi.

Tuy nhiên, Long Hổ hòa thượng lại tỏ ra rất phấn khích.

Đã nhiều năm hai người bọn họ chưa gặp phải một cao thủ như vậy.

Đông Phương gầm thét điên cuồng, cùng Long Hổ hòa thượng hỗn chiến.

Hai bên đều luyện kungfu và khí công, toàn thân cứng như sắt.


Không ai có thể đánh bại người còn lại.

Đánh vào cơ thể giống như đánh vào kim loại, chỉ có thể phát ra âm thanh chói tai.

Nhìn thấy Long Hổ hòa thượng rơi vào thế bế tắc cùng Đông Phương, ba người Thẩm Tam Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng bọn họ cũng không ở trong thế yếu nữa rồi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Trung Phương đã bước tới nói: “Đông Phương lùi lại, để tôi!”
Trung Phương đột nhiên bước tới và sau khi thay thế Đông Phương, anh ta tung ra một cuộc tấn công dữ dội vào Long Hổ hòa thượng.

Sau mỗi lân tấn công, sắc mặt của Long Hổ hòa thượng lại đỏ bừng lên.

Rõ ràng Trung Phương đã khiến hai người bọn họ cảm thấy vô cùng áp lực.

“Bùm!”
Sau trận chiến, Trung Phương vẫn đầy sức mạnh, một chân anh ta đạp lên một người.

“Bùm!”
Long hòa thượng ngay lập tức bị đánh bại.

Trên thân thể dao súng không thể xuyên thủng xuất hiện một vệt máu sâu, máu tươi đang không ngừng chảy ra..

 
Chương 1107: 1107: Chương 1108





“Bùm!”
Trung Phương lại một lần nữa đánh lên người Hổ hòa thượng.

Long hòa thượng cũng bay ra ngoài, trên người cũng xuất hiện những vệt máu dày dặc như mạng nhện.

Các bài tập kungfu và khí công khiến cơ thể bọn họ cứng như sắt, nhưng tất cả đều vô dụng khi đứng trước Trung Phương.

Chỉ cần một sức mạnh đủ lớn là có thể phá vỡ khí công của hai người bọn họ!
Long Hổ hòa thượng bị đánh bại rồi.

Đàm Hành Ba hoàn toàn choáng váng.

“Mau đưa Trường Sinh đi! Những người còn lại ngăn bọn chúng lại cho tôi!”
Thẩm Tam Thiên lo lắng hét lên.


Những người còn lại lao lên ngay lập tức và xây một bức tường dày bằng chính thân thể của mình trước biệt thự để chặn không cho Diệp Quân Lâm và những người khác vào biệt thự.

Lúc này, Thấm Trường Sinh ở trong biệt thự đang vô cùng kinh hãi.

Lúc này, quản gia dẫn mấy người đi tìm Thẩm Trường Sinh.

“Đi thôi, cậu Thẩm, cậu không thể ỏ chỗ này nữa, chúng ta phải chạy trốn càng sớm càng tốt!
Bọn họ sẽ xông vào đây ngay bây giò thôi“ Quản gia nói.

Thẩm Trường Sinh vẻ mặt tuyệt vọng: “Ngay cả Long Hổ hòa thượng cũng bị đánh bại, ở Hoa Hải này còn ai có thể ngăn cản được bọn họ chứ?”
“Nói cách khác, tôi có thể trốn đi đâu được.

chứ?”
Quản gia nói: “Có một nơi!”
Thẩm Trường Sinh nghĩ đến điều gì đó, hy vọng bùng lên trong mắt anh ta, anh ta kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là khách sạn Hòa Bình?”
“Đúng, đúng vậy! Chỉ cần cậu vào được Khách sạn Hòa Bình là cậu sẽ an toàn! Dù bọn họ có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể làm gì được cậu! Khách sạn Hòa Bình có tiếng trong việc đảm bảo vệ toàn, không ai dám đắc tội!”

“Vậy mau đưa tôi đi!”
“Được, chúng ta đi vào mật đạo đến Khách sạn Hòa Bình!”
Quản gia đã đưa Thẩm Trường Sinh trốn thoát qua con đường bí mật.

Mặc dù Đàm Hành Ba bất khả chiến bại ở Hoa Hải, ngay cả nhà họ Cốcũng không phải là đối thủ, nhưng để cẩn thận, Đàm Hành Ba vẫn đào một lối đi bí mật trong sơn trang Thanh Long, đề phòng một ngày nguy hiểm ập đến thì vẫn có đường thoát thân.

Ngày hôm nay thì con đường bí mật đã có tác dụng với Thẩm Trường Sinh.

Qua đó có thể thấy tâm quan trọng của việc nhìn xa trông rộng.

Bên ngoài biệt thự, hơn một trăm người đứng song song, mọi người xếp thành một bức tường, cố gắng ngăn cản Diệp Quân Lâm.

“Bùm!”
Nhưng ngay giây tiếp theo, Đông Phương lao đến nhanh như một chiếc xe tăng.

Bức tường người trực tiếp bị húc đổ.

“Rắc rắc!”
Cửa biệt thự thậm chí còn vỡ nát..

 
Chương 1108: 1108: Chương 1109





“Đằng nào cũng không ngăn được, sao phải thế chứ?”
Diệp Quân Lâm lắc đầu.

“Nếu mày muốn giết con trai tao, trước tiên phải bước qua xác của chúng tao!”
Đến lúc thực sự không thể ngăn cản được nữa, Đàm Hành Ba đã dùng thân mình để cản bước của Diệp Quân Lâm.

“Cậu Diệp, không biết con trai tôi đã nói cái gì, tôi thay nó xin lỗi cậu, chỉ xin cậu tha mạng cho nói”
Đàm Hành Ba cũng nhìn ra Diệp Quân Lâm là người không tầm thường.

Con trai của Chí Oánh chắc hẳn là người vô cùng nổi bật.

Bọn họ chắc chản không thể đấu lại được anh, bọn họ chỉ mong Thẩm Trương Sinh được sống.

Nếu có thể giải quyết trong hòa bình thì sẽ giải quyết một cách hòa bình, dù có phải cúi đầu.

Nếu không thể giải quyết một cách hòa bình, vậy thì cố gắng tranh thủ cho Thẩm Trường Sinh càng nhiều thời gian càng tốt, cố gắng đến Khách sạn Hòa Bình trước khi Diệp Quân Lâm tìm thấy anh ta.


“Muốn kéo dài thời gian sao? Vô ich thôi, cho dù hắn ta chạy đi đâu, tôi đều có thể bắt được!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.

“Nếu mày muốn giết con trai tao, trước tiên bước qua xác ba người chúng tao! Nào!!!”
Ba người Thẩm Tam Thiên muốn trì hoãn thêm cho Thẩm Trường Sinh một lúc, tiếp tục ngăn cản anh.

“Cút ra chỗ khác!”
Diệp Quân Lâm gâm lên.

Đàm Hành Ba bị đánh bay ra chỗ khác.

Diệp Quân Lâm thành công đi vào biệt thự.

Trừ phi mạnh hơn anh, nhưng không thểt Nhưng Thẩm Trường Sinh đã không còn ở đó nữa.


“Đại ca, tên nhãi này chạy mất rồi!”
Nam Phương nói.

“Đại ca, tôi đã tìm thấy một con đường bí mật.

Vừa rồi Thẩm Trường Sinh chắc chắn đã trốn thoát qua con đường bí mật.”
Tây Phương vừa chạy vừa nói.

“Phùi”
Ba người Thẩm Tam Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Tề Trung Lâm cười nói: “Đừng tìm nữa! Lần này cho dù mấy người có tìm được cũng không thể làm gì được đâu!”
Từ Tấn cũng cười nói: “Đúng vậy, nghe tôi nói một câu, mau từ bỏ đi! Nếu tìm được cậu cũng không có cách nào đâu.”
Thẩm Tam Thiên gật đầu đồng ý.

Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Ồ? Tại sao?”
“Bởi vì Trường Sinh đã đi tới một nơi bí ẩn, cậu không thể nào tìm được đâu!”
Tề Trung Lâm mỉm cười.

“Đó là Khách sạn Hòa bình nhỉ!”.

 
Chương 1109: 1109: Chương 1110





Diệp Quân Lâm đột nhiên nhớ tới khách sạn Hòa Bình mà Chí Đông Phương đã từng nhắc đến.

Chỉ cần vào Khách sạn Hòa Bình là bạn đã an toàn, không ai có thể đưa một người nào đó ra khỏi Khách sạn Hòa Bình.

“Coi như tên nhãi cậu có chút kiến thức! Từ bỏ đi! Con trai của tôi đã đến khách sạn Hòa Bình, chỉ cần nó không xuất hiện, cậu vĩnh viên không làm gì được nó!”
Thẩm Tam Thiên bật cười.

“Đương nhiên cậu có thể đợi! Con trai tôi có thể ở khách sạn Hòa Bình cả đời, nhưng cậu có thể đợi cả đời sao?”
Thẩm Tam Thiên hỏi ngược lại.

Khóe miệng Diệp Quân Lâm hiện lên một nụ cười chế giêu: “Ồ? Hắn ta có thể vào khách sạn Hòa Bình, tại sao tôi không thể vào bắt hắn ta ra chứ?”
“Hahahaha…’ Thẩm Tam Thiên mỉm cười sau khi nghe câu này.

Họ nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt thương hại, dường như Diệp Quân Lâm vô cùng ngu ngốc khi nói ra điều này!

“Cậu không biết là chỉ cần một người vào được Khách sạn Hòa Bình, Khách sạn Hòa Bình sẽ dùng mọi nguồn lực để bảo vệ người này! Dù xuất thân và thực lực của cậu như thế nào, Khách sạn Hòa Bình sẽ không bao giờ để khách bị tổn hại”
“Chưa kể là cậu định xông vào đó giết chết con trai tôi!”
“Cậu phải biết rằng Gia Cát Thanh, chủ khách sạn Hòa Bình chính là nhân vật trong truyền thuyết.

Bất kể là người kinh doanh trong ngành nghề nào, đều phải nể mặt cô ta! Cho nên huyền thoại về Khách sạn Hòa Bình vẫn chưa bị phá vỡ.

Kẻ nào dám xông vào đó đồng nghĩa với việc xông vào chỗ chết!”
Thẩm Tam Thiên cười đắc thắng.

“Khách sạn Hòa Bình thật sự rất thần kỳ sao?
Tôi không tin! Hôm nay tôi chỉ muốn vào khách sạn Hòa Bình để đưa người ra ngoài!”
Diệp Quân Lâm cười rạng rỡ.

Anh ấy không tin vào ma quỷ!
Khách sạn Hòa bình có bí ẩn đến đâu, có rộng lớn đến đâu và bối cảnh ra sao cũng không thể ngăn cản được anh!!!

Trừ khi bọn họ mạnh hơn anh! Nhưng điều này là không thểt “Đi, đến Khách sạn Hòa bình!”
Diệp Quân Lâm đưa năm người đến khách sạn Hòa Bình.

Đúng lúc này, dưới sự dẫn dắt của quản gia, Thẩm Trường Sinh tiến vào khách sạn Hòa Bình.

“Phù!”
Sau khi Thẩm Trường Sinh vào khách sạn Hòa Bình, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm.

“Cuối cùng tôi cũng an toàn!”
“Diệp Quân Lâm, mày muốn giết tao sao?
Không thể! Tên khốn nạn mày cả đời này đừng mơ giết được tao!”
Thẩm Trường Sinh năm trên sàn, thở hổn hến.

Sau đó anh ta mới cảm thấy trên mặt mình đau nhói.

Vừa rồi vì quá sốc nên anh ta tê dại và không thấy đau.

“Không phải con của Chí Oánh bị bỏ rơi trên đường phổ sao? Làm sao có thể mạnh mẽ như vậy?
Thẩm Trường Sinh khó hiểu..

 
Chương 1110: 1110: Chương 1111





Một tên khốn có sức mạnh đến mức ngay cả Đàm Hành Ba của Hoa Hải cũng không thể khống chế được.

“Cũng may tôi chạy nhanh, nếu không tên nhãi này nhất định đã giết tôi rồi!”
Thẩm Trường Sinh có cảm giác thoát chết trong gang tấc.

“Cậu Thẩm, cậu cứ yên tâm ở đây.

Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ báo lại với cậu ngay.”
Người quản gia thuyết phục.

Lúc này, sáu người Diệp Quân Lâm đã đến khách sạn Hòa Bình.

Khách sạn Hòa Bình vẫn được trang trí theo phong cách của thế kỷ trước, nhìn bê ngoài, nó trông không có gì bất thường.

Nhưng khi Diệp Quân Lâm chuẩn bị bước vào, họ đã bị chặn lại.

“Xin chào các quý ông, nếu muốn ở khách sạn Hòa Bình cần phải hẹn trước! Khách không đặt trước không được vào!” Nhân viên bảo vệ ở cửa lễ phép nói.


Khách sạn Hòa Bình không phải là nơi người bình thường có thể vào được, hoặc là phải đặt lịch hẹn trước, hoặc là có sự cho phép của cấp Diệp Quân Lâm nhìn lướt qua, trên tay nhân viên an ninh có vết chai dày, khóp tay biến dạng lõm vào trong, người này tuyệt đối là bậc thầy chiến đấu, một cao thủ không kém gì quái thú!
Nhưng anh ta lại làm một bảo vệ nhỏ ở khách sạn Hòa bình, chỉ riêng điều này đã có thể thấy Khách sạn Hòa bình đáng sợ như thể nào.

Nhưng Diệp Quân Lâm vẫn không để ý.

“Xin lỗi, tôi không đến để ở khách sạn”
“Vậy ngài là?”
Các nhân viên bảo vệ tỏ vẻ khó hiếu.

“Tôi tới đây để giết người! Đùng lo lắng, giết người xong tôi sẽ rời đi.

Sẽ không làm phiên mấy người đâu!”
Giọng điệu của Diệp Quân Lâm rất đơn giản.

Nhưng những nhân viên bảo vệ nghe thấy những lời này, lại giống như nghe thấy sấm rên bên tai.


Da đầu họ sắp võ tung!
Khách sạn Hòa Bình có ít nhất hai trăm năm lịch sử, các quy tắc ở đây đã được truyền trong hơn hai trăm năm.

Nhưng đây chắc chắn là người đầu tiên nói ra những điều này!.

ngôn tình tổng tài
Đến để giết ai đó trong Khách sạn Hòa Bình?
Nói một cách vô cùng ngắn gọn.

Phải biết là, nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, toàn bộ Hoa Hải sẽ run sợ.

€ó người ngu ngốc đến mức đến khách sạn Hòa Bình giết người?
Hoặc là não người đó bị bệnh, hoặc là người đó không biết các quy tắc của Khách sạn Hòa bình.

Ngoài trừ hai khả năng này, không có khả năng thứ ba.

Trong nhiều năm như vậy, không có ai dám xông vào khách sạn Hòa Bình.

“Thưa ông, đây là khách sạn Hòa Bình” Bảo vệ không thể không nhắc nhở.

Họ nghĩ rằng Diệp Quân Lâm không biết rằng đây là Khách sạn Hòa Bình..

 
Chương 1111: 1111: Chương 1112





“Tôi biết đây là Khách sạn Hòa Bình, nhưng tôi sẽ vào đó và giết một người! Cậu có hiểu không?”
Nói xong, Diệp Quân Lâm chuẩn bị bước vào.

“Không, anh không được vào!”
“Khách sạn Hòa Bình có quy định của Khách sạn Hòa Bình.

Anh không được vào chứ đừng nói là giết người!”
Nhân viên bảo vệ đứng trước mặt Diệp Quân Lâm.

Ngay sau đó, một người đàn ông mặc vest bước ra, nhìn dáng đi và phong thái có vẻ là người có quyên lực.

“Có chuyện gì vậy?”
Bảo vệ nói lại cho anh ta biết tình hình.

Khuôn mặt của người đàn ông mặc vest thay đổi, anh ta nhìn Diệp Quân Lâm thật sâu.

“Xin chào ngài, tôi là Từ Huân, quản lý của khách sạn Hòa Bình! Chắc hẳn ngài đã nghe nói vê quy định của khách sạn Hòa Bình rôi đúng không?”

“Một khi một người nào đó bước vào Khách sạn Hòa bình, họ là những vị khách quý của chúng tôi! Khách sạn Hòa bình sẽ đảm bảo mọi sự an toàn của người đó! Ngài không thể vào Khách sạn Hòa Bình, càng không nói đến việc giết khách hàng của chúng tôi! Mời ngài quay về đi, Từ Huân thuyết phục.

Anh ta vô cùng ngạc nhiên không hiểu Diệp Quân Lâm lấy đâu ra dũng khí xông vào khách sạn Hòa Bình.

Bất cứ ai biết quy định của Khách sạn Hòa Bình, chắc chăn họ sẽ không bao giờ xông đến như vậy.

Trong nhiều năm như vậy, không có ai!!!
“Mấy người có quy tắc của mấy người, tôi cũng có quy tắc của tôi.

Người tôi muốn giết, Chúa cũng không cứu được!”
Diệp Quân Lâm mím môi nở nụ cười: “Mấy người sẽ bảo vệ sự an toàn cho khách của mình khi vào đến khách sạn Hòa Bình? Tôi sẽ xem hôm nay mấy người có thể làm gì để bảo vệ hắn ta!”
“Vào khách sạn và giết Thẩm Trường Sinh!”
Sát khí khát máu lóe lên trong mắt Diệp Quân Lâm.

“Ngài đã muốn xông vào, vậy thì đừng trách chúng tôi bất lịch sự! Xông lên!” Từ Huân ra lệnh.

Tám nhân viên bảo vệ lao vào ngay lập tức.


Tám cao thủ tung đòn mạnh mẽ để cùng nhau giết chết Diệp Quân Lâm.

Không khoa trương khi nói tám người này có thể sánh ngang với Long Hổ hòa thượng.

Long Hổ hòa thượng là át chủ bài của Đàm Hành Ba.

Nhưng tất cả bọn họ đều gặp phải một người vô cùng ngoan cường.

“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
Đám người Tây Phương, Nam Phương bắt đầu làm việc.

Ngay sau đó, tám nhân viên bảo vệ bay ra ngoài.

“Rắc rắc!”
Cửa kính của khách sạn Hòa Bình bị đập trực diện, thủy tinh rơi vãi khắp nơi.

Từ Huân ngẩn người.

Tám người này đều không phải là đối thủ sao?.

 
Chương 1112: 1112: Chương 1113





Những người trong hội trường vô cùng kinh hãi.

Đặc biệt là Thẩm Trường Sinh vẫn đang ngồi trong đại sảnh thỏ hổn hển.

Của kính bất ngờ bị đập vỡ, một vài bóng người quen thuộc từ bên ngoài đi vào.

Diệp Quân Lâm!
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm, Thẩm Trường Sinh sợ đến mức hai mắt bay ra ngoài.

Sao Diệp Quân Lâm đã đến đây rồi?
Còn dám hiên ngang xông vào khách sạn Hòa Bình nữa?
Diệp Quân Lâm nhìn chằm chăm vào Thẩm Trường Sinh, cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau!”
Thẩm Trường Sinh sợ hãi nói: “Mày… sao mày lại vào được đây? Sao mày dám xông vào khách sạn Hòa Bình? Mày to gan lắm!”
Trong suy nghĩ của bất cứ ai ở Hoa Hải, Khách sạn Hòa bình là nơi linh thiêng và bất khả xâm phạm, càng không nói đến việc xông vào.

Diệp Quân Lâm làm điều này nghĩa là anh đã vô cùng mạo hiểm.


Khóe miệng Diệp Quân Lâm hiện lên một tia tàn nhãn: “Trên thế gian này không có nơi nào mà tôi không thể đi! Nhìn xem, không phải bây giờ tôi đang ở đây sao?”
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm đi tới, Thẩm Trường Sinh sợ hãi đến sắp phát điên.

Thẩm Trường Sinh nhanh chóng đứng dậy chạy vào trong: “Cứu tôi, hản ta muốn giết tôi!”
“Không phải người ta đều nói vào được khách sạn Hòa Bình là sẽ an toàn sao? Tại sao hẳn ta lại vào được? Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Thẩm Trường Sinh lo lắng hét lên.

Khuôn mặt của Từ Huân và các nhân viên khác của khách sạn Hòa Bình đầy bối rối.

Những chuyện này vô cùng hoang đường, và chưa từng xảy ra.

Bây giờ xảy ra những chuyện như thế này, đây chính là vấn đề về thể diện của khách sạn Hòa Bình.

Chuyện này khiến tất cả khách sạn Hòa Bình mất hết mặt mũi!
Nếu chuyện này lan rộng ra, Khách sạn Hòa Bình sẽ trở thành trò cười của cả Hoa Hải.


Bọn họ tuyệt đối không bao giò cho phép điều này xảy ra.

“Đứng lại! Nếu mấy người dám tiến lên một bước, mấy người sẽ là kẻ thù của toàn bộ Khách sạn Hòa Bình!”
Từ Huân hét lên ngay lập tức.

Ngày càng có nhiều nhân viên bảo vệ chạy đến, tổng cộng gần 80 người.

Mọi người đều là cao thủ của những cao thủ.

Chọn bất kỳ người nào trong số họ, chắc chắn đều là cao thủ vô cùng lợi hại, thậm chí không hề kém cạnh Viên Phù Đồ Hà hay Thạch Thanh Sơn.

Nhưng bọn họ lại sẵn sàng làm một nhân viên bảo vệ nhỏ ở đây, mà còn đông như thế này, điều này vô cùng bất thường.

Có thể thấy sức mạnh của Khách sạn Hòa Bình lớn như thế nào.

Ông chủ Gia Cát Thanh chắc chắn là một người có tâm nhìn.

Diệp Quân Lâm tò mò hơn về người chủ này.

Chẳng nhế?.

 
Chương 1113: 1113: Chương 1114





Trung Phương lắc đầu: “Ừm, chỉ trong chớp mắt mà xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, cũng có chút thú vị!”
Diệp Quân Lâm tiếp tục đi về phía trước: ““Trỏ thành kẻ thù của Khách sạn Hòa Bình thì sao? Tôi không quan tâm đến Khách sạn Hòa Bình!”
Một câu nói bình thản nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang.

Mọi người đều nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ khó tin.

Ở Hoa Hải, và thậm chí khắp miền Nam, ai lại đám không quan tâm đến Khách sạn Hòa Bình?
Bọn họ đều đã gặp những kẻ điên, nhưng chưa bao giờ thấy ai đó điên như thế này!
Thẩm Trường Sinh núp phía sau vô cùng sợ hãi.

Khách sạn Hòa Bình trước giò luôn giống như một truyền thuyết, nhưng vào lúc này, anh ta lại đang nghỉ ngò khách sạn Hòa Bình.

“Mấy người nhất định phải ngăn cản hắn ta, hắn ta là một kẻ mất trí, hắn ta đã nói gì thì nhất định sẽ làm!”
“Một khi hắn ta xông vào đây và giết tôi, uy tín của khách sạn Hòa Bình sẽ mất hết, mấy người không cần làm việc nữal!!”

Thẩm Trường Sinh đã dùng những lời lẽ để kích động mọi người trong khách sạn Hòa Bình, khiến các khách hàng của khách sạn Hòa Bình vô cùng sợ hãi.

Thể diện của Khách sạn Hòa Bình không giữ được nữa, việc này tất cả mọi người đều có trách nhiệm.

Mọi người đều đỏ mặt, nếu bị ông chủ trách tội, bọn họ đều không còn chỗ kiếm ăn nữa.

Từ Huân nhìn Diệp Quân Lâm bước qua giới hạn chỉ định của mình, lập tức nói: “Vậy thì đừng trách tôi bất lịch sự! Bắt bọn họ!”
Khách sạn Hòa Bình là vùng đất bất khả xâm phạm.

Diệp Quân Lâm hết lần này đến lần khác phá vỡ quy tắc, bây giờ anh lại đang khiêu khích đám bảo vệ, ngay lập tức, tất cả gần tám mươi nhân viên bảo vệ đều bắt đầu ra tay Họ giống như tám mươi con thú vừa được thả xuống núi, mạnh hơn mấy trăm người của Đàm Hành Ba lúc nấy rất nhiều, hai đám người này không cùng một đẳng cấp!
“Đánh! Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ đứng!”
Diệp Quân Lâm hút một điếu thuốc.

Năm người Trung Phương lập tức tấn công và chiến đấu với hon tám mươi tên bảo vệ.


Hiển nhiên trình độ của những người này khác với đám người lúc nãy, nên xử lý đám người này cũng tốn sức hơn rất nhiều.

Diệp Quân Lâm đã hiểu tại sao Khách sạn Hòa Bình có thể đảm bảo chỉ cần khách hàng bước chân vào đây là sẽ an toàn.

Có nhiều bảo vệ đẳng cấp như thế này bảo vệ, ai dám động vào bọn họ chứ?
Chưa cần nói đến tám mươi người này, chỉ nói đến tám người canh gác ngoài cửa thôi, không ai ở Hoa Hải có thể xông vào được khách sạn Hòa Bình.

Nhưng lần này người bọn họ gặp phải là Diệp Quân Lâm!
Trận chiến tiếp theo diễn ra vô cùng kịch liệt.

Tất cả các nhân viên của khách sạn Hòa Bình đều ngẩn ra, đặc biệt là Từ Huân, bộ đàm trên tay anh ta rơi xuống đất, anh ta mồ hôi nhễ nhại, không phải vì nóng mà là sợ hãi.

Bỏi vì các nhân viên bảo vệ của khách sạn Hòa Bình từng người từng người bị đá bay ra ngoài.

Mười phút sau, không một nhân viên bảo vệ nào trong số tám mươi nhân viên bảo vệ tại khách sạn Hòa Bình còn đứng vững.

Tất cả đều ngã lăn xuống đất..

 
Chương 1114: 1114: Chương 1115





“Kích thích quá, còn ai nữa không? Thêm vài trăm người nữa đit Tỉnh thần chiến đấu của Trung Phương rất mạnh, anh ta không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tất cả mọi người:..”.”
Khách sạn Hòa Bình không thể ngò được là Sáu người trước mặt bọn họ đều là siêu cao thủ, ngay cả những cao thủ của Khách sạn Hòa Bình cũng không phải là đối thủ!
Lần này gặp phải đối thủ khó nhẫn rồi!
“Mấy người… mãy người không phải người gốc Hoa Hải!”
Từ Huân kết luận chắc nịch.

Tại sao Diệp Quân Lâm có thể vào đây được, còn đánh ngã tất cả cao thủ của Khách sạn Hòa Bình nữa?
“Đừng…
Thẩm Trường Sinh nhìn Diệp Quân Lâm và Sợ hãi hét lên.

Tây Phương nhấc anh ta lên, bắt đến trước mặt Diệp Quân Lâm và ném anh ta xuống đất.


“Làm on, cầu xin anh, đừng giết tôi! Tôi đã sail Tôi đã nhận ra sai lầm của mình!”
Thẩm Trường Sinh khóc lóc nói.

“Xin hãy tha thứ cho tôi!”
Diệp Quân Lâm ánh mắt phát lạnh: “Ồ, tôi không chấp nhận!”
Diệp Quân Lâm từ từ nâng nắm đấm lên, ngay khi anh định giáng nắm đấm xuõng mặt Thẩm Trường Sinh, một giọng nói vang lên: “Đợi đãi”
Một nhóm người bước từ bên trong nhà hàng Ta ngoài.

Đám đông đứng xung quanh một ông già trong bộ đồ thời Đường.

Anh ta chính là Gia Cát Thanh, chủ khách sạn Hòa Bình.

Khi vừa nghe thấy có người đến khách sạn Hòa Bình để gây rối, anh ta không để ý lắm, vì những năm nay làm gì có ai dám đến đây gây chuyện?
Nhưng tin tức đến tiếp truyền đến khiến anh ta không thể không ra mặt.


“Người anh em, tôi là Gia Cát Thanh, chủ khách sạn Hòa Bình! Cậu có biết quy định của khách sạn Hòa Bình không? Cậu giải thích những chuyện này như thế nào?”
Giọng điệu của Gia Cát Thanh nửa hòa nhã, nửa nghiêm túc.

Diệp Quân Lâm cười và nói: “Ôi xin lỗi, tôi luôn là người phá vỡ quy tắc.

Hôm nay tôi đã phá vỡ các quy tắc của Khách sạn Hòa Bình rồi!”
“Cậu, Gia Cát Thanh rất tức giận.

Nhưng nhìn thấy người đang than khóc, anh †a không dám coi thường Diệp Quân Lâm.

“Quy tắc chỉ dùng để kiềm chế những kẻ yếu hơn mình, nhưng chúng vô dụng với tôi vì tôi mạnh hơn anh!”
Diệp Quân Lâm chế nhạo.

“Lúc nấy tôi đã nói rồi, tôi chỉ đến để giết một người, sẽ không gây phiền phức gì cho mấy người!”
“Tôi sẽ rời đi sau khi giết người!”
Diệp Quân Lâm nói.

“Đừng… cứu tôi… Anh Gia Cát, cứu tôi, tôi là con trai của Thẩm Tam Thiên!”.

 
Chương 1115: 1115: Chương 1116





“Nếu tôi bị giết ngay trước mặt anh, sau này Khách sạn Hòa Bình sẽ mất hết uy tín, anh sẽ trở thành trò cười của Hoa Hải!”
Thẩm Trường Sinh nắm lấy chiếc phao cứu mạng duy nhất và hét lên.

Lời nói của anh ta đã kích thích tâm trí của Gia Cát Thanh.

Nếu điều này xảy ra, Gia Cát Thanh không có cách nào tiếp tục lăn lộn ở đất Hoa Hải này nữa.

Hơn nữa người này còn là con trai của Đàm Hành Ba, thân phận vô cùng tôn quý.

“Bỏ qua cho người này, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ral”
Gia Cát Thanh lạnh lùng nói.

“Nếu không thì sao?”
Diệp Quân Lâm ghét nhất là bị người khác đe dọa.

“Vậy thì cậu sẽ trở thành kẻ thù của Khách sạn Hòa Bình, kẻ thù của tất cả những người trong gia đình Gia Cát Thanh!!!”
“Đến lúc đó, tất cả ông chủ trong tất cả các ngành nghề đều sẽ đối đầu với một mình cậu, cậu nghĩ mình có mấy phần sống chứ?”

Mấy người phía sau Gia Cát Thanh lập tức nói.

“Anh có biết tại sao không có người nào dám phá lệ trong khách sạn Hòa Binh không? Biết tại sao tất cả những ai vào khách sạn Hòa bình đều sẽ an toàn, cho dù có phạm sai lầm lón thế nào không?”
Gia Cát Thanh hỏi.

“Tôi rất muốn nghe!”
Diệp Quân Lâm rất quan tâm đến điều này.

“Đầu tiên, ở Khách sạn Hòa Bình có rất nhiều cao thủ.

Họ đều mang on tôi và sẵn sàng làm nhân viên bảo vệ ở đây.

Thứ hai, đó là các mối liên hệ tôi, các mối quan hệ của tôi trải khắp các lĩnh vực từ kinh doanh, chính trị đến quân sự! Hầu hết các ông chủ lớn và quyền lực ở miền Nam, thậm chí cả miên Bắc và thậm chí trên toàn châu Á đều mang ơn tôi.

Chỉ cần tôi nói một lời, họ sẽ giúp đỡ tôi vô điều kiện.

Đây mới là điều đáng sợ của Khách sạn Hòa Bình! “

” Chọc vào khách sạn Hòa Bình đồng nghĩa với việc đắc tội với một nửa châu ÁI”
Gia Cát Thanh nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Thế này đi, nể mặt tôi! Chúng ta kết bạn!”
Sự xấu hỗ lớn nhất trong lịch sử của khách sạn Hòa Bình Gia Cát Thanh mỉm cười nói: “Trong cuộc sống này tôi thích nhất hòa khí.

Thêm một người bạn tốt hơn một kẻ thù.

Cậu nghĩ thế nào, người anh em?”
“Nể mặt tôi lần này, coi như tôi nợ cậu một ân tình”
Mọi người xung quanh đều bị sốc.

Gia Cát Thanh thực sự đã chủ động hạ mình và kết bạn với Diệp Quân Lâm.

Điều này cực kỳ hiếm.

Trước đây luôn là người khác mang ơn Gia Cát Thanh, còn chưa bao giờ Gia Cát Thanh mang ơn người khác.

Diệp Quân Lâm lần này không muốn nể cũng phải nể!
Đây là thể diện của cả Khách sạn Hòa Bình!
Nhưng Diệp Quân Lâm lại chế nhạo: “Thể điện của anh đáng mấy đồng chứ!”
“Đợi tôi làm xong chuyện này, chúng ta nói chuyện kết bạn cũng không muộn!”
Nghe những gì Diệp Quân Lâm nói, Thẩm Trường Sinh lo lắng..

 
Chương 1116: 1116: Chương 1117





“Anh Gia Cát, cứu tôi!”
“Bụp!”
Diệp Quân Lâm đánh vào đầu Thẩm Trường Sinh.

Ngay lập tức, mắt, mũi, tai và miệng của Thẩm Trường Sinh tràn đây máu, cả người anh ta lập tức như mất đi hơi thở.

“Phun!”
Thẩm Trường Sinh mềm nhữn ngã xuống đất.

Thẩm Trường Sinh đã nhiều lần xúc phạm mẹ anh và đẩy mẹ anh xuống vực sâu!
Nếu không phải vì Thẩm Trường Sinh nhìn trúng mẹ anh, muốn bá đạo chiếm lấy mẹ anh thì mẹ anh cũng sẽ không có số phận hiện tại!
Ánh mắt Diệp Quân Lâm vô cùng lạnh lùng.

“Bùm!!”

Cảnh tượng trước mắt đến quá nhanh khiến đám người Gia Cát Thanh không kịp cảnh giác.

Trước khi bọn họ kịp phản ứng, Diệp Quân Lâm đã ra tay trước.

Tất cả đều ngơ ngác!
Mọi người trong phòng như chết lặng.

Diệp Quân Lâm thực sự đã giết Thẩm Trường Sinh ngay trước mặt Gia Cát Thanh trong khách sạn Hòa Bình!
Quá can đảm!
Lần đầu tiên trong lịch sử!
Anh hoàn toàn không coi Gia Cát Thanh, người mạnh nhất Hoa Hải ra gì.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.


“Cậu cậu cậu…
Gia Cát Thanh nhìn chăm chằm Diệp Quân Lâm, một lúc lâu cũng không nói được lời nào, anh ta thực sự sắp ói ra máu.

Đáng ghét!
Thật sự vô cùng đáng ghét!
Hôm nay, hành động của Diệp Quân Lâm đã phá vỡ các quy tắc của Khách sạn Hòa Bình, khiến khách sạn Hòa Bình hoàn toàn mất hết thể diện, sau nay bọn họ không có cách nào tiếp tục ở lại Hoa Hải nữa.

Sở dĩ Khách sạn Hòa Bình nổi tiếng ở Hoa Hải là vì mô hình Khách sạn Hòa bình độc đáo – chỉ cần bạn trở thành khách của Khách sạn Hòa Bình thì không ai dám động đến bạn.

Nhưng hôm nay mọi thứ đã bị phá vỡi Có người không chỉ xông vào khách sạn Hòa Bình mà còn giết chết một vị khách ngay trước mặt ông chủ.

Đây là sự xấu hổ lớn nhất trong lịch sử của Khách sạn Hòa bình!.

ngôn tình ngược
Đó cũng là nỗi đau mà Gia Cát Thanh cả đời không thể xóa bỏ!
“Được rồi, tôi xong việc rồi, tôi đi đây.”
Diệp Quân Lâm phủi tay, mỉm cười nói, sau đó cùng đám người Tây Phương quay người rời đi..

 
Chương 1117: 1117: Chương 1118





“Đứng lại!”
Gia Cát Thanh hét lớn với đám người Diệp Quân Lâm.

“Gây chuyện ở khách sạn Hòa Bình rồi rời đi như thế sao? Cậu coi Gia Cát Thanh tôi là cái gì?”
Gia Cát Thanh gầm lên.

Diệp Quân Lâm dừng lại và mỉm cười nói: “Sao? Anh định ngăn tôi à?”
Lời nói của Diệp Quân Lâm khiến Gia Cát Thanh sửng sốt.

Ngăn? Nhưng phải có thực lực thì mới ngăn được.

Tất cả các cao thủ đưới sự chỉ huy của anh ta đều đang nằm trên mặt đất, anh ta làm thế nào để ngăn cản Diệp Quân Lâm chứ?
“Tôi không thể ngăn cản cậu! Nhưng hãy nhớt!
Vì cậu đã phá lệ trong khách sạn Hòa Bình của tôi, khiến tôi vô cùng xấu hổi Vậy tôi nói cho cậu biết, từ nay về sau, ta, Gia Cát Thanh tôi sẽ dùng tất cả nhân lực và sức mạnh trong cuộc đời tôi để chống lại cậu! Tôi sẽ không để cậu sống tốt đâu!”
Gia Cát Thanh hét vào mặt Diệp Quân Lâm.


“Được, vậy tôi sẽ đợi!”
Diệp Quân Lâm quay người rời đi.

“Bịch!”
Gia Cát Thanh ngồi bệt xuống đất.

Anh ta khóc không ra nước mắt.

Từ nay, Khách sạn Hòa Bình sẽ không còn nữa.

Gia Cát Thanh càng không còn chút thể diện nào.

Tại sơn trang Thanh Long, Đàm Hành Ba cũng đã khóc sau khi nhìn thấy Thẩm Trường Sinh.

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Hoa Hải.


Đàm Hành Ba cùng Gia Cát Thanh chịu nhục cả đời!
Có người chà đạp những kẻ mạnh nhất ỏ Hoa Hải, đối với nhà họ Chí, đây là niềm hối hận vô cùng, đặc biệt là với Chí Đông Phương.

Nếu không xét về lợi nhuận, chỉ thuần túy từ khía cạnh tình cảm gia đình thì Diệp Quân Lâm thực sự là cháu ngoại của ông ta.

Họ Chí của ông ta đã thực sự đạt đến đỉnh cao.

Sau khi làm tất cả những điều này, Diệp Quân Lâm trỏ lại Kim Lăng.

Trong hai ngày qua, Lý Từ Nhiệm đã sống trong nhà họ Triệu.

“Hai ngày qua có phải Diệp Quân Lâm đã đến Hoa Hải không?”
Ngô Thị Lan hỏi.

“Đúng, anh ấy có việc phải làm, anh ấy đã đi Hoa Hải.”
Lý Từ Nhiệm vẫn không tiết lộ tin tức của nhà họ Chí, sợ rằng nhà họ Trịnh sẽ có suy nghĩ gì khác.

Trịnh Quốc Thẳng cười và nói: “Tôi nghe nói rằng đã có một sự kiện lớn xảy ra ở Hoa Hải trong hai ngày qua, thực sự giống như một trận động đất mười độ richter!”
“Ồ? Hoa Hải đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Mọi người cùng tiến đến hỏi..

 
Chương 1118: 1118: Chương 1119





“Người ta nói rằng một nhóm người đột nhiên xuất hiện ở Hoa Hải, đầu tiên đã đè bẹp đám nhà giàu ở Hoa Hải và trở thành chủ nhân chung của bọn họ! Sau đó, nhóm người này đã giết chết con trai của Đàm Hành Ba Thẩm Tam Thiên, còn là xông vào Khách sạn Hòa Bình và giết chết kẻ đó ngay trước mặt ông chủ Gia Cát Thanh của khách sạn Hòa Bình.

Ngay khi nhóm người này vưa xuất hiện, bọn họ đã quét sạch tất cả các thế lực gia tộc ở Hoa Hải! “
“Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi!”
Trịnh Quốc Thăng phấn khích nói.

“Thật kinh khủng! Những người này không thể nào đến Kim Lăng được đâu nhỉ?”
Mọi người rùng mình.

“Đừng lo lắng, một Kim Lăng nhỏ bé, người ta cũng không thèm để mắt đến đâu!”
Lý Từ Nhiệm cau mày, khi nghe Hoa Hải xảy ra sự kiện lớn như vậy, điều đầu tiên cô nghĩ đến là Diệp Quân Lâm.

Có lẽ nào là Diệp Quân Lâm đang gây rắc rối ở Hoa Hải?
Không thể nào!

Ngay lập tức, cô đã phủ nhận ý kiến trên.

Diệp Quân Lâm đi dự cuộc họp thường niên của nhà họ Chí, ôm đùi nhà họ Chí, lừa dối nhà họ Chí, làm thế nào anh có thể có sức mạnh như vậy được?
Trịnh Quốc Thắng tiếp tục: “Đúng vậy, người ta không thể nào đến Kim Lăng được.

Người ta đến Hoa Hải là vì muốn báo thù cho mẹ đẻ của mình!
Người đó là một đứa trẻ mồ côi, và bất kỳ kẻ nào ngược đãi mẹ người đó, đều sẽ bị giết chết!”
“Mẹ đẻ? Trẻ mồ côi?”
Điều đầu tiên Lý Từ Nhiệm nghĩ đến chính là Diệp Quân Lâm.

Anh ấy chính là một đứa trẻ mồ côi.

Nhà họ Chí chính là nhà mẹ ruột của anh.

Có vẻ như anh ấy khá phù hợp với vấn đề này.


Nhưng làm sao Diệp Quân Lâm có thể? Một mình anh sao có thể náo loạn toàn bộ Hoa Hải?
Dẫm đạp những người mạnh nhất của Hoa Hải dưới chân mình?
Sao có thể như thế được?
Ngô Thị Lan nói với ánh mắt ngưỡng mộ: “Nhà họ Triệu của tôi mà có thế hệ trẻ như vậy thì tốt biết mấy? Chưa kể, náo loạn Hoa Hải cũng chính là náo loạn Kim Lăng.

Có bản lĩnh như thế, tôi cũng sẽ vui không thể ngủ được”
“Haiz, con cháu họ Triệu của tôi chỉ có thể dựa vào…”
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào một mình Lý Từ Nhiệm.

Trong số đám con cháu đời sau, cô là người có tiềm năng nhất.

Nếu Diệp Quân Lâm không xuất hiện thì nhà họ Triệu đã lên đến đỉnh cao: Tuy nhiên, nhà họ Triệu tin rằng những điều kiện đặt ra cho Diệp Quân Lâm ~< dựa vào năng lực kiếm tiền tỷ, chắc chắn anh không bao giờ làm được.

Thế nên nhà họ Triệu không lo lắng, sớm muộn gì cũng có lý do chính đáng để từ chối Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm ở bên nhau.

Khi thời cơ đến, sắp xếp cho Lý Từ Nhiệm một người chồng tốt, như thế sẽ vô cùng cơ lợi cho nhà họ Triệu.

Lý Từ Nhiệm sao có thể không biết nhà họ Triệu nghĩ gì chứ..

 
Chương 1119: 1119: Chương 1120





Nếu như nhà họ Triệu biết được thân phận của Diệp Quân Lâm là cháu trai nhà họ Chí, nhà họ Triệu nhất định sẽ rất muốn cô leo được vào đó, nói gì đến việc ngăn cản bọn họ.

Nhưng Lý Từ Nhiệm không muốn nhìn thấy tình huống này xảy ra.

Cô cũng không thích điều này.

Cô ấy thậm chí còn hy vọng rằng Diệp Quân Lâm có thể tự mình chống đỡ bầu trời thay cô, chứ không phải dựa vào xuất thân hay tác động bên ngoài.

Không lâu sau, Diệp Quân Lâm đã trở lại.

Phùng Ngọc Hân lễ phép hỏi: “Cuộc họp thường niên thế nào?”
“Cũng ổn!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.

Lý Từ Nhiệm ngạc nhiên.

Tại sao bây giò Phùng Ngọc Hân lại lịch sự với Diệp Quân Lâm như vậy? Trước đây cô ta đâu có như vậy!
Bây giờ hình như Diệp Quân Lâm là sếp của Phùng Ngọc Hân.


Lý Từ Nhiệm không nghĩ nhiều, đảo mắt nhìn Diệp Quân Lâm, xoay người đi vào văn phòng.

Diệp Quân Lâm ngay lập tức đuổi theo.

Tuy nhiên, Lý Từ Nhiệm đã đóng cửa văn phòng để không cho Diệp Quân Lâm vào.

Cô đã rất tức giận về việc Diệp Quân Lâm tham dự cuộc họp thường niên của nhà họ Chí.

“Từ Nhiệm, anh có chuyện cần bàn với eml”
Diệp Quân Lâm bất lực hét lên.

Sau đó, Lý Từ Nhiệm mới mở cửa, nhưng khuôn mặt cô luôn lạnh lùng.

“Nói đi, có chuyện gì sao? Tôi còn đang bận.”
Lý Từ Nhiệm tỏ vẻ sốt ruột.

“Anh đã tìm được tung tích của mẹ ruột anh!”

Diệp Quân Lâm nói.

“Cái gì?”
Lý Từ Nhiệm ngay lập tức đứng lên.

“Lần này đến Hoa Hải, anh đã tìm hiểu được đại khái thân phận của anh.

Hóa ra anh bị bỏ rơi trên đường Thiên Danh, trở thành trẻ mồ côi là có lý do! Mẹ anh thậm chí đã trả giá bằng mạng sống của mình để anh được sống…
Diệp Quân Lâm kể cho Lý Từ Nhiệm nghe câu chuyện về Chí Oánh.

Sau khi nghe xong, Lý Từ Nhiệm cũng rất xúc động, đôi mắt rưng rưng.

“Mẹ anh là một người mẹ tuyệt vời!”.

Ngôn Tình Sủng
“Em ủng hộ anh đón bà ấy về!”
“Từ Nhiệm, anh muốn đưa em cùng anh đi đón mẹ về, em nghĩ thế nào?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Điều này……
Lý Từ Nhiệm đỏ mặt.

Đây có thể coi là đi nhận mẹ chồng sao? Nói cô không lo lắng là giả..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom