Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1120: 1120: Chương 1121





“Được, em đi cùng anh!”
Diệp Quân Lâm gật đầu cười: “Được rồi, em chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta xuất phát”
Bắc Phương bằng một vài cách thức đã tìm ra nơi Chí Oánh bị giam cầm.

Hóa ra là thành Trường Giang, một thành phố nhỏ nằm giữa ba thành phố Thiên Danh, Kim Lăng và Hoa Hải.

Đây là điều mà nhà họ Chí và Thẩm Trường Sinh sẽ không bao giờ nghĩ đến.

Người khiến bọn họ cảm thấy bị xỉ nhục, người phụ nữ mà họ muốn giết, ở ngay cạnh bọn họ, cách đó chưa đây một giờ lái xe.

Diệp Quân Lâm thậm chí còn khó tin hơn.

Thì ra mẹ ruột ở gần anh như vậy, bà vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Về xuất thân của cha ruột anh, nhà họ Diệp, câu trả lời của Bắc Phương dành cho Diệp Quân Lâm là: đây là một bí mật vô cùng cao cấp.

Chỉ kém Diệp Quân Lâm một bậc.

Anh có thể xem, nhưng cân quyên truy cập.


Có 2 cách để nhận được quyền truy cập.

Một là, nhận quyên truy cập từ Kinh Thành.

Hai là, Diệp Quân Lâm phải dùng vũ lực để tìm kiếm.

Nhưng cả hai con đường này đều không ổn.

.

Đam Mỹ Hài
Diệp Quân Lâm sẽ không bao giờ liên lạc với Kinh Thành để lấy quyền truy cập.

Chuyện này sẽ liên quan đến một số chuyện thâm sâu.

Nếu anh dùng vũ lực kiểm ta, anh chắc chắn bị kẻ nào đó theo dõi.

Khi đó, sẽ có rất nhiều rắc rối, không phải là không giải quyết được nhưng sẽ rất khó chịu và có thể sẽ hạn chế Diệp Quân Lâm.

Vì chuyện nhỏ như vậy thì không đáng.


“Vậy thì từ từ kiểm tra, không có bức tường nào không có điểm yếu!”
Suy nghĩ của Diệp Quân Lâm rất đơn giản, cứ kiểm tra từ từ.

Hơn nữa, nếu anh đón mẹ ruột về, chắc chắn nhà họ Diệp ở Kinh Thành sẽ biết.

Đến lúc đó, thân phận của bọn họ cũng sẽ bị lộ ra, vì thế Diệp Quân Lâm không vội.

Vào buổi tối, Lý Từ Nhiệm sắp xếp mọi thứ ổn thỏa và giao chơ Phùng Ngọc Hân công việc của mình.

Lần này đến thành Trường Giang có thể mất vài ngày.

Lúc này, Diệp Quân Lâm nhận được cuộc gọi từ Chí Nam Yên.

Cô bé ban đầu nhắc nhở Diệp Quân Lâm: “Anh à, em nghe nói Gia Cát Thanh và Đàm Hành Ba chuẩn bị ra tay với anh.

Anh phải cẩn thận.

Địch trong tối, mình ngoài sáng, anh phải cẩn thận nhé”
“Yên tâm đi, tính mạng của anh không dễ dàng lấy đi như vậy!”
“Tiện thể, mấy ngày nữa anh sẽ đón cô của em về, em đến gặp nhé, tiện thể đến gặp chị dâu em luôn!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười, Lý Từ Nhiệm bên cạnh ngại ngùng.

Lần này xong rồi, người thân của Diệp Quân Lâm đều sẽ ở đây.

Lý Từ Nhiệm rất lo lắng, nhưng cũng rất mong chờ điều đó..

 
Chương 1121: 1121: Chương 1122





Tương lai nhất định sẽ hạnh phúc nhỉ?
Ngày hôm sau, Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm lên đường đến thành Trường Giang vào sáng sớm.

Võ Tiêu đang lái xe!
Khoảng một giờ sau, họ đã đến thành Trường Giang.

Sau khi xuống xe, Diệp Quân Lâm hít một hơi thật sâu.

Nhìn chữ “Trường Giang” được khắc trên bia đá bên đường, Diệp Quân Lâm lúc này vô cùng tức giận.

“Đây là nơi mà mẹ mình đã bị giam câm gân ba mươi năm?”
Diệp Quân Lâm tự lẩm bẩm.

Cả đời không được rời khỏi nơi này quả là một điều vô cùng tàn nhẫn.

Chuyện này giống như một bộ xiêng xích vô hình trói chặt vào cơ thể bạn, sẽ giam giữ bạn suốt đời, để bạn luôn nhớ điều này.

Đây chính là câu chuyện “sống không bằng chết” người ta hay nói sao.


.

Cập nhật truyện nhanh tại ++ TгùмT ruyện.

v n ++
Nhà họ Diệp ở Kinh Thành quả thật vô cùng tàn nhẫn!
Cha ruột của anh có còn là người không?
Giương mắt nhìn người phụ nữ của mình ở đây chịu khổ?
Còn minh thì quay lưng cưới người phụ nữ khác để mua vui?
Ông ta có còn là con người không?
Là một con người, ông ta có lương tâm không?
Là một người đàn ông, ông ta có trách nhiệm gì không?
Diệp Quân Lâm chỉ hận không thể dùng nắm đấm đấm tan tất cả mọi thứ.

Lý Từ Nhiệm biết Diệp Quân Lâm đang nghĩ gì, cô thuyết phục: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiêu nữa! Dì gặp phải một kẻ xấu xa như vậy, là do sö mệnh của di không tốt! Chúng ta hãy đưa dì về và sống một cuộc sống hạnh phúc.

Chúng ta bù đắp cho đì là được! “
“Ừm được.


Nhưng anh sẽ không bỏ qua cho người đàn ông kia, anh sẽ đi tìm ông ta!”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.

Lý Từ Nhiệm sợ hãi, lập tức nói: “Quân Lâm, đưa dì vê, chúng ta cùng nhau sống những ngày tháng tốt đẹp được không? Đừng chọc vào người khác nữa! Anh cũng nói rồi mà, gia thế phía sau ông ấy rất lón, thủ đoạn cũng rât nhiêu, ngay cả hoàng tộc như nhà họ Chí cũng phải nghe theo lời của ông ấy.

Chúng ta chọc vào ông ấy có khác gì lấy trứng chọi đá! “
Lý Từ Nhiệm đã từng nghe Diệp Quân Lâm nói rằng cha ruột của anh có lai lịch khủng khiếp.

Đó chắc chắn không phải là người cùng thế giới với họ.

Đừng nghĩ tới chuyện trả thù, kiếp này không có khả năng.

Cô vội vàng thuyết phục anh.

Cô thực sự sợ rằng Diệp Quân Lâm sẽ tìm ông ta, vậy thì có khác gì là anh đang đi tìm cái chết.

“Nhà họ Diệp ở Kinh Thành vô cùng lớn mạnh? Vậy thì đã sao chứ? Diệp Quân Lâm anh không sợi”
Diệp Quân Lâm thầm lẩm bẩm.

“Đi nào!”
Võ Tiêu lái xe đến căn nhà nhỏ mà Bắc Phương đã tìm kiếm từ trước.

Ban đầu, Diệp Quân Lâm nghĩ rằng ngôi nhà này sẽ rất lớn.

Nhưng khi đến nơi, anh chỉ thấy một chiếc sân bé nhỏ, cổng xập xệ, tường bong tróc và nhiều vết nứt..

 
Chương 1122: 1122: Chương 1123





Trong sân chỉ có một căn nhà nhỏ, ước chừng hai mươi ba mươi mét vuông.

Lớp gạch bên ngoài đã bong tróc từ lâu, lộ ra gạch, xi măng và rất nhiều vết nứt.

Nếu có một trận động đất mạnh bốn hoặc năm độ richter, ngôi nhà chắc chắn sẽ bị sập.

Khoảng sân còn nhỏ hơn, chỉ vài mét vuông, trồng một cái cây và nuôi một số loại hoa và cây.

Giữa sân có bia mộ.

Trên bia mộ chỉ viết ba chữ – Diệp Quân Lâm.

Lúc đầu nhà họ Diệp đã nói với Chí Oánh, nếu bà dám bước một bước ra khỏi thành Trường Giang, thì bia mộ này sẽ ghi thêm hai chữ.

Trở thành lăng mộ của Diệp Quân Lâm.

Trong sân nhỏ như vậy, có một bia mộ như thế này, không muốn nhìn cũng phải nhìn.


Chí Oánh bất cứ lúc nào cũng đều được nhắc nhở rằng, bà không bao giờ được bước ra khỏi thành Trường Giang!
Tất nhiên là có một ý nghĩa khác.

Chi cần bà nhìn thấy tấm bia đá này, giống như là bà đang nhìn thấy con trai của mình!
Thường thì Chí Oánh sẽ thân thờ đứng trước tấm bia cả ngày, vì bà nhớ con trai của mình, cũng coi như đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của bà.

Nhìn thấy nơi mẹ mình sống, cùng với tâm bia mộ ở giữa sân, Diệp Quân Lâm vô cùng tức giân.

Cả người anh phát ra lửa giận vô cùng dữ đội.

Nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột khiến Lý Từ Nhiệm và Võ Tiêu rùng mình.

Mẹ Diệp Quân Lâm vốn là đại tiểu thư quý tộc ở Hoa Hải, lẽ ra bà phải sống một cuộc sống không lo cơm áo, hưởng thụ cuộc sống xa hoa, nhưng vì người đàn ông đó mà bà đã bị mắc kẹt ở nơi nhỏ bé này cả đời!
Làm sao anh có thể không tức giận cho được?
“Đi thôi, vào xem một chút.”
Cánh cửa không khóa, Diệp Quân Lâm chỉ cần đẩy nhẹ là đã mở được cánh cửa ra.

Sân nhỏ tuy đột nát nhưng rất sạch sẽ, đặc biệt là hoa cỏ cây cỏ như điểm thêm một chút †âm tình.


Tấm bia mộ đứng ở trung tâm thật sự vô cùng chướng mắt.

Diệp Quân Lâm kiềm lại cơn tức giận, đến cửa phòng gõ một cái, không có ai đáp lại.

Anh đẩy cửa bước vào.

Mặc dù căn phòng rất nhỏ nhưng được sắp xếp gọn gàng và rất sạch sẽ.

Ngoài phòng có một cái bàn, một cái giường và một cái tủ, không có gì khác.

Trên giá quần áo có mấy bộ đồ được giặt sạch sẽ, vô cùng cũ kỹ, quần được giặt đến mức trắng xóa!
Có thể thấy cuộc sống của Chí Oánh trong gần 30 năm khốn khó như thế nào.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nước mắt của Lý Từ Nhiệm không nhịn được mà trào ra.

Diệp Quân Lâm nén giận.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh nhìn thấy một khung ảnh trên đầu giường.

Những bức ảnh trên khung khiến trái tim anh bàng hoàng.

Một người đàn ông và một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ..

 
Chương 1123: 1123: Chương 1124





Người đàn ông rất đẹp trai, người phụ nữ cũng rất xinh đẹp, nhìn hai người họ giống như một cặp đôi trời sinh.

Diệp Quân Lâm nghe Chí Đông Phương nói rằng Chí Oánh khi còn trẻ là người đẹp số một Hoa Hải.

Nhìn thấy những bức ảnh, ba người Diệp Quân Lâm đều vô cùng ngạc nhiên.

Đôi mắt anh nhìn thẳng vào người đàn ông, đôi mắt của Diệp Quân Lâm như đang thở ra lửa!
Đây chính là người đàn ông họ Diệp!
Người giam cầm mẹ anh và khiến anh trỏ thành trẻ mồ côi.

Điều khiến Diệp Quân Lâm bị sốc là mẹ anh vẫn giữ bức ảnh của ông ta, điều này có nghĩa là mẹ anh vẫn nhớ nhung đến người đàn ông đó.

Nhưng mẹ anh không biết rằng người đàn ông này đã có vợ và có con.

“Tôi nhất định không bỏ qua cho ông!”
Trong mắt Diệp Quân Lâm chỉ có hận thù!

Anh đâu biết rằng, Chí Oánh đã phải khổ sở cầu xin, thậm chí quỳ lạy, người đàn ông kia mới đồng ý chụp bức ảnh chung này.

Chí Oánh chỉ muốn lưu lại một kỉ niệm.

Sau khi ông ta đồng ý chụp ảnh, Chí Oánh phải đảm bảo không được để ảnh lọt ra ngoài.

Ông ta sợ thân phận của mình bị lộ.

Ngoài ra, tên của Diệp Quân Lâm cũng do chính Chí Oánh chọn.

Bà hy vọng rằng Diệp Quân Lâm sẽ đến với thế giới, có sức mạnh để đè bẹp nhà họ Diệp.

Bà mong con trai mình sẽ trở thành một tài năng!
Nhưng nhà họ Diệp ở Kinh Thành và cha của Diệp Quân Lâm không bao giò cho phép anh mang họ Diệp, vì anh là một đứa con hoang, không xứng đáng mang họ “Diệp” cao quý, chỉ được mang họ Chí!
Chí Oánh lại cầu xin, cầu xin con trai bà được mang họ Diệp, để bà lưu lại một kỉ niệm.


Chuyện này do cha của bà thực hiện, lân duy nhất ông ta giúp đỡ Chí Oánh.

Diệp Quân Lâm không biết rằng, suýt chút nữa anh còn không được mang họ Diệp.

Tôi nhất định không bỏ qua cho ông!
Ánh mắt Diệp Quân Lâm vô cùng sắc bén.

“Có vẻ như đì vẫn còn ốm!”
Giọng nói của Lý Từ Nhiệm vang lên.

Cô nhìn thấy một nồi hầm trên bếp với cặn thuốc bắc bên trong, trong tủ bên cạnh vẫn còn chục gói thuốc bắc.

Diệp Quân Lâm chợt nhớ rằng khi mẹ mang thai mình, bà đã quỳ gối ba ngày ba đêm dưới mưa to trước cổng nhà họ Diệp.

Sau lần đó, bà đã bị nhiễm rất nhiều bệnh, cả người như già đi hơn mười tuổi.

Có lẽ sau lần đó vẫn còn lưu lại rất nhiều bệnh đến tận bây giờ?
Bất cứ khi nào trời có mây hoặc mưa, bà sẽ phải sống trong đau đớn!
Nghĩ đến những hình ảnh đau khổ này, mắt Diệp Quân Lâm lại đỏ lên.

Giá như anh biết điều đó sóm hơn, mẹ anh sẽ không đau khổ như vậy!.

 
Chương 1124: 1124: Chương 1125





“Mà này, mẹ không có ở nhà! Mẹ đã đi đâu chứ?”
Diệp Quân Lâm nói.

“Có lẽ dì đã đi làm rồi, dì cần phải đi làm để nuôi sống bản thân! Nhìn thấy dì uống nhiêu thuốc như vậy, em sợ rằng tất cả số tiên dì kiếm được đều dùng để mua thuốc rồi’ Lý Từ Nhiệm đã nói ra một sự thật bi thảm.

Diệp Quân Lâm thậm chí không thể tưởng tượng được làm thế nào mà mẹ anh sống sót trong gần ba mươi năm.

“Đi, chúng ta đi ra ngoài tìm!”
Ba người Diệp Quân Lâm tìm kiếm quanh sân.

Đồng thời, Diệp Quân Lâm yêu cầu Bắc Phương điều tra nghề nghiệp hiện tại của mẹ anh, xem bà làm việc ở đâu.

Anh đã tìm thấy một con phố, nhưng không nhìn thấy bất cứ ai cả.

Một chiếc xe rác gần đó đang chạy ầm ầm, đang vớt rác trong một cống nước.

Nhưng cái ống không nhét vào được bên trong, không vớt được cái gì.


Công nhân chỉ có thể dùng tay không vớt rác ra.

Nhưng một nhóm công nhân vệ sinh nhìn nhau, không ai đi vớt rác hết.

“Nếu ai dọn sạch đống rác trong này, tôi sẽ thưởng một trăm bảy mươi làm ngàn!”
Trưởng nhóm nói.

Mọi người đều lắc đầu.

Có quá nhiều rác trong cống, và cũng rất bẩn, không ai muốn làm.

“Để tôi làm!”
Lúc này, một người phụ nữ mặc áo yếm vệ sinh giơ tay.

“Được rồi, Chí Oánh, bà dọn đẹp, tôi sẽ đưa bà một trăm bảy mươi lăm ngàn!”
Nhóm trưởng nói với người phụ nữ.

“Âmlt”
“Cái gì? Chí Oánh??2?”

Vào lúc này, đồng tử của Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm mở to, da đầu họ như nổ tung!!!
Một dành cho những người thân, một dành cho nhữ Hai người họ cùng nhìn qua.

Người phụ nữ này chính là Chí Oánh?
Lúc này, Bắc Phương gửi tin nhắn: Chí Oánh đang làm công nhân vệ sinh.

Một bức ảnh cũng được đính kèm.

Diệp Quân Lâm so sánh với người phụ nữ trước mặt.

Giống hệt nhau!
Đây là mẹ của anh – Chí Oánh.

Chí Oánh đã ngoài năm mươi tuổi nhưng mái tóc đã bạc phơ, trên mặt rất nhiêu những nếp nhăn, nhìn bà giống như đã ngoài sáu mươi hay bảy mươi.

Cả người vô cùng gây gò, thắt lưng oän oại, tựa như một cơn gió có thể thổi bay bà.

Cả người bà đầy dấu vết của thời gian và nỗi đau.

Nhìn thấy bộ dạng khốn khổ này, Lý Từ Nhiệm không khỏi rơi nước mắt.

Diệp Quân Lâm không kìm được, nước mắt trào ra.

Hai dòng nước mắt của người đàn ông, một đành cho người thân, một dành cho người dân thường..

 
Chương 1125: 1125: Chương 1126





Khi Chí Oánh nghe nói có phân thưởng một trăm bảy mươi lăm ngàn, trên mặt bà thoáng hiện lên một tia vui mừng.

Với số tiên ít ỏi này, bà có thể mua được loại thuốc giảm đau tốt hơn.

Sau khi đeo găng tay, Chí Oánh chuẩn bị lặn xuống cống để tự tay thu đọn rác.

“Mẹ!”
Lúc này, một giọng nói như sấm đột nhiên vang lên.

Các công nhân vệ sinh có mặt đều sững sò, mọi người đồng loạt quay lại.

Chí Oánh cũng quay lại, nhìn vô hồn.

“Mẹ!!!”
Diệp Quân Lâm lại hét lên và lao tới.


Chí Oánh bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.

Thằng nhóc này hình như đang gọi bà là mẹ?
Anh có nhận nhầm người không?
Nhưng khi Chí Oánh nhìn rõ mặt Diệp Quân Lâm.

“Ảm!”
Như thể một tia sáng từ bầu trời xanh rơi xuống.

Bà nhận ra khuôn mặt của Diệp Quân Lâm.

Có ít nhất năm điểm giống với người đàn ông mà bà hết mực yêu thương.

Điều này trông tuyệt đối không thể sai được!
Anh là con của bà!!!

Diệp Quân Lâm chạy đến và ôm lấy Chí Cánh.

“Mẹ, mẹ đã chịu nhiều khổ cực rồi!”
Diệp Quân Lâm hét lên.

Chí Oánh hoàn toàn choáng váng!
Bà nhìn Diệp Quân Lâm đầy hoài nghi, nhìn kỹ lại, giọng run run: “Con… con là Quân Lâm??”
“Mẹ, là con!”
“Bịch!”
Diệp Quân Lâm quỳ xuống trước mặt Chí Oánh, dập đầu: “Mẹ, con trai bất hiếu! Lâu như vậy mới tìm được mẹ!”
Chí Oánh không thể kiềm chế nước mắt của mình nữa, nước mắt bà trào ra.

“Con là Quân Lâm, con trai Quân Lâm của mẹ, con trai Quân Lâm của mẹ…”
Chí Oánh ngồi xổm xuống và ôm Diệp Quân Lâm vào lòng.

Hai mẹ con khóc lóc thảm thiết.

Sau vài phút, Diệp Quân Lâm đỡ mẹ dậy: “Đi thôi mẹ ơi, về thôi!”
“Quân Lâm, không được, mẹ… Mẹ còn chưa đi làm….

 
Chương 1126: 1126: Chương 1127





“Không cần làm việc, sau này con trai sẽ nuôi mẹt”
Diệp Quân Lâm hét lên.

“Không được!”
Chí Oánh chạy tới chỗ nhóm trưởng, cúi người nói: “Trưởng nhóm, con trai tôi đến rồi, tôi muốn xin nghỉ, cám ơn!”
Nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn của mẹ, Diệp Quân Lâm lại không kìm được nước mắt.

“Được rồi, chị Chí, nhanh lên! Chị đã vất vả nhiều năm như vậy rồi!” Trưởng nhóm nói.

Diệp Quân Lâm liếc nhìn trưởng nhóm thật sâu.

Anh vô cùng cảm ơn trưởng nhóm.

“Mẹ, đi thôi!” Diệp Quân Lâm đỡ Chí Oánh và quay trở lại ngôi nhà nhỏ.

Lý Từ Nhiệm và Võ Tiêu cũng đi theo.


Nhìn thấy cô gái xinh đẹp, Chí Oánh tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Mẹ, đây là con dâu của mẹ – Lý Từ Nhiệm.” Diệp Quân Lâm mỉm cười giới thiệu.

ĐÁ saz Mẹ…
mẹ đã khổ rồi!” Đôi mắt Lý Từ Nhiệm đỏ hoe vì khóc.

Sau khi Diệp Quân Lâm giới thiệu sơ qua về Võ Tiêu, mọi người cùng nhau trở lại căn nhà nhỏ.

Trong gần ba mươi năm, Chí Oánh luôn mơ ước một ngày được nhìn thầy con trai mình, ngay cả khi phải trả giá bằng cái chết, bà vẫn sẵn lòng.

Nhưng bà hiểu rằng mình sẽ không bao giờ có thể bước ra khỏi thành Trường Giang, trên đời này không ai sẽ tìm được bà.

Vì thế, mơ ước gặp được con trai chỉ là một điều xa xi, không bao giờ có thể thực hiện được.

Nhưng bà không bao giờ ngò rằng điều ước này ngày hôm nay sẽ thành hiện thực.

Con trai bà đã xuất hiện, còn đưa theo cả con dâu của bà nữa.


Trên đường đi, Chí Oánh đã khóc, nhưng đều là những giọt nước mắt hạnh phúc.

“Con trai, con…
làm sao con tìm được nơi này?” Chí Oánh rất tò mò, theo lý mà nói nhà họ Diệp đã cắt đứt hết thông tin về bà rôi mới đúng.

“Con phái người tới tìm hiểu!” Diệp Quân Lâm nói.

Trên đường đi, Chí Oánh đã hỏi rất nhiêu câu hỏi.

Gặp được con trai, đường như bà có rất nhiều điều muốn nói.

Trở lại căn nhà nhỏ, vẻ mặt của Chí Oánh thay đổi khi nhìn thấy tấm bia: “Con trai, con…
đừng quan tâm…
Vừa nói, Chí Oánh vừa dùng thân thể mình để che đi dòng chữ trên bia mô.

Diệp Quân Lâm nói: “Mẹ không cần che, con biết chuyện gì đã xảy ra.

Trên đó viết tên con!” Khuôn mặt của Chí Oánh sụp đổ ngay lập tức.

Theo quan điểm của bà, Diệp Quân Lâm biết quá nhiều cũng không tốt.

Sau khi vào căn phòng nhỏ, Chí Oánh còn định mở vòi nước rửa hoa quả, nhưng Lý Từ Nhiệm đã ngăn lại..

 
Chương 1127: 1127: Chương 1128





“Mẹ, những việc này làm sao có thể để mẹ làm được!” Chí Oánh nhìn Lý Từ Nhiệm và bật khóc trong niềm vui: “Con trai, mẹ thật hạnh phúc! Điều ước nửa đời còn lại của mẹ đã thành hiện thực!
Con cũng tìm được một người vợ ngoan hiền, hiếu thảo và tốt bụng như vậy! Đời này mẹ không còn hối tiếc gì cả!”
“Mẹ ơi, thời gian tới con sẽ để mẹ tận hưởng cuộc sống! Con sẽ khiến mẹ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất trên thế giới này!”
Diệp Quân Lâm nắm chặt tay Chí Oánh.

“Con tới gặp mẹ, mẹ đã mãn nguyện rồi!”
Chí Oánh mỉm cười.

“Mẹ, con hỏi mẹ, có bao giờ mẹ nghĩ đến việc rời đi?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Không thể rời đi! Con không nhìn thấy bia mộ dựng ở cửa sao? Mẹ mà rời đi một bước, bọn họ sẽ giết con.”
Diệp Quân Lâm tiếp tục hỏi: “Mẹ, bọn họ dựa vào tấm bia mộ này để khống chế mẹ sao?”
“Không, lúc nào cũng có người canh chừng mẹt Bọn họ sẽ không bao giờ cho phép mẹ bước ra khỏi thành Trường Giang nửa bước!”

Chí Oánh nói tiếp: “Không chỉ là thành Trường Giang, gân 30 năm tôi, thực tế, phạm vi hoạt động của mẹ chi là con phố mà chúng ta vừa đi bộ! Họ đưa ra quy định là mẹ không được bước ra khỏi con phố này nửa bước, nếu không mẹ sẽ bị đánh.

Diệp Quân Lâm nghe thấy thế vô cùng tức giận.

“Cái gì? Gần ba mươi năm rồi, mẹ chỉ được phép di chuyển trên con phố này?” Diệp Quân Lâm ngạc nhiên hỏi.

Hóa ra mẹ của anh ở một thành phố hơn 30 năm, và còn kinh hoàng hơn là bà chỉ được đi lại trên một con phố…
Thật tàn nhẫn!!! Thật tàn nhẫn!!! “Ừ! Lệnh của nhà họ Diệp đối với thành Trường Giang là giam giữ mẹ ở thành Trường Giang, nhưng những người ở thành Trường Giang này, để đảm bảo rằng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không cho mẹ chạy ra ngoài và thu hẹp địa bàn của mẹ, bọn họ liên giam cầm mẹ ở con phố này!” Chí Oánh thở dài.

“ÄmI!” Trên trán Diệp Quân Lâm nổi gân xanh đữ đội, sát khí khát máu lóe lên trong mắt anh.

Anh có ý muốn giết người!!! Lý Từ Nhiệm đau khổ hỏi: “Mẹ, bao nhiêu năm mẹ đều làm công nhân dọn vệ sinh sao?”
Chí Oánh gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ hạn chế mẹ vê mọi mặt, không cho mẹ tìm việc.


Mẹ chỉ có thể làm công nhân vệ sinh, để có thể sống đến bây giòt” Nhìn thấy Lý Từ Nhiệm đang khóc, Chí Oánh cười nói: “Thực ra, mẹ không sao.

Tiên lương mà mẹ nhận được, cộng với việc nhặt đồng nát, cũng đủ sống!” Nhưng mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Vừa rồi cảnh tượng Chí Oánh thỏa hiệp vì một trăm bảy mươi lăm ngàn, bọn họ không thế quên.

“Mẹ, bệnh của mẹ…” Lý Từ Nhiệm nghẹn ngào.

“Kỳ thực không sao.

Tất cả đều là chuyện cũ.

Chỉ cần uống thuốc, sẽ không tái phát.

Chỉ cần không gặp ngày mưa gió là được!” Chí Oánh nói nhẹ như gió.

Nhưng bà đã bị bệnh tật hành hạ đến mức trông bà như già hơn đến hai mươi tuổi..

 
Chương 1128: 1128: Chương 1129





Lúc này Chí Oánh mới chợt nhớ ra một chuyện: “Không được, các con phải nhanh chóng rời đi, mẹ không giữ các con ở lại nữa.” Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm vẻ mặt mơ hồ: “Làm sao vậy?”
“Bọn họ theo dõi mẹ rất gắt gao.

Gần 30 năm nay, không có người ngoài nào được bước vào ngôi nhà này nửa bước, cũng không được giao tiếp với mẹ.

Vì vậy mẹ không phải khóa cổng vì không ai dám vào.

“Nhanh lên! Nếu bọn họ phát hiện con đến đây thăm mẹ, con sẽ gặp nguy hiểm! Có thể sẽ bị đánh cho tơi bời!”
Chí Oánh vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng đẩy Diệp Quân Lâm rời đi, nhưng Diệp Quân Lâm không di chuyển.

“Mẹ, không sao đâu, không ai có thể bắt nạt mẹt”
Diệp Quân Lâm chế nhạo: “Trên đời này không ai có thể bắt nạt mẹ Diệp Quân Lâm của tôi!”
“Con trai, Từ Nhiệm, rời đi ngay! Đám người này không đắc tội được đâu! Nhanh lên! Bọn họ sắp phát hiện ra rồi!!!”
Chí Oánh lo lắng bật khóc.


Bà biết rằng những người đó luôn theo dõi mình.

Ba người Diệp Quân Lâm sẽ sớm bị phát hiện.

“Đi đi”
Chí Oánh thậm chí còn đẩy Diệp Quân Lâm ra.

“Ting toong…”
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Chí Oánh sắc mặt biến sắc.

“Không hay rồi, bọn họ đến rồi!”
Chí Oánh mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Bà già chết tiệt này? Có người tới nhà của bà đúng không?”

“Có phải bà quên quy tắc cũ rồi sao? Dám đưa người ngoài đến?”
Bên ngoài vang lên một giọng nói kỳ lạ.

Khi Diệp Quân Lâm nhìn thấy sự sợ hãi của mẹ, anh liền biết rằng bà thường xuyên bị bắt nạt.

“Phải làm thế nào bây giờ?”
Chí Oánh lo lắng như một con châu chấu trong nồi lẩu.

“Mẹ, đừng sợ, tất cả đã có con.”
“Đi, chúng ta ra ngoài xem một chút.”
Diệp Quân Lâm cùng vài người tới sân, liền nhìn thấy một vài tên thanh niên xấu xa cùng dáng vẻ hung hãn.

“Bà già chết tiệt kia! Bà thực sự dám đưa người ngoài vào ngôi nhà này? Bà muốn bị đánh phải không?”
Kẻ đi đầu cười cợt.

Chí Oánh sợ hãi đến mức trốn sau Diệp Quân Lâm.

Trong tích tắc, Diệp Quân Lâm vô cùng tức giận.

Anh hỏi: “Mấy người thường xuyên đánh bà ấy?”.

 
Chương 1129: 1129: Chương 1130





“Đúng vậy, một bà già chết tiệt và thấp kém, đánh bà ta thì sao chứ?”
Mấy tên thanh niên cười nói.

Nhưng điều bọn họ không nhận thấy là Diệp Quân Lâm đã rất tức giận.

“Bà già chết tiệt! Lại đây quỳ xuống! Bà phá lệ!
Đánh bà hai mươi gậy!”
Một tên hét lên.

Chí Oánh càng ngày càng sợ hãi, thân thể run lên, hiển nhiên là bà bị bắt nạt rất thường xuyên.

Bà vốn đã vô cùng ốm yếu, sao có thể chịu nổi những trận đòn roi của bọn chúng chứ.

“Còn dám trốn? Xem tôi làm thế nào để khiến bà bước ra ngoài!”

Người đàn ông trẻ tuổi hung hăng tiến đến trước mặt Diệp Quân Lâm, cố gắng kéo Chí Oánh ra ngoài.

“Chát!”
Nhưng một đôi tay mạnh mẽ đã siết chặt cổ tay hẳn ta, vô cùng mạnh mẽ, khiến hắn ta không thể nào rút được tay ra.

“Mày…
Thanh niên ngẩng đầu nhìn Diệp Quân Lâm, tức giận nói: ‘Cút ngay cho khuất mắt ông! Không thì ngay cả mày ông cũng đánh!”
“Bịch!”
Một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Diệp Quân Lâm, anh giơ chân lên đá tên thanh niên kia.

“Bịch!”
Sau khi tiếp đất, tên này đã khạc ra máu ở miệng.

“Đánh, đánh chết nó cho tao!”
Vài người khác lao lên ngay lập tức.


Võ Tiêu sải bước về phía trước, ba nắm đấm và hai cú đá, quét sạch đám người này.

Chí Oánh chết lặng.

Con trai bà và cô gái này lợi hại như vậy sao?
Mấy tên thanh niên từ dưới đất bò dậy và đe dọa: “Được lắm Chí Oánh, bà đang tìm người giúp đỡ và muốn rời khỏi Trường Giang đúng không?
Được lắm, bà đợi đấy! Bà mà có thể bước chân ra khỏi Trường Giang coi như tôi thuat”
“Không… Tôi không… Tôi sẽ không rời khỏi Trường Giang…”
Chí Oánh nhanh chóng phủ nhận.

“Sự thật đang ở trước mắt, bà còn ngụy biện cái gì nữa? Cứ chờ đấy!”
Mấy tên thanh niên nhanh chóng rời đi tìm cứu binh.

“Lần này xong rồi! Quân Lâm, các con đi đi, càng đi càng xa! Sau này đừng tới gặp mẹ nữa.

Cuộc đời này mẹ có thể gặp được con là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi!”
“Nếu các con không rời đi, bọn họ mà tìm đến, các con không còn mạng nữa đâu.”
Chí Oánh đã bật khóc..

 
Chương 1130: 1130: Chương 1131





Quy tắc mà bọn họ đặt ra cho bà là: không được liên lạc với thế giới bên ngoài, càng không được cho ai biết về sự tồn tại của bà.

Nếu ai biết, bọn họ sẽ giết người diệt khẩu, giết tất cả những ai biết chuyện.

Đây là lý do tại sao nhà họ Diệp dám ném Chí Oánh ở đây, không sợ bị lộ tin tức.

Bất cứ ai biết một chút thông tin đều bị giết.

Diệp Quân Lâm cười nói: “Mẹ, nói thật với mẹ, lần này con tìm mẹ là để đưa mẹ đi.

Mẹ thu dọn đồ đạc, chúng ta rời đi nhé?”
“Cái gì?”
Những lời nói của Diệp Quân Lâm như sét đánh giữa trời quang.

Bà thậm chí không dám rời khỏi dãy phố này nửa bước, bà nào đám rời khỏi thành Trường Giang này chứ?
Đây là muốn hù chết bà sao!
Đã gần ba mươi năm trôi qua, chuyện cấm chân đã in sâu vào trái tim bà, đã trở thành một loại xiềng xích, là nỗi sợ hãi mà bà thường mơ.


Làm sao bà dám rời đi chứ?
Bất kỳ điều kiện gì cũng được, nhưng bước rời khỏi Trường Giang thì không.

“Con trai, mẹ hiểu được tấm lòng của con, nhưng quy định này là do nhà họ Diệp ở Kinh Thành đặt ra! Mẹ nhất quyết không rời Trường Giang nửa bước.

Chỉ cần mẹ rời đi, bọn họ sẽ giết con.

Con đã nhìn thấy bia mộ chưa? Tấm bia đó được chuẩn bị sẵn chỉ vì con đấy!”
Chí Oánh đã khóc như mưa.

Diệp Quân Lâm vui mừng: “Kẻ muốn giết con còn chưa ra đời.”
Anh đã lăn lộn trên chiến trường sáu năm, có bao nhiêu lần đến cửa môn quan rồi nhưng vẫn có thể trở về.

Một nhà họ Diệp nhỏ bé làm sao có thể khiến anh sợ được.

Hơn nữa, bây giờ anh đang ở một thành Trường Giang nhỏ bé, anh càng không có gì phải sợ.

“Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, bất kể chuyện gì xảy ra, hôm nay con sẽ đưa mẹ đi!”

Diệp Quân Lâm đã kiên định.

“Con trai, con có biết ai là người phụ trách trông giữ ở Trường Giang những năm này không?
Đó chính là nhân vật số một ở Trường Giang – Trấn Giang Vương.

Nhà họ Diệp đã để Trấn Giang Vương canh chừng mẹ gần 30 năm.”
“Có thể nói rằng anh ta là người có tiếng nói cuối cùng trong toàn bộ thành Trường Giang.

Ở khắp nơi trong thành Trường Giang đều có người của anh ta hoặc những kẻ theo dõi.

Anh ta biết chính xác có bao nhiêu người lạ đến khu nhà này.”
Chí Oánh thuyết phục: “Con trai, mẹ biết con bây giờ không tầm thường.

Nhưng con nhất định không đánh lại được Trấn Giang Vương, chứ đừng nói đánh lại nhà họ Diệp ở Kinh Thành.

Nghe lời mẹ, con rời đi ngay đi!”
Ngay cả Lý Từ Nhiệm cũng trở nên rụt rè.

Diệp Quân Lâm dùng gì để chống lại lũ siêu cao thủ này?
“Quân Lâm, chúng ta có nên rời đi trước và nghĩ cách khác không?”
Lý Từ Nhiệm đề nghị.

Diệp Quân Lâm tỏ vẻ bướng bỉnh: “Từ Nhiệm, hay là em về trước đi, anh sẽ ở lại.”.

 
Chương 1131: 1131: Chương 1132





“Như vậy sẽ không được, có chuyện gì xảy ra em sẽ cùng anh gánh vác!”
Phi Chí Oánh nóng ruột đến mức cả người đầy mồ hôi, hai đứa trẻ này sao lại cứng đầu như vậy!
“Rầm rầm rầm…” Lúc này, ngoài bãi vang lên tiếng vài chiếc ô tô chạy tới, hàng chục người xuống xe.

“Chí Oánh, bà già chết tiệt này, nghe nói bà nhờ người giúp đỡ rời khỏi thành Trường Giang?
Bà giỏi lắm!” Có một giọng nói, và Chí Oánh run lên vì sợ hãi.

Đó là một loại sợ hãi hăn sâu trong xương tủy.

Ngụy Nhất Phi-con trai của Trấn Giang Vương Nguy Thiên Phàm.

Giờ đây, Trấn Giang Vương đã giao toàn quyên việc quản lý Chí Oánh cho con trai Ngụy Nhất Phi, muốn Ngụy Nhất Phi tạo được ấn tượng tốt với nhà họ Diệp ở Kinh Thành, điều này có ích cho tương lai của hắn ta.

Ngụy Nhất Phi nghe nói Chí Oánh chuẩn bị chạy trốn, lập tức đưa người tới đây.

“Quả nhiên bà tìm người giúp đỡ”

Nguy Nhất Phi chế nhạo sau khi nhìn thấy ba người Diệp Quân Lâm.

“Chậc chậc, Chí Oánh, bà giỏi lắm! Lúc trước nhìn thấy tôi, lần nào cũng đều quỳ xuống? Sao? Hôm nay bà làm phản à? Còn không nhanh quỳ xuống!” Nguy Nhất Phi lạnh lùng nói.

Diệp Quân Lâm nghe thấy thế vô cùng tức giận.

Những người này đã hành hạ mẹ của anh như thể nào trong hai mươi năm qua, anh phải đòi lại gấp đôi! “Cậu Ngụy, tôi sai rồi, tôi quỳ ngay…” Vừa nói, Chí Oánh vừa định quỳ xuống trước mặt Ngụy Nhất Phi.

Nhưng Diệp Quân Lâm đã giữ bà lại.

“Mẹ, mẹ không được quỳ, mẹ của con làm sao có thể quỳ trước mặt người khác được?”
“Hả? Mẹ? Mẹ? Đây…
đây là con trai của bà?”
Nguy Nhất Phi sửng sốt.

Ngụy Nhất Phi bắt đầu cẩn thận đánh giá Diệp Quân Lâm: “Bà già chết tiệt, đây là con trai Diệp Quân Lâm của bà sao? Tên nghiệt chủng đấy lại tìm được đến tận đây cơ à?” Điều này khiến Ngụy Nhất Phi vô cùng kinh ngạc.

Mỗi khi cha hắn ta báo tin cho nhà họ Diệp ở Kinh Thành, ông ta thường nói là – chuyện Chí Oánh ở Trường Giang, người ngoài tuyệt đối không biết! Nhất là những người thân thiết với bà sẽ không bao giờ phát hiện ra.

Nhưng không ai có thể nghĩ rằng con trai của Chí Oánh lại tìm thấy bà.

Nếu nhà họ Diệp biết chuyện này thì nhà họ Ngụy không sống được nữa rồi.

Chuyện này mà giải quyết không tốt, nhà Ngụy của họ sẽ bị tiêu diệt.

Nghĩ đến đây, Ngụy Nhất Phi đã toát mồ hôi lạnh.

“Diệp Quân Lâm này được lắm, có bản lĩnh đấy, tình cờ thế nào mà tìm được đến tận đây: Ngụy Nhất Phi hít sâu một hơi.


Hắn ta quay lại nhìn Chí Oánh và nói: “Chí Oánh, bà biết rõ luật lệ chúng tôi đặt ra, những ai biết được thông tin và dấu vết của bà, chúng tôi sẽ giết chúng, huống chỉ đây là con trai bà! Tôi sẽ không bao giờ để hắn ta sống sót rời khỏi Trường Giang! Điều gì sẽ xảy ra nếu cả thế giới biết đến sự tồn tại của hai mẹ con bà? “
Một tia sát khí lóe lên trong mắt Ngụy Nhất Phi, hắn ta lạnh lùng nói: “Giết chết cả ba người này!”
Nếu lúc bình thường nhìn thấy một mỹ nhân như Lý Từ Nhiệm, hắn ta nhất định sẽ bắt lấy cho vui, nhưng hiện tại dính líu đến quá nhiều việc, hẳn ta chỉ có thể giết cả cô.

Chí Oánh hoảng sợ khi Ngụy Nhất Phi chuẩn bị giết họ, và Lý Từ Nhiệm cũng hoảng sợ.

“Cậu Nguy, xin đừng giết con trai tôi.

Tôi không hề nói sẽ rời đi, đừng nói là Trường Giang, ngay cả căn nhà nhỏ này tôi cũng sẽ không rời đi.” Chí Oánh quỳ xuống trước mặt Nguy Nhất Phi.

“Mẹ, mẹ quỳ gối làm gì chứ?” Diệp Quân Lâm vội vàng đỡ mẹ dậy.

“Quy tắc này không sai.

Nhưng con trai bà đã tìm ra nơi này.

Lỡ như hắn ta truyền ra ngoài, hoặc là hắn ta vội vàng đến nhà họ Diệp ở Kinh Thành để nhận người thân thì sao? Chuyện này liền trở nên lớn rồi, cha tôi không gánh nổi!”
“Để tránh phiền phức sau này, tôi chỉ có thể giết bọn họ, thì tôi mới yên tâm!”
Ngụy Nhất Phi vẻ mặt dữ tợn.


“Cậu Ngụy, cậu muốn giết thì giết tôi đi? Để con trai ta sống sót là được!”
Chí Oánh đứng trước ba người Diệp Quân Lâm.

“Chí Oánh, để tôi nói cho bà biết, là do bà phá lệ, tất cả đều chết!”
Ngụy Nhất Phi xua tay.

Hàng chục người dưới quyền hắn ta lập tức đi vào.

Mỗi người đều cầm trên tay một con dao găm, phát ra ánh sáng lạnh lùng.

“Mẹ, Từ Nhiệm, nhắm mắt lại!”
Diệp Quân Lâm nói.

Hai người ngoan ngoãn nhắm mắt..

 
Chương 1132: 1132: Chương 1133





Sau đó bên tai truyền đến tiếng hét, luồng khí kinh khủng xâm chiếm cơ thể khiến bọn họ càng sợ hãi không dám mở mắt.

Vì sợ Diệp Quân Lâm gặp tai nạn!
Một lúc sau, không có gì xảy ra.

Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh mở mắt.

Phát hiện dưới đất có rất nhiều người, tất cả đều ngất xỉu, bất động.

Diệp Quân Lâm không bị tổn thương, vẻ mặt Ngụy Nhất Phi ở đối diện cũng đông cứng lại, bộ dạng khó tin nhìn Diệp Quân Lâm.

Rõ ràng là hắn ta đang rất sợ hãi.

Hắn ta vừa nhìn thấy Diệp Quân Lâm đè bẹp người của mình với sức mạnh không thể chống lại.


Diệp Quân Lâm quá mạnh!
Tên khốn này mạnh như vậy sao?
Không phải đều nói Diệp Quân Lâm là trẻ mồ côi sao, làm thế nào mà có thể có một kỹ năng như vậy?
“Trở về nói với Trấn Giang Vương, tôi ở đây đợi ông ta! Ông ta đã giam mẹ tôi ở đây gần 30 năm, đúng không? Hừ, hôm nay tôi phải đưa mẹ tôi đi trước mặt ông tai”
Diệp Quân Lâm nhẹ giọng nói.

“Phì!”
Ngụy Nhất Phi kinh ngạc đến nôn ra máu.

Diệp Quân Lâm quá kiêu ngạo rồi?
Muốn đưa người ta đi trước mặt Trấn Giang Vương?
Diệp Quân Lâm liếc nhìn tấm bia mộ đang dựng đứng: “Đây là chiếc gông cùm mấy người đã trói mẹ tôi hơn 20 năm! Hôm nay tôi sẽ phá hủy nói”
“Bùm!”

“Ráắc!!”
Diệp Quân Lâm đập chân, và bia mộ rơi từ trên xuống dưới, vỡ ra từng mảnh.

Cả Ngụy Nhất Phi và Chí Oánh đều ngẩn ra.

Bia mộ này do chính nhà họ Diệp gia đưa vào đây.

Đã gần ba mươi năm…
Hiện tại, nó đã bị đạp đổ.

Điều đó cũng có nghĩa là ai đó đã coi thường sự uy nghiêm của nhà họ Diệp.

Các quy tắc của gần ba thập kỷ bị phá vỡ.

Ngụy Nhất Phi sợ tới mức bỏ chạy đi tìm Trấn Giang Vương.

“Con trai, con đã gây ra tai họa lớn rồi! Con đập nát bia mộ này, nhà họ Diệp sẽ không buông tha cho chúng ta.”
Chí Oánh hét lên..

 
Chương 1133: 1133: Chương 1134





Diệp Quân Lâm cười và nói: “Mẹ à, câu trả lời của con rất đơn giản – không ai đủ tư cách dựng bia mộ cho con trai mẹ, ai làm vậy sẽ chết.” Chí Oánh lắc đầu bất lực nói: “Con trai, con vẫn còn quá nhỏ.

Con không biết mình đang phải đối mặt với cái gì đâu? Huống chị, thế lực của nhà họ Diệp còn vô cùng mạnh mẽ!”
“Mạnh như thế nào? Con thực sự muốn nghe!” Diệp Quân Lâm tỏ vẻ tò mò, dù sao thì vấn đề này Bắc Phương cân quyên truy cập mới điều tra được.

“Đó chính là một gia tộc tôn tại hàng ngàn năm.

Ở Việt Nam có rất ít gia tộc có thể tôn tại được trên một ngàn năm.

Gia tộc nhà họ Diệp là gia tộc lớn nhất ở Việt Nam, được mệnh danh là gia tộc đứng đầu Việt Nam! Trong những năm qua, dòng họ Ye dân dần ẩn mình, thậm chí danh tính của họ cũng trỏ thành tuyệt mật, nhưng những người hiểu biết thật sự đều biết gia tộc mạnh nhất Việt Nam chính là nhà họ Diệp ở Kinh Thành”
Chí Oánh nhớ lại: “Thật ra thì thân phận của mẹ cũng được coi là nổi bật.

Dù sao thì nhà họ Chí cũng là một gia tộc lớn ở Hoa Hải.

Nhưng so với gia tộc đầu tiên này, thân phận của mẹ thật sự vô cùng khiêm tốn, lại có dòng máu hạ tộc chảy trên người, mẹ không xứng với nhà họ Diệp.

Cho nên nhà họ Diệp kiên quyết không cho mẹ ở bên cạnh cha con, càng không cho phép mẹ Sinh con ra.

“Một gia tộc đứng đầu, đứng đầu tất cả gia tộc! Thật là thú vị.

Diệp Quân Lâm mỉm cười.


Chẳng trách những thông tin về nhà họ Diệp lại ở mức siêu bí mật như vậy.

Hóa ra bọn họ có lai lịch như vậy!
Nụ cười của Diệp Quân Lâm sâu hơn ở khóe môi, nụ cười của anh đầy ẩn ý.

Thật đáng tiếc, mức độ bảo mật của tôi là ở mức siêu siêu cấp, cao hơn cấp của mấy người một cấp.

Gia tộc lớn nhất Việt Nam thì sao chứ?
Tôi, Diệp Quân Lâm, vẫn sẽ đánh nhà họ Diệp!!!
“Bởi vì bọn họ là gia tộc hàng đầu nên những gì bọn họ đã nói đều vô cùng có lực, để mẹ sinh con ra.

Nhưng mẹ phải bị giam cầm ở đây.

Con vừa rồi đã phá bia mộ, tương đương với việc phá lệ, bọn họ nhất định sẽ truy cứu!”“
Chí Oánh tuyệt vọng.

Nhà họ Diệp sẽ không để họ bước ra khỏi Trường Giang.

Càng không để người khác biết Diệp Quân Lâm là đời sau của nhà họ Diệp ở Kinh Thành!
Vì vậy, họ sẽ biến mất trên thế giới này.


Chí Oánh chết hay sống cũng không có gì khác biệt, nhưng nếu Diệp Quân Lâm chết thì quá đáng tiếc.

Ngay khi gặp nhau, bọn họ đã…
Khi nghĩ đến điều này, nước mắt của Chí Oánh không thể ngừng chảy.

Lý Từ Nhiệm cũng rất sợ hãi khi nghe tin về gia tộc mạnh nhất, đứng đầu tất cả gia tộc, ngay cả nhà họ Chí ở Hoa Hải cũng phải tôn trọng bọn họ.

Phải đối phó với nhà họ Diệp ở Kinh Thành như thế nào? Người ta chỉ cần búng tay một cái là có thể bóp chết bọn họ.

Lý Từ Nhiệm toát mồ hôi lạnh.

Nhà họ Diệp và bọn họ không hề cùng một cấp bậc, sự khác biệt giữa thân thánh và người phàm.

Lý Từ Nhiệm hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm: “Quân Lâm, anh quá bốc đồng rôi.

ngay cả mẹ cũng bị anh hại rôi.

Anh kích động cái gì chứ? Chúng ta từ từ nghĩ cách không tốt sao?”
Chí Oánh cảm thấy câu trách móc của Lý Từ Nhiệm có lý.

Diệp Quân Lâm quả thực quá bốc đồng.

Con trai bà có bản lĩnh, đương nhiên bà rất vui, nhưng cũng phải xem đối thủ là ail “Bia mộ đã vỡ rồi, mẹ có rời khỏi Trường Giang hay không cũng vậy thôi.

“Vậy nên con trai, trước khi Trấn Giang Vương đến đây, chúng ta nhanh chóng đi thôi! Có thể chạy được là tốt nhất!” Chí Oánh yêu cầu Diệp Quân Lâm nhanh chóng đưa bà đi.

“Mẹ đừng lo lắng.” Diệp Quân Lâm mỉm cười..

 
Chương 1134: 1134: Chương 1135





“Hả”
” Cả Chí Oánh và Lý Từ Nhiệm đều sửng sốt.

Chính anh là người nói sẽ đưa Chí Oánh đi.

Bây giờ bà ấy muốn rời đi, ngược lại anh lại không vội.

Anh thế là có ý gì? Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của hai người họ, Diệp Quân Lâm giải thích: “Đi, chắc chắn phải đi! Nhưng món nợ cần tính sổ thì không thể bỏ qua được!”
“Hơn 20 năm nay bọn họ ức hiếp mẹ, con sẽ trả lại gấp đôi! Cho nên con sẽ đợi bọn họ ở đây!” Diệp Quân Lâm tiến lại gần.

“Con trai, mẹ chịu chút khổ cực không quan trọng! Điều quan trọng là con không sao, thì mẹ mới vưi lòng.

Người sắp tới là Trấn Giang Vương.

Chúng ta trốn còn không kịp, sao chúng ta dám tìm ông ta tính sổ chứ!”
“Nhanh đi thôi!’ Diệp Quân Lâm kiên định nói: “Võ Tiêu, cô đưa bọn họ đi trước đi!” Diệp Quân Lâm đưa mẹ và Lý Từ Nhiệm vào trong xe.

Võ Tiêu lái xe đi nhanh chóng.

Chỉ còn lại một mình Diệp Quân Lâm.


Trấn Giang Vương và những người khác đến rất nhanh.

Ngoài chục chiếc xe còn có vài chiếc xe tải lớn.

“Cạch!” Vài trăm người xuõng xe.

Trấn Giang Vương, nói một cách đễ hiểu, ông ta là hoàng đế của thành phố nhỏ này.

Ông ta chỉ cần phất tay, tất cả những người cần đến đều đã đến.

Trấn Giang Vương Ngụy Thiên Phàm và Ngụy Nhất Phi đã đến ngôi nhà nhỏ, chỉ thấy một bóng người đang chắp tay trên lưng, vẻ mặt lạnh lùng, như thể đặc biệt chò đợi họ.

“Người đâu rồi? Còn con chó cái Chí Oánh đó nữa?” Trấn Giang Vương hét lên.

Ngụy Nhất Phi kêu lên: “Đi rồi, có lẽ là chạy rôi.

Vừa rồi có xe ở bên ngoài.”
“Cha, để con đi tìm!”
“Không cần, toàn bộ thành Trường Giang đều là tai mắt của ta, bọn chúng chạy không thoát đâu!”
Trấn Giang Vương lạnh lùng nói.


Ông †a bước vào sân, nhìn chằm chằm vào.

Diệp Quân Lâm và hỏi: “Cậu có phải là đứa con hoang của Chí Oánh không?”
Diệp Quân Lâm vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời.

“Hả? Không phải cậu đã bị bỏ rơi trên đường rồi sao? Làm sao tìm được thành Trường Giang?”
Trấn Giang Vương rất tò mò không hiểu tại sao Diệp Quân Lâm có thể làm được điều đó.

“Tên nhóc, cha tao đang hỏi mày đấy! Mày câm à? Sao không trả lời?”
Ngụy Nhất Phi tức giận nói.

“Ông, không đủ tư cách!”
Câu trả lời của Diệp Quân Lâm khiến Trấn Giang Vương sửng sốt.

Khẩu khí cũng lớn lắm.

Có kẻ dám nói với ông ta như vậy sao?
“Trấn Giang Vương đúng không? Gần 30 năm nay, là ông giam giữ mẹ tôi?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

Trấn Giang Vương mỉm cười nói: “Đúng vậy, chính tôi đã giam giữ con chó cái đấy!”
“Ban đầu, nhà họ Diệp ở Kinh Thành chỉ cần tôi giam giữ bà ta ở thành Trường Giang.

Chỉnh tôi đã đề nghị thu hẹp phạm vi và giam bà ta ở con phố này!”
“Chính tôi là người cắt đứt mọi liên lạc xã hội của bà ta và không cho bất cứ ai tiếp xúc với bà ta!”.

 
Chương 1135: 1135: Chương 1136





“Thậm chí, chính tôi là người yêu cầu bà ta làm công việc bẩn thiu nhất là dọn cống”
“Cũng là ta cố ý tăng giá thuốc, để bà ta sống không bằng chết!” Trấn Giang Vương bày ra vẻ mặt thích thú: “Cậu không biết được đâu, những ngày trái gió trở trời, bộ dạng bà ta đau đón lăn lộn trên mặt đất đẹp thế nào không? Cả đời này tôi đều không thể quên được! Có lẽ, thêm vài lần như thế nữa, bà ta sẽ đau đón đến chết.” Khuôn mặt của Diệp Quân Lâm trở nên man rợ, mạch máu bạo phát, và hai tay nắm chặt.

Anh lạnh lùng nói: “Ông có còn là người không? Lương tâm của ông có còn không?”
Trấn Giang Vương cười nói: Cậu nhóc cậu đừng kích động! Có trách thì trách mẹ cậu đã chọc đến nhà họ Diệp ở Kinh Thành!”
“Nếu ai xúc phạm nhà họ Diệp ở Kinh Thành, đây là kết cục! Tôi vẫn còn đối xử nhẹ nhàng với bà ta rôi!” Ngụy Nhất Phi cũng cười nói: “Ừ, tôi đã đối xử với bà ta rất nhẹ nhàng, ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng.”
“Bà già chết tiệt này sức chịu đựng cũng ghê gớm lắm, đánh nhiêu năm như vậy vẫn không chết! Cũng là kỳ tích!” Nghe cuộc trò chuyện của họ, Diệp Quân Lâm đã kìm được nước mắt.

Một đám súc vật không có nhân tính!!! “Nhìn xem, tên nhóc này nóng rồi, đang muốn giết chúng tai!”
“Hahaha, đúng thế, mấy người nhìn xem hắn ta tức đến mức nào rồi kìa?” Một nhóm người nhìn bộ dạng tức giận của Diệp Quân Lâm bật cười.

Diệp Quân Lâm mỉm cười.


Đó là một nụ cười giết người.

“Mọi người ở đây đều bắt nạt mẹ tôi, đúng không?”
Anh lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy, mẹ của mày, tất cả bọn tao đều đã từng ức hiếp, đều đã từng đánh bà ta, mày có thể làm gì?”
Trấn Giang Vương và hàng trăm người đều cười.

“Được, mấy người thừa nhận rồi là tốt.”
“Tôi nói cho mấy người biết, những gì mấy người đã làm với mẹ tôi, tôi.sẽ trả lại gấp mười, thậm chí gấp trăm lần! “.

Chương mới nhất tại [ T RЦмtrцуen.V N ]
Khóe miệng Diệp Quân Lâm nhếch lên nụ cười.


Kể từ khi trở về từ tiền tuyến của chiến khu, anh chưa từng thực sự ra tay.

Xử lý tên sát thủ 47 chỉ là tình cờ.

Nhưng hôm nay thì khác.

Anh ấy thực sự muốn ra tay.

Thật không may cho nhóm người này, éo Chiến Thần Côn Luân phải thực sự ra tay rồi.

““Hahaha, còn muốn trả lại, gấp mười lần một trăm lân? Cậu dựa vào cái gì mà đòi trả cho chúng tôi?”
“Chi dựa vào một mình cậu sao! Thực sự nực cười!”
Mọi người lại cười nhìn Diệp Quân Lâm như một kẻ ngốc.

“Nghe nói cậu nhóc này đánh đám không tôi đâu, người đâu, bắt lấy cậu ta!”
Được lệnh của Trấn Giang Vương, hàng chục người lao lên ngay lập tức..

 
Chương 1136: 1136: Chương 1137





“Nếu giết được tên nhãi này, nhà họ Diệp phải thưởng cho tôi!”
Trấn Giang Vương cười thích thú.

Mấy chục người này là siêu cao thủ dưới sự chỉ huy của ông ta, đối phó với một Diệp Quân Lâm chắc chắn không phải vấn đề gì lớn.

“Giết nó!” Hàng chục người tung ra hàng loạt chiêu thức hòng giết Diệp Quân Lâm.

“Bùm bùm…
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Trấn Giang Vương không thể cười được nữa.

Nụ cười của ông ta cứng lại, cả người đò đẫn, bởi vì trước mắt ông ta đang diễn ra một cảnh tượng khó tin.

Mấy chục người vừa tung chiêu muốn giết Diệp Quân Lâm thì giống như bị đông xe, tất cả đều bật lại.

“Phun!”
“Phun!” Từng người một ngã xuống đất, miệng ứa ra máu.


Cơ thể họ co giật và vùng vẫy vài lần, và sau đó tất cả đều im lặng.

Diệp Quân Lâm ra tay vẫn còn có chừng mực.

Những người này đã bất tỉnh.

Nhiều người trong số họ bị gãy hàng chục chiếc xương sườn.

Hình phạt dành cho bọn họ như vậy là đủ, không nhất thiết phải giết.

“Gái gì?” Cảnh tượng trước mắt khiển Trấn Giang Vương và người của ông bị sốc.

Làm thế nào mà đứa trẻ này có thể chiến đấu như thế? “Cha, tên nhãi này vô cùng hiếu chiến, nhất định phải khuất phục hắn!” Ngụy Nhất Phi đề nghị.

“Lên! Tất cả lên hết cho tôi!” Trấn Giang Vương ra lệnh.

Hàng trăm người dưới quyền của ông ta đều tràn lên như một dòng nước.


Ngay cả tường và cổng của ngôi nhà nhỏ đều bị phá bỏ.

“Hai năm đâm khó đánh với bốn tay.

Cậu có thiện chiến đến đâu thì cũng sao chứ? Bên mình có nhiều người như vậy sẽ phải vắt kiệt sức của cậu!” Vua Trường Giang nhìn Diệp Quân Lâm và cười.

Ngụy Nhất Phi cũng bày ra thái độ xem kịch hay: “Tôi xem cậu đánh như thế nào?” Thậm chí, hắn ta còn nhàn nhã châm thuôc cho Trấn Giang Vương.

Hai cha con bọn họ tựa vào trước cửa xe nhàn nhã nhìn.

Vì có quá nhiều người, lên đến hàng trăm người, nên bọn họ cũng không thể nhìn thấy chiến trường bên trong như thế nào.

Nhưng họ tin rằng – Diệp Quân Lâm hoặc sẽ bị đánh chết hoặc bị kiệt sức mà chết.

Họ chỉ cần chờ đợi kết quả.

Nhưng một phút sau, mọi thứ đã khác.

Họ nhìn thấy đám đông đang nhấp nhổm và đi ra khỏi sân.

Qua khoảng trống giữa đám đông, hai cha con nhìn thấy một cảnh tượng ngạc nhiên – mặt sân chật ních người, chất như núi..

 
Chương 1137: 1137: Chương 1138





Tại sao đám đông rút lui, bởi vì sân không thể giữ được nữa.

Có người ở khắp mọi nơi, xếp chồng lên nhau trên nhiều lớp.

Nếu đã ngã xuống, chắc hẳn là do Diệp Quân Lâm đánh rồi.

Diệp Quân Lâm mạnh như thế sao?
“Cạch…
Tàn thuốc của hai cha con cùng nhau rơi xuống đất.

Trán hai người đầm đìa mồ hôi, không nóng mà lại sợ hãi.

Cuối cùng họ cũng nhìn thấy bóng dáng của Diệp Quân Lâm.

Đó là một hình đáng như một vị thần chiến tranh.

Bất cứ nơi nào anh đi qua, một nhóm người lại ngã xuống.


Nắm đấm sắt của anh dường như là vũ khí sắc bén nhất, rơi vào người, nhất định là gãy Xương.

Diệp Quân Lâm đã đánh bại đám tay chân của Trấn Giang Vương với tư thế bất khả chiến bại.

Kinh hoàng!
Thật sự vô cùng kinh khủng!!!
Sau đó, họ nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ khác…
Cánh tay Diệp Quân Lâm kéo căng như dây cung.

“Bụp!” Đấm một quyền vào người người kia.

Như một chiếc xe thể thao đang chạy với tốc độ bốn trăm cây số trên giò đụng vào người khác.

Người đàn ông kia bay thẳng vào đám đông phía dưới.

“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”

“Rắc rắc!” Thoáng chốc đã có hơn ba mươi người bị đụng phải, toàn bộ những người đó đều văng theo, tiếng gãy xương bên tai vang lên không dứt.

Có người bị gãy xương sườn, có người gãy xương chậu, gãy lưng, gãy chân.

Những người bị đánh bay, không ai là còn nguyên vẹn.

Chi một cú đấm mà đã đáng sợ đến vậy.

Thật không thể tưởng tượng được! Sự việc diễn ra khiến cha con Trấn Giang Vương há hốc mồm.

Còn có người đáng sợ, kinh khủng như vậy tôn tại trên đời này á? Kế tiếp đó mới chính là thời khắc mà Diệp Quân Lâm trỏ nên tàn nhẫn nhất.

Một người đánh cho hơn trăm người không có sức phản kháng.

Một đường nghiên nát những vật cản đường.

Phàm là những con đường anh đi qua, tất cả đều chỉ còn lại tiếng kêu rên thảm thiết.

Diệp Quân Lâm không giết họ.

Nhưng hoàn toàn phế bỏ họ.

Đây là anh đang trả thù thay cho mẹ, cũng là cái giá mà bọn họ phải trả..

 
Chương 1138: 1138: Chương 1139





“HôiI’ Diệp Quân Lâm thở ra một hơi dài.

Lau lau tay.

Xung quanh anh, từng lớp người năm la liệt trên mặt đất, dày đặc khắp nơi noi, trong viện lại như chất thành từng núi.

Diệp Quân Lâm đứng ở đâu thì thân hình cao lớn ấy vẫn luôn toát ra khí thế hiên ngang đầu đội trời chân đạp đất.

Cha con Trấn Giang Vương sững sờ trợn mắt, nghẹn họng không nói nên lòi.

Biểu cảm trên gương mặt như bị đông cứng, vẻ không thể tin được vẫn hiện rõ.

Đây còn là con người sao? Gân sáu trăm người đều bị đánh nằm liệt trên đất.

Ai cũng không thể động đậy dù chỉ là một chút.

Chắc chắn ai cũng phải nằm liệt giường khoảng một năm mới bình phục được.


“Phù phù!” Ngụy Nhất Phi sợ đến trượt khỏi xe, đặt mông ngã bệt ra đó.

Quá dọa người rồi.

Chưa từng thấy ai có thể đánh người đến khiếpnhư vậy đấy!
“Tiếp theo sẽ là các người!”
Diệp Quân Lâm bước từng bước đi về phía hai người kia.

“Chúng tôi đã sai rồi… Thật ra chúng tôi đối xử với mẹ của cậu rất tốt, chúng tôi cũng không làm bà ấy khó xử đâu…”
Ngụy Nhất Phi lắp ba lắp bắp nói.

Bên khóe môi Diệp Quân Lâm giương lên một nụ cười khát máu: “Không phải vừa rồi các người còn đang kể về đủ loại hình thức ức hiếp mẹ tôi hay sao? Sao bây giờ lại lật mặt trở giọng rồi đấy?”
Trấn Giang Vương thành thật cười nói: chống đỡ!”
Diệp Quân Lâm đột nhiên rống lên.

ml thanh này khiến cha con Trấn Giang Vương hoàn toàn đơ người.


Diệp Quân Lâm cười cười: ” Các người đoán xem tiếp theo đây tôi sẽ làm gì các người đây nhỉ?”
Vừa nhìn thấy nụ cười trên môi của Diệp Quân Lâm, Trấn Giang Vương đã nhận thức được đại nạn ập đến rồi.

“Cậu Quân, xin cậu hãy tha mạng cho chúng tôi đi! Chúng tôi chỉ làm việc cho người khác thôi!”
“Trong mắt người khác, chúng tôi cũng chỉ là một con chó mà thôi!” Hai người gấp gáp cầu xin Diệp Quân Lâm tha thứ.

“Chủ cũng đáng chết, chó cũng đáng chết!” Sát khí khát máu lóe lên trong ánh mắt của Diệp Quân Lâm.

Đột nhiên anh nắm lấy cổ áo Trấn Giang Vương, nhấc cả người ông ta lên.

Trấn Giang Vương nhấc chân lên khỏi mặt, lo lừng giữa không trung, không ngừng vùng vẫy đấm đá, gương mặt nhanh chóng đỏ hết cả lên.

“Bụp!”
“Rắc rắc!” Diệp Quân Lâm nên một đấm vào sườn ông ta, tiếng xương gãy vụn lập tức vang lên bên tai.

Mấy cái xương sườn đều bị gãy nát chỉ sau một đấm.

“Ácha.

” Trấn Giang Vương lập tức kêu rên..

 
Chương 1139: 1139: Chương 1140





“Bụp!”
“Rắc rắc!”
“Ưm.

” Xương sườn bên kia cũng bị một quyên đánh gãy nát.

“Bụp!”
“Rắc rắc!” Tiếp theo là xương ngực, trực tiếp bị đấm một cú.

“Bụp!”
“Rắc rắc!” Diệp Quân Lâm đấm thêm một cái, sóng mũi cũng gãy, gương mặt cũng bị lõm cả vào.

“Bụp!”
“Rắc rắc!”
“Bụp!”

“Rắc rắc!” Tiếp theo, cánh tay, khớp chân, toàn bộ đều bị Diệp Quân Lâm từng bước từng bước đấm vụn.

Cả người Trấn Giang Vương không còn chỗ nào hoàn chỉnh.

Xương vỡ vụn gân như thành bụi phấn.

Trong cả quá trình Diệp Quân Lâm đánh đấm đáng sợ đó, Trấn Giang Vương đau đến hôn mê, ngất xiu hơn tám lần.

Nhưng tiếp đó lại bị Diệp Quân Lâm đánh đến tỉnh, rồi lại đánh đến qục.

Tiếng kêu thảm thiết của ông ta không ngừng vang lên.

“Tiếp theo đến lượt cậu!”
Diệp Quân Lâm ném Vương Trường Giang xuống đất, nhấc Ngụy Nhất Phi lên.

Tương tự như thế.


Diệp Quân Lâm đấm từng quyền một, đập nát từng đoạn xương của cậu ta.

Ngụy Nhất Phi còn phế hơn cha cậu ta, ngất lên ngất xuống đủ mười ba lần, càng kêu rên càng thống khổ.

Hai người ở trong tay Diệp Quân Lâm chịu sự tra tấn dẫn vặt như rơi vào địa ngục.

Diệp Quân Lâm bắt họ trả giá hết thảy, cả hai nằm trên mặt đất, không thể cử động dù chỉ một chút vì toàn bộ xương trên người đều bị gãy cả.

“So với những gì các người dằn vặt mẹ tôi, tôi đã rất nhân từ với các người rồi, đúng ra phải giết chết các người mới phải đấy!”
Tôn tại ngàn năm, sao có thể cúi đầu trước một thằng không cha không mẹ chứ?
“Tôi… Tôi thừa nhận cậu rất mạnh… Nhưng mà so với nhà họ Diệp ở Kinh Thành thì cậu…cậu cũng chỉ nhỏ bé như con giun con dế mà thôi…”
Trấn Giang Vương nặn từng chữ một, giọng nói run rẫy rít qua từng kẽ răng.

Đó là gia tộc đứng đầu ở Việt Nam, đứng đầu trong số các gia tộc lớn.

Một gia tộc có nền tảng cả ngàn năm rồi, làm sao có thể bị một người nhỏ bé lật đổ được đây?
Làm sao có thể cúi đầu trước một tên không cha không mẹ chứ?
“Ừm, đây cũng là một lý do tôi không giết ông, tôi sẽ cho ông tận mắt chứng kiến cảnh tượng nhà họ Diệp bị tôi dẫm nát dưới chân như thế nào!”
Diệp Quân Lâm thản nhiên nói..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom