Cập nhật mới

Dịch Cố Tổng Sủng Thê

Chương 40


Chương 40
Hai người họ đã ở cạnh Cố Văn nhiều năm, người anh em hoạn nạn từ nhỏ cho đến lớn, từ sau khi Cố Văn xảy ra chuyện, không có một người nào nguyện ý qua lại với tên bỏ đi không thể kế thừa cơ nghiệp của gia đình.

Nhưng vừa rồi Sở Phong nhìn thấy Mộc Mai có thể vì Cố Văn mà không ngại đắc tội với Cố Nam, có thể thấy rằng, Mộc Mai không tham lam hư vinh như những người phụ nữ khác.

“Không có thời gian.


” Không đợi Mộc Mai mở miệng, Cố Văn đã lên tiếng nói thay Mộc Mai, trong giọng điệu có phần cảnh cáo.

Sở Phong bĩu môi, nhỏ tiếng lẩm bẩm nói: “Trước đây tôi chưa từng thấy anh như vậy, trước đây không phải môi lần gặp chúng tôi là lại đến đó chơi sao.


“Cậu nói cái gì vậy?” Cố Văn đưa mắt nhìn lên với một tia sát khí trong ánh mắt.

Sở Phong thấy vậy liên cảm nhận ra có chút không ổn, vội vàng rời đi: “Cậu hai, tôi còn có việc tôi đi trước, Lăng Khải đưa cậu hai và bọn họ về đi.


Lăng Khải nhìn thấy tên đó chạy đi như thỏ liền cười ngượng ngùng, sau đó nhìn về phía Mộc Mai: “Chị dâu, chị đừng chê bai, tên này chắc hôm nay chưa uống thuốc.


Sau khi ba người chia tay, Cố Văn đưa Mộc Mai rời khỏi buổi đấu giá từ thiện, qua buổi đấu giá từ thiện này, Mộc Mai cũng nhận ra một vấn đề, Mộc Sĩ rất quan tâm đến cuộc hôn nhân của Mộc Diệp và Cố Nam.

Nhà họ Mộc cũng là một gia tộc có quyền thế, không cần phải vội vàng gả con gái đi nhưng vừa rồi cô lại cảm thấy bọn họ rất vội vàng.


Cố Văn nhìn Mộc Mai đang trầm tư, không nhịn được hỏi lại: “Sao vậy?”
Mộc Mai nhướng mĩ: “Vừa rồi ở hội trường buổi đấu giá từ thiện, em vấn luôn cảm thấy anh trai anh và chị họ em có chuyện gì đó.


“Em nhận ra sao?” Cố Văn dường như không ngạc nhiên đối với chuyện này.

Hai người họ ở cùng nhau chẳng qua chỉ là muốn đạt được trạng thái thông gia giữa hai nhà, bây giờ tham vọng của gia tộc nhà họ Mộc và nhà họ Cố đã dần dần mở rộng ra các thành phố khác.

Mộc Mai nhìn thấy dáng vẻ chẳng hề để ý của người đàn ông này không khỏi sững sờ: “Anh có phải là sớm đã biết chuyện giữa hai người bọn họ phải không?”
“Không khó để nhận ra, quan hệ thông gia của nhà họ Mộc và nhà họ Cố chẳng qua là chiêu bài của một cuộc hôn nhân thương mại để đẩy hai gia tộc l3n đỉnh cao.


Thương trường như chiến trường, nếu như bọn họ hơi sơ ý một chút thì có thể bị các gia tộc khác nuốt chửng, nhà họ Mộc và nhà họ Cố đều không muốn để hai gia tộc trôi đi mất giữa thời đại này.

Mộc Diệp và Cố Nam là người được hai gia tộc coi trọng nhất, còn anh và Mộc Mai chắc chắn là vật hi sinh của hai gia tộc này.


Mộc Mai nghe thấy được lời giải thích của Cố Văn trong lòng không kiềm nổi sinh ra lo sợ, nhà họ Mộc suy nghĩ thật tỉ mỉ, hóa ra mọi thứ đều đã được bọn họ sắp xếp hết rồi.

Hôn nhân thay thế, tranh giành quyền lợi, vị trí trên, tất cả đều là để mở đường cho Mộc Diệp.

Mộc Mai nhìn người đàn ông bên cạnh mình trong, lòng sinh ra chút đồng cảm.

Những thứ này vốn dĩ thuộc về anh, nhưng chỉ vì một vụ tai nạn xe khiến cho tất cả những thứ thuộc về anh đều biến mất trong một đêm.

Nếu như những thứ này chưa từng có được thì mất đi cũng sẽ không đau lòng, nhưng nếu như sau khi có được rồi lại mất đi thì đó sẽ là nỗi thất vọng rơi xuống đáy vực.




 
Chương 41


Chương 41
Ngôn Bảo lái xe phía trước, từ trong gương nhìn về phía sau thấy dáng vẻ Mộc Mai do dự muốn nói nhưng lại thôi, sau đó liền đổi chủ đề: “Cậu chủ, vừa rồi ông chủ bảo tôi nhắc cậu chủ nhật này về nhà cũ.


“Không có thời gian.

” Cố Văn sau khi nghe thấy ánh mắt liên trở nên lạnh lùng, vẻ mặt điềm đạm ngay lập tức biến mất.

Sắc mặt Ngôn Bảo lộ ra vẻ bối rối: “Nhưng là…ông chủ nói muốn tiếp đãi mợ chủ.



Mộc Mai mặc dù không biết giữa hai cha con họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Cố Văn là cũng đủ để nhận ra, giữa hai người họ chắc chắn có ngăn cách rất lớn.

Mộc Mai không muốn khiến Cố Văn vì mình mà khó xử nói: “Lúc ở hôn lễ tôi không thấy ba mẹ anh, chúng ta cũng nên đi gặp.


“Trong lòng tôi, bọn họ không xứng.


Năm năm qua, anh sớm đã nhìn thấy lòng người dễ thay đổi, những cái gọi là tình cảm gia đình đối với anh mà nói hoàn toàn không có giá trị.

“Đừng như vậy.

” Mộc Mai tận tình khuyên nhủ nói: “Cho dù nói như thế nào họ cũng là cha mẹ anh, người đã sinh ra anh, nuôi nấng anh.

Dù cho anh không thích Cố Nam nhưng quan hệ huyết thống giữa hai người không thể nào vứt bỏ.


Có đôi khi Mộc Mai nghĩ rằng, ngay cả khi cha mẹ của Cố Văn đối xử với anh không tốt nhưng họ cũng vẫn còn khỏe mạnh, không giống như cô, cha cô sớm đã qua đời, mẹ cô bây giờ vẫn còn hôn mê, cô muốn làm nũng với ba mẹ cũng không thể.


“Em không sợ sao?” Nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ này có vẻ như rất muốn vể nhà họ Cố.

“Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ mà là vấn đề về lễ độ.

Chuyện trở vê e rằng đã bị ba mẹ anh biết rồi, chuyện này chung quy lại nguyên nhân là do tôi, chúng ta nhất định phải đối mặt với chuyện này.


Nhìn thái độ của Cố Văn, Mộc Mai cảm nhận rõ ràng được quan hệ của anh và gia đình không tốt.

“Nói với họ rằng chủ nhật tôi sẽ vê đúng giờ.

” Cố Văn không phản bác nhưng lại tức giận nói với Ngôn Bảo lái xe phía trước.

“Vâng, cậu chủ.

” Những năm qua Cố Văn xảy ra chuyện gì trong lòng Ngôn Bảo đều biết rất rõ, anh không muốn về nhà cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nếu như anh vẫn luôn làm trái ý của ông chủ, sợ rằng những ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu.


Sau khi hai người về đến nhà đã đi ngủ rất sớm, Mộc Mai trước khi tham gia bữa tiệc đã quá buồn ngủ nên khi quay về, sau khi tắm rửa xong liền lên thẳng giường ngủ.

Lúc nằm trên giường, Mộc Mai mới nghĩ ra một vấn đề, bọn họ bây giờ đã kết hôn rồi, dù nói chuyện ngủ chung phòng là chuyện đương nhiên nhưng trong lòng Mộc Mai vẫn còn có phần không thoải mái.

Suy cho cùng, thời gian họ quen nhau không dài.

Sau khi tắm rửa xong, Cố Văn từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy Mộc Mai vấn đang ngồi trên giường, anh thắc mắc hỏi: “Sao em vẫn còn chưa ngủ?”
Mộc Mai sau khi nghe thấy hai má ửng đỏ: “Anh… ngủ ở đâu?”
Cố Văn ngồi xe lăn đến bên giường nói: “Đây là phòng tân hôn của chúng ta, đương nhiên là ngủ ở đây rồi.


Cố Văn chống tay ngồi thẳng lên giường.




 
Chương 42


Chương 42
Hai mắt Mộc Mai vô thức nhắm lại, hoảng sợ ngã ra xuống giường, cô dùng chăn bông che đầu lại: “Ngủ ngon, em ngủ trước đây.


Cố Văn nở một nụ cười vui tươi, anh cũng năm trên giường không nói gì, chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ vang vọng trong tâm trí anh, không phải không nói nhưng những ngày này, anh thực sự hiểu được người phụ nữ này khác với những người phụ nữ khác.

Sau đó, anh quay người lại kéo Mộc Mai đã ngủ say vào trong vòng tay của mình và chìm vào giấc ngủ sâu.


Bên này bình yên vui vẻ nhưng bên phía nhà họ Mộc lại giống như bão táp kéo đến.

Mộc Đoàn ngồi trên sô pha, ba người đứng đối diện không ai dám thở mạnh.

“Ông nội, chuyện này rõ ràng là lỗi của Mộc Mai, tại sao ông lại đổ lỗi lên người con?” Mộc Diệp không ngờ ông nội lại làm mình xấu mặt mình trước mặt rất nhiều người trong buổi đấu giá, dù sao cô ta cũng là cô cả của nhà họ Mộc, thế mà lại bị ông nội khiển trách ở chỗ đông người, chuyện này khiến cô ta vô cùng mất mặt.

Mộc Đoàn vốn không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng bây giờ Mộc Diệp lại trực tiếp nói ra khiến Mộc Đoàn lại càng tức giận hơn: “Con còn có mặt mũi nói chuyện này sao, nếu hôm nay không phải là ông đè nén chuyện này xuống, con cho rằng con có khả năng tham gia buổi đấu giá từ thiện không?”
“Ông nội, rõ ràng là Mộc Mai đã xúi giục Cố Văn phá cửa nhà nên mới xảy ra những chuyện này, nếu không nhà chúng ta sao có thể khiến người khác chê cười như thế này?”
Mộc Diệp vẫn khăng khăng một mực không nhận, còn lớn tiếng với Mộc Đoàn, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ thục nữ ban ngày.

Mộc Đoàn cầm gậy tức giận gõ xuống bàn trà: “Con cho rằng ông là đồ ngốc sao? Tuy rằng ta đã lớn tuổi nhưng mắt ông không mù.



Mộc Sĩ nhìn thấy vậy liền vội vàng bước tới khuyên nhủ: “Ba, ba đừng tức giận, Mộc Diệp còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ba đừng tính toán với nó.

” Mộc Sĩ nhìn về phía con gái nghiêm nghị nói: “Con nói chuyện với ông nội như vậy sao? Mau xin lỗi ông.


Mộc Sĩ biết ba mình không dễ nổi nóng như vậy, nhưng hôm nay lại nổi giận với Mộc Diệp như vậy, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.

“Ba còn chưa nói con, con tới đây trước, Mộc Sĩ, ba hỏi con, tại sao không phải Mộc Diệp mà là Mộc Mai cưới Cố Văn? Sao con dám tự ý thay đổi mệnh lệnh của ba, trong lòng con rốt cuộc có còn người ba này hay không?”
Tất cả những chuyện này đều được ông ấy sắp xếp trước cả rồi, nhưng không ngờ vì đi công tác hai tháng đã bị người con trai ngoan của mình làm đổ vỡ mọi kế hoạch.

Mộc Sĩ sớm đã biết chuyện này chắc chắn sẽ phải nhận sự quở trách của ba mình nhưng ông ta đã chuẩn bị sẵn lí do thoái thác: “Ba, Cố Văn là một người đàn ông què, con không thể giương mắt nhìn con gái con kết hôn mà phải chịu khổ được.


Mộc Đoàn nghe đến đây lại càng tức giận: “Vì vậy con để Mộc Mai thay Mộc Diệp gả đi sao? Con không muốn con gái con gả đi mà phải chịu khổ nên để Mộc Mai gả đi thay con gái con chịu khổ sao? Ai đã cho con dũng cảm để làm như vậy?”

Thời gian qua Mộc Đoàn quen với chế độ độc tài ở trong nhà nên thực sự không thể chấp nhận được con trai mình lại không nghe lời mình.

Những ngày gần đây, Mộc Đoàn rõ ràng cảm thấy được Mộc Mai khác với trước đây, nếu như đứa con gái này ở trong tay mình mà không thể điều khiển được thì ắt sẽ trở thành tai họa rất lớn.

Mộc Sĩ đúng mực nói: “Ba, ba nên nhớ năm đó Mộc Mai vì ăn trộm đồ mới bị đuổi ra ngoài.

Đứa con gái đó những năm qua đã tiêu hết bao nhiêu tiên của gia đình chúng ta trong lòng ba cũng rất rõ.

Bây giờ là lúc cô ta báo đáp nhà họ Mộc, làm như vậy không chỉ giữ thể diện cho hai nhà mà cũng coi như tìm được cho Mộc Mai một gia đình tốt.




 
Chương 43


Chương 43
Nhắc đến chuyện này, trong ánh mắt của Mộc Đoàn lộ ra vẻ lạnh lùng, ngẩng đầu lên nhìn người con trai trước mặt nói: “Năm đó Mộc Mai có trộm đồ hay không, ba tin trong lòng con còn rõ ràng hơn cả ba.

Ba mắt nhắm mắt mở thì cũng thôi đi, không ngờ hôm nay con còn dám lấy chuyện này ra để nói.


“Ba, ba hiện tại chỉ có con là con trai, tại sao ba lại không tin con? Mộc Diệp là cháu gái ruột của ba, ba cũng không thể nào gả con bé cho một tên bỏ đi, khiến cho bé mất đi hạnh phúc cả đời được.



Mộc Sĩ cũng biết, nếu như không phải vì anh cả đã chết thì e rằng vị trí chủ gia đình này cũng không đến lượt mình.

Bây giờ, vì hạnh phúc của con gái mình, Mộc Sĩ cũng không lo được nhiều như vậy.

Thấy Mộc Sĩ vẫn đang ngụy biện, Mộc Đoàn trực tiếp ném cây gậy trong tay, tát vào mặt Mộc Sĩ một cái: “Con là đứa con bất hiếu, quỳ xuống cho ta.


“Ba! Đã xảy ra chuyện gì mà khiến ba tức giận như vậy, ngay cả con trai ruột của mình ba cũng đánh.

” Tô Ngọc Vân nhìn thấy chồng mình bị đánh, trong lòng không vui.

“Cô im miệng cho tôi, chính là vì có cô, đứa con dâu đã xúi giục ly gián nên con trai tôi mới không đi đúng đường.

Tôi nói cho các người biết, nếu như các người còn muốn Mộc Diệp gả vào nhà họ Cố thì nhất định phải nghe theo sắp xếp của tôi.



Mộc Đoàn biết chuyện này xem như là ván đã đóng thuyền, căn bản không có cách nào có thể thay đổi được nữa, thà thuận theo tự nhiên, có lẽ chuyện Mộc Diệp gả cho Cố Văn cũng là một chuyện tốt.

Nếu như Cố Nam hăng hái tranh giành thì không sao, còn nếu như anh ta thực sự không đánh bại được Cố Văn, vậy thì tất cả những chuyện này chỉ có thể trách số mệnh của Mộc Diệp không may.

“Mộc Sĩ, con quay về phòng nghiền ngẫm lỗi lầm cho ta, khoảng thời gian này chuyện của công ty không cần con _ nhúng tay vào, lúc nào con nghĩ kĩ thì đến tìm ta”
Mộc Đoàn cầm cây gậy của mình tức giận đi lên lầu, để lại gia đình ba người ở trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tô Ngọc Vân tràn đầy bất mãn: “Hôm nay ông cụ có chuyện gì thế? Sao đột nhiên lại nổi trận lôi đình như vậy? Hôm nay ở buổi đấu giá từ thiện đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hôm nay Tô Ngọc Vân không hề tham gia buổi đấu giá từ thiện, lúc quay lại nhìn thấy vẻ mặt không vui của Mộc Đoàn, còn cho răng bởi vì việc kinh doanh ở nước ngoài thương lượng không thành nên mới tức giận.

Mộc Sĩ ngồi trên ghế sô pha không khỏi trầm tư, lần này ba trở về không giống như trước nữa, trước đây dù ông †a có làm ra chuyện đi chăng nữa, ba cũng sẽ không tức giận như vậy.

Mộc Mai chỉ là một đứa không được yêu thích, cho dù có gả cô ta cho một thằng què thì ba cũng không nên tức giận như vậy chứ.

“Ba, yên tâm đi, dù gì thì Mộc Mai cũng đã kết hôn với Cố Văn, ông nội cũng đã ngầm đồng ý chuyện của con với Cố Nam.


Bây giờ hôn sự của chúng con coi như là ván đã đóng thuyền rồi.


Mộc Diệp không quan tâm, cho dù ông nội có truy cứu thì ba mẹ mới là người quyết định cho Mộc Mai kết hôn với Cố Văn, không liên quan gì đến cô ta hết.

Mộc Sĩ thở dài: ‘Hôm nay chuyện này coi như cũng đã qua, có điều không biết sau này ông cụ có nhắc lại nữa không.


“Hôm nay khi ông nội đến buổi đấu giá từ thiện thì đã đến nói chuyện với Cố Văn, nhìn thấy vẻ mặt ông nội rất khó coi, cũng không biết rốt cuộc là Cố Văn đã nói gì với ông nội.

” Lúc đó Mộc Diệp vẫn luôn dán mắt vào Mộc Mai và Cố Văn, còn cho rằng ông nội đang quở trách Mộc Mai và Cố Văn, xong cuối cùng lại trút giận lên người mình.




 
Chương 44


Chương 44
“Dù sao người cũng đã gả đi rồi, cũng coi như là gạo đã nấu thành cơm, chúng ta chỉ cần bảo toàn Diệp là được.

’ Tô Ngọc Vân biết rằng mình chưa từng được được ba ưa thích, nhưng mà bà ta đã nhãn nhịn được bao nhiêu năm nay, cho nên bà ta cũng không muốn bàn cãi gì với ông cụ.

“Hiện giờ chỉ có thể làm như thế thôi.

Vừa nãy ông nội con đã nói rồi, nếu như còn muốn để con vào nhà họ Cố thì phải nghe theo ý kiến của ông ấy, đợi ngày mai mẹ sẽ đi hỏi ông con rốt cuộc là có kế hoạch thế nào.



Thật ra, còn có một việc nữa khiến Mộc Sĩ nghĩ hoài không ra, rốt cuộc là vì ông không nghe theo sự sắp đặt của ba mới khiến ông ấy nổi giận như vậy, hay còn vì nguyên nhân nào khác?
Nếu cần, ông ta cũng muốn tìm người để điều tra xem có nguyên cớ gì trong đó không.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Mai bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô lấy điện thoại di động ra, hóa ra là số cuộc gọi của ông nội, từ khi cô chuyển đi, ông nội vẫn chưa hề gọi lại cho cô.

Mộc Mai vốn đang còn ngái ngủ, lập †ức tỉnh táo lại, sau đó nhẹ giọng bắt máy: ‘Alo, ông nội, sáng sớm ông gọi con có chuyện gì sao?”
“Lần trước tụi con vê nhà vợ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ngày trọng đại mà rối loạn thành ra như thế, ông biết đã khiến cho con rất thất vọng.

Hôm nay con cùng Cố Văn về nhà lần nữa đi.


Giọng điệu của Mộc Đoàn ôn hòa hơn nhiều so với lúc ở buổi đấu giá từ thiện, nhưng nó khiến cho Mộc Mai có chút không quen.

“Nhưng mà…”
“Đừng lo lắng, sẽ không có ai bắt nạt hai đứa nữa đâu.

” Mộc Đoàn hiểu được nổi khó khăn của Mộc Mai, chỉ trong mấy ngày, ở nhà đã năm lần bảy lượt xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, cho dù là người khác cũng sẽ thất vọng về gia đình nhà mẹ.

Mộc Mai có chút hoảng hốt, ông nội chưa bao giờ chủ động nói chuyện với cô như thế này, năm đó khi ba vẫn còn, mối quan hệ của cô và ông nội cũng khá tốt, những sau khi ba cô mất, cô chuyển khỏi nhà họ Mộc, mối quan hệ giữa cô và ông nội trở nên ngày càng xa cách.


“Con biết rồi, trưa hôm nay con sẽ đưa Cố Văn về.


“Ừm” Đầu dây bên kia im lặng, hai người cũng không còn chuyện gì để nói nên cúp điện thoại.

Cố Văn lấy tay chống căm và nhìn người phụ nữ vừa gọi điện thoại xong: “Nói xong rồi à.


“Ừm…a….

.

” Mộc Mai giật mình: “Anh….

dậy rồi sao.

” Sau đó, sắc mặt lập tức đỏ bừng, Mộc Mai chưa bao giờ ngủ chung giường với đàn ông, cảnh †ượng ngượng ngùng như vậy khiến Mộc Mai vô cùng xấu hổ.


“Vừa rồi lúc em bắt điện thoại thì tôi cũng đã dậy theo, sao vậy, ông nội em kêu em về à?”
“Không phải kêu tôi, mà là kêu chúng ta cùng về, có lẽ là vì lần trước trở về nhà vợ gặp phải sự việc ầm ï như vậy, ông nội không nhịn nhục được nên muốn mời hai người chúng ta cùng nhau trở về lần nữa.


Mộc Mai không hề giấu giếm điều gì.

Cố Văn trực tiếp ngồi dậy, nhìn người phụ nữ trước mặt: ‘Em không muốn được trở về nhà họ Mộc lần nữa sao?”
Trên mặt Mộc Mai thoáng qua một nét u sầu: “Quay về thì cũng có ích gì đâu? Cũng chỉ lại bị cả nhà chú út ức hiếp, vậy chỉ bằng chuyển ra ngoài để được yên thân một chút.


Cô thực sự không muốn quay lại cái nơi đầy tổn thương đó, trước đây cả ba và mẹ đều cùng cô sống ở đó, dù rất vui vẻ nhưng vẫn vẫn không tránh khỏi sự tính kế của nhà chú út.

“Đó là bởi vì chú em đã lấy đi những thứ em nên có.

Nếu tôi là em, sẽ nghĩ mọi cách để lấy lại lòng tin của ông nội, như vậy em có trở về lại nhà họ Mộc cũng sẽ có hy vọng, những người đó không muốn em sống tốt thì hà cớ gì em lại cho bọn họ sống dễ dàng chứ?”


 
Chương 45


Chương 45
Cố Văn nghiêm khắc nhắc nhở Mộc Mai, hy vọng rằng Mộc Mai có thể nhìn nhận được thân phận và địa vị hiện tại của mình.
Mộc Mai cau mày: “Năm đó chú út và thím đã giá hoạ cho tôi trộm đồ nên thái độ của ông nội đối với tôi lạnh nhạt hẳn, ông nội sẽ không thể nào cho tôi trở lại nữa đâu.”
Tính tình của Mộc Mai vốn rất bướng bỉnh, nếu không mối quan hệ với nhà họ Mộc đã không gay gắt như vậy.
Cố Văn nhìn thấy sự hờ hững của người phụ nữ, không khỏi nhắc nhở: “Muốn quay trở lại thì bắt buộc phải lấy được lòng tin của ông nội em.


Bây giờ việc duy nhất em cần phải làm là lấy lòng ông nội.

Sự việc hôm chúng ta về nhà vợ đã khiến ông nội em nảy sinh bất mãn với chú út của em rồi, em có thể nhân cơ hội này mà xen vào.”
Mộc Mai ngước mắt nhìn lên: “Tất cả mọi chuyện này chắc không phải là ván cờ mà anh đã bài bố sẵn đấy chứ?”
Sao cứ cảm thấy người đàn ông này biết rất rõ những chuyện này, việc này đến việc kia đều giống như kế hoạch mà người đàn ông này đã vẽ ra.
“Em đúng là quá khen tôi rồi, tôi chẳng qua chỉ là một tên tàn phế, làm sao có thể bày ra ván cờ lớn như vậy chứ.” Cố Văn nói xong, chống cả thân thể gác chân lên xe lăn, sau đó đi tới tủ quần áo, lấy quần áo mình muốn thay và mặc lên người.
Mộc Mai đứng phía sau nhìn chằm chằm động tác của Cố Văn, phải nói là ngay cả động tác thay quần áo của anh cũng vô cùng thu hút, có thể thấy rằng nếu người đàn ông này thực sự là một người lành lặn thì nhất định là sẽ có không ít người muốn mài đầu cho nhọn, chen vào vị trí bên cạnh anh ấy.
“Em đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Cố Văn gọi Mộc Mai mấy lần nhưng cô đều không đáp lại, chẳng biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Mộc Mai nghe tiếng Cố Văn, sau khi phản ứng lại tì cười xấu hổ: “Không có gì.
“Tôi đến công ty trước đây, tôi sẽ về sớm thôi.” Nhìn bóng lưng Cố Văn rời đi, Mộc Mai không kiềm được hoảng hốt.
Cô không có công việc ổn định.
Trước kia đi phỏng vấn, lần nào cũng bị công ty từ chối.


Tuy biết rõ kẻ nào gây chuyện giữa chừng nhưng Mộc Mai cũng hết cách, đành giống như chú cừu non mặc người ta xâu xé.
Cố Văn thì khác.

Anh là người lèo lái nhà họ Cố, dù bây giờ Cố Nam làm chủ nhà nhưng anh ta cũng không thể thiếu sự trợ giúp từ Cố Văn.

Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô và Cố Văn khác nhau một trời một vực.
Gần trưa, Cố Văn giải quyết xong mọi việc.

Anh thay đồ trang trọng ở công ty rồi về biệt thự đón Mộc Mai.
Sau đó anh lái xe chở họ đến nhà họ Mộc.

“Cổng nhà họ sửa xong rồi nhỉ.” Cố Văn xuống xe, nhìn cánh cổng to lớn đã rực rỡ hẳn lên.
“Chuyện liên quan đến thể diện nhà họ Mộc, họ tuyệt đối sẽ không trì hoãn.”
Ở phương diện này Mộc Sĩ làm cực tốt.
Quản gia trong nhà nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, bỗng chốc đề cao cảnh giác.

Ông ta bị ám ảnh bởi người đàn ông này, thật lòng sợ anh lại tung thêm một quả bom.
Quản gia không hề nghĩ nhiều, chạy thẳng ra ngoài: “Cô hai, cậu hai, hai người đã về rồi.

Ông cụ đang chờ hai người ở trong nhà, mau mau vào thôi.”


 
Chương 46


Chương 46
Hiện giờ thái độ của quản gia cực kỳ hòa nhã, so với lần trước, quả thực giống như hai kẻ khác hẳn.
Hai người cũng không để ý.

Dưới cái nhìn chăm chú của quản gia, Mộc Mai đẩy Cố Văn và đi từng bước vào biệt thự.
“Cậu hai nhà họ Cố làm giá cao ghê nhỉ.

Cả nhà chúng tôi ngồi đây chờ anh chị lâu như vậy, thậm chí ông cụ còn gọi điện cho anh chị từ sớm, thế mà anh chị còn dây dưa lề mề chờ đến tận giờ mới vê?”

Tô Ngọc Vân thấy Cố Văn và Mộc Mai về trễ như vậy thì sinh lòng không vui, nhiều bề trên ngồi đây chờ hai người trẻ, hai người này đúng là không biết xấu hổ.
“Chẳng qua tôi và Mai lo lắng mình đến lần nữa sẽ bị từ chối ngoài cửa, dù sao hai chúng tôi cũng cần thể diện.” Cố Văn nói chuyện ôn hòa, đồng thời còn nhắc đến chuyện lần trước bị từ chối ngoài cửa, thế là lại khiến Mộc Đoàn không vui.
“Chính tôi bảo hai đứa nó đến muộn một chút, không cần phải sốt ruột.
Đừng tranh cãi nữa, người một nhà mà như chiến trường.” Mộc Đoàn cũng không muốn nhắc lại chuyện trước kia, đó là nỗi nhục của nhà họ Mộc, có thể không nhắc thì đừng nhắc.
Cố Văn kéo nhẹ tay Mộc Mai, Mộc Mai để tất cả đồ lên bàn trà: “Sau khi ông nội trở về, con vấn chưa về đây thăm ông lần nào.

Hôm nay con mang đến cho ông một số thuốc bổ, hy vọng ông có thể vui lòng nhận cho.”
Quà biếu không quan trọng giá đắt, quan trọng là tấm lòng.

Mộc Mai bị đuổi đi nhiều năm nhưng vẫn có thể bỏ qua hiềm khích trước đây, tươi cười chào hỏi mọi người.

Từ đó chứng minh cô là một người con gái khoan dung độ lượng biết bao, Mộc Đoàn vô cùng tán thưởng điều đấy.
“Con có lòng rồi, mau ngồi xuống đi.

Mấy chữ ngắn ngủi đã chứng minh ông ngầm ưng ý Mộc Mai.
Nhưng Mộc Diệp lại tỏ vẻ khinh thường, cô ta nhìn mấy món đồ giá rẻ mà mỉa mai: “Rẻ mạt vậy mà cũng dám tặng cho ông nội, không sợ ông ấy dùng rồi bệnh sao? Chỉ có thân phận như mày mới để ý những thứ này.”

Mộc Mai giận đến nỗi tức cười, cô ngồi xuống cạnh Mộc Diệp: ‘Chị nói đúng ạ, nhưng mấy năm qua tôi vẫn chưa tìm được công việc đàng hoàng, vì vậy có thể dành chút tiền mua đồ cho ông nội cũng coi như không tệ rồi.

Hy vọng ông nội đừng trách con, tuy giá hơi rẻ nhưng đây là tấm lòng của con ạ.”
Nghe đến đó, Mộc Đoàn không khỏi ngẩn ra: “Sao không có việc được? Ông nhớ con tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, thế mà đến giờ vẫn chưa có công việc đàng hoàng ư?”
Mộc Đoàn chất vấn khiến Mộc Diệp âm thầm rối ren, do cô ta nên Mộc Mai không tìm được việc làm.

Nếu ông nội tiếp tục điều tra, e là cô ta cũng sẽ liên lụy.
Mộc Diệp miễn cưỡng mỉm cười, nói chen vào lần nữa: “Ông nội, đâu phải ông không biết tình hình của Mộc Mai, nó vẫn luôn chăm sóc mẹ mình, nào có thời gian đi làm.

Có thể làm vài việc vặt đã coi như không tệ rồi.”
Mộc Mai ngước mắt nhìn, cô vẫn chưa so bì với ả đàn bà này.

Có vài chuyện không thể nóng vội, cần phải tiến hành từng bước mới hiệu quả.
Mộc Mai xấu hổ cúi đầu: “Dạ phải, chị nói không sai.

Con phải chăm sóc mẹ nên không có thời gian đi làm.”

“Nói vậy bây giờ mày đã gả cho Cố Văn, làm mợ hai nhà họ Cố, sau này chẳng lo chuyện cơm áo nên không cần tìm việc nữa nhỉ.”
Mộc Diệp mỉa mai Mộc Mai, tiện thể mỉa mai cả Cố Văn.
Mộc Mai nghe mà nhíu mày.

Ả đàn bà này nói mỗi mình thì thôi đi, thế mà còn kéo Cố Văn vào, cô lập tức mất vui: “Chị nói vậy là sai rồi.

Em là em, Cố Văn là Cố Văn.

Tóm lại, em không thể vì gả cho anh ấy mà suốt ngày tiêu tiền của nhà họ Cố.

Dù em là phụ nữ nhưng em cũng có lòng tự trọng, không thể vì chuyện tiền nong mà khiến nhà họ Mộc mất mặt, ông nội ơi ông thấy đúng không ạ?”
Mộc Mai chuyển sang hỏi Mộc Đoàn câu này, ông nội rất yêu thích người tài nên đương nhiên sẽ đồng ý với cách nói của cô.


 
Chương 47


Chương 47
Không chờ Mộc Đoàn lên tiếng, Mộc Sĩ đã tiếp lời: “Ba à, nếu như Mai chưa tìm được việc, hay là để con bé đến nhà họ Mộc chúng ta làm việc đi.

Mai tốt nghiệp đại học nổi tiếng, mấy năm nay đi làm chắc là cũng tích lũy đôi chút kinh nghiệm ngoài xã hội, cho con bé đến công ty giúp đỡ cũng được.”
Đứa bé này thay đổi quá nhanh.

Thay vì để nó trưởng thành ở nơi khác, chẳng bằng giám thị ngay dưới tâm mắt mình.

Ông ta muốn nhìn xem đứa bé này có năng lực gì mà có thể khiến cả nhà họ chịu nhục nhã hết lần này đến lần khác như vậy.
“Không cần, nhà họ Cố sẽ có chỗ cho vợ tôi, không cần các vị hao tâm tổn trí.” Mộc Đoàn cũng đồng ý lời đề nghị của Mộc Sĩ, nào ngờ chưa kịp nói thì đã bị Cố Văn ngắt lời.
Mộc Mai quay đầu nhìn Cố Văn, anh tìm việc cho cô bao giờ thế? Sao cô không biết tin gì cả?
Mộc Đoàn nhìn Cố Văn, bây giờ chính anh còn khó giữ nổi mình, sao có thể sắp xếp Mộc Mai vào công ty?
“Cậu thực sự sẽ sắp xếp cho Mộc Mai vào công ty ư?” Mộc Đoàn khó tin hỏi, nếu có thể xếp Mộc Mai vào công †y nhà họ Cố, đó là chuyện tốt hơn bao giờ hết.
“Đương nhiên.” Cố Văn trả lời.
“Nếu đã có thể vào công ty nhà họ Cố, vậy thì đâu có liên quan đến nhà họ Mộc chúng ta.

Ba đúng là uổng phí lòng tốt rồi, người ta vốn chướng mắt nhà mình, sao có thể đến công ty nhà họ Mộc làm việc chứ?”

Mộc Diệp đứng cạnh và nói với vẻ khinh thường.

Con nhỏ kia có thể vào công ty nhà họ Cố không phải nhờ Cố Văn sắp xếp sao, nhưng đừng quên hiện giờ Cố Nam mới là gia chủ của nhà họ Cố.

Đến lúc đó cô ta muốn trừng phạt ai thì không phải dễ như trở lòng bàn tay Sao.
“Nếu đã vậy thì đành phiền con săn sóc Mai nhé.” Mộc Đoàn cư xử với Cố Văn vô cùng khách sáo, điều đó làm Mộc Mai hơi mất tự nhiên.
Tuy hồi nhỏ quan hệ giữa cô và ông nội khá tốt, nhưng sau khi cô bị chú ruột đuổi ra khỏi nhà, thái độ của ông nội quay ngoắt 180 độ, mà thái độ vừa rồi ông ta có đôi phần yêu mến như hồi cô còn nhỏ.
Lúc ăn trưa, trên bàn cơm cũng có thêm vài món mà Mộc Mai thích ăn.
Mấy năm qua cô vấn luôn bồn ba bên ngoài, không có thời gian ăn nhưng món này, hôm nay vô cùng nhớ nhung cảnh tượng năm đó, khi cha mẹ cô còn khỏe mạnh.
Cánh mũi Mộc Mai chua xót, cô ra sức cúi đầu, không để mình rơi nước mắt trước mặt mọi người.
Nhưng dáng vẻ này của cô lại khiến Mộc Diệp ghét bỏ: ‘Mày ăn ngấu nghiến như chưa từng được ăn mấy trăm kiếp vậy, nhìn có chỗ nào ra giáng một cô chủ không?”

Mộc Mai cũng nhịn không để nước mắt rơi nữa, đương nhiên cô không bị ả đàn bà này làm cho tức giận.

Nếu không vì nhìn cảnh nhớ người, cô tuyệt đối sẽ không để cho phép ả đàn bà này ham vui một chốc.
Cố Văn đột nhiên bật cười: ‘Cụ Mộc à, cháu gái ông thẳng thắn thật đấy, đúng là làm người ta bội phục.

Cư xử với em gái mà có thể ăn nói như vậy, nếu đổi thành với người khác, e rằng sẽ càng cất bước hiên ngang.”
“Do tôi dạy dỗ không tốt, hy vọng cậu đừng lấy làm phiền lòng.” Mộc Đoàn nói xong thì trợn mắt với Mộc Diệp, Mộc Diệp đành tức tối ngậm miệng.
Sau khi ăn xong, Cố Văn bị gọi ra ngoài sân chơi cờ với Mộc Đoàn.


 
Chương 48


Chương 48
Mộc Mai không đi theo mà một mình ngồi trên ghế sofa xem TV, nhưng cô không có tâm trạng xem nội dung trên màn hình.
Mộc Diệp từ trên lầu xuống, thấy Mộc Mai vấn chưa đi, cô ta bèn ngồi xuống ở phía đối diện: “Chẳng biết vì sao mà con rệp đến nhà mãi không đi, tưởng mình là cô chủ, muốn ở đây lâu hay sao ấy.”
Dù Tô Ngọc Vân cảm thấy Mộc Diệp ăn nói không ổn nhưng vấn coi như chẳng thấy, bà ta không thích Mộc Mai, cho nên bà ta không cần phải tiếp tục giả vờ trước mặt cô.
“Mẹ, mẹ có cảm thấy trong nhà chúng ta bốc mùi gì không? Gay mũi lắm ấy.” Mộc Diệp bắt đầu chỉ cây dâu mắng cây hòe, rõ ràng muốn đuổi Mộc Mai ra ngoài.

Mộc Mai đặt remote lên bàn trà, quay sang nhìn Mộc Diệp: ‘Lẽ nào chị cũng thấy mùi này khó ngửi? Tôi cũng ngửi được mùi khai mà chẳng biết ở đâu, đặc biệt là sau khi nghe chị nói chuyện, mùi đó càng nồng hơn.”
“Mộc Mai, mày đừng tưởng tao cho thể diện mà lên mặt.

Đừng quên bây giờ mày đang ở nhà ai, nếu mày chọc giận †ao, tao sẽ sai người ném mày ra ngoài.”
“Trước khi bất động sản thay đổi, đây còn là nhà tôi đấy.

Nếu không phải nhà các người cưỡng ép vào ở, căn nhà này hẳn là của tôi.”
Mộc Mai nói chuyện đúng mực, không phải Mộc Diệp muốn phân rõ sao? Cô cũng phải nói rõ ràng cho cô ta biết.
Sau khi cha cô qua đời, cả nhà họ vội vã nghĩ cách đổi lấy thêm nhiều tài sản, cổ phần của cha cô trong công ty đều được chuyển tới tay Mộc Sĩ.
Năm đó cha cô quản lý công ty rất được, vì vậy ông nội cho cô sáu phần trăm cổ phần công ty nhà họ Mộc.

Sau khi cha qua đời, mọi thứ cũng theo đó tan thành mây khói.

“Mày…” Mộc Diệp định nói gì đó nhưng Tô Ngọc Vân đã dăn cô ta lại, sau đó từ tốn nói chuyện: “Mấy ngày không gặp, Mộc Mai trở nên nhanh mồm nhanh miệng nhỉ, đúng là khiến thím nhìn với ánh mắt khác xưa.”
“Cảm ơn thím đã ngợi khen, bởi vì | trước đó thím không nhìn rõ bộ mặt của tôi thôi.” Dù sao bây giờ không có ông nội ở đây, Mộc Mai cũng chẳng muốn diễn kịch với những người này.
Nụ cười của Tô Ngọc Vân bỗng cứng đờ, bà ta không khỏi nhíu mày.
Quả nhiên cô gái này khác trước rất nhiều, chẳng lẽ vì kết hôn, bị k1ch thích nên mới trở thành như thế sao?
Tô Ngọc Vân kiềm nén lửa giận, cầm quả táo và đưa cho Mộc Mai: “Thím biết lòng con chịu ấm ức, nhưng chúng ta đều thấy cậu hai nhà họ Cố đối xử với con không tệ, xem như con vớ được món hời lớn rồi.

Hơn nữa vừa rồi Cố Văn đã nói sẽ tìm việc cho con, sau này hai người có thể bình yên vô sự kiếm tiền sống qua ngày.”
“Nói như thím thì sống những ngày tháng như vậy cũng không tệ, hay là tôi với Cố Văn ly hôn, để chị họ gả cho Cố Văn nhé.”
“Mày… Mày nói bậy, Mộc Mail Nếu mày còn dám nói hươu nói vượn, tao không ngại vả nát miệng mày đâu.
“Tuyệt đối không cần đâu nhỉ, tính cách được thiết lập cho chị là quý cô danh giá thông minh hiểu chuyện.


Lỡ bị người ta phát hiện ra mặt xấu xí này, thế thì hình tượng chị cố công xây dựng đều bị hủy hết.”
Mộc Mai mặt không đổi sắc, mấy người này đúng là thiếu đòn.

Trước đây cô không lên tiếng vì phải trả tiền thuốc cho mẹ, bây giờ cô chẳng còn gì phải sợ hãi nữa.
Mộc Diệp thật sự không ngờ Mộc Mai từng bị mình “đánh không đánh lại, măng không mắng lạï, thế mà bây giờ dám nói ra những câu này.

Cô ta nhìn Tô Ngọc Vân với ánh mắt cầu cứu, Tô Ngọc Vân cũng không còn cách nào.
Hiện giờ Mộc Mai đã gả cho Cố Văn, bà †a chỉ là một người thím, không có tư cách dạy đời Mộc Mai.


 
Chương 49


Chương 49
“Chị họ, sao chị nhìn tôi bằng ánh mắt lạ thế? Cảm thấy tôi không giống hồi trước ư?” Mộc Mai đứng dậy, bỏ quả táo mà Tô Ngọc Vân đưa cho mình xuống bàn.

“Nói bậy bạ gì đó? Tao cho mày biết, đây là nhà họ Mộc! Mày đừng mơ tưởng sẽ làm được chuyện gì khiến ông nội | chú ý, tay chân mày không sạch sẽ, ông nội vốn không thích mày.

” Mộc Diệp uy hiếp.

“Ha ha ha, chị không nói ra thì tôi cũng quên, vì sao năm đó tôi bị đuổi ra khỏi nhà, chị biết rõ nhất mà nhỉ.



Nghe thấy lời đe dọa của Mộc Mai, sắc mặt của Mộc Diệp lộ ra một tia bối rối.

Tô Ngọc Vân nhìn thấy đứa con gái mình thiếu kiên nhân như vậy, trong lòng liền thấy thất vọng một hồi, dù sao đứa con gái này cũng do bà tự mình ta dạy dỗ ra, không ngờ ngay cả một chút chuyện cỏn con của Mộc Mai mà cũng đắn đo không thôi.

Rõ ràng là Mộc Mai muốn kích động Mộc Diệp để đạt được mục đích của mình mà thôi, chẳng lẽ một chút đó thôi mà con gái của mình cũng không nhìn ra được sao?
Ngay khi Mộc Diệp vừa định mở miệng nói, Tô Ngọc Vân lập tức đứng dậy ngăn lời của Mộc Diệp: ‘Mộc Mai, con đừng quên mấy năm nay con ăn đồ của nhà ai.

Năm đó chính bản thân con tay chân không được sạch sẽ, nhà họ Mộc chúng ta dù sao cũng là là gia tộc danh tiếng, đuổi con đi cũng chỉ vì nghĩ cho danh tiếng của nhà họ Mộc của chúng ta mà thôi.


“Tại sao chú thím lại đuổi con đi, con tin trong lòng hai người đều rất rõ, chuyện năm đó con không muốn nhắc lại nữa, hi vọng chú thím cũng đừng nên ăn nói lung tung.


Mộc Mai không muốn nhắc lại chuyện năm đó, trong lòng cô biết rố nỗi bất công của chính mình, một ngày nào đó trong tương lai, cô nhất định sẽ khiến cho bọn họ gậy ông đập lưng ông.


Khi Tô Ngọc Vân nghe được lời cảnh cáo của Mộc Mai, cơ thể không khỏi run lên bần bật, sự thù địch của người phụ nữ này sao lại đột nhiên trở nên sâu nặng như vậy? Kể từ khi kết hôn với Cố Văn, người phụ nữ liền thay đổi hoàn toàn.

“Sao thế? Chẳng lẽ thím không muốn sống chung với con sao?”
Sắc mặt Tô Ngọc Vân lộ ra nụ cười khó xử, cố đè nén cơn tức giận vào trong lòng: “Sao phải vậy? Cho dù nói thế nào đi nữa, thì nhà họ Mộc cũng là nhà mẹ đẻ của con, nếu như con muốn trở về, thì về lúc nào cũng được.


“Thím đã nói như vậy rồi, thế thì sau này con cũng không khách sáo nữa.


Nói xong cô lướt qua hai người họ, ngồi xuống ghế sopha.

“Mẹ, mẹ sao lại giữ con nhỏ đó lại?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng Mộc Diệp không vui, thà thu nuôi một con chó con mèo còn hơn là người phụ nữ này, chẳng lẽ mẹ cô ta không nghe thấy những gì Mộc Mai vừa nói sao? Căn nhà này Căn nhà này vốn dĩ là của cô, thật là nực cười.

“Được rồi, không còn sớm nữa, con mau về nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải tiễn Cố Văn với vợ của cậu ta rời đi nữa.


” Tô Ngọc Vân dùng ánh mắt nhìn Mộc Diệp để cô ta chú ý đến cách dùng †ừ của mình.

Mộc Diệp hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Mai, giãm lên đôi giày cao gót hơn mười phân bước lên lầu.

Mộc Mai lại thờ ơ như không, cầm lấy trái cây ở trên bàn lên tiếp tục ăn, hoàn toàn không quan tâm đến Tô Ngọc Vân đang đứng bên cạnh với vẻ mặt rất khó coi.

Còn Cố Văn và Mộc Đoàn đang đánh cờ bên ngoài, biết rằng trời đã muộn, cũng dừng ván cờ trên tay.

“Không ngờ cậu nhỏ tuổi lại hiểu sâu sắc về đánh cờ như vậy, có thể thấy được khả năng của cậu thật phi thường.

” Mộc Đoàn không khỏi khen ngợi Cố Văn.




 
Chương 50


Chương 50
“Ông Mộc khen trật rồi, chẳng qua là lúc nhỏ thích chơi cờ, cho nên mới biết được chút ít” Cố Đình Thâm trả lời Mộc Đoàn, giọng nói không hề có chút kiêu ngạo.

Mộc Đoàn vô cùng hài lòng: “Thật là khiêm tốn, được rồi, trời cũng đã tối rồi, không thì hôm nay ở lại đây đi.


“Không cần đâu, tôi lập tức trở về.



Anh không thích ngủ lại bên ngoài, cũng không thích tiếp xúc quá nhiều với người nhà họ Mộc.

“Nếu đã như vậy thì tôi cũng không tiện giữ lại lâu hơn được nữa, sau này Mộc Mai nhờ cậu chăm sóc nhiều hơn.


Mộc Đoàn không khỏi thở dài một hơi.

Bây giờ Mộc Mai vấn không có thực quyền, cũng không có thu nhập chính thức, ở bên cạnh Cố Văn cũng xem như là cả đời này không cần lo cơm áo gạo tiền nữa rồi.

Cố Văn với Mộc Đoàn vào trong phòng, liền thấy chỉ có Mộc Mai đang ngồi một mình trên ghế sô pha xem TV, Mộc Mai thấy hai người họ bước vào liền đứng dậy: “Ông nội, Văn, hai người chơi cờ xong rồi à?”
“Ừm, buồn ngủ chưa? Để anh kêu Ngôn Bảo đến đón chúng ta.

” Cố Văn nhìn về phía Mộc Mai, ở giữa h@i chân mày lộ ra vẻ lo lắng.

“Quả thật là có một chút.

” Nói xong Mộc Mai không khỏi ngáp một cái, cả ngày cô đều ở đây đối phó với hai mẹ con kia, cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên kiệt quệ.

Cố Văn cười một cách cưng chiều, anh bây giờ ngồi ở xe lăn không đứng lên được, nếu có thể đứng dậy, anh hy vọng mình có thể giơ tay lên chạm vào tóc người phụ nữ này.


Khoảng chừng hai mươi phút sau, Ngôn Bảo liên lấy xe chạy đến trước cổng.

Mộc Đoàn là người duy nhất trong nhà ra tiễn: “Mai ….

’ Ngay khi cả hai người chuẩn bị lên xe, Mộc Đoàn ở sau lưng liền gọi Mộc Mai lại.

Sắc mặt Mộc Mai lộ ra một chút kinh ngạc: “Ông nội, còn có chuyện gì không ông?”
“Lần sau đến bệnh viện, thay ông gửi lời hỏi thăm đến mẹ cháu nhé.


“Cháu biết rồi ạ.

” Mặc dù nói ông nội nhiệt tình như vậy khiến cô có chút không quen, nhưng lại cũng lặng lẽ thay đổi quan hệ giữa hai người họ.

“Đi đường cẩn thận, ông nội chờ con về nhà” Nói xong, Mộc Đoàn liền quay người trở về biệt thự.

Mộc Mai không khỏi sững sờ ngay tại chỗ, dù sao cô cũng không ngờ được ông nội lại nói những lời như vậy với mình, năm năm qua ông chưa từng quan tâm đến mẹ cô, hôm nay không hiểu tại sao lại đột nhiên quan tâm đến chuyện của mẹ cô như vậy.


Hơn nữa năm đó cả gia đình bọn họ đều hiểu lầm rằng cô đã lén ăn trộm đồ, khiến ông nội đuổi cô đi, có lẽ là mấy năm nay ông nội đã hiểu ra những chuyện năm đó không hề đơn giản đến như thế.

Hôm nay ở trên bàn ăn, Mộc Mai có thể thấy rõ ràng trong mắt ông nội lộ ra một tia áy náy, suy cho cùng cũng là mối quan hệ máu mủ tình thâm.

Mộc Mai chậm rãi cúi đầu, cánh mũi bỗng dưng chua xót.

Cố Văn thấy vậy, giơ tay ôm lấy đầu Mộc Mai, kéo tay cô đặt ở trong lòng bàn tay mình: “Lên xe đi, trời dần lạnh rồi, tay em cũng đã lạnh đến cóng cả rồi.

Mộc Mai cảm nhận được hơi ấmtừ đôi bàn tay to lớn của Cố Văn truyền | đến lòng bàn tay cô, như thể cả cơ thể cô đang ôm một cái lò lửa.

“Cảm ơn anh.

” Sau khi nói xong, Mộc Mai liền trực tiếp lên xe của Cố Văn và quay về nhà.




 
Chương 51


Chương 51
Lúc ban đêm đi ngủ, Mộc Mai vốn tưởng rằng ngày mai cô có thể dẫn Cố Văn đi dạo công viên, không ngờ ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng cô đã bị đánh thức bởi tiếng chuông chói tai.

Cố Văn ngồi dậy, cầm lấy chiếc điện thoại đạt trên bàn đầu giường, sau khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền không khỏi cau mày.

“Sao thế? Có chuyện gì gấp sao?”
Mộc Mai mở đôi mắt đang ngái ngủ của mình nhìn Cố Văn.

“Không sao.


” Nói xong, Cố Văn cúp điện thoại trên tay.

“Vậy sao anh không nhấc máy?”
Mộc Mai tò mò, điện thoại gọi đến lúc này hẳn là có chuyện gì gấp chứ.

“Đối với tôi mà nói thì nó không quan trọng, đi ngủ đi.

” Có lẽ là vì giọng nói của Cố Văn quá dịu dàng, khiến Mộc Mai lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

| Cố Văn ngồi lên chiếc xe lăn đi ra khỏi phòng, đi vào phòng làm việc bấm điện thoại, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Xảy ra chuyện gì?”
Bây giờ là bốn giờ sáng, bọn họ bình thường không thể gọi điện đến cho anh vào lúc này, nhất định là đã xảy ra chuyện gì mới làm phiền anh giờ này.

“Anh hai, chúng ta có một lô hàng bị cướp.

” Giọng nói ở bên kia rõ ràng là đang hoảng loạn, lô hàng này bọn họ đã làm rất lâu, không ngờ lại có người dám ra mặt ngăn cản.

“Đã điều tra chưa?” Cố Văn cau mày, lại còn dám leo lên đầu ông ngồi, những người đó thật là không muốn sống nữa rồi.

Bên kia nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cố Văn, cả người không khỏi rùng mình một cái: “Đã điều tra rồi, là tên cướp biển.



“Đuổi theo.

” Giọng điệu của Cố Văn lạnh lùng, vẻ mặt đầy hung ác, nếu có người ở trước mặt, nhất định sẽ bị người đàn ông này doạ cho khiếp sợ.

“Anh hai, anh có muốn…’ Bên kia có chút không chắc chắn, không dám trực.

tiếp ra lệnh.

| “Giết.

” Chỉ một từ đó, giọng nói lạnh lẽo đến bức người, khiến cả phòng làm việc lạnh như rơi xuống hầm băng, người gọi điện thoại cũng cảm nhận rõ ràng được lửa giận của Cố Văn.

“Chút nữa đến đón tôi.

” Giọng nói của Cố Văn không được tốt cho lắm.

Nghe thấy lời nói của Cố Văn, bên kia lại có chút do dự: “Anh hai, hay là anh không nên tham gia vào vụ này, anh và chị dâu vừa mới kết hôn…”
“Có khi nào yêu cầu cậu thay tôi đưa ra quyết định chưa?” Cố Văn chặn miệng người đàn ông.


Nếu một người đàn ông ngay cả sự nghiệp của bản thân cũng không hoàn thành được, thế thì làm sao có thể bảo vệ được người phụ nữ của mình?
“Thế thì tụi em đến đón anh ngay lập tức.

” Sau khi nói xong bên kia lập †ức cúp máy.

Cố Văn hồi phục lại tâm tình của mình sau đó về lại phòng, nhìn Mộc Mai đang nằm trên giường ngủ say, Cố Văn nhẹ nhàng hôn lên má người phụ nữ: “Chờ tôi quay về nhé.


Mộc Mai cảm nhận được sự dịu dàng này trong giấc mơ của mình, chỉ đáp lại một tiếng yếu ớt rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Lúc Mộc Mai tỉnh dậy thì trời đã sáng, cô lập tức vùng dậy, lại phát hiện Cố Văn ở bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng.

Mộc Mai gãi gãi đầu tóc rối tung của mình, đi chân trần trên tấm thảm mềm mại đến kéo rèm cửa ra, để ánh năng tùy ý chiếu vào người mình, vô cùng thoải mái.




 
Chương 52


Chương 52
Mộc Mai vươn vai một cái, sau đó bước vào phòng tắm.

Khi đi xuống lầu, thấy trên bàn ăn đã sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, Mộc Mai phấn khởi bước xuống thì thấy chị An đang bận rộn trong phòng bếp.

“Chị An, chị có thấy Văn đâu không?” Mộc Mai nhỏ giọng hỏi.

“Cậu hai không phải đang ngủ trong phòng sao? Sáng sớm nay tôi dậy đã không thấy cậu hai đâu cả.


” Chị An cũng sinh ra một tia nghi ngờ.

“Mai, mợ không cần phải lo lắng cho cậu chủ đâu, đoán không chừng cậu đã ra ngoài đi làm rồi, nguyên do đi sớm như vậy chắc hẳn là phải đi công tác nên mới sớm như vậy.

Mấy năm gần đây điều này cũng là chuyện thường tình.

” Chị An sớm đã thấy quen nên cũng không lo lắng, khuyên bảo Mộc Mai cũng không cần phải lo lắng.

Mộc Mai gật đầu, xoay người ngồi vào bàn ăn, Mộc Mai nhìn đồ ăn ngon trên bàn, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt.

Cô ở cùng Cố Văn cũng đã được nửa tháng, không có anh ăn cơm cùng với mình, đột nhiên cô cảm thấy có chút không quen.

Chị An nhìn dáng vẻ buồn bã, thất thần của Mộc Mai, khẽ mỉm cười rồi ngồi đối diện với Mộc Mai: ‘Mai, có phải là mợ đang nhớ cậu hai không?”
“Hả? Không có, tôi không có nhớ anh ấy.

” Mộc Mai cười một cách ngượng ngùng, sau đó mặt đỏ bừng lên.


“Mợ với cậu hai vừa mới kết hôn hạnh phúc, nhớ nhung cũng là điều không thể tránh khỏi, tôi sẽ không cười nhạo hai cậu mợ đâu, chị An tôi đây là người từng trải, đương nhiên hiểu tâm trạng bây giờ của mợ”” Chị An nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần của Mộc Mai, không khỏi trêu ghẹo một chút.

“Một lát nữa tôi phải ra ngoài mua một vài thứ, chị An, chị đi cùng tôi nhé, đi mua sắm một mình cũng buồn lắm.


Mấy năm nay, cô không hề có bạn bè, đến đây cũng chỉ có chị An đối xử tốt với mình, cho nên cô cũng rất vui khi trò chuyện với người phụ nữ này.

“Chuyện này…… chuyện này không được tốt cho lắm.

” Chị An có chút xấu hổ, chị đến đây làm người giúp việc, Mộc Mai không những không ghét bỏ chị vì bản thân là một người giúp việc, mà còn chủ động giúp chị làm việc đồng áng, như thế thôi cũng đã khiến chị An cũng đã rất cảm kích rồi, không ngời còn có thể đi mua sắm cùng với Mộc Mai như một người bạn.

“Có gì mà không tốt, tôi vốn cũng chẳng có bạn bè, đến đây cũng chỉ có chị đối xử tốt nhất với tôi, cho nên đi dạo shopping với tôi cũng chẳng có vấn đề gì.

’ Trước đó Cố Văn đã đưa cho cô một chiếc thẻ, cô đã dùng nó nộp tiên cho bệnh viện, bản thân cô cũng có rất nhiều tiền tiêu vặt, cho nên cô cũng muốn mua một vài thứ.

Mặc dù ngôi nhà này rất lớn, nhưng lại thiếu một chút cảm giác như ở nhà, cô muốn gấp rút sửa sang lại ngôi nhà này một chút trước khi Cố Văn trở vê.

Hai người đến trung tâm mua sắm, nhìn một loạt thứ bày biện trên kệ, nhưng lại không biết phải chọn cái nào.


Nhìn dáng vẻ đắn đo chọn lựa của Mộc Mai, chị An có thể thấy được cô không hề giống như những người con gái nhà giàu kén chọn khi đi mua sắm, người phụ nữ này luôn chọn những thứ thiết thực để mua.

“Mợ chủ, một cô gái tiết kiệm như mợ bây giờ quả là hiếm có.

” Chị An khen ngợi nói.

Mộc Mai vừa kiểm tra những thứ vừa mua trong trung tâm thương mại, vừa trả lời: ‘Có một số thứ chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài, cho dù mua được rồi cũng không có tác dụng gì.


Chị An nghĩ cũng phải, những thứ đắt tiền đó đôi khi nhìn thấy đẹp nhưng lại không hề thực dụng, mua về cũng chỉ có thể đặt trên kệ cao.




 
Chương 53


Chương 53
“Lựa chọn đồ cũng không khác cho lắm, chúng ta về thôi.

” Mộc Mai kéo chiếc xe quay về cùng với chị An, thế nhưng khi Mộc Mai đang đi về phía trước, một chiếc xe vội lao qua, chị An hốt hoảng hét lớn: ‘Mợ chủ mau tránh ra.


Lúc Mộc Mai phát hiện ra thì đã quá muộn, trong lúc ánh đèn điện toé ra lửa, một người đàn ông nhanh chóng bước tới kéo Mộc Mai lại, những thứ trong tay – rơi vãi khắp sàn nhà, lập tức bị chiếc xe đó nghiền nát.


Mộc Mai thất thần ngồi trên mặt đất, nếu muộn thêm một giây nữa, chính cô có thể cũng sẽ bị nghiền nát như những mảnh vụn trên mặt đất.

Chị An thấy Mộc Mai bình an vô sự, lập tức bước tới: ‘Mợ chủ, mợ có bị thương không? Nếu mợ cảm thấy khó chịu chỗ nào thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa mợ đến bệnh viện kiểm tra.


Người đàn ông đó nhìn thấy Mộc Mai vẫn ngồi trên mặt đất không hề nhúc nhích, không khỏi cau mày, ‘Mợ chủ nhà cô hẳn là bị doạ rồi, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, vừa rồi tôi đã kịp thời kéo cô ấy lại, cô ấy không bị chiếc xe đó chạm vào đâu.


“Rất cám ơn anh đã ra tay cứu giúp.


Chị An biết chỉ cảm ơn không như vây thì có chút không ổn, nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là xem Mộc Mai có bị sao không.

Cô là vợ của cậu hai, nếu thật sự bị thương thì làm sao cô ta có thể giải thích với cậu chủ đây?
Một lúc sau, ánh mắt của Mộc Mai dần dần có chút tiêu cự, trên mặt lộ ra một tia hoảng sợ: “Vừa rồi tôi…
“Mợ chủ không sao rồi, vừa rồi là vị này cứu mợ” Nhìn thấy Mộc Mai tỉnh táo lại, chị An vẫn không quên nhắc đến ân nhân cứu mạng của cô.


Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc này Mộc Mai mới nhìn thấy rõ người đàn ông đã cứu mình, khuôn mặt †uấn tú của anh ta đang mang vẻ lo lắng.

Mộc Mai lập tức tiến lên cúi đầu: “Thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh kịp thời ra tay, e rằng tôi cũng sẽ nát bét như đống đồ bị nghiền nát đó.


“Tiện tay thôi mà, cô gái không cần phải để bụng trong lòng, nhưng cô vẫn nên đi kiểm tra một chút, chiếc xe đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.


Người đàn ông nhắc nhở Mộc Mai rằng chuyện này không hề đơn giản, tất cả những chiếc xe ở đây đều chạy rất tốt, tại sao chiếc xe đó lại đột nhiên mất lái, hơn nữa còn cố tình chạy đến lúc Mộc Mai không chú ý.

Nghe thấy lời nhắc nhở của người đàn ông, Mộc Mai chậm rãi ngẩng đầu: “Ý của anh là chuyện này là do có người cố ý làm phải không?”
“Không loại trừ suy nghĩ này.

” Người đàn ông tiếp tục nói.


Mộc Mai nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn cô vấn thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã hại mình.

Nhà họ Mộc? Nhưng cho dù người nhà họ Mộc có ghét cô thế nào, cũng không đến nỗi khiến cô vào chỗ chết thế này.

“Tôi thực sự vẫn không thể nghĩ ra người đó là ai, có lẽ đó thực sự chỉ là một sự trùng hợp, xin hỏi quý danh của anh là?”
Người đàn ông này là ân nhân cứu mạng của cô, cô nhất định phải đền đáp mới được.

“Mạc Văn.

” Mạc Văn đáp.




 
Chương 54


Chương 54
“Anh Mạc, lần này anh đã may mà có anh cứu mạng tôi, nếu anh không phiền, không bằng đến nhà tôi dùng bữa đi.

” Mộc Mai chân thành mời Mạc Văn.

Chỉ là lòng tốt của Mộc Mai lại bị Mạc Văn từ chối, anh ta mỉm cười áy náy: “Không được, chuyện này vốn chỉ là tiện tay thôi, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, cô không cần phải lo lắng để bụng.


“Thế làm sao được, nếu không thì chúng ta lưu lại thông tin liên lạc, hôm khác nhất định phải mời anh đi ăn một bữa.


” Mộc Mai không muốn mắc nợ người khác.

“Nếu đã như vậy thì sau này phải làm phiền rồi, mà gần như đồ đạc cô vừa mua đều đã bị nghiền nát cả rồi, hay là cô quay lại mua lại đi.


Sau khi Mạc Văn nói xong liền xoay người rời đi, lúc anh ta quay người lại, Mộc Mai nhìn thấy trên quần áo của người đàn ông rách bị một lỗ, có lẽ là do lúc nấy anh ta cứu cô, không cẩn thận nên làm rách.

Chị An lên tiếng nhắc nhở: “Mợ chủ, sau này mợ hạn chế mời người lạ đến nhà nhé!”
“Sao vậy?” Mộc Mai tò mò hỏi.

Chị An khế cười: “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là cậu chủ không thích người lạ đến nhà mình, cậu chủ không nói với cô à, tôi chỉ nhắc nhở một chút thôi.


Mộc Mai gật đầu, Cố Văn là một người tàn tật, cho nên việc không cho bất cứ ai vào nhà là điều không quá đáng, cô vẫn có thể chấp nhận chuyện như vậy.

“Tôi đã nhớ rồi, vừa nãy những thứ chúng ta đi mua đều đã bị nghiền nát cả rồi, chúng ta đi mua lại một ít rồi về nhà nhé.


Mộc Mai nói xong liền kéo chị An trở lại trung tâm mua sắm một lần nữa, mua lại những thứ vừa mua lúc nấy.

Mà giờ phút này ở tầng cao nhất của tòa nhà đối diện cửa hàng, có một người đàn ông đang ở trên cao nhìn hai người.


Sau khi nhìn thấy người đàn ông đó, người đàn ông ở phía sau lập tức quỳ xuống: “Ông chủ, bọn họ lại đi vào cửa hàng kia.


“Biết rồi.

” Ánh mắt người đàn ông vân nhìn vào cửa hàng bách hóa phía đối diện, trong ánh mắt có vẻ tham lam.

“Ôi, mấy năm không gặp, không ngờ anh ta cũng đã cưới vợ rồi.

Thật sự là vượt qua tính toán của tôi, còn tưởng rằng anh ta không thể quan hệ vợ chồng được chứ.


Nói đến đây, người đàn ông đặt mạnh chiếc ly lên bàn trà.

Trong khoảnh khắc, chiếc ly đế cao kia vỡ toang, giống như bị viên đạn xuyên qua vậy.

Người đứng sau nghe được tiếng vang thì giật nảy mình.

“Cút ra ngoài.

” Người đàn ông gào lên một tiếng, những thuộc hạ ở sau lưng vội vàng chạy ra ngoài.


Sau khi Mộc Mai và chị An mua đồ xong thì về biệt thự, bọn họ sắp xếp lại nhà cửa.

Trang trí xong căn phòng, Mộc Mai cầm điện thoại chụp một bức ảnh.

Cô gửi tấm hình kia cho Cố Văn, sau đó nhắn kèm lời nhắn: “Căn phòng này.

đã trang trí gần xong rồi, chỉ thiếu tấm ảnh chụp chung của chúng ta thôi.


Nhưng mà chờ thật lâu còn chưa thấy Cố Văn trả lời, có lẽ bởi vì chênh lệch múi giờ nên lúc này Cố Văn vẫn còn đang ngủ.

Thật ra là Cố Văn đang họp, điện thoại của anh chợt vang lên.

Đám người nhìn về phía Cố Văn, anh cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua bức ảnh trong đó, không nói gì cả.




 
Chương 55


Chương 55
Ngay lúc Cố Văn dự tính tiếp tục cuộc họp, không ngờ điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này mọi người ngồi †rong phòng họp đều bắt đầu nơm nớp lo sợ.

Dù sao thì cũng không ai dám làm phiền Cố Văn lúc anh đang họp, chỉ sợ người này gặp xui xẻo rồi.
Chỉ có Ngôn Bảo vấn bình tĩnh nhìn vào màn hình chiếu trước mặt, bắt đầu phân tích lợi và hại của thương vụ này.
Cố Văn cũng không trả lời tin nhắn của Mộc Mai, anh khẽ ho khan một tiếng, sau đó bắt đầu chia nhiệm vụ.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Văn ngồi lên xe lăn đi đến phòng riêng của mình.

_ Ngôn Bảo nhìn Cố Văn, hỏi: “Có phải – lúc nãy mợ chủ gửi tin nhắn đến? Cậu chủ có muốn gọi điện liên lạc với cô ấy không?”
“Không cần thiết.” Nói xong, Cố Văn bỏ điện thoại di động vào túi.

Ngay lúc Ngôn Bảo muốn đẩy Gố Văn đi, điện thoại vang lên lên lần nữa, đột nhiên trên màn hình lại xuất hiện hai chữ “Ngủ ngon”.
Cố Văn không từ chối nữa, mà bấm video call.
Ngôn Bảo: “…” Thật thơm quá.
Nhận được lời mời video call của Cố Văn, Mộc Mai rất kinh ngạc: “Tôi tưởng anh đã ngủ rồi, còn sợ mình làm phiền anh nữa.”
“Vừa rồi đang họp cho nên không trả lời tin nhắn của em.

Căn phòng em trang trí đẹp lắm, nếu em muốn đi chụp ảnh chung thì chờ sau khi tôi trở về sẽ chụp.”

Thật đúng là bọn họ không có tấm ảnh chụp chung nào cả, ngay cả ảnh cưới cũng phải dùng PTS.
“À, vậy được, lúc ở ngoài anh phải chú ý an toàn.” Mộc Mai có lòng tốt nhắc nhở.
Chẳng biết tại sao, chỉ là một câu quan tâm đơn giản thôi, nhưng từ miệng Mộc Mai nói ra lại làm Cố Văn cảm giác trái tim trở nên ấm áp.
“Anh hai, bên kia đã bắt đầu kế hoạch rồi.” Sở Phong cầm đồ trong tay chạy vào lại nhìn thấy Cố Văn đang ngồi trên xe lăn ngẩn người.

Sở Phong tò mò nhìn về phía Ngôn Bảo.
“Anh hai sao thế?” Sở Phong dám thề, anh ta đi theo bên cạnh Cố Văn nhiều năm như thế nhưng chưa từng thấy vẻ mặt của anh thế này.
Ngôn Bảo chỉ vào đầu của mình, sau đó lại giang tay ra, cũng không biết nói gì.
“Sở Phong đi đến cạnh Cố Văn: “Anh hai, rốt cuộc anh có nghe tôi nói chuyện không thế?”
Lúc này Cố Văn mới phản ứng lại: “Chuyện gì?”
“Bên kia đã bắt đầu kế hoạch rồi.
Bây giờ chỉ cần anh dặn dò, rốt cuộc nên giết những người kia hay giữ lại?”
Sở Phong nhắc lại.

“Để bọn chúng tiếp tục thực hiện, không thể lơ là.

Một khi để lộ sơ hở, nhất định phải để bọn chúng trả giá gấp trăm lần.” Giọng nói của Cố Văn có vẻ lạnh lão.
Sở Phong khẽ gật đầu ra hiệu mình biết rồi.
“Cậu hai, vừa rồi chị An mới gọi điện thoại.” Ngôn Bảo nói.
“Có chuyện gì không?” Cố Văn cầm tài liệu trong tay bắt đầu đọc qua.
“Hôm nay, lúc chị An và mợ chủ ra ngoài dạo phố, có một chiếc xe mất khống chế đâm về phía mợ chủ.

Có một người đàn ông ra tay cứu giúp, nên mợ chủ mới có thể thoát nạn.”


 
Chương 56


Chương 56
Cố Văn nghe xong thì vô cùng lo lăng, hận không thể đứng lên khỏi xe lăn: “Điều tra được nguyên nhân chuyện này không?”
“Chị An nói khó bề mà tưởng tượng nổi, chiếc xe đó không đụng những người khác mà cứ nhắm vào phía mợ chủ mà chạy tới.

Vì thế có thể thấy được có người cố ý hành động.” Ngôn Bảo truyền đạt lại lời nói của chị An.

“Tiếp tục theo dõi bên phía Hà Thành, đừng ngừng theo dõi.” Anh từng nói mình sẽ bảo vệ Mộc Mai thật tốt, nên tuyệt đối không thể để cho cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Anh mới rời đi có hai ngày thôi mà đã khiến cho cô chịu đe dọa như thế.
Bây giờ Ngôn Bảo không ở Hà Thành, nên anh cũng không nắm rõ được tình huống bên đó.
“Cậu hai, nếu bọn họ muốn lợi dụng mợ hai để uy hiếp anh, vậy thì giờ mợ hai nhất định cực kỳ nguy hiểm.”
Tuy rằng Mộc Mai vừa mới kết hôn với Cố Văn không lâu, nhưng đã có rất nhiều người biết Mộc Mai là vợ của Cố Văn.

Mặc dù là đám hỏi thôi nhưng cũng liên quan đến mặt mũi của hai dòng họ.
Nếu lấy Mộc Mai làm đối tượng bắt cóc, thì ắt sẽ uy hiếp được Cố Văn.
“Hắc Lang đâu?” Cố Văn hỏi.
“Hắc Lang bị anh phái đi Syria điều tra tình huống rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về được.” Ngôn Bảo đại khái có thể hiểu Cố Văn muốn làm gì.
“Vậy thì kêu Bạch Hổ lại đây, bảo cậu ta lập tức chạy về Trung Quốc đi Hà Thành bảo vệ Mộc Mai, nhớ rằng nhất định phải bí mật điều tra, tuyệt đối không được để lộ ra dấu vết nào hết.”
Cố Nam có tâm tư rất tỉ mỉ, nếu bị anh ta phát hiện Cố Văn không có đi công ty con thì nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc đó sẽ cực kỳ bất lợi cho Cố Văn.

“Vâng.” Ngôn Bảo xoay người rời đi thông báo nhiệm vụ cho cấp dưới.
Cố Văn nhíu mày, thông qua trong khoảng thời gian ở chung này, anh đã hiểu biết sơ về Mộc Mai, cô giống như một ánh trăng, Cố Văn không cho phép bất cứ kẻ nào ức hiếp cô.
Lại nói đến Mộc Mai, sáng sớm hôm sau, cô đã bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu tỉnh.

Mộc Mai duõi lưng, ngồi ở ban công hưởng thụ ánh nắng chiếu lên người.
Rồi sau đó, cô nghe được tiếng gõ cửa.
Mộc Mai hiếm thấy muốn nghỉ ngơi một ngày, mở cửa nhìn thấy chị An thì không khỏi tò mò hỏi: “Chị An, làm sao vậy?”
“Thưa mơ… Cậu cả đến, mợ nên xuống dưới gặp một lần đi.” Sắc mặt chị An hơi khó coi, cô ta biết cậu cả và cậu hai vẫn luôn không hòa thuận với nhau.

– Cậu cả kia lợi dụng lúc cậu hai không ở nhà mà đến, nhất định là không có lòng tốt gì.
“Anh ta tới nơi này làm gì?”

Chị An không biết Mộc Mai suy nghĩ cái gì, không nhịn được nhắc nhở cô: “Mợ xem…”
“Chị đi xuống trước đi, tôi đi thay quần áo đã.”
Mộc Mai xuống lầu, nhìn thấy Cố Nam đang ngồi ở trên sô pha trực tiếp ăn trái cây trên bàn.
Mộc Mai cau mày, tuy trong lòng cô rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng hơi nở nụ cười: “Anh cả đến đây sao không thông báo trước một tiếng để chúng em chuẩn bị tốt hơn.” Mộc Mai đi đến trước mặt Cố Nam ngồi xuống.
Cố Nam ngẩng đầu, đánh giá Mộc Mai.

Người phụ nữ quả thật đẹp hơn Mộc Diệp rất nhiều, diện mạo xinh đẹp tươi mát như vậy đúng là hiếm có trên đời.
Mộc Mai bị anh ta nhìn chòng chọc hơi mất tự nhiên, vén vài sợi tóc lên nói: “Tại sao anh cả lại nhìn chằm chằm em như thế, có phải trên mặt em có gì dơ hay không?”


 
Chương 57


Chương 57
Cố Nam tỉnh táo lại, lập tức lộ ra một nụ cười hơi xấu hổ, nói: ‘À, trông sắc mặt em dâu có thể thấy được chắc tối hôm qua ngủ rất ngon.


“Anh cả tới đây rốt cuộc có chuyện gì thế?” Mộc Mai không muốn lòng vòng với người đàn ông này.

“Nếu em dâu đã đi thẳng vào vấn đề hỏi anh, vậy thì anh cũng không giấu nữa.


Em có biết em trai anh đi đến công †y con ở nước ngoài làm gì không?”
Cố Nam nhếch chân bắt chéo tựa vào sô pha, dáng vẻ trông như một tên ăn chơi.

“Đương nhiên là đi xử lý công việc, có điều em không hiểu chuyện của công ty và cũng không muốn biết.

Đàn ông hẳn là nên có không gian của mình, em không muốn nhúng tay vào.


Mộc Mai có thể mang máng cảm nhận được người đàn ông này hình như có ý châm ngòi chia rẽ cô và Cố Văn.

“Không ngờ lòng dạ của em dâu lại thoáng thế đó, lẽ nào em không muốn biết em trai anh đi ra nước ngoài gặp ai, hay là đang làm cái gì ư?”
“Anh cả này, em tin rằng ban nấy em đã nói vô cùng rõ ràng rồi.

Chẳng lẽ, sau này mỗi một chuyện mà Cố Văn làm em đều phải đi theo đằng sau mông anh ấy, sau đó hỏi anh ấy đi làm gì hả? Chúng em là vợ chồng chứ không phải trông coi tội phạm, anh ấy muốn làm cái gì là quyền tự do của anh ấy, em cũng không cần thiết phải hạn chế anh ấy này kia.


Mộc Mai không để ý đến lời khuyên bảo tận tâm của Cố Nam.


Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Nam cau mày, anh ta không ngờ tính tình Mộc Mai lại cứng cỏi như vậy.

Hai người ai cũng không nói gì một lúc lâu, chị An đứng ở phòng bếp nhìn thấy hai người không nói câu nào, thì trái tim nhấc lên tận cổ.

Bây giờ, Mộc Mai đắc tội Cố Nam vì Cố Văn, e rằng cuộc sống sau này sẽ không yên ổn.

Chị An bưng nước đi tới nói: ‘Cậu cả, trên đường đến đây chắc cậu cũng khát nước rồi, đến uống miếng nước đã cậu.

Thấy bộ dáng cung cung kính kính của chị An, Cố Nam lập tức thay đổi thái độ: “Chị An, thế mà chị vẫn còn chăm sóc cho em trai tôi à, thật sự là vất vả cho chị rồi.


“Cậu cả nói gì vậy, hồi đó nhờ có cậu hai không chê tôi nên mới có tôi của ngày hôm nay, người sống trên đời là phải biết cảm ơn.



Chị An cũng không sợ Cố Nam, cô ta gặp được chuyện này không phải là lần một lần hai, từ khi Cố Nam ngồi lên vị trí tổng giám đốc kia, bất kể là Cố Văn có được cái gì thì anh ta đều mơ ước cướp cho bằng được, cho dù là bảo mẫu chăm sóc cho Cố Văn như cô ta.

“Chị nói rất đúng, người sống trên đời nhất định phải biết cảm ơn, có một số việc nên làm như thế nào, tôi tin rằng trong lòng chị biết rất rõ.

’ Trong lời nói của Cố Nam có vẻ có ý gì đó, Mộc Mai cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.

Cố Nam lấy điện thoại di động ra, sau đó lướt đến thư viện, rồi đưa cho Mộc Mai: “Tôi biết làm thế này là đẩy em trai mình rơi vào tình cảnh vô tình vô nghĩa, nhưng mà tôi không làm thế thì lại vô cùng có lỗi với em.


Mộc Mai nhàn nhạt liếc nhìn hai người đang ôm nhau trên màn hình di động, trong đó có một người là Cố Văn, chồng cô.




 
Chương 58


Chương 58
Cố Nam thấy biểu tình trên mặt Mộc Mai lập tức thay đổi, biết mục đích của mình đã đạt được, sau đó khẽ cười, liếc nhìn đồng hồ trên tay nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi còn phải quay về công ty đi làm, em dâu này, hôm nay là do anh mạo phạm đến, hôm khác anh nhất định sẽ mở tiệc xin lỗi em.

“Anh cả, anh khách khí rồi.

” Vẻ mặt Mộc Mai đã bình tĩnh như thường lại, có vẻ cũng không có vì bức ảnh vừa rồi mà ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.

Đưa Cố Nam đi ra ngoài, sắc mặt Mộc Mai lập tức lạnh đi, cô nhìn chị An nói: “Tên đàn ông kia bị gì thế?”

Chị An thở dài một hơi, bất đắc dĩ ‘ lắc đầu nói: “Mợ à, từ nhỏ cậu cả và cậu hai đã không hòa thuận, cậu hai sinh ra đã thông minh, ông cụ Cố rất xem trọng cậu ấy, ban đầu tính nâng cậu hai lên chiếc ghế tổng giám đốc, nhưng năm năm trước cậu hai lại xảy ra tai nạn xe cộ, không may gấy cả hai chân, đời này không đứng lên nổi.

Mà gia sản nhà họ Cố không thể nào giao cho một kẻ vô dụng ngay cả đứng cũng đứng không được, cho nên đã để cậu cả thay thế vị trí đó của cậu hai.


Đúng là đáng tiếc, sự nghiệp mà chính mình cố gắng nhiều năm mới gầy dựng được, kết quả lại thành may áo cho người khác.

Mộc Mai không ngờ sự việc lại là như thế, nếu lần tai nạn xe cộ kia mà không liên quan đến Cố Nam, thì đó mới là điều khiến người ta không thể tin nổi.

Cô không tin trên đời này lại có chuyện vừa khéo như thế được.

“Lẽ nào ban đầu không có ai đi điều †ra xem rốt cuộc chuyện này có liên quan tới ai sao?” Mộc Mai biết hồi đó Cố Văn rất có khả năng, cho nên xảy ra †ai nạn xe cộ như vậy, lẽ nào người nhà họ Cố lại ngồi yên chờ chết không điều tra đến cùng ư?
“Cho dù điều tra thì sao? Cậu hai đã không thể đứng lên nổi nữa, chẳng khác gì là một quân cờ bỏ đi.

Huống chỉ, dù bọn họ biết là ai làm tì bọn họ cũng có ý định giao gia sản nhà mình vào tay cậu cả thôi.

“Mợ à, nói thật, trước khi kết hôn với mợ, cậu hai chưa bao giờ nở nụ cười, vụ †ai nạn xe cộ diễn ra năm năm trước đã khiến cậu hai trở nên sớm năng chiều mưa, không ai dám đi tới nói chuyện với cậu ấy cả…”

Phải nói là sự xuật hiện của Mộc Mai đã thay đổi Cố Văn, cô ta hy vọng Mộc Mai có thể làm bạn bên cạnh Cố Văn suốt đời.

“Hóa ra là như thế, trước đây tôi cũng không hiểu rõ anh ấy lắm.


Mộc Mai không khỏi nhớ tới một ngày nào đó vào năm năm trước, cô bị người nhà họ Mộc đuổi đi nên mới phát hiện rời xa cái gia đình kia thì rất khó sống.

Nếu không phải bị ép đến không còn đường lui nữa, Mộc Mai cũng sẽ không vực dậy đối đầu khó khăn để biến thành tính cách như ngày hôm nay.

Hai người bọn họ thật đúng là cùng cảnh ngộ, nhưng điều duy nhất đáng được ăn mừng ở đây là cô may mắn hơn Cố Văn nhiều, cô có được đôi chân hoàn chỉnh, còn Cố Văn thì lại không.

“Chị An, tôi biết chị muốn nói gì, chị yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay Cố Văn ra đâu.

Nếu chúng tôi đã kết hồn, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy”
Sau khi chị An nghe thấy thế trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ôn hòa, cô †a quả nhiên không có nhìn lầm Mộc Mai.


Có lẽ Mộc Mai chính là một bước ngoặt của Cố Văn.

Vào buổi tối, Mộc Mai và Cố Văn đã gọi điện video với nhau, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú người đàn ông trong video, Mộc Mai hỏi: “Anh đi công tác bao lâu?”
“Nửa tháng.

” Từ khi rời đi đến bây giờ đã ba ngày, theo thường lệ thì sẽ mất khoảng nửa tháng.

Trong mắt Mộc Mai có một tia ảm đạm: “Sẽ lâu như vậy sao?”
Hai người họ ở bên nhau rõ còn chưa được hai tháng, từ sau khi người đàn ông này không ở nhà, cô cảm thấy có chút không quen.

“Nhớ tôi rồi sao?” Cố Văn cười hỏi.




 
Chương 59


Chương 59
“Cũng không phải nhớ anh nhiều, đúng rồi, có một chuyện tôi muốn nói với anh, hôm nay anh trai anh đã đến nhà chúng ta.

” Mộc Mai nói.

Nhưng Cố Văn lại không quan tâm điều đó, anh biết tại sao người đàn ông này lại đến nhà của họ: “Sao đó thì sao?”
“Nói là anh đi tìm hoa hỏi liễu, còn đặc biệt cho tôi xem bức ảnh anh ôm người phụ nữ trong lòng.

” Không hiểu †ại sao, cô rõ ràng biết là Cố Nam đang cố ý chia rẽ ly gián hai người, nhưng trong lòng cô vẫn để tâm.


“Haha, cô gái ngốc nghếch.


Nghe thấy tiếng cười của người đàn ông, Mộc Mai có chút khó chịu: “Anh cười cái gì vậy, nếu tôi tin những gì anh †a nói thì bây giờ đã không gọi video cho anhl”
“Nghỉ ngơi thật tốt, đợi khi nào tôi trở về, tôi sẽ trực tiếp đưa em đến công ty làm việc.

” Cố Văn biết Mộc Mai là người rất thông minh, anh không thể để lãng phí tài nguyên như vậy.

“Hả? Tôi sợ mình không làm được.


Mặc dù trước đây cô cũng tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng nhưng mấy năm nay cô vẫn luôn làm những công việc lặt vặt bên ngoài, hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc, cô sợ rằng bản thân sẽ không thể xử lý được.

Cố Văn hít một hơi thật sâu: “Em làm thư ký riêng của anh thì sao có thể không thể làm được?”
Mộc Mai: “….

.


” Thư ký riêng, sao lại có cảm giác giống như thay thế công việc của Ngôn Bảo?
Có lẽ là vì qua cuộc điện thoại với Cố Văn mà tâm trạng của Mộc Mai cũng tốt hơn rất nhiều, đêm nay cũng đã ngủ rất ngon.

Sau khi tỉnh giấc, Mộc Mai thay một bộ quần áo mới rồi đi xuống lầu, điều đáng ngạc nhiên là Cố Văn lại đang ngồi vào bàn ăn.

Mộc Mai đứng ở góc cầu thang chớp mắt rất nhanh, sau đó lại vỗ vỗ vào mặt: “Chị An, có phải là tôi vẫn đang mơ chưa tỉnh đúng không?”
Chị An quay đầu lại nhìn thấy cô đang đánh vào mặt mình liền tiến lên phía trước: “Cô Mai, cô đang làm gì ở đây vậy?”
Chị An nở một nụ, chị cũng hiểu tại sao Mộc Mai lại hành động như vậy.

“Tôi đang băn khoăn có phải là tôi vân chưa tỉnh ngủ.

” Mộc Mai ghé vào tai chị An nói nhỏ, thế nhưng cô có chớp mắt bao nhiêu lần đi nữa thì Cố Văn vẫn thực sự ở đó.

“Cô đừng nghĩ lung tung nữa, sáng sớm cậu chủ đã vội vàng quay về, bây giờ vẫn chưa ăn sáng, cô mau qua ăn cơm cùng cậu chủ.


Sau khi nói xong, chị An lại tiếp tục đi vào bếp bận rộn làm việc, Mộc Mai bước đến trước mặt Cố Văn, giơ tay lắc lắc trước mắt anh.

“Em vẫn chưa tin tôi là thật sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ thăm dò của Mộc Mai, Cố Văn không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Tôi thực sự vẫn không dám tin.


Mộc Mai ngồi đối diện với Cố Văn, cầm miếng bánh mì trên bàn cắn một miếng.

“Sao anh lại về?” Mộc Mai nuốt xong miếng bánh mì hỏi.

“Tối hôm qua không biết là cô gái ngốc nào nói nhớ tôi, tôi sợ cô ấy bị bệnh tương tư đành phải quay về trước xem thế nào.

” Cố Văn vừa ăn vừa nói.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom