Cập nhật mới

Dịch Cố Tổng Sủng Thê

Chương 100


“Sao chị biết tôi không mang quà đến?” Mộc Mai nở nụ cười, cô càng chắc chắn về những gì Cố Văn nói.
Cố Văn từ đầu đến cuối không nói một lời, bởi vì anh ấy chỉ muốn xem những người này diễn cùng nhau.
Không thể không nói, diễn xuất của mấy người nhà họ Mộc này so mấy ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, không kém cạnh đâu.
Mộc Diệp ngồi trên sô pha, rót cho mình một ly rượu rồi uống một hơi cạn sạch: “Cái loại nhìn thôi đã biết nghèo kiết xác như mày, tao cũng chẳng mong chờ mày mang quà tặng ông đâu.

Nếu mày thiếu tiền, mày có thể nói với chị, dù sao một tháng chị cũng có mấy trăm triệu tiêu vặt, cho mày vay cũng không đáng gì”.
“Chị có thể nói to hơn.


Đây là đại thọ 70 tuổi của ông nội.

Để khách mời thấy nhà họ Mộc đối xử với hai cháu gái khác biệt, chị cảm thấy những người khác sẽ nghĩ gì về ông nội?”
Mộc Mai nhàn nhạt nói, hoàn toàn áp chế vẻ kiêu căng, ngạo mạn của người phụ nữ kia.

Lễ phục của Mộc Diệp là một chiếc váy dài màu đen có đính thêm vài viên kim cương chói lóa.
Còn Mộc Mai là màu trái, hoàn toàn trái ngược, chiếc váy này không có quá nhiều trang sức, chỉ có một chiếc nơ buộc quanh eo, nhưng lại là càng tôn lên vòng eo của cô.
Hai người đứng cùng nhau với phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng khí thế của Mộc Mai hoàn toàn nghiền ép Mộc Diệp.
“Mộc Mai, chỉ vì gần đây ông nội đối xử với mày hơi khác, nên mày mới dám lên mặt! Đừng quên mày gả vào nhà họ Cố kiểu gì! Những gì mày có bây giờ chỉ là do tôi bố thí cho thôi”.
Mộc Diệp đứng dậy nắm lấy Mộc Mai, cặm hận thì thâm bên tai cô.
Cố Văn ước tính đã gần đến giờ, thấy Sở Trọng Văn từ ngoài cửa bước vào.
Một vở kịch hay như vậy, dĩ nhiên Sở Trọng Văn không thể bỏ qua.
Sở Trọng Văn đặt chiếc hộp trong †ay vào tay Cố Văn: “Đồ anh cần đây, nhớ cảm ơn tôi.”

Mộc Diệp sau khi nhìn thấy hộp gồ, tỉnh táo trở lại: “Đây là quà hai người chuẩn bị cho ông nội, hay là để tôi xem trước đi.”
Ngay lúc Mộc Diệp định vơ lấy món quà, Mộc Mai đã nhanh tay cầm lấy chiếc hộp, ôm vào ngực mình, cô không muốn Mộc Diệp chạm vào: “Nếu chị đã tặng quà cho ông nội rồi, thì chờ lát nữa hay xem của tôi.

Dù sao sớm hay muộn thì cũng như nhau thôi”.
“Ồ, hai người thì liệu có gì quý giá chứ? Cũng lắm thì là thứ gì đó không đáng tiền, tao rất hân hoan chờ mày mất mặt.” Mộc Diệp nói xong, lại ngồi xuống.

Cô ta không tin, đứa em họ này có thể mang tới cái gì xuất sắc.
Cố Văn bây giờ là một tên phế vật, chẳng có gì phải sợ.
Mộc Diệp xa xa hô: “Ông ơi, Mộc Mai nói có quà muốn tặng ông.

Ông mau đến xem đi.”
Nghe thấy giọng nói của Mộ Diệp, Mộc Đoàn để đồ trong tay xuống, đi đến bên cạnh Mộ Mai: “Không phải bảo cháu đừng làm ông mất mặt sao.

Có cô chủ nhà nào mà hô to gọi nhỏ như thế này không?”

“Ông ơi, cháu sốt ruột thay cho Mộc Mai thôi.

Lúc mới vào nhà, hai người họ quên tặng quà cho ông, nên cháu bây giờ cháu mới vội gọi ông đến đây để xem họ chuẩn bị quà gì.”
Sau khi Mộc Mai nói xong, lần nữa hướng ánh mắt vào hộp gõ.

Hiện tại còn ai dùng loại hộp gõ này để đựng đồ, có thể thấy món quà này tồi tàn đến mức nào.
Đương nhiên Mộc Đoàn cũng nhìn thấy cái hộp gỗ.

Mộc Mai nở nụ cười, đưa đồ trong tay cho Mộc Đoàn: “Ông ơi, lúc nãy mới vào còn chưa thấy ông đâu, mong là ông vui vẻ nhận món quà này.”
Ngay khi Mộc Đoàn chuẩn bị mở hộp, Cố Văn chậm rãi nói: ‘Ông nội khả năng phải cầm nhẹ, vì vậy này dễ hỏng.”
Mọi người thấy Cố Văn nói vậy, họ càng tò mò hơn về thứ ở bên trong..


 
Chương 101


Ngay cả sự hiếu kỳ của Mộc Đoàn cũng bị gợi lên.

Giây kế tiếp khi chiếc hộp mở ra, tất cả mọi người đều sững SỜ.
“Thật là đẹp…”
Thời điểm Mộc Đoàn mở chiếc hộp ra, ông ta cũng bị vẻ đẹp của thứ bên trong làm bất ngờ.


Bên trong là một khối ngọc phỉ thúy xanh biếc, phía trên chạm khắc một hòn non bộ cùng nhiều đình nhỏ và thuyền bè khác nhau.

Còn có, đại bàng tung cánh phía trên đình, trông cực kỳ tinh xảo, sống động .
Mộc Đoàn vui mừng khôn xiết: ‘Làm sao cháu biết ông thích phỉ thúy?”
Mộc Đoàn có hai sở thích lớn, một là sưu tầm tranh cổ, hai chính là ngọc phỉ thúy.
“Ông nội, thật ra mặt sau của viên ngọc bích này có một bí ẩn, không biết ông có thể nhìn ra được không.” Mộc Mai không vội trả lời Mộc Đoàn.
Mộc Mai chưa từng mở chiếc hộp trước đây, nhưng khi cô nhìn thấy khối phỉ thủy được chạm khắc, cô liền biết cái này là gì.
Sau đó Mộc Đoàn cầm khối ngọc lên xem, hóa ra đẳng sau có một dòng chữ: Vạn sự suôn sẻ, gia đình hòa hợp, sum vầy, mong người tựa tiết xuân sang, trời thêm tuổi mới, người thêm lộc, xuân khắp dương gian, phúc khắp nhà.
Nhìn thấy mấy dòng này, mắt Mộc Đoàn đột nhiên hồng lên, mặt đầy kích động nhìn Mộc Mai: ‘Làm sao cháu biết chuyện này?”
Mộc Mai cúi đầu nhìn khói phỉ thúy trong tay Mộc Đoàn: “Ông nội, thực ra cháu cũng không biết, bởi vì lúc sinh thời ba cháu thường hay nói mấy câu này, ông ấy cho rằng gia đình hòa thuận thì mới là người một gia đình thực sự.

Hơn nữa, đây là điều ông nội đã dạy ba cháu, phải không? “
Khi Mộc Mai nhắc đến Mộc Huy, nước mắt của Mộc Đoàn không kìm được, tuôn ra.
“Mộc Mai, mấy năm nay ông nội không để ý đến cháu, sau này cháu không bận thì về nhà ở với ông nội.

Mấy năm nay ông nội không có thời gian chăm sóc cháu, sau này ông nội sẽ không để ai bắt nạt cháu nữa.”
Mộc Diệp bị mấy lời này của Mộc Đoàn làm điên tiết, nét mặt biến hóa khó lường.
Nhưng trái lại Mộc Diệp cũng rất tò mò, Mộc Mai lấy đâu ra vật quý như thế này?
“Không biết em gái lấy được bảo bối này ở đây vậy?” Mộc Diệp bắt đầu hỏi, thứ này chẳng lẽ còn quý hơn bức tranh của cô ta sao?
Mộc Mai khẽ mỉm cười: “Dĩ nhiên chị không thể biết xuất xứ của khối phỉ thúy này, nó là vật sở hữu riêng của ba tôi.


Sau khi gia đình chúng tôi gặp khó khăn trong kinh doanh, ba tôi đã bán khối ngọc này và một số thứ có giá trị khác.”
“Nếu đã bán rồi, sao mày lại cầm thứ này vê được, hay chính mày đã trộm nó.”
“Mộc Diệp, nói chuyện phải có chừng mực, đừng có quá đáng, đừng quên hôm nay là ngày gì.” Nghe xong mấy lời của Mộc Diệp khiến Mộc Đoàn hết sức không vui.

Khối phỉ thúy này không chỉ là khối phỉ thúy bình thường, mà còn chứa đụng sự nhớ thương ông dành cho con trai.
Nhưng Mộc Diệp không hiểu lời của Mộc Đoàn, trái lại cô ta còn hùng hổ hơn: “Ông nội, chuyện này phải suy nghĩ cẩn thận.

Phòng trường hợp một ngày nào đó có người tới gõ cửa, thì lúc đó mất hết cả mặt mũi nhà họ Mộc chúng ta.”.


 
Chương 102


“Đúng vậy, chính Mộc Mai nói ba cô ta đã bán đi rồi, làm sao hôm nay có thể xuất hiện trên tay người phụ nữ này?”
“Năm năm trước chúng ta cũng biết thừa Mộc Mai ăn trộm đồ nên mới bị đuổi khỏi nhà.

E rằng khối phỉ thúy này có được bằng con đường không trong sạch cho lắm…”
“Trùng hợp, tôi đã mua lại tất cả những thứ ông Mộc Huy đã bán trước đây.” Đang lúc mọi người đang xì xao bàn tán, Cố Văn bình tĩnh lên tiếng.


Mọi người không nhìn về phía người đàn ông mặt mày không quan tâm, ngồi trên xe lăn đăng kia.
Trong lúc suy tư, Mộc Mai cũng đoán ra được một điều, Cố Văn hồi đó vẫn là tổng giám đốc quyền lực của Cố thị, chỉ nhấc một ngón tay thì có gì không vào túi.
Cố Nam nghe xong, mắt tối sầm lại.
Người đàn ông này đã bắt đầu lấy lòng nhà họ Mộc rồi sao? Chẳng lẽ anh ta đã nghĩ tới việc dùng nhà họ Mộc để củng cố địa vị rồi?
Nếu không vì tai nạn xe hơi khiến chân người đàn ông này què quặt suốt đời, chỉ e là trên đời chẳng có ai bằng anh ta.
Sau khi mọi người nghe được lời của Cố Văn, lập tức không còn đoán xuôi đoán ngược nữa.

Dù sao năm năm trước, Cố Văn có thể nói là cưỡi mây đạp gió, nên mua lại khối phỉ thùy này, cũng chẳng phải vấn đề to tát.
“Ô? Thật sao?’ Mộc Đoàn có chút kích động.

Đồ của Mộc Huy trong nhà càng ngày càng ít, cho nên ông muốn giữ lại những thứ này, để mình còn có thứ mà niệm tưởng.

Dù sao cũng là con trai lớn mà ông tự hào nhất.


Nếu con trai lớn còn sống, thì việc làm ăn sao có thể để cho con trai út chứ?
“Cháu là chồng của Mộc Mai, đương nhiên, không thể lợi dụng chuyện này nói dối.” Sau khi Cố Văn nói xong, nhìn thằng Mộc Đoàn: “Ông nội còn không tin sao?
“Ông tin, ông tin, đương nhiên là tin, chẳng qua là… Hôm nay ở tiệc mừng thọ của ông, có thể cùng cháu bàn bạc một chuyện được không.” Mộc Đoàn lúc này có chút hưng phấn, đây đều là của con trai lớn, nhất định phải mua lại.
Tập đoàn Mộc thị hiện tại không còn là Mộc thị của ngày xưa, những thứ này đều do con trai ông muốn bù lỗ cho công ty mà bán đi, giờ công ty đã đi vào nề nếp, mua lại là là chuyện đương nhiên.
Cố Văn sau khi nghe được chuyện này, mỉm cười một tiếng: “Ông nội nếu có bất cứ chuyện gì, xin cứ phân phó, cần gì phải bàn bạc với cháu.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tất nhiên Cố Văn biết ông cụ này muốn làm gì, nhưng để Mộc Mai củng cố địa vị ở nhà họ Mộc, anh làm sao không hạ mình chứ?
Mộc Đoàn cũng rất hài lòng với câu trả lời của Cố Văn, ngay lập tức bày tỏ tâm ý của mình: “Những thứ này đều là của con trai cả của ông, hồi trước phải bán đi để bù lỗ cho Mộc thị.

Con trai ông đã sớm qua đời, để lại rất ít đồ đạc, nên ông muốn hỏi cháu có thể bán lại di vật của con trai ông cho ông không.

Bất kể cháu ra giá nào, ông cũng chấp nhận Mộ Sĩ nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó trở nên kích động: “Ba, đồ anh cả bán đi sao lại mua về, mà anh cả bị tai nạn xe, ba…”
“Sao, anh đang chất vấn quyết định của tôi?” Giọng điệu Mộc Đoàn khó chịu.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba, Mộ Sĩ biết mình nói sai, khẽ vuốt căm: “Ba, con xin lỗi, con cũng có chút kích động.

Hồi đó anh cả của con bán những thứ này để bù lỗ cho công ty, là do không xem xét toàn cục.”
Mộc Đoàn thấy Mộc Sĩ xin lỗi thật tình như vậy, cũng không hơi đâu mà đi so đo với ông ta, quay lại nhìn vê phía Cố Văn, không biết anh có ý gì.
“Mấy lời này của ông nội xa cách quá rồi.

Ông nội đã bảo thế, dĩ nhiên cháu sẽ bán những thứ này cho ông với giá gốc.
Chỉ là… Ông nội, cháu cũng có một yêu cầu.

“.


 
Chương 103


Những năm gần đây, giá trị của những thứ này đã tăng lên gấp mấy lần, chênh lệch giá rất lớn, nên Cố Văn sẽ không ngu ngốc đến mức bán rẻ như vậy.
“Cháu muốn nói gì thì cứ nói.

Chỉ cần bán hết tất cả những thứ đó cho ông.” Mộc Đoàn vấn kiên định giữ ý kiến của mình, có thể thấy ông ấy đã từng yêu con trai cả như thế nào.
“Cũng khá đơn giản.


Vì những thứ này là của về ba vợ cháu nên sau này đương nhiên sẽ để lại cho Mộc Mai.
Cháu chỉ muốn chuyển tất cả những thứ này sang tên của Mộc Mai.”
Mộc Mai nhìn Cố Văn không thể tưởng tượng nổi.

Trong trường hợp này, Cố Văn vẫn đang cân nhắc vì lợi ích của cô ấy.

Mộc Mai cảm động ngay lập tức, như có một dòng nước ấm áp bao phủ trái tim cô.
“Dựa vào đâu, nếu ông tôi mua lại thì đây chính là đồ của nhà họ Mộc, sao phải để tên Mộc Mai?” Mộ Diệp nghe xong không vui.
Tâm cơ của Cố Văn thật sâu, nếu tất cả những thứ này đều giao cho Mộc Mai, chẳng phải sẽ về tay vợ chồng bọn họ hết à?
“Đúng vậy, ba, ba đã mua hết những thứ này, làm sao có thể đồng ý giao hết cho Mộc Mai được? Diệp cũng là cháu gái của ba, ba cũng không thể để đứa có đứa không.” Tô Ngọc Vân lo lắng nói.
Một thứ đã là vô giá, đây lại còn là toàn bộ.
Ngày trước công ty lỗ đến mức nào, có thể bù chỗ lỗ đó, có thể thấy giá trị những vật này lớn tới nhường nào.
Nghe thấy những người này đều đang mơ tưởng về tài sản của ba cô, Mộc Mai lập tức bùng phát, nhìn về phía Tô Ngọc Vân trước mặt: “Thím à, có mấy lời thím không cần nói nữa đâu.


Ba cháu trước đây bán đồ là để bù lỗ cho tập đoàn.

Nếu hồi đấy thím băng lòng bù vào chỗ lỗ kia, thì mấy món đồ cổ trong số này, một món cháu cũng không cần.


Nhìn thấy cô vợ nhỏ đỏ bừng mặt mũi tranh cãi, Cố Văn cố nén tiếng cười.
Cô vợ nhỏ của anh thật sự đáng yêu mà.
“Nếu ông nội phản đối thì tốt hơn là cháu nên giữ lại.

Dù sao cháu giao cho Mộc Mai thì cũng là một phần tình nghĩa với vợ cháu.”
Cố Văn vừa nói vùa đùa bốn chiếc đồng hồ trên cổ tay, không thèm nhìn vào biểu cảm của những người đó.
Sở Trọng Văn nấp sau lưng Lăng Khải, đã sớm cười gập của người rồi.
Mấy người này hoàn toàn bi Cố Văn xếp đặt.
“Im đê! Anh không biết đây là dịp gì sao? Không cẩn thận tí người đó cho anh tới bến luôn đấy.” Lăng Tiếu cảm thấy người đàn ông này không ra làm sao cả, nên đưa anh ra tới bệnh viện tâm thần đi.

“Ha ha ha, buồn cười quá cha mạ ơi, trong một dịp trọng đại như này, mà những người đó vẫn muốn tranh giành tài sản.

Dù có muốn hay không, bọn họ vẫn phải nhận được sự đồng ý của Cố Văn.

Quyền chủ động hoàn toàn thuộc về Cố Nam, thế mà những người đó vẫn không hiểu hoàn cảnh của mình.”
Sở Trọng Văn vừa cười vừa thì thào, mọi người xung quanh đều không nghe thấy.
Lăng Khải xấu hổ: “Anh nghĩ lòng dạ ai cũng đáng sợ như Gố Văn hả?” Nếu muốn giở thủ đoạn, cả nhà họ Mộc đều không phải là đối thủ của Cố Văn.
“Cháu nói đúng.

Những thứ này là đồ riêng của ba Mộc Mai khi còn sống..


 
Chương 104


Theo lý nên đứng dưới danh nghĩa của Mộc Mai.

Ông mua về cũng chỉ để tưởng niệm tôi.” Mộc Đoàn biết suốt mấy năm qua mình có lỗi vối Mộc Mai, để lại những thứ này cho Mộc Mai cũng là chuyện đương nhiên.
“Nếu ông nội đã nói như vậy, ngày mai cháu sẽ cho người lập hợp đồng, đem tất cả những thứ này ghi dưới danh nghĩa của Mộc Mai”
Mộc Diệp lập tức điên máu, vừa định tiến lên tranh chấp thì liền bị ba mình Mộc Sĩ cản lại.

“Ba, tất cả những thứ này chẳng lẽ đều giao cho Mộc Mai sao? Không được, con không cam lòng.

Bao nhiêu đồ quý giá như vậy, không thể đều để con đ ĩ đó hưởng được.”
Mắt Mộc Diệp đỏ hẳn tia máu.

Mấy món đồ cổ kia, hồi đó trị giá cả tỷ, bây giờ chắc cũng phải tăng gấp mấy lần rồi.
Cô ta tuyệt đối không thể cứ để chúng rơi vào tay Mộc Mai như thế này.
Cô ta là người thừa kế của nhà họ Mộc, những thứ này nên thuộc về cô ta.
Mộc Sĩ đưa mắt quan sát bốn phía, đều thấy mọi người dồn tất cả sự chú ý lên Mộc Đoàn và Cố Văn, liền nhẹ nhàng thì thâm bên tai Mộc Diệp: “Con không nghe thấy ông nội vừa nói muốn giữa lại bên người để tưởng niệm sao? Đợi ông nội con quy tiên, tất cả mọi thứ không để lại hết cho con thì còn để lại cho ai.
Cho dù những thứ này thuộc về Mộc Mai, lúc đấy con cứ bán hết đi, xem nó làm thế nào?”
Nghe thấy lời giải thích của ba mình, Mộc Diệp lập tức hiểu ý của ông ta: ‘Ba, may là ba suy nghĩ chu đáo.


Đã vậy, những thứ này tạm thời sẽ để dưới tên của Mộc Mai.

Dù sao ông nội cũng sẽ qua đời, đến cuối cùng những thứ này sẽ thuộc về ai, còn chưa nói trước được đâu.”
Đại thọ vẫn đang diễn ra, nhân vật chính của ngày hôm nay là ông cụ nhà họ Mộc, dĩ nhiên ông cụ sẽ lên đài phát biểu.
Mộc Đoàn bước lên sân khấu rồi nhìn hai cô cháu gái của mình, Mộc Diệp và Mộc Mai, cả hai đều trổ mã rất xinh đẹp.
Mộc Mai đã có bến bờ của riêng mình.
Mặc dù Mộc Diệp chưa kết hôn nhưng hôn sự của cô ta với Cố Nam có thể coi như ván đã đóng thuyền.
“Tôi thấy rất vui mừng, cảm ơn mọi người đã nể mặt ông già này đến góp vui cho bữa tiệc mừng thọ của tôi.
Mong mọi người ăn chơi vui vẻ.

Ngoài ra, còn có một việc nữa, hai cháu gái Mộc Diệp và Mộc Mai là hai đứa trẻ tôi yêu quý nhất, hy vọng trong tương lai, dù hai đứa có làm gì, cũng có thể nhận được sự giúp đỡ của mọi người.”
Mấy lời của Mộc Đoàn hôm nay không cần nghỉ ngờ, chính là lót đường cho hai cô cháu gái, để cho tương lai hai cô có thể suôn sẻ hơn một chút.

“Vậy mời hai cháu gái của ông, cùng lên thổi nến với ông.’ Mộc Đoàn mỉm cười nhìn hai cô gái phía dưới sân khấu.
Mộc Diệp bước đến bên cạnh Mộc Mai, nhấc giày cao gót, giãm mạnh vài góc sau bộ váy dạ hội của Mộc Mai.
Ngay khi Mộc Mai bước lên không ngời lại có tiếng quần áo bị xé rách truyền đến.

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy gần váy áo của Mộc Mai bị xé hơn nửa.
Dưới đầu nhất thời truyền đến một trận thổn thức.
Nghe được những lời bàn tán của mọi người, khuôn mặt của Mộc Diệp nở một nụ cười đắc thắng, sau đó quay sang nhìn Mộc Mai, cái bộ dạng này của cô ta quả thật quá mất mặt.
“Mộc Diệp, chỉ…”.


 
Chương 105


“Ổi đồi, xin lỗi nhé, chị bất cẩn quá.
Chị vẫn còn dư một chiếc váy, hay là để chị lấy cho em gái mượn nhé.

Dù sao dáng dấp chúng ta cũng giống nhau, em gái sẽ không để ý chứ?”
Mộ Diệp nói xong lập tức nhìn về phía ông nội đang đứng trên sân khấu.
Dưới tình huống quan trọng như vậy mà lại dám làm chuyện đê tiện thế này, sắc mặt ông không khỏi trở nên tối sâm.


Sợ rằng ông nội đối với Mộc Mai vô cùng thất vọng rồi.
Cố Nam ở một bên cau mày.

Cái trò này của Mộc Diệp thực sự đáng khinh, đúng là không biết nhìn đại cục.
Cố Văn đương nhiên nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người, khuôn mặt anh lập tức lộ ra thần sắc lạnh nhạt.

Ngay khi cánh tay Cố Văn mới vừa giơ lên, liền bị Lăng Khải ấn vào xe lăn.
Lăng Khải lắc đầu với Cố Văn.

Cố Văn lăn xe đến bên cạnh Mộc Mai, từ đoạn bị rách kia, xe hết phần đó xuống.
Vốn là váy có đuôi, giờ đã trở thành một chiếc váy ngắn.
Cố Văn cầm chỗ vách rách trên tay, đưa cho Mộc Diệp: “Tôi thực sự cảm ơn chị họ đã giúp Mộc Mai thay đổi hình tượng trước đây.”
Sắc mặt Mộc Diệp không dễ coi.

Vốn dĩ cô ta vốn muốn Mộc Mai mất mặt trước mọi người.

Nhưng không ngờ nhờ sự thay đổi của Cố Văn, Mộc Mai lại càng trông xinh đẹp, lả lướt hơn.
“Không cần cảm ơn, tôi không cố ý.
Chỉ là váy của em gái khiến bước đi lề mề.

Sau khi trở thành như này, vừa hay thuận tiện, lại tôn dáng.”
Cho dù giờ phút này Mộc Diệp không vui thế nào, cô ta cũng chỉ có thể nói như vậy, dù sao chuyện này là do cô †a gây ra.

Nếu không đổi dược, Mộc Mai chỉ có nước đào lỗ chui xuống.

Nhưng Cố Văn lại ra ta, muốn Mộc Mai mất mặt xem ra không thể rồi.
Thấy mọi chuyện sau đó đã dần lắng xuống, sắc mặt của Mộc Đoàn trên sân khấu trở lại bình thường một chút.

Ông không cần suy xét cũng biết ai làm chuyện này.
Mộc Đoàn thờ ơ liếc nhìn Mộc Diệp.
Mọc Diệp tránh né, cúi đầu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc thì Mộc Mai chào ông nội, chẳng thèm để ý tới một nhà chú thím rồi đi theo Cố Văn ra ngoài.
Mộc Đoàn nhìn thấy đám người đi thì sắc mặc âm trầm xuống, ông đưa †ay tát Mộc Diệp một bạt tai.

Mộc Diệp hét lên: “A, sao ông nội lại đánh cháu?”
Mộc Sĩ và Tô Ngọc Vân đứng bên cạnh thấy thế thì giật mình: “Mộc Diệp cũng không có làm gì sai, sao ba lại đánh con bé?” Trên mặt Tô Ngọc Vân lộ ra nét không vui, cho dù Mộc Đoàn là ông nội của Mộc Diệp thì cũng không nên đánh con gái yêu của bà ta như thế.
“Hỏi nó xem vì sao tôi lại đánh nó?
Chẳng lẽ cô không biết hôm nay là ngày gì à? Lại còn dám gây khó dễ cho Mộc | Mai trong trường hợp này?”.


 
Chương 106


Chương 106
Bọn họ coi ông là người mù à? Nếu như Cố Văn không ra tay thì chỉ sợ là hôm nay Mộc Mai sẽ bị mất mặt rồi.
Đến lúc đó người ngoài sẽ đồn rằng Mộc Mai là cô hai của nhà họ Mộc mà lại bị mất hết mặt mũi trên tiệc rượu của ông nội.

Điều này không chỉ khiến cho Mộc Mai mất mặt mà còn có cả nhà họ Mộc nữa.
“Ông nội, cháu không có sai.” Thái độ của Mộc Diệp rất thản nhiên: “Mộc Diệp, đừng có hỗn láo với ông nội.” Mộc Sĩ đứng bên cạnh nhắc nhở, bây giờ trong nhà vẫn do Mộc Đoàn làm chủ, nếu như chọc giận ông cụ thì chỉ sợ là người một nhà bọn họ không đạt được ích lợi gì.

“Mặc dù ông già những vẫn chưa đến nỗi đui mù.

Vì sao lễ phục dạ hội của Mộc Mai lại bị rách? Cháu cho rằng ông không biết gì thật à? Chân của cháu chẳng thể nào duỗi tới được lễ phục của Mộc Mai, nếu không phải cháu cố ý thì sao dẫm được lễ phục của nó? Trường hợp khác thì cũng thôi, nhưng hôm nay là tiệc mừng bảy mươi tuổi của ông! Vậy mà cháu còn dám gây chuyện trên tiệc rượu! Ông đã từng nhắc nhở cháu, bảo là đừng có trêu chọc Mộc Mai nữa.

Nó giờ đã là mợ hai của nhà họ Cố rồi, một khi Cố Văn quyết tâm chơi ác thì cháu cho răng nhà họ Mộc chúng ta còn chống lại được à?”
“Ông nội, cháu vẫn không hiểu.

Vì sao ông cứ e ngại Cố Văn chứ? Chẳng qua là trước kia anh ta có chút mánh khóe mà thôi, còn giờ chỉ là một thằng tàn phế, chẳng làm được gì cả, sao ông vân luôn sợ anh ta chứ? Tương lai của cháu là gả cho Cố Nam, sau này nhà họ Mộc và nhà họ Cố đều nằm trong tay chúng cháu, sao ông lại thiên vị người ngoài chứ?”
Mộc Diệp nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao ông nội vẫn mãi thiên vị Mộc Mai.
Ba của Mộc Mai đã qua đời rồi, còn người mẹ thực vật của Mộc Mai vẫn còn đang nằm trong bệnh viện!
Mộc Mai chỉ là một con vịt xấu xí thì sao lại so với cô ta được?
“Đúng rồi ba, bây giờ Cố Văn đã trở thành một thằng tàn phế rồi, đối với nhà họ Mộc mà nói thì có cũng như không.

Vì sao ba còn bận tâm tới mặt mũi của cậu ta chứ? Chuyện kết hôn của Mộc Diệp và Cố Nam đã chắc như đỉnh đóng cột rồi, sau này nhà họ Mộc chúng ta thông gia với nhà họ Cố thì chắc chắn không thiếu lợi ích đâu.”
Tô Ngọc Vân cũng nghĩ mãi mà không hiểu, Mộc Đoàn là một người đã từng dấn thân vào thương trường, vì sao lại còn sợ Cố Văn chứ?.

‘Cô ngậm miệng lại, đều là do cô và Mộc Sĩ chiều nên mới để cho nó có cái tính như thế.
Ở nhà đã như thế thì bên ngoài còn ra sao nữal”
Ông mắng lớn rồi quay qua mắng nhỏ: “Nếu như cháu vẫn còn muốn ở lại nhà họ Mộc và muốn tiếp quản công ty trong tương lai thì bây giờ phải nghe lời ông.

Mộc Mai của bây giờ đã không phải Mộc Mai của năm năm trước, nếu như cháu tiếp tục làm mất lòng nàng thì chẳng được ích lợi gì đâu.

Vì sao ông lại cứ lặp đi lặp lại rằng cháu không nên đi trêu chọc Mộc Mai? Chính là vì trải đường cho cháu đấy! Ông không ngờ cháu gái mà ông tỉ mỉ dạy dồ lại là một người ngu xuẩn, cháu làm ông thất vọng quá.”
Ông vốn cho rằng Mộc Diệp là một người phụ nữ thông minh, để cho Mộc Diệp tiếp quản công ty nhà họ Mộc thì cũng là chuyện đương nhiên.


Nhưng không ngờ rằng người phụ nữ này chỉ biết lo lợi ích trước mắt, không biết nhìn xa.
Lạc đà gây còn hơn ngựa béo, cho dù bây giờ Cố Văn đã mất thế nhưng Mộc Diệp cũng không nên trêu chọc cậu ta.
“Ông nội?” Mặc dù Mộc Diệp không vui nhưng khi nghe ông nội nói là làm như thế vì trải đường cho cô ta thì cảm giác không vui đã bớt đi nhiều.
“Nếu như cháu còn nhận người ông này thì từ giờ trở đi phải nghe lời ông.
Mộc Sĩ, Tô Ngọc Vân, từ hôm nay trở đi không cho phép hai đứa nhúng tay vào chuyện của Mộc Diệp nữa, từ giờ trở đi Mộc Diệp sẽ do ba dạy bảo.

Mộc Diệp về phòng hối lỗi đi, mai không được ăn cơm.

Ông cũng phải để cho cháu biết cái gì gọi là nề nếp.”


 
Chương 107


Chương 107
Mộc Đoàn cảm giác được rằng Mộc Mai đã không còn ngây thơ như trước nữa, càng ngày ông càng khó kiểm soát co.
Bên Cố Văn.
Vốn Cố Văn định dẫn Mộc Mai về nhà nhưng không ngờ rằng Sở Trọng Văn và Lăng Khải lại mặt dày mày dạn ngồi lên xe.
Cố Văn thấy hai người đó không có ý xuống xe thì cất lời nhắc nhở: “Xe của hai người ở bên kia.”

“Hai bọn tôi định đi nhờ xe về.

Anh không cần để ý tới hai bọn tôi, bọn tôi còn đang muốn nói chuyện với chị dâu nhiều hơn đây này.”
Chuyện ngày hôm nay đã cho bọn họ hiểu được rằng Mộc Mai không hề yếu đuối như những gì cô thể hiện ra, mà lại còn rất dũng cảm.
Mặt mũi của Cố Văn rất lạnh lùng.
Không đợi Cố Văn mở miệng thì Sở Trọng Văn đã cất tiếng: “Tranh thủ lái xe đi, bọn tôi còn chưa được miếng gì bỏ vào bụng đây, còn đang định đi về nhà ăn gì đó.”
Cố Văn không nói thêm gì nữa, dường như đã chấp nhận việc hai người này muốn đi theo anh về biệt thự.
Khi xe đi tới nhà tân hôn của hai người thì Cố Văn bị Mộc Mai đỡ xuống xe.

Lúc mở của thì Mộc Mai cũng không vội đẩy Cố Văn vào mà mời hai người khách vào trước.
Sở Trọng Văn hơi sững sờ, không thể không thừa nhận rằng Mộc Mai rất hiểu lễ nghĩa.

Sau khi đi vào thì Mộc Mai cũng không có rảnh rồi, cô đi vào phòng bếp bưng trà bánh ra phòng khách: “Mấy món này đều là tôi tự làm, không biết các cậu có thích không?”
Cố Văn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cái khay mà Mộc Mai đang bê, anh còn đang không nỡ ăn mà dựa vào cái gì lại để cho hai tên này ăn chứ.
“Khu, hai người họ không đói bụng, không ăn mấy đồ ngọt này đâu.” Cố Văn tăng hắng một cái, dường như đang nhắc nhở hai người kia rằng những thứ này là của anh, hai người không được đụng vào.
“Không, chúng tôi đói bụng! Chúng tôi rất thích ăn đồ ngọt.

Chị dâu hiểu chúng tôi thật đấy.” Sau khi Sở Trọng Văn nói xong thì bước lên ôm cả một đ ĩa vào lòng, dường như anh ta đang chọc tức Cố Văn.
Lăng Khải cũng không nể nang gì nữa, anh ta ôm luôn cái đ ĩa lớn nhất rồi bắt đầu ăn.
Tay nghề nấu nướng của Mộc Mai rất tốt, mặc dù mấy thứ bánh này là đồ ngọt nhưng ngọt thanh, không ngán, lại giòn xốp, ăn cực kỳ ngon.
“Chị dâu, tay nghề của chị có thể so với đầu bếp nhà hàng ba sao rồi đấy.
Nếu như sau này chị không muốn đi làm thì có thể tự mở một cửa hàng bánh ngọt.


Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ dẫn tất cả các bạn bè của mình qua đó ăn, đảm bảo không để cho chị dâu mất mặt.”
Sở Trọng Văn nói rồi lại cầm mấy miếng bánh nhét vào miệng, đây là món bánh ngon nhất mà anh ta từng ăn.
“Hai cậu ăn từ từ thôi, ăn nhiều đồ ngọt thế không sợ bị bệnh tiểu đường à?” Vẻ mặt của Cố Văn rất u oán, hai người kia tự nhiên như nhà mình vậy.
Đây là bánh do vợ anh nướng, anh còn chưa ăn được mấy miếng mà đã bị hai người họ ăn hết rồi.
Một lát sau, Mộc Mai lại lấy từ bếp ra một lo bánh bích quy mới rồi đặt vào trước mặt Cố Văn: “Lúc nấy ở tiệc rượu anh cũng không ăn được gì, chỉ có uống mấy ly rượu.

Cứ thế thì sẽ hư dạ dày đấy, anh ăn mấy miếng đi.”


 
Chương 108


Chương 108
Nếu như bảo mấy món bánh trước mặt Sở Trọng Văn và Lăng Khải là cấp bậc ba sao thì trước mặt của Cố Văn chính là món bánh cấp năm sao.

Cố Văn nhìn thoáng qua trang trí trên bánh, mỗi miếng đều có trang trí hình trái tim.
Cố Văn vui vẻ trong lòng, anh câm một miếng bánh ngọt lên định đưa vào miệng.


Nhưng Lăng Khải vừa thấy thì lại muốn đưa tay sang lấy, rồi bị Cố Văn đánh vào lòng bàn tay một cái: ‘Dám động vào dù chỉ một cái thì ông đây đánh cậu.”
“Không phải chỉ là một miếng bánh thôi à? Nhỏ mọn thế?” Lăng Khải lầm bầm, anh ta chẳng muốn nhìn cái vẻ bảo vệ đồ ăn đó của Cố Văn.

Ngay cả Cố Văn cũng không biết dáng vẻ của mình bây giờ rất giống một chú chó săn đói khát đang bảo vệ khúc xương của mình.
“Không sao, trong bếp vân còn.
Hôm sau nếu như các cậu muốn ăn có thể tới, tôi nướng cho các cậu ăn.

Bình thường rảnh rổi thì tôi hay làm mấy món bánh ngọt như thế này, khi nào đói bụng thì chỉ cần bật bếp lên nướng một lúc là ăn được.”
Mộc Mai nói xong rồi quay vào phòng bếp, cô rót cho Cố Văn một ly sữa: “Uống cái này nữa, ăn đồ ngọt sẽ không ngán.”
“Chị dâu, chị đừng có bất công thế chứ.


Vì sao anh hai có sữa mà chúng tôi không có.” Lăng Khải cất tiếng trêu chọc.
Anh ta sống mấy chục năm, từng ăn không ít món ngon nhưng không có món nào có thể so được với mấy cái bánh trước mặt.
“Có lỗi quá, không đủ sữa.

Anh hai của các cậu mỗi tối đều sẽ uống một chén, chờ lần sau các cậu tới thì tôi sẽ chuẩn bị thêm cho các cậu.” Trên mặt của Mộc Mai hiện lên chút áy náy, nhưng Sở Trọng Văn và Lăng Khải không hề để ý, hai người họ tới đây ăn chực là đã ngại lắm rồi.

Nếu như lại còn đòi hỏi nữa thì chỉ sợ rằng ngày mai Cố Văn sẽ ném hai người tới Syria.
“Hai cậu muốn ngồi đây đến bao giờ?” Cố Văn ăn hết một mâm bánh ngọt rồi bắt đầu lên tiếng đuổi khách.
Trời đã muộn, hai người họ không về chẳng lẽ còn muốn ở lại đây à?
“Anh hai, thật ra chúng tôi tới đây là có chuyện muốn bàn bạc với anh.” Sở Trọng Văn nói với vẻ rất nghiêm túc.
“Nói đi.” Cố Văn ném khăn tay đến trước mặt Sở Trọng Văn, anh chỉ cần nhìn thấy trên tay anh ta dính vụn bánh là lại cảm thấy rất chướng mắt.
Sở Trọng Văn nhìn thoáng qua Mộc Mai, Mộc Mai biết ý lên tiếng: “Tôi lên lầu rửa mặt, mọi người cứ nói đi.”

Cố Văn nhìn Lăng Khải và Sở Trọng Văn, anh không biết bọn họ muốn nói gì.
“Anh hai, vừa mới nhận được tin là Cố Nam muốn hợp tác với một cửa hàng cỡ lớn ở bên Tây u.

Đến lúc đó bọn họ cũng sẽ hợp tác với Cố Nam để ra tay với anh.”
Lúc Lăng Khải đi công tác ở nước ngoài thì vốn định xử lý mấy việc ở nước ngoài nhưng không ngờ lại đụng phải Cố Nam trong trang trại của nhà kia.
Cố Văn cũng chìm vào suy ngẫm, chuyện chỉ mới thế này thì anh cũng không làm gì được, vì anh chưa có chứng cứ, cũng không thể lấy cớ để ngăn cản Cố Nam được.
“Tôi chỉ nhắc nhở anh như thế thôi, anh phải có sự chuẩn bị đi, không thể để Cố Nam leo lên đầu lên cổ chúng ta được.” Sở Trọng Văn nhắc nhở, nếu như để cho người đàn ông kia tiếp tục phát triển thì sợ rằng sau này sẽ gây họa cho bọn họ.
“Đúng là lòng tham không đáy, anh ta cho là mở ra thị trường kinh tế Tây u là có thể ngồi vững cái ghế tổng giám đốc à? Anh ta ngây thơ quá rồi đấy.” Cố Văn nói, anh chỉ là giấu tài mấy năm mà thôi, người đàn ông này thật sự cho rằng anh đang dần biết mất trong tâm mắt của mọi người sao?


 
Chương 109


Chương 109
“Chuyện năm đó tôi không tính sổ với anh ta, xem ra anh ta thật sự cho rằng chuyện này đã lắng lại rồi đấy.”
Vẻ mặt của Cố Văn rất hung dữ, không phải là anh không biết ai đã gây nên trận tai nạn xe cộ năm đó, trong nhà họ Cố trừ Cố Nam thì còn ai muốn ra tay với anh chứ?
Năm đó Cố Văn chỉ là ra ngoài để ký hợp đồng làm ăn mà thôi, lại vô duyên vô cớ bị xe tông, lái xe gây tai nạn tới giờ vẫn chưa tìm được.


Nếu như không phải là có người ra tay bảo vệ anh ta thì sao có chuyện đến giờ vẫn không điều tra được chứ?
“Thị trường kinh tế bên Tây u đã bị chúng ta lũng đoạn, cho nên cho dù anh †a muốn tìm người hợp tác thì cũng phải thông qua thế lực của chúng ta bên đó mới được.”
Sở Trọng Văn đã đi trước một bước, anh ta lũng được thị trường trước Cố Nam.

Nếu không thì sao kiềm chế được Cố Nam chứ?
“Điều tra thị trường cược đá quý bên Đông Âu thế nào rồi?” Cố Văn vẫn luôn để cho Lăng Khải chú ý bên đó, nếu có vật liệu tốt thì nhất định phải mua lại.
Lăng Khải nghe thế thì mỉm cười: “Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, bên Đông Âu có một thị trường cược đá quý công khai, bên trong có người quen của tôi, chắc chăn không có chuyện gì.”
Nhiều năm trước anh ta cứu được một người, người đó chính là ông chủ của thị trường cược đá quý.
“Đã thế thì mọi chuyện đơn giản rồi, chuyện này giao cho cậu đi xử lý.

Nếu như tiên không đủ thì để tổng bộ đưa thêm, còn về phần nhà họ Cố thì cứ chậm rãi móc rỗng nó đi.” Cố Văn không còn xem trọng công ty Hưng Thịnh của nhà họ cố từ lâu rồi, cho nên Cố Nam mới có thể sốt ruột tìm kiếm đối tượng thông gia như thế.

Mà nhà họ Mộc cũng được xem như số một số hai ở Hà Thành, cho nên không gì thích hợp hơn thông gia với nhà họ.

Đến lúc đó sợ rằng chỉ có nhà họ Mộc mới có thể lấp được lỗ hống này cho Cố Nam mà thôi.
“Còn có một việc tôi phải nhắc nhở anh, không đến lúc bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng động vào ý định kia.

Những năm này anh sống như thế nào trong lòng tôi đều vô cùng rõ ràng, cũng không thể vì một vài việc nhỏ mà bại lộ thân phận trước mặt mọi người.”
Hành động hôm nay của Cố Văn thật sự làm cho Lăng Khải giật mình.
Nếu như lộ ra thì chỉ sợ càng làm cho người ta thêm hoài nghi, đến lúc đó sợ là Cố Nam sẽ lại phải sắp xếp một vụ †ai nạn xe cộ nữa.
Cố Văn nhớ lại nhiều chuyện xảy ra ở bữa tiệc như vậy, anh không muốn để Mộc Mai mất mặt, anh cũng không biết tại sao mình lại không nhịn được là muốn đi tới bảo vệ Mộc Mai.
“Cái cô Mộc Diệp kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, không chỉ Mộc Diệp mà toàn bộ người nhà họ Mộc đều đang diễn trò.


Bọn họ muốn khống chế Mộc Mai.

Nếu hôm nay tôi không giao toàn bộ những vật kia cho Mộc Đoàn thì chỉ sợ những thứ đó sẽ không rơi vào tay Mộc Mai đến một cái.”
Thật ra Cố văn chỉ muốn ra oai một chút với nhà họ Mộc, để cho bọn họ biết Mộc Mai là người như thế nào, cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt cô được.
“Nhưng mà anh làm vậy thì chắc chắn sẽ biết Mộc Mai trở thành mục tiêu công kích của nhà họ Mộc.

Những kẻ đó nhìn thấy đồ thì chỉ sợ đều sẽ muốn kiếm thêm chén cơm, cho nên nếu như bọn họ muốn hại Mộc Đoàn hoặc Mộc Mai thì sợ là sẽ phải…”
Nếu Gố Văn luôn ở bên bảo vệ thì thôi nhưng một khi cô ấy rời khỏi tâm mắt của anh thì người nhà họ Mộc sẽ gây chuyện với cô.


 
Chương 110


Chương 110
Cố Văn nghe thế thì cười ra tiếng: “Các người cũng quá coi thường Mộc Mai rồi, cô ấy không yếu đuối như vẻ bề ngoài đâu.

Cô ấy mà cứng rắn lên thì mười tên đàn ông cũng không phải đối thủ của cô ấy.”
Một khi đồ của mình bị người khác cướp đi, cô sẽ dùng hết tất cả năng lực của bản thân để đoạt lại chúng vê.
“Anh đang nói lời ngu ngốc gì vậy?”
Sở Trọng Văn dù biết Mộc Mai khác với những người phụ nữ còn lại, nhưng không hề giống như trong lời nói của Cố Văn…

Cố Văn cũng không trả lời, anh hiểu rõ Mộc Mai.

Trong hoàn cảnh khó khăn mọc ra một bông hồng, sao có thể không có gai nhọn được chứ?
Cố Văn nghe đến đó thì nhếch miệng cười vui vẻ: “Đã vậy thì chi bằng chúng ta cược một ván.

Nếu như lần này Mộc Mai có thể tự mình giải quyết thì những bức tranh cổ nổi tiếng trong nhà cậu cho tôi, được không?”
Sở Trọng Văn nghe vậy thì lập tức trợn mắt giận dữ: ‘Cố Văn, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này mà anh đã muốn số tranh cổ của em rồi.

Anh đúng là đục nước béo cò thật đấy!”
“Là do cậu không tin vợ của tôi có năng lực đó, cho nên tôi cũng chỉ vì thanh danh của vợ mới đánh cược với cậu một kèo.

Nếu mà tôi thua thì tất cả tranh cổ của tôi sẽ đưa cho cậu.

Thế nào, cậu thấy được chứ?”

Cố Văn vô tư mà nói.
Những bức tranh cổ kia cũng trị giá đến mấy trăm tỷ, cái người này nói không cần là không cần luôn sao? Sở Trọng Văn không ngu đến mức tin là vậy đâu.
Với cả, cái người này cũng chung sống với Mộc Mai lâu như vậy nên đương nhiên biết được cô đến cùng là có tính cách gì, anh ta sẽ không ngốc mà đi đánh cược với người này đâu.
“Anh, em nhận là em sợ được không? Em không muốn cá cược với anh, vì em biết có cược cũng không thắng được, cùng lắm thì mất mặt thôi, bộ tranh cổ kia của em giá trị tới mấy chục tỷ đấy, thua anh thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không bù được nỗi khiếm khuyết trong lòng em.”
Sở Trọng Văn vẫn nên an phận ăn sáng thôi, hôm nay mà không ăn thì sợ rằng ngày mai sẽ không ăn được nữa.
Dù sao Cố Văn như một bình dấm chua, nếu lại muốn ăn đồ do chị dâu làm, thì chỉ sợ rằng anh ta và Lăng Khải sẽ bị người đàn ông này đưa đến châu Phi mất.

Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Anh, em nhận là em sợ được không? Em không muốn cá cược với anh…” Lúc Sở Trọng Văn còn đang ăn, không ngờ Lăng Khải lại lấy điện thoại di động ra phát một đoạn ghi âm.
Sở Trọng Văn lập tức nghẹn lời: “Họ Lăng kia, tôi phải gi ết chết cậu.

Mau xóa cái bản ghi âm này đi, nếu không ông đây sẽ chơi chết cậu!”
Lăng Khải giơ điện thoại lên cao: “Nếu có bản lĩnh thì cậu tới mà cầm.


Ôi trời, tôi nhớ ra rồi, trước đó qua nhà cậu tôi rất thích một chiếc vòng tay san hô.
Không bằng cậu đổi cái đó lấy đoạn ghi âm này, thế nào?”
Sở Trọng Văn lập tức cắn răng, hai tay năm chặt thành đấm đến nổi gân xanh.
Chuyện anh ta nhận sợ trước mặt hai anh em bọn họ thì cũng không có gì đáng nói, nhưng mà nếu chuyện này bị truyên ra ngoài thì mặt mũi của anh ta biết để chỗ nào.

Một đời thanh danh của Sở Trọng Văn anh coi như sẽ bị hủy.
Sở Trọng Văn đang định tiến về phía Lăng Khải, nhưng ngại anh ta nắm được thóp của mình, cho nên không thể không thay đổi thái độ: ‘Đại ca, em sai rồi.

Van xin anh hay nhanh chóng xóa bản ghi này đi.

Anh muốn vòng tay san hô em có thể cho anh, không chỉ vòng tay, anh muốn cái gì ông đây đều cho anh hết.”


 
Chương 111


“Ông đây?” Lăng Khải nhíu mày.
“Em, em đều cho anh.” Sở Trọng Văn chỉ có thể nhận thua, dù sao hai tên đàn ông này đều không phải đèn đã cạn dầu, nếu như muốn đối địch với bọn họ thì chỉ có thể mất mạng.
“Văn, vòi hoa sen trong phòng tắm…
Mọi… mọi người đang làm gì thế?” Mộc Mai vốn muốn nói với Cố Văn là vòi hoa sẽ trong phòng tắm đã hỏng, nhưng không ngờ vừa xuống lầu đã thấy Sở Trọng Văn ngồi xổm trước mặt Lăng Khải, bộ dạng tội nghiệp còn có vẻ ấm ức.
Sở Trọng Văn nhìn thấy Mộc Mai thì đứng bật dậy, lập tức giải thích: ‘Không phải như chị dâu thấy đâu, thật ra bọn em… Hai đứa bọn em đang đùa giốn tí thôi, chị tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều nha.”

Mộc Mai: “…” Loại tình huống này có muốn không nghĩ thêm cũng không được.
“Chuyện này… thật ra tôi không thấy gì hết, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi còn có việc, lên phòng trước đây.’ Mộc Mai nói xong liền chạy biến về phòng của mình.
Hai anh em bọn họ đang đùa giốn, nếu cô tiếp tục ở lại thì chỉ sợ sẽ làm cho Lăng Khải và Sở Trọng Văn càng thêm lúng túng, chẳng bằng mình rời đi, để cho hai người họ tứ giải quyết vấn đề vậy.
Cố Văn cười ra tiếng: “Tự tạo nghiệt không thể sống.”
Vừa rồi anh có nghe thấy Mộc Mai nói vòi hoa sẽ có vấn đề.

Cố Văn muốn đi xem thế nào, cũng không thể vì hai cái tên kia mà làm chậm trễ chuyện của VỢ.
“Anh, hai chúng em định ở lại đây, nhà có phòng khách không anh?” Lăng Khải cố nén nụ cười trên mặt.
“Chỗ cũ, cửa không khóa, hai người tự dọn vào ở.

Nhớ kỹ là đừng làm hỏng giường nhà tôi.” Xem tư thế của hai người, nếu không đánh nhau một trận thì khó mà giảm được cơn tức.

Thấy mọi người đều đi vào phòng, chỉ còn lại mình Sở Trọng Văn và Lăng Khải, ánh mắt của Sở Trọng Văn u oán nhìn về phía Lăng Khải: “Đầu tại cậu, nếu không phải do cậu thì tôi sao có thể bị mất mặt trước chị dâu? Những ngày tháng sau này làm sao còn dám đối mặt với chị dâu nữa.”
“Dù sao tôi chỉ muốn chiếc vòng tay san hô ở chỗ cậu mà thôi.

Người anh em, tự giải quyết cho tốt nhé.” Cái tên họ Lăng này bình thường thích đùa giỡn, trước giờ cũng không để ý trong nhà có bất kỳ người ngoài nào.
Bây giờ Cố Văn đã cưới vợ, cho nên lúc cãi nhau, Sở Trọng Văn đã quên mất chuyện này.
“Cậu… có dao không, để tôi mổ bụng tự vẫn cho rồi.” Sở Trọng Văn ngồi trên ghế sô pha, bóp trán mình.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh ta nhất định sẽ làm mang bộ dạng của một người đàn ông dịu dàng lịch thiệp trước mặt chị dâu.
“Vậy không có.

Tôi nhớ trong nhà anh Văn hình như có bao thuốc diệt chuột.


Cậu có thể uống, nhưng mà nếu cậu dùng thì nhớ mua trả lại một bao cho anh Văn.” Lăng Khải vừa nói vừa chạy lên lầu.
“Họ Lăng kia, nếu không nay tôi không đánh cậu một trận thì tôi sẽ mang họ của anh.” Sở Trọng Văn nói xong thì liền chạy tới tóm lấy cổ áo của Lăng Khải, muốn kéo anh ta ra ngoài đánh một trận.
Nhưng Lăng Khải lại hờ hững nói ra một câu: “Lần trước đánh cậu một quyền, tụ máu vấn còn chưa tiêu ấy nhỉ?
Cậu chắc chắn bây giờ vẫn muốn đánh tiếp?” Nghe đến đó Sở Trọng Văn lập tức buông tay khỏi cổ áo Lăng Khải: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hình như tôi còn chuyện chưa làm xong.

Tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
“Không có tiền đồ…’ Nhìn dáng vẻ chạy chạy của Sở Trọng Văn, Lăng Khải đứng phía sau cười lắc đầu..


 
Chương 112


Cố Văn về phòng mình thì thấy Mộc Mai đang kiểm tra vòi hoa sen trong nhà tắm.
Anh đi vào hỏi: “Sao thế?”
“Lúc đầu em định tắm rồi lên giường nghỉ ngơi, ai ngờ vòi hoa sen lại hỏng rồi.” Mộc Mai có ấn thử trước đó nhưng vòi hoa sen không ra nước, chỗ khác lại chảy nước ra làm cho Mộc Mai bị ướt nhẹp, quần áo trên người đều dán chặt vào cơ thể, lộ ra đường cong quyến rũ.
Cố Văn thấy thế thì sững sờ, ngay lập tức trong người cảm thấy nong nóng.
“Khụ khụ…” Cố Văn lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, ấn trên vòi nước một cái, vòi hoa sen liền tuôn nước ra.
“Vậy là được rồi?” Trên mặt cô xuất hiện một tia kinh ngạc, chỉ đơn giản vậy sao?

“Chuyện này cũng là lỗi cả anh, không nhắc em cái ống nước này là dùng cảm ứng vân tay.

Trước giờ đều là anh tắm rửa trước, nhưng hôm nay em tắm trước nên mới xuất hiện vấn đề như vậy.
Cố Văn dịu dàng nói.

Nếu hai tên kia nhìn thấy bộ dạng này của anh thì chỉ sợ là sẽ ngạc nhiên đến rớt cả cằm.

Hai người họ trước giờ chưa từng thấy một Cố Văn dịu dàng đến vậy.
“Những cái bánh ngọt kia…’ Ngay khi hai người đang trâm mặc không nói gì thì Cố Văn vội vàng nói một câu.
Mộc Mai mỉm cười: “Yên tâm đi, những cái bánh ngọt kia vẫn còn, nếu như bọn họ muốn ăn, em có thể làm tiếp.”
“Sau này chỉ: cho phép làm cho anh ăn.” Cố Văn uy hiếp nói.


Mộc Mai là vợ của anh, cũng không thể phục vụ cho hai tên kia được.
“Ha ha ha.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Em cười cái gì?”
“Văn, anh ghen rồi hả?” Mộc Mai tiến lại gần anh, giờ gương mặt anh đã đỏ ửng một mảnh.
“Không… không có.” Anh quay mặt đi chỗ khác.
“Yên tâm đi, sau này em làm bánh gọc chỉ có phép một mình anh ăn.
“Chuyện bên nhà họ Mộc, anh định iải quyết thế nào? Người nhà họ Mộc u thông minh, bọn họ sẽ không chịu thiệt như vậy.

Tương lai, nếu như ông nội qua đời thì sợ là Mộc Diệp sẽ phải thương nhớ những thứ này.

Ngoài miệng ông nội nói mua những thứ này về chỉ là dể tưởng niệm, nhưng mục đ ích thật sự là cho Mộc Diệp có cơ hội trộm bán đi.
Mặc dù bây giờ Mộc Mai không ở nhà họ Mộc, nhưng cô hiểu rõ ông nội là người thế nào.
“Mộc Diệp này rất ham danh hám lợi, em đã nghĩ được cách đối phó với cô ta chưa?”

“Mộc Diệp không đủ đáng sợ, ba và mẹ của cô ta mới khó chơi.

Mộc Diệp là loại ngực to nhưng não phẳng, cô † chẳng qua muốn được gả cho Cố Nam đ ể hưởng thụ vinh hoa phú quý thôi, vốn không tạo thành mối uy hiếp.”
Cố Văn híp mắt, anh không ngờ là Mộc Mai lại nói được những lời như vậy.
Anh còn tưởng rằng Mộc Mai cũng có ít nhiều kiêng kị đối với Mộc Diệp.
“Có phải em dã nghĩ ra được cách đối phó với chị họ của mình rồi không?”
C ố Văn biết cô gái này sẽ không ngốc nghếch, ngây thơ như vẻ ngoài, sự thông minh, tài trí của cô không phải ai cũng có thể sánh được.
Sỉ “Đương nhiên là nghĩ ra rồi, cô ta trời nh tính đa nghi, tùy tiện chọc một cái là cô ta sẽ sập bẫy của em ngay.”
Cố Văn cười: “Anh lại thấy rất có hứng thú với kế sách của em.”.


 
Chương 113


Nhưng mà Mộc Mai lại chậm rãi đi tới gần người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh: “Anh thật sự muốn bi ếtà?”
Trên mặt Cố Văn xuất hiện một tia đỏ, anh ta giơ tay bắt lấy tay cô: ‘Mộc Mai, đừng đùa với lửa.


“Ha… ha ha, được rồi, được rồi, không đùa anh nữa.

” Mộc Mai lấy điện thoại mở video bên trong ra, thấy được Mộc Diệp đang cùng mấy người chị em của mình đi shopping.

“Đây là cái gì?” Cố Văn không thích shopping, cho nên đối với mấy cái này anh không biết.


“Chỉ là mấy món trang sức mà phụ nữ thích mà thôi, tiếp tục xem đi, rất đặc sắc đấy.

” Trong video, không biết vì sao Mộc Diệp lại bắt đầu chửi mắng nhân viên bán hàng, còn vênh váo bắt nhân viên bán hàng đó phải quỳ xuống xin lỗi mình.

Bình thường những cô chủ nhà giàu kia ở bên ngoài tuyệt đối ngăn nắp xinh đẹp, không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm gì.

Có lẽ Mộc Diệp phải tức lắm thì mới có thể làm ra những chuyện như vậy trước mặt người ngoài.

Vừa hay là Mộc Mai đúng lúc đi qua cho nên mới quay lại được một màn này.

Cố Văn gật đầu hỏi thăm lần nữa: “Mộc Diệp được cưng chiều như thế, nếu như em phát tán ra cái video này thì chỉ sợ không đến nửa giờ sẽ bị nhà họ Mộc đè xuống.

Chuyện này cũng không †ạo nên ảnh hưởng gì đối với Mộc Diệp.


Mộc Diệp cất điện thoại di động đi: “Anh nói không sai, chỉ cần em phát ra ngoài thì có lẽ nhà họ Mộc chỉ mất nửa tiếng là đàn áp được, hơn nữa sẽ còn một đám fan đến công kích tôi, nhưng mà em đã dám quay lại đoạn video này thì nhất định sẽ có cách tốt hơn để phát huy tác dụng.


“Ồ? Vậy nói nghe xem.



“Nếu nhưng nói với anh nhanh như vậy thì làm gì còn cảm giác thần bí nữa, chờ xem kịch vui đi.


“Cái video này nhiều lắm cũng chỉ làm cho người khác xem Mộc Diệp là một cô tiểu thư vênh váo ngang ngược, ngoại trừ điều này thì cũng không có ảnh hưởng gì khác.

” Cố Văn suy nghĩ vấn đề rất chu đáo, anh cũng sợ Mộc Mai không thu tay lại kịp.

Mộc Mai cũng không lo lắng chuyện này có kết quả thế nào: “Đây cũng chỉ là đòn phủ đầu, em cũng không nghĩ cái video này có ảnh hưởng gì lớn với Mộc Diệp.

Cho dù thế nào nhà họ Mộc cũng là một gia tộc lớn, nếu video này mà có thể đánh sụp được Mộc Diệp thì nhà họ Mộc cũng quá yếu kém rồi.


“Không ngờ vợ của anh lại thông minh đến vậy.

” Cố Văn không chút keo kiệt mà buông lời tán thưởng.

“Thông minh vẫn còn ở phía sau.


Mộc Mai nói xong rồi cũng định đi ngủ, hôm nay mệt cả ngày làm cho toàn thân cô đều bủn rủn.


Nhưng mà một giây sau lại bị Cố Văn kéo lại vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Anh…”
“Chẳng lẽ em châm lửa rồi còn không có ý định dập lửa à?” Cố Văn nhìn cô gái trong ngực, Mộc Mai cũng cảm nhận được bên dưới có một vật thô cứng chạm vào.

“Anh… chân của anh…” Vẻ mặt cô liền ửng hồng, người đàn ông này sao lại càng ngày càng không biết xấu hổ thế.

Cố Văn ghé vào bên tai cô, giọng nói nam tính vang lên: ‘Chân không được, nhưng mà anh còn có eo.


Một giây sau, anh liền đẩy cô lên giường, mà mình cũng thuận thế bò lên.

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, Mộc Mai mới chậm rãi mở mắt.




 
Chương 114


Cả người đau nhức không thôi.

Cái tên đáng chết này, ai nói anh không thể làm được chuyện đó chứ?
“Tỉnh rồi?” Cố Văn đang ngồi xe lăn chờ ở cuối giường nhìn cô.

Anh cầm cốc sữa trong tay đưa tới: ‘Đêm qua hẳn là mệt rồi, uống cốc sữa bồi bổ đi.”

“Cố Văn…”
“Vợ à, chẳng lẽ không có ai nói cho em là sáng sớm không nên vọng tưởng gọi tên người đàn ông của mình, nếu không sẽ xảy ra chuyện không thể ngăn cản đấy.
Cố Văn vươn tay vuốt ve làn da trơn bóng nhắn nhụi của cô.
Mộc Mai: ”…”
“Được rồi, uống xong sữa thì mặc quần áo xuống đi.

Đừng quên đêm qua em nói gì với anh.” Cố Văn nhắc nhở.
Mộc Mai lấy lại tinh thân xuống giường rửa mặt, nhưng không ngờ chân vừa chạm đất đã ngã sấp trên thảm.
Mộc Mai ngẩng đầu lên, tội nghiệp nhìn Cố Văn: “Em đau thắt lưng…”
Cố Văn cười ôm cô lên đùi mình rồi đẩy cô tới nhà tắm.

Đợi cô rửa mặt xong thì lại ôm cô xuống dưới lầu.
Sở Trọng Văn và Lăng Khải đang vui vẻ đánh lộn ở phòng khách dưới lầu, lúc nhìn thấy hai người dùng tư thế đó đi xuống thì lập tức che kín mắt của mình: “Má ơi, tiêu rồi, đau mắt hột rồi.”

“Anh, hai người có thể chú ý một chút không.

Hai bọn em còn ở nơi này đấy, vừa sáng sớm đã bắt ăn cơm chó, như này có được không?”
Nghe được âm thanh, hai người mới nhớ ra ở trong nhà còn có người khác nên nháy mắt, Mộc Mai liền rời khỏi người anh, xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi không nhớ là hai cậu vẫn còn ở đây.”
“Không sao, coi hai tên đó là cà rốt với cải trắng là được.” Cố Văn trừng mắt nhìn hai người.
Sở Trọng Văn: “…” Xin chào, mình là cải trắng.
Lăng Khải: “…’ Xin chào, mình là cà rốt.
“Chuyện này… anh, hai chúng em còn có việc nên đi trước, hai người cứ tiếp tục nhé.

Nếu không có việc gì cần thì không cần gọi cho chúng em, mà có việc cũng tuyệt đối đừng gọi chúng em.
Chúng em rất bận rộn.” Lăng Khải nói xong thì lập tức kéo Sở Trọng Văn đang sững sờ ở một bên rời đi.
Hai người bọn họ ở chỗ này không thể nghi ngờ chính là một cái bóng đèn, vì để tránh cho phát sinh chiến tranh cho nên vấn là phải thừa dịp sớm rời đi mới tốt.
Mộc Mai cười vang: “Ha ha, không ngờ hai người họ lại thú vị như vậy, năm đó có bọn họ bồi bạn thì anh cũng sẽ không cô đơn nhỉ.”

“Bây giờ có em, anh sẽ càng không thấy tịch mịch nữa.” Mộc Mai nghe xong thì hơi cúi đầu, vốn cho rằng anh là thẳng nam, không ngờ cũng là một cao thủ tán gái.

Ai biết cái người này liệu có cùng những cô gái khác nói như thế hay không.
“Anh không nói với cô gái nào nữa cả, chỉ nói với mình em thôi.”
Mộc Mai sững sờ, anh biết đọc suy nghĩ à?
“Mợ Mai tới ăn sáng đi, cậu chủ đã dặn tôi là phải nấu cho mợ bát canh gà để bồi bổ cơ thể đấy.’ Chị An thấy bọn họ vẫn còn nói chuyện thì tranh thủ thời gian nhắc họ ăn sáng.
Mộc Mai nhìn vẻ mặt thông suốt hết cả của chị An.
Cố Văn biết da mặt cô mỏng, cho nên liền nói tiếp: “Anh đi đến công ty trước, chiêu mà có chuyện gì thì gọi điện báo cho anh.”
Mộc Mai gật đầu.


 
Chương 115


Buổi chiều, Mộc Mai rời nhà tới một †òa soạn báo, tìm được chủ biên của bọn họ, Dương Thiên Thành.
Vẻ mặt Dương Thiên Thành lộ ra nụ cười lịch sự, vừa nói vừa rót cho cô một chén trà: “Không biết mợ Cố đến chỗ chúng tôi có việc gì không?”
Mộc Mai đi thẳng vào vấn đề: “Anh Thành này, lần này tôi có một video muốn giao cho anh, tôi tin anh sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với việc này.”
Nghe tới đó Dương Thiên Thành lập tức tỉnh táo tinh thần.

Mục đích chính mà tòa soạn của bọn họ hướng tới chính là cung cấp tin tức thỏa mãn quần chúng nhân dân.
“Về sau chuyện này cô cứ gọi điện thoại cho tôi là được.


Phiền cô đến đây một chuyến quả là hao phí sức lực quá.”
Dương Thiên Thành đương nhiên biết video trong tay Mộc Mai thuộc dạng nặng đô cho nên cô mới tự mình đưa tới.
Có lẽ lần này sẽ cho người ta thu hoạch được bất ngờ.
Mộc Mai lấy di dộng ra rồi mở đoạn video lên, đặt ở trước mặt Dương Thiên Thành.

Đó là đoạn video Mộc Diệp bắt nhân viên phải quỳ xuống xin lỗi.

Sau khi xem xong thì Dương Thiên Thành lộ vẻ khó xử.
“Mợ Cố, đây chính là cô chủ nhà họ Mộc đấy, chuyện này… chúng tôi có lẽ không tiện lắm.

Với cả chúng tôi quả thật có chút không dám đắc tội với nhà họ Mộc.”
Mộc Mai dựa vào ghế, khóe miệng có chút giương lên: “Tôi thấy là trong thành phố này chỉ sợ chưa có chuyện gì là anh Thành đây không dám đăng.

Dù sao chuyện này cũng có thể đưa tờ báo của các anh trở thành một trong những tờ báo hay nhất, đây là vụ buôn bán có lời chứ không lỗ đâu.” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mộc Mai biết bọn họ không dám đắc tội với nhà họ Mộc, quan trọng là hai chữ “có chút” này.
“Nhưng mà thực lực nhà họ Mộc cô cũng biết, dù sao hậu quả như thế tôi cũng không gánh chịu được.

Cô đưa cho tôi cái video này, bọn họ cũng sẽ truy ra người gửi đoạn video này.”
Dương Thiên Thành có chút khó xử, dù sao người nhà họ Mộc cũng không dễ trêu.
Mộc Mai đi tới trước mặt anh ta: “Tòa soạn của anh chẳng lẽ còn thiếu fan sao? Thời đại internet sợ là không dễ gì vùi đi chuyện này.

Anh chỉ cần phân tán đoạn video này lên mạng là được.
°Ý GOIld…
“Trong thành phố này, mỗi tờ báo đều có những người đi theo ủng hộ, bình luận một đoạn sự thật hoặc che giấu một ít chân tướng, cho nên tôi tin tờ báo của các anh cũng có fan lợi hại như thế.

Đến lúc đó có bọn họ vào bình phẩm, nhà họ Mộc cũng sẽ quan tâm đến mặt mũi mà không đi tìm tòa soạn của các anh gây phiền phức.

Dù sao chuyện này cũng là Mộc Diệp sai.”

Nghe vậy, Dương Thiên Thành cũng tỉnh ngộ, lập tức cười hớn hở: ‘Mợ Cố đúng là cao tay, tôi bái phục.”
“Tôi ở đây gửi lời chúc sớm tới tòa soạn của anh sắp nổi tiếng.”
“Không biết ngày sau có thể hợp tác với chúng tôi nữa hay không.”
Mộc Mai mỉm cười, không ngờ tên này còn tham lam hơn mình tưởng.
Chuyện như vậy có một lần nhà họ Mộc sẽ bỏ qua, nhưng nếu đến lần thứ hai thì sẽ truy ra triệt để, tòa soạn lúc đó cũng sẽ trải qua sóng gió.
“Nếu anh Thành đã nói vậy thì tương cho tạp chí các anh.

Hợp tác vui vẻ.”
Mộc Mai đưa video cho Dương Thiên Thành xong thì liên rời khỏi tòa soạn.

Thấy ánh năng bên ngoài thì cười: “Mộc Diệp, bị cô chèn ép lâu như vậy tôi đã muốn phản kích rồi, ấm ức mấy năm này tôi sẽ trả lại cho cô tất cả.”


 
Chương 116


Mộc Mai an phận ở nhà chờ tin.
Không đến nửa tiếng, video liền bị Dương Thiên Thành dùng một tài khoản nặc danh tung lên mạng.

Người ta nói rằng tạp chí này là của Dương Thiên Thành, nhưng anh ta không có ký tên, ngay cả khi nhà họ Mộc hỏi thì Dương Thiên Thành.

có thể nói rằng tài khoản đã bị đánh cắp, vừa có thể lợi dụng chuyện của Mộc Diệp để nổi tiếng, lại an toàn cho chính mình.
Một mũi tên trúng hai đích.

Dương Thiên Thành là một tên cáo giá, không thể để tờ báo của mình bị hủy trong tay nhà họ Mộc được.
“Bốp” Lúc này trong phòng khách nhà họ Mộc vang lên một tiếng bạt tai.
Vẻ mặt Mộc Đoàn vô cùng tức giận nhìn Mộc Diệp: “Sao tôi lại có thể có một cô cháu gái như này chứ.

Vốn cho là cháu có nguyên tắc, cháu xem mình làm ra những gì, cháu bảo mặt mũi nhà họ Mộc phải đặt ở đâu?”
“Ba, chuyện đã rồi cũng không cần trách Diệp nữa, nhất định là nhân viên phục vụ kia nói năng không ra gì cho nên mới chọc Diệp nhà ta tức giận.’ Mộc Sĩ vẫn giúp cô ta nói chuyện.
“Ông nội, lúc đó cháu đã đè chuyện này xuống rồi, sao còn có video phát ra chứ? Nhất định là có người muốn hãm hại cháu.

Ông nội, ông nhất định phải làm chủ cho cháu, chuyện này không thể để Cố Nam thấy được.

Cầu xin ông, nhất định phải giúp cháu.” Mộc Diệp không ngờ là lại có người không tiếc đắc tội với nhà họ Mộc mà tung video lên.
“Hãm hại? Nếu cháu không làm ra những việc này thì sao người ta có cơ hội mà lợi dụng được.

Chuyện này chỉ có thể trách cháu thôi.”
Một thời gian trước ông cụ đã nói với Mộc Diệp là phải giữ gìn hình tượng một cô gái tốt, thế mà chưa bao lâu đã xuất hiện video như này, đây chẳng phải là tát thẳng vào mặt Mộc Đoàn ông sao?

Mộc Đoàn ngồi trên ghế sô pha tức đến thở hổn hển: “Cháu còn sợ Cố Nam nhìn thấy à? Bây giờ video này đã có mấy trăm nghìn lượt xem, rồi chia sẻ vô số, Cố Nam sao mà không thấy cho được?”
“Ông nội…” Mộc Diệp tội nghiệp nhìn về phía Mộc Đoàn, không biết nên xử lý chuyện này thế nào.
“Tốt nhất là cháu xin lỗi trước mặt ba mẹ Cố Nam, giả bộ hiền lương thục đức cho ông.

Đừng để ba mẹ Cố Nam thấy cháu là một đứa kiêu ngạo, ngang ngạnh.” Nhà họ Cố và nhà họ Mộc đã sắp thành thông gia rồi, nếu không phải lúc mấu chốt xảy ra chuyện thì sợ là nhà họ Cố cũng sẽ cảm thấy nhà họ Mộc là đối tượng tốt để làm thông gia, lúc đó kế hoạch của ôn ta cũng coi như xong.
Mặc dù Tô Ngọc Vân bình thường vô cùng bảo vệ cho con gái, nhưng mà chuyện liên quan tới thể diện này bà ta cũng không dám nói nhiều, dù sao ông cụ để ý nhất chính là vấn đề này.
“Ba, con cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ.

Chúng ta nhất định phải tra ra rốt cuộc là ai đứng sau, vì sao quay lại video mà bây giờ chờ tới lúc quan trọng mới đăng lên.

Chuyện này rõ ràng là nhằm vào thanh danh của nhà họ Mộc chúng ta.”
Tô Ngọc Vân nói xong thì Mộc Đoàn lập tức rơi vào trầm tư: “Con nói là có người cố ý hãm hại?”
“Đúng vậy, ba vẫn nên cho người điều tra rõ ràng chuyện này đi.

Nếu quả thật Mộ Diệp bị người ta hãm hại thì chúng ta tuyệt đối không thể tha cho kẻ đó.


Bọn chúng dám khiêu khích gia đình chúng ta, thì phải cho bọn chúng biết đang động vào ai.”
“Không tra được, chẳng lẽ con không biết tuy là xuất hiện trên tạp chí của Dương thị, nhưng mà họ đề là nặc danh.

Người kia nhất định muốn lợi dụng điều này để đào lỗ trốn.” Mộc Đoàn thở dài: ‘Lần này chúng ta chỉ có thể chịu thiệt, thu mua lại video với giá cao.

Nếu cứ để cái video kia còn thì thanh danh của Mộc Diệp sẽ bị hủy.”
Mộc Đoàn nói xong thì ánh mắt lạnh đi, nhìn về phía Mộc Diệp: ‘Hôm qua ông bảo cháu hối lỗi, không ngờ hôm nay lại xảy ra việc này.

Hai ngày nữa không được ra ngoài, cho dù có người gọi cũng không được đi.

Ông cũng muốn biết ai là người muốn hãm hại cháu.”


 
Chương 117


“Ông nội, chuyện này không liên quan đến cháu, ông không thể trách cháu được.

Nếu bắt cháu ở đây chờ kết quả thì sao mà hẹn hò với Cố Nam được? Nếu cháy không ra mặt, Cố Nam bị những người khác đò đưa thì phải làm sao chứ?”
“Mộc Diệp nói đúng đây, chuyện này nhà họ Mộc chúng ta phải áp xuống.
Mộc Diệp cũng phải giải thích với Cố Nam, đừng để cho nhà họ Gố hiểu lầm.”
Chuyện này nhà họ Mộc bọn họ bị lỗ vốn, nhất định phải áp xuống mức thấp nhất có thể.

Mộc Đoàn suy nghĩ một hồi, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài: “Trước mắt cũng chỉ có thể vậy.”
Hôm nay nhà họ Mộc chịu thiệt, nếu để cho ông cụ biết ai là người giở trò sau lưng thì ông cụ nhất định sẽ chém kẻ đó thành nghìn mảnh.
Mộc Mai nhìn mọi người đang điên cuồng chia sẻ video trên mạng thì cười ra tiếng: ‘Mộc Diệp ơi Mộc Diệp, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay.

Nếu như sau này còn dám chọc tôi thì tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ gấp trăm lần.”
Đang nghĩ, điện thoại của Mộc Mai đột nhiên reo, cô nhận điện cười ấm áp: “Văn, sao gọi cho em lúc này?”
“Anh thấy tin trên mạng rồi, em rất thông minh, vậy mà có thể cho cả nhà họ Mộc chịu ăn thua thiệt.”
Cố Văn khen ngợi, Mộc Mai nói: “Đó là đương nhiên, nếu sau Mộc Diệp còn không tôn trọng anh, em sẽ cho cô ta nếm mùi đau khổ gấp trăm lần.”
Cố Văn nghe xong thì thấy ấm áp trong lòng, thì ra cô làm vậy là vì anh.
Những ngày này Mộc Diệp đúng là luôn châm chọc anh, không ngờ lại chạm vào giới hạn của Mộc Mai, làm cho cô bộc phát cơn tức.
“Cảm ơn em.’ Cố Văn cười vui vẻ, sau khi tai nạn xe đã rất lâu anh không cười rồi.

Từ ngày cưới Mộc Mai về, anh phát hiện thế giới u tối của mình đột nhiên xuất hiện tia nắng mới.


Mà cô gái này chính là tia nắng sưởi ấm trái tim anh.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Tối hôm nay nhất định phải về sớm một chút, em nấu đồ ngon cho anh.”
Hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt, nên muốn khao anh ăn một bữa.
Sau khi cúp máy, Mộc Mai lại mở điện thoại thì phát hiện đoạn video đã bị gỡ.
Biết người nhà họ Mộc đã ra tay, cũng chỉ mới nửa tiếng, đúng là đánh giá thấp năng lực của nhà họ Mộc rồi.
Xem ra gần đây cô phải khiêm tốn một chút.
Về phần Mộc Diệp.
Mộc Diệp đi tới chỗ hẹn, thấy vẻ mặt của người trước mặt không vui, cô lập tức ôm eo anh ta: “Nam, anh đã xem cái video đó thật sao?”
“Mộc Diệp, em phải biết mình là người của công chúng.


Một động tác lời nói của em sẽ bị phóng đại quá mức.
Nếu ở bên ngoài không cẩn thận sẽ ảnh hưởng rất lớn.”
Cố Nam nói chuyện đầy ẩn ý, trong lời nói còn mang theo ý nhắc nhở.

Nếu lần sau còn tái diễn thì nhà họ Cố sẽ không cần một cô con dâu như vậy.
“Anh Nam, em sai rồi.

Em cam đoan không có lần sau đâu.

Em cũng không biết vì sao cái video đó lại bị phát tán nữa, em nhất định sẽ điều tra rõ ràng ai là người muốn hãm hại em.”


 
Chương 118


Nghĩ đến việc này trên gương mặt cô t liền xuất hiện một tia độc ác.

Cố Nam vừa thấy biểu cảm này của cô ta thì lập tức kinh ngạc, đây là Mộc Diệp mà anh quen sao?
Thấy Cố Nam kinh ngạc, Mộc Diệp lập tức làm nũng: “Chuyện này ông nội đã ép xuống rồi, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng nữa.

Em cũng cam đoan về sau sẽ không xuất hiện chuyện như này nữa.”
“Em nói vậy thì anh tin, nhất định phải chú ý, đừng để lại bị người khác năm được điểm yếu.


Công ty của anh còn có việc, em tự về nhé.”
“Anh Nam cứ bỏ mặc em vậy sao?
Chẳng lẽ anh không muốn…” Cô ta liền ôm cổ Gố Nam.
Mộc Diệp chủ động, Cố Nam lại đẩy cô ta ra: “Anh từng nhắc nhở em, hai chúng ta chưa kết hôn thì sẽ không làm chuyện đó.”
Cố Nam ghét phiền phức, chuyện này không làm anh có hứng thú.

Nếu như hai người họ có thể kết hôn thì đến lúc đó làm cũng không muộn.
Cố Nam không khó đoán được trong lòng Mộc Mai rốt cuộc muốn gì, nhưng anh không đáp lại tâm nguyện của cô ta.
Mộc Diệp sớm biết anh giữ mình trong sạch nhưng cô ta có tính toán của riêng mình.

Nếu cô ta mang thai thì chuyện với nhà họ Cố như ván đã đóng thuyền.
Cho nên cô ta muốn có cơ hội ở với anh, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
“Anh Nam, có phải anh còn trách em không?” Vẻ mặt cô ta liền tủi thân.

Thấy vậy, Cố Nam vấn có chút không đành lòng: “Anh biết em nghĩ gì, chuyện của chúng mình không bị ảnh hưởng, em yên tâm về đi.”
“Nhưng mà ba mẹ anh…”
“Chuyện này anh sẽ giải thích với họ, ba mẹ cũng không phải người không đúng lý thì không tha.”
“Anh Nam, cảm ơn anh, nếu không em cũng không biết phải đối mặt với ba mẹ anh thế nào.” Mộc Diệp nói xong thì lại nhào về phía Cố Nam ôm chặt anh một cái.
Cố Nam cau mày, không hiểu sao lại có chút bài xích với cô gái này.
“Anh đi trước, nếu bị chụp ảnh hai chúng ta ở với nhau thì sẽ không tốt.
Bây giờ em chưa gả cho anh, anh là suy nghĩ cho danh dự của em.”
Cố Nam nói xong thì quay đầu đi luôn.

Mộc Diệp mặc dù biết anh tốt với cô nhưng không ngờ vẫn không khống chế được anh trong tay.

Về sau sợ là càng không nắm được trái tim anh.
Lông mày cô ta nhíu chặt lại, phải nghĩ cách giải quyết mới được.
Nghĩ đến đây, cô ta đột nhiên nhớ đến việc, lần trước Bạch Hà nói anh của cô ấy muốn cử hành hôn lễ vào tháng sáu.


Đến lúc đó rất nhiều người có máu mắt sẽ tới chung vui nhà họ Bạch.
Cô ta có thể lợi dung hôn lễ để tạo cơ hội cho mình và Cố Nam.
Về đến nhà, Mộc Diệp gọi điện cho Bạch Hà.

Trong nhà đang bàn chuyện cưới xin của anh trai nên qua vài hồi chuông Bạch Hà mới nhận điện: “Sao Vậy, tìm em có gì không?”
Nghe được bên kia có chút loạn, Mộc Diệp liền cười: ‘Muốn đi dạo phố với em mà em chẳng có thời gian, rốt cuộc là bạn gì thế?”
“Còn không phải là vì anh trai lấy vợ sao.

Toàn bộ cửa hàng bán rượu ngon ở Hà Thành đều đã nhận thầu nhưng mà anh trai vẫn có điểm chưa hài lòng, muốn cho chị dâu của em một hôn lễ thật lớn, thật không biết chị ta có gì tốt.”
Bạch Hà nói vô cùng bất mãn, bởi vì anh trai cô lấy một người phụ nữ vô cùng bình thường, ngoại trừ tướng mạo tốt một chút, học vấn cao một chút thì có gì tốt? Căn bản là không môn đăng hộ đối.


 
Chương 119


“Lúc anh trai em kết hôn, chị muốn em giúp một việc.

’ Họ là bạn bè cho nên cô gái này sẽ không nghĩ ngợi mà đi giúp mình.

“Được chứ, tình nghĩa nhiều năm của chúng ta có gì mà không giúp.


Bạch Hà hào phóng nói.

Mộc Diệp nộ ra nụ cười như ý: “Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần em giúp thì chị sẽ tặng em đôi khuyên tai kim cương mà lần trước em nhìn trúng.



“Thật sao? Vậy chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.

” Bạch Hà kích động cúp điện thoại.

Khóe miệng Mộc Diệp nhếch lên: Cố Nam, sớm muộn anh cũng bị nắm trong lòng bàn tay em.

Hôm nay Mộc Mai không đi làm, Cố Văn cũng về sớm.

Mộc Mai thấy anh thì hơi sững sờ: “Sao anh về sớm thế, mới có bốn giờ chiều mà?”
“Anh muốn về sớm xem bộ dạng vui vẻ của vợ anh.

” Cố Văn không khách khí tán dương cô.

Cô rất thông mình, làm việc cũng gọn gàng.

“Sao? Trên người em có chỗ bẩn à?
Vì sao nhìn em kỳ lạ thế?” Cảm nhận được ánh mắt khác thường của anh, cô thấy cả người không được tự nhiên.

“Chẳng qua thấy em thông minh như vậy, làm phụ nữ quả đáng tiếc.


’ Cố Văn không che giấu suy nghĩ trong lòng.

Nhưng anh cũng thấy may vì có một người phụ nữ có năng lực như vậy làm vợ, nếu là đối thủ thì chắc phải đau đầu lắm đây.

“Phụ nữ thì sao? Đừng xem thường phụ nữ nhé, trong lịch sử có rất nhiều người phụ nữ thành công đấy.

Nếu để phụ nữ gánh vác thì đàn ông các anh vốn không phải đối thủ.


Mộc Mai tiến lại, giơ tay nâng cằm anh lên: “Chẳng lẽ anh chưa nghe câu độc nhất lòng dạ đàn bà sao?”
Một giây sau, Cố Văn kéo Mộc Mai vào trong lòng, năm cằm cô: “Em đang chơi với lửa à?”
Nghĩ đến tối qua, mặt cô đỏ bừng, vội đẩy anh ra: “Đồ lưu manh, đừng động vào em.


Cố Văn lại kéo tay không cho cô thoát.

Đúng lúc này điện thoại trong túi cô bỗng vang lên, phá vỡ động tác hai người.

Mộc Mai cười xấu hổ, lấy ra thì là viện trưởng Trương gọi tới: “Viện trưởng Trương, có phải mẹ tôi có chuyện gì không?”
“Chuyện tốt, hôm nay lúc chúng tôi đến lấy máu cho mẹ cô thì phát hiện ngón tay bà ấy nhúc nhích.

Tôi mong cô tranh thủ thời gian đến bệnh viện một chút.



Mộc Mai lập tức liền kích động ngồi dậy: “Được được được, tôi liền tới đây.


Mộc Mai nói với Cố Văn: “Trong bệnh viện điện thoại tới, nói mẹ của em ngón tay bỗng nhúc nhích, em phải mau chóng tới nhìn một chút.


Cố Văn nói: ‘Anh và em cùng đi.


Đi vào phòng bệnh, Mộc Mai nhìn thấy viện trưởng Trương đang cho mẹ mình làm kiểm tra: “Viện trường Trương, mẹ của tôi thế nào?”
“Cô yên tâm, nhịp tim bình thường, chỉ là ngón tay bà vừa mới nhúc nhích, cô vẫn nên ở đây chăm sóc mẹ cô, xem có thể làm cho bà tỉnh lại không.

” Dù sao cũng đã là người thực vật năm năm, muốn tỉnh cũng không phải dễ.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom