Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 771


Chương 771

Thằng bé có một khoảng thời gian vui vẻ trong bồn tắm của bệnh viện, đôi tay nhỏ bé của nó cứ đập lên mặt nước.

Cả hai vợ chồng đều chú ý tới một chuyện.

Thằng bé mũm mĩm được cho lên cân mà không mặc tã.

“Thưa anh, thưa cô, thằng bé nặng 14,75 kg.

Vân Thư rất mất mặt: “Sao nó lại béo lên rồi, gần đây tôi không cho nó bú nữa.”

Y tá an ủi: “Lúc trước Tiểu Tài Thần béo phì nghiêm trọng, nhưng bây giờ trông chỉ là béo phì mức độ nặng, nhẹ hơn một chút, thằng bé còn nhỏ, không cần không chế ăn uống.”

Nghiêm trọng và mức độ nặng đều như nhau, hơn nữa đều béo…

Y tá nhớ ra lúc trước thằng bé là một cục thịt, trên người chỉ có thịt. Họ bề thấy rất mềm, Tạ Mẫn Hành thường bề tới tắm. Lúc đó thằng bé không có cổ… tuy bây giờ cũng không có.

Trên đường về nhà, Vân Thư nhíu mày nói: “Chồng, không lẽ chúng ta sinh ra cục thịt sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Đừng lo lắng, thằng bé vẫn còn nhỏ, lớn rồi sẽ tự gây.”

Thằng bé nằm trong lòng ba mẹ khóc, sao ba mẹ lại chê nó mập? Chẳng phải không phải do bọn họ sao?

Nó không được bú sữa của mẹ nữa, chỉ còn lại sữa bột nguội lạnh, nó thật đáng thương, nó bĩu môi bắt đầu làm lũng, ám ức chết mắt.

Kiếp trước nó đã tạo nghiệt gì, kiếp này lại gặp phải ba mẹ khiến nó béo như vậy?

CO 0a.

Tiếng khóc của thằng bé vang lên trong xe, Vân Thư khó xử hỏi Tạ Mẫn Hành: “Chồng, có phải nó hiểu chúng ta nói không?”

Tạ Mẫn Hành liếc mắt nhìn đứa con trai đang khóc lóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa, thản nhiên nói: “Không sao, nó nghe hiểu, lớn lên cũng không nhớ.”

“Đúng, thế cho nó khóc, chúng ta coi như âm nhạc.” Vân Thư là mẹ nó, không sai.

Thằng bé khóc cho tới khi ngủ thiếp đi.

Lúc xuống xe, Tạ Mẫn Hành chạy tới bế nó.

“Trường Tố, Trường Tố, dù con có béo đến đâu, con vẫn là cục cưng của ba.” Anh chỉ dám nói khi Tạ Trường Tố ngủ.

Về đến nhà, hai vợ chồng nhìn nhau ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Alo, sư phụ Hoàng, giúp chúng tôi tạo một thùng tắm như thùng tắm trong bệnh viện cho Trường Tố tắm.”

Dù sao, thằng bé cũng là cục cưng của hai vợ chồng họ.

Béo cũng vậy.

Bên kia, Lưu Thị hẹn gặp Vương San diễn ra suôn sẻ, khi Lưu Thị trở về nhà, Lâm Thiến vẫn đang giận dữ mắng người giúp việc.

“Con đang làm gì vậy?” Lưu Thị tiền lên vẫy tay đuổi đám người giúp việc, an ủi cô con gái đang cáu kỉnh, nhưng Lâm Thiền lại mở miệng mắng, Lưu Thị ngắng đầu ra hiệu về phía phòng ngủ của ông nội Lâm, Lâm Thiên mới im lặng.

Vào phòng ngủ.

“Mẹ, mẹ nói muốn cho con tới Giang Tả, con tới như thế nào? Bên ảnh thị Hàn Hoặc con đã mặc kệ rồi, còn phải bồi thường thiệt hại, nếu không tới được ảnh thị Giang Tả lại đắc tội xúc phạm giám đốc Hàn của ảnh thị Hàn Hoặc, giấc mơ ngôi sao của con sẽ tan thành mây khói đó.” Sự kích động của Lâm Thiền đến từ tin tức mà cô ta nhận được.
 
Chương 772


Chương 772

Lâm Thiền biết cô ta không có hy vọng vào ảnh thị Giang Tả, người mà Lưu Thị tìm kiếm không cho cô ta vào, Lâm Thiền rất lo lắng.

Lưu Thị kéo con gái ngồi xuống: “Thiền Thiến, con nghe lời mẹ, mẹ đã kết giao với Vương San, gần đây mẹ dẫn Vương San đi dạo, con là đứa trẻ thông minh nhất định phải cư xử tốt, nếu nhét tiền không vào được ảnh thị Giang Tả vậy thì hãy để Vương San kéo con vào.”

Lưu Thị hy vọng con gái mình sẽ thiết lập Mố i quan hệ đẹp với Vương San trước, sau đó mới tiễn tới chuyện tiếp cận Đàm Nhạc.

Có cô ta an ủi, Lâm Thiến đã đồng ý.

Dù sao mẹ sẽ không nói dối cô ta.

Lại là một ngày cuối tuần huy hoàng, ánh mặt trời trên đầu sắp làm người ta tan chảy, Vân Thư nghĩ đến niềm vui mấy ngày qua, cô oán trách với Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh nghe xong lời này, che miệng cười nói: “Tiểu Thư, lúc cậu nh ỏ không phải cậu cũng béo, cậu quên à, sau này nhờ anh Giang Quý nghiêm khắc theo dõi cậu mới giảm béo.”

Vân Thư trợn tròn mắt nhìn Lâm Khinh Khinh: Không nên nói thì đừng nói.

Thằng bé tự nhiên do ba nó chăm sóc, bây giờ Vân Thư không phải cho bú, cô tự tại tới mức lên trời cũng không ai ngăn cản.

“Khinh Khinh, đừng quay đầu lại, đoán xem tớ đã thấy ai?” Vân Thư thở dài, oan gia ngõ hẹp.

Giữa trưa ra ngoài vẫn gặp “người quen”.

Tuy nhiên, cô cũng nhìn thấy những người quen thực sự.

Lâm Khinh Khinh tưởng cô lại làm gì: “Chồng cậu bề con trai cậu tới đón cậu à?”

Vân Thư nhìn Lâm Khinh Khinh, lắc đầu: “Mẹ kế và em gái cậu với mẹ nhỏ của Đàm Nhạc.”

Chuyện gì vậy?

Lâm Khinh Khinh vén tóc, cô ấy quay lại nhìn ra cửa.

Thực sự là bọn họ.

“Sao bọn họ lại ở cùng nhau? Hàn Bá lại dám để người của ảnh thị Hàn Hoặc tiếp xúc với Vương San. Lần trước còn chưa đủ mắt mặt sao?” Lâm Khinh Khinh tò mò, cô ấy nói: “Hay là tới đó nghe xem?”

Vân Thư cầm ly nước đổ vào miệng, lấy điện thoại di động ra lắc lắc về phía Lâm Khinh Khinh: “Có điện thoại, sao phải làm chuyện mắt mặt như nghe trộm?”

Sau khi Vương San ngồi xuống, điện thoại di động của cô ta rụng lên.

Vân Thư gửi tin nhắn đến: Chị San, đừng nói gì cả, cũng đừng nói tên của em. Bọn em ngồi ở phía sau lưng chị, góc nhỏ bên trái, lát nữa ăn tối đừng về vội, mình nói chuyện nhé?

Vương San tò mò liếc nhìn mẹ con Lưu Thị, cô ta trả lời Vân Thư: “Em đang làm gì thế? Theo dõi chị sao?”

“Tự luyến. Đợi đã, lát nữa em và Khinh Khinh tìm chị. Em nhắc nhở chị trước, hai người trước mặt chị, một là mẹ kế của Khinh Khinh, một là em gái của Khinh Khinh, nêu tò mò về mối quan hệ này thì cứ bảo bọn họ đi trước, em sẽ nói cho chị.”

Hóa ra là như thế. Khó trách lúc Vương San nghe thấy tên của Lâm Thiền lại quen tai đến thế, không phải là Lâm Thiền lọi dụng thân phận em gái của Lâm Khinh Khinh, sau đó nhắc lại khoảng thời gian trước đó chứ?

Đồng tử của Vương San chuyển động, cô ta nên đối đãi với hai người trước mặt như thế nào đây?

Nửa tiếng sau, Vương San đuổi bọn họ đi, cô ta đứng dậy đi đến góc cuối cùng.

“Chị nói này, hai thiếu phu nhân nhà họ Tạ, có thể đừng mắt mặt như thế không, hai người chen chúc ở góc nhỏ này làm gì vậy?”
 
Chương 773


Chương 773

“Nóng, tránh nóng.” Vân Thư ngồi vào bên trong, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi, nói chuyện.”

Vương San thích trò chuyện với Vân Thư, bởi vì suy nghĩ của cô nhảy rất nhanh, hơn nữa luôn tràn đầy những điều bất ngờ.

Sau khi Vương San nói ra suy nghĩ của mẹ con Lưu Thị.

Vân Thư hỏi: “Lúc trước bọn họ tìm ai, nhét bao nhiền mà không nhét Lâm Thiến vào?”

“Không biết, nhét ít hơn hai trăm ngàn tệ.”

Vân Thư nhướng mày: “Còn chị, chị cảm thấy thế nào?”

Tại sao Vương San lại cảm thấy Vân Thư như sắp làm chuyện xấu nhỉ?

“Không ký hợp đồng, nếu bọn họ là người tốt thì hai người sẽ không trồn ở phía sau xem trò cười. Nói đi, hai người định làm gì?”

Vân Thư buồn cười, cô nhìn Lâm Khinh Khinh: “Khinh Khinh, cậu hãy xem chị San cho cậu phát tài.”

Ví dụ…

Vân Thư nói: “Nếu chịu bỏ ra hai trăm ngàn tệ để Lâm Thiến có thể ký hợp đồng với ảnh thị Giang Tả, điều đó chứng tỏ hai trăm ngàn tệ này là chút tiền cuối cùng, chị lại là người họ muốn nịnh bợ, cũng là sợi dây thừng cuối cùng của bọn họ, như Vậy, chị San, chị đáng giá hai trăm ngàn tệ. Bà ta nhờ chị giúp tìm người, chị tìm đi, cuối cùng kết quả là gì thì tính sau, bà ta tặng gì chị đừng từ chối, miễn phí mà không lấy thì phí lắm, huống hồ chị cứ nói quản lý Mao không đồng ý, vậy bà ta có thể làm gì được?”

“Chị còn là mẹ của Đàm Nhạc, dù cuối cùng bọn họ chịu thiệt thòi cũng sẽ tự mình nuốt vào trong, bởi vì muốn lấy lòng chị nên không dám nói.”

Thông minhl Tại sao Lâm Khinh Khinh cảm thấy cô ấy rất tệ với hai người trước mặt vậy?

“Tiểu Thư, chị San, em thấy họ tiếp xúc không chỉ đơn giản vì để Lâm Thiến đến ảnh thị Giang Tả? Sao em thấy họ có ý lầy lòng chị vậy?” Đến từ Lâm Khinh Khinh, người đã tiếp xúc với bọn họ.

Vương San: “Trên người chị có gì đáng để bọn họ nịnh bợ?”

Vân Thư: “Chị quan tâm bọn họ làm gì, dù sao thì cuối cùng chơi bọn họ là được.”

Vương San gật đầu đồng ý, đúng!

Về đến nhà, Vân Thư nhào vào lòng chồng: “Chồng yêu, để em nói cho anh biết một bí mật nhỏ.”

Tạ Mẫn Hành đang ngồi trong phòng khách, bị cô ôm vào lòng: “Để anh đoán xem?”

“Không, anh không đoán được, hôm nay em làm chuyện không tốt…” Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Thư mấp máy nói ra nguyên nhân, quá trình và kết luận.

“Chồng, em có xấu không?”

Tạ Mẫn Hành ôm cô vào lòng, hôn l3n chóp mũi của cô: “Không tôi, vì em đang xả giận cho chị em tốt của em.”

Có người chồng như Tạ Mẫn Hành thật tốt, ngay cả khi Vân Thư không tốt, anh vẫn có thể tây não thành xả giận.

Thật ra cô chỉ buồn chán muốn chơi đùa, thật sự không phải xả giận cho chị em tốt.

Nếu cô muốn trút giận, mẹ con Lưu Thị đã bị cô đánh tơi tả rồi.

“Chồng, anh thật sự kiếm cớ cho em.”

Tạ Mẫn Hành: “Anh không phải biện hộ cho em, là em làm đều đúng.”

Vân Thư: … Chồng cô thực sự tốt như vậy sao?
 
Chương 774


Chương 774

“Cứ chơi đi, chơi lớn chồng thu dọn cho em.” Tạ Mẫn Hành tự hào nói.

Vân Thư: “Ông xã đẹp trai nhất, ông xã tốt nhất, ông xã cưng chiều em nhát.”

Lần này, Tạ Mẫn Hành lại muốn cưng chiều vợ, anh không bao giờ ngoảnh đầu trên con đường chiều chuộng vợ dài đằng đấng.

Ảnh thị Giang Tả, gần đây Lâm Khinh Khinh luôn nhìn thầy Lưu Thị và Lâm Thiền bên cửa sổ tầng một, Vương San đi từ cổng công ty ra, cô ta bí mật nhắn tin trong nhóm: Các cô gái, hãy học hỏi sức mua sắm của chị đi.

Sau buổi trưa nóng bức hôm đó, Vân Thư đề nghị: Tạo một nhóm wechat, em và Khinh Khinh có thể xem phim liên tục.

Vương San càng vui hơn, cô ta là người trong cuộc, đúng là phải tạo nhóm.

Cuối cùng Lâm Khinh Khinh cũng bị kéo vào nhóm.

Hôm nay cô ta lại nhắn tin.

Lâm Khinh Khinh che mặt không nói nên lời: “Như thế này thật sự tốt sao?”

Nghĩ đến đêm qua, khi cô ấy về nhà trò chuyện với Tạ Mẫn Thận, lúc hai vợ chồng nói chuyện, cô ấy đã kể cho Tạ Mẫn Thận nghe.

Cô ấy cũng hy vọng Tạ Mẫn Thận có thể nói một lời công bằng, nói với bọn họ, bọn họ đang làm chuyện xấu, bảo bọn họ dừng lại kịp thời. Nhưng lời của thị trưởng Tạ là: Lừa, lừa vào chỗ chết.

Lâm Khinh Khinh ngồi xuống bên cạnh Tạ Mẫn Thận, cô ấy chọc vào eo của Tạ Mẫn Thận, nói: “Anh là thị trưởng Tạ, sao anh có thể nói như vậy, thật quá xa vời.

Giọng nói của Tạ Mẫn Thận rất nhẹ, dù sao thì Đông Sơn cũng chỉ có hai người họ: “Thị trưởng Tạ thì sao, anh còn là chồng của Lâm Khinh Khinh. Chị dâu làm đúng, mau học chị ấy, đừng ngốc nghéch bị người ta bắt nạt.”

Lâm Khinh Khinh bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, cô ấy cảm thấy hình như chuyện này cũng đúng.

Ở quảng trường Thời Đại, Vương San bước vào cửa hàng chọn những thứ đắt nhất, lúc đầu Lưu Thị nghĩ Vương San chỉ mua một vài món đồ nên đã trả tiền, cũng khiến Vương San nợ nhân tình.

Tuy nhiên, thực tế đã tát mạnh Lưu Thị và Lâm Thiền.

Vương San không thử quần áo mà trực tiếp đến các cửa hàng tên tuổi, Hermes một món, Chanel một món…

Lâm Thiến nhìn cô ta với vẻ ghen tị, điều đó cho thấy Vương San coi bọn họ như cái máy ATM.

Lưu Thị cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt.

Một khi đã có lỗ hỏng, sẽ rất khó khâu lại.

Vương San nở nụ cười, bước về phía trước.

Cô ta cũng ghét người thứ ba, nên lừa tiền người thứ ba, cô ta cũng an lòng.

Đồ trong tay ba người họ đều là của Vương San, Lưu Thị nói: “Có muốn đến phía trước xem đôi chút không? Tôi nhớ phía trước có một cửa hàng rất tốt, cũng là hàng chất lượng cao, hơn nữa rất phù hợp với cô.”

Lâm Thiến kinh ngạc nhìn chằm chằm trước mắt, còn đi sao? Đã tiêu hết tiền cho cô ta rồi.

Vương San nhìn Lưu Thị cười, cô ta thầm nghĩ: Người này cũng được xem là một nhân vật.

Không tới cửa hàng nữa, hôm nay thật sự cảm ơn hai người, tôi chưa bao giờ mua sắm thoải mái như vậy, chuyện Thiền Thiến tôi sẽ nói giúp với quản lý Mao, để cậu ta có ấn tượng.”

Sắc mặt Lưu Thị không dao động, cảm ơn Vương San: “Cảm ơn cô đã giúp Thiền Thiền. Hay là chúng ta đi ăn cơm đi?”
 
Chương 775


Chương 775

Vương San lắc đầu: “Không cần, tôi hẹn con trai kế ăn tối rồi. Chúng ta cùng chụp một bức ảnh tự sướng được không? Hôm nay tôi rất vui, muốn đăng bài khoe đôi chút…

Bỗng nhiên mi mắt Lưu Thị co giật, cô ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng người đã bị Vương San kéo đi chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại di động.

“Được rồi, hai người về trước đi, lái xe chậm thôi, tôi ở đây đợi Đàm Nhạc.”

Trong lòng Lưu Thị rất cảm động, đây là cơ hội để Lâm Thiền và Đàm Nhạc tiếp xúc.

“Thiền Thiến nhà tôi vẫn luôn thích quý tử nhà họ Đàm, ước mơ muốn cưới một người như vậy. Hôm nay vừa hay Đàm Nhạc đến, có thể thoả mãn nguyện vọng của Thiền Thiền nhà tôi không?” Lưu Thị nắm lấy tay Lâm Thiến.

Lâm Thiền cảm nhận được sức mạnh những ngón tay mẹ cô ta, cô ta lập tức giả vờ xấu hỏ: “Mẹ, chỉ một chút thôi, đừng nói như vậy.”

Vương San sửng sốt trước mục đích của hai mẹ con trước mặt, cô ta giữ điện thoại di động trước ngực, bất ngờ nhìn Lưu Thị và Lâm Thiền.

Lấy lòng cô ta còn chưa đủ, còn muốn lấy lòng con trai kế sao?

Đôi mắt của Lưu Thị lộ ra tham vọng.

Vương San hắng giọng, đứng dậy nói: “Có lẽ Đàm Nhạc không tiện, lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm, hôm nay mẹ con chúng tôi có việc riêng, ha ha.”

Lưu Thị cảm thầy tiếc, nhưng không hành động quá vội vàng.

“Được, được, lần sau muốn đi mua sắm, nhớ gọi chúng tôi.”

Vương San gật đầu, nhìn bọn họ đi xuống lầu.

Sau đó cô ta nhanh chóng mở điện thoại, mở nhóm chat ra: “Khinh Khinh nói đúng.”

Lâm Khinh Khinh bối rồi: “Em nói gì?”

Vân Thư chỉ quan tâm đ ến việc Vương San lừa Lưu Thị bao nhiêu tiền.

“Bọn họ muốn tác hợp con kế và Lâm Thiền.”

Vân Thư: “… Có phải bọn họ nghĩ Đàm Nhạc bị mù không?”

Vương San: “Chị cũng nghĩ thế, Lâm Thiến quả thực không thể lọt vào mắt con trai chị được. Con trai chị thích máy cô gái nhỏ hoạt bát như Tiểu Thư.”

Thấy nhắc tới bản thân, Vân Thư vội đồi đề tài hỏi: “Chị đã lừa được bao nhiêu tiền?”

Đẳng sau Vân Thư là người chồng đang đeo tạp dề, tối sầm mặt nhìn bọn họ trò chuyện.

Sao lại thích Tiểu Thư? Đàm Nhạc chưa chết tâm sao?

Vương San gửi cho bọn họ một đoạn video về tất cả các túi quần áo trên mặt đất: “Chiến lợi phẩm của ngày hôm nay, chị không thể nhắc lên được, lát bảo con trai đến lấy.”

Vân Thư nhìn vào điện thoại, tự nhủ: “Đều là brand lớn, chị San lừa người không mềm lòng.”

Lâm Khinh Khinh hỏi: “Nếu bọn họ để ý Đàm Nhạc, vậy chị định làm gì? Đây không phải là phạm vi mà Tiểu Thư có thể chơi.”

Vương San: “Cho dù Lâm Thiến xinh đẹp như tiên nữ, con của chị cũng không bị cám dỗ, trong lòng cậu ấy có Tiểu Thư, nếu Tiểu Thư không kết hôn, chị cũng thích cô con dâu này.”

Tạ Mẫn Hành lén nhìn điện thoại của Vân Thư ở phía sau.

Tạ Mẫn Thận cũng ở bên cạnh quang minh chính đại nhìn Lâm Khinh Khinh nói chuyện, còn nói: “May mà không để anh trai anh thầy, nêu không, hũ dẫm lập tức lật ngược.”
 
Chương 776


Chương 776

Vương San nói không kiêng ky: “Dù có cởi hết nằm bên con chị…”

Vân Thư đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, thằng bé trong ngực nhìn phía sau Vân Thư, vui vẻ cười khúc khích.

Vân Thư: “Tiểu Tài Thần, bình thường con chỉ gặp ba mới cười vui vẻ như vậy, tại sao nhìn thấy bầu trời lại cười vui vẻ như vậy?”

Đột nhiên, Vân Thư cắn chặt môi.

Hơi thở của người đàn ông phía sau đến gần: “Xem ra vợ nhỏ của anh đã làm mẹ nhưng vẫn có người nhớ nhung.”

Vân Thư run giọng nói: “Chồng, em, em sai rồi.

“Sao vậy? Hả?” Tạ Mẫn Hành ghé sát vào má Vân Thư từ phía sau, giọng điệu tràn đầy mê hoặc.

Vân Thư sợ hãi nói thầm: “Em không biết, chỉ là em sai rồi, chồng đừng trách phạt Ki Tạ Mẫn Hành vồn chỉ định gọi cô đi ăn cơm, ai ngờ cô cầm di động vui vẻ như vậy, còn lập nhóm thảo luận.

Không bao lâu sau, Vân Thư rời khỏi nhóm.

Tạ Mẫn Hành bề cô về phòng để dạy dỗ.

Đứa nhỏ đang ở trong nôi, không có ai chăm cũng không sao.

Trước khi Vương San nói xong, Vân Thư đã rời khỏi nhóm, sau đó Lâm Khinh Khinh cũng rời khỏi nhóm.

Vương San: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Khinh Khinh bị Tạ Mẫn Thận đ è xuống ở Đông Sơn: “Sau này không được phép nói chuyện với Vương San nữa.”

Lâm Khinh Khinh cảm thấy người ta nói không có ý gì cả, Tạ Mẫn Thận không thể bá đạo như vậy được: “Không. Hôm qua anh còn ủng hộ cô ấy lừa người.”

Tạ Mẫn Thận: “Cô ấy sẽ dạy hư em.”

Lâm Khinh Khinh lắc đầu: “Không, những gì cô ấy nói không có gì cả, chỉ nói cỏi sạch, phía sau là dấu chấm.”

Tạ Mẫn Thận cong lên: “Khinh Khinh, hôm nay là ngày thứ máy?”

Lâm Khinh Khinh im lặng.

Thời hạn một tuần quá nhanh, cô ấy luôn mượn chuyện kinh nguyệt để trì hoãn, nhưng hôm nay không thẻ nữa rồi.

Tạ Mẫn Thận hỏi: “Vẫn còn sao?”

Lâm Khinh Khinh có thể gật đầu không?

Tạ Mẫn Thận: “Một tháng có thể chảy máu mười ngày, ngân hàng máu cũng không có nhiều máu như em đâu?”

Lâm Khinh Khinh ngậm miệng lại, cô ấy không nói gì nữa.

Tạ Mẫn Thận ôm mặt cô ấy, hôn lên môi cô ấy: “Tối nay?”

Lâm Khinh Khinh nhìn sự chờ’ đọi trong | mắt Tạ Mẫn Thận, cô ấy cũng rất bối rồi.

“Tạ Mẫn Thận, em chưa nấu cơm xong.”

Lâm Khinh Khinh nói khẽ.

Tạ Mẫn Thận lại hôn nhẹ Lâm Khinh Khinh: “Tối nay?”

Lâm Khinh Khinh đột nhiên hói hận vì cô ấy đã khóa điện thoại của mình trước mặt Tạ Mẫn Thận, cô ấy từ chối trả lời câu hỏi này.

“Khinh Khinh, ba ngày cuối, ba ngày cuối.

Anh đã làm hoà thượng hơn hai mươi năm, cưới vợ rồi thì phải khai giới.”
 
Chương 777


Chương 777

Không được, Lâm Khinh Khinh lại đỏ mặt, cô ấy nói: “Có thể cho em thêm thời gian không?”

Tạ Mẫn Thận lắc đầu: “Anh đã cho em đủ thời gian, ba ngày đủ không?”

Hiếm khi Tạ Mẫn Thận tôn trọng ý kiến của Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh nhắm mắt, gật đầu.

Ba ngày thì ba ngày.

“Ngoan.” Tạ Mẫn Thận lại hôn lên môi Lâm Khinh Khinh.

“Anh đợi em ba ngày.”

Lâm Khinh Khinh thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ trong thời gian ngắn, nhưng cô ấy chỉ còn ba ngày.

Đang nấu ăn lại lỡ đãng, cô ấy luôn nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng cuối cùng lại bị bỏ qua.

Nếu thật sự xảy ra quan hệ, thì phải làm sao?

Ngôi nhà gỗ nhỏ trên Tử Kinh Sơn.

Vân Thư thề sẽ không bao giờ cười nhạo con trai mình béo nữa, cô cảm ơn con trai đã cứu cô khỏi tay Tạ Mẫn Hành.

“Con yêu, hôm nay mẹ sẽ không rời xa con.”

Khuôn mặt non nót của thằng bé giàn giụa nước mắt, nhếch cái miệng nhỏ thật đáng thương.

Tạ Mẫn Hành nhìn cô gái nhỏ trồn anh: “Hôm nay trốn được, đêm nay vẫn muốn Trốn sao?”

Vân Thư cứng ngắc nói: “Có thể trốn một lúc thì tốt một lúc.”

Tạ Mẫn Hành buồn cười, ngồi vào bàn ăn: “Còn dám tới ăn cơm không?”

Vân Thư đói bụng muốn ăn, lại sợ bị Tạ Mẫn Hành ôm lên lầu.

“Chồng, em sai rồi, em thật sự sai rồi.” Vân Thư ôm con trai, nhích lại gần Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành cầm đũa lên, tự mình ăn trước.

Thằng bé đảo mắt một vòng, Vân Thư vội vàng đi tới bên cạnh Tạ Mẫn Hành, làm nũng: “Chồng, tay em đau, không bế được nữa.”

Tạ Mẫn Hành vẫn bắt động, tiếp tục ăn một cách nho nhã.

Vân Thư nhìn gần hơn: “Chồng, em yêu anh. Anh có còn yêu em không!”

Tạ Mẫn Hành nhớ tới cảnh tượng trong phòng ngủ vừa rồi, tức giận đến muốn đánh cô gái nhỏ này một trận.

Vân Thư tiếp tục làm nững: “Chồng, em yêu anh vô đồi, chồng, anh bề Tiểu Tài Thần đi.”

Tạ Mẫn Hành đặt đũa xuống, đứng dậy ôm lấy con trai.

Vân Thư sợ hãi lùi lại mấy bước: “Chồng, anh bề con, không phải em chứ?”

Tạ Mẫn Hành nói với Vân Thư bằng hành động bề con.

Trong lòng Vân Thư thiêu đi thằng bé, cô kéo ghê ngồi cách xa Tạ Mẫn Hành: “Chồng, có phải anh đã tha thứ cho em rồi không?”

Lúc nãy ở trong phòng, cô thật sự không cố ý va vào chỗ đó của Tạ Mẫn Hành, đó là phản ứng tự bảo vệ bình thường của con người.

Tạ Mẫn Hành hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”

Vân Thư cúi đầu, suýt chút nữa vùi mặt vào trong bát.

Đêm khuya, Vân Thư bắt đầu chơi trò trốn tìm với Tạ Mẫn Hành.
 
Chương 778


Chương 778

*Chồng, đừng đuổi theo em.” Vân Thư tiếp tục chạy lon ton trong phòng khách.

Tạ Mẫn Hành: “Em dừng lại, thì anh không đuổi theo em nữa.”

Đêm nay, anh nhất định phải đánh cô gái nhỏ này.

Cho dù Vân Thư chạy nhanh như thế nào, cô cũng sẽ bị Tạ Mẫn Hành bắt được.

Vân Thư thét gào trong lòng: “Chồng, anh không yêu em nữa, anh chỉ cho rằng em sinh con cho anh, em sẽ thành bà già, không xinh đẹp dễ thương như trước đây, anh cứ luôn mượn chuyện này chuẩn bị đánh em, anh không yêu em nữa, anh muốn đi tìm nữ sinh viên khác.”

Tạ Mẫn Hành đánh vào mông cô ấy máy cái.

“Em còn hét ầm, có lương tâm không?”

Vân Thư lắc đầu: “Không có lương tâm, chồng không yêu em nữa, em cũng không cần lương tâm. Anh bắt đầu đi tìm người khác rồi.”

Tạ Mẫn Hành tức giận đến mức đau thái dương.

Như thế nào mới trị được cô gái nhỏ này đây?

Ngay cả khi Vân Thư giả khóc trong vòng tay anh, trái tim anh vẫn đau nhói.

Vân Thư hét ầm tới mức thật sự ch ảy nước mắt.

Tạ Mẫn lau cho cô: “Tiểu Tài Thần đúng là do em sinh ra.” Giả vờ khá giống.

Mùa hè, Vân Thư mặc chiếc váy dài đến đầu gối ở nhà, Tạ Mẫn Hành trực tiếp vén váy lên: “Để anh xem có đỏ không.”

Vân Thư đầy anh ra: “Anh là người chồng độc ác.”

“Được, anh độc ác, để anh xem có đỏ hay không.”

Rõ ràng ngay từ đầu là lỗi của Vân Thư, nhưng cuối cùng lại biến thành Tạ Mẫn Hành dỗ dành cô?

Sức mạnh của tình yêu thực sự rất lớn.

Cuối cùng, Vân Thư tránh được một bài học bằng cách khóc và làm nũng.

Ngày hôm sau, cô võ nhẹ vào ngực, vui vẻ nói: May quá, mình biết khóc.

Tạ Mẫn Hành biết chuyện gì đang xảy ra, cũng bằng lòng chiều cô.

Bên kia Đông Sơn.

Lâm Khinh Khinh tỉnh dậy, Tạ Mẫn Thận xuất hiện đầy mồ hôi: “Còn hai ngày nữa.”

Lâm Khinh Khinh: “Anh không cần phải nhắc nhở mỗi ngày như vậy.”

Tạ Mẫn Thận: “Anh không nhắc em, tới lúc đó lại bung máu, anh tìm ai khóc?”

Lâm Khinh Khinh đỏ mặt, Tạ Mẫn Thận quá không biết xấu hỏ, tại sao anh ấy lại nói như vậy.

Cô ấy cầm gối của Tạ Mẫn Thận lên ném lên ngực của Tạ Mẫn Thận: “Anh mới bung máu, chỉ có anh bung máu.”

Tạ Mẫn Thận cười vui vẻ.

“Dậy đi, hôm nay đi gặp ông nội và Tiểu Dực.

Nhà họ Lâm, hôm nay Lâm Phổ mới biết Lưu Thị dẫn Lâm Thiền ra ngoài hoang đàng như thế nào, ngày hôm qua đã mất mấy trăm ngàn tệ.

Hơn nữa, Lưu Thị và Lâm Thiền còn bị coi là người xu nịnh.

Bạn bè của Vương San có đủ loại người, quan hệ rộng, cho nên nhiều người đã chế giễu hành vi của Lưu Thị và Lâm Thiền.

Lưu Thị nhẫn nhịn không tức giận, cô ta khiến con gái có tiếng xấu, sao có thể không tức giận chứ?
 
Chương 779


Chương 779

Phía sau Vương San là bắt động sản Hạo Tường, nên cô ta không thể tức giận.

“Nói cho anh biết. Hôm qua em đã mua gì?” Lâm Phổ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ông ta nhìn thấy bức ảnh vợ và con gái mình với Vương San vào sáng sớm, ông ta còn tưởng là Lưu Thị thành công trở thành bạn với Vương San, tưởng bản thân kiếm hời, thì thấy dòng chữ bên trên.

Lâm Phổ ngay lập tức kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của Lưu Thị, một lúc giảm đi hàng trăm nghìn tệ.

Lâm Phổ không tức giận đánh Lưu Thị đã tốt lắm rồi.

Lúc này, xe của Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận dừng trước nhà họ Lâm.

“Lão gia, cô Khinh Khinh và thị trưởng Tạ đã đến.” Người giúp việc ở cửa truyền tin.

Ông nội Lâm và Lâm Dực ở trong nhà họ Lâm chỉ có một mục đích, trông chừng không cho họ hại cuộc sống hạnh phúc của khinh Khinh, quyền tự do cá nhân của họ bị hạn chế, cũng không sao.

Hai ông cháu không có chuyện gì sẽ làm tổ trong phòng ngủ.

Ông nội Lâm đã xin nghỉ việc ở Thương Kiều, ngày nào ông ấy cũng không ra ngoài, đến giờ ăn tối, Lưu Thị sai người mang đồ ăn vào, sau khi ăn xong, ông nội Lâm sẽ đưa ra.

Lâm Khinh Khinh không biết tất cả những điều này.

Ông nội Lâm dặn dò Lâm Dực cần thận, không được nói cho Khinh Khinh biết tình hình hiện tại của bọn họ, nếu không Khinh Khinh sẽ không vui.

Lâm Dực ngốc nghéch thực sự tin điều đó.

“Ông ơïi, cháu bằng lòng ở lại phòng này vì hạnh phúc của chị.” Lâm Dực khoanh chân ngồi dưới đất.

Ông nội Lâm âu yếm nhìn Lâm Dực: “Ông ở với cháu, không ra ngoài.”

Hôm nay, Lâm Khinh Khinh đột nhiên đến.

Lâm Phổ không quan tâm đ ến việc dạy Lưu Thị và Lâm Thiền một bài học nữa, ông ta đứng dậy, hỏi người giúp việc: “Lão già và tên ngốc đó đâu?”

“Bẩm lão gia, đang ở trong phòng ngủ.”

Lâm Phổ vội vã đi về phía phòng ngủ, ông ta muốn làm đứa con ngoan trước mặt Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận.

Hiện giò Lâm thị chỉ có một phần máy móc hoạt động, hai phần số máy đã ngừng hoạt động, Lâm Phổ phải chiều lòng người con rể này, để anh ấy ra lệnh cho hoạt động lại hêt.

Lúc đó Tạ Mẫn Thận ra lệnh chỉ bật một phần ba số máy, chuyện này cũng được thương lượng với Lâm Khinh Khinh, anh ấy nghĩ kỹ, ông và Lâm Dực ở nhà họ Lâm, anh ấy lo Lâm Phổ chó cùng rứt giậu, nhót ông và Lâm Dực để đe dọa Lâm Khinh Khinh, đồng thời cũng đề giảm bớt áp lực tài chính cho nhà họ Lâm, muốn ông và Lâm Dực có thể sống tốt hơn.

Vì vậy, chỉ cho chút ngọt.

Lúc đó Lâm Khinh Khinh nói: “Anh làm gì em cũng ủng hộ anh.”

Tạ Mẫn Thận chỉ cười.

Hóa ra, được người mình thích ủng hộ có thể gia tăng tự tin.

Anh ấy không khỏi chiếm thêm tiện nghỉ của Lâm Khinh Khinh.

Bước vào phòng khách nhà họ Lâm, ông được Lâm Phổ đỡ, Lâm Dực cúi đầu đi theo sau.

Lâm Khinh Khinh tiền lên, kéo Lâm Dực, cô ấy nhìn xung quanh Lâm Dực, thở phào nhẹ nhõm vì Lâm Dực không bị thương: “Tiểu Dực, nói cho chị biết, em có bị bắt nạt không?”

Lâm Dực lắc đầu: “Không.”
 
Chương 780


Chương 780

Tại sao Lâm Dực thấy cô ấy tới lại không cười?

Không phải cậu bé nên vui sao?

“Tiểu Dực có nhớ chị không?” Lâm Khinh Khinh lại hỏi.

Lâm Dực gật đầu: “Nhớ.”

Lâm Khinh Khinh luôn cảm thấy Lâm Dực lại đờ đẫn, cô ấy lo lắng nhìn Tạ Mẫn Thận.

Sau khi nhận được ánh mắt của Lâm Khinh Khinh, Tạ Mẫn Thận bước tới: “Tiểu Dực, ở với anh rễ và chị em một thời gian được không?”

Lâm Dực mong đợi nhìn lên: “Thật sao anh rẻ?”

Cậu bé chợt nghĩ đến gì đó, lắc đầu.

“Anh rể, em muốn ở đây.”

Tạ Mẫn Thận nhìn chằm chằm Lâm Phỏ: “Ông đã nói gì với Tiểu Dực?”

Ông nội Lâm nói: “Tiểu Dực không thèm để ý họ đâu, Tiểu Dực luôn ở bên cạnh ông, hai đứa yên tâm, không có ai bắt nạt Tiểu Dực cả, có ông nội ở đây.”

Lâm Khinh Khinh không yên tâm chút nào, cảm thấy bọn họ không lừa được ai, hình như Lâm Dục lại nghiêm trọng hơn trước.

Tạ Mẫn Thận thầm nói, đứa nhỏ này hơi tự kỷ, xem ra đã bị nhốt ở một chỗ quá lâu.

Hôm đó, Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận lần đầu tiên xuất hiện trên bàn ăn của nhà họ Lâm.

Lâm Phổ kích động muốn mời rượu Mãn Thận, có ông nội Lâm, Tạ Mẫn Thận quan tâm đ ến tâm trạng của ông già, khi anh ấy định uống, Lâm Khinh Khinh đã chặn bằng bàn tay nhỏ bé của mình: “Mẫn Thận không được uống rượu, lát nữa phải lái xe về nhà.”

“Đêm nay hai đứa ở lại đi.” Đó là chuyện Lâm Phổ ước mà không được.

Lâm Khinh Khinh vẫn không đồng ý: “Tối nay chúng tôi sẽ đến cửa hàng của mẹ tôi, không thể ở lại đây.”

“Vậy ba bảo tài xế đưa con đến đó.” Giò phút này Lâm Phổ đã không vui rồi.

Nếu Lâm Khinh Khinh quan tâm đ ến cảm xúc của Lâm Phỏ, cô ấy sẽ không được gọi là Lâm Khinh Khinh nữa: “Người nhà họ Tạ không quen, sẽ bị chặn lại ở cửa Tử Kinh Sơn, đừng nói là vào trong.”

Khuôn mặt Lâm Phổ đỏ bừng, Lâm Khinh Khinh khẽ liếc nhìn ông nội, cô ấy cầm ly rượu lên uống cạn: “Tôi uống thay chồng tôi.”

Như thế ai cũng giữ được mặt mũi.

Một ly rượu sẽ không làm cô ấy say, Tạ Mẫn Thận cầm lấy ly rượu của Lâm Khinh Khinh, đùng đưa qua lại.

Lâm Phổ lập tức nhớ đến lần đầu gặp nhau, anh ấy cũng như này, hiện giờ, tay của chủ tịch Vương đã bị gãy một bên.

Ông ta đổi giọng rất nhanh: “Không mười rượu nữa, chúng ta là người một nhà, ăn cơm đi.”

Lâm Thiền cũng ở trên bàn ăn, cô ta bị mẹ cảnh cáo không được lên tiếng, nếu không, cô ta đã mắng Lâm Khinh Khinh từ lâu.

Sau khi ăn xong, Lâm Thiền đi đến phía sau Lâm Khinh Khinh, bày ra dáng vẻ chán ghét, nhồ trộm sau lưng Lâm Khinh Khinh, rồi đi lên lầu.

“Đứng lại.” Giọng nói Tạ Mẫn Thận rất lạnh, trong phòng không ai dám nói chuyện.

Lâm Thiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Tạ Mẫn Thận, giọng nói vô thức bé lại: “Thị trưởng Tạ, anh gọi tôi?”

Tạ Mẫn Thận: “Lại đây!”
 
Chương 781


Chương 781

Lâm Khinh Khinh ở gần Tạ Mẫn Thận nhất, cô ấy cảm nhận được Tạ Mẫn Thận đang tức giận, nhưng tại sao anh ấy lại đột nhiên tức giận?

Lâm Thiến bước đến gần Tạ Mẫn Thận dưới ánh mắt của mọi người.

Khi Tạ Mẫn Thận không nói chuyện thì rất hung dữ, rất nghiêm túc, khiến mọi người phải giữ khoảng cách tôn trọng với anh ấy, bất cứ ai có thể đến gần anh ấy nên chuẩn bị những viên thuốc trợ tim.

Đây cũng là ấn tượng đầu tiên mà Tạ Mẫn Thận để lại cho Lâm Khinh Khinh, sau đó Lâm Khinh Khinh phát hiện ra anh áy rất trưởng thành, cũng rất ấu trĩ.

Bây giò Lâm Thiến rất sợ sức mạnh trong đôi mắt của Tạ Mẫn Thận.

Nói chuyện với một nhà lãnh đạo thực sự, có rất ít người dám nhìn vào mắt của nhà lãnh đạo.

Tạ Mẫn Thận: “Làm lại hành động cô vừa làm một lần.”

Lâm Thiền không thẻ tin được ngảng đầu lên, cô ta đã làm sau lưng Lâm Khinh Khinh, sao Tạ Mẫn Thận có thể nhìn thấy?

“Dám làm không?” Tạ Mẫn Thận nói.

Lâm Thiền cúi đầu, không dám trút giận.

Lưu Thị ôm vai con gái: “Thị trưởng Tạ, Thiến Thiền còn nhỏ, nếu có gì đắc tội với con, mẹ thay mặt con bé xin lỗi con.”

“Được, bà có thể cùng xin lỗi Khinh Khinh.”

| Lưu Thị nhìn Lâm Khinh Khinh đang đứng sang một bên với vẻ mặt bồi rồi, Lưu Thị cúi đầu: “Khinh Khinh, mẹ thay mặt Thiến Thiền xin lỗi con.”

Tạ Mẫn Thận: “Vợ tôi bằng tuổi con gái bà, nếu con gái bà còn nhỏ, vậy vợ tôi cũng là trẻ con, tôi dạy dỗ cô bé nhà tôi, bà dạy dỗ cô bé nhà bà, còn có lần sau, không chỉ đơn giản là một lời xin lỗi đâu.”

Lâm Khinh Khinh uống một chút rượu, cảm thấy bối rồi, cô ấy đầy Tạ Mẫn Thận, bĩu môi: “Ai là cô bé của anh, đừng chiếm tiện nghi của em.”

Lưu Thị gật đầu đồng ý.

Bà ta cúi đầu trước mặt Lâm Khinh Khinh, một ngày nào đó bà ta sẽ đòi lại.

Lâm Dực ăn xong lại trốn trong phòng, vì vậy Lâm Khinh Khinh vào phòng ở với cậu bé.

“Tiểu Dực, em có thể nói cho chị biết tại sao mỗi lần gặp chị đều không vui được không?”

Lâm Dục lắc đầu, không nói gì.

Lâm Khinh Khinh suy nghĩ một lúc, nói: “Chị sẽ mua cho em một chiếc điện thoại di động, mỗi ngày đều gọi cho chị và anh rễ được không? Có ai bắt nạt em, lập tức nói cho chị, bọn họ đều sợ anh rễ em.”

“Ừm ừm ừm.” Lâm Dực hài lòng gật đầu.

Cậu ấy có thể gọi cho chị gái mình và nghe thấy giọng nói của cô ấy.

Lâm Khinh Khinh ôm vai em trai mình.

Cô ấy đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Tạ Mẫn Thận: “Chúng ta đi mua điện thoại di động cho Tiểu Dực đi2”

Tạ Mẫn Thận gật đầu: “Anh đã bảo Tần Ngũ đặc biệt làm một chiếc điện thoại di động cho Tiểu Dực, chỉ để Tiểu Dực sử dụng. Hai ngày nữa được sẽ bảo chúng ta đi lấy.”

Chuyện điện thoại, sáng sóm Tạ Mẫn Thận đã nghĩ tới.

Vì vậy, anh ấy đã sớm liên hệ với Tần Ngũ làm một chiếc.

Lâm Khinh Khinh nép vào vòng tay của Tạ Mẫn Thận, cô ấy cảm thấy mình không phải lo lắng về bất cứ điều gì.
 
Chương 782


Chương 782

Lâm Phổ không khỏi than khóc, phàn nàn về chuyện của công ty ở trước mặt Tạ Mẫn Thận.

Tạ Mẫn Thận chế nhạo: “Phu nhân của chủ tịch Lâm chi mấy chục nghìn tệ mua quần áo, túi xách cho một người nồi tiếng. Tập đoàn Lâm thị có lẽ không thiếu tiền tới mức đó, chỉ bằng ngày mai tắt máy hết, người trong đoàn kiểm tra cũng có thể nhanh chóng điều tra xong.”

“Đừng đừng đừng, con không biết sự việc bên trong, Mẫn Thận.” Lâm Phổ nói xong nháy mắt với Lưu Thị.

Lưu Thị luôn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác: “Mẫn Thận, mẹ cũng hết cách.

Công ty mới hoạt động một phần ba, vòng quay vốn không kịp, mẹ mới dẫn Thiền Thiến đi tìm Vương San. Dù sao cũng là cổ đông bất động sản Hạo Tường, còn là nữ, chúng ta dễ nói chuyện, hy vọng cô ấy có thể giúp chúng ta giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại của công ty. Ba của con biết, con tại chức, vì nghiêm minh chính trực, điều tra nghiêm ngặt công ty, ông ấy cũng hiểu là mẹ và Thiền Thiền nghĩ quá thiển cận, nhất thời nghĩ không thông nên mới lấy lòng Vương San.”

Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận biết chuyện gì đang xảy ra, cả hai đều không nói gì.

Lâm Phỏ lại nói: “Mẫn Thận, ba ủng hộ con điều tra, nhưng có thể nhanh chút không?

Công ty không thể tiếp tục như vậy, nhà hết tiền, ba chuẩn bị đưa Tiểu Dực ra nước ngoài khám bệnh.”

Tạ Mẫn Thận: “Vậy thì mai bật thêm một số máy.”

“Được, được.” Lúc này Lâm Phổ mới thở phào nhẹ nhõm.

Mở nhiều mở ít, cứ thế này mãi cũng có ngày máy được mở hết.

Tạ Mẫn Thận ôm Lâm Khinh Khinh rời khỏi nhà họ Lâm, bọn họ định đến cửa hàng nhỏ của bà Tạ đề xem tình hình trang trí, thuận tiện đón mẹ về nhà.

Trong xe, Lâm Khinh Khinh hỏi: “Sao anh có thể dễ dàng đồng ý khởi động lại máy?

Anh không thể dễ dàng đồng ý với bọn họ chỉ vì một vài lời nói được.”

Tạ Mẫn Thận thả một tay ra, búng vào trán Lâm Khinh Khinh, bây giờ Lâm Khinh Khinh đã thích ứng với sức búng, lúc đầu khá đau, hiện giờ trong lòng chỉ có một cảm giác, lại ập đến.

Tạ Mẫn Thận nói: “Khinh Khinh, em im hơi lặng tiếng như vậy, không ngờ khá thông minh.”

Im hơi lặng tiếng có nghĩa là gì? Lâm Khinh Khinh uống một chút rượu, vỗ vai Tạ Mẫn Thận: “Nói hẳn hoi.”

“Được, anh nói hẳn hoi. m, cũng nói chồng em không phải người chỉ nói hai ba câu sẽ thay đổi thái độ, huống hồ trước đây bọn họ bắt nạt em, anh lại càng không thẻ.

Để anh nói cho em biết, Khinh Khinh, tập đoàn Lâm thị không phải làm chế biến thực phẩm sao, nếu là thực phẩm chắc chắn phải được bộ thương mại và công nghiệp thực phẩm kiểm tra trước khi đưa ra thị trường. Anh có thể khống chế cho ông ta sản xuất, cũng có thể không chế thực phẩm được sản xuất không lưu thông được trong thị trường, như thế đánh một đòn mạnh hơn cả chuyện không cho ông ta khai công. Tiền cũng mắt, máy móc cũng mở, nhưng không thể kiếm ra tiền.”

Tạ Mẫn Thận đã làm một việc vô đạo đức, lại muốn đòi công trước mặt Lâm Khinh khinh.

“Thế nào?” Tạ Mẫn Thận hỏi ngược lại.

Lâm Khinh Khinh cảm thấy không thể khiêu khích phụ nữ, không thể khiêu khích đàn ông, quá nham hiểm.

“Em lo ông ta chó cùng rứt giậu, bắt nạt ông và Tiểu Dực.”

Tạ Mẫn Thận hoàn toàn không quan tâm đến: “Yên tâm, ông và Tiểu Dực có người bảo vệ.

Lần này Lâm Khinh Khinh đã cảm thấy nhẹ nhõm.

Đến nhà hàng của bà Tạ, Lâm Khinh Khinh sững sò nhìn: “Mẫn Thận, ở đây định mở nhà hàng thật sao? Đây không phải là tiên cảnh à?”
 
Chương 783


Chương 783

Sương khói mờ mịt là sao đây?

Hoa, suối, tre xanh, sỏi đá.

Chiếc container lớn màu trắng được bao quanh bởi lớp kính trong suốt, ghế đôn trong phòng đều được làm bằng gỗ cao câp.

Một nhà ba người Tạ Mẫn Hành cũng đến, cả nhà tình cờ gặp nhau.

Vân Thư không có ở đó sao?

“Anh, Tiểu Thư đâu?” Lâm Khinh Khinh hỏi.

Thằng bé vội trả lời “À, á, á, á, á, á” rồi bắt đâu khua tay.

Tạ Mẫn Hành lấy giấy vệ sinh trên bàn lau nước miếng cho nó: “Tiều Thư và mẹ vừa đi ra sân sau.”

Vừa dứt lời, Vân Thư đã hét lớn, trở lại: “Chồng, chồng, phát tài rồi, phát tài rồi.”

Cậu bé vừa nghe thấy tiếng mẹ thì cười lăn lộn trong vòng tay của Tạ Mẫn Hành.

Lâm Khinh Khinh cảm thấy hơi xấu hỏ: “Ừm, đây không phải là chị em tốt Vân Thư của mình.”

Vân Thư vui mừng chạy tới, ôm lấy eo Tạ Mẫn Hành: “Chồng à, yêu em đi, anh đã cưới một người vợ vượng tài cho anh đó.”

Mọi người đều không hiểu.

Sau khi Vân Thư đợi bà Tạ và ông Tạ xuất hiện, mới nói: “Lúc em mua đất, gặp phải chủ đất, nhà ông ấy đang gặp khó khăn, vì vậy em đại phát từ bi mua cả ngọn đồi nhỏ này rôi.”

“Sau đó thì sao chị em tốt? Đừng nói với tớ cậu mua được một mỏ vàng đấy nhé.” Lâm Khinh Khinh trêu chọc.

Vân Thư nhặt nho trên bàn ném về phía Lâm Khinh Khinh: “Nếu thật là mỏ vàng, thì tớ sẽ đổi chị em tốt.”

Bà Tạ nhìn hai đứa trẻ đùa nhau, không nói chuyện chính, nên bà ấy lên tiếng.

“Từ trước tới nay, chúng ta vẫn luôn bận rộn, phía sau cỏ dại mọc um tùm, không có ai chăm sóc, lúc nãy Tiểu Thư nói không đi xem thì tiếc quá, sau đó mẹ và ba đi với Tiểu Thư đến phía sau núi, kết quả các con biết không, phía sau có một suối nước nóng tự nhiên rất lớn. Hồ suối nước nóng lớn đến mức đủ cho hơn hai mươi người.

Tiểu Thư kiên quyết đi vòng quanh xem, kết quả, chưa đi xong, đã phát hiện ba suối nước nóng lớn, năm suối nước nóng nhỏ.”

Vân Thư gật đầu: “Ừm ừm, mẹ, chúng ta có thể phát triển nó thành một dự án du lịch, sau này mở một cánh cửa khác ở phía sau núi, bán vé suối nước nóng, họ ngâm đủ rồi sẽ đến cửa hàng ăn.”

Tạ Mẫn Hành không đánh tan nhiệt tình của Vân Thư, không ngừng khen ngợi cô: “Không hồ học kinh doanh.”

Vân Thư đắc ý gật đầu: “Mau nói đi chồng, em có vượng anh không?”

“Có,”

Vân Thư vui mừng khôn xiết, khi cô chuẩn bị về nhà, cô thúc giục Tạ Mẫn Hành cử các chuyên gia đến kiểm tra, sau đó ra lệnh mọi người bắt đầu xây dựng.

Mặt trước của bà Tạ chỉ là một nhà hàng, phía sau mới là đình đài thật sự, vô cùng trang nhã.

Kiến trúc ở đây nhỏ tới mức một chậu cây đều được ông Tạ mua với giá cao, nhìn không bắt mắt, nhưng nếu phá hỏng một cái sẽ phải gánh một khoản tiền bồi thường khổng lồ.

Các lâu nhìn như trải qua mưa gió, sừng sững ở đó.

Các lâu gồm năm tầng, tầng trên cùng có thể trực tiếp nhìn ra xa, tầm nhìn bao quát.

 
 
Chương 784


Chương 784

“Chồng!” Vân Thư lại gọi.

Mí mắt Tạ Mẫn Hành lại nhảy lên.

“Chồng, em yêu anh.” Vân Thư bắt đầu ngoan ngoãn.

Tạ Mẫn Hành một tay ôm con trai, một tay đưa ra xoa đầu Vân Thư: “Ngoan, chồng cũng yêu em, nói đi, là chuyện gì, anh sẽ cân nhắc có đồng ý hay không.”

Người nhà họ Tạ không lạ, Vân Thư làm nũng, Tạ Mẫn Hành cưng chiều, đã trỏ thành chuyện bình thường.

Nhưng bọn họ vẫn rất tò mò Vân Thư muốn gì?

“Chồng, anh xem chỗ của mẹ trang trí đẹp đẽ, không thể thiếu được hoả nhãn kim tỉnh của em, em có thể ở đây một tuần được không? Anh có thể đưa con trai về nhà, dù sao bây giờ Tiểu Tài Thần cũng không cần cho bú, ai cũng chăm được.”

Tạ Mẫn Hành cười nói: “Không được.”

“Chồng à! Nếu anh yêu em, thì anh nhất định sẽ đồng ý.”

Tạ Mẫn Hành: “Không, trừ khi anh dẫn con tới đây.”

Oh yeah!

Mục đích của Vân Thư đã đạt được, cô vui vẻ nhào vào trong lòng Tạ Mẫn Hành: “Chồng, chúng ta về nhà lấy quần áo đi?”

“Người giúp việc sẽ mang tới.”

Mọi người đều không lạ.

Buỗi tối Vân Thư rất kích động, “Mẹ, chúng ta gọi Mẫn Tây tới đây đi? Đã muộn rồi, để anh Giang Quý tới ăn chực một bữa, còn có thêm máy người giúp việc, thuận tiện dẫn cả ông và quản gia tới.”

Bà Tạ nhận được ánh mắt tha thiết của con dâu, lập tức đồng ý.

Nhà hàng gần như đã sẵn sàng, người nhà tới, bà ấy nấu cơm cũng xong.

Vì vậy, Vân Thư phụ trách liên lạc với Giang Quý, Lâm Khinh Khinh phụ trách liên lạc với Tạ Mẫn Tây, bà Tạ phụ trách liên lạc với nhà cũ.

Cùng lúc này, trong “ký túc xá” của Giang Quý cớ một cô gái đang gặm ngón tay.

“Ngón tay có bẩn hay không cũng đừng học Vân Thư, em ấy là lợn, em không phải, bỏ tay xuống.”

Giang Quý nắm tay Tạ Mẫn Tây với lý do dạy Tạ Mẫn Tây.

Tạ Mẫn Tây nhìn vào bài toán, cô ấy đúng là xui xẻo.

“Anh Giang Quý, em vẫn không biết.”

Giang Quý: Ban ngày giảng ba lần, lúc nãy về lại giảng ba lần còn không biết, không lẽ đầu óc đứa trẻ này có vấn đề?

Lúc này, điện thoại di động của bọn họ đồng thời vang lên.

Hai người họ nhìn nhau: “Ai gọi đó?”

“Vân Thư, em thì sao?” Giang Quý hỏi.

Tạ Mẫn Tây lây di động ra lắc lắc: “Chị Khinh Khinh.”

Hai người bọn họ nhanh chóng giữ khoảng cách, kết nói điện thoại cùng lúc.

Ba phút sau.

“Anh Giang Quý, đi thôi, chúng ta đến nhà mẹ ăn cơm.”

Giang Quý cười nói: “Trước tiên làm hết bài này đã.”

Gần đây Tạ Mẫn Tây có một sở thích, đó là đêm khuya lên QQ tìm Tứ Quý phàn nàn về Giang Quý!
 
Chương 785


Chương 785

Tuy nhiên, ngày hôm sau, Giang Quý lại cho nhiều bài hơn.

Trong lòng của Giang Quý: Không lẽ cô gái nhỏ này biết mình là bạn trai trên mạng, nên cố tình nói xấu để chọc giận mình?

Đọi đến khi cơm nước đã chuẩn bị xong, Giang Quý mới lái xe đưa Tạ Mẫn Tây xuất hiện.

Trên bàn ăn, Giang Quý trực tiếp nói: “Khinh Khinh ngồi bên phải, Mẫn Tây ngồi bên trái.”

Vân Thư vui vẻ trò chuyện với chồng, nói: “May quá, chúng ta có con trai ở bên cạnh.”

Ngay sau đó, Giang Quý nói: “Vân Thư, đừng vui quá sơm, em ngồi cạnh Khinh Khinh.”

Vân Thư mạnh dạn từ chối: “Không ngồi, con trai em không xa được ba mẹ, anh là bác sao lắm chuyện thế?”

Vân Thư vốn không sợ, vì dù sao nơi này đều là người của cô.

Lâm Khinh Khinh rụt rè hơn, cô ấy ngồi cạnh Giang Quý: “Anh ơi, uống nước đi.”

Tạ Mẫn Thận ngồi ngay bên cạnh Lâm Khinh Khinh: “Anh không xa được Khinh Khinh.”

Giang Quý: “Này, người đàn ông như cậu không xa được em tôi sao, Khinh Khinh đứng dậy đổi chỗ cho anh.”

“Mẫn Tây, đứng dậy đổi chỗ với anh.”

Hai người Khinh Khinh và Mẫn Tây đều cúi đầu xuống.

Mùi thuốc súng nồng nặc.

Vân Thư ở bên cạnh cười.

Giang Quý nói với Lâm Khinh Khinh: “Xem đã gả cho người chồng như nào đi, mau ly hôn.”

Lâm Khinh Khinh: “Anh ơi, em mới kết hôn không lâu.”

“Sớm ly hôn cho sạch lòng đi.” Giang Quý vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng, anh áy luôn cảm thấy Tạ Mẫn Thận là một con cóc, Tạ Mẫn Thận là một đống phân, em gái anh ấy là con thiên nga trắng, là một bông hoa.

Bà Tạ và người giúp việc cùng nhau dọn các món ăn, ông nội Lâm cũng ngồi ở ghế chính với sự hỗ trợ của quản gia.

“Tốt, tốt quá, bọn nhỏ đều ở đây.”

Ngay khi ba gia trưởng nhà họ Tạ ngồi xuống, Giang Quý ngay lập tức trỏ thành một cậu bé ngoan, nghe lời.

Bà Tạ luôn khen Giang Quý vì điều này.

Vân Thư ngu ngốc cười nhạo đạo đức giả của Giang Quý.

Lâm Khinh Khinh nhạy cảm, cô ấy nhìn Giang Quý thêm máy lần.

Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, Vận Thư đã gọi người giúp việc tới: “Có thể chụp cho chúng tôi một bức ảnh gia đình không.”

Quản gia đưa tay ra, nói: “Để tôi chụp ảnh, thiếu phu nhân.”

Vân Thư không đồng ý: “Không được, quản gia cũng phải chụp, chụp cả nhà bỏ lại ông thì còn gọi gì là người nhà.” Nên cô đưa máy ảnh cho người giúp việc: “Chụp giúp tôi.”

Quản gia đứng tại chỗ, ông ấy tháy ấm lòng vì lời nói vừa rồi của thiếu phu nhân. | Từ lúc rất nhỏ, ông ấy đã là người nhà họ Tạ.

Bây giờ vẫn là người nhà họ Tạ.

Vân Thư luôn vô tình chạm vào trái tim của mọi người.
 
Chương 786


Chương 786

Tạ Mẫn Tây kích động đẩy quản gia đến đứng bên cạnh ông nội Tạ, nói: “Quản gia, ông đứng ở đây.”

Vừa nói, Lâm Khinh Khinh cũng đặt rất nhiều ghé đầu xung quanh: “Tiểu bối bọn con đứng, người lớn đều ngồi hết đi.”

Trong mắt bà Tạ, bọn trẻ bận chụp ảnh, bọn họ có trách nhiệm nghe hướng dẫn, chụp ảnh là được.

Tạ Trường Tố được ba bề trong vòng tay, Vân Thư trêu chọc khuôn mặt của cậu bé, chỉ vào camera điện thoại, nói: “Nghe mẹ nói, nhìn vào camera điện thoại.”

Cậu nhóc đáng yêu nắm lây tay Vân Thư nhét vào miệng, vừa quay lại nhìn thì đã bị bàn tay kia của Vân Thư hấp dẫn.

“TáchI”

Bức ảnh gia đình xuất hiện như thé.

Giang Quý mặt dày đứng cạnh Tạ Mẫn Tây chụp ảnh.

Tay anh ấy đặt trên vai Tạ Mẫn Tây một cách tự nhiên, Tạ Mẫn Tây khẽ quay đầu về phía Giang Quý, hai người càng giống một đôi tình nhân trẻ.

Đôi mắt của Lâm Khinh Khinh như sóng nước nhìn Tạ Mẫn Thận, trong mắt cô ấy có ý cười.

Vân Thư chỉ vào máy ảnh, khuôn mặt hiền hòa, thằng bé thật đáng yêu, trong ánh mắt Tạ Mẫn Hành chỉ có hai người bọn họ.

“Tách!”

Trong bức ảnh gia đình thứ hai, cả gia đình nghiêm túc, chụp ảnh một cách chỉnh chu.

Nụ cười của quản gia vừa cảm động vừa an ủi.

Khuôn mặt của ông nội Tạ đầy hài lòng.

Vân Thư nhìn máy tắm ảnh vừa chụp, không nỡ xóa đi tắm nào: “Em rửa hết nhé, em định làm một bức tường ảnh ở cầu thang nhà cũ, dán hết ảnh lên, tới lúc nghĩ lễ chúng ta tụ tập lại cũng phải chụp ảnh, đợi Trường Tố lớn, một bức là một câu chuyện, chúng ta sẽ kể cho Trường Tố nghe.”

Em chồng Tạ Mẫn Tây không ngại hỏi: “Chị dâu, đặt cả bài luận xuất sắc của chị và anh ở cùng nhau nữa ạ?”

Vân Thư nói với Tạ Mẫn Hành: “Anh cắt đứt tình anh em với Mẫn Tây đi, em không muốn cô em chồng này nữa.”

Thằng bé lảm nhảm như tưởng đang nói chuyện nó, bà Tạ: “Tiểu Tài Thần, nào, tới đây với bà.”

Khi thằng bé nghe thấy bà gọi tên mình, vẫy vấy bàn chân nhỏ của mìn, đòi bé.

Làm xong mọi thứ, mới bắt đầu bữa tối.

Nửa đêm, một nhà ba người mặt dày không chịu rời đi, nhất định ở lại đây.

Ông nội Tạ và quản gia theo vợ chồng ông bà Tạ về nhà.

Bởi vì ông Tạ và bà Tạ cũng không muốn về nhà.

Giang Quý liếc nhìn Tạ Mẫn Tây đầy mong chờ, nói một cách tàn nhẫn: “Đạt sáu mươi điểm kiểm tra toán hãng yêu cầu.”

Yêu cầu của anh ấy quá thấp, chỉ có sáu mươi điểm, nhưng Tạ Mẫn Tây lại cảm thấy con đường này khó hơn bắt kỳ con đường nào, còn khó hơn lên trời.

Chiếc xe đầu tiên rời đi, ông nội Tạ kéo quản gia, tức giận phàn nàn về nhà ba người Vân Thư: “Không đáng tin, nhưng lão nhị và Khinh Khinh đáng tin, bảo người giúp việc mang quần áo qua, sao lại dời cả nhà đi vậy.”

Quản gia: “Tướng quân, dù ngài muốn ở đó cũng không được, chỗ đó gần rừng cây, ban đêm độ ảm nhiều, không tốt cho sức khỏe.”
 
Chương 787


Chương 787

Ông nội Tạ đắc ý hừ một tiếng: “Lão nhị, sau này ông giao nhà họ Tạ cho cháu và Khinh Khinh, hừ, vẫn là hai đứa đáng tin.”

“Ông ơi, bọn cháu không muốn, ai quản nhà thì người đó mệt.”

Ông nội Tạ: … Các cháu trai của ông ấy đều là những kẻ ngốc.

Chiếc xe thứ hai, Tạ Mẫn Tây nói: “Anh Giang Quý, em sẽ đọc thuộc lòng cả ‘Li Tao’ và ‘Xuất sư biểu’ cho anh, chỉ là em không thi được sáu mươi điểm kiểm tra toán.”

Giang Quý: “Nếu không được sáu mươi điểm thì đùng nghĩ đến việc vào đại học A, em đợi học lại đi. Còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi, em tự tính đi.”

Tạ Mẫn Tây khóc lên.

“Em ở nhà anh cả tuần rồi, em không tin trước khi thi đại học, môn toán em không được sáu mươi điểm.”

Chiếc xe lao khỏi đường chính, hai chiếc xe tách nhau ra.

Bên kia, Vân Thư ung dung ngồi ở tầng cao nhất của các lâu: “Chồng, về sau chúng ta sống ở đây nhé?”

Tạ Mẫn Hành: “Con chịu không nổi.”

Vân Thư: “Con trai, sao lại đòi hỏi như vậy, nào, để em bề Tiểu Tài Thần của em.”

Mẹ Vân bưng một đĩa hạt dưa lên lầu, mọi người cùng nhau ăn.

Làn gió nhẹ mát, sảng khoái.

Vân Thư thích cuộc sống như vậy, néu ngày mai không đi học thì càng tốt.

Thiết kế nhà của Lâm Khinh Khinh rất thời thượng, tỉnh tế, vì lý do an ninh nên bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng, thiết ké trong nhà đều là mặt kính siêu lớn, mỗi ngày ánh sáng rất dồi dào. Buồi tối kéo rèm ngủ là được, ban đêm Tử Kinh Sơn lắp lánh ánh đèn, nhìn từ xa, thành phố A trông giống như một con rồng đang uón lượn.

Đêm phát sáng..

Ngày hôm sau, Tạ Mẫn Thận nói: “Còn một ngày nữa.”

Lâm Khinh Khinh bịt tai lại, không nghe thấy gì.

Tạ Mẫn Thận trực tiếp kéo tay Lâm Khinh Khinh, nói: “Em nghe thấy rồi, còn một ngày, hôm nay em không chủ động, tối mai anh sẽ mạnh bạo.”

Lâm Khinh Khinh: “Anh có thể giữ mặt mũi không?”

“Trước mặt vợ chồng, có gì mà phải xấu hỗ với không?”

Lâm Khinh Khinh tuyệt vọng.

Đây không phải là thị trưởng Tạ nghiêm túc, mà là cậu hai nhà họ Tạ trẻ con.

“Dậy nấu cơm cho anh.” Tạ Mẫn Thận bé ngang Lâm Khinh Khinh lên, bế cô ấy vào phòng bếp: *Nếu không phải trên em không nhiều thịt, thì anh đã kéo em chạy buổi sáng với anh rồi.”

Lâm Khinh Khinh: Em không nghe, em không nghe.

Đầu tuần, Lưu Thị lại xuất hiện ở phía dưới ảnh thị Giang Tả, Vương San tính toán, tiền lừa bà ta chưa tới hai trăm ngàn tệ, vì vậy cô ta lại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài đề lừa tiền.

Đàm Nhạc gọi điện: “Mẹ, đừng làm chuyện mát mặt nữa, tiền tôi cho mẹ đâu, sao lại lừa tiền bà ta, cuối cùng còn mang tiếng xấu? Tôi không thích Lâm Thiền, mẹ nói thẳng không phải xong chuyện à.

“Bà ta là tình nhân, phá hoại gia đình của chị em tốt Tiểu Thư, cậu nói nên lừa hay không?”

Đàm Nhạc đành chấp nhận: “Đừng làm ầm lên, dọn dẹp mớ hỗn độn là tôi đó.”

Có con trai dựa dẫm, Vương San có thể tiêu xài thoải mái.
 
Chương 788


Chương 788

Lần này Vương San đến một cửa hàng trang sức, khi Lưu Thị nhìn thấy nhãn hiệu đó, mí mắt bà ta giật giật.

Quả nhiên, Vương San nói: “Ông chủ, tôi xem cái này.”

Hôm nay Vương San lại lừa Lưu Thị, cô ta vui vẻ nói chuyện riêng với Lâm Khinh Khinh và Vân Thư, khoe với bọn họ chiến lợi phẩm của mình, tự hào nói: “Lần này là gần hai trăm ngàn tệ.”

Vân Thư gửi ngón tay cái đến.

Lâm Khinh Khinh gửi dấu chấm lửng.

Bẫy tiền đã giăng ra, chuyện tiếp theo…Vương San thực sự đến chào quản lý Mao.

Cô ta nói thật, cuối cùng: “Quản lý, quyết định là ở anh.”

Quản lý Mao: “Không phải không muốn cô ta à, nói nhiều như vậy cũng không thấy khát.”

“Tiến trình vẫn phải làm trọn mà.”

Vì vậy, Vương San đạt được mục tiêu, không liên lạc với Lưu Thị nữa.

Còn Lưu Thị nhiều lần hỏi Vương San có thể dùng bữa cùng nhau không, gọi cả Đàm Nhạc, nhưng Vương San đều từ chối, sau đó Lưu Thị mới nhận ra mình đã bị lừa. Tuy nhiên, lúc đó đã là chuyện của sau này.

Vương San đặt tất cả những thứ cô ta lửa được trong công ty, quản lý của cô ta nói: “Chị đi hối lộ Nara tốt hơn là đặt nó ở đây.”

Nói về Nara, Vương San hỏi: “Nara và Chu Tuấn hẹn hò chưa?”

“Đã xác định rồi, còn lâu lắm, hai người họ đều bận rộn sự nghiệp, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên định ngày cưới vào Tết, đến lúc đó ai cũng có thể tham gia.”

Vương San cảm thầy khi ngày vui của Nara tới, có phải cô ấy sẽ dịu dàng hơn rất nhiều?

Chỉ đến khi đến phim trường mới nhận ra Nara mạnh mẽ, Chu Tuần càng thích Nara hơn.

Sau khi Lâm Khinh Khinh học xong, cô ấy đến ảnh thị Giang Tả mới nghe thấy tin tốt này, Nara và Vân Thư là bạn, chuyện này nên nói cho Tiểu Thư.

Nghĩ đến đây, cô áy lấy điện thoại ra nói với Vân Thư.

Vân Thư vẫn đang lái xe trên đường, khi nhìn thấy tin tức, cô lập tức quay sang phim trường.

Nara nhất định phải hồi lộ cô, chuyện hỉ lại giữ kín như vậy.

Mãi đến chạng vạng tối, Vân Thư mới lái xe trở về cửa hàng của bà Tạ.

Tạ Mẫn Hành đã đợi sẵn ở cửa với đứa con trai trong vòng tay.

“Chồng ơi, Nara đúng là không thú vị gì cả, anh biết không, Nara và Chu Tuần tu thành chính quả, lại bận rộn đến mức quên báo cho em. Chồng, em là ai, em là vợ của Tạ Mẫn Hành, thân phận em cao lắm đấy được chứ, cô ấy lại không nhớ ra em, không được, cô ấy kết hôn, em nhát định phải dùng tiền đè chết cô ấy.” Vân Thư vừa vào phòng đã không ngừng nói.

Thằng bé nhìn cô cười khúc khích.

Tạ Mẫn Hành: “Thẻ của em không có giới hạn.”

Đúng là vợ của Tạ Mẫn Hành, anh biết Vân Thư tích thẻ ngay sau khi cô vào phòng.

“Chồng, không đủ.”

Tạ Mẫn Hành không khỏi nhắc nhở: “Tiểu Thư, em còn nhớ không, anh đưa hết ví cho em rồi.”

Vân Thư ngượng ngùng, lập tức đổi lời: “Chồng, em không láy.”

Tạ Mẫn Hành cười nói.

Lâm Khinh Khinh về nhà đã rất muộn, Tạ Mẫn Thận đã đón cô ấy sau khi tan sở.
 
Chương 789


Chương 789

Hai người không muốn nấu cơm, nên trực tiếp ăn ở bên ngoài.

Vừa vào nhà, Tạ Mẫn Thận không khỏi nhắc nhở: “Tối nay em chủ động à?”

Lâm Khinh Khinh: “Không.”

“Dù sao cũng chỉ còn một ngày thôi, anh sẽ đợi.”

Tạ Mẫn Thận vui vẻ nói.

Lâm Khinh Khinh muốn trồn thoát.

Trời đã tối, Tạ Mẫn Thận đến gần Lâm Khinh Khinh: “Khinh Khinh, tối mai em chủ động được không?”

Trong bóng tối, Lâm Khinh Khinh khẽ ừm.

Đôi vợ chồng trẻ Vân Thư và Tạ Mẫn Hành vẫn ở trong cửa hàng của bà Tạ, nhàn nhã đung đưa với đứa con trai trong tay.

Hộp thoại trò chuyện của Lâm Khinh Khinh sáng lên.

Hỏi về cuộc sống lứa đôi.

Vân Thư liếc chồng một cái, nói: “Anh bề Tiểu Thần Tài, em đi vệ sinh.”

Lâm Khinh Khinh cũng trốn trong phòng vệ sinh bên ngoài phòng khách.

Hai chị em tốt gọi điện thoại.

Ngày hôm sau đi học, Vân Thư nhướng mày, buồn cười nhìn Lâm Khinh Khinh: “Nghe tớ nói, không sai.”

Mặt Lâm Khinh Khinh đỏ như máu.

Cô ấy nhắc chân đá Vân Thư.

Sau đó, hai cô gái ngừng nói về chủ đề này.

Hôm nay Tạ Mẫn Thận rát phần chắn, tâm trạng anh ấy tăng vọt.

Hàn Khải Từ bước vào: “Thị trưởng Tạ, lại điều tra ra số tiền tham ô.”

Lần này to hơn lần trước.

Tạ Mẫn Thận cầm lên xem, nói: “Cứ giao cho cấp trên, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm điều tra tiếp. Cậu đi nghỉ ngơi đi, gần đây cậu đã vắt vả rồi.”

Hàn Khải Từ không biết thị trưởng Tạ lại quan tâm đến cấp dưới như vậy.

Tạ Mẫn Thận giữ chặt ly nước, nước trong đó đã thay đổi từ nước đun sôi thông thường thành trà thơm hàng ngày.

Chỉ có Lâm Khinh Khinh dám làm điều này.

Vẻ mặt Hàn Khải Từ vui mừng nhìn cấp trên, cậu ta đột nhiên muốn yêu đương.

“Thị trưởng Tạ, bên cạnh chị dâu có cô gái độc thân nào thích hợp tôi không? Tôi cũng muốn yêu đương rồi.” Trong lòng Hàn Khải Từ nghĩ như thế nào thì nói thế đầy.

Tạ Mẫn Thận: “Tôi sẽ quay về hỏi chị dâu cậu, xung quanh cô ấy toàn là sinh viên, có lẽ không phù hợp với cậu.”

Hàn Khải Từ rất đau lòng.

Bây giờ Vân Thư và Lâm Khinh Khinh đã không còn chung đường, sau giờ học cô lái xe thẳng đến cửa hàng của bà Tạ, Lâm Khinh Khinh muốn về nhà một mình.

Sau khi tan học, Lâm Khinh Khinh đi đến cửa một cửa hàng, nhìn xung quanh không có ai mới bước vào cửa hàng đồ lót.

Tạ Mẫn Thận đi làm về sớm, lập tức về nhà mong đợi Lâm Khinh Khinh tan học.
 
Chương 790


Chương 790

Ban đêm, Lâm Khinh Khinh khó lòng chạy trồn.

Đã nói trước cô ấy sẽ chủ động, nhưng bộ đồ ngủ cô ấy mặc hơi gợi cảm, cuối cùng quyền chủ động rơi vào tay Tạ Mẫn Thận.

Một đêm xuân hoa tươi đẹp trăng rằm.

Lưu Thị phát hiện mình bị lừa sau ba ngày, bà ta liên lạc với Vương San, đối phương đang bận việc gì đó, bà ta mời đi ăn tối nhưng Vương San không chịu đỉ.

Bà ta hỏi chuyện Lâm Thiền, Vương San cũng nói rất thẳng, cô ta đã đề cập đến chuyện đó trước mặt quản lý Mao, nhưng anh ấy không đồng ý, bởi vì Lâm Thiến đã ký hợp đồng với ảnh thị Hàn Hoặc, bọn họ không muốn.

Sau khi Vương San tỏ thái độ cứng rắn, cô ta nói: “Gần đây tôi không thể hoàn thành chuyện đó, tôi có lỗi với cả hai người, tôi rất xáu hỗ khi đi chơi với hai người.”

Lưu Thị: “Không sao, vừa hay có chuyện khác tôi muốn nhờ cô, có một chuyện cô nhất định phải giúp tôi, chuyện này chỉ có cô mới có thể làm được.”

Vương San đang ở trên phim trường, cô ta nhìn câu này, trả lời: “Ngoại trừ những việc liên quan đến con riêng của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp bà.”

Lông mày Lưu Thị giật giật.

Bà ta nuốt lời xuống bụng.

Vương San: “Có cần tôi trả lại toàn bộ số tiền cho bà không?”

Lưu Thị: “Không, không, những thứ đó vốn mua cho cô.”

Lần này, Lưu Thị câm nín.

Lâm Thiền không thể đến chỗ bát động sản Hạo Tường, ảnh thị Giang Tả lại bị thổi mắt.

Lần đầu tiên Lưu Thị không biết phải làm gì với con gái mình.

Ở một tiên cảnh nào đó, sáng sớm Vân Thư thức dậy đã nhìn thấy thằng bé bị muỗi đốt sưng vù.

“Chồng, về nhà, đừng ở chỗ này nữa.”

Tạ Mẫn Hành đang muốn tới công ty, nghe Vân Thư nói như vậy, thì lập tức đi tới hỏi: “Sao vậy?”

“Ở đây rất đẹp, nhưng mùa hè đến, muỗi nhiều lắm, anh nhìn trên người Tiểu Tài Thần đi, có mấy nốt liền, tối nay chúng ta về nhà nhé?”

Tạ Mẫn Hành nhìn mà đau lòng, thằng nhóc đã hết ngứa, gặm ngón tay như người bình thường.

Tạ Mẫn Hành một tay bề thằng bé: “Tiểu Thư, em đi học trước đi, lát nữa anh thu dọn đồ đạc về nhà.”

Vân Thư cũng thu dọn quần áo của mình, đôi vợ chồng trẻ nhanh chóng thu dọn, đề lại một mảnh giấy nhỏ cho bà Tạ và ông Tạ, sau đó bế con trai đi.

Thằng bé được quản gia và ông nội Tạ chăm sóc trong ngôi nhà cổ, Vân Thư đến trường trước, buổi sáng Tạ Mẫn Hành không đến công ty.

Khi đến lớp học, cuối cùng cũng thấy Lâm Khinh Khinh đang ngủ trên bàn.

“Này, tối hôm qua lại vẽ cả đêm à?” Vân Thư: chống đầu nhìn Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh đỏ mặt, cô ấy cũng muốn vẽ cả đêm.

Tạ Mẫn Thận luôn tràn đầy năng lượng, hoà thượng khai giới, Lâm Khinh Khinh không thể chịu đựng được.

“Tiểu Thư, tối nay tớ tới chỗ mẹ ở với cậu.” Có lẽ cô ấy có thể trốn đi đúng không?

Vân Thư lắc đầu: “Muộn rồi, bên kia có muỗi, trên người Tiểu Thần Tài bị cắn sưng to lắm, sáng nay bọn tớ về nhà rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom