Cập nhật mới

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 364: C364: Mọi người thấy chưa


Hứa Như Vân vẫn cứ mạnh miệng nói: “Mày có chứng cứ không mà dám ngậm máu phun người?”

“Tôi không có chứng cứ!” Diệp Lâm là người trong cuộc, còn cần chứng cứ làm gì nữa? Chẳng lẽ bản thân anh cũng không biết mình có làm hay không hả?

“Ha ha, mày không có chứng cứ mà cũng dám đổ tội cho tao hả?” Hứa Như Vân cười lạnh: “Không phải là vì tao là mẹ kế nên mày muốn hãm hại tao đấy chứ?”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều có chút thất vọng.

Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm nắm được chứng cứ mang tính quyết định chứng minh mình trong sạch.

Nào ngờ chỉ là hãm hại! Đúng là buồn cười mài!

“Mọi người thấy chưa?” Hứa Như Vân được nước làm tới, cất cao giọng nói: “Đây chính là tính tình của thằng bất hiếu Diệp Lâm này!”

“Năm xưa nó mắc sai lầm lớn, lái xe đâm chết người, cả thiên hạ đều biết! Là nhà họ Diệp chúng tôi thay nó giải quyết hậu quả, bảo vệ cái mạng nhỏ của nó!”


“Bây giờ nó ra tù, không chỉ không biết hối hận, mà còn muốn trả đũa, đổ tội việc năm xưa lên người tôi! Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hại”

“Mày không thể vì tẩy trắng mình mà đổ nước bẩn lên người tao được!” “Giữa ban ngày ban mặt, đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết đấy!” Hứa Như Vân đứng trên điểm đạo đức, chỉ trích Diệp Lâm liên tục.

Mấu chốt là mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, không lấy ra được một lỗi nào.

Rốt cuộc thì Diệp Lâm không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình.

Nếu không phải vì kiêng kị địa vị hiện giờ của Diệp Lâm, thì bọn họ đã cùng nhau chỉ trích Diệp Lâm với Hứa Như Vân rồi.

Hiện giờ Diệp Lâm nắm quyền nhà họ Diệp, sau lưng còn có các tộc trưởng của năm đại gia tộc, mọi người đành phải chửi thầm trong lòng, chứ không dám nói ra ngoài.

“Diệp tiên sinh..."

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

'Thấy tình hình không có lợi cho Diệp Lâm, mọi người trong năm đại gia tộc đều sôi nổi khuyên nhủ, muốn Diệp Lâm hôm nào lại nói nữa. Ít nhất cũng phải chờ khi có một vài chứng cứ đã.

“Phong Nhi.” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng cười khổ nói: “Cha biết con và Như Vân không thích nhau. Nhưng cái loại chuyện này, không thể tùy tiện nói đùa được. Dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của con, con đừng đổ oan cho bà ấy.”

Nghe vậy, Diệp Lâm nhìn về phía Diệp Nguyên Cát, nói: “Cha, nếu con nói là con không lái xe đâm chết người, tất cả đều do bà ta âm thầm hãm hại con, thì cha tin tưởng con hay tin tưởng bà ta?”

Ơ..


Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát lập tức nghẹn lời. Ông ta đương nhiên là rất khó lựa chọn trước vấn đề chọn một trong hai trên.

“Ông đừng nghe nó nói tôi vẫn luôn ở bên cạnh ông!”

ậy!” Hứa Như Vân lập tức nói: “Đêm xảy ra tai nạn xe,

Diệp Nguyên Cát nghe vậy thì nhớ lại cái đêm năm năm trước. Khi ấy, ông ta nhận được điện thoại, nói là con trai mình đua xe đâm chết người, ông ta còn cho rằng người ta nói đùa với mình.

Cho đến khi ông ta và Hứa Như Vân chạy đến hiện trường, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, mới không thể không tin sự thật tàn nhẫn kia.

“Phong Nhi...” Diệp Nguyên Cát nói bằng giọng điệu chua xót: “Năm xưa xảy ra vụ án, cha và mẹ con đều đi đến hiện trường ngay. Con nói bà ấy hãm hại con? Nhưng bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh cha mài!”

Diệp Lâm nói: “Bà ta sai người khác làm!”

“Ha ha...” Nghe vậy, Hứa Như Vân cười lớn tiếng hơn nữa.

Bởi vì những người mà bà ta sai vào năm xưa đều đã chết rồi. Trùng hợp hơn nữa là tất cả đều chết vào cái ngày Diệp Lâm ra tù. Có thể nói là chết không đối chứng.


“Chứng cứ đâu?” Hứa Như Vân tiếp tục hùng hổ dọa người: “Nói đến nói đi, tất cả đều là lời nói một bên của mày!”

“Chứng cứ?” Diệp Lâm đi lên một bước: “Tôi đang tìm bà để hỏi cho rõ ràng!” _

“Chỉ cần bà nói hết ra thì nó chính là chứng cứi

'Thấy vậy, Hứa Như Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Sao hả? Mày muốn đánh cho tao nhận tội hả?”

“Mọi người mau xem đi, cái thằng bất hiếu này vì tẩy trắng mình mà dùng bất cứ thủ đoạn nào kìa!”

Diệp Lâm lười nói nhiều với bà ta, định đi lên đánh bà ta thì... “Đội cận vệ Yến Kinh điều tra! Người không liên quan mau tránh ra!” Lúc nói chuyện, một đám thị vệ lục tục đi vào.

Hứa Như Vân thấy vậy thì giống như nhìn thấy chúa cứu thế, định đi lên nhờ giúp đỡ.

Kết quả là nghe thấy người dẫn đầu lạnh giọng hỏi: “Ai là Hứa Như Vân?”
 
Chương 365: C365: Ai là hứa như vân


Ai là Hứa Như Vân?

Nghe vậy, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Ngay cả Hứa Như Vân cũng ngây người ra.

Bà ta thầm nói mình còn chưa nói chuyện nữa, sao mà bọn họ lại gọi đúng tên mình vậy?

Tra án? Tra án gì? Sao lại tra tới chỗ mình?

Hứa Như Vân khó hiểu, thầm nghĩ dạo này mình rất thành thật, đâu có làm sai chuyện gì.

Nhìn đám thị vệ mặc áo giáp sáng loáng cực kì uy phong đang đi về phía mình.

Người dẫn đầu là một nữ tướng cực kì kiêu ngạo đang nhìn xung quanh.

“Ơ kìa, người dẫn đội... chính là phó quan của Kim Lũ Y đội cận vệ Yến Kinh đây mà?”


“Ừ, tôi nhớ hình như cô ta tên là Ân Hồng Trang?” “Hóa ra Ân phó quan!”

Các khách khứa xung quanh thấy vậy đều sôi nổi đi lên chào hỏi.

Sau đó, bọn họ nghi ngờ mà nhìn về phía Hứa Như Vân, không biết bà ta đã làm chuyện gì mà bị Ân phó quan dẫn người tới ngay đây gọi tên hỏi tội?

“Ai là Hứa Như Vân?”

Ân Hồng Trang nhìn hết xung quanh, cũng thấy được Diệp Lâm, tầm mắt dừng lại trên người anh vài giây, dường như là không ngờ anh cũng ở đây.

Có điều, hôm nay cô ta đến đây không phải là vì anh.

Diệp Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ phó quan của Kim Lũ Y lại đột nhiên đến đây, còn gọi ngay tên Hứa Như Vân nữa.

Mình vừa định hỏi thăm tin tức từ trong miệng Hứa Như Vân, kết quả là bà ta đã bị đội cận vệ Yến Kinh theo dõi?

Không tới sớm, cũng không tới muộn, cứ đợi ngay lúc anh muốn hỏi chuyện thì chạy tới đoạt người với anh?


Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy có chút bất mãn. Anh đứng một bên chờ đợi, xem cô ta sẽ làm như thế nào.

Ân Hồng Trang nhìn một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Hứa Như Vân.

“Như Vân!” Diệp Nguyên Cát đẩy đẩy Hứa Như Vân, kéo Hứa Như Vân quay trở về hiện thực từ cơn khiếp sợ.

“Tôi... tôi là Hứa Như Vân!” Hứa Như Vân đi lên một bước: “Không biết Ân đại nhân...”

Hứa Như Vân vừa cố gượng ra nụ cười, định đi bắt chuyện với người ta.

Kết quả là bị Ân Hồng Trang lạnh giọng cắt ngang, chất vấn: “Bà có quen Thạch Thích, tên gọi thường ngày là A Báo hay không?”

A Báo?

Nghe thấy cách gọi này, không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Trạch đứng một bên cũng giật mình.

Hứa Như Vân còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Trạch đã giành trước một bước nói: “Chẳng lẽ các người đã điều tra ra hung thủ giết chú Báo?”

“Chú Báo làm việc ở nhà họ Diệp chúng tôi nhiều năm, các người nhất định phải điều tra rõ ràng báo thù thay chú ấy!”

Nghe vậy, Hứa Như Vân chỉ muốn bóp ch ết thằng con trai nhiều chuyện này của mình.
 
Chương 366: C366: Tên khốn kiếp này


Người có mắt đều biết dưới loại tình huống này, tốt nhất là phủi sạch quan hệ, cho dù có quen biết, thì cũng phải nói là không thân.

Kết quả là Diệp Trạch làm ngược lại, trực tiếp gọi thân thiết là “chú Báo”, đúng là không đánh đã khai mà.

“Haizz..” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng bất đắc dĩ thở dài, dùng ánh mắt nhìn đứa con trai ngốc nhà địa chủ nhìn con trai mình, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Ơ...” Thấy vậy, Diệp Trạch chợt nhận ra rằng mình nói sai rồi.

Chủ yếu là vì A Báo rất trung thành với Diệp Trạch, ngầm làm rất nhiều chuyện xấu cho anh ta, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, tình cảm giống như là

chú cháu vậy.

Cái chết của A Báo khiến Diệp Trạch rất sốc. Anh ta hi vọng phía chính phủ có thể điều tra rõ ràng sự việc, bắt lấy hung thủ, báo thù cho chú Báo.

Vậy nên trong lúc sốt ruột, anh ta đã nói lỡ miệng.


“À... thật ra thì cũng bình thường thôi...” Diệp Trạch nói thêm: “Mẹ tôi và chú ấy không thân..."

Cái câu nói này càng có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.

Chắc là kẻ ngốc cũng không tin.

“Tôi quen ông ta.” Hứa Như Vân chỉ có thể nói thẳng: “Có điều thời gian qua chúng tôi không có liên lạc với nhau. Sao hả? Chẳng lế có manh mối mới về cái chết của ông ta?”

Tuy rằng biết rõ mục đích của đối phương không phải là vì cái chết của A Báo, mà là vì chuyện khác, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn cố kéo lên trên cái chết của A Báo.

“Vụ án còn đang trong quá trình điều tra.” Ân Hồng Trang nói xong, lại lấy ra một vật chứng: “Bà biết cái này không?”

Đó là hai viên kim cương màu hồng, viên nào cũng lớn, trông như là mắt rồng, rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi trong hiện trường, vừa nhìn là biết rất đắt tiền.

Sau khi nhìn thấy hai viên kim cương, cho dù Hứa Như Vân đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng vẻ mặt vẫn bán đứng bà ta.

“Đây là...” Không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng giật mình. Ông ta đương nhiên là biết hai viên kim màu hồng kia rồi.

Bởi vì nó chính là món quà kỷ niệm ngày kết hôn mà ông ta đã cùng vợ mình mua đấu giá ở nước ngoài.

Sau đó ông ta rất ít khi thấy vợ mang, hỏi thăm mới biết là làm mất. Khi ấy Diệp Nguyên Cát còn rất đau lòng, rốt cuộc thì phải tốn một số tiền lớn để mua.

Kết quả nào ngờ hai viên kim cương màu hồng ấy lại trở thành vật chứng xuất hiện trong tay đội cận vệ Yến Kinh.

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ vợ mình có chuyện gì giấu mình? Kim cương không có mất?


Quả nhiên... Ân Hồng Trang tiếp tục nói: "Viên kim cương này được tìm thấy trên xe của A Báo lúc xảy ra chuyện!”

Cái gì? Nghe vậy, Hứa Như Vân trợn mắt há mồm.

Đồng thời, trong đầu bà ta lướt qua rất nhiều hình ảnh, lướt cực nhanh rồi biến mất.

Bà ta thầm hối hận, thăm hỏi mười tám đời tổ tông của A Báo đã chết một lần.

Bởi vì hai viên kim cương kia là do bà ta thưởng cho A Báo, còn bảo anh ta nhanh chóng bán đi, đừng mang theo bên mình.

Kết quả là anh ta không nghe lời mình nói, dám lén giữ lại, có lẽ là vì để đảm bảo giá trị tiền gửi?

Cũng chính vì vậy mới khiến cho Hứa Như Vân bị lộ.

“Tên khốn kiếp này!”

Hứa Như Vân hít sâu một hơi, vội vàng giải thích: “Chắc. chắn là bọn họ trộm rồi, trộm viên kim cương kỷ niệm ngày kết hôn của tôi!”


“Chồng ơi, ông còn nhớ tôi đã nói với ông là làm mất hai viên kim cương không?”

Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, hóa ra là bọn họ trộm, làm hại chúng tôi tìm rất lâu luôn.”

Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, phụ trợ lẫn nhau, cực kì ăn ý.

“Ồ, thế hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi: “Vậy bà còn nhớ hai viên kim cương mất lúc nào không?”

“Chắc là... một hai năm rồi.” Hứa Như Vân thuận miệng nói.

“Vậy thì lạ ghê!”

Ân Hồng Trang nói với ý ngầm khác, rồi lại trở tay đánh một cái bất ngờ: “Lúc xảy ra vụ án, trong xe chỉ có một viên kim cương thôi.”

“Còn một viên kim cương khác thì được phát hiện... trong vụ tai nạn xe năm. năm trước!”
 
Chương 367: C367: Gần như không cần nhiều lời


Vụ tai nạn xe năm năm trước? Nghe vậy, mọi người ở hiện trường lại ồ lên.

Gần như không cần nhiều lời, mọi người đều hiểu được vụ tai nạn xe kia là vụ tai nạn xe nào.

Trùng hợp là vừa rồi Diệp Lâm cũng đang ép hỏi Hứa Như Vân về vụ tai nạn xe năm xưa.

Vốn tưởng rằng tất cả đều là lời nói một bên của Diệp Lâm, không ngờ rằng đội cận vệ Yến Kinh cũng điều tra tới trên người Hứa Như Vân?

Sự tham gia của đội cận vệ Yến Kinh đại biểu cho lực lượng quyền uy.

Sự nghỉ ngờ vừa rồi của Diệp Lâm dường như khiến người ta tin tưởng hơn một chút.

“Chẳng lẽ... chuyện năm xưa còn có những bí ẩn khác? “Bà Hứa thật sự có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ kia?” “Không thể nào! Khó tin quá đi!”

“Nhưng mà đội cận vệ Yến Kinh đã điều tra đến tận đây rồi, chắc là đã năm giữ chứng cứ mấu chốt nào đó rồi?”


“Tôi nhớ ra rồi, Kim đại nhân chỉ huy sư đội cận vệ Yến Kinh chính là người bị hại trong vụ tai nạn xe năm ấy!”

Mọi người bàn tán xôn xao, càng thêm cảm thấy chuyện năm xưa không đơn giản.

Hơn nữa, những người trong cuộc chuyện năm xưa hiện giờ đều có thân phận cực kì cao.

Diệp Lâm thì không cần phải nói rồi, những chuyện vừa xảy ra đã chứng minh tất cả.

Còn Kim Lũ Y, người bị hại lớn nhất, cũng đã trở thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có quyền cao chức trọng.

“Hóa ra... Kim đại nhân cũng đang âm thầm điều tra chuyện năm xưa... Thảo

nào... Trong nhất thời, cán cân tin tưởng dường như nghiêng về phía Diệp Lâm. Mọi thứ đều trở nên bất lợi với Hứa Như Vân. “Sao có thể chứ?”


Thấy tình hình như vậy, Hứa Như Vân cũng bị dọa sợ, thậm chí có chút trở tay không kịp.

Vừa rồi Ân Hồng Trang cố ý che giấu thời gian phát hiện hai viên kim cương có sự chênh lệch là năm năm.

Vậy nên Hứa Như Vân mới hiểu lầm rồi cắn câu.

Hứa Như Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng năm xưa lúc làm việc, A Báo lại để sót một thứ quan trọng như vậy tại hiện trường.

Đáng giận hơn nữa là lúc xong việc, anh ta không chịu thẳng thắn với mình, khiến mình cho rằng viên kim cương đã bị anh ta bán đi đổi tiền mặt.

“Lâu lắm rồi...” Hứa Như Vân cười khổ nói: “Chắc là do tôi nhớ lầm rồi?”

“Nhớ lầm hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục lạnh lùng ép hỏi: “Vậy là bà làm mất hai viên kim cương này ít nhất năm năm rồi?”

“À..” Hứa Như Vân không biết nên trả lời như thế nào, sợ đối phương lại gài bẫy mình, chỉ có thể trả lời qua loa rồi thôi.

“Vậy bà có thể giải thích tại sao viên kim cương này lại xuất hiện trên chiếc xe kia hay không?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi tới.
 
Chương 368: C368: Ân hồng trang vừa nói vậy


Cái gì? Nghe vậy, Hứa Như Vân lập tức nghẹn lời, ngây ngẩn cả người. Bà ta đương nhiên không thể trả lời vấn đề này được rồi.

Bởi vì bà ta không thể nói tất cả đều do bà ta ngầm sai người làm, và hai viên kim cương chính là khen thưởng cho A Báo, hoặc nói đúng hơn là tiền đặt cọc.

“Trong xe còn sót một viên kim cương?” Lúc nghe thấy tin tức này Diệp Lâm cũng giật nảy mình.

Không ngờ bên trong án kiện vẫn còn một tin tức quan trọng như thế chưa từng công bố.

Đây cũng là lý do tại sao trước đây Diệp Lâm muốn tìm đọc hồ sơ. Anh muốn nhân cơ hội điều tra một số tình tiết chưa từng công bố với bên ngoài.

Mà cái vật chứng quan trọng như thế, rất có khả năng là mấu chốt lật lại bản án của mình, thậm chí trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Hứa Như Vân.

“Là... là thằng bất hiếu Diệp Lâm trộm kim cương của tôi!”

Ngay sau đó, Hứa Như Vân giật mình tỉnh táo, vội vàng đổ bồn nước bẩn lên trên người Diệp Lâm.


“Đúng rồi, là nó, nó trộm kim cương của tôi, sau đó lái xe đâm chết người!” “Thằng bất hiếu trộm một viên! A Báo trộm một viên!” “Ừ... phải rồi, chắc chắn là vậy rồi!”

Hứa Như Vân nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được một lý do trông có vẻ đáng tin.

“Thế hả?” Ân Hồng Trang lại không phải đứa trẻ ba tuổi, gần như nhìn một cái là biết Hứa Như Vân đang chột dạ và nói dối.

Thậm chí từ đầu đến đuôi, cô chưa từng tin tưởng một câu nào của bà ta. Nói dối hết câu này đến câu khác!

Chắc chắn là bà ta đang che giấu điều gì đó!

“Xin mời bà Hứa đi theo chúng tôi một chuyến để tiếp thu điều tra!”

“Kim đại nhân của chúng tôi cũng có chuyện muốn hỏi bài”


Ân Hồng Trang vừa nói vậy, Hứa Như Vân lập tức bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Người bị hại năm xưa cũng muốn tự mình ép hỏi bà ta hay sao?

Giờ phút này, Hứa Như Vân cực kì hối hận, cảm giác vận mệnh đang chơi một trò chơi lớn với mình.

Nếu bà ta biết người bị hại năm xưa có thể trưởng thành thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, thì cho bà ta mười lá gan, bà ta cũng không dám tính kế thế kia.

“Bà Hứa, xin mời!”

Ân Hồng Trang nói là mời, nhưng thị vệ hai bên lại bao vây lên, khiến bà ta dù có không muốn đi thì cũng phải đi.

“Đợi đã!"

Hứa Như Vân vừa định lùi ra vài bước, thì chợt quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Còn nó thì sao?”

“Thằng bất hiếu Diệp Lâm chính là người gây họa năm xưa! Sao các người không dẫn theo nó về điều tra?”
 
Chương 369: C369: Chúng tôi chỉ nhận lệnh gọi


Hứa Như Vân dù bị bắt thì cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng. Bà ta chỉ vào Diệp Lâm, nói: “Dẫn theo nó, dẫn nó đi thẩm vấn!”

Đối mặt với sự vô lý của Hứa Như Vân, Ân Hồng Trang tất nhiên sẽ không chiều theo ý bà ta.

“Chúng tôi chỉ nhận lệnh gọi bà đi hỏi chuyện, không liên quan gì đến người khác."

Ân Hồng Trang nhìn Diệp Lâm một cái. Tuy rằng Kim đại nhân cũng rất muốn bắt kẻ thù giết mẹ trở về, nhưng mà hiện nay có chứng cứ chỉ hướng Hứa Như:

Vân, thậm chí có khả năng rửa sạch một phần tội danh cho Diệp Lâm.

Vậy nên Kim Lũ Y tạm buông thù hận, chỉ gọi một mình Hứa Như Vân. Ân Hồng Trang cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi.

Đương nhiên, Ân Hồng Trang cảm thấy nếu Kim đại nhân biết Diệp Lâm cũng ở đây thì chắc là Kim đại nhân sẽ tự mình đến đây một chuyến.

“Đi thôi!” Ân Hồng Trang không nói thêm nữa, lôi kéo Hứa Như Vân đi.

Tuy rằng Hứa Như Vân không hề muốn đi, nhưng mà không thể không đi theo.

“Như Vân, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ mời luật sư giỏi nhất đi đón bà.” Diệp Nguyên Cát nói.


“Mẹ!” Diệp Trạch cũng cực kì lo lắng. “Không sao, mẹ sẽ nhanh chóng quay lại thôi.” Hứa Như Vân sửa sang quần

áo, sau đó nhìn về phía Diệp Lâm, hừ lạnh nói: “Hừ, mày đừng đắc ý, chúng ta cứ chờ xeml”

Hứa Như Vân không tin mình là đại tiểu thư nhà họ Hứa, chẳng lẽ đấu không lại một đứa trẻ tuổi như Diệp Lâm?

Hứa Như Vân nhanh chóng bị dẫn di. Hiện trường lại trở nên ồn ào xôn xao.

Cho dù là ai cũng không ngờ rằng chuyện năm xưa lại có một sự lật ngược như thế.

Chẳng lẽ vụ tai nạn xe kia thật sự có bí mật gì đó sao?

Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng dấy lên lòng nghi ngờ: Chẳng lẽ thật sự là vợ mình hãm hại con trai mình hay sao?

Không... không thể nào!

Diệp Nguyên Cát vội vàng lắc đầu xua đuổi suy nghĩ hoang đường kia, cho. rằng bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó.


Có điều, người trong năm đại gia tộc vẫn sôi nổi chúc mừng Diệp Lâm.

“Hóa ra là Diệp tiên sinh bị oan năm năm. Bây giờ vụ án có tiến triển m‹ đáng mừng quá đi!”

“Đúng vậy, tôi đã nói rồi mà, với nhân phẩm của Diệp tiên sinh, sao có thể phạm phải vụ án ác liệt kia, thế nào bên trong cũng có vấn đề... Tôi nói đúng rồi này!”

“Không ngờ người hãm hại Diệp tiên sinh lại chính là mẹ kế của Diệp tiên sinh, lại còn là người của nhà họ Hứa nữa, kiểu người ác độc như thế, sau này vẫn nên ít qua lại thì hơn.”

Sau khi hiện trường dần dần ổn định, Diệp Lâm dùng thân phận gia chủ nhà họ Diệp, tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên.

“Bắt đầu từ hôm nay, đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân và Diệp Trạch ra khỏi gia tộc, mãi mãi không tuyển dụng!”

Nghe vậy, hiện trường lại xôn xao lên. Không ngờ Diệp Lâm lại quyết đoán như vậy. Cho dù là ngay trước mặt cha mình, thì anh cũng không nể mặt một chút nào, đi đuổi hết vợ ông và con trai ông ra khỏi gia tộc.

“Phong Nhị, con...” Diệp Nguyên Cát tuyệt đối không ngờ rằng vợ mình đã bị dẫn đi điều tra rồi mà Diệp Lâm còn tuyệt tình như thế.

Kể cả khi Như Vân có xích mích với nó, thì Trạch Nhi cũng đâu có sai lầm gì, mà cần phải xử lý nặng như vậy.

“Tại sao hả?” Diệp Trạch la hét: “Tôi không làm sai bất cứ chuyện gì, cũng không làm gia tộc mất mặt, hoặc là lái xe đâm chết người, tại sao lại đuổi tôi ra khỏi gia tộc hả?”

Nếu anh ta không nhắc tới chuyện lái xe đâm chết người thì còn dễ nói.

Thấy anh ta nói không lựa lời như thế, Diệp Lâm sao có thể tha cho anh ta?
 
Chương 370: C370: Không quen


“Tại sao hả?” Diệp Lâm cười lạnh nói: “Tại vì tôi là chủ một nhà! Lý do này đủ chưa?”

Ơkìa...

Một câu nói này lập tức khiến cho Diệp Trạch nghẹn lời.

Anh ta đột nhiên nhận ra rằng nhà họ Diệp đã đổi chủ.

Anh ta nhìn về phía cha và ông nội, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của bọn họ. Hiển nhiên là không còn người nào trong nhà họ Diệp dám làm trái với bất cứ quyết định nào của Diệp Lâm nữa rồi.

“Tôi muốn đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân. Ai đồng ý? Ai phản đối?”

Diệp Lâm lớn tiếng hỏi mọi người trong nhà họ Diệp.

Sau vài giây im lặng...


“Xin nghe theo quyết định của tộc trưởng!”

Mọi người gần như là cùng lên tiếng quyết định đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân ra khỏi gia tộc, không có một chút do dự nào.

“Các người... Diệp Trạch khó tin mà nhìn đám chú bác xung quanh. Anh ta không ngờ rằng mẹ mình mới vừa bị bắt là đám người này lại đối xử lạnh nhạt như thế với mình.

'Thậm chí không có bất cứ người nào ra mặt nói chuyện thay mình.

Cái gọi là tình thân trong gia tộc mỏng manh thế này sao?

“Trạch Nhi.” Lúc này, Diệp Nguyên Cát cũng thở dài n¡ ngoại con trước đi!”

: “Con đi về chỗ ông Diệp Nguyên Cát thấy chuyện đã đến nước này rồi, đành phải làm con trai đi nhà họ Hứa tránh đầu sóng ngọn gió trước, chờ tới khi mẹ nó bị thả ra rồi nói sau.

Nhà họ Diệp của hiện tại đã thay đổi nhiều lắm rồi, không còn chỗ cho mẹ: con bọn họ nữa.

“Được rồi!" Diệp Trạch cắn răng, oán hận mà trừng Diệp Lâm một cái: “Ở đây không chứa tôi thì cũng có chỗ chứa tôi! Nhà họ Diệp do anh nắm quyền, tôi không ở đây cũng được thôi!”

Ngay lúc Diệp Trạch định kiên cường bỏ đi thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.

“Xuất sắc!” “Thật là xuất sắc!”

Theo tiếng vỗ tay vang lên, hai người đàn ông, một già một trẻ mặc đồ Đường nghênh ngang đi vào.

Ông già cầm đầu tóc trắng mặt trơn, khoanh tay bước đi, mỗi một bước đi dường như không chạm đất, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Theo sau ông ta là một người thanh niên đang cười lạnh. Bước chân của anh ta thì lại rất mạnh mẽ, rất có lực phá hoại, mỗi một bước đều dẫm nát một miếng


gạch dưới đất.

Mọi người thấy vậy thì hít sâu một hơi, thầm nghĩ đây chính là sàn cẩm thạch, còn có khả năng chống động đất nữa.

Nghe nói nó có thể chống trận động đất cấp tám mà không bị vỡ, hôm nay lại bị người thanh niên kia dễ dàng đạp vỡ như thế?

Anh ta còn tính là người không?

Hai người kỳ lạ kia vừa xuất hiện đã lập tức khiến mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi.

“Ai... ai vậy?”

“Không quen, nhìn lạ lắm!”

“Xem dáng vẻ đi đường của bọn họ, dường như là võ giả...”

“Chẳng lẽ là...”


Các khách khứa vừa nhỏ giọng bàn tán vừa sôi nổi tránh sang một bên.

Ông cụ Diệp thấy vậy thì đôi mắt không nhịn được sáng ngời, dường như thấy được chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.

Một người khôn khéo như ông ta, nhìn một cái là có thể nhận ra được hai người này không có ý tốt.

Nhà họ Diệp cơ bản là không có tư cách trêu chọc đến loại cao thủ như thế. Loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra ra, thì chân tướng chỉ còn có một. Một già một trẻ kia rất có thể là vì Diệp Lâm mà đến.

“Không biết hai vị cao nhân tên là gì? Hai vị có thể đến đây tham dự buổi tiệc của nhà họ Diệp chúng tôi, thật sự khiến chúng tôi cảm thấy vinh hạnh!”

Ông cụ Diệp vội vàng ôm quyền đi lên chào hỏi. Ông cụ dẫn đầu vẻ mặt lạnh nhạt, cơ bản là không hề nhìn ông cụ Diệp. Ông ta dùng đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm Diệp Lâm.

Ông cụ Diệp thấy vậy, không chỉ không bực bội, ngược lại còn khẳng định được suy đoán của mình, mừng thầm trong lòng.

“Chúc mừng nhà họ Diệp đã có gia chủ mới!” Người thanh niên vẫn cứ nở nụ cười bất cần, nói móc nói méo: “Hôm nay nhà họ Ninh chúng tôi cũng tới đây chung vui!”
 
Chương 371: C371: Nhà họ ninh


Nhà họ Ninh.

Người kia lập tức đi thẳng vào vấn đề, thông báo thân phận của mình. Tuy nhiên, tên tuổi nhà họ Ninh vẫn còn ít được biết đến.

Suy cho cùng, một gia tộc bí ẩn như họ rất hiếm khi ra ngoài.

“Nhà họ Ninh? Yến Kinh chúng ta còn có thế lực như vậy sao?”

"Chưa từng nghe qua! Trong mười gia tộc giàu có nhất... Không có! Cũng không có quan chức cấp cao nào họ Ninh cải!"

"Nhìn trang phục của họ, rõ ràng họ không phải là người bình thường. Chẳng lẽ... Họ đến từ gia tộc võ cổ huyền thoại?"

Gia tộc võ cổi

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bị kết luận này làm cho sợ hãi. 'Thậm chí miệng cũng không khép lại được.


"Lễ nào..."

Lúc này, ông cụ nhà họ Tô, một trong ngũ đại gia tộc, chợt nhớ đến một số truyền thuyết về võ cổ.

“Nhà họ Ninh? Nhà họ Ninh?" "Lẽ nào là nhà họ Ninh, một gia tộc trong Tam Sơn, Ngũ Môn, Thất Thị sao?" Mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía hai người họ.

"Ha ha..."

Người thanh niên bình tĩnh cười nói: “Nếu các người đã đoán được lai lịch của chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng không cần phải giấu diếm nữa.”

"Đúng vậy, chúng tôi chính là nhà họ Ninh trong bảy gia tộc võ cổ” "Tôi tên Ninh Vũ Triết. Đây là chú của tôi, Ninh Tùng Sơn."

Dứt lời, hiện trường lập tức náo động!


"Trời ạ! Đúng là gia tộc võ cổ trong truyền thuyết sao?”

"Khó trách một bước nghiền nát cả sàn đá cẩm thạch!"

"Hôm nay là ngày gì mà tôi lại được tận mắt nhìn thấy võ cổ giả thế này? Đúng là mở rộng tầm mắt!"

Mọi người rất ngạc nhiên trước trải nghiệm kỳ lạ khi gặp gỡ hai võ cổ giả, tuy nhiên cũng không khỏi có phần nghỉ ngờ trong lòng.

Hai võ cổ giả này đang làm cái gì vậy?

Những biến cố của nhà họ Diệp có thể ảnh hưởng đến cả gia tộc võ cổ hay sao? Không thể nào?

Lúc này, sau khi biết được thân phận nổi bật của họ, ông Diệp cũng không dám khinh thường.

Đối mặt với hai người, ông ta kính cẩn cúi đầu, đến mức gần như không thể thẳng lưng được.

Suy cho cùng, võ cổ không thể bị xúc phạm! Đây là luật bất thành văn.

Trên thế giới này, ai mà không nể mặt võ cổ giả cơ chứ?
 
Chương 372: C372: Không ngờ


Hơn nữa, hiện giờ ông Diệp đã mất đi quyền lực, càng cần đến sự trợ giúp của hai vị võ cổ giả trước mặt để lấy lại tất cả.

“Thì ra là hai đại nhân của nhà họ Ninh!” Ông Diệp liên tục cúi đầu: “Thất lễ, thất lễ quá!”

"Không biết hai vị đại nhân đích thân tới đây có việc gì? Để hai vị chứng kiến chuyện nội bộ nho nhỏ này của nhà họ Diệp chúng tôi, thật ngại quá!"

Ông Diệp cố tình chỉ ra sự tranh đấu trong gia đình, muốn xem phản ứng của hai người này thế nào.

Thanh niên tên Ninh Vũ Triết phản ứng đúng như mong đợi, anh ta mỉm cười nói: "Chúc mừng anh Diệp! Có người nhờ chúng tôi đến chúc mừng anh."

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động.

Thật sự không hiểu nổi thái độ của hai võ cổ giả này đối với Diệp Lâm là bạn hay là thù?

Ngay cả ông Diệp cũng có chút bối rối. Lỡ như đây là người của tên nhóc Diệp Lâm kia thì họ sẽ càng mất mặt hơn.


Chẳng lẽ những hy vọng mà họ đang mong chờ sẽ tan thành mây khói hay sao?

"Ai?" Diệp Lâm cau mày, cảm thấy nghi ngờ hai người không mời mà đến này.

Ngoài gia tộc võ cổ nhà họ Tân mà anh từng gặp trước đây, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy võ cổ giả.

Nhà họ Ninh. Diệp Lâm chưa từng tiếp xúc với họ bao giờ. Là ai đã cử họ tới đây?

Trong đầu Diệp Lâm hiện lên mấy ý nghĩ: "Chẳng lẽ là họ Trương đến từ Phụng Thiên sao? Hay chợ đen ở Đông Hải? Hay là?”

"Nhà họ Chu!" Ninh Vũ Triết nói thẳng vào vấn đề: "Ông Chu nhờ chúng tôi tới đây gặp anhl"

"Nghe nói, anh là đại sư am hiểu về phong thủy. Ngay cả Tề đại sư nổi tiếng ở 'Yến Kinh cũng bại trận dưới tay anh?”

Nhà họ Chu! Thì ra là nhà họ Chu, một trong mười gia tộc giàu có nhất Yến Kinh! Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.


Đồng thời nhớ tới mâu thuẫn giữa nhà họ Bạch và nhà họ Chu, thậm chí trước đó còn có người mất mạng.

Không ngờ nhà họ Chu lại phản công nhanh như vậy, thậm chí còn mời các võ cổ giả đến lật lại tình thế.

Mọi người trong năm đại gia tộc đều sợ hãi, chuyện chẳng lành rồi. Không ngờ nhà họ Chu lại có thể nhờ người gia tộc võ cổ ra tay?

Cho dù biết Diệp Lâm có sức mạnh vượt trội thì sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội chiến thắng võ cổ giả?

Thậm chí có thể nói, người bình thường đối mặt với võ cổ giả cũng giống như kiến đối mặt với voi, bị nghiền nát hoàn toàn.

Diệp Lâm đã từng đánh bại võ cổ giả, nhưng đó chỉ là trong trận chiến với liên minh võ đạo, họ giao đấu trong bí mật nên rất ít người biết về điêu đó.

Hiện giờ, nhà họ Ninh đích thân đến đây, tất cả mọi người có mặt, thậm chí ngay cả ngũ đại gia tộc bên cạnh Diệp Lâm cũng không khỏi bi quan, không có niềm tin vào Diệp Lâm.

Sau khi biết được nguyên nhân câu chuyện, ông Diệp vui mừng khôn xiết, chợt thấy hy vọng quay trở lại.

Thì ra là nhà họ Ninh đến kiếm chuyện với Diệp Lâm! Chỉ cần mượn dao giết người, nhà họ Diệp vẫn sẽ là của ông ta.

"Diệp Lâm! Thằng nghịch tử! Dám đắc tội nhà họ Chu, để họ phải mời hai vị đại nhân nhà họ Ninh đích thân tới đây, cháu đáng tội gì hả?”

Ông Diệp lập tức khiển trách: “Thằng nhóc này, còn không mau quỳ xuống xin lỗi hai vị đại nhân đi!”
 
Chương 373: C373: Và sẽ càng tốt hơn


Lời nói của ông Diệp tưởng chừng như đang bảo vệ cháu trai nhưng thực chất lại đang thêm dầu vào lửa.

Nếu như Diệp Lâm thật sự quỳ xuống thì có lẽ người nhà họ Ninh anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.

Một khi Diệp Lâm bị thương nặng, mất hết mặt mũi, chẳng phải nhà họ Diệp vẫn sẽ do ông ta nắm giữ đại cục hay sao?

Và sẽ càng tốt hơn nếu Diệp Lâm liều mạng chiến đấu đến cùng với hai võ cổ giả này.

Vậy cũng có nghĩa là Diệp Lâm đang tự tìm đường chết.

Ông ta sẽ mượn tay của võ cổ giả để loại bỏ Diệp Lâm, diệt trừ hậu họa sau này!

Cho dù sau này nhà họ Diệp có phục tùng nhà họ Ninh, ông Diệp cũng sẽ chấp nhận.

€ó gia tộc võ cổ làm chỗ dựa, xem ra đây là một lựa chọn không tồi.

Chẳng phải cũng nhờ âm thầm qua lại với võ cổ giả mà nhà họ Chu mới có thể phất lên như diều gặp gió sao?


“Diệp Lâm, cháu đã biết lỗi của mình chưa?” Ông Diệp tiếp tục trách mắng Diệp Lâm.

Mọi người ở bên cạnh lúc này cũng đổ mồ hôi hột thay cho Diệp Lâm.

Đối mặt với hai võ cổ giả khí thế ngút trời, e rằng người mạnh như Diệp Lâm, lần này cũng sẽ phải thừa nhận thất bại?

"Cậu Diệp..." Mọi người trong ngũ đại gia tộc đều thấp giọng nhắc nhở, như muốn khuyên nhủ anh hãy cố gắng chịu đựng, đừng kích động.

"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng hét lớn, sợ con trai mình không lý trí, làm ra quyết định không thể cứu vấn.

"Diệp Lâm..." Nhìn thấy tình huống này, Susan ở bên cạnh mặc dù không biết gì về võ cổ, nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt mọi người, cô không khỏi cảm

thấy sợ hãi, kéo góc áo của Diệp Lâm, không muốn anh hành động bốc đồng.

Còn Diệp Trạch, khi nhìn thấy Diệp Lâm sắp phải chịu nhục nhã thì lập tức ở lại, không vội rời đi nữa.

Cậu ta thầm nghĩ: “Có lẽ lát nữa mình sẽ không phải rời khỏi nhà họ Diệp nữa


rồi: Bởi vì mệnh lệnh của người chết không còn ý nghĩa gì nữa. Trong lòng Diệp Trạch thực sự hy vọng Diệp Lâm sẽ tiếp tục cứng rắn.

Và đúng như mong muốn của hai ông cháu họ, Diệp Lâm thậm chí không hề nhượng bộ chứ đừng nói đến việc quỳ xuống xin lỗi.

"Thì ra là nhà họ Chu?” Diệp Lâm chợt nhận ra, mỉm cười khinh thường: “Bọn họ không dám tự mình tới tìm tôi mà lại phái các người tới đây gây náo loạn sao?"

"Xem ra nhà họ Chu cũng chỉ đến vậy mà thôi, suy tàn cũng khó tránh khỏi!"

Nếu bây giờ nhà họ Chu dám đích thân đến đây tìm anh thì coi như có năng lực.

Nhưng hiện giờ bọn họ ẩn núp trong bóng tối, cho dù có võ cổ giả hậu thuẫn cũng không dám lộ mặt, có thể thấy bọn họ rất sợ bị anh đánh bại.

Vậy thì anh cần gì phải bận tâm nữa?

"Nhà họ Chu quả thực chẳng ra làm sao!" Ninh Vũ Triết cũng đồng tình với quan điểm của Diệp Lâm.

Suy cho cùng, để đối phó với một người bình thường mà nhà họ Chu còn phải nhờ đến các võ cổ giả như họ hỗ trợ.

Thực sự yếu đến mức không thể tin được. "Nhưng nhà họ Diệp các người cũng vậy!" Ninh Vũ Triết tiếp tục nói.

Trong mắt các võ cổ giả, nhà họ Chu, nhà họ Diệp và thậm chí cả mười gia tộc quyền lực nhất Yến Kinh đều giống như con kiến!

Họ có thể ủng hộ nhà họ Chu, nhưng cũng có thể dùng một chân đè bẹp nhà họ Diệp.
 
Chương 374: C374: Đúng vậy


Tuy nhiên, tất cả đều nằm trong suy nghĩ của họ.

"Không!"

Diệp Lâm lắc đầu: “Anh sai rồi!"

“?”

Ninh Vũ Triết thích thú nhướng mày: “Tôi sai ở đâu?”

Diệp Lâm nói tiếp: “Ngày trước, đúng là nhà họ Diệp cũng giống như nhà họ Chu, không đáng nhắc tới

"Nhưng từ nay về sau, ở trong tay tôi, nhà họ Diệp sẽ trở thành tồn tại mà nhà họ Ninh các ông không thể động đến!"

Cái gì? Những lời này vừa nói ra, hội trường lập tức rơi vào im lặng.

Như thể đã đến một nghĩa trang, mọi người xung quanh đều im lặng như tờ, thậm chí là sợ hãi không yên.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lời nói của Diệp Lâm dường như đã chọc vào một tổ ong, ngay cả Ninh Tùng Sơn vẫn im lặng ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.


Xong rồi, xong đời rồi!

Một lúc sau, mọi người lần lượt lấy lại bình tĩnh sau cú sốc vừa rồi.

Họ nghĩ, lần này Diệp Lâm đã gây họa lớn, chết chắc rồi!

Một gia tộc thế tục đơn thuần, làm sao có thể được so sánh với gia tộc võ cổ được cơ chứ?

Trở thành một gia tộc mà ngay cả nhà nhà họ Ninh cũng không thể động tới thì lại càng vô lý!

Võ cổ không thể bị xúc phạm!

Tại sao Diệp Lâm dám nói ra những lời ngông cưồng như vậy trước mặt hai võ cổ giả, đúng là muốn chết mà!

Một khi võ cổ giả tức giận, họ thậm chí có thể san bằng nhà họ Diệp trong tích tắc!

"Mẹ kiếp! Diệp Lâm... Cậu điên rồi sao?”

"Xong rồi... Cậu đắc tội võ cổ giả, không cần phải kéo cả nhà họ Diệp chúng tôi chôn cùng chứ?”

"Đúng vậy! Cậu đang muốn hại cả tộc chúng ta sao?” Lúc này, mọi người trong nhà họ Diệp đều vô cùng hoảng sợ.


Không ngờ tân tộc trưởng vừa mới nhậm chức đã mang tai họa đến cho gia tộc!

"Hai vị đại nhân! Xin hãy tha mạng!"

Lúc này, ông Diệp sợ đến toát mồ hôi lạnh, không ngờ phản ứng cá chết lưới rách của Diệp Lâm.

Ông ta chỉ muốn Diệp Lâm đối đầu với họ một mình, sau đó mượn dao giết người.

Chứ không phải là kéo cả tộc chôn cùng anh!

"Lời nói của tên nghịch tử Diệp Lâm chỉ đại diện cho cá nhân cậu ta, không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi!"

Ông Diệp nói: "Cậu ta còn dùng thủ đoạn cưỡng ép tước bỏ vị trí gia chủ của tôi!"

"Nhà họ Diệp chúng tôi thật sự không dám đối đầu với nhà họ Ninh! Xin hai vị đại nhân minh xét!"

Ông Diệp đứng dậy, những người còn lại trong nhà họ Diệp cũng đồng loạt phụ họa theo.

"Đúng vậy! Vừa rồi chúng tôi bị uy hiếp nên buộc phải khuất phục Diệp Lâm."

“Trong lòng chúng tôi, tộc trưởng vẫn luôn là ông Diệp, dù là bây giờ hay sau này vẫn vậy!”

"Cậu ta không phải là người đứng đầu nhà họ Diệp chúng tôi, chúng tôi đã trục xuất cậu ta khỏi nhà họ Diệp từ lâu rồi, cậu ta không thể đại diện cho chúng tôi được!"

Mọi người trong nhà họ Diệp vừa rồi ủng hộ Diệp Lâm đều quay sang phía bên kia và bắt đầu kiên quyết phản đối Diệp Lâm.

Lúc này, tình thế tại hiện trường đã xoay chuyển 180 độ. Để xem ai lên voi, ai xuống chó đây?

Mọi người đều tỏ ra háo hức chờ đợi.
 
Chương 375: C375: Nhưng bây giờ


Mọi người trong nhà họ Diệp vốn dĩ ba phải.

Lúc thấy Diệp Lâm mạnh mẽ thì họ có thể từ bỏ chủ nhân cũ của mình để đến bên cạnh Diệp Lâm.

Nhưng bây giờ thấy Diệp Lâm ở thế yếu, bọn họ lại bỏ rơi Diệp Lâm, ngả về phía nhà họ Ninh.

Dù nhà nhà họ Ninh đang đối đầu với người cùng tộc nhưng người nhà họ Diệp vẫn lựa chọn sự an toàn cho chính mình.

Dù sao thì đó cũng là gia tộc võ cổi Nhà họ Diệp nhỏ bé của họ sao đủ khả năng động tới được.

Họ chỉ có thể tự bảo vệ mình bằng cách cắt đứt mối quan hệ với Diệp Lâm mà thôi.

“Hai vị đại nhân, các ngài đã thấy rồi đấy.” Ông Diệp nhân cơ hội lên tiếng: “Thằng nhóc này không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi!”

"Nếu có được sức mạnh của hai vị đại nhân, tôi đã xử lý nó từ lâu rồi, sao có thể để nó chạy đi gây rắc rối khắp nơi được!"

Mọi người trong nhà họ Diệp cũng đồng tình: “Đúng vậy! Năm năm trước, cậu ta lái xe đâm chết người. Bây giờ ra tù vẫn không an phận, gây rối khắp nơi, xúc phạm đến các võ cổ giả, đúng là không biết sống chết!"

"Trong nhà họ Diệp của chúng tôi không có người như vậy!"

Trong phút chốc, Diệp Lâm rơi vào tình thế bị mọi người đồng loạt chỉ trích.


Những vị khách xung quanh nhìn thấy điều này không khỏi thở dài.

Nhưng họ cũng không có cách nào, người tới cửa lần này là võ cổ giả, ai dám đứng về phía Diệp Lâm thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Đừng nói là những người khác, ngay cả năm đại gia tộc vẫn luôn ủng hộ Diệp Lâm lúc này cũng sợ hãi, không biết phải làm sao.

Nếu không có bùa chú Diệp Lâm gieo lên người bọn họ, phần lớn bọn họ đã quay đầu bỏ chạy rồi.

Thấy vậy, Ninh Vũ Triết hài lòng gật đầu.

Cậu ta chỉ mới thông báo thân phận gia tộc, không cần mất nhiều công sức cũng có thể kiểm soát tình hình.

Vừa rồi Diệp Lâm được mọi người tung hô, bây giờ chỉ còn lại một mình. "Diệp Lâm, anh đã nhìn thấy chưa!" Ninh Vũ Triết kiêu ngạo nói.

"Trong thế giới này, trận chiến cuối cùng vẫn là xem nắm đấm của ai mạnh hơn!"

"Hơn nữa, chúng tôi là gia tộc võ cổ, là thế lực anh vĩnh viễn không thể đắc tội được!"

Một gia tộc thế tục cũng dám so sánh với gia tộc võ cổ? Họ xứng sao?


“Nhà Chu dù có rác rưởi đến đâu thì vẫn là gia tộc mà nhà họ Ninh chúng tôi bảo vệ.”

Ninh Vũ Triết nói tiếp.

"Anh giết người nhà họ Chu cũng chính là tát vào mặt nhà họ Ninh chúng tôi!"

"Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn!” Nói xong, Ninh Vũ Triết giơ hai ngón tay lên.

"Thứ nhất, giống như nhà họ Chu, trở thành người hầu phục tùng nhà họ Ninh chúng tôi!"

"Thứ hai, hôm nay tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Diệp của anh, để trên thế giới này không còn nhà họ Diệp tồn tại nữa!"

Cái gì?

Anh ta vừa dứt lời, mọi người trong nhà họ Diệp đầu tiên là bàng hoàng, sau đó là sợ hãi.

Khi nghe lựa chọn đầu tiên, nhà họ Diệp thầm nghĩ, còn có chuyện tốt như vậy sao?

Có thể phục vụ nhà họ Ninh tộc như nhà họ Chu quả là một giấc mơ!

'Thế nhưng, nghe xong điều kiện thứ hai, mọi người trong nhà họ Diệp không khỏi cảm thấy khiếp đảm.

Họ sợ Diệp Lâm lại điên điên khùng khùng, không biết tốt xấu. "Ừm... Xem ra nhà họ Ninh đã nương tay rồi!" Những vị khách xung quanh nhìn thấy điều này đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt mọi người, hiển nhiên nhà nhà họ Ninh đã cho Diệp Lâm một cơ hội.
 
Chương 376: C376: Không được quỳ


Chỉ cần gia nhập nhà họ Ninh và tuyên bố trung thành, họ có thể tránh khỏi kết cục bị thảm sát.

Dù có hai con đường nhưng thực chất chỉ có một. Bởi vì con đường còn lại là ngõ cụt.

"Diệp Lâm, còn đứng ngây ra đó làm sao? Còn không mau nhanh chóng thề trung thành với nhà họ Ninh đi!"

Ông Diệp nhanh chóng thúc giục Diệp Lâm. Trước khi Diệp Lâm kịp nói, ông ta đã quỳ xuống.

"Từ nay về sau, mọi người trong nhà họ Diệp chúng tôi sẽ là con chó của nhà họ Ninh!"

Lúc này, hầu hết người nhà họ Diệp cũng quỳ xuống đầu hàng.

Ninh Vũ Triết thấy thế thì không khỏi cười lớn: "Rất tốt, các người sáng suốt đấy!"

Nói cho dễ nghe thì gọi là phục vụ nhà nhà họ Ninh, nhưng trên thực tế chính là làm con chó của nhà nhà họ Ninh!

Cũng giống như nhà họ Chu, dù nhà họ Ninh có đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu, nhà họ Chu cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn họ, họ muốn tiền đưa tiền, họ muốn người thì đưa người.


Nhà họ Diệp nhận thức được như vậy là rất tốt.

Điều này khiến Ninh Vũ Triết rất hài lòng.

"Làm chó?"

Tuy nhiên, lời nói của ông Diệp khiến một số thành viên nhỏ tuổi trong nhà họ Diệp cảm thấy bực bội và không thể tiếp nhận.

Họ không cần phải can thiệp vào mối thù giữa Diệp Lâm và nhà họ Ninh, và họ thậm chí không quan tâm đ ến việc ai sẽ là người đứng đầu nhà họ Diệp.

Tuy nhiên, họ không thể chịu đựng được việc trở thành tay sai của bất kỳ thế lực nào.

Vừa rồi, Ninh Vũ Triết nói ra chữ người hầu đã khiến bọn họ có chút không chịu nổi rồi.

Huống chỉ ông Diệp còn thẳng thừng nói sẽ làm chó cho nhà nhà họ Ninh?

Là những thanh niên trẻ tuổi lớn lên trong thời đại mới, làm sao họ có thể chịu đựng được khoảng cách địa vị như vậy?

Kết quả là tại hiện trường xảy ra một cảnh tượng kỳ lạ.

Hầu hết mọi người trong nhà họ Diệp, trong đó có ông Diệp đều quỳ lạy nhà họ Ninh.

Tuy nhiên, vẫn có một nhóm thanh niên trẻ tuổi cứng rắn vẫn đứng phía sau, không quỳ xuống theo đám đông.

'Thấy cảnh này, Diệp Lâm cũng nhìn họ bằng con mắt khác.

Chỉ ở những người này, anh mới có thể nhìn thấy tương lai của nhà họ Diệp. Không chịu cúi đầu giống như ông nội và những lão già khác.

“Hả?” Lúc này, nhìn thấy phía sau có mấy thanh niên còn chưa quỳ xuống,


Ninh Vũ Triết bất mãn nói: “Những người đó cũng là người nhà họ Diệp sao? Tại sao không bái lạy?”

Ông Diệp quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên. Vì đúng là vậy thật! Thế là, ông Diệp lập tức trách mắng: 'Sao còn đứng đó? Mau quỳ xuống!”

Trước sự trách mắng của tộc trưởng và áp lực từ nhà nhà họ Ninh, các thanh niên kia bắt đầu dao động.

Lúc này, một thanh niên chừng hai mươi tuổi đứng ra, mạnh dạn nói: “Tộc trưởng, tôi cảm thấy lựa chọn của ông không thích hợp!”

"Nhà họ Diệp của chúng ta có thể duy trì mối quan hệ hợp tác với nhà họ Ninh, tôn trọng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi."

"Nhưng nếu vô cớ trở thành nô lệ của nhà nhà họ Ninh thì chúng tôi khó có thể chấp nhận, bị đối xử như chó lại càng nhục nhã hơn!"

Nghe vậy, ông Diệp lại giật mình, vội vàng mắng: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!"

"Có bao nhiêu người muốn mà cũng không được đấy!" "Một tên nhóc như cậu cũng dám ra lệnh cho cả gia tộc sao? Thật hỗn xược!"

"Cậu có ba giây để quỳ xuống xin lỗi nhà họ Ninh! Nếu không, tôi sẽ lập tức trục xuất cả nhà cậu ra khỏi tộc!"

Đối mặt với lời đe dọa này, các thanh niên kia cũng không thể chịu đựng được nữa.


Cậu ta có can đảm để đưa ra chất vấn.

Nhưng khi nhìn thấy cha mẹ, người thân, bạn bè đều nhìn mình với ánh mắt van xin, khó hiểu và tức giận, lòng cậu ta bắt đầu dao động.

Một lúc sau, hầu hết thanh niên đều bất lực quỳ xuống.

Chỉ quỳ một chân đã là hành động kiên cường cuối cùng của họ rồi.

Cuối cùng, người thanh niên dẫn đầu thở dài bất lực, chuẩn bị quỳ xuống chịu nhục.

"Không được quỳ!"

Một giọng nói chợt vang lên.

Âm thanh như sấm sét, chấn động lòng người. "Mọi người đứng hết lên cho tôi!"

“Nhà họ Diệp thà chết đứng chứ không thể sống quỳ!"
 
Chương 377: C377: Đứng thẳng


Vốn tưởng rằng nhà họ Diệp sẽ bị nhà họ Ninh chiêu hàng, kết quả đến cuối cùng lại bị một người cắt ngang.

Mà người lên tiếng, tất nhiên là Diệp Lâm. “Không được quỳ!” Lúc mọi người đang ngạc nhiên, Diệp Lâm tiếp tục nói:

“Các người còn trẻ, là trụ cột của gia tộc, đại biểu cho tương lai của nhà họ Diệp, đừng học theo tư thái hèn mọn của đám già sắp xuống mồ kial”

“Đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực!”

“Chỉ cần có tôi ở đây, tương lai nhà họ Diệp sẽ không cần phải cúi đầu với bất cứ ai, nói chỉ là phải quỳ xuống!”

Dứt lời, Diệp Lâm kéo cha mình là Diệp Nguyên Cát đứng dậy.

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy giật mình.

Bọn họ vốn tưởng rằng Ninh Vũ Triết đã cho Diệp Lâm một bậc thang để đi xuống rồi thì Diệp Lâm sẽ làm theo, nào ngờ Diệp Lâm lại dám tiếp tục cứng đối

cứng, nói mạnh miệng?


Anh không chỉ không quỳ, mà anh còn lừa đám người trẻ tuổi tìm đường chết với anh?

Thật sự là ra ngoài dự đoán của mọi người. Dưới sự tẩy não của Diệp Lâm, đám người trẻ tuổi quả nhiên không quỳ nữa.

Thậm chí vì sự ép buộc lúc nấy, bọn họ còn sôi nổi đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người thẳng tắp.

“Diệp Lâm!”

“Cái thằng bất hiếu này!”

“Mày muốn hại chết cả nhà họ Diệp chúng ta hả?” Ông cụ Diệp thấy vậy thì lập tức sợ tới mức sắc mặt trăng bệch. Ông ta vừa quỳ gối vừa quay đầu quát mắng Diệp Lâm.

Ông ta biết rõ cổ võ không thể chịu nhục.

Diệp Lâm tự mình tìm đường chết thì thôi đi, thế mà còn đi lừa đám trẻ tuổi trong tộc tìm chết với mình nữa!

Đúng là tai họa diệt tộc mà! “Mấy đứa thật sự muốn đi đến đường cùng giống nó hả?”


“Còn con nữa, Nguyên Cát, cái đồ vô dụng này, ngay cả con trai mình cũng không quản được, còn có mặt mũi gì mà đứng lên? Con mau quỳ xuống cho cha!”

Diệp Nguyên Cát bị Diệp Lâm kéo dậy, vẫn còn đang ngơ ngác. Sau đó, ông lại bị cha mình mắng một hơi, càng thêm không biết phải làm sao.

Giờ phút này, sắc mặt của Ninh Vũ Triết hơi thay đổi, dường như đã mất hết kiên nhẫn với Diệp Lâm, thậm chí là toàn bộ nhà họ Diệp.

Bọn họ đi chuyến này, không chỉ vì xả giận cho nhà họ Chu. Nếu chỉ đơn giản là như vậy, thì một nhà họ Chu sao có thể đủ sức nặng mời nổi nhà họ Ninh?

Nhà họ Ninh chỉ là nhân cơ hội này ngầm mở rộng thế lực trong thế giới bình thường thôi. Bọn họ cần một đám người hầu làm việc cho mình.

Tuy rằng thế giới cổ võ và thế giới người thường đã có ranh giới rõ ràng, nhưng mà giữa hai bên vẫn có mối quan hệ dây mơ rễ má, ảnh hưởng lẫn nhau.

Hai người nhà họ Ninh thấy thực lực của Diệp Lâm không bình thường, liền muốn nhận hết một nhà vào dưới quyền của mình.

Tiếc là trong nhất thời, rất khó thuần phục được Diệp Lâm. “Diệp Lâm, anh thật sự muốn tìm chết hả?”

“Anh cần phải suy nghĩ cho rõ ràng về hậu quả khi đối địch với nhà họ Ninh chúng tôi!”

“Toàn bộ nhà họ Diệp các anh đều phải chôn cùng với anh, trả giá cho sự vô trí của anhl”

Vừa nghe vậy, ông cụ Diệp vội vàng cúi đầu xin tha: “Đại nhân tha mạng, tôi lập tức đuổi đám người kia ra khỏi nhà, bọn họ không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa... Tha mạng đi...”
 
Chương 378: C378: Chú ơi


Ninh Vũ Triết mặc kệ ông cụ Diệp, chỉ chờ thái độ của Diệp Lâm.

Lúc này, Diệp Lâm nói: “Người nào khom lưng uốn gối, quỳ xuống với người ngoài, sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi cũng sẽ đuổi hết ra khỏi nhà!”

“Nếu nhà họ Chu còn dám đến gây chuyện với tôi, dám tự tìm đường chết, thì không cần đợi bọn họ suy sụp nữa, tôi sẽ tự mình ra tay xử lý.”

“Về phần nhà họ Ninh các người... Tuy rẵng tôi tạm thời chưa biết hang ổ của các người ở đâu, cũng không có rảnh dây dưa với các người. Nhưng mà chỉ cần các người dám đến đây, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết hai người!"

Anh vừa dứt lời, hiện trường lại trở nên yên lặng, sau đó trở nên xôn xao.

“Trời ạ! Tôi thấy thằng nhãi Diệp Lâm kia điên rồi

“Anh ta dám nói đến một người giết một người, đến hai người giết hai người ngay trước mặt cổ võ giải”

“Cổ võ không thể chịu nhục! Nếu tôi thật sự là cổ võ giả, thì tôi sẽ giết hết như là giết gà giết vịt vậy! Quả nhiên, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!”

Các khách khứa ở hiện trường đều sôi nổi lắc đầu, cho rằng lần này Diệp Lâm chết chắc rồi.

“Haizz... Diệp tiên sinh... cần gì phải như thế chứ?”

Mọi người trong năm đại gia tộc đều cảm thấy tiếc thay cho Diệp Lâm.

Đồng thời, bọn họ không biết Diệp Lâm lấy đây ra tự tin mà đi đối đầu với cổ võ?

Nghe lời nói mạnh miệng của Diệp Lâm, ông cụ Diệp sợ tới mức không biết nên làm gì, chỉ có thể liên tục dập đầu xin lỗi.


“Diệp Lâm?”

Giờ phút này, có lế chỉ có một mình Susan là sẵn lòng chết chung với Diệp Lâm.

Bởi vì đây là con đường do chính cô chọn, và cô không hề hối hận.

“Cậu sợ không?”

Diệp Lâm nhẹ giọng hỏi.

“Sợ!”

Susan nói rồi lại lắc đầu: “Nhưng chỉ cần ở bên cạnh cậu, thì tôi sẽ không sợ nữa!”

“Ha ha!” Diệp Lâm cười nói: “Yên tâm, cứ ở bên cạnh tôi, tôi bảo đảm cậu sẽ không sao!”

Đúng lúc này...

“To gan!”

Ông cụ Ninh Tùng Sơn vẫn luôn kiệm lời đột nhiên hét to lên.

'Thậm chí thanh kiếm khổng lồ trên lưng ông ta cũng vang lên tiếng ầm ầm.


Giống như là đã nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, phát ra một luồng kiếm thế mạnh mẽ, ảnh hưởng đến toàn trường.

“g? Diệp Lâm chợt cẩm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng. “Chẳng lẽ...”

Diệp Lâm nhìn thanh kiếm khổng lồ trên lưng ông cụ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thanh kiếm kia đã từng được cất giữ bên trong hộp kiếm?

“Chú ơi!"

Thấy Ninh Tùng Sơn tức giận, định ra tay đánh Diệp Lâm, Ninh Vũ Triết vội vàng ngăn cản.

“Đối phó với loại con kiến này, cần gì chú phải ra tay?” “Cứ để cho cháu là được rồi!”

Nghe vậy, Ninh Tùng Sơn cũng bình tĩnh lại, khôi phục vẻ thản nhiên vừa nấy, dường như là ngầm đồng ý Ninh Vũ Triết thỉnh chiến.

Rốt cuộc thì ông ta là người có thân có phận, cái loại trẻ trâu kiêu ngạo như: Diệp Lâm không xứng để ông ta phải ra tay.

Thậm chí bảo Ninh Vũ Triết ra tay cũng là có chút dùng dao mổ trâu đi giết gà.

Dứt lời, Ninh Vũ Triết nhìn về phía Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Nếu mày tìm chết thì hôm nay tao sẽ thành toàn cho mày!”

Tuy rằng Ninh Vũ Triết muốn tự mình ra tay, nhưng mà Diệp Lâm lại cứ nhìn chằm chằm thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn, dường như trong mắt

Diệp Lâm không hề có đối thủ là Ninh Vũ Triết.

Sắp vào trận chiến, đối thủ lại không nhìn mình một cái nào, đã hoàn toàn chọc giận Ninh Vũ Triết.

“Nhãi ranh, nạp mạng đi!” Lúc Ninh Vũ Triết định ra tay...

“Dừng tay!”

Một tiếng quát nhẹ vang lên. Ngay sau đó, một vóc dáng thướt tha giống như tiên hạ phàm đi vào.

“Nhà họ Ninh... hãy nương tay đi!”
 
Chương 379: C379: Tiên nữ


Một bộ đồ trắng, lả lướt như tiên.

Khuôn mặt xinh đẹp, phong thái vô song, giống như là tiên hạ phàm, khiến mọi người xung quanh đều nhìn đến ngây người.

Nhất là đàn ông, ai cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. Còn phụ nữ thì đa số là ghen ghét. Thật sự khó có thể tin nổi trên thế giới này lại có một người xinh đẹp như: vậy!

“Tiên nữ... Đây chính là tiên nữ trong truyền thuyết hay sao?”

“Xinh đẹp quá đi! Đúng là tiên hạ phàm mài!”

“Trong sáng và quyến rũ, đúng là một sự hóa thân hoàn mỹ của phái nữ! Chỉ có thần tiên mới có cái loại khí chất này!”

Không chỉ có khách khứa xung quanh nhìn đến mức ngơ ngác, mà ngay cả Ninh Vũ Triết nhà họ Ninh có xuất thân cổ võ, khoảnh khắc nhìn thấy người đẹp tuyệt trần giống như tiên nữ trước mắt, cũng có chút ngẩn ngơ, thậm chí còn quên là đang đánh nhau với Diệp Lâm nữa.

“Hả?”


Chỉ có Ninh Tùng Sơn nhìn một cái là nhận ra thân phận của cô ta.

Ông ta thầm khó hiểu vì sao cô ta lại đến đây?

“Người đẹp kia... trông hơi quen quen...”

Ninh Vũ Triết nhìn nhìn rồi chợt giật mình, cảm thấy là mình đã gặp cô ta ở đâu rồi.

Hơn nữa, người có được khí chất và ngoại hình vượt mức bình thường như thế, không hề giống người trong thế giới người thường, mà giống như là đến từ cổ võ.

Ninh Vũ Triết vừa giật mình vừa vui mừng: “Chẳng lẽ... cô ấy cũng là cổ võ giả sao?”

“Đúng vậy!”

Ninh Tùng Sơn lạnh lùng nói: “Cô ta cũng là tộc nhân của bảy thị giống chúng taI”


Tuy rằng cô ta là người đẹp, vừa lên sân khấu là có thể hớp hồn chúng sinh. Nhưng mà đối với người tầm tuổi Ninh Tùng Sơn mà nói, thì mọi vẻ xinh đẹp cũng chỉ là lớp da bên ngoài bộ xương mà thôi.

“Thật ạ?”

Ninh Vũ Triết cực kì vui mừng: “Là nhà nào vậy? Con nói trông quen quen mà, hóa ra cũng là cổ võ!”

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều giật mình.

“Thảo nào xinh đẹp như tiên nữ, hóa ra cũng là cổ võ giả!”

“Hôm nay cơn gió nào thổi vậy, lại có thêm một vị cổ võ giả đến đây nữa!”

“Nhà họ Diệp đúng là vẻ vang mà, có tới ba vị cổ võ giả tự mình đến đây!”

Lúc này, nghe mọi người bàn tán, ông cụ Diệp cảm thấy hơi mơ hồ, đầu óc. không đủ dùng.

Lại thêm một người cổ võ giả?

Tới đây làm gì?
 
Chương 380: C380: Nhà họ tần cổ võ


Là phúc hay họa?

Bị kẹp trong một đám võ giả, người nhà họ Diệp cảm thấy cực kì dày vò, giống như là con kiến trên chảo dầu vậy.

“Không biết em là nhà nào trong bảy thị?”

Lúc này, Ninh Vũ Triết bày ra dáng vẻ khiêm tốn phóng khoáng, chủ động đi lên hỏi thăm, thậm chí quên mất trận chiến với Diệp Lâm.

Người đẹp mỉm cười nói: “Nhà họ Tân... Tân Tuyết Dung!” Tân Tuyết Dung? Nhà họ Tần ở Lũng Xuyên thuộc bảy thị.

Nghe vậy, Ninh Vũ Triết chợt nhớ ra: “Thảo nào tôi cứ cảm thấy em quen quenl”

“Hóa ra là em... Em chính là người nổi tiếng đẹp nhất nhà họ Tân!”

Ninh Vũ Triết nhớ rõ lúc còn nhỏ từng gặp cô ta một lần, khi ấy cô ta đã có được cái cốt mỹ nhân, nổi tiếng xa gần.

Không ngờ chỉ chớp mắt thôi mà đã nhiều năm trôi qua. Người nổi danh đẹp nhất nhà họ Tần năm xưa, hiện giờ trưởng thành giống như là tiên nữ, khiến người †a ghen tị.

Ninh Vũ Triết chỉ muốn chạy như bay về nhà, cầu xin cha mình thay mình đi nhà họ Tần cầu hôn.


Có được một người vợ như thế, người chồng còn mong chờ gì nữa?

Các khách khứa xung quanh nghe nói người đẹp này thế mà lại đến từ nhà họ Tần cổ võ thì đều giật mình.

“Đầu tiên là nhà họ Ninh cổ võ, bây giờ lại có thêm một nhà họ Tần cổ võ nữa?”

“Có phải là hôm nay thế gia cổ võ có hẹn với nhau là đến đây để tụ họp không vậy?”

“Người đẹp cổ võ kia đến đây làm gì? Chẳng lẽ là... là vì Diệp Lâm nữa?”

Mọi người bàn tán đến đây thì nhìn về phía Diệp Lâm, cảm thấy dường như chỉ có anh mới có năng lực thu hút nhiều cổ võ như vậy.

Thấy vậy, Diệp Lâm cười khổ một tiếng, thầm nói: Các người đoán đúng rồi, cô ta tới đây vì tôi đấy!

€ó điều, cô ta chắc là mang mục đích giống như nhà họ Ninh cổ võ, tới đây để lấy mạng tôi!

Nhà họ Tần cổ võ?


Diệp Lâm từng giết một người thuộc nhà họ Tần cổ võ, thậm chí còn đoạt bảo. kiếm của hắn nữa.

Diệp Lâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý là có thêm người nhà họ Tần đi tìm anh.

Anh chỉ là không ngờ bọn họ lại đến cùng một ngày với nhà họ Ninh cổ võ.

“Em Tuyết Dung.”

Lúc này, Ninh Vũ Triết nho nhã lễ độ nói: “Vừa rồi em bảo tôi nương tay là sao?”

Ninh Vũ Triết thầm nghĩ, chẳng lẽ em Tuyết Dung và thằng nhãi kia quen biết nhau?

“Là như vậy đấy!”

Tân Tuyết Dung không hề nói vòng vo, nhìn Diệp Lâm một cái rồi nói thẳng: “Nhà họ Ninh các người phải đối phó với anh ta hả?”

“Đúng vậy!”

Ninh Vũ Triết nói: “Thằng nhãi này ăn nói mạnh miệng, tôi đang định dạy dỗ một trận!”

“Thôi bỏ đi!”

Tân Tuyết Dung nói: “Diệp Lâm có chút sâu xa với nhà họ Tân. Xin hãy nể mặt nhà họ Tần chúng tôi. Hai bên dừng tay lại đi!”
 
Chương 381: C381: Chuyện này là sao


Cái gì?

Vừa nghe Tần Tuyết Dung nói vậy, không chỉ có hai người nhà họ Diệp, mà ngay cả Diệp Lâm cũng giật mình.

Chuyện này là sao?

Người nhà họ Tần không phải tới đây để tìm mình báo thù? Hay là nói mình thật sự có mối quan hệ gì đó với nhà họ Tân? Là mối quan hệ gì?

Sao mình lại không biết?

Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi đoán là nhà họ Tân muốn tự tay giết mình, không muốn cho người khác xen vào.

Rốt cuộc thì nhà họ Tân có một người chết trong tay mình!

Thù giết con sao có thể không báo?

“Sâu xa?”

Người nhà họ Diệp nghe vậy cũng rất bất ngờ.


'Thầm nghĩ nhà họ Diệp bọn họ có tài đức gì mà có sâu xa với nhà họ Tần?

Giữa hai bên dù có quăng tám sào cũng không tới mà!

Ninh Vũ Triết nghe vậy cũng trợn to mắt ra nhìn, mặt mày lộ vẻ ngạc nhiên.

“Là sao hả?”

“Nhà họ Tần có quan hệ gì với thằng nhãi kia hả?”

Tần Tuyết Dung gật đầu nói: “Đúng vậy!”

“Quan hệ gì?” Ninh Vũ Triết nghi ngờ hỏi lại.

“Chuyện này không liên quan đến anh.”

Tân Tuyết Dung kiêu ngạo nói: “Tóm lại là nhà họ Tần chúng tôi bảo vệ anh ta, hy vọng nhà họ Ninh các anh có thể nể mặt, hôm nay dừng ở đây đi.”


Nghe vậy, hai chú cháu nhà họ Ninh do dự nhìn nhau.

Với thân phận địa vị của Ninh Tùng Sơn, rất khó để đi nể mặt một người trẻ tuổi nhà họ Tần.

Nhưng mà thân phận của Tần Tuyết Dung lại không đơn giản chút nào.

Cô ta không chỉ là người đẹp nhất nhà họ Tần, có thiên phú hơn người, được gia tộc gửi gắm rất nhiều mong chờ.

Cô ta còn là con gái của ứng cử viên nặng kí trong cuộc cạnh tranh chức vị gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tần.

Cho dù là Ninh Tùng Sơn, trưởng lão nhà họ Ninh, cũng phải nể mặt cô ta.

Không cần thiết phải vì một thằng nhãi thế giới bình thường, đi đắc tội với con gái của gia chủ tương lai nhà họ Tần.

Hơn nữa, nhà họ Tần cũng sẽ trả lại ơn tình này.

Vậy nên, Ninh Tùng Sơn nháy mắt ra hiệu cho Ninh Vũ Triết đi nói chuyện.

Ninh Tùng Sơn tự giữ thân phận, đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý.

“Khụ khụ!” Ninh Vũ Triết lập tức hiểu được ý của chú mình, vậy nên tằng hắng ếu em Tuyết Dung đã nói vậy thì nhà họ Ninh bọn tôi tất nhiên phải nể

“Được rồi, hôm nay tôi tự ý quyết định, lần này tha cho thằng nhãi kia.”
 
Chương 382: C382: Ai cho các người đi vậy


“Diệp Lâm...” Ninh Vũ Triết lạnh lùng liếc Diệp Lâm một cái: “Hôm nay xem như anh may mắn tránh được một kiếp.”

Ninh Vũ Triết nói vậy có nghĩa là đồng ý nể mặt nhà họ Tần tha cho Diệp Lâm.

Hiện trường lập tức trở nên xôn xao.

Mọi người không ngờ Diệp Lâm lại may mắn đến như vậy, thế mà lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết ngay lúc này.

Chẳng lẽ Diệp Lâm dám nói mạnh miệng là vì có nhà họ Tân chống lưng cho anh ta hay sao?

Nếu nghĩ như vậy thì dường như mọi cách làm khác thường lúc nãy của Diệp Lâm đều có thể hiểu được.

“Hừ! Tên kia đúng là may mắn!”

Diệp Trạch thấy Diệp Lâm có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thì nảy sinh lòng ghen ghét, cực kì tức giận.

“Haizz... thằng bất hiếu kia đúng là may mắn tận trời!”

Ngay cả ông cụ Diệp cũng không thể không khâm phục vận may của Diệp Lâm.


Chỉ kém một chút nữa thôi là có thể giết sạch tai họa rồi. Đám người một lòng với ông cụ Diệp đều cảm thấy đáng tiếc.

Hiện giờ có nhà họ Tần chống lưng cho Diệp Lâm, sau này sẽ càng thêm khó khăn khi muốn vặn ngã Diệp Lâm.

“Phù...”

Người trong năm đại gia tộc đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay cho Diệp Lâm.

Bọn họ không hề ngờ rằng Diệp Lâm còn có một con át chủ bài như thế.

Diệp tiên sinh đúng là một sự tồn tại không thể đo lường được mà!

Trong nhất thời, người trong năm đại gia tộc càng thêm kính sợ Diệp Lâm.

“Cổ võ?”

Thấy Tần Tuyết Dung dù là ngoại hình hay là khí chất đều vượt xa chính mình, Susan tự cảm thấy xấu hổ.

Hơn nữa, khi nhìn thấy Tân Tuyết Dung chỉ nói vài câu là có thể giúp đỡ Diệp Lâm, Susan càng thêm xấu hổ hơn nữa.

Cô chợt cảm thấy mình chỉ có thể kéo chân sau Diệp Lâm, còn cái loại người như Tần Tuyết Dung mới có thể xứng đôi với Diệp Lâm.

Susan cực kì hâm mộ, cũng hi vọng có một ngày mình có thể giống như Tân Tuyết Dung, cho dù chỉ có thể giúp đỡ Diệp Lâm một chút thôi, cũng vẫn tốt hơn là đứng bên cạnh xem như hiện giờ.

“Hừ, nhãi ranh, ai cho cháu tự mình quyết định hả?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ninh Tùng Sơn mắng một câu rồi nói: “Có điều, người họ Ninh tôi nói lời giữ lời. Nếu nhãi ranh này đã tự quyết định đồng ý rồi thì hôm nay chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Tần một lần.”


“Cô nhóc, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến ông nội cô.”

Ninh Tùng Sơn nói một câu với Tân Tuyết Dung rồi định quay người đi.

“Vâng, cảm ơn Ninh tiền bối!”

Tân Tuyết Dung xin lỗi.

“Em Tuyết Dung, chúng tôi đi trước đây.”

Ninh Vũ Triết nói với giọng điệu lấy lòng, lưu luyến mà chào tạm biệt.

“Vâng, anh cứ đi thong thả.” Tần Tuyết Dung lại ôm quyền tiễn hai người đi. Lúc hai người quay người đi...

“Đứng lại!”

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Ai cho các người đi vậy?”

“Đây là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả?”


Ai nói vậy?

Nghe vậy, hai người nhà họ Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, dừng bước chân lại.

“Nhãi ranh, mày còn muốn gì nữa?” Ninh Tùng Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh giọng hỏi.

“Mày đừng tưởng rằng có nhà họ Tân chống lưng cho mày, thì mày có thể cáo mượn oai hùm ngay trước mặt tao!” . Đam Mỹ Cổ Đại

“Mày muốn giữ tao lại hả?”

Ninh Tùng Sơn nói chuyện không lớn, nhưng lời nói lại truyền đến tai từng người, khiến người nghe cực kì sợ hãi.

Đừng nói người thường bị vài câu nói của Ninh Tùng Sơn làm cho choáng váng, ngay cả Tần Tuyết Dung nghe thấy thì nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Lâm, không biết anh còn muốn sao nữa?

Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh như lúc đầu, lạnh nhạt nói: “Muốn đi cũng được. thôi. Để thanh kiếm trên người của ông lại, tôi có thể tha cho các ông!”
 
Chương 383: C383: Người có thể đi


Nhà họ Ninh cũng được, nhà họ Tân cũng được. Diệp Lâm không có hứng thú nhiều với các thế gia cổ võ.

Nhưng mà, khoảnh khắc vừa rồi Ninh Tùng Sơn muốn động kiếm, Diệp Lâm cảm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng.

Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy hứng thú hơn với thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn.

Nếu không phải vì Tần Tuyết Dung đột nhiên xuất hiện, thì chắc là hiện tại Diệp Lâm đã lấy được kiếm.

Dù thế nào đi nữa, Diệp Lâm đều phải có được thanh kiếm kia.

Người có thể đi...

Nhưng kiếm phải ở lại!

Cái gì?

Nghe vậy, toàn trường đều chấn động.

Mọi người trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ vậy. Bọn họ không thể tin được rằng lời nói kia lại được thốt ra từ trong miệng của Diệp Lâm.


Trong mắt mọi người thì hành vi của Diệp Lâm chẳng khác gì điên cuồng thử tìm đường chết!

“Diệp Lâm... điên rồi hả? Anh ta còn dám quát tháo nhà họ Ninh nữa?”

“Đúng vậy, nhà họ Ninh đã nể mặt nhà họ Tần lựa chọn nhường bước rồi, mà anh ta còn dám làm vậy nữa!”

“Anh ta dám nói như thế, cho dù là nhà họ Tân cũng không bảo vệ được anh tai"

Cổ võ không thể chịu nhục!

Huống chỉ là trước mắt bao người, Diệp Lâm năm lần bảy lượt xúc phạm nhà họ Ninh cổ võ.

Nếu hôm nay nhà họ Ninh lại lựa chọn nhường bước thì sau này làm gì còn mặt mũi với người ta nữa?

Cho dù là khi trở lại giới cổ võ, cũng sẽ bị cười nhạo.

“Tần Tuyết Dung.” Ninh Tùng Sơn lạnh lùng nói: “Không phải là tôi không nể mặt nhà họ Tần các cô, mà cô cũng thấy rồi đấy, là thằng nhãi này không coi tôi, coi nhà họ Ninh tôi ra gì cả!”


“Nếu hôm nay tôi không giết cậu ta thì tôi làm gì còn mặt mũi quay lại nhà họ Ninh nữa?”

“Nếu tôi không giết được cậu ta thì tôi thề không làm người!”

Lúc nói chuyện, quanh thân Ninh Tùng Sơn tràn đầy sát khí, cực kì đáng sợ.

Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi lên ý định giết người, Tân Tuyết Dung cũng không dám nói thêm gì nữa.

Rốt cuộc thì là do Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích.

Nếu anh ta khiêu khích Ninh Vũ Triết thì cũng được đi. Anh ta tuyệt đối không nên chủ động đi khiêu khích trưởng lão nhà họ Ninh là Ninh Tùng Sơn, còn muốn đoạt vũ khí của Ninh Tùng Sơn nữa chứ!

Vậy nên nhà họ Ninh không thể nào tha thứ cho anh ta được!

“Ha ha...”

Giờ phút này, chỉ có hai ông cháu nhà họ Diệp và đám người phản đối Diệp. Lâm lên làm gia chủ là vui vẻ.

Diệp Lâm nổi điên lên tìm đường chết thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn đối với bọn họ.

Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm may mắn dựa vào nhà họ Tần tránh được một kiếp. Nào ngờ anh ta lại chủ động đi tìm chết, sao nhà họ Ninh có thể nhịn được nữa?

Thấy Ninh Tùng Sơn thật sự nổi giận, ông cụ Diệp tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom