Cập nhật mới

Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 642


Dương Bách Xuyên nghe thấy băng chủng gì đó, lúc trước anh đã nghe thủ lĩnh nhắc đến nhưng chưa nhìn thấy bao giờ, cho nên tò mò định đi xem.  

Nhưng lúc xoay người anh không thể ý dưới chân, suýt thì té ngã vì vấp phải một tảng đá dài màu xám, cơ thể mất thăng bằng. Anh bèn chống lên tảng đá này theo phản xạ.  

Điều khiến anh bất ngờ là khi đặt tay lên tảng đá này, anh cảm nhận được bên trong tỏa ra sóng linh khí chập chờn.  

Dương Bách Xuyên chợt nảy ra một ý, đứng dậy nhìn tảng đá dài này.  

Anh không phát hiện thấy mấy tảng đá trước đó có gì bất thường, bây giờ sờ tay lên tảng đá này lại cảm nhận được sóng linh khí mỏng manh.  

Anh lập tức dùng sức mạnh linh thức kiểm tra, phát hiện ra trong tảng đá này có chỗ khác biệt.  

Trong linh thức của mình, anh nhìn thấy bên trong tảng đá có một viên phỉ thúy to bằng nắm tay trẻ con, hơn nữa còn là màu đen, bên trong tỏa ra linh khí mỏng manh.  

Dương Bách Xuyên vui như mở cờ trong bụng.  

Anh còn tưởng sức mạnh linh thức không có tác dụng với nguyên thạch, bây giờ mới phát hiện thật ra là bởi vì bên trong mấy tảng đá cắt lúc trước không có phỉ thúy. Trong tảng đá dài này có phỉ thúy nên mới tỏa ra sóng linh khí chập chờn.  

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Dương Bách Xuyên là: linh thạch.  

Nhưng cho dù không dùng linh thức anh cũng nhận thấy viên phỉ thúy bên trong tảng đá này không có linh khí dồi dào như trong linh thạch, chỉ bằng một nửa hoặc hơn một phần ba linh khí trong linh thạch hạ phẩm mà thôi.  

"Giống linh thạch bán thành phẩm nhỉ?" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm trong lòng.  

Tóm lại là Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của linh thức, cuối cùng anh cũng cảm nhận được một tảng đá có phỉ thúy.  

"Tiên sinh sao rồi?" Độc Cô Vô Tình đi đến đỡ anh, cô vẫn quen gọi anh là tiên sinh.  

"Hì hì, không sao, tôi ổn đến không thể ổn hơn." Dương Bách Xuyên nhếch môi nở nụ cười. Quả thật anh phát hiện ra phương pháp giám định nguyên thạch tức là đứng ở thế bất bại.  

Nếu cắt được nhiều nguyên thạch có phỉ thúy thì ắt sẽ thu hút sự chú ý của gia tộc Đoan Mộc, tin rằng bọn họ sẽ chủ động tìm anh.  

Sau đó anh nói với Nguyễn Hoa: "Cô Nguyễn, đánh dấu tảng đá này cho tôi."  

Nói xong anh mặc kệ mọi người, tiếp tục đi qua đi lại giữa các tảng đá.  

Trong mắt người khác, lúc này Dương Bách Xuyên giống như bị điên, lúc đi lúc dừng gõ lên những tảng đá mình đi qua, khi thì nhắm mắt, lúc thì trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó đánh dấu mua lại.  

Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên mua tất cả mười tảng đá có lớn có nhỏ. Hơn nữa anh hoàn toàn không nghe lời khuyên của nhóm Thanh Tước, tự quan sát nguyên thạch và đánh dấu mua theo ý mình.  

Đương nhiên lúc này anh chưa dừng lại, vẫn tiếp tục mua.  

Hành động này của Dương Bách Xuyên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người có mặt tại đây.  

Bởi vì khoản giao dịch nguyên thạch của anh đã lên tới hai trăm triệu đô la...  

Dương Bách Xuyên không quan tâm, tiếp tục dùng chân khí lẫn linh thức kiểm tra xem trong nguyên thạch có phỉ thúy hay không. 
 
Chương 643


Một hàng nguyên thạch dài năm trăm mét, Dương Bách Xuyên đi qua đi lại quan sát hơn một nghìn tảng đá, trong đó anh phát hiện thấy mười tám tảng đá có phỉ thúy. Anh cảm nhận được trong mười tám tảng đá với các kích thước khác nhau này có sóng linh khí.  

Tổng số tiền anh mua lên tới tám trăm triệu đô la, tương đương với hơn năm tỷ tiền Trung Quốc. Trước khi lên núi anh cũng đã tiêu chừng này.  

Bấy giờ anh mới dừng tay.  

Tiếng bàn tán của rất nhiều người lọt vào tai anh.  

Một chàng trai nói: "Mẹ kiếp! Đại gia ở đâu thế? To gan thật đấy!"  

Có người phụ họa theo: "Phải đó! Đổ thạch tám trăm triệu đô, người anh em này không phải dạng vừa đâu."  

"Cược rồi, cược rồi, phá vỡ kỷ lục mua bán của thị trường giao dịch đổ thạch An Châu. Tôi nhớ là mười năm trước có một vị khách sộp mua bốn trăm triệu đô la, vậy mà tên nhóc này mua gấp đôi..."  

"Xời, vừa nhìn là biết tên gà mờ phá của thuộc gia tộc nào đó. Đổ thạch đâu dễ như vậy, nhìn cậu ta cứ như chọn cải trắng vậy. Đoán chừng tên nhóc này sắp nhảy lầu vì thua lỗ rồi đấy."  

"Phải đó, có giàu cỡ nào cũng không đỡ nổi tốc độ phá của này, không khéo chẳng cắt được tảng nào thấy xanh đấy chứ."  

Những lời bàn tán này sặc mùi hâm mộ và ghen ghét, người hóng chuyện chiếm phần đông, ai nấy đều nán lại khu giao dịch vây xem Dương Bách Xuyên, muốn xem lát nữa anh cắt đá sẽ có kết quả ra sao.  

Cùng lúc đó, trong một gian phòng ở tầng ba, một ông già khoảng sáu mươi tuổi chăm chú nhìn Dương Bách Xuyên trên màn hình, ánh mắt lấp lóe. Sau đó, ông ta gọi với ra ngoài cửa: "Khinh Phong vào đây."  

Ông già này là Đoan Mộc Lôi - người phụ trách thị trường giao dịch của gia tộc Đoan Mộc, võ cổ giả Ám Kình tầng chín giai đoạn giữa.  

Dương Bách Xuyên vung tiền như thế khó mà không thu hút sự chú ý của ông ta, vì vậy ông ta muốn tìm giám đốc phụ trách kiểm tra giám sát tới hỏi chuyện.  

Cửa phòng mở ra, một người trung niên tầm bốn mươi tuổi đi vào. Người này tên Đoan Mộc Khinh Phong, cũng là người của gia tộc Đoan Mộc nhưng thuộc chi thứ.  

"Ông hai muốn hỏi thăm tin tức về chàng trai này phải không ạ?" Đoan Mộc Khinh Phong chỉ vào Dương Bách Xuyên trong màn hình.  

"Ha ha, Khinh Phong khá lắm. Nói xem chàng trai này có lai lịch ra sao?" Đoan Mộc Lôi rất hài lòng về câu nói của Đoan Mộc Khinh Phong.  

"Tôi vừa mới hỏi cảnh vệ, bên đó nói chàng trai này tên là Dương Bách Xuyên đến từ Trung Quốc, một nhóm tám người. Các thông tin khác thì vẫn chưa điều tra sâu, chắc là cậu ấm của gia tộc nào đó ở trong nước. Có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu ta đổ thạch, đến để tiêu tiền." Đoan Mộc Khinh Phong trả lời.  

"Nếu là người Trung Quốc thì hôm nay cậu phối hợp chút nhé, dù sao chúng ta cũng là đồng bào. Mấy ngày nay có không ít đầu trâu mặt ngựa, hãy nhắc nhở chàng trai Dương Bách Xuyên này, tránh cho bị người ta cướp bóc, coi như tỏ ý tốt với cậu ta." Đoan Mộc Lôi cân nhắc giây lát rồi dặn dò.  

"Ông hai yên tâm, tôi sẽ đích thân tới gặp cậu ta. Cậu ta đúng là tiêu tiền như nước, một lần giao dịch những tám trăm triệu đô la, chúng ta kiếm bộn." Trong mắt Đoan Mộc Khinh Phong lóe lên vẻ gian xảo.  

"Ừ, cậu đi đi. Hôm nay chú ý chút, lát nữa ông chủ sẽ tới, không được để xảy ra sự cố. Theo dõi gắt gao người của mấy chi theo Ma đạo. Từ sau khi tổ tiên của chúng ta tạ thế, bọn họ không coi gia tộc Đoan Mộc chúng ta ra gì.  

Lô hóa thạch đặc biệt được vận chuyển từ Myanmar tới đã cắt mở, bên trong có tinh thạch năng lượng. Đám người này đến vì chúng. Chiều nay khai mạc, ông chủ dặn là trực tiếp đấu giá tại chỗ, e rằng đến lúc đó sẽ có rắc rối, nhất định phải tăng cường phòng thủ. Còn nữa, đám người tỉnh Thiên cũng không có ý tốt, cần đề cao cảnh giác. Thông báo cho cảnh vệ bí mật tăng cường tuần tra."  

Đoan Mộc Lôi nói tới lô đá kỳ lạ đặc biệt kia với tâm trạng tràn đầy lo lắng. Vốn dĩ gia tộc định nuốt riêng, nhưng lại bị nhiều thế lực võ cổ ngấp nghé nên đành phải nhả ra một phần để đấu giá, nếu không thì gia tộc Đoan Mộc đừng mong bình yên. Đây cũng là lý do hôm nay ông chủ sẽ đích thân tới tham dự.
 
Chương 644


"Vâng, tôi đi sắp xếp ngay đây." Đoan Mộc Khinh Phong đáp lời, sau đó ra khỏi phòng.  

...  

Dương Bách Xuyên không biết hành động của mình đã thu hút sự chú ý của gia tộc Đoan Mộc. Lúc này sắc mặt của đám Thanh Tước tối sầm, còn anh thì đang chọn ba tảng đá to nhất đắt nhất, chuẩn bị cắt ra xem càn khôn bên trong.  

Tảng đá thứ nhất cao ba mét, giá tám mươi triệu đô la, có vết rạn to chừng bàn tay, có thể thấy bên trong vô cùng trong suốt và phát ra ánh sáng lờ mờ.  

Tảng đá thứ hai giá một trăm mười triệu, chỉ to bằng cái cối xay.  

Tảng đá thứ ba nhỏ nhất nhưng có giá cao nhất, một trăm tám mươi triệu đô la.  

Dương Bách Xuyên bảo Nguyễn Hoa gọi ba thợ cắt đến hỗ trợ, bởi vì tảng đá quá lớn, anh chê cắt chậm. Ngoài ra anh còn nhờ Nguyễn Hoa tìm cho mình một chiếc máy cắt, dự định tự ra tay.  

Hành động này của anh khiến tất cả mọi người có mặt ở đây chê cười, ngay cả thủ lĩnh cũng khuyên anh hãy để cho thợ cắt làm, nếu anh ra tay sẽ cắt hỏng nguyên thạch.  

Dương Bách Xuyên chỉ mỉm cười đáp lời: "Đừng lo, tôi có chừng mực."  

Nói xong anh bắt đầu hạ dao, mà nhát dao đầu tiên khiến mọi người cười ầm lên.  

Trong mắt tất cả mọi người, Dương Bách Xuyên là một tên gà mờ phá của trong giới đổ thạch.  

Nhát dao đầu tiên Dương Bách Xuyên thẳng tay cắt ở chính giữa tảng đá, hơn nữa động tác rất thô bạo.  

Mọi người đều cho rằng với cách thức hạ dao này, cho dù bên trong tảng đá có ngọc đi chăng nữa cũng bị anh làm hỏng.  

Đối mặt với tiếng cười ngặt nghẽo của đám người vây xem, Dương Bách Xuyên cũng nhếch miệng cười lém lỉnh. Chỉ có anh biết chỗ nào có thể hạ dao, chỗ nào không thể hạ dao.  

Bởi vì trong linh thức của anh, vị trí của phỉ thúy bên trong tảng đá rất rõ ràng.  

Một dao bổ xuống, một tiếng rắc vang lên, một mảng vỏ tróc ra.  

Lúc này trong hội trường có người thốt lên đầy kinh ngạc: "Có rồi!"

"Thằng nhóc này đúng là chó ngáp phải ruồi, mới cắt nhát dao đầu tiên đã có ngọc rồi á?"  

"Trông có vẻ không nhỏ đâu!"  

"Đúng thế, màu đỏ đó, không biết là chủng loại gì."  

"Xem là biết."  

"Mẹ ơi, mọi người mau nhìn kìa, cậu ta lại bắt đầu cắt một cách thô bạo rồi!"  

Tiếng bàn tán của đám người vây xem vang lên khắp nơi, nhưng không ảnh hưởng gì tới Dương Bách Xuyên.  

Anh đã biết trước hình thái của phỉ thúy ở bên trong, cho nên biết rõ cần hạ dao ở đâu là tốt nhất, hơn nữa còn chỉ huy ba thợ cắt ra tay.  

Hiện tại anh đang cắt tảng đá to bằng cối xay có giá một trăm mười triệu.  

Mặc dù Dương Bách Xuyên có thể dùng linh thức nhìn phỉ thúy bên trong tảng đá, nhưng anh không tính được giá trị của nó. Lúc chọn nguyên thạch anh dựa vào độ Mạnh yếu của linh khí, có thể nói trong mười tám tảng đá mà anh chọn có linh khí khá mạnh.  

Dương Bách Xuyên tiếp tục cắt, dù sao lớp vỏ cũng dày khoảng một ngón tay, anh hạ dao rất nhanh.  
 
Chương 645


Sau ba bốn nhát dao, trạng thái của tảng đá này đã hiện ra. Lúc này một số người chơi đổ thạch giàu kinh nghiệm đã có thể đoán được kích thước của phỉ thúy ở bên trong.  

Một người trung niên đeo kính nhìn thấy, kích động hô lên: "Giàu... giàu to!"  

"Trời ơi, thằng nhóc này đúng là mèo mù vớ cá rán, lớp vỏ chỉ dày bằng ngón tay, hơn nữa trông có vẻ rất đều. Xem chừng rất có thể là một khối phỉ thúy hoàn chỉnh."  

"Đúng vậy, điều quan trọng nhất là nó có màu đỏ thẫm hiếm thấy, để xem cấp bậc thế nào. Nếu là chủng loại cao cấp thì thằng nhóc này lời to."  

...  

Đám người bàn tán xung quanh còn kích động hơn cả Dương Bách Xuyên, nhao nhao phát biểu ý kiến.  

Lúc này Dương Bách Xuyên chỉ huy ba thợ cắt cắt ra một phần ba diện tích.  

Giờ đây người cẩn thận tỉ mỉ mới phát hiện ra Dương Bách Xuyên hạ dao cắt đá không hề tổn hại tới phỉ thúy bên trong. Anh tựa như có mắt thấu thị, biết trước phải hạ dao mạnh hay nhẹ.  

Một ông cụ hơn bảy mươi tuổi được một cô gái dìu, đứng cách đó không xa nhìn tảng đá trong tay Dương Bách Xuyên lộ ra phỉ thúy, trong mắt lóe lên tia sáng.  

Một người trung niên hơn năm tuổi mặc vest và bảy tám kẻ giống như tay sai cũng nhìn thấy tảng đá của Dương Bách Xuyên có ngọc, tức thì cất bước đi tới.  

Sau khi mọi người xung quanh nhìn thấy tảng đá trong tay Dương Bách Xuyên có ngọc, gần như sắc mặt ai nấy đều thay đổi.  

Giờ khắc này người căng thẳng nhất là vị thủ lĩnh chuyên viên giám định bên cạnh Dương Bách Xuyên. Sau khi trông thấy lớp vỏ bên ngoài tảng đá bị Dương Bách Xuyên cắt ra từng mảng và để lộ phỉ thúy đỏ thẫm bên trong, hắn kích động đến nỗi toàn thân run rẩy, đứng ngây ra đó.  

Nếu thủ lĩnh không nhìn nhầm thì khối phỉ thúy đỏ thẫm to bự kia hẳn là phỉ thúy cao cấp.  

Vừa nghĩ tới đây là phỉ thúy cao cấp, thủ lĩnh không bình tĩnh nổi. Hắn cũng giống những người khác, ban đầu không thích Dương Bách Xuyên nhưng bây giờ rất khâm phục lòng can đảm và vận may của anh.  

Không ngờ lần này lại cắt được phỉ thúy, hơn nữa nhìn có vẻ không nhỏ, lớp vỏ chỉ dày khoảng một ngón tay mà thôi. Từ một phần ba diện tích đã lộ ra có thể thấy xác suất cao là cả tảng đá đều là phỉ thúy.  

Có điều cách thức hạ dao thô bạo của Dương Bách Xuyên khiến thủ lĩnh căng thẳng trong lòng. Hắn rất lo chẳng may Dương Bách Xuyên sơ suất cắt vào phỉ thúy thì một khối phỉ thúy nguyên vẹn sẽ mất giá rất nhiều.  

Thủ lĩnh đang định lên tiếng ngăn cản thì một giọng nói già nua vang lên: "Dừng tay! Cậu nhóc kia mau dừng tay! Cậu cắt như vậy sẽ tổn hại đến phỉ thúy, phá hỏng tính chất tự nhiên của một khối phỉ thúy."  

Thủ lĩnh quay đầu nhìn thì thấy một ông già râu tóc bạc phơ được một cô gái dìu, kích động đi tới.  

Lúc này có người hô lên: "Là Lý Mục Lai! Ông Lý à, không ngờ chuyện này cũng kinh động đến ông."  

Có người không biết Lý Mục Lai, bèn hỏi: "Người anh em à, ông cụ này là ai thế? Nghe ý cậu thì có vẻ như người này rất nổi tiếng?"
 
Chương 646


"..."  

Thủ lĩnh nghe người bên cạnh nói vậy thì toàn thân run lên. Hắn là người trong giới này, cũng là chuyên viên giám định, đương nhiên biết Lý Mục Lai. Có điều hắn chưa gặp Lý Mục Lai bao giờ, lần này xem như là được nhìn thấy người thật. Thủ lĩnh cũng biết lúc nãy người kia nói không sai, Lý Mục Lai đúng là chuyên gia giám định cao cấp giới phỉ thúy, phỉ thúy đã được ông ấy giám định tương đương với có giấy chứng nhận quốc gia.  

Tuy nhiên Lý Mục Lai rất ít khi giám định phỉ thủy cho cá nhân nào đó, bây giờ xem ra Dương Bách Xuyên chắc chắn đã cắt được phỉ thủy cao cấp, không thì đã chẳng thu hút sự chú ý của Lý Mục Lai.  

Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng hô cũng bất giác dừng tay. Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi đang đi về phía anh, trong mắt đong đầy lo lắng và kích động. Chắc chắn là ông cụ này kêu anh dừng tay.  

"Sao vậy lão tiên sinh?" Dương Bách Xuyên cất tiếng hỏi.  

"Cậu nhóc có thể cho tôi xem khối phỉ thúy này của cậu không?" Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Lý Mục Lai vẫn dán chặt vào khối phỉ thúy đỏ thẫm, không mảy may nhìn Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên không biết ông cụ này là Lý Mục Lai - chuyên viên giám định phỉ thúy nổi tiếng trong và ngoài nước. Anh nhếch môi trả lời: "Nhưng tôi vẫn chưa cắt xong, lão tiên sinh chờ chút nhé, khi nào tôi cắt xong sẽ cho cụ xem."  

Câu trả lời của anh khiến những người xung quanh biết Lý Mục Lai đều kinh ngạc rớt cả tròng mắt. Mẹ nó chứ, Lý Mục Lai giám định phỉ thúy miễn phí cho cậu mà cậu lại bảo người ta chờ hả?  

Lúc này thủ lĩnh sốt ruột lắm rồi, hắn biết Dương Bách Xuyên không hiểu rõ giới đổ thạch nên không biết Lý Mục Lai là ai, bèn vội vàng nói cho Dương Bách Xuyên biết thân phận của Lý Mục Lai.  

Bấy giờ Dương Bách Xuyên mới biết thì ra ông cụ này là nhân vật đức cao vọng trọng trong giới phỉ thúy. Như vậy xem ra mình có thể cho ông ấy xem giùm, hi hi.  

"Xin lỗi ông Lý, tôi không biết ngài. Được thôi, ngài kiểm tra đánh giá đi, lát nữa tôi lại cắt."  

Dương Bách Xuyên tỏ ý với Lý Mục Lai.  

Ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, Lý Mục Lai không hề tức giận, trái lại còn hơi áy náy: "Cậu nhóc à, tôi bảo cậu dừng tay là vì khối phỉ thúy cậu cắt mở rất giống phỉ thúy cao cấp. Hơn nữa trong đó là phỉ thúy đỏ hiếm thấy, vô cùng hiếm có. Trong lịch sử giới phỉ thúy, phỉ thúy đỏ xuất hiện không được mấy lần.  

Vả lại cậu cắt hơi thô bạo, tôi sợ sẽ phá hỏng tính chất tự nhiên của phỉ thúy. Nhìn góc cạnh thì phỉ thúy đỏ bên trong tảng đá này rất có thể là một viên lớn hoàn chỉnh. Điều này rất hiếm có, giá trị khó mà ước lượng."  

Nghe vậy Dương Bách Xuyên khá vui vẻ, khẽ mỉm cười nói: "Vậy xin nhờ ông Lý xem trước, lát nữa tôi sẽ nhẹ nhàng một chút." Miệng nói thế chứ trong lòng đang nói phỉ thủy là của anh đây, cắt hỏng cũng không sao.  

Thật ra Dương Bách Xuyên không coi phỉ thúy là phỉ thúy, mà xem là linh thạch bán thành phẩm.  

Thứ anh coi trọng không phải giá trị tiền bạc của nó, mà là linh khí bên trong.  

Mặc dù linh khí trong phỉ thúy thua xa linh khí trong linh thạch, nhưng đối với Dương Bách Xuyên mà nói, nó là nguyên vật liệu rất tốt để hấp thu tu luyện và bày trận pháp.  

Vì vậy anh nghĩ rằng dù cắt hỏng cũng chẳng sao.  

Tuy nhiên Dương Bách Xuyên không biết rằng anh thì chẳng sao, nhưng chuyên gia nghiên cứu phỉ thúy cả đời như Lý Mục Lai lại trái ngược.  

Lý Mục Lai là chuyên viên giám định phỉ thúy cao cấp, từng giám định vô số phỉ thúy, nhưng cũng ít gặp phỉ thúy cao cấp quý hiếm, vì vậy ông ấy rất nghiêm túc khi nhìn thấy phỉ thúy của Dương Bách Xuyên.
 
Chương 647


Sau khi nói chuyện với Dương Bách Xuyên và được anh cho phép, Lý Mục Lai nhận đôi găng tay màu trắng từ cô gái bên cạnh đang dìu mình. Tiếp đó ông ấy đeo kính lão và lấy kính lúp ra, bắt đầu quan sát phỉ thúy.  

Lúc này những người vây xem xung quanh đều dừng thảo luận, không ai quấy rầy quá trình giám định của Lý Mục Lai. Bọn họ cũng muốn biết giá trị của khối phỉ thúy đỏ thẫm hiếm có này.  

Khoảng mười phút sau, Lý Mục Lai đứng thẳng lưng, ánh mắt tràn đầy kích động, đồng thời lẩm bẩm: "Quả nhiên là phỉ thúy cao cấp. Đây là phỉ thúy đỏ ngàn năm khó gặp. Nếu lấy được viên phỉ thúy nguyên vẹn thì giá trị không thể đo lường. Chúc mừng nhé cậu nhóc, cậu giàu to rồi."  

Nghe Lý Mục Lai nói vậy, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy vui vẻ. Anh cũng biết rằng có câu nói này của Lý Mục Lai, giá trị của viên phỉ thúy này sẽ tăng vọt.  

"Cảm ơn ông Lý đã giám định."  

"Ha ha, đừng khách sáo. Tôi được nhìn thấy phỉ thúy đỏ ở cái tuổi này cũng tính là đáng giá."  

Trong lúc hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một người hô to với Dương Bách Xuyên: "Chú em ơi, để lại khối phỉ thúy này của cậu cho tôi đi, tôi trả một trăm hai mươi triệu."  

Người nọ nói xong, Dương Bách Xuyên mới nhìn thấy đó là một gã trung niên mập mạp hói đầu khoảng hơn bốn mươi tuổi. Anh cười khẩy trong lòng: "Tên mập chết tiệt, anh đây mua nguyên thạch đã một trăm mười triệu rồi, bây giờ có ngọc mà ông chỉ trả tôi một trăm hai mươi triệu, ông tưởng tôi ngu chắc?"

Dương Bách Xuyên còn chưa kịp nói chuyện, một người đàn ông trung niên tầm hơn 50 tuổi đi đến, mặc vest đi giày da, nở nụ cười với tên mập đứng trước: “Ha ha, mấy ngày không gặp da mặt của tổng giám đốc Trương càng ngày càng dày.”  

Người ta tiêu tốn một trăm triệu một ngàn vạn để mua sắm nguyên thạch, bây giờ ông chỉ thêm một ngàn vạn cho người ta, thật hào phóng.”  

Sau khi nói xong, cười nói với Dương Bách Xuyên: “Người anh em nhường cho tôi, tôi ra giá một trăm triệu năm ngàn vạn.”  

“Họ Vương ông cũng không tốt hơn được bao nhiêu, được tiện nghi liền chui vào còn không phải là cá tính của họ Vương nhà ông sao? Hừ.”  

Tên mập hói đầu đứng trước đánh trả người đàn ông trung niên, nhìn qua có vẻ hai người quen biết.  

Ngay sau đó giữa sân lại vang lên âm thanh muốn Dương Bách Xuyên chuyển nhượng.  

“Người anh em, chúng ta là công ty châu báu XX, tôi ra giá hai trăm triệu.”  

Đây còn được coi như một cái giá có thành ý.  

Người ra giá hai trăm triệu tràn đầy chờ mong, chờ Dương Bách Xuyên trả lời, nhưng lúc này giữa sân lại vang lên âm thanh của một người phụ nữ.  

“Ba trăm triệu, người anh em, tôi là công ty châu báu Hương Đảo Lâu, rất có thành ý mua bán với cậu, hy vọng cậu có thể suy xét.”  

“Ba trăm triệu năm ngàn vạn, chúng tôi là công ty châu báu Nhật Bản.” Lúc này một người đàn ông trung niên đeo kính ra giá hơn một ngàn vạn.  

Sau khi nghe được hai công ty này báo giá, đám người vây xem đỏ cả mắt, một đám thầm thì to nhỏ với nhau, Dương Bách Xuyên kiếm lời.  

Đột phá ba trăm triệu, tăng gấp hơn hai lần.  

Cuối cùng dường như giá của người đàn ông Nhật Bản đã đè ép tất cả những người khác.  

Điều này làm cho người đàn ông Nhật Bản cảm thấy rất kiêu ngạo, dùng ánh mắt đắc ý nhìn Dương Bách Xuyên: “Vị tiên sinh này, công ty Nhật Bản chúng tôi đưa ra mức giá rất cao, hy vọng chúng ta có thể giao dịch thành công, cậu cũng có thể kiếm lời.” 
 
Chương 648


Dương Bách Xuyên vẫn không mở miệng nói, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện. Nhìn người đàn ông Nhật Bản đeo kính, anh nhếch miệng cười, tên ếch đồng Nhật Bản bốn mắt này khiến anh rất khó chịu.  

CMN cứ như ba trăm triệu 5000 rất nhiều vậy, Dương Bách Xuyên vốn rất không thích người Nhật Bản, nhìn anh ta nói: “Đầu tiên, tôi chưa nói muốn bán đi, thứ hai cho dù muốn bán, cũng sẽ không buôn bán với người Nhật Bản, nhường một chút, tôi muốn tiếp tục cắt.”  

“Mày... Chó con...” Yamamoto, tên ếch đồng Nhật Bản bốn mắt tức giận gầm gừ.  

Nhưng ngay lập tức anh ta hoàn toàn câm miệng, bởi vì đột nhiên Dương Bách Xuyên giương mắt, một đôi mắt như dao nhọn chìn chằm chằm anh ta, làm cho Yamamoto run rẩy. Sự lạnh băng truyền đến từ trong ánh mắt của Dương Bách Xuyên giống hệt vị đại nhân đi cùng với bọn họ lần này, cực kỳ khủng bố.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy tên lùn Nhật Bản này cúi đầu thì không để ý đến anh ta nữa. Nếu không phải trường hợp không thích hợp, anh sẽ đập chết tên chó này.  

Dù sau anh đã in sâu vào trong lòng câu mắng chửi của tên này, nếu có cơ hội sẽ đập chết tên đó.  

Từ tận xương cốt đã không thích mấy tên chó Nhật Bản rồi.  

Không quan tâm đến anh ta nữa, Dương Bách Xuyên cầm máy cắt đá tiếp tục cắt, nhưng anh đã hiểu biết tình huống bên trong loại nguyên thạch nay nên không chuẩn bị cắt hết.  

Bắt đầu cắt viên nguyên thạch to nhất, một viên cao 3 mét.  

Hiệu suất bên chỗ Thanh Tước rất cao, đã sắp xếp xong xe đựng phỉ thúy huyết.  

Lý Mục Lai không rời đi, ông ta đứng chờ Dương Bách Xuyên cắt viên nguyên thạch thứ hai. Bây giờ ông ta cảm thấy rất hứng thú với Dương Bách Xuyên, tên nhóc này rất yêu nước, câu nói không buôn bán với người Nhật Bản vừa rồi rất hợp khẩu vị của ông ra.  

Đồng thời Lý Mục Lai cũng muốn nhìn tiếp xem vận may của Dương Bách Xuyên còn có thể tốt đến mức nào, có thể ra màu xanh nữa hay không?  

Bắt đầu cắt, Dương Bách Xuyên nói cho ba tên thợ cắt nên xuống đao từ nơi nào, chính mình cũng gia nhập cắt nguyên thạch.  

Vài phút sau, Lý Mục Lai đứng gần nhất, hai mắt đỏ bừng rực sáng, ông ta không kìm được lòng lên tiếng nói: “Quá lời, quá lời, ra màu xanh, Dương tiên sinh mau dừng lại, rất có thể viên này chính là đế vương lục.”  

“Cái gì?”  

“Đế vương lục?”  

“Loại lâu đời nhất trong các loại phỉ thúy, là phỉ thúy tốt nhất, cao cấp nhất, đế vương lục hay còn gọi là ngọc lục bảo.”  

“50 năm trước mới chỉ xuất hiện một đế vương lục to bằng miệng bát, nghe nói lúc ấy đã gia công phỉ thúy đó thành tượng Phật Minh Vương, được bán đấu giá với giá 750 triệu Đô-la, đặt ở bây giờ sẽ có giá 1 tỷ.”  

“Trời ạ, nếu thật sự là đế vương lục, vận may của tên nhóc này thật sự nghịch thiên.”  

“Chứ sao nữa?”  

“Chờ xem ông Lý nói như thế nào.”  

“......”  

Lần này Lý Mục Lai phải tốn hơn nửa giờ để giám định, sau khi đứng dậy thổn thức nói: “Loại lâu đời đỉnh cấp nhất, đế vương lục.” 
 
Chương 649


Một câu làm tất cả mọi người nổ tung.  

Lý Mục Lai nói với Dương Bách Xuyên: “Dương tiên sinh có thể cắt hết hay không, tôi muốn nhìn một chút, đế vương lục bên trong lớn đến mức nào?”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Không thành vấn đề, ông Lý chờ một lát.”  

Thật ra trong lòng anh biết rất rõ, trong nguyên thạch cao 3 mét này, phỉ thúy đế vương lục tầm 1 mét hai, hơn nữa là một phỉ thúy đế vương lục hình người.  

Dưới ánh đèn chiếu rọi, gần như tất cả mọi người đều thấy được ánh sáng xanh biếc lập lòe, cực kỳ xanh trong.  

Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, tốt đến mất cũng chỉ dùng để lấy linh khí, mặc dù trong viên nguyên thạch này là đế vương lục, nhưng linh khí trong nó vẫn chưa phải là tốt nhất trong mười tám viên nguyên thạch anh chọn.  

Anh đã đồng ý sẽ cho đội đặc công Hồn Long của Thanh Tước một số tiền, nên sẽ dùng viên phỉ thúy đế vương lục này để báo đáp. Số nguyên thạch còn lại anh sẽ mang về, trở thành tài liệu bày trận và tu luyện.  

Hai mươi phút sau, chính tay Dương Bách Xuyên bắt đầu cắt, bởi vì linh thức của anh rộng lớn, nên lớn mật xuống đao sẽ không cắt nhầm vào phỉ thúy.  

Dần dần một bức tượng phỉ thúy hình người cao 1 mét hai xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Mặc dù không có ngũ quan hoàn chỉnh, nhưng lại có hình người, chỉ cần được đại sư điêu khắc gia công, nó sẽ trở thành một người đẹp phỉ thúy đế vương lục sinh động như thật.  

Đúng vậy, viên phỉ thúy đế vương lục này có hình thái của một thiếu nữ.  

Mọi người gần như đỏ bừng mắt, tràn ngập hâm mộ ghen tị hận.  

Chỉ một viên phỉ thúy đế vương hình người này đã tiêu tốn của Dương Bách Xuyên số tiền tám trăm triệu, nếu có thể mua bán thành công, có thể kiếm lời rất nhiều.  

Quan trọng hơn Dương Bách Xuyên đã mua sắm mười tám viên nguyên thạch, bây giờ mới mở hai viên, còn mười sáu viên chưa mở.  

Lúc này có một vài người đã suy nghĩ Dương Bách Xuyên có phải là cao thủ giả heo ăn thịt hổ trong giới đổ thạch hay không.  

Bởi vì mở hai viên liên tiếp, viên đầu tiên là phỉ thúy huyết hiếm nhất, còn chưa cắt mở hoàn toàn đã được ra giá ba trăm triệu năm ngàn vạn. Nếu viên phỉ thúy huyết đó được khai thác xong, cộng thêm gia công, ít nhất cũng có giá năm trăm triệu?  

Đừng nói bây giờ lại xuất hiện một bức tượng cao tầm 1 mét hai, còn là phỉ thúy đế vương lục hình người tự nhiên?  

Không nghe Lý Mục Lai nói đó là báu vật vô giá sao?  

Tất nhiên vô giá trong miệng Lý Mục Lai chỉ để hình dùng sự hiếm có của viên phỉ thúy đế vương lục hình người này.  

Dương Bách Xuyên tin tưởng, trên đời này chỉ cần là vật chất thì không có cái nào là không có giá cả, chỉ cần xem mọi người định vị trả giá thế nào thôi.  

Bốn viên lúc trước không xuất hiện màu xanh có lẽ chỉ là thủ thuật che mắt của cậu ta đúng không?  

Lúc này mở được hai viên to, cộng thêm thủ pháp cắt nhìn như thô bạo của cậu ta, nhưng lại không cắt nhầm vào phỉ thúy dù chỉ một chút đã chứng minh Dương Bách Xuyên này là một cao thủ.  

Lý Mục Lai đứng đối diện cũng nghĩ như vậy ở trong lòng.  

Sau khi Dương Bách Xuyên rửa sạch phỉ thúy đế vương lục, phát hiện ngoại trừ ánh mắt đỏ bừng của mọi người trong sân, không có người nào hô to muốn giao dịch, điều này làm anh có chút buồn bực. 
 
Chương 650


Nhưng có một điều anh không biết, bởi vì viên phỉ thúy huyết lúc trước chưa bán đi, nên bây giờ sẽ không ai ra giá phỉ thúy đế vương lục. Bởi vì mọi người đều nghĩ Dương Bách Xuyên sẽ không bán.  

Nhìn xung quanh một lượt, Dương Bách Xuyên khụ khụ hai tiếng, định mở miệng hỏi: “Các vị, tôi định bán đi viên phỉ thúy đế vương lục hình người này, không biết có ai ra giá không?”  

Sau khi anh nói xong, mấy người lúc trước ra giá muốn mua phỉ thúy huyết đều sửng sốt.  

Thậm chí có người nói thầm, đầu óc của Dương Bách Xuyên có bệnh.  

Vậy mà lại muốn bán phỉ thúy đế vương lục hình người? Quá ngược đời, không muốn bán phỉ thúy huyết, lại muốn bán đế vương lục.  

Không ai biết, Dương Bách Xuyên giữ lại phỉ thúy huyết bởi vì màu sắc của phỉ thúy huyết rất đẹp, anh chuẩn bị trở về chế tạo thành trang sức cho mấy người phụ nữ của mình.  

Cũng may mắn không ai biết suy nghĩ này của anh, nếu không sẽ hộc máu.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, giữa sân yên tĩnh vài phút, cuối cùng cũng có người hô to: “Năm trăm triệu Đô-la.”  

“Tám trăm triệu.”  

“1 tỷ.”  

Giữa sân không có ai là kẻ ngốc, đều biết chỉ cần gia công điêu khắc phỉ thúy đế vương lục hình người này một chút, giá trị sẽ tăng rất nhiều.  

Một đám tiếp tục kêu to ra giá, cực kỳ giống hội đấu giá.  

Lúc này Lý Mục Lai mới lấy lại phản ứng, nói với người phụ nữ bên cạnh: “Nhanh đi thông báo cho Đoan Mộc Lôi tiên sinh.”  

Trong suy nghĩ của Lý Mục Lai, bảo bối phỉ thúy thiên nhiên cỡ này không nên chảy ra phương Tây, ít nhất cũng nên nằm trong tay của người Hoa Hạ. Mặc dù gia tộc Đoan Mộc nằm ở nước Na, nhưng gia chủ lại là người Hoa Hạ, gia tộc Đoan Mộc cũng có thực lực để mua được bảo bối phỉ thúy thiên nhiên này.  

“Lão Lý, tôi đến rồi đây.”  

Sau khi Đoan Mộc Lôi nhìn thấy đế vương lục từ video theo dõi, đã ngồi không yên muốn đến đây nhìn xem.  

Ông ta muốn mua được từ trong tay của Dương Bách Xuyên, làm vật truyền thừa gia tộc, đồng thời cũng nảy sinh hứng thú với Dương Bách Xuyên.  

Tên nhóc này liên tục mở ra được hai viên nguyên thạch to, còn là loại cao cấp, điều này làm Đoan Mộc Lôi nghi ngờ thân phận của anh.  

“Viên phỉ thúy này chính là bảo vật, giá trị không thể đo được, nhất định phải mua được, không thể đưa đến phương Tây. Viên phỉ thúy đế vương lục hình người này nên thuộc về người Hoa Hạ chúng ta.” Giọng điệu của Lý Mục Lai vô cùng kích động, nói với Đoan Mộc Lôi.  

“Lão Lý, đừng gấp, chỉ cần người anh em này nguyện ý bán ra, tôi sẽ mua được nó.” Trong lời nói của Đoan Mộc Lôi tràn đầy tự tin.  

Bất kể tài lực hay truyền thừa, gia tộc Đoan Mộc rất giàu có phong phú, có tư bản đế tự tin.  

Lúc này mấy thế lực giữa sân đã cạnh tranh đến 1 tỷ 300 triệu Đô-la,  

Đoan Mộc Lôi hơi mỉm cười, hô lên: “1.5 tỷ Đô-la.”  

Ông ta vừa thốt lên, các thế lực cạnh tranh tắt lửa.  

Trong nháy mắt tăng vọt lên năm trăm triệu, không phải năm ngàn vạn, còn là Đô-la. Người của các thế lực đang cạnh tranh cũng nhận ra được Đoan Mộc Lôi, biết ông ta là chủ nhà của trận giao dịch đổ thạch, một đám than ngắn thở dài, dừng lại. So tài lực với gia tộc Đoan Mộc, thật sự như chấu chấu đá xe. 
 
Chương 651


Bốn mắt nhìn nhau, Dương Bách Xuyên thầm giật mình trong lòng, Đoan Mộc Lôi trong miệng Lý Mục vậy mà lại là võ cổ giả Ám Kình tầng chín trung đoạn.  

Khi Đoan Mộc Lôi ra giá 1.5 tỷ, Dương Bách Xuyên biết hôm nay có thể ngồi bàn bạc được với Đoan Mộc Lôi, anh vung tiền vì cái gì?  

Chính là vì có thể ;ấy được sự chú ý của gia tộc Đoan Mộc, sau đó tiếp xúc với người của gia tộc Đoan Mộc, hỏi thăm tin tức của mẹ.  

Bây giờ đã thành công.  

Đoan Mộc Lôi cũng đang quan sát kỹ Dương Bách Xuyên, điều khiến ông ta kinh ngạc chính là ánh mắt sâu thẳm của Dương Bách Xuyên. Ánh mắt này không nên xuất hiện trên một người thanh niên mới đầu hai mươi tuổi, đây là ánh mắt chỉ có cao thủ võ cổ giả mới có.  

Chính điều này đã làm ông ta ngạc nhiên.  

Trong cảm nhận của Đoan Mộc Lôi, ông ta không hề cảm giác được tu vi trong người Dương Bách Xuyên, hoàn toàn là một người bình thường. Nhưng cố tình ánh mắt của anh lại cực kỳ sâu thẳm, một ánh mắt chỉ có cao thủ võ cổ mới có được.  

Thật ra có một điều Đoan Mộc Lôi không biết, sau khi tu vi của Dương Bách Xuyên tăng lên có thể ẩn giấu hơi thở của chính mình, anh cũng mới phát hiện chuyện này vào đêm qua.  

Vì vậy hôm nay đến đây anh đã ẩn giấu hơi thở của bản thân, ở trong mắt võ cổ giả khác, anh chỉ là một người bình thường.  

Sau khi quan sát một lượt, Đoan Mộc Lôi không phát hiện điểm đặc thù của võ cổ giả trên người Dương Bách Xuyên, chỉ có thể từ bỏ. Nhưng Dương Bách Xuyên đã để lại ấn tượng rất sâu trong đầu ông ta.  

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên không lên tiếng đồng ý, Đoan Mộc Lôi lại mở miệng nói: “Dương tiên sinh, chỉ cần hôm nay cậu bán viên phỉ thúy đế vương lục hình người này cho gia tộc Đoan Mộc, tôi có thể đưa tặng cậu một viên hóa thạch. Có lẽ Dương tiên sinh cũng nghe nói, hôm nay gia tộc Đoan Mộc chúng tôi sẽ xuất hiện một đám nguyên thạch đặc thù, chính là hóa thạch trân quý.”  

Dương Bách Xuyên động tâm, tối hôm qua Vương Mạc Sinh đã nói tin tức lần này gia tộc Đoan Mộc có trong tay một đám nguyên thạch đặc thù, hơn nữa cũng chính đám nguyên thạch đặc thù này mới hấp dẫn các võ cổ giả từ các nơi.  

Không nghĩ đến nó lại là hóa thạch.  

Suy nghĩ một lúc, Dương Bách Xuyên cảm thấy mục đích tiếp xúc với Đoan Mộc Lôi đã hoàn thành, hơn nữa có thể bán được phỉ thúy đế vương lục hình người với giá 1.5 tỷ Đô-la, còn được Đoan Mộc Lôi đồng ý đưa tặng một viên hóa thạch, lần mua bán này quá lời.  

Nhưng anh vẫn nói: “Tôi muốn hai viên hóa thạch, chính tôi sẽ chọn lựa, đồng ý thì tôi sẽ đồng ý đợt mua bán này, không biết Đoan Mộc tiên sinh nghĩ sao?” Mặc dù không biết cái gì là hóa thạch, nó có chỗ kỳ lạ nào, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn muốn trả giá.  

“Ha ha, Dương tiên sinh cũng là người có tính tình, được, tôi đồng ý, đợi lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi chọn lựa.” Đối với Đoan Mộc Lôi chuyện này không phải chuyện gì lớn, chỉ nhiều thêm một viên, cộng thêm muốn tự chọn mà thôi. Dù sao hóa thạch chỉ là hóa thạch, không có gì huyền bí cả, để chính Dương Bách Xuyên chọn lựa cũng không sao.  

…...  

Bán một phỉ thúy đế vương lục với giá 1.5 tỷ cho gia tộc Đoan Mộc, làm tròng mắt của tất cả mọi người trong sân biến thành màu đỏ sẫm.  

Đối với Dương Bách Xuyên, đợt mua bán này rất lời, còn thừa một khối nguyên thạch, anh cũng không chuẩn bị cắt ngay. Mục đích đã đạt được, tiềm cũng đã kiếm được, không cần thiết cắt tiếp. Dặn dò Thanh Tước cầm mười sáu viên nguyên thạch còn lại chuẩn bị vận chuyển mang đi.  

Mang đi mười sáu viên nguyên thạch, Dương Bách Xuyên tin tưởng giá trị của chúng vượt xa 1.5 tỷ, nhưng cũng không muốn bán đi, anh muốn mang về cho người của Vân Môn tu luyện. Mặc dù linh khí trong những viên nguyên thạch đó kém hơn linh thạch chân chính, nhưng bên trong cũng ẩn chứa linh khí trời đất, dù sao còn nhanh hơn hấp thu đả tọa. 
 
Chương 652


Rất nhiều người theo dõi mười sáu viên nguyên thạch còn lại của Dương Bách Xuyên, mang theo tâm tư khác nhau. Thủ đoạn Dương Bách Xuyên dùng để mở ra hai viên phỉ thúy cao cấp không thể không làm người liên tưởng đến anh có phương pháp độc đáo phân biệt nguyên thạch.  

Hơn nữa vừa rồi còn mua bán thu về 1.5 tỷ Đô-la, đủ để cho một vài người bí quá hóa liều.  

Trong sân, cho dù là người bình thường của tập đoàn tài chính, hoặc võ cổ giả đều coi Dương Bách Xuyên là một con dê béo.  

Nếu không phải đây là địa bàn của gia tộc Đoan Mộc, có rất nhiều người đã ra tay cướp từ lâu.  

Dương Bách Xuyên không quan tâm đến tâm tư của những người này, lúc này anh đang đi theo phía sau Đoan Mộc Lôi, đi vào một khu vực khác trong đại sảnh, đi đến trước một cánh cổng lớn.  

Anh đi theo Đoan Mộc Lôi chọn lựa hóa thạch, làm sáu người Thanh Tước và Hướng Hoa đi làm công tác vận chuyển nguyên thạch, chỉ dẫn theo Độc Cô Vô Tình.  

Đi vào trước cổng lớn, Đoan Mộc Lôi nhập mật mã điện tử, cổng lớn mở ra, nói với Dương Bách Xuyên: “Dương tiên sinh, mời vào, lần này hóa thạch được để ở đại sảnh bảo vệ. Chờ lát nữa, sau khi cậu chọn xong cũng sẽ đem chúng đi bán đấu giá.”  

“Cám ơn.” Sau khi nói lời cảm ơn, anh và Độc Cô Vô Tình đi theo Đoan Mộc Lôi vào đại sảnh.  

Ở ngoài cửa đã có bốn tên Ám Kình tầng năm canh gác.  

Toàn bộ đại sảnh bảo vệ nhỏ hơn đại sảnh bên ngoài rất nhiều, diện tích chỉ có 200 mét vuông.  

Trên kệ thủy tinh được đặt hơn hai mươi viên, là những cục đá màu xám to bằng nắm tay, mặt trên có cuốn vân giống hoa văn, nhìn qua rất thần bí.  

Đoan Mộc Lôi lấy ra một chìa khóa điều khiển từ xa từ trong túi, ấn xuống kệ thủy tinh.  

“Tích tích ~” Sau hai tiếng vang, kệ thủy tinh tự động mở ra.  

Lúc này Đoan Mộc Lôi nói với Dương Bách Xuyên: “Dương Bách Xuyên chọn đi, chúng tôi cũng không biết những hóa thạch đó là gì, nhưng chuyên gia giám định nói nó là hóa thạch thời viễn cổ cùng loại với trứng khủng long. Mời lựa chọn hai viên, còn nó có tác dụng với cậu không thì tôi không biết.”  

Đoan Mộc Lôi nói những lời này để thử, bởi vì ông ta biết trong hóa thạch có một loại năng lượng có thể tăng lên nội lực của võ cổ giả, vì vậy nói câu không biết có tác dụng với cậu hay không để thử Dương Bách Xuyên.  

Nếu Dương Bách Xuyên trả lời hữu dụng, vậy anh sẽ không thoát được quan hệ với võ cổ giả.  

Tất nhiên lần thử này có thể có có thể không, hoàn toàn chỉ xuất phát từ tò mò.  

Chỉ cần Dương Bách Xuyên không gây chuyện trên địa bàn của gia tộc Đoan Mộc, ông ta không quan tâm Dương Bách Xuyên có phải võ cổ giả hay không.  

Dương Bách Xuyên cũng không khách khí, đi lên phía trước quan sát, nhìn xem mấy viên hóa thạch tròn tròn này có gì đặc biệt.  

Thả linh thức ra xem xét, thật sự phát hiện trong mấy viên hóa thạch này trền đến sự dao động của linh khí, nhưng vô cùng mỏng manh. Thậm chí linh khí dao động trong vài viên hóa thạch còn không mạnh bằng linh khí dao động bên trong nguyên thạch anh lựa chọn.  

Còn lại cũng không có gì đặc biệt.  

Nhưng ngay sau đó, Dương Bách Xuyên lại bị chấn động, linh thức của anh không hề phát hiện chỗ đặc biệt nào, nhưng cánh tay trái lại bắt đầu nóng lên.  

Bên tay trái nóng lên, chỉ có hồ Càn Khôn.  

Lần đầu tiên khi anh tiếp xúc với linh thạch, hồ Càn Khôn đã từng nóng lên một lần, sau đó hấp thu xong linh khí của một viên linh thạch trung phẩm, tiếp theo thì không gian trong hồ Càn Khôn thăng cấp. 
 
Chương 653


“Không lẽ… Hồ Càn Khôn lại muốn thăng cấp, hóa thạch nơi này có năng lượng hồ Càn Khôn cần?” Dương Bách Xuyên tự hỏi trong lòng.  

Lần trước sau khi hồ Càn Khôn hấp thu linh thạch đã không phát sinh biến hóa gì nữa. Sau đó anh lấy được hai viên linh thạch từ tay của hai chị em nhà họ Lục, hồ Càn Khôn cũng không tranh đoạt hấp thu.  

Điều này đã từng làm cho Dương Bách Xuyên hoài nghi, có phải hay không mỗi lần thăng cấp hồ Càn Khôn yêu cầu năng lượng gấp bội, hoặc nói cách khác cần lực lượng với cấp bậc càng cao?  

Bây giờ hồ Càn Khôn trên cánh tay trái lại nóng lên làm Dương Bách Xuyên vô cùng kích động. Nếu có thể làm hồ Càn Khôn thăng cấp một lần, anh còn vui mừng hơn kiếm được 10 tỷ.  

Bởi vì thần hồn của sư phụ ở trong hồ Càn Khôn, lần trước vì thu phục hai chị em nhà họ Lục, thần hồn của sư phụ đã hao tổn rất nhiều, hoàn toàn chìm vào ngủ say.  

Nếu hồ Càn Khôn có thể thăng cấp, có lẽ sẽ có chút trợ giúp cho thần hồn của sư phụ.  

Tất nhiên có thể thăng cấp hay không cũng chỉ là suy đoán tâm lý của Dương Bách Xuyên, nhưng anh rất rõ ràng, có thể làm hồ Càn Khôn nóng lên, chắc chắn là thứ tốt.  

Cũng không biết là viên nào trong những viên hóa thạch kia.  

Áp chế kích động, Dương Bách Xuyên không có biểu tình gì, đi quan sát một lượt.  

Khi đi đến viên hóa thạch thứ mười, cánh tay trái càng ngày càng nóng lên, Dương Bách Xuyên cảm giác hình như hồ Càn Khôn rất hưng phấn.  

Nhìn qua viên hóa thạch thứ mười không có gì khác các viên hóa thạch khác, đều là màu xám, có cái đầu tròn xoe.  

chắc khác nhau ở lực lượng bên trong.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên đang ở đây, anh cũng không tiện cầm lên quan sát, chẳng may hồ Càn Khôn hấp thu tại chỗ, bị Đoan Mộc Lôi phát hiện bí mật về hồ Càn Khôn thì sẽ không xong. Chỉ vào viên hóa thạch thứ mười, nói với Đoan Mộc Lôi: “Đoan Mộc tiên sinh, tôi muốn viên hóa thạch này.”  

Đoan Mộc Lôi nhìn thoáng qua viên hóa thạch thứ mười không khác gì với các viên hóa thạch khác, gật đầu cười nói: “Dương tiên sinh cứ lấy đi.”  

“Vô Tình, cất đi.” Dương Bách Xuyên cố nén sự hưng phấn, gỡ ba lô xuống đưa cho cô, để cô cất bào ba lô, sau đó tiếp tục lựa chọn viên thứ hai.  

Đi xong một vòng, hồ Càn Khôn cũng chỉ phản ứng với viên thứ hai, còn lại thì không có phản ứng nào khác.  

Sau đó tùy tiện lựa chọn một viên có nhiều linh khí.  

Hoàn thành chọn lựa hóa thạch, Dương Bách Xuyên đi đến hỏi chuyện chính, nói thẳng với Đoan Mộc Lôi: “Đoan Mộc tiên sinh, tôi có một nghi vấn, không biết ngài có thể giải thích nghi hoặc của tôi không?”  

“Dương tiên sinh cứ nói.” Đoan Mộc Lôi cười nói.  

“Không biết gia tộc Đoan Mộc thành Dương ở Hoa Hạ có phải chi nhánh của gia tộc Đoan Mộc nước Nam các người hay không?” Dương Bách Xuyên nói xong nhìn chằm chằm ánh mắt của ông ta.  

Ánh mắt của Đoan Mộc Lôi biến đổi, nhìn Dương Bách Xuyên, trầm giọng nói: “Vì sao Dương tiên sinh lại hỏi vậy?” Đoan Mộc Lôi cũng nhìn thẳng vào Dương Bách Xuyên, không biết ý của anh là gì. Gia tộc Đoan Mộc thành Dương ở Hoa Hạ cũng không phải là chi nhánh của gia tộc Đoan Mộc ở nước Nam, ngược lại là gia tộc Đoan Mộc dòng chính, ở trong mắt người ngoài nó lại là chi nhánh.  

Đại gia chủ của gia tộc Đoan Mộc hiện tại là người Hoa Hạ, chẳng qua gia tộc Đoan Mộc chuyển dời cơ nghiệp sang nước Nam.  

“A ~ thì ra là vậy. Tôi có một vị trưởng bối đi lạc mười tám năm trước, có người nhìn thấy lần cuối bà ấy xuất hiện ở gia tộc Đoan Mộc thành Dương, sau đó biến mất theo gia tộc Đoan Mộc. Không biết Đoan Mộc tiên sinh có biết tình hình của gia tộc Đoan Mộc thành Dương ở Hoa Hạ hay không, tôi cũng chỉ vì muốn tìm kiếm trưởng bối của tôi, mong tiên sinh bỏ qua cho.” Dương Bách Xuyên nói. 
 
Chương 654


Đoan Mộc Lôi nghe thì ra là hỏi thăm người, mười tám năm trước mạch chính trở về, mang theo không ít người, liền hỏi nói: “Vị trưởng bối này của cậu tên gì?”  

“Mộc Uyển!” Sau khi Dương Bách Xuyên nói ra tên của mẹ, trong lòng rất khẩn trương.  

Đoan Mộc Lôi nhớ lại những người đi theo gia chủ đến nước Nam mười tám năm trước, bên trong hình như không có ai họ Mộc, lắc đầu nói: “Dương tiên sinh, trong gia tộc Đoan Mộc chúng ta có một gia tộc họ Mộc phụ thuộc. Mười tám năm trước có rất nhiều người đến từ thành Dương, nhưng không ai tên là Mộc Uyển.”  

Trong lòng của Dương Bách Xuyên rất mất mát, âm thầm tự hỏi: “Không có ư Hoặc là bà ấy đã chết từ mười tám năm trước, có phải hay không bị người của gia tộc Đoan Mộc giết, hay xảy ra ngoài ý muốn?”  

Nhưng anh vẫn chưa có ý định từ bỏ, hỏi: “Đoan Mộc tiên sinh, ngài có thể hỏi thăm hộ tôi xem mười tám năm trước, trong những tộc nhân Đoan Mộc từ thành Dương đến nước Nam có người nào tên là Mộc Uyển hay không?”

Đoan Mộc Lôi nhìn ra Dương Bách Xuyên rất căng thẳng, thầm nghĩ xem ra người tên Mộc Uyển vô cùng quan trọng với Dương Bách Xuyên.  

Đoan Mộc Lôi cho rằng Dương Bách Xuyên hẳn là con cháu một gia tộc lớn nào đó ở Trung Quốc, nhân vật kiểu này chắc chắn rất có địa vị ở Trung Quốc, không phải là không thể kết giao.  

Chuỗi sản nghiệp của gia tộc Đoan Mộc muốn tiến quân vào Trung Quốc, có thêm một người bạn âu cũng là chuyện tốt.  

Có điều ông ta thật sự chưa từng nghe thấy cái tên Mộc Uyển, nhưng có thể hỏi thăm giúp Dương Bách Xuyên.  

"Thế này nhé Dương tiên sinh, lát nữa tôi sẽ điều tra thử, nếu có tin tức thì tôi sẽ báo cho cậu."  

"Vậy thì cảm ơn Đoan Mộc tiên sinh."  

Hiện tại Dương Bách Xuyên chỉ có thể tỏ ra tin lời Đoan Mộc Lôi, anh cũng không biết ông ta thật sự không biết đến sự tồn tại của Mộc Uyển hay là giả vờ không biết.  

Anh dự tính cứ chờ xem đã, nếu không được thì trực tiếp đến nhà Đoan Mộc.  

Hai người nói chuyện một hồi rồi ra khỏi đại sảnh bảo vệ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên phát hiện ra mấy hơi thở mang nội lực mạnh mẽ tập trung ở bên ngoài, dường như đang vô tình hay cố ý theo dõi anh.  

Dương Bách Xuyên đảo mắt nhìn đám đông, nhận thấy đa số những ánh mắt này đều đổ dồn vào anh. Anh thoáng suy nghĩ là biết tiền bạc dụ lòng người. Anh giao dịch với Đoan Mộc Lôi một tỷ rưỡi, hơn nữa vẫn còn mười sáu nguyên thạch. Trong mắt một số người, đó là một khối tài sản hết sức hấp dẫn.  

Anh thầm cười khẩy trong lòng: "Chỉ mong các người đừng có mưu đồ gì."  

Sau khi Đoan Mộc Lôi đảm bảo sẽ trả lời trong vòng ba ngày, về cơ bản Dương Bách Xuyên đã đạt được mục đích, chuẩn bị rời đi. Lúc đổ thạch anh đã đoán được gia tộc Đoan Mộc sẽ ra tay.  

Anh gọi điện cho Thanh Tước, biết rằng cô ấy đã giải quyết xong vấn đề vận chuyển, có thể rời đi bất cứ lúc nào.  

Dương Bách Xuyên định đi tìm họ, cứ rời khỏi đây trước rồi tính tiếp.  

Trên đường đi anh phát hiện rất nhiều võ cổ giả đang quan sát mình, hơn nữa trong đó có ít nhất bốn hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ thấp nhất cũng là võ cổ giả Ám Kình tầng chín giai đoạn giữa.
 
Chương 655


Khi Dương Bách Xuyên tới của sau, anh lập tức nhận thấy mấy võ cổ giả có hơi thở vô cùng mạnh mẽ xuất hiện. Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng nhưng không thấy ai, trong linh thức có đường kính hai mươi bảy mét cũng không phát hiện thấy gì, nhưng trực giác của anh sẽ không sai.  

Người tu chân có tu vi càng cao thì cảm ứng vô thức càng mạnh, có thể nói là dự báo được nguy hiểm.  

Mấy hơi thở lúc nãy rất mạnh, chắc là của võ cổ giả Ám Kình tầng chín giai đoạn sau.  

Tuy hiện tại tu vi của anh đã tăng mạnh, đạt đến Luyện Khí kỳ tầng tám đỉnh phong.  

Nhưng nếu như đối mặt với mấy võ cổ giả Ám Kình tầng chín giai đoạn sau thì anh không nắm chắc phần thắng, dù sao anh cũng chưa chân chính tiếp xúc với họ.  

Ngay cả Độc Cô Vô Tình cũng phát hiện ra chuyện này, bèn nói với Dương Bách Xuyên: "Tiên sinh, tôi cứ cảm thấy chúng ta bị theo dõi."  

"Đúng vậy, tôi vừa cảm nhận được có ít nhất bốn hơi thở mạnh mẽ thoáng xuất hiện rồi biến mất. Có lẽ tiền bạc dụ lòng người. Chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính." Dương Bách Xuyên vừa nói với Độc Cô Vô Tình vừa bước nhanh hơn.  

Sau khi hai người tập hợp với đám Thanh Tước, cả nhóm lên xe nhanh chóng rời đi.  

Thị trường giao dịch chuẩn bị hai chiếc xe, một chiếc chở mười sáu nguyên thạch, chiếc xe còn lại là việt dã dáng dài cho người ngồi.  

Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình lên thẳng chiếc xe chở nguyên thạch, cộng với tài xế Bạch Lang và phiên dịch Hướng Hoa là bốn người một xe. Thanh Tước và những người khác lên chiếc xe thứ hai.  

Không cần Dương Bách Xuyên thúc giục, mọi người đều hiểu thu hoạch ngày hôm nay có ý nghĩa như thế nào, mau chóng rời đi mới là sự lựa chọn tốt nhất.  

Mọi giao dịch đã hoàn thành, hai chiếc xe lao đi như bay. Ai nấy đều biết rằng hôm nay bọn họ quá nổi bật, bị người ta chú ý là chuyện rất bình thường. Bây giờ bọn họ chỉ hi vọng nhanh chóng rời khỏi thị trường giao dịch đổ thạch.  

Tuy nhiên, Bạch Lang vừa lái xe ra ngoài thì nghe thấy giọng Thanh Tước vang lên trong tai nghe: "Bạch Lang báo cho Dương tiên sinh biết chúng ta bị theo dõi, có ít nhất bốn nhóm người. Bây giờ cần phải đến cứ điểm An Châu, không thể về khách sạn."  

"Được." Bạch Lang trả lời ngắn gọn.  

Anh ta quay đầu định báo cáo, song Dương Bách Xuyên đã gật đầu nói: "Nghe theo Thanh Tước sắp xếp đi." Anh cực kỳ thính tai, tất nhiên nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thanh Tước và Bạch Lang.  

Thời điểm này Dương Bách Xuyên lựa chọn tin tưởng Thanh Tước và đội của cô ấy, dù sao bọn họ cũng am hiểu Nam Quốc, vả lại anh nghe ra bọn họ có cứ điểm ở An Châu.  

Đội Thanh Tước đi trước mở đường. Sau khi phát hiện bị mấy chiếc xe theo dõi, bọn họ chỉ có thể tăng tốc chạy đến cứ điểm An Châu, đến đó sẽ có đồng nghiệp hỗ trợ.  

Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra có ba chiếc xe bám theo, cho dù bọn anh cắt đuôi thế nào đối phương vẫn theo sát. Điều này khiến anh phải nhíu mày. Nếu nơi này không phải phố xá sầm uất thì anh tuyệt đối sẽ không chạy. 
 
Chương 656


"A Lôi, có xảy ra hỗn loạn gì không?" Đoan Mộc Hành Thiên vừa uống trà vừa hỏi Đoan Mộc Lôi.  

"Thưa ông chủ, xem như tất thảy vẫn bình thường." Đoan Mộc Lôi trả lời.  

Đoan Mộc Hành Thiên đang định uống trà bỗng nhíu mày, đặt tách trà xuống rồi chất vấn: "Bình thường là bình thường, thế nào là coi như bình thường?"  

"Ừm, hôm nay xuất hiện một chàng trai tên là Dương Bách Xuyên đến từ nội địa, có lẽ là con cháu một gia tộc lớn nào đó. Cậu ta mua một lèo tám trăm triệu đô la nguyên thạch, sau đó cắt ra phỉ thúy băng chủng cao cấp và một khối đế vương lục lão khanh chủng hình người. Cuối cùng tôi mua lại phỉ thúy đế vương lục với giá một tỷ rưỡi." Đoan Mộc Lôi nhìn Đoan Mộc Hành Thiên và cẩn thận giải thích, rất sợ ông chủ trách mình tiêu tốn một tỷ rưỡi, dù sao đây cũng là số tiền không nhỏ.  

Tuy nhiên, Đoan Mộc Hành Thiên trầm ngâm giây lát rồi cất lời: "Đế vương lục to cỡ nào mà đáng để ông tiêu tốn một tỷ rưỡi?"  

"Cao một mét hai, hơn nữa nó có hình người tự nhiên. Lý Mục đã giám định." Đoan Mộc Lôi vội vã trả lời.  

"Cao một mét hai? Một tỷ rưỡi xem như nhặt được của hời rồi. Tốt lắm!" Rốt cuộc Đoan Mộc Hành Thiên cũng nở nụ cười. Ông ấy nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: "Dương Bách Xuyên có thể cắt ra đế vương lục đúng là vận may ngút trời."  

"Chưa hết đâu ạ. Dương Bách Xuyên chọn một lèo mười tám tảng đá, còn dư mười sáu tảng chưa cắt. Tôi cảm thấy cậu ta là cao thủ đổ thạch, có lẽ trong mười sáu tảng đá còn lại đa phần đều sẽ có ngọc. Tôi đã cho người đi theo dõi." Trong mắt Đoan Mộc Lôi lóe lên tia sáng.  

Nghe ông ta nói vậy, Đoan Mộc Hành Thiên gật đầu hài lòng. Đương nhiên phải để mắt đến con dê béo mua hàng số lượng lớn chứ! Phỏng chừng hiện giờ Dương Bách Xuyên có thể rời khỏi Nam Quốc hay không cũng là một vấn đề.  

Cho dù gia tộc Đoan Mộc không đi chia chén canh này thì cũng có các thế lực khác để mắt đến Dương Bách Xuyên, hành động của Đoan Mộc Lôi hết sức bình thường.  

Đoan Mộc Hành Thiên cười ha hả: "E là không chỉ có nhà chúng ta đi theo cậu ta đúng không?"  

Đoan Mộc Lôi gật đầu: "Đúng vậy. Chúng tôi phát hiện có bốn nhóm người, bao gồm lão già nhà Thân Đồ, tên quái gở người Thái Lan, hòa thượng rởm Myanmar và một ninja Nhật Bản, đều là bốn cao thủ Ám Kình tầng chín giai đoạn sau. Sau khi Dương Bách Xuyên rời đi, cả bốn người đều rời khỏi, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đuổi theo Dương Bách Xuyên."  

"Bốn cao thủ đi đánh cướp, tên nhóc kia lành ít dữ nhiều, cho dù cậu ta là cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong cũng toi đời." Đoan Mộc Hành Thiên thổn thức.  

"Đây chỉ là mặt nổi thôi, chưa kể có không biết bao nhiêu người bí mật đi theo. Dù sao mười sáu tảng đá Dương Bách Xuyên chưa cắt rất có thể cũng là nguyên thạch có ngọc. Đây là một vụ làm ăn lớn, ông chủ có muốn có chen chân không?"  

Đoan Mộc Lôi đưa ra lời đề nghị, nói xong lại bổ sung: "Về phần Dương Bách Xuyên, tôi phát hiện thấy cậu ta không có tí nội lực nào, hoàn toàn là một người bình thường. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là lúc nhìn vào mắt cậu ta, tôi cảm thấy ánh mắt cậu ta sâu thăm thẳm, trong mắt có tinh thần hội tụ rất giống cao thủ võ cổ, nhưng không nhìn ra điểm đặc biệt. Thật kỳ lạ!"  

Đoan Mộc Hành Thiên lắc đầu: "Trước tiên cứ cử người theo dõi rồi tính tiếp. Cao thủ tề tựu, chúng ta không chiếm được hời đâu. Vả lại đang ở trên địa bàn của chúng ta, nếu truyền ra ngoài thì khó nghe lắm."  

Đoan Mộc Lôi gật đầu: "Vâng, tôi sẽ cho người theo dõi cậu ta gắt gao, nếu có biến cố thì chúng ta lén ra tay."  

Nói đến đây, Đoan Mộc Lôi đột nhiên nhớ ra Dương Bách Xuyên từng hỏi chuyện mười mấy năm trước một chi nhà ông chủ di dân từ thành phố Dương Trung Quốc đến Nam Quốc, và người phụ nữ tên là Mộc Uyển.  

Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên nói ra chuyện này, dù sao chuyện mười mấy năm trước một chi nhà ông chủ di dân cũng rất bí mật, không có nhiều người biết, vậy mà Dương Bách Xuyên lại biết, nói không chừng trong này có thông tin hữu dụng đối với ông chủ. 
 
Chương 657


Đoan Mộc Lôi sắp xếp lại ngôn từ rồi nói: "Thưa ông chủ, còn một chuyện nữa về Dương Bách Xuyên, tôi cảm thấy cần phải báo cho ngài."  

"Chuyện gì?" Đoan Mộc Hành Thiên bưng tách trà lên uống, đồng thời cất tiếng hỏi.  

"Hôm nay trước khi Dương Bách Xuyên đi, cậu ta đã hỏi tôi chuyện hơn mười năm trước một chi nhà ngài chuyển khỏi thành phố Dương, nói cái gì mà năm đó cậu ta có một vị trưởng bối mất tích sau khi nhà Đoan Mộc rời thành phố Dương. Sau đó cậu ta hỏi tôi là nhà chúng ta có một người phụ nữ tên Mộc Uyển hay không..."  

Đoan Mộc Lôi còn chưa nói xong, tách trà trong tay Đoan Mộc Hành Thiên đã rơi bộp xuống đất vỡ toang. Hơn nữa, ông ấy còn đứng phắt dậy nói: "Mộc Uyển là tên của con bé Uyển Nhi số khổ dùng hơn mười năm trước, Đoan Mộc Uyển Nhi cũng chính là Mộc Uyển. A Lôi, mau nói xem chàng trai kia có giống Trương Tư Minh không?"  

Đoan Mộc Hành Thiên vô cùng kích động, dọa Đoan Mộc Lôi giật mình. Sau khi tỉnh táo lại, ông ta vội vàng trả lời: "Thưa ông chủ, ở đây có ảnh chụp màn hình camera giám sát Dương Bách Xuyên."  

Đoan Mộc Lôi vừa nói vừa bật máy tính, mở ảnh chụp Dương Bách Xuyên xuất hiện trong đại sảnh từ camera giám sát rồi cho Đoan Mộc Hành Thiên xem một bức ảnh rất rõ nét.  

Khi Đoan Mộc Hành Thiên nhìn thấy dáng vẻ của Dương Bách Xuyên trong màn hình, toàn thân ông ấy run lên, ngón tay run rẩy chỉ vào màn hình: "Giống... giống... giống quá, quá giống Uyển Nhi!"  

Lúc này Đoan Mộc Lôi nhìn thấy trong đôi mắt già nua của ông chủ Đoan Mộc Hành Thiên rưng rưng nước mắt, toàn thân run lên vì kích động. Ông ta không hiểu ra sao, bèn hỏi: "Ông chủ? Phải chăng Dương Bách Xuyên có quan hệ gì với cô chủ?"  

Nghe Đoan Mộc Lôi hỏi vậy, Đoan Mộc Hành Thiên như sực tỉnh khỏi cơn mơ. Sau khi tỉnh táo lại, ông ấy cuống cuồng ra lệnh: "Mau đi cùng tôi, đi tìm Dương Bách Xuyên. Còn nữa, thông báo cho tất cả Ám Kình trên tầng năm mau tới đây, nhanh lên!"  

Lúc nói câu cuối cùng, Đoan Mộc Hành Thiên gần như là gào lên, ngay sau đó đã biến mất ở cửa.  

Tuy Đoan Mộc Lôi không rõ chuyện gì, nhưng cũng đoán được ông chủ mất kiểm soát như vậy có liên quan đến Dương Bách Xuyên. Ông ta vội vàng đuổi theo.

Vài chiếc xe bám chặt không buông hai chiếc xe của Dương Bách Xuyên và đám người Thanh Tước, bốn năm chục phút sau chạy xe ra thị trấn, vào núi. 

Dựa theo lời nói của Bạch Lang, cứ điểm ở vùng ngoại ô của thị trấn nhỏ, đi qua núi 3 km, chỉ cần đi đến trấn nhỏ là có thể có chi viện. 

Dương Bách Xuyên gật đầu, thường xuyên quay đầu quan sát mấy chiếc xe phía sau. 

Đột nhiên phía trước vang lên một tiếng nổ lớn! 

Xe được phanh gấp lại, làm đầu của Dương Bách Xuyên va vào phía trước, trong lòng bùng nổ cơn giận. 

Bên tai vang lên âm thanh khẩn trương của Bạch Lang: “Tiên sinh, nhanh xuống xe đi, không đi được nữa.” 

Vừa nói chuyện, trong tay Bạch Lang vừa cầm một khẩu súng lục, mở cửa xe đi xuống cảnh giác. 

Lúc này Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy được phía trước xuất hiện mấy ngọn lửa hình nấm, đoạn đường phía trước đã bị người cho nổ thành một hố to. 

Dặn dò Độc Cô Vô Tình, nói: “Vô Tình, bảo vệ hai người bọn họ.” Nói xong cũng đẩy cửa xe đi xuống. 

“Tiên sinh, yên tâm.” Độc Cô Vô Tình trả lời rồi quay sang bảo Hướng Hoa xuống xe. 

Lúc này, bốn chiếc xe đuổi theo không bỏ cũng đã đi đến rất gần, chỉ cách 20 mét. 

Sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên nhanh chóng đi xuống xe sau bẻ gãy khóa của xe vận chuyển hàng hóa, phất tay, đưa nguyên thạch trong thùng xe vào trong không gian của hồ Càn Khôn. 

Nhân lúc hỗn loạn sẽ không gây chú ý. 

Sau đó đi tiếp đón ba người Bạch Lang và Độc Cô Vô Tình, Hướng Hoa, làm ba người đi lại gần chỗ Thanh Tước. 

Khi đi đến chỗ Thanh Tước, trong tay bốn người Thanh Tước đều cầm các loại súng ống, liên tục nổ súng về đoạn đường phía trước. 

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên lại đây, sắc mặt của Thanh Tước vô cùng ngưng trọng, nói: “Tiên sinh, đối phương có chuẩn bị đến, chúng ta cần bỏ xe đi vào núi.”
 
Chương 658


Dù sao nguyên thạch cũng đã được thu vào không gian hồ Càn Khôn, không còn gì quan trọng nữa, Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Được, mấy người lui trước đi, tôi sẽ theo sau.” 

Nói xong, quay đầu nói với Độc Cô Vô Tình: “Vô Tình bảo vệ tốt bọn họ, em đi trước đi.” 

“Tiên sinh, cẩn thận.” Độc Cô Vô Tình biết giá trị vũ lực của Dương Bách Xuyên mạnh cỡ nào, không nhiều lời xoay người đi vào rừng cây nhỏ phía triền núi. 

Ngược lại Thanh Tước lại rất khẩn trương: “Tiên sinh, chức trách của chúng tôi không chỉ dẫn đường cho các ngài, còn bảo vệ an toàn của các ngài nữa. Ngài dẫn người của mình đi trước đi, chúng tôi cản phía sau.” 

Ở trong mắt đám người Thanh Tước, Dương Bách Xuyên là loại người không có sức chiến đấu. Lúc này nghe được Dương Bách Xuyên nói muốn cản phía sau, trong lòng cô vô cùng khó chịu. 

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, nhìn đám người Thanh Tước, hiển nhiên hiểu rõ trong mắt bọn họ anh chính là một tay mơ. 

Cũng không cãi cõ với mấy người bọn họ, đột nhiên vung một đấm vào chiếc xe hơi bên cạnh. 

“Ầm ~” 

Một chiếc xe việt dã nặng ít nhất bốn năm tấn bị Dương Bách Xuyên đánh bay ra xa 3 mét. 

Đúng lúc này, bên cạnh mấy người vang lên tiếng súng dày đặc: “Đoàng đoàng đoàng…” 

Đám người Thanh Tước cũng thấy được thực lực của Dương Bách Xuyên, đột nhiên cô nhớ đến trong giấy chứng nhận của Dương Bách Xuyên có ghi anh là thành viên của Thần Long Đàm thần bí nhất Hoa Hạ. 

Thần Long Đàm là một tổ chức siêu nhiên. 

Nghĩ đến đây, Thanh Tước liếc nhìn Dương Bách Xuyên một cái, nói: “Tiên sinh cẩn thận, chúng tôi rút trước.” 

Sau khi nói xong mang người vọt vào rừng cây nhỏ. 

Dương Bách Xuyên ẩn mình sau chiếc xe việt dã, thả linh thức ra, lấy anh làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong bán kính 27 mét đều xuất hiện trong đầu anh, 

Linh thức của anh phát hiện ba tên cao to cầm súng, đi vào trong phạm vi linh thức. 

Khóe miệng cong lên, nhặt lên ba viên đá dưới đất, trở tay ném thẳng vào ba tên to cao vạm vỡ. 

Sau ba tiếng kêu rên, ba người ngã xuống đất. 

Là ba tên quân nhân nước Nam bình thường, có lẽ là người của thế lực nào đó ở nước Nam. Dù sao anh không gì ưa đám con khỉ nước Nam này, giết thẳng tay. 

Ngay sau đó bên tai anh vang lên tiếng xé gió, vội vàng lắc mình. 

“Leng keng ~” 

Vừa tránh thoát, phát hiện là một thanh đao ngắn cắm thẳng vào toa xe. 

Là cao thủ võ cổ. 

Nheo mắt lại, thấy một ông già xuất hiện, đứng cách anh hơn 20 mét. Ông ta tầm hơn 50, dùng đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm anh. 

Bốn mắt nhìn nhau, ông ta nở nụ cười quái gở, nói: “Nhóc con, để lại tài sản trên người mày, tao sẽ thả cho mày một con đường sống.” Ông ta dùng tiếng Hoa Hạ để nói. 

Nở nụ cười độc ác, ông ta đi đến chỗ Dương Bách Xuyên. 

Ở trong linh thức, Dương Bách Xuyên phát hiện ông ta là một võ cổ giả Ám Kình tầng chín hạ đoạn. Nghe thấy ông ta nói chuyện, Dương Bách Xuyên cười, lật tay, trong tay xuất hiện một tấm thẻ kim cương, cười haha, nói với ông ta: “Đây chính là 1.5 tỷ Đô-la, có bản lĩnh lại đây lấy.” 

“Kiêu ngạo.” Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh hơn, chạy như điên về phía Dương Bách Xuyên, hai tay không ngừng múa may. 

“Xoẹt xoẹt xoẹt ~” 

Từng thanh đao ngắn bay vụt đến chỗ Dương Bách Xuyên với góc độ vô cùng xảo quyệt. 

Nếu đổi thành trước ngày hôm qua, đối mặt với lưỡi đao xảo quyệt của lão già Ám Kình tầng chín hạ đoạn này, Dương Bách Xuyên sẽ không thể tránh được, cho dù tránh thoát cũng sẽ rất chật vật. 

Nhưng bây giờ anh đã tăng lên ba cấp, tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám đỉnh phong, trong mắt anh phi đao của ông ta giống như hình ảnh bị tua chậm lại trong phim ảnh. 

Sau khi tu vi tăng lên nhiều, lực lượng của linh thức cũng tăng theo. 

Dưới sự quan sát của linh thức, năm chiếc đao ngắn bị ông ta ném đi giống như đồ chơi trẻ em. 

Thân thể tránh thoát ba chiếc đao ngắn với tư thế không thể tưởng tượng, đối mặt với hai chiếc phi đao còn lại, Dương Bách Xuyên nhảy lên xe, búng tay một cái, hai tiếng leng keng vang lên, hai chiếc phi đao bị bật ngược lại.
 
Chương 659


Lúc này lão già cũng vọt đến trước mặt Dương Bách Xuyên, ông ta không ngờ đoản đảo của mình đã bị bắn bay chỉ với một động tác búng tay của Dương Bách Xuyên, trong lòng chấn động. 

Đây chính là phi đao mang theo nội lực của võ cổ giả Ám Kình tầng chín, tên đó… Vậy mà lại bắn bay giống như bắn bi? 

Trời ạ, đây là quái vật đến từ chỗ nào? 

Một phút trước, ông ta không hề cảm nhận được bất cứ hơi thở nào ở trên người của Dương Bách Xuyên, cho rằng anh chỉ là một người bình thường, vì vậy không để Dương Bách Xuyên vào mắt. 

Nhưng bây giờ, sau khi thấy Dương Bách Xuyên phất tay một cái bắn bay đao ngăn của mình, ông ta biết đụng phải cao thủ, một cao thủ giả heo ăn thịt hổ, 

Nhưng đã quá muộn. 

Bởi vì một quyền của Dương Bách Xuyên đã lao thẳng đến mặt của ông ta. 

Mặc dù trong lòng rất chấn động với thủ đoạn vừa rồi của Dương Bách Xuyên, nhưng ông ta vẫn có thể nghênh đón địch. 

Ông ta dùng hết nội lực trong người đánh vào nắm tay của Dương Bách Xuyên. 

“Đùng ~” 

”Rắc….. A~” 

Ngay lập tức sắc mặt của ông ta biến đổi, ông ta cảm giác được nội lực to lớn vượt qua tưởng tượng của ông ta truyền đến từ cánh tay của Dương Bách Xuyên, toàn bộ cánh tay bị đứt thành từng khúc. 

“A ~” Ông ta gào thét thảm thiết giống như giết lợn. 

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng có hiểu biết rõ ràng về thực lực của bản thân, vừa rồi anh mới sử dụng bảy phần chân khí, lại phát hiện có thể đè ép lão già Ám Kình tầng chín hạ đoạn. 

Trong tiếng kêu thảm thiết của lão già, Dương Bách Xuyên trực tiếp dùng chân đá vào ngực ông ta. 

“Rắc rắc ~” 

Ngay sau đó toàn bộ lồng ngực của ông ta bị vỡ nát, chết tại chỗ, thi thể bị đá bay ra xa 6 mét. 

Võ cổ giả Ám Kình tầng chín bị hạ gục trong nháy mắt. 

Hai bên chiến đầu chỉ trong ba phút. 

Sau khi giết chết lão già kia, Dương Bách Xuyên không để ý đến ông ta nữa, nheo mắt lại nhìn về phía trước. 

Anh phát hiện bốn hơi thở xuất hiện ở bốn hướng khác nhau, cố ý vô tình vây quanh anh. 

Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, trong bốn người này chỉ có một lão già tầm 60 tuổi để râu dê bình thường hơn một chút. 

Ba người khác, một người là bà già có thân thể to lớn săn chắc, diện mạo rất dị, mặc trang phục giống như người Thái Lan, hơn 40 tuổi, hình như có tô son, còn là màu đỏ như máu, nhìn có chút ghê tởm. 

Người thứ hai là một hòa thượng già đầu trọc, áo cà sa trên người cực kỳ rách nát lôi thôi, giống như ăn mày, trong tay cầm một cây pháp trượng đen nhánh. 

Cuối cùng là một tên Nhật Bản, trang điểm giống hệt như trong manga anime Nhật Bản, cả người bị bao vây trong bộ quần áo đen thui, chỉ để lộ ra hai mắt. 

Bốn người đứng ở bốn hướng, nhìn qua có vẻ phòng bị lẫn nhau. 

Lúc này Dương Bách Xuyên cũng cẩn thận hơn, mặc dù vừa rồi anh đánh bại một tên võ cổ giả Ám Kình tầng chín hạ đoạn trong nháy mắt, nhưng anh vẫn không dám thiếu cảnh giác với võ cổ giả Ám Kình tầng chín thượng đoạn. 

Võ cổ giả cũng giống như người tu chân, càng về sau, sự khác biệt giữa các cấp bậc càng lớn, thực lực cũng sẽ tăng theo lần, thực lực giữa Ám Kình tầng chín hạ đoạn và Ám Kình tầng chín thượng đoạn khác nhau như trời với đất. 

Dương Bách Xuyên đánh giá bốn người, bốn người này cũng đang đánh giá anh. 

Mặc dù bị bốn cao thủ bao vây, nhưng Dương Bách Xuyên cũng không sợ hãi bọn họ, bây giờ anh đã có thực lực sánh ngang với võ cổ giả Ám Kình tầng chín đỉnh phong. 

Nheo mắt lại, nói: “Bốn vị cũng đến đánh cướp?” Dương Bách Xuyên nói trắng ra. 

Dứt lời, chỉ thấy phía sau mấy chiếc xe theo đuôi kia bước xuống mười mấy người đàn ông, đứng ở phía sau bốn cao thủ. 

Trong đó có một người đi lên, xem xét chiếc xe vận chuyển nguyên thạch của Dương Bách Xuyên, mở ra thùng xe, nhìn thấy bên trong không có đồ vật. 

Có người đi đến bẩm báo với lão già râu dê. 

Lúc này ông ta vung tay lên, để hơn mười người đuổi theo hướng của đám Thanh Tước.
 
Chương 660


Ngay sau đó, ông ta chậm rãi mở miệng, nói: “Nhóc con, cậu rất thẳng thắn. Nếu biết mục đích của chúng tôi, có phải hay không nên giao nguyên thạch trên người ra, hoặc là tài vật trên người cậu, lão phu đảm bảo sẽ không tổn thương đến tính mạng của cậu.” 

Dương Bách Xuyên thấy ông ta nói tiếng Hoa Hạ, híp mắt nói: “Cũng không phải không thể, nhưng phải xem các người có bản lĩnh hay không.” 

Lúc này, bà già kia mở miệng, nhưng bà ta vừa nói xong, suýt chút nữa khiến Dương Bách Xuyên nôn ra. 

“Hừ, nhóc con, đừng tưởng giết được một tên phế vật Ám Kình tầng chín hạ đoạn là kiêu ngạo, biết điều thì giao ra đây.” 

Được rồi, lời nói của bà ta không có gù, dù sao cũng đều là lời nói đe dọa, nhưng điều làm Dương Bách Xuyên suýt chút nữa nôn ra là giọng nói của bà ta. Rõ ràng hình dáng là phụ nữ, há mồm còn có thể nói tiếng Hoa Hạ, nhưng âm thanh lại là giọng khàn khàn của đàn ông. 

Dừng ở trong tai của Dương Bách Xuyên, da gà da vịt nổi hết lên, không nhịn được buột miệng thốt ra: “Bê đê chết tiệt.” 

Lão nhân yêu tức giận, hét lên: “Tìm chết ~” 

Dứt lời, lao về phía Dương Bách Xuyên, tốc độ rất nhanh, gần như trong chớp mắt đã đến cạnh Dương Bách Xuyên, duỗi tay nhắm thẳng vào tròng mắt của Dương Bách Xuyên, thủ đoạn độc ác âm hiểm. 

Dương Bách Xuyên không sợ chút nào, vận chuyển chân khí, giơ tay va chạm thẳng với nắm đấm của ông ta. 

“Ầm ~” 

Hai người va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh nặng nề, một dòng khí dựng lên. 

Chỉ thấy lão nhân yêu kia đau đớn hô to một tiếng, thân thể lùi ra xa 3 mét mới dừng lại. 

Dương Bách Xuyên đã có nắm chắc, anh cảm giác năng lực của chính mình hoàn toàn đè ép võ cổ giả Ám Kình tầng chín thượng đoạn đỉnh phong. 

Nhưng ngay sau đó lại nghe được tên bê đê chết tiệt kia nói với ba người khác: “Thân Đồ lão quỷ, hòa thượng rởm, Yamano-kun, tên nhóc này rất cổ quái, bốn người chúng ta liên thủ bắt lấy nó, chia đều tài vật, thế nào?” 

Lão nhân yêu vừa nói xong, sắc mặt của Dương Bách Xuyên biến đổi, anh có thể ứng phó được với một võ cổ giả Ám Kình tầng chín đỉnh phong, nhưng đối mặt với sự liên thủ của bốn người, anh không chắc chắn. Dù sao võ cổ giả Ám Kình tầng chín đỉnh phòng đã đến rất gần sự tồn tại thần thoại bẩm sinh. 

“Cùng liên thủ, nghe cũng được ~ hahaha ~” Người đầu tiên hưởng ứng ý kiến của lão nhân yêu chính là tên hòa thượng rởm. 

“Cũng được, giết tên nhóc này trước rồi tính sau.” Lão già râu dê, cũng chính là Thân Đồ lão quỷ trong miệng lão nhân yêu cũng đồng ý. 

Người cuối cùng là Yamano-kun cũng đồng ý nốt, phát ra tiếng cười quái gì: “Khặc khặc ~” 

Nhìn thấy bốn người muốn liên thủ, Dương Bách Xuyên bắt đầu ngưng trọng lên. 

Nhưng đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến âm thanh vô cùng vang dội, nói: “Lão phu xem ai dám?”

Ngay cả Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh này cũng ngẩng đầu nhìn về phía xa. 

Chỉ thấy trong tầm mắt xuất hiện ba chiếc xe gầm gào lao tới như thú dữ. 

Hiển nhiên âm thanh vừa rồi từ phạm vi ngoài trăm mét vọng tới. 

Có một cao thủ, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng. 

Không biết là địch hay bạn nhỉ? 

Mặc dù câu nói "lão phu xem kẻ nào dám" nghe giống như là cản trở. 

Nhưng Dương Bách Xuyên không dám bảo đảm có phải người đến sau muốn nuốt riêng miếng thịt béo bở là mình hay không. 

Anh không nói gì, chỉ híp mắt nhìn. Dù sao cũng đã có bốn cao thủ hàng đầu, anh không ngại có thêm một người. 
 
Chương 661


Lúc này anh đã hiểu ra đám người này thuộc gia tộc Đoan Mộc, là thế lực đứng đầu giới võ cổ giả Nam Quốc. 

Không biết bọn họ đến hóng cái gì? 

Lẽ nào thật sự muốn nuốt riêng miếng thịt béo bở là mình đây? 

Dương Bách Xuyên vừa nghĩ vừa quan sát bốn người xung quanh. Anh thấy sau khi người của gia tộc Đoan Mộc xuất hiện, mặt cả bốn người kia đều biến sắc. 

Xem chừng bọn họ rất kiêng dè người của gia tộc Đoan Mộc. 

Dương Bách Xuyên không tài nào hiểu nổi. 

Bốn người đều có tu vi Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn sau, mà ông lão dẫn đầu gia tộc Đoan Mộc cũng là Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn sau, cho dù bên cạnh ông ấy có hai Ám Kình tầng chín giai đoạn giữa đi chăng nữa cũng chẳng có lý do gì khiến bốn cao thủ hàng đầu kiêng dè như vậy mới phải. 

Nhưng thực tế đúng là như thế. 

Trong lúc Dương Bách Xuyên hãy còn nghi vấn, cuộc đối thoại giữa hai bên đã giải đáp nghi vấn của anh. 

Lão già Thân Đồ nhìn ông lão dẫn đầu gia tộc Đoan Mộc, lạnh lùng hừ mũi: "Đoan Mộc Hành Thiên, thằng nhãi này đã ra khỏi địa bàn của gia tộc Đoan Mộc các ông rồi, nó sống hay chết chẳng liên quan gì đến nhà Đoan Mộc các ông đúng không? 

Hay là Đoan Mộc Hành Thiên ông cũng muốn chia một chén canh? Nếu đúng là như vậy thì không hợp quy tắc nhỉ?" 

Tiếp đó, lão nhân yêu dõng dạc nói: "Phải đó! Tôi chưa từng nghe nói gia tộc Đoan Mộc các ông tốt bụng bảo vệ khách hàng về đến quê hương. Đoan Mộc Hành Thiên, tôi khuyên ông đừng đối địch với chúng tôi." 

"A Di Đà Phật, Đoan Mộc thí chủ, nếu ông muốn nhúng tay thì phải nghĩ kỹ xem có thắng được bốn người chúng tôi hay không. Đừng quên chúng tôi có bốn người, còn đám binh tôm tướng cua của gia tộc Đoan Mộc các ông... ha ha, so về nhiều người thì bốn bên chúng tôi cộng lại không thua gì gia tộc Đoan Mộc các ông đâu." 

Dứt lời hòa thượng rởm đưa ngón tay vào miệng huýt một tiếng sáo vang dội, tức thì xung quanh xuất hiện mười mấy võ cổ giả có sức mạnh không yếu, ít nhất cũng ở Ám Kình tầng năm. 

Còn tên ninja Nhật Bản kia thì vẫn im lặng, nhưng xem ra cũng chẳng phải đèn cạn dầu. 

Dương Bách Xuyên tiếp tục quan sát, anh cũng muốn nghe ông lão Đoan Mộc Hành Thiên của gia tộc Đoan Mộc sẽ trả lời như thế nào. 

Dương Bách Xuyên thoáng suy nghĩ, từ tu vi của Đoan Mộc Hành Thiên và thái độ cung kính của người phụ trách thị trường đổ thạch Đoan Mộc Lôi có thể thấy ông ấy là người quyền cao chức trọng trong gia tộc Đoan Mộc. 

Nếu ông ấy là người quyền cao chức trọng trong gia tộc Đoan Mộc, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng mình có thể hỏi thăm tin tức về mẹ. 

Trong lúc Dương Bách Xuyên đang trù tính trong lòng, rốt cuộc Đoan Mộc Hành Thiên cũng lên tiếng. 

Đoan Mộc Hành Thiên không đáp lời bốn người Thân Đồ lão quỷ, mà nhìn tảng đá to bên trái rồi chậm rãi cất lời: "Nếu lão phu không nhìn nhầm thì người bạn phía sau tảng đá hãy ra ngoài đi." 

Lúc này tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Dương Bách Xuyên. Không ai phát hiện ra phía sau tảng đá to cách đó hơn ba mét có người. 

Chẳng cần nghĩ cũng biết kẻ không bị mọi người phát hiện ra cũng là một cao thủ. 

Dĩ nhiên đối với Dương Bách Xuyên mà nói, không có ai ở trong phạm vi linh thức của anh mà anh không phát hiện ra. 

Đoan Mộc Hành Thiên nói xong, quả nhiên có một người bước ra từ phía sau tảng đá to. Đó là một người lùn béo ục ịch, cao chưa đầy một mét. 

Nhưng dáng vẻ lại là người già, tóc và râu rất dài, bạc phơ. Ít nhất người này cũng bảy tám mươi tuổi. 

Người lùn này nói với Đoan Mộc Hành Thiên: "Thương Hoan quốc tịch Lào xin chào tộc trưởng Đoan Mộc, chào các vị đồng đạo. Mọi người cứ tiếp tục đi, lão phu chỉ hóng chuyện thôi, hì hì!" 

Người lùn tự giới thiệu là Thương Hoan này chào hỏi mấy người Đoan Mộc Hành Thiên bằng tiếng Trung. Ông ta nói mình chỉ hóng chuyện, nhưng ở đây không có ai tin ông ta. 

Đoan Mộc Hành Thiên cười ha hả: "Hay lắm, hôm nay hiếm khi tụ tập!" Đoan Mộc Hành Thiên mỉa mai một câu, sau đó nhìn gã người lùn: "Từ lâu đã nghe đồn nước Lào có một thiên tỉnh giả giỏi độn thổ, hôm nay xem như tôi được nhìn thấy chân dung rồi." 

Đoan Mộc Hành Thiên mỉm cười nói xong, sau đó đột nhiên đổi giọng, giọng điệu vô cùng ngang ngược và sắc bén: "Nếu hóng chuyện thì cút lẹ cho lão phu."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom