Cập nhật mới

Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 702


Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ đã ở tầng hai của Phong Đô Quyết, cô nhóc loli Ngô Mặc Thu có thiên phú tốt nhất đã đến tầng ba rồi.  

Cho nên ngôi mộ lớn phía dưới biệt thự là một nơi huyền diệu, Dương Bách Xuyên bế quan ba ngày mà không tiến vào được một tấc nào, anh đang nghĩ đến việc thử vận may của mình xem sao.  

Trước đây sư phụ đã từng nói, tu vi không tới Luyện Khí kỳ tầng sáu thì không được đi, tôt nhất là để tới Trúc Cơ kỳ mới đi. Hôm nay nhìn thấy đường hầm chồn nhỏ đào xuyên xuống mộ, Dương Bách Xuyên đột nhiên nổi hứng hỏi Sư phụ Văn Thiên Tà liệu anh có thể xuống xem một chút được không.  

Nếu sư phụ nói có thể đi xem một chút thì anh đi xuống tìm hiểu thực hư ra sao.  

Dù sao bên dưới biệt thự cất giấu một ngôi mộ cổ đầy quỷ dị, trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn không thể yên tâm nổi.  

Hiện tại đúng lúc có thể đi xem một chút, dù sao còn năm ngày nữa đã đến đại hội võ cổ rồi.  

Nếu có thể tìm ra cách có thể cải thiện tu vi là tốt nhất, không thể thì xem như tháo gỡ quả bom giấu bên dưới biệt thự cũng được.  

Sau khi trở lại hầm rượu, Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ Vân Thiên Tà của mình: “Sư phụ à, rốt cuộc ngôi mộ lớn này là như thế nào?”  

“Vi sư cũng không biết, chẳng qua thần thức ta cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm, đi xuống dưới nhìn qua là biết.”  Văn Thiên Tà nói.  

“Được rồi, đợi chồn nhỏ trở về thì kêu nó đào đường hầm, lần trước sau khi chồn nhỏ tiến hóa, sắc bén nhất chính là móng vuốt của nó. Nó cảm nhận được ngôi mộ dưới lòng đất, suýt chút nữa đã đào đến chủ mộ thất rồi.” Dương Bách Xuyên nói.  

“Hai linh thú của con đều không phải hạng bình thường, phải nuôi dưỡng chúng thật tốt. Thằng nhóc con biết luyện đan mà, luyện một lò đan dược dành cho linh thú đi. Phải biết rằng ở tu chân giới, linh thú thường đáng tin hơn cả bạn bè.”  

“Hiện tại có thể nói do hai linh thú quá yếu, con không thể nhìn thấy bất kỳ tiềm năng nào của chúng cả, nhưng một khi chúng lớn lên và tiến hóa, con sẽ cảm thấy có linh thú hạnh phúc đến chừng nào. Vì vậy đừng ngại dùng đan dược để nuôi nấng hai linh thú, dùng đan dược tốt nhất cho ta, sau này bọn chúng sẽ báo đáp lại không ít hơn những gì con trả giá đâu.”  

Giọng nói của Sư phụ Vân Thiên Tà rất nghiêm túc.  

Dương Bách Xuyên nói: “Được, con nhớ rồi, khi nào quay về con sẽ luyện đan dược cho chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu, cho chúng nó ăn đan được mỗi ngày đến bể bụng mới thôi!”  

Mỗi lần trò chuyện với sư phụ, Dương Bách Xuyên luôn thẳng thắn, trong lòng rất thoải mái.  

“Hừ! Lần này thằng nhóc con không tệ,  tìm được trứng Địa Long dị thú Hồng Hoang. Sau khi không gian của bình Càn Khôn được nâng cấp, vi sư cũng được hưởng một ít lợi, cuối cùng lực lượng thần hồn cũng khôi phục lại một chút. Tuy nhiên ta nói cho thằng nhóc thúi nhà con biết, mặc dù hiện tại vi sư đã tỉnh lại nhưng thần hồn vẫn còn rất suy yếu, con đừng làm phiền ta, ta không muốn lại ngủ say nữa đâu.”  

“Còn nữa, trứng Địa Long lần trước có còn không, con có thể thu thập nhiều một chút. Năng lượng bên trong nó là thứ tốt, bình Càn Khôn có thể hấp thụ được nguồn năng lượng đó, đồng thời cũng có ích rất lớn với tu vi của con đấy.” Vân Thiên Tà nói.  

Dương Bách Xuyên biết trứng Địa Long dị thú Hồng Hoang trong miệng sư phụ chính là hóa thạch mà Đoan Mộc Lôi đưa cho anh, khi trở về anh đặc biệt hỏi ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên xem có hóa thạch nào giống vậy không. Nhớ lại lúc đó ông ngoại vẫy tay nói: “Đi thôi, ông đưa cháu vào kho xem.”  

Sau khi bước vào, anh nhìn thấy hàng trăm hóa thạch, kết quả là Dương Bách Xuyên kiểm tra một hồi thì không có hóa thạch nào có thể khiến bình Càn Khôn biến hóa cả.  

Có nghĩa là, hóa thạch trứng Địa Long đó chỉ có một mà thôi. 
 
Chương 703


“Ở nhà họ Đoan Mộc, ông ngoại con đã đưa con đến nhà kho để xem. Có hàng trăm hóa thạch, nhưng không có hóa thạch nào có thể khiến bình Càn Khôn biến hóa. Con cũng rất khó hiểu, rõ ràng nhìn qua đều là hóa thạch giống nhau, nhưng lại không thể gây ra động tĩnh gì, tại sao vậy ạ? Sư phụ, người có biết không?”  

Dương Bách Xuyên hỏi Sư phụ Vân Thiên Tà.  

Sau khi trầm ngâm một lúc, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong tâm trí anh: “Địa Long là họ hàng xa của dòng họ Thần Long,  tuy nhiên chúng không phải là giống rồng thuần chủng. Địa Long là một loại mãnh thú thời tiền sử, cực kỳ mạnh mẽ, là một trong những bá chủ ở thời Hồng Hoang, trong huyết mạch có trộn lẫn máu rồng.  

Người ta đồn rằng Địa Long đẻ trứng, một vạn năm đẻ một quả, lại thêm một vạn năm mới nở. Trứng Địa Long chính là tinh hoa của đất trời, năng lượng bên trong vượt quá sức tưởng tượng, có điều cuối cùng không biết vì sao tộc Địa Long đều bị diệt sạch.  

Quả là một điều kỳ diệu khi hóa thạch Địa Long vẫn còn sót lại ở địa cầu, việc nó đã bị mai một trong dòng sông lịch sử cũng không kỳ lạ, có thể bảo tồn đến ngày hôm nay không hề dễ dàng, ở thời Hồng Hoang cũng có bao nhiêu Địa Long đâu. Dù sao thì về sau con cũng nên chú ý hơn, những hóa thạch như trứng Địa Long còn quý hơn cả linh thạch, nếu con hấp thụ được một viên thì có thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ cũng nên.”  

“A, lão già chết tiệt, có mỗi một viên đã bị bình Càn Khôn hấp thụ mất rồi, tim con đau quá!” Dương Bách Xuyên nghe tin mình có thể đột phá đến Trúc Cơ  Kỳ, trong lòng lập tức xao xuyến.  

“Thôi đi, thằng nhóc con đừng được tiện nghi mà còn thích khoe mẽ, con có biết nước Sinh Mệnh xuất hiện trong lần bình Càn Khôn nâng cấp tương đương với việc tặng con ba lá bùa cứu mạng không! Về sau chỉ cần thần hồn không bị hủy diệt, cơ thể có bị tổn thương nghiêm trọng đến mức nào, có nước Sinh Mệnh, con cũng sẽ không chết được.  

Tuy nhiên, nước Sinh Mệnh trong bình Càn Khôn có một quy tắc mà con phải nắm vững, đừng đến lúc đó lại mắc sai lầm. Con cũng thấy đấy, trạng thái ban đầu của nước Sinh Mệnh là ba giọt, sau khi dùng một giọt sẽ tự động bổ sung lại một giọt nhưng cần một khoảng thời gian nhất định chứ không phải bất cứ lúc nào cũng được. Theo quan sát của ta, sử dụng một giọt thì phải mất ba ngày sau mới bổ sung lại được.”  

Nghe sư phụ nói về quy luật của nước Sinh Mệnh, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng thấy yên tâm. Linh thức anh tiến vào trong bình Càn Khôn, quả nhiên nhìn thấy nước Sinh Mệnh trên tảng đá xanh đã biến thành ba giọt, hai giọt đã sử dụng đã được bổ sung lại.  

Lúc trước trở về từ Nam Quốc, anh vẫn không nhìn qua, càng không biết quy luật thời gian nước Sinh Mệnh bổ sung, hiện tại sư phụ đã quan sát được cần ba ngày là có thể tái tạo lại.  

Trong lúc hai thầy trò đang trò chuyện, Kiều Phúc dẫn theo chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đậu Đậu quay lại.  

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên nhìn thấy trên thân thể Hầu Đậu Đậu có một vết thương rất sâu, giống như nó vừa bị một con quái thú nào đó cào bị thương vậy.  

Anh hỏi Kiều Phúc mới biết được hóa ra lúc đối phương tìm thấy Hầu Đậu Đậu và chồn nhỏ, bọn chúng đang chiến đấu với một đàn ưng núi, những vết thương trên cơ thể của Hầu Đậu Đậu là do ưng núi tạo ra.  

Nếu không phải Kiều Phúc sợ Dương Bách Xuyên đang lo lắng chờ đợi thì anh ta đã muốn trả thù cho Hầu Đậu Đậu rồi.  

Dương Bách Xuyên nhìn thương tích trên bụng Hầu Đậu Đậu, miệng vết thương rất sâu, có thể thấy cả ruột.  

Chồn nhỏ ở bên cạnh anh kêu chít chít khoa tay múa chân, mách nó và Hầu Đậu Đậu bị một đàn ưng núi bắt nạt.  

Dương Bách Xuyên bảo Kiều Phúc lui xuống, anh trừng mắt nhìn chồn nhỏ: “Đi, đào một đường thông xuống ngôi mộ dưới lòng đất cho tao, đào lớn một chút, tao muốn đi xuống xem thử, ai biểu bọn mày suốt ngày không chịu ngồi yên, đáng đời bị đám ưng núi ức hiếp.”  

Sau khi mắng chồn nhỏ một trận, nó lén lút nhìn Dương Bách Xuyên, không dám tức giận kêu chít chít nữa. Hiện tại nó rất có tính người, tất nhiên có thể nhìn ra và hiểu được câu mắng của Dương Bách Xuyên. 
 
Chương 704


Chẳng qua nghe thấy Dương Bách Xuyên sai mình đào đường hầm xuống ngôi mộ dưới lòng đất, mắt của chồn nhỏ sáng lên, ngay lập tức chạy đến cái cửa hang đã đào dở lần trước, tiếp tục công việc.  

Trong chốc lát, trên hai móng vuốt nhỏ mọc ra những chiếc móng vàng nhọn hoắt, trong phút chốc bụi đất tung bay khắp hầm rượu.  

Sau khi nhìn thấy kiệt tác của chồn nhỏ, Dương Bách Xuyên nở nụ cười.  

Nhìn Hầu Đậu Đậu đang cuộn tròn trên mặt đất, anh thở dài, trong lòng vừa động, một giọt nước Sinh Mệnh hiện ra giữa không trung, nhỏ xuống vết thương trên bụng của Hầu Đậu Đậu.  

Trong chốc lát, nơi miệng vết thương của Hầu Đậu Đậu tỏa ra một vầng ánh sáng xanh...

Nước Sinh Mệnh thần kỳ này còn có một tác dụng khác, nó đang được bày ra ở trước mặt Dương Bách Xuyên, hoặc có thể nói là xuất hiện trên người Hầu Đậu Đậu.  

Sau khi nước Sinh Mệnh nhỏ xuống miệng vết thương của Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên dùng mắt thường cũng thấy được, vết thương đáng sợ ở bụng của Hầu Đậu Đậu được chữa trị một cách nhanh chóng, chưa đến ba hơi thở đã không còn một vết sẹo nào.  

Theo như tác dụng chữa trị vết thương của nước Sinh Mệnh thì lúc này có lẽ là nên dừng lại.  

Thế nhưng ở trong mắt Dương Bách Xuyên lại không có dừng lại, màu bích lục sáng bóng hoàn toàn bao bọc Hầu Đậu Đậu tạo thành một cái kén, bao vây hoàn toàn lại.  

“Đây là...?” Dương Bách Xuyên không tự chủ được lên tiếng, hiện tại trên người Hầu Đậu Đậu phát sinh biến hóa hoàn toàn giống hệt lần trước tiến hóa huyết mạch của con chồn Hương Hương.  

“Đây là đang tiến hóa huyết mạch ~” Giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên.  

“Ah~ sư phụ, không phải người nói nước Sinh Mệnh chỉ là thánh dược điều trị vết thương thôi sao? Bây giờ thoạt nhìn còn có tác dụng có thể giúp linh thú tiến hóa?” Dương Bách Xuyên không nhịn được chất vấn mai sư phụ.  

“Thằng nhóc thối, khi vi sư còn ở tu chân giới cũng chỉ hiểu đại khái, hơn nữa còn chưa từng sử dụng qua, thì làm sao ta có thể biết hết tất cả các công dụng của nước Sinh Mệnh được? Hơn nữa, lần đó tu chân giả bán đấu giá nước Sinh Mệnh kia cũng chỉ có một giọt mà thôi, có thể biết bao nhiêu?  

Vi sư đoán chừng, nước Sinh Mệnh có công hiệu cải thiện thiên phú thể chất và huyết mạch, hoặc là nói không chừng còn có nhiều hơn, những thứ này ngày sau con từ từ thử nghiệm là được rồi, dù sao cũng là chuyện tốt.  

Chỉ cần huyết mạch của Hầu Đậu Đậu tiến hóa thành linh thú thật sự, thì thiên phú thần thông của nó sẽ không kém gì Điêu Nhi, Điêu Nhi là hậu duệ huyết mạch của Chồn Thần Phi Thiên, am hiểu nhất là tìm bảo vật, có năng lực của Điêu Nhi, số mệnh của con sẽ vượt xa người thường.  

Mà Hầu Đậu Đậu là hậu duệ có huyết mạch của Hồng Hoang Dị Lục Nhĩ Miêu Hầu, khi nó đã hoàn toàn trưởng thành, sẽ là đồng bạn không thể thiếu trong chiến đấu của con, nhất là thần thông Miêu Hầu chính là thần thông trong truyền thuyết, chỉ là không biết vận khí của tên nhóc như con thế nào, có thể bồi dưỡng huyết mạch phản tổ của chúng nó tiến hóa hay không.”  

Nghe sư phụ nói như vậy, Dương Bách Xuyên thật sự rất động tâm, trong lòng nghĩ chờ khoảng thời gian này đi qua sẽ luyện chế một lò đan dược cho Hầu Đậu Đậu và Điêu Nhi thật tốt, trước kia luyện chế đan linh thú vì đã qua một lần sử dụng sau này sẽ không có hiệu quả lớn với chúng nó.  

Mắt thấy Hầu Đậu Đậu hóa thành một cái kén xanh biếc, đây là bộ dáng muốn tiến hóa huyết mạch, Dương Bách Xuyên không quấy rầy nó, đi tới trước thành quả lao động của Điêu Nhi nhìn, ngay lập tức cũng bị năng suất công việc của Điêu Nhi làm cho kinh ngạc một hồi.  

Cũng chỉ có thời gian bốn năm phút, Điêu Nhi đã đào ra một cái miệng hố lớn một mét, nhìn xuống đã có độ sâu là sáu bảy mét, đương nhiên cũng không phải thẳng đứng xuống, mà là nghiêng hơn hai mươi độ xuống.  

Cửa động xuất hiện bùn đất tung bay, báo hiệu tốc độ đào động của Điêu Nhi cực nhanh.  
 
Chương 705


Đứng ở cửa động chờ đợi khoảng hai mươi mấy phút, trong hang động truyền đến tiếng chồn kêu chi chi, nó đã đào được một ngôi mộ lớn dưới lòng đất sâu ba mươi mét.  

Dương Bách Xuyên nhảy xuống, chậm rãi trượt xuống, mặc dù Điêu Nhi đào đường kính có một mét, nhưng người ở trong động vẫn có hơi hẹp, nghĩ đến lúc đó để cho Điêu Nhi mở rộng thêm một chút thì mới có thể đi xuống thoải mái.  

Nghiêng hơn hai mươi độ cũng không tính là quá dốc, nhưng cũng không bằng phẳng, Dương Bách Xuyên trượt năm phút sau, dưới chân thực sự đáp xuống đất.  

Sau khi đi xuống là một mảnh tối đen, bên tai truyền đến tiếng kêu chi chi chi của Điêu Nhi, tuy rằng Dương Bách Xuyên có linh thức có thể quan sát hoàn cảnh của hang động, nhưng vẫn thích dùng mắt thường quan sát, lấy một viên Dạ Minh Châu từ trong bình Càn Khôn ra chiếu sáng.  

Lần trước đào được hai mươi bốn viên Dạ Minh Châu từ tế đàn của chị em nhà họ Lục, vốn là muốn giao cho Triệu Nam đi bán đấu giá, nhưng sau đó lại nghĩ lại cũng không thiếu tiền, đột nhiên cảm thấy không muốn đấu giá, lúc này lại có ích ở trong mộ dưới lòng đất.  

Khi Dạ Minh Châu to bằng nắm tay xuất hiện trong tay, ngay lập tức chiếu sáng được ba mét xung quanh.  

Dương Bách Xuyên bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện nơi này là một không gian được bạch ngọc kiến tạo thành, vách tường trước mặt anh là do Điêu Nhi đào ra với đường kính cửa động là một mét.  

Đặt một viên Dạ Minh Châu ở cửa động, Dương Bách Xuyên lại lấy ra sáu viên khác đặt ở bốn phía không gian.  

Ngay lập tức, toàn bộ khung cảnh không gian hiện ra rõ ràng trong tầm mắt.  

Đây là một không gian rộng khoảng chín mươi mét vuông, cao khoảng ba mét, dù trong nhà bất kể là vách tường hay sàn nhà đều là bạch ngọc được kiến tạo thành.  

Ở trên các vách tường xung quanh và trên sàn nhà đều có từng đường vân khắc họa, cũng không biết là phù văn gì, dù sao Dương Bách Xuyên cũng không biết.  

Trong sảnh chính, có một ít ngọc thú được điêu khắc bằng ngọc bích, có tiên hạc có khuyển thú~  

Ngoài ra bốn phía sảnh chính có một ít rương gỗ màu nâu, Dương Bách Xuyên đếm có sáu cái rương gỗ, đi qua nhìn lại phát hiện là rương gỗ do tử đàn mộc chế tạo, các rương gỗ đều cao nửa thước, dài nửa thước, bốn phương như nhau.  

Chỉ cần sáu cái rương gỗ tử đàn này, lấy ra cũng có thể đổi lấy một khoản tiền lớn.  

Nơi này khiến cho Dương Bách Xuyên cảm giác không giống như là một tòa mộ lớn, càng giống như một cái khố phòng cất giữ bảo vật.  

Nhà kho.  

Ở phía trước là một cánh cửa đá bạch ngọc, phảng phất có khí tức của sát khí phát ra, có lẽ chính là mộ thất chính.  

Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ nói: “Lão già nơi này có phải là đại mộ hay không, sao lại cảm giác không giống chứ?”  

“Là mộ thất, vi sư có thể cảm giác được âm khí tồn tại, chắc chắn có lẽ là phòng mộ chính ở phía sau đại môn~”  

Giọng nói của Vân Thiên Tà sâu kín vang lên.  

Trong lúc nói chuyện Dương Bách Xuyên mang theo tò mò mở ra rương gỗ tử đàn đầu tiên, ngay lập tức một màn kim quang lóe lên tản mát ra.  

Cả rương thỏi vàng ròng hiện ra trước mặt Dương Bách Xuyên.  
 
Chương 706


Nếu đổi lại không có tu chân trước kia, Dương Bách Xuyên nhìn thấy cái rương vàng thỏi này chắc chắn sẽ ngất đi, nhưng bây giờ, anh vẻn vẹn chỉ có kinh ngạc một chút.  

Lập tức mở cái rương gỗ thứ hai ra, bên trong quả thật là một rương châu báu trang sức, cái này ngược lại làm cho anh có hơi bất ngờ, có thể mang ra ngoài cho mấy người phụ nữ của mình nha, nhưng mà nghĩ lại vẫn là quên đi, nơi này là mộ thất, thứ này xui xui.  

Quà tặng cho mấy người phụ nữ, đến lúc đó anh tự tay làm là được, Huyết Phỉ Thúy từ thị trường đổ thạch nhà ông ngoại cắt ra làm thành trang sức tặng người ta là thích hợp nhất.  

Mở cái rương gỗ thứ ba ra, bên trong có một ít đồ vật ngọc như ý điêu khắc tinh tế, xem phẩm giá chắc là vật của người có địa vị cao.  

Bên trong rương thứ tư chứa một ít tranh chữ, cũng đã có dấu hiệu thối rữa, cũng thật đáng tiếc.  

Bên trong hòm gỗ tử đàn thứ năm quả thật chứa đồ sứ, nhìn qua có lẽ là đồ vật thời nhà Đường.  

Liên tiếp năm rương gỗ mở ra, đối với Dương Bách Xuyên mà nói đều là một ít đồ vật và tiền mặt.  

Còn có một rương gỗ cuối cùng, cũng nghĩ là thứ tương tự, sau đó mở ra, quả thật ngẩn người một chút, nhìn kỹ, cũng có chút ngoài ý muốn.  

Bên trong là một tấm da thú cuộn lại, dùng một sợi dây thừng vàng buộc lại.  

Dương Bách Xuyên cầm lấy mở ra xem, phía trên là văn tự phồn thể của thời đại nhà Đường.  

Quan sát mấy phút sau, khép cuộn da thú lại, đặt lại rương, vung tay lên đưa sáu cái rương đều thắt chặt vào trong không gian của bình Càn Khôn.  

Cơ bản mà nói văn tự ghi lại trên da thú, nơi này thật sự là một ngôi mộ lớn, mà thân phận chủ nhân của ngôi mộ cũng không phải người bình thường.  

Chính là tu chân giả, chuẩn xác mà nói chính là tu sĩ quỷ đạo, là người của Quỷ Cốc Môn, gọi là —— Lý Lương Sơn!  

Lý Lương Sơn được sư huynh chôn ở đây, căn cứ vào ghi chép trên da thú, Lý Lương Sơn chết vì tình, sau đó đạo lữ của hắn chết cũng là vì tình, được sư huynh hợp táng ở nơi này.  

Nơi này là một nơi địa mạch, âm sát địa mạch nguồn suối, xây dựng mộ thất ở nơi này, có thể cam đoan thi thể không thối rữa, cho nên mới chọn ở nơi này.  

Về phần châu báu bên ngoài chính là một ít đồ chôn cất truyền thống, không có gì chú ý.  

Càng nhiều thứ tốt, đều ở trong quan tài của Lý Lương Sơn và đạo lữ.  

Lý Lương Sơn là tu sĩ quỷ đạo, có thể có truyền thừa gì, mặt trên không có ghi chép, chỉ có khái quát qua.  

Nhưng tâm tư Dương Bách Xuyên lại hoạt động, lúc này muốn đi về phía mộ thất chính.  

Nhưng ngay khi tới gần, sư phụ Vân Thiên Tà lớn tiếng nói: “Tên nhóc thúi đừng làm liều, trên cửa mộ thất có trận pháp quỷ đạo bảo vệ không đơn giản!”  

Dương Bách Xuyên nghe xong vội vàng dừng lại nói: “Lão già, trận pháp này ngay cả người cũng sợ hãi sao?  
 
Chương 707


“Nếu vi sư có tiên thể tồn tại, một trận pháp nhỏ bé này chỉ cần thổi một hơi mà thôi, chỉ dựa vào tên nhóc nhà con phá trận, trận pháp này có thể lấy mạng con biết không?”  

“Được được, ngài cứ nói làm sao phá được chứ?”  

“Vậy cái gì... Còn không phải là ta đang nghiên cứu sao?”  

Giọng nói của Vân Thiên Tà ít nhiều có hơi ngượng ngùng, nhưng mà cũng không trách được ông, bản thân quỷ đạo nhất mạch ở tu chân giới cũng rất thần bí, xuất hiện truyền thừa thưa thớt, đương nhiên là ông không dám khinh thường.  

Một lát sau, Vân Thiên Tà nói: “Có rồi, để cho chồn nhỏ của con phá trận, có thể đảm bảo an toàn cho tên nhóc nhà con.”  

“Lão già, người cũng đừng lừa gạt con, để Điêu nhi đi mạo hiểm con không làm.” Dương Bách Xuyên lắc đầu.  

“Thằng nhóc thối chỉ biết phá của, sau khi thiên phú huyết mạch tiến hóa, đôi móng vuốt kia, con cho rằng chỉ đi đào hang thôi sao?” Vân Thiên Tà nguyền rủa.

Lần trước Điêu Nhi tiến hóa huyết mạch, ở trong mắt Dương Bách Xuyên thật sự là chỉ có thêm một đôi móng vuốt sắc bén một chút, những thứ khác thật sự không phát hiện ra có chỗ gì đặc biệt.  

Hiện tại nghe ý tứ của sư phụ, dường như ngoài móng vuốt lợi hại của Điêu Nhi thì còn có tác dụng khác.  

Trong lòng vừa động hỏi: “Lão già đừng nói là, Điêu nhi có thể phá trận?”  

“Ha ha, con thật sự là nói đúng rồi, viễn cổ thần thú Chồn Thần Phi Thiên am hiểu chính là tìm bảo vật, tìm bảo vật gì? Đương nhiên là bảo vật trong thiên địa mà tu sĩ có thể dùng.  

Hầu như tất cả thiên tài địa bảo đều có thủ hộ, có nơi là linh thú thủ hộ, có nơi là các loại trận pháp thủ hộ, trận pháp do con người tạo ra, đương nhiên là các loại trận pháp khác nhau.  

Chồn Thần Phi Thiên muốn tìm bảo vật, đương nhiên là có năng lực phá vỡ những chướng ngại này, nếu không sao có thể gọi là tìm bảo vật, bản thân Điêu Nhi của con lại có huyết mạch Chồn Thần Phi Thiên, đương nhiên là sẽ xuất hiện một ít sở trường sau khi thức tỉnh tiến hóa huyết mạch, một đôi móng vuốt sắc bén của nó có thể phá trận nhưng cũng có chỗ kỳ lạ, chờ xem đi, nói không chừng sẽ có kinh hỉ...”  

Tiếp theo Dương Bách Xuyên dựa theo lời sư phụ nói, tìm ra điểm yếu của trận pháp để cho Điêu Nhi đi phá trận.  

“Hương Hương đi vào phá trận từ nơi này ~”  

“Chi Chi ~”  

Điêu Nhi nhận được lệnh của Dương Bách Xuyên, phát ra tiếng hoan hô chi chi, dường như để cho nó đi phá trận rất vui vẻ, hoặc là nói nó so với Dương Bách Xuyên còn có khát vọng tiến vào mộ thất chính.  

Khi Điêu Nhi Hương Hương đi qua chỗ Dương Bách Xuyên chỉ ra, đi tới góc trái cửa mộ thất.  

Ngay lập tức Dương Bách Xuyên thấy được, Điêu Nhi vươn một đôi móng vuốt màu vàng kim ra, đột nhiên vẽ một cái về phía không khí.  

Liền nhìn thấy toàn bộ sát khí màu đen trước cửa mộ thất ba mét bốc lên xuất hiện, trong tai truyền đến một trận âm thanh quỷ khóc, trong từng trận sát khí màu đen lao ra một đám sinh vật mặt mũi dữ tợn, dường như người không phải người, thú cũng không phải thú, thật là kinh khủng.  

Lúc này Dương Bách Xuyên đều bị dọa đến mức vận chuyển chân khí trong tay muốn chuẩn bị ứng đối, sợ Điêu Nhi chịu thiệt.  

Nhưng mà lại bị sư phụ cười nhạo nói: “Tên nhóc thúi không có tiền đồ, đây là ảo giác trong trận pháp, là tưởng tượng mà thôi hoảng cái gì, tiếp tục nhìn là được.”  

Nghe được sự bình tĩnh trong lời nói sư phụ, Dương Bách Xuyên sửng sốt, tản chân khí trong tay đi, tiếp tục nhìn xuống.  
 
Chương 708


Quả nhiên, Điêu Nhi ở trong sát khí màu đen dày đằng đặc không hề bị ảnh hưởng chút nào, những sinh linh nhào về phía nó, trực tiếp bị Điêu Nhi dùng móng vuốt sắc bén xé vài cái biến mất.  

Sau đó móng vuốt của Điêu Nhi vạch xuống lần thứ hai về phía không khí, chỉ nghe thấy ầm ầm nặng nề mà nghĩ.  

Sát khí màu đen trước mắt biến mất ngay lập tức.  

“Chi Chi ~”  

Lúc này Điêu Nhi giống như là công thần quay đầu lại kêu về phía Dương Bách Xuyên, giống như đang nói nhìn xem nó đã phá vỡ trận pháp.  

“Được rồi, trận pháp vừa phá, có thể tiến lên đẩy cửa, hậu duệ của Chồn Thần Phi Thiên, quả nhiên là không giống bình thường, Chồn Thần Phi Thiên chân chính trong truyền thuyết, bất luận trận pháp nào cũng đều có thể phá vỡ, thậm chí có thể nghiền nát không gian, hiện tại từ hậu duệ này của con đều có thể nhìn ra, lời đồn đãi không sai.  

Hôm nay tuy rằng con chồn này phá vỡ trận pháp là trận pháp quỷ đạo, nhưng cũng đủ cho thấy sự khác biệt của Điêu Nhi, sau này hai tên linh thú này con chắc chắn phải chăm sóc thật tốt, chúng nó nhất định sẽ là trợ thủ của con.”  

Dương Bách Xuyên ha ha, lấy hai quả hồng hương từ trong không gian bình Càn Khôn ra rất thành thạo thưởng cho Điêu Nhi, Điêu Nhi vui vẻ đến mức chi chi gào thét.  

Hiện tại quả Hồng Hương đã không còn loại quả hồng thơm lúc trước chiếm được từ hang động mãng xà của thôn Dược Vương, sau đó được Dương Bách Xuyên dời vào không gian bình Càn Khôn, trải qua lực lượng sinh cơ mạnh mẽ trong Bình Càn Khôn phát sinh biến dị, có tiềm lực thành linh quả, đối với Điêu Nhi mà nói vô cùng có lực hấp dẫn.  

Sau khi nuốt vào, quấn lấy Dương Bách Xuyên chảy nước miếng còn muốn.  

“Được rồi, làm chính sự trước, chờ quay về lại cho ngươi ăn đủ.”  

“Chi Chi ~”  

Điêu Nhi liên tục gật đầu, giống như đang nói với Dương Bách Xuyên chuyện tính toán.  

Đi lên phía trước, hai tay Dương Bách Xuyên đặt ở trên cửa đá bạch ngọc, đột nhiên đẩy một cái, cửa đá bạch ngọc phát ra tiếng ầm ầm, chậm rãi mở ra.  

Khe cửa mở ra trong nháy mắt, sắc mặt Dương Bách Xuyên biến đổi, trong tai cũng truyền đến sư phụ Vân Thiên Tà kinh hô: “Mau lùi lại ~”  

“Rống ~”  

Một tiếng thét dài từ trong khe cửa truyền ra, nhưng lại không có phản ứng chút nào mà lồng ngực của Dương Bách Xuyên giống như bị cái búa đánh cho một kích.  

“Phốc~”  

Vừa phun một ngụm máu, thân thể không tự chủ được bay ngược ra ngoài, bay ra ngoài hơn mười mét.  

“Rầm~” một tiếng rơi xuống đất, ngũ tạng của Dương Bách Xuyên đều lệch vị trí, toàn thân mỗi một tấc đều cảm giác đau đớn không gì sánh được.  

“A ~ lão già đây là cái quỷ gì vậy, muốn mạng người sao~” 
 
Chương 709


Trong lúc nói chuyện Dương Bách Xuyên nằm sấp trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đại môn là một mảng sát khí màu đen hình người vờn quanh.  

“Lấy lại tinh thần nói tiếp, tiểu tử con có phiền toái rồi, vi sư không nhìn lầm, đây chính là thần hồn tu sĩ quỷ đạo.”  

Trạng thái thần hồn tu sĩ ma hóa.  

Nói cách khác xuất hiện trước mắt ngươi chính là một ma hóa thần hồn, hơn nữa khí tức này là một Trúc Cơ hậu kỳ, thứ này sau khi ma hóa sẽ không có tư duy lý trí.  

Là quái vật dùng mật chú tự mình nguyền rủa ma hóa cho mình, có lẽ là thủ hộ trong mộ thất, hiện tại dùng chiêu trò trêu chọc đến tiêu diệt, nếu không con phải ngồi chờ chết.”  

Sư phụ Vân Thiên Tà lời nói truyền vào trong tai Dương Bách Xuyên, để cho Dương Bách Xuyên tự mình giải quyết.  

Anh chua xót nói: “Lão già, con chết người cũng sống không được, nhanh chóng nghĩ biện pháp, quái vật ma hóa Trúc Cơ kỳ con cũng không có chiêu~”  

“Rống ~”  

Đúng lúc này, trên đại môn xuất hiện vô số quái vật ma hóa, phát ra một tiếng gầm gừ, ngay sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Dương Bách Xuyên, hóa thành một con quái vật đầu thú hình người, cao ước chừng ba mét. Hai mắt đỏ như chuông đồng, đột nhiên nhào tới.  

Lúc này, Điêu Nhi ở một bên khiến cho Dương Bách Xuyên không nghĩ tới chính là, cũng đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai đâm thủng màng nhĩ, đứng một cái chắn ở trước người Dương Bách Xuyên, linh thú hộ chủ.  

“Chi~”  

Sau một tiếng thét chói tai của Điêu Nhi, thân thể nhỏ bé như mèo con, trong nháy mắt lông màu vàng tinh khiết dựng đứng lên, thân thể giống như là quả bóng cao su, bành trướng lên.  

Trong nháy mắt Điêu Nhi biến thành lớn như thổ cẩu bình thường.  

Giờ phút này Điêu Nhi ở trong mắt Dương Bách Xuyên rất gió nhẹ, móng tay màu vàng trên tứ chi dài thêm năm sáu tấc, nhìn qua vô cùng sắc bén.  

Trong phút chốc biến thân, đối mặt với quái vật hình người ma hóa, đột nhiên nhảy lên xông lên.  

“Rống~”  

“Chi Chi ~”  

Điêu Nhi và quái vật ma hóa chém giết cùng một chỗ, phát ra tiếng gào thét.  

Lúc này sư phụ Vân Thiên cảm thán nói: “Không nghĩ tới Điêu Nhi vừa mới chỉ tiến hóa một lần mà đã máu tanh như thế, so với tên nhóc nhà con mạnh hơn nhiều, nhưng đáng tiếc tóm lại cũng không phải là đối thủ của quái vật ma hóa ~”  

“Ah ~ lão già chết người có ý gì, tại sao con còn không bằng một con súc sinh?”  

“Vi sư nói thật mà thôi~”  

“Người...” Dương Bách Xuyên tức giận!  
 
Chương 710


Đúng lúc này, giống như sư phụ nói, Điêu Nhi quả nhiên không phải là đối thủ của quái vật ma hóa.  

“Chi Chi ~”  

“Ầm ~”  

Chỉ thấy Điêu Nhi đột nhiên bị quái vật ma hóa đánh bay đụng vào vách tường đại sảnh, sau khi kêu thảm một tiếng, thân thể biến trở về bộ dáng ban đầu.  

“Mẹ nó~ anh bạn cũng không tin một giới ma hóa mà thôi, còn có thể lật trời không được.” Chính là Điêu Nhi chính xác một chút thời gian này, Dương Bách Xuyên đứng dậy thở hổn hển.  

Nhìn quái vật ma hóa sau khi đánh bay Điêu Nhi lại nhào tới một lần nữa, lúc này hừ lạnh một tiếng, chân khí trong tay vận chuyển, rống to: “Chân khí biến hóa– Chấn Thiên chưởng~”  

Trong nháy mắt chân khí xung quanh sáu mét thật lớn hình thành bàn tay, hung hăng đánh về phía quái vật ma hóa.  

“Oanh~”  

Một chưởng đánh vào trên người quái vật ma hóa, phát ra một tiếng ầm ầm nặng nề.  

“Rống ~”  

Lúc này quái vật ma hóa truyền đến một tiếng đau đớn, thân thể bị Dương Bách Xuyên một đòn Chấn Thiên chưởng đánh trở về trước cửa Bạch Ngọc Thạch.  

Nhưng mà điều khiến cho Dương Bách Xuyên khiếp sợ là, một chưởng này có thể đánh chết bốn gã võ cổ già Ám Kình tầng chín, dường như lại không có tác dụng gì đối với quái vật ma hóa.  

Cũng chỉ có thể khiến cho quái vật ma hóa, lùi lại mấy mét mà thôi.  

“Rống rống rống...”  

Lúc này một đòn Chấn Thiên chưởng không tạo thành thương tổn gì đối với quái vật ma hóa, ngược lại còn chọc giận nó, phát ra từng trận rống giận.  

Một trận rống giận qua đi, ở trong hai mắt Dương Bách Xuyên mở to, quái vật ma hóa, vậy mà trống rỗng rời khỏi mặt đất mà lên, đây là muốn bay lên.  

“Mẹ nó ~”  

Dương Bách Xuyên bị dọa một cái, nói ra câu thô tục, vội vàng vận chuyển chân khí, hét lớn: “Khai Thiên chưởng~”  

“Chân khí hóa hình chưởng” tổng cộng ba chưởng, trước mắt có thể tùy từng lúc thi triển Chấn Thiên chưởng, chưởng thứ hai là Khai Thiên chưởng, đối với Dương Bách Xuyên mà nói thi triển là rất khó khăn, chân khí cần phải vô cùng khổng lồ, anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển ra.  

Hơn nữa anh biết một khi thi triển ra Khai Thiên chưởng, còn không thể bắt được quái vật ma hóa mà chân khí của anh còn hao hết, đến lúc đó mới là nguy hiểm thật sự.  

Nhưng mà lúc này đã không để ý đến vấn đề chân khí hao hết không tiêu hao, trước tiên qua tên trước mắt rồi nói sau.  
 
Chương 711


Lão già nói quái vật ma hóa có khí tức của một Trúc Cơ hậu kỳ, điều này khiến cho Dương Bách Xuyên không có bất kỳ niềm tin nào hết, dùng khí lực cho con bú thi triển Khai Thiên chưởng, có thể đối phó được quái vật ma hóa được hay không cũng không biết.  

Cho nên trong lòng vội vàng gọi sư phụ.  

Thật ra anh biết, sư phụ không có khả năng mặc kệ.  

Khai Thiên chưởng cần phải có chân khí gấp bội so với chưởng khí đầu tiên Chấn Thiên chưởng thật sự, thoáng cái đã hút khô chân khí trong cơ thể Dương Bách Xuyên.  

Lúc triển khai Khai Thiên chưởng uy lực cũng phải mạnh hơn Chấn Thiên chưởng.  

Khi Khai Thiên chưởng hình thành trong nháy mắt, dường như quái vật ma hóa cũng cảm giác được uy lực mạnh mẽ do đó phát ra một tiếng rống giận.  

Dưới ánh mắt chăm chú của Dương Bách Xuyên, quái vật ma hóa cũng không phải là đèn tiết kiệm nhiên liệu, trong tiếng rống giận sát khí màu đen bao vây toàn bộ cơ thể, hai tay giống như móng vuốt dã thú duỗi ra, dĩ nhiên là song quyền ngang nhiên xuất kích, mạnh mẽ chống lại Khai Thiên chưởng của Dương Bách Xuyên, dường như là muốn làm nát cự chưởng song quyền.  

“Ầm ầm~”  

Quyền chưởng đánh nhau toàn bộ đại sảnh dưới lòng đất đều chấn động.  

“Rống~”  

Trong màn sát khí màu đen có hơi không thấy rõ hoàn cảnh trong sân, nhưng có thể nghe được một tiếng kêu thảm thiết rõ ràng.  

Dương Bách Xuyên nghe rõ ràng, là quái vật ma hóa đang kêu thảm thiết.  

Ngay lập tức trong lòng vui vẻ, dùng linh thức nhìn, Dương Bách Xuyên vui vẻ, phát hiện một cánh tay ma hóa quái vật bị một chưởng của mình chém đứt.  

Khai Thiên chưởng cũng không phải đùa, tuy rằng một chưởng này không có giết chết quái vật ma hóa, nhưng có thể đứt một tay hắn, coi như là không uổng phí chân khí bị hao tổn.  

Về phần có thể một chưởng đánh chết quái vật ma hóa, Dương Bách Xuyên không để ý, cũng không có cầu xa vời, anh biết quái vật ma hóa có thực lực là Trúc Cơ kỳ, cũng không phải loại dễ dàng giết chết như vậy.  

Luyện khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, chênh lệch không chỉ là một đại cảnh giới, mấu chốt là Trúc Cơ kỳ có thể thi triển một ít pháp thuật, đây mới là chỗ kinh khủng.  

Bây giờ anh chỉ có thể thi triển ra chân khí hóa hình chưởng, đã thực sự là không tầm thường rồi.  

Vội vàng lấy hai viên Đan tiểu Bồi Nguyên từ không gian Bình Càn Khôn ra để bổ sung chân khí, bên còn lại thì dùng linh thức nhìn chằm chằm động tĩnh quái vật ma hóa.  

Anh biết chỉ đứt một cánh tay sẽ không tạo ra bao nhiêu thương tổn đối với hắn ta.   

Dân gian xưa nay có câu người cao một thước ma cao một trượng, sau khi Dương Bách Xuyên cắt đi một tay của quái vật ma hóa một tay, quả nhiên nó nổi bão.  

Đúng là ma cao một trượng.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy, quái vật ma hóa, rống giận ngắt cánh tay được sát khí đang vờn quanh, vậy mà lại mọc ra một lần nữa, hơn nữa trong hai mắt còn đỏ như máu, ánh sáng màu đỏ như một tác phẩm lớn.  

Sau một giây nó nằm sấp trên mặt đất, sát khí màu đen bốc lên, hóa thân thành một con quái thú từ đầu đến cuối.  
 
Chương 712


Tứ chi chống trên mặt đất hóa thành lân giáp trải rộng ba móng vuốt trên ngón tay, còn đầu thì có lẽ hóa thành đầu sói hoặc chó, quái dị chính là trên đầu có xúc tu dài hơn một mét, miệng to mở ra như chậu máu, rống về phía Dương Bách Xuyên.  

Khí thế toàn thân cũng lớn hơn gấp đôi, khiến cho lông tơ của Dương Bách Xuyên đều dựng đứng.  

“Lão già chết tiệt phải làm sao bây giờ? Con ứng không được, chưởng thứ ba con không thi triển ra.” Dương Bách Xuyên kêu to ở đáy lòng.  

“Thằng nhóc thối hoảng cái gì? Hãy nhớ rằng trong chiến đấu hoảng loạn không thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào, càng gặp phải kẻ thù mạnh thì càng phải bình tĩnh, tìm kiếm phân tích nhược điểm của đối phương.  

Mà tên quái vật ma hóa này, chính là do thần hồn tu sĩ quỷ đạo biến thành, hiện tại biến thân có lẽ là quỷ đạo luân hồi giới sinh vật, nhìn đáng sợ như này nhưng cũng không phải là không có nhược điểm.  

Bản chất tu sĩ quỷ đạo và sinh linh thuộc về loại hấp thụ linh khí âm hàn thiên địa, con có thể dùng chân hỏa đối phó, ta nhớ rõ con còn lừa được linh phù từ trong tay hai chị em nhà họ Lục nha, lúc này không dùng thì còn muốn đợi đến khi nào?”  

Nghe sư phụ Vân Thiên Tà nói, Dương Bách Xuyên sửng sốt, anh vốn là một người nóng nảy, không nhịn được muốn mắng ông, cuối cùng vẫn cho rằng anh lừa gạt nên mới lấy được từ hai chị em nhà họ Lục, không đúng, không thể nói là lừa gạt, vậy thì tịch thu, sau khi tịch thu linh phù, mắt của Dương Bách Xuyên vẫn sáng ngời.  

Trong lòng vừa động vừa vội vàng lấy hộp đá ở trong không gian bình Càn Khôn ra, sau khi mở hết ra, hai tấm linh phù vẫn ở trong đó như trước.  

Lần trước sau khi anh vứt hết đồ vào trong không Bình Càn Khôn đều quên mất có linh phù này.  

Hai viên linh thạch trung phẩm đã sử dụng hết vào thời điểm trùng kích bình cảnh luyện khí kỳ tầng năm, hiện tại còn lại hai tấm da thú luyện chế linh phù.  

Nhớ rõ Lục Vũ Thư đã nói qua, chỉ là phù chú cấp thấp, phù chú màu vàng là Thần Hành phù, sau khi sử dụng có thể gia trì tốc độ gấp ba lần, lúc sử dụng thì dán lên người, dùng chân khí kích hoạt là được, nhưng mà chỉ có thể sử dụng một lần.  

Màu đỏ là Phòng Ngự phù, phương pháp sử dụng cũng giống nhau đều là một lần, có thể ngăn cản một lần tấn công của tu chân giả Kim Đan kỳ, mà quái vật ma hóa chỉ là một Trúc Cơ kỳ, ngăn trở ba năm lần có lẽ là không thành vấn đề?  

Nhìn hai loại phù chú, Dương Bách Xuyên cười ha ha, thầm nghĩ: “Lão già nói rất đúng, càng gặp phải kẻ địch mạnh mẽ thì càng phải bình tĩnh, con cũng quên mất sự tồn tại của hai tấm phù chú này.  

Lần này thì tốt rồi, Thần Hành phù dùng để gia trì tốc độ, Phòng Ngự phù có thể ngăn cản đòn tấn công của một Kim Đan kỳ, nếu sử dụng tất cả, cũng không tin rằng sẽ không giết chết được quái vật ma hóa.”  

“Gầm gừ ~”  

Đúng lúc này quái vật hóa thành hình thú nhào tới, thẳng đến đầu Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau kích hoạt Thần Hành phù và Phòng Ngự phù nhập vào chân khí, dán lên người.  

Lúc này trong cơ thể hắn có hai viên đan tiểu Bồi Nguyên đã luyện hóa, tích lũy được một phần chân khí, có thể miễn cưỡng ứng phó.  

Sau khi Thần Hành phù và Phòng Ngự phù kích hoạt, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên cảm nhận được linh lực mạnh mẽ được truyền đến từ hai tấm phù chú kia.  

Hai tấm phù chú này đều là do Lục Vũ Thư khi tu vi ở Kim Đan kỳ đỉnh phong luyện chế không có hao tổn sức lực nhiều lắm, phù chú được cường giả Kim Đan kỳ luyện chế, đương nhiên linh lực sẽ không yếu, Dương Bách Xuyên  cảm giác được năng lượng mạnh mẽ rõ ràng trong phù chú.  

Trong nháy mắt anh có tự tin bạo liệt.  
 
Chương 713


Dưới chân nhẹ nhàng động một cái, lướt một cái đã xuất hiện cách đó sáu mét, vô cùng dễ dàng tránh thoát một đòn tấn công của quái vật ma hóa.  

Giờ phút này quái vật ma hóa từ trên không trung bay xuống, rơi trên mặt đất quay đầu rống giận về phía Dương Bách Xuyên.  

“Rống~”  

“Được lắm súc sinh nhà ngươi, lần này đến tiểu gia ta báo thù.” Nhìn quái vật ma hóa, Dương Bách Xuyên mắng một tiếng, duỗi hai tay ra xuất ra Chân Nguyên Ly Hỏa.  

Dựa theo cách nói của lão già, con quái vật này là sinh vật quỷ đạo, thuộc tính âm hàn, dùng chân hỏa đối phó là hiệu quả nhất.  

“Rống rống ~”  

Quái vật ma hóa lại nhào tới.  

Thế nhưng lần này Dương Bách Xuyên đã lấy lại lòng tin mười phần, không còn e ngại hắn ta một chút nào, ngang nhiên lao tới.  

Dù sao có Phòng Ngự phù có thể chống cự được công kích của một Kim Đan kỳ, cho dù anh không động thủ bị đánh cũng chịu được.  

Tiết kiệm năng lượng của chân hỏa để sẵn sàng cung cấp cho quái vật ma hóa một kích để xem có tác dụng hay không.  

Có Thần Hành phù gia tăng tốc độ lên gấp ba lần, có thể giúp cho anh dễ dàng khống chế sự va chạm với quái vật ma hóa.  

“Rầm ~”  

Thời điểm xông tới, quái vật ma hóa tức giận đột nhiên đánh tới một kích, Dương Bách Xuyên nhắm vào bả vai, dù sao cũng muốn thử xem uy lực của phù phòng ngự.  

Sau một tiếng nổ lớn, một kích của quái vật ma hóa, vững chắc vỗ lên bả vai Dương Bách Xuyên.  

Mà Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy cả người chấn động, một chút đau đớn cũng không có.  

Là một đòn tấn công của quái vật ma hóa, anh phát hiện toàn thân nổi lên một tầng nhũ bạch quang nhàn nhạt, trong lòng biết là sức mạnh của phù phòng ngự.  

Sau khi trong lòng biết rõ, dưới chân khẽ động, thân thể vặn vẹo, song quyền mang theo chân hỏa hung hăng đánh vào trên người quái vật ma hóa.  

“Ầm ầm ~” Mang theo hai quyền chân hỏa.  

“Rống rống ~”  

Quái vật ma hóa liên tục kêu thảm thiết, trên người nó bị chân hỏa thiêu ra hai lỗ thủng, bốc lên từng tia khói đen.  

Đáng tiếc là, không có thiêu đốt được, có lẽ là uy lực của chân hỏa còn chưa đủ.  

Trong đau đớn quái vật ma hóa rút lui.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại cười ha ha, bị đánh không sợ, tốc độ đại thăng, đã hoàn toàn khống chế được cục diện.  

Cắn răng vận chuyển chân khí trong lòng bàn tay, ngay lập tức hỏa diễm trong tay lớn hơn rất nhiều, dưới chân chớp động đứng dậy.  

“Ầm ầm~”  

“Rống rống rống rống ~”  

Tốc độ tàn ảnh vậy mà siêu cấp, ưu thế và phù phòng ngự không sợ bị đánh, cuối cùng cũng có thể để cho Dương Bách Xuyên châm được lửa trong thời gian ba hơi thở ngắn ngủi trên người quái vật.  

Trong lúc chiếm ưu thế, vui vẻ không suy nghĩ. 
 
Chương 714


Lúc này giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà, lười biếng nói: “Tên nhóc thối nhà con cứ tiếp tục chơi như này thì thời gian của phù chú sẽ hết, đến lúc đó con xong đời rồi.”  

“Ah~ thứ này còn hạn chế thời gian sau sao?” Dương Bách Xuyên sửng sốt hỏi.  

“Hừ, tên ngu xuẩn tóc dài kiến thức ngắn, đây chỉ là phù chú cấp thấp mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ duy trì thời gian mười hơi thở, cho dù là phù chú cao cấp cũng không thể sử dụng được vĩnh viễn, tốc chiến tốc thắng, khả năng dùng chân hỏa thiêu nó, nói không chừng có ma tinh tồn tại.” Vân Thiên Tà nói.  

“Ma tinh? Đó là cái gì vậy?”  

“Tên nhóc nhà con lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy, nhanh chóng chấm dứt trận đấu này đi, chờ một lúc ta sẽ nói cho con biết về ma tinh.” Vân Thiên Tà chửi bới.  

“Được được được, con chấm dứt ngay lập tức.” Dương Bách Xuyên bị sư phụ mắng cũng không dám chơi tiếp, nhỡ đâu thời gian phù chú hết, đến lúc đó đến lượt anh là người khóc.   

Anh cười ha ha với quái vật ma hóa: “Quái vật ma hóa, chấm dứt trận chiến này đi!”  

Sau khi nói xong, đột nhiên anh vọt tới, trực tiếp đơn giản thô bạo ôm lấy quái vật ma hóa, hai hỏa diễm trong tay phát tác, cố gắng thiêu đốt nó.  

“Rống rống rống...”  

Trong nháy mắt quái vật ma hóa liên tục kêu thảm thiết, không ngừng bị Dương Bách Xuyên đánh, nhưng đối với Dương Bách Xuyên có phù phòng ngự mà nói giống như gãi ngứa.  

Ngay lập tức quái vật ma hóa gầm lên yếu ớt xuống, toàn thân nó đều bị Dương Bách Xuyên dùng chân hỏa đốt, hóa thành một quả cầu lửa.

Trong chốc lát, quái vật ma hóa bắt đầu tiêu tán trong chân hỏa của Dương Bách Xuyên, ngay lập tức từ trong đó rơi xuống một hạt châu màu đen, Dương Bách Xuyên đưa tay bắt lấy.  

Lớn chừng quả hột đào đang tỏa sáng, bên trong có linh khí âm hàn mạnh mẽ phát ra.  

“Lão già đây chính là ma tinh mà người nói?”  

Giọng Dương Bách Xuyên vang lên hỏi lại lời mà sư phụ nói lúc trước.  

“Không sai, ma tinh là tất cả tinh hoa công lực của ma vật này, loại linh khí âm hàn này đối với quỷ tu mà nói là vật đại bổ, đối với con mà nói cũng có thể hấp thu, nhưng mà nếu như con hấp thu thì có hơi lãng phí, có thể đưa cho bất kỳ một trong ba quỷ tu của con để hấp thu, có thể tăng tu vi lên nhanh chóng.”  

Nghe sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên thu hồi ma tinh, đi qua ôm Điêu Nhi lên, kiểm tra Điêu Nhi một chút thì chỉ có tinh thần có hơi uể oải mà thôi, cũng không có gì đáng ngại, lúc này mới đến trước cửa mộ thất một lần nữa, lần thứ hai đẩy cửa.  

Lần này không có bất kỳ dị động nào truyền đến, cửa đá bạch ngọc bị anh đẩy ra hoàn toàn.  

Xuất hiện một không gian có khoảng sáu mươi mét vuông.  

Bên trong có ánh sáng yếu ớt, lại phát hiện ở giữa đại sảnh có một quan tài thủy tinh, ánh sáng đại sảnh chính là ánh sáng phát ra từ quan tài thủy tinh.  

Ngoài ra toàn bộ đại sảnh không có tồn tại bất cứ thứ gì, vô cùng trống trải.  

Bây giờ có thể chắc chắn rằng quái vật ma hóa lúc trước chính là mối uy hiếp duy nhất trong mộ thất, cũng may là đã bị tiêu diệt.  
 
Chương 715


Trong cái rương thứ sáu cũng ghi lại những điều giống nhau trên cuộn da thú.  

Dựa theo ghi chép trên cuộn da thú, có lẽ là nơi này là chỗ hợp táng Lý Lương Sơn và đạo lữ của hắn.  

Nhưng mà, Dương Bách Xuyên chỉ thấy bên trong quan tài thủy tinh chỉ có người phụ nữ, mà người phụ nữ này lại sống động như thật, nhưng lại không có người đàn ông, hoặc là nói không có sự tồn tại của Lý Lương Sơn.  

“Lão già người có nhìn ra cái gì không?” Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ, anh còn không dám chạm vào quan tài một cách dễ dàng.  

“Không có gì khác thường, quái vật ma hóa lúc trước có lẽ là chính là bản thân Lý Lương Sơn, bây giờ ta có thể đoán rằng Lý Lương Sơn rất có thể không chết, mà là thần hồn hóa ma, thủ hộ ở đây, hoặc có thể nói là đang bảo vệ người phụ nữ này, Điêu Nhi phá vỡ trận pháp, kinh động Lý Lương Sơn ma hóa.” Vân Thiên Tà nói cho Dương Bách Xuyên.  

“Nếu nói như vậy, Lý Lương Sơn này lại là một người tình cảm~” Dương Bách Xuyên cảm thán, trong lòng đối với việc giết chết Lý Lương Sơn có hơi áy náy.  

Ai biết được sư phụ Vân Thiên Tà lại cười lạnh nói: “Sợ rằng chưa chắc phải là loại tình cảm như con nói, theo cách nhìn của ta mà nói thì Lý Lương Sơn bị người khác ép buộc mạnh mẽ sinh ma hóa mới đúng, con cứ nhìn xem bên trong thủy tinh có phù văn gì không?”  

Dương Bách Xuyên nghe vậy lại bước tới một lần nữa, quả nhiên thấy được xung quanh quan tài thủy tinh có một ít phù văn khắc họa, là màu sắc trong suốt, nếu như không phải có lời nhắc nhở của sư phụ, thì cho dù anh có cố gắng quan sát đi chăng nữa thì đúng là không phát hiện được.  

Ngoại trừ những vị trí của phù văn này, Dương Bách Xuyên còn phát hiện có linh thạch ở bên trong quan tài thủy tinh, được đặt xung quanh cơ thể của người phụ nữ.  

“Lão già chẳng lẽ còn có ẩn tình hay sao?” Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy những thứ này hỏi.  

“Đúng vậy, đây là một loại thi tu tà ác của Tu Chân Giới, gọi là Đại Pháp Khôi Lỗi, chính là dùng thi thể tu chân giả làm đỉnh lô phong tỏa thần hồn, tu luyện tà công, sau đó hoàn toàn để ma hóa thành ma thú không có ý thức, vĩnh viễn khống chế làm ma nô, đây là một loại phương pháp tu luyện vô cùng tà ác ác độc, dựa vào việc không ngừng hấp thu lực lượng ma nô mà tu luyện.”  

Nghe sư phụ nói xong, đột nhiên trong lòng Dương Bách Xuyên nhảy điên cuồng, giọng nói run rẩy: “Lão già theo như lời người nói thì chẳng phải là...”  

“Ầm ầm~”  

Lời còn chưa nói hết, nắp quan tài thủy tinh đột nhiên nổ tung.  

Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói, hình như đang nói người phụ nữ trong quan tài thủy tinh chính là một tà tu chưa chết, mà Lý Lương Sơn chính là người bị nàng ta luyện hóa thành ma nô.  

Nghĩ như vậy, Lý Lương Sơn cũng là một người đáng thương.  

Ngay cả cơ bản cũng không phải, trên quyển da thú ghi lại như vậy.  

Trong lòng lại sợ người phụ nữ trong quan tài thủy tinh này căn bản không có chết.  

Quả nhiên, còn chưa nói hết nắp quan tài liền đột nhiên nổ tung.  

Sợ tới mức Dương Bách Xuyên liên tục lùi về phía sau.  

Trong nháy mắt âm sát khí mạnh mẽ liền lan đến trên người Dương Bách Xuyên.  

Thân thể không tự chủ được mà bị đánh văng ra vào vách tường. 
 
Chương 716


Giờ phút này Dương Bách Xuyên bị dọa đến mức kinh hồn bạt vía, vừa mới giải quyết một quái vật ma hóa Lý Lương Sơn xong, bây giờ lại xuất hiện một nhân vật lợi hại hơn.  

Vừa muốn gọi lão già thì cũng không nghĩ tới, đột nhiên người phụ nữ trong quan tài thủy tinh đứng thẳng lên, dùng ánh mắt rất quỷ dị nhìn anh một cái, ngay lập tức toàn thân bốc lên âm sát khí dày đặc hóa thành một cỗ khí lưu đi thẳng ra ngoài cửa.  

Vậy mà lại trơ mắt nhìn người phụ nữ này không có tấn công chính mình, ngược lại hóa thành âm sát bay đi, Dương Bách Xuyên ngây người.  

Vài giây sau, anh lấy lại tinh thần và hỏi sư phụ: “Ông già, đây là tình huống gì?”  

Vi sư nghĩ đến chỉ có một loại khả năng, chúng ta xuất hiện cắt đứt chuyện tu luyện tà công của nàng ta, lúc này có le. trạng thái của nàng không được vững vàng, cho nên chạy trốn là lối thoát duy nhất, dù sao trong mắt nàng con có thể chém giết ma nô của nàng đã cho thấy được rõ tu vi không yếu,tà công của nàng không có đại thành, nên không dám mạo hiểm động thủ là bình thường, nhưng mà, từ hôm nay trở đi, con phải cẩn thận, tu sĩ quỷ đạo này, vô cùng ghi thù, nàng ta chắc chắn sẽ đến tìm con gây phiền toái.”   

Nghe sư phụ nói xong cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng an tâm.   

Đứng dậy suy nghĩ một lúc vẫn nhanh chóng đi xem tình huống của ngôi mộ, chạy trốn một nữ tà tu tà khí lẫm liệt, trong biệt thự chính là còn có thân nhân bằng hữu tồn tại, những người đó tu vi chính là không sánh bằng nữ nhân này.  

“Chờ một chút đi vào trong quan tài thủy tinh xem một chút ~” Giọng nói của sư phụ vang lên.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, vẫn đi tới trước quan tài thủy tinh xem xét.  

Trong tầm mắt thấy bên trong quan tài thủy tinh có một quyển sách được buộc chỉ, trừ cái đó ra không có bất cứ thứ gì khác.  

Cầm lên nhìn thấy chữ phồn thể phía trên là “Đại Pháp Khôi Lỗi”.  

Đây là tà công mà sư phụ nói.  

Nhưng mà cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, tiện tay ném vào không gian bình Càn Khôn, nhanh chóng chạy ra ngoài.  

Vài phút sau xuất hiện ở hầm rượu, Hầu Đậu Đậu vẫn đang ngủ say trong trạng thái tiến hóa như trước, Dương Bách Xuyên không quấy rầy, đi vào hầm rượu, bên ngoài ba người Kiều Phúc đều ở đây, vừa nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Kiều Phúc liền nói: “Tiên sinh vừa rồi tôi cảm giác được một cỗ khí tức cường giả đồng loại lao ra khỏi biệt thự. “   

“Có ai bị thương không?” Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi hắn.   

“Không có, không có khí tức trực tiếp xông ra khỏi biệt thự.” Trái tim Kiều Phúc đập hơi nhanh.   

“Tiên sinh có phải là mộ thất hay không...”. Ngô Mặc Hạ hỏi.  

Dương Bách Xuyên gật đầu không nói thêm nữa, trong lòng lại nói thầm: “Đâu phải là đồng loại của các ngươi, mà là một người phụ nữ có tà khí chạy trốn, khiến cho người khác không phân biệt được đâu là người là quỷ.”   

Nếu như bảo người phụ nữ kia thật sự là quỷ đi, nhưng mà cô ta lại có thân thể, nói không phải quỷ, vậy mà lại đi tu luyện tà công quỷ đạo, đều không phải là vật tầm thường.  

Ít nhất có lẽ là tương đương với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.   

Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên có hơi lo lắng, một kẻ thù lớn như vậy đã chạy trốn thì không phải là chuyện tốt! 
 
Chương 717


Sau khi đi lên biệt thự, nhìn thấy hai chị em nhà họ Lục và Khâu Vân đều ở đây, liếc mắt một cái, trong mấy người chỉ có thần sắc của Lục Tuyết Hi không bình thường.  

Sau khi Dương Bách Xuyên chào hỏi, gọi cô ta đến phòng sách.  

Vừa bước vào, cô ta nói: “Chủ nhân có chuyện gì sao?”  

Nghe cô ta hỏi, Dương Bách Xuyên liền biết trong mọi người Lục Tuyết Hi cảm giác được, cảnh giới của cô ta rất cao, đương nhiên là sẽ nhạy cảm hơn so với những người khác.  

Gật đầu, Dương Bách Xuyên nói chuyện về mộ thất dưới lòng đất nói cho cô ta một lần, dặn dò: “Mấy ngày nay cô nên cảnh giác thêm một chút, tôi sợ người phụ nữ chạy trốn kia sẽ quay về trả thù.”  

“Chủ nhân yên tâm chị em chúng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.” Lần này người nói chuyện là em gái Lục Vũ Thư.   

Hai chị em dùng chung một thân thể, ngoại trừ Dương Bách Xuyên thì những người khác thật sự là không phân biệt được.   

“Ừm, vất vả cho các cô rồi.”   

Vừa mới nói xong, điện thoại di động của Dương Bách Xuyên vang lên.  

Cầm lấy điện thoại nhìn lên là một dãy số xa lạ, tiện tay nhận lấy, trong điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc,  

Dương Bách Xuyên có trí nhớ hơn người vừa nghe đã nhận ra đó là Phó Đàm chủ Thần Long Đàm khác ở Yên Kinh – Ngô Nam.  

“Dương tiên sinh, tôi không quấy rầy cậu chứ?”  

“Không có, Ngô Đàm chủ có việc cứ việc nói.”  

“Là như vậy, lần trước ngươi bảo ta chuẩn bị linh dược giờ đã chuẩn bị xong, ta nghe nói tiên sinh từ Nam quốc trở về liền muốn thông báo cho tiên sinh, nhưng gần đây đang chuẩn bị đại hội võ cổ, mới đẩy đến hôm nay.  

Gọi điện thoại cho tiên sinh, thứ nhất là muốn mời tiên sinh luyện đan, thứ hai chính thức mời tiên sinh đến Thần Long Đàm tham gia đại hội võ cổ giả.   

Ta biết được tiên sinh thành lập Vân Môn, nhưng Vân Môn ở Giới Võ Cổ chưa có sự đồng thuận, nếu tiên sinh có thể đến tham gia đại hội võ cổ, vừa lúc có thể thành lập căn cơ của Vân Môn ở Giới võ Cổ, sau này có thể đạt được tư cách ấy tài nguyên vân vân...”  

Trong điện thoại Ngô Nam giới thiệu rất chi tiết cho Dương Bách Xuyên về chỗ tốt của đại hội võ cổ, dù sao cũng là mời Dương Bách Xuyên đến tham gia đại hội võ cổ. Dù sao trên danh nghĩa hiện tại Dương Bách Xuyên cũng là thành viên của Thần Long Đàm.   

Mục đích Ngô Nam chủ yếu muốn Dương Bách Xuyên đến Thần Long Đàm đóng quân để luyện đan, cùng với lại tốt cho việc đặt nền móng tại đại hội võ cổ.  

“Được, hai ngày sau tôi sẽ đi tới Thần Long Đàm.” Dương Bách Xuyên đồng ý, có rất nhiều chỗ tốt, đối với phát triển của Vân Môn là một cơ hội tốt, Dương Bách Xuyên sẽ không bỏ qua.

Đại hội võ cổ ở Thần Long Đàm, tổng bộ Thần Long Đàm cũng ở Thần Long Giá, địa điểm không xung đột.  

Bốn ngày sau bắt đầu đại hội võ cổ, Ngô Nam bảo Dương Bách Xuyên đi qua sớm một chút, đương nhiên là muốn để Dương Bách Xuyên hỗ trợ luyện đan.  

Mà đối với Dương Bách Xuyên mà nói trợ giúp Thần Long Đàm luyện đan là chuyện đôi bên cùng có lợi, nói tới đại hội võ cổ, trước kia vào lúc không có tông môn cổ xưa xuất hiện, tổ chức Thần Long Đàm là tổ chức dẫn đầu. 
 
Chương 718


Bởi vì Thần Long Đàm đại diện cho Trung Quốc.  

Lần này tông môn cổ xưa có người xuất sơn, trong điện thoại giọng điệu Ngô Nam nói dường như cũng có hơi lo lắng, nếu có Dương Bách Xuyên luyện chế Đan tiểu Bồi Nguyên, có lẽ có thể gia tăng một phần sức mạnh của Thần Long Đàm.  

Từ trong cuộc trò chuyện đơn giản, Dương Bách Xuyên có thể cảm giác được, hình như thế lực của Thần Long Đàm cũng rất đau đầu đối với thế lực tông môn cổ xưa.  

Mà đối với Dương Bách Xuyên mà nói, đi tham gia đại hội võ cổ giả đã sớm có tính toán, con đường tu vi của anh bắt đầu muộn, thiếu sót rất nhiều kinh nghiệm, thậm chí gia tộc Võ Cổ cũng không bằng, bọn họ cũng chỉ là tu chân giả bước vào nửa đường tu chân mà thôi.  

Cộng thêm tổ chức Vân Môn mới thành lập, anh chắc chắn phải cho Vân Môn có một cơ hội đứng vững gót chân.  

Mà ở đại hội võ cổ, sẽ là đại hội hướng tới toàn bộ giới võ cổ, đối mặt với cả thế giới, đi đại hội võ cổ là để cho danh tiếng của tông môn càng dễ được được biết đến.  

Rất nhiều gia tộc bé vì muốn tham dự vào đại hội võ cổ, đều phải dựa vào các danh tiếng của các đại gia tộc, chính là vì muốn lăn lộn tạo nên địa vị cho thân phận.  

Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, Vân Môn của anh đương nhiên không thể so sánh với các thế lực võ cổ, nhưng muốn lăn lộn ở giới võ cổ, chắc chắn phải xuất hiện tại đại hội võ cổ.  

Ít nhất có thể mở rộng kiến thức.  

Huống chi dựa theo cách nói của Ngô Nam, tài nguyên của giới võ cổ sẽ được chia sẻ phúc lợi cùng nhau, đều bị các đại gia tộc nắm trong tay, chỉ có tên hoặc là vượt qua một thế lực trong đó, mới có tư cách đi tranh đoạt những tài nguyên này.  

Tuy rằng Dương Bách Xuyên không có nói qua với người của Vân Môn, nhưng anh có ý chí mạnh mẽ đối với Vân Môn, có thể dùng tám chữ hình dung - trong lòng mãnh hổ ngửi tường vi!  

Nếu đã thành lập Vân Môn, thì không thể để người khác chê cười bôi nhọ được?  

Đó không phải là tính cách của anh, cũng không phù hợp với sự cường đại của truyền thừa tu chân giả.  

Chẳng lẽ con đường truyền thừa tu chân, còn không sánh bằng thế lực võ giả cổ?  

Cho nên đại hội võ cổ anh bắt buộc phải đi.  

Trong lòng trầm tư nửa ngày, vừa quay đầu lại phát hiện Lục Tuyết Hi còn ở trong phòng, liền nói với cô ta: “Thông báo tiếp, hai ngày sau tất cả đệ tử Vân Môn đều đi tham gia đại hội võ cổ tại Thần Long Giá.”  

“Cô chủ và Độc Cô Vô Tình có cần đi không?” Lục Tuyết Hi hỏi.  

Cô chủ trong miệng cô ta đương nhiên chính là Dương San San.  

Dương Bách Xuyên nghĩ lại, em gái còn đang đi học, Độc Cô Vô Tình lại bảo vệ bà nội ở quê nhà, hai người này tạm thời không cần.  
 
Chương 719


Chuẩn bị mang mấy rương châu báu được lấy từ mộ thất dưới lòng đất, để cho cô ấy bán đấu giá, dù sao đối với anh mà nói để ở trong không gian bình Càn Khôn chỉ có chiếm diện tích.  

Sau khi điện thoại gọi, Triệu Nam ở công ty, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi ra ngoài.  

Sau khi lên xe, anh lấy sáu cái rương từ không gian bình Càn Khôn ra bỏ vào trong xe.  

Trong đó có hai rương là rương rỗng, một rương chứa quyển sách bằng da thú, cái còn lại chứa tranh chữ mục nát, trực tiếp đốt cuộn da thú và tranh chữ mục nát.  

Dù sao hai cái rương rỗng cũng đáng giá, vì được làm từ tử đàn mộc.  

Trong bốn cái rương khác chính là kim ngân châu báu thật sự, một rương kim nguyên bảo, một rương trang sức trân bảo, một rương ngọc khí, một rương là đồ sứ, đều là hàng thượng đẳng, ước tính có thể bán được không ít tiền.  

Đến tòa nhà đấu giá Triệu thị, từ xa Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy một người quen, Triệu Vũ Linh.  

Nhìn thấy xe của Dương Bách Xuyên dừng lại, Triệu Vũ Linh chạy tới mang theo khuôn mặt tươi cười liền hô: “Em rể, em muốn giết anh sao~”  

Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh ta cung với cách nói chuyện, da gà cả người đều nổi lên.  

“Cút~ tôi không có hứng thú với anh~”  

“Ah~ em rể hiểu nhầm, ý của ta là không gặp em trong nhiều ngày nên nhớ nhung a~”  

“Thằng nhóc nhà cậu nhớ đan dược của tôi đúng không?”  

“Khụ khụ~” Bị một câu của Dương Bách Xuyên nói ra tâm tư, sắc mặt Triệu Vũ Linh đỏ ho khụ che dấu xấu hổ, nhưng mà anh ta thật sự nhớ thương đan dược của Dương Bách Xuyên, lần trước anh ta chiếm được một viên đan dược ở nhà họ Triệu làm cho nội lực của anh ta tăng lên Ám Kình tầng bảy đỉnh phong, nhưng ở trong giới uy phong một phen, trong lòng nghĩ đang tìm Dương Bách Xuyên muốn một viên để có thể đột phá đến Ám Kình tầng tám.  

“Sao vậy~ em rể, anh tận tâm tận lực bảo vệ an toàn của vợ cậu, hai mươi bốn giờ như hình với bóng không lúc nào rời khỏi cô ấy...”  

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Dương Bách Xuyên liền trừng lên.  

Triệu Vũ Linh biết nói sai liền dừng lại, bảo vệ hai mươi bốn giờ như hình với bóng, chẳng phải là nói ngủ đều đi theo sao?  

Nghĩ tới đây vội vàng giải thích: “Ý tôi là, Nam Nam đi làm tôi mới đi làm bảo vệ cô ấy.”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, biết tâm tư của tên nhóc Triệu Vũ Linh này, không có trêu chọc anh ta, ném chìa khóa xe ném cho anh ta nói: “Trên xe có sáu cái rương, giúp tôi mang lên, biểu hiện tốt, cho tên nhóc cậu một viên đan dược.”  

“A ~ a a, được được, không thành vấn đề, em rể ngài có thể yên tâm ta tự mình dọn lên.” Nhận được lời hứa một viên đan dược của Dương Bách Xuyên, Triệu Vũ Linh vui mừng, vội vàng đồng ý.  

Dương Bách Xuyên trực tiếp lên lầu đến văn phòng Triệu Nam, sau khi gõ cửa, thư ký Ngải Diệp đến mở cửa, nhìn thấy Dương Bách Xuyên bĩu môi nói: “Quản lý Dương, đã lâu không gặp~”  

“Thư ký Ngải, đã lâu không gặp ~” Dương Bách Xuyên có hơi xấu hổ, giám đốc bộ phận giám định này của anh theo lý lẽ chưa từng đi làm bình thường.  

Sau khi đi theo Ngải Diệp đi vào, cô nói: “Bây giờ cậu nghỉ ngơi chờ một chút, Triệu tổng đang gặp khách hàng.”  
 
Chương 720


Trong lúc nói chuyện rót cho Dương Bách Xuyên một chén trà sau đó liền lắc eo thon đi ra ngoài, không biết vì sao khi Dương Bách Xuyên nhìn bóng lưng Ngải Diệp rời đi, trong lòng nhất thời có một cỗ nóng rực.  

Lúc này trước kia chưa từng có, cẩn thận ngẫm lại, loại cảm giác này hình như là từ sau khi song tu cùng Độc Cô Vô Tình mới bắt đầu có.  

Có lẽ là có liên quan đến việc tu luyện bí pháp song tu, vừa muốn hỏi sư phụ trong đầu xem đây có phải là di chứng hay không, Triệu Vũ Linh khiêng ba cái rương tiến vào, phía sau anh còn có hai bảo vệ khiêng ba cái rương khác.  

“Em rể để rương ở đâu?”  

“Đặt ở bên cạnh đi~”  

Sau khi để Triệu Vũ Linh bỏ rương xuống, Dương Bách Xuyên trở tay lấy ra một viên Đan tiểu Bồi Nguyên ném cho anh ta nói: “Nhớ kỹ khi tôi không ở đây giúp tôi bảo vệ an toàn cho Nam Nam, sẽ không để cậu thiệt thòi.”  

“Em rể yên tâm, không phải Nam Nam cũng là em gái của tôi sao, cho dù tôi có việc, cũng chắc chắn sẽ không để cho cô ấy có chuyện gì.” Triệu Vũ Linh lấy được đan dược mà vui vẻ, hận không thể thề đánh cuộc với Dương Bách Xuyên, anh ta sẽ bảo vệ tốt an toàn của Triệu Nam.  

“Được rồi, cậu đi đi.” Dương Bách Xuyên đối với ánh mắt nóng bỏng của Triệu Vũ Linh rất không quen.  

Chờ sau khi Triệu Vũ Linh rời đi, Triệu Nam cũng từ văn phòng đi ra, tiễn khách khứa, nhìn thấy Dương Bách Xuyên ngồi ở khu nghỉ ngơi, khuôn mặt có hơi mệt mỏi lộ ra tươi cười đi tới.  

“Cái gì mà thần thần bí bí còn muốn tự mình đưa tới đây?” Triệu Nam ngồi xuống hỏi.  

Dương Bách Xuyên đứng dậy rót cho cô ấy một chén trà, sau đó đặt hai tay trên vai Triệu Nam, xoa bả vai thả lỏng cho cô ấy, dưới chân khí vận chuyển trợ giúp Triệu Nam giải trừ mệt mỏi nói: “Mấy rương vàng bạc tài bảo, em xem có thể bán đấu giá.”   

Triệu Nam nghe vậy đi qua nhìn, chờ mở to hai mắt nói: “Đây là... Hộp gỗ tử đàn à?”  

Trong lúc nói chuyện tiện tay mở ra một cái rương, bên trong là một rương kim nguyên bảo.  

Cô ấy nhìn kim nguyên bảo lấp lánh, sau khi mở hết rương dưới thân ra, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Anh  trộm mộ hay là cướp bóc vậy?”  

Dương Bách Xuyên suýt chút nữa bị sặc chết: “Khụ khụ ~ Anh có khả năng làm chuyện phạm pháp như vậy sao? Yên tâm đều là chính đáng.” Ngoài miệng thì giải thích, nhưng trong lòng đổ mồ hôi, thật sự là trộm mộ lấy được, nhưng mà chủ nhân mộ lại là tu chân chi sĩ.  

“Nhiều tiền như vậy giá trị không nhỏ a, em có đề nghị có thể nói hay không?” Triệu Nam hỏi.  

“Em là vợ anh có cái gì trực tiếp nói là được.”  

“Với số tiền này để làm những việc tốt, thành lập một quỹ từ thiện để giúp đỡ những đứa trẻ không được đi học ở vùng núi xa xôi, và những người già cô đơn cần giúp đỡ, anh nghĩ sao?  

Gần đây em đang chuẩn bị một buổi đấu giá quy mô lớn, tối hôm qua sau đó đã kiếm đủ mười tỷ, hoàn thành ước định với gia tộc, sau đó sẽ đi khắp nơi, nói cho anh biết chuyện em muốn làm nhất, thật ra là đi một vùng núi nào đó để dạy học, đi trợ giúp những đứa nhỏ vùng núi không có điều kiện giáo dục tốt kia.  

Nếu như có thể thành lập một quỹ từ thiện, em có thể làm rất nhiều việc, chờ lần đấu giá này hoàn thành em sẽ rút khỏi sinh ý gia tộc, làm chuyện mình muốn làm.” 
 
Chương 721


“Ha ha, không hổ là vợ anh, tư tưởng giác ngộ thật sự không giống nhau, quỹ từ thiện anh ủng hộ, vậy thì dùng số tiền này, chủ ý này không tệ, thật ra anh cũng muốn làm việc thiện...”  

Hai người trò chuyện một hồi, thư ký Ngải Diệp đi vào thông báo triệu Nam họp.  

Dương Bách Xuyên nói: “Anh đi đi, tôi chờ anh tan tầm cùng nhau ăn cơm.”  

Dù sao cũng đã hơn bốn giờ chiều, Dương Bách Xuyên ngồi ở phòng làm việc của Triệu Nam chờ.  

Đợi đến hơn năm giờ, còn chưa thấy Triệu Nam quay về, trong lúc nhàm chán Dương Bách Xuyên mở TV ra, trên TV đang phát một tin tức trực tiếp.  

Là một tin tức bắt cóc cảnh sát, mới đầu Dương Bách Xuyên không để ý, nhưng về sau định chuyển kênh, thì Dương Bách Xuyên nhìn thấy trong hình ảnh là một tên cướp ở trong tòa nhà bỏ hoang, dùng súng chống vào một nữ cảnh sát.  

Mà nữ cảnh sát này không phải người khác chính là Ninh Kha đã lâu không gặp.  

Nhìn đến đây, Dương Bách Xuyên đột nhiên đứng dậy, mở cửa đi ra.

Đối với Ninh Kha, từ lần sau khi cô ta hiểu lầm Dương Bách Xuyên với Độc Cô Vô Tình, rút súng hướng về anh có hơi tức giận, nhưng có lúc nghĩ lại, cũng không có gì.  

Bởi vì anh biết Ninh Kha sẽ không nổ súng với anh, đó là tính tình nhất thời của cô ta.  

Mặc kệ nói như thế nào thì Ninh Kha cũng  là người phụ nữ của anh, Dương Bách Xuyên đã hứa hẹn qua đối với cô ta, không phụ lòng, đây không phải là nói đùa, lúc trước nhìn cô ta rời đi cũng không có đuổi theo giải thích.  

Thứ nhất là Dương Bách Xuyên tức giận với sự ngang ngược rút súng của Ninh Kha, thứ hai là lúc ấy anh trêu chọc sát thủ Xương Hoa, trong lòng để cô ta rời đi cũng tốt, có thể tránh được liên lụy.  

Về sau anh đi tìm Ninh Kha, lại vướng đi công tác, sau đó liền mất đi liên lạc, Dương Bách Xuyên cũng bận rộn đến bây giờ.  

Hôm nay vào lúc thấy tin tức cô ta bị bắt cóc, sao Dương Bách Xuyên có thể bình tĩnh được?  

Suy nghĩ đầu tiên là đi cứu cô ta.  

Cũng không kịp chào hỏi Triệu Nam.  

Khi Dương Bách Xuyên đi ra khỏi cửa, vừa lúc Triệu Nam họp xong hội nghị đi ra, chỉ là thấy được bóng lưng Dương Bách Xuyên vội vàng rời đi, cô ấy cho rằng có chuyện gì xảy ra.  

Trở lại văn phòng gọi điện thoại cho Dương Bách Xuyên, cũng không có kết nối, lúc này trên TV vẫn phát tin Ninh Kha bị bắt cóc.  

Triệu Nam nhìn màn hình đột nhiên có hơi hiểu.  

Bởi vì cô ấy hiểu rõ Dương Bách Xuyên, cũng đã gặp mặt Ninh Kha lần trước.  

Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng, anh đến cứu cô ta, phải không?  

Nếu một ngày nào đó cô bị bắt cóc, có nguy hiểm đến tính mạng, anh sẽ sốt ruột như vậy sao? Anh sẽ lo lắng, anh sẽ cứu cô chứ?  

Ngồi trên sô pha, Triệu Nam nhìn chằm chằm tin tức, trong lòng suy nghĩ rất nhiều.  

Nếu như nói cô ấy không thèm để ý Dương Bách Xuyên có người phụ nữ khác, đó là nói dối, ngược lại thì người phụ nữ kia sẽ vui vẻ chứ?  

Cho nên giờ phút này Triệu Nam nhìn chằm chằm Ninh Kha trong tin tức trong lòng rất mâu thuẫn, cũng có một chút ghen tị khó hiểu.  

Mặt khác cũng lo lắng cho sự an toàn của Dương Bách Xuyên, nhưng cô ấy biết loại chuyện này cô ấy không giúp được gì, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng anh có thể giải cứu cô ta bình an. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom