Cập nhật mới

Dịch Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 80: C80: Chương 80


Liễu Mi Vũ khóc rất lâu, mặc kệ Tần Như Lương khuyên bảo thế nào cũng không ngừng.

Tần Như Lương cũng đang nén giận, trong lòng khó chịu, mới nói: “Mi Vũ, đừng khóc nữa, hôm nay người trong cung tới, người muốn bảo vệ nàng ta không phải ta, mà là hoàng thượng”.

Liễu Mi Vũ hơi khựng lại.

Tần Như Lương nói tiếp: “Nếu sau này có cơ hội thì ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng. Sau này nàng cũng tránh xa nàng ta ra, đừng đụng đến đứa bé đó, nếu không nàng cũng sẽ gặp họa đấy, hiểu chưa?”

Đuôi mắt Liễu Mi Vũ mang theo nước mắt, rưng rưng không nói.

Tần Như Lương giãn cơ mặt, nhẹ nhàng giải thích: “Không phải là ta muốn giữ nó mà là hoàng thượng muốn nó phải được bình an sinh ra. Hôm nay lên triều xong, hoàng thượng đã cảnh cáo ta một lần rồi”.

Sắc mặt Liễu Mi Vũ trắng bệch, không ngừng gật đầu: “Vâng, Mi Vũ nghe theo tướng quân. Mi Vũ không muốn tướng quân bị hoàng thượng giáng tội, Mi Vũ cũng không muốn rời xa tướng quân…”

Nếu hoàng thượng phát hiện ra bí mật của nàng ta thì nàng ta chắc chắn sẽ phải chết.


Tần Như Lương vui mừng ôm nàng ta vào lòng, vuốt tóc nói: “Mi Vũ, nàng tin tưởng ta, ta không dây dưa cả đời với Thẩm Nguyệt đâu, sau này chỉ có một mình nàng là người đứng ở bên ta thôi”.

Nghe Tần Như Lương nói vậy, Liễu Mi Vũ cảm nhận được sự ngọt ngào và hạnh phúc từ tận đáy lòng. Thẩm Nguyệt dù có cố gắng thế nào thì cũng sẽ không được Tần Như Lương yêu thích.

Tần Như Lương chỉ yêu một mình nàng ta.

Nhưng Liễu Mi Vũ lại không ngờ rằng, ngay trong tương lai không xa thôi, Tần Như Lương sẽ tự phá vỡ lời thề của mình.

Sau khi Thẩm Nguyệt về, quản gia đã kiểm kê lại đồ mà trong cung đưa đến rồi đem tới Trì Xuân Uyển cùng một danh sách dài.

Đây là vật hoàng thượng ngự tứ, Tần Như Lương dù có muốn nghiêng về Liễu Mi Vũ thì cũng không thể cắt xén bớt của Thẩm Nguyệt được.

Ngoài thuốc bổ ra, trong cung còn phát chút vải vóc và đồ trang sức. Tất cả đều là đồ vật trong cung, tinh xảo hoa mỹ, độc nhất vô nhị.


Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên cầm vải vóc đi cắt may quần áo mới, ba người trong viện đều có phần.

Triệu thị đi theo bên người nàng, lải nhải không ngừng: “Lần sau công chúa đi đâu thì nhớ phải nói cho nô tỳ một tiếng. Nhỡ đâu lại xảy ra chuyện như hôm nay thì chúng ta còn có cách đối phó. Nô tỳ xin nói nhiều một câu, công chúa biết rõ tướng quân sủng ái nhị phu nhân như vậy rồi, nếu nàng ta mà có chuyện gì bất trắc, tướng quân chắc chắn sẽ giận cá chém thớt lên đầu công chúa. Mấy tháng nữa là công chúa sẽ sinh, nô tỳ không mong gì, chỉ cầu được bình an thôi…”

Thẩm Nguyệt nằm dựa vào ghế, hai chân vắt ngang, bình yên ngủ thiếp đi trong sự lải nhải của Triệu thị.

Khi nàng tỉnh lại thì đã là chạng vạng tối.

Ban ngày thời tiết sáng sủa, gió thổi mát mẻ, đến xẩm tối, ráng chiều kéo dài ngàn dặm, ánh lên cả căn phòng một lớp mạ vàng.

“Công chúa, mau ăn tối thôi ạ”, Ngọc Nghiên dọn bát đũa, nói.

Thẩm Nguyệt tối nay ăn nhiều hơn bình thường một bát, còn bảo Ngọc Nghiên lấy thêm cơm cho nàng.

Ngọc Nghiên lo lắng nói: “Công chúa mà ăn nhiều như vậy, đầy bụng thì sao ạ. Bây giờ người cứ ăn ít một chút, lát nữa mà đói thì nô tỳ đi nấu bữa khuya cho công chúa”.

Thẩm Nguyệt cao thâm khó lường nói: “Lát nữa phải đi hoạt động thể chất, mất sức lắm, ta đương nhiên là phải ăn thêm hai bát cơm rồi”.
 
Chương 81: C81: Chương 81


“Làm gì mà mất sức ạ?”, Ngọc Nghiên hỏi.

Sau khi ăn xong, sắc trời dần tối đi. Ngọc Nghiên thấy Thẩm Nguyệt chuẩn bị bao tải, dây thừng và gậy gộc thì kinh ngạc không hiểu.

Cho đến khi Thẩm Nguyệt dẫn Ngọc Nghiên đi vào bụi cỏ gần đường vào Phù Dung Uyển để nằm vùng thì Ngọc Nghiên mới bừng tỉnh đại ngộ, công chúa muốn gây án đây mà!

Ngọc Nghiên lo lắng nói: “Công chúa, chúng ta quay về đi, ở đây nguy hiểm quá!”

Phải biết Tần Như Lương lúc nào cũng đi trên con đường này đến Phù Dung Uyển, nếu bị hắn ta bắt được, lại thấy số đồ vật này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan.

Có điều mục tiêu của Thẩm Nguyệt không phải Liễu Mi Vũ mà là nha hoàn mới lên của nàng ta.

Nha hoàn này tên Vân Nga, không ai khác chính là người đã nhốt Ngọc Nghiên vào dược phòng sáng nay, rồi lại tự ý lên tiếng cứu Hương Phiến ban nãy.

Đám nha hoàn muốn nịnh nọt chủ tử để phục vụ có rất nhiều. Vừa hay Vân Nga này to gan, bắt được thời cơ thích hợp.


Hôm nay Hương Phiến bị đánh ba mươi gậy, không đứng dậy nổi, sao còn có thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh Liễu Mi Vũ chứ. Nàng ta quay về phòng của hạ nhân để dưỡng thương, nhưng Liễu Mi Vũ không thể không có nha hoàn, thế là chọn Vân Nga đi hầu hạ.

Thẩm Nguyệt đánh “bốp” một phát, chết một con muỗi, bình tĩnh nói: “Ác giả ác báo mà, Ngọc Nghiên, đối phó với đám người này thì không nên sợ hãi, cứ làm đi, công chúa bảo vệ ngươi”.

Ngọc Nghiên vừa cảm thấy ấm áp lại thấy lo lắng. Nàng ta mím miệng ngồi ở một bên phất tay áo, không cho muỗi bay quanh Thẩm Nguyệt: “Công chúa, vì một nha hoàn mà phải ngồi xổm ở đây cho muỗi đốt thật không đáng chút nào! Sau này nô tỳ đi xử lý nàng ta cho”.

“Không sợ, hôm nay công chúa ta rảnh”.

Phù Dung Uyển còn đang sáng đèn.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy một bóng người thon dài, cao ngất đi từ đường bên kia đến Phù Dung Uyển. Chỉ nhìn cái khí chất khốn nạn này là biết người đến là Tần Như Lương.

Chủ tớ hai người nín thở bất động trốn trong bụi cỏ, nhìn Tần Như Lương đi ngang qua.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Thẩm Nguyệt lúc ấy cũng chỉ muốn lao ra mà lấy cái bao chụp vào đầu hắn ta, sau đó đánh cho hắn ta sưng mặt!


Ngọc Nghiên đè cây gậy trong tay nàng xuống – công chúa, đừng kích động! Phải bình tĩnh!

Thẩm Nguyệt cố gắng nhẫn nhịn, nhìn Tần Như Lương đi vào trong Phù Dung Uyển. Mục tiêu của nàng bây giờ không phải hắn ta.

Tần Như Lương đi vào không lâu thì Vân Nga đã đi ra.

Lúc Tần cẩu và Liễu gà ân ái thì nha hoàn không thể đứng làm bóng đèn được. Tối nay Liễu Mi Vũ còn cần uống thuốc, Vân Nga đi ra Phù Dung Uyển là để bưng thuốc cho Liễu Mi Vũ.

Nhưng khi đi ngang qua con đường này, Thẩm Nguyệt lặng lẽ đứng dậy, tiện tay phủi cỏ dính vào mép váy, bước ra ngoài, xuất hiện phía sau lưng Vân Nga.

Vân Nga khi ấy nghe thấy động tĩnh, cảm nhận được có người, kinh hoàng quay đầu lại.

Nhưng nàng ta chưa kịp nhìn rõ ai thì Thẩm Nguyệt đã đánh một gậy vào đầu khiến nàng ta ngất đi.

Động tác của Thẩm Nguyệt rõ ràng lưu loát, nhanh như chớp. Ngọc Nghiên thấy thế mà kinh tâm động phách.

Thẩm Nguyệt móc bao tải ra, đặt Vân Nga vào, sau đó nhẹ nhàng kéo bao tải như kéo một đồ vật quay về, ném gậy cho Ngọc Nghiên, cũng không quay đầu lại: “Ngọc Nghiên, đi thôi. Lát nữa người mà tỉnh lại thì nhớ đánh cho bất tỉnh, hiểu chưa?”

Ngọc Nghiên ôm chặt gậy trước ngực, ngơ ngác nói: “Hiểu, hiểu rồi ạ”.
 
Chương 82: C82: Chương 82


Tiểu nha đầu đi theo công chúa nhà mình, đột nhiên cảm thấy bóng lưng của công chúa vô cùng cao lớn, để lại cho nàng ta một cảm giác an toàn khó tả.

Công chúa lại còn một tay kéo Vân Nga chứ, đúng là khỏe như trâu!

Thẩm Nguyệt đi một đoạn thì đổi sang tay khác kéo.

Ngọc Nghiên thấy vậy, vội đi lên nói: “Công chúa nghỉ chút đi ạ, để nô tỳ làm cho. Không cẩn thận lại động thai khí thì chết”.

Thẩm Nguyệt ngừng lại, quay đầu cười nhìn Ngọc Nghiên. Vết sẹo trên mặt nàng ở trong bóng tối thì khó mà thấy rõ, thân hình được ánh trăng sạch sẽ không tỳ vết bao phủ, gió đêm khẽ thổi bay mép váy của nàng, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng mà xinh đẹp.

Ngọc Nghiên nhất thời nhìn đến ngây người, sao lại có người không thích người đẹp như công chúa cơ chứ? Đúng là lũ mù!

Thẩm Nguyệt thấy Ngọc Nghiên ngơ ngác bất động, liền nhướng mày nói: “Ngươi bảo để ngươi làm mà, sao còn thất thần làm gì?”

Ngọc Nghiên lấy lại tinh thần, nhiệt tình nhận bao tải từ trong tay Thẩm Nguyệt, dùng sức kéo về phía trước.


Nàng ta như một con nghé con cố chấp cày bừa. Đi được một hồi lâu thì mệt mỏi thở hồng hộc, quay đầu nhìn lại, thấy mới cách chỗ Thẩm Nguyệt đứng có mấy bước đường.

Thẩm Nguyệt đi tới cầm lấy, nói: “Ngọc Nghiên, ngươi yếu quá”.

Ngọc Nghiên khổ sở nói: “Nô tỳ đương nhiên là không bằng công chúa rồi, công chúa được huấn luyện đặc biệt kia mà”.

“Hửm?”, Thẩm Nguyệt hỏi: “Hóa ra là ta còn được huấn luyện đặc biệt à?”

Ngọc Nghiên câm nín, cảm giác như bản thân đã nói sai điều gì.

“Ai huấn luyện ta vậy?”, Thẩm Nguyệt thấy nàng ta không nói gì thì hỏi tiếp.

“Ừm, thì là lúc trước, khi phụ hoàng của công chúa còn tại thế thì có mời người đến dạy”, Ngọc Nghiên sợ Thẩm Nguyệt hỏi tiếp: “Công chúa, chuyện trước kia không nhớ thì thôi ạ, cũng không phải ký ức tốt đẹp gì”.


Từ tận đáy lòng, Ngọc Nghiên không muốn để Thẩm Nguyệt nhớ lại chuyện đã qua. Sống như bây giờ nàng ta thấy rất tốt mà.

Coi như có nhớ đến thì cũng là cảnh còn người mất.

Thẩm Nguyệt trước đó là vì nghĩ quá nhiều sự việc, trong lòng nàng chưa có một ngày nào thoải mái. Nếu bây giờ còn nhớ ra phụ hoàng cùng mẫu hậu đã chết thảm trong cung thế nào thì Ngọc Nghiên thật sự sợ rằng công chúa sẽ giống như trước kia, vì trốn tránh những sự thật tàn khốc đó mà để bản thân trở nên ngốc nghếch.

Thẩm Nguyệt còn muốn hỏi xem ai là người dạy nàng thì Vân Nga đột nhiên tỉnh lại.

Vân Nga đang giãy giụa trong cái bao tải.

Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên ban đầu còn hơi sợ, nhưng biết được Vân Nga không thể tỉnh lại, nếu không nàng ta sẽ hô hoán, gọi người khác đến. Sau đó Ngọc Nghiên nghĩ đến việc nàng ta nhốt mình trong hiệu thuốc, bèn quyết tâm liều mạng. Có công chúa ở đây rồi, sợ cái đếch gì!

Thế là Ngọc Nghiên cắn răng vung gậy lên đánh vào bao.

Đánh hai cái, bên trong đã tắt tiếng.

Thẩm Nguyệt giơ ngón cái với Ngọc Nghiên: “Làm tốt lắm”.
 
Chương 83: C83: Chương 83


Ngọc Nghiên bây giờ vẫn còn run tay, nàng ta nào đã làm những chuyện như thế này bao giờ.

Sau đó, Thẩm Nguyệt kéo Vân Nga đi đến bên viện khác, nghe nói đó là chuồng chăn ngựa. Trên đường đi, Vân Nga có tỉnh lại, nhưng trước lạ sau quen, Ngọc Nghiên đánh hai lần là thuận tay, mặt không đỏ tim không đập.

Đi vào chuồng ngựa, giờ này đã không có ai.

Gia nô trông ngựa cho ngựa ăn cỏ tối xong thì đã về nghỉ ngơi, sáng mai mới quay về.

Thẩm Nguyệt bịt mũi nói: “Mùi này đúng là tuyệt vời thật đấy”.

Nếu thật sự để cho Vân Nga ở lại đây một đêm thì đúng là kỷ niệm khó quên. Nhưng Thẩm Nguyệt cũng đã đánh nàng ta đến ngất xỉu để đưa tới đây, há lại là để đùa với nàng ta sao?

Đương nhiên không phải.

Thẩm Nguyệt kéo Vân Nga đến đám vải bố chất đống đồ ăn cho ngựa, rồi đá vào người nàng ta.


Vân Nga bất giác tỉnh lại, chóng mặt rên rỉ vài tiếng. Nàng ta bị kéo đi dọc đường, lại bị đánh mấy gậy, lúc này cả người chỉ thấy đau rát.

Vân Nga nhanh chóng phản ứng lại, kịch liệt giãy giụa trong bao, nhưng bao đã bị Thẩm Nguyệt buộc chặt bằng dây thừng, nàng ta muốn mở ra thì khó càng thêm khó.

“Các ngươi là ai? Muốn làm gì hả!”, Vân Nga vừa sợ vừa giận kêu lên: “Mau thả ta ra!”

Lúc này đã đến chuồng ngựa thì cũng không sợ có ai nghe được.

Ngọc Nghiên rất hả giận. Ban ngày nàng ta bị Vân Nga nhốt trong hiệu thuốc, cũng đã dùng những câu như thế để gào lên nhưng không một ai đáp lại.

Bây giờ Vân Nga cũng phải nếm trải cảm giác này. Có điều hoàn cảnh ở chuồng ngựa còn ác liệt hơn trong dược phòng nhiều.

Thẩm Nguyệt từ tốn nói: “Nghe nói ngươi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không coi ai ra gì, toàn phủ đều rất khó chịu với ngươi. Vì vậy mà thể theo yêu cầu của mọi người, ngươi nên chịu một chút trừng phạt nho nhỏ”.

Vân Nga the thé nói: “Vớ vẩn! Ta là nha hoàn bên người phu nhân! Tốt nhất là ngươi mau thả ta ra ngoài ngay, bằng không, để phu nhân biết được thì các ngươi chết chắc!”


Thẩm Nguyệt nhún vai nói: “Vậy thì chờ nàng ta biết rồi tính tiếp. Nàng ta hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, không bảo vệ nổi Hương Phiến thì nói gì đến bảo vệ ngươi?”

Nói rồi, Thẩm Nguyệt quay người muốn đi. Vân Nga còn đang tức giận chửi mắng không ngừng, thiếu mỗi việc ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Thẩm Nguyệt thôi.

Ngọc Nghiên đi ở phía sau, liền quay về vung gậy đánh cho Vân Nga mấy cái, Vân Nga rên lên hai câu rồi yên lặng.

Thẩm Nguyệt quay lại nhìn Ngọc Nghiên, nghe thấy Ngọc Nghiên nói: “Con mẹ nhà ngươi, ồn muốn chết”.

Thẩm Nguyệt: “…”

Ngọc Nghiên ngẩng đầu lên, chủ tớ hai mặt nhìn nhau.

Sau đó, Ngọc Nghiên méo miệng nói: “Công chúa, bình thường nô tỳ không thô lỗ vậy đâu. Tại nàng ta nói lắm quá”.

Ngọc Nghiên thấy công chúa không đáp, đang định nhận sai thì Thẩm Nguyệt đã vung tay tới, ôm cổ Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên lảo đảo đi theo nàng.

Hai chủ tớ bá vai bá cổ ra khỏi chuồng ngựa.

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Ngọc Nghiên rất thông minh mà. Có phải ngươi thấy làm một người không tốt không xấu thì vẫn sảng khoái hơn làm người tốt không?”

“Vâng, nô tỳ thấy rất thích”.
 
Chương 84: C84: Chương 84


“Làm một người xứng đáng với bản thân cũng sẽ sảng khoái hơn làm một người không tốt không xấu nhiều”, Thẩm Nguyệt ân cần dạy bảo: “Sau này làm gì cũng phải xứng đáng với bản thân, công chúa ta không yêu cầu nhiều quy củ đâu”.

“Ai mắng ngươi, ngươi không cần mắng lại, nhưng có thể đập nát miệng của kẻ đó. Ai cắn ngươi, ngươi cũng không cần cắn trả, nhưng có thể bẻ gẫy răng kẻ đó”.

“Còn ai dám đánh ngươi, chuyện này không thể nhịn, nhất định phải trả thù gấp bội. Ngươi đánh không thắng, công chúa sẽ giúp ngươi đánh”.

Ngọc Nghiên cảm thấy ấm áp muốn khóc, nước mắt lưng tròng nói: “Tuy rằng nói như vậy có chút không thích hợp, nhưng từ sau khi công chúa trở nên khôn ngoan hơn thì nô tỳ liền có cảm giác mình cùng công chúa là người một nhà… sau này nô tỳ nhất định phải bảo vệ tốt người nhà của mình!”

Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Trước kia ta ngốc đến như vậy sao?”

Ngọc Nghiên lắc đầu nói: “Kỳ thật công chúa không ngốc, công chúa đều có thể hiểu được rõ ràng mọi chuyện. Chỉ là bọn họ đều khinh thường công chúa ngốc…”

Đi được nửa đường, Thẩm Nguyệt nghe thấy bụng của Ngọc Nghiên đang réo lên.


Một nụ cười ấm áp hiện lên trên gương mặt của Thẩm Nguyệt, nàng nói: “Ngươi đói bụng rồi phải không?”

Ngọc Nghiên ôm bụng, e thẹn nói: “Công chúa nghe lầm rồi, đó là tiếng kêu của con dế mèn ven đường”.

“Dế mèn ở đâu ra? Chẳng lẽ con dế đã chui vào bụng ngươi rồi sao? Đến đây để công chúa nghe thử một chút nào!””

“Công chúa đừng quậy nữa!”

Công chúa cùng nha hoàn vui đùa ầm ĩ dưới ánh trăng. Ngọc Nghiên vừa phải cẩn thận không cho Thẩm Nguyệt chạy quá nhanh lại vừa không cho nàng động vào bụng của mình, cho nên nàng ta vừa chạy vừa dừng giống như một con bướm đang dập dờn vậy.

Mùa hạ sắp tới, buổi đêm chỉ mát mẻ chứ không quá lạnh, những giọt sương nhỏ dần đọng lại trên những phiến lá non xanh mướt.

Khi váy áo nhẹ nhàng lướt qua trên mặt cỏ thì liền bị thấm sương.


Buổi tối Liễu Mi Vũ vẫn chưa uống thuốc, Vân Nga thì đã bị chặn lại giữa đường cho nên Tần Như Lương đã đợi rất lâu cũng không thấy ai mang thuốc đến Phù Dung Uyển.

Vì vậy, Tần Như Lương đã ra khỏi Phù Dung Uyển, đích thân xuống nhà bếp lấy thuốc.

Hắn ta không ngờ đêm nay lại gặp Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên cũng đang đi tới nhà bếp.

Sau khi chủ tớ hai người đùa giỡn trong vườn thì quyết định tới nhà bếp tìm đồ ăn khuya.

Trên đường Tần Như Lương đi tới nhà bếp, hắn ta nhìn thấy bóng dáng của hai nữ nhân cũng đang đi tới nhà bếp từ một con đường khác dưới ánh trăng mờ ảo.

Hắn ta đột nhiên dừng bước, sắc mặt bất giác đen lại, trước mặt hắn ta có bóng cây che khuất cả thân hình cho nên rất khó để người ta có thể phát hiện.

Thẩm Nguyệt mặc một chiếc váy dài tay rộng với cổ áo cao đứng che kín cổ, khác hẳn với Liễu Mi Vũ lúc nào cũng mặc y phục để lộ ra chiếc cổ cao cùng xương quai xanh thanh tú, loại y phục này của Thẩm Nguyệt tuy kín đáo nhưng nhìn lâu cũng cảm thấy rất đẹp mắt.

Sự chú ý của người khác sẽ không rơi vào chiếc cổ cao hoặc là xương quai xanh của nàng, cũng sẽ không có cơ hội nảy sinh ý đồ nhìn xuống cảnh xuân bên dưới từ xương quai xanh của nàng.

Thẩm Nguyệt ăn mặc rất rộng rãi, không có thắt lưng, cũng không cố ý để lộ ra những đường cong mê hoặc của nàng, nhưng người ngoài hoàn toàn có thể nhận ra dáng người cao gầy yểu điệu lúc ẩn lúc hiện phía sau bộ y phục rộng rãi đó.
 
Chương 85: C85: Chương 85


Chiếc váy rộng rãi không che được chiếc bụng đã hơi phồng lên của nàng, nàng nheo mắt dưới ánh trăng sáng, lộ ra nụ cười mê người.

Khi đó Tần Như Lương dường như đã không còn nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng nữa.

Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nụ cười chân thành của Thẩm Nguyệt, trong khi đùa giỡn với Ngọc Nghiên, nụ cười của nàng hoàn toàn không giống với bình thường, đó không phải là nụ cười nửa miệng thường ngày mà là nụ cười tỏa nắng ấm áp, dường như không thể tìm ra chút khuyết điểm nào.

Nữ nhân trong mắt hắn ta lúc này đã hoàn toàn trút bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, cũng không còn chua ngoa đanh đá như ban ngày nàng cố tình thể hiện ra, nàng lúc này dịu dàng và tốt bụng giống như những người phụ nữ bình thường nhưng không hề là một người phụ nữ tầm thường.

Nữ nhân này có quá nhiều khuôn mặt, rốt cuộc thì đâu mới là mặt thật của Thẩm Nguyệt?

Thẩm Nguyệt thở hổn hển, trong mắt tràn đầy sự trêu đùa, cúi người đi tới trước mặt Ngọc Nghiên nói: “Ôi, đau bụng quá!”

Ngọc Nghiên kinh hãi, ngay lập tức chạy nhanh tới đỡ nàng nói: “Công chúa, đứa trẻ đá người sao? Nô tỳ không chạy nữa, người nên nghỉ ngơi một chút đi”.

Đúng lúc này Thẩm Nguyệt liền tóm lấy Ngọc Nghiên rồi cù lét nàng ta cười đến chết đi sống lại.


Gió thổi phần tóc quanh tai Thẩm Nguyệt tung bay, nàng liền giơ tay vén tóc ra sau tai.

Tần Như Lương liếc mắt nhìn, nhưng chính hắn ta cũng không để ý sắc mặt của mình đã dần dần dịu đi, khóe miệng còn khẽ nhếch lên.

Khi hắn phục hồi lại tinh thần thì khóe miệng lại hạ xuống, nhất thời cảm thấy khó chịu trong lòng.

Chết tiệt, hắn ta vậy mà lại bị nữ nhân này mê hoặc!

Hắn không thể quên trước đây nữ nhân này đã làm nhục Mi Vũ đến mức nào?

Nghĩ đến đây, đầu óc của Tần Như Lương liền tỉnh táo, khi hắn ta nhìn Thẩm Nguyệt lần nữa thì trong mắt lại hiện lên vẻ chán ghét.

Ở đầu bên kia, Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên đã cùng nhau bước đi xa, Tần Như Lương đi cùng một hướng nhưng chỉ âm thầm đi theo họ, không xa cũng không gần.


Ngọc Nghiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ban ngày, thấy Thẩm Nguyệt hoàn toàn không đề cập đến nó nữa nên nàng ta đành phải hỏi: “Công chúa, hôm nay khi nô tỳ bị Vân Nga nhốt thì đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Nguyệt liếc nhìn nàng ta rồi nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, nhắc lại để làm gì chứ?”

Ngọc Nghiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó bĩu môi nói: “Nô tỳ chỉ muốn biết có phải bọn họ lại bày ra kế hoạch xấu xa gì để đối phó công chúa hay không?”

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh trăng, một lúc sau mới nói: “Vậy thì còn phải xem bọn họ có năng lực đó hay không?”, ngừng một chút, nàng lại nhàn nhạt nói: “Sáng nay ngươi đi quá lâu mà chưa trở về cho nên Triệu mụ đã ra sân trước tìm ngươi, lúc đó Hương Phiến đã đến Trì Xuân Uyển nói rằng nếu như ta muốn biết tung tích của ngươi thì ta phải đi với ả ta một chuyến”.

Ngọc Nghiên sửng sốt, toát mồ hôi lạnh nói: “Công chúa thật sự đi cùng ả ta sao?”

“Ngươi nghĩ ta không đi mà được sao? Nơi gặp mặt là do bọn họ chọn, sau đó ta mới biết nơi đó có một cái ao nước đầy đỉa, hai người bọn họ muốn hợp tác với nhau đẩy ta xuống ao”, Thẩm Nguyệt bình thản nói: “Đúng là tự tìm đường chết, nếu như ta không phối hợp thì chẳng phải đã uổng công bọn họ vắt óc bày mưu tính kế rồi sao?”

Ngọc Nghiên nghe vậy thì vô cùng căng thẳng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó Hương Phiến té ngã trước, Liễu Mi Vũ vô cùng sợ hãi, còn chưa đợi ta ra tay thì đã tự lùi về phía sau rồi ngã xuống ao”.

Ngọc Nghiên nói: “Đây gọi là gieo nhân nào gặp quả nấy, sao công chúa còn muốn cứu ả ta chứ?”

“Ta cứu ả ta sao?”, Thẩm Nguyệt cười nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta cứu ả ta vậy?”
 
Chương 86: C86: Chương 86


Ngọc Nghiên mím môi nói: “Nô tỳ chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, nếu như công chúa không bảo quản gia chạy nhanh đến đó thì Liễu thị đã chết rồi”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt suy nghĩ một chút, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của Ngọc Nghiên, cười nói: “Tiểu nha đầu này, ngươi đừng nghĩ công chúa của ngươi tốt bụng đến như vậy. Ta giữ ả ta lại để sau này từ từ đùa giỡn mà thôi”.

“Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng công chúa đã cứu ả ta”.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào khu nhà bếp. Tần Như Lương từ trong bóng tối đi ra, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Thẩm Nguyệt dần biến mất, nét mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Đèn trong nhà bếp vẫn sáng nhưng mọi người đều đã đi ngủ. Nếu như chủ nhân cần ăn khuya truyền lệnh tới thì mới có người dậy làm bữa khuya cho chủ nhân.

Khi Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên bước vào thì chỉ có ánh đèn vàng hắt ra từ nhà bếp, trong sân vắng vẻ đến lạ thường.

Bọn họ còn chưa bước vào trong bếp thì đã nghe thấy ở góc sân có tiếng mèo kêu yếu ớt.

Thẩm Nguyệt bước tới nhìn thì liền thấy có một con mèo con màu vàng sữa, đôi mắt ướt át bất lực, thân hình gầy yếu đang run lên.


Ngọc Nghiên cảm thấy thương hại nói: “Tại sao lại có một con mèo con ở đây?”

Thẩm Nguyệt đưa tay ra, con mèo con rất cảnh giác mà vươn tay ra cào. Thẩm Nguyệt cười nói: “Đi lấy chút đồ ăn đến đây đi”.

Ngọc Nghiên quay đầu đi vào phòng bếp lấy một ít bánh hấp ra rồi nói: “Chỉ còn lại thứ này, không biết nó có chịu ăn không”.

Thẩm Nguyệt lấy bánh hấp cho mèo con ăn, chắc chắn là rất đói cho nên lúc đầu nó chỉ chống cự một lúc nhưng sau đó đã bắt đầu ăn từng chút một.

Ngọc Nghiên đứng dậy nói: “Công chúa cho nó ăn trước đi, nô tỳ đi nấu chút cháo cho công chúa”.

Ngọc Nghiên quay người đi vào bếp, để lại Thẩm Nguyệt một mình trong sân.

Khi Tần Như Lương vừa nhấc chân đi vào thì đã thấy nàng ngồi xổm trong góc sân, kiên nhẫn cho mèo con ăn. Tóc hai bên thái dương của nàng xõa xuống che đi khuôn mặt của nàng.


Ngồi xổm một lúc lâu khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, liền chịu không nổi ngồi bệt xuống, một tay ôm lấy mèo con, một tay cho nó ăn thức ăn trong lòng bàn tay, mèo con rung rung chòm râu ăn không ngừng, thỉnh thoảng còn kêu lên mấy tiếng meo meo.

Thẩm Nguyệt nheo mắt cười, vuốt ve bộ lông của nó, nhẹ nhàng nói: “Ăn đi, khi nào có sức thì lại cào ta thêm lần nữa”.

Hóa ra nàng cũng rất dịu dàng, chỉ là không dịu dàng với tất cả mọi người.

Nhưng trong lúc con mèo con đang ăn thì lại đột nhiên giật mình đứng dậy, nó nhảy ra khỏi lòng Thẩm Nguyệt rồi chui vào trong bụi cỏ bên cạnh.

Thẩm Nguyệt vừa muốn đứng dậy thì đột nhiên nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày bằng gấm màu đen. .

||||| Truyện đề cử: Ở Trọ Cùng Nhà |||||

Nàng nhìn dọc theo đôi giày lên trên thì mới thấy Tần Như Lương đang đứng trước mặt nhìn xuống nàng bằng ánh mắt trịch thượng.

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, lạnh lùng hỏi: “Nửa đêm cô còn đến đây làm gì?”

Thẩm Nguyệt vỗ tay, đứng lên nói: “Chỉ có ngươi mới được phép đến đây, còn ta thì không sao?”
 
Chương 87: C87: Chương 87


Tần Như Lương liếc mắt nhìn nàng, tỏ ra chán ghét nói: “Nếu như cô đói bụng thì cứ bảo người hầu nấu đồ ăn khuya giao đến, cô đích thân đến đây làm gì? Có phải cô biết thuốc của Mi Vũ vẫn còn ở đây cho nên muốn tới giở trò hay không?”

Chỉ cần vừa nhìn thấy Thẩm Nguyệt là Tần Như Lương liền không thể không đem tất cả ác ý đẩy hết lên đầu của nàng. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho hắn ta yên tâm thoải mái tiếp tục chán ghét nàng.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: “Không sai, ta vừa mới hạ độc ở bên trong xong”.

Tần Như Lương tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt chưa từng bước vào bếp từ khi tới đây, nhưng miệng của nàng thì vẫn điêu ngoa như vậy.

Thẩm Nguyệt hoàn toàn không xem hắn ta ra gì, mèo con đã bị dọa chạy khiến cho nàng cảm thấy rất không vui, cảm thấy hắn ta giống như không khí ô nhiễm, chỉ muốn hắn ta biến đi càng nhanh càng tốt.

Không ngờ Tần Như Lương lại đột nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Nguyệt.

Ngay lập tức nụ cười khinh bỉ trên miệng Thẩm Nguyệt biến mất, nàng lạnh lùng nói: “Tần tướng quân đang muốn làm gì vậy?”


Tần Như Lương nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không hiểu tại sao lại cảm thấy nữ nhân chân thành dưới ánh trăng vừa rồi hoàn toàn khác với nữ nhân xấu xí trước mặt.

Hắn ta mím môi nói: “Ta cảnh cáo cô không được quá đáng. Mi Vũ là nữ nhân ta yêu, sau này cô không được làm khó nàng, không được làm tổn hại đến nàng”.

Thẩm Nguyệt lại nở nụ cười khinh bỉ nói: “Ả ta là nữ nhân ngươi yêu thì có liên quan quái gì đến bà đây? Bà đây không phải là mẹ của ngươi, ta còn phải giúp ngươi chăm tiểu thiếp hay sao?”

Lần nào nàng cũng có thể khiến cho hắn ta trở nên vô cùng tức giận.

Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Chỉ cần cô không làm tổn thương nàng nữa thì ta có thể hứa với cô sau khi cô sinh đứa trẻ cô sẽ được sống một cuộc sống bình yên”.

“Cái quái gì vậy? Nghe giọng điệu của ngươi cứ như là đã ban cho ta ơn huệ gì lớn lắm vậy? Đáng tiếc bây giờ ta chẳng cần điều đó. Lúc này chi bằng ngươi nên quản Mi Vũ nhà ngươi đi, chỉ cần ả ta đừng vác xác đi tìm chết thì ngươi đã có thể thắp hương tạ ơn tổ tiên rồi”.

Tần Như Lương hừ lạnh một tiếng nói: “Cô cho rằng hoàng thượng là cọng rơm cứu mạng của cô hay sao? Đừng quên lúc đầu cô đã sống sót như thế nào, muốn hoàng thượng tin tưởng cô không chút nghi ngờ thì chẳng khác nào kẻ ngu nói mớ. Ta khuyên cô vẫn nên biết thức thời một chút…”


Tuy nhiên, hắn ta còn chưa kịp nói dứt lời thì đã nghe “bốp” một tiếng.

Tần Như Lương trợn to mắt, ngã xuống tại chỗ.

Thẩm Nguyệt nhìn thấy Ngọc Nghiên đang đứng chết trân trước mặt, tay nàng ta vẫn cầm hung khí chính là cây gậy trước đó.

Nàng ta đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tần Như Lương từ lúc nào rồi đánh Tần Như Lương đến ngất xỉu.

“Sao ngươi làm vậy được thế?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Ngọc Nghiên vội vàng ném hung khí đi rồi nói: “Nô tỳ, nô tỳ nín thở kiễng chân đi tới. Nô tỳ thấy hắn ta tóm lấy tay công chúa thì cảm thấy hắn ta định đánh công chúa”, Ngọc Nghiên ngây người nhìn Thẩm Nguyệt hỏi: “Công chúa, có phải nô tỳ đã gây ra đại họa rồi hay không?”

Thẩm Nguyệt đá một cước vào người Tần Như Lương đang bất tỉnh, nhếch khóe miệng xấu xa lên rồi tiếp tục dùng đế giày giẫm lên mặt hắn ta rồi nói: “Đừng sợ, dù sao hắn ta cũng không tận mắt nhìn thấy ai đánh mình. Ngươi nhặt cây gậy lên đi, sau này có ai hỏi thì cứ liều mạng mà chối bay chối biến là được”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng vui vẻ, tiếp tục giẫm lên mặt Tần Như Lương thêm mấy lần nữa.

Ngọc Nghiên cầm theo cháo đã nấu, cùng Thẩm Nguyệt trở về Trì Xuân Uyển.
 
Chương 88: C88: Chương 88


Nghe nói sau đó Tần Như Lương được một người hầu đi tiểu đêm tìm thấy đang nằm bất tỉnh trong khu nhà bếp, lúc đó trên mặt hắn ta còn có rất nhiều dấu giày, không biết đã phải trải qua những chuyện gì.

Tần Như Lương siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Nguyệt, cô chán sống rồi!”

Lại nghe nói đêm đó Vân Nga đã bị nhốt trong bao tải cả đêm ở chuồng ngựa làm mồi cho đám muỗi.

Muỗi trong chuồng ngựa vừa nhiều vừa hung dữ, hôm sau khi người ta vào chuồng cho ngựa ăn thì tưởng thứ trong bao tải là cỏ nuôi ngựa cho nên liền vác ra ngoài rồi đổ vào máng cỏ.

Kết quả là đám ngựa rất không hài lòng với bữa sáng này cho nên đều đồng loạt nhổ nước miếng vào mặt Vân Nga. Vân Nga tỉnh táo lại sau đó liền thét lên chói tai rồi nhảy ra khỏi máng cỏ, suýt chút nữa còn dọa chết một gia đinh.

Nàng ta nghiêng ngả lảo đảo sau khi bước ra khỏi máng cỏ, còn chưa kịp ra khỏi chuồng ngựa thì đã té xuống đất, toàn thân dính đầy phân ngựa.

Trong lúc Thẩm Nguyệt đang nhàn nhã thưởng thức trà buổi sáng thì đã nghe thấy tiếng của Ngọc Nghiên hưng phấn truyền đến.


Ngọc Nghiên nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên vẻ kích động nói: “Nô tỳ chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống trong phủ tướng quân lại phấn khích như vậy! Công chúa, sau này người nhất định phải mang theo nô tỳ khi làm chuyện xấu đó!”

Thẩm Nguyệt gõ nhẹ ngón tay lên trán tiểu nha đầu rồi nói: “Tiểu nha đầu này đừng có học theo thói xấu chứ!”

Ngọc Nghiên tự tin nói: “Nô tỳ không muốn trở thành người tốt, nô tỳ chỉ muốn không làm thất vọng người nhà của mình thôi”.

Hôm nay Tần Như Lương đích thân tới đây tính sổ, lúc này hắn ta đã thay y phục, dấu giày trên mặt cũng đã được rửa sạch nhưng nét mặt còn khó coi hơn so với lúc còn dấu giày trên mặt.

Tần Như Lương vừa bước vào sân thì đã nhìn thấy bức tranh dán trên cửa, trên đó có viết: “Gà và chó không được phép vào”, hắn ta tức giận đến mức phổi như muốn nổ tung.

Không phải “gà và chó” ở trong tranh chính là Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đó sao?

Triệu thị cảm thấy sợ hãi, xem đi, sớm hay muộn cũng sẽ bị tướng quân biết.


Tần Như Lương đứng sừng sững ở trong sân, hướng vào nhà quát lớn: “Thẩm Nguyệt, cút ra đây cho ta!”

Thẩm Nguyệt nhàn nhã bước ra khỏi phòng, Ngọc Nghiên ở bên cạnh ân cần phe phẩy chiếc quạt tròn.

Vừa nhìn thấy sắc mặt đen kịt của Tần Như Lương thì Thẩm Nguyệt đã cảm thấy rất vui vẻ, tựa vào cửa cười nói: “Tần tướng quân thật sự quá đáng, tướng quân muốn ta cút ra kiểu gì đây, tướng quân có thể dạy cho ta được không?”

“Thẩm Nguyệt, cô đừng làm bộ làm tịch”, Tần Như Lương tức giận nhìn Ngọc Nghiên đang đứng bên cạnh nàng, gằn giọng nói: “Tối hôm qua ngươi dám ra tay đánh ta sao?”

Ngọc Nghiên sững sờ, tỏ ra vô tội lắc đầu: “Tướng quân, oan uổng cho nô tỳ quá, có cho nô tỳ thêm một trăm lá gan thì nô tỳ cũng không dám đánh tướng quân!”

“Nhưng ngoài ngươi ra thì làm gì còn kẻ khác?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ý của tướng quân là đêm qua tướng quân bị đánh ngất sao? Ôi trời, lúc đó tướng quân trợn mắt ngất xỉu, chẳng còn thấy oai phong của một đại tướng quân đâu nữa, thật mất mặt”.

Tần Như Lương bước lên, rất muốn tính sổ với nàng.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Sao, ngươi muốn chó cùng rứt dậu có phải không? Ngươi nói Ngọc Nghiên đánh ngươi vậy thì ngươi có chứng cứ hay không? Ngươi có tận mắt nhìn thấy hay không?”
 
Chương 89: C89: Chương 89


Ngọc Nghiên vội vàng gật đầu, tỏ ra đứng đắn nói: “Nô tài phải nấu cháo cho công chúa, không hề rời khỏi bếp nửa bước”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Nàng ta là một tiểu nha đầu nhút nhát, đừng nói là không dám đánh tướng quân, cho dù nàng ta dám thì tướng quân cũng là người quanh năm luyện võ, làm sao có thể không nhận ra nàng ta đang đến gần mình chứ? Giờ thì hay rồi, tướng quân không tìm ra kẻ thủ ác lại đi đổ tội cho một nha hoàn, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì không chỉ ngươi mất mặt mà cả phủ tướng quân đều mất mặt”. Đọc‎ 𝙩r𝓾yện‎ ch𝓾ẩn‎ không‎ q𝓾ảng‎ cáo‎ (‎ 𝑻RU𝖬𝑻RU𝙔‎ Ệ𝘕.𝖵n‎ )

Tần Như Lương biết rất có thể là do Ngọc Nghiên làm ra chuyện đó bởi vì lúc đó ngoài nàng ta ra thì không có ai khác ở đó. Nếu như là một người luyện võ đến gần thì hắn ta sẽ có thể phát hiện ra ngay lập tức.

Nhưng bây giờ hắn ta cũng không thể nói gì nữa.

Bởi vì nữ nhân Thẩm Nguyệt này có khả năng ngụy biện quá mạnh mẽ, dường như tất cả các lý do trên đời này nàng đều có thể viện ra hết.

Tần Như Lương nói: “Thẩm Nguyệt, cô tốt nhất đừng nên dung túng cho nha hoàn của mình, nếu không cô phải tự gánh lấy hậu quả!”

Thẩm Nguyệt hất cằm, nhìn Tần Như Lương khiêu khích nói: “Nàng ta nói không đánh thì chính là không đánh, ta không tin nàng ta chẳng lẽ lại đi tin ngươi hay sao? Cũng giống như Mi Vũ của ngươi nói ta đánh ả ta vậy, ta nói ta không đánh nhưng ngươi vẫn tin Mi Vũ của ngươi răm rắp. Chuyện này cũng giống như vậy, ngươi có hiểu không?”


“Được lắm, cô giỏi lắm!”, Tần Như Lương tức giận cười gằn nói: “Chuyện đó tạm thời không nhắc đến nữa, còn cái gì đang dán ngoài cửa đây?”

Thẩm Nguyệt liếc nhìn ra cửa, cười nói: “Là một bức tranh đó”.

“Cô mắng ai là gà, mắng ai là chó?”

Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: “Ngươi đã hiểu lầm ta rồi, ta nói gà chó không được vào thì chính là gà chó không được vào”.

“Nhưng người trong tranh rõ ràng là…”, Tần Như Lương tức giận đến không nói nên lời.

Nhưng người trên bức tranh rõ ràng là hắn ta và Liễu Mi Vũ.


Thẩm Nguyệt nói: “Ta chỉ vẽ một bức tranh có hai người sau đó viết thêm một câu, ta cũng không nói câu bên dưới có liên quan đến hai người bên trên. Tần tướng quân muốn vào ta cũng đâu có ngăn chặn được”.

Thẩm Nguyệt xoa bụng, Tần Như Lương ôm một bụng tức tới đây nhưng lại không làm gì được nàng, buổi sáng tiến cung còn bị hoàng thượng mắng một trận.

Hắn ta chạy đến đây muốn nói lý lẽ với nàng thì lại bị nàng biến đen thành trắng.

Tần Như Lương cau mày nói: “Thẩm Nguyệt, cô tốt nhất đừng nên để ta nắm được điểm yếu, nếu không ta sẽ khiến cho cô hối hận không kịp!”

Cuối cùng, Tần Như Lương chỉ có thể phất tay áo rời khỏi Trì Xuân Uyển, lúc rời đi còn không quên nhìn lại bức tranh trên cửa, hắn lôi bức tranh xuống xé thành từng mảnh, bẻ khung tranh thành củi vụn.

Hôm nay trời trong nắng ấm, ngày hôm qua quản gia lo cứu chữa cho Liễu Mi Vũ cho nên hôm nay mới có thời gian dọn rửa sạch sẽ ao nước.

Dưới ao không chỉ có bùn lầy mà còn có rất nhiều tổ đỉa.

Đám đỉa trong đó kết thành từng mảng lớn trong vô cùng đáng sợ, Thẩm Nguyệt còn mang theo Ngọc Nghiên đi xem náo nhiệt một chút.

Ngọc Nghiên không để Thẩm Nguyệt đến gần, dưới ánh mặt trời mùa hạ chỉ đứng xa xa nhìn thấy cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
 
Chương 90: C90: Chương 90


Ngọc Nghiên tận tình khuyên bảo: “Công chúa hiện tại đang mang thai, đừng hù dọa đứa trẻ!”

Thẩm Nguyệt xoa xoa cằm nghĩ: “Không biết đống đỉa kia còn có thể nấu được bao nhiêu món?”

Ngọc Nghiên không nói nên lời, chỉ cần nghĩ đến điều đó là nàng ta đã muốn nôn mửa!

Quả nhiên Thẩm Nguyệt nói được làm được.

Nàng đã yêu cầu người hầu lấy ra một ít đỉa sau đó mang ra nhà bếp, bảo nhà bếp xào sả ớt thật thơm.

Ngọc Nghiên cố chống lại cảm giác buồn nôn, nét mặt co giật nói: “Công chúa, người đừng nói với nô tỳ rằng người muốn ăn món này… nô tỳ sẽ không bao giờ để công chúa ăn nó đâu!”

Thẩm Nguyệt trợn mắt nói: “Ta có bị ngốc đâu? Phụ nữ mang thai sao có thể ăn cái này. Hơn nữa ngươi có muốn ăn ta cũng không cho ngươi ăn đâu, cái này là để cho Mi Vũ”.

Nàng liền bảo Ngọc Nghiên mang theo hộp thức ăn đầy ắp rồi vui vẻ dẫn nàng ta đến Phù Dung Uyển thăm Liễu Mi Vũ…

“Công chúa, chuyện ngày hôm qua còn chưa lắng xuống, hay là lần này đừng gây rắc rối nữa…”


Thẩm Nguyệt liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Ngươi nói gì vậy? Tất cả đều là người một nhà, đương nhiên phải quan tâm lẫn nhau rồi. Mi Vũ bị thương cho nên ta mới đi thăm nàng ta, có thứ tốt đương nhiên ta phải chia sẻ cho nàng ta”.

Ngọc Nghiên lộ vẻ bối rối.

Như vậy còn không phải là muốn đi gây rắc rối hay sao?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================

Khi họ đến Phù Dung Uyển thì Vân Nga đã ra đón họ trước. Nhìn thấy nàng ta có vết xước trên mặt, vết bầm trên tay, làn da trần đầy vết muỗi đốt, cả chủ tớ hai người Thẩm Nguyệt đều không có biểu hiện gì khác biệt.

Liễu Mi Vũ mời Thẩm Nguyệt vào.


Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên dọn món ăn ra mời Liễu Mi Vũ ăn.

Kết quả là chỉ chốc lát sau thì Liễu Mi Vũ đã hét toáng lên rồi đuổi cả hai ra ngoài.

Ánh mặt trời bên ngoài vô cùng tươi sáng, Thẩm Nguyệt khẽ phe phẩy vạt váy, nở nụ cười xấu xa nói: “Đúng là phụ lòng người tốt, một món ăn ngon như vậy mà lại đi lãng phí”.

Nàng quay lại nhìn Liễu Mi Vũ trong phòng nói: “Mi Vũ ngoan, hôm nay ta bắt được rất nhiều đỉa, dĩa này vỡ rồi cũng không sao, lát nữa để ta bảo nhà bếp nấu dĩa khác mang tới”.

Liễu Mi Vũ kích động, the thé hét lên: “Ngươi không được tới đây nữa! Nếu như ngươi còn dám tới đây nữa thì ta sẽ bảo tướng quân đánh gãy chân của ngươi!”

Thẩm Nguyệt vẫn nở nụ cười xấu xa, nghênh ngang bước đi.

Sau khi Tần Như Lương nghe được chuyện này thì hắn ta đã ra lệnh cho người hầu trong nhà không được để Thẩm Nguyệt bước vào Phù Dung Uyển nửa bước, nếu không tất cả người hầu sẽ bị trừng phạt.

Vì vậy, mỗi khi Thẩm Nguyệt bước ra khỏi Trì Xuân Uyển thì ánh mắt của tất cả người hầu đều theo sát nàng, một khi phát hiện nàng muốn đến Phù Dung Uyển thì bọn họ sẽ ngay lập tức nhảy ra ngăn cản.

Trong thời gian Liễu Mi Vũ dưỡng thương Vân Nga luôn túc trực chăm sóc nàng ta. Vân Nga là một nha hoàn thông minh lanh lợi, không cần Liễu Mi Vũ dặn dò nhiều thì cũng có thể hiểu được ý của chủ nhân.

Vân Nga ít nói nhưng hiểu rất rõ tâm ý của Liễu Mi Vũ. Đôi khi Liễu Mi Vũ chỉ cần nhìn một cái thì Vân Nga cũng có thể hiểu được nàng ta muốn gì.

Liễu Mi Vũ cảm thấy Vân Nga có năng lực và chu đáo hơn Hương Phiến nhiều. Hương Phiến thường nói rất nhiều, bất cứ khi nào có cơ hội nàng ta đều lải nhải không thôi.
 
Chương 91: C91: Chương 91


Những lúc Hương Phiến gây náo loạn bên tai của nàng ta, nàng ta cũng cảm thấy rất phiền.

Cho nên mấy ngày nay Liễu Mi Vũ rất tĩnh tâm, nhất thời quên mất mình còn có một nha hoàn là Hương Phiến.

Hương Phiến đã phải dưỡng thương trong phòng kể từ khi bị phạt đánh ba mươi trượng lớn. Nàng ta cũng nghe nói rằng Vân Nga đã đến chăm sóc cho Liễu Mi Vũ.

Tất nhiên bên cạnh Liễu Mi Vũ phải có một nha hoàn mới, điều này Hương Phiến có thể hiểu được. Khi nàng ta dưỡng thương xong thì nàng ta sẽ trở lại bên cạnh Liễu Mi Vũ.

Nhưng mấy ngày nay không có ai đến hỏi thăm thương thế của Hương Phiến, ngay cả Liễu Mi Vũ cũng chưa từng thấy bóng dáng, chuyện này khiến cho Hương Phiến cảm thấy không vui.

Đột nhiên Tần Như Lương lại đến tìm Hương Phiến vào buổi tối. Hắn ta không muốn có kẻ khác nhìn thấy, cũng không muốn cho Liễu Mi Vũ biết.

Lúc Hương Phiến chuẩn bị đi ngủ thì có người gõ cửa.

“Ai?”

“Là ta”.


Hương Phiến đương nhiên nhận ra giọng nói của Tần Như Lương, cho nên nàng ta mở cửa ngay lập tức, nhìn Tần Như Lương đang đứng ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.

Tần Như Lương nhíu mày, sải bước vào phòng của nàng ta.

Hắn ta không quanh co lòng vòng, ngay lập tức hỏi vào trọng tâm: “Ta hỏi ngươi, ngày hôm đó tại sao Mi Vũ lại rơi xuống ao?”

Trái tim của Hương Phiến như muốn lọt cả ra ngoài, nàng ta lập tức quỳ xuống nói: “Tướng quân minh giám, phu nhân thật sự bị công chúa đẩy ngã…”

Từ hai ngày trước khi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên thì hắn ta luôn canh cánh trong lòng.

Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Hương Phiến, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng để nói ra sự thật!”

Chẳng lẽ tướng quân đã biết được điều gì đó rồi sao?

Hương Phiến hoảng sợ nhưng vẫn buộc mình phải bình tĩnh trở lại. Nàng ta nghĩ nếu như tướng quân thật sự biết chuyện thì đã không chạy tới đây hỏi mình vào lúc nửa đêm như thế này!


Nàng ta không thể thừa nhận!

Hương Phiến nghiến răng nghiến lợi nói: “Nô tỳ không nói dối, những lời nô tỳ nói đều là sự thật!”

Nàng ta ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tần Như Lương nói: “Tướng quân, người chịu khổ chính là phu nhân, nô tỳ nói dối thì có ích lợi gì? Nếu tướng quân không tin nô tỳ thì có thể hỏi phu nhân, nếu như nô tỳ có nửa lời nói dối thì nô tỳ cam lòng để cho tướng quân cùng phu nhân xử lý”.

Thấy không hỏi ra được chuyện gì, Tần Như Lương liền nhanh chóng bỏ đi.

Hắn ta chỉ đang cố trấn an bản thân.

Thẩm Nguyệt là một nữ nhân xảo quyệt, sao hắn ta có thể tin tưởng vào lời nói của nàng chứ.

Nhưng khi Tần Như Lương rời khỏi phòng Hương Phiến thì liền bị người hầu của phủ tướng quân bắt gặp.

Người hầu dụi dụi mắt, nhìn bóng lưng kia rõ ràng chính là tướng quân, làm người hầu còn tưởng mình đã nhìn nhầm.

Hương Phiến tiếp tục chờ cho đến khi vết thương của nàng ta sắp lành mà vẫn không thấy Liễu Mi Vũ đến hỏi han gì.

Ngược lại, nàng ta chỉ nghe được những chuyện như Vân Nga đã hầu hạ Liễu Mi Vũ chu đáo như thế nào, Liễu Mi Vũ coi trọng Vân Nga như thế nào,…

Sau đó, cuối cùng Vân Nga cũng đến gặp Hương Phiến.
 
Chương 92: C92: Chương 92


Vân Nga mặc trang phục nha hoàn cấp cao, sắc mặt điềm tĩnh, từng hành động đều chuẩn mực.

Hương Phiến biết mình không nên so đo với Vân Nga nhưng khi thấy Vân Nga tỏ thái độ cấp trên thì nàng ta không khỏi nghĩ rằng Vân Nga vì được thăng chức cho nên hôm nay mới tới gặp nàng ta.

Nha hoàn này dựa vào cái gì mà lên mặt với mình?

Hương Phiến không chịu được, liền bực mình nói: “Phu nhân bảo ngươi đến đây hỏi thăm ta sao?”

Vân Nga nói: “Phu nhân bảo ta đến nói với ngươi một tiếng, bảo ngươi an tâm dưỡng thương, không cần vội vã quay về Phù Dung Uyển hầu hạ”.

“Không thể nào!”, Hương Phiến nói: “Trước đây ta luôn là người hầu hạ phu nhân, không có ta hầu hạ sao phu nhân có thể quen được? Lời này chắc chắn là do ngươi tự nói, ngươi muốn phu nhân quên mất ta để ngươi có thể chiếm được lợi ích”.

Vân Nga liếc nhìn nàng ta nói: “Ngươi muốn nghĩ như vậy thì ta cũng không còn cách nào. Ta đã chuyển lời xong rồi, bây giờ phu nhân còn đang đợi ta trở về”.


Nói xong Vân Nga quay người bỏ đi.

Hương Phiến không chút nghĩ ngợi tóm chặt lấy nàng ta rồi nói: “Không được, ta không cho ngươi đi. Ngươi đang nghĩ gì vậy, ngươi nghĩ mình hầu hạ phu nhân được một thời gian thì liền có thể lên mặt với ta sao? Ta mới là nha hoàn thân cận của phu nhân, ta còn giúp phu nhân chịu phạt trượng lớn!”

Hương Phiến khá bốc đồng, không giấu được thù hận trong lòng nên rất dễ cáu gắt, chưa nói được mấy lời thì nàng ta và Vân Nga đã bắt đầu lao vào đánh nhau.

Hương Phiến đánh rất đã tay, lúc đó nàng ta chỉ muốn Vân Nga phải đau khổ cho nên không hề để ý Vân Nga hoàn toàn không ra tay đánh trả.

“Tiện nhân, không dạy cho ngươi một bài học để cho ngươi biết được sự lợi hại của ta thì ngươi còn cho rằng ta dễ đối phó!”

Ngay sau đó tin tức đã truyền đến Phù Dung Uyển.

Vân Nga đã bị Hương Phiến đánh thảm.


Liễu Mi Vũ biết chuyện thì không khỏi có chút bực mình.

Hương Phiến quỳ xuống đất khóc ròng nói: “Phu nhân, là do ả ta có ý định xấu trước”.

Vân Nga bị thương cũng không khóc, chỉ nói: “Nô tỳ chỉ truyền lời của phu nhân cho Hương Phiến biết, có lẽ Hương Phiến đã nghĩ quá nhiều”.

Liễu Mi Vũ nói với Hương Phiến: “Chính Vân Nga đã chủ động nhắc nhở ta quan tâm hỏi thăm đến thương thế của ngươi. Ta chỉ muốn ngươi nghỉ ngơi thêm một thời gian và trở lại sau khi đã bình phục hẳn. Hương Phiến, ngươi đánh Vân Nga là ngươi đã sai rồi. Trong thời gian không có ngươi ở bên cạnh chỉ có Vân Nga chăm sóc cho ta thôi”.

Hương Phiến biết mình đã gây ra rắc rối để cho Vân Nga nắm quyền kiểm soát cho nên liền nói: “Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ chỉ nhất thời nóng vội, không muốn rời khỏi phu nhân. Xin phu nhân đừng đuổi nô tỳ đi, vết thương của nô tỳ đã khỏi hẳn, phu nhân hãy để cho nô tỳ trở về đi!”

Hương Phiến hướng hai mắt đẫm lệ nhìn Liễu Mi Vũ khiến cho nàng ta cũng có chút không đành lòng.

Dù sao thì nàng ta cũng là nha hoàn bên cạnh Liễu Mi Vũ biết bao nhiêu lâu nay, trước kia vẫn tận tâm tận lực hầu hạ, lần này cũng là vì giúp chủ nhân cho nên mới bị trách phạt.

Liễu Mi Vũ nhất thời mềm lòng, đã để Hương Phiến quay trở lại Phù Dung Uyển.

Sau này Hương Phiến và Vân Nga sẽ cùng hầu hạ Liễu Mi Vũ.
 
Chương 93: C93: Chương 93


Khi Hương Phiến đánh Vân Nga, rất nhiều nha hoàn đã tụ lại xem.

Ngọc Nghiên tất nhiên cũng không bỏ qua chuyện náo nhiệt, lúc trở về nàng ta đã rất kích động kể cho Thẩm Nguyệt nghe về chuyện đó, Thẩm Nguyệt đang vẽ tranh nghe kể chuyện cũng không ý kiến gì, chỉ nở một nụ cười ý vị thâm trường.

Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, sao người không lo lắng chút nào cả vậy? Hương Phiến và Vân Nga đều là những kẻ quỷ quyệt, nếu như sau này hai ả cùng nhau bày mưu tính kế cùng Liễu thị đối phó với công chúa thì sao?”

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu cười nói: “Đã là hai kẻ quỷ quyệt thì sao có thể hợp tác với nhau được?”

Ngọc Nghiên sững sờ không hiểu.

Thẩm Nguyệt vừa tiếp tục vẽ tranh vừa nhàn nhạt nói: “Vân Nga không trầm tĩnh như vẻ ngoài, ả ta còn tính toán so đo hơn Hương Phiến rất nhiều. Chẳng bao lâu sau Hương Phiến chắc chắn sẽ phải chịu khổ, đến lúc đó trò hay mới thật sự bắt đầu”.

Ngọc Nghiên sau đó mới nhận ra rằng những gì công chúa của mình nói là đúng.

Hôm nay Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên đi dạo trong vườn, họ nhìn thấy một đám người đang đứng túm tụm dưới gốc cây xem truyện tranh.


Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên đến mượn một quyển để xem thử.

Ngọc Nghiên mượn về một quyển truyện tranh, Thẩm Nguyệt mở ra xem, ánh nắng chiếu xuống từng kẽ hở trên tán lá xanh phản chiếu nụ cười trên khóe miệng nàng còn tươi sáng hơn cả ánh mặt trời.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, nhếch miệng cười nói: “Liên hồ ly năng suất quá, nhanh như vậy mà đã đóng thành quyển bán ra rồi”.

Mấy ngày trước Liên Thanh Châu đã tìm hơn mười họa sĩ chép tranh chỉ trong một đêm, hàng ngàn quyển tranh đã được đưa vào các hiệu sách lớn, không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đã bán hết sạch.

Món hàng này bán chạy đến mức bây giờ Thẩm Nguyệt còn có thể xem tác phẩm của chính mình ngay trong phủ tướng quân.

Ngọc Nghiên vui vẻ lật qua lật lại quyển tranh rồi nói: “Công chúa vẽ tranh thật là giỏi!”

Rất nhanh sau đó Liên Thanh Châu đã phái người tới hỏi công chúa còn truyện tranh không.

Thẩm Nguyệt cũng đã gần hoàn thành nội dung phần hai.


Kể từ khi Hương Phiến quay lại Phù Dung Uyển để cùng làm việc với Vân Nga, nàng ta đã cạnh tranh với Vân Nga ở khắp mọi nơi. Vân Nga tỏ ra không muốn tranh giành, lúc nào cũng ở thế yếu.

Lần nào Phù Dung Uyển cũng bị Hương Phiến làm loạn đến mức gà chó không yên.

Hương Phiến không chỉ làm loạn mà sau khi làm loạn còn chạy đi tìm Liễu Mi Vũ để khóc lóc kể lể chỉ trích.

Lúc đầu Liễu Mi Vũ còn thuyết phục Hương Phiến và Vân Nga chung sống hòa thuận nhưng sau đó nàng ta đã trở nên thiếu kiên nhẫn. Hương Phiến dần dần bị tách ra khỏi Liễu Mi Vũ và Vân Nga.

Càng như vậy thì trong lòng Hương Phiến lại càng thêm phẫn uất, sau nhiều lần Hương Phiến đánh Vân Nga thì Liễu Mi Vũ cuối cùng cũng tức giận trừng phạt Hương Phiến phải đi quét tước hoa viên.

Lúc Thẩm Nguyệt nghe Ngọc Nghiên kể Hương Phiến bị phạt quét tước hoa viên thì nàng cũng đang hạ nét vẽ cuối cùng xuống tờ giấy vẽ, nàng đặt viên than xuống rồi nằm dài trên ghế.

“Cuối cùng cũng hoàn thành”.

Ngọc Nghiên cảm thấy khó hiểu nói: “Công chúa, sao công chúa còn phải vẽ quyển thứ hai chứ? Chỉ cần giao cho Liên công tử tìm người vẽ không phải là tốt rồi sao?”

Thẩm Nguyệt cầm một bức vẽ lên cười nói: “Phần này ta tự có cách dùng”.

“Công chúa, nô tỳ giúp người đứng dậy đi lại, ngồi lâu không tốt đâu”.
 
Chương 94: C94: Chương 94


“Không phải lúc nãy ngươi nói Hương Phiến bị phạt quét tước hoa viên sao, chúng ta ra hoa viên đi dạo một vòng”.

Ngọc Nghiên đã đọc qua nội dung trong truyện tranh, sau khi nghe Thẩm Nguyệt nói thì nàng ta dường như đã hiểu ý đồ của Thẩm Nguyệt.

Thời tiết càng ngày càng nóng, công việc dọn dẹp hoa viên trong thời gian này không hề đơn giản, chỉ một lát là toàn thân đã đổ mồ hôi nhễ nhại.

May mắn thay cây cối trong vườn phủ kín đường đi, Hương Phiến tìm được một góc khuất có bóng cây râm mát rồi lười biếng ngồi xuống, vừa lau mồ hôi trên vừa mắng chửi Vân Nga một cách hằn học mấy lần.

Nếu như không phải tại Vân Nga thì làm sao nàng ta lại phải rơi vào tình cảnh này chứ!

Cách một hàng cây có một con đường vắng lặng, lúc này Ngọc Nghiên đang cùng Thẩm Nguyệt đi dạo trên con đường đó.

Qua những kẽ lá bọn họ có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Hương Phiến ở bên kia.


Hương Phiến ngồi nghỉ một lúc rồi đứng dậy định rời đi thì chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên qua hàng cây.

“Công chúa, ta nghe nói Hương Phiến bị phạt quét tước hoa viên, không biết hôm nay chúng ta có gặp được ả ta hay không”.

Câu nói này đã khiến cho Hương Phiến phải dừng chân, nàng ta giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung hăng trừng xuyên qua hàng cây.

Còn không phải là Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên hay sao?

Khi đó Thẩm Nguyệt đã tìm thấy một bãi cỏ xanh sạch rồi ngồi xuống nói: “Vân Nga là một kẻ rất mưu mô, nếu như Hương Phiến cứ làm căng với ả ta thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt”.

“Sao công chúa biết được?”


“Người còn không biết Hương Phiến có tính khí thế nào sao? Ả ta có tính tình hiếu thắng, mà Vân Nga thì hoàn toàn tương phản, ra vẻ vừa trầm ổn vừa kiên định. Hương Phiến càng nhắm vào Vân Nga thì Mi Vũ lại càng chán ghét ả ta, chỉ có điều ả ta chưa nhận ra mà thôi”.

“Cho dù Hương Phiến có làm khó dễ thế nào thì Vân Nga cũng không bao giờ đánh trả, chuyện này sẽ khiến cho Mi Vũ và Hương Phiến quay lưng lại với nhau, lúc đó Vân Nga có thể nhảy vào thay thế”.

Hương Phiến đứng bên kia nghe thấy vậy thì sửng sốt một chút, rồi bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Nếu đúng thật là như vậy thì mỗi khi Vân Nga tỏ ra chịu thiệt thòi cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện Vân Nga tiếp tục ở lại Phù Dung Uyển làm việc mà ngược lại còn càng khiến cho Liễu Mi Vũ càng thêm thân cận nàng ta.

Hương Phiến lại nghe Thẩm Nguyệt nói: “Trong khi Hương Phiến vẫn đang dưỡng thương thì có lẽ Vân Nga đã nếm trải mùi vị ngọt ngào của một nha hoàn cấp cao, tất nhiên ả ta không muốn Hương Phiến trở về để ép ả ta phải rời đi rồi, cho nên ả ta mới phải tiên hạ thủ vi cường”.

Hương Phiến hoàn toàn bị những lời của Thẩm Nguyệt hấp dẫn, nàng ta vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.

Thẩm Nguyệt khẽ cúi đầu quay lưng về phía Hương Phiến, nhưng nàng biết lúc này Hương Phiến vô cùng lo lắng, nàng lại nhếch miệng nói: “Ta nghe nói Vân Nga đã bị Hương Phiến đánh khi đi truyền lời của chủ nhân cho Hương Phiến. Chắc chắn là Vân Nga đã cố ý lan truyền chuyện này ra ngoài và cũng cố ý để bị Hương Phiến đánh. Người yếu đuối sẽ dễ dàng nhận được sự cảm thông của người khác hơn, đây là bước đầu tiên của ả ta để tách Mi Vũ ra khỏi Hương Phiến”.

Hương Phiến như giác ngộ, siết chặt nắm tay, thì ra là như vậy!
 
Chương 95: C95: Chương 95


Trước đây nàng ta luôn muốn gây rắc rối cho Vân Nga, không ngờ bản thân mình đã rơi vào bẫy của Vân Nga!

Ngọc Nghiên nhìn quyển tranh trong tay Thẩm Nguyệt, giả vờ ngạc nhiên nói: “Công chúa cũng đã đọc quyển truyện tranh này rồi sao? Đám nha hoàn trong phủ tướng quân đều đã đọc nó rồi, nô tỳ cũng có đọc. Trong quyển truyện tranh này có một nha hoàn khiến cho nô tỳ rất ấn tượng”.

“Ấn tượng như thế nào?”

“Nô tỳ thấy nha hoàn đó rất giống với Hương Phiến, một nha hoàn có vẻ ngoài rất xinh đẹp, đầu tiên đều bị chủ nhân bỏ rơi sau đó lại không cam tâm tiếp tục kiếp nô tỳ, cuối cùng tìm được cơ hội trở mình biến thành chủ nhân”.

Hương Phiến nghe vậy thì chấn động tâm can.

Thẩm Nguyệt bật cười hai tiếng nói: “Hương Phiến bây giờ chỉ là một nô tỳ cấp thấp bị phạt, làm gì giống với nha hoàn trong quyển truyện tranh này chứ? Nhưng nếu như ngươi nói nàng ta giống vì có vẻ ngoài xinh đẹp thì ta đồng ý”.

Ngọc Nghiên khinh thường nói: “Không sai, nô tỳ cũng đã từng nghe đám gia đinh trong phủ túm tụm bàn tán, tất cả đều khen Hương Phiến xinh đẹp nhất trong đám nha hoàn”.


Những lời này ai mà chẳng thích nghe, tuy Hương Phiến oán hận chủ tớ Thẩm Nguyệt nhưng cũng nhịn không được mà giơ tay lên sờ mặt mình, nở nụ cười đắc ý. Nàng ta đương nhiên biết bản thân mình xinh đẹp nhất trong đám nha hoàn.

Sau đó Ngọc Nghiên lại nói: “Hương Phiến bây giờ chỉ là một nô tỳ cho nên ăn mặc còn xuề xòa tầm thường, nếu như ả ta được ăn mặc như Liễu thị thì nói không chừng còn xinh đẹp tỏa sáng hơn vạn phần”.

“Nha hoàn chính là nha hoàn, làm gì có chuyện nha hoàn lại đi ăn mặc xinh đẹp như chủ nhân chứ?”

“Nhưng không phải nha hoàn trong quyển truyện tranh này cũng phải dựa vào chính mình cố gắng từng bước tiến lên mới có thể làm chủ nhân hay sao? Cho dù thế nào thì công chúa vẫn nên đề phòng đi, nói không chừng một ngày nào đó ả ta không còn cam lòng làm nô tỳ sau đó lại làm cho tướng quân vui vẻ thì rất khó đối phó”.

Sau đó Thẩm Nguyệt đứng dậy rời đi cùng Ngọc Nghiên nhưng còn cố tình để quên quyển truyện tranh trên bãi cỏ khi rời đi.

Hương Phiến nóng lòng chạy đến đó rồi nhặt nó lên.

Nếu như có thể làm chủ thì ai còn muốn làm nô tỳ nữa chứ?


Nếu như nàng ta được tướng quân sủng hạnh biến thành chủ nhân thì xem nàng ta sẽ xử lý tiện nhân Vân Nga như thế nào!

Còn có Liễu Mi Vũ… nàng ta vì Liễu Mi Vũ mà phải trả giá nhiều như vậy, kết quả Liễu Mi Vũ lại vì một nô tỳ khác mà bỏ rơi nàng ta.

Là Liễu Mi Vũ bất nhân trước nên đừng trách nàng ta bất nghĩa.

Hương Phiến ngồi xổm tại chỗ lật xem toàn bộ quyển truyện tranh do Thẩm Nguyệt chuẩn bị kỹ càng, hồi lâu cũng không thể bình tĩnh.

Thẩm Nguyệt đứng dưới bóng cây mát mẻ nở nụ cười xấu xa khi nhìn thấy cảnh đó, sau đó quay lại nói: “Ngọc Nghiên, kỹ năng diễn xuất của ngươi thật tốt”.

“He he, là công chúa đã dạy nô tỳ tốt thôi”, Ngọc Nghiên cười khúc khích nói: “Có vẻ như lúc nãy ả ta đã nuốt từng câu từng chữ của chúng ta rồi, không biết tiếp theo á ta sẽ làm gì?”

“Ta cũng đang rất mong chờ”.

Hương Phiến đứng lên giấu quyển truyện tranh đi sau đó mới quay về.

Một khi người ta đã có ý niệm trong đầu thì suy nghĩ muốn trở mình thay đổi vận mệnh sẽ cắm rễ và điên cuồng phát triển.
 
Chương 96: C96: Chương 96


Nàng ta suy nghĩ rất nhiều trên đường đi, muốn làm chủ nhân thì trước tiên phải có được sủng ái của tướng quân.

Nhưng trái tim của tướng quân luôn hướng về Liễu Mi Vũ, cho dù không lấy được trái tim của tướng quân thì nàng ta cũng có thể hiến dâng thân thể để khiến tướng quân phải chịu trách nhiệm với mình.

Cũng giống như nha hoàn trong quyển truyện tranh này vậy, nếu như muốn có được thì phải cho đi trước!

Nhưng Hương Phiến biết cho dù nàng ta tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi khỏa thân trước mặt thì Tần Như Lương cũng sẽ không đoái hoài, như vậy thì chỉ có thể sử dụng thủ đoạn.

Trong quyển truyện tranh có nhắc tới chuồng ngựa, vừa hay trong phủ tướng quân cũng có một chuồng ngựa.

Chạng vạng tối sau khi Hương Phiến quét tước hoa viên xong thì mới mệt mỏi trở về Phù Dung Uyển. Nàng ta thậm chí còn không nhìn thấy mặt Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ cũng không quan tâm đ ến nàng ta một chút nào.

Chỉ có Vân Nga đứng dưới mái hiên, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Phu nhân vừa mới ngủ, ngươi đừng đi vào quấy rầy”, nói xong nàng ta còn bịt mũi ra vẻ chán ghét nói: “Ngươi hôi thối quá, mau đi tắm rửa đi, đừng đứng đây dọa người khác nữa”.


Hương Phiến trừng mắt nhìn nàng ta, rồi quay về phòng của mình.

Vân Nga, ngươi chờ đó cho ta!

Ngày hôm sau, Hương Phiến đến chuồng ngựa.

Chuồng ngựa ở viện bên, cần đi khá lâu. Gia nô trông ngựa đều là gia nô mạt đẳng, bình thường rất ít khi được gặp nha hoàn nào trang điểm lộng lẫy như Hương Phiến đến.

Hơn nữa Hương Phiến còn nở một nụ cười khả ái, không hề ghét bỏ nơi này, khiến gia nô sinh lòng hảo cảm.

Hương Phiến còn mang theo trà lạnh cho gia nô uống.

Gia nô ở đây chia ca mà làm, lúc Hương Phiến đến thì có một gia nô vừa dọn dẹp xong, chuẩn bị về nghỉ.


Hương Phiến gọi hắn ta lại uống trà.

Gia nô này có làn da đen đúa, ngại ngùng, khi mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, hỏi: “Sao Hương Phiến cô nương lại tới đây?”

Người đẹp trà ngon trước mắt, gia nô nhất thời có hơi lâng lâng.

Hương Phiến nói: “Dạo này phu nhân nhà ta có hứng thú với cưỡi ngựa, định sau này học nên sai ta tới đây tìm hiểu một chút”.

Hương Phiến đi vòng quanh chuồng ngựa, chỉ vào hai con ngựa cuối cùng, hỏi: “Tại sao hai còn ngựa này lại có lương thảo khác với những con khác vậy?”

Gia nô kia chỉ vào một con có vẻ tráng kiện hơn, nói: “Đây là ngựa của tướng quân, khác ngựa bình thường, từ huấn luyện đến lương thảo đều được lựa chọn tỉ mỉ”.

“Vậy còn con này thì sao?”

“Đây là ngựa giống”, gia nô ngại ngùng nói: “Cô đừng đến gần nó làm gì. Nó đang ở độ giao phối, rất kích động, cẩn thận không nó làm cô bị thương đấy. Ngựa tốt mà phủ tướng quân bồi dưỡng đều phải dựa vào nó mà”.

Hương Phiến hỏi kỹ thêm thì mới biết được là mỗi năm khi đến mùa xuân, bọn họ sẽ dùng con ngựa giống này và ngựa cái giao phối, sản sinh ra ngựa con.
 
Chương 97: C97: Chương 97


Mà trong đồ ăn ngựa ăn có thành phần thúc tình cực mạnh nên ngựa giống mới hưng phấn với ngựa cái như vậy.

Hương Phiến tỏ ra rất tò mò, gia nô kia đành chịu, phải cho nàng ta xem qua bột thúc tình cho ngựa giống ăn.

Kết quả, Hương Phiến thừa dịp gia nô uống trà lạnh, vụng trộm lấy một chút, bọc lại trong tay áo.

Lúc gần đi, Hương Phiến mới mỉm cười nói với gia nô: “Cũng đừng kể chuyện hôm nay ta tới hỏi ngươi cho ai khác nhé. Phu nhân không muốn tướng quân biết mình muốn mọc cưỡi ngựa, dù gì cũng là một chuyện nguy hiểm, tướng quân nói không chừng sẽ nổi giận”.

Gia nô đồng ý: “Ta hiểu rồi”.

Tần Như Lương từ bên ngoài đã về, theo thường lệ là đến Phù Dung Uyển một hồi. Lúc này, có Vân Nga hầu hạ nên nàng ta không vướng bận chuyện gì.

Hương Phiến bèn nấu một bát nước canh, hít sâu một hơi, sau đó đổ toàn bộ thuốc bột trong tay vào, lấy thìa quấy đều.

Nghe nói Tần Như Lương đã về viện chính vào lúc hoàng hôn, Hương Phiến liền đem nước canh đến viện chính.


Tần Như Lương đang ngồi trong thư phòng, thấy nàng ta tới thì nhíu mày hỏi: “Sao không ở bên cạnh Mi Vũ mà hầu hạ, đến chỗ ta làm gì?”

Hương Phiến mang canh lên, nói: “Đây là canh phu nhân ra lệnh cho Vân Nga nấu, lo lắng tướng quân công việc bộn bề, ban ngày khổ cực, nên nô tỳ đưa đến cho tướng quân giải khát”.

“Để đó đi”.

Hương Phiến đặt canh xuống rồi rời đi, lúc quay người, gương mặt lộ nụ cười thành công một nửa.

Nhưng khi về đến Phù Dung Uyển thì lại thấy Liễu Mi Vũ và Vân Nga ở đó.

Liễu Mi Vũ được Vân Nga đỡ, đứng trong uyển, giống như đứng đó để chờ nàng ta vậy.

Liễu Mi Vũ lạnh giọng nói: “Ngươi đi đâu đây?”

“Nô tỳ đi loanh quanh thôi ạ”.


“Đi loanh quanh?”, Liễu Mi Vũ đến gần, giọng nói sắc bén: “Đi loanh quanh đến viện chủ của tướng quân à? Vân Nga nói đã tận mắt thấy ngươi đi vào viện chủ của tướng quân”.

Hương Phiến hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống: “Phu nhân minh giám, nô tỳ lấy danh nghĩ phu nhân đem canh cho tướng quân. Nô tỳ nói phu nhân lo cho cơ thể của tướng quân nên đưa đến cho tướng quân giải lao”.

Sắc mặt Liễu Mi Vũ hòa hoãn lại, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Không cần ngươi nhiều chuyện, về sau đừng đến chỗ tướng quân đó, có đưa thì cũng là ta tự mình đưa”.

“Vâng, nô tỳ biết sai rồi”.

Sau đó, Liễu Mi Vũ liền đi vào phòng.

Vân Nga ôm quần áo Liễu Mi Vũ tắm rửa thay đổi ra, ném cho Hương Phiến: “Ngươi đem đi giặt đi, hai ngày nữa phu nhân muốn mặc”.

Hương Phiến ôm quần áo của Liễu Mi Vũ, rũ mắt xuống, ánh mắt tràn đầy phẫn hận.

Kể từ khi nàng ta quay về, lúc nào nàng ta cũng phải làm những việc nặng hạ đẳng như thế này, bây giờ đến Vân Nga cũng ra lệnh được cho nàng ta.

Cứ chờ xem, ai là người cười cuối cùng!

Vân Nga cho Hương Phiến đi giặt quần áo của Liễu Mi Vũ, cũng làm cho Hương Phiến tiện hơn.

Bây giờ trong phòng Hương Phiến còn có quần áo của Liễu Mi Vũ mà nàng ta mới thu chiều nay, vẫn vương mùi hoa cỏ.
 
Chương 98: C98: Chương 98


Nàng ta chọn bộ màu liễu mà Tần Như Lương thích nhất để mặc, thân hình của nàng ta và Liễu Mi Vũ tương tự lẫn nhau, mặc vào rất vừa vặn.

Sau đó, nàng ta lại ngồi trước gương đồng tô son điểm phấn, trang điểm sao cho bản thân trông thật đẹp.

Mãi cho đến khi nàng ta tự hài lòng về bản thân thì mới đứng dậy, thừa dịp bóng đêm mà lén đi ra ngoài.

Hương Phiến thu thập được rất nhiều tinh túy trong truyện tranh kia.

Cho ngựa giống ăn thuốc thúc tình, nàng ta đã làm như vậy. Bây giờ, nàng ta mang theo một bộ đồ dự bị cũng là làm theo truyện.

Nàng ta choàng đồ nha hoàn vào bên ngoài bộ đồ màu liễu. Chờ đi đến viện chủ thì mới c ởi đồ ra, giấu đi, chờ ngày mai mặc lại quay về Phù Dung Uyển, thoát khỏi hiềm nghi cố tình quyến rũ Tần Như Lương.

Chén canh buổi chiều là Liễu Mi Vũ cho tới, Tần Như Lương không lý nào lại không uống.

Chờ đến khi hắn ta xong việc, sắc trời tối dần, uống canh xong vẫn chưa kịp gọi đồ ăn thì mới cảm thấy có điều không thích hợp.


Nhưng lúc ấy cũng đã muộn.

Khi Hương Phiến đến viện chủ, trừ thư phòng còn sáng đèn ra thì các phòng khác đều tối đen như mực.

Hương Phiến đứng trước cửa phòng, lo lắng gõ cửa: “Tướng quân có ở bên trong không ạ?”

Một lúc sau, bên trong mới truyền ra một tiếng khàn trầm thấp như dã thú gầm thét: “Vào đi”.

Hương Phiến đẩy cửa đi vào, ngước mắt lên liền thấy ánh mắt đỏ hồng như mãnh hổ của Tần Như Lương, bị sợ đến co rúm cả người.

Tần Như Lương mẫn cảm ngửi thấy mùi phụ nữ, mùi này đi vào lỗ mũi, thấm vào ruột gan, khơi gợi lên khát vọng nguyên thủy nhất của hắn ta.

Hắn ta nhìn bóng hình xinh đẹp kia, bộ đồ màu liễu đó là hắn ta mua cho Mi Vũ.

Bóng người dần trở nên mơ hồ, không nhìn rõ mặt mũi nữa, cho rằng nàng ta là Liễu Mi Vũ, khát vọng nói: “Mi Vũ, tới đây”.


Cổ họng Hương Phiến phát khô, nhưng vẫn đi từng bước một tới. Còn chưa đến gần thì nàng ta đã bị Tần Như Lương kéo vào lòng.

Tim Hương Phiến đập bịch bịch, cảm thấy Tần Như Lương đã mất đi lý trí, đẩy ng ực hắn ta ra, cố tỏ vẻ từ chối nhưng vẫn mời chào: “Tướng quân, nô tỳ không phải phu nhân, nô tỳ là Hương Phiến…”

Người đàn ông này rất đẹp trai, ngũ quan như đao tước. Trước giờ Hương Phiến không dám tơ tưởng gì, nhưng hôm nay nàng ta đã nằm trong ngực hắn ta rồi đây.

Hương Phiến vừa hy vọng Tần Như Lương hoàn toàn coi mình là Liễu Mi Vũ, vừa hy vọng Tần Như Lương muốn nàng ta vào lúc tỉnh táo.

Tần Như Lương đã trúng thuốc thúc tình, sớm không biết ai với ai, cũng không nghe thấy nàng ta nói gì.

Hắn ta chỉ biết đây là một người có thể thỏa mãn hắn ta.

Hương Phiến thuận tay ôm lấy cổ hắn ta, khóe mắt hiện lên vẻ đắc ý và phong lưu. Quả nhiên là đám đàn ông, chỉ cần thi triển thủ đoạn thì có thể nắm bắt được.

Trước đây tướng quân ghét tiện nhân Thẩm Nguyệt kia nhưng vẫn khiến nàng ta mang thai đó thôi, bên gối hắn ta có thêm nàng ta thì có sao đâu.

Nhưng Tần Như Lương rất cuồng bạo, Hương Phiến chưa có kinh nghiệm hoàn toàn không chịu nổi.

Hắn ta chỉ muốn ăn sạch Hương Phiến, làm Hương Phiến dần dần thấy sợ.
 
Chương 99: C99: Chương 99


Đây là thuốc thúc tình cho ngựa ăn, giờ Tần Như Lương ăn thì phản ứng mãnh liệt là đúng.

Bàn đọc sách bị hắn ta đẩy ngã, bút mực và bát canh ban chiều bị vỡ tan.



Tần Như Lương ngồi dậy trên giường, toàn thân không mảnh vải che thân, nhưng hắn ta lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo và tức giận vô cùng.

Chỉ thấy hắn ta đạp chân xuống đất, bóp cổ Hương Phiến: “Ngươi gan to thật đấy, dám bò lên giường của ta!”

Hương Phiến run rẩy, rơi lệ không ngừng: “Tướng quân… nô tỳ không dám… là tướng quân…”

Ánh mắt Tần Như Lương lạnh lẽo, nhớ đến cảnh tượng không thích hợp hôm qua, sau đó thì không nhớ gì nữa. Nhưng hắn ta dám chắc là bát canh đó có vấn đề.

Hương Phiến vừa sợ vừa thẹn, nói: “Tối hôm qua nô tỳ nghĩ tướng quân hẳn là đã uống canh xong, bèn đến lấy bát đi, nhưng nô tỳ vừa vào thì tướng quân đã nhận lầm nô tỳ thành phu nhân…”

Tần Như Lương ngừng lại động tác.


Hương Phiến thì khóc lóc nói: “Nô tỳ đã hô lên rồi, muốn tướng quân nhận ra nô tỳ… nhưng nô tỳ không trốn thoát được, không thể kháng cự nên mới…”

Thư phòng chỉ còn lại tiếng thút thít của Hương Phiến, bầu không khí lạnh lẽo như băng.

Cuối cùng, hắn ta buông lỏng tay, thả Hương Phiến ra, ném nàng ta xuống đất, quay người sang chỗ khác: “Cút!”

Hương Phiến ngậm nước mắt, thu lại quần áo rách nát dưới đất rồi khoác lên người.

Tần Như Lương không muốn nhìn nàng ta thêm một giây nào nữa, nên không hề phát hiện ra bộ váy màu liễu kia vốn là của Liễu Mi Vũ.

Hương Phiến không dám ở lâu, quay đầu khóc ra khỏi thư phòng.

Trời lúc này đã tờ mờ sáng, chân trời hiện ra ánh sáng bạc.

Nàng ta một mạch chạy ra khỏi viện chủ, ngưng khóc lại, thay lại quần áo đã chuẩn bị từ hôm trước, cố ý làm vạt áo lộn xộn rồi khóc lóc về Phù Dung Uyển.


Hương Phiến không thể giấu chuyện này đi được, thế thì nàng ta chẳng phải sẽ bị thiệt hay sao?

Nàng ta phải cho Liễu Mi Vũ biết, như vậy Tần Như Lương mới không lấp li3m được.

Cho nên, khi quay về Phù Dung Uyển, Hương Phiến khóc đến đứt từng khúc ruột. Vân Nga đi ra xem trước, thấy tình trạng của Hương Phiến kinh ngạc vô cùng.

Nàng ta đi vào bẩm báo Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ liền khoác áo đi ra, nhìn bộ dạng Hương Phiến thì biết ngay là có chuyện gì xảy ra.

Liễu Mi Vũ cảm thấy không ổn, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Hương Phiến khóc không thành tiếng, nói: “Nô tỳ cũng không biết có chuyện gì xảy ra… Hôm qua nô tỳ nhớ ra bát canh trong phòng tướng quân còn chưa cất nên đến lấy, không ngờ… tướng quân lại làm nô tỳ…”

Liễu Mi Vũ lảo đảo về phía sau, may mắn được Vân Nga nâng dậy. Nàng ta nắm chặt tay của Vân Nga, trừng mắt nhìn Hương Phiến: “Ngươi nói cái gì?”

“Là nô tỳ không tốt… đều là lỗi của nô tỳ…”

Sắc mặt Liễu Mi Vũ trắng bệch, nhìn Hương Phiến với ánh mắt tràn ngập thất vọng. Nàng ta hất Vân Nga ra, loạng choạng đi qua, lần đầu tiên giơ chân lên đá mạnh vào người Hương Phiến.

Ánh mặt trời dần ló rạng.

Tần Như Lương như Diêm La xuất hiện trong Phù Dung Uyển, lúc đến còn mang theo quản gia và hai gia nô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom