Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 300: "Vậy được, tôi bỏ hợp đồng"


Bốn năm?  

Trong bốn năm, chỉ tính riêng lợi tức từ số tiền một trăm chín mươi triệu này thì đã là bao nhiêu rồi?  

Hà Gia Hoa lại một lần nữa run lên kịch liệt.  

"Các người... các người làm vậy là lừa đảo!", Hà Gia Hoa giận điên lên, la lớn.  

Nhưng bên tổ chức đấu giá lại chính là tập đoàn Đại Phú, hắn không dám làm quá đáng.  

Phó hội trưởng Chu cười ha hả, nói: "Cậu Hà, những lời thế này không thể nói bừa được đâu, chúng tôi đều đã chú thích đầy đủ, tự bản thân cậu không chịu đọc kĩ, tôi còn có ý tốt nhắc nhở cậu rồi cơ mà".  

"Tôi..."  

Hà Gia Hoa lập tức nghẹn họng.  

Bên dưới đã có vô số người cười như điên.  

Duy chỉ có Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng.  

Tòa nhà này không thể bàn giao ngay, vậy thì sợ là cơ hội hợp tác sau cùng của cô cũng không còn.  

Ngay sau đó, phó hội trưởng Chu tiếp tục nói: "Nếu cậu Hà không muốn mua nữa thì cũng có thể bỏ hợp đồng".  

Ánh mắt Hà Gia Hoa lập tức lóe lên, hắn bồn chồn hỏi ngay: "Có thể bỏ được?"  

"Vậy được, tôi bỏ hợp đồng".  

Vỗn dĩ một trăm triệu sau này thêm vào là do hắn bị lừa, hiện giờ hắn đã đập tan nhuệ khí của Trương Minh Vũ, không cần phải tiếp tục...  

Phó hội trưởng Chu lại cười ha hả, nói: "Đương nhiên có thể bỏ hợp đồng, nhưng hội đấu giá của chúng tôi có quy định, nếu bỏ không mua nữa thì cần bồi thường 30% kim ngạch đấu giá".  

Ông ta vừa thốt ra, tất cả đều choáng váng.  

30% của một trăm chín mươi triệu...  

Năm mươi bảy triệu!

Hà Gia Hoa cũng đã choáng váng cả người.  

Nói vậy có nghĩa là, nếu hắn bỏ hợp đồng thì... sẽ mất trắng năm mươi bảy triệu?  

Nhưng bốn năm...  

Vào giờ phút này, Hà Gia Hoa đang phải vật lộn cân nhắc.  

Phó hội trưởng Chu tiếp tục hỏi: "Cậu Hà định thế nào?"  

Hà Gia Hoa hít sâu một hơi, cố nén cảm giác uất nghẹn xuống.  

Dẫu sao quy định cũng đã có từ đầu, hắn cũng từng nghe nói tới.  

Hồi lâu sau, Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tôi bỏ hợp đồng".  

Mất trắng năm mươi bảy triệu vẫn còn hơn mất một trăm triệu!  

Hà Gia Hoa nhanh chóng thanh toán năm mươi bảy triệu bồi thường, sau đó ủ rũ quay đầu đi về phía phòng vip của mình.  

Bên dưới đài đã cười vang.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng chậm rãi nhếch lên, anh bỗng cảm thấy vụ này không chỉ đơn giản như vậy. 
 
Chương 301: Hắn cũng bắt đầu tính toán


Hà Gia Hoa đã phẫn nộ đến chết lặng.  

Ngay sau đó, phó hội trưởng Chu lại tiếp tục: "Tòa nhà này bị hủy hợp đồng lần một, dựa theo quy định, chúng tôi sẽ giao lại cho vị khách thứ hai tham gia đấu giá".  

"Xin hỏi quý khách ở phòng vip chữ Thiên có đồng ý nhận hợp đồng này không ạ?"  

Ông ta vừa nói đến đây, tất cả đều sửng sốt.  

Mặc dù mọi người đều biết có quy tắc như vậy nhưng trước nay chưa từng gặp được tình huống thế này.  

Hà Gia Hoa đang đi lên cầu thang, nghe nói đến đó liền trượt chân ngã sấp mặt xuống đất.  

Mọi người lại đổ dồn ánh mắt lên người Vương Vũ Nam một lần nữa.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Thái độ của phó hội trưởng Chu khiến anh nhận ra, chuyện này nhất định do Trần Đại Phú nhúng tay rồi.  

Vốn còn muốn dựa vào chính mình, không ngờ lại...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng rồi hỏi: "Giá cả thế nào?"  

Vương Vũ Nam nhắc lại.  

Phó hội trưởng Chu cười ha hả, nói: "Quý khách chỉ cần trả số tiền bằng 70% mức cao nhất do mình báo ra, trừ đi khoản tiền mà cậu Hà vừa bồi thường".  

Ông ta nói đến đó, tất cả đều ngây người ra.  

Quy tắc này, bọn họ chưa từng nghe nói đến.  

Trương Minh Vũ tính thử, giá cuối báo ra là chín mươi triệu, 70% là... bảy mươi ba triệu.  

Trừ tiếp số tiền Hà Gia Hoa bồi thường là năm mươi bảy triệu...  

Sáu triệu?  

Tất cả đều đã sững sờ!  

Sáu triệu!  

Trương Minh Vũ cũng sửng sốt, đồng thời càng thêm chắc chắn, đây nhất định là thủ đoạn của Trần Đại Phú.  

Bên kia, Hà Gia Hoa vừa mới về tới phòng vip.  

Hắn cũng bắt đầu tính toán.  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói ngay: "Mua".  

Trần Đại Phú đã rất uyển chuyển, nếu còn từ chối thì có vẻ không được biết điều.  

Vương Vũ Nam vội lên tiếng thông báo.  

Phó hội trưởng Chu cười lớn: "Được, vậy mời quý cô đây xuống kí hợp đồng và thanh toán tiền".  

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vương Vũ Nam câu nệ đi về phía đài đấu giá. 
 
Chương 302: "Còn bao nhiêu thiết bị chưa được lắp đặt xong?"


Cô ấy chầm chậm kí hợp đồng rồi quẹt thẻ của Trương Minh Vũ.  

Chỉ chốc lát sau, hợp đồng đã được giao tới tay Vương Vũ Nam, Vương Vũ Nam chầm chậm quay đầu đi về phòng vip.  

Ngay khi phó hội trưởng Chu định tuyên bố kết thúc buổi đấu giá, tiếng gầm giận dữ của Hà Gia Hoa đột ngột vang lên: "Sáu triệu?"  

Thanh âm cực lớn, vang vọng trong hội trường một lúc lâu.  

Mọi người ngây ngẩy ra nhìn.  

Hà Gia Hoa... giờ mới tính ra?  

Tiếng cười vang lại một lần nữa bùng lên, ai nấy đều trắng trợn trào phúng ra mặt.  

Hà Gia Hoa nỗ lực thở dốc mấy hơi, hắn đã tức đến nỗi suýt thì ngất xỉu.  

Nhưng sự việc đã xảy ra, dù hắn có tức giận đến đâu cũng không thể sửa đổi được gì, lúc này lòng hắn chỉ muốn giết chết Trương Minh Vũ mà thôi.  

Bình thường mà nói, cái giá này cũng coi như hợp lí, buồn cười ở chỗ số tiền bồi thường 30% của Hà Gia Hoa thực sự quá nhiều.  

Nhận được hợp đồng, Trương Minh Vũ chợt nhớ tới vấn đề bốn năm.  

Anh hơi sững người ra rồi cười ha hả, hỏi: "À đúng rồi, vấn đề lắp đặt thiết bị liệu có thể để chúng tôi tự hoàn thành? Các vị cứ giao luôn phòng ở cho chúng tôi?"  

Vương Vũ Nam ngoan ngoãn lặp lại một lần.  

Mọi người lại một lần nữa ngây ra.  

Đáy mắt phó hội trưởng Chu lóe sáng, ông ta cũng cười ha hả, đáp: "Vậy thì chúng tôi tiết kiệm được một khoản nhỏ rồi, việc này đương nhiên có thể".  

Lời này vừa được thốt ra, tất cả lại đờ đẫn cả đi.  

Trương Minh Vũ rốt cuộc cũng hiểu, mọi chuyện đều đã được Trần Đại Phú sắp xếp xong xuôi.  

Anh lại bật cười, hỏi: "Còn bao nhiêu thiết bị chưa được lắp đặt xong?"  

Vương Vũ Nam nhắc lại câu hỏi.  

Phó hội trưởng Chu cũng nhịn không được phải nhếch miệng cười nhẹ: "Cũng không còn bao nhiêu, chỉ còn cửa sổ chưa được lắp đặt, những thứ khác đều đã được hoàn thiện".  

Ông ta vừa nói xong, khắp hội trường rơi vào tĩnh lặng.  

Mãi đến lúc này, bọn họ mới hiểu rõ, vụ việc kia chính là một cái bẫy.  

Một cái bẫy nhằm vào Hà Gia Hoa, mà lại là một cái bẫy khiến người ta không thể bới ra bất cứ lỗi nào.  

Dù sao thì tất cả đều do Hà Gia Hoa tự chọn!  

Ngay sau đó, tất cả đều ồ lên!  

Ánh mắt của mọi người lại tập trung về phía cửa sổ phòng vip chữ Địa.  

Hà Gia Hoa đang đờ đẫn đứng ngay cửa sổ, bỗng nhiên hắn loạng choạng một cái, như thể sắp ngã sấp xuống. 
 
Chương 303: "Chúng ta về thôi"


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một giây sau, Hà Gia Hoa gập người hộc ra một ngụm máu tươi, máu phun cả lên mặt cửa sổ thủy tinh.  

Thân thể hắn từ từ ngã xuống.  

Trời đất!  

Tất cả lại một lần nữa hít hà thật mạnh.  

Hà Gia Hoa đã bị... tức đến hộc máu ngất xỉu.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cười một tiếng.  

Phó hội trưởng Chu cười cười, nói: "Gọi xe cứu thương đi".  

"Tôi xin tuyên bố, buổi đấu giá hôm nay đã kết thúc, trân trọng kính mời quý vị cuối tuần sau lại tới".  

Nhưng bên dưới không một ai động đậy.  

Mọi người lập tức dồn mắt nhìn về phía Vương Vũ Nam.  

Vương Vũ Nam đã nổi tiếng!  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng bất chợt bừng sáng, cẩn thận ghi nhớ gương mặt Vương Vũ Nam vào đầu.  

Nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành được không, cần phải dựa vào hợp tác này rồi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chúng ta về thôi".  

Nói xong, anh quay đầu đi thẳng ra ngoài.  

Đáy mắt Vương Vũ Nam cũng đã lấp lóe ánh sáng.  

Tuy không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng cô ấy có thể hiểu được một việc, Trương Minh Vũ đã dùng một giá rất thấp để mua lại tòa nhà kia.  

Vương Vũ Nam di chuyển, đám người bên dưới cũng bắt đầu ào ào di chuyển.  

Để tránh mặt, Trương Minh Vũ đã đi trước, để Vương Vũ Nam đi ra sau.  

Sau khi Vương Vũ Nam bước ra, mọi ánh mắt đều tụ tập lại chỗ cô ấy.  

Lâm Kiều Hân bước lên trước tiên, khách khí nói: "Thưa cô, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của cô không?"  

Vương Vũ Nam sửng sốt, đột nhiên bị nhiều người có quyền có thế như vậy đối xử tôn kính, lòng cô ấy cũng thấy rất mất tự nhiên.  

"Được!"  

Vương Vũ Nam khách khí cười cười rồi để lại số điện thoại của mình.  

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của bao người, cô ấy cũng nhanh nhẹn rời khỏi đó.  

Lâm Kiều Hân càng thêm hưng phấn, cô nghiêm túc và thận trọng cất số điện thoại kia đi.  

Vương Vũ Nam nhanh chóng rời khỏi đó, ngồi vào chiếc Mercedes màu đen.  

Trương Minh Vũ đã ngồi trong xe.  

Long Tam lái xe đi luôn.  

Vương Vũ Nam vẫn còn đang ngơ ngẩn như chưa hoàn hồn.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 304: “Cô đi làm thủ tục đi”


Vương Vũ Nam e dè lên tiếng: “Anh nhìn này…”  

Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Anh im lặng một lúc rồi mới cất tiếng: “Nghe đi, mở loa ngoài”.  

Cô ấy ngoan ngoãn làm theo lời anh, vừa ấn nghe máy liền bật loa ngoài.  

Giọng nói khách sáo của Lâm Kiều Hân lập tức vang lên: “Chào cô, tôi là người vừa xin số điện thoại của cô. Không biết tôi có làm phiền cô không?”  

Anh khẽ gật đầu.  

Vương Vũ Nam nhanh trí hiểu ý anh, cười đáp: “Không đâu, cô có chuyện gì à?”  

Nghe thấy thế, Lâm Kiều Hân mới dè dặt nói: “Chuyện là… tôi muốn hỏi ở chỗ cô có cần gì liên quan tới kiến trúc thiết kế gì không. Tôi làm về kiến trúc, muốn hỏi xem có cơ hội hợp tác nào hay không…”  

Anh giật mình sửng sốt, vỡ lẽ ra!  

Khó trách cô lại tới buổi đấu giá, thì ra là muốn chờ có người mua lại toà nhà này rồi đề nghị hợp tác…  

Vương Vũ Nam im lặng chờ đợi.  

Anh gật đầu nhìn cô ấy.  

Bấy giờ cô ấy mới cười đáp: “À… tôi vừa mới mua xong vẫn chưa kịp xem thế nào. Lát nữa… chúng tôi sẽ đi nhìn thử, nếu cần tôi sẽ gọi lại cho cô”.  

Lâm Kiều Hân lập tức mừng rỡ, cảm động nói: “Tốt quá, cảm ơn cô nhiều nhé. Nếu cần cô nhớ gọi cho tôi, đảm bảo cung cấp cho cô dịch vụ tốt nhất!”  

Vương Vũ Nam khách sáo đáp lại hai câu rồi mới cúp máy.  

Trương Minh Vũ cười khổ một tiếng.  

Vi diệu thay, anh lại trở thành nhà tài trợ của Lâm Kiều Hân.  

Nếu để cô biết được chuyện này…  

Anh không khỏi bất lực lắc đầu.  

Chẳng bao lâu sau, chuông điện thoại của Vương Vũ Nam lại réo inh ỏi. Thì ra là người bên phía Trần Đại Phú chuẩn bị bàn giao lại nhà.  

Anh biết chắc chắn có sự chỉ đạo của Trần Đại Phú nên mọi chuyện mới nhanh chóng như vậy.  

“Cô đi làm thủ tục đi”, anh mỉm cười lên tiếng.  

Vương Vũ Nam kinh ngạc nhìn anh.  

Không ngờ anh lại giao cho cô ấy làm chuyện lớn như vậy.  

Một lúc lâu sau, cô ấy mới kịp lấy lại tinh thần, kích động tới mức nhảy cẫng lên: “Vâng ạ, cảm ơn anh nhiều…”  

Đến tận bây giờ cô ấy vẫn chưa biết anh tên là gì.  

Trương Minh Vũ xua tay, cô lập tức chạy đi làm thủ tục.  
 
Chương 305: Hàn Thất Thất?


Giải quyết xong chuyện này, anh thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Anh chỉ hơi tiếc nuối vì không thể hoàn toàn dựa vào năng lực của chính mình.  

Nhưng anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.  

Anh đang định xuống tầng ăn cơm lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở ngoài cửa.  

Vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một bóng người xinh đẹp đẩy cửa bước vào.  

Anh không khỏi sửng sốt.  

Chiếc áo khoác da màu đen, quần đùi cũng màu đen bó sát tôn lên dáng người gợi cảm.  

Mái tóc buông xoã trên vãi, đối phương đeo một chiếc kính râm che hơn nửa gương mặt.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc cau mày: “Cô là…”  

Giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Sao thế? Không nhận ra tôi nữa à?”  

Giọng nói này…  

Anh ngẩn người.  

Hàn Thất Thất?  

Nghĩ tới đây, anh lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.  

Cô ta tháo kính xuống, đắc ý cười nói: “Tôi còn tưởng anh quên tôi nhanh thế chứ!”  

Gương mặt không còn bị kính râm che lấp lộ ra ngũ quan xinh xắn.  

Anh giật này mình.  

Cô ta không còn mặc mấy bộ quần áo loè loẹt, cũng không trang điểm đậm như trước nữa.  

Mái tóc cũng trở về màu đen bình thường!  

Nhan sắc của cô ta lập tức tăng cao!  

Tuy vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cô ta cũng chẳng thua kém Lâm Kiều Hân bao nhiêu.  

Anh trợn tròn mắt hỏi: “Sao… sao cô…”  

Hàn Thất Thất bực bội lườm anh: “Tại anh đấy. Rốt cuộc anh đã cho bố tôi uống thuốc gì vậy hả?”  

“Hôm qua tôi vừa về đã nhất quyết bắt tôi phải nhuộm lại thành tóc đen, còn không cho tôi trang điểm, nói là anh không thích!”  

“Tôi thật…”  

Anh có thể nhìn ra được, cô ta đang rất bất lực.  

Anh cũng sợ ngây người, ánh mắt mờ mịt.  

Một lúc sau, anh mới lấy lại được tinh thần.  

Trông thấy cô ta ăn mặc bình thường như vậy, anh chợt có một cảm giác vô cùng kỳ quái.  
 
Chương 306: “Địa điểm tuỳ cô chọn!”


Thật lạ lẫm…  

Mãi lâu sau, anh mới dừng nhìn cô ta, bất đắc dĩ hỏi: “Cô lại tới đây làm gì?”  

Hàn Thất Thất buồn bực đáp: “Tôi chán thôi. Bố tôi còn bắt tôi dẫn anh về, giữ anh ở lại nhà tôi bằng được…”  

Trương Minh Vũ không khỏi cảm thấy bất lực.  

Rốt cuộc Tô Mang có thân phận gì mà có thể khiến Hàn Thiên Hoa biến thành như vậy…  

Cô ta lại cất giọng hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Tôi tới ăn chực anh đấy”.  

Anh lại kinh ngạc nhìn cô ta.  

Thầm nghĩ sắp mở chi nhánh mới rồi, hay là lần này giao cho cô ta phụ trách việc thiết kế cho cả khách sạn luôn?  

Hai mắt anh chợt sáng rực. Anh nhếch miệng cười nói: “Chưa ăn đâu. Cô tới đúng lúc lắm, hôm nay để tôi mời cô một bữa!”  

Hàn Thất Thất nhíu mày, nghiêm túc nói: “Vô duyên vô cớ đối tốt với tôi, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cướp”.  

“Nói đi, anh lại có ý đồ gì với tôi hả?”  

Trương Minh Vũ giật thót tim.  

Chuyện này mà cũng nhìn ra được sao?  

“À… ha ha, tôi thì có thể có ý đồ gì với cô được cơ chứ? Tôi chỉ muốn mời cô một bữa thôi mà”.  

Anh lúng túng cười gượng.  

Cô ta vẫn nghi hoặc chất vấn: “Anh tốt bụng vậy cơ à?”  

Anh giận dữ lườm cô ta, cố tình tỏ vẻ chính trực nói: “Không ăn thì thôi, tôi càng tiết kiệm được tiền”.  

Nghe thấy thế, cô ta lập tức hưng phấn hẳn lên: “Thế này mới đúng chứ! Đương nhiên là tôi phải ăn rồi! Khó khăn lắm đồ keo kiệt nhà anh mới chịu bỏ tiền ra đãi, sao tôi lại có thể từ chối được?”  

Đồ keo kiệt…  

Anh tức giận trừng mắt nhìn cô ta.  

Hàn Thất Thất lại nói tiếp: “Nhưng mãi anh mới chịu mời tôi một bữa, chắc là sẽ không ăn ở khách sạn của anh nữa đấy chứ?”  

Anh bật cười bảo: “Địa điểm tuỳ cô chọn!”  

“Được!”  

Hai người nhanh chóng đi ra khỏi khách sạn.  

Ngoài trời đã dần sẩm tối.  

Hàn Thất Thất lái xe tới nên anh ngồi ghế phụ cạnh cô ta.  

Thoắt cái, cô ta đã lái xe rời đi.  

Mười phút sau, chiếc xe chầm chậm đỗ lại dưới một chiếc đèn nê ông. 
 
Chương 307: Cô gái kia chính là Lâm Diểu!


Sau khi xuống xe, anh ngẩng đầu lên nhìn thử, không khỏi cảm thấy hoài nghi.  

Nhà hàng kiểu bar hả?  

Rốt cuộc cô ta… đang định làm gì?  

Hàn Thất Thất chế giễu nhìn anh: “Chắc anh không biết đây nhỉ? Đây là nơi thanh niên chúng tôi thích tới!”  

Anh bất lực lắc đầu.  

Nhưng nghĩ tới chuyện thiết kế, anh đành phải cất bước đi theo.  

Hai người đi thẳng vào cổng.  

Một âm thanh trầm thấp truyền tới, dường như toàn bộ mặt đất cũng đang rung chuyển…  

Trong nhà hàng, bóng đèn nê ông xoay tròn theo điệu nhạc xập xình.  

Đây là… nơi để ăn sao?  

Anh không khỏi thấy cạn lời, thực sự không hiểu trào lưu của đám thanh niên là như thế nào.  

Nhưng trông Hàn Thất Thất có vẻ rất quen thuộc với nơi này. Cô ta nhanh chóng đi theo nhân viên phục vụ tới một bàn ăn đặt cạnh cửa sổ.  

Ở đây không thể nghe rõ tiếng nói chuyện, muốn gọi món cũng chỉ có thể đánh dấu trên thực đơn.  

Chẳng mấy chốc cô ta đã gọi món xong xuôi. Cô ta hét vào tai anh: “Lên nhảy một bài không?”  

Anh vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không biết nhảy đâu”.  

“Không sao, để tôi dạy anh!”  

Nói rồi cô ta lập tức đứng bật dậy, kéo tay anh chạy tới giữa sàn nhảy.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cảm giác như đang bị tra tấn!  

Con mẹ nó thế này mà vẫn có thể nuốt trôi cơm được à?  

Hàn Thất Thất nhanh chóng đắm chìm trong âm nhạc đung đưa cơ thể.  

Không thể không công nhận, trông cô ta rất tận hưởng.  

Anh đành phải đung đưa theo vài cái.  

Ngay sau đó, anh đột nhiên trông thấy một tên đàn ông to béo đang chậm rãi vuốt ve sờ soạng phần eo của cô bạn gái ngồi cạnh!  

Quan trọng nhất là anh nhận ra cô gái kia!

Cô gái kia chính là Lâm Diểu!  

Trương Minh Vũ giật nảy mình, không biết tại sao cô ta lại chạy tới chỗ này.  

Ngay sau đó, cô ta khẽ lùi về phía sau, vội vàng nói: “Sếp Lý, ông đừng vậy mà…”  

Thế nhưng tên đàn ông to béo kia đã đánh ra một bạt tai.  

Bốp! 
 
Chương 308: Giọng điệu kiêu căng ngạo mạn!


Tiếng bạt tai thanh thuý vang lên, đến cả tiếng nhạc ồn ào cũng không át được.  

Lâm Diểu bị đánh ngã nhào xuống đất!  

Tiếng động ở đó khiến những người xung quanh chú ý tới, tiếng nhạc xập xình cũng im bặt!  

Tên đàn ông to béo kia lạnh giọng mắng: “Con mẹ nó! Mày chủ động tìm đến tao mà còn giả vờ trong sạch thuần khiết làm gì? Muốn nhờ vả ông đây thì ngoan ngoãn cho tao!”  

Giọng điệu kiêu căng ngạo mạn!  

Lâm Diểu nghiến răng nhẫn nhịn, ánh mắt tràn đầy đau khổ.  

Trương Minh Vũ cau mày, toan đi tới. Chợt anh nghe thấy một giọng nói châm chọc vang lên: “Ơ kìa, chẳng phải Lâm Diểu đấy sao? Sao bây giờ lại lưu lạc đến bước đường này rồi?”  

“Sao hả? Định ngã xuống hay là chưa sán tới người ta được?”  

Mọi người quay sang trông thấy một cô gái ăn mặc hở hang trang điểm loè loẹt bước ra khỏi đám đông.  

Lâm Diểu trợn tròn mắt!  

Đối phương chính là Lê Lê trang điểm lộng lẫy ở buổi họp lớp trước đó!  

Tên đàn ông to béo kia sáng bừng hai mắt.  

Tuy Lâm Diểu mang vẻ đẹp rất thuần khiết nhưng đám nhà giàu mới nổi bọn họ vẫn thích kiểu phụ nữ “hiểu chuyện” như Lê Lê hơn.  

Trương Minh Vũ không vội, lặng lẽ đứng lẫn trong đám người quan sát.  

Lâm Diểu bò lồm cồm dậy, xấu hổ đỏ bừng mặt.  

“Tôi… tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn… nhờ sếp Lý giúp đỡ…”, cô ta hoảng loạn phân bua.  

Sếp Lý to béo khinh thường chửi bới: “Nhờ tao giúp đỡ? Con mẹ nó mày không chịu bỏ ra chút gì, tại sao tao phải giúp mày hả?”  

Vẻ khinh miệt trong mắt Lê Lê càng thêm nồng đậm. Cô ta khiêu khích nói: “Không ngờ cô chủ nhà họ Lâm quen sống trong nhung lụa đã sa đoạ tới mức này!”  

“Mấy hôm trước cô còn kiêu ngạo lắm cơ mà?”  

Cô chủ nhà họ Lâm?  

Nghe thấy thế, đám người xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.  

Lâm Diểu xấu hổ cúi gằm mặt xuống.  

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà họ Lâm sẽ bị mang tiếng!  

Sếp Lý hứng thú đánh giá Lê Lê rồi híp mắt nói: “Này người đẹp, hay là em nhảy với anh một bài được không?”  

Hai mắt Lê Lê sáng rực. Cô ta khẽ cười đáp: “Được chứ!”  

Dứt lời, cô ta liền uống éo đi tới bên cạnh sếp Lý…  
 
Chương 309: Hay là để tôi dạy cô nhé”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Diểu cuống quýt lên tiếng: “Thế còn chuyện công trình thì sao hả sếp Lý…”  

Nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị đối phương lạnh lùng chặn lại: “Công trình? Ông đây sờ mày một tí mày còn không cho mà dám há mồm nhắc tới chuyện công trình với tao nữa à?”  

Trương Minh Vũ giật nảy mình.  

Hiện giờ nhà họ Lâm đang sa sút, chắc chắn Lâm Diểu muốn tìm nguồn hợp tác cho gia tộc nên mới…  

Cô ta lo lắng nói: “Nhưng rõ ràng ông đã nói chỉ cần tôi ăn với ông một bữa sẽ giao công trình này cho tôi rồi mà?”  

Sếp Lý nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu.  

Lê Lê châm chọc nói: “Này Lâm Diểu, xem ra cô vẫn chưa quen nghề này bằng tôi đâu nhỉ! Bữa cơm này không giống với bữa cơm cô đang nghĩ đâu, hiểu chưa hả?”  

“Trước kia tôi đã nói gì nhỉ? Không có nhà họ Lâm, cô chẳng bằng ai cả, bây giờ đã hiểu ra chưa?”  

“Cô mà cũng xứng so sánh với tôi sao?”  

Nói rồi cô ta nũng nịu tựa vào ngực sếp Lý khẽ uốn éo.  

Ông ta vô cùng hưởng thụ cảm giác này.  

Lâm Diểu cắn chặt răng, ấm ức ứa nước mắt.  

Lê Lê chậm rãi nói: “Sếp Lý, em ăn một bữa với anh rồi anh giao công trình đó cho em nhé?”  

Dứt lời, cô ta còn nhẹ nhàng dựa đầu vào lòng ông ta, liếc mắt đưa tình!  

Tim sếp Lý nhũn cả ra. Ông ta không hề do dự đáp: “Được!”   

Ánh mắt Lâm Diểu tràn đầy tuyệt vọng.  

Lê Lê thấy thế lại càng đắc ý, nũng nịu hỏi: “Nếu em nhận thầu công trình… thì em sẽ kiếm được bao nhiêu tiền hả sếp Lý?”  

Ông ta cười ngây ngô, bị cô ta quyết rũ hớp hồn, kiêu ngạo nói: “Em yên tâm, công trình của anh là anh Hoa giao cho! Nếu em nhận được nó, muốn kiếm mấy trăm nghìn cũng không thành vấn đề!”  

Hự!  

Nghe thấy thế, đám người xung quanh đều không nhịn được hít một hơi khí lạnh.  

Bọn họ thi nhau nhìn Lâm Diểu với ánh mắt mỉa mai.  

Lê Lê giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Mấy trăm nghìn cơ á? Đáng tiếc thật đấy Lâm Diểu, chắc là mấy trăm nghìn này quan trọng với nhà họ Lâm các cô lắm nhỉ?”  

“Chỉ tại cô không đủ năng lực. Hay là để tôi dạy cô nhé”.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 310: Ai cũng tỏ vẻ khinh miệt anh


“Sau khi về nhà tôi sẽ bảo bố tôi cắt đứt hợp đồng với tên sếp Lý chó má kia!”  

Trương Minh Vũ chỉ im lặng mỉm cười, kiên trì chờ đợi.  

Lâm Diểu nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng đáp trả: “Không cần, tôi sẽ không bán thân lấy tiền như cô!”  

Lê Lê không hề cảm thấy nhục nhã, ngược lại còn tự hào nói: “Tuổi còn trẻ thế này, ngoài cơ thể ra… cô còn cái gì kiếm ra tiền nữa hả? Cô chủ Lâm của tôi ơi?”  

“À phải rồi, cô vẫn còn người bạn kinh doanh khách sạn cơ mà? Anh ta bỏ mặc cô rồi à?”  

“Lúc trước khi sỉ nhục tôi, không phải anh ta giỏi giang lắm sao?”  

“Hay là cô gọi anh ta tới đấu với sếp Lý của chúng ta xem?”  

Thái độ kiêu căng phách lối!  

Sếp Lý vỗ ngực đứng dậy, ngạo nghễ cất tiếng: “Kẻ nào dám sỉ nhục em yêu của anh?”  

“Bây giờ kinh doanh khách sạn đã có thể hống hách như vậy rồi sao? Gọi điện bảo thằng đó tới đây ngay cho tao! Tao sẽ khiến nó nhà tan cửa nát!”  

Lâm Diểu cắn chặt răng, ánh mắt tràn đầy giận dữ.  

Nhưng cô ta biết gọi Trương Minh Vũ tới cũng vô ích. Nếu không thắng được lại càng khiến nhà họ Lâm mất mặt hơn.  

Lúc này cô ta đang vô cùng bối rối.  

Ngay khi cô ta đang hoang mang không biết nên làm gì cho phải thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: “Ông định làm gì khiến tôi nhà tan cửa nát?”  

Tất cả mọi người xung quanh đều sợ ngây người!  

Đám người đứng trước mặt Trương Minh Vũ chủ động tránh sang một bên.  

Hàn Thất Thất kinh ngạc nhìn anh.  

Trương Minh Vũ liên quan tới chuyện này sao?  

Cô ta chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy anh đi tới chỗ mấy người kia.  

Trong mắt Lê Lê hiện lên vẻ oán hận!  

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền!  

Lúc này Lâm Diểu mới bàng hoàng lấy lại tinh thần, ánh mắt chỉ còn lại lo lắng.  

Mặc dù thực lực của anh không tầm thường như dù sao sếp Lý cũng là người được hợp tác với Hàn Thiên Hoa. Làm sao anh đấu lại ông ta được?  

Giọng nói ngạo mạn của sếp Lý tức thì vang lên: “Ồ! Đến thật à? Mày chính là đứa bắt nạt em yêu của tao hả?”  

Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía anh.  

Quần áo cũ kỹ, khí chất thô tục sặc mùi nghèo.  

Ai cũng tỏ vẻ khinh miệt anh.  

Trương Minh Vũ chỉ nhếch miệng cười một tiếng, châm chọc nói: “Sếp Lý đúng không? Xin lỗi nhé, lúc tôi sỉ nhục cô ta, cô ta là em yêu của mấy người khác cơ”.

Sếp Lý nở nụ cười đắc ý, lạnh giọng nói: “Mày là cái thá gì mà đòi xin lỗi t…”  
 
Chương 311: Em yêu… của mấy người khác?


Vừa mới nói đến đây, ông ta đã giật mình tỉnh ngộ!  

Em yêu… của mấy người khác?  

Sắc mặt Lê Lê lập tức sa sầm!  

“Đừng có đặt điều vu khống tôi! Anh… anh nói vớ vẩn gì đấy?”, cô ta giận dữ gào ầm lên.  

Trương Minh Vũ tỏ vẻ vô tội hỏi: “Chẳng lẽ cái người bảo quản lý khách sạn giả làm ông chủ rồi hứa sẽ hầu hạ người ta một đêm… không phải là cô à?”  

“Anh…”  

Lê Lê tức thì nổi trận lôi đình!  

Đám người xung quanh thấy thế liền chỉ trỏ bàn tán cô ta.  

Sắc mặt của sếp Lý tối sầm lại!  

Tuy ông ta thích kiểu phụ nữ gợi cảm, nhưng nếu là hàng công cộng…  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói với ông ta: “Ông cũng to gan phết đấy! Con hàng gì cũng dám sờ vào? Không sợ lây bệnh à?”  

Lửa giận trong lòng Lê Lê cuồn cuộn dâng trào. Cô ta giận dữ hét lớn: “Con mẹ nó anh câm miệng ngay cho tôi!”  

Nói rồi cô ta hung hăng giơ tay định tát anh một cái!  

Thế nhưng đối với anh, tốc độ của cô ta chỉ ngang với ốc sên!  

Anh tuỳ ý vươn tay ra đã có thể dễ dàng tóm lấy cổ tay cô ta, cười lạnh một tiếng.  

Lê Lê giãy giụa thử vài cái nhưng không thể rút tay ra nổi.  

“Sao hả? Một thằng đàn ông to cao như anh lại dám đánh phụ nữ à?”  

“Mọi người mở to mắt ra mà xem! Thằng đàn ông hèn hạ này định đánh phụ nữ đấy! Nhìn đi!”  

Cô ta quay sang chỗ khác gào lên ăn vạ.  

Cô ta đã quen dùng mánh khoé này không biết bao nhiêu lần.  

Tiếng bàn tán ồn ào ở xung quanh lại vang lên.  

Trong mắt Lê Lê tràn đầy đắc ý, cô ta kiêu ngạo nhìn anh!  

Trương Minh Vũ bật cười nói: “Tôi là đàn ông, đương nhiên không thể đánh cô. Nhưng bên tôi có con gái đấy!”  

Nói rồi anh liếc mắt nhìn về phía Lâm Diểu.  

Bất thình lình, một tiếng động chói tai vang lên: “Bốp!”  

Đến cả anh cũng phải giận thót tim.  

“Á!”  

Lê Lê hét thảm một tiếng, cả người ngã ngửa ra sau nhưng lại bị anh kéo lại!  

“Bốp!” 
 
Chương 312: “Mày khiêu khích tao đấy à?”


Cô ta lại hứng trọn một cái bạt tai!  

Lần này Trương Minh Vũ đã phản ứng kịp, lập tức buông tay ra.  

Lê Lê ngã nhào xuống đất!  

Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả đều choáng váng!  

Anh ngơ ngác quay lại nhìn, trông thấy Hàn Thất Thất đang hùng hổ xắn tay áo!  

“Bà đây ngứa mắt cô từ lâu lắm rồi! Sao cô lại đê tiện như vậy hả?”  

Trên gương mặt cô ta hiện lên vẻ chán ghét! Thế nhưng tư thế vẫn còn rất kích động!  

Anh không nhịn được co giật khoé miệng. Anh vốn định để Lâm Diểu giải quyết Lê Lê, nào ngờ…  

Lâm Diểu cũng chết sững người, ánh mắt mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra!  

Sếp Lý đứng như trời trồng.  

Chuyện quái gì vậy?  

Ánh mắt Lê Lê tràn đầy oán hận!  

Cô ta nghiến răng nghiến lợi bò dậy, quay ra lao vào lòng sếp Lý, bật khóc nức nở: “Sếp Lý, anh nhìn đi!”  

“Anh ta sỉ nhục em như vậy! Em yêu của anh bị đánh rồi đây này! Sao anh không chịu giúp em! Anh như vậy… là muốn người ta chê cười sao?”  

Mặc dù ông ta đã chán ghét cô ta nhưng cũng hiểu rõ nếu mình không đứng ra sẽ trở thành trò cười của kẻ khác!  

Ông ta trầm ngâm một lúc mới đứng lên, lạnh giọng quát: “Thằng ranh kia, mày biết em ấy là người phụ nữ của tao mà còn dám ra tay đánh người. Mày chán sống rồi phải không?”  

Giọng điệu hùng hồn đầy khí thế!  

Hai người họ mới gặp nhau một lúc mà Lê Lê đã trở thành người phụ nữ của ông ta rồi?  

Trương Minh Vũ nhướng mày, trêu chọc nói: “Lão già béo mập nhà ông dám đánh em gái tôi, tôi còn chưa tính sổ với ông đâu. Ông không muốn sống nữa à?”  

Hai chữ em gái khiến ánh mắt Lâm Diểu loé lên vẻ dị thường.  

Loại xưng hô này đã từng là một sự sỉ nhục đối với cô ta.  

Nhưng bây giờ… cô ta lại cảm thấy may mắn.  

Sếp Lý nhíu mày, cả giận quát: “Mày khiêu khích tao đấy à?”  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Đúng rồi, tôi đang khiêu khích ông đấy. Ông làm gì được tôi hả?”  

Nói rồi anh cũng bắt đầu cảm thấy hưng phấn hơn hẳn.  

Không biết tại sao giờ đây anh lại thèm muốn được đánh nhau!  

Chỉ khi thực chiến, thực lực của anh mới có thể tăng tiến nhanh chóng! 
 
Chương 313: Khó trách…


Sếp Lý nghiến răng ken két, giận run người.  

Đáng tiếc là ông ta không có vệ sĩ!  

Nói trắng ra thì ông ta cũng chỉ là một kẻ làm thuê mà thôi. Ông ta mới kiếm được chút tiền, dành dụm được vài ba triệu là bắt đầu học đòi làm nhà giàu mới nổi!  

Một lúc sau, ông ta quát ầm lên: “Ranh con, mày biết tao có bao nhiêu tiền không mà dám chống đối tao như vậy? Có tin tao sai người đập chết mày không hả?”  

Trương Minh Vũ khinh thường nói: “Chém gió ít thôi, giỏi thì mau gọi người tới đập chết tôi đi”.  

Hàn Thất Thất nhìn Trương Minh Vũ với ánh mắt ghét bỏ.  

Sao lại… trơ trẽn như vậy…  

Nhưng cô ta không hề hay biết, anh thực sự rất muốn được đánh nhau!  

“Mày…”  

Sếp Lý run rẩy chỉ tay về phía anh!  

Lê Lê cuống quýt sà vào người ông ta nũng nịu: “Anh sao thế? Anh ta đang cố tình khiêu khích anh đấy! Mau gọi người tới xử lý anh ta đi chứ!”  

Lửa giận trong lòng sếp Lý ngày càng sôi sục!  

Nhưng ông ta lại không biết nên làm thế nào cho phải.  

Sau một hồi do dự, ông ta đành phải lên tiếng: “Mày… mày có tin tao dùng tiền đập chết mày luôn không hả?”  

Tiền?  

Trương Minh Vũ tỏ vẻ thất vọng nói: “Ông nhắc đến tiền làm gì? Gọi người tới đi chứ! Tiền của tôi đủ để chôn sống ông luôn đấy!”  

Câu nói này của anh gợi ra một con đường sống cho sếp Lý!  

“Đừng có chém gió nữa! Loại như mày thì có bao nhiêu tiền mà đòi chôn sống tao hả? Mày là cái thá gì, sánh được với ông đây chắc?”  

Ông ta kiêu ngạo chửi bới!  

Rốt cuộc cũng nhắc tới tiền!  

Đây là điều ông ta tự tin nhất!  

Trương Minh Vũ buồn bực hỏi: “Ông có bao nhiêu tiền mà phách lối vậy hả?”  

Sếp Lý vỗ ngực tự hào đáp: “Ông đây có tận ba triệu!”  

Không ít người đang hóng hớt xung quanh đều sửng sốt.  

Trương Minh Vũ rất bất ngờ.  

Ba triệu… nhiều lắm à?  

Nhưng nhớ tới thời mình còn nghèo rách mùng tơi thì ba triệu đúng là một khoản tiền khổng lồ.  

Khó trách…  
 
Chương 314: Chôn sống?


Tuy nhiên với anh của hiện giờ đương nhiên sẽ chẳng có gì phải e sợ.  

Sếp Lý lại nói tiếp: “Con mẹ nó mày đòi chôn sống tao cơ mà! Mang tiền của mày ra đi! Tao cũng muốn chống mắt lên xem mày có bao nhiêu tiền mà dám chém gió là chôn sống được tao!”  

“Không có tiền thì đừng có khoe mẽ! Khôn hồn thì xin lỗi em yêu của tao rồi cút đi cho tao! Hiểu chưa hả?”  

Tiền không có nhiều nhưng khí thế rất hùng hồn!  

Trời ạ, có mỗi ba triệu mà cũng mạnh miệng vậy sao?  

Trương Minh Vũ đã bị ông ta chọc giận.  

Chôn sống? Thích thì anh chiều.  

Anh rút thẻ ngân hàng ra khoe. Anh nhớ tấm thẻ này cũng không phải loại bình thường.  

Bên trên không thấy ghi tên ngân hàng nào, chỉ có một dòng chữ màu đen ánh vàng.  

Dưới góc cuối cùng của chiếc thẻ có ghi một loạt số điện thoại, là đường dây phục vụ riêng.  

Anh tò mò muốn kiểm tra thử, thế là bèn ấn gọi.  

Điện thoại nhanh chóng được nối máy, giọng nói khách sáo lễ phép lập tức vang lên: “Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần gì?”  

Trương Minh Vũ không khỏi sững sờ.  

Muộn như vậy mà vẫn có người tiếp điện thoại sao?  

Anh không chút do dự cất giọng hỏi: “Ngân hàng của các cô có dịch vụ ship tiền mặt không?”  

Đối phương cung kính đáp: “Có thưa quý khách”.  

Anh nhướng mày, không ngờ lại thực sự có dịch vụ này.  

Thế là anh khẽ mỉm cười, châm chọc nói: “Ship cho tôi một trăm triệu tới đây”.

Sau khi tiến hành xác minh thân phận, đối phương lập tức đồng ý ship tiền tới.  

Trương Minh Vũ cũng gửi địa chỉ của mình cho bên ngân hàng.  

Nhân viên phục vụ cung kính nói: “Xin quý khách đợi một lát, chúng tôi sẽ gửi tiền đến ngay!”  

Tiếp đó, anh ung dung cúp máy, vừa nghịch chiếc thẻ ngân hàng trong tay vừa thấy kỳ lạ.  

Rốt cuộc là ngân hàng gì mà thần kỳ như vậy?  

Đến lúc anh ngẩng đầu lên lại giật mình phát hiện mọi người xung quanh đều đang im lặng nhìn mình.  

Ánh mắt bọn họ nhìn anh tràn đầy thương hại như đang nhìn một thằng điên!  

Hàn Thất Thất và Lâm Diểu cũng thấy xấu hổ thay anh, vẻ mặt ghét bỏ!  

Anh ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”  

Hàn Thất Thất nhỏ giọng thì thầm: “Kỹ năng trợn mắt nói dối của anh lại được nâng cao rồi à? Anh chém gió cũng giống thật phết đấy”. 
 
Chương 315: Lòng người thật khó đoán…


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói dối?  

Anh khó hiểu nhìn cô ta.  

Giọng nói giễu cợt của Lê Lê vang lên: “Anh có thể diễn giống một chút được không hả? Ngân hàng làm gì có dịch vụ ship tiền? Còn đòi ship một trăm triệu nữa chứ!”  

Sếp Lý cũng xem thường nhìn chằm chằm anh.  

Lòng ông ta khấp khởi mừng thầm!  

Cuối cùng cũng xoay chuyển thành công!  

“Trò mèo gì vậy? Con mẹ nó tôi còn tưởng là chủ tịch giả nghèo và cái kết nữa chứ!”  

“Thằng nhóc kia điên rồi à? Còn thuê ngân hàng ship tới một trăm triệu! Ngân hàng dưới địa phủ à?”  

“Có thể lắm. Biết đâu lát nữa lại thấy anh shipper đưa cho cậu ta một tờ tiền âm phủ mệnh giá một trăm triệu thì sao?”  

…  

Nghe thấy thế, đám người lập tức cười phá lên.  

Lâm Diểu cắn chặt răng, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng tràn trề.  

Cô ta cứ tưởng anh tới sẽ vớt vát lại được chút thể diện, nào ngờ… lại càng mất mặt hơn!  

Hàn Thất Thất cũng ghét bỏ lùi lại hai bước, giả vờ như không quen biết anh.  

Trương Minh Vũ không khỏi kinh ngạc.  

Anh không nói dối mà… sao chẳng ai chịu tin vậy…  

Một lúc lâu sau, mọi người mới dần ngừng bàn tán.  

Lần này, Trương Minh Vũ đã trở thành trò cười lớn nhất ở đây.  

Sếp Lý hống hách nói: “Ranh con, bây giờ tao cho mày một cơ hội. Mày quỳ xuống xin lỗi em yêu của tao thì tao sẽ thả chúng mày đi, thế nào?”  

“Nếu mày không chịu thì trò cười mày tự bịa ra này sẽ lên trang bìa báo sáng mai đấy! Tao có thể khiến mày không còn chỗ thò mặt ra ở Hoa Châu này nữa!”  

Anh khinh bỉ nói: “Câm miệng lại, tranh thủ hít thở nhiều vào. Lát nữa không còn cơ hội thở nữa đâu”.  

Hiện giờ anh đang thấy cực kỳ buồn bực.  

Tại sao anh nói thật mà không ai thèm tin vậy?  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 316: Khoa trương vậy sao?


Trương Minh Vũ thầm cảm thấy bất lực.  

Không ngờ ông ta còn quen biết cả phóng viên.  

Nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, đến cả Tần Cối còn có ba người bạn thân cơ mà…  

Thời gian dần trôi.  

Trương Minh Vũ chờ tiền tới.  

Sếp Lý thì chờ phóng viên.  

Đám người xung quanh lại chờ hóng kịch hay.  

Chẳng bao lâu sau, ngoài cổng có một chiếc xe hơi chậm rãi đỗ lại.  

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt hèn mọn ôm máy ảnh xông vọt vào, kích động hét ầm lên: “Anh Lý, tin hot ở đâu ra?”  

Trương Minh Vũ ghét bỏ liếc mắt nhìn đối phương.  

Lâu như vậy mà vẫn chưa thấy tiền tới, nhất định anh phải đánh giá một sao mới được.  

Hàn Thất Thất lại càng kéo dài khoảng cách với anh.  

Sợ bị mất mặt theo…  

Sếp Lý nhếch miệng bật cười.  

Ông ta đang định lên tiếng thì bị tiếng động cơ xe gầm rú ở ngoài chặn họng.  

Mọi người không khỏi giật mình nhìn ra.  

Ai cũng trông thấy có hai chiếc xe tải cỡ lớn đỗ lại ngay trước cổng.  

Tất cả đều sợ ngây người.  

Trong thành phố không cho phép xe tải cỡ lớn lưu thông cơ mà?  

Cửa xe được mở ra, có mấy vệ sĩ ôm súng bước xuống.  

Khoa trương vậy sao?  

Mọi người khiếp sợ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt mờ mịt.  

Hai chiếc xe tải bắt đầu quay đầu xe hướng thẳng thùng xe vào trong nhà hàng.  

Trương Minh Vũ cũng ngơ ngác.  

Đây là… ship tiền tới sao?  

Cửa xe lại được mở ra.  

Một người đàn ông đeo kính gọng vàng có bề ngoài nhã nhặn đi xuống, vội vàng hỏi thăm: “Xin hỏi ai là anh Trương Minh Vũ?”  

Đám người bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Anh ung dung vẫy tay, nhếch miệng cười nói: “Ở đây này”. 
 
Chương 317: Tất cả đều hoá đá!


Người đàn ông kia lập tức chạy tớic trước mặt anh, cung kính nói: “Vô cùng xin lỗi quý khách. Tại một trăm triệu là số tiền quá lớn, thời gian vận chuyển hơi lâu…”  

“Xin lỗi vì đã khiến anh mất thời gian chờ đợi!”  

Trương Minh Vũ sảng khoái xua tay đáp: “Không sao cả, đến là được rồi”.  

Mọi người xung quanh đều choáng váng.  

Hai chiếc xe tải cỡ lớn này… là xe ship tiền sao?  

Ngay sau đó, tiếng cười ngặt nghẽo liên tiếp vang lên.  

“Ha ha! Mẹ nó chứ! Tôi buồn cười chết mất. Thằng này còn diễn hết cả bộ nữa chứ!”  

“Diễn giỏi như thế không thi Oscar hơi phí! Buồn cười quá!”  

“Tại sao trên đời này lại có kẻ ngu xuẩn như vậy? Thật sự nghĩ là ngân hàng có dịch vụ ship tiền sao? Mẹ nó, tưởng chúng ta là lũ ngu hết à?”  

…  

Tiếng xì xào bàn tán vang lên ầm ĩ.  

Sắc mặt Lâm Diểu trở nên cực kỳ khó coi.  

Hàn Thất Thấn tránh xa khỏi anh, vẻ mặt ghét bỏ!  

Còn sếp Lý và Lê Lê thì cười không dừng được, chảy cả nước mắt.  

Đèn flash từ máy ảnh không ngừng nhấp nháy.  

Người đàn ông đeo kính nhã nhặn kia nhìn xung quanh, ánh mắt lộ vẻ miệt thị, dứt khoát vẫy tay.  

Vệ sĩ đang ôm súng đứng chờ bên ngoài lập tức mở cửa thùng xe ra.  

Bóng đèn bên trong thùng xe được bật sáng. Cả một thùng xe chứa đầy tiền mặt đập thẳng vào mắt đám người!  

Toàn bộ tiếng cười trong nhà hàng tức thì im bặt!  

Hự!  

Tiếp đó, vô số tiếng hít khí lạnh liên tiếp vang lên. Không ít người suýt thì ngất xỉu tại chỗ!  

Ai nấy đều nhìn chằm chằm không chớp mắt vào thùng xe!  

Cả hai thùng xe đều chất kín tiền mặt!  

Cửa thùng xe còn đang đung đưa trong gió, nhưng trong nhà hàng lại lặng ngắt như tờ.  

Tất cả đều hoá đá!  

Lâm Diểu nghẹn họng trân trối nhìn theo! Hàn Thất Thất trợn mắt há hốc mồm!  

Nụ cười trên mặt sếp Lý và Lê Lê tức khắc cứng đờ!  

Dường như vẻ mặt của mọi người đều bị đông cứng.  

Tạch! 
 
Chương 318: Tương lai của ông ta!


Đèn flash loé lên một cái.  

Nhưng gã phóng viên lại đứng chết lặng tại chỗ, không hề nhúc nhích!  

Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, lòng thầm cảm thấy đắc ý.  

Thì ra có tiền lại sảng khoái như vậy!  

Mãi lâu sau mọi người mới lần lượt lấy lại tinh thần!  

Ánh mắt kinh hãi của bọn họ chuyển sang người anh, đến cả Hàn Thất Thất cũng không dám tin vào mắt mình!  

Ừng ực!  

Tiếng nuốt nước bọt thèm muốn đua nhau vang lên!  

Rốt cuộc Lâm Diểu cũng tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Trương Minh Vũ tràn đầy sùng bái!  

Thế nhưng sếp Lý và Lê Lê lại sợ chết khiếp.  

Khoé miệng không ngừng giật giật, thế nhưng cơ thể như bị đóng băng không thể cử động được.  

Anh bật cười cất tiếng nói: “Phải rồi, tôi có thể nhờ các anh bê tiền vào đây được không?”  

Người đàn ông đeo kính vội đáp: “Đương nhiên rồi. Được phục vụ quý khách là niềm vinh hạnh của chúng tôi!”  

“Xin hỏi anh muốn để tiền ở đâu?”  

Trương Minh Vũ nở nụ cười chế giễu: “Để ở chỗ ông già béo mập kia đi, chôn sống ông ta cho tôi!”  

Nói rồi anh giơ tay chỉ vào sếp Lý!

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh lại vang lên dồn dập!  

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía sếp Lý.  

Người đàn ông đeo kính ngơ ngác hỏi lại: “Hả… hả? Để ở…”  

Toàn thân sếp Lý lập tức run lẩy bẩy.  

Một trăm triệu đấy!  

Đến tận lúc này ông ta mới ý thức được mình đã chọc phải một người có thân phận không tầm thường chút nào!  

Nếu là người bình thường, chỉ vài triệu đã đủ để khoe mẽ rồi, càng đừng nói tới một trăm triệu!  

Ông ta hoảng loạn hét lên: “Tôi xin lỗi… tôi sai rồi! Cậu… tôi… tại tôi mắt chó khinh thường người khác, tôi biết sai rồi!”  

Mặc dù ông ta biết mình sẽ không bị chôn sống!  

Nhưng nếu chọc phải người có địa vị cao…  

Tương lai của ông ta!  

Trương Minh Vũ châm chọc nói: “Tôi chờ cả buổi trời mới mang được tiền tới. Ông nói một câu xin lỗi là xong chuyện rồi sao?” 
 
Chương 319: Không nhớ vừa nãy đánh ai à?”


Nghe thấy thế, sếp Lý lập tức hoảng hồn!  

Ánh mắt Lê Lê tràn đầy oán hận. Cô ta cuống quýt khích bác: “Sếp Lý, anh là đối tác của anh Hoa cơ mà. Anh không được để anh ta doạ…”  

Cô ta chỉ mới nói tới đây đã hứng trọn một cái bạt tai của ông ta!  

Bốp!  

Sếp Lý tát cô ta ngã lăn ra đất.  

Ông ta giận dữ quát tháo: “Con điếm chết tiệt! Mày còn không biết xấu hổ mở mồm với tao à? Nếu không tại mày tao đã không đắc tội với cậu ấy rồi!”  

Dứt lời, ông ta lại đạp thêm một nhát.  

Lê Lê đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lòng chìm vào nỗi tuyệt vọng!  

Giây phút trông thấy một trăm triệu tiền mặt, cô ta đã biết mình sai rồi, sai triệt để!  

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn màng!  

Sếp Lý hoảng loạn nói: “Cậu bao dung rộng lượng tha cho tôi lần này được không?”  

Trương Minh Vũ giận dữ lườm ông ta, thản nhiên nói: “Ông xin lỗi tôi làm gì? Không nhớ vừa nãy đánh ai à?”  

Ông ta sững sờ trong giây lát mới kịp phản ứng lại!  

Thế là ông ta lao tới trước mặt Lâm Diểu, không chút do dự quỳ rạp xuống!  

“Tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Tại tôi có mắt không tròng, mắt chó coi thường người khác! Xin cô hãy bỏ qua cho tôi!”  

Dứt lời, ông ta bắt đầu dập mạnh đầu xuống sàn nhà!  

Cộp cộp cộp!  

Ánh đèn flash vẫn loé sáng không ngừng.  

Lâm Diểu sợ hãi, vô thức lùi lại hai bước.  

Anh đắc ý mỉm cười nhìn cô ta: “Sao rồi? Hết giận chưa?”  

Cô ta giật nảy mình, lúng túng đáp: “Hết… hết giận rồi…”  

Bấy giờ anh mới ngẩng đầu lên, lạnh giọng quát: “Cút đi, sau này mở to mắt ra mà nhìn người”.  

Ông ta đã bị trừng phạt thích đáng. Anh cũng không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian vào chuyện này nữa.  

Về phần sếp Lý, chắc chắn Hàn Thất Thất cũng sẽ không để yên cho ông ta.  

“Vâng! Cảm ơn cậu! Cảm ơn cô!”  

Nói xong, ông ta cuống quýt bò dậy lao thẳng ra ngoài cửa.  

Đến khi nhìn thấy cả một xe đựng đầy tiên, ông ta lại càng thấy hoa mắt chóng mặt!  

Trương Minh Vũ thất vọng lắc đầu.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom