Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 320: Anh cũng cảm thấy rất bất lực


Phí công khích bác, anh cứ tưởng sẽ được đánh một trận ra trò. Thật đáng tiếc…  

Lê Lê cũng loạng choạng đứng dậy bỏ chạy trối chết.  

Anh lười để ý tới cô ta.  

“Xin lỗi nhé. Khiến các anh mất công chạy sang đây mà chẳng được việc gì. Tạm thời cứ mang tiền về lại chỗ cũ đi”, anh quay ra cười nói.  

“Không sao đâu, được phục vụ quý khách là niềm vinh hạnh của chúng tôi”.  

Người đàn ông đeo kính nói xong liền phất tay với đám vệ sĩ sau lưng.  

Hai chiếc xe tải nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.  

Đám người hóng chuyện xung quanh lục tục tản ra, thế nhưng bọn họ vẫn khiếp sợ liếc nhìn Trương Minh Vũ.  

Hàn Thất Thất cũng vội vàng sấn tới, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.  

Anh bực bội trừng mắt nhìn cô ta.  

Làm loạn cả nửa ngày, đương nhiên anh cũng chẳng còn hứng thú ăn cơm nữa.  

Anh quay lưng đi thẳng ra ngoài. Hàn Thất Thất và Lâm Diểu đi theo sau.  

Đến khi ra khỏi nhà hàng, anh chợt dừng bước.  

Lâm Diểu cúi đầu vân vê tay cứ như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.  

Anh bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Tôi biết cô lo lắng cho gia tộc nhưng cô vẫn còn đang tuổi ăn tuổi học. Đây không phải là chuyện cô có thể giải quyết được”.  

“Điều duy nhất cô có thể làm chính là chăm chỉ học hành, nâng cao thực lực để sau này giúp sức cho nhà họ Lâm, biết chưa hả?”  

Cô ta gật đầu thật mạnh.  

Sau lần này, rốt cuộc cô ta cũng hiểu thế nào là lòng người hiểm ác, xã hội phức tạp.  

Trương Minh Vũ thở dài một tiếng: “Lên xe đi”.  

Nói rồi anh mở cửa chiếc Mercedes màu đen ngồi vào ghế lái phụ.  

Hai cô gái ngồi ở hàng ghế sau.  

Chiếc xe nhanh chóng đưa họ tới cổng nhà họ Lâm.  

Lâm Diểu nhìn anh một cái, ánh mắt tràn đầy phức tạp rồi mới khẽ động đậy.  

Anh lên tiếng dặn dò: “Đúng rồi, đừng kể chuyện hôm nay cho người khác biết”.  

Cô ta lặng lẽ gật đầu, không nói một lời đi thẳng vào trong biệt thự.  

Anh cũng cảm thấy rất bất lực.  

Anh và Hàn Thất Thất vẫn chưa được ăn cái gì nên đành phải đưa cô ta tới một nơi khác để ăn.  

Cơm nước xong xuôi, cô ta đi thẳng về nhà. 
 
Chương 321: “Cụ thể là ai tôi cũng không biết đâu…”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợi cô ta đi khỏi, anh mới nhớ ra mình quên không nói chuyện thiết kế chi nhánh mới rồi…  

Long Tam lái xe đưa anh trở về biệt thự.  

Vừa về đến nhà, anh đã bắt đầu bài huấn luyện mới.  

Trong biệt thự vang lên tiếng kêu la oai oái của anh.  

Nhưng sau một buổi tối luyện tập khắc khổ, anh đã tiến bộ vượt bậc, cuối cùng cũng tránh được bốn đòn liên tiếp của Long Tam.  

Thế nhưng đến đòn thứ năm, anh lại không thể nào tránh kịp.  

Giữa bốn đòn và năm đòn liên tiếp không chỉ khác nhau một đòn.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển, toàn thân mệt nhoài nằm ườn ra sofa.  

Long Tam lên tiếng khen ngợi: “Đừng nản chí. Mới tập vài ngày đã tiến bộ lớn như vậy, cậu giỏi hơn người thường nhiều lắm”.  

Anh chỉ lắc đầu cười khổ.  

Cứ thế này thì biết đến lúc nào anh mới có thể đuổi kịp Long Tam?  

Anh ta lại nói tiếp: “Cậu là người đầu tiên nhận được lời khen của tôi đấy, hãy tin tưởng bản thân”.  

Câu nói này khiến anh sững sờ.  

Anh tự hỏi bản thân… có khiếu đánh đấm lắm sao?  

Nếu thật sự là vậy, tại sao trước kia sư phụ không dạy anh học võ…  

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy giọng nói của Long Tam vang lên bên tai: “À quên mất, tôi có một tin tốt cho cậu. Một người chị khác của cậu sắp trở về rồi”.  

Nghe thấy thế, anh lập tức giật nảy mình.  

Chị?  

Anh mừng rỡ ngẩng đầu lên, phấn khích hỏi: “Thật sao? Chị nào đấy? Khi nào chị ấy mới về?”  

Long Tam lắc đầu đáp: “Đây là tin tức cô Tô Mang cung cấp, nói là người chị kia của cậu cố ý dặn dò không được cho cậu biết, để tặng cậu một niềm vui bất ngờ”.  

“Cụ thể là ai tôi cũng không biết đâu…”  

Anh bĩu môi thất vọng, thế nhưng trong lòng vẫn tràn ngập chờ mong.  

Tối đến, anh tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng.  

Mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, tiếp đến là kế hoạch phát triển.  

Nghĩ tới đây, anh chợt cảm thấy hưng phấn lạ thường.  

Thoáng chốc, anh đã chìm vào giấc ngủ say.  

Sáng sớm ngày hôm sau, anh bị tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi đánh thức.  

Anh cầm lên nhìn thử, thấy một dãy số lạ.  

Anh nghi hoặc ấn nghe máy.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 322: Trùng hợp vậy sao?


Trương Minh Vũ vô thức ngồi thẳng người dậy.  

“Được rồi, cô hẹn gặp cô ấy đi. Lát nữa tôi sẽ tới khách sạn nói cụ thể với cô sau”.  

“Vâng thưa anh!”  

Dứt lời, anh lập tức cúp máy.  

Anh đứng dậy cử động một lúc mới cảm thấy cơ thể quay về chịu sự điều khiển của mình.  

Anh đi rửa mặt rồi ăn cơm.  

Khi đi ra khỏi biệt thự, anh thấy một chiếc Mercedes màu đen đang đỗ ngay trước cổng.  

Anh không hề chậm trễ vội ngồi lên xe.  

Chiếc xe nhanh chóng đưa anh tới trước cổng khách sạn.  

Vừa mới xuống xe, anh liền đi thẳng một mạch tới phòng làm việc.  

Đến khi mở cửa bước vào, anh trông thấy Vương Vũ Nam đã cung kính đứng chờ cạnh bàn làm việc không biết từ bao giờ.  

Anh kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”  

Cô ấy lúng túng cười đáp: “Anh vẫn chưa sắp xếp chỗ làm mới cho tôi”.  

Bấy giờ anh mới sực tỉnh, buồn bực vỗ đầu một cái.  

Sau khi anh ngồi xuống, Vương Vũ Nam bắt đầu kể lại chuyện ngày hôm qua.  

Thủ tục chuyển nhượng mặt bằng đã hoàn thành thuận lợi.  

Tuy nội thất bên trong đã được sửa sang qua một lần nhưng chắc chắn vẫn chưa đạt tới yêu cầu của Trương Minh Vũ.  

Vương Vũ Nam liệt kê cho anh những nơi cần tu sửa lại.  

Anh nhìn qua một lượt, cảm thấy rất hài lòng.  

Cô ấy liệt kê vô cùng đầy đủ, kể cả những nơi nhỏ nhặt nhất, không hề bỏ sót gì.  

Anh bật cười khen ngợi: “Làm rất tốt”.  

Vương Vũ Nam mỉm cười vui vẻ.  

Anh nói tiếp: “Lát nữa cô đi bàn chuyện hợp tác với Lâm Kiều Hân đi. Cứ nói là phương án thiết kế do chúng ta cung cấp, bọn họ phụ trách thi công là được”.  

“Giá cả cụ thể thì hỏi thư ký Ngô. Làm việc với Lâm Kiều Hân thì có thể nới lỏng quy tắc, chênh nhau tám mươi, một trăm nghìn cũng không sao”.  

Nghe anh nói vậy, Vương Vũ Nam cảm thấy cực kỳ khó hiểu.  

Chênh lệch tám mươi, một trăm nghìn cũng không sao?  

Đây… mà là hợp tác à? Cho không thì đúng hơn…  

Trương Minh Vũ đã nói như thế, đương nhiên cô ấy cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn làm theo.  

Cô ấy nhanh chóng ra ngoài đi tìm Lâm Kiều Hân nói chuyện.  

Anh chợt có một cảm giác bất đắc dĩ.  

Vô hình trung anh lại trở thành nhà đầu tài trợ cho cô.  

Nếu để Lý Phượng Cầm biết được…  

Trương Minh Vũ lắc đầu nguầy nguậy, lòng thầm cảm thán.  

Nhà cửa đã lo xong xuôi, chuyện tu sửa cũng quyết định ổn thoả. Bây giờ chỉ còn mỗi chuyện thiết kế.  

Thế nhưng… anh nên mở lời với Hàn Thất Thất như thế nào?  

Ngay khi anh đang nghĩ nát óc xem phải làm thế nào thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên inh ỏi.  

Anh lấy ra xem thử, bất ngờ thấy người gọi tới là Hàn Thất Thất!  

Trùng hợp vậy sao?  

Anh nhếch miệng cười một tiếng, cảm thấy hưng phấn hơn hẳn, vội vàng ấn nghe máy.  

Giọng nói kiêu ngạo của Hàn Thất Thất lập tức vang lên: “Đang làm gì đấy? Tôi tìm anh có chút việc”.  

Có việc sao?  

Anh lại càng khấp khởi mừng thầm!  

Vốn đang không biết phải nói kiểu gì, bây giờ… cơ hội bất ngờ ập đến.  

Khụ khụ!  

Anh ho khan một tiếng, cố tình tỏ ra lạnh lùng đáp: “Chuyện gì?” 
 
Chương 323: Thật sảng khoái!


Cô ta bực bội lầm bầm: “Bố tôi cứ bắt tôi phải tham gia tiệc vũ hội gì đó! Bảo tôi phải trải nghiệm cảm giác làm một cô chủ nhà quý tộc gì đó, phiền chết mất!”  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Thế thì liên quan quái gì đến tôi?”  

Cô ta bất lực đáp: “Đi vũ hội phải dẫn theo bạn nhảy nam. Cả bố mẹ tôi đều bắt tôi rủ anh đi cùng. Tôi cũng không còn cách nào khác…”  

“Mẹ tôi còn doạ ngã bệnh để uy hiếp…”  

Anh khẽ bật cười, cố tình tỏ ra khó xử: “Tôi còn bận nhiều việc lắm, sợ là lần này không giúp được cô đâu”.  

Cô ta vội vàng hô lên: “Hả? Không được! Tôi mà không đi mẹ tôi sẽ phát điên đấy!”  

“Anh… anh đang bận cái gì? Dời sang ngày khác không được à?”  

Trương Minh Vũ thầm đắc ý trong lòng, ngoài mặt vẫn giả bộ nói: “Không được đâu. Tôi vừa mới mua lại một toà nhà, đang bận tìm người thiết kế đây”.  

Hàn Thất Thất gào lên: “Anh còn tìm ai nữa? Chẳng ai thiết kế giỏi bằng tôi đâu!”  

“Anh mau tới đây giúp tôi đi! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này tôi sẽ thiết kết cho anh luôn, được không?”  

Kế hoạch thành công!  

Anh bất đắc dĩ đáp: “Được rồi. Thấy cô gấp như vậy, tôi sẽ giúp cô lần này”.  

Nếu không nhờ chuyện này, chắc chắn người như cô ta sẽ không dễ dàng đồng ý giúp anh thiết kế.  

Nhất định cô ta sẽ đòi hỏi hàng loạt yêu cầu!  

Hàn Thất Thất vui vẻ nói: “Thế mới đúng chứ. Không ngờ người như anh cũng có tình nghĩa phết! Tôi đến đón anh nhé!”  

Nói rồi cô ta cúp máy luôn, bộ dạng vội vàng như sợ anh đổi ý.  

Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Cuộc trao đổi này có lời rồi!  

Bây giờ tất cả đều đã được giải quyết tốt đẹp, chỉ cần đợi ngày khai trương khách sạn mới nữa thôi!  

Thật sảng khoái!  

Mười lăm phút sau, xe của Hàn Thất Thất đã tới cổng khách sạn.  

Anh vừa xuống tầng liền trèo lên xe.  

Cô ta liếc nhìn anh một lượt, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của một cái khách sạn, sao lại ăn mặc luộm thuộm như vậy hả?”  

Anh nổi giận nói: “Chỉ là quần áo thôi mà, mặc kiểu gì chả là mặc, che được người là đủ rồi. Tôi cũng thích kiểu này”.  

Hàn Thất Thất bĩu môi khinh bỉ, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu bất lực.  

Cô ta nhanh chóng lái xe rời đi.  

Trương Minh Vũ cũng không biết cô ta định đưa mình đi đâu, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường.  

Chẳng bao lâu sau, xe lại dừng.  

Anh ngẩng đầu lên nhìn thử mới bàng hoàng phát hiện mình đang đứng trước cửa khách sạn Cách Lâm.  

Chuyện này…  

Đột nhiên anh có cảm giác xót xa.  

Nếu là ở khách sạn Hồng Thái thì tốt biết mấy, anh có thể kiếm được kha khá tiền.  

Hàn Thất Thất buồn bực nói: “Vũ hội lần này là do nhà họ Triệu đứng ra tổ chức, khách sạn này cũng là của bọn họ. Thế mà anh còn muốn họ tới khách sạn nhà anh hả?”  

Trương Minh Vũ sợ ngây người.  

Nhà họ Triệu? Chính là gia tộc có hôn ước với Hàn Thất Thất sao?  

Anh khó hiểu hỏi: “Lần trước cô đã làm loạn hết cả lên rồi, sao họ vẫn còn mời cô tới?”  

Cô ta chán nản đáp: “Thì tại hai người đàn ông kia về nhà gọi điện khuyên nhủ, nói cái gì mà hai bên vẫn còn phải qua lại…”  

Anh nghe xong mới bừng tỉnh.  

Dù sao thì đối với Hàn Thiên Hoa và Triệu Hải Thần, cả hai bên đều là đối tác hiếm có, đương nhiên sẽ không tuỳ tiện trở mặt.  

Sau khi đỗ xe lại, Hàn Thất Thất mở cửa bước xuống.  

Lúc này trước cổng khách sạn đã có vô số xe sang đỗ lại.  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, đúng lúc trông thấy cô ta cởi chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình. 
 
Chương 324: "Tôi không muốn!"


Lộ ra một bộ váy dạ hộ màu đen tuyền.  

Anh lập tức bị làm cho sửng sốt.  

Mặc dù cô ta còn trẻ nhưng cả dáng dấp và gương mặt đều cực kỳ xinh đẹp.   

Nhất là sau khi cô ta bỏ kiểu trang điểm dị hợm kia đi, lập tức lột xác thành một mỹ nhân xinh đẹp!  

Bộ váy dạ hội này cũng cực kỳ hợp với cô ta, vừa trang nhã lại không làm mất đi vẻ hoạt bát trẻ trung.  

Tựa như đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.  

Hàn Thất Thất nghi hoặc hỏi: “Ngơ ra đấy làm gì? Mau vào thôi”.  

Bấy giờ anh mới kịp phản ứng lại.  

Anh vừa cất bước, cô ta bất thình lình chạy tới khoác tay anh.  

Trương Minh Vũ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.  

Thế nhưng bọn họ mới đi được vài bước đã bắp gặp một gương mặt quen thuộc ở ngay ngoài cổng.  

Triệu Khoát của nhà họ Triệu!

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Triệu Khoát cũng nhìn thấy Hàn Thất Thất, hắn hào hứng chạy tới.  

Nhưng khi nhìn thấy Trương Minh Vũ đứng bên, bước chân hắn dừng lại, sắc mặt trầm xuống!  

Quan trọng nhất là Hàn Thất Thất còn đang khoác tay Trương Minh Vũ!  

Hàn Thất Thất coi như không thấy, chậm rãi đi về trước.  

Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi, cố gắng khách khí cười nói: "Thất Thất, em đến rồi à?"  

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Tôi đang đứng ở đây, anh còn hỏi tôi đến rồi à?"  

Triệu Khoát: "..."  

Chần chừ một lúc hắn chỉ có thể hướng ánh mắt phẫn nộ về phía Trương Minh Vũ, lạnh lùng nói: "Anh cũng đến rồi à?"  

Trương Minh Vũ cũng nói theo: "Tôi đang đứng ở đây, anh còn hỏi tôi đến rồi à?"  

Không ít người qua đường cười ồ lên!  

Mọi người xôn xao nhìn về phía này.  

Ánh mắt Triệu Khoát lóe lên vẻ phẫn nộ, hắn lạnh lùng nói: "Ý của tôi là... anh đến đây làm gì?"  

"Nhà họ Triệu chúng tôi, hình như đâu có mời anh?"  

Mọi người xung quanh bàn tán xôi nổi, lén đoán mối quan hệ giữa ba người.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Hàn Thất Thất chắn trước mặt anh, bất mãn nói: "Đây là buổi vũ hội, tôi không mang theo bạn nhảy chẳng nhẽ lại nhảy với anh à?"  

Mặt Triệu Khoát biến sắc, hắn cười nói: "Nếu Thất Thất muốn đương nhiên em có thể nhảy với anh, anh là chồng chưa cưới của em mà".  

Hàn Thất Thất cười, không hề do dự đáp trả: "Tôi không muốn!"  

"Em..."  

Triệu Khoát hít sâu một hơi, hô hấp dần trở nên dồn dập.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Rốt cuộc anh có cho tôi vào không? Không cho thì chúng tôi còn đi về! Tôi vốn cũng chẳng muốn đến đâu".  

Triệu Khoát hơi hoảng, vội vàng nói: "Có chứ, em vào đi".  

Nói xong liền tránh sang một bên.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo như một cô công chúa nhỏ, khoác tay Trương Minh Vũ đi vào trong khách sạn.  

Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán sôi nổi.  

Sắc mặt Triệu Khoát trầm xuống, ánh mắt lóe lên những tia rét lạnh.  

"Con khốn, đợi cô rơi vào tay tôi, ông đây sẽ làm chết cô!"  

Hắn lẩm bẩm một câu, rồi quay về vị trí ban nãy, tiếp tục đón khách.  

Có không ít người tập trung ở khách sạn.  

Ai cũng áo quần bảnh bao, cử chỉ nho nhã, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất trông vô cùng lạc loài.  

Một người mặc giản dị, một kẻ trông rất tùy tiện. 
 
Chương 325: "Để ý cũng phải nhịn!"


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ không thích náo nhiệt, anh đưa Hàn Thất Thất vào một góc.  

Hàn Thất Thất thấy rảnh rỗi liền mở miệng giải thích: "Nơi này gọi là buổi vũ hội cho con nhà giàu, nhưng thực tế là buổi tiệc coi mắt, nói thẳng ra là nơi để các gia tộc lớn tìm cơ hội hợp tác".  

Trương Minh Vũ tỏ vẻ đã hiểu.  

Chẳng bao lâu sau, mọi người đứng ngoài cũng dần dần đi vào.  

Trong đó đa số là các cô gái, dù sao cũng là buổi vũ hội dành cho con nhà giàu.  

Nhưng trong đó Trương Minh Vũ cũng nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.  

Dịch Thanh Tùng, Hà Gia Hoa.  

Trương Minh Vũ thầm cảm thấy bất đắc dĩ.  

Anh luôn cảm thấy buổi tiệc này ẩn chứa âm mưu gì đó.  

Mọi người nhanh chóng vào hết, cửa khách sạn được đóng lại.  

Ánh mắt Triệu Khoát chậm rãi quét qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Hàn Thất Thất.  

Mắt hắn lóe lên vẻ kỳ dị.  

Sau đó hắn không do dự nữa, bước lên giữa sân khấu, cầm mic lên: "Cảm ơn các vị hôm nay đã tham gia buổi vũ hội do chúng tôi tổ chức".  

"Không cần nói nhiều nữa, cứ khiêu vũ trước đã".  

"Khiêu vũ xong tôi sẽ để các vị có thời gian để giao lưu".  

Triệu Khoát vừa nói xong, đại sảnh liền vang lên tiếng nhạc êm dịu.  

Trong khách sạn hai người một đôi bắt đầu bước vào khoảng trống ở giữa để khiêu vũ.  

Những người đi một mình cũng bắt đầu tìm bạn nhảy phù hợp.  

Trương Minh Vũ chẳng hề hứng thú, cũng không biết nhảy.  

Hàn Thất Thất càng không phải nói, cho dù mặc lễ phục dạ hội nhưng vẫn ra vẻ mấy con nhóc đầu gấu, ngồi cắn hạt dưa.  

Mọi người bắt đầu nhảy rồi.  

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất rõ ràng trông rất bắt mắt.  

Triệu Khoát mỉm cười, chậm rãi bước tới.  

Nhưng Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất coi như không nhìn thấy, im lặng làm chuyện riêng.  

Triệu Khoát dừng bước, khách khí mỉm cười: "Chào anh, tôi mời bạn nhảy của anh nhảy một điệu, chắc anh không để ý đâu nhỉ?"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh nhìn hắn như tên điên rồi nói: "Có để ý".  

Khóe miệng Triệu Khoát co rút, lạnh lùng nói: "Để ý cũng phải nhịn!"  

Nói xong liền quay người đi đến chỗ Hàn Thất Thất.  

Trương Minh Vũ bất mãn nói: "Thế anh hỏi tôi làm cái quái gì?"  

Cơ thể Triệu Khoát lập tức lảo đảo!  

Hắn cố nén lửa giận, mỉm cười lịch sự nói: "Thất Thất, không biết anh có vinh hạnh mời em một điệu không?"  

Hàn Thất Thất cắn hạt dưa, không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Không".  

Khóe miệng Triệu Khoát lại co giật!  

Xung quanh có không ít người đang nhảy, họ cũng bắt đầu mỉm cười khinh bỉ.  

Triệu Khoát hít sâu một hơi, mắt phát sáng!  

Được, mấy người đợi đấy cho tôi!  

Triệu Khoát tức giận quay người rời đi, trong đầu dường như có toan tính gì đó.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, lầm bầm nói: "Cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là tự rước nhục vào người rồi... đúng là thằng ngu".  

Hàn Thất Thất không nhịn được mỉm cười.  

Chịu đựng cả buổi, màn khiêu vũ cuối cùng cũng kết thúc.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 326: Đúng là khiến cô Hàn mất mặt"


Triệu Khoát cười khẩy, từ từ nói: "Tiếp theo đây mời mọi người thưởng thức".  

Nói xong hắn liền xuống sân khấu.  

Một đám người mặc quần áo luyện võ màu trắng lên sân khấu, trong tay cầm đủ loại đao kiếm côn thương.  

Đại sảnh vang lên tiếng chiêng.  

Mọi người trên sân khấu cũng bắt đầu lộn nhào dạng thẳng chân, múa thương múa gậy.  

Dưới sân khấu mọi người xì xào khen hay, ai nấy đề xem vô cùng chăm chú.  

Thỉnh thoảng còn xuất hiện mấy tuyệt chiêu khiến khán giả kêu lên thất thanh.  

Trương Minh Vũ nhìn mấy cái, chẳng hề hứng thú.  

Chẳng bao lâu sau, buổi biểu diễn cũng kết thúc.  

Một đám người lui xuống, nhưng trên sân khấu vẫn còn người cao to vạm vỡ đang đứng một bên.  

Triệu Khoát lên sân khấu, cười hỏi: "Thế nào? Buổi biểu diễn đặc sắc chứ?"  

Đám con nhà giàu bên dưới cũng rất nể mặt hắn, rối rít reo hò.  

Triệu Khoát hài lòng gật đầu, lại cười nói: "Sau đây còn một tiết mục đặc sắc hơn, đó là ngẫu nhiên mời một vị khán giả lên cùng biểu diễn".  

"Mọi người có muốn xem không?"  

Mọi người lập tức đáp lại: "Muốn!"  

Trương Minh Vũ nhíu mày, cảm thấy có điều gì xấu sắp xảy ra.  

Kế hoạch đang được tiến hành, ánh mắt Triệu Khoát lóe lên vẻ hứng thú, hắn cười nói: "Nếu đã vậy, chúng ta chọn ngẫu nhiên một người!"  

Nói xong, ánh mắt của hắn nhắm thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ sững sờ, quả nhiên...

Một giây sau, giọng nói hí hửng của Triệu Khoát vang lên: "Vậy mời anh chàng ngồi trong góc kia, không biết anh có dũng khí lên không?"  

Trong lời nói ẩn chứa sự khiêu khích.  

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Hàn Thất Thất cũng sững sờ.  

Trương Minh Vũ vỗ bàn, đừng dậy hét lớn: "Không!"  

Nói xong liền hùng hồn ngồi xuống!  

Phì!  

Dưới sân khấu mọi người bắt đầu ồn ào bàn tán.  

Nhìn thấy Trương Minh Vũ khí thế cứ tưởng anh sẽ đồng ý, nào ngờ...  

Trương Minh Vũ tiếp tục cúi đầu cắn hạt dưa.  

Thể diện... đáng giá mấy đồng chứ?  

Khóe miệng Triệu Khoát co rút, trong mắt lóe lên ngọn lửa giận vô tận.  

Sao hắn ngờ được Trương Minh Vũ không cần thể diện đến vậy!  

Trầm ngâm hồi lâu, hắn chỉ đành mỉm cười giải thích: "Anh bạn, anh không cần lo đâu, diễn viên của chúng tôi đều từng trải qua huấn luyện đặc biệt rồi".  

"Anh lên chỉ cần xoay mấy vòng là được, để mọi người vui vẻ một chút, chẳng nhẽ anh không nể mặt mọi người sao?"  

Một câu nói nhưng nâng mức độ hành vi của Trương Minh Vũ lên mức vô cùng nghiêm trọng.  

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung qua đây.  

Trương Minh Vũ xua tay, cười nói: "Tôi chỉ có mỗi cái bản mặt này, cho mấy người rồi thì chẳng phải tôi mất hết mặt mũi sao".  

Một câu nói nhưng dễ dàng giải quyết sự ngượng ngùng này.  

Cũng thành công chọc mọi người mỉm cười.  

Hàn Thất Thất kinh ngạc nhìn Trương Minh Vũ, không ngờ miệng lưỡi anh sắc bén vậy.  

Triệu Khoát hít vào một hơi, cuộn chặt nắm đấm.  

Một lúc sau, hắn mới tiếp tục nói: "Haizz, anh bạn tôi cho anh cơ hội thể hiện mà anh không trọng dụng!"  

"Anh là bạn nhảy của cô Hàn đây vậy mà nhát cáy thế, đúng là khiến cô Hàn mất mặt".  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.  
 
Chương 327: Muốn kiếm tiền chứ gì?


Anh không nói thì ai biết?  

Hàn Thất Thất cắn hạt dưa, cười nói: "Đâu có, tôi làm gì có mặt mũi để mà mất".  

Cái này...  

Dưới sân khấu vang lên tiếng cười, nhưng sắc mặt Triệu Khoát thì đen xì như đít nồi.  

Kẻ không biết xấu hổ đúng là vô địch thiên hạ!  

Bối rối một lúc, Triệu Khoát chỉ có thể nói lại lần nữa: “Hay là thế này, chúng ta đánh cược có được không?"  

Đã lập ra kế hoạch rồi, nếu Trương Minh Vũ không lên thì tất cả đi tong!  

Và quan trọng là hắn nổi giận mà chẳng có chỗ nào để phát tiết!  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Không".  

Nói xong liền cúi đầu cắn hạt dưa.  

Hàn Thất Thất cố nén cười, âm thầm giơ ngón tay cái về phía Trương Minh Vũ.  

Đến lúc này, một số người bắt đầu nhận ra có vấn đề.  

Triệu Khoát rõ ràng đang nhằm vào Trương Minh Vũ  

Không ít cười mỉm cười giễu cợt.  

Triệu Khoát vô cùng khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người anh em, đừng từ chối tôi nhanh vậy chứ, chỉ cần anh lên, biểu diễn với chúng tôi một phút, tôi sẽ cho anh một triệu, anh thấy thế nào?"  

"Có thể chịu được hai phút thì là hai triệu, mười phút tôi cho anh hẳn mười triệu!"  

"Nếu như có thể chịu được hơn nửa tiếng, tôi cho anh năm mươi triệu, được không?"  

Lời này vừa dứt, mọi người lập tức lộ vẻ khiếp sợ.  

Triệu Khoát cười giải thích: "Để mọi người xem biểu diễn, tôi không thể không móc ít hầu bao".  

Trương Minh Vũ nhướng mày, mỉm cười kỳ dị: "Anh nói lời biết giữ lời chứ?"  

Triệu Khoát vỗ ngực, kiêu ngạo nói: "Nhiều người đang xem như vậy, tôi đương nhiên phải giữ lời rồi".  

"Có năm mươi triệu chẳng đáng là bao".  

Trong lời nói chưa đầy vẻ huênh hoang.  

Năm mươi triệu mặc dù hơi xót nhưng hắn biết Trương Minh Vũ không đem đi được!  

Muốn kiếm tiền chứ gì?  

"Được thôi".  

Trương Minh Vũ đồng ý!  

Thoắt một cái, anh đã xuất hiện bên cạnh Triệu Khoát.  

Tất cả mọi người đều ngẩn người.  

Vầy cũng được luôn hả!  

Triệu Khoát cuối cũng có thể buông bỏ mối lo trong lòng, hắn cười nói: "Phần biểu diễn này của chúng ta chỉ kéo dài ba mươi giây thôi, đến lúc đó hai nhân viên sẽ "đưa" anh xuống sân khấu!"  

"Chỉ cần anh xuống sân khấu, coi như anh thua!"  

Trương Minh Vũ cười như được mùa: "Hiểu rồi hiểu rồi!"  

Triệu Khoát thầm cười khẩy, hắn nói tiếp: "Được rồi, vậy mời mọi người thưởng thức!"  

Nói xong hắn liền quay người rời đi.  

Triệu Khoát ngầm đưa tay lên cổ ra dấu cho hai diễn viên.  

Hai diễn viên im lặng gật đầu.  

Trên màn hình xuất hiện một chiếc đồng hồ tính giờ.  

Khi âm nhạc vang lên, đồng hồ bắt đầu chạy.  

Hai diễn viên cũng bắt đầu cử động.  

Nhưng họ không xông tới mà tiếp tục biểu diễn trên sân khấu!  

Lộn nhào, múa thương.  

Trương Minh Vũ im lặng đứng một bên, lặng lẽ chờ đợi.  

Nhiều người đứng xem thế này khiến anh hơi ngượng.  

Hàn Thất Thất nhíu mày, bất giác cảm thấy hơi lo lắng.  
 
Chương 328: Tiếp theo đây là lúc để kiếm tiền!


Thời gian dần trôi.  

Ngay khi đến giây thứ mười lăm, hai diễn viên nhìn nhau!  

Một giây sau một trong hai người lộn người về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng cảm thấy có vẻ không ổn rồi.  

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều tên diễn viên đó đã xông đến trước mặt anh!  

Cuối cùng bổ nhào đến trước người anh.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Một giây sau, diễn viên đột nhiên quay người, không biệt ngậm cái gì trong miệng!  

Hắn lấy ra một ngọn đuốc!  

Tên diễn viên nhanh chóng làm động tác phun thứ gì đó về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ lập tức bừng tỉnh!  

Mẹ kiếp!  

Mẹ nó chứ, đây mà là diễn xiếc à?  

Anh không hề do dự tránh sang lên cạnh.  

Dung dịch trong miệng diễn viên đó bắt đầu phun ra!  

Phù!  

Ngọn lửa phun thẳng vào vị trí ban nãy Trương Minh Vũ đứng!  

Nếu như anh không tránh kịp thì bây giờ rơi vào biển lửa rồi!  

Được lắm!  

Dưới sân khấu vang lên tiếng khen ngợi.  

Mặc dù cũng có người nhận ra.  

Nhưng đại đa số mọi người vẫn chỉ coi nó là biểu diễn thôi!  

Trương Minh Vũ đứng vững lại, nhíu mày.  

Không lâu sau, một diễn viên khác lại múa thương chạy tới, chân đạp theo nhịp trống.  

Trương Minh Vũ quan sát kỹ hai người.  

Cả người bọn họ căng phồng, không biết giấu cái gì!  

Lần đầu gặp phải chuyện này, tự nhiên cảm thấy hơi hứng thú.  

Hai diễn viên nhanh chóng xông lên chỗ anh, cây thương trong tay đâm qua!  

Hắn nhắm trúng vào đùi Trương Minh Vũ!  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ thầm chửi, cơ thể tiếp tục tránh né!  

Cây thương đâm vào không trung!  

Dưới sân khấu, mọi người lại hò reo khen ngợi.  

Trương Minh Vũ nhíu mày chậm rãi thở ra, trong lòng cũng hiểu rồi.  

Triệu Khoát muốn nhân cơ hội diễn kịch để làm khó anh!  

Có điều cái trò mèo rẻ tiền này chẳng là cái quái gì so với nắm đấm của Long Tam.  

Trương Minh Vũ liền mỉm cười, ngẩng đầu nhìn, vừa hay đã ba mươi giây rồi!  

Tiếp theo đây là lúc để kiếm tiền!

Triệu Khoát sốt ruột nháy mắt ra hiệu.  

Hai diễn viên nhìn nhau, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh.  

Ngay sau đó diễn viên bên trái vứt ngọn đuốc xuống đất, lại thể hiện kỹ năng lộn nhào!  

Hắn nhanh chóng áp sát Trương Minh Vũ!  

Hay!  

Mọi người dưới sân khấu lại khen ngợi.  

Trương Minh Vũ chậm chạp lùi về sau, nhìn chằm chằm từng cử động của diễn viên.  

Diễn viên nhanh chóng dừng lại.  

Hắn lại lật người một cái, hai chân đạp thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

Nhưng tốc độ như này còn kém Long Tam nhiều lắm! 
 
Chương 329: K1ch thích quá!


Trương Minh Vũ khẽ cử động, tránh được đòn tấn công của diễn viên.  

Sắc mặt diễn viên trầm xuống, nhưng chỉ có thể tiếp tục lộn nhào rời khỏi.  

Tùng tùng tùng tùng!  

Tiếng trống lại vang lên!  

Diễn viên khác đổi sang cây kiếm dài!  

Đèn rọi xuống, cây kiếm lóe sáng chói mắt, khi hắn múa kiếm tạo ra mấy tàn ảnh trong không trung!  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, cơ thể nhanh chóng lùi lại!  

Tên diễn viên múa kiếm từng bước ép sát, bóng kiếm sượt qua trước mặt Trương Minh Vũ với tốc độ cực nhanh!  

Tiếng xé gió vang lên bên tai!  

Diễn viên nhanh chóng đâm anh, cây kiếm dài quét một đường ngay trước mắt Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cúi người tránh khỏi, cơ thể lui lại!  

Trong nháy mắt đã tránh được tên diễn viên múa kiếm kia.  

Từng phút từng giây trôi qua, khi Trương Minh Vũ đứng vững lại thì đã là một phút rồi!  

Triệu Khoát lo lắng vạn phần, điên cuồng ra hiệu!  

Tên diễn viên trẻ tuổi híp mắt, phóng thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Không chơi trò múa kiếm múa thương nữa à?  

Tên diễn viên trẻ tuổi nhanh chóng lao đến phía Trương Minh Vũ, nhịp nhàng tung đòn nhắm thẳng vào anh!  

Động tác này khiến người xem vô cùng kích động!  

"Hay!"  

Mọi người dưới sân khấu lại khen ngợi.  

Triệu Khoát thở phào, nhưng vừa ngẩng đầu lại ngớ người!  

Anh diễn viên trẻ tuổi múa mãi mà không chạm nổi gấu áo Trương Minh Vũ!  

Thời gian thấp thoắt thoi đưa!  

Chớp mắt đã hai phút trôi qua!  

Hai triệu không cánh mà bay!  

Trương Minh Vũ hí hửng.  

Vừa kiếm được tiền vừa có cơ hội luyện tập, cớ sao không làm chứ?  

Cục diện giữa ba người thay đổi.  

Hai người kia có nỗ lực thế nào cũng không chạm nổi góc áo Trương Minh Vũ!  

Chớp mắt một cái, năm phút đã trôi qua!  

Tay Triệu Khoát bắt đầu run rẩy!  

Mắt hai diễn viên cũng tràn đầy sự lo lắng, không còn tâm trạng để diễn trò nữa, bọn chúng xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!  

Hai người hợp lực tấn công!  

"Wow!"  

Dưới sân khấu vang lên tiếng hú hét kích động.  

Kích thích quá!  

Lúc này, Trương Minh Vũ không dám khinh thường nữa, bắt đầu nghiêm túc.  

Hai người điên cuồng công kích.  

Trương Minh Vũ điên cuồng né tránh! Chưa ra đòn nào!  

Trong nháy mắt, mười phút đã trôi qua!  

Mắt Triệu Khoát vằn tia máu!  

Cuối cùng hắn cũng thấy được, Trương Minh Vũ thực sự quá nhạy bén!  

Hắn bắt đầu hối hận nhưng đã quá muộn rồi!  

Sau mười phút, hai diễn viên bắt đầu thở hổn hển, Trương Minh Vũ cũng không thở nổi.
 
Chương 330: "Anh còn thời gian nên cứ tiếp tục"


Có lòng nhưng không đủ lực!  

Bây giờ anh cuối cùng cũng ý thức được sự quan trọng của thể lực.  

Triệu Khoát ra hiệu, tên diễn viên trẻ tuổi ngấm ngầm cầm một con dao găm giấu vào trong tay.  

Hắn vọt lên!  

Tia sáng lóe qua, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!  

Trong lòng nổi lên lửa giận!  

Quá đáng rồi đấy!  

Quần nhau mấy hiệp, mười lăm phút đã trôi qua!  

Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi, run rẩy rút điện thoại ra, gọi vào một dãy số.  

Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy, Triệu Khoát âm trầm nói: "Anh Hà, tôi có chút việc cần anh hỗ trợ".  

Một phút sau, Triệu Khoát cúp máy.  

Cùng lúc đó một đám người bước ra khỏi phòng riêng tầng hai.  

Hai tên diễn viên kia mặc dù chạm được vào Trương Minh Vũ nhưng không hề khiến anh bị thương chút nào!  

"Được rồi!"  

Triệu Khoát lạnh lùng nói!  

Hai diễn viên dừng tay.  

Hừ!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Sao vậy, còn chưa đến nửa tiếng, anh Triệu chẳng nhẽ định lật lọng à?"  

Vẫn chờ tiền?  

Để xem mày chết thì ai lấy tiền!  

Triệu Khoát cười khẩy nói: "Đâu có, tiết mục này đã diễn xong rồi, tiếp theo đến tiết mục khác".  

"Anh còn thời gian nên cứ tiếp tục".  

Lời vừa dứt, đồng hồ bấm giờ trên sân khấu tiếp tục chạy.  

Mọi người đều tỏ vẻ không hiểu.  

Ngay tại phút thứ hai mươi, tầng hai vang lên tiếng bước chân.  

Mọi người nhìn theo, vừa hay thấy một đám nam nữ.  

Người dẫn đầu chính là cậu chủ nhà họ Hà, Hà Gia Hoa!  

Ngay cả đám người của Dịch Thanh Tùng cũng đi theo sau.  

Trương Minh Vũ sững sờ, chẳng nhẽ Hà Gia Hoa định đánh với anh à?  

Ánh mắt của Hàn Thất Thất lóe lên vẻ nghi ngờ.  

Triệu Khoát cười khẩy nói: "Tiếp theo đây sẽ là tiết mục thứ hai, đích thân cậu chủ nhà họ Hà Hà Gia Hoa sẽ ra tay!"  

"Chắc mọi người không biết, anh Hà của chúng ta đạt được đai đen 9 đẳng Taekwondo đấy!"  

Hít!  

Lời này vừa dứt, nơi đây lập tức vang lên tiếng hít sâu!  

Hàn Thất Thất nhíu mày, cảm thấy lo lắng!  

Hà Gia Hoa mặt mày kiêu ngạo, tỏ vẻ rất hưởng thụ.  

Triệu Khoát vô cùng đắc ý, nói: "Anh Hà, sau đây anh phải biểu diễn thật tốt tiết mục ấy nhé!"  

Hà Gia Hoa điên cuồng mỉm cười, nói: "Yên tâm đi anh Triệu, tiết mục này sẽ đặc sắc lắm".  

Triệu Khoát cười nói: "Vậy bắt đầu đi, mời anh Hà!"  

Phía dưới sân khấu vang lên tiếng hoan hô!  

Hà Gia Hoa cực kỳ đắc ý, hắn kiêu ngạo đi lên sân khấu.  

Trên mặt đầy vẻ khinh thường, chẳng thèm nhìn Trương Minh Vũ lấy một cái.  

Hàn Thất Thất lập tức lo lắng.  

Bầu không khí cả khách sạn lập tức đạt đến cao trào!  

Ánh mắt Triệu Khoát lóe lên tia rét lạnh!  

Tiếp theo, Trương Minh Vũ không chết cũng tàn phế!  
 
Chương 331: Cái này... Là thừa nhận à?


Hàn Thất Thất dừng bước, khinh thường ngẩng đầu.  

Sau khi nhìn lại liền sững sờ.  

Một giây sau, ánh mắt Hà Gia Hoa đông cứng lại!  

Trước mặt hắn, Trương Minh Vũ đang khoanh tay mỉm cười.  

Hà Gia Hoa nhìn quanh, trên sân khấu không còn ai khác, chẳng nhẽ... hắn phải đánh với Trương Minh Vũ sao?  

Ực!  

Hà Gia Hoa nuốt nước bọt, cả người như hóa đá!  

Mặc dù hận Trương Minh Vũ đến tận xương tận tủy!  

Nhưng ký ức lần trước ở khách sạn từng bị anh dạy cho một bài học vẫn nằm trong đầu hắn!  

Hắn không đánh lại Trương Minh Vũ!  

Hai người dường như đứng im, nhưng thời gian vẫn chậm rãi trôi.  

Nháy mắt đã hai mươi lăm phút trôi qua rồi.  

Mọi người đều sững sờ.  

Tâm trạng cao trào từ từ đi xuống.  

Sao... không động đậy vậy?  

Triệu Khoát lo lắng nói: "Gia Hoa, làm gì vậy?"  

Hà Gia Hoa mê man lúc này mới tỉnh lại, khóe miệng co rút.  

Không đánh lại thì mất mặt lắm.  

Nhưng không đánh... thì vẫn mất mặt!  

Làm thế nào bây giờ?  

Hà Gia Hoa đột nhiên hết cách, hắn hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Trương Minh Vũ!  

Cái này...  

Mọi người đều sững sờ!  

Đã đến phút thứ hai mươi sáu rồi, nhưng Hà Gia Hoa vẫn không có ý động đậy!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Hà, đúng là sẹo lành nhanh quên nhỉ, còn muốn đánh với tôi sao?"

Lời này vừa dứt, mọi người lập tức xôn xao!  

Tình huống gì thế này  

Hà Gia Hoa từng bị Trương Minh Vũ đánh sao?  

Sao có thể?  

Mặc dù Hà Gia Hoa đã cuộn chặt nắm đấm nhưng hắn không nói gì.  

Cái này... là thừa nhận à?  

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh ngạc!  

Ngay cả Hàn Thất Thất cũng tỏ vẻ không tin nổi.  

Đai đen 9 đẳng Taekwondo... mà cũng bị đánh sao?  

Hà Gia Hoa hít sâu một hơi, lửa giận trong mắt như sắp bắn ra đến nơi rồi!  

Nhưng hắn vẫn đứng đó, không làm gì cả!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Dây dưa kiểu này khiến anh kiếm được bộn tiền!  

Anh nhìn lại đã đến phút thứ hai mươi bảy rồi!  

Triệu Khoát vội vàng nói: "Gia Hoa, anh lên đi! Kéo hắn đi xuống thôi cũng được!"  

Dù có nói thế nào, sắp hết thời gian rồi nếu như Trương Minh Vũ vẫn còn ở trên sân khấu.  

Thì năm mươi triệu sẽ...  

Hà Gia Hoa nghiến chặt răng, lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, tiếp chiêu đi!"  

Triệu Khoát đứng sau, cũng không còn cách nào khác, hơn nữa chỉ cần kéo Trương Minh Vũ xuống sân khấu là được rồi!  

Lời này vừa dứt, Hà Gia Hoa phóng về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cũng nghỉ ngơi hồi sức kha khá rồi.  

Anh nhẹ nhàng tránh khỏi quyền này, không do dư giơ tay lên tát! 
 
Chương 332: "Anh thắng rồi!"


Bốp!  

Âm thanh giòn tan vang lên bên tai mọi người!  

Tất cả mọi người đều sững sờ!  

Tát?  

Hà Gia Hoa tức đến mức cả người run rẩy, hắn lại xoay người tung cước!  

Trương Minh Vũ nhanh như chớp né đòn.  

Bốp!  

Lại một cái tát nữa!  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hưng phấn.  

Đánh Hà Gia Hoa ư? Cái này anh có kinh nghiêm!  

Hà Gia Hoa tức mà không làm gì được!  

Triệu Khoát cũng ngẩn người, mắt ánh lên vẻ hoang mang!  

Có chết hắn cũng không ngờ được, Trương Minh Vũ lại có thể chơi Hà Gia Hoa như vậy!  

Hà Gia Hoa tức giận gầm lên, nhưng tiếng tát vang lên ngay sau đó!  

Sau mấy hồi, mặt Hà Gia Hoa xưng lên!  

Tay Trương Minh Vũ cũng tê dại rồi!  

Anh ngẩng đầu, thời gian trên màn hình đã dừng ở phút thứ ba mươi rồi!  

Kiếm được tiền rồi, không chơi nữa!  

Hà Gia Hoa ngẩng đầu, điên cuồng gào thét: "Mẹ kiếp, có giỏi đừng có tránh!"  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Được".  

Nói xong liền đi đến rìa sân khấu.  

Mắt Hà Gia Hoa sáng lên!  

Cơ hội đến rồi!  

Hắn không hề do dự, cả người lao thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cũng cười ngoác miệng!  

Ngay khi Hà Gia Hoa xông đến, anh cúi người!  

Chân chậm rãi thò ra, chắn ngay chân Hà Gia Hoa!  

Cơ thể Hà Gia Hoa mất trọng tâm!  

Cả người lao xuống sân khấu, không thể khống chế nổi!  

Tất cả mọi người đều há hốc miệng! Nhìn hắn chằm chằm!  

Bốp!  

Kèm theo đó là một âm thanh nặng nề vang lên, Hà Gia Hoa ngã xuống dưới sân khấu!  

"Cậu chủ Hà!"  

Hai tên vệ sĩ vội vàng xông tới!  

Dưới sân khấu lặng yên như tờ!  

Cái này...  

Một giây sau, mọi người đều nhìn về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ quẹt chân.  

Đúng là quẹt chân!  

Anh phủi tay, đứng dậy, cười tươi như hoa: "Anh Triệu, có phải tôi thắng rồi không?"  

Triệu Khoát trợn tròn mắt!  

Một lúc sau, Hàn Thất Thất cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi sự khiếp sợ, cô ta đứng lên nói: "Hay!"  

Chỉ một từ thôi nhưng khiến mọi người đều bừng tỉnh.  

Dưới sân khấu nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền!  

Sắc mặt Triệu Khoát đen sì như vừa bị ai tạt nước!  

Nhưng chuyện đã vậy rồi, hắn cũng chẳng biết nên nói gì nữa.  

Lửa giận trong lòng trào dâng nhưng chỉ có thể lạnh lùng nói: "Anh thắng rồi!"  

Nói xong liền quay người đi lên tầng hai. 
 
Chương 333: Lâm Quốc Long!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng nói: "Anh Triệu có quên cái gì không vậy?"  

Triệu Khoát dừng bước!  

Giờ mọi người mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn sang, thời gian trên màn hình đã đến ba mươi ba phút!  

Hàn Thất Thất vui mừng hét lên: "Năm mươi triệu! Năm mươi triệu! Năm mươi triệu!"  

Mọi người phía dưới sân khấu cũng không ngừng hú hét: "Năm mươi triệu! Năm mươi triệu!"  

Triệu Khoát run lẩy bẩy!  

Cuối cùng chỉ có thể ngoắc tay.  

Một người phụ nữ đi lên, đưa chi phiếu cho Triệu Khoát.  

Triệu Khoát run rẩy viết con số năm mươi triệu, vô cùng tức giận vứt xuống!  

Tờ chi phiếu từ từ rời xuống đất.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, chẳng quan tâm xông đến nhặt lên, cười tươi như hoa nở!  

Năm mươi triệu vào túi rồi!  

Mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn người bên cạnh Hàn Thất Thất.  

Hàn Thất Thất cũng vô cùng đắc ý, cố ý dán sát vào người Trương Minh Vũ hơn.  

Trương Minh Vũ không hiểu, còn đưa chi phiếu cho Hàn Thất Thất kiểm tra, xác nhận không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm.  

Hàn Thất Thất cười tươi nói: "Được đấy! Không ngờ anh lợi hại đến vậy!"  

Trương Minh Vũ cười như được mùa.  

Hàn Thất Thất cười ha ha nói: "Đưa chi phiếu cho tôi đi, đằng nào anh cũng ngại đi đổi, sau này tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ cho anh".  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Được thôi".  

Anh đưa chi phiếu cho Hàn Thất Thất, như này mới thở phào nhẹ nhõm.  

Bị dằn vặt lâu như vậy, sức lực cũng cạn hết rồi.  

Anh nhìn quanh, trong đại sảnh không còn bóng dáng của Hà Gia Hoa nữa, chắc đi bệnh viện rồi.  

Dù sao sân khấu... cũng cao hơn một mét mà...  

Triệu Khoát cũng tức giận rời đi.  

Mãi về sau mới có một người lên tuyên bố buổi vũ hội kết thúc.  

Buổi vũ hội lần này đã khiến nhà họ Triệu đã mất hết mặt mũi.  

Sau khi rời khỏi khách sạn, Hàn Thất Thất liền đưa Trương Minh Vũ đến khách sạn Hồng Thái.  

Sau khi cô ta rời đi, Trương Minh Vũ cũng về văn phòng của mình.  

Khách sạn còn nhiều việc phải xử lý, nhiều giấy tờ cần ký, Trương Minh Vũ cũng bận rộn làm việc.  

Chớp mắt một cái đã đến trưa rồi.  

Chuông điện thoại reo lên, là Vương Vũ Nam gọi tới.  

Trương Minh Vũ bắt máy, giọng nói ngọt ngào của Vương Vũ Nam vang lên: "Anh ơi, tôi đã bàn xong chuyện hợp tác rồi, bây giờ còn ký hợp đồng thôi".  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Làm tốt lắm, ký xong hợp đồng thì cô quay về đi, tôi còn nhiều việc khác cần cô giúp lắm".  

"Vâng".  

Vương Vũ Nam đồng ý xong liền tắt máy.  

Trương Minh Vũ khẽ dựa vào ghế, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.  

Mấy tháng trước anh còn là một kẻ bị người nhà họ Lâm chửi mắng.  

Nhưng bây giờ anh lại trở thành cọng rơm cứu mạng nhà họ Lâm.  

Nếu như người nhà họ Lâm biết...  

Mặc dù rất vui nhưng Trương Minh Vũ vẫn không thể tiết lộ, đây là vì nhà họ Lâm.  

Ăn xong bữa cơm vừa định quay lại làm việc thì chuông điện thoại lại vang lên.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 334: "Mấy ngày nay mày chết đâu rồi?"


Trương Minh Vũ híp mắt, ngọn lửa giận dữ lập tức dâng lên!  

Đây không phải lần đầu xảy ra chuyện này nữa!  

Lâm Kiều Hân đã bàn bạc hết mọi chuyện rồi, sau đó Lâm Quốc Long định cướp hết công lao sao?  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Trước tiên không được ký, đổi thời gian ký hợp đồng, để tôi đi xử lý!"  

"Vâng!"  

Vương Vũ Nam không do dự đồng ý luôn.  

Sau khi cúp máy, lửa giận của Trương Minh Vũ dâng lên ngùn ngụt!  

Vì hợp đồng này, Lâm Kiều Hân đã chạy đôn chạy đáo lo liệu trong thời gian dài.  

Nói cướp là cướp à?  

Trương Minh Vũ cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Kiều Hân.  

"Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được..."  

Giọng tổng đài viên vang lên.  

Trương Minh Vũ lập tức lo lắng.  

Dù sao tâm trạng lúc trước của Lâm Kiều Hân cũng gần đến bờ tan vỡ rồi.  

Bây giờ...  

Trương Minh Vũ nhíu mày, chợt cảm thấy lo lắng.  

Anh không do dự nữa, xông thẳng ra khỏi khách sạn.  

Sau khi đi ra, chiếc Mercedes-Benz đã đỗ sẵn ở cổng đợi anh.  

Trương Minh Vũ ngồi lên, Long Tam lái xe về căn biệt thự của Lâm Kiều Hân.  

Lần này dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể để cô bị cướp công được.  

Không bao lâu sau, chiếc xe dừng trước căn biệt thự của Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ xuống xe lao vào trong.  

Long Tam cũng lái xe rời khỏi.  

Bính boong.  

Trương Minh Vũ ấn chuông cửa.  

Tiếng bước chân nhanh chóng vang lên.  

Cửa được mở ra, mặt Lý Phượng Cầm hiện ngay trước mắt.  

Trương Minh Vũ chưa kịp nói gì.  

Giọng nói chanh chua của bà ta đã vang lên: "Trương Minh Vũ? Ồ, còn biết đường quay lại à? Mày còn biết mình là người nhà họ Lâm à?"  

"Mấy ngày nay mày chết đâu rồi?"  

"Không nấu cơm, không dọn nhà, còn mặt mũi quay lại?"  

"Mau cút!"  

Nói xong liền ra vẻ định đóng cửa.  
 
Chương 335: "Mày dám hét vào mặt tao?


Trương Minh Vũ không có tâm tư tính toán, vội vàng chặn cửa, lo lắng hỏi: "Kiều Hân đâu?"  

Lý Phượng Cầm tức giận nói: "Ai ôi, mấy ngày không về gan cũng to ra nhỉ? Dám chặn cửa tao à?"  

"Tao nói cho mày biết, tao thuê giúp việc rồi, sau này nhà họ Lâm không cần đến mày nữa!"  

"Mày cút càng xa càng tốt cho tao!"  

Nói xong, bà ta lại dùng sức.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng nén giận hỏi lại: "Kiều Hân đâu?"  

Lý Phượng Cầm sững sờ, trợn tròn mắt nói: "Mày dám hét vào mặt tao? Mày..."  

Trương Minh Vũ lo lắng cắt lời: "Bà còn muốn quay lại nhà họ Lâm không?"  

"Kiều Hân vừa bàn xong một hợp đồng lớn, bây giờ tất cả công lao đều bị anh hai của bà cướp hết rồi đấy!"  

Một câu nói thôi nhưng khiến Lý Phượng Cầm sững sờ!  

"Kiều Hân... đang ở trong phòng, cái này..."  

Lý Phượng Cầm ngớ người nói, hình như còn chưa hoàn hồn.  

Trương Minh Vũ không do dự đi thẳng vào trong biệt thự.  

Lửa giận trong lòng không ngừng dâng lên.  

Anh xông thẳng lên tầng hai, đi đến cửa phòng Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ cố gắng bình tĩnh lại, chậm rãi gõ cửa.  

Cốc cốc cốc.  

Đợi mãi mà bên trong chẳng có tiếng động gì.  

Trương Minh Vũ lại giơ tay gõ cửa.  

Bên trong vang lên giọng nói mệt mỏi của Lâm Kiều Hân: "Mẹ, con không đói, mẹ ăn trước đi".  

Cho dù đã cố gắng kìm nén nhưng Trương Minh Vũ vẫn nghe thấy giọng cô hơi nghẹn lại.  

"Là tôi, Kiều Hân mở cửa cho tôi", Trương Minh Vũ lo lắng nói.  

Áp lực của Lâm Kiều Hân lớn quá.  

Cứ như này, anh sợ cô sẽ bị trầm cảm mất!  

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.  

Một lúc sau, giọng Lâm Kiều Hân lại vang lên: "Anh về phòng anh trước đi, tôi nghỉ ngơi một lát đã".  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, đẩy cửa.  

Cửa phòng bị khóa từ bên trong.  

Trương Minh Vũ nghiến răng, lửa giận lại bùng lên, anh dùng hết sức lực để mở cửa.  

"Á!"  

Lâm Kiều Hân hét lên thất thanh.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Kiều Hân hoảng loạn lấy chăn trùm lên cơ thể mình.  

Á... 
 
Chương 336: "Cô không làm thì mãi mãi không biết kết quả"


Dù lửa giận trong lòng đang sôi trào, nhưng Trương Minh Vũ cũng không khỏi cảm thấy lúng úng.  

"À... cô thay quần áo trước đi tí nữa tôi vào lại".  

Nói xong, Trương Minh Vũ quay người đi ra hành lang.  

Không bao lâu sau, giọng nói vô lực của Lâm Kiều Hân vang lên: "Vào đi".  

Trương Minh Vũ hơi sững sờ, lúc này mới đi vào trong phòng.  

Nhìn ngắm bốn phía, trong phòng lại là màu hồng.  

Cái này với tính cách của Lâm Kiều Hân...  

Kết hôn lâu như vậy, đây mới là lần đầu anh vào phòng cô.  

Ngẩng đầu nhìn qua, Lâm Kiều Hân đã thay quần áo, ủ rũ ngồi trên giường.  

Đầu tóc hơi loạn, khóe mắt còn có hai dòng nước mắt.  

Cô từng là đứa con cưng của trời, bây giờ lại...  

Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy chua xót, anh cười gượng nói: "Cô... không sao chứ?"  

Lâm Kiều Hân đờ đẫn lắc đầu, trong mắt đầy vẻ phức tạp.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới nhớ ra mục đích của mình, anh mở miệng hỏi: "Công trình của cô... có phải lại bị Lâm Quốc Long lấy rồi không?"  

Lâm Kiều Hân hơi sửng sốt, cô từ từ ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: "Sao anh... biết?"  

Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Đây là cơ hội tốt để cô nêu cao tên tuổi ở tập đoàn Lâm Thị, sao cô lại nhường nó đi vậy!"  

Lâm Kiều Hân vừa nắm quyền, chắc chắn có nhiều người không phục.  

Công trình này rõ ràng sẽ khiến nhiều kẻ câm miệng!  

Nhưng...  

Lâm Kiều Hân cười gượng, bất lực nói: "Tôi cũng hiểu nhưng ông ta là người đứng đầu, là cấp trên của tôi, ông ta sắp xếp thế rồi tôi cũng không làm gì được".  

Một câu nói thôi nhưng khiến Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ bất lực.  

Nhưng chẳng nhẽ lại chắp tay dâng cho kẻ khác như vậy sao?  

Mặc dù Trương Minh Vũ có thể nắm trong tay hết thảy, nhưng anh không muốn nhìn thấy cảnh Lâm Kiều Hân bị đánh bại không dậy nổi!  

Trương Minh Vũ lại lên tiếng: "Cho dù cô không thay đổi được gì, nhưng cô vẫn có thể nói với ông nội, cô phải chứng minh được công trình này do cô nỗ lực đạt được!"  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, có điều ánh sáng ấy dần mờ đi.  

"Bác hai đã giải thích trước rồi, ông nội sẽ không tin tôi", Lâm Kiều Hân than thở, thất vọng lầm bầm.  

Trương Minh Vũ nghiến răng, đau lòng nói: "Cô không làm thì mãi mãi không biết kết quả".  

"Việc nhà họ Lâm sa sút là sự thật, những chẳng nhẽ cô cũng định sa sút theo sao?".  

"Cô chủ tịch lạnh lùng hành động kiên quyết xưa kia đâu rồi? Chẳng nhẽ bây giờ cô chẳng còn lấy chút tự tin nào à?"  

Câu này của anh đã nói trúng chỗ yếu ớt nhất của Lâm Kiều Hân.  
 
Chương 337: "Cô còn Tuyền Ảnh mà"


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô vô cùng ghét mình của bây giờ!  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ lại thúc giục: "Cô không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho người khác chứ?"  

"Mặc dù công trình không lớn, nhưng nó chính là cọng rơm có thể cứu mạng nhà họ Lâm bây giờ!"  

"Mẹ cô còn muốn chuyển về nhà họ Lâm kia kìa!"  

Nghe thấy vậy, Lâm Kiều Hân mới từ từ ngẩng đầu, cơ thể cũng thẳng lên.  

Trương Minh Vũ nói đúng lắm.  

Công lao bị cướp mất, nhưng người gặp tổn thất không phải cô!  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, vẫn hơi hoang mang, cô hỏi: "Vậy... tôi nên làm gì?"  

Trương Minh Vũ mừng thầm, kích động nói:"Đến nhà họ Lâm, tìm bọn họ nói lý!"  

"Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long sẽ không giao tập đoàn Lâm Thị cho cô, tại sao cô phải bán mạng như vậy?"  

"Cứu nhà họ Lâm đâu chỉ là cứu tập đoàn Lâm Thị".  

"Cô còn Tuyền Ảnh mà".  

Vừa nói xong, mắt Lâm Kiều Hân lại phát sáng.  

"Đúng, công lao của tôi, dựa vào gì mà ông ta có thể cướp mất chứ!"

Ngữ điệu của cô lúc này đã khôi phục lại phần nào sự lãnh đạm trước đây.  

Trương Minh Vũ chau mày, khóe miệng lại nhếch lên cười: "Vậy mới phải chứ, hơn nữa, lần hợp tác này là do cô lấy được, nhỡ đâu cô không tới, hợp tác thất bại thì sao?"  

Nghe những lời này, Lâm Kiều Hân lại chẳng để trong lòng.  

Dù sao mọi thứ đều đã thảo luận xong xuôi, chỉ còn bước kí kết hợp đồng, sao đối phương có thể chỉ vì thay đổi người phụ trách mà hủy hợp tác cho được.  

Nhưng Trương Minh Vũ nói mấy câu đó đã thành công khơi dậy quyết tâm chiến đấu và lòng bất khuất trong Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân sửa sang lại một chút rồi bước nhanh về phía phòng khách.  

Bước chân mạnh mẽ, dáng người thẳng tắp, như một nữ cường nhân.  

Trong nháy mắt, Trương Minh Vũ lại cảm nhận được cảm giác quen thuộc trước đây.  

Hai người nhanh chóng xuống lầu dưới.  

Lý Phượng Cầm lo lắng cất tiếng hỏi: "Kiều Hân, con... đi đâu thế?"  

Lâm Kiều Hân lạnh nhạt đáp: "Con định đi tìm ông nội, con muốn một lời rõ ràng cho chuyện này".  

Lý Phượng Cầm lo âu khuyên: "Con gái, con ngốc đấy à! Dù con đến thì cũng có được gì, hiện giờ ở nhà họ Lâm ta, người nắm quyền chính là bác cả của con".  

"Bác cả con nhất định sẽ thiên vị bác hai thôi".  

"Huống chi, sức khỏe của ông con..."  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 338: Lần đầu tiên... Lần đầu trong đời...


Trương Minh Vũ vội vã lên tiếng tranh luận.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lóe lên một tia phức tạp.  

Lý Phượng Cầm nổi giận đùng đùng, giọng nói chanh chua lại cao vút lên: "Việc của nhà họ Lâm chúng tao đến phiên mày chõ mồm can thiệp đấy à?"  

"Chuyện của mày, mày đã làm ra hồn gì chưa?"  

"Hay là Trương Minh Vũ mày lại có âm mưu gì? Kiều Hân bị đuổi thì mày được lợi gì hay sao?"  

"Chúng tao bị đuổi khỏi nhà họ Lâm thì mày được lợi gì sao!"  

Lòng Trương Minh Vũ trào dâng một niềm bất đắc dĩ khó nói, anh lên tiếng: "Không liên quan đến con nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, Kiều Hân sẽ chỉ còn nước hoàn toàn suy sụp, cả đời không ngóc đầu lên được nữa".  

Lý Phượng Cầm càng thêm phẫn nộ, gằn giọng quát: "Không ngóc đầu lên được? Mày biết cái gì mà ở đó lảm nhảm nguyền rủa con bé!"  

"Mày nói thì hay ho thế, vậy sao không thấy mày làm ra được trò trống gì?"  

"Ra vẻ tài giỏi trước mặt tao à? Nhà họ Lâm chúng tao không muốn nhìn thấy cái mặt mày, cút ngay đi cho tao!"  

Nói xong, bà ta liền xô đẩy Trương Minh Vũ ra cửa.  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, vô cùng bất đắc dĩ.  

Ngay khi anh cũng không biết nên nói gì cho phải, Lâm Kiều Hân đột nhiên quát khẽ một tiếng: "Thôi đi!"  

"Con đã quyết định rồi, Trương Minh Vũ nói rất đúng, chúng ta cần phải đòi lại công lao này, dựa vào đâu mà bắt con phải dâng công sức của mình cho người khác!"  

Nói xong, cô túm lấy tay Trương Minh Vũ, bước nhanh về phía cửa.  

Trương Minh Vũ sửng sốt cả người.  

Anh không ngờ Lâm Kiều Hân lại chủ động kéo tay anh...  

Lần đầu tiên... lần đầu trong đời...  

Lý Phượng Cầm còn đang kêu la sau lưng: "Kiều Hân... Kiều Hân! Con... con đừng làm chuyện dại dột đấy! Nhớ nói chuyện phải khách khí một chút".  

Bà ta cũng biết, chuyện Lâm Kiều Hân đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản nổi.  

Tuy lòng rất bất mãn nhưng cuối cùng bà ta cũng chỉ đành đổ hết lửa giận lên đầu Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hânkhông hề để ý tới, chỉ kéo Trương Minh Vũ ngồi vào chiếc Volkswagen.  

Xe nhanh chóng được khởi động, lái thẳng về hướng đại viện nhà họ Lâm.  

Năm phút sau, chiếc Volkswagen dừng lại trước cổng lớn đại viện nhà họ Lâm.  

Lâm Kiều Hân xuống xe, đi thẳng vào trong đại viện.  

Trương Minh Vũ cũng theo sát phía sau.  

Dọc đường đi, Lâm Kiều Hân cũng trải qua một hồi giãy giụa cân nhắc, cuối cùng, đáy mắt cô đã thêm một tia sáng lạnh, thực sự hạ quyết tâm.  

Trương Minh Vũ cũng phát hiện, trong sân đã có vài chiếc xe sang đỗ ở đó. 
 
Chương 339: Ấy thế mà ông ta lại bị làm lơ!


Hiển nhiên, Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng đều ở nhà.  

Đi tới cửa, Lâm Kiều Hân gõ cửa một cái.  

Cửa hé mở, một gương mặt phụ nữ xa lạ xuất hiện, tuổi chừng trung niên, mặc bộ đồ giúp việc.  

Lâm Kiều Hân lạnh nhạt hỏi: "Ông nội của tôi đang ở đâu?"  

Bà giúp việc sửng sốt một chút mới cười nói: "Cô là cô cả ạ, ông cụ ở bên trong, mời cô vào".  

Lâm Kiều Hân nhấc chân đi vào.  

Trương Minh Vũ vẫn yên lặng theo sau.  

Sau khi đi vào, Trương Minh Vũ mới phát hiện, trong phòng khách đã có một đám người tụ tập.  

Ông cụ Lâm đang ngồi ở vị trí trung tâm, tuy dáng người đã suy sút, lưng còng xuống nhiều, nhưng sắc mặt lại đã khá hơn xưa.  

Bên tay trái ông cụ là bố con Lâm Quốc Phong, bên tay phải là Lâm Quốc Long đang niềm nở tươi cười.  

"Kiều Hân, Trương Minh Vũ, hai đứa đến rồi".  

Ông cụ Lâm hiền hòa cười, chào đón.  

Ánh mắt Lâm Diểu lóe lên một tia phức tạp, chăm chú nhìn Trương Minh Vũ.  

Nhưng Lâm Quốc Long lại nhíu mày, nói: "Kiều Hân, hôm nay cháu xin nghỉ cơ mà? Sao lại tới đây?"  

Lâm Kiều Hân lại không để ý đáp lời ông ta mà lạnh nhạt đi thẳng vào vấn đề: "Ông nội, cháu có chuyện muốn hỏi ạ".  

Lâm Quốc Long cau mày, đáy mắt lóe lên một tia tức giận.  

Ấy thế mà ông ta lại bị làm lơ!  

Ông cụ Lâm cười ha hả, bảo: "Cháu nói đi".  

Trương Minh Vũ lặng lẽ tựa vào cạnh bàn, lẳng lặng đợi.  

Lâm Kiều Hân thong thả nói: "Chuyện hợp tác với khách sạn Hồng Thái lần này, hẳn bác hai đã nói với ông rồi chứ ạ?"  

Cô vừa nói đến đó, Lâm Quốc Long liền nheo mắt lại.  

Hành vi này vừa lúc lọt vào mắt Trương Minh Vũ.  

Anh không ngờ tay Lâm Quốc Long này lại ẩn giấu kĩ như vậy, trước đây còn cho rằng ông ta là người tốt cơ đấy.  

Nhưng ngẫm kĩ lại thì cũng thấy hợp lí thôi.  

Có thể sinh ra một đứa con như Lâm Tuấn Khải thì sao lại đơn giản được.  

Ánh mắt ông cụ Lâm thoáng lóe sáng, hiền hòa cười nói: "Đã nói rồi, hợp tác lần này thật đúng là một cơ hội tốt, cứu nhà họ Lâm chúng ta khỏi nguy cơ lớn, có được cơ hội này đều nhờ bác hai của cháu".  

Nói xong, ông cụ còn liếc nhìn Lâm Kiều Hân đầy ẩn ý.  

Lâm Quốc Phong nhẹ nhàng gõ ngón tay lên cạnh sofa, yên lặng lắng nghe.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lại nói: "Ông nội, cháu biết cơ hội hợp tác lần này là một chuyện tốt với nhà họ Lâm ta, cháu không có ý tranh công, cháu chỉ muốn nói, hợp đồng này là do chính cháu giành được".  

Cô vừa nói đến đó, Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong đồng thời biến sắc.  

Ông cụ Lâm chau mày, chậm rãi nói: "Thế hả? Quốc Long à, chẳng phải con nói vụ hợp tác này đều do con đàm phán sao?" 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom