Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1850


Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Ở bụng…”  

Hàn Quân Ngưng nghiến chặt răng, nói: “Chờ đấy, chị sáu sẽ trả thù cho em!”  

Nói xong, cô ấy lập tức đứng dậy đi về phía sau.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mông lung.  

Trả thù…  

Chị sáu… thật ngầu.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lại lần nữa hiện lên vẻ phức tạp.  

Tại sao lại không trả thù…cô?  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới chậm rãi đỡ Trương Minh Vũ dậy.  

Mọi người xung quanh cuối cùng cũng tỉnh lại sau cú sốc.  

Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên: “Dừng tay!”  

Giọng nói cực vang!  

Hả?  

Dạ Thập Nhất cau màu.  

Long Tam rất ngoan ngoãn rút lui khỏi cuộc chiến, yên lặng đứng sang một bên.  

Chẳng mấy chốc, làn khói đã tản đi.  

Mọi người vừa vặn nhìn thấy Hàn Quân Ngưng tức giận tiến đến!  

Đây…  

Trong mắt Dạ Thập Nhất thoáng qua vẻ nghi ngờ.  

Đây là ai?  

Long Tam nghiền ngẫm cười khẩy.  

Ngay sau đó, Hàn Quân Ngưng dừng lại, lạnh lùng hỏi: “Em trai tôi là do anh đánh à?”  

Hả?  

Dạ Thập Nhất cau mày.  

Khóe miệng của những người xung quanh không khỏi co rút dữ dội.  

Mặc dù người phụ nữ xinh đẹp này rất lợi hại, nhưng….có thể đối phó với Dạ Thập Nhất sao?  

Cuối cùng, mọi người đều nhẹ nhàng lắc đầu.  

Dạ Thập Nhất lạnh lùng nói: “Em trai của cô là ai?”  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, giơ tay lên nói: “Tôi!”  

Lâm Kiều Hân tức giận liếc mắt.  

Đây.... cái đồ vô tâm này…  

Dạ Thập Nhất mỉm cười chế giễu, nói: “Anh bạn, nhà anh không còn người nào khác sao? Sao lại để một cô gái đến đây… để làm ấm giường cho tôi đấy à?”  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh cũng rối rít nở nụ cười chế giễu.  

Chứ còn gì nữa!  

Trương Minh Vũ thương hại nhìn hắn, cười nói: “Anh xong đời rồi, anh xong thật rồi”.  

Dạ Thập Nhất chế nhạo nói: “Bị đánh đến ngu luôn rồi à?”  

Vừa dứt lời, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên ập tới!  

Hả?  

Dạ Thập Nhất lập tức căng thẳng!  

Nhìn kĩ lại, lúc này mới nhận ra Hàn Quân Ngưng đang lao tới chỗ hắn!  

Dạ Thập Nhất khinh thường bật cười. 
 
Chương 1851


Nhưng trong nháy mắt, nụ cười cứng lại!  

Nhanh như chớp!  

Bịch!  

Dạ Thập Nhất còn chưa kịp cử động, tiếng va chạm đã nặng nề vang lên!  

Ngay sau đó, cơ thể Dạ Thập Nhất bay ra ngoài… như một viên đạn!  

Ôi!  

Tất cả mọi người lập tức hít sâu một hơi!  

Mẹ nó!  

Chết tiệt...  

Tất cả mọi người đều sững sờ!  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng đầy vẻ kinh ngạc!  

Chị sáu… tàn nhẫn như vậy sao?  

Bịch!  

Một lúc lâu sau, Dạ Thập Nhất đập mạnh vào tường, chật vật rơi xuống đất!  

Hắn đứng dậy lần nữa, trên người đã vô cùng bẩn thỉu!  

Sắc mặt nghiêm trọng!  

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hàn Quân Ngưng với khuôn mặt vô cảm.  

Bối rối!  

Sức mạnh này… là gì vậy?  

Trong mắt Hàn Quân Ngưng chợt loé lên vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Ai đã đánh em trai tôi?”  

Dạ Thập Nhất hít sâu một hơi.  

Sao cô không đi mà hỏi em trai cô? Nằng nặc hỏi tôi làm gì?  

Lúc sau, Dạ Thập Nhất lạnh lùng nói: “Cô là ai? Lại dám xen vào chuyện của nhà họ Âu Dương chúng tôi?”  

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: “Đã động vào em trai của tôi, dù anh có là Ngọc Hoàng… thì cũng phải chết!”  

Nói xong, ánh mắt cô ấy đột nhiên trở nên sắc bén!  

Hả?  

Mọi người xung quanh lại lần nữa ớn lạnh!  

Lời này… cũng thật tàn nhẫn!  

Trong lòng Trương Minh Vũ dâng lên một dòng nước ấm.  

Chị sáu… thật tốt.  

Ngay sau đó, Hàn Quân Ngưng lại lao về phía Dạ Thập Nhất một lần nữa!  

Khóe mắt Dạ Thập Nhất điên cuồng co rút!  

Nhưng…  

Hắn lại hoàn toàn không có ý định tránh né!  

Hắn biết, không thể tránh được!  

Bỗng nhiên, một giọng nói nặng nề vang lên: “Tôi là người đã đánh em trai cô!”  

Hả?  

Mọi người ngẩn ra.  

Cơ thể mỏng manh của Hân Quân Ngưng lập tức dừng lại.  

Nhìn theo tiếng nói.  

Lúc này mới phát hiện người đàn ông vạm vỡ đã ngã xuống vừa mới đứng dậy.  

Rất rõ ràng, là hắn lên tiếng.  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ.  

Còn rất nghĩa khí?  

Dạ Thập Nhất chậm rãi buông nắm đấm xuống, trên trán cũng chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
 
Chương 1852


Hàn Quân Ngưng… thật kinh khủng!  

Ngay sau đó, mọi người đều tập trung nhìn về phía Hàn Quân Ngưng.  

Bà chị này… định làm gì?  

Trong mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Chỉ có một mình anh thôi sao?”  

Người đàn ông vạm vỡ lạnh lùng đáp: “Chỉ một mình tôi thôi!”  

Vừa dứt lời…  

Hàn Quân Ngưng vung tay lên!  

Vèo!  

Tiếng xé gió vang lên!  

Cơ thể người đàn ông vạm vỡ đông cứng!  

Mọi người liếc mắt nhìn…  

Sau đó, đám đông lập tức xao động…

Cơ thể mọi người đều run lên dữ dội!  

Nhìn kỹ lại…  

Một chiếc phi tiêu tinh xảo cắm chuẩn xác vào... trán của người đàn ông vạm vỡ!  

Tất cả mọi người lập tức hóa đá!  

“A!”  

Ngay sau đó, tiếng hét chói tai vang lên!  

Toàn bộ đại sảnh lập tức trở nên hoảng loạn!  

Lâm Kiều Hân trợn tròn hai mắt!  

Trương Minh Vũ cũng không nhẫn nhịn được mà co rút khóe miệng!  

Độc ác... quá nhỉ?  

Thẳng tay…  

Bịch!  

Ngay sau đó, thi thể của người đàn ông vạm vỡ ngã xuống đất!  

Chết không nhắm mắt!  

Mãi lâu sau, mọi người xung quanh mới dần yên tĩnh lại.  

Nhưng tất cả mọi người đều nhìn Trương Minh Vũ bằng con mắt khác!  

Thằng nhóc này… không thể chọc vào!  

Sẽ xảy ra án mạng đấy!  

Ánh mắt Dạ Thập Nhất cũng hiện lên vẻ u ám.  

Đúng là một bậc đại tướng!  

Sắc mặt Hàn Quân Ngưng không đổi, lạnh lùng quát: “Còn ai đã động vào em trai tôi nữa?”  

Nói xong, cô ấy lướt nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh như băng.  

Không ai dám đối mặt với Hàn Quân Ngưng, ngay cả Dạ Thập Nhất cũng không dám!  

Cơ thể người đàn ông vạm vỡ còn lại run rẩy dữ dội!  

Nhanh chóng cúi đầu!  

Hắn sợ.  

Hắn không ngờ Hàn Quân Ngưng lại kinh khủng như vậy!  

Phi tiêu đó…  

Ừng ực!  

Người đàn ông vạm vỡ khó khăn nuốt nước bọt, như ngồi trên đống than!  

Lâm Kiều Hân nhìn chằm chằm Hàn Quân Ngưng.  

Trong mắt… chợt loé lên vẻ lạnh lẽo!  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân chỉ tay, khẽ nói: “Còn hắn nữa!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hàn Quân Ngưng cau mày.
 
Chương 1853


Nhìn theo tay của Lâm Kiều Hân, tầm mắt dừng lại trên người đàn ông vạm vỡ kia!  

Người đàn ông vạm vỡ căng thẳng!  

Nguy rồi!  

Người đàn ông vạm vỡ đứng dậy, lao ra cửa không chút do dự!  

Đạp bàn ghế dưới chân!  

Chạy như bay!  

Có bản lĩnh đấy!  

Biểu cảm mọi người đều trở nên khiếp sợ!  

Vượt nóc băng tường?  

Hàn Quân Ngưng lật tay phải lại rồi vung mạnh!  

Vèo!  

Tiếng xé gió quen thuộc lại vang lên lần nữa!  

Đây…  

Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.  

Không thể nào…  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng đầy vẻ chấn động!  

Ngay sau đó, mọi người lại tập trung ánh mắt vào người đàn ông vạm vỡ một lần nữa!  

Đúng lúc này, người đàn ông vạm vỡ giẫm lên bàn lao ra cửa!  

Bỗng nhiên… cơ thể hắn khẽ ngừng lại!  

Cơ thể người đàn ông vẫn còn ở trên không đập xuống đất theo quán tính!  

Rắc rắc!  

Một cái bàn vỡ thành từng mảnh!  

Cơ thể người đàn ông vạm vỡ co quắp một hồi, sau đó không còn động tĩnh...  

Ừng ực!  

Tất cả mọi người khó khăn nuốt nước bọt.  

Ánh mắt hoảng sợ!  

Chuyện này…  

Hai mạng người!  

Con ngươi Dạ Thập Nhất co lại, lửa giận trong mắt như sắp phun trào!  

Trương Minh Vũ cũng kinh ngạc!  

Chị sáu…  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng thoáng qua vẻ phức tạp.  

Một câu nói của cô đã quyết định một mạng sống…  

Nhưng…  

Hắn đáng chết!  

Bỗng nhiên, ánh mắt của Lâm Kiều Hân trở nên kiên định!  

Khuôn mặt Hàn Quân Ngưng không cảm xúc.  

Ngay sau đó, cô ấy nhìn về phía Dạ Thập Nhất.  

Dù sao cũng còn hắn.  

Dạ Thập Nhất siết chặt nắm đấm, sắc mặt nghiêm trọng.  

Thực lực của Hàn Quân Ngưng vượt xa những gì hắn biết!  

Bây giờ…  

Hàn Quân Ngưng tiến về phía trước.  

Đây…  

Dạ Thập Nhất lui về sau một bước, quát lên: “Cô muốn làm gì?”  

Nói xong, cơ thể hắn căng chặt!  

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, những người đã động vào em trai tôi đều phải chết!”
 
Chương 1854


Câu nói này đằng đằng sát khí!  

Ừng ực!  

Dạ Thập Nhất chật vật nuốt nước bọt.  

Thật đáng sợ!  

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng qua vẻ phức tạp.  

Đây… chính là cảm giác an toàn sao?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nở một nụ cười.  

Thật tốt khi có mấy người chị gái.  

Những người khác đều ngơ ngác, trong lòng vô cùng chấn động!  

Quá mạnh mẽ!  

Hàn Quân Ngưng nhìn thẳng, không ngừng ép sát.  

Dạ Thập Nhất cũng luống cuống!  

Thực lực cách biệt quá lớn, căn bản là không có bất kỳ năng lực phản kháng nào!  

Hàn Quân Ngưng đột nhiên dùng lực ở dưới chân!  

Đá thẳng đến chỗ Dạ Thập Nhất!  

Con ngươi Dạ Thập Nhất bỗng co lại, hoảng hốt né tránh!  

Bịch!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Mặc dù hắn đã chạy ra rất xa, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cú đá xoáy của Hàn Quân Ngưng!  

Chân của Hàn Quân Ngưng đập mạnh vào lưng hắn!  

Cơ thể Dạ Thập Nhất bay ra xa!  

Mẹ kiếp!  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt!  

Chết tiệt... thật không thể tin được!  

Thực lực của chị sáu rốt cuộc kinh khủng đến mức nào?  

Liệu có thể giết Long Tam trong nháy mắt không?  

À…  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Trong mắt mọi người cũng đầy vẻ kinh ngạc!  

Dạ Thập Nhất ngã xuống đất, khó khăn chống cơ thể đứng dậy!  

Hàn Quân Ngưng lật tay lại.  

Ngay sau đó, một chiếc phi tiêu lại xuất hiện trong tay!  

Ôi!  

Mọi người xung quanh lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh!  

Một chiếc phi tiêu… một mạng người!  

Khóe mắt Dạ Thập Nhất co rút dữ dội, vẻ mặt sợ hãi!  

Hàn Quân Nhưng không chút do dự, phi thẳng ra!  

Phi tiêu bay tới!  

Con ngươi Dạ Thập Nhất bỗng nhiên co lại, một sự im lặng chết chóc hiện lên trước mắt!  

Xong thật rồi!  

Trong lòng Trương Minh Vũ sôi sục nhiệt huyết.  

Ngàn cân treo sợi tóc!  

Đinh!  

Bỗng nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên!  

Hả?  

Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày.  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên vẻ nghi ngờ. 
 
Chương 1855


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng mấy chốc, phi tiêu rơi xuống đất.  

Nhưng bên cạnh chiếc phi tiêu của Hàn Quân Ngưng... còn có một chiếc phi tiêu màu đen đầu rắn khác!  

Cùng kích cỡ, cùng độ tinh xảo!  

Chuyện này…  

Hàn Quân Ngưng cau mày, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua vẻ bất ngờ.  

Là người đó!  

Mọi người xung quanh cũng sững sờ.  

Không hiểu gì cả!  

Xảy ra chuyện gì thế?  

Mọi người trợn mắt há mồm kinh hãi.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghiêm trọng.  

Nhanh chóng lướt nhìn xung quanh  

Nhưng… cũng không thấy bất kỳ bóng người nào!  

Dạ Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm.  

Lòng vẫn còn sợ hãi!  

Hàn Quân Ngưng ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Đã tới rồi thì cút ra đây, làm gì mà cứ giấu giấu giếm giếm thế?”  

Đây…  

Mọi người kinh ngạc.  

Còn có người khác sao?  

Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân truyền tới từ phía cửa.  

Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh.  

Là hắn!  

Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng lập tức bừng bừng lửa giận.  

Người này, chính là Âu Dương Triết!  

Nhưng bên cạnh hắn… không hề có ai khác!  

Phi tiêu vừa rồi…là do Âu Dương Triết phi sao?  

Sao… sao có thể chứ!  

Ngay sau đó, Âu Dương Triết cười ha hả nói: “Em sáu, lâu rồi không gặp”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày!  

Mọi người xung quanh cũng bối rối, người này là ai?  

Hàn Quân Ngưng chán ghét nói: “Im miệng! Ai là em sáu của anh?”  

Nghe vậy, Âu Dương Triết lúng túng không thôi.  

Lâm Kiều Hân yên lặng đứng ở phía sau, cẩn thận quan sát.  

Ngay sau đó, Âu Dương Triết hòa hoãn lại, cười nói: “Được rồi, không phải thì không phải, khó khăn lắm mới gặp lại em sáu, vốn định ôn lại chút chuyện cũ với em”.  

“Đã vậy…thì chúng ta nói vài chuyện đi”.  

Dạ Thập Nhất quằn quại đứng dậy, chạy tới bên cạnh Âu Dương Triết.  

Vẻ mặt cảnh giác.  

Hàn Quân Ngưng thản nhiên nói: “Được, nói chuyện gì?”  

Âu Dương Triết nhìn hai thi thể trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Hai người này là người của tôi”.  

Hàn Quân Ngưng thản nhiên nói: “Vậy thì sao?”  

Âu Dương Triết nghiền ngẫm mỉm cười, nói: “Chắc em đã quên mất thỏa thuận trước kia rồi nhỉ?”  

“Người của tôi… em có thể động vào sao?”  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1856


Mọi người xung quanh cũng sửng sốt.  

Họ đang… nói gì vậy?  

Âu Dương Triết lại mặc kệ, cười mỉa nhìn Hàn Quân Ngưng.  

Hàn Quân Ngưng cau mày nói: “Tôi biết rõ việc thỏa thuận hơn anh, chỉ là… tôi không biết họ là người của anh”.  

“Anh có hài lòng với câu trả lời này không?”  

Hả?  

Nụ cười của Âu Dương Triết cứng đờ.  

Không biết?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng lóe lên vẻ phấn khích.  

Đúng là mạnh mẽ!  

Mặc dù không rõ lắm nhưng bây giờ hiển nhiên là Hàn Quân Ngưng đuối lý.  

Có điều, đuối lý mà cũng có thể cây ngay không sợ chết đứng vậy à?  

Hê hê!  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười.  

Âu Dương Triết híp mắt, thấp giọng nói: “Quân Ngưng, cô hơi quá đáng rồi đấy, người của tôi… mà cô không biết ư?”  

Hàn Quân Ngưng dửng dưng nói: “Người của anh bao nhiêu người cơ chứ? Tôi phải quen biết hết người của anh à?”  

“Trên người họ có viết tên của anh à?”  

Chuyện này…  

Âu Dương Triết nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.  

Nhưng… không thể cãi lại.  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười.  

Thoải mái ghê!  

Hàn Quân Ngưng lẳng lặng nhìn không chớp mắt.  

Âu Dương Triết lạnh lùng nói: “Cô đang định tìm lỗ hổng của thỏa thuận đấy à?”  

“Cô không sợ tôi cũng làm thế sao?”  

Hàn Quân Ngưng hơi ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Tùy anh, xem thử chúng ta ai bắt chẹt được nhiều hơn”.  

Nói rồi ánh mắt cô ấy lóe lên vẻ lạnh lùng.  

Âu Dương Triết nghiến răng nghiến lợi.  

Dĩ nhiên hắn không dám đối đầu với Hàn Quân Ngưng.  

Dù sao…  

Một lúc lâu sau, Âu Dương Triết mới lạnh nhạt nói: “Được, tôi có thể xem chuyện hôm nay chưa xảy ra”.  

“Lần này… cô đã biết người của tôi rồi chứ?”  

Hàn Quân Ngưng nói: “Chưa chắc, lần sau có thể sẽ quên”.  

Âu Dương Triết cau mày, tức giận nói: “Cô đang ép tôi hả?”  

Hàn Quân Ngưng không do dự nói: “Ép anh thì có thể thế nào?”  

Âu Dương Triết siết chặt nắm đấm, trong mắt là vẻ lạnh lùng.  

Trương Minh Vũ cong môi mỉm cười.  

Lần đầu anh nhìn thấy Âu Dương Triết tức giận đến mức này.  

Sảng khoái!  

Người xung quanh cũng nhìn đến há hốc miệng.  

Cuộc đối đầu của kẻ mạnh.  

Một lúc sau, Âu Dương Triết lạnh lùng nói: “Cô không sợ mất đi đứa em trai đáng yêu này của cô sao?”  

Trong lời nói đầy vẻ đe dọa.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Anh biết Âu Dương Triết có khả năng làm việc này.  

Lâm Kiều Hân cau mày.  

Hàn Quân Ngưng cười nhạo, nói: “Vậy anh không sợ mình mất đi nhà họ Âu Dương lớn mạnh của các anh sao?”  

Giọng điệu rất bình thản.  

Ôi!  

Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh.  

Rất ngạc nhiên!  

Một nhà họ Âu Dương mà lại nói… dễ dàng như vậy?  

Ờm.  

Khóe miệng Âu Dương Triết cũng khẽ giật.  

Mẹ kiếp…  

Trương Minh Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý.  

Đỉnh!  

Âu Dương Triết mấp máy môi nhưng không nói đi lời nào.  

Cực kỳ căm hận!  

Một lúc sau Âu Dương Triết mới tức giận nói: “Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào? Muốn vi phạm thỏa thuận sao?”  

Tức chết mất thôi!  

Thấy thế Trương Minh Vũ cũng cảm thấy bất lực.  

Người có thể ép buộc Âu Dương Triết đến mức này e là cũng chẳng có mấy người nhỉ? 
 
Chương 1857


Hàn Quân Ngưng thờ ơ nói: “Không muốn thế nào cả, chỉ muốn trút giận cho em trai tôi thôi”.  

Âu Dương Triết hít sâu một hơi.  

Một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Lần này tôi có thể coi như không nhìn thấy, nhưng nếu còn lần sau… tôi nhất định sẽ tìm đến họ”.  

Ồ?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.  

Họ là ai?  

Hàn Quân Ngưng xòe tay ra, nói: “Tùy anh”.  

Âu Dương Triết tức đến mức không nói được gì.  

Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.  

Anh biết.  

Chắc chắn bên Hàn Quân Ngưng đã vi phạm điều khoản nào đó của thỏa thuận.  

Nhưng… thấy vậy cũng rất sảng khoái.  

Hừ!  

Âu Dương Triết hừ một tiếng, sau đó phất tay.  

Sau đó định xoay người rời đi.  

Hả?  

Thấy thế, mọi người xung quanh lộ ra vẻ hoang mang.  

Cứ thế… mà đi à?  

Mọi người nhìn nhau, từng ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Dạ Thập Nhất cũng há hốc miệng nói: “Cậu chủ, đàn em của tôi…”  

Không cam lòng.  

Cứ đi như thế à? Vậy hai đàn em của hẳn chẳng phải chết oan uổng rồi sao?  

Âu Dương Triết dừng bước, tức giận quát: “Đi!”  

Nếu không còn chịu đi nữa thì mất hết thể diện đấy.  

Dạ Thập Nhất giật mình, cả người run bần bật.  

Nhưng cuối cùng… hắn không dám cãi lời.  

Chỉ ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ.  

Lúc này hắn mới sải bước đuổi theo.  

Không lâu sau Âu Dương Triết xoay người rời đi.  

Hàn Quân Ngưng vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng.  

Nhưng Âu Dương Triết đã đến, cô ấy cũng không thể ra tay.  

Thoáng chốc hai bóng người biến mất.  

Trong sảnh lớn vẫn tĩnh lặng như thế.  

Không ai lên tiếng.  

Một lúc sau, Hàn Quân Ngưng thu lại tầm mắt.  

Trương Minh Vũ nhếch môi mỉm cười.  

Cuối cùng mọi người cũng dần tỉnh táo lại.  

Nhưng…  

Tầm mắt ai nấy cũng đều nhìn sang bố con Trần Trung Thành ở trong góc.  

Còn bọn họ nữa.  

Chuyện này…  

Thấy thế đồng tử của bố con Trần Trung Thành và Trần Thiên An co rụt lại.  

Cuộc chiến vừa rồi… hai người đã hoàn toàn chết lặng.  

Không ai đắc tội được!  

So với Âu Dương Triết, họ sợ Hàn Quân Ngưng hơn.  

Dù sao…  

Cô ấy cũng đã giết người!  

Trần Thiên An run rẩy, thầm phất tay.  

Nhưng mặc cho họ có động tác thế nào, tầm mắt của mọi người vẫn dính chặt lên người họ.  

Hả?  

Hàn Quân Ngưng cau mày.  

Chẳng mấy chốc đã dời tầm mắt sang bố con Trần Trung Thành.  

Hai người run lẩy bẩy.  

Như bị một con dã thú hung hãn nhìn chằm chằm vậy.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng lộ ra vẻ thích thú.  

Hàn Quân Ngưng hỏi: “Nhìn bọn họ làm gì?”  

Ực!  

Trần Thiên An khó khăn nuốt nước bọt.  

Không biết phải làm sao!  

Lâm Kiều Hân cười nhạo nói: “Chuyện này… xảy ra là vì họ”.  

Ầm!  

Vừa nghe nói thế, trong đầu bố con Trần Trung Thành và Trần Thiên An vang lên tiếng nổ.   

Toang thật rồi!  

Hàn Quân Ngưng cau mày, lạnh lùng hỏi: “Vậy sao?”  

Tim hai người đã nhảy lên đến tận cổ.  

Mặt Trần Trung Thành đầy vẻ nghiêm trọng.  

Trần Thiên An mấp máy môi hồi lâu cũng không nói được câu nào.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất lực.  

Anh cũng lười để ý.  

Mọi người cũng lộ ra vẻ chế giễu.  

Chỉ là… đổi đối tượng rồi.  

Hàn Quân Ngưng cong ngón tay, nói: “Qua đây”.  

Hai người run lẩy bẩy.  

Bốn mắt nhìn nhau…  

Ực! 
 
Chương 1858


Trần Thiên An khó khăn nuốt nước bọt.  

Cuối cùng vẫn sải bước đi về phía Hàn Quân Ngưng.  

Run lẩy bẩy!  

Một bước như đi vào một cái hố.  

Thấy thế Trần Trung Thành cũng chỉ đành cứng đờ bước qua.  

Mọi người không ngừng cười nhạo.  

Không lâu sau, hai người đã đến trước mặt Hàn Quân Ngưng.  

Cả người run rẩy không thôi.  

Ánh mắt nhìn chằm chằm dưới đất, cả người đứng thẳng tắp.  

Như học sinh tiểu học ngoan ngoãn.  

Ánh mắt Hàn Quân Ngưng hiện lên vẻ lạnh lùng, nói: “Ngây người ra đó làm gì? Nói gì đi”.  

Ờ…  

Hai bố con ngơ ngác.  

Nói thế nào?  

Ánh mắt Hàn Quân Ngưng càng lúc càng sắc bén.  

Nhiệt độ xung quanh liên tục giảm xuống, thoáng chốc đã đến mức lạnh giá.  

Cuối cùng Trần Thiên An không chịu được nữa.  

Phịch một tiếng…  

Quỳ gối.

Chuyện này...  

Thấy vậy, mọi người lập tức trợn mắt há mồm.  

Thật... sảng khoái...  

Vẻ bất ngờ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân!  

Trần Trung Thành cũng sững sờ, mắt trợn tròn nhìn Trần Thiên An.  

Tại sao... lại quỳ xuống?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.  

Ngay sau đó, Trần Thiên An hoảng sợ nói: "Tôi... tôi sai rồi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn”.  

"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!"  

Biểu cảm của anh ta cứ như sắp khóc tới nơi!  

Chỉ còn thiếu việc dập đầu!  

Khóe miệng Trần Trung Thành giật mạnh!  

Mặc dù sợ hãi.  

Nhưng làm như vậy... thực sự rất mất mặt!  

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: “Đang nói với tôi đấy à?"  

À...  

Trần Thiên An giật nảy mình.  

Chẳng mấy chốc, anh ta chuyển động đùi gối, quỳ xuống trước mặt Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Trần Thiên An lại lên tiếng: "Ông lớn! Tôi sai rồi... tôi sai rồi! Là tôi mắt chó xem thường người khác”.  

"Cậu... rộng lòng từ bi, tha cho tôi đi”.  

Nói xong, trong mắt anh ta hiện lên vẻ chần chừ do dự.  

Anh ta liếc nhìn Trần Trung Thành, lại quan sát Hàn Quân Ngưng bên cạnh...  

Cuối cùng, khom người xuống!  

Bụp bụp!  

Trần Thiên An đã liên tiếp dập đầu hai lần!  

Mọi người đều chết lặng.  

Đáy mắt Trần Trung Thành lóe lên vẻ tức giận!  

Dạy con không nên người!  

Ngay sau đó, Trần Thiên An ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hàn Quân Ngưng!  

Trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng lóe lên vẻ lạnh lùng.  

Cô ấy lẩm bẩm: "Còn ông thì sao?"  

Nói xong, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào Trần Trung Thành.  

Cơ thể Trần Trung Thành run bần bật!  

Nhưng...  

Trần Thiên An quay đầu lại, liên tục nháy mắt!  

Mạng sống mới quan trọng!  

Trần Trung Thành đương nhiên đã nhìn thấy, nhưng...  

Giọng điệu Hàn Quân Ngưng lạnh tanh, nói: "Không nói gì à? Vậy sau này hai người không cần nói chuyện nữa”.  

Nói xong, cô ấy phất tay.  

Tất cả mọi người đều ớn lạnh!  

Một giây sau, trong tay Hàn Quân Ngưng đã xuất hiện một phi tiêu tinh xảo!  

Hả?  

Mọi người xung quanh đột nhiên ớn lạnh, một phi tiêu... một mạng người đấy!  

Khóe miệng Trần Thiên An co giật dữ dội!  

Trần Trung Thành cũng sững sờ!  

Đây là...  

Một lúc lâu sau, Trần Thiên An lo lắng hét lên: "Bố! Bố quỳ xuống cho con”.  

Khàn cả giọng!  

Vẻ bàng hoàng lại lóe lên trong mắt mọi người.  

Câu nói này... sao lại thốt lên một cách tự nhiên thế...  

Trần Trung Thành siết chặt nắm đấm, vẫn còn do dự!  

Hàn Quân Ngưng khinh thường cười nói: "Ông cho rằng tôi muốn ông quỳ xuống sao?"  

"Ông chết thì tôi sẽ càng vui hơn”.
 
Chương 1859


Nói xong, cô ấy làm động tác ném phi tiêu trong tay!  

Ừng ực!  

Trần Thiên An nuốt khan nước bọt.  

Con ngươi của Trần Trung Thành sắp bật ra ngoài!  

Một ý định giết người bao trùm...  

Ừng ực!  

Trần Trung Thành khó khăn nuốt nước bọt, cơ thể run rẩy kịch liệt!  

Ông ta đã hoảng sợ!  

Thình thịch!  

Ngay sau đó, một âm thanh nặng nề vang lên!  

Trần Trung Thành cuối cùng cũng quỳ gối xuống!  

Nếu không quỳ... thì sẽ chết!  

Hàn Quân Ngưng khẽ dừng tay lại, trong mắt hiện lên vẻ chần chừ.  

Phù!  

Trần Thiên An thở phào nhẹ nhõm.  

Trần Trung Thành siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp!  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ khoanh tay trước ngực, lặng lẽ xem kịch hay.  

Chẳng mấy chốc, căn phòng chìm vào im lặng.  

Hàn Quân Ngưng khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống là xong à?”, cơ thể Trần Trung Thành run cầm cập!  

Trần Thiên An lo lắng hét lên: "Bố, bố còn ngây ra đó làm gì? Mau xin lỗi ông lớn của chúng ta đi!"  

Sốt ruột đến mức ngu luôn rồi à?  

Khóe miệng của những người xung quanh co giật dữ dội.  

Ông lớn... của chúng ta ư?  

Mẹ kiếp... thân phận gì vậy?  

Trần Trung Thành thậm chí còn bối rối hơn!  

Phải mất một lúc lâu, ông ta mới phản ứng lại, trừng mắt dữ tợn.  

Nhưng tình thế cấp bách, ông ta cũng không nghĩ nhiều nữa.  

Cuối cùng, ông ta chỉ có thể hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi”.  

Hàn Quân Ngưng cau mày, lạnh lùng hỏi: "Xong rồi hả?"  

Trần Trung Thành nghiến răng nghiến lợi, lại nói: "Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với cậu, mong cậu rộng lượng tha thứ”.  

Mọi người xung quanh liếc nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.  

Không ai ngờ rằng cuối cùng lại có kết quả như vậy.  

Sau khi nói xong, Trần Trung Thành siết chặt nắm đấm.  

Rất không cam lòng!  

Chẳng mấy chốc, giọng điệu lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Xin lỗi xong thì các người có thể chết được rồi”.  

Cô ấy vừa dứt lời, xung quanh lại thấy ớn lạnh!  

Ôi!  

Mọi người xung quanh lập tức hít sâu một hơi!  

Câu này có nghĩa là gì?  

Hai bố con Trần Trung Thành không rét mà run, hai mắt suýt rớt ra ngoài!  

Trần Thiên An run giọng nói: "Không phải chúng tôi đã xin lỗi rồi sao? Sao lại...”  

Những lời sau đó không thốt lên được nữa.  

Đầu óc anh ta trống rỗng!  

Hàn Quân Ngưng nghịch chiếc phi tiêu trong tay, lẩm bẩm: "Xin lỗi có thể khiến cái chết của các người bớt đau đớn hơn”.  

Lời nói nhẹ tanh.  

Mọi người xung quanh trợn tròn mắt.  

Khuôn mặt chấn động!  

Đôi mắt của Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu cũng lóe lên vẻ bất ngờ.  

Trần Thiên An hoảng sợ.  

Trần Trung Thành sững sờ!  

Không được, không thể chết như vậy được!  

Hai người trố mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy hoảng loạn!  

Đầu óc đang nhanh chóng cập nhật thông tin!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Anh cũng không biết rốt cuộc Hàn Quân Ngưng muốn làm gì, nhưng anh biết Hàn Quân Ngưng nhất định sẽ giúp anh. 
 
Chương 1860


Chẳng mấy chốc, giọng điệu lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Chuẩn bị xong chưa? Đã đến lúc lên đường rồi”.  

Chỉ một câu nói đã khiến cơ thể của hai người kia run bần bật!  

Ánh mắt của những người xung quanh cũng đầy vẻ sợ hãi!  

Quá... khủng khiếp!  

Trần Thiên An phản ứng lại, điên cuồng dập đầu nói: "Xin tha mạng... xin tha mạng!"  

"Tôi phải làm gì thì cậu mới chịu tha cho tôi đây?"  

"Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cậu!”  

Lần này, anh ta nói thẳng với Trương Minh Vũ.  

Anh ta đã hiểu rõ!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Khóe miệng Hàn Quân Ngưng cũng nhếch lên một đường cong tinh tế.  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi không thiếu trâu, cũng không cần dùng ngựa, cậu... còn có tác dụng gì nữa?”  

Trần Thiên An không chút do dự nói: "Tôi... tôi còn có tập đoàn Thiên Minh! Tất cả đều nghe theo lời sai khiến của cậu”.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, cười nói: "Thiên Minh, không phải của ông ta sao?"  

Nói xong anh nhìn về phía Trần Trung Thành.  

Cơ thể Trần Trung Thành căng cứng, không dám nhìn thẳng.  

Trần Thiên An tức giận hét lên: "Bố! Bố còn không mau bày tỏ thái độ với ông lớn của chúng ta”.  

"Bố muốn chết hả?"  

Trần Trung Thành nghiến răng nghiến lợi.  

Mãi lâu sau, ông ta trầm giọng nói: "Cầu xin hãy tha cho chúng tôi... tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa!"  

"Sau này... tập đoàn Thiên Minh sẽ là của cậu!"  

Câu nói này được thốt lên một cách vô cùng khó khăn!  

Trương Minh Vũ rất phấn khích!  

Không ngờ...  

Khụ khụ...  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ ho khan, nói: "À... Chị sáu, xem ra bọn họ cũng rất có thành ý”.  

"Hay là... để bọn họ sống thêm một thời gian nữa đi?"  

Nói xong, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười.  

Chị sáu hiểu ý của anh!  

Tuy rằng nhìn có vẻ không liên quan gì với nhau, nhưng mọi việc đều do Hàn Quân Ngưng từng bước sắp xếp.  

Trần Thiên An và Trần Trung Thành cũng trở nên phấn khích!  

Ánh mắt đầy mong đợi!  

Hàn Quân Ngưng nghịch chiếc phi tiêu trong tay, lạnh lùng nói: "Nếu em đã nói vậy thì... để bọn họ sống thêm mấy ngày nữa đi”.  

Dứt lời, Trần Thiên An vui mừng như điên!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng nở nụ cười...

Thành công rồi!  

Ngay sau đó, Trần Thiên An vô cùng kích động nói: "Cảm ơn... Cảm ơn ông lớn đã tha mạng!”  

"Bắt đầu từ hôm nay, bố con chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để làm việc cho cậu”.  

"Dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng...”  

Trương Minh Vũ vội vàng xua tay cắt ngang: "Được rồi, bớt nói đi, bây giờ chỉ là cho cậu cơ hội mà thôi”.  

"Nếu mấy ngày tới không làm tốt... thì các người cũng sẽ mất mạng”.  

Nói xong, trên mặt anh tỏ vẻ lạnh lùng.  

Nên dọa thì vẫn phải dọa!  

Giữ loại người này ở bên cạnh chính là một quả bom hẹn giờ.  

Nhưng...  

Anh không biết rốt cuộc Hàn Quân Ngưng đang nghĩ gì.  

Có điều, làm được như bây giờ không phải là dễ dàng!  

Trần Thiên An kích động nói: "Hiểu ạ! Chúng tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt”.  

Kiên định!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, hờ hững nói: "Được rồi, các người đi trước đi, trở về thu dọn đồ đạc, ngày mai cầm theo tài liệu của Thiên Minh đến gặp tôi”.  

"Biết chưa hả?" 
 
Chương 1861


Trần Thiên An gật đầu như giã tỏi, cung kính đáp: "Nghe rõ, hiểu rõ rồi ạ!"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Ngay sau đó, anh chuyển sự chú ý sang Trần Trung Thành.  

Trần Trung Thành sửng sốt.  

Trần Thiên An mắng: "Bố! Sao vẫn không nói gì thế?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Hai người này... ai là bố vậy nhỉ?  

Trần Trung Thành nghiến răng, trầm giọng nói: "Được, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ đưa tài liệu tới”.  

Lúc này, Trương Minh Vũ mới cười tủm tỉm nói: "Được, đi đi, lát nữa chị sáu của tôi mà hối hận thì tôi cũng hết cách”.  

Dứt lời, cơ thể hai người họ căng cứng!  

Trần Thiên An sợ hãi nói: "Vâng, chúng tôi đi ngay... đi ngay đây”.  

Nói xong, anh ta vội vàng lao ra ngoài!  

Trần Trung Thành cũng yên lặng đi theo.  

Muốn bỏ chạy...  

Nhưng bỏ chạy thì mất mặt quá, chỉ có thể đi nhanh.  

Thấy vậy, ánh mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Đã đến lúc này rồi...  

Mà vẫn... muốn giữ thể diện hả?  

Chẳng mấy chốc, bóng dáng của hai bố con họ đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.  

Nhóm vệ sĩ cũng chật vật lao ra ngoài.  

Đại sảnh chìm trong im lặng.  

Ánh mắt của mọi người vẫn dán chặt vào Trương Minh Vũ.  

Hôm nay... thực sự rất chấn động!  

Trương Minh Vũ hơi lúng túng!  

Nhiều người như vậy...  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười nói: “À... hay là chúng ta đi trước nhé?"  

Hàn Quân Ngưng khẽ gật đầu.  

Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu cũng không nói nhiều.  

Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, đi ra khỏi nhà hàng.  

Ba người phụ nữ im lặng đi theo.  

Nhưng ánh mắt của những người xung quanh vẫn nhìn chằm chằm!  

Mãi đến khi mọi người đi khuất!  

Ngoài cửa, một chiếc ô tô sang trọng đã đậu sẵn.  

Lâm Diểu ngồi ở ghế phụ lái.  

Ba người Trương Minh Vũ ngồi ở hàng sau.  

Chẳng mấy chốc, chiếc xe khởi động.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, trong đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên vẻ áy náy.  

Nếu không phải...  

Càng nghĩ càng phức tạp.  

Đột nhiên, giọng nói du dương của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Hôm nay thấy chị diễn như thế nào?"  

Hả?  

...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh vô thức cảm nhận được Hàn Quân Ngưng đang muốn cướp công...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chắc chắn là tốt rồi”.  

Hàn Quân Ngưng trừng mắt nói: "Thằng em trai thối tha, qua loa lấy lệ với chị thế sao?”  

Ôi!  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Hàn Quân Ngưng tức giận nói: "Biết chị diễn gì không hả?"  

À...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không... không rõ lắm”.  

Hàn Quân Ngưng lườm mắt, nói: "Chị đã diễn với hai người sau cùng đó”.  

"Chị hoàn toàn không thể giết bọn họ”.  

Nói ra cũng có ý giải thích. 
 
Chương 1862


Hả? Nghe vậy, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất ngờ.  

Không thể giết ư?  

Nghĩ lại cũng thấy bình thường.  

Suy cho cùng... không ai có thể tùy tiện giết người, đối với người nhà họ Âu Dương chắc chắn có một vài ngoại lệ.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu nói: "Hiểu rồi ạ”.  

Hàn Quân Ngưng không nhiều lời.  

Sau khi giải thích rõ ràng, trong lòng cũng thoải mái hơn.  

Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng đại viện.  

Mọi người xuống xe.  

Hàn Quân Ngưng chậm rãi nói: "Mọi người về trước đi, tôi còn có chuyện phải xử lý”.  

Trương Minh Vũ định nói gì đó nhưng lại thôi.  

Có cảm giác đau lòng khó hiểu.  

Nhưng cuối cùng, Trương Minh Vũ vẫn không nói gì.  

Chiếc xe nhanh chóng rời đi.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ quan sát một lúc lâu, rồi dẫn Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu vào sân.  

Quét mắt nhìn xung quanh.  

Không biết tại sao, anh có một cảm giác an toàn không thể giải thích được khi bước vào đây.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Chị hai đã đi lâu lắm rồi.  

Nhưng nhóm vệ sĩ của Vương Hạo vẫn luôn ở đây.  

Mặc dù đến bây giờ vẫn chưa dùng đến.  

Nhưng tác dụng... không cần nói cũng biết!   

Lâm Kiều Hân trao đổi vài câu với Lâm Diểu, sau đó Lâm Diểu đi về phía biệt thự của mình.  

Bên ngoài, chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chúng ta cũng về thôi”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, quay người đi về phía biệt thự.  

Lâm Kiều Hân yên lặng đi theo phía sau.  

Chẳng mấy chốc, hai người vào biệt thự.  

Đêm đã khuya.  

Trương Minh Vũ nặng nề ngồi ở trên sô pha, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười.  

Hôm nay mặc dù có rất nhiều khó khăn, nhưng dù sao thu hoạch cũng không nhỏ.  

Lâm Kiều Hân ngồi đối diện, cúi đầu im lặng.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"  

Lâm Kiều Hân áy náy nói: "Xin lỗi, sau này tôi sẽ nghe lời anh”.  

Lần này, may mà mọi chuyện suôn sẻ.  

Ôi...  

Trương Minh Vũ hơi khó hiểu, hỏi: "Cô... cô đang nói gì thế?"  

Phù!  

Lâm Kiều Hân hít một hơi nói: "Nếu không phải tôi nhất quyết muốn đưa Lâm Diểu đi ăn cơm, thì hôm nay anh sẽ không gặp nguy hiểm như vậy”.  

"Lần sau, tôi sẽ không làm vậy nữa”.  

Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ với đôi mắt rực lửa.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Đây là……  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ bừng tỉnh!  

Cô ấy……  

Đôi mắt của Lâm Kiều Hân vẫn nóng hừng hực.  

Trương Minh Vũ vội vàng cười nói: "Tôi còn tưởng có chuyện gì nữa, chuyện này không sao đâu”.  

"Nếu không phải chúng ta ra ngoài ăn cơm thì hôm nay cũng sẽ không có thu hoạch lớn như vậy, đúng không nào?"  

Nói xong, trên mặt anh nở nụ cười trìu mến.  

À...  

Vẻ sáng bất ngờ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, dù thế nào, hôm nay chúng ta cũng đã thu hoạch được nhiều thứ”.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.  
 
Chương 1863


Mãi lâu sau, cô mới gật đầu.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân trở nên... cảm tính như vậy từ khi nào thế?  

Sau đó, anh khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.  

Căn phòng chìm trong im lặng.  

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới chậm rãi hỏi: "Vết thương... của anh thế nào rồi?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Không nói thì anh cũng quên mất...  

Sau khi sờ lại, anh mới phát hiện bụng vẫn còn đau rát.  

Cú đá đó... thực sự không hề nhẹ!  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, bây giờ cảm thấy hơi khó chịu”.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên tia sáng, cô hỏi: "Khó chịu ở đâu?"  

À ừ...  

Trương Minh Vũ xấu hổ chỉ vào bụng, cười nói: "Tôi bị đá một cước vào đây, hơi đau”.  

Lời vừa dứt, Lâm Kiều Hân đứng phắt dậy.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.

Cô ấy đang muốn làm gì?  

Trương Minh Vũ hoang mang nhìn chằm chằm Lâm Kiều Hân bước đến trước mặt mình.  

Lâm Kiều Hân dừng bước.  

Trương Minh Vũ cười gượng hỏi: “Sao thế?”  

Lâm Kiều Hân lại không nói gì, giơ tay ra nắm lấy cánh tay Trương Minh Vũ.  

Tư thế có vẻ muốn dùng sức.  

Trương Minh Vũ càng cảm thấy hoang mang.  

Anh còn chưa kịp nghĩ gì đã bị Lâm Kiều Hân kéo đứng dậy, đi về phía cầu thang.  

Mặc dù Trương Minh Vũ cảm thấy khó hiểu nhưng cũng đành lặng lẽ đi theo.  

Không lâu sau hai người bước đến trước cửa phòng.  

Lâm Kiều Hân dứt khoát đẩy cửa bước vào.  

Hai người bước vào phòng.  

Lâm Kiều Hân kéo Trương Minh Vũ đến trên giường.  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên hỏi: “Đây là?”  

Lâm Kiều Hân dửng dưng nói: “Nằm xuống”.  

Nằm?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ ngỡ ngàng.  

Lâm Kiều Hân thúc giục: “Nhanh lên”.  

Nói xong, mặt cô cũng đỏ ửng.  

Trương Minh Vũ do dự một lúc, cuối cùng vẫn từ từ nằm xuống.  

Nhưng lại cảm thấy rất kỳ lạ.  

Lâm Kiều Hân dịch chuyển, ngồi xuống cạnh Trương Minh Vũ.  

Bàn tay giơ lên, cánh tay lại lơ lửng giữa không trung.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lại làm sao nữa?  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân đứng lên đi vào trong phòng tắm.  

Tiếng nước vang lên.  

Mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ ngờ vực.  

Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra.  

Lâm Kiều Hân cầm một chiếc khăn bước ra, lại ngồi xuống bên giường.  

Bàn tay khẽ giơ lên.  

Lần này cô không hề do dự vươn tay cởi áo Trương Minh Vũ.  

Để lộ ra vùng bụng.  

Trương Minh Vũ giật mình, muốn che lại theo bản năng.  
 
Chương 1864


Nhưng còn kịp làm gì, phần bụng đã cảm nhận được sự ấm áp.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Đây là…  

Định thần nhìn lại mới thấy Lâm Kiều Hân đang đặt chiếc khăn lên bụng mình.  

Trương Minh Vũ lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Thì ra…  

Không lâu sau, phần bụng cảm nhận được sự mềm mại.  

Trương Minh Vũ trợn to mắt.  

Nhìn kỹ lại thì nhận ra tay của Lâm Kiều Hân đang dịch chuyển trên bụng anh.  

Một dòng điện chạy dọc theo cơ thể.  

Cảm giác ấm áp và mềm mại ở phần bụng hòa quyện vào nhau, vừa tê tê vừa ngứa, rất thoải mái.  

Khóe môi Trương Minh Vũ vô thức nở nụ cười.  

Cảm giác có người chăm sóc mình thế này thật tốt.  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp ở bụng.  

Nét ửng đỏ trên mặt Lâm Kiều Hân cũng dần biến mất.  

Dù sao…  

Chuyện này cũng rất bình thường mà nhỉ?  

Lâm Kiều Hân không nghĩ nhiều, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào phần bụng của Trương Minh Vũ.  

Thời gian cứ dần trôi.  

Không lâu sau, cả người Trương Minh Vũ đã ấm hơn rất nhiều, cơn đau ở bụng cũng giảm đi.  

Động tác của Lâm Kiều Hân cũng chậm lại.  

Trương Minh Vũ đau lòng hỏi: “Tay cô cũng mỏi rồi nhỉ?”  

Quá thoải mái nên quên luôn chuyện này…  

Lâm Kiều Hân nói: “Không sao, không mỏi”.  

Trương Minh Vũ vội nói: “Được rồi, đừng xoa nữa, tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi”.  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc.  

Một lúc sau mới dần dịch chuyển xuống dưới, cũng dịch chiếc khăn trên bụng Trương Minh Vũ sang một bên.  

Rất cẩn thận kéo áo xuống.  

Thấy thế khóe môi Trương Minh Vũ nhếch lên.  

Cảm động rồi.  

Lâm Kiều Hân ngồi sang một bên, cũng không nói gì.  

Tâm trạng của Trương Minh Vũ cũng rất phức tạp.  

Bầu không khí trong phòng trở nên vi diệu.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: “Ờ thì… hôm nay cô không sao đấy chứ?”  

Không có gì nói thì tìm chủ đề để nói.  

Dù sao cứ thế mãi quả thật hơi gượng.  

Lâm Kiều Hân cúi đầu nói: “Cũng hơi sợ”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt, ánh mắt lóe lên vẻ ngờ vực. Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: “Nếu hôm nay chị sáu không đến, anh…”  

Cô không nói hết những lời phía sau.  

Nếu Hàn Quân Ngưng không đến, Trương Minh Vũ sẽ thế nào?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ hoàn hồn.  

Hóa ra cô ấy…  

Trương Minh Vũ cười nói: “Ôi trời, đừng nghĩ nữa, tôi phúc lớn mạng lớn, dù chị sáu không đến thì cũng sẽ có người khác đến cứu tôi mà”.  

Vốn dĩ muốn tìm chủ để nói chuyện, không ngờ lại khiến Lâm Kiều Hân nghĩ nhiều.  

Lâm Kiều Hân nhìn Trương Minh Vũ, im lặng gật đầu.  

Đúng thế, phúc lớn mạng lớn.  

Chẳng mấy chốc, căn phòng lại rơi vào im lặng.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ khẽ thở dài.  

Đúng là khó chịu…  
 
Chương 1865


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Kiều Hân dịch người sang tựa vào đầu giường.  

Ánh mắt xinh đẹp vẫn hiện hữu vẻ phức tạp.  

Thời gian cứ thế trôi qua từng chút.  

Thoáng chốc đã đến nửa đêm.  

Trương Minh Vũ cười gượng: “Ờ… cô cũng đừng nghĩ nhiều, nhanh đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn nhiệm vụ quan trọng cần cô giúp tôi đấy”.  

Hả?  

Vừa nghe anh nói thế, trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ ngờ vực.  

Nhiệm vụ?  

Giao cho mình?  

Lâm Kiều Hân ngạc nhiên hỏi: “Nhiệm vụ gì?”  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.  

Quả nhiên vừa nói đến chuyện này, Lâm Kiều Hân đã có hứng thú.  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười nói: “Ngày mai người của tập đoàn Thiên Minh sẽ đến giao tài liệu, đến lúc đó tập đoàn Thiên Minh còn phải nhờ cô giúp tôi xử lý”.  

Nói rồi anh cong môi cười.  

Anh nhận ra hình như bây giờ Lâm Kiều Hân rất sẵn lòng giúp anh vài việc.  

Lâm Kiều Hân cau mày, khó hiểu hỏi: “Anh chắc chắn mấy người Trần Trung Thành sẽ giao Thiên Minh cho anh thế à?”  

Cô đã suy nghĩ đến vấn đề này khá lâu.  

Ngộ nhỡ Trần Trung Thành nuốt lời…  

Trương Minh Vũ cười nói: “Cô yên tâm đi, người khác có lẽ tôi không hiểu nhưng tôi lại quá rõ loại người này”.  

“Mặc dù Trần Trung Thành có khả năng làm thế nhưng Trần Thiên An sẽ không dám”.  

Dứt lời, anh khẽ cười.  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Nói thế… hình như cũng có lý.  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân hỏi: “Anh… định giao Thiên Minh cho tôi xử lý thật sao?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Dĩ nhiên rồi, không tìm cô thì tìm ai đây”.  

Lâm Kiều Hân bĩu môi, nói: “Chẳng phải anh vẫn còn cô thư ký đó sao?”  

Lời nói còn lộ ra chút kỳ lạ.  

Thư ký?  

Ể… Trần Thắng Nam?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ bất lực.  

Lâm Kiều Hân… ghen thật à?”  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới ngượng ngùng cười nói: “Nói thế nào thì cô ta cũng là người ngoài mà”.  

Nói rồi còn cong môi cười.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lóe lên tia sáng.  

Người ngoài?  

Vậy tôi…  

Do dự một lúc, Lâm Kiều Hân mới cúi đầu xuống.  

Nhưng khóe môi lại từ từ cong lên, không nói gì nhiều.  

Trương Minh Vũ thầm thở phào.  

Không lâu sau, giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân vang lên: “Vậy chúng ta đi ngủ thôi”.  

Nói xong, cô bước vào phòng tắm.  

Bắt đầu tắm rửa.  

Môi Trương Minh Vũ dần cong lên.  

Bây giờ hình như chẳng khác gì… các đôi vợ chồng thật sự…  

Không đúng, còn cách một chút xíu nữa.  

Trương Minh Vũ nở nụ cười xấu xa.  

Một hồi lâu sau, anh nhắm mắt lại, mơ màng đi vào giấc mộng.  

Anh cũng không biết Lâm Kiều Hân ra khỏi phòng tắm từ khi nào.  

Hôm nay quả thật quá mệt mỏi.  

Không biết qua bao lâu, Trương Minh Vũ mới mở mắt ra.  

Trời sáng rồi.  

Lướt nhìn xung quanh mới nhận ra đã không thấy Lâm Kiều Hân bên cạnh nữa.  

Trương Minh Vũ ngồi thẳng dậy, hoạt động gân cốt một chút.  

Anh vẫn có cảm giác cả người mệt mỏi.  

Nhất là hai bắp chân, đau nhói.  

Vẫn chưa hết à?  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1866


Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Chị tư đã từng xem cho anh, nếu ngay cả chị ấy cũng không có cách thì e rằng người khác cũng bó tay.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa.  

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh đi về phía phòng khách.  

Vừa xuống lầu, một mùi thơm xộc thẳng vào mũi.  

Cơ thể Trương Minh Vũ chấn động!  

Thơm thật đấy!  

Trong bếp còn có tiếng xào nấu.  

Nhìn về phía phát ra âm thanh, Lâm Kiều Hân đang mặc tạp dề đứng trước bếp.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ phấn khích.  

Tự nấu ăn luôn sao?  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đến cửa phòng bếp.  

Lâm Kiều Hân cũng không hề phát hiện ra, tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào chiếc muỗng lớn đang xào nấu.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Mặc dù các chuyển động vẫn hơi gượng gạo, nhưng khả năng kiểm soát nhiệt độ và thời gian đều rất tốt.  

Tiến bộ thần tốc!  

Chẳng mấy chốc, một món đã nấu xong.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi gắp rau ra đĩa.  

Cô cầm chiếc đĩa, quay người bước tới.  

Đột nhiên, Lâm Kiều Hân nhìn thấy bóng người ở cửa.  

"A!"  

Lâm Kiều Hân hét lớn, suýt nữa ném chiếc đĩa ra khỏi tay!  

Trương Minh Vũ kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Đừng sợ, đừng sợ, là tôi!"  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới đứng vững!  

Nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn!  

Rất lâu sau, cô mới định thần lại.  

Lâm Kiều Hân oán giận nói: "Sao anh không phát ra chút âm thanh nào hết vậy, suýt chút nữa... làm hỏng món ăn mới nấu của tôi rồi!”  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Ừ... tôi cũng vừa mới tới, còn chưa kịp...”  

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt.  

Cô bước thêm mấy bước.  

Trương Minh Vũ sững sờ, trong đầu không ngừng thoáng quá ánh mắt liếc xéo vừa nãy của cô...  

Đủ loại cảm xúc!  

Ngay sau đó, giọng điệu bất mãn của Lâm Kiều Hân vang lên: "Mau ăn cơm đi, tôi nấu xong cả rồi”.  

Ồ  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được!"  

Anh bước nhanh đến bên bàn rồi ngồi xuống.  

Nhìn kỹ hơn, trên bàn có bốn món một canh!  

Ôi!  

Trương Minh Vũ kích động xoa tay, vô cùng háo hức!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ chờ đợi, cô giả vờ không quan tâm nhưng lại không nhẫn nhịn được lén lút quan sát...  

Tiếp đó, Trương Minh Vũ gắp một vài miếng rau, bỏ vào miệng.  

Anh nhẹ nhàng nhai nuốt.  

Lâm Kiều Hân không nhìn lén nữa mà nhìn thẳng vào Trương Minh Vũ!  

Im lặng chờ đợi!  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, kinh ngạc nói: "Ngon quá! Sao... sao cô có thể tiến bộ nhanh như vậy?"  

Vô cùng kinh ngạc! 
 
Chương 1867


Tuy tận mắt chứng kiến nhưng anh vẫn không ngờ cô lại tiến bộ nhanh như vậy!  

Vẻ kích động lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân khi cô nghe những lời đó.  

Kìm nén nụ cười!  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới bình tĩnh nói: "Vậy thì được, nấu ăn... cũng không khó lắm”.  

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô rất phấn khởi!  

Cuối cùng... có kết quả!  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, vội vàng cầm thìa lên húp một ngụm canh bên cạnh.  

Rất ngon!  

Trương Minh Vũ không biết nên nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên với Lâm Kiều Hân.  

Khóe miệng Lâm Kiều Hân hơi co giật.  

Khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm như cũ.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh cầm đũa lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến!  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân rất hài lòng.  

Chẳng mấy chốc, bữa ăn đã kết thúc.  

Trương Minh Vũ đặt đũa xuống, dựa vào trên ghế, nhẹ nhàng xoa bụng.  

Rất thoải mái!  

Lâm Kiều Hân trợn mắt giận dữ, tay dọn dẹp bát đũa.  

Trương Minh Vũ cười toe toét, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt.  

Ấm áp một cách khó hiểu.  

Giá mà cô ấy cứ mãi như thế này...  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.  

Anh không nghĩ nhiều nữa, Lâm Kiều Hân cũng đã dọn dẹp xong.  

Hai người ngồi trên ghế sô pha.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi hỏi: "Lát nữa tôi đến tập đoàn Thiên Minh nhé?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu và nói: "Không cần, cô cứ làm việc ở Sơ Tinh là được, bên ngoài khá nguy hiểm”.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Lâm Kiều Hân đã ghi nhớ bài học ngày hôm qua.  

Trương Minh Vũ hơi do dự.  

Đám người Thần Ẩn... liệu có tấn công đại viện hay không?  

Thuộc hạ của Vương Hạo... có thể ngăn cản họ chứ?  

Trương Minh Vũ do dự.  

Bây giờ đã không có nơi nào an toàn cho anh.  

Thần Ẩn và nhóm người nhà họ Âu Dương đã ở trong phạm vi Ninh Châu.  

Điều mấu chốt nhất là bây giờ còn có thêm một Âu Dương Tịnh.  

Mặc dù chưa có hành động gì nhưng Trương Minh Vũ vẫn không thể coi thường.  

Suy cho cùng... cô ta cũng là con gái của Âu Dương Thanh Tùng.  

Haizz...  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Quá khó khăn.  

Mối nguy hiểm ở khắp mọi nơi.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao vậy?"  

Trương Minh Vũ gượng cười nói: "Không có gì, cô ở đây đợi tôi, tôi ra ngoài tìm hiểu một số việc”.  

Vẻ nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Cuối cùng, cô không cũng nói nhiều nữa.  

Trương Minh Vũ không còn do dự, đứng dậy đi ra ngoài biệt thự.  

Trời đã trở lạnh.  

Lúc này là sáng sớm, một cảm giác se lạnh bao trùm.  

Trương Minh Vũ siết chặt quần áo, thấp giọng hét lên: "Long Tam!"  

Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân truyền đến. 
 
Chương 1868


Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn sang, vừa lúc thấy Long Tam đang đi ra từ phía bên kia của biệt thự.  

Bây giờ anh chỉ có thể tìm hiểu ở chỗ Long Tam.  

Chẳng mấy chốc, Long Tam đi tới bên cạnh anh, trầm giọng nói: "Cậu Minh Vũ, sao vậy?"  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào rồi?"  

Long Tam do dự, nói: "Rất nguy hiểm”.  

Hả?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức khi nghe những lời đó.  

Rất nguy hiểm ư?  

Long Tam nói tiếp: "Tối qua Âu Dương Triết bị chọc giận, lúc trở về đã bắt đầu thu xếp”.  

"Nếu như tôi đoán không nhầm, Dạ Thập Nhất đã chuẩn bị ra tay rồi”.  

Ôi...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Bị Dạ Thập Nhất nhắm vào rồi sao?  

Long Tam lại trịnh trọng nói: "Lần trước sau khi Âu Dương Tịnh trở về cũng đã chuẩn bị, bây giờ có lẽ đã chuẩn bị xong xuôi rồi”.  

Ôi vãi...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chuẩn bị xong xuôi rồi hả?  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ hỏi: "Còn bên phía Thần Ẩn thì sao?"  

Long Tam chậm rãi nói: "Bên phía Thần Ẩn thì không cần phải nói nữa, trong ba nhóm người, Thần Ẩn muốn hạ gục nhà họ Lâm nhất”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"  

Long Tam do dự, sau đó nói: "Bởi vì trong nhà họ Âu Dương, chỉ có gia chủ mới biết bí mật của nhà họ Lâm”.  

"Họ chỉ muốn có được nhà họ Lâm”.  

Trương Minh Vũ cau mày, hỏi: "Còn Thần Ẩn thì sao?"  

Long Tam trầm giọng nói: "Thần Ẩn và nhà họ Lâm là kẻ thù cũ, bọn họ muốn lấy mạng của mọi người trong nhà họ Lâm”.  

Đây...  

Dứt lời, con ngươi Trương Minh Vũ đột nhiên co rụt lại!  

Thần Ẩn... vậy mà lại có mục đích này?  

Vậy trước đó?  

Long Tam lại giải thích: "Đương nhiên, Thần Ẩn cũng muốn lấy được thứ mà nhà họ Lâm cất giấu, nhưng... điều này không quá quan trọng”.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới đột nhiên bừng tỉnh.  

Có được là tốt nhất, còn không có được thì... giết người...  

Như vậy xem ra, Thần Ẩn thậm chí còn đáng sợ hơn nhà họ Âu Dương!  

Phù!  

Trương Minh Vũ điều chỉnh hơi thở của mình, tiếp tục hỏi: "Thế Thần Ẩn cũng sắp ra tay rồi à?"  

Long Tam lắc đầu.  

Trương Minh Vũ sửng sốt, đây là có ý gì?  

Không ra tay sao?  

Long Tam nghiêm túc nói: "Thần Ẩn luôn sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào”.  

Ồ  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Mẹ kiếp... chết tiệt!

Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn!  

Vui mừng quá sớm rồi!  

Chẳng mấy chốc, trong lòng Trương Minh Vũ xuất hiện cảm giác nghiêm trọng.  
 
Chương 1869


Vậy mà... anh lại bị ba nhóm người nhắm vào sao?  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới chậm rãi hỏi: "Đại viện có an toàn không?"  

Long Tam gật đầu nói: "Chỉ cần không phải Sơn Bản Lộ và Dạ Thập Nhất cùng nhau tấn công thì nhóm vệ sĩ này có thể bảo vệ tốt cho mọi người”.  

Hả?  

Nghe vậy, đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Tự tin vậy cơ à?  

Nếu thật sự là như vậy thì...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên một nụ cười.  

Long Tam nghi ngờ hỏi: "Cậu Minh Vũ, cậu hỏi chuyện này làm gì?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy thì anh và Long Thất có thể ra ngoài với tôi”.  

"Tôi sẽ đưa các anh đi... thực hiện một việc lớn”.  

Nói xong, trong mắt anh lóe lên vẻ phấn khích!  

Long Tam hơi kinh ngạc.  

Mãi lâu sau, Long Tam gật đầu đồng ý: "Vâng”.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, vậy anh nói với Long Thất đi, tôi và Kiều Hân sẽ ra ngoài trước”.  

Long Tam gật đầu.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh quay người bước vào biệt thự.  

Thực ra anh cũng rất bất ngờ.  

Anh không ngờ nhóm vệ sĩ của Vương Hạo lại có thể bảo vệ đại viện.  

Những nghĩ lại cũng thấy bình thường.  

Suy cho cùng, họ cũng là người của Vương Hạo.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã vào biệt thự.  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, vô thức đứng lên.  

Trương Minh Vũ cười tủm tỉm nói: "Chúng ta có thể đi được rồi”.  

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Anh ra ngoài... sẽ không có vấn đề gì thật chứ?”  

Cô cũng suy nghĩ nhiều về chuyện đã xảy ra đêm qua.  

Ngộ nhỡ có người đến để trả thù...  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, cười nói: "Yên tâm, Long Tam và Long Thất đều đi theo chúng ta”.  

"Hôm nay, chúng ta phải giải quyết một số rắc rối”.  

Bị nhìn chằm chằm mọi lúc rất khó chịu.  

Vẻ bất ngờ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Cả hai cùng đi sao?  

À...  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta đi thôi”.  

Ồ?  

Trương Minh Vũ hơi bất ngờ.  

Cô ấy... không hỏi gì nữa sao?  

Dù sao, cô ấy cũng không biết liệu bên phía nhà họ Lâm có an toàn hay không.  

Tuy nhiên, anh chưa kịp nghĩ nhiều, Lâm Kiều Hân đã đứng dậy chuẩn bị đồ ra ngoài.  

Ngay sau đó, cô lùi lại.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở một nụ cười.  

Cô ấy thực sự tin tưởng mình.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Sao vẫn chưa đi?"  

Trương Minh Vũ nhe răng cười nói: "Đi, đi!"  

Nói xong anh đứng dậy.  

Chẳng mấy chốc, hai người bước ra khỏi biệt thự.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom