Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1870


Lâm Kiều Hân lái xe ra khỏi đại viện, đi thẳng đến Sơ Tinh.  

Trương Minh Vũ vẫn hơi cảnh giác.  

Anh quét mắt nhìn xung quanh, không thấy có gì bất thường.  

Không lâu sau, xe chậm rãi dừng ở cửa Sơ Tinh, Trương Minh Vũ mới hoàn toàn thả lỏng.  

Hai người nhanh chóng bước vào công ty.  

Trương Minh Vũ đưa Lâm Kiều Hân thẳng đến văn phòng.  

Vừa mở cửa.  

Trương Minh Vũ dừng lại.  

Anh đột nhiên phát hiện có một người đang đứng trong văn phòng.  

Ngay sau đó, bóng người quay lại với nụ cười trên môi.  

Trần Thiên An?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, cười nói: "Đến sớm quá nhỉ”.  

Nói xong anh bước vào, theo sau là Lâm Kiều Hân.  

Trần Thiên An vô cùng cung kính nói: "Bây giờ tính mạng của tôi đều ở trong tay cậu, đương nhiên phải đến càng sớm càng tốt”.  

Anh ta nở nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.  

Ồ?  

Vẻ bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Hơi kỳ lạ...  

Trương Minh Vũ nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình.  

Anh liếc mắt nhìn.  

Sau đó mới nhận ra rằng có rất nhiều tài liệu trên bàn.  

Trần Thiên An cung kính nói: "Cậu Trương, đây là tất cả các tài liệu của tập đoàn Thiên Minh”.  

“Từ giờ trở đi, tất cả mọi việc của Thiên Minh đều nghe theo mệnh lệnh của cậu!”, nói xong, anh ta có vẻ rất phấn khích.  

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.  

Không hiểu sao, trong lòng anh luôn có một cảm giác không được tự nhiên lắm.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Lâm Kiều Hân bước tới với đôi chân dài miên man, kích động nói: "Tôi... có thể lấy nó đi được chưa?"  

Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ với đôi mắt rực lửa.  

Ừ.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Lấy đi đi...”  

Lâm Kiều Hân ôm theo một đống tài liệu, nhanh chóng trở lại bàn làm việc bên cạnh.  

Cô lật xem tài liệu với tốc độ nhanh chóng.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Vội vàng vậy cơ à?  

Trần Thiên An lén liếc nhìn Lâm Kiều Hân.  

Sau đó, anh ta thu hồi ánh mắt.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng dựa vào ghế, lặng lẽ liếc nhìn Trần Thiên An.  

Ồ  

Cơ thể của Trần Thiên An căng thẳng ngay lập tức.  

Anh ta cúi đầu không nói gì.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Bố cậu đâu?"  

À...  

Trần Thiên An hơi căng thẳng, cười đáp: “Ông ấy... vẫn đang sắp xếp lại tài liệu, tôi phụ trách vận chuyển tài liệu tới đây”.  

Nói xong, anh ta lại nở nụ cười lịch sự.  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt lại, ánh mắt dò xét. 
 
Chương 1871


Trần Thiên An bỗng lo lắng căng thẳng.  

Lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, cậu đi tìm bộ phận nhân sự sắp xếp một vị trí đi”.  

"Cần làm gì thì tôi sẽ nói, cậu đi truyền đạt”.  

Trần Thiên An ngơ ngác.  

Tôi ở lại đây sao?  

Trần Thiên An gượng cười nói: "Được, tôi lập tức đi ngay!"  

Nói xong anh ta bước nhanh ra ngoài.  

Cánh cửa đóng lại.  

Nụ cười trên khóe miệng Trương Minh Vũ cũng từ từ thu về.  

Không hiểu tại sao, từ đầu đến cuối anh luôn cảm thấy kỳ lạ.  

Bố con nhà họ Trần...  

Anh liếc nhìn sang một bên, Lâm Kiều Hân đã dồn hết sự chú ý vào đống tài liệu.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu bất lực.  

Dù trong lòng nghi ngờ nhưng dù sao bây giờ anh cũng chẳng biết gì.  

Chỉ có thể đi từng bước một.  

Nếu được xử lý tốt, Thiên Minh chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực.  

Nhưng nếu không xử lý tốt... thì đây cũng là quả bom hẹn giờ, sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào.  

Cốc cốc cốc.  

Chẳng mấy chốc, có tiếng gõ cửa.  

Trương Minh Vũ nhíu mày nói: "Vào đi”.  

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.  

Long Tam và Long Thất cùng nhau bước vào.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Giọng điệu nặng nề của Long Tam vang lên: "Cậu Minh Vũ, chúng tôi đã chuẩn bị xong”.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Hai người các anh ai giỏi điều tra tin tức hơn?"  

Hai người trố mắt nhìn nhau.  

Long Thất tiến lên một bước nói: "Nếu so sánh thì anh ba giỏi điều tra hơn”.  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Được, vậy Long Thất, anh hãy giúp tôi để mắt đến Trần Thiên An, xem anh ta có hành động bí mật nào hay không”.  

"Nếu có thì tìm chứng cứ, bắt người về đây”.  

Dứt lời, Lâm Kiều Hân bỗng ngẩng đầu lên.  

Đôi mắt đẹp của cô đầy nghi hoặc.  

Long Thất cung kính đáp: "Vâng!"  

Nói xong, anh ta quay người bước ra khỏi văn phòng.  

Long Tam yên lặng chờ đợi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Còn anh giúp tôi điều tra tình hình bên phía Âu Dương Tịnh”.  

"Xem cô ta chuẩn bị làm gì”.  

Ồ?  

Long Tam khẽ nhíu mày, hỏi: "Tại sao?"  

Trương Minh Vũ cười nhạt, nói: "Cũng không thể ngồi ở đây chờ chết được, nhân lúc bây giờ có thể tự bảo vệ mình, tôi muốn bọn họ cũng phải chịu khổ!"  

Ngộ nhỡ cả ba nhóm người cùng ra tay... thì thần tiên cũng khó cứu!  

Trong mắt Long Tam chợt lóe lên vẻ bất ngờ.  

Sau một lúc lâu, anh ta trả lời: "Được”.  

Nói xong anh ta quay người rời đi.  

Vẻ phức tạp lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Cô không ngờ...  

Trương Minh Vũ không thèm để ý.
 
Chương 1872


Ánh mắt anh lạnh tanh.  

Hôm nay, tôi đã không phải là người dễ bị bắt nạt nữa rồi!

Lâm Kiều Hân hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhiều lời.  

Cô không thể giúp được gì.  

Chỉ có thể cố gắng không gây trở ngại.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lại nghiêm túc tập trung xem tài liệu  

Trương Minh Vũ lặng lẽ lên kế hoạch.  

Tình thế bây giờ cơ bản là đã được xác định.  

Tổ 11 của nhà họ Âu Dương có năng lực phi thường, tổ 11 của Thần Ẩn cũng rất khó giải quyết.  

Anh phải sớm giải quyết bọn họ!  

Dù chỉ giải quyết được một người cũng coi như là có thu hoạch!  

Phù!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.  

Vượt qua áp lực, phát triển thương nghiệp!  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Nháy mắt đã đến giữa trưa.  

Lâm Kiều Hân vùi đầu vào trong tài liệu, từ đầu đến cuối đều chưa ngẩng đầu lên lần nào.  

Trương Minh Vũ đau lòng nói: “Mệt không? Chúng ta đi ăn cơm trước đi”.  

Lâm Kiều Hân lắc đầu nói: “Anh cứ đi ăn trước đi, tôi sắp xem xong rồi”.  

Lúc nói chuyện, cô cũng chưa từng ngẩng đầu lên.  

Trương Minh Vũ không đành lòng.  

Cường độ làm việc này….  

Haiz.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ âm thầm thở dài, đứng dậy rời đi.  

Một khi Lâm Kiều Hân đã quyết định chuyện gì thì anh rất khó để thay đổi.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã sắp xếp xong cơm trưa cho Lâm Kiều Hân, nhờ nhân viên đưa qua.  

Bỗng nhiên, Long Tam đến.  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ phấn khích.  

Long Tam dừng lại, cung kính nói: “Cậu Minh Vũ, đã điều tra xong”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Long Tam tiếp tục nói: “Hôm nay Âu Dương Tịnh sắp xếp một bữa ăn, nghe nói những người đến đó đều là những thương nhân giàu có và người nổi tiếng”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ.  

Thương nhân giàu có?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ cũng cảm thấy yên tâm.  

Dù sao Âu Dương Thanh Tùng đến bây giờ vẫn chưa có động thái gì.  

Những người bên cạnh Âu Dương Tịnh đều không có sức chiến đấu.  

Muốn ra tay, thương nghiệp có vẻ như chiếm ưu thế lớn hơn.  

Một lát sau, Trương Minh Vũ nở nụ cười, hỏi: “Khi nào bắt đầu?”  

Long Tam trầm giọng nói: “Ba giờ chiều”.  

Ba giờ?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.  

Không thể bỏ qua cơ hội này được!  

Hơn nữa, lỡ như kế hoạch của Âu Dương Tịnh thành công thì ít nhiều cũng sẽ gây chút trở ngại.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Được, tôi biết rồi, cậu chuẩn bị đi, hai giờ rưỡi chúng ta sẽ xuất phát”.  

Long Tam khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
 
Chương 1873


Trương Minh Vũ đưa tay khẽ nhéo cằm, rơi vào trầm tư.  

Thương nhân giàu có?  

Làm sao để gây rắc rối đây nhỉ?  

Nhưng suy nghĩ rất lâu, Trương Minh Vũ cũng không có ý tưởng gì hay.  

Đúng rồi, Lâm Kiều Hân!  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ hào hứng, bước nhanh về phòng làm việc.  

Vừa định mở lời.  

Lúc này mới phát hiện Lâm Kiều Hân vẫn đang vùi đầu vào trong tài liệu như cũ.  

Rất nghiêm túc…  

Thức ăn để ở một bên cũng đã nguội lạnh…  

Trương Minh Vũ lo lắng nói: “À…Cô trước tiên…”  

Lâm Kiều Hân không do dự nói: “Anh không cần phải để ý đến tôi, lát nữa tôi sẽ ăn, lập tức xem xong ngay đây”.  

Trong cả quá trình nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên được lần nào.  

Đúng là… cuồng công việc…  

Mặc dù Trương Minh Vũ đau lòng, nhưng cũng không có biện pháp gì.  

Chẳng biết tại sao, anh bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận vì đã giao việc của tập đoàn Thiên Minh cho cô.  

Cô ấy cũng không giúp được gì cho mình…  

Trương Minh Vũ xoay người rời khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.  

Phải làm sao đây?  

Bỗng nhiên, trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng!  

Đúng rồi, tìm cô ta!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nở nụ cười, lấy điện thoại ra.  

Trò chuyện mấy câu, Trương Minh Vũ lập tức cúp điện thoại.  

Một giờ rưỡi.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ chờ đợi ở phòng tiếp khách dưới tầng.  

Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên.  

Trương Minh Vũ cau mày, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đúng lúc thấy một bóng người cao gầy xinh đẹp đang bước nhanh tới.  

Hàn Thất Thất!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Mặc dù Lâm Kiều Hân thông minh và rất giỏi về mặt thương nghiệp.  

Nhưng Hàn Thất Thất không giống thế!  

Cô ta là tổ tông của việc phá đám gây rắc rối!  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Mau ngồi đi”.  

Hàn Thất Thất tức giận trừng mắt, lẩm bẩm nói: “Mỗi lần cần tôi trợ giúp thì mới nhớ đến tôi”.  

Vô cùng bất mãn.  

Ờ…  

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: “Còn không phải do bận rộn sao, có cơ hội nhất định sẽ mời cô ăn cơm”.  

Hàn Thất Thất bĩu môi, nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, miệng của đàn ông đều là quỷ lừa gạt”.  

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, nói: “Nhờ cô giúp một việc”.  

Hàn Thất Thất trừng mắt, nói: “Nói nhảm, không có việc gì cần giúp thì anh sẽ tìm đến tôi sao?”  

“Giúp gì, phiền phức quá thì tôi cũng không giúp đâu”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ phấn khích, thần bí nói: “Yên tâm, chắc chắn cô sẽ bằng lòng giúp chuyện này!”  

Hả?  

Hàn Thất Thất hơi bất ngờ.
 
Chương 1874


Trương Minh Vũ hào hứng nói: “Hôm nay, nhờ cô đi gây rắc rối!”  

Nói xong anh còn mỉm cười đắc ý.  

Gây rắc rối?  

Hàn Thất Thất nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.  

Đây… mà gọi là giúp hả?  

Một lát sau, Hàn Thất Thất mới hỏi: “Gây rắc rối ở đâu?”  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Chúng ta đi gây rắc rối cho Âu Dương Tịnh”.  

Hả?  

Hàn Thất Thất sửng sốt.  

Âu Dương Tịnh?  

Trương Minh Vũ vội vàng giải thích.  

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất lập tức hiểu ra thân phận của Âu Dương Tịnh!  

Kẻ thù!  

Hàn Thất Thất kiên định nói: “Được, tôi sẽ giúp chuyện này!”  

Hở?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ.  

Sảng khoái như vậy à?  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: “Nói cho anh biết, sau lần giúp đỡ này, anh không được bỏ rơi tôi nữa đâu đấy!”  

“Có gì tốt cũng phải nhớ đến tôi!”  

Ờ….  

Trương Minh Vũ nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ lúng túng.  

Lời nói này…  

Sao lại….ngượng ngùng như vậy?  

Một lát sau, Trương Minh Vũ mới cười ha hả nói: “Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không!”  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo gật đầu nói: “Được rồi, nói cho tôi nghe xem gây rắc rối như thế nào”.  

Trương Minh Vũ kích động nói: “Bọn họ có một bữa cơm vào chiều nay, đều là những thương nhân nổi tiếng”.  

“Có thể làm hỏng chuyện này không?”  

“Tốt nhất là khiến thanh danh của Âu Dương Tịnh trở nên thối nát!”  

Nói xong, anh lập tức nhìn chằm chằm Hàn Thất Thất, Hàn Thất Thất cũng nhìn thẳng vào anh.  

Hình ảnh giống như đang dừng lại.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Cô… nhìn gì vậy?”  

Hàn Thất Thất như đang nghi ngờ hỏi: “Chỉ… chỉ có vậy thôi sao?”  

Ờ…  

Trương Minh Vũ cạn lời.  

Chuyện này rất dễ dàng sao?  

Một lát sau, Trương Minh Vũ mới bất đắc dĩ gật đầu.  

Hàn Thất Thất bĩu môi, nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà cũng cần tôi giúp”.  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt, nói: “Cô đừng mạnh miệng, cũng đừng để đến lúc đó không gây rắc rối được”.  

Hàn Thất Thất lạnh lùng hừ nói: “Nhìn kỹ nhé, hôm nay sẽ để anh mở rộng tầm mắt”.   

“Để cho anh biết thế nào là… nghịch ngợm!”  

Nói xong cô ta còn cười đắc ý.  

Chuyện này…  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên vẻ háo hức.  

Thật sự dễ dàng như vậy sao?
 
Chương 1875


Ngay sau đó, Trương Minh Vũ cũng nở nụ cười.  

Hàn Thất Thất đi chuẩn bị.  

Long Tam gọi tới, nói mọi chuyện đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Chớp mắt đã đến hai rưỡi.  

Trương Minh Vũ chậm rãi đứng dậy, cười nói: “Thất Thất, chúng ta xuất phát thôi!”

Hàn Thất Thất đứng dậy trên sofa ở đằng xa nói: “Đến rồi”.  

Nói xong cô ta cất điện thoại đi.  

Sải bước dài đi về phía Trương Minh Vũ, khóe môi nhếch môi nụ cười phấn khích.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Vẻ mặt này… bất ổn!  

Trương Minh Vũ cười hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”  

Hàn Thất Thất đảo mắt, kiêu ngạo nói: “Chút chuyện nhỏ, anh chỉ cần bảo vệ tôi không bị người khác đánh là được”.  

Lời nói còn lộ ra vẻ… thiếu nữ bất lương…  

Trương Minh Vũ bất lực cười nói: “Được, cô yên tâm đi”.  

Tách!  

Hàn Thất Thất búng ngón tay, lẩm bẩm nói: “Xuất phát”.  

Dứt lời, cô ta sải bước đi.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Chẳng phải đây là chuyện của mình sao?  

Sao… cô ta còn có vẻ nôn nóng hơn mình thế…  

Trương Minh Vũ cũng không do dự nhiều, sải bước đi theo.  

Bên ngoài, chiếc Mercedes màu đen lẳng lặng đỗ bên đường, Long Tam đã đợi một lúc lâu.  

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất ngồi lên xe.  

Không lâu sau, chiếc xe xuất phát.  

Hàn Thất Thất vẫn ngồi cầm điện thoại đánh chữ điên cuồng.  

Nói chuyện một hồi còn lén cười một trận.  

Trương Minh Vũ cong môi cười.  

Có trò gì đây?  

Dù là như thế, Trương Minh Vũ cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.  

Lần trước mặc dù Âu Dương Tịnh không có biểu hiện gì nhưng dù sao cô ta cũng là con gái của Âu Dương Thanh Tùng.  

Có thể đơn giản thế sao?  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ cũng rơi vào trầm tư.  

Nghiên cứu đường lui.  

Chẳng mấy chốc xe chậm rãi dừng lại.  

Trương Minh Vũ lướt nhìn quanh một vòng.  

Ể?  

Sao… lại quen thế nào?  

Nhìn kỹ lại mới nhận ra thế mà là chi nhánh của khách sạn Hồng Thái.  

Ồ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Trùng hợp ư?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới mở cửa xe ra bước xuống.  

Hàn Thất Thất lặng lẽ đi theo.  

Long Tam lại đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.  

Trương Minh Vũ dẫn Hàn Thất Thất đi vào trong khách sạn.  

Hai giờ bốn mươi lăm phút. 
 
Chương 1876


Mặc dù đã qua giờ cơm trưa nhưng việc kinh doanh trong khách sạn vẫn rất đắt.  

Phục vụ liếc nhìn, lạnh nhạt nói: “Xin chào, đi mấy người?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, thờ ơ hỏi: “Thái độ gì đây?”  

Phục vụ chán ghét vung tay nói: “Được rồi, giả vờ cái quái gì nữa, không biết chỗ chúng tôi là nơi nào à?”  

“Tán gái mà còn chạy đến Hồng Thái bọn tôi”.  

“Thích ăn thì ăn, không thích ăn thì mau cút đi”.  

Nói xong mắt phục vụ lộ ra vẻ chán ghét.  

Vốn dĩ tâm trạng không được tốt, còn gặp phải một tên nghèo ra vẻ nữa.  

Trương Minh Vũ khẽ cười.  

Một giọng nói đầy bất ngờ bỗng vang lên: “Đại ca, sao anh lại đến đây?”  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn theo hướng phát ra giọng nói, vừa lúc nhìn thấy Vương Vũ Nam bước đến với khuôn mặt đầy vẻ vui mừng.  

Trương Minh Vũ lại không hề vui vẻ.  

Hồng Thái quản lý nhân viên thế đấy à?  

Phục vụ vội cung kính nói: “Chào giám đốc Vương”.  

Nói xong nhân viên phục vụ còn cúi người xuống.  

Cô ta cũng ngơ ngác.  

Đại ca? Gọi ai thế?  

Lướt nhìn một vòng cũng không nhìn thấy người nào cả.  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: “Hồng Thái giao cho cô rồi, cô quản lý như thế à?”  

Dù nói thế nào cũng cảm thấy hơi giận.  

Chuyện này…  

Nụ cười của Vương Vũ Nam cứng đờ, nói: “Ông chủ, sao… sao thế?”  

Rất hoảng loạn!  

Cô ấy lần đầu nhìn thấy Trương Minh Vũ nghiêm khắc như thế.  

Vừa nghe nói thế, đồng tử phục vụ co lại.  

Ông… chủ?  

Chuyện này…  

Đầu óc phục vụ bỗng chốc trống rỗng.  

Trương Minh Vũ dửng dưng nói: “Hỏi cô ta đi”.  

Vương Vũ Nam nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì thế?”  

Chuyện này…  

Phục vụ run rẩy nói: “Giám đốc Vương, tôi xin lỗi, hôm nay… tôi… tôi thất tình, tâm trạng không tốt lắm… Xin lỗi!”  

Trong mắt Vương Vũ Nam hiện lên vẻ tức giận.  

Thiệt tình…  

Trương Minh Vũ nói: “Tâm trạng của mình mà cũng không thể khống chế được thì cô còn có thể làm gì?”  

“Đi đi, Hồng Thái không hợp với cô đâu”.  

Nói xong anh sải bước đi về phía trước.  

Hàn Thất Thất chán ghét liếc nhìn, sau đó sải bước đi theo.  

Phục vụ chết lặng đứng đó.  

Hoàn toàn ngây ngẩn.  

Bị… đuổi việc rồi sao?  

Mấp máy môi một chút nhưng phục vụ không biết nên nói gì.  

Vương Vũ Nam lạnh nhạt nói: “Cô nên cảm thấy may mắn vì ông chủ tha cho cô, nếu không…”  

Cô ấy vẫn chưa nói hết câu.
 
Chương 1877


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng cả người phục vụ đã run lẩy bẩy.  

Hừ!  

Vương Vũ Nam hừ một tiếng, quát lên với một phục vụ khác: “Gọi hết mọi người đến tầng ba, mở cuộc họp gấp”.  

Phục vụ cung kính đáp: “Vâng”.  

Cùng lúc đó, Trương Minh Vũ cũng đã đi đến phòng VIP.  

Nhìn quanh một vòng.  

Không lâu sau đã nhìn thấy một căn phòng VIP vẫn chưa mở cửa.  

Rõ ràng là đã được đặt trước.  

Trương Minh Vũ cong môi.  

Vẫn chưa có ai đến.  

Hàn Thất Thất ngờ vực hỏi: “Họ đang ở đâu?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Ở căn phòng VIP phía trước, chắc là sắp đến, tiếp theo đến lượt cô thể hiện rồi”.  

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười, nói: “Anh yên tâm đi”.  

Nói xong cô ta đi thẳng về phía căn phòng VIP đó.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Muốn làm gì đấy?  

Hàn Thất Thất lại không có ý định để tâm.  

Nhìn quanh một vòng, xung quanh không có người.  

Đẩy cửa bước vào.  

Trương Minh Vũ hoang mang đi đến trước cánh cửa phòng.  

Vừa lúc nhìn thấy Hàn Thất Thất không biết đang đặt cái gì ở trong góc mái nhà.  

Đó là…  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Không lâu sau, Hàn Thất Thất nhảy xuống, lại đặt cái ghế dưới chân về lại vị trí ban đầu.  

Trương Minh Vũ nhìn sững một hồi.  

Muốn làm gì thế?  

Hàn Thất Thất sải bước đi đến nói: “Đi mau, đi mau”.  

Vừa nói cô ta vừa đẩy Trương Minh Vũ ra ngoài.  

Lại đóng cửa phòng lại.  

Vừa lúc đa số nhân viên đã đến phòng họp.  

Không ai để ý.  

Hàn Thất Thất kéo Trương Minh Vũ đi đến chỗ thang máy.  

Trương Minh Vũ hỏi: “Cô muốn làm gì thế?”  

Hàn Thất Thất đắc ý cười nói: “Anh đừng hỏi nhiều, đây là lúc tôi thể hiện đấy”.  

Ồ...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Hàn Thất Thất kéo Trương Minh Vũ đi vào trong văn phòng của nhân viên.  

Trương Minh Vũ cứng đờ người ngồi xuống.  

Hàn Thất Thất đắc ý cười nói: “Đợi lát nữa sẽ có bất ngờ”.  

Hả?  

Bất ngờ?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ hoang mang.  

Hàn Thất Thất chạy đến trước máy tính, bắt đầu các thao tác.  

Thấy thế Trương Minh Vũ không khỏi cảm thấy sốt ruột.  

Nhìn đồng hồ, đã hai giờ năm mươi lăm phút.  

Người đã sắp đến rồi, còn ở đây làm gì?  

Hàn Thất Thất dồn hết sự chú ý vào trên máy tính, liên tục thao tác.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài.  

Hàn Thất Thất bỗng búng ngón tay một cái nói: “Xong!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Anh cũng rất muốn biết rốt cuộc Hàn Thất Thất đang làm cái quái gì.  

Hàn Thất Thất dịch cái ghế sang một bên.  

Để lộ ra màn hình máy tính.  

Đưa mắt nhìn sang.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới thấy trên màn hình xuất hiện cảnh tượng của camera giám sát.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1878


Đây….  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.  

Còn có thể làm như vậy sao?  

Hàn Thất Thất cười đắc ý nói: “Thế nào? Cũng không tệ lắm phải không?”  

Nói xong cô ta còn khoác vai anh.  

Trương Minh Vũ thật thà gật đầu.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: “Ha ha, đây chính là sản phẩm mới nhất mà bọn tôi khai quật được”.  

“Rất hữu dụng!”  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Quả thật dùng rất tốt!  

Bỗng nhiên, cánh cửa của phòng trong màn hình mở ra.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Hàn Thất Thất cũng nhìn vào màn hình.  

Ngay sau đó, một đám người vừa cười vừa nói đi vào, ai cũng đều ăn mặc lộng lẫy.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đều là thương nhân giàu có?  

Không lâu sau đó, tất cả mọi người đều ngồi xuống.  

Tộng cộng có năm người.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Cũng may…  

Không có nhiều người.  

Một ông lão tóc bạc đứng dậy, cười nói: “Mọi người ngồi đi, một lát nữa cô Âu Dương sẽ tới”.  

Rất khách khí.  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, nói: “Còn....có thể nghe thấy giọng nói hả?”  

Hàn Thất Thất đắc ý nói: “Được rồi, ngồi xuống đi, tôi mà đã ra tay thì anh cứ yên tâm!”  

Nói xong cô ta còn kiêu ngạo mỉm cười.  

Trương Minh Vũ cũng chậm rãi nở nụ cười.  

Hàn Thất Thất… vẫn rất đáng tin cậy!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, ung dung ngồi xuống.  

Lẳng lặng xem trò hay!  

Hàn Thất Thất không biết lấy từ đâu ra một chiếc máy bộ đàm, đặt sang một bên.  

Cô ta di chuyển cơ thể mảnh mai của mình, ngồi xuống bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Ngay sau đó, hai người đều tập trung nhìn vào màn hình máy tính.  

Năm người khoe khoang về việc làm ăn của mình, ngược lại cũng chẳng có gì thú vị.  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ phấn khích.  

Lâu như vậy rồi, hình như đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm tới người khác!  

Phấn khích một cách khó hiểu!  

Két!  

Bỗng nhiên, một tiếng kéo cửa truyền ra từ trong màn hình.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn kỹ lại thì thấy tất cả năm thương nhân giàu có đều đứng dậy, vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía cửa.  

Tới rồi à?  

Ngay sau đó, một bóng người đi vào.  

Đó là Âu Dương Tịnh!  

Năm thương nhân giàu có đều cúi người nịnh nọt chào hỏi.  

Âu Dương Tịnh thản nhiên nói: “Được rồi, tất cả đều ngồi xuống đi, tôi không có nhiều thời gian”.  

Nói xong, cô ta ngồi vào vị trí chính giữa.  

Năm thương nhân giàu có đều sững sờ.  

Kiêu ngạo như vậy sao?  

Nhưng từ đầu tới cuối, không ai dám nói gì, khôn khéo ngồi xuống.  

Âu Dương Tịnh ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Không cần phải nói nhiều nữa, các ông nghĩ thế nào về chuyện hợp tác?”  

Chuyện này…  

Năm người nhìn nhau.  

Thẳng thắn vậy ư?  

Cuối cùng, ông lão tóc bạc cười ha hả nói: “Chuyện này… cô Âu Dương, cô… có thể thương lượng lại về giá cả được không?”  

Bốn người khác cũng rốt rít gật đầu.  

Âu Dương Tịnh cau mày, lãnh đạm nói: “Chắc các ông cũng biết thực lực của nhà họ Âu Dương chúng tôi, vậy mà các ông còn muốn trả giá với tôi hả?”  

“Các ông phải tu luyện tám đời mới có phước để hợp tác với chúng tôi đấy”.  

Đây…  

Năm người cau mày.  

Nhưng….  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng đầy vẻ kinh ngạc.  

Âu Dương Tịnh này…thật sự nói chuyện làm ăn!  

Một lát sau, ông lão tóc bạc cười to nói: “À … được rồi, vậy… khi nào thì chúng ta ký hợp đồng?”  

Nói thế nào đi nữa thì để được hợp tác với nhà họ Âu Dương cũng không dễ dàng.  

Dù có mất tiền thì cũng có thể kiếm lại được.  

Âu Dương Tịnh thờ ơ nói: “Lời nói của tôi còn không bằng hợp đồng hả?”  

Ờ…  

Dứt lời, mọi người đều ngơ ngác.  

Lời này… có ý gì?  

Ông lão tóc bạc nghi ngờ hỏi: “Ờ…không phải ý đó, chỉ là… có thể ký hợp đồng, mọi người cũng đều yên tâm”.  

Âu Dương Tịnh lạnh lùng nói: "Lời nói của tôi không có tác dụng gì sao? Hay là các ông không tin vào uy tín của nhà họ Âu Dương chúng tôi?"  

“Nhiều năm như vậy, uy tín của nhà họ Âu Dương chúng tôi đã bao giờ xảy ra vấn đề chưa?”  

Chuyện này….  

Năm thương nhân giàu có đều sững sờ.  

Vô cùng choáng váng! 
 
Chương 1879


Âu Dương Tịnh sốt ruột nói: “Được rồi, nhanh lên đi, tôi không có thời gian để lãng phí với các ông”.  

“Cho các ông một phút để cân nhắc”.  

"Không hợp tác thì mau bước ra ngoài, có rất nhiều công ty muốn hợp tác với chúng tôi".  

Vừa dứt lời, trong lòng mọi người đột nhiên căng thẳng!  

Bọn họ không thể không tin!  

Một lát sau, ông lão tóc bạc mới gượng cười, nói: "Được rồi, vậy chúng tôi có thể làm gì bây giờ?"  

Âu Dương Tịnh ngoắc ngón tay.  

Ngay sau đó, một người mặc đàn ông mặc âu phục đi vào, đặt một tờ giấy lên trên mặt bàn.  

Âu Dương Tịnh lãnh đạm nói: “In dấu vân tay lên, sau đó cút đi”.  

Khóe miệng năm người đều co rút kịch liệt!  

Mẹ kiếp!  

Nhưng cuối cùng, năm người đều đứng dậy, xếp hàng tiến lên.  

Đây là cơ hội để bọn họ nhanh chóng thăng quan tiến chức!  

Ngay sau đó, ông lão tóc bạc cầm bút, làm động tác như sắp ký tên.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tiếp theo… phải làm gì đây?  

Hàn Thất Thất cầm bộ đàm lên, thấp giọng nói: “Vào đi”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất ngờ.  

Đã sắp xếp xong từ trước rồi sao?  

Ông lão tóc bạc vừa định ký tên.  

Bịch!  

Bỗng nhiên, tiếng động nặng nề vang lên  

Cửa bị đạp ra!  

Hả?  

Tất cả mọi người trong phòng đều giật nảy mình!  

Hai thanh niên từ bên ngoài lao thẳng vào!  

Hả?  

Năm ông lão đều sững sờ.  

Âu Dương Tịnh cau mày, lạnh lùng nói: “Các người là ai? Ai cho các người vào đây!”  

Vô cùng khí thế!  

Người thanh niên cao lớn giận dữ gào lên: "Âu Dương Tịnh! Đồ khốn! Trả tiền lại cho tôi!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt!  

Âu Dương Tịnh cau mày, tức giận nói: “Anh là ai? Lại dám mắng tôi?’  

Năm ông lão cũng rất bối rối.  

Người thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi là cậu chủ của nhà họ Điền!”  

Hả?  

Năm ông lão lập tức trợn tròn hai mắt!  

Nhà họ Điền ở Ninh Châu ư?  

Ông lão tóc bạc lẩm bẩm: “Đúng… đúng là vậy! Tôi có quan hệ rất tốt với người nhà họ Điền, tôi đã từng gặp cậu ta!”  

Đây…  

Bốn người khác cũng bối rối!  

Thật sao?  

Thế… Âu Dương Tịnh nợ cậu ta tiền gì?  

Trương Minh Vũ cũng sững sờ.  

Thật sao?  

Hàn Thất Thất đắc ý cười nói: “Thế nào, mối quan hệ bạn bè của tôi rộng chứ?”  

Ờ…  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.  

Quên mất chuyện này…  

Điền Chấn vô cùng tức giận quát lên: “Mọi người đừng tin cô ta! Lần trước cô ta cũng lừa tôi y hệt vậy, tôi đã mất tổng cộng ba trăm triệu tệ!”  

Ôi vãi…  

Vừa dứt lời, bốn người đột nhiên hít một hơi thật sâu!  

Ba trăm triệu tệ hả?  

Ông lão tóc bạc vô thức ném bút ở trong tay ra ngoài!  

Chuyện này…  

Năm ông lão liếc nhìn nhau.  

Vô cùng hoang mang!  

Âu Dương Tịnh cau mày, quát lên: “Cái rắm! Mẹ kiếp, anh là ai? Gây sự với tôi? Chán sống hả?”  

Người thanh niên thấp bé nghiến răng nghiến lợi nói: “Chán sống rồi! Ông đây đã chán sống rồi!”  

“Tôi đã đầu tư tám trăm triệu tệ!”  

“Bây giờ tám trăm triệu đều đổ sông đổ bể, tôi còn sống làm gì nữa?”  

“Cô giết tôi luôn đi!”  

Ừng ực!  

Năm ông lão khó khăn nuốt nước bọt.  

Tám trăm triệu tệ ư?  

Đây…  

Nghe vậy, con ngươi của năm người như sắp rớt ra ngoài!  

Trong mắt Âu Dương Tịnh bừng bừng lửa giận, quát lớn: “Anh im miệng!”  

Ngực cô ta phập phồng kịch liệt!  

Bùng nổ!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Thú vị đấy!  

Hàn Thất Thất đứng dậy, kiêu ngạo nói: “Được rồi, đã đến lúc anh nên ra mặt rồi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tôi lộ mặt ư?

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Tôi ra mặt làm gì?"  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: “Bà đây mà đã ra tay thì tất nhiên sẽ không chỉ giúp anh giở trò với cô ta đơn giản như vậy!”  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Hàn Thất Thất thúc giục: "Mau lên, bên kia sắp diễn xong rồi!”  

Trương Minh Vũ cười toe toét, đứng bật dậy.
 
Chương 1880


Mặc dù không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào, nhưng... anh vẫn có cảm giác phấn khích khó tả!  

Anh vừa định rời đi.  

Đột nhiên, Hàn Thất Thất nói: "À, còn có cái này, anh đeo vào đi!"  

Nói xong, cô ta nhét một vật nhỏ vào lỗ tai Trương Minh Vũ.  

Lúc này Hàn Thất Thất mới nói: "Được rồi đấy, đi mau đi, tôi sẽ làm đạo diễn!"  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Anh đi về phía tầng một không chút do dự.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đến phòng VIP.  

Giọng nói của Hàn Thất Thất bỗng vang lên bên tai: "Chờ một chút, tôi cho anh vào thì anh mới được vào”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Cô ta có thể nhìn thấy mình à?  

Anh quét mắt nhìn xung quanh, không tìm thấy bất cứ thứ gì tương tự như camera.  

Hàn Thất Thất này... có tiềm năng trở thành gián điệp...  

Trương Minh Vũ cũng không vội, anh đứng ở cửa yên lặng chờ đợi.  

Trong phòng vẫn vang lên những tiếng hét chói tai như cũ!  

Dưới sự tác động của hai thanh niên, Âu Dương Tịnh đã bắt đầu nổi điên!  

Chẳng mấy chốc, Âu Dương Tịnh rống to: "Có cái rắm! Bà đây chưa từng gặp các người! Rốt cuộc các người là ai?"  

"Dám giở trò với nhà họ Âu Dương, muốn chết hả?"  

Khuôn mặt của năm ông lão đầy vẻ hoang mang!  

Bây giờ... họ không biết rốt cuộc nên tin ai thì tốt.  

Thanh niên cao lớn lạnh lùng nói: "Chưa từng gặp tôi sao?"  

"Cũng may... tôi biết cô không đáng tin, cho nên đã có chuẩn bị!"  

Nói xong, anh ta lấy từ trong túi ra một tấm ảnh...  

Trong bức ảnh là cảnh tượng ký kết hợp đồng cười nói vui vẻ giữa Âu Dương Tịnh và hai người trẻ tuổi này!  

Ôi!  

Năm ông lão há hốc mồm kinh hãi!  

Bây giờ... đã chắc chắn rồi!  

Âu Dương Tịnh đang nói dối!  

Thanh niên cao lớn quát tháo: "Bây giờ cô còn muốn nói gì nữa không?"  

Âu Dương Tịnh siết chặt nắm đấm!  

Nhưng sau khi há miệng một lúc lâu, cô ta vẫn không thốt nên lời...  

Bức ảnh này... ở đâu ra thế?  

Hừ!  

Ông lão tóc bạc lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Cô Âu Dương, không phải cô vừa nói uy tín của nhà cô không có vấn đề gì sao?”  

Trong mắt Âu Dương Tịnh lóe lên vẻ lạnh lẽo!  

Nhưng...  

Giải thích thế nào được đây?  

Ông lão tóc bạc tiến lên một bước, chậm rãi nói: "Xin lỗi, cô Âu Dương, e rằng hợp tác giữa chúng ta... không thể tiến hành được nữa!"  

Bốn ông lão khác cũng lần lượt gật đầu!  

Âu Dương Tịnh siết chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ sốt ruột!  

Nếu không hợp tác thì cô ta lấy đâu ra quyền lợi?  

Chuyện này...  

Người thanh niên thấp bé ác ý nói: "Ông cụ Tôn, ông phải cẩn thận. Với tính cách của Âu Dương Tịnh, nếu ông không hợp tác thì cô ta sẽ... nhằm vào các ông đấy”.  

Hả?  

Ông lão tóc bạc cau mày.  

Vẻ tức giận cũng lóe lên trong mắt của bốn ông lão khác!  

Âu Dương Tịnh sửng sốt! 
 
Chương 1881


Ngay sau đó, ánh mắt Âu Dương Tịnh lóe sáng, cô ta cười khẩy: "Hắn nói đúng, nếu các ông không hợp tác thì các ông sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Âu Dương chúng tôi!"  

"Các ông... tự suy nghĩ đi!"  

Nói xong, cô ta kiêu ngạo ngồi xuống!  

Chuyện này...  

Năm ông lão chết lặng.  

Khóe miệng hai chàng trai trẻ nở nụ cười nhạt.  

Thành công rồi!  

Không ai nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ hoang mang!  

Hợp tác... bị cho vào bẫy rồi!  

Nếu không hợp tác thì... sẽ bị nhà họ Âu Dương nhằm vào?  

Phải làm sao đây?  

Năm người hoảng sợ!  

Mãi lâu sau, ông lão tóc bạc lo lắng hỏi: "Tiểu Trần, vậy... chúng tôi nên làm gì bây giờ?"  

Nói xong, ông lão liếc nhìn người thanh niên cao lớn.  

Họ không biết phải làm gì mới ổn!  

Thanh niên cao lớn nghiêm túc nói: "Bây giờ, trừ khi tìm được mối hợp tác làm ăn với doanh nghiệp có thể đối đầu với nhà họ Âu Dương thì mới có khả năng bảo toàn mạng sống”.  

Hả?  

Năm ông lão sững sờ.  

Doanh nghiệp ở Ninh Châu có thể đối đầu với nhà họ Âu Dương ư? Không... không có!  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên vẻ phấn khích.  

Anh dần hiểu ra!  

Chẳng mấy chốc, giọng nói của Hàn Thất Thất vang lên: "Được rồi, anh có thể vào trong!"  

Hào hứng không kém!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, mở cửa bước vào!  

Két!  

Cửa mở tiếng vang lên.  

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Trương Minh Vũ.  

Đây là…  

Năm ông lão sững sờ.  

Bốp!  

Âu Dương Tịnh đập bàn đứng lên, nổi giận nói: "Trương Minh Vũ, anh dám tới tìm tôi sao?"  

Ồ...  

Năm ông lão lại càng bối rối!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô Âu Dương, nhà họ Âu Dương của cô nhằm vào tôi lâu như vậy, chẳng lẽ tôi không thể trả đũa sao?"  

"Hôm nay, tôi đến đây vì cô đấy”.  

Nói xong, ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén!  

Vô cùng khí thế!  

Tất nhiên, đây là những lời do Hàn Thất Thất nói, anh chỉ lặp lại một lượt mà thôi.  

Năm ông lão bỗng trợn mắt há mồm!  

Người này... là ai?  

Âu Dương Tịnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ dựa vào anh thôi sao?"  

Trương Minh Vũ giễu cợt đáp: "Anh trai Âu Dương Triết của cô đã chịu thua thiệt trong tay tôi, cô... còn muốn thế nào hả?"  

Ôi...  

Vừa dứt lời, năm ông lão cảm thấy ớn lạnh!  

Âu Dương Triết chịu thua thiệt... trong tay cậu ta sao?  

Âu Dương Tịnh tức giận nói: "Có cái rắm!"  

Trương Minh Vũ hỏi ngược lại: "Cô ngửi thấy à?"  

Âu Dương Tịnh run rẩy vươn tay, tức giận nói: "Anh... Anh...”  

Nhưng sau khi há miệng một lúc lâu, cô ta vẫn không nói được nên lời!  

Năm ông lão hoàn toàn kinh ngạc! 
 
Chương 1882


Khụ khụ!  

Người thanh niên thấp bé khẽ ho khan, lén lút nháy mắt với ông lão tóc bạc.  

Hả?  

Ông lão tóc bạc sửng sốt.  

Người thanh niên thấp bé nghiêng người nói nhỏ: "Ông cụ Tôn, anh này là ông chủ của Sơ Tinh!"  

Sơ Tinh?  

Năm ông lão ngơ ngác.  

Ngay sau đó, trong mắt bỗng lóe lên vẻ khiếp sợ!  

Sơ Tinh... doanh nghiệp lớn nhất ở Ninh Châu!  

Hóa ra là cậu ta!  

Người thanh niên thấp bé tiếp tục nói: "Đây là một cơ hội tốt! Nếu các ông hợp tác với anh ta thì có thể bảo toàn mạng sống!"  

Chuyện này...  

Năm ông lão trợn mắt há mồm!  

Trùng hợp vậy sao?  

Chẳng mấy chốc, năm ông lão rơi vào trầm tư.  

Sơ Tinh lớn mạnh là điều ai ai cũng biết.  

Hơn nữa... Sơ Tinh còn có thể khiến Âu Dương Triết chịu thua thiệt!  

Thực lực này...  

Năm ông lão liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt lóe sáng!  

Giọng nói của Hàn Thất Thất lại vang lên.  

Trương Minh Vũ cười ha hả lặp lại: "Được rồi Âu Dương Tịnh, cô mau quay về nhà họ Âu Dương đi, bảo Âu Dương Thanh Tùng đến đây”.  

"Cô... vẫn còn non lắm”.  

Nói xong, khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Câu nói này... hơi quá nhỉ!  

Âu Dương Tịnh siết chặt nắm đấm, tức giận nói: "Thằng chó, anh cũng xứng nhắc đến bố tôi sao?"  

"Chỉ một công ty Sơ Tinh nhỏ bé, trong vòng một tuần tôi sẽ khiến nó tan thành mây khói!"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Miệng anh đã há ra nhưng bên tai không nghe thấy động tĩnh gì.  

Ôi?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Cẩn thận lắng nghe, bên trong vẫn không có âm thanh gì cả!  

Nói gì đi chứ...  

Trương Minh Vũ hơi hoảng hốt.  

Đối phương đã nói vậy, nếu mình không đáp lại thì chẳng phải sẽ rơi vào thế yếu sao?  

Âu Dương Tịnh không ngừng cười khẩy!  

Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên: "Nếu... cộng thêm cả chúng tôi thì sao?"  

"Cô Âu Dương có thể khiến Sơ Tinh tan thành mây khói trong vòng một tuần không?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh liếc mắt nhìn theo hướng phát ra giọng nói, ông lão tóc bạc bước ra...

Hả?  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ bỗng trợn tròn hai mắt.  

Chuyện... chuyện gì thế này?  

Khóe miệng của hai thanh niên nở nụ cười đầy ẩn ý!  

Âu Dương Tịnh cũng sửng sốt.  

Chẳng mấy chốc, ông lão tóc bạc đi tới trước mặt Trương Minh Vũ, cung kính nói: "Ông chủ Trương, không biết chúng tôi có vinh hạnh... hợp tác quý cùng công ty không?"  

Nói xong, khóe miệng ông ta nở nụ cười.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sững sờ. 
 
Chương 1883


Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng, bốn ông lão còn lại cũng bước tới.  

Ánh mắt rực lửa!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, trong mắt dần dần lóe lên vẻ phấn khích!  

Hạnh phúc... đến hơi bất ngờ!  

Đây đều do Hàn Thất Thất sắp đặt sao?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được hợp tác với mọi người là vinh hạnh của tôi!"  

Vừa dứt lời, năm ông lão cũng thở phào nhẹ nhõm!  

Thành công rồi!  

Ông lão tóc bạc lén lút giơ ngón tay cái lên với người thanh niên thấp bé!  

Âu Dương Tịnh trợn mắt há mồm!  

Sao lại...  

Tốn thời gian công sức nhiều như vậy, cuối cùng người ta lại đi hợp tác với Trương Minh Vũ?  

Ôi...  

Âu Dương Tịnh chết lặng.  

Vốn dĩ vốn là trợ thủ đắc lực, cuối cùng lại trở thành... kẻ thù?  

Chẳng mấy chốc, năm ông lão lặng lẽ bước tới sau lưng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười đắc ý: "Cô Âu Dương, lần này... cô có thể khiến công ty của tôi tan thành mây khói trong vòng một tuần không?”  

Hả?  

Âu Dương Tịnh há miệng, lại không nói được lời nào!  

Đừng nói là một tuần... dù một tháng cũng không được!  

Âu Dương Thanh Tùng không có ở đây, cô ta hoàn toàn không có nền tảng gì ở Ninh Châu cả!  

Hồi lâu sau, Âu Dương Tịnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Vũ, anh đừng vội đắc ý!"  

"Tiêu diệt anh chỉ là chuyện trong phút chốc thôi!"  

Sự việc đã đến nước này, chỉ có thể giả vờ!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Vậy sao? Vậy tôi chờ cô thêm mười phút, xem cô tiêu diệt tôi thế nào”.  

Chuyện này...  

Âu Dương Tịnh nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng!  

Điên tiết!  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ cười tủm tỉm.  

Năm ông lão liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng!  

Vẫn may...  

Đã chọn đúng người!  

Mãi lâu sau, Âu Dương Tịnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện hôm nay, chúng ta... cùng chờ xem!"  

Nói xong, cô ta sải bước về phía cửa.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, đùa giỡn: "Tôi còn chưa nói cho cô đi mà nhỉ?"  

Hả?  

Mọi người đều sững sờ.  

Âu Dương Tịnh hơi nheo mắt, tức giận nói: "Chỉ dựa vào anh sao?"  

Dứt lời, cô ta tiếp tục bước về phía trước!  

Trương Minh Vũ cười khẩy, dưới chân phát lực, lao nhanh về phía Âu Dương Tịnh!  

Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên anh phải tận dụng!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ lao tới sau Âu Dương Tịnh!  

Anh giơ tay tóm lấy!  

Nhưng đúng lúc này, một trận kình phong thổi tới!  

Cảm giác cực kỳ nguy hiểm ngay lập tức bao trùm!  

Ôi vãi...  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng cứng.  

Chân anh phát lực, cơ thể xoay tròn một góc ba trăm sáu mươi độ trong không trung, rồi lao sang một bên!  

Bụp!  

Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, cơ thể hoàn toàn cứng ngắc!
 
Chương 1884


Vừa rồi... anh cảm nhận được một luồng khí tức chết chóc!  

Ai?  

Trương Minh Vũ vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng xung quanh anh không có bóng người nào cả!  

Đây...  

Nhìn kỹ, Âu Dương Tịnh cũng đã biến mất.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm trọng.  

Bên cạnh Âu Dương Tịnh... có cao thủ!  

Bên ngoài không có động tĩnh gì.  

Âu Dương Tịnh đã rời đi.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đứng thẳng dậy.  

Nhưng trong lòng anh... vẫn thấy rất kỳ lạ! Năm ông lão sững sờ.  

Đôi mắt của hai người trẻ tuổi cũng đầy bối rối.  

Những gì vừa xảy ra... không nằm trong kế hoạch...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, mời mọi người ngồi”.  

Mọi người lấy lại bình tĩnh, từ từ ngồi xuống.  

Trương Minh Vũ tràn đầy vẻ ngượng ngùng.  

Đôi mắt anh nhìn vào vị trí mà anh vừa đứng, không phát hiện có gì bất thường.  

Luồng kình phong vừa nãy...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Ngay khi định thu hồi tầm mắt, anh thấy có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng trên mặt sàn.  

Đây là……  

Nhìn chăm chú, Trương Minh Vũ phát hiện ra dường như có... thứ gì đó bị mắc kẹt trong mặt sàn?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ ngồi xổm xuống.  

Khi kiểm tra kỹ hơn, anh thấy trên mặt sàn có một phi tiêu bị mắc kẹt  

Phi tiêu đã ghim xuống sàn, chỉ còn lại một cái đuôi!  

Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to!  

Đây là... sức mạnh gì?  

Ghim xuyên sàn nhà?  

Dưới đó là xi măng mà!  

Phi tiêu... xuyên qua luôn sao?  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang!  

Hồi lâu sau, anh chậm rãi đặt tay lên đuôi phi tiêu.  

Dùng lực kéo mạnh!  

Vèo!  

Phi tiêu bị Trương Minh Vũ dùng sức kéo ra.  

Trương Minh Vũ nhìn vào chiếc phi tiêu trong tay, lúc này mới phát hiện chiếc phi tiêu có hình vẽ một con bọ cạp.  

Rất tinh xảo!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ.  

Hôm qua anh cũng bắt gặp một chiếc phi tiêu ở chỗ Âu Dương Triết, nhưng trên đó là hình con rắn.  

Còn đây là một con bọ cạp...  

Có liên hệ gì không?  

Trương Minh Vũ quan sát hồi lâu, cũng không hiểu tại sao.  

Cuối cùng, chỉ có thể bỏ cuộc.  

Anh lặng lẽ bỏ phi tiêu vào túi, rồi đứng dậy với một nụ cười trên môi.  

Khuôn mặt của mọi người đều nở nụ cười.  

Nhưng trong mắt mỗi người vẫn tràn ngập vẻ phức tạp.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Xin lỗi, khiến mọi người kinh sợ rồi”.  

Nói xong, anh nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí của Âu Dương Tịnh.  

Ông lão tóc bạc mỉm cười: "Ông chủ Trương khách khí rồi, chúng tôi cũng không ngờ ông chủ của Sơ Tinh lại trẻ tuổi như vậy”.  

Trương Minh Vũ lắc đầu bật cười: “Không còn trẻ nữa rồi, nếu mọi người bằng lòng hợp tác với tôi thì chúng ta bàn bạc về nội dung hợp tác nhé”.  

Ồ? 
 
Chương 1885


Năm ông lão nhìn nhau với vẻ kinh ngạc!  

Thẳng thắn vậy à?  

Ngay sau đó, ông lão tóc bạc trắng cười nói: "Được, đều nghe theo căn dặn của ông chủ Trương”.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ háo hức.  

Vậy mà lại được hợp tác với năm ông lớn!  

Mặc dù Trương Minh Vũ không biết họ là ai, nhưng có thể lọt vào mắt xanh của Âu Dương Tịnh thì sao có thể là người bình thường được chứ?  

Sau đó, Trương Minh Vũ nói với năm người họ về cách thức hợp tác của mình.  

Nghe vậy, ánh mắt của năm ông lão sáng rực!  

Suy cho cùng, cách thức hợp tác của Trương Minh Vũ và Âu Dương Tịnh khác nhau một trời một vực!  

Lợi nhuận gấp 1,5 lần đấy!  

Năm ông lão đương nhiên không hề do dự.  

Dù sao, họ cũng sợ Âu Dương Tịnh trả thù, nên chỉ có thể hợp tác với Trương Minh Vũ.  

Chẳng mấy chốc, cuộc thảo luận đã kết thúc.  

Rượu uống mấy vòng, ăn uống cũng no nê!  

Sau khi hẹn xong thời gian ký kết hợp đồng, năm ông lão lần lượt rời đi.  

Hai thanh niên kia cũng ra về.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ dựa lưng vào ghế.  

Một nụ cười không thể kìm nén hiện trên khóe miệng anh.  

Vui mừng!  

Hôm nay có thể nói là thu hoạch cực lớn!  

Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân dồn dập.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Nhìn kỹ, anh thấy Hàn Thất Thất bước vào phòng.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Hôm nay may nhờ có cô!"  

Hàn Thất Thất tức giận nói: "Chỉ thế thôi sao?"  

Ồ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lúng túng.  

Chuyện này...

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Đương nhiên không chỉ có vậy, hôm nào đó cũng phải mời cô một bữa”.  

"Hôm nay cô đã giúp tôi một việc lớn!"  

Phải nói rằng, Hàn Thất Thất tương đối mạnh về mặt này.  

Không chỉ làm rối tung việc của Âu Dương Tịnh, mà còn thành công hợp tác với năm đối tác lớn!  

Thu hoạch này...  

Hàn Thất Thất bĩu môi, bất mãn nói: "Sao lại phải đổi ngày? Hôm nay không được hả?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ càng ngượng ngùng hơn.  

Hàn Thất Thất... thẳng thắn quá nhỉ.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười ha hả nói: "Hôm nay... cũng được”.  

Cũng được ư?  

Hàn Thất Thất tức giận trừng mắt, nhưng không có ý định thay đổi lời nói của mình.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Anh đã ăn no rồi...  

Điều mấu chốt nhất là Lâm Kiều Hân vẫn còn ở Sơ Tinh, một mình Long Thất...  

Dù sao, hôm nay anh đã đắc tội với Âu Dương Tịnh, huống hồ bên cạnh Âu Dương Tịnh còn có một cao thủ như vậy.  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ khẽ hô lên: "Long Tam”.  

Ngay sau đó, một bóng người cường tráng xuất hiện sau lưng Hàn Thất Thất.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Anh quay lại đưa Kiều Hân trở về đại viện đi, tôi không yên tâm lắm”.  

Long Tam gật đầu nói: "Vâng”.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, hỏi: "À, vừa nãy anh có nhìn thấy người ném phi tiêu không?"  

Anh biết lúc đó Long Tam chắc chắn cũng ở gần đây.  

Nhưng Long Tam lại hơi chần chờ.  

Hả? 
 
Chương 1886


Vẻ bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Đây là…  

Mãi lâu sau, giọng điệu nặng nề của Long Tam vang lên: "Tôi không thấy”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy anh đi trước đi”.  

Long Tam gật đầu, xoay người rời đi.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lại hiện lên vẻ lo lắng.  

Long Tam không thấy sao?  

Đột nhiên, bóng dáng rời đi của Long Tam dừng lại.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Giọng nói của Long Tam lại vang lên: "Không cần lo đâu, người bảo vệ cho Âu Dương Tịnh không thể ra tay với cậu”.  

Nói xong, anh ta bước đi.  

Hả?  

Nghe thấy thế, đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Câu nói này... có nghĩa là gì?  

Anh ta đã nhìn thấy người đó mà không thể nói sao? Hay là...  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn Long Tam rời đi, khuôn mặt mờ mịt khó hiểu.  

Hàn Thất Thất do dự hỏi: “Anh... có chuyện gì vậy?"  

À...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không có gì, chúng ta đi thôi”.  

Nói xong, anh bước ra ngoài.  

Vẻ do dự hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất.  

Cuối cùng, cô ta cũng bước nhanh theo.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ cùng Hàn Thất Thất bước ra khỏi khách sạn.  

Hàn Thất Thất không thích đồ ăn trong khách sạn nên đương nhiên phải đổi chỗ.  

Hai người lên xe.  

Hàn Thất Thất lái xe, đạp chân ga lao ra ngoài.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ, hình ảnh trong căn phòng vừa nãy lại hiện lên trong đầu anh.  

Phi tiêu đó...  

Tốc độ và sức mạnh đó... anh có thể tránh né được thật sao?  

Hay là đúng như Long Tam nói, người đó không phải ra tay tấn công anh mà chỉ muốn hù dọa anh thôi?  

Nhất thời, đầu óc Trương Minh Vũ cực kỳ hỗn loạn.  

Hàn Thất Thất khẽ nghiến răng lẩm bẩm: “Này, anh đừng như vậy được không?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Tôi... làm sao cơ?"  

Hàn Thất Thất lườm mắt, nhếch miệng nói: "Đi ra ngoài với tôi khiến anh không vui như vậy hả?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không, tôi chỉ đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra...”  

Hừ!  

Hàn Thất Thất khịt mũi.  

Nhưng đôi lông mày cau có đã giãn ra rất nhiều.  

Vẫn may...  

Hàn Thất Thất cũng không nghĩ nhiều, yên lặng lái xe.  

Bầu không khí trong xe hơi gượng gạo.  

Trương Minh Vũ cười nói: "À... phải rồi, cô lấy tấm ảnh đó ở đâu ra vậy?", Hàn Thất Thất đắc thắng cười nói: “Photoshop”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm!  

Sản phẩm của photoshop sao?  

Hàn Thất Thất lại bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.  

Rất đắc ý!  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Vậy... cô không sợ bọn họ nhìn ra sao?"  

Nếu bị vạch trần thì toi đời... 
 
Chương 1887


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Thất Thất tức giận trợn tròn mắt nói: "Yên tâm đi, không ai có thể nhìn ra sơ hở trong những bức ảnh do bọn tôi photoshop!"  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ hết sức kinh ngạc.  

Hàn Thất Thất... biết khá nhiều thứ...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu bất lực.  

Không lâu sau, xe chậm rãi dừng lại.  

Hàn Thất Thất kích động nói: "Được rồi, xuống xe!"  

Nói xong, cô mở cửa trước đi xuống.  

Trương Minh Vũ xuống sau.  

Anh liếc nhìn quanh, nhưng phát hiện không có nhà hàng nào xung quanh...  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Cô... muốn ăn cơm ở đâu?"  

Hàn Thất Thất đắc ý cười nói: "Ai nói với anh cứ phải đến nhà hàng để ăn, đi với tôi!"  

Nói xong, cô ta vươn tay bắt lấy cánh tay của Trương Minh Vũ.  

Hai người bước về phía trước!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhìn kỹ lại, lúc này mới biết điểm đến của Hàn Thất Thất hóa ra là... một quán bar?  

Ôi...  

Trương Minh Vũ ngơ ngác!  

Hàn Thất Thất không do dự, mở cửa lao thẳng vào trong!  

Âm nhạc sập sình, ồn ào náo nhiệt!  

Trương Minh Vũ có cảm giác các cơ quan nội tạng của mình đang nhảy theo điệu nhạc!  

Trên sàn nhảy, một nhóm nam nữ thanh niên lắc hông say sưa.  

Tiệc tùng yến tiệc, cuộc sống xa hoa...  

Haizzz.  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Hắn không có bất cứ thiện cảm gì với những nơi như vậy, thậm chí còn rất chán ghét...  

Hàn Thất Thất vô cùng phấn khích!  

Sau đó, Hàn Thất Thất ấn Trương Minh Vũ vào một hàng ghế nói: "Chúng ta uống trước đã, vẫn còn có người đến!"  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Âm thanh quá ồn ào, anh không nghe rõ Hàn Thất Thất nói gì.  

Nhưng... cũng không có tâm trạng để ý.  

Hàn Thất Thất búng ngón tay.  

Chẳng mấy chốc, hai người phục vụ đã cung kính bước tới, đặt ly rượu lên khay trên bàn.  

Trương Minh Vũ liếc mắt đánh giá.  

Đây là... loại rượu gì?  

Màu sắc này...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu bất lực.  

Hàn Thất Thất rất háo hức, nhẹ nhàng lắc người theo điệu nhạc, cô ta có vẻ rất vui!  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Ở đây có thể ăn no sao?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không nói nhiều.  

Suy cho cùng, anh đến cùng Hàn Thất Thất...  

Đột nhiên, một giọng nói vui mừng vang lên: "Thất Thất!"  

Hàn Thất Thất vẫy tay hét lớn: “Tôi ở đây!"  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn lại, phát hiện phía xa có năm người trẻ tuổi bước tới.  

Ba nam hai nữ.  

Hai thanh niên trong phòng VIP ở khách sạn vừa nãy cũng có mặt!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Dù thế nào, họ cũng đã giúp mình một việc lớn.  

Ngay sau đó, năm thanh niên bước tới với nụ cười trên môi.  

Hàn Thất Thất đắc ý cười nói: "Hôm nay mọi người muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, ông chủ Trương sẽ thanh toán!"  

Năm thanh niên kích động hò hét: "Được!"  

Trương Minh Vũ cũng sửng sốt.  

Ông chủ Trương?  

Ai cơ?  

Hàn Thất Thất đứng phắt dậy, nhếch mép cười nói: "Ông chủ Trương, để cảm ơn anh thanh toán, chi bằng... tôi sẽ khiêu vũ với anh một lát?" 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1888


Trương Minh Vũ hoang mang.  

Sao đang yên đang lành… lại phải khiêu vũ?  

Năm thanh niên bắt đầu vỗ tay hô hào: “Ông chủ Trương, nhảy đi nào! Ông chủ Trương, nhảy đi nào”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Cho đến lúc này anh mới hiểu ông chủ Trương sẽ mời khách mà Hàn Thất Thất nói là mình.  

Hàn Thất Thất thúc giục: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau lên”.  

Mắt năm thanh niên cũng sáng rực.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Cuối cùng vẫn im lặng đứng dậy.  

Hàn Thất Thất đầy vẻ phấn khích, giơ tay ra nắm lấy cánh tay Trương Minh Vũ.  

Chạy lên sàn nhảy.  

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy khá kỳ lạ.  

Nhiều người… nhảy như vậy…  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng nói: “Tôi không biết nhảy”.  

Hàn Thất Thất không vui liếc mắt nói: “Có tôi ở đây, anh sợ cái gì”.  

Nói xong, cô ta dẫn Trương Minh Vũ bước vào sàn nhảy.  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.  

Hàn Thất Thất bắt đầu lắc lư cơ thể theo âm nhạc.  

Vóc người cao ráo, dung mạo xinh đẹp.  

Sự quyến rũ, mê người lập tức lan tràn dưới những cái lắc lư.  

Trương Minh Vũ nhìn đến mức thất thần.  

Hàn Thất Thất giục: “Anh nhảy đi, học theo tôi này, mau lên”.  

Dứt lời, ánh mắt cô ta đầy vẻ phấn khích.  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Tôi nhảy mà cô phấn khích như thế làm gì?  

Cuối cùng cũng chỉ đành học theo động tác của Hàn Thất Thất nhẹ nhàng lắc lư cơ thể.  

Cực kỳ khó chịu!  

Lúc này Hàn Thất Thất cong môi cười.  

Ánh đèn lấp lánh, âm nhạc chói tai.  

Ngoài mấy người xung quanh cũng không còn ai để ý đến bên này.  

Năm thanh niên ở đằng xa vừa uống rượu vừa nhìn sang.  

Rất thoải mái.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ ngờ vực lần nữa.  

Cô ta muốn làm gì?  

Cho đến lúc này anh cũng không hiểu được rốt cuộc Hàn Thất Thất muốn làm gì.  

Chỉ khiêu vũ thôi sao?  

Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới nói: “Được rồi, nghỉ một chút đi, tôi không nhảy nổi nữa rồi…”  

Phù!  

Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Cuối cùng cũng không nhảy nữa…  

Nhảy là sự dằn vặt hàng đầu với anh…  

Chẳng mấy chốc, Hàn Thất Thất và Trương Minh Vũ quay về chỗ của mình, lặng lẽ ngồi xuống.  

Năm thanh niên vây quanh Hàn Thất Thất.  

Nói chuyện rất vui vẻ.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, không nghe được, cũng không có hứng thú.  

Bây giờ anh chỉ muốn đi khỏi nơi quái quỷ này.  

Nhưng ánh mắt Hàn Thất Thất ở trong đám người lại lóe sáng.  

Năm thanh niên khác cũng lần lượt nở nụ cười xấu xa.  

“Nào, cạn ly!”  

Giọng nói phấn khích của Hàn Thất Thất bỗng vang lên.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện sáu người đó giơ ly rượu trong tay lên.  

Ể?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sao lại quên mất tôi rồi?  

Nhưng dĩ nhiên Trương Minh Vũ sẽ không nghĩ nhiều, không uống càng tốt.  

Sáu người ở bên đó nói cười vui vẻ.  

Một mình Trương Minh Vũ ngồi bên này.  

Thậm chí anh đã bắt đầu nghi ngờ Hàn Thất Thất có phải quên mất anh rồi hay không.  

Thời gian cứ thế trôi đi.  

Chẳng lâu sau, cơ thể sáu người đã bắt đầu lảo đảo.  

Say rồi.  

Phịch!  

Một tiếng động vang lên.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Sao thế?  

Nhìn theo hướng phát ra tiếng động, lúc này mới thấy năm thanh niên đó đang hoảng loạn nhìn chỗ ngồi của Hàn Thất Thất.  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, vội sải bước đi đến.  

Khi đến gần mới thấy cả người Hàn Thất Thất ngã xuống đất, ghế cũng ngã xuống.  

Khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt hơi mơ màng…  

Ờm…  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngỡ ngàng.  

Mới có một lúc mà… uống nhiều vậy à?  

Nhìn quanh một vòng mới nhận ra mặt của năm thanh niên khác cũng cực kỳ đỏ.  

Ôi...  

Trương Minh Vũ cảm thấy cạn lời.  

Tửu lượng không cao thì các cô cậu đừng ra ngoài uống được không vậy…  

Thanh niên dáng người cao mơ màng nói: “Mau… mau đỡ Thất Thất dậy…”  

Sau đó có hai cô gái lảo đảo đi đến cạnh Hàn Thất Thất.  

Mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.  

Mình còn không đứng vững nữa mà còn đỡ người khác ư?  

Hai cô gái túm lấy cánh tay Hàn Thất Thất, hơi dùng sức.  

“A!”  

Tiếng hét thất thanh bỗng vang lên.  

Cũng không biết làm sao mà ba cô gái thế mà đều ngã xuống đất.  

Bộ dạng rất nhếch nhác.  

Nhất là hai cô gái đều ăn mặc khá gợi cảm, như thế…
 
Chương 1889


Trương Minh Vũ rất bất lực.  

Ba thanh niên ở một bên chẳng kiêng dè gì cười nhạo.  

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Để tôi vậy”.  

Nói xong, anh sải bước đến chỗ Hàn Thất Thất.  

Hai cô gái vùng vẫy đứng lên.  

Hàn Thất Thất vẫn say bí tỉ nằm dưới đất.  

Mấy thanh niên nhìn nhau mỉm cười.  

Trương Minh Vũ không để ý đến, cúi người đỡ cánh tay Hàn Thất Thất.  

Hơi dùng sức.  

Sau đó đỡ được Hàn Thất Thất đứng dậy.  

Trương Minh Vũ nói: “Đi thôi, đưa cô về nhà…”  

Chuyện gì đây…  

Nói rồi anh đi về phía trước.  

Nhưng vừa động đậy, Hàn Thất Thất lại mềm nhũn cả người, sau đó ngã xuống đất.  

Cũng may Trương Minh Vũ đỡ được cô ta.  

Nếu không…  

Thanh niên dáng người cao đó nói: “Tửu lượng của Thất Thất như vậy… mà còn dám uống với bọn tôi, thiệt tình…”  

Trương Minh Vũ buồn bực liếc hắn, nói cứ như anh hơn cô ta nhiều lắm…  

Thanh niên đó lại nói: “Ông chủ Trương à, xem ra chỉ có thể nhờ anh cõng cô ấy về rồi”.  

“Chúng tôi… chúng tôi cũng không đi nổi”.  

Nói xong họ còn thật thà mỉm cười.   

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Vậy được, mọi người về chú ý an toàn”.  

Dứt lời, anh ôm Hàn Thất Thất vào lòng.  

Đầu Hàn Thất Thất chẳng còn sức tựa vào ngực Trương Minh Vũ, không động đậy.  

Như thể đang ngủ say.  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, sải bước đi ra ngoài cửa.  

Anh nhanh chóng thanh toán, rồi ra khỏi quán bar.  

Sau khi ra ngoài, Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Về thế nào đây?  

Gọi xe ư?  

Mặc dù Hàn Thất Thất lái xe đến nhưng… anh không biết lái xe…  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thở dài, di chuyển sang bên đường.  

Vừa muốn ngăn một chiếc taxi lại.  

Phía sau bỗng vang lên giọng nói say bí tỉ của thanh niên: “Ông chủ Trương, đừng nghĩ nhiều nữa, đối diện có khách sạn đấy”.  

“Đưa thẳng đến đó là được mà”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nghĩ lại cũng đúng, nếu không cũng chỉ đành đưa đến biệt thự.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ”.  

Nói xong, anh đi về phía khách sạn đối diện.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ bế Hàn Thất Thất đi vào phòng trong ánh mắt kỳ lạ của phục vụ.  

Sau khi vào phòng, Trương Minh Vũ để Hàn Thất Thất lên giường.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào, lẩm bẩm: “Nặng thế…”  

Khóe môi Hàn Thất Thất khẽ giật.  

Trương Minh Vũ lại không để ý, lẳng lặng dựa vào đầu giường thở hổn hển.  

Hàn Thất Thất lại lắc lư cơ thể.  

Cứ như bị mộng du.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực, biết trước như thế có nói thế nào anh cũng sẽ không đến.  

Không còn sớm nữa.  

Trương Minh Vũ nghỉ ngơi được một lát rồi nên bèn đứng dậy: “Được rồi, cô ngủ đi, tôi về đây”.  

Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.  

Anh ở lại đây cũng chẳng được gì.  

Bụp!  

Thế nhưng chưa đi được vài bước đã nghe thấy một tiếng động vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn sang thì thấy Hàn Thất Thất… đã ngã xuống sàn?  

Không đúng…  

Là lăn xuống đất…

Ờ…  

Khóe miệng Trương Minh Vũ đột nhiên co rút kịch liệt.  

Thật là…  

Haiz.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể âm thầm thở dài.  

Anh bước lùi lại.  

Hàn Thất Thất nằm trên mặt sàn, vẫn đang vặn vẹo cơ thể ở chỗ cũ.  

Cũng may trên mặt sàn có trải thảm, ngã cũng không đau lắm…  

Trương Minh Vũ cúi xuống, đưa tay ra, chậm rãi đỡ Hàn Thất Thất dậy.  

Anh ôm ngang hông bế lên.  

Vừa định đặt lên giường thì chợt phát hiện ra cánh tay của Hàn Thất Thất vẫn còn quấn chặt lấy cổ mình!  

Cơ thể ngã xuống giường.  

Nhưng…Trương Minh Vũ không có cách nào để đứng dậy.  

Mùi rượu phả vào mặt, xen lẫn hương thơm lạ lùng.  

Ở khoảng cách gần, Trương Minh Vũ vừa vặn nhìn thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Hàn Thất Thất.  

Thật sự rất đẹp. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom