Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 260: “Anh bị làm sao?”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Không phải, cô Lâm đang ở trong quán bar”.  

Quán bar?  

Trương Minh Vũ không khỏi sững sờ, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.  

Sau khi cúp máy, anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Kiều Hân.  

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”  

Giọng nói lạnh băng máy móc vang lên bên tai.  

Xảy ra chuyện gì rồi?  

Anh đang rất nghi ngờ.  

Không biết tại sao lòng anh cứ bồn chồn không yên.  

Chắc là… Lâm Kiều Hân cũng có nhiều tâm sự lắm. Dù sao thì scandal của anh…  

Haiz.  

Anh thầm thở dài một hơi, trái tim rất khó chịu.  

Hàn Thất Thất nghi ngờ hỏi: “Anh bị làm sao?”  

Trương Minh Vũ do dự hồi lâu mới đáp lời: “Tôi giúp cô đến đây là được rồi chứ? Tôi có việc bận phải đi trước đây, cô cứ nói là tôi bận rồi. Chắc là bố mẹ cô sẽ không nói gì đâu”.  

Cô ta hoảng hốt hô lên: “Anh đừng có đi! Tôi… tôi không dám nói dối với mẹ tôi đâu… tôi sợ bị lộ lắm”.  

Anh cũng đang rất rối bời.  

Anh im lặng hồi lâu, bỗng hai mắt sáng rực lên, cười hỏi: “Hay là… chúng ta cùng nhau chạy trốn đi”.  

“Hả?”  

Hàn Thất Thất ngơ ngác hỏi.  

Anh cố tình khích bác: “Cô sợ cái gì? Bình thường có cái gì cô không dám làm đâu, bây giờ bảo cô chạy trốn với tôi cũng không dám à?”   

Cô ta cả giận nói: “Ai bảo tôi không dám! Chỉ là… chỉ là tại sức khoẻ mẹ tôi không tốt. Tôi không muốn… không muốn chọc giận bà ấy!”  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười: “Hình như mẹ cô thích tôi lắm đấy. Nếu cô đi với tôi chắc bà ấy sẽ không hỏi gì đâu. Không thì cô cứ bảo là chúng ta sống riêng ở chỗ khác rồi”.  

Hàn Thất Thất vẫn còn đang do dự: “Chuyện này…”  

Anh hào phóng nói: “Còn sợ cái gì nữa? Chẳng lẽ cô thực sự định ngủ chung một phòng với tôi đấy à? Nói cho cô biết, lúc ngủ tôi không yên ổn lắm đâu”.  

“Toàn mộng du ngáy ngủ…”  

Cô ta trừng mắt nhìn anh, cuống cuồng nói: “Được rồi, tôi chạy trốn với anh!”  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 261: “Tránh xa tôi ra!”


Tuy Hàn Thất Thất không quá tin tưởng nhưng vẫn ngồi vào theo anh.  

Chiếc xe nhanh chóng lao vút đi.  

Long Tam cũng biết chắc chắn anh đang muốn tới quán bar.  

Trong lòng anh dần nổi lên một cảm giác khác thường.  

Anh lo lắng cho sự an toàn của Lâm Kiều Hân là một chuyện, nhưng quan trọng là hôm nay đúng lúc có Hàn Thất Thất ở bên cạnh.  

Anh có thể bảo cô ta giải thích rõ ràng mọi chuyện trong hai ngày nay với Lâm Kiều Hân.  

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã đỗ lại trước cổng một quán bar.  

Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ dẫn theo Hàn Thất Thất xông thẳng vào quán bar.  

Ngay khi bọn họ vừa bước vào, tiếng nhạc xập xình liền ập tới.  

Anh cảm thấy toàn thân như đang run rẩy, không hề thích không gian kiểu này.  

Anh liếc mắt nhìn quanh tìm kiếm, thế nhưng trong quán bar cứ mờ mờ ảo ảo, không thể thấy rõ ràng. Thế nên anh chỉ có thể lặng lẽ tìm kiếm.  

Trên một chiếc ghế dài ở trong góc, Lâm Kiều Hân đang nốc một cốc rượu, mặt mũi đỏ bừng.  

Bên cạnh tay cô còn có một con dao nhỏ…  

Uống hết một cốc rượu, hai hàng nước mắt chảy dài.  

Cô thực sự… quá mệt mỏi.  

Áp lực trong hai ngày nay của cô vô cùng lớn.  

Cô không chỉ phải quản lý công ty mỹ phẩm Tuyền Ảnh của mình mà còn phải phân tâm lo lắng chuyện của tập đoàn Lâm Thị.  

Không còn Lâm Tuấn Khải, rất nhiều chuyện đều đè nặng lên vai cô.  

Mặc dù cô đã đạt được mong ước, thế nhưng Lâm Quốc Long vẫn âm thầm tạo áp lực với cô.  

Quan trọng nhất là không ít nhân viên trong công ty đều từng là cấp dưới của Lâm Tuấn Khải.  

Cô leo lên chức vụ này đã gặp phải vô số trở ngại và chất vấn.  

Cộng thêm scandal dạo gần đây của Trương Minh Vũ khiến tâm tình cô trở nên phức tạp!  

Cô lại uống thêm một cốc rượu nữa, đầu óc dần choáng váng.  

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trêu ghẹo chợt vang lên: “Ồ người đẹp, cô em đang uống một mình à? Hay là để bọn anh uống cùng em cho vui nhé?”  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, trông thấy mấy gã côn đồ đang lững thững bước tới.  

Ai nấy đều nở nụ cười xấu xa nhìn cô.  

Cô vớ lấy con dao ở bên cạnh, lạnh giọng cảnh cáo: “Tránh xa tôi ra!”  

Gã côn đồ nhíu mày, vui vẻ nói: “Ái chà, cô em này cứng đấy! Có chuyện gì phiền lòng tâm sự với anh đi! Anh sẽ giúp cô em mở lòng!”  

Dứt lời, gã ta giơ tay định chạm vào cổ tay trắng muốt của cô!  

Lâm Kiều Hân lập tức nổi giận đùng đùng!  
 
Chương 262: Khoé miệng cô đã ứa ra vết máu!


Men say càng khiến cô thêm buồn phiền, làm cô đánh mấy lý trí!

Giây phút gã côn đồ sắp chạm vào người Lâm Kiều Hân, cô giận dữ phi con dao tới!  

Trước khi đến đây, cô đã lường trước được tình cảnh này!  

Gã côn đồ hoảng sợ!  

Gã ta luống cuống nghiêng người né tránh, cả người ngửa ra sau nhưng vẫn bị con dao của cô chém vào cánh tay!  

Hự!  

Gã ta hít một hơi khí lạnh!  

Cơ thể nặng nề ngã lăn ra đất!  

Mấy tên côn đồ khác vội vàng chạy lên đỡ lấy gã ta!  

Lâm Kiều Hân đứng dậy thở hổn hển, lửa giận cuồn cuộn dâng trào, lòng thầm cảm thấy hối hận.  

Gã côn đồ kia nhanh chóng đứng bật dậy, quát ầm lên: “Con điếm chết tiệt dám đánh ông đây hả?”  

“Muốn chết đúng không?”  

Dứt lời, gã ta giơ bàn tay to ra!  

Bốp!  

Tiếng bạt tai thanh thuý vang lên!  

Cô hứng trọn một cái tát của gã ta, ngã sóng soài trên mặt bàn!  

Choang!  

Đống chén rượu trên mặt bàn lập tức rơi lả tả dưới đất!  

Tiếng động ở đây quá lớn, khiến tất cả đều chú ý tới, bao gồm cả Trương Minh Vũ đang sốt sắng tìm cô.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy, đầu óc dần tỉnh táo lại trong cơn đau nhức.  

Khoé miệng cô đã ứa ra vết máu!  

Gã côn đồ không cam lòng, lại giận dữ gầm lên: “Con điếm thối này, mày có biết ông đây là ai không mà dám đâm tao?”  

“Còn giả vờ trong trắng với tao! Mày tới cái chốn này còn tưởng mày tốt lành lắm à?”  

Lâm Kiều Hân nghiến răng ken két.  

Cô vốn chỉ muốn mượn rượu giải sầu mà thôi. Bởi cô chẳng còn cách giải toả nào khác!  

Gã côn đồ lại gào lên: “Con mẹ nó ông đây đang nói chuyện với mày đấy! Điếc à?”  

“Có tin ông đây lột sạch mày rồi cho mày diễu hành khắp phố không!”  

Câu nói này doạ Lâm Kiều Hân hoảng hồn!  

Một gã côn đồ đứng đằng sau chợt bước ra, hèn mọn nói: “Anh Quân nói nhảm với cô ta nhiều như vậy làm gì? Dẫn đi trò chuyện riêng xem phải bồi thường cho anh như thế nào là được mà!”  

Hai mắt gã sáng rực lên!  

Anh Quân cười lạnh một tiếng: “Cũng được, dẫn nó đi!”  

Gã ta vừa dứt lời, mấy tên côn đồ phía sau tức thì thèm thuồng xoa tay đi tới chỗ cô!
 
Chương 263: Có biết tao là ai không?”


Ai nấy đều tỏ ra hưng phấn tột độ!  

Lâm Kiều Hân bị doạ sợ chết khiếp!  

Cô vô thức lùi lại về sau, nhưng chưa kịp nhúc nhích đã bị một gã côn đồ lao thẳng tới!  

Gã giang hai tay ra, trông bộ dạng chẳng hề giống như đang bắt người.  

Cô cắn chặt răng, trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng.  

Ngay khi gã côn đồ kia vọt tới chỗ cô, một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vang vọng: “Lũ súc sinh… nhà chúng mày!”  

Ngay sau đó, tiếng chai rượu vỡ lên không ngừng: “Tách!”  

Tất cả đều sợ ngây người!  

Bọn họ bàng hoàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy gã côn đồ dẫn đầu bị rượu bắn đầy mặt!  

“Á!”  

Gã đau đớn tru tréo, lăn lộn trên mặt đất ôm chặt lấy đầu mình!  

Ba gã côn đồ còn lại đều hoá đá!  

Không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người xuất hiện ở trước mặt Lâm Kiều Hân!  

Chuyện này…  

Đôi mắt xinh đẹp của cô trợn tròn.  

Sau khi nhìn rõ đối phương là ai, cảm xúc trong cô lập tức trở nên phức tạp!  

Vừa vui mừng, lại vừa xen lẫn đau thương!  

Hàn Thất Thất tức giận hét ầm lên: “Lũ khốn nạn này! Trương Minh Vũ, anh mau xử lý bọn họ đi!”  

Lâm Kiều Hân không khỏi sững sờ.  

Sau khi ngẩng đầu lên, tia sáng trong mắt cô lại trở nên ảm đạm.  

Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, trông thấy vết máu ở khoé miệng cô thì nổi trận lôi đình!  

Bấy giờ anh Quân mới kịp phản ứng lại, nổi điên quát: “Ranh con, mày là thằng nào? Có biết tao là ai không?”  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, lửa giận sắp bắn ra khỏi mắt!  

Đám người này dám đánh Lâm Kiều Hân!  

Anh cầm chai rượu bên cạnh lên, chậm rãi bước tới, gằn giọng nói: “Dù mày có là ông trời cũng không được phép!”  

Đến tận lúc này, anh mới nhận ra địa vị của cô trong lòng mình quan trọng đến nhường nào!  

Anh sa sầm mặt, ánh mắt lạnh như băng!  

Toàn thân anh toả ra một luồng khí thế cực kỳ kh ủng bố!  

Anh Quân ngây ngẩn cả người.  

Một lúc sau gã ta mới kịp phản ứng lại, cả giận nói: “Con mẹ nó! Chưa mọc đủ lông mà dám khiêu khích tao à?”  

“Anh em đâu, bắt nó lại cho tao!”  
 
Chương 264: “Cùng lên đi!”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gã ta vừa dứt lời, ba tên côn đồ đằng sau lập tức cầm bình rượu lao vọt lên!  

Không khí xung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt thương hại.  

Đối phương đông như thế còn dám xông lên, bị điên à?  

Lâm Kiều Hân cũng bắt đầu lo lắng thay cho anh.  

Dù thế nào thì cô cũng không muốn để anh lại bị thương vì mình thêm lần nữa…  

Thế nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác.  

Ba tên côn đồ đã xông tới trước người Trương Minh Vũ!  

Gã đứng đầu còn giơ bình rượu trong tay lên, hung hăng đập xuống!  

Anh nheo mắt, cơ thể linh hoạt nghiêng người tránh né theo bản năng, tránh thoát đòn tấn công của gã côn đồ dễ như trở bàn tay!  

Bình rượu của gã côn đồ nện thẳng xuống!  

Choang!  

Tiếng va đập thanh thuý lại vang lên!  

Gã côn đồ thét lớn một tiếng rồi ngã lăn ra đất!  

Trương Minh Vũ lại cầm chai rượu lên, hùng hổ xông tới bọn chúng!  

“Trương Minh Vũ giỏi lắm! Cố lên! Đánh chết chúng đi!”, Hàn Thất Thất đứng ở một góc hưng phấn khoa tay múa chân, reo hò cổ vũ!  

Trong mắt Lâm Kiều Hân vẫn tràn đầy lo lắng.  

Hai gã côn đồ liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng quát: “Cùng lên đi!”  

Ngay sau đó, hai người họ đồng loạt lao vọt tới!  

Anh cau mày, không dám chủ quan khinh địch, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào nơi bọn chúng đi vung tay ra!  

Một gã ra tay trước, gã còn lại lập tức theo sát!  

Chúng nhắm thẳng vào đầu anh mà đập chai rượu vào!  

Hai mắt anh chợt loé lên, vội vàng phân tích ra vị trí thích hợp để né đòn!  

Nhưng dù thế nào, anh cũng chỉ biết cách né một người!  

Nghĩ tới gương mặt bê bết máu của Lâm Kiều Hân, ánh mắt anh lập tức trở nên điên cuồng!  

Anh không chút do dự tránh thoát chai rượu đầu tiên!  

Đồng thời anh cũng vung chai rượu trong tay ra trước!  

Bốp!  

Chai rượu ấy đập thẳng vào đầu gã côn đồ!  

Nhưng ngay sau đó, anh cảm thấy trên đỉnh đầu truyền tới một cơn đau nhói!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 265: Lửa giận trong lòng lại càng dâng trào!


Anh nghiến chặt răng, tung nắm đấm vào thẳng mặt đối phương!  

Một cú trời giáng!  

Gã côn đồ hoảng hốt, không hiểu tại sao anh vẫn chưa ngã xuống.  

Gã chưa kịp nghĩ gì nhiều đã thấy nắm đấm của anh đang dí sát vào mặt mình!  

Bốp!  

Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên!  

Mũi gã côn đồ chảy máu ròng ròng, cơ thể nặng nề ngã rầm xuống đất!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh bỗng nhiên vang lên!  

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt!  

Chỉ trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi, Trương Minh Vũ đã đánh bại được ba tên côn đồ!  

Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác!  

Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh hãi!  

Từ bao giờ… anh trở nên lợi hại như vậy?  

“Tốt lắm! Trương Minh Vũ đánh tốt lắm! Quá giỏi!”, chỉ mình Hàn Thất Thất vẫn phấn khích vẫy tay hò reo!  

Long Tam đứng ở ngoài cổng cũng thầm tán thưởng.  

Anh ta không ra tay là vì muốn cho Trương Minh Vũ một cơ hội rèn luyện.  

Anh đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.  

Ngay sau đó, một dòng máu ấm nóng chảy dọc từ trên đỉnh đầu anh.  

Tầm mắt anh bị máu làm nhoè đi nhưng vẫn kiên định bước từng bước về phía trước.  

Lửa giận trong lòng lại càng dâng trào!  

Khí thế k hủng bố quét tới thẳng chỗ anh Quân!

Ừng ực!  

Anh Quân gian nan nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy hãi hùng!  

Gã ta không ngờ Trương Minh Vũ trông có vẻ gầy yếu lại mạnh mẽ như vậy!  

“Mày… mày định làm gì! Tao nói cho mày biết, tao… tao chính là người của cậu hai nhà họ Dịch đấy!”  

Gã ta hoảng loạn lùi ra sau, run rẩy nói.  

Cậu hai nhà họ Dịch là Dịch Thanh Tùng sao?  

Trương Minh Vũ híp mắt lại: “Tao nói rồi. Kể cả mày có là ông trời cũng vô ích!”
 
Chương 266: Đánh thế này… liệu có làm chết người không?


Anh Quân sợ méo mặt, hốt hoảng gào lên: “Mày… mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày… nếu… nếu mày dám động tới tao, chắc chắn mày sẽ phải chết! Con ả kia sẽ càng thảm hơn!”  

Còn dám cứng miệng?  

Câu nói của gã ta đã hoàn toàn chọc giận anh!  

“Thế thì xem xem là mày thảm hay là tao thảm!”  

Dứt lời, anh sải bước tiến về phía gã ta!  

Anh Quân định bỏ chạy!  

Trương Minh Vũ dứt khoát đá thật mạnh vào bụng gã ta!  

Anh Quân lập tức ngã bổ nhào xuống đất!  

Gãy mất hai cái răng cửa!  

Anh thừa thắng xông lên, ngồi trên người gã ta đấm túi bụi!  

Tiếng gào thét đau đớn không ngừng vang lên!  

Đám người xung quanh thấy thế đều kinh hồn bạt vía!  

Đánh thế này… liệu có làm chết người không?  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, đầu óc rối bời.  

Mãi lâu sau anh Quân mới khó nhọc lên tiếng: “Đại ca… đừng… đừng đánh nữa. Tôi sai rồi… anh mà đánh nữa… là tôi đi đời nhà ma đấy…”  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển, đánh nhiều quá khiến anh bị mất sức.  

Anh giơ tay lạnh giọng quát: “Cút ra kia, quỳ xuống, xin lỗi!”  

Giọng nói lạnh như băng!  

Lâm Kiều Hân không khỏi giật nảy mình!  

Anh Quân nghiến răng gào lên: “Anh đừng có mà quá đáng…”  

Gã ta còn chưa dứt lời đã ăn trọn một cái bạt tai của anh.  

Anh Quân lại bò lồm cồm dậy, hoảng sợ nói: “Đừng đánh nữa… tôi cút… tôi cút đây!”  

Nói rồi gã ta cố lê cơ thể đau nhức bò tới trước mặt Lâm Kiều Hân.  

Gã ta quỳ rạp xuống trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, lắp bắp nói: “Tôi… tôi sai rồi, cô… cô bao dung độ lượng tha cho tôi đi!”  

Lâm Kiều Hân lại nhìn sang Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phức tạp.  

Nếu không nhờ có anh, hôm nay cô đã…  

Một lúc sau, cô mới lạnh lùng nói: “Các người đi đi”.  

Đám người anh Quân đứng sững sờ rồi cuống quýt bỏ chạy khỏi quán bar.  

Đám người hóng hớt cũng chậm rãi tản đi.  

Cô lau sạch vết máu dính trên khoé miệng, ánh mắt rối rắm.  

Lúc đầu cô vốn đang vô cùng bực bội vì chuyện scandal. 
 
Chương 267: Chuyện ly hôn sao?


Nào ngờ Trương Minh Vũ lại dẫn theo Hàn Thất Thất xuất hiện ở trước mặt cô.  

Anh thở dài hỏi: “Cô có sao không?”  

Lâm Kiều Hân lắc đầu.  

Vụ việc nguy hiểm vừa rồi đã khiến cô tỉnh táo hơn không ít, hơn nữa cô cũng không uống được bao nhiêu.  

Anh liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Ở đây loạn quá, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”.  

Nói cái gì?  

Chuyện ly hôn sao?  

Cô nhếch miệng cười khổ, gật đầu đáp lại.  

Sau đó cô bước thẳng ra khỏi quán bar.  

Bọn họ làm loạn như vậy, đương nhiên phải bồi thường.  

Ba người nhanh chóng đi ra ngoài. Hàn Thất Thất lặng lẽ đi sau cùng.  

Lâm Kiều Hân không hề có ý định dừng lại, cứ cắm đầu đi thẳng về phía trước.  

Chẳng bao lâu sau, ba người đã đi tới bờ hồ.  

Cô bám vào lan can, nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn, lạnh nhạt cất tiếng: “Các người muốn nói gì thì nói đi”.  

Nhà họ Hàn giàu có hơn nhà họ Lâm.  

Chuyện của Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất cũng nổi tiếng khắp nơi.  

Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được anh muốn nói với cô về chuyện ly hôn.  

Cô chỉ không ngờ sẽ có ngày mình lại bị anh đòi ly hôn trước.  

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Cô không gọi về cho người nhà à? Bọn họ đều đang tìm cô đấy”.  

Lâm Kiều Hân lãnh đạm nói: “Không cần đâu, tôi nhắn tin bảo tôi đi giải sầu rồi”.  

Bấy giờ anh mới chợt hiểu.  

Thảo nào lúc gọi tới Lý Phượng Cầm không hề vội vàng…  

Hàn Thất Thất hào hứng đứng hóng hớt ở bên cạnh.  

Từ khi ở trong quán bar chỉ có ánh đèn lờ mờ cho đến khi ra ngoài, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Kiều Hân.  

Cô ta chỉ có thể nhìn thấy dáng người của đối phương rất đẹp chứ không nhìn thấy rõ gương mặt, không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ.  

Trương Minh Vũ chậm chạp lên tiếng: “À thì…”  

Sau một hồi chần chừ do dự, anh vẫn không biết phải mở miệng thế nào.  

Anh đành quay sang nhìn Hàn Thất Thất: “Cô tự nói đi”.  

Cô ta không khỏi sửng sốt.  

Thế nhưng dù sao cô ta cũng đã hứa với anh sẽ giải thích chuyện này rõ ràng nên cũng chẳng do dự nữa.
 
Chương 268: “Tôi bảo anh là lợn!”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“À… chị là chị Lâm đúng không? Tôi muốn giải thích với chị chút chuyện. Tôi với chồng chị không có chuyện gì đâu”.  

Cô ta hơi lúng túng nói.  

Nghe thấy thế, Lâm Kiều Hân lập tức sợ ngây người.  

Cô ngơ ngác nhìn sang.  

Bấy giờ Hàn Thất Thất cũng giật mình sững sờ! Cuối cùng cô ta cũng được nhìn thấy gương mặt của đối phương!  

Thật lâu sau đó, cô ta vẫn trợn tròn mắt khiếp sợ!  

Lâm Kiều Hân… cũng rất xinh đẹp!  

Không phải cô ta kiêu ngạo, mà là từ bé đến lớn cô ta thực sự chưa từng gặp được cô gái nào xinh hơn mình.  

Vậy mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi cô ta lại gặp được tận hai người!  

Đã vậy cả hai đều cùng có quan hệ với Trương Minh Vũ.  

Nghĩ tới chuyện cả chị và vợ của anh đều đẹp hơn mình, cô ta mới nhận ra những lời anh từng nói… đều là sự thật!  

Lâm Kiều Hân cũng khó hiểu nhìn hai người họ.  

Hàn Thất Thất không có quan hệ gì với Trương Minh Vũ soa?  

Trương Minh Vũ tìm cô… không phải vì chuyện ly hôn sao?  

Cô quá đỗi kinh ngạc, không biết nên nói gì cho phải.  

Thế nhưng cô chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Hàn Thất Thất gào lên: “Chị, chị bị… điên à?”  

Lâm Kiều Hân ngẩn người nhìn cô ta, hoài nghi hỏi: “Điên gì cơ?”  

Trương Minh Vũ cũng không hiểu gì cả.  

Hàn Thất Thất buồn bực nói: “Với sắc đẹp của chị dư sức lấy ngôi sao hàng đầu thế giới đấy!”  

“Sao… sao chị lại gả cho…”  

Tuy cô ta chưa nói hết câu nhưng tất cả đều đã hiểu ra!  

Anh lập tức nổi giận nói: “Cô nói vớ vẩn cái gì đấy? Thấy vợ tôi đẹp hơn nên ghen ghét à?”  

“Tôi đã nói là vợ tôi xinh hơn cô mà cô không chịu tin. Bây giờ thì tin chưa?”  

Hàn Thất Thất thở dài tiếc rẻ: “Haiz, đúng là rau cải ngon đều bị lợn gặm sạch! Phung phí của trời!”  

Trương Minh Vũ vội vàng phản bác: “Cô bảo ai là rau cải? Cô mới là rau cải đấy!”  

Cô ta cạn lời nhìn anh: “Tôi bảo anh là lợn!”  

…  

Lâm Kiều Hân mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người họ.  

Rốt cuộc họ đang làm cái gì?  

Dường như thái độ của Hàn Thất Thất đối với cô… còn rất thân thiện.  

Trương Minh Vũ cũng chú ý tới vẻ mặt của cô, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Cô đừng nói nhảm nữa, mau giải thích rõ ràng đi!”  

Hàn Thất Thất làm mặt quỷ trêu chọc anh rồi mới kể rõ ngọn ngành chuyện mình nhờ anh đóng giả làm bạn trai cho Lâm Kiều Hân nghe.  

Scandal liên tiếp suốt hai ngày nay cũng được cô ta khéo léo giải thích.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 269: “Nghe thấy chưa hả? Đồ xấu xí!”


Thế nhưng bầu không khí lại trở nên lúng túng.  

Hàn Thất Thất tỏ ra như thân quen với Lâm Kiều Hân lắm, tới gần thì thầm hỏi cô: “Rốt cuộc chị đang nghĩ gì thế? Sao lại gả cho một kẻ ngu ngốc như anh ta?”  

Ngu ngốc…  

Trong mắt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ.  

Thế nhưng cảm giác bực bội trong lòng cô đã tan biến.  

Trương Minh Vũ nổi giận quát: “Cô bảo ai ngu ngốc? Xấu xí cũng không phải lỗi của cô, nhưng sao nội tâm của cô cũng xấu xa vậy hả?”  

Hàn Thất Thất giận dữ gào ầm lên: “Anh nói ai xấu? Sao tôi xấu bằng anh được?”  

Nói rồi cô ta quay sang nói với cô: “Chị phân xử giúp em với, chị nói xem bọn em ai xấu hơn?”  

Trương Minh Vũ mừng rỡ nhìn thoáng qua.  

Dù thế nào anh cũng chỉ mong Lâm Kiều Hân có thể vui vẻ.  

Xoá bỏ được hiểu lầm thì cô sẽ không bày ra bộ mặt lạnh nhạt mỗi ngày nữa.  

Sắc mặt của cô hoà hoãn hơn không ít. Cô thản nhiên đáp: “Đương nhhiên là em đẹp hơn”.  

Hàn Thất Thất lập tức đắc ý khoanh tay nhìn anh đầy kiêu ngạo: “Nghe thấy chưa hả? Đồ xấu xí!”  

Anh lại tranh cãi thêm vài câu.  

Cô ta đã về cùng một phe với Lâm Kiều Hân, còn gọi chị vô cùng thân thiết.  

Có vẻ như tâm trạng của Lâm Kiều Hân đã tốt hơn rất nhiều.  

Cuối cùng cô cũng chấp nhận sự thật đằng sau scandal đó.  

Hàn Thất Thất không ngừng làm trò khiến cô cũng nở nụ cười hiếm thấy.  

Cô ta cười tủm tỉm nói với cô: “Chị Kiều Hân ăn tối chưa? Em đói lắm rồi”.  

Cô khẽ cười đáp: “Thế thì đi ăn thôi. Chị… cũng chưa ăn gì”.  

“Tốt quá!”  

Hàn Thất Thất phấn khích reo hò.  

Trương Minh Vũ lắc đầu bất lực.  

Quả nhiên phụ nữ… là một giống loài vô cùng khó hiểu.  

Lâm Kiều Hân lập tức đi tới ven đường bắt một chiếc taxi.  

Anh đứng đằng sau nhỏ giọng nói với Hàn Thất Thất: “Cảm ơn cô đã giúp tôi”.  

Cô ta hào phóng xua tay, ngạo nghễ đáp: “Tôi nên làm mà. Anh thật lòng giúp đỡ tôi thì đương nhiên tôi cũng phải giúp lại anh rồi, còn khách sáo làm gì. Biết đâu sau này tôi vẫn còn phải nhờ đến anh nữa đấy”.  

Lúc đầu anh còn đang thấy cảm động. 
 
Chương 270: Bữa cơm này cực kỳ thoải mái


Nhưng sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng của cô ta, anh lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.  

“À quên, cô ấy không biết tôi là chủ khách sạn Hồng Thái, đừng để lộ đấy”, anh vội vàng dặn dò thêm.  

Hàn Thất Thất kinh ngạc nhìn anh một cái rồi mới ra hiệu OK.  

Ba người nhanh chóng gọi được một chiếc taxi.  

Mười phút sau, xe chậm rãi đỗ lại.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện mình lại tới nhà hàng đồ Trung kia…  

Nhà hàng này nổi tiếng tới vậy sao?  

Anh nhìn lên biển hiệu, trông thấy cái tên Di Gia.  

Ba người họ được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng hai.  

Sắc trời đã tối mịt.  

Mặc dù lúc này đã quá giờ ăn tối nhưng nhà hàng này vẫn rất đông khách.  

Sau khi gọi món xong, ưu thế của Hàn Thất Thất lại toả sáng.  

Cô ta nói không ngừng nghỉ.  

Đồ ăn được dọn lên, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đều đói meo cả bụng.  

Men say trong người Lâm Kiều Hân cũng đã tiêu tan gần hết.  

Bữa cơm này cực kỳ thoải mái.  

Ba người họ ăn xong bữa cơm trong yên bình, không bị ai quấy rầy.  

Sau khi rời khỏi phòng ăn, Hàn Thất Thất nhoẻn miệng cười: “Được rồi, em không quấy rầy hai người nữa. Em về trước đây”.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Cô về đâu?”  

Cô ta vô thức trả lời: “Tới khách sạn của… À, cái khách sạn anh giới thiệu cho tôi ấy. Tôi cũng đâu có về nhà được…”  

Anh gật đầu nhắc nhở: “Thế cô nhớ chú ý an toàn”.  

Lâm Kiều Hân cũng khẽ cười nói: “Đi đường cẩn thận”.  

Hàn Thất Thất vẫy tay chào tạm biệt hai người họ rồi nhảy tung tăng tới một chiếc taxi.  

Ngoài cổng nhà hàng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Bầu không khí lại trở nên vi điệu.  

Một lúc lâu sau, anh cười nói: “Thế… để tôi đưa cô về nhà nhé?”  

Cô gật đầu đáp lại.  

Anh gọi một chiếc taxi. Hai người đi thẳng về phía biệt thự của cô.  

Xe đến nơi, hai người lần lượt xuống xe.  

Ngoài trời đã tối mịt, hai người cứ lăn tăn đứng ở cổng nhà. 
 
Chương 271: “Cô không nói với ông nội à?”


Anh không vội rời đi, cô cũng không vội trở về.  

Mãi lâu sau, anh mỉm cười lên tiếng: “Cô muốn hỏi gì cứ hỏi. Nếu tôi biết tôi sẽ nói cho cô”.  

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới chợt hỏi: “Anh với cô ta… thực sự chỉ là diễn kịch thôi sao?”  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Trước giờ cô chưa từng quan tâm gì đến anh nên anh không ngờ cô lại để ý tới chuyện này như vậy.  

Anh lập tức cười đáp: “Đương nhiên là thật rồi. Cô bé còn quá nhỏ, tôi có khốn nạn đến đâu cũng đâu thể thích một đứa trẻ được”.  

Câu nói này đã khiến lòng cô nhẹ nhõm hơn nhiều.  

“Anh… không về à?”  

Cô chần chừ hỏi.  

Về?  

Anh nhìn lên biệt thự, cười đáp: “Không đâu, nếu về tôi sợ đến cả ngủ cũng không được yên…”  

Lý Phượng Cầm ở nhà, cái miệng lắm lời của bà ta…  

Sau mấy ngày sống ở ngoài, anh đã yêu thích cảm giác yên tĩnh này.  

Lâm Kiều Hân chỉ gật đầu một cái.  

Anh lên tiếng hỏi: “Phải rồi, tại sao cô lại tới quán bar? Gặp khó khăn gì à?”  

Anh đã hỏi đúng tâm sự của cô.  

Anh cười nói: “Gặp chuyện gì có thể nói với tôi, biết đâu tôi lại giúp được cô thì sao?”  

Cô cảm thấy có chút rung động.  

Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ không bao giờ nói tới chuyện công việc với anh.  

Có nói cũng vô ích.  

Nhưng giờ đây… không hiểu sao cô lại có mong muốn được nói ra hết tất cả.  

Một lúc sau, cô chậm rãi nói: “Tuy tôi đã tiếp quản công việc của Lâm Tuấn Khải nhưng bác hai vẫn là người lãnh đạo trực tiếp”.  

“Ông ấy… giao cho tôi rất nhiều nhiệm vụ không thể hoàn thành…”  

Nghe thấy thế, anh không khỏi nhíu mày.  

Không cần nghĩ cũng đoán ra được, Lâm Quốc Long đang dùng việc công báo thù riêng!  

Dù sao thì cũng bởi vì cô nên Lâm Tuấn Khải mới…  

Anh cũng không ngờ tới Lâm Quốc Long ngày thường hay nói đạo lý lại hẹp hòi như vậy.  

Anh cau mày hỏi: “Cô không nói với ông nội à?”  
 
Chương 272: “Thế tôi vào nhà đây”


Lâm Kiều Hân nở nụ cười tự giễu, bất đắc dĩ nói: “Không có tác dụng gì đâu. Chắc chắn bác hai sẽ nói làm vậy là vì lợi ích của gia tộc”.  

“Hơn nữa… ông nội biết thì có thể làm gì được?”  

Haiz.  

Anh thở dài một tiếng, lại hỏi tiếp: “Cô bị giao nhiệm vụ gì?”  

Nhà họ Lâm kinh doanh đủ mọi loại ngành nghề, nhưng đến lúc này chỉ có thể duy trì được ngành thiết kế nội thất và kiến trúc.  

Cô cúi đầu đáp: “Ông ấy yêu cầu tôi hoàn thành ba triệu đơn đặt hàng trong vòng một tuần”.  

Ba triệu?  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!  

Dự án xây dựng phải lớn tới mức nào mới có thể đặt đơn đến ba triệu tệ?  

Rõ ràng Lâm Quốc Long đang cố tình làm khó người khác!  

Anh đang định cất tiếng thì đột nhiên nhớ ra một chuyện…  

Không phải… anh đang muốn mở chi nhánh đó sao?  

Nghĩ tới đây, hai mắt anh sáng rực lên!  

Nhưng anh lại do dự không biết nên mở lời như thế nào. Anh đã quyết tâm che giấu thân phận, vậy thì không thể để chuyện mình sở hữu khách sạn bị lộ ra ngoài…  

Chuyện này…  

Anh đang phải đấu tranh tâm lý.  

Lâm Kiều Hân cố gượng cười nói: “Anh đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng thôi. Anh không giúp được tôi đâu”.  

“Nói ra rồi, nội tâm cũng dễ chịu hơn nhiều”.  

Trương Minh Vũ chợt thấy rung rộng.  

Cô đang… nghĩ cho anh sao?  

Một cảm giác xúc động chợt dâng trào từ tận đáy lòng.

Hiện giờ Lâm Kiều Hân đang tuyệt vọng như vậy, là lúc cô đang cần giúp đỡ nhất.  

Nhưng sau một hồi do dự, Trương Minh Vũ vẫn không nói ra chuyện này.  

Vì anh không muốn để lộ thân phận, cũng vì nhà họ Lâm.  

Haiz.  

Anh thầm thở ngắn than dài, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.  

Cô bình thản nói: “Thế tôi vào nhà đây”.  

“Ừ”.  

Anh mỉm cười gật đầu đáp lại.  

Lâm Kiều Hân không còn chần chừa nữa, dứt khoát quay lưng đi vào trong biệt thự. 
 
Chương 273: Anh cuồng bị ngược đãi à?”


Trương Minh Vũ thẫn thờ một lát rồi cũng chậm rãi rời đi.  

Một chiếc Mercedes màu đen tức thì đỗ lại ngay bên cạnh anh.  

Anh lập tức ngồi vào trong.  

Mười phút sau, chiếc xe đỗ lại ngay cạnh biệt thự của Liễu Thanh Duyệt.  

Bên trong biệt thự tối đen như mực.  

Anh lại cảm thấy nỗi cô đơn bủa vây.  

Hai người chị đều không ở nhà, anh lại thui thủi một mình như trước kia.  

Sau khi anh đẩy cửa bước vào, Long Tam cũng lặng lẽ đi theo.  

Anh bật đèn lên.  

Rồi bật cười nói: “Tới đi!”  

Hai cuộc chiến đấu lần này đã khiến Trương Minh Vũ thấy sung sướng, khát vọng sức mạnh cũng mãnh liệt hơn.  

Long Tam khẽ gật đầu.  

Chẳng bao lâu sau, bên trong biệt thự vang lên tiếng gào thét thảm thiết của anh.  

Được thực chiến hai lần, thực lực của anh cũng được nâng cao.  

Tối hôm đó anh đã né được ba đòn liên tiếp của Long Tam.  

Tiếp đó anh phải đối mặt với bốn đòn liên tiếp.  

Đến khi nào anh né được năm đòn liên tiếp của Long Tam, anh mới có thể tiến hành bước huấn luyện tiếp theo.  

Nhưng đến tận giây phút cuối cùng, anh vẫn chưa thể thoát khỏi bốn đòn liên tiếp.  

Mấy ngày ăn đòn đã giúp anh nâng cao khả năng chịu đòn. Anh không còn bị thương tích đầy mình như lúc đầu nữa.  

Anh bước vào phòng tắm xả nước lạnh.  

Sau khi tắm xong, anh quấn khăn tắm rồi đi về phòng mình.  

Nhưng anh chưa đi được mấy bước đã thấy có bóng người lờ mờ ở ngay trước mặt.  

Lòng anh thoáng trầm xuống!  

Đến khi nhìn rõ đối phương, anh lại bàng hoàng phát hiện Hàn Thất Thất đang mặc đồ ngủ đứng đó.  

Chuyện này…  

Anh kinh hãi hỏi: “Sao… sao cô lại ở đây?”  

Cô ta ngáp ngắn ngáp dài, bực bội trừng mắt nhìn anh nói: “Anh hét cái gì thế? Hại tôi tỉnh giấc rồi đây này!”  

“Hôm nào cũng đánh, anh cuồng bị ngược đãi à?”  

Khoé môi anh khẽ giật giật.  
 
Chương 274: Thật trùng hợp!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô ta còn dám nói lý với anh sao?  

Thế nhưng anh chưa kịp phản ứng lại đã bị cô ta đẩy sang một bên, ung dung đi vào nhà tắm.  

“Cái quái gì thế?”  

Anh giận dữ trợn trừng mắt lầm bầm rồi mới quay về phòng mình.  

Sau khi chui vào chăn, anh chẳng thèm nghĩ ngợi gì.  

Vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.  

Sáng sớm hôm sau, anh mơ màng tỉnh lại.  

Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy sắc trời đã sáng tỏ.  

Anh gian nan đứng dậy, khẽ cử động cơ thể mệt nhoài mấy cái mới thấy dễ chịu hơn.  

Hàn Thất Thất đã rời đi.  

Anh vừa ăn sáng vừa suy ngẫm kế hoạch mở thêm chi nhánh.  

Dù sao hiện giờ Lâm Kiều Hân cũng đang gặp khó khăn, anh vẫn phải nghĩ cách giúp cô.  

Trong vòng một tuần nhất định phải bắt đầu công trình xây dựng.  

Anh không còn do dự nữa, quyết định đi cùng Long Tam tới khách sạn Hồng Thái.  

Sau khi giải quyết xong một vài tài liệu và theo dõi lợi nhuận gần đây của khách sạn, anh không khỏi vui mừng.  

Sau khi sửa sang lại, thu nhập của khách sạn đã tăng lên đáng kể.  

Anh đi ra cây rút tiền kiểm tra thử, thấy trong tài khoản ngân hàng vẫn còn hơn tám mươi triệu.  

Cộng thêm hiện giờ anh đang là tổng giám đốc khách sạn Hồng Thái, tổng thu nhập đã lên tới gần trăm triệu.  

Muốn mở thêm một chi nhánh cũng không thành vấn đề!  

Anh xử lý xong xuôi mọi chuyện cũng đã đến giữa trưa.  

Bấy giờ anh mới bắt đầu suy tính tới chuyện mở chi nhánh.  

Vị trí của khách sạn Hồng Thái cũng coi như ở trong thành phố Hoa Châu.  

Anh vốn muốn mở chi nhánh ở cả bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi khu một cái chi nhánh. Đợi đến khi mọi chuyện ổn định sẽ mở rộng lĩnh vực kinh doanh cho khách sạn.  

Nhưng… tìm mặt bằng mở chi nhánh là một vấn đề lớn!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 275: Lửa giận trong lòng dâng trào!


Anh bật cười đáp: “Tôi tìm sếp Chu. Có cần gọi cho cô ấy không?”  

Vương Tài nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong lòng dâng trào!  

Tới tận bây giờ hắn ta vẫn không thể hiểu nổi tại sao Trương Minh Vũ lại có thể quen biết được sếp Chu!  

Nhưng sau một hồi do dự, hắn ta vẫn chỉ có thể lạnh lùng đáp: “Không cần!”  

Trương Minh Vũ mỉm cười bước vào trong công ty.  

Anh nhìn quanh một vòng, không khỏi hâm mộ năng lực quản lý của Trần Đại Phú. Cả công ty đều được sắp xếp đâu vào đấy, không gian vô cùng yên tĩnh!  

Anh không có gì phải vội, lững thững đi một vòng quanh sảnh lớn ở tầng một.  

Bởi vì anh không có chút kinh nghiệm gì nên loanh quanh ở đây cũng có thể học được không ít thứ.  

Trong lúc không để ý, anh đi vào một cái hành lang.  

Hai bên hành lang là đủ các kiểu văn phòng.  

Ngay khi anh đi tới cửa phòng nhân sự thì nghe thấy tiếng hô hoán: “Trưởng phòng Trần! Ông… ông làm gì vậy?”  

Anh giật mình sửng sốt.  

Đây là giọng nói của một cô gái tràn đầy hoảng sợ.  

Anh quay sang trông thấy cửa phòng khép hờ.  

Ngay sau đó, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Cô nhóc, cô đến phỏng vấn vào vị trí lễ tân của bọn tôi còn gì? Đương nhiên tôi phải kiểm tra cơ thể của cô xem có khuyết điểm gì không rồi”.  

Anh trợn tròn mắt.  

Lễ tân với khuyết điểm trên cơ thể thì liên quan quái gì đến nhau?  

Cô gái kia hốt hoảng hét lên: “Trưởng phòng Trần, tôi… ông xem sơ yếu lý lịch của tôi là được àm?”  

Giọng nói ồm ồm nghiêm nghị kia lại vang lên: “Đừng sợ, chỉ cần cô để tôi kiểm tra một chút, tôi hứa sẽ cho cô trúng tuyển, được không?”  

Đe doạ trắng trợn!  

Anh lập tức nổi giận đùng đùng.  

Thực ra anh vốn cũng chẳng tốt bụng gì, thế nhưng trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh của Lâm Kiều Hân.  

Nếu cô gặp phải chuyện này…  

Lửa giận trong anh dần bùng nổ.  

Không ngờ trong công ty của Trần Đại Phú loại có loại cặn bã như vậy!  

Cô gái kia cuống quýt nói: “Trưởng phòng Trần, tôi… tôi không phỏng vấn nữa! Tôi còn bận việc khác, xin phép đi trước!”  

Thế nhưng trưởng phòng Trần đã sải bước tới trước mặt cô gái kia, châm chọc nói: “Cô nghĩ tập đoàn Đại Phú chúng tôi là nơi cô thích đến phỏng vấn thì đến, không thích thì bỏ à?”
 
Chương 276: Quần áo đơn giản, để mặt mộc


“Nếu cô dám bước ra khỏi cánh cửa này, cô có tin cả Hoa Châu sẽ không còn ai dám nhận cô vào làm nữa không?”  

Nghe thấy thế, cô gái kia sợ hãi run lẩy bẩy!  

Trưởng phòng Trần nở nụ cười bỉ ổi: “Ngoan ngoãn lại đây cho tôi kiểm tra, tôi hứa năm sau sẽ cho cô làm trợ lý của phòng nhân sự chúng tôi. Cô nghĩ sao?”  

Cô gái kia cắn răng thật chặt, tuyệt vọng bật khóc.  

Không thể đồng ý được!  

Nhưng nếu từ chối…  

Ngay khi cô gái đang không biết phải làm gì thì một giọng nói mỉa mai đột nhiên vang lên: “Ở đây còn có chuyện tốt như vậy cơ à? Hay là ông kiểm tra tôi trước đi?”

Nghe thấy anh nói thế, cả hai người đều sững sờ.  

Bọn họ đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía anh.  

Anh cũng liếc nhìn một cái.  

Trước bàn làm việc có một gã đàn ông trung niên mặc vest, cơ thể béo mập trông rất bỉ ổi.  

Đằng trước ông ta là một cô gái trẻ mặt một chiếc váy liền thân màu trắng.  

Quần áo đơn giản, để mặt mộc.  

Cô gái kia không cao nhưng dáng người rất cân đối.  

Gương mặt tròn tròn, đôi mắt to khẽ chớp chớp như biết nói.  

Đó là một cô gái mang vẻ đẹp thuần khiết, thảo nào trưởng phòng Trần lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy!  

Cô gái kia mắt tròn mắt dẹt nhìn Trương Minh Vũ, tò mò quan sát anh.  

Trưởng phòng Trần nheo mắt lại, giận dữ quát: “Mày tới để phỏng vấn phải không? Con mẹ nó ai cho mày mò vào đây? Không có quy củ gì cả! Mau cút ra ngoài cho tao!”  

Anh cũng không nổi nóng, chỉ cười đáp: “Trưởng phòng Trần làm vậy chẳng công bằng gì cả. Tại sao cô ta kiểm tra cơ thể xong là có thể làm trợ lý, còn tôi lại không được?”  

“Nếu trưởng phòng Trần muốn, tôi có thể cho ông kiểm tra mỗi ngày luôn!”  

Cô gái kia vẫn ngơ ngác nhìn anh, không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh là gì.  

Thế nhưng sắc mặt trưởng phòng Trần đã tối sầm lại. Ông ta lạnh giọng nói: “Tao bảo mày cút ra ngoài có nghe thấy không? Nếu còn không chịu cút tao sẽ gọi bảo vệ!”  

Anh bật cười nói: “Đừng mà, cơ thể của tôi rất đẹp. Ông thực sự không muốn nhìn thử sao?”  

Cô gái kia sợ ngây người.  

Cho dù có ngu ngơ đến đâu thì lúc này cũng phải hiểu được ý đồ của anh.  

Cô ta không kìm được che miệng cười khẽ.  

Trưởng phòng Trần tức muốn nổ phổi, toàn thân run rẩy! 
 
Chương 277: Hai mắt trợn tròn không hiểu gì


Bấy giờ ông ta mới trầm giọng nói: “Con mẹ nó ông đây đếch có hứng thú với mày! Hiểu chưa hả?”  

Giọng nói vang vọng như tiếng sấm, tràn đầy lửa giận!  

Anh lập tức tỏ ra là mình đã hiểu!  

Tiếp đó anh đi thẳng ra ngoài cửa trước ánh mắt hoài nghi của hai người họ.  

Trưởng phòng Trần khẽ giật khoé miệng, chợt có dự cảm chẳng lành.  

Cô gái kia cũng rất mơ hồ.  

Anh nhếch miệng cười một tiếng, hắng giọng hét ầm lên: “Có ai không! Trưởng phòng Trần bảo ai cho ông ta kiểm tra cơ thể là có thể làm trợ lý của phòng nhân sự!”  

“Mau tới đây đi! Muốn làm trợ lý phòng nhân sự thì mau tới! Ai cũng có cơ hội!”  

Trưởng phòng Trần bị làm cho choáng váng.  

Hai mắt trợn tròn không hiểu gì.  

Thế nhưng đến khi ông ta lấy lại tin thần, ngoài cửa đã có một đám người tới vây quanh.  

Ai nấy đều hưng phấn tột độ, nhao nhao dò hỏi.  

Trương Minh Vũ mỉm cười giải thích: “Vừa rồi trưởng phòng Trần muốn kiểm tra cơ thể của cô bé này, bảo kiểm tra xong là có thể làm trợ lý phòng nhân sự”.  

“Nhưng cô bé này không đồng ý. Có ai muốn được kiểm tra cơ thể không? Mau tới đây đi!”  

Nghe thấy thế, đám đông lập tức sững sờ.  

Bọn họ liếc nhìn trưởng phòng Trần rồi lại nhìn sang cô gái trẻ. Dần dà ai cũng giật mình hiểu ra!  

Tiếng bàn tán xôn xao nhanh chóng vang lên!  

Trưởng phòng Trần sa sầm mặt, cả giận quát: “Các người… các người đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn! Cậu ta đang vu khống tôi!”  

“Người đâu! Gọi bảo vệ! Bảo vệ đâu rồi?”  

Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dần kéo tới.  

Mấy tên bảo vệ xông tới, người cầm đầu là Vương Tài!  

Trưởng phòng Trần nhếch miệng cười lạnh ra lệnh: “Cậu ta cố ý xông vào phòng làm việc, còn đặt điều vu khống tôi! Mau bắt ra ngoài rồi báo công an!”  

Trương Minh Vũ chỉ ung dung mỉm cười, không hề lo lắng chút nào.  

Cô gái kia lại sợ sệt, hai mắt hoang mang.  

Cô ta không ngờ lại làm lớn chuyện tới mức này.  

Cô ta vừa thấy biết ơn anh, lại vừa không muốn khiến anh bị liên luỵ. Lỡ như bọn họ thật sự báo công an…  

Nghĩ tới đây, cô ta không khỏi lo sợ.  

Vương Tài lại tỏ ra do dự.  

Dù sao hắn ta cũng biết Trương Minh Vũ là người quen của sếp Chu! 
 
Chương 278: “Ông đây sa thải luôn…”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn nữa làm gì có ai không nhìn ra được chân tướng của chuyện này…  

Hắn ta lúng túng nói: “Chuyện này… trưởng phòng Trần, anh ta…”  

Hắn ta đang định nói rõ ràng lại bị trưởng phòng Trần chặn họng: “Vương Tài! Mày không nghe thấy tao nói gì à? Con mẹ nó bị điếc mà còn đòi làm bảo vệ! Mày có còn muốn làm việc nữa không hả?”  

“Tao muốn sa thải mày chỉ cần nói một câu là đủ! Biết chưa hả?”  

Nghe ông ta nói vậy, Vương Tài không khỏi nổi giận.  

Trước kia ông ta là cấp dưới của hắn ta, thế nhưng bây giờ… ông ta lại sỉ nhục hắn ta như thế!  

Vương Tài híp mắt lại, lạnh giọng đáp trả: “Tôi không làm được chuyện này đâu!”  

Trương Minh Vũ quen biết sếp Chu. Dù thế nào lần này hắn ta cũng phải đứng về phe anh mới có lợi.  

Câu nói này khiến Trương Minh Vũ giật mình sửng sốt.  

Tuy Vương Tài hơi ngốc nhưng ít nhất vẫn có mắt nhìn người.  

Trưởng phòng Trần ngơ ngác, lập tức nổi trận lôi đình: “Vương Tài! Con mẹ nó mày điên rồi à? Không muốn làm nữa đúng không?”  

Vương Tài không hề e sợ, lạnh lùng đáp: “Anh ta là khách của công ty chúng ta. Tôi không có quyền đuổi anh ta đi!”  

Trưởng phòng Trần lộ vẻ mặt khinh thường, cười lạnh nói: “Khách cơ à? Được, mày nói cho tao biết nó là khách của ai? Tao sẽ sa thải cả người đó luôn!”  

Nghe thấy lời này của ông ta, Vương Tài liền nở nụ cười lạnh lẽo.  

Trương Minh Vũ khẽ cau mày.  

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: “Anh ấy là khách của tôi. Ông muốn sa thải tôi hả?”  

“Ông đây sa thải luôn…”  

Trưởng phòng Trần vô thức đáp lại.  

Thế nhưng ông ta chưa kịp nói hết câu đã chết lặng!  

Ông ta ngẩng đầu, kinh hãi phát hiện sếp Chu đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc từ bao giờ!  

Những người khác cũng giật mình khiếp sợ!  

Không ai ngờ Trương Minh Vũ lại là khách của sếp Chu!  

Cô gái kia há hốc mồm, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ!  

Tuy cô ta không biết Trương Minh Vũ là ai, nhưng cô ta lại biết sếp Chu!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 279: Cũng có lúc nghiêm nghị như vậy sao?


Sếp Chu lạnh giọng chất vấn: “Trưởng phòng Trần oai phong thật đấy! Dám đuổi cả khách của tôi đi hả? Lại còn muốn sa thải tôi nữa à?”  

“Trong tập đoàn Đại Phú mà ông còn dám chơi trò quy tắc ngầm như vậy sao?”  

Trưởng phòng Trần sợ chết khiếp!  

Đến lúc này ông ta mới chịu tin Trương Minh Vũ thực sự là khách của sếp Chu!  

Chuyện này…  

Ông ta đứng chết lặng, cả người gần như hoá đá.  

Ánh mắt tràn đầy hối hận!  

Sếp Chu lạnh lùng ra lệnh: “Bắt ông ta lại giao cho công an điều tra!”  

Bịch!  

Trưởng phòng Trần bàng hoàng ngã nhào ra đất.  

Thế nhưng ông ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị mấy tên bảo vệ lôi ra ngoài.  

Vương Tài nhếch miệng cười đắc ý.  

Cô gái kia thì nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, ánh mắt tràn ngập sự biết ơn!  

Quan trọng nhất là anh còn trẻ như vậy đã có địa vị cao…   

Nghĩ tới đây, hai mắt cô ta lại càng sáng rực lên!

Sếp Chu lạnh lùng nói: "Sao vậy? Không muốn đi làm nữa à?"  

Lời này vừa dứt, mọi người vội vàng tản đi.  

Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.  

Sếp Chu bình thường hay khum lưng khụy gối với anh... cũng có lúc nghiêm nghị như vậy sao?  

Vương Tài bất giác muốn quay người rời đi.  

Nhưng Trương Minh Vũ mở miệng nói: "Đợi đã".  

Vương Tài sững sờ.  

Ánh mắt sếp Chu tràn đầy nghi hoặc.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Sếp Chu à, người tên Vương Tài này xuống làm bảo vệ cũng vì không có tiền đút lót, cô thử điều tra chuyện này xem sao?"  

"Dù sao chắc cô cũng không hy vọng Trần Đại Phú có loại thuộc hạ như thế kia đúng không?"  

Anh vừa dứt lời, Vương Tài và sếp Chu sợ giật mình.  

Vương Tài sững sờ, hoàn toàn không hiểu Trương Minh Vũ rốt cuộc muốn làm gì!  

Sếp Chu cũng khiếp sợ, dù sao Vương Tài là do cô ta quản lý, cô ta cũng không ngờ tập đoàn Đại Phú lại có loại sâu mọt này!  

Sếp Chu vội vàng đáp: "Vâng! Tôi bảo đảm sẽ giải quyết thật tốt chuyện này!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom