Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1620


Tần Minh Nguyệt ngẩn người.  

Hàn Thất Thất thúc giục: "Thôi thôi, tranh thủ thời gian cho Trương Minh Vũ về nghỉ ngơi đi, anh ấy mệt lắm rồi".  

Tần Minh Nguyệt hơi nhíu mày.  

Sau một lúc im lặng, cô ta lạnh nhạt nói: "Về rồi băng bó sau, lên xe".  

Nói xong, cô ta cất hộp y tế đi.  

Trương Minh Vũ chán nản đảo mắt.  

Tự nhiên tốn thời gian làm gì không biết!  

Sầm!  

Hàn Thất Thất đóng cửa xe lại.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vẫn còn hơi lo lắng.  

Bỗng nhiên, một mùi hương phả đến.  

Trương Minh Vũ bĩu môi, nói với vẻ không vui: "Cô cố ý lừa tôi để tôi về à?"  

Đáp lại là giọng nói hờ hững của Tần Minh Nguyệt: "Anh đang nói gì thế".  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật cả mình.  

Quay đầu nhìn sang, bấy giờ anh mới phát hiện người đang ngồi cạnh mình lại là Tần Minh Nguyệt?  

Cô ta qua đây làm gì?  

Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm, hỏi: "Sao cô lên đây?"  

Tần Minh Nguyệt nói một cách đương nhiên: "Vì tôi thích".  

Khóe miệng anh giật giật.  

Phải rồi, Hàn Thất Thất lái xe mà...  

Lúc này, Hàn Thất Thất đang ngồi ở ghế tài xế.  

Đôi mắt xinh xắn của cô ta đang nhìn Tần Minh Nguyệt chằm chằm qua kính chiếu hậu.  

Một ánh nhìn đầy bực mình.  

Một lát sau, Hàn Thất Thất lên tiếng: "Này, cô lái xe đi, tôi vẫn chưa hết sợ chuyện lúc nãy, chân mềm nhũn ra cả rồi".  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, cười cười đáp trả: "Xin lỗi, tôi không biết đi xe này".  

Hàn Thất Thất nổi đóa: "Cô..."  

Cuối cùng, cô ta chỉ biết đập vào vô lăng một phát đầy giận dữ.  

Đành yên phận lái xe.  

Tần Minh Nguyệt nhoẻn môi cười.  

Cô nhóc còn non lắm.  

Thế rồi cô ta khoanh tay nhìn đằng trước.  

Vẻ mặt thì đầy đắc ý.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, tâm trạng cứ thấp thỏm lo âu.  

Chẳng mấy chốc đã vào trong thành phố.  

Xe lái thẳng về hướng đại viện.  

Tần Minh Nguyệt từ tốn bảo: "Anh ta đã bị thương thành thế này rồi mà cô còn để anh ta về lo chuyện bên kia à?"  

Nghe vậy, Hàn Thất Thất cau mày.  

Trương Minh Vũ cũng ngạc nhiên.  

Tần Minh Nguyệt nói tiếp: "Tìm chỗ nào yên tĩnh hoặc khách sạn đi".  

Trương Minh Vũ ngập ngừng: "Thôi, cứ về đại viện đi, tôi không yên tâm bên đó lắm".  

Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc thắng.  

Tần Minh Nguyệt tỏ ra kiêu ngạo: "Có gì đâu mà không yên tâm, có người của tôi theo dõi mà".  

"Có chuyện gì họ sẽ báo tôi ngay".  

Sao cơ?  

Trương Minh Vũ vô cùng bất ngờ trước những gì mình vừa nghe được.
 
Chương 1621


Tần Minh Nguyệt... theo dõi nhà họ Lâm ư?  

Chuyện này...  

Anh nghệt mặt.  

Ánh mắt Hàn Thất Thất cũng đầy hoang mang.  

Tần Minh Nguyệt nói một cách tự hào: "Dù gì cũng nằm trong địa bàn Hoa Chân chúng ta, tôi có nghĩa vụ bảo vệ người dân mà".  

Ờ...  

Trương Minh Vũ mấp máy môi, thật sự không biết nên nói gì.  

Anh biết rằng...  

Tần Minh Nguyệt chẳng có nghĩa vụ này đâu.  

Vẻ cảm kích thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.  

Tần Minh Nguyệt cười tươi: "Giờ thì qua chỗ nào yên tĩnh được chưa?”  

Trương Minh Vũ lúng túng trả lời: "À... được rồi".  

Hàn Thất Thất trề môi.  

Bực mình quá đi mất!  

Nhưng có còn cách nào nữa đâu...  

Sau cùng, Hàn Thất Thất đành lái xe đến biệt thự của Trương Minh Vũ.  

Trên đường đi, anh vẫn chưa yên tâm.  

Sau khi xác nhận với Long Tam bên kia vẫn an toàn, anh mới thư giãn hơn một chút.  

Còn Đinh Ninh thì đã về rồi.  

Không lâu sau, xe dừng trước cổng biệt thự.  

Trương Minh Vũ được hai cô gái đỡ, đi từ từ vào trong.  

Mãi đến khi ngồi trên ghế sofa, anh mới không còn căng thẳng nữa.  

Lại một đêm trắc trở.  

Hàn Thất Thất và Tần Minh Nguyệt ngồi đối diện Trương Minh Vũ.  

Anh xốc lại tinh thần.  

Ngẩng đầu, anh bỗng nhiên thấy hai cô gái đều làm vẻ mặt vô cảm, ngồi như một bức tượng.  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ lắc đầu ngán ngẩm.  

Không ai lên tiếng, trong biệt thự yên lặng lạ thường.  

Bầu không khí cũng khá là kỳ lạ.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ hồ hởi mở miệng: "Được rồi, tôi cũng về đến nhà rồi, không còn chuyện gì nữa thì hai người về trước đi".  

Cứ ngồi đó thì ngại quá trời...  

Hàn Thất Thất khoanh hai tay trước ngực và nói với vẻ đanh đá: "Muộn rồi, tôi ở lại đây, đằng nào cũng không phải lần đầu".  

Nói xong trong mắt cô ta còn hiện lên vẻ thách thức.  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày.  

Thế rồi cô ta bỗng nở một nụ cười lạ lùng.  

Trương Minh Vũ nhìn mà chỉ biết đực mặt.  

Hàn Thất Thất thì thôi không nói rồi, xưa giờ có khi nào mà không háo thắng đâu.  

Nhưng... Tần Minh Nguyệt là sao đây?  

Lát sau, cô ta nghiền ngẫm nói: "Tôi cũng không về, đêm nay ở lại nhà anh, tôi cũng có vài việc cần nói với anh".  

Gì vậy trời?  

Trương Minh Vũ mở to mắt.  

Cô ta cũng ở đây ư?  

Hàn Thất Thất khẽ cắn răng, hơi lớn tiếng: "Cô và anh ấy thì có chuyện gì để nói chứ!""  

Trương Minh Vũ cũng ngờ vực.  

Tần Minh Nguyệt cười nhẹ, đáp: "Chuyện của chúng tôi sao phải nói cho cô biết?"  

"Anh nói xem có đúng không, Trương Minh Vũ".  
 
Chương 1622


Dứt lời, cô ta nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ.  

Mê hoặc lòng người.

Hả?  

Cơ thể Trương Minh Vũ run lên bần bật.  

Tần Minh Nguyệt bị sao vậy....  

Hàn Thất Thất nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong con ngươi xinh đẹp như sắp phun ra đến nơi!  

Tức chết mất!  

Hàn Thất Thất khẽ quát: "Không được, tôi có chuyện muốn nói với Minh Vũ!"  

"Ngày mai cô nói đi!"  

Ở Tĩnh Châu thì có Liễu Thanh Duyệt, khó khăn lắm mới quay lái.  

Vậy mà lòi ra Tần Minh Nguyệt!  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày nói: "Chuyện tôi cần nói có liên quan đến an nguy của nhà họ Lâm".  

"Cô muốn nói cái gì?"  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Có liên quan đến nhà họ Lâm?  

Hàn Thất Thất há hốc miệng, không nói nên lời!  

Không đọ lại rồi!  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười đắc ý.  

Vô cùng kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ sững sờ nhìn.  

Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Minh Nguyệt bao giờ...  

Hàn Thất Thất nhịn một lúc, cuối cùng chẳng nói được gì.  

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì giận, lồng ngực phập phồng lên xuống!  

Tần Minh Nguyệt đắc ý mỉm cười: "Không nói gì? Vậy tôi sẽ coi là cô thầm thừa nhận rồi".  

Hàn Thất Thất hít sâu một hơi.  

Nhưng...  

Tần Minh Nguyệt cười nói: "Trương Minh Vũ, vậy... chúng ta vào phòng bàn chuyện?"  

Con ngươi xinh đẹp lóe sáng.  

Trương Minh Vũ không nhịn được, khóe miệng co giật.  

Chẳng phải chỉ là nói chuyện sao.  

Sao làm như...  

Mắt Hàn Thất Thất đỏ ửng lên, hô hấp dồn dập!  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Được rồi".  

Nói xong anh liền đứng dậy.  

Tần Minh Nguyệt bước đôi chân dài, khẽ kéo lấy tay Trương Minh Vũ.  

Cơ thể anh run rẩy.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Cô làm gì vậy?"  

Tần Minh Nguyệt nói như điều dĩ nhiên: "Đỡ anh ấy, cô không thấy anh ấy đang bị thương sao?"  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Mẹ nó...  

Lồng ngực Hàn Thất Thất phập phồng lên xuống, Không nói được câu gì!  

Hôm nay, cô ta thất bại toàn tập!  

Tần Minh Nguyệt đắc ý mỉm cười, đỡ Trương Minh Vũ đi lên tầng.  

Trương Minh Vũ khập khiễng bước đi.  

Anh cũng không nghĩ nhiều chỉ tò mò không biết rốt cuộc Tần Minh Nguyệt đem đến tin tức gì.  

Hàn Thất Thất đứng tại chỗ, cơ thể khẽ run rẩy. 
 
Chương 1623


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng.  

Anh không sợ Âu Dương Triết nhưng Âu Dương Thanh Tùng...  

Dù sao cũng là tướng quân!  

Một lúc sau, trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm trọng!  

Tần Minh Nguyệt nói tiếp: "Anh cũng không cần quá lo lắng, sắp tới Âu Dương Thanh Tùng sẽ không tới".  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Có thể...  

Anh rất nghi ngờ, rốt cuộc nhà họ lâm có thứ gì để Âu Dương Triết và Âu Dương Thanh Tùng quan tâm đến vậy?  

Mắt Tần Minh Nguyệt bỗng sáng rực lên, cô ta mỉm cười nói: "Nhưng đối với anh mà nói, còn một tin tức tốt nữa".  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Tin tức tốt gì?"  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười nói: "Lần trước tôi từng bảo với anh Âu Dương Thanh Tùng và Âu Dương Triết bất hòa với nhau, đây là cơ hội duy nhất để anh chống lại bọn họ".  

"Nếu không..."  

Tần Minh Nguyệt không nói hết.  

Trương Minh Vũ đã hiểu ra.  

Dù là những thành viên còn lại của tổ 11 hay là đại quân của Âu Dương Thanh Tùng.  

Anh cũng không thể chống lại.  

Làm thế nào để lợi dụng đây?  

Haizz.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.  

Tần Minh Nguyệt an ủi nói: "Bây giờ không cần nghĩ nhiều, Âu Dương Thanh Tùng trong một tháng này sẽ không ra tay đâu".  

"Trong một tháng này anh chỉ cần quan tâm mình Âu Dương Triết là được".  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Nhưng chuyện này nào có dễ như vậy?  

Ngoại trừ Âu Dương Triết, còn cả người của Thần Ẩn nữa!  

Âu Dương Thanh Tùng là một.  

Thần Ẩn là một.  

Âu Dương Triết là một.  

Quan trọng nhất là... Âu Dương Triết đang ở biên giới Hoa Châu làm gì?  

Âm mưu của hắn là gù?  

Haizz.  

Trương Minh Vũ lại thở dài.  

Một cái đầu, hai cái to.  

Tần Minh Nguyệt cũng lắc đầu than thở.  

Trương Minh Vũ bỗng nhíu mày hỏi: "Đúng rồi, tại sao cô lại giúp tôi?"  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười nói: "Bởi vì có một số chuyện anh không biết".  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhưng nghĩ lại liền hiểu ra.  

Dù sao nhà họ Tần và nhà Âu Dương không hợp nhau, có một số mâu thuẫn nhất định.  

Trương Minh Vũ không muốn nghĩ nhiều.  

Cốc cốc cốc.  

Tiếng gõ cửa vang lên.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Mở cửa! Mau mở cửa cho tôi!"  

"Chính chủ đến rồi!"  

Chính chủ?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng.  

Hàn Thất Thất nói tiếp: "Mau lên! Mau mở cửa! Chính chủ đến rồi!"  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1624


Tần Minh Nguyệt đứng dậy đi ra cửa.  

Trương Minh Vũ đờ đẫn nhìn.  

Không biết tại sao anh cảm thấy hơi chột dạ.  

Sẽ là ai đây?  

Cạch!  

Cửa mở ra.  

Tần Minh Nguyệt nhìn qua khe cửa kiêu ngạo nói: "Tôi đã nói bọn tôi phải bàn chuyện, cô lại đến đây làm gì?"  

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười kiêu ngạo nói: "Tôi chẳng làm gì cả, nhưng... có người đang tìm Minh Vũ!"  

Nói xong liền nhường đường.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Ngẩng đầu nhìn, đằng sau Hàn Thất Thất còn có một bóng người!  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt sững sờ.  

Người đến là... Lâm Kiều Hân!  

Chuyện này...  

Hàn Thất Thất nhướng mày, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý!  

Cứ ngông cuồng đi!  

Lâm Kiều Hân tiến lên trước, cười nói: "Cục trưởng Tần, hai người đang nói chuyện gì thế?"  

Trong lúc nói, ánh mắt cô hiện lên vẻ gì đó dị thường.  

Trương Minh Vũ im lặng!  

Sao cô lại đến?  

Cảm giác chột dạ lên đến cực điểm!  

Tần Minh Nguyệt chần chừ một lúc rồi nói: "Sắp bàn xong rồi, cô đến rồi thì vào đi".  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.  

Bước vào trong.  

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười, tiến lên theo!  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Chúng tôi bàn việc, cô vào làm gì?"  

Hả?  

Hàn Thất Thất sững sờ.  

Đôi mắt xinh đẹp bừng lửa giận, cô ta nói: "Cô... sao tôi không được vào? Cứ làm như cô bàn chuyện chính đáng ấy!"  

Không chính đáng?  

Tần Minh Nguyệt lập tức bất lực.  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ phức tạp.  

Bọn họ... đang bàn chuyện gì vậy?  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo ngẩng đầu, đắc ý nói: "Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi? Nếu như cô mà bàn chuyện gì chính đáng thì tại sao lại sợ tôi nghe?"  

Nói xong cô ta liền khoanh tay trước ngực.  

Trương Minh Vũ nghe thấy vậy mắt lập rức lóe lên sự bất lực.  

Hàn Thất Thất này... đúng là...  

Haizz...  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ đành lặng lẽ thở dài.  

Tần Minh Nguyệt khó chịu liếc mắt.  

Lâm Kiều Hân còn đang đứng đây đấy!  

Hàn Thất Thất nói cái gì vậy?  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Được rồi, vậy đi vào đi, tôi nói cho cô biết, nếu như cô tiết lộ chuyện này ra".  

"Cô... sẽ phải chịu trách nhiệm".  

Xì!  

Hàn Thất Thất bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ, đi thẳng vào trong!  

Dọa ai vậy, bà đây sợ gì?  

Hai cô gái nhanh chóng đi vào.  

Tần Minh Nguyệt hung hăng trợn trừng mắt, sau đó mới đóng cửa.  

Sau khi Lâm Kiều Hân đi vào, cô nhìn quanh một lượt.  

Cuối cùng chú ý đến Trương Minh Vũ đang ngồi trên sofa!  

Quần áo chỉnh tề, mặt mày bình tĩnh.  

Phù!  

Không hiểu sau, Lâm Kiều Hân bất giác thở phào nhẹ nhõm.  

Trương Minh Vũ đứng dậy, lúng túng mỉm cười: "Lâm Kiều Hân, cô đến rồi sao?"  

Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "À... Thất Thất bảo anh bị thương, tôi đến thăm anh".  

Thất Thất?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.  

Trên đường xảy ra chuyện gì mà sao xưng hô giữa hai người thân mật thế...  

Trương Minh Vũ cười nói: "À... không sao, bị thương nhẹ thôi".  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Nhưng... vẫn cảm thấy kỳ lạ.  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện tiếp".  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Chẳng phải bàn xong rồi sao? Còn bàn gì nữa?  

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên sự bất lực.  

Đúng là bàn bạc xong rồi.  

Nhưng Lâm Kiều Hân lại đến... nếu không bàn gì đó...  

Tần Minh Nguyệt cũng sợ cô hiểu nhầm.  

Lâm Kiều Hân ngồi xuống, con ngươi xinh đẹp hiện lên vẻ phức tạp.  

Hàn Thất Thất đắc ý ngồi bên cạnh.  

Mặt mày kiêu ngạo.  

Ực! 
 
Chương 1625


Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Thế trận này... dọa người quá!  

Bốn người ngồi xuống vị trí của mình.  

Cả căn phòng yên tình đến dị thường.  

Không ai nói chuyện...  

Hàn Thất Thất nhướng mày: "Sao vậy, chẳng phải bàn bạc sao? Cô nói gì đi chứ, tôi xem xem có chuyện gì chính đáng không?"  

Tần Minh Nguyệt trợn trừng mắt.  

Hóng drama thì ngại gì vết bẩn!  

Lâm Kiều Hân mặt lạnh như tiền, nhưng trong lòng vô cùng loạn!  

Tần Minh Nguyệt liếc xéo: "Minh Vũ, ban nãy tôi còn chưa nói xong, hai ngày tới anh phải chú ý phía nhà họ Lâm".  

Hả?  

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân liền nhíu mày.  

Nhà họ Lâm?  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Biết rồi, người của tổ 11 rất mạnh".  

Trong đầu anh bất giác hiện lên hình ảnh của anh chàng kia.  

Đúng là rất kinh khủng!  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi; "Hai người... đang bàn chuyện gì vậy?"  

Tần Minh Nguyệt cười nói: "Cô Lâm, tôi và Minh Vũ đang bàn chuyện nhà Âu Dương".  

"Minh Vũ bị người nhà Âu Dương đánh bị thương".  

"Mấy ngày nay, nhà họ Lâm có thể gặp nguy hiểm".  

Con ngươi xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe sáng!  

Nhà họ Lâm...  

Bọn họ đang bàn chuyện nhà họ Lâm sao?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Kiều Hân, lần này phải cảm ơn cục trưởng Tần, cô ấy đã phái người trông coi đại viện của chúng ta".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân cảm kích nói: "Cảm ơn cô, cục trưởng Tần".  

Đúng là nằm ngoài dự đoán.  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười: "Cô Lâm khách khí quá rồi".  

Hàn Thất Thất bĩu môi, bất mãn nói: "Tự dưng tốt bụng thế, hừ!"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc xéo cô ta.  

Cô Hàn Thất Thất này đúng là chỉ muốn trời đất thêm loạn.  

Tần Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực nói: "Nếu cô nói như vậy, thì tôi không quan tâm đến nhà họ Lâm nữa".  

"Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, cô chịu trách nhiệm".  

Hàn Thất Thất á khẩu: "Cô..."  

Một lúc sau, Hàn Thất Thất mím môi, tức giận quay đầu đi!  

Lâm Kiều Hân không nghĩ nhiều.  

Sau khi biết nội dung cuộc nói chuyện của họ, tâm trạng phức tạp biến mất không ít.  

Thay vào đó là sự cảm kích.  

Cô hiểu, Tần Minh Nguyệt giúp đỡ cô như vậy là vì nể mặt Trương Minh Vũ.  

Cô bất giác mỉm cười.  

Bây giờ điều khiến cô lo lắng nhất chính là nhà họ Lâm.  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười đắc ý.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Tần Minh Nguyệt là người chững chạc, sao nhìn thấy Hàn Thất Thất là...  

Căn phòng lại chìm vào trong yên lặng.  

Mỗi người một suy nghĩ.  

Một lúc sau, Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Nói xong chưa? Nói xong rồi cô có thể ra ngoài rồi đấy".  

Nói xong, Hàn Thất Thất liền trợn trừng mắt nhìn Tần Minh Nguyệt.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự nghi ngờ.  

Hai người này làm sao vậy?  

Tần Minh Nguyệt cười nói: "Tôi ra ngoài hay không cô quản được chắc?"  

Hàn Thất Thất cuộn chặt nắm đấm!  

Tức nổ phổi mất!  

Ngoại trừ Trương Minh Vũ ra, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác nói cho cứng họng như vậy!  

Nhưng càng như vậy cô ta càng không phục!  

Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi kiêu ngạo nói: "Đúng là tôi không quản được, nhưng cô đang làm lỡ chuyện của người ta đấy!"  

"Cô mất não à, tôi thực sự hoài nghi cái vị trí cục trưởng của cô là do cô đi cửa sau mà lấy được!"  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày hỏi: "Tôi đi cửa nào không cần cô phải lo, có điều..."
 
Chương 1626


"Tôi làm lỡ chuyện gì?"  

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Vậy mà cũng không hiểu à?"  

"Vợ chồng người ta mấy ngày không gặp nhau, cô chẳng có chút ý tứ nào cả".  

Phụt!

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một búng máu!  

Mẹ nó...  

Tần Minh Nguyệt nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm!  

Cô Hàn Thất Thất này... cái gì cũng dám nói!  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt.  

Nhưng cuối cùng chỉ có thể liếc xéo Hàn Thất Thất.  

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Cô không phục lý do này hả?"  

Nói xong, trên mặt liền lộ rõ vẻ kiêu ngạo!  

Tần Minh Nguyệt hung hăng liếc xéo cô ta: "Phục!"  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Hai người này đúng là...  

Hàn Thất Thất đắc ý nói: "Vậy còn sững sờ làm cái gì? Mời!”  

Nói xong liền duỗi tay chỉ ra cửa.  

Tần Minh Nguyệt liếc xéo cô ta: "Được thôi, vậy tôi không làm phiền hai vợ chồng nữa".  

"Ngày mai phải bắt đầu cẩn thận".  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Được, tôi biết rồi".  

Lâm Kiều Hân khách khí gật đầu.  

Tần Minh Nguyệt bước đôi chân dài, từ từ rời khỏi phòng.  

Hàn Thất Thất đắc ý, suýt nữa vui đến hét lên.  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Hàn Thất Thất cười nói: "Được rồi, tôi cũng không làm phiền vợ chồng hai người nữa".  

"Tôi cũng đi đây!"  

Nói xong liền vẫy tay.  

Lâm Kiều Hân cũng mỉm cười vẫy tay.  

Hàn Thất Thất không chần chừ đi thẳng ra ngoài.  

Cạch.  

Cửa phòng đóng lại.  

Trong khách sạn chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Bầu không khí khá lúng túng.  

Lâm Kiều Hân cúi đầu khẽ nói: "Trương Minh Vũ, cảm ơn anh".  

Trong lòng có hơi hổ thẹn.  

Sau khi nghe Hàn Thất Thất nói, cô cũng nghi ngờ chạy đến.  

Chỉ không ngờ... Trương Minh Vũ lại vì nhà họ Lâm.  

Trương Minh Vũ tức giận liếc xéo: "Mấy ngày nay cô nói biết bao câu cảm ơn với tôi rồi..."  

Lâm Kiều Hân mỉm cười nói: "Trừ từ này ra không có từ nào khác có thể biểu đạt".  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Bất giác cảm thấy động lòng.  

Đây không phải điều anh muốn có sao?  

Bây giờ...  

Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Đúng rồi, vết thương của anh sao rồi?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao cả, chỉ hơi đau thôi".  

Đau?  

Lâm Kiều Hân nhíu mày: "Không sao sao lại đau?"  

Trương Minh Vũ phất tay cười nói: "Yên tâm đi, không sao đâu, ngủ một giấc là được".  

Lâm Kiều Hân muốn nói lại thôi.  

Dù vậy trong lòng vẫn lo lắng.  

Cuối cùng cô chậm rãi nói: "Vậy cũng tốt, tôi đỡ anh nằm lên giường, mau nghỉ ngơi cho khỏe".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Lâm Kiều Hân lại gần, khoác tay lên cánh tay anh.  

Sau đó cảm giác mềm mại truyền đến.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng.  

Cả người căng thẳng.  

Cảm giác này anh đã trải qua không ít rồi.  

Trên đường trở về anh luôn được nếm thử. 
 
Chương 1627


Nhưng cảm giác Lâm Kiều Hân mang lại cho anh... vô cùng khác biết!  

Chẳng biết tại sao, Trương Minh Vũ cảm thấy dao động.  

Lâm Kiều Hân khẽ dùng sức.  

Chỗ mềm mại chạm vào người anh!  

Hộc.  

Trương Minh Vũ thở dốc, cố gắng giữ vững hô hấp của mình  

Chân dồn sức.  

Từ từ đứng dậy.  

Nhưng chân vừa chạm đất đã cảm thấy đau đớn!  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi lạnh!  

Cơ thể lập tức nghiêng đi!  

"Á!"  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc hét lên.  

Tay dùng sức kéo lại.  

Nhưng với cân nặng của Trương Minh Vũ, sao cô kéo lại được!  

Bốp!  

Tiếng động nặng nề vang lên.  

Cơ thể Trương Minh Vũ nằm thẳng lên sofa!  

Nhưng cơn đau đã bị cơn đau trên đùi bao phủ!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Sao lại vậy?  

Lâm Kiều Hân vội vàng đỡ anh dậy.  

Trương Minh Vũ đau đến mức nhe răng há mồm.  

Anh dựa vào ghế sofa.  

Chân phải tê dại!  

Rốt cuộc... chuyện gì đang xảy ra?  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, lo lắng nói: "Đã vậy rồi, anh còn bảo không sao được à! Bị thương ở đâu rồi? Để tôi xem nào".  

Trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.  

Trương Minh Vũ cố gắng nén cơn đau: "Không... không sao thật mà, không cần nhìn đâu".  

Vị trí này... lúng túng lắm!  

Lâm Kiều Hân khó chịu nói: "Đã bị vậy rồi, sao anh... cứng đầu như vậy!"  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Không phải cứng đầu, mà là chỗ bị thương...."  

Hả?  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Việc này...  

Cuối cùng Lâm Kiều Hân chỉ đành mím môi đáp: "Hay là... tôi cõng anh quay lại giường, ngồi đấy nghỉ ngơi thì hơn".  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Không cần đâu, tí nữa tôi tự về giường là được".  

Lâm Kiều Hân nhướng mày, khẽ nói: "Nghe lời đi!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Vẻ mặt và thái độ này rất quen, hồi trước ngày nào cũng thấy.  

Có thể dùng giọng điệu này nói lời quan tâm đến mình.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Sau khi phản ứng lại, Lâm Kiều Hân ngồi xổm xuống trước mặt anh.  

Trương Minh Vũ chợt cảm thấy ấm áp.  

Lâm Kiều Hân... đúng là khác xưa.  
 
Chương 1628


Anh bất giác cảm thấy yên tâm.  

Giọng nói dễ nghe của Lâm Kiều Hân lại vang lên: "Lên đi, anh leo lên lưng tôi".  

Trương Minh Vũ hơi đau lòng.  

Nhưng đã nói đến nước này...  

Do dự một chút, Trương Minh Vũ khẽ di chuyển, nằm trên lưng Lâm Kiều Hân.  

Mùi hương lạ xông vào mũi anh.  

Mùi hương này khiến Trương Minh Vũ luống cuống.  

Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng.  

Dùng hết sức mới cõng được anh lên.  

Lảo đảo đi về phía giường.  

Trương Minh Vũ cảm thấy yêu cô vô cùng.  

Chỉ có thể dùng chân trái cỗ gắng đỡ cơ thể để cô bớt vất vả.  

Chỉ cần khẽ chuyển động, cơn đau ở vùng đùi sẽ ập tới.  

Mất một lúc sau mới đến được giường.  

Phù!  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.  

Trương Minh Vũ cũng lật người, chuyển sang tư thế thoải mái hơn.  

Nhưng đùi phải chỉ có thể để ngửa.  

Đến bây giờ trên đùi vẫn đau rát  

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Chỉ ăn một cước thôi, cho dù mạnh đến đâu cũng không đến nỗi không đi lại được chứ...  

Lâm Kiều Hân nghiến răng, trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập sự lo lắng.  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân hỏi: "Rốt cuộc bị thương ở chỗ nào? Tôi... xem giúp anh".  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Không sao, nghỉ ngơi một lúc là được, chỉ bị thương ở đùi thôi".  

Đùi?  

Lâm Kiều Hân khó chịu nói: "Sao anh không nói sớm, tôi cứ tưởng..."  

Tưởng gì?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự bất lực.  

Lâm Kiều Hân tiến lên hai bước nói: "Ở đây có hòm thuốc, anh mau vén quần lên, tôi xem cho".  

Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Thôi..."  

Lâm Kiều Hân nhíu mày: "Anh mau lên".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Vén không được đâu, phải cởi ra cơ".  

"Cô... muốn xem à?"  

Cứ tưởng Lâm Kiều Hân thấy khó mà lui, chuyện này đã xong rồi.  

Nhưng khiến Trương Minh Vũ bất ngờ là...  

Lâm Kiều Hân không hề do dự đáp.  

"Ừ!"

Hả?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Đáp thế nào đây?  

Lâm Kiều Hân giục nói: "Được rồi, đàn ông đàn ang, sao..."  

Cô cũng bắt đầu sốt ruột rồi!  

Nghiêm trọng vậy sao!  

Anhs mắt của Trương Minh Vũ lóe lên sự bất lực.  

Việc này thì liên quan gì đến việc là đàn ông chứ...  

Đàn ông thì không được phép xấu hổ à...  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể nói: "Vậy thì được". 
 
Chương 1629


Lâm Kiều Hân giục: "Vậy anh mau cởi ra".  

Trương Minh Vũ khó khăn ngồi dậy.  

Hít!  

Anh đột nhiên hít sâu một hơi...  

Vừa duỗi thẳng người, đùi lại đau nhức.  

Sao lại đau thế được?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, cơ thể lại ngã xuống giường  

Anh nghiến răng nghiến lợi!  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, lo lắng nói: "Anh còn bảo không nghiêm trọng hả?"  

Trương Minh Vũ nhịn đau nói: "Thực sự... không nghiêm trọng, chỉ bị... người ta đá một phát thôi".  

"Sao mà..."  

Anh cũng hoang mang.  

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Được rồi, anh nằm xuống đi, tôi cởi giúp anh..."  

Nói xong mặt cô đỏ ửng lên.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Nhưng... cũng hết cách.  

Bây giờ anh rất muốn biết đùi mình bị làm sao.  

Sao mà đau như vậy!  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy dị thường.  

Lâm Kiều Hân tiến lên.  

Tay giơ lên giữa không trung...  

Khó xử quá!  

Trương Minh Vũ thấy vậy nên cũng lúng túng.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.  

Cuối cùng cũng ra tay.  

Tay cô nhanh chóng chạm đến thắt lưng.  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng lên.  

Chuyện này...  

Đúng là tạo nghiệp mà!  

Trương Minh Vũ nhắm mắt, cố gắng ngừng thở.  

Một lúc sau mới cởi quần ra.  

Hít!  

Trương Minh Vũ hung hăng thở phào nhẹ nhõm.  

Mở mắt ra.  

Lúc này mới phát hiện mặt Lâm Kiều Hân đỏ như máu!  

Ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng.  

Kéo áo che đi chỗ quan trọng.  

Lâm Kiều Hân liếc mắt.  

Thầm phỉ nhổ.  

Cô kéo quần xuống mắt cá chân anh, sau đó bĩu môi nói: "Anh nghĩ tôi thích nhìn lắm à".  

Nói xong cổ cũng đỏ.  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười.  

Lâm Kiều Hân điều chỉnh hô hấp, hỏi: "Chỗ nào đau?"  

Trương Minh Vũ duỗi ngón tay ra chỉ vào chỗ đau.  

Ngoài bắp đùi.  

Lâm Kiều Hân nhìn về phía đó. 
 
Chương 1630


Cẩn thận quan sát...  

Cô khẽ kêu lên: "Á! Chân này của anh..."  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Sao phản ứng lớn vậy?  

Nhưng bây giờ anh đang nằm, chẳng nhìn thấy gì cả.  

Lâm Kiều Hân nhìn chằm chằm vào vết thương,  

Mặt đỏ bừng lên!  

Quan trọng nhất là... bên trên có một hàng lỗ!  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân sợ hãi!  

Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Nghiêm trọng lắm sao?"  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới bừng tỉnh.  

Cô ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ nghiêm trọng!  

Một lúc sau cô mới gật đầu.  

Tim Trương Minh Vũ như chậm mất một nhịp.  

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Mau đỡ tôi dậy".  

Lâm Kiều Hân làm theo.  

Bây giờ cô cũng không biết phải làm gì.  

Trương Minh Vũ khó khăn ngồi dậy.  

Nhìn về chỗ đùi.  

Mí mắt anh nháy liên tục!  

Chuyện này...  

Có điều chỉ là bị người ta đạp một cái, sao lại thành ra như vậy?  

Nhìn kỹ lại.  

Bên trên những chiếc lỗ dày đặc chảy ra tơ máu.  

Đây rõ ràng không phải là thứ một cú đá bình thường có thể làm!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Lâm Kiều Hân mím môi, lo lắng hỏi: "Liệu... có phải trúng độc không?"  

Trương Minh Vũ quan sát kỹ.  

Một lúc sau anh lắc đầu nói: "Máu màu đỏ, chắc không phải đâu".  

Lâm Kiều Hân vẫn rất lo lắng, cô nói: "Nhưng..."  

Há miệng một lúc mà vẫn chẳng nói được gì.  

Vậy làm thế nào?  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, nói: "Không sao, xử lý qua là được".  

Cho dù nói vậy nhưng anh không chắc chắn lắm.  

Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm.  

Nhưng cuối cùng... cũng chẳng còn cách gì...  

Một lúc sau, cô mới đồng ý nói: "Được".  

Nói xong liền lấy bông băng ra.  

Trương Minh Vũ từ từ nằm xuống.  

Lâm Kiều Hân luống cuống chạm vào vết thương.  

Hít!  

Trương Minh Vũ đau đến mức hít sâu một hơi lạnh.  

Lâm Kiều Hân run rẩy.  

Rất đau lòng!  

Trương Minh Vũ cười gượng: "Không sao, tôi chuẩn bị tinh thần rồi, cô làm đi".  
 
Chương 1631


Lâm Kiều Hân mím môi gật đầu.  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi.  

Lại bị chạm vào.  

Cơn đau ập tới Trương Minh Vũ cố gắng nhịn không muốn mình phải hét lên!  

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?  

Sao lại đau như vậy?  

Anh huấn luyện lâu như vậy, cơn đau bình thường không thể khiến anh cảm thấy như vậy được.  

Nhưng bây giờ...  

Trong cơn đau, thời gian dần trôi.  

Đầu Trương Minh Vũ đổ đầy mồ hôi!  

Phù!  

Lâm Kiều Hân đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống giường.  

Kết thúc rồi sao?  

Trương Minh Vũ cuối cùng cũng có thể thả lỏng!  

Lâm Kiều Hân mệt mỏi nói: "Bây giờ chỉ có thể xử lý đơn giản, sau đó băng bó lại".  

"Hay chúng ta đi bệnh viện khám đi".  

Cô vẫn rất lo lắng.  

Trương Minh Vũ chần chừ một lúc rồi mới nói: "Để ngày mai xem xem, nếu như ngày mai vẫn không ổn, chúng ta lại đi xem".  

Lâm Kiều Hân chần chừ muốn nói lại thôi.  

Nhưng cuối cùng... chỉ đành gật đầu.  

Sắc mặt Trương Minh Vũ vô cùng nghiêm trọng.  

Anh đột nhiên cảm thấy vết thương của mình không hề đơn giản...  

Bị đá sao lại thành ra như vậy?  

Hơn nữa anh cảm thấy cơn đau lúc này còn đau hơn lúc bị đá.  

Haizz.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Chỉ có thể cầu phúc.  

Một lúc sau anh mới cảm thấy đỡ đau hơn chút.  

Dù sao đùi cũng không cử động được.  

Lâm Kiều Hân cũng nghỉ ngơi đủ rồi, cô không nhịn được cảm thấy lo lắng.  

Vết thương... thật sự rất kinh khủng.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao đâu, không cần lo lắng, cô mau ngủ đi".  

"Biết đâu ngủ một giấc là khỏi".  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Một lúc sau cô mới chui vào chăn.  

Hai người mỗi người một ý.  

Nhưng không ai chú ý đến khoảng cách giữa hai người rất gần.  

Nhắm mắt lại, tâm trạng Trương Minh Vũ rất phức tạp.  

Bất giác cảm thấy lo lắng.  

Anh cứ cảm thấy vết thương này không hề đơn giản.  

Đây là lần đầu anh gặp trường hợp này.  

Hay là gọi cho chị tư hỏi xem sao?  

Nhưng...  

Cuối cùng Trương Minh Vũ vẫn không gọi.  

Nếu Liễu Thanh Duyệt biết, cô ấy thể nào cũng...  

Haizz...  

Trương Minh Vũ thầm thở dài, nhắm mắt lại. 
 
Chương 1632


Lâm Kiều Hân tắt đèn, căn phòng tối om.  

Trương Minh Vũ cẩn thận điều chỉnh là tư thế.  

Lâm Kiều Hân trợn trừng mắt, con ngươi xinh đẹp đầy vẻ lo âu.  

Không biết tại sau cô không yên lòng nổi.  

Thời gian dần trôi.  

Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Anh cảm thấy buồn tiểu nên không thể nào ngủ được!  

Không gì kinh khủng bằng việc nhịn tiểu!  

Đúng là...  

Làm thế nào bây giờ?  

Lúc này chân anh không cử động được, không đi được xa...  

Càng nghĩ, anh càng buồn tiểu.  

Trương Minh Vũ sắp nhịn đến mức bùng nổ rồi!  

Chẳng nhẽ... nhờ cô ấy?

Nhưng...  

Như thế thì khó xử lắm...  

Trương Minh Vũ cảm thấy bối rối.  

Nhưng càng như vậy càng muốn đi vệ sinh!  

Lâm Kiều Hân yên lặng nằm ngủ, không phát hiện ra điều gì ra thường.  

Trương Minh Vũ há miệng.  

Nhưng... thực sự không nói ra được.  

Thôi vậy.  

Tự mình đi thôi...  

Trương Minh Vũ cố nhịn cảm giác bàng quang nổ tung!  

Sau một lúc, anh thực sự không nhịn nổi nữa!  

Nghe kỹ lại, hô hấp bên tai không hề thay đổi.  

Ngủ rồi sao?  

Trương Minh Vũ mím môi, cố gắng ngồi dậy.  

Nghiêng đầu nhìn.  

Lâm Kiều Hân không có hành động gì.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Đùi di chuyển, chuẩn bị xuống giường.  

Vừa cử động, cơn đau buốt truyền đến.  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi lạnh!  

Sao lại đau như vậy chứ?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ dần quen với cơn đau.  

Chân trái đặt xuống đất, thử đứng lên.  

Á!  

Cơn đau trở nên gấp bội!  

Đau kinh người.  

Gống như có ai đó đâm vào hệ thần kinh của anh vậy!  

Trương Minh Vũ ngã xuống đất.  

Đau đớn có thể nhịn.  

Như một cú nhảy thế này khiến anh... suýt nữa bùng nổ...  

Trương Minh Vũ khóc thầm trong lòng.  

Có chết anh cũng không ngờ có một ngày đi vệ sinh cũng tốn sức vậy!  

Mẹ nó.  
 
Chương 1633


Có chết cũng phải bò đến nhà vệ sinh!  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, bò xuống đất!  

Bò!  

Đùi phải vẫn nằm trên không trung.  

Cho dù đau đớn nhưng vẫn thoải mái hơn việc nhịn tiểu.  

Hít!  

Trương Minh Vũ cố gắng hít thở, mau chóng bò đi!  

Cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.  

Nhưng quay đầu nhìn lại... chân vẫn nằm trên giường...  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ muốn nôn ra máu.  

Lại dùng sức!  

Thời gian dần trôi, Trương Minh Vũ dần thích ứng với cơn đau.  

Ngẩng đầu nhìn qua.  

Cuối cùng cũng đến được cửa nhà vệ sinh.  

Trương Minh Vũ cảm thấy khoảng cách từ giường đến nhà vệ sinh chưa bao giờ xa như vậy...  

May mà không có ai...  

Dù sao chúng ta cũng chỉ là con người thôi.  

Bị người ta nhìn thấy cảnh bò vào nhà vệ sinh...  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Tiếp tục bò!  

Cạch!  

Tiếng động đột nhiên vang lên.  

Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ bất động.  

Sao vậy?  

Nhìn thấy thấy đèn phòng được bật lên...  

Cái này...  

Trương Minh Vũ sững sờ, ai bật vậy?  

Quay đầu nhìn, đằng sau anh có một bóng người.  

Á...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Sao cô tỉnh rồi?"  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng hỏi: "Sao không gọi tôi dậy".  

Đau lòng quá!  

Cô không hiểu tại sao Trương Minh Vũ không gọi cô dậy?  

Trương Minh Vũ đã bị như vậy rồi!  

Nhưng thà bò còn hơn...  

Lâm Kiều Hân chợt cảm thấy hổ thẹn.  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... tôi thấy cô ngủ rồi, nên không gọi cô dậy".  

Lâm Kiều Hân mím môi phản bác: "Anh không gọi tôi dậy sao biết tôi ngủ rồi?"  

Trương Minh Vũ cạn lời.  

Một lúc sau mới nói: "Quan trọng là việc đi vệ sinh cũng lúng túng quá".  

Lâm Kiều Hân nghe thấy vậy cũng thấy thoải mái hơn nhiều.  

Cô nhanh chóng bước lại, ra vẻ muốn đỡ lấy anh.  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Không cần, không cầm, không cần đỡ tôi".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân nhíu mày.  

Sao không cần?  
 
Chương 1634


Trương Minh Vũ giải thích: "Tôi tới nhà vệ sinh rồi, bây giờ chỉ cần đứng dậy, tí nữa cô cõng tôi về giường là được".  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Trương Minh Vũ tiếp tục bò lên.  

Lâm Kiều Hân nhìn thấy vậy cũng cảm thấy khó chịu, cô tiến lên mở cửa.  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Cố nén cơn đau dùng sức bò vào nhà vệ sinh.  

Bộp.  

Lâm Kiều Hân đóng cửa lại.  

Trương Minh Vũ cố gắng đứng dậy.  

Động tác như mãnh hổ.  

Sướng!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.  

Anh dựa vào tường, khó khăn bước ra ngoài.  

Mở cửa ra.  

Nhìn thấy Lâm Kiều Hân mặt đỏ bừng đứng ngoài.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Lâm Kiều Hân vội vàng chuyển chủ đề: "À... tôi cõng anh về".  

Nói xong cô liền nhanh chóng quay người.  

Trương Minh Vũ bước lên trước.  

Sau đó nhanh chóng bò lên lưng Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân khó khăn bước đi.  

Tốn rất nhiều sức lực mới về được đến giường.  

Trương Minh Vũ nằm xuống.  

Lâm Kiều Hân khẽ vén chăn cho anh.  

Ánh mắt anh tràn ngập sự phức tạo.  

Cảm thấy rung động.  

Lâm Kiều Hân không nói gì.  

Cô tắt đèn chui vào trong chăn.  

Căn phòng trở nên yên tĩnh.  

Trương Minh Vũ cảm thấy phức tạp.  

Bất tri bất giác...  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Cơn đau dần biến mất.  

Trương Minh Vũ dần chìm vào giấc ngủ.  

Lâm Kiều Hân nhắm mắt.  

Mất một lúc lâu mới ngủ.  

Sáng ngày hôm sau.  

Trương Minh Vũ đột nhiên mở mắt.  

Đau đớn dị thường!  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi lạnh, cố gắng ngồi dậy!  

Ngũ quan co rúm lại!  

Phía ngoài đùi đau đến co giật!  

Trương Minh Vũ ôm chặt lấy đùi mình.  

Anh vén chăn lên phát hiện ra lại chảy máu rồi.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.  

Chỉ một tối, vết thương to bằng lỗ kim vẫn chưa khỏi? 
 
Chương 1635


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sao lại đau như vậy?  

Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Minh Vũ, anh sao vậy?"  

Mùi hương nhanh chóng lan đến.  

Lâm Kiều Hân xông lại gần.  

Trương Minh Vũ đau đớn nói: "Đau..."  

"Đau?  

Mắt Lâm Kiều Hân hiện lên sự lo lắng, cô nói: "Tôi gọi 113 nhé!"  

Còn tiếp tục như vậy...  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Đừng, đợi chút đã!"  

Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, lo lắng vô cùng!  

Hừ!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển.  

Một lúc sau cơn đau mới từ từ biến mất.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Sao lại đau như vậy?  

Không cẩn thận chạm vào sao?  

Trương Minh Vũ bắt đầu nghi ngờ.  

Càng lo lắng hơn.  

Nhưng bây giờ anh không muốn đi viện, trừ khi không còn bất kỳ cách nào nữa...  

Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Sao vậy? Đỡ hơn chưa?"  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Cơn đau ban nãy... anh chưa từng gặp qua!  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.  

Cô lo ắng nói: "Vậy bây giờ phải làm thế nào? Cũng không thể để như vậy được..."  

Trương Minh Vũ cảm thấy bối rối.  

Đúng vậy, làm thế nào bây giờ.  

Theo những gì Long Tam nói, hôm nay người của Thần Ẩn chắc cũng đến rồi.  

Với tình trạng hiện giờ của mình... phải chiến đấu thế nào?  

Haizz.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ thở dài một tiếng.  

Ngoại trừ đi viện ra... không còn cách nào khác?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ bất lực nói: "Được rồi, mình đi viện thôi".  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, cô đáp: "Được!"  

Cô thả lỏng hơn nhiều!  

Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ ngồi vào trong xe.  

Trên đường Trương Minh Vũ đau đến mức nhe răng há mồm!  

Nghiêm trọng hơn hôm qua nhiều.  

Thứ quái gì thế này?  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Chiếc xe nhanh chóng rời đi.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Mau giải quyết thôi!  

Mang theo vết thương thật sự khó chịu.  

Không bao lâu sau, Lâm Kiều Hân liền đỗ xe trước cổng bệnh viện.  

Cô đi tìm cái nạng.  

Trương Minh Vũ ngồi trên xe, lặng lẽ nhìn bóng lưng vội vã của cô.  

Khóe miệng cong lên.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1636


Tuy nhiên còn chưa kịp nhìn kỹ, bóng người kia đã đi vào trong viện.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghi hoặc.  

Càng nghĩ càng thấy quen!  

Anh nhìn qua nhưng không nhìn thấy người đó nữa.  

Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Mấy y tá nhanh chóng đưa cáng cứu thương đến.  

Lâm Kiều Hân vội vàng chạy đến.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa, anh nhìn cô mỉm cười.  

Trương Minh Vũ được đỡ lên cáng.  

Không bao lâu sau đã được đưa vào phòng bệnh.  

Mất một lúc Trương Minh Vũ mới nằm lên giường bệnh.  

Khó nhịn đau quá!  

Y tá đi rồi.  

Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Tí nữa bác sĩ đến rồi, nhịn thêm lúc nữa đi".  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Không vội, không cử động là không đau".  

Cô lo lắng như vậy sao?  

Hi hi.  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu, không ngừng nhìn ra cửa.  

Sao không đến vậy?  

Không bao lâu sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Đến rồi!  

Cửa phòng bệnh mở ra.  

Một người đàn ông mặc áo blu trắng đi vào.  

Trông tầm ba mươi tuổi.  

Đằng sau có mấy y tá.  

Y tá bước lên trước mấy bước, lạnh lùng hỏi: "Bị bệnh gì? Triệu chứng thế nào?"  

Lâm Kiều Hân tiến lên một bước, lo lắng nói: "Đùi anh ấy bị thương, vết thương rất kỳ lạ, bác sĩ mau khám giúp tôi".  

Bác sĩ nhíu mày.  

Ngẩng đầu nhìn qua, mắt lóe lên sự ngạc nhiên!  

Xinh đẹp quá!  

Nhưng anh ta lập tức sững sờ.  

Lâm Kiều Hân nhíu mày nhắc nhở: "Bác sĩ?"  

Trương Minh Vũ thấy vậy liền nổi giận.  

Vợ của tôi mà cũng dám nhìn?  

Mẹ nó.  

Bác sĩ hoàn hồn, lúng túng nói: "Ha ha... người đẹp, cô bị bệnh gì vậy? Cô bị người ta đá sao?"  

"Cô đẹp như vậy, sao có người nỡ đá cô chứ?"  

"Nói cho tôi tôi giúp cô trả thù?"  

Nói xong mặt mày đầy vẻ si mê.  

Y tá sững sờ, bất lực lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bác sĩ, anh ấy là người bệnh".  

Hả?  

Bác sĩ giật mình.  

Lúc này mới nhìn Trương Minh Vũ.  

Anh ta?  

Nhìn từ trên xuống dưới, không thấy có gì đặc biệt.  

Cải thảo ngon đều bị lợn ăn mất!  

Bác sĩ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bệnh gì? Sao không nói?"  

Trương Minh Vũ nổi giận.  

Nhìn thì thôi đi.  

Thái độ kiểu gì thế hả?  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Anh nói chuyện kiểu gì thế? Ban nãy tôi nói với anh, anh đâu có nghe".  

Hả?  

Bác sĩ nhíu mày.  

Nhưng...  

Người đẹp!  

Bác sĩ bừng tỉnh đáp: "Đúng đúng, anh ta đúng là bị thương, xin lỗi người đẹp".  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên lửa giận.  

Bác sĩ không cười nữa, hỏi lại: "Vết thương nằm ở đâu? Để tôi xem nào".  

Trương Minh Vũ lạnh lùng đáp: “Trên đùi".  

Bác sĩ khó chịu nói: "Vậy còn đần ra làm gì? Cởi quần ra".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Nếu tôi mà cởi được cần gì phải nằm cáng đi vào?"  

Bác sĩ lạnh lùng hỏi: "Sao vậy? Anh muốn tôi cởi giúp anh à?" 
 
Chương 1637


Trương Minh Vũ bất lực duỗi tay nói: "Dù sao tôi cũng không cử động được, anh mà không giúp được tôi, tôi chỉ có thể nhờ người đẹp đây giúp".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Ánh mắt của tên bác sĩ có vẻ khá nôn nóng.  

Người đẹp?  

Xưng hô kiểu này... mối quan hệ giữa họ là sao?  

Bác sĩ vui vẻ nói: "Được rồi, mấy người giúp anh ta đi, dù sao cũng là bệnh nhân".  

Mấy y tá giật mình.  

Thật sao...  

Cuối cùng mấy y tá vẫn lao đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Tính sai rồi!  

Sao lại là y tá...  

Mấy y tá vươn tay cởi thắt lưng Trương Minh Vũ!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Lâm Kiều Hân trợn trừng mắt.  

Y tá kéo thắt lưng anh ra.  

Hít!  

Trương Minh Vũ đau đến mức hít sâu một hơi lạnh!  

Nhẹ chút!  

Y tá giật mình.  

Lâm Kiều Hân nói: "Mấy người không nhẹ tay chút được à?"  

Y tá sững sờ.  

Như thế này... mạnh tay lắm sao?  

Mấy y tá khó chịu.  

Một tên đàn ông mà đau tí đã không chịu được à?  

Ánh mắt khinh bỉ.  

Lâm Kiều Hân tiến lên lạnh lùng nói: "Không cần mấy người, tôi tự làm".  

Mấy y tá lùi về sau, bĩu môi.  

Bác sĩ cũng hoảng!  

Nhưng chưa kịp hoàn hồn, Lâm Kiều Hân đã ra tay.  

Y tá trợn mắt nhìn.  

Lâm Kiều Hân cẩn thận tháo thắt lưng xuống.  

Bác sĩ ghen tị!  

Ước gì cởi quần mình...  

Ánh mắt của bác sĩ ngày càng hiện rõ vẻ ghen tị!  

Mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.  

Lật đi lật lại, cuối cùng...  

Mặc dù cảm thấy ấm áp, nhưng nhiều người xem như vậy...  

Lúng túng lắm...  

Tốn bao công sức mới cởi được đến mắt cá chân.  

Trong quá trình Trương Minh Vũ đau đến mức nhe răng há mồm.  

Mọi người nhìn anh bằng ánh mắt giễu cợt.  

Người này rốt cuộc có phải đàn ông không vậy?  

Lâm Kiều Hân chỉ vào nói: "Vết thương đây".  

Bác sĩ cười khẩy bước qua.  

Mấy y tá cũng đi theo nhìn.  

Bọn họ hiếu kỳ không biết rốt cuộc vết thương như thế nào mà đau đến mức này.  

Vết thương nhanh chóng hiện lên tầm mắt họ.  

Vẻ mặt khinh bỉ của y tá nhanh chóng trở nên cứng đờ.  

Y tá cũng sững sờ.  

Một giây sau, tất cả mọi người đều khiếp sợ.  

Hít!  

Tiếng hít sâu vang lên!  

Mọi người lùi về sau hai bước!  

Chuyện này...  

Mấy y tá sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng loạn và kinh ngạc!  

Căn phòng lặng như tờ!  

Lâm Kiều Hân lấy tay che miệng.  

Vết thương càng nghiêm trọng hơn.  

Tối qua xanh đỏ một mảng, bây giờ đỏ hết! 
 
Chương 1638


Vết thương nhỏ như lỗ kim giờ to hơn nhiều!  

Ực!  

Tiếng nuốt nước bọt vang lên.  

Y tá trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn sững sờ!  

Chẳng trách lại đau như vậy!  

Nhìn mà da đầu tê dại!  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự bất lực.  

Mặc dù không nhìn thấy...  

Nhưng phản ứng của Lâm Kiều Hân đã nói lên tất cả.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ nặng nề thở dài.  

Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra.  

Vết thương này... không đơn giản.  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Bác sĩ, Anh mau khám đi".  

Á...  

Bác sĩ và y tá giờ mới hoàn hồn.  

Mất một lúc, bác sĩ mới tiến lên.  

Định kiểm tra nhưng không xuống tay được!  

Cuối cùng chỉ có thể ngồi xổm xuống.  

Dùng mắt nhìn...  

Một lúc sau, bác sĩ chần chừ nói: "Phải phẫu thuật cắt bỏ thịt, chỗ thịt này không ổn rồi".  

"Bị thối rữa rồi".  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng hỏi: "Cái gì? Cắt thịt? Anh xem xem rốt cuộc là sao?"  

Bác sĩ kiên quyết nói: "tôi kiểm tra xong rồi, cũng quyết định xong phương án điều trị,... cô suy nghĩ đi".  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Cắt thịt?  

Đùa gì vậy?

Cắt thịt xong thì không thể cử động nữa!  

Bác sĩ nhìn ra chỗ khác.  

Cảm thấy chột dạ!  

Vừa nhìn vết thương này da đầu đã tê dại!  

Anh ta còn không muốn chạm vào.  

Anh ta thậm chí bắt đầu nghi ngờ đây có phải bệnh truyền nhiễm không...  

Cắt đi là phương pháp đơn giản thô bạo nhất.  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Anh kiểm tra bằng mắt thường à?"  

Bác sĩ cương quyết nói: "Đúng vậy, cô chưa từng nghe qua tứ chẩn à?"  

Lâm Kiều Hân kiêu ngạo nói: "Anh nghĩ tôi ngu à! Tứ chẩn của Đông y, anh là bác sĩ Đông y à?"  

Bác sĩ á khẩu: "tôi..."  

Một lúc sau mới nghiêm túc nói: "Tôi từng học Đông y, nên xác định được”.  

"Mấy người suy nghĩ đi, nếu như đồng ý thì tí nữa đi nộp tiền phẫu thuật".  

Lâm Kiều Hân cuộn chật nắm đấm, trong mắt bừng lên lửa giận.  

Trương Minh Vũ rất tức giận.  

Quá đáng quá!  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân lạnh lùng: "Chỗ này không có bác sĩ nào khác à? Tôi muốn đổi người khác".  

Đổi?  

Y tá nhìn nhau, sững sờ.  

Từ trước đến nay chưa từng xảy ra tình trạng như thế này...  

Bác sĩ mặt đen sì!  

Bị người ta ghét bỏ?  

Quan trọng nhất là bị người đẹp ghét bỏ?  

Một lúc sau, bác sĩ lạnh lùng nói: "Cho dù đổi người khác thì vẫn giải quyết bằng cách này thôi".  
 
Chương 1639


Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Vẫn phải đổi".  

Bác sĩ hít sâu một hơi, mặt đỏ lên vì giận!  

Mất một lúc anh ta mới đáp: "Được, tôi đổi cho cô!"  

Nói xong liền trợn trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ!  

Đương nhiên không thể nổi giận với người đẹp được.  

Bác sĩ cười khẩy.  

Lấy điện thoại ra gọi.  

Sau đó nhanh chóng cúp máy  

Bác sĩ khẽ dặn dò y tá bên cạnh.  

Sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi.  

Bác sĩ nhíu mày.  

Cuối cùng y tá không nói gì, chỉ quay người rời đi.  

Trương Minh Vũ cảm thấy nghi ngờ.  

Sao lại như vậy.  

Mặt Lâm Kiều Hân lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào vết thương.  

Đau lòng quá!  

Bác sĩ khoanh tay trước ngực, cười khẩy: "Yên tâm đi lần này tôi mời trưởng khoa Phùng đến cho các người, có ông ấy ở đây, mấy người cứ yên tâm".  

Hừ!  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng hừ một tiếng.  

Trương Minh Vũ cảm thấy khó hiểu.  

Cảm thấy có gì đó quái quái.  

Không bao lâu sau tiếng bước chân vang lên.  

Cửa mở ra.  

Một người đàn ông mặc áo blu trắng đeo kính vàng đi vào.  

Trông tầm năm mươi tuổi, có vẻ khá chuyên nghiệp.  

Người đứng bên là y tá ban nãy.  

Bác sĩ khách khí mỉm cười: "Trưởng khoa Phùng, tôi giao... bệnh nhân này cho ông đấy".  

Trưởng khoa Phùng nhướn mày, cười nói: "Yên tâm, giao cho tôi đi".  

Nói xong liền mỉm cười đầy ẩn ý.  

Trưởng khoa Phùng tiến lên kiểm tra.  

Khi nhìn thấy vết thương, tròng mắt như sắp rớt ra.  

Bệnh này...  

Lâm Kiều Hân nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Ngoại trừ cách cắt đi, còn cách nào khác không?"  

Trưởng khoa Phùng mất một lúc mới hoàn hồn: "Có, tôi thử một chút".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân nhướng mày, con mắt lóe lên sự mừng rỡ.  

Bác sĩ cười khẩy không ngừng.  

Thằng nhãi, cứ đợi đấy!  

Lâm Kiều Hân sốt ruột hỏi: "Chữa thế nào?"  

Trưởng khoa Phùng nhìn bác sĩ, cười khẩy giống anh ta.  

Ông ta nhanh chóng đáp: "Nộp tiền trước đã, đầu tiên khử trùng, sau đó kiểm tra bên trong không có gì, rồi mới bôi thuốc thử xem sao".  

Lâm Kiều Hân mừng rỡ!  

Thế thì đơn giản!  

Lâm Kiều Hân vui vẻ nói: "Được tôi đi nộp tiền!"  

Trưởng khoa Phùng gật đầu.  

Lâm Kiều Hân rời đi, đi qua anh bác sĩ liền dừng bước, lạnh lùng nói: “Chẳng phải anh bảo không có cách nào khác sao?"  

Bác sĩ lúng túng mỉm cười: "Y thuật của tôi kém hơn trưởng khoa Phùng".  

Hừ!  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rời đi.  

Bác sĩ mỉm cười.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Cảm thấy chuyện này không đơn giản.  

Có thể chữa được sao?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ bình tĩnh lại, không nghĩ nhiều nữa.  

Lâm Kiều Hân nộp tiền, quay về.  

Trưởng khoa Phùng kiểm tra.  

Xác định không có vấn đề gì liền dặn dò: "Được rồi, mấy người chuẩn bị thuốc đi".  

Mấy y tá cung kính đáp.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom