Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1650


Tình huống gì thế này?  

Bác sĩ Vương sững sờ.  

Trưởng khoa Phùng cũng sững sờ.  

Chu Minh Trường híp mắt, lạnh lùng nói: "Cục trưởng Tần, làm vậy không hợp quy định?"  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng hỏi: "Sao không hợp quy định? Chỉ cần liên quan đến con người tôi đều có thể dẫn đi".  

"Có điều anh ấy đang ngất, sau khi tỉnh lại, tôi đương nhiên sẽ đưa anh ấy đi".  

Nói xong liền giơ tay chỉ vào Trương Minh Vũ.  

Chuyện này.  

Mọi người trố mắt nhìn nhau, không thể phản bác.  

Bác sĩ Vương hoảng loạn nói: "Viện trưởng... viện trưởng cứu tôi, tôi... không muốn đi!"  

Trưởng khoa Phùng gật đầu lia lịa!  

Chu Minh Trường hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, tôi nghĩ... không có chuyện gì đâu, cậu cứ đi cùng họ đi".  

Nhưng mắt lóe lên sự hiểm ác.  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng lập tức tuyệt vọng.  

Tần Minh Nguyệt híp mắt, sao có thể bỏ qua cho họ như vậy?  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt, nhìn mấy cảnh sát phía sau.  

Mắt sáng rực lên.  

Mấy cảnh sát vội vàng gật đầu.  

Họ đều hiểu!  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Đưa đi!"  

Một giây sau, hai cảnh sát đưa bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đi.  

Lâm Kiều Hân nhìn hai người.  

Món nợ này... chưa xong đâu!  

Hàn Thất Thất bĩu môi, trong lòng có hơi thất vọng.  

Cứ đem đi như vậy sao?  

Hai cảnh sát lại gần.  

Bác sĩ Vương ngớ người, hoang mang nói: "Tôi không đi...Tôi không muốn đi...Tôi không muốn đi"  

Khi nói, nước mắt như sắp chảy ra!  

Vừa nói vừa lùi về sau.  

Một giây sau, tiếng kêu đau đớn vang lên: "Á!"  

Bốp!  

Sau đó là tiếng đánh đấm nặng nề.  

Hả?  

Mọi người đều ngẩn người.  

Nhìn qua, cảnh sát trước mặt trưởng khoa Phùng ngã văng ra.  

Cái gì?  

Tất cả mọi người đều sững sờ!  

“Á?"  

Tiếng thét lại vang lên.  

Nhìn qua.  

Mọi người phát hiện ra cảnh sát trước mặt bác sĩ Vương cũng ngã ra đất. 
 
Chương 1651


Ai cũng bối rối!  

Chuyện gì thé này?  

Trưởng khoa Phùng không hiểu gì.  

Bác sĩ Vương đờ đãn như cũ, hoàn toàn hóa đá.  

Chu Minh Trường quát lớn: "Mấy người... làm gì vậy!"  

Tiếng quát này khiến bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng bừng tỉnh!  

Chúng tôi?  

Chúng tôi có làm gì đâu?  

Họ thầm nghĩ như vậy.  

Nhưng bây giờ hai người họ sợ ngây người rồi, không nói ra.  

Ánh mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân thoáng lóe lên vẻ hoang mang.  

Hàn Thất Thất nhíu mày.  

Một lúc sau, Hàn Thất Thất mỉm cười.  

Tần Minh Nguyệt này... cũng chẳng đáng ghét lắm.  

Tần Minh Nguyệt tiến lên hai bước, lạnh lùng quát: "Đứng trước mặt mọi người đánh cảnh sát!"  

Hít!  

Vừa dứt lời, tiếng hít sâu vang lên!  

Chuyện này...  

Tần Minh Nguyệt vung tay lên, quát: "Bọn họ dám chống đối, lên cho tôi".

Vừa dứt lời, mấy viên cảnh sát còn lại đều lập tức ùa lên.  

Bọn họ vừa nhào tới vừa lôi côn cảnh sát ra.  

Hai viên cảnh sát đang nằm trên mặt đất cũng nhanh chóng lồm cồm bò dậy, xông vào cùng.  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng lập tức trợn to mắt nhìn, sắc mặt đầy mờ mịt.  

Tôi đã động đậy gì đâu!  

Mọi người xung quanh cũng trợn mắt, há hốc miệng.  

Ngay sau đó, mấy viên cảnh sát bao vây hai người thật chặt.  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đã hoàn toàn đơ người, không nghĩ được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn côn cảnh sát đang không ngừng phóng to trước mắt.  

Bịch bịch bịch!  

"Á!"  

Tiếng gào thảm thiết không còn giống tiếng người chợt vang lên.  

Tất cả những người có mặt đều run rẩy cả người.  

Thật là quá hung tàn!  

Tần Minh Nguyệt nhếch mép cười lạnh.  

Muốn bắt người?  

Mơ đi!  

Hàn Thất Thất hưng phấn siết chặt nắm tay, như thể đang cổ vũ cố lên.  

Thật đã mắt!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lại một lần nữa chất đầy phức tạp.
 
Chương 1652


Hàn Thất Thất đã báo được thù.  

Tần Minh Nguyệt cũng đã hỗ trợ trút giận.  

Còn cô... cô làm được gì?  

Lâm Kiều Hân cắn răng, ánh mắt phức tạp nhìn mọi người.  

Những chuyện cô nên làm, người khác đã làm hết rồi.  

Cuối cùng, cô chỉ đành tự giễu cười nhẹ.  

Tiếng gào đau đớn vẫn còn kéo dài, nhưng Trương Minh Vũ đang nằm trên giường vẫn hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì.  

Anh cũng không hề hay biết, lúc này, một chuyện lớn đang sắp phát sinh.  

Chu Trường Minh nặng nề nói: "Cục trưởng Tần, cô làm thế có phải hơi quá đáng rồi không?"  

Ánh mắt ông ta tràn ngập tức giận.  

Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ ông không nhìn thấy gì à? Hay ông cùng phe với bọn họ?"  

Chuyện này...  

Mọi người lập tức mở to mắt nhìn.  

Tần Minh Nguyệt... đanh thép thật!  

Chu Trường Minh hít sâu một hơi, cuối cùng... vẫn không thể nói được lời nào.  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đã gào đến khàn cổ.  

Nhưng... đám cảnh sát vẫn không ngừng tay!  

Một lúc lâu sau, tiếng gào đau đớn từ từ nhỏ xuống.  

Bấy giờ, Tần Minh Nguyệt mới phất tay, nói: "Đủ rồi".  

Mấy viên cảnh sát lúc này mới chịu dừng tay, đứng nghiêm trang.  

Tất cả đều thở hồng hộc.  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đã xụi lơ trên mặt đất.  

Chu Trường Minh hít thật mạnh một hơi.  

Nhưng rốt cuộc, ông ta vẫn không biết phải nói gì.  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên lên tiếng: "Viện trưởng Chu, nếu đến khi điều tra, tôi phát hiện chuyện này có liên quan gì đến quý bệnh viện, chỉ sợ ông cũng phải tới uống trà một phen đấy".  

Chu Trường Minh hừ lạnh một tiếng, nói: "Yên tâm, bệnh viện chúng tôi tuyệt đối sẽ không để xảy ra loại chuyện này".  

Những lời này, chẳng rõ đang nói cho ai nghe.  

Tần Minh Nguyệt cười lạnh, nói: "Tốt nhất là nên như vậy".  

Mọi người quanh đó đều âm thầm chậc lưỡi.  

Chu Trường Minh híp mắt nhìn.  

Hôm nay... coi như đã mất sạch thể diện rồi.  

Một lúc sau, Chu Trường Minh mới lạnh lùng nói: "Cục trưởng Tần, tôi cũng hi vọng cô có thể xem xét mọi việc theo phép công, nếu không... tôi cũng sẽ tố cáo cô với cấp trên đấy".  

Tần Minh Nguyệt chau mày, cười nhạt: "Ông đang đe dọa tôi đấy à?"  

Chu Trường Minh cười ha hả, nói ngay: "Không phải tôi đang dọa, tôi chỉ muốn cảnh cáo cục trưởng Tần một tiếng mà thôi".  

"Dẫu sao... Chu Trường Minh tôi cũng không phải hạng ất ơ nào".  

Trời!  

Xung quanh vang lên tiếng hít hà thật mạnh. 
 
Chương 1653


Mọi người đều hiểu.  

Chu Trường Minh thực sự có thực lực này.  

Ngôi sao sáng trong làng y học suốt bao năm qua, lý nào lại không có mạng lưới giao thiệp của mình?  

Chu Trường Minh cũng đã nhìn ra.  

Tần Minh Nguyệt có ý định giúp đỡ bọn Hàn Thất Thất.  

Sao ông ta có thể nhịn được đây?  

Tần Minh Nguyệt cười lạnh, nói thẳng: "Vậy được, lúc nào tôi cũng sẵn lòng đón tiếp, chỉ cần viện trưởng Chu có thể chắc chắn không liên quan gì đến chuyện này là được".  

"Bằng không... bệnh viện của ông chỉ sợ cũng xong đời rồi!"  

Chu Trường Minh cười lớn đầy ngông cuồng: "Hừ, bệnh viện của tôi? Chỉ sợ cục trưởng Tần đã nghĩ hơi nhiều".  

"Bệnh viện của tôi... cô động vào được chắc?"  

Đám đông xung quanh cũng lặng lẽ gật đầu.  

Mặc dù đây chỉ là một bệnh viện tư nhân, nhưng dưới bàn tay chèo lái kinh doanh của Chu Trường Minh, bệnh viện này đã sớm có địa vị nhất định trong giới.  

Tần Minh Nguyệt cười cười châm chọc: "Viện trưởng Chu có thể thử coi!"  

Tất cả đều thất kinh nhìn Tần Minh Nguyệt.  

Người có đầu óc đều đã nhìn ra, Tần Minh Nguyệt đang muốn trút giận.  

Ngay sau đó, bọn họ khiếp sợ dồn mắt về phía Trương Minh Vũ đang nằm trên giường.  

Người này... rốt cuộc là ai?  

Có được người vợ xinh đẹp như vậy.  

Lại còn có cô con gái cưng nhà họ Hàn đích thân ra tay trút giận giùm.  

Hiện tại, ngay cả cục trưởng của cục cảnh sát cũng trắng trợn ra mặt che chở.  

Thế này...  

Nhưng chỉ chốc lát sau, mọi người đều thả lỏng.  

Bất kể thế nào, một vị cục trưởng vẫn chưa thể lật đổ được một bệnh viện lớn như vậy đâu.  

Chu Trường Minh híp mắt, cười nói: "Cục trưởng Tần tự tin nhỉ, tôi biết cô là người từ thủ đô tới".  

"Nhưng thế lực từ thủ đô... còn chưa lớn tới mức quản được tới bệnh viện ở Hoa Châu này đâu nhỉ?"  

Nói đoạn, ánh mắt ông ta lóe lên một tia khiêu khích.  

Đáy mắt Tần Minh Nguyệt thoáng lộ vẻ căng thẳng.  

Cô ta đang băn khoăn.  

Rốt cuộc, liệu có nhất thiết phải đối đầu đến cùng với Chu Trường Minh hay không?  

Một lúc sau, trong lòng Tần Minh Nguyệt vẫn chưa tìm được đáp án.  

Mặc dù cô ta đang rất phẫn nộ, nhưng chuyện này thực sự liên lụy đến quá nhiều người.  

Mà hiện tại lại đang là thời kì đặc thù...  

Chu Trường Minh thấy thế bèn cười lạnh một tiếng, nói: "Cục trưởng Tần hình như không có gì để nói nữa nhỉ".  

"Nếu đã vậy, cứ xử theo phép công là được".  

"Tôi sẽ không làm khó cô đâu".  

Nói đoạn, ông ta còn cười cười đầy đắc ý.  

Như thế này, coi như ông ta đã vớt vát được chút thể diện rồi.  

Đáy mắt Tần Minh Nguyệt chợt lóe một tia sáng lạnh.  

Người này... thật quá kiêu ngạo! 
 
Chương 1654


Nhưng...  

Tần Minh Nguyệt lại cắn răng.  

Tuy cô ta cũng có nỗi khó xử riêng của mình, song, cô ta vẫn muốn trút giận đã.  

Tần Minh Nguyệt lại một lần nữa lâm vào bối rối.  

Hàn Thất Thất siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy lửa giận.  

Tên khốn này!  

Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt cũng chẳng thể nói thêm điều gì.  

Đám đông quanh đó thấy thế thì đều cười nhạt như chế giễu.  

Tần Minh Nguyệt cũng không làm gì được?  

Chu Trường Minh nhướng mày, thái độ càng thêm ngả ngớn, đáy mắt sáng lên đắc ý.  

Bỗng nhiên, từ đâu vang lên một giọng nói dễ nghe: "Em trai tôi, ai dám động vào?  

Hả?  

Vừa nghe thấy giọng nói này, mọi người lại lần nữa giật mình kinh hãi.  

Vẫn còn nữa sao?  

Bọn họ ngoái nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện đám đông ngoài cửa đã tách ra, mở một lối chính giữa.  

Người cầm đầu bước vào trông gợi cảm đến muốn bùng cháy.  

Đó là Liễu Thanh Duyệt!  

Phía sau lưng cô ấy còn có một người vận đồ đen từ đầu đến chân đang đi theo, không nhìn ra được là nam hay nữ, cũng không nhìn rõ bộ dạng thế nào.  

Tất cả đều ngây ngẩn người.  

Lâm Kiều Hân cũng nhìn sang, đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia kinh ngạc.  

Chị ấy tới rồi!  

Khóe miệng Hàn Thất Thất cũng nhếch lên một nụ cười đắc ý.  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng tới gần.  

Trên gương mặt đẹp nghiêng thành đã tràn đầy lạnh lẽo.  

Ánh mắt cô ấy sắc bén như dao!  

Hàn Thất Thất nôn nóng nói: "Chị tư, chị mau qua xem cho Trương Minh Vũ đi!"  

Liễu Thanh Duyệt chau mày, cất bước lại gần.  

Chỉ giây lát, cô ấy đã đi tới bên giường.  

Khi thấy vết thương của Trương Minh Vũ...  

Ầm!  

Một luồng khí lạnh như băng nháy mắt đã lan tràn khắp phòng bệnh.  

Trời!  

Đám đông lại một lần nữa hít hà liên tục.  

Ai nấy đều vô thức rùng mình một cái.  

Lạnh quá đi!  

Liễu Thanh Duyệt siết chặt nắm tay, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý muốn giết người cực kì sắc bén.  

Em trai...  

Phù!  

Liễu Thanh Duyệt cố gắng điều chỉnh hô hấp, lạnh lẽo nói: "Cồn, ai bôi?"  

Giọng cô ấy không lớn...  

... Nhưng lại bộc lộ cái lạnh thấu xương!
 
Chương 1655


Nghe vào tai hệt như âm thanh truyền ra từ địa ngục.  

Ực!  

Đám đông gian nan nuốt nước miếng.  

Chu Trường Minh cũng đã choáng váng cả người.  

Lâm Kiều Hân cũng nhìn cô ấy, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn khiếp sợ.  

Liễu Thanh Duyệt... thật quá khủng khiếp!  

Hàn Thất Thất bước lên hai bước, chỉ một ngón tay: "Chính là hai người kia!"  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng vừa mới tỉnh lại, thấy thế, cả hai đều run bắn người.  

Lại nữa?  

Rốt cuộc lần này họ đã động đến người nào vậy chứ?  

Bác sĩ Vương đã hối hận muốn chết rồi.  

Đáy mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên một tia băng giá, lạnh lùng nói: "Chém đứt hai tay của bọn họ cho tôi!"  

Giọng cô ấy đanh thép vô cùng!

Trời!  

Vừa nghe đến đó, đám đông xung quanh lại một lần nữa hít hà thật mạnh.  

Thế này...  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng trừng to mắt, tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi.  

Chặt... tay?  

Người áo đen đi cùng Liễu Thanh Duyệt khẽ gật đầu.  

Ngay sau đó, người nọ sải bước đi về phía bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng.  

Tần Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc.  

Hàn Thất Thất siết chặt nắm tay, hưng phấn dị thường.  

Lần này... còn kích thích hơn!  

Bác sĩ Vương vừa bò ra sau vừa khó nhọc la lên: "Viện trưởng... Viện trưởng..."  

Chu Trường Minh cắn chặt răng, lạnh lùng nói: "Cục trưởng Tần, việc này cô không định quản sao?"  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Anh ta chưa làm gì mà, nếu có làm gì, tất nhiên tôi sẽ quản".  

Chu Trường Minh nổi giận: "Cô..."  

Bỗng nhiên, giọng nói lạnh như băng của Liễu Thanh Duyệt vang lên: "Ông định ngăn cản tôi?"  

Hả?  

Mọi người đều âm thầm kinh ngạc.  

Người này là ai?  

Ai mà gan to như thế, dám ăn nói với Chu Trường Minh như vậy?  

Chu Trường Minh híp mắt, lạnh lùng nói: "Dám ở bệnh viện của chúng tôi chặt tay nhân viên của tôi, cô có còn coi pháp luật ra gì nữa không?"  

"Không ngăn cô thì còn ngăn ai?"  

Tức điên rồi!  
 
Chương 1656


Hết kẻ này đến người kia kéo đến cứu người sao?  

Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên một tia băng giá, cô ấy lạnh lùng nói: "Ông, ngăn được chắc?"  

Chu Trường Minh nhăn mày.  

"A!"  

Một giây sau, tiếng gào thảm thiết xé trời ập đến bên tai mọi người.  

Đám đông đều cả kinh.  

Nhìn lại phía đó, bọn họ thấy được ánh đỏ của máu tươi ập vào mắt.  

Trời!  

Tất cả hít một hơi đầy sợ hãi, thân thể run lên thật mạnh.  

"A!"  

Lại một tiếng gào thảm thiết vang lên.  

Tiếng gào như xuyên qua nửa bệnh viện này.  

Đám đông đã trợn mắt há hốc miệng, da đầu tê dại cả đi.  

Bịch!  

m thanh trầm đục vang lên.  

Bọn họ vội lùi lại phía sau.  

Chính giữa sảnh là bốn cánh tay nằm yên tĩnh.  

Tất cả đều như đã hóa đá.  

Ực!  

Một lúc sau, đám đông đua nhau nuốt nước miếng vì sợ hãi.  

Thậm chí có người còn nôn mửa tại chỗ.  

Chuyện này...  

Chu Trường Minh cũng trợn trừng mắt.  

Ông ta quay sang nhìn.  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đã hấp hối.  

Nhưng hai người đó vẫn chưa ngất đi!  

Rắc rắc!  

Chu Trường Minh co chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm tột độ.  

Việc này chẳng khác nào trực tiếp vả vào mặt ông ta trước đám đông!  

Một lúc sau, Chu Trường Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cục trưởng Tần, cô vẫn còn đứng ngoài cuộc, không định quản sao?"  

Tần Minh Nguyệt bình thản nói: "Đương nhiên sẽ quản, chút nữa đi cùng tôi một chuyến đi".  

Nói đoạn, cô ta giơ tay chỉ về phía người áo đen.  

Giọng cô ta vô cùng bình tĩnh và thản nhiên.  

Mọi người xung quanh đều run run khóe miệng.  

Ai không nhìn ra chứ?  

Chu Trường Minh nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Cục trưởng Tần, nếu cô dám làm như vậy thì chớ có trách tôi không khách khí với cô". 
 
Chương 1657


Thể diện lần này nhất định phải vớt lại!  

Bằng không, về sau làm sao còn mặt mũi nào ra ngoài nữa?  

Tần Minh Nguyệt chau mày, đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia lo nghĩ.  

Chuyện này nếu làm to lên... chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới bản thân cô ta.  

Nhưng...  

Thù nhất định phải báo!  

Tần Minh Nguyệt lại một lần nữa băn khoăn khó nghĩ.  

Bỗng Liễu Thanh Duyệt lại lên tiếng, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: "Tôi còn chưa tính sổ xong đâu, ông còn tâm tình mà quản người khác sao?"  

Hả?  

Mọi người đều sửng sốt.  

Chu Trường Minh nhăn mày, đanh giọng hỏi: "Cô còn định tính sổ gì với tôi?"  

Đáy mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên một tia băng giá, cô ấy lạnh lùng nói: "Dám để em trai tôi chịu khổ như vậy, các người xứng mở bệnh viện sao?"  

Giọng cô ấy vô cùng lạnh lẽo.  

Đồng thời, trong đó còn mang theo một áp lực vô hình.  

Tất cả đều bối rối nhìn cô ấy.  

Lời này... có ý gì nhỉ?  

Chu Trường Minh siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Vậy cô muốn thế nào?"  

Liễu Thanh Duyệt thản nhiên đáp: "Bệnh viện này, ông khỏi làm nữa".  

Giọng điệu bình thản lại không cho phép bất cứ ai hoài nghi.  

Cái gì?  

Vừa nghe cô ấy nói thế, tất cả mọi người đều chấn kinh.  

Bệnh viện khỏi làm nữa?  

Đùa gì thế hả?  

Tần Minh Nguyệt còn chẳng thể làm gì bệnh viện này, mà cô gái đó lại dám ngông cuồng như vậy?  

"Ha ha ha ha".  

Chu Trường Minh điên cuồng cười lớn, châm chọc nói: "Có phải cô đang quá coi trọng bản thân rồi không?"  

"Cô là ai chứ?"  

"Bệnh viện của tôi, há là nơi cô muốn làm gì thì làm?"  

Đúng thế!  

Mọi người xung quanh đều gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng ngẩng lên, thong thả nói: "Ông hẳn nên cảm thấy may mắn vì đây là Hoa Châu, bằng không... tôi còn muốn lấy luôn cái mạng ông!"  

Việc này...  

Đám đông quanh đó đã choáng váng.  

Cô gái này... lấy đâu ra tự tin mà nói thế nhỉ?  

Chu Trường Minh cũng nhìn cô ấy, ánh mắt đầy khinh thường. 
 
Chương 1658


Song, ông ta lại không cách nào phản bác.  

Thật là buồn cười!  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt lại một lần nữa lên tiếng: "Lần này, ông lấy bệnh viện bồi thường cho em trai tôi".  

"Đợi khi em tôi tỉnh lại, em ấy sẽ đích thân tìm đến chỗ ông".  

"Hiểu chứ?"  

Phụt!  

Cô ấy vừa nói xong, xung quanh đã có người bật cười thành tiếng.  

Cô gái này điên rồi sao?  

Ngay sau đó, tất cả đều dồn ánh mắt trào phúng về phía Liễu Thanh Duyệt.  

Tần Minh Nguyệt sửng sốt.  

Hàn Thất Thất bối rối.  

Lâm Kiều Hân mờ mịt nhìn.  

Nói vậy... có phải hơi quá rồi không?  

Chu Trường Minh lắc đầu cười khẽ, nói: "Khoa thần kinh của bệnh viện chúng tôi có bác sĩ Lưu rất nổi tiếng, để tôi giới thiệu cho cô qua đó khám nhé".  

"Miễn phí cho cô đó".  

Ha ha ha ha!  

Đám đông quanh đó đã cười vang.  

Đúng rồi!  

Người như thế thì nên tới khoa thần kinh khám đi thôi!  

Liễu Thanh Duyệt chẳng thèm để ý, thản nhiên nói: "Ông không từ chối, tôi coi như ông đã chấp nhận".  

Nói đoạn, cô ấy lấy điện thoại di động ra.  

Mọi người xung quanh nhìn cô ấy, ánh mắt càng thêm trào phúng.  

Chúng tôi muốn xem xem cô định diễn tiếp thế nào.  

Chu Trường Minh cũng khinh thường ra mặt.  

Còn tưởng lợi hại thế nào.  

Ai ngờ...  

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.  

Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Có thể bắt đầu rồi".  

Bắt đầu?  

Chỉ một câu nói ngắn gọn, tất cả đều lâm vào bối rối.  

Nụ cười khinh thường trên khóe môi Chu Trường Minh càng thêm tươi, ông ta thong thả nói: "Tôi đã làm việc ở Hoa Châu này hơn chục năm nay, một con ranh chưa dứt sữa như cô tưởng một cuộc gọi là lật đổ được tôi?"  

"Tốt hơn hết vẫn nên đi khám bệnh đi đã".  

Nói xong, ông ta khinh khỉnh liếc nhìn Liễu Thanh Duyệt.  

Liễu Thanh Duyệt thong dong nói: "Ông hẳn nên may mắn khi nơi này là Hoa Châu". 
 
Chương 1659


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Dám làm em trai tôi bị thương như vậy, nếu không phải đang ở Hoa Châu, không ai giữ nổi cái mạng chó của ông đâu".  

Chu Trường Minh khinh miệt: "Nói thì ai không nói được?"  

Liễu Thanh Duyệt khẽ cười.  

Cô ấy không thèm đáp, chỉ quay người đi đến bên giường.  

Hàn Thất Thất và Lâm Kiều Hân đều xúm lại.  

Tần Minh Nguyệt cũng rất muốn qua đó.  

Nhưng... trước mặt có nhiều người đang nhìn như vậy, làm thế sẽ gây ảnh hưởng không tốt.  

Cuối cùng, cô ta cố gắng nhịn xuống.  

Ba cô gái ngồi xuống cạnh giường.  

Đám đông đang xúm xít xung quanh thấy thế, khóe miệng ai nấy đều co rút một cái.  

Thật đúng là... bốn mỹ nữ tuyệt sắc!  

Tên ranh kia sao mà có phúc lớn như vậy?  

Liễu Thanh Duyệt tỉ mỉ quan sát vết thương.  

Hàn Thất Thất và Lâm Kiều Hân ngồi bên, lo lắng nhìn.  

Lát sau, Liễu Thanh Duyệt nghiến răng hỏi: "Bị thương thì sao không nói ngay cho tôi biết?"  

Giọng cô ấy dường như đang oán trách.  

Hàn Thất Thất bĩu môi, lí nhí: "Tại... Tại Trương Minh Vũ không cho nói với chị".  

Cô ta vẫn khá e dè trước Liễu Thanh Duyệt.  

Lâm Kiều Hân cũng gật đầu, nói: "Anh ấy sợ chị tức giận..."  

Không hiểu sao, cô hơi chột dạ khi nói thế.  

Liễu Thanh Duyệt hít sâu một hơi, lạnh nhạt bảo: "Em là vợ em ấy, chẳng lẽ em không coi trọng tính mạng của em ấy à?"  

Lâm Kiều Hân cúi đầu.  

Hôm nay... cô đã cảm nhận được rất nhiều điều.  

Rõ ràng đó đều là chuyện cô nên làm, nhưng cô lại không làm.  

Trái lại...  

Lâm Kiều Hân càng thêm tự trách.  

Liễu Thanh Duyệt lắc đầu, không muốn nhiều lời hơn nữa.  

Cô ấy chỉ quay lại nhìn vết thương của Trương Minh Vũ. 

Trong đôi mắt đó tràn đầy xót thương. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1660


Hả?  

Trong nháy mắt, Chu Trường Minh đã ngây ngẩn người ra.  

Đám đông xung quanh cũng hoang mang nhìn.  

Trùng hợp đến vậy sao?  

Lát sau, Chu Trường Minh mới lấy điện thoại di động ra, ấn nhận cuộc gọi.  

Ông ta cười ha hả, nói: "Ông Trần, có điều gì cần sai bảo sao ạ?"  

Ngay sau đó, từ loa điện thoại vẳng ra một tiếng quát lớn: "Chu Trường Minh! Mẹ kiếp nhà ông, muốn chết thì đừng có kéo ông đây theo! Từ hôm nay trở đi, tôi tuyên bố cắt đứt mọi hợp tác giữa hai chúng ta!"  

"Thuốc men vật tư, ông kiếm người khác đi".  

Thanh âm vẳng ra cực lớn, mọi người quanh đó đều nghe rõ mồn một.  

Trời!  

Một giây sau, khắp nơi lại liên tiếp vang lên tiếng hít hà thật mạnh.  

Chuyện đó...  

Là thật sao?  

Chu Trường Minh trợn trừng mắt như không thể tin nổi.  

Tít tít tít!  

Đầu bên kia điện thoại vọng lại những âm báo bận chói tai.  

Chu Trường Minh đã choáng váng cả người.  

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.  

Trùng hợp mà thôi! Nhất định là trùng hợp mà thôi!  

Chu Trường Minh cắn chặt răng, run run rẩy rẩy ấn nút nhận cuộc gọi.  

Ngay sau đó, ông ta lại nghe thấy một tiếng quát lớn từ đầu bên kia vẳng lại: "Chu Trường Minh! Mẹ nhà ông chứ, ông thần kinh à mà dám chọc vào thần y Liễu Thanh Duyệt?"  

"Mọi hợp tác của chúng ta chấm dứt ở đây!"  

"Các người mau chóng cút ra khỏi tòa nhà của tôi ngay!"  

Ầm!  

Vừa nghe được những lời này, đám đông quanh đó đều chết sững, trong đầu như có thứ gì nổ tung.  

Chu Trường Minh trợn trừng mắt, con ngươi sắp lọt ra ngoài rồi.  

Tít tít tít...  

Sau đó, điện thoại chỉ còn lại những âm báo bận.  

Ực!  

Đám đông gian nan nuốt nước miếng.  

Bọn họ đã hoàn toàn choáng váng.  

Vậy mà... là thật?  

Chu Trường Minh đã như hóa đá tại chỗ.  

Điện thoại liên tục reo vang, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi kia.  

Nhưng nội dung của tất cả đều chỉ là tin dữ.  

Chưa đầy ba phút, toàn bộ các đối tác của Chu Trường Minh đều đã cắt đứt mọi hợp tác với ông ta.  

Đầu óc Chu Trường Minh đã trống trơn.  

Đám đông vây xung quanh vẫn còn trong cơn chấn kinh chưa kịp hoàn hồn.  

Tần Minh Nguyệt đã sáng rực mắt lên.  

Hàn Thất Thất và Lâm Kiều Hân thì lại đờ đẫn dại ra.  

Liễu Thanh Duyệt... lợi hại... thế sao?  

Bọn họ nhanh chóng dồn ánh mắt về phía Liễu Thanh Duyệt.  

Nhưng Liễu Thanh Duyệt chẳng hề quan tâm, cô ấy không ngẩng đầu, chỉ chăm chú kiểm tra vết thương của Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt cô ấy dịu dàng và đầy lo âu.  

Thế này...  

Những người quanh đó đều đờ đẫn nhìn.  

Mãi đến lúc này, bọn họ mới hoàn toàn tỉnh ngộ.  

Hàn Thất Thất, Tần Minh Nguyệt, lại thêm một Liễu Thanh Duyệt.  

Ba người này... đều vì Trương Minh Vũ mà tới!  

Người này... rốt cuộc là ai?  

Ngay sau đó, bọn họ đều lộ vẻ khiếp sợ.  

Đồng thời, còn có cả ghen ghét!  

Trương Minh Vũ vẫn nằm bất tỉnh trên giường, không hề hay biết.  

Phịch!  

Bỗng có một tiếng động khác lạ vang lên.  

Chu Trường Minh vừa ngồi phịch xuống đất, mặt đờ đẫn.  

Chuyện này... sao có thể chứ?  

Không thể nào!  

Nhưng... sự thật đã bày ra trước mắt...  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đều đã trợn mắt há hốc miệng chứng kiến hết thảy.  

Ngay cả cơn đau tột cùng cũng bị quên lãng.  

Rốt cuộc bọn họ đã động đến một nhân vật khủng bố như thế nào vậy?  

Khắp nơi chìm trong tĩnh lặng.  

Lát sau, Liễu Thanh Duyệt mới cất lời, giọng lạnh như băng: "Để lại hai y tá, các người có thể đi được rồi".  

Cô ấy vừa dứt lời, người áo đen đã bước về phía đám đông.  

Một luồng hơi thở lạnh băng tràn ngập ra ngoài trong nháy mắt.  

Tất cả đều kinh sợ rúm lại.  

Thật quá đáng sợ!
 
Chương 1661


Sau đó, bọn họ bắt đầu chầm chậm xoay người đi ra ngoài.  

Chu Trường Minh vẫn ngồi bệt trên mặt đất, ngây ngẩn chết lặng.  

Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng hỏi: "Còn chê ít à? Nếu còn không chịu đi thì ông cũng đừng đi nữa".  

Cơn tức giận trong lòng cô ấy vẫn chưa tan đi.  

Cô ấy còn đang cố nén giận!  

Chu Trường Minh run lên từng hồi.  

Lúc này, ông ta đã tin rồi.  

Lát sau, Chu Trường Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo vệ, kéo hai người kia ra ngoài cho tôi!"  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng lập tức hụt hẫng và tuyệt vọng.  

Xong đời rồi!  

Chẳng mấy chốc đã có mấy tay bảo vệ đi tới kéo hai người ra ngoài.  

Mọi người đã rời khỏi đó hết.  

Nơi này chỉ còn lại bọn Lâm Kiều Hân và hai cô y tá đang run rẩy.  

Thật sự không có cách nào!  

Hai cô thực sự rất sợ.  

Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị đầy đủ các thiết bị cần cho giải phẫu đi".  

Y ta sợ sệt thưa: "Vâng!"  

Nói đoạn, cô ta vội vã chạy đi.  

Các cảnh sát cũng đã ra khỏi đây.  

Liễu Thanh Duyệt đã cẩn thận dặn, đợi lát nữa hãy mang bác sĩ Vương cùng trưởng khoa Phùng về.  

Hàn Thất Thất và Lâm Kiều Hân chỉ yên lặng đứng cạnh đó.  

Tần Minh Nguyệt đứng xa xa ngoảnh lại.  

Cả ba cô gái đều tập trung ánh mắt lên người Trương Minh Vũ.  

Sắc mặt trắng bệch của anh thật khiến người ta đau lòng.  

Chỉ lát sau, y tá đã chạy lại.  

Liễu Thanh Duyệt bình thản nói: "Các cô tránh xa một chút".  

Mấy cô gái đều lùi lại.  

Liễu Thanh Duyệt không đợi thêm, bắt đầu làm việc.  

Mấy cô gái chăm chú nhìn, tay siết chặt, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.  

Keng!  

Bỗng có một âm thanh giòn giã vang lên.  

Mấy cô gái ngẩn người.  

Khi định thần nhìn kĩ mới phát hiện, vừa rồi có một vật bằng kim loại hình dáng như cây châm cực kì mảnh được ném vào chậu nước.  

Mấy cô gái tức thì mở to mắt nhìn.  

Liễu Thanh Duyệt hết sức tập trung, động tác cực kì thận trọng.  

Keng!  

Lại một tiếng động giòn giã khác vang lên.  

Lần này, mấy cô gái đều nhìn thấy rất rõ.  

Vật kim loại hình dạng cây châm kia được rút ra từ bên trong đùi Trương Minh Vũ.  

Chuyện này...  

Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.  

Chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi.  

Chẳng trách...  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, mắt ngập tràn lo lắng.  

Những âm thanh như thế cứ vang lên liên tiếp.  

Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng Liễu Thanh Duyệt mới dừng tay.  

Miệng vết thương đã được xử lí ổn thỏa.  

Phù!  

Liễu Thanh Duyệt thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, tập trung cao độ rất hao sức, hiện tại cô ấy đang rất mệt.  

Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Anh ấy... sao rồi ạ?"  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi đáp: "Tạm thời không sao, nhưng còn không thể xác định chắc chắn".  

Không thể xác định chắc chắn?  

Mấy cô gái lại lo lắng ra mặt.  

Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu hỏi: "Em ấy bị thương như thế nào?"  

Tần Minh Nguyệt tiến đến, nói: "Là do người của nhà họ  u Dương đánh bị thương".  

Nhà họ  u Dương?  

"Cái gì?"  

Liễu Thanh Duyệt giật mình kinh sợ.  

Mấy cô gái đều sửng sốt.  

Sao vậy nhỉ?  

Liễu Thanh Duyệt nắm chặt tay, chầm chậm nói: "Nhất định là cô ta!"  

Cô ta?  

Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngơ ngác khó hiểu.  

Ai cơ?  

Cuối cùng, Liễu Thanh Duyệt thở dài một tiếng.  

Cô ấy tỏ thái độ như vậy khiến mấy cô gái sợ hãi giật mình.  

Không chữa được sao?  

Lâm Kiều Hân hốt hoảng hỏi: "Trương Minh Vũ..."  

Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu, trấn an: "Yên tâm đi, hiện giờ em ấy đã không có vấn đề gì, chỉ có điều, sau này... lại có thêm một kình địch".
 
Chương 1662


Kình địch?  

Mấy cô gái tức thì mở to mắt.  

Người có thể khiến Liễu Thanh Duyệt cũng phải nói là kình địch thì phải kinh khủng cỡ nào?  

Lát sau, mấy cô gái đều lộ vẻ hết sức nặng nề.  

Liễu Thanh Duyệt lại quay sang nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt cô ấy chứa chan yêu thương.  

Một lát sau, Liễu Thanh Duyệt mới lại lên tiếng: "Tầm chiều nay em ấy sẽ tỉnh lại, những chuyện khác không cần nói nhiều".  

"Hiểu chứ?"  

Lâm Kiều Hân cùng Hàn Thất Thất ngoan ngoãn gật đầu.  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng lóe lên một tia căng thẳng.  

Rốt cuộc là ai?  

Liễu Thanh Duyệt đứng dậy, nói: "Tôi còn có việc bận, cần phải trở về, mọi người trông nom cẩn thận chút, nếu có bất luận dấu hiệu trúng độc nào, phải lập tức báo ngay cho tôi biết".  

Trúng độc?  

Cô ấy vừa nói thế, ba cô gái còn lại tức thì trợn tròn mắt.  

Còn có độc?  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới nặng nề thưa: "Em biết rồi".  

Liễu Thanh Duyệt lại liếc nhìn Trương Minh Vũ thật chăm chú.  

Lát sau, cô ấy mới quay đầu đi khỏi đây.  

Tần Minh Nguyệt và Hàn Thất Thất thấy thế, cũng đều kiếm lí do rời khỏi đó.  

Mọi người mau chóng tản đi hết.  

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới nhìn gương mặt nhợt nhạt của Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt phức tạp.

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới bước lại gần rồi ngồi xuống bên giường.  

Cô lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt Trương Minh Vũ.  

Lòng cô hỗn loạn vô cùng.  

Những việc vốn nên do chính tay cô làm, cô lại không làm được bất cứ việc gì.  

Trái lại...  

Nỗi hổ thẹn trong lòng Lâm Kiều Hân cứ lớn dần lên.  

Lát sau, cô mới tỉnh táo lại, lấy khăn sạch lau mặt cho Trương Minh Vũ.  

Cô cứ lặng lẽ nhìn vào gương mặt đó không dời mắt.  

Thời gian chầm chậm trôi đi.  

Chẳng mấy chốc, trời đã ngả về chiều.  

Lâm Kiều Hân lại bắt đầu lo lắng.  

Chẳng phải đã nói đến chiều là anh ấy có thể tỉnh sao?  

Một giờ trôi qua, Trương Minh Vũ vẫn không có bất cứ dấu hiệu chuyển tỉnh nào.  

Lâm Kiều Hân mím môi, lấy điện thoại di động ra.  

Bỗng nhiên, ngón tay Trương Minh Vũ nhẹ nhàng giật giật.  

Ôi!  

Lâm Kiều Hân mở to mắt nhìn, mừng rỡ vô vàn.  

Cô ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang khép chặt của Trương Minh Vũ.  

Lúc này, Trương Minh Vũ vẫn đang bị nhốt trong một vùng hỗn độn.  

Nơi này tràn ngập bóng tối.  

Không biết lang thang bao lâu, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một tia sáng xuất hiện ở phía trước.  

Trương Minh Vũ bắt đầu khôi phục được một chút tri giác.  

Ánh sáng càng ngày càng rực rỡ hơn.  

Trương Minh Vũ thử cố mở mắt ra.  

Sáng đến chói mắt.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thích ứng được với ánh sáng chói chang này.  

Ngay sau đó, một đôi mắt xinh đẹp lại tràn đầy lo âu lọt vào tầm nhìn của anh.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Kiều Hân?  

Sao cô ấy lại ở đây?  

Lâm Kiều Hân mừng rỡ reo lên: "Anh tỉnh rồi!"  

Trương Minh Vũ ngây ngô gật đầu.  

Lát sau, anh mới nhớ được những chuyện xảy ra trước đó.  

Đau quá...  

Shhh!  

Trương Minh Vũ không nhịn được, phải hít hà thật mạnh.
 
Chương 1663


Bây giờ ngẫm lại, lòng vẫn còn sợ hãi.  

Sao lại đau đến như thế?  

Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Hiện giờ anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu nữa không?"  

Ơ...  

Trương Minh Vũ ngây người.  

Cô ấy... quan tâm mình như vậy?  

Ánh mắt cô ấy mới bức thiết làm sao...  

Trương Minh Vũ thận trọng cảm nhận một chút rồi cười nói: "Bây giờ còn tạm, có hơi đuối sức một chút, trên đùi... hình như không được bình thường".  

Không được bình thường?  

Lâm Kiều Hân lập tức chau mày, hỏi: "Không bình thường như thế nào?"  

Ừm...  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Đại khái là có cảm giác rất nặng nề..."  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, bảo: "Vậy thì ổn rồi".  

Ổn?  

Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn cô.  

Lâm Kiều Hân lại hỏi lần nữa: "Anh có khát không? Hay đói bụng không?"  

Trương Minh Vũ không nhịn được nữa, khóe miệng hơi giật nhẹ.  

Sao thế nhỉ...  

Sao bỗng dưng lại...  

Một lát sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Không khát, cũng không đói đâu, vừa tỉnh, không có cảm giác gì".  

Lâm Kiều Hân thất vọng gật đầu.  

Cô đang bức thiết muốn làm gì đó cho Trương Minh Vũ ngay lúc này.  

Trương Minh Vũ dời mắt nhìn đi nơi khác.  

Cô ấy... sao cứ là lạ?  

Anh quét mắt nhìn quanh một vòng, bấy giờ mới phát hiện căn phòng này đã trống rỗng.  

Bên ngoài cũng rất yên tĩnh.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Mọi người đi đâu hết rồi?"  

Lâm Kiều Hân chần chờ một lát mới nói: "Ừm... Anh cứ tạm thời đừng để ý vội, rồi sẽ biết nhanh thôi".  

Hử?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh mơ hồ nghĩ, việc này dường như có chỗ nào đó kì quặc...  

Rốt cuộc có chuyện gì vậy nhỉ?  

Lâm Kiều Hân không nói, Trương Minh Vũ cũng không muốn gặng hỏi.  

Anh ngồi thẳng người lên.  

Cẩn thận cảm nhận lại từng chút, bấy giờ anh mới phát hiện đùi phải hoàn toàn không có chút sức lực nào.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Lâm Kiều Hân giải thích: "Chị... chị tư vừa tới, chị ấy đã trị liệu cho anh".  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức mở to mắt.  

Nhưng ngẫm kĩ, anh lại bĩnh tĩnh trở lại, vết thương nghiêm trọng như vậy, đúng là chỉ chị tư mới có thể giải quyết được.  

Có điều...  

Anh cứ có cảm giác, những lời này nghe kì quái thế nào đó.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Lâm Kiều Hân thấy thế, mặt liền đỏ lựng lên.  

Trương Minh Vũ chợt bừng tỉnh, ngạc nhiên thốt lên: "Cô... vừa gọi chị tư?"  

Chuyện này...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ như không thể khống chế, lặng lẽ lộ một nụ cười tươi tỉnh.  

Lâm Kiều Hân càng đỏ mặt hơn, cô âm thầm liếc anh một cái.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười tươi hơn.  

Nỗi lo trong lòng tạm thời buông xuống.  

Nếu Liễu Thanh Duyệt đích thân trị liệu cho anh, vậy chắc chắn không có vấn đề gì rồi.  

Chỉ có điều...  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Chị tư không nói lúc nào có thể xuất viện sao?"  

Lâm Kiều Hân chầm chậm lắc đầu, đáp: "Chị tư nói không có vấn đề gì nữa, hẳn là khi nào anh đi lại được thì có thể xuất viện".
 
Chương 1664


Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.  

Nhưng... đi như thế nào...  

Anh nhẹ nhàng nâng chân thử, chân trái hoạt động bình thường, nhưng đùi phải lại hoàn toàn không có bất kì cảm giác gì.  

Như thể... đó không phải bộ phận của thân thể mình vậy.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Thôi vậy, xem ra phải chịu khó qua đêm ở chỗ này rồi..."  

Hoàn cảnh nơi này, Trương Minh Vũ rất không thích.  

Lâm Kiều Hân mỉm cười nói: "Ở lại đây cũng được mà, chắc anh chưa từng trải nghiệm cảm giác nằm viện nhỉ? Thử một lần xem sao".  

Ừm...  

Đang…an ủi mình à?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn cô.  

Anh cảm thấy, hôm nay Lâm Kiều Hân rất khác lạ.  

Tách.  

Lâm Kiều Hân bật đèn lên.  

Phòng bệnh không lớn, chỉ có một chiếc giường bệnh này.  

Trương Minh Vũ biết, đây là phòng bệnh cao cấp mà Lâm Kiều Hân đã đặt.  

Ọc ọc ọc…  

Bỗng bụng anh réo vang.  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới nhớ, đã nguyên một ngày anh chưa ăn uống gì.  

Tri giác đã từ từ khôi phục, hiện anh cảm thấy vừa khát lại vừa đói.  

Anh quay sang phía Lâm Kiều Hân, định lên tiếng.  

Nhưng vừa nhìn sang, chợt anh phát hiện, Lâm Kiều Hân đã đi về phía cửa.  

Hử?  

Cô ấy đi đâu thế?  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn theo.  

Nhưng anh chỉ đành ngồi nhìn, vì hiện giờ anh còn chưa di chuyển được...  

Chỉ có thể ngồi đợi cô quay lại.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng tựa lưng vào đầu giường, trên đùi vẫn còn cảm giác hơi đau.  

Nhưng so với trước đó, cơn đau này thật chẳng đáng nhắc tới.  

Năm phút trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.  

Hửm?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Anh lắng tai nghe một lát, mới phát hiện bên ngoài hoàn toàn không có bất cứ tiếng động nào.  

Sao vậy nhỉ?  

Trương Minh Vũ mở to mắt, hoang mang mờ mịt.  

Bệnh viện chẳng phải là nơi luôn tấp nập người đến người đi sao?  

Tập trung nghe hồi lâu, anh vẫn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.  

Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên.  

Trương Minh Vũ lập tức tập trung nhìn về phía cửa.  

Rốt cuộc cũng có động tĩnh.  

Cửa phòng bệnh nhanh chóng được mở ra.  

Lâm Kiều Hân bước vào, tay xách một túi nilon.  

Là cô ấy...  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn về phía cô.  

Nhưng, một bệnh viện lớn như vậy...  

Mà lại không có một ai? 
 
Chương 1665


Lâm Kiều Hân bước đến gần Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn cô.  

Lâm Kiều Hân mỉm cười nói: "Anh đói rồi đúng không, tôi đi mua bữa tối cho anh".  

Hả?  

Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn cô.  

Trong mắt anh tràn đầy bất ngờ và vui vẻ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, hỏi: "Sao cô biết tôi đói rồi?"  

Lâm Kiều Hân thong thả đáp: "Thì nghe thấy bụng anh réo đó".  

Giọng cô thật nhẹ nhàng.  

Trương Minh Vũ xấu hổ cười trừ.  

Lâm Kiều Hân nhanh nhẹn bày đồ ăn ra chiếc bàn bên giường.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn bàn cơm.  

Đó chỉ là một bữa cơm thông thường thôi, nhưng nụ cười trên môi anh thật tươi tắn.  

Lâm Kiều Hân chầm chậm bày bàn ăn cho anh.  

Trương Minh Vũ chỉ lẳng lặng nằm bên cạnh, quan sát.  

Bầu không khí lúc này thật yên tĩnh và ấm áp.  

Nhìn kĩ hơn, Trương Minh Vũ mới phát hiện, trên trán Lâm Kiều Hân đã lấm tấm mồ hôi.  

Hả?  

Ánh mắt anh thoáng vẻ hoang mang.  

Hôm nay đâu có nóng nhỉ...  

Chỉ lát sau, Lâm Kiều Hân đã bày xong cơm nước cho anh.  

Mùi hương tản ra.  

Trương Minh Vũ càng thêm đói.  

Anh nghiêng người cầm đôi đũa lên.  

Lâm Kiều Hân chần chừ một chút mới nói: "À ừm... tôi có thể giúp anh không?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Giúp cái gì cơ?"  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt lên.  

Lát sau, cô mới chầm chậm nói: "Tôi thấy động tác dùng bữa của anh không được thoải mái lắm, hay là... để tôi đút cho anh nhé?"  

Cô vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức mờ mịt.  

Lâm Kiều Hân... đã chịu phải đả kích gì à?

Gò má Lâm Kiều Hân thoáng ửng hồng.  

Cô cũng rất xấu hổ.  

Nhưng... cô thực sự muốn nhanh chóng làm được một điều gì đó cho Trương Minh Vũ.  

Bằng không... lòng cô khó chịu lắm.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng cười bảo: "Ừm... Không việc gì đâu, tôi tự xúc ăn cũng được".  

Nói đoạn, anh cầm đũa lên.  

Lâm Kiều Hân cắn răng một cái.  

Cô chần chừ giây lát rồi quyết định... vươn tay giật lấy đôi đũa của anh.
 
Chương 1666


Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn vờ lạnh nhạt, nói: "Tôi đã nói sẽ đút cho anh thì để tôi đút cho, anh phải nghe lời".  

Cô muốn tỏ ra lạnh lùng một chút, nhưng lại không biết nên nói gì vào lúc này...  

Trương Minh Vũ thì đã mắt chữ O mồm chữ A.  

Chuyện này...  

Nhưng không đợi anh phản ứng lại, Lâm Kiều Hân đã gắp một miếng thịt đưa lên.  

Trương Minh Vũ càng trợn to mắt.  

Lâm Kiều Hân cắn răng, cố ra vẻ lạnh nhạt, nói: "Há miệng".  

Ặc...  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ, đành há miệng ra phối hợp với cô.  

Thấy thế, đôi mắt xinh đẹp của cô thoáng lộ ý cười.  

Người này, cứ thích phải cứng rắn mới nghe lời.  

Thịt được đưa đến bên miệng.  

Trương Minh Vũ khẽ há miệng nhai.  

Lâm Kiều Hân lại thêm một miếng cơm, đưa lên.  

Trương Minh Vũ lại lần nữa phối hợp mở miệng.  

Nuốt đồ ăn xuống bụng, lập tức anh cảm nhận được sức lực trong người đang từ từ khôi phục.  

Nhưng mà, ăn như thế này... thực sự rất mất tự nhiên đấy!  

Lâm Kiều Hân trước sau vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt.  

Trương Minh Vũ chỉ đành lẳng lặng phối hợp.  

Sau đó, Lâm Kiều Hân lại mở một chai nước khoáng, đưa đến bên miệng anh.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ thoáng giật nhẹ.  

Nhưng vẫn phải phối hợp với cô...  

Uống nước xong.  

Lâm Kiều Hân lại lấy một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau vệt nước dính bên miệng Trương Minh Vũ.  

Lần này Trương Minh Vũ thực sự... quá mức kinh ngạc thì thái độ săn sóc của cô.  

Rốt cuộc cô ấy bị điều gì kích thích vậy chứ?  

Bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc trong cảm giác hoang mang của Trương Minh Vũ.  

Ăn xong, Trương Minh Vũ cũng bình tĩnh lại hơn.  

Lâm Kiều Hân thu dọn bàn ăn.  

Trương Minh Vũ cứ thế lẳng lặng nhìn theo bóng dáng tất bật của cô, lòng cảm thấy vô cùng quỷ dị.  

Hôm nay sao vậy nhỉ?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.  

Choáng quá đi, chẳng hiểu gì cả.  

Chỉ lát sau, Lâm Kiều Hân đã quay lại, lần nữa ngồi xuống bên giường anh.  

Cô chỉ ngồi đó, lặng im không nói.  

Phòng bệnh lâm vào bầu không khí tĩnh lặng, cảm giác thật xấu hổ.  

Trương Minh Vũ lại tập trung lắng nghe.  

Lúc này, anh mới phát hiện, quanh đây yên tĩnh đến đáng sợ. 
 
Chương 1667


Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?  

Nhưng ngay sau đó, giọng nói êm ái của Lâm Kiều Hân đã vang lên: "Hiện giờ anh cảm thấy thế nào? Có khá hơn không?"  

Trương Minh Vũ cẩn thận cảm thụ lại cơ thể rồi mới lên tiếng: "Cũng ổn, có điều đùi vẫn không có sức".  

Lâm Kiều Hân lại hỏi: "Có cảm thấy choáng váng buồn nôn hay gì không?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghe vậy liền trợn mắt, há hốc miệng.  

Chuyện đó... thì liên quan gì đến chân anh?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lắc đầu đáp: "Không hề".  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt rồi".  

Hử?  

Trương Minh Vũ hoang mang nhìn cô.  

Nhưng cuối cùng, anh chỉ khẽ lắc đầu.  

Trời tối dần.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy vươn người.  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới nhận ra.  

Có phải cô ấy đã đứng nguyên một ngày?  

Trương Minh Vũ bèn cười bảo: "Hay cô cũng tìm chỗ nào nghỉ tạm đi".  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu.  

Nhưng nhìn khắp chốn... cả căn phòng này chỉ có một chiếc giường bệnh là có thể đặt lưng nghỉ.  

Ừm...  

Lâm Kiều Hân cũng thấy hơi xấu hổ.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Hay là cô cứ về trước đi, tôi đã tỉnh rồi, sẽ không có chuyện gì đâu".  

Nói đoạn, anh chân thành mỉm cười.  

Thế này thật ngại ngùng...  

Lâm Kiều Hân lại lập tức lắc đầu, kiên quyết nói: "Không được, tôi phải ở lại đây trông anh".  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"  

Lâm Kiều Hân thoáng bối rối.  

Cô sợ Trương Minh Vũ mà biết chuyện sẽ lo lắng.  

Lát sau, Lâm Kiều Hân cố tỏ ra lạnh nhạt, nói: "Anh hỏi nhiều thế làm gì, ai cần anh lo chứ".  

Ặc...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại co rút.  

Quả thật... chiêu này rất hiệu quả đấy...  

Trương Minh Vũ lập tức đánh mất ý tưởng hỏi cho ra chuyện...  

Thật đúng là chẳng có ý chí gì...  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân cũng thoáng lóe ý cười, cô chợt cảm thấy Trương Minh Vũ thật là đáng yêu... 
 
Chương 1668


Lâm Kiều Hân ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng dựa vào đầu giường.  

Trương Minh Vũ nhích người sang phía bên kia nhường chỗ.  

Vậy cũng tạm được.  

Cứ thế, Lâm Kiều Hân cũng có thể nghỉ ngơi đôi chút.  

Màn đêm buông xuống.  

Lâm Kiều Hân ngáp dài liên tục.  

Trương Minh Vũ ngập ngừng nói: "Hay là... cô nằm xuống mà nghỉ tạm đi..."  

Lâm Kiều Hân chần chừ một chút.  

Cuối cùng, cô cũng gật đầu.  

Trương Minh Vũ lại nhích người vào trong nhường chỗ.  

Lâm Kiều Hân tắt đèn, đặt lưng nằm xuống.  

Trong phòng tối tăm, bên ngoài lại yên tĩnh tuyệt đối.  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng.  

Vừa rồi cô quá lo lắng chuyện của Trương Minh Vũ nên không suy nghĩ nhiều.  

Nhưng giờ đây...  

Nơi này là bệnh viện đó!  

Mà bệnh viện lớn thế này, lại không có lấy một bóng người nào khác...  

Then chốt nhất là... nhà xác dưới kia...  

Ôi chao!  

Lâm Kiều Hân giật nảy người như bị chích điện, toàn thân run mạnh một cái.  

Bỗng cô cảm thấy nơi này thật âm trầm...  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng nói: "Không... Không sao".  

Tuy nói thế nhưng thân thể lại không tự chủ nhích về phía Trương Minh Vũ một chút.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Cô ấy làm sao vậy nhỉ?  

Giây lát sau, Lâm Kiều Hân kéo chăn về phía mình.  

Cô rúc vào trong chăn.  

Thế này...  

Trương Minh Vũ thoáng xấu hổ.  

Sao thế nhỉ...  

Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn chẳng nói một lời, chỉ khẽ chạm vào Trương Minh Vũ.  

Như vậy, cô mới có cảm giác an toàn hơn một chút.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Tuy anh không buồn ngủ nhưng vẫn nhắm mắt lại.  

Dù sao lúc này cũng chẳng có chuyện gì làm.  

Thời gian chầm chậm trôi đi, đêm càng lúc càng khuya.  

Trương Minh Vũ mơ mơ màng màng chuẩn bị bước vào mộng đẹp. 
 
Chương 1669


Cạc cạc!  

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng quạ kêu.  

"A!"  

Lâm Kiều Hân lập tức hét lên.  

Cô vội vã nhích người.  

Sau đó, cô ôm chặt lấy Trương Minh Vũ.  

Mẹ ơi!  

Trương Minh Vũ cũng giật mình tỉnh giấc.  

Sao vậy?  

Anh nhìn quanh, bên trong phòng bệnh vẫn tĩnh lặng như trước.  

Nhưng Lâm Kiều Hân...  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Cô... gặp ác mộng à?"  

Ực!  

Lâm Kiều Hân gian nan nuốt nước miệng, lúng búng nói: "Không... không phải, à, đúng rồi, gặp ác mộng".  

Sao lại...  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt nhìn cô.  

Hôm nay sao Lâm Kiều Hân khác lạ thế nhỉ...  

Hơn nữa, ôm chặt như vậy...  

Trương Minh Vũ cẩn thận cảm nhận lại, bấy giờ mới phát hiện Lâm Kiều Hân đang run lên khe khẽ.  

Anh nhăn mày, hỏi: "Sao lại sợ đến thế? Không sao đâu, có tôi ở đây rồi, đừng sợ".  

Anh hơi ngập ngừng một lát.  

Cuối cùng, vẫn quyết định vươn tay nhẹ nhàng vỗ về vai cô.  

Phù!  

Lâm Kiều Hân thở ra một hơi nhẹ nhõm.  

Lúc này cô mới có cảm giác an toàn.  

Nhưng mặc dù như vậy, lòng vẫn căng thẳng và sợ hãi không ngớt.  

Cạc cạc!  

Tiếng quạ kêu lại lần nữa vọng tới.  

Tay Lâm Kiều Hân càng ghì chặt hơn.  

Trương Minh Vũ chợt hiểu ra, cô ấy sợ con quạ?  

Anh chần chừ một giây rồi chậm rãi luồn tay xuống dưới cổ cô.  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lập tức căng thẳng cả người.  

Trương Minh Vũ không nói gì thêm, chỉ yên lặng đặt tay lên chỗ tai cô.  

Anh cũng đang thăm dò, tim đập rộn lên.  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi.  

Cuối cùng, cô vẫn không phản đối hành vi của anh.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ mỉm cười, chậm rãi áp lòng bàn tay mình lên tai cô.  

Anh điều chỉnh lại tư thế, để Lâm Kiều Hân gối lên vai mình.  

Lâm Kiều Hân vẫn không hề phản kháng lại, mặc Trương Minh Vũ làm như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom