Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1730


Khi lưỡi dao hạ xuống, lão ta mới phản ứng lại.  

Đỗ Nam Thiên điên cuồng hét lên: "Không... Đừng mà!"  

Rắc!  

"A!"  

Đỗ Nam Thiên gào lên một tiếng thảm thiết.  

Một tia máu tươi bắn vào không trung.  

Thế này...  

Tất cả mọi người đều chấn động.  

Khi định thần nhìn lại, bọn họ mới hoảng sợ phát hiện một tay của Đỗ Nam Thiên đã rơi xuống đất.  

Ực!  

Đám đông gian nan nuốt nước miếng.  

Tiếng gào đau đớn tột cùng của Đỗ Nam Thiên vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại.  

Lão ta lúc này đã ngã vật ra đất.  

Đỗ Nam Thiên nắm chặt cánh tay bị xén đứt, đau đớn giãy giụa, cổ nổi gân xanh.  

Âu Dương Triết thấy thế, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.  

Muốn trách thì chỉ có thể trách chính ông quá ngu xuẩn...  

Âu Dương Tĩnh cũng kinh ngạc há hốc miệng.  

Trương Minh Vũ thẳng người lên, cười đắc ý: "Xem đi, không đụng tới ông đúng không nào?"  

Mày...  

Ngọn lửa thù hận trong mắt Đỗ Nam Thiên gần như sắp phụt ra ngoài.  

Cơn đau kịch liệt, cộng với lửa giận xộc thẳng lên đầu...  

Phụt!  

Một giây sau, Đỗ Nam Thiên hộc ra một búng máu tươi.  

Ngay sau đó, lão ta nhũn người, ngã vật ra.  

Trời!  

Đám đông xung quanh lại hít một hơi thật mạnh.  

Vậy là... hôn mê rồi?  

Trương Minh Vũ bĩu môi, đáy mắt thoáng một tia bất đắc dĩ.  

Không ai chú ý, chân anh còn đang run rẩy.  

Âu Dương Triết cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.  

Tên nhãi kia... vẫn còn có thể đánh được?  

Sảnh tiếp đãi rơi vào tĩnh lặng.  

Gã đeo kính và đám người đi cùng đã choáng váng trước tình thế này.  

Bọn họ co đầu rụt cổ trốn trong một góc phòng, thở cũng không dám thở mạnh.  

Cho tới bây giờ, gã ta mới ý thức được, mình đã chọc phải loại người nào.  

Âu Dương Tĩnh... hoàn toàn không có tiếng nói ở đây!  

Tô Mang bước đến, khen ngợi với thái độ cưng chiều: "Làm không tệ đâu".  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Chương 1731


Tự mình ra tay là không tệ?  

Logic gì thế?  

Đám người trong sảnh tiếp đón ngơ ngác ngó nhau, nhưng không ai dám nói gì.  

Âu Dương Triết cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Anh ta thật sự không ngờ, Tô Mang sẽ đến vào lúc này.  

Ngay sau đó, Tô Mang quay sang phía Âu Dương Triết, ánh mắt lạnh như băng.  

Haiz.  

Âu Dương Triết lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia khác thường.  

Gã Âu Dương Triết này quen biết chị ba Tô Mang?  

Hơn nữa, thoạt nhìn có vẻ anh ta còn... rất sợ?  

Trương Minh Vũ hoang mang nhìn họ.  

Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người này là gì?  

Chẳng phải Âu Dương Triết là kẻ địch của bọn họ sao?  

Sao lại...  

Thật là hỗn loạn!  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ không ra, thôi bỏ đi.  

Tô Mang thong thả nói, giọng lạnh như băng: "Được rồi, giờ đến anh".  

Âu Dương Triết lộ vẻ bất đắc dĩ.  

Đám đông quanh đó cũng khiếp sợ nhìn Tô Mang.  

Cô gái này... rốt cuộc là ai?  

Là ai mà dám...  

Sau đó, Âu Dương Triết đã đứng lên, lúng túng cười nói: "À thì... tôi không biết là cô sẽ tới".  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe sáng.  

Tô Mang hất cằm, cười nhạt, lạnh lùng nói: "Anh biết thằng bé là em tôi chứ?"  

Âu Dương Triết bất đắc dĩ cười cười, đáp: "Biết".  

Nói xong, ánh mắt anh ta chợt thoáng lộ vẻ ghen tị.  

Ranh con, vì sao cậu lại tốt số như thế?  

Ánh mắt Tô Mang lóe lên lạnh lẽo, giọng đầy băng giá: "Đã thế thì chẳng còn gì để nói nữa cả".  

Nói đoạn, cô ấy phẩy tay ra hiệu.  

Người vận đồ đen cất bước tiến lên.  

Hả?  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng hiện một tia khiếp sợ.  

Có thể đánh à?  

Âu Dương Triết thở dài, cười nói: "Chị ba, đừng nghiêm túc vậy mà..."  

Tô Mang quát lớn: "Ai là chị ba của anh!"  

Âu Dương Triết càng thêm bất đắc dĩ.  

Trương Minh Vũ lại càng hoang mang mờ mịt.  

Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người này là thế nào?  

Lát sau, Âu Dương Triết mới nói: "Cô cũng biết tôi không thể để cô đánh được, cô làm như thế cũng có ích gì đâu..." 
 
Chương 1732


Tô Mang nghe nói vậy, ánh mắt chợt lóe lên.  

Dĩ nhiên cô ấy cũng biết điều này.  

Nhưng... cũng phải cho cô ấy xả giận ngoài miệng chút chứ!  

Em trai tôi, ai cũng có thể động vào chắc?  

Ngay sau đó, ánh mắt Tô Mang chợt lóe sáng, cô ấy cười nói: "Tôi không đánh được, nhưng mà... có người có thể đánh đúng không?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Đám người quanh đó đều mờ mịt nhìn họ.  

Nói vậy là có ý gì?  

Âu Dương Triết nhăn mày.  

Tô Mang lấy điện thoại di động ra, thản nhiên nói: "Để tôi gọi em tư tới, xem em ấy định xử lí chuyện này thế nào".  

Nói đoạn, cô ấy liền làm bộ muốn gọi điện đi.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn cô ấy.  

Nhưng lòng anh cũng rất tò mò.  

Vì sao Tô Mang không thể đánh? Lẽ nào... gã Âu Dương Triết này còn có người bảo vệ đâu đây?  

Anh nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy có kẻ nào đặc biệt...  

Trương Minh Vũ kinh ngạc vô cùng.  

Nhưng Âu Dương Triết vừa nghe nói thế, lập tức lộ vẻ hoảng loạn, vội vàng hô: "Đừng... Đừng gọi cho cô ấy!"  

"Chuyện hôm nay không liên quan đến tôi, tôi chỉ... tới góp vui thôi".  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười cười.  

Vẫn là chị tư Liễu Thanh Duyệt lợi hại...  

Tô Mang thản nhiên nói: "Không liên quan gì đến tôi, dù sao thì tôi cũng chỉ biết tôi vừa tới liền thấy người của anh đang tuyên bố muốn xử bắn em trai tôi".  

"Anh đoán xem nếu em tư nhà tôi biết thì sẽ thế nào?"  

Chuyện này...  

Âu Dương Triết đã luống cuống lên.  

Trương Minh Vũ thấy thế, lòng càng thêm bất đắc dĩ.  

Đường đường là cậu ấm nhà họ Âu Dương...  

Vậy mà...  

Ngay sau đó, Âu Dương Triết nói với giọng khẩn khoản: "Việc đó... Chuyện ngày hôm nay quả thực không liên quan đến tôi, mọi chuyện đều do người này tới quấy rầy người anh em Trương Minh Vũ".  

"Cô có thể... đừng nói cho cô ấy được không?"  

Mọi người xung quanh đã kinh ngạc đến không nói nên lời.  

Đây... thật sự là cậu ấm nhà họ Âu Dương sao?  

Ánh mắt Tô Mang lóe lên, cô ấy thong thả nói: "Cũng được thôi, nếu anh có thể làm em trai tôi hài lòng thì chuyện hôm nay tôi sẽ không nói cho em tư".  

Nói đoạn, cô ấy khoanh tay chờ.  

Âu Dương Triết lộ vẻ ngượng ngùng.  

Việc này...  

Trương Minh Vũ nhướng mày, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.  

Tôi muốn xem xem anh định làm tôi hài lòng bằng cách nào?  

Ngay sau đó, Âu Dương Triết tươi cười quay sang nói với Trương Minh Vũ: "Người anh em Trương Minh Vũ, vô cùng xin lỗi, chuyện hôm nay, anh có lỗi với cậu".  

"Đợi ngày khác anh sẽ mở tiệc xin lỗi chính thức sau, cậu xem thế có được không?"
 
Chương 1733


Trương Minh Vũ nhăn mày, thong thả nói: "Anh là anh tôi?"  

Cái đó...  

Ánh mắt Âu Dương Triết thoáng lóe một tia sáng lạnh.  

Tôi làm anh cậu mà cậu còn dám chê à?  

Nhưng ngoài mặt anh ta chỉ cố gượng cười, nói: "Tôi nói nhầm, dĩ nhiên không phải thế, hẳn người anh em Trương Minh Vũ đây mới là anh, ngày khác thằng em này xin được mở tiệc xin lỗi, anh xem có được không?"  

Trời!  

Anh ta vừa dứt lời, xung quanh lại một lần nữa vang lên tiếng hít hà thật mạnh.  

Thế này...  

Cậu ấm nhà họ Âu Dương lại cam tâm làm đàn em người khác?  

Chuyện này nghe sao... vô lí quá chừng...  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười nhạt, nói: "Không được".  

Hả?  

Nụ cười trên môi Âu Dương Triết lập tức đông cứng lại.  

Đáy mắt Tô Mang cũng lóe lên một tia sáng khác thường.  

Em trai, đây chính là một cơ hội tốt đấy, em phải biết nắm chắc lấy!  

Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Kéo người tới làm loạn ở khách sạn của tôi một hồi, như thế đã gây ảnh hưởng rất lớn đến khách sạn chúng tôi".  

"Một bữa cơm của anh có đáng giá thế không? Hay tưởng cả đời tôi chưa được ăn bữa cơm nào?"  

Chuyện này...  

Đáy mắt Âu Dương Triết lóe lên một tia sáng lạnh.  

Khắp cả nước này, có mấy người xứng được tôi mời cơm?  

Cậu...  

Hồi lâu sau, Âu Dương Triết mới lạnh nhạt hỏi: "Thôi được, vậy cậu nói xem cậu muốn tôi bồi thường thế nào?"  

Trương Minh Vũ nhướng mày, bỡn cợt: "Nếu anh đã nói thế thì cứ bồi thường tạm tám hay mười tỷ gì đó đi".  

"Tôi đây cũng chẳng phải loại người hẹp hòi gì".

Cái gì?  

Vừa nghe anh nói thế, đám đông lập tức trợn trừng mắt lên.  

Tròng mắt như thể sắp rớt ra ngoài rồi.  

Tám hay mười tỷ gì đó?  

Thật là...  

Âu Dương Triết chau mày, đáy mắt cũng lóe lên một tia tức giận.  

Sao có thể như thế được?  

Tô Mang lại nở một nụ cười vui mừng.  

Không sợ người ta không đưa.  

Chỉ sợ em không dám nhận thôi.  

Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm để ý, nói xong chỉ đứng đó lẳng lặng đợi.  

Một lúc sau, Âu Dương Triết mới lạnh lùng hỏi: "Người anh em Trương Minh Vũ này, có phải cậu cũng nên đề ra yêu cầu một cách có thành ý chút không?"  

Trương Minh Vũ nhún vai, nói: "Anh nói những lời này cũng có vẻ rất không có thành ý đó".
 
Chương 1734


"Vậy thôi, không cần nữa".  

"Chị ba, gọi cho chị tư đi".  

Nói đoạn, anh nhếch môi nở một nụ cười đắc ý.  

Loại chuyện như thế này, anh rất am hiểu.  

Tô Mang thản nhiên nói ngay: "Được".  

Sau đó, cô ấy lấy điện thoại di động ra.  

Hai chị em kẻ xướng người họa, cực kì ăn ý.  

Âu Dương Triết vội giơ tay ngăn lại: "Từ từ đã!"  

Trương Minh Vũ khẽ cười một tiếng, hỏi: "Sao hả? Cậu ấm Âu Dương đây thay đổi ý định rồi?"  

Âu Dương Triết hít sâu một hơi, nói: "Người anh em Trương Minh Vũ, hôm nay coi như tôi không may".  

"Chuyện tiền bạc bồi thường có thể từ từ thảo luận lại sau".  

"Trong địa phận Hoa Châu này, chỉ cần là thứ tôi có, tôi đều có thể cho cậu, như vậy đã đủ thành ý chưa?"  

"Hi vọng cậu cũng có thể có thành ý chút, tám hay mười tỷ thì quả thực không thực tế lắm".  

Hoa Châu?  

Trương Minh Vũ thoáng thất vọng.  

Trong địa phận Hoa Châu này thì liệu có cái gì...  

Đáy mắt Tô Mang lại lóe lên một tia sáng, liên tục nháy mắt ra dấu cho Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.  

Chị ba có ý gì?  

Tô Mang thì thào: "Âu Mông!"  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Khẩu hình này...  

Là đang nói... Âu Mông?  

Trương Minh Vũ nghi hoặc trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Được, vậy thì Âu Mông đi".  

Anh vừa nói ra cái tên này, con ngươi của Âu Dương Triết lập tức co rút lại.  

Mẹ kiếp!  

Mặc dù từ nhỏ đến lớn đều được bồi dưỡng phong thái hàng ngày của quý tộc nhưng Âu Dương Triết cũng suýt thì buột miệng chửi một câu thô tục.  

Quên béng Tô Mang cũng có mặt!  

Đám đông quanh đó đều mờ mịt nhìn họ.  

Âu Mông là cái gì?  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lại thoáng hiện một tia sáng khác thường.  

Âu Dương Triết có phản ứng rất mạnh như vậy...  

Âu Mông này hẳn rất mạnh nhỉ?  

Ngay sau đó, Âu Dương Triết đã lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, ý tôi là những thứ trong phạm vi Hoa Châu, Âu Mông không thuộc về phạm vi này".  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tô Mang cười lạnh một tiếng, thong thả nói: "Đường đường là cậu ấm nhà họ Âu Dương mà cũng định chơi trò lật lọng có phải không?"  

"Hay là chúng ta thử tra ngay tại đây xem Âu Mông được đăng kí ở đâu?"  

Âu Dương Triết siết chặt nắm tay, đáy mắt thoáng lóe lên một tia giận dữ.
 
Chương 1735


Anh ta hối hận vô cùng.  

Âu Dương Triết không ngờ kế hoạch bí mật của mình đã bị Tô Mang biết được.  

Hơn nữa, cô ấy còn biết tỉ mỉ như vậy.  

Âu Dương Triết hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Âu Mông thì không thể giao cho các người được, đổi điều kiện khác đi".  

Tô Mang chau mày.  

Đây là một cơ hội tốt...  

Nhưng Trương Minh Vũ chỉ nhếch miệng nở một nụ cười châm biếm, nói: “Còn cứng cỏi như vậy?"  

"Tiếc quá, tôi đây cũng thuộc dạng người không được tốt tính cho lắm".  

"Hôm nay tôi nhất định chỉ muốn Âu Mông, những thứ khác, tôi không cần".  

Mọi người xung quanh đã trợn mắt, há hốc miệng vì kinh ngạc.  

Điên rồi, điên hết cả rồi.  

Tô Mang tán thưởng liếc nhìn Trương Minh Vũ, nụ cười trên môi vô cùng tươi tắn.  

Âu Dương Triết căm tức nắm chặt tay.  

Anh ta hiện đang lâm vào tình thế băn khoăn khó xử cực kì.  

Một lúc sau, Âu Dương Triết mới lạnh giọng nói: "Hừ, cũng được thôi, vậy các người cứ gọi điện đi chứ Âu Mông này tuyệt đối không thể giao cho các người được".  

Hả?  

Tô Mang thoáng chần chừ.  

Cô ấy biết tầm quan trọng của Âu Mông lớn thế nào, nếu có thể lấy được về tay...  

Trương Minh Vũ lại thản nhiên nói ngay: "Chị ba, gọi điện đi".  

Thực chất lúc này Trương Minh Vũ không biết Âu Mông là thứ gì.  

Anh chỉ biết, cứ chơi cứng đối cứng là được.  

Xem xem ai sợ ai!  

Mặc dù chính anh cũng không biết nếu gọi điện cho Liễu Thanh Duyệt rồi thì sẽ thế nào...  

Cứ chơi cho đã trước!  

Âu Dương Triết nghe nói thế, đáy mắt tràn đầy căng thẳng.  

Nhưng ngoài mặt, anh ta vẫn không hề biểu lộ điều gì.  

Không ai có thể nhìn ra lúc này Âu Dương Triết đang nghĩ gì trong lòng.  

Tô Mang mím chặt môi.  

Lát sau, cô ấy mới thản nhiên nói: "Được, để tôi bảo em tư tới giải quyết vụ này".  

Nói đoạn, cô ấy lấy điện thoại ra.  

Ánh mắt Âu Dương Triết đột nhiên lóe lên sắc lạnh.  

Thật sự gọi đi?  

Trương Minh Vũ thoáng nở một nụ cười đắc ý.  

Anh không nôn nóng, chỉ lẳng lặng đứng đợi.  

Âu Dương Triết hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Chờ chút đã, tôi... có thể giao cho các người bộ phận Âu Mông thuộc địa phận Hoa Châu này".  

"Thế đã được chưa?"  

Nói xong, anh ta có cảm giác tim mình cũng đã rỉ máu rồi.  

Tô Mang nghe nói thế, đáy mắt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.  

Thật sự cho?  

Trương Minh Vũ lại chỉ cười cười đắc ý, thong dong nói: "Không được, đã cho là phải cho hết, không thì đừng cho".  

"Cho một bộ phận thì có ra gì?"  

"Thôi đi, tôi chẳng lấy nữa đâu, cứ gọi cho chị tư đi thôi".  

Hả?  

Tô Mang thoáng hoang mang nhìn Trương Minh Vũ. 
 
Chương 1736


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bộ phận thuộc Hoa Châu là đủ rồi mà!  

Nhưng...  

Khóe miệng Âu Dương Triết giật giật thật mạnh.  

Thật quá đáng!  

Cuối cùng, Tô Mang cũng đành bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, để chị gọi cho chị tư của em".  

Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra.  

Âu Dương Triết cố gắng hít thở thật sâu.  

Anh ta đã tức đến muốn nổ tung rồi!  

Nếu sớm biết sẽ thế này, anh ta việc gì phải dẫn xác đến đây cơ chứ!  

Nhưng...  

Tô Mang tuy nói thế, động tác lại không nhanh nhẹn, cô ấy cũng sợ Âu Dương Triết sẽ thực sự bất chấp tất cả, không nhường lại Âu Mông.  

Dẫu sao...  

Nhưng dù có chần chừ ra sao, cuối cùng ngón tay vẫn ấn vào nút gọi.  

Khóe mắt Âu Dương Triết giật lên một cái.  

Cuối cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, nói: "Được, tôi nhường".  

Không có Âu Mông còn có thể thành lập cái khác.  

Nhưng Liễu Thanh Duyệt...  

Thật sự cho!  

Đáy mắt Tô Mang lóe lên đầy kinh ngạc, cô ấy vội vã ngắt cuộc gọi.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng chậm rãi nở một nụ cười đắc ý.  

Chỉ có điều... Âu Mông này rốt cuộc là cái gì?  

Sau đó, Tô Mang thản nhiên nói: "Vậy được, ký hợp đồng chuyển nhượng đi, giờ anh hãy chuyển toàn bộ cổ phần công ty sang cho em tôi".  

Sắc mặt cô ấy bình thản như không, nhưng trong lòng đang kích động vô cùng.  

Âu Dương Triết nghiến răng nói: "Được".  

Nói xong, anh ta quay sang căn dặn cấp dưới làm việc.  

Trương Minh Vũ bất giác cũng bắt đầu mong đợi.  

Thứ có thể khiến cho Tô Mang kích động như thế, rốt cuộc là thứ gì?  

Là loại công ty gì vậy?  

Mọi người xung quanh đã ngây ra từ bao giờ.  

Cướp đồ từ trong tay Âu Dương Triết...  

Thật đáng sợ!  

Chẳng bao lâu sau, có một đám người tới thực hiện mọi việc theo lời Âu Dương Triết.  

Âu Dương Triết cấp tốc hoàn thành chuyển nhượng.  

Chẳng mấy chốc, toàn bộ Âu Mông đều đã được chuyển sang dưới danh nghĩa của Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ liếc qua một cái, lòng thất vọng không thôi.  

Giá trị mới có tám chục triệu...  

Cái này...  

Mình tốn nửa ngày chỉ kiếm được cái này?  

Nhưng Tô Mang lúc này đã cực kì kích động, ánh mắt sáng rỡ.  

Âu Dương Triết lạnh nhạt nói: "Chị ba, tôi hi vọng bên đó có thể tuân thủ cam kết, tôi đã giao Âu Mông cho các người rồi đó".  

"Chuyện này, xin đừng nói với Thanh Duyệt".  

Tô Mang rạng rỡ mặt mày, thong thả nói: "Yên tâm đi, không nói cho em tư biết đâu, nhưng tiếng "chị ba" này... không phải là tiếng xưng hô anh có thể gọi".  

Âu Dương Triết hít sâu một hơi.  

Hừ!  

Lát sau, anh ta hừ lạnh một tiếng, dẫn người rời khỏi đó.  

Khoảnh khắc quay đi, đáy mắt anh ta đã bừng lên một biển lửa vô tận.  

Trương Minh Vũ, không thể giữ người này lại!  

Đỗ Nam Thiên cũng bị người ta khiêng ra.  

Chẳng mấy chốc, trong sảnh chỉ còn đám người Âu Dương Tĩnh.  

Tô Mang nhẹ nhàng phất tay, chậm rãi nói: "Đánh một trận, ném ra ngoài".  

Người vận đồ đen không nói một lời, chỉ lẳng lặng bước lại gần.  

Con ngươi của Âu Dương Tĩnh lập tức co rút lại.  

Gã đeo kính cùng đồng bọn đều trừng lớn mắt lên, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài rồi. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1737


Anh cũng tò mò.  

Người áo đen này lợi hại lắm sao?  

Tại sao ban nãy không dám đánh Âu Dương Triết chứ?  

Trong đầu Trương Minh Vũ hiện lên vô số phỏng đoán.  

Tô Mang nhíu mày, thản nhiên nói: "À, quên mất, đừng có đánh nhé".  

Âu Dương Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.  

Gã đeo kính kia sợ nhũn người, gã ta ngồi phịch xuống đất.  

Sợ chết mất!  

Tô Mang không thèm nhìn, nói tiếp: "Đánh mấy người kia kìa".  

Nói xong liền giơ tay lên chỉ.  

Mọi người nhìn về phía đó, bất ngờ nhận ra người cô ấy chỉ là gã đeo kính và đồng bọn của gã ta!  

Con ngươi của gã ta co rút lại.  

Nhưng...  

Chưa kịp phản ứng lại, người áo đen đã ép sát!  

Ừng ực!  

Mấy người kia chật vật nuốt nước miếng.  

Cảm thấy tuyệt vọng!  

Bốp bốp bốp!  

Một giây sau, tiếng va chạm nặng nề vang lên.  

Mọi người xung quanh hóa đá.  

Tiếng kêu gào nhanh chóng im bặt, mấy người kia đau đến mức ngất đi.  

Người áo đen mỗi tay cầm một tên, ra vẻ muốn ném người ra ngoài.  

Tần Minh Nguyệt khẽ mỉm cười: "Không cần ném, giao cho tôi đi, tí tôi mang về".  

Nói xong liền phất tay.  

Mấy cảnh sát bước ra, tóm lấy gã đeo kính và đồng bọn.  

Khóe miệng mọi người co giật.  

Thảm... quá đi!  

Đám kia nhanh chóng bị mấy cảnh sát đưa ra ngoài.  

Âu Dương Tĩnh vẫn đứng ở chỗ cũ, cuộn chặt nắm đấm!  

Tô Mang lạnh lùng quan sát, nói nhỏ: "Chuyện này không hợp với cô đâu, tôi khuyên cô đừng nhúng tay vào, như thế không tốt với cô".  

Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên.  

Họ quen nhau sau?  

Âu Dương Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Âu Dương Triết làm được, tại sao tôi không được?"  

"Cứ chờ xem!"  

Nói xong cô ta liền đi ra cửa.  

Mắt Tô Mang ánh lên sự bất lực.  

Trương Minh Vũ hoang mang.  

Mọi người chậm rãi quay về chỗ của mình.  

Vẫn thẫn thờ như cũ.  

Tần Minh Nguyệt đưa gã đeo kính và đồng bọn quay về.  

Họ đi rồi.  

Tô Mang kéo Trương Minh Vũ về phòng riêng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Kích động như vậy làm gì?  

Bốp!  

Tô Mang nhanh chóng đóng cửa phòng riêng.  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Tô Mang không hề do dự, nhấn Trương Minh Vũ xuống ghế!  

Mặt mày kích động!  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Chị ba, chị... đừng kích động, có gì từ từ nói".  

Anh cứ cảm thấy cô ấy sắp...  

Phù!  

Tô Mang thở chậm lại, ngồi đối diện Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Tô Mang mặt mày hí hửng nói: "Em trai thối, em được đây! Bản lĩnh mặc cả cò cưa của em đỉnh đó nha!"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười.  

Một lúc sau mới hoang mag hỏi: "Chị ba, giá trị niêm yết của công ty Âu Mông này chỉ có mấy chục triệu thôi".  

"Chị... kích động đến vậy làm gì?"  

Anh cảm thấy hoang mang.  

Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên, cô ấy cười nói: "Em trai thối, em không biết đấy thôi".  

"Đây là công ty Âu Dương Triết lập ra vì nhà họ Lâm!"  

Hả?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc.  

Nhưng...  

Tô Mang cười đắc ý, nói tiếp: "Công ty này mặc dù không đáng tiền, nhưng trải dài khắp cả nước!"  

"Tên Âu Dương Triết này muốn xây dựng một mạng lưới tình báo!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghe xong liền trợn tròn mắt.  

Mạng lưới tình báo?  

Chuyện này...  
 
Chương 1738


Tô Mang khoanh tay trước ngực, mỉm cười đắc ý: "Không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay chúng ta, mà còn chẳng mất chút công sức nào!"  

"Có được công ty này rồi, chúng ta có thể nắm giữ được tất cả tin tức tình báo trong nước!"  

Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên!  

Lợi hại thế sao?  

Lần này nhặt được bảo vật rồi à?  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ chần chừ nói: "Nhưng công ty này là do Âu Dương Triết thành lập, chúng ta dùng được chứ?"  

Tô Mang vỗ ngực, kiêu ngạo nói: "Giao cho chị ba đi, cấu trúc công ty có đó rồi, chỉ cần thay nhân viên thành người của chúng ta thôi!"  

Trương Minh Vũ lập tức hào hứng.  

Nếu như có thể...  

Tô Mang cảm thấy kích động.  

Một lúc sau, Tô Mang mới lên tiếng: "Chị biết em có nhiều điều muốn hỏi, hỏi đi, nếu trả lời được, chị sẽ trả lời em".  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, vội vàng nói: "Cô Âu Dương Tĩnh này là ai vậy?"  

Tô Mang từ từ nói: "Âu Dương Tĩnh là cháu gái của Âu Dương Thanh Tùng, không cùng một dòng với Âu Dương Triết, nhưng mục đích của họ đều như nhau".  

“Âu Dương Thanh Tùng?”  

Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.  

Tướng quân lần trước!  

Đúng rồi, ông ta cũng là sự uy hiếp rất lớn.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự nghiêm trọng.  

Kẻ địch quá nhiều.  

Tô Mang giải thích tiếp: "Bây giờ Âu Dương Thanh Tùng đang trong giai đoạn thẩm tra, không thể đi ra giải quyết nhà họ Lâm".  

"Nhưng ông ta không muốn Âu Dương Triết thành công".  

"Vậy nên bảo Âu Dương Tĩnh đến".  

Trương Minh Vũ hiểu ra!  

Rốt cuộc nhà họ Lâm có gì mà có thể khiến một gia tộc lớn như nhà Âu Dương để ý vậy?  

Cả Thần Ẩn nữa...  

Trương Minh Vũ hỏi tiếp: "Vậy tại sao chị không để người áo đen đánh bọn Âu Dương Triết?"  

Tô Mang bất lực nói: "Không đánh lại, bọn họ có kẻ rất mạnh bảo vệ".  

"Kẻ bảo vệ họ là người do đích thân gia chủ nhà Âu Dương phụ trách quản lý".  

"Người đó không thể giúp bọn họ xử lý một số việc, chỉ có thể bảo vệ tính mạng của bọn họ".  

"Hả?”  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Tại sao?"  

Tô Mang từ từ giải thích: “Bởi vì chuyện nhà họ Lâm liên quan đến việc lựa chọn gia chủ tiếp theo của nhà Âu Dương, vậy nên chuyện này như một bài kiểm tra của Âu Dương Triết và Âu Dương Thanh Tùng".  

Thì ra là vậy?  

Trương Minh Vũ lập tức hiểu ra.  

Vậy nên nhất định rất phiền toái.  

Không đánh lại...  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, cười nói: "Đúng rồi chị ba, người áo đen kia làm gì thế?"  

Tô Mang mỉm cười đắc ý, nói: "Không thể nói".  

Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ cứng đờ lại.  

Thần bí như vậy...  

Không nói thì không nói!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ duỗi tay nói: "Vậy không còn vấn đề gì nữa”.  

Anh cũng hiểu đại khái mọi chuyện rồi.  

Tô Mang ngừng cười, nghiêm túc nói: "Em trai, bây giờ lại có thêm Âu Dương Tĩnh, em nhất định sẽ gặp nguy hiểm".  

"Sắp tới em phải cẩn thận đó".  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Tô Mang lại dặn dò: "Còn cả nhiệm vụ chị giao cho em nữa, em nhất định phải hoàn thành".  

"Tốt nhất bây giờ em nên hoàn thành ở Hoa Châu, đầu tiên nắm chắc mối quan hệ làm ăn ở đây".  

"Như vậy, sẽ tiện cho sự phát triển của em".  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghiêm trọng.  

Nhiệm vụ này... đâu có dễ hoàn thành...  

Haizz...  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng đáp: "Em biết rồi chị ba".  

Tô Mang gật đầu nói: "Không được chậm trễ, chị phải nhanh chóng xử lý vụ Âu Mông cho em".  

"Em mau mở rộng các mối quan hệ làm ăn đi".  

Trương Minh Vũ gật đầu: "Được, chị vất vả rồi chị ba".  

Anh biết.  

Tô Mang sắp hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.  

Bây giờ cô ấy chỉ toàn giúp anh.  

Tô Mang cưng chiều xoa đầu Trương Minh Vũ, cười nói: "Em trai ngốc khách khí với chị làm gì?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Em biết, nhưng... vẫn hơi hổ thẹn".  

Tô Mang cười xấu: "Không cần hổ thẹn, đợi mọi chuyện kết thúc, em báo đáp chị ba là được!"  

"Ví dụ... dùng thân báo đáp?"

Hả...  

Trương Minh Vũ nghe thấy vậy khóe miệng liền co giật.  

Lại là... 
 
Chương 1739


Tô Mang kiêu ngạo mỉm cười: "Bảo em dùng thân báo đáp em không chịu à? Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, xử lý xong chuyện trong tay đi rồi tính sau".  

Nói xong cô ấy liền nhẹ nhàng xoa đầu Trương Minh Vũ.  

Mỉm cười vui vẻ.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ phức tạp.  

Trương Minh Vũ có thể thấy được.  

Tô Mang chỉ muốn anh không suy nghĩ mấy chuyện không đâu thôi.  

Trương Minh Vũ gật đầu mỉm cười: "Vâng".  

Tô Mang đứng dậy nói: "Được rồi, chị đi xử lý chuyện Âu Mông cho em".  

"Nhớ kỹ lời chị nói, đầu tiên nắm chắc các mối quan hệ làm ăn ở Hoa Châu sau đó hãy tính đến chuyện bên ngoài".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Tô Mang xoa đầu Trương Minh Vũ.  

Sau đó quay người rời đi.  

Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng duyên dáng của cô ấy.  

Cho đến khi nó biến mất.  

Chị ba, chị yên tâm, em nhất định sẽ không làm chị thất vọng đâu!  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kiên định!  

Tất cả mọi người đều đang nỗ lực vì anh.  

Anh sao có thể lười biếng được?  

Một lúc sau Trương Minh Vũ quay người nhìn về phía ngoài cửa sổ.  

Hoa Châu!  

Không bao lâu sau, Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra khỏi khách sạn.  

Long Tam lái xe, chạy thẳng đến Sơ Tinh!  

Trong xe, Trương Minh Vũ trầm ngâm suy nghĩ.  

Bây giờ cục diện rối ren, kẻ địch quá nhiều.  

Thần Ẩn, Âu Dương Triết, cả Âu Dương Tĩnh mới xuất hiện hôm nay.  

Những kẻ này không hề tầm thường.  

Anh phải bảo vệ nhà họ Lâm đồng thời còn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ Tô Mang giao phó.  

Khó quá...  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ đành lặng lẽ than thở.  

Chẳng có chút manh mối nào.  

Bây giờ anh chỉ có thể nhanh chóng hoạch định kế hoạch phát triển.  

Còn về hiểm nguy...  

Anh không có cách nào dự đoán được, chỉ đành đợi họ ra tay rồi mình tiếp chiêu.  

Mẹ nó, loạn quá!  

Trương Minh Vũ âm thầm ngồi trên ghế, rất chán nản.  

Không lâu sau, chiếc xe dừng lại ở cửa Sơ Tinh.  

Trên đường được nghỉ ngơi, chân Trương Minh Vũ hồi phục hơn chút.  

Anh xuống xe đi thẳng vào cổng Sơ Tinh.  

Thời gian cấp bách.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng ngồi xuống bàn làm việc.  

Giấy tờ chồng thành đống lớn. 
 
Chương 1740


Trương Minh Vũ không còn lòng dạ nào để ý đến, anh lạnh lùng nói: "Gọi Trần Thắng Nam tới cho tôi".  

"Vâng".  

Trợ lý cung kích đáp, sau đó xoay người rời đi.  

Trương Minh Vũ xoa đầu, cảm thấy buồn phiền.  

Phải làm gì đây?  

Mặc dù đã có mục tiêu, nhưng nếu làm như cũ thì khá khó.  

Về mặt kinh doanh vẫn có thể dựa vào Trần Thắng Nam.  

Trương Minh Vũ ôm đầu, chẳng có ý tưởng gì.  

Ra tay từ đâu đây?  

Tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ bình tĩnh nói: "Mời vào".  

Cửa mở ra.  

Tiếng giày cao gót từ từ lại gần.  

Trương Minh Vũ không ngẩng đầu, anh bất lực nói: "Giúp tôi xử lý mấy tài liệu về các công ty có giá trị trên một trăm triệu ở Hoa Châu".  

Một giọng nói vui tai vang lên: "Vâng thưa ông chủ".  

Trương Minh Vũ gật đầu: "Ừm".  

Một giây sau, động tác trên tay Trương Minh Vũ ngừng lại.  

Ông chủ?  

Trần Thắng Nam không gọi anh là anh Trương sao?  

Mà giọng nói này...  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu.  

Giờ mới phát hiện ra người đứng trước mặt không phải Trần Thắng Nam!  

Khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng bốc lửa...  

Lâm Kiều Hân?  

Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt, hoang mang hỏi: "Sao... cô lại ở đây?"  

Lâm Kiều Hân kéo ghế, khẽ ngồi xuống.  

Hả?  

Mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mơ màng.  

Lâm Kiều Hân nói: "Tôi bảo Long Thất đưa tôi đến đây, dù sao ở cạnh anh cũng an toàn".  

Trương Minh Vũ bận rộn ở ngoài, cô không thể không giúp anh được.  

Mặc dù công ty Trương Minh Vũ đầu tư tiền cho cô đã bắt đầu vận hành rồi, nhưng...  

Cô vẫn muốn giúp anh.  

Trương Minh Vũ cảm thấy kinh ngạc.  

Long Thất?  

Vậy phía đại viện...  

Lâm Kiều Hân nói tiếp: "Yên tâm đi, Long Thất đã quay về rồi".  

Giờ Trương Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.  

Anh lại nhìn Lâm Kiều Hân, trong lòng cảm thấy bất lực.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười hỏi: "Sao cô đến đây vậy?"  

Lâm Kiều Hân nhướng mày, lạnh lùng hỏi: "Sao vậy? Việc Trần Thắng Nam làm được tôi lại không làm được sao?"  

Hả?  
 
Chương 1741


Trương Minh Vũ trợn tròn mắt há hốc mồm.  

Ủa? Liên quan?  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Đương nhiên là không..."  

Mắt Lâm Kiều Hân sáng rực lên, cô nói: "Anh quên Trần Thắng Nam bị anh phái đến Tĩnh Châu rồi sao?"  

Hả?  

Giờ Trương Minh Vũ mới sực nhớ ra.  

Nhưng cô ta không ở đây, chuyện phát triển phải xử lý thế nào?  

Trương Minh Vũ cảm thấy buồn phiền, không có mục tiêu.  

Lâm Kiều Hân bĩu môi, hỏi: "Anh tìm cô ấy có việc gì?"  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Muốn nhờ cô ấy nghiên cứu tình hình ở Hoa Châu, sau đó thống kê có bao nhiêu doanh nghiệp có giá trị trên trăm triệu".  

Hả?  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Đây là...  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng bình tĩnh nói: "Có việc này mà anh cũng buồn phiền à, ngoại trừ Trần Thắng Nam ra không có ai giúp anh được nữa sao?"  

Nói xong cô lại bĩu môi.  

Trương Minh Vũ đau đầu nói: "Cô ấy có thể giúp tôi lập kế hoạch, người khác..."  

Anh đã quen với giọng điệu này của Lâm Kiều Hân rồi.  

Nên cũng không nghĩ nhiều.  

Khụ khụ!  

Lâm Kiều Hân khẽ ho, ngồi thẳng lưng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Sao vậy?  

Ngầng đầu nhìn sau đó không nhìn nữa.  

Sốt ruột quá.  

Khụ khụ!  

Vẻ mặt Lâm Kiều Hân thay đổi, cô lại ho khan.  

Trương Minh Vũ bối rối, hoang mang ngẩng đầu, cẩn thận quan sát....  

Lâm Kiều Hân chẳng có gì khác lạ...  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô... không khỏe à?"  

Lâm Kiều Hân trừng mắt nói: "Tôi không phải người sao?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ hoang mang?  

Gì vậy?  

Trương Minh Vũ mắt chữ A, mồm chữ O hỏi: "Cô... là người thì sao?"  

Lâm Kiều Hân cạn lời!  

Một người thông minh như anh sao có lúc... ngu thế?  

Lâm Kiều Hân tức giận liếc xéo anh: "Bây giờ anh thiếu gì?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ chần chừ đáp: "Tôi... thiếu một người giúp tôi bày mưu tính kế".  

Lâm Kiều Hân hất cằm nói: "Tôi không phải con người sao?"  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cuối cùng cũng hiểu.  

Hóa ra...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Dạ, cô đương nhiên là con người rồi, có điều..."  

Anh vẫn hơi chần chừ.  

Lâm Kiều Hân bĩu môi nói: "Sao vậy, tôi không bằng cô nhân viên đó của anh sao?"  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Đương nhiên là không, chỉ là... tôi sợ cô mệt".  

Anh cũng biết ăn nói đấy.  

Lâm Kiều Hân trừng mắt nói: "Tôi không mệt, có gì cứ nói với tôi, tôi giúp anh xử lý".  

Chuyện này...  
 
Chương 1742


Trương Minh Vũ cảm thấy bối rối, không biết nên mừng hay là...  

Cô... có làm được không?  

Một lúc sau Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Được, cô... giúp tôi xử lý tài liệu liên quan đến các doanh nghiệp trị giá trên trăm triệu ở Hoa Châu nhé?"  

Giọng điệu anh ra vẻ thăm dò.  

Mắt Lâm Kiều Hân sáng lên, cô hỏi: "Còn gì nữa không?"  

Hả?  

Chê ít sao?  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Cứ xử lý chỗ đó đã, đến lúc đó cô giúp tôi bày mưu tính kế".  

Anh không biết nên nói thế nào.  

Lâm Kiều Hân di chuyển cơ thể mềm mại, đứng trước bàn làm việc, chắp tay nói: "Tuân lệnh ông chủ".

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức cạn lời.  

Lâm Kiều Hân... cũng biết đùa sao?  

Kiểu chắp tay này buồn cười quá.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Cô đừng làm vậy... tôi... sợ..."  

Lâm Kiều Hân tức giận liếc xéo: "Vậy tôi đi xử lý tài liệu, tí nữa tôi quay lại",  

Tí nữa?  

Trương Minh Vũ không biết phải làm sao.  

Mấy công ty trị giá trên trăm triệu mặc dù không nhiều nhưng thông tin cũng khá bảo mật.  

Muốn lấy được đâu có dễ?  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.  

Trương Minh Vũ từ từ ngồi xuống.  

Vẫn buồn chán như cũ.  

Làm thế nào để ra tay đây? Bắt đầu từ đâu đây?  

Haizz.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể thẫn thờ thở dài.  

Vẫn còn thời gian.  

Trương Minh Vũ chỉ có thể chú tâm vào chồng giấy tờ trên bàn.  

Từ từ xử lý.  

Thời gian dần trôi.  

Nháy mắt một tiếng đã trôi qua.  

Trương Minh Vũ cuối cùng cũng xử lý xong tất cả giấy tờ.  

Cốc cốc cốc.  

Tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Mời vào".  

Cửa mở ra, một bóng người xinh đẹp bước vào.  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Vì người vào là Lâm Kiều Hân.  

Sao đã quay lại rồi?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Gặp vấn đề gì sao?"  

Lâm Kiều Hân khó chịu liếc mắt.  

Cô giơ tay để xấp tài liệu trong tay lên bàn.  

Cái này...  
 
Chương 1743


Trương Minh Vũ sững sờ.  

Lâm Kiều Hân khó chịu nói: "Tài liệu anh cần tôi đã xử lý xong rồi".  

Nói xong cô liền bĩu môi.  

Lúc trước cô luôn coi thường Trương Minh Vũ.  

Sao bây giờ lại ngược lại vậy?  

Trương Minh Vũ không có lòng dạ để ý, trong lòng cảm thấy khiếp sợ!  

Xử lý xong rồi?  

Đây là một công trình lớn đó!  

Trương Minh Vũ vội vàng lật tập tài liệu trước mặt.  

Cái này...  

Trương Minh Vũ khiếp sợ!  

Tài liệu anh cần đều nằm trong đây!  

Rất chi tiết!  

Lâm Kiều Hân đắc ý mỉm cười, kiêu ngạo nói: "Thế nào? Có thiếu gì không?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Bất giác cảm thấy...  

Anh nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Thất Thất trên người Lâm Kiều Hân.  

Kỳ lạ...  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Không thiếu không thiếu, không thiếu gì cả".  

Khiếp sợ không thôi!  

Lâm Kiều Hân mỉm cười đắc ý, hỏi: "Vậy tôi có kém nhân viên của anh không?"  

Nhân viên? Trần Thắng Nam?  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.  

Đột nhiên cảm thấy... cô đang ghen?  

Không thể nào...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên không kém, cô là nữ chủ tịch xinh đẹp nổi tiếng nhất Hoa Châu đó!"  

Nói xong Trương Minh Vũ mới bừng tỉnh!  

Khả năng của Lâm Kiều Hân không hề kém!  

Năm xưa nhà họ Lâm tổn thất nặng nề, nhờ có Lâm Kiều Hân mới không bị phá sản.  

Đây là chuyện rất khó.  

Trương Minh Vũ cảm thấy kích động.  

Lâm Kiều Hân hài lòng gật đầu: "Vậy tôi có thể nhận nhiệm vụ giúp anh bày mưu tính kế không?"  

Nói xong mắt cô hiện lên ý cười.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên là được!"  

Anh bắt đầu cảm thấy kích động.  

Sao lại quên mất cô chứ?  

Lâm Kiều Hân thấy vậy liền mỉm cười.  

Nhưng vẫn trợn mắt nìn Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hân khẽ di chuyển, từ từ ngồi xuống.  

Trương Minh Vũ vẫn đang mừng rỡ!  

Lâm Kiều Hân khó chịu trợn mắt: "Ngớ người làm gì? Ngồi xuống đi".  

Ngồi xuống? 
 
Chương 1744


Suy nghĩ của Trương Minh Vũ chậm chạp hơn nhiều.  

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi nói: "Chẳng phải anh bảo tôi giúp anh bày mưu tính kế sao, còn đợi gì nữa".  

Á...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười, vội vàng ngồi xuống.  

Sao lại vậy...  

Mất hồn mất vía.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, đưa tay bày tất cả tài liệu lên bàn.  

Tổng cộng sáu tập.  

Còn có một tập anh chưa mở ra.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Anh đang muốn làm gì?"  

Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Muốn kiểm soát bọn họ".  

Anh lạnh lùng nói.  

Lâm Kiều Hân trợn tròn hai mắt.  

Cái gì?  

Kiểm soát?  

Lâm Kiều Hân hoang mang hỏi: "Anh... đùa sao? Đây là những doanh nghiệp trị giá trên trăm triệu ở Hoa Châu đó".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên là không, mục tiêu của tôi không dừng ở đây".  

Mắt Lâm Kiều Hân thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ!  

Anh... có dã tâm lớn đến vậy sao?  

Nhưng nghĩ một lúc cô liền bình tĩnh lại.  

Lúc trước Trương Minh Vũ chẳng có gì, bây giờ... có gia tài bạc triệu.  

Dù vậy Lâm Kiều Hân vẫn cảm thấy khiếp sợ.  

Một lúc sau Lâm Kiều Hân mới nói: "Vậy... anh cần tôi làm gì?"  

Giọng điệu của cô không được tự tin như ban nãy.  

Dẫu sao cũng là những công ty trị giá hơn trăm triệu.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô giúp tôi nghiên cứu đối sách, nên ra tay với công ty nào, ra tay thế nào?"  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Hai người lại cúi đầu vào đống tài liệu.  

Nghiên cứu tỉ mỉ.  

Xem qua một lượt tất cả tài liệu, Trương Minh Vũ cũng hiểu đại khái.  

Sáu công ty.  

Một công ty bất động sản, hai công ty kinh doanh chuỗi nhà hàng, hai công ty xe, một công ty tài chính.  

Trương Minh Vũ xoa đầu hỏi: "Có cách gì không?"  

Lâm Kiều Hân suy nghũ một lúc rồi nói: "Anh định dùng cách nào? Cưỡng ép thu mua hay dùng thu nạp bằng phương pháp mềm?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tạm thời chưa nghĩ đến đấy, dù sao chỉ cần tôi là người đứng tên là được".  

Chuyện này... 
 
Chương 1745


Lâm Kiều Hân cảm thấy bất lực.  

Nghĩ lại, đây đúng là nhiệm vụ bất khả thi mà.  

Nghĩ kỹ lại... vẫn không biết phải làm thế nào...  

Nếu là người khác, Lâm Kiều Hân đã bảo thẳng là vớ vẩn rồi.  

Nhưng Trương Minh Vũ...  

Một lúc sau Lâm Kiều Hân mới nói: "Nếu như định ra tay, tốt nhất nên nghiên cứu công ty tài chính đầu tư này".  

"Dù sao những công ty khác đều hợp tác với công ty này".  

"Ra tay từ nó có lợi hơn".  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghe xong mắt liền sáng lên.  

Có lý!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng để năm công ty kia sang một bên  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Anh định làm gì?"  

Trương Minh Vũ nói: "Chẳng phải cô bảo nghiên cứu công ty tài chính trước sao, đừng xem mấy cái kia nữa".  

Trong con ngươi xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ kỳ dị.  

Nghe lời mình vậy sao?  

Lâm Kiều Hân cảm thấy ấm áp, cô cười nói: "Ừ".  

Trương Minh Vũ đặt toàn bộ sự chú ý lên công ty này.  

Công ty đầu tư Thiên Vinh!  

Chủ tịch Lý Thiên Vinh, khởi nghiệp từ cho vay nặng lại, thủ đoạn tàn nhẫn.  

Trương Minh Vũ cảm thấy phiền.  

Cho dù có mục tiêu, nhưng... ra tay thế nào?  

Lâm Kiều Hân trầm tư suy nghĩ.  

Văn phòng rơi vào im lặng.  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân ngẩng đầu từ từ nói: "Hay là chúng ta thử hợp tác để thăm dò xem sao?"  

Hả?  

Mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự bất lực.  

Quả thật không có biện phát nào tốt hơn.  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ cảm thấy tên Lý Thiên Vinh này... chẳng tốt đẹp gì.  

Nếu hợp tác liệu có rước họa vào thân không?

Haizzz.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ đành lặng lẽ thở dài.  

Ngoài cách này ra chẳng còn cách nào khác.  

Lâm Kiều Hân chần chừ hỏi: "Sao vậy?"  

Trương Minh Vũ để ảnh Lý Thiên Vinh lên bàn, cười nói: "Tên này trông không dễ chọc".  

Dù sao cũng phải thu mua.  

Nói gì cũng không được tự nhiên.  

Lâm Kiều Hân tức giận liếc mắt nói: "So với cái tên không dễ chọc này, anh cũng đâu thua kém, cuối cùng chẳng ai làm được gì anh".  

"Nhà họ Hà, nhà họ Dịch đều tiêu đời, bọn họ chẳng phải cũng không dễ chọc sao?"  

Nói xong cô liền bĩu môi.  

Nhưng đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp.
 
Chương 1746


Đúng vậy.  

Bất tri bất giác, Trương Minh Vũ đã làm được nhiều điều không thể tin nổi.  

Lần này...  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Lời này... cũng đúng.  

Câu nói này của Lâm Kiều Hân lập tức khiến anh thoải mái hơn nhiều.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, cứ làm như vậy đi!"  

Mặc kệ đi, đến đâu hay đến đó.  

Dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải xử lý được Thiên Vinh này.  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ tìm điện thoại gọi qua.  

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.  

Trương Minh Vũ khách khí cười nói: "Ông là ông chủ Lý phải không?"  

Giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu là ai?"  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất lực.  

Quả nhiên... rất nóng nảy.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ông chủ Lý, tôi ngưỡng mộ ông đã lâu, tôi là người của tập đoàn Sơ Tinh, tôi muốn hỏi ông chủ Lý có muốn hợp tác cùng tôi không?"  

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.  

Không bao lâu sau, Lý Thiên Vinh lạnh lùng nói: "Chưa từng nghe qua, không hợp tác!"  

Nói xong liền cúp máy.  

Hả?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Chưa từng nghe qua Sơ Tinh sao?  

Chuyện này...  

Bây giờ Sơ Tinh cũng là một công ty có thực lực nhất Hoa Châu mà.  

Vậy mà chưa từng nghe qua?  

Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy hoang mang.  

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.  

Lý Thiên Vinh?  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc xéo.  

Trò gì vậy?  

Anh nhanh chóng ấn nút nghe.  

Giọng nói trầm thấp lại vang lên: "Cậu là Trương Minh Vũ?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Đúng vậy".  

Lý Thiên Vinh mỉm cười: "Hóa ra là cậu, cậu muốn hợp tác như nào?"  

Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Hay là chúng ta gặp nhau bàn chuyện đi".  

Lý Thiên Vinh lạnh lùng nói: "Cũng được, năm giờ tại khách sạn Hồng Thái".  

Trương Minh Vũ liếc xéo cười nói: "Được".  

Sắp xếp xong mọi chuyện đúng là sướng...  

Anh nhanh chóng tắt máy.  

Lâm Kiều Hân nhướng mày nghi ngờ hỏi: "Vậy anh định hợp tác thế nào? Chẳng phải anh muốn...""  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Cứ để xem đã, chỉ cần có lợi cho tôi, cho ông ta ít hoa hồng cũng được".
 
Chương 1747


Lâm Kiều Hân lắc đầu nói: "Sao ông ta có thể để anh lợi dụng được".  

Trương Minh Vũ cười đắc ý nói: "Bởi vì tôi có thể đem đến rất nhiều hạng mục".  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Cũng đúng...  

Chẳng qua là...  

Anh cảm thấy không ổn lắm.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Kệ đi, nghĩ nhiều làm gì, để xem tối nay thế nào".  

Có kế hoạch rồi.  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn cảm thấy không thuận lợi lắm.  

Cuối cùng anh lắc đầu thở dài.  

Lâm Kiều Hân không nói gì nhiều.  

Hai người lặng lẽ xử lý giấy tờ.  

Không bao lâu sau đã đến giờ tan sở.  

Trương Minh Vũ thu dọn đồ: "Tôi bảo Long Tam đưa cô về, tối nay chắc không được yên ổn đâu".  

Lâm Kiều Hân bĩu môi nói: "Tại sao tôi không thể đi cùng?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi ngẩn người.  

Câu hỏi này... anh chưa từng nghĩ đến...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Cô vẫn nên quay về đi, bên ngoài nguy hiểm lắm".  

Lâm Kiều Hân bất mãn nói: "Vậy Long Tam đưa tôi về còn anh thì sao? Chân anh vẫn bị thương đo".  

"Dù sao ở bên anh vẫn an toàn hơn".  

"Tôi phải đi".  

Nói xong con ngươi xinh đẹp lóe lên vẻ kiên cường!  

Hả...  

Trương Minh Vũ nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.  

Anh thật sự nghi ngờ... đây là Lâm Kiều Hân sao?  

Lạ quá...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ chỉ có thể bất lực nói: "Vậy cũng được, nhưng tôi nói trước, nếu gặp nguy hiểm thì phải bảo Long Tam đưa cô về".  

Con ngươi xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe sáng, cô lạnh lùng nói: "Được rồi, tôi biết rồi, tôi lớn tướng thế này rồi còn cần anh dạy à"  

Giọng điệu thì lạnh lùng nhưng miệng vẫn luôn mỉm cười.  

Rất vui.  

Cô không biết tại sao lại vậy.  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc xéo cô.  

Tính cách của Lâm Kiều Hân đúng là... khó đoán!  

Hơn nữa so với lúc trước, anh cứ cảm thấy... khang khác...  

Nhưng cụ thể khác ở đâu, Trương Minh Vũ không nói được.  

Đồ đạc được thu dọn kha khá rồi  

Hai người đi ra khỏi công ty.  

Ở cửa công ty, một chiếc xe Mecerdes Benz lặng lẽ chờ đợi.  

Trương Minh Vũ đưa Lâm Kiều Hân ngồi lên ghế sau.  

Long Tam nhấn chân ga, chiếc xe lao đến khách sạn Hồng Thái!  

Trương Minh Vũ bắt đầu chờ mong!  

Không bao lâu sua, chiếc xe từ từ dừng lại.  

Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào trong phòng riêng.  

Lặng lẽ chờ đợi. 
 
Chương 1748


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian dần trôi, nửa tiếng trôi qua bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Lâm Kiều Hân nổi giận: "Tên Lý Thiên Vinh này quá đáng quá, hẹn năm giờ mà năm rưỡi vẫn chưa đến?"  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Cứ đợi đi, không cần vội đâu..."  

Hừ!  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng cũng chẳng có cách nào.  

Nháy mắt, nửa tiếng trôi qua.  

Trương Minh Vũ gọi mấy cuộc điện thoại, điện thoại vẫn trong tình trạng tắt máy.  

Mẹ nó, rốt cuộc có đến không?  

Lâm Kiều Hân cảm thấy mất kiên nhẫn.  

Quá đáng quá!  

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu.  

Cuối cùng cũng đến rồi?  

Cửa phòng riêng được mở ra.  

Một người đàn ông trung niên bụng phệ bước vào.  

Mặc dù béo, nhưng đôi mắt vẫn rất hung dữ.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Là một kẻ ác độc!  

Người này chắc chắn là Lý Thiên Vinh.  

Đứng đằng sau là bốn tên vệ sĩ cường tráng.  

Mặt mày hung ác.  

Lý Thiên Vinh cố mỉm cười nói: "Ôi, cậu Trương đến sớm nhỉ?  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.  

Sớm?  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Ông chủ Lý đúng là quý nhân nên hay quên, ông quên mất chúng ta hẹn nhau lúc năm giờ à?"  

Hả?  

Lý Thiên Vinh nhíu mày, mắt hiện lên lửa giận!  

Trương Minh Vũ không nói gì.  

Mà một con nhãi trợ lý dám nói sao?  

Lý Thiên Vinh quay người lạnh lùng nói: "Con nhãi..."  

Lý Thiên Vinh ngừng nói!  

Tuyệt đẹp!  

Quá đẹp!  

Lý Thiên Vinh ngây người, nhìn cô không chớp mắt!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1749


Trương Minh Vũ cười khẩy hỏi: "Ông chủ Lý, ông nhìn gì vậy?"  

Hả?  

Lúc này Lý Thiên Vinh mới hoàn hồn.  

Lúng túng mỉm cười.  

Nhưng đôi mắt vẫn nhìn Lâm Kiều Hân chằm chằm.  

Không nỡ di chuyển!  

Lâm Kiều Hân vô cùng khó chịu.  

Sắc mặt Trương Minh Vũ dần lạnh xuống.  

Động tác này khiến Trương Minh Vũ mất đi hứng thú hợp tác.  

Lý Thiên Vinh không để ý, vừa cười vừa nhìn Lâm Kiều Hân.  

Lửa giận biến mất không còn chút nào.  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Ông chủ Lý?"  

Hả...  

Lý Thiên Vinh bừng tỉnh cười nói: "À... ha ha, không có gì, chẳng phải chúng ta... hẹn lúc năm giờ sao?"  

"Tôi hay quên quá, nhớ nhầm mất!"  

"Xin lỗi nhé người đẹp".  

Nói xong lại nhìn Lâm Kiều Hân.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Lâm Kiều Hân không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Xin lỗi tôi làm gì?"  

Lý Thiên Vinh nhíu mày.  

Do dự một lúc mới nhìn Trương Minh Vũ, cười nói: "Xin lỗi nha ông chủ Trương, tôi nhớ nhầm mất".  

Một câu xin lỗi là xong à?  

Trương Minh Vũ cười mỉm nói: "Không sao, ngồi xuống đi".  

Nói xong liền duỗi tay chỉ xuống.  

Nhưng Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân không hề có ý đứng dậy.  

Lý Thiên Vinh nhíu mày.  

Một tên vệ sĩ tiến lên hai bước, lạnh lùng nói: "Hừ! Các người..."  

Chưa nói xong đã bị Lý Thiên Vinh giơ tay cắt lời.  

Vệ sĩ lặng lẽ lùi về sau.  

Trương Minh Vũ mỉm cười đầy ẩn ý.  

Không thể không nói, uy lực của cái đẹp... thật sự rất lớn.  

Lý Thiên Vinh ngồi xuống cười nói: "Không biết cậu Trương muốn hợp tác về mảng gì nhỉ?"  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Kế hoạch vốn là phải khéo léo một chút  

Nhưng bây giờ...  

Anh chẳng có hứng hợp tác nữa.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi muốn thu mua công ty của ông, tôi sẽ cho ông tiền hoa hồng, chắc cũng gấp đôi số lợi nhuận bây giờ của công ty ông".  

Sự nghiệp càng làm càng lớn, hạng mục càng ngày càng nhiều.  

Trương Minh Vũ tin mình có thể làm được.  

Huống hồ bây giờ quan trọng nhất là anh phải mau chóng mở rộng thế lực của mình.  

Một khi thành hình rồi, lợi nhuận sẽ rất lớn.  

Lâm Kiều Hân nghe thấy vậy, mắt sáng như sao.  

Thẳng thắn ghê!  

Lý Thiên Vinh nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cái gì? Cậu muốn... thu mua?"  

Nói xong mắt ông ta hiện lên lửa giận!  

Muốn cướp chén cơm sao?  

Trương Minh Vũ không thèm để ý, anh cười nói: "Đúng vậy, thu mua, nếu hợp tác với tôi ông có thể yên ổn dưỡng lão rồi".  

Lý Thiên Vinh nổi giận đập bàn nói: "Mày đừng có hoang tưởng".  

"Tao khổ sở tích lũy sự nghiệp nhiều năm như vậy mà tặng không cho mày á? Mày bị điên à?"  

Sắc mặt Trương Minh Vũ không đổi, anh cười nói: "Không cần làm gì cũng nhận được gấp đôi lương, vậy không tốt sao?"  

“Như vậy cũng không phụ sự khổ cực của ông mà".  

Lý Thiên Vinh giật mình.  

Lời này... cũng có lý đó.  

Nhưng...  

Lý Thiên Vinh lạnh lùng nói: "Mày nghĩ tao là thằng ngu à? Mày bảo gấp đôi là gấp đôi sao?"  

"Đừng nói nhiều nữa! Tao không cho mày Thiên Vinh đâu!"  

"Chọn cách hợp tác khác đi!"  

Nói xong ông ta liền nổi giận đùng đùng ngồi xuống!  

Trương Minh Vũ duỗi tay cười nói: "Không có cách khác".  

Hả?  

Lý Thiên Vinh nhíu mày nói: "Mày gọi tao đến đây để đưa Thiên Vinh cho mày sao?"  

"Mẹ nó, mày dám đùa tao?"  

Vừa dứt lời, ánh mắt ông ta tràn đầy lửa giận! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom