Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1910


Lâm Kiều Hân tiến lên một bước, nghi hoặc hỏi: "Vậy kế tiếp chúng ta làm gì?"  

Trương Minh Vũ do dự nói: "Những việc khác đã có người khác làm, chúng ta hãy đến công ty, sắp xếp xong xuôi mọi việc”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ dẫn Lâm Kiều Hân ra khỏi sân.  

Một chiếc Mercedes màu đen đậu bên ngoài, nhưng lần này là do Long Thất lái.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Đột nhiên đổi thành Long Thất... nên hơi mất tự nhiên...  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân nhanh chóng ngồi ở hàng sau.  

Long Thất lái xe đi.  

Không lâu sau, xe chậm rãi dừng lại trước cửa Sơ Tinh.  

Trương Minh Vũ muốn lái xe.  

Đột nhiên, giọng nói nghiêm túc của Long Thất vang lên: "Cậu Minh Vũ, cẩn thận một chút, tôi cảm thấy nơi này... hơi kỳ lạ”.  

Hả?  

Nghe vậy, đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Lạ?  

Do dự một chút, Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Được”.  

Nói xong anh đẩy cửa xuống xe.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ lo lắng.  

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi về phía trong công ty.  

Trương Minh Vũ từ từ nhìn xung quanh, nhưng anh vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.  

Anh không suy nghĩ quá nhiều, mà bước nhanh vào.  

Sau khi vào trong công ty, Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Có người ư?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ lắc đầu quay trở lại văn phòng.  

Lâm Kiều Hân cũng ngồi ở bên cạnh.  

Trương Minh Vũ nhấc điện thoại di động lên muốn gọi cho Trần Thắng Nam.  

Ngay khi anh định gọi cô ta, động tác của anh dừng lại.  

Anh lúng túng liếc nhìn Lâm Kiều Hân, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.  

Làm thế nào đây?  

Lâm Kiều Hân tức giận trợn tròn mắt, nói: "Gọi đi, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết công việc”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ mỉm cười gượng gạo, rồi nhấn nút gọi.  

Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.  

Trương Minh Vũ hờ hững nói: "Cô sang đây”.  

Trần Thắng Nam cung kính nói: "Vâng!"  

Điện thoại cúp máy.  

Một cảm giác kỳ lạ cũng dâng lên trong lòng Trương Minh Vũ.  

Ở Sơ Tinh này...  

Người duy nhất có thể tin tưởng được chỉ có Trần Thắng Nam.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Lén lút liếc nhìn, chắc chắn rằng Lâm Kiều Hân không có phản ứng gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.  

Chẳng mấy chốc, Trần Thắng Nam đã đến.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Cô bàn bạc với cô ấy đi, cô ấy sẽ sắp xếp cho cô công việc liên quan đến năm tập đoàn kia và cả việc của Sơ Tinh”.  

Hả?  
 
Chương 1911


Vẻ bất ngờ lóe lên trong đôi mắt đẹp của Trần Thắng Nam.  

Cùng lúc đó Lâm Kiều Hân cũng hơi bất ngờ.  

Trần Thắng Nam bước đến chỗ Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân bắt đầu lên kế hoạch.  

Trương Minh Vũ im lặng ngồi ở bên cạnh, anh không có tâm trạng để ý, trong đầu anh chỉ toàn là những lời vừa nãy của Long Thất.  

Sơ Tinh... gặp nguy hiểm ư?  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân và Trần Thắng Nam bắt đầu bàn bạc chi tiết.  

Trương Minh Vũ cũng rất ngạc nhiên.  

Anh không ngờ rằng Lâm Kiều Hân lại sắp xếp mọi việc rất hợp lý suôn sẻ.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Có Lâm Kiều Hân ở bên, Trương Minh Vũ không phải lo lắng về chuyện của Sơ Tinh.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.  

Long Thất phát hiện có gì đó bất thường, anh phải thận trọng.  

Ngộ nhỡ...  

Trương Minh Vũ bắt đầu đi dọc trong hành lang, cơ thể anh luôn căng cứng.  

Sau khi đi một lúc lâu, cũng không thấy có gì bất thường.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã đi hết tất cả hành lang của các tầng, nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường.  

Chuyện gì thế này?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đúng rồi, tầng thượng!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng, anh đi thang máy lên tầng cao nhất.  

Sau đó đi thẳng lên sân thượng.  

Trương Minh Vũ rón rén, áp tai vào cửa.  

Cẩn thận lắng nghe.  

Bên ngoài từ đầu đến cuối không có bất cứ động tĩnh gì.  

Không có ai sao?  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, từ từ mở cánh cửa trên sân thượng.  

Đột nhiên, một bóng người lọt vào tầm mắt!  

Ngay trước mặt anh!  

Mẹ kiếp!  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Nhìn kỹ, một họng súng đen ngòm đang nhắm vào anh!  

Tóc gáy Trương Minh Vũ dựng đứng!  

Chỉ muốn trốn thoát.  

Đột nhiên, khẩu súng được rút lại.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cậu Minh Vũ, sao cậu lại tới đây?"  

Ồ...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Thì ra là... Long Thất...  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, lúng túng nói: "Tôi sợ có nguy hiểm nên tới xem”.  

Nhưng giọng điệu vẫn run rẩy.  

Đến tận bây giờ vẫn còn sợ hãi! 
 
Chương 1912


Ngộ nhỡ người trước mặt anh không phải là Long Thất, mà là kẻ thù...  

Trong lòng Trương Minh Vũ dấy lên cảm giác hoảng sợ.  

Long Thất chậm rãi nói: "Tôi đang canh chừng chặt chẽ rồi, cậu Minh Vũ yên tâm”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, nói: "Được, vậy anh canh chừng đi, tôi đi nơi khác xem”.  

Long Thất yên lặng gật đầu.  

Trương Minh Vũ nhìn lướt qua một vòng trên sân thượng, xác định chắc chắn không có gì khác thường sau, mới yên lặng xoay người.  

Anh vẫn tin vào chính mình.  

Suy cho cùng... anh chưa hợp tác nhiều với Long Thất.  

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, bả vai đột nhiên bị ấn xuống!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Quay đầu lại nhìn, vừa hay thấy Long Thất đang làm động tác im lặng!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cau mày, một cảm giác căng thẳng dâng lên trong lòng ngay lập tức.  

Có vấn đề ư?  

Nhưng... anh không hề cảm nhận được...  

Long Thất kéo lấy cánh tay của Trương Minh Vũ, nhẹ nhàng quay trở lại tầng cao nhất.  

Đã quá muộn để đóng cửa.  

Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng hết sức căng thẳng.  

Có người ư?

Trương Minh Vũ lắng tai nghe ngóng, nhưng cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì!  

Có… có chuyện gì vậy?  

Long Thất thấp giọng nói: “Đi theo tôi”.  

Nói xong, anh ta lập tức kéo tay Trương Minh Vũ đi về phía sau cửa phòng.  

Trương Minh Vũ rón rén, vô cùng căng thẳng.  

Dù sao Long Thất cũng thận trọng như vậy, chẳng lẽ người tới lại là cao thủ?  

Ngay sau đó, hai người núp ở phía sau.  

Vừa mới đứng vững.  

Một tiếng bước chân nhỏ nhẹ lập tức truyền tới tai Trương Minh Vũ.   

Trong lòng Trương Minh Vũ hết sức căng thẳng.  

Có người thật!  

Tiếng bước chân chỉ truyền đến một lát, sau đó không còn tiếng động gì nữa.  

Trương Minh Vũ cau mày, cơ thể căng chặt!  

Long Thất lại ra hiệu im lặng một lần nữa, lẳng lặng chờ đợi.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Thời gian chậm rãi trôi đi.  

Ba phút trôi qua, bên ngoài vẫn không có bất cứ tiếng động gì.  

Đi rồi hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghi ngờ.  

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, trên cánh tay bỗng truyền đến một lực đạo nhẹ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Ngẩng đầu lên anh thấy Long Thất đã chậm rãi đi đến bên phải cửa phòng.   

Trương Minh Vũ ngơ ngác đi theo.  

Chẳng mấy chốc đã dừng lại ở chỗ rẽ.  

Long Thất đứng sát tường! 
 
Chương 1913


Ánh mắt sắc bén!  

Sao vậy?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ mờ mịt.  

Bỗng nhiên, Long Thất không hề báo trước mà đưa tay ra ấn mạnh xuống!  

Trương Minh Vũ bối rối!  

Nhưng ngay khoảnh khắc Long Thất vươn tay ra kia, đụng thẳng tới một cái… cổ?  

Đây…  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm!  

Long Thất lại không do dự chút nào, đột nhiên bóp cái cổ đó thật mạnh!  

Rắc!  

Tiếng kêu trong trẻo vang lên.  

Cơ thể Trương Minh Vũ run cầm cập!  

Nhìn kỹ lại.  

Cơ thể người đàn ông trong tay Long Thất đã mềm nhũn ngã xuống!  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Long Thất lại không do dự chút, chậm rãi đặt cơ thể của người đàn ông xuống đất.  

Không có bất cứ tiếng động nào.  

Ngay sau đó, anh ta đưa tay lấy ra một đồ vật nhỏ nhắn trong ngực người đàn ông.  

Đây là cái gì?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghi ngờ.  

Long Thất nhẹ nhàng vặn đồ vật nhỏ bé đó!  

Ngay sau đó, ánh sáng truyền từ trong đồ vật nhỏ đó ra ngoài, chợt lóe lên rồi biến mất giữa không trung!  

Không có bất cứ tiếng động nào!  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Anh ta đang làm gì vậy?  

Long Thất cũng không thèm để ý, ném thẳng thi thể người đàn ông lên phía trên cửa phòng.  

Lại tiếp lúc lẳng lặng chờ đợi.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút kịch liệt.  

Bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một… thằng ngu…  

Vừa mới xảy ra chuyện gì?  

Long Thất thấp giọng nói: “Lát nữa bọn họ sẽ tới, cẩn thận, chúng ta phải mai phục”.  

Ờ….  

Trương Minh Vũ ngơ ngác gật đầu.  

Nhưng… trong lòng vẫn còn đang mông lung!  

Có người tới hả?  

Tia sáng vừa rồi chính là tín hiệu sao?  

Nghĩ vậy, mọi thứ đều có vẻ khá hợp lý.  

Thực lực của Long Thất trong lòng Trương Minh Vũ lại tăng thêm một bậc.  

Phù!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.  

Chẳng mấy chốc, Long Thất thấp giọng nói: “Tới rồi, cẩn thận”.  

Trương Minh Vũ cẩn thận lắng nghe…  

Nghe một lát vẫn không thấy có bất cứ tiếng động gì…  

Sao anh ta biết có người tới? 
 
Chương 1914


Mặc dù Trương Minh Vũ không hiểu, nhưng cũng không dám coi thường.  

Ngay sau đó, anh ngừng thở, lặng lặng chờ đợi.  

Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Có hai người!  

Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt thoáng qua vẻ nghiêm trọng.  

Lần này, tiếng bước chân của hai người hoàn toàn không che giấu chút nào, vô cùng rõ ràng.  

Âm thanh nhanh chóng đến cửa.  

Một giọng nói nặng nề vang lên: “Mộc Thôn đâu?”  

Một giọng nói khàn khàn khác trả lời: “Chắc là ra tay rồi, tên khốn này chỉ biết giành công mà không đợi chúng ta”.  

Giọng nói nặng nề nói: “Được rồi, kệ hắn đi, dù sao hôm nay thằng nhóc kia cũng khó có thể trốn thoát!”   

“Còn muốn đi Tĩnh Châu ư? Mơ mộng hão huyền!”  

Giọng nói càng lúc càng xa.  

Hai người kia rõ ràng là đang đi về phía bên kia của tòa nhà.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Sao bọn họ biết được là mình sắp đi Tĩnh Châu?  

Hơn nữa còn ra tay nhanh như vậy?  

Long Thất thấp giọng nói: “Chúng ta đi trước đi”.  

Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.  

Đi hả?  

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Long Thất đã đi về phía cửa.  

Trương Minh Vũ cũng vội vàng đi theo  

Lúc này mới phát hiện đúng là có hai người đàn ông ở phía xa, chỉ là hiện giờ đang quay lưng về phía bọn họ.  

Cũng không phát hiện ra gì cả.  

Trương Minh Vũ vội vàng đi theo Long Thất vào trong.   

Long Thất dừng lại.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Chúng ta… đang làm gì vậy?”  

Long Thất chậm rãi nói: “Không biết, cứ giết hai người bọn chúng trước đi đã, lát nữa để tôi nhìn kỹ xem còn người khác không”.  

“Nghe câu chuyện của bọn chúng, có lẽ là có kế hoạch gì đó”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút kịch liệt.  

Giết người… tùy ý như vậy sao?  

Nhưng Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, Long Tam không có ở đây, Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể coi Long Thất là trợ thủ đắc lực.   

Long Thất chậm rãi nói: “Cậu Minh Vũ, cậu đi xuống dưới, kêu gào thảm thiết đi”.  

Kêu gào ư?  

Trương Minh Vũ chần chừ một lúc lâu rồi mới bước xuống tầng, dồn hết sức lực, thống khổ gào lên: “A!”  

Gào xong anh lẳng lặng chờ đợi.  

Trong mắt hai người ở tầng trên cùng đều thoáng qua vẻ kinh ngạc.  

Nhanh như vậy hả?  

Chẳng mấy chốc, hai người cùng nhau bước qua cánh cửa.  

Bịch bịch!  

Âm thanh nặng nề đột nhiên vang lên.  

Long Thất đang mai phục ở cửa giải quyết xong một người bằng một phát súng.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.  

Ung dung như vậy…  

Bụp bụp!  

Âm thanh trong trẻo vang lên.  

Long Thất cũng không do dự nữa, đưa hai thi thể lên cửa sân thượng.
 
Chương 1915


Sắc mặt anh ta từ đầu đến cuối đều không hề biến đổi.  

Thấy vậy, trong lòng Trương Minh Vũ lại lần nữa dâng lên một cảm giác kinh ngạc.  

Đây cũng quá…  

Long Thất đi xuống, nghiêm túc nói: “Cẩn thận, bên trong tòa nhà có lẽ vẫn còn mai phục”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Long Thất trầm ngâm trong chốc lát rồi mới lên tiếng: “Cậu Minh Vũ, cậu về phòng làm việc đi, tôi đi quan sát thử xem”.  

“Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gọi cho cậu, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây”.  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Đương nhiên anh biết chuyện này nghiêm trọng thế nào.  

Mấy tên này đều là người của Thần Ẩn, chắc chắn đã biết chuyện anh sắp đi khỏi đây.  

Long Thất rời đi.  

Trương Minh Vũ vô cùng dè dặt đi về phía phòng làm việc.   

Công ty ồn ào ngày thường lúc này bỗng trở nên quỷ dị lạ thường.  

May mắn thay, cả đường đi đều an toàn.  

Trương Minh Vũ đẩy cửa ra, nhanh chóng bước vào.  

Lâm Kiều Hân mơ hồ hỏi: “Anh sao vậy?”  

Trương Minh Vũ cười gượng nói: “Không có gì, các cô nghiên cứu thế nào rồi?”  

Trần Thắng Nam lịch sự cười nói: “Kế hoạch đã được hoàn thành xong cả rồi, sếp Lâm quả là một thiên tài hiếm có, lối suy nghĩ rất rõ ràng”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Có thể thấy rằng Trần Thắng Nam đang khen ngợi từ tận đáy lòng.  

Lâm Kiều Hân lợi hại như vậy à?  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ lúc này mới cười ha hả nói: “Được rồi, vậy cô cứ làm việc trước đi, ổn định năm đối tác kia càng sớm càng tốt”.  

Trần Thắng Nam cung kính đáp lại: “Rõ!”  

Nói xong, cô ta xoay người rời khỏi phòng làm việc.  

Lâm Kiều Hân thu lại nụ cười, hỏi: “Có… có phải anh đang gặp nguy hiểm không?”  

Ờ…  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ.  

Cô ấy nhìn ra rồi à?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, vừa định mở lời…  

Bụp!  

Bỗng nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên!  

Trong lòng Trương Minh Vũ hết sức căng thẳng!

Nhìn sang nơi phát ra tiếng động, mới phát hiện một giác hút cực kỳ tinh xảo rơi trên thủy tinh.  

Cái này...  

Đồng tử Trương Minh Vũ chợt co rút, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi!  

Ầm!  

Đột nhiên, thủy tinh chấn động mạnh!  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ kinh hãi!  

Cuối cùng anh cũng phản ứng lại.  

Cái giác hút này... trong suốt như thủy tinh!  

Lâm Kiều Hân nhíu mày.  

Trương Minh Vũ kéo tay Lâm Kiều Hân, quát: “Đi mau!”  

Nói xong họ chạy thẳng ra khỏi văn phòng!  

Cái này giống như... ma trận?
 
Chương 1916


Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều nữa, dẫn Lâm Kiều Hân nhanh chóng vọt tới cửa thang máy.  

Vừa định nhấn phím thì đột nhiên phát hiện thang máy đang đi tới tầng của bọn họ!  

Không đúng!  

Trương Minh Vũ kéo Lâm Kiều Hân vào thang bộ!  

Nhanh chóng bước xuống lầu!  

Đôi mắt sáng ngời của Lâm Kiều Hân lộ vẻ mơ hồ.  

Nhưng từ đầu tới cuối cô không nói nhiều, cứ theo sát bước chân của Trương Minh Vũ!  

Tiếng bước chân nặng nề quanh quẩn ở hành lang.  

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng dấy lên vẻ lo lắng.  

Rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu người?  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã kéo Lâm Kiều Hân tới tầng một.  

May mà trên đường cũng không có gì nguy hiểm.  

Hai người nhanh chóng lao ra.  

Cực kỳ gấp gáp.  

Ánh mắt của nhân viên xung quanh cũng lộ vẻ mờ mịt.  

Động... động đất sao?  

Trương Minh Vũ cũng không có thời gian nghĩ thêm, kéo Lâm Kiều Hân rảo bước xông ra ngoài!  

Nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy bóng dáng Long Thất!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng!  

Bây giờ, chỉ có thể dựa vào bản thân!  

Quét mắt nhanh một lần, xác định bên ngoài không có nguy hiểm gì anh mới chạy ra khỏi cửa công ty!  

Lâm Kiều Hân thở hồng hộc!  

Đột nhiên, một âm thanh lạnh thấu xương vang lên!  

Đây là...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ sắc lạnh.  

Không chút do dự, anh kéo Lâm Kiều Hân sang một bên!  

Anh cũng né ra cực nhanh!  

Ầm!  

Lập tức, một âm thanh nặng nề vang lên!  

Trương Minh Vũ quay lại nhìn, bây giờ mới phát hiện nơi vừa đứng đã xuất hiện thêm một người!  

Đây...  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Ngẩng đầu thì thấy một sợi dây thừng thả từ văn phòng của mình xuống dưới.  

Rất rõ ràng, người này là người vừa mới dùng giác hút kia!  

Trương Minh Vũ híp mắt lại, cơ thể căng cứng!  

Người này... là cao thủ!  

Tổ 11 Thần Ẩn ư?  

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Chịu chết đi!”  

Nói xong, hắn lao như chớp về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ tiến lên từng bước, đánh với bóng đen!  

Bụp bụp bụp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên liên tục.  

Trương Minh Vũ càng đánh càng kinh hãi, đột nhiên anh phát hiện mình và người này bất phân thắng bại!  

Người của tổ 11... lợi hại như vậy à?  

Lập tức, người đàn ông lại đánh một quyền tới!  

Trương Minh Vũ nheo mắt lại.  

Vừa chuẩn bị phản đòn...
 
Chương 1917


Đột nhiên, một bóng người từ trên trời giáng xuống!  

Hả?  

Trương Minh Vũ căng thẳng!  

Ầm!  

Âm thanh nặng nề vang lên.  

Bóng người kia lập tức đạp một cước vào ngực người đàn ông!  

Người đàn ông phun ra một ngụm máu!  

Bay ngược ra!  

Bây giờ Trương Minh Vũ mới nhận ra người đó là Long Thất!  

Long Thất đứng vững lại, nghiêm trọng nói: “Chạy nhanh đi, Sơn Bản Lộ cũng đến rồi!”  

Cái gì?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lập tức hiện lên vẻ nghiêm trọng.  

Long Thất thở hổn hển nói: “Tôi vừa đánh với hắn, hắn sẽ không tới ngay được, chúng ta chạy mau đi!”  

Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ hoang mang bất ngờ.  

Hóa ra Long Thất đã đánh nhau với Sơn Bản Lộ!  

Chỉ một chốc, Long Thất lao về phía chiếc Mercedes Benz.  

Trương Minh Vũ cũng kéo Lâm Kiều Hân lập tức lao vào ghế sau.  

Rừm!  

Chân ga rền vang.  

Chiếc xe phong nhanh như tia chớp!  

Vù vù!  

Trương Minh Vũ thở hắt ra, cuối cùng cũng thả lỏng.  

Lâm Kiều Hân nghĩ tới mà sợ không thôi.  

Trương Minh Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy vài người lao ra từ công ty!  

Cực kỳ phẫn nộ.  

Đương nhiên Sơn Bản Lộ cũng trong đám đó!  

Trương Minh Vũ híp mắt lại.  

Sao bọn họ biết mình sắp đến Tĩnh Châu?  

Một lúc lâu sau, trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ sắc lạnh.  

Chỉ một lát, xe đã dừng ở cửa đại viện, trên đường cũng không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.  

Ba người xuống xe, đi vào đại viện.  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, nghiêm trọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Mau chóng xuất phát thôi”.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu, nói: “Tôi đi tìm người nhà họ Lâm, anh tìm đám vệ sĩ đi”.  

Trương Minh Vũ gật gật đầu.  

Lâm Kiều Hân rời đi.  

Long Thất trầm ngâm một lát, nói: “Dù bây giờ đi e là cũng nguy hiểm, Thần Ẩn đã biết, nhất định sẽ không cho chúng ta rời đi dễ dàng”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”  

Long Thất im lặng một lát, nói: “Bây giờ buộc phải đi, nhưng... cần nghĩ ra cách đánh lạc hướng chúng”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Nhưng... làm bằng cách nào?  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, lập tức báo cho mấy người Đinh Nhất.  

Chỉ trong chốc lát, người nhà họ Lâm tay xách túi lớn túi nhỏ đi ra, ngoại trừ ông cụ Lâm thì mọi người đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ!  

Vất vả lắm mới ổn định, lại đi hả?  

Trương Minh Vũ không thèm để ý.  

Đinh Nhất và thanh niên kia cũng bước ra cùng đám vệ sĩ.  

Không mang theo gì cả. 
 
Chương 1918


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lát sau, tất cả mọi người đã tụ tập ở cửa.  

Long Tam và Long Thất bước từ xa xa tới.  

Lâm Quốc Long nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trương Minh Vũ, cậu lại giở trò quỷ quái gì nữa đây?”  

Trương Minh Vũ thản nhiên nhìn lướt qua, không thèm để tâm.  

Trong lòng đã nhiều phiền não, bọn họ còn quấy rối thêm.  

Lâm Quốc Long thấy thế, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận.  

Khụ khụ!  

Ông cụ Lâm ho khan một tiếng.  

Lâm Quốc Long cũng chỉ đành nuốt lại lời định nói.  

Lạnh lùng hừ một tiếng!  

Tuy Lâm Quốc Phong trầm mặc không nói gì, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm.   

Trương Minh Vũ bất ngờ vì bà hai và Lâm Tuấn Minh hôm nay lại cực kỳ im lặng.  

Long Thất và Long Tam đã tới.  

Trương Minh Vũ nghiêm nghị hỏi: “Chúng ta đi thế nào?”  

Long Tam đáp lời: “Tôi đã sắp xếp xong, chắc là sắp tới rồi”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Sắp xếp rồi hả?  

Trương Minh Vũ cũng không nói gì nữa, Long Tam làm việc thì anh vẫn cực kỳ yên tâm.  

Không lâu sau, tiếng ô tô vang lên.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Nhìn về nơi tiếng phát ra âm thanh, bây giờ mới phát hiện có khoảng hơn mười xe hàng lớn đi vào đại viện!  

Hả...  

Tất cả ngây người.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Đánh lạc hướng hả?  

Trương Minh Vũ lập tức nở nụ cười.  

Thông minh!  

Xe hàng ngừng lại.  

Trương Minh Vũ cao giọng nói: “Mọi người lên xe đi”.  

Vừa dứt lời, bốn mươi vệ sĩ động tác nhanh nhẹn chui vào một chiếc xe hàng lớn.  

Rất chật chội.  

Nhưng không ai nói gì.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Cũng không tệ lắm.  

Nhưng nhìn lại, sao tất cả người nhà họ Lâm lại không nhúc nhích?  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên một cảm giác phẫn nộ.  

Làm người bảo vệ tốn sức vậy sao?  

Ông cụ Lâm cao giọng nói: “Ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau lên xe?”  

Nói xong ông cụ và Lâm Kiều Hân đang dìu đỡ bên cạnh từ từ đi về phía xe hàng.  

Vốn dĩ, ông cụ không cần chen chúc với người khác.  

Nhưng nếu ông cụ không đi đầu thì những người khác sẽ không lên.  

Ông cụ Lâm đã lên xe.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1919


Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh lùng nói: “Bảo các người lên xe, không nghe thấy à?”  

Không biết chạm phải vào điểm nào, mà anh không thể kiềm chế được ngọn lửa giận.  

Lâm Quốc Long nhìu mày quát: “Trương Minh Vũ, cậu dám nói chuyện với bọn tôi thế à? Nói thế nào thì bọn tôi cũng là trưởng bối của cậu”.  

Lý Phượng Cầm cũng gật đầu.  

Giải thích!  

Người nhà họ Lâm ai nấy cũng lộ ra vẻ bất mãn.  

Rõ ràng là đang giày vò họ, dựa vào đâu mà lại hô to gọi nhỏ với họ chứ?  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, hơi thở đã trở nên gấp gáp.  

Hoàn toàn không thể kìm chế được.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia sáng nói: “Lâm Diểu, lên xe”.  

Ồ...  

Nghe nói thế, cơ thể Lâm Diểu đứng trong đám người run lẩy bẩy.  

Không phải cô ấy không muốn đi mà là Lâm Tuấn Minh không cho đi.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lùng.  

Lâm Tuấn Minh nãy giờ vẫn luôn âm thầm kéo góc áo Lâm Diểu.  

Ngay lập tức mọi người đều nhìn sang Lâm Diểu.  

Thấy cô ấy không động đậy, mọi người đều cười nhạo.  

Lâm Tuấn Minh nở nụ cười khinh thường.  

Cho cậu ngông cuồng!  

Bà cả thầm đưa mắt ra hiệu cho Lâm Tuấn Minh nhưng Lâm Tuấn Minh làm như không thấy.  

Không để tâm.  

Trương Minh Vũ híp mắt, luồng khí tức lạnh như băng lan ra khắp nơi.  

Sắp xếp như thế là vì sự an toàn của nhà họ Lâm.  

Nhưng họ!  

Lâm Kiều Hân cũng lộ ra vẻ tức giận.  

Quá đáng thật đấy!  

Nhưng người nhà họ Lâm lại càng tỏ ra giễu cợt họ.  

Lâm Diểu nghiến răng.  

Không biết tại sao nhìn thấy Trương Minh Vũ như thế lại cảm thấy hoảng loạn.  

Như thể… sắp có chuyện xảy ra.  

Không được!  

Lâm Diểu dùng sức vung tay, tức giận nói: “Anh buông em ra”.  

Nói xong, cô ấy giãy giụa khỏi sự khống chế của Lâm Tuấn Minh.  

Hả  

Người nhà họ Lâm sửng sốt.  

Ánh mắt Lâm Tuấn Minh hiện lên vẻ ngỡ ngàng.  

Đây là…  

Ngay sau đó Lâm Diểu sải bước chạy đến chỗ Trương Minh Vũ.  

Bước đi rất nhanh!  

Lúc này vẻ tức giận của Lâm Kiều Hân mới từ từ biến mất.  

Lâm Diểu chạy lên xe, đỡ ông cụ Lâm thay cho Lâm Kiều Hân.  

Hừ!  

Người nhà họ Lâm hừ một tiếng.  

Trương Minh Vũ từ tốn lướt nhìn họ.  

Thật kỳ lạ, sao thế giới này lại có loại người như vậy chứ?  

Bài học lần trước… quên rồi à?  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: “Chúng ta đi”.  

Dứt lời, anh xoay người đi đến một chiếc xe trong số đó.  

Hả?  

Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Người nhà họ Lâm cũng hoang mang, không hiểu gì cả.  

Sao… lại đi rồi?  

Chẳng phải muốn đưa họ đi cùng sao?  

Mặt Lâm Kiều Hân không cảm xúc lạnh nhạt nói: “Bảo các người đi là muốn cứu các người, Trương Minh Vũ không có trách nhiệm phải bảo vệ các người”.  

“Các người tự mình đâm đầu vào chỗ chết thì cứ ở đây đợi chết đi”.  

Chuyện này…  

Vừa nghe nói thế, sắc mặt mọi người lộ ra vẻ hoảng loạn.  

Họ chỉ muốn thể hiện sự bất mãn.  

Nhưng không ai nghĩ đến việc tại sao Trương Minh Vũ lại muốn dẫn họ đi…  

Mọi người đều sửng sốt.  

Lâm Kiều Hân nghiến răng nói: “Mẹ vẫn chưa lên xe”.  

Cô ấy biết mình nói thế là có lỗi với Trương Minh Vũ.  

Nhưng…  

Cô ấy không thể mặc kệ mẹ mình được.  

Nghe thế Lý Phượng Cầm tỏ vẻ hơi do dự.  

Làm sao đây?  

Quay đầu lại nhìn, người nhà họ Lâm đều nhìn chằm chằm bà ta.
 
Chương 1920


Thật ra người khác cũng đang xem thử bà ta lựa chọn thế nào.  

Nhưng trong mắt bà ta, nếu đi thì tức là đầu hàng với Trương Minh Vũ.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ ngồi vào xe, mặt không cảm xúc.  

Lý Phượng Cầm vẫn còn đang do dự.  

Lâm Kiều Hân nghiến răng nói: “Nhanh lên”.  

Lý Phượng Cầm hơi run rẩy.  

Mặc dù rất không muốn, nhưng…  

Bà ta rất sợ.  

Một lúc sau, Lý Phượng Cầm mới gượng cười: “Ờ… Kiều Hân à, con và nó đi thì nguy hiểm quá, hay là… hay là mẹ đi để bảo vệ con nhé…”  

Nói xong, bà ta sải bước chạy sang.  

Cũng không thèm quay đầu lại.  

Ơ...  

Lâm Quốc Long lộ ra vẻ tức giận.  

Nhưng những người khác lại chỉ lắc đầu.  

Không lâu sau, Lý Phượng Cầm khó khăn leo lên chiếc xe của ông cụ Lâm.  

Lâm Kiều Hân cũng thở phào.  

Người nhà họ Lâm nhìn nhau.  

Vẫn khá do dự.  

Trương Minh Vũ cong môi tỏ vẻ chế giễu.  

Lâm Diểu cũng hơi lo lắng.  

Dù sao… người nhà cô ấy vẫn còn ở trong đó.  

Đột nhiên có tiếng bước chân trầm đục vang lên.  

Hả  

Mọi người sửng sốt.  

Quay đầu nhìn sang thì thấy Long Tam bước tới với sắc mặt nghiêm trọng.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Mọi người cũng nhìn chằm chằm Long Tam.  

Cực kỳ ngờ vực.  

Long Tam bước đến cạnh xe, nghiêm trọng nói: “Bên Thần Ẩn đã ra tay, hơn nữa… người còn khá nhiều”.  

Hả  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mờ mịt.  

Thần Ẩn… ai thế?  

Long Tam lại nói: “Chúng đã đến đây rồi, trông có vẻ… muốn đánh một trận sống còn”.  

Hả?  

Vừa nghe thế, mọi người đều hít khí lạnh.  

Quyết đấu… một trận sống còn ư?  

Chuyện này...  

Mọi người đều hoảng hốt.  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: “Không sao, chúng không đến kịp, chúng ta xuất phát”.  

“Lên xe!”  

Long Tam cung kính đáp: “Vâng”.  

Nói xong anh ta lập tức bước lên xe.  

Người nhà họ Lâm hoảng hốt.  

Cứ thế… mà đi à?  

Quan trọng nhất là… người của Thần Ẩn sắp đến rồi.  

Ực!  

Mọi người khó khăn nuốt nước bọt.  

Bà hai vội vàng nói: “Trương Minh Vũ, đợi chúng tôi với, bọn tôi cũng đi”.  

Nói rồi bà ta sải bước chạy đến.  

Có người dẫn đầu, những người khác cũng chạy theo, rất gấp gáp.  

Trương Minh Vũ cười mỉa nói: “Muộn rồi, giờ tôi không muốn dẫn theo các người đi nữa”.  

“Tưởng tôi cầu xin các người đi thật à?”  

Trời ơi...  

Vừa nghe thế, mọi người đều dừng bước.  

Ngơ ngác bật ngửa.  

Ông cụ Lâm cong môi cười.  

Cũng không nói gì.  

Trương Minh Vũ cười nhạo nói: “Chuẩn bị, xuất phát!”  

Tiếng động cơ vang lên ầm ầm.  

Sắp cháy nhà đến nơi rồi!  

Ánh mắt người nhà họ Lâm đầy vẻ hoảng loạn.  

Bà hai vội gọi với theo: “Trương Minh Vũ! Bọn tôi… bọn tôi đi, cậu đừng vứt bọn tôi ở đây”.  

“Cậu… cậu làm thế là hại người”.  

“Bố, bố mau nói giúp vài câu đi”.  

Mặt đầy vẻ hoảng hốt.  

Ánh mắt đám người Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.
 
Chương 1921


Đây chẳng phải đùa à?  

Ông cụ Lâm không có ý quan tâm, làm như không nghe thấy.  

Lý Phượng Cầm lộ ra vẻ bản thân gặp may.  

Cũng may… mình lên xe.  

Bà cả cũng trở nên sốt sắng.  

Lâm Diểu nghiến răng, yếu ớt nói: “Anh rể, có thể… để bố mẹ em lên không…”  

Cô ấy cũng biết như thế rất quá đáng…  

Nghe thế ánh mắt Lâm Quốc Phong lóe lên tia sáng.  

Bà cả cũng vui mừng.  

Trương Minh Vũ gật đầu, lẩm bẩm: “Nể mặt Lâm Diểu, lên đi”.  

Nói xong, anh thu lại tầm nhìn.  

Lâm Diểu mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh rể”.  

Dứt lời, cô ấy vội vàng vẫy tay với Lâm Quốc Phong và bà cả.  

Hai người nhanh chân bước đến.  

Mừng rỡ bước lên xe.  

Trong mắt đám người nhà họ Lâm lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ.  

Vậy họ…  

Trong đám người vẫn còn một bóng người cứng đờ như gỗ.  

Lâm Tuấn Minh!  

Hắn là anh ruột của Lâm Diểu.  

Sao… không dẫn mình theo?

Lâm Tuấn Minh cũng luống cuống!  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Hai người còn muốn dẫn theo ai nữa không? Không thì đi thôi".  

Nói xong, anh lạnh lùng bật cười.  

Vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lâm đều bị sốc!   

Bà hai sốt sắng hét lên: "Kiều Hân! Cháu dẫn bác hai đi với! Bác hai đã nhìn cháu lớn lên từ nhỏ!"  

Lâm Quốc Long cũng phụ hoạ nói: "Đúng vậy Kiều Hân, dẫn bọn bác theo với!”  

Những người khác cũng vội vàng nói: "Đúng vậy! Dẫn bọn tôi đi! Dẫn bọn tôi đi!  

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.  

Lâm Kiều Hân khoanh tay trước ngực, không ngoảnh lại, thì thào nói: “Không ai cả”.  

Ầm!  

Trong đầu tất cả mọi người đều nổ tung!  

Bà hai lại vội vàng nói: "Diểu Diểu, cháu... cháu nói gì đi!"  

Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Diểu!  

Vẻ mặt Lâm Diểu vô cùng phức tạp.  

Thật lâu sau, cô ấy mới cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Anh rể, em cũng không muốn dẫn theo ai cả”.  

Dù sao... Lâm Kiều Hân cũng không lên tiếng!  

Cô ấy nói gì cơ?  

Đây...  

Người nhà họ Lâm đều lập tức im lặng!  

Tất cả mọi người đều sửng sốt!  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi".  

Nói xong anh ngoảnh mặt đi.  

Lâm Quốc Long vô cùng lo lắng hét toáng lên: "Bố! Cứu con với bố ơi!"  

Đúng rồi!  

Ông cụ!  

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều mong đợi nhìn ông cụ Lâm!  

Trương Minh Vũ nghiền ngẫm cười.  

Ông cụ Lâm lắc đầu cười khổ nói: “Các người quên rồi à, tôi cũng đang chờ Trương Minh Vũ cứu đây”.  

"Các người nghĩ... lời nói của tôi có tác dụng sao?"  

Ờ...  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.  

Hình như... nghe có vẻ hợp lý.  

Ông cụ Lâm tiếp tục nói: "Cầu xin tôi, còn không bằng cầu xin Kiều Hân".  

Nói xong, trong mắt ông cụ loé lên một tia sáng.  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ cũng thầm khen ngợi.  

Mặc dù rất tức giận.  

Nhưng người nhà họ Lâm vẫn không thể bỏ mặc.  

Cách này của ông cụ Lâm không chỉ khiến người nhà họ Lâm nhớ lâu, mà còn có thể thay Trương Minh Vũ trút giận.  

Điều quan trọng là...  

Ông cụ Lâm cũng không bảo thẳng thừng bọn họ hãy cầu xin Trương Minh Vũ.  

Rất thông minh.  

Trong mắt Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ kinh ngạc.  

Ngay sau đó, mọi người lập tức nhìn về phía Lâm Kiều Hân.  

Bà hai gào khóc nói: “Kiều Hân, cầu xin cháu, dẫn chúng ta đi với!”  

Trên mặt mọi người cũng tràn đầy vẻ khẩn cầu!  

Trong mắt Lâm Kiều Hân loé lên vẻ lạnh lẽo. 
 
Chương 1922


Lúc nãy mọi người nghĩ gì?  

Bỗng nhiên, Long Tam thò đầu ra nói: "Cậu Minh Vũ, người của Thần Ẩn sắp tới rồi".  

Ôi...  

Vừa dứt lời, cơ thể mọi người đều run lẩy bẩy!  

Sắp tới rồi!  

Khoé mắt bà hai co rút kịch liệt, hoàn toàn luống cuống!  

Phịch!  

Bỗng nhiên, bà hai quỳ thẳng xuống trước Lâm Kiều Hân, khẩn cầu: "Kiều Hân, không còn thời gian nữa rồi! Van xin cháu! Dẫn chúng ta đi với!"  

"Bác hai đảm bảo sau này sẽ tuyệt đối nghe lời!"  

"Van xin cháu!"  

Đây thật đúng là vô cùng hoảng loạn!  

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!  

Nhưng... cũng có thể hiểu được!  

Dù sao bây giờ bọn họ cũng đều quỳ xuống trước Lâm Kiều Hân!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.  

Chuyện này...  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng chỉ có thể lén nhìn Trương Minh Vũ.  

Thật khó xử!  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ gật đầu.  

Trong lòng Lâm Kiều Hân lập tức dâng lên một cảm giác vui vẻ!  

Thật tốt!  

Ngay sau đó, mặt Lâm Kiều Hân không cảm xúc nói: "Đây là cơ hội cuối cùng dành cho các người".  

“Nếu còn có lần sau, chúng tôi sẽ không quan tâm đến các người nữa đâu!”  

Vừa dứt lời, mọi người đều mừng như điên!  

Bà hai kích động nói: “Được, bảo đảm đây sẽ là lần cuối cùng!”   

Nói xong bà ta lập tức đứng dậy lao về phía xe hàng!  

Nhưng ngay lúc bà ta đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ hung ác!  

Chẳng mấy chốc, người nhà họ Lâm đã lên một chiếc xe lớn.  

Lâm Kiều Hân xuống xe, ngồi vào trong buồng lái xe của Trương Minh Vũ.  

Ngay sau đó, tài xế đạp ga, chậm rãi lái xe ra ngoài.  

Phía sau chiếc xe hàng bị rèm che kín mít, nên hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong có người.  

Sau khi ra ngoài, rất nhiều xe hàng nối đuôi nhau trên đường, xuất phát từ mọi hướng.  

Chiếc xe mà Trương Minh Vũ đang ngồi cũng nằm trong số đó.  

Có rất nhiều con đường.  

Trương Minh Vũ không chọn con đường vòng vo nhất, cũng không chọn con đường nhanh nhất, mà chọn con đường vừa phải.  

Chẳng mấy chốc, rất nhiều xe hàng đã tách hẳn ra.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đang ngồi trong buồng lái xe ở bên này.  

Long Tam và Long Thất ngồi trong buồng lái xe ở bên kia.  

Trong xe Trương Minh Vũ đều là các vệ sĩ.  

Trong xe Long Tam là người nhà họ Lâm.  

Chẳng mấy chốc, xe đã chạy được mười mấy cây số, ra khỏi thành phố.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Chúng ta như vậy là... an toàn rồi sao?"  

Chẳng hiểu sao, cô vẫn luôn cảm thấy lo lắng.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Yên tâm đi, lần này chúng ta đã thả ra rất nhiều mồi nhử, dù bọn chúng có kiểm tra từng cái một thì cũng đã muộn rồi”.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn hiện lên vẻ lo lắng mơ hồ.  

An toàn thật sao?  

Ngược lại Trương Minh Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng dựa lưng, đến Tĩnh Châu… e rằng lại là một trận chiến ác liệt.  

Haiz.  

Thở dài.  

Chẳng mấy chốc, xa đã chạy được ba mươi cây số.  

Trương Minh Vũ cảm thấy hơi mệt mỏi.  

Cảm giác lo lắng trong lòng Lâm Kiều Hân cũng giảm đi rất nhiều.  

Ngay sau đó, chiếc xe tiến vào một con đường núi quanh co.  

Nơi này là một vùng núi.  

Mặc dù đường rất dễ đi, nhưng cây cối xung quanh lại cao vút.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ cau mày.  

Chẳng biết tại sao, trong lòng anh mơ hồ xuất hiện một loại dự cảm bất thường.  

Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy xe của mấy người Long Tam đang lặng lẽ bám theo phía sau cách đó không xa.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Vẫn may có nhiều người.  

Dù sao trong buồng xe vẫn còn có bốn mươi vệ sĩ nữa.  

Trương Minh Vũ ngồi thẳng lên.  

Mặc dù tin chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng.
 
Chương 1923


Thời gian chậm rãi trôi đi.  

Không lâu sau, chiếc xe tiến vào lưng chừng núi.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Sao anh không nghỉ ngơi nữa?"  

Ờ...  

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Không có gì đâu, ngủ đủ rồi".  

Anh cũng không muốn khiến Lâm Kiều Hân lo lắng.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Tiếp tục đi.  

Nhưng càng đi vào lưng chừng núi, luồng khí tức nguy hiểm đó càng hiện lên rõ hơn!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh chợt thấy một con đường vô cùng chật hẹp ở phía trước.  

Hai bên đều là đồi núi, hơn nữa, sườn núi còn rất dốc!  

Đây...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Không hiểu sao, cảm giác hốt hoảng trong lòng càng lúc càng mạnh!  

Mau chóng liếc nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy có gì bất thường!  

Tuy nhiên... vẫn vô cùng lo lắng!  

Rào rào rào...  

Bỗng nhiên, một âm thanh nặng nề vang lên!  

Hả?  

Trương Minh Vũ chợt hét lên theo bản năng: "Dừng xe!"  

Kít!  

Xe dừng lại!  

Tài xế bị dọa hết hồn!  

Nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện có một tảng đá đang lăn xuống từ trên sườn núi.  

Chầm chậm… lăn ra giữa đường…  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tài xế không vui nói: "Ai da, không phải chỉ là đá rơi thôi sao, ầm ĩ cái gì chứ...”  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn nhíu chặt mày!  

Bỗng nhiên, âm thanh nặng nề lại vang lên lần nữa!  

Đây...

Đồng tử của Trương Minh Vũ đột nhiên co rút lại!  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ lo lắng!  

Nhìn kỹ hơn...  

Lúc này mới phát hiện lại có một tảng đá khác lăn xuống từ sườn núi!  

Không chỉ một...  

Mà là rất nhiều!  

Rất nhiều rất nhiều!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ nhíu mày, cực kỳ cảnh giác!  

Biểu cảm trên mặt tài xế cũng đông cứng lại, khóe miệng bắt đầu co giật!  

Rầm rầm rầm...  

Đột nhiên, âm thanh nặng nề lại dồn dập hơn!  

Mặt đất đang rung chuyển!  

Ừng ực!  

Người tài xế nuốt nước bọt.  

Trợn tròn mắt!  

Trương Minh Vũ cũng hết sức nghiêm túc!  

Mặc dù tảng đá rất lớn nhưng ít nhất nó không đe dọa đến sự an toàn của chiếc xe.  

Nhưng...  

Xe không di chuyển được nữa!  

Trương Minh Vũ nhìn chăm chú vào đỉnh núi, cho đến bây giờ, vẫn không có gì khác thường!  

Rầm rầm...  

Lại những âm thanh trầm bổng truyền tới!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Khuôn mặt nghiêm trọng!  

Không lâu sau, âm thanh nặng nề cuối cùng cũng im bặt.  

Nhưng...  

Con đường đã được trải đầy bởi những tảng đá lớn nhỏ.  

Rõ ràng xe hàng không thể đi về phía trước được nữa!  

Chuyện này...  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đanh lại.  

Cơ thể Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng!  

Anh quét mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn không có gì bất thường!  

Ồ...  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Ở trong xe chờ tôi, đừng đi lung tung”.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, gật đầu nói: “Ừ, anh cẩn thận nhé”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.
 
Chương 1924


Anh không chút do dự, mở cửa xe nhảy ra ngoài.  

Dưới chân anh vẫn toàn là đá, lăn lóc giữa mặt đường!  

Chiếc xe hàng không thể di chuyển về phía trước!  

Bụp!  

Trương Minh Vũ đóng cửa xe lại, cảnh giác nhìn xung quanh.  

Nhưng đến lúc này, ngoại trừ những hòn đá thì vẫn chưa có động tĩnh!  

Rốt cuộc là ai?  

Trương Minh Vũ đi ra ngoài vài bước.  

Anh quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Long Tam và Long Thất bước chân nặng nề đi tới.  

Biểu cảm cảnh giác y hệt.  

Trương Minh Vũ thấp giọng hỏi: "Có thấy ai không?"  

Long Tam khẽ lắc đầu.  

Lông mày Trương Minh Vũ nhíu chặt, trong lòng cũng rất mông lung.  

Rốt cuộc chuyện gì thế này?  

Ngay cả khi là người của Thần Ẩn cũng không thể nhanh như vậy được!  

Còn chưa kể còn mai phục trước?  

Nhìn lên một lần nữa.  

Lúc này Trương Minh Vũ phát hiện, phía trên vẫn không có động tĩnh!  

Long Tam nặng nề nói: “Nếu bọn chúng dùng đá để chặn đường thì chứng tỏ bọn chúng không có súng ống gì cả”.  

Có lý!  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Long Thất, anh bảo vệ người nhà họ Lâm, hai chúng tôi lên trên xem thử”.  

Long Thất yên lặng gật đầu.  

Trương Minh Vũ không do dự, lao lên sườn núi với Long Tam.  

Mặc dù sườn núi dốc nhưng vẫn leo được.  

Long Thất im lặng trông chừng xe hàng.  

Vệ sĩ cũng không nhúc nhích.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã leo tới lưng chừng núi.  

Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cảnh giác.  

Nhưng sau khi tìm kiếm một lúc lâu, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì!  

Không có ai sao?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn lại, anh phát hiện Long Tam đã sắp lên đến nơi.  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, dùng sức leo tiếp!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đến được đỉnh núi.  

Bỗng nhiên, anh nghiến răng dùng lực!  

Trương Minh Vũ nhảy lên đỉnh núi, cơ thể căng thẳng!  

Nhưng...  

Trên đỉnh núi không có ai...  

Rốt cuộc chuyện này là sao?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn xung quanh, chỉ có thể lờ mờ thấy vết cỏ trên mặt đất bị đá đè lên.  

Ngoài ra... không có gì nữa!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng chậm rãi dấy lên dự cảm bất thường! Có mai phục không?  

Mãi tới bây giờ, Trương Minh Vũ không có cách nào xác định được rốt cuộc ai đang giở trò!  

Long Tam đứng đối diện, cũng không thấy có gì lạ!  

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.  

Bồn chồn khó hiểu!  

Sau khi quét mắt nhìn xung quanh một lần nữa, xác định chắc chắn không có gì bất thường, anh vội vã đi xuống sườn núi.  

Long Tam cũng đi theo.  

Trương Minh Vũ nghiêm túc hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"  

Long Tam trầm tư chốc lát, sau đó nói: "Bọn chúng không dám lộ mặt, rất có khả năng là đang đợi tiếp viện”.  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, tim Trương Minh Vũ giật thót!  

Có khả năng!  

Rất có khả năng!  

Suy cho cùng, không ai biết bọn họ khi nào sẽ đến!  

Cho dù biết, đến đây cũng cần có thời gian, không thể nhanh hơn bọn họ được!  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Xuống xe! Mở đường!"  

Ngay sau đó, Đinh Nhất lao xuống xe cùng nhóm vệ sĩ dọn dẹp đá trên đường.  

Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm xung quanh.  

Không lâu sau, tất cả những tảng đá đã được chuyển dời.  

Trương Minh Vũ thấp giọng hô: "Đi thôi!"  

Mọi người nhanh chóng lên xe.  

Chẳng mấy chốc, xe lại nổ máy, đi về hướng Tĩnh Châu!  

Thời gian chậm rãi trôi qua. 
 
Chương 1925


Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đến đoạn đường xuống núi.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Trên núi quá nguy hiểm!  

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay, đôi mắt đẹp đầy lo lắng!  

Dù sao... người nhà họ Lâm đều ở đây!  

Két!  

Đột nhiên, có tiếng xe phanh gấp!  

Mọi người trên xe rung chuyển dữ dội!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn kỹ, mới phát hiện góc cua đã bị một cái cây lớn chắn ngang!  

Ừng ực!  

Người tài xế nuốt nước bọt.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lại hiện lên vẻ hoảng sợ.  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt lại.  

Quả nhiên...  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Mọi người ở đây chờ tôi, tôi đi xem thử”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, mở cửa xe bước xuống.  

Lần này... chắc hẳn là có người nhỉ?  

Trương Minh Vũ đi bộ trên mặt đất.  

Long Tam và Long Thất cũng đi theo.  

Cả ba đưa mắt nhìn nhau.  

Bụp!  

Đột nhiên, một âm thanh trầm đục lại vang lên!  

Trương Minh Vũ căng thẳng.  

Anh nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì phát hiện con đường phía sau cũng đã bị một cái cây lớn chặn lại  

Ồ...  

Lại có mai phục!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ tức giận!  

Rốt cuộc chuyện gì đây?  

Đã ẩn nấp kỹ như vậy, tại sao bọn chúng vẫn biết vị trí?  

Long Tam nghiêm túc nói: "Bọn chúng đã chuẩn bị xong xuôi rồi, cẩn thận một chút, trước tiên đừng nghĩ đến những việc khác”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Quả thật, an toàn là điều quan trọng nhất bây giờ.  

Chẳng mấy chốc, cả ba người họ đã hướng tầm nhìn về góc cua phía trước.  

Xuyên qua kẽ hở của những tán cây lớn, có thể nhìn thấy lờ mờ vài chiếc ô tô đậu ở đó.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Long Tam tiến lên một bước, lạnh lùng quát: "Lén lén lút lút làm gì hả? Cút ra đây đi!"  

Giọng điệu vô cùng khí thế!  

Trương Minh Vũ cũng lập tức đặt tầm nhìn của mình vào góc cua.  

Đợi hồi lâu, bên kia vẫn không có động tĩnh gì!  

Chuyện này...  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ mờ mịt.  

Tuy nhiên, còn chưa kịp nghĩ nhiều, âm thanh động cơ gầm rú đã truyền đến từ phía sau...  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Theo tiếng vang, một đoàn xe dài đang chậm rãi lái tới phía sau.  

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại.  

Long Tam trầm giọng nói: "Lần này... lại dương đông kích tây”.  

Trương Minh Vũ cũng chợt nhận ra!  

Lần này... cũng không có ai ở phía trước.  

Hàng đoàn xe phía sau... mới là kẻ địch!  

Nhưng dù sao bây giờ cũng đã quá muộn để nghĩ nhiều.  

Lập tức, cánh cửa mở toang.  

Một giọng nói đầy ẩn ý vang lên: "Cũng hiểu chuyện đấy, còn biết chờ bọn tôi một lát”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ lạnh lùng.  

Dạ Thập Nhất!

Vốn dĩ còn tưởng là người của Thần Ẩn...  

Không ngờ…  

Chẳng mấy chốc, đôi mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ sắc bén.  

Ở Ninh Châu, đám người Thần Ẩn biết thì cũng đã đành.  

Sao nhà họ Âu Dương cũng biết vậy?  

Chuyện này...  

Tuy nhiên, còn chưa kịp nghĩ nhiều, những cánh cửa xe ở phía sau đã lần lượt mở ra.  

Một nhóm người bước xuống xe.  

Tổng cộng tám người!  

Tám gã đàn ông vạm vỡ nhanh chóng đứng sau lưng Dạ Thập Nhất với vẻ mặt nghiêm nghị.  

Vô cùng hung dữ! 
 
Chương 1926


Trương Minh Vũ cau mày.  

Chỉ còn tám người thôi à?  

Long Tam trầm giọng nói: "Dạ Thập Nhất, chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn giữ chúng tôi lại đây sao?”  

Nói xong, anh ta bước về phía trước!  

Cũng hết sức khí thế!  

Dạ Thập Nhất mỉm cười nghiền ngẫm, nhưng không nói gì.  

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng khác vang lên: "Nếu cộng thêm cả chúng tôi thì sao?"  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức nhíu mày!  

Nhìn về nơi phát ra giọng nói!  

Lúc đó anh mới nhận ra rằng người trên những chiếc xe ở khúc cua phía trước cũng đã xuống xe!  

Người vừa lên tiếng là Sơn Bản Lộ!  

Điều quan trọng nhất là còn có mười người phía sau Sơn Bản Lộ!  

Trương Minh Vũ nhíu mày!  

Người nhà họ Lâm trong xe mặc dù không nhìn thấy, nhưng cơ thể ai nấy đều đã run bần bật!  

Vô cùng căng thẳng!  

Lúc này Trương Minh Vũ mới hiểu, hóa ra người chặn đường đằng trước là bọn chúng!  

Nhưng...  

Rốt cuộc chuyện này là sao?  

Tại sao họ lại biết đường mà đến nhanh như vậy?  

Dạ Thập Nhất không ngừng cười khẩy.  

Ngay sau đó, Sơn Bản Lộ dẫn theo mười người phía sau bước đến gần.  

Vẻ mặt Trương Minh Vũ nghiêm túc.  

Nhóm người này... đều không phải dạng hiền lành gì, chọn bừa một người trong số họ đều là cao thủ!  

Lần này... lành ít dữ nhiều rồi!  

Long Tam cũng nhíu mày.  

Sau khi cân nhắc một lúc, anh ta đút tay vào túi bí mật hành động.  

Thấy vậy, Dạ Thập Nhất cau mày hét lên: “Ra tay!"  

Đám người nhà họ Lâm đều rất căng thẳng!  

Thấy vậy, bà hai hét toáng lên: "Xong rồi! Chúng ta sắp toi mạng rồi! Chạy mau đi!"  

Vừa dứt lời, trong xe lập tức náo động!  

Nhiều người đã nhảy ra khỏi xe!  

Thấy vậy, khóe mắt Trương Minh Vũ lại lần nữa lóe lên vẻ tức giận!  

Mẹ kiếp!  

Nhưng... bây giờ anh hoàn toàn không có tâm trí để lo lắng cho họ!  

Chẳng mấy chốc, hầu hết người nhà họ Lâm đã nhảy ra khỏi xe!  

Bộ dạng như muốn bỏ chạy!  

Sơn Bản Lộ chế nhạo: “Không được để bất cứ ai chạy thoát!"  

Gã đàn ông vạm vỡ đáp: "Rõ!"  

Ngay sau đó, bốn người bước ra, lao về phía đám người nhà họ Lâm!  

"A!"  

Đám người vừa bước xuống xe lại trở nên náo động!  

Lập tức, tất cả mọi người đã bị mấy gã đàn ông chặn lại, đành phải trở về xe hàng!  

Ai nấy đều ôm đầu ngồi xổm, vô cùng chật vật!  

Sơn Bản Lộ cười khẩy, rù rì nói: "Mấy người các cậu đi giúp hắn đi”.  

"Rõ!"  

Sáu gã đàn ông còn lại đáp lời đồng ý!  

Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã lao tới cạnh Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Sau lưng là tám người từ Dạ Thập Nhất, đằng trước là sáu người của Sơn Bản Lộ!  

Không dễ đánh!  

Lâm Kiều Hân đang ngồi trong xe, đôi mắt đẹp đầy lo lắng!  

Tất cả mọi người nhanh chóng xông lên phía trước!  

Trước sáu, sau tám!  

Trương Minh Vũ nghiến răng hét lên một cách giận dữ: "Đinh Nhất!"  

Rầm!  

Chiếc rèm trên xe lập tức được kéo ra!  

Bốn mươi vệ sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng lao ra ngoài ngay lập tức!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng được bảo vệ!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Không hiểu sao trong lòng anh dâng lên một cảm giác tự tin khó hiểu.  

Những vệ sĩ này... có tác dụng không nhỏ!  

Hả?  

Dạ Thập Nhất cau mày.  

Vẻ nghiêm trọng lóe lên trong đôi mắt Sơn Bản Lộ.  

Bốn mươi vệ sĩ lập tức chiến đấu với mười mấy gã đàn ông vạm vỡ!  

Trương Minh Vũ cũng rất căng thẳng!  

Đôi mắt nhìn chằm chằm! 
 
Chương 1927


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về cơ bản là hai đánh một, nhưng hai đánh một cũng chỉ miễn cưỡng ngang hàng! Một cảm giác bàng hoàng dấy lên trong lòng Trương Minh Vũ, không biết anh bàng hoàng vì thực lực của vệ sĩ mạnh hay người của Thần Ẩn mạnh...  

Đám người nhà họ Lâm đều chết lặng!  

Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ liếc mắt nhìn nhau, cả hai cùng gật đầu!  

Chẳng mấy chốc, hai người chuyển động chân, lao nhanh đến!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ lập tức cau mày.  

Long Tam trầm giọng nói: "Cậu Minh Vũ, cẩn thận”.  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Hai người lao tới trước mặt!  

Long Tam dùng lực chân xông thẳng về phía Dạ Thập Nhất!  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ chỉ đành đối mặt với Sơn Bản Lộ!  

Bụp bụp!  

Long Tam và Dạ Thập Nhất giao chiến ác liệt!  

Trương Minh Vũ nghiêm nghị.  

Sơn Bản Lộ cười nhạt, nhảy lên cao vung nắm đấm!  

Không hề làm màu!  

Trong tình huống chênh lệch thực lực quá lớn, thủ đoạn tấn công này là có hiệu quả nhất!  

Trương Minh Vũ lùi lại mấy bước!  

Nhưng... không có cách nào né tránh!  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể giơ tay gắng gượng đỡ cú đấm!  

Bụp!  

Một âm thanh trầm đục vang lên!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển vì đau đớn.  

Cứ như thể một quả đạn pháo đập thẳng vào cánh tay!  

Tất cả các cơ quan nội tạng đều đang run rẩy!  

Hai chân anh hoàn toàn không tự chủ được lui về phía sau!  

Cuối cùng... ngã xuống đất!  

Chuyện này...  

Thấy vậy, người nhà họ Lâm trợn tròn mắt!  

Toi đời rồi!  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ lo lắng!  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng cứng.  

Sơn Bản Lộ... mạnh thật đấy!  

Anh hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!  

Khi đối đầu với thực lực tuyệt đối, những gì chị sáu từng dạy đều vô dụng!  

Sơn Bản Lộ khinh thường lẩm bẩm: "Thằng chó kia, hôm nay... là ngày chết của mày!"  

Nói xong, hắn lại lao nhanh đến!  

Con ngươi của Trương Minh Vũ chợt co rút lại!  

Cố gắng đứng dậy trong hoảng loạn...  

Nhưng ngay khi đứng thẳng người, anh nhìn thấy nắm đấm của Sơn Bản Lộ đang áp sát vào mắt mình!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt!  

Xong rồi!  

Cơ thể anh còn chưa đứng vững, muốn né tránh... nhưng không thể!  

Chẳng mấy chốc, nắm đấm đã ở trong tầm mắt!  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng chặt, anh đã sẵn sàng để chịu đòn!  

Nhưng đúng lúc này... một bóng người đột nhiên xuất hiện!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Bốp bốp!  

Ngay sau đó, một tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Sơn Bản Lộ lần lượt rút lui vài bước!  

Chuyện này...  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Nhìn kỹ, anh mới phát hiện ra người đứng trước mặt là...  

Ôi vãi...  

Long Thất...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Sao mình lại quên mất anh ta nhỉ?  

Sơn Bản Lộ hơi nheo mắt lại thì thầm: "Tao quên là còn có mày”.  

Long Thất không nói nhiều, dùng lực chân lao về phía trước!  

Chẳng mấy chốc, cả hai lao vào trận chiến ác liệt!  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới thở phào nhẹ nhõm.  

Đám người nhà họ Lâm cũng thả lỏng hơn nhiều.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghiêm túc.  

Quét mắt nhìn xung quanh, đã không còn ai nữa.  

Nhưng...  

Rõ ràng bọn chúng biết có đám vệ sĩ đi theo, vậy mà chỉ chuẩn bị nhiêu đây thôi sao?  

Không biết tại sao, trong lòng Trương Minh Vũ vẫn có cảm giác đề phòng cảnh giác.  

Rất bất an!  

Lúc này, Long Thất và Long Tam đồng thời hô to: "Cậu Minh Vũ, cẩn thận!"  

Hả?  

Nghe vậy Trương Minh Vũ bỗng trở nên căng thẳng!  

Mọi người đều sững sờ!  

Chuyện gì vậy? 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1928


Không chút do dự, Trương Minh Vũ vô thức lao sang một bên!  

Bốp!  

Khoảnh khắc anh vừa né tránh, một âm thanh trầm đục vang lên!  

Hả?  

Mọi người xung quanh chợt thấy ớn lạnh!  

Tất cả mọi người đều chết lặng!  

Bụp!  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ nặng nề ngã xuống đất!  

Quay đầu nhìn lại.  

Lúc đó anh mới nhận ra đã có thêm một bóng người ở vị trí mà anh vừa đứng!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh chậm rãi ngước đầu lên...  

Dạ Thập Nhị!  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ mơ hồ.  

Không phải gã đã bị bắt rồi sao?  

Sao lại...  

Trương Minh Vũ hơi mông lung.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm, càng thêm lo lắng!  

Dạ Thập Nhị cười nói: "Thằng ranh con, phản ứng cũng nhanh đấy”.  

Nói xong, trong mắt gã lóe lên vẻ giễu cợt.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đứng dậy.  

Nhưng vữa nãy anh đã dùng quá nhiều sức lực, bắp đùi... lại bắt đầu mềm nhũn!  

Vẫn chưa khỏi hẳn sao?  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, trong mắt lại lóe lên vẻ nghiêm nghị!  

Dạ Thập Nhị lạnh lùng nói: "Không ngờ tao lại ra ngoài rồi đúng không?"  

"Hôm nay, mày có mọc thêm cánh cũng không thoát được đâu!”  

Nói xong, biểu cảm trên mặt gã bỗng trở nên hung ác!  

Trương Minh Vũ hết sức căng thẳng!  

Không ổn!  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, Dạ Thập Nhị đã tiến lên một bước, lao nhanh tới!  

Tốc độ này...  

Trương Minh Vũ liên tiếp rút lui!  

Mỗi lần như vậy, Trương Minh Vũ vô cùng khao khát sức mạnh!  

Nhưng... anh thực sự không có thời gian để luyện tập!  

Chẳng mấy chốc, Dạ Thập Nhị đã lao tới trước mặt!  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể xông lên nghênh chiến!  

Dạ Thập Nhị vội vàng tung nắm đấm!  

Không hề dài dòng!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, sử dụng tất cả sức lực của mình!  

Lần này... không đỡ nữa!  

Phản đòn luôn!  

Tim mọi người đập thình thịch!  

Bốp!  

Hai nắm đấm va mạnh vào nhau!  

Đau nhức kịch liệt!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thấy ớn lạnh vì đau đớn!  

Cổ tay dường như sắp nứt lìa!  

Anh liên tiếp lùi lại mấy bước!  

Nụ cười khẩy trên mặt Dạ Thập Nhị lập tức biến mất!  

Gã lùi lại ba bước!  

Chuyện này...  

Trong mắt Dạ Thập Nhị bỗng lóe lên vẻ kinh ngạc!  

Sức mạnh của thằng nhóc này...  

Trương Minh Vũ xoa cổ tay, trong mắt lại hiện lên vẻ phấn khích!  

Sức mạnh của người rèn sắt...  

Loại lực đạo này...  

Thật quen thuộc!  

Trương Minh Vũ lại đứng thẳng!  

Cảm giác háo hức chiến đấu... đã quay trở lại!  

Nhưng ngay khi anh đứng vững... lại cảm thấy tê liệt ở đùi!  

Không ổn!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Càng lúc càng yếu hơn!  

Dạ Thập Nhị hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Không ngờ mày còn có chút sức mạnh!"  

"Nhưng... cũng chỉ có thế mà thôi!”  

Nói xong, trong mắt gã lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Tốc độ quỷ mị lại xuất hiện!  

Dạ Thập Nhị lại xông nhanh về phía Trương Minh Vũ!  

Thêm một cú đấm tung ra!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Mặc dù anh khát vọng chiến đấu, nhưng bắp đùi anh thực sự không có chút sức lực nào!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, hung hăng tung ra cú đấm khác!  

Bốp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Lần này, cánh tay Trương Minh Vũ suýt chút nữa gãy lìa, đau đớn thấu tim gan!  

Trương Minh Vũ lại lui về phía sau vài bước!  

Cú đấm này... vẫn không làm gì được Trương Minh Vũ!  

Dạ Thập Nhị nhíu mày!  

Đột nhiên, Dạ Thập Nhất ở phía xa liên tiếp lùi lại mấy bước!  

Hắn loạng choạng... suýt ngã xuống đất!  

Dạ Thập Nhất hét lớn: "Mau giải quyết đi!"  

Thấy vậy, hai mắt Dạ Thập Nhị lóe sáng, hung hăng quát: "Chịu chết đi!"  

Nói xong, cơ thể gã làm ra một động tác khá phức tạp!  

Nhưng... cơ thể không di chuyển?  

Trương Minh Vũ chăm chú nhìn Dạ Thập Nhị, cơ thể bắt đầu căng cứng! Nhưng...  

Chờ mãi vẫn không có động tĩnh gì?  

Đột nhiên, Long Tam lo lắng hét lớn: "Cậu Minh Vũ! Trốn!" 
 
Chương 1929


Vừa dứt lời, cơ thể Trương Minh Vũ run cầm cập!  

Trốn ư?  

Trốn gì cơ?  

Dạ Thập Nhị cũng không nhúc nhích mà!  

Mặc dù Trương Minh Vũ ngờ vực, nhưng anh vẫn tin tưởng vào Long Tam!  

Không chút do dự, cơ thể anh nhảy sang một bên!  

Ơ kìa...  

Dạ Thập Nhị lập tức nhíu mày!  

Keng!  

Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên.  

Hả?  

Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to!  

Quay đầu nhìn lại, lúc này mới bàng hoàng phát hiện ra vị trí mình vừa đứng lại có một phi tiêu cắm chặt!  

Phù!  

Trương Minh Vũ cảm thấy lạnh sống lưng!  

Nếu không nhờ Long Tam...  

Sau khi quan sát cẩn thận, chiếc phi tiêu này chỉ là một chiếc phi tiêu tinh xảo, không có bất kỳ hoa văn nào!  

Lại là một người khác!  

Trong mắt Dạ Thập Nhị hiện lên vẻ tức giận!  

Tốn công uổng phí rồi!  

Sơn Bản Lộ cũng sốt sắng hét toáng lên: "Ra tay, hạ gục hắn nhanh lên!"  

Dạ Thập Nhị lại ra tay!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Bắp đùi hoàn toàn không có chút lực!  

Nhưng Dạ Thập Nhị đã lao tới, anh miễn cưỡng ngăn cản!  

Anh nâng hai tay đỡ trước ngực!  

Bụp!  

Ngay sau đó, Dạ Thập Nhị đấm mạnh vào cánh tay của Trương Minh Vũ!  

Lực cực mạnh tấn công!  

Cơ thể Trương Minh Vũ liên tiếp lui về phía sau!  

Đột nhiên, bắp đùi mềm nhũn...  

Nguy rồi!  

Trương Minh Vũ hốt hoảng, cơ thể lại mất khống chế ngã nhào ra sau.  

Bụp!  

Trương Minh Vũ ngã xuống đất!  

Chuyện này...  

Trái tim của đám người nhà họ Lâm thắt lại!  

Mặc dù họ mong Trương Minh Vũ sẽ chết nhanh chóng!  

Nhưng bây giờ... lại liên quan đến mạng sống của bọn họ!  

Lâm Kiều Hân không kiềm chế được nữa, cô mở cửa xe lao ra ngoài!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển, ôm chặt lồng ngực mình!  

Căn bản không cách nào đứng dậy!  

"Trương Minh Vũ!"  

Lâm Kiều Hân hét lên, lao thẳng đến trước mặt Trương Minh Vũ!  

Cô nhanh chóng ôm lấy Trương Minh Vũ trong vòng tay!  

Vẻ mặt lo lắng!  

Trương Minh Vũ hơi bất ngờ!  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân sốt ruột gào thét: "Trương Minh Vũ! Anh sao vậy? Anh không sao chứ?"  

Vẻ mặt cô đầy lo lắng!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, mất chút sức thôi... cô... đừng lo”.  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Trong mắt Dạ Thập Nhị lóe lên tia sáng lạnh lùng, gã đột nhiên giậm chân!  

Lâm Kiều Hân vô thức chặn trước mặt Trương Minh Vũ.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sửng sốt!  

Cô ấy…  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, Long Tam lại hét lớn: "Cẩn thận phía sau!"  

Hả?  

Khi anh ta vừa dứt lời, cả Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đều sững sờ.  

Phía sau ư?  

Lâm Kiều Hân ngây ngốc ngẩng đầu lên.  

Lúc này mới phát hiện, Dạ Thập Nhị đang lẳng lặng đứng tại chỗ, trên mặt tỏ vẻ giễu cợt!  

Lại dương đông kích tây à?  

Trong lòng Lâm Kiều Hân lập tức dấy lên một dự cảm không lành!  

Vút!  

Tiếng xé gió lanh lảnh vang lên sau lưng!  

Da đầu Trương Minh Vũ tê dại!  

Nhưng lúc này... muốn động đậy cũng... khó như lên trời!  

Lâm Kiều Hân đã phản ứng lại!  

Cô muốn chặn nó!  

Nhưng không còn kịp nữa!  

Bụp!  

Một âm thanh trầm đục vang lên!  

Cơ thể Trương Minh Vũ khẽ lắc lư!  

Cơn đau... truyền đến từ bả vai!  

Lại là... phi tiêu!  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân mở to, rất đau lòng!  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, cố nén đau đớn để ngăn mình phát ra tiếng!  

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vang lên.  

Nhìn về phía phát ra âm thanh, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người...  

Là...  

Tiểu Trạch!

Thấy thế, đồng tử Trương Minh Vũ bỗng co rụt lại.  

Quả nhiên vẫn có người.  

Chỉ là anh không ngờ người âm thầm phóng phi tiêu lại là Tiểu Trạch.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom