Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 541


Chương 541

Gương mặt thanh tú Bạch Băng lộ vẻ khó tin. Cô ấy lẩm bẩm: “Sao lại thế!”

Ngô Bình đáp: “Cô giáo Bạch à, không sao nữa rồi. Mình đã giải bùa giúp cậu. Sau này La Tử Thông cũng không dám tìm cậu nữa”.

Bạch Băng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, mắt đột nhiên đỏ hoe: “Cảm ơn cậu, Ngô Bình. Nếu không nhờ cậu, mình…”

Ngô Bình đáp: “Cậu không cần khách sáo với mình. Để mình gọi các bạn vào. Mọi người trò chuyện tiếp”.

Anh ra ngoài, gọi tất cả vào phòng. Rồi mọi người phát hiện, dường như Bạch Băng đã khác xa lúc nãy. Vừa rồi Bạch Băng rất lạnh nhạt với mọi người, chẳng nói chuyện cùng ai cả, giờ thì vui vẻ nói cười, tựa như đã quay về dáng vẻ ngày xưa.

“Các bạn đều đến đủ rồi, vậy chúng mình bắt đầu thôi”, Bạch Băng cười nói.

Mọi người đều vỗ tay rồi ngồi vào chỗ, Ngô Bình thì ngồi ở chỗ ban nãy của La Tử Thông.

“Cô giáo Bạch này, bây giờ cậu vẫn đang dạy học chứ?”

Bạch Băng lắc đầu: “Từ chức nửa năm rồi. Giờ mình đang ở nhà, thi thoảng viết sách”.

Ngô Bình cười bảo: “Mình nhớ ngày trước cậu từng xuất bản thơ và tản văn, viết cực kỳ hay”.

Bạch Băng cười đáp: “Hay gì đâu, viết bừa thôi. Giờ mình đang sáng tác một quyển tiểu thuyết, hiện vẫn chưa xuất bản”.

Ngô Bình nói: “Thế thì mình chắc chắn phải xin đọc kiệt tác của cậu rồi”.

Ngồi bên cạnh, Thôi Hưng Khải do dự một hồi mới lên tiếng: “Ngô Bình à, thật ra cô giáo Bạch bị ép từ chức, vì…”

“Thôi Hưng Khải, đừng nói”, Bạch Băng vội ngăn lại.

Thôi Hưng Khải ngẩng phắt đầu: “Cô giáo Bạch à, Ngô Bình là Tổng đội trưởng Truy bắt tội phạm. Có cậu ấy chống lưng cho, cậu không cần sợ họ!”

Ngô Bình nhíu mày: “Hưng Khải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thôi Hưng Khải nói: “Bạn gái mình cũng dạy học ở trường Số 2 nên biết rất rõ chuyện của cô giáo Bạch. Ai cũng biết cô ấy xinh đẹp, người theo đuổi cũng rất nhiều. Chừng một năm trước, cô giáo Bạch tham gia tuyển chọn giáo viên ưu tú toàn tỉnh. Có một cán bộ của Sở Giáo dục tỉnh, tên là Phương Chính Nghĩa. Ở buổi tuyển chọn, gã lấy được số điện thoại của cô giáo Bạch, sau đó thì ngày nào cũng gọi cho cô ấy. Về phần gã muốn làm gì, mình không nói chắc mọi người cũng biết”.

“Tất nhiên là cô giáo Bạch từ chối. Nhưng phiền phức đến rồi đây. Không chỉ hụt mất giải giáo viên ưu tú gần như nắm chắc phần thắng, cô ấy còn bị gã đó đem ra làm ví dụ điển hình, chỉ trích công khai nhiều lần. Thái độ của gã khiến Phòng Giáo dục huyện cũng bắt đầu chèn ép cô ấy đủ đường. Trừ lương, giáng chức, có kẻ còn tố cáo đời sống riêng của cô ấy thiếu chừng mực”.

“Giai đoạn ấy, cô giáo Bạch chịu áp lực rất lớn. Sau đủ loại chèn ép đó, Phương Chính Nghĩa còn gọi điện uy hiếp cô ấy, bảo là nếu còn không ngoan ngoãn, gã sẽ làm cô ấy mất sạch danh dự, không làm người được nữa. Cô giáo Bạch sợ quá, mới từ chức rời đi”.

Nghe xong, Ngô Bình nổi trận lôi đình: “Quá ngang ngược! Gã đó tên là Phương Chính Nghĩa?”

Thôi Hưng Khải gật đầu: “Ừ, là phó giám đốc Sở, phụ trách nhân sự, quyền lực rất lớn. Nếu không thì Phòng Giáo dục huyện đã không nối giáo cho giặc như thế”.
 
Chương 542


Chương 542

Bạch Băng khẽ thở dài: “Đừng nhắc chuyện này nữa. Không làm giáo viên nữa cũng tốt”.

Ngô Bình giận run người, bèn gọi điện cho Từ Bá Nhân: “Anh Từ à, Sở Giáo dục có người tên Phương Chính Nghĩa, anh có biết không?”

“Phương Chính Nghĩa à? Có ấn tượng, hình như là phó giám đốc. Sao, có vấn đề gì ư?”

Ngô Bình đáp: “Anh à, bộ phận điều tra kỷ luật của bọn em muốn điều tra tên Phương Chính Nghĩa này, vấn đề của gã rất nghiêm trọng. Nhưng nếu gã bị bọn em tra ra, em sợ rằng bộ mặt của tỉnh sẽ bị ảnh hưởng xấu nên mới báo trước với anh một câu”.

Từ Bá Nhân vội đáp: “Được rồi. Tôi sẽ bảo các bộ phận liên quan điều tra kỹ về Phương Chính Nghĩa. Phía các cậu hãy khoan điều tra”.

Ngô Bình nói: “Không thành vấn đề”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, gọi cho ai vậy nhỉ? Chỉ một câu thôi mà đã có thể giải quyết chuyện phó giám đốc Sở?

Bạch Băng hỏi: “Ngô Bình à, cậu gọi cho ai vậy?”

Ngô Bình đáp: “Một người bạn làm trong tỉnh, phụ trách về kỷ luật”. Anh biết, hạng rác rưởi như Phương Chính Nghĩa, chỉ cần điều tra thôi, sẽ tìm được rất nhiều thứ.

Bạch Băng nói: “Vậy à? Cậu làm thế có gây rắc rối cho bạn cậu không?”

Ngô Bình cười bảo: “Cô giáo Bạch yên tâm, bạn mình giải quyết được. À phải, mình có quen hiệu trưởng trường Số 1, cậu có muốn qua đó làm không?”

Bạch Băng ngây ra: “Liệu mình có ổn không?”

Trường Số 1 có yêu cầu rất cao với giáo viên, hơn nữa đãi ngộ cũng vượt xa trường số 2, ví dụ như chính sách phân chia nhà.

Ngô Bình đáp: “Đương nhiên rồi”.

Ngẫm nghĩ giây lát, anh gọi cho La Duy Khang, nói rõ tình huống. La Duy Khang biết Ngô Bình có quyền lực lớn chừng nào, bèn đồng ý, còn xin số của Bạch Băng.

Lúc này, món đã được dọn lên. Mọi người nâng ly uống rượu, bầu không khí trở nên rất náo nhiệt.

Chừng nửa giờ sau, Bạch Băng nhận được điện thoại của La Duy Khang. Trong điện thoại, ông ấy nói hiện này trường Số 1 rất cần một giáo viên giỏi như Bạch Băng, mong cô ấy gia nhập.

Sau đó là hiệu trưởng trường Số 1 gọi điện mời Bạch Băng đến trường giảng dạy, còn đảm nhiệm tổ trưởng tổ Ngữ văn, phó chủ nhiệm khối lớp, và cho cô ấy một chức danh cao cấp.

Nghe máy xong, Bạch Băng cũng ngơ người. Sao hiệu trưởng trường Số 1 lại nhiệt tình thế này?

Đặt điện thoại xuống, cô ấy nhìn sang Ngô Bình, khẽ thở ra: “Cảm ơn cậu, ngày mai mình có thể đến trường Số 1 rồi”.

Tất cả đều ngỡ ngàng. Một cuộc điện thoại thôi đã thu xếp được công việc ư?

Hà Hân Di cắn môi nói: “Ngô Bình này, cậu cũng giúp mình một việc được không?”

Hà Hân Di vừa tốt nghiệp đại học, hiện đang đang đôn đáo tìm việc, cô ấy học quản trị kinh doanh, dù từng thực tập ở một công ty lớn, nhưng giờ muốn kiếm một công việc chính thức thì rất khó.

Ngô Bình cười nói: “Không sao, cậu cứ nói đi”.

Hà Hân Di: “Mấy hôm trước, tôi thấy công ty bất động sản Đường Vương thuộc tập đoàn Đường Thị đang tuyển trở lý tổng giám đốc, tôi muốn thử xem sao”.

Công ty bất động sản Đường Vương là công ty mới thành lập, chuyên quản lý mảng bất động sản và sản nghiệp của tập đoàn Đường Thị, tổng vốn đầu tư là hơn 300 tỷ, nói chung là một doanh nghiệp có quy mô lớn.
 
Chương 543


Chương 543

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi là cổ đông của Đường Thị nên cũng có tư cách đề bạt trợ lý cho tổng giám đốc. Để tôi về viết giấy đề bạt cho cậu, sau đó cậu cứ đến đó tìm tổng giảm đốc thôi”.

Hà Hân Di mừng rỡ nói: “Cậu còn là cổ đông của tập đoàn à? Siêu thế! Cảm ơn nhé, mai tôi sẽ đi luôn”.

Ngay sau đó, các bạn học như đã bùng nổ, ai cũng nhao lên nhờ Ngô Bình giúp này giúp nọ. Con người sống trên đời luôn gặp những phiền phức khác nhau, may sao những phiền phức này lại rất dễ giải quyết với Ngô Bình.

Ví dụ có một bạn học, bố cậu ta làm việc cả đời ở công xưởng, kết quả khi chuẩn bị nghỉ hưu thì phát hiện công xưởng không hề đóng bảo hiểm xã hội cho ông ấy. Có bạn học khác thì làm việc ở uỷ ban huyện, chẳng may đắc tội với một sếp nên dạo này bị ăn hành suốt.

Nể tình bạn cũ, Ngô Bình đã tận lực giúp đỡ, sau vài cuộc điện thoại, anh đã giải quyết xong hết việc mà mọi người nhờ.

Từ huyện, thành phố cho đến tỉnh, Ngô Bình đều có bạn bè nên chỉ cần nói một câu là xong hết.

Buổi họp lớp đã biến thành nơi để Ngô Bình giúp các bạn học giải quyết các vấn đề khó khăn.

Chờ khi buổi tiệc kết thúc thì cũng đã hơn 11 giờ đêm, mọi người giải tán, Ngô Bình và Bạch Băng ở lại cuối cùng, anh nói: “Cô Bạch, để em tiễn cô”.

Bạch Băng: “Em uống rượu rồi cơ mà?”

Ngô Bình: “Không sao, em có tài xế”.

Cương Tử lái xe tới, chiếc xe này không phải của Ngô Bình, mà là chiếc Rolls Royce mà Diệp Huyền lái từ Thiên Kinh tới.

Bạch Băng ngồi lên xe rồi không nhịn được nói: “Ngô Bình, em làm trong ngành rồi thì nên khiêm tốn một chút”.

Ngô Bình cười nói: “Đấy chỉ là hư danh thôi cô, còn chủ yếu là em làm kinh doanh”.

Bạch Băng cảm thấy rất hiếu kỳ: “Thế ư? Em kinh doanh gì?”

Ngô Bình: “Bất động sản, đá quý…”

Càng lúc Bạch Băng càng thấy Ngô Bình rất thần bí, cô ấy cười nói: “Xem ra em là học sinh xuất sắc nhất trong những học sinh mà cô từng dạy rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Cô Bạch, cô cũng là cô giáo xinh đẹp nhất mà em từng gặp”.

Bạch Băng liếc nhìn anh: “Thôi đi! Khi mới mười mấy tuổi đã dám viết thư tình cho cô, em còn nhớ không hả?”

Ngô Bình ngại ngùng nói: “Kìa cô, chuyện xưa rồi mà cô cứ nhắc mãi”.

Bạch Băng cười khúc khích, nụ cười của cô ấy như trăm hoa đua nở, Ngô Bình nhìn đến ngây ngẩn, sau đó không nhịn được mà nhìn xuống những nơi cấm kỵ, đã thế còn dùng khả năng nhìn xuyên thấu.

Bạch Băng chợt im lặng rồi nghiêm giọng: “Em nhìn đi đâu thế hả?”

Ngô Bình vội ngoảnh mặt đi: “Dạ, em đang suy nghĩ mấy việc. Cô Bạch, mai cô đi mà có vấn đề gì thì cứ gọi cho em nhé”.

Chiếc xe lăn bánh tới khu mà Bạch Băng sống, Ngô Bình tiễn cô ấy xuống xe rồi nhìn cô ấy đi vào trong tiểu khu.

Anh chưa lên xe ngay mà nói với Cương Tử: “Anh lái xe ra xa đi, lát tôi sẽ gọi anh sau”.
 
Chương 544


Chương 544

Cương Tử lái xe đi, còn Ngô Bình thì đi vào trong tiểu khu, anh đi theo Bạch Băng từ phía xa cho tới gần khu nhà của cô ấy.

Ngô Bình trốn vào một chỗ rồi lẩm bẩm: “Đã yểm bùa rồi thì ngày nào cũng phải gia trì thêm, kiểu gì hắn cũng phải xuất hiện thôi”.

Ngô Bình kiên nhẫn chờ đợi, khoảng một tiếng sau, khi đã một giờ sáng, có một bóng đen xuất hiện dưới tầng rồi đi lên trên.

Người đó có khí tức băng lạnh và tu vi.

Ngô Bình bước ra nói: “Chờ mãi”.

Người đó giật mình rồi nhìn về phía anh.

Mặt người đó chi chít sẹo, dáng người không cao, da đen nhẻm, rõ ràng là người Đông Nam Á.

Người đó hừ nói: “Cậu dám xen vào chuyện của tôi à?”

Hắn nói tiếng Viêm Long rất ngượng ngịu, Ngô Bình phải lắng tai mới nghe rõ được.

Ngô Bình bước tới gần như một hồn ma, đứng cách hắn chừng ba mét, sau đó giơ tay b ắn ra mấy chỉ phong.

Người Đông Nam Á đó kêu lên một tiếng, sau đó đã bị điểm huyệt nên không thể cử động, hắn tỏ vẻ kinh hãi nói: “Cậu là tông sư cảnh giới Thần?”

Ngô Bình xách cổ hắn lên bằng một tay như xách một con rối, sau đó cả hai cùng đi ra bên ngoài mà không một ai phát hiện ra điều bất thường gì, chỉ thấy họ như hai người bạn đang sóng vai nhau bước đi.

Sau khi rời khỏi tiểu khu, họ đi tới một chỗ không có camera, Ngô Bình mới quệt một ít thuốc lên chóp mũi hắn.

Thuốc này có tác dụng rất tốt, thầy bùa lập tức đờ người ra.

“Anh là ai?”

Thầy bùa lẩm bẩm: “Tôi là Keown, thầy bùa người Miến Điện”.

“Ai thuê anh ra tay với Bạch Băng?”

“Một người tên là La Tử Thông, anh ta trả tôi 5 triệu”.

“Anh toàn làm việc ở Viêm Long à?”

“Không, lần này tôi đến Viêm Long là vì một thứ, nhận đơn hàng chỉ là tiện thể thôi”.

“Hả? Thứ gì thế?”

“Tìm di vật của thần linh”, Keown đáp.

“Thần linh?”

“Đúng vậy, 150 năm trước, thần linh của Đông Nam Á chúng tôi đã mất ở đây, di vật của người cũng ở nơi này”.

Ngô Bình nổi hứng nói: “Thần linh đó là người như thế nào? Tu vi cao đến đâu? Tại sao lại chết?”

“Thần linh tên là Minh Thái Tôn, tu sĩ Viêm Long, sau khi tiến vào cảnh giới Địa Tiên thì đến Nam Dương tìm đường đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên. Người phát hiện thuật bùa chú xuất phát từ Vu đạo viễn cổ nên chuyên tâm học và trở thành thần linh”.

“Khi Minh Thái Tôn 300 tuổi thì quay về Viêm Long, không biết đã xảy ra xung đột gì với tu sĩ cảnh giới Địa Tiên Trương Huyền Nhất nên đã cả hai đã đại chiến ba ngày ba đêm trên núi Tiên Hạc. Cuối cùng thì cả hai cùng bỏ mạng, trận chiến ấy còn khiến bao nhà dân gần đó sụp đổ. Sau đó cả thần linh và Trương Huyền Nhất đều mất tích, không có xác, mà chỉ còn vết tích hỗn loạn của trận đại chiến thôi”.
 
Chương 545


Chương 545

“Vì thế anh nghĩ di vật của họ sẽ ở trên núi Tiên Hạc ư?”, Ngô Bình hỏi.

Keown gật đầu: “Chắc chắn là thế, cách đây không lâu tôi đã nhận được tin là có nhiều người lên núi Tiên Hạc, tôi nghĩ là họ đã phát hiện ra thứ gì đó”.

Ngô Bình lập tức nghĩ ngay đến huyết li trên núi rồi hỏi: “Anh lấy tin từ đâu?”

“Tôi có một người bạn là đệ tử của Đường Môn, cậu ta bảo Đường Môn đã có hành động lớn trên núi Tiên Hạc. Dù cậu ta không biết cụ thể là gì, nhưng tôi đoán là có liên quan đến di vật của Minh Thái Tôn”.

Ngô Bình: “Anh có biết huyết li không?”

“Huyết li? Tôi từng nghe người bạn kia nhắc đến rồi, cậu ta bảo Đường Môn bắt được một con dị thú trong truyền thuyết tên là huyết li cho nên đã có không ít cao thủ thiệt mạng”.

Ngô Bình biết chuyện này có liên quan đến Đường Môn, nhưng rốt cuộc họ đã có phát hiện gì?

Anh hỏi tiếp: “Anh định ra tay từ đâu?”

“Tôi chưa nghĩ xong, đang định thu thập thông tin trước rồi chờ thời cơ hành động”.

“Có nhiều người biết chuyện này không?”

“Chắc nhiều, vì tôi biết đã có không ít cao thủ đang muốn lên núi Tiên Hạc, họ sẽ đến huyện Minh Dương sớm thôi”.

Ngô Bình: “Anh đã giết hại bao nhiêu người vô tội trong đời rồi? Và đã làm bao nhiêu người bị thương?”

Keown trầm mặc rồi nói: “Tôi đã giết 109 người, còn người bị thương thì trên một nghìn người”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Quá ác độc, chắc nhiều năm qua, anh đã tích được rất nhiều tiền đúng không, giao hết ra đây, tôi sẽ giúp anh giảm bớt chút tội ác, coi như thay trời hành đạo”.

Keown: “Giờ tôi chỉ có 1.5 tỷ thôi”.

Ngô Bình: “Tốt”.

Anh đọc số tài khoản cho Keown rồi ra lệnh: “Anh hãy chuyển hết tiền vào số tài khoản này”.

Keown lặng lẽ rút điện thoại ra rồi chuyển toàn bộ số tiền của mình vào tài khoản của Ngô Bình, tổng cộng là một tỷ năm trăm ba mươi hai triệu.

Keown này đã mắc tội tày trời, nếu phát xét theo pháp luật thì chắc sẽ bị xử tử hình. Song hắn là người có quyền có thế ở Miến Điện, thực lực lại mạnh nên không ai làm gì được.

Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Hãy tìm nơi nào đó rồi tự sát đi, chỉ có cách đó mới bù lại các tội ác của anh được thôi”.

Ngô Bình đã hoàn toàn khống chế ý thức của Keown. Hắn nghe xong thì lập tức rời khỏi công viên rồi đi tới hồ, sau đó nhìn trái ngó phải rồi bê một tảng đá to nhảy xuống nước.

Nước chảy vào phổi hắn phun ra bọt khí, lúc này vô vàn những người từng bị hắn giết đã xuất hiện trước mặt hắn, sau đó ý thức hắn dần trở nên mơ hồ rồi biến mất.

Trong cuộc đời, Keown đã làm quá nhiều việc ác, dù hôm nay hắn tự sát thì cũng chỉ là báo ứng thôi.

Sau khi nhận được hơn một tỷ, Ngô Bình cảm thấy số tiền này rất bất ổn. Trong phiến ngọc có ghi chép rằng tiền của phi pháp luôn dính nghiệp, nếu ai giữ bên người thì sớm muộn cũng bị nghiệp quật.
 
Chương 546


Chương 546

Hơn nữa, tu vi càng cao thì nghiệp càng nặng. Đến một ngày, khi nghiệp tích đủ nặng thì sẽ ảnh hưởng tới việc tu hành.

Trong miếng ngọc có đề cập tới vài cách xử lý những khoản tiền này, một trong số đó là phân tán, chia cho mỗi người một ít để cùng gánh. Nếu làm vậy thì nghiệp của mình sẽ giảm bớt.

Vì vậy, Ngô Bình quyết định sẽ dùng một phần đem đi làm từ thiện, để tán nghiệp, đồng thời cũng giúp được những người đang cần tiền.

Quyết vậy xong, anh gọi ngay cho Chu Thanh Nghiên, vì anh nhớ cô ấy từng có một thời gian làm từ thiện nên sẽ có hiểu biết nhất định về chuyện này.

Đêm đã khuya, Chu Thanh Nghiên ngủ say, nhưng sau khi nhận được cuộc gọi của Ngô Bình thì lập tức ngồi dậy ngay, sau đó cười hỏi: “Anh Ngô, anh chưa ngủ à?”

Ngô Bình: “Thanh Nghiên, anh có chuyện nhờ em giúp, anh đang muốn làm từ thiện, tạm thời có một tỷ, anh muốn nghe ý kiến của em”.

Chu Thanh Nghiên ngẩn ra hỏi: “Anh Ngô, sao anh lại muốn làm từ thiện những một tỷ? Có lý do gì đặc biệt không?”

Ngô Bình cười nói: “Không, chỉ là anh muốn làm thôi”.

Chu Thanh Nghiên không khỏi khâm phục anh, nói: “Anh Ngô, năm ngoái em có tìm hiểu về các trẻ em bị khiếm thính, hầu hết các em ấy đều không được chữa trị đến nơi đến chốn, càng không mua được máy trợ thính. Em nghĩ anh có thể làm từ thiện ở đây, để giúp những trẻ em khiếm thính này”.

Ngô Bình: “Hả? Cả nước có bao nhiêu trẻ em như vậy?”

Chu Thanh Nghiên: “Theo em tìm hiểu được thì có 150 nghìn trẻ, hơn nữa năm nào cũng có hơn 20 nghìn trẻ khiếm thính chào đời”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Nhiều thế ư?”

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Vâng, chữa khỏi cho mỗi trẻ như vậy thường tốn khoảng 200 nghìn”.

Ngô Bình cau mày: “Nói vậy thì một tỷ này cùng lắm chỉ chữa khỏi cho năm nghìn trẻ thôi à?”

Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô, một tỷ là nhiều lăm rồi, cả nước khuyên góp mới được có 200 tỷ thôi mà”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy chúng ta bắt đầu từ tỉnh K trước, hộ nào không có khả năng kinh tế chữa trị cho con em nhà mình thì chúng ta sẽ hỗ trợ hết”.

Chu Thanh Nghiên: “Anh Ngô, nếu chúng ta bắt đầu từ tỉnh K trước thì em nghĩ nên xây một bệnh viện chuyên chữa bệnh khiếm thính, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm được nhiều chi phí chữa bệnh, hơn nữa mua các sản phầm cần thiết cũng được rẻ hơn”.

Ngô Bình: “Hay đấy, nếu em rảnh thì lên kế hoạch cho anh nhé”.

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Vâng”.

Sau đó, cô ấy nói tiếp: “À, nhờ đủ vốn nên nhà máy của ông em hoạt động tốt lắm, tháng này đã thu lợi hơn 300 triệu, anh được chia một trăm triệu nhé”.

Giờ Ngô Bình không còn thiếu tiền nữa, riêng giá trị từ số cổ phiếu thôi, anh đã có khoảng chục tỷ rồi, nên một trăm triệu này không là gì cả.

“Ừm, khá lắm. Em chẳng những không bán nhà máy, mà còn kiếm được tiền rồi”.

Nhắc đến chuyện này, Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô, người muốn nhà máy của ông em hôm nay lại hẹn gặp em, nghe giọng ông ta còn có vẻ uy hiếp”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Uy hiếp em ư? Ông ta bảo gì?”

Chu Thanh Nghiên: “Đại khái là nếu nhà em không bán nhà máy cho ông ta thì đừng hòng được yên ổn”.
 
Chương 547


Chương 547

Ngô Bình cau mày: “Em cho anh thông tin của người đó để anh điều tra”.

Chu Thanh Nghiên: “Vâng!”

Hai người trò chuyện thêm một lát thì Ngô Bình cúp máy, sau đó gọi Cương Tử đến đón mình về nhà.

Sau khi anh về đến nhà thì đã muộn lắm rồi, anh không đi ngủ nữa mà bắt đầu tu luyện thuật luyện thể.

Động tác này đã khó hơn, anh tập đến khi trời sáng thì mới làm được, nhưng người đã mệt lả, không thể cử động nổi một ngón tay.

Nghỉ ngơi khoảng hơn một tiếng xong, anh lại ăn sáng rồi mới thấy khoẻ lại.

Khoảng chín giờ sáng, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Diệp Thiên Tông, ông ấy bảo đã đến căn biệt thự số một ở Đông Hồ.

Nghe nói sư huynh đến, Ngô Bình nhanh chóng sửa soạn đi đón ngay.

Khi Ngô Bình đến nơi thì thấy Diệp Thiên Tông đang đứng xem thành quả tu luyện của Diệp Huyền rồi. Hiện giờ, Diệp Huyền đã có thể tập 20 động tác một cách lưu loát.

Sau khi tập xong bài luyện thể, có một dòng khí lưu xoay chuyển quanh người anh ta. Diệp Thiên Tông mừng lắm, nhưng vẫn cố kiềm chế rồi nghiêm mặt nói: “Sư thúc tổ dạy con có mấy động tác mà luyện mấy ngày mới xong, đúng là kém cỏi”.

Diệp Huyền bị ông mình mắng từ nhỏ đến lớn nên quen rồi, anh ta tỉnh bơ nói: “Ông ơi, thế mà ông cũng nói được ạ? Tiền bối bảo cháu là thiên tài võ thuật đấy, chứng tỏ trước kia ông già rồi nên không biết cháu có tài”.

Diệp Thiên Tông bị cháu mình nói cho đỏ mặt, chuyện này không thể trách ông ấy được, nếu không có Ngô Bình, chắc ông ấy đã làm lỡ dở tu luyện của cháu mình.

Ông ấy trừng mắt rồi giơ tay định đánh Diệp Huyền, nhưng đã bị Ngô Bình chạy tới cản lại, anh cười nói: “Sư huynh, anh đừng đánh Diệp Huyền nữa”.

Sau đó, anh nói với Diệp Huyền: “Anh mang mấy thùng rượu đến đúng không, mau lấy ra đây”.

Diệp Huyền cười nói: “Vâng”.

Rõ ràng anh ta có thái độ khác hẳn ban nãy.

Diệp Huyền vừa đi thì Diệp Thiên Tông đã thở dài rồi nói với Ngô Bình: “Sư đệ, anh không biết phải cảm ơn cậu thế nào nữa. Huyền Nhi nói đúng, anh già thật rồi!”

Ngô Bình mời ông ấy ngồi xuống rồi cười nói: “Chúc mừng sư huynh, Diệp Huyền là Thiên Mạch, trong người có hai hệ thống kinh mạch, một chính một phụ. Nếu anh ấy tu luyện thì trong ba năm thôi sẽ trở thành tông sư cảnh giới Thần, kiểu gì cũng thành tiên trước năm 35 tuổi”.

Diệp Thiên Tông đỏ mắt nói: “Thế thì tốt quá rồi, anh cũng đỡ hổ thẹn với Tiểu Kinh và Tố Tịch”.

Ngô Bình: “Đó là bố mẹ của Diệp Huyền ạ?”

Diệp Thiên Tông gật đầu: “Ừm, nếu hai đứa nó còn sống thì tốt biết bao”, nói rồi, ông ấy rơi nước mắt.

Ngô Bình an ủi: “Sư huynh, thành tựu của Diệp Huyền sẽ rất xuất sắc, đó là ông trời bù đắp cho anh”.

“Đúng vậy, anh còn gì để mà oán trách nữa chứ?, Diệp Thiên Tông lau nước mắt rồi nói: “Sư đệ, anh đến đây một là thăm Diệp Huyền, hai là muốn kể chi tiết chuyện ở Thiên Kinh cho cậu nghe”.
 
Chương 548


Chương 548

Ngô Bình gật đầu: “Sư huynh, Độc Phật và Trương Nguyên Cổ đó sao rồi?”

Diệp Thiên Tông: “Thế lực của Độc Phật đã được xử lý sạch sẽ rồi, hơn nữa người của anh còn để lại thế lực chân không sau khi tiêu diệt Độc Phật”.

“Còn Trương Nguyên Cổ, dù hắn đã bị thương nặng, nhưng đã chạy thoát mất rồi. Đã thế hắn còn là trụ cột của Tiên Cơ, anh không tiện dây vào thế lực này. Hiện giờ, Trương Nguyên Cổ đang trốn để trị thương, tạm thời sẽ không xuất hiện đâu”.

Ngô Bình: “Vậy thì tốt, chờ hắn hồi phục thì Diệp Huyền cũng tu luyện được kha khá rồi”.

Diệp Thiên Tông: “Tạm thời, chúng ta vẫn chưa thể lơ là được, Trương Nguyên Cổ vẫn có các thế lực khác nữa”.

Ông ấy ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nay anh đến tìm cậu là còn một chuyện nữa”.

Ngô Bình cười hỏi: “Chuyện gì mà bắt anh tôi phải lặn lội đường xa thế này?”

Diệp Thiên Tông nhìn anh: “Sư phụ đã xếp cho cậu một hôn sự”.

Ngô Bình ngẩn ra, hôn sự ư?

Diệp Thiên Tông: “Ngày xưa, sư phụ đã giao hẹn với người ta, là cho một đệ tử của mình lấy người của Đường Môn, hay chính là cô cháu gái của Đường Thiên Tuyệt”.

Ngô Bình giật mình nói: “Sư huynh, anh đừng đùa”.

Diệp Thiên Tông nghiêm túc nói: “Chuyện này đùa sao được? Anh chỉ truyền đạt lại ý của sư phụ thôi. Đường Thiên Tuyệt đã ở cảnh giới Địa Tiên, vai vế còn cao hơn sư phụ, cháu gái ông ấy xinh lắm, là chủ tịch của một công ty lớn nữa, rất xứng đôi với cậu đấy”.

Ngô Bình đen mặt nói: “Sao huynh không đi mà lấy cô ấy?”

Diệp Thiên Tông ho sặc sụa: “Anh già thế này rồi, dù anh có ưng thì người ta cũng không thèm đâu”.

Ngô Bình lắc đầu: “Sư huynh, em không đồng ý được”.

Diệp Thiên Tông cười nói: “Cậu đừng từ chối vội, bên kia đã sắp xếp cho hai đứa gặp nhau ở tỉnh rồi, cậu cứ đi gặp đi, biết đâu lại thích thì sao?”

Ngô Bình: “Không!”

Diệp Thiên Tông cười nói: “Sư đệ, nếu cậu không thích thì anh cũng không ép, được chưa?”

Ngô Bình nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Tông, sau đó thấy nụ cười của ông ấy như có hàm ý nào đó, anh hỏi: “Thật không?”

Diệp Thiên Tông: “Anh mà phải lừa cậu à?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Nếu chỉ gặp một lần thì em đi cũng được”.

Diệp Thiên Tông lắc dầu: “Cậu đúng thật là, có biết bao người mong không được không mà cậu còn chê?”

Ngô Bình không biết nhiều về Đường Môn nên hỏi: “Sư huynh, Đường Môn có quyền thế lắm ạ?”

Diệp Thiên Tông nhìn anh: “Họ tồn tại rất nhiều năm rồi, bao đời vua sụp đổ mà họ vẫn đứng sừng sững đấy thôi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Nói vậy là họ đã truyền thừa cả nghìn năm rồi ư?”

Diệp Thiên Tông gật đầu: “Ừm, cho nên sức mạnh của họ vượt xa sức tưởng tượng của của cậu đấy. Còn truyền thừa thì không kém gì Đại Thiền Tự, Võ Đang, Long Hổ Môn đâu. Tiền tài thì họ đã thực hiện kế hoạch nuôi rồng đào tạo ra rất nhiều thiên tài kinh doanh ở khắp cả nước”.
 
Chương 549


Chương 549

Ngô Bình tò mò: “Kế hoạch nuôi rồng ư?”

Diệp Thiên Tông: “Con gái của nhà họ Đường đã lấy một người có thiên bẩm và tài năng, sau đó họ đã mượn thế lực của nhà họ Đường để phát triển nhanh chóng. Dựa theo câu rể hiền của người xưa mà kế hoạch này được gọi là nuôi rồng”.

Sau đó, ông ấy nói tiếp: “Sư đệ, nếu cậu ưng cô gái kia thì chắc chắn sẽ được Đường Môn hậu thuẫn nhiều đấy”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Thế lực của Đường Môn mạnh vậy ạ?”

Diệp Thiên Tông: “Đương nhiên, cậu thấy Thần Võ Ti có mạnh không? Thế mà mình không quản được việc của họ đâu”.

Ngô Bình: “Sao họ lại mạnh thế ạ?”

Diệp Thiên Tông: “Nhờ cả vào truyền thừa đấy, nó giúp họ sinh ra rất nhiều cao thủ, hơn nữa vào thời vũ khí lạnh, ám khí, độc dược của họ là vô địch thiên hạ, có lần còn thành lập cả một tập đoàn ám sát rất đáng sợ”.

“Vào thời cận đại, dù tập đoàn ám sát hoạt động rất kín, nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực của họ. Đường Môn mượn đó rồi cắm rễ ở một phương, thế lực ảnh hưởng tới tận bảy tỉnh lân cận, ai đắc tội với họ đều không có kết cục tốt đẹp”.

“Sao nghe anh nói có vẻ như bất mãn với họ quá vậy?”, Ngô Bình hỏi: “Có phải họ rất độc tài không?”

“Lại chẳng, phải gọi là vô pháp vô thiên mới đúng”, Diệp Thiên Tông lắc đầu: “May mà Đường Thiên Tuyệt có thể trói được họ, không thì có mà đại loạn rồi”.

Ngô Bình: “Sư huynh, sao sư phụ lại muốn liên hôn với Đường Thiên Tuyệt? Hồi đó, người đã nhận em làm đệ tử đâu?”

Diệp Thiên Tông cười khổ nói: “Sư phụ cũng bị dồn vào thế bí. Năm xưa, người cá cược thua với Đường Thiên Tuyệt, ông ta yêu cầu sư phụ nhận thêm một đệ tử nữa, sau đó cho lấy cháu gái ông ta, mà khi ấy cô bé mới ba tuổi thôi”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ba tuổi ư? Vậy chứng tỏ khi nhận em làm đệ tử, sư phụ đã tính đến chuyện này rồi đúng không?”

Diệp Thiên Tông: “Cũng có thể, đây là nhiệm vụ của đệ, vừa được ôm người đẹp về nhà, vừa được Đường Môn chống lưng cho thì còn gì bằng nữa”.

Ngô Bình thở dài.

Diệp Thiên Tông: “Sao lại thở dài thế?”

Ngô Bình: “Một triều đại chỉ kéo dài cỡ vài trăm năm, trong khi Đường Môn này tồn tại cả nghìn năm rồi, em thật sự không thể tưởng tượng nổi nó khủng khiếp thế nào. Thế lực kiểu này chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống con nhà người ta, em thấy hơi hãi”.

Diệp Thiên Tông vỗ vai anh: “Sư phụ có bắt cậu phải lấy cô ấy đâu, chỉ đi làm quen thôi mà”.

Một lát sau, Diệp Huyền đã bê rượu ra, sau đó cả ba cùng nhâm nhi.

Trong lúc đó, Ngô Bình đã kể chuyện thần linh và Trương Huyền Thanh mất tích mà Keown kể cho họ nghe. Diệp Thanh Tông trầm giọng nói: “Anh đã từng nghe nói đến chuyện này, dạo này đang có khá nhiều người đến tỉnh K, chắc chắn là có liên quan đến vụ này. Sư đệ, sắp tới cậu nhớ chú ý theo dõi nhé”.

Ba người uống đến 12 giờ trưa, Diệp Thiên Tông có vẻ rất vui nên uống khá nhiều, giờ đã ngà say.
 
Chương 550


Chương 550

“Sư đệ, tối nay cậu hẹn Lạc Trường Sinh ra đi, anh muốn gặp”, giọng nói của ông ấy rất nhỏ nên Diệp Huyền ngồi ngay bên cạnh cũng không nghe thấy.

Ngô Bình gật đầu rồi cụng ly với Diệp Thiên Tông, sau đó ngửa cổ uống cạn: “Sư huynh, anh nghỉ ngơi một lát đi, chiều em lại tới”.

Ngô Bình đi ra ngoài rồi gọi ngay cho Dương Kiệt, anh lấy số từ Ngô Mi.

Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, giọng của Dương Kiệt vang lên: “Anh đồng ý giúp tôi ư?”

Ngô Bình: “10 giờ tối nay, anh hãy đến toà biệt thự ở số một Đông Hồ, tôi sẽ chờ anh ở đó”.

Dương Kiệt nói: “Chỉ có mình anh thôi à?”

“Còn sư huynh của tôi nữa”, Ngô Bình nói: “Anh có thể không đến, nhưng nếu vậy thì đừng bao giờ tìm tôi nữa”.

Dương Kiệt trầm mặc một lát rồi nói: “Được, nhất định tôi sẽ đến đúng giờ”, sau đó, cậu ấy ngắt máy.

Về nhà xong, Ngô Bình phát hiện mẹ mình đang cầm cái điện thoại đến thất thần, đến nỗi không biết anh đã về.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn gì thế?”, Ngô Bình ngồi xuống cạnh Trương Lệ rồi hỏi.

Anh liếc nhìn vào màn hình điện thoại của bà rồi ngẩn người, đây là quảng cáo tìn người thân. Trên đó có một cậu bé khoảng ba đến bốn tuổi, thoạt nhìn trông khá giống anh hồi còn nhỏ.

“Ai thế mẹ?”, Ngô Bình hỏi.

Trương Lệ thoáng do dự rồi đáp: “Mẹ thấy bức ảnh này rất giống bố con hồi nhỏ”.

Ngô Bình chấn động, bắt đầu đọc các thông tin bên dưới quảng cáo.

Cậu bé tên là Lý Niệm Tổ, người thành phố Nam Đô, tỉnh Vân Đông. Bức ảnh này chụp lúc ông ấy ba tuổi, có nghĩa là khoảng hơn 40 năm về trước.

Ngô Bình lẩm bẩm: “43 năm trước là ba tuổi rưỡi thì bây giờ 47 tuổi”.

Anh hỏi Trương Lệ: “Mẹ, năm nay bố cũng 47 phải không?”

Trương Lệ gật đầu: “Bố con không nhớ sinh nhật đâu, chỉ áng là chừng ấy tuổi thôi”.

Ngô Bình chớp mắt nói: “Mẹ, bố là con nuôi của nhà họ Ngô thì khéo cũng có khả năng đấy”.

Trương Lệ thở dài nói: “Có khả năng hay không thì giờ cũng không quan trọng nữa, vì bố con đã mất rồi”.

Ngô Bình nói: “Không được, con phải điều tra rõ xem ông bà nội ruột của mình là ai”.

Trương Lệ lắc đầu: “Tuỳ con”.

Có lẽ vì nhớ chồng nên trông Trương Lệ rất ủ rũ, sau đó đứng dậy đi về phòng mình.

Ngô Bình đã bị khơi dậy sự hiếu kỳ, anh suy nghĩ rồi gọi cho Hàn Bạch: “Anh Hàn, em muốn nhờ anh một việc”.

Hàn Bạch cười nói: “Chú em khách sao thế, có gì cứ nói”.

Ngô Bình: “43 năm trước, Ngô Liên Thắng ở Vân Kinh đã nhận nuôi một đứa trẻ, đó là Ngô Chân Đông – bố của em, em đang muốn biết lai lịch thật sự của bố mình, anh có tra được không?”

Hàn Bạch: “Chắc được, chỉ cần tìm được người bán đưa trẻ ấy là có manh mối ngay. Có điều chắc hơi lâu đấy, khéo người ta còn mất rồi cũng nên”.

Ngô Bình nói: “Cứ thử đi, không tra được cũng không sao. Phải rồi, tôi nhìn thấy một tờ đăng tìm người thân, có lẽ sẽ có ích, anh tra giúp tôi nhé”.
 
Chương 551


Chương 551

Sau đó anh liền gửi những thông tin liên quan vào hòm thư cho Hàn Bạch để nhờ anh ta điều tra.

Anh vốn định tu luyện một lát, nhưng mới luyện vài phút thì đã nhận được một cuộc gọi, là Trương Bửu Thắng. Cậu ta cười nói: “Tiểu Bình, chiều nay cậu có rảnh không?”

Trương Bửu Thắng sống ở một con phố khác nhà anh, hồi nhỏ hai người thường chơi với nhau. Sau khi anh lên cấp ba thì hai người cũng ít qua lại, nhưng mỗi dịp lễ tết hai người vẫn thường gặp mặt.

“Không bận gì, cậu cứ nói đi”, anh nói.

Trương Bửu Thắng nói: “Tiểu Bình, cậu còn nhớ Trương Bửu Phong không?”

Tất nhiên Ngô Bình không thể nào quên được cái tên Trương Bửu Phong. Hai người cùng sống trên một con phố, đó là tên cầm đầu lũ trẻ hồi xưa ở Trương gia trang. Tên đó hơi ranh mãnh, còn chưa học cấp hai đã đi lăn xả ngoài xã hội, gây ra rất nhiều tai họa.

Bố mẹ hắn thấy hắn ngang ngược tung hoành như vậy thì hạ quyết tâm, sau đó đưa hắn đi lính. Bây giờ hắn đã đi bộ đội được khá lâu rồi.

Nhưng từ khi còn nhỏ Ngô Bình đã bị Trương Bửu Phong bắt nạt rất nhiều. Hai người đánh nhau như cơm bữa, lần nào anh cũng bị đánh. Cũng hết cách, bởi Trương Bửu Phong lớn hơn anh một tuổi, còn đô con, mạnh hơn hẳn anh, anh đánh không lại.

“Tên đó về nhà rồi à?”, anh hỏi.

Trương Bửu Thắng: “Đúng vậy, mới về hôm qua, nghe nói đã xuất ngũ rồi. Hôm nay tôi thấy hắn ở cổng thôn, hắn nói chiều nay mời mọi người uống rượu. Tôi nghĩ cũng chỉ còn mấy người chúng ta ở trong thôn, thế nên mới gọi điện cho cậu hỏi xem cậu có đi không”.

Ngô Bình cũng không muốn gặp cái người từ nhỏ đã có quan hệ không tốt với mình, hơn nữa còn nhiều năm không gặp, anh đang định từ chối thì Trương Bửu Thắng nói: “Tần Nhược Vũ cũng đi đấy”.

Tần Nhược Vũ sao?

Trái tim Ngô Bình giật nảy, Tần Nhược Vũ chính là hoa khôi của Trương gia trang, tuổi cũng tương đương anh. Hồi còn nhỏ anh thân với Tần Nhược Vũ nhất, hai người thường chơi đồ hàng với nhau, thậm chí còn học theo ti vi mà hôn nhau.

Tần Nhược Vũ trong ấn tượng của anh vừa xinh đẹp vừa khéo miệng, ai cũng quý cô, cả thôn ai cũng thích cô. Nhưng hồi học lớp bảy, Tần Nhược Vũ đã theo bố mẹ chuyển đến Hải Thành, từ đó về sau họ không còn liên lạc nữa.

“Tần Nhược Vũ trở về rồi sao?”, anh rất tò mò.

Trương Bửu Thắng nói: “Tôi nghe nói cô ấy về cũng giật hết cả mình, hình như là về xử lý chuyện trong nhà. Hơn nữa cô ấy còn đem theo bạn trai về, tên đó lái xe Bentley đấy, trông giàu lắm”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi sẽ đi”.

Sau khi hỏi thời gian và địa điểm, anh nhìn đồng hồ thì thấy vẫn còn một tiếng rưỡi nữa, liền tiếp tục luyện đoàn thể thuật.

Một tiếng sau, anh thay quần áo rồi cầm mấy chai rượu đến chỗ hẹn.

Nơi hẹn là quán ăn của Mễ Kiến. Anh vừa đến thì Mễ Kiến đã vội vàng đi ra châm cho anh điếu thuốc, cười nói: “Tiểu Bình, họ vừa đến đấy, chú mau vào đi”.

Ngô Bình hỏi: “Anh Mễ, có mấy người đến?”

“Tính cả chú là bảy người. Phải rồi, còn có một người ngoại tỉnh nữa”. Anh ta chỉ vào chiếc Bentley cách đó không xa: “Kia là xe của gã đấy, tôi thấy với cái khí chất đó thì ắt hẳn là cậu ấm ở Hải Thành”.
 
Chương 552


 

Chương 552

Ngô Bình gật đầu: “Đưa lên thêm mấy món ăn đi, tối nay em mời”.

Mễ Kiến bật cười: “Được luôn!”

Anh đi đến phòng bao thì thấy Trương Bửu Thắng đang ở gần cửa, có năm người ngồi bên trong là Trương Bửu Phong, Tần Nhược Vũ, còn có hai thanh niên cùng thôn, tuy không thân lắm nhưng anh cũng nhận ra. Người cuối cùng là một thanh niên ăn mặc rất thời thượng, còn đeo khuyên tai, chắc là bạn trai Tần Nhược Vũ.

Trương Bửu Phong lập tức đứng dậy, vài năm không gặp, hắn đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Hắn híp mắt cười nhìn Ngô Bình, nói: “Tiểu Bình, lâu rồi không gặp”, sau đó hắn đưa tay ra.

Ngô Bình cũng đưa tay ra, thấy trên tay hắn toàn vết chai, hơn nữa sức tay cũng rất mạnh, xem ra là luyện ở trong quân ngũ.

Hồi nhỏ Trương Bửu Phong đánh Ngô Bình rất nhiều, cái bắt tay của hắn rất mạnh, nụ cười cũng càng tươi rói.

Nhưng kỳ lạ là dù hắn có dùng sức thế nào thì biểu cảm Ngô Bình vẫn rất tự nhiên, cứ như hắn đang bắt tay với một bàn tay sắt vậy.

Ngô Bình cười nói: “Bửu Phong, cậu khỏe thật đấy”. Sau đó anh lẳng lặng lắc tay. Lúc này, Trương Bửu Phong cảm giác như có một luồng sức mạnh to lớn đang tách năm ngón tay của hắn ra.

Hắn chợt hiểu ra, chàng trai này đã khác hẳn ngày xưa. Hắn lập tức ngưng suy nghĩ muốn đùa giỡn, nói: “Tiểu Bình, tôi rất vui khi cậu đến, lát nữa chúng ta phải uống cho đã đời!”

Ngô Bình mỉm cười: “Được, ngày xưa cậu đã có thể uống được nửa lít rượu trắng, bây giờ chắc còn uống được nhiều hơn nhỉ”.

Tần Nhược Vũ bên cạnh cũng đứng dậy. Cô ấy rất xinh đẹp, là một mỹ nữ điển hình. Hơn nữa cô ấy còn trang điểm rất tinh xảo, ăn mặc đẹp đẽ, trông vô cùng xuất chúng, có thể thấy loáng thoáng những đường nét của năm đó.

“Anh Bình, lâu rồi không gặp”. Cô ấy mỉm cười, sau đó ôm Ngô Bình một cái.

Ngô Bình hơi bất ngờ, lâu rồi không gặp mà cô ấy chẳng hề xa cách với anh. Nhưng anh mỉm cười ngay, nói: “Nhược Vũ, em còn xinh hơn cả ngày xưa đấy”.

“Thật sao? Cảm ơn anh!”, Tần Nhược Vũ bật cười.

“Phải rồi anh Bình, để em giới thiệu nhé, đây là bạn trai em, Hứa Hạo Nhất. Hạo Nhất, đây là bạn thuở nhỏ của em, anh Ngô Bình”.

Chàng trai đeo khuyên tai đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu với Ngô Bình coi như là chào hỏi.

Ngô Bình cũng khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Anh để rượu xuống một bên rồi ngồi xuống giữa Trương Bửu Thắng và Tần Nhược Vũ.

Trương Bửu Phong liền đổi chỗ với Trương Bửu Thắng, cười nói: “Tiểu Bình, lát nữa tôi sẽ tự phạt ba chén nhé”.

Ngô Bình cười nói: “Hả? Làm sai chuyện gì mà lại phải tự phạt ba chén?”

Trương Bửu Phong cười hì hì: “Hồi nhỏ tôi hay đánh cậu, hôm nay tôi chính thức xin lỗi cậu”.

Ngô Bình liền trợn nắt: “Cậu mà nhắc đến cái này thì ba chén cũng không đủ, ít nhất phải mười chén”.

Trương Bửu Phong cười ha hả: “Được, mười chén thì mười chén”.

Mọi người cười nói vui vẻ, Hứa Hạo Nhất lại hơi mất kiên nhẫn. Gã nói: “Nhược Vũ, ăn nhanh lên còn đi, hôm nay còn có việc đấy”.

Tần Nhược Vũ khẽ nhíu mày, nói: “Hạo Nhất à, đã đến rồi thì ngồi lâu một chút đi. Nếu anh có việc gấp thì anh đi về trước đi”.

Hứa Hạo Nhất không nói nữa mà tự rót trà ngồi uống.
 
Chương 553


Chương 553

Lúc này Trương Bửu Phong nhìn thấy cái túi Ngô Bình mang đến, liền cười: “Ái chà, cậu mang rượu đến à, để tôi xem là loại rượu nào”.

Trong túi có năm chai rượu, ba chai rượu vang và hai chai rượu trắng, anh mang từ chỗ Diệp Huyền đến đây. Anh cũng không am hiểu về rượu lắm, chỉ lấy đại vài chai.

Trương Bửu Phong lấy một chai rượu vang ra, bên trên có chữ nước ngoài. Vỏ bọc bên ngoài cho thấy nó đã rất cũ.

Trương Bửu Phong vừa nhìn thấy liền vô cùng kinh ngạc: “Ôi trời! Là rượu Romanée – Conti, loại rượu vang cao cấp, hơn nữa còn là từ năm 1950 nữa chứ!”

Trương Bửu Thắng chớp mắt, hỏi: “Conti gì cơ?”

Trương Bửu Phong liền trợn mắt nhìn cậu ta: “Đây là loại rượu vang cao cấp nhất trên thế giới, chai loại thường cũng phải mấy trăm nghìn tệ đấy. Chai này còn được sản xuất từ 1950. Để tôi nhớ lại xem, đợt trước còn có một bình Conti 1970, nó được đấu giá với giá hai triệu tám trăm nghìn tệ!”

“Ôi trời! Hai triệu tám trăm nghìn tệ sao?”. Trương Bửu Thắng rất kinh ngạc, nhìn Ngô Bình: “Tiểu Bình, thảo nào nhà cậu lại xây biệt thự, mua siêu xe, hóa ra là giàu thế, uống rượu cũng phải uống loại mấy triệu tệ”.

Ngô Bình sững ra, chai rượu này hơn hai triệu tệ sao? Anh mà biết nó đắt thế thì anh đã không mang đến rồi!

Nhưng anh cũng không thể tỏ vẻ xót của mà chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi cất trong nhà nhiều lắm, hôm nay chỉ lấy đại một chai thôi”.

Tần Nhược Vũ cười nói: “Wow, rượu này tốt thế thì em nhất định phải nếm thử mới được”.

Hứa Hạo Nhất nhìn lướt qua rồi cười lạnh: “Đừng nên uống chai rượu giả này thì hơn, cẩn thận bị ngộ độc”.

Tần Nhược Vũ sững ra: “Rượu giả sao?”

Hứa Hạo Nhất châm điếu thuốc, gã tỏ vẻ mình rất am hiểu: “Chai rượu Conti năm 1950 loại cao cấp nhất mà lại xuất hiện ở cái chốn khỉ ho cò gáy thế này, các người tin được à?”

Mấy người Trương Bửu Thắng đều chơi cùng Ngô Bình từ nhỏ nên biết rõ anh là người thế nào. Trương Bửu Thắng nói: “Tôi thấy nếu không có chứng cứ thì anh không nên nói linh tinh”.

Hứa Hạo Nhất liền cười lạnh: “Tôi có nói linh tinh hay không thì các người uống thử là biết. À đúng rồi, ở cái quán cơm bé tẹo này thì chắc cả lọ đựng rượu cũng không có đâu nhỉ?”

Mễ Kiến vừa hay đang mang món ăn lên, anh ta nói: “Tôi vừa mới mua một bộ ly rượu thủy tinh, tôi sẽ mang lên cho mọi người dùng”.

Anh ta liền mang đến một lọ đựng rượu và bảy ly rượu. Chất lượng của ly rượu rất tốt, anh ta mua để tặng, bộ này anh ta mua hơn ba nghìn tệ.

Trương Bửu Phong cười nói: “Nói đến rượu vang thì tôi khá am hiểu đấy”.

Hắn mở chai rượu ra rồi rót một phần tư vào lọ đựng rượu, sau đó lắc nhẹ vài cái rồi ngửi thử.

Hắn không khỏi nhắm mắt lại, nói: “Ôi trời, là hàng thật! Ngô Bình, nhà cậu có mỏ à?”

Ngô Bình nói: “Tôi chẳng thích rượu vang lắm, để Nhược Vũ uống nó đi, chúng ta uống rượu trắng”.

Anh lấy mấy chai rượu Mao Đài nguyên chất trong túi ra, trên chai rượu thậm chí còn chẳng có nhãn hiệu. Nó chỉ là một cái chai thường, trông có vẻ đã lâu năm.
 
Chương 554


Chương 554

Trương Bửu Phong liền cầm lấy chai rượu: “Đừng nói vội, để tôi ngửi thử xem là rượu gì”.

Hắn mở chai ra, mùi rượu thơm nồng liền tỏa khắp, ngay cả Tần Nhược Vũ cũng hít sâu một hơi, nói: “Thơm quá!”

Mắt Trương Bửu Phong sáng rực: “Rượu Mao Đài nguyên chất, hơn nữa chai rượu này ít nhất cũng phải hơn năm mươi năm rồi. Ngô Bình, cậu được đấy, còn kiếm được cả loại rượu này”.

“Mao Đài à? Chắc phải mấy nghìn tệ một chai nhỉ?”, Trương Bửu Thắng vội hỏi.

Trương Bửu Phong nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc: “Mấy nghìn tệ thì cậu chỉ mua được cái chai thôi. Nếu đem chai rượu này đi đấu giá thì ít nhất cũng phải bảy tám mươi nghìn tệ”.

Hứa Hạo Nhất định nói gì đó, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu gã liền sững ra. Mấy ngày trước bố gã vừa tiếp đãi khách quý bằng một chai Mao Đài nguyên chất 30 năm, lúc đó hình như mùi rượu cũng không thơm nồng như thế này, chẳng lẽ đây là rượu thật?

Mọi người nghe bảo là rượu Mao Đài nguyên chất thì ngay cả người vốn không uống rượu cũng cầm chén lên, mỗi người rót một chén. Mùi rượu thơm nồng say đắm lòng người.

Tần Nhược Vũ cũng uống một chén, cười nói: “Em không thể bỏ lỡ rượu tốt thế này được”.

Trương Bửu Phong nâng chén, cười nói: “Các bạn, chén đầu tiên này tôi kính Ngô Bình, cảm ơn cậu ấy đã mang đến loại rượu tuyệt vời thế này”.

“Cạn!”

Mọi người uống cạn, Hứa Hạo Nhất cũng uống. Rượu vừa uống vào là hương vị đã vấn vương khắp cổ họng, vị ngọt thấm tâm can, ngay cả người không hay uống rượu như gã cũng biết đây là rượu thật.

“Rượu ngon!”, Trương Bửu Phong vô cùng hưởng thụ, mặt mày tươi tắn.

Trương Bửu Thắng rất kinh ngạc: “Rượu ngon quá, không bị gắt tý nào”.

Trương Bửu Phong cười nói: “Nói nhảm, rượu bảy tám mươi nghìn tệ tất nhiên là tốt rồi”.

Hắn lập tức cầm chén rượu lên, nghiêm mặt nói: “Tiểu Bình, hồi nhỏ tôi hay đánh cậu, tôi tự phạt mười ly”.

Mọi người nghe thế đều đứng ngồi không yên. Trời ạ, tên này dám mượn cớ phạt rượu để uống loại rượu quý thế này. Nhưng hắn nói thế lại như gợi ý cho mọi người.

Trương Bửu Thắng cũng giơ chén lên: “Tiểu Bình, cậu còn nhớ không, có lần chúng ta cùng đi học, tôi đang ăn kẹo nhưng khi cậu hỏi thì tôi lại nói đó là thuốc. Tôi đã lừa cậu, tôi phải tự phạt mười chén”.

Ngô Bình dở khóc dở cười, anh chỉ giơ chén lên nói: “Mọi người đừng lo hết rượu. Uống hết thì tôi lại cho người đem đến”.

Mắt Trương Bửu Phong liền sáng lên: “Không lo hết sao? Mọi người đừng sốt ruột, cứ từ từ mà uống”.

Tần Nhược Vũ mỉm cười: “Mọi người vẫn hệt như ngày xưa vậy. Anh Bình, em cũng kính anh một ly”.

Mọi người nhắc lại chuyện hồi còn bé, thi thoảng lại bật cười. Hứa Hạo Nhất không xen vào được, liền thốt lên: “Nhược Vũ, lát nữa còn phải đến gặp Ngô Hữu Tuyền đấy, em uống ít thôi”.

Tần Nhược Vũ nói; “Không sao, em tự biết mà. Nào, để em uống thử rượu vang nhé”.

Ngô Bình cầm lọ đựng rượu lên rót cho cô ấy. Tần Nhược Vũ ngửi thử, đôi mắt đẹp liền sáng lên: “Hạo Nhất, anh không nếm thử à?”

Hứa Hạo Nhất không còn mặt mũi nào mà uống, dù sao trước đó gã đã nói đó là rượu giả rồi, liền bảo: “Thôi, anh uống rượu trắng”.

Tần Nhược Vũ khẽ nhấp một ngụm, nhắm hờ mắt lại nói: “Tuy em không phải chuyên gia thử rượu nhưng rượu này quả thật rất ngon”.

Trương Bửu Phong vội rót cho mình một ly, cười nói: “Rượu giá mấy triệu tệ thì không lý nào lại dở được. Các người không uống thì tôi uống”.
 
Chương 555


Chương 555

Hắn nếm thử một ngụm rồi cười nói: “Rượu này đúng là thật 100%, nó mà là giả thì tôi ăn luôn cái ly này”.

Hứa Hạo Nhất nghĩ hắn đang nhắm vào mình, liền nói: “Nếu không phải chuyên gia thử nếm rượu thì e là không thể phân biệt được đâu”.

Trương Bửu Phong đặt ly rượu xuống, nói: “Ngại quá, tôi chính là chuyên gia thử nếm rượu đấy. Anh có thể tra tên của tôi trên trang web Hội các chuyên gia thử nếm rượu vang”.

Hứa Hạo Nhất ngẩn ra, gã thách thức nhầm người rồi! Gã thấy bẽ mặt không chịu nổi!

Ngô Bình rất tò mò: “Không phải cậu đi lính à, sao giờ lại thành chuyên gia thử nếm rượu vang rồi?”

Trương Bửu Phong lạnh nhạt nói: “Đi lính năm thứ ba thì tôi đổi ngành, giúp bạn quản lý một công ty nhập khẩu rượu. Vì thường xuyên gặp phải rượu giả nên tôi quyết tâm thi để làm chuyên gia thử nếm rượu vang. Nụ vị giác của tôi nhạy cảm hơn người thường, hơn nữa ký ức vị giác cũng rất tốt, còn học nhanh nữa. Lần trước trong cuộc thi thử nếm rượu toàn quốc, tôi đã đạt giải Nhì đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Còn quản lý hẳn một công ty, giỏi thật đấy. Nào, tôi kính cậu một ly”.

Uống xong, anh nói với Tần Nhược Vũ: “Nhược Vũ, nghe nói em định bán nhà đi, em không định về đây nữa à?”

Tần Nhược Vũ khẽ thở dài: “Việc kinh doanh của công ty nhà em gặp khó khăn, đang thiếu hụt mấy chục triệu tệ tiền vốn. Nhà em có bảy tám căn nhà, bố em định bán mấy căn đi”.

Ngô Bình nói: “Hóa ra là thế. Em bảo đi gặp Ngô Hữu Tuyền, định kêu gọi vốn từ Ngô Hữu Dung à?”

Tần Nhược Vũ rất kinh ngạc: “Anh Bình, anh biết Ngô Hữu Dung à?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không quen, nhưng anh lại quen Ngô Hữu Tuyền. Em định kêu gọi bao nhiêu tiền vốn?”

Tần Nhược Vũ nói: “Một trăm triệu tệ, nhà em tình nguyện nhường 10% cổ phần”.

“Nhà em kinh doanh gì vậy?”, anh hỏi.

“Làm xuất khẩu quần áo ấy mà, vốn là nguồn vốn không có vấn đề gì, nhưng một khách hàng lớn bên nước ngoài đột nhiên tuyên bố phá sản, bỏ hết tất cả lô hàng trị giá mấy trăm triệu tệ. Nhà em phải vay mượn khắp nơi, vẫn thiếu một trăm triệu tệ”.

Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Để anh giúp em nghĩ cách, không cần đi gặp Ngô Hữu Tuyền đâu”.

Mắt Tần Nhược Vũ sáng lên: “Anh Bình, anh có thể giúp em sao?”

Ngô Bình cười nói: “Anh có quen một đại gia, lát nữa anh sẽ giới thiệu cho em”.

Hai chai rượu trắng chẳng đủ để mọi người uống, chẳng mấy chốc chai thứ hai đã hết sạch. Ngô Bình liền gọi điện bảo Diệp Huyền đưa thêm đến.

Diệp Huyền đang ngồi đối diện Dương Thiên Tông nghe dạy bảo. Anh ta đang nghe đến phát chán thì Ngô Bình gọi đến bảo đưa rượu, anh ta lập tức nói: “Ông nội, sư thúc tổ gọi con, con phải qua đó”.

Diệp Thiên Tông còn chưa kịp hỏi kỹ thì anh ta đã lao ra ngoài, còn mang theo cả hai két rượu, sau đó phi xe đến quán cơm.

Huyện này không lớn, từ Đông Hồ đến quán cơm chỉ đi xe chưa đến mười phút.

Lúc này Hứa Hạo Nhất nghe thấy Ngô Bình nói có thể giúp Tần Nhược Vũ thì không khỏi cười lạnh: “Tôi nói này anh bạn, bây giờ nhà họ Tần đang ở tình thế nước sôi lửa bỏng, thiếu hụt một trăm triệu tệ tiền vốn, mấy chai rượu không thể giải quyết được đâu”.
 
Chương 556


Chương 556

Sau đó gã nói: “Bố tôi với Ngô Hữu Tuyền là chỗ quen biết, mà anh của gã là Ngô Hữu Dung còn là ông trùm giới đầu tư. Nếu như Ngô Hữu Dung đầu tư thì nhà họ Tần không chỉ có vốn mà còn có thể mở rộng kênh tiêu thụ. Anh có thể làm được những việc này sao?”

“Được chứ! Sư thúc tổ của tôi chỉ cần nói một câu thôi là giải quyết được!”

Lúc này cánh cửa bật mở, Diệp Huyền đem theo hai cấp dưới đi vào, mỗi người ôm một két rượu.

Diệp Huyền cười hì hì, nói: “Sư thúc tổ, đệ tử mang rượu đến rồi”.

Ngô Bình vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Ngồi xuống đi”.

Ngô Bình nói: “Giới thiệu cho anh, đây là bạn thuở nhỏ của tôi”.

Diệp Thiên Tông liền chắp tay nói: “Xin chào mọi người, tôi là Diệp Huyền”.

Hứa Hạo Nhất vừa thấy Diệp Huyền là đã bực mình, nói: “Anh vừa nói cái gì cơ, chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết sao?”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn Hứa Hạo Nhất, vô cùng khinh miệt. Anh ta đã thấy quá nhiều kẻ tầm thường như thế này, có tiền nhưng lại chẳng có tu dưỡng, khiến ngôn hành cử chỉ chẳng ra sao, rất dễ gây hiềm khích với người khác.

Anh ta chẳng buồn quan tâm đến gã, dù sao thì anh ta cũng là đời thứ ba của gia tộc hàng đầu tại Thiên Kinh, Hứa Hạo Nhất hoàn toàn không cùng một đằng cấp với anh ta. Anh ta nói với Ngô Bình: “Tiền bối, có chuyện gì vậy ạ?”

Mọi người cạn lời, thầm nghĩ: Anh còn không biết có chuyện gì mà dám nói chỉ cần nói một câu đã giải quyết được sao?

Ngô Bình thuật qua tình hình, Diệp Huyền liền lạnh nhạt nói: “Cái này rất đơn giản, Ngô Hữu Dung là bậc đàn anh của đệ tử, đệ tử có thể giúp nói vài câu”.

Tần Nhược Vũ kinh ngạc: “Anh Diệp quen Ngô Hữu Dung sao?”

Diệp Huyền rất thích phụ nữ, nếu không phải biết đây là bạn thuở nhỏ của Ngô Bình thì anh ta đã tán cô gái này rồi. Nhưng lúc này anh ta tỏ ra rất đàng hoàng, nói: “Cô Tần, nếu cô muốn thì bây giờ tôi sẽ giúp cô liên lạc nhé?”

Tần Nhược Vũ mừng như điên: “Vậy thì cảm ơn anh quá”.

Diệp Huyền liền gọi điện ngay, chẳng mấy chốc đầu dây bên kia đã nghe máy, một giọng cười sảng khoái vang lên: “Cậu Diệp, mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà cậu lại gọi điện cho tôi thế?”

Diệp Huyền: “Anh Ngô, có mối làm ăn muốn giới thiệu cho anh đây”.

Ngô Hữu Dung nói: “Ồ? Mối làm ăn gì vậy?”

Diệp Huyền: “Là như thế này, tôi đưa điện thoại cho bạn tôi rồi hai người nói chuyện nhé”, nói rồi anh ta đưa điện thoại cho Tần Nhược Vũ.

Tần Nhược Vũ rất kinh ngạc, cô ấy nhận lấy điện thoại, một giọng nói mạnh mẽ vang lên.

Hai người nói chuyện một lúc, Tần Nhược Vũ liền nhẹ nhõm hơn hẳn: “Cảm ơn ông chủ Ngô, vâng, tôi rảnh, mai gặp nhé”.

Sau khi cúp máy, Ngô Bình hỏi: “Đã quyết định rồi sao?”

Tần Nhược Vũ gật đầu: “Ông chủ Ngô nói tám giờ tối mai gặp ở Hải Thành”.

Trong lúc hai người nói chuyện thì tất cả mọi người đều có thể nghe thấy. Hứa Hạo Nhất vô cùng kinh ngạc, lúc này gã mới phát hiện tên Diệp Huyền mới đến này không hề đơn giản.

Gã liền cười gượng: “Hóa ra anh Diệp quen Ngô Hữu Dung, vậy Nhược Vũ nhà tôi cũng đỡ vất vả hơn, tôi thay mặt Nhược Vũ cảm ơn anh Diệp”, nói rồi gã giơ ly rượu lên.

Diệp Huyền chẳng hề nhúc nhích mà lạnh nhạt nói: “Không phải ai kính rượu tôi cũng uống đâu”.
 
Chương 557


Chương 557

Hứa Hạo Nhất rất bẽ mặt, gã tức giận vô cùng, liền sầm mặt nói: “Anh Diệp không chịu nể mặt à?”

Diệp Huyền bật cười, nói với Ngô Bình: “Tiền bối, tên này bảo đệ tử nể mặt, tiền bối nghĩ có nên không?”

Ngô Bình mà nói phải nể mặt thì Diệp Huyền phải uống chén rượu này, nhưng Ngô Bình mà nói không thì anh ta sẽ không khách sáo nữa đâu.

“Anh thích thế nào thì làm, tôi không quen anh ta”, Ngô Bình lạnh nhạt nói, anh đã thấy ngứa mắt với tên này từ lâu rồi, thế nên chẳng muốn giúp gã.

Diệp Huyền liền bật cười: “Đệ tử hiểu rồi”.

Anh ta dựa vào ghế, tỏ vẻ cậu ấm ăn chơi: “Muốn tôi nể mặt cậu thì cũng không phải là không thể. Trừ khi cậu là người của một trong sáu gia tộc lớn nhất, một trong bốn tập đoàn lớn, hai gia tộc quyền thế nhất hoặc tỷ phú nằm trong top 30 ở Hải Thành”.

Hứa Hạo Nhất sửng sốt, Diệp Huyền đã kể tên những thế lực đỉnh cao ở Hải Thành, gã làm sao mà với tới! Nhưng gã không nuốt trôi cục tức này, hơn nữa khoác lác thì ai mà chẳng biết?

Gã hừ một tiếng: “Tuy nhà họ Hứa chúng tôi không phải là gia tộc quyền thế phú quý gì, nhưng lại có quan hệ rất tốt với nhà họ Tô nằm trong sáu gia tộc lớn nhất”.

“Nhà họ Tô sao? Nếu cậu là Tô Xương Minh của nhà họ Tô thì tôi cũng có thể uống chén rượu này, tiếc là cậu không phải”.

Hứa Hạo Nhất kinh ngạc: “Anh biết cậu Tư nhà họ Tô sao?”

Hải Thành là một trong những trung tâm kinh tế của toàn quốc, nhà họ Tô lại đứng đầu trong sáu gia tộc lớn nhất, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Trong đó thì cậu Tư Tô Xương Minh là thiên tài kinh doanh, còn trẻ tuổi mà đã quản lý phần lớn sản nghiệp nhà họ Tô. Có thể nói Tô Xương Minh là nhân vật hàng đầu trong nhà họ Tô.

Thực ra thì hồi Hứa Hạo Nhất còn nhỏ, gia đình gã cũng chỉ bình thường. Sau này nhờ quan hệ của mẹ mà nhà hắn quen được với một quản lý cấp cao của nhà họ Tô, có được một số công trình nhỏ. Dần dần nhà họ Hứa mới phất lên, giờ đây đã có khối tài sản hàng trăm triệu tệ.

Nhưng gã cũng chỉ nhìn thấy nhân vật lớn như Tô Xương Minh qua ảnh mà thôi, chưa từng gặp được người thật chứ đừng nói là quen biết.

Diệp Huyền nói: “Nếu cậu có mối quan hệ tốt với nhà họ Tô thì chắc cũng quen Tô Xương Minh nhỉ, hay lắm, chúng ta cùng nói chuyện nhé”.

Anh ta cố tình muốn khiến Hứa Hạo Nhất bẽ mặt. Ngô Bình là “sư thúc tổ” của anh ta, thế mà tên này dám vô lễ với sư thúc tổ. Anh ta mà không giày vò tên này thì anh ta không phải Diệp Huyền nữa rồi.

Anh ta cầm điện thoại lên gọi video.

Chẳng mấy chốc, trên màn hình đã xuất hiện một thanh niên khoảng 30 tuổi, nở nụ cười tươi rói: “Anh Diệp, lần đầu tiên anh gọi video cho tôi đấy. Ha ha, có phải đang ở bên cạnh gái đẹp không?”

Diệp Huyền cười nói: “Anh Tô, hôm nay tôi ra ngoài uống rượu thì gặp một người họ Hứa. Anh ta bảo có quan hệ tốt với nhà họ Tô của anh, cứ bắt tôi phải uống rượu với anh ta. Tôi sợ quá, chỉ dám gọi điện cầu cứu anh thôi”.

Tô Xương Minh liền hiểu ngay, những người trong giới thượng lưu như họ có rất nhiều cách để giày vò người khác. Anh ta cũng từng làm những chuyện thế này, liền đanh mặt: “Hả? Có quen hệ tốt với nhà họ Tô sao?”

Diệp Huyền liền quay điện thoại lại quay mặt Hứa Hạo Nhất. Gã sợ tới nỗi mặt trắng bệch, bởi người trong điện thoại chính là Tô Xương Minh. Tuy gã mới chỉ thấy Tô Xương Minh trên báo, nhưng gã tuyệt đối không nhận nhầm!
 
Chương 558


Chương 558

Hứa Hạo Nhất căng thẳng tới nỗi đứng bật dậy, người gã cứng đờ, nói cũng lắp bắp; “Cậu…cậu Tô”.

Tô Xương Minh nhíu mày: “Cậu là ai?”

Hứa Hạo Nhất vội đáp: “Chào anh Tô, tôi là Hứa Hạo Nhất”.

Tô Xương Minh không quen người này, bèn bảo: “Tôi không cần biết cậu là ai, về sau cậu không dính dáng gì đến nhà họ Tô chúng tôi”.

Diệp Huyền đã xoay màn hình điện thoại trở lại: “Anh Tô à, tôi đang ở tỉnh K, rảnh rỗi thì gặp nhau uống rượu nhé”.

Tô Xương Minh cười nói: “Được, ngày mai tôi cũng đến tỉnh K để khảo sát dự án. Nếu thời gian thư thả, tôi sẽ hẹn gặp anh”.

“Tốt quá rồi”, Diệp Huyền trò chuyện với đối phương vài câu rồi cúp máy.

Hứa Hạo Nhất đầm đìa mồ hôi, đứng đó với vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt thẫn thờ, trông có vẻ sợ lắm rồi.

Diệp Huyền hỏi: “Cậu Hứa à, cậu còn cần nể mặt không?”

“Chát!”

Hứa Hạo Nhất tự tát vào mặt mình rồi mỉm cười đáp lại: “Anh Diệp, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn nên mới dám ép anh uống rượu. Là lỗi của tôi!”

Gã lấy chai rượu mạnh do nhà hàng cung cấp, mở nút chai ra rồi nói: “Anh Diệp, tôi sẽ uống cạn chai rượu này để tạ tội với anh!”

Dứt lời, gã đã ngửa đầu uống cạn chai rượu trắng ấy.

Tần Nhược Vũ khẽ thở dài, nói với Ngô Bình: “Anh Tiểu Bình nể mặt em, bỏ qua chuyện này nhé”.

Ngô Bình mỉm cười: “Được, vậy thì bỏ qua”.

Diệp Huyền chờ gã uống rượu xong rồi mới lên tiếng: “Cậu ngồi xuống đi”.

Hứa Hạo Nhất lau miệng: “Anh Diệp tha thứ cho tôi chứ?”

Diệp Huyền cười mà như không: “Cậu nhóc, làm người phải biết khiêm tốt. Cậu vẫn chưa đủ tư cách để kiêu ngạo đâu. Rõ chưa?”

Hứa Hạo Nhất gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng, tôi hiểu rồi”.

Diệp Huyền nói: “Đừng sợ, về phần Tô Xương Minh, tôi sẽ nói giúp cậu sau”.

Hứa Hạo Nhất cả mừng: “Cảm ơn anh Diệp!”

Rồi gã cúi đầu trước Ngô Bình: “Xin lỗi, ban nãy tôi vô phép quá. Tôi sẽ tự phạt ba ly”. Nói xong, gã lại uống thêm ba ly rượu.

Hai cân rượu vào bụng, tửu lượng của Hứa Hạo Nhất không chịu nổi, bèn chạy ra ngoài nôn mửa. Tần Nhược Vũ vội vàng chạy theo trông chừng.

Một lúc sau, cô ấy một mình trở vào: “Anh Diệp, anh Tiểu Bình, xin lỗi hai anh. Hạo Nhất uống say rồi, em phải đưa anh ấy về”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, hai người về trước đi”.

Sau khi hai người đi khỏi, Trương Bửu Phong cười nói: “Hôm nay có thể quen biết anh Diệp chính là vinh hạnh của chúng tôi. Chúng tôi kính anh Diệp một ly”.

Diệp Huyền cười: “Nói hay lắm”.

Buổi chè chén này kéo dài đến hơn sáu giờ. Lúc hai người về đến số Một Đông Hồ đã là bảy giờ tối.

Diệp Huyền chạy về phòng ngủ khò khò, còn anh vẫn thấy mắt mình sáng rỡ. Một ngày uống rượu hai buổi, vậy mà lại chẳng say chút nào.
 
Chương 559


Chương 559

Diệp Thiên Tông hỏi: “Sư đệ, Lạc Trường Sinh sẽ đến à?”

Ngô Bình đáp: “Mười giờ tối nay, em hẹn ông ta ở đây”.

Diệp Thiên Tông nói: “Ừ”.

Anh hỏi: “Sư huynh định làm thế nào?”

Diệp Thiên Tông mỉm cười: “Lạc Trường Sinh đoạt thai chuyển kiếp, chỉ cần ngoan ngoãn làm người, anh sẽ không làm khó ông ta”.

Ngô Bình kể: “Tên Lạc Trường Sinh này có chuyện cầu cạnh em, mong em giúp ông ta giải trừ những hạn chế trên người để có thể kiểm soát toàn bộ cơ thể”.

Diệp Thiên Tông cảm thán: “Thế thì có nhiều chuyện để bàn đây”.

Anh nói tiếp: “Sau lưng Lạc Trường Sinh là tập đoàn tài chính Sanyo của Đông Doanh. Em đã tra cứu rồi, khối tài sản mà tập đoàn Sanyo nắm trong tay vô cùng khủng khiếp, đó là tập đoàn tài chính cực lớn ở cấp độ nghìn tỷ. Tên Lạc Trường Sinh này không đơn giản chút nào”.

Diệp Thiên Tông mới nói: “Thế thì đã sao? Bây giờ Lạc Trường Sinh chuyển kiếp, những thứ này liệu có thuộc về ông ta hay không, vẫn còn chưa biết được”.

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh à, em có nên giúp ông ta không?”

“Nếu Lạc Trường Sinh có thể đưa ra điều kiện hấp dẫn, giúp ông ta cũng có sao đâu?”, Diệp Thiên Tông cười đáp.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.

Anh ngồi thiền luyện khí, bất giác đã đến mười giờ đêm. Có người ấn chuông cửa.

Ngô Bình ra mở cửa, người đến quả nhiên là Dương Kiệt.

Dương Kiệt cười nói: “Chào cậu Ngô, tôi đến rồi đây”.

Ngô Bình đưa đối phương vào phòng khách. Diệp Thiên Tông đã ngồi sẵn ở đó, cất tiếng chào: “Lạc Trường Sinh, nghe danh đã lâu”.

Dương Kiệt nhướng mày: “Cậu là Võ Thần!”

Diệp Thiên Tông chắp tay: “Vãn bối Diệp Thiên Tông, sư phụ là ông Đông Phật”.

Dương Kiệt gật đầu: “Ra là đệ tử của Kiều Bộ Tiên, chúng tôi từng có duyên gặp nhau một lần. Bây giờ anh ta đã trở thành địa tiên rồi nhỉ?”

Diệp Thiên Tông trả lời: “Sư phụ chỉ còn cách địa tiên một bước nữa”.

Lạc Trường Sinh bật cười: “Một bước ấy lại rất khó”.

Rồi ông ta ngồi xuống: “Nếu cậu đã đến đây, vậy thì tôi xin nói thẳng. Chỉ cần các cậu giúp được tôi, tôi sẽ cho hai người lợi ích vô cùng lớn”.

Diệp Thiên Tông ướm hỏi: “Ồ?”

Lạc Trường Sinh trả lời: “Tôi có một đứa cháu cố, dung mạo tuyệt trần, là cô gái đẹp nhất Đông Doanh. Con bé không chỉ xinh đẹp, còn nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Sanyo. Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ gả cháu cố cho cậu, ba mươi phần trăm cổ phần kia chính là của hồi môn”.

Diệp Thiên Tông hỏi: “Có gì đảm bảo được ba mươi phần trăm cổ phần này?”

Lạc Trường Sinh đáp: “Đơn giản thôi, kết hôn trước, đợi cổ phần về tay rồi, các cậu giúp tôi cũng không muộn”.

Diệp Thiên Tông nhìn sang Ngô Bình, cười bảo: “Sư đệ à, cậu không quen với cuộc sống ở Đông Doanh. Nếu nhận được ba mươi phần trăm cổ phần, liệu cậu có quản lý tốt được không?”

 
 
Chương 560


Chương 560

Ngô Bình lắc đầu: “Không, nếu muốn đưa tiền thì em vẫn thích tiền mặt hơn”.

Lặng im giây lát, Lạc Trường Sinh mới cất lời: “Tiền mặt cũng được, tôi có thể cho cậu mười nghìn tỷ đồng Đông Doanh”.

Mười nghìn tỷ đồng Đông Doanh tương đương với bảy trăm tỷ đồng của Viêm Long. Đây rõ ràng là một khoản tiền khổng lồ!

Ông ta nói tiếp: “Nhưng khoản tiền khổng lồ như vậy chỉ có thể được rót vào dưới hình thức đầu tư, cậu phải có công ty riêng”.

Ngô Bình đáp: “Chuyện này dễ thôi”.

Lạc Trường Sinh cười bảo: “Tốt lắm. Vậy tiếp theo đến lượt vấn đề của tôi nhỉ. Cậu Ngô thật sự có thể giải quyết giúp tôi ư?”

“Đương nhiên”, Ngô Bình nói.

Lạc Trường Sinh gật đầu: “Tôi tin cậu. Trong vòng một tháng, tôi sẽ sắp xếp người gặp mặt cậu. Cháu cố của tôi sẽ đến với danh nghĩa đầu tư. Đến lúc ấy, hy vọng cậu Ngô đã chuẩn bị sẵn sàng”.

Nói xong, ông ta đứng dậy: “Xin phép về trước”.

Họ tiễn Lạc Trường Sinh ra cửa, đối phương lái xe rời đi.

Diệp Thiên Tông cất lời: “Không hổ là Lạc Trường Sinh, làm việc rất cẩn thận”.

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh chắc chắn muốn giúp ông ta?”

“Giúp”, Diệp Thiên Tông đáp: “Tuy người này hành sự quái đản, nhưng nếu phía Đông Doanh có ông ta trấn giữ thì không phải chuyện xấu”.

Ngô Bình tò mò: “Sao sư huynh lại nói vậy?”

“Khi Đông Doanh xâm lược, ông ta từng ngăn cản những kẻ tà tu ra tay”, Diệp Thiên Tông giải thích: “Chỉ riêng điều này thôi, chúng ta đã có thể giúp hắn rồi”.

Ngô Bình thở phì phì: “Bảy trăm tỷ đó, bộn tiền!”

Diệp Thiên Tông cười bảo: “Sư đệ à, cậu muốn lấy được số tiền này, e là không dễ dàng đâu”.

“Vì sao?”, anh nhướng mày.

“Tình hình tập đoàn Sanyo rất phức tạp, đến khi ấy cậu sẽ hiểu”.

Ngô Bình nói: “Không sao, em cứ bình tĩnh làm việc là được, cứ để Lạc Trường Sinh nghĩ cách”.

Diệp Thiên Tông bảo: “Chuyện này nghĩ sau cũng không muộn. Sư đệ à, ngày mai cậu đến văn phòng tỉnh một chuyện nhé?”

Anh hỏi: “Gặp cô Đường à?”

Ông ấy đáp: “Cô Đường đang ở tỉnh lỵ, cậu cũng phải đi gặp một lần mà”.

“Được, ngày mai em sẽ đi”. Về chuyện nhà máy dược phẩm của Lý Quảng Long, anh cũng phải đi xem thử, đúng lúc thuận đường đi một lượt.

Diệp Thiên Tông bảo: “Ngày mai cậu đi một mình nhé, anh không đi cùng đâu. Cứ yên tâm, chuyện núi Tiên Hạc, anh sẽ lo giúp cậu”.

Ngô Bình nghi ngờ: “Sư huynh, sao em cứ có cảm giác anh đào hố để em nhảy vào ấy?”

Diệp Thiên Tông nghiêm mặt: “Sư đệ à, sư huynh là người như vậy sao? Chúng ta như anh em ruột thịt, sao anh có thể đào hố cho cậu chứ. Cậu đi rồi khắc biết”.

Anh thở dài, trả lời: “Được rồi. Có điều em phải nói với sư phụ. Nếu em không thích thì chuyện này xem như thôi nhé”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom