Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 1182


Chương 1182

Ngô Bình thầm nghĩ dù ông Hoa có Hoàn Hồn Đan thì e cũng không về lại thân xác cũ được. Nhưng chuyện này không liên quan đến anh nên anh không buồn nghĩ nhiều cho đau đầu: “Ông Hoa, chờ thời cơ tới, tôi sẽ luyện Hoàn Hồn Đan cho ông”.

Ông Hoa gật đầu: “Ừm, quyết vậy rồi nhé. Tôi sẽ xử lý đám nô bộc của tiên nhân cho cậu. Nhưng từ giờ trở đi, cậu phải mang tôi theo”.

Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề”.

Ông Hoa bay lên vai Ngô Bình rồi nói: “Đi, tôi muốn rời khỏi nơi quái quỷ này lắm rồi”.

Sau khi lên xe, ông Hoa nịnh nọt dùng cái mỏ của mình để cào lông cho Đông Hoàng, song nó vẫn mặc kệ ông ấy.

Ngô Bình thấy hay nên hỏi: “Ông Hoa, Đông Hoàng không biết nói chuyện đâu, ông kể cho tôi nghe về lai lịch của nó được không?”

Ông Hoa run lên nói: “Không! Cậu cũng đừng hỏi”.

Ngô Bình nhún vai: “Được rồi, không hỏi thì thôi. Ông Hoa, ông đến từ Địa Tiên Giới thì chúng ta nói chuyện về nơi đó nhé”.

Ông Hoa hừ nói: “Địa Tiên Giới thì có cái quái gì mà nói? Chỉ là một nơi vô vị thôi”.

Thấy ông Hoa không chịu nói, Ngô Bình đành thôi: “Ông Hoa, đám người kia là nô bộc nên không thể coi là thế gia bất hủ được, nhưng Địa Tiên Giới chắc phải có thế gia bất hủ thật chứ?”

“Không hề nha”, ông Hoa tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Thế gia bất hủ chỉ có duy nhất một thôi”.

Ngô Bình: “Cũng không phải ư?”

Ông Hoa: “Người ở Địa Tiên Giới cũng là nô bộc thôi. Ở đó có hơn trăm người rồi, người mà cậu nói chắc là người nhà họ Huy. Họ tinh thông quỷ thuật, cũng có thứ hạng đấy. Muốn đối phó với họ thật ra rất dễ, dùng chiêu mượn dao giết người là xong”.

Sau đó, ông Hoa kể cho Ngô Bình nghe chi tiết về kế hoạch của mình.

Thì ra nhà họ Huy đó cũng có khá nhiều kẻ thù, ai cũng muốn tiêu diệt họ. ông Hoa vừa hay biết một nhược điểm của nhà họ huy, sau đó chỉ cần nói nhược điểm này cho kẻ thù của họ biết là nhà họ Huy đi đời thôi.

Ngô Bình hỏi về nhược điểm đó, nhưng ông Hoa không chịu tiết lộ.

Chiếc xe lăn bánh trên đường, Đường Băng Vân đưa Ngô Bình đến tổng bộ của Thiên Sát ở khe núi. Anh từng đến đây một lần, khi ấy Đường Vô Mệnh bị tà ma chiếm cơ thể nên đang phát điên và giết rất nhiều người của Thiên Sát, gây tổn hại nghiêm trọng. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Họ vào một ngôi nhà trúc trong khe núi, Đường Vô Mệnh đang tu luyện ở tầng trên. Dù bây giờ, ông ấy không còn là lệnh chủ của Thiên Sát nữa, nhưng vẫn trấn thủ ở đây, để hỗ trợ Đường Băng Vân củng cố chức vụ.

“Ngô Bình, chúng ta gặp lại rồi”, Đường Vô Mệnh đi xuống rồi cười nói.

Ngô Bình chào hỏi: “Lâu rồi không gặp ông Đường”.

Đường Vô Mệnh cười phá lên: “Lần trước tôi bị tà ma chiếm cơ thể, cảm ơn cậu đã cứu mạng”.

Ngô Bình: “Ông cứ quá lời, việc tôi nên làm thôi”.

“Mời cậu lên trên ngồi”, Đường Vô Mệnh mời Ngô Bình lên tầng rồi đích thân rót trà cho anh.

Ngô Bình nhìn quanh một lượt thì phát hiện ở đây mới được treo thêm khá nhiều tranh chữ: “Xem ra đúng là ông Đường rất thích Đan Thanh”.

Đường Vô Mệnh xua tay: “Tôi chỉ học đòi làm sang thôi”.
 
Chương 1183


Chương 1183

Đường Băng Vân cười nói: “Bác Bảy có nhiều tranh chữ đẹp lắm, bác ấy có vẻ lại thử mấy bức mà chuyên gia cũng không phát hiện ra luôn”.

Đường Vô Mệnh cười lớn: “Băng Vân, đừng khoác lác thêm cho bác nữa”.

Đường Băng Vân: “Bác, Ngô Bình sẽ ở lại đây vài hôm nhé”.

Đường Vô Mệnh sáng mắt lên: “Thật không? Thế thì tốt quá, bác đang có việc cần thỉnh giáo cậu ấy”.

Ngô Bình: “Ông Đường đừng khách sáo”.

Đường Vô Mệnh nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện cần thỉnh giáo cậu thật mà”.

Nói rồi, ông ấy lấy một chiếc hộp ngọc dài rồi mở nắp, bên trong có một cái rễ cây dài chín đốt, toả ra hương thơm kỳ lạ.

Ông ấy để chiếc hộp lên bàn rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có biết đây là gì không?”

Ngô Bình nhìn rồi ngửi, sau đó kinh ngạc nói: “Linh chi Cửu Tiết?”

Đường Vô Mệnh sáng mắt lên: “Là linh chi Cửu Tiết thật ư? Xem ra người đó không lừa tôi”.

Ngô Bình: “Ông Đường, sao ông có cây linh chi này?”

Đường Vô Mệnh cười nói: “Ba năm trước, tôi đã cứu một người hái thuốc suýt chết. Dù tôi đã cố gắng cứu chữa nhưng người đó vẫn không qua khỏi. Trước khi chết, người đó đã đưa thứ này cho tôi và bảo là linh chí Cửu Tiết, là bảo bối vô giá”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, loại linh chi này quý lắm”.

Đường Vô Mệnh vội hỏi: “Cậu Ngô, nó có tác dụng gì?”

Ngô Bình: “Nó là một trong các chủ dược của Đại Thánh Đan, ngoài ra còn hỗ trợ luyện chế thánh dượ trị thương”.

Đường Vô Mệnh hớn hở nói: “Thật không? Vậy nhờ cậu luyện Đại Thánh Đan cho tôi”, nói rồi, ông ấy đẩy cây linh chi cho Ngô Bình.

Ngô Bình ngồi im bất động rồi nói: “Ông Đường, tôi chưa thể luyện chế đan dược ấy được, vì cây linh chi mới là chủ dược thôi”.

Đường Vô Mệnh nói: “Không sao, cậu cứ nhận lấy đã. Sau này, tôi sẽ cố gom đủ dược liệu khác”.

Ngô Bình không từ chối được nên đành cất cây linh chi đi.

Trong lúc họ uống trà và trò chuyện, Đường Vô Mệnh bảo người dọn phòng cho Ngô Bình. Anh ở tại một căn nhà trúc gần đây, phong cảnh cũng rất đẹp.

Buổi chiều, Ngô Bình chuyển vào đó. Đường Băng Vân còn bận nhiều việc nên phải đi luôn, Ngô Bình, Đông Hoàng và ông Hoa ở tại đây.

Ngô Bình rảnh rỗi nên gọi cho Ngô Mi hỏi thăm qua loa rồi bắt đầu ngồi tu luyện.

Khoảng hai giờ sáng, ông Hoa chợt tỉnh giấc, trong đầu Ngô Bình vang lên giọng nói của ông ấy: “Tiểu tử, dậy đi”.

Ngô Bình mở mắt, định lên tiếng thì ông Hoa nói: “Im lặng, có tà ma tới gần”.

Ngô Bình kinh ngạc, tà ma ư?

Anh đang ngờ vực thì có một bóng đen tiến vào từ cửa sổ, sau đó bay tới mi tâm anh. Ngay sau đó, anh cảm thấy có một luồng lực tinh thần tiến vào, bắt đầu lục lọi trong đầu anh.

Ngô Bình rất bình tĩnh, chờ Đạo Chủng phản công. Quả nhiên, ngay sau đó Đạo Chủng đã rung lên rồi có một sức hút lớn xuất hiện, tinh thần đang lục lọi trong đầu anh đã bị Đạo Chủng tóm cổ.
 
Chương 1184


Chương 1184

Tinh thần ấy kêu lên thảm thiết: “Không…”

Song, Đạo Chủng đã xơi tái nó rồi xoá sạch ý thức. Tiếp theo, một lúc thần hồn tinh thuần toả ra và dung hợp với thần niệm của Ngô Bình.

Anh cảm thấy thần niệm của mình lại mạnh hơn rồi.

Một con quạ đen ngồi trên cái cây sâu tít trong khe núi, nó chợt kêu lên thảm thiết rồi chảy máu khắp các lỗ rồi rơi xuống chết tại chỗ.

Đường Vô Mệnh ở trong ngôi nhà gỗ khác chợt mở mắt, nhưng đôi mắt vô hồn, đờ đẫn.

Lúc này, Ngô Bình vừa dung hợp xong tinh thần ấy, thần niệm của anh đã mạnh hơn.

Anh mở mắt rồi hỏi: “Ông Hoa, ai đó?”

“Tà ma này có tu vi rất cao, lẽ ra cậu phải chết rồi đó, sao vẫn bình an thế này?”, ông Hoa tỏ vẻ kinh ngạc, ông ấy không trả lời câu hỏi của Ngô Bình, mà chỉ nhìn anh đăm đăm.

Ngô Bình tức điên lên: “Ông Hoa, ông biết chắc tôi sẽ chết mà không cứu tôi à?”

Ông Hoa chẳng hề áy náy chút nào: “Nếu tôi giúp cậu được thì đã chẳng bị nhốt trong cơ thể của con vẹt này lâu đến thế”.

Ngô Bình lừ mắt rồi lẩm bẩm: “Sao tà ma lại tìm đến đây?”

Ông Hoa: “Cậu không thấy Đường Vô Mệnh rất lạ à?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng là hơi lạ thật. Lần trước tôi đến, trong phòng ông ấy cũng treo nhiều tranh chữ, nhưng đường nét vẽ với phong cách cứng rắn. Còn lần này thì vẫn nhiều tranh, nhưng phong cách đã khác hẳn”.

Ông Hoa: “Ý cậu là tính cách của ông ấy đã hoàn toàn thay đổi?”

Ngô Bình: “Ông ấy từng bị tà ma cướp thân thể, ông cũng biết rồi còn gì, nếu bị như vậy thì dễ thay tâm đổi tính lắm, cho nên lúc ấy tôi mới không nghĩ nhiều”.

Ông Hoa thở dài: “Người bị tà ma chiếm cơ thể thì thể chất sẽ nghiêng sang âm nhu, sau này càng dễ dụ tà ma tới hơn”.

Ngô Bình hoảng hốt rồi vội lao ra ngoài, sau đó chạy tới nhà của Đường Vô Mệnh rồi đẩy cửa đi vào.

Đường Vô Mệnh đờ đẫn ngồi trên chiếc giường ở trong nhà, có hai dòng máu đen chảy từ mắt xuống.

Ngô Bình sầm mặt, quả nhiên ông ấy đã chết.

Đúng lúc này, có mấy người đi vào, một người đàn ông đầu trọc hô to: “Bác Bảy, có chuyện gì thế?”

Song, khi hắn nhìn rõ dáng vẻ của Đường Vô Mệnh thì lập tức biến sắc mặt rồi hỏi: “Bác Bảy, bác sao thế?”, nói rồi, hắn tiến lên thử sờ vào mũi của Đường Vô Mệnh.

Ngay sau đó, hắn đã hoảng hốt rồi tránh sang một bên rồi phẫn nộ nhìn Ngô Bình: “Là cậu đã hại chết bác Bảy”.

Ngô Bình cười lạnh: “Anh mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, ít nhất ông ấy đã chết bốn, năm tiếng rồi”.

Người đó ngẩn ra: “Cái gì? Anh bảo bác Bảy đã chết bốn, năm tiếng rồi ư?”

Một ông lão bước vào, ông ấy giơ tay ấn vào người Đường Vô Mệnh rồi quan sát gáy, sau đó cau mày nói: “Cơ thể đã bắt đầu cứng, còn có vết đốm, đúng là đã chết ít nhất bốn, năm tiếng rồi”.

Người đàn ông đầu trọc kinh ngạc: “Không thể nào! Hai tiếng trước, bác Bảy vẫn còn nói chuyện với tôi mà”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Đó không phải là Đường Vô Mệnh”.

Tên đầu trọc nhìn anh: “Không phải bác ấy ư?”
 
Chương 1185


Chương 1185

Ngô Bình: “Ông Bảy đã chết trước lúc đó rồi, ông ấy bị tà ma mượn xác, sau đó thao túng cơ thể”.

Tên đầu trọc biến sắc mặt: “Tà ma!”

Ngô Bình hỏi ông lão kia: “Ở đây ai có tiếng nói nhất?”

Ông lão chắp tay: “Ti mệnh Ngô, tôi là Tạ Công Quyền, tả tướng của Thiên Sát”.

Ngô Bình: “Tả tướng Tạ, tôi muốn khám nghiệm tử thi của Đường Vô Mệnh, được không?”

Ông lão gật đầu: “Được ạ, tôi sẽ thông báo cho lệnh chủ, mời cô ấy tới”.

Ngô Bình đi đến cạnh thi thể, sau đó châm kim vào vài bộ phận rồi nhẹ ấn vài cái: “Ông Đường đã chết được khoảng bốn tiếng năm mươi phút”.

Tên đầu trọc kinh ngạc: “Sao cậu đoán chính xác thời gian thế?”

Tạ Công Quyền nói: “Giờ là hai giờ ba mươi lăm phút sáng. Nếu ti mệnh đoán đúng thì chắc ông Bảy chết lúc chín giờ hai mươi lăm phút”.

Ngô Bình: “Sai lệch khoảng năm phút gì đấy”.

Tên đầu trọc khâm phục nói: “Ti mệnh Ngô, tại sao ông Bảy lại chết?”

Ngô Bình: “Chắc tà ma đã xâm nhập vào người ông ấy lâu rồi, sau đó liên tục cắn nuốt sinh lực. Cho đến tối qua, tà ma đã chiếm hết sức sống nên Đường Vô Mệnh mới chết”.

Thật ra, anh chưa nói hết ý. Kẻ tấn công anh ban nãy có lẽ là tà ma trong người Đường Vô Mệnh. Nó phân thân để tấn công anh, kết quả đã bị Đạo Chủng xử lý. Tà ma bị hụt sức nên mới cắn nuốt thần hồn của Đường Vô Mệnh để hồi sức.

Tên đầu trọc khiếp sợ, sau đó quan sát xung quanh, như sợ tà ma lại xuất hiện.

Ngô Bình: “Không cần phải nhìn, nó đi rồi”.

Tạ Công Quyền thở dài: “Lần trước, ông Bảy đã bị tà ma tấn công, lần này lại bị tiếp, ông trời thật bất công với ông ấy”.

Đúng lúc này, có người hấp tấp chạy vào nói: “Tả tưởng, có mấy người anh em của mình chảy máu khắp các lỗ rồi chết, người mau đi xem đi ạ!”

Tả tướng giật mình rồi nói với Ngô Bình: “Ti mệnh, phiền cậu đi cùng tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được!”

Bọn họ đi tới khe núi, có bốn đệ tử của Thiên Sát bỏ mạng ở đó, các lỗ của họ chảy máu đen, mặt thì méo mó.

Ngô Bình liếc nhìn là biết họ bị tà ma cướp sinh lực, anh thở dài nói: “Đúng là tác phong của tà ma, không ngờ trước khi đi, nó vẫn hại người tiếp”.

Tên đầu trọc giậm chân: “Ti mệnh, lẽ nào mình không có cách gì đối phó nó ư?”

Ngô Bình: “Nó không có thân thể, hành tung thì bí ẩn, muốn phòng còn khó, nói gì đến đối phó”.

Một lát sau, lại có đệ tử đến báo cũng phát hiện thi thể ở một khe núi khác. Nhóm Ngô Bình qua xem thì cũng là những thi thể bị tà ma hại.

Tạ Công Quyền bảo người xử lý thi thê, sau đó mời Ngô Bình vào nhà trúc: “Ti mệnh, cậu học rộng biết nhiều, đã từng cứu mạng ông Bảy. Cậu có thể dạy chúng tôi cách phòng tà ma không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, tôi sẽ cho các người mấy lá bùa giết tà ma”.

Tạ Công Quyền cảm kích: “Cảm ơn ti mệnh”.
 
Chương 1186


Chương 1186

Đường Băng Vân nhanh chóng tới đây, trông thấy thi thể của Đường Vô Mệnh, cô ấy quỳ xuống đất rồi ôm thi thể bật khóc.

Cô ấy được Đường Vô Mệnh nuôi lớn nên coi ông ấy như bố mình, giờ Đường Vô Mệnh bị tà ma giết hại, cô ấy khóc đau thương như một đứa trẻ.

Ngô Bình đỡ Đường Băng Vân dậy rồi ôm cô ấy vào lòng, an ủi: “Băng Vân, hãy cố nén bi thương”.

Đường Băng Vân là một người cứng rắn, cô ấy khóc một trận xong thì bình tĩnh lại nói: “Tả tưởng, ông hãy kể lại việc ở đây với trưởng lão của môn phái”.

Tạ Công Quyền nhận lệnh rồi đi ngay.

Đường Băng Vân lại nói với tên đầu trọc: “Hộ pháp Chu, anh hãy thông báo cho người nhà của bác Bảy”.

Hộ pháp Chu cũng đi làm việc luôn, chỉ còn Ngô Bình và Đường Băng Vân ở lại.

Đường Băng Vân ôm chặt lấy anh rồi lại bật khóc.

Ngô Bình xoa lưng cô ấy rồi an ủi: “Băng Vân, người chết không thể sống lại, giờ mình phải nghĩ cách đối phó với cục diện này đã. Hình như tà ma chỉ nhằm vào Thiên Sát, nó đã tới hai lần thì sẽ có lần thứ ba”.

Ngô Bình ngạc nhiên rồi ngẩng lên nhìn Ngô Bình: “Có cách đối phó với nó không anh?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh sẽ vẽ cho em mấy tờ bùa trấn quỷ, để các thành viên chủ chốt của Thiên Sát giữ bên người. Chỉ cần bảo vệ các thành viên cấp cao thôi, tà ma sẽ không đạt được mục đích”.

Đường Băng Vân thở phào: “Vậy là tốt rồi”.

Ngô Bình: “Băng Vân, em còn nhớ cây linh chi Đường Vô Mệnh cho anh không?”

Đường Băng Vân nói: “Có, sao thế?”

Ngô Bình: “Lúc đó, ông ấy đã bị tà ma cướp thân thể rồi”.

Đường Băng Vân kinh ngạc: “Ý anh là tà ma cố ý đưa cây linh chi cho anh ư? Tại sao nó lại làm thế?”

Ngô Bình: “Ban nãy, tà ma đã xâm nhập vào cơ thể anh để đọc ký ức, nhưng đã bị anh tiêu diệt. Anh nghi nó định thăm dò khả năng nhận biết các dược liệu của anh”.

Đường Băng Vân biến sắc mặt: “Ngoài ông nội ra, em cũng kể cho bác Bảy biết anh biết luyện đan, lẽ nào tà ma định khống chế anh?”

Ngô Bình gật đầu: “Giờ chỉ có suy nghĩ ấy là hợp lý nhất”.

Đường Băng Vân nghi hoặc hỏi: “Tà ma cũng cần đan dược ư?”

Ngô Bình: “Đương nhiên, trên đời có đan dược thì cũng có quỷ đan. Tà ma đi theo hướng cực đoan nên tích tụ trong người nhiều tai hoạ ngầm, mà đan dược lại có thể hỗ trợ chúng”.

Đường Băng Vân thở dài: “Tất cả là tại em, em không nên nói chuyện anh biết luyện đan cho bác Bảy biết”.

Ngô Bình sợ Đường Băng Vân tự trách nên an ủi: “Không liên quan đến em, dù anh không nói thì Đường Vô Mệnh cũng không chạy thoát được số mệnh, sớm muộn cũng bị tà ma hại tiếp thôi”.

Đường Băng Vân căm hận nói: “Tu vi của bác Bảy cao như vậy, tại sao lại không thể phản kháng lại chúng?”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Đó là vì thực lực của tà ma hại bác Bảy còn mạnh hơn bác ấy”.

Đường Băng Vân nắm chặt tay thành quyền: “Lũ tà ma khốn kiếp! Tại sao cứ nhằm vào Đường Môn cơ chứ?”

Ngô Bình trầm mặc một lát, sau đó khởi động khả năng xuyên thấu để nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Băng Vân, anh đang nghi có lãnh đạo cấp cao của Đường Môn bị tà ma khống chế rồi”.
 
Chương 1187


Chương 1187

Đường Băng Vân ngạc nhiên: “Tà ma đã khống chế lãnh đạo cấp cao của Đường Môn ư?”

Ngô Bình gật đầu nói: “Chuyện về ta ma rất ít khi xảy ra trong nước, nhưng đến giờ đã xảy ra với Đường Môn hai lần rồi, như vậy là bất bình thường! Anh nghi tà ma đã điều khiển được vài lãnh đạo cấp cao của Đường Môn rồi, hơn nữa còn đang từng bước xâm chiếm môn phái”.

Đường Băng Vân nổi lên nghi hoặc: “Nhưng lần trước tại sao bác Bảy lại phát điên? Tà ma làm vậy không sợ bị lộ thân phận à?”

Ngô Bình: “Tà ma mà chiếm được cơ thể ai thì sẽ khống chế được người ấy, nhưng dẫu sao bác Bảy cũng có tu vi cao nên chắc chắn sẽ tranh đấu với nó. Cứ thế lâu dần sẽ chọc giận tà ma, bọn này mà điên lên thì sẽ mất khống chế rồi giết người. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh thôi”.

Đường Băng Vân như có điều suy nghĩ: “Nói vậy là nếu có lãnh đạo cấp cao của Đường Môn bị tà ma khống chế thì tính cách của người đó sẽ thay đổi đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Chắc chắn”.

Đường Băng Vân hít sâu một hơi: “Em hiểu rồi, em sẽ cho người điều tra”.

Ngô Bình vỗ vai cô ấy rồi dịu dàng nói: “Em đi chuẩn bị ít đồ đi, để mai anh vẽ bùa chú cho em”.

Đường Băng Vân gật đầu nói: “Ừm, em biết rồi”.

Ngô Bình sợ tà mà lại đến nên không dám rời Đường Băng Vân nửa bước, sau đó cùng cô ấy lo việc hậu sự cho Đường Vô Mệnh.

Một lát sau, lãnh đạo cấp cao của Đường Môn đã truyền tin đến, họ sẽ thành lập một tổ chuyên lo việc ma chay để lo việc tang sự cho bác Bảy. Thời gian phát tang là sau mười ngày nữa, hơn nữa sẽ tổ chức long trọng, tất cả Đường sĩ tám sao và thành viên của Đường Môn phải tham dự.

Nhận được tin này xong, Đường Băng Vân thấy rất ngạc nhiên.

“Tại sao bên trên lại làm đám ma cho bác Bảy to thế nhỉ?”, cô ấy thấy rất khó hiểu.

Ngô Bình cũng thấy lạ, anh đã hiểu phần nào về Đường Môn. Nếu coi họ là một công ty lớn thì sẽ là một công ty với một lượng cổ đông hùng hậu.

Các thành viên của Đường Môn được chia thành sĩ và soái. Sĩ là thành viên cấp thấp và trung, hay được gọi là Đường sĩ. Đường sĩ được phân thành mười cấp từ một đến mười sao.

Đường sĩ ở các cấp bậc khác nhau sẽ nhận được hoa hồng hàng năm khác nhau. Ví dụ như Đường Băng Vân từng nói Đường sĩ một sao mỗi năm được chia hoa hồng từ 500 nghìn đến 800 nghìn.

Đường sĩ hai sao có thể được chia đến một, hai triệu. Những người hay làm nhiệm vụ của Đường Môn thường là Đường sĩ năm sao, mỗi năm được chia 10 triệu.

Trên Đường sĩ là Đường soái. Cấp cao nhất của Đường soái là năm sao, hoa hồng được chia cao hơn Đường sĩ nhiều.

Ví dụ như Đường soái một sao được chia một tỷ. Ngày trước, Đường Băng Vân là Đường soái một sao, gần đây được tiếp quản Thiên Sát và bổ nhiệm lên thành ba sao, mỗi năm cô ấy được chia trên chục tỷ.

Đường Vô Mệnh trước kia cũng là Đường soái ba sao, sau đó tuy đã từ chức lệnh chủ của Thiên Sát thì vẫn là Đường soái hai sao.

Nhưng số lượng Đường soái có hạn, có người lên thì phải có người xuống. Cả Đường Môn chỉ có 60 Đường soái thôi, trong đó Đường soái một sao là nhiều nhất.

Lần này, Đường Môn bắ Đường sĩ tám sao trở lên tham dự tang lễ của Đường Vô Mệnh, như vậy có nghĩa là các thành viên cấp cao đều sẽ có mặt.

“Băng Vân, với thân phận của bác Bảy ở Đường Môn thì tổ chức tang lễ long trọng cũng là bình thường, nhưng bắt tất cả các thành viên cấp cao phải tham dự thì hình như hơi khoa trương nhỉ?”
 
Chương 1188


Chương 1188

Đường Băng Vân cũng thấy lạ: “Vâng, nếu đúng như vậy thì tất cả những người có tầm ảnh hường ở Đường Môn đều phải có mặt đấy”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Trước kia, đám tang của người có chức vụ ngang bác Bảy được tổ chức thế nào?”

Đường Băng Vân nhớ lại rồi nói: “Đường Môn nhiều thành viên lắm, em từng tham dự tang lễ ba lần. Người mất cũng có địa vị ngang với bác Bảy, nhưng tang lễ rất đơn giản, em nhớ ngoài 10 Đường soát ra thì những người khác đều không tới”.

Ngô Bình híp mắt lại: “Thế là có vấn đề rồi, có người muốn tụ tập hết nhân vật chủ chốt của Đường Môn lại, người đó muốn gì đây?”

Đường Băng Vân rơi vào trầm tư: “Không biết tại sao cấp trên lại làm như vậy nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Xảy ra chuyện lớn thế này, ông nội có xuất quan không?”

Đường Băng Vân cười khổ: “Em có liên lạc được với ông đâu”.

Ngô Bình an ủi: “Chắc ông có tính toán của mình, em đừng lo”.

Đám tang của Đường Vô Mệnh sẽ được tổ chức vào mười ngày nữa, trong khi ngày kia là tới bữa tiệc thường niên của Đường Môn. Ngô Bình sợ tà ma sẽ lại xuất hiện nên không dám để Đường Băng Vân ra ngoài, mà bắt cô ấy tu luyện chung với mình.

Một ngày trước buổi tiệc, Ngô Bình ngồi xếp bằng trên đỉnh núi để tu luyện cách hít thở. Khi tu vi tăng cao, hiệu quả từ cách hít thở cũng rõ ràng hơn. Anh cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ chảy vào trong người mình, khiến cả thể xác và linh hồn đều sảng khoái.

Mấy ngày qua, ngày nào anh cũng tu luyện cách hít thở.

Bây giờ là ba giờ sáng, trăng lên cao, không gian tĩnh lặng.

Ngô Bình chợt cảm thấy có rất nhiều vòng xoáy cực lớn xuất hiện trên cao, chúng chầm chậm xoay tròn, nguồn năng lượng thần bí rơi từ trung tâm của chúng xuống.

Một tia năng lượng rơi xuống, hình như bị thu hút bởi cách hít thở nên tập trung về phía Ngô Bình. Chúng như các tia sáng quấn lấy anh, sau đó thâm nhập vào da thịt rồi tới kinh mạch và máu huyết cùng linh hồn.

Cảm nhận được vòng xoáy ấy, Ngô Bình mừng rỡ rồi mở mắt lẩm bẩm: “Cuối cùng thì mình cũng tiến vào cảnh giới Linh Cảm rồi”.

Tất cả những gì mà anh cảm nhận được chứng tỏ anh đã ở tầng cuối của Trúc Cơ – Linh Cảm.

Tầng cảnh giới này sẽ có tác động qua lại với năng lượng cao cấp của tự nhiên.

Trong phiến ngọc có giải thích về năng lượng này. Chúng đến từ thế giới cao hơn, là linh khí cao cấp trong thế giới ấy. Nếu con người hấp thu được nó rồi biến nó thành của mình thì đó chính là tiên lực.

Tầng cảnh giới này rất khó với tới, dù vào thời Tiên Quốc cũng hiếm người làm được điều này, có thể nói là mười nghìn mới có một!

Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu, thêm tu luyện bài hít thở cao cấp nên mới thành công tiến vào tầng cảnh giới này. Từ giờ, anh có thể lựa chọn hấp thu một nguồn năng lượng cao cấp nào đó rồi!

Điều này khiến anh sẽ có ưu thế lớn hơn tưởng tượng của mọi người khi tiến vào cảnh giới Nhân Tiên và Địa Tiên.

Bước vào cảnh giới Linh Cảm, Ngô Bình tâm trạng vô cùng tốt. Sự lo lắng và áp lực mấy hôm nay đã tan biến hết. Thế nhưng anh vẫn không lười nhác mà tiếp tục tập hít thở, hấp thụ nguồn năng lượng cao cấp này.

Anh phát hiện có nhiều loại năng lượng, nhưng anh chỉ dung nạp được mười hai loại. Tu vi của anh còn thấp, khi tu vi càng cao lên thì sẽ càng hấp thụ được nhiều loại năng lượng cao cấp khác.
 
Chương 1189


Chương 1189

Trong Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết có ghi, các phương pháp hít thở được chia thành các cấp độ: hạ thừa, trung thừa, thượng thừa và cao cấp.

Phương pháp hít thở hạ thừa không thể nào cảm nhận được năng lượng cao cấp, chỉ hấp thu được linh khí của trời đất, hiệu quả duy nhất là cải thiện sức mạnh thể chất và nuôi dưỡng hồn thể.

Phương pháp hít thở trung thừa có thể cảm nhận được duy nhất hai loại năng lượng cao cấp khá yếu.

Phương pháp hít thở thượng thừa thì vô cùng hiếm có, người luyện có thể cảm nhận được hơn ba loại năng lượng cao cấp khá mạnh. Hơn nữa khi tu vi càng cao thì nhiều nhất sẽ cảm nhận được năm đến sáu loại năng lượng cao cấp.

Phương pháp hít thở cao cấp thì ngay từ đầu đã cảm nhận được hơn năm loại năng lượng cao cấp mạnh nhất. Tu vi càng cao thì càng cảm nhận được nhiều năng lượng, không có giới hạn nhất định!

Ví dụ như phương pháp hít thở của Ngô Bình hiện tại ngay từ đầu đã có thể cảm nhận được mười hai loại năng lượng cao cấp rất lợi hại. Trong tương lai, anh sẽ còn hấp thụ được nhiều loại năng lượng hơn nữa.

Những loại năng lượng này có tác dụng rất lớn với anh. Những việc xa xôi thì chưa nói nhưng trong cảnh giới tiếp theo của Địa Tiên là Luyện Khiếu thì cực kỳ cần những năng lượng này.

Trong thiên hạ hiện giờ, dù chỉ là phương pháp hít thở thượng thừa cũng là bí mật mà các môn phái giữ khư khư không truyền ra ngoài. Chỉ cần có được phương pháp hít thở trung thừa thôi là đã có thể thành lập một bang hội rồi.

Vậy thì có được phương pháp thượng thừa thì càng không phải nói nữa. Ngô Bình nghi ngờ Dịch Cân Kinh của chùa Đại Thiền thực ra chính là một phương pháp hít thở thượng thừa. Nếu không thì chùa Đại Thiền sẽ không thể có được sức ảnh hưởng lớn đến vậy.

Tu vi tiên đạo chia ra thành bốn cảnh giới là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Giờ tu vi của anh đã ở Trúc Cơ – cảnh giới nhỏ thứ ba trong cảnh giới Hoàng. Tiếp đến sẽ là cảnh giới Huyền.

Cảnh giới Hoàng được chia nhỏ hơn thành các cảnh giới lớn là Khí, Thần và Trúc Cơ (hay còn gọi là Tiên Thiên).

Cảnh giới Khí gồm năm giai đoạn tu luyện là Tiểu Chu Thiên, Đại Chu Tiên, Luật Động, phóng chân khí và luyện khí thành sức mạnh.

Cảnh giới Thần thì gồm ba giai đoạn là Thần Giác, Thần Ý, Thần Thức. Trong đó cao thủ cảnh giới Thần luyện được Thần Ý thì được gọi là tông sư.

Cảnh giới Trúc Cơ còn được gọi là Tiên Thiên, chia thành Bão Đan, Luyện Hình, Sinh Niệm, Đan Thành và Linh Cảm. Ngô Bình vừa đạt tới giai đoạn cuối cùng là Linh Cảm!

Giờ cảnh giới Hoàng Ngô Bình đã sắp hoàn thành, tiếp theo sẽ vào cảnh giới Huyền.

Cảnh giới Huyền cũng được chia thành ba cảnh giới lớn là Luyện Khiếu, Luyện Tâm, Thông Huyền. Trong cảnh giới này, người tu luyện được gọi là “nhân tiên”!

Cảnh giới Luyện Khiếu còn được gọi là cảnh giới Vương, giang hồ gọi là Võ Vương. Bước một của cảnh giới này là luyện thành Hạ Cửu Khiếu, bước hai là luyện thành Thượng Bát Khiếu. Người trong giang hồ gọi những người luyện được tới Thượng Bát Khiếu là “võ thần”!

Cảnh giới Luyện Tâm còn được gọi là cảnh giới Thánh, giang hồ gọi là Võ Thánh. Bước một là Luyện Thánh Tâm, bước hai là Thượng Cảm Thiên Tâm. Đạt được tới bước hai này thì sẽ được thiên hạ gọi là “thiên sư”! Cách gọi thiên sư của núi Long Hổ chính là từ đó mà ra.

Cuối cùng là cảnh giới Thông Huyền, hay còn gọi là cảnh giới Cực, tục gọi là Võ Quân. Bước đầu tiên là Pháp Bàn, bước hai là Ngựng Tụ Pháp Môn. Người tu luyện xong bước thứ hai được thiên hạ tôn là “thần quân”!
 
Chương 1190


Chương 1190

Cảnh giới quan trọng nhất trong cảnh giới Huyền là Thông Huyền, ở cảnh giới này sẽ tập trung vào tu luyện các loại pháp thuật và thần thông.

Nhưng trên thực tế, môi trường của Trái Đất hiện tại so với thời kỳ Tiên quốc khác xa nhau. Cho dù là những người có tư chất tốt nhất, đa phần cũng chỉ có thể tu luyện đến cảnh giới Vương. Có thể tu luyện bước Luyện Thánh Tâm thì cực kỳ cực kỳ ít.

Ngô Bình thường gặp được võ vương, võ thần nhưng chưa từng được gặp võ thánh, thiên sư, chứ đừng nói là võ quân, thần quân.

Trước mắt, Ngô Bình đã có thể trở thành cao thủ nhân tiên của cảnh giới Huyền!

Nhân tiên, nghĩa cũng như tên, chính là nửa tiên nửa người, có võ lực vô cùng lợi hại. Nếu có thể tu luyện đến cảnh giới Thông Huyền thì sẽ trở thành võ quân, thần quân. Khi đó có thể thi triển pháp thuật, xoay chyển càn khôn, hô mưa gọi gió, xuất quỷ hoàn hồn!

Cảnh giới Luyện Khiếu này lại chia thành hai bước nhỏ. Bước một là luyện Hạ Cửu Khiếu, sau đó luyện tới Thượng Bát Khiếu.

Hạ Cửu Khiếu nằm ở thân trên và tứ chi, còn được gọi là Linh Khiếu. Muốn đả thông Linh Khiếu thì cần nguồn năng lượng vô cùng mạnh.

Ngô Bình luyện một bộ phương pháp hít thở cao cấp nên hấp thụ được mười hai loại năng lượng cao cấp. Việc đó rất có lợi đối với việc đả thông Linh Khiếu.

Trong số các võ vương, số người đả thông được tới ba linh khiếu đã là rất hiếm, đả thông được tới năm cái thì càng hiếm có khó tìm!

Sau khi đả thông một số Linh Khiếu, tiếp theo đó là đả thông Thượng Bát Khiếu.

Toàn bộ Thượng Bát Khiếu đều nằm ở phần đầu, còn gọi là Thần Khiếu.

Sau khi khai mở Thần Khiếu xong thì thần hồn sẽ trở nên mạnh mẽ, trí tuệ được nâng cao.

Muốn khai mở được Bát Đại Thần Khiếu thì cũng cần năng lượng cao cấp trợ giúp. Hơn nữa chỉ có một số loại năng lượng cao cấp đặc biệt mới có khả năng đả thông Thần Khiếu. Cho nên khai mở Thần Khiếu so với khai mở Linh Khiếu còn khó hơn chục lần. Đó cũng chính là lý do trong giang hồ có nhiều võ vương mà lại ít võ thần như vậy.

Thần Khiếu rất khó đả thông, đa số võ vương có tư chất cũng phải khổ luyện có khi cả chục năm mới khai mở được một Thần Khiếu.

Đại sư huynh của Ngô Bình là Diệp Thiên Tông có thể gọi là kỳ tài võ học nhưng cũng chỉ có thể khai mở được bốn Linh Khiếu và một Thần Khiếu.

Lúc này, Ngô Bình căn cứ vào Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết và những gì ghi trong khối ngọc thì biết được tất cả những nguồn năng lượng anh hấp thu được đều phù hợp với việc khai mở Linh Khiếu.

Các tiên nhân thời tiền sử nghiên cứu rất kỹ vấn đề này. Một vị tiên nhân tên là Quảng Thành đã tổng kết ra kinh nghiệm của người đi trước, viết thành một bộ sách quý tên là “Bát Cửu Huyền Kinh”.

Trong cuốn sách này đã giới thiệu rất nhiều loại năng lượng cao cấp đề khai mở Linh Khiếu, ngoài ra còn đặt tên cho những loại năng lượng này.

Quảng Thành đã chia những loại năng lượng khai mở được Linh Khiếu thành ba loại: hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Thượng phẩm là loại tốt nhất và hạ phẩm là loại kém nhất. Trong đó, có tất cả mười hai loại năng lượng thượng phẩm.

Ngô Bình đem mười hai loại năng lượng thượng phẩm được ghi chép trong Bát Cửu Huyền Kinh ra so sánh với những loại năng lượng mà hiện tại mình có thể hấp thu thì phát hiện ra mình hấp thụ đượcbốn loại năng lượng thượng phẩm được ghi chép trong sách này.

Bốn loại năng lượng này là Thuần Dương Tiên Lực, Kim Cương Nhẫn Lực, Ất Mộc Linh Lực, U Minh Quỷ Lực.
 
Chương 1191


Chương 1191

Ngô Bình có ấn tượng sâu sắc về Thuần Dương Tiên Lực bởi anh từng dùng nó để giúp Triệu Vương Tôn đột phá lên cảnh giới hai của Địa Tiên.

Cho nên anh bắt đầu dùng thần niệm để kiểm soát loại năng lượng này, để nó hội tụ trong cơ thể anh.

Sau hai tiếng đồng hồ, Thuần Dương Tiên Lực sau cùng cũng được tích đủ. Ngô Bình liền thử khai mở một Linh Khiếu. Linh Khiếu này nằm ở phía trên huyệt Đàn Trung một chút.

Khi Thuần Dương Tiên Lực đi tới bên cạnh Linh Khiếu, chuẩn bị toàn lực khai mở nó thì Ngô Bình phát hiện bên ngoài Linh Khiếu này có một lớp màng khá dày. Muốn mở được Linh Khiếu này cực kỳ khó.

Thuần Dương Tiên Lực được thần niệm của anh ngưng tụ thành hình dạng một mũi khoan, sau đó đâm mạnh vào phía trước.

Lần đầu, lớp màng chỉ lõm vào một chút. Nó vô cùng dai nên vẫn chưa bị rách.

Ngô Bình không nản lòng. Anh tiếp tục ngưng tụ nhiều năng lượng hơn. Khi đó đã là tám giờ sáng, mặt trời đã mọc nên Thuần Dương Tiên Lực càng dồi dào.

Một tiếng sau, Thuần Dương Tiên Lực đã tăng lên một lần rưỡi, Ngô Bình bắt đầu thử khai mở Linh Khiếu lần thứ hai.

Từ trong cơ thể anh phát ra tiếng động kỳ lạ, lớp màng đó cuối cùng cũng bị chọc thủng. Thần Dương Tiên Lực tràn vào trong Linh Khiếu.

“Đoàng!”

Trong khoảnh khắc đó Ngô Bình cảm thấy có thứ gì đó nổ ra từ bên trong cơ thể mình. không sai đó là một tiếng nổ lớn đến nỗi lũ chim trong thung lũng giật mình bay đi.

Đường Băng Vân và những người khác cũng thi nhau nhìn về phía anh, họ tưởng đó là một trận động đất.

Một luồng năng lượng cực kỳ mạnh từ Linh Khiếu của anh được giải phóng ra ngoài, nhập vào chân khí. Nguồn năng lượng này bị Thần Dương Tiên Lực đồng hóa nên mang tính chất thuần dương. Quá trình Linh Khiếu bị đồng hóa được gọi là chân khí cực hóa giống như như những món đồ sắt bị nhiễm từ thì sẽ có lực từ vậy.

Cho nên từ giờ trở đi, chân khí trong người Ngô Bình có thể gọi là chân khí Thuần Dương.

Tiểu Thần vốn đang ngủ say nhưng cảm nhận được sự thay đổi của chân khí, nó lập tức tỉnh dậy tham lam hấp thụ nguồn chân khí Thuần Dương này. Nó cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cùng lúc đó đó năng lượng thuần dương của trời đất cũng bắt đầu xâm nhập vào cơ thể qua da của anh rồi nhập vào chân khí Thuần Dương.

Nguồn chân khí Thuần Dương mạnh mẽ đang không ngừng tôi luyện cơ thể anh, khiến thể chất của anh được cải thiện một cách rõ rệt.

Đường Băng Vân lúc này đã leo lên đỉnh núi. Cô ấy nhìn anh, sau đó vài giây đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Anh đột phá cảnh giới rồi sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Hôm nay vận may không tệ, anh vừa đột phá lên thành nhân tiên rồi”.

“Vậy thì tốt quá rồi!”, Đường Băng Vân thậm chí còn vui hơn cả anh. Cô nhảy cẫng lên, sau đó lao vào lòng Ngô Bình.

Ngô Bình vỗ vỗ vai cô nói: “Băng Vân, cảm giác trở thành nhân tiên thực sự rất thoải mái. Sau này anh sẽ giúp em đột phá cảnh giới này”.

Đường Băng Vân gật đầu đáp: “Vâng!”

Đường Băng Vân nói tiếp: “Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 10 giờ, chúng ta chuẩn bị một lát rồi qua đó thôi”.
 
Chương 1192


Chương 1192

Hôm nay chính là ngày tổ chức bữa tiệc của Đường Môn, hai người họ sẽ cùng tham gia.

Đường Môn là một tổ chức vô cùng hùng mạnh. Thậm chí, có rất nhiều người trong tổ chức cũng không biết rốt cuộc Đường Môn đang kiểm soát bao nhiêu tài nguyên và có bao nhiêu của cải. Cứ mỗi năm một lần, Đường Môn sẽ tổ chức một bữa tiệc. bữa tiệc này là để các lãnh đạo của Đường Môn tổng kết công việc trong năm qua, thưởng cho người có công và phạt những người có lỗi. Đồng thời, bữa tiệc này cũng là cơ hội để những thành viên của Đường Môn giao lưu trao đổi với nhau.

Bốn vị đường chủ, năm vị gia chủ và các Đường sư cùng với con cháu nhà họ Đường đều xúng xính tới dự tiệc. Chỉ có những người nhận được thiệp mời mới có tư cách tham gia bữa tiệc này.

Lúc này, Đường Băng Vân đang cầm hai tấm thiệp. Một là thiệp mời của cô và một là thiệp mời của Ngô Bình. Bên ngoài tấm thiệp trông vô cùng tinh xảo và bắt mắt, phong bì bên ngoài được dát vàng. Ít nhất làm ra một tấm thiệp như thế này cũng phải mất hơn mười nghìn tệ.

Ngô Bình nhìn kỹ tấm thiệp, sau đó hỏi cô: “Băng Vân, lần này có bao nhiêu thành viên của Đường Môn đến dự tiệc?”

“Không tính những người đi kèm thì có khoảng một hai trăm người”, Đường Băng Vân đáp: “Đa số là những người trẻ tuổi. Ngoài ra, có một bộ phận là những nhân tài bên ngoài Đường Môn, đến từ các thế lực muốn hợp tác với Đường Môn”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì áp lực của anh sẽ vô cùng lớn đây. Em là đại mỹ nhân của Đường Môn, lại còn là lệnh chủ của Thiên Sát, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn theo đuổi em”.

Đường Băng Vân như cười như không đáp: “Em nhận được tin tối nay sẽ có một nhân vật rất lợi hại xuất hiện. Hơn nữa, đám người muốn tới đăng ký làm rể Đường Môn cũng rất phiền phức, đều là những người có thế lực nên anh phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình không hề để tâm đến chuyện này mà bình thản đáp: “Anh không có hứng với mấy người đó. Lần này anh tới là muốn nhận Đường Thiên Hạc làm đệ tử”.

Đường Băng Vân trợn tròn mắt nhìn anh: “Anh thực sự muốn làm việc này sao? Ông Ba là cao thủ Địa Tiên. Một cao thủ Địa Tiên sẽ bái anh làm sư phụ chắc?”

Ngô Bình cười đáp: “Chính bởi ông ấy là cao thủ Địa Tiên nên mới biết được sự lợi hại của anh, mới tôn kính anh như một vị thần”.

Sau đó Ngô Bình nhìn đồng hồ, nói: “Tám rưỡi rồi, chúng ta xuất phát thôi”.

Tối nay khách sạn Thục Vương xa hoa tráng lệ bậc nhất Cẩm Thành không nhận tiếp khách bên ngoài. Bởi đây chính là khách sạn của Đường Môn, cũng là nơi tổ chức buổi tiệc hôm nay.

Khách sạn Thục Vương nằm trong tòa cao ốc Thục Vương, từ tầng một đến tầng mười sáu. Diện tích mặt bằng hơn mười nghìn mét vuông, còn tổng diện tích xây dựng là hơn sáu trăm nghìn mét vuông, cao sáu mươi sáu tầng.

Trên tầng 9 của tòa cao ốc Thục Vương là một đại sảnh lớn. Trong sảnh không hề có vật cản, diện tích khoảng hơn tám nghìn mét vuông.

Đây là nơi mà Đường Môn thường dùng để tổ chức các hoạt động có quy mô lớn. Ví dụ như bữa tiệc thường niên, đám tang của những nhân vật quan trọng, đám cưới,… đa số đều được tổ chức ở đây.

Lúc này trong đại sảnh đang được chia thành nhiều khu khác nhau: khu uống trà, khu ăn uống, khu biểu diễn, khu hội họp,…

Khi Đường Băng Vân và Ngô Bình đến đây thì đã là gần mười giờ. Trong sảnh lúc này có khoảng hơn hai trăm người. Bọn họ tụm năm tụm ba, có người đang ngồi nói chuyện, có người đang đứng cười cười nói nói.

Khi Đường Băng Vân và Ngô Bình xuất hiện, vô số ánh mắt đổ dồn về phía họ, trong đó có vài ánh mắt hiện rõ vẻ thù địch.

Ở khu vực uống trà, có một đám người đang chỉ trỏ về phía hai người họ, sau đó cười với nhau rất gian xảo.
 
Chương 1193


Chương 1193

Đường Băng Vân nhìn họ một cái, đám người này không cười nữa mà thi nhau quay đầu đi chỗ khác, sau đó xì xầm gì đó với nhau.

Ngô Bình khẽ cau mày, hỏi: “Đám người này là ai vậy?”

“Cũng giống như anh vậy, những người này sắp tới sẽ trở thành rể của Đường Môn”, Đường Băng Vân đáp: “Những gia tộc đứng đằng sau những người này đều là gia tộc có ảnh hưởng lớn tại các tỉnh, thành phố lớn”.

Ngô Bình nhướn mày đáp: “Hình như bọn họ đang muốn bài xích anh”.

Đường Băng Vân cười đáp: “Anh lấy được cô vợ xinh đẹp nhất, lại có quyền lực nhất Đường Môn thì bọn họ đố kỵ với anh là đương nhiên”.

Ngô Bình cười nói: “Cũng có lý, cho bọn họ ghen tức phát điên lên đi. Không bị người khác đố kỵ thì không phải là hảo hán”.

Đường Băng Vân nói tiếp: “Đúng rồi, tối nay sẽ có thêm vài hoạt động nhỏ nữa. Bọn họ chắc chắn sẽ coi anh là đối thủ để nhắm vào anh”.

Ngô Bình bắt đầu cảm thấy hứng thú: “Hoạt động gì vậy?”

Đường Băng Vân không vội vã giới thiệu Ngô Bình với mọi người mà kéo anh tới khu uống rượu, sau đó tìm một chiếc ghế sofa để ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ mang rượu tới, Ngô Bình cầm lên một ly rượu trắng, uống một hơi hết sạch. Không thể không công nhận Đường Môn thực sự rất lắm tiền nhiều của, những loại rượu này trên thị trường có tiền cũng không mua nổi.

Đường Băng Vân thì gọi một cốc nước ép hoa quả. cô bĩu môi nói: “Muốn làm con rể Đường Môn cũng không dễ đâu. Nói là trò chơi nhỏ nhưng thực ra mục đích là để thử thách năng lực của các cháu rể tương lai.

Ngô Bình: “Em nói chi tiết hơn một chút đi”.

“Trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu thì những chàng rể tương lai chính là nhân vật chính. Trước tiên, Đường Môn sẽ tổ chức một buổi đấu giá. Đây là lúc kiểm tra xem người đó có năng lực tài chính hay không. Bởi vì những món đồ trong hội đấu giá đều cực kỳ đắt, không phải ai cũng mua được. Sau đó, sẽ có một số đệ tử của Đường Môn chạy ra nhờ giúp đỡ. Đa phần là những việc rất rắc rối. Điều này để kiểm tra về các mối quan hệ của người đó. Sau cùng còn có một trò chơi tên là cướp kho báu. Đường Môn sẽ cử ra một vài cao thủ đỉnh cao nhất, sau đó các cháu rể tương lai sẽ ra mặt khiêu chiến. Nếu khiêu chiến và đánh thắng cao thủ thì sẽ lấy được rương kho báu”.

Ngô Bình cười đáp: “Làm phức tạp đến vậy, Đường Môn của bọn em đúng là vô vị thật đấy!”

Đường Băng Vân: “Tài lực, thế lực, năng lực, ba thứ này đều cần phải khảo sát. Trong đó cháu rể ưu tú nhất sẽ được mời tham gia tiệc rượu cao cấp của Đường Môn. Đây là một vinh dự vô cùng lớn”.

Ngô Bình hỏi: “Tham gia tiệc rượu cao cấp của Đường Môn thì sẽ có lợi ích gì?”

“Chàng rể nào tham gia buổi tiệc này sẽ có khả năng trở thành thành viên bảy sao của Đường Môn. Đồng thời, sẽ được Đường Môn hỗ trợ rất nhiều tài nguyên, mức độ hỗ trợ vô cùng lớn. Năm vị gia chủ hiện tại năm xưa đều được chọn bằng cách này”.

Ngô Bình cười hihi: “Đã vậy anh phải thể hiện thật tốt mới được”.

Đường Băng Vân: “Sau khi trở thành thành viên của Đường Môn, anh có thể trực tiếp tham gia những việc liên quan đến Đường Môn. Đến lúc đó, em sẽ chính thức trao cho anh vị trí Tổng hộ pháp của Thiên Sát”.

Thiên Sát có mười hai Hộ pháp và một Tổng hộ pháp. Vài năm trước, Tổng hộ pháp nhiệm kỳ trước chết trên chiến trường nên vị trí này hiện đang trống. Sau khi trở thành Tổng hộ pháp của Đường Môn thì sẽ tự động được tăng thêm một sao, trở thành Đường sư.
 
Chương 1194


Chương 1194

Ngô Bình cười đáp: “Vậy thì quá tốt rồi, mong lệnh chủ sau này chiếu cố tiểu nhân”.

Đường Băng Vân lườm anh một cái, đáp: “Giờ anh đã là cao thủ nhân tiên. Nếu ở trong Đường Môn cũng sẽ được coi là cao thủ, con đường phía trước vô cùng rộng mở. Em nghĩ đây có lẽ cũng là mục đích chính khi ông nội bảo anh kết hôn với em. Ông hy vọng sẽ có một làn gió mới xuất hiện ở Đường Môn, giúp cho tổ chức không bị sa sút”.

Ngô Bình đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Đường Băng Vân rồi dịu dàng nói: “Đường Môn ra sao, thực ra anh không quan tâm. Có điều, chỉ cần một ngày anh còn ở đây thì trong Đường Môn chắc chắn không ai dám bắt nạt em”.

Đường Băng Vân trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Người đàn ông trước mặt này cô từng vô cùng ghét bỏ, cho rằng ông nội mình gán ghép hồ đồ. Nhưng thời gian dài ở bên nhau, cô phát hiện mình đã thích anh từ lúc nào không hay.

Trong đại sảnh nhiều người như vậy nhưng Đường Băng Vân không hề ngại ngùng mà rúc vào lòng anh, trên gương mặt cô nở nụ cười mãn nguyện.

Đột nhiên, từ đám đông phía trước có một người thanh niên đang nhanh chóng rảo bước về phía họ. Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra người này chính là Bạch Diên Hi, con trai của Bạch Triển Kì.

Từ phía xa, Bạch Diên Hi đã khom lưng chào hỏi: “Anh Ngô, thật không ngờ lại gặp được anh ở đây”.

Ngô Bình ừm một tiếng đáp: “Hóa ra là Tiểu Bạch. Cậu đang có hứng thú với cô gái nào của Đường Môn vậy?”

Bạch Diên Hi cười hi hi đáp: “Thực không dám giấu gì anh, tôi và Đường Duyệt của Đường Môn tâm đầu ý hợp. Nay nhận được thiệp mời của Đường Môn nên tôi mới tới tìm cô ấy”.

Nói rồi anh ta lại nhìn sang Đường Băng Vân rồi chắp tay nói nhỏ: “Cô chủ Đường, lát nữa cô nhất định phải cẩn thận. Âu Dương Kim Tôn đã tới rồi!”

Nghe tới cái tên “Âu Dương Kim Tôn”, Đường Băng Vân không khỏi cau mày hỏi: “Anh ta cũng tới sao? Không sợ sẽ lại xung đột với Hoàng Phủ Thiên Quân hay sao?”

Bạch Diên Hi: “Thì đúng vậy. Hai người đó vừa gặp nhau là đã thấy ngứa mắt, thiếu chút nữa là đã đụng tay đụng chân rồi”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở”.

Bạch Diên Hi đáp: “Là việc nên làm thôi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn này xuất thân từ hai thế gia có truyền thống võ học phải không?”

Từ rất lâu trước đây, Diệp Thiên Tông từng nói với anh: trên giang hồ có hai thế gia võ học vô cùng mạnh. người đời gọi là Bắc Âu Dương, Nam Hoàng Phủ. Hai gia tộc này tuy không có nhiều người, Nhưng ai nấy đều có tu vi cực kỳ cao, vang danh khắp giang hồ. Nếu luận về địa vị trong giới võ lâm thì Đường Môn cũng không thể so sánh với hai thế gia võ học này.

Đường Băng vân gật đầu: “Không sai, hai người này đến từ hai gia tộc Âu Dương và Hoàng Phủ. Hơn nữa, họ đều là thế tử của dòng tộc đó”.

Thế tử bình thường là để chỉ những người có quyền thừa kế của một gia tộc, thường là con của vợ cả.

Ngô Bình cau mày nói: “Có thể khiến hai thế tử của hai thế gia võ học cùng lúc xuất hiện thế này thì có lẽ chỉ Đường Băng Vân em mới làm được”.

Bạch Diên Hi đáp: “Không sai, hai vị thiếu gia này đều đến đây vì cô chủ Đường”.

Đường Băng Vân hừ lạnh: “Tôi đã có bạn trai rồi, lẽ nào bọn họ không biết hay sao?”

Bạch Diên Hi: “Là thế tử của hai thế gia võ học lâu đời, bọn họ vô cùng kiêu ngạo, chỉ sợ sẽ không coi anh Ngô ra gì”.
 
Chương 1195


Chương 1195

Nói rồi, Bạch Diên Hi như thể nhìn thấy người quen nên vội vã nói: “Đường Duyệt tới rồi, tôi đi tìm cô ấy nói chuyện đây. Anh Ngô, không làm phiền anh nữa”.

Nói rồi Bạch Diên Hi từ biệt hai người họ, Ngô Bình lúc này mới đùa: “Băng Vân, làm bạn trai em áp lực lớn thật đấy”.

Đường Băng Văn lườm anh một cái, đáp: “Hứ, đây mới là bắt đầu thôi. Áp lực của anh vẫn còn đang chờ đằng sau cơ”.

Ngô Bình hiểu rõ Đường Băng Vân tu vi cao, quyền lực lớn, lại còn xinh đẹp đến say lòng người nên đương nhiên người theo đuổi cô ấy đông như kiến, hơn nữa cạnh tranh còn rất khốc liệt.

Không lâu sau, Đường An đi về phía họ. Anh ta cười haha chào hỏi Ngô Bình: “Chào cậu Ngô”.

Ngô Bình đáp lễ: “Chào anh Đường”.

Đường An nhìn trái nhìn phải, sau đó nhỏ tiếng nói: “Tôi vừa hay tin mấy vị trưởng lão quyết định sẽ ghép đôi Băng Vân với Hoàng Phủ Thiên Quân hoặc Âu Dương Kim Tôn!”

Đường Băng Vân nổi giận: “Bọn họ thật quá đáng! Ai cho họ quyền làm vậy?”

Phải biết rằng, hôn sự của cô và Ngô Bình là do ông nội Đường Thiên Tuyệt quyết định. Bọn họ làm như vậy chẳng khác nào coi thường ông nội cô.

Đường An cười khổ: “Băng Vân, tạm thời em cứ án binh bất động. Việc này cũng chỉ là tin đồn phong thanh chứ chưa thể khẳng định. Hiện giờ nói ra chỉ để chuẩn bị trước phương án ứng biến”.

Đường Băng Vân cảm thấy rất phiền. Đường An đã đến nhắc nhở cô như vậy thì việc này tám chín mươi phần trăm là sự thật.

Im lặng một lát, Đường Băng Vân hỏi tiếp: “Đường An, anh còn biết việc gì nữa không?”

Đường An: “Nghe nói Đường Thiên Du còn đang muốn làm môn chủ!”

Đường Băng Vân trợn tròn mắt: “Đường Thiên Du làm môn chủ? Ông nội còn chưa xuất quan, ai cho ông ta cái gan đó?”

Đường An thở hắt ra một hơi, đáp: “Anh nhận được một tin, sau khi nghe xong em đừng quá kích động. Nguồn tin này vẫn chưa được xác thực”.

Đường Băng Vân có dự cảm không lành, nghiêm mặt lại đáp: “Anh nói đi”.

Đường An: “Bên ngoài mọi người đang đồn ầm lên rằng môn chủ đã bị người ta hại chết rồi”.

“Nói láo!”, Đường Băng Vân lông mày dựng đứng lên.

Đường An cười khổ: “Anh nói rồi, nguồn tin vẫn chưa được xác định em đừng quá kích động”.

Đường Băng Vân cười lạnh đáp: “Đám người đó cho rằng ông nội em chết rồi nên mới đem em gán ghép với người khác?”

Đường An gật đầu: “Đường Thiên Du và Đường Thiên Hạc có quan hệ không tồi. Nghe nói ông ta đã có được sự ủng hộ của Đường Thiên Hạc. Nếu giờ có thêm một đồng minh mạnh ở bên ngoài thì ông ta rất có khả năng sẽ giành được cái ghế môn chủ”.

Đường Băng Vân lúc này trong lòng chỉ lo lắng đến sự sống chết của ông nội. Cô đột nhiên túm lấy tay Ngô Bình, năn nỉ: “Ngô Bình, xem giúp em một quẻ có được không? Em muốn biết ông nội có đang an toàn hay không?”

Ngô Bình khẽ gật đầu, sau đó lấy ra năm đồng tiền phép. anh tập trung tinh thần, ném tiền phép xuống bàn.

Sau khi trở thành cao thủ nhân tiên, trình độ xem quẻ của anh đã lên một bậc. Đồng tiền phép rơi xuống bàn, Ngô Bình có thể nhìn thấy ba sơ đồ.
 
Chương 1196


Chương 1196

Sơ đồ thứ nhất thể hiện Đường Thiên Tuyệt vẫn còn sống nhưng tình hình không khả quan. Sơ đồ thứ hai nói cho anh biết vị trí hiện tại của đường Thiên tuyệt đại khái là ở đâu. Sơ đồ thứ ba thì chi tiết hơn một chút.

“Tình hình thế nào?”, Đường Băng Vân vội vã hỏi.

Ngô Bình im lặng vài giây, sau đó đáp: “Băng Vân, em yên tâm, ông nội vẫn còn sống, Có điều tình cảnh của ông lúc này khá nguy hiểm. Còn tình hình cụ thể thế nào đợi khi buổi tiệc kết thúc anh sẽ nói với em”.

Đường Băng Vân thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần ông nội vẫn còn sống, những việc khác có thể từ từ giải quyết.

Đường An lúc này cũng đã đặt được tảng đá trong lòng xuống. Anh ta mặt vô cùng sùng bái, nói: “Cậu Ngô, thật không ngờ khả năng gieo quẻ của cậu lại lợi hại như vậy, tôi phục sát đất”.

Ngô Bình hỏi Đường An: “Đường Thiên Hạc đã tới chưa?”

Đường An cười đáp: “Cậu đến rồi thì ông ta chắc chắn cũng sẽ xuất hiện thôi. Cậu không biết đó thôi, ban đầu khi ông ta nhìn thấy viên đan do cậu luyện ra thì vô cùng phấn khích, khiến tôi cũng phát sợ”.

Ngô Bình không hề ngạc nhiên, đáp: “Ông ta là người tu hành nên phấn khích là đúng rồi”.

Đường An cười đáp: “Vậy để tôi đi gọi ông ta tới đây nhé”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Được”.

Đường An rời khỏi đó, một phút sau quay lại với một người đàn ông chừng năm mươi tuổi. Người này mặc quần áo Đạo sĩ màu xám xanh, đi giày vải, để râu dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Người đàn ông này đi tới trước mặt Ngô Bình. Đường An lúc này đứng bên cạnh ông ấy, cẩn trọng cười nói: “Ông Ba, đây chính là thầy luyện đan Ngô Bình, đồng thời cũng là vị hôn phu của Băng Vân”.

Đường Thiên Hạc nhìn Ngô Bình một cái, sau đó đột nhiên bước về phía trước, chắp tay nói: “Vinh hạnh được gặp tiên sinh!”

Động tác này của ông ấy khiến Đường An giật nảy mình, ngạc nhiên há hốc miệng.

Ngô Bình đứng dậy đáp lễ: “Đường tiên sinh khách sáo rồi”.

Đường Thiên Hạc đáp: “Người giỏi hơn phải được coi là thầy. tài luyện đan của tiên sinh khiến tôi vô cùng khâm phục”.

Đường Băng Vân cũng vô cùng kinh ngạc, cô nói: “Ông Ba, mời ông ngồi xuống rồi nói chuyện”.

Lúc này những người xung quanh cũng đã chú ý tới việc Đường Thiên Hạc hành lễ Với Ngô Bình. Biểu cảm của họ đều vô cùng sững sờ, thậm chí không dám tin vào mắt mình.

Đường Thiên Hạc ngồi xuống trước mặt Đường An rồi nói: “Tiên sinh, hôm nay mạo muội đến làm phiền tiên sinh thực sự là vì quá ngưỡng mộ tài luyện đan của tiên sinh”.

Ngô Bình đáp: “Tôi cũng nghe danh Đường tiên sinh đã lâu. Nghe nói ông tinh thông Đan đạo, tu vi cao thâm.”

Đường Thiên Hạc vội vã xua tay: “Đứng trước mặt tiên sinh, tôi không dám nói mình tinh thông Đan đạo, chỉ là hiểu biết sơ sơ mà thôi”.

Ngô Bình: “Đường tiên sinh khách sáo rồi, tôi vẫn còn trẻ tuổi, tri thức có hạn. Sau này còn phải nhờ Đường tiên sinh chỉ dạy nhiều”.

Đường Thiên Hạc cười khổ: “Câu này nói ngược rồi. Hôm nay tôi tới là muốn thỉnh giáo tiên sinh về Đan đạo”.

Hai người họ nói chuyện một lát, Đường Thiên Hạc trong lòng không khỏi kinh ngạc vì những quan điểm của Ngô Bình khiến ông ấy được mở mang tầm mắt. Những nghi hoặc của ông ấy về Đan đạo phút chốc đã được giải đáp.
 
Chương 1197


Chương 1197

Đường Băng Vân nhìn thấy một cao thủ Địa Tiên như Đường Thiên Hạc lại vểnh tai lên nghe Ngô Bình giảng giải giống như một học sinh tiểu học. Ông ấy nghe rất nhập tâm, còn không giấu nổi vẻ phấn khích, thi thoảng laị xoa hai tay vào nhau.

Nói chuyện chừng mười phút, Ngô Bình nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó không nói tiếp nữa.

Đường Thiên Hạc đợi vài giây thấy Ngô Bình không có ý định tiếp tục nói thì hoảng hốt, vội vã nói: “Tiên sinh, hay là chúng ta tìm một nơi thanh tĩnh tiếp tục nói chuyện?”

Ngô Bình trong lòng rủa thầm lão già chết tiệt, tôi và ông thì có chuyện quái gì mà nói. Nhưng ngoài mặt, Ngô Bình bình thản đáp: “Đường tiên sinh, hay để hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp. Hôm nay ở đây không phù hợp lắm”.

Đường Thiên Hạc lúc này mới sực nhớ ra hôm nay là tiệc của Đường Môn. Đám người ở đây vô cùng phức tạp, tai vách mạch rừng, không phù hợp để bàn luận Đan đạo. Ông ấy vội vã gật đầu đáp: “Đúng đúng, tiên sinh nói chí phải. Chúng ta hẹn hôm khác lại đàm đạo”.

Ngô Bình tiếp tục nói chuyện với Đường Băng Vân, không quan tâm đến Đường Thiên Hạc ngồi bên cạnh nữa.

Đường Thiên Hạc cũng không phật lòng mà ngồi bên cạnh cười hùa theo. Ngô Bình cười thì ông ấy cũng cười. Đường An nhìn thấy cảnh này thì há hốc miệng, vẻ mặt hiện lên mấy chữ “không thể tin nổi”.

Đường Băng Vân cũng không thể tiếp tục nhìn cảnh này, đành nói: “Ông Ba, ông là một trong những người phụ trách chính của buổi tiệc hôm nay, ông không nên lãng phí thời gian ở đây nữa. Hay là thế này, để mai cháu bảo Ngô Bình đến nói chuyện với ông tiếp nhé”.

Đường Thiên Hạc vui sướng vỗ đùi đánh đét một cái: “Được, Băng Vân là ngoan nhất, lúc nào cũng hiểu lòng ông”.

Sau đó ông ấy chắp tay, nói với Ngô Bình: “Ngô tiên sinh, tôi xin phép không làm phiền nữa”, dứt lời rồi mới đi khỏi đó.

Sau khi Đường Thiên Hạc đi khỏi, Đường Băng Vân cười khổ nói: “Trước đây anh nói muốn nhận ông Ba làm đồ đệ. Lúc đó em không tin nhưng giờ thì tin rồi”.

Đường An vỗ vỗ ngực, nói: “Dọa chết tôi rồi! Lần đầu tôi thấy ông Ba lại hạ mình như vậy, kể cả là ở trước mặt Đường chủ cũng chưa từng như vậy!”

Ngô Bình thì chẳng lấy làm lạ, anh đáp: “Ông ấy hiểu Đan đạo, cho nên mới tôn kính tôi. Hai người thì không hiểu được”.

Đường Băng Vân đảo mắt: “Vâng vâng vâng, chúng tôi không hiểu nổi. Thầy luyện đan Ngô, để tiểu nữ kính người một ly”.

Đường An cũng nâng ly lên, cười nói: “Còn tôi nữa. Cậu Ngô, tôi kính cậu một ly!”

Cụng ly xong, Đường An cũng rời khỏi đó. Hôm nay anh ta phụ trách một số hoạt động nhỏ của bữa tiệc nên phải đi chuẩn bị một chút.

Ở phía không xa, đám con rể tương lai của Đường Môn kia thấy Ngô Bình nói chuyện với Đường An, Đường Thiên Hạc thì vô cùng khó chịu. Bọn họ không hiểu tại sao tên nhãi này lại dám đứng ngang hàng với những nhân vật tầm cỡ như vậy!

“Hứ, chắc là giỏi nịnh hót nên mới ôm được chân Đường An và Đường Thiên Hạc. Thảo nào mà theo đuổi được Đường Băng Vân!”, một gã cao to hung tợn, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Đây là loại đàn ông mà tôi khinh thường nhất”.

Một người khác nói: “Anh Tề, xem ra anh không biết người này rồi. Anh ấy tên là Ngô Bình, là một tông sư cảnh giới Tiên Thiên, không phải hạng nịnh hót ăn bám như anh nói đâu”.
 
Chương 1198


Chương 1198

Người vừa nói là một người đàn ông mặt vuông mày đậm. Anh ta tay cầm ly rượu, ánh mắt không rời khỏi Ngô Bình.

Người được gọi là “anh Tề” kia ngạc nhiên: “Cái gì? Đại tông sư Tiên Thiên? La Tử Minh, anh không đùa đấy chứ?”

Anh Tề kia thực sự kinh ngạc. Tu vi của anh ta mới đang ở giai đoạn Tiểu Chu Thiên của cảnh giới Khí. Còn đại tông sư Tiên Thiên có thể trở thành cao thủ trong phạm vi cả một tỉnh!

Người tên La Tử Minh kia bình thản đáp: “Nếu các người thạo tin thì đã biết anh ấy từ lâu rồi. Ngô Bình này là một nhân vật có máu mặt. Sư huynh anh ấy là Diệp Thiên Tông của Thần Võ Ti, còn có Dương Mộ Bạch của Tiên Cơ. Ngoài ra, anh ấy còn là thành viên của Thiên Long, thậm chí còn có khả năng trở thành cao thủ võ lâm hàng đầu tỉnh K!”

Anh Tề kia nghe đến đây thì mặt biến sắc, vội vã ngậm miệng lại không dám nói nửa lời về Ngô Bình nữa. Đường đường là một đại tông sư, không phải là đối tượng mà anh ta dám nói này nói nọ sau lưng.

Thế nhưng, vẫn có nhiều kẻ khác không phục. Một kẻ lên tiếng: “Chỉ là cảnh giới Tiên Thiên thôi mà, cũng có gì ghê gớm đâu. Tôi nghe nói Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân tới rồi, họ đã trở thành nhân tiên rồi cơ! Trước mặt nhân tiên thì Tiên Thiên là cái thá gì cơ chứ?”

“Tôi cũng nghe nói, hình như hai vị thiếu gia này đều đến đây vì cô Đường Băng Vân. Chậc chậc, hôm nay có kịch hay xem rồi. Chỉ e là hôm nay tên Ngô Bình này số đen rồi!”

Bọn họ đang bàn tán thì có hai người đàn ông bước vào. Dáng đi của họ hùng dũng như hai vị vua. Hai người này vừa xuất hiện là đám đông kia lập tức ngậm miệng lại, sau đó tự động nhường đường.

Hai người đó cách nhau bốn năm bước, đều bước tới ngồi ở vị trí trung tâm.

“Các người ai là Ngô Bình?”, một trong hai người lên tiếng. Đó là người thanh niên mặc bộ vest màu đen, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặt hơi gầy, đôi mắt dài, lông mày mỏng, cao lớn vạm vỡ.

Anh Tề ban nãy đằng hắng một cái, sau đó chỉ về phía Ngô Bình, nói: “Cậu chủ Âu Dương, người đó chính là Ngô Bình!”

Người này chính là Âu Dương Kim Tôn. Gã nhìn theo hướng tay anh Tề chỉ, quả nhiên thấy Ngô Bình và Đường Băng Vân đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Đột nhiên mặt gã sa sầm lại, rảo bước về phía đó định gây sự với Ngô Bình.

Đột nhiên, người thanh niên vừa tới cùng ngăn lại rồi bình thản nói: “Sao phải vội thế”.

Người này mặc bộ vest màu trắng, cao lớn vạm vỡ, còn cao hơn cả “anh Tề” một cái đầu, cỡ chừng một mét chín mươi lăm. Anh ta có làn da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc như sát, mắt to mày đậm, tóc cắt bằng.

Trông anh ta không mập nhưng cân nặng lên tới hơn hai trăm cân, trông vô cùng mạnh mẽ!

Âu Dương Kim Tôn giận dữ đáp: “Hoàng Phủ Thiên Quân, anh dám cản tôi?”

Hoàng Phủ Thiên Quân lạnh lùng đáp: “Âu Dương Kim Tôn, Đường Môn đã cho phép, tôi và anh hiện giờ đều là người muốn tới cầu thân. Lát nữa không phải còn có rất nhiều hoạt động sao? Như vậy chúng ta có thể thấy được thực lực của nhau. Đợi đuổi tên nhãi kia đi xong rồi chúng ta so tài cao thấp một phen cũng chưa muộn”.

Âu Dương Kim Tôn nghe cũng có lý liền hừ một tiếng rồi nói: “Cũng phải, cứ để hắn sống thêm một lát cũng chẳng sao!”

Ngô Bình cũng đã chú ý tới tình hình bên đó nhưng cũng chẳng để tâm. Cái gì mà thế tử của gia tộc võ học đối với anh cũng chẳng là cái đinh gì!

Đường Băng Vân nói: “Hai người họ chính là Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân, cả hai người họ đều là kì tài võ học, còn trẻ như vậy mà đã trở thành nhân tiên rồi”.

Ngô Bình khẽ nhếch méch, nói: “Lát nữa có kịch hay để xem rồi”.
 
Chương 1199


Chương 1199

Lúc này, Đường An đã thay lễ phục, bước tới chỗ đám con rể tương lai rồi ha ha cười nói: “Các vị thiếu gia, buổi đấu giá của Đường Môn chúng tôi hôm nay sẽ bắt đầu ngay lập tức. Mọi người có hứng thú thì có thể tham gia”.

Nói rồi anh ta phất tay một cái, một cô gái chân dài mặc sườn xám xinh đẹp đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới. Trên chiếc xe có một chiếc đĩa bằng vàng, bên trên phủ lớp vải nhung đỏ. Bên dưới lớp vải nhung có thứ gì đó.

Đường An cười nói: “Các vị, món đồ đầu giá đầu tiên sẽ được giữ bí mật, giá khởi điểm của nó là một triệu tệ! Mỗi lần tăng giá không được dưới năm trăm nghìn tệ”.

Đám đông thi nhau bàn luận: “Giữ bí mật món đồ đấu giá sao? Không biết là thứ gì thì sao mà đấu giá được?”

“Giá khởi điểm có một triệu, chắc cũng không phải thứ gì giá trị”.

“Bỏ đi, đây là lúc chúng ta thể hiện sự giàu có. Chỉ cần không quá mười triệu tệ thì tôi sẽ lấy bằng được nó”.

Thấy hội đấu giá đã bắt đầu, Đường Băng Vân khoác tay Ngô Bình đi tới gần xem. Những cô gái khác của Đường Môn cũng đã xuất hiện để quan sát đức lang quân tương lai của mình.

Đường An cười nói: “Các vị, mọi người đã đến đông đủ. Buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”

Anh Tề kia giơ tay đầu tiên: “Một triệu tệ”.

“Hai triệu tệ”, La Tử Minh lên tiếng.

“Ba triệu tệ”.

“Bốn triệu tệ”.

Chẳng mấy chốc giá đã lên tới mười triệu tệ. Đám người tham gia đấu giá lúc này chỉ còn vài người.

“Mười một triệu tệ”.

“Mười hai triệu tệ”.

“Hai mươi triệu”, Âu Dương Kim Tôn mở miệng, tăng giá lên luôn hai mươi triệu tệ.

“Ba mươi triệu tệ”, Hoàng Phủ Thiên Quân lập tức theo ngay.

Ra giá xong, hay người họ đều liếc mắt nhìn Ngô Bình với vẻ đắc ý.

Ngô Bình có thể nhìn rõ vật dưới lớp vải nhung kia. Đó là một hòn đá to cỡ nắm đấm. Hòn đá đã bị cắt ra một phần, để lộ ra một vật gì đó bằng vàng bên trong, bên trên còn có hoa văn.

Thứ màu vàng kim đó chính là một cái vòng nhưng trông bé hơn vòng tay thông thường một chút, trên mặt còn khắc tiên văn. Anh đọc tiên văn thì biết được chiếc vòng này tên là “Phong Yêu Hoàn”, tác dụng là để phong ấn ma quỷ.

Trong bụng đã có tính toán, Ngô Bình mỉm cười ra giá: “Bốn mươi triệu tệ”.

“Cuối cùng anh ta cũng ra tay rồi!”, nghe Ngô Bình ra giá, những người xung quanh đều nghĩ vậy.

Âu Dương Kim Tôn: “Năm mươi triệu tệ!”

“Sáu mươi triệu tệ”, Ngô Bình theo ngay. Chiếc vòng này anh phải giành bằng được!

“Bảy mươi triệu tệ!”, Hoàng Phủ Thiên Quân không muốn tỏ ra yếu thế nên vội vã nghiến răng nghiến lợi tăng giá. Là thế tử của một gia tộc võ học, anh ta đương nhiên vô cùng giàu có, vài chục triệu tệ vốn không phải là vấn đề gì to tát.

Ngô Bình cau mày nghĩ hai tên này thật là phiền toái, cứ cắn mãi không buông. Vậy nên anh ra giá: “Một trăm triệu tệ”.
 
Chương 1200


Chương 1200

Đoàng!

Đám đông lập tức bàn luận xôn xao.

“Quá đỉnh, nâng giá lên luôn một trăm triệu tệ! Tiếp theo để xem hai vị thế gia kia sẽ tiếp chiêu thế nào đây”, một người nói.

“Đưa giá khởi điểm một triệu ban đầu lên tới hàng trăm triệu. Chậc chậc, người này là ai vậy? Giàu có đến vậy sao?”

Một trăm triệu tệ? Đây không phải số tiền mà ai cũng có thể lấy ra ngay lập tức, cho dù có là một tỷ phú giàu có thì cũng phải suy nghĩ đắn đo. Dù gì tiền cũng đâu phải là lá chuối.

Hoàng Phủ Thiên Quân nhìn Ngô Bình chòng chọc rồi giận dữ nói: “Hai trăm triệu!”

Lúc này ngoài ba người họ ra thì tất cả những người khác đều đã rút lui từ lâu rồi. Thần tiên đánh nhau, người phàm không nên tham gia vào.

Ngô Bình âm thầm tính toán, chỉ cần giá không vượt quá mười tỉ tệ thì chiếc vòng Phong Yêu Hoàn này vẫn xứng đáng để mua. Hơn nữa, anh cho rằng Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn sẽ không thể nào bỏ ra mười tỷ tệ để mua một thứ mình còn không biết đó là thứ gì.

“Ba trăm triệu tệ”, anh nói.

“Bốn trăm triệu tệ!”, Âu Dương Kim Tôn theo ngay. Đối với gã thì mấy trăm triệu cũng chẳng là gì, hơn nữa gã cũng không thể chịu được việc bị Ngô Bình lấn át.

“Năm trăm triệu tệ”, Ngô Bình giọng vô cùng bình thản.

Lúc này đến Đường An cũng phải ngạc nhiên. anh ta cười nói: “Ba vị thiếu gia quả là đều có tài lực khiến người ta kinh ngạc. Nhưng mong các vị nghĩ cho kỹ, thứ này có thể chỉ đáng giá vài triệu tệ thôi”.

Hoàng Phủ Thiên Quân lạnh lùng đáp: “Cho dù chỉ là cục đá thì Hoàng Phủ Thiên Quân này cũng phải giành bằng được!”

Ngô Bình trong bụng thầm nghĩ anh nói đúng rồi đấy, nó chính là một cục đá.

Anh nói: “Một tỷ!”

Ngô Bình ra cái giá này khiến Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân mặt đều biến sắc, trong lòng thầm nghĩ tên này bị điên rồi hay sao? Bỏ ra một tỷ để mua một thứ mình không biết là gì?

Ngô Bình nhìn họ như thể muốn hỏi: Các người có theo hay không?

Âu Dương Kim Tôn liếc nhìn Hoàng Phủ Thiên Quân. Hoàng Phủ Thiên Quân hừ lạnh, nói: “Một tỷ mốt!”

Vẻ mặt Ngô Bình thoáng hiện sự khinh bỉ, tiếp tục ra giá: “Hai tỷ”.

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

“Mẹ nó! Trả luôn hai tỷ cho món đồ không biết là thứ gì? Cứ thế này thì sẽ lên tới hơn chục tỷ mất!”

Âu Dương Kim Tôn vừa kinh ngạc vừa giận giữ. Hàng tỷ tệ cho một món đồ chưa biết là gì như thế này, gã thực sự khó để theo. Nhà họ Âu Dương mặc dù có tiền nhưng cũng không thể phung phí bằng cách này.

Gã nhìn Ngô Bình chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Hàng chục tỷ tệ, anh thực sự có nhiều tiền như vậy sao?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Có tiền hay không là việc của tôi, không liên quan gì đến anh”.

Âu Dương Kim Tôn hừ lạnh: “Được, tôi muốn xem xem rốt cuộc anh có thể theo đến bao giờ. Ba tỷ tệ!”

“Bốn tỷ tệ”, Ngô Bình lập tức tăng thêm một tỷ nữa.

Âu Dương Kim Tôn nghến răng: “Năm tỷ tệ!”
 
Chương 1201


Chương 1201

Đường Băng Vân bây giờ cũng bắt đầu lo lắng theo. Cô nắm chặt lấy tay Ngô Bình, mặc dù cô không nói gì nhưng Ngô Bình hiểu ý của cô. Đường Băng Vân như thể đang nói nếu như vụ làm ăn này lỗ thì anh cần hành động theo lý trí.

Ngô Bình nắm lấy bàn tay nhỏ của cô như thể đang nói rằng đây không phải một vụ làm ăn lỗ vốn.

Sau đó anh nói tiếp: “Sáu tỷ tệ!”

Hoàng Phủ Thiên Quân hiện giờ đã không theo nữa. đùa kiểu gì vậy? Gia tộc Hoàng Phủ mặc dù lắm tiền nhiều của nhưng cũng không thể tiêu hàng tỷ tệ cho một món đồ mình còn chưa biết là gì.

Âu Dương Kim Tôn leo lên lưng hổ nên giờ khó xuống. Gã nhìn sang Hoàng Phủ Thiên Quân, Hoàng Phủ Thiên Quân thấy vậy liền ngoảnh mặt đi, không thèm quan tâm đến gã. Âu Dương Kim Tôn trong lòng thầm chửi, Sau đó bắt đầu do dự. nếu tiếp tục theo thì giá sẽ lên đến bảy tỷ. nhỡ đâu Ngô Bình không tiếp tục tăng giá nữa thì gã sẽ phải gánh bảy tỷ này. Trả bảy tỷ để mua một món đồ mình chưa biết là thứ gì hoàn toàn là chuyện không thể chấp nhận được.

Đường An hỏi lại một lần: “Còn ai ra giá nữa không? Sáu tỷ lần thứ nhất, sáu tỷ lần thứ hai….”

Dừng lại 2 giây, Đường An mới nói tiếp: “Sáu tỷ lần thứ ba, bán! Cậu Ngô, món đồ này đã thuộc về cậu”.

Nói rồi, Đường An cầm chiếc đĩa đưa tới trước mặt Ngô Bình.

Âu Dương Kim Tôn không cam tâm, muốn xem xem dưới lớp vải nhung kia rốt cuộc là thứ gì nên thò tay định vạch lớp vải đó lên.

Nhưng gã vừa thò tay ra thì có một bàn tay khác từ phía sau nắm chặt lấy cổ tay gã, khiến Âu Dương Kim Tôn không thể nào động đậy được. Gã vô cùng kinh ngạc, quay lưng lại thì đã nhìn thấy Ngô Bình.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Đồ của tôi anh tốt nhất đừng nên động vào”.

Nói rồi, anh hất tay Âu Dương Kim Tôn ra khiến gã lùi lại vài mét.

Âu Dương Kim Tôn mặt vô cùng kinh ngạc và hiếu chiến, lớn tiếng hỏi: “Anh là nhân tiên sao?”

Nghe Âu Dương Kim Tôn nói vậy, vô số người đều kinh ngạc. Bọn họ mặc dù một số người biết Ngô Bình nhưng chỉ biết anh là đại tông ưư Tiên Thiên. Chẳng ai ngờ hiện giờ anh đã trở thành cao thủ nhân tiên.

Ngô Bình cầm lấy chiếc đĩa vàng, không thèm đếm xỉa đến Âu Dương Kim Tôn mà đi tới trước mặt Đường Băng Vân, sau đó mở tấm vải nhung ra.

Mọi người nín thở nhìn về phía đó, trên chiếc đĩa vàng là một cục đá đen sì.

Nhìn thấy cục đá này, Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân đều cười lớn, cười đến nỗi quặn cả ruột. cũng may là họ không tiếp tục theo đến cùng.

“Đúng là ngu xuẩn, bỏ ra sáu tỷ để mua về cục đá!”

Ngô Bình cầm cục đá lên, đưa phần kim loại bên trong ra ngoài, bình thản nói: “Mắt kém thì nên nhìn kỹ một chút”.

Tất cả mọi người đều sững sờ, bên trong còn có thứ gì khác nữa sao?

Ngô Bình khẽ ấn một cái, viên đá liền vỡ vụn, để lộ ra chiếc vòng Phong Yêu Hoàn bên trong. Sau đó, anh dùng chân khí Thuần Dương để đi vào bên trong chiếc vòng. Phong Yêu Hoàn lập tức phát sáng, sau đó bắt đầu nuốt lấy một lượng lớn chân khí của anh.

Bên trong chân khí Thuần Dương của anh có Thuần Dương Tiên lực. Phong Yêu Hoàn hút một phần chân khí của anh xong thì thần niệm của Ngô Bình có thể đi vào chiếc vòng, biến nó thành đồ của anh.

Ngô Bình dùng thần niệm kêu gọi, khiến Phong Yêu Hoàn bay lên không trung, kích thước to ra cỡ trái bóng rổ, phát ra ánh sáng vô cùng đẹp mắt.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom