Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 1242


Chương 1242

Đường Băng Vân có vẻ lo lắng nói: “Ngô Bình, thật ra chúng ta không cần xung đột với anh ta làm gì. Mẹ của Đường Huyền có địa vị đặc biệt ở Đường Môn, là người mà em đang muốn lôi kéo”.

Ngô Bình hỏi: “Đường Quý cũng họ Đường mà, sao lại theo đuổi em được?”

Đường Băng Vân lại thở dài: “Anh ta không phải họ Đường đâu, mà là họ Tiêu. Ngày xưa, khi ba mẹ con họ bị truy sát, là trưởng lão Đường Hồng Y đã cứu họ rồi cho gia nhập Đường Môn. Nguỵ phu nhân đã cho các con của mình đổi sang họ Đường để bày tỏ lòng cảm ơn, đồng thời còn ra sức giúp đỡ môn phái”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì Đường Quý và Nguỵ phu nhân đều là người của Đường Hồng Y à?”

Đường Băng Vân: “Cũng có thể coi là vậy, nên em không muốn gây mâu thuẫn với họ. Nhưng Đường Quý rất nhì nhèo, đáng ghét lắm”.

Ngô Bình cười nói: “Muốn lôi kéo được Đường Huyền thì phải đè đầu anh ta, không thì còn lâu tu sĩ Võ Thần mới chịu cúi đầu”.

Đường Băng Vân lo lắng nói: “Anh ta ở cảnh giới Võ Thần rồi, là cao thủ cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ hai, anh có đánh lại được không?”

Ngô Bình nói: “Chắc được”.

Hai người đang nói chuyện thì Đường Quý đã quay lại, theo sau là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, cao hơn một mét chín, vai rộng hơn hẳn người bình thường.

Hai cánh tay của anh ta cũng khá dài, cơ bắp không nổi lên, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết đó là cao thủ quyền pháp! Khả năng cao anh ta chuyên dùng quyền.

Đường Quý vừa tới đã chỉ ngay vào Ngô Bình: “Anh, là nó đánh em”.

Người đàn ông đó chính là Đường Huyền – anh trai của Đường Quý. Anh ta quan sát Ngô Bình rồi nói: “Cậu đánh Đường Quý là để dụ tôi đến đúng không? Tôi đến rồi đây”.

Ngô Bình liếc nhìn anh ta rồi nói: “Anh là Đường Huyền hả? Tiếc quá, một tu sĩ cảnh giới Võ Thần mà lại phải chết sớm”.

Đường Huyền biến sắc mặt nói: “Cậu nói gì?”

Ngô Bình nói: “Anh đã gặp vấn đề khi đả thông thần khiếu thứ hai, từ đó hầu như suốt ngày rơi vào ảo ảnh, còn không thể phân biệt là thật hay giả, cũng không biết là mơ hay thật, tôi nói có đúng không?”

Đường Huyền chấn động, Ngô Bình nói sai chút nào!

Anh ta híp mắt lại nói: “Tôi nghe nói có một thần y họ Ngô mới đến Đường Môn, chắc là cậu rồi”.

Ngô Bình nói: “Thần y thì không dám, tôi chỉ biết chút y thuật thôi”.

Đường Huyền trầm mặc rồi nói: “Cậu có thể vào phòng riêng nói chuyện với tôi một lát được không?”

Ngô Bình nói: “Được”.

Nhà Đường Huyền cách đây không xa, anh ta mời Ngô Bình vào nhà rồi sai người đi pha trà.

Đường Quý gọi anh mình đến trả thù hộ, nhưng giờ thì không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng trong xó.

Đường Huyền chắp tay nói: “Thần y Ngô, cậu nói chính xác, tôi hay bị rơi vào ảo ảnh, tình trạng này đã kéo dài cả năm nay rồi, làm tôi gần như không dám đi đâu”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thần khiếu là một bước quan trọng, anh đả thông bằng ngoại lực là sai rồi”.

Đường Huyền cúi đầu xuống: “Tôi đọc được cách ấy trong một cuốn sách cổ, ai ngờ lại thành ra thế này”.
 
Chương 1243


Chương 1243

Ngô Bình thở dài nói: “Nếu có thể đả thông cảnh giới này bằng ngoại lực thì ngoài đường đầy rẫy tu sĩ cảnh giới Võ Thần rồi”.

Đường Huyền tỏ vẻ hối hận rồi hành lễ với Ngô Bình: “Thần y Ngô, xin hỏi tình trạng của tôi có thể chữa được không?”

Gần một năm nay, Đường Huyền vô cùng đau khổ, anh ta chẳng thể phân biệt mình đang ở trong ảo ảnh hay hiện thực, điều này khiến anh ta rất rối bời.

Nếu cứ để thế này, anh ta nghĩ mình sẽ điên mất, dù không tự sát thì cũng chỉ có thể ẩn sâu trong núi, không dám đi đâu cả.

Ngô Bình nói: “Được chứ, nhưng hơi lằng nhằng”.

Đường Huyền vội quỳ lạy: “Xin cậu cứu tôi”.

Ngô Bình nói: “Đừng đa lễ, chữa bệnh cứu người là việc của bác sĩ, tôi sẽ cố hết sức”.

Đường Quý vốn đang hận Ngô Bình muốn chết, chỉ muốn băm vằm anh, nhưng khi nghe thấy Ngô Bình có thể chữa khỏi bệnh cho anh mình thì vội quỳ xuống, sau đó kích động nói: “Thần y Ngô, xin anh bỏ qua chuyện ban nãy cho tôi, tôi xin lỗi anh”.

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, Đường Quý trông có vẻ ngang tàng, nhưng không đến mức mù quáng. Ngay khi biết Ngô Bình có thể giúp Đường Huyền thì lập tức xoá bỏ thù hằn, dập đầu tạ lỗi.

“Đứng dậy đi!”, Ngô Bình nói.

Đường Quý đứng dậy, sau đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thần y Ngô, mất bao lâu thì có thể chữa khỏi bệnh của anh tôi?”

Ngô Bình nói: “Giờ tôi đang bận, tối nói tiếp nhé”.

Đường Quý vội nói: “Vâng, thần y Ngô cứ bận việc đi ạ”.

Sắp đến chín giờ nên bọn họ đi đến từ đường.

Lúc này, có mấy người đang ở đây, gồm Đường Thiên Tuyệt, Đường Hi, Đường Thiên Hạc, Đường Thánh Khoa và Đường Thiên Tinh, toàn là tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Đường Môn.

Ngô Bình chắp tay với mọi người: “Thưa môn chủ và các vị trưởng lão, tôi đến tham gia nghi thức nhập môn!”

Đường Thiên Tinh nói: “Tốt lắm! Ngô Bình, nghi thức nhập môn có ba bước, thứ nhất là tế trời, hai là bái tổ và lập lời thề”.

Nói rồi, ông ấy gọi gọi mở cửa từ đường để mọi người đi vào.

Mọi người đứng vào vị trí, Ngô Bình thấy có rất nhiều bài vị được bày ở đây, đều là các nhân vật phong vân trong từng thời kỳ lịch sử.

Để được bài bài vị ở đây thì ít nhất phải từ cấp Đường soái.

Đường Thiên Tinh nghiêm túc nói: “Nghi thứ tế trời bắt đầu!”

Có hai người khiêng một bàn chông sắt đến rồi để trước mặt Ngô Bình.

Đường Thiên tinh bình thản nói: “Mời tế trời”.

Chông rất sắc, dài hơn 20 phân, các mũi châm chỉ cách nhau hai ngón tay, cắm chi chít, nếu quỳ lên thì kiểu gì cũng bị thương.

Đường Băng Vân tức giận nói: “Lục trưởng lão, nghi thức nhập môn chứ có phạt hình phạt đâu, ông đang làm gì thế hả?”
 
Chương 1244


Chương 1244

Đường Thiên Tinh nói: “Băng Vân, cô vẫn còn trẻ nên không rõ về quy tắc của môn phái đâu”.

Đường Thiên Tuyệt nói: “Thời khi Đường Môn mới thành lập, đúng là phải dùng bàn chông trong nghi lễ gia nhập môn phái, nhưng do quá tàn khốc nên ngày càng ít dùng tới”.

Đường Thiên Tinh: “Đúng là môn chủ có khác, rất hiểu rõ quy tắc”.

Đường Băng Vân lập tức không biết phải phản bác thế nào, vì cô ấy biết quy tắc cũ này không bị ép dùng hoàn toàn, nhưng một khi đã có người nhắc đến nó thì tới môn chủ cũng không làm trái được.

Ngô Bình bình thản nói: “Nếu đã là quy tắc thì cứ theo đó mà làm”.

Anh bước tới gần bàn chông rồi quỳ xuống. Song, cảnh tưởng các mũi chông đâm da thịt anh chảy máu không hề xảy ra, đầu gối của Ngô Bình vẫn nguyên vẹn, các mũi chông không thể xuyên thủng da thịt của anh.

Đường Thiên Tinh híp mắt lại nói: “Cậu có võ công khổ luyện ư?”

Tầng thứ nhất của Kim Cương Bất Hoại Thần Công là mình đồng da sắt, tầng thứ hai là luyện lực thần hồn nên bàn chông này không là gì với Ngô Bình cả.

Ngô Bình hoàn thành xong nghi thức tế trời rồi đứng dậy.

Mọi người xung quanh đều trố mắt ra nhìn, vì đến Đường Huyền còn không thể làm được điều này.

Đường Thiên Tinh lại thờ ơ nói: “Bái tổ!”

Bái tổ là lạy các bài vị ba lạy, thể hiện lòng thành kính với công lao của những vị tiền bối đi trước.

Bước này không có gì khó khăn cả nên diễn ra rất nhanh, sau đó Đường Thiên Tinh đi tới cạnh Ngô Bình rồi nói: “Lập lời thề”.

Ông ta lấy một cái chuông ra rồi lắc, sau đó niệm thần chú, mí mắt Ngô Bình sụp xuống, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.

Đường Thiên Tinh sáng mắt lên rồi hỏi: “Ngô Bình, tôi hỏi, cậu trả lời, rõ chưa?”

“Rồi”, Ngô Bình nói, giọng của anh bình bình, nghe không hề máy móc chút nào.

Đường Thiên Tinh: “Tôi hỏi cậu, cậu có thật lòng muốn gia nhập Đường Môn không?”

“Có”, Ngô Bình đáp.

“Cậu học y và võ từ ai?”

Nghe thấy thế, Đường Thiên Tuyệt lập tức nổi giận nói: “Dừng! Đường Thiên Tinh, câu hỏi ấy của anh không liên quan gì đến nghi thức của Đường Môn cả”.

Đường Thiên Tinh nói: “Tôi chỉ hỏi thêm vài câu thôi, có sao đâu”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi có được truyền thừa từ Đông Phật tiên sinh”.

Đường Thiên Tinh thấy hơi thất vọng, vì có Đường Thiên Tuyệt ở đây nên ông ta không tiện hỏi nhiều nên nói: “Cậu có đồng ý hi sinh mạng sống vì lợi ích của Đường Môn không?”

Ngô Bình: “Tôi đồng ý”.

Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, một người mới gia nhập môn phái mà có thể trung thành vậy ư?

Đường Thiên Tinh cau mày, ông ta còn định hỏi tiếp, nhưng Đường Thiên Tuyệt đã lạnh giọng nói: “Đường Thiên Tinh, đủ rồi đấy, nếu anh còn hỏi tiếp thì tôi sẽ thôi miên anh, sau đó hỏi anh các câu hỏi tương tự”.
 
Chương 1245


Chương 1245

Đường Thiên Tinh biến sắc mặt, dẫu sao Đường Thiên Tuyệt cũng là môn chủ, nếu ông ấy muốn làm vậy thì không ai cản được, điều quan trọng nhất là tu vi của ông ta không bằng Đường Thiên Tuyệt.

Vì thế ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Thôi, nghi thức nhập môn kết thúc”.

Ngô Bình đứng dậy rồi nói: “Vậy là từ nay trở đi, tôi là tổng hộ pháp của Thiên Sát rồi đúng không?”

Đường Băng Vân cười nói: “Anh không chỉ là tổng hộ sát, mà còn là Đường soái một sao”.

Đường Thiên Tuyệt: “Ngô Bình, cháu mới gia nhập môn phái, để Băng Vân dẫn cháu đi chọn nhà”.

Ngô Bình chắp tay: “Cảm ơn môn chủ”.

Mọi người giải tán, Đường Băng Vân dẫn Ngô Bình đến một ngôi nhà lớn, đi cùng còn có Đường Thiên Hạc và Đường Huyền, cả hai đều có việc cần nhờ vả anh.

Ngô Bình rất hài lòng với căn nhà này, nó có diện tích khoảng 2000 mét vuông, có vườn hoa ở phía sau, phong cách thiết kế cũng đẹp.

“Lấy căn này đi”, sau khi đi một vòng, Ngô Bình nói.

Đường Băng Vân: “Trước đây trưởng lão Đường Tông Pháp từng ở đây nên đồ đạc cũ hết rồi, lát em sẽ bảo người thay mới hết”.

Ngô Bình hỏi: “Đường Tông Pháp là ai?”

Đường Băng Vân: “Là một nhân tài cùng thời với thiếu tôn của Đường Môn, tiếc là đã bị thiếu tôn chiếm hết ánh hào quang”.

Mọi người ngồi vào phòng khách, Đường Thiên Hạc ngồi, còn Đường Huyền thì đứng.

Ngô Bình cười nói: “Ông Đường, ông rảnh lắm à? Ông đi theo tôi mấy ngày rồi đấy, đừng làm nhỡ việc của mình”.

Đường Thiên Hạc vội xua tay: “Không nhỡ chút nào hết, cậu Ngô, tôi mong được đi theo cậu để học hỏi”.

Sau đó, ông ấy lườm Đường Huyền: “Đường Huyền, cậu về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu Ngô”.

Dù Đường Huyền không muốn đi, nhưng Đường Thiên Hạc có địa vị rất cao nên anh ta không thể đắc tội được.

Đường Huyền đi rồi, Đường Thiên Hạc chợt quỳ trước mặt Ngô Bình rồi thành kính nói: “Xin cậu hãy nhận tôi làm đệ tử, và truyền thuật luyện đan cho tôi”.

Ngô Bình bình thản nói: “Ông Đường làm gì thế? Tôi còn trẻ lắm, tu vi cũng có hạn, tôi không dám làm thầy của ông đâu”.

Đường Thiên Hạc nói: “Cậu Ngô, tôi thật lòng muốn nhận cậu làm sư phụ”.

Ngô Bình thở dài nói: “Ông ngần này tuổi rồi, còn tôi thì trẻ quá, tôi không dám nhận đệ tử kiểu này đâu”.

Đường Băng Vân cũng nói: “Ngô Bình, nếu Đường trưởng lão đã có chí học luyện đan như vậy thì anh đồng ý đi. Có thể không công khai thân phận thầy trò ra ngoài mà, tự biết với nhau là được rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Băng Vân nói cũng có lý, Đường Thiên Hạc, ông thấy sao?”

Đường Thiên Hạc mừng rỡ, thật ra ông ấy cũng thấy hơi ngại khi nhận một người trẻ tuổi như Ngô Bình làm thầy. Giờ Ngô Bình đồng ý không công khai mối quan hệ này thì quá tốt rồi.

 
 
Chương 1246


Chương 1246

Ông ấy vội vái ba lạy rồi nói: “Đường Thiên Hạc cảm ơn sư phụ!”

Ngô Bình đỡ ông ấy dậy rồi cười nói: “Đứng lên đi, từ giờ trở đi, ông sẽ là học trò luyện đan của tôi”.

Đường Thiên Hạc vui sướng nói: “Lát sư phụ hãy đến chỗ của đệ tử, gần đây đệ tử muốn luyện một lò đan dược mà mãi không thành công, nhờ sư phụ chỉ dẫn ạ”.

Ngô Bình đồng ý ngay: “Được”.

Nhà Đường Thiên Hạc cách đây hai con phố nên đi một lát là tới.

Nhà của ông ấy rất âm u, ông ấy không lập gia đình nên chỉ sống một mình trong căn nhà rộng lớn. Trong đó, thứ bắt mắt nhất là phòng luyện đan cao hơn 30 mét, nằm chính trung tâm của căn nhà.

Hai người đi đến phòng luyện đan thì thấy có người canh gác, vì bên trong có nhiều đồ quý giá nên phải có người thường xuyên trông coi.

Đường Thiên Hạc mở cửa phòng rồi nói: “Mời sư phụ”.

Ngô Bình đi vào, sau đó nhìn thấy một lò luyện đan cổ xưa, dù không bằng lò của anh, nhưng cũng khá được.

Đường Thiên Hạc lấy các cái bình ra, bên trong chứa nguyên liệu để ông ấy luyện đan rồi nói: “Sư phụ, đệ tử đang muốn luyện Nguyên Khí Đan, nhưng mãi không thành công”.

Ngô Bình: “Giờ ông luyện cho tôi xem nào”.

Đường Thiên Hạc lập tức mở lò, ông ấy làm, còn Ngô Bình thì hỏi: “Thiên Hạc, tôi nghe nói ông và Đường Thiên Du khá thân, trong thời gian môn chủ vắng mặt, ông ta định cạnh tranh vị trí môn chủ à?”

Đường Thiên Hạc ngẩn ra rồi nói: “Sư phụ nghe ai nói thế? Dù Thiên Hạc cũng có dã tâm, nhưng đệ tử biết ông ấy không đủ thực lực làm môn chủ, mà còn có Đường Thánh Khoa mà, sao đến lượt Đường Thiên Du được?”

Ngô Bình bảo: “Xem ra tin đồn là giả”.

Đường Thiên Hạc cười nói: “Cũng không hẳn là giả. Đường Thiên Du quả thật có tham vọng. Có điều, tôi vẫn luôn khuyên ông ấy buông bỏ”.

Ngô Bình vừa nhìn đối phương vừa đáp: “Xem ra ông đã nhìn rất rõ thế cuộc của Đường Môn”.

Đường Thiên Hạc xua tay: “Không đến mức đấy. Tôi chỉ hiểu rõ vị trí của mình thôi. Anh cả của tôi còn ở đây thì tôi sẽ dốc hết sức làm việc cho ông ấy, duy trì quyền lực của ông ấy. Nếu anh cả không còn thì tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, tránh rước hoạ vào thân”.

Ngô Bình quan sát vẻ mặt của ông ấy. Anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Đường Thiên Hạc. Trước đó Đường Băng Vân từng điều tra, người muốn hại họ có thể chính là Đường Thiên Hạc.

Thế là anh hỏi: “Ban nãy ông bảo Đường Thiên Du không thích hợp làm môn chủ, vậy ông thấy ai phù hợp?”

Đường Thiên Hạc cười nói: “Sư phụ, tôi không quan tâm đến việc ai làm môn chủ. Chỉ cần lợi ích của tôi không bị tổn hại, ai làm môn chủ cũng được”.

Ngô Bình bảo: “Nhưng tôi lại cảm thấy ông là sự lựa chọn thích hợp nhất cho vị trí môn chủ. Đầu tiên, ông là cánh tay đắc lực của môn chủ, quản lý bao chuyện lớn nhỏ của Đường Môn. Thứ hai, tu vi của ông không kém môn chủ. Nếu ông muốn, tôi và Băng Vân có thể giúp ông một tay”.

Đường Thiên Hạc lại lắc đầu: “Sư phụ, thứ tôi theo đuổi là tiên đạo và đan đạo. Môn chủ xem trọng tôi, để tôi quản lý những chuyện lớn nhỏ của Đường Môn chính vì tôi không có dã tâm. Còn chuyện ai chiếm ưu thế hay yếu thế không liên quan gì đến tôi”.

Lúc này, ông ấy đã bắt đầu cho dược liệu vào lò. Người trong nghề vừa nhìn là biết ngay. Mới nhìn sơ qua, anh đã biết Đường Thiên Hạc chỉ hiểu một chút về đan thuật, những cái mà ông ấy học cũng không hoàn thiện, đầy rẫy lỗi sai.
 
Chương 1247


Chương 1247

Nhìn được một nửa, rốt cuộc anh cũng không nhịn nổi nữa: “Dừng!”

Đường Thiên Hạc háo hức hỏi: “Sư phụ, kỹ thuật luyện đan của tôi sai chỗ nào ư?”

Ngô Bình thở dài: “Ông ấy à, đúng là vô dụng!”

Đường đường là Địa Tiên mà bị gọi là vô dụng, Đường Thiên Hạc có mặt dày đến mấy cũng thấy ngại ngùng vô cùng. Ông ấy lúng túng hỏi: “Sư phụ, tôi tệ đến thế sao?”

Ngô Bình tắt lửa lò đan, đoạn bảo: “Ông xem tôi luyện đan, sau đó tôi sẽ dạy đan pháp chuẩn xác cho ông một cách hệ thống”.

Đường Thiên Hạc mừng rỡ: “Cảm ơn sư phụ!”

Ngô Bình nói: “Rửa lò đan”.

Nửa giờ sau, Ngô Bình đứng trước lò đan, bắt đầu đốt lửa, làm nóng lò. Anh vừa làm vừa giảng giải nguyên lý.

Đường Thiên Hạc như được tiếp thu tinh hoa, thu hoạch cực lớn, vui đến mức vừa cười tít mắt vừa khoa tay múa chân.

Khi bỏ thuốc vào, động tác của Ngô Bình rất tự nhiên, căn thời điểm chuẩn xác vô cùng.

Một giờ sau, anh chưởng một cái vào lò đan, nắp lò đan bật tung. Mười luồng khí sáng bắn r4 từ bên trong, được Ngô Bình đưa tay đón lấy vô cùng đẹp mắt, biến thành mười viên đan dược tròn xoe.

Những viên đan này có màu tím bán trong suốt, toả ra mùi thuốc rất nồng, chính là nguyên khí đan mà Đường Thiên Hạc vẫn luôn muốn luyện chế.

Đường Thiên Hạc mở to mắt, nhón lấy một viên rồi uống vào. Giây lát sau, đã có một luồng nguyên khí sinh ra trong đan điền. Đôi mắt ông ấy lập tức sáng rỡ: “Sư phụ! Nguyên khí đan này tinh khiết quá! Công hiệu gấp mấy lần nguyên khí đan mà tôi từng nhìn thấy trước đây!”

Ngô Bình nói: “Đan bậc ba, cũng được”.

Đường Thiên Hạc rất kinh ngạc: “Đan bậc ba ư? Sư phụ đúng là thần!”

Khó tránh Đường Thiên Hạc ngỡ ngàng đến vậy. Ở cấp bậc của ông ấy, rất thường xuyên lui tới Địa Tiên Giới, đi nhiều biết nhiều. Theo hiểu biết của ông ấy, đan dược của Địa Tiên phần lớn là đan không thành phẩm. Trong số đan dược thành phẩm thì đan bậc năm lại chiếm phần nhiều, ngay cả đan bậc bốn còn rất hiếm!

Đan bậc ba thường chỉ xuất hiện ở các buổi đấu giá. Phẩm cấp của đan càng cao thì công hiệu càng tốt, tác dụng phụ càng ít.

Ví dụ cùng một loại đan mà có phẩm cấp cao hơ thì giá cả có thể đắt gấp mười lần rồi!

Thế mà bây giờ Ngô Bình lại có thể dễ dàng luyện được một viên đan bậc ba. Năng lực này đúng là đáng kinh ngạc!

Ngô Bình nói: “Cố gắng học đi. Rồi sẽ có một ngày, ông cũng có thể luyện ra đan bậc ba”.

Dứt lời, anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi: “Hôm nay đến đây thôi nhé. Ông cứ nghiền ngẫm thật kỹ vào”.

Đường Thiên Hạc vội vã tiễn anh ra cửa. Đến khi Ngô Bình đã khuất hẳn ở cuối con đường, ông ấy mới quay về phòng đan.

Đến nhà mới rồi, anh thấy Đường Băng Vân đang chờ mình về. Cô ấy hỏi: “Anh dạy ông ấy luyện đan rồi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Chỉ điểm vài câu”.
 
Chương 1248


Chương 1248

Rồi anh thì thầm hỏi: “Băng Vân, lần trước em điều tra được người hại em có khả năng là Đường Thiên Hạc. Kết quả điều tra này có chính xác không?”

Đường Băng Vân đáp: “Không chính xác tuyệt đối, nhưng có độ tin cậy khoảng chín phần”.

Ngô Bình tự rót trà, lẩm bẩm: “Đường Thiên Hạc này quả là không đơn giản”.

Đường Thiên Hạc hỏi ngay: “Anh có phát hiện gì sao?”

Anh gật đầu: “Hôm nay anh quan sát ông ấy luyện đan. Ông ấy rõ ràng là người ngoại đạo. Mà em và Đường An lại từng kể rằng ông ấy giỏi luyện đan, có trình độ nhất định trong đan đạo”.

Đường Băng Vân giải thích: “Từ lúc em còn nhỏ, ông nội em đã nói rằng đan thuật của ông ấy rất lợi hại. Thi thoảng, ông ấy còn mang đan dược cho em uống nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Hửm? Mang đan dược cho em à, còn viên nào không?”

Đường Băng Vân ngẫm nghĩ: “Anh không hỏi thì em cũng quên mất”.

Cô ấy lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ từ trong túi Bách bảo, đổ ra ba viên đan dược màu đỏ to bằng hạt đỗ xanh.

“Đây là đan trị thương mà ông ấy từng luyện chế, công hiệu tốt lắm. Lần nào em bị thương nặng cũng uống một viên”.

Ngô Bình cầm một viên đan lên xem xét, đoạn nói: “Viên đan trị thương này ít nhất phải là đan bậc năm!”

Đường Băng Vân rất kinh ngạc: “Ra là đan bậc năm, bảo sao hiệu quả tốt đến vậy”.

Ngô Bình nhìn Đường Băng Vân: “Anh bảo đảm, Đường Thiên Hạc mà anh vừa quan sát lúc nãy không thể nào đủ trình độ luyện ra đan bậc năm!”

Đường Băng Vân giật mình: “Ý anh là, người đó không phải Đường Thiên Hạc?”

Ngô Bình gật đầu: “Ít nhất là không phải Đường Thiên Hạc đã luyện đan trị thương cho em”.

Gương mặt Đường Băng Vân tái đi: “Nếu ông ta không phải Đường Thiên Hạc thì liệu có thể là ai?”

Ngô Bình híp mắt: “Không vội! Ngày mai, anh sẽ tiếp tục dạy ông ta luyện đan, từ từ tìm điểm sơ hở”.

Đường Băng Vân cảm thấy chuyện này rất hệ trọng: “Chúng ta có cần báo cho ông nội không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Tạm thời không cần”. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Nghĩ một lúc, anh nói tiếp: “Em gọi Đường Huyền đến đây”.

Vài phút sau, Đường Huyền đã xuất hiện. Anh ta cúi chào: “Tiên sinh”.

Ngô Bình nói: “Đường Huyền, bây giờ tôi trị liệu Thần Khiếu của anh, quá trình sẽ rất đau đớn”.

Đường Huyền trầm giọng đáp: “Chỉ cần chữa khỏi Thần Khiếu, có đau đến mấy, tôi cũng không sợ!”

Ngô Bình bắt đầu bắt tay vào điều trị, kéo dài đến tận tối. Sau nửa ngày trị liệu, Đường Huyền không còn thấy huyễn cảnh nữa, vô cùng khâm phục và biết ơn Ngô Bình.

Sau đó Ngô Bình kê một phương thuốc, bảo Đường Huyền phải uống mỗi ngày.

Đường Huyền rất cảm kích, rối rít cảm ơn anh.

Ngô Bình bảo anh ta về tĩnh dưỡng. Chờ đối phương đi rồi, anh bắt đầu chỉ điểm cho Đường Băng Vân tu hành cảnh giới Trúc Cơ.

Tuy tu vi của Đường Băng Vân cũng không yếu, nhưng để lại rất nhiều nuối tiếc.

Ví dụ như Luyện Hình của cô ấy không toàn diện, tinh thần lực hơi kém, lại càng không phải nói đến Đan Thành và Linh Cảm. Trước mắt, Ngô Bình sẽ từ từ giúp Đường Băng Vân đạt đến cảnh giới Linh Cảm. Sau đó anh sẽ giúp cô ấy thăng cấp thành Nhân Tiên!
 
Chương 1249


Chương 1249

Ở cảnh giới Trúc Cơ, Đường Băng Vân đã luyện ra thần niệm, nhưng Luyện Hình của cô vẫn chưa lão luyện. Ngô Bình đã dùng y học và công hiệu thần kỳ của chân khí Thuần dương để giúp cô ấy đả thông kinh mạch cấp bốn toàn thân và tôi luyện hình thể.

Trước đó Đường Băng Vân đã bắt đầu tu luyện đoàn thể thuật của Ngô Bình, hiệu quả rất tốt. Cộng thêm phương pháp hít thở hạ thừa, gần đây cô ấy đã tiến bộ rất nhanh.

Đêm xuống, Đường Băng Vân nằm thẳng trên giường, chỉ mặc một lớp áo lót mỏng manh. Tất nhiên, trong mắt Ngô Bình thì cô ấy có mặc quần áo hay không cũng chẳng có gì khác biệt.

Bàn tay mang theo nhiệt nóng của Ngô Bình không ngừng vỗ lên người Đường Băng Vân. Sau mỗi lần vỗ, chân khí Thuần Dương sẽ thấm vào da cô ấy, xâm nhập kinh mạch, tiếp tục tôi luyện cơ thể cô ấy.

Đôi tay Ngô Bình không ngừng vỗ thật nhanh, mỗi giây phải vỗ hơn hai mươi lần, mà mỗi lần vỗ đều nhắm chuẩn vào huyệt vị.

Nửa giờ, một giờ rồi ba giờ trôi qua. Đến hơn năm giờ sáng, đã có một luồng hơi nóng bốc thẳng lên từ đỉnh đầu Ngô Bình. Hơi nước tụ lại chứ không phân tán, khi lên đến đỉnh đã ngưng tụ thành hình dạng ba đoá hoa sen, sinh động như thật! Dưới ánh đèn, hoa sen lấp lánh bảy sắc màu, đẹp vô cùng.

Đường Băng Vân thấy rất dễ chịu. Thể chất của cô ấy không ngừng được nâng cao, trở nên mạnh hơn. Nhiều kinh mạch cấp bốn được đả thông, kinh mạch cũng ổn định hơn, xương cốt và da thịt cũng khoẻ mạnh hơn hẳn.

Lúc này cô ấy đang nằm sấp trên giường. Ngô Bình bóp vai cô ấy, đoạn bảo: “Có thể ngồi dậy rồi”.

Đường Băng Vân trở mình ngồi dậy. Đôi mắt sáng rực lên, cô ấy cảm thấy tu vi đã tăng lên rất nhiều, lần này ít nhất phải bằng nửa năm khổ luyện tu hành!

Cô ấy vui lắm, bèn ôm chầm Ngô Bình: “Anh giỏi quá. Cảm ơn chồng!”

Lẽ ra Ngô Bình sẽ ôm ấp cô ấy một chút, nhưng anh mệt quá rồi, đến nói chuyện còn chẳng buồn nói chứ đừng bàn đến những chuyện khác.

Anh khẽ thở dài, nằm xuống vị trí mà Đường Băng Vân vừa nằm rồi nói: “Đừng cảm ơn suông, giúp anh thư giãn gân cốt đi”.

Đường Băng Vân rất vui vẻ, bèn tươi cười, bắt đầu xoa bóp giúp anh. Tuy cô ấy là con gái nhưng lực tay rất mạnh. Ngô Bình dễ chịu vô cùng, chẳng mấy chốc đã thoải mái rên hừ hừ.

Xoa bóp được nửa giờ, anh cũng từ từ hồi phục thể lực, bèn mở mắt ra: “Băng Vân, anh có món đồ này muốn tặng cho em”.

Anh ngồi dậy, lấy một mặt dây chuyền ngọc ra. Mặt dây chuyền ngọc này lấy từ chỗ Khương Đông Thăng, bên trong có chứa một loại năng lượng kỳ lạ.

Trước đây anh từng sử dụng lá ngọc và sinh lực đã tăng lên rất nhiều. Anh cũng từng dùng kiếm ngọc, nhận được một nguồn năng lượng sắc bén. Mặt dây chuyền ngọc này chắc chắn cũng có công dụng rất tốt, nên anh quyết định cho Đường Băng Vân sử dụng.

Đường Băng Vân nhìn mặt dây chuyền ngọc, tò mò hỏi: “Đây là gì thế?”

Ngô Bình mỉm cười: “Em bóp vụn nó là biết”.

Đường Băng Vân bóp mạnh một cái, mặt dây chuyền ngọc đã vỡ nát. Một sợi vàng rơi xuống, thấm vào da thịt cô ấy, sau đó tản vào từng tế bào.

Cô ấy cảm thấy tư duy của mình trở nên sắc bén hơn, năm giác quan và sáu thức cũng mạnh hơn. Đường Băng Vân ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì vậy anh?”

Ngô Bình hỏi cảm giác cụ thể của cô ấy, gật đầu rồi giải thích: “Loại năng lượng này sẽ giúp em nâng cao tinh thần, tăng cường năm giác quan, thần niệm có lẽ cũng sẽ mạnh lên”.
 
Chương 1250


Chương 1250

Tuy Đường Băng Vân đã “sinh niệm” nhưng thần niệm rất yếu, so với Ngô Bình lúc mới ngưng tụ thần niệm còn yếu hơn nhiều.

Nhưng lúc này, cô ấy bỗng cảm thấy thần niệm của mình đã tăng mạnh, niệm lực đủ để giữ tảng đá nặng một cân lơ lửng giữa không trung.

Cô ấy kinh ngạc vô cùng: “Thần kỳ quá! Chồng ơi, rốt cuộc đây là thứ gì?”

Bây giờ Đường Băng Vân đã chấp nhận thân phận chồng của Ngô Bình nên bắt đầu gọi anh như thế.

Ngô Bình bảo: “Thỉnh thoảng mới lấy được thôi. Anh cũng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. Có lẽ không lâu nữa, em sẽ có thể Đan Thành”.

Đường Băng Vân vui mừng vô cùng: “Chồng ơi, đồ tốt như vậy, sao anh không dùng?”

Ngô Bình cười: “Em hơi ngốc, tư chất lại kém, nên dùng. Anh thì khác. Thiên tài như anh đâu cần dùng đến”.

Đường Băng Vân tức tối đấm anh, nhưng hiểu rằng Ngô Bình đã từ bỏ lợi ích vì mình. Đây là tấm lòng mà anh dành cho ấy.

Ồn ào một hồi, cô ấy bỗng ôm chặt Ngô Bình, gác cằm lên vai anh, lẩm bẩm: “Anh nghĩ em có thể gặp được mẹ em không?”

“Mẹ” ở đây ám chỉ mẹ ruột của cô ấy.

Ngô Bình an ủi: “Yên tâm đi, chắc chắn em sẽ tìm được mà”.

Hai người trò chuyện âu yếm một lúc thì trời đã sáng.

Mới sáng sớm, Đường Huyền đã ghé thăm. Hôm qua, sau khi trở về, anh ta đã uống thuốc, hôm nay liền cảm thấy khá hơn nhiều. Anh ta đến đây để trực tiếp cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, trong vòng một tháng đừng đánh nhau với ai. Sau khi hồi phục hẵng đến tìm tôi”.

Đường Huyền cúi người: “Cảm ơn tiên sinh”.

Rồi anh ta nói tiếp: “Tiên sinh, mẹ tôi đang chờ bên ngoài, muốn được gặp anh. Không biết tiên sinh có rảnh không?”

Ngô Bình giật mình. Phu nhân quỷ quyệt rất nổi tiếng trên giang hồ. Anh thật sự muốn gặp người này một lần, bèn bảo: “Mời vào đi”.

Thế là Đường Huyễn đi ra, lúc trở vào đã dẫn theo một người phụ nữ. Trông người này chỉ hơn hai mươi tuổi, thân hình nóng bỏng với đầy đủ đường cong, quyến rũ vô cùng, mặc sườn xám đen, da trắng như tuyết.

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi chào: “Lam Thuỷ Nguyệt kính chào tiên sinh. Tiên sinh đã chữa bệnh cho con trai Đường Huyền, khiến Thuỷ Nguyệt này vô cùng cảm kích. Tôi có mang theo chút quà mọn, mong tiên sinh nhận cho”.

Đôi tay ngọc ngà đặt chiếc hộp gỗ màu đen lên chiếc bàn bên cạnh.

Ngô Bình nói: “Phu nhân khách sáo quá. Mời ngồi”.

Phu nhân quỷ quyệt Lam Thuỷ Nguyệt mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh.

Ngô Bình nhìn chiếc hộp gỗ, bên trong có một viên đá màu xanh ánh kim, không ngừng phát ra những tia chớp xanh vàng li ti, mang khí tức huỷ diệt.

Anh giật mình, bèn bảo: “Phu nhân thật khách sáo. Đều là người của Đường Môn, tôi giúp Đường Huyền là chuyện nên làm”.

Phu nhân quỷ quyệt cười nói: “Tiên sinh, chỉ là chút lòng thành, xin đừng từ chối. Lam Thuỷ Nguyệt này làm việc gì cũng phân rõ ân oán, tiên sinh có ơn với chúng tôi, tất nhiên tôi phải đền đáp”.
 
Chương 1251


Chương 1251

Ngô Bình cũng không nhiều lời nữa: “Vậy cảm ơn phu nhân”.

Anh nhìn Lam Thuỷ Nguyệt kỹ hơn, phát hiện năng lượng trong người đối phương rất hỗn loạn, có ít nhất bảy, tám loại năng lượng đang lưu chuyển.

Ngô Bình giật mình, lập tức hiểu ra Lam Thuỷ Nguyệt không chỉ đến đây tặng quà mà chắc chắn còn có chuyện nhờ vả.

Quả nhiên, Lam Thuỷ Nguyệt khẽ thở dài: “Tiên sinh có y thuật cao minh, không biết có thể xem giúp Thuỷ Nguyệt được không?”

Ngô Bình nói: “Tất nhiên là được, mời phu nhân đưa tay ra”.

Lam Thuỷ Nguyệt bèn giơ cổ tay ra, Ngô Bình bắt mạch một lúc bèn cau mày bảo: “Công pháp mà phu nhân tu luyện quá hỗn tạp, dẫn đến tình trạng xung đột giữa bảy loại chân khí trong cơ thể. Hơn nữa, vì áp chế những chân khí khác thường này, phu nhân còn tu luyện một loại công pháp rất bá đạo. Ý đồ là áp chế chúng, tiếc là lại phản tác dụng. Cuối cùng tám loại chân khí này quấy nhiễu lẫn nhau, ngày nào cũng chiến đấu với nhau trong cơ thể phu nhân. Điều này sẽ khiến phu nhân rơi vào tình trạng sống không bằng chết, có thể tẩu hoả nhập ma bất cứ lúc nào, không thể quay lại được nữa!”

Lam Thuỷ Nguyệt nghe xong lập tức cảm thấy kinh ngạc và kính phục anh, vội vã nói: “Tiên sinh thật tinh tường. Quả đúng là thế”.

Đường Huyền vội vàng quỳ xuống: “Mong tiên sinh cứu giúp mẹ tôi!”

Ngô Bình đỡ anh ta dậy, đoạn bảo: “Anh không cần làm thế, tôi sẽ cố gắng hết sức”.

Đường Huyền vô cùng cảm kích: “Cảm ơn tiên sinh! Sau này nếu tiên sinh cần gì sai bảo, Đường Huyền này bằng lòng lên núi đao xuống biển lửa, quyết không chối từ!”

Ngô Bình cười nói: “Quá lời rồi. Thật ra tôi có thể chữa trị cho phu nhân, nhưng phu nhân cần từ bỏ một số thứ”.

Lam Thuỷ Nguyệt vội hỏi: “Tiên sinh, chẳng hay tôi phải từ bỏ thứ gì?”

Ngô Bình đáp: “Tám loại chân khí, phu nhân chỉ giữ được lại hai loại, sáu loại còn lại phải loại bỏ hết”.

Lam Thuỷ Nguyệt lập tức chần chừ. Bà ta được gọi là Phu nhân quỷ quyệt nhờ vào kỹ năng giết người. Mà kỹ năng này gắn liền với chân khí trong cơ thể mà bà ta đã khổ luyện tu hành gần bốn mươi năm qua, và các loại năng lượng kỳ lạ được thu thập qua những lần kỳ ngộ.

Thấy đối phương do dự, Ngô Bình nói: “Phu nhân, chuyện có phân nặng nhẹ. Tình trạng của phu nhân hiện đã rất nghiêm trọng, có thể gây nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Tu vi mất rồi có thể tu hành lại, nhưng nếu mạng không còn thì thứ gì cũng mất”.

Lam Thuỷ Nguyệt thở dài thườn thượt: “Sao số của tôi lại khổ thế chứ? Năm xưa trải qua mấy lần kỳ ngộ, cứ ngỡ là vận may trời ban, nào ngờ đến cuối cùng vẫn trắng tay!”

Lòng Ngô Bình thoáng xao động: “Lẽ nào năng lượng trong cơ thể phu nhân có nguồn gốc gì đó?”

Lam Thuỷ Nguyệt lại thở dài, kể lại kỳ ngộ năm xưa của mình.

Lúc nhỏ, Lam Thuỷ Nguyệt sống trong núi lớn ở Nam Cương, leo qua một quả núi là đến nước Liêu. Bên đó là họ hàng của nhà bà ta. Hai bên thường xuyên qua lại.

Có lần Lam Thuỷ Nguyệt lên núi hái thuốc, vì tham lam nên vượt biên giới, đến nước Liêu. Đến lúc bà ta muốn về nhà thì trời đã tối. Nam Cương vô cùng nguy hiểm, đầy rẫy rắn độc, trùng độc rình rập, mèo báo to đến mức có thể ăn thịt người, lợn rừng có kích cỡ y như trâu bò vậy. Một con muỗi độc hay ong độc cũng có thể lấy mạng người.

Tuy Lam Thuỷ Nguyệt còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh. Bà ta cẩn thận đi theo con đường nhỏ mà con người đã đi. Con đường này tràn ngập mùi của con người, trăm thú không tiếp cận. Loài người đứng đầu muôn loài, muông thú không muốn động vào.

Lúc sắp leo qua núi, đi vào biên giới nước mình thì Lam Thuỷ Nguyệt đột ngột nghe thấy âm thanh kỳ lạ vọng đến từ phía trái, vừa giống tiếng trâu gầm, vừa giống tiếng hổ kêu.

Trẻ con rất tò mò. Tuy lý trí bảo rằng nên tránh xa âm thanh nọ, đừng qua đó, nhưng dưới sự sai khiển của lòng hiếu kỳ, bà ta đã đánh bạo đi về hướng có âm thanh.

Đi được chừng năm trăm mét, phía trước là một sườn dốc thoai thoải, trong rừng trúc rừng rậm có hai con quái vật đang giao chiến!

Sau khi nhìn rõ cảnh quái vật đánh nhau, Lam Thuỷ Nguyệt sợ đến mức không dám thở mạnh, vội bịt miệng rồi nấp sau tảng đá, không dám nhúc nhích.
 
Chương 1252


Chương 1252

Phía trước là một con vượn trắng cao hơn ba mét, lông trắng như tuyết, răng nanh dài mười mấy xen-ti-mét, đôi mắt loé lên ánh sáng đỏ như máu trong màn đêm, u ám tàn bạo!

Giao chiến với vượn trắng là rắn hổ mang chúa. Bề ngang con rắn to như thùng nước vậy, dài mười mấy mét, có vảy tím dày trên thân.

Lúc này, mãng xà đã quấn mấy vòng quanh vượn trắng. Con vượn trắng liên tục vùng vẫy, móng vuốt cắm v4o đầu mãng xà, không ngừng cấu xé.

Cuộc giao đấu của chúng đã đến hồi cuối. Đầu của rắn hổ mang chúa bị vượn trắng cắn nát và hút sạch tuỷ não.

Rắn hổ mang chúa tuy không còn tuỷ não nhưng vẫn quấn chặt theo bản năng. Mắt của vượn trắng từ từ lồi ra, nó không thở nổi nữa, xương và nội tạng bị ép vụn, cuối cùng bị mãng xà siết chết.

Lam Thuỷ Nguyệt chờ hơn một giờ, sau khi chắc chắn vượn và rắn đều đã chết mới đánh bạo đến gần.

Bà ta thử sờ, thấy rắn đã chết thật, vượn cũng đã chết.

Bỗng nhiên, bà ta ngửi được mùi hương lạ. Dưới ánh trăng, Lam Thuỷ Nguyệt nhìn thấy một cái cây nhỏ mọc giữa khe đá, lấp lánh ánh sáng như sao. Cây mọc ra ba quả, chúng đều có màu trắng, mùi thơm toả ra từ chúng.

Đi đường núi suốt đêm, Lam Thuỷ Nguyệt đã đói meo, vừa thấy đồ ăn liền hái một quả để ăn ngay.

Vừa nuốt quả vào bụng, một luồng năng lượng thanh mát liền lưu chuyển trong cơ thể Lam Thuỷ Nguyệt, dễ chịu vô cùng. Cùng lúc ấy, bà ta cảm thấy sức lực của mình cũng tăng lên, mắt có thể nhìn rõ trong đêm.

Bà ta sống trong núi từ bé, biết cơ thể rắn hổ mang chúa rất quý, bèn dùng dao bổ củi lấy mật rắn. Kết quả là tìm mãi chẳng thấy mật rắn, mà lại tìm được một hạt châu to bằng quả nho, màu xanh đen, có mùi thơm.

Lam Thuỷ Nguyệt tưởng hạt châu ấy là mật rắn. Người dân nơi đây có thói quen ăn sống mật rắn, cho rằng làm vậy sẽ lấy được năng lượng từ rắn, sống lâu trăm tuổi.

Thế nên bà ta đã nuốt thẳng hạt châu ấy. Nuốt xong, bà ta lại cảm thấy có một nguồn năng lượng xuất hiện trong cơ thể mình, không có xung đột gì với năng lượng ban nãy.

Cuối cùng, bà ta mổ bụng vượn trắng, định xẻ mấy miếng thịt để đem về nhà nấu.

Nhưng không ngờ bà ta lại tìm được một hạt châu màu trắng trong cơ thể con vượn. Hạt châu này cũng có mùi thơm. Chẳng biết bà ta nghĩ thế nào mà lại nuốt nó vào.

Hạt châu vào bụng đã biến thành nguồn năng lượng thứ ba. Thế là trong người Lam Thuỷ Nguyệt đã có ba loại năng lượng kỳ lạ.

Nhờ ba loại năng lượng ấy, bà ta có thiên phú tu hành rất mạnh, chẳng mấy chốc đã trở thành thợ săn mạnh nhất trại. Sau đó, bà ta được Cổ vương nhận làm đệ tử và truyền dạy cổ thuật, thế nên trong cơ thể đã tu luyện ra năng lượng thứ ba – lực tiên cổ.

Từ đó, bà ta lại tu luyện ba loại công pháp, đều là kỳ công tà môn, uy lực rất mạnh, nhưng yêu cầu đối với người tu hành cũng rất cao.Nhờ ba loại năng lượng lúc trước, Lam Thuỷ Nguyệt tu luyện cái gì cũng nhanh. Do ba loại năng lượng không thể bị đồng hoá, cuối cùng tạo thành cục diện bây giờ.

Ngô Bình nghe kể xong, bèn cảm thán: “Vận may của phu nhân quả là khác thường. Hạt châu mà phu nhân tìm được năm xưa có lẽ là nội đan của rắn hổ mang chúa và vượn trắng. Dã thú có nội đan đã có thể gọi là yêu quái rồi. Loại quả mà phu nhân đã ăn, nếu tôi đoán không sai, có lẽ là ‘quả Thiên Tinh’ vô cùng quý hiếm. Ăn quả này, trong người sẽ sản sinh lực Thiên Tinh”.

Lam Thuỷ Nguyệt cũng thở dài: “Quả gì thì bây giờ cũng vô dụng. Để giữ mạng, tôi chỉ đành từ bỏ chúng”.

Ngô Bình hỏi: “Phu nhân có ăn cả ba quả không?”

Lam Thuỷ Nguyệt cười khổ: “Tôi mang hai quả còn lại về nhà, một quả thì cho chó nhà tôi ăn, quả còn lại thì hôm sau tôi ăn”.

Ngô Bình bó tay. Quả Thiên Tinh mà lại cho chó ăn ư?

Anh lắc đầu, hỏi tiếp: “Nếu được thì bây giờ tôi có thể giúp phu nhân loại trừ các năng lượng dư thừa. Hãy suy nghĩ thật kỹ. Tám loại năng lượng, phu nhân muốn giữ hai loại nào?”

Lam Thuỷ Nguyệt nghĩ ngợi: “Ba loại năng lượng đầu tiên không thể bị đồng hoá, hãy bỏ chúng trước đi. Năm loại còn lại, tôi chỉ muốn giữ lại loại cuối cùng tôi đã tu luyện và lực tiên cổ”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, hãy ngồi ngay ngắn và làm theo lời tôi nhé”.

Anh bảo Lam Thuỷ Nguyệt ngồi ngay ngắn lại, đoạn đặt tay trái lên lòng bàn tay bà ta: “Bây giờ hãy đẩy năng lượng của quả Thiên Tinh ra và truyền nó vào cơ thể tôi”.

Lam Thuỷ Nguyệt kinh ngạc nói: “Lực Thiên Tinh này vô cùng ghê gớm, tôi sợ nó sẽ làm tiên sinh bị thương”.

Ngô Bình cười đáp: “Yên tâm. Nếu tôi không có năng lực áp chế nó thì nào dám làm thế? Bắt đầu đi!”
 
Chương 1253


Chương 1253

Lam Thuỷ Nguyệt do dự vài giây, nhưng rồi cũng đặt tay trái vào tay Ngô Bình, sau đó kêu gọi lực Thiên Tinh trong cơ thể mình. Loại sức mạnh này vô cùng bá đạo, trong nháy mắt đã khiến Ngô Bình toàn thân ngứa ngáy.

Sau đó, anh cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng lớn xộc vào trong cơ thể. Đến cả năng lượng Thuần Dương mà anh tu luyện cũng chỉ cản nó lại được một lát, sau đó thì hoàn toàn bị áp đảo.

Lực Thiên Tinh này quá nguy hiểm, chứa đầy năng lực huỷ diệt. Sự xuất hiện của nó khiến Đạo Chủng cũng bị chấn động mạnh. Một lực hút khủng khiếp xuất hiện, kéo lực Thiên Tinh đó vào trong Đạo Chủng.

Lực này đi vào Đạo Chủng, khiến Đạo Chủng tiếp tục dao dộng dữ dội, mãi một lúc sau mới bình thường lại được.

Lúc này Lam Thuỷ Nguyệt chợt cảm thấy cơ thể mình như một cái lọ rỗng, lực Thiên Tinh hùng mạnh kia không còn ở trong cơ thể bà ta nữa.

Bà ta vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nói: “Tiên sinh, sao tiên sinh làm được vậy?”

Ngô Bình không đáp vì anh đang tập trung quan sát Đạo Chủng.

Lúc này, Đạo Chủng bắt đầu nhả ra năng lượng Thiên Tinh đã được làm sạch. Nguồn năng lượng mới này vô cùng ôn hoà, Ngô Bình muốn nó đi đâu thì nó đi tới đó.

Ngô Bình giật mình, chợt nhớ tới một tuyệt kỹ tên gọi là Thiên Tinh Sát Quyền!

Thiên Tinh Sát Quyền này là một loại kungfu cao cấp của Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, uy lực của nó rất mạnh. Ngô Bình đã luôn muốn luyện kungfu này nhưng khổ nỗi muốn luyện thì phải có lực Thiên Tinh.

Hiện giờ, trong cơ thể anh đã có thêm nguồn sức mạnh này, vậy thì cuối cùng cũng có thể luyện loại kungfu mà anh hằng mong muốn!

Trong chốc lát, Ngô Bình choàng mở mắt, nói: “Phu nhân, xin phu nhân tiếp tục kêu gọi sức mạnh từ nội đan của vượn trắng”.

Lam Thuỷ Nguyệt gật đầu, bắt đầu kêu gọi năng lượng có được từ sau khi dùng nội đan của vượn trắng. Sau khi nguồn năng lượng này đi vào cơ thể Ngô Bình thì không bá đạo như lực Thiên Tinh ban nãy, nhưng nó cũng bị Đạo Chủng nuốt mất.

Sau khi hút được năng lượng này, Đạo Chủng không nhả nó ra nữa mà hấp thụ luôn!

Sau khi hấp thụ năng lượng từ nội đan của vượn trắng, Đạo Chủng nhả ra một số tạp chất. Những tạp chất này có độc, màu xanh đen. Chất độc này được bài tiết qua lỗ chân lông của Ngô Bình. Chỉ một lát sau, trên bề mặt da của anh đã xuất hiện một lớp mỏng dính dính màu đen.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Băng Vân kinh ngạc, vội vã hỏi: “Chồng à, anh có sao không?”

Ngô Bình xua tay, nói: “Lam phu nhân, giờ xin hãy chuyển cho tôi nốt sức mạnh của rắn vua”.

Lam Thuỷ Nguyệt ra sức gật đầu, sau đó truyền cho Ngô Bình sức mạnh trong nội đan của rắn vua. Đương nhiên sức mạnh này cũng bị Đạo Chủng nuốt mất.

Lần này trên bề mặt Đạo Chủng xuất hiện vết nứt nhỏ. Từ vết nứt phun ra ánh sáng bảy màu khiến cơ thể Ngô Bình cảm thấy rất dễ chịu.

Nhưng sau đó Đạo Chủng lại phun ra nhiều tạp chất hơn nữa, dẫn tới việc trên bề mặt da Ngô Bình càng có một lớp dính dính màu đen dày. Hơn nữa lần này còn có mùi rất hôi.

Ngô Bình chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rửa nên vội nói: “Lần này phu nhân hãy truyền cho tôi cả ba loại sức mạnh đó đi!”

Lần này, Lam Thuỷ Nguyệt đem cả ba loại sức mạnh còn lại truyền hết cho Ngô Bình.
 
Chương 1254


Chương 1254

Ba loại sức mạnh này đều là Lam Thuỷ Nguyệt tình cờ có được. Chúng là lực Tiên Cổ, lực Vu Chúc và lực Hung Oán.

Ba loại sức mạnh này lần lượt đi vào cơ thể Ngô Bình, sau đó đều bị Đạo Chủng nuốt lấy. Đạo Chủng rung lắc dữ dội, sau đó nhả ra lực Tiên Cổ đã được làm sạch.

Lực Tiên Cổ này không có tác dụng gì với Ngô Bình, nhưng đối với cổ Thần Cơ thì lại là món đại bổ. Cổ Thần Cơ vui mừng khôn xiết, nó phát ra tiếng “ục ục” rồi nuốt sạch lực Tiên Cổ. Nuốt xong nó lại vào trạng thái ngủ đông.

Tiếp đó, Đạo Chủng lại phun ra một lượng lớn lực Thần Hồn, cũng chính là lực Hung Oán sau khi được làm sạch. Bản chất của lực Hung Oán vốn dĩ chính là thần hồn.

Còn lực Vu Chúc kia thì bị Đạo Chủng ăn mất, sau đó nó thải ra một lượng lớn tạp chất.

Ngô Bình lập tức đứng dậy, nói: “Phu nhân, tôi xin phép được tĩnh dưỡng một tiếng”, nói rồi, anh lao như tên bắn vào trong nhà tắm.

Trên người quá bẩn, dính dính nhớp nháp rất khó chịu nên Ngô Bình chỉ muốn đi tắm thật nhanh.

Trong lúc anh đi tắm, Đạo Chủng ở trong Đan Điền nứt một vết ngày càng lớn, bên trong lấp ló mầm xanh. Lúc này, Đạo Chủng hút chân khí càng nhanh hơn nữa.

Thấy cảnh này, Ngô Bình sững sờ. Lẽ nào nó sắp nảy mầm?

Trong cuốn tiên văn mà Đông Hoàng mang tới cho anh có ghi rằng Đạo Chủng sẽ ngày một lớn lên. Đầu tiên nó nảy mầm, sau đó sẽ ra lá rồi dần lớn hơn nữa. Sau khi nó lớn còn có thể đơm hoa kết quả. Quả của nó gọi là Đạo Quả!

Trong phòng khách, Lam Thuỷ Nguyệt cảm thấy cơ thể vô cùng yếu. Tám loại sức mạnh mà bà ta khổ luyện giờ chỉ còn đúng hai loại, sức mạnh hiện giờ không bằng một phần mười khi trước!

Có điều, bà ta cũng có một cảm giác vô cùng thoải mái, không cảm thấy như trong người mình vừa mất đi thứ gì.

Sau khi tắm xong, Ngô Bình thay bộ quần áo mới rồi bước ra phòng khách. Anh xem xét tình trạng của Lam Thuỷ Nguyệt rồi nói: “Vẫn ổn, phu nhân hãy uống cái này”.

Anh lấy ra hai viên Nguyên Khí Đan rồi bảo Lam Thuỷ Nguyệt uống. Viên đan này là anh lấy ở chỗ Đường Thiên Hạc. Ban đầu luyện được mười viên, anh giữ lại một nửa. Đường Thiên Hạc đương nhiên không ý kiến gì về vấn đề này, dù gì anh cũng là người luyện ra nó.

Sau khi uống Nguyên Khí Đan, Lam Thuỷ Nguyệt thấy trong người đã khá hơn nhiều, vội vã nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh!”

Ngô Bình đáp: “Phu nhân khách sáo rồi, để tôi kê đơn thuốc cho phu nhân uống một tháng. Sau đó phu nhân có thể tu luyện như bình thường”.

Đường Huyền hỏi: “Tiên sinh, việc tu luyện của mẹ tôi sau này sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?”

Ngô Bình đáp: “Tốc độ tu luyện sẽ còn nhanh hơn, có khả năng sẽ lên được Địa Tiên”.

Nghe nói có thể đột phá lên Địa Tiên, Lam Thuỷ Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm ơn anh thêm lần nữa.

“Phu nhân về nghỉ ngơi đi, trong thời gian dùng thuốc cần tĩnh dưỡng”.

“Vâng”.

Đường Huyền và Lam Thuỷ Nguyệt cảm ơn Ngô Bình rối rít rồi mới rời khỏi đó.

Đường Băng Vân tò mò hỏi anh: “Ban nãy anh làm sao vậy? Sao tự nhiên trên người lại có mùi hôi đó?”

Ngô Bình: “Tu vi mà Lam Thuỷ Nguyệt đánh mất thật ra đã bị anh hấp thụ. Việc này em không được nói ra ngoài nhé”.
 
Chương 1255


Chương 1255

Đường Băng Vân trợn tròn mắt, như vậy cũng được sao?

Ngô Bình nói: “Đói rồi, chúng ta tìm gì ăn đi”.

Đường Băng Vân liền bảo người đi chuẩn bị cơm nước. Sau khi ăn no, Ngô Bình tiếp tục giúp cô tu luyện.

Buổi chiều, anh lại tới chỗ Đường Thiên Hạc để chỉ dạy ông ta vài câu, đồng thời vẫn âm thầm quan sát ông ta. Có điều, anh vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Đợi khi anh trở về thì trời đã tối.

Thời gian này, anh cứ cảm thấy trong người mình có sự thay đổi, như thể sắp có thể đột phá cảnh giới.

Nhân Tiên mạnh là bởi Nhân Tiên có khả năng cải tổ cơ thể từ lớp gen trở đi, có thể càng tu luyện càng mạnh. Giờ Ngô Bình cảm thấy thể chất của mình ngày càng mạnh, cần phải đột phá một lần để lên một tầng cao mới!

Trong phòng luyện công, anh ngồi trên mặt đất. Lúc này, anh cảm thấy mỗi tế bào trên cơ thể mình đều đang hít thở. Cho nên, những nguồn năng lượng kỳ lạ mà anh vừa có được nhân cơ hội khuếch tán ra toàn cơ thể anh rồi bị từng tế bào hấp thụ.

Nguồn năng lượng này là do một vị tổ tông Thiên Tiên nào đó của Phi Liêm truyền lại. Có thể nói nó là một loại năng lượng có thể tái cấu trúc gen của con người, là mật mã mở ra sự tiến hoá.

Lúc này, tế bào của anh đang học mật mã đó, sau đó lợi dụng nó để làm cơ thể mạnh hơn!

Đó là những thay đổi nhỏ, chậm rãi nhưng lại rất sâu sắc! Anh ngồi như vậy tám tiếng liền. Cuối cùng, anh thấy cơ thể mình sinh nhiệt, thể chất được nâng lên rõ rệt!

Sức mạnh của anh, khả năng kháng đòn và lực đánh, tốc độ phản xạ của hệ thần kinh, mật độ xương, sự dẻo dai của gân cốt đều được nâng cao.

Khả năng tăng cường thể chất này có thể tồn tại trong một thời gian dài. Hiện giờ mới chỉ có tám tiếng mà đã thấy sự thay đổi rõ rệt. Vậy thì một tháng, rồi một năm sau thì sao?

Ngô Bình sáng mắt lên, lẩm bẩm: “Phi Liêm lỗ nặng rồi! Kho báu ở ngay trước mắt mà không biết tận dụng!”

Sau đó, anh đi vào trong sân tu luyện Đoàn Thể Thuật.

Nhóm động tác thứ năm của Đoàn Thể Thuật cực kỳ khó. Trước đó, anh mới luyện thành một lần. Giờ anh dồn sức, một lúc luyện được thêm hai lần hoàn chỉnh nữa. Nhờ việc thể chất được cải thiện nên việc luyện Đoàn Thể Thuật cũng trở nên dễ dàng hơn, tốc độ luyện thành nhanh hơn!

Trước khi trời sáng, Ngô Bình về phòng nghỉ ngơi, anh ngủ một mạch đến giờ ăn sáng. Sau khi gen tiến hoá, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ. Cho nên từ giờ đến lúc quá trình tiến hoá gen hoàn thành thì ngày nào anh cũng sẽ ngủ đủ giấc.

Sau khi ngủ dậy, Ngô Bình thấy một cuộc gọi nhỡ. Anh nhìn tên người gọi thì đó là cuộc gọi của Hạ Lam.

Hạ Lam là cô gái mà anh cứu mạng ở huyện Minh Dương. Cô ấy cũng ở phố Lệ Thuỷ, trùng hợp là hàng xóm của anh.

Cô ấy gọi có việc gì sao?

Nghĩ ngợi một lát, anh bấm số gọi lại. Điện thoại reo chừng bảy tám giây sau mới có người bắt máy. Sau đó trong điện thoại vọng tới một giọng nam: “Ai đấy?”, giọng nói nghe rất lạnh lùng và không lịch sự.

Ngô Bình đáp: “Tôi tìm Hạ Lam, anh là ai vậy?”

Đối phương cười lạnh: “Hạ Lam? Hai người quen nhau sao?”

Ngô Bình: “Chúng tôi là bạn bè, tôi còn ở sát vách”.
 
Chương 1256


Chương 1256

“Anh còn ở sát vách sao?”, đối phương cười hi hi rồi nói tiếp: “Hạ Lam đang ở cùng với tôi. Hai chúng tôi đều đang ở nhà, anh có việc thì sang gặp cô ấy đi!”

Nói xong, đối phương liền cúp máy. Ngô Bình gọi lại thì không ai bắt máy nữa.

Anh cau mày, lẽ nào Hạ Lam đang gặp rắc rối?

Anh và cô gái này không thân thiết lắm. Anh chỉ từng cứu mạng cô ấy, cũng từng cứu mạng con trai cô ấy một lần.

Nghĩ một lát, Ngô Bình quyết định nhờ bạn mình ở Thạch Thành giúp đỡ, qua đó xem xét tình hình. Nếu chuyện có thể giải quyết được thì anh sẽ không đích thân tới đó nữa.

Vậy nên, anh báo cho Lý Quảng Long, nhờ anh ta cho người qua xem xét tình hình.

Gọi điện thoại xong, anh tiếp tục giúp Đường Băng Vân tu luyện.

Một tiếng sau, phía Lý Quảng Long báo tin: “Người anh em, việc chú nhờ anh đã điều tra ra rồi”.

Sau đó, Lý Quảng Long kể lại ngắn gọn sự việc. Hoá ra Hạ Lam đang kinh doanh một công ty quảng cáo. Nhưng gần đây có một công ty cùng ngành cạnh tranh bẩn, dẫn tới việc công ty của cô ấy sa sút nghiêm trọng.

Một thời gian trước, cuối cùng Hạ Lam cũng không trụ được nữa nên muốn bán quách công ty đi. Thế nhưng mấy công ty ban đầu muốn thu mua công ty của cô ấy về sau đều giở quẻ.

Công ty của Hạ Lam càng ngày càng lỗ, sau cùng thì phá sản. Bản thân cô ấy cũng nợ đầm đìa, đến căn biệt thự trên phố Lệ Thuỷ cũng đang bị tịch thu để điều tra.

Hạ Lam không còn chỗ dung thân nên đưa con mình đứng nép ở cửa nhà Ngô Bình trú tạm một đêm. Cuộc điện thoại nhỡ kia có lẽ là cô ấy gọi khi đó.

Về sau, có một đám người kéo tới trước nhà Hạ Lam. Bọn chúng lôi Hạ Lam vào trong nhà, đến giờ vẫn chưa thấy cô ấy ra.

Lý Quảng Long sai người đi theo dõi, kết quả còn suýt bị đám người đó đánh bị thương.

Ngô Bình cau mày hỏi Lý Quảng Long có thể giúp anh giải quyết chuyện này không. Lý Quảng Long đáp không thể, vì đám người bên trong tu vi rất cao nên không dám dây vào.

“Anh nói bên trong có người tu vi cao sao?”, Ngô Bình hỏi.

Lý Quảng Long: “Chắc chắn là có, những người anh phái đi đều là cao thủ nhưng họ vừa tới đã bị phát hiện ngay. Người anh em, tu vi của chú cao, nếu chú quan tâm cô gái kia thì tốt nhất là tự đến đó một lần xem sao”.

Ngô Bình: “Được, em biết rồi”.

Cúp điện thoại xong Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, anh sẽ đi Thạch Thành một chuyến, sẽ về trước ngày rằm”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Vâng, để em sắp xếp người đưa anh tới đó”.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã ngồi trên một chiếc máy bay cá nhân sang trọng, bay tới Thạch Thành.

Bốn tiếng sau, Ngô Bình đã có mặt trên con phố Lệ Thuỷ. Anh đi thẳng đến cửa nhà Hạ Lam, sau đó nhấn chuông.

Gần như ngay lập tức, cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm bước ra, nhìn Ngô Bình với vẻ dò xét rồi hỏi: “Cậu tìm ai?”

Qua khe cửa, Ngô Bình nhìn thấy trong nhà có khá nhiều người. Anh đáp: “Tôi là hàng xóm nhà bên, tới tìm cô Hạ Lam”.

Người đàn ông trung niên lập tức mở rộng cửa, nói: “Vào đi”.

Ngô Bình vừa bước vào, gã đàn ông trung niên lập tức khoá cửa lại rồi chặn ở phía sau.
 
Chương 1257


Chương 1257

Trong phòng khách rộng lớn có bảy người đang đứng và một người đang ngồi. Người đang ngồi còn khá trẻ, chừng hai bảy hai tám tuổi. Anh ta đeo kính, tóc để dài, lạnh lùng liếc nhìn Ngô Bình.

“Người trong điện thoại chính là anh?”, người thanh niên đó hỏi.

Ngô Bình liếc mắt nhìn những người còn lại trong phòng và người đàn ông trung niên đằng sau anh. Tu vi của những người này không thấp. Trong số bảy người có năm người ở cảnh giới Khí, một người cảnh giới Thần và một cao thủ Tiên Thiên. Một đám người như vậy là đủ để xưng hùng xưng bá ở một tỉnh lị. Đám người này đột nhiên xuất hiện ở đây, có lẽ đây không phải chuyện nhỏ!

Người thanh niên đang ngồi cũng ở cảnh giới Thần, hình như hắn luyện một loại kungfu tà bởi bên trong người hắn có một loại sức mạnh kì lạ đang không ngừng di chuyển.

“Là tôi”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.

Gã thanh niên kia hỏi tiếp: “Cậu tìm Hạ Lam làm gì?”

Ngô Bình: “Không có gì, qua thăm cô ấy thôi. Hạ Lam đâu rồi?”

Gã thanh niên cười lạnh: “Tốt nhất là thành thật trả lời câu hỏi của tôi, nếu không cậu sẽ chết rất thảm!”

“Bốp!”

Một bóng người vụt tới như điện xẹt, Ngô Bình đã lao tới tát cho gã thanh niên kia một cái khiến hắn bay xa vài mét. Bảy người còn lại không kịp phản ứng, tên nào tên nấy sững sờ. Sau đó bọn chúng hô lên rồi nhất loạt lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình cử động năm ngón tay, bảy đạo khí bay ra đánh cho bảy tên côn đồ kia đều đổ kềnh ra đất. Tuyệt kỹ của Niêm Hoa Chỉ này rất hợp để đối phó với những kẻ địch yếu.

Gã thanh niên ôm mặt ngồi trên mặt đất, kinh hoàng nhìn anh hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Ngô Bình quá mạnh, lẽ nào là một Nhân Tiên?

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Tôi họ Ngô, tổng hộ pháp của Đường Môn Thiên Sát”.

Nghe nói là người của Đường Môn, mặt gã thanh niên thoáng biến sắc rồi đáp: “Việc này không liên quan đến cậu, thế lực của Hắc Thiên Giáo chúng tôi cũng không thua kém gì Đường Môn của các người đâu!”

Ngô Bình nhướn mày: “Anh là người của Hắc Thiên Giáo?”

“Không sai! Giáo chủ Hắc Thiên Giáo chính là anh họ tôi!”, hắn ta nói bằng giọng kiêu ngạo.

“Bốp!”

Ngô Bình tát hắn một cái nữa, cười lạnh nói: “Hắc Thiên Giáo thì đã sao? Tôi hỏi anh Hạ Lam đâu?”

Gã thanh niên này bị đánh đến ngơ người, trong miệng toàn là máu. Biết rõ mình không phải đối thủ của Ngô Bình nên hắn đành nói: “Hạ Lam ở trên tầng”.

Ngô Bình túm tóc hắn ta, hỏi: “Hạ Lam chỉ là người bình thường, anh tìm cô ấy làm gì?”

Người đàn ông kia bị nắm tóc mạnh đến nỗi sắp tróc hết da đầu, đau đến tái mặt nên vội vã kêu lên: “Bỏ tay ra, tôi nói…”

Ngô Bình nới lỏng tay ra một chút, đáp: “Tốt nhất anh nên nói thật!”

Gã thanh niên đáp: “Tôi tu luyện một loại kungfu. Muốn luyện loại kungfu này thì buộc phải giết vợ con để chứng minh đạo hạnh của mình”.

Giết vợ con? Ngô Bình trợn trừng mắt hỏi: “Hạ Lam là vợ anh?”
 
Chương 1258


Chương 1258

Gã thanh niên nghiến răng đáp: “Sáu năm trước tôi đóng vai một thiếu gia nhà giàu theo đuổi được cô ấy, sau đó khiến cô ấy mang thai con của tôi. Tôi làm như vậy là để hôm nay giết cô ấy và đứa con”.

Ngô Bình nổi trận lôi đình: “Anh có phải người không? Loại cầm thú gì mà dám giết vợ con mình?”

Gã thanh niên đáp: “Chỉ cần tu vi được nâng cao, cần hy sinh bao nhiêu người đàn bà cũng được!”

Ngô Bình hừ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Khiến công ty của cô ấy phá sản cũng là anh sao?”

Gã thanh niên không phủ nhận: “Nếu để cô ấy rơi vào tuyệt vọng trước khi chết thì hiệu quả tu luyện sẽ càng tốt”.

Ngô Bình lắc đầu, nhìn gã thanh niên như một kẻ thiểu năng. Anh lạnh lùng nói: “Một kẻ tu luyện đến cảnh giới Thần nhỏ nhoi mà cũng đòi chứng minh đạo hạnh? Đúng là trò cười!”

Gã thanh niên muốn phản bác nhưng lại không dám. Hắn chỉ đành cúi đầu, mắt láo liên nghĩ cách thoát thân.

Ngô Bình: “Anh tên là gì?”

“Phù Dư”, gã thanh niên đáp.

Ngô Bình: “Phù Dư, có lẽ anh cũng có chút địa vị trong Hắc Thiên Giáo phải không?”

Phù Dư đáp: “Tôi cũng không phải nhân vật lớn gì nhưng tiếng nói cũng có chút trọng lượng, các vị trưởng lão đều nể mặt”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy nói cho tôi biết cụ thể về Hắc Thiên Giáo này đi”.

Ngô Bình tiếp xúc với người của giáo hội này không phải một lần nên giờ anh quyết định hỏi cho ra nhẽ về tổ chức này. Người xưa đã nói rồi, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.

Dư Phù không dám làm căng. Ngô Bình hỏi gì thì hắn trả lời đó.

Theo lời hắn, Hắc Thiên Giáo là một tà giáo bắt nguồn từ Đông Nam Á. Vị thần mà các giáo đồ thờ cúng gọi là thần Hắc Thiên.

Thần Hắc Thiên này là một vị tà thần, cũng là vị thần chính của thế giới Hắc Thiên, cai quản bóng tối. Hắc Thiên Giáo có một số thuật chiêu hồn rất mạnh, có thể thông qua các nghi thức hiến tế để triệu hồi các vị tà thần từ thế giới Hắc Thiên đến nhập vào cơ thể người triệu hồi, từ đó ban cho họ sức mạnh kinh hoàng.

Trong nội bộ Hắc Thiên Giáo thì người có quyền lực lớn nhất là giáo chủ, bên dưới là năm vị trưởng lão của năm cơ quan trọng yếu nhất. Bên dưới nữa là các vị trưởng lão thường, các hương chủ,…

Nghe tới đây, Ngô Bình giật mình hỏi lại: “Ý anh là anh từng được thần Hắc Thiên ban sức mạnh?”

Dư Phù gật đầu: “Tôi đã từng giết mười ba người vợ, mười bốn đứa con. Sau mỗi lần như vậy đều được ân sủng của thần Hắc Thiên”.

Ngô Bình ánh mắt lạnh lẽo đáp: “Anh không xứng đáng làm người!”

Dư Phù đáp: “Anh bạn, Hắc Thiên Giáo và Đường Môn nước sông không phạm nước giếng, xin cậu thả tôi đi, sau này chúng ta có thể kết bạn”.

“Loại khốn nạn như anh không xứng làm bạn tôi!”, Ngô Bình đánh mạnh vào gáy hắn ta. Một tiếng “rắc” vang lên, Dư Phù nằm vật ra đất, một dòng nước màu vàng từ ống quần chảy ra.

Mặt hắn vàng nhệch ra, kêu lên thảm thiết: “Cậu dám đánh tôi. Cậu…”

Ngô Bình cười lạnh, anh quan sát Dư Phù thì phát hiện ở tim và nội tạng của anh ta có một luồng năng lượng màu đen đang lắc lư di chuyển. Nó to chừng khoảng nắm đấm, trông rất quỷ dị.

Luồng năng lượng màu đen này vừa tiếp xúc với tay Ngô Bình thì lập tức đi vào bên trong da anh, rồi theo kinh mạch khuếch tán khắp cơ thể. Năng lượng màu đen này vô cùng ngông cuồng, vừa vào bên trong cơ thể Ngô Bình đã điên cuồng di chuyển, muốn đả thương các bộ phận bên trong.
 
Chương 1259


Chương 1259

Thế nhưng, nó vừa định tác oai tác quái thì Đạo Chủng đã di chuyển tạo ra một lực hút kinh hoàng, chẳng mấy chốc đã nuốt hết tà lực màu đen.

Tà lực này dường như là năng lượng mà Đạo Chủng đang cần. Sau khi nuốt lấy nó, lá mầm nhỏ xíu bên trong Đạo Chủng đã đâm ra bên ngoài, hai chiếc vỏ hạt mầm màu vàng trong mập mạp dần mở rộng, để lộ ra ánh sáng bảy màu khiến Ngô Bình cảm thấy vô cùng dễ chịu!

Tiếp theo đó, Đạo Chủng lại phun ra tạp chất màu đen rồi đào thải qua lỗ chân lông của anh. Trên bề mặt da của anh nhanh chóng xuất hiện một lớp dính dính màu đen.

Ngô Bình thấy rất ghê nên vội vàng lao vào phòng tắm rửa tay. Sau khi ra ngoài, anh nhìn xác Dư Phù rồi hỏi người đàn ông trung niên vừa mở cửa cho anh.

“Quanh đây còn người của Hắc Thiên Giáo không?”

Người đàn ông trung niên sớm đã sợ muốn tè ra quần nên vội vàng đáp: “Không có! Chỉ có bọn tôi”.

Ngô Bình gật đầu, khẽ khua tay vài cái, vô số đạo kình khí được bắn r4, đánh chết toàn bộ đám người còn lại! Anh cực kỳ căm ghét Hắc Thiên Giáo này, đám rác rưởi này chết không đáng tiếc!

Anh gọi một cuộc điện thoại, bảo Giang Nam Đường phái người tới xử lý đống thi thể rồi lên tầng tìm Hạ Lam.

Lúc này, Hạ Lam và bé trai tên Lạc Nhi kia đều đang nằm trên sàn nhà. Họ không mặc quần áo, trên người vẽ chằng chịt những hình thù kỳ dị màu đỏ như thể hai người họ là hai vật chuẩn bị được hiến tế.

Ngô Bình vội vã lấy ga giường đắp cho hai mẹ con họ. Sau đó anh vỗ nhẹ một cái, Hạ Lam liền tỉnh lại.

Mí mắt cô khẽ cử động rồi từ từ mở mắt ra. Khi nhìn rõ người trước mặt là Ngô Bình, nước mắt cô cứ thế tuôn ra.

Ngô Bình dịu dàng nói: “Hạ Lam, cô an toàn rồi. Đám người đó tôi đã đuổi hết đi rồi”.

Hạ Lam nhào vào lòng Ngô Bình, bật khóc thành tiếng. Cô ấy lao vào lòng anh khiến ga giường rơi xuống để lộ ra cơ thể l0ã lồ.

Ngô Bình rất ngại, vội vã nhặt ga giường lên quấn lại cho cô ấy, nói: “Tạm thời nín đi đã. Trước hết phải đi rửa sạch những hình vẽ trên người đi, thay quần áo rồi ra gặp tôi. Tôi có chuyện quan trọng nói với cô”.

Hạ Lam gật đầu, ngoan ngoãn đi vào nhà tắm rửa hết hình vẽ trên người.

Mười phút sau, cô thay một bộ váy ngủ bằng lụa rồi đi vào phòng, nhỏ tiếng hỏi: “Lạc Nhi không sao chứ?”

Ngô Bình đáp: “Cậu bé không sao”.

Sau đó anh nghiêm mặt lại, ra hiệu cho Hạ Lam ngồi xuống.

Hạ Lam có vẻ vô cùng lo lắng, cô ấy nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Ngô Bình. Chiếc váy ngủ của cô cổ khoét rất sâu làm lộ ra làn da trắng nõn nà và một đường rãnh đầy mê hoặc.

Nhưng Ngô Bình hiện giờ không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp này. Anh nói: “Hạ Lam, người bắt cóc cô là bố của Lạc Nhi sao?”

Hạ Lam cúi đầu đáp: “Đúng vậy, vài năm trước hắn ta đột nhiên mất tích. Nhưng tôi thật không thể ngờ khi hắn ta xuất hiện lại thì lại muốn giết mẹ con tôi.

Ngô Bình nhìn cô, hỏi: “Nói như vậy thì cô đã biết hắn ta định làm gì?”

Hạ Lam: “Vâng, hắn đã nói hết với tôi, nói rằng muốn giết mẹ con tôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thằng khốn nạn! Hắn ta chỉ muốn lợi dụng mẹ con cô để luyện tà thuật mà thôi”.

Hạ Lam cúi gằm mặt xuống, trên gương mặt là vẻ bị thương. Là ai thì vào hoàn cảnh này cũng không thể vui cho nổi.

 
 
Chương 1260


Chương 1260

Ngô Bình: “Tên khốn kiếp đó đã chết rồi, nhưng hiện giờ tình cảnh của cô vẫn rất nguy hiểm. Tôi không biết trong Hắc Thiên Giáo còn có ai biết tới sự tồn tại của cô không. Nhưng để đảm bảo an toàn, cô phải rời khỏi đây”.

Hạ Lam vẻ mặt hoang mang, đáp: “Rời khỏi đây sao? Nhưng hiện giờ tôi biết đi đâu?”, Hạ Lam hiện giờ không còn một xu, công ty cũng đã phá sản.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Đến Vân Kinh đi, tôi sẽ cho cô một thân phận mới. Từ nay cô hãy mai danh ẩn tích, bắt đầu một cuộc sống mới.

Hạ Lam ngẩn người hỏi: “Nhưng công ty của tôi thì phải làm sao?”

Ngô Bình đáp: “Công ty thì bỏ đó đi. Cô yên tâm, tôi sẽ cho cô mượn trước một khoản tiền đủ để cho hai mẹ con cô sống mà không cần lo toan gì”.

Hạ Lam nhìn anh một hồi lâu rồi hỏi: “Tại sao anh lại giúp tôi?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi từng cứu mạng hai người nên mạng hai người phải là của tôi”.

Hạ Lam vô cùng cảm kích, nói: “Cảm ơn anh, Ngô Bình”.

Ngô Bình: “sắp xếp một chút đi, Chúng ta sẽ rời đi luôn trong hôm nay”.

Hạ Lam gật đầu, sau đó Ngô Bình đi tới gọi Lạc Nhi dậy.

Khoảng một tiếng sau, Ngô Bình lái một chiếc xe thùng chở hàng tới. Anh chuyển những đồ đạc cần thiết của hai mẹ con họ lên xe, Sau đó tự mình lái xe đi về hướng Vân Kinh.

Đằng sau buồng lái có một chiếc giường nhỏ có thể nghỉ ngơi. Lạc Nhi đang ngồi bên trên chơi với mấy món đồ chơi bằng gỗ, Hạ Lam thì ngồi cạnh ghế lái xe.

Khi chiếc xe đi lên cao tốc, Ngô Bình nói: “Cô muốn thân phận như thế nào thì có thể nói với tôi”.

Hạ Lam chớp mắt hỏi: “Thân phận nào cũng được sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Cũng có thể coi là như vậy”.

Hạ Lam suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Tôi không có mong muốn gì cả, chỉ cần có một nơi để ở lại, sau đó sống cuộc sống bình yên là được rồi”.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Ngô Bình đáp: “Vậy hãy đóng vai một phụ nữ nhà giàu ở nhà trông con. Nếu người khác có hỏi thì cứ nói chồng cô thường xuyên đi công tác ở nước ngoài, rất ít khi về nhà. Như vậy có được không?”

Hạ Lam: “Nhưng người chồng tưởng tượng của tôi kiểu gì cũng phải về nhà ít nhất một lần chứ”.

Ngô Bình đáp: “Cái này dễ thôi, tôi sẽ phái người đóng làm chồng cô để những người khác không nghi ngờ”.

Hạ Lan ừm một tiếng, Lạc Nhi ở phía sau đột nhiên hỏi: “Chú ơi, chú là bố con sao?”

Hóa ra Lạc Nhi từ lúc sinh ra đã không biết bố mình là ai, cũng chưa từng được gặp mặt. Trước lúc Phù Dư xuất hiện thì cậu bé đã hôn mê mãi cho đến khi được Ngô Bình gọi dậy. Bởi vậy nên cậu bé không hề biết tới sự tồn tại của Phù Dư.

Ngô Bình nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn vào đôi mắt trong sáng và đầy mong đợi của cậu bé mà hai chữ “không phải” không thể nào thốt ra nổi.

Thấy Ngô Bình không trả lời, Lạc Nhi sáng mắt lên, cười nói: “Như vậy thì chú đúng là bố của con rồi”.

Hạ Lam lắc đầu, dịu dàng nói: “Lạc Nhi, là chú chứ không phải bố con”.

Lạc Nhi vẻ mặt đầy thất vọng: “Nhưng chú Ngô rất tốt với con, con rất hy vọng chú là bố con”.

Đứa trẻ này từ nhỏ đã không được được bố yêu thương nên trong lòng vô cùng mong đợi có một người bố.
 
Chương 1261


Chương 1261

Ngô Bình đột nhiên mỉm cười, đáp: “Lạc Nhi, vậy sau này chú sẽ làm bố nuôi của con. Vậy có được không?”

Lạc Nhi mắt sáng như đèn pha, reo lên: “Được chứ, được chứ! Bố nuôi!”

Ngô Bình ha ha cười lớn đáp: “Lạc Nhi ngoan!”

Trong mắt Hạ Lam đầy sự cảm kích. Đứa con trai này giống như sinh mạng của cô, Ngô Bình đối tốt với nó như vậy thực sự đã chạm đến trái tim của Hạ Lam, khiến cô đột nhiên rất muốn bật khóc.

Ngô Bình vừa lái xe vừa lấy điện thoại dặn người ở Vân Kinh sắp xếp cho hai mẹ con cô.

Ba tiếng sau, chiếc xe đã đi tới khu vực vịnh Bạch Long. Ở đây có một căn hộ mẫu rất đẹp và sang trọng.

Ban đầu để trang trí cho căn hộ mẫu này mà bộ phận bán hàng hàng đã rót vốn hàng chục triệu tệ để trang hoàng. Đồ gia dụng trong nhà và các món đồ điện đều là hàng tốt nhất.

Căn hộ mẫu này vốn không được bày bán, mà cho dù có bán thì cũng phải để lại sau cùng mới bán. Có điều Ngô Bình là một trong những ông chủ của dự án vịnh Bạch Long nên nếu muốn dùng căn nhà này thì chỉ cần nói một câu.

Xe của họ đi tới trước căn hộ mẫu. Khi nhìn thấy căn biệt thự rộng trên một nghìn mét vuông này, Hạ Lam sững sờ.

Cô vội nói: “Ở đây quá xa hoa lộng lẫy, tôi không thể ở đây được”.

Một căn nhà như vậy, cho dù là tiền thuê thôi hàng năm cũng phải lên tới hơn triệu tệ.

Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo với tôi. Đối với tôi thì căn nhà này chẳng là gì, nhưng với cô và Lạc Nhi mà nói thì lại là chốn an cư. Hơn nữa, tôi là bố nuôi của Lạc Nhi. Căn nhà này coi như là quà gặp mặt tôi tặng cho con trai nuôi”.

Anh mặc kệ Hạ Lam có đồng ý nhận hay không, bảo người trực tiếp chuyển đồ của họ vào trong căn nhà. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, anh đưa chìa khóa cho Hạ Lam. Nửa tiếng sau có hai chiếc xe khác đi vào trong biệt thự. Từ trên xe, một người làm vườn, hai người phục vụ và một lái xe bước xuống. Những người này đều là là những người Ngô Bình đích thân tìm tới nên rất đáng tin.

Hạ Lam thấy mình còn có nhiều người giúp việc như vậy thì vội vã nói: “Tôi không cần những người này phục vụ, thực sự quá lãng phí!”

Ngô Bình đáp: “Thân phận của cô giờ là phu nhân nhà giàu, sao có thể không có người giúp việc được cơ chứ?”

Nói rồi, Ngô Bình lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho cô rồi nói: “Trong thẻ này có mười triệu tệ. Sau này mỗi tháng đều sẽ có có từ một triệu đến hai triệu tệ được chuyển vào tài khoản này. Cô hãy dùng nó làm chi phí sinh hoạt”.

Hạ Lam tay chân luống cuống, ấp úng: “Ngô Bình, tôi…”

Ngô Bình lúc này ôm lấy Lạc Nhi, cười hỏi cậu bé: “Lạc Nhi, con có thích ở đây không?”

Lạc Nhi gật đầu đáp: “Thích lắm bố nuôi. Đây là nhà của chúng ta sao?”

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, sau này đây sẽ là nhà mới của con”.

Lạc Nhi thích thú reo lên rồi thơm một cái lên má Ngô Bình.

Hạ Lam khẽ thở dài. công ơn lớn như thế này làm sao cô báo đáp được đây?

Ngô Bình nhìn Hạ Lam rồi nói: “Cô không cần phải cảm thấy áp lực. Tôi làm như vậy là để bảo vệ Lạc Nhi thôi”.

Hạ Lam gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom