Cập nhật mới

Dịch Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 440: 440: Chỉ Bằng Việc Cô Ấy Là Lục Phu Nhân


Bà lập tức hét lớn."Bữa tiệc này, cô ta...cô ta làm mất mặt còn chưa tính, bây giờ còn dám vứt mặt mũi ra ngoài.

Ai nha, Đường ương Xuân Phương ta đời này tạo nghiệt gì a! Chồng và con trai chết sớm, để lại mình ta nuôi dưỡng, đến gìa còn muốn làm mất mặt ta!"Bà cụ Đường quyết tâm muốn trước khi bữa tiệc bắt đầu đuổi Đường Tâm Lạc đi.Lúc này gần như đem mọi người đến xem.Có bao nhiêu bảo vệ nên không có cách nào đến gần Đường Tâm Lạc, bà ta liền cao giọng.Gào thét đến khi tất cả mọi người đều nghe được, Đường Tâm Lạc khinh thường thân già bà ta.Đường Nhược Lan tuy cảm thấy tác phong của bà Đường ở bữa tiệc toàn người cao quý như thế là không thích hợp.Nhưng vì muốn quy phục Lục phu nhân, nên lúc này chỉ có thể căn răng phối hợp.Bên kia bà Đường hét lớn, Đường Nhược Lạn cũng bất đắc dĩ làm theo, nói Đường Tâm Lạc không đúng.Nháo một trận lớn như vậy, khiến cho mọi người đều thấy Đường Tâm Lạc quá đáng.Cung Tuyết Mị cùng Lục Chỉ Nghi thấy một màn vậy liền có vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.Nếu không phải điều kiện không cho phép, hai người hận không thể đứng ra hỗ trợ bà Đường.Mà Lục Kình Hạo lúc này lại lộ ra lo lắng."Người Đường gia thật quá đáng, Kiều Mạc Hàn anh buông ta, em muốn qua giúp Tâm Lạc!""Đừng có gấp, nhìn xem.


Chị dâu không một chút hoang mang, rõ ràng không sợ hai người đó.

Đây là chuyện của nhà chị dâu, em đi qua càng không có quyền để nói, chỉ làm loạn thêm."Kiều Mạc Hàn ôm Tô Tình muốn qua giúp vào ngực.Chỉ mở mắt xem kịch hay.Anh ta đương nhiên không phải muốn xem Đường Tâm Lạc làm trò, mà vì với hiểu biết của anh ta đối với Lục Dục Thần, anh ta cam đoan, đám người thân thích của Đường gia kia sẽ chết rất thảm."Đường Tâm Lạc, bây giờ cháu lập tức đỡ bà nội về.


Cháu đừng không biết xấu hổ, người Đường gia chúng ta còn muốn mặt mũi, bà nội đã lớn tuổi, cháu đừng làm bà tức chết!"Đường Tâm Lạc vốn không muốn phản ứng với người của Đường gia.Nhưng bây giờ..."A..." Đường T m Lạc cười khẩy.Đường T m LẠc nhìn Đường Nhược Lan đang chỉ vào mặt mình mắng.Lại nhìn bảo vệ đang càn quấy phía sau người bà Đường.Ý cười trong mắt trầm xuống."Bà nôi, dì...Chỉ với hai người mà đòi xưng hô như vậy?""Tôi đã sớm nói, tôi cùng các người không còn bất kỳ liên quan gì.

Mặt mũi của các người các người tự mình tránh! Các người nếu còn tiếp tục muốn làm mất mặt thì tốt nhất trở về cho tôi.

Bằng không dừng trách tôi đem ba bà cháu các người đuổi ra ngoài!""Cô...Cô dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi!"Đường Nhược Lan chỉ vào mũi Đương Tâm, "Chúng tôi là khách quý mà lục phu nhân mời đến, cô chỉ là một tình nhân đến làm loạn, cô có tư cách gì mà đuổi chúng tôi đi!"Đường Tâm Lạc thấy Đường Nhược Lan còn kiêu ngạo chất vấn, đang chuẩn bị trả lời.Một giọng nam lạnh lùng từ phía sau truyền đến."Chỉ bằng việc cô ấy là vợ của Lục Dục Thần tôi." Giọng nam bình tĩnh lạnh lùng nói rõ ràng không vui.Không biết khi nào Lục Dục Thần đã đến bên cạnh bàn thứ nhất.Đường Tâm lạc thấy người đi đến, lập tức lộ vẻ vui mừng.Lục DỤc Thần đi qua, tự nhiên ôm vai cô.Nhẹ giọng trấn an cô, "Xin lỗi, anh đến muộn.".

 
Chương 441: 441: Không Thể Tin Được Thân Phận Của Đường Tâm Lạc


"V ng, không có việc gì! đều là chuyện nhỏ.

" Đường Tâm Lạc ôm lấy eo anh, dựa đầu vào ngực anh.

Đường Nhược Lan cùng bà Đường thấy một màn như vậy, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.

"Cô!.

hai người!.

cậu vừa mới nói cô ta là! ""Cô ấy là Lục phu nhân, vợ của Lục Dục Thần tôi.

"Giọng nói của Lục Dục Thần không lớn nhưng đủ để người nhà Đường gia nghe được.

"Không có khả năng! Thiệp mời, rõ ràng là Lục phu nhân gửi cho chúng ta.

" Nếu là Đường T m Lạc, sao cô ta có thể mời chứ.

Lục Dục Thần cười lạnh, nhìn về bà Đường sợ đến mức xanh mặt.

"Bà Đường, có chuyện quên nói cho các người biết.

Thiệp mời là tôi phát.

Dù sao quá khứ các người cũng từng là người thân của Tâm Lạc.

Hai chữ "quá khứ"Bị Lục Dục Thần cố ý nhấn mạnh.


Đây có ý là bây giờ các người đã không còn là người nhà của Đường Tâm Lạc.

"Tôi! Tôi không tin! không! Cái đứa này sao có thể là Lục phu nhân, cô ta, cô ta rõ ràng là tình! ""Lục Thất!" Lục Dục Thần trầm giọng cắt đứt lời Bà Đường nói.

"Đỡ bà Đường về chỗ ngồi.

Bà đã lớn tuổi, mồm miệng không rõ ràng, đầu cũng hồ đồ, cậu thay tôi chiếu cô bà ấy thật tốt.

""Vâng, Lục gia.

" Lục Thất từ sau lưng Lục Dục Thần đi đến, trên người có một cỗ khí lanh.

"Bà Đường, mời.

"Anh ta giống như cung kính đỡ lấy bả vai bà Đường.

Hai bàn tay như sắt kiềm chế vai của Đường Xuân Phương, khiến cho bà ta không thể nhúc nhích.

Đường Xuân Phương sợ đến mức hai vai run rẩy.

Muốn Tránh ra nhưng hai tay đặt trên vai mình như hai cái kìm.

Bà muốn lớn tiếng cự tuyệt nhưng lời còn chưa ra miệng, hai vai đã đau nhức.

Đau đến mức bà ta không có cơ hội mói.

"Các người không thể như vậy, mẹ tôi đã lớn tuổi, bà ấy là bà nội của Tâm Lạc.


Lục gia cậu không sợ như vậy sẽ mang tội bất hiếu với người lớn sao?"Đường Nhược Lan muốn dùng chữ "Hiếu" áp người, đáng tiếc ánh mắt của Lục Dục Thần không thèm nhìn đến bà ta.

Anh lạnh lùng nói với người bên cạnh, "Cũng thuận tiên đưa cô Đường về chỗ ngồi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, đừng để cho người không liên quan đi lại khắp nói.

""Vâng, Lục gia.

" Người bảo vệ phía sau lập tức đưa Đường Nhược Lan đi.

Mẹ con Đườg gia bị dọa sợ, trở về bàn ngồi còn đang chìm trong ác mộng.

Đường Tâm Lạc, sao cô ta có thể!.

*Hai người đi rồi, Lục Dục Thần cúi đầu nhìn ĐƯờng Tam Lạc trong ngực, khí lạnh trên mặt lập tức biến mất.

"Lục phu nhân, thời gian đã đến! Xin cho phép anh được mời em làm người nhảy mở màn hôm nay.

"Lục Dục Thần đột nhiên lui lại một bước, khom lưng, thân sĩ vươn tay ra mời Đường Tâm Lạc.

Cho đến lúc này, khách khứa ở bữa tiệc mới thấy không khí không thích hợp.

Giọng nói vừa rồi của Lục Dục Thần không lớn, khách khứa lại cách xa.

Ngoại trừ những người ở bàn đầu nghe được thân phận của Đường Tâm LẠc, thì những người khác vẫn còn nghi ngờ thân phận của cô.

"Vinh hạnh của em.

"Đường T m Lạc cười ngọt ngào, đưa tay đặt vào tay Lục DỤc Thàn.

Hai người dắt tay nhau đi vào sàn nhảy.

Đèn trong bữa tiệc lúc này liền tắt hết.

Chỉ còn một ánh đèn chiếu lên hai người đang đi vào.

m nhạc du dương vang lên!.

 
Chương 442: 442: Từ Nay Về Sau Cô Chính Là Vợ Của Anh


Lục Dục Thần dáng người cao lớn ôm Đường Tâm Lạc nhỏ nhắn vào lòng.

Tư thế hai người khiêu vũ không bằng nói tình tứ ôm nhau.

Bởi vì đang mang thai nên Đường Tâm Lạc mang giày đế bằng, đối diện với người cao một mét chính như Lục Dục Thần nên đặc biệt nhỏ nhắn.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hai tay để sau thắt lưng cô.

Mà Đường Tâm Lạc dứt khoát dựa vào ngực anh, hai tay ôm lấy eo anh.

Hai người cứ như vậy chậm rãi di chuyển theo tiếng nhạc.

Đây là điệu nhảy mở màn cho bữa tiệc.

Cho dù cách xa người khác cũng cảm nhận được không gian tình yêu giữa hai người.

Những khách khứa ở đây thấy Lục Dục Thần như vậy đều cảm thấy một cỗ không chân thật.

Lục Dục Thần khóe môi mang theo ý cười, đôi mắt đều là tình yêu tràn đầy sủng nịnh.

Mà người trong trí nhớ ngày xưa là người lạnh lùng không ái dám đến gần.

Không phải chưa từng thấy anh cười.


Nhưng nụ cười này cùng với kiểu cười lạnh lùng tàn khốc trước kia khiến cho người khác nghĩ không cùng một người.

"Mẹ, có phải có nhầm lẫn ở đâu không? Đường Tâm Lạc rõ ràng là một đứa tình nhân, dựa vào cái gì mà có thể nhảy mở màn cùng Lục gia! Thật chán ghét, tất cả nội bật đều bị cô ta đoạt đi!"Lục Chỉ Nghi ngồi ở xa, không nghe được lời vừa rồi Lục Dục Thần nói với người Đường gia.

"Mẹ cũng không biết!.

thật là tiện nghi cho con tiện nhân này, cô ta vẫn chiếm hết mọi nổi bât!""Mẹ, mẹ nói xem! Đường Tâm Lạc có phải cho Lục gia uống thuốc mê không.

Trường hợp như vậy, Lục phu nhân và Lục thiếu phu nhân còn đó, sao cô ta lại có thể nhảy mở mà, có phảu hay không! ?"Hai mẹ con nhìn nhau, nhìn thấy trong đáy mắt của đối phương tia không muốn thừa nhận.

Đúng vậy.

Tại sao lại như vậy.

Đây là bữa tiệc Lục gia giới thiệu vợ mình.

Nhưng tình nhân ĐƯờng Tâm Lạc lại có thể xuất hiên ở đây, hơn nữa còn ngồi bàn đầu tiên.

Lại còn có thể nhảy mở màn với Lục gia.

Cái này thật sự là đánh vào mặt Lục thiếu phu nhân!Lục gia rõ ràng chống lưng cho Đường Tâm Lạc, rõ ràng muốn nói cho mọi người, dù có Lục thiếu phu nhân, anh vẫn sủng ái ĐƯờng Tâm Lạc.


Có không ít người có suy nghĩ này, đôi mắt nhìn về hai người đang nhảy càng thêm ái muội không rõ.

Lục Kình Hạo ngồi bên cạnh mẹ con Cung Tuyết Mị.

Nghe hai người nói chuyện, tay phải không khỏi nắm chặt lại.

Nghĩ đến lần trước mình yêu cầu phục hôn kết quả lại bị cự tuyệtĐường Tâm Lạc! cô thật sự! thà làm tình nhân của Lục Dục Thàn còn hơn phục hôn với anh ta, tốt đẹp trở lại sao.

*Sau khi kết thúc điệu nhảy, ánh sáng lại được bật lên.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Cho dù khách khứa trong phòng có chướng mắt thân phận của ĐƯờng Tâm Lạc.

Nhưng có Lục gia ở đây không dám không cho mặt mũi.

Tiếng vô tay dừng lại.

Lục Dục Thần nhẹ nhàng ôm Đường Tâm Lạc trong ngực, ý cười trên mặt hơi dừng lại, đưa cho Mạch Trạch một ánh mắt.

Mạch Trạch rất nhanh đưa mic lại cho anh.

ĐƯờng Tâm Lạc bị Lục Dục thần nửa ôm vào trong ngực, thấy anh lấy míc, trong lòng có chút hoảng hốt vì biết anh muốn nói cái gì.

ĐÔi mắt xinh đẹp nhìn anh không chớp.

Khuôn mặt anh tuấn, mũi cao, môi mỏng! tất cả đã sớm khắc trong đầu ĐƯờng Tâm Lạc.

Cho nên, người đàn ông này có phải đã sẵn sàng tuyên bố, cô chính là vợ chính thức của anh sao?.

 
Chương 443: 443: Đã Kết Hôn Ba Tháng


Quả nhiên, cô nhìn thấy miệng Lục Dục Thần mở ra.

Tiếng nói trầm thấp cứ thế vang vọng toàn bộ bữa tiệc.

"Mọi người, cảm ơn các vị đã đến bữa tiệc hôm nay, mục đích bữa tiệc hôm nay mọi người đều đã biết.

Không sai, là vì tôi giới thiệu vợ của mình, chủ nhân của Lục gia sau này cho nên mới mở bữa tiệc này.

""Nhưng thật ra, bữa tiệc này, ngoài nguyên nhân trên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.

"Lục DỤc Thần nói đến đây, dừng lại một chút.

Anh rũ mắt nhìn cô gái trong ngực.

Ánh mắt này sâu thẳm, chan chứa thâm tình, ánh mắt như nói vậy.

Khiến cho những người không biết thân phận của Đường Tâm Lạc đều kinh ngạc.

"Thật---không thể nào! ""Chẳng lẽ Thần thiếu thực sự để người phụ nữ họ Đường từ tiểu tam thành chính thức?""Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!"Lục Chỉ Nghi cùng Cung Tuyệt Mị đột nhiên nắm chặt tay đối phương.


Hai người không tin đây là sự thật!"Tôi mở bữa tiệc này, nguyên nhân quan trọng nhất , thật ra là! "Người đàn ông nắm cằm nhỏ của Đường Tâm Lạc.

Làm trò trước mặt mọi người khiến cho mặt cô đỏ bừng.

Để mic sát bên môi, Lục Dục Thần thấp giọng hỏi, "Lục phu nhân, đã kết hôn ba tháng, bây giờ em có đồng ý đem thân phận Lục tiên sinh công bố cho mọi người không?""em!.

"Đường Tâm Lạc hoàn toàn chưa chuẩn bị.

Cô biết Lục Dục Thần sẽ công bố quan hệ vợ chồng của hai người, nhưng anh! " n?" Anh hơi cúi người, khuôn mặt anh tuấn để sát trước mặt cô, "Chảng lẽ Lục phu nhân còn muốn khảo sát sao, chỉ là, làm thế nào bây giờ, Lục tiên sinh đã đợi không kịp.

"Nói xong, không đợi Đường Tâm Lạc phản ứng, anh đã cúi đầu, hôn thật mạnh lên môi cô.

Khách khứa: !!!Trong bữa tiệc, mọi người ồ lên.

Tiết mục để tiểu tam lên chính thức mọi người vừa chuẩn bị.

nhưng không ai nghĩ đến, hóa ra không phải tiểu tam, tình nhân cũng không phải tình nhân.

Người ta từ ba tháng trước đã là vợ chồng chính thức.


Lục Dục Thân còn đang ở vị trí trung tâm, ôm hôn vợ chính thức của anh.

Người đàn ông cao lớn, ôm chặt vợ trong ngực.

Người đàn ông hôn cuồng nhiệt mà nồng chát, mọi người đang vây xem, cũng có thể có thể cảm nhận được tình yêu nồng chát.

Trước mặt mọi người mà hôn như vậy, Đường T m Lạc đương nhiên cự tuyệt.

Nhưng mà gáy cô lại bị tay Lục Dục Thần giữ chặt lại.

Ngoại trừ vô lực dựa vào ngực anh, căn bản không thể tránh được tấn công của anh.

Cô bị anh hôn đến cả người nhũn ra, cánh môi mềm mại tê dại.

Cho đến khi Đường Tâm Lạc bị anh hôn đến thở hồng hộc, quay cuồng.

Rốt cuộc người đàn ông muốn chứng minh thân phận Lục tiên sinh của mình mới buông ra.

Anh còn cắn nhẹ tai cô khàn giọng nói, "Bây giờ phải nói chuyện chính! Ngoan, tối nay lại cho em.

"Ai muốn anh cho!Mặt Đường tâm Lạc đã đỏ bừng như muốn rỉ máu.

Gặp phải Lục tiên sinh như vậy, Đường Tâm Lạc ngoại trừ làm con đà điểu chôn đầu vào ngực anh, còn lại Đường Tâm Lạc hoàn toàn không biết làm gì! Thật thảm a! Tự nhiên lại hôn trước mặt đông người như vậy!Đường Tâm Lạc chôn đầu vào ngực anh, âm thầm thở dài, lại nghe thấy giọng anh vang lên lần nữa.

.

 
Chương 444: 444: Vạch Trần Bộ Mặt Thật Của Đường Gia 1


"Để mọi người chê cười! Lục phu nhân da mặt mỏng, thẹn thùng.

"Lục Dục Thần khó có khi hài hước như vậy khiến cho khách khứa ở đây thấy buồn cười.

"Lời nói vừa rồi có thể khiến mọi người còn chưa rõ.

Tôi nói lại một lần nữa.

"Ánh mắt anh bỗng nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc.

"Người con gái trong ngực tôi đây, Đường T m Lạc là vợ hợp pháp của Lục Dục Thần tôi, chủ nhân của Lục gia.

Ba tháng trước chúng tôi đã kết hôn, vì một số nguyên nhân nên mới chọn cách ẩn hôn.

"Nói đến đây, Lục Dục Thần bỗng nhiên dừng lại.

anh quay đầu, đôi mắt nhìn sang bàn thứ hai.

"Cũng trong thời gian ẩn hôn này, đã làm cho tôi, cho vợ tôi thấy rõ rất nhiều điều, thấy rõ bộ mặt thật của nhiều người.

"Lục Dục Thần bỗng nhiên duỗi tay, chỉ vào bàn thứ hai.

"Giới thiệu mọi người một chút, ba vị khách quý ở bàn thứ hai này là người nhà mẹ đẻ của vợ tôi, bà nội Đường Xuân Phương, cô cô Đường Nhược Lan, cùng em họ Đường Mật.

"Vừa dứt lời, đám người Lục Thất canh giữ sau lưng người Đường gia bắt bọn họ đứng lên.


"Mẹ, sao lại như vậy!.

"Đường Mật đứng lên, trong mắt đều là bất bình.

Cô ta tới đế thay thế ĐƯờng Tâm Lạc, tại sao mọi chuyện lại cùng lời mẹ nói không giống nhau.

ĐƯờng Tâm Lạc chẳng những không thất sủng, lại còn trở thành vợ của Lục gia đã ẩn hôn ba tháng.

Nếu chuyện thật sự như vậy, vậy cô ta!.

cô ta nên làm gì bây giờ?!"Đừng có gấp cứ xem đã.

"ĐƯờng Nhược Lan sắc mặt bình thường đứng lên, bà ta đã hoàn hồn lại từ sau khiếp sợ vừa rồi.

Nghe Lục Dục Thần giới thiệu các bà, trong lòng không những không khẩn trường còn có chút đắc ý.

A! Thành Lục phu nhân thì sao, Đường T m Lạc còn không phải kiêng dề đanh tiếng, đánh giá bên ngoai.

Đặc biệt là làm chủ gia tộc như Lục gia.

Sao có thể cho phép người không có nhà mẹ đẹ dựa vào, lại nói mình là cô cô cho dù có tình cảm không tốt cũng không sao!Hừ, bà ta là cô cô của Đường Tâm Lạc, về sau cũng chính là cô cô của Lục dục Thần.

Nghĩ như vậy, ý cười trên môi Đường Nhược Lan càng sâu.


"Lục Thất, đưa bà Đường đến đây.

"Hành động của Lục Dục Thần khiến cho Đường Tâm Lạc thấy khó hiểu.

Cô ngước mắt nhìn anh, Lục Dục Thần vỗ nhẹ lên đầu cho, cho cô một ánh mắt đừng vội.

Chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cô an tâm.

Lại yên lặng dựa vào ngực anh không nói lời nào.

Một lát sau Luc Thất đưa bà ĐƯờng, ĐƯờng Nhược Lan, Đường Mật đi đến trung tâm sàn nhảy.

Dưới ánh nhìn của mọi người bà bà cháu nhà họ Đường đều không tự chủ mà ngẩng cao đầu.

Đặc biệt là bà Đường , bây giờ bà ta mới hiểu được.

HÓa ra bồi thường tiền gả cho Lục Dục Thần.

Về sau, cô ta bên ngoài không thể không làm ra bộ dáng hiếu thuận.

Bà ta ĐƯờng Vương Xuân là bà nội của bồi thường tiền, vậy cũng chính là bà nội của phu nhân Lục gia.

Cho dù Lục Dục Thần có là sát thần thì nhìn thấy mình cũng phải tôn kính.

Nghĩ như vậy, khuôn mặt của bà Đường liền lộ ra ý cười dào dạt.

Chỉ tiếc, còn chưa thỏa mãn đã nghe Lục DỤc Thần nói.

"Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là Đường lão phu nhân, bà nội của vợ tôi.

Ngay khi cha mẹ vợ tôi qua đường, dưới tình huống không nơi nương tựa chính vị Đường lão phu nhân này đuổi vợ tôi ra khỏi cửa Đường gia.

"Ta! không có! " Nụ cười của bà Đường liền cứng lại.

 
Chương 445: 445: Vạch Trần Bộ Mặt Thật Của Đường Gia 2


Lục Dục Thần lạnh lùng nhùn bà ta một cái.Ánh mắt lạnh băng chuyển từ người bà Đường sang Đường Nhược Lan.Bị anh âm trầm nhìn chằm chằm, Đường Nhược Lan nhịn không được lui về sau một bước.Thấy thế, đáy mắt anh khinh thường.“Còn vị này, Đường Nhược Lan, thân là cô cô của.

Hai mươi tuổi đã gả vào nhà Lý gia, sau khi kết hôn có một đứa con gái.

Đáng tiếc nhà họ lý phá sản, chồng của cô Đường đây còn trẻ nhưng thiếu nợ người ta một khoản tiền lớn đã nhảy lầu tự tử.

Trước khi chết vì không muốn liên lụy vợ con, đã cùng cô đường đây ly hôn.”“A….” Lục Dục Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Đường Nhược Lan khinh thường.Đường Nhược Lan nghe anh nói trán đổ đầy mô hôi lạnh.Đôi môi bà ta tái nhợt, run rẩy hy vọng Lục Dục Thần không biết sự thật.Chỉ tiếc mộng đẹp của bà ta cũng bị thất bại.Nghe Lục Dục thần lạnh lùng nói tiếp.“Đáng tiếc cho Lý tiên sinh, trước khi chết còn muốn bảo vệ vợ con.

Lại không biết thủ đoạn của cô Đường đây so với tưởng tượng của ông ta còn ghê gớm hơn.


Trước khi Lý gia bị phá sản vẫn còn nợ ngân hàng 8000 vạn không có cach nào trả được.”“Là người làm ăn đều biết, 8000 vạn nói nhiều không nhiều nói ít không ít.

Nếu lúc ấy có người có thể đưa tay ra giúp nói không chừng đã cứu được Lý gia.”“Chỉ tiếc, đến khi Lý tiên sinh nhảy lầu tự sát cũng không biết được ông ta toàn tâm toàn ý bảo vệ vợ con tự mình chịu khổ mà không biết lúc đó vợ ông ta vừa vặn có đúng 8000 vạn.”“Cậu...cậu nói bậy!” Đường Nhược Lan cãi lại.“BÀ cho rằng, Lục Dục Thần muốn tra một người còn khó khăn sao?”“Ánh mắt anh lạnh băng, như thể xuyên qua người được vậy.”“Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.

Cô Đường đây sau khi rời Lý gia liền lấy thân phận em chồng lại trở lại Đường gia.

Ở Đường gia mấy năm chưa bao giờ ra ngoài làm việc.


Ăn của Đường gia, dùng của Đường gia, đến sau khi bố mẹ vợ đã qua đời liền nhảy ra cùng bà Đường đây cướp đoạt tài sản của vợ ta.

Những chuyện này mọi người ở thành phố A hẳn đã nghe thấy!”“ đúng á ta nhớ ra rồi...ba tháng trước, Đường tiểu thư...không, Lục phu nhân.

Lục phu nhân hình bị Bà Đường đuổi ra khỏi Đường gia, có phải có chuyện này hay không?”“Đúng đúng đúng , tôi cũng nhớ rõ,lúc đó còn đăng báo đoạn tuyệt quan hệ.

Sau đó Đường thị liền rơi vào tay bà Đường.”“Nhưng sau lại đổi chủ, cổ phiếu Đường thị bị rớt được Lục phu nhân mua lại.

Tôi biết rồi, xem ra chuyện này sau lưng không thể thiếu phần của Thần thiếu.”Những khách khứa ở đây không phải kẻ ngốc bạn thân rất nhiều người cũng trải qua kinh nghiệm hào môn phân tranh.Chỉ trong nháy mắt liền hiểu rõ.“Không, không đúng, cậu hãm hại tôi! Cậu ngậm máu phun người!” Đường Nhược Lan kích động cãi lại.“Tôi vốn là tiểu thư Đường gia, sau khi ly hôn trở lại Đường gia thì có gì sai? Tôi cũng có tư cách kế thừa cổ phiếu của Đường thị, của ttôi tôi lấy.

Những đồ của cháu gái thì đều là của nó, tôi chưa từng muốn cùng nó tranh giành!”“Vậy sao…”Lục Dục Thần không nóng không lạnh trả lời một tiếng.“Nếu đã như vậy, vậy cô Đường có thể nói cho tôi biết hai đứa nhỏ bà cùng Lý tiên sinh tên đầy đủ là gì?”.

 
Chương 446: 446: Vạch Trần Bộ Mặt Thật Của Đường Gia 3


Chương 447: Vạch trần bộ mặt thật của Đường gia (3)“Tôi…” Đường Nhược Lan cứng họng không trả lời được.Lục Dục Thần lại lạnh lùng nói, “Bà Đường đã cho luật sư Lâu lập di chúc, sau khi bà ta mất, tất cả tài sản của Đường gia đều phải để lại cho Đường Thiên Lãng cùng Đường Mật.

Mời cô Đường nói cho tôi biết, Đường Thiên Lãng cùng Đường Mật là ai?”“Tôi...chúng tôi không phải có ý kia...Mẹ tôi chỉ là…”“Hừ, nếu cô Đường không nói được vậy tôi thay bà nói.”ANh nhìn Đường Nhược Lan, từ từ mở miệnh, “Đường Thiên Lãng cùng Đường Mật chính là hai đứa con của bà.

Đường thị là của vợ tôi, được để lại cho cô ấy khi cha mất.


Vợ của tôi tuổi còn nhỉ, cha mất sớm, Đường thị phải dựa vào mẹ cô ấy chống đỡ.

Có thể nói nếu không có mẹ vợ tôi thông minh kiên cường, thì Đường thị từ mười năm trước đã bị sụp đổ ở thành phố A này.”“Nhưng mà….” Nói đến đây, Lục Dục Thần buông cô gái trong lòng ra.Anh rũ mắt cười trấn án cô.Lại ngẩn đầu, ánh mắt chỉ còn ý lạnh.“Nhưng mà, khi mẹ vợ tôi qua đời, chỉ còn lại mình vợ tôi lẻ loi.

Các người ngay lúc Đường thị khó khăn, không giúp đỡ thì thôi, lại hợp lại với nhau bòn rút tất cả, đuổi cùng giết tận cô ấy.”Nghĩ đến nhưng khổ cực mà Đường Tâm lạc phải chịu.Ánh mắt của Lục Dục Thần lạnh lùng.Anh bước lên một bưỡ, ánh mắt lạnh lùng vô tình.“Đăng báo đoạn tuyệt quan hệ, đuổi cô ấy ra khỏi cửa, chiếm đoạt tài sản vốn thuộc về cô ấy...lúc ấy các người có nghĩ đến các người là thân nhân của cô ấy, là trưởng bối?”“Không, không phải như vậy...ta là bà nội của Tâm lạc, sao ta có thể hại nó!Đều là hiểu lầm...hiểu lầm..”Lục Dục Thần lạnh lùng nhìn Đường Xuân Phương khóc lóc bị Lục Thất ngăn cản.Ánh mắt anh nhìn bà ta lạnh lùng vô tình.Không bởi vì bà ta là trưởng bối lớn tuổi mà thương hại.Đã già như vậy, già mà không đứng đắn.Nghĩ đến Tiểu Lạc mà mìng quý trọng từng bị mấy người bà ta chà đạp, ánh mắt anh lại lạnh lùng, nhìn mấy người Đường gia.Nhìn mọi người trong bữa tiệc, tuyên bố.“Như vừa rồi tôi nói...!BA tháng trước bà ta đã chủ động đoạn tuyệt quan hệ với vợ tôi.


Hôm nay sở dĩ mời mấy người họ đến đây là muốn cho moi người biết chuyện này.

Những người này tuy rằng cũng họ Đường, nhưng lại không có chút quan hệ với vợ tôi.

Tương lai…”“Tôi hy không nghe thấy tin có người giả danh vợ của tôi lừa bịp bên ngoài!”Giọng nói của Lục Dục Thần lạnh lùng, rõ ràng nói với những người có mặt hôm nay.Nghe anh lạnh lùng nói, người Đường gia vốn tưởng còn tia hy vọng cuối cùng cũng giãy giụa từ bỏ.Mấy người bà ta đên nay đến đây là muốn lấy lòng Lục phu nhân, nhìn Đường Tâm Lạc bị đuổi khỏi bữa tiệc.Lúc đến còn đắc ý kiêu ngạo.Mà bây giờ trước mặt mọi người bị Lục Dục thần phủi sạch quan hệ.Xong rồi…Đường gia xong rồi.Trong đầu Đường Xuân Phương chỉ còn ý nghĩ này.Người bà ta trông vào, Đường thị của bà ta, đều không bao giờ có thể cướp về!Bà Đường đột nhiên run rẩy, cả người không chịu nổi ngất đi.“Mẹ---- mẹ làm sao vậy!”.

 
Chương 447: 447: Đánh Vào Mặt Gia Đình Chồng Trước


Đường Nhược Lan cùng Đường Mật thấy bà Đường không đúng, chỉ cho rằng bà cố ý bik bệnh.

Lập tức phối hợp ôm lấy bà ta kêu to.

Hai người đang muốn khóc lóc kể lể Đường Tâm Lạc cùng Lục Dục Thần bất hiếu.

Chỉ nghe ào một tiếng.

Bà Đường đem tất cả những thứ vừa aen xong phun ra.

Đường Nhược Lan cùng Đường Mật tránh không kịp bị Bà Đường nôn ra cả người.

“Mẹ---mẹ làm gì vậy, nôn hết cả lên người con!”Đường Nhược Lan theo bản năng đẩy bà Đường ra.

Đường Mật cũng chán ghét, trong miệng còn nói, “Đây là bộ váy cháu mua mấy chục vạn, bà nôi đúng là không có mắt!”BÀ Đường bị hai người hất đứng còn không vững liền ngã xuống đất.

Khách khứa thấy một màn như vậy trong lòng đều khinh thường hai mẹ con Đường Nhược Lan.

Nói đến cùng bà Đường làm nhiều việc như vậy còn không phải vì mẹ con Đường Nhược Lan.

Kết quả hai người lại đối như vậy với bà Đường.

Rất nhanh, người của khách sạn cho người đến dọn dẹp.

Lục Thất đưa người đến ném mẹ con Đường Nhược Lan ra ngoàiCÒn Đường Xuân Phương vẫn được gọi xe cấp cứu đưa bà ta đi bệnh viện.


Chỉ là bà ta đã lớn tuổi bây giờ như vậy nhưng tương lai cũng không biết được.

*Một trò khôi hài trong bữa tiệc cũng khôbg ảnh hưởng đến tâm trạng của chủ nhân cùng khách khứa trong bữa tiệc.

Mà Lục Dục Thần đã đưa Đường Tâm Lạc về ngồi ở bàn thứ nhất, khóe miệng cười cười nhìn nhà Lục kình Hạo kính rượu.

Quy củ của gia tộc họ LụcPhu nhân nhà lớn vào cửa, các chi của gia tộc đều phải đến châm trà rót nứic.

Đây là quy định trăm năm của Lục gia, bất kể là ai cũng không thoát đượcVừa rồi, Đường Tâm Lạc đã uống trà của các nhánh khác đến kính.

Bây giờ cũng đến lượt chi thứ tư của Lục gia.

…“Thiếu phu nhân, tôi là Lục Chí Hạ, là gia chủ chi thứ tư của Lục gia.

” Lục Chí Hạ sắc mặt phức tạo nhìn Đường Tâm Lạc trước mắt.

Ông ta bưng chén trà, hơi khom người dâng trà lêb.

Đường Tâm Lạc đối với vị bố chồng này cũng không tệ lắm.

Ít nhất lúc cô ở cùng Lục Kình Hạo nửa năm, ông chưa bao giờ cố ý làm nhục cô.

“Ừ.

” Đường Tâm Lạc nhận chén trà, chỉ dính miệng rồi buông.

Phụ nữ có thai kỵ trà, cô cũng chỉ làm bộ chứ không uống.


Uống trà xong theo quy củ, Lục Chí Hạ kiền giiới thiệu thành viên gia đình mình.

Đây cũng là quy đinh tổ tiên truyền lại.

Bởi vì gia tộc Lục gia quá nhiều người.

Phu nhân qua cửa cần biết người phụ trách các chi, và người đó giới thiệu các thành viên trong nhà mình.

Nguyên nhân là để phòng khi xảy ra xung đột lại xuất hiện tình huống người nhà đánh người nhà.

Giống như ba tháng trước, Cung Tuyết Mị cùng Lụ Chỉ Nghi thấy Lục Dục Thần không chào hỏi còn gây chuyện.

CHính là bởi vì, khi Lục Dục Thần kế thừa gia chủ.

HAI người bà ta còn chưa vào cửa Lục gia cho nên không biết.

“Thiếu phu nhân, đây là con trai lớn của tôi, Lục Kình Hạo.

”Lục Chí Hạ khẽ ngiêng người nhường vị trí cho Lục Kình Hạo.

Lục Kình Hạo nghe gọi tên lậo tức đi vào.

Dáng người cao lớn lập tức bao phủ cả người Đường Tâm Lạc.

Lục Chí Hạ đột nhiên phát hiện, Lục Kình Hạo bước quá lớn.

Một bước của anh ta liền đến trước mặt Đường Tâm Lạc.

Khoảng cách giữa hai người không đến một mét.

Khoảng cách như vậy, hiển nhiên qúa mạo phạm.

.

 
Chương 448: 448: Đánh Vào Mặt Gia Đình Chồng Trước 2


Trong lòng Lục Chí Hạ hoảng sợ ông ta biết con trai bất bình.

Làm sao nó có thể tiếp nhận tình huống như vậy!Bắt nó kính trà cho vợ trước thật sự là…Nhưng lúc này không phải thời gian để so đo, Lục Chí Hạ biết rõ địa vị của mình ở lục gia tuyệt đối không thể đắc tội Lục Dục thầnÔng ta đang chuẩn bị kéo Lục Kình Hạo về.

Một người đàn ông cao lớn yêu sau lưng Đường Tâm Lạc đi ra Lục Dục thần híp mắt lại ánh mắt nguy hiểm.

“Lục tứ, đây là con trai của ông?” Anh lạnh lùng nói, ánh mắt nguy hiểm giọng nói không dấu diếm địch ý.

Lục CHí Hạ sợ đến mức tay run lên, thấp thỏm kéo Lục Kình Hạo lại.

Lục Kình Hạo lui lại một bước nhưng ánh mắt không chút yếu thế nghênh đón nhìn Lục Dục Thần.

“Lục gia, đã lâu không gặp.

” Lục Kình Hạo không kiêu ngạo, không sủng nịnh trả lời.

Lúc ở đồn cảnh sát, anh ta đã từng giằng cô với lục Dục thần.

Chỉ là lần đó, anh ta hoàn toàn thất bại.

Bị thủ hạ của Lục Dục Thần ra tay tàn nhẫn, sỉ nhục như vậy, anh ta vĩnh viên không quêb.


Lục Dục Thần nhìn người trước mặt.

Lục Kình Hạo thấp hơn anh ta nửa cái đầu dung mạo cũng anh tuấn trẻ tuổi, dáng người cũng cân đối.

Quan trọng nhất là khác với Lục Chí Hạ, đáy mắt anh ta có dã tâm mạnh mẽ của người trẻ tuổi.

Lục Dục thần nhướn mày, đáy mắt có tia lạnh.

Một cỗ uy phong có sẵn từ ánh mắt anh tràn ra.

Anh cũng không phản ứng lại lời chào của Lục Kình Hạo mà quay đầu nhìn Lục tứ, “Lục Kình Hạo! không tồi.

Lục tứ, ông nuôi được đứa con trai rất tốt.

”“Lục gia quá khen, Kình Hạo tuổi còn nhỏ, làm việc còn xúc động cần tôi luyện nhiều hiưb.

Lục Chí Hạ khi nói chuyện, tay nắm chặt cổ tay Lục Kình Hạo.

Thấy còn trai kháng cự, không khỏi dùng sức lớn hơn.

Bọn họ chỉ là một nhánh của gia tộc, căn bản không đủ tư cách để tranh cãi với gia chủ.


Ông biết Lục Kình hạo nghĩ gì.

Hôm nay sau khi vào bữa tiệc, anh đã có bộ dáng mất hồn vía.

Lục Chí Hạ là đàn ông, đối với đàn ông cũng hiểu.

Đàn ông chỉ khi mất đi mới biết quý trọng.

Rất hiển nhiên, con trai ông vẫn chưa dứt tình với vợ cũ.

Nhưng tất cả đều đaz muộn.

Bây giờ , Đường Tâm Lạc không còn là đứa bé mồ côi ở Đường gia.

Cô là phu nhân của gia chủ Lục gia, vợ của Lục Dục TThần không ai dám trước mặt lão hổ cướp vật thuộc về hắn.

Lục Kình Hạo bị Lục CHí Hạ áp chế, dưới cái nhìn như hổ rình mồi của Lục Dục Thần, kính trà cho Đường Tâm Lạc.

Tuy rằng anh ta có vô số lời muốn nói với cô.

Nhưng phản ứng của Đường Tâm Lạc vô cùng lãnh đạm.

Lúc Lục Kình Hạo kính trà, đôi mắt Lục Kình Hạo không chút kiêng ky Lục Dục Thần đang ở bên canḥ mà nhìn thẳng Đường Tâm Lạc.

Chỉ tiếc rằng Đường Tâm Lạc không nhìn anh ta một cái.

.

 
Chương 449: Chương 449


Ngay cả đầu cũng không thèm nâng lêb.Cô cúi đâù nhấp môi ly trà rồi để một bên.Kính trà cứ như vậy xong.Lục Kình Hạo vừa kính trà xong, đã bị Lục CHí hạ kéo ra sau.Sau đó là đến lượt Cung Tuyết Mị cùng Lục Chỉ Nghi tiến lên.Lúc này tâm trạng Đường Tâm Lạc rất tốt, ngẩng đầu lênCô cười cười nhìn hai mẹ con Cung Tuyết Mị thần sắc bất bình.“HAi người này là vợ và con gái tôi.”Lục Chí Ha căng da đầu mà giới thiệu.Ông ta biết xung quanh có rất nhiều người đợi để chê cười nhà bọn họ.Nhưng tình thế gặp người lớn mạnh hơn, tuy không cam lòng nhưng chỉ có thể theo tô tiên mà làm việc.“A,”Đường tâm Lạc nhẹ gật đầu hỏi, “Lục tứ phu nhân thoạt nhìn rất trẻ a, tôi nghe nói Lục tứ phu nhân là dòng dõi thư hương thế gia, bây giờ xem ra quả nhiên là danh bất hư truyền a.”Dứt lơi trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường.Ai không biết vợ của Lục Chí Hạ vốn là từ Đổ gia.Nhưng đánh tiếc, tiêủ thư Đỗ gia nhiều năm không có con, cuối cung còn chết bênh trên giường.Mà cô bồ bên ngoài nhiều năm sau ôm con trai con gái nghênh ngang vào nhà trở thành Lục tứ phu nhân.Cung Tuyết Mị nghe Đường Tâm Lạc hỏi tức đến mức thiếu chút nữa chủ vào mặt cô mà mắng.Cô ta cố ý!Cô ta chính là cố ýĐường Tâm Lạc cười tủm tỉm nhìn CUng Tuyệt Mị đang bất bình.Đúng, cô chính là cố ý.Đương nhiên là cố ý.Cô đã từng là vợ của Lục Kình Hạo sao có thể không biết Cung Tuyết Mị là hạng người gì.Nhưng Cung Tuyết Mị tuy bjết Đường tâm Lac cố ý chế nhạo bà ta, nhưng lúc này không thể tức giận ngược lại còn phải nhẫn nại trả lời.Lục Dục Thần đứng một bên nhìn.Gia chủ Lục gia đang nhìn, Cung Tuyết Mị càng không dám phản bácChỉ có thể bày ra bộ mặt cười so với khóc còn khó coi hơn trả lời, “Thiếu phu nhân hiểu lầm...Vị Đỗ gia kia là vợ trước của chồng tôi.

Chị ấy thân thể không tốt đã sớm qua đời, tôi là hai năm trước mới gả vào.”.

.


.

.

.


.

.

..

 
Chương 450: Chương 450


Nói là hai năm nhưng Cung Tuyết Mị cũng dựa vào Lục Kình Hạo mà mới một năm trước mới chính thức vào cửa Lục gia“Thì ra là thế “Đường tâm Lạc ra vẻ tỉnh ngộ gật đầu, biết rõ còn cố ý hỏi, “Nói như vậy, cô cậu đây đều là con của vợ trước đi? Lục Tứ phu nhân thật không dễ dàng, vừa vào cửa không bao lâu đã phải làm mẹ kế.”“Phốc --”VỪa dứt lời đã có người bật xườiKhông cần xem cũng biết nhất đinh là có người nhịn không được cười nhạo Cung Tuyết Mi.Một nhà Lục kình HẠo nghe thấy tiếng cười thì sắc mặt khó coi cực kỳĐặc biệt là Cung Tuyết Mị, cả khuôn mặt sưng lên như gan heo.Khéo miệng còn run rẩy một chút.Bà ta chỉ cảm thấy mặt mình bị Đường Tâm Lạc đánh sưng kêb.Làm trò trước mặt mọi người hỏi những vấn đề như vậy…Tiện nhân Đường Tâm Lạc này rõ ràng làm nhục bà!Cung Tuyết Mị đã nhẫn đến cực hạn, gần như hận không thể nhào lên xé rách khuôn mặt kia.Nhưng bà ta vừa toát lên tia hận ý, Lục Chí Hạ đã từ phía sau ho khụ ám chỉ.Nghe được Lục CHí hạ cảnh cáo lưng căng lên của CUng Tuyết Mị liền mềm đi.“Thiếu phu nhân nghiz sai rồi, Kình Hạo cùng chỉ Nghi đều là con của tôi…”Cung Tuyết Mị cắn chặt răng, trả lời Đường Tâm Lạc“A, hóa ra là vậy, nói như vậy, lúc tứ diễm phúc không cạn đâu, lục tứ phu nhân vận khí cũng không tồi, tiểu tam có thể lên chính thức, đáng quý.”Đường Tâm Lạc trào phúng nói.Khách khứa xung quanh có người đã sớm biết chuyện này, nghe mà thấy hả dja.Mà những người không biết chuyện này, còn từng nói chuyện với bà ta.Lúc này biết CUng Tuyết Mị là tiểu tam lên chính thất, còn nghênh ngang đưa hai đứa con vào nhà, ánh mắt nhìn Cung Tuyết Mị trở nên chán ghét.Xui xẻo!Nói chuyện với người như vậy nói không chừng còn làm bẩn thanh danh của mình..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

 
Chương 451: 451: Bộ Mặt Của Nhà Chồng Cũ Bị Đánh Mất


Cung Tuyết Mị mặc dù có lòng giải thích, nhưng dưới tình cảnh như vậy làm sao có thể nói ra tiếng, chỉ có thể chịu đựng ánh mắt của người khác mà pha trà cho Đường Tâm Lạc.Lục Chỉ Nghi đi theo sau lưng Cung Tuyết Mị, đối mặt với người chị dâu ngày trước mình luôn bắt nạt, trong nội tâm chỉ cảm thấy không công bằng.Dựa vào cái gì mà người phụ nữ ngày xưa cô ta có thể tuy tiện bắt nạt, xoay một cái liền biến thành phu nhân của gia chủ Lục gia ăn trên ngồi trước.Lục Chỉ Nghi trong nội tâm không cam lòng, lúc mời trà đột nhiên quát to một tiếng "ôi".Cô ta cố ý giả bộ như đang bị cái gì làm trượt chân, toàn bộ người đột nhiên hướng phía trước, nói đúng hơn là nhào về phía Đường Tâm Lạc.

Ly trà trong tay cô ta bay lên như sắp tạt thẳng vào mặt Đường Tâm Lạc.Lục Dục Thần cau mày, tốc độ cực nhanh nghiêng người nhào sang chỗ người vợ đang ngồi tại chỗ không kịp phản ứng, kéo cô vào trong ngực bảo vệ.Mà Lục thất, tức thì trong cùng một lúc cũng lách mình chắn trước người Lục Dục Thần Đường Tâm Lạc, tay phải vung lên chặn chén trà khiến nó bay về hướng Lục Chỉ Nghi.-A! ! !Bên trong phòng tiệc, đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.Nước trà trong ly không chút nghiêng lệch đập vào thẳng mặt Lục Chỉ Nghi.-A, đau quá...!Mẹ, nhanh cứu con...!Con đau quá a!Lục Chỉ Nghi bụm mặt kêu to lăn qua lăn lại trên mặt đất.Cung Tuyết Mị sắc mặt trắng nhợt, phản ứng đầu tiên chính là tiến lên ôm lấy Lục Chỉ Nghi đang che mặt khóc rống lên.-Chỉ Nghi...Chỉ Nghi con đừng dọa mẹ! Ôi trời ơi, cái này, tại sao có thể như vậy...!Chí Hạ, ông mau đến đây...!Đây là ai gây sự vậy thật sự là quá độc ác!Lục Chí Hạ nghe được Cung Tuyết Mị nói vậy, cũng nhanh chóng tiến lên xem xét.

Trong lòng của ông chỉ cảm thấy hồ nghi.


Nước trà cũng không phải nóng lắm, cho dù là bị chiếc ly va vào cũng không cần đau đến như vậy.Lục Chí Hạ trong nội tâm sinh nghi, đến gần nhìn qua, mới phát hiện việc này nghiêm trọng hơn hẳn so với tưởng tượng của ông.

Mí mắt trái của Lục Chỉ Nghi bị sưng phồng lên.Không chỉ là như vậy, bên trái khuôn mặt còn xuất hiện một vết máu vô cùng dữ tợn.Mặc dù là bị ngón tay cô ta che lấy, nhưng từ giữa ngón tay vẫn có thể nhìn ra vết thương tàn khốc ấy.Lục Chí Hạ cảm thấy kinh sợ, đang muốn quay người hỏi cho rõ ràng thì giọng Lục thất liền từ phía sau lưng truyền đến.-Thật ngại quá, Lục thất là người thô kệch, nhất thời không kịp kìm lại nên khí lực dùng ra hơi quá.

Nếu con gái rượu của ông bị hủy dung nhan, yên tâm, phí phẩu thuật thẩm mỹ, Lục thất nguyện dốc hết sức đảm đương.-Anh...Lục Chí Hạ thiếu chút nữa không nhịn được mà chửi người.Nhưng ông ta biết rõ, chuyện này, chưa nói đến việc trước đây Lục Chỉ Nghi gây chuyện, mà chính lúc nãy cô con gái rượu của ông đã cố ý vung ly trà về hướng Lục phu nhân.Nếu Lục Thất không ngăn lại, gây thành sai lầm lớn, đến cuối cùng người chịu tội cũng chỉ là Lục Chỉ Nghi mà thôi.-Lục gia, Thiếu phu nhân...!Xin lỗi.


Cón gái tôi nhất thời chủ quan, thiếu chút nữa đã làm Thiếu phu nhân sợ hãi, là tôi dạy con chưa tốt.-Ừ.Lục Dục Thần đương nhiên gật đầu:-Con gái của ông cõ lẽ phải giáo dục lại.

Hôm nay may mắn đấy, cô ta tự làm mình bị thương, nếu không cẩn thận làm bị thương Tâm Lạc...Câu nói kế tiếp, không cần Lục Dục Thần nói, Lục Chí hạ cũng có thể hiểu được.

Sau khi lại cung kính nói mấy lần xin lỗi, ông ta mới dẫn theo vợ con chật vật rời đi.Mong muốn tạo lập mối quan hệ thông gia ở yến tiệc, cũng theo đó mà vụt mất.Lục Chỉ Nghi bị thương nửa khuôn mặt, lại nhận được đánh giá "cần dạy dỗ lại" của Lục Dục Thần trước mặt mọi người, sau này còn muốn tìm thông gia giàu có, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng..

 
Chương 452: 452: Muốn Trách Thì Hãy Trách Cô Là Con Gái Thẩm Uyển


Sau khi gia đình Lục Chí Hạ rời khỏi, Đường Tâm Lạc lại liên tiếp quen được không ít người Lục gia.Mãi đến giữa buổi tiệc, bầu không khí bên trong toàn bộ phòng tiệc cũng dần dần dễ thở hơn.Sau khi cơm nước no nê, không ít khách mới dẫn theo bạn nhảy bước vào sàn nhảy.


Đường Tâm Lạc thậm chí còn nhìn thấy Kiều Mạc Hàn đang cãi nhau với Tô Tình ở đó.-A...Nhìn hai người đó, cô nhịn không được liền cười ra tiếng.Lục Dục Thần nghe được tiếng cười của cô phát ra bên cạnh, liền cúi đầu sang thì thầm bên tai cô:-Đang cười cái gì vậy?-Không có gì...!Thấy điều thứ vị ấy mà.-Nghịch ngợm.Lục Dục Thần nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô.Trong nội tâm đã sớm biết được, là vì cô trông thấy trong sàn nhảy, Tô Tình và Kiều Mạc Hàn khiêu vũ mà như sắp đánh nhau mới có thể cười vui vẻ đến thế.Anh đang muốn nhẹ giọng hỏi thăm vợ nhỏ có muốn khiêu vũ cùng mình hay không thì Mạnh Trạch hết sức không đúng lúc mà đi tới.-Lục gia, luật sư Phạm đã đến, đang ở phòng nghỉ chờ anh.Lục Dục Thần nghe được Mạnh Trạch nói vậy, ánh mắt lập tức buồn bã.Đường Tâm Lạc ngước mắt thấy vẻ mặt kì lạ của anh, cô còn cho rằng Lục Dục Thần lo lắng cho cô ở lại đây một mình, liền nở nụ cười trấn an:-Anh có việc thì cứ đi đi, nơi đây nhiều người như vậy, em ngồi đây nghỉ ngơi một chút cũng được, không có chuyện gì đâu.Lục Dục Thần rũ hàng mi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của vợ mình.Chẳng biết tại sao, trong lòng phút chốc trở nên mất cân bằng.Anh kìm nén buồn bã dưới đáy lòng nở nụ cười:-Ừ, vậy em ngoan ngoãn ở đây nhé, đến đâu cũng phải để Lục Thất theo chăm sóc, biết chưa?-Ừ, anh yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn mà.Đường Tâm Lạc gật đầu, cười ngọt ngào.Lục Dục Thần cúi xuống hôn lên cánh môi hồng hào, vuốt vuốt đầu cô rồi mới đứng dậy, theo Mạnh Trạch rời đi.Đường Tâm Lạc lại ngồi tại chỗ ăn một chút điểm tâm, nhìn Kiều Mạc Hàn và Tô Tình khiêu vũ.

Sau một lát cảm thấy hơi mệt chút, nhịn không được đánh một cái ngáp dài.Lục Thất thấy thế, săn sóc đề nghị:-Thiếu phu nhân, nếu cô mệt rồi thì có thể quay về phòng nghỉ nằm trong chốc lát.

Bữa tiệc này chắc một lát nữa mới kết thúc được.


Thiếu phu nhân là phụ nữ có thai, ngồi lâu cũng không tốt.Lục Thất chu đáo đề nghị cô đến phòng nghỉ nằm một chút.-Ừ, vậy cũng được, tôi về phòng nằm một lát.Đường Tâm Lạc vừa đi, Blanco lại hấp tấp đi vào phòng tiệc.Anh ta vừa rồi ra ngoài tìm hiểu một lát rồi quay lại bên cạnh Việt Trạch, cúi đầu nhỏ giọng nói:-Thiếu chủ, tôi vừa ra ngoài, hình như mới nhìn thấy Winston.Đôi mắt tối trầm của Việt Trạch chớp một cái:-Anh chắc không?-Không dám chắc một trăm phần trăm, tôi chỉ có thấy được bóng lưng.

Nhưng nhìn qua, hẳn là Winston không sai.Winston là sát thủ số một trong số hạ thủ Công tước, tóc vàng mắt xanh người ngoại quốc.Tuy rằng anh ta nhìn thấy người đàn ông kia đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, nhưng nhìn từ mái tóc vàng lộ ra từ vành nón, thêm vào đó là thân hình cao lớn, hẳn là Winston không sai.-Xem ra, hắn ta đang chuẩn bị hành động tại yến tiệc đấy.Blanco ra kết luận.-Thiếu chủ, có cần nhắc nhở Đường tiểu thư một tiếng hay không?Blanco chung quy vẫn cảm thấy, cách làm của Thiếu chủ có chút thiếu sót.Chưa nói đến Đường tiểu thư giúp đỡ Thiếu chủ thoát khỏi ám ảnh, cho dù hai người không có tiền duyên này, anh ta cũng có thể cảm giác được, Thiếu chủ đối với Đường tiểu thư có tình cảm gì đó.Đã như vậy, anh ta thật sự không hiểu, tại saoThiếu chủ còn muốn để mặc người của Công tước ra tay đối với Đường tiểu thư.Việt Trạch nghe lời Blanco nói, trong ánh mắt tĩnh mịch bỗng lóe lên.


Nhưng rất nhanh, tia sáng đó đã bị cái âm u trong đôi mắt che lấp.-Không cần, coi như không biết chuyện này, tôi không muốn nhúng tay vào.Anh ta nói xong, đôi mắt màu xanh đậm liền nhìn về hướng Đường Tâm Lạc vừa mới rời đi.Đường Tâm Lạc...!Muốn trách, thì hãy cô là con gái Thẩm Uyển đi..

 
Chương 453: 453: Nghe Lén Cuộc Nói Chuyện Của Lục Dục Thần


Lục Dục Thần theo Mạnh Trạch lên lầu, thấy Mạnh Trạch mở cửa phòng dùng cho Đường Tâm Lạc nghỉ ngơi liền không khỏi nhíu mày.-Phạm Tần Nghị trong đó sao?-Đúng vậy, Lục gia.

Phòng của ông ấy chưa qua kiểm tra.

Luật sư Phạm nói đang mang theo cơ mật, phải để chúng ta nói chuyện ở một căn phòng an toàn mới được.Gian phòng này trước đây chuyên để cho Đường Tâm Lạc dùng đến.

Vì mục đích thận trọng, trước khi bữa tiệc bắt đầu, Lục Thất đã dẫn người vào trong để kiểm tra dò xét qua.Tất cả thiết bị có khả năng nghe trộm, thu hình đều không thể tránh được sự kiểm tra của bọn họ.Lúc luật sư Phạm nói cần trao đổi việc cơ mật, nơi Mạnh Trạch nghĩ đến đầu tiên chính là chỗ này.Vì vậy, trước khi Lục Dục Thần đến đã đuổi hết những người không có phận sự ra ngoài, bên trong chỉ có luật sư Phạm đang ngồi đợi.-Nếu vậy thì vào thôi.Thấy Lục Dục Thần không yêu cầu thay phòng, Mạnh Trạch liền mở cửa ra dẫn Lục Dục Thần đi vào.Thấy được Lục Dục Thần, luật sư Phạm đứng lên.-Lục gia...-Ngồi đi.Lục Dục Thần thuận thế ngồi vào trên ghế sa lon.Phạm Tần Nghị biết rõ phong cách của anh nên không thích nói lòng vòng, vì vậy trực tiếp mở tập tài liệu dày cộm trên tay ra.-Lục gia, đây là hợp đồng ly hôn mà ngài đã bảo tôi soạn thảo lại.


Những thứ hôm qua ngài bảo tôi thêm vào, tôi đều thêm ở phía trên rồi.

Ngài nhìn xem, có cần chỗ nào bổ sung hay không?Luật sư Phạm đem văn bản tài liệu đưa cho Lục Dục Thần, nhịn không được xoa xoa mồ hôi lạnh toát trên trán.Ông ta thật sự không hiểu Lục gia đang suy nghĩ gì.Nếu nói anh không thương Lục phu nhâm, thì sao lại hết lần này tới lần khác muốn thêm mấy điều khoản, mà đối với nhà trai là hoàn toàn bất lợi như vậy.Còn nếu nói anh yêu Lục phu nhân, tại sao anh lại soạn hợp đồng ly hôn.Hơn nữa, còn đặc biệt muốn ông đến bữa tiệc dành cho Lục phu nhân.Vừa đó mới tuyên bố thân phận Thiếu phu nhân Lục gia cho Đường Tâm Lạc, mới đảo mắt đã bắt ông soạn hợp đồng li hôn chạy đến đây.Đối với loại người như Lục Dục Thần, luật sư Phạm thật sự nhìn không ra.

Lục Dục Thần xem qua hợp đồng, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp cái nhìn nghi hoặc của Lục Tần Nghị.Biết rõ đối phương đang nghi hoặc điều gì, anh không khỏi nhếch môi cười đau khổ:- Bảo ông đến gấp gáp như vậy, chỉ là bởi vì đêm nay tôi sẽ nhượng cho Tâm Lạc ký vài phần hợp đồng.


Phần hợp đồng ly hôn này kẹp ở bên trong, cô ấy sẽ không dễ gì phát giác được.Sở dĩ anh bắt Phạm Tần Nghị vội vàng đem hợp đồng ly hôn tới đây, chỉ là bởi vì đêm nay đúng lúc anh muốn đem một ít hợp đồng của Lục gia đưa cho Đường Tâm Lạc ký.Lục Dục Thần biết rõ, Đường Tâm Lạc hiện tại rất tin tưởng anh.

Nếu như là anh tự mình đưa hợp đồng cho cô, cô sẽ không hỏi nhiều mà kí tên lên nơi mà anh đã chỉ rõ.A...Nghĩ vậy, nụ cười trào phúng càng thêm thâm sâu.Nói anh hèn hạ cũng được, phụ lòng tin của Đường Tâm Lạc cũng được.Đây là điều kiện tiên quyết duy nhất có thể không làm thương hại cô, sau khi ly hôn xong sẽ sắp xếp biện pháp xử lý.

Anh không thể cho cô được niềm hạnh phúc trọn vẹn.Nhưng ít ra, anh muốn cam đoan, cuộc sống sau này của hai mẹ con cô có thể an ổn giàu có, bình an vui sướng.Bầu không khí trong căn phòng đột nhiên trầm tĩnh lạ thường.

Trên mặt ba người đều mang nặng một áp lực vô hình.Nhưng người nào cũng không nhận ra rằng, bên ngoài cánh cửa đã mở ra một khe hẹp từ lúc nào.Ngoài cửa, một bóng dáng màu trắng lúc này đang chênh choạng bước đi....-Lục gia, sau khi xem xong nếu như ngài cảm thấy không có vấn đề, buổi tối có thể đem phần hợp đồng ly hôn này đưa cho Thiếu phu nhân ký.

Là được...Luật sư Phạm biết mình không nên nói, nhưng nếu có điều cần nói mà không nói, ông cảm giác, cảm giác không tốt lắm..

 
Chương 454: 454: Chín Tháng Về Sau Tự Động Ly Hôn


-Ông muốn nói cái gì cứ nói đi.-Lục gia, kỳ thật...!Cho dù là ngài muốn ly hôn với Thiếu phu nhân, cũng không cần định ra điều khoản như vậy.

Cái này...!Cậu chủ nhỏ còn có một nửa số tài sản, cái giá như vậy là quá lớn...Mạnh Trạch một mực không biết, phần nội dụng hợp đồng mà Lục Dục Thần sai luật sư Phạm soạn thảo lại rốt cuộc là cái gì.

Thời điểm này đột nhiên nghe được lời Luật sư Phạm, vẻ mặt không khỏi biến sắc.Cậu chủ nhỏ...Một nửa tài sản...Chẳng lẽ Lục gia đang muốn...-Ông không cần khuyên nữa, tôi đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.Lục Dục Thần lạnh lùng cự tuyệt đề nghị của luật sư Phạm.Cho dù tim đau như bị dao cắt, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên nghị không thay đổi.Phạm Tần Nghị im lặng.Nhưng Mạnh Trạch lại không thể nào chấp nhận như vậy.-Lục gia, ngài không thể làm như vậy! Cậu chủ nhỏ là huyết mạch duy nhất của là Lục gia, còn có tài sản, sao có thể tách một nửa cho Đường tiểu thư được!Mạnh Trạch đi theo Lục Dục Thần nhiều năm, chỉ nghe mấy câu đã biết rõ Lục Dục Thần muốn làm cái gì.Con nối dõi...Gia sản...Những thứ này đều cực kỳ quan trọng, không thể cho phép một chút bất trắc nào xảy ra.Vì sao Lục gia có thể dễ dàng đem tất cả những thứ này đưa cho Đường Tâm Lạc được.Cách xử lí theo cảm tính của Lục gia, dường như khiến Mạnh Trạch có cảm giác vô cùng lạ lẫm.-Mạnh Trạch, không cần nói nữa...!Tôi đã quyết định rồi.Lục Dục Thần ánh mắt lạnh như băng quét qua Mạnh Trạch.Cho dù là người đã cùng bên cạnh anh nhiều năm, lúc này cũng không khỏi bị anh nhìn với ánh mắt lạnh lùng như ngưng tụ hơi sương .-Thế nhưng mà, Lục gia...-Không có nhưng nhị gì cả, nhớ kỹ, đây chính là quyết định của tôi...Mạnh Trạch bị đôi mắt đen láy của Lục Dục Thần thoáng nhìn, chỉ cảm thấy lạnh cả đốt sống lưng.


Cái lạnh ấy trong chốc lát đã bao phủ toàn thân.Anh ta lại không dám nói một chữ "Không" nữa, chỉ có thể cung kính gật đầu:-Được, Lục gia.

Tôi biết rồi...Lục Dục Thần thu ánh mắt tĩnh mịch, lạnh lùng nói với với Mạnh Trạch và luật sư Phạm:-Chuyện này, một chữ, đều không được rò rỉ ra.

Nếu ai để lọt ra ngoài, kết cục như thế nào, có lẽ không cần tôi nói nhiều lời nữa.Hai người đồng thanh nói:-Lục gia, tôi biết rồi.-Còn nữa...Lục Dục Thần giống như nhớ tới điều gì liền nhắm mắt, đem tất cả những tâm tư trong ánh mắt giấu đi.-Mạnh Trạch, sau khi hợp đồng ly hôn được kí, chín tháng sau tự động có hiệu lực.


Đến lúc đó, quyền sở hữu tài sản thay đổi, cậu chịu trách nhiệm đi làm.

Sau khi làm xong thì đưa Thiếu phu nhân và cậu chủ ra nước ngoài, tìm chỗ an toàn và phái người bảo vệ bọn họ.-Cái này...!Lục gia, chuyện đó...-Sai làm thì cứ làm đi, nếu như cậu không làm được thì tôi sẽ để Lục Thất làm thay...Mạnh Trạch mặt biến sắc, lập tức đứng thẳng dậy:-Lục gia yên tâm, việc ngài nhắn nhủ, Mạnh Trạch cho dù thịt nát xương tan cũng sẽ làm thỏa đáng.Anh ta trả lời như vậy, nhưng tim thì đập thình thịch.Chín tháng...Sự sắp đặt của Lục gia, tại sao lại có cảm giác như đang dặn dò chuyện hậu sự vậy?Chẳng lẽ, chín tháng về sau, người kia...!Thật sự, phải trở về?Mạnh Trạch cảm thấy thất kinh, nhưng cũng không dám biểu hiện quá nhiều, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Lục Dục Thần, thật lâu, không thể tiêu tan.Đường Tâm Lạc lảo đảo bước về đầu cầu thang, hầu như không thể tin được điều mà bản thân đã nghe được.-Thiếu phu nhân, tại sao lại đi ra đây?Lục Thất thấy Đường Tâm Lạc liền rất ngạc nhiên.

Bên ngoài phòng nghỉ là dãy hành lang rất yên tĩnh.

Lục Thất trông coi tại đầu hành lang, vừa mới đứng trong chốc lát liền thấy được Đường Tâm Lạc vốn dĩ phải ở trong phòng, nay từ bên trong đi ra..

 
Chương 455: 455: Đến Lục Dục Thần Cũng Phụ Lòng Cô


Đường Tâm Lạc thoạt nhìn sắc mặt thật không tốt.

Lục Thất nhanh chóng định tiến lên đỡ lấy cô thì bị Đường Tâm Lạc đẩy ra.-Không cần anh đỡ...!Tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút, đừng đến đây...Cô cần tỉnh táo.Cô cần phải thật tỉnh táo...Đường Tâm Lạc hầu như muốn hoài nghi, tất cả nhứng việc vừa rồi, có phải chỉ là ảo giác không?Cô đã nghe lầm, nhất định là nghe lầm.

Làm sao có thể, Lục Dục Thần làm sao có thể không cần cô...-Thiếu phu nhân, Lục gia bảo tôi đi theo cô, cô không thể...-Tôi nói, tôi muốn yên tĩnh một mình...Đường Tâm Lạc đột nhiên lớn tiếng nói.Lục Thất chưa từng thấy Đường Tâm Lạc như vậy.


Thiếu phu nhân lúc nào cũng là bộ dạng dịu dàng hòa nhã, thái độ vui vẻ.Bình thường đối với người làm cũng chưa từng nặng lời bao giờ.Đường Tâm Lạc dường như cũng nhận ra bản thân thất thường, liền hít sâu một hơi:-Xin lỗi, hiện giờ tôi không thoải mái lắm.

Anh để tôi yên tĩnh một lát, yên tâm, tôi sẽ không chạy loạn đâu, chỉ đi dạo bên dưới chút thôi.Lục Thất cho rằng Đường Tâm Lạc bị giam hãm đã lâu nên cảm thấy áp lực.Trong nội tâm tuy rằng không đồng ý, nhưng thân phận của cô dù sao cũng là phu nhân gia chủ.Anh ta không có quyền hạn chế tự do của cô.-Được rồi, dưới lầu đều có người của chúng ta, nếu như Thiếu phu nhân thật sự cảm thấy khó chịu thì có thể ra hành lang giải sầu một chút.Lục Thất cho rằng, cô một mình đã lâu vì vậy tâm tình sinh ra bất mãn.-Tôi biết rồi.Đường Tâm Lạc gật đầu, cố nén dòng nước mắt sắp trào ra, cúi đầu rời đi.Nhìn theo bóng lưng hoảng hốt của cô rời đi, Lục Thất chần chờ một giây, rốt cuộc cũng không giữ lời hứa với cô mà đi theo.Đường Tâm Lạc kỳ thật không định đến hành lang giải sầu.

Hiện tại cô chỉ muốn tìm một căn phòng trống để khóc một trận thật to.Lời của Lục Dục Thần đã khiến cô vô cùng bị đả kích.


Trong đầu cô rối như tơ vò, hoàn toàn không thể suy nghĩ được điều gì.Là sự thật, hay là giả đấy...Cô nên làm thế nào...Nghĩ đến lời nói vừa rồi Lục Dục Thần.

Lừa cô ký tên...Ly hôn...Anh chính là loại người đó, chà đạp lên niềm tin của cô?Lục Dục Thần, tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!Sau tất cả sự thành tâm của cô, anh lại tàn nhẫn như vậy đấy, đem trái tim cô nghiền thành bột mịn.Đường Tâm Lạc mạnh mẽ chống lan can đi xuống dưới lầu.Mới vừa đi tới vòng cua chỗ hành lang thì trước mặt đụng phải một bóng người vô cùng quen thuộc.-Đường Tâm Lạc...!Thì ra cô ở đây.Kiều Nhân Nhân tìm cô rất lâu, còn tưởng rằng Đường Tâm Lạc đã về mất.

Không ngờ bên ngoài góc hành lang lại gặp được.-Kiều Nhân Nhân...Đường Tâm Lạc thấy rõ người trước mắt, vô thức cố kìm nén dòng nước mắt.Kiều Nhân Nhân nội tâm lúc này không thể bình tĩnh được bao nhiêu so với Đường Tâm Lạc.Cô ta căn bản không có phát hiện hai mắt đang đỏ hoe Đường Tâm Lạc, càng không phát hiện sự khác thường của cô.-Đường Tâm Lạc, tôi có chuyện muốn nói với cô, cô theo tôi một lát được không?Kiều Nhân Nhân đột nhiên giữ chặt lấy tay Đường Tâm Lạc.Từ khi Đường Tâm Lạc quen biết Kiều Nhân Nhân thì chưa từng thấy cô ta gần gũi mình như vậy.Thế nhưng là Đường Tâm Lạc lúc này hoàn toàn không dư thừa tâm tư, đi phỏng đoán Kiều Nhân Nhân đang muốn làm gì.Nói thật, nếu không phải Kiều Nhân Nhân ở thời điểm này đỡ lấy cánh tay của cô, một giây sau chắc tinh thần của cô chống đỡ hết nổi mà ngã xuống.Đường Tâm Lạc đờ đẫn gật đầu, mặc cho Kiều Nhân Nhân đi qua đi lại.Kiều Nhân Nhân thấy thế, cũng không suy nghĩ nhiều kéo tay Đường Tâm Lạc đi về hướng thang máy.Hai người tiến vào thang máy, Lục Thất mới từ đằng sau hàng lang lộ ra nửa người.Kiều tiểu thư...Cô ta từ lúc nào đã thân mật với Thiếu phu nhân đến vậy?.

 
Chương 456: 456: Kiều Nhân Nhân Muốn Nói Cho Cô Biết Bí Mật


Lục Thất không dám theo Đường Tâm Lạc vào thang máy, chỉ có thể dùng bộ đàm gọi người xuống, phân phó bọn họ đi theo sau Đường Tâm Lạc.Đường Tâm Lạc bị Kiều Nhân Nhân dẫn tới sảnh lớn tầng một.Toàn bộ người cô như ngẩn ra, trong đầu liên tục quay lại đoạn hội thoại đã nghe trộm được.Kiều Nhân Nhân dường như đang nói gì đó bên tai cô.Nhưng Đường Tâm Lạc, đến một chữ cũng không nghe lọt.-Rốt cuộc đi đâu đây?Kiều Nhân Nhân kéo Đường Tâm Lạc rồi nhìn quanh.Cô ta vốn muốn dẫn Đường Tâm Lạc đến một quán cà phê yên tĩnh ở tầng một, nhưng khi đã đến lầu một mới phát hiện, quán cà phê bên này cũng không được khuất cho lắm.Cô ta giương cổ nhìn quanh, hy vọng có thể sớm hoàn thành việc mà Cố Huyên Nhi đã nhờ vả.Chỉ cần cho Cố Huyên Nhi và Đường Tâm Lạc một cuộc gọi video, từ nay về sau, những ân oán giữa hai người sẽ được gỡ bỏ.

Coi như đây cũng là cách mà cô ta đền bù tổn thương đã gây ra lúc trước cho Cố Huyên Nhi.-Nếu không chúng ta về vườn hoa phía sau đi? Chỗ vắng người một chút...Kiều Nhân Nhân lại hỏi Đường Tâm Lạc, thấy Đường Tâm Lạc không phản đối, liền cho rằng cô đã đồng ý.Kiều Nhân Nhân dẫn Đường Tâm Lạc đi vào cửa hiên thông ra vườn hoa đằng sau sảnh lớn khách sạn.Vừa đi đến cửa hành lang bên cạnh, liền bị người ngăn lại.-Kiều tiểu thư, Thất gia đã ra lệnh, không thể để cho Thiếu phu nhân đi lại khắp nơi được.Kiều Nhân Nhân nhìn người vệ sĩ mặc áo đen trước mặt, nhíu nhíu mày:-Chúng tôi không đi lung tung, chỉ là đi dạo ở vườn hoa chút thôi mà.


Muốn nói chuyện tâm tình một lát cũng không được sao?-Cái này...Người vệ sĩ khó xử nói:-Thật có lỗi Kiều tiểu thư, xin đừng gây khó dễ cho chúng tôi.Kiều Nhân Nhân biết rõ đây là thủ hạ của Lục gia, từ trước đến nay không bao giờ nghe người ngoài, chỉ có thể lắc tay Đường Tâm Lạc xin giúp đỡ, ghé sát tai cô nói:-Đường Tâm Lạc, tôi đang muốn tìm một chỗ không người để nói cho cô một bí mật.

Cô có thể bảo vệ sĩ Lục gia nhường đường một chút không?Đường Tâm Lạc vốn đang còn ngẩn người ra, nghe được hai chữ Lục gia, đột nhiên liền tỉnh táo lại.Cô nhìn người vệ sĩ đang đứng chắn trước hai người, tự nhiên sinh ra cảm giác căm ghét.-Tránh ra...!Tôi và Kiều tiểu thư có việc cần nói.-Thiếu phu nhân, chúng tôi...-Sao? Có phải Thiếu phu nhân tôi trong mắt mấy người cũng như không khí? Có phải lời tôi nói không có chút sức nặng nào ở Lục gia không?Đường Tâm Lạc chưa bao giờ nổi giận với người làm như vậy.Nhưng hiện tại, tại thời khắc này chính là sự đau xót khi bị phản bội, còn có phẫn nộ sau khi biết được chân tướng mọi việc.Cô bây giờ, đến một người của Lục gia cũng không muốn nhìn thấy!Mấy vệ sĩ canh giữ ở cửa hiên quay mặt nhìn nhau, ai cũng không dám nói một chữ "Vâng".Đường Tâm Lạc gọi bọn họ tránh ra, bọn hắn cũng chỉ có thể tránh ra.

Kiều Nhân Nhân thấy thế, lập tức kéo Đường Tâm Lạc đi hết hàng lang.Có hai người vệ sĩ đang định đi theo sau lưng hai cô đến vườn hoa.


Kết quả vừa mới bước ra một bước, chợt nghe giọng Đường Tâm Lạc lạnh lùng truyền đến:-Nên nhớ tôi vẫn đang là phu nhân gia chủ của mấy người, không được người nào đi theo!Mấy vệ sĩ áo đen khó xử đối mặt nhìn nhau, sau đó, chỉ có thể yên lặng lui trở về.Ài, Thiếu phu nhân đã giận giữ đến như vậy, quy củ Lục gia, chỉ chú trọng sự phục tùng tuyệt đối.Vậy thì, cũng chỉ có thể bỏ cuộc thôi.Kiều Nhân Nhân dẫn Đường Tâm Lạc đi vào hoa viên, cố ý tìm một chỗ ít ai lui tới, mới cùng Đường Tâm Lạc ngồi xuống một chiếc ghế.Kiều Nhân Nhân sau khi ngồi xuống, trên mặt hiện lên một phần do dự.Nhưng nghĩ đến Cố Huyên Nhi, lại cắn răng nói:-Đường Tâm Lạc, cám ơn cô đã theo tôi đến đây nói chuyện.

Tôi biết rõ, con người tôi điêu ngoa tùy hứng, không thể nào làm người khác ưa thích.


Nhưng mà sau khi cô sống chung với anh Dục Thần, tôi đã có thể nhìn ra thay đổi của anh Dục Thần..

 
Chương 457: 457: Hiểu Rõ Cố Huyên Nhi


-Người như anh ấy chưa bao giờ cười dịu dàng đến thế với bất kì ai.

Vì vậy...!Tôi nghĩ...-A...Dịu dàng?Kiều Nhân Nhân còn chưa nói xong thì đã nghe được tiếng cười khẩy vang lên bên cạnh.Ngay sau đó, giọng Đường Tâm Lạc lạnh lùng vang lên:-Dịu dàng như vậy, tôi mới không có gì lạ.-Cái gì...!?Kiều Nhân Nhân ngạc nhiên ngẩng đầu, cho là mình nghe lầm.Cô từ sau khi ngồi xuống cũng không dám nhìn Đường Tâm Lạc.Cho đến lúc này giương mắt, mới phát hiện trên mặt Đường Tâm Lạc hai hàng nước mắt đang chảy ròng ròng.-Cô...!Đường Tâm Lạc, tại sao lại khóc? Tôi còn chưa nói gì...cô...!tại sao khóc...Kiều Nhân Nhân lập tức tay chân luống cuống.Cô ta muốn tìm khăn giấy cho Đường Tâm Lạc, rồi lại phát hiện mình đang mặc lễ phục, trên người hoàn toàn không mang theo khăn tay.-Ài, Đường Tâm Lạc cô đừng khóc nữa! Ý tôi không phải thế, cô đừng hiểu lầm...Kiều Nhân Nhân cũng không biết rốt cuộc mình đã nói sai điều gì, nhưng đáy lòng lại có cảm giác áy náy.

Thấy Đường Tâm Lạc ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, cũng không biết lau nước mắt nên cô ta chỉ có thể chủ động đưa tay lên lau nước mắt cho cô.-Tôi chỉ muốn cho cô và chị Huyên Nhi gọi video một chút, cô cũng không cần khóc như vậy đâu! Mau lau nước mắt đi...-Huyên Nhi...Đường Tâm Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, toàn bộ người ngây ra.-Đúng vậy, chị Huyên Nhi là bạn của tôi và anh Dục Thần.


Chị ấy biết rõ cô và anh Dục Thần đã kết hôn, cũng muốn gọi video nói vài lời chúc phúc...Kiều Nhân Nhân hoàn toàn không kịp phản ứng, vẫn còn tiếp tục giải thích:-Cô không nên hiểu lầm, cô ấy chỉ đơn giản là muốn chúc phúc cho cô và anh Dục Thần thôi.-Chúc phúc?Đường Tâm Lạc khóe miệng đột nhiên nở nụ cười mỉa mai.Xâu chuỗi những sự việc đáng ngờ, trong lúc đó mọi chuyện dần dần trở nên rõ ràng trong đầu cô.-Chị Huyên Nhi mà cô nói đó, giờ đang ở đâu?Cũng không biết tại sao, Đường Tâm Lạc đột nhiên rất muốn biết về người phụ nữ kia.-A...!chị Huyên Nhi ở nước ngoài á, chị ấy không ở Trung Quốc.-Vậy cô ấy bây giờ đang ở ở đâu? Nước Mỹ sao?Hai chữ Nước Mỹ thốt ra, nhanh đến độ Đường Tâm Lạc cũng không có ý thức được.Hai chữ này, giống như đã khắc sâu trong tiềm thức của cô.

Chỉ cần có một cơ hội, liền bỗng nhiên xông ra.Kiều Nhân Nhân vẻ mặt mờ mịt:-Làm sao cô biết chị Huyên Nhi đang ở Mỹ...!Chẳng lẽ anh Dục Thần đã nhắc đến chị ấy với cô?Thì ra...!Thật là ở nước Mỹ sao.Đường Tâm Lạc chợt nhớ tới việc cô từng ngửi thấy mùi nước hoa trên máy bay tư nhân của anh.Lớp hương đầu là William Lê, lớp hương giữa là Bạch Thương Lan, còn lớp hương cuối là Quảng Hoắc Hương.


Mũi cô rất thính, mùi đã ngửi qua liền rất khó quên.Đường Tâm Lạc còn nhớ rõ, đó là lúc cô vừa kết hôn với Lục Dục Thần không lâu và sang Mỹ cùng anh.Lúc ấy, cô đã nghe thấy mùi hương ấy trên người Lục Dục Thần.Loại nước hoa hàng hiệu xa xỉ bản giới hạn đó, một ounce gần 3000 nhân dân tệ, chỉ ở nước Mỹ mới bán!-A...Đường Tâm Lạc bỗng nhiên hiểu ra, miệng khẽ cười.-Ha ha...Cười một tiếng, rồi thêm một tiếng.Cô ngồi ở chỗ kia, khóe môi cong lên, tiếp theo là một tràng cười to.Nước mắt trên đôi mắt hoa đào cũng liên tiếp không ngừng rơi xuống.Một viên lại một viên, rơi xuống lã chã như trân châu.

Vẻ ngoài của Đường Tâm Lạc, vốn được xếp vào dạng xinh đẹp diễm lệ.Lúc này, cô vừa rơi lệ, cũng vừa cười khẩy.

Nhưng điều đó chẳng những không khiến cô trông nhếch nhác, ngược lại còn tạo ra sức quyến rũ quái dị làm động lòng người..

 
Chương 458: 458: Hiểu Rõ Cố Huyên Nhi 2


Kiều Nhân Nhân dường như ngây người ra.Cô ta không biết Đường Tâm Lạc đang cười cái gì, càng không biết cô đang khóc cái gì.Chỉ là chứng kiến Đường Tâm Lạc như vậy, trong nội tâm vậy không hiểu sao sinh ra cảm giác đau lòng mà trước đây chưa hề có.-Cô...!Đường Tâm Lạc, cô làm sao vậy? Có phải tôi đã nói gì sai chọc giận cô không...!Cô đừng như vậy, cầu xin cô, đừng khóc...Kiều Nhân Nhân lo lắng lại đau lòng thay cô lau nước mắt.Cô ta cũng không biết vì cái gì mà giờ khắc này, thậm chí còn có cảm giác muốn ôm lấy Đường Tâm Lạc.-Không, người sai không phải là cô, mà là những người khác.

Trái lại, tôi còn muốn cám ơn cô.Đường Tâm Lạc vừa nói, vừa cố nén cảm giác đau quặn trong tim mình.Cuối cùng tôi đã biết, đây chính là nguyên anh mà anh đi Mỹ.-Kiều Nhân Nhân...Đường Tâm Lạc quay sang nhìn cô ta nhẹ giọng nói:-Kiều Nhân Nhân, cám ơn cô.Ít nhất, Kiều Nhân Nhân đã cho cô biết được chân tướng.Đến cuối cùng, cô đã quá ngu xuẩn.Thì ra người phụ nữ kia là người đã bên cạnh Lục Dục Thần trước kia.Vậy, Đường Tâm Lạc cô là gì đây?Nếu như sớm có sự tồn tại của người kia, vì cái gì Lục Dục Thần còn muốn lấy cô?Sự tồn tại của Đường Tâm Lạc cô, thật sự chỉ có thể coi là là, một câu chuyện cười sao?-Đường Tâm Lạc, cô đừng suy nghĩ lung tung...Kiều Nhân Nhân thấy vẻ mặt Đường Tâm Lạc đã dễ nhìn chút ít so với vừa rồi, liền vội vàng khuyên nhủ:-Chị Huyên Nhi rất tốt, chị ấy chỉ muốn nói với cô vài lời, chị ấy chỉ là...!Ừ...!chỉ là hiếu kì muốn xem vợ anh Dục Thần như thế nào thôi...-Ừ, tôi biết rồi, tôi không sao.Đường Tâm Lạc thò tay lau khô nước mắt, mạnh mẽ nở nụ cười với Kiều Nhân Nhân.-Được rồi, tôi không sao rồi...!Vừa rồi cảm xúc có chút kích động.


Cô cũng biết, thân phận vợ Dục Thần của tôi được nhiều người biết đến, có lẽ là quá kích động, cho nên đột nhiên muốn khóc đấy.Kiều Nhân Nhân hoài nghi nhìn cô:-Thật không?-Ừ, thật.Thấy Đường Tâm Lạc gật đầu mỉm cười, Kiều Nhân Nhân cũng không nghi ngờ gì nữa.Cô nặng nề thở một hơi dài.-Ài, cô không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi cô làm tôi sợ muốn chết...!Tôi còn tưởng rằng tôi nói đến chị Huyên Nhi nên cô mới đau lòng như vậy.

Tôi thấy thế cũng không nên, dù sao những chuyện đó đều đã là quá khứ rồi...Kiều Nhân Nhân đột nhiên ý thức được bản thân thiếu chút nữa đã lộ miệng, lập tức thò tay che miệng lại.-Không sao, tôi cũng biết, Dục Thần đã nói qua với tôi rồi.Đường Tâm Lạc cười cười, giống như lơ đãng hỏi:-Lúc trước anh ấy đi Mỹ nhiều lần như vậy, chắc đều là để gặp cô ấy.-A, thì ra cô đã biết rồi a...!Vậy cô khóc, thật không phải là bởi vì tôi với cô nói đến chị Huyên Nhi phải không?Kiều Nhân Nhân trong nháy mắt trầm tĩnh lại.Nói sớm đi, hại cô ta cảm thấy tội lỗi cả buổi.-Ừ, tôi đã sớm biết.


Dục Thần nói, giữa hai vợ chồng điều quan trọng nhất là sự thành thật.Đường Tâm Lạc kìm nén sự mất mát trong ánh mắt.A, sự thành thật.Nói ra miệng như vậy, quả thực chính là sự mỉa mai lớn nhất trong tình yêu này.-Ài, kỳ thật anh Dục Thần nói cho cô biết cũng rất tốt.

Mà người vốn đã đi, anh ấy và chị Huyên Nhi đã là quá khứ rồi.

Hơn nữa, tuy rằng nói như vậy có chút cố lỗi với chị Huyên Nhi, nhưng tôi cảm thấy được, chị Huyên Nhi và anh Dục Thần hoàn toàn không có khả năng.-A, tại sao lại nói như vậy?-Đương nhiên là bởi vì chị Huyên Nhi thân thể không tốt...!Chẳng lẽ anh Dục Thần không nói cho cô biết sao? Thân thể chị Huyên Nhi không tốt, Lục gia không thể nào đồng ý cho anh Dục Thần lấy chị ấy đâu..

 
Chương 459: 459: Hiểu Rõ Cố Huyên Nhi 3


-Hơn nữa việc làm ăn của Cố Gia đều ở Mỹ, chị Huyên Nhi lại muốn chữa bệnh lâu dài ở Mỹ, ở lại nước Mỹ còn có thể có người chăm nom.

Nếu thật muốn trở về Trung Quốc thì còn khó nói lắm...-Cố Gia...Thì ra tên đầy đủ của người kia, là Cố Huyên Nhi.Đường Tâm Lạc chợt nhớ tới, Việt Trạch và cô đã từng nhắc đến Cố gia kia.Cô nhịn không được hỏi:-Cô nói Cố Gia, chính là Cố gia làm nên thương mại quốc tế ở thành phố A đó sao?-Đúng vậy, chính là nhà bọn họ đấy.

Thì ra anh Dục Thần đúng giống như cô nói, tình cảm hai người thật là tốt.Kiều Nhân Nhân không tập trung đáp câu, bắt đầu mở điện thoại ra chuẩn bị gọi video cho Cố Huyên Nhi, để có thể cho cô ta gặp mặt Đường Tâm Lạc.-Đợi một chút...Đường Tâm Lạc bỗng nhiên đè tay Kiều Nhân Nhân lại.-Kiều Nhân Nhân, tôi hỏi cô...!Cô phải trung thực nói cho tôi biết...Đường Tâm Lạc trong đầu đột nhiên phát ra một suy đoán.


Cô không biết suy đoán này có đúng hay không.Nhưng mà, khi cô nghe được xuất thân quyền quý của Cố Huyên Nhi, liền loại ngay phỏng đoán ban đầu cho rằng thân phận cô ta không vượt qua được kiểm tra, vì vậy không thể gả cho Lục Dục Thần.Nếu như, một người môn đăng hộ đối với Lục Dục Thần như vậy, vậy thì còn có lý do gì, có thể ngăn cản cô ta kết hôn với Lục Dục Thần hôn đây?Lục gia không đồng ý...!Vì cái gì Lục gia không đồng ý?-Này này, cô muốn hỏi tôi cái gì?Phát hiện Đường Tâm Lạc hỏi xong lại bắt đầu ngẩn người, Kiều Nhân Nhân thò tay huơ huơ trước mắt Đường Tâm Lạc.Một tia sáng đột nhiên từ trong đầu Đường Tâm Lạc hiện lên.Đúng rồi, cô đã nghĩ ra!-Kiều Nhân Nhân, tôi hỏi cô.

Cô nói Cố Huyên Nhi thân thể không tốt, vì vậy Lục gia mới không đồng ý cho Lục Dục Thần cưới cô ấy.

Cô nói thân thể không tốt, cụ thể là phương diện nào ? Cố Huyên Nhi cô ấy, còn sống không lâu nữa sao?-Đương nhiên không phải...!Chỉ là tim chị Huyên Nhi có vấn đề thôi.


Hơn nữa sau cuộc giải phẫu ghép tim, nghe nói chị Huyên Nhi khôi phục cũng không tệ lắm, tôi đoán chừng nửa một năm rưỡi nữa là khỏi hoàn toàn...Bệnh tim...!Một năm rưỡi...Đường Tâm Lạc đột nhiên cảm thấy hơi thở chậm lại.

Cô còn nhớ rõ cái lúc mà lần đầu tiên cô gặp Lục Dục Thần.Cô đến nhầm cửa, đập cửa phòng Lục Dục Thần.

Khi đó, anh ôm lấy cô, đem cô đẩy dựa vào cửa, câu đầu tiên nói là gì?Đúng rồi, là "Em đến muộn" !Câu nói kia, rõ ràng là anh đang đợi ai đó.

Mà anh ấy đã nhầm cô là người anh đang đợi kia.Tại sao anh lại nói câu như vậy?Anh rốt cuộc đang đợi người nào?Kiều Nhân Nhân thấy Đường Tâm Lạc không nói gì, trong chốc lát cũng không biết nên nói cái gì cho phải, muốn hai người ra khỏi đây, đến giờ cũng được một lúc lâu rồi.Bằng không thì chuẩn bị gọi video, làm cho nguyện vọng chị Huyên Nhi sáng tỏ, rồi cùng Đường Tâm Lạc quay về.Kiều Nhân Nhân lại vùi đầu loay hoay vào điện thoại, chuẩn bị kết nối.Mà Đường Tâm Lạc ngồi bên cạnh tức thì ngồi thẫn thờ như lúc trước.Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn vào hư không, giống như hoàn toàn đắm chìm tại thế giới của riêng mình.Bầu trời đêm nay tối đến nỗi một tia sáng ánh trăng cũng không cóNếu không phải trong mấy đám cỏ hoa viên được trải lốm đa lốm đốm đèn đường thì cả hoa viên tựa như đang bị bao trùm bởi một tấm màn đen kịt.-Không đúng, rõ ràng đã nói với chị Huyên Nhi rồi cơ mà...!tại sao không bắt máy?Kiều Nhân Nhân cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, miệng lẩm bẩm.Trước khi cô tìm đến Đường Tâm Lạc còn đặc biệt liên hệ với Cố Huyên Nhi rồi cơ mà..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom