Cập nhật mới

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 502


Chương 502

Đây là một con quỷ!

Kẻ điên!!

Cuối cùng Cố Hạ cũng bừng tỉnh, cô ta ôm ngực mình lui về phía sau, cô ta cực kỳ sợ muốn la lên gọi người.

Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ lại nhặt cây ngân châm trên mặt đất lên.

“Muốn hét lên đúng không? Đó là điều không thể, cô quên tôi là ai rồi sao? Tôi là Nancy là một bác sĩ y học Cổ truyền nổi tiếng của Clear, cô xem đây, thật ra tôi muốn dùng cây kim bạc như thế này.”

Sau đó cô từ từ đâm cây kim vào cổ họng của Cố Hạ.

Trong nháy mắt, ngực Cố Hạ bị đâm một dao lại cảm nhận thêm một cơn đau nhói khác từ trong cổ họng, cô ta muốn mở miệng nhưng không thể.

Cô ta chỉ có thể nằm đó, phát ra tiếng rên rỉ giống như dã thú.

“Ô… Ô ô…”

Cuối cùng Cố Hạ cũng biết là Cố Hủ Hủ đáng sợ như thế nào.

Đây thật sự là một ác ma chui ra từ trong địa ngục, Cố Hạ thật sự kém xa cô.

“Cô yên tâm, chỉ cần cô chịu nói thì tôi sẽ không để cho cô chết, à không đúng, bây giờ nên nói là viết, chỉ cần cô viết ra thì tôi sẽ ngay lập tức tha cho cô, thế nào?”

Ôn Hủ Hủ lại cho cô ta thêm một cơ hội khác.

Sau đó cô tìm thấy một tờ giấy trắng trong căn phòng này, rồi ném nó trước mặt Cố Hạ, cầm lấy ngón tay của cô ta chấm máu trên cơ thể cô ta.

Sẵn sàng chờ đợi cho đến khi cô ta viết ra.

Cố Hạ co rúm trên đất, cô ta đau đến mức cả người giống như đang bị lột da rút xương, nhưng vì lúc Ôn Hủ Hủ đâm cô ta đã khéo léo tránh được mạch máu lớn của cô ta.

Cho nên cô ta không chảy nhiều máu cho dù đau đến mức như thế này.

Cứ như vậy bị giày vò bởi nỗi đau khủng khiếp.

“Một, hai, ba…”

“Ô ô…”

Cố Hạ lết trên mặt đất giống như chó, cuối cùng đỡ ngón tay dính đầy máu tươi của mình, viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy trắng.

[Tôi không biết, là một người nặc danh gửi cho tôi.]

“Cô không biết? Cô đang nói dối tôi à?” Ánh mắt Ôn Hủ Hủ lại trở nên lạnh lẽo, tràn đầy u ám vô cùng đáng sợ.

Cố Hạ sợ hãi lắc đầu: [Không phải, tôi thật sự không lừa cô, tôi không biết thật, tôi cũng đang tìm cô ta nhưng bây giờ cô ta đã mất liên lạc, tôi không tìm được cô ta.]

Trong nỗi đau đớn và sợ hãi tột độ, cuối cùng cô ta cũng viết tất cả mọi thứ.

Ôn Hủ Hủ ngay lập rơi vào trầm tư.

Cố Hạ không phải chủ mưu?

Vậy ai là người đầu tiên tiết lộ ra bí mật này? Là ai biết trong cuốn sách của cô có giấu bí mật này? Và ai đã đưa cuốn sách này cho Cố Hạ?
 
Chương 503


Chương 503

Ôn Hủ Hủ bối rối.

Giống như vất vả lắm mới tìm được manh mối nhưng bỗng nhiên khi nắm trong tay lại biến mất, cô đứng sững sờ ở đó đến mức quên mất bản thân đang muốn làm gì.

Cũng chính lúc này, Cố Hạ đang cắn răng cố nén đau từ trên mặt đất bò dậy.

Cô ta bước từng bước đến cửa, sau đó mở cửa: “Ô… Ô ô…”

“Trời ơi! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Các người nhìn kìa sao trên người cô ta bê bết máu vậy?”

“Đúng vậy, còn có một con dao!”

“A, giết người!”

Tiếng thét chói tai vang vọng khắp biệt thự, trong nháy mắt trên lầu dưới đều hỗn loạn.

Lúc này Trì Úc đang tìm Ôn Hủ Hủ.

Sau khi tách Ôn Hủ Hủ ra, anh ta đi đến phòng khách, ngay sau đó đã thấy Cố Thanh Liên ở đây.

Tuy nhiên khi anh ta ra ngoài tìm cô, lại phát hiện không tìm thấy người, mãi cho đến khi anh ta bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ bê bết máu trên ngực còn cắm một con dao xông ra khỏi phòng.

“Đồ ngốc ——”

Não anh ta giống như ngừng hoạt động, chuẩn bị xông lên lầu.

Nhưng vào lúc này, Cố Thanh Liên ở trên lầu đi xuống nhìn thấy cháu gái vô cùng thê thảm, lập tức hét lên: “Hung thủ giết người! Mau bắt lấy cô ta!”

Sau tiếng hét có hai người giúp việc nam tình cờ đang ở lầu trên ngay lập tức lao xuống, khi Ôn Hủ Hủ từ trong phòng đi ra, ngay lập tức có một người đạp vào bụng cô.

“A——”

“Ôn Hủ Hủ!!”

Trì Úc ở phía dưới nhìn thấy vậy tức giận gầm lên, sau đó xô đám người ra rồi xông lên.

Trì Úc xông lên nhắm ngay tên giúp việc cho một đấm!

Đánh xong anh ta mới vọt vào trong phòng, chạy về phía Ôn Hủ Hủ bị đạp ngã đang nằm trên đất: “Đồ ngốc, cô không sao chứ? Cô cảm thấy thế nào?”

Ôn Hủ Hủ không nói gì cả.

Cả người cô cuộn tròn nằm trên đất như con tôm, cô ôm ngực mình, trên cái trán tái nhợt như giấy chảy đầy mồ hôi.

“Không… Không sao, anh mau bắt hai người bọn họ lại, đừng để bọn họ… bọn họ chạy.”

Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn nhớ không được để cho hai người phụ nữ đó chuồn mất.

Trì Úc lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Cố Thanh Liên ở phía sau.

Vốn dĩ Cố Thanh Liên chả kích động mấy nhưng sau khi nhìn thấy Trì Úc, đồng tử dì ta kịch liệt co rụt lại càng ác độc kêu to hơn.

“Cô ta còn có đồng bọn, mau bắt hắn ta lại, đừng để hắn ta chạy thoát!”

Cố Thanh Liên nhận ra Trì Úc, dì ta muốn những người ở đây giữ chân Trì Úc và Ôn Hủ Hủ trong lúc rối loạn, sau đó dì cháu bọn họ sẽ nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chuyện phát triển đến mức độ này, Cố Thanh Liên khôn khéo như vậy, sao có thể không đoán ra được ý đồ đến đây của hai người Ôn Hủ Hủ chứ.

Trì Úc đang ôm Ôn Hủ Hủ nhìn thấy có rất nhiều người giúp việc đang xông về hướng bọn họ, vì thế hai người bọn họ mắc kẹt ở đây không thể chen ra ngoài.
 
Chương 504


Chương 504

“Mặc… mặc kệ tôi, bắt bọn họ đi, nhanh lên!”

Ôn Hủ Hủ tức giận đành phải cố gắng đẩy Trì Úc.

Trì Úc đứng lên đang định đột phá vòng vây đuổi theo hai người phụ nữ kia.

Nhưng hiện tại bọn họ muốn đuổi theo thì có thể đuổi theo được sao?

Những người ở đây đều bị Cố Thanh Liên xúi giục, lại có thêm hình ảnh Cố Hạ bê bết máu, đừng nói muốn chen ra ngoài cho dù muốn bảo vệ bản thân ngay lúc này cũng khó.

“Ah——!.

Cũng không biết ai đột nhiên cầm một cái ghế đập xuống.

Trì Úc vừa đứng lên đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, anh ta quay đầu lại nhìn thấy cô gái vốn đang cố gượng dậy, đã bị cái ghế kia đập vào người đến mức không thể đứng dậy nổi.

“Tôi sẽ giết các người!!”

Trì Úc phát điên rồi!

Anh ta từ bỏ việc đuổi theo hai người phụ nữ kia, vung nắm đấm đấm mạnh vào đám người này.

Cảnh tượng hoàn toàn rối loạn.

Cố Thanh Liên hài lòng nở nụ cười âm u khi nhìn thấy cảnh tượng này, dì ta kéo cháu gái nhanh chóng đi về phía cửa lớn.

Bây giờ dì ta đã không có thời gian đi gom tiền nữa rồi, việc phải làm là nhanh chóng rời khỏi thành phố này, nếu không dì cháu bọn họ sẽ gặp phiền phức.

Cố Thanh Liên vội vàng dẫn Cố Hạ đi ra ngoài.

Nhưng bọn họ không ngờ tới, vừa bước chân ra đã nhìn thấy mấy chiếc xe cao cấp màu đen giống như mãnh thú đang lao vút tới đây, những chiếc xe ấy vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì lập tức lao thẳng vào trước mặt bọn họ!

“A——”

Cố Hạ vốn đã không còn sức lực ôm ngực đẫm máu của mình bị trận thế đáng sợ này dọa cho tới mức suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.

Sắc mặt Cố Thanh Liên cũng thay đổi kịch liệt.

Nhất là khi dì ta nhìn thấy những chiếc xe này “két” dừng lại ngay trước mặt dì ta, một người đàn ông trẻ tuổi toả ra hơi thở lạnh thấu xương, bước xuống từ chiếc xe dẫn đầu giống như một vị vua, Cố Thanh Liên đã không thể đứng vững khi nhìn thấy hắn.

“Hoắc… Hoắc Tư Tước…”



“Bắt bọn họ lại cho tôi!”

Hắn thật sự giống như chui ra từ trong địa ngục, cực kỳ đáng sợ.

Hắn ra lệnh mà không thèm ngoảnh đầu lại, sau đó sải bước vào trong.

Cố Thanh Liên nhìn thấy vậy, trước mắt tối sầm ngã khuỵu xuống.

Dì ta không ngốc, nhìn thấy Hoắc Tư Tước có thể xuất hiện và bắt bọn họ vào lúc này, đương nhiên đã nghĩ ra chắc chắn bản thân đã bị hắn theo dõi từ lâu.

Cho nên trong lúc Cố Thanh Liên còn đang đắc chí mình là người đầu tiên có thể đùa bỡn với vua trong giới thương nghiệp, mà không biết bản thân đã trở thành một món đồ chơi trong tay hắn từ lâu.
 
Chương 505


Chương 505

Bây giờ không cần nghĩ, Cố Thanh liên cũng biết kết quả tiếp theo sẽ như thế nào!

Cố Thanh Liên cuối cùng cũng đã hết hy vọng.

Lúc này trong biệt thự nhà họ Tôn.

Khung cảnh hỗn loạn ở lầu hai vẫn chưa lắng xuống, bởi vì lời cúi giục của Cố Thanh Liên, cộng thêm sự phẫn nộ phản kích của Trì Úc, mà càng ngày càng có nhiều người xông lên.

Mục đích là để bắt hai “kẻ giết người”.

“Đánh! Chỉ cần bọn họ còn thở, cảnh sát cũng sẽ không trách chúng ta.”

Có người còn kêu gọi mọi người đánh hai người Ôn Hủ Hủ và Trì Úc.

Vì thế hai người vẫn đang bị bao vây, còn bị đám người này đấm đá một trận, nếu không phải có Trì Úc che chở cho Ôn Hủ Hủ, chỉ sợ cô thật sự đã bị đánh chết ở đây rồi.

“Đùng——”

Ngay khi đám người này đều cảm thấy bản thân là anh hùng, bỗng nhiên trong đại sảnh dưới lầu vang lên tiếng súng!

Ngay trong tích tắc đám người còn chưa kịp phản ứng thì người vừa rồi đứng ra kích động mọi người đã bị một viên đạn xuyên qua trán, người đó ngay lập tức ngã xuống.

“A!!”

Rốt cuộc đám người này cũng chịu dừng lại, ôm đầu la hét ầm ĩ trên lầu.

Nhất là những người phụ nữ.

Kết quả vừa hét lên dưới lầu lại vang lên tiếng “bang bang”, đèn chùm thủy tinh khổng lồ bị một viên đạn bắn đứt, ngọn đèn đột nhiên tối sầm lại rơi từ trên cao xuống.

“Bùm ——!”

Tiếng nổ đinh tai nhức óc cuối cùng cũng làm đám người trong biệt thự này hoàn toàn yên tĩnh lại.

Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gió màu đen đứng ở dưới lầu, nơi những mảnh thuỷ tinh văng tung toé.

Khuôn mặt hắn đẹp trai, khí chất nổi bật.

Nhưng sát khí trên người hắn cũng đủ khiến mỗi người ở đây hồn vía lên mây!

Bởi vì khẩu súng đó ở ngay trong tay hắn.

“Các người để cho tôi nghe thấy tiếng động nào nữa, tôi chắc chắn người đó chính là người chết tiếp theo!”

Hắn cầm súng chĩa vào đám người, hai mắt đỏ rực làm cho người khác phải sởn tóc gáy.

Người phía trên lập tức bịt chặt miệng mình lại.

Trì Úc lúc này cũng nghe thấy giọng nói của hắn, anh ta cố ngóc cái đầu bị đánh sắp thành đầu heo lên: “Hoắc Tư Tước! Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau lên cứu người, ô~~~~”

Một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi lại khóc oà lên.

Trong mắt Hoắc Tư Tước lại hiện lên vẻ lạnh lẽo, sắc mặt cực kỳ âm trầm cầm súng xông lên.

Quả nhiên, tình huống ở trên còn thảm hơn so với tưởng tượng của hắn.

Trong căn phòng hỗn loạn khắp nơi đều là ghế, chậu hoa, mảnh thủy tinh, mặt đất bê bết máu, cũng không biết là của ai? Hắn nhìn thấy vậy đồng tử cũng co rút lại.

Hai mắt càng lúc càng đỏ rực hiện đầy tơ máu!
 
Chương 506


Chương 506

Ôn Hủ Hủ vừa mới từ mặt đất đứng lên, sau khi cô nhìn thấy ánh mắt của hắn chợt co rụt lại.

Đáng lẽ cô phải vui.

Người đàn ông này giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống cứu cô, cô nên vui mới đúng.

Tuy nhiên cô không vui nổi.

Tất cả những gì cô có sau khi nhìn thấy hắn đều là khiếp sợ, bối rối, sợ hãi, thậm chí loại cảm giác này còn vượt qua nỗi đau đớn trên thân thể cô ngay lúc này.

Tại sao hắn lại đến đây vào lúc này?

Có phải hắn đã biết chuyện này từ lâu rồi không?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy cả người lạnh lẽo rét run, đầu cô trống rỗng, ngay cả cảm giác đau đớn cơ bản nhất cũng không cảm nhận được.

“Tại sao cô lại tới đây?”

Hoắc Tư Tước nghiến răng nói ra từng chữ, hắn tức giận đến mức ngay cả xương ngón tay cũng bị bóp đến kêu răng rắc.

Ôn Hủ Hủ run rẩy kịch liệt!

Một giây sau, cô giống như bị ném vào trong địa ngục, tất cả hy vọng đều vỡ tan tành, đến mức không thở nổi.

Cô tới đến tất nhiên là để ngăn cản chuyện này.

Nhưng có phải hắn đã biết hết chuyện này rồi không? Ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy do hắn bày ra? Mục đích chính là vì muốn câu ra con cá lớn phía sau hai dì cháu kia?

Sau đó lại câu được cô?

Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy thất vọng.

“Lý do tôi tới đây, không phải… Không phải anh đã biết rồi sao?”

“Cô nói gì?” Hoắc Tư Tước tức giận đồng tử híp lại, không ngờ cô lại có thái độ như vậy.

“Cô vẫn còn cứng miệng cây ngay không sợ chết đứng sao?”

“Không … tôi không phải cây ngay không sợ chết đứng, tôi chỉ là… chỉ là đang thừa nhận một chuyện để khỏi làm mất thời gian của anh.”

Ôn Hủ Hủ cực kỳ khó chịu, huyết khí dâng lên, cô cố gắng kiềm chế nuốt nó xuống.

Hoắc Tư Tước tức giận: “Sao? Bây giờ cô muốn tôi giết cô à? Cô nghĩ cô có vinh dự đó sao?”

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức trở nên trắng bệch.

Sao cô cảm thấy vinh dự được chứ?

Hiện tại cô cũng không cần hắn ra tay, chính cô cũng hận bản thân không thể tự sát.

Năm đó bởi vì sự thiếu hiểu biết của cô làm hại hắn bị nhốt bị tra tấn trong sáu năm, sau nhiều năm cô lại phạm phải sai lầm như vậy, nếu không thể cứu vãn sự việc lần này, vậy thì thứ đang chờ trước mắt chính là hoàn toàn hủy hoại hắn!

Tại sao cô có thể cảm thấy vinh dự chứ?

Hiện tại cho dù hắn thật sự giết cô, cô cũng không có bất kỳ oán trách nào.

Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nhìn hắn: “Không, tôi chỉ cảm thấy bản thân rất có lỗi với anh, Hoắc Tư Tước, cả đời này là tôi nợ anh, bất kể anh muốn đối xử với tôi như thế nào đều do tôi đáng bị như vậy.”

 
 
Chương 507


Chương 507

“……”

“Chỉ là… Chỉ là xin anh, nếu tôi không còn ở đây, xin anh hãy chăm sóc bọn nhỏ thật tốt…”

Ôn Hủ Hủ không thể đè nén được mùi máu tươi nữa.

Cô bắt đầu ho khan, mắt đầy nước mắt, mặt cô đỏ bừng giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng, đau đến mức cô khom người lại, sau đó máu chảy ra từ trong miệng cô.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước đột nhiên biến đổi!

Hắn còn chưa kịp làm gì, Trì Úc từ bên ngoài xông vào: “Hoắc Tư Tước, cậu đang làm gì vậy? Cậu điên à? Vừa tới đã chửi cô ấy rồi.”

Trì Úc đang muốn đi đến ôm Ôn Hủ Hủ lên.

Thì Hoắc Tư Tước cúi người ôn Ôn Hủ Hủ lên, mặt mày tái nhợt ôm chặt cô vào trong ngực.

“Anh nghe cho rõ đây, anh còn dẫn cô ấy ra ngoài nữa thì tôi sẽ băm anh ra!”

Lúc Hoắc Tư Tước rời đi, nghiến răng nghiến lợi để lại một câu.

Những lời này là dành cho Trì Úc.

Vì thế khi đám người hùng hùng hổ hổ mang người phụ nữ đang hôn mê rời đi, nhà họ Tôn lộn xộn chỉ còn lại nhị thiếu của nhà họ Trì bị đánh mặt mũi bầm dập.

Băm anh ta sao?

Có bản lĩnh thì làm đi, chỉ là chồng cũ thôi mà có tư cách gì ngang ngược trước mặt anh ta chứ?

Mồi nhử Cố Thanh Liên nhưng cuối cùng người phụ nữ ngốc Ôn Hủ Hủ lại dính bẫy, đây là chuyện mà Hoắc Tư Tước không hề ngờ đến.

Lúc đầu hắn còn nghĩ hai người phụ nữ này nhất định đang có âm mưu lớn nào đó để đối phó với Hoắc thị bọn họ, nhưng hắn không ngờ cái bẫy mà hắn bày ra lâu như vậy lại chỉ câu được một con cá ngốc.

”Tổng giám đốc, Cố Thanh Liên đã thú nhận, những cuốn sách kia, và cả những bức thư mà Cố Hạ đưa cho ngài năm đó đều do ai đó nặc danh gửi cho bà ta, đây đều là tài liệu của năm đó, ngài có thể xem qua một chút.”

Lâm Tử Dương thấy tổng giám đốc cuối cùng cũng rảnh, anh ta nhanh chóng đặt USB lấy được từ chỗ Cố Thanh Liên khi thẩm vấn ban nãy và mấy cuốn sách để lên bàn.

Hoắc Tư Tước nhìn lướt qua, cúi đầu cầm lấy một cuốn sách.

”[Thứ Thanh]?”

”Đúng vậy, năm đó khi Cố Hạ xuất bản cuốn sách này là tổng giám đốc tự mình liên hệ nhà xuất bản cho cô ta, đáng tiếc, không ngờ đây lại là đồ trộm của người khác.”

Lâm Tử Dương nhớ lại chuyện năm đó, không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.

Anh ta cũng không thể hiểu được năm đó Cố Hạ đã có tâm trạng gì khi làm những chuyện này? Rõ ràng đây là đồ của người khác mà cô ta lại không cảm thấy bất an hay áy náy chút nào.

Hơn nữa cô ta còn ung dung thoải mái hưởng thụ những vinh quang mà cuốn sách này mang đến, lại còn vô cùng kiêu ngạo mà cho rằng đó là chuyện đương nhiên.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước cũng phủ đầy sương lạnh, hắn cầm cuốn sách lên, tùy ý mở ra, hắn có thể dễ dàng thấy được bóng dáng của mình bên trong cuốn sách.

[Đó là lần đầu tiên Mộc Mộc nhìn thấy Như Sinh, thiếu niên mười tuổi đang bị giáo viên đuổi chạy khắp sân, cậu không muốn làm bài tập, chạy đến mức đầu đầy mồ hôi. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế trắng trẻo như ngọc lại là nụ cười kiêu ngạo ngang bướng, đẹp mắt giống như ánh mặt trời vậy.]

Đây là lần miêu tả đầu tiên về nam chính của cuốn sách.

Cảnh này khiến Hoắc Tư Tước lờ mờ nhớ lại lần đầu tiên mình gặp người phụ nữ ngốc kia ngày bé.
 
Chương 508


Chương 508

Cô nói hắn đẹp mắt.

Mà lúc đó hắn chỉ cảm thấy cô rất ngốc, rất đần, giống như một cái bánh bao ngốc nghếch làm gì cũng khiến người ta chán ghét.

Hoắc Tư Tước tiếp tục lật sách, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi tuy còn nhỏ nhưng lời văn viết ra đã rất tỉ mỉ tinh tế, trong câu chữ còn mang theo chút bi thương.

Đặc biệt là sau khi nữ chính tình cờ biết được bí mật của nam chính.

[Mộc Mộc về đến nhà, mẹ cô hỏi cô thi như thế nào. Mộc Mộc không muốn trả lời, cô không muốn làm phật ý ba mẹ, thành tích xã hội của cô rất tốt, rất thích hợp để học kinh tế chính trị, nhưng cô không muốn học cái đó, cô muốn học ngành y, tốt nhất là liên quan đến khía cạnh tâm lí.]

[Mộc Mộc…]

Đột nhiên Hoắc Tư Tước không muốn đọc tiếp.

Hắn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, giống như có thứ gì đó đang đè lên ngực mình vậy.

”Tổng giám đốc, anh sao vậy?”

”Không sao, còn việc gì nữa sao?” Hoắc Tư Tước che giấu bằng cách cầm tách cà phê lên uống hai ngụm.

Lâm Tử Dương lập tức đưa một tập tài liệu qua.

”Mặc dù Cố Thanh Liên đã thừa nhận nhưng chuyện liên quan đến người nặc danh này bà ta nói hai người họ thật sự không biết, sau khi chuyện vỡ lở ra, họ cũng đã thử liên hệ với người đó nhưng phát hiện địa chỉ trên bưu kiện đã không còn tồn tại.”

”Không tồn tại?”

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc cười lạnh: ”Quả nhiên đã có tính toán từ trước, tìm mấy hacker chuyên nghiệp phá nó cho tôi.”

Lâm Tử Dương gật đầu: ”Tôi đã sắp xếp, nhưng tổng giám đốc, những cuốn sách này thật sự do phu nhân viết sao?”

Lâm Tử Dương cẩn thận hỏi.

Hết cách rồi, khi biết được chân tướng của chuyện này, anh ta đã bị chấn động rất mạnh, anh ta không ngờ vị hôn thê ở bên cạnh tổng giám đốc ròng rã năm năm lại là giả.

Mà vợ trước của tổng giám đốc thì sao?

Lại là tác giả thật, mẹ nó, những cuốn sách này đều do cô viết đó.

Lâm Tử Dương có chút kích động, anh ta quyết định, khi nào phu nhân tỉnh lại nhất định phải đi xin chữ kí mới được, nghe nói tác giả này đã là nhân vật cấp bạch kim trong giới văn học rồi.

”Cậu rất rảnh sao? Tôi không ngại cho cậu nhận gấp ba lương để tăng ca đâu.”

”Hả? Hả!”

Lâm Tử Dương lập tức xoay người bỏ chạy: ”Không rảnh không rảnh, mẹ tôi vẫn còn chờ tôi về dọn phòng đó, tôi đi đây tổng giám đốc.”

Sau đó tên nhóc này lập tức chạy trốn.

Mấy bạn nhỏ đang ngồi nhìn nhau thấy vậy thì bắt đầu bàn tán.

Tiểu Nhược Nhược: ”Chú Lâm lại bị ba mắng sao?”

Mặc Bảo: ”Có vẻ là thế, chú ấy cũng ngốc quá rồi, lúc nam nữ ở cùng nhau mà lại muốn ở lại làm bóng đèn. Rõ ràng ba đã muốn mang mẹ về rồi.”

Hoắc Dận: ”Ừm!”
 
Chương 509


 

Chương 509

Hoắc Dận luôn tích chữ như vàng vậy mà lại đồng ý với quan điểm của em trai.

Sau đó, ba bạn nhỏ vì để bố mẹ có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau, dưới sự cầm đầu của Mặc Bảo đã chủ động gọi điện thoại cho ông cụ Hoắc.

”Ông nội, con là Mặc Mặc nha, ông có muốn gặp cháu trai không?”

”Nhóc con, con nói xem ông có muốn không?”

Trong điện thoại, ông cụ vô cùng hiếm được cháu trai gọi điện kích động đến mức rơi lệ.

Mặc Bảo nhìn anh trai và em gái cười một tiếng, sau đó tủm tỉm nói: ”Vậy ông đến đón tụi con đi, chúng con quyết định hôm nay sẽ qua chỗ ông ở, có thể sẽ ở đó một đêm nữa.”

”Thật sao?” Ông lão vô cùng vui mừng, kích động đứng lên: ”Được được được, ông lập tức cho người đi đón mấy đứa.”

Sau đó ông ấy lập tức cúp điện thoại đi sắp xếp tài xế.

Thật ra ông lão đối xử với con cháu không tệ chút nào, cho dù là con trai Hoắc Tư Tước hay hai cháu trai của mình, ông cũng đều nuông chiều như tâm can bảo bối.

Ôn Hủ Hủ đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, cô quay về ngày mình vẫn còn là thiếu nữ, gia đình giàu có, ba mẹ khỏe mạnh, mỗi ngày cô đều được họ nâng niu trong lòng bàn tay, vô cùng hạnh phúc.

Sau đó một ngày, mẹ bỗng nhiên mang con gái của cậu về nhà.

”Hủ Hủ, gần đây cậu con bị bệnh, sau này chị họ Như Quân sẽ ở nhà chúng ta, con nhớ phải quan tâm chăm sóc chị, biết không?”

”Biết ạ.”

Ôn Hủ Hủ kéo tay chị họ lớn hơn mình hai tuổi, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Về sau chị họ thật sự ở bên cạnh cô mỗi ngày, vì nghe nói trường mà Ôn Hủ Hủ đang học rất tốt, chị họ cũng bày tỏ muốn học ở đó cùng.

Ba của cô cũng sắp xếp cho chị họ đi học.

Từ đó quan hệ của hai chị em càng thân mật hơn.

”Hủ Hủ, em đang làm gì vậy? Sao em không làm bài tập?”

”Em đang viết thư nha, anh ấy đang ở nước ngoài, mỗi ngày em đều muốn gửi thư cho anh ấy.” Ôn Hủ Hủ nằm dài trên bàn học, mỗi một câu chữ đều vô cùng cẩn thận.

Đỗ Như Quân cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô ta cầm thư Ôn Hủ Hủ viết lên, bắt đầu đọc: ”Anh ta đã đi lâu như vậy rồi mà, mỗi ngày em đều viết thư như thế này, anh ta sẽ trả lời em sao?”

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ lập tức trầm xuống: ”Không có…”

Cô không hi vọng quá xa xôi.

Vì những bức thư này cô chưa từng gửi đi.

Nhưng ngày hôm nay, chị họ cô đã nói: ”Sao như vậy được? Em luôn viết mà anh ta lại không trả lời em, em không cảm thấy uất ức sao? Như vậy đi, sau này những bức thư này em để chị gửi cho.”

”Hả? Chị gửi giúp em?”

”Đúng, chị gửi giúp em, sau đó sẽ theo dõi đợi anh ta trả lời, em yên tâm, chị nhất định sẽ đưa thư trả lời cho em.”

Lời nói son sắt của Đỗ Như Quân khiến cô tin tưởng.

Sau đó Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì, để mặc cô ta lấy những bức thư kia của mình đi.
 
Chương 510


Chương 510

Có lẽ trong lòng cô không đủ dũng khí, mà chị họ ra mặt đúng lúc để cô lấy cớ gửi những bức thư này đi.

Còn nữa, có thể do cô cũng có chút mơ mộng, hi vọng có thể nhận được câu trả lời.

Nhưng đáng tiếc, sau khi chị họ cầm thư của cô đi gửi vẫn không có tin tức, mỗi lần cô ta quay về sẽ nói xin lỗi cô, nói không có hồi âm, sau đó khuyên cô đừng từ bỏ, tiếp tục viết nhất định sẽ được trả lời.

Ôn Hủ Hủ chỉ mấp máy đôi môi tái nhợt, chưa từng nói thêm câu nào.

Tiếp đó Ôn Hủ Hủ không viết thư nữa, cô thích viết sách, cô viết hết những gì mình giấu trong lòng mấy năm gần đây thành một cuốn sách.

Chị họ Đỗ Như Quân thấy được, vô cùng hâm mộ.

”Hủ Hủ, vì sao em lại giỏi vậy chứ? Sao cái gì em cũng biết vậy? Có thể cho chị đọc em đã viết gì không?”

”Được.”

Ôn Hủ Hủ lúc đó rất đơn thuần, hơn nữa cô chưa từng có suy nghĩ gì khác về chị họ của mình, cô vẫn luôn xem cô ta là người thân của mình.

Nghe nói cô ta muốn đọc, cô lập tức đưa một bản đã chỉnh sửa và sao chép xong cho cô ta.

Mãi đến cấp ba, công ty nhà họ Ôn gặp khủng hoảng.

”Ôn gia nhà nó phá sản, dựa vào đâu Đỗ gia nhà chúng ta phải chịu chứ? Ba mẹ, hai người choáng váng rồi à? Rốt cuộc Ôn gia đã cho hai người lợi lộc gì vậy? Sao hai người phải cung phụng bọn họ như vậy chứ?”

”Tiểu Quân, con đang nói gì vậy? Đó là bác của con đấy! Con quên mấy năm nay con đều ở nhà họ rồi sao?”

”Ha ha, mẹ không nói đến chuyện này còn tốt, nói đến con lại muốn nổi giận, lúc đưa con sang họ đã nói sẽ đối xử với con như con gái ruột, kết quả thì sao? Những thứ Ôn Hủ Hủ có con chưa từng có, ngay cả trường học cũng là con cầu xin bọn họ thì bọn họ mới cho con đi.”

”…”

Hôm ấy, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, ba bị bắt, mẹ lập tức bị bệnh, lúc Ôn Hủ Hủ đến tìm cậu đã nghe được người chị họ cùng sinh sống với mình nhiều năm nói vậy với cậu mợ.

Ôn gia đối xử với cô ta không tốt sao?

Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc trở về, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt.

Xưa nay cô không biết, hóa ra một người cũng có thể mở to mắt mà nói dối như vậy, càng không biết con người có thể vong ân phụ nghĩa như vậy.

Những gì Ôn gia họ đối xử với cô ta ngày trước đều cho chó ăn sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không thể ngăn cơn sóng dữ ập đến nhà mình, Ôn gia phá sản, mẹ cô không chịu nổi đả kích mà qua đời, ba bị phán tù vài chục năm, mà cô cũng thành một đứa bé mồ côi không còn nhà để về.

Nhưng vẫn may cậu mợ cô vẫn còn quan tâm đến cô, vẫn đón cô về nhà họ.

Từ đó trở đi, vị trí của cô và Đỗ Như Quân đổi cho nhau.

Cô thành người ăn nhờ ở đậu, mà Đỗ Như Quân thì thành tiểu thư chủ nhà.



Ôn Hủ Hủ từ từ mở mắt ra, cô nhìn ánh đèn màu cam mờ ảo trên trần nhà, đôi mắt hồng hồng hơi chớp chớp. Nước mắt đã nhẫn nhịn rất lâu trong giấc mơ cứ như vậy mà chảy ra.
 
Chương 511


Chương 511

”Tiên sinh, Ôn tiểu thư vẫn chưa tỉnh sao? Có cần gọi bác sĩ Lạc đến kiểm tra không?”

”Mấy giờ rồi?”

”Đã hơn mười một giờ rồi, tiên sinh, Ôn tiểu thư đã ngủ một ngày rồi, tôi thấy tốt nhất vẫn nên để bác sĩ Lạc đến xem thử xem thế nào, mong đừng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.”

Là giọng của dì Vương, dì ta ở bên ngoài thấy đã trễ như vậy thì lo lắng nói.

Dì Vương?

Cô được mang về Hoàng Đình số 1 sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo lại, cô nằm trên giường, bắt đầu đánh giá xung quanh.

Kết quả cô có nhìn thế nào cũng không thấy sao, căn phòng này được trang trí theo phong cách trang nhã, bức tường màu xám tạo tổng thể rất đẹp, sàn được lát gạch sứ trắng lạnh, tủ quần áo làm bằng kính nhưng không nhìn qua được, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng quần áo treo bên trong khiến người khác có cảm giác vô cùng xa hoa.

Phòng ngủ này… là…?

Ôn Hủ Hủ đột nhiên mở to mắt!

”Cô tỉnh rồi?”

Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước ở bên ngoài đồng ý để dì Vương đi gọi điện cho bác sĩ đã đi vào, hắn đi đến bên giường, phát hiện cô đã tỉnh.

Ôn Hủ Hủ lập tức cứng người.

Cô còn nghĩ rằng bây giờ mình vẫn nằm mơ.

Nếu như cô nhớ không nhầm, trước khi cô mất ý thức, hai người bọn họ đã nói rõ với nhau, hắn đuổi kịp cô, mà cô cũng thừa nhận hết mọi chuyện, mặc cho hắn róc thịt.

Vậy bây giờ xảy ra chuyện gì rồi?

Ôn Hủ Hủ kinh ngạc nhìn người đàn ông này.

Cô thấy sau khi phát hiện mình tỉnh, hắn trực tiếp đi đến cạnh giường, vươn tay sờ trán cô.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

”Nhiệt độ cơ thể bình thường, đừng lo, không có chuyện gì cả.” Hoắc Tư Tước thu tay về, thấy người phụ nữ nằm trên giường đang ngẩn người ra nhìn mình thì trấn an nói.

Hắn đương nhiên sẽ không nói với cô, trong thời gian cô ngất xỉu hắn đã chăm sóc cô thế nào.

Lúc đưa cô về, ngoài cả người đều là vết thương thì quần áo cũng không lành lặn, hắn chỉ có thể gọi Lạc Du đến để cô ta kiểm tra tình trạng cho cô, xác định không ảnh hưởng đến tính mạng rồi mới tự mình giúp cô xử lí vết thương.

Đãi ngộ này, ngoài con của Hoắc Tư Tước hắn ra thì cô là người đầu tiên.

Hoắc Tư Tước rót một cốc nước ấm đặt lên tủ cạnh đầu giường.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cô nhìn thoáng qua cốc nước, lại quay sang nhìn nét mặt người đàn ông này, cuối cùng Ôn Hủ Hủ quyết định xuống giường.

Nhưng cô vừa mới động đậy đã cảm nhận được sự đau đớn từ bụng, cô ”a” lên một tiếng rồi ngã xuống giường.

”…”

Chỉ một giây đó, Hoắc Tư Tước đang đứng trước giường lập tức thay đổi sắc mặt, hắn cúi người đỡ Ôn Hủ Hủ đau đến mức toát mồ hôi dậy.

”Đau sao?”

”Ừm…” Ôn Hủ Hủ chớp đôi mắt ngấn lệ thừa nhận.
 
Chương 512


Chương 512

Cô cho rằng hắn sẽ đồng tình thương tiếc.

Nào ngờ cô vừa dứt lời, người này vừa đỡ cô xuống, đặt thêm một cái gối ra sau lưng cô rồi lập tức châm chọc:

”Lần sau cố gắng làm tốt hơn thì sẽ không đau nữa.”

”Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ chưa nghe hiểu.

Mãi đến khi người đàn ông này cười lạnh một tiếng rồi cầm cốc nước kia đặt đến gần môi cô, lúc này cô mới ngộ ra.

Tên đàn ông chó này, miệng đúng là độc như quá khứ.

Đang rủa cô chết đấy à?

Lần sau chơi tiếp thì cái mạng nhỏ này của cô cũng không còn rồi, tất nhiên sẽ không còn đau rồi.

Ôn Hủ Hủ nhận mệnh không lên tiếng, cứng người uống hai ngụm nước, im lặng một lúc rồi mới lấy hết dũng khí nhìn về phía Hoắc Tư Tước.

”Sao anh… lại mang tôi về?”

”Sao vậy? Đi theo chơi bời với người đàn ông khác nên không muốn về sao?” Hoắc Tư Tước lập tức trả lời bằng ngữ khí không tốt chút nào.

Ôn Hủ Hủ vội vàng phủ nhận: ”Không phải, ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ không ngờ bản thân… còn có thể quay về.”

Cô cúi đầu, chua xót nói ”có thể”.

Đúng vậy, lúc cô ở nhà họ Tôn đã tưởng mình chết chắc rồi, hắn hận cô như vậy, ghét cô như vậy, bây giờ lại phát hiện ra chuyện lớn này, hơn nữa còn do cô làm.

Hắn có lí do gì để bỏ qua cho cô chứ?

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.

Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng nghe hiểu, hắn nở nụ cười lạnh: ”Đó là vì tôi nể mặt con!”

”…”

”Ôn Hủ Hủ, cô nghe rõ cho tôi, nếu như lần sau cô còn để tôi nhìn thấy cô không nghe lời, lén chạy ra ngoài, tôi thề với cô, tôi nhất định sẽ giết chết cô!”

Ngữ khí của người đàn ông trở nên vô cùng ngoan độc!

Sắc mặt hắn âm trầm lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh như đóng băng dưới ánh đèn màu cam nhạt, cô có thể chắc chắn rằng hắn không nói đùa chút nào.

Ôn Hủ Hủ đương nhiên sợ đến mức nuốt nước bọt…

Hắn như thế này đúng là rất đáng sợ.

Nhưng hắn chỉ nói không cho cô lén trốn ra ngoài thôi sao? Không còn cái gì khác nữa sao? Hắn cũng không hỏi cô chuyện liên quan đến cuốn sách kia, còn chuyện của dì cháu nhà Cố Hạ thì sao?

Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn hắn.

Nhưng hắn nói xong câu này rồi cầm cốc đi đến chỗ ghế sopha.

Sau đó, hắn đặt cốc xuống, đến tủ quần áo cầm một cái áo choàng rồi đi vào phòng tắm.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Vừa rồi đã khó có thể tin được rồi, lúc này cô thậm chí còn nghi ngờ mình có phải vẫn còn nằm mơ không. Nếu không cô sẽ không nhìn thấy một cảnh không bình thường như thế này, đúng không?
 
Chương 513


Chương 513

Ôn Hủ Hủ ngồi yên trên giường một lúc.

Mãi hai mươi phút sau, dưới tầng vang lên tiếng ai đó đến thăm đêm khuya.

”Tiên sinh, bác sĩ Lạc đến rồi, ôi? Ôn tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?”

Là dì Vương, dì ta mang bác sĩ đến.

Nhưng sau khi thấy Ôn Hủ Hủ đã tỉnh, dì ta trực tiếp dẫn bác sĩ vào.

Ôn Hủ Hủ ngồi trên giường xoay người lại nhìn, vừa liếc mắt đã thấy một bác sĩ trẻ xinh đẹp tóc xoăn đi đến.

”Đây không phải là tỉnh rồi sao?”

Bác sĩ họ Lạc kia vừa vào đã thấy Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên giường, cô ta lạnh nhạt nhìn lướt qua cô một cái, sau đó cầm hòm thuốc đi qua dì Vương.

Bác sĩ này đúng là tùy tiện.

Ôn Hủ Hủ nhìn cô ta không nói gì, cảm thấy có chút bất ngờ.

”Vén quần áo lên!”

”Làm gì?”

”Đương nhiên là để kiểm tra cho cô rồi, đêm hôm khuya khoắt còn bị gọi đến, cô cho rằng tôi đến chơi sao?”

Nữ bác sĩ đứng trước giường nhìn Ôn Hủ Hủ không hiểu ý thì lạnh nhạt nói một câu, nhìn có vẻ không quá kiên nhẫn.

Dì Vương đứng phía sau thấy vậy thì nhanh chóng muốn giải thích: ”Bác sĩ Lạc, Ôn tiểu thư là…”

”Không cần, tôi là bác sĩ, tôi biết tình trạng của mình như thế nào.”

Ôn Hủ Hủ ngắt lời dì Vương, ra hiệu dì ta không cần giải thích thay mình, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng không chút cảm xúc nhìn nữ bác sĩ kia.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, nữ bác sĩ kia lại không ngạc nhiên chút nào.

”Tôi biết cô là bác sĩ, nhưng bây giờ cô đang là bệnh nhân của tôi, nếu như cô xảy ra chuyện gì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Sau đó cô ta trực tiếp đưa tay nhấn vào chỗ bị thương của Ôn Hủ Hủ.

”A…”

Ôn Hủ Hủ lập tức cảm thấy bụng đau nhức, cô cong người cúi xuống, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

”Bác sĩ Lạc, cô…”

”Lạc Du! Cô làm cái gì vậy?”

Dì Vương thấy vậy, đang định tiến lên ngăn cản, đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi chỉ khoác một chiếc áo choàng màu trắng thắt dây lỏng lẻo đi ra, hắn lạnh lùng quát to một tiếng.

Lúc này nữ bác sĩ mới thả tay ra.

Dì Vương thấy vậy thì lập tức đến đỡ Ôn Hủ Hủ: ”Ôn tiểu thư, cô không sao chứ? Cô thấy thế nào?”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Chỉ trong vài giây cô đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ, sắc mặt trắng bệch không chút hồng hào.

Nữ bác sĩ: ”Đừng lo, tôi chỉ xem vết thương cho cô ta thôi mà? Bây giờ có thể chắc chắn cô ta không bị chảy máu trong.”
 
Chương 514


Chương 514

Người tên là Lạc Du kia còn tự nhiên lạnh nhạt nói.

Nhưng ánh mắt của cô ta lại đổi hướng.

Từ người Ôn Hủ Hủ chuyển qua Hoắc Tư Tước, khi thấy hắn chỉ thắt mình đai áo choàng, đôi mắt lập tức nhìn theo giọt nước đang chảy xuống theo cơ ngực khỏe khoắn của hắn xuống dưới.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức mang theo sự chán ghét.

”Rầm!”

Sau khi quay về phòng tắm, hắn đóng mạnh cửa lại, đến khi lại lần nữa ra ngoài hắn đã thay một chiếc áo choàng kín hơn rất nhiều.

Đúng lúc này Ôn Hủ Hủ cũng ngẩng đầu lên, cô thấy vậy thì có chút khó hiểu.

Có chuyện gì vậy?

”Còn gì nữa không?”

Người đàn ông vừa ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú vẫn âm trầm như cũ, sau khi nhìn lướt qua Ôn Hủ Hủ, hắn nhìn vị bác sĩ kia lạnh giọng hỏi.

Nữ bác sĩ kia nhún vai: ”Không có, tôi đã nói rồi, cô ta không sao cả.”

”Cô có thể đi.”

”…”

Câu nói này không chỉ khiến Lạc Du tức đến trợn tròn mắt mà ngay cả Ôn Hủ Hủ cũng kinh ngạc.

Tên này làm sao vậy? Sao không có chút lịch sự nào vậy?

Mặc dù thái độ của nữ bác sĩ này không ra gì nhưng mà cũng không thể vừa gọi người ta đến đã đuổi người ta đi như vậy được chứ?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi quá đáng: ”Hoắc Tư Tước, không có việc gì, cô ấy…”

”Hoắc tổng, có cần phải như vậy không? Không phải tôi chỉ nhìn anh thêm hai cái không sao, bây giờ anh lại đuổi tôi đi? Lúc trước tôi nhìn anh còn ít à? Sao hôm nay anh lại ích kỉ vậy? Coi chừng lần tới mời tôi tôi cũng không đến đâu.”

Ngàn lần không ngờ, lúc Ôn Hủ Hủ còn muốn thay bác sĩ này giải thích thì cô gái này lại ở trước mặt cô nói Hoắc Tư Tước như vậy.

Vẻ mặt còn mang theo sự hờn dỗi.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hóa đá.

Quen biết như vậy sao, cho dù là cô với người đàn ông này cũng chưa đến trạng thái đó!

Cho nên rốt cuộc bác sĩ nữ này là ai?

Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng có chút không bình tĩnh, hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch.

”Tốt nhất cô nên biến mất khỏi mắt tôi trong ba giây, nếu không đừng trách vì sao mình lại bị ném ra khỏi nơi này.” Hoắc Tư Tước gằn từng chữ, dùng giọng nói vô cùng lạnh lùng đưa ra tối hậu thư với người phụ nữ kia.

Lạc Du: ”…”

Cô ta nhìn người đàn ông lạnh lùng vô tình này một giây, cuối cùng cô ta còn hai giây để ôm lấy hòm thuốc của mình.

”Được, tôi đi, quấy rầy hai người rồi, nhưng Hoắc Tư Tước, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, người phụ nữ này là một quả bom, tốt nhất anh nên suy nghĩ cho rõ ràng, tôi cũng không muốn tốn thêm tám năm nữa để cứu anh đâu.”
 
Chương 515-516


Chương 515

Sau đó cô ta ôm hòm thuốc rời đi.

Ôn Hủ Hủ lại lần nữa sợ ngây người.

Một lúc lâu sau cô vẫn đờ đẫn nhìn cửa phòng ngủ không còn bóng người kia, tâm trí quay cuồng như có bão, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Rốt cuộc cô ta là ai?

Lạc Du vừa đi, dì Vương cũng đi theo, cuối cùng phòng ngủ cũng yên tĩnh.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước bình tĩnh lại, hắn đóng cửa phòng ngủ, quay người vào phòng tắm, không bao lâu sau, Ôn Hủ Hủ ở bên ngoài nghe được tiếng máy sấy, hình như hắn đang sấy tóc.

Không biết trong lòng Ôn Hủ Hủ đang cảm thấy như thế nào?

Nhớ đến lời nữ bác sĩ kia trước khi rời đi, cô cảm thấy chỉ ngồi đợi trên chiếc giường này cũng khiến trái tim mình bị thứ gì đó đè nặng.

Vô cùng khó chịu!

Tám năm…

Vì sao cô ta lại nói tốn tám năm để tới cứu hắn?

Còn nữa, cô ta nói cô là bom hẹn giờ, cô ta có ý gì?

Ôn Hủ Hủ càng nghĩ càng khó chịu, cô vén chăn lên, định xuống giường rót nước uống.

”Choang…”

Trong lòng càng loạn càng dễ phạm sai lầm, sau khi uống xong nước, Ôn Hủ Hủ không cẩn thận làm rơi cốc xuống đất phát ra tiếng vỡ lớn.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi, cô hoảng sợ nhìn thoáng qua phòng tắm, cúi gập lưng xuống, muốn nhân lúc người bên trong chưa đi ra nhặt hết những mảnh vỡ này lên.

Nhưng giây phút cô vừa ngồi xuống, tiếng máy sấy trong phòng tắm đã dừng lại.

Không xong rồi…

Ôn Hủ Hủ ngày càng lúng túng, trơ mắt nhìn cửa phòng tắm mở ra.

”Cô làm gì vậy?”

Hoắc Tư Tước đi ra ngoài, sau khi thấy cảnh này, quả nhiên lông mày chưa giãn ra của hắn càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt không chút vui vẻ.

Ôn Hủ Hủ lập tức càng hoảng loạn hơn.

”Tôi…Tôi muốn uống nước.”

Cô căng thẳng đến cứng người, sau khi nhìn thấy hắn đi đến thì càng luống cuống hơn, không quan tâm đến đau đớn trên người, muốn lập tức ngồi xuống nhặt hết những mảnh vỡ kia.

Nhưng cô chỉ vừa động thì người đàn ông kia đã kéo cô lại.

”Uống nước? Không phải vừa cho cô uống rồi sao? Sao cô lại nhiều chuyện vậy chứ?”

Ngữ khí của Hoắc Tư Tước không chút kiên nhẫn.

Bây giờ đã rất muộn, hắn mệt mỏi cả một ngày, lúc này rất muốn nghỉ ngơi mà người phụ nữ này lại tìm thêm phiền phức cho hắn, không yên tĩnh chút nào.

Phụ nữ đều nhiều chuyện như vậy sao?

Khuôn mặt tuấn tú của hắn vô cùng bình tĩnh, ngồi xổm xuống, cầm khăn tay nhặt mảnh vỡ.

Hắn không phát hiện được rằng, trong lúc hắn ngồi xuống, bàn tay đang nắm lấy tay cô chưa từng thả lỏng.

Hắn vẫn luôn duy trì tư thế đó, cản cô không cho cô lại gần, dường như hắn chỉ cần thả lỏng tay ra cô sẽ lập tức không nghe lời mà tiếp tục quấy rối vậy.

Chương 516

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 517


Chương 517

Nhưng đối mặt với sự chất vấn của cô, người đàn ông kia châm chọc nói: ”Cô cho rằng ai cũng như cô sao? Ngốc như heo vậy, dạy thế nào cũng không nổi.”

”…”

Cái gì?

Cô ngốc như heo khi nào? Chỉ là tư chất hơi kém chút, học một thời gian dài rồi, không phải bây giờ cô cũng là bác sĩ sao?

Ôn Hủ Hủ có chút không phục, tên đàn ông này lại nói cô như vậy sao.

”Tôi kém chỗ nào? Bây giờ y thuật của tôi đều là tôi tự học, mặc dù năm đó… tôi học tây y, ở chỗ bác sĩ Kim cũng hơi ngốc một chút, nhưng bây giờ trung y của tôi có thể lăn lộn anh thành dạng này thì sao tôi có thể ngốc như heo được?”

”…”

Câu này vừa nói xong, người đàn ông kia đúng là không thể phản bác được.

Hắn nghiêng đầu nhìn cô một cái, cũng không biết có phải là ảo giác của Ôn Hủ Hủ không, cô đột nhiên thấy ánh mắt Hoắc Tư Tước dịu dàng hơn nhiều.

”Ừm, cô rất lợi hại, nhưng sao cô lại không phải họ Đỗ?”

”Họ Đỗ? Chuyện này thì liên quan gì đến họ Đỗ?” Ôn Hủ Hủ vô cùng khó hiểu.

”Đương nhiên vì cô là cháu gái của Lạc Hải Minh, cô nói xem có liên quan hay không?” Người đàn ông kia đột nhiên cười lạnh một tiếng.

”…”

Ôn Hủ Hủ mở to mắt.

Đương nhiên cô biết Lạc Hải Minh, đó là bác sĩ nổi tiếng thành phố A những năm tám mươi, hơn nữa lại còn là bác sĩ phẫu thuật não rất nổi tiếng.

Lúc đó, ông ấy và ông ngoại Đỗ Hành đều rất nổi tiếng, vì Đỗ gia là thế gia Trung y, Đỗ Hành là một nhân vật xuất chúng của nhà họ Đỗ bọn họ, thành phố A lúc đó có một câu nói: ”Tây Lạc Trung Đỗ”, hai người nếu song kiếm hợp bích thì vô địch thiên hạ.

Nhưng đáng tiếc, ông ngoại cô bây giờ đã trở nên như thế này.

”Nhưng Lạc gia này không phải đã sớm không còn trong nước rồi sao? Mấy chục năm nay đều không có nghe tin tức gì của nhà họ.”

”Là do Đỗ gia các cô kiến thức nông cạn, Lạc Hải Minh người ta đã sớm thành lập một cơ sở y tế khổng lồ ở nước ngoài, rất nhiều bệnh viện khắp thế giới đều của Lạc gia, Lạc Du chính là một người phụ trách trong đó, đâu giống Đỗ gia của cô?”

Người đàn ông này nói xong vẫn không quên chế nhạo Ôn Hủ Hủ một câu.

Ôn Hủ Hủ cắn răng.

Hắn không nói cô thì sẽ chết sao?

Hai gia tộc đều từng rất nổi tiếng, bây giờ một nhà như mặt trời ban trưa, nhà còn lại thì lưu lạc đến mức ngay cả nhà ở cũng không còn, cô còn có thể nói gì đây?

Đặc biệt là còn vì con cháu như Đỗ Như Quân làm Đỗ gia suy bại.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ trầm xuống.

”Hỏi xong rồi?”

”Hả?”

 
 
Chương 518


Chương 518

”Cô chuẩn bị đứng đấy hết tối nay đấy à? Không ngủ sao?” Cuối cùng sự kiên nhẫn của Hoắc Tư Tước cũng cạn kiệt, hắn bắt đầu khôi phục tác phong bạo quân của mình.

Ôn Hủ Hủ lập tức co người lại.

”Hỏi…Hỏi xong rồi, lập tức đi ngủ ngay…” Sau đó Ôn Hủ Hủ xoay người, chuẩn bị đi đến giường.

Đúng lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay cô.

Sau đó Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, hai chân đã lập tức rời xa mặt đất, hai cánh tay khỏe mạnh cường tráng của Hoắc Tư Tước trực tiếp bế cô lên!

”A!”

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh.

Cô tròn mắt nhìn Hoắc Tư Tước, trong sự kinh hãi tột độ, đôi tay nhỏ của cô khua lung tung khắp nơi, cuối cùng dùng sức nắm chặt lấy cổ áo người đàn ông kia: ”Anh…Anh muốn làm gì?”

Hoắc Tư Tước không nhìn cô lấy một cái: ”Cô nói xem tôi muốn làm gì? Chờ cô bò qua à? Có muốn đi ngủ nữa hay không?”

Sau đó hắn trầm mặt bế người phụ nữ này đến giường.

Nhưng hắn không biết, sau khi hắn ôm lấy cô, mùi hương ngọt ngào trên người cô quanh quẩn chóp mũi hắn, giọng hắn đã mất tự nhiên thấp đi rất nhiều.

Mắt cũng không khỏi tối đi.

Người phụ nữ đáng chết này!

Hắn chỉ có thể nhanh chóng ổn định tinh thần, ôm lấy cô bước nhanh về giường, sau đó nhét cô vào trong chăn.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Khuôn mặt nhỏ của cô cũng ửng hồng, vừa vào trong chăn đã thở một hơi dài như trút được gánh nặng.

Cũng may chỉ ôm cô về giường.

Nhưng cô còn chưa thả lỏng được ba giây thì đèn lớn trong phòng được bật lên, cô nhìn thấy người đàn ông kia chỉ mặc áo choàng tắm đi sang bên kia giường, vén chăn lên nằm xuống.

Ôn Hủ Hủ: ”!!!”

Một giây tiếp theo, cô cảm thấy như bản thân vừa bị sét đánh trúng, đôi mắt hạnh to tròn nghiêng qua nhìn hắn, một lúc lâu sau trong đầu cũng trống rỗng!

Hắn bị ai nhập à?

Hay là… mắt cô có vấn đề rồi? Vậy mà lại thấy một cảnh không giống bình thường như thế này.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ nhìn Hoắc Tư Tước như đang nhìn quỷ.

”Mở to mắt như thế làm gì? Không cần ngủ à?”

”…”

Ôn Hủ Hủ lại hơi run rẩy.

Mấy giây sau, cuối cùng cô cũng run giọng hỏi: ”Anh… ngủ ở đây?”

Hoắc Tư Tước nhíu mày: ”Không được sao?”

Ôn Hủ Hủ: ”Không phải, chỉ là… chỉ là…”

”Một, đây là phòng ngủ của tôi, tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu? Hai, cô và tôi bây giờ vẫn là vợ chồng hợp pháp, ngủ cùng một chỗ thì có vấn đề gì sao? Phạm pháp à?”

Giọng nói người đàn ông vừa trầm vừa không kiên nhẫn vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, rõ ràng đến mức cô có thể nghe được từng hơi thở của anh.

 
 
Chương 519


Chương 519

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì nữa.

Đúng là không phạm pháp.

Nhưng từ khi bọn họ nhận giấy đăng kí đến giờ, họ cũng chưa từng nằm trên cùng một chiếc giường như những vợ chồng bình thường khác.

Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ vẫn luôn mở to mắt nhìn trần nhà đã chìm vào bóng tối.

Trong đầu cô suy nghĩ đủ mọi chuyện, cơ thể cứng ngắc, nhịp tim cũng luôn tăng nhanh, rất lâu sau vẫn chưa thể ngủ được.

Khoảng một tiếng sau, có thể vì vết thương trên người, cuối cùng cô không chịu nổi nữa mà chìm vào giấc ngủ, lúc đó trạng thái của cô mới ổn định trở lại.

Cũng chính vào lúc này, người đàn ông nằm cạnh luôn nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra.

”Đồ ngốc này!”

Hắn quay đầu lại, trong bóng tối, đôi mắt kia xinh đẹp giống như sao trời lặng yên nhìn về phía người phụ nữ cuối cùng cũng đã ngủ.

”Đau không?”

”…Không đau.”

Ôn Hủ Hủ ngủ mơ nói một câu theo bản năng.

Đây là câu cô thường nói.

Năm năm qua cô thường xuyên nói với mình, cũng thường xuyên nói với mấy đứa nhỏ câu này.

Nhưng sao có thể không đau được?

Ôn Hủ Hủ vừa xoay người đã bị cơn đau từ những vết thương kia ảnh hưởng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô lập tức nhăn lại, nhưng tối hôm đó cô dường như hết đau rất nhanh.

Vì cô cảm giác được có một vòng tay ấm áp đang dịu dàng ôm lấy mình.

Thậm chí cô còn cảm thấy được hắn đang nhẹ nhàng dỗ dành mình: ”Ngoan, không đau…”

Sau đó hắn còn vỗ về cô…

Nhà cũ Hoắc gia.

Vì ba đứa nhỏ đột nhiên đến đây nên ngôi nhà trở nên náo nhiệt hơn bình thường, ngoài ông cụ ra thì người nhà họ Hoắc ở đây đều tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình với các bé.

”Mặc Bảo, con có muốn đến nhà chú hai chơi không? Nhà chú hai có rất nhiều đồ ăn ngon đó.”

”Hừ, đừng có lôi kéo Tiểu Mặc Mặc của tôi, con và anh trai đến nhà ông nhỏ đi, nhà ông nhỏ có một cái sân rất lớn, các con muốn chơi gì cũng được!”

”Cút, chúng đến nhà tôi!”

”…”

Tất cả mọi người đều tích cực mời hai đứa nhỏ, hi vọng chúng có thể đến nhà mình chơi một chút.

Đương nhiên mục đích thật sự của họ khi làm vậy làm gì thì cũng không biết được.

Có lẽ vì thật sự thấy mấy anh em nhà họ đáng yêu.

Hoặc có thể vì muốn lấy lòng người đứng đầu Hoắc thị, ai biết được?

”Mọi người đừng vội vàng, chúng con muốn hỏi ông nội một chút rồi mới quyết định đi đâu nha.”
 
Chương 520


Chương 520

Mặc Bảo là một đứa trẻ khôn khéo, sau khi thấy nhiều người vây quanh mình và anh trai em gái như vậy, trong lúc đang chơi đùa ở sân sau, cậu bé lập tức kéo ông nội vào câu chuyện.

Hoắc Dận cũng lạnh nhạt gật nhẹ đầu.

Chỉ có Tiểu Nhược Nhược vẫn còn đang vểnh mông nhỏ tiếp tục đào khoai sọ của mình, nghe nói đây đều là ông nội trồng.

Mọi người thấy vậy cũng hết cách, chỉ có thể đi xin ông cụ.

Ngược lại ông cụ vô cùng vui vẻ.

Thật ra tất cả họ hàng Hoắc gia đều ở bên nhà cũ, năm đó, sau khi ba ông cụ tiếp quản gia nghiệp đã sinh được ba người con trai, vì không muốn anh em xa cách nên đều cho họ ở trong căn nhà này.

Đương nhiên căn nhà này rất lớn, chỉ là nhà sân nhưng có đến mười mấy căn ở trong, nếu không có người dẫn đường thì căn bản không đi ra ngoài được, hơn nữa nếu đi bộ thì đi cả ngày cũng chưa chắc đã hết.

Cũng chính vì lí do này mà Hoắc gia năm đó căn bản không tách nhà.

Ông lão nghe nói tất cả mọi người đều muốn mời cháu trai mình qua chơi thì càng vui hơn.

”Đã vậy thì trước tiên đến nhà ông nhỏ đi.”

”Được!”

Ông nhỏ nhận được sự đồng ý, lập tức vui vẻ như trẻ nhỏ trước mặt anh trai mình.

Sau đó, trong ánh mắt ghen tị ao ước của một đám người, ông ta mang ba đứa nhỏ kia đi theo mình.

”Hoắc Dận, Mặc Bảo, mau, ông nội các con đã đồng ý cho các con đến nhà ông nhỏ rồi, mau đi thôi.”

‘’Ông nhỏ?”

Mặc Bảo đang chơi trong sân nghe vậy thì nhìn anh trai: ”Chính là người lần trước cho em khóa vàng sao?”

Vẻ mặt Hoắc Dận không chút cảm xúc gật đầu: ”Ừm.”

Cảm xúc của cậu dường như không quá vui vẻ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dường như còn có sự chán ghét.

Chẳng lẽ anh trai không thích ông nhỏ này?

Mặc Bảo nhíu mày.

Lúc này người nhà họ Hoắc ở bên ngoài cũng bắt đầu thảo luận chuyện này.

”Người ông nhỏ này đúng là người nịnh bợ, trước đó là Hoắc Dận, bây giờ lại là đứa nhỏ vừa nhận tổ quy tông, ông ta đây là muốn tìm đường tốt nhất cho con mình sao?”

”Cũng chưa chắc, trong nhà ông ta chỉ có duy nhất một đứa con trai, nếu không ôm chặt lấy ông cụ thì chỉ sợ sau này một chút đồ của Hoắc gia cũng không đến lượt chi thứ ba của ông ta đâu.”

Người đang bàn luận là con dâu chi thứ hai, mấy người vừa quay lại vừa bực tức bất bình.

Nếu bàn về con cháu, ông nhỏ kia đúng là thảm hại nhất.

Nhiều năm như vậy mà chỉ có một đứa con trai, tuổi vẫn chưa lớn lắm, luôn phiêu bạt bên ngoài, Hoắc thị cũng giúp đỡ rất nhiều lần nhưng mãi vẫn không vực dậy được.

”Nhìn xem ông ta có thể ôm đồm đến khi nào.”

”Cũng chưa chắc được, không phải lúc ấy Hoắc Dận cũng được ông ta tâng bốc sao? Không có việc gì cũng ôm bọn họ đến nhà mình, sau đó Hoắc Dận bị bệnh nên mới ít đến, bây giờ vất vả lắm mới có một đứa nhỏ hoạt bát như vậy, sao bọn họ có thể buông tha cho cơ hội tốt này chứ?”
 
Chương 521


Chương 521

Cô con dâu tuổi nhỏ hơn càng nói càng tức.

Nhưng nói tới nói lui, cuối cùng các cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Vì trong Hoắc gia, dựa theo bối phận, ngoài ông cụ thì chỉ còn lại người ông nhỏ này.

Ông nhỏ Hoắc Chính Hoa lúc này đã vui vẻ tươi tỉnh đến vườn hoa, ông ta chuẩn bị mang hai đứa bé sang nhà mình.

”Mặc Mặc, Hoắc Dận, các con đâu rồi? Ông nhỏ đến rồi, ông nhỏ mang các con sang bên kia ăn đồ ăn ngon.”

”…”

Câu nói này vừa vang lên, Hoắc Dận đang chơi trong vườn hoa lập tức đứng lên, khuôn mặt nhỏ lạnh như sương.

Mặc Bảo giật mình: ”Hoắc Dận, anh sao vậy?”

Nhưng cuối cùng Hoắc Dận cũng không nói gì.

Ông nhỏ vẫn hưng phấn không thôi nói: ”Tiểu Mặc Mặc, mau, để chú nhỏ ôm con một cái.”

Mặc Bảo: ”…”

Cũng quá kì lạ rồi, anh trai và em gái đều ở đây nhưng chỉ muốn ôm cậu bé.

Tiểu hồ ly chớp mắt, cậu bé lập tức chạy về phía em gái, kéo cô bé nhỏ nhắn đang chiến đấu với bùn đất lên.

”Không được, ông nhỏ, con muốn dắt em gái, em gái nhà con là một cô bé nhỏ, đến nơi khác lạ sẽ thấy sợ hãi.”

”Hả?”

Hoắc Chính Hoa đang vui vẻ chạy ra lập tức xụ mặt.

Ông ta thật sự muốn ôm đứa nhỏ này.

Ông ta chưa từng thấy đứa trẻ nào lanh lợi như vậy.

”Ông nhỏ, hay là ông bế em gái con? Em gái con cũng rất ngoan.” Tiểu hồ ly lại cong mắt cười đề nghị.

Ôm con bé kia sao?

Sao có thể chứ? Nó cũng đâu phải người nhà họ Hoắc đâu!

Hoắc Chính Hoa không muốn: “Bỏ đi, đi thôi, chúng ta đi thôi, bà nhỏ các con đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đó.”

Sau đó lập tức mang mấy bạn nhỏ rời đi.

Tiểu Nhược Nhược là một đứa nhỏ ngốc nghếch đơn thuần, bé không chú ý đến chuyện này, nghe có đồ ăn ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười trong sáng, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Chỉ có Hoắc Dận vẫn không nói một lời.

Nhưng cũng không biết có phải vì thấy em trai em gái mình rất vui hay không mà toàn bộ quá trình cậu bé cũng không có cảm xúc gì khác lạ.

Khoảng mười phút sau, xe chuyên dụng trong nhà đưa họ đến cổng một căn nhà khác.

”Được, đến rồi, đến rồi, chú nhỏ bế mấy đứa xuống xe.”

Hoắc Chính Hoa thấy đã đến cửa nhà mình, ông ta cuối cùng cũng tìm được một lí do, đưa tay bế từng đứa nhỏ xuống.

Đương nhiên vẫn đặc biệt để ý đến Mặc Bảo.

Ba anh em đi vào nhà, quả nhiên vợ Hoắc Chính Hoa đã chuẩn bị xong đồ ăn.
 
Chương 522


Chương 522

”Oa, thật nhiều đồ ăn ngon, em muốn ăn.”

Tiểu Nhược Nhược chính là một con hàng ăn vặt trời sinh, cô bé vừa thấy đã lập tức đi qua lấy quả anh đào đỏ mọng ngon miệng.

Nhưng cho dù bé có qua đó cũng không với được đĩa anh đài, lúc này vợ Hoắc Chính Hoa lại chuyển đĩa sang chỗ khác.

”Lại đây lại đây, Tiểu Dận Dận, Mặc Bảo, hai đứa ăn đi, đây chính là anh đào được vận chuyển từ nước ngoài về đó, trong nhà không có nhiều đâu, mau ăn đi.”

Bà ta không cho Tiểu Nhược Nhược ăn mà trực tiếp đặt xuống trước mặt Mặc Bảo và Hoắc Dận.

Tiểu Nhược Nhược đứng đó nhìn bàn tay trống trơn của mình, cuối cùng đôi mắt tròn xoe của cô bé dần đỏ lên.

”Anh trai…”

”Nhược Nhược, lại đây.”

Hoắc Dận thấy em gái như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lập tức trầm xuống, cậu bé vẫy tay gọi em gái đến.

Mặc Bảo cũng có chút tức giận.

Cậu bé biết em gái đơn thuần, lần này đến đây, lúc ở nhà chính em gái đã ít nhiều bị người trong nhà coi thường, nhưng tâm tư em ấy đơn giản lại ham chơi nên mới không chú ý nhiều đến mấy chuyện đó.

Nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy?

Hai ông bà già này đang trắng trợn xem thường em gái bọn họ sao?

Mặc Bảo ngẩng đầu lên, cười như có như không nhìn bà cô nhỏ kia của mình: ”Bà nhỏ, em gái không ăn thì chúng con cũng sẽ không ăn, em gái là tâm can bảo bối của chúng con đó nha.”

”Cái gì?”

”Ôi, em cũng thật là, sao lại đẩy đồ đi chỗ khác chứ, không thấy con bé muốn ăn sao? Bé nhỏ, lại đây, ông nhỏ đút cho con ăn, cả đĩa này đều cho con nha.”

Vào lúc quan trọng, vẫn là ông nhỏ Hoắc Chính Hoa kịp thời phản ứng lại mắng vợ mình một câu.

Cuối cùng vợ ông ta chỉ có thể hậm hực đưa đĩa anh đào cho Nhược Nhược.

Mấy đứa nhỏ ở đây ăn chơi một lúc, cũng không tính là quá lâu, ông lão ở nhà chính bên kia đã cho người đến đón mấy đứa về.

Tối hôm nay mấy bé sẽ ngủ ở đây.

Đây vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng không ngờ nửa đêm một đứa trẻ bình thường luôn khỏe mạnh như Mặc Bảo lại bị sốt.

”Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại sốt?” Ông cụ nghe được tin thì vội vàng chạy đến.

”Sợ là buổi chiều ở trong sân chơi quá lâu, mồ hôi lạnh ngấm ngược vào người, lão gia, ông đừng lo lắng, tôi gọi bác sĩ đến là được rồi.”

Quản gia Hà Đình Ngọc nghe tin vội vàng chạy đến, vừa an ủi ông cụ vừa gọi điện thoại cho bác sĩ.

Cũng may sau khi bác sĩ đến kiểm tra cho Mặc Bảo cũng không phát hiện ra vấn đề gì lớn.

”Lão thái gia, cháu trai ngài bị cảm lạnh, nhưng không cần lo, tôi kê cho cậu bé một đơn thuốc là khỏi.”

”Được được, làm nhanh lên đi.”

Ông lão nghe xong mới thở một hơi nhẹ nhõm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom