Cập nhật mới

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 523


Chương 524

Phần chăn bên cạnh xẹp xuống, nếu như không phải vì chỗ bên cạnh vẫn còn lộn xộn, vẫn còn chút ấm áp còn sót lại thì cô sẽ cho rằng tối qua mình nằm mơ.

”Ôn tiểu thư, cô tỉnh chưa? Tiên sinh nói tôi nấu tổ yến bổ máu cho cô, cô tỉnh rồi thì tôi sẽ mang vào cho cô.”

Ôn Hủ Hủ đang ngây người nằm trong chăn nhìn trần nhà thì đột nhiên dì Vương gõ cửa.

Tổ yến bổ máu?

Ôn Hủ Hủ có chút thụ sủng nhược kinh.

”Ừm, vào đi, không cần mang lên đâu, tôi tắm qua chút rồi sẽ đi xuống.”

Ôn Hủ Hủ bò ra khỏi giường, mặc đồ ngủ chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Thật ra hôm qua lúc tỉnh lại thấy người giúp việc ở nơi này cô đã cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô và chủ nhân của dì ta có quan hệ rất lúng túng, nói là mẹ đứa nhỏ nhưng quan hệ của hai người lại tệ đến mức không bằng bạn bè bình thường.

Mà tối qua cô lại ngủ ở phòng ngủ này.

Ôn Hủ Hủ tùy tiện tắm qua trong phòng vệ sinh.

Cũng may lúc đi ra dì Vương đã đi xuống, cô lập tức đến tầng hai, đến phòng ngủ mình thay quần áo rồi mới xuống dưới.

Đương nhiên trong lúc cởi bộ đồ ngủ kia, cô không nhịn được mà đỏ mặt.

Hôm qua ai thay đồ ngủ giúp cô vậy?

Lúc xuống tầng, Ôn Hủ Hủ hỏi mấy đứa nhỏ đâu, sau khi biết các bé đã về nhà cũ thì không nhịn được mà lo lắng: ”Đều đi sao? Nhược Nhược cũng đi?”

”Đúng vậy, Ôn tiểu thư không cần lo lắng, buổi sáng trước khi đến công ty tiên sinh đã gọi điện thoại cho ông cụ, ông cụ nói ba đứa nhỏ đều ổn.”

”Vậy sao.”

Ôn Hủ Hủ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không quá lo lắng về hai con trai, cô chỉ lo con gái của mình, bây giờ họ vẫn không biết thân phận của con bé, cô sợ bé sẽ phải chịu uất ức.

Cũng may không sao.

Ôn Hủ Hủ cầm điện thoại một lúc lâu.

Đã gần cuối năm, thời tiết rất tốt, trời xanh không mây, ánh sáng tươi sáng, hoa cẩm tú cầu và lan hồ điệp nở đầy màu sắc trên ban công tầng hai, gió thổi nhẹ mang theo hương hoa thoảng qua, đẹp đến mức giống như tranh vẽ.

Ôn Hủ Hủ tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô cũng mở điện thoại ra tìm một dãy số đã lâu không gọi.

”Alo?”

”…Tút tút tút.”

Vô cùng bất ngờ, sau khi bên kia nhận điện thoại, nghe thấy giọng của cô, người bên kia không nói một từ nào đã cúp điện thoại.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Trong giây lát, chút hi vọng còn sót lại trong đáy lòng đã hoàn toàn bị phá nát, cô cảm thấy trong lồng ngực mình như có một ngọn lửa giận bùng cháy, cầm điện thoại lên tiếp tục gọi đi.

Cũng may lần này cô gọi điện đã có người nghe.
 
Chương 524


Chương 525

”Ôn Hủ Hủ, cô có phiền không? Ai bảo cô gọi điện thoại cho tôi?”

Giọng một người phụ nữ không chút kiên nhẫn vang lên ở bên kia, từng từ từng chữ đều mang theo sự thù hận với Ôn Hủ Hủ!

Ôn Hủ Hủ nghe xong càng tức giận hơn: ”Tôi phiền? Đỗ Như Quân, bây giờ cô còn dám nói tôi phiền? Năm đó cô đã làm gì tôi? Bây giờ cô không có chút sợ hãi nào sao?”

”Buồn cười!” Đỗ Như Quân đúng là không biết sợ, cô ta càng kiêu ngạo hơn.

”Sao tôi phải sợ? Tôi làm gì?”

”Cô trộm bản thảo của tôi, sau đó đưa cho Cố Hạ, đúng không? Cuốn sách [Thứ Thanh] kia chỉ có mình cô biết tôi sáng tác ra như thế nào, bản thảo sau khi chỉnh sửa tôi cũng chỉ đưa cho mình cô, chuyện này không phải cô làm thì ai làm?”

Ôn Hủ Hủ ngồi trong vườn, cầm điện thoại gằn từng tiếng một.

Cô không thể kiềm chế được cơn giận, đôi mắt hạnh hiện lên sự sắc bén chưa từng có, đuôi mắt cô đỏ bừng, dường như nếu như lúc này người phụ nữ trong điện thoại mà xuất hiện trước mặt, không nghi ngờ gì nữa, cô sẽ lập tức động thủ với cô ta!

Nhưng người phụ nữ đầu bên kia lại không bối rối chút nào.

”Ôn Hủ Hủ, cô bị bệnh à? Sao chuyện gì cô cũng đổ lên đầu tôi vậy, bản thảo gì cứ? Tôi căn bản không biết cô đang nói gì cả.”

”Cô không biết? Cô không biết Cố Hạ?”

”Đúng, tôi không biết, sao vậy Ôn Hủ Hủ? Bây giờ việc của cô ở Hoắc gia đã bị lộ, không lăn lội bên ngoài nổi nữa sao? Có muốn tôi giúp cô chút không? Nể tình chúng ta từng là chị em họ mà cứu cô một mạng?”

Lời cuối của người phụ nữ này còn tỏ vẻ chúa cứu thế, nói muốn cứu Ôn Hủ Hủ một mạng.

Ôn Hủ Hủ nghe xong, cơn tức đến đỉnh điểm cuối cùng cũng dịu đi.

”Được, Đỗ Như Quân, cô không thừa nhận cũng không sao, tôi đã cho cô cơ hội rồi, tiếp đây cô sẽ được chứng kiến tôi trả lại cho cô những việc cô đã từng làm với tôi, mỗi một thứ cô từng trao đổi với anh ấy, tôi sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi! Tôi sẽ cho cô biết hai chữ hối hận viết như thế nào!”

Lúc cô nói câu cuối cùng, ngữ khí đã vô cùng đáng sợ.

Giống như ma quỷ bò ra từ địa ngục, bên trong chỉ có sát khí mạnh mẽ chứ không có chút tình cảm nào, lúc trước vì nể mặt cậu mợ nên cô chưa từng thế này.

Đáng tiếc Đỗ Như Quân vẫn làm như không có gì.

Có lẽ vì từ nhỏ Ôn Hủ Hủ đã để lại ấn tượng mềm yếu yếu đuối cho cô ta, cô ta chưa từng tin rằng người như thế này sẽ có gan làm gì mình.

Đòi lại cả gốc lẫn lãi?

Ôn Hủ Hủ, cô đề cao bản thân quá rồi.

*

Buổi chiều Ôn Hủ Hủ chuẩn bị ra ngoài một chuyển.

Dì Vương thấy vậy thì muốn ngăn cản: ”Ôn tiểu thư, cô bị thương thế này rồi còn định ra ngoài sao, cô vẫn nên ở nhà đi, nếu cô ra ngoài tiên sinh sẽ trách chúng tôi mất.”

Ôn Hủ Hủ hơi nhức đầu.

Không còn cách nào khác, cuối cùng cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Hoắc Tư Tước.

”Alo, anh… đang bận sao?”

Lúc điện thoại được kết nối, Ôn Hủ Hủ có chút căng thẳng sợ đối phương tức giận, cô gọi điện cho hắn như thế này có phải quấy rầy hắn rồi không?
 
Chương 525


Chương 523

Tiểu Nhược Nhược và Hoắc Dận cũng bị đánh thức, hai đứa nhỏ vẫn luôn lo lắng ghé vào giường Mặc Bảo, sợ cậu bé xảy ra chuyện.

Đặc biệt là Hoắc Dận, khi thấy em trai bị bệnh, ngoài lo lắng ra thì cậu còn có chút tức giận và sợ hãi, đây là một chuyện vô cùng hiếm thấy.

”Chắc chắn là bọn họ!”

”Con nói cái gì?”

Trong căn phòng yên tĩnh, đứa nhỏ này đột nhiên lạnh lùng nói một câu không đầu không đuôi như vậy khiến mọi người đều nhìn cậu.

”Con nói ai?”

”Bà nhỏ! Chắc chắn bọn họ đang hại em trai!”

Hoắc Dận lại bổ sung thêm một câu.

Lần này dáng vẻ của cậu càng dọa người hơn, hai tay cậu nắm chặt, khuôn mặt nhỏ giống Hoắc Tư Tước như đúc lúc này trắng bệch dọa người, vẻ mặt đứa trẻ năm tuổi hung ác dữ tợn đến mức khiến người khác nhìn mà sợ hãi.

Ông cụ Hoắc kinh ngạc: ”Con đang nói lung tung gì vậy? Ai hại em trai con? Con nói ông nhỏ sao?”

Hoắc Dận lập tức gật đầu: ”Đúng.”

Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của cậu bé đã tốt hơn nhiều, không chỉ có thể nói liên tục một câu mà ngay cả tư duy logic cũng có thể thể hiện rõ ràng.

Chỉ là câu nói sau khi biểu đạt xong lại là khiến mọi người trong phòng hãi hùng khiếp vía.

”Dận Dận, ông nội biết con không thích mấy người ông nhỏ, nhưng con đừng làm loạn, em trai chỉ cảm lạnh thôi.”

Ông lão chắc chắn không tin mấy lời này, sau khi tỉnh táo lại, ông ấy bắt đầu khuyên cháu trai lớn.

Nhưng Hoắc Dận căn bản không nghe.

”Không phải, khi còn nhỏ con cũng đã bị ốm!” Cậu đột nhiên nói to, giọng cũng trở nên bén nhọn, cảm xúc vô cùng kích động.

Đứa nhỏ này lại phát bệnh rồi.

Quản gia thấy tình hình không ổn lắm, ông ta nhanh chóng đi đến bên cạnh ông lão đang chuẩn bị giải thích tiếp cho đứa nhỏ.

Cuối cùng ông cụ Hoắc cũng dừng lại.

”Được, ông nội nghe con, sau này ông nội sẽ không cho em trai qua chỗ ông nhỏ nữa, bây giờ đã rất muộn, con ngoan ngoãn đi ngủ với bác quản gia nhé, được không?”

”Hừ!”

Hoắc Dận lạnh lùng nhìn ông nội, lúc này cậu bé mới dừng lại đi ra ngoài.

Người trong nhà căn bản sẽ không tin chuyện mà Hoắc Dận nói, khi còn nhỏ cậu bé vừa qua nhà ông nhỏ cũng sẽ ốm, ông lão đã tìm hiểu qua, là ngày sinh tháng đẻ của Hoắc Dận xung khắc với bên kia.

Nhưng bây giờ đến Mặc Bảo cũng bị bệnh.

Có phải nên tìm người xem thử không? Rốt cuộc có phải do xung khắc với bên kia không?

Trong đầu ông cụ lóe lên một suy nghĩ, sau đó cũng không còn gì khác…

*

Hôm sau khi Ôn Hủ Hủ tỉnh lại, bên cạnh cô đã không còn ai.
 
Chương 526


Chương 526

Bây giờ đúng là lúc công ty đang bận rộn nhất.

Hơn nữa hôm nay còn là ngày cuối cùng trước kì nghỉ đông.

Hoắc Tư Tước nhìn qua chồng tài liệu chất như núi trên bàn mình, sau khi mở loa ngoài, hắn vừa làm việc vừa trả lời điện thoại: ”Chuyện gì?”

Đúng là lời ít ý nhiều.

Ôn Hủ Hủ không nhịn được mà hơi run lên, cô mấp máy môi một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: ”Tôi muốn qua nhà cậu một chuyến, hôm nay đã là hai tám tháng chạp, theo tập tục của chúng tôi, con gái gả ra ngoài cần đưa chút quà tặng về nhà trước khi sang năm mới.”

Ôn Hủ Hủ tùy tiện tìm một lí do.

Cho nên ý cô là nơi này của hắn đã trở thành nhà cô, cô cũng chấp nhận duy trì quan hệ vợ chồng của hắn và cô, phải không?

Người đàn ông đang viết chữ kí rồng bay phượng múa của mình xuống tài liệu nghe vậy thì hơi nâng khóe môi lên: ”Được, để Hàn Tự đưa cô đi.”

”Ôi! Không cần không cần, tự tôi lái xe đi là được rồi, anh… Nếu anh có thể cho tôi mượn một chiếc xe, tôi muốn đến siêu thị đi dạo trước xem có gì mua không, nếu Lãnh Tự đi cùng thì quá phiền phức người ta rồi.”

Ôn Hủ Hủ vội vàng từ chối.

Cô về nhà cậu tất nhiên không phải vì thật sự muốn tặng quà cho ông ta, chẳng qua cô chỉ muốn qua đó chào hỏi ông ta, dù sao Đỗ Như Quân cũng là con gái ông ta.

Cũng may người đàn ông này đồng ý với yêu cầu của cô.

Mười mấy phút sau, cô đứng trong gara chọn một chiếc Cayenne màu trắng không quá nổi tiếng rồi lái ra ngoài.

Lãnh Tự đứng ở cổng Hoàng Đình số 1 nhìn chiếc xe biến mất trên đường lớn, nói vào tai nghe trong tai: ”Tổng giám đốc, Ôn tiểu thư đã ra ngoài, tôi đi theo sao?”

”Ừm, đừng để cô ấy phát hiện, còn nữa, chỉ bảo vệ an toàn cho cô ấy.”

Hoắc Tư Tước nghe bên kia báo cáo cũng không bất ngờ chút nào.

Hắn lạnh nhạt nhìn qua tư liệu trước khi nhà người phụ nữ kia phá sản, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không có sự tức giận mà chỉ bình tĩnh như nước.

Rốt cuộc cô nhớ ra là ai đã bán đứng mình?

Đúng là không dễ dàng.

Khóe miệng hắn hơi cong lên thành nụ cười lạnh, sau đó lại nhanh chóng vùi đầu vào công việc.

Lúc Ôn Hủ Hủ đến Đỗ gia, Đỗ Hoa Sênh đang được đẩy trong hoa viên phơi nắng, trong nhà chỉ còn mình mợ Lưu Bội và hai người giúp việc đang giúp bà trang trí phòng.

”Hai người các cô treo chiếc đèn lồ ng đỏ này ở đây, còn nữa câu đối cũng phải dán ba đôi, mỗi cửa dán một đôi.”

”Vâng phu nhân.”

Giúp việc nghe xong lập tức cầm đồ đi làm việc.

Ôn Hủ Hủ nắm chặt tay, lúc này cô mới đi đến sau lưng mợ: ”Mợ, con muốn nói chuyện với mợ một chút.”

Lưu Bội xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Người phụ nữ này mãi mãi như vậy, cho dù đã bao lâu rồi cô mới đến gặp bà, hay quan hệ của cô với bà có thành thế nào thì ánh mắt của bà vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.
 
Chương 527


Chương 527

”Chuyện gì?”

”…Mợ, chúng ta có thể lên phòng rồi nói không?” Ôn Hủ Hủ hơi lo lắng mợ không chịu nổi, cô muốn nói chuyện riêng với bà.

Thế là, khoảng hai mươi phút sau, trong tình trạng cậu không nói lời nào, Ôn Hủ Hủ ở tầng hai căn nhà này nói hết tất cả mọi chuyện, sau đó cô thấy được vẻ mặt lạnh nhạt của người mợ này lần đầu tiên xuất hiện vết rạn.

”Con có… chứng cớ gì chứng minh con bé làm sao?”

”Có!” Ôn Hủ Hủ lấy USB có toàn bộ bản thảo cất ở căn hộ của mình ra.

”Cuốn sách con viết lúc trước, trước khi được xuất bản đã được con sửa qua, mà bản thảo lấy từ chỗ Cố Hạ, từng câu từng chữ bị sai trong đó, bao gồm cả dấu chấm câu con không cẩn thận dùng sai đều giống nhau như đúc, đây chính là chứng cứ.”

”Dựa vào đâu? Con dám nói mình chưa từng đưa thứ này cho người khác sao?”

”Chưa từng, ngoài bản thảo con sao chép ra để đưa cho Như Quân, nhưng thứ khác con đã mang hết ra nước ngoài, con không có khả năng đưa cho người khác đâu mợ.”

Ôn Hủ Hủ khẳng định bằng ngữ khí chưa bao giờ có.

Lời vừa dứt, cuối cùng khuôn mặt của Lưu Bội ngồi ở trước mặt cô cũng tái đi, giống như vừa có một ai đó dội một thùng nước lạnh từ trên đỉnh đầu bà xuống, một giây sau, ngay cả ánh sáng trong mắt bà cũng tắt.

Thật ra Lưu Bội là một người rất mạnh mẽ.

Mặc dù năm đó Ôn gia có ân với Đỗ gia nhưng chuyện này không có chút liên quan nào đến Lưu Bội, nhưng vì bà là vợ của Đỗ Hoa Sênh nên lúc Ôn gia ngã xuống, bà đã cố gắng hết sức để vực nó dậy.

Kiểu người như thế này là người rất kiêu ngạo.

Ánh mắt bà không chứa được nửa hạt cát, chuyện gì cũng có thể biến thành sự kiêu ngạo của mình, nhưng tất cả mọi thứ bà làm lúc này lại bị con gái mình phá hỏng không sót lại gì!

Ôn Hủ Hủ nhìn người mợ đang bị đả kích nặng nề của mình, đột nhiên cô có chút hối hận vì đã nói chuyện này cho bà biết.

”Mợ, con… con không có yêu cầu gì khác, mợ, chuyện này vì con mà mới xảy ra, nếu như con không thể ngăn chuyện này lại thì cũng không khác con đang tự tay giết anh ấy là bao, mợ, mợ hiểu lòng con không?”

”Vậy con muốn làm thế nào?”

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lưu Bội cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt không còn chút máu của bà mang theo sự hoảng sợ.

Trái tim Ôn Hủ Hủ như bị xiết chặt.

Cô không chịu được ánh mắt của mợ mình, cô quay đầu nhìn về phía khác: ”Mợ yên tâm, con sẽ không lấy mạng cô ta, hôm nay con đến đây cũng chỉ muốn chào hỏi hai người, nếu như cô ta vẫn còn khư khư cố chấp thì con sẽ không ngại dùng bất kì thủ đoạn nào để cô ta dừng chuyện này lại.”

Bất kì thủ đoạn?

Lưu Bội lập tức hoảng sợ: ”Con muốn làm gì? Cái gì gọi là bất kì thủ đoạn? Nó là đứa con gái duy nhất của cậu con, cho dù… nó làm sai, con cũng không thể cho nó thêm một cơ hội sao?”

Cuối cùng bà vẫn chọn bảo vệ con mình.

Ôn Hủ Hủ nhìn bà một cái, cũng không trách bà, cô cũng là một người mẹ, cô có thể hiểu được tấm lòng của bà.
 
Chương 528


Chương 528

‘Con đã cho rồi, trước khi đến đây con đã gọi điện thoại cho cô ta, nhưng cô ta không thừa nhận. Mợ, mợ phải hiểu, cho dù chuyện này con không ra tay thì Hoắc Tư Tước và ông cụ Hoắc chẳng mấy chốc cũng sẽ tìm đến đây, bây giờ họ đã biết con là người viết cuốn sách kia, Cố Hạ cũng đã ở trong tay họ, mợ cảm thấy Như Quân có thể trốn được bao lâu?”

”…”

Cuối cùng Lưu Bội cũng không phản đối, sắc mặt bà càng tái đi.

Đúng vậy, bây giờ chỉ có cháu gái, nếu như con gái thật sự không chịu nói, nếu như người nhà họ Hoắc đến tìm thật thì nó còn mạng sao?

Lưu Bội nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống.

”Vậy con muốn làm gì? Đưa nó sang nước ngoài? Hay là nhốt nó lại?”

”Vô dụng, con muốn cô ta vĩnh viễn mất đi kí ức này!”

Ôn Hủ Hủ vô cùng bình tĩnh nói.

Nhưng Lưu Bội nghe xong lại mở to hai mắt, bà khó tin nhìn cô cháu ngoại này, lầm tưởng không biết mình có nghe nhầm không.

”Con nói gì? Mất kí ức? Con có ý gì?”

”Ý của con chính là làm cô ta hoàn toàn mất đi kí ức này, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo sau này cô ta sẽ không làm ra chuyện này lần nữa.”

”Con điên rồi!” Lưu Bội giận dữ, bà kích động đến mức đứng bật dậy: ”Con xóa sạch kí ức của con bé, vậy chẳng phải con bé cũng sẽ không nhớ được chuyện gì nữa sao?”

Ôn Hủ Hủ lạnh nhạt gật đầu: ”Đúng, nhưng ít nhất cô ta có thể giữ được mạng của mình.”

”Con…”

Lưu Bội tức đến mức muốn nổ tung.

Bà hoàn toàn không ngờ phương pháp giải quyết cuối cùng mà cháu gái đưa ra lại là cách này.

Nhưng lúc bà muốn mắng cô thì lại phát hiện mình căn bản không thể phản bác được.

Vì so với mạng của con gái thì lấy đi kí ức đúng là tốt hơn nhiều, không có kí ức thôi mà, sau này có thể từ từ tạo nên kí ức mới, nhưng mất mạng rồi thì cái gì cũng không còn.

Lưu Bội chán nản ngã xuống ghế.

Lần này bà thậm chí không còn sức để hỏi tại sao cháu gái lại độc ác như vậy với con gái mình. Trước kia cô không phải như vậy, nếu có thể bỏ qua thì tuyệt đối sẽ bỏ qua.

Vì sao lần này ngay cả một đường lui cũng không chừa cho họ?

Lưu Bội chưa từng cảm thấy thất bại như bây giờ.

”Con đi đi, qua năm mới mợ sẽ giao người cho con.”

”…Được.” Cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể gật đầu rồi đi xuống tầng.

Cô không đau khổ sao?

Đương nhiên là đau khổ rồi, bọn họ là cậu mợ của cô, là người thân duy nhất trên đời của cô lúc này, cho dù cô làm tổn thương ai cũng không muốn làm họ tổn thương.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác trong chuyện này.

Cô tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Đỗ Như Quân hại người đàn ông kia, cô càng không thể nhìn hắn bị hủy hoại như vậy được.
 
Chương 529


Chương 529

Tuyệt đối không thể!

Ôn Hủ Hủ quay về xe, gần như khi cửa xe đóng lại, nước mắt cô giấu thật lâu cũng lập tức rơi xuống như trân châu đứt đoạn.

”Thật xin lỗi, cậu, mợ…”

Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe một lúc lâu rồi mới khởi động xe chuẩn bị rời đi.

Cô còn muốn đi tìm nữ bác sĩ họ Lạc kia, cô muốn biết rốt cuộc năm đó cô ta chữa trị cho người đàn ông kia như thế nào.

Còn nữa, câu nói cuối cùng ngày hôm qua của cô ta nói Ôn Hủ Hủ cô là một quả bom hẹn giờ là có ý gì?

Ôn Hủ Hủ mở bản đồ, tìm được nhà cũ nhà họ Lạc, đang chuẩn bị lái xe đi thì điện thoại vang lên.

”Alo?”

”Ôn tiểu thư, khi nào cô quay về đây? Mấy người tiểu thiếu gia vừa được mang về, tiểu thiếu gia Mặc Mặc có chút không thoải mái, nói là tối qua ở bên lão gia bị cảm, cô có muốn về xem qua cho cậu ấy không?”

”Cái gì? Mặc Mặc bị ốm?”

Ôn Hủ Hủ nghe xong, tâm trạng đi nơi khác cũng không còn, cô trực tiếp quay đầu về vịnh Thiển Thủy.

Lãnh Tự vẫn luôn đi sau xe, sau khi thấy cảnh này cũng lập tức gọi điện cho sếp: ”Tổng giám đốc, Ôn tiểu thư đã quay về.”

Hoắc Tư Tước vẫn đang bận rộn trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, nghe vậy cũng chỉ lạnh nhạt nói một câu: ”Phát hiện ra gì rồi sao?”

Lãnh Tự nhớ lại ban nãy, lắc đầu: ”Không có, cô ấy ở bên trong chưa được bao lâu đã đi ra, nhưng sau khi ra ngoài, tôi thấy cô ấy trốn trong xe một lúc rồi mới đi ra.”

Hoắc Tư Tước: “…”

Trốn vào trong xe? Trốn trong xe làm gì?

Chẳng lẽ cô lại bị hai ông bà già kia mắng sao? Vì để bảo vệ cho con gái của mình?

Ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén, hơi thở cũng lạnh đi.

”Hai hôm nay phái người theo dõi chỗ kia chặt chẽ cho tôi, không được bỏ qua bất kì hành động nào bên trong, đặc biệt là của Đỗ Như Quân.”

”Vâng tổng giám đốc.”

Lãnh Tự nhanh chóng sắp xếp xong xuôi.

Ôn Hủ Hủ thì đang tăng tốc chạy về Hoàng Đình số 1, quả nhiên vừa về đã thấy con trai nhỏ đang không ổn chút nào.

”Sao vậy? Mặc Mặc, sao đột nhiên lại ngã bệnh thế này?” Ôn Hủ Hủ cực kì đau lòng, sau khi thấy thì lập tức đến ôm đứa nhỏ trong tay dì Vương.

Ngay cả ông cụ Hoắc đang đứng bên cạnh cũng bị cô bỏ qua.

Mặc Bảo rất ít khi bị bệnh.

Từ khi còn nhỏ cậu bé đã rất ngoan, Ôn Hủ Hủ mang theo hai đứa nhỏ, đứa bé khiến cô bớt lo nhất chính là đứa nhỏ này, buổi tối cậu bé rất ít khi đòi sữa chứ đừng nói đến bị bệnh.

Nhưng bây giờ cậu bé lại bị bệnh nặng đến mức không còn sức gọi mẹ.

”Mẹ, thật xin lỗi.”

Hoắc Dận thấy dáng vẻ lo lắng của mẹ thì lập tức áy náy đứng bên cạnh mẹ.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy, cô dịu dàng xoa tóc cậu bé: ”Đồ ngốc này, sao có thể trách con được chứ? Không sao đâu.”
 
Chương 530


Chương 530

”Mẹ, anh trai đến nhà ông nhỏ xong mới bị bệnh, sau đó chúng con không qua nữa.” Nhưng đúng lúc này Tiểu Nhược Nhược bỗng nhiên đi tới, giọng trẻ con non nớt nói một câu.

Nhà ông nhỏ?

Ôn Hủ Hủ lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này cô mới chú ý đến ông cụ Hoắc đang đứng bên cạnh.

”Là như vậy, hôm qua khi ba đứa nhỏ đến, người trong nhà đều rất vui nên mới mời ba đứa qua chơi. Ba dựa theo bối phận, để mấy đứa đến nhà chú nhỏ các con chơi trước, ai ngờ Mặc Nhi vừa về đã sốt, đã mời bác sĩ đến khám, anh ta bảo nó bị cảm lạnh, có lẽ do chiều chơi trong sân quá lâu nên mồ hôi lạnh thấm ngược vào.”

Ông cụ chống gậy giải thích cặn kẽ cho Ôn Hủ Hủ.

Đây cũng là lần đầu tiên họ chính thức nói chuyện với nhau từ sau chuyện kia, lần trước ông ấy đến đây cùng Cố Hạ, vì sự kiện đột ngột kia mà hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau.

Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng chỉ lạnh nhạt gật nhẹ đầu rồi bế đứa nhỏ lên tầng.

Dì Vương: ”…”

Quản gia Hà đi cùng ông lão đến: ”…”

Đúng là lần đầu tiên thấy cô gái này to gan đến vậy.

Ôn Hủ Hủ trực tiếp bế đứa nhỏ lên phòng ngủ trên tầng hai của mình, sau đó cô để hai bảo bối đi theo mình lên tầng ba lấy thuốc và lấy nước ấm.

”Mặc Mặc đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ lập tức khám cho con, con sẽ nhanh hết khó chịu thôi, được không nào?”

”Được…”

Đứa nhỏ ngày thường vẫn ngoan ngoãn tràn đầy sức sống bây giờ lại yếu ớt nằm trong lòng mẹ như một con mèo nhỏ.

Ôn Hủ Hủ thấy thế không khỏi cảm thấy đau lòng.

Cô nhanh chóng đặt cậu bé lên giường, đưa tay bắt mạch cho cậu bé mới phát hiện mạch đập bình thường vô cùng mạnh mẽ lúc này đang vô cùng yếu ớt.

Hơn nữa mạch còn đập rất chậm, không ổn định chút nào.

Dạng mạch này rõ ràng là bị đau dạ dày, sao lại thành cảm lạnh được?

Ôn Hủ Hủ cau mày, cũng không có tâm trí đi truy xét nhiều như vậy, cô lấy bao đựng ngân châm ra, đâm vào mấy huyệt vị trên người đứa nhỏ.

Quả nhiên vừa châm cứu xong sắc mặt của đứa nhỏ đã tốt hơn nhiều.

”Mẹ, con đói.”

”Được, mẹ nấu chút cháo làm ấm dạ dày cho con nhé, được không?” Ôn Hủ Hủ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của bé.

Hai bạn nhỏ còn lại thấy vậy cũng vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Hoắc Dận, sau khi cậu nghe thấy em trai nói muốn ăn xong đã lập tức chạy xuống nói với dì Vương.

Tin này vừa được truyền ra, bầu không khí trong biệt thự cũng thoải mái hơn nhiều.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho đứa nhỏ xong, Ôn Hủ Hủ thấy cũng không còn sớm nữa nên chuẩn bị xuống giúp dì Vương nấu cơm.

Không ngờ sau khi xuống tầng, cô phát hiện đã lâu như vậy mà ông lão vẫn còn bên dưới chứ chưa quay về, ông ấy một mình ngồi trên sopha, vừa xem bản tin thời sự vừa uống trà.
 
Chương 531


Chương 531

Ông ấy đây là… đang đợi cô sao?

Ôn Hủ Hủ lập tức cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Thậm chí cô còn có chút bất an.

Bên phía nhà cũ chưa có chút động tĩnh nào về việc của Tôn gia, không có khả năng tin tức chưa truyền đến được, cho nên bây giờ ông ấy chưa đi là vì chuyện này sao?

”Đứa nhỏ không sao? Con qua đây ngồi một lát đi.”

Quả nhiên, sau khi thấy cô uống, ông lão đã ngồi trong phòng khách uống hết mấy ấm trà điềm đạm vẫy tay với cô.

Người Ôn Hủ Hủ cứng lại, cuối cùng cô cũng đi qua.

”Ngồi đi, rất lâu rồi con không pha trà cho ba, đây là trà đan tùng ba mang từ bên kia sang, đặc sản của Ôn gia con, pha thử chút đi.”

Ông cụ Hoắc đặt lên bàn một bình lá trà rồi đẩy đến trước mặt Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Chóp mũi cô lập tức cảm thấy cay cay, hốc mắt cũng đỏ ửng.

Đan tùng, vậy mà ông ấy còn nhớ rõ cái này.

Cô nắm tay đến mức ngón tay trắng bệch, vẫn nghe lời ngồi xuống cạnh ông ấy, sau đó tạm thời quên đi những gì đã dặn lòng ở tiệc mừng thọ hôm trước, lại bắt đầu pha trà như ngày thường.

”Nghe nói biểu hiện của ba con ở trong tù rất tốt, gần đây vừa được giảm hình phạt.”

”Thật sao?”

Tin tốt đột nhiên xuất hiện khiến Ôn Hủ Hủ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ông cụ.

Ba được giảm hình phạt rồi?

Tốt quá, ba con họ có thể nhanh gặp nhau hơn rồi.

”Ừ, giảm ba năm, cộng với sáu năm đã ngồi thì thành chín năm, còn một năm nữa là con có thể thấy ba con rồi.”

Tâm trạng ông lão dường như cũng không tệ.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Mười năm?

Không phải trước đó nói mười lăm năm sao? Sao đột nhiên biến thành mười năm rồi? Chẳng lẽ cô nhớ nhầm?

Ôn Hủ Hủ có chút mông lung, nhưng cô nhanh chóng không nghĩ đến những chuyện này nữa, mười năm không phải càng tốt hơn sao? Cô sắp được gặp ba rồi.

”Vậy…Vậy hai hôm tới tôi có thể đi gặp ông ấy một chút không? Tôi… Mấy năm nay tôi vẫn luôn ở nước ngoài nên chưa từng gặp ông ấy, tôi muốn…muốn đến thăm ông ấy chút.”

”Đương nhiên, lúc nào con muốn đi cũng được, ba sẽ sắp xếp cho con.”

Ông cụ Hoắc thoải mái đồng ý.

Cuối cùng bầu không khí giữa hai người cũng hòa hoãn xuống, tạm thời hòa thuận như lúc trước.

”Hôm nay ông… chờ tôi ở đây là vì muốn hỏi tôi chuyện đã xảy ra ở Tôn gia sao?”

Có lẽ do xuất phát từ cảm kích, sau khi uống xong vài chén trà, Ôn Hủ Hủ thấy ông cụ mãi không nhắc đến chuyện kia, cô mâu thuẫn một lúc, cuối cùng vẫn chủ động nói đến.

Điều khiến cô bất ngờ là ông cụ lại lắc đầu.
 
Chương 532


Chương 532

”Không phải, ba ngồi đây chỉ vì muốn nói chuyện của ba con cho con biết, chuyện con nói ba sẽ không tham gia, đây là chuyện của Tư Tước, ngay cả nó cũng tin tưởng con như vậy thì ba không cần phải nhúng tay vào nữa.”

”Hơn nữa ba muốn xin lỗi vì ngày trước đã có thành kiến với con, con là một đứa trẻ ngoan, ba nhìn con lớn lên, ba biết rõ con là người như thế nào hơn bất kì ai khác, ba không nên nghi ngờ tình cảm của con dành cho Tư Tước, cho nên bây giờ ba sẽ không tiếp tục can thiệp vào chuyện này nữa, ba nên xin con tha thứ cho ba mới đúng, không biết con có đồng ý không?”

Cuối cùng ông cụ nâng cốc trà lên, vẻ mặt chua xót cầu xin Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ sợ đến ngây người.

Vậy mà ông ấy… lại cầu xin cô tha thứ?

Ông ấy không trách cô, không chất vấn cô mà ngược lại còn xin lỗi cô vì chuyện lúc trước, bây giờ còn khẩn cầu sự tha thứ của cô?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình chắc chắn đang nằm mơ.

Nhưng cô không thể phủ nhận, sau khi nghe được những lời này, trái tim từng bị chính cô đóng lại, trái tim đã được dựng một tầng phòng thủ vững chắc bắt đầu từ từ tan rã.

”Ông đừng nói như vậy, có một số việc, là tôi… đã làm sai.”

”Nhưng con thật lòng muốn bảo vệ trái tim của Tư Tước, chỉ cần chuyện đó là đủ.”

Trước khi ông cụ Hoắc rời đi đã nói một câu như vậy.

Dường như, đến lúc này ông ấy đã thật sự thừa nhận sự tồn tại của Ôn Hủ Hủ trong cuộc đời của Hoắc Tư Tước, ông ấy cho phép cô ở bên cạnh bảo vệ hắn cả đời này.

Lúc Hoắc Tư Tước nhận được tin quay về thì Hoàng Điình số 1 đã gió êm sóng lặng.

Mặc Bảo bị bệnh nghỉ ngơi ở trên tầng, Ôn Hủ Hủ dẫn Nhược Nhược và Hoắc Dận đến phòng cậu bé chơi, căn biệt thự lớn như vậy chìm trong bóng tối, không có tiếng mấy đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, không có bóng dáng mảnh mai kia đi lại.

Căn biệt thự trở nên vô cùng lạnh lẽo buồn tẻ.

Hắn dừng bước, trong lòng cảm thấy không thể quen được.

Sau đó hắn ngay cả giày cũng không thay đã lập tức lên tầng hai, đi đến cửa phòng ngủ lộ ra chút ánh sáng.

”Anh về rồi?”

Khi cửa phòng ngủ bị mở ra, dưới ánh đèn màu cam nhạt trong phòng ngủ, một người phụ nữ đang ngồi dưới thảm đọc sách cho mấy đứa nhỏ nghe, cô nghe thấy âm thanh nên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn đều là ý cười.

Hắn về mà cô vui như vậy sao?

Hoắc Tư Tước lập tức cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều.

Hắn đứng ngoài phòng ngủ cởi giày, sau đó sải bước đi đến: ”Ừm, Mặc Bảo sao rồi? Không sao chứ?”

”Không sao, chắc là ăn nhiều quá nên mới đau bụng, tôi nghe Nhược Nhược nói thím nhỏ cho mấy đứa ăn rất nhiều anh đào nhập khẩu, anh đào vốn cần được ướp lạnh để đảm bảo chất lượng, ăn nhiều sẽ đau bụng.”

Ôn Hủ Hủ từ tấm thảm đứng dậy, cô chuẩn bị xuống làm đồ ăn khuya cho người này.

Nhưng cô vừa đi đến cửa, người đàn ông sau khi kiểm tra con trai không có việc gì đã gọi cô lại: ”Tôi đã ăn rồi, hôm nay công ty liên hoan ngày cuối cùng làm việc.”
 
Chương 533


Chương 533

”Ồ.”

Ôn Hủ Hủ dừng lại, chuẩn bị quay về chăm sóc con.

Cô cũng không cảm thấy gì lạ, lúc trước khi làm cho hắn cũng là hắn nhờ, bây giờ làm nhiều rồi nên cũng thành quen.

Bây giờ hắn nói không cần làm cô cũng không cảm thấy lạ.

Nhưng tối hôm đó cô không được tiếp tục chăm con nữa, người đàn ông kia nói cô lên tầng với hắn để hắn kiểm tra vết thương, cô đừng quên cô cũng là một người bị thương.

Kết quả tối hôm đó tụi nhỏ được giao cho dì Vương.

Mà Ôn Hủ Hủ thì ở lại phòng ngủ của người đàn ông kia.

”Đây…Đây là thuốc gì vậy? Vì sao anh lại bôi thuốc này cho tôi? Sao đầu tôi lại choáng thế này?”

”Sao tôi biết được? Tôi cũng đâu phải bác sĩ, choáng thì lên giường nằm đi.” Sau đó Hoắc Tư Tước ném tuýp thuốc trong tay sang một bên, bế cô đặt lên giường.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Dì Vương ở phía dưới nghe thấy tiếng động thì vui vẻ ôm Tiểu Nhược Nhược đang muốn tìm mẹ về phòng ngủ.

Về phần Hoắc Dận, không cần để ý đến cậu, tên nhóc này còn ước gì ba mẹ mình như vậy mãi đấy.

*

Hôm sau.

Khác với đêm đầu khó ngủ, tối hôm qua Ôn Hủ Hủ ngủ rất ngon, nhưng khi tỉnh lại cô không khỏi ngây người ra vì kinh hãi.

Mẹ ơi, cô đang… ôm người chứ không phải ôm gối sao?

Đôi mắt cô run rẩy nhìn người đàn ông đang bị mình ôm chặt cứng như bạch tuộc, mới sáng sớm nhưng đại não của cô đã bị k1ch thích còn hơn gặp động đất cấp độ mười.

Nhưng k1ch thích thì k1ch thích, cô nhìn gò má người đàn ông, vừa đắm chìm trong sắc đẹp của hắn vừa tự kiềm chế bản thân.

Tên nhãi này đúng là đẹp trai thật!

Trong ánh nắng vàng óng ả, khuôn mặt sắc bén và uy nghiêm thường ngày lúc này đã trở nên mềm mại hơn, sống mũi cao, lông mày như lông vũ, ánh mắt bén nhọn lúc này cũng không còn cứng ngắc như bình thường mà đã dịu dàng hơn, lông mi dày cong dài như hai cánh quạt tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt hắn nhìn rất đẹp.

”Nhìn đủ chưa?”

”Hả?” Ôn Hủ Hủ đang trầm mê sắc đẹp đột nhiên mở to mắt, cô giống như người đang làm chuyện xấu bị người ta bắt được.

Thực tế cô đúng là đã bị bắt tại trận.

”Tôi đẹp mắt như vậy sao? Cô nhìn đến chảy cả nước bọt rồi.”

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng mở mắt ra, hắn nghiêng người nhìn đồ ngốc bị mình dọa đến không khép được miệng, đôi mắt trong vắt như dòng suối cũng mở to mà cảm thấy buồn cười.

Cô ngốc quá rồi, ngay cả việc hắn tỉnh từ lâu rồi cũng không biết sao?

Nhưng có thể thấy được dáng vẻ này của cô, tâm trạng của hắn không tệ chút nào.

”Cô vừa nghĩ gì?”

”…Không có… Không có gì.” Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng lấy lại tinh thần, tai cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, cô túm chăn định trốn tránh.
 
Chương 534


Chương 534

Nhưng đã quá muộn.

Cô chỉ mới cử động, người đàn ông vốn đang bị cô cuốn chặt như bạch tuộc, cánh tay đang bị cô gối lên lúc này đã duỗi ra giữ chặt cô trong ngực.

Hô hấp của Ôn Hủ Hủ như dừng lại.

”Chắc chắn là không có gì sao? Chẳng lẽ cô không phải đang muốn hôn tôi sao?”

”Cái gì… Cái gì?”

”Quên rồi sao? Đêm qua sau khi đi ngủ, là ai vẫn luôn vừa ôm vừa hôn tôi vậy, tôi không đồng ý cũng nhất quyết muốn hôn tôi xong mới bỏ qua.”

Người đàn ông bên cạnh bình thản nói ra những lời này như đang thuật lại một chuyện vô cùng bình thường.

Nhưng Ôn Hủ Hủ nghe xong lại giống như mới nghe thấy sét đánh ngang tai, ”ầm” một tiếng, đại não lập tức trở nên trống rỗng.

Cô vừa ôm vừa hôn hắn?

Sao có thể chứ, cô cũng đâu phải bi3n thái, sao cô có thể làm chuyện này với hắn được chứ?

Trừ khi, trừ khi cô nghĩ hắn thành mấy đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ, sau đó tất cả máu trong người đều chảy ngược l3n đỉnh đầu, cô bị hắn giữ trong lồ ng ngực nên không thể trốn tránh, khuôn mặt đỏ như máu.

”Nhớ rồi?”

”…Không, không phải, anh nghe tôi giải thích, có lẽ tôi… có lẽ tôi nghĩ rằng anh là Nhược Nhược, sau đó… sau đó mới như vậy.” Cô vội vàng giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến mức sắp nhỏ được máu.

Nhưng đúng lúc này, cánh tay đang ôm lấy cô của người nào đó đột nhiên xiết chặt.

”Ô…”

Ôn Hủ Hủ lập tức dừng lại, cô theo bản năng ngẩng đầu, đúng lúc này người đàn ông cũng cúi người xuống, đôi môi mềm mại nóng hổi đặt lên môi mềm của cô.

”!!!”

Ôn Hủ Hủ hóa đá.

Hắn đây là… có ý gì? Rõ ràng cô đã nói mình không cố ý rồi, sao hắn lại làm thế này?

Tiếp xúc thân mật đến quá bất ngờ, bất ngờ đến mức cô không dám tin đây là thật.

Nhưng đây là bất ngờ sao?

Cũng không phải, tối hôm qua đúng là có người cưỡng hôn, nhưng không phải Ôn Hủ Hủ, mà là con cáo già này.

Cô ôm lấy hắn là thật, do đã quen ngủ với bé con nên có người ngủ bên cạnh kiểu gì cô cũng sẽ theo bản năng ôm người đó, mà người trước mắt lại không phải đứa nhỏ, hắn là một người đàn ông tràn đầy năng lượng.

Vậy nên một người đàn ông tràn trề năng lượng sau khi bị vợ mình ôm lấy rồi làm một số việc gì đó cũng là chuyện rất bình thường.

Hoắc Tư Tước nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự mềm mại quen thuộc của đôi môi kia, cơ thế hắn run lên một cái, trên môi như có dòng điện chạy qua, chỉ một giây sau, sự khô nóng khó chịu đã từ bụng lan ra khắp người.
 
Chương 535


Chương 535

Đàn ông lúc sáng sớm vốn khá hưng phấn.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bị ăn sạch như thế nào đến bản thân cô cũng không rõ, cô chỉ biết sau khi vất vả lắm mới thoát ra khỏi cảnh như trong mơ này, cả người cô đều tan ra từng mảnh.

”Mệt sao? Có muốn anh ôm em đi tắm không?”

Giọng người đàn ông sau khi được thỏa mãn dịu dàng đến độ có thể vắt ra nước, sau khi thấy ai đó bị mình chơi đùa mệt đến mức không còn sức lực, hắn rời giường, tâm trạng rất tốt, còn chủ động muốn giúp cô tắm rửa.

Ôn Hủ Hủ cạn kiệt sức lực nhìn hắn một cái.

Tắm rửa?

Giết cô đi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại nóng bừng lên, ánh mắt dời khỏi cơ thể vạm vỡ vẫn còn để trần của hắn, kéo chăn trùm kín đầu.

”Không muốn, anh ra ngoài, em không muốn cho anh vào.”

”…”

Hai người cũng đâu phải lần đầu đâu, xấu hổ cái gì chứ?

Hoắc Tư Tước không thể hiểu nổi suy nghĩ của người phụ nữ này, nhưng sáng nay tâm trạng hắn rất tốt, cô đã nói hắn ra ngoài, sau khi thay xong quần áo, hắn ngoan ngoãn đi xuống tầng.

”Ba, ba dậy rồi, ba dậy muộn quá, chúng con ăn xong bữa sáng rồi.”

Mấy bạn nhỏ đã ngồi dưới tầng chơi được một lúc, đặc biệt là Mặc Bảo, sau khi nghỉ ngơi một đêm, cậu bé đã khôi phục tinh thần, thấy ba xuống thì nở nụ cười vô cùng tiêu chuẩn nói.

Hoắc Tư Tước thấy vậy tâm trạng càng tốt hơn.

Hắn đi đến xoa đầu cậu bé: ”Con không sao chứ?”

Mặc Bảo lập tức cười lắc đầu: ”Không sao ạ, con đã sớm khỏe rồi, mẹ đâu ba? Mẹ thế nào? Tối hôm qua ba có chăm sóc cho mẹ không vậy?”

Đứa nhỏ này lại còn nói một câu hai nghĩa.

Hoắc Tư Tước chỉ có thể xoa đầu nhỏ của bé rồi đi vào phòng bếp.

”Tiên sinh, ngài dậy rồi, hôm nay ngài không cần đến công ty sao?”

”Ừm.” Hoắc Tư Tước lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía đồ vật đặt trên bàn bếp: ”Đó là cái gì?”

”Là yến bổ máu, không phải tiên sinh nói chưng cho Ôn tiểu thư ăn sao? Sáng nay tôi đã chưng hai bát.” Người hầu này vậy mà còn kể công với hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước có chút không được tự nhiên.

”Tôi không ăn.”

”Tôi biết, hai bát này đều chưng cho Ôn tiểu thư ăn, phụ nữ cần bồi bổ rất nhiều.”

”…”

Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa rồi.

Hoắc Tư Tước ra khỏi phòng bếp, định ra sân xem mấy đứa nhỏ thì đúng lúc này có một người xuất hiện bên ngoài biệt thư.

”Hoắc Tư Tước, tôi nghe nói anh nghỉ nên cố ý đến đón anh đây, khó có dịp tôi ở trong nước, tôi kiểm tra cho anh xong tôi sẽ đi.”

Lạc Du quen thuộc đi từ cửa lớn vào như người ở nơi này.
 
Chương 536


Chương 536

Cô ta mặc một chiếc áo kaki vải màu kem, bên trong là áo len trắng, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, mái tóc nâu dài bay bay theo gió khiến dáng người yểu điệu thục nữ của cô ta càng được phác họa rõ ràng.

Đương nhiên cô ta cũng cười rất tươi.

Ôn Hủ Hủ vừa tắm xong, cô đang cầm khăn lau đầu bước ra từ phòng ngủ tầng ba, vừa cúi đầu đã thấy cảnh này, trong lòng không khỏi nôn nao…

”Kiểm tra cái gì? Tôi không cần.”

Hoắc Tư Tước từ trước đến nay vẫn vô cùng lạnh nhạt với người phụ nữ này, hắn không chút cảm xúc nói một câu rồi bước ra sân.

Lạc Du cũng đã quen với chuyện này, cô ta đi theo sau hắn.

”Đây không phải là chuyện anh nói không cần là được, tôi nói cho mà nghe, Hoắc Tư Tước, anh đừng quên tôi là bác sĩ, tôi bỏ biết nhiêu việc để đến đây không phải để chơi với anh.”

”Cô có thể không đến.”

”Tôi cũng muốn, nhưng ông cụ nhà anh gọi điện thúc giục hết cuộc này đến cuộc khác, sao tôi có thể không đến được? Còn miêu tả anh rất dọa người nữa, anh mau chóng đi đi, đừng ở đây lề mề nữa, tôi khám cho anh xong còn làm việc khác nữa.”

Lạc Du không kiên nhẫn nắm lấy cánh tay của người đàn ông đang không để ý đến mình.

Ôn Hủ Hủ đứng trên tầng thấy vậy không khỏi kinh ngạc.

Quan hệ của họ quen thuộc đến vậy sao? Ngày trước cô cũng không thấy Cố Hạ có những hành động như thế này với người đàn ông kia.

Trong lòng Ôn Hủ Hủ bắt đầu có chút không thoải mái.

Người đàn ông dưới sân không có quá nhiều phản ứng, Lạc Du kéo hắn lại hắn cũng chỉ hất rồi rút cánh tay mình ra khỏi tay cô ta.

”Trong vòng ba giây, biến mất khỏi mắt tôi.”

”Được, vậy anh nhớ đến tìm tôi, à đúng rồi, anh cho tôi mượn chút tiền đi, ba tôi lại khóa thẻ của tôi rồi.”

Đột nhiên người phụ nữ kia oán giận nói một câu.

Gân xanh trên trán Hoắc Tư Tước nhảy lên, hắn không thể nhịn được nữa, đưa mắt nhìn cô ta: ”Cô lại làm gì rồi? Trước khi cô về ba cô đã cho cô năm trăm vạn rồi mà, cô mới về được bao lâu mà ông ấy lại khóa thẻ rồi?”

”Trách tôi được sao? Năm trăm vạn thì làm được cái gì chứ? Anh có biết tôi mua một bình thuốc thử thôi cũng một trăm vạn rồi không? Năm trăm vạn cũng chỉ đủ mua năm bình!”

”…Đồ điên.”

”…”

Lúc Ôn Hủ Hủ xoay người vào phòng ngủ đã nghe được hai từ người đàn ông bực bội nói ra.

Đồ điên, hắn nói người phụ nữ kia là đồ điên.

Nhưng mà sao cô lại cảm thấy hai chữ này vừa bất lực lại vừa cưng chiều vậy?

Ôn Hủ Hủ lại lần nữa vào phòng tắm, nhìn bản thân rõ ràng đã trở nên ủ rũ hơn nhiều ở trong gương, một lúc lâu sau cô phát hiện ra một chuyện, sự ghen ghét bắt đầu sinh sôi nảy nở giống như dây leo trong lòng cô.

Vì sao họ lại quen thuộc như vậy?
 
Chương 537


Chương 537

Ngay cả tiền tiêu vặt của Lạc Du người đàn ông này cũng biết, hơn nữa nghe ngữ điệu vừa rồi của hắn, dường như cũng không chút nào ngạc nhiên vì cô ta bị khóa thẻ, giống như chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi vậy.

Tám năm qua quan hệ của họ rốt cuộc là thế nào?

Ôn Hủ Hủ vô cùng ghen tị.

Hơn nữa cô chưa từng cảm thấy như vậy khi Cố Hạ vẫn ở đây…

Cuối cùng Hoắc Tư Tước vẫn đi cùng với Lạc Du.

Đúng là ông cụ Hoắc đã gọi Lạc Du đến, tại tiệc mừng thọ nhà họ Hoắc, Hoắc Tư Tước đã không khống chế được bản thân, ông lão có chút lo lắng nên mới gọi Lạc Du đến.

Lúc xuống tầng Ôn Hủ Hủ không thấy người đâu, cô cũng không hỏi.

”Dì Vương, hôm nay có cần làm gì không?”

”Không cần không cần, tiên sinh đã dặn chờ ngài ấy trở về sẽ đi thăm ba cô với cô, tôi giúp cô chuẩn bị một vài món, cô có muốn đề xuất món nào không?”

”Hả?”

Ôn Hủ Hủ ngẩn người, đột nhiên có chút không phản ứng kịp.

Hắn biết chuyện này sao?

Trái tim cô lập tức loạn nhịp, dường như có ai đó đã chuyển tảng đá luôn đè nặng lên trái tim đi, cô không muốn thừa nhận nhưng tâm trạng cô đúng là tốt hơn rất nhiều.

”Được.”

Cô đồng ý, sau đó bắt đầu ngồi trong biệt thự chờ người đàn ông kia về.

Nhưng cô đã phải thất vọng, cô chờ từ sáng đến chiều, người đi rồi vẫn chưa quay lại, ngược lại ông cụ Hoắc ở bên kia thấy cô vẫn chưa đi nên gọi điện thoại đến hỏi.

”Hủ Hủ, sao con chưa qua? Ba đã hẹn xong với giám ngục bên kia rồi, họ cũng chờ con rất lâu rồi.”

”Hả? Vậy…Vậy con lập tức qua, ba nói họ chờ con một chút, con lập tức đến, được không ạ?” Ôn Hủ Hủ vừa nghe xong đã gấp gáp nói, cô cầm điện thoại, vội vàng khẩn cầu.

Cũng may ông cụ không trách cô.

Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ tự mình lái xe đi đến nhà giam.

Mà cô không biết rằng, lí do Hoắc Tư Tước chưa về là vì hắn đã bị Lạc Du thôi miên ở Lạc gia.

Chuyên môn tâm lí học của Lạc Du rất giỏi, khi còn nhỏ cô ta đã có thể đọc được tâm lí cảm xúc của đối phương, đến khi lớn lên một chút, cô ta đã có thể sử dụng cách của mình để thao túng người khác.

Cho nên từ khi còn rất nhỏ Lạc Du đã được gọi là thần đồng thành phố A.

Năm đó Hoắc Tư Tước sở dĩ bị chú mang sang nước ngoài nguyên nhân lớn cũng vì ông cụ Hoắc nghe nói đến chuyện này nên mới gửi Hoắc Tư Tước đến Lạc gia để chữa trị.

Sau đó hắn mới đồng ý.

Lạc Du nhìn người đàn ông bị mình thôi miên, theo thói quen tắt điện thoại bên cạnh hắn đi.

”Để anh ấy ngủ một lúc, đừng để bất kì ai quấy rầy anh ấy.”

”Được, bác sĩ Lạc.”

Trợ lí của cô ta nghe xong nhanh chóng gật đầu.

Không bao lâu sau Lạc Du đã rời đi, mãi cho đến đêm khuya cô ta mới quay về.
 
Chương 538


Chương 538

Thôi miên không giống một giấc ngủ của người bình thường, nếu như người thôi miên người bệnh không gọi người bị thôi miên dậy thì hắn căn bản sẽ không thể tỉnh giấc, huống hồ người thôi miên lại là Lạc Du rất có thiên phú.

Trợ lí thấy cô ta đã về, vốn muốn nhắc nhở cô ta đánh thức Hoắc Tư Tước trước.

Nhưng Lạc Du đi vào nhìn lướt qua rồi cũng không làm gì thêm, cô ta mang đồ ngủ đến phòng tắm.

Nửa tiếng sau, lúc cô ta vừa ra ngoài thì Ôn Hủ Hủ cũng đã lái xe đến cửa.

”Thật xin lỗi, xin hỏi bác sĩ Lạc có ở đây không?”

”Có, xin hỏi cô là?” Trợ lí của Lạc Du vẫn rất khách sáo.

Ôn Hủ Hủ hơi mấp máy môi, sau khi thấy chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc ở bên ngoài biệt thự, cô tiến lên thêm một bước.

“Tôi đến đón chồng tôi, anh ấy họ Hoắc, sáng nay bác sĩ Lạc nói muốn dẫn anh ấy đến kiểm tra, một ngày rồi cũng không thấy anh ấy quay về nên tôi đến xem thử.”

”Cô nói gì? Cô là… Hoắc phu nhân?”

Sắc mặt trợ lí quả nhiên thay đổi, cô ta khiếp sợ nhìn Ôn Hủ Hủ, lời nói cũng lắp bắp.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không biết nên làm gì, trái tim hơi xuống trầm xuống.

”Tiểu Trần, có chuyện gì vậy?”

Lúc Ôn Hủ Hủ và trợ lí đang bế tắc ở cửa ra vào, Lạc Du vừa tắm xong nghe được động tĩnh bên ngoài, cô ta đứng trên tầng hỏi.

Lúc này trợ lí mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy vào bên trong.

Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang đợi ngoài cửa cuối cùng cũng được vào trong.

”Tôi khá ngạc nhiên đấy, không ngờ cô lại đến đón anh ấy.”

Lại lần nữa gặp lại Lạc Du, lúc này trên người cô ta chỉ mặc áo choàng tắm, mái tóc xoăn dài màu nâu cũng được buộc lên, cô ta cầm hai ly rượu vang đến, đặt một ly xuống trước mặt Ôn Hủ Hủ.

Ly còn lại thì cầm trên tay, lười biếng thưởng thức.

Ôn Hủ Hủ không nhận ly rượu kia, sau khi vừa vào cửa cô đã nhìn xung quanh để tìm kiếm người mình muốn đón.

Nhưng đáng tiếc, cô không tìm được.

”Vì sao lại ngạc nhiên? Tôi đến đón anh ấy không phải là chuyện rất bình thường sao?”

”Đương nhiên không bình thường rồi, một, hai người không thực sự là vợ chồng, hai, chính tôi sẽ đưa anh ấy về. Ôn tiểu thư, quan hệ của tôi với anh ấy còn thân mật hơn những gì cô tưởng tượng nhiều.”

Cô ta vô cùng thẳng thắn, không chỉ lập tức phủ định lời giải thích của Ôn Hủ Hủ.

Mà thậm chí còn nhấn mạnh hai chữ ”thân mật” ở câu cuối.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức tái lại.

Cô ta còn biết họ không phải vợ chồng thật sự?

Còn nữa, sao cô ta lại đột nhiên nhấn mạnh hai chữ kia? Chẳng lẽ buổi sáng lúc đến cô ta đã thấy cô ở tầng ba?

Cô đột nhiên nhớ đến biệt danh ”thần đồng nhí” của người phụ nữ này ngày bé, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt mỉa mai của cô ta, cô cảm thấy bản thân giống như đang tr@n truồng trước mặt người này vậy.
 
Chương 539


Chương 539

Vô cùng nhục nhã!

”Cô nhìn trộm tôi?”

”Cô nghĩ nhiều rồi, tại sao tôi cần nhìn trộm cô? Là cô tự viết cảm xúc của mình lên trên mặt, cô xem đi, đêm nay cô đến đây thật ra cũng không phải là đến đón anh ấy, cô mượn lí do này để đến tìm tôi đúng không?”

”…”

”Cô muốn hỏi tôi, vì sao hôm đó tôi lại nói cô là một quả bom hẹn giờ? Còn nữa, cô còn muốn biết quan hệ của tôi và anh ấy là như thế nào, đúng không?”

Người phụ nữ cầm ly rượu trong tay, từ từ nói.

Rõ ràng là một chuyện đáng sợ như vậy nhưng khi cô ta nói lại giống như một việc vô cùng bình thường.

Chút sắc hồng còn sót lại trên mặt Ôn Hủ Hủ hoàn toàn biến mất.

Cô cũng là bác sĩ, cũng có chút hiểu biết về tâm lí học, nhưng lúc này khi nghe cô ta nói những lời này lại khiến cô lạnh đến dựng lông tơ.

Giống như người trước mặt căn bản không phải là người mà là một con quỷ chui ra từ đâu đó vậy, cô ta sẽ dùng đôi mắt kia đọc hết những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng cô, sau đó công khai từng thứ từng thứ một.

Vô cùng đáng sợ!

”Cô…”

”Cô không cần căng thẳng, yên tâm, những gì cô muốn hỏi tôi đều sẽ trả lời, bây giờ điều cô muốn biết nhất là quan hệ của tôi và anh ấy, đúng không? Được, vậy chúng ta bắt đầu nói từ chuyện này, tôi và anh ấy ngay từ đầu đúng là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, tôi trị liệu cho anh ấy, chúng tôi sớm tối ở chung với nhau, ở bên cạnh nhau như bóng với hình, anh ấy dần có tình cảm với tôi, sau đó người nhà hai bên cố ý muốn chúng tôi kết hôn, mà anh ấy cũng không phản đối.”

”!!!”

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh, ánh mắt run rẩy mãnh liệt.

Kết hôn?

Vậy mà hai người bọn họ lại kết hôn với nhau?

Đại não cô lập tức trống rỗng…

Lạc Du thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng nâng lên cao hơn, lạnh lùng chế giễu: ”Bị dọa sợ rồi? Cô yên tâm, tôi không đồng ý, tôi không có hứng thú với mấy chuyện này, cho nên sau khi họ nói xong, tôi chạy trốn.”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Dường như một thế kỉ vừa trôi qua, cô ngồi đó, ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia, rất lâu sau cũng không động đậy.

Hai người họ… Cuối cùng cô ta lại bỏ trốn.

Lời đó cũng có nghĩa là, nếu như cô ta không bỏ trốn thì năm đó cô ta sẽ thành vợ của hắn, hơn nữa còn là người hắn muốn cưới, có phải như vậy không?

Vậy rốt cuộc trong lòng hắn, cô có vị trí gì?

Có phải cô ta mới là bạch nguyệt quang của hắn không? Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vô cùng khổ sở, cô ta là bác sĩ tâm lí của hắn, chắc chắn là người đã vực dậy sự tin tưởng và hi vọng của hắn, để hắn có thể sống tiếp.

Ai dám so sánh với người có phân lượng như vậy chứ?

Ôn Hủ Hủ nhớ đến cảnh mình thấy từ tầng ba sáng nay, cô ghen ghét đến phát cuồng vì sự thân mật và quen thuộc của bọn họ, cô chỉ cảm thấy lồ ng ngực trở nên khó chịu, cảm giác vết thương vừa lành lại chưa được bao lâu của mình lại bị xé toạc ra, đau đớn đến mức máu me đầm đìa, đau đến mức khiến cô không muốn sống.
 
Chương 540


Chương 540

”Cho nên lúc cô đột nhiên gả cho anh ấy, tôi đã không hiểu vì sao ông cụ Hoắc lại muốn làm vậy. Rõ ràng ông ấy hiểu tình huống của con mình hơn bất kì ai khác.”

”…”

Lời này thật đáng sợ, Ôn Hủ Hủ yên lặng rất lâu mới nghe được bản thân hỏi một câu: ”Cô… có ý gì?”

Lạc Du nhún vai: ”Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy kì lạ, sau khi tôi bỏ trốn, trạng thái tinh thần của anh ấy đã vô cùng tồi tệ, lúc đó không phải nên trấn an trước sao? Vì sao lại ép buộc anh ấy cưới cô? Chẳng lẽ anh ấy muốn dùng cách này để trói buộc cô sao?”

Ánh mắt Lạc Du bỗng nhiên sáng lên.

Người phụ nữ này vô cùng thông minh, nhưng lại đôi khi rất ngốc nghếch.

Ôn Hủ Hủ không nói gì.

Cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tất cả ánh sáng đều biến mất, cô đứng đó, cả người lung lay không đứng vững.

Mất hết can đảm có lẽ cũng như vậy thôi.

Cô vốn nghĩ rằng mình là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hóa ra lại thành người bỏ đá xuống giếng.

Cô vốn nghĩ rằng là đại ân đại đức, cuối cùng lại thành một trò cười lớn, cô thật ngây thơ, người ta từ trước đến nay có lẽ đều xem cô là trò hề.

Đúng là buồn cười!

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ rời đi như thế nào cô cũng không biết, cô chỉ nhớ sau khi lê đôi chân nặng như trì rời đi, tinh thần cô đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đã đến ngục giam bản thân vừa đến ban ngày từ lúc nào không biết.

”Ba, con sai rồi, con không nên làm vậy, nếu như có thể quay ngược thời gian, con chắc chắn sẽ không lựa chọn như vậy.”

Ôn Hủ Hủ quỳ xuống trước ngục giam trong đêm tối.

Hôm nay, lúc cô đi vào bên trong.

Cô vẫn nói với ba rằng bây giờ cô sống rất tốt, cô không hối hận về quyết định ban đầu của mình.

Thật buồn cười làm sao.

Ôn Hủ Hủ mất hồn mất vía, không biết quỳ ở đây bao lâu.

Lúc Hoắc Tư Tước tỉnh lại đã là một tiếng sau.

Hắn mở mắt, do bị thôi miên quá lâu nên mới đầu sẽ xuất hiện trạng thái mơ hồ, mãi đến mấy phút sau ý thức của hắn mới quay lại, thấy trong phòng là ánh đèn sáng, ánh mắt hắn hơi thay đổi, sau đó lập tức bật dậy.

”Lạc Du! Rốt cuộc cô để tôi ngủ bao lâu?” Ngữ khí của hắn vô cùng nặng nề, có thể thấy được tâm trạng của hắn bây giờ tệ đến mức nào.

Từ khi Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc rời đi, Lạc Du vốn có chút bất an, vừa thấy dáng vẻ này của hắn, vẻ mặt cô ta đã lập tức trở nên căng thẳng hơn.

”Tôi chỉ muốn cho anh ngủ ngon mà thôi, anh ngủ cũng không lâu.”

”…”

Hắn hung dữ trừng mắt với người phụ nữ kia, sau khi Hoắc Tư Tước xuống giường, hắn cầm lấy áo khoác rồi lập tức rời đi.
 
Chương 541


Chương 541

Đi luôn rồi?

Cô ta có nên nói cho hắn biết người phụ nữ họ Ôn kia vừa đến đây không?

Lạc Du có chút do dự.

Nhưng cuối cùng cô ta không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông kia rời đi, mãi cho đến khi xe hắn biến mất trong đêm tối mới thu ánh mắt lại.

”Bác sĩ Lạc, chúng ta không nói cho Hoắc tiên sinh biết vợ ngài ấy đến đây sao? Lúc cô ấy rời đi sắc mặt rất tệ, có khi nào xảy ra chuyện gì không?”

Trợ lí ở phía sau thấy thế thì không nhịn được mà hỏi.

Lạc Du vừa nghe xong sắc mặt đã trầm xuống.

”Nói cái gì? Cô ta đến tìm tôi chứ không phải anh ấy, tôi chỉ kể hết những gì cô ta hỏi theo ý cô ta muốn, cô ta không chịu được thì trách ai?”

Từ trước đến nay cô ta chưa từng tức giận như vậy.

Mà trước đó cô ta cũng sẽ tuyệt đối không có tâm trạng như thế này.

Hoắc Tư Tước lái xe về vịnh Thiển Thủy.

Hắn đang định di vào biệt thự tìm Ôn Hủ Hủ để giải thích với cô chuyện mình không thể quay về đúng giờ để đi thăm tù với cô thì đột nhiên di động vang lên.

”Alo?”

”Tổng giám đốc, không ổn rồi, Đỗ Như Quân chết rồi!”

Là giọng Lãnh Tự, trong đêm khuya gió lạnh, câu nói của anh ta giống như tiếng sấm, Hoắc Tư Tước vừa nghe xong đã cảm thấy lỗ tai ong lên.

”Chết rồi? Tôi đâu có nói anh giết cô ta!”

”Vâng, tôi cũng không ra tay, nhưng vừa rồi cô ta cãi nhau với ba mẹ xong thì chạy ra ngoài, sau đó phát hiện chết trên đường lớn, người đứng bên cạnh là người của chúng ta.”

Lãnh Tự vội vàng giải thích.

Dường như anh ta cũng đang muốn giải thích mình không có chút liên quan nào đến chuyện này.

Nhưng từ khi anh ta nói câu ”tại hiện trường Đỗ Như Quân chết có người của Hoắc thị” xong, ngữ điệu đã trở nên bất lực đến cùng cực.

Hoắc Tư Tước cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cuối cùng sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.

”Vậy anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì!”

”Đã tiến hành điều tra, nhưng tổng giám đốc, Lưu Bội đuổi theo cô ta, bà ta tận mắt nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ…”

”Bộp…”

Không còn âm thanh nào ngoài âm thanh đập điện thoại xuống đất vì quá tức giận của người đàn ông.

Đập xong ngón tay hắn cũng run lên.

Đỗ Như Quân chết rồi, ở hiện trường còn có người của Hoắc thị, mà tất cả đều bị Lưu Bội nhìn thấy.

Hoắc Tư Tước lấy lại tinh thần, suy nghĩ trong đầu không ngừng thay đổi, chân cũng nhanh chóng sải vào biệt thự, hắn phải nhanh chóng tìm được Ôn Hủ Hủ, sau đó nói rõ mọi chuyện với cô trước.

Nhưng khi hắn vào trong biệt thự mới phát hiện không có ai.

”Phu nhân đâu?”
 
Chương 542


Chương 542

”Cô ấy ra ngoài tìm ngài mà? Tiên sinh, ngài không gặp cô ấy sao?”

Dì Vương vội vàng đi ra từ phòng mấy đứa nhỏ, thấy sắc mặt nôn nóng của chủ nhân thì không khỏi cảm thấy kì lạ.

Hoắc Tư Tước dừng bước.

Cô đi tìm hắn? Đi đâu để tìm hắn?

Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên vẻ mặt của Lạc Du khi hắn trở về, cô ta đột nhiên không dây dưa với hắn như thường ngày, cảm xúc không tốt trong lòng ngày càng mạnh mẽ.

”Tiên sinh?”

Dì Vương đột nhiên thấy sắc mặt nam chủ nhân trẻ tuổi trở nên vô cùng kém, chị ta cũng cảm thấy bất an theo.

Nhưng hắn không để ý đến chị ta.

Hắn cầm lấy chìa khóa, chỉ ném lại một câu ”chăm sóc tốt cho ba đứa nhỏ” rồi xoay người rời đi.

Có thể cảm nhận được hắn đã mất đi sự tỉnh táo của ngày xưa.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì, hai người họ vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, ông trời không thể buông tha cho họ sao?

Dì Vương không khỏi cảm thấy lo lắng.

Nhưng dì ta không biết rằng giữa họ xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều khi đó không phải là chuyện mà họ có thể quyết định, cũng không phải là chuyện họ có thể điều khiển được.

Lúc Ôn Hủ Hủ nhận được tin đã là rạng sáng, cô không quan tâm đ ến dáng vẻ chật vật của mình, vội vàng chạy đến.

Kết quả cô vừa đến bệnh viện đã bị mợ Lưu Bội tát cho một cái.

”Cô cút đi! Cút ngay! Tôi không muốn thấy cô nữa, cút!”

Đây là lần đầu tiên bà ấy nói nặng lời với cô như vậy, cũng là lần đầu tiên bà ấy đánh cô.

Người Ôn Hủ Hủ cứng lại.

Cô mặc kệ khuôn mặt đau đớn, không quan tâm vết máu nơi khóe miệng, cô nắm lấy tay mợ, quỳ bộp xuống đất.

“Không phải như vậy, mợ, mợ nghe con giải thích, con thật… thật sự không muốn chị ấy chết.”

”Không muốn?”

Hai mắt Lưu Bội đỏ bừng: ”Không phải do cô thì tại sao Hoắc Tư Tước lại cho người theo dõi nhà tôi? Chẳng lẽ không phải cô ở chung với anh ta để đối phó Như Quân sao? Con bé đã ngoan ngoãn để cô xóa kí ức, sao cô còn không giữ lời mà giết nó?”

”Không phải, không phải như vậy!”

“Không phải như vậy? Ôn Hủ Hủ, đến bây giờ cô còn biện hộ được sao? Đó là tôi tận mắt nhìn thấy! Tôi thấy con bé chết trên tay người nhà họ Hoắc, cô nghĩ tôi mù sao? Hả?”

Lưu Bội điên cuồng gào lên, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc thường ngày lúc này đã trở đỏ bừng lên vì tức giận, ánh mắt đầy hận thù nhìn Ôn Hủ Hủ như muốn xé cô thành từng mảnh.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Cuối cùng cô không nói gì, ánh mắt hoảng sợ đầy tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom