Cập nhật mới

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 564


Chương 564

Sau khi nhìn thấy chị họ, cậu rất nghe lời, cô bảo cậu đi rửa tay ăn cơm thì cậu thật sự ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh.

Chung Vãn nhìn thấy vậy cũng khen ngợi một tiếng: “Đứa nhỏ này thật ngoan.”

Ôn Hủ Hủ càng vui vẻ hơn.

Thật ra quan hệ giữa người chú họ kia với nhà cô cũng rất tốt, bọn họ cùng tổ tiên, năm đó khi nhà cô còn sống ở quê ở nhà người chú họ này, Ôn Hủ Hủ còn mơ hồ nhớ, ông ấy rất chăm sóc nhà bọn họ.

Buổi tối hôm đó, Ôn Hủ Hủ không trở về căn phòng của mình.

Cô sợ sau khi trở về lại gặp được người đàn ông chó chết kia, sau đó lại quấn lấy cô, vì thế cô tìm một cái cớ nói em họ cô mới tới, cho nên mặt dày mày dạn chen chúc với chị em tốt Chung Vãn cả đêm.

Tuy nhiên cô không biết là không có ai trong căn phòng của cô cả.

Một tuần sau, cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng đã thuyết phục Ôn Hủ Hủ đi theo anh ta đến nước M tìm Lâm n.

Thật ra Ôn Hủ Hủ biết Lâm n, tuy rằng lúc trước cô chỉ tiện thể giúp đỡ gia tộc Lôi Mông một chút, nhưng một người cực kỳ nhạy cảm với tài chính sẽ theo bản năng chú ý đến những thứ này.

Vì vậy cô biết Lâm n của Phố Wall.

Cô biết ông ta chính là ông trùm tài chính ở đó, càng rõ ràng hơn ông ta chiêu dụ những người như bọn cô, thực tế chính là vì làm việc cho ông ta, còn ông ta cụ thể làm cái gì? Ôn Hủ thông minh cũng có thể đoán được một ít.

Nhưng những điều đó không quan trọng với cô.

Hiện tại trải qua chuyện của gia tộc Lôi Mông, cái tên Nancy gần như trở thành danh sách đen ở trong giới tài chính.

Cho nên nàng muốn làm lớn thì cách duy nhất chính là con cá lớn trên danh sách niêm yết.

Ôn Hủ Hủ mang theo Ôn Cận.

Vốn dĩ dẫn theo hai người Trì Úc và Chung Vãn.

Nhưng một người vì muốn quay phim, phải quay lại trường quay.

Còn một người khác lại nói muốn làm việc, không có cách nào, cuối cùng chỉ chị em bọn họ đi.

“Nancy, em có muốn ngồi ở bên cạnh cửa sổ không?Anh nhớ em có hơi say máy bay.”

“A?”

Ôn Hủ Hủ vừa lên máy bay chuẩn bị ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy Kiều Thời Khiêm muốn nhường chỗ cho cô, cô cảm thấy có chút cảm động.

Cô thực sự hơi say máy bay.

Nhưng đúng lúc này, Ôn Cận đi theo sau lưng lại bỗng nhiên bẽn lẽn nói: “Chị, em muốn… ngồi với chị, em hơi sợ độ cao.”

“Hả vậy sao, được, em ngồi bên cạnh chị đi.”

Ôn Hủ Hủ lập tức loại bỏ suy nghĩ kia, sau đó dẫn theo em họ ngồi ở một vị trí ghế đôi khác.

Có thể nhìn thấy sắc mặt đang rất khó coi của Kiều Thời Khiêm, người vừa rồi muốn nhường lại chỗ ngồi của mình cho Ôn Hủ Hủ.

Tuy nhiên anh ta đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên, bởi vì anh ta biết chàng thanh niên này là em trai của Ôn Hủ Hủ, anh ta không cần phải tính toán với cậu.

Đoàn người đi đến nước M.
 
Chương 565


 

Chương 565

Mặc dù Kiều Thời Khiêm chỉ là một luật sư nhưng các mối quan hệ của anh ta rất tốt, sau khi đến nơi đi thẳng đến nhà Lâm n có chút không tiện, cho nên anh ta dẫn mọi người đến nhà một người bạn của anh ta.

“Mọi người yên tâm, người bạn này cũng người làm ăn, hơn nữa còn biết người Phố Wall, chúng ta ở nhà bọn họ đến đó sẽ rất thuận tiện.”

“Được.”

Ôn Hủ Hủ không để ý đến những thứ này, cho nên cô đồng ý rất sảng khoái.

Ôn Cận thấy chị mình đồng ý cho nên cũng đi theo.

Tuy nhiên sau khi hai chị em đến đó, bởi vì Ôn Cận không biết nói tiếng Anh nên Ôn Hủ Hủ lo lắng cậu ở chỗ này sẽ có rào cản ngôn ngữ, có việc không thể giao tiếp được, vì thế để cho cậu ở phòng bên cạnh mình.

Kiều Thời Khiêm: “…”

“Anh Kiều, cảm ơn anh, cần tôi xách vali giúp anh không? Tôi khoẻ lắm.”

Ôn Cận rất hiểu chuyện, sau khi nhìn thấy anh Kiều luôn giúp đỡ họ đứng im ở đó không nhúc nhích, lập tức chạy từ trên lầu xuống.

Muốn xách vali lên giúp anh ta.

Kiều Thời Khiêm liếm răng hàm, cuối cùng vẫn đè xuống ngọn lửa này.

“Không sao, tự anh xách được rồi. Tiểu Cận, ngày mai anh muốn đi cùng chị em đến nhà Lâm Ân tiên sinh, em ở lại đây nghỉ ngơi có được không?”

“Vâng, anh Kiều vậy phiền anh chăm sóc chị em.”

Nghe thấy sắp xếp này, Ôn Cận rất ngoan ngoãn đồng ý.

Lúc này Kiều Thời Khiêm mới nở nụ cười hài lòng, sau đó xách vali đi thẳng lên lầu.

Anh ta thật sự sợ thằng nhóc này sẽ đi theo cùng, Lâm Ân kia cũng không phải là người bình thường, có nhiều người đến như vậy chắc chắn không vui.

Hơn nữa, còn có một điểm quan trọng nhất là anh ta muốn ở riêng với cô gái đó, lâu như vậy khó khăn lắm mới có một cơ hội làm sao anh ta có thể từ bỏ?

Đêm đó, cả ba người đều mất ngủ.

Ngày hôm sau.

Quả nhiên, Kiều Thời Khiêm nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đã dậy từ rất sớm, cô đang bận rộn bữa sáng với nữ chủ nhân của nơi này ở dưới lầu, chung sống rất hòa hợp.

“Nancy, sớm vậy?”

Nhìn thấy cảnh này, tâm trạng của Kiều Thời Khiêm rất vui vẻ, đi xuống đi về phía bàn ăn.

Nhìn thấy là anh ta, Ôn Hủ Hủ cũng cười: “Đúng vậy, không phải hôm nay phải đi thăm Lâm Ân tiên sinh sao nên em dậy sớm, anh đánh răng rửa mặt chưa? Mau đến ăn sáng đi.”

“Xong rồi, đến ngay.” Trong mắt Kiều Thời Khiêm đầy ý cười sâu xa, sau khi đi tới anh ta kéo ghế ra ngồi xuống.

Cho rằng cô gái này cũng sẽ ngồi ăn cùng, lúc này cô lại đột ngột đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, hơi sốt ruột nhìn lên lầu.

“Sao Ôn Cận còn chưa xuống? Đã mấy giờ rồi?”

“Hả?”
 
Chương 566


Chương 566

Sắc mặt Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi, “Có phải còn đang ngủ nướng không? Hay là hôm nay chúng ta đừng gọi thằng bé, trước đến nhà Lâm Ân tiên sinh xem thế nào. Đợi chúng ta thăm hỏi ông ta xong, bước vào phố Wall rồi lại dẫn nó đi.”

“Không được, em nhất định phải dẫn nó đi gặp nhân vật nổi tiếng như Lâm Ân tiên sinh, gặp nhiều nó mới có thể học được nhiều hơn.”

Sau đó, Ôn Hủ Hủ đi đến bên cầu thang, gọi lên trên: “Ôn Cận, dậy đi, ăn sáng xong chúng ta sẽ đi.”

Kiều Thời Khiêm: “….”

Cổ họng nghẹn lại, miếng bánh mì nướng suýt nữa bị mắc kẹt ở đó.

Thật là khó đề phòng!

Thế là cuối cùng, vẫn là ba người cùng nhau ra khỏi nhà.

Mà lần này có thể là vì lần đầu tiên đi gặp một nhân vật lớn, cho nên Ôn Cận vừa bước vào xã hội tỏ ra rất lo lắng và căng thẳng, trong suốt quãng đường đều kề sát chị mình.

“Đừng sợ, chuyện này sẽ luôn có lần đầu tiên, em đã lựa chọn ra ngoài cùng chị vậy thì mạnh dạn lên, nhé?”

“Vâng.”

Giọng nói của chàng trai cố gắng giữ bình tĩnh thực ra rất hay, cậu giống như một người đàn ông trưởng thành, trong nhút nhát có một chút từ tính, giống như cát mát chảy chậm.

Kiều Thời Khiêm đang lái xe ở phía trước, nhìn cảnh này anh ta rất ghen tị.

Nhưng, anh ta không làm sao được!

Chẳng mấy chốc ba người đã đến nhà của Lâm n, một nhân vật nổi tiếng của giới tài chính ở phố Wall.

Đó thật sự là một trang viên xa xỉ gấp mấy lần biệt thự của Lôi Mông, mái vòm khổng lồ kiểu châu u, hành lang chạm trổ hoa hồng vàng và bên trong trang viên còn trồng đầy cây ngô đồng Pháp.

Ôn Hủ Hủ đã nghĩ rất nhiều về xuất thân của nhân vật nổi tiếng này, nhưng cô đã tròn mắt khi nhìn thấy khắp nơi đều sang trọng như thế này.

“Xin chào, chúng tôi đến thăm Lâm Ân tiên sinh.”

Đến nơi này, Kiều Thời Khiêm cũng trở nên rất cung kính, đưa danh thiếp và vật tín trước đây Lâm Ân đưa cho mình ra, anh ta nhìn bảo vệ nơi này đưa nó vào.

Ôn Hủ Hủ đứng bên cạnh thấy vậy bỗng nhiên có chút nghi ngờ.

“Thời Khiêm sao anh biết vị Lâm Ân tiên sinh này vậy, không phải anh là luật sư sao?”

“Hả?” Đang chờ đợi, vẻ mặt của Kiều Thời Khiêm hơi dừng lại, “Anh sao? Đúng, anh là luật sư nên vì thế mới biết ông ta.”

“Cái gì?”

“Không hiểu phải không? Để anh nói cụ thể cho em nghe, trước đây có một người bạn mời anh làm luật sư để kiện một vụ án tài chính, sau bởi vì vụ kiện đó mà danh tiếng của anh tăng lên một chút, sau đó mới có may mắn quen biết vị Lâm Ân tiên sinh này.”

Kiều Thời Khiêm đã lấy lại vẻ tự nhiên, nói hùng hồn giống như đang kể một câu chuyện một câu chuyện đơn giản nhất.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đã hiểu.

Quả thực có rất nhiều vụ kiện về đầu cơ tài chính.

Đợi khoảng chừng mười phút, cuối cùng người bảo vệ đưa tấm thẻ vào mới đi ra: “Được rồi, các người vào đi, bây giờ Lâm n đang đợi các người trong vườn hoa.”
 
Chương 567


Chương 567

“Vâng, cảm ơn.”

Kiều Thời Khiêm lập tức cảm ơn vô cùng.

Sau đó, anh ta dẫn Ôn Hủ Hủ và Ôn Cận cùng đi vào.

Nhưng sau khi bước vào, sự xa hoa trong trang viên này lại khiến người ta không thể nào hình dung được, Ôn Hủ Hủ phát hiện ra rằng ngay cả những viên đá cuội rải dưới chân dường như cùng không phải là viên đá bình thường.

Long lanh trong suốt như thủy tinh.

Thật giàu có!

Cho nên, thật sự phải đầu cơ vào tài chính.

Nhìn thấy tất cả những thứ này, Ôn Hủ Hủ càng thêm kiên định với con đường mình sẽ đi trong tương lai.

Đi khoảng mười phút, cuối cùng nhìn thấy phía trước hình như là một vườn hoa, Ôn Hủ Hủ mừng rõ, đang định bước nhanh đến thì lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng chó sủa: “Gâu gâu……”

Có chó?

Ôn Hủ Hủ giật mình.

Cô vô thức nhìn sang, không ngờ một bóng đen từ bên trong đã lao ra nhanh như chớp.

“Cẩn thận…” Kiều Thời Khiêm ở phía trước nhìn thấy lập tức quay lại muốn cứu Ôn Hủ Hủ.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay đã nắm lấy Ôn Hủ Hủ, người đó kéo cô tránh đi với tốc độ rất nhanh, một giây sau đá thật mạnh vào con chó đó!

“Gâu…”

Con chó bị đá lập tức ngã xuống đất và kêu lên thảm thiết.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Kễ cả Kiều Thời Khiêm, lúc này cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, rất lâu cũng không có bất cứ động tĩnh nào.

Chàng trai trông có vẻ ốm yếu ấy lại có khả năng như thế này?

“Chị…”

Có thể Ôn Cận cũng đã nhận ra mình sai, nên sau khi đá con chó xong cậu lập tức buông tay chị gái ra, rụt rè cúi đầu xuống ở bên cạnh chị mình.

Rất giống một đứa trẻ đã làm điều sai trái.

Ôn Hủ Hủ nuốt nước miếng.

Mặc dù cô cảm thấy có hơi không đúng, nhưng để bảo vệ người nhà cô vẫn lựa chọn bảo vệ đứa em họ này.

“Không sao, chị không sao, đừng sợ.” Cô chủ động nắm lấy cánh tay còn đang run rẩy của cậu, vỗ nhẹ tỏ ý an ủi.

Lúc này trái tim của Ôn Cận mới nhẹ nhõm.

Cậu cúi đầu, rụt rè nhìn con chó bị mình đã nằm ở dưới đất kia, bắt đầu giải thích: “Lúc nhỏ trong nhà có rất nhiều chó, thường xuyên… cắn người cho nên em đã quen như thế.”

Nghe thấy vậy đôi mắt Ôn Hủ Hủ sáng lên, tất cả những nghi ngờ hoàn toàn biến mất.

“Đúng, em nói đúng, chị cũng quên nhà ở quê là ở nông thôn và ở đó nuôi rất nhiều chó, Thời Khiêm xin lỗi anh, vừa rồi Tiểu Cận không khống chế được nên mới đã con chó này, sẽ không sao chứ?”
 
Chương 568


Chương 568

Kiều Thời Khiêm: “…”

Lời đã nói đến mức này rồi anh ta còn có thể nói gì đây?

Nhưng, thằng nhóc này nói từ nhỏ cậu đã sống ở nông thôn vì vậy mới đánh chó nhanh như vậy, nên anh ta cũng hơi tin.

Cảnh tượng vừa rồi, mặc dù động tác của anh ta cũng nhanh nhưng lại không có cách thức gì, vừa nhìn thì biết chỉ có những người thật sự làm chuyện này nhiều lần mới sẽ có phản ứng như vậy.

Cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng không để trong lòng chuyện này.

Nhưng sau khi anh ta gặp được người tên là Lâm Ân kia ở trong vườn hoa, lại chủ động tặng một món quà giá trị xem như là đền bù cho con chó kia.

“Lâm Ân tiên sinh, thật xin lỗi khi vừa đến đã gây ra phiền phức cho ông, nếu ông không để ý tôi sẵn sàng cung cấp hai năm trợ giúp pháp lý miễn phí cho Lâm tiên sinh.”

“Có chuyện tốt như vậy?”

Người đàn ông có dòng máu lai ngồi trong vừa hoa đang tán tỉnh một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, sau khi nghe thấy lời Kiều Thời Khiêm nói quả nhiên tâm trạng rất tốt.

Ôn Hủ Hủ im lặng quan sát ở bên cạnh.

Thực ra cô không thích người này lắm, đã không thích ngay từ cái nhìn đầu tiên trong lần gặp mặt trước.

Ông ta là nhân vật nổi tiếng của giới tài chính ở phố Wall, nhưng mặt mũi ông ta không hề có hơi thở của một doanh nhân, trái lại đeo một sợi dây chuyền vàng to thô. Trên người có những hình xăm rất đáng sợ, nhìn thoáng qua đã thấy sát khí nặng nề không giống như là người dẫn đầu của giới tài chính.

Ngược lại giống như một ông trùm xã hội đen của nơi này!

”Cô Nancy, cô đến rồi, tôi đợi mãi, cuối cùng cô cũng đến.”

Lâm Ân đang nói chuyện với Kiều Thời Khiêm, vừa thấy Ôn Hủ Hủ đã quay người lại nhìn cô.

Ông ta thấy cô gái này chỉ yên lặng đứng đó, khí chất ôn hòa, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn như sứ trắng tốt nhất, ánh mắt ông ta càng sáng hơn.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì không khỏi kinh tởm.

”Lâm Ân tiên sinh quá lời rồi, tôi mới phải chờ đợi để gặp ngài chứ, tôi còn phải đi theo ngài kiếm miếng ăn đây.”

”Chuyện này cũng dễ bàn thôi, cô Nancy cũng không phải người ngoài, nếu cô là bạn của Thời Khiêm thì cũng là bạn của tôi, đến đến đến, chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước.”

Nói xong người đàn ông háo sắc này còn đưa tay muốn ôm lấy Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Lần này động tác của Kiều Thời Khiêm còn nhanh hơn, trước giây phút Ôn Hủ Hủ sắp bị đụng vào, anh ta đã im lặng ngăn trước mặt cô.

”Lời này của Lâm n tiên sinh không tệ chút nào, Nancy, em đi lấy lá trà đi, chúng ta sẽ chuẩn bị một bình trà thật ngon cho Lâm n tiên sinh, sáng nay chúng ta tâm sự với nhau thật tốt.”

”Được.”

Ôn Hủ Hủ vô cùng cảm kích, cô lập tức quay người đi đến chỗ Ôn Cận đang cầm túi quà để lấy lá trà.

Lúc này Ôn Cận vô cùng ngoan ngoãn, cậu nhìn chị gái đi tới thì vô cùng thông minh mở túi quà ra trước: ”Chị, ông ta chính là Lâm Ân tiên sinh sao?”
 
Chương 569


Chương 569

“Ừm, em không nên lại gần, ở đây theo dõi là được, rõ chưa?”

”Vâng.”

Ôn Cận nghe lời chị gái dặn, vô cùng nghe lời đồng ý.

Lúc này Ôn Hủ Hủ mới cầm lá trà đi.

Vì có Kiều Thời Khiêm làm đầu mối nên lần này Lâm Ân vẫn khá hào sảng đồng ý cho Ôn Hủ Hủ cơ hội. Nhưng vì muốn kiểm chứng xem cô có thật sự có năng lực không, ông ta đưa ra một điều kiện.

”Tôi đã nghe qua chuyện cô hợp tác với gia tộc Lôi Mông, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, Lâm Ân tôi khi muốn hợp tác với một người đều phải xác định tính chân thật. Cho nên, nếu như cô Nancy không ngại thì có thể biểu diễn trực tiếp một lần không?”

”Ý của ngài là?”

”Bây giờ vừa bắt đầu phiên giao dịch thị trường chứng khoán năm sau, tôi đã chú ý đến cổ phiếu Hoắc thị mới thu mua đang tăng lên, nếu như lúc này cô Nancy có thể khiến nó hạ xuống thì tôi tuyệt đối tin tưởng năng lực của cô!”

Ôn Hủ Hủ tuyệt đối không ngờ rằng con cá sấu trong giới tài chính này, vì để khảo nghiệm cô mà đã đưa ra một điều kiện hà khắc như vậy.

Vậy mà ông ta lại muốn cô động vào tập đoàn Hoắc thị?

Ông ta bị điên rồi!

Chưa nói đến chuyện cô sẽ không thể rung chuyển được với thực lực của tập đoàn Hoắc thị. Cho dù cô thật sự động, dựa vào quan hệ căng thẳng bây giờ của cô và người đàn ông kia, nói không chừng anh sẽ giết cô cũng nên.

Ôn Hủ Hủ giận đến mức khớp xương ngón tay trắng bệch.

Kiều Thời Khiêm thấy vậy thì vội vàng hòa giải giúp cô: ”Lâm Ân tiên sinh, chuyện này… Đề bài có phải khó khăn quá rồi không? Tập đoàn Hoắc thị cũng không phải là công ty nhỏ, đó là tập đoàn lớn xuyên quốc gia.”

”Đúng vậy, cũng vì thế nên tôi mới muốn dùng cách này để thử cô ấy, cô Nancy, cô biết phát súng đầu tiên của tôi trong giới tài chính là gì không?”

”Là gì?”

”Chính là khai đao với Hoắc thị, trận chiến kia tôi lời được 2 tỷ!”

Người đàn ông trung niên dữ tợn dựng hai ngón tay lên, bắt đầu khoe khoang với Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ vô cùng kinh ngạc.

Vậy mà Hoắc thị lại từng ngã xuống trước ông ta? Là chuyện lúc nào? Có phải lúc người đàn ông kia nắm quyền không?

Nghe nói lúc đó hắn bồn bề là địch, trong công ty có rất nhiều cổ đông già không phục, sau đó hắn liên tục gặp khó khăn trong công ty, có phải là lúc đó lão già này cũng đâm hắn một dao không?

Ôn Hủ Hủ đột nhiên rất phẫn nộ.

Mặc dù cô luôn miệng nói với với tên đàn ông chó kia mình đã không còn bất cứ quan hệ gì với Hoắc gia, nhưng khi nghe được câu chuyện này cô vẫn không thể cười trên nỗi đau của người khác được.

Ngược lại cô còn rất tức giận.

Ông ta dựa vào đâu mà bắt nạt hắn?

Ôn Hủ Hủ ngồi xuống, mở laptop đã được chuẩn bị sẵn trên bàn: ”Lâm Ân tiên sinh, có phải tôi chỉ cần để cổ phiếu kia hạ giá là được rồi không?”

”Đúng vậy.”
 
Chương 570


Chương 570

”Vậy nếu tôi làm không cẩn thận bị cục quản lí ngân hàng tra ra thì sao? Tôi nghe nói hệ thống phòng thủ của tập đoàn Hoắc thị rất mạnh, nếu như chúng ta vi phạm quy định thì rất dễ bị họ bắt được.”

Ôn Hủ Hủ tốt bụng nhắc nhở một câu.

Nhưng Lâm Ân này đã phách lối thành quen, ông ta xem thường nói: ”Không sao, cô cứ yên tâm làm đi, chỉ cần thực hiện trong hệ thống này của tôi thì không ai có thể tra được.”

Ôn Hủ Hủ nghe xong thật sự bắt đầu ra tay.

Xác suất để cổ phiếu mới thu mua của một công ty lớn xuyên quốc gia ngã giá rất nhỏ.

Vì khi những người chơi cổ phiếu mua vào, bình thường đều sẽ quyết định mắt xích tài chính phía sau cổ phiếu, mà tập đoàn Hoắc thị được xếp vào hàng tập đoàn đứng đầu thế giới, không thể nghi ngờ gì chính là điểm sáng nhất.

Hơn nữa bản thân công ty cũng sẽ thúc đẩy cổ phiếu.

Cho nên Ôn Hủ Hủ muốn nó ngã giá là chuyện rất khó.

Nhưng khó không có nghĩa là không có cơ hội, Ôn Hủ Hủ bắt đầu vào một tài khoản không gian trong hệ thống, một phút sau, một số tiền lớn không biết đến từ đâu đột nhiên đổ vào tài khoản này.

Mà cùng lúc đó, tại trụ sở chính của tập đoàn Hoắc thị tại thành phố A, còi báo động của bộ phận chứng khoán đột nhiên rung lên!

”Trợ lí Lâm, không xong rồi, thị trường chứng khoán của công ty không ổn định, tổng giám đốc vẫn chưa về sao? Khẩn cấp!”

”Cái gì?” Lâm Tử Dương đang chôn đầu xử lí một đống tài liệu trong văn phòng tổng giám đốc nhận được cú điện thoại này thì lập tức ngẩng đầu lên.

”Cái gì không ổn định?”

”Chính là cổ phiếu mà chúng ta mới thu mua của nhà kia, đột nhiên lại bị bán tháo số lượng lớn một cách khó hiểu, chuyện này rất bất thường, nếu tiếp tục như vậy cổ phiếu sẽ bị ngã giá!”

”Cmn!”

Lâm Tử Dương lập tức cúp điện thoại rồi mở máy tính ra.

Kết quả đúng là như vậy, sau khi anh ta mới lên đã lập tức thấy cổ phiếu mới thu mua ở công ty kia lúc đầu đang tăng trưởng mà bây giờ lại bắt đầu ngã giá.

Mẹ của con ơi!

Lâm Tử Dương luống cuống, anh ta lập tức cầm điện thoại lên gọi.

”Ong… Ong… Ong…”

Khoảng mười mấy giây đầu bên kia mới có người nghe máy, giọng nói mệt mỏi miễn cưỡng vang lên, cũng may là vẫn còn rảnh rỗi.

”Chuyện gì?”

”Tổng giám đốc, mấy ngày này ngài đang làm gì vậy? Công ty xảy ra chuyện lớn, cổ phiếu mới thu mua bị người nào đó bán tháo số lượng lớn, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị ngã giá.”

Lâm Tử Dương nghe được giọng nói bên kia thì thiếu chút nữa òa khóc.

Nhưng người bên kia điện thoại lại không sốt ruột chút nào.

Sau khi nhận được tin này, cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Tử Dương không mà dường như hắn rất vui vẻ.
 
Chương 571


Chương 571

”Vậy để nó ngã đi.”

”Ngài nói cái gì?” Lâm Tử Dương cho rằng mình nghe nhầm: ”Để nó ngã? Tổng giám đốc, có phải ngài nghe nhầm rồi không? Đó là cổ phiếu công ty chúng ta, ngài để nó ngã giá?”

”Không nghe lầm, cậu thông báo cho bộ phận chứng khoán một tiếng, không cần quản chuyện này, nó muốn ngã thì để nó ngã, ngã xong rồi điều tra sau.”

”…”

Tổng giám đốc chắc chắn bị điên rồi.

Không đơn giản là bị điên bình thường, mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng hắn đâu, bây giờ ngay cả đầu óc cũng có vấn đề rồi, cổ phiếu nhà mình hạ giá mà còn mặc kệ.

Lâm Tử Dương hồn bay phách lạc cúp điện thoại, rất lâu sau đó anh ta mới báo cho bộ phận chứng khoán mặc kệ chuyện này.

Hai tiếng sau, tại nhà Lâm Ân trên phố Wall ở nước Mỹ, hai người Kiều Thời Khiêm và Lâm Ân đều trợn mắt há mồm nhìn cổ phiếu mà tập đoàn Hoắc thị mới thu mua thật sự ngã giá.

Nếu không phải Lâm Ân lo chuyện này bị làm lớn, kịp thời để Ôn Hủ Hủ dừng lại thì cổ phiếu này gần như có thể bị chạm đáy.

Mẹ nó, quá trâu bò rồi!

Lâm Ân kích động nhảy lên: ”Cô Nancy, cô đúng là khiến tôi thay đổi cách nhìn, bây giờ tôi không thể không thừa nhận năng lực của cô, cô biết hôm nay họ tổn thất bao nhiêu không?”

Ôn Hủ Hủ bình tĩnh cười: ”Dựa vào giá cổ phiếu của họ thì chắc cũng phải bốc hơi mấy tỉ nhỉ?”

”Đúng vậy, tròn một tỷ! Cô Nancy, cô thật quá lợi hại, so với tôi năm đó còn lợi hại hơn, một nhân tài như cô tôi nhất định phải có được!”

Tiền không chính đáng chảy vào tài khoản con cá sấu tài chính này cũng coi như đúng chỗ, Ôn Hủ Hủ thành công tiến vào vòng tài chính của bọn họ.

Ôn Hủ Hủ nghe xong thì thở dài nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng thành công.

Sau đó cô chính thức được mời đến biệt thự trang trang viên này, tiếp đó người đàn ông Lâm Ân này đã tổ chức một bữa tiệc hoan nghênh cô vô cùng long trọng.

Trong bữa tiệc, ông ta còn mới rất nhiều người hợp tác với mình đến.

Đương nhiên cũng chính là những người trong giới tài chính có thể thật sự điều khiển thị trường, có khoảng mười mấy người ngồi trong phòng khách.

”Chị, chị sao vậy? Sao chị lại không vui?”

Lúc đang ăn uống linh đình, Ôn Hủ Hủ cầm ly rượu cụng ly với mấy người này, giao lưu vài câu, đúng lúc này Ôn Cận đi tới, quan tâm hỏi cô một câu.

Lúc này Ôn Hủ Hủ mới nhíu mày: ”Chị đang chờ tin.”

”Tin gì?”

”Tin của Hoắc thị bên kia, vừa rồi chị khiến Hoắc thị tổn thất một tỷ, sao đến giờ họ còn chưa có động tĩnh?”

Ôn Cận lập tức ngẩn người: ”Chị đang hi vọng họ có hành động gì sao? Nhưng họ làm chuyện gì thì cũng không có lợi cho chúng ta, một khi cục quản lí ngân hàng biết được sẽ tìm đến, Lâm Ân này chắc chắn sẽ bị phạt gấp đôi, còn có thể sẽ ngồi tù, đến lúc đó chúng ta làm sao bây giờ?”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Trong lòng cô đột nhiên trở nên rối loạn, cô không biết nên nói gì.
 
Chương 572


Chương 572

Ôn Cận nói đúng là sự thật, nếu Lâm Ân sụp đổ thì họ cũng không có chỗ gì tốt.

Cho nên vì sao cô lại có những suy nghĩ kia chứ?

Chẳng lẽ đến lúc này cô vẫn chưa từ bỏ được người đàn ông kia sao?

Không, sẽ không!

Cô bị thương chưa đủ nhiều sao? Trả giá như vậy còn chưa đủ sao? Một tỉ thì tính là gì? Cho dù hắn có phá sản, có chết trong đó thì cô cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái.

Ôn Hủ Hủ lập tức bình tĩnh lại.

Sau đó Kiều Thời Khiêm lại đến, anh ta muốn dẫn cô đến làm quen với những người khác, cô cầm ly rượu đi theo anh ta.

Ôn Cận yên lặng nhìn theo.

Ai cũng không phát hiện ra, lúc người phụ nữ xoay người đi, ánh mắt của thiếu niên ngây ngô xấu hổ bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh. Cậu chăm chú nhìn theo người phụ nữ, đôi mắt đen như bảo thạch hơi chớp, bên trong là sự lạnh lùng như tuyết.

Tuy chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng lại vô cùng rõ ràng.

*

Đêm đó Ôn Hủ Hủ uống say khướt được mang về nhà, lúc cô vào phòng, cũng không biết là có phải ban ngày làm chuyện xấu không mà cô lại thấy chủ nợ của mình đang vắt chéo chân ngồi trong phòng mình.

Mẹ ơi!

Cô bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất.

Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.

Cô đưa tay sờ trán, sờ được mồ hôi lạnh đầy trán thì nói với bản thân đây chỉ là ảo giác của cô, nhất định cô uống nhiều quá nên giờ mới hoa mắt.

Nhưng lúc cô đang tính bò dậy thì lại thấy một đôi giày da nam đang đi về phía mình.

”Đêm nay chơi vui lắm sao?”

”Hả?”

”Kiếm lời một tỷ, có phải tâm trạng rất tốt không?”

Người đàn ông to cao như tháp sắt đứng thẳng nhìn xuống, bóng dáng cao lớn kia gần như che kín Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên đất.

Vô cùng dọa người.

Ôn Hủ Hủ lập tức rụt người lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì uống rượu cũng trắng bệch: ”Tôi… Tôi không cố ý, tôi phải đi vào giới đó, tôi không còn cách khác nữa rồi.”

”Sau đó thì sao?”

”Sau đó… Sau đó…”

Ôn Hủ Hủ vừa định nói gì đó thì người đàn ông này đột nhiên kéo cô đứng dậy, cứ như vậy nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực mình.

”…”

”Nói đi, sao lại không nói tiếp? Sau đó thế nào?”

 
 
Chương 573


Chương 573

Người đàn ông cuối cùng cũng kéo được cô vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần, giữa hai người chỉ cách nhau hơi thở nóng rực của hắn, khí thế mạnh đến mức có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ.

Đầu Ôn Hủ Hủ càng trống rỗng hơn.

Cô như nai con bị giữ chặt trong lòng người đàn ông này, ảnh hưởng của cồn và hơi thở nóng kinh người của ai kia khiến cô mất đi lí trí thường ngày.

”Sau đó… Sau đó chờ anh đến bắt đó, sao anh không đến?”

”Chờ anh đến bắt?”

”Đúng vậy, tôi báo thù cho anh nha, ông ta bắt nạt anh, tôi bắt ông ta trả lại!”

Cô thật sự say rồi nên mới vung nắm đấm nhỏ của mình nói muốn giúp hắn báo thù trước mặt con sói già này. Đôi mắt cô lúc này cũng tràn ngập sự ngây thơ trong sáng.

Không có chút sắc bén lạnh lùng lúc cô tỉnh táo.

Trái tim Hoắc Tư Tước mềm nhũn.

Hắn không quan tâm những chuyện khác, sau khi kéo cô vào lòng, từng nụ hôn nối tiếp nhau liên tục rơi xuống…

Hắn thật sự không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào.

Nếu như nói về thái độ của hắn đối với người phụ nữ này thì chính là cô đã ngoan cố xâm nhập vào hắn gần hai mươi năm, cuối cùng khiến hắn hiểu được, thật ra cô đã cắm rễ trong lòng anh từ lâu.

Vậy nên, đến lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm thấy hối hận.

Cuối cùng hắn cũng cảm thấy áy náy với cô, đã nhiều năm như vậy cô tự tiện cũng được, không được cho phép cũng được, cứ như vậy mạnh mẽ xông vào cuộc sống của hắn.

Hắn phải thừa nhận, hắn đã khiến cô phải trả giá rất lớn.

Mà đồ ngốc này, cho dù đến bây giờ bị ba con bọn họ làm tổn thương thương tích đầy mình nhưng cô vẫn theo bảo vệ họ theo bản năng.

Hoắc Tư Tước mạnh mẽ hôn Ôn Hủ Hủ.

Cả đêm hắn đều vô cùng dịu dàng, cho dù hắn không thể khống chế được mà muốn yêu thương cô thật mãnh liệt, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn cho cô sự dịu dàng chưa từng có.

Đương nhiên ngoại trừ số lần.

*

Hôm sau.

Kiều Thời Khiêm dậy rất sớm.

Hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện ở chỗ Lâm Ân, Ôn Hủ Hủ có thể trực tiếp đến bên kia làm việc, như vậy thì thời gian ở chung của anh ta và cô sẽ không còn.

Cho nên anh ta quyết định trì hoãn một ngày, mang cô ra ngoài đi chơi trước rồi nói tiếp.

Nhưng sau khi anh ta đến lại phát hiện cửa phòng Ôn Hủ Hủ đóng chặt, Ôn Cận đứng ngoài không biết đang làm gì.

”Ôn Cận, sao cậu lại ở đây? Chị cậu sao rồi?”

”…Không sao.”

Ôn Cận quay lại, thấy anh ta thì vẻ mặt có chút lạnh nhạt.

Nhưng điều khiến người khác cảm thấy kì lạ là dưới mắt cậu là hai quầng thâm mắt rất đậm, giống như tối qua cả đêm cậu không ngủ vậy, lúc Kiều Thời Khiêm qua còn thấy cậu đang ngáp.
 
Chương 574


Chương 574

Cậu đã làm gì vậy?

Kiều Thời Khiêm càng nghi ngờ hơn, anh ta đưa tay định mở cửa phòng Ôn Hủ Hủ.

Lúc này Ôn Cận ngăn anh ta lại: ”Anh đừng vào, tối hôm qua chị tôi ồn ào cả đêm.”

Ồn ào?

Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi: ”Ồn ào cái gì? Chị cậu làm sao?”

Ôn Cận lại ngáp thêm một cái: ”Tôi không biết, bên trong không ngừng có tiếng động, còn có cả tiếng giường rung nữa, à, có lẽ chị tôi lạ giường nên quay qua quay lại không ngủ được.”

Ôn Cận đúng là một đứa nhỏ ngây thơ, cậu chắc chắn chị gái mình cựa quậy cả đêm là vì lạ giường.

Kiều Thời Khiêm nghe xong thì mặt lập tức tái đi!

Lạ giường?

Sao có thể? Buổi tối hôm trước còn ngủ được sao bây giờ lại lạ giường?

Còn nữa, lại còn là tiếng giường rung…

Trong đầu Kiều Thời Khiêm lập tức nhảy ra một cảnh tượng, sắc mặt anh ta lập tức vừa đỏ vừa trắng, hận không thể lập tức đá văng cánh cửa này rồi bắt người bên trong ra.

Hoắc Tư Tước!

Lá gan của hắn cũng lớn thật, dám chạy đến chỗ này làm loạn!

”Anh Kiều? Anh Kiều, anh không sao chứ? Sao sắc mặt của anh kém vậy? Anh có cần tôi dìu anh đi nghỉ ngơi không?”

”Không cần!”

Kiều Thời Khiêm lập tức từ chối.

Vẻ mặt anh ta như nuốt trúng ruồi, nhìn lướt qua cánh cửa sau đó mặt xanh mày xám rời đi.

Ôn Cận yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, mãi cho đến khi không còn thấy nữa cậu mới ngáp một cái, sau đó đi về căn phòng bên cạnh của mình đi ngủ.

Mãi đến hai giờ chiều, hai chị em này mới trước sau tỉnh dậy.

”A…”

Lúc dậy, toàn thân Ôn Hủ Hủ đau nhức như tan thành từng mảnh, thiếu chút nữa cô đã ngã ngược về giường.

Trời ơi, cô làm sao vậy?

Tối hôm qua cô say quá, hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.

Đến khi cô cúi đầu mới phát hiện dấu đỏ dày đặc trên người, nơi nào đó cũng vô cùng đau, lúc này trong đầu cô mới xuất hiện một số kí ức vụn vặt của tối hôm qua.

Cô lập tức bùng nổ!

”A! Hoắc Tư Tước cái đồ khốn nhà anh!”

”Chị? Chị sao vậy? Chị dậy rồi sao?”

Đúng lúc này Ôn Cận đã thức dậy đứng bên ngoài gõ cửa phòng cô.

Ôn Hủ Hủ nghe xong chỉ có thể nhanh chóng bịt chặt miệng, sau đó khó khăn đi đến nhà vệ sinh.
 
Chương 575


Chương 575

Mấy phút sau, lúc mở cửa ra, vẻ mặt cô đã khôi phục như ngày thường.

”Tiểu Cận, sao vậy?”

”Chị, Lâm Ân tiên sinh kia gọi điện thoại đến đây, muốn chúng ta bây giờ qua chỗ ông ta một chuyến, nói có một cơ hội rất tốt, nếu chúng ta muốn kiếm tiền thì lập tức đến.”

Ôn Cận đứng trước cửa sau khi ngủ đủ giấc thì tinh thần vô cùng sảng khoái.

Cậu đeo một chiếc kính đen, mái tóc đen ngắn đội một chiếc mũ len nhạt màu, đưa mắt nhìn khuôn mặt đẹp như vẽ của thiếu niên, vừa ngây ngô vừa tràn đầy sức sống, người khác nhìn chỉ có thể cảm thán.

Tuổi trẻ thật tốt.

Ôn Hủ Hủ gãi đầu một cái: ”Được, chị đi thay quần áo, đúng rồi, anh Kiều đâu?”

Ôn Cận nhìn xuống dưới sàn nhà: ”Không biết, sáng nay anh ta đến tìm chị, em nói chị vẫn còn ngủ, sau đó anh ta ra ngoài đến giờ vẫn chưa về.”

Sớm như vậy đã tìm cô?

Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: ”Thật sao? Vậy em có nói gì không?”

Ôn Cận khó hiểu: ”Không nói gì nha, chỉ nói chị uống say quá nên giờ vẫn ngủ, sao vậy? Chị, chị muốn em nói gì sao?”

”Không, không có, cái gì em cũng không cần nói, được rồi, bây giờ chị đi thay quần áo!”

Sau đó người phụ nữ này đóng cửa phòng một cái ”rầm”.

Để lại Ôn Cận đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm cánh cửa này, khóe mắt cậu hơi căng ra, một lúc lâu sau, cậu cũng xoay người về phòng thay quần áo.

Lúc cậu cởi quần áo ra, điện thoại di động đang để trên bàn đột nhiên sáng lên, một tin nhắn vừa được gửi đến.

Lâm Tử Dương: [Tổng giám đốc, ngài còn không về thì công ty sẽ bị mấy cổ đông già kia hủy mất!]

Ôn Hủ Hủ và Ôn Cận lại lần nữa đến sơn trang của Lâm Ân.

Đúng là sau khi bọn họ đến đó, chỉ liếc mắt thôi đã thấy những người ở trong bữa tiệc hôm qua đang ở trong sân sau.

”Xem ra hôm nay có chuyện lớn.”

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì theo bản năng nói một câu với em trai Ôn Cận đang đứng bên cạnh.

Ôn Cận gật đầu.

Nhưng cậu không lên tiếng như thường ngày mà vô cùng ngoan ngoãn đứng sau lưng cô.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

”Cô Nancy, cô đến rồi, mau qua đây đi, nhanh, bên này.”

Lúc Ôn Hủ Hủ đang cảm thấy em trai có chút gì đó không giống thường ngày thì đột nhiên những người đang đợi trong sân thấy cô, vô cùng nhiệt tình bảo cô qua đó.

Tất cả mọi người ngôi sao sáng trong giới tài chính, bây giờ đều đi theo Lâm Ân, đương nhiên họ sẽ niềm nở mỗi khi gặp nhau.

Ôn Hủ Hủ đi qua.

”Mọi người đợi lâu rồi sao?”

”Không có, chúng tôi cũng vừa đến, đúng rồi Nancy, cô có biết lần này hạng mục chúng ta cần làm là hạng mục nào không?” Có người đột nhiên hỏi Ôn Hủ Hủ.

Sao Ôn Hủ Hủ biết được? Cho dù bây giờ Lâm Ân đang tán thưởng tài năng của cô thì ông ta cũng sẽ không tiết lộ những tin tức này cho cô biết.
 
Chương 576


Chương 576

Cô lắc đầu: ”Không nghe được gì cả, mọi người đều biết sao?”

Một người da đen tên Peter nở nụ cười thần bí: ”Biết một chút, cô biết Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản không?”

Cmn!

Ôn Hủ Hủ nghe được cái tên này thì chỉ cảm thấy trong lòng có một đàn ngựa đang gào thét chạy qua (1).

(1) một câu nói tục tiếng trung, bằng với đmm của Việt

Đương nhiên cô biết Thương Khung Tinh Mật, đây chính là một trong những ngành công nghiệp chế tác xuất sắc nhất thế giới, nó liên quan đến máy móc và các loại con số điện tử, là thứ đứng đầu ngành kĩ thuật khoa học hiện đại tiên tiến ngày nay.

Lâm Ân này đúng là kiêu căng, hôm qua bảo cô ra tay với Hoắc thị, hôm nay lại mang họ ra tay với Thương Khung của Nhật Bản.

Ông ta đúng là đồ điên!

”Oa, Thương Khung sao, vậy thì tốt quá rồi, đây chính là một con cá lớn, nếu như chúng ta thành công thì tiền về tay chắc chắn sẽ không ít hơn năm ngàn vạn đúng không?”

”Đó là điều đương nhiên!”

Sau khi nghe được cái tên này, những người khác vô cùng hưng phấn.

Công ty lớn, tài sản lớn, đương nhiên bọn họ sẽ vui rồi, vì như vậy có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Ôn Hủ Hủ đứng đó suy nghĩ, cảm thấy đạo lí này cũng đúng, nếu như hạng mục này không phạm pháp thì cô sẽ rất vui vẻ mà làm.

Mọi người đợi trong sân khoảng mười phút, cuối cùng Lâm Ân cũng ra, ông ta đội một chiếc mũ phớt, mặc âu phục đi giày da, vừa ra đã có trợ lí phát cho mỗi người ở đây một cái laptop.

”Các vị, tôi không nói những lời thừa thãi với mọi người nữa, hạng mục hôm nay của chúng ta là Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản, giống như mọi ngày, sau khi mọi người nhận được máy có thể xem nhiệm vụ của mình hôm nay.”

”Đúng là Thương Khung…”

Lời này vừa nói ra, không khí tại nơi này đã sôi sùng sục.

Ôn Hủ Hủ nhận lấy laptop, nghe nói mở máy ra mới có thể thấy nhiệm vụ, cô đưa túi xách trong tay cho Ôn Cận đứng phía sau.

Sau đó cô tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống mở laptop ra.

”Thời hạn giao hàng?”

”Đúng, Nancy, cô là người đầu tiên tham gia, trước tiên chúng ta cần thăm dò độ nông sâu của cái này, thời hạn giao hàng là chứng khoán hoàng kim, tài chính của Thương Khung rất lớn, dựa vào nhu cầu của họ, tạo thời hạn giao hàng cũng không sao.”

Lâm Ân đi đến, nhìn thấy ánh mắt Ôn Hủ Hủ lộ ra sự thất vọng thì giải thích.

Ôn Hủ Hủ yên lặng.

Thật ra thời hạn giao hàng tức là không xác định thời gian giao dịch của một phiên giao dịch.

Hơn nữa nó còn không phải giao dịch chân chính, chỉ có thể thông qua trái phiếu, cổ phiếu các loại để kí kết hợp đồng, nói cách khác chính là tôi có thể mua hàng của anh, nhưng hàng hóa này chẳng qua chỉ là một tờ giấy hợp đồng, hơn nữa phải đến kì hạn giao hàng mới có thể đưa cho anh.
 
Chương 577


Chương 577

Tên hồ ly già này quả nhiên vẫn đề phòng cô.

Ôn Hủ Hủ nhíu mày.

”Xem ra lần này chúng ta không kiếm được tiền rồi, thời gian của thời hạn giao hàng thường rất dài, bên phía Thương Khung còn chưa xác định, có ai có tiền lại đi mua thứ đồ hỏng này không?”

Sau khi Lâm Ân rời đi, Ôn Hủ Hủ nhịn không được mà bực tức nói.

Ôn Cận vẫn không nói gì.

Hoặc có thể nói cậu căn bản nghe không hiểu, ánh mắt mông lung nhìn cô.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì tâm trạng càng tệ hơn.

”Sao em không nói gì? Không phải em học tài chính kế toán sao? Những thứ này cũng không hiểu? Còn nữa, hôm qua lúc em phân tích những bất lợi mà Hoắc thị gây ra cho chúng ta không phải nói rất rành mạch sao?”

”…”

Mắt thường cũng có thể thấy Ôn Cận đang lúng túng, cuối cùng thiếu niên đứng sau lưng cô cũng khó khăn nói một câu: ”Em chỉ sợ… sợ ảnh hưởng đến phán đoán của chị.”

Ôn Hủ Hủ nhíu mày: ”Sợ cái gì? Chúng ta là chị em, gặp chuyện vốn nên thương lượng với nhau, nói sai cũng không sao.”

Ôn Cận: ”…”

Một lúc lâu sau cậu mới đứng đó gật nhẹ đầu, sau đó lấy điện thoại ra.

Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng mọi người cũng xuất phát, mà Ôn Hủ Hủ, sau nhiều lần trải nghiệm, cuối cùng cũng bước chân vào phố Wall nổi tiếng dưới danh nghĩa một nhà đầu tư thương mại tài chính.

*

Trong nước, tòa nhà Hoắc thị.

Lúc Hoắc Tư Tước đến công ty đã là đêm khuya.

Nhưng giờ này, vì nhận được tin hắn sẽ về nên đèn ở tầng cao nhất vẫn còn sáng trưng, mà trong phòng họp cấp cao cũng ngồi chật cứng.

Từng người nhìn như chuẩn bị đi vào phiên tòa xét xử.

Xét xử ai?

Xét xử Hoắc Tư Tước hắn sao?

Người đàn ông mệt mỏi tiến vào phòng, hắn không vội làm việc mà trước tiên rót cho mình một cốc cà phê rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, không chút quan tâm đến phòng họp bên kia.

Vận động quá độ đúng là có chút mệt mỏi.

Lâm Tử Dương đợi trái đợi phải cũng không đợi được hắn, anh ta đi vào nhìn thử, vừa vào đã thiếu chút nữa quỳ xuống lạy ông nội này!

”Tổng giám đốc, ngài còn có tâm trạng uống cà phê sao? Các cổ đông đều đang chờ ngài trong phòng họp, ông Hoắc cũng ở đây!”

”Cái gì?”

Lời này khiến người đàn ông đang ngồi trên sopha nhíu mày.

Còn dám kéo cả ông cụ nhà hắn đến đây?

Xem ra mấy lão già kia lâu rồi chưa bị răn đe nên lại ngứa da rồi thì phải?
 
Chương 578


Chương 578

Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng thả cốc cà phê trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh đi đến phòng họp bên cạnh.

”Bộp…”

Đúng lúc này bầu không khí bên trong phòng họp đã rất căng thẳng, Hoắc Tư Tước đứng bên ngoài nghe được tiếng đồ vật rơi vỡ.

”Hoắc Diên Anh, công ty này không phải của một mình con ông, một câu của cậu ta đã khiến chúng ta tổn thất một tỷ, cậu ta được sự đồng ý của chúng tôi rồi sao?”

”Đúng vậy! Một tỷ đó, không phải mười vạn hay mười tệ đâu, ông Hoắc, ông có từng nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi không? Chúng tôi để cậu ta ngồi lên vị trí này là để cậu ta giúp chúng tôi kiếm tiền chứ không phải ngu ngốc làm mất tiền như vậy.”

”Các người…”

Ông cụ đã nhiều năm không đến công ty ngồi trong phòng họp bị đám cổ đông này chọc tức đến mức nói không nên lời.

Hoắc Tư Tước đã nghe đủ, hắn đưa tay mở cửa phòng họp.

”Cạch!”

”…”

Tiếng động trong phòng họp lập tức dừng lại, khi nhìn thấy người này xuất hiện ở cửa thì yên tĩnh không chút tiếng động.

Ở Hoắc thị, vẫn chưa có người nào dám làm càn trước mặt sát thần này.

Bao gồm những cổ đông này!

Hoắc Tư Tước thấy cảnh này cũng không nói gì, hắn sải bước đi đến vị trí tổng giám đốc thuộc về mình.

Dáng người tuấn mỹ cao thẳng, vẻ mặt hiện lên ý cười nhạt nhàn nhã, vô cùng giống một thân sĩ lịch sự trang nhã.

Hắn trở nên tốt tính như vậy từ khi nào vậy?

Lâm Tử Dương đi theo sau thấy vậy thì không khỏi căng da dầu.

”Nói đi, sao không nói nữa rồi? Tiếp tục đi.” Quả nhiên Hoắc Tư Tước vừa cười vừa nói càng khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn.

Mấy lão cổ đông chính là như vậy, lúc hắn không có ở đây, bọn họ nghĩ rằng mình là chủ nhân của nơi này, ngay cả trời cũng có thể lật được.

Nhưng khi hắn đến thì gọi cháu còn nhanh hơn cả người thân.

”Tư Tước, mấy chú cũng không có ý gì khác, nhưng mà ít nhất con cũng phải thông báo qua với các chú về tổn thất một tỷ kia chứ.”

”Chỉ một tỷ mà tôi đã phải thông báo với mấy người rồi sao? Vậy lúc tôi mang về được chục tỷ, trăm tỷ cho mấy người thì sao không thấy nói gì? Muốn cộng nợ sao? Được!”

Người đàn ông lập tức ngồi thẳng dậy.

Các cổ đông trong phòng họp thấy vậy thì không khỏi rùng mình, trong lòng lập tức có cảm giác không ổn.

”Không không không, cháu trai, mấy chú không có ý như vậy, mấy chú chỉ là… chỉ là muốn biết vì sao con không ngăn cản mà lại để cổ phiếu công ty ngã giá. Lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể loại bỏ nguy cơ này.”
 
Chương 579


Chương 579

Quả nhiên đám người này rất sợ Hoắc Tư Tước, thái độ của bọn họ hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn được nữa.

Hoắc Tư Tước thấy vậy thì cười lạnh: ”Tôi là người cầm quyền công ty, chẳng lẽ tôi không thể quyết định khoản lỗ của công ty sao? Sao ông biết tôi làm vậy không phải vì muốn kiếm nhiều tiền hơn cho công ty?”

”…”

Lời này quá độc ác, người trong phòng họp gần như không ai dám lên tiếng nữa.

Trong mấy năm người này nắm quyền, đúng là hắn đã kiếm về rất nhiều tiền cho bọn họ, mà đáng sợ hơn nữa là hắn rất nhiều khi ra chiêu không theo lẽ thường.

Cho nên bây giờ hắn nói vậy cũng không ai dám phản bác.

Cuối cùng đám cổ đông này chỉ có thể chán chường rời đi, sau khi họ rời đi, ông cụ không nhịn được mà hỏi: ”Anh có hạng mục gì sao?”

Đôi chân dài của Hoắc Tư Tước vắt lên bàn họp, hắn nhả ra một vòng khói: ”Không có.”

”Không có?” Ông cụ lập tức trợn mắt: ”Vậy vừa rồi vì sao anh còn nói như vậy? Anh dám lừa bọn họ? Anh có biết đám người này gây ra bao nhiêu khó khăn không?”

”Đó là ông, ông cho rằng bọn họ dám nhả tí rắm nào trước mặt tôi sao?”

Hoắc Tư Tước không chút nể nang nói.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, những gì Hoắc Tư Tước nói đều là sự thật, mấy ông già kia rất thích ồn ào, nhưng nếu như Hoắc Tư Tước không làm thì chỉ sợ họ còn hoảng hơn nữa, bây giờ trên dưới Hoắc thị không có ai thích hợp ngồi vị trí này hơn hắn.

Ông cụ thua trận, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: ”Rốt cuộc anh dùng một tỷ này để làm gì?”

Hoắc Tư Tước nhíu mày, cũng không nói dối ông ấy: ”Theo đuổi con dâu của ông, không phải ông nói muốn cô ấy quay về sao?”

”…”

Vài giây sau, đôi mắt ông cụ lại lần nữa mở to.

”Anh nói là… Hủ Hủ? Anh tìm được con bé rồi?”

”Tìm được.”

”Con bé đang làm gì? Sao anh lại bỏ ra số tiền lớn như vậy cho con bé? Con bé không muốn quay về sao? Chẳng lẽ… một tỷ này là phí chia tay anh đưa cho nó?”

Ông cụ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại liên tưởng đến chuyện này.

Nhưng lúc ông ấy nói ra lời này, không những không vui mà ngược lại còn có chút thất lạc, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên buồn bã.

Hoắc Tư Tước liếc mắt nhìn ông ấy.

Thật ra hắn vẫn luôn nghi ngờ thái độ của ông cụ đối với người phụ nữ kia, dù sao những chuyện ông ấy làm trước kia cũng vô cùng quá đáng.

Nhưng bây giờ khi thấy vẻ mặt này của ông ấy, sự đề phòng trong lòng hắn vơi đi một chút.

”Không phải, cô ấy muốn vực Ôn gia dậy, tôi chỉ trải chút đường cho cô ấy mà thôi.”

”Thật sao?” Quả nhiên ông cụ lại vui vẻ trở lại: ”Vậy thì tốt rồi, nếu Ôn gia lại phát triển thì có khi con bé sẽ không hận chúng ta như vậy.”

Vậy mà ông ấy lại nói chữ ”hận”.

Đúng vậy, bây giờ họ đang muốn làm gì nhất? Còn không phải là đền bù sai lầm năm đó, hi vọng có thể cứu được Ôn gia để người phụ nữ kia quay về.
 
Chương 580


Chương 580

Dù sao ba đứa nhỏ cũng cần mẹ.

Lúc Hoắc Tư Tước quay về Hoàng Đình số 1, ba đứa nhỏ đã đi ngủ, hắn trực tiếp đi đến phòng con gái, nhìn bảo bối mà hắn vừa mới tìm được.

Kết quả giám định lần này khiến hắn biết đứa bé này cũng là của hắn.

Chỉ là kết quả này khiến hắn càng thêm khó chịu, cũng càng thêm áy náy.

Gần nửa năm kia, người phụ nữ kia mang theo đứa nhỏ ở ngay dưới mắt hắn, hắn không chỉ không phát hiện mà còn thỉnh thoảng dùng đứa nhỏ này để sỉ nhục cô.

Mắt hắn đúng là mù rồi.

Hắn không xứng làm ba.

Hoắc Tư Tước ngồi xuống trước giường nhỏ màu hồng của đứa nhỏ, nhìn cô bé đang ngủ say trong chăn bông, nhịn không được mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé.

”Mẹ, mẹ về rồi sao?”

Trong lúc ngủ mơ, cục bột nhỏ đang ngủ say cảm giác được trên mặt bị ai hôn, bé nỉ non muốn mẹ.

Đúng vậy, đã một tháng rồi bé chưa được gặp mẹ.

Trong lòng Hoắc Tư Tước lập tức nhói lên, đặc biệt khi nhớ lại đêm ở thành phố Clear, trong căn nhà nhỏ tối đen kia, Ôn Hủ Hủ nói rõ từng chữ với hắn: Không cần, đều để lại cho anh!

Trong lòng hắn như bị dao cứa, ngay cả thở cũng thấy đau.

Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc em muốn thế nào em mới quay về? Em không biết mấy đứa nhỏ rất nhớ em sao?

”Ba, ba về rồi sao?”

Hắn đang chìm trong đau khổ ngồi đó thì đột nhiên cửa phòng ngủ có một bóng dáng nhỏ bé.

Sau khi bóng dáng nhỏ bé kia thấy hắn cô đơn đứng đó, cũng không biết cậu bé có thấy được dáng vẻ bi thương kia của hắn không mà không còn nghịch ngợm như ngày xưa.

Cậu bé đứng đó nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Tư Tước lấy lại tinh thần, hắn lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, che giấu hốc mắt phiếm hồng của mình đi.

”Ừm, ba mới về, Mặc Mặc, sau muộn vậy con còn chưa ngủ? Lại đây với ba.” Hắn vẫy tay, ra hiệu cậu bé đi qua để hắn ôm một cái.

Mặc Bảo ngoan ngoãn đi qua.

Cậu bé nhào vào ngực ba, để đôi tay mạnh mẽ khỏe mạnh của hắn ôm lấy mình, cậu bé dựa vào ngực ba như dựa vào cây đại thụ che kín bầu trời.

Lúc này đứa nhỏ cảm thấy vô cùng ấm áp.

Không chỉ có mẹ mà còn cả ba nữa, ba đứa nhỏ đã lâu lắm rồi không được gặp cả hai người.

Mặc Bảo thoải mái dựa vào trong ngực ba: ”Ba, ba đi tìm mẹ sao?”

Người Hoắc Tư Tước run lên một cái.

Đứa nhỏ này biết hết rồi sao?

”Con biết ba nhất định sẽ đi tìm mẹ, ba cũng không muốn rời xa mẹ, đúng không?”

”…Đương nhiên.” Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng trả lời con trai, ngữ khí nghiêm túc hơn bất kì thời điểm nào.

Mặc Bảo ngồi trong lòng hắn nghe vậy thì tươi cười.
 
Chương 581


Chương 581

Sau đó bé lấy một thứ từ trong túi áo ngủ ra rồi đưa cho ba.

”Cho ba, đây là tất cả các nơi mẹ đã đi cùng với bạn ở nước ngoài, ba, ba nhất định phải cố gắng hết sức mang mẹ của tụi con về, nếu không ba sẽ thành người góa vợ.”

”Góa vợ?” Hoắc Tư Tước ngẩn người.

”Chính là người đàn ông vừa già vừa mất vợ lại còn mang theo mấy đứa con riêng đó.” Mặc Bảo nhìn vẻ mặt không hiểu của ba mình thì giảo hoạt giải thích.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống.

Hắn già chỗ nào?

Năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi đâu.

Còn nữa, hắn có con riêng thì sao? Chẳng lẽ không có người phụ nữ kia thì hắn sẽ không tìm được vợ nữa sao?

Dựa vào nhan sắc và tiền tài này của hắn, hắn chỉ cần tùy tiện gọi một tiếng thì cũng có một hàng phụ nữ bám lấy đấy?

Tổng giám đốc Hoắc vô cùng không hài lòng với biệt danh ”góa vợ” mà con trai đặt cho mình.

Nhưng sau đó đứa con trai này của hắn lại bắt đầu giải thích cho hắn nghe: ”Ba nghĩ mà xem, ba, đúng là ba có tiền, cũng rất đẹp trai, chỉ cần ba muốn chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn làm mẹ kế của chúng con, nhưng mà ba có nghĩ đến trường hợp này không? Ba cưới mẹ kế, quan hệ mẹ kế con chồng gì đó… Ba, ba không thấy phiền sao?”

Hoắc Tư Tước: ”…”

Hắn không biết nên nói gì.

Đứa nhóc này, là ai nói những chuyện này cho bé biết vậy?

Mấy ngày hôm sau Hoắc Tư Tước vẫn luôn ở công ty xử lí công việc, mà các cổ đông kia, sau khi hắn trở về cũng không dám ho he gì nữa, ai nấy đều ngoan ngoãn ở nhà mình.

Ngoại trừ một người họ Dương.

”Tổng giám đốc Dương, tôi đã hỏi qua bộ phận chứng khoán của công ty, lúc đó họ đã tra được phần lớn cổ phiếu của công ty con bán tháo đều do có người ở bên Mỹ động tay động chân, dựa vào năng lực của chúng ta, lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể điều tra được chuyện này sau đó báo cáo cục quản lí ngân hàng.”

”Đúng, tập đoàn Hoắc thị chúng ta hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng, còn có thể lấy lại một tỷ về, nhưng vì sao Hoắc Tư Tước lại không cho phép làm vậy chứ? Anh ta có mục đích gì?”

Trong buổi chiều yên tĩnh tại vườn hoa, có mấy người đang tham gia một bữa tiệc xã giao nhỏ, tất cả đều là cổ đông trong công ty.

Chỉ là cổ phần trong tay họ không nhiều, người có nhiều cổ phần nhất cũng chính là chủ nhân căn biệt thư này, cổ đông họ Dương.

”Đừng nói lung tung, Hoắc tổng làm vậy chắc chắn cũng là có lí do.”

Không ngờ ông ta lại quát lớn đám người kia, nói bọn họ đừng nói lung tung.

Kết quả đám người kia nghe xong thì càng tức giận bất bình hơn: ”Còn có thể vì gì nữa? Tổng giám đốc Dương, ông đừng quên, nơi này của anh ta có vấn đề, chứ ai có thể làm ra chuyện đó được?”

Đột nhiên có người đưa tay chỉ lên đầu mình, ra hiệu cho bọn họ biết nơi này của người trong miệng họ có vấn đề.

Cổ đông họ Dương kia nghe xong, sắc mặt càng trầm hơn: ”Ăn nói cho cẩn thận! Lời này có thể nói lung tung được sao? Mấy lời đồn nhảm mà thôi, đừng có loan truyền bậy bạ!”

Ông ta vô cùng tức giận, nhiều lần yêu cầu những người này không nói linh tinh.
 
Chương 582


Chương 582

Nhưng thực tế những người này dám nghị luận như vậy trước mặt ông ta đã cho thấy có nhiều thứ thật ra đều được ông ta ngầm đồng ý.

Đúng là rất khó lay động vị trí của Hoắc Tư Tước.

Nhưng nếu như ông ta có thể tác động hắn ở một khía cạnh khác thì sao? Hắn còn có thể phản kháng được sao?

Sau khi tiệc trà kết thúc, cổ đông Dương quay về thư phòng.

Thư kí của ông ta cũng đi theo, khi không còn thấy ai, anh ta không nhịn được mà nói: ”Lão gia, chúng ta lật đổ Hoắc Tư Tước thì người cầm quyền mới của Hoắc gia sẽ cho chúng ta tất cả sao?”

”Đương nhiên, trừ phi hắn không muốn có được Hoắc thị!”

Người này nham hiểm cười, sau đó ông ta vô cùng vui vẻ cầm gậy golf đi ra ngoài…

*

Nước Mỹ, phố Wall.

Cuối cùng hôm đó Ôn Hủ Hủ chỉ hoàn thành được một đơn thời hạn giao hàng mấy chục vạn.

Hơn nữa còn phải nưa năm sau mới có thể giao dịch.

Tiếp tục như vậy thì sao cô có thể kiếm tiền được?

Lúc Ôn Hủ Hủ về đến nhà bạn Kiều Thời Khiêm, tâm trạng mấy ngày sau đều vô cùng sa sút.

Mấy ngày nay Ôn Cận cũng vô cùng trầm tính, cậu không đến quấy rầy cô, cũng không đến hỏi cô cái gì, mãi đến hai ngày sau, cậu thấy Ôn Hủ Hủ không có ý định rời khỏi đây mới đến hỏi thăm.

”Chị, hay là chúng ta dọn ra ngoài trước đi?”

”Hả?” Ôn Hủ Hủ đang phiền lòng, nghe xong lời này thì hỏi lại theo bản năng: ”Dọn ra ngoài? Chuyển đi đâu?”

Thái độ Ôn Cận có chút cung kính: ”Mấy hôm nay anh Kiều không ở đây, chúng ta ở lại cũng không tiện, dù sao cũng không phải lập tức quay về, chi bằng chúng ta tìm nhà trọ để thuê trước.”

”Đúng đúng đúng, em không nói thì chị cũng quên mất, vậy được, em đi tìm thử đi.”

”Được.”

Ôn Cận quay người đi ra ngoài.

Ôn Hủ Hủ đang bận suy nghĩ nên cũng không chú ý, mãi một lúc sau cô mới nhớ ra em trai mình căn bản không quen thuộc với nơi này, hơn nữa ngôn ngữ cũng không tốt.

Não cô bị chập sao? Vậy mà lại để cậu đi tìm phòng.

Điều khiến cô kinh ngạc chính là khoảng một tiếng sau, thiếu niên quay về nói với cô rằng cậu đã tìm được phòng.

Thật hay giả vậy?

Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn cậu, lên tiếng hỏi: ”Sao em tìm được? Không phải em không giao tiếp được họ sao?”

”Hả?” Thiếu niên đứng trước mặt lập tức thay đổi sắc mặt: ”Em chỉ là… không thông thạo khẩu ngữ, nhưng em có thể nhìn rồi giao tiếp bằng viết chữ.”

Hóa ra là vậy.

Ôn Hủ Hủ không tiếp tục suy nghĩ chuyện này, cô cùng cậu dọn ra khỏi đây.
 
Chương 583


Chương 583

Buổi tối, Kiều Thời Khiêm nhận được tin thì gọi điện đến hỏi tại sao Ôn Hủ Hủ lại dọn đi. Anh ta nói mình chỉ về Clear xử lí chút việc, không bao lâu nữa sẽ về.

Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ, cô chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ.

”Em tìm được một chỗ khá gần phố Wall, như vậy cũng thuận tiện để em trao đổi với Lâm Ân tiên sinh.”

”Vậy sao, vậy được rồi, nhưng anh nghe nói lần này em đi theo ông ta làm hạng mục Thương Khung Nhật Bản, không phải ông ta rất tán thưởng em sao? Sao lại chỉ cho em một thời hạn giao hàng?”

Đột nhiên anh ta hỏi câu này.

Ôn Hủ Hủ còn đang đau đầu vì việc này, nghe anh ta nói vậy thì cũng bực bội nói: ”Đúng vậy, chắc ông ta vẫn chưa tin tưởng em, hơn nữa câu nói hôm trước của em có lẽ khiến ông ta đề phòng.”

”Em nói muốn kiếm tiền chân chính sao?”

”Đúng, hạng mục của mấy người đi cùng tụi em đều là hạng mục được đầu tư nhiều, tất cả đều kiếm được hơn trăm vạn.” Ôn Hủ Hủ tức giận bất bình.

Bỏ vốn đầu tư tiền về khá nhanh.

Kiều Thời Khiêm nhìn tài liệu liên quan đến Thương Khung Nhật Bản trong tay, ánh mắt hơi thay đổi: ”Có lẽ em có thể trực tiếp đi tìm người phụ trách Thương Khung Nhật Bản.”

”Anh nói gì? Trực tiếp đi tìm người ta?”

”Đúng, đường là Lâm Ân mở giúp em, nhưng em kiếm được tiền rồi chia cho ông ta thì ông ta cũng sẽ không từ chối, em nói có đúng không?”

Ngụ ý chính là để Ôn Hủ Hủ vượt mặt Lâm Ân, tự mình đi tìm Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản làm ăn.

Trong lòng Ôn Hủ Hủ hơi động đậy.

Đúng lúc này Ôn Cận bê một bát chè đến, Ôn Hủ Hủ vừa cúp điện thoại đã thấy cậu, cô thuận miệng hỏi một câu: ”Tiểu Cận, anh Kiều nói chúng ta tự mình đi tìm Thương Khung Tinh Mật bàn chuyện làm ăn, em cảm thấy thế nào?”

”Cái gì? Chuyện này không tốt lắm đâu.”

Ôn Cận nghe xong lập tức không đồng ý.

”Chị, bây giờ chúng ta đang làm việc cho Lâm Ân, nếu như chị qua mặt ông ta đi tìm Thương Khung Tinh Mật bị ông ta biết, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

”Nhưng nếu chúng ta có thể đàm phán được với công ty kia, tiền kiếm được cũng có thể chia cho ông, như vậy không phải giống nhau sao?”

”Sao có thể giống nhau được? Loại người như ông ta chắc chắn sẽ không thích chị làm như vậy, ông ta càng thích khống chế mọi thứ hơn, nếu như chị không nghe lời thì ông ta còn cần số tiền kia để làm gì?”

Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt của thiếu niên lạnh lẽo sắc bén đến kinh người, dường như cậu đã biến thành một người khác.

Hơn nữa những lời cậu phân tích hoàn toàn khác với những gì cậu đã trải qua, rõ ràng ngay cả đại học cậu cũng không tốt nghiệp, nhưng bây giờ cậu lại có thể chỉ ra được những điều này vô cùng rõ ràng.

Giống như cậu đã từng trải qua vậy.

Tại sao cậu có thể như vậy được? Đây là ảo giác của cô sao?

Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn cậu, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

Ôn Cận: ”…”

Cậu lập tức giật mình.

Khuôn mặt trắng noãn cũng lập tức thay đổi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom