Cập nhật mới

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 259


Trần Thiên Hủ lắc đầu, không biết Lâm Phong hỏi mình chuyện này làm gì.  

 

Lâm Phong trầm mặc trong chốc lát, nói:  

 

 

“Vậy thì tôi chắc là cảnh giới trên cả tông sư võ đạo đấy.”  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe thấy lời này thì giật mình, sau đó hiểu được hẳn là Lâm Phong không muốn nói ra, cho nên cố ý nói như vậy để trêu mình.  

 

 

Lâm Phong biết Trần Thiên Hủ không tin, nhưng cũng không có ý định giải thích làm gì.  

 

Adv

 

Anh không thể đi thi triển sức mạnh cường hãn của mình như một thằng hề để có được sự tin tưởng của Trần Thiên Húc, thực sự thì chuyện này cũng chẳng cần thiết.  

 

 

Sau đó, trong phòng yên ắng trong giây lát.  

 

 

Sau khi Trần Thiên Hủ hút hết điếu thuốc trong tay, anh ta mới hít một hơi thật sâu nói:  

 

 

Adv

“Lâm Phong! Tôi nói thật với cậu vậy!”  

 

 

“Mười năm trước, cho dù cậu không biến mất, tới Trần gia tôi, cậu và em gái cũng không có khả năng được! Thực lực của Trần gia vượt xa tưởng tượng của cậu…”  

 

 

Lâm Phong gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu!  

 

 

Anh từng nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu nhau, thì có thể không quan tâm đến giàu nghèo, không quan tâm đến địa vị xã hội, nhưng tới tận hôm nay, anh mới hiểu được những gì mình nghĩ quá đơn giản rồi.  

 

 

Có điều chuyện đó đều đã là quá khứ, hiện giờ anh đã có đủ thực lực để ở bên cạnh Y Nặc, không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai cả.  

 

 

Lúc này, Trần Thiên Hủ tiếp tục nói:  

 

 

“Thật ra sau khi cậu biến mất, cha mẹ cậu cũng tới Vân Xuyên tìm cậu! Lúc đó Trần gia bọn tôi vốn định phái người cảnh cáo bố mẹ cậu, nhưng lại không nghĩ tới người trong nhà tôi vừa gặp cha mẹ cậu, thì cha mẹ cậu đã bị đụng xe!”  

 

 

“Sau đó, võ giả nhà tôi nhìn thấy cha mẹ cậu được một người thần bí cứu đi!”  

 

 

“Là ý gì? Người thần bí?”  

 

 

Lâm Phong sắc mặt thay đổi.  

 

 

“Ý của tôi là cha mẹ của cậu có khả năng chưa chết!”  

 

 


Trần Thiên Hủ trả lời.  

 

 

“Vậy còn tro cốt thì sao? Em gái tôi nói tro cốt kia từ Vân Xuyên gửi tới là chuyện gì?”  

 

 

Lâm Phong đè nén rung động trong lòng, bình tĩnh hỏi.  

 

 

“Tro cốt?”  

 

 

Trần Thiên Húc có vẻ giật mình, sau đó lắc đầu nói:  

 

 

“Tôi không biết tro cốt gì đó! Lúc đầu sau khi cha mẹ cậu được người thần bí cứu đi, phía nhà tôi liền phái người điều tra bối cảnh gia đình cậu!”  

 

 

“Kết quả rất kỳ lạ, cha mẹ cậu đột nhiên đến Kim Lăng vào 20 năm trước, còn về sau đó cũng không điều tra được gì thêm.”  

 

 

“Đương nhiên, bối cảnh gia đình của cậu đối với Trần gia chúng tôi mà nói thực ra hoàn toàn không quan trọng.”  

 

 

“Chuyện quan trọng là, lúc đó em gái tôi không chịu nghe lời khuyên can, nhất quyết đến thành phố Kim Lăng tìm cậu! Cha tôi bất đắc dĩ mới sắp xếp ba người đóng giả làm cha mẹ và em gái cậu, muốn em gái tôi từ bỏ!”  

 

 

“Vừa rồi em tôi khóc thương tâm như thế, chắc hẳn đã đoán được chuyện này, cảm thấy rất có lỗi với cậu…”  

 

 

Sau khi Trần Thiên Hủ nói xong những lời này, lại lấy ra thêm một điếu thuốc, ra hiệu cho Lâm Phong giúp mình châm lửa.  

 

 

Sau khi Lâm Phong búng ngón tay, giúp Trần Thiên Húc xong, thì trầm giọng hỏi:  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 257


Tiểu Luyến Luyến ném đi chiếc điều khiển trong tay, có chút hốt hoảng nói.  

 

 

Lâm Phong cũng tỏ vẻ ngờ vực, không biết tại sao Y Nặc lại đột nhiên trở nên như vậy.  

 

 

Anh có thể cảm nhận được sự đau khổ của Y Nặc vào lúc này, là cảm xúc đau khổ đến tuyệt vọng.  

 

 

“Chuyện đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi! Không cần phải lúc nào cũng nghĩ về nó. Từ nay trở đi, chúng ta sống thật tốt là được mà!”  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ lưng Y Nặc, ản ủi nói.  

 

Adv

 

“Chị dâu! Có phải em tới đây, khiến chị nghĩ nhiều không? Chị yên tâm, em không phải người nhỏ mọn! Chỉ cần chị với anh có thể bên nhau hạnh phúc, em sẽ chúc phúc cho hai người!”  

 

 

Lâm Vân Dao ở một bên cũng sốt ruột nói.  

 


 

Cô ấy thực sự bị dọa sợ rồi.  

 

 

Bản thân chỉ chào hỏi một chút thôi, vậy mà lại khiến Trần Y Nặc khóc thành thế này.  

 

Adv

 

“Không…không phải như thế này! Lâm Phong..em có lỗi với anh.”  

 

 

Trần Y Nặc đột nhiển ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ.  

 

 

Bởi vì cô nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ!  

 

 

Ban đầu cha mẹ Lâm Phong đi Vân Xuyên tìm Lâm Phong, kết quả lại vô tình qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, không lẽ chuyện này là do cha mẹ cô đã làm sao?  

 

 

Nếu như thực sự là vậy…  

 

 

Trần Y Nặc không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới nữa.  

 

 

Bởi vì chỉ cần nghĩ tới khả năng này thôi là cổ họng của cô lại tanh tanh, giống như muốn phun ra một ngụm máu vậy.  

 

 

Lúc này.  

 

 

Lâm Phong cũng đã nhận thấy được có chuyện không ổn.  

 

 

Anh không biết Y Nặc nghĩ tới chuyện gì, nhưng chuyện này tuyệt đối có liên quan đến mình….  

 

 

Chẳng lẽ Tiểu Luyến Luyến thực ra không phải con anh?  

 

 


Sắc mặt Lâm Phong thay đổi, nhìn không được lại dùng thần thức quét qua khí tức huyết mạch của con gái.  

 

 

Không sai mà!  

 

 

Huyết mạch tương thích với mình 99% mà!  

 

 

Nếu đây mà không phải con gái mình, vậy thì thực sự khó hiểu quá rồi!  

 

 

Nhưng Y Nặc khóc tới mức này, lại còn liên tục nói xin lỗi mình là ý gì?  

 

 

…..

 

“Y Nặc, bất kể là chuyện gì đi nữa, em hãy nói ra rồi chúng ta cùng nhau đối mặt! Có anh đây…không sao đâu!”  

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Trần Y Nặc khuôn mặt đẫm nước mắt, cắn môi, lắc đầu không muốn nói thêm.  

 

 

Mà chính vào lúc này, Trần Thiên Hủ nằm ở trên giường đột nhiên lên tiếng nói:  

 

 

“Lâm Phong, đừng hỏi em gái tôi, để tôi nói cho cậu vậy.”  

 

 

“Anh…Anh biết hết sao?”  

 

 

Trần Y Nặc quay đầu lại nhìn, vẻ mặt tức giận.  

 

 

Trần Thiên Húc thở dài một hơi, chậm rãi nói:  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 260


“Được rồi, những chuyện cần nói tôi đều đã nói rồi, cậu tự suy nghĩ kỹ đi, tôi đi an ủi em gái tôi đã, tránh cho em ấy suy nghĩ lung tung.”  

 

 

Sau khi Trần Thiên Hủ nói xong chân tướng mọi chuyện, thở dài một hơi như trút được gánh nặng và rời khỏi căn phòng.  

 

 

Lâm Phong một mình ngồi trên ghế sô pha, suy tư rất nhiều.  

 

 

Trong lòng anh vừa vui mừng vừa nghi hoặc.  

 

 

Vui mừng là vì cha mẹ vẫn chưa chết, còn nghi hoặc vì không biết người thần bí kia là ai?  

 

Adv

 

Với thân phận của Trần gia còn tra không ra lai lịch của người thần bí đó, đủ để chứng minh bối cảnh người này e khó mà lường được.  

 

 

Lâm Phong lại hồi tưởng về chuyện lúc còn nhỏ.  

 

 

Trong ký ức của anh, cha mẹ đều là những người làm công bình thường, họ cần cù cả đời để nuôi dưỡng anh và em gái, xưa nay chưa bao giờ thể hiện ra điểm gì đặc biệt!  

 

 

Adv

Cho nên, thực sự anh khó lòng tin được cha mẹ mình lại có bối cảnh gì đó!  

 

 

“Người thần bí kia, có khi nào là lão già không?”  

 

 

Trong lòng Lâm Phong nghĩ tới một khả năng!  

 

 

Nhưng rất nhanh anh lại phủ định phỏng đoán này.  

 

 

Với tính cách coi chúng sinh như sâu kiến, một lòng chỉ muốn phá bỏ gông xiềng của trời đất để thành tiên của ông già, sao có thể cứu cha mẹ mình được chứ?  

 

 

Mà cứ cho như là lương tâm ông già trỗi dậy cứu cha mẹ đi, vậy bây giờ cha mẹ đâu?  

 

 

Chẳng lẽ ông già cũng nhốt cha mẹ ở nơi nào đó, ép hai người họ tu tiên sao?  

 

 

Chuyện này rõ ràng là không thể!  

 

 

Bởi vì ông đã chết rồi, chính tay mình chôn cất ông ấy, bây giờ có lẽ cỏ trên mộ ông già cũng không biết mọc cao cỡ nào nữa rồi!  

 

 

“Đúng rồi! Tro cốt….”  

 

 

Trong lòng Lâm Phong xúc động, cái này có lẽ chính là một manh mối đột phá.  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong lập tức trở về phòng bên cạnh.  

 

 

Bên trong gian phòng kế bên, hai anh em Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc đang nhỏ giọng nói gì đó, em gái anh thì đang bên cạnh Tiểu Luyến Luyến cùng xem heo peppa, hai người một lớn một nhỏ cười khanh khách.  

 

 

“Tiểu Dao, qua đây một chút.”  

 

 

Lâm Phong gọi em gái ra ngoài cửa.  

 

 

“Anh, sao thế? Em đang cùng với cháu gái xem phim hoạt hình!”  

 

 

Lâm Vân Dao có chút ngờ vực.  

 

 

Hai tay Lâm Phong nắm lấy vai em gái, vẻ mặt rất nghiêm túc nói:  

 

 

“Tiểu Dao, nếu như anh nói cha mẹ chúng ta chưa chết, em sẽ nghĩ như thế nào?”  

 

 

Lâm Vân Dao nghe xong lời này thì sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lắc đầu nói:  

 

 

“Anh…anh đừng lấy chuyện này ra để đùa.”  

 

 

“Anh nói thật mà!”  

 

 

Lâm Phong nói ra hết những gì mà Trần Thiên Hủ nói với mình trước đó.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 258


 Trần Y Nặc cười khổ.  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe xong liền trầm mặc, nhất thời không biết trả lời thế nào.  

 

 

Với anh ta mà nói, vì tốt cho em gái hay tốt cho Trần gia thì hai chuyện này vốn không hề mâu thuẫn.  

 

 

Ban đầu Lâm Phong là một kẻ tay trói gà không chặt, gia cảnh bình thường, không quyền không thế, mà em gái anh ta là con gái chính thống của Trần gia!  

 

 

Thân phận hai người giống như công chúa và kẻ ăn xin vậy, sao có thể ở bên nhau được?  

 

Adv

 

“Lâm Phong, cậu đi với tôi, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện cho cậu! Cậu bây giờ, đã có tư cách biết hết mọi thứ rồi!”  

 

 

Trần Thiên Hủ cố gắng bò dậy khỏi giường.  


 

 

Trước đó anh ta bị thương rất nặng, nhưng sau khi được Lâm Phong chữa trị, hiện tại đã khá hơn rất nhiều, chỉ có điều vẫn còn hơi yếu.  

 

 

Adv

“Tiểu Dao, em nhìn chị dâu và cháu gái em chút nhé.”  

 

 

Lâm Phong nói với Lâm Vân Dao, sau đó cùng Trần Thiên Hủ đi qua gian phòng bên cạnh.  

 

 

Vì để lấy lòng Lâm Phong, Phùng Hải của thương hội Bách Vân, đã đặt hết toàn bộ tầng trên cùng của khách sạn Kim Lăng, cho nên đi đến phòng nào cũng được.  

 

 

…….  

 

 

Bên trong một phòng tổng thống khác.  

 

 

Lâm Phong và Trần Thiên Hủ ngồi đối diện nhau.  

 

 

“Nói đi? Rốt cuộc là chuyện gì? Mà làm ra vẻ thần bí như vậy.”  

 

 

Lâm Phong hỏi thẳng vào vấn đề.  

 

 

“Có thuốc không? Tôi muốn hút điếu thuốc cho tỉnh táo.”  

 

 

Trần Thiên Hủ nói.  

 

 

Sau khi anh ta tỉnh lại, ngoại trừ chuyện Lâm Phong tu tiên là không biết, còn những chuyện khác đều đã biết cả.  

 

 

Lâm Phong không những giết chết lão già áo đen Tiên Thiên Cảnh khả nghi kia, mà còn  đơn thương độc mã tiêu diệt Giang gia!  

 

 

Thực lực cỡ này, đã đủ để anh ta coi trọng!  

 

 

Cho dù đối mặt với Trần gia lớn mạnh thì Lâm Phong cũng đã có tư cách để đàm phán!  

 

 

“Hút đi…”  

 

 

Từ trong tủ đồ trong phòng, Lâm Phong lấy ra một bao Cửu Ngũ Chí Tôn ném cho Trần Thiên Hủ.  

 

 

Trần Thiên Hủ mở bao thuốc lá lấy ra một điếu, nhưng lại phát hiện không có lửa.  

 

 

“Pặc~”  

 

 

Lâm Phong búng ngón tay.  

 

 

Điều thuốc trên đầu ngón tay của Trần Thiên Hủ lập tức được châm lửa, chuyện này khiến anh ta ngây người trong chốc lát.  

 

 

Anh ta rít một hơi rồi hỏi với vẻ mặt có chút phức tạp:  

 

 

“Lâm Phong, rốt cuộc hiện giờ thực lực của cậu là gì? Thuộc ở bậc mấy Tiên Thiên rồi?”  

 

 

“Trên tông sư võ đạo là cảnh giới gì?”  

 

 

Lâm Phong hỏi ngược lại.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 261


Lúc này, Lâm Phong trầm giọng nói:  

 

 

“Tiểu Dao, lúc đó là ai đưa tro cốt của cha mẹ cho em, em còn nhớ không?”  

 

 

Lâm Vân Dao dụi cặp mắt đang đau nhức, suy nghĩ một lúc rồi nói:  

 

 

“Lúc đó em chưa đến mười tuổi, rất nhiều chuyện đều nhớ không rõ nữa! Em chỉ biết là có một người đàn ông mặc quần áo đen, dáng vẻ tầm hơn 30 tuổi, cao khoảng một mét tám,….”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì cau mày.  

 

Adv

 

Những đặc trưng này mà em gái nói quá phổ biến, tìm đại trên phố cũng có thể tìm thấy cả nghìn người, căn bản không phải là manh mối hữu hiệu  

 

 

“Đúng rồi! Người đàn ông kia hình như bị què, đi cứ tập tễnh tệp tễnh.”  

 

 

Lâm Vân Dao đột nhiên lại nói.  

 

 

Adv

Lâm Phong gật đầu, nhưng trong lòng lại thở dài.  

 

 

Mười năm!  

 

 

Khoảng thời gian này quá dài, bây giờ muốn tìm kiếm một người giống vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể.  

 

 

Mà điều quan trọng là đối phương làm như vậy có mục đích gì?  

 

 

Chẳng lẽ chỉ để chứng minh cha mẹ đã chết rồi, bảo em gái tuổi còn nhỏ đừng có đi tìm?  

 

 

“Anh….nếu cha mẹ thực sự chưa chết, vậy tại sao họ không trở về tìm chúng ta? Anh vì bị giam cầm để tu tiên, chẳng lẽ cha mẹ cũng vậy sao?”  

 

 

Lâm Vân Dao đột nhiên hỏi.  

 

 

“Cái này cũng khó nói, mọi chuyện đều có khả năng! Điều có thể chắc chắn là, nếu như cha mẹ chưa chết, vậy hai người họ chắc chắn đã bị hạn chế tự do, nếu không thì tuyệt đối sẽ không bỏ rơi không quan tâm đến chúng ta.”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Vậy chúng ta còn có thể tìm được cha mẹ không?”  

 

 

Lâm Vân Dao nhìn anh trai vẻ mặt đầy mong đợi.  

 

 

“Có chứ! Chắc chắn có!”  

 

 

Lâm Phong nghiêm túc nói.  

 

 

Sau khi hai anh em nói chuyện một hồi lâu, tâm trạng cả hai cũng đều cảm thấy có chút phấn khởi.  

 

 

Bất luận thế nào, đây đều là một tin tức tốt, chí ít đã đem tới hy vọng cho hai anh em.  

 

 

Lúc này, Lâm Phong đột nhiên nhớ tới Thôn Linh Quyết mà trước đó anh tìm thấy trên người lão già Khô Tâm, liền nói:  

 

 

“Tiểu Dao, trước đó anh vẫn luôn nói muốn dạy em tu tiên, em còn nhớ không?”  

 

 

“Em có thể tu tiên sao?”  

 

 

Lâm Vân Dao có chút sốt ruột.  

 

 

“Tất nhiên có thể! Anh đã xem qua tư chất của em rồi, mặc dù không tốt lắm nhưng cũng không tệ…Chỉ cần em tu luyện chăm chỉ, sau này chưa chắc không thể trở thành một tu giả Kim Đan Kỳ thậm chí là Nguyên Anh kỳ.  

 

 

Nói xong, Lâm Phong ấn ngón tay lên trán em gái.  

 

 

Lâm Vân Dao chỉ cảm thấy trán mình tê dại, rất thoải mái.  

 

 

Đợi cô phản ứng lại, thì phát hiện có đến hàng chục dòng chữ xuất hiện trong đầu mình.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 259


Trần Thiên Hủ lắc đầu, không biết Lâm Phong hỏi mình chuyện này làm gì.  

 

Lâm Phong trầm mặc trong chốc lát, nói:  

 

 

“Vậy thì tôi chắc là cảnh giới trên cả tông sư võ đạo đấy.”  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe thấy lời này thì giật mình, sau đó hiểu được hẳn là Lâm Phong không muốn nói ra, cho nên cố ý nói như vậy để trêu mình.  

 

 

Lâm Phong biết Trần Thiên Hủ không tin, nhưng cũng không có ý định giải thích làm gì.  

 

Adv

 

Anh không thể đi thi triển sức mạnh cường hãn của mình như một thằng hề để có được sự tin tưởng của Trần Thiên Húc, thực sự thì chuyện này cũng chẳng cần thiết.  

 

 

Sau đó, trong phòng yên ắng trong giây lát.  

 

 

Sau khi Trần Thiên Hủ hút hết điếu thuốc trong tay, anh ta mới hít một hơi thật sâu nói:  

 

 

Adv

“Lâm Phong! Tôi nói thật với cậu vậy!”  

 

 

“Mười năm trước, cho dù cậu không biến mất, tới Trần gia tôi, cậu và em gái cũng không có khả năng được! Thực lực của Trần gia vượt xa tưởng tượng của cậu…”  

 

 

Lâm Phong gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu!  

 

 

Anh từng nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu nhau, thì có thể không quan tâm đến giàu nghèo, không quan tâm đến địa vị xã hội, nhưng tới tận hôm nay, anh mới hiểu được những gì mình nghĩ quá đơn giản rồi.  

 

 

Có điều chuyện đó đều đã là quá khứ, hiện giờ anh đã có đủ thực lực để ở bên cạnh Y Nặc, không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai cả.  

 

 

Lúc này, Trần Thiên Hủ tiếp tục nói:  

 

 

“Thật ra sau khi cậu biến mất, cha mẹ cậu cũng tới Vân Xuyên tìm cậu! Lúc đó Trần gia bọn tôi vốn định phái người cảnh cáo bố mẹ cậu, nhưng lại không nghĩ tới người trong nhà tôi vừa gặp cha mẹ cậu, thì cha mẹ cậu đã bị đụng xe!”  

 

 

“Sau đó, võ giả nhà tôi nhìn thấy cha mẹ cậu được một người thần bí cứu đi!”  

 

 

“Là ý gì? Người thần bí?”  

 

 

Lâm Phong sắc mặt thay đổi.  

 

 

“Ý của tôi là cha mẹ của cậu có khả năng chưa chết!”  

 

 


Trần Thiên Hủ trả lời.  

 

 

“Vậy còn tro cốt thì sao? Em gái tôi nói tro cốt kia từ Vân Xuyên gửi tới là chuyện gì?”  

 

 

Lâm Phong đè nén rung động trong lòng, bình tĩnh hỏi.  

 

 

“Tro cốt?”  

 

 

Trần Thiên Húc có vẻ giật mình, sau đó lắc đầu nói:  

 

 

“Tôi không biết tro cốt gì đó! Lúc đầu sau khi cha mẹ cậu được người thần bí cứu đi, phía nhà tôi liền phái người điều tra bối cảnh gia đình cậu!”  

 

 

“Kết quả rất kỳ lạ, cha mẹ cậu đột nhiên đến Kim Lăng vào 20 năm trước, còn về sau đó cũng không điều tra được gì thêm.”  

 

 

“Đương nhiên, bối cảnh gia đình của cậu đối với Trần gia chúng tôi mà nói thực ra hoàn toàn không quan trọng.”  

 

 

“Chuyện quan trọng là, lúc đó em gái tôi không chịu nghe lời khuyên can, nhất quyết đến thành phố Kim Lăng tìm cậu! Cha tôi bất đắc dĩ mới sắp xếp ba người đóng giả làm cha mẹ và em gái cậu, muốn em gái tôi từ bỏ!”  

 

 

“Vừa rồi em tôi khóc thương tâm như thế, chắc hẳn đã đoán được chuyện này, cảm thấy rất có lỗi với cậu…”  

 

 

Sau khi Trần Thiên Hủ nói xong những lời này, lại lấy ra thêm một điếu thuốc, ra hiệu cho Lâm Phong giúp mình châm lửa.  

 

 

Sau khi Lâm Phong búng ngón tay, giúp Trần Thiên Húc xong, thì trầm giọng hỏi:  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 262


 “Anh, đây là?”  

 

 

Lâm Vân Dao có chút sửng sốt.  

 

 

“Một phương pháp luyện hít thở cấp thấp! Em dùng tạm trước, đợi sau này anh tìm thấy cái tốt hơn sẽ lại đổi cho em!”  

 

 

Lâm Phong nói xong lại lấy ra ba viên linh thạch trong túi càn khôn đưa cho em gái, nói:  

 

 

“Đây là ba viên linh thạch, hiện giờ em chưa có khí cảm. Đến thời điểm khi em tu luyện, thì hãy nắm ba viên linh thạch này trong tay, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”  

 

Adv

 

“Đợi khi nào em có thể cảm thấy được kinh mạch trong cơ thể có một luồng khí dâng lên. Nhất định phải nói với anh! Anh sẽ nghĩ cách tôi luyện thân thể cho em.  

 

 

“Linh thạch này chắc chắn rất quý phải không?”  


 

 

Lâm Vân Dao nhìn linh thạch trong tay mình, nhỏ giọng nói.  

 

 

Adv

“Cũng không thể coi là quý, chỉ có thể xem là hiếm, chỉ hơn 100 triệu mà thôi, có điều có giá nhưng không có thị trường.”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Lâm vân Dao nghe vậy thì hơi cắn nhẹ môi, hai mắt hơi đỏ lên nói:  

 

 

“Anh, anh tốt với em quá.”  

 

 

“Bây giờ em cũng thật mít ướt quá. Anh không tốt với em thì tốt với ai?”  

 

 

Lâm Phong vẻ mặt bất đắc dĩ.  

 

 

“Anh, em nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, không phụ sự kỳ vọng của anh, đợi em tu luyện thành công, sau này em sẽ bảo vệ anh!”  

 

 

Lâm Vân Dao nắm chặt tay nghiêm túc nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì xoa đầu em gái, không nói gì.  

 

 

Có lý tưởng đương nhiên là điều tốt.  

 

 

Nhưng anh biết chuyện này là không thể, bởi vì em gái anh không thể nào vượt qua mình được.  

 

 

Chính vào lúc này, Lâm Phong phát hiện điện thoại của mình reo lên.  


 

 

Anh nhìn vào tên người hiện ở trên điện thoại, phát hiện người gọi lại là Huyết Thủ Nhân Đồ Diệp Thiên Tâm gọi tới.  

 

 

Ban đầu, anh để Diệp Thiên Tâm đi Vân Xuyên một chuyến giúp mình dò hỏi vài chuyện của Trần gia, bây giờ xem ra Diệp Thiên Tâm đã trở về rồi.  

 

 

“Tiểu Dao, em về phòng trước đi, anh đi nghe điện thoại.”  

 

 

Lâm Phong dặn dò em gái, sau đó thì đi tới một góc rồi nghe điện thoại.  

 

 

Không ngờ vừa kết nối điện thoại, giọng nói có chút gấp gáp của Diệp Thiên Tâm truyền đến:  

 

 

“Ngài Lâm.”  

 

 

“Sao vậy?”  

 

 

Lâm Phong cau mày.  

 

 

“Ngài Lâm, ngài nói tôi điều tra thực lực của Trần gia, tôi đã điều tra ra đại khái một vài chuyện rồi”  

 

 

“Trần gia được xếp vào một trong ba gia tộc hàng đầu trong giới võ đạo của toàn tỉnh Vân Xuyên! Nhìn bề ngoài thì Trần gia có không dưới 20 võ giả Thiên Cảnh trong tộc, trong đó có ít nhất có 8 người Tiên Thiên Cảnh, lão tổ của Trần gia, Trần Bắc Huyền đã là bậc 8 Tiên Thiên Cảnh từ 5 năm trước, bây giờ rất có thể đã là bậc 9 Tiên Thiên rồi!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm vội vàng nói.  

 

 

Có điều, giọng ông ta càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu không thể nghe thấy, giống như là có thể chết bất kỳ lúc nào.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 260


“Được rồi, những chuyện cần nói tôi đều đã nói rồi, cậu tự suy nghĩ kỹ đi, tôi đi an ủi em gái tôi đã, tránh cho em ấy suy nghĩ lung tung.”  

 

 

Sau khi Trần Thiên Hủ nói xong chân tướng mọi chuyện, thở dài một hơi như trút được gánh nặng và rời khỏi căn phòng.  

 

 

Lâm Phong một mình ngồi trên ghế sô pha, suy tư rất nhiều.  

 

 

Trong lòng anh vừa vui mừng vừa nghi hoặc.  

 

 

Vui mừng là vì cha mẹ vẫn chưa chết, còn nghi hoặc vì không biết người thần bí kia là ai?  

 

Adv

 

Với thân phận của Trần gia còn tra không ra lai lịch của người thần bí đó, đủ để chứng minh bối cảnh người này e khó mà lường được.  

 

 

Lâm Phong lại hồi tưởng về chuyện lúc còn nhỏ.  

 

 

Trong ký ức của anh, cha mẹ đều là những người làm công bình thường, họ cần cù cả đời để nuôi dưỡng anh và em gái, xưa nay chưa bao giờ thể hiện ra điểm gì đặc biệt!  

 

 

Adv

Cho nên, thực sự anh khó lòng tin được cha mẹ mình lại có bối cảnh gì đó!  

 

 

“Người thần bí kia, có khi nào là lão già không?”  

 

 

Trong lòng Lâm Phong nghĩ tới một khả năng!  

 

 

Nhưng rất nhanh anh lại phủ định phỏng đoán này.  

 

 

Với tính cách coi chúng sinh như sâu kiến, một lòng chỉ muốn phá bỏ gông xiềng của trời đất để thành tiên của ông già, sao có thể cứu cha mẹ mình được chứ?  

 

 

Mà cứ cho như là lương tâm ông già trỗi dậy cứu cha mẹ đi, vậy bây giờ cha mẹ đâu?  

 

 

Chẳng lẽ ông già cũng nhốt cha mẹ ở nơi nào đó, ép hai người họ tu tiên sao?  

 

 

Chuyện này rõ ràng là không thể!  

 

 

Bởi vì ông đã chết rồi, chính tay mình chôn cất ông ấy, bây giờ có lẽ cỏ trên mộ ông già cũng không biết mọc cao cỡ nào nữa rồi!  

 

 

“Đúng rồi! Tro cốt….”  

 

 

Trong lòng Lâm Phong xúc động, cái này có lẽ chính là một manh mối đột phá.  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong lập tức trở về phòng bên cạnh.  

 

 

Bên trong gian phòng kế bên, hai anh em Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc đang nhỏ giọng nói gì đó, em gái anh thì đang bên cạnh Tiểu Luyến Luyến cùng xem heo peppa, hai người một lớn một nhỏ cười khanh khách.  

 

 

“Tiểu Dao, qua đây một chút.”  

 

 

Lâm Phong gọi em gái ra ngoài cửa.  

 

 

“Anh, sao thế? Em đang cùng với cháu gái xem phim hoạt hình!”  

 

 

Lâm Vân Dao có chút ngờ vực.  

 

 

Hai tay Lâm Phong nắm lấy vai em gái, vẻ mặt rất nghiêm túc nói:  

 

 

“Tiểu Dao, nếu như anh nói cha mẹ chúng ta chưa chết, em sẽ nghĩ như thế nào?”  

 

 

Lâm Vân Dao nghe xong lời này thì sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lắc đầu nói:  

 

 

“Anh…anh đừng lấy chuyện này ra để đùa.”  

 

 

“Anh nói thật mà!”  

 

 

Lâm Phong nói ra hết những gì mà Trần Thiên Hủ nói với mình trước đó.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 263


“Ngài Lâm, nếu như có một ngày, mong ngài hãy báo thù cho tôi, báo thù cho 137 thành viên của toàn Diệp gia tôi!”  

 

“Tôi độc ác….rất độc ác, nhưng cho dù tôi điên cuồng hơn 20 năm, không ngần ngại hút máu người, luyện tập ma pháp, thế nhưng vẫn cứ xanh xao yếu ớt như vậy.”  

 

 

Diệp Thiên khó khăn nói ra từng câu từng chữ.

 

Không đợi Lâm Phong đáp lời, đầu bên kia điện thoại đã truyền ra tiếng cười nham hiểm khinh thường.  

 

“Ai da thứ bỏ đi này đang gọi điện cho ai đấy? Chỉ bằng mày mà cũng muốn báo thù à? Ha ha, Diệp Thiên Tâm, tao giết cả nhà mày thì mày làm gi được? Tao rất thích nhìn thấy mày tức muốn điên lên nhưng không làm gì được cả.”  

 

Adv

 

“Vương Minh, tao liều mạng với mày.”  

 

 

“A!” Diệp Thiên Tâm phát ra một tiếng kêu thê lương.  


 

 

“Tút!” Điện thoại bị cắt đứt.  

 

Adv

 

Lâm Phong bình tĩnh gọi điện lại một lần nữa, nhưng không gọi được!  

 

 

Hiển nhiên, điện thoại của Diệp Thiên Tâm đã bị đập vỡ.  

 

 

“Vương Minh…” Lâm Phong lẩm bẩm.  

 

 

Tuy rằng anh ghét phiền phức, nhưng dù sao Diệp Thiên Tâm cũng là một đàn em đầu tiên mà anh thu nhận từ khi xuống núi tới giờ.  

 

 

Người đàn ông nào cũng có lần đầu tiên, ý nghĩa rất lớn!  

 

 

Đừng nói chi là Diệp Thiên Tâm còn đang làm việc cho mình mà bị kẻ thù tìm thấy…  

 

 

Lâm Phong quay về phòng bao, nói với mấy người Trần Y Nặc:  

 

 

“Anh cần ra ngoài làm chút chuyện, nếu về muộn mọi người cứ đi nghỉ ngơi trước, có gì mai tính tiếp.”  

 

 

“Anh, anh định đi đâu?” Lâm Vân Dao hỏi.  

 

 

“Có nhớ trước kia em từng đưa cho một lão già một con hạc giấy không?”  


 

 

“A… Có phải cái người thực ra mới năm mươi tuổi, thoạt nhìn đã tám chín mươi tuổi không?” Lâm Vân Dao hô lên.  

 

 

“Không sai, có lẽ ông ta đã chết, anh đi nhặt xác giúp ông ta.” Lâm Phong gật đầu, sau đó xoay người rời đi.  

 

 

Trước kia vì đề phòng Diệp Thiên Tâm hai lòng, anh đã để lại một dấu ấn trên người lão ta, cho nên chỉ cần đi theo khí tức của dấu ấn là có thể tìm được vị trí của Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Lâm Phong tìm đúng một phương hướng, cả người hóa thành một luồng sáng phóng lên cao, nhanh chóng biến mất giữa trời đêm.  

 

 

…  

 

 

Biên giới Vân Xuyên.  

 

 

Ngoài đồng, trong một công xưởng bị bỏ hoang, Diệp Thiên Tâm đang bị trói trên ghế.  

 

 

Cơ thể lão ta xụi lơ, trên mặt toàn máu, hô hấp mỏng manh, trong miệng vô thức phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.  

 

 

Từ đó có thể thấy lão ta chắc chắn vừa bị hành hạ vô nhân đạo, cho nên một võ giả Địa Cảnh lại có vẻ sống không bằng chết như vậy.  

 

 

Trước mặt Diệp Thiên Tâm là một người đàn ông trung tuổi mặc áo bào màu xám tro.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 261


Lúc này, Lâm Phong trầm giọng nói:  

 

 

“Tiểu Dao, lúc đó là ai đưa tro cốt của cha mẹ cho em, em còn nhớ không?”  

 

 

Lâm Vân Dao dụi cặp mắt đang đau nhức, suy nghĩ một lúc rồi nói:  

 

 

“Lúc đó em chưa đến mười tuổi, rất nhiều chuyện đều nhớ không rõ nữa! Em chỉ biết là có một người đàn ông mặc quần áo đen, dáng vẻ tầm hơn 30 tuổi, cao khoảng một mét tám,….”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì cau mày.  

 

Adv

 

Những đặc trưng này mà em gái nói quá phổ biến, tìm đại trên phố cũng có thể tìm thấy cả nghìn người, căn bản không phải là manh mối hữu hiệu  

 

 

“Đúng rồi! Người đàn ông kia hình như bị què, đi cứ tập tễnh tệp tễnh.”  

 

 

Lâm Vân Dao đột nhiên lại nói.  

 

 

Adv

Lâm Phong gật đầu, nhưng trong lòng lại thở dài.  

 

 

Mười năm!  

 

 

Khoảng thời gian này quá dài, bây giờ muốn tìm kiếm một người giống vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể.  

 

 

Mà điều quan trọng là đối phương làm như vậy có mục đích gì?  

 

 

Chẳng lẽ chỉ để chứng minh cha mẹ đã chết rồi, bảo em gái tuổi còn nhỏ đừng có đi tìm?  

 

 

“Anh….nếu cha mẹ thực sự chưa chết, vậy tại sao họ không trở về tìm chúng ta? Anh vì bị giam cầm để tu tiên, chẳng lẽ cha mẹ cũng vậy sao?”  

 

 

Lâm Vân Dao đột nhiên hỏi.  

 

 

“Cái này cũng khó nói, mọi chuyện đều có khả năng! Điều có thể chắc chắn là, nếu như cha mẹ chưa chết, vậy hai người họ chắc chắn đã bị hạn chế tự do, nếu không thì tuyệt đối sẽ không bỏ rơi không quan tâm đến chúng ta.”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Vậy chúng ta còn có thể tìm được cha mẹ không?”  

 

 

Lâm Vân Dao nhìn anh trai vẻ mặt đầy mong đợi.  

 

 

“Có chứ! Chắc chắn có!”  

 

 

Lâm Phong nghiêm túc nói.  

 

 

Sau khi hai anh em nói chuyện một hồi lâu, tâm trạng cả hai cũng đều cảm thấy có chút phấn khởi.  

 

 

Bất luận thế nào, đây đều là một tin tức tốt, chí ít đã đem tới hy vọng cho hai anh em.  

 

 

Lúc này, Lâm Phong đột nhiên nhớ tới Thôn Linh Quyết mà trước đó anh tìm thấy trên người lão già Khô Tâm, liền nói:  

 

 

“Tiểu Dao, trước đó anh vẫn luôn nói muốn dạy em tu tiên, em còn nhớ không?”  

 

 

“Em có thể tu tiên sao?”  

 

 

Lâm Vân Dao có chút sốt ruột.  

 

 

“Tất nhiên có thể! Anh đã xem qua tư chất của em rồi, mặc dù không tốt lắm nhưng cũng không tệ…Chỉ cần em tu luyện chăm chỉ, sau này chưa chắc không thể trở thành một tu giả Kim Đan Kỳ thậm chí là Nguyên Anh kỳ.  

 

 

Nói xong, Lâm Phong ấn ngón tay lên trán em gái.  

 

 

Lâm Vân Dao chỉ cảm thấy trán mình tê dại, rất thoải mái.  

 

 

Đợi cô phản ứng lại, thì phát hiện có đến hàng chục dòng chữ xuất hiện trong đầu mình.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 264


 Nếu như có người quen ở đây sẽ phát hiện họ chính là những tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo Vân Xuyên.  

 

Người đàn ông hơi béo tên Tây Môn Xuy Phong, tu vi Hậu Thiên Cảnh tầng một, am hiểu sử dụng đao pháp, tuyệt kĩ bá vương đao xuất hiện, khó mà tìm được kẻ địch cùng cảnh giới.  

 

 

Người đàn ông gầy hơn không có tên họ, biệt hiệu Khỉ Ốm, cũng là tu vi Hậu Thiên Cảnh tầng một, am hiểu thân pháp thuật, hành động như gió, từng chạy trốn thành công ngay trước mặt một vị võ giả Tiên Thiên Cảnh.  

 

 

Người phụ nữ áo đỏ tên Miêu Vô Song, tu vi võ đạo không cao, mới chỉ Địa Cảnh trung kỳ nhưng cổ thuật trong tay xuất thần nhập hóa khiến người khác khó lòng phòng bị!  

 

Adv

 

Ba người ai cũng có tuyệt kĩ, hợp tác với nhau, cho dù là cao thủ Hậu Thiên Cảnh tầng bốn, năm cũng đối phó được.  

 

 


“Vương Minh, mau giải quyết nó đi! Hành hạ một phế vật thế không có ý nghĩa gì. Chúng ta còn có việc khác cần làm.” Tây Môn Xuy Phong không nhịn được nói.  

 

 

Adv

“Anh Tây Môn nói vậy là sai rồi, có lẽ trên người Diệp Thiên Tâm này còn giữ bí mật mà về hành trình của chúng ta!” Vương Minh mỉm cười.  

 

 

“Có ý gì?” Khỉ Ốm nhíu mày hỏi.  

 

 

“Vương Minh, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng ở đây quanh co lòng vòng.”  

 

 

Hai bắp đùi trắng như tuyết của Miêu Vô Song tiến lên trước, trên gương mặt gồ ghề là vẻ bình tĩnh.  

 

 

Ba người bọn họ và Vương Minh hợp tác với nhau lần này đến Vân Xuyên chủ yếu là vì một ngôi mộ cổ.  

 

 

Trước kia, võ đạo giới Vân Xuyên truyền ra một tin tức, nói ở một ngọn núi phía bắc Hoành Đoạn sơn có một ngôi mộ của tiên nhân. Bên trong ngôi mộ có rất nhiều thứ tốt, linh đan diệu dược, công pháp vũ khí nhiều vô kể!  

 

 

Khi tin này được truyền ra vẫn luôn bị người nghe cười mỉa, không ai chịu tin!  

 

 

Mãi đến ba ngày trước, có một tộc trưởng của một tộc nhỏ đột phá từ Địa Cảnh sơ kỳ lên Hậu Thiên Cảnh chỉ trong một đêm, tộc trưởng của tộc này nói rằng mình lấy được một viên đan dược trong ngôi mộ cổ kia, ăn vào rồi tu vi mới tăng lên điên cuồng như thế.  

 

 

Trong lúc nhất thời, toàn bộ giới võ đạo của Vân Xuyên đều chấn động.  

 


 

Thậm chí là võ giả các nơi lân cận cũng chạy tới Vân Xuyên, muốn tìm mộ cổ trong tuyền thuyết này.  

 

 

Bốn người bọn họ nghe được tin này, từ bên ngoài tới đây, đều chọn hợp tác với nhau!  

 

 

Kết quả còn chưa có manh mối về mộ cổ, thì Vương Minh lại trả thù riêng ở đây, điều này khiến ba người còn lại không hai lòng.  

 

 

“Theo tôi được biết, Tằng Tam Thủy và Diệp Thiên Tâm này hơn hai mươi năm trước chính là anh em vào sinh ra tử!” Vương Minh mỉm cười, nói câu đầy hàm ý.  

 

 

Ba người kia nghe vậy liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ý Vương Minh.  

 

 

Tằng Tam Thủy chính là tộc trưởng tộc nhỏ đã gặp may kia!  

 

 

Sau khi tin tức truyền ra, nhà họ Tằng bị rất nhiều nhân vật lớn theo dõi, hoàn toàn không tới lượt bọn họ đi vào điều tra.  

 

 

Nhưng nếu Diệp Thiên Tâm và Tằng Tam Thủy là bạn tốt thì có thể lấy được ít tin tức từ chỗ Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Nhưng… Ông cũng nói là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi.”  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 262


 “Anh, đây là?”  

 

 

Lâm Vân Dao có chút sửng sốt.  

 

 

“Một phương pháp luyện hít thở cấp thấp! Em dùng tạm trước, đợi sau này anh tìm thấy cái tốt hơn sẽ lại đổi cho em!”  

 

 

Lâm Phong nói xong lại lấy ra ba viên linh thạch trong túi càn khôn đưa cho em gái, nói:  

 

 

“Đây là ba viên linh thạch, hiện giờ em chưa có khí cảm. Đến thời điểm khi em tu luyện, thì hãy nắm ba viên linh thạch này trong tay, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”  

 

Adv

 

“Đợi khi nào em có thể cảm thấy được kinh mạch trong cơ thể có một luồng khí dâng lên. Nhất định phải nói với anh! Anh sẽ nghĩ cách tôi luyện thân thể cho em.  

 

 

“Linh thạch này chắc chắn rất quý phải không?”  


 

 

Lâm Vân Dao nhìn linh thạch trong tay mình, nhỏ giọng nói.  

 

 

Adv

“Cũng không thể coi là quý, chỉ có thể xem là hiếm, chỉ hơn 100 triệu mà thôi, có điều có giá nhưng không có thị trường.”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Lâm vân Dao nghe vậy thì hơi cắn nhẹ môi, hai mắt hơi đỏ lên nói:  

 

 

“Anh, anh tốt với em quá.”  

 

 

“Bây giờ em cũng thật mít ướt quá. Anh không tốt với em thì tốt với ai?”  

 

 

Lâm Phong vẻ mặt bất đắc dĩ.  

 

 

“Anh, em nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, không phụ sự kỳ vọng của anh, đợi em tu luyện thành công, sau này em sẽ bảo vệ anh!”  

 

 

Lâm Vân Dao nắm chặt tay nghiêm túc nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì xoa đầu em gái, không nói gì.  

 

 

Có lý tưởng đương nhiên là điều tốt.  

 

 

Nhưng anh biết chuyện này là không thể, bởi vì em gái anh không thể nào vượt qua mình được.  

 

 

Chính vào lúc này, Lâm Phong phát hiện điện thoại của mình reo lên.  


 

 

Anh nhìn vào tên người hiện ở trên điện thoại, phát hiện người gọi lại là Huyết Thủ Nhân Đồ Diệp Thiên Tâm gọi tới.  

 

 

Ban đầu, anh để Diệp Thiên Tâm đi Vân Xuyên một chuyến giúp mình dò hỏi vài chuyện của Trần gia, bây giờ xem ra Diệp Thiên Tâm đã trở về rồi.  

 

 

“Tiểu Dao, em về phòng trước đi, anh đi nghe điện thoại.”  

 

 

Lâm Phong dặn dò em gái, sau đó thì đi tới một góc rồi nghe điện thoại.  

 

 

Không ngờ vừa kết nối điện thoại, giọng nói có chút gấp gáp của Diệp Thiên Tâm truyền đến:  

 

 

“Ngài Lâm.”  

 

 

“Sao vậy?”  

 

 

Lâm Phong cau mày.  

 

 

“Ngài Lâm, ngài nói tôi điều tra thực lực của Trần gia, tôi đã điều tra ra đại khái một vài chuyện rồi”  

 

 

“Trần gia được xếp vào một trong ba gia tộc hàng đầu trong giới võ đạo của toàn tỉnh Vân Xuyên! Nhìn bề ngoài thì Trần gia có không dưới 20 võ giả Thiên Cảnh trong tộc, trong đó có ít nhất có 8 người Tiên Thiên Cảnh, lão tổ của Trần gia, Trần Bắc Huyền đã là bậc 8 Tiên Thiên Cảnh từ 5 năm trước, bây giờ rất có thể đã là bậc 9 Tiên Thiên rồi!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm vội vàng nói.  

 

 

Có điều, giọng ông ta càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu không thể nghe thấy, giống như là có thể chết bất kỳ lúc nào.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 265


Trong mắt Tây Môn Xuy Phong, Khỉ Ốm và Miêu Vô Song đều xẹt qua một tia sáng, rối rít nói:  

 

 

“Đã vậy thì ông cứ tiếp tục đi!”  

 

 

“Đúng vậy, anh Vương, nếu ông có thể hỏi được cái gì thì từ sau này ông là người cầm đầu đội ngũ của chúng ta!”  

 

 

“Cái này lát nữa chúng ta thương lượng tiếp.” Vương Minh khiêm tốn trả lời một câu, miệng nở nụ cười.  

 

 

Adv

Đây là điều lão ta muốn!  

 

 

Chỉ khi nào lão ta cầm đầu mấy người này, họ nghe lời lão ta thì mới dễ hành động!  

 

 


Sau đó, Vương Minh rút một con dao găm ra, đâm mạnh lên đùi Diệp Thiên Tâm một cái.  

 

 

“Phụt.”  

 

Adv

 

Trong nháy mắt, máu tươi bắn ra.  

 

 

Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến Diệp Thiên Tâm đã bất tỉnh phải hít một hơi lạnh, lập tức tỉnh táo lại.  

 

 

Lão ta mở to mắt, nhìn chằm chằm Vương Minh, gằn từng chữ nói:  

 

 

“Vương Minh, có bản lĩnh thì cho tao chết luôn đi!”  

 

 

“Được chứ! Mày muốn chết, đương nhiên tao sẽ cho mày toại nguyện, chỉ là trước đó mày nên nghe lời, trả lời vấn đề của tao đã.”  

 

 

Vương Minh  cười khẽ.  

 

 

“Mày dẹp luôn ý định đó đi! Tao sẽ không trả lời bất cứ vấn đề nào!” Diệp Thiên Tâm lạnh lùng nói.  

 

 

Đối mặt với kẻ thù, lão ta khó giữ được tỉnh táo.  

 

 

Mỗi khi nhớ tới cảnh người thân chết sạch, lão ta hận không thể nuốt gan uống máu, bầm thây vạn đoạn tên Vương Minh này.  

 

 

“Thật?”  

 

 


Vương Minh nhướn mày, chợt rút con dao găm trên người Diệp Thiên Tâm ra, sau đó đâm mạnh xuống  mu bàn tay của Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Mũi dao lập tức chọc thủng mu bàn tay Diệp Thiên Tâm. Sau đó Vương Minh xoay mạnh con dao một cái.  

 

 

“A!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm kêu lên thê lương thảm thiết, trong miệng toàn là máu tươi, cơ thể run rẩy kịch liệt như bị bệnh kinh phong, sống không bằng chết.  

 

 

Lão ta hận không thể hôn mê luôn, nhưng cơn đau điếng người này luôn kích thích thần kinh lão ta, nên lão ta luôn trong trạng thái tỉnh táo.  

 

 

Hình ảnh này khiến đám người Tây Môn Xuy Phong phải nheo mắt lại.  

 

 

Vương Minh này quả nhiên là kẻ lòng dạ ác độc!  

 

 

“Diệp Thiên Tâm… Mày cảm thấy mày làm vậy có ý nghĩa gì không? Chẳng bằng nói cho tao biết, tao sẽ cho mày chết thoải mái, thậm chí cho mày được toàn thây, sao hả?” Vương Minh cười nói.  

 

 

“Vương Minh, mày sẽ không chết tử tế! Mày cưỡng hiếp con gái tao, giết cả nhà tao! Sớm muộn gì mày cũng sẽ gặp báo ứng! Nhà họ Vương mày sẽ có một ngày rơi vào kết cục giống nhà tao!” Diệp Thiên Tâm gào thét thảm thiết, trong mắt chảy ra huyết lệ.  

 

 

“Báo ứng? Tư tưởng của mày vẫn ngu như thế à! Báo ứng chỉ xảy ra với kẻ yếu, đối với kẻ mạnh, không có báo ứng nào cả!”  

 

 

Vẻ mặt Vương Minh đầy khinh thường, thản nhiên nói:  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 263


“Ngài Lâm, nếu như có một ngày, mong ngài hãy báo thù cho tôi, báo thù cho 137 thành viên của toàn Diệp gia tôi!”  

 

“Tôi độc ác….rất độc ác, nhưng cho dù tôi điên cuồng hơn 20 năm, không ngần ngại hút máu người, luyện tập ma pháp, thế nhưng vẫn cứ xanh xao yếu ớt như vậy.”  

 

 

Diệp Thiên khó khăn nói ra từng câu từng chữ.

 

Không đợi Lâm Phong đáp lời, đầu bên kia điện thoại đã truyền ra tiếng cười nham hiểm khinh thường.  

 

“Ai da thứ bỏ đi này đang gọi điện cho ai đấy? Chỉ bằng mày mà cũng muốn báo thù à? Ha ha, Diệp Thiên Tâm, tao giết cả nhà mày thì mày làm gi được? Tao rất thích nhìn thấy mày tức muốn điên lên nhưng không làm gì được cả.”  

 

Adv

 

“Vương Minh, tao liều mạng với mày.”  

 

 

“A!” Diệp Thiên Tâm phát ra một tiếng kêu thê lương.  


 

 

“Tút!” Điện thoại bị cắt đứt.  

 

Adv

 

Lâm Phong bình tĩnh gọi điện lại một lần nữa, nhưng không gọi được!  

 

 

Hiển nhiên, điện thoại của Diệp Thiên Tâm đã bị đập vỡ.  

 

 

“Vương Minh…” Lâm Phong lẩm bẩm.  

 

 

Tuy rằng anh ghét phiền phức, nhưng dù sao Diệp Thiên Tâm cũng là một đàn em đầu tiên mà anh thu nhận từ khi xuống núi tới giờ.  

 

 

Người đàn ông nào cũng có lần đầu tiên, ý nghĩa rất lớn!  

 

 

Đừng nói chi là Diệp Thiên Tâm còn đang làm việc cho mình mà bị kẻ thù tìm thấy…  

 

 

Lâm Phong quay về phòng bao, nói với mấy người Trần Y Nặc:  

 

 

“Anh cần ra ngoài làm chút chuyện, nếu về muộn mọi người cứ đi nghỉ ngơi trước, có gì mai tính tiếp.”  

 

 

“Anh, anh định đi đâu?” Lâm Vân Dao hỏi.  

 

 

“Có nhớ trước kia em từng đưa cho một lão già một con hạc giấy không?”  


 

 

“A… Có phải cái người thực ra mới năm mươi tuổi, thoạt nhìn đã tám chín mươi tuổi không?” Lâm Vân Dao hô lên.  

 

 

“Không sai, có lẽ ông ta đã chết, anh đi nhặt xác giúp ông ta.” Lâm Phong gật đầu, sau đó xoay người rời đi.  

 

 

Trước kia vì đề phòng Diệp Thiên Tâm hai lòng, anh đã để lại một dấu ấn trên người lão ta, cho nên chỉ cần đi theo khí tức của dấu ấn là có thể tìm được vị trí của Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Lâm Phong tìm đúng một phương hướng, cả người hóa thành một luồng sáng phóng lên cao, nhanh chóng biến mất giữa trời đêm.  

 

 

…  

 

 

Biên giới Vân Xuyên.  

 

 

Ngoài đồng, trong một công xưởng bị bỏ hoang, Diệp Thiên Tâm đang bị trói trên ghế.  

 

 

Cơ thể lão ta xụi lơ, trên mặt toàn máu, hô hấp mỏng manh, trong miệng vô thức phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.  

 

 

Từ đó có thể thấy lão ta chắc chắn vừa bị hành hạ vô nhân đạo, cho nên một võ giả Địa Cảnh lại có vẻ sống không bằng chết như vậy.  

 

 

Trước mặt Diệp Thiên Tâm là một người đàn ông trung tuổi mặc áo bào màu xám tro.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 266


 Vương Minh nhìn Diệp Thiên Tâm bị tức hộc máu, trong lòng bỗng dưng thấy vui vẻ, lão ta mỉm cười nói:  

 

“Được rồi, tao hỏi mày một lần cuối, mày đến nhà họ Tằng để làm gì? Chỉ cần mày chịu nói ra, tao đảm bảo sẽ không hành hạ mày nữa, hơn nữa tao còn noi cho mày biết một bí mật nhỏ.”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy từ từ nhắm hai mắt lại.  

 

 

Không gì buồn bằng lòng đã chết!  

 

 

Adv

Lão ta thực sự mệt mỏi, cũng không muốn nói thêm gì, mặc cho Vương Minh hành hạ đi, dù lão ta bị lăng trì cũng không sao cả.  

 

 

Hiện tại lão ta chỉ hi vọng sau khi mình chết, Lâm Phong sẽ báo thù cho mình!  

 

 

Như vậy ở dưới địa ngục lão ta cũng không hận nữa.  


 

 

“Diệp Thiên Tâm, con gái của em gái Diệp Thiến của mày vẫn đang trong tay tao, mày nhất định phải như thế này ư?” Vương Minh đột nhiên nói.  

 

Adv

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy mở bừng hai mắt ra, nhìn chòng chọc vào Vương Minh, gằn giọng hỏi:  

 

 

“Mày nói cái gì?”  

 

 

“Trước kia khi tao dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Diệp thì thấy một cô bé còn nằm trong tã lót… Tao nhân từ nương tay, đưa nó về nhà! Giờ con bé ấy đã được hai mươi mấy tuổi, trổ mã xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều động lòng người, quả thực giống hệt em gái Diệp Thiến của mày. Nó còn chưa biết thân phận của mình, vẫn coi tao như cha! Ngày nào cũng gọi cha ơi cha ơi. Tao vẫn luôn nghĩ lúc nào thì nên hái đóa hoa xinh đẹp ấy xuống, để con bé gọi cha trên giường, hương vị đó không biết có tuyệt vời hơn vợ mày trước kia không?” Vương Minh tấm tắc nói.  

 

 

Vừa dứt lời, Diệp Thiên Tâm cũng không nhịn được nữa, lão ta giãy dụa, âm thanh giống như ma quỷ dưới địa ngục, thê lương quát:  

 

 

“Vương Minh, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày, mày là cái thứ không bằng súc sinh!”  

 

 

Cách đó không xa, ba người kia cũng cực kì khiếp sợ.  

 

 

“Vương Minh này quả thực quá biến thái, dù tôi biến thái cũng thấy lão ta biến thái!”  

 

 

“Diệp Thiên Tâm này cũng không may, chọc phải kẻ điên như Vương Minh!” Tây Môn Xuy Phong thở dài một hơi.  

 

 

“Được rồi, mày cảm thấy mày có thể giết được tao à?” Vương Minh không cho là đúng.  

 

 

Lão ta giống như một vị thần ở trên cao, nhìn xuống Diệp Thiên Tâm, nói:  

 

 

“Diệp Thiên Tâm, bây giờ không phải mày nên nói Tằng Tam Thủy và mày nói chuyện gì sao?”  


 

 

“Tao muốn gặp con bé.” Diệp Thiên Tâm đỏ mắt nói.  

 

 

“Có thể!”  

 

 

Vương Minh lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số gọi đi, lát sau trên màn hình xuất hiện một cô bé xinh đẹp động lòng người.  

 

 

Cô gái ngọt ngào hỏi:  

 

 

“Cha, muộn như vậy rồi cha gọi con làm gì?”  

 

 

“Không có việc gì, không phải là cha nhớ con thôi sao! Nào, để cha cho con thấy một người.”  

 

 

Vương Minh mỉm cười, sau đó để camera ngay mặt Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn cô gái trên điện thoại di động, lập tức gào khóc.  

 

 

Là con gái của em gái!  

 

 

Chắc chắn là vậy!  

 

 

Nơi mi tâm giống em gái như đúc…  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 267


Sau khi cúp máy, Vương Minh nhìn về phía Diệp Thiên Tâm bằng ánh mắt đùa cợt, lão ta từ tốn nói:  

 

 

"Sao hả? Tao cũng cho mày thấy rồi đó! Giờ mày có thể nói cho tao biết lúc trước mày đi tìm Tăng Tam Thủy làm gì không hả?"  

 

 

"Tao có thể kể mày nghe, nhưng mày bắt buộc phải thả cháu gái ruột tao ra."  

 

 

Giọng nói của Diệp Thiên Tâm khàn khàn.  

 

 

Trong lòng lão ta vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì.  

 

 

Adv

Bây giờ thì lão ta làm gì được chứ?  

 

 

"Thả ra?"  

 

 


Vương Minh không nhịn được bật cười một tiếng.  

 

 

"Diệp Thiên Tâm, mày phải hiểu rõ một điều này! Bây giờ tao là ba của con bé, mày nói xem liệu con bé có rời xa tao không?"  

 

 

Adv

"Cùng lắm tao cũng chỉ có thể đảm bảo với mày là sau này sẽ đối xử tốt với con bé, coi con bé như cục cưng áo bông nhỏ, cho con bé được ăn toàn thịt, không phải khổ sở!"  

 

 

"Vương! Minh!"  

 

 

Hơi thở Diệp Thiên Tâm dồn dập, đôi tay nắm chặt lại.  

 

 

Mu bàn tay lúc nãy bị dao đâm giờ lại bỗng nhiên rách ra, máu thịt be bét, nhưng lão ta lại như không cảm nhận được gì cả!  

 

 

Cơ thể có đau đớn đến nhường nào cũng vẫn thua xa nỗi đau trong lòng!  

 

 

Giờ phút này ông ta ước gì mình là một võ giả Tiên Thiên cảnh biết bao, nếu vậy ông ta có sẽ đè cái tên chó má Vương Minh này xuống đất mà mài thật mạnh!  

 

 

Nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế!  

 

 

Trong lòng giằng co một hồi, sau đó Diệp Thiên Tâm bình tĩnh nói:  

 

 

"Tao tới nhà họ Tăng chỉ để nghe ngóng chuyện nhà họ Trần mà thôi, Tăng Tam Thủy cũng không nói gì với tao về chuyện mộ ẩn của tiên nhân cả."  

 

 

"Nhà họ Trần? Nhà họ Trần nào?"  

 

 

Vương Minh hỏi.  

 

 

"Đương nhiên là nhà họ Trần nổi tiếng nhất vùng Vân Xuyên, nhà họ Trần của Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền!"  

 

 


Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm đờ đẫn, lão ta đã chấp nhận số phận.  

 

 

Nghe Diệp Thiên Tâm nói vậy, Vương Minh nhíu mày.  

 

 

Nhóm ba người Tây Môn Xuy Phong, Miêu Vô Song, Khỉ Ốm ở bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Nhà họ Trần chính là một con quái vật khổng lồ ở vùng Vân Xuyên!  

 

 

Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền còn là một cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù đã không lộ diện suốt vài chục năm nhưng trong giới võ đạo vẫn còn truyền thuyết về Bắc Huyền vương!  

 

 

Điều này đủ để chứng minh nhà họ Trần kinh khủng cỡ nào!  

 

 

"Mày nghe ngóng chuyện nhà họ Trần làm gì!"  

 

 

Vương Minh lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Mày không cần hỏi nhiều chuyện này làm gì! Dù sao thì cũng không hề liên quan gì tới hầm mộ tiên nhân cả."  

 

 

Diệp Thiên Tâm nói xong lại khàn giọng nói:  

 

 

"Vương Minh, chỉ hy vọng mày có thể nói lời giữ lời, đối xử tốt với đứa cháu gái nhỏ của tao tốt một chút, nếu không dù Diệp Thiên Tâm tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày!"  

 

 

Vương Minh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng:  

 

 

"Mày yên tâm, sao tao có thể đối xử tệ với một người đẹp yêu kiều như con bé được? Tao không chỉ đối xử tốt với con bé, mà còn cho cả những người khác cũng đối xử tốt với con bé! Đảm bảo sẽ khiến nó thoải mái."  

 

 

"Mày, ý mày là gì?"  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 264


 Nếu như có người quen ở đây sẽ phát hiện họ chính là những tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo Vân Xuyên.  

 

Người đàn ông hơi béo tên Tây Môn Xuy Phong, tu vi Hậu Thiên Cảnh tầng một, am hiểu sử dụng đao pháp, tuyệt kĩ bá vương đao xuất hiện, khó mà tìm được kẻ địch cùng cảnh giới.  

 

 

Người đàn ông gầy hơn không có tên họ, biệt hiệu Khỉ Ốm, cũng là tu vi Hậu Thiên Cảnh tầng một, am hiểu thân pháp thuật, hành động như gió, từng chạy trốn thành công ngay trước mặt một vị võ giả Tiên Thiên Cảnh.  

 

 

Người phụ nữ áo đỏ tên Miêu Vô Song, tu vi võ đạo không cao, mới chỉ Địa Cảnh trung kỳ nhưng cổ thuật trong tay xuất thần nhập hóa khiến người khác khó lòng phòng bị!  

 

Adv

 

Ba người ai cũng có tuyệt kĩ, hợp tác với nhau, cho dù là cao thủ Hậu Thiên Cảnh tầng bốn, năm cũng đối phó được.  

 

 


“Vương Minh, mau giải quyết nó đi! Hành hạ một phế vật thế không có ý nghĩa gì. Chúng ta còn có việc khác cần làm.” Tây Môn Xuy Phong không nhịn được nói.  

 

 

Adv

“Anh Tây Môn nói vậy là sai rồi, có lẽ trên người Diệp Thiên Tâm này còn giữ bí mật mà về hành trình của chúng ta!” Vương Minh mỉm cười.  

 

 

“Có ý gì?” Khỉ Ốm nhíu mày hỏi.  

 

 

“Vương Minh, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng ở đây quanh co lòng vòng.”  

 

 

Hai bắp đùi trắng như tuyết của Miêu Vô Song tiến lên trước, trên gương mặt gồ ghề là vẻ bình tĩnh.  

 

 

Ba người bọn họ và Vương Minh hợp tác với nhau lần này đến Vân Xuyên chủ yếu là vì một ngôi mộ cổ.  

 

 

Trước kia, võ đạo giới Vân Xuyên truyền ra một tin tức, nói ở một ngọn núi phía bắc Hoành Đoạn sơn có một ngôi mộ của tiên nhân. Bên trong ngôi mộ có rất nhiều thứ tốt, linh đan diệu dược, công pháp vũ khí nhiều vô kể!  

 

 

Khi tin này được truyền ra vẫn luôn bị người nghe cười mỉa, không ai chịu tin!  

 

 

Mãi đến ba ngày trước, có một tộc trưởng của một tộc nhỏ đột phá từ Địa Cảnh sơ kỳ lên Hậu Thiên Cảnh chỉ trong một đêm, tộc trưởng của tộc này nói rằng mình lấy được một viên đan dược trong ngôi mộ cổ kia, ăn vào rồi tu vi mới tăng lên điên cuồng như thế.  

 

 

Trong lúc nhất thời, toàn bộ giới võ đạo của Vân Xuyên đều chấn động.  

 


 

Thậm chí là võ giả các nơi lân cận cũng chạy tới Vân Xuyên, muốn tìm mộ cổ trong tuyền thuyết này.  

 

 

Bốn người bọn họ nghe được tin này, từ bên ngoài tới đây, đều chọn hợp tác với nhau!  

 

 

Kết quả còn chưa có manh mối về mộ cổ, thì Vương Minh lại trả thù riêng ở đây, điều này khiến ba người còn lại không hai lòng.  

 

 

“Theo tôi được biết, Tằng Tam Thủy và Diệp Thiên Tâm này hơn hai mươi năm trước chính là anh em vào sinh ra tử!” Vương Minh mỉm cười, nói câu đầy hàm ý.  

 

 

Ba người kia nghe vậy liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ý Vương Minh.  

 

 

Tằng Tam Thủy chính là tộc trưởng tộc nhỏ đã gặp may kia!  

 

 

Sau khi tin tức truyền ra, nhà họ Tằng bị rất nhiều nhân vật lớn theo dõi, hoàn toàn không tới lượt bọn họ đi vào điều tra.  

 

 

Nhưng nếu Diệp Thiên Tâm và Tằng Tam Thủy là bạn tốt thì có thể lấy được ít tin tức từ chỗ Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Nhưng… Ông cũng nói là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi.”  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 265


Trong mắt Tây Môn Xuy Phong, Khỉ Ốm và Miêu Vô Song đều xẹt qua một tia sáng, rối rít nói:  

 

 

“Đã vậy thì ông cứ tiếp tục đi!”  

 

 

“Đúng vậy, anh Vương, nếu ông có thể hỏi được cái gì thì từ sau này ông là người cầm đầu đội ngũ của chúng ta!”  

 

 

“Cái này lát nữa chúng ta thương lượng tiếp.” Vương Minh khiêm tốn trả lời một câu, miệng nở nụ cười.  

 

 

Adv

Đây là điều lão ta muốn!  

 

 

Chỉ khi nào lão ta cầm đầu mấy người này, họ nghe lời lão ta thì mới dễ hành động!  

 

 


Sau đó, Vương Minh rút một con dao găm ra, đâm mạnh lên đùi Diệp Thiên Tâm một cái.  

 

 

“Phụt.”  

 

Adv

 

Trong nháy mắt, máu tươi bắn ra.  

 

 

Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến Diệp Thiên Tâm đã bất tỉnh phải hít một hơi lạnh, lập tức tỉnh táo lại.  

 

 

Lão ta mở to mắt, nhìn chằm chằm Vương Minh, gằn từng chữ nói:  

 

 

“Vương Minh, có bản lĩnh thì cho tao chết luôn đi!”  

 

 

“Được chứ! Mày muốn chết, đương nhiên tao sẽ cho mày toại nguyện, chỉ là trước đó mày nên nghe lời, trả lời vấn đề của tao đã.”  

 

 

Vương Minh  cười khẽ.  

 

 

“Mày dẹp luôn ý định đó đi! Tao sẽ không trả lời bất cứ vấn đề nào!” Diệp Thiên Tâm lạnh lùng nói.  

 

 

Đối mặt với kẻ thù, lão ta khó giữ được tỉnh táo.  

 

 

Mỗi khi nhớ tới cảnh người thân chết sạch, lão ta hận không thể nuốt gan uống máu, bầm thây vạn đoạn tên Vương Minh này.  

 

 

“Thật?”  

 

 


Vương Minh nhướn mày, chợt rút con dao găm trên người Diệp Thiên Tâm ra, sau đó đâm mạnh xuống  mu bàn tay của Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Mũi dao lập tức chọc thủng mu bàn tay Diệp Thiên Tâm. Sau đó Vương Minh xoay mạnh con dao một cái.  

 

 

“A!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm kêu lên thê lương thảm thiết, trong miệng toàn là máu tươi, cơ thể run rẩy kịch liệt như bị bệnh kinh phong, sống không bằng chết.  

 

 

Lão ta hận không thể hôn mê luôn, nhưng cơn đau điếng người này luôn kích thích thần kinh lão ta, nên lão ta luôn trong trạng thái tỉnh táo.  

 

 

Hình ảnh này khiến đám người Tây Môn Xuy Phong phải nheo mắt lại.  

 

 

Vương Minh này quả nhiên là kẻ lòng dạ ác độc!  

 

 

“Diệp Thiên Tâm… Mày cảm thấy mày làm vậy có ý nghĩa gì không? Chẳng bằng nói cho tao biết, tao sẽ cho mày chết thoải mái, thậm chí cho mày được toàn thây, sao hả?” Vương Minh cười nói.  

 

 

“Vương Minh, mày sẽ không chết tử tế! Mày cưỡng hiếp con gái tao, giết cả nhà tao! Sớm muộn gì mày cũng sẽ gặp báo ứng! Nhà họ Vương mày sẽ có một ngày rơi vào kết cục giống nhà tao!” Diệp Thiên Tâm gào thét thảm thiết, trong mắt chảy ra huyết lệ.  

 

 

“Báo ứng? Tư tưởng của mày vẫn ngu như thế à! Báo ứng chỉ xảy ra với kẻ yếu, đối với kẻ mạnh, không có báo ứng nào cả!”  

 

 

Vẻ mặt Vương Minh đầy khinh thường, thản nhiên nói:  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 268


 Lão ta có thể nhận thấy hẳn là Diệp Thiên Tâm không nói láo, lão ta không biết chuyện mộ ẩn của tiên nhân thật.  

 

 

Điều này khiến kế hoạch của lão ta rơi vào hư vô, tâm trạng cũng tệ đi hẳn.  

 

 

"Diệp Thiên Tâm, mày có thể chết đi rồi!"  

 

 

Vương Minh không còn chơi liều nữa, lão ta chuẩn bị xử lý Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, vài tiếng "tách tách tách" vang lên, cổng chính nhà xưởng bị người bên ngoài đẩy ra.  

 

 

Adv

Đám người nhao nhao nhìn về phía đó, thì thấy một thanh niên mặc áo trắng đường hoàng bước vào.  

 

 

"Đêm hôm khuya khoắt mà náo nhiệt thật đấy!"  

 


 

Lâm Phong vừa nói vừa nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm đang bị trói trên chiếc ghế sắt.  

 

 

Điều này khiến anh hơi kinh ngạc!  

 

Adv

 

Diệp Thiên Tâm vẫn chưa chết?  

 

 

Lúc đó trong điện thoại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, anh còn tưởng rằng Diệp Thiên Tâm chết rồi chứ!  

 

 

Chỉ là trông bộ dạng này của Diệp Thiên Tâm thì đoán chừng đã bị tra tấn không ít rồi!  

 

 

Đáng thương thật!  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Cùng lúc này.  

 

 

Diệp Thiên Tâm cũng đã nhìn thấy Lâm Phong, trong lòng lão ta quả thật không thể tin nổi.  

 

 

Lúc nãy cậu Lâm vẫn đang ở Kim Lăng mà!  

 

 

Mà Kim Lăng cách Vân Xuyên tận hơn một nghìn cây số, cho dù có đi máy bay thì cũng phải mất hơn hai tiếng!  

 

 

Cậu Lâm chạy qua đây kiểu gì?  

 

 

Chỉ chốc lát, mũi lão ta đã chua xót, không kìm được mà rơi nước mắt.  

 

 

Vừa nãy lão ta đã chấp nhận số phận chờ chết rồi, không ngờ rằng lúc này cậu Lâm lại xuất hiện!  


 

 

Người đàn ông nào cũng có một ánh sáng tín ngưỡng trong lòng mình!  

 

 

Còn cậu Lâm chắc chắn là ánh sáng trong cuộc đời u ám của lão ta...  

 

 

"Cậu là ai?"  

 

 

Lúc này, Vương Minh lên tiếng.  

 

 

Đôi mắt của lão ta tùy ý quan sát Lâm Phong từ trên xuống dưới.  

 

 

Sau khi phát hiện ra Lâm Phong không có bất cứ khí tức võ đạo nào thì vẻ mặt lão ta lập tức bình tĩnh lại.  

 

 

Mặc dù không biết sao mà Lâm Phong có thể tìm đến nơi này, nhưng mà cũng không cần thiết phải quá để ý tới một người thậm chí còn chẳng phải một võ giả làm gì, sau khi hỏi rõ lai lịch thì tiện tay đập chết thôi.  

 

 

Có một người ở hiện trường vẻ mặt tái nhợt, toàn thân rét run.  

 

 

Người này chính là cô nàng xấu xí Miêu Vô Song!  

 

 

Vì ngay khi Lâm Phong vừa bước vào, cổ trùng chúa trong người cô ta lại xuất hiện phản ứng vô cùng khủng hoảng! Cảm giác này như thể gặp phải thiên địch mà mình không thể nào chiến thắng được vậy!  

 

 

Trong tộc Vu, mỗi một cổ sư đều nuôi nấng một cổ trùng chúa riêng của mình.  

 

 

Cổ trùng chúa này được sản sinh ra từ cuộc chém giết giữa muôn vạn cổ trùng, lấy máu tươi của cổ sư làm bí pháp nuôi dưỡng của tộc Vu.  

 

 

Bởi vậy giữa cổ trùng và cổ sư có thể nói là tâm mạch tương liên, cổ trùng có bất cứ tâm trạng gì thì cổ sư đều có thể cảm nhận được ngay!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 269


 Thế này nghĩa là gì?  

 

 

Nghĩa là người thanh niên trước mặt đây ít nhất cũng phải là một bậc đại năng Tiên Thiên cảnh!  

 

 

Sở dĩ những người bên mình không nhìn ra được khí tức võ đạo trên người đối phương cũng chỉ là vì đối phương quá mạnh!  

 

 

Một cường giả đã cố ý che giấu đi hơi thở của mình, đương nhiên kẻ yếu sẽ không cảm nhận được!  

 

 

"Tôi là ai mà ông cũng không biết sao?"  

 

 

Adv

Lâm Phong hờ hững đi về phía Vương Minh, nói đúng ra thì là đi về phía Diệp Thiên Tâm, bởi vì Vương Minh đang ở bên cạnh Diệp Thiên Tâm.  

 

 

"Nực cười? Tôi nên biết cậu à?"  

 

 

Vương Minh nheo mắt lại, tay phải lại đang lén lút tích tụ lực, chỉ chờ ngay khi Lâm Phong bước tới là sẽ cho một đòn trí mạng!  


 

 

Tính cách của lão ta vô cùng cẩn thận!  

 

 

Adv

Cho dù trông Lâm Phong chỉ như một người bình thường, ông ta cũng phải dùng hết toàn lực, một đòn dứt điểm!  

 

 

Nhưng đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong lại phất tay với lão ta.  

 

 

Vương Minh chỉ cảm thấy phần bụng như bị một chiếc ô tô đang phóng đi với tốc độ cao đâm thẳng vào, cả người bay ra ngoài ngay lập tức, đậm mạnh vào giàn thép phế liệu trong nhà xưởng.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Giàn thép vỡ tan chỉ trong nháy mắt, Vương Minh thì hộc ra một ngụm máu tươi, lão ta vùng vẫy trên mặt đất hồi lâu mà vẫn không thể bò dậy.  

 

 

"Lá gan ông to đấy, dám động tới người của tôi, thậm chí đến tôi là ai mà ông cũng không biết?"  

 

 

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Thấy vậy.  

 

 

Mấy người đang ở đó đều hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Tây Môn Xuy Phong và Khỉ Ốm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Phong.  

 

 

Nội lực ngoại phóng!  

 

 

Hóa ra thằng nhóc này lại là một cao thủ Hậu Thiên, hơn nữa không chỉ dừng lại ở bậc một!  

 

 


Chỉ là hai tên đó cũng không sợ, nếu bọn chúng hợp lại thì cho dù có là Hậu Thiên bậc bốn bậc năm, bọn chúng cũng không phải sợ!  

 

 

Toàn thân Miêu Vô Song như mềm nhũn ra, cô ta lặng lẽ đi gần tới cửa chính, chuẩn bị lén trốn đi.  

 

 

Nhưng vào lúc này.  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nhìn cô ra một cái.  

 

 

Cơ thể cô ta lập tức cứng đờ lại, chỉ cảm thấy như đang bị một con thú dữ Hồng Hoang liếc nhìn, máu trong người như muốn đóng băng lại!  

 

 

Kia là một đôi mắt gì vậy chứ!  

 

 

Sâu lắng, bí ẩn, không thể thấy đáy...  

 

 

Cơ thể Miêu Vô Song lạnh băng, như rơi xuống vực sâu vạn trượng, một nỗi tuyệt vọng lan ra khắp toàn thân, ngay cả cổ trùng chúa trong người cô ta cũng như đã chết rồi vậy, nó hoàn toàn không nghe theo điều khiển của cô ta nữa!

 

"Ông đúng là cái đồ vô dụng, tôi cứu ông mấy lần rồi hả?"  

 

Lâm Phong đi lại gần, tùy ý vung tay lên, tháo dây trói ra cho Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Cơ thể Diệp Thiên Tâm run lên.  

 

 

Không phải vì sợ hãi, mà là vì kích động.  

 

 

Còn về phần lời nói lạnh lùng của cậu Lâm, với lão ta giờ đây thì đúng là như tiếng trời, lão ta chỉ ước gì được nghe mỗi ngày.  

 

 

"Cậu Lâm, tôi..."  

 

 

Diệp Thiên Tâm muốn nói cái gì, nhưng lúc này đây một cơn choáng váng ập đến đầu lão ta, khiến mắt lão ta tối sầm lại, ngã nhào vào trong lòng Lâm Phong.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom