Cập nhật mới

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 240


“50 ngân bối này không phải ta mượn, làm sao lại tới bắt ta trả đây!”

“Chỉ vì ngươi là nương của hắn!”

Trúc Thất thốt ra lời lẽ cực kỳ chính đáng, thấy lão thôn trưởng, hắn cũng không hề nao núng. Hắn nghiêm túc đưa khế ước giả cho lão thôn trưởng nhìn một cái.

“Ngài nhìn, 50 ngân bối này cũng không phải ta nói bừa. Nếu đã mượn tiền, vậy phải trả nợ. Có phải Ngũ lão tứ là nhi tử của bà ta không? Nếu đúng, vậy chúng ta không tìm bà ta thì tìm ai đây?”

Lão thôn trưởng không hề hoảng hốt, lão đưa mắt nhìn Ngũ Thừa Phong đang bị áp trên mặt đất, sau đó thất vọng lắc lắc đầu, tiếp theo mới quay sang thương lượng với Trúc Thất: “50 ngân bối thật sự quá nhiều, bất cứ ai cũng không thể lấy ngay ra trong một lần được. Không bằng các vị cho nhà người ta thư thả chút thời gian?”

“Lão thôn trưởng, ngài đang làm khó xử ta nha. Nếu tiền này là của ta, ngài muốn thư thả ta sẽ cho ngài thư thả. Vấn đề là bây giờ lão đại chúng ta đang thúc giục đó, bắt chúng ta nhanh sớm đòi lại, nếu không thu được, vậy mấy người chúng ta cũng chịu không nổi hậu quả đâu.”

“Nhưng một nhà bà ấy đều là dân chúng bình thường, lấy đâu ra 50 ngân bối bây giờ, ngươi tới cường ngạnh bắt ép cũng không chiếm được cái gì, còn không bằng phóng khoáng chút thời gian để nhà bà ấy xoay xở trả tiền.”

Lão thôn trưởng vừa dứt lời, Kiều thị đã lập tức nhảy dựng lên.

“Phi! Ai nói ta sẽ xoay sở tiền cho hắn? Lão nương còn lâu mới chi một xu nào cho thứ khốn nạn kia!”

“Ta mặc kệ, ta chỉ biết một ngày hắn còn là nhi tử của ngươi, vậy ngươi nhất định phải trả tiền cho hắn!”

Lời này giống như một tiếng chuông vọng xuống từ trên trời, trong nháy mắt đã đánh thức Kiều thị.

“Lão thôn trưởng, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với tên nghiệp chướng này! Một khi hắn không phải người Ngũ gia chúng ta, vậy chúng ta cũng không còn liên quan gì tới nợ nần của hắn. Đúng không?”

Lão thôn trưởng: “……”

Trúc Thất âm thầm vui vẻ trong lòng, cuối cùng cũng đi vào điểm mấu chốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-240.html.]

“Lão thái bà, lòng ngươi cũng đủ tàn nhẫn đấy. Nếu ngươi đoạn tuyệt quan hệ với hắn, đúng là nợ nần này sẽ không liên quan tới ngươi nữa, nhưng làm như vậy hắn sẽ rơi vào tay chúng ta, mặc người của chúng ta xử lý. Ít nhất cũng bị chặt hai tay, ngươi nhẫn tâm ư?”

“Đó là hắn tự làm tự chịu, kể cả khi hắn c.h.ế.t cũng không liên quan gì tới ta.”

Kiều thị nghe được lời khẳng định chắc chắn của Trúc Thất, bà ta lập tức lao về phòng mang hộ tịch ra, muốn lão thôn trưởng làm nhân chứng để bà ta thực hiện quá trình đoạn tuyệt quan hệ này hôm nay, mặt khác cũng tách riêng hộ tịch của Ngũ lão tứ ra ngoài.

Lão thôn trưởng cũng không muốn nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này, nhưng Ngũ tứ oa mượn nhiều nợ như vậy, nếu bắt người nhà Kiều thị trả nợ thay hắn cũng hơi đuối lý.

Lúc trước, hắn còn nghe đám người này nói muốn kéo Ngũ Tiểu Mỹ đi, một cô nương xinh đẹp như vậy đâu thể để nàng ấy bị đám người này phá hỏng chứ.

Hắn rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của Kiều thị.

“Tứ oa, ngươi chớ có trách ta.”

Ngũ Thừa Phong cúi đầu rồi lắc nhẹ hai cái, phảng phất như hắn đã chấp nhận số phận của mình rồi.

Một hài tử đã từng ngoan ngoãn như vậy, hiện giờ lại sa sút thành dáng vẻ này, thật sự là lão thôn trưởng không đành lòng, hắn đi tới cửa lại quay đầu nói hai câu với Kiều thị.

“Ta sẽ cầm hộ tịch này làm người chứng kiến đi đưa cho lão Lý Chính, ngày mai sẽ mang lên phủ nha xử lý, nếu ngươi cảm thấy hối hận, bất cứ lúc nào tới tìm ta cũng được.”

Kiều thị hừ lạnh một tiếng, bà ta không thèm nói một lời nào.

Ngay lúc này, bà ta chỉ ước gì có thể chặt đứt mối quan hệ mẫu tử với Ngũ lão tứ kia càng nhanh càng tốt, sao có thể hối hận được?
 
Chương 241


“Được, các ngươi đã nghe thấy hết rồi. Ta và tên nghiệp chướng này đã đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử, về sau chuyện của hắn không có liên quan tới ta! Nếu các ngươi còn dám đụng đến đồ đạc trong nhà ta, ta sẽ báo quan ngay lập tức!”

Trúc Thất nghẹn cười, nhưng trên mặt hắn lại biểu hiện ra bộ dáng buồn bực, đành phải từ bỏ, sau đó hắn kéo Ngũ Thừa Phong trở về trên thuyền.

“Diễn màn kịch này mệt thật!”

“Có tiền đó, mệt cái gì mà mệt?”

Ngũ Thừa Phong lấy túi tiền ra, chia cho mỗi người bọn họ một trăm đồng bối.

“Uy, vừa rồi ngươi không nghe lão thôn trưởng nói sao? Ngày mai mới trình lên phủ nha, sau đó phủ nha mới tách hộ tịch của ngươi ra ngoài. Ngươi trả tiền cho chúng ta sớm như vậy, không sợ sẽ xảy ra biến cố gì ư?”

“Ngươi cho rằng bà ta sẽ hối hận?” Ngũ Thừa Phong cười lắc lắc đầu: “Bà ta sẽ không đâu.”

Kể cả khi trong số đám người của Ngũ gia kia có kẻ thông minh, nhận ra điều gì đó không hợp lý, hắn cũng sẽ làm cho bọn họ không còn thời gian để mà đi tìm tòi nghiên cứu.

“Trúc Thất, ở lại thêm chút giúp ta diễn một màn kịch nữa đi.”

Trúc Thất: “……”

Ba mươi phút sau, ngay bến tàu ở trấn trên.

“Nhìn thấy không? Ở bên kia có một con thuyền, ngươi dùng 30 đồng bối bảo hắn cho quá giang qua lại một cái, chắc chắn hắn sẽ đồng ý. Sau đó, chỉ cần nói lại một lần những điều ta vừa dặn ngươi là được.”

Con thuyền Ngũ Thừa Phong vừa chỉ thuộc sở hữu của đệ đệ nhà mẹ đẻ Kiều thị, chỉ cần Trúc Thất đưa người lên trên thuyền sau đó nói ra chuyện của Ngũ Đại Khuê, chắc chắn chưa tới chiều tối, Kiều thị đã biết được. Muộn nhất là tới buổi sáng ngày mai, Kiều thị tuyệt đối sẽ mang theo người cả nhà kéo đến trong thành, cho Ngũ Đại Khuê kia một kinh hỉ.

Ha hả, chỉ cần nghĩ tới khung cảnh đầy kích thích đó hắn đã cảm thấy nóng cả người rồi.

“Được rồi, ta đã nhớ kỹ, để cho ta và Nhị Sinh qua bên đó đi. Nhà ngươi có quá nhiều chuyện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-241.html.]

Trúc Thất ghét bỏ vô cùng. Trước khi nhúng tay vào vở kịch của Ngũ Thừa Phong hắn còn ao ước có một gia đình, nhưng tới bây giờ, hắn đã đổi ý, làm người cô đơn như hắn vẫn tốt hơn nhiều.

Hắn và Nhị Sinh dựa theo miêu tả của Ngũ Thừa Phong đã tìm được con thuyền đánh cá kia, vừa nghe bọn họ chi 30 đồng bối chỉ để quá giang qua lại một cái, chủ thuyền Kiều Hữu Tài lập tức nhận lời.

Thuyền đánh cá vừa rời bờ, hai người đã vào vai diễn.

“Thất ca, nghe nói đại chưởng quầy phường vải Lộ thị của các ngươi lập tức được điều vào trong thành rồi, thế đã chọn được chưởng quầy mới chưa? Ngươi có cơ hội đó không?”

“Ta vừa công tác được mấy năm, bõ bèn gì, chắc chắn cái ghế đó không có chỗ cho ta đâu. Muốn làm đại chưởng quầy ư? Chắc phải năm sáu năm nữa.”

Kiều Hữu Tài đang mải chống thuyền, vừa nghe tới phường vải Lộ thị đã lập tức chú ý, tới khi nghe được ba từ đại chưởng quầy kia, hắn ta lập tức nghĩ tới đại tỷ phu của mình. Chẳng phải đại tỷ phu của hắn đang là đại chưởng quầy phường vải Lộ thị sao? Có nghĩa là đại tỷ phu của hắn được điều vào trong thành rồi?!

“Ai! Tiểu huynh đệ, các ngươi nói đại chưởng quầy phường vải Lộ thị kia có phải tên là Ngũ Đại Khuê không?”

Trúc Thất đương nhiên nói không phải.

“Nhìn ngươi một cái là biết ngươi không hay tới phường vải chúng ta rồi. Từ bảy năm trước Ngũ đại chưởng quầy đã được điều vào trong thành rồi, hiện giờ hắn còn đang làm nhị chưởng quầy của tiệm vải trong thành đó!”

“Sao có thể?!”

Kiều Hữu Tài không tin. Nếu đại tỷ phu thật sự được điều vào trong thành làm đại chưởng quầy, vậy với tính tình của đại tỷ hiển nhiên bà ta đã sớm tuyên dương cho mọi người đều biết rồi.

“Hừ, ngươi không tin, thế thì tự mình vào trong thành nhìn một cái đi.”

Trúc Thất không tiếp tục để ý đến hắn nữa, quay đầu cùng Nhị Sinh tiếp tục diễn kịch.
 
Chương 242


“Lại nói, Ngũ đại chưởng quầy kia đúng là lợi hại, từ học đồ lên làm đại chưởng quầy sau đó lên tới nhị chưởng quầy của tiệm vải trong thành chỉ mấy có mười năm phấn đấu. Hiện giờ tiền có, tòa nhà cũng có, còn có một phòng tiểu kiều thê, nghe nói hai người ấy sắp sửa sinh hài tử. Cuộc đời sung sướng thế cơ mà, quá khiến người ta hâm mộ.”

“Đợi chút! Các ngươi đang nói gì?!”

Cái gì mà tiền có, tòa nhà cũng có, còn có một phòng tiểu kiều thê??? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!?

Ba mươi phút sau, Trúc Thất và Nhị Sinh xuống thuyền trở lại bến tàu. Kiều Hữu Tài cũng ngừng ngay thuyền ở đó, lao thẳng đến phường vải Lộ thị.

Hỏi thăm xong, hắn lập tức ngơ ngẩn cả người. Hoá ra đại tỷ phu của hắn thật sự đã sớm được điều vào trong thành rồi!!

Chuyện này có nghĩa là gì? Có nghĩa là tên đó vẫn luôn lừa dối đại tỷ của hắn!

Kiều Hữu Tài không kịp nghĩ ngợi gì nữa, lập tức chèo thuyền tới nhà đại tỷ.

Nhìn bộ dáng vội vã chèo thuyền rời đi của Kiều Hữu Tài, Ngũ Thừa Phong biết chuyện này đã thành công hơn phân nửa. Phần còn lại, hắn chỉ cần ngày mai ra bên ngoài phủ nha chờ lão thôn trưởng là được.

“À, đây là thù lao khác, cảm ơn các ngươi đã giúp chuyện hôm nay.”

“Ai dà, có tiền mà, cảm ơn các gì chứ? Về sau nếu còn loại chuyện tốt thế này nhớ qua gọi ta nhé.”

Trúc Thất cầm tiền, cảm thấy người thuê Ngũ Thừa Phong này cũng thuận mắt hơn rất nhiều, sau khi nói hai câu khách sáo, hắn và đối phương mới chia tay.

Ở đầu bên kia, Kiều Hữu Tài đi thuyền cực kỳ nhanh tới thôn nhỏ, vừa đi tới cửa đã nhìn thấy cổng nhà đại tỷ hắn bị phá thành một lỗ thủng, trong sân cũng là một mảnh hỗn độn.

“Đại tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”

Kiều thị vừa mới mắng nhi tử tức phụ một trận, quay đầu lại đã nhìn thấy đệ đệ nhà mẹ đẻ có quan hệ tốt nhất với bà ta, trong lòng lập tức uỷ khuất đi lên.

“Đệ đệ! Tỷ tỷ ngươi… ta mệnh khổ quá……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-242.html.]

Bà ta vừa gào vừa kể chuyện xảy ra lúc chiều hôm nay cho hắn nghe.

“Ta còn tưởng là chuyện gì lớn lao lắm. Tỷ à, tốt xấu gì ngươi cũng đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ lão tứ kia rồi, nợ không còn rơi trên đầu ngươi nữa, không phải chuyện gì quan trọng. Ở chỗ ta mới có một chuyện cực kỳ kinh khủng đây này.”

“Chuyện kinh khủng gì vậy?”

Kiều thị lau lau nước mắt, cầm cái băng ghế đưa cho đệ đệ. Nhưng hiện giờ Kiều Hữu Tài làm gì còn tâm tình mà ngồi nữa.

“Tỷ, tỷ phu ở bên ngoài có người khác!”

“Có người khác ư? Không có khả năng! Tuy tính tình tỷ phu ngươi hơi kiêu ngạo một chút, nhưng hắn vẫn tuyệt đối trung thành với người trong nhà. Mấy năm nay, tháng nào hắn cũng chuyển phân nửa tiền của mình về nhà, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Nếu hắn ở bên ngoài có người khác, vậy ta hỏi ngươi, non nửa tiền công của hắn làm sao đủ để nuôi hai người bọn họ?”

Kiều thị căn bản không tin.

“Ai nha! Đại tỷ ngốc của ta ơi, ngươi vẫn chưa hay biết gì! Từ bảy năm trước, người ta đã được điều vào trong thành rồi, tiền lương của hắn không biết đã được tăng lên gấp bao nhiêu lần. Hôm nay ta nghe được hai người trên thuyền nói, bây giờ tỷ phu ở trong thành làm nhị chưởng quầy, tòa nhà có, tiền cũng có, còn có một phòng kiều thê nữa, đã vậy hai người kia còn sắp sửa có hài tử rồi!”

“Không có khả năng!”

“Cái gì mà không có khả năng?! Ta đã tự mình lên phường vải hỏi thăm rồi! Đại tỷ phu căn bản không còn làm chưởng quầy ở đó nữa, tiểu nhị người ta cũng nói, tỷ phu đã sớm được điều vào trong thành, một tháng tiền công được vài ngân bối cơ!”

Kiều Hữu Tài vừa mới dứt lời đã nhìn thấy mắt đại tỷ nhà mình trợn trắng một cái, sau đó bà ta lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Đại tỷ!”

Bốn huynh muội Ngũ gia vẫn đứng một bên, lúc này cũng sợ ngây tới người vội vàng xông tới.
 
Chương 243


“Cữu cữu, ngươi nói sự thật ư?”

“Phụ thân ta thật sự có tòa nhà ở trong thành sao?”

“Vậy phải chăng chúng ta cũng có thể dọn vào trong thành?”

Mấy người bọn họ mồm năm miệng mười vây quanh Kiều Hữu Tài hỏi, chỉ là chẳng có bất kỳ kẻ nào để ý tới lão nương đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, khiến cho Kiều Hữu Tài tức giận đến mức chửi mắng mấy huynh muội nhà bọn họ một trận, sau đó hắn mới mang đại tỷ nhà mình vào trong phòng.

Chờ tới khi Kiều thị từ từ tỉnh lại, trời cũng dần tối rồi, với hoàn cảnh lúc này, chẳng ai dám đi vào trong thành cả, vì vậy bà ta chỉ có thể chờ tới sáng sớm ngày mai lại xuất phát.

Hiện giờ, đầu óc cả nhà bọn họ đang bay tới quang cảnh trong toà nhà ở trong thành của Ngũ Đại Khuê, cả chuyện Ngũ Đại Khuê kia nuôi tiểu thiếp như thế nào nữa, chứ chẳng ai thèm nhớ tới một tên Ngũ lão tứ sắp bị người ta chặt đứt hai tay kia.

Sớm hôm sau, trời vừa sáng, người một nhà Kiều thị đã ngồi lên thuyền của Kiều Hữu Tài vào thành.

Lão thôn trưởng xuất phát sớm, còn tận tình đi ngang qua nhà Kiều thị một chuyến, lại phát hiện cả Ngũ gia không có một ai, cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài rồi cầm chứng minh tới phủ nha. Kết quả khi hắn vừa tới phủ nha đã nhìn thấy Ngũ tứ oa đang đứng bên ngoài.

“Tứ oa, ngươi qua đây làm gì?”

“Lão thôn trưởng, chủ nợ kia không c.h.é.m tay ta, suy cho cùng, nếu hắn c.h.é.m tay ta thì chẳng có người trả nợ cho hắn rồi. Chẳng qua hắn bắt ta viết khế ước bán mình, cho nên ta đành phải tới đây chờ hộ tịch.”

Ngũ Thừa Phong vẫn mặc bộ quần áo cũ nát ấy, những vết đánh nhau bầm tím ngày hôm qua không được bôi thuốc cho nên hôm nay trở nên cực kỳ rõ ràng, hơn nữa trên mặt hắn vẫn còn nguyên vết cào cấu ngày hôm qua của Kiều thị, nhìn vô cùng thảm hại.

“Tứ oa ngươi…… Haizzz! Tại sao lại đi lầm đường như vậy?”

Lão thôn trưởng khó chịu trong lòng, nhưng lại có chút may mắn. Tốt xấu gì người Ngũ tứ oa kia vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu hai tay. Làm nô tài vẫn tốt hơn là không còn hai tay nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-243.html.]

“Đi thôi, chúng ta cùng đi vào.”

Hai người một trước một sau bước vào phủ nha, khi trở ra, Ngũ Thừa Phong đã trở thành một hộ độc lập.

Bất quá một hộ tịch không có khế ước nhà đất như hắn, chỉ có thời gian hạn định là ba năm, nếu sau ba năm hắn vẫn không có khế ước nhà đất, vậy hộ tịch của hắn sẽ bị huỷ, trở thành người không có hộ khẩu.

Nhưng chuyện này lại không cần lão thôn trưởng đi lo lắng cho hắn. Bởi một khi hắn đã ký khế ước bán mình cho chủ, vậy sau này đều phải đi theo chủ nhân, cũng có nghĩa đời này của tứ oa chỉ như vậy mà thôi.

“Thôi, ngoan ngoãn đi theo chủ nhân của ngươi, chăm chỉ một chút, đừng tiếp tục đi lầm đường.”

Hiếm thấy Ngũ Thừa Phong cảm thấy chút chua xót trong lòng, hắn nghiêm túc gật gật đầu rồi đưa lão thôn trưởng đến bến tàu. Chờ khi lão thôn trưởng vừa đi, hắn lập tức lên thuyền trở về trong thành xem náo nhiệt.

Đoàn người nhà Kiều thị vào thành sớm hơn hai canh giờ so với hắn, nhưng lúc này bọn họ vẫn im ắng không hề làm ầm ĩ.

Bởi vì Ngũ lão nhị nói, nếu cả nhà bọn họ cứ làm ầm ĩ, lập tức xông tới tiệm vải, chắc chắn sẽ khiến phụ thân bọn họ mất mặt, đến lúc đó, nói không chừng phụ thân sẽ không cho một nhà bọn họ vào trong thành ở nữa.

Lại lỡ như, nếu làm lớn chuyện lên, khiến cho chức vụ nhị chưởng quầy của phụ thân hắn bay mất, vậy thì chẳng ai kiếm được chút chỗ tốt nào đâu.

Người Ngũ gia khá tán thành với suy nghĩ của Ngũ lão nhị. Suy cho cùng bọn họ chỉ muốn được vào trong thành sống cuộc sống thoải mái hơn, chứ đâu muốn hoàn toàn trở mặt với phụ thân.

Vì thế, người một nhà bọn họ ngồi xổm ngay sát con đường tắt bên cạnh tiệm vải Lộ thị, chờ tới khi Ngũ Đại Khuê kết thúc công việc lại đi theo hắn về nhà.
 
Chương 244


Kết quả chờ mãi chờ mãi vẫn không nhìn thấy người, lúc này mới nghĩ tới chuyện đi hỏi thăm, ai ngờ vừa hỏi mới biết được tiệm vải Lộ thị ở trong thành đâu phải chỉ có một cái, cả tòa thành An Lăng này có tới năm sáu cái tiệm vải Lộ thị cơ.

Hết cách, bọn họ lại phải một đường hỏi thăm đi tìm tới vài tiệm vải khác nhau, nhưng may mắn, cuối cùng cũng tìm được người.

Lúc này, Ngũ Đại Khuê mặc quần áo ngăn nắp, chỉnh tề đang đón khách ở ngay cửa tiệm vải. Trước nay mấy người Ngũ gia chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của hắn.

“Nương, bộ đồ phụ thân đang mặc trên người là lụa ư?”

Khuôn mặt Kiều thị trầm xuống, bà ta không trả lời, nhưng kỳ thật giờ phút này trong lòng bà ta đã bị giận dữ làm rối tung đến nghiêng trời lệch đất, chỉ hận không thể lập tức lao tới tiệm vải đại náo một hồi.

“Ngoan ngoãn đứng chờ ở đây, không được để cho hắn thấy. Bằng không hắn sẽ trực tiếp đưa chúng ta tới bến tàu.”

Bốn huynh muội Ngũ gia: “……”

Vẫn nhịn được ư? Nương nhà bọn họ thật có bản lĩnh.

Cứ như vậy, mười mấy người nhà họ né trong đường tắt, nhưng lại không dám ngăn cản đường đi của người ta vì vậy người một nhà đành phải dựa vào góc tường, ngồi xổm thành một hàng dài, thoạt nhìn y như một đám dân chạy nạn.

“Nãi nãi, ta đói quá……”

Đậu Đậu là đứa ngày thường được sủng ái nhất, bây giờ nó cũng là đứa đầu tiên kêu lên, ngay sau đó, hai hài tử khác cũng bắt chước nó rên ầm ĩ. Vừa lúc ấy, có một đại nương đi ngang qua, người ta có lòng tốt đưa cho mấy hài tử một miếng bánh gạo kê.

“Thật đáng thương……”

Nháy mắt ba chữ này như kim châm thẳng vào tim Kiều thị, làm bà ta đau đớn vô cùng, bà ta lập tức giật lấy bánh gạo kê ném xuống đất, rồi hung tợn nói: “Ai đáng thương? Ngươi mới đáng thương! Lão nương có tiền mua đồ ăn, không cần ngươi thương hại!”

“Bệnh tâm thần……”

Đại nương nhặt bánh gạo kê lên sau đó cau mày rời đi.

“Khóc cái gì mà khóc! Ta còn chưa c.h.ế.t đâu! Tức phụ lão đại đi ra ngoài mua chút đồ ăn trở về đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-244.html.]

Kiều thị đếm ra ba đồng bối, hiển nhiên bà ta chỉ tính toán mua đồ ăn cho ba tôn tử thôi.

Sắc mặt đại tức phụ Lý thị trở nên khó coi, nàng ta thầm mắng bà bà keo kiệt. Chẳng qua nàng ta cũng có tiền riêng, chờ tới lúc đi mua, cứ ngồi ăn xong rồi mới trở về.

Ba đồng bối, mua được ba miếng bánh ngô, hai hài tử đã đói không chịu nổi đều ngoan ngoãn ăn, nhưng Đậu Đậu không chịu ăn, nó lại làm ầm ĩ lên đòi ăn trứng gà, kết quả bị Kiều thị phát cho một cái vào mông, lập tức lại trở nên ngoan ngoãn.

Tới bây giờ, người nhà họ Ngũ đều phát hiện ra tâm tình Kiều thị không đúng, vì vậy một đám đều yên tĩnh như gà, ngoan ngoãn chờ tới lúc được ăn cơm.

Ngũ Đại Khuê không hề nghĩ ở hai cái hẻm gần đó sẽ có bất ngờ kinh khủng như vậy đang chờ đợi hắn.

Vì vậy, vừa đến giờ cơm, sau khi chào hỏi tiểu nhị, hắn lập tức rời khỏi tiệm vải trở về tòa nhà.

Hiện giờ nữ nhân trong nhà hắn đang mang thai ăn không ngon, ngủ không yên, hắn nên quan tâm tới nàng ta một chút.

Mắt thấy sắp tới cửa nhà, Ngũ Đại Khuê đang muốn đi vào, đột nhiên hắn lại nghe được một thứ thanh âm truyền đến từ phía sau khiến hắn sởn tóc gáy.

“Phu quân……”

Ngũ Đại Khuê nổi da gà đầy mình, quả thực lúc này hắn không dám quay đầu nhìn lại.

“Phụ thân!”

“Gia gia!”

Ba hài tử bị phụ mẫu đẩy lên, sau đó một đám đều lao về phía Ngũ Đại Khuê. Thanh âm tiểu hài nhi vang lên giòn giã khiến cho những nhà hàng xóm quanh đó đều xông ra ngoài xem náo nhiệt.

“Ồ! Chưởng quầy Ngũ, hôm nay nhà ngươi có thân thích tới nha?”

Ngũ Đại Khuê xấu hổ đang muốn gật đầu, thế nhưng Kiều thị lại đi lên phía trước, vừa dừng lại trước mặt hắn đã âm trầm gằn từng câu từng chữ nói: “Không phải thân thích, là tức phụ và hài tử. Đúng không, phu quân?”
 
Chương 245


Mấy người hàng xóm đưa mắt nhìn nhau, đều không nhịn được lén lút cười trộm hai tiếng. Sau đó bọn họ bày ra bộ dáng không quan tâm gì, tiếp theo mới lui vào trong nhà mình, ghé vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

“Ngươi nói với những người không liên quan đó làm gì? Có được gì đâu!”

Ngũ Đại Khuê đau đầu vô cùng, hắn đang chuẩn bị xoay người muốn đưa cả nhà quay trở lại bến tàu.

“Đột nhiên mọi người tới đây, ta quá bất ngờ không thể sắp xếp nơi ở cho các ngươi. Các ngươi vẫn nên đi về trước, qua ngày mai ta sẽ trở về gặp các ngươi.”

“Phụ thân, tòa nhà này có tới ngũ trạch nha.”

Ngũ lão đại tỏ ra cực kỳ khó chịu lật tẩy lời nói dối của phụ thân hắn. Rõ ràng phụ thân có tòa nhà lớn như vậy thế mà không muốn cho bọn họ đi vào, rất quá đáng.

“Đúng vậy nha phụ thân, rõ ràng toà nhà này chính là tòa nhà của chúng ta. Nói gì thì nói cũng phải cho chúng ta đi vào xem một vòng chứ.”

Mấy huynh muội Ngũ gia không chịu đi, nhao nhao đòi vào bằng được. Vú già bên trong nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức mở cửa nhìn ra.

“Lão gia đã về rồi.”

Một tiếng lão gia này khiến cho trái tim Ngũ Đại Khuê muốn nhảy cả ra ngoài. Kiều thị cắn răng, đỏ mắt, sâu bên trong con ngươi của bà ta là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Phu quân nhà bà ta có toà nhà to như vậy, còn mướn cả người làm, cuộc sống bình thường của hắn sung sướng thoải mái thật!

“Ngũ Đại Khuê! Đúng là ngươi không ta làm thất vọng.”

“Có chuyện gì, các ngươi cứ đi về rồi hãy nói. Ngày mai ta bớt thời giờ trở về nhà một chuyến, được chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-245.html.]

Ngũ Đại Khuê rất không kiên nhẫn đẩy bà ta một phen, hắn không hề có ý muốn cho người một nhà này bước vào bên trong. Đương nhiên Kiều thị sẽ không làm theo lời hắn nói. Người nhà bọn họ tới cũng tới rồi, đây lại là toà nhà của phu quân bà ta, vì cớ gì bà ta không được ở lại?

Hiện giờ đã biết trong thành có tòa nhà, còn lâu bà ta mới tay không mà trở về căn phòng rách nát trong thôn kia.

“Không trở về! Về sau cũng không trở về nữa. Chúng ta ở lại nơi này! Ngược lại ta muốn nhìn xem, con tiểu yêu tinh ngươi đang nuôi dưỡng kia có bộ dạng như thế nào!”

Kiều thị đưa mắt ra hiệu cho đệ đệ và mấy nhi tử của bà ta, Kiều Hữu Tài và mấy huynh đệ Ngũ gia lập tức xông lên ôm lấy Ngũ Đại Khuê. Những người còn lại như một đàn ong đi theo Kiều thị vọt vào trong nhà.

“A! Không được đi vào! Có nghe hay không? Đều đi ra cho ta! Kiều Hữu Tài, khốn nạn, ngươi buông ra cho ta!”

Ngũ Đại Khuê nôn nóng vô cùng, Ngọc Nương của hắn nhu nhược như vậy đâu phải đối thủ của Kiều thị đanh đá kia. Không được, hắn phải đi vào cứu nàng ta!

Mấy nam nhân loạn thành một đoàn, vẫn là v.ú già kia chạy ra giúp Ngũ Đại Khuê một phen, vì vậy Ngũ Đại Khuê mới thoát thân ra được.

Hắn vừa thoát thân một cái đã lập tức chạy nhanh vào trong nhà. Từ thật xa, hắn đã nghe thấy một trận thanh âm nữ nhân sắc nhọn, trong tiếng kêu đó đều thể hiện sự sợ hãi không cách nào che giấu, kết quả hắn vừa chạy vào bên trong nhìn lên đã thấy một cảnh hắn không thể tưởng tượng nổi.

Chính thê và tức phụ của hắn đều bị mấy nha hoàn bà tử đè trên mặt đất, còn tiểu kiều kiều trong lòng hắn đang dùng một loại bộ dáng hung ác hắn chưa từng nhìn thấy, dẫm lên bàn tay Kiều thị.

“Đừng có tới địa bàn của ta mà bày ra cái bộ dạng của chính thê! Soi lại cái bản mặt già nua của ngươi đi, Đại Khuê có vui vẻ khi nhìn thấy ngươi không? Kể cả khi ngươi được ở trong toà nhà này, ngươi có mặt mũi đi ra ngoài kia sao?”

Từng câu từng chữ Ngọc Tiểu Nương nhả ra đều đ.â.m vào tim Kiều thị, nhưng Kiều thị cũng không phải kẻ ăn chay, bà tay nhịn cơn đau ở tay, lật tay một cái, túm ngược lại, khiến cho Ngọc Nương nũng nịu kia đặt m.ô.n.g một cái ngồi bệt xuống mặt đất.
 
Chương 246


“Ai nha, nương của ta ơi!”

Nha hoàn, v.ú già đều sợ tới ngây người, vội vàng chạy lên đỡ chủ tử.

Bên trong đại sảnh loạn thành một đống.

Ngũ Thừa Phong đang tránh ở đầu tường xem náo nhiệt, thấy một màn này cảm thấy cực kỳ vừa lòng, sau đó hắn vỗ vỗ cái bụng đói đang kêu réo ầm ĩ của mình, vô cùng thoải mái đi tới Lê gia.

Được xem một vở kịch hay như vậy, đi ăn cũng thấy cơm ngon hơn.

Ngũ Thừa Phong đi đến Lê Gia Tiểu Thực đúng vào giờ cơm, trong ngoài đều là khách nhân, hiện giờ nếu hắn muốn ăn cũng phải đợi thêm một lúc nữa mới tìm được vị trí.

Lê Giang ra đưa cơm nhìn thấy bộ dáng đầy vết thương của hắn, không hề nghĩ ngợi gì lập tức kéo hắn ra sau bếp.

Vốn dĩ Lê Giang đang muốn cho hắn ở phía sau tuỳ tiện ăn chút gì đó rồi lại trở về vị trí của mình, kết quả Ngũ Thừa Phong nhìn thấy Lê gia bận quá, lại dứt khoát xắn tay áo lên đảm nhiệm vai trò của tiểu nhị tạm thời.

Ngũ Thừa Phong thay thế vị trí của Lạc Trạch, nhào bột ủ bột băm nhân làm đồ ăn, việc gì cũng đang cần người làm.

Bận rộn trong chốc lát, lúc này hắn mới nhận ra sau bếp có thêm hai phụ nhân lạ mặt nhưng lại thiếu một người quen.

“Tại sao lại không thấy Lạc Trạch? Chẳng lẽ hắn làm vất vả quá không chịu nổi nên chạy rồi?”

Hắn chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi, Lê Tường đang muốn trả lời nhưng Quan Thúy Nhi đã thay nàng trả lời trước rồi.

“A Trạch chuyển qua cửa hàng thịt hầm phía đối diện làm việc rồi, hắn rất chăm chỉ đó.”

“Cửa hàng thịt hầm?”

“Đúng rồi, hôm nay ở phía đối diện cửa hàng Lê Gia Lỗ Vị của chúng ta mới khai trương đó. Ngày sau nếu ai có nhu cầu mua riêng một mình món thịt hầm, có thể qua bên ấy.”

Ngũ Thừa Phong kinh ngạc đưa mắt nhìn Lê Tường, quả thực không thể tin được.

Bây giờ mới qua được bao lâu chứ? Vậy mà Lê gia không chỉ mở một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ, còn mở thêm một nhà cửa hàng thịt hầm, kinh doanh mấy mặt hàng ăn uống này kiếm được nhiều tiền thế ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-246.html.]

“Tứ oa, đừng làm nữa, qua đây ăn cái trứng lót dạ trước đi.”

“A! Tới đây!”

Vừa vặn bụng hắn đang kêu réo nãy giờ.

Ngũ Thừa Phong ở lại cửa hàng Lê gia, bận rộn làm việc tới lúc đóng cửa.

Chẳng mấy khi được sư phụ hắn cho nghỉ hẳn hai ngày, nếu trở về trước cũng nhàm chán, không bằng ở lại chỗ này giúp đỡ.

Hắn thích bầu không khí của Lê gia, càng thích cảm giác được phu thê hai người Đại Giang thúc quan tâm, cảm giác ấy không thể tìm được ở bất cứ nơi đâu ngoại trừ nơi này.

“Tứ oa, đi rửa sơ qua rồi bôi thuốc đi, chốc lát nữa sẽ được ăn cơm.”

Lê Giang vừa gọi Ngũ Thừa Phong vừa buộc ván cửa lên, Quan thị lại mang thuốc trị thương của nhà mình cho hắn. Có điều sau bếp có hai đại cô nương ở đó, Ngũ Thừa Phong đành phải trốn lên trên cửa hàng bôi thuốc.

Kỳ thật hắn chỉ bị chút vết thương ngoài da, nhìn xanh tím một mảng rất dọa người, nhưng bản thân hắn làm nghề bốc vác bao nhiêu năm qua, bị thương như cơm bữa, có thuốc hay không có thuốc cũng không sao cả.

Hắn cầm thuốc mỡ làm ra vẻ bôi vài cái nhẹ lên miệng vết thương, nghe thấy Tương nha đầu trong phòng bếp đang bỏ một ít thức ăn sạch sẽ vào bát đưa cho hai phụ nhân mới tới kia.

“Hai người không cần ngại, những thứ này nếu không cho hai người thì cũng phải bỏ vào thùng nước gạo thôi, hai người không chê là tốt rồi.”

Hai người Tô Trinh Nương cẩn thận bưng chén đồ ăn thừa kia xem chúng như bảo bối, còn thành thật nói một tiếng không đâu.

Đồ ăn này có dầu lại có thịt, còn thơm như vậy, kể cả khi chúng là đồ ăn thừa thì cũng là thứ hai nàng mơ còn không được.

“Lê cô nương, chúng ta đi về trước đây, sáng sớm ngày mai lại tới.”

Lê Tường gật gật đầu, nàng cũng không có ý muốn giữ hai người đó lại ăn cơm chiều.
 
Chương 247


Trước kia đã thoả thuận xong rồi, không bao ăn cũng không bao ở, một tháng cho các nàng 500 đồng bối, điều kiện này đã rất không tồi rồi.

“Biểu muội, tại sao hôm nay phòng bếp thừa nhiều thịt như vậy? Tới tận mấy chục cân?”

Quan Thúy Nhi kiểm kê nguyên liệu nấu ăn, nghĩ cả trăm lần vẫn không ra, rõ ràng việc buôn bán của cửa hàng hôm nay còn tốt hơn mọi ngày, vì sao lại thừa nhiều thịt như vậy?

“Biểu tỷ ngốc, đương nhiên là ta mua nhiều thêm một chút để có việc rồi. Cứ bỏ chỗ thịt đó qua một bên, chúng ta ăn xong cơm chiều lại nói.”

Lê Tường thuận tay lấy một chén nhân còn dư lại hôm qua, bỏ thêm vào đó một nắm lớn bột củ sen, lại đập thêm một quả trứng gà vào trộn đều lên.

Bởi vì chén nhân này trước đó đã trộn hoàn hảo để làm nhân sủi cảo, hương vị đã vừa vặn rồi, cho nên nàng cũng không thêm gia vị khác nữa. Thêm bột củ sen để cho nhân thịt càng thêm trơn mềm, nhẵn mịn hơn thôi.

Nàng đang tính toán làm canh thịt viên, nếu không thêm bột củ sen vào, khi múc nhân vào nồi, chúng sẽ nhanh chóng bị tan ra.

Rất nhanh sau đó, Ngũ Thừa Phong đã bôi xong dược và trở lại phòng bếp tiếp nhận vị trí nhóm lửa của Quan thị.

Ngồi gần bếp lửa, không khí ấm áp thoải mái, hơn nữa còn trực tiếp ngửi được hương vị thơm ngon của đồ ăn Lê Tường làm, không hiểu sao hắn lại sinh ra ý tưởng muốn ở lại nơi này, không nỡ rời đi.

“Năm nay tứ oa được mười bảy rồi nhỉ?”

Quan thị hỏi chuyện đã lôi hắn trở lại hiện thực. Nghe bà hỏi tuổi, Ngũ Thừa Phong cũng có chút ngơ ngẩn, dường như hắn đã quên mất số tuổi của mình, chỉ biết là mười mấy năm, chứ không hề biết con số chính xác.

Hắn không nhớ rõ, nhưng Lê Giang lại nhớ rất rõ ràng, tứ oa chỉ nhỏ hơn ba tuổi so với đại nhi tử nhà bọn họ.

“Không phải mười bảy sao? Dường như tháng chín này là sinh nhật nươi phải không? Chắc qua tháng chín là tròn mười bảy rồi.”

Ngũ Thừa Phong vội gật đầu nói: “Đúng vậy, qua tháng chín mới tròn mười bảy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-247.html.]

“Nha, mười bảy là người lớn rồi, nên nói tới chuyện hôn sự nha, tứ oa, nương ngươi nói sao rồi?”

Quan thị không hề nghĩ Kiều thị sẽ không cho tứ oa cưới tức phụ, dù gì nhà bọn họ cũng ở trong thôn, có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.

Nếu bà ta muốn giữ mặt mũi nhà mình, chắc chắn phải cưới thê tử cho tứ oa, bằng không chẳng thể nào làm mai cho Ngũ Tiểu Mỹ bên dưới hắn được.

Nghe được câu hỏi này của Quan thị, Ngũ Thừa Phong lại rơi vào khó khăn. Hắn có chút do dự không biết có nên nói cho người một nhà Đại Giang thúc biết chuyện hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ gia hay không.

Chuyện này hơi khó nói, nếu nói ra sẽ liên quan tới vở kịch hắn đã dày công sắp đặt, nhưng chuyện đó lại hơi khó giải thích.

Hắn chỉ sợ nói ra chuyện này, lỡ như người một nhà Đại Giang thúc cho rằng hắn là một kẻ tâm cơ thâm trầm thì sao, lại lỡ như sau đó bọn họ không muốn lui tới với hắn nữa……

Lê Tường nhìn ra hắn không muốn nói, vì vậy nàng vội vàng cười chen vào đỡ lời cho hắn.

“Nương, ngươi hỏi chuyện này sẽ làm người ta xấu hổ nha. Kiểu gì sau này khi tứ ca cưới thê tử, hắn cũng mời chúng ta tới uống rượu, đến lúc đó chúng ta sẽ biết thôi.”

“Nói vậy cũng đúng……”

Quan thị cười cười, sau đó bà không lại tiếp tục hỏi vấn đề này nữa. Chỉ là bà không hỏi nữa, nhưng Ngũ Thừa Phong vẫn cảm thấy yết hầu của mình nghèn nghẹn một cây gai, lên không nổi mà xuống cũng không xong, cực kỳ khó chịu.

“Tứ ca, cho lửa lớn một chút nha, ta muốn xào rau.”

Ngũ Thừa Phong đánh lên tinh thần vội vàng bỏ thêm hai khúc củi khô vào trong bếp.

Lê Tường duỗi tay cảm thụ hơi nóng của dầu qua không khí, sau đó nàng trực tiếp bỏ từng miếng gan tươi đã ướp cẩn thận vào nồi, sau khi đảo nhanh tay vài cái đã lập tức hớt lên.
 
Chương 248


Sau đó Lê Tường tiếp tục cho tỏi băm, ớt xắt lát vào trong chảo xào lửa lớn cho mùi thơm tràn ra khắp bếp, tiếp đó mới bỏ hành tây và rau cần vào.

Bởi vì phụ mẫu nàng tương đối thích vị chua cay, cho nên nàng lại cắt thêm nửa cây củ cải chua bỏ vào nồi xào cùng, chờ tới khi mấy loại đồ ăn kèm vừa chín tới nàng lại bỏ gan heo vào, cuối cùng mới thêm gia vị rồi nêm nếm cho vừa miệng.

Trước kia trong nhà nàng cơ hồ chẳng ai nguyện ý ăn gan heo, bởi vì nấu nó lên nó sẽ trở thành vừa cứng lại vừa tanh, xử lý không tốt ăn vào còn có chút vị đắng.

Mà từ khi Lê Tường làm gan heo, ban đầu cần ngâm vài lần cho nó tan hết m.á.u loãng bên trong sau đó mới thái hơi mỏng, lại ngâm thêm vài lần nữa là trong ngoài đều sạch sẽ.

Tiếp theo mới bỏ thêm rượu gia vị gừng lát ướp để loại bỏ mùi tanh, tới khi bỏ lên bếp mới dùng những phối liệu có mùi vị nồng nàn xào chung với gan trong lửa lớn, cuối cùng khi bắc ra khỏi nồi, hầu như mùi tanh của gan đã biến mất hết.

Món gan heo xào được bỏ thêm bột củ sen vào khiến cho hương vị trở nên vừa mềm mịn vừa tươi mới, rất giống với món cá lát mỏng kia, hơn nữa còn được chế biến theo phong vị chua cay, ăn một miếng cũng đủ để đánh bay phân nửa chén cơm.

Ngũ Thừa Phong vô cùng nể mặt đầu bếp Lê Tường, hắn ăn tới ba chén cơm ngô, cũng ăn không ít gan heo thịt viên cùng rau xanh.

Ngay lúc hắn ăn xong chén cơm ngô thứ ba, Lê Tường đang chuẩn bị xới cho hắn thêm một chén nữa nhưng bị hắn ngại ngùng từ chối, tuy rằng trên thực tế, hắn còn có thể ăn thêm hai chén nữa.

“Biểu muội, ta ăn no rồi, ta đi mang cơm cho mấy người phụ thân.”

“Đi thôi, cửa hàng đóng cửa rồi cũng không còn chuyện gì nữa, ngươi ở bên đó lâu một chút với tiểu cữu mẫu. Đúng rồi, đừng quên canh vẫn còn đặt trên bếp giữ nhiệt.”

Lê Tường nhắc nhở xong, vẫn cảm thấy không yên tâm, nàng lại đi cùng nàng ấy vào trong phòng bếp tiếp tục nói: “Buổi tối bảo tiểu cữu cữu đưa ngươi trở về, đừng đi một mình.”

“Biết rồi!”

Hai tỷ muội lại nói chuyện thêm vài câu, quan hệ rất là thân cận. Đột nhiên trong lòng Ngũ Thừa Phong có chút ê ẩm. Khi còn nhỏ hắn cũng từng muốn thân thiết với ba ca ca nhà mình, kết quả…… Không đề cập tới cũng thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-248.html.]

Sau khi tiễn biểu tỷ rời đi, Lê Tường trở lại bàn ăn nhưng vừa mới ngồi xuống, nàng đã nghe thấy Ngũ Thừa Phong nói ra một tin tức nóng tới mức nổ tung.

“Đại Giang thúc, ta đã đi đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ gia.”

Cũng may mắn Lê Giang không uống bát canh trong tay, bằng không chắc chắn hắn phun ra ngoài.

“Tại sao lại đoạn tuyệt quan hệ?! Chẳng lẽ nương của ngươi đuổi ngươi ra ngoài?!”

“Tại sao bà ta dám làm như thế?! Tại sao tộc lão trong thôn lại đồng ý cho bà ta làm như vậy? Lão thôn trưởng đâu? Tại sao hắn lại đồng ý?”

Quan thị căm giận không thôi, làm gì có nương nào đối đãi với nhi tử của mình như vậy. Từ nhỏ không yêu thương hắn đã đành, tới khi hắn trưởng thành lại đuổi hắn ra ngoài, hơn nữa còn áp dụng biện pháp nghiêm trọng như đoạn tuyệt quan hệ kia.

“Quan thẩm, ngươi đừng giận dữ, đây là chuyện tốt mà. Là ta muốn như vậy.”

Ngũ Thừa Phong ngẫm lại một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra tất cả, hắn không muốn gạt Lê gia. Lại nói, kiểu gì cũng có ngày bọn họ trở về thôn, biết sớm hay biết muộn rồi cũng sẽ biết, không bằng bây giờ hắn tự mình nói cho bọn họ.

“Ta đã… dùng một chút thủ đoạn nhỏ.”

Hắn có chút xấu hổ kể rõ ràng chuyện hắn mướn người diễn kịch như thế nào, lại thêm dùng Ngũ Đại Khuê kia hấp dẫn sự chú ý của bọn họ như thế nào, hắn nói ra tất cả, không bỏ sót một chi tiết nào.

Lê Tường kinh ngạc tới mức buông rơi chiếc đũa trên tay.

Hắn đúng là nhân tài nha……
 
Chương 249


Nhẹ nhàng một cái đã thoát khỏi một nhà cực phẩm kia, sau này bất cứ chuyện gì như hôn sự hay tiền bạc, hắn cũng không còn liên quan gì tới Ngũ gia kia nữa.

Đã vậy, hắn còn biết kéo tên phụ thân cặn bã của hắn ra làm lá chắn, chờ tới khi đám người Ngũ gia kia xử lý xong việc phụ thân hắn, có thời gian ngẫm lại, chỉ sợ hắn đã chuẩn bị xong hộ tịch rồi.

Trước kia nàng chỉ cảm thấy hắn có chút thông minh, biết tự mình tích cóp tiền học biết chữ, nhưng tới bây giờ, nàng lại cảm thấy Ngũ Thừa Phong này cực kỳ thông minh chứ không phải một chút như nàng đã nghĩ đâu.

Không có một nhà cực phẩm kia, từ bây giờ đường đời của hắn đã rộng rãi thênh thang.

“Đây là chuyện tốt!”

Lê Giang lấy lại tinh thần, câu đầu tiên hắn nói chính là lời này.

Mấy năm nay, tứ oa trải qua như thế nào, hắn đều tận mắt chứng kiến, đám người Ngũ gia kia vừa m.á.u lạnh vừa ích kỷ, tứ oa còn ở lại Ngũ gia ngày nào chỉ có kết cục trở thành con bò già cho đám người đó lợi dụng.

Nhưng bọn họ đều là người ngoài, không dám tham gia quá sâu vào chuyện của Ngũ gia. Chẳng qua nếu đây đã là chuyện tứ oa hao phí bao nhiêu tâm tư mới làm ra được, hơn nữa kết quả này chẳng khác nào một lần giải thoát cho tứ oa. Hiển nhiên chính là chuyện tốt.

Phản ứng của phu thê hai người Lê Giang và Lê Tường lại khác hẳn những gì Ngũ Thừa Phong đã dự đoán.

Vốn dĩ hắn vẫn cho rằng bọn họ sẽ chán ghét vì hắn dùng thủ đoạn, hoặc sẽ cảm thấy hắn bất hiếu, không nghĩ tới ơn sinh thành vân vân……

Cục đá to trong lòng đã rơi xuống, thế nhưng Ngũ Thừa Phong lại không nhịn được đỏ mắt. Hắn cảm giác bọn họ đồng cảm với mình, bọn họ thực sự ủng hộ hành động của mình, cũng vì thế, trong lòng hắn đong đầy chua xót.

Lê Giang vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi một phen, sau đó mới quay đầu gọi nữ nhi một tiếng.

“Tương Nhi, mang rượu của ta tới đây, để ta uống cùng tứ oa một chút.”

“A, được……”

Lê Tường xoay người tới phòng bếp cầm rượu, lúc nàng quay trở lại nhìn đồ ăn trên bàn không còn gì, nàng lại trực tiếp đi cắt hai cây lạp xưởng đặt lên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-249.html.]

Vốn dĩ làm xong mấy việc kia, nàng đang muốn ngồi xuống nghe một chút, lại thấy phụ thân nàng đang nói với tứ oa kia cái gì mà súp gà cho tâm hồn, kết quả nàng bị nương kéo ra ngoài.

“Hai người bọn hắn uống rượu, ngươi qua xem náo nhiệt làm gì.”

“Quan thẩm, ai uống rượu vậy? Vừa lúc ta mang đồ nhắm rượu tới đây!”

Cửa sau mở ra, là Lạc Trạch mang theo một cái rổ quay lại.

“Các ngươi quá yên tâm về ta rồi, cả ngày dài buôn bán chỉ chạy qua bên đó nhìn một cái rồi lại qua cửa hàng bên này mua bán, tới lúc đóng cửa cũng không chịu qua bên đó kiểm tra và đếm tiền. Thôi các ngươi không qua vậy ta mang tiền qua bên này vậy, nhanh kiểm đi.”

Lê Tường nhận túi tiền nặng trĩu, nhưng không đếm vội mà đặt nó qua một bên trước.

“Hàng trong rổ này là không bán được ư?”

“Đúng vậy, ta bán một ngày đã cẩn thận nhìn qua rồi, lỗ tai heo, đầu heo, thịt, cả tim heo nữa, những cái đó bán tốt nhất, mấy thứ như gan heo, đuôi heo thì ít người mua. Ta không thích nhất là đuôi heo, cứ tưởng tượng ra nó là thứ ở trên m.ô.n.g con heo, là không cách nào gợi lên hứng thú được. Ngày mai ngươi giảm bớt số lượng mấy thứ đó đi.”

“Được, ta đã biết.”

Lê Tường lấy gan heo và đuôi heo ra thái nhỏ, lại chuẩn bị nước chấm, Lạc Trạch vừa ngửi thấy mùi nước chấm đã không nhịn được nuốt nước miếng.

Nhưng lại nhớ tới câu hồi nãy Quan thị vừa nói, hai người nào đó đang uống rượu, vì vậy hắn tò mò vén mành lên nhìn thoáng qua cửa hàng.

“A! Ngũ Thừa Phong tới sao?”

“Là A Trạch ư? Tới tới tới, cùng nhau uống một chút.”

Lê Giang vẫy tay, hiển nhiên Lạc Trạch đồng ý ngay, hắn lập tức nhận đĩa đồ ăn trong tay Lê Tường sau đó bước ra ngồi xuống bàn.
 
Chương 250


Lúc này mắt Ngũ Thừa Phong vẫn còn hồng hồng vì xúc động, vừa vặn bị Lạc Trạch nhìn thấy.

“Ha ha ha ha…… Ngũ Thừa Phong, ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn khóc lóc sụt sịt thế kia?”

Ngũ Thừa Phong khẽ nheo mắt, đưa tay cầm lấy một miếng thịt đuôi heo sau đó trực tiếp nhét vào trong miệng hắn.

Lạc Trạch:!!!

Nôn!

Ba người uống rượu bên trong cửa hàng, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng đấu võ mồm của Lạc Trạch và Ngũ Thừa Phong. Hai người này vừa gặp gỡ một cái dường như cả hai sẽ biến thành tiểu hài tử vậy, ấu trĩ ghê gớm.

Lê Tường không vào bên trong xem náo nhiệt. Sau khi nàng cọ xong nồi, đã lập tức kéo hơn 50 cân thịt mua lúc sáng qua bên này.

Từng miếng này đều là thịt chân sau loại ngon nhất, mỡ nạc giao nhau vừa vặn không nhiều không ít, là loại thịt thích hợp nhất để mang đi làm thịt khô.

Mắt thấy bây giờ đã sắp hết tháng 11, nếu còn không làm luôn chắc chắn khi Tết đến sẽ không kịp thưởng thức.

Ban ngày trong tiệm quá bận, nàng thật sự không có thời gian để làm, cũng chỉ có buổi tối lúc xong công việc hàng ngày mới có thể rảnh tay làm món thịt khô này.

“Nương ngươi giúp ta nhóm lửa nhé, lửa vừa là được.”

“Chỗ thịt này……”

“Đương nhiên là làm món ăn ngon rồi, nương, ngươi cứ yên tâm đi.”

Lê Tường cầm lên một miếng thịt to, đưa tay vuốt lớp da bên ngoài của nó. Hiển nhiên hai người Tô tẩu tử đã rút lông rồi, cơ hồ đã rút rất sạch sẽ, chỉ còn vài sợi nhỏ nhỏ hơi vướng tay một chút thôi. Lúc này nàng chỉ cần trực tiếp cọ xát lớp da heo trên nồi sắt nóng bỏng là được.

Lớp da heo bị đốt cháy trên nhiệt độ cực nóng như vậy sẽ lập tức tản mát ra một mùi hơi tanh tưởi, gay mũi. Mỗi miếng thịt bên trong sọt đều được nàng lăn qua nồi như vậy một lần, sau khi xong xuôi, lớp lông bên ngoài đã biến mất hết.

Quan thị tò mò nhìn nữ nhi dùng rượu gia vị lau qua từng miếng thịt, mỗi miếng một lần, sau đó lại bắt đầu bỏ muối vào trong nồi đảo đều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-250.html.]

“Tương Nhi, tại sao lại đổ nhiều muối như vậy?”

Đã đổ non nửa nồi rồi đấy……

“Ta muốn làm thịt muối mà, dĩ nhiên là phải đổ nhiều, nương, ngươi cho lửa nhỏ đi một chút.”

Lê Tường lại đổ non nửa bình, lúc này mới cất bình muối đi. Tiếp theo nàng đổ một túi nhỏ hoa tiêu vào trong nồi, sau đó đảo nó cùng với muối.

Nói thật, nàng không thích ăn hoa tiêu, chỉ một quả nho nhỏ cũng có thể tê cả đầu lưỡi. Nhưng không thể không nói hoa tiêu lại là linh hồn của rất nhiều thức ăn.

Lúc trộn lạp xưởng bỏ thêm chút hạt tiêu có thể tăng hương vị, làm gia vị thịt khô cũng tương tự như thế. Hơn nữa hoa tiêu có thể sát trùng, mang nó ra ướp thực phẩm, sẽ nhận được lợi ích lớn hơn nhiều.

Sau khi muối và hoa tiêu trong nồi gần như hoàn hảo, Lê Tường trực tiếp cho nồi muối và hoa tiêu đó vào cối xay đá, rồi nghiền chúng thành bột.

Kỳ thật không nghiền cũng được, chỉ là nàng thích nghiền muối ra như vậy khi ướp thịt sẽ càng ngon miệng hơn một ít.

Tổng cộng 50 cân thịt, cũng may, nghiền tất cả muối và hoa tiêu ra vừa đủ để ướp hết lên bề mặt thịt, bây giờ chỉ cần bỏ chúng vào trong chậu muối chừng bảy tám ngày lại treo lên bệ bếp là được.

Quan thị nhìn có chút xót ruột, thịt đang ngon lành như vậy, lại phải mang đi muối, riêng muối đã mất non nửa nồi rồi.

“Nương, nên uống thuốc thôi. Uống xong ngươi lên lầu ngủ sớm chút, để ta từ từ thu dọn dưới lầu là được.”

Lê Tường đổ nước thuốc trong bình ra, độ ấm vừa phải.

Từ khi Quan thị chuyển sang dùng loại thuốc mới này, có cảm giác thân thể bà khoẻ lên rất nhiều, bà ấy cũng rất nghe theo lời dặn dò của đại phu, mỗi ngày đều đúng hạn uống thuốc rồi đi ngủ.

“Ta uống xong sẽ lên lầu ngay, ngươi cứ nghỉ ngơi thêm một lát nữa, chờ Thúy nhi trở về, hai người cùng thu dọn sẽ nhanh hơn.”
 
Chương 251


Lê Tường vừa cười vừa gật đầu đáp: “Ta biết rồi……”

Nương đúng là… ngẫu nhiên bất công một lần nhưng lại làm nàng rất vui vẻ.

Chẳng qua nàng cũng không biết khi nào biểu tỷ mới trở về, với lại, bây giờ nàng đang rảnh cũng nên thu dọn, sớm chút nào hay chút ấy, ngày thường biểu tỷ cũng làm không ít việc rồi.

Sau đó, một mình Lê Tường lau chùi sạch sẽ phòng bếp một lần, lại kiểm tra rồi cất hết lương thực vào ngăn tủ, tới khi xong xuôi mọi việc đã là chuyện của 30 phút sau rồi.

Nàng lặng lẽ vén mành lên đưa mắt nhìn ra, cũng không biết từ khi nào Ngũ Thừa Phong đã ghé sát lên bàn, chỉ còn Lạc Trạch và phụ thân của nàng còn từ từ uống rượu, tửu lượng của Lạc Trạch kia tốt kinh người, uống tới bây giờ mà trên mặt hắn chẳng đỏ chút nào!

Phì, tửu lượng của Ngũ Thừa Phong quá yếu rồi.

Chẳng qua hắn không uống được rượu nhưng khi uống say lại ngoan ngoãn ngủ, cũng không nghe thấy hắn ầm ĩ câu nào.

Thiếu niên như vậy sau này thành thân chắc chắn có thể bớt biết bao nhiêu lo lắng.

Phi phi phi! Nàng vừa nghĩ cái gì vậy?

Lê Tường vỗ vỗ mặt cho chính mình tỉnh táo lại. Người ta mới là thiếu niên 17 tuổi nha, thành thân cái gì chứ?

Nàng toàn suy nghĩ vớ vẩn thôi, vẫn nên đếm tiền là hơn. Vừa rồi Lạc Trạch mang một rổ tiền qua, nàng vẫn chưa đếm đâu.

Một túi tiền nặng trĩu, có chút ra ngoài dự kiến của nàng.

Sáng nay lúc mua thịt, ngoại trừ hai trăm cân Bạch gia kia đặt sẵn, nàng chỉ để lại cho cửa hàng bên đó chừng 50 cân để bán lẻ.

Nguyên thúc thúc kia tính giá rất chuẩn, 50 cân đại tràng lỗ tai heo kia tổng cộng chỉ thu của nàng 350 đồng bối. Cho nên trong túi tiền này, trừ đi 350 đó chính là lợi nhuận ròng của cửa hàng bên kia.

“Một, hai, ba…… 567, 568!”

Vậy là một ngày kiếm lời hơn hai trăm! Không tồi không tồi, buôn bán tốt hơn nhiều so với nàng dự kiến. Dưới tình trạng không hề tuyên truyền gì vậy mà một ngày khai trương đã có thể kiếm được nhiều như vậy, đúng là rất không tồi.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-251.html.]Lê Tường cất túi tiền, đang muốn đi gọi phụ thân bảo hai người bọn họ đừng uống nữa thì đột nhiên nàng nghe được bên ngoài có tiếng bước chân.

Là hai người.

“Biểu muội, ta đã trở về.”

Quan Thúy Nhi người chưa tới, nhưng tiếng đã tới rồi. Không cần phải đoán nữa, một người khác chắc chắn chính là phụ thân của nàng ấy Quan Phúc.

“Tương nha đầu, A Trạch đâu? Tiểu tử này nói qua bên này đưa tiền, vậy mà chờ mãi cũng không thấy trở về.”

Lê Tường liếc vào cửa hàng bĩu môi nói: “Hắn đang ở bên trong uống rượu cùng phụ thân ta đó, tiểu cữu, ngươi tới vừa lúc, mang hắn về đi. Ngày mai còn phải làm việc nữa, uống như vậy là đủ lắm rồi.”

Quan Phúc gật gật đầu rồi vén rèm đi vào, tới khi trở ra, không chỉ có một mình Lạc Trạch, trên lưng hắn còn vác thêm một người nữa.

“Oa nhi này uống say, để hắn lại bên này không tiện, ta cũng mang hắn về luôn, cho hắn ngủ cùng A Trạch một đêm.”

Lê Tường không có ý kiến, nàng xoay người lấy đèn dầu lại mang thêm chút trứng gà đưa cho Lạc Trạch.

Rốt cuộc lúc mọi người trở về bên đó còn phải qua cầu, không có đèn dầu sẽ rất nguy hiểm.

Sau khi tiễn ba người bọn họ đi, cả nhà lại đơn giản lau dọn cái bàn, xong xuôi từng người mới lần lượt trở về phòng ngủ.

Mơ mơ màng màng ngủ một đêm, chờ tới buổi sáng khi Ngũ Thừa Phong tỉnh lại, đầu hắn vẫn còn hơi váng vất, vừa mở mắt ra đã thấy trước mắt mình là một mảnh xa lạ. Nhưng hương khí tràn ngập trong phòng lại rất quen thuộc.

Là món thịt hầm của nhà Tương nha đầu……

Ngũ Thừa Phong vội vàng xuống giường sửa sang lại quần áo, sau đó buộc lại mái tóc gọn gàng, thời điểm kéo ra mành đi ra ngoài, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lạc Trạch đang đeo tạp dề làm việc.

Cùng nhau uống rượu, vậy mà người ta dậy sớm như vậy, còn bản thân hắn ngủ trưa trờ trưa trật mới mở mắt ra.
 
Chương 252


Chờ tới lúc trở về còn bị sư phụ phạt, thật là… càng nghĩ càng cảm thấy có chút mất mặt.

“Ngũ Thừa Phong, tửu lượng của ngươi không được, mới uống nửa chén đã say… ha ha.”

“Có sao đâu? Tửu lượng không tốt thì không uống nữa, còn tiết kiệm được tiền.”

Ngũ Thừa Phong đưa mắt nhìn trong tiệm, nhưng không nhìn thấy người khác, chỉ là lúc này hắn cần phải nhanh chóng trở về, cho nên không muốn nhiều lời với Lạc Trạch.

“Đa tạ ngươi chuyện tối hôm qua, ta phải trở về tiêu cục thao luyện, gặp lại sau.”

“A! Từ từ!”

Lạc Trạch vớt ra hai quả trứng kho từ trong nồi thịt gầm bỏ ra cái mẹt bên cạnh.

“Này, tối hôm qua Lê Tường đưa qua bảo ta hầm, đây là hai cái của ngươi, cầm lấy đi.”

Ngũ Thừa Phong sửng sốt, nhưng chỉ chốc lát sau hắn đã thấy trong lòng ấm áp, sau đó tỏ vẻ cực kỳ quý trọng bỏ hai quả trứng kho kia vào trong ngực.

Trứng kho vừa vớt khỏi nồi rất nóng, cách mấy tầng quần áo nhưng rất nhanh đã đốt tới da thịt hắn, chẳng qua hình như hắn không cảm giác được, cứ vậy một đường chạy chậm trở về tiêu cục.

Cho dù hắn một đường chạy về, nhưng vẫn đến muộn mười lăm phút, bị phạt đi quét nhà xí, trở về lại chạy thêm 30 vòng.

Thật vất vả mới thao luyện với các sư huynh xong, đang chuẩn bị xối nước tắm rửa trở về ăn trứng, kết quả trên đường đi không biết như thế nào hắn lại bị người đụng vào, khiến cho quả trứng trong n.g.ự.c bị đập vào vỡ nát ra.

Ngũ Thừa Phong phí thật nhiều công sức mới lấy được hết trứng ra khỏi quần áo của mình, rồi từng chút từng chút một ăn tất cả vào bụng.

Lúc này mọi người đã tới nhà ăn ăn cơm sáng, hiếm có khi hắn được một người nằm trải dài trên giường nghỉ ngơi. Cũng không biết như thế nào, bỗng dưng trong đầu hắn lại nghĩ tới cảnh tượng nhóm lửa hôm qua ở cửa hàng Lê gia.

Kỳ quái.

Trước kia hắn suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, nhưng từ khi biết Lê gia cũng dọn vào thành, trong đầu hắn lập tức xuất hiện suy nghĩ muốn ra bên ngoài. Không biết trong cơm do Tương nha đầu làm có thứ gì câu hồn người khác hay không……

Ngũ Thừa Phong nghĩ một lát lại tự mình bật cười, sau đó hắn nhàm chán không có việc gì làm lại bò dậy đếm số tiền mình tích cóp được.

Lúc trước vác bao tải ở bến tàu lại thêm làm các loại việc lặt vặt thay người khác như đốn củi… trong bốn năm hắn đã tích cóp được gần mười lăm ngân bối, nhưng vẫn kém so với một lần lợi nhuận áp tiêu.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-252.html.]Tiểu đồ đệ giống hắn một lần áp tiêu qua lại đã được chia tới mười tám ngân bối, càng đừng nói những đại tiêu sư, tiêu đầu đó.

Hiện tại trong tay hắn có hơn ba mươi ngân bối, thừa sức đủ mua một ngôi nhà trong thôn, thậm chí là trong trấn. Chẳng qua hắn vẫn muốn mua trong thành.

Dù đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ gia kia nhưng hắn vẫn không muốn ở trong cùng một thôn với bọn họ.

Cho nên, vẫn phải nỗ lực kiếm tiền đi.

..........

Lê Gia Tiểu Thực ở bên này.

“Haizzz…… Cuối cùng vẫn phải nỗ lực kiếm tiền mới được.”

Lê Tường vuốt túi tiền của mình rồi thở ngắn than dài.

Có vài người như nàng, tuy trong tay có hơn trăm ngân bối, những lại không mua nổi một cái nhà xí ở vị trí trung tâm thành.

Bạch lão bản nói cửa hàng của phụ thân hắn chỉ tới gần vị trí trung tâm thành đã có giá trị hơn một ngàn ngân bối. Nói như vậy, tửu lầu ở vị trí trung tâm thành ít nhất cũng phải có giá khởi đầu là mười ngàn ngân bối.

Quá quý!!

Lực bất tòng tâm.

Lúc còn sống, nàng có thể tích cóp được nhiều tiền như vậy ư…… Hay là nên hạ thấp tiêu chuẩn một chút, mua tòa tửu lầu ở bên ngoài trung tâm thành là được?

“Tương Nhi, dưới lầu có một nha hoàn của gia đình giàu có tới tìm ngươi.”

“A! Tới liền!”

Lê Tường cất tiền đi rồi khóa kỹ lại, tiếp theo nàng vừa trả lời vừa chạy chậm xuống lầu.

“Nha, là Kim Hoa cô nương ư? Tại sao ngươi lại tới đây sớm vậy?”
 
Chương 253


Kim Hoa đang ôm hộp đồ ăn, nhìn thấy Lê Tường xuống, trong mắt nàng ấy phảng phất như nhìn thấy vị cứu tinh của mình.

“Lê cô nương, ta cần ngươi giúp đỡ. Gần đây tiểu thư nhà ta nôn nghén dữ dội, đã hai ba lần mặt trời lặn rồi nhưng không thể ăn bất cứ thứ gì. Lang trung đã khám rồi, nhưng chỉ nói là bình thường. Ta nói chứ, người ta không ăn nổi cơm canh, còn phán bình thường, bình thường cái rắm á. Ngươi nói xem có đúng không?”

Lê Tường chớp chớp mắt.

“Cho nên……”

“Cho nên ta tới tìm ngươi! Ngươi không biết đâu, hôm qua cô thái thái mang một món đồ ăn đến trạch, vậy mà tiểu thư lại ăn được hơn một nửa mà không phun ra!! Nàng nói ngươi rất thành thạo làm món đồ ăn ấy, tìm tới ngươi chắc chắn giải quyết được chuyện này.”

Kim Hoa lo lắng cho tiểu thư nhà mình đến mức nước mắt lưng tròng nhìn Lê Tường, sau đó cứ dính lấy nàng muốn nàng làm cá chua ngọt cho nàng ấy.

“Ta biết ngươi không muốn vào trong nhà làm nữ đầu bếp. Tiểu thư nhà ta cũng nói, không cần miễn cưỡng ngươi. Cho nên lần này ta chỉ muốn tiêu tiền mua đồ ăn, ngươi làm xong ta sẽ lấy đi, tuyệt đối không chậm trễ chuyện của ngươi đâu.”

Người ta đã nói hết lời như vậy, Lê Tường đâu thể từ chối được. Cũng nể tình 66 ngân bối kia, hơn nữa một thai phụ không thể ăn uống được cũng có chút đáng thương.

“Phụ thân, ngươi mở cửa muộn hơn bình thường chừng 15 phút nhé, ta làm đồ ăn cho nàng mang đi trước đã.”

“Được!”

Thấy vậy, Lê Giang cũng không mở cửa nữa, hắn dứt khoát ngồi xuống trước bếp nhóm lửa cho nữ nhi.

Lê Tường vừa cầm một con cá lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng lập tức ngừng lại một chút.

“Buổi sáng ăn cá chua ngọt quá nhiều dầu mỡ, ta sẽ làm một món chua khác đưa cho ngươi mang về. Nếu thiếu phu nhân ăn được, ta sẽ biết nàng có thể ăn được loại đồ ăn nào.”

Kim Hoa ngơ ngẩn đứng một bên, sau đó mới vội vàng gật đầu. Trên phương diện ẩm thực này, nàng ấy vốn dốt đặc cán mai, tự nhiên là nghe theo Lê Tường.

“Vậy ngươi muốn làm món gì?”

“Sẽ làm một chút đồ ăn thanh đạm lại giàu dinh dưỡng, một lát nữa ngươi sẽ biết.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-253.html.]Lê Tường vừa đáp vừa giơ con d.a.o trên tay xuống c.h.é.m đứt đầu cá, sau đó mở bụng cá ra rửa sạch sẽ rồi mới trực tiếp dùng muỗng gỗ cạo thịt cá ra. Thịt cá gần như trong suốt đã bị nàng cạo thành từng viên từng viên nho nhỏ.

Động tác này khiến cho Kim Hoa nhìn mà sửng sốt không thôi.

Chẳng lẽ vì kiến thức của nàng ấy quá hạn hẹp? Vì sao nàng ấy không chỉ chưa từng nhìn thấy món ăn Lê Tường đang làm, thậm chí còn chưa từng nghe ai đề cập tới?!

“Ngươi đang muốn dùng chỗ thịt cá này làm thức ăn cho tiểu thư nhà ta sao?”

Lê Tường gật gật đầu, nàng gom tất cả chỗ thịt cá vừa cạo ra, bỏ hết vào chén, lại thêm một chút rượu gia vị, gừng băm, lòng trắng trứng, tiếp đó trộn chúng thành một hỗn hợp sền sệt mới thôi. Muốn làm cho thịt cá không tanh, hiển nhiên phải cần tới rượu gia vị và gừng băm.

Kim Hoa muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau, rốt cuộc nàng ấy cũng không nhịn được, cất tiếng: “Chỉ là thịt cá tanh lắm, tiểu thư nhà ta ngửi thấy một lần sẽ phun một lần.”

“Hôm qua nàng ăn cá chua ngọt đâu có phun ra?”

“……”

Nói cũng có đạo lý.

Lần này Kim Hoa không còn gì để nói nữa, nàng ấy an an tĩnh tĩnh nhìn Lê Tường nhồi bột làm vỏ bánh.

“Thiếu phu nhân có ăn cay không?”

“Có thể! Rất thích là khác!”

Thậm chí còn tới nỗi không cay không vui.

Lê Tường âm thầm tính toán trong lòng, sau đó nàng nhanh nhẹn gói từng chút từng chút nhân thịt cá kia thành từng viên từng viên hoành thánh. Gói xong rồi nàng mới vẫy tay gọi Kim Hoa tới gần, dạy nàng ấy làm canh súp.

“Loại canh súp này nếu nấu xong rồi mang đi sẽ không còn tươi ngon nữa, cho nên ta gói cho ngươi, chờ ngươi mang về mới nấu. Rất đơn giản thôi, ngươi chỉ cần đun nóng canh súp là được.”
 
Chương 254


Không cần biết là canh sủi cảo chua hay là canh hoành thánh chua, sa tế với giấm chua và nước tương vẫn là linh hồn của chúng nó, sau đó mới căn cứ theo khẩu vị của từng người mà bỏ thêm một chút rau thơm thái nhỏ hoặc rải chút bột tôm khô, bỏ chút tảo tía lại rưới thêm chút nước sôi lên, mùi vị chua cay thơm ngon lập tức thoát ra ngoài.

Hơn nữa, vì bỏ thêm tảo tía và tôm khô, cho nên giá trị dinh dưỡng của món ăn này cũng thêm phong phú. Chờ nấu xong hoành thánh chỉ cần mang nó ra ngoài, để lên bàn thưởng thức thôi.

Ngày thường nhìn Kim Hoa khá tùy tiện, kỳ thực nàng ấy lại là một người rất cẩn thận. Muốn tiểu thư nhà mình có thể ăn uống được bình thường, nàng ấy đã học tập rất nghiêm túc, rất nhanh sau đó, món canh súp của nàng ấy đã đạt tiêu chuẩn.

“Rồi, trong rổ này là hoành thánh ta đã gói xong, ngươi mang về cứ nấu trước một nửa, chờ nước sôi mới bỏ chúng nó vào nồi, đếm từ một tới hai mươi là có thể vớt lên được. Còn riêng hai bình này, một là củ cải chua ta tự tay muối, có thể ăn kèm với cháo, hai là dầu ớt cay cũng do ta làm luôn, vậy thôi, tự ngươi về sắp xếp đi. Còn tôm khô và tảo tía ngươi tự đi mua nhé.”

“Được được được! Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Kim Hoa đã gấp không chờ nổi muốn quay về nấu cho tiểu thư ăn ngay.

Lê Tường tính nhẩm một chút, củ cải chua không đáng giá bao nhiêu, nàng chỉ tính một con cá vừa dùng mất, lại thêm một hũ dầu ớt cay.

“Tổng cộng một trăm đồng bối.”

“Rẻ như vậy!”

Kim Hoa cực kỳ kinh ngạc. Sau khi nàng ấy đếm tiền trả cho Lê Tường, nàng ấy lập tức ôm đống đồ kia như ôm bảo bối rồi cẩn thận trở về Liễu trạch.

Về tới nơi, nàng ấy ra sau bếp trước, tự mình làm canh súp, lại dựa theo lời Lê Tường dặn dò nấu hoành thánh chín rồi vớt vào canh.

Một chén canh chua cay tươi ngon tràn đầy hoành thánh. Nàng ấy vừa bê vào trong phòng, tinh thần Kim thị đã tỉnh táo lại.

“Kim Hoa đã trở lại! Cá chua ngọt đâu?”

“Tiểu thư, Lê Tường nói buổi sáng ăn món đó quá mức dầu mỡ, nên nàng thay đổi cho ngươi một loại thức ăn tên là hoành thánh, ngươi nếm thử xem?”

“Thay đổi một loại thức ăn ư?”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-254.html.]Kim thị ngồi vào trước bàn, cầm lấy cái thìa bán tín bán nghi múc muỗng canh uống. Trong nháy mắt, vị chua cay lại kèm theo một chút tươi ngon đã hoàn toàn gợi lên hứng thú ăn uống của nàng ấy.

Uống xong một ngụm canh lại múc một viên hoành thánh, không biết phần nhân bên trong được làm từ loại thịt gì, chỉ cảm thấy cực kỳ mềm mại, đàn hồi, thậm chí còn tươi ngon hơn nước canh.

Loại mỹ vị này… chỉ một chén nho nhỏ như vậy làm sao thoả mãn được khẩu vị của nàng ấy?

“Kim Hoa, còn nữa không?”

“Có có có! Nô tỳ lập tức làm cho người thêm một chén nữa!”

Kim Hoa vui vô cùng, nàng ấy xoay người lập tức chạy đi, khiến cho suýt nữa thì đụng vào Liễu Hoài Chi vừa trở về từ bên ngoài.

“Vân Châu, Kim Hoa làm sao vậy, chạy đi đâu mà nhanh như thế?”

“Nàng…… Nàng nói muốn đi làm một chén hoành thánh cho ta? Nàng làm ư? Không phải đi mua sao?”

Kim thị mê hoặc.

Lúc này Liễu Hoài Chi mới chú ý tới cái chén chỉ còn chút canh súp trên bàn, quả thực hắn cũng vui mừng quá đỗi.

“Ngươi có thể ăn được rồi?”

Hắn lập tức ném đống bánh bao trên tay qua một bên, rồi ngồi sát lại ôm tức phụ vào lòng, trong đáy mắt đều là vui mừng.

Đã nhiều ngày, Vân Châu vẫn cứ nôn ói suốt, cả người cũng trở nên tiều tụy. Nàng ấy rơi vào tình trạng đó, hắn cũng lo lắng không yên, hầu như cả đêm chẳng tài nào chợp mắt được.

“Hôm qua cô mẫu qua đây, mang cho ta một đĩa cá chua ngọt nói là cô nương Lê gia kia biết làm. Cho nên buổi sáng nay ta đã dặn Kim Hoa đi mua. Tuy Kim Hoa mua về không phải món cá chua ngọt, nhưng chén hoành thánh này cũng rất ngon, hơn nữa, ta ăn xong lại không có cảm giác muốn phun ra.”
 
Chương 255


“Có thể ăn là được. Nếu ngươi thích ăn, mỗi ngày ta đi mua cho ngươi!”

Kim Vân Châu không nhịn cười.

“Đâu cần phải ngày nào cũng đi mua. Lang trung đã nói rồi, tình trạng nôn ói của ta đại khái chỉ cần một, hai tháng nữa sẽ chuyển biến tốt đẹp.”

Người mang thai, nhất định phải ăn những món bổ dưỡng. Chờ sau khi nàng ấy không còn nôn ói nghiêm trọng nữa, hắn sẽ bồi bổ lại hết.

Hai người đang nói chuyện, Kim Hoa đã nấu xong một chén bưng tới.

“Kim Hoa, không phải ngươi nói đi mua sao? Tại sao hồi nãy lại bảo ngươi đi nấu?”

“Chuyện này ư? Tiểu thư không biết rồi. Những cái hoành thánh kia, Lê cô nương đã gói xong hết rồi, nhưng nàng nói nếu nấu chín mang về sẽ không ăn được nữa. Vì vậy nàng mới dạy nô tỳ làm canh súp, chờ lúc trở về chỉ cần nấu chín hoành thánh là ăn được. Chẳng qua ăn hết chén này là hết hoành thánh rồi, chờ muộn hơn chút nữa, nô tỳ lại qua chỗ nàng mua một ít trở về. Buổi tối, bất cứ lúc nào tiểu thư muốn ăn, nô tỳ sẽ nấu.”

“Hoá ra là như thế, Lê cô nương kia đúng là một người thần kỳ.”

Kim Vân Châu sung sướng uống một ngụm canh, lại từ tốn ăn hết một chén hoành thánh nữa.

“Haizz…… Đã lâu rồi mới có lại cảm giác bụng của mình no căng.”

Nàng đang muốn vỗ vỗ bụng, lại đột nhiên nghĩ tới bản thân mình đang mang thai, vì vậy vội vàng đổi thành sờ sờ. Liễu Hoài Chi ngồi bên cạnh, cầm lấy tay nàng cảm khái một tiếng đầy vẻ tự trách.

“Vân Châu, để ngươi chịu khổ rồi.”

“Khổ ở đâu? Không cho ngươi nói như vậy, Đào Tử nhà ta sẽ nghe được đấy.”

“Đúng đúng đúng, là ta nói sai rồi, nên đánh.”

Phu thê bọn họ thân mật, Kim Hoa rất tế nhị dọn chén đũa rồi lui ra ngoài. Lúc đến phòng bếp nàng ấy mới nhớ tới bình củ cải chua Lê Tường đưa cho hồi sáng.

Sau đó nàng ấy vừa tò mò, vừa muốn thử trước tiểu thử xem món ăn này có ổn hay không, cuối cùng quyết định cắt một miếng nhỏ ra, nếm thử trước.

“Hít hà…… Chua quá!!!”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-255.html.]Chua tới mức muốn rơi cả răng!

Có người ăn được thứ này sao?

Hai canh giờ sau, nhìn tiểu thư ăn một miếng củ cải chua kèm thêm hai miếng cháo với vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, hảo cảm của Kim Hoa dành cho Lê Tường cũng thẳng tắp bay lên.

Chỉ cần có thể khiến tiểu thư ăn mà không phun, vậy nàng chính là một người tốt siêu siêu cấp!

Chạng vạng Kim Hoa lại tới Lê Gia Tiểu Thực một chuyến, có điều thời điểm nàng ấy đi qua không đúng lúc, vừa vặn giờ này chính là giờ bận rộn nhất của nhà người ta. Bởi vậy, không gian chật hẹp đằng sau bếp chẳng còn chỗ nào cho nàng ấy ngồi nữa.

Lê Tường biết nàng ấy muốn qua mua thêm hoành thánh chuẩn bị trở về làm bữa ăn khuya cho tiểu thử, thế nhưng ngay lúc này nàng lại không rời tay được. Vì vậy nàng dứt khoát bảo Tô tẩu tử làm thịt hai con cá lại đưa cho Kim Hoa một cái muỗng, cho nàng ấy từ từ lóc thịt cá ra.

Chờ sau khi khách nhân trong tiệm thưa dần, nàng mới có thời gian làm vỏ bánh.

“Chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi định ăn món này hàng ngày?”

Tuy thai phụ ăn nhiều cá tôm rất tốt, nhưng ngày nào cũng ăn hoành thánh cá thế này, lại không cân bằng dinh dưỡng.

Kim Hoa nghe ra ý của nàng, nàng ấy lập tức hưng phấn nói: “Ngươi còn món ăn khác có thể làm tiểu thư không phun sao? Vậy ngươi cứ làm đi, ngày nào ta cũng qua đây mua về!”

Mỗi ngày đều tới mua, vậy chính là khách hàng lớn rồi. Lê Tường rất vui vẻ nhận lời.

“Vậy đêm nay cứ ăn món này đi, giữa trưa ngày mai ngươi qua đây, ta làm xong cho ngươi mang về.”

“Được được được!”

Kim Hoa rất vui vẻ, ánh mắt nàng ấy nhìn Lê Tường giống hệt nhìn một tỷ muội thất lạc bao năm hôm nay mới gặp lại.

Tính tình nàng ấy dễ thương lại hào phóng, không cần cố tình lôi kéo làm quen, cho nên rất nhanh nàng ấy đã trở nên cực kỳ quen thuộc với Lê Tường.
 
Chương 256


Quan Thúy Nhi nhìn Kim Hoa tỏ ra quấn quít thân mật với biểu muội như vậy, trong lòng chua lòm như ăn phải giấm.

Chẳng qua khi Quan Thuý Nhi ngẫm lại, cảm thấy một ngày nàng ấy chỉ tới được một hai lần, lúc này trong lòng mới thoải mái hơn một chút.

Sau khi tiễn Kim Hoa rời đi, cũng gần sát giờ cửa hàng phải đóng cửa. Lê Tường bảo phụ thân nàng đi đóng cửa hàng, nhưng biểu tỷ vẫn chưa được nghỉ ngơi, nàng lấy ra chỗ nguyên liệu nấu ăn còn dư lại để biểu tỷ làm, còn nàng ngồi một bên dạy nàng ấy.

Hiện giờ, việc làm ăn trong tiệm càng ngày càng bận rộn, chỉ dựa vào một mình nàng chắc chắn lo không xuể, nàng phải nhanh chóng dạy biểu tỷ trước, ít nhất nàng ấy cũng phải học xong cách làm các món xào.

Nhìn tình huống hiện tại, chắc chắn cửa hàng nhà mình phải dọn qua nơi mới, vấn đề chỉ còn là thời gian nữa thôi, nhưng tay nghề của biểu tỷ vẫn chưa đạt yêu cầu.

Tạm thời Lạc Trạch phải ở lại cửa hàng đối diện, không thể điều động đi, nàng đang tính tới chuyện có nên nhận một đệ tử hay không.

Từ sau khi ông chủ Lộ kia trả giá cao mời nàng tới làm nữ đầu bếp cho nhà bọn họ, việc làm ăn trong tiệm bắt đầu khởi sắc, đã vậy không riêng gì việc làm ăn trong tiệm tốt lên, người tìm tới muốn học nghề của nàng cũng nhiều hơn, có điều nàng vẫn chưa từng nhận lời bất kỳ ai.

Dạy đệ tử đâu phải chuyện nhẹ nhàng, đặc biệt là những người không hiểu rõ gốc gác ở trong thành.

Dạy những người đó có độ nguy hiểm quá cao. Nàng cũng không lo lắng về chuyện dạy đệ tử sư phụ sẽ c.h.ế.t đói, rốt cuộc nền ẩm thực Trung Hoa có nhiều món ngon như vậy, nàng đi tới chỗ nào cũng có thể dựa vào tay nghề để kiếm cơm.

Điều nàng lo lắng chính là, vừa dạy dỗ xong người ta đã vỗ m.ô.n.g đi mất, còn tự lập môn hộ, hoặc sẽ bị người ta chào giá cao mời đi, kết quả, nàng đã bồi dưỡng cho người khác một đống đầu bếp, còn bản thân mình thì tốn công vô ích.

Buổi tối trước khi ngủ, Lê Tường thuận miệng nói hai câu như vậy, thật không ngờ biểu tỷ lại nói ra một câu kinh người.

“Biểu muội, nếu ngươi thật sự lo lắng như vậy, vậy cứ qua chỗ mấy kẻ buôn người kia mua hai người trở về giáo dục. Lúc đó khế ước bán mình của bọn họ ở trong tay ngươi, kể cả khi bọn họ có tâm tư sai lệch cũng không có cách nào thực hiện được.”

Lê Tường: “!!!”

Đúng là nàng đã quên, ở thời đại này có chuyện mua bán người, cũng có loại khế ước bán mình này.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-256.html.]Những lời của biểu tỷ đã đánh thức nàng.

Mua hai đệ tử về dạy dỗ, sẽ tiết kiệm được không ít chuyện. Không giống hiện tại, mỗi ngày nàng đều bị vây ở trong bếp, rất nhiều chuyện muốn làm cũng không thoát ra được.

Có điều nàng là người hiện đại, nghe tới chuyện mua bán người này vẫn cảm thấy quái quái. Vì vậy, nàng tạm thời đè ý tưởng này lại trong lòng, không nghĩ tới nó nữa.

“A tỷ…… Tỷ phu…… Ngủ chưa?”

Giữa buổi tối, thanh âm của tiểu cữu cữu trở nên cực kỳ rõ ràng.

Quan Thúy Nhi lập tức ngồi dậy mặc quần áo.

“Là phụ thân ta!”

Lê Tường cũng bò dậy theo nàng ấy, chờ tới khi hai nàng mặc quần áo xong xuôi, đi ra ngoài thì bên ngoài đèn đã sáng.

Quan thị đã ngủ say, Lê Giang cũng không đi gọi bà ấy nữa, chỉ có mấy người bọn họ cùng nhau xuống lầu vào trong phòng bếp trò chuyện.

“Phúc tử, tại sao muộn như vậy ngươi lại qua đây?”

“Đương nhiên là có chuyện quan trọng.”

Quan Phúc đóng cửa lại, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: “Giữa trưa hôm nay lúc A Trạch đi gánh nước, có một nam nhân tìm tới hắn, nói là cho hắn 30 ngân bối, bảo hắn bán lại công thức nước chát cho người đó. A Trạch chỉ nói đơn giản hắn là một người làm việc vặt không biết gì cả, sau khi trở về A Trạch lập tức nói lại cho ta. Kết quả buổi tối người nọ lại tới tìm ta, nói là nguyện ý lấy 50 ngân bối cho ta, bảo ta bán công thức nước chát cho hắn.”

Lê Tường: “……”
 
Chương 257


Lê Tường biết có người sẽ nghĩ cách, chỉ là không nghĩ tới người ta sẽ hành động nhanh như vậy, cửa hàng thịt hầm nhà nàng mới mở cửa được vài ngày mà.

“Ta nói với hắn ta không biết công thức món thịt hầm, hắn lại thay đổi cách nói, bảo sẽ cho ta mười ngân bối, kêu ta mỗi ngày bán cho hắn một nửa chỗ nước chát hàng ngày.”

Đề nghị thứ hai thật sự làm động tâm người khác, chỉ cần bán đi một nửa nước chát đã có trong tay mười ngân bối. Nước chát không đủ, chỉ cần thêm chút nước muối vào là được. Hơn nữa, Lê Tường không qua tiệm xem xét, căn bản sẽ không biết.

“Tiểu cữu cữu, ngươi không động tâm ư?”

“Động tâm gì, ta là người có lương tâm, những thứ không thể lấy được, ta nhất định sẽ không động tới.”

Ngay lập tức, khí thế đã nâng Quan Phúc lên cao tới hai mét tám.

Lê Tường vui mừng tán đồng nói: “Đúng vậy, tiểu cữu cữu nhà ta rất chân thành, lôi cuốn mê hoặc nhường ấy mà cũng không hấp dẫn nổi ngươi.”

“Tối nay ta qua vì muốn nói với các ngươi một tiếng, sợ rằng đã có người theo dõi công thức thịt hầm này, Tương nha đầu, thời gian gần đây khi ngươi đi mua nguyên liệu nấu nước chát, nhớ cẩn thận hơn một chút.”

Lê Tường gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Nàng cũng không lo sẽ tiết lộ công thức ra ngoài, mười bảy, mười tám loại phối liệu bỏ vào cùng nhau, nhiều một, hai vị hoặc thiếu một, hai hương vị đều dẫn tới kết quả khác biệt hoàn toàn.

Hơn nữa mỗi lần nàng ra hiệu thuốc mua dược liệu đều mua liền một lúc hơn hai mươi loại. Những thứ như hoàng kỳ, đương quy gì đó đều dùng để hầm canh, chứ không phải thêm vào thịt hầm.

Nếu những người có tâm đó thật sự muốn nhìn chằm chằm vào mấy thứ nàng mua, chỉ sợ cần phải bỏ thêm không ít tâm tư nha……

Liên tiếp ba ngày gió êm sóng lặng.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-257.html.]Vốn dĩ Lê Tường đang cho rằng người sau lưng kia sẽ không nhịn được mà tới liên hệ để kiếm được công thức của nàng, vậy mà người ta vẫn yên lặng, không hề có chút hành động nào. Thế nhưng bên họ an tĩnh lại khiến trong lòng nàng có chút bất an.

Biết rõ phương thuốc của mình bị người theo dõi, nhưng đối phương lại không đi con đường quang minh chính đại.

Hơn nữa sau khi bị người của mình từ chối, đối phương lại chọn cách trở nên yên lặng, cũng có nghĩa là bọn họ không hề có ý định muốn nói chuyện trực tiếp với chính chủ là nàng.

Kiểu gì nàng cũng cảm thấy đối phương đang muốn chơi ám chiêu gì đây. Nhưng biết là một chuyện, nàng vẫn rơi vào thế bị động, và điều này khiến nàng cực kỳ khó chịu.

Tiểu cữu nói người tới tìm hắn và Lạc Trạch là một nam nhân có vóc dáng cao, có một cái răng cửa đen xì, điểm đặc thù như vậy nên hắn nhớ rất rõ. Chắc hẳn qua hỏi Tần Lục Gia sẽ rõ vấn đề ngay.

Chẳng qua nàng còn chưa kịp hành động, thì ngay lúc màn đêm buông xuống đã xảy ra chuyện.

Từ lúc khai trương tới giờ, việc làm ăn của cửa hàng thịt hầm vẫn rất tốt, ngay từ đầu chỉ bán được 50 cân, tới hôm nay đã đạt tới con số hơn 100 rồi. Bởi vì những loại đại tràng nội tạng heo đó, giá cả rất rẻ, hương vị lại thơm ngon, bình dân bá tánh cũng có thể mua về nếm thử vị thịt.

Ngày thường đều là bán xong sẽ đóng cửa, hôm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi Lạc Trạch đóng cửa hàng lại, hắn trực tiếp ôm hết những việc khác trong cửa hàng, và thúc giục Quan Phúc đi lên chăm sóc Bao thị.

Bởi vì chân Bao thị vẫn không có tri giác, bà còn chưa thể đi lại được. Cho nên lang trung nói mỗi ngày đều phải mát xa thông huyết, Quan Phúc rất nghe lời, mỗi ngày hắn đều ấn chân cho tức phụ mình hai lần.

Hiện giờ phòng bếp đã kết thúc công tác, hắn có ở lại cũng bị Lạc Trạch giành hết công việc, vì vậy chỉ còn cách vui vẻ lên lầu.

Lạc Trạch rửa sạch nồi chén gáo chậu cần sử dụng khi làm món thịt hầm xong, lại rửa sạch sẽ cái mẹt.
 
Chương 258


Sau khi lau sạch sẽ mọi thứ, hắn mới vội vàng xào nước màu hơn một trăm cân thịt hầm cần phải giao vào sáng mai, lại thêm nước chát vào trong nồi.

Mỗi lần sau khi hắn hoàn tất những phần việc này, cũng là lúc Thuý Nhi đưa cơm tới, hai người cũng có nhiều thời gian để nói không ít chuyện.

Chờ cơm nước xong, Thuý Nhi cũng được Quan Phúc đưa về, còn Lạc Trạch lại ngoan ngoãn cài then cửa sau đó rửa mặt lên giường ngủ sớm một chút.

Trời dần dần tối, ba người trong cửa hàng nhỏ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say, đúng lúc này một thanh chuỷ thủ nhẹ nhàng len vào khoảng hở phía sau cửa bếp, từ từ tiến sâu vào bên trong, cũng không biết người bên ngoài kia đẩy như thế nào, chỉ thấy then cửa lay vài cái đã mở ra.

Trong đêm tối im ắng, một thanh âm cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, hiển nhiên thanh âm này rất lớn. Người dẫn đầu kia im lặng một hồi, chờ tới khi xác định không có chuyện gì khác thường, hắn mới dám tiếp tục tìm tòi thứ mình cần ở đằng sau bếp.

Lần theo mùi vị, rất nhanh sau đó, bọn họ đã tìm thấy mục tiêu của mình, nhưng ngay khi bọn họ mở nắp nồi tìm phối liệu, Lạc Trạch đã tỉnh lại. Lạc Trạch rất rõ ràng hương vị của thịt hầm trong nồi, nhưng tại sao lại thơm sực nức như vậy?

Hắn chưa mò xuống giường đã lấy tay sờ thấy đá đánh lửa, sau đó dứt khoát châm đèn dầu. Ngay khi hắn vén mành lên, đã đối mặt với người vừa chui ra từ phòng bếp.

“Các ngươi là ai!”

Thanh âm của Lạc Trạch quá lớn, Quan Phúc trên lầu cũng lập tức tỉnh lại, nghe thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt trên sàn gác kia, hiển nhiên Quan Phúc đã rời giường đi xuống dưới.

Trong tay hai nam nhân đang nắm chặt cái bao, không cần suy nghĩ gì nữa, lập tức muốn chạy ra bên ngoài, nhưng Lạc Trạch đâu thể cho bọn họ rời đi như vậy, hắn trực tiếp tiến lên ngăn cản hai người đó.

“Tiểu tử thúi cút ngay!”

“Các ngươi mau bỏ đồ của chúng ta xuống!”

Lạc Trạch gắt gao túm chặt lưng quần hai người đó rồi kéo về phía nhà bếp. Ở bên ngoài Quan Phúc cũng ngăn cản không cho hai người đó đi.

Trong lúc nhốn nháo, không biết là tên nào hạ đao, chỉ thấy nháy mắt sau trên cánh tay Lạc Trạch đã đầy máu.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-258.html.]“Không muốn c.h.ế.t thì buông ngay ra cho ta!”

“A, ngươi cho rằng tiểu gia ta sợ c.h.ế.t ư? Tiểu gia ta là kẻ cô đơn, cái gì cũng sợ nhưng lại không sợ chết! Có bản lĩnh, ngươi cứ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ta xem nào!”

Lạc Trạch giống như không cảm giác được đau đớn, hai chân hắn kẹp một người trong đó rồi dùng sức ném tên kia ngã lăn ra trên mặt đất, tiếp theo cả người thuận thế đè lên, gắt gao nhất quyết không bỏ

Một người còn lại đang dây dưa với Quan Phúc.

Tuy Quan Phúc không có võ, nhưng một thân sức lực của hắn không phải ăn chay. Hơn nữa người đang dây dưa cùng hắn lại không mang theo vũ khí, vì vậy rất nhanh sau đó đối phương đã bị hắn khống chế rồi đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Xử lý xong người này, hắn vội vàng chạy nhanh qua giúp Lạc Trạch. Trong bóng đêm ai cũng không nhìn thấy ai, hắn chỉ có thể vừa nói chuyện với Lạc Trạch vừa phán đoán vị trí của bọn họ.

Bởi vì người kia đã bị Lạc Trạch gắt gao thít chặt, Quan Phúc xông lên cũng tiện hơn nhiều. Hắn cởi quần áo, trói luôn cái tay cầm d.a.o của tên kia lại, không cho tên kia có cơ hội uy hiếp.

Khi xử lý xong hai người, cả Quan Phúc và Lạc Trạch đều mệt mỏi vô cùng, lúc này mới có thời gian trở lại phòng bếp mang đèn dầu ra. Nhưng ngay lúc đó, cơ hồ cả người Quan Phúc đã bị dọa choáng váng.

Bởi vì đầy mặt đất đều là máu!!

“Phúc, Phúc tử, Phúc tử thúc, dường như ta có chút choáng váng……”

“Này! A Trạch!”

Quan Phúc hoang mang vội vàng đưa Lạc Trạch lên giường, lại xé quần áo Lạc Trạch ra kiểm tra, chỉ thấy vết d.a.o trên cánh tay đối phương vẫn đang chảy máu. Nhất định phải cầm m.á.u mới được!
 
Chương 259


Quan Phúc vội vàng chạy tới phòng bếp cầm đao trực tiếp quét một vòng quanh nồi, một đống than bám trên đáy nồi đều bị hắn phủ lên miệng vết thương của Lạc Trạch, sau đó mới xé quần áo, băng bó lại cho đối phương.

“A Trạch? Có nghe thấy ta nói chuyện không?”

Quan Phúc kêu vài tiếng, nhưng Lạc Trạch vẫn không có phản ứng, hắn lập tức có chút hoang mang lo sợ.

Nghĩ một hồi, cảm thấy hắn vẫn nên ra ngoài kéo hai người vào trong tiệm trước, lại cầm dây thừng trói kín mít hai người bọn chúng lại. Sau đó hắn mới lên lầu nói một tiếng với tức phụ, rồi cầm đèn qua bên đối diện tìm người.

Vừa nghe trong tiệm có người xông vào, Lạc Trạch còn bị thương do d.a.o đâm, cả nhà đều sợ hãi. Mấy người bọn họ nhanh chóng mang theo thuốc trị thương rồi chạy tới cửa hàng thịt hầm.

Thời điểm Lê Tường vào trong tiệm xem xét thương thế của Lạc Trạch, nàng lại phát hiện m.á.u trên vết thương của hắn đã ngừng.

Trên mặt đất và trên người hắn có nhiều m.á.u như vậy, chắc hẳn do lúc vật lộn dùng quá nhiều sức.

Hắn chỉ hôn mê vì mất quá nhiều m.á.u thôi. Cần phải ấn huyệt nhân trung thử xem, nếu vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, vậy tình huống không ổn. Lê Tường dùng sức ấn huyệt nhân trung trên mặt Lạc Trạch hai lần, nhưng người vẫn hôn mê.

“Không được, phải đưa hắn đi tìm lang trung.”

Vừa nghe câu này, đã biết tình huống của hắn rất nghiêm trọng, Quan Thuý Nhi lập tức oà khóc.

“Đừng, đừng khóc……”

Lạc Trạch vội mở miệng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có thể tỉnh lại là tốt rồi, cũng có nghĩa là thân thể không gặp phải vấn đề quá lớn.

Lê Tường để hắn nghỉ ngơi thoải mái một chút, còn nàng đi vào phòng bếp, cẩn thận xem xét hai người trên mặt đất.

Một người trong đó đúng là kẻ có vóc dáng cao cao và răng đen như lời tiểu cữu tử từng nói, lúc này trên người hắn cũng có máu, hiển nhiên kẻ cầm đao đả thương người cũng là hắn.

“Tương Nhi, chuyện này nhất định phải đi báo quan.”

Lê Giang tức đến ngứa răng, ngay lúc này, hắn chỉ hận không thể kéo hai tên đang nằm dưới đất kia ra ngoài đánh cho một trận.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-259.html.]“Dĩ nhiên phải báo quan, nhưng chờ tới hừng đông hãy đi. Nương, thân thể ngươi không tốt, trở về ngủ trước đi. Phụ thân, ngươi cũng trở về cùng nương đi, cửa hàng chúng ta cũng cần có người trông nom.”

Mấu chốt là toàn bộ gia sản trong nhà vẫn còn ở trên lầu, Lê Tường thật sự không yên tâm để cửa hàng không có người.

“Còn ngươi và Thuý Nhi?”

Lê Tường liếc mắt nhìn biểu tỷ một cái, nhìn ra nàng ấy không muốn đi.

“Ta và biểu tỷ ở lại nơi này, có tiểu cữu cữu ở đây mà.”

Lê Giang không quá yên tâm, nhưng đúng là cửa hàng trong nhà bọn họ cũng cần người trông coi.

“Được rồi, ta và nương của ngươi đi về trước. Một chút nữa nếu các ngươi không còn việc gì thì nhớ quay về, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ta biết rồi phụ thân.”

Lê Tường tiễn phụ mẫu rời đi, sau đó nàng lại quay đầu, ngơ ngẩn nhìn hai người đang nằm trên đất. Chắc chắn hai người này được người cùng nghề với nàng phái tới, chỉ có điều không biết chủ mưu là nhà nào mà thôi.

Muốn nói tới những tửu lâu, thực lâu tương đối nổi danh trong thành An Lăng này, vậy phải kể tới Cẩm Thực Đường, Tố Vị Trai… chừng năm nhà như vậy, đều là những nơi có uy tín lâu năm.

Nhưng nàng đoán không phải bọn họ ra tay, những nơi có uy tín lâu năm như vậy chắc phải có một chút đầu óc? Đâu thể cứ như vậy tới cửa trộm công thức của nàng rồi bỏ chạy?

“Tiểu cữu, thời điểm bọn họ đánh nhau với các ngươi có lộ ra người đứng đằng sau hay không?”

“Không có, bọn họ chỉ nói một câu không muốn c.h.ế.t thì mau buông ra thôi.”

Quan Phúc hồi tưởng lại tình hình lúc đó, trong lòng hắn vẫn có chút hãi hùng khiếp vía. Thật sự không ngờ tiểu tử A Trạch kia lại dũng mãnh như vậy, đúng là khiến hắn lau mắt mà nhìn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom