Cập nhật mới

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 260


Tiểu tử này cũng giỏi thật, xứng đáng là một nam tử hán.

Quan Phúc theo bản năng đưa mắt nhìn Lạc Trạch đang nằm trên giường, vậy mà lại phát hiện ra tiểu tử kia cứ nhìn chằm chằm không rời khỏi khuê nữ nhà mình!

Hảo cảm với Lạc Trạch vừa tăng trưởng trong lòng Quan Phúc, chỉ trong nháy mắt này đã giảm bớt một nửa

Tên tiểu tử thúi này dám động tâm tư với Thuý Nhi nhà mình! Khó trách ngày thường tên đó luôn tỏ ra cực kỳ chăm chỉ trước mặt hắn và tức phụ……

Tức phụ còn khen hắn rất nhiều lần, còn nói hắn là một hài tử có thể lo lắng cho gia đình.

Suýt nữa đã bị hắn lừa gạt rồi!

Không được không được, ngày thường gia hỏa này còn có thể, nhưng tuyệt đối không phải là nữ tế hợp cách.

Nghe nói phụ mẫu hắn đã mất, huynh đệ tỷ muội cũng không có, chỉ lẻ loi một mình lang bạt trong thành.

Nếu nữ nhi theo hắn, chắn chắn sẽ ăn không ít khổ.

Quan Phúc càng nghĩ càng xa, sắc mặt cũng càng ngày càng trở nên không thích hợp.

“Thuý Nhi, ngươi lên lầu xem nương ngươi một chút, hồi nãy nương ngươi cũng rất sợ hãi.”

Quan Thuý Nhi lên tiếng đáp lại, nàng ấy lo lắng nhìn thoáng qua Lạc Trạch sau đó mới xoay người đi trên lầu, thế nhưng rất nhanh, nàng ấy lại đi xuống.

“Phụ thân, nương bảo ngươi đi lên đó.”

Quan Phúc sửng sốt, trong nháy mắt hắn đã nghĩ có lẽ tức phụ nhà mình bị hoảng sợ rồi, tiếp theo vội vàng xoay người lên lầu.

“Ngươi bị làm sao vậy?”

Hắn phát hiện hai mắt thê tử nhà mình đang toả sáng kinh người.

“Trượng phu, ngày nào đó lúc rảnh rỗi ngươi về trong thôn hỏi thăm gia đình A Trạch đi, nếu đúng như những gì hắn nói, vậy chúng ta hứa gả Thuý Nhi cho A Trạch đi?”

“Cái gì?! Ta không đồng ý!”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-260.html.]Nếu không phải Quan Phúc còn bận tâm tức phụ nhà mình là người bệnh, chắc chắn hắn đã nổi giận rồi.

“Ngươi suy nghĩ gì vậy? Hiện giờ A Trạch là một cô nhi, không thân không thích, không người giúp đỡ. Một cái nhà cũng không có, làm sao có thể gả nữ nhi nhà chúng ta cho hắn được??”

Hắn cảm thấy đầu óc tức phụ nhà mình bị nước vào rồi. Cũng may, Bao thị nghĩ như vậy chứ không phải hắn.

“Cô nhi thì làm sao?! Trên không có công công bà bà() đè nặng, dưới không có chị em dâu bắt nạt, vào cửa một cái là được quản lý gia đình. Ngươi xem, cuộc sống như vậy không thoải mái hay sao? Lại nói, một tháng tiền công của hắn là 600 đồng bối, một tháng tiền công của Thuý Nhi cũng 600 đồng bối như vậy, chỉ cần hai đứa nỗ lực tích cóp mấy năm, còn lo không có nhà ở ư?”

(

)Ý nói cha mẹ chồng.

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên, Bao thị dịu dàng ngoan ngoãn dám nói một câu không quá khéo léo với trượng phu của mình.

“Ngươi thì biết cái gì!”

Không hiểu sao Quan Phúc bỗng cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

Hắn nghĩ tới gia đình trước kia của mình, nghĩ tới nương vừa khắc nghiệt vừa bất công lại ích kỷ, cùng với đó là tư tưởng xem thường nữ nhi của phụ thân và đại ca hắn, lại thêm một đại tẩu ham ăn biếng làm.

Bỗng nhiên hắn hiểu ra, tức phụ hắn gả cho hắn, có công công bà bà thì như thế nào, có mấy người đó nên nửa đời của bà ấy mới sống trong uất ức đó thôi.

Chỉ một lý do này thôi, cũng đủ khiến hắn không hít thở bình thường nổi.

“Ta hiểu được ý của ngươi, chỉ là sao đột nhiên ngươi lại muốn hứa gả Thuý Nhi cho hắn?”

Chẳng lẽ chỉ vì đêm nay tiểu tử Lạc Trạch kia tương đối dũng cảm??

“Ngươi nói xem, ngươi là phụ thân, nhưng cả ngày đều suy nghĩ đi đâu ấy. Nữ nhi tới tới lui lui, bao nhiêu ngày như vậy mà ngươi không nhìn ra một chút gì sao?”

Từ ngày đầu tiên khi Bao thị trụ bước vào cửa hàng thịt hầm này, bà đã nhìn ra điều không thích hợp.

Đúng là Lạc Trạch siêng năng thật, nhưng hắn siêng năng quá mức, lại săn sóc chu đáo quá mức. Ngày nào cũng vậy, từ sớm hắn đã rời giường quét tước trong ngoài cửa hàng sạch sẽ, còn có thời gian chuẩn bị nước ấm cho trượng phu và bà.
 
Chương 261


Có thể nói là việc nặng nhọc nào Lạc Trạch cũng tranh làm cả. Sợ bà ngồi dưới lầu không thoải mái, hắn còn mang gối đầu của mình ra lót eo cho bà.

Đặc biệt là thời điểm nữ nhi của họ tới đưa cơm.

Vẻ vui mừng hiện rõ trong mắt hắn, làm sao lừa được ai chứ?

Từ khi biết phụ mẫu của Lạc Trạch đều qua đời cả, Bao thị đã bắt đầu động tâm tư. Bà ấy đã chịu khổ cả nửa đời người chính vì phải ở nhà trượng phu. Nói một câu cực kỳ bất hiếu, nhưng lại chân thật nhất, bà ấy nằm mơ cũng muốn mình không có công công bà bà.

Nữ nhi của mình thì mình thương, bây giờ Thuý Nhi đã kiếm được tiền, nàng ấy là một cô nương thật tốt, cần gì phải gả cho nhà người ta, qua đó làm trâu làm ngựa.

Lạc Trạch nghèo thì nghèo thật, nhưng gia đình của hắn đơn giản không có trói buộc, rất phù hợp với hình tượng trong suy nghĩ của bà. Đương nhiên quan trọng nhất chính là, Bao thị phát hiện ra nữ nhi của mình cũng có hảo cảm với Lạc Trạch kia.

“A Trạch có ý với Thuý Nhi nhà ta, Thuý Nhi dường như cũng có chút ý tứ với hắn. Hai hài tử này đều nguyện ý, ngươi đừng có mù quáng tham gia vào chuyện này nữa. Sớm ngày mai, ngươi trở về trấn trên hỏi thăm một chút, nếu những lời hắn nói là sự thật, đến lúc đó, chúng ta lại bàn tới vấn đề này sau.”

Quan Phúc: “……”

Tại sao bỗng dưng hắn có cảm giác mình chẳng còn chút địa vị nào trong nhà vậy? Hiện giờ tức phụ đang thương lượng với hắn ư? Rõ ràng là gọi hắn lên thông báo một chút cho có lệ mà thôi.

Chẳng qua lúc nghĩ lại, hắn cũng cảm thấy những lời tức phụ nhà mình nói khá có lý. Không có công công bà bà, không có chị em dâu cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, cùng lắm thì ngày sau nhà hắn kiếm được tiền sẽ bù đắp cho nữ nhi, có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, lại thêm tự bọn chúng nỗ lực, kiểu gì cuộc sống cũng không quá vất vả.

Quan Phúc cũng chưa chú ý tới, chỉ qua vài câu nói chuyện với tức phụ thôi, vậy mà thái độ của hắn thay đổi không ngờ, từ chỗ dứt khoát không được chuyển sang ngày sau giúp đỡ thêm là được.

Phu thê hai người bọn họ lại nhỏ giọng thương lượng thêm vài câu. Sau đó, Bao thị trực tiếp đuổi trượng phu xuống lầu. Rốt cuộc dưới lầu chỉ còn hai tỷ muội Lê Tường, để hai cô nương ở đó một mình, bà không thấy yên tâm. Hơn nữa vết m.á.u bên ngoài cửa sau vẫn chưa được rửa sạch, chờ tới hừng đông để người khác thấy sẽ không hay.

Cứ như vậy, một đêm này cả hai nhà chẳng người nào được yên giấc.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-261.html.]Lúc sắp bình minh, Lê Tường mới không nhịn được ghé vào trên bàn ngủ một lát, nàng có cảm giác mình vừa nằm sấp xuống đã nghe thấy tiếng người gọi.

“Biểu muội, tỉnh tỉnh.”

Biểu tỷ gọi nàng liên tục vài câu, nàng cũng không thể tiếp tục ngủ nữa. Nhưng vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt của người đang ngồi dưới đất, dọa nàng giật mình một cái, vội vàng tỉnh táo lại.

Hai người trên mặt đất đều tỉnh rồi, chẳng qua bọn họ bị trói rất chặt, trong miệng lại nhét giẻ lau, vẫn tính là an toàn.

“Biểu muội, dậy ăn một chút gì đi, một chốc nữa chúng ta còn phải đi báo quan.”

Vừa nghe phải lên quan nha, hai người trên mặt đất lập tức điên cuồng giãy giụa, trong cổ họng không ngừng rên rỉ. Lê Tường lại chẳng thèm quan tâm tới bọn họ, nàng đưa tay nhận lấy chén cháo, miễn cưỡng ăn được nửa chén đã chuẩn bị trở về gọi phụ thân cùng đi.

Kết quả trên đường đi vừa vặn đụng phải hai sư đồ nhà ai đó dậy sớm qua ăn mì.

“Tương nha đầu, tại sao nhìn ngươi buồn bã ỉu xìu vậy?”

“Không sao, chỉ là tối hôm qua ta ngủ không ngon thôi.”

Buổi sáng hôm nay Lê Tường không định mở cửa vì vậy muốn nói một tiếng cho hắn biết trước.

“Hôm nay trong tiệm có một số việc cần xử lý, buổi sáng chúng ta sẽ không mở cửa, các ngươi đừng tới cửa đợi, chốc lát nữa ta sẽ bảo phụ thân mang bảng đóng cửa treo bên ngoài.”
 
Chương 262


Ngũ Thừa Phong theo bản năng đang muốn hỏi thăm Lê Tường là đã xảy ra chuyện gì, có cần hắn hỗ trợ hay không, kết quả Lê Tường đã bước đi không quay đầu lại rồi.

Tiêu đầu Sài nhìn bộ dáng hắn, cảm thấy khá buồn cười, lấy khuỷu tay huých huých vào tiểu đồ đệ.

“Làm sao? Ngươi coi trọng tiểu trù nương này à?”

“Sư phụ! Ngươi nói bậy gì đó! Nàng chỉ là một muội muội hàng xóm nhà ta thôi, cũng coi như từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Thật vất vả gặp được một nhà nàng trong thành, tự nhiên cảm thấy thân thiết mà thôi.”

“Rồi rồi rồi, là muội muội, là thanh mai trúc mã thân thiết, ngươi nói gì đều đúng cả. Đi thôi, người ta đã nói rồi, buổi sáng hôm nay không mở cửa.”

Tiêu đầu Sài không quá quan trọng chuyện ăn ngon hay không, ăn ngon thì thường xuyên tới ăn, ăn không được cũng chẳng muộn phiền làm gì.

“Sư phụ, ta lại qua sông nhìn một cái, nói không chừng hôm nay có bán thịt hầm đó?”

Hiếm khi được một lần ăn nhờ sư phụ một lần, kiểu gì cũng phải rút được một sợi lông trên người hắn xuống.

Tiêu đầu Sài bất đắc dĩ cười cười, đành phải đi theo đồ đệ cùng nhau qua sông, không nghĩ tới bên đó đúng là có món thịt hầm để bán. Thế nhưng người bán món hầm hôm nay lại không phải tiểu thiếu niên kia, mà là một tiểu nha đầu.

Ngũ Thừa Phong thuận miệng hỏi một câu.

“Lạc Trạch đâu?”

Quan Thúy Nhi chuyển mắt nhìn thoáng qua người nào đó đang nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch, vành mắt nàng ấy lại không nhịn được thoáng đỏ lên.

“Hắn bị thương, đang nằm dưỡng bệnh rồi.”

“Bị thương? Rất nghiêm trọng sao?”

Một người chỉ bán thịt hầm thì gặp phải chuyện nguy hiểm gì chứ, chẳng lẽ lúc thái thịt thái nhầm vào tay?

“Chỉ là hôm qua không cẩn thận làm bị thương cánh tay thôi, không quá quan trọng.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-262.html.]Quan Thúy Nhi dùng lá cây gói cẩn thận chỗ thịt vừa thái, xong xuôi mới đưa cho hắn.

“32 đồng bối.”

Tiêu đầu Sài rất tự giác thanh toán tiền, sau đó xoay người muốn kéo đồ đệ đi, lại thấy hắn trực tiếp vòng qua cửa sau.

Ngũ Thừa Phong nghĩ tốt xấu gì hắn cũng từng đánh nhau, uống rượu với tên Lạc Trạch kia, cũng coi như có vài phần giao tình, bây giờ tới cũng tới rồi, đối phương lại bị thương nằm đó, hiển nhiên cũng nên qua xem thế nào. Nào ngờ vừa mở cửa phòng bếp ra, đã thấy ở bên trong có hai đại hán.

Nhìn bộ dáng toàn thân bọn họ bị buộc chặt, miệng lại bị bịt kín, hắn lập tức liên tưởng đến chuyện Lạc Trạch bị thương, cho nên hai kẻ này là ăn trộm xông vào cửa hàng?!

Vẻ mặt tiêu đầu Sài hơi biến hoá một chút, hắn chỉ vào một người đang nằm trên mặt đất rồi nói: “Người này rất quen mắt, chỉ là ngay lập tức ta lại không nghĩ ra. Trong hai ngày nay, ta khẳng định đã gặp qua hắn ở đâu rồi……”

Vừa nghe tới đây Quan Phúc đã lập tức kích động lên, hắn mở miệng thúc giục tiêu đầu Sài cố gắng nhớ lại một chút xem đã từng gặp tên kia ở đâu rồi.

Tiêu đầu Sài càng muốn lại càng không nghĩ ra, đột nhiên nghe được đệ tử mình nhắc nhở một câu.

“Sư phụ, hai ngày này hơn phân nửa thời gian ngươi đều ở tiêu cục, chỉ có giữa trưa ngày hôm trước, ngươi và mấy người tiêu đầu Chu ra ngoài ăn bữa cơm.”

“Đúng đúng đúng! Ăn bữa cơm! Ăn ở một tiệm cơm đằng sau phố Minh Kiều. Ta nhớ rõ người này là tiểu nhị……”

Phần còn lại không cần hắn phải nói hết, Ngũ Thừa Phong cũng hiểu rõ rồi. Hoá ra đây là người cùng ngành với Lê gia qua đây trộm công thức món hầm.

Vô sỉ thật……

“Tiêu đầu Sài, không biết ngươi còn nhớ tên tiệm cơm kia không?”

Quan Phúc muốn hỏi nhiều thêm một chút, chờ chốc lát nữa, tỷ phu qua đây dẫn người đi, sẽ có thêm thông tin nói cho bọn họ biết.

Thế nhưng trước nay tiêu đầu Sài đều chỉ lo ăn, chẳng quan tâm tới biển hiệu nhà người ta làm gì, chỉ có Lê Gia Tiểu Thực kia có liên quan tới tiểu đệ tử của hắn nên mới nhớ thôi.
 
Chương 263


“Tiểu cữu cữu, ngươi làm việc trước đi, giao hai người này cho chúng ta là được.”

Sau khi Lê Tường gật đầu với tiêu đầu Sài, nàng cũng không có ý định mời bọn họ vào cửa hàng. Hiện tại bên trong đang buôn bán, tinh thần của Lạc Trạch cũng không tốt, nên đưa tên đó tới lang trung mua thuốc tĩnh dưỡng.

Đang chuẩn bị khách khí tiễn khách rời đi, lại nghe được thanh âm hai con ngựa thở hổn hển ở bên ngoài truyền tới. Rất nhanh sau đó, hai nam nhân mặc quần áo khá hoa lệ đã bước tới cửa sau cửa hàng.

Tiêu đầu Sài nhỏ giọng nhắc nhở: “Là ông chủ của tiệm cơm.”

Vẻ mặt nam nhân kia nở một nụ cười rất giả tạo, vừa gặp mặt lần đầu tiên, hắn đã mở miệng khen Lê Tường không ngớt miệng, chờ tới khi khen tới mức không còn từ gì để khen nữa lại phát hiện ra Lê Tường chẳng có phản ứng gì, lúc này hắn mới chịu ngừng lại.

“Lê cô nương, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện?”

Lê Tường nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Sau đó, nàng xoay người tiến phòng bếp nói một tiếng với tiểu cữu cữu. Tới khi bước ra bên ngoài nàng lại kéo tay áo Ngũ Thừa Phong, nhỏ giọng mời hắn và sư phụ hắn đến cửa hàng đối diện ngồi một lát.

Hiển nhiên nàng sợ người trong nhà không ngăn cản được hai người này, vì vậy muốn nhờ hai tiêu sư bọn họ làm chỗ dựa.

Tự nhiên là Ngũ Thừa Phong không hề nghĩ ngợi gì nhiều đã đồng ý, tiếp theo hắn kéo sư phụ một cái, thậm chí còn chẳng ngại ngần cứ thế lôi xềnh xệch sư phụ hắn mang qua bên kia.

Có hai tiêu sư ở cửa hàng chắc chắn khiến người ta an tâm hơn không ít, Lê Tường nói chuyện với đối phương cũng có nắm chắc hơn nhiều.

“Không biết sáng sớm thế này, nhị vị đến cửa hàng nhà ta có chuyện gì?”

Nam nhân béo kia dẫn đầu xấu hổ cười, đầu tiên là tự giới thiệu bản thân mình. Hai người bọn họ đều họ Lâm, là ông chủ của cửa hàng Lâm Ký phía sau phố Minh Kiều.

“Mục đích của chúng ta khi tới đây chắc hẳn Lê cô nương ngươi cũng biết. Chẳng là hai tiểu nhị nhà ta lúc trời tối đi lầm đường, không cẩn thận đi tới trong tiệm thịt hầm nhà ngươi ……”

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị tiếng cười của Lê Tường cắt ngang.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-263.html.]“Xin lỗi, có chút buồn cười. Đằng sau cửa hàng thịt hầm của chúng ta đã được người nhà chúng ta cửa đóng then cài cẩn thận. Lại có chuyện để người của ngươi không cẩn thận mở ra ư? Thật là quá không cẩn thận.”

Sắc mặt một nam nhân khác không dễ coi, chắc hẳn hắn là một người tính tình nóng vội. Nghe lời nàng nói, hắn đang muốn nổi giận, lại bị nam nhân béo kia đè xuống.

“Lê cô nương, chuyện này, nếu cứ tiếp tục bám chặt không chịu nhả sẽ không hay. Dù gì chúng ta cũng là người cùng giới, về sau cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hào phóng một ít mới tốt. Bỏ qua chuyện này, ít nhiều gì các ngươi cũng không có tổn thất.”

Nghe xong lời này của hắn, nháy mắt trong đầu Lê Tường đã nhảy ra một cái biểu tượng cảm xúc.

Chưa bao giờ từng gặp một loại người vô liêm sỉ như thế.

Một tên ăn trộm còn có mặt mũi tới cửa nhà bị hại phô trương sức mạnh.

“Ông chủ Lâm, ta cảm thấy chúng ta chẳng còn gì để nói nữa. Ngài nhìn xem, ta còn phải dẫn người lên nha môn nữa, nếu không buổi chiều ngươi lại qua đây?”

Lâm Hữu Kim đâu dám đồng ý với nàng, nếu mang hai tên kia đi báo quan, chắc chắn hai tên tiểu nhị đó sẽ bị doạ tới mức khai hết sạch ra, sau đó thanh danh Lâm Ký nhà hắn sẽ trở nên thối hoắc rồi.

“Lê cô nương, chúng ta cứ bình tĩnh thương lượng việc này xem sao. Ngươi xem hiện tại ngươi cũng không chịu tổn thất, không bằng chúng ta bồi thường cho ngươi một chút tiền, ngươi thấy thế nào?”

Lê Tường làm ra vẻ hứng thú.

“Ha? Các ngươi định bồi thường bao nhiêu?”

Nam nhân béo nhìn nhìn đệ đệ mình, đầu tiên là dựng hai đầu ngón tay, nhưng thấy ánh mắt Lê Tường không hề d.a.o động chút nào, hắn lại yên lặng bỏ thêm một ngón nữa.
 
Chương 264


Thời điểm việc làm ăn nhà bọn họ tốt nhất, tiền lời một ngày chỉ được hơn bốn trăm, như cửa hàng Lê gia này, đóng lại nửa ngày nhiều nhất chỉ thiệt hại hai trăm, bởi vậy 300 đã là điểm mấu chốt của hắn.

“Mới ba ngân bối, không đủ.”

“Cái gì?! Ngươi định cướp ư? Còn đòi tới ba ngân bối!!”

Lâm Hữu Ngân vỗ bàn một cái, lập tức đứng lên, nhìn bộ dáng hùng hổ như chỉ hận không thể lao lên xé xác Lê Tường trước mặt. Ngũ Thừa Phong cũng đứng lên, còn tiện tay kéo cả sư phụ bên cạnh luôn.

Lúc này, hai người họ Lâm mới chú ý tới người vẫn luôn yên lặng gặm thịt hầm bên kia lại là tiêu đầu Sài của tiêu cục Vĩnh Minh!

“Ông chủ Lâm, hai ngươi đã đuối lý vậy nên nghe yêu cầu của khổ chủ người ta một chút đi, bắt nạt cô nương nhà người ta không hay đâu.”

Nói xong, tiêu đầu Sài lại ngồi xuống chỗ, tiếp tục gặm cái đuôi heo của hắn.

Lê Tường cũng rất nể tình, đã chủ động mở miệng.

“Ban đêm hai tiểu nhị nhà ngươi xông vào cửa hàng thịt hầm nhà ta, chưa nói tới chuyện chúng huỷ hoại hai nồi nước chát trên bếp, chỉ tính tới chuyện chúng cầm đao làm bị thương một tiểu nhị của chúng ta, khiến m.á.u rơi đầy mặt đất, tới tận bây giờ hắn vẫn còn nằm trên giường, không dậy nổi đâu. Ta chỉ tính tiền thuốc men cho hắn, tiền hai nồi nước chát, đã vượt hơn con số 3 ngân bối kia rồi, đó là ta vẫn tính thiếu đấy. Như vậy, tổng thiệt hại của chúng ta ít nhất cũng tới năm ngân bối!”

Hai huynh đệ Lâm gia đồng thời tuôn mồ hôi lạnh đầy người.

Nhiều như vậy làm sao bọn họ bồi thường nổi đây……

Chính vì hai huynh đệ Lâm gia không có đủ tiền mua công thức, mới nghĩ tới chuyện để tiểu nhị nhà mình đi mua, sau khi mua không được lại nghĩ ra cách đi trộm. Hiện tại thì hay rồi, công thức không tới tay, còn phải bồi thường tiền cho người ta, càng nghĩ càng thấy tim mình đau như bị ai đó khoét thịt.

“Nếu cảm thấy không ổn thì cứ để chúng ta báo quan giải quyết đi, chút tổn thất đó ta vẫn gánh vác được.”

Lê Tường không hề nói đùa.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-264.html.]Lâm gia huynh đệ cũng biết, nếu báo quan, chắc chắn hậu quả bọn họ phải chịu không chỉ có thanh danh tiệm ăn thối hoắc, nói không chừng bên trên sẽ phán bọn họ bồi thường, mà hậu quả đó, sẽ khó chịu hơn bây giờ rất nhiều.

Quá hối hận, tại sao hai người bọn họ lại phái hai tên ngu xuẩn như vậy đi trộm công thức chứ?

“Năm, năm ngân bối thì năm ngân bối!”

Sau khi rít từ kẽ răng ra mấy từ vừa rồi, sắc mặt hai huynh đệ Lâm gia đều trở nên cực kỳ khó coi.

“Thế nhưng trên người chúng ta không mang theo nhiều tiền như vậy, có thể cho chúng ta đón người về trước hay không.”

“Không được.”

Đối với loại người vô liêm sỉ như hai tên này, cho chúng đón người đi rồi chúng còn nhận lỗi nữa không? Không cần biết có hay không, hiển nhiên Lê Tường không có chút tín nhiệm nào với bọn chúng.

“Vừa rồi ta thấy hai ông chủ Lâm các ngươi ngồi xe ngựa tới, chắc chắn chạy một chuyến quay về lấy tiền cũng không mệt đâu. Lại nói, cửa hàng nhà chúng ta cũng không chạy đi đâu được, chờ thêm nửa ngày cũng không sao.”

Lâm gia huynh đệ: “……”

Dường như quan hệ giữa tiêu đầu Sài và nha đầu này không cạn, thôi tính toán làm gì nữa, coi như một lần ra đường gặp bất trắc đi. Hai huynh đệ bọn họ không nói cái gì nữa, cuối cùng chỉ đành sầm mặt đi ra cửa.

Thấy bọn họ đi xa, lúc này Lê Tường mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ mới nhận ra trên lưng nàng đã ra không ít mồ hôi lạnh rồi.

Nhà nàng có một đống người ốm yếu, chỉ có một mình phụ thân có khả năng đứng lên chống đỡ một chút, bởi vậy có quá nhiều chuyện nàng cần bận tâm tới. Nếu không phải có hai người tiêu đầu Sài ở chỗ này, chắc chắn chuyện hôm nay không giải quyết dễ dàng như vậy.

“Tứ ca, hôm nay đa tạ ngươi và tiêu đầu Sài.”
 
Chương 265


“Việc nhỏ thôi mà, chúng ta chỉ ngồi trong chốc lát. Vốn dĩ cũng muốn tới trong tiệm nhà ngươi.”

Ngũ Thừa Phong vừa nói cái này, Lê Tường mới nhớ ra sáng nay lúc nàng gặp hai người bọn họ trên đường, họ cũng nói muốn qua cửa hàng nhà mình ăn mì.

“Đã vậy, để ta đi làm cho hai người một chén mì.”

Đã treo biển nghỉ ngơi nửa ngày ra ngoài, Lê Tường cũng không định thu nó lại, coi như nửa ngày này để ổn định lại chuyện trong nhà, cũng cho phụ mẫu nhà nàng nghỉ ngơi thoải mái một chút.

Nàng vào phòng bếp, Ngũ Thừa Phong nhìn thấy trong bếp không có người đã tự giác đi theo nàng vào rồi ngồi xuống bắt đầu nhóm lửa, chỉ để lại một mình tiêu đầu Sài lẻ loi ngồi ở bên ngoài gặm cái đuôi heo.

“Phì, tiểu tử này còn nói không thích. Ai……”

Hắn cứ lẳng lặng xem trò hay cũng được.

Lê Tường làm cho hai người bọn họ mỗi người một chén mì trộn tương, tất cả đồ ăn kèm đều đầy đủ, chờ hai người đó ăn xong, nàng lại tiễn bọn họ ra tận cửa, rồi mới vào thương lượng chuyện tiếp theo với phụ mẫu nhà mình.

Hiển nhiên là Lâm gia huynh đệ kia không tình nguyện, nhưng hiện giờ tiểu nhị nhà bọn họ vẫn còn nằm trong cửa hàng Lê gia, người bị thương cũng là sự thật.

Rơi vào tình huống không thể bào chữa được, cuối cùng hai người bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn đưa tiền đến tay Lê Tường, sau đó mang người trở về.

Nhận được tiền, Lê Tường lập tức đưa năm ngân bối cho Lạc Trạch.

Chỉ dựa vào hành động không lo lắng tới nguy hiểm ảnh hưởng tới sinh mạng mình, vẫn dũng cảm xông lên bảo hộ tài sản cho cửa tiệm nhà nàng, hắn đã xứng đáng nhận được số tiền này rồi. Lại nói, còn chuyện sau này nữa, chờ tới thời điểm thành thân kiểu gì cũng không nên để trong tay hắn ít tiền quá, như vậy cũng hơi khó coi.

Lê Tường nhìn thấu nhưng không nói toạc ra. Sau khi nàng đưa tiền cho hắn xong lại mời lang trung tới kê thuốc, cuối cùng không còn chuyện của nàng nữa. Hắn sao, có rất nhiều người quan tâm nha.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-265.html.]“Nương, hôm nay trong nhà chúng ta nghỉ ngơi nửa ngày, ngươi cứ ở đây nói chuyện với tiểu cửu mẫu, ta và phụ thân ra ngoài xử lý chút việc.”

Tự nhiên là Quan thị không ý kiến, vừa lúc bà đã sớm muốn làm xong mấy bộ quần áo mùa đông cho cả nhà, có tức phụ của đệ đệ hỗ trợ, bà sẽ làm nhanh hơn một chút.

Mãi cho đến lúc ra cửa lại đi thật xa rồi, Lê Giang mới biết nữ nhi muốn đưa hắn đi mua người. Hắn không hề nghĩ ngợi gì đã lập tức từ chối.

“Tương Nhi, chúng ta chỉ là gia đình bá tánh bình thường, không thịnh hành bộ dạng cần người hầu hạ như nhà người ta.”

Nghe hắn nói, Lê Tường muốn dở khóc dở cười.

“Phụ thân…… Ta muốn mua người về để dạy đệ tử, đâu phải mua về làm nô tài. Ngươi cũng thấy đó, hiện giờ đã có người nhớ thương công thức nhà ta, ta cũng muốn tuyển thêm người về đảm bảo an toàn một chút. Lại nói, tuy rằng có rất nhiều người tới tìm ta bái sư, nhưng những người đó không biết gốc gác, tính tình, ta đâu dám thu vớ vẩn. Lỡ như dạy xong xuôi, bọn họ lại chạy qua tửu lầu khác thì sao? Thêm nữa, hiện giờ nhà chúng ta đã có ta và biểu tỷ rồi, cũng chưa cần thiết phải thêm người khác. Người khác không nhận được nhưng mua một người về thì được, chúng ta nắm trong tay khế ước bán mình của họ, muốn chạy cũng không chạy được. Chờ sau này bọn họ làm lâu rồi, tính nết cũng không tồi, có khi ta sẽ huỷ khế ước bán mình cho bọn họ.”

“Vậy sao……”

Cuối cùng trong lòng Lê Giang cũng không còn bài xích như hồi nãy nữa. Nhưng đi làm loại chuyện mua bán người này, hắn vẫn làm thấy không thoải mái.

Lê Tường cũng không quen với chuyện lựa tới lựa lui một món hàng là con người bằng xương bằng thịt.

Nhưng hoàn cảnh ở thời đại này là như vậy, nàng cũng không thay đổi được cái gì.

Sau nửa canh giờ, đôi phụ thân nữ nhi đi tới nhà một người môi giới.
 
Chương 266


Căn nhà này nằm ở một nơi khá hẻo lánh. Nếu không nhờ Huệ Nương cách vách giới thiệu, chắc chắn Lê Tường không tìm được đường đến đây.

Theo lời Huệ Nương nói, người môi giới này được xem như chính quy nhất thành An Lăng, cả nam lẫn nữ được buôn bán ở nơi này đều có lai lịch rõ ràng, phần nhiều trong đám bọn họ đều là hài tử nông thôn chỉ vì trong nhà quá nghèo khó, không thể nuôi sống nổi bản thân nên mới phải bán mình, hộ tịch của bọn họ đều có đầy đủ cả ba đời, mua về cũng không lo lắng sẽ gặp phiền toái phía sau.

Đương nhiên, có nơi chính quy thì cũng có nơi không chính quy, chẳng qua những thứ đó không nằm trong phạm vi suy xét của Lê Tường.

Đôi phụ thân nữ nhi cùng nhau bước vào nhà.

Vừa vào cửa, hai người đã nhìn thấy mấy thiếu niên ăn mặc quần áo đầy miếng vá đang quét dọn, tuy quần áo hơi rách nát, nhưng vẫn khá sạch sẽ, trên mặt bọn họ cũng không có nét thống khổ. Ấn tượng đầu tiên của nàng khi bước vào nhà người môi giới cũng không tệ lắm.

“Phụ thân, chờ chút nữa nếu ngươi nhìn thấy hạt mầm nào tốt, nhớ nói với ta.”

“Cần gì phải chọn người đẹp, chỉ cần người chăm chỉ một chút, đầu óc không ngu ngốc là được.”

Lê Tường: “……”

Được rồi được rồi, cứ tìm theo tiêu chuẩn này là được rồi.

Hai người tiếp tục bước vào bên trong, rất nhanh đã có người dẫn đường cho bọn họ tới sảnh ngoài. Một đại thúc béo nét mặt hoà nhã ra tiếp đãi bọn họ.

“Không biết hai vị muốn mua hay muốn thuê?”

“Hả?? Còn có dịch vụ cho thuê người ư?”

“Đương nhiên, hàng năm cứ vào ngày mùa đều sẽ có lượng lớn nông trang tới chỗ chúng ta thuê người. Ngày thường cũng có thuê, nhưng phần lớn bọn họ đều tới thuê người về xây nhà, sửa phòng gì đó thôi. Nghe cô nương nói câu này, vậy các ngươi muốn mua đúng không?”

Lê Tường gật gật đầu.

“Vậy cô nương muốn mua dạng người gì? Qua điền cái đơn đi.”

Nói xong, nam nhân béo kia trực tiếp cầm một cuộn thẻ tre đưa cho Lê Tường, sau đó hắn còn sợ nàng không biết chữ, lại rất nhiệt tình đọc từng hàng từng hàng cho nàng nghe.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-266.html.]Đại khái là thứ này cũng không khác gì phiếu điều tra ở hiện đại. Những vấn đề bên trên đều là các loại lựa chọn, ví dụ như ngươi muốn mua nam hay nữ, lớn tuổi hay nhỏ tuổi, muốn mua về để nấu cơm hay làm thêu thùa may vá vân vân. Tóm lại chỉ cần điền xong bảng biểu này, bọn họ sẽ căn cứ theo nhu cầu của người mua để ra đằng sau chọn người.

Lê Tường tò mò muốn chết, không biết ai nghĩ ra thứ này, người đó thật là thông minh.

Sau khi nàng điền xong lựa chọn của mình, rất nhanh sau đó thẻ tre đã bị người cầm đi.

Đôi phụ thân nữ nhi chỉ ngồi chờ một lát, đã thấy một nam nhân đi đến, hắn vừa đi vừa lớn tiếng hét lên: “Đại ca, hôm nay cho ngươi ăn cá.”

Thanh âm này có chút quen thuộc, Lê Tường quay đầu nhìn lại, đúng là hơi ngoài ý muốn.

Hoá ra người tới là Đại Long……

Người bị Tần Lục Gia kéo đi nhóm lửa, người bị dầu b.ắ.n bỏng mặt, Đại Long, nhìn một cái vết sẹo trên mặt hắn vẫn chưa lành hẳn đâu. Hoá ra đại thúc béo này là đại ca của hắn?

Đôi phụ thân nữ nhi nhìn thấy người quen ở nơi này, cảm thấy hơi kỳ lại, hai người lại không nhịn được nhìn hắn nhiều hơn vài lần. Đại Long đặt cái hộp đồ ăn trên tay mình lên quầy, sau đó rất nhạy cảm phát hiện ra hai ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn.

“A? Là các ngươi ư?”

Đại khái là trải nghiệm trong phòng bếp Lê gia đã khắc quá sâu vào tâm trí hắn, vì vậy cơ hồ Đại Long vừa thoáng nhìn đôi phụ thân nữ nhi kia một cái đã nhận ra bọn họ.

“Lão nhị, ngươi quen họ ư?”

Đại Long gật gật đầu, đột nhiên cúi đầu vỗ vỗ hộp đồ ăn nói: “Chủ tử đã học nấu món này từ tiểu cô nương đó.”

“……”

“Được rồi, ta không nhiều lời với ngươi nữa, ta còn phải về làm việc đấy, giao cá này cho ngươi.”
 
Chương 267


Đại Long thông cảm vỗ vỗ đại ca, sau đó xoay người chào hỏi đôi phụ thân nữ nhi nhà Lê Tường rồi mới rời đi. Qua một màn chào hỏi này, thái độ của người ở đây lập tức tốt hơn không ít.

Nụ cười nghề nghiệp trên mặt nam nhân béo cũng pha thêm vài phần nhiệt tình, hắn lại một lần nữa ngồi xuống đối diện đôi phụ thân nữ nhi và tự giới thiệu, sau đó đột nhiên hắn lại cảm thán nói: “Ta đã nghe qua rất nhiều lần đại danh của Lê cô nương, thật sự là kính đã lâu, kính đã lâu.”

Lê Tường có chút không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ Đại Long kia thường xuyên kể chuyện nhà nàng trước mặt đại ca hắn?

Sao có thể……

“Cô nương quen biết Thanh Chi chứ?”

“A…… Quen biết.”

Nàng hiểu rồi, chỉ sợ là đại thẳng nữ Thanh Chi đã kể không ít chuyện cho nam nhân này nghe rồi. Thực sự rất thú vị, vòng qua vòng lại, lại vòng về điểm khởi đầu.

“Hắc hắc… Thanh Chi nàng đã kể rất nhiều chuyện về ngươi cho ta, nàng thực sự thích ngươi.”

Vừa nói tới Thanh Chi, nụ cười trên mặt nam nhân này lập tức trở nên bồng bềnh, phơi phới, không còn chút dấu vết nào của bộ dáng nghiêm túc xử lý việc công lúc ban đầu khi hắn dùng để đón tiếp hai người Lê Tường nữa. Thấy một màn này, Lê Tường rất muốn cười, nhưng lại cố nhịn xuống.

Không nghĩ tới, Thanh Chi kia suốt ngày canh giữ bên người phu nhân, vậy mà còn có thời gian thả thính nhiều chuyện với một người ở xa như thế.

Hai người nói chuyện một lúc, người đằng sau đã chọn được đối tượng phù hợp và quay trở lại. Trong khoảng sân rộng mênh m.ô.n.g có ít nhất bốn mươi mấy người đang đứng. Bởi vì Lê Tường không hạn chế giới tính, cho nên nam nữ đều có mặt, cũng vì vậy mà xuất hiện không ít người ở nơi đây.

“Đây là những người có trong khu môi giới của chúng ta phù hợp với yêu cầu của ngươi, nha đầu tự ngươi chọn đi.”

Lê Tường gật gật đầu, nàng trực tiếp đẩy phụ thân đứng lên cùng lựa chọn với mình.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-267.html.]Nàng cẩn thận quan sát. Từ khi thấy nàng và phụ thân bước tới, những người đứng trong sân đã biết có khả năng hai người này sẽ trở thành chủ nhân mới của họ. Cũng ngay lập tức, trên khuôn mặt hơn một nửa người trong số bọn họ toát ra vẻ kháng cự, thậm chí những người này còn cúi đầu không muốn tiếp xúc ánh mắt cùng nàng và phụ thân.

Chỉ cần nhìn thoáng qua trang phục và đồ trang trí trên người nàng và phụ thân cũng biết hai người chỉ là một hộ nông dân bình thường, tới đây mua người trở về chắc chắn cũng bắt những người đó ra đồng làm việc. Nghĩ như vậy, hiển nhiên có những người trong lòng cao ngạo sẽ sinh ra bài xích.

Nàng ghi nhớ tất cả những người viết rõ ràng chữ không tình nguyện trên mặt, sau đó quay đầu lại ngay lập tức cho những người đó rời đi. Chớp mắt sau đó trong sân chỉ còn dư lại hai mươi mấy người.

“Trong số mọi người, ai hay ngủ ngáy, giơ tay lên.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, do do dự dự một chút lại có non nửa người giơ tay, đương nhiên, bọn họ cũng bị loại bỏ.

Đây là một chuyện cực kỳ bất đắc dĩ.

Suy cho cùng, mua bọn họ về sẽ phải sắp xếp cho họ ngủ dưới lầu, nhưng giữa lầu trên lầu dưới trong cửa hàng nhà nàng lại cách âm không tốt, bởi vậy, ban đêm đang ngủ ngon lại nghe tiếng người nào đó ngáy khò khò, sẽ cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ.

Đặc biệt nàng lại là người thính ngủ, nếu có người ở dưới lầu ngáy, chắc chắn một đêm nàng sẽ thức dậy rất nhiều lần.

Ngẫm lại đã thấy cả người không thoải mái, bởi vậy tránh chuyện này sớm thì tốt hơn.

Sau khi loại bỏ hai đợt, hiện giờ chỉ còn dư lại mười lăm người trong sân, bảy nam và tám nữ. Lê Tường liếc mắt một cái đã chú ý tới một cặp chị em song sinh đứng trong góc.

Tướng mạo của hai nàng này cũng không xuất chúng, chủ yếu là lớn lên giống nhau như đúc, cộng thêm vóc dáng cao gầy, mới hấp dẫn được sự chú ý của người khác.
 
Chương 268


Điểm mà Lê Tường thích nhất ở hai nàng này chính là đôi mắt trong suốt của họ.

Nàng đi qua bên người hai tỷ muội này, phát hiện trên tay hai người đều có những vết chai nông sâu khác nhau, rõ ràng hai người này rất chăm chỉ làm việc.

“Phụ thân, ngươi thấy thế nào?”

Lê Giang lắc đầu, chỉ cần nhìn lướt qua một đống người này, hắn đã cảm thấy đầu óc mình choáng váng rồi. Bởi vậy, nhìn một hồi lâu hắn cũng chẳng nhớ được mặt mấy người.

“Tự ngươi cảm thấy ai tốt thì nhận đi, phụ thân không có ý kiến.”

Nói xong, hắn lập tức lùi ra ngoài sảnh, bày ra bộ dáng ta mặc kệ. Lê Tường bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình đánh giá tiếp.

Xem xong mười mấy người này, nàng phát hiện bản thân mình vẫn thích nhất là đôi tỷ muội song sinh kia, đang chuẩn bị qua bên đó hỏi một câu kỹ càng hơn thì đột nhiên có một cô nương lao tới, bắt lấy tay nàng, rồi cực kỳ tự tin nói: “Cô nương, ngươi mua ta đi! Ta biết giặt quần áo, biết nấu cơm, cái gì cũng biết, kể cả chuyện khác cũng có thể.”

Chuyện khác?

Lê Tường nhìn theo ánh mắt của nàng ta, đã thấy được thân thể phụ thân vẫn còn cường tráng của mình, khuôn mặt lập tức đen lại.

Cái quái gì thế này? Nàng ta cho rằng nàng tới đây làm gì chứ?

Lê Tường cảm thấy tâm tình mình cực kỳ tệ, nàng trực tiếp bẻ cánh tay tiểu cô nương kia.

Đại khái là sợ nàng nổi giận, nên cô nương kia cũng không giãy dụa gì, nàng ta thành thành thật thật tránh ra một bên.

Có điều tay nàng ta thì bỏ ra nhưng ánh mắt nàng ta vẫn nhìn chằm chằm và Lê Tường và phụ thân của nàng.

Lúc trước nàng ta lén nghe quản sự nói, bên ngoài có một lão gia trong nhà chỉ có duy nhất một nữ nhi, hắn đã muốn có nhi tử tới điên rồi. Lần này tới đây là muốn mua một người thiếp về nhà.

Chỉ cần được người ta mua về, lại sinh được một nhi tử, chắc chắn cuộc đời nàng ta sẽ sung sướng hơn nhiều so với đại phu nhân.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-268.html.]Đừng nhìn đôi phụ thân nữ nhi này ăn mặc không ra gì, nhưng nàng ta cực kỳ tin tưởng rằng vẻ ngoài đó chỉ là bọn họ giả vờ mà thôi. Rốt cuộc nếu là một gia đình bình thường, làm sao nữ nhi nhà bọn họ lại có khí độ như vậy, hơn nữa, hồi nãy đại quản sự còn vừa nói vừa cười với nàng?

Tóm lại chắc chắn suy đoán của nàng ta không sai!

Cô nương này cứ nhìn chằm chằm vào đôi phụ thân nữ nhi nhà Lê Tường tựa như đang nhìn một miếng thịt mỡ, khiến người ta cực kỳ khó chịu. Lê Tường dứt khoát nói một câu với quản sự Chu, để hắn cho người dẫn nàng ta đi xuống.

“Ngươi muốn mua hai tỷ muội song sinh kia?”

“Ừm? Ta biểu hiện quá rõ ràng sao?”

Quản sự Chu gật gật đầu, cười nói: “Tổng cộng ngươi đã nhìn hai nàng đó bảy lần, cũng dừng lại bên người hai nàng đó lâu nhất. Hơn nữa ta đoán, trong tiềm thức ngươi không muốn mua nam nhân.”

Một câu nói cuối cùng của hắn khiến Lê Tường sửng sốt.

Thật sự là thế sao?

Hình như là thật.

Ở thời đại này, địa vị của nữ tử đã không cao, đặc biệt là những cô nương bán mình kiểu này. Thời điểm điền thẻ tre kia, đúng là nàng không cân nhắc xem rốt cuộc mình muốn mua nam hay mua nữ, nàng chỉ muốn nhìn một chút xem có chọn được đệ tử có duyên với mình hay không?

Kết quả khi những người này xuất hiện, nàng lại theo bản năng thiên về hướng những cô nương hơn.

“Phụ thân, ta muốn mua hai tỷ muội kia. Hai người đều biết nấu cơm, chắc là không quá ngu ngốc.”

Lê Giang đương nhiên không có ý kiến, hắn quay đầu hỏi quản sự Chu kia, nếu muốn mua hai tỷ muội đó thì cần bao nhiêu tiền.

Quản sự Chu vẫy vẫy tay để người khác dẫn tất cả mấy người trong sân đi, chỉ để lại hai tỷ muội song sinh đó, tiếp theo hắn mới cười rất chân thành nói: “Không đắt, đây là văn tự bán đứt của các nàng, hai mươi ngân bối, cực kỳ rẻ.”
 
Chương 269


Hai mươi ngân bối!! Vậy mà bảo là cực kỳ rẻ!!

Trước mắt Lê Giang tối sầm, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ đó là kéo nữ nhi quay đầu lại rồi trực tiếp rời khỏi đây.

Thế này mà gọi là mua đệ tử sao? Phải gọi là đi mua tổ tông mới đúng! Người ta thu đồ đệ còn có tiền, nữ nhi hắn thu đồ đệ, chưa gì đã phải bỏ ra hai mươi ngân bối.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy lỗ vốn.

Hơn nữa mua hai người này về nhà, ăn uống tiêu tiểu đều phải quản, quần áo chăn bông các loại cũng phải mua, càng nghĩ càng khiến người ta hít thở không thông.

“Tương Nhi, giá này quá đắt, nếu không chúng ta đừng mua, quay đầu lại, ta sẽ về thôn chúng ta kiếm một người.”

Lê Tường cũng cảm thấy hai mươi ngân bối hơi nhiều, nhưng đây là văn tự bán đứt đó, nghĩa là cả đời không thể chuộc thân, trừ phi chủ nhân tới quan phủ huỷ bỏ khế ước.

Đây là cả cuộc đời của hai cô nương, nghĩ tới đây, nàng lại cảm thấy hai mươi ngân bối này không quá đắt.

“Phụ thân, ngươi đừng xót tiền vội, có hai người đó hỗ trợ, sớm muộn gì chúng ta có thể kiếm được hai mươi ngân bối kia. Quản sự Chu, ta có thể nói mấy câu với hai nàng ấy không?”

“Tự nhiên là có thể.”

Lê Giang biết nữ nhi mình đã quyết, hắn đành phải đau lòng ôm n.g.ự.c ngồi xuống một bên.

Ông trời ơi, đó chính là hai mươi ngân bối đấy……

Lê Tường biết phụ thân nàng đang đau lòng muốn chết, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự tính của nàng rồi. Chờ ngày sau phụ thân sẽ nhìn thấy chỗ tốt khi có hai tiểu đồ đệ này, lúc đó hắn sẽ hiểu suy nghĩ của nàng.

Nàng đi đến trước mặt hai tỷ muội kia, lúc đó mới phát hiện hoá ra mình thấp hơn người ta cả một cái đầu, còn phải ngẩng đầu lên mới nói chuyện được với người ta.

“Có thể nói cho ta biết các ngươi tên là gì không?”

Hai tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, sau đó người bên trái nói nàng ấy tên là Hạnh Tử, là muội muội, còn nàng bên phải nói nàng ấy tên là Đào Tử, là tỷ tỷ, nhưng lại không thấy nói tới họ, chẳng lẽ hai người này không có họ ư?[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-269.html.]“Các ngươi đều biết nấu cơm, đúng không?”

Hai tỷ muội đồng thời gật đầu, hai người đều nói lúc nhỏ ở nhà đã biết nấu cơm rồi.

“Có món gì đó tương đối sở trường không? Nghĩa là nấu ăn ngon nhất đó.”

Hạnh Tử nói không có, Đào Tử lại gật đầu.

“Ta muối đồ ăn rất ngon, hầm canh cá cũng được.”

Lê Tường cho rằng từ cũng được này có ý là rất ngon, trong lòng cũng cảm thấy vừa ý. Chủ yếu là khi hai cô nương này nói chuyện, không hề né tránh ánh mắt nàng, hơn nữa đôi mắt họ trong suốt và ngay thẳng.

Cho dù hơi bối rối khi đối mặt với những câu hỏi của nàng, nhưng bọn họ vẫn nghiêm túc tự hỏi rồi trả lời vấn đề.

Biểu tỷ sợ hãi rụt rè như vậy mà nàng còn có thể uốn nắn cho nàng ấy được, tính ra hai cô nương này còn tự nhiên hơn nàng ấy nhiều, dạy dỗ cũng dễ dàng hơn.

Rất nhanh sau đó, nàng đã quyết định rồi trở lại sảnh ngoài chuẩn bị trả tiền.

Quản sự Chu đưa cho nàng tất cả tư liệu về hai tỷ muội kia, bên trong bao gồm nguyên quán, tư liệu hộ tịch ba đời, bắt đầu mua về từ khi nào, cùng với đã bị người mua bao nhiêu lần, toàn bộ những thông tin về hai tỷ muội này đều được ghi chép cụ thể, rõ ràng.

Lê Giang nghe một chút lại không nhịn được ngắt lời: “Bảy tuổi đã bị bán vào đây, đến bây giờ hai nàng ấy đã bị bán đi tới bảy tám lần, tại sao khoảng thời gian mua lại ngắn như vậy? Có vấn đề gì ư?”

Lê Tường cũng muốn biết cụ thể chuyện này.

Nếu chỉ hai lần, ba lần nàng sẽ cảm thấy không sao cả, nhưng mua bán quá nhiều lần, nàng lại sợ mình nhìn lầm người.

Quản sự Chu xấu hổ cười cười, rồi giải thích: “Để ta nói rõ ràng về chuyện của hai nàng ấy đi. Lần đầu tiên hai nàng ấy bị một lão gia mua về làm nha đầu cho nữ nhi nhà hắn.”
 
Chương 270


“Kết quả không đầy nửa năm nữ nhi hắn mắc bệnh thuỷ đậu suýt nữa thì không cứu được, nhà người ta cương quyết nói là hai nha đầu này khắc chủ, sau đó bán trở về. Sau này hai người đó lại đi làm nha đầu nhóm lửa cho một nhà nọ, kết quả cuối năm cả nhà người ta ăn phải thứ gì đó, gây ra chứng miệng nôn trôn tháo. Bọn họ lại cương quyết cho rằng hai nàng nấu đồ ăn không sạch sẽ, rồi đánh cho mấy gậy đuổi về đây. Tình huống vài lần khác cũng tương tự như thế. Nếu là những người khác ở đây, ta còn không dám khẳng định, nhưng suốt thời gian ở đây hai nha đầu này luôn chăm chỉ, lại thành thật, còn chưa từng gây sự với ai.”

Lê Tường gần như đã hiểu chuyện này rồi.

Nếu hai, ba lần trước thì còn có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng sau này trong lòng những người mua sẽ xuất hiện khúc mắc, bởi vậy, bất cứ chuyện gì bất thường xảy ra trong phủ, người ta cũng sẽ đổ hết lỗi lên đầu hai nàng, từ đó mới khiến hai nàng ấy bị mua đi mua lại nhiều lần như thế.

Lại nói, trước giờ nàng chưa bao giờ tin loại chuyện khắc người này, về chuyện có sạch sẽ hay không càng đơn giản hơn, mua về quan sát vài ngày là biết. Mỗi ngày đều làm việc trong phòng bếp cùng nhau, bất kể là dạng tính cách gì, rồi sẽ bộc lộ ra hết.

Sau đó, dưới ánh mắt đau lòng không thở nổi của phụ thân, Lê Tường móc ra hai mươi ngân bối, mua hai tỷ muội này.

Bước vào chỉ có hai người nhưng đi ra tới bốn người.

Lê Giang đau lòng hai mươi ngân bối kia, sắc mặt cực kỳ khó coi, ngay lúc này, hắn chẳng thể ôn hòa nổi. Bởi vậy, hai cô nương chỉ dám đi theo phía sau Lê Tường, không dám nói một câu nào.

“Phụ thân, chúng ta qua phường vải đi dạo đi.”

“Ta đã biết!”

Còn phải mua đệm giường chăn nữa……[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-270.html.]Lê Tường bị bộ dáng này của hắn chọc cười, vui vẻ một hồi lâu, nàng mới đi lên dỗ dành: “Phụ thân, ta đã mua hai người bọn họ rồi, ngươi đừng xót xa hai mươi ngân bối kia nữa. Gần đây cửa hàng nhà chúng ta quá bận, mỗi ngày ta đều mệt tới mức không nhấc nổi tay. Mua hai nàng này về dạy bọn họ, sẽ có rất nhiều chỗ tốt nha.”

Nghe nữ nhi nói mệt, lúc này Lê Giang mới đỡ đau lòng. Tiền đúng là tốt thật, nhưng không thể bằng thân thể nữ nhi nhà mình.

“Chỉ là khu vực sau bếp của cửa hàng chúng ta chỉ lớn bằng chừng đó, hiện tại hai người Tô nương tử đều phải cố gắng rửa rau rửa chén ở bên ngoài, bây giờ ngươi lại mua thêm hai đồ đệ về, phòng bếp nhà chúng ta chen chúc sao nổi?”

“Nếu không chen chúc được nữa thì đổi nơi rộng hơn! Phụ thân, ngươi không biết gần đây trong tiệm lời được bao nhiêu tiền, chờ tới buổi tối trở về, ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, bảo đảm sẽ dọa ngươi sợ một hồi. Ta không định sẽ ở mãi cửa hàng nhỏ này, Phụ thân, chẳng lẽ ngươi không muốn ngày nào đó nhà chúng ta cũng có một tửu lầu cho riêng mình ở chốn đô thành này sao?”

Lê Giang không muốn ư? Đương nhiên là muốn, thật chí cực kỳ muốn là khác! Thế nhưng mục tiêu đó hiện tại là quá xa xôi, nếu nói muốn mua, chi bằng nói là phải chờ bao lâu mới gom đủ tiền mua mới đúng.

Hắn đã đơn giản tính qua một lần rồi, nhiều nhất trong tay nữ nhi hắn chỉ có chừng 5 - 60 ngân bối, hiện tại trừ đi hai mươi này, chắc chỉ còn lại một chút, chắc chắn không có khả năng đổi cửa hàng mới.

Nhưng biết là một chuyện, hắn vẫn không nói câu nào phá huỷ hào hứng của nữ nhi, thậm chí còn nương theo suy nghĩ của nàng mà cổ vũ một phen.

Sống ở trên đời nên có mộng tưởng, lại nói, với tình hình hiện giờ của nhà bọn họ, chỉ cần nỗ lực làm việc, sớm hay muộn cũng có một ngày mua được tửu lầu, hắn không nôn nóng.

Đôi phụ thân nữ nhi tới phường vải mua một bộ đệm giường và chăn bông mới. Như vậy bộ Lê Tường và biểu tỷ đang dùng sẽ chuyển cho hai người Đào Tử dùng.
 
Chương 271


Thời điểm bốn người trở lại cửa hàng, bên trong không có một người nào cả. Lê Tường bảo hai cô nương đặt đồ đạc ở dưới lầu trước, sau đó đưa các nàng vào phòng bếp tùy tiện lấy nguyên liệu nấu ăn nấu một bữa cơm trưa.

Hai tỷ muội Đào Tử tỏ ra rất vui vẻ, bọn họ không nói hai lời đã vén tay áo lên, sau đó bắt đầu rửa nồi nhóm lửa.

Ban đầu hai nàng còn nghĩ chủ nhân mua mình về là một hộ nông dân, về sau mỗi ngày đều phải ra đồng làm việc, vậy mà gia đình người ta lại có một cửa hàng bán đồ ăn.

Trong mắt hai nàng, mấy chuyện lặt vặt trong cửa hàng là công việc cực kỳ nhẹ nhàng, đặc biệt là chủ nhân của bọn họ còn rất hiền lành nữa.

“Tiểu thư, này……”

“Đừng đừng đừng, đừng gọi ta là tiểu thư, cũng đừng gọi phụ mẫu ta là phu nhân lão gia, nhà ta không thích như vậy. Về sau cứ gọi phụ thân ta là thúc, gọi nương ta là thẩm, còn ta, ừm cứ gọi là A Tường.”

Hiện giờ bảo bọn họ gọi sư phụ còn sớm quá, nàng cần phải quan sát thật cẩn thận trước đã.

Hai tỷ muội tỏ ra rất nghe lời, sau đó bọn họ quay đầu lại hỏi nàng có thể dùng bột mì hay không.

“Tất cả những nguyên liệu trong phòng bếp này đều cho hai người sử dụng, cứ làm ra món ăn mà các ngươi cảm thấy tự tin nhất là được. Hơn nữa, cố gắng làm nhiều chút, hiện tại nhà ta có tới chín miệng ăn cơ, nếu làm ít sẽ không đủ.”

Chẳng mấy khi Lê Tường được nhàn rỗi, nàng đứng một bên nhìn hai tỷ muội bận rộn.

Ừm, cách dùng d.a.o của Đào Tử cũng không tệ lắm, thái cải trắng ra hình ra dáng ghê, nhìn nàng ấy dùng không ít bột mì, chẳng lẽ muốn làm món bánh canh sao? Còn Hạnh Tử …… Hử??? Lực tay của nàng ấy không nhỏ nha, nhưng nàng ấy thái cái quỷ gì vậy, một miếng to một miếng nhỏ, hơn nữa, độ dày mỏng cũng sai lệch quá nhiều.

Hồi nãy nàng ấy nói mình không sở trường cái gì, Lê Tường còn tưởng nàng ấy khiêm tốn, bây giờ thì nàng tin thật rồi.

Nhìn cà rốt có hình thù kỳ quái như vậy, chẳng biết nàng ấy định làm món gì?[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-271.html.]Đào Tử muốn bộc lộ tài năng ý tưởng một cách hoàn hảo nhất trước mặt chủ nhân mới, vì vậy nàng ấy nhào bột mì thật sự nghiêm túc. Non nửa chậu bột mì, bỏ thêm một chút nước lạnh, rất nhanh đã biến thành trạng thái bông xốp, nàng ấy lại lấy d.a.o cắt chúng ra, thái sợi mì hơi nhỏ.

Chờ nước trong nồi sôi một cái là bỏ vào đó chút muối, chờ những sợi bánh canh bên dưới thành hình, nàng ấy mới bỏ thêm không ít cải trắng đã xắt sợi, cuối cùng còn run rẩy đập thêm vào nồi hai cái trứng.

Ngửi mùi hương của cải trắng rất thoải mái, nhưng Lê Tường không cần nếm cũng biết hương vị của món bánh canh cải trắng kia rất nhạt.

Đại khái là Đào Tử vừa tới nơi này vẫn còn hơi thận trọng, không dám thể hiện nhiều, lúc bỏ muối vào, nàng ấy sợ mình bỏ nhiều quá, vì vậy chỉ cho một chút mà thôi. Nhưng nấu có nửa nồi bánh canh, làm sao mà đủ được?

Hơn nữa, dường như Đào Tử chỉ biết gia vị là muối và nước tương dấm, Còn tất cả những loại gia vị khác được nàng đựng đầy trong lọ, bình trên bếp, nàng ấy đều không đụng tới.

“A, A Tường. Ta làm xong bánh canh rồi, ta còn biết làm canh cá, chỉ là dường như trong phòng bếp không có cá.”

“Không sao đâu, ngươi cứ múc bánh canh ra chậu gốm trước đi.”

Chờ chút nữa nàng sẽ xào thêm hai món đồ ăn cay, vừa vặn để ăn kèm với món bánh canh nhạt này.

Lê Tường đi đến bên cạnh Hạnh Tử, nhìn nàng ấy đang cầm giẻ lau chuẩn bị lau đi lớp dầu dính trên bình thì hoảng sợ, sau đó nàng vội vàng ngăn cản hành động của nàng ấy.

“Ngươi đừng vội làm như vậy.”

Hiển nhiên hai người này cần phải huấn luyện mới được.

Nàng biết có vài người sẽ dùng vải lau dầu sau đó quét vào nồi để xào rau, như vậy sẽ tiết kiệm được dầu. Nhưng ở nhà nàng, đây lại là chuyện tuyệt đối không thể, đặc biệt là dùng giẻ lau.
 
Chương 272


Kể cả khi cái giẻ lau kia sạch sẽ, nhưng nó cũng là giẻ lau, làm sao có thể đi lau dầu được?

Ý thức giữ vệ sinh trong phòng bếp của Hạnh Tử quá yếu, trong khi đây chính là điều tối kỵ trong quá trình làm thức ăn.

Trong nháy mắt, Lê Tường đã nghĩ đến gia đình thứ hai mua hai tỷ muội này, sai lầm trầm trọng gây nên chứng miệng nôn trôn tháo……

Không thể nào không thể nào?! Chẳng lẽ nàng đã nhìn nhầm người ư?!

“A Tường…… Ngươi không sao chứ?”

Nhìn thấy sắc mặt của Lê Tường không tốt, hai tỷ muội đều lo lắng không yên, hai nàng trực tiếp buông tay, đứng sang một bên, phảng phất như đang chờ nghe phán quyết.

“Ta không sao, các ngươi rửa nồi đi, lại nổi lửa lớn lên để ta tới xào rau.”

Các nàng vừa đến một nơi ở mới, từ trước tới giờ cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với phòng bếp, xử lý mọi chuyện không hoàn hảo cũng là điều bình thường. Không sao cả, chỗ nào không hiểu, nàng dạy hai nàng ấy là được.

Lê Tường quyết định thời gian huấn luyện những điều cơ bản cho hai nàng ấy là vào lúc chạng vạng, khi cửa hàng nhà mình đóng cửa, còn hiện giờ cần phải làm cơm trưa, ăn xong còn phải mở cửa hàng. Vừa dùng hết hai mươi ngân bối, cho nên nhiệm vụ quan trọng bây giờ chính là nhanh chóng kiếm tiền.

Nàng nhìn xuống bếp, còn một ít thịt, lại khá nhiều rau cần, trực tiếp thái thịt thành sợi chuẩn bị xào một đĩa rau cần thịt sợi thôi. Mặt khác còn non nửa chậu bột nhão, nàng múc một muỗng bột rải đều một vòng quanh nồi sắt, chờ chút nữa chia đều chỗ này ra sẽ có không ít bánh mì.

Hạnh Tử đang ngồi nhóm lửa, chỉ ngửi thấy từng đợt từng đợt mùi hương bay ra, còn Đào Tử đứng một bên làm trợ thủ cho Lê Tường, mới được tận mắt nhìn thấy Lê Tường gỡ ra từng cái từng cái bánh mì. Đây đúng là một loại đồ ăn làm từ bột mì mới, khiến nàng ấy mở rộng tầm mắt.

Không hổ là cửa hàng làm thức ăn, biết thật nhiều món ăn đa dạng, bàn tay thật khéo léo……[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-272.html.]“Các ngươi mang những món ăn này đặt hết lên bàn đi, ta đi gọi phụ mẫu ta trở về ăn cơm.”

Lê Tường vừa dặn dò hai người vừa bỏ đồ ăn vào hộp chuẩn bị mang đi. Nàng trực tiếp múc một bình gốm bánh canh mang đi, lại cầm theo một nửa bánh mì, một nửa rau cần xào thịt sợi, hiển nhiên những món này mang qua bên kia cho mấy người tiểu cữu tử.

Lúc nàng bước vào cửa hàng thịt hầm, thanh âm trước cửa hàng khá náo nhiệt, người muốn đại tràng, người lại muốn thịt đầu heo, biểu tỷ bận rộn tới mức không có cả thời gian uống nước.

“Biểu tỷ, để ta lên cho, ngươi ăn trước đi.”

Lê Tường thay nàng ấy làm công việc thu tiền và cắt món thịt hầm, lại kêu mấy người tiểu cữ tử nhanh ăn cơm trước đi. Phụ mẫu nàng đã đi về cửa hàng bên kia trước, chắc không xảy ra vấn đề gì.

“Tiểu cữu, muốn ăn bánh mì kia thì nên bỏ đồ ăn vào trong đó cuốn lại rồi mới thưởng thức, nếu cảm thấy mùi vị không đủ có thể bỏ thêm một chút mắm tôm ta vừa mang qua.”

Năng lực làm việc của Quan Thúy Nhi rất nhanh, chỉ một chút nàng ấy đã cuốn xong hai cái bánh mì, sau đó nàng ấy cầm một cái vào cho Lạc Trạch, cái còn lại nàng ấy dứt khoát mang nó qua, bưng chén tới bên cạnh Lê Tường rồi ngồi xuống ăn.

“Biểu muội, nghe dượng nói ngươi vừa mua hai người?”

“Ừm ừm, tỷ tỷ tên là Đào Tử, muội muội tên là Hạnh Tử, tương đương với ngươi, về sau hai người họ sẽ ở dưới lầu bên cửa hàng chúng ta. Hiện tại hai nàng ấy còn chưa biết cái gì, về sau biểu tỷ ngươi cũng hỗ trợ ta quan sát một chút, bỏ công sức dạy các nàng ấy cùng ta.”

Lê Tường gói cẩn thận những miếng thịt vừa cắt vào lá cây rồi đưa qua, nhưng lại thấy đôi mắt của đại nương bên ngoài cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cuốn bánh trong tay biểu tỷ.

“Cô nương, nhà ngươi có bán loại thức ăn này không?”
 
Chương 273


“Cái này ư? Món này ta chỉ nghịch ngợm một chút làm ra cho người trong nhà ăn thôi, không bán nha. Thật ngại quá đại nương ạ. Đây là thịt đầu heo ngươi muốn, tổng cộng mười tám đồng bối.”

Đại nương tỏ ra cực kỳ tiếc nuối nhận thịt đầu heo rồi đếm tiền ra trả.

Bị đại nương làm gián đoạn suy nghĩ, Quan Thúy Nhi đã quên mất những chuyện vừa muốn nói rồi, vì vậy nàng ấy đành phải mồm to ăn bánh, uống bánh canh, no nê rồi lại đi lên thay cho biểu muội.

Ngắn ngủn thời gian một chén trà nhỏ, trong bốn người tới mua thịt hầm thì có ba người tỏ ra hứng thú với bánh mì trên tay Quan Thúy Nhi, còn nhiệt tình hỏi giá muốn mua về. Đáng tiếc là người ta làm để cho nhà mình ăn.

Trong nháy mắt này, Lê Tường cũng có xúc động muốn làm thêm món bánh mì này mang ra bán, chẳng qua rất nhanh sau đó đầu óc nàng đã tỉnh táo trở lại.

Tuy nhiên nếu nàng triển khai bán loại bánh mì bánh rán này, khẳng định sẽ là một mặt hàng bán chạy, nhưng làm loại bánh này lại rất phí nhân lực.

Chỉ tính riêng chuyện nhào bột thôi, đã phải nhào tới mỏi cả tay, một người trưởng thành chỉ nhào bột nửa ngày thôi đã run tay không muốn tiếp tục nữa.

Vất vả là vậy nhưng kỳ thật số tiền lời của cả một ngày trời vất vả cũng chỉ tương đương với tiền lời hiện tại của cửa hàng nhà nàng thôi.

Cho nên ý tưởng này chỉ chớp loé lên trong đầu nàng một chút, sau đó lại yên lặng chìm xuống.

Chờ Quan Thúy Nhi ăn cơm nước xong, lúc này Lê Tường mới trở về cửa hàng, sau đó vội vàng ăn qua loa vài miếng cho xong bữa trưa. Ăn xong, nàng còn phải đi cùng phụ thân ra ngoài mua đồ ăn trở về, bằng không buổi chiều chỉ có thể làm mấy món ăn bằng bột mì.

Kỳ thật trong cửa hàng Lê gia, những món ăn bằng bột mì như sủi cảo, mì sợi vẫn bán tương đối chạy, chẳng qua là khách nhân thường gọi mấy món này vào buổi sáng, tới giữa trưa buổi tối, người ta thích gọi mấy món xào nấu hơn.

Nếu không, làm sao Lê Tường lại nghĩ tới chuyện dạy đồ đệ chứ? Thật sự là có một mình nàng và biểu tỷ không cách nào lo liệu được nhiều việc như thế.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-273.html.]Sau nửa canh giờ, đôi phụ thân nữ nhi đã mua xong đồ ăn trở lại, hai người Tô nương tử cũng đúng hạn tới sau bếp. Khi nhìn thấy sọt đồ ăn, hai người lập tức xắn tay lên bắt đầu làm việc.

Hai tỷ muội Đào Tử cũng muốn theo hai người bọn họ nhặt rau nhưng lại bị Lê Tường gọi lại. Đầu tiên nàng cầm tay dạy Hạnh Tử nhào bột xoa bột, lại để Đào Tử đi thái hành gừng tỏi những phụ liệu cần thiết khi xào nấu đồ ăn.

Cũng may hôm nay đã kịp thời mua hai nàng ấy tới, bằng không buổi chiều, trong phòng bếp chỉ có một mình nàng, chắc chắn sẽ mệt muốn chết.

“Tương Nhi, bên ngoài có một lão gia tử muốn gặp ngươi, ngươi ra ngoài đi.”

“Lão gia tử?”

Lê Tường lập tức nghĩ tới vị Mông lão gia tử kia. Khi nàng đi ra bên ngoài, người gọi nàng ra đúng là Mông lão gia tử thật. Có điều hôm nay lão gia tử không tới cùng vị hộ vệ hôm trước, mà dẫn theo một lão gia tử tương đương với mình.

“Tương nha đầu, chắc hẳn những thẻ bài thực đơn treo trên tường kia, không phải là toàn bộ tay nghề của ngươi?”

Lê Tường theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên hơn hai mươi thẻ bài thực đơn treo trên tường, sau đó không chút do dự gật gật đầu.

Học bếp đã nhiều năm, kỳ thật nàng cũng không nhớ rõ đến tột cùng bản thân nàng sẽ làm được bao nhiêu món ăn, dù sao, nếu bảo mỗi ngày nàng làm ba món khác nhau, chắc sẽ kéo dài được mấy năm mới coi như cạn kiệt ý tưởng.

“Những thẻ bài thực đơn treo trên đó đều là những món ăn phổ thông, thích hợp cho bữa cơm nhà, cũng không quá đắt.”

“Vậy cho chúng ta vài món ăn không phải cơm nhà đi, nha đầu ngươi cần phải ra mặt thay ta, ta đã thổi phồng về ngươi trước mặt người này, còn nói đồ ăn ngươi làm có thể ngon đến nỗi làm hắn rụng răng.”
 
Chương 274


Lê Tường: “……”

Đột nhiên áp lực tăng nhiều hơn cả bệnh béo phì.

“Mông gia gia, vị lão gia tử này có ăn được cay không? Có thứ gì kiêng kị hay không?”

“Yên tâm, thứ gì cũng ăn được, hơn nữa hắn còn ăn cay lợi hại hơn ta, ngươi chỉ cần lo làm thôi!”

Có những lời này của Mông lão gia tử, trong lòng Lê Tường đã có nắm chắc. Sau khi trở lại phòng bếp, nàng đã dặn hai người Tô nương tử g.i.ế.c gà và thịt cá sẵn, ngay lúc hai nàng ấy bận rộn, nàng lại đi thái thịt thành lát.

Nàng định dùng con cá kia làm cá hầm ớt, Mông lão gia tử vẫn chưa được thưởng thức món này, hơn nữa thịt cá non mềm cũng thích hợp cho người lớn tuổi.

Còn con gà kia……

“Hạnh Tử, cắt hai cái đùi và hai mảnh thịt ức gà ra cho ta, những chỗ khác chặt thành từng miếng nhỏ.”

“Được!”

Dù nàng ấy không biết làm nhiều thứ, nhưng vẫn biết nên chặt gà như thế nào, với lại, nàng ấy thích nhất là những công việc đòi hỏi sức lực như thế này. Trong phòng bếp lập tức vang lên một trận tiếng d.a.o chặt mạnh mẽ.

Lê Tường nhìn từng miếng gà chặt ra khá hoàn hảo thì không chú ý tới nàng ấy nữa, nàng còn phải xoay người lọc bỏ xương từ hai cái đùi gà kia.

Sau đó bỏ chúng nó cùng với hai mảnh ức gà kia vào nồi nước hầm xương nấu chín chúng nó đã, những miếng thịt gà khác được ướp trong rượu gia vị, lát gừng, muối, có điều lúc ướp thịt gà cần hơi nhiều muối một chút, bằng không vị sẽ không ngon miệng.

Ướp xong xuôi những thứ kia, nàng muốn làm món cá hầm ớt trước.

“Đào Tử, lấy cái bình thứ ba trong ngăn tủ tầng thứ hai ra đây, lại thái nhỏ cho ta một chén ớt khô lớn.”

“Ớt khô à? Ta biết rồi!”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-274.html.]Đào Tử vội vàng mở ngăn tủ lấy, sau đó nàng ấy trực tiếp xoay người điều chỉnh tâm trạng một chút, chỉ sợ nếu không làm vậy, nước miếng nàng ấy sẽ chảy ra đầy đất mất.

Kỹ thuật nấu nướng của chủ nhân quá ngon, xào bất cứ món gì cũng thơm muốn chết, đứng bên cạnh nàng chỉ có thể ngửi, chỉ có thể xem, sau đó chỉ có thể liên tiếp nuốt nước miếng mà thôi.

Rất nhanh sau đó, món cá hầm ớt đã được bưng ra ngoài, Lê Tường đưa nồi cho Hạnh Tử đi rửa còn nàng lại thay một cái nồi sắt sạch sẽ khác bắt đầu chiên miếng gà.

Dùng lửa nhỏ chiên cho những miếng gà kia biến thành màu vàng ươm, chín mềm, sau đó vớt ra, lại cách khoảng thời gian một nén nhang sẽ chiên lại một lần nữa, làm như vậy có thể ép hết lượng dầu ẩn bên trong thịt gà, khiến cho hương vị thịt gà càng trở nên xốp giòn hơn.

Chờ tới khi miếng gà chuyển thành màu vàng hoàng kim, mới có thể hoàn toàn bỏ ra nồi, chuẩn bị cầm đi xào rau.

Nàng chuẩn bị làm món tên là gà tê cay, nghe tên đã biết nó rất cay rồi. Đây là một trong mười món nổi tiếng nhất Tứ Xuyên, cũng là món Lê Tường yêu thích nhất.

“Đào Tử ngươi qua đây nhìn, phải nhớ kỹ tất cả những thứ ta vừa bỏ vào trong này, để lát nữa ta muốn kiểm tra ngươi.”

Yêu cầu này……

Chủ nhân đã nói hiển nhiên Đào Tử chỉ có thể làm theo. Có điều nàng ấy chỉ biết một chút xíu gia vị, nhưng vẫn cố gắng nhìn vào nồi dầu đang sôi.

Lúc này Lê Tường đang ném gừng tỏi hoa tiêu vào, còn có một muỗng chứa thứ gì đó đen tuyền dính dính, thứ này nàng ấy không biết nó tên là gì.

Thế nhưng khi xào ra hương vị món ăn này trở nên cực kỳ thơm. Ngay khi nàng ấy theo bản năng muốn nhích lại gần ngửi một chút, Lê Tường lại bỏ hơn phân nửa chén ớt khô vào.

Trong nháy mắt, một luồng khí cay độc tràn ra khắp phòng bếp.

Mới đầu Đào Tử còn cảm thấy thơm, thế nhưng rất nhanh thôi đôi mắt nàng ấy đã không mở ra được, cả người ho khù khụ, sặc tới mức khó chịu.

Hạnh Tử cũng không tốt hơn nàng ấy là bao, chẳng qua Hạnh Tử có thể đứng ở cửa sau hô hấp không khí mới mẻ, nên không tới nỗi sặc nghiêm trọng như Đào Tử.
 
Chương 275


Nhìn bộ dáng chật vật của hai nàng ấy, Lê Tường đành phải để nương và hai tỷ muội Đào Tử đi ra ngoài tránh một chút.

Đúng là món gà tê cay này hơi cay một chút, phần thông gió trong phòng bếp lại không tốt mấy. Nhưng nàng đã ngửi hương vị này quen lắm rồi, chẳng cảm thấy sặc chút nào.

Rất nhanh đã xong món gà tê cay, cuối cùng chỉ cần rải lên một chút hạt mè là có thể bỏ vào đĩa, bưng ra ngoài. Lúc này thịt đùi gà và thịt ức gà trong nồi canh xương hầm vẫn chưa chín mềm, nàng cần phải làm món canh thịt trơn trước.

Thịt trơn chính là từng lát thịt mỏng đã được ướp sẵn gia vị, lại lăn qua tinh bột, tiếp theo mới bỏ vào nồi chiên tới chín mềm.

Bởi vì được bọc tinh bột rồi chiên cho nên khi bắc ra thịt sẽ rất trơn nhẵn và mềm mại, kể cả khi dùng thịt nạc cũng không cảm thấy khô, sơ.

Lê Tường chỉ bỏ thêm một chút súp lơ thái nhỏ và lá rau cần để tăng hương thơm cho canh, chỉ cần nước sôi là bỏ thêm thịt vào, lại cho thêm chút muối và bột tôm cơ bản là xong, món này đã có thể bỏ ra ngoài được rồi. Còn món cuối cùng, nàng vớt thịt gà lên làm rau trộn thịt gà xé, làm xong món này là đủ rồi.

Hai lão gia tử chắc chỉ cần ăn ba món như vậy là đủ một bữa.

Nàng vén rèm lên nhìn một cái ra bên ngoài, lại phát hiện hai lão gia tử đang ăn tới mức mồ hôi tuôn đầy mặt, nhưng nhìn vẻ thư giãn trên khuôn mặt hai người cũng hiểu hiện tại hai người ấy đang vô cùng thỏa mãn.

Nhìn đồ ăn tự tay mình làm ra được người khác từng miếng từng miếng ăn vào trong bụng, Lê Tường chỉ cảm thấy trong nháy mắt sự mệt mỏi toàn thân đã biến mất hơn phân nửa.

“Tương Nhi, bàn số 3 muốn một phần rau cần xào thịt sợi, một chén canh cá trích.”

“Biết rồi!”

Lê Tường vừa trả lời vừa rửa nồi bắt đầu tiếp tục bận rộn.

Ở bên ngoài, Mông lão gia tử vẫy tay, cho hộ vệ đi mua hai bình rượu mang về cho lão và lão bằng hữu bên cạnh. Ăn một miếng gà tê cay, lại uống một ngụm rượu, quá sảng khoái!

“Đúng vậy, phải ăn như thế này mới hợp khẩu vị của ta.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-275.html.]Ăn đồ ăn ngon như vậy, nếu nhai một miếng cơm khô, cứ thấy nó quái quái làm sao ấy, hiện tại khi làm một ngụm rượu hắn mới hiểu, bát cơm này đúng là thứ dư thừa.

“Thế nào, lão Vu? Ta không lừa ngươi chứ? Tay nghề làm cơm canh của nha đầu này thực sự có chỗ hơn người, người trong tửu lầu của ngươi không thể so sánh được đâu.”

“Đúng là mỹ vị.”

Vu lão gia tử kẹp một mảnh thịt cá tuyết trắng trơn mềm, lão nghĩ mãi mà không nghĩ ra, rốt cuộc tiểu nha đầu kia đã chế biến nó như thế nào mà trơn mềm như vậy.

Còn món canh thịt trơn kia nữa, rõ ràng là làm bằng thịt nạc, nhưng ăn lên lại cảm thấy vị trơn mềm của nó chẳng có chút liên quan nào với phần thịt nạc khô sơ kia.

Lão đã mở tửu lầu nhiều năm như vậy, nhưng đây lại là lần đầu bắt gặp một món ăn mà lão nghĩ mãi không tìm được đầu mối.

Lê tiểu nha đầu có cách xử lý thịt thật hiếm có, chắc chắn là bí quyết có một không hai của nàng, hơn nữa phương thức nấu ăn của nàng cũng rất mới lạ.

Lấy ví dụ như chậu cá hầm ớt này, nếu nói nó này là đồ ăn thì nó lại có canh, nhưng bảo nó là canh, thì một tầng dầu đỏ ở trên bề mặt lại không tài nào uống được.

“Lão đông tây, ngẩn người làm gì thế? Ăn hay không ăn đây? Nếu ngươi không ăn, vậy một mình ta ăn hết nhé.”

Mông lão gia tử vừa dứt lời, Vu lão gia tử đã hoàn hồn trở lại, sau đó lão lập tức cướp vài miếng gà tê cay, bỏ vào trong chén.

“Tại sao ngươi vẫn thích cướp đồ ăn như vậy, già mà còn mất nết.”

“Ta……”

Vu lão gia tử cắn một miếng thịt gà, vừa nhai một cái đã cảm giác có thứ gì đó rơi trong khoang miệng mình, nhổ ra nhìn lên, vậy mà là một cái răng!
 
Chương 276


Lão đã mấy chục tuổi rồi, bây giờ lại rụng thêm một cái răng!

Mông lão gia tử suýt nữa thì phun hết rượu trong miệng ra ngoài, lão nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng chờ tới khi nuốt được ngụm rượu xuống bụng mới không nhịn nổi nữa, điên cuồng cười một trận sảng khoái.

“Ha ha ha ha ha……”

“Lão đã nói với ngươi rồi, ăn món tiểu nha đầu kia làm sẽ ngon muốn rụng răng, ngươi còn không tin.”

Vu lão gia tử: “……”

“Ngươi nói vớ vẩn cái gì đấy, rõ ràng răng của ta rụng vì ăn miếng thịt gà đó mà.”

Vu lão gia tử đau lòng muốn chết, vốn dĩ răng của lão đã không còn nhiều lắm, hiện giờ lại mất thêm một cái.

“Ồ, nghe những lời này của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn lừa gạt Tương nha đầu? Thôi, bộ răng kia của ngươi không được, để một mình ta ăn hết đĩa gà này cho.”

Mông lão gia tử cười tủm tỉm dịch chuyển đĩa gà tê cay tới trước mặt mình, nhưng vừa gắp một miếng gà, đã thấy đĩa gà tê cay kia bị bê về vị trí ban đầu.

“Đó là cái răng hư rồi, rụng sớm cũng tốt, những cái còn lại không sao đâu.”

Hai lão đầu sáu bảy chục tuổi tranh đồ ăn y như tiểu hài tử. Một bữa cơm này hai người bọn họ ăn tới non nửa canh giờ. Kết quả hai người ăn xong chậu cá hầm ớt, canh thịt trơn cũng chỉ còn non nửa chén, gà tê cay cũng không cần nói, chỉ thừa lại một mâm ớt hết gà.

Ăn nhiều như vậy, lại còn uống không ít rượu, vậy mà Mông lão gia tử vẫn tỉnh táo như không có chuyện gì xảy ra, trên mặt chỉ hơi có chút đỏ ửng mà thôi. Nhưng Vu lão gia tử thì không được, khuôn mặt lão đỏ như m.ô.n.g khỉ, nếu không có người đỡ, chắc chắn không tự mình đứng được.

Lúc này, Mông lão gia tử lại gọi Lê Tường lên.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-276.html.]“Tương nha đầu, hôm nay chúng ta tới, một là muốn nếm thử thủ nghệ của ngươi, hai là lão huynh đệ này của ta có chuyện muốn nhờ ngươi, thế nhưng hắn uống say, không nói nổi, để ta nói thay hắn vậy.”

Lê Tường có chút khó xử, khách nhân trong tiệm còn rất nhiều, hai tỷ muội sau bếp kia lại không được việc, nàng thật sự không có thời gian dư thừa để bàn chuyện khác.

“Lão bản, sủi cảo của ta đâu? Tại sao lại chậm như vậy?”

“Lão bản, canh của ta đâu?”

Một bàn nối tiếp một bàn liên tục thúc giục đồ ăn, Mông lão gia tử lập tức ý thức lúc này lão muốn nói chuyện với Tương nha đầu thật sự không thích hợp. Vì thế lão cũng đánh mất suy nghĩ muốn nói chuyện trong đầu, sau đó chuyển qua hỏi giá mấy món đồ ăn trên bàn.

“Ngươi đang bận rộn, ta sẽ không quấy rầy, vẫn nên chờ ngày mai, khi hắn tỉnh rượu sẽ qua nói chuyện với ngươi.”

Lê Tường thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng lập tức báo giá đồ ăn, thu tiền rồi tiễn lão gia tử ra khỏi cửa, sau đó mới chạy thật nhanh trở về phòng bếp làm sủi cảo, nấu canh, lại quay về với công việc bận rộn của nàng.

Đã hơn nửa ngày, mệt thì vẫn mệt, nhưng điều khiến nàng hài lòng duy nhất chính là hai tỷ muội kia không hề ngốc. Hạnh Tử chỉ cần nàng nói tỉ lệ chuẩn xác, nàng ấy sẽ trộn bột không chút sai lầm, lúc nhào còn đặc biệt ra sức.

Đào Tử chỉ cần một buổi trưa ở bên cạnh nhìn đã có thể giúp nàng xử lý các loại phối liệu đơn giản, thái sợi, thái lát cắt miếng, mấy việc nàng ấy làm đều khiến nàng rất hài lòng.

Buổi tối hôm nay cả nhà chỉ ăn đơn giản một chút cháo ngô, sau đó Lê Giang đưa thê tử qua cửa hàng thịt hầm thăm hỏi Lạc Trạch, cũng thuận tiện đón Thuý Nhi trở về sau một ngày bận rộn ở cửa hàng bên ấy. Lê Tường lại đơn giản bắt tay vào huấn luyện hai tỷ muội Đào Tử.

Đầu tiên là dạy cách vệ sinh phòng bếp, nàng còn nhấn mạnh, đây là chuyện quan trọng nhất trong tất cả những chuyện quan trọng.

“Từ ngày mai trở đi, mái tóc trên đầu các ngươi cần phải cắt gọn gàng lại. Hoặc là tết thành b.í.m tóc như ta, tóm lại là không được để tóc mái bay bay như bây giờ. Còn móng tay nữa, không được nuôi quá dài, trước khi bước vào phòng bếp, nhất định phải rửa tay sạch sẽ. Đặc biệt nhắc nhở một câu, đi nhà xí xong cũng phải rửa tay, không cần biết là đại tiện hay tiểu tiện.”
 
Chương 277


Lê Tường xụ mặt, nói rất nghiêm túc, hai tỷ muội Đào Tử theo bản năng nhìn nhìn tay của mình, sau đó lập tức ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ hai nàng đã nhớ kỹ.

“Vừa rồi ta mới nhắc tới vệ sinh cá nhân, nhất định phải nhớ kỹ, hàng ngày ta đều sẽ kiểm tra.”

“Ta hiểu!”

“Được rồi, hiện tại nói tới vấn đề vệ sinh phòng bếp.”

Lê Tường đi đến trước tủ bát, mở cửa tủ ra.

“Nơi này được đặt các loại hương liệu gia vị và bình nước chấm, không cần biết các ngươi lấy loại nào, đều phải đặt lại đúng chỗ, không được để trình tự bừa bãi. Thêm nữa, không được để dầu mỡ và vệt nước từ trên bệ bếp hoặc là những nơi khác mang vào trong này. Tủ bát cần phải giữ gìn tuyệt đối khô ráo.”

“Ừm ừm!”

“Giống với nó, mấy thứ trên bàn này cũng vậy, dùng xong phải đặt đúng chỗ. Lúc quá bận rộn, có thể không có thời gian chú ý tới chuyện đó, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, lập tức phải sửa sang lại mặt bàn. Có thói quen này, ngày sau khi làm việc, các ngươi sẽ theo bản năng không vứt mọi thứ bừa bãi.”

Lê Tường đột nhiên nhìn về phía Hạnh Tử, cười nói: “Còn một việc nữa, lúc xào rau trong nồi tuyệt đối không được dùng giẻ lau đi quét, có bàn chải bằng tre và xơ mướp chuyên môn để rửa nồi.”

Mặt Hạnh Tử có chút đỏ, nàng ấy lại nghĩ tới chuyện lúc trưa, suýt chút nữa thì nàng ấy đã lấy giẻ lau để lau dầu trong nồi.

“Mặt khác, con d.a.o này đã dùng để xắt ớt nhất định phải rửa sạch mới được dùng để thái rau, có vài người không ăn được cay. Tóm lại, phòng bếp của chúng ta chỉ có chừng này thôi, những điều cần chú ý cũng chỉ có chừng này thứ, tạm thời ta chưa nói tới những thứ khác, chỉ cần các ngươi nhớ kỹ những lời ta nói hôm nay là được, còn những thứ khác, chúng ta từ từ học sau.”

Lê Tường giao phòng bếp cho các nàng, để các nàng tự dọn dẹp, còn nàng đi lên lầu mang đệm chăn cũ xuống dưới.

Trước mắt trong nhà chỉ còn bộ này, chỉ có thể để hai nàng ngủ trên bàn. Chờ về sau nhà mình đổi cửa hàng, lại nghĩ cách kiếm cho hai nàng ấy phòng riêng.

Nữ hài tử vẫn nên ở phòng riêng mới tốt.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-277.html.]Mang hết những thứ cần thiết xuống dưới lầu, sau đó không còn việc của nàng nữa, nàng trực tiếp lên phòng của mình làm công việc quan trọng nhất trong ngày, đó là đếm tiền. Hiện giờ nàng có hai cái bình đựng tiền, một cái đựng ngân bối, một cái đựng đồng bối.

Bên trong bình đựng ngân bối có 75 cái, không cần đếm lại nữa, hồi giữa trưa nàng mới lấy 30 đi. Bình đựng đồng đã đầy, nàng vẫn chưa mang nó đi đổi, vừa vặn lúc này cũng nên đếm rồi xâu chuỗi lại.

“Một, hai, ba…… Một trăm, 101, 102…… Một ngàn.”

Một ngàn xâu thành một chuỗi, Lê Tường đếm non nửa canh giờ mới xâu được hết chỗ đồng bối trong nhà.

Tổng cộng có mười hai chuỗi, lẻ 400 đồng bối, nếu không phải hôm nay mua người còn tiêu mất hai mươi ngân bối, chắc chắn tiền trong nhà đã vượt qua con số một trăm ngân bối rồi, ngẫm lại vẫn thấy đau lòng.

Lê Tường thả chín ngân bối còn thừa trên người mình vào bình, đồng bối cũng đều thả trở về, chờ ngày mai bảo phụ thân lấy ra đi đổi ngân bối mang về.

Vừa cất xong xuôi, nàng đã nghe tiếng hai tỷ muội Đào Tử đang chào hỏi mấy người biểu tỷ trở lại.

Dưới lầu hai tỷ muội Đào Tử còn tự nhiên hơn nàng nghĩ nhiều, nàng nghe được Đào Tử đang hỏi phụ mẫu muốn nước ấm hay không, sau đó nàng ấy còn chào hỏi biểu tỷ.

Trước mắt xem ra, mua hai tỷ muội này về vẫn không sai.

“Biểu muội, đây là tiền lời bên cửa hàng thịt hầm hôm nay, ngươi xem đi.”

Lê Tường nhận lấy túi tiền biểu tỷ đưa cho, đếm được hơn 300 đồng bối, vẫn không tồi, buổi sáng mua chỗ hàng đó, còn thừa ra chừng này.

Cũng không phải nàng không tin biểu tỷ và Lạc Trạch, chỉ là nàng luôn muốn tính rõ ràng từng khoản, cho nên hàng ngày đều phải tính sổ, kiểm tiền.

Nhận tiền xong xuôi, Lê Tường lại nằm lại giường, thò đầu ra nhỏ giọng hỏi: “Biểu tỷ, ngươi cảm thấy hai tỷ muội Đào Tử thế nào?”
 
Chương 278


“Các nàng ư?”

Quan Thúy Nhi nhớ lại một chút rồi đáp: “Cũng không tệ lắm, nhìn không phải loại người nhiều chuyện.”

“Vậy Lạc Trạch thì sao?”

“Hả???”

Nàng chuyển chủ đề quá nhanh khiến Quan Thúy Nhi sửng sốt. Tới khi phản ứng lại, nàng ấy mới hiểu câu hỏi của biểu muội có ý tứ gì, sau đó trên mặt lập tức nhiễm hồng, cuối cùng còn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hắn khá tốt, buổi chiều lang trung lại qua một chuyến, thay đổi thuốc cho hắn. Lang trung nói là chỉ cần đừng động tới cái tay bị thương kia là không có đáng ngại. Buổi chiều hắn đã có thể rời giường, hắn nói là chỉ ngồi ở bên cạnh tính sổ lấy tiền thì không sao hết.”

“À~~~”

Vẻ mặt Lê Tường đầy thâm ý mỉm cười, sau đó nàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào biểu tỷ. Quan Thúy Nhi vừa giận vừa thẹn, trực tiếp lên giường chọc lét nàng, hai tỷ muội làm ầm ĩ trên giường trong chốc lát, mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng Quan thị hỏi, hai người mới ngừng đùa giỡn.

“Biểu tỷ, nói thật đi, Lạc Trạch thích ngươi, ngươi có nhìn ra hay không?”

Quan Thúy Nhi nằm ngửa ở trên giường than một tiếng.

“Nhìn ra được thì thế nào chứ, ta và hắn không thích hợp.”

“Không thích hợp ở chỗ nào? Ngươi cũng ghét bỏ vì phụ mẫu hắn mất hết rồi ư?”

“Không không không, không phải. Ta chỉ cảm thấy, hiện giờ hoàn cảnh gia đình ta như thế, không thích hợp để suy nghĩ những cái đó. Bệnh của nương ta một tháng cần tốn rất nhiều tiền thuốc, lang trung đã nói, bệnh này muốn chữa phải mất thời gian rất lâu, trong thời gian ngắn không thể khỏi hẳn được.”

Quan Thúy Nhi đã tính toán rồi, bản thân nàng ấy và phụ thân một tháng có 600 tiền công, nhưng bốc thuốc cho nương đã mất hơn phân nửa, đã vậy còn tiền thuê nhà, cuối cùng thừa lại không được bao nhiêu. Hơn nữa hiện tại nhà nàng chưa có phòng ở, chỉ có hai mảnh bờ cát, nếu chuyển vào trong thành sẽ không có chỗ đặt chân.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-278.html.]Rơi vào hoàn cảnh như vậy, nàng ấy nào có tâm tư đi suy nghĩ những chuyện khác?

Lê Tường nghĩ đến bệnh của tiểu cữu mẫu, bệnh đó không khác là mấy so với bệnh của nương nàng, đều phải tốn thời gian dài uống thuốc tiêu tiền, đúng là gây nên áp lực không nhỏ cho người một nhà biểu tỷ.

Nàng cũng không biết nên khuyên nàng ấy như thế nào, nhưng bây giờ biểu tỷ vẫn còn nhỏ, mười tám lại thành thân cũng không muộn? Hai năm sau Lê Tường có tin tưởng cửa hàng nhà mình sẽ phát triển thành tửu lầu một tầng, đến lúc đó sẽ tăng tiền công cho biểu tỷ, để áp lực của nàng ấy không còn lớn như vậy nữa.

Hai tỷ muội ăn ý không nhắc lại đề tài này, yên tĩnh ngủ tới sáng.

Lê Tường vẫn cảm thấy dường như nàng đã quên cái gì, mãi cho đến khi Kim Hoa lại tới, nàng mới nhớ ra, hình như hôm qua Kim Hoa không qua bên này lấy đồ ăn.

“A Tường, mau mau mau, mau gói hoành thánh cho ta, còn củ cải chua nữa, lại lấy thêm một vại.”

“Làm sao vậy? Tại sao lại nóng vội như vậy?”

“Ngươi gói trước đi……”

Kim Hoa thúc giục Lê Tường nhanh bắt tay vào làm, còn nàng ấy không cần nàng nói câu nào đã tự giác ra bắt con cá đưa cho Tô nương tử làm thịt, sau đó lại chủ động đi lên cạo thịt cá.

“Gần đây tiểu thư nhà ta ăn cơm canh ngươi làm đều ngon miệng, cho nên không hề phun đồ ăn nữa. Cho nên ngày hôm qua cũng miễn cưỡng ăn một chút những món ăn bổ dưỡng trong phủ. Chẳng qua sáng sớm hôm nay ăn món canh trứng kia, không biết vì sao lại bắt đầu váng đầu hoa mắt phun không nhịn nổi, phun đến mức mặt mũi trắng bệch. Trong nhà vội vàng tìm lang trung xem bệnh, nói là bị động thai. Khiến ta sợ tới mức phải vội vàng qua đây tìm ngươi. A Tường, nếu không ngươi vào trong phủ chúng ta làm nữ đầu bếp đi, một tháng tiền công bao nhiêu, ngươi cứ tuỳ tiện nói, chỉ cần để tiểu thư nhà ta ăn thoải mái là được.”

Lại nữa rồi, mỗi lần tới, Kim Hoa đều sẽ nhắc đi nhắc lại chuyện này.

“Nếu ta đi làm nữ đầu bếp, vậy cửa hàng nhà ta biết làm sao bây giờ?"
 
Chương 279


"Ta nói thật, nếu tiểu thư nhà ngươi nguyện ý ăn đồ ăn ta làm, thì ngươi cứ tới đây mua là được. Dù sao ta sẽ không đi làm nữ đầu bếp đâu.”

“Ây cha, ngươi bảo thủ quá, có tiền cũng không biết đường kiếm.”

Kim Hoa nhanh nhẹn cạo xong xong thịt cá cầm lên cho Lê Tường, Lê Tường cũng không ngăn cản nàng ấy, sau đó còn dạy nàng ấy cách trộn nhân, bao hoành thành luôn.

“Hoành thánh này rất nhỏ nha, cũng không nhất thiết lần nào cũng phải gói bằng nhân cá, dùng thịt heo làm nhân cũng được. Lúc không có việc gì, ngươi có thể bảo mấy người ở phòng bếp Liễu trạch làm nhân, sau đó ngươi trực tiếp gói trực tiếp nấu là được.”

“Ngươi nói nghe dễ dàng lắm, thế nhưng đám người ở phòng bếp kia toàn là một lũ vụng về.”

Bằng không tại sao tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được một người nào có thể nấu đồ ăn khiến cho tiểu thư ăn được bình thường mà không phải phun ra?

“Ta cầm chỗ hoành thánh này đi nha, buổi trưa ta lại qua đây, ngươi nhớ làm cho ta mấy món ăn chua cay.”

“Biết rồi.”

Lê Tường nhận 50 đồng bối, cảm thán một tiếng đúng là nhà giàu lắm của nhiều tiền. Ngay lúc nàng đang muốn trở lại phòng bếp, lại nhìn thấy Vu lão gia tử đi từ đầu ngõ lại đây.

A…… Đúng, dường như hôm qua Mông lão gia tử đã nói rồi, ngày hôm nay bằng hữu của lão gia tử sẽ qua đây tìm nàng có việc cần nhờ.

Chẳng biết lão cần nhờ nàng điều gì đây?

“Lê Tường tiểu nha đầu, hiện giờ ngươi có thời gian để nói chuyện với ta một lát chưa?”

“Có, mời ngài qua bên này.”

Hôm nay biểu tỷ đã trở lại, trong phòng bếp bớt bận rộn hơn nhiều, nàng ra ngoài này nói chuyện một chút vẫn được.

“Vu gia gia, không biết ngài tìm ta có chuyện gì?”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-279.html.]“Nha đầu, ngươi biết ngày mồng 8 tháng chạp hàng năm, quan phủ đều sẽ phát cháo mồng 8 tháng chạp trong thành không?”

Lê Tường lắc đầu, nàng vừa xuyên qua đây được mấy tháng, nguyên thân chỉ là một tiểu ngư dân kiếm ăn trên sông, nàng đâu biết những chuyện trong thành.

Vu lão gia tử thấy nàng không rõ, cho nên lại đơn giản giải thích một phen.

Hoá ra ngày mồng tám tháng chạp hàng năm, quan phủ đều sẽ phát cháo mồng 8 tháng chạp ở các nơi trong thành. Đương nhiên quan phủ không thể tự mình nấu được nhiều cháo mồng 8 tháng chạp như vậy, cho nên việc này sẽ được giao cho các đại tửu lâu trong thành An Lăng gánh vác. Đây là trọng trách cực kỳ quang vinh, cũng có thể khiến cho tửu lầu nhà mình gia tăng thêm mức độ nổi tiếng.

Nhưng mỗi năm chỉ có hai nhà nhận được tư cách gánh vác chuyện này, mà Cẩm Thực Đường do Vu lão gia tử một tay sáng lập nên đã liên tục ba năm không đạt được tư cách.

“Nếu tiếp tục như vậy, Cẩm Thực Đường của ta sẽ hoàn toàn xuống dốc.”

“Cho nên, ta có thể hỗ trợ cái gì?” Lê Tường không hiểu ra sao.

“10 ngày sau, ở tửu lầu Đông Hoa có một đại hội thử đồ ăn nho nhỏ, những tửu lầu có được tư cách gánh vác đều phải chuẩn bị ba món ăn, đại nhân Tri Châu sẽ tự mình nếm thử. Cuối cùng thông qua hoạt động này sẽ tuyển ra hai nhà gánh vác chuyện ngày mồng tám tháng chạp. Ta muốn mời cô nương ngươi đại biểu cho Cẩm Thực Đường chúng ta tham gia lần đại hội thử đồ ăn này.”

Nói đến đây, Lê Tường đã hoàn toàn hiểu rõ.

Chắc hẳn là Mông lão gia tử đã giới thiệu nàng cho Vu lão gia tử, sau đó còn dẫn lão tới nếm tay nghề của nàng.

“Chỉ là… vì sao ta phải giúp ngài?”

Nếu đại biểu cho Cẩm Thực Đường tham gia cái đại hội thử đồ ăn gì đó, chẳng những Lê Gia Tiểu Thực của nàng không lây dính được một chút hào quang nào, còn đắc tội với một ít người, lại thêm chậm trễ một ngày mua bán. Ngay cả khi Vu lão gia tử trả tiền cho nàng, nàng cũng cảm thấy chuyện này không cần thiết.

Vu lão gia tử bị câu hỏi của Lê Tường làm cho thiếu chút nữa đã lạc mất tiết tấu nói chuyện của mình.

“Đương nhiên, chỉ cần Lê Tường nha đầu ngươi nguyện ý giúp ta chuyện này, ta khẳng định sẽ trả một khoản thù lao khiến ngươi hài lòng.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom