Cập nhật mới

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 200


Có hai sư phụ còn muốn nhận Lê Tường làm sư phụ ngay tại chỗ, chỉ là bọn họ đã bị nàng từ chối.

Hiện tại chỉ còn hai đĩa trái cây nữa thôi, đúng là một việc cực kỳ dễ dàng, Lê Tường tràn đầy nhiệt tình, hiện giờ trong đầu nàng chỉ còn một suy nghĩ là làm nhanh lên, hoàn thành sớm chút, lấy tiền sớm rồi về nhà nghỉ ngơi.

Toà nhà của người khác dù nguy nga, rộng lớn cũng không bằng cửa hàng nhỏ thoải mái của chính mình, chỉ có điều cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát là lập tức cảm giác lười biếng nó kéo nhau tìm tới.

“Biểu tỷ, mệt không? Ăn miếng bào ngư đi.”

Lê Tường không giữ lại những món khác, chỉ có bào ngư này là nàng tự mình mang tới, cho nên nàng làm nhiều hơn vài cái cho nàng và biểu tỷ ăn lót dạ.

Quan Thúy Nhi vẫn luôn bận việc, chưa từng được nghỉ ngơi chút nào, lúc này nàng ấy cũng vừa mệt vừa đói. Biết bào ngư này là bọn họ mang từ nhà đi, cho nên nàng ấy không khách khí chút nào, ngấu nghiến ăn hai miếng.

Bào ngư lớn, thịt lại dày, hai miếng bào ngư vừa xuống bụng, dạ dày đã thoải mái hơn nhiều.

“Biểu muội, có phải chuẩn bị xong hai khay đựng trái cây này là chúng ta có thể trở về hay không?”

“Ừm ừm, chắc vậy. Đến lúc đó có khả năng còn phải gặp Liễu phu nhân, hoặc là Liễu thiếu gia kia một chút, tóm lại sẽ không chậm trễ quá lâu.”

Lê Tường cũng ăn hai miếng lót dạ. Hai người ăn xong, vẫn còn dư lại năm miếng, nhìn bộ dáng đầy trông mong của mọi người trong phòng bếp, nàng cũng rất hào phóng chia năm miếng bào ngư kia ra, sau đó đưa cho mọi người.

Hiển nhiên là những người trong phòng bếp đều cực kỳ vui sướng, bọn họ đều hùa nhau xông lên đoạt đồ ăn.

Lúc này bên trong phòng mới, tân nương tử Kim thị đã gỡ khăn voan đỏ xuống, dưới ánh nến, cái miệng nhỏ nhắn đang uống chén canh ‘Bách Niên Hảo Hợp’ do phòng bếp đưa tới. Chỉ trong chốc lát, nha hoàn hồi môn của nàng ấy tên là Kim Hoa đã nhẹ nhàng tiến vào, thanh âm của nha hoàn rất là hưng phấn.

“Tiểu thư tiểu thư! Một món đồ ăn cuối cùng có tên là Phong Vũ Đồng Chu! Nô tỳ đã lặng lẽ nhìn thoáng qua, đúng là những con bào ngư kia giống hệt một chiếc thuyền nhỏ, hai đầu nhòn nhọn bụng tròn tròn. Món ăn ngon, thông điệp tốt lành! Các tân khách đều khen không dứt miệng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-200.html.]

“Phong Vũ Đồng Chu sao……”

Kim thị nhớ tới đủ thứ chuyện mà nàng ấy và Liễu Hoà từng trải qua kể từ khi hai người quen biết tới giờ, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với cái tên món ăn lạ lẫm này, cũng cảm thấy hứng thú với vị nữ đầu bếp kia hơn.

“Hôm nay mấy bàn tiệc đó đều làm rất tốt, ngươi ra sau bếp hỏi một chút xem nữ đầu bếp kia có nguyện ý ở lại đây không, nếu không muốn, vậy trực tiếp mang 66 ngân bối thưởng cho nàng.”

Kim thị cũng biết nữ đầu bếp này được cô mẫu mời tới. Không nghĩ tới bảng thực đơn mười sáu món ăn cùng với những nguyên liệu kia lại thực sự có thể làm ra được, đã vậy hương vị còn đa dạng như thế. Mặc dù nàng ấy không thể tự mình nếm hết thảy mười sáu món đồ ăn kia nhưng nàng ấy cũng rất vui vẻ.

Trong ngày vui lớn của đời mình, ai chẳng muốn nhận được nhiều lời khen ngợi và chúc mừng.

“Thế nhưng tiểu thư à, nô tỳ nghe cô gia nói đã chuẩn bị thưởng bạc rồi.”

Vừa nghe lời này Kim thị đã bật cười.

“Trên người cô gia nhà ngươi còn bạc ư?”

Tên ngốc kia đã sớm mang tất cả gia sản của hắn đều đặt vào tay của nàng ấy, hiện giờ hắn chỉ còn là một kẻ nghèo hèn.

“Tiểu thư, ngươi quên rồi ư? Hôm nay là ngày thành hôn của các ngươi, hiển nhiên là những người khác sẽ gửi tiền mừng. Hiện giờ trên tay cô gia có không ít bạc đâu.”

Kim Hoa vừa nói xong đột nhiên lại chột dạ vì mình đã bán đứng cô gia nhà mình rồi, vì vậy Kim Hoa lập tức bưng kín miệng mình.

Kim thị: “……”
 
Chương 201


Kim Hoa xấu hổ cười cười, cầm theo bạc tiểu thư chuẩn bị thưởng cho nữ đầu bếp, sau đó rón ra rón rén đi ra khỏi phòng tân hôn.

Lúc này trong phòng bếp, hầu như mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi, một đám người chỉ còn lo quét tước dọn dẹp và nấu đồ ăn cho nô bộc trong phủ thôi.

Những việc này dành cho mấy vị sư phụ và đệ tử của họ, còn Lê Tường và Quan Thuý Nhi lại thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị chờ Thanh Chi qua đây, lập tức sẽ cùng nàng ấy rời đi.

Chẳng qua chưa chờ được Thanh Chi đến, lại chờ được một tiểu nha đầu với gương mặt tròn tròn đáng yêu.

Sư phụ Lư đứng một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Vị này chính là nha hoàn hồi môn của thiếu phu nhân, nàng tên là Kim Hoa.”

Ái cha, nhân vật quan trọng nha.

“Vị nào là Lê cô nương làm bốn bàn bàn tiệc hôm nay vậy?”

Lê Tường đã có chút suy đoán mục đích tới đây của nàng ấy, vì vậy vội vàng cười đáp: “Là ta.”

“Là ngươi ư? Quá trẻ tuổi rồi!”

Kim Hoa kinh ngạc một hồi mới nhớ tới chuyện chính.

“Phu nhân muốn gọi ngươi tới hậu viện hỏi chuyện, ngươi có muốn đi hay không?”

Lê Tường lắc đầu, nàng đưa tay vỗ vỗ đám bột mì vẫn còn dính trên người, lập tức chúng b.ắ.n ra bên ngoài như một làn sương trắng.

“Cô nương, ngươi nhìn xem, ta vừa làm việc xong, trên người dính đầy khói bụi dầu mỡ, thật sự không nên đi gặp thiếu phu nhân.”

Lời này rất có đạo lý, Kim Hoa cũng cảm thấy với tình trạng này của nàng rất không tiện để đi gặp người khác.

“Vậy thì thôi, à, đây là bạc phu nhân thưởng cho ngươi, khen thưởng lần này ngươi làm bốn bàn tiệc đó thật không tệ, ngươi nhận lấy đi.”

Một túi tiền nặng trĩu, Lê Tường vừa đưa tay nhận lấy đã sửng sốt, một hồi lâu sau nàng mới phản ứng lại, sau đó lên tiếng cảm ơn Kim Hoa và tiễn người ta ra khỏi phòng bếp.

Những người trong phòng bếp đều tò mò muốn biết phu nhân thưởng bao nhiêu, chỉ là nhìn Lê Tường chẳng có ý muốn mở ra, bọn họ cũng ngượng ngùng hỏi nên cuối cùng đành thôi.

“Biểu tỷ, đã dọn dẹp xong đồ của chúng ta chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-201.html.]

“Ừm ừm! Đều thu xong rồi.”

Quan Thúy Nhi đã cực kỳ nôn nóng muốn trở lại cửa hàng.

Hai người mỏi mắt trông chờ, thêm khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy Thanh Chi bước vào phòng bếp.

Nàng ấy cũng hỏi giống hệt Kim Hoa, xem Lê Tường có muốn lên gặp những phu nhân tiểu thư đang ngồi trên bàn tiệc hay không, nhưng Lê Tường lại dùng lý do hồi nãy để từ chối. Cho nên nàng ấy đã trực tiếp dẫn Lê Tường ra ngoài.

Ba người bước lên hành lang dài dằng dặc phủ đầy bóng tối, chỉ có thanh âm lạnh lùng của Thanh Chi vang lên.

“Phu nhân vẫn đang dùng bữa trên kia, nàng bảo ngươi ngày mai nhớ bớt thời giờ đến tiệm sách, nàng có chuyện muốn nói với ngươi. Còn tiểu thiếu gia nữa, hắn đang bận chiêu đãi khách khứa không cách nào thoát thân được, cũng không gặp được ngươi, chẳng qua hắn đã giao tiền thưởng cho ta, dặn ta mang cho ngươi.”

Lại là một túi tiền nặng trĩu.

Đúng là kẻ có tiền thì không coi trọng đồng tiền.

Lê Tường cực kỳ động tâm, cầm trong tay mớ tiền này, mộng tưởng mua được một cái tửu lâu của nàng lại gần thêm một bước.

Chỉ là vừa rồi thiếu phu nhân kia đã cho nàng không ít, hai người bọn họ là phu thê, nàng không thể làm chuyện cầm của thiếu phu nhân, lại lấy của thiếu gia được.

“Thanh Chi tỷ tỷ, ta không nhận tiền này đâu, mới vừa rồi thiếu phu nhân đã cho ta tiền thưởng, rất nhiều tiền thưởng rồi.”

“A? Thiếu phu nhân đã cho rồi?”

Thanh Chi vô cùng hưng phấn vỗ bả vai Lê Tường một phen.

“Vậy ngươi phát tài rồi nha! Thiếu phu nhân luôn luôn ra tay hào phóng, lần này nàng cho tiền thưởng chắc chắn không ít đâu.”

Lê Tường cũng không nhịn được có chút hưng phấn.

“Là rất nhiều, ta vẫn chưa đếm đâu. Lại nói, có thể kiếm được khoản tiền này cũng nhờ công của phu nhân, ta còn phải trịnh trọng cảm ơn ngươi và phu nhân.”
 
Chương 202


“Ngày mai ta nhất định sẽ làm món ăn ngon mang qua cho hai người.”

“Được được được! Ta muốn ăn Kim Ngọc Mãn Đường và Phong Vũ Đồng Chu!”

“Được thôi, ngày mai ta sẽ làm rồi mang qua cho ngươi.”

Hai người vừa bàn chuyện món ăn vừa rời khỏi tòa nhà của Liễu gia.

Bên ngoài đã là một mảng tối đen, hôm nay lại còn không có một chút gió nào. Trong lòng Lê Tường thầm đoán, chắc hẳn bây giờ đã là giờ Hợi (9 giờ tối), không biết người trong nhà đã ngủ hay chưa.

Nương vốn không khoẻ mạnh, cho nên buổi tối luôn luôn ngủ sớm, hy vọng bà đừng cố gắng thức đợi nàng về nhà.

Xe ngựa đi ước chừng khoảng bốn lăm phút sau, rốt cuộc cũng ngừng lại.

“Tương nha đầu, đến cửa hàng nhà ngươi rồi, ta còn phải trở về bên cạnh phu nhân, hai người các ngươi tự vào đi thôi.”

Lê Tường nhảy xuống xe ngựa, vừa nhìn một cái đã thấy bên trong cửa hàng vẫn còn ánh đèn, hiển nhiên có người đang chờ hai người bọn họ.

“Không sao đâu, chỉ có một quãng đường nhỏ thôi mà, lại nói người trong nhà vẫn chưa ngủ đâu, chỉ cần gọi một tiếng là ra ngay thôi. Ngươi về đi.”

Nàng và biểu tỷ cùng nhau đỡ cái sọt nhà mình từ trên xe xuống, hai tỷ muội mỗi người một tay cùng nhau khiêng nó đi vòng qua đường cửa sau.

“Các ngươi đã về rồi!”

Thanh âm của Lạc Trạch đang canh giữ trước cửa nhà vang lên, trong giọng nói của hắn hiện lên rõ ràng sự vui mừng.

Hắn giơ đèn dầu chiếu đường cho hai người. Hai nàng vừa vào cửa, hắn đã dọn ghế rồi đi rót nước mang qua, tỏ vẻ cực kỳ săn sóc.

Chẳng qua không biết vì sao biểu tỷ được ngồi trước bệ bếp ấm áp mà nàng lại phải dựa vào vách tường lạnh như băng???

Lê Tường: “...” Đúng là không so sánh sẽ không thấy đau lòng.

“A Trạch, phụ mẫu ta ngủ chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-202.html.]

“Bọn họ ư? Bọn họ mới lên lầu khoảng nửa canh giờ. Lúc này chắc Lê thúc vẫn chưa ngủ.”

Lạc Trạch rót nước cho hai người, sau đó còn hỏi hai người có đói bụng không.

“Dĩ nhiên là đói rồi, suýt chút nữa da bụng đã dính vào da lưng luôn đó. Biểu tỷ, ngươi nhóm lửa lên, chúng ta xào cái trứng gà, ta thấy trên bếp còn thừa chút cháo ngô, đủ cho hai chúng ta ăn.”

“A! Được!”

Quan Thúy Nhi buông chén nước trên tay xuống, đang chuẩn bị qua bên kia nhóm lửa, nhưng cây gắp than trong tay nàng đã bị Lạc Trạch đứng bên cạnh lấy mất.

“Các ngươi đã mệt mỏi một ngày rồi, chuyện nhỏ nhặt như nhóm lửa gì đó cứ giao cho ta đi.”

Lê Tường nhướng mày, nhưng nàng chưa nói gì hết. Mới vừa rồi nàng chỉ thấy biểu tỷ ngồi gần bệ bếp hơn nên mới kêu nàng ấy nhóm lửa, không nghĩ tới Lạc Trạch này lại rất chu đáo nha.

Hai tỷ muội xào cái trứng gà, lại gắp hai cây củ cải chua, bỏ nốt vào bụng phần cháo ngô còn dư lại, cuối cùng cũng ấm cái dạ dày rồi.

Có điều khi ăn xong, hai người vẫn chưa được lên giường đi ngủ. Một trăm cân nguyên liệu chuẩn bị làm thịt kho cho Bạch gia đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ Lê Tường trở về chế gia vị hầm thôi.

Ba người lại bận rộn thêm nửa canh giờ nữa mới xử lý xong một trăm cân thịt và nội tạng heo, tiếp theo là bỏ chúng vào nồi, chờ đun chúng nó trong lửa nhỏ tới buổi sáng hôm sau là được.

Những công đoạn tiếp sau đó là việc của Lạc Trạch, ban đêm chắc hẳn hắn phải thêm củi khô vào bếp chừng ba bốn lần nữa.

Sau khi xử lý xong xuôi những chuyện cần làm trong bếp, lúc này hai tỷ muội kéo tấm thân mỏi mệt của mình lên lầu ngủ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lê Tường vừa cởi quần áo ra đã sờ thấy một túi tiền nặng trĩu trong lòng ngực, ngay lập tức nàng tỉnh táo lại.

A! Nàng vẫn chưa đếm tiền nha!

“Biểu tỷ biểu tỷ, đừng tắt đèn vội, hai chúng ta đếm chỗ tiền này đã.”

Vừa thấy nàng quơ quơ túi tiền, Quan Thúy Nhi cũng lập tức tỉnh táo lại. Hai tỷ muội vội vàng mang đèn dầu dịch tới đầu giường, tiếp theo cùng nhau rúc vào ổ chăn mở túi tiền ra.
 
Chương 203


“Trời đất ơi……” Quan Thúy Nhi hít hà một hơi.

Nàng ấy chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ngân bối như vậy!

Lê Tường cắn môi, nàng đếm từng cái từng cái một, trên mặt không nhìn ra kích động, nhưng đôi tay lại hơi run rẩy. Thật nhiều thật nhiều tiền nha!

Trời ơi... tửu lâu của nàng ơi!

“64, 65…… 66! Tổng cộng 66 ngân bối! Thiếu phu nhân ra tay đúng là hào phóng.”

Trong mắt Quan Thúy Nhi đều là vẻ cực kỳ hâm mộ chứ không hề có chút ghen ghét nào. Trong suy nghĩ của nàng ấy, biểu muội xứng đáng có được tất cả những thứ này. Lại nói, tất cả những món ăn từ phòng bếp hôm nay, trừ nàng ra không còn bất cứ ai làm được.

“À, biểu tỷ, hôm nay hai chúng ta cùng nhau làm việc, cho ngươi mười ngân bối này.”

“Không không không, ta không thể cầm được, ta sao có thể cầm được chứ? Ta chỉ giúp vài việc lặt vặt, ta đâu làm được gì nhiều, không thể nhận được đâu!”

Lê Tường nhìn biểu tỷ đang hoảng sợ rúc vào trong ổ chăn, có cảm giác muốn dở khóc dở cười. Nàng cũng biết là biểu tỷ không muốn nhận, vì vậy mới lấy một chút cho nàng ấy thôi.

“Sao lại không nhận? Không có ngươi hỗ trợ, chắc chắn ta sẽ luống cuống tay chân. Lại nói, người của Liễu trạch kia biết ủ bột ư? Biết ta muốn làm sủi cảo có hình dạng như thế nào ư? Bởi vậy, không có ngươi hỗ trợ chắc chắn ta còn phải mất thêm nửa canh giờ nữa mới có thể hoàn thành mười sáu món đồ ăn kia. Nếu vậy, chắc chắn sẽ chậm trễ buổi tiệc của người ta. Thêm nữa, chỉ là mười ngân bối thôi mà, đâu phải chia cho ngươi một nửa, ngươi ngại cái gì nào?”

Một người không chịu nhận, một người cố gắng cho, kết quả Quan Thúy Nhi vẫn không có cách nào để từ chối Lê Tường, cuối cùng nàng ấy vẫn phải nhận mười ngân bối đó.

Chẳng qua, nàng ấy lập tức trả lại cho Lê Tường tám ngân bối, bởi vì lúc trước nàng ấy mượn tiền của một nhà cô cô xem bệnh cho nương, vừa vặn là tám ngân bối.

Lê Tường chẳng còn cách nào với nàng ấy nữa, đành phải thu lại. Bằng không đêm nay chắc chắn hai tỷ muội nhà nàng không cách nào yên bình chìm vào giấc ngủ được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-203.html.]

Sáng sớm hôm sau, hai người đều vô cùng mệt mỏi, nên dậy muộn hơn mọi ngày một chút. Thời điểm hai người xuống lầu, người lấy món thịt của Bạch gia đã tới, Lê Giang đang múc thịt hầm từ trong nồi ra, gần như hắn đã múc xong hết rồi.

“Phụ mẫu, tại sao hai người không gọi chúng ta dậy?”

“Bây giờ cửa hàng chúng ta đã mở cửa đâu, cũng chẳng có việc gì hết, hai người các ngươi đã vất vả cả ngày hôm qua rồi, cần ngủ nhiều thêm một chút.”

Lê Giang vớt xong mấy miếng thịt cuối cùng, sau đó giúp đỡ người kia cùng mang lên xe đẩy. Tiếp đó hắn nhận tiền rồi đưa hết cho nữ nhi.

Từ lúc mở cửa hàng tới giờ, hắn chưa từng muốn một chút tiền nào, cũng không biết vì sao hắn luôn cảm thấy rất yên tâm với nữ nhi của mình, còn có một loại cảm giác kiên định muốn đưa tất cả tiền bạc cho nữ nhi quản lý.

Đương nhiên, những khoản tiền lớn trong nhà phải giao vào tay tức phụ của hắn mới được.

Quan thị thấy bọn họ gần như đã hoàn thành công việc rồi, bà mới vội vàng bưng nồi cháo đã nấu xong lên bàn cho người một nhà ăn cơm sáng. Cơm nước xong xuôi lại là công tác mua sắm các loại đồ ăn và thịt như thường lệ.

Bởi vì hôm qua Lê Tường đã nhận lời hôm nay sẽ bớt chút thời gian đi qua tiệm sách, còn muốn làm một chút thức ăn mang qua đó nữa, cho nên nhà bọn họ cầm mua thêm chút thịt lưng.

Buổi chiều có ít khách nhân, thừa dịp này nàng bỏ nồi lên nấu.

Thịt lưng tươi ngon đều được cắt thành từng mảnh nhỏ có hình dạng ngón tay. Ngay lúc sáng chúng đã được ướp chung với hạt tiêu, bột tiêu xay, rượu, gia vị và nước tương, tới bây giờ hương vị đã cực kỳ vừa vặn.

Thịt là một nửa linh hồn của món thịt hấp, và một nửa linh hồn còn lại chính là bột nhão.
 
Chương 204


Lê Tường vẫn quen dùng một nửa bột mì, một nửa tinh bột, lại thêm bốn cái trứng gà cho vào tạo nên bột nhão chiên thịt.

“Nhất định không được thêm lòng đỏ trứng, nếu cho thêm lòng đỏ trứng vào làm thành bột nhão, làm như vậy dù đã chiên rất giòn lớp vỏ bên ngoài thịt rồi, nhưng chỉ cần để chúng ở bên ngoài một chút, chúng nó sẽ mềm ngay lập tức, vị không còn ngon nữa.”

“Ừm ừm! Ta nhớ kỹ rồi.”

Không chỉ một mình Quan Thúy Nhi nhớ kỹ, Lạc Trạch đang ngồi nhóm bếp cũng ghi nhớ thật kỹ điều này.

Rất nhiều khi cũng không phải hắn cố ý muốn nghe, nhưng vị trí của hắn là ở đằng trước bệ bếp nhóm lửa, bởi vậy những lời Lê Tường nói cứ tự nhiên chui vào trong tai hắn. Đã vậy, trí nhớ của hắn còn khá tốt, cũng nhớ được rất nhiều thứ mình nghe.

Nha đầu này chẳng biết đề phòng người khác gì cả, nếu như hắn có chút tâm tư kín đáo nào đó, khẳng định tay nghề của nàng đã bị học trộm rồi.

“A Trạch, để lửa nhỏ thôi, một cây củi là được.”

“Được, ta hiểu rồi!”

Lạc Trạch biết bước đầu tiên khi chiên loại thịt này nhất định phải dùng lửa nhỏ, hơn nữa, chiên xong một lần còn phải chiên lại lần hai. Bởi vậy những trong suốt quá trình chế biến thức ăn, không cần Lê Tường phải nhắc về chuyện điều chỉnh lửa, hắn đã nhớ kỹ cả rồi.

Mười lăm phút sau.

“Biểu tỷ, ta để lại một đĩa thịt hấp chiên, các ngươi ăn nhanh đi nhé, đừng để dành, thịt nguội rồi ăn không ngon nữa đâu, ta qua tiệm sách một lát sẽ trở về, các ngươi để ý chuyện trong tiệm nhé.”

“Ừm ừm, ngươi cứ yên tâm đi.”

Chờ sau khi tiễn biểu muội rời đi, Quan Thúy Nhi mới trở về trong phòng bếp. Hiện giờ trên bệ bếp đang đặt một đĩa thịt hấp chiên màu vàng kim hấp dẫn, ban ngày nhìn vào chúng nó càng cảm nhận được rõ ràng khái niệm Kim Ngọc Mãn Đường().

(

) Ý là màu vàng sáng cả căn phòng.

Trước tiên nàng ấy bỏ một chút thịt vào chén, mang lên lầu cho cô cô, lại cầm thêm một chén nữa bưng ra đằng trước cho dượng. Dư lại hơn một nửa, nàng ấy không để lại cho mình chút nào, đều mang cho Lạc Trạch hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-204.html.]

Không cần biết bộ dạng hiện tại của Lạc Trạch như thế nào, trong lòng nàng hắn vẫn luôn có bộ dạng một thiếu niên khốn khổ, phải ăn thức ăn trong thùng nước gạo trước kia.

Cũng vì nghĩ trước kia hắn đã nếm trải quá nhiều cay đắng, cho nên mỗi khi có đồ ngon, nàng ấy đều muốn cho ăn hắn nhiều hơn một chút.

Lạc Trạch ôm một chén đầy thịt chiên, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ. Hắn quay lại nhìn nàng ấy, chỉ thấy Thuý Nhi đang bận rộn nấu mì cạnh bếp, giữa làn hơi nước m.ô.n.g lung kia, bỗng nhiên hình tượng nàng ấy chẳng khác gì tiên nữ.

Thật khiến người ta ao ước.

.......

Bên này Lê Tường mang theo một hộp đầy thức ăn, còn chưa tới cửa đã nhìn thấy Thanh Chi ra bên ngoài đón nàng.

Đúng là đãi ngộ của mang đồ ăn và không mang đồ ăn khác nhau quá.

“Tương nha đầu, từ rất xa ta đã ngửi thấy hương vị của món thịt hấp chiên rồi!”

“Trới đất, ta đóng kín như vậy mà ngươi cũng ngửi được hương vị của nó ư? Cái mũi quá tinh nha. Đây này, bên trên là của ngươi, phía dưới là món ta chuẩn bị cho phu nhân.”

Lê Tường trực tiếp đưa hộp đồ ăn qua, Thanh Chi đã quá thèm rồi, nàng ấy gấp không chờ nổi lập tức đưa nàng lên lầu, sau đó bưng hai đĩa đồ ăn thuộc về mình, nhanh chóng xuống lầu hưởng thụ.

Ngay lúc đó, Liễu Kiều đang bận tưới hoa, nghe được động tĩnh, nàng ấy vừa quay đầu lại đã nhìn thấy hai món đồ ăn quen thuộc được đặt ngay ngắn trên bàn.

“Kim Ngọc Mãn Đường, Phong Vũ Đồng Chu! Đều là đồ ăn ta thích ăn! Tương nha đầu, ngươi quá tri kỷ rồi.”

Liễu Kiều ngồi vào trước bàn, đang muốn cầm lấy chiếc đũa, đột nhiên, nàng ấy tỏ ra cực kỳ nghiêm túc quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lê Tường nói: “Tương nha đầu, ta quyết định không cần mỗi tháng thu một ngân bối kia.”

Lê Tường: “???”
 
Chương 205


“Không phải chúng ta đã thống nhất về chuyện trả góp rồi ư?”

“Đúng vậy, có điều bây giờ ta phát hiện ra có một thứ hấp dẫn ta hơn nhiều so với một ngân bối kia.”

Liễu Kiều gắp một miếng thịt chiên rồi giơ lên về hướng Lê Tường.

“Chính là đồ ăn của ngươi nha, vừa ngon lành, vừa đa dạng lại còn nhiều vô số kể. Ta không cần mỗi tháng ngươi trả ta một ngân bối nữa, chỉ cần mỗi ngày ngươi chuẩn bị cho ta một bữa cơm trưa là được. Cũng không cần qua đưa, ta sẽ cho Thanh Chi đi lấy.”

Một ngày chuẩn bị một bữa cơm trưa, nguyên liệu nấu ăn gì đó chỉ đáng mấy chục đồng bối, tính cả tháng cũng chẳng đáng là bao. Hiển nhiên là có lợi hơn rất nhiều so với chuyện trả một đồng bối mỗi tháng, Lê Tường cực kỳ dứt khoát đã đồng ý luôn rồi.

Lại nói, Liễu phu nhân đâu có thiếu một chút tiền này.

“Được rồi, một chút nữa ta sẽ thoả thuận với Thanh Chi tỷ tỷ về thời gian tới lấy đồ ăn, ngày mai cứ đúng giờ đó ngươi cho nàng qua lấy là được.”

“Ừm ừm!”

Liễu Kiều ăn xong một miếng thịt chiên, lại gắp lên một khối bào ngư, sau đó nàng ấy vừa ăn vừa sờ túi tiền của mình.

“Tối hôm qua ta đã muốn thưởng cho ngươi, thế mà vừa được ăn đã quên khuấy đi mất.”

Lại là một túi tiền.

Nhưng Lê Tường không duỗi tay ra nhận.

Liễu thiếu phu nhân kia cho nàng 66 đồng bối, chừng này đã rất nhiều rồi, nếu nàng còn không biết xấu hổ mà nhận thêm, chẳng khác nào lòng tham không đáy.

“Phu nhân, tối hôm qua thiếu phu nhân đã cho ta tiền, ngươi cứ thu khoản tiền này lại đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-205.html.]

“Thiếu phu nhân là thiếu phu nhân, ta là ta, nàng đưa cho ngươi là tiền mừng tạ lễ, còn ta đưa cho ngươi tiền công, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.”

Liễu Kiều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, sau đó còn trực tiếp nhét túi tiền vào trong lòng n.g.ự.c Lê Tường.

“Ngươi cứ cầm tiền đi. Ngươi đâu có biết bàn tiệc hồi tối hôm qua khiến ta thống khoái nhường nào. Nhớ tới khuôn mặt đen xì của tẩu tẩu mà ta không nhịn được cười. Nàng cho rằng tiệc tối của Hoài ca sẽ chẳng ra gì, thế nhưng tiệc tối hôm qua không chỉ làm tốt, còn làm cực kỳ xuất sắc. Bàn đồ ăn cát tường đó đã dát không ít hào quang lên buổi tiệc vui của Hoài ca.”

“Tẩu tẩu của ngươi ……”

Lê Tường lập tức phản ứng lại, người mà nàng ấy đang nói chính là mẫu thân ruột thịt của Liễu thiếu gia sao?

Quả thật, quan hệ giữa người trong gia đình này quá sức kỳ quái, luôn khiến người khác tò mò. Ngay cả người không nhiều chuyện như Lê Tường cũng không nhịn được hơi ngứa ngáy trong lòng.

“Tẩu tẩu kia của ta là người cực kỳ nhỏ nhen, bàn tiệc ngày hôm qua chắc chắn sẽ làm nàng giận dỗi trong một khoảng thời gian khá dài. Nếu vài ngày nữa có người tới tiệm của ngươi gây sự, nhớ phải nói cho ta biết đấy.”

“Gây sự?? Đến mức này sao?”

Lê Tường trăm triệu lần không nghĩ tới nàng chỉ làm bàn tiệc cũng có thể chọc phải mầm tai hoạ.

“Phu nhân, nương của Liễu thiếu gia thực sự là kẻ nhỏ nhen như thế sao? Sao lại vậy? Ta làm bàn tiệc mừng cho nhi tử nhà nàng, lẽ ra nàng phải vui mừng mới đúng? Nói gì thì nói, Liễu thiếu gia cũng là nhi tử ruột thịt của nàng, tiệc cưới của nhi tử được người khác khen ngợi, vì sao nàng lại không vui?”

“Bởi vì…… Chuyện này nha, cần phải kể lại từ đầu.”

Lúc này tâm tình của Liễu Kiều khá tốt, nàng ấy cũng không ngại kể cho người khác nghe về chuyện cũ năm xưa của nhà mình.

“Từ khi ta sinh ra, phu thê hai người đại ca đã ghét bỏ ta rồi, khi còn nhỏ còn luôn bắt nạt ta nữa. Sau này, có lần đại ca ta trộm ấn tín trong nhà bị ta phát hiện, còn về mách cho phụ thân nghe. Phụ thân đi điều tra mới biết phu thê hai người đó đánh bạc bên ngoài, còn ngầm mượn tiền trang khá nhiều bạc. Sau đó ư? Sau đó phụ thân ta tống cổ hai người đó ra khỏi cửa.”
 
Chương 206


Lê Tường nghe rất nghiêm túc.

Xem ra Liễu lão gia tử là một người phán xử rất công bằng, còn cực kỳ quyết đoán.

“Sau này, bọn họ phải tới Bình Châu cậy nhờ nhạc gia, nghe nói còn làm một chút mua bán nhỏ kiếm lời. Sau này mới sinh ra Hoài Ca. Phụ thân ta già rồi thân thể cũng không tốt, ngài nghĩ chắc qua đoạn thời gian dài như vậy, đại ca cũng biết sai rồi, còn có hài tử nữa, vì vậy ngài mới đón bọn họ trở về.”

Liễu Kiều than một tiếng.

“Ai biết sau khi đón trở về, đại ca vẫn tính xấu không đổi. Không chỉ bị bắt quả tang lén lút bán không ít gia tài đem tiền về nhạc gia, còn bị phát hiện mấy năm nay bọn họ buôn bán đều là hàng giả, còn thiếu cân thiếu lạng, bất cứ điều nào cũng là tối kỵ trong kinh thương. Thậm chí người ta còn tìm tới tận cửa nhà ta, thật sự quá mất mặt.”

“Bởi vì ta đã dẫn những người tố cáo bọn họ vào phủ, cho nên phu thê hai người bọn họ cực kỳ căm thù ta. Chẳng qua bọn họ cũng làm được một chuyện tốt, ít nhất bọn họ đã sinh cho Liễu gia chúng ta một hài tử tốt như Hoài Ca. Hoài Ca bẩm sinh vừa thông minh vừa thiện lương, rất có thiên phú về mặt kinh thương, nhưng lại không thân cận với phụ mẫu không ra gì của hắn. Bởi vậy, phụ thân ta mới giữ hắn ở bên người giáo dục hơn một năm, thẳng cho đến khi người mất.”

Nói đến đoạn này, Liễu Kiều lại nhớ tới vị phụ thân đã mất của mình, thanh âm nàng ấy cũng thấp hơn vài phần.

“Trước khi lâm chung phụ thân ta đã mời tiên sinh quản lý mảng công văn của phủ nha, lập một cái di chúc. Nội dung nêu rõ một nửa sản nghiệp trong nhà sẽ cho ta làm của hồi môn, nửa còn lại giao cho Hoài Ca. Còn phu thê hai người đại ca, chỉ được một tòa tổ trạch. Vì chuyện này, không biết hai người kia đã âm thầm chửi mắng sau lưng ta không biết bao nhiêu lần, mãi cho tới khi Tần Lục chỉnh đốn hai người đó một trận, bọn họ mới chịu thành thật hơn.”

Đây là lần đầu tiên Liễu Kiều nhắc tới cái tên Tần Lục ở trước mặt Lê Tường, có điều giọng nói của nàng ấy chẳng có chút chán ghét nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-206.html.]

Lê Tường nghe đến mờ mịt.

“Nhưng… theo ta nghĩ, dù không được chia tài sản, thì trên danh nghĩa bọn họ vẫn là phụ mẫu của Liễu thiếu gia, trước khi Liễu thiếu gia thành niên, sản nghiệp vẫn rơi vào tay bọn họ mà?”

Liễu Kiều lắc lắc đầu, nàng ấy từ tốn cắn thêm một miếng thịt chiên nữa.

“Nếu phụ thân ta đã chia như vậy, đương nhiên đã đề phòng bọn họ rồi. Hoài Ca không thân cận với bọn họ, thậm chí còn có chút chán ghét, cho nên sau này hắn đều đi theo lão quản gia và Tần Lục. Hơn nữa phụ thân ta còn bỏ thêm một nội dung, nếu Hoài Ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tài sản của hắn sẽ do ta tiếp nhận, hai người đại ca chẳng được một chút gì. Bởi vậy mới nói, nếu hai người đó chịu thành thành thật thật, mỗi tháng Hoài Ca còn có thể cho bọn họ một chút gọi là hiếu kính, ngược lại, nếu dám gây chuyện thị phi, vậy chẳng có gì hết.”

Lê Tường: “……”

Đúng là một câu chuyện xưa lâm ly bi đát.

“Mắt thấy nhi tử ruột thịt của mình đi lại thân cận với người bọn họ luôn chán ghét như ta, hiển nhiên là trong lòng cực kỳ khó chịu. Hiện tại ngay cả tiệc thành thân của nhi tử cũng không tổ chức ở nhà cũ của bọn họ, bàn tiệc cũng do ta mời người tới làm, ngươi nói xem, làm sao mà nàng vui vẻ nổi? Tối hôm qua, nàng trưng ra một gương mặt đen xì xì, nói không ngoa chứ, nếu mấy ngọn đèn dầu ở xa thêm chút nữa, ta cũng chẳng nhìn thấy gương mặt của nàng.”

Tưởng tượng đến gương mặt đen thui của đại tẩu kia, Liễu Kiều lại muốn há miệng cười, tâm tình vui thêm một chút, khẩu vị cũng cảm thấy ngon hơn bình thường. Trong lúc nói chuyện với Lê Tường, nàng ấy đã ăn hết một đ ĩa thịt chiên lớn và bát canh bào ngư kia rồi.
 
Chương 207


“Ngươi có cảm thấy buồn chán khi nghe lại những câu chuyện năm xưa không?”

Lê Tường lắc đầu, thậm chí nàng còn cảm thấy ngẫu nhiên nghe một chút những ân oán tình thù này còn rất thú vị cơ.

“Vậy, vì sao tiểu thiếu gia lại chán ghét phụ mẫu của mình?”

Nghe hết cả câu chuyện xưa, nhưng phần khiến nàng khó hiểu nhất chính là khúc này. Trên đời này không thiếu những bậc phụ mẫu không ra gì với người khác, nhưng lại đặc biệt yêu thương hài tử nhà mình.

Đặc biệt trong trường hợp này, tiểu thiếu gia còn là nhi tử độc nhất của hai người bọn họ, tại sao bọn họ lại khiến cho nhi tử của mình không thân cận, thậm chí còn chán ghét phụ mẫu?

“Về chuyện này ư? Ta nghe phụ thân ta nói vì đại ca quá hy vọng nhi tử của mình lớn lên ưu tú, bởi vậy khi Hoài Ca còn nhỏ, đại ca ta đối xử quá mức khắc nghiệt với hắn. Lại nói, phu thê hai người bọn họ vốn là người ích kỷ, có thể yêu thương hài tử của mình được bao nhiêu, hắn thận cận với bọn họ mới lạ đó. Năm ấy lúc Hoài Ca trở về, trên người hắn còn mang theo không ít vết thương cũ, toàn thân đầy thương tích, chẳng giống thiếu gia chút nào, may mắn sau khi được phụ thân ta đón về đã bình phục trở lại.”

Bằng không chẳng biết hài tử ngoan ngoãn đó đã bị hai người kia biến thành bộ dáng gì rồi.

Liễu Kiều ăn uống no đủ lại kể hết chuyện xưa, thời gian cũng dần tới lúc nàng ấy ngủ giấc chiều, Lê Tường rất biết ý, đã lên tiếng từ biệt rồi đi xuống lầu.

Mãi cho đến khi rời khỏi tiệm sách thật xa, nàng mới phản ứng lại kịp, nàng đã quên bỏ lại túi tiền ở chỗ Liễu Kiều rồi.

Phản ứng đầu tiên của nàng đó là mau chóng quay lại trả tiền, kết quả vừa quay đầu một cái đã thấy tiệm sách nhà người ta đóng cửa rồi.

Quên đi, tiệm sách cũng không có chân để chạy, ngày mai lại mang trả cũng được.

Lê Tường cất kỹ túi tiền rồi vội vàng trở về cửa hàng cùng biểu tỷ bận rộn xử lý công việc.

Thế nhưng, từ khi nghe thấy lời cảnh báo của Liễu phu nhân về khả năng sẽ có người tìm tới cửa gây chuyện, tới tận khi trở về cửa hàng, tâm tình của nàng cũng không bình tĩnh lại được.

Nếu như thật sự có người tới kiếm chuyện, vậy trong tiệm nhà nàng chỉ có phụ thân và Lạc Trạch, hai người đó có thể ngăn cản được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-207.html.]

Đã vậy, nàng lại không tiện nói chuyện nào với người trong nhà, vì vậy một mình nàng cứ mỗi ngày vừa bận rộn lo chuyện buôn bán vừa lo lắng đề phòng.

Lo lắng vài ngày, kết quả tình hình vẫn cứ sóng êm biển lặng, chưa thấy bất kỳ người nào tìm tới trước cửa nhà nàng để gây chuyện hết. Dần dần nàng cũng buông lỏng chuyện này, không còn nghĩ tới nó nữa.

“Tương Nhi, đã xong cá hương thịt ti của bàn số 3 chưa?”

“Rồi rồi, sẽ có ngay!”

Bị khách nhân thúc giục, Lê Giang đành phải bước vào sau bếp. Cũng vừa vặn, nữ nhi nhà hắn đã bỏ đồ ăn ra đĩa rồi, hắn lập tức bưng ra ngoài.

Ngay khi mới đặt đồ ăn xuống, hắn đã nhìn thấy không ít người bước vào trong tiệm, trực tiếp phủ kín hết những bàn ghế trống bên trong.

Đám người này còn mang theo đao kiếm, thoáng nhìn qua đã khiến kẻ khác khiếp sợ.

“Khách quan, các ngươi chọn món gì……”

“Đại Giang thúc?!”

Lê Giang chưa kịp nói xong đoạn hội thoại quen thuộc, đã bị một người trong số bọn họ cắt ngang, một tiếng “Đại Giang thúc” đã khiến hắn lập tức phản ứng lại.

“Tứ oa! Là ngươi sao? Trời đất, biến hóa của ngươi quá lớn, ta không kịp nhận ra.”

Ngũ Thừa Phong có chút ngượng ngùng cười cười, hắn lập tức đứng dậy giới thiệu: “Đại Giang thúc, những người này đều là các huynh đệ trong tiêu cục, chúng ta vừa trở về được nửa ngày, vừa vặn đi ngang qua đây, thấy một cửa hàng mới mở, rồi tò mò ghé qua. Không nghĩ tới nơi này lại là của nhà các ngươi.”

Đúng là bảng hiệu ghi rõ ràng Lê Gia Tiểu Thực… là hắn không nghĩ tới mà thôi.
 
Chương 208


“Đại Giang thúc, trong tiệm có món gì ngon? Ngươi đề cử cho ta đi.”

Lê Giang nghe xong thoáng sửng sốt.

“Đề cử ư? Ừm… ta nghĩ là các ngươi nên chọn ăn mì hơn là ăn cơm. Trong thực đơn các món mì của nhà chúng ta có món mì trụng dầu và sủi cảo là thơm nhất, nhưng nếu các ngươi muốn ăn cơm vậy có thể chọn hai, ba món xào làm đồ ăn chính. Trên tường có treo hết rồi, ngươi nhìn xem muốn ăn thứ gì.”

Lúc này Ngũ Thừa Phong mới nhìn thấy thực đơn treo sẵn trên tường.

Vừa nhìn một cái, hắn đã sửng sốt. Phải biết rằng, trong chuyến đi vừa rồi, hắn đã đi qua không biết bao nhiêu những tửu lầu, khách điếm, thế nhưng hắn lại chưa bao giờ thấy những món ăn trên kia. Chẳng lẽ Tương nha đầu kia làm chủ bếp?

“Thừa Phong, nhiều đồ ăn như vậy, ta nhìn một lát đã muốn hôn mê rồi, ngươi tới chọn đi.”

Ngũ Thừa Phong: “……”

Hắn từng được ăn món cơm trộn của Tường nha đầu, nhưng không dám tự tin quá về tay nghề của nàng.

“Vậy cứ mang cho mỗi người một chén mì trụng dầu trước đi.”

Lê Giang đếm được tám người cả thảy.

“Vậy các ngươi đợi một lát nhé, rất nhanh ta sẽ bưng mì ra.”

Hắn dùng khăn lau qua cái bàn, vẻ mặt đầy ý cười bước vào phòng bếp.

“Tương Nhi, bên ngoài gọi tám chén mì trụng dầu, chén lớn nha.”

“Ta nghe thấy rồi, là Ngũ tứ ca áp tiêu trở về ư? Một chuyến hắn đi hơn một tháng, thật không dễ dàng.”

Lê Tường vừa cảm thán vừa vớt sủi cảo đã chín từ trong nồi ra, sau đó mới múc một bát canh chua ăn kèm, đưa cho phụ thân.

“Đây là sủi cảo canh chua của bàn số 6. Ta sẽ làm mì trụng dầu ngay, bảo bọn họ chờ trong chốc lát. Biểu tỷ, phải làm tám chén mì trụng dầu nên hơi thiếu hành một chút, ngươi thái thêm đi.”

“Ừm ừm!”

Động tác của Quan Thúy Nhi rất nhanh, Lê Tường vừa cán xong mì, nàng ấy đã thái xong hành. Từng vắt từng vắt mì được thả vào nồi nước luộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-208.html.]

Có điều lượng mì sợi đủ cho tám chén hơi nhiều, một nồi luộc không đủ được, vẫn phải dùng tới hai nồi mới ổn thoả.

Rất nhanh chóng, mì trụng dầu đã xong xuôi, Lê Tường còn đặc biệt thái thêm bốn đĩa thịt hầm để phụ thân mang ra bên ngoài tặng cho bốn bàn bọn họ.

Chẳng mấy khi gặp được hàng xóm trong thành, quan hệ giữa hai bên lại không tệ lắm, tặng bọn họ chút thịt kho cũng là chuyện nên làm.

“Đại Giang thúc, thịt này là……”

“Đây là trong tiệm tặng. Đây là lần đầu tiên ngươi tới đây, trong lòng ta rất vui vẻ. Đừng khách khí, mau ăn mau ăn đi, nếm thử tay nghề của muội tử ngươi. Ở trong thành này, quá hiếm khi gặp được người quen, sau này có rảnh nhớ thường xuyên tới đây……”

Nói đến đoạn này, đột nhiên Lê Giang nhớ tới Ngũ Đại Khuê cùng với nữ nhân tên Ngọc Nương kia cũng từng tới đây một lần, không hiểu sao hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

“Các ngươi, các ngươi ăn trước đi, ta qua lau dọn cái bàn này.”

Ngũ Thừa Phong đáp một câu, đang muốn cúi đầu ăn mì, đột nhiên phát các huynh đệ trên bàn đều hướng về phía hắn nở một nụ cười bí hiểm.

“Thừa Phong tiểu huynh đệ, ngươi còn có một muội tử ở nơi này nha? Muội tử gì vậy?”

“Đi đi đi! Ăn mì của ngươi đi! Là muội tử nhà hàng xóm thôi mà, đừng nói bừa.”

“Nha! Vậy chẳng phải là thanh mai trúc mã ư?”

Một đám người đùa giỡn nhưng cũng không dám quá mức. Rốt cuộc ông chủ nhà người ta vẫn đang lau dọn bàn ở đằng trước, bởi vậy mấy người này chỉ trêu đùa hai câu rồi lập tức cúi đầu ăn mì.

Có điều mới nếm thử một miếng…

“Oa! Mì sợi này dai kinh người nha! Mùi vị cũng tuyệt hảo! Còn ngon hơn mấy món chúng ta ăn bên Quân Châu kia!”

“Ừm! Đúng là ngon hơn bên kia nhiều!!”

“Đột nhiên ta có một loại cảm giác mình vừa khai quật được bảo vật……”

Nghe thanh âm ríu rít của các huynh đệ, Ngũ Thừa Phong cũng sợ ngây người. Đây thực sự là mì sợi do Tương nha đầu kia làm ư?
 
Chương 209


Tay nghề như thế, không hề kém chút nào so với những sư phụ có thâm niên trong nghề.

Nửa tháng trước hắn từng được ăn một chén mì nước ở Quân Châu bên kia, lúc ấy hắn còn ngỡ rằng đó là món mì ngon nhất hắn từng được ăn, không nghĩ tới Tương nha đầu còn làm ngon hơn bên đó.

Ập vào mặt hắn chính là mùi hương cay tê người của ớt, dụ hoặc khiến người ta chảy nước miếng.

Ở bên ngoài cách cửa hàng không xa, có ba tên côn đồ đang dùng sức nuốt nuốt nước miếng, bọn họ thương lượng với nhau: “Trong cửa hàng kia đang có một đống người của tiêu cục, lúc này chúng ta không nên đi vào đâu.”

“Đợi chút đi, chờ bọn họ đi rồi chúng ta lại vào. Bọn người kia thích xen vào những chuyện bất bình, chỉ sợ chúng ta vừa đập phá đồ đạc xong cũng không đi nổi.”

Ba người thương lượng xong, cũng không chần chừ thêm nữa, lập tức đi tìm một cái cầu thang gần đường sông để né tránh.

Ngay lúc Lạc Trạch đi ra bên ngoài rửa chén, lại vừa vặn chạm mặt bọn chúng, hắn vô tình ngước nhìn lên, không nghĩ tới lại gặp phải người quen.

Đương nhiên, là Lạc Trạch quen bọn họ nhưng ba người kia lại không nhận ra Lạc Trạch. Suy cho cùng Lạc Trạch của bây giờ chẳng hề giống thiếu niên lôi thôi, suy sụp của những ngày trước đó.

Ba người kia đang ngồi trên cầu thang vừa tán gẫu về những chuyện vụn vặt xảy ra gần đây trong thành vừa nhìn chằm chằm vào Lê Gia Tiểu Thực, lại không thèm liếc mắt Lạc Trạch một cái.

Lạc Trạch cũng không tới trêu chọc bọn họ, hắn vừa múc nước xong đã lập tức trở về trong phòng bếp.

“Lê Tường, bên ngoài có chút không đúng.”

“Hử? Cái gì không đúng? Là những khách nhân đeo đao đó ư? Đó là người của tiêu cục, không sao đâu.”

“Không phải bọn họ, là ba tên côn đồ bên ngoài cơ. Trước kia, thời điểm ta còn thường xuyên giao du cùng đám du côn phụ cận, rất hay gặp ba người bọn họ. Mấy người đó tuyệt đối không phải hạng người tốt lành.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-209.html.]

Lạc Trạch sợ nàng không tin, còn kéo Lê Tường ra ngoài lặng lẽ nhìn thoáng qua.

“Ngươi nhìn thấy không? Bọn họ vừa nói chuyện với nhau, vừa nhìn chằm chằm vào cửa hàng chúng ta. Phỏng chừng đám tiêu sư kia vừa đi, ba người bọn họ lập tức sẽ tiến vào kiếm chuyện gây sự.”

Lê Tường nhìn rất rõ ràng, đúng là bọn họ hành động y như những lời Lạc Trạch nói.

Nàng đã lo lắng vài ngày rồi, rốt cuộc bây giờ cũng nhìn thấy người tới, thật ra trong lòng nàng không có chút lo lắng sợ hãi nào, nếu có chỉ là kiên định mà thôi.

“Vấn đề này không lớn, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ trước đi.”

Lê Tường trở lại trong phòng bếp, dặn dò biểu tỷ vài câu, để nàng ấy qua tiệm sách chuyển lời. Nếu Liễu phu nhân đã nói trước, có phiền toái phải qua gọi nàng ấy ngay, vậy nàng cũng nên thông báo cho nàng ấy một tiếng mới đúng. Nói gì thì nói, một gia đình bình dân như nhà nàng, đâu thể đối kháng được với vị phu nhân kia?

Hôm nay chỉ có ba tên côn đồ tới, rất dễ tống cổ bọn chúng đi, nhưng nếu không trừ tận gốc, chắc chắn việc làm ăn nhà nàng sẽ không tiếp tục được.

Nghe lời nàng nói, Quan Thúy Nhi vội vàng tới mức chưa kịp rửa sạch tay đã chạy sang tiệm sách rồi. Lúc này đám người Ngũ Thừa Phong ở bên ngoài cũng ăn gần xong chén mì của bọn họ.

Lê Giang chỉ tính tiền cho bọn họ bằng giá chén mì nhỏ. Tuy một chén chỉ bớt đi hai đồng bối, nhưng tất cả bọn họ đều nhận ân tình này. Hơn nữa đồ ăn trong cửa hàng này không tệ, một đám đều nói nhất định sau này lại tới đây ủng hộ.

Đoàn người ra khỏi cửa hàng, dọc theo đường sông từ từ trở về tiêu cục.

Sau khi xác định người của tiêu cục đều đi cả rồi, lúc này ba tên côn đồ mới nghênh ngang tiến vào cửa hàng, sau đó mỗi người gọi một chén mì thịt miếng.

Được nữ nhi nhắc nhở từ trước, cho nên Lê Giang luôn chú ý tất cả mọi động tác của ba người này.
 
Chương 210


Từ lúc gọi món đến lúc ăn mì, bọn họ đều tỏ ra rất bình thường, chỉ là ngay lúc chuẩn bị ăn xong, một người trong số bọn họ rút nhanh một cái ống trúc từ trong lòng n.g.ự.c ra, tiếp theo trút ngay thứ bên trong vào bát nước dùng.

“Này! Tại sao trong bát mì của các ngươi lại có con gián?! Trời đất ơi, cửa hàng của các ngươi làm ăn bẩn thỉu thế này ư?

Mở hàng bán thức ăn, điều quan trọng nhất chính là sạch sẽ. Nếu hôm nay có thể chứng minh được Lê Gia Tiểu Thực này làm thức ăn không sạch sẽ, vậy về sau còn ai dám qua bên này ăn uống nữa? Kể cả vẫn còn người tới thì lượng khách cũng giảm ít nhất là một nửa.

Kỳ thật ngay từ đầu, mệnh lệnh ba người này nhận được chính là bỏ thuốc vào đồ ăn, ăn xong thì làm ầm ĩ lên một chút.

Nhưng ba người này ai cũng ích kỷ, ai cũng không muốn thương tổn thân thể của mình, cho nên mới bàn bạc mang theo một con gián qua.

Con gián cũng là một thứ rất ghê tởm, bọn họ vừa kêu lên, vài vị khách nhân khác trong tiệm cũng lập tức ngừng đũa. Thậm chí còn có người nhìn thấy con gián trong bát của bọn họ đã ghê tởm tới mức phun ngay đồ ăn tại chỗ.

“Ông chủ Lê, các ngươi làm buôn bán như vậy không phải đã phụ lòng hàng xóm láng giềng ư? Làm thức ăn mà bên trong có con gián! Ta cực cực khổ khổ kiếm được chút tiền muốn vào cửa hàng của nhà ngươi hưởng thụ chút thời gian thư thái. Nhưng kết quả thì sao?! Hôm nay ngươi không giải thích cho rõ ràng, ta nhất định không để yên chuyện này!”

Hiển nhiên là Lê Giang không thể nhận chuyện này được.

“Tiểu huynh đệ, nói chuyện cần phải dựa vào lương tâm nha. Phòng bếp nhà ta ở ngay đằng sau đây, có sạch sẽ hay không chỉ cần mọi người đi vào nhìn một cái sẽ biết. Nói nữa, ngay lúc vừa rồi bưng mì lên cho các người, tự ta đã cẩn thận kiểm tra qua, tuyệt đối không thể có con gián.”

“Á à! Ngươi đang muốn vu khống ngược lại ta ư? Cho rằng ta tự bỏ con gián vào bát của mình chứ gì?”

Ba tên côn đồ đập cái bàn một cái, rồi hùng hổ đứng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-210.html.]

Nghe thấy động tĩnh Lê Tường vội vàng rửa tay sạch sẽ rồi đi từ phía sau lên.

“Có phải ngươi thả con gián hay không, trong lòng ngươi biết rõ ràng, mọi người đều biết loại côn trùng như con gián này hôi thối vô cùng. Nếu ngay từ đầu nó có mặt ở trong chén, có loại mùi hôi thối như thế, mà ngươi còn cố nuốt hết cả bát mì? Nếu ngươi thực sự làm được như vậy, đúng là tiểu nữ này phải bội phục sát đất rồi.”

Mấy khách nhân bên cạnh bình tĩnh ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, nhất thời bọn họ cũng biết được ai đúng ai sai, hoàn toàn ở một bên xem náo nhiệt.

Ba tên côn đồ cảm thấy bên mình hơi đuối lý, nhưng lại không thể rút lui có trật tự, vì vậy chỉ có thể tiếp tục làm lớn chuyện lên.

“Ngươi bớt nói những lời mê hoặc người khác đi. Ta chỉ biết con gián này xuất hiện ở trong chén mì nhà các ngươi! Các ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng cho ta!”

“Vậy ngươi phải chứng minh được nó chính là gián của nhà chúng ta mới được, ai biết có phải từ nơi đâu xuất hiện vài tên gia hỏa lòng dạ hiểm độc, cố ý vứt gián vào chén mì nhà ta để vu oan hãm hại hay không!”

“Ngươi, đồ nha đầu thúi, ngươi mắng ai lòng dạ hiểm độc hả?”

Một tên côn đồ thẹn quá thành giận, trực tiếp hắt chén mì có con gián kia vào Lê Tường. Lê Giang đang đứng ở phía sau nữ nhi, lại cách một vị khách nhân, theo bản năng hắn muốn lao lên kéo nữ nhi né tránh. Không nghĩ rằng có người còn lao tới chắn trước mặt nữ nhi nhanh hơn hắn.

Kỳ thật Ngũ Thừa Phong có mặt ở đây cũng khá trùng hợp. Số là hắn vừa đi được một đoạn, bỗng nhớ ra mình chưa chào hỏi qua Quan thị.

Ngần ấy năm ngoại trừ Đại Giang thúc, chỉ có Quan thị đối xử không tệ với hắn.
 
Chương 211


Ngũ Thừa Phong cảm thấy nếu mình đã bước vào cửa hàng nhà bọn họ, còn nói chuyện vài câu với Đại Giang thúc, kiểu gì cũng nên chào hỏi một câu với Quan thẩm mới phải đạo.

Lại nói, trong lòng n.g.ự.c hắn vẫn còn chuỗi vòng tay vỏ sò, hắn cũng tính toán nhân cơ hội này đưa cho Lê Tường.

Hiện tại hắn vẫn chỉ là một tiểu đồ đệ, không có bao nhiêu thời gian tự do hoạt động, tặng luôn bây giờ cũng đỡ phải lăn tăn.

Cho nên Ngũ Thừa Phong mới nói một tiếng với các huynh đệ rồi quay trở lại cửa hàng. Nào ngờ vừa đến cửa, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào, lại lơ ngơ thò mặt vào bên trong, lập tức bắt gặp khoảnh khắc một chén mì thẳng tắp hắt về phía Lê Tường.

Lúc ấy hắn có thể tiếp được cái chén, nhưng chắc chắn nước dùng bên trong sẽ tưới lên mặt tiểu nha đầu kia, cho nên hắn dứt khoát dùng phía sau lưng mình chắn trước mặt tiểu nha đầu ấy.

Lê Tường hoảng sợ, theo bản năng nàng nhắm chặt mắt lại, còn lấy hai tay che kín cả khuôn mặt mình, kết quả chẳng thấy chuyện gì xảy ra hết. Chỉ nghe bịch bịch một tiếng, sau đó là choang một tiếng, cái chén đã rơi xuống đất vỡ tan nát.

“Thừa Phong……”

“Có sợ không?”

Lê Tường lắc đầu, tiếp theo nàng vòng qua bên người hắn, nhìn thấy phía sau lưng hắn một mảng chật vật lại thêm mặt đất đầy nước dùng lênh láng, trong lòng nàng cực kỳ tức giận.

Vốn dĩ nàng còn muốn chờ người của Liễu phu nhân bên kia qua mới giải quyết, nhưng tới mức này, hỏi nàng làm sao mà nhịn nổi nữa?

“Phụ thân, vừa rồi ngươi có nhìn cẩn thận không? Là ai ném con gián vào trong chén?”

“Nhìn rõ ràng rồi, là tên béo nhất kia. Lúc nãy hắn đựng con gián trong ống trúc, hiện giờ ống trúc đó vẫn còn giấu trong n.g.ự.c hắn.”

Vừa nghe lời này, Ngũ Thừa Phong lập tức tiến lên bắt tên béo nhất kia. Hai tên khác còn muốn ra tay, lại bị hắn đá cho một cước b.ắ.n sang bên cạnh.

Tên béo nhất kia cũng là tên vô dụng nhất, chỉ cần khẽ nắm cổ một cái là đối phương lập tức đi vào khuôn khổ.

Lê Giang tiến lên lục soát người hắn, quả nhiên đã lấy ra một cái ống trúc nhỏ. Các khách nhân lập tức hiểu hết mọi chuyện, chắc chắn ba người kia muốn tới gây chuyện đây mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-211.html.]

“Hừ! Nhàn rỗi không có chuyện gì làm còn muốn qua đây cản trở chúng ta dùng bữa ư?”

Biết con gián này không phải xuất phát từ trong phòng bếp, trong lòng tất cả mọi người thoải mái hơn nhiều, bọn họ dứt khoát vừa thưởng thức món ăn vừa xem náo nhiệt.

Bằng chứng đã lù lù trước mắt, nhưng ba người kia vẫn c.h.ế.t sống không nhận, còn nói cái ống trúc này để đựng dế, bất chấp mùi hôi thối gay mũi bên trong, bọn chúng nhất quyết kêu oan.

Ngũ Thừa Phong đề nghị Lê gia nên trực tiếp đưa bọn chúng đến quan nha, kể cả khi người ta chỉ coi đây là chuyện nhỏ, không thèm để ý nhiều, cũng sẽ nhốt bọn họ mấy ngày, làm như vậy bọn họ sẽ thành thật hơn một chút.

“Tương Nhi, ngươi nói như thế nào?”

Lê Tường cũng không có ý kiến, nếu thả ba người này chắc chắn sẽ gây nên tai hoạ, vẫn nên ném chúng cho quan nha, cho chúng ngốc vài ngày trong đó mới hợp lý.

Nàng đang muốn gật đầu, bỗng nhiên lại có hai người bước vào cửa. Một người là biểu tỷ vừa mới đi truyền, còn người còn lại là…… Hả? Tần Lục Gia?

“Nha! Lại có người dám tới địa bàn của ta gây chuyện!”

Ba tên côn đồ vừa ngước mắt lên, thấy người tới là ai, sắc mặt bọn chúng lập tức trắng bệch.

“Lục, Lục, Lục, Lục Gia!!”

Tần Lục híp mắt đi vào cửa hàng, tìm một cái bàn trống ngồi xuống.

Rõ ràng chỉ là một người, thế nhưng khí thế phát ra trên người hắn chẳng khác nào đại lão mang theo một đám tiểu đệ bên người, loại khí thế này không phải người bình thường có thể bắt chước được.

“Ba vị tiểu huynh đệ này nhìn lạ mắt ghê, vừa tới An Lăng không lâu hả?”

Ba tên côn đồ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng hai tên kia đẩy cho tên béo nhất trả lời.
 
Chương 212


“Lục, Lục Gia, chúng tiểu nhân vừa vào An Lăng không đến hai tháng ……”

“Hai tháng ư…… Thế cũng đủ lâu rồi. Chẳng lẽ người dẫn các ngươi vào đây không giảng quy củ cho các ngươi ư? Toàn bộ dãy phố này đều là sản nghiệp của phu nhân ta, tên mắt mù nào dám phái các ngươi tới đây phá quán hả?!”

“Là, là, là! Là cái kia Tiền lão đại! Là hắn nói, nói chúng ta qua bên này gây chuyện một hồi, sau đó cho chúng ta mỗi người hai ngân bối.”

Ba tên côn đồ luống cuống tay chân lấy hai ngân bối từ trong n.g.ự.c ra rồi run rẩy đặt lên bàn.

“Lục Gia! Là chúng tiểu nhân không hiểu quy củ đã tới mạo phạm! Cầu Lục Gia giơ cao đánh khẽ thả cho chúng tiểu nhân một con đường sống!”

Tần Lục tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ cầm lấy sáu ngân bối kia, sau đó quay đầu giao cho Lê Tường.

“Có mỗi sáu ngân bối, keo kiệt thật.”

Mỗi……

Lê Tường nhấp nhấp miệng, đúng là đống bạc này ở trong mắt Tần Lục và phu nhân của hắn chẳng khác gì đất cát dưới mặt đất. Người ta gai mắt thứ thô tục này!

“Tương nha đầu, ngươi nói xem nên xử trí ba người này như thế nào?”

“A? Ta không biết, Lục Gia, ngươi cứ xem nên làm thế nào thì làm.”

Lại nói, dù sao đây cũng là chuyện nội chiến của Liễu gia bọn họ, nhà mình chỉ bị liên luỵ mà thôi, về tình về lý đều nên để cho bọn họ đi giải quyết.

“Được, cửa hàng nhà ngươi còn phải buôn bán, ta không tiện quấy rầy. Ta sẽ mang người đi, về sau bảo đảm sẽ không có người nào tới đây quấy rối nữa, ngươi cứ an tâm bán đồ ăn của ngươi đi.”

Hiện tại thứ Lê Tường muốn được nghe nhất chính là lời bảo đảm này của Tần Lục. Nhà mình không có căn cơ trong thành, chỉ cần có một nhân vật hơi lớn một chút tới đây, nhất định sẽ ảnh hưởng tới việc buôn bán của nhà mình. Nhưng có những lời này của hắn, Lê Tường cũng an tâm hơn rồi.

Tục ngữ nói rất đúng, tựa cây to dễ hóng mát.

Cứ như vậy, ba tên côn đồ kia đã bị hai người không biết xuất hiện từ đâu mang đi rồi, Tần Lục cũng theo bọn họ rời đi. Cuối cùng trong tiệm cũng trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có.

Có điều trên mặt đất vẫn là một mảnh hỗn độn, phía sau lưng Ngũ Thừa Phong cũng một mảnh chật vật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-212.html.]

Đám lộn xộn trên mặt đất đã có Lạc Trạch cầm công cụ ra dọn dẹp, Lê Tường cũng đưa Ngũ Thừa Phong ra sau bếp, để phụ thân nàng dẫn hắn lên lầu thay quần áo.

“Biểu tỷ, ta đã bảo ngươi qua báo chuyện này cho Thanh Chi mà, vì sao Tần Lục Gia lại tới?”

“Ta đi tìm Thanh Chi kia, chỉ là Liễu phu nhân lại bảo nàng ấy đi tìm Tần Lục Gia. Phu nhân nói, chuyện này cần Tần Lục Gia ra mặt mới có thể chấm dứt hậu hoạn về sau.”

Lê Tường gật gật đầu, nàng đã hiểu.

Một nửa sản nghiệp của Liễu gia đều do một tay Tần Lục xử lý, người hay ra mặt xử lý mọi chuyện nhất cũng là Tần Lục Gia. Người ta biết hắn, nhưng chưa chắc đã biết Liễu phu nhân và Thanh Chi.

Lại nói, chuyện này xảy ra cũng vừa lúc, xử lý gọn gàng xong, nửa ngày còn lại có thể thành thật buôn bán.

“Lê Tường, bàn số 3 muốn hai phần thịt xào!”

“A! Có ngay!”

Nhanh như vậy đã có người gọi món, cũng có nghĩa là việc làm ăn nhà nàng không hề bị ảnh hưởng bởi khúc nhạc đệm hồi nãy. Lê Tường rất vui vẻ, nàng lập tức ra tay bắt đầu làm món thịt xào.

Chờ sau khi Ngũ Thừa Phong thay quần áo của Lê Giang bước xuống dưới, hắn đã nhìn thấy bộ dáng mọi người bận rộn trong phòng bếp.

Người ta đang bận rộn như vậy, hắn cũng ngại ngùng đi vào gọi người ra tặng lễ vật, cuối cùng cũng chỉ có thể nói mấy câu với Quan thị rồi rời đi.

Thời điểm đi đến cửa sau, lại nghe thấy có người gọi hắn.

“Ngũ Thừa Phong!”

“Hử? Có chuyện gì vậy?”

“Ngươi không nhớ ta ư???”

Lạc Trạch rất xấu hổ, hoá ra chỉ có một mình hắn luôn giữ mãi trong lòng chuyện muốn tìm đối phương đánh nhau.
 
Chương 213


Lạc Trạch quả thật không ngờ đối phương căn bản chẳng nhớ nổi hắn là ai.

“Chúng ta quen nhau ư?”

Ngũ Thừa Phong nghiêm túc đánh giá Lạc Trạch một phen, nhưng hắn chẳng có chút ấn tượng nào.

Chẳng qua lúc người này gọi tên hắn, bỗng nhiên trong lòng hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc. Phải nói là từ trên người đối phương, hắn cảm nhận được một chút chán ghét, y như tên gia hoả hư hỏng ở trấn trên kia.

“Họ Lạc?”

“Ừm, hừ!”

Lạc Trạch khiêu khích nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Hôm nào rảnh không, hai chúng ta lại đánh một trận, phân ra thắng bại.”

“Nhàm chán……”

Ngũ Thừa Phong căn bản là không thèm để ý tới loại tiểu tử thúi ăn no cơm không có chuyện gì làm này.

Từ trước kia, lúc còn ở trấn trên, mỗi ngày hắn chỉ nghĩ đến chuyện nên tích cóp tiền như thế nào rồi kiếm tiền như thế nào, cuối cùng là nên làm như thế nào để học được càng nhiều thứ hơn.

Thế nhưng Lạc Trạch lại một mực muốn kéo hắn gia nhập vào nhóm những tên côn đồ của gã, dĩ nhiên là hắn không đồng ý. Không đạt được mục đích, mỗi lần bắt gặp, kiểu gì Lạc Trạch cũng tới bới lông tìm vết rồi kiếm cớ đánh hắn một trận, nhưng lần nào cũng vậy, tên kia chẳng đánh lại hắn.

Thế nhưng có tên kia cũng vui. Thử nghĩ lại ngày đó, hắn mệt mỏi cả một ngày, có người tới kiếm chuyện để bản thân hắn xả bực một hồi, cũng rất thoải mái.

“Họ Lạc, nếu đã có việc làm, vậy thì thành thật kiên định mà làm đi, đừng gây thêm phiền toái cho Đại Giang thúc của ta.”

Ném lại những lời này, sau đó Ngũ Thừa Phong lập tức rời đi, khiến cho Lạc Trạch bực bội tới tới lui lui, dùng hết sức chà chà đống bát đũa kia.

Chạng vạng Bạch lão bản lại tới, chẳng qua lúc này hắn không đặt trước một trăm cân thịt hầm nữa, mà nâng lên tới hai trăm cân. Qua con số này cũng thấy món thịt kho bán ở cửa hàng rượu hút hàng tới mức nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-213.html.]

Cả Lê Tường cũng trông mà phát thèm.

Hiện giờ món tiền lớn nhất nhà nàng kiếm được chính là nhờ vào món thịt hầm này, chỉ riêng một khách hàng lớn là Bạch lão bản một ngày cũng kiếm được hơn tám trăm đồng bối. Mấy ngày này tích cóp lại, cộng thêm chỗ ngân bối Liễu thiếu phu nhân thưởng cho, nàng suy đoán số ngân bối nhà mình đã đạt tới con số hơn 80 rồi.

Đó là chưa tính tới hai mươi ngân bối còn dư lại từ vụ mua bán tay nghề làm bột mì.

Mới một tháng đã có trong tay hơn 100 ngân bối, như vậy, mục tiêu một ngàn ngân bối của nàng cũng không còn xa nữa.

Có phải nàng nên bớt thời giờ đi dạo tửu lâu một chút hay không!!

Lê Tường vừa hưng phấn được một lát đã phát hiện ra dùng ba cái nồi nhà nàng thì căn bản không hầm được hết hai trăm cân hàng Bạch lão bản đặt.

Cũng may chuyện này không khó, chỉ cần đi mua thêm mấy cái nồi nữa về, cũng mua thêm một cái bếp lò tạm thời, dù sao buổi sáng bọn họ cũng sẽ qua lấy thịt hầm, không ảnh hưởng tới việc mua bán trong tiệm.

Chỉ là quá mệt mỏi.

Bởi vì trong phòng bếp đã không còn vị trí để đặt bếp lò, chỉ có thể mang bếp lò tạm thời đó ra cửa sau. Nói như vậy, nhất định phải hầm thịt sớm hơn bình thường.

Nhưng sớm tới mức nào đây? Chắc là giờ Dần ( 3 giờ sáng) đã phải bỏ lên hầm rồi. Một hai ngày còn được, nhưng nếu ngày nào cũng vậy thì chắc mệt muốn c.h.ế.t người rồi.

Lê Tường lập tức có chút do dự, bỗng dưng nàng hơi nhụt chí, không muốn nhận đơn đặt hàng lớn như vậy, chỉ muốn nhận một trăm cân như cũ thôi.

Chẳng qua Lạc Trạch và Quan Thúy Nhi lại sôi nổi tự mình lên ứng cử, bọn họ khẳng định mình có thể dậy sớm như thế.

Lạc Trạch đã bị từ chối thẳng thừng, tới buổi tối Lê Tường mới chuyển qua khuyên nhủ biểu tỷ.

“Ta cảm thấy tiền này không kiếm được. Hiển nhiên là phải kiếm tiền, nhưng thân thể của mình cũng phải được chăm sóc. Mỗi ngày đều dậy sớm như vậy sẽ rất có hại cho bản thân mình.”
 
Chương 214


“Để ta nghĩ cách xem, nên làm thế nào để có thể nhận đơn hàng này mà không làm ảnh hưởng tới bản thân mình.”

Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là mở rộng mặt tiền cửa hàng, nhưng…… Cửa hàng này chỉ có diện tích như vậy. Hai nhà liền nhau tuyệt đối không thể xác nhập được.

Đổi cửa hàng thuê cũng không ổn, bên này vừa mới bắt đầu buôn bán, khách hàng cũng mới quen thuộc không lâu, đột nhiên muốn dọn đi, khẳng định sẽ mất đi số lượng lớn khách hàng.

“A! Ta ngốc quá!”

“Làm sao vậy biểu muội? Ngươi nghĩ ra cách rồi?”

Lê Tường nghiêng người qua, cười rất vui vẻ nói: “Chúng ta vẫn làm như bây giờ, buổi sáng cung ứng một trăm cân, chờ đẩy đi một trăm cân, lại tiếp tục hầm thêm. Lại nói, bọn họ cũng không thể bán một lần xong hết 100 cân đó được. Chờ bọn họ bán gần xong, ít nhất cũng mất chừng hai canh giờ, đến lúc đó bảo bọn họ lại một lần nữa qua lấy một trăm cân dư lại. Ta đúng là ngốc quá, tới tận bây giờ mới nghĩ ra.”

Hai tỷ muội lập tức hưng phấn lên, lăn qua lộn lại một hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Lê Tường thức rất sớm, nàng bị mùi hương dưới lầu gọi dậy, đại khái là ngửi được mùi hương này, trong mộng đều hiện lên những món ngon của thời hiện đại, khiến nàng thèm tới mức nước miếng chảy ròng ròng, sau đó bị cơn đói dựng dậy.

Xem ra Lạc Trạch còn thức dậy sớm hơn nàng một chút. Khi nàng xuống lầu, bước vào phòng bếp đã thấy hai nồi thịt hầm đang sôi sùng sục trên bếp.

Nói thật, ngày nào cũng ngửi mùi thịt hầm này, nàng cũng thấy hơi ngây ngấy. Tới mức buổi sáng cũng không muốn ninh chút cháo ngô ăn với thịt hầm và củ cải chua nữa.

“A Trạch, ta nhớ trong tủ chén còn có một miếng thịt, ngươi giúp ta băm một chút, ta dùng nó làm cơm sáng.”

Lê Tường không chút khách khí sai hắn làm việc, đương nhiên nàng cũng bắt tay vào làm việc rồi.

Nàng múc non nửa chậu bột mì ra ngoài, thêm nước vào trong bắt đầu nhào bột, chuẩn bị làm một món đồ ăn mà từ khi tới đây đến giờ nàng chưa từng làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-214.html.]

Phương bắc thích gọi nó là hoành thánh, phương nam thích gọi nó bánh mì, vùng duyên hải thích gọi nó là hoành thánh hoặc thịt dẹt. Tóm lại không cần biết gọi tên nó ra sao, thì bản thân nó chính là một món đồ ăn làm từ vỏ bột mì bọc nhân sau đó thả vào nồi.

Gói thứ này lại không giống gói bánh bao, phải cán lớp vỏ mỏng như phiến lá cây, tạm thời trong nhà còn chưa có ai đủ trình độ cán lớp vỏ hoành thánh này, cho nên nàng chỉ có thể tự mình làm.

Lạc Trạch ở một bên thịch thịch thịch băm nhân, đôi mắt lại thường thường ngó ra ngoài cửa, Lê Tường nhìn qua một cái, sợ hắn không tập trung sẽ băm trúng tay, vì vậy dứt khoát nhắc nhở: “Tối hôm qua biểu tỷ ngủ muộn, sẽ dậy trễ, thế nhưng rất nhanh sẽ đi xuống thôi.”

“Khụ khụ khụ……”

Lê Tường vừa nói xong lời này, chỉ chốc lát sau đã nghe được thanh âm biểu tỷ xuống lầu. Trong lòng hai người hiểu rõ nhưng chẳng ai nói ra cả, chỉ tập trung vào việc của mình.

Chờ sau khi Lạc Trạch băm xong nhân, Lê Tường cũng cán xong lớp vỏ hoành thánh rồi. Một mảng bột hơi mỏng, còn cần phải cắt thành từng hình vuông nho nhỏ nữa.

Nàng chỉ cắt ra vài miếng làm mẫu, còn lại giao phần việc còn lại cho biểu tỷ, bản thân nàng lại chuyển qua công đoạn làm nhân.

Nói đến cũng kỳ quái, ngày thường khi làm nhân, nàng không hề giấu giếm một chút nào, thêm gia vị gì cũng nói cho mọi người nghe rành mạch, nhưng phần nhân người khác làm ra luôn khác hoàn toàn so với phần nhân của nàng, hướng dẫn như thế nào cũng không làm nàng cảm thấy hài lòng được.

Chắc hẳn do bản thân nàng ‘tu luyện’ nhiều năm rồi.

“Biểu muội, sao lại cán lớp vỏ bánh mỏng như vậy. Ngươi đang định làm món gì đây?”

“Làm ra một món ngon nha, ta sắp làm xong nhân rồi, tới lúc đó ta sẽ dạy ngươi gói.”
 
Chương 215


Lê Tường đập một cái trứng gà rồi thả nó vào trong chậu nhân thịt, lại bỏ thêm những gia vị cơ bản như nước tương và muối… vân vân. Vừa mới sáng ra, nàng cũng không muốn làm món điểm tâm quá mức phức tạp, cho nên nàng chỉ chế ra loại nhân đơn giản nhất thôi, nó là nhân thịt hành hoa.

“A, biểu tỷ, ngươi dàn đều lớp vỏ mỏng này lên tay như ta vậy, sau đó lấy cây đũa phết một chút nhân thịt, đặt lên góc lớp vỏ bánh, sau đó cuốn từ hai đầu cuốn lại, tiếp theo mới rút cây đũa ra, cuối cùng dính một chút nước lên hai góc trái phải và vót nhọn nó lên là được.”

Quan Thúy Nhi học rất nhanh, vốn dĩ loại kỹ thuật gói bánh này cũng không đòi hỏi thứ gì quá cao siêu, chỉ cần xem nàng làm chừng hai lần là có thể tự thực hiện được.

“Lạc Trạch, nên nhóm lửa rồi, ngươi đun sôi nước trước đi.”

Sau khi Lê Tường giao việc gói bánh lại cho biểu tỷ, nàng cũng vội vàng đi chế biến món canh súp cho cả nhà. Bởi vì người nhà bọn họ đều thích ăn cay, cho nên món canh súp nàng chuẩn bị cho cả nhà sáng nay chính là súp dầu đỏ.

Rửa một chút rau thơm dùng để trang trí lên trên canh súp, chuẩn bị xong xuôi hành hoa thái và bột tôm, lại thêm nửa chén canh xương hầm và một chút dấm, cuối cùng mới rưới lên trên sa tế do tự tay nàng điều chế.

Bây giờ hoành thánh còn chưa gói xong đâu nhưng phần súp trong chén đã thơm ngào ngạt rồi.

“Nước sôi rồi! Biểu muội, cho tất cả những phần hoành thánh đã gói xong vào nồi ư?”

“Bỏ vào nồi luôn, nhưng chỉ một chút như vậy, sợ rằng chưa đủ ăn đâu.”

Lê Tường nhìn phần nhân và vỏ bánh còn thừa lại khá nhiều kia, nàng thầm nghĩ ăn xong không đủ lại nấu cũng được, dù sao cửa hàng nhà nàng cũng bán đồ ăn mà, làm sao mà đói được?

Loại hoành thánh này có lớp vỏ khá mỏng, nhân khá ít, cho nên chỉ cần bỏ vào nồi một chút thôi, chừng một chén trà nhỏ sau, hoành thành đã chín hết, bây giờ phải nhanh chóng vớt chúng lên, bằng không lớp vỏ bên ngoài sẽ nứt mất.

Sau khi nấu chín lên, lớp vỏ thật mỏng bên ngoài đã biến thành trong suốt, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy lớp nhân hành thái trộn thịt hồng hồng xanh xanh bên trong, tới khi bỏ chúng vào trong chén, lập tức biến thành ba màu hồng xanh trắng đan xen với nhau, nhìn qua đẹp mắt vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-215.html.]

“Thơm quá đi mất……”

Lê Tường múc cho mỗi người một chén đầy, vốn dĩ nàng còn cho rằng chỗ hoàng thánh này không đủ, không nghĩ tới lại khá hoàn hảo. Vừa vặn lúc này phụ mẫu cũng xuống lầu, sau khi chờ hai người đó rửa mặt một chút, cả nhà lập tức ngồi lên bàn.

“Hôm nay có món mới nha, nhìn tinh xảo quá.”

Quan thị nếm thử một ngụm trước, chỉ cảm thấy lớp vỏ bánh kia rất trơn mịn, miếng hoành thánh này không lớn không nhỏ, vừa vặn ăn một miếng hết một cái, ăn xong, bà lại nhấp một ngụm canh súp cay vừa thơm ngon nóng hổi lại tê tê cay cay. Chỉ một ngụm đồ ăn đã khơi gợi lên tất cả sức sống buổi sáng sớm.

“Ăn ngon ăn ngon!”

“Tương Nhi, món đồ ăn mới này chuẩn bị viết lên thẻ bài thực đơn mới ư?”

Lê Tường lắc lắc đầu.

“Món này chỉ để cho nhà chúng ta tự mình thưởng thức thôi. Lại nói, nếu bán ra bên ngoài chắc chắn giá của nó phải bằng sủi cảo, nhưng nhân thịt bên trong hơi ít, bởi vậy ăn sẽ không chắc dạ như sủi cảo. Hơn nữa, làm vỏ bánh rất phiền phức, nếu chỉ để bán vài ba chén mà tốn công như vậy thì không có lời.”

Nàng nói rất rõ ràng, người một nhà cũng không có ý kiến. Sau khi bọn họ an an tĩnh tĩnh ăn xong bữa sáng, lập tức quay về vị trí làm việc của mình.

Lê Giang dẫn Lạc Trạch và Quan Thúy Nhi cùng đi tới chợ bán thức ăn mua sắm nguyên liệu nấu ăn cần thiết của ngày hôm nay, Lê Tường ở lại thu dọn phòng bếp chuẩn bị tốt những thứ cần thiết để làm món thịt hầm.
 
Chương 216


Chờ tới khi người của Bạch gia tới đây lấy hàng, Lê Tường lại qua nói chuyện với Bạch lão bản về biện pháp nàng nghĩ ra hồi tối hôm qua.

Ngay lúc đang đứng chờ người ta đến, đột nhiên nàng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đi về bên này từ ngay đoạn giao lộ không xa.

Ngũ Thừa Phong? Sớm như vậy hắn tới đây làm gì?

“Tương nha đầu, sớm như vậy các ngươi đã mở cửa ư?”

“Đúng rồi, chúng ta cần phải tới chợ bán thức ăn sớm một chút để mua nguyên liệu nấu ăn mang về. Ngươi tới đây ăn sáng ư?”

Ngũ Thừa Phong có chút ngượng ngùng nhéo nhéo lỗ tai, lại lắc đầu nói không phải. Rõ ràng khi ra cửa hắn còn cảm thấy mọi chuyện rất dễ dàng, vậy mà khi thấy người rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Lúc này Quan thị cũng nghe được động tĩnh bên ngoài nên bước ra.

“Là tứ oa ư? Vào ngồi đi. Có phải muốn qua đây ăn sáng không?”

Ngũ Thừa Phong đang muốn nói hắn đã ăn rồi, nhưng bụng hắn đúng là chẳng nể mặt chủ nhân gì hết, hắn chưa kịp nói gì, nó đã phản đối trước rồi. Cũng vì vậy, hắn không dám nói dối nữa, đành phải trả lời thành thật là chưa ăn sáng.

“Vậy vào trong này ăn chút gì đi, Đại Giang thúc của ngươi đi mua đồ ăn rồi. Một lát nữa sẽ trở về.”

Quan thị căn bản không ngờ nổi rằng Ngũ Thừa Phong tới đây tìm nữ nhi của bà.

“Tương Nhi, ta thấy vỏ bánh còn không ít, nhân cũng dư lại khá nhiều, ngươi đi gói cho tứ oa một chén hoành thánh đi.”

“Vâng!”

Lê Tường nhìn nhìn Ngũ Thừa Phong đang ngoan ngoãn ngồi trong một góc, khuôn mặt đỏ bừng, khoé miệng đầy nốt mụn nhỏ nhỏ màu hồng hồng, vì vậy nàng quyết định không làm cho hắn món hoành thánh chan dầu đỏ nữa.

Sau khi gói đủ lượng hoành thánh đầy một bát, nàng bỏ chúng nó vào nồi nước sôi, vừa nấu vừa xé nhỏ một nhúm tảo tía lần trước nàng mua về ra.

Ngay lúc đầu trước khi vận chuyển tảo tía về đây, chắc hẳn người của Bạch Thị Lương Hành đã bỏ một chút vôi() vào thùng đựng hàng, cho nên tảo tía được bảo quản rất tốt, khi cầm lên tay không cảm nhận được nó bị mềm do ngấm nước, ngay bây giờ khi dùng tay xé nhỏ chúng nó ra, còn có một chút cảm giác giòn tan, vỡ vụn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-216.html.]

(

)Vôi để hút nước ẩm trong thùng.

Lê Tường chỉ xé một chút, rốt cuộc sau khi ngâm nở ra, chỗ tảo tía này sẽ bành trướng lên gấp vài lần. Sau khi thả chỗ tảo tía vào nước ngâm, nàng lại thả thêm một nắm tôm khô, hai dạng nguyên liệu nấu ăn này vừa tươi ngon lại cực kỳ nhiều dinh dưỡng.

Cuối cùng chỉ cần bỏ thêm một tí xíu mỡ heo, bột tôm, hành thái và muối là được, thậm chí còn không cần tới canh xương hầm, nhưng nàng chắc chắn hương vị một chén hoành thánh này sẽ khiến người ta ăn ngon tới mức muốn nuốt luôn cả lưỡi của mình.

“Nếm thử nhé?”

Ngũ Thừa Phong nhận chén hoành thánh từ tay nàng, uống trước một ngụm canh, sau đó hai mắt hắn lập tức sáng lên.

Nước canh quá tươi ngon!

“Tương nha đầu, tay nghề của ngươi không hề kém một đầu bếp bậc thầy đâu!”

Lê Tường được khen, tuy trên mặt nàng không thể hiện ra chút cảm xúc nào nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ.

Nhìn Ngũ Thừa Phong cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, nàng nhìn hắn chỉ ăn vài miếng đã hết hơn phân nửa bát, lại hỏi hắn có muốn ăn thêm không.

“Không cần! Một chén lớn như vậy đã đủ ăn rồi, chỉ là món này ngon quá nên ta ăn hơi nhanh thôi.”

Quan thị ở một bên cười nói: “Tứ oa à, ngươi đừng khách khí, chẳng mấy khi gặp được ngươi trong thành, nhớ thường xuyên qua đây chơi nhé.”

Ngũ Thừa Phong rất nghiêm túc gật gật đầu.

“Ta không hề khách khí với ngươi và Đại Giang thúc, chẳng qua hiện tại ta còn phải theo sư phụ học võ, chỉ có thể dành chút thời gian sáng sớm qua đây thôi, chờ khi rảnh rỗi ta sẽ qua bên này gặp ngươi và Đại Giang thúc.”

Hắn uống xong một ngụm canh cuối cùng, lại tự mình mang chén đi rửa.
 
Chương 217


Ngũ Thừa Phong đang chuẩn bị lấy tiền ra đã bị Lê Tường trừng mắt liếc một cái.

“Nương, ngươi xem tứ ca này, mới vừa nói không khách khí đã chuẩn bị bỏ tiền ra trả.”

Ngũ Thừa Phong: “……”

“Ngươi, hài tử này, chẳng qua chỉ là một chén điểm tâm thôi, đâu cần ngươi trả tiền chứ!”

Quan thị không cho hắn lấy tiền, cũng không cho nữ nhi thu, đã vậy còn mắng cho hắn một trận. Ngũ Thừa Phong đành phải buồn bực cất tiền trở về túi.

Lúc này thời gian cũng không còn sớm, hắn còn phải trở về luyện võ. Nghĩ tới chuỗi vòng tay vỏ sò vẫn còn nguyên trong ngực, hắn khẽ cắn môi, lấy hết can đảm mang nó ra ngoài.

Hắn cố giữ vẻ bình tĩnh thản nhiên, lấy nó ra ngay trước mặt hai mẫu nữ nhà Lê Tường, sau đó thẳng thắn nói.

“Tương nha đầu, lần trước ngươi cho ta mười mấy cái bánh bao, coi như giúp đỡ cho ta không ít chuyện. Lúc ấy ta ở Quân Châu bên kia nhìn thấy món đồ chơi này giá cả cũng khá rẻ, nên mua về tặng cho ngươi làm quà cảm ơn. Không đáng giá bao nhiêu tiền, ngươi đừng ghét bỏ.”

Lê Tường vừa nhận chuỗi vòng tay vỏ sò kia, còn chưa kịp phản ứng gì, nương nàng đã mở miệng.

“Trời ạ, thật là xinh đẹp, xinh đẹp như vậy thật sự không đắt ư?”

“Thật mà Quan thẩm! Những thứ này đều là vỏ sò, nhặt trên bờ cát ngoài bãi biển về làm, không tốn nhiều phí tổn. Quân Châu bên kia rất gần bờ biển, vì vậy giá của vòng tay này rất rẻ, chỉ có năm đồng bối, còn không đáng giá bằng một chén mì hoành thánh này đâu.”

Quan thị vừa nghe chỉ có năm đồng bối, lúc này mới để cho nữ nhi nhà mình nhận.

“Tương Nhi, không mau cảm ơn tứ oa đi. Hắn đi xa như vậy còn nhớ mang theo lễ vật về tặng ngươi.”

Lê Tường thật sự thích chiếc vòng tay vỏ sò này, bởi vậy nàng nói lời cảm ơn cũng đặc biệt chân thành, chỉ là nàng nói như vậy lại khiến Ngũ Thừa Phong hơi chút ngượng ngùng.

“Thẩm à, ta còn phải trở về luyện võ, ta đi về trước, hai bên ở rất gần nhau, rảnh rỗi ta lại đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-217.html.]

“Được được được, đi thôi, rảnh rỗi nhớ tới đây chơi.”

Quan thị còn nhiệt tình đưa hắn ra tận cửa, khi trở về hốc mắt bà lập tức đỏ bừng. Lê Tường theo bản năng muốn hỏi, đột nhiên nàng lại nhớ ra nguyên nhân.

Chắc là nương của nàng lại nhớ tới đại ca.

Đại ca nàng lớn hơn Ngũ Thừa Phong chừng ba tuổi. Khi còn nhỏ, hai người bọn họ cũng từng chơi đùa với nhau, mắt thấy tứ oa cách vách đã lớn như vậy rồi, nhưng hài tử của bà lại không biết còn sống hay đã chết, hiển nhiên trong lòng sẽ rất khó chịu.

Trong đầu Lê Tường chỉ có một chút ký ức m.ô.n.g lung vụn vặt, cảm tình của nguyên thân đối với đại ca không được sâu đậm như với phụ mẫu, nhưng nói như thế nào, hai người cũng là người một nhà, ngày sau nếu có điều kiện nhất định phải tìm đại ca.

Nỗ lực một chút có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích.

“Tương nha đầu, món thịt hầm xong chưa?”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Bạch lão bản, Lê Tường lập tức phục hồi lại tinh thần. Hồi nãy nàng đang chuẩn bị bắt tay vào làm nhưng vướng chuyện chuỗi vòng tay vỏ sò kia, lại quên khuấy đi mất phải vớt thịt hầm ra ngoài. Nàng vội vàng bưng băng ghế ra cửa.

“Bạch thúc, ngươi ngồi chờ một lát, bây giờ ta sẽ đi vớt cho ngươi ngay, rất nhanh thôi.”

“Không sao đâu, ta không cần ngồi cũng được. Nha đầu, ngày hôm qua ngươi nói cần phải suy xét một chút, hôm nay suy xét thế nào rồi?”

Hôm nay Bạch lão đại được phụ thân giao cho nhiệm vụ, nhất định phải đặt được hai trăm cân.

Lê Tường cũng không muốn bỏ qua một đơn đặt hàng lớn như thế, nàng lập tức nói lại cho hắn biện pháp tối hôm qua mình đã nghĩ ra.

“Ý của ngươi là, buổi sáng ta có thể kéo một trăm cân đi, giữa trưa lại đến kéo một trăm cân nữa?”

“Đúng! Bằng không nhà ta đâu thể làm một lần được hết 200 cân kia. Thúc à, ngươi cũng biết rồi đấy, nhà ta chỉ có ba nồi sắt làm hàng thôi.”
 
Chương 218


“Nếu tất cả dùng để nấu thịt hầm cho ngươi, vậy còn buôn bán gì nữa? Ngươi cảm thấy cách ta nói thế nào? Nếu ngươi đồng ý vậy ta nhận đơn hàng hai trăm cân.”

Bạch lão đại cân nhắc một chút, theo như lời lão phụ thân nhà hắn nói, vậy thời điểm bán tốt nhất là giữa trưa và trước giờ ăn cơm, nói như vậy, cứ mang đi một trăm cân trước cũng được, chỉ cần buổi tối đủ bán là xong.

“Vậy cứ quyết định thế đi, từ ngày mai, chúng ta đặt trước hai trăm cân thịt hầm.”

“Được rồi!”

Có tiền lời từ hai trăm cân này, lại thêm tiền lời của cửa hàng, như vậy đại khái một ngày sẽ kiếm được hai ngân bối! Lê Tường vui vẻ cực kỳ, suy cho cùng, kiếm tiền càng nhanh thì căn tửu lâu trong mộng của nàng càng tới gần hơn chút nữa.

Một nén nhang sau, người Bạch gia kéo thịt hầm đi rồi, Lê Tường nhận được 800 đồng bối cùng với hai ngân bối tiền đặt cọc hai trăm cân ngày mai.

Lúc này lại đi kêu mấy người phụ thân bổ sung thêm thịt cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể chờ sau khi qua khoảng thời gian bận rộn buổi sáng lại tính sau.

“Tương Nhi, mấy người phụ thân ngươi, bọn họ còn chưa trở về sao?”

“Vẫn chưa, ta ra đằng trước nhìn một cái xem sao.”

Lê Tường vòng ra ngõ nhỏ dõi mắt nhìn, vừa lúc nhìn thấy ba người trở về, phụ thân đeo hai sọt nguyên liệu, Lạc Trạch cõng thịt, biểu tỷ cũng gùi theo không ít. Nàng đi lên giúp đỡ bọn họ, mấy người cùng nhau trở về cửa hàng.

Đại khái là những nữ hài tử đều bị hấp dẫn bởi những món đồ xinh xắn đáng yêu. Rất nhanh sau đó Quan Thúy Nhi đã lưu ý đến trên cổ tay biểu muội đột nhiên xuất hiện một chuỗi vòng tay màu trắng sáng lấp lánh. Rõ ràng trước khi nàng ấy đi, nó còn chưa tồn tại nha.

“Biểu muội, chiếc vòng trên tay ngươi……”

Nàng ấy hỏi rất nhỏ, Lạc Trạch ở bên ngoài cửa cũng không nghe thấy.

Chuyện này cũng chẳng có gì để giấu diếm, Lê Tường lập tức kể chuyện buổi sáng hôm nay Ngũ Thừa Phong tới cửa hàng nói cho nàng ấy nghe.

Nói xong mới ngỡ ngàng nhớ ra, dường như biểu tỷ nhà mình có chút ý tứ với Ngũ Thừa Phong kia, nàng lập tức sửng sốt.

Đang nghĩ ngợi xem mình có nên giải thích một chút hay không lại nghe được biểu tỷ mở miệng nói: “Là hắn đưa ư…… Xem ra người này cũng không tệ lắm, lần trước những cái bánh bao đó cũng không tính là bị lãng phí.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-218.html.]

Hoá ra tới tận bây giờ, Quan Thúy Nhi vẫn còn canh cánh trong lòng về mười mấy cái bánh bao mà Ngũ Thừa Phong đã ôm đi.

“Khoan đã, lần trước ta bắt gặp ngươi quay đầu lại nhìn hắn vài lần, hoá ra ngươi lưu luyến bánh bao ư?”

“A…… Bằng không thì ta nhìn cái gì?”

Lê Tường: “……”

Đúng là nàng cũng không biết mình nên cười biểu tỷ hay nên cười chính mình đây.

Hai tỷ muội nói nói cười cười, lại bắt đầu một ngày bận rộn.

Người khác không chú ý, nhưng Lạc Trạch vẫn luôn ở trong phòng bếp, hắn rất nhạy cảm đã phát hiện ra Thúy Nhi cứ phát ngốc nhìn chuỗi vòng tay trên người Lê Tường vài lần, hiển nhiên nàng ấy rất thích thứ này.

Chẳng qua chuỗi vòng tay này là Ngũ Thừa Phong mua về từ nơi khác, bảo hắn làm sao mà mua được đây?

Lạc Trạch cân nhắc cả ngày cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào hay, hắn cũng muốn tìm Ngũ Thừa Phong thế nhưng bản thân hắn lại không có thời gian.

Vất vả mới chờ được tới lúc xong việc của mình, thì tiêu cục nhà người ta cũng đóng cửa, muốn đi tìm Ngũ Thừa Phong cũng không biết tìm ở nơi nào.

Một hồi khi hắn về đến cửa hàng lại nghe được Lê thúc đang nói về chuyện trong thôn, dường như Thúy Nhi đang muốn trở về.

Lần trước khi nàng ấy trở về, lúc lên đây mặt đã bị thương, vậy lần này……

“Phụ thân, lần này biểu tỷ trở lại có bị đánh nữa không?”

“Chúng ta có về nhà bà ngoại của ngươi đâu, hiển nhiên là không rồi. Ngày mai ta sẽ trở về đưa chút lương thực qua đó, thuận tiện thăm hỏi bệnh của nương Thuý Nhi một chút, buổi chiều đã trở lại rồi.”
 
Chương 219


“Chẳng lẽ bà ngoại của ngươi còn có thể thời thời khắc khắc ngồi xổm chờ ở nhà chúng ta sao?”

Lê Giang không hề nghĩ tới, câu nói của hắn lại trở thành một lời tiên tri.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lê Giang đưa Quan Thúy Nhi theo trở lại nhà của mình, hai người đã nhìn thấy một đám người đang ngồi trong phòng kia. Hắn tức giận đến mức suýt chút nữa đã không thể nói nên lời.

“Trời ơi! Nữ tế và tôn nữ của ta đã trở lại rồi!”

Bà Quan cười cực kỳ hiền từ, hoàn toàn không thấy bộ dáng chanh chua trước đây không lâu.

“Sao không thấy Tuệ Nhi nhà ta? Tương nha đầu đâu?”

Lê Giang không thèm chú ý tới bà ta, hắn trực tiếp kéo Quan Phúc ra bên ngoài.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tỷ phu…… Haizzz! Ta không còn cách nào khác. Mấy ngày trước đây, không biết tại sao mà đại tẩu qua đây, còn bắt gặp đúng lúc chúng ta đang ăn cơm. Nói chúng ta chưa phân tiền, thế mà có ngô để ăn khẳng định là trộm rồi. Ta chỉ có thể nói là tìm người khác mượn tiền mua. Kết quả ngày hôm sau nàng lập tức mang nương của ta đến, nói là ở tạm đây, giúp đỡ chăm sóc tức phụ của ta. Rồi cứ thế ở đây ăn uống, nhưng không chịu đi.”

Lê Giang: “……”

“Vậy tiền của ngươi sẽ không……”

“Không có không có, vẫn còn! Ta cất rất cẩn thận rồi!”

Quan Phúc biết rõ lão nương và ca ca nhà mình là cái dạng người gì, hiện giờ đã phân gia, tự nhiên hắn cũng hiểu được đạo lý là phải đề phòng bọn họ. Chẳng qua, nhà này cũng là nhà của tỷ tỷ và tỷ phu, kể cả khi hắn muốn lên tiếng đuổi người cũng là chuyện danh không chính ngôn không thuận, còn vác thêm cái tội danh bất hiếu lên người. Vì vậy, chẳng còn cách nào khác, cũng chỉ có thể nhịn xuống trước.

“Tỷ phu…… Ngươi xem, nên xử lý chuyện này....”

Lê Giang xua xua tay, sau đó trưng ra khuôn mặt nặng nề đi vào phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-219.html.]

“Đại Giang à……”

Bà Quan mới há miệng, đã bị Lê Giang cắt ngang.

“Hiện tại, lập tức, lập tức bước ra khỏi nhà ta.”

“Hả! Ngươi nói cái gì chứ! Ai cho ngươi nói chuyện với người bề trên như vậy?! Nơi này cũng chẳng phải của một mình ngươi, còn có phần của nữ nhi nhà ta nữa. Mẹ vợ ngươi chỉ tới ở tạm mấy ngày, ngươi đã tỏ vẻ ghét bỏ đuổi ta đi như vậy, ngươi cũng không sợ bị người ta đ.â.m xuyên xương sống sao!”

Cảm xúc của bà Quan dần dần trở nên kích động, bộ dáng hiền lành cố gắng bày ra hồi nãy cũng trở nên khắc nghiệt, sau đó bà ta còn hùng hùng hổ hổ phun thẳng nước miếng ra.

Lê Giang theo bản năng lui lại phía sau một bước, nhưng hắn không hề có ý định thỏa hiệp.

“Lấy chồng phải theo chồng. Kể cả khi Tuệ Nương có mặt ở chỗ này, nàng cũng phải nghe ta. Hiện tại ngươi mau chóng trở về đi, nhà của ta còn phải cho người khác thuê, không tiện cho ngươi ở lại nơi này.”

“Ngươi muốn cho ai thuê?”

Bà Quan hồ nghi nhìn nhìn nhị nhi tử, bà ta đang tính toán nếu nữ tế mở miệng nói cho nhị nhi tử nhà bà ta thuê, bà ta sẽ tiếp tục ở lại nơi này.

Nói thật ra, căn phòng này, cả mấy cái giường nhà nữ nhi của bà ta nữa, đều rách nát cả rồi, nhưng hơn ở cái là rộng rãi, thoáng đãng, hơn nữa, chẳng cần làm gì cũng có đồ ăn. So với ở nhà hầu hạ một nhà già trẻ, hiển nhiên thoải mái hơn nhiều.

Lê Giang cũng hiểu suy nghĩ của bà ta, chắc chắn trong loại tình huống này một nhà tiểu cữu tử không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa. Mấy người bọn họ làm sao có thể so độ mặt dày vô sỉ với người một nhà kia.

“Ta muốn cho một huynh đệ bắt cá thuê, buổi chiều hắn sẽ lại đây. Nhạc mẫu, nếu ngươi thật sự không chịu đi, vậy cũng được. Hắn là một hán tử độc thân, chắc chắn không sao cả, chỉ cần nhạc mẫu ngươi không sợ người ta truyền tin đồn nhảm nhí thì ngươi cứ ở đây.”

“Ngươi!!”

Bà Quan tức giận vô cùng, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì bà ta chỉ cho rằng nữ tế tức giận nên nói vậy thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom