Cập nhật mới

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1970


Chương 1970

Thời gian cứ như dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Khương Nhã My ngơ ngác nhì người đàn ông trong chiếc xe thể thao, vẻ mặt khó tin.

“Tiêu Minh, là anh sao?”

Khương Nhã My kích động chạy xung quanh chiếc xe kia, cô ta ra sức đập cửa sổ, ý bảo anh ta hạ cửa sổ xuống.

Ba năm, cô ta đã tìm anh ta ba năm, nên có rất nhiều điều muốn nói với anh ta.

Nhưng Tiêu Minh chẳng buồn liếc nhìn cô †a, vẻ mặt anh ta vấn thờ ơ như cũ.

Cạch.

Bỗng nhiên, cửa sau xe mở, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài theo phong cách Gothic loli màu tím bước xuống.

“Xin hỏi cô đang tìm ai?”

Cô gái kia không phải là người Nước H, cô †a tóc vàng mắt xanh và nước da trắng sáng của người phương Tây.

Màu tím đại diện cho sự bí ẩn.

Cả người cô gái này đều mặc màu tím.

Chiếc váy dài Gothic loli rườm rà màu tím, găng tay quý tộc cũng màu tím, bây giờ đang mưa nhỏ nên chiếc ô cô ta cầm chắc chắn cũng là màu tím nhạt. Cả người cô †a từ trong ra ngoài đều tràn ngập hơi thở cung đình cao quý.

“Cô là ai?”

Khương Nhã My lùi hai bước về phía sau, cô ta nhìn người phụ nữ công đình phương tây kia với ánh mắt đầy cảnh giác.

Vì cô ta cảm thấy hơi thở rất nguy hiểm từ người phụ nữ này.

Cứ như cô ta đang phải đối diện với một mỹ nữ rắn rết ác độc.

Cô gái mặc đồ âu ngẩn người, sau đó cười khanh khách: “Người Nước H mấy cô thật kỳ lạ, rõ ràng cô gõ cửa xe chúng tôi, giờ lại hỏi chúng tôi là ai.”

Tuy là người phương Tây, nhưng cô ta nói tiếng nước H rất lưu loát, thậm chí câu chữ còn rõ ràng hơn nhiều người bản địa nước I5].

Khương Nhã My không nói gì, chỉ nhìn cô †a với ánh mắt lạnh lùng.

“Vậy được rồi, tôi sẽ phá lệ nói tên cho cô.”

Người phụ nữ mặc đồ âu đánh son đỏ rực như lửa, cả người toát lên vẻ quyến rũ: “Cô gọi tôi là Tử La Lan là được, hoặc cũng có thể gọi tôi là ‘Phu nhân.”

“Tử La Lan? Phu nhân?”

Khương Nhã My cau mày, ánh mắt chợt dừng lại trên người La Tử Lan mặc bộ Gothic màu tím.

Trên chiếc váy thêu những đóa hoa Tử La Lan, trông vô cùng diễm lệ.

Tử La Lan cười quyến rũ, cô ta lặng lẽ giơ một ngón tay nâng cằm Khương Nhã My.

“Tôi biết cô, cô là vị hôn thê chưa qua cửa của Tiêu Minh đúng không? Trông dáng dấp cũng rất xinh đẹp.”

Khương Nhã My như thấy kẻ địch mạnh, bông nhiên cô ta nhấc chân, đá về phía Tử La Lan.

Cuối cùng Tử La Lan vẫn thu tay về, nhưng cô ta cũng tiện thể nghiêng đầu, tránh cú đá của Khương Nhã My đá đánh.
 
Chương 1928


Chương 1928

Liếc mắt nhìn về phía Mục Lang đang đi tới, hai mắt của Vương Nhất hơi nheo lại.

Ở cả đại hội Bắc cảnh, người có thể để anh chú ý cũng không nhiều.

Mục Lang là một trong số đó.

Nhưng Mục Lang lại không nhận ra Vương Nhất.

Tứ đại cảnh chủ đều có tên gọi tương ứng, chỉ có Bắc cảnh là đặc thù nhất.

Thân phận của tất cả thủ hộ giả bên cạnh Bắc cảnh đều được giữ bí mật, bao gồm cả ảnh chụp.

Cho nên, Mục Lang cũng không biết thân phận của Vương Nhất.

Cho dù trước đó cùng tứ đại cảnh chủ đông tây nam bắc tranh đoạt danh xưng Ẩn chủ, Vương Nhất cũng mang theo mặt nạ.

Với sự xuất hiện của Mục Lang, không khí nơi này lại trở nên lạnh lẽo một lần nữa.

Chỉ nhìn thấy hai ngón tay của Mục Lang nhẹ nhàng kẹp một cây kim bạc.

Mục Lang nhìn cây kim đó vài lần, sau đó vèo một tiếng tùy tiện ném bỏ cái kim, ánh mắt nhìn chằm chăm vào Thiết Diện.

“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là kẻ phản bội này đó à?”

Mục Lang nhìn Thiết Diện, bỗng nhiên lại cười khẽ vài tiếng: “Không thể không nói, lá gan của cậu cũng lớn lắm, đã phản bội Tây cảnh mà còn dám xuất hiện trước mặt tôi, không sợ tôi sẽ giết cậu à?”

Oành.

Giọng điệu của Mục Lang tuy bình thản nhưng chỉ cần một câu nói là đã mang theo uy thế mạnh mẽ.

Đồng thời, ông ta còn dồn hết khí thế về phía Thiết Diện.

Thiết Diện lập tức cảm thấy một áp lực nặng nề, như đang vác trên vai một ngọn núi lớn.

Người bình thường khi đối mặt với Mục Lang thì đã sớm bị khí tràng mạnh mẽ ép đến nồi phải thuần phục mà quỳ dưới đất.

Nhưng Thiết Diện vẫn chưa hề lui bước, hai mắt vấn cứ nhìn gắt gao vào ông ta.

Anh ta lạnh nhạt nói: ‘Rời khỏi Tây cảnh không phải là ý của tôi, mà là bị ép buộc không còn cách nào khác, tôi không hề phản bội Tây cảnh.”

Anh ta là sát thủ của Tây cảnh, mỗi một lần ám sát đều phải thành công, nhưng lần ám sát Ẩn chủ lại thất bại.

Thậm chí hành động của Thiết Diện còn không được xem như là ám sát, chỉ là quân cờ được Mục Lang sử dụng để thăm dò thực lực của Vương Nhất mạnh hay yếu.

Thất bại cũng đúng thôi.

Nhưng Mục Lang lại không có ý định bỏ qua cho Thiết Diện.

Cũng không phải là do ông ta lạnh lùng vô tình, mà là ông ta có một chấp niệm rất sâu sắc.

Mỗi một mệnh lệnh nào mà ông ta đã tuyên bố, đó đều là quân lệnh.

Quân lệnh thất bại, vậy thì phải lấy cái chết để tạ tội.

Ai cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Cho nên mới có chuyện Thiết Diện rời khỏi, dòng đời đưa đẩy mới đầu quân cho Vương Nhất.

“Đối với tôi mà nói, rời khỏi Tây cảnh chính là làm phản, hèn nhát. Tôi nói cậu phản bội thì chính là phản bội.”

Thái độ của Mục Lang rất ngang ngược: “Còn nữa, cậu đã dám bắn ám khí với tôi, làm như vậy là đang không nể mặt tôi à?”
 
Chương 1971


Chương 1971

Ánh mắt Khương Nhã My càng lạnh lùng hơn, trong mắt cô ta sinh ra sát ý điên cuồng.

“Cô có quan hệ gì với anh ta? Mau trả lời tôi”

Khương Nhã My nhìn Tiêu Minh ngồi trong xe tỏ vẻ thờ ơ như đang thấy một người lạ, hai mắt cô ta đỏ ngầu.

“Cô nói anh ta sao, anh ta là trai bao của tôi.

Tử La Lan cười quyến rũ, như để chứng minh với Khương Nhã My, cô ta đi giày cao gót, bước thướt tha đến bên Tiêu Minh.

Cửa sổ xe hạ xuống, Tử La Lan khẽ hôn lên mặt Tiêu Minh.

Cảnh này như phóng to vô số lần trước mắt Khương Nhã My, trong nháy mắt sắc mặt cô ta trắng bệch.

Tử La Lan lại đi đến cạnh Khương Nhã My, cười ẩn ý: “Bây giờ cô tin chưa?”

Cả người Khương Nhã My run rẩy, môi cô †a tím tái, nhìn Tiêu Minh với ánh mắt khó tin.

Cô ta không ngờ, sau ba năm gặp lại, thế mà kết quả lại như thế này.

“Cô thật đáng chết.”

Ánh mắt Khương Nhã My bỗng tràn ngập thù hận, khí thế trên người cô ta tăng vọt.

Ý định giết chóc trên người bốc lên ngùn ngụt.

Nhưng Tử La Lan lại chẳng biết sợ, thậm chí khóe miệng cô ta còn cong lên, nhìn Khương Nhã Mỹ cười nhạo.

“Chết? Phải nói trước xem cô có khả năng giết tôi hay không đã? Kể cả có thì cô dám sao?”

“Giết tôi, cô cũng mất hết manh mối tìm hiểu xem rốt cuộc ba năm nay Tiêu Minh đã gặp phải chuyện gì.”

Ý cười trên mặt Tử La Lan càng thêm mỉa mai, cô ta ưỡn ngực.

“Đến đây đi, ra tay giết tôi đi.”

Sắc mặt Khương Nhã My hơi thay đổi, cô †a giấy giụa rồi cuối cùng vẫn bỏ cuộc.

Trên mặt cô ta tràn đầy tức giận và nhục nhã.

Bây giờ cô ta và Tiêu Minh trở thành người lạ chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ kia.

Nhưng cô ta lại chẳng thể vạch trần cô ta mà trái lại còn bị dắt mũi.

“Bốp!”

Bồng nhiên, tiếng tát vang dội vang lên.

Tử La Lan tát thật mạnh lên mặt Khương Nhã My.

Cô ta tát mạnh đến mức khiến cho Khương Nhã My ngã xuống đất, khóe miệng cũng xuất hiện vết máu đỏ thẫm.

Ánh mắt Tử La Lan lạnh lùng, nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Cô biết không, ngay từ đầu rõ ràng cô là một kẻ thất bại, người đàn ông mà cô coi là vật báu lại làm trai bao cho tôi, anh ta đã quên cô rồi, hiểu chưa?”

Rầm!

Những lời này như sét đánh giữa trời quang, con ngươi Khương Nhã My trừng to, đầu óc cô ta trống rồng, chỉ còn lại một câu nói kia.

Anh ta đã quên cô rồi!

Anh ta đã quên cô rồi!
 
Chương 1929


Chương 1929

Bộp bộp bộp.

Mục Lang ngay lập tức nhanh chân đi về phía Thiết Diện.

Khí thế trên người càng ngày càng mạnh.

Bọn người Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt dùng ánh mắt hoảng hốt mà nhìn Mục Lang.

Đại hội Bắc cảnh còn chưa bắt đầu, thủ hộ Tây cảnh đã muốn ra tay rồi à?

Sát khí mãnh liệt làm Thiết Diện không thể thở nổi.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng Thiết Diện lại truyền đến tiếng cười thản nhiên mà nhẹ nhàng của Vương Nhất.

“Có tôi ở đây, ai có thể làm tổn thương anh.

Vương Nhất nhẹ nhàng võ võ bả vai Thiết Diện, cười to nói.

Oành.

Lời này vừa mới nói ra, Thiết Diện lập tức kích động run rẩy cả người.

Cảm giác kính sợ và sợ hãi trong lòng đối với Mục Lang cũng đã biến mất không còn chút gì nữa.

Mặc dù thủ hộ Tây cảnh Mục Lang mạnh đó, nhưng cho dù có mạnh đi nữa thì có thể mạnh hơn Ẩn chủ à?

Người đứng phía sau anh ta chính là Ẩn chủ.

Cho nên, Thiết Diện không sợ hãi.

Nhưng phản ứng của bọn người Lý Khinh Hồng, Tần thị, Vương thị và Lạc Thanh Hiền lại không giống như thế.

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng thay đổi, cô nhanh chóng nắm lấy tay của Vương Nhất, lo lắng nói: “Vương Nhất, anh có biết là anh đang nói cái gì không?”

Lạc Thanh Thủy cũng rất nghiêm túc.

“Đối phương là Mục Lang đó, là một trong những cường giả đứng đầu ở toàn bộ nước H này, ai đắc tội với ông ta thì chỉ có một con đường chết.”

“Đến cấp bậc như Mục Lang, chỉ cần một câu nói là đã có thể nâng đỡ một gia tộc nhỏ để nó biến thành tuyệt thế hào môn, cũng có thể tàn sát một vương tộc trong vòng một đêm, khiến nó hầu như không còn, chính là sự tôn tại mà ngay cả vương tộc Yên Đô cũng không thể chọc vào.”

Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Hiền cũng theo đó mà nhạt dần, mặc dù không nói chuyện, nhưng sắc mặt của bà ta đã chứng minh lời nói của Lạc Thanh Thủy không phải là giả.

Tứ đại thủ hộ đông tây nam bắc, thực lực của mỗi một người đều mạnh đến mức không giống như bình thường, ngay cả vương tộc Yên Đô cũng phải làm vui lòng bọn họ.

Nhưng Vương Nhất lại chống đối Mục Lang.

Tai họa giáng xuống đầu.

Bọn người Tần Vũ, Vương Hạn Kiệt kiềm không được mà nở nụ cười.

Vương Nhất đắc tội với Mục Lang, đây chính là kết quả tốt nhất.

Mục Lang chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đè chết Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất lại nở một nụ cười khẽ với bọn họ: ‘Mọi người cứ yên tâm đi, Mục Lang không thể làm gì tôi đâu.”

Lý Khinh Hồng khó tin mở to mắt, cảm thấy chắc chăn là Vương Nhất đã điên rồi.
 
Chương 1972


Chương 1972

Anh ta đã quên cô rồi!

“Không, tôi không tin, cô để tôi nói chuyện trực tiếp với anh ấy!”

Khương Nhã My quỳ xuống đất, ôm đầu nói.

Vẻ mặt Tử La Lan lạnh lùng, cô ta đạp mạnh lên người Khương Nhã My.

“Cô không nói chuyện với anh ta, nếu anh ta vấn nhớ rõ cô thì thấy cô bị tôi đánh như vậy, anh ta đã xuống xe, nhưng sao anh ta vẫn còn ngồi trên xe vậy?”

Tử La Lan hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Nói cho cô biết, ba năm trước anh ta vẫn chưa chết, chính tôi đã cứu sống anh ta, nây giờ anh ta ngoan ngoãn phục tùng tôi, cô có tin kể cả tôi sai anh ta giết cô, anh ta cũng đồng ý không hề do dự hay không?”

Những lời này cũng tiết lộ một vài thông tin: “Cô là người của ‘Võng Lượng ?”

Không ngờ, Tử La Lan lại cười lớn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi là người của ‘Võng lượng, kể cả ‘Dơi’ các cô đang tìm cũng là thuộc hạ của tôi.”

“Tôi đã giám sát tất cả mọi hành vi của các người, các cô đã bị bao vây.”

Nói xong, Khương Nhã My lại trở nên bình tĩnh.

“Rốt cuộc mục đích của các người là gì?”

Khương Nhã My hạ giọng hỏi.

Sao Tử La Lan lại nói thông tin này cho cô?

“Không cần đoán, tất cả mọi chuyện, trừ khi tôi chủ động nói cho cô, nếu không cô cũng chẳng đoán được đâu.”

Khương Nhã My im lặng một lát, rồi bỗng ngẩng đầu hỏi: ‘Cô cố tình dẫn theo Tiêu Minh xuất hiện trước mặt tôi, đúng không?

Nếu không tôi cũng không tìm thấy các người.”

Vẻ mặt Tử La Lan nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thông minh, trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như thế, đúng là tôi dẫn theo Tiêu Minh, đến tìm cô.”

“Mục đích của các người là gì?”

Khương Nhã My nhìn cô ta đầy cảnh giác, hỏi: “Cứ cho là vậy đi, thế cô tìm tôi làm gì?

Vẻ mặt Tử La Lan trở nên lạnh lẽo, sau đó cô ta thả lỏng.

“Cái này thì tôi có thể nói cho cô biết, tôi đến giúp cô nối lại duyên phận kiếp trước.”

Tử La Lan nhìn Khương Nhã My, cười lớn rồi nói.

“Nối lại duyên phận kiếp trước?”

Khương Nhã My nói với vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Tử La Lan cười nói: “Cô tìm Tiêu Minh lâu như thế nhưng anh ta lại quên cô, vậy quá tàn nhãn với cô, thế nên tôi quyết định giúp đỡ cô.

“Chỉ cần cô tham gia vào chúng tôi, tôi đảm bảo, cô và Tiêu Minh sẽ ở bên nhau Vĩnh viễn.”

Nghe thế, Khương Nhã My lập tức từ chối: “Tôi chắc chắn sẽ không tham gia với các người!”

Nghe thấy lời từ chối của Khương Nhã My, Tử La Lan chỉ cười, cũng không bất ngờ.

“Bây giờ cô từ chối, nhưng sau này thì chưa chắc.”
 
Chương 1930


 

Chương 1930

Vương tộc hào môn ở trước mặt của Mục Lang mà còn không chịu nổi một kích, sao lại không dám làm gì Vương Nhất chứ?

Mục Lang cũng cười theo, ánh mắt rơi trên người Vương Nhất: “Cậu là ai? Tại sao tôi lại cảm thấy cậu có hơi quen mắt, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi?”

Vương Lâm là người đi đầu ở bên cạnh Vương Hạn Kiệt đứng ra nói với Mục Lang: “Ông Mục, cậu ta tên là Vương Nhất, là đứa con rể của Lý thị ở vương tộc Yên Đô, năm năm trước làm nhục trưởng công chúa Lý thị, cũng chính là Lý Khinh Hồng đứng trước mặt ông, hiện tại là chồng của cô ấy.”

“Nếu như không có Lý Khinh Hồng thì không biết là thằng nhóc đó đã chết bao nhiêu lần rồi, Lý thị chính là chỗ dựa lớn nhất cho cậu ta.”

Vương Lâm trực tiếp khai ra thân phận của Vương Nhất.

Lúc nói chuyện, trong mắt của anh ta còn mang theo một tia lạnh lẽo.

“Anh ngậm miệng lại!”

Lý Khinh Hồng căng thẳng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ phân nộ.

Lời nói này của Vương Lâm chính xác là đổ dầu vào lửa, Mục Lang muốn ra tay với Vương Nhất là dễ như trở bàn tay.

“Ông Mục, chồng tôi không hề có ý vô lễ với ông, tôi thay anh ấy xin lỗi ông.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng tái nhợt, cô định cuối đầu xuống nói xin lỗi.

Nhưng còn chưa khom người thì đã bị Vương Nhất kéo lại.

Ở trước mặt tất cả mọi người, Vương Nhất nhấc chân bắt chéo, bộ dạng như là đại ca, anh cười nói: ‘Khinh Hồng, cần gì phải xin lôi, những gì anh nói đều là sự thật. Có anh ở đây, ông ta không dám ra tay với người của anh đâu.”

“Anh…

Lý Khinh Hồng tức giận đến nỗi gương mặt xinh đẹp trắng toát không còn giọt máu, bởi vì cô đã nhìn thấy ánh mắt của Mục Lang trở nên âm trầm.

“Thăng ranh kia, chẳng trách tôi thấy cậu quen mắt, những người đã chết trước kia cũng giống như cậu, đều có vẻ ngang tàn khi còn sống, mà bây giờ mộ của bọn họ đều đã xanh cỏ.”

Mục Lang híp mắt đánh giá Vương Nhất, giọng nói rất lạnh.

Vương Nhất nhịn không được mà bật cười.

Những người bại dưới tay anh, lúc nào cũng dám nói với anh mấy lời như thế à?

Vương Nhất lắc đầu: “Chuyện gì cũng có ngoại lệ, tôi chính là ngoại lệ đó.”

“Vậy à?”

Mục Lang cười, nhưng nụ cười đó lại không có độ ấm: “Thăng ranh kia, cậu có biết là lời nói của cậu sẽ làm liên lụy đến gia tộc của vợ cậu?”

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng vô cùng khó coi, vẻ mặt của Lạc Thanh Hiền cũng nghiêm túc mà nhìn Mục Lang.

Vương Nhất nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Cách thời gian tổ chức đại hội Bắc cảnh còn năm phút nữa, ông ở đây mà hù dọa người khác, xác định không đến hiện trường à, mà là muốn lãng phí thời gian với một người trẻ tuổi vô danh tiểu tốt như tôi?”

Mục Lang nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Đừng nói là năm phút, cho dù có năm giây thì tôi cũng có thể phế cậu dễ nhờ trở bàn tay.”

Lời nói này của Mục Lang không hề càn rỡ chút nào.

Dù sao thì ông ta cũng là thủ hộ Tây cảnh.
 
Chương 1973


Chương 1973

Tử La Lan mỉm cười ẩn ý, sau đó định quay VỀ xe.

Khương Nhã My ngăn cô ta lại: ‘Cô nói tham gia là có ý gì?”

Tử La Lan cười như nghe thấy câu chuyện cười nào đó, chỉ Tiêu Minh: “Giống như người trong lòng cô ấy.”

Ngay lập tức, trên mặt Khương Nhã My ngập tràn lửa giận: “Tôi sẽ không để cho các cô thực hiện được đâu, tôi sẽ cứu Tiêu Minhl”

Khương Nhã My nói như gào lên giận dữ.

Tử La Lan không nhịn được, bật cười: “Nếu Vương Nhất nói thì tôi còn hơi sợ, chứ còn cô thì…

Tử La Lan không nói thêm, nhưng ai cũng biết cô ta có ý gì.

Cô liếc nhìn bầu trời xám xịt: “Trời mưa to, tôi phải về thôi.”

Nói xong, cô ta mở cửa xe, ngồi xuống.

“Chờ chút…”

“Lái xe.”

Khương Nhã My đang định hỏi gì đó, nhưng Tử La Lan chỉ thản nhiên ngắt lời.

Tiêu Minh nhận vị trí tài xế, đạp ga, lái xe đi.

Khương Nhã My đứng đờ đẫn ở đó một lúc lâu.

Nước mưa khiến cho đầu tóc, quần áo cô †a ướt sũng, nhưng cô ta cứ như chẳng cảm nhận được điều gì, chỉ đứng sừng sững như một pho tượng điêu khắc.

Cuối cùng cuộc gọi của Vương Nhất khiến cô ta tỉnh táo lại.

“Tôi không phát hiện ra bất cứ manh mối nào, bên phía cô thì sao?”

Khương Nhã My kể chuyện mình vừa gặp Tiêu Minh.

Giọng điệu Vương Nhất có vẻ nghiêm trọng: “Có vẻ đúng như tôi nghĩ, quả nhiên anh ta đã trở thành kẻ địch.”

Đầu bên kia, Khương Nhã My im lặng một lúc lâu không nói gì.

Vương Nhất cũng không nói gì thêm, tình cảnh như bây giờ, người đau lòng nhất có lẽ là Khương Nhã My?

“Nhã My, nếu đã là kẻ địch, vậy chắc cô biết phải làm thế nào, đúng không?”

Giọng nói Vương Nhất trầm thấp, nghiêm túc nhắc nhở cô.

Giọng điệu Khương Nhã My trở về bình thường: “Hiểu rồi, tôi sẽ không nương tay.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bên ngoài Vương Nhất nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn thầm để ý.

Khương Nhã My tìm Tiêu Minh ba năm, anh cũng tìm Tiêu Minh ba năm.

Cuối cùng họ lại trở mặt thành thù.

Điều này kể cả là ai cũng không thể chấp nhận được.

Họ cũng là người, cũng sẽ bị tình cảm gây ảnh hưởng.

Nếu gặp lại, liệu Khương Nhã My thật sự ra tay được không?

Nhưng dù thế nào anh cũng không thể nói như vậy, Vương Nhất cũng không biết, tương lai sẽ rế sang con đường nào.

“Vương Nhất.”
 
Chương 1931


Chương 1931

Đây chính là sự kiêu ngạo của ông ta.

“Vương Nhất, anh nhanh nói xin lỗi với ông Mục đi, đừng có gây chuyện nữa, thật sự sẽ xảy ra chuyện đó.”

Lý Khinh Hồng dùng giọng điệu năn nỉ mà nói với Vương Nhất.

Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình cũng nhìn Vương Nhất bằng vẻ mặt tái nhợt.

Vương Nhất lại cười nhẹ: “Khinh Hồng, mọi người cứ yên tâm đi, anh sẽ để cho mọi người phải lâm vào nguy hiểm?”

Nói xong, anh lại nở nụ cười với Mục Lang: “Vậy thì cứ thử một chút đi, ông có dám đánh nhau với tôi không?”

“Chỉ là một đứa con rể của Lý thị mà lại dám cuồng vọng như thế?”

Mục Lang tức giận nói.

Nhưng lúc ông ta vừa mới dự định ra tay.

Hồng Phật và Thiết Diện đã ra tay trước, bọn họ bảo vệ bên cạnh Vương Nhất.

“Muốn ra tay với chủ nhân thì trước tiên bước qua xác chúng tôi đi.”

Hồng Phật run rẩy nói, nó đã để lộ sự sợ hãi của cô ta.

Nhưng mà cô ta vân dũng cảm đứng chắn trước mặt Vương Nhất.

Cô ta chỉ biết dùng cổ, ứng phó với cao thủ bình thường thì xem như thông thạo điêu luyện, nhưng khi đối mặt với cường giả như Mục Lang, quả thật chẳng đáng là bao.

Thiết Diện cũng giống như thế.

Mục Lang híp mắt lại đánh giá Thiết Diện và Hồng Phật: “Xem ra là các người không sợ chết.”

“Thiết Diện, vốn dĩ người kế tiếp chính là cậu, nhưng mà nếu như cậu đã xông lên rồi, vậy thì không còn cách nào khác, lấy cậu ra khai đao trước vậy.”

Mục Lang nhìn chăm chằm Thiết Diện rồi nói.

“Ông ra tay thử xem!”

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, trong tay của Khương Nhã My có thêm một con dao sắt bén, vô cảm nhìn ông ta.

“Ẩn Vu, Khương Nhã My?”

Nhìn thấy Khương Nhã My, ánh mắt của Mục Lang có hơi kinh ngạc.

Trước kia Khương Nhã My cũng ở Bắc cảnh, còn là trụ cột vững chắc của Ẩn Vu, đương nhiên Mục Lang đã nghe nói đến tên của Khương Nhã My.

Không ngờ là cô ta đã xuất hiện ở đây.

Mục Lang dừng tay, nhìn Khương Nhã My bằng một ánh mắt sâu xa, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Vương Nhất, ông ta chăm chọc cười một tiếng.

“Tôi còn nói sao cậu lại dám to tiếng với tôi, hóa ra là ỷ mình có Khương Nhã My Ẩn Vu.”

“Nhưng không phải là cậu thật sự cho rằng chỉ dựa vào Khương Nhã My là đã có thể chống lại tôi đó chứ?”

Mục Lang cười lạnh: “Cùng lắm thì cô ta chỉ là một cao thủ đỉnh tiêm của Ẩn Vu mà thôi, làm sao có thể so sánh với thủ hộ của tôi được chứ?”

Hai mắt cũng Khương Nhã My lạnh lẽo, không nói lời nào, chỉ cầm con dao mà chỉ vào ông ta.
 
Chương 1974


Chương 1974

Ở đâu bên kia, bỗng nhiên Khương Nhã My lên tiếng.

“Sau này chúng ta sẽ biến thành như vậy sao?”

Giọng điệu Khương Nhã My tỏ ra chán nản không nói thành lời.

Sắc mặt Vương Nhất hơi thay đổi, bỗng nhiên anh nhớ ra, cô ta khác anh. Anh có gia đình, có con cái, cả gia đình hòa thuận Vui vẻ.

Còn Khương Nhã My chẳng có điều gì.

Cô ta là trẻ mồ côi, đến giờ vẫn không biết cha mẹ mình là ai.

Vương Nhất và Tiêu Minh khá thân thiết với nhau, hai người thường hay trò chuyện.

Bây giờ Tiêu Minh đi rồi, chỉ còn một mình Vương Nhất.

Khương Nhã My vô cùng lo được lo mất.

Vương Nhất im lặng một lúc rồi cười nói: “Không đâu, chúng ta sẽ không thay đổi như thế đâu.”

“Tôi là người thân của cô.”

“Cảm ơn.”

Sau khi nghe được câu trả lời đó, giọng điệu Khương Nhã My trở nên bình tĩnh hơn, cô ta cũng cảm thấy yên lòng.

Đợi khi quay về Lý Khinh Hồng đã ôm Vương Tử Lam ngủ rồi.

Vương Nhất khẽ mỉm cười, đắp chăn cho hai mẹ con rồi cũng nằm xuống.

Anh nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho trận chung kết ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, Lý Khinh Hồng thay một bộ quần áo công sở, chuẩn bị đi thị sát chi nhánh công ty ở Giang Thành.

Ngày hôm qua, cô ta đã nói rõ rằng mình sẽ không đi xem trận chung kết của đại hội Bắc Cảnh.

Nhưng Vương Tử Lam thích náo nhiệt, thế nên Lý Khinh Hồng giao cho gái cho Lý Tuyết Nhi chăm sóc. “Anh muốn đi cùng em đến tập đoàn Lệ Tinh không?”

Lý Khinh Hồng nhìn về phía Vương Nhất, hỏi.

Vương Nhất lắc đầu: “Anh đến tập đoàn Cự Phong.”

“Được”

Vương Nhất lái xe đi, Lý Khinh Hồng đứng đó một lúc lâu, hơi chân chừ sau đó cũng lên xe.

Tuy nhiên cô ta không đến tập đoàn Lệ Tỉnh mà tới sân vận động Giang Thành.

Cô ta nghỉ ngờ, có thể Vương Nhất đã giấu cô ta, lén tham gia Đại hội Bắc Cảnh.

Hôm nay sân vận động Giang Thành, còn náo nhiệt hơn hôm qua.

Tiếng hò reo cao ngất như núi.

Sau khi Võ si và Mục Lang ngồi xuống, trận chung kết của Đại hội Bắc Cảnh cũng chính thức bắt đầu.

Ở phía Diệp thị, Diệp Thúy Như và Diệp Ân Thi cũng ngồi xuống vị trí của mình.

Nhìn vẻ mặt như đang tức hộc máu của Diệp Ân Thị, thì trông Diệp Thúy Như có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Diệp Thúy Như như Lã Vọng câu cá, cô ta hiểu rõ thực lực của Vương Nhất, kể cả vương tộc ở Yên Kinh cũng không phải đối thủ của anh ta.
 
Chương 1932


Chương 1932

Vương Nhất vẫn cười lắc đầu: ‘Nếu như ông cho rằng như vậy, thế thì sai hoàn toàn rồi, cho dù không có cô ấy thì ông cũng không dám ra tay đâu.”

“Cái gì?”

Mục Lang nhíu mày.

Vương Nhất quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nồi làm cho ông ta có chút dao động.

Lẽ nào anh thật sự có chiêu trò gì đó chống lại ông ta?

“Võ Si đến rồi.”

Đúng lúc này, trong sân vận động đột nhiên lại truyền đến một tiếng hét to.

Võ Si hiên ngang bước vào.

“Võ Si đến rồi.”

Giọng nói to rõ làm rúng động toàn trường, †rong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, cho dù là người bên phía Vương Nhất hay là người của Mục Lang, Tần thị, ai nấy cũng đều vô thức quay đầu lại nhìn về phía cổng sân vận động.

Chỉ nhìn thấy Võ Si Võ Sơn Hà đang đi cùng người của mình, bước chân vững vàng.

Thân thể cao lớn mang theo khí thế mạnh mẽ, chỉ cần hai chữ Võ Sỉ là đã khiến cho người khác phải cảm thấy sợ hãi.

Nếu như thật sự muốn tìm một người có thể khiêu chiến với Mục Lang trong số những người có mặt ở đây, vậy thì người này chính là Võ Si mà không thể là ai khác.

BVO SlS Mục Lang cũng đã nhìn thấy Võ Sơn Hà, sắc mặt lập tức sa sầm lại.

Sâu trong đôi mắt lướt qua vẻ âm trầm.

Làm sao mà ông ta không nhớ rõ chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua, ngày hôm qua ông ta vừa mới đến Giang Thành, vốn dĩ cho rằng sẽ có rất nhiều người chào đón mình, cảnh tượng hoành tráng. Không ngờ là đến đón ông ta chỉ có lát đát vài người, tuy răng Mục Lang là thủ hộ Tây cảnh, cũng không thèm để ý những chỉ tiết này, nhưng nói cho cùng nếu như không có ai đón tiếp thì vẫn cảm thấy mất mặt.

Một nhân vật có tiếng tăm như ông ta lại càng bực bội hơn nữa, sau đó mới biết được hóa ra người đến đón ông ta đều đã đi đón Võ Sỉ rồi.

Điều này đối với Mục Lang mà nói, nó chính là một sự khiêu khích.

Thế là ông ta chủ động muốn đi tìm Võ Sỉ đòi một lời giải thích, nhưng không ngờ răng Võ Sỉ căn bản không muốn gặp mình.

Thậm chí hai người cùng bởi vì vậy mà đánh với nhau một trận, làm cho đối phương không thoải mái.

Đương nhiên, Mục Lang sẽ không nói những chuyện này ra.

“Náo nhiệt quá nhỉ…”

Võ Si hơi nheo mắt lại, cười nhạt một tiếng, đi đến chỗ gần đó.

“Xin chào Võ Sỉ đại nhân.”

Có vẻ như Tần Vĩnh Nghiêm rất e dè Võ Si, mặc dù đứng ở lập trường đối nghịch, nhưng cũng không thể không chào Võ Sỉ một tiếng.

Tần Hồng Long và Tần Vũ cũng làm theo, ai cũng lên tiếng chào.

THÂY”

Mục Lang lại trừng mắt, lạnh lùng nhìn, cũng không thèm mỉm cười chào đón.

Mà là chỉ hừ lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói: “Võ Sỉ đại giá quang lâm, không phải là muốn làm hỏng chuyện tốt của tôi đó chứ?”
 
Chương 1975


Chương 1975

Đúng lúc này, Diệp Ân Thi thấy ở phía Hiệp hội võ đạo Giang Thành, vẻ mặt Hồng Giác Hải đen kịt, ông ta đang vây tay ra hiệu cho cô ta đến đó.

Diệp Ân Thi nhíu mày, cô ta là đại tiểu thư của vương tộc Diệp thị, không biết ông ta tự đến đây có được phép gặp cô ta không mà lại dám bắt cô ta đến đó.

Tuy nhiên, Diệp Ân Thi vân tự đến chỗ Hồng Giác Hải, hỏi: “Có việc gì vậy, hội trưởng Hồng?”

Ngày hôm qua Hồng Giác Lâm không chỉ thua, mà còn chết trên đài thi đấu, điều này khiến cho Diệp Ân Thi đại diện xuất chiến cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Giọng điệu bình thản của cô ta khiến cho Hồng Giác Hải, người vừa trải qua nỗi đau em trai qua đời cũng cảm thấy vô cùng tức giận.

Em trai tôi chết trận vì cô, cô không chỉ không thương tiếc mà còn thờ ơ vậy sao?

Lúc này Hồng Giác Hải mới cảm nhận được dốc sức vì vương tộc Yên Kinh là chuyện đáng sợ đến mức nào.

Đúng là như lột da báo!

Nhưng bây giờ ông ta có mục đích khác, đành phải hợp tác với Diệp Ân Thi.

Ông ta nói với Diệp Ân Thi: ‘Cô Diệp, Ẩn chủ kia đã giết chết em trai tôi, tôi phải báo mốt thù này, nhưng tôi là hội trưởng hiệp hội võ đạo, không dễ dàng xuất chiến, chỉ có thể mượn danh nghĩa Diệp thị của cô, sắp xếp để chiến đấu với tên ‘Ấn chủ’ đó.”

Diệp Ân Thi không thèm suy nghĩ đã nhận lời, sau khi quay về lại mỉm cười đầy ẩn ý.

Cô ta đang lo không biết nên hạ bệ Diệp.

Thúy Như, để chuyển bại thành thắng như thế nào thì bỗng nhiên Hồng Giác Hải lại tự đưa mình đến cửa.

“Diệp Thúy Như cô chờ xem, tôi không tin tên ‘Ấn chủ: đó, là đối thủ của Hồng Giác Hải!”

Trên gương mặt Diệp Ân Thi hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

“Mời tuyển thủ tham dự trận chung kết bước vào sảnh chờ.”

Người chủ trì nói xong, tất cả mọi người đến xem đều đi tới nơi diễn ra trận chung kết.

Ở đây, Vương Nhất có thể thấy các cao thủ đại diện cho các gia tộc.

Còn có…

Lý Thế Nhân!

Trận chung kết không giống với đấu vòng loại, có nhiều tuyển thủ nên cần nhiều đài thi đấu.

Trận chung kết chỉ có một đài thi đấu, được tổ chức thay phiên nhau.

Cũng không biết có ảo giác hay không, nhưng Vương Nhất cảm thấy từ khi anh bước vào sảnh chờ, ánh mắt của hầu hết mọi người đều nhìn về phía mình, đại bộ phận người tâm mắt, đều sẽ nhìn qua.

Cũng chẳng trách, vòng đấu loại hôm qua chỉ có trận đấu của anh và Hồng Giác Lâm gây chấn động nhất, nên hầu hết mọi người đều kiêng dè anh.

Lý Thế Nhân, cũng thản nhiên liếc nhìn anh, nhưng nhanh chóng rời tâm mắt.

Trận chung kết nhanh chóng bắt đầu, Vương Nhất đánh giá tình hình trên đài thi đấu.

Nhưng anh vừa liếc một cái đã cảm thấy mất hứng.

Hôm nay, cao thủ của vương tộc tại Yên Kinh đều đã đến, nhưng Vương Nhất thấy cũng chỉ có vậy.

“Vòng tiếp theo, ‘Ấn chủ’ đánh với đại diện Diệp thị, Hồng Giác Hải!”

Người chủ trì tuyên bố.
 
Chương 1933


Chương 1933

Võ Sơn Hà cười ha ha: “Cái này sao có thể được gọi là phá hỏng chuyển tốt được chứ, các người cứ tiếp tục đi, tôi ở bên cạnh nhìn xem.”

Nói xong, Võ Sỉ thật sự không có ý định nhúng tay vào, anh ta cứ cười mà nhìn như thế.

Điều này khiến trong lòng Mục Lang cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không tiện nói gì.

Nhất là biểu cảm kỳ quái của Võ Sỉ, bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác càng làm cho Mục Lang khó hiểu hơn.

Chú ý đến ánh mắt của Võ Si, Vương Nhất nhịn không được mà cười khẽ, anh bỗng nhiên nói: ‘Chắc là ngày hôm qua ông Mục đây mất thể diện dữ lắm nhỉ, cho nên hôm nay tâm trạng mới khó chịu như thế.”

“Cậu nói cái gì?”

Mục Lang không vui nhìn Vương Nhất rồi hỏi.

Sát ý trong lòng càng ngày càng nhiều hơn.

Vương Nhất vẫn ngồi trên ghế, nụ cười trên mặt lại tươi hơn nữa, anh từ tốn nói: “Hình như là ngày hôm qua ông Mục có chuyện muốn gặp Võ Si, nhưng Võ Sỉ lại lấy lý do tiếp khách nên đã từ chối, cho nên chuyện này mới khiến ông Mục tức giận, có phải như thế không?”

Oanh.

Nghe vậy, ánh mắt của Mục Lang bỗng nhiên phát lạnh.

Tần Vũ và Tân Vĩnh Nghiêm cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất, trong lúc nhất thời vậy mà lại lâm vào trạng thái ngượng ngập.

Những người khác cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Mục Lang.

Thế mà lại xảy ra loại chuyện đó à?

Võ Sỉ không gặp Mục Lang, vậy thì gặp ai?

Ai lại có địa vị cao hơn Mục Lang như thế?

Sắc mặt của Mục Lang lại càng thêm âm trầm, ông ta vô thức nhìn về phía Tần thị.

Vương Nhất biết chuyện này, nói rõ là chuyện đêm đó đã bị người khác tiết lộ.

Ngoại trừ ông ta ra, ở đây cũng chỉ có bọn người Tân Vũ và Tần Vĩnh Nghiêm biết.

Sắc mặt của Tân Vũ thay đổi ngay tức thì, lắc đầu liên tục: “Ông Mục, xin ông tin tưởng tôi, Tần thị chúng tôi không hề tiết lộ chuyện đêm hôm đó.”

Trong mắt của Tần Vĩnh Nghiêm cũng mang theo ý lạnh, nhìn Vương Nhất nhưng lại nói với Mục Lang.

“Lang, ông còn không biết nhân phẩm của Tần thị chúng tôi à?”

“Chuyện có hại cho chúng tôi, tại sao chúng tôi lại phải tiết lộ ra ngoài làm gì?”

“Chắc chắn là một người nào đó khác.”

Mục Lang nghĩ lại cũng thấy có đạo lý, ông †a lạnh lùng nhìn Vương Nhất: ‘Sao cậu lại biết?”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất lại sâu hơn: “Các người không cần phải nghi ngờ lẫn nhau đâu, Tần thị không có tiết lộ chuyện ngày hôm đó.”

Dừng một chút, Vương Nhất lại cười nói: “Tôi chỉ hỏi các người một vấn đề, tối hôm đó Võ Sỉ tiếp đón ai, chẳng lẽ các người không tò mò ư?”

mu Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của đám người Mục Lang, Tân Vĩnh Nghiêm đều thay đổi, nhưng mà lại không nói gì.

Sao có thể không muốn biết được?
 
Chương 1976


Chương 1976

Xì xào!

Anh ta vừa nói xong, tất cả người xem †rong sân vận động đều trợn mắt há mồm, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Người ở Hiệp hội võ đạo Giang Thành mở trừng mắt nhìn.

Hội trưởng của họ, tự mình lên sân đấu?

Đừng nói họ, mà ngay cả Vương Nhất, cũng hơi kinh ngạc, sau khi lên đài, anh ngạc nhiên nhìn Hồng Giác Hải.

Hội trưởng võ đạo Giang Thành tự mình xuất chiêu sao?

Diệp Thúy Như như nhớ ra điều gì đó, cô ta chợt nhìn về phía Diệp Ân Thi.

“Là cô sao?”

Diệp Ân Thi cười lớn: “Đúng thế, là tôi, Diệp Thúy Như, tôi sẽ không để cô thành công đâu.”

Ánh mắt Diệp Thúy Như tối tăm, không nói gì.

Chẳng ai nhận ra, ở một góc sân vận động, Lý Khinh Hồng đang lo lắng nhìn Vương Nhất.

“Sao hội trưởng Hồng lại xuất chiến, lại còn cố ý đánh với Ẩn chủ, chẳng lẽ ông ta thật sự định báo thù hay sao?”

“Tuy Ẩn chủ rất mạnh, nhưng Hồng Giác Hải là hội trưởng Hiệp hội võ đạo Giang Thành, anh ta có thể đánh lại được ông ta không?”

“Trận đấu này rất gay cấn.”

Rầm!

Mọi người đều đang ngạc nhiên bàn luận sôi nổi thì một bóng người nhảy từ trên trời xuống, dừng trên đài thi đấu.

Nền nham thạch trên đài thi đấu cũng xuất hiện vết nứt.

Hồng Giác Hải mang theo sát khí ngùng ngụt xuất hiện trên đài thi đấu, ông ta nhìn lướt qua mọi người với ánh mắt dữ như hổ rồi gầm lên.

“Mọi người, tôi là hội trưởng hiệp hội võ đạo, đáng lẽ không thể tham dự cuộc thị, nhưng em trai ruột của tôi bị người ta ám hại, vừa hay bên phía Diệp Ân Thi của Cô Diệp còn trống một vị trí nên tôi vào thay.”

“Nợ máu, phải trả bằng máu!”

Giọng nói Hồng Giác Hải ngập tràn ý muốn giết chóc, nó vang vọng quanh quẩn khắp sân vận động.

Âm!

Sau khi nghe xong, sắc mặt của tất cả mọi người tại đó đều thay đổi.

Quả nhiên, hội trưởng Hồng đến báo thù cho em trai mình!

“Làm sao bây giờ, hội trưởng hiệp hội võ đạo tự mình ra tay, đúng là vô liêm sỉ!”

“Không biết Ẩn chủ’ có đánh lại ông ta được không…”

Vẻ mặt của Lý Tuyết Nhi và Lý Mộng Đình đều đều vô cùng lo lắng.

Mọi người đều chăm chú nhìn tình hình †rong sân.

Nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Ẩn chủ không phải là đối thủ của Hồng Giác Hải.

Nhưng Vương Nhất lại cười nhạt, mỉa mai: “Hai anh em các ông đúng là tính nết giống hệt nhau, ông nghĩ chỉ như thế đã báo thù được cho em trai vô dụng của mình sao?”
 
Chương 1934


Chương 1934

Bọn họ rất muốn biết tối đó Võ Sỉ đang dùng cơm với ai, địa vị cao đến cỡ nào, thế mà ngay cả thủ hộ Tây cảnh Mục Lang cũng có thể từ chối không thèm gặp.

Lý Khinh Hồng im lặng nhìn Vương Nhất, cảm thấy Vương Nhất đúng là cao thủ về mặt tâm lý học.

Cô đã học qua tâm lý học, cô biết là từ khi bắt đầu Vương Nhất đang bố trí cục diện.

Lạc thị, Khương Nhã My, Hồng Phật đều là công cụ của Vương Nhất.

Mỗi lần đều mang đến cho người khác một loại ảo giác như anh có chỗ dựa, chính là những thứ này.

Nhưng mỗi lần đều nổi lên không dứt, một hai lần thì không sao, làm như vậy rất dễ dàng phá vỡ lòng tin của người khác.

Chứ đừng nói chỉ người đến cuối cùng lại là Võ Sĩ.

Còn cố ý nói ra chuyện mà Mục Lang thấy kinh ngạc, làm dao động tâm lý của ông 1a.

Tại sao Vương Nhất lại có thể bình tính như vậy?

Không có nguyên nhân gì khác, bọn họ chính là khách quý mà Võ Si đã đón tiếp.

Cho nên, sau khi Vương Nhất nói ra sự thật này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Gần như mọi người đều trợn tròn cả mắt, giống y như là gặp quỷ cứ nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

“Tối hôm đó, khách quý mà Võ Sỉ tiếp đãi chính là hai người?”

Ngơ ngác thật lâu, Tân Vũ là người đầu tiên lên tiếng, trên mặt tràn đầy biểu cảm hoài nghi.

“Đúng vậy, chính là chúng tôi.”

Vương Nhất cười to, gật đầu thoải mái thừa nhận.

Oanh.

Nhưng bọn người Tần Vũ lại không xong.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng có tài cán gì mà có thể để Võ Si xem là khách quý?

Sắc mặt của Mục Lang cũng trở nên âm trầm.

Ông ta không thể nào chấp nhận được, để cho mình đợi lâu như thế, cuối cùng khách quý khiến mình trở mặt với Võ Sỉ lại là Vương Nhất.

Ông ta không có cách nào hiểu được, hai người đó dựa vào cái gì mà có thể trở thành khách của Võ Sỉ?

Dựa vào Lý thị à?

Ông ta cũng không chú trọng đến Lý thị.

Rốt cuộc là cái gì?

Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất một hồi lâu.

Bây giờ cô đã hơi hiểu ý của mẹ mình rồi, tại sao lại có thể tin tưởng đứa con rể này như vậy.

Bởi vì anh thật sự quá lợi hại.

Anh đúng là một bậc thây mưu mô.

Những người quen biết với Vương Nhất cũng cảm thấy đây giống như là ngày đầu tiên mà mình quen biết với Vương Nhất.

Ngày hôm nay.

Là ngày đầu tiên của buổi khai mạc đại hội Bắc cảnh.

Vương Nhất chưa từng ra tay làm gì, thậm chí mông còn chưa rời khỏi ghế ngồi mà đã có thể uy hiếp Vương thị, Tần thị cùng với kẻ thù cường đại đến từ thủ hộ Tây cảnh.
 
Chương 1977


Chương 1977

“Láo xược!”

Thấy Vương Nhất không chỉ không sợ, mà còn sỉ nhục cái chết của Hồng Giác Lâm, trong lòng Hồng Giác Hải cảm thấy cơn tức giận lới như bão táp.

Ông ta hét lên, chưa đợi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu đã lao về phía Vương Nhất.

Ngay lập tức, sắc mặt của tất cả cao thủ đều hơi thay đổi, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

Vì ngay lúc này, hơi thở bùng nổ khiến họ cảm thấy hơi nguy hiểm.

Thù hận khiến cho người ta mạnh lên, bây giờ Hồng Giác Hải, có thể còn mạnh hơn lúc trước!

Rầm!

Hồng Giác Hải vừa bắt đầu đã thể hiện áp lực không gì sánh bằng.

Ông ta đánh một quyền chứa kình khí rất mạnh, khiến người xung quanh đều cảm thán đầy ngạc nhiên.

Ở đây có rất nhiều hiệp hội võ đạo đến từ các thành phố khác nhau, thậm chí hội trưởng của họ cũng đích thân đến.

Nhưng kể cả vậy, lúc này Hồng Giác Hải thể hiện thực lực mạnh mẽ khiến họ cũng cảm thấy sợ hãi.

Trước kia Hiệp hội võ đạo Giang Thành là tổng hội của khu vực thành phố €, nên sức mạnh của hội trưởng nơi này còn cao hơn người khác một bậc.

Mọi người lại nhìn về phía Vương Nhất, sức mạnh của Hồng Giác Lâm không thể sánh băng Hồng Giác Hải, anh ta có thể chống đỡ được không?

“Ấn chủ cố lên!”

Lý Tuyết Nhi không nhịn được đứng dậy cổ vũ cho Vương Nhất.

“Ẩn chủ cố lên!”

€ó người dẫn đầu, tất cả những người ở đây cũng hét lên cổ vũ.

Ấn tượng của mọi người với Ẩn chủ đã từ phản đối chuyển thành cổ vũ.

Nghe thấy tiếng cổ vũ vang lên xung quanh, Hồng Giác Hải nở nụ cười đầy châm biếm.

“Xem ra, họ đều mong anh chiến thắng!”

“Nhưng, rất tiếc, hôm nay anh chắc chắn sẽ phải chết tại đây Hồng Giác Hải cười dữ tợn nói, nắm đấm của ông ta cách Vương Nhất càng ngày càng gần.

Tuy quyền pháp mạnh mẽ đến vậy nhưng Vương Nhất cứ như không nhìn thấy, thậm chí anh còn cười mỉa mai.

Anh hơi nghiêng đầu tránh được quyền mạnh mẽ kia của Hồng Giác Hải.

“Cái gì?”

“Thế mà anh ta lại tránh được sao?”

“Tôi không hoa mắt đúng không?”

Khi thấy cảnh này, rất nhiều người đều cảm thấy giật mình khó tin.

Bây giờ họ thấy chỉ dựa vào quyền này, Hồng Giác Hải đã là người mạnh nhất trong số các tuyển thủ.

Vậy mà Vương Nhất lại né tránh rất nhẹ nhàng!

“Sao có thể?”

Trong mắt Hồng Giác Hải cũng tràn đầy chấn động và sợ hãi.

Tuy quyền này ông ta vẫn chưa dùng hết sức, nhưng ít nhất cũng đã dùng bảy, tám phần.

Nhưng Vương Nhất lại né tránh dễ dàng như vậy, điều đó như cú đánh mạnh vào trái tim Hồng Giác Hải.
 
Chương 1935


Chương 1935

Bầu không khí lặng ngắt như tờ, tất cả các thế lực có mặt ở hiện trường đều cảm thấy choáng váng.

Từ nấy đến giờ, Vương Nhất đều ngồi ở trên ghế, chỉ cười tủm tỉm nhìn sự việc đang phát triển.

Nhưng lại có thể hù dọa Tần thị, Vương thị, cộng thêm thủ hộ Tây cảnh đứng trên đỉnh cao võ đạo.

Đội hình như vậy, ai dám ngăn cản?

Chỉ sợ là ngay cả đứng cũng đứng không yên.

Nhưng Vương Nhất chẳng làm cái gì hết mà đã có thể hù dọa bọn họ.

Chỉ dựa vào sự can đảm này, tìm kiếm ở cả nước H cũng chẳng có ai bằng.

Bôm bốp.

Hiện trường vang lên tiếng võ tay rất nhỏ.

Lạc Thanh Hiền nhẹ nhàng võ tay, mang trên mặt nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất đầy vẻ thưởng thức.

“Trong lòng tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều cách mà cậu dùng để giải quyết cục diện, nhưng lại không ngờ rằng cậu lại dùng biện pháp này.”

“Thật may mắn cậu là con rể của tôi, Lý Thế Nhân không bằng cậu.”

Oành.

Lời này của Lạc Thanh Hiền vừa mới nói xong, tất cả mọi người lại kinh ngạc một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất đều là vẻ khó tin.

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc mà nhìn Lạc Thanh Hiền.

Nhận xét của bà ta đối với Vương Nhất lại cao như thế?

Lý Khinh Hồng biết rõ tính tình của người mẹ này, rất kiêu ngạo, bà ta không hề vừa mắt bất cứ người đàn ông nào trên đời này.

Cho dù là Lý Thế Nhân, những thành tựu sau này cũng không lọt vào mắt bà ta.

Một nhân vật có tiêu chuẩn cao như thế mà lại đánh giá Vương Nhất đến mức đó?

Không biết tại sao, người Vương thị và Tần thị lại cảm nhận được chút e ngại.

Mà đám người Lạc Thanh Thủy, nhà họ Lương, nhà họ Hạ đi theo Vương Nhất, hoặc là người thân của anh, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kích động.

Bọn họ đã không nhìn lâm người, đi theo Vương Nhất chắc chắn có thể phát triển như gió.

Vương Nhất chỉ cười mà không nói gì.

Những lời nhận xét này đã đủ để khiến tên tuổi của anh có thể vang dội cả Yên Kinh.

Nhưng mà anh vấn không thèm để ý.

Dù sao dựa vào thân phận của anh, nắm giữ cả toàn bộ Yên Kinh cũng không phải là vấn đề.

Anh nở nụ cười với Mục Lang: “Cách đại hội Bắc cảnh chỉ còn có hai phút, ông xác định là vẫn muốn so tài với tôi?”

Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Mục Lang liền đen như đáy nồi.

Ông ta không cam tâm!

Tìm khắp cả nước H này, có người trẻ tuổi nào mà dám sắp nói với ông ta như thế.

Nhưng trước mắt lại có một người.
 
Chương 1978


Chương 1978

Vương Nhất cứ như không có chuyện gì, anh nhìn Hồng Giác Hải chăm chú.

“Tôi nói này, ông tự tin có thể giết tôi dễ như vậy sao?”

Trong giọng điệu của Vương Nhất ẩn chứa một chút hài hước.

Tuy Vương Nhất đang đeo mặt nạ nên Hồng Giác Hải không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng ông ta chắc chắn bây giờ anh đang cười.

Hồng Giác Hải cảm thấy mình như bị sỉ nhục, ánh mắt càng thêm tối tăm.

“Thằng nhãi ngu dốt, chẳng qua anh chỉ tránh được một quyền mà thôi, anh có thể trốn mãi được sao?”

Vương Nhất lắc đầu: “Vừa rồi vốn dĩ tôi né mà không phản công lại chỉ để ông biết sự chênh lệch giữa hai chúng ta, nhưng bây giờ có vẻ ông cũng chẳng hiểu rõ điều đó.”

Vương Nhất bình tĩnh như đang kể lại một sự thật, nhưng lọt vào tai Hồng Giác Hải như là đang coi thường ông ta.

Ngay lập tức, Hồng Giác Hải nổi giận: “Mới né được một quyền của tôi mà đã kiêu căng như vậy, anh nghĩ rằng đòn tiếp theo anh còn may mắn được vậy sao?”

Vương Nhất cũng không trả lời mà ánh mắt chỉ càng thêm lạnh lẽo.

Vốn dĩ, anh chỉ oán hận Hồng Giác Lâm, người đã chặt đứt một tay của Diệp Kình Thiên.

Bây giờ Hồng Giác Lâm cũng đã chết, toàn bộ ân oán cũng đã được xóa bỏ.

Không ngờ Hồng Giác Hải sẽ ra tay với anh báo thù cho em trai mình.

Thế nên lại sinh ra một vòng ân oán mới.

Vốn dĩ Vương Nhất không định ra tay với võ quán Giang Thành, nhưng bây giờ anh không ngại xóa sạch nơi đó.

Rầm!

Ngay sau đó, Hồng Giác Hải lại lao về phía Vương Nhất.

Vân là một quyền mạnh mẽ.

Nhưng dù cho tốc độ hay sức mạnh đều vượt xa quyền lúc trước.

Bởi vậy có thể thấy, Hồng Giác Hải đã kiêng dè Vương Nhất nên ông ta định đánh nhanh thắng nhanh!

“Nhãi con, chôn cùng em trai tôi đi!”

Hồng Giác Hải gầm lên giận giữ, đánh một quyền về phía huyệt Thái Dương của Vương Nhất.

“Cẩn thận!”

Thấy cảnh đó, Lý Khinh Hồng đứng trong góc sân vận động hét lớn.

Rầm!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt khó tin của mọi người, Vương Nhất từ từ giơ một tay bắt chính xác năm đấm của Hồng Giác Hải.

“Cái gì?”

Trong nháy mắt, sắc mặt Hồng Giác Hải thay đổi, vẻ mặt hắn trở nên kinh ngạc và hoảng sợ.

Quyền này ông ta đã dốc hết sức, thế mà lại bị Vương Nhất nắm chặt.

Dưới lớp mặt nạ, là một đôi mắt lạnh nhạt, chẳng hề chứa chút cảm xúc nào.

Khi Hồng Giác Hải thấy đôi mắt đó, trong lòng ông ta hiện lên một tia sợ hãi.

 
 
Chương 1936


Chương 1936

Đừng nói là đại hội Bắc cảnh sắp bắt đầu, cho dù không có đại hội Bắc cảnh thì ông †a cũng chưa chắc có thể làm gì được Vương Nhất.

Lúc này, sau lưng Vương Nhất là nhà họ Lương, nhà họ Kim, nhà họ Hạ, cùng gia tộc hào môn từ Thiên An và Giang Thành, còn có hiệp hội võ đạo Thiên An, Lạc thị, cùng với nhóm cường giả Thiết Diện, Khương Nhã My, Hồng Phật.

Đương nhiên, người có thể diện nhất vấn là Võ Sỉ.

Tung hoành trong giới võ đạo ở nước H, chưa từng thất bại một lần.

Là người sáng lập ra chiến thần, làm rạng danh chiến thần chỉ uy.

Cho dù là Mục Lang thì cũng cảm thấy áp lực to lớn.

“Còn một phút nữa.”

Ngón tay Vương Nhất nhẹ nhàng gõ gõ vào đồng hồ, thờ ơ nói.

Mục Lang không còn do dự nữa, ông ta hét †o một tiếng: “Chúng ta đi.”

Nói xong liền quay người rời đi.

“Ông Mục.”

Tần Vũ ở phía sau lên tiếng gọi, trên mặt là vẻ không cam lòng.

0V UI) Tần Vĩnh Nghiêm cũng kêu một tiếng.

Trên gương mặt già nua của ông ta mang theo vẻ nghiêm túc từ trước nay chưa từng có, nhìn Tần Vũ rồi nói: “Hấp tấp chỉ làm bại sự, cháu quá nóng vội rồi.”

Sắc mặt của Tần Vũ cứng đờ, sau đó gật gật đầu: “Cháu biết rồi ông nội.”

“Vũ, ông vân luôn nhắc nhở cháu rằng nước H rất lớn, có rất nhiều thiên tài vẫn luôn ẩn mình ở nước H.”

“Yên Kinh cũng chỉ là một góc nhỏ của nước H mà thôi, thậm chí có khi thân phận vương tộc Yên Đô còn có thể hại cháu, khiến cháu không coi ai ra gì, kêu căng phách lối.”

Tân Vĩnh Nghiêm nghiêm khắc nhắc nhở: “Cậu ta là một viên đá được mài giũa rất tốt, là đá làm gấy kiếm hay là kiếm đâm vào đá, vậy thì phải xem bản lĩnh của cháu rồi.

“Hồng Long, cháu cũng như thế”

Tần Vĩnh Nghiêm nhìn về phía Tân Hồng Long từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.

“Vâng, ông nội.”

Tần Hồng Long vội vàng đáp lời.

Lúc nói chuyện, trong mắt của anh ta vẫn mang theo vẻ hoảng sợ khó tin.

Anh ta không ngờ rằng khách mà Võ Si tiếp đón vào tối hôm đó lại là Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng thì không thể nào, bởi vì thân phận của cô là trưởng công chúa Lý thị.

Trong mắt của những nhân vật có tiếng †ăm như Võ Sỉ và Mục Lang, cô không đáng để được nhắc tới.

Vậy thì cũng chỉ có thể là Vương Nhất.

Lúc này, Tân Hồng Long liền cảm nhận được ánh mắt của Tần Vũ sau lưng mình.

Trong ánh mắt đó còn mang theo sát ý.

Tân Hồng Long biết rõ sát ý sinh ra từ đâu.

Bởi vì địa vị gia chủ.

Ông nội vẫn còn chưa bỏ mặc anh ta, bỏ mặc đứa cháu trai đã bị gấy hai chân.

Đây chính là chỗ mà Tần Vũ không đồng ý.
 
Chương 1979


Chương 1979

Lần này, dù là Mục Lang, hay Võ Si đều sợ ngẩn người, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Không thể nào…Sao hội trưởng Hồng cũng không phải đối thủ của anh ta?”

Bên phía Diệp thị, Diệp Ân Thi như nhìn thấy quỷ, cô ta đứng phát dậy, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.

Diệp Thúy Như cũng hơi hoảng sợ, cô ta không ngờ thực lực của Vương Nhất lại mạnh đến mức độ này.

“Bác Diệp, ông là người trong nghề, xem thử Ẩn chủ, rốt cuộc là người như thế nào?”

Diệp Ân Thi quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Lệ, hỏi.

Đôi mắt già nua của Diệp Vô Lệ nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó ông ta bỗng nhiên thở thật dài.

“Tôi không nhìn được, chắc hẳn thực lực của tôi ngang bằng hội trưởng Hồng, hội trưởng Hồng đã không phải là đối thủ của người kia, vậy nên tôi cũng không đánh lại được.”

Xoạt!

Ông ta vừa nói xong, sắc mặt Diệp Ân Thi trở nên rất khó coi.

Nói vậy thì quán quân của Đại hội Bắc Cảnh chẳng phải sẽ năm trong tay của Diệp Thúy Như rồi sao?

Nếu Diệp thị trở thành quán quân cuối cùng, vậy Diệp Thúy Như sẽ đứng vững gót chân ở Diệp thị, địa vị cô ta sẽ uy hiếp đến côi “Buông tay!”

Trên đài thi đấu, Hồng Giác Hải nhìn Vương Nhất với ánh mắt căm tức, giọng nói lạnh lẽo.

Ánh mắt Vương Nhất hờ hững: “Ông muốn giết tôi đúng không?”

Vừa dứt lời, tay anh lại siết mạnh.

Âm ầm ầm…

Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, vì tiếng nổ này phát ra từ cơ thể của Hồng Giác Hải.

Tiếp theo, một chuyện đáng sợ xảy ra.

Cổ tay bị Vương Nhất nắm chặt lại phát ra tiếng rắc rắc như rang lạc.

Ngay sau đó, mạch máu Hồng Giác Hải nổ tung.

Một tầng sương máu đỏ tươi bao trùm đài thi đấu, khi lan đến gần mấy người xem, họ hoảng sợ hét lên.

“Ạ Trên đài thi đấu, vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hồng Giác Hải.

Họ có thể nhìn thấy một cánh tay của Hồng Giác Hải buông thống xuống, những nơi bị Vương Nhất nắm chặt đều đã vỡ nát cả xương.

Sức của Vương Nhất thật sự rất mạnh, cứ như nghiền nát theo dây chuyền, nổ thành một cơn mưa máu.

Hồng Giác Hải nằm dưới đất, ôm cánh tay kia lăn lộn kêu rên, cứ như đang cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Tôi đã cho ông đường sống, ông lại chẳng hề quý trọng, nếu muốn giết tôi thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần.”

Vẻ mặt Vương Nhất thản nhiên, từ từ bước về phía Hồng Giác Hải.

“A… Đừng đến đây…”

Hồng Giác Hải vừa ôm cánh tay cụt vừa lết ra đẳng sau.

Một thế hệ hội trưởng hiệp hội võ đạo thế mà lại chạy trốn như chó, điều này khiến cho mọi ngời cảm thấy vô cùng khó tin.

Nhưng, nếu họ biết vừa rồi Vương Nhất đã dùng gì, vậy họ sẽ không suy nghĩ đơn giản như thế.

Đó là nội kình!
 
Chương 1937


Chương 1937

Nhưng Tân Hồng Long không quay đầu lại, chỉ cười nhạt.

Vương Nhất là một cục đá để hai người bọn họ mài dao.

Hình thức để chọn gia chủ đời tiếp theo rất có thể là người nào có khả năng đánh bại Vương Nhất thì người đó sẽ lên làm gia chủ.

Nhưng nói cho cùng, vấn là thắng làm vua thua làm giặc.

So với việc cắt bỏ đá mài, Tân Hồng Long càng có khuynh hướng lợi dụng đá mài dao để mài một thanh đao khác.

Năm năm trước, Vương Nhất đánh gãy chân anh ta, kết thúc cuộc đời đi lính của anh ta.

Nhưng cũng không phải là anh ta không có thu hoạch gì.

Anh ta càng trở nên cẩn thận hơn, luôn nhớ đến câu có thù tất báo.

Anh ta còn hiểu cách dựa dẫm.

Mượn khí thế của ai?

Ai cũng được, chỉ cần là người có thể trợ giúp mình.

Báo thù thật sự quan trọng như vậy à?

Tần thị đi rồi, chỉ còn lại người Vương thị là Vương Hạn Kiệt và Vương Lâm.

Vương Nhất cười với bọn họ: “Cái người vấn còn chưa đi?”

Vương Hạn Kiệt lập tức đỏ mặt, biểu cảm âm trầm.

Tốt xấu gì Tần thị cũng có Tần Vũ và Tân Vĩnh Nghiêm, nhưng Vương thị chỉ có một mình anh ta, Vương thị được xem như là gia tộc có thế lực kém nhất.

Tần thị và Mục Lang đều đi rồi, Vương thị còn ở đây làm cái gì nữa?

“Cậu nhớ kỹ đó cho tôi.”

Vương Hạn Kiệt nói câu này xong thì liền vội vàng rời khỏi nơi này.

Rất nhanh, ở đây chỉ còn lại người của Vương Nhất.

Tất cả mọi người đều nhìn Vương Nhất như là nhìn thấy quỷ.

Bắt đầu kể từ lúc Mục Lang xuất hiện, gần như là mọi người đều lâm vào tuyệt vọng.

Nhưng không ngờ rằng người cuối cùng phải đi lại là bọn họ.

Càng khó tin hơn đó chính là Vương Nhất lại mời Võ Si đến đây.

Vương Nhất cười cười: ‘Được rồi, đại hội Bắc cảnh cũng đã sắp bắt đầu, mọi người trở về chỗ ngồi hết đi.”

Mặc dù ai cũng có điều muốn hỏi, nhưng lại trở ngại đại hội Bắc cảnh sắp bắt đầu, các hào môn ở nhà họ Lương và nhà họ Hạ đành phải trở về vị trí của mình.

“Vậy tôi cũng đi.”

Võ Sỉ cũng rời đi, đến một vị trí khác ở đại hội Bắc cảnh, một nơi cách Mục Lang khá xa.

Nếu như ông ta đến đây để kiểm soát tình hình, vậy thì phải kiểm soát đến cùng.

Ông ta muốn xem xem có mặt ông ta ở đây, Mục Lang có dám ra tay hay không.

Người dân chương trình nói vài câu tượng trưng, sau đó liền mời khách quý của đại hội Bắc cảnh lộ mặt.

Đại hội Bắc cảnh là cuộc tranh tài võ đạo có quy mô toàn quốc, có rất nhiều khách quý đến tham gia.

Hầu như đều là những người nổi tiếng từ khắp các tỉnh thành.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom