Cập nhật mới

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1980


Chương 1980

Hơn nữa, còn vượt xa người ông ta.

Bây giờ cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao Vương Nhất có thể giết chết Hồng Giác Lâm lặng yên không tiếng động.

Sức phá hoại của nội kìn vô cùng lớn, đủ để phá hỏng kết cấu mạch máu và kinh mạch trong cơ thể.

Thực lực của anh, đã lên đến đỉnh điểm!

Yên lặng Tĩnh lặng như tờ.

Vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong sân vận động cũng không tưởng tượng nổi nhìn cánh tay bị đứt lìa của Hồng Giác Hải.

Trông quá thê thảm!

Mạch máu vỡ tung, máu nổ tung thành sương máu, da thịt ở hai bên cổ tay cuộn ra ngoài giống như mảnh giấy bị đốt cháy.

Này đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ?

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, nhìn chàng trai được gọi là “Ấn chủ” với ánh mắt gần như kinh hãi.

Anh trẻ tuổi hơn so với Hồng Giác Hải, nhưng thực lực của anh lại mạnh mẽ hơn Hồng Giác Lâm rất nhiều.

Đám người Lý Khinh Hồng, Diệp Thúy Như, Diệp Ân Thi đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.

“Ạ Trong sân vận động yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Hồng Giác Hải, không ngừng kích thích các giác quan và nội tâm của những người có mặt tại đây.

Đây chính là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành!

Thực lực mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với Vương Nhất thì cú đấm thứ nhất đã tránh né được, nhưng cú đấm thứ hai không chỉ bị Vương Nhất tiếp được toàn bộ mà anh còn phế đi cánh tay kia của ông tai “Người nên đi đoàn tụ với Hồng Giác Lâm phải là ông mới đúng.”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng, tiếng bước chân giống như âm thanh của cái chết, vang vọng trong lòng Hồng Giác Hải.

“Dựa theo quy tắc của võ đạo, trước khi chết sẽ có thời gian để nói lời trăn trối.”

Vương Nhất lạnh lùng nói với Hồng Giác Hải.

“Nếu anh dám giết tôi thì toàn bộ hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ không bỏ qua anhl”

Ánh mắt Hồng Giác Hải hoảng sợ nhìn Vương Nhất, mặc dù trong mắt có sự tức giận, nhưng phần nhiều chính là hoảng sợ.

Vương Nhất khế mỉm cười, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Tôi dám giết hội trưởng của hiệp hội vũ đạo, ông cảm thấy tôi sẽ sợ đám thuộc hạ của ông sao?”

Những lời nói này vô cùng cuồng ngạo, hiệp hội võ đạo Giang Thành đứng bên kia cũng cực kỳ phân nộ.

“Buông hội trưởng rai”

“Nếu anh dám giết hội trưởng thì chúng tôi sẽ không buông tha cho anh đâu!”

Từng người bọn họ rống lên giận dữ.

Nhưng Vương Nhất hoàn toàn không để tâm đến, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chằm ông ta.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi…

Hồng Giác Hải che lại cánh tay, nằm trên mặt đất và không ngừng cầu xin.
 
Chương 1938


Chương 1938

Cùng với chủ nhà Hồng Giác Hải – hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Cuối cùng là thủ hộ Tây cảnh Mục Lang và Võ Sỉ.

“Chúng ta hãy cùng dành tràng pháo tay nồng nhiệt nhất để chào đón thủ hộ Tây cảnh – ông Mục, Võ Sỉ – ông Võ.”

Bốp bốp.

Âm thanh vang dội ngập tràn cả hiện trường.

Người dân chương trình cũng biết chuyện xấu hổ sau khi xuống sân bay mà không có người đón của Mục Lang, cho nên lúc giới thiệu đã đặc biệt giới thiệu tên Mục Lang trước Võ Sỉ.

Mục Lang và Võ Sỉ lần lượt ngồi xuống.

“Tiếp theo đây chính là lúc tuyên bố thành viên xuất chiến của các gia tộc.”

Người dẫn chương trình bắt đầu đọc tên những người dự thị.

“Vương tộc Tần thị, người tham gia…”

“Vương tộc Vương thị, người tham gia…”

“Lý thị, người tham gia là Lý Thế Nhân.”

Wow.

Lúc đọc đến tên tuyển thủ đại diện Lý thị ra trận, cảnh tượng liền trở nên nhộn nhịp.

Ngay cả Vương Nhất cũng nheo mắt nhìn.

Không ai ngờ rằng Lý Thế Nhân lại tự thân ra trận.

Mà điều này cũng đã để Vương Nhất ý thức được một chuyện, ba vợ của anh chính là một cao thủ.

“Hừ”

Lý Khinh Hồng ở bên cạnh không vui hừ một tiếng, sắc mặt khó coi.

Đương nhiên là Vương Nhất biết Lý Khinh Hồng đang tức giận vì chuyện gì.

Lý Thế Nhân đã nói mình sẽ đấu với Vương Nhất ở đại hội Bắc cảnh.

Sống chết có số.

Lý Khinh Hồng không muốn Vương Nhất phải bị thương, cũng không muốn Lý Thế Nhân xảy ra chuyện.

Dù sao thì nên giáo dục mà cô tiếp nhận khiến cô cảm thấy rất khó hiểu, cũng tiếp nhận cách làm dùng vũ lực để phân thắng bại.

Đúng là hoang đường.

“Yên tâm đi, chưa chắc là có thể đụng mặt nhau.”

Vương Nhất an ủi cô.

Nhưng chỉ có anh mới biết câu nói này gượng gạo tới mức nào.

Cách thức loại mà đại hội Bắc cảnh thực hiện chính là người nào thua thì người đó sẽ bị loại.

Nói cách khác, chỉ cần bạn liên tục dành phần thắng thì bạn có thể lọt vào trận chung kết.

Dựa vào thực lực của Vương Nhất, đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng nếu như Lý Thế Nhân cũng là cao thủ giống như vậy thì sao?

Chính vì vậy mà việc hai người gặp nhau là chuyện tất nhiên.

Nhưng cũng không thể xem thường cao thủ trong thiên hạ.
 
Chương 1981


Chương 1981

Khán giả đều nghe rõ những lời ông ta nói, hầu hết mọi người đều sững sờ trợn to mắt.

Hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành lại thật sự cầu xin tha thứ?

Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng nhưng không nói gì, nhìn ánh mắt của Hồng Giác Hải lại càng tràn đầy khinh thường.

Sợ răng sau hôm nay, Hồng Giác Hải sẽ trở nên thân bại danh liệt.

Mọi người sẽ vĩnh viên nhớ đến việc ông †a đã khom lưng khụy gối, cầu xin tha thứ như một con chó quỳ rạp trên mặt đất.

Xôn xaol Đúng lúc này, Hồng Giác Hải lại lăn về phía sau, đột nhiên lấy từ trong ngực áo ra một đồ vật màu đen.

sẠI”

Sau khi nhìn thấy rõ thứ mà ông ta đang cầm trên tay thì khán giả xung quanh đều hét lên hoảng sợ.

Thứ mà Hồng Giác Hải cầm trong tay thật ra là một khẩu súng lục Cottle màu đen.

Ông ta nhắm ngay đầu của Vương Nhất, trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm.

“Thằng nhóc kia, mặc dù anh rất mạnh nhưng anh có thể mạnh hơn viên đạn sao?”

Võ Si lập tức hét lớn lên: “Hồng Giác Hải, ông biết ông đang làm gì không? Ông là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành mà lại dám cất giấu súng lục sao?”

Sắc mặt Võ Si âm trâm đến cực điểm, hành động của Hồng Giác Hải thật sự đã bôi đen uy tín của hiệp hội võ đạo!

Mục Lang cũng không còn cách nào khác đành phải đứng lên, lạnh lùng nói: “Mau bỏ súng xuống.”

Trên mặt Hồng Giác Hải lộ vẻ điên cuồng: “Thằng nhóc này đã giết chết em trai của tôi, tôi nhất định phải tự mình báo thù cho Giác Lâm!”

Răng rắc!

Nói xong, viên đạn đã được lên nòng, họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu của Vương Nhất.

Nhất thời, một hơi thể chết chóc nồng đậm tràn ngập trên lôi đài.

Không ai ngờ tới hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành lại thất bại thảm hại như vậy.

Chẳng ai ngờ được sau khi thất bại, Hồng Giác Hải lại rút ra một khẩu súng lục Cottle màu đen, muốn nổ súng băn chết Vương Nhất.

Loại cưỡng chế này cực kỳ dễ khiến cây súng bị cướp cò, toàn bộ đại hội Bắc Cảnh lập tức bị bao trùm bởi không khí hoảng SỢ.

Nếu như phạm nhân cầm súng thì đó cũng không phải điều đáng sợ, đáng sợ chính là người cầm súng là một cao thủ võ đạo.

Điều này khiến tăng gấp đôi sự uy hiếp.

“Không ai được động đậy!”

Hồng Giác Hải hét lớn một tiếng.

Mặc dù một cánh tay của ông ta đã bị chặt đứt và đau nhức khó chịu, nhưng dù sao ông ta cũng là một võ giả mạnh mẽ.

Lợi dụng kẽ hở này, ông ta lấy ra một ống tiêm.

Trong ống tiêm có một chất lỏng màu xanh lá cây.

Hồng Giác Hải tự tiêm cho mình, cơn đau nhức do cánh tay bị gấy lập tức biến mất.

Đây là một dung dịch phong bế, có thể tạm thời ngăn chặn các giác quan không cảm thấy đau đớn.
 
Chương 1939


Chương 1939

Lạc Thanh Hiền cũng nói: “Tôi sẽ không để chuyện mà cậu lo lắng xảy ra đâu.”

“Bà chủ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đối phó.

Mấy cường giả sau lưng Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy đều bày tỏ lòng trung thành.

Lạc Thanh Hiền nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.

Bên phía Lý thị, biểu cảm của Ngụy Thương Kiều trên đài lo lắng.

“Tôi đã kêu ông đừng có tham gia mà ông cứ nhất định phải tham gia, xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?”

Lý Thế Nhân lại rất bình tĩnh: “Tôi sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

“Huống hồ gì tôi cũng rất mong chờ đến trận quyết đấu của tôi và thằng ranh kia.”

Ở một nơi hẻo lánh trong sân vận động.

Có mấy bóng người màu đen đang đứng ở đó.

Người đứng chính giữa có vóc dáng cao lớn, gây như que củi, lại khoác trên người chiếc áo choàng màu đen.

Người đó cười nói với Lý Tinh Sở: “Gia chủ của cậu lại tự mình ra trận.”

Biểu cảm của Lý Tinh Sở rất bình tĩnh, không hề nói cái gì.

Người đàn ông mặc áo choàng cũng không thèm để ý, nhìn chằm chằm vào Lý Thế Nhân rồi lại nói: “Ông ta rất mạnh, thật tình rất muốn đánh một trận với ông ta?”

Nghe vậy, Lý Tinh Sở và Lãnh Nhan lập tức giật mình.

“So sánh với ông sao?!”

Lý Tinh Sở và Lãnh Nhan đã từng nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng đánh nhau, nhất là Lãnh Nhan ấn tượng rất sâu sắc.

Cô ta dốc hết sức mình, mà ông ta chỉ cần một tay là đã có thể ngăn lại.

Người có thể khiến ông ta đánh giá là mạnh, vậy thì thực lực phải sâu đến cỡ nào?

Lãnh Nhan bất giác so sánh cả hai người với nhau.

Người đàn ông mặc áo choàng cười nói: “Chưa từng đánh nên không biết.”

Thế là Lãnh Nhan không nói thêm gì nữa.

Danh sách báo danh vẫn đang tiếp tục.

“Diệp thị, Hồng Giác Lâm, Diệp Kình Hiên…

Người dẫn chương trình đọc rất nhiều cái tên.

Ở phía Diệp thị có hai cô gái xinh đẹp mặc quần áo rất lộng lây.

Đó chính là Diệp Ân Thi và Diệp Thúy Như.

Lúc đọc đến tên của Hồng Giác Lâm, Diệp Ân Thi rất đắc ý mà nhìn Diệp Thúy Như.

Bởi vì trong cái nhìn của cô ta, người mà Diệp Thúy Như tìm tạm thời không thể nào mạnh hơn Hồng Giác Lâm.

Biểu cảm của Diệp Thúy Như lạnh nhạt, không hề có ý muốn đáp lại.

“Ẩn chủ.”

Người dân chương trình đọc cái tên này lên, có nghĩa răng thành viên Diệp thị tham gia trận đấu đã kết thúc.
 
Chương 1982


Chương 1982

Sau khi tiêm xong, ông ta mới tiếp tục chĩa súng vào đầu của Vương Nhất, lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người không được phép rời đi. Mục đích của tôi chỉ là thằng nhóc này, tôi sẽ không làm gì người khác, nhưng nếu có ai đi ra ngoài hoặc báo cảnh sát thì người đó cũng phải chết!”

Đùng!

Nói xong, như để chứng minh lời nói của mình, ông ta nhanh như chớp bắn một phát súng về một hướng.

HẠ.”

Mà phương hướng đó đúng lúc là nơi Lý Khinh Hồng đang đứng, nhất thời khắp nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Một khán giả nam đang cố gắng chạy trốn đã bị bắn xuyên qua cánh tay, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Lý Khinh Hồng cảm thấy hoảng sợ trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cuộc hỗn loạn vấn tiếp tục diễn ra, nhưng không ai rời đi.

Lúc này, Hồng Giác Hải mới tiếp tục cầm súng chĩa vào Vương Nhất, bật cười hung dữ: “Bây giờ, anh quỳ xuống cho tôi!”

Hồng Giác Hải cầm súng bước từng bước đến gân Vương Nhất.

Còn tưởng rằng Vương Nhất nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.

Không ngờ anh chẳng những không sợ mà ngược lại còn như người không có việc gì nhìn chăm chằm Hồng Giác Hải: “Tôi cho ông một cơ hội để bỏ súng xuống.”

Hồng Giác Hải hơi giật mình, sau đó bật cười thành tiếng: “Thằng nhóc kia, hình như anh đã lầm rồi. Hiện tại, tôi mới chính là người nắm trong tay tính mạng của anh, anh còn dám uy hiếp tôi sao?”

“Bây giờ, tôi cho anh một cơ hội, quy phục hiệp hội võ đạo Giang Thành của tôi thì anh sẽ còn một con đường sống, nếu không hiện tại anh sẽ phải chết ngay lập tức!

Hồng Giác Hải hung dữ nói.

Trả thù cho Hồng Giác Lâm cũng không phải mục đích thật sự của Hồng Giác Hải.

Người chết không thể sống lại, Hồng Giác Hải từ trước đến giờ đều không phải người sẽ bị tình cảm chỉ phối.

Thứ ông ta cần chính là cao thủ số hai có thể lấp vào chỗ trống của Hồng Giác Lâm.

Mà sự tồn tại của Vương Nhất là một sự giải quyết hoàn hảo cho vấn đề này, hơn nữa còn có thể thăng cấp, giúp cho hiệp hội vũ đạo Giang Thành ngày càng trở nên hùng mạnh hơn.

Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười lắc đầu: “Xem ra, ông vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.”

“Sự thật hiện tại chính là tính mạng của anh đang năm trong tay tôi, chỉ cần tôi bóp cò thì đầu của anh sẽ nổ tung như một đóa hoat”

“Anh muốn giết tôi nhưng tôi lại để anh gia nhập vào hiệp hội võ đạo Giang Thành, đối với anh đã đủ nhân từ chưa? Hay là anh thà chết cũng không muốn quy phục tôi?”

Ánh mắt Hồng Giác Hải trở nên lạnh lùng.

Đám người Lý Tuyết Nhi, Lý Mộng Đình đều vô cùng hoảng sợ.

Dù sao nỗi sợ súng ống của bọn họ gần như là bẩm sinh.
 
Chương 1940


Chương 1940

Oành.

Tên này vừa mới được đọc ra, cả hiện trường liền nổi lên sóng to gió lớn.

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Ngay cả Mục Lang cũng đơ rồi, ông ta hoàn toàn không thể tin nổi.

Ẩn chủ lại tham gia đại hội Bắc cảnh?

Trong khoảnh khắc cái tên Ẩn chủ được đọc lên, toàn bộ sân vận động liền im lặng như tờ.

Gần như là tất cả mọi người đều giữ im lặng, ánh mắt ngơ ngác nhìn người dẫn chương trình đứng ở trung tâm hội trường.

Thậm chí Mục Lang cũng trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm kinh hãi.

Ẩn chủ.

Chỉ cần là người của nước H thì không có ai chưa nghe nhắc tới cái danh này.

Ấn chủ Bắc cảnh, Ẩn Vu chỉ vương, nơi nào có người đó, nơi đó là nơi an toàn nhất.

Đó chính là chiến thần hộ quốc trẻ tuổi nhất từ thời kiến quốc tới nay.

Trên núi U Hằng, một mình đánh bại chín cao thủ có cấp bậc chí tôn, cho thấy sức mạnh vĩ đại của nước H.

Dưới một người, trên vạn người.

Cũng có người đồn rằng thực lực của Ẩn chủ đã đạt đến đỉnh cao, cho dù là tam đại cảnh chủ khác có liên thủ với nhau thì cũng không phải là đối thủ của một mình Ẩn chủ.

Người như vậy lại muốn tham gia đại hội Bắc cảnh?

Đây là chuyện mà chẳng có ai ngờ tới.

“Ẩn chủ…

“Đến à?”

Lý Khinh Hồng, Lý Tuyết Nhi, Lạc Thanh Hiền đều kinh ngạc vô cùng, trong lòng bắt đầu lo lắng không thôi.

Quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Có vô số người bắt đầu tìm kiếm vị trí của Ẩn chủ trong hội trường.

Nhưng mà tìm một hồi lâu vấn không nhìn thấy bóng dáng của Ẩn chủ đâu.

Bởi vì bọn họ căn bản không biết dáng dấp của Ẩn chủ trông như thế nào.

Nhưng điều này vấn không thể ngăn cản người có mặt ở đại hội Bắc cảnh dấy lên nghị luận sôi nổi.

Cho dù là người xem hay là tuyển thủ dự thi, không có ai mà không mang theo vẻ mặt kích động, biểu cảm đó giống như là gặp được thần tượng của mình.

Nhưng cũng có người không tin.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào…

Ở bên phía vương tộc Diệp thị có một người phụ nữ trắng bệch cả mặt, toàn thân run rẩy, trong miệng cứ luôn lẩm bẩm câu nói này.

Đó chính là Diệp Ân Thì.

Cô ta trông giống như là gặp phải quỷ, hai mắt trợn to, bàng hoàng nhìn Diệp Thúy Như ở bên cạnh.
 
Chương 1983


Chương 1983

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Hồng Giác Hải vốn không nhìn thấy một chút sợ hãi nào xuất hiện trên người Vương Nhất.

“Ông thật sự cho rằng miếng sắt vụn này có thể lấy được mạng tôi sao?”

Vương Nhất nhìn Hồng Giác Hải với ánh mắt trêu tức, trong giọng nói lại có một luông khí lạnh lẽo.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Ai cũng đều sợ hãi súng lục Cottle, thế mà anh lại gọi nó là “sắt vụn”?

Hồng Giác Hải cũng ngẩn người, ánh mắt nhất thời đờ đẫn.

Bây giờ là thời đại của võ thuật, cho dù có tồn tại võ giả nhưng hầu hết bọn họ đều sợ hãi súng lục.

Bởi vì dù tốc độ của bọn họ nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng tốc độ của viên đạn.

Cho dù thực lực có mạnh đến mấy cũng không bằng một viên đạn có thể một phát lấy mạng.

Đỡ đạn bằng tay không, tránh né sự truy kích của làn đạn là điểu mà chỉ có một số ít cường giả ở đỉnh cao võ thuật mới có thể làm được.

Ông ta không cho răng Vương Nhất có thể làm được.

“Anh muốn chết…

Hồng Giác Hải dường như đã chịu sự sỉ nhục, khuôn mặt tức giận: “Anh có tin tôi thật sự nổ súng không?”

“Bắn đi.”

Vương Nhất cười toe toét và nói: ‘Đầu của tôi bằng sắt”

Hồng Giác Hải sửng sốt, đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người đưa ra yêu cầu như vậy.

Đối mặt với súng lục, Vương Nhất chẳng những không sợ hãi mà còn nói giỡn rằng đầu mình cứng như sắt.

Nếu không phải trước đó từng bị Vương Nhất chặt đứt một cánh tay thì ông ta nhất định cho rằng anh là bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi viện.

“Được, là anh nói đấy!”

Ánh mắt Hồng Giác Hải trở nên lạnh lùng, ông ta quyết định nả một phát súng hù dọa anh trước.

Cũng không cần thiết phải bắn vào điểm yếu của anh, cứ để anh đổ chút máu là được.

Ngay sau đó, Hồng Giác Hải nhắm thẳng vào chân trái của Vương Nhất và bóp cò.

Đùng!

Viên đạn được băn ra một cách mạnh mẽ, xoay tròn bay về phía Vương Nhất.

Ánh mắt của Hồng Giác Hải càng trở nên dữ tợn hơn.

Xoetl Nhưng Vương Nhất chỉ di chuyển khoảng hai bước chân, viên đạn đã bắn hụt.

“Cái gì?”

Nhất thời, Hồng Giác Hải mở to hai mắt không thể tin được.

Là do ông ta bắn hụt?

Hay do Vương Nhất đã né tránh được?

Xôn xaol Khán giả xung quanh khán đài cũng chấn động đến cực điểm.

Anh… có thể tránh được viên đạn sao?!

Vương Nhất bật cười: “Tôi đã nói, trong mắt tôi, thứ này chẳng qua chỉ là một đống phế liệu, ông cũng không cần cầm súng uy hiếp tôi nữa đâu.”
 
Chương 1941-1942


Chương 1941

“Ẩn chủ là cô gọi tới?”

Giọng nói của Diệp Ân Thi vẫn luôn run z9 rẩy.

Diệp Thúy Như nhẹ nhàng cong môi, cười nhạt rồi nói: ‘Đương nhiên.”

Ong.

Lời này vừa mới nói ra, biểu cảm của Diệp Ân Thi liền hỏa sợ đến cực điểm, nghiến chặt răng một câu cũng không nói lên nời.

Uổng công cho lúc nấy cô ta còn khoe khoe với Diệp Thúy Như rằng mình đã tìm được cao thủ Hồng Giác Lâm.

Kết quả thì sao, Diệp Thúy Như lại có thể mời Ẩn chủ đến.

Đây chính là Ấn chủ Bắc cảnh.

Là thủ hộ giả nước H.

Nếu như người đó tham gia vào đại hội Bắc cảnh, còn có chỗ cho người khác trổ tài à?

Ấn chủ vô địch thiên hạ!

Hai nắm đấm mạnh mẽ không ai bằng.

Diệp Thúy Như không thèm để ý tới Diệp Ân Thi nữa.

Trong mắt cô ta, tất cả những người ở đây giống như là kẻ hề, cho dù là Diệp Ân Thi thì cũng chỉ là một tên hề thông minh hơn một chút.

Cô ta căn bản không thèm quan tâm.

Cô ta có mưu đồ lớn hơn.

Ánh mắt của Diệp Thúy Như nhanh chóng xuyên qua đám người nhìn thẳng vào Vương Nhất.

Đúng lúc này, Vương Nhất cũng đang nhìn cô ta.

Trong đôi mắt như biết nói của Diệp Thúy Như mang theo chút lo lắng mà nhìn Vương Nhất.

Đây chính là kế hoạch giữa bọn họ, dù sao thì cũng dùng đến tên tuổi của Ẩn chủ để dự thi mà.

Chẳng có ai biết được ảnh hưởng tiếp theo sẽ như thế nào.

Nhưng Vương Nhất căn bản không thèm lo lăng, trên mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên.

Cùng lúc đó, đã có người bắt đầu suy đoán tại sao Ẩn chủ lại đến tham gia đại hội Bắc cảnh.

Mục Lang cũng muốn biết câu trả lời.

Những người đang ngồi ở đây đều không phải là kẻ ngốc, ngược lại đều là những người thông minh hơn người.

Cuối cùng, bọn họ cho ra một kết quả: Ấn chủ đến để bảo vệ lòng tự tôn của “Ẩn chủ”.

“Sở dĩ đại hội Bắc cảnh được tổ chức cũng là bởi vì Ẩn chủ đã rời khỏi, chiến trường Bắc cảnh không có người nào bảo vệ, cho nên mới chọn Ẩn chủ mới, chắc chắn là Ẩn chủ đã biết được mục đích của đại hội lần này cho nên mới đến đây với thân phận “Ẩn chủ”

Có người giải thích như thế.

Ở bên phía Tần thị, sắc mặt của Tần Vĩnh Nghiêm và Tần Vũ hết sức khó coi.

Bởi vì nếu như bọn họ nói vậy thì những ứng cử viên cho chức vô địch là bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội.

Cho dù là Mục Lang thì cũng không phải là đối thủ của Ẩn chủ.

Vậy thì tổ chức đại hội Bắc cảnh còn có ý nghĩa gì nữa?

Chương 1942

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1984


Chương 1984

Sắc mặt Hồng Giác Hải cực kỳ âm trâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng áp lực.

Vương Nhất tiếp tục cười nói: ‘Các người không hiểu rõ những thứ như súng ống này, chỉ có ở trong tay cao thủ thì chúng mới có thể phát huy hết tác dụng.”

“Ông vốn không biết dùng súng, giờ phút này rút súng ra chỉ càng làm sức chiến đấu của ông giảm sút thôi.”

Lời nói này khiến Hồng Giác Hải không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng chỉ cần ông ta biết thân phận của Vương Nhất thì sẽ không kinh ngạc như vậy.

Đừng nói là súng đạn, thậm chí cả súng cối, hỏa tiên của kẻ địch, anh đều đã từng đối mặt qua.

Một khẩu súng lục cùng lắm chỉ là đồ chơi của trẻ con.

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán của Hồng Giác, nhưng ông ta vấn chưa từ bỏ ý định băn vài phát về phía Vương Nhất.

Đùng đùng!

Lần này, Vương Nhất không tránh né, chỉ đứng yên tại chỗ không cử động.

Theo lý mà nói, khoảng cách gần như vậy, Hồng Giác Hải không thể nào không bắn trúng.

Nhưng Vương Nhất vẫn không xảy ra chuyện gì.

“Chuyện này, sao có thể…

“Tại sao anh không hề bị gì cả?”

Hồng Giác Hải hoàn toàn sững sờ, tay cầm súng cũng run rẩy.

Vương Nhất bật cười trêu tức, sau đó xòe lòng bàn tay ra.

Loảng xoảng!

Một vài viên đạn kim loại bị Vương Nhất tùy tiện ném xuống đất.

Tất cả đều là những viên đạn do Hồng Giác Hải bắn ra.

Đầu đạn đen kịt và bị lõm sâu, giống như đã phải chịu một cú va chạm dữ dội nào đó.

Bùm!

Nhất thời, Hồng Giác Hải như bị đánh một cú rất nghiêm trọng, một nỗi sợ hãi sâu sắc lan tràn trong lòng ông ta.

Vương Nhất thật sự đã dùng tay không để hứng đạn!

“Tôi đã nói rồi, thứ này chỉ là một đống sắt vụn thôi.”

Vương Nhất mỉm cười, sau đó sải bước đi về phía Hồng Giác Hải.

Lần này thật sự đã quyết định giết người!

Âm! Âm! Âm Tiếng bước chân trầm thấp của Vương Nhất giống như âm thanh của cái chết, nó vang lên trong tâm trí của Hồng Giác Hải như tiếng đếm ngược cuối cùng cho cuộc đời của ông ta.

Xoet xoẹt xoẹtl Vào giờ phút này, ánh mắt của mọi người bên trong sân vận động đều tập trung trên người Vương Nhất.

Tất cả mọi người từ Võ Si, Mục Lang, cho đến những người bình thường ở Giang Thành đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Một võ giả mang súng, đây chắc chắn là thảm họa của thảm họa rồi.

Võ giả có một cái nhìn sâu sắc đặc biệt mãnh liệt, có thể cảm nhận được dù chỉ là một cơn gió thổi nhẹ qua.
 
Chương 1943


Chương 1943

Đúng là một con côn trùng độc hại.

Cùng lúc đó, cả sân vận động cũng đang Sôi trào.

Những người đang có mặt ở đây đều đang thảo luận “Ẩn chủ” này là ai mà lại có can đảm giả mạo tên tuổi của Ẩn chủ.

“Đúng là gan góc cùng mình, không sợ người dân cả nước lên án cậu ta hả.”

“Ẩn chủ là ai, bước ra đây cho mọi người một lời giải thích, tại sao lại muốn ăn cắp danh xưng “Ẩn chủ”?”

“Nếu như nói không rõ ràng thì cậu đừng có hòng tham gia đại hội Bắc cảnh, Diệp thị cũng không thể tham gia đại hội Bắc cảnh, còn phải bị truy cứu trách nhiệm.”

Ở một góc nào đó trong sân vận động.

Người khoác áo choàng thản nhiên nhìn Lãnh Nhan.

Chỉ nhìn thấy trong đôi mắt của Lãnh Nhan bông nhiên có sự kích động, nhưng cuối cùng vấn cố găng đè nén nó xuống.

Cô ta vấn không thể quên được đoạn thời gian đi theo thiếu chủ.

Ngắn ngủi mà tốt đẹp.

“Lãnh Nhan, cô nói thử xem ai là Ẩn chủ đây, người đó sẽ đứng ra à?”

Lãnh Nhan im lặng một hồi, cô ta lắc đầu: “Không biết.”

Tiếng mắng chửi càng ngày càng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều không thể nào chấp nhận được việc có một ai đó vô danh ăn cắp danh xưng Ẩn chủ.

Diệp Ân Thi cười lạnh nhìn Diệp Thúy Như: “Tất cả đều là do cô hại, nếu như Diệp thị bởi vì chuyện này mà không thể tham gia đại hội Bắc cảnh, cô sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Diệp Thúy Như không nói gì, cũng không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.

Trong vô vàn tiếng mắng tiếng chửi, Vương Nhất chậm rãi đứng dậy.

Đa số những người đang có mặt trong sân vận động đều đang ngồi, chỉ có một mình Vương Nhất là đứng lên, trông vô cùng chói mắt.

Người dẫn chương trình vừa nhìn liền thấy Vương Nhất.

“Cậu chính là Ẩn chủ?”

Người dẫn chương trình cầm micro chỉ chỉ, ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Vì để cho an toàn, anh ta còn chủ động chạy đến bên cạnh Vương Nhất.

“Vương Nhất, anh làm gì vậy?”

Ở bên cạnh, sắc mặt của Lý Khinh Hồng trăng bệt vô cùng, bất ngờ mà nhìn Vương Nhất.

Cô muốn kéo Vương Nhất ngồi xuống, nhưng dường như chân Vương Nhất lại mọc rễ, không hề cử động tí nào.

Bởi vì Vương Nhất đứng dậy mà sân vận động đang náo nhiệt lại trở nên lắng đọng một lần nữa.

Tất cả mọi người đều không tin mà nhìn Vương Nhất.

Tiếng mắng chửi rất nặng nề, lúc này người có thể đứng lên chính là “hung thủ”

đã mạo danh Ẩn chủ.

“Cái tên đó đứng lên làm gì vậy, chẳng lẽ cậu ta chính là Ẩn chủ?”
 
Chương 1985


Chương 1985

Độ chính xác của võ giả cực kỳ lợi hại, cho dù những thứ cách xa ngàn dặm cũng có thể một phát trúng đích.

Nhưng Vương Nhất không chỉ tránh né được khẩu súng trong tay Hồng Giác Hải nhiều lần mà còn tay không hứng đạn.

Quả thực là một điều thần kỳ, chưa từng nghe thấy!

Theo hướng của Diệp thị, Diệp Ân Thi đã sợ hãi đến mức ngồi run rẩy trên ghế, sắc mặt tái nhợt.

Hồng Giác Hải là người thay thế cô ta xuất chiến, nếu như Ẩn chủ truy cứu thì nhất định sẽ tra ra được cô ta.

Đắc tội với một võ giả mạnh mẽ như vậy thật sự là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.

Diệp Vô Lệ đứng ở một bên cũng trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn Vương Nhất.

Từ trên người này, ông ta cảm nhận được một luồng khí cực kỳ đáng sợ, giống như một con kiến nhỏ xíu đối mặt với con voi khổng lồ, im lặng như ve sầu mùa đông.

Lúc này, cuối cùng Diệp Thúy Như cũng đã bình tĩnh lại.

Khoảnh khắc Hồng Giác Hải rút súng ra vừa rồi, cô ta thật sự lo lắng Vương Nhất sẽ bị băn chết.

Ánh mắt của Lý Khinh Hồng cũng hoảng hốt.

Ngay lúc đó, cô ta đã thật sự nhìn thấy được bóng dáng của Vương Nhất.

“Đừng, đừng tới đây…

Hồng Giác Hải nhìn Vương Nhất với vẻ mặt kinh hãi, cảnh tượng người này tay không hứng đạn vừa rồi đã hoàn toàn là, cho ông †a cảm thấy hoảng sợ.

Ông ta là một cao thủ võ giả, biết rõ phải có nội lực cường đại cỡ nào mới có thể tay không hứng đạn.

Ông ta tự hỏi liệu mình có dám hứng đạn băng tay không hay không.

Ẩn chủ này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Hồng Giác Hải tiếp tục cầm súng chĩa vào Vương Nhất, nhưng Vương Nhất dường như không nhìn thấy, vẫn sải bước đi về phía trước.

Cuối cùng, anh cũng bước đến gần ông ta và nhìn từ trên xuống.

“Bỏ súng xuống đi.”

Vương Nhất lãnh đạm nói: “Đạn của súng lục Cottle bình thường là 11, 43 mm mỗi phát, khoảng cách gần như vậy, nó có thể băn nổ đầu một người chỉ bằng một phát súng, nhưng nó sẽ không tạo ra bất cứ tổn thương nào đối với võ giả.”

“Hơn nữa, súng lục Cottle không có băng đạn dự phòng, chỉ có thể bắn bảy phát đạn. Vừa rồi ông đã bắn hết bảy viên, khẩu súng lục của ông lúc này đã không còn viên đạn nào.”

Sau khi Vương Nhất bình tĩnh nói xong lời kia, cả người Hồng Giác Hải hoảng sợ đến mức run rẩy.

Tại sao Vương Nhất lại hiểu biết nhiều về súng ống đến vậy?

Võ giả có sự kiêu ngạo của riêng họ, đặc biệt là võ giả cường đại, bọn họ sẽ không đụng vào các loại vũ khí như súng ống.

Càng đừng nói là có thể hiểu biết nhiều như vậy.

Nhưng Vương Nhất lại hiểu biết rất nhiều về súng ống, điều đó có nghĩa là trước đây anh nhất định thường xuyên tiếp xúc với chúng.

“Anh… Rốt cuộc anh là ai?”

Hồng Giác Hải hoảng sợ nhìn Vương Nhất, giọng nói trở nên run rẩy.

Vương Nhất cười nói: ‘Không phải tôi đã sớm nói rồi sao? Tôi là Ẩn chủ.”
 
Chương 1944


Chương 1944

Bên phía Diệp thị, Diệp Ân Thi mở to mắt nhìn, cô ta hoài nghi mà nhìn Vương Nhất.

Diệp Thúy Như không nói gì, chỉ là nhìn anh với vẻ mặt sốt ruột.

“Anh ta đang làm gì vậy…”

Diệp Thúy Như lòng nóng như lửa đốt, chẳng lẽ anh ta muốn ngay bây giờ thừa nhận mình chính là Ấn chủ à?

Trước đó Vương Nhất đã bị hiệp hội võ đạo phong sát, không cho phép tham gia đại hội Bắc cảnh.

Vương Nhất đeo mặt nạ, dùng tên giả Ẩn chủ để tiếp tục tham gia, vốn dĩ đó chính là một may mắn.

Lúc này anh thừa nhận, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi ư?

Lý thị, Vương thị, Tần thị ở phía bên kia cũng nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.

Vương Nhất sẽ nói gì đây?

Người dẫn chương trình đặt micro trước mặt Vương Nhất, trên tivi cũng đã chiều đến ống kính ngắm ngay vào Vương Nhất.

Bây giờ anh chính là tâm điểm của mọi người.

Vương Nhất cười nhạt: “Tôi không phải là Ẩn chủ, tôi và các người đều giống nhau, đều chỉ là một người rất bình thường.”

“Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu công bằng.

“Cái danh xưng Ẩn chủ này là độc quyền à, tên thì cũng chỉ là một danh hiệu, có cũng được mà không có cũng không sao. Người khác có thể tên là Ẩn chủ, tôi cũng có thể tên là Ẩn chủ, tất cả mọi người đều có thể tên là Ẩn chủ.”

“Nguyên tắc đầu tiên của Ẩn chủ chính là bảo vệ quốc gia mà không phải là chạy theo danh lợi.”

Vương Nhất cầm lấy micro chậm rãi nói, cả sân vận động đều vang vọng tiếng nói của anh, thật lâu vẫn không tiêu tan.

Đám người ngơ ngác, nhưng mà tiếng mắng chửi cũng đã dần dần nhỏ lại.

Đúng là như thế, Ẩn chủ không phải là tên độc quyền của ai, nó chỉ là một danh hiệu.

Nhưng bọn họ không thể chấp nhận được việc có người giả mạo. Ẩn chủ.

“Các người măng chửi chỉ là bởi vì hình tượng anh hùng của Ẩn chủ đã ăn sâu vào trong lòng các người, không ai có thể phá vỡ được nó.”

“Các người sẽ cảm thấy mệt mỏi, lúc này lại có người đến phá vỡ nó, đánh vỡ tư tưởng bị ràng buộc, các người sẽ từ từ chấp nhận thôi.”

Vương Nhất tiếp tục nói một cách từ tốn.

Rốt cuộc cũng đã có người dần dần chấp nhận.

Bọn họ định xem thử “Ẩn chủ” này có lai lịch gì.

Nói xong, Vương Nhất ngồi xuống.

Vương Nhất không phải là Ẩn chủ, biểu cảm của người dẫn chương trình có chút thất vọng.

Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại, Vương Nhất nói rất có lý, làm sao mà Ẩn chủ chân chính lại có thể đến tham gia đại hội Bắc cảnh được chứ?

Diệp Thúy Như cũng thở phào một hơi, nếu như thật sự bởi vì danh xưng Ẩn chủ mà nhằm vào Diệp thị, vậy thì cô ta sẽ biến khéo thành vụng.

May mắn là Vương Nhất đã giải quyết mọi chuyện.

Bông nhiên bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Thi.

“Tôi đề nghị chia Diệp thị thành hai nhóm để quyết đấu.”
 
Chương 1986


Chương 1986

“Ấn chủ?”

Đôi mắt của Hồng Giác Hải đờ đẫn, sau đó càng thêm kích động: “Tôi hỏi danh tính thật sự của anh! Không phải danh hiệu!”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất ngày càng thêm hài hước: “Đây chính là thân phận thật sự của tôi, tôi chính là Ẩn chủ.”

Hồng Giác Hải hoàn toàn không tin, mồ hồ lạnh chảy dài trên trán.

“Không phải ông muốn biết tôi là ai sao?

Dù sao ông cũng sắp chết, vậy để tôi thỏa mãn nguyện vọng của ông.”

Vương Nhất cười ha hả nói.

“Nghe nói, song đao Nam Bắc của nhà họ Hồ là sư đệ đồng môn của ông?”

Vương Nhất đột nhiên nói một câu không liên quan đến cuộc trò chuyện.

mu Vương Nhất hạ thấp giọng, chỉ có anh và Hồng Giác Hải mới có thể nghe được cuộc †rò chuyện.

Nghe những lời này, Hồng Giác Hải lập tức ngẩn người trong chốc lát, không hiểu tại sao Vương Nhất lại hỏi vấn đề này.

Song đao Nam Bắc quả thực là sư huynh đệ đồng môn của ông ta, nhưng quan hệ cũng không mật thiết lăm.

Về cơ bản thì bọn họ đều độc lai độc vãng.

Vào đêm nhà họ Hồ bị diệt trừ, song đao Nam Băc chết trong tay Vương Nhất, Hồng Giác Hải ngoài trừ thán phục thì cũng đã hiểu biết nhất định về thực lực của Vương Nhất.

Những gì La Văn nói đều là sự thật, Vương Nhất thật sự là một cường giả.

Nhưng Vương Nhất đã không thể tham gia đại hội Bắc Cảnh, tại sao lại đột nhiên nhắc tới song đao Nam Bắc?

Dưới ánh mắt nghỉ ngờ của Hồng Giác Hải, Vương Nhất chậm rãi nhấc chiếc mặt nạ sát trên mặt lên, để lộ một chút khuôn mặt thật của mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, đồng tử của Hồng Giác Hải co rụt lại.

“Là anh?!”

Toàn thân Hồng Giác Hải giống như bị sét đánh, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Ẩn chủ chính là Vương Nhất.

Chẳng trách, anh lại biết song đao Nam Bắc.

Vương Nhất lại đeo lên mặt nạ lên, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, kề sát vài tai Hồng Giác Hải nhẹ nhàng nói: ‘Nói cho ông biết một bí mật khác, tôi dùng danh hiệu “Ấn chủ” này xuất chiến thật ra cũng không phải tên giả, mà là… Tôi chính là Ẩn chủ thật sự.”

Bùm!!!

Vương Nhất vừa dứt lời, Hồng Giác Hải lập tức khiếp sợ đến tột độ, cả người run cầm cập, không nói được lời nào.

“Anh… Anh là…

Hồng Giác Hải nhìn Vương Nhất, rất muốn nói những chữ tiếp theo.

Nhưng cổ họng giống như bị ai đó ấn mạnh, không thể thốt ra được hai chữ cuối cùng.

Anh là Ẩn chủ, cho nên thực lực mới có thể mạnh như vậy.
 
Chương 1945


Chương 1945

Diệp Thúy Như quay phắt đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta: ‘Diệp Ân Thị, cô nói cái gì vậy?”

“Cô câm miệng lại cho tôi!”

Diệp Ân Thi quát to một tiếng, sau đó nói với người dẫn chương trình: “Tất cả mọi người đều đã thấy rồi đó, số tuyển thủ của Diệp thị tham gia khá nhiều, như vậy sẽ không công bằng với các gia tộc khác, cho nên tôi đề nghị chia thành viên Diệp thị làm hai nhóm để đấu với nhau, như thế này cũng công bằng hơn.”

Lời này vừa mới nói ra, các gia tộc đến tham gia đại hội Bắc cảnh đều cười tươi như hoa.

Tuyển thủ của không ít gia tộc đều đang lo lăng số lượng thành viên của Diệp thị quá nhiều, trong tình huống chưa biết thực lực của đối phương, số lượng nhiều là đã chiếm ưu thế.

Ngay cả vương tộc Yên Đô như Tân thị và Vương thị mà cũng rất lo lắng.

Nhưng Diệp Ân Thi lại chủ động yêu cầu chia người Diệp thị thành hai nhóm rồi tiến hành đấu với nhau.

Người được lợi chính là bọn họ.

“Diệp Ân Thi, cô điên rồi có đúng không?”

Diệp Thúy Như lập tức nổi giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Ân Thi, bực tức nói.

“Đại hội Bắc cảnh không hạn chế số người thay mặt gia tộc tham gia, số lượng càng nhiều thì càng có lợi cho chúng ta, vậy mà cô lại muốn giảm bớt.”

Diệp Ân Thi cười lạnh, căn bản không thèm quan tâm: ‘Vậy thì sao chứ? Dù sao thì người đại diện Diệp thị xuất chiến lần này là cô chứ không phải là tôi, cho dù cuối cùng Diệp thị có thất bại đi nữa thì người bị trách cũng là cô mà không phải tôi.”

Nói xong câu nói cuối cùng, trên mặt Diệp Ân Thi mang theo nụ cười dữ tợn.

Vốn dĩ cho rằng Diệp Thúy Như tìm một người giả mạo Ẩn chủ đến tham gia đại hội Bắc cảnh thì chắc chắn sẽ khiến người khác không hài lòng, nhưng không ngờ lại có thể may mắn thoát tội.

Kết quả như vậy khiến Diệp Ân Thi không vui, nên có bất cứ cách nào hại Diệp Thúy Như thì cô ta đều sử dụng.

Sắc mặt của Diệp Thúy Như cũng âm trầm như nước: ‘Cái cách kiến nghị cho người nhà đấu với nhau của cô, nếu như bị gia tộc biết được thì người bị trừng phạt sẽ là cô mới đúng nhỉ?”

Diệp Ân Thi gật đầu: ‘Đúng, tôi sẽ bị trừng phạt, nhưng mà cô cũng đừng hòng mình tốt hơn.”

“Cho dù tôi có phạm phải sai lầm lớn đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ phạt tạm thời, nhưng mà cô không giống như vậy, cô mới đến, địa vị bất ổn, một khi phạm sai lầm thì cô đợi đến lúc cút đi. Hahaha…”

Diệp Ân Thi lộ ra nụ cười điên cuồng.

“Tôi sẽ không để cho cô toại nguyện đâu.”

Diệp Thúy Như lạnh lùng nói.

Sau đó, cô ta liền kháng nghị với người dẫn chương trình Mục Lang: “Tôi không đồng ý, †ôi mới chính là người đại diện cho Diệp thị, mọi quyết định đều phải do tôi đưa ra.”

Bên phía hiệp hội võ đạo, Hồng Giác Hải cười lạnh nhìn về phía Mục Lang.

“Ông Mục, ông thấy thế nào?”

Mục Lang suy nghĩ cả buổi trời, sau đó nhẹ gật đầu: “Cũng tốt thôi, thứ mà đại hội Bắc cảnh quan tâm chính là tính công bằng, người Diệp thị nhiều như thế, điều này không công bằng với những người khác.”

“Vậy thì chia hai nhóm đi, giảm bớt số người được chọn.”
 
Chương 1987


Chương 1987

Anh là Ẩn chủ, đó là lý do tại sao anh lại rất rành các loại súng ống.

Anh là Ẩn chủ, cho nên anh có thể †ay không hứng đạn, dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.

Hồng Giác Hải tự cho rằng bản thân đã khống chế được tính mạng của Vương Nhất, nào ngờ người thật sự bị người khác năm giữ vận mệnh lại là ông ta.

Cả người Hồng Giác Hải xụi lơ, thậm chí ngay cả sức lực chạy trốn cũng không còn.

Chỉ riêng hai chữ “Ẩn chủ” cũng đã đủ để nghiền nát ông ta đến chết!

“Lên đường đi.”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng.

Một khắc sau, anh đột nhiên ra tay, tóm lấy cổ của Hồng Giác Hải, trực tiếp dùng chút sức lực.

Rắc rắc!

Cổ của Hồng Giác Hải bị Vương Nhất trực tiếp vặn gãy.

Thi thể chậm rãi trượt xuống, cho đến khi chết, trong mắt của Hồng Giác Hải đều tràn ngập vẻ khiếp sợ, như thể khi còn sống đã nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ.

“Hội trưởng!”

“Anh lại dám ở trước mặt ngài Võ Sĩ gi ết chết hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành? Không biết sống chết!”

Hồng Giác Hải vừa chết, toàn bộ hiệp hội võ đạo Giang Thành như răn mất đầu, mọi người đều hoảng sợ gào thét.

Xôn xaol Toàn bộ sân vận động cũng đột nhiên náo loạn.

Cái chết của Hồng Giác Hải giống như ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ tĩnh lặng, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Nhà họ Hạ, nhà họ Lục, nhà họ Hồ, những người thuộc ba gia tộc giàu có ở Giang Thành đều trợn tròn mắt.

Hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành đã thật sự chết?

Những người khác cũng nhìn chằm chằm Vương Nhất, cảm thấy anh sắp xong đời rồi!

Nhưng Vương Nhất lại không hề sợ hãi, trầm giọng nói: “Với tư cách là hội trưởng hiệp hội võ đạo nhưng Hồng Giác Hải lại không tuân theo quy tắc, tự mình mang súng vào sân, đã phạm phải sai lầm lớn.”

“Ông ta muốn giết tôi, tôi giết ông ta thì đã sao?”

Giọng nói của Vương Nhất bùng nổ, vang vọng kháp lôi đài.

Những thành viên đang kêu gào của hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng lập tức á khẩu không nói nên lời.

Đúng vậy, hội trưởng của bọn họ nổ súng trước, có chết thì cũng không trách người khác được.

“Từ nay về sau, hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ không còn tồn tại nữa!”

Vương Nhất tuyên bố.

Sân vận động rộng lớn như vậy vang vọng giọng nói trầm thấp như tiếng sấm của Vương Nhất.

Xung quanh yên tĩnh, hàng ngàn khán giả cũng ngây người khi nghe giọng nói của Vương Nhất.

Một câu nói lập tức định đoạt sự tồn vong của hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Liệu ai có thể đủ quyết đoán và can đảm để nói những lời này?

Nếu như là người bình thường nói ra những lời này, mọi người đều sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện cười.
 
Chương 1946


Chương 1946

Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Diệp Thúy Như liền thay đổi.

“Ông Mục!”

Cô ta đứng phắt dậy hét to, nhưng mà căn bản không có ai để ý tới cô ta.

Cuối cùng, thành viên của Diệp thị vẫn bị chia làm hai nhóm.

Diệp Thúy Như tái mặt ngồi xuống, tức giận đến nỗi cả người đều đang run rẩy.

‘Ha ha ha… Diệp Thúy Như cô tiêu rồi.”

Diệp Ân Thi ở bên cạnh cười to, dường như đã nhìn thấy kết cục của Diệp Thúy Như.

“Bên phía tôi còn có cao thủ đứng thứ hai trong hiệp hội võ đạo Giang Thành – ông Hồng, bên cô có ai có thể đánh một trận với ông Hồng chứ?”

“Một khi Diệp thị không thể giành được chức quán quân trong đại hội Bắc cảnh lần này, cô sẽ phải cút ra khỏi Diệp thị.”

Reng reng.

Bồng nhiên điện thoại của Diệp Thúy Như lại vang lên.

Diệp Thúy Như nhấn nghe, chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Vương Nhất.

“Muốn chia hai nhóm thì cứ để bọn họ chia làm hai nhóm đi, tất cả âm mưu quỷ kế đều phải thất bại trước thực lực tuyệt đối thôi.”

Diệp Thúy Như hít sâu một hơi, nói với Diệp Ân Thi: ‘Diệp Thúy Như tôi nói được làm được.”

“Được thôi, cái này là cô nói đó.”

Diệp Ân Thi vô cùng kích động, cô ta đang chờ đợi câu nói này của Diệp Thúy Như.

Dường như là sợ cô ta sẽ đổi ý, Diệp Ân Thi nói với Diệp Vô Lệ sau lưng mình: “Bác Diệp, bác đã nghe thấy Diệp Thúy Như vừa mới nói gì rồi đúng không? Không giành được chức quán quân đại hội Bắc cảnh thì tự mình rời khỏi Diệp thị.”

Diệp Vô Lệ nhìn Diệp Thúy Như, thở dài một hơi rồi nhẹ gật đầu.

Diệp Thúy Như cũng quay đầu nhìn Diệp Vô Lệ.

Lãnh Nhan đã từng nhắc nhở cô ta nhất định phải cẩn thận với Diệp Vô Lệ, từ đầu đến cuối, cô ta đều nhớ kỹ câu nói này.

Lúc này, Mục Lang chậm rãi đứng dậy nhìn tất cả mọi người ở phía dưới rồi nói: ‘Bây giờ tôi xin tuyên bố đại hội Bắc cảnh chính thức bắt đầu, có thể mời nhóm tuyển thủ đầu tiên lên sàn.”

Cường giả của các gia tộc đồng loạt nhìn về phía hậu trường.

Lúc này, Vương Nhất bỗng nhiên đứng dậy.

Lý Khinh Hồng vội vã nắm tay anh: “Anh đi đâu vậy?”

Vương Nhất cười nói: “Tạm thời công ty có chút việc, anh phải đi xử lý một chút.”

Lý Khinh Hồng nữa tin nữa ngờ buông tay ra.

Vương Nhất rời khỏi khán đài, sau đó đổi một bộ quần áo màu đen, đồng thời còn đeo một cái mặt nạ sắt lóe ra ánh sáng lạnh lão.

Nếu như có người Bắc cảnh ở đây, chắc chắn có thể nhận ra được đây chính là biểu tượng của Ẩn Vu Bắc cảnh.

Trong phòng nghỉ ở sân vận động, có rất nhiều tuyển thủ dự thi đều đang nghỉ ngơi chờ đợi.

Vương Nhất một thân một mình đứng ở trong góc, khí tức đạm bạc, nếu như không nhìn kỹ thì rất khó để phát hiện anh có mặt ở đây.
 
Chương 1988


Chương 1988

Nhưng nó lại được nói bởi Vương Nhất, người đã giết hai anh em Hồng Giác Hải, cho nên độ tin cậy càng cực kỳ cao.

Chỉ sợ rằng từ nay về sau, hiệp hội võ đạo ở Giang Thành sẽ không còn tồn tại nữa.

Diệp Thúy Như và Diệp Ân Thi cũng khiếp sợ nhìn Vương Nhất.

Không ai nghĩ răng Vương Nhất không chỉ giành chiến thắng trong trận đấu mà còn nhân tiện tiêu diệt hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Đột nhiên, một ánh mắt lạnh như băng lướt qua và rơi trên người Diệp Ân Thi.

Diệp Ân Thi lập tức cảm thấy cả người phát lạnh, phịch một tiếng, cả người cô †a chật vật trượt khỏi ghế, đặt mông ngồi xuống đất.

Trước khi Hồng Giác Hải lên đài đã nói rõ ràng ông ta đại diện cho Diệp Ân Thi xuất chiến, chứng tỏ hai người này đã âm thầm tiếp xúc qua.

Hiện tại, Hồng Giác Hải đã chết, Diệp Ân Thi đương nhiên không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Ánh mắt Vương Nhất lạnh như băng rơi trên người Diệp Ân Thi, tựa như làm tiêu tán toàn bộ nhiệt độ rên người cô ta.

Diệp Ân Thi cũng cảm thấy bản thân đã rơi vào biển băng, ánh mắt của một số người có thể giết người!

“Đi, mau mang tôi đi!”

Diệp Ân Thi hoảng hốt hét lớn.

Hiện tại, cô ta đã sợ đến mức ngay cả sức lực đứng dậy cũng không còn.

Diệp Vô Lệ đứng bên cạnh cũng cảm thấy nguy hiểm, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Khoảng cách xa như vậy, nhưng chỉ bằng một ánh nhìn đã khiến Diệp Ân Thi sợ hãi đến mất hết hồn vía.

“Ấn chủ” này có lẽ là một cao thủ vô song!

“Mau bảo vệ cô chủ!”

Diệp Vô Lệ gọi vệ sĩ của Diệp thị đến nâng cả người Diệp Ân Thi ra ngoài.

Cô ta có một linh cảm, nếu mình còn tiếp tục ở lại đây lâu hơn nữa thì cô ta nhất định sẽ bị gi ết chết.

Diệp Thúy Như cũng không ngăn cản mà chỉ bình tĩnh quan sát tất cả những chuyện này.

Diệp Ân Thi không có ở đây, tâm trạng của cô ta cũng tốt hơn nhiều.

“Sao ông không rời đi?”

Diệp Thúy Như thản nhiên nhìn sang Diệp Vô Lệ vấn đang đứng cạnh mình, hỏi.

Diệp Vô Lệ cười nói: “Tôi phải bảo vệ cô 3 chủ.

Diệp Thúy Như mỉm cười, cũng không nói gì nữa.

Võ Si đang ngồi trên cùng đã sớm nhận ra Ấn chủ chính là Vương Nhất, anh ta phải tuân thủ lời nói của người kia.

Anh ta phất tay một cái, cao giọng tuyên bố: “Hiệp hội võ đạo Giang Thành cần phải được chấn chỉnh, toàn bộ thành viên sẽ sáp nhập vào hiệp hội võ đạo Thiên An.”

Bùm!

Võ Si mở miệng tượng trưng cho ván đã đóng thuyền.

Các thành viên trong hiệp hội võ đạo Giang Thành đều tối sâm mặt lại, trong lòng tràn đầy không cam tâm.
 
Chương 1947


Chương 1947

Diệp Kình Hiên ở bên cạnh anh.

Anh ta là một trong số rất ít người biết Vương Nhất che giấu thân phận.

Đúng lúc này có một người đàn ông cao như cột điện chậm rãi đi về phía Vương Nhất.

“Cậu chính là người dùng “Ẩn chủ” làm danh xưng đó à?”

Người đàn ông cao như cột điện này chính là Hồng Giác Lâm, em của Hồng Giác Hải.

Ông ta nhe răng cười cười mà nhìn Vương Nhất.

“Ông muốn cái gì?”

Sắc mặt của Diệp Kình Hiên âm trâm, bước một bước ngăn giữa Vương Nhất và Hồng Giác Lâm.

“Kình Hiên, đừng đến đây.”

Vương Nhất bổng nhiên lên tiếng.

Diệp Kình Hiên do dự, cuối cùng vẫn lui sang một bên.

“Có chuyện gì?”

Vương Nhất phản ứng rất thờ ơ.

Dưới cái mặt nạ bằng sắt chỉ có một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hồng Giác Lâm.

“Không có chuyện gì.”

Hồng Giác Lâm huênh hoang cười nói: “Tôi chỉ muốn biết một vấn đề thôi, cậu dám lấy cái tên ‘Ẩn chủ” này, rốt cuộc thì cậu có thực lực ngang hàng với Ẩn chủ không?”

Vụt.

Một giây sau, ông ta lại ngang nhiên ra quyền, nâng tay về phía Vương Nhất.

““Dừng tay!”

Thấy cảnh này, Diệp Kình Hiên hét to một tiếng, sắc mặt liền thay đổi.

Khoảng cách gần như thế, cộng thêm nắm đấm của Hồng Giác Lâm cuồng bạo, làm sao có thể tránh thoát được?

Mà động tĩnh nơi đây đã thu với sự chú ý của tuyển thủ có mặt ở hội trường, sắc mặt của bọn họ cũng thay đổi theo.

“Đây không phải là Hồng Giác Lâm – cao thủ xếp thứ hai trong hiệp hội võ đạo Giang Thành à?”

“Bây giờ trận đấu còn chưa bắt đầu mà ông ta lại muốn ra tay ở đây, không sợ sẽ bị hủy bỏ tư cách hả?”

mm Đám người nghị luận âm ï, ai cũng kinh ngạc.

Bọn họ đều đồng cảm nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ sắc, không ai có thể tránh được một quyền đó với khoảng cách gần như thế này.

Âm.

Ngay sau đó, một tiếng vang thật lớn liền truyền đến.

Vách tường sau lưng Vương Nhất ầm một tiếng rồi sụp đổ.

Nhưng đầu của Vương Nhất vẫn hoàn hảo không hề bị tổn hại.

Bởi vì nắm đấm của Hồng Giác Lâm không hề đánh vào đầu Vương Nhất, mà là đánh vào vách tường ở bên cạnh đầu của Vương Nhất.

Mà Vương Nhất không hề tránh né, từ đầu đến cuối anh đều nhìn Hồng Giác Lâm bằng vẻ mặt bình tĩnh.

Người đứng xung quanh kinh ngạc trợn mắt.
 
Chương 1989


Chương 1989

Thật ra thì cho dù Võ Si không nói, hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng không thể tôn tại được bao lâu.

Bởi vì nhân vật số một và số hai của hiệp hội đều đã chết, hơn nữa còn chết trong †ay cùng một người, hiệp hội võ đạo đã tan đàn xẻ nghé, sẽ không tồn tại được bao lâu.

Mọi người hoảng sợ nhìn Vương Nhất, người đã tự tay tiêu diệt hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Nhố kỹ tên của anh: Ẩn chủ.

Vương Nhất thản nhiên liếc nhìn trọng tài: “Vấn chưa tuyên bố kết quả sao?”

Trọng tài vấn đang đờ đẫn đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới tuyên bố: “Người chiến thắng, Ẩn chủ!”

Vương Nhất chậm rãi bước xuống lôi đài, một người đàn ông trung niên uy nghiêm đi về phía anh.

Chính là Lý Thế Nhân.

Ông ta đi ngang qua người Vương Nhất.

Cả hai đều theo bản năng liếc nhìn sang bên cạnh.

Lần này, Vương Nhất không kiềm nén nữa, trên người tản ra khí tức.

Nhất thời, hai người đều cảm nhận được một ngọn núi khổng lồ.

Lý Thế Nhân khiếp sợ, Vương Nhất càng khiếp sợ hơn.

Không ngờ ba vợ của anh lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.

“Vòng kế tiếp, Lý Thế Nhân của Lý thị đối chiến với Vương thị…”

Vương Nhất ngồi trong phòng chờ nhìn ba vợ đối chiến, cũng nhân tiện thăm dò một chút thực lực cụ thể của ba vợ.

Nhưng chính ưu thế áp đảo của Lý Thế Nhân đã đánh bại cao thủ của Vương thị.

Trong mắt Vương Nhất lộ ra vẻ kinh ngạc, anh cảm thấy được, khả năng này vẫn chưa phải toàn bộ thực lực của Lý Thế Nhân.

Cường giả của Tần thị cũng đã xuất hiện trên lôi đài, là một cao thủ tên Mục Huy.

“Mục Huy, họ Mục?”

Khuôn mặt Vương Nhất hơi biến sắc, không nhịn được nhìn về phía Mục Lang đang ngồi trên cùng.

Chỉ thấy Mục Lang cũng thản nhiên mỉm cười khi thấy Mục Huy xuất hiện trên lôi đài, hiển nhiên ông ta rất hài lòng.

“Này! Ngay cả Mục Huy cũng xuất hiện, đây chính là anh em của ngài Mục đấy!”

“Nhưng bọn họ không phải anh em ruột thịt mà là kết nghĩa.”

“Đã vào sinh ra tử ở Tây Cảnh, mấy lần cứu mạng của ngài Mục, vì đi theo ngài Mục nên cũng đổi thành họ Mục.”

Bên cạnh có người bàn luận sôi nổi, nói ra lai lịch của Mục Huy.

Lúc này, Vương Nhất chợt hiểu được, hóa ra Mục Huy là anh em kết nghĩa của Mục Lang.

Sau giờ nghỉ trưa, kết quả của vòng đấu loại trực tiếp cuối cùng đã được công bố.

Vương Nhất, Lý Thế Nhân, Mục Huy, và một vị cường giả của Lạc thị đã trúng tuyển.

Tên của Ẩn chủ cuối cùng sẽ được sinh ra trong số bốn người này.

Vương Nhất định rời khỏi đây.

“Ngài Ẩn chủ xin dừng bước!”

Đúng lúc này, một giọng nói lo lắng đột nhiên vang lên từ phía sau.
 
Chương 1948


Chương 1948

Khoảng cách gần như vậy, đối mặt với nắm đấm mạnh bạo như thế, vậy mà lại không tránh né.

Là do cậu ta đã biết Hồng Giác Lâm không dám ra tay à?

Chỉ có hạc trong bầy gà thì mới có thể không sợ!

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng đá cuội lăn lốc cốc.

Mọi người chấn động, nhìn Vương Nhất đeo mặt nạ giống như là đang nhìn tiên trên trời.

Diệp Kình Hiên còn hơn như thế, anh ta thật sự khâm phục Vương Nhất.

Khoảng cách vừa gần, vừa phải đối mặt với đòn tấn công mang theo sức mạnh của Hồng Giác Lâm, thế mà vẫn có thể thờ ơ làm như không có gì.

Thậm chí ngay cả cử động cũng không thèm.

“Tại sao lại không tránh?”

Hồng Giác Lâm cũng rất kinh ngạc mà nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất mỉa mai cười: “Ông dám ra tay ở ngay đây?”

Hồng Giác Lâm sửng sờ, sau đó há miệng cười: “Xem ra là cậu đã biết tôi không dám ra tay với cậu ở đây, cho nên không hề sợ hãi.”

Lúc này, Diệp Kình Hiên mới kịp phản ứng lại hóa ra là Vương Nhất đã sớm biết đối phương không dám ra tay.

Vương Nhất cười nhạt: “Cho dù nơi này có thể ra tay thì một quyền này của ông, tôi cũng không cần phải tránh.”

Một đấm này của Hồng Giác Lâm trong mắt người thường thì có lẽ rất mạnh, nhưng mà trong mắt Vương Nhất lại không đáng để nhắc tới.

Hồng Giác Lâm bất ngờ, lại cười lạnh: “Ý của cậu chính là lúc nấy cậu thật sự có thể nhìn thấu một đấm lúc nãy của tôi là cố ý đánh trật?”

Ở đây là khu vực nghỉ ngơi, nghiêm cấm xảy ra xung đột, nếu không thì sẽ bị hủy bỏ †ư cách.

Cho nên dù đầu óc của Hồng Giác Lâm có chập mạch đến đâu thì cũng không thể nào thật sự ra tay với Vương Nhất.

Một đấm này chỉ là thủ đoạn Hồng Giác Lâm dùng để đe dọa Vương Nhất mà thôi.

Vốn dĩ cho rằng với một đấm này, Vương Nhất chắc chắn sẽ bị dọa đến xanh mặt, tệ hơn là sẽ đưa ra đòn phản công.

Không ngờ là Vương Nhất ngay cả tránh cũng không tránh.

Nếu như không phải là bị dọa đến ngơ người thì là bởi vì nhìn thấu chuyển động của ông ta, xác định rằng ông ta không dám ra tay.

Dựa vào tính tình kiêu ngạo của Hồng Giác Lâm, làm sao có thể nghĩ rằng Vương Nhất thuộc vế sau.

Hơn phân nửa là do bị dọa không dám động đậy.

Hồng Giác Lâm vừa mới nói xong, cường giả xung quanh như bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt lên tiếng.

“Hóa ra là chuyện xảy ra rồi mới biết, cậu ta căn bản không hề nhìn thấu hướng đi năm đấm của ông Hồng, lúc người ta ra quyền thì cậu ta đã bị sợ đến đứng hình.”

“Còn dám làm cao thủ, thật sự cho răng dùng tên của Ẩn chủ thì có thể là Ẩn chủ thật?”

“Tôi đoán là một lát nữa ra sân, cậu ta sẽ bị ông Mục đánh cho tơi bời.”

mu Cường giả xung quanh lộ ra vẻ mặt khinh thường, trên mặt đều treo nụ cười lạnh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom