Cập nhật mới

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1906


Chương 1906

“Diệp Thúy Như, cô đúng là mất giá, anh ta đã coi cô là vợ trước, cô còn giúp đỡ anh †a như vậy.”

Diệp Thúy Như không hề tức giận, tùy tiện †ìm một vị trí, ngồi xuống một cách rất ưu nhã, ánh mắt không thèm liếc qua.

“Cô còn muốn quản cả việc của tôi.”

kê Thấy Diệp Thúy Như không thèm để ý đến cô ta, Diệp Ấn Thi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng, rất nhanh, một người đàn ông có thực lực rất mạnh đã đi đến bên canh Diệp Ân Thị.

Chính là em ruột Hồng Giác Lâm của hội trưởng Hồng Giác Hải-hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Vì vậy, Diệp Ân Thí lại cười thành tiếng: “Diệp Thúy Như, cô cứ đắc ý đi, đại hội Bắc Cảnh sắp bắt đầu rồi, cô còn chả làm nên trò chống gì, người giúp Diệp thị tham gia thi đấu lại là tôi.”

“Ông Hồng sẽ giúp Diệp thị tôi lấy được thứ bậc, nên tất cả đều là công lao của tôi, không liên quan gì đến côi”

“Chuyện này đợi tôi quay về Yên Kinh, nhất định sẽ báo cáo với ông ngoại, cô cứ đợi cuốn xéo đi!”

“Hừi”

Hồng Giác Lâm giống như một tháp sắt, mang theo hơi thở áp bức rất lớn.

Ông ta hừ mạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Vương Nhất mấy cái.

Nhưng, Vương Nhất và Diệp Thúy Như đều không hề hoang mang và tức giận, vần rất bình tĩnh.

“Ồn ào, chả lẽ ông ngoại không dạy cô năm chữ ‘họa từ miệng mà ra’ có nghĩa là gì sao?”

Diệp Thúy Như bình tĩnh trả lời.

Diệp Ân Thi đột nhiên nghẹn lời.

Nói đến miệng lưỡi, Diệp Ân Thi không phải là đối thủ của Diệp Thúy Như, cô ta dứt khoát không nói nữa.

“Đợi đến khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu, sẽ có lúc cô phải khóc!”

Diệp Thúy Như vẫn không hề hoang mang, ngược lại nhìn về phía Vương Nhất, mỉm cười: ‘Vậy lát nữa gặp!”

“Lát nữa gặp!”

Vương Nhất gật đầu, sau đó đi về phía Lý Khinh Hồng đang ngồi.

Diệp Ân Thi ở bên cạnh nghe đến mức sững sờ.

Lát nữa gặp là sao?

Cô ta theo bản năng nghĩ hai người có quan hệ mập mờ.

“Chồng của Lý Khinh Hồng sẽ không ngoại tình với Diệp Thúy Như đấy chứ?”

Diệp Ân Thi sững sờ nói.

Lúc này là 9h, vẫn còn một tiếng nữa mới đến thời gian khai mạc đại hội Bắc Cảnh.

““Bai”

Vương Nhất vừa đi đến chỗ Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam đã hét lên, chạy về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cười ôm cô bé lên: “Nào, để ba ôm một cái!”

Sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Khinh Hồng.

“Sao chậm chạp thế?”

Lý Khinh Hồng có chút phê bình: “Mọi người đã đến hết rồi, chỉ đợi mỗi mình anh thôi đó.”
 
Chương 1948


Chương 1948

Khoảng cách gần như vậy, đối mặt với nắm đấm mạnh bạo như thế, vậy mà lại không tránh né.

Là do cậu ta đã biết Hồng Giác Lâm không dám ra tay à?

Chỉ có hạc trong bầy gà thì mới có thể không sợ!

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng đá cuội lăn lốc cốc.

Mọi người chấn động, nhìn Vương Nhất đeo mặt nạ giống như là đang nhìn tiên trên trời.

Diệp Kình Hiên còn hơn như thế, anh ta thật sự khâm phục Vương Nhất.

Khoảng cách vừa gần, vừa phải đối mặt với đòn tấn công mang theo sức mạnh của Hồng Giác Lâm, thế mà vẫn có thể thờ ơ làm như không có gì.

Thậm chí ngay cả cử động cũng không thèm.

“Tại sao lại không tránh?”

Hồng Giác Lâm cũng rất kinh ngạc mà nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất mỉa mai cười: “Ông dám ra tay ở ngay đây?”

Hồng Giác Lâm sửng sờ, sau đó há miệng cười: “Xem ra là cậu đã biết tôi không dám ra tay với cậu ở đây, cho nên không hề sợ hãi.”

Lúc này, Diệp Kình Hiên mới kịp phản ứng lại hóa ra là Vương Nhất đã sớm biết đối phương không dám ra tay.

Vương Nhất cười nhạt: “Cho dù nơi này có thể ra tay thì một quyền này của ông, tôi cũng không cần phải tránh.”

Một đấm này của Hồng Giác Lâm trong mắt người thường thì có lẽ rất mạnh, nhưng mà trong mắt Vương Nhất lại không đáng để nhắc tới.

Hồng Giác Lâm bất ngờ, lại cười lạnh: “Ý của cậu chính là lúc nấy cậu thật sự có thể nhìn thấu một đấm lúc nãy của tôi là cố ý đánh trật?”

Ở đây là khu vực nghỉ ngơi, nghiêm cấm xảy ra xung đột, nếu không thì sẽ bị hủy bỏ †ư cách.

Cho nên dù đầu óc của Hồng Giác Lâm có chập mạch đến đâu thì cũng không thể nào thật sự ra tay với Vương Nhất.

Một đấm này chỉ là thủ đoạn Hồng Giác Lâm dùng để đe dọa Vương Nhất mà thôi.

Vốn dĩ cho rằng với một đấm này, Vương Nhất chắc chắn sẽ bị dọa đến xanh mặt, tệ hơn là sẽ đưa ra đòn phản công.

Không ngờ là Vương Nhất ngay cả tránh cũng không tránh.

Nếu như không phải là bị dọa đến ngơ người thì là bởi vì nhìn thấu chuyển động của ông ta, xác định rằng ông ta không dám ra tay.

Dựa vào tính tình kiêu ngạo của Hồng Giác Lâm, làm sao có thể nghĩ rằng Vương Nhất thuộc vế sau.

Hơn phân nửa là do bị dọa không dám động đậy.

Hồng Giác Lâm vừa mới nói xong, cường giả xung quanh như bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt lên tiếng.

“Hóa ra là chuyện xảy ra rồi mới biết, cậu ta căn bản không hề nhìn thấu hướng đi năm đấm của ông Hồng, lúc người ta ra quyền thì cậu ta đã bị sợ đến đứng hình.”

“Còn dám làm cao thủ, thật sự cho răng dùng tên của Ẩn chủ thì có thể là Ẩn chủ thật?”

“Tôi đoán là một lát nữa ra sân, cậu ta sẽ bị ông Mục đánh cho tơi bời.”

mu Cường giả xung quanh lộ ra vẻ mặt khinh thường, trên mặt đều treo nụ cười lạnh.
 
Chương 1907


Chương 1907

Lúc này Vương Nhất mới phát hiện, Lý Mộng Đình, Lý Thiên Dương, Phương Huệ và Lý Tuyết Nhi đều đã đến.

“Xin lỗi, xảy ra chút chuyện nên đến trẻ.”

Vương Nhất giải thích.

Nhưng, ánh mắt anh cứng lại, phát hiện hai người không nên xuất hiện ở đây.

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều.

Bọn họ cũng phát hiện ra Vương Nhất, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ, Vương Nhất thật sự có thể đi vào.

“Khinh Hồng, ba mẹ đi trước đây.”

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều định rời đi.

“Không tiễn.”

Giọng điệu của Lý Khinh Hồng thờ ơ, không hề có ý định đứng lên đón tiếp.

“Sao ba mẹ lại ở đây?”

Vương Nhất hỏi Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng không muốn trả lời câu hỏi này.

Vấn là Lý Tuyết Nhi trả lời hộ Lý Khinh Hồng.

“Anh rể, ba mẹ em đến thăm chị.”

Hình như Lý Tuyết Nhi cũng biết ân oán giữa Lý Khinh Hồng và ba mẹ cô ta, cười mỉa mai.

Vương Nhất gật đầu, nói: “Thăm thì thăm thôi, anh không phải là người nhỏ nhen, còn nữa Tuyết Nhi, em yên tâm đi, em vẫn là em gái của anh.”

Lý Tuyết Như rất kích động, điều cô ta sợ nhất là Vương Nhất sẽ vì ba mẹ mà xa lánh Cô †a.

“Vương Nhất!”

Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy sự tức giận vang lên, màng nhĩ của tất cả mọi người đều bị chấn động mãnh liệt.

Vương Nhất nheo mắt, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Hồng Giác Hải dẫn theo một đám người hùng hổ đi về phía này.

Người của hiệp hội võ đạo Giang Thành đến rồi.

“Các ông đến đây làm gì?”

Vương Nhất nheo mắt, đánh giá mấy người Hồng Giác Hải.

Mấy người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình, Lý Thế Dương đều đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Bởi vì có rất nhiều người đứng phía sau Hồng Giác Hải.

Bọn họ mặc trang phục võ đạo đen hoặc trắng, khuôn mặt mọi người đều rất lạnh lùng, hơn nữa khí chất rất mạnh mẽ.

Không còn nghi ngờ gì, đây chính là cao chủ của hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Đại hội Bắc Cảnh là một sự kiện lớn, thành viên của tất cả các hiệp hội võ đạo đều đến.

Lúc này đang đứng cùng nhau, phóng ra một luồng hơi thở rất đáng sợ.

Cho dù là những người không biết võ đạo như Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình cũng cảm thấy có chút nguy hiểm, chứ đừng nói đến Vương Nhất.
 
Chương 1949


Chương 1949

“Các người còn chưa từng nhìn thấy anh Vương… Ẩn chủ ra tay, làm sao biết người †a không có thực lực?”

Nghe thấy lời bình luận quanh tai, Diệp Kình Hiên giận dữ biện hộ thay Vương Nhất.

“Cậu đứng ngay bên cạnh cậu ta, chẳng lẽ không nhìn thấy cậu ta bị ông Hồng dọa đến nỗi không dám động à.”

“Nếu như không phải ở đây không được đánh nhau thì một đấm này của ông Hồng đã có thể đánh vào đầu cậu ta.”

“Cậu còn biện hộ cho kẻ yếu như cậu ta ư?

Diệp Kình Hiên vừa mới lên tiếng, lập tức bị mọi người tấn công.

Cao thủ Tần thị, Vương thị không hề nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn xem.

Lý Thế Nhân cũng như thế.

Ở toàn bộ Lý thị, chỉ có một mình anh ta đứng ra.

Không phải bởi vì tìm không thấy người, mà là đều bị Lý Thế Nhân từ chối.

Ông ta tự cao, trong đại hội Bắc cảnh không có ai là đối thủ của ông ta.

“Thằng nhóc kia, cậu chính là hội trưởng hiệp hội võ đạo Thiên An đúng không?”

Hồng Giác Lâm bỗng dưng lên tiếng, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Kình Hiên, thờ ơ nói.

“Phải thì như thế nào?”

Diệp Kình Hiên cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn châm chập vào Hồng Giác Lâm, nhưng lại cảm nhận được một chút áp lực.

Hồng Giác Lâm chính là cường giả võ đạo kỳ cựu, có thể là cao thủ được xếp thứ hai trong hiệp hội võ đạo Giang Thành, điều này đã đủ để chứng minh sức mạnh của ông ta.

Trước đó, Diệp Kình Hiên vẫn luôn là người ngoài vòng, sau khi gặp Vương Nhất rồi mới chính thức luyện được nội kình.

Nếu như hai người đối đầu với nhau, anh ta chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Thấy Diệp Kình Hiên đã thừa nhận, nụ cười lạnh trên mặt Hồng Giác Lâm lại càng sâu hơn: “Chẳng trách muốn giúp Diệp Thúy Như Diệp thị, hóa ra đều là từ Thiên An mà “

ra.

“Ông không được sỉ nhục…”

Diệp Kình Hiên tức giận đỏ mặt, vừa định lớn tiếng măng lại.

“Đủ rồi!”

Vương Nhất gầm lên một tiếng, quay đầu nhìn anh ta: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự mình kiềm chế cho tốt.”

“Vâng, vâng…”

Diệp Kình Hiên lập tức hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.

Chuyện anh ta và Diệp Thúy Như là chị em, nếu như lúc này bị bại lộ, không chỉ không có cách nào giúp Diệp Thúy Như, ngược lại còn sẽ mang đến phiền phức vô hạn cho.

cô †a.

Nếu như không phải Vương Nhất kịp thời quát tháo bảo mình dừng lại, anh ta chắc chắn sẽ nói chữ “chị” ra.
 
Chương 1908-1909


Chương 1908

“Vương Nhất, anh giế t chết thiên tài của hiệp hội võ đạo tôi, chuyện này không thể cứ như vậy mà cho qua, ân oán của chúng ta, đợi đến khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, sẽ giải quyết!”

Hồng Giác Hải tức giận nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh đến tận xương tủy.

Câu này vừa được nói ra, mấy người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình cũng sợ đến mức run rẩy.

Bởi vì thực sự quá đáng sợ, Vương Nhất, lại gi ết chết thiên tài của hiệp hội võ đạo?

Đương nhiên Vương Nhất biết Hồng Giác Hải đang ám chỉ thiên tài trẻ tuổi La Hữu bị ai đó ám sát.

Ánh mắt anh đột nhiên nhìn về phía ông lão tóc trắng phía sau.

“La Văn tiền bối, trận chiến giữa tôi và ông đã có kết quả, rốt cuộc tôi có gi ết chết cháu trai của ông không, ông cũng đã có đáp án, tại sao còn níu chặt lấy không buông?”

Vương Nhất vẫn rất bình tĩnh ngồi xuống, giọng nói lại sang sảng.

Ông lão tóc trắng kia chính là ông nội của La Hữu, có biệt danh La Văn chiến thần.

Chỉ là, trận đấu kia Vương Nhất đã nghiền nát, đánh bại La Văn.

Nếu như ở trên chiến trường, La Văn đã chết trong nháy mắt.

Nên La Văn biết Vương Nhất chắc chăn không phải là hung thủ giết hại cháu trai mình.

Nhưng, đó là suy nghĩ của ông ta, không đại diện cho ý tứ của cả hiệp hội.

Thể diện của hiệp hội, còn quan trọng hơn tính mạng của La Hữu.

“Hội trưởng, hung thủ giết hại Hữu Nhi rất có khả năng không phải là cậu ấy…”

Vẻ mặt La Văn hiện lên sự khó xử, giải thích.

Nhưng lại bị Hồng Giác Hải tức giận quát mắng.

“Câm miệng lại cho tôi! Không phải cậu ta thì còn có thể là ai?”

Hồng Giác Hải tức giận nhìn La Văn: “La Văn, ông phải biết, La Hữu là cháu trai của ông, chái trai của mình bị người khác giết hại, ông lại không báo thù, không cảm thấy có lôi với linh hồn của cháu ông ở trên trời, không cảm thấy có lỗi với trái tim võ đạo này của ông sao?”

La Văn lập tức cúi đầu.

Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sự sắc bén.

“Xem ra, hiệp hội võ đạo của ông định tính cái mạng này lên người tôi đúng không?”

Trong giọng nói của Vương Nhất mang theo sự nguy hiểm.

Nếu như là anh làm, anh sẽ thẳng thắn thừa nhận, nhưng nếu như không phải anh làm, người khác cứ đổ lên đầu anh, anh sẽ cho đối phương biết cái giá phải trả là như thế nào.

“Chính anh đã giết, còn muốn ngụy biện?”

Hồng Giác Hải lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, mạng của anh chính là của hiệp hội võ đạo tôi.

Lời này vừa được nói ra, Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình đều nhìn Vương Nhất với ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.

Vương Nhất cười, không hề để trong lòng.

Nói đâu xa, cả cái nước H này có mấy người có thể lấy được mạng của anh?

“Hội trưởng Hồng, lúc nấy ông nói muốn lấy mạng của ai?”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, tràn đầy sát khí.

Khuôn mặt Hồng Giác Hải hơi thay đổi, theo bản năng quay đầu lại.

 

Chương 1909

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1950


Chương 1950

Hồng Giác Lâm cũng không nghỉ ngờ, chẳng qua cảm thấy Diệp Kình Hiên ngay cả nói cũng không dám nói rõ ràng, có thể làm cao thủ gì chứ?

“Thăng nhóc kia, nếu như cậu đã là người của hiệp hội võ đạo Thiên An, vậy chờ một lát nữa ra sân cậu đừng có trách tôi không nương tay.”

Hồng Giác Lâm âm hiểm cười gắn.

“Để rồi coi.”

Diệp Kình Hiên nổi giận.

Xung đột dừng ở đây, tiếp theo chính là tiết mục rút thăm.

Sân vận động Giang Thành có diện tích rất lớn, mỗi địa điểm đều sẽ bố trí một hội trường thi đấu.

Vòng rút thăm sẽ quyết định ai đấu với ai.

Bởi vì Diệp thị có quá nhiều người tham gia nên bị chia làm hai nhóm, bọn họ sẽ tiến hành trận chiến nội bộ.

“Mời nhóm tuyển thủ thứ nhất lên sân.”

“Tần thị đấu với nhà họ Lăng Kim Hà.”

“Vương thị đấu với nhà họ Tiêu Đài thị.”

“Lạc thị đấu với nhà họ Kim Mỹ Hà.”

“mủ Nhóm tuyển thủ đầu tiên lần lượt ra sân.

Những cái tên tham gia vào trận đấu vẫn còn chưa kết thúc.

“Nội đấu giữa Diệp thị.”

Đến đây, nhóm tuyển thủ thứ nhất mới kết thúc.

Tất cả vương tộc Yên Đô, ngoại trừ Diệp thị thì đều được phân với các gia tộc từ khắp các tỉnh thành ở Giang Chiết.

Cho dù là nhà họ Trương hay nhà họ Tiêu đều không phải là gia tộc hùng mạnh, thậm chí ngay cả hào môn còn không phải, thắng lợi chắc chắn nghiêng về một bên.

Xem ra cuộc nội đấu của Diệp thị đáng xem hơn nhiều.

Bộp.

Hồng Giác Lâm là người xung phong đầu tiên, ông ta nhảy lên, liền nhảy vào trung tâm võ đài.

Bình bịch.

Giống như một cái tháp bằng sắt rơi xuống, phía dưới xuất hiện cảnh tượng như là một chiếc nhân được làm bằng đá cẩm thạch chất lượng cao bị nứt toạc.

Cảnh tượng này làm những người có mặt ở đây bị chấn động sâu sắc.

Chỉ nhảy lên mà lại có sức lực như thế, vậy thì thực lực của Hồng Giác Lâm phải mạnh đến cỡ nào?

“Ha ha, Diệp Thúy Như, cô lấy cái gì để đấu với tôi?”

Diệp Ân Thi, Hồng Giác Hải cũng nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều cười lạnh thành tiếng.

“Nào, để cho tôi xem xem cường giả mà Diệp Thúy Như tìm được tài giỏi đến mức nào.

Ánh mắt của Hồng Giác Lâm giống như một con hổ liếc nhìn bọn người Diệp Kình Hiên, trong mắt mang theo vẻ khát máu.

Vương Nhất dự định ra trận, Diệp Kình Hiên lại ngăn anh lại.

“Anh Vương, để tôi đi.”
 
Chương 1910


Chương 1910

Diệp Kình Hiên dẫn theo người đến bảo vệ mấy người Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, sau đó đứng song song với mấy người Hồng Giác Hải.

“Nực cười, anh Vương nói không giết người của ông, chính là không giết người của ông, lễ nào, các ông nghĩ trong hiệp hội của các ông, có ai có thể đánh đồng với anh Vương sao?”

Diệp Kình Hiên cười khẩy nói, những lời này theo như anh ta thấy đúng là chuyện vô căn cứ.

Hồng Giác Hải lại vô cùng tức giận nói: “Cậu nói cái gì?”

Từ trong lời nói của Diệp Kình Hiên, ông ta nghe ra được sự xem thường và khinh rẻ.

Dừng một lúc, ánh mắt đang nhìn Diệp Kình Hiên của Hồng Giác Hải đột nhiên nheo lại: “Tiểu tử, có phải cậu vẫn nghĩ bản thân kế thừa vị trí của hiệp hội võ đạo nhà họ Nhan là có thể không đặt tiền bối vào mắt sao?”

Giang Thành và Thiên An là hai thành phố lân cận, biến cố của hiệp hội võ đạo Thiên An, Hồng Giác Hải vẫn biết rất rõ ràng.

Diệp Kình Hiên cười haha: “Nói thật cho ông biết, hiệp hội võ đạo Thiên An do đắc tội với anh Vương mới bị thay thế, Giang Thành của ông lẽ nào cũng muốn rơi vào bước đường này sao?”

Trong mắt Hồng Giác Hải lóe lên một tia sắc bén, nhìn Vương Nhất thêm mấy lần.

Tin tức này, ông ta không hề biết.

“Nói tóm lại, có hiệp hội võ đạo Thiên An tôi ở đây, ông đừng nghĩ đến chuyện ra tay với anh Vương!”

Trong mắt Diệp Kình Hiên mang theo sự lạnh lùng.

Lý Khinh Hồng, Lý Tuyết Nhi, Lý Mộng Đình đều rất căng thẳng, nhưng Vương Nhất lại giống như không có chuyện gì, khẽ cười, ra hiệu cho bọn họ không có chuyện gì đâu.

Đồng thời, anh cũng không có ý định nhúng tay vào.

“Anh Vương!”

“Anh Vương!”

Đúng lúc này, cách đó không xa có hai nhóm người đi đến.

Hồng Giác Hải liếc nhìn, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Hai nhóm người này, lần lượt do hai thanh niên đẹp trai dẫn đầu.

Hai người đều rất đẹp trai, mặc vest, đi giày da, phía sau còn có rất nhiều người đi theo.

“Nhà họ Kim và nhà họ Lương ở Thiên An…”

Hồng Giác Hải nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.

Hai chàng trai trẻ này, chính là Kim Thành Phong nhà họ Kim và Lương Nhật Tân nhà họ Lương.

Bọn họ một trái một phải đi đến bên cạnh Vương Nhất, nheo mắt đánh giá Hồng Giác Hải ở phía đối diện.

““Náo nhiệt thật đó, hay là, cho chúng tôi tham gia chung đi?”

Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều mang theo ý tứ sâu xa nói.

Hồng Giác Hải cảm nhận được một chút áp lực.

“Nhà họ Lương, nhà họ Kim, chuyện này không liên quan đến các anh, mau rời đi!”

Hồng Giác Hải tức giận nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều nheo mắt lại: ‘Rời đi? Chúng tôi vì anh Vương mà đến, ông bảo chúng tôi rời đi?”

Hồng Giác Hải không nói gì, chỉ có khuôn mặt càng thêm u ám.

Ông ta cũng nghe nói đến những chuyện xảy ra gần đây.
 
Chương 1951


Chương 1951

Vương Nhất gật gật đầu, Diệp Kình Hiên liền nhún người bay lên, xuất hiện trên võ đài.

Khí thế đúng là rất hùng hồn, nhưng so sánh với Hồng Giác Lâm thì khá là mờ nhạt.

Hồng Giác Lâm cười lạnh: “Hóa ra là cậu à, đúng lúc để tôi xem xem cậu mạnh cỡ nào.

“SỈ nhục anh Vương, ông muốn chết rồi!”

Diệp Kình Hiên trực tiếp hóa thành một cái bóng vọt lên, đấm thẳng một quyền vào yết hầu của Hồng Giác Lâm.

Vừa mới ra tay liền sử dụng bồn lôi quyền.

Những người đứng dưới võ đài đều cảm nhận được uy thế của một đấm này.

Nhưng Hồng Giác Lâm lại đứng yên sừng sững bất động, biểu cảm lạnh lùng.

Lúc năm đấm của Diệp Kình Hiên sắp rơi vào người Hồng Giác Lâm, có một luồng sát khí âm trầm như thủy triều cuốn về phía Diệp Kình Hiên.

Râm!

Ngay sau đó, anh ta liền bay ngược ra ngoài.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến những khán giả vừa vào sân không kịp phản ứng.

Khi họ định thần lại, đã thấy Diệp Kình Hiên năm ở mép võ đài.

Chỉ còn một chút nữa thôi, anh ta sẽ ngã xuống.

Theo quy tắc của đại hội Bắc Cảnh, chỉ cần rời khỏi võ đài hoặc không đứng dậy trong vòng mười giây, chính là thua.

Diệp Kình Hiên đã đặt một chân vào cửa thua.

Chỉ riêng việc này thôi đã khiến người ta kinh hãi.

Khán giả không nhìn rõ Hồng Giác Lâm ra tay thế nào, chỉ thấy Diệp Kình Hiên bay ngược lại như diều đứt dây.

Nhìn lại Hồng Giác Lâm, người ta thấy ngay cả chân cũng không cử động, cho thấy ông ta còn chưa ra đánh thật mà Diệp Kình Hiên đã bị trọng thương.

“Không hổ là cao thủ đứng thứ hai hiệp hội võ đạo Giang Thành, thực lực quá mạnh!”

“Người kia là hội trưởng hiệp hội võ đạo Thiên An hả? Sao bên đó yếu xìu vậy?”

“Ha ha, vầy mà cũng được làm hội trưởng, tôi cũng kiếm một cái chức hội trưởng làm xem saol”

Sức mạnh của Hồng Giác Lâm nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, gây ra phản ứng mạnh mẽ từ phía khán giả.

Những người xem trận đấu không phải thán phục sức mạnh của Hồng Giác Lâm, thì chính là châm chọc sự yếu đuối của Diệp Kình Hiên, còn nhân tiện mắng hiệp hội võ đạo Thiên An, khiến cho sắc mặt của các thành viên hiệp hội võ đạo Thiên An đều rất khó coi.

Ngay cả đám Lý Khinh Hồng cũng mang vẻ mặt u ám.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Ha ha ha, đúng là mất thể diện, trình độ này mà cũng tham gia đại hội Bắc Cảnh!”

“Ngay cả một quyền của em trai hội trưởng Hồng cũng chịu không nổi!”

“Cái loại này cần gì ông Hồng ra tay, chúng †a là đủ rồi!”

Hiệp hội võ đạo Giang Thành bên này phát ra tiếng cười đùa vui vẻ, nhưng những thứ này đến tai Lý Khinh Hồng và những người Thiên An khác thì vô cùng chướng tai.
 
Chương 1911


Chương 1911

Liên minh Giang Thành chỉ mới đàn áp tập đoàn Lệ Tinh của Thiên An, không ngờ lập tức dân ra hơn một nửa thế lực của Thiên An.

Hồng Giác Hải định thần lại, nói với Lương Nhật Tân và Kim Thành Long: “Cho dù trước đây tận tâm, trung thành với Vương Nhất, nhưng cậu ta sắp xong đời rồi, nếu như không muốn bị hủy diệt, bây giờ lập tức cắt đứt quan hệ với Vương Nhất!”

Nghe thấy vậy, Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều bật cười.

Đang định nói, đột nhiên lại truyền đến một tiếng cười sảng khoái.

“Ai muốn chúng tôi và anh Vương đoạn tuyệt quan hệ?”

Một người đàn ông trung niên đi đến.

Tôn Chính Vũ nhà họ Tôn cũng đã đến.

Lúc này, ba đại gia tộc của Thiên An đều đã đến đủ.

Mặc dù thế lực của Giang Thành vẫn luôn xem thường thế lực của Thiên An, cảm thấy đó chỉ là nhà giàu mới nổi.

Nhưng, Thiên An không hề kém hơn Giang Thành.

Hào môn của Thiên An, đương nhiên cũng sẽ không yếu hơn Giang Thành bao nhiêu.

Bây giờ ba đại hào môn đều đã đến, liên thủ lại với nhau, hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng có chút lo lăng.

Đừng nói đến, còn có hiệp hội võ đạo Thiên An ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói.

“Hừ, đường đường là hào môn, lại quy phục một chàng trai trẻ chưa đến bao mươi tuổi, đúng là nực cười!”

Nhưng, mặc dù lo lắng, nhưng Hồng Giác Hải vấn cười khẩy nói.

“Mặc dù bọn họ đều là thế lực của Thiên An, nhưng đừng quên, đây là Giang Thành!”

Hồng Giác Hải nói: ‘Hào môn Giang Thành, sẽ không cho phép các cậu làm bậy như Vương Nhất bật cười thành tiếng: “Vừa vặn lúc này có lẽ hào môn Giang Thành đã đến rồi, gọi bọn họ đến đi.”

Nói xong, nhìn về phía ba đại hào môn Giang Thành vấy tay.

Ba đại hào môn thật sự đi đến.

“Anh Vương!”

Đấn đầu tiên là nhà họ Hạ, Hạ Trân mặc một chiếc váy liên màu trắng, nở một nụ cười ngọt ngào với Vương Nhất.

“Anh Vương!”

Sau đó, là Hạ Lãm với bộ đường trang màu đen.

Vương Nhất cũng nhìn thấy Hạ Phi Long, Hạ Phi Hổ đi phía sau.

Phản ứng của nhà họ Hạ nằm ngoài dự đoán của Hồng Giác Hải.

Sau đó, Hồ Cương, Hồ Hoàng Việt, Hồ Vĩnh Như cũng đến.

Cùng đến còn có Lục Viên, Lục Kiệu nhà họ Lục.

Vương Nhất gật đầu với từng người bọn họ, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Hồng Giác Hải.

“Hội trưởng Hồng, lúc nãy ông nói, hào môn Giang Thành sẽ không cho phép chúng tôi làm càn như vậy?”

Đột nhiên, sắc mặt Hồng Giác Hải trở nên vô cùng khó coi.
 
Chương 1952


Chương 1952

“Kình Hiên… đứng lên!”

Phía nhà Diệp thấy Diệp Kình Hiên ngã xuống, sắc mặt Diệp Thúy Như cũng trở nên khó coi.

Cô ta nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể cổ vũ Diệp Kình Hiên gắng lên.

“Ha ha ha, Diệp Thúy Như, cô còn mong người của mình đứng lên hả? Tôi nói cho cô biết, chuyện này là không thể nào.”

Diệp Ân Thi ở bên cạnh cười nhạo, trên mặt lộ ra vẻ giêu cợt.

Nhìn người Diệp Thúy Như mời đến bị người mình đánh bại một cách dễ dàng, trong lòng cô ta vô cùng hả hê.

“Người cô tìm đến toàn lũ rác rưởi, người đủ khả năng dẫn dắt nhà họ Diệp đến vinh quang chỉ có thể là tôi, cô chỉ là một con chó chết chủ thôi!”

Biểu cảm của Diệp Ân Thi vô cùng quá khích, vẻ mặt của cô ta lúc này không chỉ điên cuồng mà còn mang chút hung dữ.

Bốp!

Nhưng một giây sau, tiếng cường đột ngột dừng lại, Diệp Ân Thi ăn một cái rất mạnh, †rên mặt xuất hiện năm dấu ngón tay vô cùng rõ ràng.

Biến cố bất thình lình không chỉ khiến Diệp Ân Thi ngây người mà ngay cả Diệp Thúy Như cũng sững sờ, kinh ngạc nhìn sang.

Cả hai đều thấy một ánh mắt ngập tràn sự tức giận.

“Chúng tôi có thể thua, nhưng các người không được sỉ nhục anh trai tôi!”

Hai mắt Đồng Yên Nhiên đỏ bừng, cô ta căm tức nhìn Diệp Ân Thi, giọng nói đầy tức giận.

Diệp Ân Thi lập tức nổi giận, chỉ thẳng vào mặt Đồng Yên Nhiên mà mắng: “Con khốn này từ đâu chui ra ra vậy, còn dám đánh tôi, tôi là cô chủ của vương tộc Yên Đô, nhà các người chết chắc rồi!”

Diệp Thúy Như cũng không ngờ Đồng Yên Nhiên lại dũng cảm như vậy, ngay cả cô ta còn không dám đánh Diệp Ân Thi mà Đồng Yên Nhiên lại dám.

Đồng Yên Nhiên một chút cũng không sợ, đúng lúc này Diệp Thúy Như đi tới bên cạnh hai người, lạnh lùng nhìn Diệp Ân Thì: “Cô ấy là em gái của tôi ở Thiên An, tôi nhận bảo vệ cho cô ấy.”

Câu nói vừa dứt, Đồng Yên Nhiên không thể tin được nhìn Diệp Thúy Như, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Cô ta không ngờ Diệp Thúy Như sẽ nói ra những lời này.

Cô ta luôn cảm thấy thiếu nợ Diệp Thúy Như, ba cô ta ông Triệu làm nhục mẹ của Diệp Thúy Như, theo lẽ thường, lẽ ra Diệp Thúy Như nên coi Đồng Yên Nhiên là kẻ thù.

Nhưng ngược lại, Diệp Thúy Như lại giúp cô †a.

Lúc này, Diệp Vô Lệ cũng tiến lên một bước, nói: “Cô chủ, đại hội Bắc Cảnh là sự kiện quan trọng, sau khi đại hội kết thúc, tính toán sau cũng không muộn.”

Diệp Ân Thi lúc này mới bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Đồng Yên Nhiên: “Con khốn, nhớ lấy, đại hội Bắc Cảnh kết thúc, tôi sẽ xét nát mặt cô ral”

Sau đó, một nụ cười hung ác lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của Diệp Ân Thị.

“Các người cứ đợi đấy, ông Hồng sẽ không để yên cho Diệp Kình Hiên đâu!”

Trên võ đài, Diệp Kình Hiên đang nằm trên đất thở hổn hển, khóe miệng chảy ra một vệt máu, rõ ràng là đã bị thương.
 
Chương 1912


Chương 1912

Ông ta không ngờ hào môn của Giang Thành cũng cung kính với Vương Nhất như vậy!

Đây không phải là tự vả mặt mình sao?

Theo sau sự xuất hiện của hào môn ở Thiên An thì hào môn của Giang Thành cũng hiện thân.

Nhưng bọn họ không đứng về phía Hồng Giác Hải mà ngược lại đang nhiệt tình chào hỏi nhóm người Vương Nhất.

Nhân tiện cũng chào hỏi Lý Mộng Đình, Phương Huệ và Lý Tuyết Nhi.

Lý Mộng Đình và Phương Huệ đều hơi sửng sốt.

Đặc biệt là Phương Huệ.

Hai người mơ hồ nhớ rõ khi mới đến Giang Thành, Vương Nhất từng nói anh không quen thuộc Giang Thành lắm.

Lúc đó Phương Huệ còn rất vui mừng, bởi vì cô đến từ Giang Thành, còn rất nhiệt tình giới thiệu cơ cấu thế lực của Giang Thành cho Vương Nhất biết.

Kết quả là những ông trùm đứng đầu Giang Thành đều tập hợp tại đây, và toàn bộ bọn họ đều rất khách khí với Vương Nhất?

Lúc này, Phương Huệ mới chợt nhận ra Vương Nhất vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn.

Sắc mặt của Hồng Giác Hải trở nên cực kỳ khó coi.

Thế lực của Thiên An chống lưng cho Vương Nhất cũng không sao, không ngờ thế lực của Giang Thành cũng hướng khuỷu tay ra ngoài, làm chỗ dựa cho Vương Nhất.

Nhiều thế lực như vậy, Hồng Giác Hải cũng không dám đối đầu trực diện với họ!

“Hội trưởng Hồng, ông còn muốn ra tay với tôi không?”

Vương Nhất bắt chéo hai chân, vẻ mặt cười như không cười nhìn Hồng Giác Hải.

Vào lúc này, khuôn mặt của Hồng Giác Hải †rở nên vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, rốt cuộc ông ta cũng hiểu được ý †ứ của La Văn.

Một người được nhiều gia chủ của các gia tộc đi theo như vậy sẽ không dễ dàng ra tay với một tiểu bối của hiệp hội võ đạo.

Anh có niềm kiêu ngạo của bản thân.

Nhưng người của hiệp hội võ đạo đã chết, dù sao cũng phải có một hung thủ đứng ra chịu trách nhiệm.

Không quan trọng người nào là hung thủ.

“Được, Vương Nhất, món nợ này chúng ta sẽ tính toán với nhau saul”

Hồng Giác Hải tối sâm mặt dân người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Hồng Giác Hải, Diệp Kình Hiên thấp giọng nói.

“Anh Vương, anh phải cẩn thận, hiệp hội võ đạo của Giang Thành rất có thể sẽ tấn công anh trong đại hội.”

Những lời nói này rất mờ mịt, đa số mọi người đều không nghe thấy.

Vương Nhất chỉ khẽ cười, cũng không thèm để tâm: “Ra tay trong đại hội thì thế nào, tôi còn đang cầu mà sợ không được Ay đây.

Nghe câu nói này, Diệp Kình Hiên lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thực lực của Vương Nhất rất hùng mạnh, sẽ không làm những việc mà bản thân không chắc chắn.

Lúc này, xung quanh Vương Nhất đã tập hợp rất nhiều nhân vật lớn có danh dự và uy tín cao, điều này đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
 
Chương 1953


Chương 1953

Lúc này, Hồng Giác Lâm đi tới, cúi đầu nhìn anh ta: “Cho cậu một cơ hội tự nhận thua, học chó leo xuống đài, tôi sẽ tha cho cậu một cái mạng, nếu không, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!”

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của Vương Nhất đang đứng trên dưới võ đài chợt run lên.

Tuy rằng Hồng Giác Lâm chỉ nói rất nhỏ với Diệp Kình Hiên, nhưng Vương Nhất vẫn nghe được rõ ràng.

“Thấy sao? Tôi làm vậy là đã quá nhân từ với cậu rồi.”

Hồng Giác Lâm nói xong, khoanh tay cười lạnh nhìn Diệp Kình Hiên, chờ anh ta bò xuống như chó.

“Mười, chín, tám…”

Bên kia, trọng tài bắt đầu đếm ngược.

“Ba, hai, một…”

Lúc đếm đến “một”, Diệp Kình Hiên lại đứng lên một lần nữa.

ôI Trong khoảnh khắc Diệp Kình Hiên đứng lên, khán giả đều kinh ngạc, khắp nơi xôn Xao.

Ngay cả sắc mặt Hồng Giác Lâm cũng hơi thay đổi, ông ta kinh ngạc nhìn về phía Diệp Kình Hiên.

Cho đến hiện tại, chưa có một ai có thể đứng lên sau khi ăn một quyền của ông ta.

“Tiếp đi.”

Diệp Kình Hiên nói.

Nhìn thấy Diệp Kình Hiên lại đứng lên lần nữa, Diệp Thúy Như thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Giác Lâm híp mắt thật sâu, đánh giá anh ta: “Vậy là cậu từ chối đề nghị của tôi?”

Diệp Kình Hiên cười nói: “Tôi sẽ đánh thắng ông.

Vương Nhất từng nói anh ta bắt đầu quá muộn, thành tích võ đạo đời này định sẵn không quá cao.

Nhưng, cái gọi là “thành tích võ đạo định sẵn không quá cao’ là so với tiêu chuẩn của Vương Nhất.

Anh ta còn rất nhiều chỗ có thể tiến bộ, anh ta vẫn có khả năng vượt qua Hồng Giác Lâm.

Câu nói này rơi vào tai Hồng Giác Lâm, không còn nghỉ ngờ gì nữa chính là khiêu khích.

“Nếu cậu đã tự tìm cái chết, vậy tôi thành toàn cho cậu!”

Trong mắt Hồng Giác Lâm lóe lên một tia khát máu lạnh lẽo.

Một giây tiếp theo, ông ta cuối cùng cũng chủ động tấn công.

Bùm!

Khán giả xung quanh hầu như không thấy rõ Hồng Giác Lâm ra tay thế nào, chỉ thấy cả người Diệp Kình Hiên bay lên.

Không chỉ có vậy, lần này, Hồng Giác Lâm theo sát anh ta như hình với bóng.

“Coi như cái giá phải trả cho những lời lẽ xúc phạm tôi, tôi tính trên người cậu một khoản lãi, cũng không quá đáng chứ?”

Khóe miệng Hồng Giác Lâm cong lên thành một hình vòng cung tàn nhẫn.

Dứt lời, ông ta đi về phía Diệp Kình Hiên đang ngã xuống.

“Ông ta định làm gì?”

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thúy Như vô cùng bất an, đột nhiên đứng thẳng dậy.

Diệp Ân Thi ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì vô cùng mong chờ.

Hồng Giác Lâm chậm rãi nâng một chân lên, định giãm lên cánh tay của Diệp Kình Hiên.
 
Chương 1913


Chương 1913

Ngọai trừ các thế lực gia tộc tham gia đại hội Bắc Cảnh thì những người đến xem cuộc chiến đều là những người dân bình thường.

Cho dù là Hạ Lãm hay là đám người Lương Nhật Tân thì bọn họ đều là những nhân vật lớn không thể với tới.

Kinh ngạc cảm thán cũng là chuyện bình thường.

“Khinh Hồng, đã lâu không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi?”

Cách đó không xa có một giọng nói già nua truyên đến.

Một ông lão chống gậy bước tới.

Theo sau ông ta là hai thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi.

Chẳng qua một trong số họ phải chống nạng vì bị gấy chân.

Xôn xaol Ngay sau đó, toàn bộ hiện trường đều khiếp sợ.

“Là gia chủ của Tần thị, vương tộc Yên Đô cuối cùng cũng tới rồi!”

Mọi người xung quanh khán đài đều hết sức kinh hãi.

Những cuộc xung đột trước đây cùng lắm chỉ là gia chủ của hào môn ở mỗi vùng.

Đối với người bình thường mà nói thì điều đó có lẽ đã năm ngoài tâm với rồi. Nhưng lúc này, ở nơi tụ tập của các ông trùm trong đại hội Bắc Cảnh thì gia chủ của hào môn cùng lắm chỉ có thể coi là trung đảng mà thôi.

Vương tộc Yên Đô mới thật sự là những người đứng đầu chuỗi thức ăn.

Mà ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm thậm chí còn là nhân vật cấp gia chủ trong vương tộc Yên Đô!

Ông cụ Tần sẽ không vô duyên vô cớ chào hỏi người khác, nếu không phải kết thù thì chính là báo ân.

Nhưng xét theo tình hình hiện tại thì khả năng kết thù là khá lớn.

“Xin chào ông cụ Tần.”

Lý Khinh Hồng cuối cùng cũng đứng dậy, chậm rãi dùng nghi thức chào cao quý dành riêng cho vương tộc để chào hỏi Tần Vĩnh Nghiêm.

Nhưng từ trong mắt của cô có thể thấy được sự cảnh giác cao độ.

Tất cả phải kể đến chuyện bắt đầu từ năm năm trước.

Chồng của cô, Vương Nhất, đã đánh gấy chân của Tần Hồng Long, hủy hoại tương lai xán lạn của anh ta.

Toàn bộ người của Tần thị đều rất tức giận, mối hận thù này sẽ không dần phai nhạt theo thời gian mà ngược lại ngày càng sâu sắc hơn.

Nhưng lúc đó Vương Nhất đang tòng quân, được quốc gia bảo vệ nên Tần thị không còn cách nào khác.

Hiện tại Vương Nhất đã xuất ngũ, Tần thị nhất định sẽ ra tay với Vương Nhất.

Đối mặt với Tần thị to lớn như vậy, Lý Khinh Hồng căn bản không có năng lực bảo vệ Vương Nhất.

Tần Vũ cũng nhìn Lý Khinh Hồng một cách suy ngầm.

Bọn họ nhất định còn nhớ một chuyện.

Lần trước khi Lý Khinh Hồng trở về Yên Kinh, cô đã từng bị người của Lý thị bắt đi, định để cô tái giá với Tần thị, trở thành con dâu của nhà đó.

Nhưng đã bị Vương Nhất giận dữ chặn lại.

 
 
Chương 1954-1955


Chương 1954

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.

“Ông dám giẫm, tôi sẽ cho ông mất mạng.”

Giọng nói lạnh lùng mang theo sự uy hiếp lặng lẽ vang khắp võ đài nơi Hồng Giác Lâm đang đứng.

Ngay lập tức, tất cả những người nghe thấy trong tiềm thức nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ sắt, thần thái lạnh lùng.

Chính là Vương Nhất.

Giờ phút này, trên người anh đằng đằng sát khí, bởi vì đang đeo mặt nạ nên mọi người không nhìn rõ ngũ quan, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng dưới lớp mặt nạ.

Đôi mắt này cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Hồng Giác Lâm, cho dù là Hồng Giác Lâm cũng thầm run sợ, giống như đang bị một con dã thú thuở hồng hoang nhìn chằm chằm vào vậy.

“Cậu lo lắng cho cậu ta hả?”

Nhưng Hồng Giác Lâm đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn Vương Nhất nói.

Tròng mắt của Vương Nhất run lên, anh đang định mở miệng nói.

Đột nhiên, một cô gái mặc váy dài màu đỏ liều mạng từ phía sau chạy lại.

“Cô ơi, mời cô trở về khán đài.”

Nhân viên an ninh hiện trường lập tức ngăn cô ta lại, nhưng cô ta đẩy mạnh họ ra.

“Trở về cái rắm, anh tôi sắp bị đánh gãy tay rồi kìa!”

Cô gái mặc váy đỏ này chính là Đồng Yên Nhiên.

Cô ta đẩy nhân viên hiện trường ra, sau đó chạy đến võ đài, căm tức nhìn Hồng Giác Lâm.

“Anh tôi thua rồi, ông còn không chịu bỏ qua cho anh ấy?”

Hồng Giác Lâm thản nhiên nói: “Anh ta không bước ra khỏi võ đài, hơn nữa trọng †ài cũng chưa thông báo kết quả, cho nên không tính là thua, cũng không tính là nhận thua, nên tôi phải ra tay thôi.”

Sắc mặt Đồng Yên Nhiên u ám, cô ta vội vàng nói với trọng tài: “Anh mau đếm đi!”

Theo cô ta thấy, thà nhận thua còn hơn là bị gãy tay.

Trọng tài lắc đầu: “Anh ta vẫn còn tỉnh táo, phải để tự anh ta đứng dậy.”

Nghe được câu này, sắc mặt Đồng Yên Nhiên càng biến động, không còn cảm giác tức giận như lúc trước, cô ta chỉ tìm cách cầu xin.

Cô ta đỏ mắt nói với Hồng Giác Lâm: “Tôi xin ông đừng làm anh tôi bị thương, chúng tôi nhận thua!”

Hồng Giác Lâm cười lên thật đáng sợ: “Chuyện này cô không quyết định được.”

Bùm!

Một giây sau, Hồng Giác Lâm nhảy lên, cả người phi lên rất cao.

Đại khái cách mặt đất bảy tám mét.

Người ngồi ở khán đài đều sửng sốt, giật nảy mình, nhảy bừa một cái mà lên đến tận bảy tám mét, đây có còn là người không?

Đây mới đúng là tông sư võ đạo sao?

Vương Nhất nheo mắt nhìn cảnh này.

Anh cách Diệp Kình Hiên rất xa, cho dù muốn cứu cũng không kịp.

Cơ thể Hồng Giác Lâm đạt đến điểm cao nhất trên không trung thì nhanh chóng hạ xuống.

Ngay lúc hạ xuống, Hồng Giác Lâm cong gối, nhắm ngay cánh tay Diệp Kình Hiên trên võ đài.

Chương 1955

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1914


Chương 1914

Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì Lý Khinh Hồng suýt chút nữa đã trở thành con dâu của Tần thị.

Vương Nhất cũng mỉm cười đứng dậy, vô tình dùng thân thể chặn Lý Khinh Hồng lại, chìa tay về phía ông cụ Tần.

“Ông cụ Tần, tôi là chồng của Khinh Hồng, tôi tin ông đã từng nghe qua tên của tôi vào năm năm trước.”

Âm!

Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt của đám người Tần thị khế thay đổi mà ngay cả đám người Lý Khinh Hồng cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Thật sự là hết chuyện để nói rồi saol Tân thị còn chưa nói về chuyện gãy chân của Tân Hồng Long mà anh lại chủ động nhắc đến.

Trong nháy mắt, trái tim của Lý Khinh Hồng dường như dâng lên đến tận cổ họng, vô cùng khẩn trương.

Tần Vĩnh Nghiêm hơi nheo mắt lại: ‘Người trẻ tuổi, tôi có thể hiểu đây là đang khiêu khích không?”

Trên mặt của Tân Hồng Long cũng để lộ ra một tia tức giận.

Nhưng không hề có sát khí.

Anh ta đang hợp tác cùng Vương Nhất, đương nhiên phải buông bỏ ân oán, nhưng đám người Tần Vũ lại không biết!

Vương Nhất dường như không nhận ra lời đe doạ của ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm, anh vấn tươi cười ôn hòa.

“Có phải khiêu khích hay không hoàn toàn phụ thuộc vào phán đoán của ông cụ Tần.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên hoảng hốt, vội vàng ra hiệu cho Vương Nhất đừng nói nưa.

Chuyện của Tần Hồng Long vốn là nỗi xấu hổ rất lớn của Tần thị, nhưng Vương Nhất lại năm lần bảy lượt khiêu khích, quả thực đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Tân thị.

Tân Vĩnh Nghiêm mỉm cười: ‘Tuy rằng tôi đã già, nhưng cũng là gia chủ, không thể để cho người khác xâm phạm đến uy nghiêm của gia tộc.”

“Tôi thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, ân oán đáng lễ phải được giải quyết từ năm năm trước, vậy mà lại kéo dài đến tận bây giờ.”

ÂmI Sau khi ông cụ Tần nói hết câu, đám người Lý Khinh Hồng lập tức cảm nhận được một luồng áp lực cực kỳ lớn.

Nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm xuống đến mức đóng băng.

Những lời mà Tân Vĩnh Nghiêm nói chính là tỏ ý Tân thị cũng đã lên kế hoạch xuống tay với Vương Nhất.

“Ông cụ Tân có chuyện gì vậy?”

Một tiếng cười sảng khoái khác vang lên.

Một thanh niên cao to bước đến, trên người còn đeo một huy hiệu bằng vàng sáng lấp lánh.

Phía sau, có một thanh niên đi theo, anh ta tên Vương Lâm.

“Vương thị cũng tới đây!”

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng càng trở nên khó coi, áp lực đột nhiên nảy sinh.

Vương Hạn Kiệt nhìn thấy Vương Nhất thì đột nhiên nheo mắt lại.

“Đây không phải là người đã ném huy hiệu của tôi lần trước sao?”

Nghe vậy, Lý Khinh Hồng và đám người Lý Tuyết Nhi cũng nhìn về phía Vương Nhất với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Thật sự quá kinh hãi!
 
Chương 1956


Chương 1956

Cô ta biết Diệp Kình Hiên là người mạnh nhất bên cạnh Diệp Thúy Như.

Người mạnh nhất đấu tay đôi với Hồng Giác Lâm mà chỉ trụ được một hiệp, chứ đừng nói gì đến những người khác.

Thế chẳng khác gì giết một con gài Diệp Thúy Như sao có thể đấu lại cô ta?

Nhưng cô ta cũng không đi chọc tức Diệp Thúy Như vì sợ người phụ nữ này điên lên sẽ làm ra chuyện điên rồi gì đó, với cả cô ta định đợi sau khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, đuổi Diệp Thúy Như ra khỏi nhà họ Diệp, đến lúc đó sẽ ném đá xuống giếng.

Hiệp hội võ đạo Giang Thành bên này, Hồng Giác Hải cũng đang nở nụ cười chế giêu.

Em trai của ông ta không chỉ có thực lực mạnh mà bản tính trời sinh đã tàn bạo.

Giống như người trong giang hồ thường nói, sát tâm giết người rất nặng.

Ngay cả ông ta, đấu với Hồng Giác Lâm cũng chưa chắc đã thắng.

Mấy kẻ vô dụng kia sao có thể là đối thủ của em trai ông ta?

Hồng Giác Hải lạnh lùng liếc nhìn về phía hiệp hội võ đạo Thiên An.

Đại hội Bắc Cảnh lần này không chỉ là cuộc đấu tranh giữa các gia tộc mà còn là cuộc chiến tranh giành địa vị giữa các hiệp hội võ đạo thành phố.

Các hiệp hội sẽ cử đi các cao thủ, âm thâm cạnh tranh cao thấp.

Nếu là thời kỳ nhà họ Nhan quản lý hiệp hội võ đạo Thiên An, Hồng Giác Hải còn hơi e dè.

Nhưng bây giờ hiệp hội võ đạo Thiên An đã đổi người quản lý, thực lực không thể so với ông ta.

“Tổng đà hiệp hội võ đạo Giang Thành, phải là của tôi!”

Hồng Giác Hải cười to nói.

Hồng Giác Lâm chậm rãi đi về phía Đồng Yên Nhiên, lạnh lùng nhìn xuống cô ta: “Cậu ta là anh trai cô hả? Còn không mau dân xuống đi?”

“Tôi liều mạng với ông!”

Tức giận đến cực độ, cũng đau lòng đến cực điểm, Đồng Yên Nhiên hét lên, dưới tình huống cấp bách, như phát điên lao về phía Hồng Giác Lâm.

“Tự tìm cái chết!”

Ánh mắt Hồng Giác Lâm run lên, bàn tay đánh xuống.

Nhưng lại đánh hụt.

“Hả?”

Hồng Giác Lâm sửng sốt nhìn sang.

Chẳng biết Vương Nhất đã nhảy lên võ đài †ừ lực nào, kéo Đồng Yên Nhiên ra, tay còn lại ôm Diệp Kình Hiên lên, lạnh lùng nhìn ông ta.

Hồng Giác Lâm thấy vậy, lập tức cười: ‘Cậu muốn lên võ đài?”

Vương Nhất lắc đầu: “Tôi sẽ lên, nhưng không phải bây giờ, tốt nhất ông nên cầu nguyện đừng gặp phải tôi.”

“Ha ha ha ha…”

Nghe vậy, Hồng Giác Lâm giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, khinh thường cười to.

“Cậu nói ngược à? Phải là tốt nhất cậu nên cầu nguyện đừng phải gặp tôi chứ!”
 
Chương 1915


Chương 1915

Rốt cuộc Vương Nhất đã trêu chọc bao nhiêu vương tộc rồi?

Cho dù là Tân thị hay là huy hiệu đại diện cho thân phận của Vương Hạn Kiệt bị vứt bỏ thì Lý Khinh Hồng đều không biết những điều này.

Các vương tộc đều muốn nhân lúc đại hội Bắc Cảnh lần này để xuống tay với Vương Nhất!

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều sôi nổi thảo luận.

“Bọn họ gặp phải phiền phức rồi, đồng thời đắc tội với Vương thị và Tần thị. Hai nhà này cũng xem như vương tộc lâu đời ở Yên Đôi”

“Cho dù có được cô Lý che chở thì cũng không nên gây sự như vậy!”

“Lần này Lý thị cũng sẽ bị liên lụy!”

Nghe tiếng nghị luận ở xung quanh, sắc mặt của Vương Nhất cũng không chút thay đổi, thậm chí còn khế mỉm cười.

“Xem ra anh đã tìm được huy hiệu rồi nhỉ.

Đáng lễ tôi nên ném nó xa hơn một chút.”

Nghe vậy, trong mắt Vương Hạn Kiệt chợt lóe lên tia sát khí.

Vương Nhất quay đầu lại, nhìn Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt trấn an, sau đó lại nhìn về phía đám người phía sau Vương Hạn Kiệt.

Khí tức của bọn họ rất mạnh, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với năm anh em mà anh từng đụng phải ở Thế Giới Chi Nhãn.

Đối mặt nhóm người cường giả này, Vương Nhất tiếp tục mỉm cười: “Thế nào, anh tạm thời thay người đại diện mạnh hơn rồi sao?”

“Làm càn! Anh đã thủ tiêu năm vị cường giả đại diện cho Vương thị xuất chiến, tôi nhất định phải báo hận rửa thùi”

Vương Hạn Kiệt tức giận nói.

Lý Khinh Hồng, Hạ Lãm, Hồ Cương, Lương Nhật Tân và những người khác choáng váng đến tột cùng.

Năm cao thủ đại diện cho Vương thị xuất chiến đều bị Vương Nhất thủ tiêu sao?!

Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Vương Nhất cười đáp: “Vương thị của các người phải nên cảm ơn tôi mới đúng. Nếu không nhờ tôi giúp kiểm tra trình độ của năm người kia, để họ thật sự đến đại hội Bắc Cảnh thì chẳng phải Vương thị của các người sẽ tổn thất rất lớn sao?”

Vương Hạn Kiệt trâm mặt không nói lời nào.

Mặc dù lời nói của Vương Nhất ngông cuồng, nhưng cũng có vài phần sự thật.

Anh ta lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm thậm chí không dám hó hé câu nào, bởi vì năm anh em kia là do anh †a tìm đến.

Vốn tưởng rằng đã đủ đại diện cho Vương ị thị xuất chiến, không ngời lại bị Vương Nhất thủ tiêu trong một hiệp.

Sau khi xảy ra sự việc kia, Vương Lâm suýt chút nữa đã bị Vương Hạn Kiệt măng chửi đến chết.

“Mặc kệ như thế nào, nếu như anh đã tấn công cường giả của Vương thị tôi thì chính là kẻ thù của Vương thị!”

 
 
Chương 1957


Chương 1957

“Thăng nhóc kia bị tôi đánh một quyền là ngã ngựa, cậu mạnh hơn cậu ta hả?”

“Với cả, lúc ở phòng chờ, người ta đấm vào chăn một cái cậu đã sợ đến mức không dám nhúc nhích, nhanh vậy đã quên rồi sao?”

Bùm!

Ông ta vừa thốt ra lời này, khán giả xung quanh lập tức xôn xao.

Xưng là “Ẩn chủ” mà bị Hồng Giác Lâm đánh một cái đã sợ đến mức không dám nhúc nhích?

Yếu quá đi!

Khán giả xung quanh nhìn Vương Nhất đầy vẻ khinh thường.

Nhưng Vương Nhất không thèm quan tâm, quay đầu nhìn về phía Đồng Yên Nhiên: “Đưa anh của cô đi đi, đây là trận đấu nội bộ nhà họ Diệp, nếu như ông ta tiếp tục thắng, sớm muộn gì chúng tôi cũng gặp ‘Ừm: Đồng Yên Nhiên cảm kích nhìn Vương Nhất, sau đó đưa Diệp Kình Hiên đến bệnh viện.

Vương Nhất lập tức nhảy khỏi võ đài, tiếp tục chờ đợi.

“Còn ai nữa không?”

Hồng Giác Lâm đứng trên võ đài, giọng nói vang dội.

Cùng lúc đó, các võ đài khác cũng đã quyết định được người chiến thắng.

Mọi người thấy đối phương là cao thủ vương tộc Yên Đô thì lập tức mất hết ý chí chiến đấu, chỉ nghĩ đến đầu hàng.

Nhà họ Tần, nhà họ Vương, nhà họ Lạc, nhà họ Lý lần lượt có người tiến lên!

Nhưng trong trận đối nội bộ nhà họ Diệp, người dẫn chương trình gọi liên tiếp mấy cái tên đều không có ai đủ dũng khí lên võ đài, trực tiếp nhận thua.

Là do Hồng Giác Lâm quá mạnh, thủ đoạn quá tàn bạo, vì thứ hạng mà bị trọng thương cũng không đáng.

“Ha ha ha ha, các người đều là lũ hèn?

Ngay cả một người cũng không dám lên!”

“Người tiếp theo, người tiếp theo!”

Hồng Giác Lâm đứng trên võ đài, cười lớn thách thức.

Người của Thiên An và nhóm Diệp Thúy Như đều tức giận, nhưng không ai dám lên võ đài.

Rất nhanh, phía Diệp Thúy Như chỉ còn lại mình Vương Nhất, cũng chính là người có danh hiệu ‘Ẩn chủ”.

Hồng Giác Lâm vô cùng hứng thú nhìn Vương Nhất, giễu cợt nói: “Chỉ còn một mình cậu thôi hả? Mau tới chịu chết đi!”

Lúc này, người dân chương trình đi tới, kịp thời nói: ‘Phía cô Diệp Thúy Như, đã chín người nhận thua rồi, anh không thể tiếp tục nhận thua nữa!”

“Đây là đại hội Bắc Cảnh, tinh thần chiến đấu là liều chết, không thể suốt ngày đầu hàng được!”

Lời này vừa nói ra, khán giả xung quanh đều thương hại nhìn Vương Nhất, cảm thấy anh đúng là số nhọ.

Đấu với Hồng Giác Lâm thì phần trăm thắng bằng không.

Bây giờ ngay cả nhận thua cũng không được, chỉ có thể mặc cho Hồng Giác Lâm đánh đập.

“Phần đời còn lại của anh ta chắc phải ngồi trên xe lăn rồi.”

Hầu như tất cả mọi người đều có suy nghĩ này.

 
 
Chương 1916


Chương 1916

Vương Hạn Kiệt lạnh lùng nói với Vương Nhất.

Lý Khinh Hồng khẩn trương năm tay Vương Nhất, cô có thể cảm nhân được một luồng sát khí khổng lồ.

Trên mặt Vương Hạn Kiệt mang theo một nụ cười chế giễu: “Lần trước chỉ do bất cẩn thôi. Hiện tại, anh cảm thấy mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?”

Bên phía Tần thị đã ngừng nói, bọn họ đang mỉm cười hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa.

Kết quả mà bọn họ muốn chính là Vương Nhất phải trả giá cho tất cả.

Không quan trọng người nào sẽ ra tay.

Bởi vì những hành động của Vương Nhất đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Tân thị.

Lúc này, đã có Vương thị ra tay thay Tần thi, bọn họ vui mừng còn không kịp.

Bầu không khí tại hiện trường ngưng trọng và vô cùng nghiêm túc, như thể cuộc xung đột sẽ bùng nổ trong khoảnh khắc tiếp theo.

Lý Khinh Hồng đã cầm sẵn điện thoại di động trong tay, nếu xảy ra chuyện không ổn thì cô sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát.

“Từ khi nào mà lá gan của Vương thị lại lớn như vậy, ngay cả con rể của tôi mà cũng dám động vào?”

Đột nhiên, ngay lúc này lại có một giọng nói bình tính mà uy nghiêm của phụ nữ vang lên.

Âm thanh này giống như tiếng sét đánh giữa trời quang.

Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.

Bởi vì bọn họ đã quá quen thuộc với giọng nói này, cho dù đã qua hai mươi năm thăng trầm cũng không bao giờ quên được.

Sắc mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên hoảng sợ, Tần Vĩnh Nghiêm cũng khế run rẩy, tròng mắt đục ngầu hiện lên một tia sáng.

Không có nhiều người có thể khiến Tần Vĩnh Nghiêm cảnh giác.

Nữ vương của Yên Kinh vào hai mươi năm trước chính là một trong số đó.

Nghe được giọng nói này, khuôn mặt Lý Khinh Hồng hơi biến sắc, nhưng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết người phụ nữ kia xuất hiện thì bọn họ sẽ không sao cả.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn theo, chỉ thấy một nhóm người tiến đến.

Đi đầu là hai người phụ nữ giống như nữ Vương.

Năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người họ, ngược lại còn có một sức hút trưởng thành như đã trải qua thế tục.

“Mẹ vợt Dì nhỏi”

Trên mặt Vương Nhất cũng xuất hiện nụ cười thản nhiên.

Hai người phụ nữ đại diện cho Lạc thị chậm rãi tiến đến đây chính là mẹ vợ và dì nhỏ của Vương Nhất.

Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy.

Cảnh tượng này rơi vào mắt những người đứng xem xung quanh, không một ai không trợn mắt há hốc mồm.

“Đây chẳng phải là vương tộc Lạc thị sao?

Hiện tại đã có ba vương tộc Yên Đô xuất hiện ở chỗ này!”

“Ba vương tộc lớn tề tụ, sẽ xảy ra xung đột gì sao?”
 
Chương 1958


Chương 1958

Trên khán đài cao nhất, Mục Lang cũng lắc đầu, nhưng vẻ mặt không hề phải là sự thương hại.

Dám tự xưng là Ẩn chủ nhưng thực lực không phải của Ẩn chủ, chắc chắn sẽ bị Trọng thương.

Ánh mắt của Lý Khinh Hồng l0›lãrw nhìn người đàn ông đeo mặt nạ: szïi ¿tông biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy người kia rất giống Vương Nhất.

“Lên đây đi.”

Hồng Giác Lâm ngoắc tay với Vương Nhất, bảo anh lên võ đài: Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng, anh từ từ bước lên.

Lúc này, Vương Nhất vẫn chưa bộc lộ khí thế, nên trông chẳng khác gì một người bình thường: Hồng Giác Lâm cười nói: “Như vậy đi, tôi sẽ khôngđấu với cậu, tôi chấp cậu một tay, hai chân di chuyển, thấy sao?”

Nói xong ông ta đúng thật chỉ giơ một tay ra: Bùm! Lờï này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Phải nói là Hồng Giác Lâm quá kiêu ngạo rồi, sao lại chỉ dùng một tay để đấu.

Nếu như Vương Nhất không thắng được thật thì chẳng phải là quá nhục sao.

Vương Nhất cũng không từ chối, chỉ khẽ cười nói: “Vậy sao, hy vọng ông sẽ không hối hận.”

Hồng Giác Lâm cười to: ‘Không hối hận, cứ vậy đi…”

Bùm!

Ngay sau đó, không đợi Hồng Giác Lâm nói hết câu, Vương Nhất xuất hiện trước mặt ông ta một cách quỷ dị, tung một quyền vào mặt ông ta.

Râm!

Một âm thanh trâm thấp vang lên, Hồng Giác Lâm bị Vương Nhất đấm mạnh mô cái ngã xuống đất.

“Cái gì?”

Cảnh tượng này khiến tất cả khán giả kinh ngạc.

Toàn trường trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tất cả khán giả như gặp phải quỷ, không thể tin được, nhìn chằm chằm vào bóng người cao ngất đứng sừng sững trên võ đài.

Từ đầu đến cuối, anh đứng thẳng như cây giáo.

Trên võ đài bụi bay mù mịt, thân hình cao lớn của Hồng Giác Lâm ngã uych xuống đất, khiến cho võ đài nứt ra, vô số đá vụn lăn xuống.

“Chuyện này… sao có thể?”

Phía nhà họ Diệp, Diệp Ân Thi đứng phắt dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.

Cảnh tượng trước mặt khiến cô ta không dám tin tưởng, thậm chí còn nghỉ ngờ mình bị hoa mắt.

Hồng Giác Lâm là người đứng thứ hai ở hiệp hội võ đạo Giang Thành, sao có thể thua được?

Ngay sau đó, cô ta đột nhiên cúi đầu, căm †ức nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Thúy Như.

“Diệp Thúy Như, người cô mời đến là thế nào? Sao anh ta lại có thể là đối thủ của ông Hồng?”

Khuôn mặt của Diệp Thúy Như lúc này tràn đầy sự lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo sát khí.

“Thế giới này vô cùng rộng lớn, người mạnh hơn Hồng Giác Lâm rất nhiều, cô cứ chờ mà xem, ông ta sẽ lập tức mất mạng!”

Diệp Thúy Như rất hiểu Vương Nhất, Hồng Giác Lâm đánh gấy một cánh tay của Diệp Kình Hiên, Vương Nhất sẽ bắt ông ta trả giá gấp trăm lần.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom