Cập nhật mới

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2000


Chương 2000

Bạch Thiến cũng rất kích động: “Hay là em cũng mua một ít?”

“Ừ, em cũng mua một ít đi, chỉ lời chứ không lõ.”

Sau khi Tôn Vĩnh Phước biết ‘Ẩn chủ’ sẽ nhường, Bạch Thiến cũng mua theo 1, 5 tỶ.

Không nhiều, coi như là số tiền mấy năm nay cô ta bớt ăn bớt mặc tích lũy được.

Cược xong, Bạch Thiến luôn cười ngốc, đã đang tưởng tượng mình sau này có cuộc sống vinh hoa phú quý.

Cùng lúc đó, Vương Nhất dẫn Lý Khinh Hồng tìm khu ăn uống ngồi xuống, gọi một vài món.

“Anh biết không? Hồng Giác Hải của hiệp hội võ đạo Giang Thành đã chết, bị Ẩn chủ giết chết.”

Khi đợi đồ ăn, Lý Khinh Hồng bỗng mở miệng, nhìn Vương Nhất nói.

Ánh mắt giống như đang ám chỉ cái gì đó.

Vương Nhất đâu thể không biết Hồng Giác Hải chết rồi?

Là bị anh giết chết!

Nhưng anh lại không thể biểu hiện ra, giả bộ vừa mới biết, mỉm cười: “Vậy sao? Xem ra ‘Ấn chủ’ đó thực lực khá mạnh”

Đôi mắt đẹp của Lý Khinh Hồng nhìn chăm chằm Vương Nhất: ‘Anh ta rất giống anh.”

Vương Nhất giả bộ rất thật, Lý Khinh Hồng cũng hết cách, dứt khoát nói ra.

Vương Nhất sững người, sau đó cười nói: “Vậy cũng là giống mà thôi, anh ta không phải anh”

Lý Khinh Hồng trầm mặc một lúc, nhìn Vương Nhất nói: “Vương Nhất, bất luận Ẩn chủ đó có phải là anh hay không, em hy vọng anh có thể bớt đánh đánh giết giết, em và Tử Lam, và cả…”

Lý Khinh Hồng cúi đầu, xoa nhẹ vào cái bụng có hơi phình lên của mình: “Đứa con chưa chào đời của chúng ta, đều không hy vọng anh xảy ra chuyện.”

Câu nói này đã động chạm tới nội tâm của Vương Nhất.

Đặc biệt là động tác tay của Lý Khinh Hồng sờ nhẹ vào bụng của mình, càng khiến Vương Nhất vô cùng cảm động.

Năm năm trước, khi cô sinh ra Tử Lam, anh không thể ở bên.

Đứa con thứ hai, anh nhất định phải ở bên tới cùng.

“Yên tâm đi, anh cũng không nỡ rời xa mấy mẹ con.”

Vương Nhất nhẹ nhàng năm tay của Lý Khinh Hồng.

Ăn cơm xong, Vương Nhất và Võ Si gặp nhau.

“Đã có kết quả rồi.”

“Nhân viên điều tra của bộ phận liên quan đã tới đây, nhưng không có chứng cứ trực tiếp nhất, rất khó xử lý vụ án.”

Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười, điềm nhiên không để tâm: “Chứng cứ, chỉ cần điều sổ cái của công ty xổ số Anh Hoàng, đếm kỹ từng dòng vốn của bọn họ thì nhất định có thể phát hiện vấn đề.”

Sắc mặt của Võ Sỉ thay đổi: “Đây là một vụ lớn!”

Vương Nhất xua tay: ‘Đây không phải chuyện tôi nhọc lòng, ý nghĩa tồn tại của bộ phận bọn họ không phải là phơi bày sự thật hay sao?”

Thời gian nghỉ trưa rất nhanh đã trôi qua, cuộc thi đấu vào buổi chiều sắp bắt đầu Bốn tuyển thủ đã bắt đầu chờ.

 
 
Chương 1960


Chương 1960

Mặt Vương Nhất mặt không cảm xúc cười lên, đột nhiên nói: “Như vậy đi, tôi sẽ không bắt nạt ông, cũng chấp ông một tay, hai chân không động, thế nào?”

Nói xong, anh học dáng vẻ vừa rồi của Hồng Giác Lâm, chắp một tay sau lưng.

Ánh mắt của Hồng Giác Lâm đờ đần, một giây sau, tràn đầy sự u ám.

Khán giả xung quanh cũng hoài nghi nhìn Vương Nhất, cho rằng anh đúng là đang đùa với lửa.

“Đại sư Hồng nhường anh ta một tay, hai chân, anh ta mới đánh trúng một đòn, mới vậy đã ngông cuồng rồi!”

“Đúng là thấy hoa nở mà ngỡ xuân về!”

“Đại sư Hồng, lần này đừng nương tay, một chiêu đánh chết anh ta đi!”

Khán giả xung quanh thi nhau nói, không ai trong số họ tin rằng Vương Nhất có khả năng chiến thắng.

Lúc này, cơn giận của Hồng Giác Lâm cũng đã lên đến cực điểm, ông ta giận đến mức bật cười.

“Oắt con ngông cuồng! Cậu đã cố chấp gây hài, vậy đừng trách tôi!”

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng do sai sót của Hồng Giác Lâm cộng với việc Vương Nhất đánh lén, nên ông ta mới bị dính đòn.

Hồng Giác Lâm cũng cho là vậy.

Hiện tại ông ta nghiêm túc đấu, Vương Nhất chắc chắn không có cơ hội!

Bùm!

Khoảnh khắc tiếp theo, Hồng Giác Lâm giãm mạnh lên mặt đất.

Toàn bộ đá dưới võ đài đều bị giãm mái thành từng mảnh.

Sau đó, Hồng Giác Lâm hóa thành ảo ảnh, lao thẳng về phía Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất vấn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, không hề trốn tránh, sắc mặt cũng bình thản, chỉ đứng đó lặng yên quan sát.

“Thăng nhóc kia xong đời rồi, ông Hồng dốc toàn lực thì không gì đáng sợ hơn!”

“Các người nhìn kìa, anh ta sợ đến mức không dám động đậy!”

“Anh ta tiêu đời rồi!”

Gần như toàn bộ khán giả đều cả kinh kêu lên.

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng không khỏi đổ mồ hôi hột vì lo lắng cho anh.

Trên chỗ cao nhất của khán đài, người đàn ông mặc áo choàng dường như đã biết trước kết quả, xoay người rời đi.

Lý Tinh Sở ở một bên hơi sửng sốt: “Sao vậy, không xem nữa à? Đang đến chỗ gay cấn mài”

Lãnh Nhan nhẹ nhàng nói: “Kết quả đã định, Hồng Giác Lâm chết chắc rồi.”

“Sao có thể chứ?”

Lý Tinh Sở không tin.

Hồng Giác Lâm khí đang thịnh, sao có thể chết được?

Bùm!

“Chết đi!”

Một giây sau, Hồng Giác Lâm đến trước mặt Vương Nhất, tung một quyền cực mạnh vào mặt anh.

Nếu là một người bình thường chịu một quyền này, chắc chắn toàn bộ khuôn mặt đã bị hủy hoại.
 
Chương 2001


Chương 2001

“Mời Ấn chủ và anh Mục Huy lên sân!”

Người chủ trì tuyên bố.

Âm!

Người xem xung quanh trực tiếp phát ra tiếng hoan hô rần rần.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng ở trong đó.

Bọn họ đều nhìn Mục Huy với vẻ kích động.

Bọn họ cược tất cả tiền vào người Mục Huy, cược anh ta sẽ đứng thứ nhất trong đại hội Bắc Cảnh.

Rất nhanh, Vương Nhất và Mục Huy lên sân.

“Anh chính là ‘Ẩn chử?”

Mục Huy nhìn Vương Nhất với vẻ mặt trào phúng, hỏi.

“Có vấn đề gì sao?”

Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng, lạnh nhạt đáp lại.

“Ha ha ha ha…”

Trên lôi đài, Mục Huy phát ra tiếng cường khinh thường.

Sau đó anh ta nhìn Vương Nhất, nói: ‘Tôi đã xem thi đấu của anh, quả thật rất mạnh, nhưng cách danh xưng ‘Ẩn chủ’ này, anh còn kém xal”

“Danh hiệu Ấn chủ cuối cùng sẽ bị anh em của tôi có được!”

Ánh mắt của Mục Huy sắc lạnh như chim ưng, nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Vương Nhất vậy mà bật cười: “Ỷ vào một đại hội Bắc Cảnh cỏn con thì có thể chọn ra được ai mới là Ẩn chủ’ sao?”

“Ẩn chủ của Bắc Cảnh nên giết ra từ trên chiến trường, một đại hội Bắc Cảnh như này, có bao nhiêu sức nặng?”

Giọng điệu của Vương Nhất rất khinh thường, kèm theo sự mỉa mai từ đáy lòng.

Ở trong mắt anh, đại hội Bắc Cảnh là trò để thương nhân dùng để kiếm tiền mà thôi.

Nếu thật sự dựa vào một đại hội này để quyết định danh hiệu ‘Ẩn chủ’ thuộc về ai, anh cảm thấy bi ai cho đất nước.

“Anh nói cái gì?”

Ánh mắt của Mục Huy lập tức trở nên âm trâm, nhìn chăm chằm Vương Nhất.

Vương Nhất mỉm cười: ‘Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói, là anh em của của Mục Lang, anh có phải mất phương hướng rồi không?”

Xoạt!

Sau khi Vương Nhất nói ra câu này, cả nhà đa năng rất yên ăng.

Người xung quanh đều ngây ra, anh không chỉ đang mỉa mai Mục Huy, còn nghi ngờ cả đại hội Bắc Cảnh?

Câu nói này lập tức khiến Vương Nhất trở thành tâm điểm, tất cả những ai từng tham gia đại hội Bắc Cảnh, không một ai không nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, sắc mặt của Mục Huy hơi tối lại, đồng thời cũng cười ha hả: ‘Anh đã đắc tội với tất cả mọi người!”

“Đắc tội với tôi còn có một chút khả năng sống sót, nhưng anh nghỉ ngờ đại hội Bắc Cảnh thì là đang nghi ngờ anh em của tôi, Mục Lang, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng sống!”

Trong giọng điệu của Mục Huy mang theo sự kiêu ngạo.
 
Chương 1961


Chương 1961

Nhưng trước ánh nhìn của mọi người, Vương Nhất đột nhiên đưa tay ra.

Anh không cố đấu lại Hồng Giác Lâm mà tóm lấy cổ ông ta.

Bang!

Trước khi cú đấm của Hồng Giác Lâm chạm tới mặt Vương Nhất, Vương Nhất đã tóm lấy cổ ông ta trước.

Cơ thể Hồng Giác Lâm như diều đứt dây, ông ta theo bản năng thu tay về, ôm cổ.

Vương Nhất dùng một tay bóp cổ Hồng Giác Lâm, giơ ông ta lên cao, ánh mắt từ đầu đến cuối đều vô cùng lãnh đạm.

Bùm!

Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người chấn động không thôi.

Hầu như tất cả mọi người đều ngẩn raI Cái người có danh hiệu Ẩn chủ đó dùng một tay là nhấc được Hồng Giác Lâm lên?

“Sao có thể?”

Hồng Giác Hải đứng dậy, không thể tin nhìn cảnh tượng này.

Phía nhà họ Diệp, Diệp Ân Thi lấy tay che miệng, mặt đầy kinh ngạc.

Cô ta cách Vương Nhất rất xa, nhưng vẫn cảm nhận được luồng sát khí dữ dội từ anh.

Sắc mặt Diệp Thúy Như vẫn như thường, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, tảng đá †reo trong lòng cô ta cũng hạ xuống.

Lúc nãy cô ta còn hơi lo lắng, dù sao người kia cũng là người đứng thứ hai hiệp hội võ đạo.

Cho dù Vương Nhất có mạnh đến đâu thì cũng gặp phải chút khó khăn.

Không ngờ giải quyết Hồng Giác Lâm lại dễ như trở bàn tay!

“Ông chỉ có chút thực lực này thôi hả?”

Vương Nhất dùng một tay giữ cổ của Hồng Giác Lâm, liên tục cười chế giễu.

Vương Nhất nói rất nhỏ, chỉ đủ cho anh và Hồng Giác Lâm nghe thấy.

Nghe vậy, Hồng Giác Lâm lập tức trừng mắt tức giận, đồng tử tràn đầy tia máu.

Ông ta không sợ chết, chỉ sợ chết một cách uất ức trong tay kẻ khác.

“Cậu… dám mắng tôi!”

Hồng Giác Lâm dùng hết sức lực mới có thể dặn ra câu đó từ trong cổ họng.

Dù cho có đang bị bóp cổ, luồng sát khí mạnh mẽ vần tỏa ra từ người ông ta.

Vương Nhất đều nhìn thấy, nhưng ánh mắt vân khinh thường, anh châm chọc: “Chẳng lẽ tôi nói sai? Trong mắt tôi, ông chỉ là một con kiến nhỏ bé yếu ớt!”

“À không, ông ngay cả một kiến cũng không bằng, so với hạt cát còn nhỏ bé hơn!”

Khi nói hai câu này, giọng của Vương Nhất rất lớn, lập tức truyền đến tai khán giả trên khán đài.

Bùm!

Nhất thời, mọi người đều cảm thấy khó tin, trố mắt nhìn nhau.

Hồng Giác Lâm mà lại bị người ta làm nhục như vậy.

Sắc mặt Hồng Giác Hải trở nên âm trầm, Hồng Giác Lâm là em trai ruột của ông ta, em trai bị sỉ nhục như vậy, chẳng khác gì đang sỉ nhục chính ông tal Những lời này giống như thuốc nổ, mặt Hồng Giác Lâm nhất thời đỏ lên, ánh mắt dán chặt vào người Vương Nhất.
 
Chương 2002


Chương 2002

Ở biên giới phía Bắc, ai cũng kính trọng anh ta, sùng bái anh ta.

Bởi vì anh ta là anh em của Mục Lang.

Trên chiến trường còn nhiều lần cứu Mục Lang từ các cao thủ, có bao giờ từng bị coi thường vậy chứ?”

“Thăng oắt này xong đời rồi, vậy mà đụng vào anh em của thủ hộ Mục, nghe nói Mục Huy này thực lực chỉ yếu hơn Mục Lang một chút mà thôi.”

“Hơn nữa anh ta còn nói năng ngông cuồng, Mục Huy sẽ không tha cho anh ta.”

“Anh ta chết chắc rồi!”

Mọi người bàn luận rần rần, biểu cảm trên mặt kèm theo sự mỉa mai.

Ngay cả Bạch Thiến cũng cười theo: ‘Hùng Kiệt, là người này, các anh đều muốn lấy tiền mua chuộc anh ta sao? Cho dù đánh thật, anh ta cũng không phải đối thủ của Mục Huy nhỉ?”

Đúng vậy, theo người ngoài ngành, khí thế trên người Mục Huy rất mạnh, sát khí cuồn cuộn, nhìn một cái là biết cường giả từng giết rất nhiều người.

Nhưng Vương Nhất lại khác, khí tức anh nội liễm, nhìn trông không khác gì với người bình thường.

Nếu phải nói chỗ đặc biệt, đó chính là cái mặt sắt trên mặt anh.

Tôn Vĩnh Phước không lên tiếng, chỉ là trên mặt mang theo nụ cười lạnh.

Anh ta không quan tâm sống chết của tuyển thủ, chỉ quan tâm kết quả cuối cùng.

Phía Diệp Thị, Diệp Thúy Như cũng lo lắng tới mức toát mồ hôi tay.

Thực lực của Mục Huy quả thật mạnh hơn Hồng Giác Hải, ngay cả cao thủ của nội bộ Diệp Thị cũng chưa chắc là đối thủ.

Vương Nhất, có thể thành công không?

Trên đài quan sát, Mục Lang nhàn nhã uống trà, ánh mắt nhìn phong cảnh đăng xa, tâm tư nhìn trông căn bản không đặt trong đại hội Bắc Cảnh.

Bởi vì Mục Huy đã ra sân, điều này đã định sẵn là một trận chiến đấu không có sự hồi hộp.

Nếu chỉ là chiến đấu bình thường, Mục Huy chưa chắc sẽ tổn thương được tính mạng của anh, nhưng ai kêu anh nói năng lỗ mãng?

“Vậy sao?”

Đối với điều này, Vương Nhất chỉ khẽ mỉm cười, căn bản không để trong lòng.

Mục Lang cũng không phải đối thủ của anh, Mục Huy, sao có thể là đổi thủ của anh chứ?

“Tìm chết!”

Thấy Vương Nhất vẫn điềm tĩnh như thế, thậm chí giọng điệu mang theo ý mỉa mai như có như không, Mục Huy lập tức nổi giận, trực tiếp lao về phía Vương Nhất.

ÂmI Chân của anh ta di chuyển, nhanh chóng di chuyển về phía Vương Nhất.

Khi sắp tới trước mặt Vương Nhất, anh ta nhảy lên cao, tung một cước, đá mạnh về phía đầu của Vương Nhất.

Tuy nhiên, Vương Nhất hơi nghiêng đầu, tránh được một kích đó.

Mục Huy cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng không có quá sốc.

Vương Nhất vấn chắp tay đứng đó, cười hờ hững: “Tôi nói này, nếu muốn đánh thì đừng thăm dò, anh không thăm dò được nông sâu, trực tiếp dốc hết sức đi.”

Anh làm sao không nhìn ra một kích vừa rồi của Mục Huy chỉ là thăm dò chứ?
 
Chương 1962-1964


Chương 1962

“Cậu có dám thả tôi ra, đường đường chính chính đấu lại một lần nữa?”

Hồng Giác Lâm dốc toàn bộ sức lực nói.

“Được thôi, tôi cho ông thêm một cơ hội.”

Vương Nhất cười lạnh nói: ‘Nếu ông đã không tin, tôi sẽ cho ông biết giữa hai ta chênh lệch lớn đến mức nào!”

Nói xong, anh thật sự buông Hồng Giác Lâm ra.

“Khu!”

Vương Nhất vừa buông tay, Hồng Giác Lâm lập tức hít lấy hít để bầu không khí đã mất từ lâu.

Nhưng hơn thế chính là ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Nhất.

Cuối cùng ông ta cũng biết được thế nào là sợ hãi.

Nhưng đôi khi, người ta biết trong núi có hổ thì lại càng thích đến ngọn núi đó hơn.

Lòng tự trọng của Hồng Giác Lâm không cho phép ông ta đầu hàng.

“Giết!”

Ông ta lại lao về phía Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất chỉ tùy ý đá một cước.

Bịch!

Thân thể Hồng Giác Lâm như diều đứt dây, ngã xuống đất.

Ông ta năm trên mặt đất, không ngừng nôn mửa.

Lần này, toàn bộ hiện trường là một mảnh yên tính.

Khán giả chết lặng.

Lần này, họ rốt cuộc cũng tin “Ẩn chủ” là một cao thủ thực sự.

Rầm! Rầm! Rầm!

Mà lúc này, Vương Nhất đột nhiên bước về phía Hồng Giác Lâm đang nằm trên mặt đất.

Cảnh này khiến tim mọi người đập gia tốc.

“Cậu ta định làm gì?”

Hồng Giác Hải trong lòng bất an, đột ngột đứng lên.

Lúc này, Vương Nhất đã đến trước mặt Hồng Giác Lâm.

Bóng người anh che khuất mặt trời, bóng tối rủ xuống mặt đất.

Hồng Giác Lâm lộ vẻ kinh hoàng trong đáy mắt, ông ta cảm nhận được cái chết đang gần kề.

“Dừng tay!”

Hồng Giác Hải giận dữ, đạp mạnh chân, từ trong không trung xuất hiện ở võ đài.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành định làm gì?

Người ta chỉ thấy Hồng Giác Hải nhìn chăm chằm vào Vương Nhất, lạnh lùng nói: “Muốn giết em trai tôi, bước qua xác tôi trước đã.”

Cao thủ luôn rất nhạy cảm với sát ý.

Từ trên người Vương Nhất, ông ta lập tức cảm nhận được luồng sát khí nồng đậm.

Vương Nhất cười tươi: “Tôi đâu có giết em trai ông, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc ai là người thắng?”

Chương 1964-1964

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 2003


Chương 2003

Hai bên giao chiến, thăm dò nông sâu, đó là cứt chóI Phần lớn mọi người vừa lên thì sẽ dùng hết sức, bởi vì ai cũng muốn giết đối phương trong thời gian ngắn nhất.

Mục Huy bật cười một tiếng: ‘Kêu tôi dốc hết sức, anh có tư cách này không?”

Xoạt!

Câu này vừa dứt, Vương Nhất di chuyển thoăn thoắt, vậy mà đã tới trước mặt Vương Nhất.

Bụp!

Đá một cước, cả người Mục Huy bị Vương Nhất đá ra khỏi lôi đài.

“Bây giờ có chưa?”

Vương Nhất đứng ở trên lôi đài, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Ánh mắt đó, giống như thần linh phán quyết chính sinh.

Yên tính.

Lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều đơ luôn.

Ngay cả Mục Lang ở trên sân cũng có vẻ ngây ngốc, nhìn một màn ở dưới sân với vẻ khó tin.

Anh em của anh ta – Mục Huy, vậy mà bị một cước tùy ý của Ẩn chủ đá xuống lôi đài?

Không chỉ như vậy, bản thân Mục Huy càng không dám tin một màn này, nhếch nhác ngồi tại chỗ, nhìn Vương Nhất.

Anh ta vậy mà bị đá xuống lôi đài?

ÂmI Sau khi ngây ngốc khá lâu, cả nhà đa năng đều giống như nổ bom.

“Người được sự đoán sẽ giành quán quân ~ Mục Huy, vậy mà bị đá xuống lôi đài bằng một cước?!”

“Chuyện này sao có thể chứ?”

“Tôi không có hoa mắt đấy chứ?”

Người hiểu hơn, căn bản không dám tin vào mắt của mình, còn dụi mắt tiếp tục nhìn.

Cho dù như vậy, cảnh anh ta nhìn thấy vẫn là Mục Huy nhếch nhác ngồi ở bên ngoài lôi đài.

Mục Huy thật sự out rồi!

“Sao có thể như vậy?”

Phía Tần Thị, Tân Vĩnh Nghiêm, Tần Vũ, Tân Hồng Long đều nhìn cảnh tượng xảy ra dưới lôi đài một cách khó tin, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Tần Thị và người thủ hộ biên cảnh phía Tây ~ Mục Lang có quan hệ thân thiết, đây là điều mọi người đều biết.

Vốn Tần Thị hy vọng Mục Lang có thể đích thân xuất chiến, nhưng đó là không thể.

Bởi vì Mục Lang là người tổ chức, không thể đích thân xuất chiến.

Nhưng Mục Lang có thể để anh em của anh ta là Mục Huy xuất chiến vì Tần Thị.

Người ở trên chiến trường từng cứu mạng của Mục Lang, thực lực sao có thể yếu chứ?

Vậy nên bọn họ đặt cược mọi thứ vào Mục Huy.

Quán quân cuối cùng là mục tiêu chung của bọn họ.

Nhưng ai có thể ngờ, Mục Huy mạnh mẽ trong mắt bọn họ vậy mà bị một nhân vật nhỏ không có tiêng tắm đá một cước rơi khỏi lôi đài?

Cảnh tượng quá chấn động, bọn họ cũng không dám tin đây là thật.
 
Chương 1965


Chương 1965

Ngược lại, Hồng Giác Lâm lại ở gần Hồng Giác Hải nhất, như vậy Hồng Giác Hải mới là người có khả năng giết người nhất.

Sắc mặt Hồng Giác Hải đột nhiên thay đổi, ánh mắt càng thêm u ám.

Ông ta không ngờ Vương Nhất không chỉ có thể rửa sạch toàn bộ tội danh, mà còn đổ hết tội lên đầu ông tal Sát khí của Hồng Giác Hải càng trở nên mãnh liệt, thế nhưng Vương Nhất lại ngày càng bình tĩnh.

“Hội trưởng Hồng, đổ tội cho người khác không hay lắm đâu, nếu ông còn khăng khăng cho rằng người là do tôi giết, vậy xin hỏi tôi đã giết Hồng Giác Lâm thế nào.”

Vương Nhất cười nói, giọng điệu mang theo chút giều cợt.

“Mày..

Hồng Giác Hải giận đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ ước có thể đập chết Vương Nhất.

Nếu biết Vương Nhất đã giết Hồng Giác Lâm thế nào, ông ta đã nói ra từ lâu rồiI “Nói không chừng là do ông ta làm quá nhiều chuyện xấu nên ông trời không bỏ qua cho ông ta?”

Vương Nhất híp mắt, nói: “Ông không phục có thể lên báo thù cho em trai, tôi tiếp ông!”

Lời nói ngông cuồng hết sức, hoàn toàn không coi Hồng Giác Hải ra gì.

Mọi người đều ngẩn ra, anh ta đang khiêu chiến với hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành sao?

Sát khí trong mắt Hồng Giác Hải tăng vọt, nhưng ông ta cũng không làm gì được Vương Nhất.

Cuối cùng, ông ta không truy cứu trách nhiệm với Vương Nhất nữa.

“Được lắm, thăng oắt con, dù có phải mày giết không, thù này này tao cũng tính lên đầu mày!”

Hồng Giác Hải lạnh lùng nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh như băng, sau đó ôm thi thể của Hồng Giác Lâm rời đi.

Vương Nhất cười chế giêu: “Người tiếp theo.”

Người dẫn chương trình đọc tên từng người một nhưng không có thí sinh nào dám lên võ đài đấu với Vương Nhất.

Vương Nhất ra tay thế nào họ đều nhìn thấy, ngay cả Hồng Giác Lâm cũng bị đánh thành như vậy, chứ đừng nói gì đến họ.

Họ rối rít bỏ quyền thi đấu.

Vương Nhất đại diện cho Diệp Thúy Như liên tục thăng mấy hiệp.

Cuối cùng, vòng đấu nội bộ nhà họ Diệp, phe Diệp Thúy Như thắng Diệp Ân Thi.

Lúc có kết quả, Diệp Ân Thi giận đến phát run, cả mặt co giật.

Một lúc sau, xe của nhà tang lễ đến trước cửa, nhân viên đưa thi thể của Hồng Giác Lâm đi hỏa táng.

Hồng Giác Hải đi theo suốt chặng đường, nhìn em trai mình bị người ta hại chết, biết rõ hung thủ là ai nhưng không làm gì được, ông ta vô cùng tức giận.

“Sau khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, phải cho thằng oắt kia chết không có chỗ chôn!”

Hồng Giác Hải gầm lên.

Một ông lão tóc trắng đứng một bên, ánh mắt dán chặt vào người đeo mặt nạ trên võ đài.

Ông ta cảm thấy bóng lưng, hình thể của anh rất giống một người.

Như cảm nhận được gì đó, Vương Nhất cũng nhìn về phía La Văn.

Thông qua cái nhìn này, La Văn hoàn toàn chắc chắn.
 
Chương 1966


Chương 1966

Cả người ông ta như rơi xuống hầm băng!

“Là… là cậu ta?”

Sắc mặt La Văn kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, giống như gặp phải quỷ.

“Ông đang sợ đấy à?”

Hồng Giác Hải nhạy bén chú ý đến sự khác thường của La Văn, lên tiếng hỏi.

Trong lúc bối rối, ông ta cũng hơi khiếp sợ.

La Văn là cao thủ đứng thứ chín trong hiệp hội võ đạo, vậy mà giờ phút này lại cảm thấy sợ hãi.

Nghe vậy, sự hoảng sợ trên mặt La Văn biến mất không còn dấu vết, ông ta cười xòa: ‘Không có gì.”

Hồng Giác Hải vấn đang đắm chìm trong nỗi đau khổ mất đi em trai, cả người cực kỳ nóng nảy, thậm chí còn tràn đầy sát khí.

Ông ta ghét nhất là bị người khác lừa dối!

Bùm!

Đột nhiên ông ta ra tay, bóp cổ La Văn, dùng sức nhấc lên.

Giọng nói lạnh lẽo: “Nếu giờ ông không nói, tôi lập tức đưa ông đi đoàn tụ với cháu trai ông.

Nhất thời, mặt La Văn tràn đầy hoảng sợ.

Ông ta không sợ chết, nhưng hung thủ sát hại La Hữu còn chưa tìm được, sao ông ta có thể chết?

“Tôi nói, tôi nói!”

La Văn cố hết sức nặn ra hai tiếng.

“KHẪN Hồng Giác Hải hừ lạnh, lúc này mới đặt ông ta xuống.

La Văn chỉ vào Vương Nhất trên võ đài, nói: “Hội trưởng, ông nhất định không được đắc tội với cậu tai”

“Hả? Tại sao?”

Hồng Giác Hải liếc nhìn Vương Nhất, hết sức không vui.

Cái người tên ‘Ẩn chủ” này đã giết chết em trai ông ta, sao ông ta không thể báo thù?

“Hội trưởng, nếu ông tìm cậu ta báo thù, vậy toàn bộ hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ bị tiêu diệt!”

Vẻ mặt La Văn vô cùng kiên định, ngữ khí nặng nề, không giống như nói đùa.

Sắc mặt Hồng Giác Hải càng thêm thâm trầm, ông ta gào lên: “Đủ rồi!”

Ông ta dùng ánh mắt u ám nhìn La Văn: “Những lời này, đừng để tôi nghe được lần nào nữa, nó giết em trai tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho nó, đơn giản vậy thôi.”

“Hội trưởng…”

“Cút”

Hồng Giác Hải gầm lên rồi rời đi.

Ánh mắt La Văn trở nên phức tạp, ông ta ở đó thở dài.

Ông ta đã nhiều lần muốn tiết lộ danh tính thực của ‘Ấn chủ” nhưng hội trưởng không cho ông ta cơ hội.

Hội trưởng đã bị sự thù hận làm cho mờ mắt.

Đã bao nhiêu lần, ông ta biết tin đứa cháu trai duy nhất của mình, La Hữu, bị người ta sát hại một cách vô cùng tàn nhãn, ông ta cũng tức giận như Hồng Giác Hải.

Nhưng, kể từ sau trận quyết chiến với người thanh niên đó, ông ta biết kẻ giết cháu mình chắc chắc không phải cậu ta.
 
Chương 2004


Chương 2004

“Hay!”

Diệp Thúy Như không nhịn được mà đứng dậy hô hay, vẻ mặt rất kích động.

Vốn cô ta còn lo lắng Vương Nhất không phải đối thủ, bây giờ xem ra, là cô ta nghĩ quá nhiều.

Người ngây ngốc còn có Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Bụp!

Cơ thể của Bạch Thiến thậm chí mềm nhữn, cả người đều trượt khỏi chỗ ngồi, ngồi phịch xuống đất.

Sau đó thì cô ta cũng không đứng lên được nữa, trên gương mặt trắng bệch tràn ngập sự tuyệt vọng.

“Thua… thua rồi?”

“Vậy tiền của mình thì sao? 1, 5 tỷ!”

Bạch Thiến giống như phát điên, lẩm bẩm nói.

Ngay sau đó, cô ta bỗng đứng dậy, điên cuồng túm lấy cổ áo của Tôn Vĩnh Phước, hét lên: “Anh không phải nói Mục Huy nhất định sẽ thắng hay sao? Còn nói đối phương sẽ nhường có ý nhận thua, sao lại bị một cước đá khỏi lôi đài thế?”

“Bình tĩnh, Thiến Thiến, em bình tĩnh lại trước đã…”

Sắc mặt của Tôn Vĩnh Phước cũng cực kỳ khó xem.

Ông ta quả thật nhận được tin nội bộ, là do lão tổng chính miệng nói, vậy nên tình báo sẽ không sai.

Một màn trước mắt cũng hoàn toàn nằm ngoài dự tính của ông ta!

Mục Huy bị người ta đạp một cước xuống lôi đài, nhìn kiểu gì cũng là Mục Huy đang nhường!

“Anh gọi điện hỏi thử…”

Mặt mày Tôn Vĩnh Phước u ám, ấn gọi cho Tưởng Khinh Vân.

Không ngờ phía bên Tưởng Khinh Vân cũng nổi giận đùng đùng.

“Tôi làm sao biết được? Tôi rõ ràng kêu thủ hạ đi mua chuộc Ẩn chủ đó! Cậu ta cũng đồng ý sẽ nhường… Sao bây giờ…”

Tưởng Khinh Vân đã sắp ngất rồi.

Một cước này của Vương Nhất trực tiếp khiến ông ta tổn thất mấy trăm tỷ!

“Bây giờ phải làm sao?”

Tôn Vĩnh Phước liều mạng tìm cách cứu chữa, lén nhìn gương mặt gần như thù hận của Bạch Thiến.

Nếu không cho lời giải thích, Bạch Thiến chăc sẽ giết ông ta.

Tóm lại, trong nhà đa năng chết lặng, mọi người có từng nghĩ Mục Huy sẽ thua, nhưng không ngờ Mục Huy sẽ thua triệt để như thế, trực tiếp bị người ta đạp một cước ra khỏi lôi đài.

“Phục chưa?”

Vương Nhất mặc đồ đen, vang lên tiếng vù vù.

Anh đứng trên lôi đài, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn điềm tĩnh.

Giống như một cước của anh đá Mục Huy rớt lôi đài là thao tác rất đôi bình thường.

Sắc mặt, tâm trạng của Mục Huy thay đổi, mặt mày vô cùng u ám.

Điều này đối với anh ta mà nói, quá sỉ nhục!

Vương Nhất nhìn ra sự không phúc từ biểu cảm của Mục Huy.
 
Chương 1967


Chương 1967

Cuối cùng ông ta cũng không bị thù hận che mờ mắt.

La Văn có dự cảm răng hành động của hội trưởng sẽ dẫn đến sự sụp đổ của toàn bộ hiệp hội võ đạo.

Ngày thi đấu đầu tiên của đại hội Bắc Cảnh cứ thế kết thúc, những gia tộc được vào vòng trong bao gồm: Tứ đại vương tộc Yên Đô, nhà họ Lương, nhà họ Kim, tứ đại hào môn Giang Thành.

Ngày mai sẽ diễn ra trận chung kết.

Giờ này ngày mai chính là lúc chọn ra “thủ hộ Bắc Cảnh” mới.

Khán giả lục tục rời khỏi khán đài.

Nhưng họ vấn tiếp tục thảo luận về các trận đấu.

Trong đó, trận đấu giữa ‘Ẩn chủ” và Hồng Giác Lâm là đặc sắc nhất.

Mọi người cũng đã ghi nhớ người có cái tên Ẩn chủ.

Lấy tên là Ẩn chủ, thực lực của anh đúng là rất mạnh mẽ, có thể nói chính là con ngựa đen mạnh nhất.

Nhưng, một số nhà tư bản vẫn không lạc quan về việc Ẩn chủ sẽ giành được giải nhất.

Các cao thủ của tứ đại vương tộc Yến Đô còn chưa có ai ra tay mài Người trong vương tộc vừa lên đài, chỉ cần đứng trên đó là đối phương lập tức nhận thua.

Không phải là bị ai thao túng mà là danh tiếng của vương tộc Yến Đô quá vang dội.

Ai đứng trên đó cũng đều phải run sợ.

Cái chưa biết thường tạo ra cho người ta trí tưởng tượng vô tận.

Dù Ẩn chủ có mạnh đến đâu, anh ta cũng không phải đối thủ của vương tộc Yến Đô.

Màn đêm buông xuống, Vương Nhất rời khỏi nhà thi đấu, thay quần áo dự thi, tháo mặt nạ, giao lại Diệp Thúy Như bảo quản, sau đó đến gặp Lý Khinh Hồng.

“Sao anh đến trễ thế? Anh bỏ lỡ đại hội Bắc Cảnh rồi.”

Lý Khinh Hồng nói với Vương Nhất.

“Đúng vậy, anh rể, anh bỏ lỡ nhiều cảnh hay ho rồi đói”

Lý Tuyết Nhi đứng bên cạnh hét lên: “Cái người tên Ẩn chủ kia giỏi lắm, ngay cả người đứng thứ hai của hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng không phải đối thủ của anh ta, nhưng đúng là ông ta đáng chết!”

“Đúng vậy đúng vậy, ông ta đánh gấy một †ay của Diệp Kình Hiên, thật quá đáng!”

Lý Mộng Đình cũng ở một bên phụ họa.

Thấy mọi người thảo luận sôi nổi như vậy, Vương Nhất cũng khẽ mỉm cười, nói với Lý Khinh Hồng: “Vấn đề của công ty đã được giải quyết.”

“Vậy tốt rồi.”

Lý Khinh Hồng mỉm cười, đang định nói gì đó thì ánh mắt chợt thay đổi, cô ta nhích lại gân Vương Nhất.

Nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Vương Nhất.

Trên tay anh có một vết máu.

“Máu từ đâu ra vậy?”

“Không phải anh đi xử lý chuyện công ty sao? Sao lại có máu?”

Ánh mắt Lý Khinh Hồng thay đổi.

Mặt Vương Nhất cũng hơi biến sắc.
 
Chương 2005


Chương 2005

Vương Nhất cũng không để tâm, tiếp tục lạnh nhạt nói: ‘Nếu đã không phục, vậy anh lại lên đây, đánh tới khi anh phục thì thôi.”

Xoạt!

Lời này vừa dứt, cả nhà đa năng đều sốc.

Bất luận là võ giả hay là khán giả, đều ngây ra.

Ý câu này là kêu anh ta lên lôi đài tới sao?

Mục Huy cũng ngây ra, khi phản ứng lại, sắc mặt của anh ta càng thêm âm trầm.

“Anh đang bố thí tôi sao?”

Dựa theo quy tắc của đại hội Bắc Cảnh, nhận thua hoặc rơi ra ngoài đều tính là thua.

Anh ta đã rơi ra bên ngoài, nhưng Vương Nhất lại bảo anh ta lên lại, điều này khiến anh ta cảm thấy sỉ nhục.

“Bố thí?”

Vương Nhất mỉm cười: “Tôi nói rồi, phải đánh tới khi anh phục thì thôi, vậy nên anh có vô số cơ hội.”

Âm!

Lời này vừa dứt, mọi người ngây ra.

Ngay cả Mục Huy cũng nhìn anh đầy khó tin.

Ngông cuồng.

Ngoài ngông cuồng, anh ta đã không biết nói gì nữa.

Người khác từ trong tay anh ta giành được một trận thắng thì đã là may mắn trong may mắn.

Anh vậy mà không cần?

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng có hơi ngây ra.

Ngây ra một lúc, hai người cùng lúc lộ ra kích động.

Nếu thi đấu kết thúc như vậy, vậy sự thật bọn họ lỗ cũng là chuyện chắc như đỉnh đóng cột.

Nhưng Vương Nhất lại để Mục Huy lên lôi đài, lại để bọn họ nhìn thấy hy vọng.

Một cước vừa rồi của Vương Nhất quá đột ngột, hoàn toàn giống như đánh trộm, nếu cho Mục Huy thêm một cơ hội, bọn họ tin, người giành chiến thăng sẽ là Mục Huy!!

Như vậy, tiền bọn họ đập vào cũng có thể lấy về gấp nhiều lần.

Quanh co nhai Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước vô cùng kích động, hy vọng Mục Huy nhất định phải đồng ý.

“Anh ta đang làm gì thế?”

Bên phía Diệp Thị, Diệp Thúy Như trợn to mắt, biểu cảm gần như sụp đổ.

Cô ta không thể hiểu, chiến thắng đã về tay, tại sao còn muốn để anh ta lên lôi đài?

Dưới sân, mắt của Mục Huy đã trở nên sâu thẳm, hơn nữa sát cơ ẩn hiện.

“Anh chắc chắn?”

Giọng nói của Mục Huy lạnh tới cực điểm.

“Đương nhiên.”

Vương Nhất khẽ mỉm cười gật đầu.

Âm!
 
Chương 1968


Chương 1968

Máu trên tay không phải của anh, chắc là máu trên mặt Hồng Giác Lâm dính vào, anh chưa kịp lau đi.

Vương Nhất mỉm cười: ‘Không phải máu, là mực đỏ.”

Nói xong anh đi rửa tay.

“Vậy sao…”

Lý Khinh Hồng không nói gì thêm.

Nụ cười trên mặt cũng biến mất, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

“Sao vậy?”

Vương Nhất cố tỏ ra bình thường hỏi.

Anh biết Lý Khinh Hồng nhất định đã nghi ngờ.

Lý Khinh Hồng lắc đầu: ‘Không có gì, chỉ là em không thích mấy chuyện chém chém giết giết như này.”

“Nói là đề cao võ đạo, chọn ra người bảo vệ Bắc Cảnh, nhưng em thấy tất cả đều là ý muốn giết người.”

Vương Nhất không nói gì, im lặng theo.

Có lẽ trong mắt người khác, chuyện này quá bình thường.

Nhưng trong mắt Lý Khinh Hồng thì rất tàn khốc, thậm chí là hành vi phi nhân tính.

Cô ta quá lương thiện, quá hiền lành, không muốn nhìn thấy bất kỳ ai bị thương.

Ngay cả khi người bị thương là đối thủ, cô †a cũng không vui.

Lúc này, một nhóm người đi về phía này.

Là Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều.

“Khinh Hồng, ngày mai con có tới xem trận chung kết của ba không?”

Lý Thế Nhân liếc nhìn Vương Nhất trước, sau đó mới mỉm cười với Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng có vẻ hơi mệt.

“Ngày mai con không đi, có việc ở công ty.

Vương Nhất gật đầu: ‘Đúng vậy, ngày mai con cũng không đi.”

“Hả? Anh chị đều không đi à? Vậy có mình em, chán chết đi được!”

Lý Tuyết Nhi ai oán nói.

Lý Khinh Hồng nhìn Lý Mộng Đình: “Mai Mộng Đình đi với em.”

Lý Thế Nhân nhe vậy cũng gật đầu rồi rời đi.

Vương Nhất tìm một nhà hàng, cả đám tới đó ăn tối rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Khương Nhã My cũng ở đó, ăn xong thì cùng đám Vương Nhất rời đi.

Tối đến trời mưa nhỏ, cả Giang Thành nhuộm một màu xám xít.

Trên con đường chính nhộn nhịp, người qua đường cầm ô vội vã đi lại.

Khương Nhã My cũng cầm ô, chuẩn bị băng qua đường.

Một người đàn ông cao lớn đi ngang qua cô ta, hai người lướt qua nhau.

Người đàn ông cầm dù tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng Khương Nhã My dừng lại, ngơ ngác đứng giữa đường.

Chiếc ô trong tay đã sớm không cánh mà bay.

Khương Nhã My cứng ngắc xoay người lại, đồng tử mở to, nhìn về phía sau.

Nhưng người đàn ông đã sớm biến mất giữa biển người.

Bíp bíp bíp!

Đột nhiên, tiếng còi inh tai nhức óc đưa Khương Nhã My về hiện thực.

Vương Nhất đã chạy xe đến bên đường, gọi cô ta.

“Cẩn thận xel”

Khương Nhã My quay đầu lại nhìn.

Âm ầmI Một chiếc xe thể thao phóng nhanh trên đường, lao về phía Khương Nhã My.

“Cẩn thận!”

“AI”
 
Chương 2006


Chương 2006

Ngay sau đó, Mục Huy trước đó còn ở dưới đất thì đã lên lôi đài.

Một cõ khí thế hơn lúc trước giống như cuồng phong quét ra, mặt đất của lôi đài cũng xuất hiện vết nứt khác nhau.

Đôi ủng quân đội màu đen dưới chân anh †a giống như chịu lực lượng cực lớn, nứt ra lan ra giống như mạng nhện.

Bỗng chốc, tất cả mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh.

Cho dù cách rất xa, bọn họ cũng cảm nhận được một cõ sát khí cuồn cuộn.

Trên đài quan sát, sắc mặt Mục Lang nghiêm trọng.

Lúc này Mục Huy đã lên lại lôi đài, nếu không thăng, vậy mặt mũi của anh ta sẽ mất hết.

“Nếu đã như vậy, vậy như ý nguyện của anhl”

Giọng nói của Mục Huy đầy lạnh lẽo, ánh mắt đằng đẳng sát ý.

Vương Nhất mỉm cười, không nói chuyện.

“Cái đó, anh Mục Huy…”

Trọng tài ở một bên lộ ra vẻ khó xử, nói với Mục Huy: “Đại hội có quy tắc, người rớt khỏi lôi đài thì tính thua, anh lên lại, không phù hợp với quy tắc…”

Không ngờ anh ta còn chưa nói xong thì Vương Nhất đã cắt ngang lời của anh ta.

“Quy tắc là vật chết, con người là vật sống, trước khi quyết định người chiến thắng, mặc kệ anh ta rơi xuống lôi đài mấy lần, đều để anh ta lên lôi đài.”

Giọng của Vương Nhất vang vang như sấm rền, mọi người trong nhà thi đấu đều đưa mắt nhìn nhau.

Nếu nói trước đây bọn họ còn nghi ngờ về tuyển thủ tên là Ẩn chủ’ này, cảm thấy bọn họ chưa gặp phải cao thủ đại diện của vương tộc Yên Đô, vậy thì hiện tại, loại nghỉ ngờ này đã tan biến mất.

Vương Nhất dùng hành động thực tế đập tan nghi ngờ.

Bởi vì so với cao thủ của vương tộc Yên Đô, Mục Huy chỉ mạnh hơn chứ không yếu.

Vương Nhất sẵn sàng cho Mục Huy vô số lần, cho đến khi đối phương phục, ngoài Võ Si và Mục Lang, ai dám nói lời như vậy?

“Điều này…”

Trọng tài vẫn không dám làm chủ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang.

Ông ta là người chủ trì đại hội Bắc Cảnh lần này, nếu ông ta lắc đầu, vậy thì Mục Huy tuyệt đối không thể lên đài.

Mục Lang không nói gì, chỉ là ánh mắt sắc bén nhìn Mục Huy, lên tiếng hỏi: “Mục Huy, cậu đã chuẩn bị tâm lý xong chưa?”

Lên đài một lần nữa, cho dù là thắng cũng không vẻ vang gì.

Nếu thua lại càng thất bại thảm hại, thể diện sẽ nhỏ bé thấp kém như một nhúm cát bụi.

Đứng trên võ đài, Mục Huy cũng phải chịu áp lực tâm lý cực lớn.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt anh ta trở nên sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi bao.

“Đại ca, tôi đã lên đài rồi, đương nhiên đã chuẩn bị tâm lý xong.”

Mục Huy trầm giọng nói.

“Nếu đã như vậy thì đi đi.”

Mục Lang khua khua tay.
 
Chương 1969


Chương 1969

Xung quanh là tiếng la hét chói tai của người qua đường.

Một số cô gái còn tái cả mặt vì sợ hãi.

Người lái chiếc xe thể thao hình như đã uống rượu, nên lúc đầu không nhìn thấy Khương Nhã My đứng giữa đường.

Đến khi anh ta nhìn thấy thì đã muộn Két!

Anh ta đạp mạnh chân ga, nhưng chiếc xe vẫn lao về phía Khương Nhã My, không phanh lại được.

Lý Khinh Hồng sợ đến tái mặt, nhưng Khương Nhã My không hề sợ hãi, lập tức nhảy lên cao.

Lúc này chiếc xe thể thao đã lao vút tới!

Khương Nhã My nhảy lên giữa không trung, hai tay chống lên mui xe.

Râm!

Nắp đầu xe bị Khương Nhã My làm cho lõm xuống.

Khương Nhã My yên lặng hồi lâu, sau đó nhìn Vương Nhất nói: “Tôi nhìn thấy Tiêu Minh.”

“mu Khương Nhã My nói xong, Vương Nhất cũng ngẩn người.

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng cũng hơi thay đổi.

Sống cùng Vương Nhất lâu như vậy, cô ta cũng biết Vương Nhất có một người anh trai bị mất tích.

Anh quay về thành phố một phần cũng là vì muốn tìm anh trai.

“Cô chắc chắn là anh ấy?”

Ánh mắt Vương Nhất trở nên sắc bén, anh nhìn Khương Nhã My hỏi.

Khương Nhã My nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, tuy rằng đã lâu không gặp nhưng tôi vĩnh viễn không quên dáng vẻ của anh ấy!”

Bởi vì quá kích động mà giọng nói của Khương Nhã My cũng run run.

Vương Nhất im lặng hồi lâu, vẫn không dám tin.

“Có thể là người giống người thì sao?”

Khương Nhã My tiếp tục lắc đầu: ‘Không phải, còn có một mùi quen thuộc trên người anh ấy!”

Vương Nhất hít một hơi thật sâu, rồi nhìn về phía Lý Khinh Hồng.

“Em về trước đi.”

Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam đi trước.

“Đi thôi.”

Vương Nhất và Khương Nhã My cùng nhau đi về phía bên kia đường.

“Chia nhau ra tìm đi.”

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu không có kết quả, Vương Nhất nói với Khương Nhã My.

“Ừ!”

Khương Nhã My chạy suốt theo con đường kéo dài.

Cô ta, Vương Nhất, Tiêu Minh là những người mạnh nhất trong Ẩn Vu.

Cho dù là theo dõi hay chống bị theo dõi đều đạt đến mức xuất thần nhập quỷ, muốn tìm thấy cũng không dễ.

Nhưng Khương Nhã My vẫn tìm kiếm không biết mệt mỏi.

Thời gian từng phút trôi qua.

Khương Nhã My cũng dần bỏ cuộc.

Cô ta khụy gối xuống, thở hồng hộc.

Nhưng nghĩ đến người mà mình đã nhớ nhung suốt ba năm qua, bản thân không chẳng khác gì trúng tình cổ, Khương Nhã My không cam lòng.

Chờ cũng đã ba năm, còn sợ đoạn thời gian ngắn như vậy sao?

Khương Nhã My khẽ cắn răng, định tiếp tục Tìm.

Vèol Đèn pha ô tô chói mắt chiếu tới, Khương Nhã My không khỏi dùng tay che mắt.

Một chiếc xe thể thao cỡ lớn màu đỏ dừng lại trước mặt cô ta.

Người đàn ông cầm vô lăng, bình tĩnh nhìn cô ta.

Trong khoảnh khắc này, mắt Khương Nhã My mở lớn.

“Tiêu… Minh…”
 
Chương 2007


Chương 2007

Bộp bộp bộp!

Ngay lập tức, trong nhà thi đấu lại vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, tất cả đều là võ tay cổ vũ cho Mục Huy.

Những người này, đại đa số đều mua cá độ, đặt cược Mục Huy thắng.

Mục Huy có thể lên đài lại, đây chắc chắn là tin vui tốt nhất.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng kích động không thôi, như thể có được cơ hội sống thứ hai, hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.

Bọn họ hy vọng Mục Huy có thể đánh Vương Nhất rớt đài biết baol “Cái tên Ẩn chủ kia thật là ngạo mạn, Mục Huy là ai chứ, anh em của Mục Thủ Hộ mà lại nói muốn đánh cho anh ta phục.”

Trên mặt của Bạch Thiến đầy vẻ âm hiểm, nhìn chăm chăm vào bóng dáng của Vương Nhất.

Ai nấy đều là dân cờ bạc, ai nấy đều vì tiền tài mà phấn đấu đến nay.

Nếu ai chặn đường tài lộc của người khác, chính là giết người cướp của.

Trong mắt Bạch Thiến, Vương Nhất chính là người như vậy.

Tôn Vĩnh Phước thì vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Khinh Vân: ‘Alo, Tưởng tổng, tên Ẩn chủ kia có phải là quên mất giao ước với chúng ta không, ông mau tìm người đi nhắc nhở anh ta một chút.”

Gọi xong cuộc gọi này, trong lòng Tôn Vĩnh Phước bình tĩnh hơn rất nhiều.

Rõ ràng, ông ta coi việc Mục Huy bị đá xuống đài vừa rồi là một lần ngoài ý muốn.

Trong một góc của nhà thi đấu, Lý Khinh Hồng cũng đầy vẻ lo lắng nhìn cảnh tượng trên võ đài.

Cô ta rất không muốn Ẩn chủ thua cuộc.

“Trải qua sơ suất lần trước, cậu cảm thấy cậu còn có cơ hội sao?”

Mục Huy lạnh lùng nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh lùng.

“Sơ suất?”

Vương Nhất híp mắt quan sát Mục Huy, đột nhiên lắc lắc đầu: “Anh và Mục Lang không hổ là anh em, ngay cả tính cách cũng giống hệt nhau.”

Lời này vừa được nói ra, ánh mắt Mục Huy liền lạnh lùng: “Cậu nói cái gì?”

Vương Nhất không còn hứng thú nói tiếp.

Rất rõ ràng, Mục Huy cho rằng vừa rồi là đối phương đánh lén, cộng thêm sự sơ suất của mình nên mới rớt ra khỏi đài.

Quá tự phụ, Mục Lang cũng vậy.

Tại sao Vương Nhất lại nhắm vào Mục Huy như vậy?

Có một lý do, anh ta là anh em của Mục Lang, được cử tham gia đại hội Bắc Cảnh.

Chuyện này với việc Mục Lang tham gia đại hội Bắc Cảnh, có gì khác biệt?

Gian lận một cách quang minh chính đại.

Đương nhiên, Vương Nhất sẽ không cho phép danh hiệu xếp thứ nhất rơi vào tay Mục Huy.

Tương tự, cũng là để đánh vào Mục Lang.

ThịchI Khoảnh khắc tiếp theo, đại chiến bắt đầu.

Mục Huy giống như một con thú hoang phát điên, phát động tấn công dữ dội về phía Vương Nhất.

Thấy vậy, hầu hết khán giả đều sôi sục.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Mục Huy đã dốc toàn lực.
 
Chương 1970


Chương 1970

Thời gian cứ như dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Khương Nhã My ngơ ngác nhì người đàn ông trong chiếc xe thể thao, vẻ mặt khó tin.

“Tiêu Minh, là anh sao?”

Khương Nhã My kích động chạy xung quanh chiếc xe kia, cô ta ra sức đập cửa sổ, ý bảo anh ta hạ cửa sổ xuống.

Ba năm, cô ta đã tìm anh ta ba năm, nên có rất nhiều điều muốn nói với anh ta.

Nhưng Tiêu Minh chẳng buồn liếc nhìn cô †a, vẻ mặt anh ta vấn thờ ơ như cũ.

Cạch.

Bỗng nhiên, cửa sau xe mở, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài theo phong cách Gothic loli màu tím bước xuống.

“Xin hỏi cô đang tìm ai?”

Cô gái kia không phải là người Nước H, cô †a tóc vàng mắt xanh và nước da trắng sáng của người phương Tây.

Màu tím đại diện cho sự bí ẩn.

Cả người cô gái này đều mặc màu tím.

Chiếc váy dài Gothic loli rườm rà màu tím, găng tay quý tộc cũng màu tím, bây giờ đang mưa nhỏ nên chiếc ô cô ta cầm chắc chắn cũng là màu tím nhạt. Cả người cô †a từ trong ra ngoài đều tràn ngập hơi thở cung đình cao quý.

“Cô là ai?”

Khương Nhã My lùi hai bước về phía sau, cô ta nhìn người phụ nữ công đình phương tây kia với ánh mắt đầy cảnh giác.

Vì cô ta cảm thấy hơi thở rất nguy hiểm từ người phụ nữ này.

Cứ như cô ta đang phải đối diện với một mỹ nữ rắn rết ác độc.

Cô gái mặc đồ âu ngẩn người, sau đó cười khanh khách: “Người Nước H mấy cô thật kỳ lạ, rõ ràng cô gõ cửa xe chúng tôi, giờ lại hỏi chúng tôi là ai.”

Tuy là người phương Tây, nhưng cô ta nói tiếng nước H rất lưu loát, thậm chí câu chữ còn rõ ràng hơn nhiều người bản địa nước I5].

Khương Nhã My không nói gì, chỉ nhìn cô †a với ánh mắt lạnh lùng.

“Vậy được rồi, tôi sẽ phá lệ nói tên cho cô.”

Người phụ nữ mặc đồ âu đánh son đỏ rực như lửa, cả người toát lên vẻ quyến rũ: “Cô gọi tôi là Tử La Lan là được, hoặc cũng có thể gọi tôi là ‘Phu nhân.”

“Tử La Lan? Phu nhân?”

Khương Nhã My cau mày, ánh mắt chợt dừng lại trên người La Tử Lan mặc bộ Gothic màu tím.

Trên chiếc váy thêu những đóa hoa Tử La Lan, trông vô cùng diễm lệ.

Tử La Lan cười quyến rũ, cô ta lặng lẽ giơ một ngón tay nâng cằm Khương Nhã My.

“Tôi biết cô, cô là vị hôn thê chưa qua cửa của Tiêu Minh đúng không? Trông dáng dấp cũng rất xinh đẹp.”

Khương Nhã My như thấy kẻ địch mạnh, bông nhiên cô ta nhấc chân, đá về phía Tử La Lan.

Cuối cùng Tử La Lan vẫn thu tay về, nhưng cô ta cũng tiện thể nghiêng đầu, tránh cú đá của Khương Nhã My đá đánh.
 
Chương 2008-2009


Chương 2008

Dưới sự ra tay toàn lực, căn bản không ai là đối thủ.

Tuy nhiên, không đợi cho bọn họ vui mừng, bọn họ liền kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.

Cuộc tấn công của Mục Huy có thể so sánh với một cơn cuồng phong dữ dội.

Nhưng ngay cả vạt áo của Vương Nhất cũng chưa đụng tới.

Vương Nhất nhắm chặt hai mắt, giống như đang ngủ, nhưng mỗi lần anh đều có thế tránh được đòn tấn công của Mục Huy trước một bước.

Quả thực là không thể tin được!

Phòng tuyến tâm lý của Mục Huy cũng bị Vương Nhất khiến cho có chút suy sụp.

Bởi vì, mỗi lần đều nhìn thấy sắp đánh trúng đối phương rồi, cuối cùng vần bị đối phương né tránh được.

Giống như giữa anh ta và Vương Nhất có một đường ngăn cách, trông có vẻ nháy mắt liền có thể chạm đến nhưng lại không thể chạm vào.

“Cậu chỉ biết trốn chạy lẩn tránh như con chuột vậy sao?”

Trong mắt Mục Huy đầy lửa giận, trừng mắt nhìn Vương Nhất, nói.

Luôn không chạm được Vương Nhất khiến Mục Huy cảm thấy vô cùng tức giận.

Vương Nhất đột nhiên dừng né tránh, bật cười khanh khách.

“Anh ở Tây Cảnh, chẳng lẽ không biết có lúc lùi quan trọng hơn tiến sao?”

Đột nhiên, Mục Huy sửng sốt, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Quả thực, ở Tây Cảnh, chiến loạn không ngừng, lửa đạn của kẻ địch, mưa bom bão đạn, có thể đánh trúng bản thân bất cứ lúc nào.

Những lúc này, né tránh rõ ràng là đặc biệt quan trọng.

Anh còn chưa đánh trúng đối phương, đạn đã băn trúng anh, trọng thương tử vong rồi thì trận này còn đánh thế nào?

Vương Nhất dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nếu anh đã muốn đánh, vậy thì đánh.

Âm!

Lời nói vừa dứt, Vương Nhất liền đánh ra một quyền.

Tốc độ cực nhanh.

Mục Huy chỉ nhìn thấy một đường tàn ảnh mơ hồ, lao về phía anh ta.

Ngay cả phản ứng né tránh, anh ta cũng không có.

Chỉ có thể giơ cánh tay lên để chặn.

ThịchI Tuy nhiên, khoảnh khắc hai người tiếp xúc, Mục Huy chỉ cảm thấy mình như thể bị một chiếc xe tải đâm trúng, lại lần nữa bị đánh ra khỏi võ đài.

Toàn sân im lặng như tờ.

Khán giả đều kinh hãi đến sững sờ.

Ngay cả Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng ngớ người ra.

Lại… bị đánh xuống đài rồi?

Trong ánh mắt của bọn họ đầy sự sợ hãi.

“Làm lại.”

Đứng trên võ đài, Vương Nhất nói với vẻ thờ ơ.

Chương 2009

Dưới đài, trên khuôn mặt vốn như giếng cạn không sóng của Mục Huy, cuối cùng cũng hiện lên chút chấn động.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Vương Nhất không trả lời, chỉ lặp lại một câu.

“Làm lại.”

Thế là, Mục Huy nghiến răng tiếp tục lên đài.

Bịch bịchI Tuy nhiên, vẫn chỉ mấy chiêu liền bị Vương Nhất đánh xuống đài.

“Làm lại.”

Bịch bịch!

Lặp lại nhiều lần, hết lần này đến lần khác bị đánh xuống đài.

Mục Huy đã bị đánh xuống đài liên tục mấy chục lần rồi.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đã xem đến ngây người.

Chuyện này sao có thể?

Tuy nhiên, dân dần, Mục Huy đã tự mình phát hiện ra một chuyện.

Đó chính là thời gian ông ta kiên trì trước Vương Nhất càng dài hơn rồi.

Từ lúc bắt đầu, bị đánh bay khỏi đài trong nháy mắt đến có thể vượt qua hai chiêu, cuối cùng có thể kiên trì được nửa phút.

Nghe thì có vẻ rất ngắn.

Nhưng cao thủ xuất chiêu đều trong nháy mắt.

Nửa phút đã là rất dài rồi.

“Làm lại.”

Vương Nhất lãnh đạm nói.

Mục Huy lại không lập tức lên đài.

Lúc này, anh ta đang trừng to mắt với vẻ không thể tin được, nhìn hai tay của mình, trong mắt đầy sự chấn động.

Anh ta đã xuất hiện bình cảnh trên con đường võ đạo.

Cho dù tham gia bao nhiêu cuộc chiến, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, anh ta cũng không thể đột phá.

Nhưng trong trận chiến với Vương Nhất, anh ta lại có được sự thăng cấp?

“Cậu ta đang chỉ dạy mình?”

Mục Huy không thể tin được mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía thân hình của Vương Nhất.

Ý nghĩ này nảy ra, ánh mắt của Mục Huy nhìn về phía Vương Nhất không còn sát ý như trước nữa mà tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Ôm thái độ này, anh ta lại lần nữa lên đài và bắt đầu đại chiến với Vương Nhất.

ThịchI Nửa phút sau, anh ta vẫn bị Vương Nhất đá văng khỏi võ đài và ngã xuống đất.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại bò dậy và nhìn Vương Nhất với vẻ không thẻ tin được.

Vừa rồi, anh ta luôn thầm niệm trong lòng số hiệp mà anh ta đã kiên trì trước Vương Nhất.

Nó đã thay đổi từ một hai giây lúc đầu sang ba mươi ba giây ở hiện tại.

Đây là khoảng cách gấp bao nhiêu lần chứ?
 
Chương 1971


Chương 1971

Ánh mắt Khương Nhã My càng lạnh lùng hơn, trong mắt cô ta sinh ra sát ý điên cuồng.

“Cô có quan hệ gì với anh ta? Mau trả lời tôi”

Khương Nhã My nhìn Tiêu Minh ngồi trong xe tỏ vẻ thờ ơ như đang thấy một người lạ, hai mắt cô ta đỏ ngầu.

“Cô nói anh ta sao, anh ta là trai bao của tôi.

Tử La Lan cười quyến rũ, như để chứng minh với Khương Nhã My, cô ta đi giày cao gót, bước thướt tha đến bên Tiêu Minh.

Cửa sổ xe hạ xuống, Tử La Lan khẽ hôn lên mặt Tiêu Minh.

Cảnh này như phóng to vô số lần trước mắt Khương Nhã My, trong nháy mắt sắc mặt cô ta trắng bệch.

Tử La Lan lại đi đến cạnh Khương Nhã My, cười ẩn ý: “Bây giờ cô tin chưa?”

Cả người Khương Nhã My run rẩy, môi cô †a tím tái, nhìn Tiêu Minh với ánh mắt khó tin.

Cô ta không ngờ, sau ba năm gặp lại, thế mà kết quả lại như thế này.

“Cô thật đáng chết.”

Ánh mắt Khương Nhã My bỗng tràn ngập thù hận, khí thế trên người cô ta tăng vọt.

Ý định giết chóc trên người bốc lên ngùn ngụt.

Nhưng Tử La Lan lại chẳng biết sợ, thậm chí khóe miệng cô ta còn cong lên, nhìn Khương Nhã Mỹ cười nhạo.

“Chết? Phải nói trước xem cô có khả năng giết tôi hay không đã? Kể cả có thì cô dám sao?”

“Giết tôi, cô cũng mất hết manh mối tìm hiểu xem rốt cuộc ba năm nay Tiêu Minh đã gặp phải chuyện gì.”

Ý cười trên mặt Tử La Lan càng thêm mỉa mai, cô ta ưỡn ngực.

“Đến đây đi, ra tay giết tôi đi.”

Sắc mặt Khương Nhã My hơi thay đổi, cô †a giấy giụa rồi cuối cùng vẫn bỏ cuộc.

Trên mặt cô ta tràn đầy tức giận và nhục nhã.

Bây giờ cô ta và Tiêu Minh trở thành người lạ chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ kia.

Nhưng cô ta lại chẳng thể vạch trần cô ta mà trái lại còn bị dắt mũi.

“Bốp!”

Bồng nhiên, tiếng tát vang dội vang lên.

Tử La Lan tát thật mạnh lên mặt Khương Nhã My.

Cô ta tát mạnh đến mức khiến cho Khương Nhã My ngã xuống đất, khóe miệng cũng xuất hiện vết máu đỏ thẫm.

Ánh mắt Tử La Lan lạnh lùng, nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Cô biết không, ngay từ đầu rõ ràng cô là một kẻ thất bại, người đàn ông mà cô coi là vật báu lại làm trai bao cho tôi, anh ta đã quên cô rồi, hiểu chưa?”

Rầm!

Những lời này như sét đánh giữa trời quang, con ngươi Khương Nhã My trừng to, đầu óc cô ta trống rồng, chỉ còn lại một câu nói kia.

Anh ta đã quên cô rồi!

Anh ta đã quên cô rồi!
 
Chương 2010


Chương 2010

Mục Huy cuối cùng đã hoàn toàn tin rằng Vương Nhất đang chỉ dạy mình, giúp mình đột phá bình cảnh.

Trong ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất tràn đầy vẻ kính nể và cảm kích.

“Làm lại.”

Vương Nhất đứng trên đài, giọng điệu bình thản.

“Vâng.”

Ở dưới đài, Mục Huy hơi cúi người với Vương Nhất, sau đó lại lên đài.

Biên độ cúi người cực kỳ nhỏ, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra.

Tuy nhiên, vẫn là khiến tất cả khán giả có mặt kinh hãi đến ngây ngốc, cả người đều rơi vào trạng thấy ngẩn người đần độn.

Anh em của Mục Lang, vậy mà lại cúi đầu với Vương Nhất?

Anh ta rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?

Khán giả không hiểu nổi loại hành vi này, người tên là Ẩn chủ này hết lần này đến lần khác đá anh ta rơi khỏi đài, còn hết lần này đến lần khác bảo anh ta lên đài, tiếp tục sỉ nhục.

Nếu là người thường, sớm đã rời đi lâu rồi.

Nhưng Mục Huy lại cứ lên đài hết lần này đến lần khác như một kẻ ngốc, giống như Chu Du đánh Hoàng Gái, một người nguyện đánh, một người chịu bị đánh vậy.

Còn cúi người về phía Vương Nhất?

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đã hết sức kinh hãi, thậm chí còn không nói ra được câu nào.

Hai người đều mặt như tro nguội, giống như ba hồn bảy vía mà mất đi một hồn ba vía Vậy.

Mặc dù trận chiến giữa Ẩn chủ và Mục Huy vân đang tiếp tục, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, trận quyết đấu này, Mục Huy thảm bại.

Thực lực của hai người căn bản không cùng đẳng cấp.

“Vĩnh Phước, mau nghĩ cách đi, đó là tất cả tiền tiết kiệm của em…”

Bạch Thiến quả thực sắp ngất rồi, mặt đầy Vẻ SUy SỤP.

“Anh đây không phải là đang nghĩ cách sao?”

Cảm xúc của Tôn Vĩnh Phước cũng trở nên có chút suy sụp.

Phía bên công ty cá độ, nghe nói đã đích thân đến hiện trường, dự định trò chuyện với Vương Nhất.

Cứ tiếp tục như vậy, công ty bọn họ phá sản là điều chắc như đỉnh đóng cột.

Thậm chí còn phải gánh chịu sự bêu danh trên mạng.

Mà trên khán đài cao nhất, Võ Si khế mỉm cười.

Sắc mặt của Mục Lang lại âm trầm.

Rõ ràng, hai người đều nhìn ra được, giữa Vương Nhất và Mục Huy đã vượt ra ngoài phạm vi quyết đấu mài giữa mà là đang chỉ điểm.

Vương Nhất đang chỉ điểm cho Mục Huy đột phá bình cảnh.

Điều này khiến Mục Lang vô cùng mất mặt.

Chuyện Mục Huy có bình cảnh, ông ta biết, giữa hai người cũng đã tiến hành chiến đấu vô số lần chính là để giữa sự sống và cái chết đột phát bình cảnh.

Tuy nhiên đều không thành công.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom