Cập nhật mới
Chương 1593


Chương 1593

Thấy Quang Minh Tôn lại bị Tiêu Chính Văn dùng trận pháp chèn ép tới mức không thể cử động nổi chỉ trong chớp mắt, Vũ Thiên Tôn khẽ nhíu mày.

 

Tiêu Chính Văn đang khiêu chiến với sự tôn nghiêm của một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần như cụ ta!

 

Dù sao lúc này cũng đang có mấy chục nghìn người đứng xung quanh quảng trường Thái Dương quan sát.

 

Lúc này, Vũ Thiên Tôn nhìn Tiêu Chính Văn với sắc mặt vô cùng u ám, nói: “Tiêu Chính Văn! Tiêu Long vì cậu mà xuất đầu lộ diện, cậu… cậu lại dám chèn ép tôi như thế sao?”

 

Giọng nói đầy phẫn nộ của Vũ Thiên Tôn vang vọng khắp cả thành phố Kaman, bùng nổ trong tai tất cả mọi người.

 

Có thể thấy lúc này Vũ Thiên Tôn đã phẫn nộ tới cực điểm, chỉ muốn băm vằm Tiêu Chính Văn thành vạn mảnh thì mới có thể trút được nỗi hận trong lòng!

 

“Hừ! Không phải ông nói tôi buộc phải thua ông ta sao? Không phải ông nói hôm nay tôi chỉ có thể thua à?”

 

Tiêu Chính Văn lại chỉ tay thêm lần nữa, một ngôi sao rơi từ trên chín tầng mây xuống.

 

Trong nháy mắt, Quang Minh Tả Sứ biến hoá thành bụi máu!

 

Đó là sức mạnh của một ngôi sao, đâu phải là thứ mà một cường giả ở cảnh giới Thiên Vương như Quang Minh Tả Sứ có thể chịu đựng được?

 

Thật ra lúc này, Tiêu Chính Văn cũng hết sức kinh ngạc!

 

Không ngờ trận pháp này lại mạnh tới vậy!

 

Chả trách Kim Long Vương đó lại nói ra mấy lời kiểu như giết Thiên Thần giống như tàn sát loài sâu bọ!

 

Thấy bụi máu dần tản hết, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Vũ Thiên Tôn, nói: “Sao nào? Không phải ông muốn ra tay với tôi ư? Tận mắt chứng kiến người của mình hoá thành vũng máu, sao vẫn còn chưa ra tay thế?”

 

Những lời này truyền vào tai Vũ Thiên Tôn, đồng thời cũng truyền đến tai tất cả mọi người đang có mặt.

 

Vũ Thiên Tôn lúc này chỉ cảm thấy trên mặt mình có cảm giác bỏng rát khó chịu.

 

Câu nói này của Tiêu Chính Văn giống như một cái tát vô tình giáng lên trên mặt cụ ta!

 

Chưa nói cụ ta chỉ là một Thiên Thần huyền cấp hai sao, dù cho có ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, đối diện với sức mạnh long trời lở đất như vậy, cụ ta dám ra tay sao?

 

Cụ ta không dám!

 

Hiện giờ cảnh giới Thiên Thần là một sự tồn tại tối cao, thậm chí còn siêu nhiên hơn cả người bình thường, trở thành một cấp bậc đặc quyền!

Thế nhưng vào mấy nghìn năm trước, việc các Thiên Thần còn không bằng loài chó lại là một việc vô cùng chân thực.
 
Chương 1594


Chương 1594

Vũ Thiên Tôn cũng là người ở đẳng cấp đó, vậy nên cụ ta biết rất rõ về rất nhiều những tin đồn mà tới nay vẫn chưa lưu truyền ra bên ngoài.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn chỉ mượn uy lực đáng sợ còn lại ban nãy của chủ nhân thì cụ ta cũng tuyệt đối không thể đối kháng được!

 

“Tiêu Chính Văn, cậu đã đạt được mục đích của mình là bắt sống Lục Hoài Viễn, do đó có những chuyện đừng làm quá lên! Một vài người không thể bảo vệ cậu bất kể mọi lúc được đâu!”

 

Vũ Thiên Tôn nghiến răng lên tiếng.

 

Một vài người mà cụ ta ám chỉ đương nhiên không phải Tiêu Long mà là sự tồn tại mà cụ ta phải kiêng dè kia!

 

Lúc này, Vũ Thiên Tôn cũng không rõ ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao hơi thở mạnh mẽ như vậy lại đột nhiên xuất hiện bên trong vòng sáng màu vàng của Tiêu Chính Văn?

 

Chỉ là cụ ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tiến lên trước một bước, đi tới bên cạnh Vũ Thiên Tôn chỉ trong nháy mắt.

 

Hai người trố mắt nhìn nhau, Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy, giơ tay lên rồi lại tiếp tục chỉ điểm.

 

“Phụt!”

 

Quang Minh Hữu Sứ cũng hoá thành bụi máu chỉ trong nháy mắt, cứ thế nổ tung!

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Vũ Thiên Tôn nghiến răng ken két.

 

“Sao nào, ông không dám đấu với tôi sao? Hay là ông đang sợ điều gì?”

 

Khoé miệng Tiêu Chính Văn khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhìn Vũ Thiên Tôn lúc này khuôn mặt đã trở nên méo mó.

 

Thế nhưng, ngoài những tiếng nghiến răng ken két ra thì Vũ Thiên Tôn lại không nói bất cứ lời nào.

 

Lúc này cụ ta còn có thể nói gì được nữa.

 

Chưa nói đến việc chỉ Tiêu Long đã đủ để trấn áp cụ ta, lúc này chỉ riêng Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối không phải là người mà cụ ta có thể xếp ngang hàng, một lần chỉ tay nhìn có vẻ đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh của trận pháp?

 

Cho dù Âm Dương Tôn có sống lại thì tuyệt đối cũng không thể làm được như Tiêu Chính Văn, tuỳ ý giơ tay nhấc chân cũng mang theo sức mạnh trận pháp vô thượng!

 

“Hừ! Phái Quang Minh thì đã sao? Giết người của ông ngay trước mặt ông thì sẽ thế nào? Tôi không chỉ giết hai người bọn chúng mà tất cả người của Lục Hoài Viễn đều phải chết!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ tay.

 

Phụt phụt phụt phụt!

Mấy chục tên vệ sĩ mặc đồ đen gần như nổ tung thành bụi máu ngay lập tức, đám người thậm chí bắt đầu trở nên hỗn loạn.
 
Chương 1595


Chương 1595

Dù Tiêu Chính Văn đã khiêu khích như vậy nhưng Vũ Thiên Tôn vẫn không nói lời nào.

 

Lúc này, trên quảng trường đã trở nên nhốn nháo.

 

Vũ Thiên Tôn là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần đấy!

 

Một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần lại bị cảnh giới Thiên Vương khiêu khích như thế, bị người ta sỉ nhục như vậy mà cụ ta vẫn có thể nhẫn nhịn ư?

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh quảng trường, lạnh lùng cười nói với đám cao thủ đang đứng xem trên đỉnh tháp và các cao thủ xung quanh: “Sao nào? Không phải mấy người cho rằng hôm nay tôi nhất định sẽ chết sao?”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền ra xa mấy cây số, lọt vào trong tai mỗi người, cả đám người không ai không cúi đầu sợ hãi.

 

Đặc biệt là Sandos chỉ muốn độn thổ cho xong.

 

Chỉ vài phút trước, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần khiến ông ta phải quỳ xuống vái lạy, lúc này, dưới sự truy hỏi của Tiêu Chính Văn lại chẳng thể thốt nên lời!

 

Chỉ hai mươi phút trước, Quang Minh Tôn được ông ta khen là tài giỏi, lúc này đang quỳ một gối dưới đất, thậm chí ngay cả đầu cũng không thể ngóc lên nổi.

 

Cả quảng trường trở nên tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người thậm chí còn không dám thở mạnh!

 

Mỗi người đều đang đợi Tiêu Chính Văn và Vũ Thiên Tôn lên tiếng, ở nơi này chỉ có hai người bọn họ mới có tư cách nói chuyện!

 

“Từ ngàn xưa, Hoa Quốc của tôi đã có một câu nói nổi tiếng, động vào người Hoa Quốc thì xa mấy cũng giết! Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi cảnh cáo mấy người, một nghìn năm trước, thần uy của Hoa Quốc không thể xâm phạm, một nghìn năm sau, dám động tới người của Hoa Quốc thì tôi nhất định sẽ giết không tha!”

 

Giết không tha…

 

Ba chữ này vang vọng hồi lâu trong tai mọi người!

 

Lúc này, không ai dám lên tiếng, dù cho Vũ Thiên Tôn đã tức giận tới mức mặt mũi tím ngắt nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ nghiến răng, âm thầm khắc ghi mối thù hôm nay trong lòng!

 

Sau khi liếc mắt nhìn mọi người trên quảng trường một lượt, lúc này Tiêu Chính Văn mới quay người lại, dùng một tay đè lên người của Lục Hoài Viễn, khẽ dùng lực.

 

Rắc!

 

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

 

Cột sống của Lục Hoài Viễn gãy rồi sao?

 

Rầm!

 

Quang Minh Tôn từng ngông nghênh tự đại không coi ai ra gì, Quang Minh Tôn từng giết chết Thiên Vương số một Âu Lục chỉ với năm chiêu, lúc này lại nằm rạp xuống đất giống như một con chó chết.

 

Đừng nói là phản kháng, bây giờ ngay cả cử động ông ta cũng không làm nổi.

Cột sông bị Tiêu Chính văn đánh gãy chỉ với một bàn tay, cả người như mất đi toàn bộ sức lực, gì mà cảnh giới Thiên Vương cấp bốn sao, thực lực hơn người gì chứ, lúc này ngay cả một người bình thường ông ta cũng không bì nổi!
 
Chương 1596


Chương 1596

Tiêu Chính Văn tiện tay nhấc Lục Hoài Viễn đã xụi lơ như đống bùn nhão, lạnh lùng nói: “Hôm nay không giết ông, không phải không thể, cũng không phải không dám! Thiên Tử vẫn đang ở Thiên Tử Các đợi gặp ông, sự sống chết của ông sẽ do Thiên Tử quyết định!”

 

Lục Hoài Viễn run lên bần bật, gặp mặt Thiên Tử, ông ta biết giải thích thế nào?

 

Phải ăn nói thế nào đây?

 

Nói với Thiên Tử ông ta là Quang Minh Tôn của phái Quang Minh sao?

 

Ông ta không dám!

 

Nếu như ông ta dám công khai thân phận của mình, thì không cần Thiên Tử của Hoa Quốc xử lý ông ta, phái Quang Minh sẽ cử người đưa ông ta xuống địa ngục!

 

Lục Hoài Viễn vô cùng không cam tâm quay đầu nhìn Vũ Thiên Tôn, giờ phút này, ông ta chẳng có gì ngoài sự khó hiểu!

 

Tại sao Vũ Thiên Tôn không ra tay, tại sao không cứu ông ta, tại sao…

 

“Chúng ta đi!”

 

Trước khi đi, Tiêu Chính Văn còn quay đầu nhìn Tiêu Long, Tiêu Long khẽ gật đầu với anh.

 

Lúc này Trần Cương và Dương Linh Nhi mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, bước ra khỏi quảng trường cùng với Tiêu Chính Văn.

 

Đám người xung quanh tự động dạt ra thành một con đường, đồng loạt cúi đầu xuống, thậm chí còn không dám nhìn Tiêu Chính Văn thêm lần nào.

 

Trong tay anh là Quang Minh Tôn!

 

Mà sau lưng anh, hai vũng máu lênh láng kia chính là Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ!

 

Chém giết quyết đoán tới mức nào, sát khí bá đạo ra sao?

 

Lúc Tiêu Chính Văn đi ngang qua đám người này, thậm chí có không ít người còn không tự chủ được mà quỳ xuống hệt như chào đón Vũ Thiên Tôn ban nãy, cam tâm tình nguyện quỳ xuống đất!

 

Cả quảng trường chỉ còn tiếng bước chân của mấy người Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn nghênh ngang dẫn theo Trần Cương và Dương Linh Nhi bước ra khỏi quảng trường.

 

Lúc này, vòng ngoài quảng trường, đại quân mấy chục nghìn người đã giương sẵn nòng súng, chỉ cần có mệnh lệnh là có thể tiến hành một cuộc tiến công mang tính huỷ diệt toàn bộ những người đang có mặt trên quảng trường Thái Dương.

 

Lúc này, người của gia tộc Dupand ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Thiên Tôn.

 

“Không được ngăn lại!”

 

Vũ Thiên Tôn gằn giọng nói.

 

Ngăn lại?

Trừ phi cụ ta điên rồi!
 
Chương 1597


Chương 1597

Bây giờ ai có thể ngăn cản Tiêu Chính Văn được đây?

 

Ít nhất là hôm nay, tất cả mọi người đang có mặt ở quảng trường đều không có cách nào ngăn cản anh lại.

 

Dù cho cụ ta và Tiêu Long có liên thủ thì cũng khó mà thực hiện được!

 

Vậy nên, lựa chọn tốt nhất là thả cho Tiêu Chính Văn đi, để anh đi càng xa càng tốt!

 

Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi quảng trường lại bị một đội quân mấy chục nghìn người bao vây, vô vàn họng pháo đen ngòm lạnh lùng, cộng thêm súng máy hạng nặng đều đồng loạt chĩa thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Thế nhưng, lúc Trần Cương vô cùng lo lắng nhìn về phía đội quân chính quy đó, bọn chúng lại chủ động nhường ra một con đường.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Trần Cương kích động không thôi!

 

Đây thật sự là đi ngang qua thiên quân vạn mã, giống như tiến vào chốn không người!

 

Khí thế này uy nghiêm tới mức nào cơ chứ?

 

Quá oai phong!

 

Đời này anh ta có may mắn được hưởng đãi ngộ lớn đến thế, dù có phải chết thì cũng xứng đáng.

 

Tới khi đi đến khu vực an toàn, Trần Cương mới kích động hỏi: “Chủ… chủ soái Tiêu, ban nãy, tại sao anh không giết Vũ Thiên Tôn luôn! Giữ lại mạng của ông ta, có thể… có thể sẽ là mầm mống của tai hoạ!”

 

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Trần Cương, cười gượng nói: “Cậu cho rằng tôi có thể giết chết cường giả ở cảnh giới Thiên Thần thật sao?”

 

Trần Cương không khỏi ngơ ngác trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn!

 

Người khác không rõ, Tiêu Chính Văn lại rất rõ ràng, trận pháp ban nãy của anh còn chưa đạt tới một phần nghìn uy lực của ông lão đó!

 

Thế nhưng lại vượt qua uy thế của ông lão!

 

Cũng có thể nói, cảm giác mà anh mang đến cho người khác thật sự rất khủng bố, thế nhưng cũng chỉ có thể ở mức độ cảm giác mà thôi.

 

Dù là lúc giết chết Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ thì cũng không thể chỉ dựa vào trận pháp, nếu như chỉ dựa vào trận pháp thì căn bản không đạt tới được hiệu quả thị giác khiến hai người hoá thành bụi máu trong nháy mắt như vậy!

 

Mà vào lúc chỉ tay, hàng chục mũi kim châm cũng đồng loạt bắn ra từ trong tay áo!

 

Nếu như sau khi xảy ra mọi chuyện mà kiểm tra kỹ lưỡng thì sẽ phát hiện ra trong mấy vũng máu đó còn có cả kim châm!

Vừa nãy, nếu nhưu Tiêu Chính văn không liên tục khiêu khích đối phương thfi e rằng bản thân có muốn đi cũng khó như lên trời!

Cẳng lẽ lại thật sự phải tiêu diệt hết toàn bộ đại quân mấy chục nghìn người đang bao vậy phái bên ngoài kia sao?
 
Chương 1598


Chương 1598

Mặc dù đối diện với người bình thường, Tiêu Chính Văn có đủ tự tin là mình có thể làm được.

 

Thế nhưng tới lúc đó, quan hệ ngoại giao giữa Hoa Quốc và nước Lý cũng hoàn toàn sụp đổ, vô hình trung lại gây thêm phiền phức trên phương diện ngoại giao cho Hoa Quốc!

 

Lúc này, trên người Dương Linh Nhi cũng đầm đìa mồ hôi lạnh.

 

Lá gan của Tiêu Chính Văn rõ ràng chẳng thể dùng từ “to” để hình dung được nữa!

 

Lỡ như Vũ Thiên Tôn thật sự ra tay, vậy thì…

 

Nghĩ tới đây, Dương Linh Nhi thậm chí còn không dám nghĩ thêm nữa!

 

Dù có Tiêu Long ở đó, nhưng khoảng cách giữa Tiêu Chính Văn và Vũ Thiên Tôn khi đấy chỉ là hai bước mà thôi!

 

“Anh… anh Tiêu, anh đúng là một người to gan có kỹ năng cao cường!”

 

Dương Linh Nhi nói với đôi môi tái nhợt.

 

“Để có thể đưa ông ta sống sót trở về, ngoài đánh cược ra thì không còn lựa chọn nào tốt hơn!”

 

Tiêu Chính Văn cười nói.

 

Tiêu Chính Văn đang đánh cược, cược rằng Vũ Thiên Tôn không dám ra tay!

 

“Sắp xếp máy bay, chúng ta trở về Long Kinh!”

 

Không đợi Dương Linh Nhi và Trần Cương nói thêm lời nào, Tiêu Chính Văn đã lớn tiếng dặn dò.

 

Câu nói này cũng là để cho Vũ Thiên Tôn nghe thấy, thể hiện rằng Tiêu Chính Văn căn bản không sợ cụ ta báo thù mình giữa đường!

 

Khoé miệng của Vũ Thiên Tôn hơi co giật, trong ánh mắt ngập tràn hận thù!

 

Đây là đang tuyên bố với thiên hạ Tiêu Chính Văn tôi không sợ Vũ Thiên Tôn ông!

 

Rõ ràng đang ức hiếp người quá đáng!

 

“Tiêu Long, ông cũng nghe thấy rồi chứ! Chuyện ngày hôm nay, tôi buộc phải báo cáo lại chính xác trước mặt Sáng Thế Chủ!”

 

Vũ Thiên Tôn oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Long.

 

Tiêu Long chỉ mỉm cười, hờ hững nói: “Mời cứ tự nhiên!”

 

“Hừ!”

 

Vũ Thiên Tôn phất ống tay áo, gương mặt ngập tràn vẻ giận dữ!

 

“Vũ Thiên Tôn, bây giờ chúng tôi…”

Mấy người của gia tộc Dupand nhìn về phía Vũ Thiên Tôn với sắc mặt cực kỳ khó coi.
 
Chương 1599


Chương 1599

Giờ Quang Minh Tôn đã bị Tiêu Chính Văn dẫn đi, bọn chúng cũng mất đi chỗ dựa vững chắc.

 

Thật ra trước giờ, gia tộc Dupand đều dựa dẫm vào Quang Minh Tôn.

 

Lúc này, ngoài việc nghe theo mệnh lệnh của Vũ Thiên Tôn thì bọn chúng không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn!

 

Đại quân mấy chục nghìn người thì đã sao?

 

Đối diện với Thiên Vương bốn sao thì chẳng qua cũng chỉ là một đám oắt con mà thôi!

 

“Để cho bọn chúng đi!”

 

Vũ Thiên Tôn gần như thốt ra mấy chữ này từ trong kẽ răng.

 

Mãi tới tận lúc này, mấy người La Quốc Hoa vẫn kinh ngạc trợn mắt há mồm!

 

Làm vậy là tát thẳng vào mặt Vũ Thiên Tôn, điều này nghiêm trọng hơn nhiều so với việc làm ầm ĩ lên với Quang Minh Tôn!

 

“Chuyện ngày hôm nay, nếu có người dám rêu rao ra bên ngoài thì… giết!”

 

Dứt lời, Vũ Thiên Tôn phất ống tay áo quay người rời đi.

 

Người của Vũ Thiên Tôn lại bị một Thiên Vương bốn sao giết chết…

 

Dù đã giết chết, người ta vẫn còn không ngừng khiêu khích cụ ta!

 

Không chỉ có khiêu khích mà còn nghênh ngang rời đi!

 

Nếu như truyền ra bên ngoài thì cụ ta đâu còn mặt mũi gì nữa?

 

Mãi tới khi Vũ Thiên Tôn đi xa, Jason mới nhanh chân đuổi theo Tiêu Chính Văn.

 

“Anh Tiêu, thần uy của anh bao trùm cả thế gian! Kể… kể từ ngày hôm nay tôi sẽ là tay sai của anh! Không không không, tôi chính là một con chó bên cạnh anh! Tôi… tôi vô cùng ngưỡng mộ anh…”

 

Không đợi Jason nói xong, Tiêu Chính Văn đã nhíu mày xua tay, ngắt lời vế câu còn lại mà hắn đang định nói tiếp!

 

“Nhanh chóng thu xếp máy bay, tôi phải trở về Hoa Quốc! Còn nữa, anh vẫn ở lại gia tộc Asia Lanci, nếu như có tin tức gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của tôi!”

 

Tiêu Chính Văn nói rồi đưa số điện thoại của mình cho Jason.

 

“Được được được, xin chủ nhân cứ yên tâm, tôi… tôi chính là một cây cọc ngầm cài cắm bên trong gia tộc Asia Lanci, chỉ cần bọn họ có thêm động thái thì tôi nhất định sẽ thông báo với anh ngay lập tức!”

Nói xong, Jason dè dặt nhận lấy số điện thoại của Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1600


Chương 1600

Sau đó, hắn rút điện thoại ra thu xếp máy bay cho Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi.

 

Đi tới sân bay, Tiêu Chính Văn mới quay người nói với Trần Cương: “Cậu cũng không cần phải đi làm lính đánh thuê hay là côn đồ nữa, cầm lấy danh thiếp của tôi đi tìm Quân Thích, cậu ấy sẽ sắp xếp nhiệm vụ mới cho cậu!”

 

Trần Cương nhận lấy danh thiếp của Tiêu Chính Văn, cảm động tới độ nước mắt lưng tròng.

 

Đó là điện Thần Long đấy!

 

Là tổ chức mà biết bao người mơ ước được gia nhập, mà hiện giờ anh ta đã trở thành một thành viên của điện Thần Long rồi sao?

 

“Anh Tiêu… tôi…”

 

“Cởi bỏ quân trang cũng phải đền đáp quốc gia!”

 

Tiêu Chính Văn thẳng thừng ngắt lời nửa vế câu sau của Trần Cương, bình thản nói.

 

“Rõ!”

 

Trần Cương hành quân lễ với Tiêu Chính Văn.

 

Jason dùng xe riêng của mình đưa Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi tới sân bay, bỗng điện thoại của Tiêu Chính Văn đổ chuông.

 

Rút điện thoại ra nhìn, thấy là Tần Vũ gọi tới, Tiêu Chính Văn lập tức nhận cuộc gọi.

 

“Cậu Tiêu! Tôi đã nhận được tin tức về chuyện của cậu ở nước Lý rồi, cậu sao rồi, không bị thương đấy chứ?”

 

Tiêu Chính Văn cười lớn đáp: “Anh Tần ơi anh Tần, anh gọi tới không phải để hỏi tôi có sao không đâu nhỉ. Yên tâm đi, Lục Hoài Viễn vẫn còn sống, có điều, thận phận của ông ta, e rằng anh có nằm mơ cũng chẳng thể đoán được!”

 

“Ông ta chính là Quang Minh Tôn vô cùng nổi danh! Vậy nên e rằng anh phải đích thân điều tra vụ án này rồi!”

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Tần Vũ ở đầu dây bên kia sững sờ hồi lâu mới trầm giọng lên tiếng: “Quả nhiên là vậy, có điều đưa ông ta trở về nước như thế thì nguy hiểm quá lớn, tôi đã cử một người qua đó, nếu như tiện thì cậu ở sân bay đợi cậu ấy một lát!”

 

“Bảo cậu ấy thông qua con đường khác đưa Lục Hoài Viễn trở về Long Kinh chịu phạt!”

 

Thật ra Tần Vũ vẫn lo cho an nguy của Tiêu Chính Văn nhiều hơn.

 

Lỡ như bởi vì có Quang Minh Tôn ở trên máy bay mà xảy ra bất trắc gì, ông ta chết thì cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng Tiêu Chính Văn mà có mệnh hệ gì thì Tần Vũ chỉ có thể mang đầu mình tới gặp Thiên Tử thôi!

 

Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu nói: “Được rồi, có điều tôi không thể đưa ông ta về nước cùng với người của anh được, nhà tôi còn có chuyện quan trọng đang chờ tôi nữa!”

 

Thời gian dự sinh của Khương Vy Nhan đang tới gần, Tiêu Chính Văn đâu có thời gian vòng vo đi theo thuộc hạ của Tần Vũ đưa Lục Hoài Viễn trở về nước?

“Đương nhiên, thời gian dự sinh của em dâu cũng tới gần, cậu bay về Long Kinh trước đi, tới lúc đó tôi sẽ sắp xếp máy bay đưa cậu về thẳng Giang trung!”

Tần Vũ vỗ ngực nói.
 
Chương 1601


Chương 1601

Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi đang đợi lên máy bay trong phòng chờ VIP ở sân bay.

 

Không lâu sau, một người thanh niên có vóc dáng khá cao bước vào.

 

Người thanh niên bước vào rồi đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi, lúc này mới bước nhanh đến.

 

“Anh Tiêu, thật xin lỗi đã để anh đợi lâu, tôi là người tổng tư lệnh Tần bảo đến”.

 

Thanh niên nhìn Tiêu Chính Văn một lúc, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên khi thấy anh không hề bị thương gì.

 

Anh ta cũng nghe nói đến trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn, hơn nữa còn xuất hiện thêm một người bậc cảnh giới Thiên Thần là Vũ Thiên Tôn.

 

Thế mà Tiêu Chính Văn có thể an toàn rời khỏi đó, điều này cũng khiến anh ta vô cùng bất ngờ.

 

Là phụ tá của Tần Vũ, Kiều Chí Nhuệ biết rõ Tiêu Chính Văn không phải là người bình thường, thế nên anh ta càng kính trọng Tiêu Chính Văn.

 

Với thân phận là phụ tá hàng đầu ở Hắc Băng Đài, rất nhiều tộc trưởng của các gia tộc lớn gặp anh ta cũng phải chủ động bước đến chào hỏi.

 

Thế mà lúc này anh ta lại cung kính với Tiêu Chính Văn như vậy khiến Dương Linh Nhi cũng không khỏi ngạc nhiên.

 

Tiêu Chính Văn quả thật rất tài giỏi, nhưng cũng không đến mức Hắc Băng Đài cũng kính sợ với anh như thế chứ?

 

Dù sao cô ta nghĩ bất kể Tiêu Chính Văn có sức chiến đấu mạnh thế nào thì cuối cùng cũng chỉ có một mình thôi.

 

Còn Hắc Băng Đài là tổ chức bí ẩn nhất Hoa Quốc trong mấy trăm năm nay, có một không hai!

 

Có thể ngay cả người nắm quyền ở Hắc Băng Đài là Tần Vũ cũng không đếm hết được trong Hắc Băng Đài có bao nhiêu người tài giỏi.

 

Đó là tổ chức có thể làm đảo lộn một quốc gia nhỏ trong một thời gian ngắn.

 

“Chào anh!”

 

Tiêu Chính Văn cũng rất lịch sự giơ tay ra bắt tay với Kiều Chí Nhuệ.

 

Khó có thể nhìn ra sự kính trọng của Kiều Chí Nhuệ dành cho Tiêu Chính Văn thông qua ánh mắt của anh ta.

 

Khi người đàn ông trước mặt này mới vừa bước chân vào doanh trại, anh ta vẫn luôn chú ý đến anh.

 

Những trải nghiệm như truyền thuyết mà Tiêu Chính Văn trải qua càng khiến Kiều Chí Nhuệ vô cùng thán phục.

 

Từ sau khi Tiêu Chính Văn từ chức chủ soái, Kiều Chí Nhuệ đã cử người báo cáo từng hành động của Tiêu Chính Văn cho anh ta bất cứ lúc nào.

Sau đó mỗi một chuyện Tiêu Chính Văn làm đều khiến anh ta càng tin chắc sau này người đàn ông này chắc chắn sẽ là người tài giỏi nổi bật trong đám đông.
 
Chương 1602


Chương 1602

Hai người nói khách sáo với nhau vài câu, sau đó Tiêu Chính Văn vào thẳng vấn đề chính: “Lục Hoài Viễn đang ở trong chi nhánh của điện Thần Long đặt ở Phi Lục, có thể dẫn đi bất cứ lúc nào. Nhưng thân phận của ông ta khá đặc biệt, thế nên phải về nước bằng đường vòng”.

 

“Anh Tiêu, tôi nghe tổng tư lệnh Tần nói Lục Hoài Viễn là Quang Minh Tôn?”

 

Kiều Chí Nhuệ nhíu mày hỏi.

 

“Đúng thế, ông ta chính là Quang Minh Tôn, thế nên phải đưa người còn sống về, không biết anh từng nghe nói đến phái Quang Minh hay chưa?”

 

Tiêu Chính Văn nhìn Kiều Chí Nhuệ nói.

 

Ôi…

 

Nhắc đến phái Quang Minh, Kiều Chí Nhuệ cũng không khỏi rùng mình, gật đầu nói: “Anh Tiêu, chúng tôi cũng nghe nói đến chuyện của phái Quang Minh, hơn nữa cũng có vài tư liệu”.

 

“Trước đây chúng tôi cũng từng nghĩ đến trường hợp có thể chúng sẽ cử người trà trộn vào giới kinh doanh hoặc lãnh đạo cấp cao giới chính trị của Hoa Quốc chúng ta, nhưng không ngờ Lục Hoài Viễn – người mà Thiên Tử gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng lại là Quang Minh Tôn”.

 

Nghe thế Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Cái gì? Ý anh là phái Quang Minh đã thâm nhập vào Hoa Quốc từ lâu rồi sao?”

 

Mặc dù vừa rồi Kiều Chí Nhuệ không nói rõ nhưng ẩn ý đã khá rõ ràng.

 

Phái Quang Minh không chỉ đào tạo thế lực ở Âu Lục, Phi Lục và người đại diện của mình, mà phái Quang Minh cũng đã thâm nhập vào Hoa Quốc nhiều năm rồi.

 

“Đúng thế, thật ra không cần tôi nói thì chắc anh Tiêu cũng rõ chuyện tim rồng hơn tôi. Trước đây Hoa Quốc chúng ta từng có người có được tim rồng, tôi nghĩ anh Tiêu cũng đã nghe nói đến người này”.

 

Kiều Chí Nhuệ nói.

 

“Ai?”

 

Tiêu Chính Văn vô thức hỏi.

 

“Ông Tăng – người bình định phong trào Thiên Quốc. Người này vốn dĩ chỉ là một người bình thường, nhưng sau đó lại có thể trở thành người rất mạnh chính là vì ông ta có tim rồng. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lúc dung hợp mấy quả tim rồng lại thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.

 

“Thế nên dã tâm của ông ta vẫn chưa thể thực hiện, cuối cùng vào lúc dung hợp năm quả tim rồng bị nổ chết, còn mấy quả tim rồng đó lại không cánh mà bay”.

 

“Chính vì thế phái Quang Minh mới đặc biệt để ý đến Hoa Quốc, nhất là con đường mà lúc đó ông Tăng đã tìm mấy quả tim rồng này”.

 

Nghe Kiều Chí Nhuệ nói đến đây, Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy kinh ngạc.

 

Không ngờ hơn một trăm năm trước ông Tăng đã lấy được năm tim rồng.

 

Nói cách khác, đó là lúc số mệnh của Hoa Quốc được nâng lên.

 

Nhưng vì dung hợp thất bại, bản thân ông Tăng chết cũng đã đành, còn khiến số mệnh Hoa Quốc lụi bại mới có sự sỉ nhục một trăm năm sau đó.

 

“Nói cách khác tim rồng và số mệnh của một nước có liên quan trực tiếp với nhau?”

Tiêu Chính Văn ngạc nhiên nói.

“Tất nhiên, theo tư liệu trong tay chúng tôi, ít nhất số mệnh Hoa quốc liên quan trực tiếp đến tim rồng. Mỗi lần có người lấy được tim rồng, nếu dung hợp thành công thì sẽ làm cho Hoa Quốc trở nên thịnh vượng.”

“Chẳng hạn như Thịnh Đường hay Tiên tần, nhưng mỗi lần dung hợp thất bại cũng sẽ khiến Quốc Vận suy tàn, thái tổ Tống chính là một ví dụ, chính vì dung hợp thất bại nên ông ấy mới chất không rõ nguyên nhân. Từ thời Tống, Hoa Quốc đã không còn cường mjanh nữa.”

Dù sao Kiều Chí Nhuệ cũng là người của Hắc Băng Dài, rất nhiều bí mật mà người khác không biết gần như công khai và minh bạch với anh ta.
 
Chương 1603


Chương 1603

“Vậy cũng có thể nói một trăm năm trước, người Vy Hào cũng đang tìm kiếm tim rồng?”

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên hỏi.

 

Kiều Chí Nhuệ gật đầu nói: “Nhưng họ vẫn chưa tìm được! Mặc dù tim rồng ở Hoa Quốc nhưng thế giới rộng lớn như mò kim đáy biển, sao họ có thể tìm thấy được?”

 

“Tìm kiếm tim rồng cũng cần có phương pháp đặc biệt”.

 

Nghe thế Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày hỏi: “Tìm kiếm tim rồng cũng cần có phương pháp đặc biệt ư?”

 

Kiều Chí Nhuệ cười không nói, lấy một quyển sách ra đưa cho Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn nhận lấy cuốn sách, không khỏi có cảm giác quen thuộc…

 

“Đây là sách anh lấy từ chỗ Âm Dương Tôn à?”

 

Tiêu Chính Văn bừng tỉnh nói.

 

Sở dĩ hơi thở trên cuốn sách này quen đến thế là vì lúc đó Tiêu Chính Văn từng nhìn thấy nó ở chỗ Âm Dương Tôn, nhưng lúc đó vẫn chưa thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.

 

“Đúng thế, “Võ Hầu Tàng Binh Đồ” trước giờ vẫn luôn bị người đời hiểu lầm, cứ nghĩ đây là một cuốn sách về quân sự, thậm chí lúc đó còn có người lưu truyền một truyền thuyết: có được cuốn “Võ Hầu Tàng Binh Đồ” thì có thể có được cả thiên hạ”.

 

“Thật ra người xưa hay người thời nay cũng vậy, không ai biết hàm ý thật sự của câu nói này. Trong “Võ Hầu Tàng Binh Đồ” có tung tích cụ thể của năm quả tim rồng. Thế nên phái Quang Minh vẫn luôn nghiên cứu cuốn sách này”.

 

“Hơn nữa họ luôn tìm kiếm tim rồng khắp nơi ở Hoa Quốc dựa theo ghi chép trong cuốn sách này. Ông Tiêu gia nhập vào phái Quang Minh cũng là vì nguyên nhân này”.

 

Kiều Chí Nhuệ nói đầu đuôi sự việc cho Tiêu Chính Văn.

 

“Ý anh là ông nội tôi cũng…”

 

Kiều Chí Nhuệ mỉm cười nói: “Năm đó, Thiên Tử cũ cũng không lẩm cẩm, bốn gia tộc lớn muốn hại nhà họ Tiêu, Thiên Tử cũ đâu thể ngồi yên mặc kệ? Nhưng chính là cơ hội lần đó đã làm mọi chuyển xoay chuyển”.

 

“Ông Tiêu vì đất nước mà cam lòng hy sinh toàn bộ tính mạng của gia tộc, cuối cùng một thân một mình thâm nhập vào nội bộ phái Quang Minh, còn có thể được Sáng Thế Chủ tin tưởng, quả thật không dễ dàng gì”.

 

“Mấy tin tức nội bộ này đa phần đều là ông Tiêu báo cáo lại. Thế nên nhà họ Tiêu là gia tộc trung thành với đất nước nhất, thậm chí có thể hình dung bằng từ toàn gia trung liệt”.

 

“Hôm nay tôi đến theo lệnh của tổng tư lệnh Tần, cũng được ông Tiêu giao phó, anh nên được biết vài chuyện. Cuốn sách này cũng là ông Tiêu bảo tôi đưa cho anh, ông Tiêu còn nói nhất định phải thuộc nằm lòng”.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu nhận lấy cuốn Võ Hầu Tàng Binh Đồ.

 

Nghe tiếng phát thanh máy bay sắp cất cánh, Tiêu Chính Văn không hỏi gì thêm nữa, anh đứng dậy nói tạm biệt với Kiều Chí Nhuệ.

 

Lúc này ở Hoa Quốc.

 

Trong nhà của gia tộc Đông Phương, một ông lão tóc bạc vô cùng uy nghiêm ngồi chính giữa.

 

Một thanh niên của nhà họ Đông Phương bước đến nói: “Cụ tổ, nhận được tin tức chính xác, Tiêu Chính Văn sắp bình an quay về nước”.

 

“Cái gì? Tiêu Chính Văn chưa chết à?”

 

Đông Phương Tiếu – một trong những bốn cụ tổ lánh đời của gia tộc Đông Phương mở to mắt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
 
Chương 1604


Chương 1604

Tiêu Chính Văn!

 

Đông Phương Tiếu siết chặt nắm đấm, phải nói rằng nhà họ Đông Phương có mối hận với Tiêu Chính Văn không kém gì nhà họ Viên.

 

Hơn nữa Đông Phương Viêm vừa chết trong tay Tiêu Chính Văn không lâu.

 

Bọn họ nhất định phải trả được mối thù.

 

Bốn gia tộc lớn tuyệt đối không phải là người dễ bắt nạt để Tiêu Chính Văn thích làm gì thì làm.

 

Bốn gia tộc lớn đã nắm quyền kiểm soát huyết mạch kinh tế của Hoa Quốc mấy chục năm nay, hơn nữa các quan chức đều phải nể mặt bọn họ mấy phần.

 

Nhưng cái chết của Viên Thắng Thiên đã khiến bốn gia tộc lớn không còn vẻ vang gì nữa.

 

Rất nhiều người thậm chí tỏ vẻ xem thường bốn gia tộc lớn, nguyên nhân mọi chuyện đều là do Tiêu Chính Văn.

 

Chính vì thế nên sau khi Đông Phương Viêm chết, nhà họ Đông Phương mới mời cụ tổ đã lánh đời mấy chục năm xuất đầu lộ diện.

 

Lần này tất cả mọi tin tức Tiêu Chính Văn đến nước Lý, mục đích anh đến nước Lý, liên lạc với những người nào đều là do nhà họ Đông Phương tiết lộ cho Quang Minh Tôn.

 

Đối phương cũng tỏ rõ, chỉ cần Tiêu Chính Văn đến nước Lý thì sẽ có vô số thử thách đợi anh, hơn nữa lần này là thế cục chết, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.

 

Nhưng kết quả lúc này lại khiến nhà họ Đông Phương không thể chấp nhận được.

 

Lúc này sảnh lớn đông nghịt người.

 

Có cả đại diện của nhà họ Viên.

 

“Cụ tổ Đông Phương, tôi nhớ nửa tháng trước chính miệng ông nói lần này dù Tiêu Chính Văn có mọc thêm cánh cũng khó thoát khỏi, giờ cậu ta lại… bình an quay về, chuyện này phải giải thích thế nào đây?”

 

“Nhà họ Viên chúng tôi đã hao tổn nhiều nhân lực và tài lực vì kế hoạch của ông, tin tức của Hắc Băng Đài không đáng tin vậy sao?”

 

Lúc này Viên Sùng Long và đại diện các gia tộc lớn còn lại đều rất tức giận.

 

Một cục diện có vẻ đơn giản nhưng thật ra không biết bốn gia tộc đã phiền muộn thế nào, tiêu tốn bao nhiêu tiền, sử dụng biết bao nhiêu mối quan hệ ở đằng sau đó mới biết rõ hành tung cụ thể của Tiêu Chính Văn.

 

Lúc đầu Đông Phương Tiếu dõng dạc nói lần này sẽ có cường giả cảnh giới Thiên Thần đích thân ra tay, có một trăm Tiêu Chính Văn cũng sẽ chết ở nước Lý.

 

Kết quả ra sao?

 

Nếu Tiêu Chính Văn bình an quay về, chỉ cần nghiêm túc suy xét thì có thể nghĩ đến những điểm nghi ngờ trong đó, vì sao lúc đầu La Quốc Hoa lại châm chọc, khiêu khích Tiêu Chính Văn?

Tại sao tung tích của Lục Hoài Viễn cứ thay đổi hết chỗ này đến chỗ khác?
 
Chương 1605


Chương 1605

Cuối cùng lại xuất hiện cường giả cảnh giới Thiên Thần ở Kaman?

 

Cứ như mấy người này đều đang đợi Tiêu Chính Văn bước vào tình thế đó?

 

Tiêu Chính Văn là ai chứ?

 

Anh là người từng chỉ huy hàng nghìn, hàng chục nghìn binh sĩ, so về trí tuệ thì mấy chục người bọn họ kết hợp lại cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

 

Đợi Tiêu Chính Văn tra rõ mọi chuyện, quay ngược lại trả thù thì ai có thể gánh vác nổi?

 

Sở dĩ họ bất mãn không chỉ vì kết cục này, mà là hậu quả đáng sợ khiến họ lạnh sống lưng.

 

“Gia chủ Viên, ông nói vậy có phải hơi sớm rồi không? Máy bay của cậu ta vẫn chưa hạ cánh mà”.

 

Một người đàn ông trung niên nhà họ Đông Phương đứng lên bất mãn nói.

 

“Hỗn láo!”

 

Viên Sùng Long đập bàn đứng dậy, trừng mắt nói: “Cậu là cái thá gì mà dám dạy dỗ tôi? Nhà họ Đông Phương các người tưởng giết Tiêu Chính Văn dễ như giết côn trùng à?”

 

“Nhà họ Viên tôi có hai cụ tổ đều đã chết đấy, các người mù hết rồi sao? Nếu loại người này quay lại tính sổ với chúng ta thì cậu có thể ngăn được sao?”

 

Viên Sùng Long chỉ vào đám người nhà họ Đông Phương, mắt như sắp phun ra lửa.

 

Lúc trước sau khi Viên Thắng Thiên chết từng để lại di ngôn, không đến lúc bất đắc dĩ thì không được chọc vào Tiêu Chính Văn.

 

Khoảng thời gian này nhà họ Viên vẫn rất thành thật.

 

Chỉ có tên nhóc Đông Phương Viêm vẫn thích làm ầm ĩ.

 

Nhưng sau khi hắn chết, nhà họ Viên thậm chí đã không còn ý nghĩ trả thù Tiêu Chính Văn nữa.

 

Kết quả Đông Phương Tiếu vừa xuống núi đã liên lạc với ba gia tộc còn lại, còn thề đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ tiêu diệt Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này nhà họ Viên mới tham dự vào chuyện này lần nữa.

 

Nhưng Viên Sùng Long hoàn toàn không thể chấp nhận được kết cục trước mắt.

 

Không phải ông ta nhát gan mà là người chưa từng đối đầu trực diện với Tiêu Chính Văn thì đâu thể biết đến sự đáng sợ của anh.

 

Cảm giác đó không thua kém gì đùa giỡn trước mặt một con sư tử.

 

“Gia chủ Viên, cậu lo lắng thế làm gì?”

 

Đông Phương Tiếu lạnh lùng nhìn Viên Sùng Long.

Dù Viên Sùng Long nhỏ tuổi hơn Đông Phương Tiếu rất nhiều, nhưng dù sao cũng là gia chủ của nhà họ Viên, quả thật có tư cách ngồi ngang hàng với cụ ta.
 
Chương 1606


Chương 1606

“Tôi không sợ, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Viên xây thêm mộ thôi. Tiêu Chính Văn quay lại nếu không tính toán rõ ràng thì còn tốt, nhưng một khi hắn tìm đến chúng ta e là hậu quả khó lường. Có lẽ các ông không biết lúc Tần Vương phản nước, ngay cả Võ Thí Thiên cũng không dám làm gì hắn”.

 

“Nói cách khác, hắn gây phiền phức cho chúng ta, Võ Thần Tông chỉ có thể đứng ngoài nhìn. Đây… đây còn không phải là chuyện lớn sao?”

 

Viên Sùng Long hít sâu, giọng điệu dần ôn hòa hơn.

 

“Hừ hừ!”

 

Đông Phương Tiếu lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù Tiêu Chính Văn không chết nhưng sao cậu biết nhà họ Đông Phương chúng tôi chỉ có một nước cờ này?”

 

Là cụ tổ của bốn gia tộc lớn hơn một trăm năm trước, tất nhiên Đông Phương Tiếu sẽ không mạo hiểm mọi rủi ro.

 

“Ồ? Ông cụ Đông Phương vẫn còn con át chủ bài khác sao?”

 

Viên Sùng Long quay đầu nhìn Đông Phương Tiếu.

 

“Các vị ghé tai lại đây!”

 

Đông Phương Tiếu lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói vài câu bên tai mọi người.

 

Hả?

 

Nghe xong mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

 

“Ông nói thật chứ?”

 

Viên Sùng Long kinh ngạc hỏi.

 

“Hừ, tuyệt đối không có nửa lời lừa gạt, tôi có thể lấy danh dự của nhà họ Đông Phương ra thề”.

 

Đông Phương Tiếu nghiêm túc nói.

 

“Ông cụ Đông Phương, không ngờ thế lực nhà họ Đông Phương lại ẩn nấp kỹ như thế”.

 

Viên Sùng Long híp mắt, sắc mặt u ám nói.

 

“Ha ha… Nếu không có đường lui này, cậu nghĩ tôi thật sự đặt hết hy vọng vào người ngoài sao?”

 

Đông Phương Tiếu đắc ý cười nói.

 

“Tôi đã nói rồi, thiên hạ này vẫn là của bốn gia tộc lớn chúng ta. Chỉ một con cá lọt lưới như Tiêu Chính Văn sao có thể đánh đồng với chúng ta được chứ?”

 

“Hơn nữa lúc này Tiêu Chính Văn đã không còn con át chủ bài nào nữa, tôi biết rõ hắn có kỹ năng hay bản lĩnh như thế nào. Thiên hạ đều là của chúng ta, lẽ nào còn không đối phó nổi với một Tiêu Chính Văn nhỏ bé sao?”

 

Sắc mặt Đông Phương Tiếu u ám, lạnh lùng nói.

 

“Vậy… bên phía võ tông có biết chuyện này không? Một khi Đại trưởng lão nói gì đó với hắn thì chuyện này khó mà tiếp tục. Nhất là một khi Thiên Tử nhúng tay vào…”

“Ha ha! Đừng nói là võ tông, dù có là Hắc Băng Đài cũng tuyệt đối không biết. Thế nên tôi mới khẳng định Tiêu Chính Văn không thể sống quá ba ngày nữa.

Đông Phương Tiếu cười khẩy nói.

Như thế thì tốt, nếu không diệt cỏ tận gốc, sau này chúng ta sẽ gặp rắc rồi lớn.”

Viên Sùng Long vẫn hơi lo lắng nói.
 
Chương 1607


Chương 1607

Đông Phương Tiếu chỉ cười không đáp.

 

Cùng lúc đó trong một trang viên ở Tây Bắc, Long Kinh.

 

Một người đàn ông trẻ tuấn tú đang nhàn nhã ngồi trong mái đình vừa chơi đàn vừa khẽ nhắm mắt lại, ngửi hương thơm thoang thoảng của trầm hương.

 

“Cậu chủ, nghe tin tức đáng tin, Tiêu Chính Văn sắp về nước”.

 

Một ông lão mặc đồ kiếm sĩ bước đến gần thanh niên thấp giọng nói.

 

Ông lão đó là một cao thủ cảnh giới Thiên Vương địa cấp năm sao.

 

Người đàn ông đó lại không thèm mở mắt vẫn bình thản nói: “Vốn dĩ còn định để hắn sống thêm một thời gian nữa, nhưng nếu hắn đã muốn chết như vậy thì tôi sẽ rộng lòng tiễn hắn một đoạn”.

 

“Chỉ là không biết biểu cảm của hắn sẽ thế nào khi tôi xuất hiện trước mặt hắn và thể hiện thực lực hiện giờ của mình? Ngạc nhiên hay là lấy làm lạ? Hay là quỳ xuống xin tha?”

 

Người đàn ông đó vừa nói vừa khẽ đưa ngón cái đến khẩy nhẹ lên dây đàn.

 

Hoa tươi trong vườn hoa lập tức khô héo, lá xanh bỗng nhiên héo rũ rồi rơi xuống.

 

“Sức mạnh trận pháp của thiếu chủ là vô địch thiên hạ”.

 

Ông lão vội kính cẩn nói.

 

 

“Nghe nói Tiêu Chính Văn bắt sống Quang Minh Tôn, có chuyện này thật sao?”

 

Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng nói, ngón tay vẫn khẽ gảy lên dây đàn.

 

“Đúng thế. Nghe nói lúc đó sư phụ của Quang Minh Tôn là Vũ Thiên Tôn cũng có mặt ở hiện trường. Nhưng Tiêu Long cũng xuất hiện, theo tôi phân tích chắc là Tiêu Long đánh Vũ Thiên Tôn lùi bước, còn Tiêu Chính Văn đánh Quang Minh Tôn tàn phế”.

 

Ông lão cúi đầu nói.

 

“Ồ! Có thể đánh thắng Quang Minh Tôn, hẳn là hắn còn con át chủ bài khác, là trận pháp sao?”

 

Đông Phương Ngạo Vũ không cảm xúc hỏi.

 

“Nghe nói Tiêu Chính Văn khá giỏi về trận pháp, nếu không đám người Đường Bách Thành cũng sẽ không chết ở biệt thự nhà họ Tiêu thế nên thiếu chủ không nên sơ suất”.

 

“Ồ?”

 

Đông Phương Ngạo Vũ mở mắt, đôi mắt sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông lão.

 

Ông lão vội cúi đầu xuống, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.

 

Mặc dù người này chỉ mới đến cảnh giới Thiên Vương năm sao, tương đương với cảnh giới của ông lão nhưng từ nhỏ Đông Phương Ngạo Vũ đã được đưa đến núi Long Hổ học trận pháp.

Hắn lại có khả năng xuất chúng, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi đã học hết tinh hoa của núi Long Hổ.
 
Chương 1608


Chương 1608

Hắn biết rất rõ các loại trận pháp, tiện tay tạo ra trận pháp cũng có thể là đòn chí mạng.

 

Cách thức giết người vô hình đó khiến ông lão run rẩy.

 

Dù đều là cảnh giới Thiên Vương năm sao cũng chỉ có thể cúi đầu nghe theo lệnh.

 

“Nếu so về trận pháp, Tiêu Chính Văn vẫn còn non lắm. Bây giờ chắc Tiêu Chính Văn muốn trở về một cách vinh quang nhỉ? Bảo Đông Phương Lăng đến sân bay đón vua Bắc Lương đi, tiện thể ra oai với cựu vua Bắc Lương một chút”.

 

“Ý cậu là?”

 

Ông lão thận trọng ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

 

“Rất đơn giản, tôi muốn xem sau khi vua Bắc Lương về Long Kinh, không ai đến đón, không ai quan tâm thì mặt mũi của hắn để ở đâu. Còn nữa, truyền đạt lại lời của tôi ra ngoài, ai dám thân thiết với Tiêu Chính Văn thì sẽ bị tiêu diệt cả gia tộc”.

 

“Vâng!”

 

Ông lão rời đi.

 

Không lâu sau, Đông Phương Lăng dẫn theo mấy tên đàn em chạy đến sân bay quốc tế.

 

Thấy trong sân bay cực kỳ vắng lặng, không có đội đón tiếp, Đông Phương Lăng cười nhạo nói: “Haizz, mấy lời của anh Ngạo Vũ cũng hiệu quả phết đấy, một câu thôi đã khiến đám người đó sợ hãi không dám đến đón luôn, ngay cả Tần Vũ cũng sợ nữa là”.

 

“Cậu Lăng, cậu Ngạo Vũ cao tay thật đấy, giết người trong vô hình, ai mà không sợ”.

 

“Đúng thế cậu Ngạo Vũ của chúng ta về sớm chút nữa thì tên Tiêu Chính Văn đã đi chầu Diêm Vương rồi”.

 

“Phải phải, tôi thấy tên Tiêu Chính Văn này sống đủ lâu rồi”.

 

Mấy tên đó hết người này đến người khác phát huy khả năng nịnh hót của mình, tâng bốc đến độ Đông Phương Lăng cảm thấy không thoải mái.

 

Không lâu sau, Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi cùng xuống máy bay, đi vào hành lang dẫn ra sảnh sân bay thì gặp phải đám người Đông Phương Lăng.

 

“Ôi, mọi người nhìn đi, người này… người này là Tiêu Chính Văn – vua Bắc Lương từng nổi danh đây còn gì”.

 

Đông Phương Lăng bước đến chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng nói.

 

“Đông Phương Lăng, anh làm trò hề gì ở đây thế?”

 

Dương Linh Nhi nhíu mày trợn mắt nhìn Đông Phương Lăng.

 

Đông Phương Lăng cũng chẳng lạ gì cháu gái của ông Dương nữa.

 

Có thể nói trước khi Dương Linh Nhi vào Hắc Băng Đài, họ đều là người cùng một giới.

 

Chỉ là sau đó Dương Linh Nhi trở thành trụ cột của đất nước, còn Đông Phương Lăng vẫn là một cậu ấm nhà giàu ăn chơi.

 

Khoảng cách giữa người với người bị kéo dãn ra từng chút.

“Tôi ư? Chẳng phải tôi lo không có ai đến đón máy bay chuyên dụng của vua Bắc Lương nên cố ý chạy đến đón đây sao?”
 
Chương 1609


Chương 1609

Đông Phương Lăng cười khẩy, làm gì có ý đến đón người chứ?

 

“Cậu Đông Phương, cậu phải để mình rớt giá bao nhiêu mà chạy đến đón anh ta vậy. Bây giờ ai ở Hoa Quốc mà không biết Tiêu Chính Văn đã quá thời rồi chứ, chẳng khác nào con chó hoang bên đường, cậu đừng rước xui xẻo vào người đấy”.

 

Một tên đàn em bước đến chế giễu.

 

Đông Phương Lăng nghe thế cũng ngửa đầu bật cười.

 

Tiếng cười của hắn thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

 

Nhưng mọi người đều chuyển tầm mắt sang nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Không một ai không biết đến vua Bắc Lương, nhưng không ai dám bước đến chào hỏi.

 

Đông Phương Ngạo Vũ đã nói, ai dám đến gần Tiêu Chính Văn thì toàn bộ gia tộc sẽ bị giết.

 

“Đông Phương Lăng, anh có tư cách gì chạy đến đây giễu cợt anh Tiêu? Mấy tiếng trước, anh Tiêu còn đang cống hiến thân mình cho đất nước, còn anh thì sao? Ngoài việc biết ăn chơi trác táng, anh đã từng làm gì cho đất nước chưa?”

 

Dương Linh Nhi bực bội hừ một tiếng, nói.

 

“Ha ha, tôi đóng thuế cho nước nhà, tiêu pha không cần đóng thuế à? Không có tiền đóng thuế của những người như chúng tôi, lẽ nào Tiêu Chính Văn ở Long Kinh ăn phân hả?”

 

“Nói khó nghe một chút, không có mấy cậu ấm nhà giàu như tôi góp vào mấy trăm, hàng chục nghìn tệ một ngày thì hắn còn chẳng có phân để ăn nữa kìa”.

 

Đông Phương Lăng không kiêng nể gì chế nhạo.

 

“Ôi trời! Đáng ghét!”

 

“Mẹ kiếp, người nhà Đông Phương thì giỏi lắm chắc”.

 

“Hừ, sớm muộn loại người này gì cũng gặp quả báo thôi”.

 

Cách đó khá xa, đám đông hóng chuyện đều nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng.

 

Tiêu Chính Văn từng cứu Hoa Quốc thoát khỏi nguy hiểm rất nhiều lần, mấy tháng trước còn cứu Long Kinh chỉ trong một đêm.

 

Không có Tiêu Chính Văn thì liên quân năm nước đã tấn công vào Long Kinh từ lâu rồi, đâu có chuyện bây giờ họ vẫn có thể bình yên đứng đây chứ.

 

Thế nên người dân Hoa Quốc đều vô cùng biết ơn và kính trọng Tiêu Chính Văn.

 

“Nhìn thấy chưa, Tiêu Chính Văn còn chẳng nói gì, mà cô ồn ào cái gì hả? Lẽ nào cô không biết người anh em Đông Phương Ngạo Vũ của tôi đã thông báo với tất cả mọi người sao? Có phải cô muốn hại chết cả nhà họ Dương không?”  Đông Phương Lăng bĩu môi khinh thường nói.

“Đông Phương Lăng, anh…anh…”
 
Chương 1610


Chương 1610

Dương Linh Nhi chỉ vào mặt Đông Phương Lăng, tức đến nỗi không nói được câu nào nữa.

 

Tiêu Chính Văn dửng dưng nhìn Đông Phương Lăng, sau đó đi thẳng về khu vực nghỉ ngơi ở lối ra.

 

“Ôi này, vua Bắc Lương yếu ớt thế cơ à, vừa xuống máy bay là phải đi nghỉ ngơi? Mau lên, mau đưa thuốc bổ đến cho vua Bắc Lương”.

 

Đông Phương Lăng dứt lời, xung quanh lại vang lên một trận cười, mấy tên đàn em đều cười ngả nghiêng ngả ngửa.

 

Tiêu Chính Văn không thèm để tâm đến đám người Đông Phương Lăng.

 

Lần này anh đến Long Kinh chỉ là trạm trung chuyển.

 

Vì không có chuyến bay thẳng từ nước Lý đến Giang Trung nên bắt buộc phải tạm dừng ở Long Kinh, sau đó mới quay về Giang Trung.

 

Còn ba tiếng nữa chuyến bay đến Giang Trung mới cất cánh nên Tiêu Chính Văn mới đến khu vực nghỉ ngơi chờ.

 

“Anh Tiêu, mời đi bên này”.

 

Dương Linh Nhi hung hăng trợn mắt nhìn Đông Phương Lăng, sau đó vội vàng bước đến mở cánh cửa kính khu vực nghỉ ngơi VIP cho Tiêu Chính Văn.

 

Đông Phương Lăng liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, cười khẩy nói: “Hừ, đợi lát nữa sẽ có màn kịch hay đây”.

 

Đúng lúc này bỗng có một người đàn ông trung niên chạy về phía khu vực nghỉ ngơi VIP, vừa chạy vừa lớn giọng nói: “Dừng lại! Hôm nay khu vực nghỉ ngơi VIP đóng cửa một hôm, cần phải kiểm tra và khử trùng”.

 

Người đàn ông trung niên tên là Lý Thừa Vận, là tổng giám đốc sân bay quốc tế.

 

Bình thường chuyện lớn nhỏ ở sân bay đều do một mình ông ta quyết định.

 

Nhưng mấy tiếng trước ông ta nhận được điện thoại của Đông Phương Lăng.

 

Đông Phương Lăng nói với ông ta chỉ cần nghĩ cách khiến Tiêu Chính Văn bị bẽ mặt thì ông ta có thể thăng chức.

 

Nghe nói đối phương là cậu cả nhà họ Đông Phương, nhịp tim Lý Thừa Vận đập nhanh mấy nhịp.

 

Nhà họ Đông Phương – một trong bốn gia tộc lớn, nếu có thể bám vào cây cao này thì sau này tiền đồ của ông ta sẽ được thăng tiến.

 

Huống hồ dạo này nhà họ Đông Phương còn xuất hiện thêm một thanh niên tài năng xuất chúng là Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Bây giờ nhà họ Đông Phương đã là cực kỳ hưng thịnh ở Long Kinh, thậm chí có xu thế vượt qua cả nhà họ Viên.

Thế nên lúc thấy Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi đi về phía khu vực nghỉ ngơi, Lý Thừa Vận lập tức chạy đến, mục đích là muốn gây khó dễ cho Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1611


Chương 1611

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi đều ngơ ngác, sau đó không khỏi nhíu mày.

 

Lúc này, bên trong khu nghỉ ngơi VIP có không dưới hai mươi người đang ở bên trong nghỉ ngơi, có người đang xem báo ngày hôm nay, có một số người thì đang uống cà phê.

 

Hoàn toàn không hề giống đóng cửa.

 

Vị giám đốc này rõ ràng đang nhắm vào Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi!

 

“Giám đốc Lý, làm như vậy không hay đâu, anh ta là Tiêu Chính Văn đấy, từng là vua Bắc Lương, anh ta có đặc quyền sử dụng khu nghỉ ngơi VIP, nếu như chuyện này bị cấp trên biết được, chúng ta…”

 

Một nhân viên vội vàng đi tới bên cạnh nhỏ giọng nói với Lý Thừa Vận.

 

“Cấp trên ư?”

 

Lý Thừa Vận cười khẩy, khinh thường nói: “Lẽ nào cậu không biết cậu chủ Đông Phương Ngạo Vũ đã lên tiếng, ai có qua lại quá mật thiết với cậu ta thì sẽ giết hết cả nhà người đó!”

 

“Dù cấp trên có biết thì có thể làm gì được?”

 

Lý Thừa Vận vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc lá từ trong túi quần rồi châm lửa hút ngay trước mặt mọi người, nhả ra một vòng khói, nói: “Nếu là nửa năm trước thì tôi thật sự không dám đắc tội với tên Tiêu Chính Văn này!”

 

“Có điều, lúc đó khác, bây giờ khác, bây giờ cậu ta không chỉ không còn là vua Bắc Lương mà còn đắc tội với cả bốn gia tộc lớn! So với bốn gia tộc lớn thì cậu ta chỉ là cái rắm!”

 

Lý Thừa Vận khinh thường lên tiếng.

 

Đông Phương Lăng lại chắp hai tay sau lưng, đi tới trước mặt liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi, cười khẩy nói: “Ôi chao, xem ra lần này anh Tiêu về nước không được thuận lợi lắm nhỉ!”

 

“Có điều, mọi việc đều có nguyên nhân của nó, ai bảo anh Tiêu cứ luôn khinh thường người khác, ngay cả bốn gia tộc lớn cũng chẳng coi ra gì, bảo sao ngay cả giám đốc sân bay nhà người ta cũng thấy anh chướng mắt!”

 

“Hay là thế này đi, để tôi mua cho vua Bắc Lương của chúng ta một cái ghế gấp nhỏ, anh chịu thiệt chút xíu, ngồi ở bên cửa một lát, tôi sẽ sai người pha cho anh một bát mì ăn liền nhé?”

 

Đám người bên cạnh nghe thấy vậy thì đồng loạt phá lên cười.

 

“Đông Phương Lăng! Ai bảo anh làm như vậy, anh sẽ phải hối hận!”

 

Dương Linh Nhi tức giận, mặt mày tái xanh!

 

Người này là Tiêu Chính Văn đấy, bảo anh ngồi trên ghế gấp nhỏ trước cửa sân bay và ăn mỳ ăn liền ư?

 

“Hừ, được ăn mỳ ăn liền đã là đãi ngộ cấp hoàng thượng rồi! Theo tôi thấy, ngay cả bát canh cậu ta cũng không có mà húp đâu!”

 

Lý Thừa Vận nói với vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, nhếch mép cười khẩy:

 

“Chúng ta đi, lấy hành lý, ra bên ngoài tìm một quán cà phê ngồi đợi!”

 

Tiêu Chính Văn nói bằng giọng điệu hờ hững, hoàn toàn chẳng buồn quan tâm tới mấy trò hề của Lý Thừa Vận.

 

“Anh Tiêu, thế nhưng… thế nhưng bọn họ ức hiếp người quá đáng mà!”

 

Dương Linh Nhi tức tới mức nước mắt lưng tròng.

“Không cần chấp nhặt với mấy kẻ này làm gì!”
 
Chương 1612


Chương 1612

Tiêu Chính Văn không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn nhanh chóng trở về Giang Trung để ở bên cạnh Khương Vy Nhan.

 

Tiêu Chính Văn bước nhanh tới khu lấy hàng hoá, lấy ra vé máy bay của mình và nói: “Phiền anh một chút, tôi muốn lấy hành lý của mình!”

 

Đây đều là những món đồ lưu niệm và mấy món quà nhỏ cho Khương Vy Nhan mà Jason đã đặc biệt mua theo ý của Tiêu Chính Văn trước khi rời khỏi nước Lý.

 

“Xin lỗi anh, cấp trên nói trong hành lý của anh có chứa hàng cấm, tạm thời không thể lấy được!”

 

Một nhân viên công tác nói với vẻ mặt không chút cảm xúc.

 

“Cái gì? Trong hành lý của anh Tiêu sao lại có hàng cấm được chứ?”

 

Dương Linh Nhi điên tiết.

 

Hành lý của Tiêu Chính Văn là do tự tay cô ta sắp xếp, bên trong ngoại trừ mấy bộ quần áo ra thì chỉ có một vài món đồ lưu niệm mà thôi!

 

Đừng nói là hàng cấm, bên trong ngay cả một cục pin cũng không có, sao lại có hàng cấm được chứ?

 

Đường đường là vua Bắc Lương mà lại phải chịu nhục như thế khi trở về Long Kinh sao?

 

“Đây là hoá đơn xuất cảnh mà bên phía nước Lý cấp cho chúng tôi, cô xem đi, bên trong chỉ có hai con búp bê, một bộ trang sức, còn có mấy bộ quần áo để thay, lấy đâu ra hàng cấm gì cơ chứ!”

 

Dương Linh Nhi lấy ra hoá đơn xuất cảnh của nước Lý đưa cho nhân viên an ninh với vẻ mặt cực kỳ khó coi.

 

“Xin lỗi, tôi không biết cụ thể là món đồ gì vi phạm, nhưng giám đốc nói đồ của anh này có hàng cấm, vậy nên không thể lấy được!”

 

Nhân viên đó còn chẳng buồn nhìn bản hoá đơn, lạnh lùng lên tiếng.

 

“Cô có biết đây là hành lý của ai không?”

 

Dương Linh Nhi đanh mặt nói.

 

Thậm chí, cô ta đã không thể nhẫn nhịn được nữa mà muốn xuất trình giấy chứng nhận đặc biệt của mình ra!

 

Dù gì Tiêu Chính Văn cũng là đại anh hùng trong lòng cô ta, ban nãy anh bị Đông Phương Lăng chế giễu như vậy cô ta đã không thể nhẫn nhịn!

 

Bây giờ, ngay cả một nhân viên công tác của sân bay cũng dám làm khó Tiêu Chính Văn?

 

“Đương nhiên biết chứ, Tiêu Chính Văn! Nửa năm trước là vua Bắc Lương, bây giờ là dân thường, sao nào?”

 

Nhân viên công tác đó lạnh lùng đáp lại một câu.

 

“Cô à, cô nghĩ Tiêu Chính Văn vẫn là vua Bắc Lương oai hùng như mặt trời buổi ban trưa sao? Hiện giờ không có chiến tranh, Long Kinh cũng không bị bao vây, anh ta có tác dụng gì nữa đây?”

“Cô nhìn còn trẻ tuổi, vẻ ngoài lại xinh đẹp, tốt nhất nên cách xa loại rác rưởi như Tiêu Chính Văn một chút, qua lại gần gũi nhiều với mấy người giàu có như cậu chủ Đông Phương, điều đấy rất có lợi cho tương lai của cô sau này!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom