Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 280: Cơ thể bắt đầu run rẩy!


Một câu nói thôi nhưng khiến Vương Tài trợn tròn mắt!  

Sếp Chu cung kính với Trương Minh Vũ đến vậy sao?  

Trương Minh Vũ chẳng phải chỉ là con rể nhà họ Lâm thôi sao?  

Trương Minh Vũ tiếp tục cười nói: "Chức vụ trưởng phòng nhân sự vẫn còn trống, tôi thấy Vương Tài cũng có năng lực phết, hay để anh ta thử xem sao, coi như là để anh ta bù đắp cho công ty".  

Lời này vừa dứt, Vương Tài liền sững người!  

Trương Minh Vũ lại vì hắn ta mà...  

Thực ra Trương Minh Vũ cũng hiểu muốn phát triển thì cần có quan hệ.  

Hơn nữa Vương Tài bị giáng chức cũng vì mình, thế nên ngại gì không cho hắn ta một cơ hội.  

Sếp Chu vội vàng đáp: "Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay, tôi biết năng lực của Vương Tài đến đâu mà".  

Vương Tài kinh ngạc!  

Cơ thể bắt đầu run rẩy!  

Ánh mắt khi nhìn Trương Minh Vũ của hắn ta hoàn thay đổi!  

Một lúc sau, Vương Tài mới run rẩy nói: "Cảm ơn sếp Chu, cảm ơn... Trương... cảm ơn!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần cảm ơn, lần này phải làm việc thật chăm chỉ đấy, đừng có nghĩ mấy chuyện vớ vẩn nữa, nếu không anh sẽ chết trên người phụ nữ đấy".  

Vương Tài nghiến chặt răng, gật đầu.  

Sau mấy ngày nay, hắn ta thực sự hối hận muốn chết rồi!  

Sếp Chu nhanh chóng đưa Vương Tài đi làm thủ tục.  

Trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và cô gái kia.  

Cô gái kia ngượng ngùng nói: "Cảm ơn anh, nếu không có anh..."  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần cảm ơn, cô đang chuẩn bị ứng tuyển vị trí nào vậy?"  

Cô gái gật đầu, mặt đỏ ửng vì ngượng.  

Vẻ ngây thơ trong sáng này khiến Trương Minh Vũ sững sờ.  

Trương Minh Vũ cũng bắt đầu phải mở thêm chi nhánh, đột nhiên lại nổi lòng yêu cái đẹp, mắt sáng lên.  

Anh vội vàng đóng cửa lại, đi đến sau bàn làm việc.  

Cô gái sững sờ.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Qua đây ngồi, hôm nay tôi sẽ phỏng vấn cô".  

Nói xong, Trương Minh Vũ liền cảm thấy hơi kỳ dị.  

Đến công ty người khác tuyển người của mình...  

Cô gái hơi hoang mang, có điều cảm giác hoang mang ấy mau chóng thay bằng sự hưng phấn. 
 
Chương 281: Có điều anh cũng rất hiếu kỳ


Cô ấy vội vàng chạy đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ngồi xuống đi, giới thiệu một chút về bản thân mình".  

Cô gái ngoan ngoãn ngồi xuống, vội vàng giới thiệu: "Chào anh, tôi tên là Vương Vũ Nam, là sinh viên năm tư đại học Hoa Châu, nhà tôi ở Hoa Châu, những nơi thực tập mà trường sắp xếp đều ở ngoài tỉnh, vậy nên tôi đang muốn tự tìm nơi để đi thực tập".  

"Chuyên ngành của tôi là quản trị khách sạn, nhưng tôi vẫn chưa tìm được khách sạn nào tuyển người, nên liền đến đây xem thử".  

"Năng lực học tập của tôi rất tốt, cái gì tôi cũng có thể học, tôi có thể chịu khổ chịu khó!"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Đại học Hoa Châu? Còn là chuyên ngành quản trị khách sạn?  

Đây quả là miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà!  

Hơn nữa anh rất thích thái độ của Vương Vũ Nam.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Tại sao lại bảo cô có thể chịu khó chịu khổ".  

Vương Vũ Nam không hề do dự trả lời: "Nhà tôi ở nông thôn, từ nhỏ để sống gì tôi cũng làm, chịu rất nhiều khổ cực, tôi cũng nằm lòng toàn bộ kiến thức chuyên ngành, giành được nhiều chứng chỉ và giải thưởng".  

"Cái gì tôi cũng có thể học".  

Nông thôn...  

Không biết tại sao, Trương Minh Vũ cảm thấy hơi thân thuộc.  

Bao lâu nay, chỉ cần nhắc đến hai chữ nông thôn thì đều bị ăn chửi.  

Vương Vũ Nam lo lắng đợi chờ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Cô hy vọng mình nhận được mức lương như thế nào?"  

Vương Vũ Nam không hề do dự đáp: "Tầm ba nghìn tệ là được! Tôi cái gì cũng làm được!"  

Nói xong, mắt cô bắt đầu từ từ sáng lên, nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.  

Trong lòng cô ấy vô cùng mong đợi.  

Trương Minh Vũ cũng sững sờ, dựa theo mức sống của Hoa Châu, ba nghìn tệ đâu có nhiều.  

Có điều anh cũng rất hiếu kỳ.  

"Tại sao lại muốn ba nghìn tệ?", Trương Minh Vũ cười hỏi.  

Đột nhiên anh cảm thấy rất có hứng thú với cô bé này.  

Vương Vũ Nam ngượng ngùng đáp: "Mẹ... mẹ tôi bệnh nặng nằm liệt giường, mỗi tháng phải trả một nghìn tệ, em tôi đang đi học đại học, cũng cần một nghìn tệ, còn một nghìn tệ là tiền ăn ở của tôi..."  

Nói xong, Trương Minh Vũ liền sững người.  

Anh đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng chỉ có điều này anh chưa hề nghĩ đến.  

Cảm giác thân thuộc trong lòng lại nhiều thêm mấy phần. 
 
Chương 282: Nhanh như vậy sao?


Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh đồng ý với cô ấy: "Được rồi, tôi sẽ trả cô ba nghìn tệ một tháng, nếu như cô thực sự lợi hại như lời mình nói, tôi bảo đảm sẽ cho cô rất nhiều tiền hoa hồng".  

Câu này, anh không hề chém gió.  

Trả ba nghìn tệ cho người như Vương Vũ Nam cũng coi như là mua được cảm giác thân thuộc trong lòng anh.  

Còn khoản tiền hoa hồng, chỉ có thể xem thực lực của cô ấy đến đâu.  

Vương Vũ Nam sững người.  

Sau đó cô ấy vô cùng kích động, cảm kích nói: "Cảm ơn anh!"  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Không cần cảm ơn, lúc nào cô có thể bắt đầu đi làm?"  

Vương Vũ Nam không hề do dự đáp: "Lúc nào cũng có thể!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, vậy chờ tôi ở cổng một lúc, tôi giải quyết một số chuyện xong sau đó sẽ đưa cô đến nhận việc".  

Vương Vũ Nam sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Chúng ta... không làm việc ở đây sao?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu, bất lực nói: "Tôi đâu phải người của tập đoàn Đại Phú, cô đến vì tập đoàn Đại Phú sao?"  

Vương Vũ Nam vội vã lắc đầu, ngây thơ mỉm cười: "Không, anh tốt như vậy, anh làm gì tôi cũng theo anh! Cái gì tôi không biết tôi đều có thể học!”  

Trương Minh Vũ hài lòng gật đầu.  

Anh không chần chừ nữa, quay người đi ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến phòng làm việc của Trần Đại Phú.  

Khi Trương Minh Vũ đi thang máy xuống thì nhìn thấy Trần Đại Phú và sếp Chu đang cung kính đợi ở cửa thang máy.  

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Lại gặp nhau rồi chủ tịch Trần".  

Trần Đại Phú hơi hoảng hốt mỉm cười: "Cậu Minh Vũ, cậu... lại trêu tôi rồi".  

Trương Minh Vũ không dài dòng, anh đi thẳng vào vấn đề: "Lần này tôi có chuyện cần nhờ ông giúp".  

Nói xong mắt anh lóe sáng!

Trần Đại Phú sững sờ.  

Sau khi phản ứng lại, ông ta hào sảng nói: "Cậu Minh Vũ cứ nói, chỉ cần có thể giúp được, dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng tôi cũng sẽ giúp!"  

Vừa nói xong câu đó, vẻ cung kính trong mắt sếp Chu càng tăng lên!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Là thế này, tôi muốn tìm xem có tòa nhà nào thích hợp không để mở thêm chi nhánh khách sạn".  

Anh vừa nói xong, Trần Đại Phú lập tức sững sờ.  

Nhanh như vậy sao?  

Trần Đại Phú hoàn toàn không do dự nói: "Cậu Minh Vũ có yêu cầu gì không?"  

Trương Minh Vũ trầm ngâm một lúc mới nói: "Cái này ông hiểu rõ hơn tôi, chỉ cần phù hợp làm khách sạn là được, vị trí ở đâu cũng được".  
 
Chương 283: "Tiền đồ rộng mở"


"Bây giờ tôi chỉ đủ tiền để mở một chi nhánh thôi".  

Mắt Trần Đại Phú lập tức sáng bừng lên, ông ta không do dự đáp: "Vậy vừa hay tôi có một tòa nhà đang chuẩn bị để chiều nay bán đấu giá! Nếu thế thì tôi tặng cho cậu Minh Vũ là được".  

Vừa nói xong, sếp Chu trợn tròn mắt!  

Tặng...?  

Trương Minh Vũ lắc đầu từ chối: "Tôi nhận tâm ý của chủ tịch Trần, nhưng không cần tặng đâu, chiều nay bán đấu giá phải không? Vậy tôi sẽ qua đó, xem có mua được không".  

"Không mua được tức là thực lực của tôi chưa đủ rồi".  

Trần Đại Phú hơi chần chừ: "Cái này..."  

Trương Minh Vũ không do dự nói: "Không cần lo, tôi chỉ muốn dựa vào thực lực của mình để phát triển thôi, chủ tịch Trần cứ nói địa chỉ cho tôi là được".  

Vừa nói xong, ánh mắt Trần Đại Phú lập tức lóe lên vẻ phức tạp.  

Do dự một hồi, cuối cùng ông ta vẫn nói thời gian và địa điểm buổi đấu giá cho Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cũng không do dự nữa, anh quay người rời đi.  

Nhìn bóng lưng của Trương Minh Vũ, ánh mắt Trần Đại Phú lóe sáng.  

"Tiền đồ rộng mở".  

Một lúc sau, Trần Đại Phú khẽ nói.  

Ánh mắt sếp Chu càng lộ vẻ khiếp sợ, cô ta không ngờ Trần Đại Phú lại đánh giá Trương Minh Vũ cao như vậy!  

Trần Đại Phú chậm rãi nói: "Hôm nay ngầm dùng thủ đoạn, phải đảm bảo tòa nhà kia rơi vào tay cậu Minh Vũ".  

"Vâng!"  

Sếp Chu cung kính đáp.  

...  

Trương Minh Vũ đương nhiên không biết suy nghĩ của Trần Đại Phú, anh rất mong đợi vụ bán đấu giá này.  

Ra khỏi công ty, vừa hay nhìn thấy Vương Vũ Nam lưng đeo cặp xách tay xách thêm một chiếc túi đang đi lòng vòng ở bên cổng.  

Trương Minh Vũ cười tươi nói: "Đi thôi".  

"Vâng!"  

Vương Vũ Nam vui vẻ, vội vàng bước theo.  

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy vui vẻ lạ thường.  

Vương Vũ Nam dù là nhân phẩm hay là tính cách anh đều thích, chỉ cần đủ năng lực, nhất định cô ấy sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của anh!  

Sau khi đi ra ngoài, một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ sẵn ở cổng.  

Trương Minh Vũ kéo Vương Vũ Nam ngồi lên xe.  

Chiếc xe khởi động, đi thẳng đến khách sạn Hồng Thái. 
 
Chương 284: Anh nhanh chóng xử lý xong đống giấy tờ


Mười lăm phút sau, Trương Minh Vũ đưa theo Vương Vũ Nam xuống xe.  

Anh cười nói: "Đây là nơi sau này cô sẽ làm, có cảm giác gì không?"  

Vương Vũ Nam sững người.  

Cô ấy ngẩng đầu nhìn kỹ lại, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.  

"Anh... anh là... anh là chủ của khách sạn Hồng Thái? Tôi..."  

Vương Vũ Nam kích động đến mức nói lắp ba lắp bắp, cô mừng như điên: "Khi tôi còn học đại học, ước mơ lớn nhất của tôi là được làm việc trong khách sạn Hồng Thái".  

"Tôi... tôi cũng chưa bao giờ thấy khách sạn Hồng Thái tuyển người! Tôi..."  

Nói đến cuối, Vương Vũ Nam kích động đến mức suýt khóc.  

Dù sao bốn năm học quản trị khách sạn, cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vui là được rồi, lần này phải chăm chỉ làm việc nhé, còn công việc cụ thể thế nào đến lúc đó tôi sẽ nói".  

"Vâng!"  

"Cái gì tôi cũng làm được!"  

Vương Vũ Nam không hề do dự nói, cô ấy kích động đến mức run rẩy!  

Trương Minh Vũ đưa Vương Vũ Nam đi vào trong khách sạn.  

"Wow! Khách sạn này tuyệt quá!"  

Sau khi đi vào trong Vương Vũ Nam lập tức cảm thán.  

Trương Minh Vũ hài lòng.  

Cho dù có nói thế nào, đây cũng được coi là nhận được sự công nhận của người trong ngành!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô đi dạo một lúc, làm quen nơi này, tôi đi giải quyết một số việc".  

"Vâng!"  

Vương Vũ Nam chẳng hề do dự, đồng ý luôn!  

Trương Minh Vũ cũng không chần chừ nữa, anh đi thẳng vào văn phòng của mình.  

Thư ký Ngô đi đến, đưa cho anh một đống tài liệu.  

Buổi đấu giá bắt đầu lúc bốn giờ chiều, Trương Minh Vũ còn ba tiếng nữa, cũng không vội.  

Anh nhanh chóng xử lý xong đống giấy tờ.  

Thiết kế của Hàn Thất Thất rất có tác dụng, doanh thu của khách sạn tăng lên rõ ràng.  

Ùng ục.  

Bụng anh kêu lên hai tiếng.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới đặt giấy tờ xuống, đi vào thang máy xuống tầng một.
 
Chương 285: Món ăn đều đã được bưng lên!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh gọi nhân viên phục vụ, chọn hai món rồi ngồi vào bàn trong góc.  

Ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ra Vương Vũ Nam đang phấn khởi đi dạo khắp nơi.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu cười nói: "Lại đây ăn miếng cơm đã".  

Vương Vũ Nam sững sờ, chạy bước nhỏ đến, ngượng ngùng đáp: "Không cần đâu ạ, tôi tự ăn là được".  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt: "Bảo cô ngồi xuống thì cô cứ ngồi xuống đi".  

"À... dạ".  

Vương Vũ Nam kích động nhìn Trương Minh Vũ, lúc này mới từ từ ngồi xuống trước mặt anh.  

Trương Minh Vũ nổi hứng hỏi: "Sao vậy? Có ý tưởng gì chưa?"  

Vương Vũ Nam kích động nói: "Thiết kế..."  

Nhưng còn chưa nói xong đã bị Trương Minh Vũ cắt lời, anh khó chịu nói: "Không cần nói ưu điểm, nói khuyết điểm đi".  

Vương Vũ Nam dí dỏm thè lưỡi nói: "Khuyết điểm... chỉ có một vấn đề nhỏ".  

"Mùi nhà vệ sinh hơi nặng, nhân viên phục vụ hơi ít, ban nãy khách muốn tìm nhân viên phục vụ nhưng không tìm được".  

"Với cả... hơi thiếu một chút điểm sáng".  

Trương Minh Vũ suy nghĩ gật đầu.  

Nhưng chuyện điểm sáng khiến anh nhíu mày, anh cười hỏi: "Cô bảo thiếu điểm sáng nào?"  

Vương Vũ Nam ngây thơ mỉm cười: "Nếu có nhiều điểm sáng thì có thể thu hút được nhiều khách hàng hơn".  

"Ví dụ món nào đó nơi khác không có, hoặc là những cái khách sạn khác không có mình lại có thì khách hàng sẽ cần mình".  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức nhíu mày.  

Anh cảm thấy mình nhặt được bảo vật rồi!  

Vương Vũ Nam chỉ nói hai câu mà đã chứng minh được thực lực của mình!  

Sau đó mắt Trương Minh Vũ lại sáng lên!  

Vốn đang lo lắng không biết phải dùng thân phận của ai để tham gia đấu giá, Vương Vũ Nam chẳng phải lựa chọn không tồi sao?  

Nghĩ đến đây Trương Minh Vũ bắt đầu hứng khởi.  

Anh quyết định rồi, nhất định phải bồi dưỡng Vương Vũ Nam để cô đại diện cho mình!  

Như vậy, anh cũng tiện đứng sau bức màn!  

Món ăn đều đã được bưng lên!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 286: Sát muối vào vết thương!


Người xuất hiện chẳng phải ai khác, mà là Lâm Kiều Hân!  

Trương Minh Vũ vẫn hơi nghi hoặc, dù sao cũng là đấu giá nhà, liên quan gì đến Lâm Kiều Hân?  

Mặc dù nghi ngờ, nhưng Trương Minh Vũ vẫn bước nhanh về phía tòa nhà văn phòng.  

Không biết Lâm Kiều Hân đưa gì cho người gác cổng, sau đó bước nhanh vào tòa nhà.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh.  

Lúc này bên ngoài tòa văn phòng có rất nhiều xe sang.  

Rõ ràng lần này cạnh tranh rất khốc liệt!  

Nhưng vừa định bước vào, đằng sau đã vang lên giọng nói giễu cợt: "Ê, chẳng phải là con rể nhà họ Lâm kia sao? Không ngờ lại gặp anh ở đây đấy!"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Quay đầu lại nhìn chỉ thấy một gã thanh niên đưa theo hai tay vệ sĩ đang lại gần, khỏe miệng hắn mỉm cười đầy ẩn ý.  

Nhìn kỹ lại, Trương Minh Vũ mới nhớ ra.  

Đây chẳng phải là Hà Gia Hoa bạn học của Lâm Kiều Hân sao?  

Trương Minh Vũ mỉm cười tươi rói: "Trùng hợp nhỉ, lại gặp nhau rồi".  

Ánh mắt Hà Gia Hoa lóe lên tia rét lạnh, chuyện lần trước hắn còn chưa hả giận đâu, không ngờ gặp lại nhanh như vậy!  

Hắn soi xét nhìn Trương Minh Vũ, quần áo trên người anh vẫn cũ nát như vậy.  

Trên người Vương Vũ Nam cũng toàn hàng vỉa hè.  

Hà Gia Hoa đã điều tra rồi, Trương Minh Vũ thực sự là một tên nghèo!  

Chuyện chiếc Rolls Royce lần trước khiến hắn mất hết mặt mũi, lần này hắn sẽ không bỏ qua cho Trương Minh Vũ dễ dàng đâu!  

Hà Gia Hoa cười khẩy nói: "Sao vậy? Không lừa được tiền nên đến đây ăn xin à? Tin tức nhanh nhạy thật, sao biết hôm nay ở đây có nhiều người giàu có đến vậy?"  

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Biết anh Hà đến nên tôi đương nhiên phải đến chứ, có điều tiếc rằng không còn Rolls Royce nữa".  

Sát muối vào vết thương!  

Hà Gia Hoa híp mắt, lạnh lùng nói: "Chuyện lần trước không thể không nói anh rất cao tay, đến bây giờ tôi vẫn chưa điều tra được".  

"Có điều tiếc rằng lần này bên tổ chức là tập đoàn Đại Phú, không phải là nơi mà một thằng nhãi nhép như anh có thể qua cửa đâu!"  

"Muốn vào xin tiền thì phải có vé, vé anh đâu?"  

Vừa nói xong câu này, Trương Minh Vũ lập tức sững sờ.  

Buổi đấu giá... còn cần vé vào cửa?  

Vẻ mặt này của Trương Minh Vũ khiến Hà Gia Hoa cười điên cuồng, hắn nói: "Quả nhiên tôi đoán không sai, anh đến đây để lừa tiền! Tiếc rằng... không vào được, anh nói xem có tức không?"  

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Không tức, người phải tức là kẻ không có Rolls Royce cơ, lần trước tôi cũng vui lắm đấy!" 
 
Chương 287: "Nhìn cho rõ đi nhé!"


Hô hấp của Hà Gia Hoa bắt đầu trở nên dồn dập!  

Chuyện này là vết nhơ của cả đời hắn!  

Hà Gia Hoa lạnh lùng nói: "Hừ! Muốn vào trong lừa tiền cũng được, tôi có vé vào cửa, chỉ cần anh dập đầu trước mặt tôi một cái, tôi sẽ bố thí cho anh".  

"Thấy thế nào?"  

Nói xong, Hà Gia Hoa liền lấy vé vào cửa của mình ra.  

Trương Minh Vũ cũng nghiêm túc hỏi: "Anh có bệnh à? Có bệnh phải đến bệnh viện chữa chứ, anh đến buổi đấu giá làm gì?"  

"Anh..."  

Lồ ng ngực Hà Gia Hoa bắt đầu phập phồng lên xuống, lửa giận trong mắt như bắn ra!  

Vương Vũ Nam cũng tỏ vẻ khó hiểu.  

Trương Minh Vũ... thực sự không có vé vào cửa sao?  

Một lúc sau, Hà Gia Hoa lạnh lùng nói: "Thằng khốn, tôi chỉ muốn cho anh thấy khác biệt giữa chúng ta thôi!"  

"Nhìn cho rõ đi nhé!"  

Nói xong liền dẫn hai tên vệ sĩ đi vào trong.  

Đưa vé cho bảo vệ ở cổng.  

Bảo vệ nhận vé nhìn qua liền cung kính cúi người: "Anh Hà, mời vào!"  

Khóe miệng Hà Gia Hoa khẽ lộ ra nụ cười đắc ý, anh quay người rời đi.  

Đi được hai bước, Hà Gia Hoa quay đầu nhìn lại, chế giễu: "Biết khoảng cách giữa tôi và anh chưa?"  

Trương Minh Vũ cười ha ha lắc đầu nói: "Chưa, có khoảng cách gì sao?"  

Hà Gia Hoa tức điên người nói: "Tôi được vào! Anh không được vào! Đây chính là khoảng cách!"  

Giọng nói quá to thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.  

Trương Minh Vũ tiến lên hai bước, cười nói: "Tôi cũng có thể vào, tôi mà vào được thì anh làm thế nào?"  

"Ha ha ha!"  

Ánh mắt của Hà Gia Hoa lộ ra ý cười khinh bỉ, anh cười khẩy: "Anh nghĩ đây là khách sạn Cách Lâm à? Anh nói lừa là lừa được?”  

Nói xong, liền búng ngón tay!  

Vệ sĩ đứng bên mở mấy chiếc cặp táp ra, cười nói: "Anh mà đi vào được thì mười triệu này sẽ là của anh!"  

Hít!  

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên tiếng hít sâu! 
 
Chương 288: Thực sự không vào được sao?


Hà Gia Hoa bị chọc tức đến mức nhũn não rồi, trong đầu chỉ có một chuyện đó là sỉ nhục Trương Minh Vũ!  

Mắt Trương Minh Vũ sáng lên!  

Mười triệu đó!  

Não tên Hà Gia Hoa có vấn đề à?  

Chẳng mấy chốc Hà Gia Hoa tiếp tục nói: "Nếu như anh không vào được, anh phải quỳ xuống dập đầu hai cái, có dám không?"  

Trong lời nói đầy vẻ khiêu khích!  

Mọi người xung quanh bắt đầu vây lại, chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán sôi nổi.  

Mọi người nhanh chóng hiểu tình hình.  

Ánh mắt của họ khi nhìn Trương Minh Vũ cũng tràn ngập vẻ khinh bỉ.  

Bọn họ đương nhiên sẽ khịt mũi coi thường mấy tên lừa đảo!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được thôi!"  

"Ha ha ha!"  

Lời vừa dứt, Hà Gia Hoa lập tức cười điên cuồng, lạnh lùng nói: "Được! Đây là do anh đồng ý ấy nhé! Mọi người cũng nghe thấy rồi đấy! Mọi người làm chứng cho chúng tôi nhé!"  

"Nếu như anh nói mà không làm thì đừng trách tôi không khách khí!"  

Hắn đã đạt được mục đích!  

Hắn đã nhìn thấy Lâm Kiều Hân đi vào rồi.  

Không có nhà họ Lâm, Trương Minh Vũ không có cơ hội đi vào đâu!  

“Đúng, chúng tôi làm chứng!"  

"Phải bắt tên lừa đảo này lại! Nhất định hắn giả giàu đến đây để lừa đảo con gái nhà người ta!"  

"Loại hành vi này quá kinh tởm, vừa hay để cô gái kia thấy được bộ mặt xấu xí của hắn!"  

...  

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi.  

Họ nói này nói nọ.  

Vương Vũ Nam trợn trừng mắt, vô cùng hoang mang.  

Trương Minh Vũ... sao lại trở thành tên lừa đảo rồi?  

Thực sự không vào được sao?  

Hà Gia Hoa nghe thấy vậy càng đắc ý hơn, hắn cười nói: "Bây giờ chúng ta đã thành lập giao kèo rồi, anh đưa vé ra đây".  

Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi không có vé".  

Anh vừa nói xong, mọi người lập tức sững sờ! 
 
Chương 289: Trên mặt anh ta đầy vẻ phẫn nộ!


Không có vé còn dám đặt cược?  

Tên này bị điên à?  

Ánh mắt khinh bỉ của bọn họ lại đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!  

Vương Vũ Nam cũng sững sờ, ánh mắt đầy vẻ bối rối.  

Hà Gia Hoa cười điên cuồng: "Không vào được chứ gì? Được thôi, quỳ xuống dập đầu đi, anh đồng ý rồi mà!"  

"Anh mà nuốt lời thì đừng trách tôi không khách khí!  

Vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ tiến lên một bước!  

Khí thế hùng hồn!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ai bảo không có vé thì không vào được?"  

Vừa nói xong, mọi người liền cười vang trời!  

"Mẹ kiếp, anh nghĩ đây là nhà tắm công cộng à? Đây là buổi đấu giá của tập đoàn Đại Phú!"  

"Buồn cười quá, tên ngu này bị sao vậy? Không có vé mà cũng dám cược?"  

"Cô gái kia, cô thấy hắn là loại người gì chưa? Đừng có bị lừa nữa!"  

...  

Mọi người lại bàn tán xôn xao, ánh mắt của ai cũng tràn ngập vẻ khinh thường!  

Vương Vũ Nam mê man không hiểu.  

Hà Gia Hoa càng kiêu ngạo hơn, hắn lạnh lùng nói: "Không có vé mà cũng đòi vào? Anh nghĩ anh là ai vậy?"  

"Đừng nói vớ vẩn nữa! Mau quỳ xuống cho tôi!"  

Nói xong câu này, trong lòng hắn càng đắc ý hơn!  

Cuối cùng cũng bỏ được cục tức này đi rồi!  

Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói sốt ruột vang lên: "Tên nào không có mắt dám chặn cậu Minh Vũ ở đây vậy?"

Lời này vừa dứt, mọi người liền sững người!  

Quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang xông ra khỏi tòa nhà.  

Trên mặt anh ta đầy vẻ phẫn nộ!  

"Phó hội trưởng Chu? Sao ông ta lại ra đây?"  

"Ban nãy ông ta vừa nói gì vậy? Cậu Minh Vũ? Gọi ai vậy?"  

...  

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.  

Hà Gia Hoa cũng sững sờ, trong ánh mắt lóe lên sự hoang mang.  

Một giây sau, phó hội trưởng Chu bước nhanh đến trước mặt Trương Minh Vũ, cung kính nói: "Cậu Minh Vũ, xin lỗi cậu, tôi không biết cậu đến sớm vậy! Thực sự xin lỗi!" 
 
Chương 290: Mãi mà không hoàn hồn được!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta vừa nói vừa cúi người, trên mặt đầy vẻ day dứt.  

Hành động này khiến mọi người đều sững sờ!  

Phó hội trưởng Chu cung kính như vậy với Trương Minh Vũ sao?  

Chuyện này...  

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ai ai cũng há hốc mồm!  

Hà Gia Hoa cũng sững sờ!  

Như bị sét đánh ngang tai!  

Sao có thể chứ!  

Mắt Vương Vũ Nam sáng lên, sùng bái nhìn Trương Minh Vũ.  

Ngay lúc này mọi nghi ngờ trong lòng đều tan thành mấy khói!  

Nhưng Trương Minh Vũ chỉ cảm thấy bất lực.  

Lần này đến anh vốn chỉ định đứng sau điều khiển mọi chuyện, để Vương Vũ Nam đứng ra phụ trách.  

Nhưng bây giờ phó hội trưởng Chu làm vậy...  

Haizz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài, ngại ngùng mỉm cười: "À... ha ha, không sao, tôi cũng vừa mới tới".  

Phó hội trưởng Chu thở phào nhẹ nhõm.  

Ông ta tức giận hét vào hai tên bảo vệ: "Hai người mù à? Hôm nay tôi dặn cái gì mấy người quên hết rồi chắc?"  

"Sau khi đi về thu dọn đồ đạc cút cho tôi!"  

Hai bảo vệ lập tức trợn tròn mắt, lộ vẻ sợ hãi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần trách bọn họ, tôi còn chưa đi qua mà".  

Phó hội trưởng Chu sững sờ, cung kính cúi người, cười đáp: "Mời! Mời cậu Minh Vũ!"  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, đi vào trong.  

Hai tên bảo vệ gập người chín mươi độ, vô cùng cảm kích!  

Mọi người xung quanh đều sững sờ!  

Mãi mà không hoàn hồn được!  

Ánh mắt của ai cũng lộ vẻ khiếp sợ!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 291: "Mày cứ đợi đấy!"


Nhưng còn chưa nghĩ xong, hai tên bảo vệ đứng cạnh đã xông đến chỗ Hà Gia Hoa.  

Họ không nói lời nào cầm lấy cặp táp đựng tiền.  

Hai tên vệ sĩ sững người, không biết làm thế nào.  

Hà Gia Hoa gầm lên: "Mẹ kiếp đó là tiền của ông đây! Mấy người dám cướp tiền của tôi à?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chẳng nhẽ anh Hà quên giao ước ban nãy của chúng ta rồi à?"  

"Anh..."  

Hà Gia Hoa bừng tỉnh, khóe miệng giật lên liên hồi.  

Vừa định tìm lý do để bào chữa, nhưng bên cạnh đã vang lên tiếng bàn tán.  

"Chúng tôi có thể làm chứng! Cậu Hà đây đang muốn lật lọng sao?”  

"Không ngờ đường đường cậu chủ nhà họ Hà mà lại là loại người như vậy! Không cược được còn thích cược! Đúng là mất mặt nhà họ Hà!”  

"Chậc chậc chậc, Hà Gia Hoa này đúng chỉ đến thế thôi!"  

...  

Mấy lời bàn tán chói tai lọt vào tai Hà Gia Hoa.  

Mẹ nó!  

Hà Gia Hoa bực bội điên người, giận mà không có chỗ phát tiết!  

Nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nói được gì.  

Mười triệu không lớn, nhưng nếu lật lọng thì danh tiếng nhà họ Hà sẽ đi tong!  

Hà Gia Hoa cố nén lửa giận, hắn cười khẩy: "Được, tôi quên mất, bổn thiếu gia thưởng cho anh mười triệu này, sau này đừng có đi lừa đảo nữa!"  

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Cảm ơn anh Hà đã tặng, có điều tôi vẫn phải đi lừa đảo tiếp nha!"  

"Lừa thêm mấy lần như này, chẳng phải tôi mới có tiền mua Rolls Royce để sao?"  

Nói xong anh liền cầm tiền đi vào trong.  

Hà Gia Hoa cuộn chặt nắm đấm, lửa giận trong mắt như sắp phun ra đến nơi!  

"Mày cứ đợi đấy!"  

Bốn chữ này như được phun ra từ kẽ răng của Hà Gia Hoa!  

Trương Minh Vũ cũng không biết.  

Biết cũng chẳng quan tâm, dù sao người muốn giết anh nhiều lắm.  

Sau khi vào tòa nhà, hai người đi vào phòng đấu giá dưới sự dẫn đường của hai nhân viên bảo vệ.  

Phó hội trưởng Chu cũng đi sát theo sau.  

Sau khi vào hội trường, Trương Minh Vũ nhìn qua một vòng, trong lòng thầm cảm thán độ giàu có của tập đoàn Đại Phú.
 
Chương 292: Bên trong cái gì cũng có


Một phòng đấu giá khí phái như vậy!  

Ở chính giữa có một đài đấu giá, đằng trước đài đấu giá xếp mười mấy dãy ghế sofa đắt tiền, theo hình rẻ quạt.  

Càng về sau càng cao.  

Mà ở vị trí hai bên của tầng hai còn có hai phòng riêng!  

Trương Minh Vũ vừa định tìm chỗ ngồi xuống liền bị phó hội trưởng Chu ngăn lại, ông ta nịnh nọt cười: "Cậu Minh Vũ, chỗ của cậu ở bên này".  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Yên lặng đưa Vương Vũ Nam đi theo.  

Phó hội trưởng Chu nhanh chóng đưa hai người đến phòng riêng thứ nhất phía tay trái.  

Sau khi đi vào trong, Trương Minh Vũ trố mắt nghẹn họng.  

Bên trong cái gì cũng có.  

Ghế sofa đắt tiền, trà, tranh chữ của người nổi tiếng với đủ loại rượu vang đắt tiền...  

Trên biển phòng còn viết một chữ "Thiên".  

Vương Vũ Nam cũng sững sờ, mắt như lóe sáng.  

Phó hội trưởng Chu cung kính nói: "Cậu Minh Vũ ngồi nghỉ một lát, buổi đấu giá sẽ được bắt đầu ngay đây, tôi đi ra ngoài trước để xử lý chút chuyện".  

Trương Minh Vũ khách khí cười nói: "Được, ông đi đi".  

Phó hội trưởng Chu không do dự nữa, ông ta xoay người đi ra khỏi phòng riêng, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.  

Trương Minh Vũ đứng bên cửa sổ nhìn xung quanh phát hiện ra chỗ này rất tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ hội trường đấu giá.  

Trần Đại Phú... thú vị đấy.  

Trương Minh Vũ cười tươi, ngồi xuống ghế sofa.  

Nhìn lại một lượt, mắt anh dừng lại ở bóng người đang ở giữa phòng.  

Lâm Kiều Hân?  

Nhìn kỹ lại, bên cạnh Lâm Kiều Hân không có ai.  

Anh cũng rất hiếu kỳ không biết Lâm Kiều Hân đến đây làm gì?  

Dù sao với tình hình bây giờ, nhà họ Lâm cũng không cần thiết mua tòa nhà, hơn nữa cũng chẳng có năng lực để mua...  

Anh lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, im lặng ngồi xuống hàng ghế phía sau.  

Tuy đã lộ rồi nhưng cái gì nên giấu thì vẫn nên giấu, dù sao vẫn có nhiều người chưa nhìn thấy.  

Mọi người bên ngoài cũng dần dần vào trong.  

Trương Minh Vũ không vội, im lặng ngồi trên ghế.  

Vương Vũ Nam vô cùng biết ý, cô ấy rót cho Trương Minh Vũ một chén trà đưa đến tận tay anh.
 
Chương 293: Mỗi món đồ đều có giá trị vài trăm nghìn!


Trương Minh Vũ cười nói: "Cảm ơn".  

Vương Vũ Nam vội vàng ngồi về chỗ của mình, lặng lẽ chờ đợi.  

Trương Minh Vũ im lặng hưởng thụ.  

Ngẩng đầu nhìn phát hiện ra trong phòng đối diện mình có mấy bóng người.  

Hà Gia Hoa nằm trong số đó.  

Một giây sau, giọng nói nặng nề vang lên: "Mời các vị ổn định chỗ ngồi, buổi đấu giá của chúng ta sắp bắt đầu rồi".

Lời này vừa được thốt ra, toàn bộ hội trường tức thì lặng ngắt như tờ.  

Mặc dù người tới được nơi này không phải là hạng giàu sang thì cũng phải có quyền thế nhưng dẫu sao, bên chủ trì là tập đoàn Đại Phú, ai dám không nể mặt?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Cô đi ra ngồi phía trước đi, cầm lấy bảng báo giá của mình, khi nào tôi bảo cô giơ thì hẵng giơ lên".  

"Hả?"  

Vương Vũ Nam kinh ngạc ra mặt.  

Nhưng cô ấy vẫn nghe lời bước tới, câu nệ ngồi xuống ghế sofa.  

Chẳng mấy chốc, người chủ trì đã lên tiếng, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.  

Nhưng buổi đấu giá hôm nay không chỉ bán đấu giá một tòa nhà mà còn có rất nhiều đồ vật giá trị, tất cả đều do một công ty con riêng biệt dưới trướng Trần Đại Phú thu mua mang tới.  

Hội trường này cũng đặc biệt được thành lập vì công ty đó.  

Tòa nhà kia chỉ là tiện thể dịp này mang ra bán đấu giá mà thôi.  

Phía trước đã xuất hiện một đống đồ hỗn tạp, có cả đồ cổ bằng phỉ thúy gì đó, Trương Minh Vũ không có hứng thú, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt.  

Người bên dưới lại hừng hực khí thế tranh đoạt.  

Nửa giờ nhanh chóng trôi qua, đã có hơn chục món đồ được bán ra.  

Mỗi món đồ đều có giá trị vài trăm nghìn!  

Ngay khi Trương Minh Vũ cảm thấy nhàm chán quá mức, người chủ trì lại đã lên tiếng: "Tiếp theo đây mới là trọng điểm của buổi đấu giá hôm nay, đó chính là tòa nhà mới được đưa vào sử dụng của công ty chúng tôi ở khu phố trung tâm phía Bắc thành phố".  

"Thông tin chi tiết xin mời các vị xem trên màn hình".  

Người chủ trì vừa dứt lời, thông tin chi tiết về tòa nhà được đấu giá đã hiện lên trên màn hình phía sau.  

Trương Minh Vũ lập tức nổi hứng, vội ngồi ngay ngắn lại, thận trọng đọc từng dòng.  

Vương Vũ Nam cũng cặn kẽ dò từng số liệu.  

Người bên dưới cũng nhao nhao nghị luận, dường như đều rất hưng phấn.
 
Chương 294: Vậy mà chỉ là một cô nhóc...


Năm phút sau, người chủ trì lại lên tiếng: "Vật phẩm đấu giá lần này có giá khởi điểm là bảy triệu năm trăm nghìn, mỗi lần tăng giá tối thiểu một trăm nghìn, mời các vị bắt đầu".  

Người chủ trì vừa dứt lời, bên dưới đã sôi lên sùng sục.  

"Bảy triệu sáu trăm nghìn".  

"Bảy triệu tám trăm nghìn".  

"Tám triệu."  

...  

Rất nhiều người đều ồn ào tham gia tăng giá, cả đám đều hưng phấn sáng rực mắt.  

Có người vốn không theo nghề này nhưng đối với kẻ có tiền thì dạng tòa nhà thương mại thế này, mua được đều có thể kiếm lãi!  

Vì thế, đương nhiên không ai chịu bỏ qua cơ hội!  

Nháy mắt, giá bán đã lên tới mười lăm triệu.  

Trương Minh Vũ không nóng ruột, chỉ lẳng lặng đợi.  

Anh biết, còn rất lâu mới có thể kết thúc phiên đấu giá này.  

Mãi đến khi giá bị đẩy lên tới hai mươi ba triệu, âm thanh gọi giá mới chậm rãi dừng lại.  

Bởi nếu cao hơn nữa thì đã vượt quá năng lực chi trả của bọn họ rồi.  

"Hai mươi ba triệu, còn vị nào ra giá cao hơn không?"  

"Hai mươi ba triệu lần thứ nhất!"  

Người chủ trì cất giọng hô to.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, nói: "Báo giá".  

Vương Vũ Nam hoàn toàn không có bất kì do dự nào, lập tức nhấc bảng báo giá.  

Người chủ trì kích động nói: "Phòng vip chữ Thiên ra giá hai mươi ba triệu hai trăm nghìn".  

Lời vừa thốt ra, bên dưới lập tức ồ cả lên.  

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ lầu hai.  

Bọn họ đều rất tò mò, không biết người có thể lấy được vị trí trong phòng vip chữ Thiên kia rốt cuộc là ai.  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân cũng lóe lên đầy hưng phấn.  

Nhưng khi thấy rõ Vương Vũ Nam, ai nấy đều ngây ngẩn người ra.  

Vậy mà chỉ là một cô nhóc...  

Quần áo mộc mạc, trang điểm nhạt, rõ ràng chỉ như một cô em gái nhỏ nhà bên thôi...  

Ấy thế mà lại có thể vào phòng vip chữ Thiên?  
 
Chương 295: "Xin các vị đừng đùa tôi nữa!"


Sau mấy giây sững sờ, người chủ trì lại cất giọng: "Quý khách ở phòng vip chữ Địa ra giá hai mươi ba triệu ba trăm nghìn!"  

Mọi người lại một lần nữa sửng sốt.  

Trương Minh Vũ cũng ngẩng đầu nhìn qua, phòng đang giơ bảng lại chính là vị trí của Hà Gia Hoa!  

Hà Gia Hoa ngồi trên sofa đặt bên cửa sổ, ánh mắt khinh thường bắn về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng ra lệnh: "Báo giá tiếp!"  

Vương Vũ Nam không hề do dự, lại nhấc bảng báo giá.  

"Phòng vip chữ Thiên ra giá hai mươi ba triệu bốn trăm nghìn".  

"Phòng vip chữ Địa ra giá hai mươi ba triệu năm trăm nghìn".  

"Hai mươi ba triệu sáu trăm... bảy trăm... tám... chín... hai mươi bốn triệu..."  

Người chủ trì đã hoa cả mắt, hốt hoảng nói: "Xin chậm lại chút ạ, xin chậm lại chút, tôi rối cả mắt lên rồi..."  

Những người ngồi bên dưới cũng ngơ ra.  

Trương Minh Vũ và Hà Gia Hoa nhìn nhau qua cửa sổ, nhưng người bên dưới lại không thấy được Trương Minh Vũ, chỉ có thể nhìn đến Vương Vũ Nam đang giơ bảng báo giá.  

Hà Gia Hoa cười lạnh, nói: "Chơi kiểu này có gì thú vị, chúng ta tăng một triệu mỗi lần đi, dám chơi không?"  

Giọng điệu hắn nghe hết sức hùng hồn khí phách.  

Vương Vũ Nam đã luống cuống cả lên, tình cảnh gay gắt thế này, cô ta chưa từng gặp.  

Trương Minh Vũ lại chỉ cười ha hả, bảo: "Không cần lo lắng, tôi nói sao thì cô nói lại là được".  

Vương Vũ Nam rất run nhưng vẫn gật đầu.  

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Được".  

Vương Vũ Nam liền lặp lại, đáp lời Hà Gia Hoa như thế.  

Hà Gia Hoa bèn nhẹ nhàng nâng tay.  

Người chủ trì vội vàng hô: "A... Phòng vip chữ Địa ra giá hai mươi... lăm triệu!"  

"Phòng vip chữ Thiên ra giá hai mươi sáu triệu".  

"Hai mươi bảy triệu... hai mươi tám triệu... hai mươi chín... ba mươi..."  

"Xin các vị đừng đùa tôi nữa!"  

Người chủ trì đã sắp sợ phát điên.  

Đám người xem bên dưới cũng đã choáng váng!  

Chỉ trong chớp mắt, giá cả đã tăng lên tới hai mươi chín triệu! Mấy người này... tiền là lá đa đấy à?  

Vương Vũ Nam lại giơ bảng lần nữa.  
 
Chương 296: Anh cũng không có nhiều tiền như vậy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người chủ trì vội vàng hô: "Phòng vip chữ Thiên ra giá ba mươi mốt triệu!"  

Mọi người lập tức hít mạnh một hơi.  

Cái giá này đã thực sự vượt trên giá trị tòa nhà kia rồi.  

Hà Gia Hoa tiếp tục giơ bảng, ánh mắt châm chọc trước sau vẫn nhằm thẳng vào Trương Minh Vũ.  

Hắn không tin Trương Minh Vũ có thể vượt được mình.  

Vương Vũ Nam chậm rãi lên tiếng: "Anh Hà, so thế này nghe không thú vị lắm, chi bằng chúng ta tăng mười triệu mỗi lần đi, thế nào?"  

Những lời này, đương nhiên là do Trương Minh Vũ chỉ thị cô ấy nói.  

Trời đất!  

Đám người bên dưới lại một lần nữa hít hà thật mạnh.  

Tăng mỗi lần mười triệu?  

Hà Gia Hoa cười lạnh, nói bằng giọng điệu đùa giỡn: "Được, tôi đua! Hôm nay nếu tôi để vuột mất tòa nhà này, ông đây không theo họ Hà nữa!"  

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Hà Gia Hoa lập tức giơ bảng báo giá!  

Người chủ trì kích động hô: "Cậu Hà ra giá bốn mươi mốt triệu!"  

"Phòng vip chữ Thiên ra giá năm mươi triệu!"  

"Phòng vip chữ Địa ra giá sáu mươi triệu".  

"Phòng vip chữ Thiên ra giá bảy mươi triệu".  

"Phòng vip chữ Địa ra giá tám mươi triệu".  

"Phòng vip chữ Thiên ra giá chín mươi triệu".  

...  

Tất cả mọi người bên dưới đều đã đờ đẫn cả ra!  

Giá trị thực sự của tòa nhà này kém xa cái giá ấy!  

Vậy mà giờ đây giá đã bị đẩy lên tới chín mươi triệu? Bọn người kia điên hết rồi sao?  

Hà Gia Hoa thì còn đỡ, bởi nói sao thì nhà hắn cũng thuộc dạng có của cải, nhưng người trong phòng vip chữ Thiên kia dựa vào đâu?  

Thời điểm nâng giá tới chín mươi triệu cũng chỉ tạm dừng một lát.  

Trương Minh Vũ biết đã đến ngưỡng rồi, nhiều hơn nữa cũng không cần thiết, anh cũng không có nhiều tiền như vậy.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 297: Chẳng phải anh muốn đấu với tôi hay sao?"


Một trăm triệu..."  

Một trăm triệu!  

Điên rồi, điên hết rồi!  

Hà Gia Hoa cũng nhịn không nổi, khóe miệng giật giật mấy cái.  

Chơi tiếp thế này cảm giác hơi quá tay!  

Nhưng nhìn vẻ mặt cười cợt hết sức phách lối của Trương Minh Vũ, lửa giận trong lòng Hà Gia Hoa lại một lần nữa bùng lên.  

Một thằng vô dụng mà thôi, dựa vào đâu chứ?  

Lí trí Hà Gia Hoa đã bị cơn phẫn nộ che mờ, ánh mắt hắn toát ra những tia bén nhọn.  

Hà Gia Hoa cười lạnh một tiếng, quát: "Có gì không dám? Thứ rác rưởi vô dụng như anh cũng đòi tranh đoạt với tôi sao?"  

"Báo giá đi!"  

Hắn vừa dứt lời, gã vệ sĩ phía trước vội vã giơ bảng báo giá trong tay lên.  

Hà Gia Hoa cũng lập tức trưng ra vẻ ngạo nghễ không ai sánh bằng.  

Sắc mặt hắn thậm chí còn lộ vẻ khinh thường!  

Người chủ trì kích động đến nỗi suýt thì ném văng cả micro xuống đất, bởi tiền hoa hồng của mình cũng được trích phần trăm từ tiền đấu giá đấy.  

"Cậu Hà ở phòng vip chữ Địa ra giá một trăm chín mươi triệu!"  

Trời ạ!  

Người chủ trì vừa thông báo cái giá mới, khắp nơi lại vang lên tiếng hít hà sợ hãi.  

Cái giá này đã vượt qua giá trị thực của tòa nhà kia biết bao nhiêu lần rồi!  

Cả hội trường xôn xao tiếng bàn tán rì rầm.  

Hà Gia Hoa đắc ý vô cùng, lạnh lùng nói với Trương Minh Vũ: "Đến phiên anh!"  

Nhưng hắn chờ mãi, bên Trương Minh Vũ lại vẫn không có bất kì động thái nào.  

Người chủ trì tiếp tục hô: "Một trăm chín mươi triệu lần thứ nhất!"  

Hà Gia Hoa sửng sốt, lạnh giọng bảo: "Ra giá đi!"  

Người bên dưới cũng nghi hoặc dồn ánh nhìn về phía Vương Vũ Nam.  

Vương Vũ Nam ngây ngẩn người ra, ngại ngùng vô cùng.  

Người chủ trì lại cất tiếng: "Một trăm chín mươi triệu lần thứ hai!"  

Hà Gia Hoa đã đứng ngồi không yên, hắn tức giận quát: "Mẹ kiếp nhà anh, ra giá đi chứ! Chẳng phải anh muốn đấu với tôi hay sao?"  

Trương Minh Vũ bèn nói nhỏ với Vương Vũ Nam.  

Vương Vũ Nam cười ha hả, thuật lại: "Anh Hà quá lợi hại, tôi đây xấu hổ không dám so, đành nhường lại tòa nhà này cho anh Hà vậy".  

Giọng điệu và động tác của cô ấy học giống y như đúc. 
 
Chương 298: Cô ấy đã phục anh sát đất rồi!


Cô ấy vừa nói xong, tất cả đều choáng váng.  

Hà Gia Hoa lập tức trợn to mắt lên.  

Ngay sau đó, tiếng cười vang vọng khắp nơi.  

Mãi đến lúc này, bọn họ mới hiểu được, Vương Vũ Nam không có ý định tiếp tục đấu giá mà chỉ muốn cho Hà Gia Hoa hao thêm một khoản tiền.  

Mọi người đồng loạt dồn ánh mắt bội phục về phía Vương Vũ Nam.  

Chơi ác thật sự!  

Một câu nói trị giá một trăm triệu!  

Cuối cùng, Hà Gia Hoa cũng tỉnh táo lại, lòng hối hận khôn nguôi.  

Nhưng không đợi hắn nghĩ được gì thêm, người chủ trì đã kích động hô: "Một trăm chín mươi triệu lần thứ ba, bán!"  

Rầm!  

Chiếc búa hạ xuống, cán búa bằng gỗ cũng bị người chủ trì đập gãy đôi!  

Ực!  

Hà Gia Hoa chật vật nuốt nước miếng, cho tới lúc này, hắn mới nhận ra mình bị người ta chơi một vố!  

Lửa giận phừng phừng bừng lên trong lòng hắn.  

Vương Vũ Nam cũng nhịn không được bèn che miệng cười trộm, quay sang giơ ngón cái tán thưởng Trương Minh Vũ.  

Cô ấy đã phục anh sát đất rồi!  

Chỉ có Lâm Kiều Hân ngồi bên dưới đang ngẩn người, đáy mắt tràn đầy phức tạp.  

Lẽ nào... lại phải tới tìm Hà Gia Hoa để hợp tác sao?  

Nghĩ tới đây, cô chợt thấy lòng ngổn ngang trăm mối.  

Hà Gia Hoa lại không có tâm trạng nghĩ ngợi thêm, hắn siết chặt nắm tay, thân mình đã bắt đầu run rẩy.  

Một trăm triệu!  

Mất trắng một trăm triệu!  

A!  

Hà Gia Hoa tức giận vô cùng, ánh mắt hừng hực lửa giận như sắp phun trào.  

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ đành nhẫn nhịn.  

Người chủ trì kích động nói: "Vâng thưa quý vị, buổi đấu giá hôm nay đến đây là kết thúc. Tiếp theo xin mời phó hội trưởng Chu lên đây ạ!"  

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay.  

Hà Gia Hoa oán độc nhìn về phía Trương Minh Vũ, nhưng nỗi hận này chỉ có thể nuốt ngược vào trong.  

Bất kể thế nào, lần này cũng coi như hắn đã thắng Trương Minh Vũ. 
 
Chương 299: Thế này thì ai mà chú ý tới được?


Trương Minh Vũ nhếch miệng nở một nụ cười.  

Mặc dù không mua được tòa nhà kia nhưng loại cảm giác gài bẫy người khác thế này thật là sảng khoái.  

Chốc lát sau, phó hội trưởng Chu đã lên đài, hắng giọng một cái rồi oang oang nói: "Tiếp theo đây xin mời các vị đã đấu giá thành công các vật phẩm của ngày hôm nay lên đài để kí hợp đồng và trả tiền."  

Ngay sau đó, hiện trường lại một lần nữa hỗn loạn, những cái tên được đọc đến đều lần lượt lên đài trả tiền.  

Lẽ ra đến công đoạn này rồi, những người không có phận sự có thể ra về.  

Nhưng hôm nay không ai bỏ về trước, ai cũng muốn xem xem Hà Gia Hoa lên đài trả tiền ra sao.  

Chỉ chốc lát, các vật phẩm đều đã được thanh toán xong, những người đấu giá thành công đều đã cầm theo đồ của mình về lại vị trí.  

Phó hội trưởng Chu tiếp tục nói: "Tiếp theo, xin mời cậu Hà Gia Hoa, người đã thắng trong cuộc đấu giá tòa nhà của chúng tôi lên đài kí hợp đồng và thanh toán".  

Mọi ánh mắt đều tập trung về phía Hà Gia Hoa, mắt ai nấy đều tràn đầy bỡn cợt.  

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hà Gia Hoa âm trầm đi lên.  

Trương Minh Vũ cũng hăng hái nhìn xuống đánh giá.  

Hà Gia Hoa lại lạnh lùng quét mắt về phía Vương Vũ Nam, giọng cực kì châm chọc: "Không có tiền thì đừng có ra đây sĩ diện, biết chưa?"  

Nói xong, hắn hậm hực cầm bút lên.  

Nhưng Hà Gia Hoa còn chưa kịp đặt bút kí, phó hội trưởng Chu đã nói ngay: "Xin cậu Hà đừng vội, tôi sợ cậu còn chưa thấy rõ".  

"Xin nhắc cậu một câu, tòa nhà chúng tôi bán đấu giá lần này cần bốn năm nữa mới có thể bàn giao phòng ở, chúng tôi vẫn chưa hoàn thành việc lắp đặt trang thiết bị".  

Ông ta vừa dứt lời, cây bút trong tay Hà Gia Hoa lập tức như chết sững.  

Bốn năm?  

Hà Gia Hoa khiếp sợ hỏi: "Bốn năm? Ông nói cần thêm bốn năm lúc nào?"  

Những người bên dưới đài cũng ngây ra.  

Trương Minh Vũ hào hứng chăm chú nhìn.  

Phó hội trưởng Chu khách khí cười nói: "Chúng tôi đã nói rõ trong bản thông tin chi tiết về tòa nhà này rồi".  

Nói xong, ông ta búng tay một cái.  

Trên màn ảnh lại xuất hiện bản giới thiệu tỉ mỉ về tòa nhà vừa rồi.  

Mọi người căng mắt tìm mãi mới phát hiện ở góc cuối cùng bên phải đúng là có một dòng chú thích bốn năm sau mới có thể bàn giao phòng ở.  

Chỉ có điều, vị trí này quá khuất tầm mắt, hơn nữa màu chữ còn rất giống phông nền.  

Thế này thì ai mà chú ý tới được?  

Sau đó, bên dưới lại một lần nữa vang lên những tiếng cười nhạo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom