Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1890


Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cơ thể lại rất “ngon”.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Nghĩ gì vậy chứ…  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ kéo tay của Hàn Thất Thất ra, đắp kín chăn cho cô ta.  

Sau khi xác nhận Hàn Thất Thất đã ổn định, lúc này anh mới xoay người rời đi.  

Nhưng vừa mới đi được mấy bước đã dừng lại lần nữa!  

Hàn Thất Thất vươn tay kéo lấy góc áo của anh…  

Ồ...  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: “Bà cô của tôi ơi, cô mau ngủ đi, tôi cũng phải về đi ngủ…”  

Nói xong, anh gỡ tay của Hàn Thất Thất xuống.  

Hàn Thất Thất nới lỏng tay, nhưng lại bắt được tay của Trương Minh Vũ nhanh như chớp.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Hàn Thất Thất đột nhiên kéo mạnh tay!  

Mẹ kiếp!  

Trong lòng Trương Minh Vũ đột nhiên hốt hoảng!  

Nhưng cơ thể lại lao thẳng về phía mép giường, trơ mắt nhìn khuôn mặt quyến rũ kia không ngừng tiến lại gần!  

Trương Minh Vũ giật mình, theo bản năng đè tay xuống mép giường thì cơ thể mới đứng vững được.  

Nhưng cánh tay của Hàn Thất Thất vẫn đang kéo mạnh.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ.  

Mộng du hả?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ mạnh mẽ nhét tay của Hàn Thất Thất vào trong chăn.  

Vừa định rời đi.  

Bỗng nhiên, Hàn Thất Thất chậm rãi mở mắt, trong mắt đầy vẻ mê man!  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.  

Nhưng còn chưa kịp phản ứng, Hàn Thất Thất đột nhiên đứng dậy, ôm lấy cổ của Trương Minh Vũ!  

Đây…  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Hương thơm mê người và mùi rượu điên cuồng xông vào mũi!  

Hàn Thất Thất mơ màng nói: “Nóng… tôi… tôi nóng quá…”  

Vừa nói cô ta vừa đưa tay kéo lấy cơ thể của Trương Minh Vũ!  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ mờ mịt!  

Phản ứng này…là…  

Không phải chứ?  

Trương Minh Vũ vội vàng đưa tay vào cổ Hàn Thất Thất.  

Cũng… không nóng mà…  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Cô đi tắm là mát mẻ ngay thôi, cô bắt lấy tôi cũng vô dụng…”  

Vừa nói anh vừa muốn tránh thoát.  

Nhưng ngay lúc này, Hàn Thất Thất lại kéo mạnh lần nữa, lôi thẳng Trương Minh Vũ lên trên giường!  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ bối rối.  

Sức mạnh ở đâu ra vậy?  

Trong lòng anh cũng trở nên nóng nảy.  

Hàn Thất Thất lại không hề do dự, khoảnh khắc Trương Minh Vũ nằm ở trên giường, Hàn Thất Thất lập tức đứng phắt dậy, đè lên người anh.  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt.  

Muốn dùng sức… nhưng lại sợ làm cô ta bị thương.  

Còn không dùng sức thì…  

Đang trong lúc vật lộn, Hàn Thất Thất đã đè lên người!  

Cơ thể căng chặt đè bẹp Trương Minh Vũ ở dưới!  

Một cảm giác mềm mại ập đến…  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Cô ta đang ép mình phạm tội sao?  

Nhưng…  

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất hoàn toàn nằm trên người Trương Minh Vũ!  

Không ngừng chuyển động!  

Hơi thở ấm áp điên cuồng ập lên người Trương Minh Vũ.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Thất Thất cũng đỏ bừng!  

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng điều chỉnh hô hấp, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải!  

Chẳng mấy chốc, đầu của Hàn Thất Thất đã tiến gần đến miệng của Trương Minh Vũ!  

Động tác như sắp hôn lên môi! 
 
Chương 1891


Mẹ nó! Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn hai mắt!  

Trong tình thế cấp bách…  

Anh dứt khoát đưa tay ấn thẳng xuống mặt của Hàn Thất Thất…  

“Ư ư… ư ư…”  

Hàn Thất Thất đột nhiên vùng vẫy lắc đầu.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng ấn khuôn mặt của Hàn Thất Thất xuống…  

Hàn Thất Thất bĩu môi, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ tức giận!  

Nhưng…  

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất lại vặn vẹo cơ thể lần nữa.  

Di chuyển lên trên!  

Mặc dù từ đầu đến cuối vẫn chưa tiếp xúc lần nào, nhưng cơ thể… vẫn luôn ma sát!  

Chết tiệt… đúng là đòi mạng!  

Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ.  

Uống say thì có gì tốt chứ?  

Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất rực lửa!  

Lại di chuyển lần nữa!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, khẽ quát: “Đừng động nữa!”  

Hả?  

Tiếng quát bất ngờ lập tức làm Hàn Thất Thất giật nảy mình.  

Động tác dừng lại trong vô thức!  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng, đẩy mạnh cơ thể Hàn Thất Thất sang một bên.  

Trương Minh Vũ mừng rỡ.  

Anh nhanh chóng đứng dậy, lao xuống giường!  

Lúc này Hàn Thất Thất mới tỉnh táo lại, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ tức giận!  

Tên khốn kiếp này!  

Trương Minh Vũ không do dự, xông thẳng về phía cửa.  

Bỗng nhiên, Hàn Thất Thất lại hét lên lần nữa: “A!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Lại sao nữa?  

Khi quay đầu nhìn lại, anh thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hàn Thất Thất đang không ngừng đến gần!  

Đây…  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hàn Thất Thất chạy nhanh rồi nhảy vọt lên!  

Tôi…  

Trương Minh Vũ bối rối!  

Cơ thể Hàn Thất Thất đã lao thẳng tới chỗ Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ tránh cũng không được, không tránh cũng không được!  

Đang trong lúc do dự, cơ thể của Hàn Thất Thất đã quặp vào hông của Trương Minh Vũ!  

Treo… cả người lên!  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm!  

Nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện trong mắt Hàn Thất Thất cũng tràn đầy vẻ ngượng ngùng!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sao lại tỉnh nhanh như vậy?  

Hàn Thất Thất khẽ cắn răng, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua vẻ kiên định!  

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất lại đến gần lần nữa!  

Trương Minh Vũ hoàn toàn bối rối!  

Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đè thẳng tay xuống trán của Hàn Thất Thất!   

Hàn Thất Thất vô cùng sốt ruột!  

Dù dùng sức thế nào cũng không thể đến gần!  

Đây…  

Hàn Thất Thất sốt ruột.  

Trương Minh Vũ không vui nó: “Chị đại của tôi ơi, có thể đừng nghịch nữa được không? Mau ngủ đi được không?”  

Nói xong anh lại lần nữa đi về phía mép giường.  

Hàn Thất Thất khẽ nghiến răng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ nóng nảy!  

Nhưng cuối cùng… cũng không biết nên nói gì.  

Có thể làm được như vậy đã là cực hạn của cô ta, thêm chút nữa…  

Haizz. 
 
Chương 1892


Cuối cùng, Hàn Thất Thất chỉ có thể yên lặng thở dài.  

Trương Minh Vũ cũng không phát hiện được gì, anh đi tới mép giường rồi đặt Hàn Thất Thất lên giường.  

Hàn Thất Thất bĩu môi, vẻ mặt như đi đưa đám.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn Hàn Thất Thất bấy giờ, đâu còn dáng vẻ say rượu?  

Chuyện này…  

Rốt cuộc là thế nào?  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang!  

Hàn Thất Thất yên lặng ngồi trên giường, không nói lời nào.  

Khuôn mặt đỏ bừng đã nhạt dần, vẻ mê man trong mắt cũng dần biến mất.  

Trương Minh Vũ sửng sốt nhìn lại.  

Sắc mặt biến đổi là sao chứ?  

Trương Minh Vũ mờ mịt hỏi: “Cô… không say à?”  

Hàn Thất Thất bĩu môi lẩm bẩm: “Hừ, thật sự không biết anh có phải là đàn ông hay không”.  

Hả?  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt!  

Câu nói này là sao…  

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.  

Hả?

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn gì mà nhìn?  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, một giọng nói trầm bỗng đột nhiên vang lên: "Bốp!"  

Chuyện này...  

Cơ thể Trương Minh Vũ bỗng căng chặt, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Kẻ thù đến rồi sao?  

Anh vừa định quay đầu lại...  

Đột nhiên, thanh niên dáng người cao lên tiếng với giọng điệu đùa giỡn: "Này! Thất Thất, cậu cũng không ổn! Sức hấp dẫn của cậu đâu cả rồi?"  

"Mạnh miệng quá rồi đấy!"  

Một cô gái đứng ra, cười rất vui vẻ nói: "Thất Thất, cậu thua rồi! Cậu phải giữ lời hứa đấy!"  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang!  

Anh quay đầu nhìn lại, mới phát hiện năm thanh niên vừa nãy đã xuất hiện ở cửa!  

Khuôn mặt ai cũng nở nụ cười!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng.  

Anh quay người lại.  

Hàn Thất Thất ngồi ở trên giường không nói gì, trên mặt tràn đầy vẻ bất mãn.  

Đột nhiên, đầu óc Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Thực hiện lời hứa của mình?  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ đột nhiên bừng tỉnh!  

Cuối cùng anh cũng hiểu ra.  

Chuyện vừa nãy hóa ra là... Hàn Thất Thất đang cá cược với bọn họ!  

Đặt cược xem... hai người có phát sinh quan hệ hay không?  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng anh bừng bừng lửa giận không cách nào kiềm chế!  

Biểu cảm tức giận thể hiện rõ trên khuôn mặt!  

Hừ!  

Hàn Thất Thất khẽ hừ một tiếng nói: "Được rồi, được rồi, các cậu thắng! Tôi sẽ giữ lời hứa, cô nương đây không phải là loại người thua mà không dám nhận!"  

"Chỉ là... lần này đừng trách tôi”.  

"Ai bảo tôi cứ khăng khăng chọn người đàn ông như vậy, ngoài anh ta ra, chọn bừa một người đàn ông nào khác cũng không thể cưỡng lại nổi”.  

Hừ!  

Nói xong cô ta khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng!  

Rất không hài lòng!  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.  

Quả nhiên là như vậy! 
 
Chương 1893


Thanh niên cao lớn bật cười giễu cợt: "Được rồi, được rồi, cậu đừng chém gió nữa, thua là thua!"  

“Đúng vậy, đúng vậy”.  

Mấy thanh niên khác cũng lên tiếng đồng tình.  

Sắc mặt của Hàn Thất Thất càng trở nên khó coi hơn!  

Cuối cùng, Hàn Thất Thất nhìn Trương Minh Vũ, bất mãn nói: "Đều tại anh! Tôi cũng không ăn thịt anh, anh quan hệ thân mật với tôi thì sao hả?"  

"Cô nương đây còn không sợ thiệt thòi, anh còn...”  

Rất ấm ức!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười khẩy.  

Anh thật không ngờ...  

Hàn Thất Thất đợi một lúc lâu, nhưng Trương Minh Vũ không phản ứng lại.  

Hả?  

Hàn Thất Thất sững sờ.  

Cô ta lẳng lặng đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ, đúng lúc nhìn thấy nụ cười khẩy của anh.  

Chuyện này...  

Không biết tại sao, Hàn Thất Thất đột nhiên có cảm giác hoảng sợ!  

Mấy thanh niên khác cũng nhận thấy điều kỳ lạ.  

Nụ cười dần thu lại...  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.  

Ừng ực!  

Hàn Thất Thất khó khăn nuốt nước bọt, yếu ớt hỏi: "Anh... sao vậy?"  

Cô ta thấy có gì đó không đúng lắm.  

Trương Minh Vũ hờ hững nói: "Không có gì, mọi người uống say rồi, đi ngủ sớm đi”.  

Nói xong, anh xoay người bước ra ngoài.  

Ồ...  

Hàn Thất Thất chết lặng.  

Mấy thanh niên cũng vô thức rời khỏi cửa.  

Hàn Thất Thất sốt sắng hét lên: "Trương Minh Vũ... anh... anh bị sao vậy? Đừng đi!"  

Trương Minh Vũ bước thẳng ra ngoài, như không nghe thấy gì!  

Mấy người thanh niên sững sờ.  

Hàn Thất Thất khẽ nghiến răng, trong lòng vô cùng lo lắng!  

Cô ta không biết tại sao mình lại sốt ruột như vậy.  

Nhưng... vẫn rất sốt ruột!  

Hàn Thất Thất vội vàng chạy theo.  

Thanh niên dáng người cao không khỏi lẩm bẩm: "Thất Thất, bạn của cậu thật nóng tính...”  

Hàn Thất Thất hét lên: “Tránh ra!"  

Nói xong, cô ta dùng sức đẩy thanh niên đó, lao nhanh ra ngoài!  

Trái tim đập loạn xạ!  

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất lao đến lối vào thang máy.  

Cửa thang máy vừa đóng lại.  

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng! Đợi thang máy chắc chắn không kịp!  

Cuối cùng, Hàn Thất Thất chạy đến cầu thang bộ, lao nhanh xuống!  

Không lâu sau, Hàn Thất Thất thở hồng hộc chạy đến cửa khách sạn.  

Cô ta liếc nhìn xung quanh……  

Đâu còn bóng dáng Trương Minh Vũ?  

Tim Hàn Thất Thất đập nhanh hơn, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Trương Minh Vũ.  

Một giọng điệu máy móc vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”  

Hàn Thất Thất tức giận cúp điện thoại!  

Cô ta quét mắt nhìn xung quanh...  

Haizz.  

Cuối cùng, Hàn Thất Thất chỉ đành im lặng thở dài.  

Chẳng biết tại sao, trái tim cô ta cảm thấy trống rỗng, hoảng sợ vô cớ...  

Nghĩ kỹ lại...  

Cuối cùng, Hàn Thất Thất chỉ đành thất thần bước vào xe của mình.  

... 
 
Chương 1894


Lúc này, Trương Minh Vũ đã ngồi trên chiếc Mercedes màu đen.  

Trên mặt anh vẫn mang theo vẻ tức giận.  

Anh không biết tại sao mình lại tức giận, nhưng thật sự rất khó chịu.  

Bị người khác trêu đùa như vậy...  

Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ nhiều.  

Anh lấy điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại đã hết pin.  

Lại không có điện...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng đại viện.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Long Tam lái xe biến mất khỏi tầm nhìn.  

Trương Minh Vũ bước vào trong.  

Trời đã khuya, đám vệ sĩ được huấn luyện trong sân đã về hết.  

Lúc này, đại viện yên tĩnh hiếm thấy.  

Trương Minh Vũ từ từ quan sát xung quanh.  

Mặc dù không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong tầm nhìn của mình, nhưng anh biết có rất nhiều người đang trốn xung quanh bức tường.  

Trương Minh Vũ chậm rãi chuyển ánh mắt sang bức tường bên cạnh cửa.  

Chỉ ở đây, không có ai mai phục.  

Lần trước, Trương Minh Vũ đã bảo Lâm Diểu đặt một vài cái bẫy ở đây.  

Khi nào mới có thể sử dụng?  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào biệt thự.  

Chẳng mấy chốc, anh đã bước đến cửa.  

Cốc cốc cốc.  

Trương Minh Vũ giơ tay gõ cửa.  

Ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng bước chân vội vã.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Vội như vậy làm gì chứ?  

Chẳng mấy chốc, cửa mở toang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ mỉm cười toe toét.  

Anh vừa định lên tiếng, đột nhiên chú ý tới khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy vẻ lo lắng.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, nói: "Anh đi ra ngoài sao không nói trước với tôi một tiếng, đi đâu cũng không nói với tôi, anh...”  

Lâm Kiều Hân không thể nói tiếp được nữa.  

Vô cùng sốt ruột!  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ phức tạp.  

Cô ấy…  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ áy náy nói: "Xin lỗi, à...”  

Anh muốn giải thích nhưng không biết nên nói như thế nào, không ngờ Lâm Kiều Hân lại lo lắng như vậy...  

Anh cảm nhận được sự trách cứ trong lời nói của Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân cũng sững sờ.  

Dù lo lắng nhưng cô chỉ muốn...  

Cô không ngờ Trương Minh Vũ lại nghiêm túc như vậy...  

Hai người nhìn nhau không nói nên lời, ngơ ngác đứng ở cửa.  

Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Anh... anh vào nhà trước đi đã”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Lâm Kiều Hân cũng nhanh chóng quay người bước vào.  

Trương Minh Vũ bước nhanh theo.  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm.  

Trương Minh Vũ ngồi đối diện, rất lúng túng.  

Không biết vì sao, trong lòng anh lại xuất hiện một ảo giác.  

Lúc này, anh giống như một người chồng vừa đi nhậu về, đang chờ vợ khiển trách...  

Cũng rất vui...  

Cả hai không ai lên tiếng, bầu không khí trong phòng lại trở nên im lặng.  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân bất mãn hỏi: "Anh... anh đi đâu về?"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Càng ngày càng giống vợ chồng thật sự.

Trương Minh Vũ bật cười ngây ngô, hơi sững sờ.  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, nói: "Anh... Anh nhìn gì mà nhìn, tôi đang hỏi anh đấy?”  

À...  

Trương Minh Vũ vừa như tỉnh mộng, cười nói: "À... Ra ngoài ăn tối, làm vài việc thôi”.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Cùng ai?"  

Trương Minh Vũ không nghĩ quá nhiều, trả lời: "Hàn Thất Thất”.  

Hàn Thất Thất hả?  

Lâm Kiều Hân sửng sốt, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ phức tạp.  

Tại sao? 
 
Chương 1895


Chẳng mấy chốc, khóe miệng Lâm Kiều Hân chậm rãi kéo xuống.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sao vậy?  

Lâm Kiều Hân cúi đầu không nói nữa.  

Trương Minh Vũ bối rối hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, mới hỏi: "Tại sao... lại đi ăn tối với cô ấy?"  

Để ăn tối với cô ấy... mà phải mạo hiểm lớn như vậy sao?  

Tôi... còn lo lắng cho anh lâu như vậy...  

Không hiểu sao trong lòng Lâm Kiều Hân đột nhiên có cảm giác khó chịu.  

Rất không thoải mái.  

Nhưng ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao.  

Không thể kiềm chế được...  

Đôi mắt Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức khi nghe những lời đó.  

Biểu cảm này, cộng với câu đó...  

Ghen sao?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cảm thấy không thể tin được.  

Anh cứ ngơ ngác nhìn cô.  

Thấy vậy, cảm giác khó chịu trong lòng Lâm Kiều Hân càng lúc càng mãnh liệt.  

Khó trả lời đến vậy sao?  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân cúi đầu, hờ hững nói: "Tôi chỉ buột miệng hỏi bừa thôi, vậy... anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi về phòng đây”.  

Nói xong, cô đứng dậy đi về phía cầu thang.  

Bước chân rất dồn dập.  

Ơ kìa...  

Lúc này Trương Minh Vũ mới từ từ có phản ứng.  

Khi anh định thần lại, Lâm Kiều Hân đã bắt đầu bước lên cầu thang.  

Trương Minh Vũ vội vàng đứng dậy, nôn nóng nói: "Chờ đã, đừng vội đi...”  

Anh vừa dứt lời, bước chân Lâm Kiều Hân lập tức dừng lại.  

Cô còn chưa kịp nghĩ nhiều.  

Dường như tất cả là phản ứng bản năng...  

Lâm Kiều Hân quay đầu lại với khuôn mặt không chút biểu cảm, yên lặng chờ đợi.  

Trương Minh Vũ giải thích: "Không phải tôi không muốn nói, mà vừa nãy tôi hơi ngạc nhiên với phản ứng của cô...”  

Nói xong anh mỉm cười thật thà.  

Phản ứng của tôi ư?  

Vẻ nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô quay lại đây đi, hôm nay chúng ta có thu hoạch rất lớn!"  

"Tôi sẽ từ từ nói cho cô nghe!"  

Nói xong, anh vẫy tay với Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.  

Với tính cách của cô, dù thế nào cô cũng sẽ không quay lại!  

Nhưng...  

Chẳng biết tại sao, trong lòng cô rất muốn biết đáp án.  

Cô như một bóng ma... từng bước lùi lại.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ nhoẻn miệng nở nụ cười.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân trở lại ghế sô pha, ngồi khoanh chân, thờ ơ nói: "Thu hoạch gì?”  

Giả vờ bình thản.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, ngồi xuống hào hứng nói: "Cô đoán xem hôm nay tôi tìm được mấy đối tác làm ăn?”  

Hả  

Vừa dứt lời, trong mắt Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Không phải... anh đi ăn tối với Hàn Thất Thất ư?  

Sao... còn có đối tác làm ăn?  

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mờ mịt hỏi: "Bao nhiêu?"  

Trương Minh Vũ vươn vai, đắc ý nói: "Năm!"  

Năm hả?  

Năm gì cơ?  

Lâm Kiều Hân thấy hơi khó hiểu.  

Trương Minh Vũ kích động nói: "Hôm nay chúng ta có thêm năm đối tác!"  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức trợn mắt há mồm!  

Rất hoang mang!  

Không phải đi ăn tối à? Đối tác... đâu ra vậy?  

Lâm Kiều Hân sững sờ hỏi: "Là... Hàn Thất Thất giới thiệu cho anh ư?"  

Nghĩ vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn một cách khó hiểu! Trương Minh Vũ lại trừng mắt không vui.  

Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Không phải sao? 
 
Chương 1896


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ kể lại với Lâm Kiều Hân đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.  

Tất nhiên, anh không nói về việc ở cùng Hàn Thất Thất trong khách sạn.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã kể xong.  

Lâm Kiều Hân hoàn toàn chết lặng, ngồi đó rất bối rối.  

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới hỏi: "Nói cách khác... hôm nay anh mời Hàn Thất Thất đi ăn tối chỉ để cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ thôi sao?"  

Hả?  

Nụ cười phấn khích trên mặt Trương Minh Vũ đông cứng lại.  

Câu hỏi này...  

Mình đã nói về năm đối tác lâu như vậy, sao Lâm Kiều Hân vẫn cứ hỏi về... Hàn Thất Thất?  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Đúng thế”.  

Tim Lâm Kiều Hân đập nhanh một cách khó hiểu.  

Vô cùng thoải mái!  

Trương Minh Vũ không vui nói: "Cô có thể tập trung sự chú ý vào các đối tác của chúng ta...”  

Ồ...  

Anh dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức lúng túng.  

Hình như... hơi thái quá...  

Lâm Kiều Hân gượng cười nói: "Vậy... chúc mừng anh”.  

Trương Minh Vũ buồn bực nói: "Chúc mừng tôi gì chứ? Phải là chúc mừng hai chúng ta!"  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lại ngơ ngác.  

Cùng chúc mừng ư?  

Trương Minh Vũ nở nụ cười xấu xa nói: "Thu hoạch của tôi chẳng phải cũng là thu hoạch của cô sao?"  

Chuyện này...  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên chút bối rối.  

Ngay sau đó, cô phản ứng lại.  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt, hắng giọng nói: "Anh... đáng ghét”.  

Nói xong, cô quay đầu nhìn sang một bên.  

Tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô vô cùng vui vẻ.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ cũng bối rối.  

Đáng... ghét ư?  

Là sao?  

Hơn nữa giọng điệu của Lâm Kiều Hân... là đang làm nũng à?   

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Mặc dù rất mê người.  

Nhưng... sao lời nói của Lâm Kiều Hân lại... không được tự nhiên như vậy...  

Lâm Kiều Hân cũng phản ứng lại.  

Chỉ muốn tát cho mình một bạt tai.  

Lâm Kiều Hân ơi Lâm Kiều Hân, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?  

Bật đèn xanh cho người ta à?  

Khụ khụ!  

Lâm Kiều Hân ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài: "Vậy... có phải ngày mai anh lại bận không?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh, thờ thẫn gật đầu.  

Anh vẫn chưa hoàn hồn sau những lời nũng nịu vừa rồi.  

Rất kì lạ!  

Sắc mặt Lâm Kiều Hân cũng ửng đỏ.  

Xấu hổ chết mất...  

Bầu không khí trong phòng khách lại rơi vào im lặng.  

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân đứng dậy nói: "À... Anh đi nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tắm...”  

Nói xong, cô đứng dậy đi vào phòng tắm.  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ vẫn dán chặt vào lưng Lâm Kiều Hân.  

Mãi đến khi nó biến mất...  

Cạch.  

Cửa đóng tiếng vang lên.  

Hô hấp của Lâm Kiều Hân trở nên dồn dập, cô dựa vào cửa thở hổn hển.  

Cố gắng bình tĩnh lại.  

Bấy giờ, Trương Minh Vũ mới ngơ ngác nhìn đi chỗ khác.  

Một lúc lâu sau, anh bắt chước giọng điệu của Lâm Kiều Hân, hắng giọng nói: "Đáng ghét!"  

Nói xong, anh vội vàng che miệng.  

Mình... đang nói gì thế nhỉ?  

Thiệt tình...  

Trương Minh Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn sang một bên.  

Mặc dù Lâm Kiều Hân không ở bên cạnh, nhưng anh... vẫn hơi chột dạ!  

Nhưng anh không hề biết rằng hô hấp của Lâm Kiều Hân suýt ngừng lại!  

Trợn mắt há mồm!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1897


Trương Minh Vũ vô cớ rùng mình.  

Chuyện này...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ thẫn thờ đi lên tầng hai trở về phòng.  

Bước chân đã đi xa.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nới lỏng nắm đấm, nhưng đôi mắt đẹp của cô vẫn đầy vẻ ngượng ngùng xấu hổ!  

Tên... xấu xa này!  

Nghĩ đến đây, cơ thể Lâm Kiều Hân lại căng chặt!  

Xấu xa ư?  

Không phải là nũng nịu à?  

Lâm Kiều Hân hung hăng giậm chân, sau đó bắt đầu tắm rửa.  

Trong phòng.  

Trương Minh Vũ ngồi trên giường, trên mặt vẫn còn biểu cảm ngượng ngùng.  

Vừa nãy... ma xui quỷ khiến gì vậy nhỉ?  

May mà... cô ấy không nghe thấy.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, yên lặng dựa lưng vào giường.  

Đột nhiên, anh nhớ đến năm người đó.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Rốt cuộc thực lực của năm người này thế nào? Lại lọt vào mắt xanh của Âu Dương Tịnh.  

Trương Minh Vũ càng thêm tò mò.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Thắng Nam.  

Điện thoại được kết nối.  

Giọng nói cung kính của Trần Thắng Nam vang lên: "Thưa anh, anh có gì dặn dò?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chúng ta vừa có năm đối tác mới, bên phía cô có lẽ đã nhận được tin tức rồi nhỉ?"  

Trần Thắng Nam cung kính trả lời: "Nhận được tin tức rồi ạ”.  

Giọng điệu của cô ta cũng đầy kích động!  

Chỉ trong thời gian một bữa ăn tối, đã tìm được năm đối tác làm ăn lớn!  

Năng lực này... còn có ai?  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Cô đưa cho tôi một bản thông tin chi tiết về năm doanh nghiệp này, tôi muốn nghiên cứu nó”.  

Trần Thắng Nam đồng ý.  

Chẳng mấy chốc, điện thoại đã bị cúp.  

Trương Minh Vũ đặt điện thoại xuống, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.  

Âu Dương Tịnh, hy vọng cô không làm tôi thất vọng!  

Reng reng reng!  

Ngay sau đó, điện thoại anh rung lên.  

Trương Minh Vũ nhấc điện thoại lên, nhìn thấy tài liệu do Trần Thắng Nam gửi đến.  

Anh vội vàng mở ra.  

Thông tin chi tiết của năm doanh nghiệp lần lượt xuất hiện.  

Một giây sau, hai mắt Trương Minh Vũ trợn tròn!  

Doanh nghiệp đầu tiên còn tốt.  

Nhưng doanh nghiệp thứ hai...  

Trương Minh Vũ tiếp tục kéo xuống, càng xem càng kinh hãi!  

Đọc đến cuối cùng, khuôn mặt Trương Minh Vũ đanh lại!  

Âu Dương Tịnh... đã không làm anh thất vọng, năm người này... đều là những doanh nhân giàu có!  

Trương Minh Vũ rất kích động!  

Điều quan trọng nhất là trong số năm doanh nhân giàu có này có doanh nghiệp mà anh đang nhắm đến!  

Còn là ba doanh nghiệp!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Trong lòng mừng như điên!  

Trong số sáu doanh nghiệp có giá trị thị trường hơn một trăm triệu ở Ninh Châu, ở đây có tới ba!  

Hai nhà sản xuất ô tô, một nhà phát triển bất động sản!  

Trước đó anh đã hợp tác được với ba doanh nghiệp, hai doanh nghiệp dịch vụ ăn uống, một doanh nghiệp về đầu tư!  

Nói cách khác...  

Sáu doanh nghiệp mà anh đã lên kế hoạch ban đầu phải hợp tác được... bây giờ đều đang nằm trong tầm tay!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy vẻ hào hứng!  

Có được không mất công sức!  

Phù!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Lần này, Âu Dương Tịnh đã giúp anh rất nhiều!  

Trương Minh Vũ nằm thoải mái trên giường.  

Bây giờ những gì nên có đã có được!  

Vậy mình có phải là tỷ phú giàu nhất Ninh Châu không?  

Trương Minh Vũ càng thêm phấn khích.  

Mặc dù tiền mặt vẫn không bằng được Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa nhưng giá trị thị trường...  

Hơn nữa, nếu tiếp tục phát triển như vậy, thì việc vượt qua Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!  

Ha ha!  

Trương Minh Vũ hoàn toàn phấn khích.  

Nhiệm vụ của chị ba... có thể coi là bước đầu tiên!  

Tiếp theo... là cả tỉnh!  

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Ngước mắt nhìn, anh vừa hay nhìn thấy Lâm Kiều Hân bước từ bên ngoài vào.  

Khuôn mặt của cô vẫn không được tự nhiên lắm. Trương Minh Vũ không còn tâm trí để suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, anh kích động nói: "Cô mau đến đây!"  

Nói xong, anh vội vàng vỗ vào vị trí bên cạnh mình.  

Hả? 
 
Chương 1898


Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, một chút bối rối hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô.  

Kích động thế làm gì?  

Trương Minh Vũ thúc giục: "Mau tới đây!"  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, sau đó đi về phía giường.  

Rất ngờ vực.  

Trương Minh Vũ hào hứng hỏi: "Cô có biết năm doanh nghiệp trong lần hợp tác này là ai không?"  

Ồ...  

Lâm Kiều Hân kinh hãi, nghi ngờ hỏi: "Ai... là ai?"  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, kích động há miệng!  

Nhưng... anh cũng không biết nói thế nào!  

Ối!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đặt điện thoại vào tay Lâm Kiều Hân!  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân mờ mịt.  

Trương Minh Vũ... điên rồi à?  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân từ từ mở điện thoại.  

Ngay sau đó, các tập tin xuất hiện.  

Trương Minh Vũ kích động nói: "Đây là năm doanh nghiệp mà chúng ta hợp tác!"  

Cảm giác phấn khích vừa rồi đã qua!  

Nhưng lúc Lâm Kiều Hân vừa bước vào, cảm giác phấn khích lại bùng lên!  

Lâm Kiều Hân bắt đầu xem tài liệu.  

Vẻ mặt khó hiểu ban đầu trên khuôn mặt dần dần lắng xuống, biểu cảm trở nên nghiêm túc!  

Tập tin nhanh chóng được xem xong!  

Bụp!  

Lâm Kiều Hân thả điện thoại xuống giường.  

Nhưng tay cô... vẫn đang cầm điện thoại...  

Ôi trời!  

Trương Minh Vũ sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"  

Lâm Kiều Hân ngơ ngác ngẩng đầu, hỏi: "Chuyện này... là thật sao?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Hóa ra là……  

Trương Minh Vũ không vui nói: "Đương nhiên là thật”.  

Có ảnh của người phụ trách trên tài liệu.  

Trương Minh Vũ đã kiểm tra đối chiếu, chính là bốn người anh đã gặp hôm nay!  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, nắm chặt tay!  

Ôi vãi...  

Trương Minh Vũ hơi mờ mịt.  

Sao thế nhỉ?  

Đột nhiên, Lâm Kiều Hân tiến lên lao thẳng vào vòng tay của Trương Minh Vũ!  

Ôm anh thật chặt!  

Ồ...  

Cơ thể Trương Minh Vũ bỗng cứng đờ, biểu cảm phấn khích lúc nãy cũng đông cứng lại.  

Cô ấy bị làm sao vậy?  

Lâm Kiều Hân hoàn toàn không để ý, cô vô cùng xúc động!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, nghi ngờ hỏi: "À... cô... sao thế?"  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng lắc đầu trong vòng tay của Trương Minh Vũ.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sững sờ hỏi: "Cô... cô đừng dọa tôi, rốt cuộc cô sao vậy?"  

Anh vô cùng hoang mang!  

Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới từ từ giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt đẹp của cô ấy đầy vẻ kích động!  

Trương Minh Vũ càng thêm hoảng hốt.  

Chuyện lớn như vậy mà cô ấy... sắp khóc sao?  

Khóe miệng Lâm Kiều Hân nở nụ cười, rất quyến rũ!  

Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.  

Lâm Kiều Hân run giọng nói: "Trương Minh Vũ, anh giỏi quá”.  

Câu nói này xuất phát từ trái tim!  

Hả?  

Nghe vậy, đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Càng mờ mịt hơn!  

Đây có được coi là... một lời khen không?  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Tại sao... Tại sao cô lại nói như vậy?"  

Bây giờ anh thực sự không hiểu suy nghĩ trong đầu Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.  

Thực ra cô cũng không biết tại sao mình lại kích động như vậy. 
 
Chương 1899


Nhưng cô lại ngẫm nghĩ, dù sao đó cũng là Sơ Tinh.  

Như Trương Minh Vũ vừa nói, thu hoạch của anh không phải là thu hoạch của tôi sao?  

Nghĩ đến đây, đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng!  

Việc này có nghĩa là gì?  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lại mỉm cười nói: "Bởi vì anh đã phát triển Sơ Tinh của chúng ta đến một quy mô chưa từng có!"

Nói xong, đôi mắt sáng ngời của Lâm Kiều Hân liếc nhìn Trương Minh Vũ.  

Kích động không kiềm chế được!  

A...  

Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên vẻ mơ hồ.  

Sao đột nhiên...  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng cười nói: “À... may mắn... may mắn thôi”.  

Trừ lý do đó, anh thật sự không tìm được lý do nào khác.  

Rất gượng gạo.  

Sao anh lại có cảm giác Lâm Kiều Hân dường như đã thay đổi...  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lộ ra vẻ kinh ngạc.   

Anh ấy... khiêm tốn vậy sao?  

Lâu sau, cô mới cười hỏi: “Nói vậy là... bây giờ anh đã không còn việc gì ở Ninh Châu nữa à?”  

A...  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười: “Hình như... không có”.  

Trong lời nói không giấu được vẻ đắc ý.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: “Vậy bây giờ anh có dự định gì không?”  

Lời vừa dứt, Trương Minh Vũ cũng rơi vào trầm tư.  

Đương nhiên là muốn phát triển tiếp.  

Dù sao nhiệm vụ của chị ba cực kỳ khẩn cấp, anh cũng muốn nhanh chóng giúp Tô Mang quay về cạnh mình.   

Nhưng...  

Sơ Tinh phải làm sao?  

Nhất thời, Trương Minh Vũ trở nên rối rắm, nếu không ở đây thì anh cũng không yên tâm.   

Lâm Kiều Hân thấy thế nghi hoặc hỏi: “Còn băn khoăn gì sao?”  

Trương Minh Vũ gật đầu, nói: “Bây giờ vẫn phải chú trọng mở rộng thế lực, nhưng bên phía Ninh Châu mới vừa ổn định, cũng cần phát triển...”  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, quả thật bên này vẫn là vấn đề.  

Chẳng mấy chốc, cả hai đều rơi vào trầm tư.  

Lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Mục... mục tiêu của anh là gì?”  

A...  

Chỉ một câu lại khiến Trương Minh Vũ ngây ngẩn.  

Mục tiêu?  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới ngượng ngùng cười nói: “Ít nhất... Phải trở thành người giàu nhất Thiên Tỉnh...”  

Anh cũng sợ dọa Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân nghe vậy, trong mắt ánh lên vẻ hoang mang khiếp sợ.  

Nhưng trên mặt vẫn không có cảm xúc gì.  

Hợp lý, ngoài mong đợi...  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: “Đã có mục tiêu thì quyết tâm thực hiện đi, Ninh Châu đã định hình, còn có cô thư ký bé bỏng của anh ở lại, không có vấn đề gì đâu”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ nghe vậy, trên mặt lộ vẻ lúng túng.  

Cô thư ký bé bỏng gì chứ...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới gật đầu.  

Nói cũng có lý...  

Lâm Kiều Hân nhoẻn miệng cười, hỏi: “Vậy kế tiếp anh chuẩn bị đi đâu?”  

Cái này...  

Trương Minh Vũ cũng mơ hồ.  

Vốn dĩ dự tính mất khoảng một tháng mới nắm bắt được kinh tế Ninh Châu.  

Không ngờ...  

Lập tức, Trương Minh Vũ lại rơi vào trầm tư.  

Dù sao còn ảnh hưởng rất nhiều thứ, anh phải tính toán cẩn thận.  

Số vốn đầu tư lần trước cho Lâm Kiều Hân đã bắt đầu phát triển ở Thanh Châu, còn phát triển thế nào thì Trương Minh Vũ cũng không rõ.  

Cũng không thể không biết xấu hổ đi hỏi.  

Đinh Ninh cũng đã đưa theo vốn đầu tư đến Tịnh Châu...  

Nhưng cũng không liên quan nhiều tới Trương Minh Vũ.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Vẫn nên đi Tĩnh Châu trước đã”.  

Không biết tại sao, Trương Minh Vũ có một cảm giác thân quen với Tĩnh Châu.  

Vì chị tư sao?  

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ không nhịn được, khóe miệng nở nụ cười.  

Lâm Kiều Hân gật đầu nói: “Cũng được”.  

Nhưng ngay sau đó, lại có vấn đề khác.  

Nếu như đi Tĩnh Châu, vậy người nhà họ Lâm phải làm sao?  

Nhà họ Âu Dương và Thần Ẩn đều ở đây, nếu đi Tĩnh Châu, bọn chúng nhất định sẽ dùng mọi cách để đạt được thứ mà chúng muốn.  

Người nhà họ Lâm... sẽ gặp nguy.  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Lại nghĩ gì nữa thế?”  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, lo lắng nói: “Tôi sợ sau khi tôi đi, người nhà họ Lâm...”  

Lâm Kiều Hân nghe vậy, trong mắt cũng lóe lên vẻ nghiêm trọng.  

Quả thật, đó là một vấn đề.  

Nhưng...  

Lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, mắt sáng quắc nói: “Anh nói xem liệu... có thể dẫn theo người nhà họ Lâm đi không?”  

A...  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn mắt!  

Dẫn theo... tất cả ư?  

Bỗng nhiên, hai mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Tuy nghe hơi quá, nhưng nếu có thể thực hiện...  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Vậy chúng ta nghĩ cách”.  

Lâm Kiều Hân nặng nề gật đầu.  

Trương Minh Vũ đứng dậy, cười nói: “Tôi đi nói chuyện với ông nội, cô đi với tôi nhé”.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy, nói: “Được”.  

Chẳng mấy chốc, hai người ra khỏi biệt thự, thẳng tới chỗ ông cụ Lâm.  

Hây! Ha!  

Tiếng đám vệ sĩ đang huấn luyện vọng tới.  

Lại bắt đầu. 
 
Chương 1900


Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thậm chí anh còn bắt đầu hoài nghi thực lực của nhóm người này.  

Ngày nào cũng luyện như vậy... hiệu quả sao?  

Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ nhiều.  

Một lát sau, hai người đã tới trước cửa biệt thự của ông cụ Lâm.  

Cốc cốc cốc.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng gõ cửa.  

Lập tức có tiếng bước chân vang lên, người làm mở cửa.  

Thấy Trương Minh Vũ thì lập tức ngẩn ra.  

Há miệng nhưng không biết xưng hô thế nào.  

Trương Minh Vũ cũng không thèm để ý.  

Anh lập tức đi vào.  

Lâm Kiều Hân theo sát đằng sau.  

Hai người vào tới phòng khách.  

Một giọng nói trầm bỗng vang lên: “Trương Minh Vũ? Cậu tới đây làm gì?”  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chăm chú nhìn lại, anh mới phát hiện Lâm Quốc Long đang ngồi trên sô pha.  

Ông ta ở cùng ông cụ Lâm sao?  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Tôi có chút chuyện tìm ông nội”.  

Hừ!  

Lâm Quốc Long lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Bố tôi đang ngủ, không rảnh gặp cậu, về đi”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Lâm Kiều Hân thản nhiên nói: “Anh đợi ở đây đi, tôi đi gọi ông nội”.  

Nói xong cô nhấc chân đi, không coi Lâm Quốc Long ra gì!  

Lúc này khóe miệng Trương Minh Vũ mới nở nụ cười.  

Khóe mắt Lâm Quốc Long co rút mạnh!  

Nhưng...  

Cũng không nói được gì.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân đã bắt đầu lên lầu.  

Khụ khụ!  

Bỗng nhiên, một tiếng ho khan yếu ớt vang lên.  

Lâm Kiều Hân dừng chân.  

Mọi người nhìn về nơi âm thanh phát ra, vừa lúc thấy ông cụ Lâm xuất hiện ở cửa trên lầu.  

Sắc mặt không tốt lắm.  

Giọng nói yếu ớt của ông cụ Lâm vang lên: “Minh Vũ, cháu lại đây đi”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên vẻ bất ngờ hoang mang.  

Chần chừ một lúc lâu... anh nhấc chân đi tới.  

Lâm Quốc Long bừng bừng lửa giận!  

Nhưng...  

Hừ!  

Lâm Quốc Long lạnh lùng hừ một tiếng, tia sáng giữa mắt lóe ra!  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ tới bên cạnh ông cụ, đưa tay dìu đỡ.  

Lâm Kiều Hân cũng định đỡ ông cụ.  

Ông cụ Lâm lại mở lời: “Kiều Hân, cháu chờ ở đây đi, ông có chuyện cần nói với Minh Vũ”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Mình cũng không thể đi cùng ư?  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vâng ạ”.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, đỡ ông cụ Lâm chậm rãi vào phòng.  

Ông cụ Lâm nhanh chóng ngồi trên sô pha.  

Trương Minh Vũ ngồi đối diện.  

Khuôn mặt già nua của ông cụ Lâm đột nhiên nở nụ cười vui mừng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Ông cụ Lâm hiền lành cười nói: “Trương Minh Vũ, cháu làm ông rất bất ngờ đấy”.  

Chuyện này...

Trương Minh Vũ ngỡ ngàng hỏi: “Bất ngờ gì ạ?”  

Ông cụ Lâm lắc đầu khẽ cười nói: “Minh Vũ à, có phải cháu thật sự cho rằng ông đã già rồi không?”  

“Cháu đến đây thì chắc chắn Ninh Châu đã bị cháu nắm trong lòng bàn tay rồi nhỉ”.  

Ồ...  

Nghe nói thế, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Sao ông ấy biết?  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới cười nói: “Ông nội đúng là tính toán như thần, hôm qua cũng xem như đã sát nhập việc kinh doanh trước đây của Ninh Châu vào Sơ Tinh rồi”.  

Ông cụ Lâm vuốt râu, mặt đầy vẻ vui mừng nói: “Cháu giải quyết xong trước một năm so với dự đoán của ông”. 
 
Chương 1901


Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất ngờ.  

Ông ấy đã biết trước kế hoạch của mình ư?  

Nghĩ lại cũng có thể hiểu được, dù sao kế hoạch này rất có khả năng là do ông cụ và ông cụ Lâm cùng nghiên cứu.  

Ông cụ Lâm hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo cháu định làm gì?”  

Trương Minh Vũ do dự một lúc mới nói: “Hôm nay cháu đến đây là muốn hỏi, nếu ông không ở Ninh Châu thì bảo vật bị người khác thèm muốn của nhà họ Lâm… có nguy hiểm không?”  

Trong mắt ông cụ Lâm lóe lên tia sáng.  

Một lúc sau mới nói: “Không nguy hiểm, chỉ cần ông không nói thì không ai biết được bảo vật đang ở đâu”.  

Trương Minh Vũ mơ hồ hỏi: “Thế là không ở nhà họ Lâm sao?”  

Ông cụ Lâm sửa lời: “Không ai biết bảo vật này ở đâu trong nhà họ Lâm”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ vui mừng hỏi: “Vậy… người nhà họ Lâm có thể đến Tĩnh Châu không?”  

Ông cụ Lâm ngạc nhiên hỏi: “Tiếp theo cháu định đến Tĩnh Châu phát triển à?”  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Ông cụ Lâm cũng rơi vào trầm tư.  

Một lúc sau, ông cụ Lâm cười nói: “Cũng được, vừa lúc bọn ta cũng có thể ra ngoài dạo chơi, nếu còn đợi nữa… họ sẽ bị ép đến mức phát điên”.  

Nói xong ông cụ nở nụ cười đầy thâm ý.  

Khóe môi Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Ông cụ Lâm này… sao cứ như hồ ly vậy.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ cũng cảm thấy mừng rỡ.  

Ông cụ Lâm nói thế tức là đã đồng ý với kế hoạch của anh.  

Trương Minh Vũ nhếch môi: “Vâng, vậy lát nữa cháu đi nói với họ”.  

Ông cụ Lâm lắc đầu nói: “Vẫn nên để ông nói, nếu cháu nói… sẽ hơi rắc rối”.  

Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: “Vâng ạ”.  

Anh cũng lười nói, anh không muốn nhìn thấy mặt của đám người đó.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đứng dậy rời đi.  

Bên người nhà họ Lâm sẽ do ông cụ Lâm thông báo, Trương Minh Vũ vẫn còn việc phải làm.  

Dù sao…  

Đến Tĩnh Châu cũng sẽ không an toàn, người nhà họ Âu Dương và người của Thần Ẩn chắc sẽ đi theo.  

Vậy thì an nguy của người nhà họ Lâm…  

Trương Minh Vũ nhếch môi.  

Nếu đã thế, sao không thử kéo đám vệ sĩ của Vương Hạo đi luôn?  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ đến phòng khách.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chúng ta đi thôi”.  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Hai người ra khỏi phòng.  

Lâm Quốc Long nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Minh Vũ, trong mắt đầy vẻ giận dữ.  

Nhưng cuối cùng, Lâm Quốc Long cũng không thể nói gì.  

Không lâu sau hai người ra khỏi biệt thự.  

Trương Minh Vũ đi thẳng đến chỗ huấn luyện của đám vệ sĩ, trong mắt là sự hăng say.  

Nếu được chắc sẽ giảm đi rất nhiều mối lo lắng.  

Lâm Kiều Hân ngờ vực hỏi: “Đi đâu thế?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Lát nữa cô sẽ biết”.  

Hả?  

Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Ngay lập tức ánh mắt đó cũng hiện lên vẻ tò mò.  

Cô lẳng lặng đi theo.  

Hây! Ha!  

Những tiếng hò hét rắn chắc dần trở nên rõ hơn.  

Đám vệ sĩ được huấn luyện trong sân cũng dần đập vào mắt.  

Trương Minh Vũ dừng bước.  

Nhìn quanh một vòng mới nhận ra có khoảng hai mươi người đang tập luyện.  

Bóng người trong biệt thự lắc lư.  

Rõ là còn một số người không tham gia huấn luyện.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất ngờ.  

Vẫn không tập cùng nhau à?  

Ngay sau đó khóe môi Trương Minh Vũ nhếch lên.  

Anh sải bước đến gần.  

Lâm Kiều Hân vẫn đi theo sát sau lưng Trương Minh Vũ.  

Sau khi đến gần, ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Đứng ở xa thì không cảm nhận được gì.  

Nhưng sau khi đến gần, tiếng hò hét rắn chắc… quả nhiên thêm mấy phần uy hiếp.  

Trương Minh Vũ cong môi cười.
 
Chương 1902


Họ càng mạnh, Trương Minh Vũ càng vui.  

Lâm Kiều Hân nhìn mọi người, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ bất ngờ.  

Đám người này… không phải là vệ sĩ bình thường.  

Trương Minh Vũ không do dự, lại sải bước đến gần.  

Không lâu sau đã bước đến trước đám người.  

Nhưng đám vệ sĩ lại như không nhìn thấy gì, vẫn tiếp tục huấn luyện.  

Không một ai nhìn Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Ể?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ ngạc nhiên.  

Huấn luyện như vậy có tố chất nhỉ?  

Dù sao đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân… rất ít người có thể nhẫn nhịn không nhìn vào nó nhỉ?  

Trương Minh Vũ lại nhếch môi cười.  

Thú vị.  

Một lúc sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hai người làm gì đấy? Không thể đến gần nơi này, tránh xa ra một chút”.  

Vô cùng có khí thế.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Nhìn theo nơi phát ra âm thanh, lúc này mới thấy một thanh niên có vóc dáng rắn chắc cao lớn bước đến.  

Mặc đồng phục giống những người kia.  

Chẳng qua trên vai thanh niên này có thêm một ngôi sao nhỏ.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chào anh, anh là người phụ trách của họ nhỉ?”  

Thanh niên lạnh lùng nói: “Tôi là đội trưởng, mời hai người rời khỏi đây”.  

Mặt anh ta không chút cảm xúc.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực, cười nói: “Vậy ai là người phụ trách của các anh?”  

Thanh niên mặt không đổi sắc nói: “Ở đây chỉ có đội trưởng, không có người phụ trách”.  

“Nói lại lần nữa, rời khỏi đây”.  

Nói xong trong mắt anh ta hiện lên vẻ lạnh lùng.  

Ồ?  

Mặt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ ngạc nhiên.  

Còn rất mạnh?  

Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi có chuyện muốn tìm các anh bàn bạc”.  

Thanh niên híp mắt, lộ ra vẻ tức giận.  

Đã nói thế rồi mà còn không đi hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Không biết tại sao anh lại cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.  

Anh ta… lợi hại thế sao?  

Một giọng nói giễu cợt bỗng vang lên: “Người như vậy còn do dự gì nữa, đi đuổi đi là được”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhìn sang, mới thấy lại có một người trên vai mang ngôi sao nhỏ bước đến.  

Vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.  

Thanh niên lạnh nhạt nói: “Đinh Nhất, bây giờ là thời gian huấn luyện của đội chúng tôi, địa bàn thuộc về quyền quản lý của chúng tôi”.  

Trương Minh Vũ hiểu ra vấn đề.  

Hóa ra là có hai đội.  

Đinh Nhất nói: “Anh nghĩ tôi muốn quản lý giúp anh à?”  

“Nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không mong nhìn thấy có người làm phiền đội của bọn tôi huấn luyện thôi”.  

“Thế nên…”  

Dứt lời, tầm mắt anh ta nhìn sang Trương Minh Vũ, lạnh lùng nói: “Anh có thể cút được rồi”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Ngông cuồng vậy à?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: “Đây là địa bàn của tôi, bảo tôi cút sao?”  

Hừ!  

Đinh Nhất khinh thường nói: “Địa bàn của anh ư? Này, là bọn tôi đang bảo vệ các anh đấy, có hiểu không hả?”  

“Nếu không nhờ bọn tôi, không biết hai người đã chết bao nhiêu lần rồi”.  

“Một đám vô dụng”.  

Nói xong, anh ta còn tỏ vẻ xem thường.

Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Anh nói ai là đồ vô dụng?"  

Đôi mắt đẹp của cô đầy vẻ giận dữ!  

Đinh Nhất mỉm cười giễu cợt: "Được rồi, mau cút khỏi đây, nơi này không cho phép phụ nữ xuất hiện”.  

Nói xong, anh ta mất kiên nhẫn xua tay.  

Lâm Kiều Hân càng tức giận hơn.  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Nếu là đang bảo vệ người khác thì quản lý tốt cái miệng của mình đi!"  

"Còn không muốn bảo vệ người khác thì các anh có thể cút!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, Đinh Nhất và thanh niên kia lập tức trợn tròn hai mắt.  

Những vệ sĩ còn lại cũng dừng động tác.  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.  

Sắc mặt Trương Minh Vũ không thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.  

Đinh Nhất cười khẩy nói: "Thằng kia, nếu không phải có chúng tôi làm nhiệm vụ thì không biết anh đã chết bao nhiêu lần rồi!"  

Nói xong, anh ta siết chặt nắm đấm!  

Trương Minh Vũ hờ hững nói: "Tôi không có nhiệm vụ gì cả, chỉ muốn giúp anh quản lý tốt cái miệng của anh thôi”.  

Những thứ khác còn dễ nói, nhưng... anh ta lại bảo Lâm Kiều Hân cút đi?  

Không ai được phép nói vậy!
 
Chương 1903


Đinh Nhất bật cười điên cuồng: "Ha ha ha!"  

Mặc dù anh ta không nói nhiều, nhưng trong mắt anh ta đầy sự mỉa mai!  

Các vệ sĩ xung quanh cũng tỏ vẻ giận dữ.  

Họ có quy định không thể ra tay!  

Cũng không được phép khiêu khích!  

Nhưng... nếu Trương Minh Vũ tấn công trước, họ vẫn có thể tự bảo vệ mình!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Chuyện này là thế nào?  

Còn chưa ra tay à?  

Trương Minh Vũ cũng nhanh chóng nhìn ra manh mối.  

Mặc dù nhóm người này kiêu ngạo, nhưng kỷ luật của họ cực kỳ nghiêm ngặt.  

Mọi người đều sững sờ.  

Trương Minh Vũ vẫn không ra tay ư?  

Đinh Nhất lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, anh hãy cút ra ngoài”.  

Sau khi nói xong, nắm đấm của anh ta đã siết chặt.  

Chuẩn bị sẵn sàng!  

Trương Minh Vũ cười khẩy.  

Anh đã hiểu ra, nhưng trận chiến này... vẫn phải đánh!  

Trương Minh Vũ đột nhiên phát lực ở chân, lao thẳng về phía Đinh Nhất!  

"Tốt!"  

Đột nhiên, có một tiếng hét vang lên!  

Khí thế ngút trời!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sau khi định thần nhìn lại, anh mới phát hiện trong mắt tất cả vệ sĩ đều hiện lên vẻ phấn khích.  

Nhanh chóng thụt lùi!  

Giãn ra giữa trung tâm!  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lại hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Có vẻ như... họ cũng đang mong đợi.  

Chẳng qua là e ngại quy tắc.  

Người thanh niên lắc đầu bất lực.  

Rõ ràng đã cho anh cơ hội, vậy mà anh còn muốn tìm đến cái chết...  

Cuối cùng, anh ta lùi về phía sau mấy bước, nhưng lại nhìn chằm chằm, chuẩn bị đến thời khắc mấu chốt sẽ ra tay cứu giúp.  

Đinh Nhất cười khẩy!  

Trương Minh Vũ thu hồi tầm mắt, bước nhanh về phía trước!  

Chỉ là tốc độ không nhanh lắm.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ vung mạnh nắm đấm!  

Trong mắt Đinh Nhất tràn đầy vẻ hào hứng, nhưng cũng không có ý định xông lên!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Chỉ có thể tự vệ thôi sao?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười nhạt!  

Đấm mạnh ra!  

Đinh Nhất vươn tay ngăn cản!  

Bụp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Đinh Nhất đã chặn được cú đấm!  

Vẻ bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Đồng tử Đinh Nhất càng co rút lại!  

Sức mạnh này...  

Không chút do dự, Trương Minh Vũ tung một cú đá!  

Đinh Nhất cau mày, khoanh tay ngăn cản trước ngực!  

Bốp!  

Lại một âm thanh trầm đục vang lên!  

Lần này, Trương Minh Vũ đã dùng nhiều lực hơn!  

Đinh Nhất từng bước lùi lại, lảo đảo suýt ngã!  

Ồ!  

Mọi người xung quanh cảm thấy ớn lạnh!  

Đinh Nhất... rơi vào thế yếu sao?  

Mọi người kinh ngạc nhìn Trương Minh Vũ.  

Thằng nhóc này... tàn nhẫn như vậy à?  

Người thanh niên kia cũng khá bất ngờ!  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân từ từ nới lỏng nắm tay đang siết chặt của mình...  

Vẫn may...  

Đinh Nhất đứng vững, nụ cười khẩy trên khuôn mặt cũng đã thu lại.  

Trương Minh Vũ lại phát lực ở chân, tiếp cận một lần nữa!  

Đinh Nhất siết chặt nắm đấm, trong mắt dần dần lộ ra vẻ phấn khích.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt. 
 
Chương 1904


Vẫn còn muốn đánh cơ à?  

Lần này, Đinh Nhất cuối cùng cũng chủ động tấn công, sải chân xông về phía trước!  

Tốc độ thật đáng sợ!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh còn chưa kịp ra tay, Đinh Nhất đã tung một quyền đánh thẳng vào người anh!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng né tránh!  

Bụp bụp bụp!  

Ngay sau đó, âm thanh va chạm nặng nề vang lên, cả hai lao vào đánh đấm!  

Trương Minh Vũ càng đánh càng hăng.  

Đinh Nhất càng đánh càng kinh hãi!  

Mọi người xung quanh cũng trợn tròn mắt, không thể tin được!  

Trong chớp mắt, hàng chục hiệp đấu đã trôi qua.  

Trương Minh Vũ mất kiên nhẫn.  

Đánh đơn một mình là cách của chị sáu!  

Đinh Nhất phấn khích hét lớn: "Chịu chết đi!"  

Nói xong, anh ta lao tới với tốc độ càng kinh người!  

Đôi mắt của mọi người xung quanh đều lóe lên vẻ phấn khích!  

Cuối cùng đã dùng hết toàn lực!  

Tên này chết chắc rồi!  

Thanh niên kia cau chặt mày, vẫn luôn đợi thời điểm ra tay cứu giúp!  

Trương Minh Vũ im lặng đứng đó.  

Bỗng chốc, nắm đấm giáng xuống!  

Ai mà chẳng có sát chiêu chứ?  

Trương Minh Vũ nhìn thấy thời cơ thích hợp, đưa tay phải ra như tia chớp.  

Nắm lấy!  

Một cảm giác bão hòa truyền đến từ đầu ngón tay!  

Trúng rồi!  

Trương Minh Vũ hết sức háo hức!  

Không chút do dự!  

Anh hung hăng đá vào ngực Đinh Nhất!  

Thanh niên trẻ vừa định bước lên trước, nhìn thấy cảnh này đã lập tức dừng lại!  

Mặt đầy khiếp sợ!  

Cơ thể Đinh Nhất đột nhiên dừng lại!  

Anh ta choáng váng!  

Chuyện quái quỷ gì thế?  

Nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng đã thấy Trương Minh Vũ nhanh chóng ép tới gần!  

Không ổn!  

Đinh Nhất không còn đầu óc nghĩ nhiều.  

Anh ta muốn rút cánh tay của mình lại, nhanh chóng né tránh!  

Bước chân di chuyển!  

Nhưng... cánh tay không thể mảy may dịch chuyển, không có chút sức lực nào!  

Chuyện này...  

Đinh Nhất sững sờ!  

Đến khi anh ta kịp phản ứng, muốn tránh né cũng đã muộn!  

Bụp!  

Trương Minh Vũ đá mạnh vào ngực Đinh Nhất!  

Cú đá này cực kỳ nặng nề!  

Tiếp đó, cơ thể Đinh Nhất bay ngược về sau, vẽ ra một đường vòng cung trong không trung!  

Nặng nề rơi xuống đất!  

Hả?  

Mọi người xung quanh lại há hốc mồm!  

Biểu cảm phấn khích đã đông cứng lại!  

Sao có thể chứ?  

Đinh Nhất đã sử dụng tuyệt chiêu, sao anh ta lại... bị đánh bại trong nháy mắt như vậy?  

Tất cả mọi người đều chết lặng!  

Khóe miệng Lâm Kiều Hân nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh.  

Hình như... cũng khá ngầu!  

Đinh Nhất chật vật đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc!  

Anh ta nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ!  

Rất nhếch nhác!  

Ừng ực!  

Những người xung quanh nuốt nước bọt, cuối cùng cũng tỉnh táo sau cú sốc.  

Chuyện này...  
 
Chương 1905


Mọi người thất thần nhìn nhau, hoàn toàn sững sờ.  

Đôi mắt của thanh niên kia cũng lóe sáng.  

Hồi lâu sau, Đinh Nhất nghiêm túc nói: "Không ngờ, ở Ninh Châu nhỏ bé này, lại có một cao thủ như anh!"  

Mặc dù không cam lòng, nhưng... anh ta đã thua!  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Nể tình các anh bảo vệ tôi, lần này tôi sẽ không động vào anh, lần sau nếu không quản lý được cái miệng của mình thì tôi chắc chắn sẽ giết anh!"  

Nói xong, trong mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Đinh Nhất đã cố gắng hết sức, nhưng anh ta không làm được gì!  

Một luồng khí tức lạnh lùng bao phủ Trương Minh Vũ...  

Ôi...  

Mọi người đều kinh hãi!  

Đinh Nhất cau mày, trong mắt cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ.  

Tên này...  

Trương Minh Vũ lại lạnh lùng nói: "Tôi có việc muốn bàn bạc với các anh, hai người các anh ai là người quyết định?"  

Mọi người đều sững sờ.  

Thanh niên trẻ và Đinh Nhất nhìn nhau với ánh mắt phức tạp.  

Mãi lâu sau, thanh niên kia tiến lên một bước, nói: "Có chuyện gì?"  

Trương Minh Vũ thờ ơ nói: "Các anh có thể đi cùng chúng tôi không? Chúng tôi cần đổi chỗ ở”.  

Chuyện này...  

Mọi người đều sững sờ.  

Vẻ bất lực cũng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Thẳng thắn... quá rồi nhỉ?

Trương Minh Vũ cũng không để ý nhiều.  

Đánh cũng đã đánh rồi, đương nhiên không cần khách sáo với nhau nữa.  

Được thì được, còn không thì Trương Minh Vũ sẽ nghĩ cách khác.  

Suy cho cùng, vừa nãy anh đã thấy kỷ luật của đội vệ sĩ này rất nghiêm khắc.  

Chưa chắc bọn họ... đã có thể quyết định.  

Thanh niên kia cau mày.  

Do dự hồi lâu, anh ta mới chậm rãi nói: "Xin lỗi, chúng tôi không tự quyết định được”.  

Quả nhiên...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Không quyết định được cũng không nói sớm, còn ở đây lãng phí thời gian...  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ lạnh lùng hỏi: "Ai là người có thể quyết định được? Có thông tin liên lạc gì không?"  

Người thanh niên trả lời: "Chúng tôi do cậu chủ Vương Hạo quản lý, anh có thể liên hệ trực tiếp với anh ấy”.  

Vẻ bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Thanh niên này cư xử khá khôn khéo...  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: "Thông tin liên lạc đâu?"  

Chuyện này...  

Trong mắt thanh niên kia lộ ra vẻ do dự.  

Trương Minh Vũ cũng hiểu.  

Chắc chắn lại là quy tắc...  

Anh chợt phát hiện ra rằng nhóm người tuân thủ các quy tắc này thực sự... hơi cứng nhắc.  

Trương Minh Vũ cũng đã từ bỏ.  

Ngay khi anh định quay người rời đi, thanh niên kia bỗng nói: "Tôi không thể cho anh thông tin liên lạc, nhưng tôi có thể giúp anh liên lạc với anh ấy”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi bất ngờ.  

Đinh Nhất cau mày, tức giận nói: "Anh không sợ cậu chủ trừng phạt sao?"  

Thanh niên kia chậm rãi nói: "Dù sao chúng ta cũng bảo vệ bọn họ, để cậu chủ liên lạc với anh ta cũng không quá đáng...”  

Nói xong, anh ta lặng lẽ lấy ra một chiếc điện thoại di động rất cũ.  

Đinh Nhất nhíu mày.  

Biểu cảm lo lắng cũng xuất hiện trong mắt những người xung quanh.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đây là……  

Họ cũng sợ sao?  

Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.  

Thanh niên cung kính nói: "Cậu chủ, ở bên này có người muốn liên lạc với anh”.  

Rất cung kính.  

Chẳng mấy chốc, người thanh niên đã đưa điện thoại đến.  

Mọi người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên một nụ cười, tiếp nhận điện thoại.  

Âm thanh lười biếng của Vương Hạo vang lên: "Cậu tìm tôi à? Có việc gì?"  

Rất lạnh lùng.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cậu chủ Vương Hạo, nhà họ Lâm chúng tôi muốn đổi địa điểm, không biết anh có thể tạo điều kiện để nhóm vệ sĩ của anh đi theo chúng tôi một chuyến được hay không?"  

Bên kia điện thoại im bặt.  

Trương Minh Vũ không vội, yên lặng chờ đợi.  

Âm thanh phẫn nộ của Vương Hạo vang lên: "Thằng nhóc kia, cậu thật sự cho rằng cậu chủ tôi là vệ sĩ của cậu sao? Có thể bảo vệ cậu tới bây giờ đã là phúc ba đời nhà cậu rồi!"  

"Cậu còn muốn chúng tôi đi theo cậu hả? Nằm mơ đi!"  

Trương Minh Vũ nhe răng cười, đặt điện thoại sang một bên.  

Rất chói tai!  

Mọi người xung quanh đều có thể nghe rõ mồn một.  

Chẳng mấy chốc, khóe miệng Đinh Nhất hiện lên vẻ giễu cợt, trong mắt đám vệ sĩ cũng xuất hiện vẻ châm chọc chế giễu.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ hỏi vậy, không được thì thôi”.  

Vương Hạo lại rống to: "Hỏi ư? Cậu không dùng đầu óc mà suy nghĩ lại xem! Cậu chủ tôi là vệ sĩ của cậu sao?"  

"Đừng đến quấy rầy tôi nữa!"  

Nói xong, anh ta cúp điện thoại.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ.  

Nóng tính quá...  

Ánh mắt của nhóm vệ sĩ đầy vẻ trào phúng.  

Đúng là tự chuốc khổ vào mình!  

Đinh Nhất nhếch miệng cười khẩy.  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân vô cùng thất vọng.  

Trương Minh Vũ cũng rơi vào trầm tư.  

Nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn không được, không có đám người này bảo vệ thì người nhà họ Lâm không an toàn.  

Nhưng... phải làm sao đây? 
 
Chương 1906


Trương Minh Vũ rơi vào mớ hỗn độn.  

Người thanh niên tiếc nuối nói: "Xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp anh được đến đây thôi”.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cám ơn”.  

Người thanh niên khẽ gật đầu.  

Đinh Nhất cười nhạt nói: "Được rồi, bây giờ các người từ bỏ ý định được rồi chứ?"  

"Đi đi, đừng làm mất thời gian tập luyện của chúng tôi!"  

Trong giọng điệu vẫn còn chút tức giận!  

Nhưng thái độ đã tốt hơn nhiều.  

Trương Minh Vũ hậm hực trợn tròn mắt, không có ý định rời đi.  

Anh vẫn chưa nghĩ ra cách...  

Đinh Nhất thấy vậy, trong mắt lại bừng bừng lửa giận!  

Vẫn không rời đi à?  

Đột nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Đúng rồi còn chị hai!  

Trương Minh Vũ vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Hâm Điềm.  

Điện thoại kết nối.  

Giọng nói mệt mỏi của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Thằng em trai thối tha, em còn biết đường gọi điện thoại cho chị hả?"  

Ồ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Sao người chị gái nào cũng trả lời điện thoại bằng câu này thế?  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "À thì... chị hai, em muốn nhờ chị giúp một việc...”  

Hạ Hâm Điềm tức giận nói: "Nói đi, chị biết ngay em tìm chị thì không có chuyện gì tốt”.  

Trương Minh Vũ càng lúng túng.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới nhếch miệng cười nói: "À... bọn em sắp đổi chỗ ở, em muốn nhóm vệ sĩ cũng đi theo bảo vệ người nhà họ Lâm”.  

"Chị xem... có nói giúp được không?"  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh chợt nở nụ cười giễu cợt!  

Cậu chủ nhà họ Vương đấy!  

Anh có thể tìm đến ai đến giúp đỡ?  

Hạ Hâm Điềm nghi ngờ hỏi: "Em tìm chị làm gì? Sao không gọi thẳng cho Vương Hạo luôn?"  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng nói: "Gọi rồi nhưng bị mắng té tát...”  

Mặc dù không đến mức đó nhưng cũng có thể hình dùng bằng từ này.  

"Cái gì?"  

Giọng điệu của Hạ Hâm Điềm đột nhiên trở nên sắc bén!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sao thế?  

Giọng điệu bất mãn của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Em trai đợi một lát, lát nữa chị sẽ bảo Vương Hạo xin lỗi và xin tha thứ!"  

Ồ...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Chuyện này...  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, điện thoại đã bị cúp.  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Rõ ràng là muốn nói giúp để đưa vệ sĩ đi theo, xin lỗi thì có ích gì chứ...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ không còn cách nào khác ngoài việc đặt điện thoại xuống.  

Khuôn mặt của những vệ sĩ xung quanh đã đầy vẻ khinh thường!  

Họ cũng nghe thấy tiếng gào thét của Hạ Hâm Điềm.  

Cô gái này... bị điên hả?  

Yêu cầu cậu chủ nhà họ Vương xin lỗi và cầu xin tha thứ ư? Đùa gì thế?  

Đinh Nhất cũng châm chọc: "Được rồi, anh đi mau đi, đúng là không đáng tin”.  

"Người có thể khiến cậu chủ chúng tôi cầu xin tha thứ... còn chưa ra đời đâu”.  

Nói xong, trong mắt anh ta lại tràn đầy vẻ giễu cợt.  

Trương Minh Vũ không vui trợn mắt, không thèm để ý.  

Hừ!  

Đinh Nhất cười khẩy.  

Chẳng mấy chốc, mọi người xung quanh đều khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.  

Xem anh tiếp tục giả bộ thế nào!  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ phức tạp.  

Liệu có được thật không đấy?  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Các vệ sĩ xung quanh cũng đã mất kiên nhẫn.  

Không diễn nữa à?  

Đinh Nhất cau mày.  

Vừa định lên tiếng, chuông điện thoại của Trương Minh Vũ đột nhiên vang lên.  

Mọi người đều giật nảy mình.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Chị hai gọi tới.  

Bây giờ... chắc là được rồi nhỉ?  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã kết nối điện thoại.  

Vẻ giễu cợt trong mắt mọi người cũng nồng đậm đến cực điểm!  

Xem anh diễn thế nào được!  

Trương Minh Vũ hờ hững nói: "Sao vậy?"  

Bên kia điện thoại không có động tĩnh gì.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Những người xung quanh đã mất hứng thú lắng nghe!  

Diễn xuất... quá kém!
 
Chương 1907


Nhưng giây tiếp theo, một giọng điệu nịnh nọt vang lên: "À... người anh em Trương Minh Vũ phải không?"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Người anh em?  

Vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức trừng to mắt!  

Giọng nói này... là của Vương Hạo!  

Chuyện này...  

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang!  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ kinh ngạc!  

Chị hai... lợi hại như vậy à?  

Trương Minh Vũ tinh nghịch cười nói: "Cậu chủ Vương Hạo, có chuyện gì vậy?"  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh chật vật nuốt nước bọt.  

Thiệt tình!  

Vương Hạo cười tủm tỉm nói: "À... người anh em Trương Minh Vũ, vừa nãy là anh trai không đúng, tôi uống hơi nhiều, cậu tuyệt đối đừng tức giận!"  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa.  

Mẹ kiếp... là Vương Hạo thật sao?  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ cau mày, thờ ơ nói: "Anh là anh trai của ai cơ?"  

Ồ...  

Vương Hạo vội vàng đổi lời: "Là em trai! Là em trai có lỗi, mong anh trai đừng tức giận!"  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Chị hai...thật sự rất lợi hại...  

Nhưng những người xung quanh đã bắt đầu nghi ngờ.  

Mặc dù nghe âm thanh có vẻ giống...  

Nhưng Vương Hạo sao có thể nói như vậy được chứ?  

Không phải!  

Tuyệt đối không phải!  

Ánh mắt của những người xung quanh cũng bắt đầu lộ ra vẻ tức giận!  

Đinh Nhất điên tiết!  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Được, tôi không tức giận, tôi chỉ muốn hỏi về việc có thể bảo vệ sĩ của anh đi theo tôi được không?”  

Vương Hạo không chút do dự nói: "Không thành vấn đề! Tuyệt đối không thành vấn đề! Anh trai, phiền anh hãy đưa điện thoại cho Đinh Nhất”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh đưa điện thoại ra, lạnh lùng nói: "Muốn tìm anh”.  

Đinh Nhất bước tới với vẻ mặt u ám.  

To gan đấy!  

Không sợ tôi vạch trần anh sao?  

Đinh Nhất vội vàng nghe máy, lạnh lùng nói: "Anh là ai?"  

Một giọng nói giận dữ phát ra từ điện thoại: "Cậu nói xem tôi là ai? Mẹ kiếp! Còn có thể là ai được nữa! Giọng nói của ông đây mà cũng không nghe ra hả?"  

Ồ...  

Vừa dứt lời, khuôn mặt Đinh Nhất lập tức cứng đờ!  

Giọng nói này...quen quá...  

Lúc này anh ta mới nhớ đến số điện thoại, nhanh chóng liếc nhìn màn hình...  

Đúng số này!  

Ơ...  

Đôi mắt của Đinh Nhất mở to!  

Bối rối!  

Hồi lâu sau, Đinh Nhất mới cung kính nói: "Xin lỗi, cậu chủ, tôi còn tưởng rằng... có người giả mạo anh!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, xung quanh ớn lạnh!  

Đúng thật à?  

Sao có thể chứ?  

Đường đường là cậu chủ nhà họ Vương sao lại cung kính với một tên vô danh tiểu tốt như vậy chứ?  

Trời ơi...  

Tuy rằng trong lòng tất cả mọi người không có cách nào tiếp nhận chuyện này, nhưng... sự thật sờ sờ ra trước mắt!  

Người thanh niên cũng trợn mắt há mồm!  

Vô cùng hoang mang!  

Giọng nói lạnh băng của Vương Hạo lại vang lên: "Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi lời nói của anh trai Trương Minh Vũ cũng chính là lời nói của tôi!"  

"Nghe rõ chưa hả?"  

Chuyện này...  

Vừa dứt lời, Đinh Nhất lại trợn tròn hai mắt! 
 
Chương 1908


Mọi người xung quanh đều nghe rõ mồn một!  

Ngạc nhiên!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy phấn khích.  

Vương Hạo hét lớn: "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"  

Cơ thể Đinh Nhất run lẩy bẩy, vội vàng nói: "Nghe rõ rồi thưa cậu chủ!"  

Hừ!  

Vương Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại luôn.  

Động tác của Đinh Nhất vẫn cứng ngắc như cũ, trong mắt hoàn toàn mờ mịt!  

Sao... sao có thể?  

Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau!  

Không thể tin được!  

Trương Minh Vũ đưa tay ra cười nói: "Anh có thể trả lại điện thoại cho tôi được chưa?"  

Lúc này Đinh Nhất mới phản ứng lại.  

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, mặc dù trong lòng rất không muốn, nhưng buộc phải nghe theo lời Vương Hạo!  

Đinh Nhất nhanh chóng đưa điện thoại sang.  

Trương Minh Vũ cầm trong tay, cũng không nôn nóng, chỉ lẳng lặng quan sát.  

Dù sao họ cũng đã nghe rõ.  

Chẳng mấy chốc, trong mắt thanh niên kia lóe lên vẻ kiên định, anh ta tiến lên một bước, cung kính nói: "Cậu chủ! Từ hôm nay trở đi, anh cứ dặn dò mọi việc bất cứ lúc nào”.  

Nói xong anh ta cúi người!  

Chuyện này...  

Thấy vậy, mọi người lại trợn to mắt!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười, khẽ gật đầu.  

Thanh niên này rất “ngoan”.  

Người thanh niên vẫy tay.  

Ngay lập tức, mọi người xung quanh phản ứng lại, cung kính nói: "Cậu chủ! Có việc gì cứ việc căn dặn!"  

Rất chỉnh tề!  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Có vẻ như... họ đã luyện tập rất nhiều lần...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, khi có việc cần làm tôi sẽ không khách sáo nữa”.  

Thanh niên kia đứng thẳng dậy.  

Các vệ sĩ phía sau cũng làm theo.  

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đầy vẻ phức tạp.  

Trương Minh Vũ...  

Rất bất ngờ.  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của tất cả các vệ sĩ đều tập trung vào Đinh Nhất.  

Thanh niên kia đã bày tỏ thái độ rồi.  

Các thành viên trong nhóm cũng đã bày tỏ quan điểm.  

Đinh Nhất hít một hơi thật sâu.  

Nhưng...  

Cuối cùng, Đinh Nhất hô lớn: “Tập hợp!"  

Vừa dứt lời, lại có hai mươi vệ sĩ lao ra khỏi biệt thự.  

Đứng thẳng chỉnh tề, nghiêm chỉnh huấn luyện.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ khá phấn khích.  

Có thể thu nhận một đội nhóm dễ dàng như vậy ư?  

Vẫn là chị hai lợi hại!  

Chẳng mấy chốc, một nhóm người đã chạy đến chỗ Đinh Nhất xếp hàng ngay ngắn.  

Đinh Nhất cắn răng, lạnh lùng nói: “Cậu chủ có lệnh, từ hôm nay trở đi, lời nói của người này... của cậu chủ này chính là lời nói của cậu chủ chúng ta”.  

"Nghe rõ chưa?"  

Vô cùng khí thế!  

Nói xong, anh ta duỗi tay, chỉ vào Trương Minh Vũ.  

Mọi người cung kính đáp: "Vâng! Thưa cậu chủ!"  

Dứt lời, bọn họ đứng ngay ngắn cúi đầu với Trương Minh Vũ!  

Dù sao vừa nãy bọn họ ở trong biệt thự cũng đã hiểu mọi chuyện.  

Mọi người đều khiếp sợ như nhau!  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu, nhìn Đinh Nhất bằng ánh mắt nghiền ngẫm.  

Chỉ có anh ta không cúi người! 
 
Chương 1909


Đinh Nhất siết chặt nắm đấm.  

Cuối cùng cũng đành cúi người nói: "Cậu chủ!"  

Tuy rằng không cam lòng, nhưng mệnh lệnh của cậu chủ không thể không hoàn thành!  

Trương Minh Vũ vẫy tay cười nói: "Được rồi, đứng dậy cả đi”.  

Nhóm người đứng thẳng lưng.  

Khuôn mặt Đinh Nhất bày ra biểu cảm phức tạp, dường như vẫn không phục  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, hôm nay đừng huấn luyện nữa, trở về thu dọn đồ đạc đi”.  

"Chờ mệnh lệnh của tôi”.  

Bốn mươi vệ sĩ cung kính đáp: "Rõ!"  

Nhóm vệ sĩ nhanh chóng trở lại biệt thự dưới sự dẫn dắt của người thanh niên và Đinh Nhất.  

Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.  

Dù thế nào đi nữa, anh cũng đã có được một nhóm vệ sĩ mà không cần làm gì!  

Ít nhất bây giờ họ là người của anh!  

Nhưng không hài lòng ở chỗ... thực lực của nhóm vệ sĩ này khiến anh hơi thất vọng.  

Đột nhiên, giọng nói trầm bỗng của Long Tam vang lên: "Chúc mừng cậu Minh Vũ”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Nhóm người này không mạnh như anh nói”.  

Nói xong anh bĩu môi.  

Thất vọng khó tả.  

Lâm Kiều Hân trợn mắt giận dữ.  

Vẫn chưa hài lòng ư?  

Long Tam nở nụ cười thần bí, nói: "E rằng cậu Minh Vũ cũng không biết bây giờ thực lực của cậu như thế nào”.  

Hả?  

Dứt lời, Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Câu nói này... có ý gì?

Long Tam tiếp tục nói: “Sở trường của bọn họ là chiến đấu theo đội nhóm, còn năng lực chiến đấu một mình không phải sở trường của họ”.  

Ồ...  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Cũng phải!  

Vệ sĩ không có thời gian hành động một mình.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ trong mắt lại lóe lên vẻ chờ mong!  

Bọn họ... rất lợi hại sao?  

Mình nhặt được bảo bối rồi à?  

Giọng nói nặng nề của Long Tam lại vang lên: "Hình như cậu đã quên mất một chuyện”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì?"  

Long Tam bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Cậu quên mất bây giờ cậu có thực lực thế nào sao?"  

"Nếu tất cả mọi người trong đội vệ sĩ đều giỏi hơn cậu, thì đội vệ sĩ này...”  

Long Tam không nói tiếp những lời sau.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Câu nói này...  

Chẳng mấy chốc, khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười!  

Đúng vậy!  

Bây giờ nói thế nào anh cũng được coi là cao thủ, vệ sĩ có thực lực như vậy cũng không dễ dàng gì!  

Nói như vậy... bọn họ có thực lực rất mạnh sao?  

Trương Minh Vũ cười nhạt, trong lòng vô cùng phấn khích!  

Lâm Kiều Hân hậm hực liếc nhìn Trương Minh Vũ!  

Vừa nãy lúc xem trận đấu đó cô đã rất kinh hãi, vậy mà Trương Minh Vũ vẫn chê bọn họ yếu...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Lợi hại là được, vậy tôi yên tâm rồi”.  

Long Tam nặng nề hỏi: "Chúng ta sắp đi Tĩnh Châu sao?"  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu nói: "Chúng ta phải nhanh chóng phát triển, nếu không...”  

Anh luôn có một nỗi lo.  

Bên Thần Ẩn và bên Âu Dương Triết đều giống nhau.  

Hiện giờ anh đều miễn cưỡng đối phó.  

Nhưng... Âu Dương Thanh Tùng sắp ra ngoài rồi!  

Đây chắc chắn là mối uy hiếp lớn với Trương Minh Vũ!  

Long Tam gật đầu nói: "Được, tôi đi thu xếp”.  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Ừ”.  

Chẳng mấy chốc, Long Tam xoay người rời đi. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom